“Ngươi không cần tìm nữa. Khu rừng này không hề tồn tại sinh vật được gọi là thỏ ngọc đâu.”
“Cái gì? Nhưng rõ ràng cháu nhận được nhiệm vụ tìm bắt thỏ ngọc mà.”
“Đó chỉ là một điều kiện thôi. Trước đây, ta có bảo con nhỏ Zuzu là khi cần sự trợ giúp của ta thì hãy trao nhiệm vụ tìm thỏ ngọc cho một thủ hạ vào khu rừng này.”
Tất Cường ngớ người ra. Ông lão cười cười một chút rồi nói
“Ngươi có thể tìm được ta, xem ra rất không tồi. Chà chà… Ngươi là một người sói vàng lại sở hữu con mắt đế vương và là thủ hạ của Zuzu. Hắc hắc… tên khốn nạn đó mà biết được điều này chắc tức đến ói máu mất thôi.”
Tất Cường tiếp tục im lặng. Ông lão ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên ngửng đầu nên nhìn hắn hỏi
“Ta có cách cho ngươi đạt đến đẳng cấp cao nhất của chủng tộc người sói. Ngươi có muốn tiếp nhận không?”
“Cái gì? Đẳng cấp cao nhất của chủng tộc người sói không phải là người sói vàng sao?”
“Hắc hắc… Trên thực tế thì đúng là như vậy. Nhưng theo lý thuyết thì vẫn có thể đạt tới một đẳng cấp mới, cao hơn, mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.”
Tất Cường trợn mắt nhìn ông già. Ông ta cười khùng khục một lúc rồi nói
“Chủng tộc mà ta đang nói ở đây không phải là một chủng tộc do tiến hóa trong tự nhiên mà thành. Nó là một trong những chủng tộc hiếm hoi do phép thuật tạo ra. Nó là một sản phẩm của nghiên cứu phép thuật của con người, một sinh vật phép thuật cực kỳ hùng mạnh và đáng sợ. Chúng ta gọi nó là Ma Sói.”
“Ma sói? Đó chẳng phải là con lai của Vampire và người sói sao?”
“Phải. Đó là một sinh vật lai tạo giữa hai giống loài: Vampire và Người sói, nhưng lại mạnh hơn cả hai giống loài. Nhưng loài ma sói mà ta đang nói ở đây lại có một chút khác biệt. Đó là một người sói đã trải qua cách huấn luyện đặc biệt, ma khí quán thể, mà thành.”
“Nhưng tôi sẽ có những khả năng gì mới?”
“Ha ha ha…Ngươi vẫn giữ được tất cả những khả năng trước đây của ngươi. Hơn nữa, ngươi còn có thể sử dụng được phép thuật, đặc biệt là các phép thuật đen. Nói đơn giản ngươi sẽ là kết hợp của người sói với tử linh ma pháp sư.”
“Không thể nào? Nhược điểm lớn nhất của người sói là trí lực rất thấp. Vì vậy, họ không thích hợp với các class liên quan đến phép thuật.”
“Hắc hắc… Đó chính là chỗ đáng sợ của việc quán nhập ma khí. Khi đó, MP của ngươi không bị tính theo công thức điểm trí lực nhân với mười nữa mà tính theo HP của ngươi. Mà hồi phục HP là ưu điểm số một của chủng tộc người sói các ngươi phải không?”
Tất Cường câm lặng. Hắn thực sự bị sốc. Nếu như ông lão này nói thực thì, hắn, Tất Cường gần như đã trở thành thiên hạ vô địch. Tất cả các nhược điểm của hắn coi như đã mất hết và các ưu điểm được tăng lên không biết bao nhiêu lần. Hắn mất một lúc mới bình tĩnh lại được. Tất Cường hỏi ông lão
“Vậy cháu phải làm sao để có thể trở thành Ma sói ạ?”
“Hắc hắc… Nói năng lễ phép lắm. Nhưng không biết ngươi có thể trả giá không?”
“Xin cụ cứ nói.”
“Ta cần chiếc nhẫn của ngươi.”
“Chiếc nhẫn của cháu ư?”
Tất Cường kinh sợ, sờ tay vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này có uy lực quá mạnh. Nó tăng gấp đôi số điểm tiềm năng cho hắn. Nó là nguyên nhân chính khiến hắn có thể hạ được những con quái hùng mạnh hơn hắn gấp nhiều lần. Mất nó, hắn như mất một nửa sức mạnh của mình. Ông lão làm như không nhình thấy gì. Ông hững hờ nói
“Để có thể cho ma khí quán thể, chúng ta cần một lượng ma khí rất lớn. Nhưng nếu như ma khí quá lớn hoặc quá hung hãn thì có thể giết chết ngươi trong chớp mắt. Không những vậy, nó thậm chí còn xóa cả nick của ngươi, buộc ngươi phải chơi lại từ đầu. Vì vậy, phải hết sức thận trọng khi quán nhập ma khí. Mà theo ta thấy chiếc nhẫn của ngươi ẩn chứa một lượng ma khí cực lớn và đã bị thuần hóa phần nào. Lấy lượng ma khí đó ra dùng là thích hợp nhất.”
Tất Cường im lặng. Hắn đang phân vân đắn đo giữa lợi và hại của việc này. Hắn đoán hệ thống không dễ dàng gì cho hắn nâng cấp miễn phí nhưng không ngờ giá lại cao đến thế này. Vì chiếc nhẫn này, hắn đã bán những món đồ trang sức khác. Nay nếu mất nó thì thật sự là đáng tiếc. Tất Cường cân nhắc một lúc rồi thoát chiếc nhẫn ra, đưa cho ông cụ. Ông lão cầm lấy chiếc nhẫn rồi nói
“Ngươi đã tin tưởng ta như vậy thì ta dứt khoát sẽ giúp ngươi ma hóa thành công. Bởi vì, đó cũng là bằng chứng tốt nhất cho lý thuyết của ta. Giờ hãy theo ta.”
Tất Cường vừa đi theo ông ta vừa hối hận. Thì ra, tất cả những điều ông ta nói chỉ là những lý thuyết chưa được chứng minh trong thực tế. Thế mà hắn lại đem chiếc nhẫn quý ấy trao cho lão già mới quen mới chết chứ….
Hai người đi đến một khoảng rừng trống. Ở đây đã có vẽ sẵn vô số bùa chú và có những ký hiệu kỳ quặc mà hắn không thể hiểu. Tất Cường biết đây là một trong những trận pháp hùng mạnh nhất, phức tạp nhất mà hắn từng thấy.
Ông lão đi đến vị trí được vẽ nhiều ký hiệu nhất. Ông ta lấy chiếc nhẫn ra, bỏ vào tâm điểm của một hình vẽ hình tròn. Lập tức, biến cố phát sinh. Những hình vẽ xung quanh đó trở lên sống động. Chúng trườn lên như một lũ giun và bám vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh. Một nguồn mana cực mạnh hiện ra. Ông lão quay sang Tất Cường bảo:
“Anh có thấy hình tròn lớn kia không? Hãy ngồi vào trong nó.”
Tất Cường im lặng làm theo. Hắn ngồi im một lúc những không có chuyện gì xảy ra. Khối mana từ chiếc nhẫn vẫn ổn định như cũ. Những hình vẽ vẫn trườn, bò loằng ngoằng trên mặt đất. Chỉ có ông lão là có thay đổi. Ông ta đứng quan sát các hình vẽ một lúc. Tiếp đó, ông ta đi đến một chỗ có hình vuông và ngồi xuống.
Ông ta bắt đầu bắt quyết, lẩm bẩm thần chú. Tất Cường lập tức cứng người lại. Hắn nhận ra một nguồn sức mạnh cực kỳ khủng khiếp tỏa ra từ ông ta. Hắn vẫn biết ông ta là cao thủ nhưng không ngờ lại mạnh đến mức độ này. Bây giờ, hắn có cảm giác ông ta bao la, rộng lớn và mạnh mẽ như một đại dương. Hắn lập tức vứt bỏ ý nghĩ tiếc rẻ chiếc nhẫn và nghi ngờ ông lão. Mọi ý nghĩ khác cũng nhanh chóng biến mất khỏi đầu hắn. Hắn chỉ còn biết chăm chú nhìn theo từng động tác của ông ta mà thôi.
Ông lão bắt quyết làm phép mà cứ như đang múa. Hai tay ông liên tục biến hóa, kết hợp thành những hình dạng tuyệt đẹp. Giọng ông ngân nga như đang hát. Những luồn mana tỏa ra từ ông đen đặc như than và di chuyển uyển chuyển như rắn múa. Những luồng mana ấy dường như đang di chuyển theo một trận tự nào đó rất phức tạp. Chúng phức tạp đến mức làm cho Tất Cường hoa cả mắt, chóng cả mặt.
Tất Cường không thể hiểu được bất cứ điều gì nhưng hắn vẫn căng mắt ra nhìn. Skill do thám của hắn hoạt động hết công suất. Hắn chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất một biến hóa nào đó của màn biểu diễn này.
Đột nhiên, Tất Cường nhận thấy mục đích của những luồng mana của ông lão. Chúng đang tiến tới gần khối mana của chiếc nhẫn theo một lộ trình rất phức tạp, nhưng khá phù hợp với các hình vẽ trên mặt đất. Khối mana kia dường như cũng có chút dao động. Sự biến đổi này rất nhỏ nhưng lại để lại một dấu hiệu rất rõ ràng. Những hình vẽ xung quanh nó vặn vẹo, gợi sóng. Những luồn mana kia vẫn không có sự thay đổi nào. Chúng vẫn từ từ tiến tới.
Thời gian dần trôi qua. Tất Cường vẫn im lặng đứng xem. Ông lão vẫn khua tay làm phép, miệng ông vẫn lẩm nhẩm những câu thần chú tối nghĩa, dài lê thê nhưng lại khá vui tai. Những luồn mana của ông vẫn di chuyện chậm chập. Khối mana của chiếc nhẫn vẫn im lặng.
Đột nhiên, mọi thứ đồng loạt biến đổi. Một trận gió từ đâu thổi đến khiến Tất Cường rùng mình. Rồi mây đen ầm ầm kéo đến như chúng đùn lên từ địa ngục, che kín cả mặt trời. Không gian trở lên tối thui như đêm ba mươi. Những tia sét xé rách bầu trời. Những tiếng sấm như pháo nổ ngày tết. Những giọt nước mưa ào ào đổ xuống. Gió và nước quyện lại với nhau giằng xé không gian. Những luồn mana của ông lão tăng tốc. Những hình vẽ phía dưới mặt đất tỏa ra ánh sáng chói lọi như đèn điện. Khối mana kia cũng biến đổi. Nó chia ra thành hàng nghìn miếng mana nhỏ, bắn ra bốn xung quanh.
Chúng định chạy trốn? Không, không phải. Chúng bắn về phía những luồng mana của ông lão. Hai loại mana tiếp xúc với nhau, hòa vào nhau như pha đường vào với nước. Không ai có thể cảm thấy sự khác biệt giữa chúng nữa. Sau đó, những luồn mana ấy hạ thấp xuống. Chúng dần dần hòa vào những hình vẽ bên dưới. Những hình vẽ này trở lên đen thui như mực. Chúng dần dần bò đến gần Tất Cường.
Tất Cường khẽ run lên. Hắn phải vất vả lắm mới giữ được bình tĩnh khi những hình vẽ ấy bò lên người hắn. Một hình vẽ cổ quái đen kịt nhanh chóng hình thành trên người hắn. Ông lão kia cũng đứng dậy. Ông ta bắt đầu múa như lên đồng. Những luồng mana đen kịt tỏa ra dày đặc như mắt lưới. Chúng ào ạt trùm lên người Tất Cường.
Một lúc sau, một âm thanh lạnh người vang lên. Âm thanh giống như tiếng rít của những mảnh kim loại cọ sát vào nhau. Tiếp đó, từ dưới mặt đất, một luồng mana u ám bay lên. Nguồn mana nhanh chóng tụ lại thành một cánh cổng rất cổ xưa. Địa ngục môn. Ba chữ đen kịt ẩn hiện trên đầu cánh cổng đen. Cánh cửa rung lên bần bật rồi từ từ mở ra. Một mảng mana như khói như sương như một dòng sông đen êm đềm, chảy ra. Tất cả cùng bao bọc lấy Tất Cường.
Từ trong khối mana, Tất Cường im lặng nhìn. Xung quanh hắn là một đàn sói đứng xung quanh hắn. Những con vật đen đúa và bẩn thỉu ấy hòa dần vào khối mana và tất cả chúng từ từ nhập vào hắn.
‘Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường chuyển hóa thành công thành ma sói.’
‘Ping Pong. Vì người chơi Tất Cường đã chuyển hóa thành ma sói, các skill ‘Lời nguyền tử sĩ’, ‘Lời chúc phúc của tiền nhân’, ‘Lời chúc phúc của tử thần’, ‘Tà ấn’ đồng thời biến mất. Người chơi Tất Cường chuyển hóa thành ma sói địa ngục.’
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của caoquanson
Tất Cường gào lên phẫn uất. Thế này thì thật quá đáng. Quá mức quá đáng. Những skill đó đều là những con át chủ bài của hắn, là vũ khí giúp hắn luôn đứng trên thế bất bại trong mọi cuộc chiến, là đòn trừng phạt của hắn dành cho địch thủ… Thế mà… Tại sao? Tất Cường điên tiết. Hắn chẳng thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì nữa. Hắn thoát game.
“Thằng khốn kia, tao tưởng mày trốn luôn rồi chứ. Không giải thích rõ ràng, tao giết mày.”
Vừa thấy Tất Cường vào lớp, thằng Chiến đã gào lên, lao đến. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thằng bạn, Chiến khựng lại. Nó ngơ ngác nhìn Tất Cường. Vẻ mặt của Tất Cường là vẻ mặt của một kẻ vừa bị cho ăn một cú đấm vào giữa mặt.
“Có chuyện gì vậy?’
Thằng Chiến lo lắng hỏi.
“Tao vừa bị cho ăn một vố đau.”
Tất Cường hậm hực nói. Hắn từ từ kể lại mọi chuyện cho thằng bạn. Thằng Chiến nghe nói đến đoạn Tất Cường chuyển hóa thành Ma sói thì ngắt lời hắn hỏi với một vẻ mặt nghi ngờ
“Mày nói mày chuyển hóa thành Ma sói hả?”
“Ờ. Nhưng sau đó tất cả những skill quan trọng của tao đều bị xóa.”
“Chỉ có thế thôi hả?”
“Chỉ có thế? Ý mày là sao hả?”
Thằng Chiến ngẩng đầu lên, hít một hơi dài rồi rống tướng lên
“Thằng ngu. Mày chơi game cái kiểu gì vậy hả? Chẳng lẽ mày không bao giờ tìm hiểu thông tin về thế giới game à?”
“Là sao?”
“Trời ơi. Mày vào trong game đừng nói với ai là quen tao đấy.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Mày chơi game mà không tìm hiểu những kiến thức cơ bản thì chơi kiểu quái gì? Game ‘Khám phá’ đâu có phải loại game ba lăng nhăng nào đó mà chỉ lèo tèo vài ba điều cần biết đâu hả?”
“Nói cụ thể hơn đi”
“Được rồi. Nghe cho rõ đây. Các class và chủng tộc trong game khám phá được chia làm nhiều bậc khác nhau và rất phức tạp. Tuy vậy, ta cũng có thể có một hệ thống chung nhất về các cấp bậc. Ví dụ như đối với hệ thống các chủng tộc, class bóng tối thì được chia như sau. Yếu nhất là lũ Zombie: như bọn xương khô, xác chết phục sinh, Ghost của mày… Tiếp đến là bọn linh hồn: lũ oán hồn, hung linh thuộc loại này. Cao hơn chúng một bậc là bọn Dark Knight, chủng tộc người sói trước đây của mày thuộc nhóm này. Tiếp đó là đến nhóm Lich và cao hơn nữa là nhóm Dark Magic Knight. Nhóm này bao gồm bọn Vampire chúa và những class không thể mua được ở các tiệm đen.”
Thằng Chiến ngừng lại hít một hơi thật dài rồi nói
“Chủng tộc Ma Sói của mày thuộc nhóm Dark Magic Knight.”
Tất Cường hơi hiểu ra đôi chút. Nhưng hắn vẫn thấy đau lòng vì những skill quý hiếm kia
“Nhưng thế thì cũng đâu bù lại được hai skill quý là ‘Chúc phúc của tử thần’ và ‘Chúc phúc của tiền nhân’ chứ.”
“Thế mày chơi game để làm gì? Cho mày biết: mày cảm thấy buồn chán chính vì mày không sợ mất bất cứ thứ gì kể cả khi mày chết. Bây giờ, mày đã có thể mất mát. Mày sẽ lo sợ khi chiến đấu. Có lẽ, mày sẽ cảm nhận được niềm vui của cuộc chiến.”
Tất Cường im lặng. Hắn không thể đồng ý nhưng cũng không còn bị ám ảnh của những skill đã mất nữa. Hắn yên tâm bắt đầu tiết học. Chiều, Tất Cường lên mạng tra thêm các thông tin liên quan. Hắn vui mừng khi biết được một tin quan trọng. Những chủng tộc thuộc lớp bóng tối mà có thêm chữ địa ngục vào thì lại thuộc một đẳng cấp khác, cao hơn, mạnh hơn rất nhiều lần so những bình thường.
Tất Cường vội đăng nhập game. Hắn mở bảng dữ liệu cá nhân ra xem. Thật bất ngờ, hầu hết các skill và chỉ số cũ không thay đổi. Dù hắn không còn chiếc nhẫn để tăng gấp đôi các chỉ số tiềm năng nữa nhưng tổng lượng HP và MP vẫn không thay đổi so với khi có. Không chỉ vậy, khả năng tự phục hồi của hắn tăng lên gần gấp rưỡi so với trước. Khả năng chống mê hoặc của hắn cho phép hắn chịu được các phép mê hoặc lên tới cấp SS, cấp độ cao nhất mà người chơi có thể có được từ các cửa hàng đen. Ngoài ra, hắn có thêm một số skill mới
‘Độc Ma Sói: (skill bị động): Vết thương do Ma sói địa ngục gây ra không thể lành. Người bị trúng đòn sẽ bị mất máu đến chết. Mỗi giây làm giảm 1% tổn thương của đòn đánh lên đối phương.’
‘Zombie phục thù(skill bị động): Ma sói địa ngục sau khi bị giết sẽ lập tức sống lại với sức mạnh tương đương với lever cao gấp 1.5 lần bản thân. Thời gian kéo dài một giờ. Thời hạn mười ngày một lần (ngày trong game).’
‘Ma Sói tung hoành(skill bị động): Cho phép sử dụng mọi loại vũ khí và các skill của các class của thế giới bóng đêm.”
‘Ma Sói bắt ưng (skill chủ động): Trong ba mươi giây, giảm 50% độ nhanh nhẹn của đối phương, tăng 1.5 lần tốc độ bản thân, phạm vi sử dụng 100 mét, không tăng lũy kế với các phép thuật tương đương, hao tổn 240 MP.’
‘Ma Sói giết hổ (skill chủ động): Trong bốn mươi giây làm giảm 50% độ chính xác, điểm phòng ngự của đối phương, tăng gấp đôi sức tấn công vật lý của bản thân, không tăng lũy kế với các phép thuật tương đương, hao tổn 260 MP’
‘Ma sói câu hồn(skill chủ động) Trong vòng một phút khiến cho khả năng chống hôn mê của mọi người trong vòng 200 m bị vô hiệu hóa. Hao tổn 200MP. Một giờ một lần.”
‘Nụ hôn của quỷ(skill chủ động) Khiến đối phương bị rơi vào trạng thái tê liệt và xuất huyết đến chết. Thời gian tụng 30 giây, phạm vi 100 mét, yêu cầu nhìn thấy đối phương, hao tổn 200 MP.’
‘Lễ rửa tội của quỷ (skill triệu hồi) Biến một xác chết thành một Zombie có lever cao gấp rưỡi lever ban đầu của xác chết đó. Thời gian tụng 10 giây, phạm vi ba mét, hao tổn MP 200.’
‘Lời chúc phúc của quỷ(skill hỗ trợ) trong vòng 30 phút, tăng gấp đôi khả năng tấn công vật lý, phòng ngự, HP, nhanh nhẹn cho các Zombie. Thời gian tụng 20 giây, phạm vi ba mét, hao tổn 210 MP.’
‘Triệu hồi Golem( skill triệu hồi): Tạo ra một golem có đẳng cấp bằng với lever của bản thân, từ những nguyên liệu xung quanh. Nếu bản thân còn sống thì con golem này sẽ không thể bị tiêu diệt và hễ con golem thứ nhất còn tồn tại thì không thể triệu hồi con golem khác. Thời gian tụng 1 phút, hao tổn 500MP.’
‘Ám Mạc: Tạo ra một màn đen che mắt đối phương, có thể vô hiệu hóa tất cả các skill do thám dưới cấp B’
‘Ăn miếng trả miếng(skill đặc biệt): Phục hồi lại toàn bộ các thiệt hại của bản thân đã gánh chịu trong vòng một phút trước đó, đồng thời chuyển tất cả những tổn thất đó lên những kẻ đã gây ra chúng. Một ngày dùng một lần.’
Tất cả đều là những skill cực mạnh. Những skill ấy, Tất Cường muốn có từ rất lâu nhưng hắn không đủ tiền và các vật phẩm đặc biệt để mua chúng. Chỉ cần có vậy thôi cũng đủ để Tất Cường hài lòng. Chúng đủ để đền bù cho những tổn thất hắn phải chịu khi chuyển cấp thành Ma sói. Nhưng nếu chỉ có thế thì hắn không khác gì một ma sói bình thường, mà hắn lại là ma sói địa ngục. Điều đó có nghĩa là hắn còn có một số skill đặc biệt khác. Tất Cường cố nén hưng phấn xem tiếp:
‘Hấp Ma khí: Khả năng hấp thụ tất cả các loại pháp thuật bóng tối và biến chúng thành HP và MP hay điểm kinh nghiệm của mình.’
‘Áo giáp ma quỷ: biến ma khí xung quanh và mana của bản thân thành một bộ giáp có sức phòng ngự bằng sức phòng ngự của bản thân. Bộ giáp có thể tự sửa chữa khi bị hư hại. Hao tổn: tối đa 500 MP.’
‘Con đường của thần chết: Xác định chính xác vị trí của nạn nhân cũng như đường đi đến đó, mở ra cánh cổng địa ngục để mời tử thần đến đi theo con đường đó, tiêu diệt đối phương. Một năm sử dụng một lần. Nếu con đường vì lý do nào đó mà bị cắt đứt thì tử thần sẽ lấy mạng bất cứ sinh vật nào ở gần ông ta nhất.’
‘Thuốc tăng sức mạnh của quỷ: Biến MP của bản thân thành sức mạnh tấn công vật lý.’
“Huyết tế(skill bị động): Cho phép Ma Sói địa ngục sử dụng Hp như MP”.
Đây là những skill truyền thừa của chủng tộc ma sói địa ngục. Ngoài những skill này, hắn còn phải học rất nhiều các loại phép thuật, cũng như các loại chiến thuật khác nữa. Đặc biệt quan trọng là cổ ngữ Ryth, ngôn ngữ của địa ngục. Chỉ khi hắn nắm được cổ ngữ này thì hắn mới có thể sử dụng quyển sách của nữ chúa Hel, công cụ phép thuật quan trọng nhất đối với các pháp sư thuộc tính bóng tối. Và chỉ khi hắn có thể sử dụng được quyển sách ây, thì hắn mới chính thức được coi là pháp sư bóng tối. Khi đó, hắn sẽ còn nhiều skill độc ác hơn nữa.
Tất Cường không lo ngại về điều đó. Hắn có thể học được tất cả những thứ đó trong phòng huấn luyện và thư viện của tổng hội Vampire chúa. Nhưng điều đó thì để sau, bây giờ hắn phải đi kiếm ‘niềm vui’ đã.
Game khám phá là thể loại game phiêu lưu, chiến đấu. Trong khi đó, hầu hết người chơi lại chưa bao giờ làm mấy việc tương tự như vậy. Để cho người chơi có thể dễ dàng thực hiện các nhiệm vụ khi lần đầu tiên tham gia, nhất là những nhiệm vụ liên quan đến chém giết, hệ thống có một chương trình đặc biệt để hỗ trợ người chơi. Chương trình ấy được gọi là vệ sĩ. Vệ sĩ là những NPC đặc biệt. Chỉ cần người chơi tải về chương trình thiết kế là có được ngay một vệ sĩ với ngoại hình theo ý thích và tuyệt đối vâng lời. Các vệ sĩ ngay từ đầu đã là lever ba nên là công cụ hỗ trợ không thể thiếu cho những người mới chơi. Tuy nhiên, khi người chơi đã lên cấp độ cao thì các vệ sĩ này lại là một gánh nặng (do tốc độ lên lever của các vệ sĩ rất chậm, các skill cũng rất kém). Do đó hầu hết, người chơi khi lên đến lever 20 thì không cần vệ sĩ nữa.
Tác giả nói dài dòng như vậy chắc các bạn đọc đã hiểu dụng ý của Tất Cường rồi phải không? Đúng vậy. Hiện tại, Tất Cường đang ở cửa hàng vệ sĩ và đang bận thiết kế đặc điểm nhân vật. Sau đó, hắn đem vệ sĩ vừa tạo lập ra đem về lâu đài, cho vào phòng huấn luyện cho nó huấn luyện hết công suất, lấy mấy món đồ lần trước trả cho bọn thằng Chiến, cuối cùng là bay về tổng hội Vampire chúa để học những skill cần thiết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của caoquanson
“Ping Pong. Hệ thống thông báo, còn một ngày(một giờ) nữa sẽ diễn ra thí luyện Cấm Địa Máu. Tất cả những người tham gia thí luyện lần này hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu, hệ thống đưa ra thông báo dạng này. Tất Cường nhíu mày chửi thầm. Hắn đang ở trong thư viện để đọc sách vậy mà bị tiếng thông báo làm phiền liên tục. Phải công nhận một điều là đọc sách, học tập trong các thư viện của game hiệu quả hơn học tập bên ngoài nhiều. Không chỉ vì thời gian dài hơn gấp hai mươi tư lần mà còn ở chỗ, tại đây, hắn có thể nhanh chóng tìm được những thứ hắn cần tìm với tốc độ nhanh và đầy đủ không kém gì dùng Google. Khi có điều không hiểu, các NPC thủ thư cũng tận tình hỗ trợ hắn, giảng giải cho hắn… Những điều đó, hắn không thể tìm được ở bất cứ thư viện nào ngoài đời thật.
Đó là lý do, Tất Cường thích vào trong thư viện của tổng hội Vampire chúa để học. Nhưng hôm nay, hắn lại liên tục bị làm phiền. Khi nãy là bởi tiếng thông báo của hệ thống còn hiện giờ là bởi một con nhỏ ngực lép. Một ả ngực lép mặc bộ đồ hầu gái đi đến bên hắn, lễ phép nói
“Thưa ngài, đại nhân Thiên Hương cho gọi ngài.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tất Cường bực bội. Hắn vừa vớ được một cuốn truyện hay, còn chưa kịp đọc. Ả ngực lép kính cẩn
“Thưa ngài, hình như đó là lệnh tập hợp những người sẽ tham gia thí luyện lần này.”
Tất Cường hậm hực. Hắn bỏ sách vào chỗ cũ rồi đi ra. Tất Cường nhanh chóng đi đến một hội trường. Căn hội trường này đủ chỗ tổ chức dạ tiệc cho cả trăm người một lúc. Nhưng hiện nay, trong đó chỉ có hơn mười người đang đứng sẵn. Mười hai người này đứng xếp thành hai hàng, cùng quay lên phía một chiếc ngai đẹp tuyệt. Thiên Hương đang ngồi ở đó, nhưng khi thấy Tất Cường đi vào thì lập tức đứng lên mỉm cười đi đến bên cạnh hắn nói khẽ
“Ngươi đến muộn quá đấy. Chẳng lẽ ngươi không biết tầm quan trọng của buổi tập hợp này hay sao?”
Tất Cường mỉm cười, ghé sát tai nàng thì thầm
“Nàng đã nói đến n lần rồi, lý nào ta lại không biết.”
Thiên Hương còn định nói gì thì bất giác giật bắn mình lùi lại. Nàng lườm Tất Cường một cái rồi quay đi chỗ khác, ra vẻ không lý đến hắn nữa. Tất Cường thấy vậy thì cười cười rồi cũng ra vẻ nhắm mắt lại. Một số người đang đứng trong hàng thấy vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Họ không hiểu cũng chẳng có gì lạ. Đó là vì họ không thấy khi nãy, Tất Cường đã tranh thủ lúc thì thầm để liếm vào má Thiên Hương một cái. Hành động thô lỗ này có thể sẽ bị Thiên Hương cho một chưởng tiễn về làng miễn phí. Nhưng do mấy ngày qua, Tất Cường và Thiên Hương có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau nên tình cảm giữa hai người đã thắm thiết đến mức, nàng có thể bỏ qua sự phạm thượng của hắn.
Tất Cường vừa đứng chờ vừa hồi tưởng lại những ngày sống tại tổng hội. Những ngày đó, hắn thu được rất nhiều điều bổ ích. Ngoài việc sử dụng phòng huấn luyện và vào thư viện, hắn còn được huấn luyện bởi một thầy tư tế có thớ và một chiến binh bóng tối hùng mạnh, đầy kinh nghiệm chiến đấu, Thiên Hương. Những huấn luyện đó đã giúp hắn có được đầy đủ kiến thức và kinh nghiệm để có thể sử dụng được class kiếm sĩ phép thuật bóng tối đẳng cấp lever 40. Nếu không có sự huấn luyện của họ thì có lẽ hắn phải mất hàng tháng mới có thể đạt được thành tựu này.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi vào. Ông ta đến giữa phòng nhìn lũ thanh niên đang đứng một cái rồi ngồi xuống cái ngai. Thiên Hương đang đứng phía dưới vội vàng đi lên nói với ông ta vài câu. Ông ta không đáp chỉ gật đầu mấy cái. Thiên Hương không có vẻ bất mãn mà vẫn giữ vẻ mặt vui tươi, giống như là được gặp mặt lão, được nói với lão vài câu là một vinh hạnh vậy. Tất Cường thấy vậy thì hơi nhíu mày khó chịu.
Một lúc sau, Thiên Hương quay xuống dưới và nói
“Tất cả mọi người nghe đây. Các ngươi là những người tham gia kỳ thí luyện lần này nhưng vì nhiều lý do mà cam tâm tình nguyện kết hợp với bổn hội. Ta đại diện cho bổn hội có vài điều cần nói rõ cho các ngươi biết. Thứ nhất: Trong số các ngươi có cả NPC lẫn gamer, có người là thành viên của hội cũng có người chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng chúng ta vẫn yêu cầu các ngươi phải hỗ trợ lẫn nhau trong thí luyện. Thứ hai: Những linh dược, các ngươi thu thập được trong khi tham gia thí luyện đều thuộc về bổn hội, nghiêm cấm mọi hình thức tư tàng. Thứ ba: Trước khi tham gia thí luyện, các ngươi phải đăng ký tất cả những trang bị, dụng cụ, tư liệu của bản thân. Nếu trong khi tham gia thí luyện, các ngươi bị làm mất bất cứ thứ gì thì đều sẽ được bổn hội bồi thường cho 50% tổng giá trị thiệt hại. Nếu không đăng ký mà làm mất, thì bổn hội sẽ không có trách nhiệm gì với chúng.”
Thiên Hương ngừng lời. Nàng lấy ra một chiếc bàn, mười ba chiếc túi hành trang và mười ba cuộn giấy. Nàng đặt tất cả lên trên bàn rồi nhìn xuống dưới nói tiếp
“Những thứ này là một chút hỗ trợ của bổn hội đối với các ngươi. Chúng gồm một tấm bản đồ khu cấm địa cùng với những đặc điểm cần chú ý tại đó và một ít trang bị. Mỗi người đi lên, lấy một chiếc túi và một tấm bản đồ.”
Mọi người lần lượt đi lên làm theo lời nàng rồi lùi lại chỗ cũ. Đến khi, Tất Cường đi lên lấy đồ thì tấm bản đồ mà hắn định lấy đột nhiên léo sáng. Hắn hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu đó là Thiên Hương vừa cho thêm thông tin vào đó để hỗ trợ thêm cho hắn. Hắn mỉm cười với nàng rồi lấy một chiếc túi đi về chỗ. Khi tất cả mọi người đã lấy được phần của mình thì Thiên Hương thu chiếc bàn lại và nói
“Tiếp theo, ta có vài lời với những thành viên của hội. Những người khác xin mời đi ra ngoài một lúc.”
Những người đứng tại hàng bên tay phải hơi ngớ người một chút nhưng cũng ngoan ngoãn đi ra. Xem ra việc họ cũng không phải là những kẻ ngốc đòi được đối xử ngang hàng với những thành viên chính thức. Thiên Hương chờ cho đến khi cánh cửa đóng chặt lại sau lưng người cuối cùng rồi mới nói
“Được rồi. Giờ thì đến việc riêng của chúng ta. Bây giờ, ta giới thiệu với mọi người, trưởng đoàn của chúng ta lần này, ngài Thanh Thiên.”
Vừa nói, nàng vừa xoay mình, đưa tay về hướng người đàn ông trung niên. Ông ta chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như lời đáp lễ. Nhưng những người khác thì không dám chậm trễ. Họ cùng cúi người vái chào
Người đàn ông không thèm ư hử lấy một tiếng. Thiên Hương cười nói tiếp
“Ngài Thanh Thiên là người duy nhất trong vòng một trăm năm qua đã hoàn thành được thử thách tối cao của Cấm Địa Máu. Những điểm ghi chú trong cuốn hướng dẫn vừa rồi có quá nửa là do đích thân ngài ghi chép lại. Các ngươi rất may mắn mới được ngài đích thân hướng dẫn đấy.”
Mọi người cùng trợn tròn mắt nhìn người đàn ông. Họ hoàn toàn bất ngờ vì chiến tích này của ông ta. Nên biết Cấm Địa Máu có cả thảy ba thử thách. Chỉ những ai hoàn thành cả ba mới được coi là hoàn thành toàn bộ cuộc thí luyện. Nói thì đơn giản như vậy nhưng nên biết, theo thống kê của các diễn đàn hiện nay thì chưa hề có gamer nào hoàn thành được thử thách thứ ba của thí luyện này. Mỗi tháng đều có một lần thí luyện, mỗi lần đều có hàng chục người chơi tham gia. Vậy mà trong vòng mười năm, không một ai có thể phá giải được thí luyện. Chỉ tưng đó thôi cũng đủ biết gã NPC này ghê gớm thế nào. Tất Cường không khỏi nhìn trộm ông ta thêm vài cái.
Thiên Hương còn nói thêm vài điều cần chú ý nữa rồi lùi lại phía sau. Thanh Thiên bước lên. Mọi người đều im lặng chờ đợi ông ta nói vài câu. Nhưng lão chỉ phất tay một cái nói
“Đến giờ rồi đi thôi.”
Bọn thanh niên đang háo hức lập tức tiu nghỉu, nhưng cũng vội vã đi theo. Cả bọn đi ra khỏi tòa lâu đài, đến một cái sân rộng như sân bóng đá thì dừng lại. Lũ người chơi khi nãy bị đuổi ra ngoài cũng đã đợi sẵn bọn họ ở ngoài đó. Thanh Thiên triệu hồi sủng vật của bản thân ra. Cả bọn lập tức hoảng sợ.
Giữa sân rộng bỗng nhiên xuất hiện một con quái điểu khổng lồ. Con chim này to như một chiếc phản lực, cao đến năm, sáu mét, toàn thân phủ một bộ lông vũ đen tuyền như mực nhưng lại ẩn hiện một chút tinh quang. Toàn thân con vật tỏa ra một khí thế cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho lũ Tân thủ đều tái mặt lại.
‘Thiên Ma Điểu’
Tất Cường lẩm nhẩm trong đầu. Ham muốn được sở hữu loài yêu quái này trong hắn càng lớn mạnh. Thanh Thiên nhảy lên lưng con chim rồi nói vọng xuống.
“Tất cả leo lên lưng chim, cố mà ngồi cho vững. Tốc độ bay của Thiên Ma Điểu cực nhanh nên chỉ cần nửa ngày là đến nơi thôi.”
Tất Cường vội leo lên lưng con vật. Hắn kiếm một vị trí ngồi thuận tiện nhất có thể. ‘Thật êm ái. Thật tuyệt vời.’ Tất Cường không ngừng suýt xoa.
Con chim vỗ cánh bay lên. Lập tức, một lồng bảo hộ hiện ra bao bọc lấy tất cả bọn Tân thủ, không để sức ép của gió và áp suất không khí làm tổn thương đến họ. Con chim chỉ vỗ cánh vài cái thì đã lao vút vào một đám mây. Khi cả bọn còn chưa kịp cảm nhận cảm giác bay trong mây thì nó đã đưa tất cả xuyên qua làn mây, bay vút lên một độ cao mà chỉ có những chiếc máy bay hiện đại mới có thể vươn tới được. Tất Cường nhanh chóng cảm thấy chán ngán khung cảnh xung quanh. Bốn phương tám hướng chẳng có bất cứ thứ gì để mà nhìn ngắm. Cảnh vật thật đơn điệu. Hắn bắt đầu thiu thiu ngủ.
Không biết bao lâu sau, con chim lại lao mình chúi xuống dưới. Nó nhanh chóng xuyên qua những đám mây, giảm tốc độ và từ từ hạ cánh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của caoquanson
Con chim khổng lồ từ từ hạ xuống trước một ngôi làng cổ kính. Ngôi làng giống như bao ngôi làng quê bắc bộ khác với đầy đủ lũy tre, ao nước, cây rơm, ruộng vườn,… và những mái nhà lợp ngói đỏ au. Khi mọi người lục đục leo xuống từ lưng con chim thì một tiếng tù và lập tức vang lên. Một người đàn ông luống tuổi từ trong một ngôi nhà đầu làng bước ra. Ông ta vừa nhìn thấy ông Thiên thì cười khà khà đi đến chào hỏi, tựa hồ hai người đã có quen biết từ lâu
“Không ngờ lần này lại đội anh dẫn đầu, thế mà tôi lại không biết mà đi đón từ xa, thật là có lỗi, có lỗi.”
“Hừ! Không cần làm trò như vậy, chúng ta đâu còn lạ gì nhau nữa. Cứ…”
Ông Thanh Thiên chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên ngừng lời, quay đầu lại phía sau, nhìn lên trời, lộ vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông kia thấy vậy thì cười khổ giải thích
“Anh không cần phải bất ngờ. Đó đúng là đoàn đội của Hoàng tộc Mắt Thần đấy. Không hiểu tại sao lần này, bọn họ lại muốn được xuất phát tại khu vực của làng chúng tôi. Chúng tôi vốn muốn thông báo các anh nhưng mà… Ài…”
Thanh Thiên quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái, rồi quay đi. Ông ta không nói gì nhưng gương mặt vốn cau có nay trông cứ như Trương Phi kia cũng nói lên phần nào tâm trạng của ông ta.
Một lúc sau, từ trên trời một vật thể to lớn hiện ra. Vật thể này lúc đầu trông chỉ cỡ quả bóng rổ, rồi lớn dần lên thành cái tivi, cái tủ,…
“Nhà bay. Đó là một ngôi nhà bay.”
Một ai đó trong đám tân thủ thốt lên. Mọi người xung quanh đều giật mình nhìn lại. Sau đó, họ đồng thời hướng mắt đến phía vật thể đó và nhanh chóng nhận ra lời phán đoán của người lúc nãy là chính xác. Đó đúng là một ngôi nhà cấp bốn đang bay đến. Ngôi nhà này có vẻ bề ngoài không khác gì những ngôi nhà thông thường khác như tốc độ bay của nó lại không thua kém gì tốc độ của một chiếc máy bay. Trước sự kinh ngạc của mọi người, nó hạ cánh đánh ầm một cái lên mặt đất.
Cửa nhà mở ra, một người đàn ông ăn mặc theo kiểu quan lại Tàu đi ra. Lão ta đưa mắt nhìn xung quanh một cái. Ánh mắt ông ta hơi dừng lại trên người Tất Cường. Ông ta vừa cười cười vừa đi về phía hai người Thanh Thiên vừa đi vừa nói
“Không ngờ lại được gặp huynh đài ở đây, tiểu đệ đến muộn thật là có lỗi…”
Thanh Thiên không thèm chờ lão ta nói hết câu lập tức ngắt lời, nói với giọng gay gắt
“Không phải các ngươi xuất phát từ làng Càn sao? Tại sao đột nhiên lại dẫn xác đến làng Khôn này?”
“Ai da… Tôn huynh dạy quá lời. Tiểu đệ đến đây là vì…”
“Dẹp cái kiểu ăn nói bắt chước lũ học trò của Khổng Khâu ấy đi. Đừng tưởng, ta không biết mi leo được lên vị trí này là nhờ cái trôn của vợ.”
Dường như bị ông Thanh Thiên nói chạm đúng nọc, tên quan chức kia lập tức sạm mặt lại. Hắn lập tức giở giọng của dân đao búa ra
“Đây không phải là đất của nhà ngươi. Bọn ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi.”
“Hắc hắc… Được. Nếu mi thích xuất phát ở đây thì bọn ta đến điểm xuất phát khác.”
Thanh Thiên lạnh lùng cười. Tên quan tím mặt lại. Hắn rít lên
“Tên quỷ hút máu kia, mi không cần làm trò nữa. Lần này, bọn ta đến đây cốt nhằm vào các ngươi đấy.”
“Sao? Muốn đánh nhau à? Mời.”
Thanh Thiên lạnh lùng đưa một tay ra trước. Tên quan trông thấy vậy thì lập tức lùi lại một bước. Hắn gằn giọng nói
“Không cần phải ra oai với ta. Ta không phải đối thủ của ngươi như ngươi dám ra tay với ta sao? Ngươi muốn gây ra chiến tranh gia tộc sao?”
Thanh Thiên chỉ hừ nhạt một tiếng rồi nhắm mắt lại, không lý tới hắn nữa. Tên quan thấy vậy thì cười nhạt, quay sang với người đàn ông khi nãy
“Anh Tùng, lần này phải cảm ơn anh. Nếu mọi việc được thành công, Ngọc Long tôi, dứt khoát không quên ơn anh đâu.”
“Khụ khụ… Không có gì chỉ là tận chức thôi. Di, sao đoàn của anh đông quá vậy.”
Tất Cường nghe thấy tiếng ông Tùng nói thế thì mới để ý đến đám người vừa xuất hiện. Đó là một đám côn đồ hung hăng nhất mà hắn từng thấy. Tất cả bọn chúng đều được trang bị đến tận răng và tỏa ra sát khí lẫm lẫm. Một số tên còn đưa mắt nhìn Tất Cường với vẻ khiêu khích.
‘Bọn này vì mình mà đến.’ Tất Cường âm thầm nghĩ. Thực ra điều này cũng chẳng có gì lạ. Hắn chính là kẻ duy nhất sở hữu con mắt đế vương mà không thuộc Hoàng tộc mắt thần. Hoàng tộc này sao có thể để cho hắn tự do tự tại ở bên ngoài chứ. Nếu không phải lâu nay, hắn trốn trong lãnh địa của hội Vampire chúa và được họ bảo vệ cẩn thận thì bọn chúng đã ra tay từ lâu rồi. Tất Cường biết vậy thì cũng không thèm để ý đến chúng nữa.
Trong khi đó, tên Long lại đi đến bên ông Thiên cười nói
“Lần này gặp mặt, coi như có duyên, không hiểu anh Thiên có hứng thú đánh cược với tôi không?”
Ông Thiên chỉ hừ một tiếng, không thèm đáp. Tên quan kia thấy vậy thì làm ra vẻ kinh ngạc, khó tin
“Ai da. Không ngờ tầm mắt của anh Thanh Thiên lại cao đến vậy, đến cả linh đan ‘Huyết Tế đan’ cũng không để vào mắt.”
“Huyết Tế Đan!”
Ông Thiên đang làm ra vẻ không thèm quan tâm đến tên quan chức nhưng vừa nghe đến cái tên ấy lập tức quay phắt lại hỏi, giọng có đôi chút khẩn trương.
“Không tin. Mời anh tự mình thẩm chứng đi.”
Tên quan ngửa tay ra, lộ ra một viên đan dược có màu đỏ tía rất đẹp mắt. Nhưng viên đan này lại tỏa ra một mùi xú huyết tanh tưởi kinh người. Thanh Thiên nhìn thấy viên đan dược này lập tức tỏ vẻ kích động, muốn chộp ngay lấy. Tên quan kia thấy vậy thì lạnh nhạt nói
“Viên đan dược này đối với bất kỳ ai khác đều vô dụng. Nhưng nghe nói dòng dõi Vampire mà được một viên này phục dùng thì có thể từ đẳng cấp D,C tăng trực tiếp lên đẳng cấp B. Nếu như anh có con cháu có tư chất quá thấp thì một viên này chắc cũng đủ để cho nó thoát thai hoán cốt rồi.”
“Ngươi muốn gì đây.”
Ông Thiên bình tĩnh lại, lạnh nhạt hỏi
“Hắc hắc… Đơn giản thôi. Chúng ta đánh cược một phen. Cá xem chúng tôi có thể thu hồi được con mắt đế vương hay không?”
“Hừ. Nếu như vậy thì các ngươi tập trung nhân lực vật lực tấn công người của ta thì ta sẽ thiệt to. Ta muốn có thêm điều kiện nữa.”
“A, mời anh cứ tự nhiên.”
“Các ngươi có bốn mươi người tham gia thí luyện thì phải có ít nhất mười người vượt qua vòng một mới được coi là thắng.”
“Hắc hắc… Được thôi. Nhưng như vậy thì bên anh cũng phải có điều kiện tương tự, ít nhất phải có bốn người vượt qua vòng một.”
“Ba người. Chúng ta chỉ có mười ba người tham gia thí luyện.”
Tên quan lại hững hờ nói
“Bốn người là hợp lý rồi. Đừng quên những lần trước các vị đều đạt được con số này.”
Thanh Thiên cúi mặt suy nghĩ một chút rồi nói
“Nhưng ngươi vẫn chưa cho ta biết ngươi muốn gì.”
“Hắc hắc… Cũng không có gì lớn. Ta chỉ muốn xin một sợi lông của con Thiên Ma Điểu mà thôi.”
“Một sợi lông của Thiên Ma Điểu?”
“Dĩ nhiên là ta đang nói đến Lôi Mao của nó rồi.”
“Ngươi dám nhắm đến Lôi Mao của Thiên Ma Điểu của ta?”
Thanh Thiên gào lên, có vẻ rất phẫn nộ
“Hắc hắc… Anh Thiên, làm gì nóng thế? Một sợi Lôi Mao tuy có thể làm cho con Thiên Ma Điểu tổn thương chút ít nhưng chỉ cần cho nó tĩnh dưỡng một thời gian là phục hồi như cũ thôi mà. Nếu so sánh với Huyết Tế đan thì đó chỉ là việc nhỏ mà thôi. Hơn nữa, chắc gì anh đã thua.”
Thanh Thiên ra vẻ ngẫm nghĩ một chút rồi nói
“Được. Ta chấp nhận.”
Hai người vỗ tay với nhau coi như làm bằng rồi mỗi người đi ra một phía. Nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận thấy vẻ mặt cau có của Thanh Thiên trong chớp mắt hiện ra vẻ giểu cợt. Trong khi đó, vẻ mặt tên Ngọc Long có đôi chút âm trầm. Những biểu hiện đó diễn ra rất nhanh nhưng không qua được mắt Tất Cường. Hắn hơi bất ngờ nên không khỏi suy nghĩ một chút thì nhận ra ẩn tình bên trong.
Gã Thanh Thiên này được cử làm trưởng đoàn lần này chính là để âm thầm bảo vệ hắn, hay chính xác hơn là con mắt đế vương của hắn. Còn tên Ngọc Long kia đến đây với nhiệm vụ chính là thu hồi con mắt đế vương. Màn trình diễn vừa rồi của cả hai trông có vẻ như là một màn cá cược đơn thuần nhưng thực tế là hai bên đang nắn gân nhau. Tên Ngọc Long đề nghị cá cược thực chất chỉ là một mẹo ném đá dò đường mà thôi. Thanh Thiên đã tung ra hỏa mù khiến cho lão ta phải thất vọng.
Những điều trên khiến cho Tất Cường không khỏi ớn lạnh. Nếu những điều hắn nghĩ là đúng thì trình độ trí tuệ của các NPC này thực sự không thua kém gì con người. Như vậy, hắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi bị ít nhất bốn mươi người coi là mục tiêu tìm diệt.
Một tiếng ho nhẹ vang lên. Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người đàn ông tên Tùng. Ông ta nhìn quanh một vòng rồi nói
“Hiện nay đã sắp đến giờ bắt đầu thí luyện. Nếu mọi người không còn ý kiến gì nữa thì xin mời đến sân đình của làng tôi.”
Gã Ngọc Long nghe vậy thì cười nói
“Đương nhiên không có vấn đề gì. Mời anh Tùng dẫn đường cho.”
Thanh Thiên dường như đã quá quen thuộc ngôi làng này và vẫn còn tức tối về chuyện ban nãy nên không nói bất cứ một câu gì, cứ thế đi thẳng. Bọn người của tổng hội Vampire chúa hơi nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng đi theo lão. Ông Tùng thấy vậy chỉ cười khổ rồi dẫn đám người của Hoàng tộc Mắt Thần đi phía sau. Gã Ngọc Long vừa đi theo ông ta vừa cười nói điều gì đó, có vẻ rất thân thiết. Ông Tùng chỉ gượng cười đáp lễ nhưng vẫn không giấu được vẻ lúng túng.
Một lúc sau, cả đám đi đến trước sân một cái đình cổ kính. Trong sân đã có sẵn một nhóm người gồm đủ cả già, trẻ, lớn, bé đang đứng chờ sẵn ở bên trong. Thanh Thiên ra hiệu cho bọn trẻ đứng vào một khu vực rồi đi lên nói chuyện với một ông già ở phía trên. Bọn người Hoàng tộc thì bị ông Tùng xếp vào một khu khác. Sau đó, ông mời gã Ngọc Long đi lên chỗ ngồi phía trên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của caoquanson
Khi mọi người đã đứng vào vị trí hết cả, thì một ông lão từ trong đình đi ra. Ông ta nhìn xuống đám người chuẩn bị tham gia thí luyện một lượt rồi nói
“Tất cả chú ý đây. Trước khi các ngươi chính thức tham gia thí luyện, ta có vài quy định cần phải nói rõ. Cuộc thí luyện này diễn ra trong vòng một tuần, tức 168 ngày và được chia ra làm ba vòng. Vòng một kéo dài trong 120 ngày, tất cả những người tham gia sẽ được phát một lá cờ ghi một trong những tám chữ Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài. Việc phân phát này hoàn toàn là ngẫu nhiên, không theo quy định nào cả. Những lá cờ này sẽ bị rơi ra khi người chơi bị giết. Nhiệm vụ của mỗi người chơi là phải thu thập các lá cờ này. Nếu thu thập được ba lá trở lên thì được coi là hoàn thành nhiệm vụ thử thách để vượt giai. Nếu thu thập được đủ bộ tám lá bát quái thì mới được coi là vượt qua vòng một, vào vòng hai. Khi đó, sẽ có người hướng dẫn các ngươi sau.”
Ông ta ngừng lại lấy hơi một chút rồi nói tiếp
“Có một điều mà các ngươi cần chú ý. Đó là: khi xuất phát đầu tiên các ngươi sẽ được truyền tống trận đưa đến một vị trí bất kỳ trong khu cấm địa. Cho dù cùng xuất phát tại một địa điểm xuất phát thì cũng không có nhiều ý nghĩa. Nhưng trong vòng một, những người cùng xuất phát từ một ngôi làng sẽ có chung một điểm hồi sinh, một vùng an toàn, một điểm tái lập (nơi xuất phát của gamer sau khi rời game). Điều đó giúp cho những người cùng một tổ chức có thể liên kết thành các đoàn đội để hỗ trợ lẫn nhau nhưng đó cũng là cơ hội cho những kẻ khác tiến hành do thám, phục kích…”
Nói đến đây, không hiểu vô tình hay cố ý ông ta khẽ liếc nhìn Tất Cường một cái. Tất Cường lập tức cảm thấy đau đầu. Hắn hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó. Đó chính là lời cảnh báo cho dành hắn. Theo kiểu này thì chỉ cần hắn chết hay dời game thì khả năng ăn đòn tập thể là khá lớn. Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao khi hắn muốn tham gia cấm địa máu, hội Vampire chúa lại lập tức hỗ trợ hắn chuyển hóa thành Ma Sói. Nếu không như vậy thì khả năng hắn bị đoạt con mắt đế vương trong trận này lên đến 90%. Ài. Đời không có của cho không. Ông bà ta đã dạy là đố có sai.
Tiếp theo đó, ông cụ kia còn nói thêm vài điều chú ý nữa. Sau đó, lần lượt từng người được gọi riêng đến một căn lều kín mít ở phía cuối sân đình. Lúc đầu, Tất Cường đoán rằng họ vào đấy để trao cờ cho thí sinh nhưng đến khi hắn thấy ai đi vào đó cũng không đi ra nữa thì mới biết túp lều đó còn kiêm luôn cả một truyền tống trận. Hắn cảm thấy thú vị, sốt ruột chờ đến lượt mình.
Tất Cường đi vào trong túp lều. Một nữ NPC ngồi sau cái bàn đưa cho hắn một lá cờ. Hắn chưa kịp nhìn xem lá cờ của mình là loại gì thì ả ta bỗng nói nhỏ với hắn
“Ma sói hả? Nếu ăn được tim của một kẻ sở hữu mắt con mắt đế vương của Hoàng tộc thì ngươi sẽ lập tức được tăng thêm một cấp chủng tộc.”
Tất Cường giật mình nhìn ả. Ả chỉ cười cười làm như không có việc gì nói
“Đi đến chỗ truyền tống đi. Đừng cản trở người khác.”
Tất Cường chỉ hừ nhạt một tiếng rồi đi tiếp đến truyền tống trận đặt ở cuối lều. Hắn lấy ra một viên Thạch Anh cỡ nhỏ bỏ vào trận pháp. Trận pháp lập tức lóe sáng. Tất Cường lạnh lùng đi vào trong trận. Một cảm giác mơ hồ xuất hiện. Hắn liền bị truyền tống đi.
Nơi tổ chức giai đoạn một của Cấm Địa Máu là một khu rừng rậm. Nơi đây có đầy đủ các loại côn trùng độc ác, mãnh thú hũng hãn, yêu quái kinh dị… Bất cứ loài nào trong số đó cũng có đủ sức mạnh tương đương với những người chơi sơ cấp thậm chí cả trung cấp. Nhưng chúng không phải là thứ đáng sợ nhất tại đây. Nguyên nhân chính gây ra cái chết cho con người ở nơi này lại chính là con người. Tại đây, con người điên cuồng tàn sát lẫn nhau để lấy cờ, lấy trang bị, linh dược,… Họ chiến đấu một cách điên dại, bất kể sống chết. Dù bị giết chết bao nhiêu lần, họ cũng lập tức quay trở lại và lao vào chiến đấu tiếp. Một chọi một có, đoàn chiến có, phục kích có, hạ độc cũng có. Tại đây, mọi thủ đoạn mà con người có thể nghĩ ra đều được áp dụng triệt để.
Tại một mảng rừng với các cây cổ thụ to cỡ vài người ôm bỗng có tiếng chân dồn dập và hơi thở dồn dập. Dường như có người đang chạy đến đây. Quả thật vậy, từ phía mảng rừng bên cạnh, một thiếu nữ áo vàng đang hớt hải chạy đến. Cô ta có vẻ rất hoảng loạn, trông cứ như có hung thú đuổi theo sau vậy. Nhưng sự thực còn đáng sợ hơn cả hung thú. Cách cô ta không xa, một thiếu nữ áo trắng đang ung dung đuổi theo. Tuy một chạy một đuổi nhưng dáng vẻ an nhiên của thiếu nữ áo trắng hoàn toàn tương phản với vẻ hoảng loạn của thiếu nữ áo vàng. Rốt cuộc, thiếu nữ áo vàng không chạy nổi nữa. Cô ta vất vào một nhánh rễ cây ngã xấp mặt.
“Hắc hắc… Chạy cũng thật khó coi. Con ranh nhà ngươi vừa nãy còn hùng hổ lắm mà. Sao bây giờ lại thảm đến như vậy?”
Thiếu nữ áo trắng thấy vậy vừa thong thả đi đến vừa buông lời miệt thị. Thiếu nữ áo vàng lồm cồm bò dậy, nghe thấy thế thì tức tối chửi trả
“Con điếm bẩn thỉu. Nếu không phải ngươi có vũ khí lợi hại thì có thể áp bức được ta sao. Ngon thì đừng sử dụng chúng, đấu tay không xem.”
“Hắc hắc… Có trách thì trách ngươi quá nghèo nàn thôi. Về điểm hồi sinh đi.”
Thiếu nữ áo trắng bị chửi không chút tức giận mà lại ra vẻ khoái trá. Ả vung tay lên, một ngọn lửa thật lớn bắn thẳng vào cây cổ thụ cách đó không xa.
“Oành. Đùng. Đùng.”
Một tiếng nổ như pháo vang lên. Một ngọn lửa bùng lên trên cây cổ thụ. Cả thân cây khổng lồ trong nháy mắt biến thành tro bụi. Nhưng không có bất cứ dấu hiệu khác thường nào xảy ra, điều này làm cho thiếu nữ áo trắng bất ngờ.
“Hỏa phù lục sơ cấp bậc trung. Cô nương quả thật là dân chơi chính hiệu.”
Từ một gốc cây bên cạnh một thanh niên mặc trang phục chiến sĩ đủng đỉnh đi ra, vẻ mặt hắn giống như cười mà không phải cười. Thiếu nữ áo trắng vừa nhìn thấy người thanh niên thì không khỏi hít một hơi lạnh
“Cao thủ lever 49.”
“Ta có chút thắc mắc. Tại sao cô biết ta phục kích tại đó.”
Người thanh niên vừa cười vừa nói.
“Về điểm hồi sinh mà suy ngẫm đi”
Thiếu nữ áo trắng nhướn hai hàng lông mày lên, dùng khẩu khí âm trầm nói. Làm cho khuôn mặt vốn còn có chút tú lệ, trở nên dữ tợn hẳn lên. Nàng ta lập tức rút ra một thanh kiếm sắc bén, tỏa ra ánh hào quang ngũ sắc cực kỳ đẹp mắt. Đồng thời, nàng ta chuyển thân về tư thế khởi thức thường thấy trong các môn võ Tàu.
“Vũ khí thánh cấp. Thảo nào cô em kiêu ngạo thế.”
Vừa nhìn thấy thanh kiếm, người thanh niên gật gù nói với vẻ hiểu biết. Hắn cũng rút ra một thanh đao thuộc loại phép thuật, ung dung tiến tới.
“Đạt Ma Kiếm Pháp; Nghênh Phật Tây Thiên”
Thiếu nữ áo trắng thấy vũ khí của đối phương thì lộ vẻ có thường, hét lên skill kiếm pháp của mình và lao tới. Đạt Ma Kiếm Pháp là một trong những bộ kiếm pháp trấn phái của môn phái Thiếu Lâm bên Tàu, nghe nói, uy lực cực kỳ đáng sợ. Thiếu nữ kia vừa sử ra thì lập tức tạo ra vô số tia sáng chói lọi màu vàng kim, tạo ra hình chiếc tào sen lao về phía gã thanh niên, uy thế cực kỳ hào nhoáng. Gã thanh niên nhếch môi cười khinh bỉ và xuất chiêu
“Tứ Thần Đao Pháp; Bạch Hổ Hạ Sơn.”
Anh ta giơ cao thanh đao và bổ thẳng xuống. Một con hổ trắng khổng lồ hiện ra. Con vật rống lên một tiếng kinh thiên động địa rồi lao vút lên. Cú nhảy của nó tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, từ phía trên vồ xuống, đạp thẳng vào đóa sen hào nhoáng kia. Ầm. Một tiếng nổ chói tai vang lên. Cả hai đòn đánh đều bị bật ra. Con hổ bị bắn lên trên và khối đài sen bắn xuống dưới.
Nhưng một điều khó tin lại xảy ra. Con hổ trắng mượn lực va chạm để tạo ra một cú nhào lộn tuyệt đẹp và lao xuống tấn công cô gái áo trắng. Cô ta có vẻ giật mình nhưng không vì vậy mà hoảng hốt. Cô ta vung thanh kiếm của mình lên, miệng lại hét tên chiêu thức
“Đạt Ma Kiếm Pháp; Phật Pháp Vô Biên”
Vô số tia kiếm khí màu vàng kim hiện ra, bắn thẳng vào con hổ. Con vật rống lên và vồ xuống. Uỳnh, uỳnh, uỳnh…Một loạt những âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Con hổ biến mất giữa không trung nhưng màn kiếm khí cũng bị phá tan hoang. Cô gái còn chưa kịp quan sát xung quanh thì một âm thanh lạnh lùng vang đến bên cạnh
“Tứ Thần Đao Pháp; Thanh Long Phá Hải”
Người thanh niên khi nãy đã lợi dụng lúc cô ta tập trung đối phó với con mãnh hổ để áp sát bên phải cô ta và tung ra một đợt tấn công khác. Một con rồng xanh lè hiện ra. Con vật này không lao thẳng vào mục tiêu như con hổ mà bay đến như một con rắn trườn trên mặt đất. Cô gái áo trắng tái mặt lại. Cô ta không kịp tung ra chiêu nào mà chỉ có thể vội vã lùi về phía sau để tranh thủ chút thời gian, nhưng quá muộn. Con rồng xanh bệnh hoạn ấy lao thẳng vào cô ta, quấy chặt lấy cô ta và nhập vào trong cơ thể cô ta.
Cô gái ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra thì. Bụp. Một âm thanh trầm đục vang lên. Con rồng xanh phá tung cơ thể cô ta lao ra ngoài. Toàn thân cô ta lập tức vỡ nát thành hàng ngàn mảnh vụn. Cũng may đây chỉ là game chiến đấu nên không có cảnh máu văng tung téo khắp nơi như các thể loại kinh dị, nếu không nơi đây ắt hẳn biến thành một lò mổ.
Cô gái áo vàng đứng ngoài từ nãy giờ thấy vậy thì bật cười, giễu cợt
“Hắc hắc…Đáng đời mày, con điếm. Hừ… Chỉ dựa vào tý tiền để mua trang bị xịn và skill cao cấp đã tưởng là ngon à. Hắc hắc…”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của caoquanson