Sau khi Lâm Hi có khả năng đứng vững thân hình ở chính giữa thác nước, hắn kết hợp tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" và thác nước Tôi Thể chung một lượt để tiết kiệm thời gian, đẩy nhanh tốc độ tiến bộ trong việc làm tăng lên thực lực của chính mình.
Nguyên Khí Thiên Địa quanh người hắn càng ngày càng dầy, màn sương trắng dày đặc bao phủ thân hình hắn, khiến hắn xem ra như ẩn như hiện, lộ ra một cảm giác thần bí.
- Ông!
Đôi mắt Lâm Hi khẽ chớp, đột nhiên mở mắt ra đến. Trong tích tắc này, như thể một con mãnh thú viễn cổ hồi phục, khí thế phát ra từ trên người Lâm Hi cuồn cuộn ngất trời, bao phủ cả trời cao, vô cùng bá đạo.
Xoạt!
Thân hình Lâm Hi co lại, đột nhiên bật tung lên. Hắn dùng một chiêu "Bạch Viên Đằng Không" lập tức bay vút lên. Chỉ nghe oanh một tiếng kinh động lòng người, thác nước hùng vĩ như dải lụa bị thân hình Lâm Hi va chạm, trực tiếp phân ra một dòng sông, một thác nước, biến thành hai cái.
Xoạt!
Mười ngón tay Lâm Hi cắm thật sâu vào trong vách tường nham thạch, nghỉ một lát rồi lại bật tung lên. Lại lần nữa hắn trườn lên cao mấy trượng dọc theo vách đá. Mặc kệ sóng nước cực lớn đánh vào trên người của hắn, hắn cũng vẫn không nhúc nhích.
Động tác của hắn nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh. Thật giống như một con bạch viên ( vượn trắng) đang leo trên vách núi như bay. Lại đối đầu với công kích của thác nước,miễn cưỡng từ dưới đáy vực, trèo lên trên đỉnh núi.
Phanh!
Lâm Hi tung người một cái nhảy lên trên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi trên đỉnh núi.
- Tốt! Hiện tại thực lực đã phóng đại, lại đi thu thập con mãnh thú kia!"
Trong lòng Lâm Hi nổi lên một niềm tin mạnh mẽ.
Hắn ở chỗ này đã mấy tháng, đối với khu vực ven rìa ngoài cùng này của vùng núi mãnh thú thì cơ hồ là nắm rõ như lòng bàn tay. Những mãnh thú bình thường đã rất khó uy hiếp đến hắn .
Nhưng mà đi tới thêm hơn hai mươi dặm nữa, đến gần ranh giới mà Đại sư tỷ Tô Tử Huyên nói thì có vài con mãnh thú đầu lĩnh. Mấy con mãnh thú này có tốc độ cũng không nhanh, nhưng mà sức lực của chúng lại vô cùng lớn, cơ hồ mạnh tương đương với mãnh thú Thần Hành Đệ Lục Trọng.
Vào thời gian trước ,khi Lâm Hi đụng tới bọn chúng thì thiếu chút nữa bị chết ở dưới trảo của những mãnh thú này. Có điều cũng may là, tốc độ của những mãnh thú này lại cũng không thái quá như của mãnh thú Đệ Lục Trọng, mặc dù Lâm Hi không đánh lại chúng nhưng vãn còn trốn thoát được cái mạng.
Hiện nay, thực lực của Lâm Hi đã tăng vọt, trước nay đâu bằng. Nên đương nhiên hắn có ý định ra tay với mấy mãnh thú này.
Loại mãnh thú đầu lĩnh, nội đan đều là có màu xanh nhạt. Mặc dù so sánh với mãnh thú Đệ Lục Trọng thì vẫn còn hơi không bằng. Nhưng là so sánh với đán Nội Đan trắng mà Lâm Hi đến nay bắt được thì phẩm chất lại cao hơn quá nhiều.
- Đi!
Lâm Hi tung người nhảy lên, lập tức từ đỉnh núi bay vọt xuống, lẫn vào trong núi rừng rậm rạp.
Ở một nơi cách ranh giới ngoài rìa vùng núi mãnh thú khoảng hơn hai mươi dặm, Lâm Hi đang giao đấu cùng một con Cuồng Bạo Nhân Hùng ( gấu ngựa).
Cuồng Bạo Nhân Hùng là mãnh thú Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng, nguyên nhân nó được gọi như vậy là bởi vì dáng đi lại của nó giống như con người vậy, đứng thẳng mà đi. Tại những nơi ven rìa vùng núi mãnh thú, nó cơ hồ là tồn tại vô địch.
Cuồng Bạo Nhân Hùng có lực lượng mạnh mẽ, có khả năng sánh với mãnh thú Đệ Lục Trọng. Nhưng mà tốc độ của nó không đạt cho nên vẫn bị quy là mãnh thú Đệ Ngũ Trọng. Tới một mức độ nào đó, có khả năng gọi nói là chuẩn mãnh thú Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng.
Lâm Hi trước đây đã thử dò xét mấy lần, hắn muốn đánh chết con Cuồng Bạo Nhân Hùng này. Nhưng cũng không thành công. Cuồng Bạo Nhân Hùng da lông vừa dai vừa dầy, có đủ sức đối kháng mạnh mẽ với các công kích làm cho lực lượng của Lâm Hi căn bản rất khó gây tổn thương cho nó.
Hơn nữa, Cuồng Bạo Nhân Hùng một khi đánh lâu không xong thì sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng. Hai mắt đỏ kè, đúng là tư thế liều mạng vật lộn đọ sức. Tốc độ công kích liền vừa nhanh vừa dữ dội nên mỗi lần đến lúc này, Lâm Hi liền bị ép buộc phải lập tức rút đi.
Nhưng mà hiện tại, Lâm Hi đã đạt tới trình độ xưa nay chưa từng có nên có thể áp chế con mãnh thú này .
- Suất Bi Liệt Thạch!
- Thanh Long Xuất Thủy!
- Đại Thánh Tích Qua!
...
Công kích của Lâm Hi như cuồng phong vũ bão, hắn đang lợi dụng con mãnh thú này để rèn luyện bản lĩnh võ thuật của mình.
Rắc rắc rắc!
Những tiếng xương cốt gãy lìa, phát ra từ trong cơ thể Cuồng Bạo Nhân Hùng. Mỗi một chưởng của Lâm Hi đều hàm chứa thủ pháp phát kình của Nội Gia Quyền. Lực lượng khổng lồ đã trực tiếp xuyên thấu da lông của nó, cắt đứt xương cốt trong cơ thể nó.
Con Cuồng Bạo Nhân Hùng nay hai mắt vẫn là đỏ kè, nhưng trong đôi mắt đã có vẻ sợ hãi. Nhân loại trước mắt này, căn bản không phải nó có khả năng chống lại. Trận chiến đấu này còn kéo dài nữa mà xương cốt trên người nó đều đã đứt khoảng bảy tám phần .
- Rống!
Cuồng Bạo Nhân Hùng đột nhiên gầm lên một tiếng, con mãnh thú vốn cũng không biết sợ hãi cái gì đã nhanh chân bỏ chạy. Dáng vẻ Lâm Hi trông như thiên thần công kích tới, con mãnh thú này rốt cục cảm giác được nỗi sợ hãi.
- Hừ! Đến lúc này mới nghĩ tới chạy, đi được sao?
Lâm Hi ánh mắt chợt lóe, hai bước tương đương ba bước, dùng chiêu "Yến Tử Sao Thủy" để phi nhanh vượt qua nó. Năm ngón tay phải mở ra, một cái tát hung hăng nện xuống:
- Thiên Vương Trấn Tháp!
Răng rắc!
Con Cuồng Bạo Nhân Hùng chạy đi được mấy trượng rống thảm một tiếng, cái đầu bị đánh nát. Ngay cả khung xương đỡ da cũng bị đánh lõm vào trong ngực. Nó quơ quơ tay rồi, ầm một tiếng ngã xuống.
Cuồng Bạo Nhân Hùng lực lớn vô cùng, nhưng cho tới bây giờ đều không phải mãnh thú có tốc độ, một khi nó đã phải chạy trốn thì chính là một con đường chết.
Lâm Hi lật con Cuồng Bạo Nhân Hùng lại, hắn lấy Chủy Thủ lập tức bắt đầu giải phẫu nó. Vừa mới bắt đầu giải phẫu không lâu, một tràng tiếng vang lập tức truyền vào trong tai.
- Hả, có người?
Lỗ tai Lâm Hi run lên một cái, hắn cảm giác lúc này có người đang chạy tới đây.
- Xem ra vừa rồi Cuồng Bạo Nhân Hùng gầm rống đã thu hút những người này lại đây.
Lâm Hi nhíu nhíu mày. Hắn cũng không hy vọng đối mặt với những người này, đặc biệt là khi vừa có bảo vật.
Trong vùng núi mãnh thú có rất nhiều đệ tử các các tông phái. Những khi gặp gỡ, thấy báu vật liền nổi dị tâm, giết người đoạt bảo thì cũng không có gì là kỳ quái. Lâm Hi không phải sợ, chỉ là nếu như không cần thiết thì Lâm Hi cũng không muốn dẫn đến phiền toái.
Lâm Hi tăng nhanh tốc độ. Sau một lát, rốt cục ở phía dưới dạ dày Cuồng Bạo Nhân Hùng đã có cảm giác, tìm được một viên đan mãnh thú. Viên đan mãnh thú này long lanh trong suốt, to bằng chừng nắm đấm như viên Minh Châu.
Nhưng mà, không giống với dự đoán của Lâm Hi. Viên nội đan mãnh thú này lại có màu xanh nhạt, những tia sáng xanh nhạt chói lọi đập vào mắt người ta.
Cuồng Bạo Nhân Hùng chỉ là mãnh thú Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng, nhưng viên nội đan này cũng đã tương đương với nội đan của mãnh thú Đệ Lục Trọng!
- Đây là một con Cuồng Bạo Nhân Hùng sắp tiến hóa!
Trong lòng Lâm Hi mừng rỡ, đây chính là thu hoạch ngoài dự đoán .
Cuồng Bạo Nhân Hùng nếu như tiến hóa, tiến vào Đệ Lục Trọng thì sẽ biến thành Cuồng Bạo Phong Hùng. Thể trạng và lực lượng đều sẽ gia tăng trên diện rộng, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng. Ở giữa mãnh thú Đệ Lục Trọng đều là thuộc về tồn tại đỉnh cao.
Làn da nó thật dầy, năng lực đối kháng công kích cực kỳ biến thái. Nó là loại quyết đoán khi gặp phải mãnh thú Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng cũng dám đánh một trận. Loại mãnh thú này, Võ Giả Đệ Lục Trọng mà gặp phải thì cho tới bây giờ đều là theo đường vòng mà đi, căn bản không muốn dây dưa với nó.
Loại nội đan mãnh thú cực kỳ quý giá, Lâm Hi cũng không nghĩ tới vận may của mình lại tốt như vậy.
- Hẳn là ở chỗ này !...
Một âm thanh rất xa, từ trong rừng cây truyền đến.
Tốc độ đối phương chạy tới vượt xa sự tưởng tượng của Lâm Hi. Hiển nhiên những người chạy tới đây đều là cao thủ.
- Nhanh thật!
Lâm Hi nghe thấy âm thanh, bèn vội lấy nội đan mãnh thú rồi chuẩn bị lập tức rời đi.
Tuy nhiên Lâm Hi đi đã nhanh, đối phương chạy tới còn nhanh hơn. Lúc Lâm Hi rời đi cũng gây ra âm thanh làm kinh động những người này. Đối phương lập tức chạy tới rất nhanh.
- Có người!
Trong tiếng hô nhỏ, từng đạo khí tức cường đại ập tới rất nhanh. Chung quanh Cuồng Bạo Nhân Hùng đến gần trăm trượng đều là cây cối rất thưa thớt, địa thế bằng phẳng. Trừ phi Lâm Hi lập tức có thể vọt ra mấy trăm trượng, nếu không được như thế thì có lẽ không thoát được tầm nhìn.
- Đã muộn!
Lâm Hi nghe thấy âm thanh tới gần rất nhanh mà trong lòng nặng trĩu. Tốc độ của đối phương so với hắn còn nhanh hơn rất nhiều. Có thể có loại tốc độ này thì hoàn toàn có thể khẳng định, trong số người chạy tới có cường giả Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng.
Cường giả Thần Hành Kỳ, nhanh hơn tuấn mã. Mặc dù Lâm Hi có lực lượng tăng vọt, nhưng tốc độ lại cũng không tăng vọt. Nói về chạy trốn, căn bản so ra còn kém cường giả Thần Hành Kỳ.
- Người ở phía trước, đứng lại cho ta!
Trong tiếng quát đột ngột, một cỗ khí tức cường đại mãnh liệt mênh mông từ phía sau truyền đến, tập trung vào Lâm Hi ở xa xa. Tiếp theo, tiếng cây cối vang lên ào ào, rất nhiều bóng người từ trong rừng cây hiện ra theo.
- Liệt Dương Tông săn thú ở chỗ này, còn dám chạy trốn, chính là đối nghịch cùng Liệt Dương Tông, sẽ phải chịu giết tông diệt phái, không chừa lại gì!
Một âm thanh âm u lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, thể hiện sự uy hiếp thô thiển.
- Liệt Dương Tông? !
Lâm Hi ánh mắt nhíu lại, chợt ngừng bước chân. Vùng núi mãnh thú rậm rạp vô biên, Lâm Hi không ngờ rằng, chính mình lại oan gia ngõ hẹp gặp phải người của Liệt Dương Tông. Cơ hồ là trong ý thức, Lâm Hi đã nghĩ đến vị Thánh Nữ của Liệt Dương Tông kia.
Đối với sự uy hiếp của Liệt Dương Tông, Lâm Hi vốn ngoảnh mặt xem thường. Trên núi Ngũ Lôi hắn chỉ quan tâm đến cô cô Lâm Như Vân mà thôi. Những tên Mạnh Quân, Vi Bất Bình, hắn còn ước gì bọn họ đi tìm chết.
Bỏ phí võ đạo sáu năm, trong môn phái trên từ trưởng lão, dưới đến đệ tử trong bếp đều coi thường hắn. Nếu muốn Lâm Hi có tình cảm sâu đậm đối với người trong môn phái, đó là đừng có nghĩ tới. Nhưng Ngũ Lôi Phái dù sao cũng là do tổ tông mình một tay sáng lập. Cho nên nếu như không cần thiết, Lâm Hi vẫn không muốn chọc tới một chút phiền toái không cần thiết. Đặc biệt quan hệ có dính dáng đến Liệt Dương Tông.
- Cái gì? Mọi người xem gặp phải ai ? Hắc hắc, đây không phải đại thiên tài Lâm Hi của Ngũ Lôi Phái sao? Sao vậy, nhìn thấy bạn tốt, liền vội vã đi như vậy được sao?
Đột nhiên trong lúc đó, một âm thanh kỳ quái, mang giọng điệu châm chọc từ trong rừng cây truyền đến. Cùng với tràng âm thanh này, tám tên đệ tử Liệt Dương Tông khiêng một thiếu niên đi ra.
Tên thiếu niên đầu đội Tử Kim Quan, người mặc cẩm y Cổn Long Bào, vóc người cực kì phú quý. Nhưng mà sắc mặt âm u lạnh lẽo, môi không tốt, hiện ra một vẻ nham hiểm.
Hắn đang ngồi trên một cái ghế nằm, lấy hoàng kim tạo ra, lấy châu ngọc trang điểm. Còn có điêu khắc chín con Kim Long xoay quanh, cực kì xa hoa.
Giờ phút này, thiếu niên này giống như phát hiện ra tân đại lục. Hắn đứng ở trên ghế nằm, nhìn từ trên cao xuống. Hắn lấy một loại ánh mắt cao cao tại thượng để đánh giá Lâm Hi, vẻ mặt hài hước.
Thân hình Lâm Hi chấn động, ngừng bước chân lại.
- Đúng rồi, để ta giới thiệu cho mọi người một lượt. Đây là 'Đã qua' đại thiên tài, Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, mười một tuổi liền đạt tới Tôi Thể Kỳ, võ đạo được xưng là tiến triển cực nhanh, Thiên Hạ Vô Song! A, quên không hỏi, Lâm Thiếu chưởng môn của chúng ta hiện tại là tu vi gì? Bàn Vận Kỳ, hay Tôi Thể Kỳ a?
Khi nói đến hai chữ "Đã qua" thì, thiếu niên này đặc biệt nhấn thêm giọng điệu, ngụ ý không nói cũng hiểu.
- Ha ha ha.
Mọi người hiểu ý, lập tức cười lớn.
- Tam Thái Tử!
Lâm Hi xoay người lại, trong mắt ánh sáng chớp động, nhìn chăm chú thiếu niên này.
Tên thiếu niên châm chọc khiêu khích Lâm Hi này, tên hiệu Tam Thái Tử, chính là con thứ ba của Liệt Dương Tông chủ. Nhờ có mẫu thân của mình mà rất được Liệt Dương Tông chủ sủng ái.
Tam Thái Tử này được sủng đâm kiêu, trừng mắt tất báo, tính ghen tị cực mạnh. Chính là thuộc về hạng người mà Lâm Hi không thích nhìn thấy nhất.
Tình "Hữu nghị" giữa hai người, bắt nguồn từ khi Lâm Hi vào mười một tuổi mà đạt tới Tôi Thể Kỳ.
Lúc ấy chưởng môn Ngũ Lôi Phái Lâm Hùng trong lòng hoan hỉ, mở bữa tiệc lớn. Do mở tiệc chiêu đãi người trong giới tông phái nên Tam Thái Tử Liệt Dương Tông này cũng có ở trong đó. Chỉ có điều là, hắn cũng không phải đi dự lễ, mà là đi quấy rối.
Lúc ấy ngay trước mặt tất cả tân khách, Tam Thái Tử nói năng sắc bén, kỳ quái, chua ngoa ngầm ý cười nhạo, rất không thoải mái với quang cảnh náo nhiệt. Có điều Liệt Dương Tông rễ sâu lá tốt, thế lực khổng lồ, Ngũ Lôi Phái cũng chỉ có thể nén giận.
Lâm Hi lúc ấy vẫn còn nhỏ, cũng không biết kiêng nể nhiều như vậy, thiếu chút nữa đánh nhau cùng hắn. "Lương duyên" giữa hai người cũng nảy nở vào lúc đó.
Dẫu đã cách sáu năm, mọi người đều thay đổi rất lớn. Thế nhưng, tác phong kỳ quái, châm chọc khiêu khích mọi người của Tam Thái Tử lại cũng không thay đổi chút nào. Lâm Hi cơ hồ là liếc mắt liền nhận ra vị "Bạn tốt" khi còn bé này.
- Xích Viêm Cung, sáu năm không gặp, ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi một chút nào. Vẫn cứ thâm độc như vậy, không tốt.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Xích Viêm Cung lập tức sầm mặt xuống:
- Lâm Hi, ngươi là một kẻ phế vật mà lại cũng dám đến vùng núi mãnh thú. Nghe nói ngươi bỏ phí võ đạo sáu năm, hiện tại đều vẫn là Tôi Thể Kỳ. Thế nào, trước kia không phải ngươi được xưng là thiên tài sao? Cha ngươi vẫn còn mở cái gì đại tiệc cho ngươi. Lúc ấy ta đã nói, các ngươi là một Ngũ Lôi Phái nho nhỏ, lấy đâu ra thiên tài. Lại vẫn còn mở cái gì yến tiệc chiêu đãi người trong tông phái. Dù thế nào, ta không có nói sai chứ.
- Xích Viêm Cung, ta không có ý dây dưa với ngươi. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước!
Lâm Hi mặt sa sầm, lạnh lùng nói.
Lâm Hi không có ý nước bọt chiến với Xích Viêm Cung. Hắn đến nơi này là để tu luyện, không phải ý đồ đến để tranh giành cái gì. Hơn nữa. Ấn tượng của Xích Viêm Cung đối với hắn vẫn còn dừng lại như trước đây. Điều này đối với hắn cũng là món chuyện tốt.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, bên cạnh Xích Viêm Cung, tên cường giả Thần Hành Kỳ kia đột nhiên kêu giật giọng giữ Lâm Hi lại, sau đó bước nhanh tới bên người Xích Viêm Cung, ghé vào tai nói nhỏ vài câu.
- Ngươi nói cái gì? Chung quanh không có ai! Con Cuồng Bạo Nhân Hùng kia là do hắn giết!
Xích Viêm Cung thất thanh giật mình la lên, vẻ mặt không thể tin.
Hắn vốn tưởng rằng con Cuồng Bạo Nhân Hùng cách đó không xa kia là do nhân vật cấp trưởng lão khác của Ngũ Lôi Phái giết. Không nghĩ tới, kẻ giết chết con Cuồng Bạo Nhân Hùng này lại là người mà trong mắt của hắn coi như phế vật. Vừa rồi lại còn ra sức chua ngoa cười nhạo Lâm Hi!
Cuồng Bạo Nhân Hùng là mãnh thú mạnh nhất trông số bên dưới Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng. Cường giả Nhận Bì Kỳ mà gặp phải nó thì chỉ có nước chạy trốn. Chỉ có vị cao thủ tùy thân Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng bên cạnh hắn mới có thể đối phó được với nó!
Mặc dù Xích Viêm Cung được đảm đương thân phận Thiếu chưởng môn Liệt Dương Tông, nhưng là cũng không đánh lại một con Cuồng Bạo Nhân Hùng.
Vẻ mặt Xích Viêm Cung lập tức trở nên nóng lạnh thất thường, lại lần nữa đánh giá Lâm Hi. Trong lòng Xích Viêm Cung đột nhiên nổi lên một cơn ghen tỵ mãnh liệt.
Xích Viêm Cung là Thiếu chưởng môn Liệt Dương Tông, Lâm Hi chỉ là Thiếu chưởng môn của một môn phái nhỏ, hai người thân phận một trời một vực. Nhưng võ công của Lâm Hi so với hắn lại còn cao hơn nữa.
Điều này làm cho trong lòng Xích Viêm Cung cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thật giống như một phú ông giàu ức vạn, lại bị một tên khất cái đạp trên mặt một cước.
- Chờ một chút.
Xích Viêm Cung đột nhiên chỉ một ngón tay vào Lâm Hi xa xa, trên mặt hiện ra một vẻ hung ác tàn độc:
- Lâm Hi, giao Thú Đan trên người ra đây! Con Cuồng Bạo Nhân Hùng này ở trong khu vực Liệt Dương Tông chúng ta săn thú, chính là của Liệt Dương Tông chúng ta. Ngươi hiện tại đoạt đồ vật của Liệt Dương Tông chúng ta. Hiện tại ta mệnh lệnh cho ngươi, giao hết tất cả dược thảo, Thú Đan trên người ra đây!
Xích Viêm Cung nói với giọng điệu ra lệnh, không cho cãi lại chút nào.
- Ngươi nói cái gì? Con Cuồng Bạo Nhân Hùng này là của các ngươi?
Lâm Hi bỗng nhiên xoay người lại, nhìn đoàn người Liệt Dương Tông, trong mắt phát lạnh. Mặc dù hắn không muốn phát sinh xung đột cùng người của Liệt Dương Tông, nhưng chuyện tới nước này thì tuyệt không cần kìm giữ vì sợ phiền phức nữa.
Hắn đã nhìn ra, Xích Viêm Cung đang quyết tâm muốn gây phiền toái cho hắn. Chuyện hôm nay, nhất định là không cần đếm xỉa gì nữa rồi .
- Không sai, chính là Liệt Dương Tông chúng ta. Ngươi bất mãn sao?
Xích Viêm Cung nói với vẻ mặt hung ác, khí tức trên người trở nên liều lĩnh ngang ngược, vô pháp vô thiên:
- Lâm Hi, ta cho ngươi biết. Hôm nay ở chỗ này, ta nói cái gì liền là cái đó. Lời của ta chính là quy củ. Ta nói con Cuồng Bạo Nhân Hùng này thì chính là nó. Ngươi không có tư cách chất vấn, phản kháng!
Lâm Hi ánh mắt phát lạnh, hắn ghét nhất chính là loại gia hỏa cao ngạo tự đại. Sáu năm trước là như vậy, sáu năm sau vẫn còn là như vậy.
Xích Viêm Cung ngày đó và Xích Viêm Cung hiện tại đều là tùy tiện, đều làm cho người ta chán ghét.
- Xích Viêm Cung, ta cho là ngươi nghĩ sai rồi. Ta không phải là người của Liệt Dương Tông các ngươi. Ngươi có khả năng ra lệnh cho bọn họ, nhưng lại không hạ lệnh được cho ta.
Lâm Hi chỉ một ngón tay vào những tùy tùng Xích Viêm Cung, lạnh lùng đáp.
- Hả, nói như vậy là ngươi bất mãn sao?
Xích Viêm Cung ánh mắt lóe lên sắc bén, một ngón tay chỉ vào Lâm Hi:
- Hiện tại ta thay đổi chủ ý. Lâm Hi, ngươi khiến ta cảm giác rất không thích, ta cảm giác bị xúc phạm. Hiện tại ta cho ngươi một một cơ hội cuối cùng. Ngươi lại đây, tới đây, quì xuống dưới chân ta, dập đầu ba lần. Sau đó nói, ngươi tự nguyện thần phục ta, làm nô lệ của ta. Như vậy, trong lòng ta dễ chịu hơn một chút nên sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Tam Thái Tử nói cho ngươi đó! Còn không mau quỳ xuống tạ ơn, điện hạ đâu phải là mỗi lần đều nhân từ như vậy.
Tên cao thủ Thần Hành Kỳ bên người Xích Viêm Cung tiến lên trước vài bước, trợn mắt nhìn Lâm Hi, lạnh lùng nói.
Lâm Hi không để ý đến hắn, chỉ là nhìn Xích Viêm Cung, trong mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ, đột nhiên thở dài một tiếng, vẻ mặt trào phúng đáp:
- Xích Viêm Cung, ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi a. Sáu năm đã qua, tính đố kị của ngươi vẫn cứ mạnh như vậy. Trời sinh không quen nhìn người khác mạnh hơn so với ngươi.
Lâm Hi vừa mở miệng, liền khiến tất cả mọi người sợ ngây ra. Chưa từng có người nào dám nói như vậy với Tam Thái Tử.
- Tên Lâm Hi lá gan làm sao lớn như vậy, lại dám nói như thế với Tam Thái Tử!
- Chẳng lẽ hắn không biết, Tam Thái Tử hận nhất người khác nói ngài có tính đố kị quá mạnh sao...
- Xong xong, tiểu tử này đã chết. Phạm vào kiêng kỵ của Tam Thái Tử!
...
Các đệ tử Liệt Dương Tông đều là dùng ánh mắt như nhìn người chết để chăm chú quan sát Lâm Hi.
Quả nhiên Xích Viêm Cung nghe những lời như thế, tựa như một con độc xà bị công kích. Hắn vụt đứng lên, trên mặt hiện lên một mảng đỏ bầm:
- Ngươi ,cái đồ ngu xuẩn này, ngươi dám nói ta có tính đố kị mạnh? Ngươi dám nói ta đố kị với ngươi? Ngươi nhất định phải chết! Ta cho ngươi biết, Lâm Hi, ngươi nhất định phải chết. Ngươi cho là ngươi là vật gì vậy, nói cho ngươi, ngươi ở trong mắt ta thì đến cái rắm cũng đều không phải. Câu nói đầu tiên của ta có thể làm cho ngươi bị trục xuất khỏi Ngũ Lôi Phái, không được làm Thiếu chưởng môn.
Xích Viêm Cung hoàn toàn nổi giận. Hắn nhìn Lâm Hi, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên nở nụ cười nham hiểm:
- Lâm Hi, ta quyết định nói cho ngươi một bí mật. Bí mật này đè nén ở trong lòng ta đã lâu rồi. Hắc hắc, có biết tại sao sau khi ngươi mười một tuổi lại biến thành một phế vật không. Nói cho ngươi, là ta sai Mạnh Quân hạ độc ngươi. Ha ha, ngươi là vật gì vậy? Cha ngươi lại còn dám trước mặt ta khen ngươi là thiên tài. Phì... hừ! Ta chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khiến ngươi từ thiên tài biến thành phế vật!
A!
Người chung quanh đều sợ ngây ra.
Tam Thái Tử vốn tùy tiện, điều này bọn họ đã biết đến.
Nhưng mà hạ độc ám hại Thiếu chưởng môn một phái khác, điều này không phải chuyện đùa. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cả Liệt Dương Tông đều bị bôi đen theo.
- Ngươi nói cái gì? ! Độc ở trên người của ta, là do ngươi hạ!
Trong lòng Lâm Hi co thắt mạnh cuộn lên một cái, trong mắt bắn ra những tia sắc bén.
Hắn một mực vẫn có nghi hoặc. Mạnh Quân là một trưởng lão, đã ở tại núi Ngũ Lôi vài thập niên. Lại không am hiểu chế thuốc, rốt cuộc lão làm như thế nào để có được loại độc dược này. Hiện tại, đáp án đã được vạch trần .
Hắn cũng thật không ngờ. Nhiều năm hắn phải làm phế vật như vậy, chính là bởi vì sự đố kị mãnh liệt đến từ chính một thiếu niên khác ở bên ngoài, vào năm hắn mười một tuổi !
- Ha ha ha, không nghĩ tới sao!
Khi Xích Viêm Cung nói ra bí mật này, vẻ mặt nhẹ nhõm, đắc ý nói không ra lời. Thật giống như một chú bé rốt cục lấy ra món đồ chơi chính mình đắc ý nhất để giới thiệu cho mọi người.
- Ha ha, chuyện này ta đã sớm muốn nói ra. Đáng tiếc, phụ thân một mực nghiêm cấm ta tiết lộ chuyện này, lại càng không cho phép ta đi tới Ngũ Lôi Phái. Bằng không, năm đó ta đã sớm chạy đến núi Ngũ Lôi. Để xem thiên tài ngày xưa như ngươi sẽ phục ở dưới chân, liếm đầu ngón chân của ta như thế nào. Giờ nhìn ngươi sắp chết, thuận tiện lại nói cho ngươi một bí mật. Chức Thiếu chưởng môn này ngươi cũng sẽ không làm được bao lâu. Không lâu nữa, cả Ngũ Lôi Phái các ngươi đều phải thần phục Liệt Dương Tông chúng ta, đưa vào làm môn hạ tông phái chúng ta. Ngươi cho rằng tại sao ta để ngươi làm một con chó của ta, bởi vì ngươi sớm muộn gì đều là một con chó! Ha ha ha...
Lâm Hi lắc đầu, mắt lộ ra một loại vẻ mặt xem thường:
- Ngươi thật sự cho là mình chỉ dựa vào một thân phận Thiếu chưởng môn Liệt Dương Tông của ngươi là có thể trấn áp được tất cả sao? Ta lúc trước đều đã quyết định buông tha cho ngươi. Nhưng mà hiện tại thì được rồi, ngươi rốt cục thành công tạo cớ để một mình ta giết ngươi. Hiện tại ta không còn bất cứ lý do gì nữa để lưu lại ngươi !
Trong mắt Lâm Hi xuất hiện ý định giết người lạnh lẽo.
Biết Xích Viêm Cung là kẻ khởi xướng hạ độc dược trên người mình, hắn đã không có lý do gì để buông tha hắn. Huống chi, Xích Viêm Cung vô lễ đã vượt ra ngoài giới hạn hắn dễ dàng tha thứ.
- Cái gì? Giết ta?
Xích Viêm Cung thật giống như nghe được chuyện cười cực lớn:
- Lâm Hi, ngươi có tin hay không. Chỉ cần ngươi dám động thủ đối với ta thì Ngũ Lôi Phái các ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, tan thành tro bụi.
- Vậy thì đã sao? Ai tiêu diệt ai, còn không biết được?
Xích Viêm Cung ngẩn ngơ, tuy rằng là hắn phản ứng nhanh nhẹn mà lúc này cũng ngây dại. Sau một hồi lâu hắn mới phục hồi tinh thần lại, cả gương mặt đều tức tối đến tím ngắt. Hắn giơ một ngón tay chỉ vào Lâm Hi, hổn hển nói:
- Người đâu, giết hắn cho ta! Hiện tại liền giết hắn cho ta!
- Lâm Thiếu chưởng môn, thật xin lỗi ! Muốn oán thì hãy oán ngươi không biết điều, chọc giận Tam Thái Tử. Hiện tại, đi tìm chết cho ta!
Bên cạnh Xích Viêm Cung, tên cường giả Võ Đạo Thần Hành Kỳ Lục Trọng trầm giọng nói. Lời nói vừa dứt, lập tức hắn liền ra tay.
Ầm!
Bên trong khu vực mười trượng, không khí nổ tung mãnh liệt, cuồng phong chợt bốc lên. Một bóng người phảng phất như con voi điên xé gió lao đến, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người Lâm Hi. Cánh tay vừa nhấc lên, phảng phất một cây cự chuỳ hung hăng nện về phía Lâm Hi.
Cường giả Đệ Lục Trọng, nhanh hơn tuấn mã, lực lớn vô cùng. Tốc độ công kích và phản ứng đều vượt rất xa ra ngoài Võ Giả thông thường. Tên cường giả vừa ra tay, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Lâm Hi, ngay cả lưu cho hắn thời gian đẻ chạy trốn thì cũng không có.
Với tốc độ khó có thể tin nổi, hơn nữa lực lượng vô cùng đã khiến cho cường giả Thần Hành Kỳ cơ hồ có khả năng giết chết cường giả Đệ Ngũ Trọng trong nháy mắt.
- Rốt cục đã mắc bẫy !
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một tia sáng sắc bén. Sở dĩ hắn chậm chạp không động thủ, chính là để chờ đợi kẻ này. Trong số mọi người bên cạnh Xích Viêm Cung, chỉ có tên cao thủ Thần Hành Kỳ tốc độ vô song mới có thể gây nguy hiểm cho hắn.
Ầm!
Một cú thiết quyền nặng đến ngàn quân (một quân bằng ba mươi cân) hiện ra trong ánh chớp lửa lập tức hung hăng nện tới ngực Lâm Hi .
Trên khóe miệng tên cường giả Thần Hành Kỳ Liệt Dương Tông lưu lại một nụ cười tàn độc, tựa hồ như đã thấy tình cảnh Lâm Hi dưới nắm quyền của hắn bị chia năm xẻ bảy, biến thành một đám thịt vụn.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc nắm đấm tiếp xúc, tên cường giả Liệt Dương Tông lập tức chợt sầm nét mặt. Tình huống trong dự đoán cũng không thấy xuất hiện. Một cỗ lực hút cường đại truyền đến từ trên người đối phương. Hắn cảm giác nắm đấm của mình đã nện vào một đám da trâu thật dầy. Hơn nữa, còn có một cỗ lực hút đã hút chặt nắm đấm của chính mình, khiến cho hắn không làm sao lập tức rút tay về được.
- Ngươi thật sự cho là, ngươi nuốt được ta sao?
Một âm thanh thản nhiên vang lên bên tai, tên Võ Giả Thần Hành Kỳ sợ đến hồn phi phách tán, đó là âm thanh của Lâm Hi .
Đúng vào lúc âm thanh truyền ra, Lâm Hi động thủ. Vừa ra tay chính là Lôi Đình Vạn Quân, không hề phòng thủ gì nữa.
Răng rắc!
Một nắm đấm nặng nề hung hăng nện ở trên đùi tên cường giả, một quyền này của Lâm Hi tích lực đã lâu, một kích liền có hiệu quả. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, một âm thanh rên thảm thiết truyền ra, toàn bộ xương cốt bắp đùi của tên Võ Giả liền bị Lâm Hi cứ như thế bị bẻ gẫy.
- A!
Dưới cơn đau đớn, tên cường giả Thần Hành Kỳ đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng đánh bay Lâm Hi ra. Còn hắn đau đớn hoảng sợ lui về phía sau.
- A! Chân của ta, bắp đùi của ta, ngươi đã cắt đứt xương cốt bắp đùi của ta! Mọi người cùng nhau lên đi, giết hắn!...
Hả!
Nghe thấy tên cường giả Thần Hành Kỳ hô hoán như thế, tất cả đệ tử Liệt Dương Tông ở đây không phải lập tức tiến lên vây công, mà là toàn bộ đã bị dọa đến hoảng sợ.
Chuyện biến hóa xảy ra quá nhanh, mà ngay cả Xích Viêm Cung đang đứng ở trên ghế hoàng kim cũng giật nảy mình.
Cường giả Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng, nay đối phó một tên gia hỏa không biết là Thiết Cốt Kỳ, hay là Nhận Bì Kỳ..., mặc kệ nó, dù sao tu vi không cao bằng.Nhưng không phải hẳn là hắn sẽ một kích giết địch, dễ dàng giống như hít thở sao?
Làm thế nào mà vừa đối mặt, lại còn bị đối phương bẻ gẫy xương cốt một bắp đùi? Lại còn bị đánh cho đến mức phải hô hoán gọi mọi người đến khó hiểu như vậy.
Tất cả mọi người đầu óc có hơi không kịp xoay chuyển, điều này quá đột nhiên đi!
- Xích Viêm Cung, hiện tại các ngươi chết chắc rồi. Nói cho ngươi nhiều lời như vậy cũng thừa. Chính là ta muốn đánh gẫy một chân hắn, phế đi tên Võ Giả Thần Hành Kỳ. Nay thì cũng không có ai trong các ngươi trốn thoát được. Tất cả đều phải chết!
Trên người Lâm Hi bộc phát ra một cỗ khí tức khủng bố, không khí trong vòng ba trượng chung quanh đều bắt đầu vặn vẹo.
Hoặc là không phải động thủ, còn muốn động thủ thì cũng không thể để lối thoát. Nếu không, lưu lại bất cứ người nào về mật báo thì sẽ đưa tới Tông chủ Liệt Dương trả thù, chính là chỉ có một con đường chết.
Cảm giác được sát khí lạnh lẽo trên người Lâm Hi, Xích Viêm Cung rốt cục bắt đầu sợ hãi. Hắn cũng không ngờ rằng, Lâm Hi lại có võ công cao đến loại tình trạng này, ngay cả cao thủ Thần Hành Kỳ đều không chịu đựng nổi một quyền của hắn.
Thế này quả thực rất thái quá!
- Giết hắn! Đồng loạt ra tay cho ta, giết hắn đi!
Xích Viêm Cung hét rầm lên, hắn cảm giác được mối uy hiếp lớn lao. Lâm Hi trước mắt này, so sánh với mãnh thú lợi hại nhất thì còn đáng sợ hơn.
- Giết!
Các đệ tử Liệt Dương Tông phục hồi tinh thần lại, lập tức gào thét rồi cùng nhau xông về hướng Lâm Hi.
Trong không trung kình phong gào thét, khắp nơi là một cỗ khí tức hỏa diễm nhàn nhạt.
- Chết đi!
Thân hình Lâm Hi bật tung lên, cước đạp liên hoàn, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người một tên đệ tử Thiết Cốt Kỳ Liệt Dương Tông. Bàn tay xòe ra, tựa như một cái quạt hương bồ vỗ xuống. Bộp một cái liền làm vỡ nát thiên linh cái của tên Võ Giả Thiết Cốt Kỳ. Tiếp theo là chân lại dùng chiêu "Yến Tử Sao Thủy", xuất hiện ở bên cạnh một tên đệ tử Liệt Dương Tông khác. Một quyền nện ầm ra ngoài, lập tức lại là một đệ tử Liệt Dương Tông ngã xuống.
- Lý sư đệ, Vương sư đệ!
Các đệ tử Liệt Dương Tông ở đây đều la hoảng lên, ánh mắt của ai nấy đều đỏ kè, công kích càng thêm điên cuồng.
Hai tên này có tu vi thấp nhất trong tất cả đệ tử Liệt Dương Tông. Với tu vi hiện tại của Lâm Hi, giết bọn hắn quả thực giống như giết gà.
- Hỗn đản, có bản lãnh liền mặt đối mặt đánh nhau với ta!
Tên cường giả Thần Hành Kỳ Liệt Dương Tông phẫn nộ kêu lớn. Hắn đã bị thương ở bắp đùi, tốc độ đã giảm xuống, so với đệ tử bình thường thì không sai biệt lắm. Chiến lược của Lâm Hi bắt đầu thể hiện ra hiệu quả. Cường giả Thần Hành Kỳ có tốc độ quá nhanh, tiến có thể công, lui có thể thủ. Nếu là hắn cõng Xích Viêm Cung chạy trốn thì Lâm Hi đều không đuổi theo kịp.
Lúc đầu Lâm Hi liều mạng chịu hắn một quyền, cũng vì để bẻ gẫy xương cốt một chân hắn, chính là xóa sạch ưu thế tốc độ của hắn. Hoàn toàn cắt đứt con đường chạy trốn của bọn chúng.
Rất hiển nhiên, tên Thần Hành Kỳ lúc này cũng cảm nhận ra được. Chỉ tiếc rằng lúc hắn bắt đầu thì coi thường Lâm Hi quá đáng, cho là hắn vừa ra tay liền có thể giải quyết gọn gàng Lâm Hi. Tuy nhiên hiện tại, hối hận thì đã quá chậm.
Lâm Hi đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy, vừa nghe hắn nói một câu liền chạy tới dây dưa cùng hắn mà để mặc cho đám đệ tử Liệt Dương Tông hình thành thế hợp công.
Mục đích của hắn không phải là giao đấu võ công mà hoàn toàn là giết chết hết những kẻ này. Đối với Lâm Hi thân là người kế thừa thế gia võ thuật truyền thống từ một thế giới khác, hơn nữa đã từng tham gia hắc thị quyền (võ đài đen), cơ hồ là trong nháy mắt tìm ra được thủ đoạn tốt nhất.
Ầm! Ầm!
Lâm Hi tung ra một đòn Tiến Bộ Băng Quyền, lại xuất một chiêu Hoành Bộ Toản Quyền liền giải quyết tiếp hai tên nữa. Thực lực của hắn bây giờ đã tăng như bão tố tới một mức khủng bố, cho nên rất dễ dàng giết chết những đệ tử Nhận Bì Kỳ, Thiết Cốt Kỳ ... này của Liệt Dương Tông. Đây quả thực là giống như giết gà vậy.
- Ngươi muốn phải công bằng quyết đấu. Được, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn!
Lâm Hi đánh tan thế vây kín của những người này, ánh mắt chợt lóe. Hắn sử dụng chiêu Thất Tinh Củng Nguyệt, lập tức xuất hiện ở bên cạnh tên Xích Viêm Cung, trước mặt cường giả Thần Hành Kỳ mạnh nhất.
- Đến đây đi!
Cường giả Thần Hành Kỳ vui mừng, quát lên một tiếng lớn. Hắn dốc hết lực lượng toàn thân, hung hăng nện về hướng Lâm Hi.
- Chết đi!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một ý định giết người, thân hình khẽ khom lại. Trong phút chốc, từ trong cơ thể bộc phát ra một tràng tiếng nổ liên miên. Có khả năng thấy cơ bắp ở trên lưng hắn đã hóa thành hai con Đại Long đang trườn về phía trước, nhằm phía cánh tay của Lâm Hi.
Mấy tháng khổ luyện, Lâm Hi rốt cục đã luyện "Chuy Kích Tam Liên Thức" đến Đệ Nhị Trọng - Song Long Tịnh Hành. Hiện tại Lâm Hi có khả năng phát huy ra ước chừng gấp bốn lần lực cánh tay.
Ầm!
Một tiếng nổ trời long đất lở, bên trong khu vực mấy trượng, không khí liên tiếp nổ tung. Vô số cát bụi bắn lên từ dưới đất, mù mịt mãi không tiêu tan.
Bùm!
Đến khi cát bụi tan đi, một bóng người cứng ngắc giống như cọc gỗ cứ thế ngã xuống thẳng cẳng.
- Lôi sư huynh! !
Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đệ tử Liệt Dương Tông đều hoảng sợ kêu to lên.
Tên cường giả Thần Hành Kỳ, bề ngoài không có vết thương, nhưng mà trong cơ thể sớm bị Lâm Hi lấy phép Nội Gia Quyền nện cho nát bấy. Tất cả sức sống của hắn đều hoàn toàn đoạn tuyệt ở trong một kích này.
- Ta nói rồi, hôm nay không ai có khả năng chạy đi. Hết thảy đều phải chết!
Lâm Hi nhìn chăm chú đám đệ tử Liệt Dương Tông còn lại trước mắt, lạnh lùng nói.
Sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định sắc sảo."Chuy Kích Tam Liên Thức" mặc dù uy lực rất lớn, nhưng cũng là chiêu thức có khả năng nhanh chóng tiêu hao nguyên khí toàn thân, hơn nữa tiêu hao cũng lớn phi thường.
Ối!
Đám đệ tử Liệt Dương Tông còn lại hoàn toàn sợ hãi, chỉ cảm thấy trước mắt chính là tồn tại, nhân vật đã là siêu nhân không thể chiến thắng nổi. Chúng kêu to một tiếng "ối", rồi ai nấy đều chạy tứ tán mọi nơi.
Nhưng mà, làm sao Lâm Hi lại để cho bọn họ có cơ hội đào tẩu. Từ khoảnh khắc hắn xuất thủ, liền nhất định tất cả mọi người ở đây phải chết.
Những người này nếu như liên hợp lại, cùng nhau đối phó hắn, có lẽ vẫn còn một đường sống. Nhưng mà một khi chạy trốn, liền nhất định tuyệt lộ không sống nổi.
- A!
Lâm Hi cước đạp liên hoàn, xoạt xoạt vài bước đuổi theo một tên đệ tử Liệt Dương Tông, một chưởng đánh chết. Rồi quay người lại, lần thứ hai đuổi theo một tên đệ tử Liệt Dương Tông khác, lại một chưởng đánh chết.
Tốc độ của Lâm Hi so ra thì còn kém cường giả Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng. Nhưng đối đầu với những đệ tử Liệt Dương Tông Đệ Tứ Trọng, Đệ Ngũ Trọng thì cũng là dư dả. Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết liên tục, thời gian mới chưa quá mấy lần hô hấp, Lâm Hi liền đuổi theo những đệ tử Liệt Dương Tông, đều săn giết hết.
Xoạt!
Có tiếng thở dồn dập, Lâm Hi xông về hướng một bóng người cuối cùng.
- A, không nên, không nên!
Lâm Hi còn chưa nhào tới, Tam Thái Tử Xích Viêm Cung đã sợ đến sắc mặt trắng bệch. Hắn kêu lên liên tục, toàn thân xụi lơ trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Một loạt chiêu Sát Phạt quả quyết kia của Lâm Hi, thủ đoạn như sấm vang chớp giật đã hoàn toàn hù dọa phá vỡ lá gan hắn.
Hiện tại đừng nói là phản kháng, mà ngay cả phản kháng thì Xích Viêm Cung đều không làm được. Hai chân hắn đều bị hù dọa đến mềm nhũn. Bình thường mặc dù hắn vui giận thất thường, nói giết là giết người. Nhưng phần lớn là chỉ động mồm mép. Còn Lâm Hi ngay lập tức thì giết người như giết gà, ở trong mắt Xích Viêm Cung quả thực là giống như thủ đoạn sát thần, khiến gan mật hắn đều bị hù dọa đến sắp vỡ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555