Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 163: Các triển thủ đoạn.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Hai người hành động gần như cùng lúc, cả Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đều lấy ra Phi kiếm, người vừa động đã vung Phi kiếm lên cao.
Hai người mặc dù đều là những người đứng đầu trong lớp Tam đại đệ tử, nhưng dù sao vẫn chỉ là thế hệ sau, thời gian Tu chân ngắn hơn các Lão già kia rất nhiều. Vì vậy mặc dù hai người dùng hết toàn lực thì thanh thế vẫn kém hơn rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã từ mấy trăm trượng rút xuống còn hơn hai mươi trượng, kiếm quang không ngừng phát ra từ thanh Phi kiếm trong tay. Hai người càng lúc càng gần thì Kiếm mang cũng càng lúc càng dài. Kiếm quang mà Độc Cô Sách phát ra có màu xanh nhạt, cho dù từ xa cũng thấy được sát khí ẩn chứa trong đó. Mà kiếm quang của Trữ Độ Hư lại có màu trắng.
Nhìn thấy hai người càng lúc càng gần, mọi người đều không chớp mắt quan sát. Mặc dù thực lực của hai người bọn họ kém rất nhiều so với hầu hết những người ở đây; nhưng trận chiến này liên quan đến tình thế tiếp theo của hai phe Đạo Ma; vì thể diện của hai phe nên mọi người rất coi trọng cuộc chiến này.
Nhãn lực của Đinh Hạo lúc này đã khác xa trước kia, thực lực của hai người này như thế nào Đinh Hạo hiểu rất rõ. Hắn biết hai người bọn họ Tu vi tương đương nhau, nên ai thắng ai thua rất khó đoán. Khi thực lực tương đương nhau, thì các yếu tố khác càng thêm quan trọng, ví dụ như tâm cơ và vận khí.
Mà những yếu tố này, Đinh Hạo đều tự nhận mình làm không kém; nhưng cho dù như thế Đinh Hạo vẫn chăm chú cuộc chiến giữa bọn họ. Đinh Hạo trong lòng cũng rất muốn ra mặt đánh một trận; mà dù cho mình không muốn thì qua ánh mắt của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng biết hắn nhất định không bỏ qua mình.
Hơn nữa khi Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh đưa ra ý kiến để cho các Tam đại đệ tử giao chiến, trong mắt Phùng Ngạo Thiên lóe lên tia sáng kỳ dị. Đinh Hạo biết ngay hắn đang nghĩ gì; hơn nữa Đinh Hạo rất tự tin vào thực lực của mình. Đồng thời vì nâng danh tiếng của Vô Cực Ma Tông, Đinh Hạo cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Đúng lúc này, Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đã va chạm với nhau. Chỉ thấy kiếm quang màu vàng nhạt phát ra từ thanh Phi kiếm trong tay Độc Cô Sách lóe lên, hóa thành một vệt sáng trong nháy mắt bay vụt về phía Trữ Độ Hư, tốc độ nhanh đến đỉnh điểm.
Nhìn thấy kiếm quang đang kéo về phía mình, Trữ Độ Hư giống như đã đoán được từ trước nên mặt không đổi sắc, ngược lại còn cười một tiếng. kiếm quang do hắn phát ra không những không tăng lên mà còn được thu lại, thân hình của hắn hơi tránh một cái làm cho kiếm quang mà Độc Cô Sách phát ra chỉ lướt qua bên ngoài thân thể Trữ Độ Hư mà thôi, chứ không đụng được vào người hắn.
Thấy biến hóa như vậy, Độc Cô Sách hơi biến sắc, hừ lạnh nói: “Xem ra “Phân Ba Trục Lưu” của Trữ huynh lại có tiến bộ rồi”
Cười một tiếng, Trữ Độ Hư nói: “không có, không có”
Trữ Độ Hư vừa dứt câu liền lập tức tăng tốc, kiếm quang vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện, phát ra những tia sáng chói mắt. Từ xa nhìn lại như ánh sáng ngọc rực rỡ. Trữ Độ Hư vừa mới ngự Phi kiếm bay tới, thì kiếm quang đã đến trước mặt Độc Cô Sách, thật là vừa đẹp mắt vừa nhanh như tia chớp.
Thấy kiếm quang đang bắn về phía mình, Độc Cô Sách cười lạnh một tiếng, tay phải vung lên Phi kiếm lập tức bay lên, kiếm quang màu vàng nhạt không ngừng nổ vang trong không trung. Hai tay hắn cũng bắt một Pháp quyết kỳ lạ, khi Pháp quyết vừa hoàn thành tay trái của hắn đột nhiên chỉ về một hướng, sau đó chuyển một vòng chỉ về phía Trữ Độ Hư.
Phi kiếm vừa rời tay hắn như biết được nhiệm vụ của mình, bắn về phía kiếm quang do Trữ Độ Hư phát ra. Chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm ầm” vang lên hai đạo kiếm quang trong nháy mắt chạm vào nhau. Kiếm quang màu trắng do Trữ Độ Hư phát ra và kiếm quang màu vàng nhạt do Độc Cô Sách phát ra lập tức biến mất không còn, chỉ lưu lại những tia sáng rực rỡ trong không trung.
Phi kiếm của Độc Cô Sách cũng không biến mất, chỉ ngừng lại trong không trung mà thôi, sau đó một đạo kiếm quang màu vàng nhạt lại xuất hiện, lao vọt về phía Trữ Độ Hư như tia chớp, Thấy Phi kiếm đang ở phía trước, Pháp quyết kỳ dị mà Độc Cô Sách đánh ra rốt cuộc cũng hoàn thành, nên chắc cũng không còn tác dụng gì.
Thấy Độc Cô Sách chẳng những dễ dàng hóa giải đòn công kích của mình, hơn nữa còn đang hung hãn xông tới, Trữ Độ Hư đang rất bình tĩnh rốt cuộc cũng đã biến sắc, liền sử dụng đến Bảo giáp màu xám.
Vừa nhìn thấy Bảo giáp trên người Trữ Độ Hư, Đinh Hạo biết ngay nó quý giá hơn Bảo giáp mà mình có được trong Hồn Luyện Tông không ít. Chỉ nhìn ánh sáng xanh rực rỡ phát ra trên Bảo giáp, Đinh Hạo đã biết nó rất quý giá. Thật không hổ là Đạo Ma lục tông.
Tài phú của Luyện Ngục Ma Tông, Đinh Hạo đã thấy được, như vậy năm Tông còn lại chắc cũng tương đương mà thôi. Bảo giáp mà Trữ Độ Hư mặc dù cho không phải là cao cấp nhất những cũng rất quý giá. Dù cho là Tông Chủ của các Môn phái nhỏ cũng không có tư cách có được; xem ra tên Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân rất ưu ái tên Trữ Độ Hư này rồi.
Độc Cô Sách cười cười nhìn Trữ Độ Hư đã dùng đến Bảo giáp, tay trái một lần nữa đánh ra một Pháp quyết cổ quái; sau đó hắn cũng lập tức tăng tốc.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt cũng được phát ra từ Phi kiếm; nhìn thấy kiếm quang đã được phát ra Độc Cô Sách giơ tay phải lên khống chế cho Phi kiếm rơi vào tay mình. Sau đó Độc Cô Sách ngự kiếm bay lên, mạnh mẽ vung lên mấy cái, từng đạo Kiếm cương đột nhiên xuất hiện trong không trung, toàn bộ đều bắn thẳng về phía Trữ Độ Hư.
Thấy cuộc tranh đấu kịch liệt của hai người này, Đinh Hạo cảm thấy hai người này không hổ là những người đứng đầu trong thế hệ Tam đại đệ tử của Đạo Ma. Dù là thực lực hay là kỹ xảo chiến đấu, tâm cơ đều khiến cho Đinh Hạo có cảm giác hai người này đều là những đối thủ mạnh của mình. Nếu không phải do mình đã có được Vô Cực Ma Công thì nếu phải giao chiến với hai người này hắn cũng không chắc có thể thắng được.
Ngay khi Đinh Hạo đang thầm suy nghĩ, thì cuộc đấu giữa hai người Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đã đến giây phút quan trọng nhất. Kết quả sẽ như thế nào thì sau chiêu này mọi người sẽ biết.
Nhưng lúc này, Độc Cô Sách lại mở miệng dài: “Trữ huynh lầm rồi, ta xem lần này ngươi còn có thể dựa vào Thân pháp “Phân ba trục lưu” để mà chạy trốn được nữa hay không.
Vừa nghe thấy thế, mặt Trữ Độ Hư hơi đổi, thì ra đúng lúc này mấy đòn công kích mà Độc Cô Sách phát ra đã tới. Ở trước tiên chính là kiếm quang màu vàng nhạt được phát ra từ Phi kiếm trong tay hắn; sau đó chính là mấy đạo Kiếm cương rồi cuối cùng chính là Độc Cô Sách.
Nhưng mối uy hiếp lớn nhất với Trữ Độ Hư không phải mấy đạo công kích này; mà không biết từ lúc nào mà từ phía sau hắn lại có một đạo kiếm quang sắc bén, mà mục tiêu chủa nó chính là nhắm vào “Phân ba trục lưu” mà Trữ Độ Hư đắc ý nhất.
Không nghĩ đến đạo kiếm quang đó chẳng những không biến mất, thậm chí còn mạnh hơn vài phần. Vào lúc Trữ Độ Hư nguy hiểm nhất lại đột nhiên xuất hiện khiến hắn trở tay không hợp. Đến lúc này Trữ Độ Hư mới biến thì ra Pháp quyết kỳ quái lúc trước của Độc Cô Sách chính là đang khống chế đạo kiếm quang sau lưng mình. Tên Độc Cô Sách này thật quá âm hiểm.
Giờ phút này, Trữ Độ Hư thấy công kích đang từ bốn phương tám hướng đang nhằm về phía mình, trước sau trái phải toàn bộ đã bị vây kín, hắn rốt cuộc đã mất đi vẻ thong dong tiêu sái mà hiện ra vẻ hung ác. Hai mắt hiện lên một tia hàn quang, bạch quang lóe lên trong tay Trữ Độ Hư. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một pho tượng gỗ, sau khi Trữ Độ Hư đánh ra một Pháp quyết lập tức lớn lên, biến thành một nhân vật giống hệt như Trữ Độ Hư.
Thấy mọi chuyện diễn ra như vậy, mọi người đang quan sát đều kinh hãi, dù là người trong Đạo Môn hay Ma Môn đều khẽ kêu lên: "Xích ất mộc tinh phách!"
Thấy pho tượng gỗ xuất hiện, mặt Độc Cô Sách tái đi, mặt mày biến sắc như gặp quỷ. Chỉ dừng một chút, Độc Cô Sách vội vàng biến hóa Pháp quyết trong tay, giống như đang cố gắng khống chế mấy đạo công kích mà mình phát ra.
Thấy hành động điên cuồng của Độc Cô Sách, Trữ Độ Hư cười lạnh một tiếng, khẽ nói hai chữ: “Chậm rồi”
Trữ Độ Hư vừa dứt câu thì hắn lập tức đánh ra một đạo Pháp quyết nhằm vào thân thể do : "Xích ất mộc tinh phách!" hóa thành. Sau khi : "Xích ất mộc tinh phách!" bị Pháp quyết đánh trúng lập tức phát ra những tia sáng kỳ dị, dẫn dắt mấy đạo kiếm quang đang tập kích về phía Trữ Độ Hư nhằm vào : "Xích ất mộc tinh phách!".
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 164: Đại chiến không ngừng.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Nhìn thấy toàn bộ Kiếm quang phát ra bị thay đổi phương hướng, Độc Cô Sách thi triển Pháp quyết càng lúc càng nhanh, càng ngày càng phức tạp. Mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống không ngừng, xem ra Độc Cô Sách đang rất khẩn trương.
Nhưng mặc cho Độc Cô Sách cố gắng như thế nào, từng đạo Kiếm quang cương khí mà hắn phát ra vẫn không bị Pháp quyết khống chế, đều từ từ phóng về phía ‘Xích ất mộc tinh phách” do Trữ Độ Hư phát ra.
Đúng lúc này, Trữ Độ Hư lại hừ lạnh một tiếng, hai tay hợp lại thi triển một pháp quyết rất kỳ dị. Ngay sau khi pháp quyết hoàn thành thì ‘Xích ất mộc tinh phách’ kia liền di động, cũng đánh ra một Pháp quyết giống hệt hắn..
Chờ cho pháp quyết do ‘Xích ất mộc tinh phách” thi triển hoàn thành thì tốc độ của Kiếm quang do Độc Cô Bác phát ra lập tức tăng lên, trong nháy mắt đánh lên trên người của ‘Trữ Độ Hư’ do ‘Xích Ất Mộc Tinh Phách’ hóa thành. Chỉ thấy đạo ánh sáng chói mắt phát ra từ thân thể Trữ Độ Hư do ‘Xích Ất Mộc Tinh Phách’ hóa thành, khiến tất cả mọi người đang quan chiến đều phải nhắm hai mắt lại.
Chờ khi mọi người có thể mở mắt ra thì ‘Trữ Độ Hư’ do ‘Xích ất mộc tinh phách’ hóa thành đã tan biến. Nhưng khí thế của bản thân Trữ Độ Hư lại điên cuồng tăng lên, hắn cười dài một tiếng lao vọt về phía Độc Cô Sách.
Xem tới đây, Đinh Hạo liền đoán được tác dụng của ‘Xích ất mộc tinh phách’. Thì ra ‘Xích ất mộc tinh phách’ này chính là tinh hoa của hệ Mộc, chính là bảo vật hàng đầu trong thiên địa. ‘Xích ất mộc tinh phách’ có hiệu quả hồi phục chân nguyên của người sử dụng rất lớn. Hơn nữa, nếu thân thể bị hủy, Nguyên Anh ly thể thì chỉ cần đem Nguyên Anh ký thác lên trên ‘Xích ất mộc tinh phách’ kia là có thể lập tức phát ra tám phần uy lực vốn có, hơn nữa Nguyên Anh lại không bị tan biến đi, đúng là một vật phẩm vô cùng kỳ diệu.
Nhưng ngoại trừ những công dụng này ra thì vẫn còn có một tác dụng khác, nhưng rất ít người sử dụng công dụng đó. Bởi vì làm như vậy quả thực là lãng phí tất cả các công dụng thần kỳ của ‘Xích ất mộc tinh phách’. Nhưng lúc này Trữ Độ Hư không thể không dùng đến.
Thì ra ‘Xích ất mộc tinh phách’ kia có thể tùy theo tâm ý của người sử dụng, giúp người sử dụng gánh chịu một kích trí mạng, hơn nữa có thể đe một nửa uy lực của công kích đó chuyển sang người sử dụng, nhưng sau một kích này, ‘Xích ất mộc tinh phách’ cũng bị mất đi hoàn toàn các công dụng của nó, trở thành một cây gỗ bình thường mà thôi.Cũng vì đặc điểm đó mà ‘xích ất mộc tinh phách’ kia còn có một tên khác là ‘Bảo mệnh chi mộc’. Nhưng không phải không còn cách nào khác, người dùng mới sử dụng đến cách như thế. Dù sao thì ‘Xích ất mộc tinh phách’ kia là linh vật quá hiếm có, ai lại đi lãng phí như vậy chứ.
Nhưng hôm nay, ở trong tình huống này, Trữ Độ Hư thậm chí phải dùng đến công pháp này của ‘Xích ất mộc tinh phách’. Vì vậy, mọi người vừa thấy Xích Ất Mộc Tinh Phách xuất hiện đều kêu lên kinh hãi. Mà Độc Cô Sách đương nhiên cũng biết được công dụng của “Xích ất mộc tinh phách’, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích của mình bị ‘Xích ất mộc tinh phách’ hấp thu hơn phân nữa mà lại không có bất cứ biện pháp gì.
Vào lúc này, tình thế đã hoàn toàn sáng tỏ, nhìn thấy Trữ Độ Hư sau khi hấp thu tinh hoa của ‘Xích ất mộc tinh phách” khiến cho khí thế cả người tăng cao, vẻ mặt của mọi người hoàn toàn khác nhau. Người của Ma Môn thì rất ủ rũ, nhưng người trong Đạo Môn cũng không dễ nhìn cho lắm. Mặc dù vui mừng nhưng khi thấy ‘Xích ất mộc tinh phách’ đã vỡ vụn khiến cho họ rất đau lòng, không biết là có đang trách Trữ Độ Hư hay không.
Mặc dù Trữ Độ Hư và Đọc Cô Sách thực lực không chênh nhau mấy, nhưng sau khi hấp thu chân nguyên của “Xích ất mộc tinh phách’ thì trong vòng nữa giờ thực lực của Trữ Độ Hư sẽ tăng gấp đôi. Mà trong nữa giờ này cũng đủ để Trữ Độ Hư đánh bại Độc Cô Sách , thậm chí giết chết. Mặc dù sau nửa canh giờ, toàn bộ chân nguyên của ‘Xích ất mộc tinh phách’ sẽ biến mất nhưng mọi người đều biết Độ Cô Sách tuyệt đối không đợi được đến lúc đó.
Quả nhiên là như vậy, chỉ thấy Trữ Độ Hư sau khi hấp thu chân nguyên của ‘Xích ất mộc tinh phách’ thì dù là tốc độ hay thế công đều tăng gấp đôi, tuy chưa đến gần Độc Cô Sách nhưng mọi người đã nhìn thấy rõ ràng sự chênh lệch trong đó. Độc Cô Sách đương nhiên cũng biết lúc này mình căn bản không phải đối thủ của Trữ Độ Hư, chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Nhưng dù sao tốc độ của Trữ Độ Hư lúc này lại hơn xa Độc Cô Sách.
Thân hình Trữ Độ Hư nhoáng lên một cái, đã xuất hiện bên cạnh Độc Cô Sách, khẽ cười một tiếng, một đạo Kiếm quang bay vụt ra, chỉ là chợt lóe lên liền xuất hiện trước mặt Độc Cô Sách. Dù là khí thế hay là chiều dài của Kiếm quang đều mạnh hơn gấp đôi so với trước khi hấp thu chân nguyên của ‘Xích ất mộc tinh phách’.
Nhìn thấy Kiếm quang đang đến, Độc Cô Sách biến sắc, nhưng tốc độ của Độc Cô Sách lúc này lại không bằng Trữ Độ Hư, muốn trốn cũng không thể, chỉ có thể phát ra một đạo cương tráo màu đen bao phủ lấy cả người, hy vọng có thể ngăn cản được một kích này
Cương tráo mà Độc Cô Sách xuất ra cũng rất kỳ dị , hơn nữa cũng đã xuất ra Bảo giáp, xem bộ dạng thì cũng không kém hơn gì so với Bảo giáp của Trữ Độ Hư, Đạo Ma Lục Tông quả là rất hào phóng! Nhưng đáng tiếc hế công của Trữ Độ Hư lúc này quá mức hung mãnh, làn Cương tráo kia có tác dụng gì hay không thì không ai dám chắc.
Nhìn thấy Kiếm quang của Trữ Độ Hư sắp đánh đến, mặt Độc Cô Sách tái lại, không gian bên phải của Độc Cô Sách đột nhiên rung động, thì ra ngay lúc này Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt đã xuất hiện bên cạnh hắn. Một đồ hình cổ quái màu vàng nhạt cũng đột nhiên xuất hiện. Kiếm quang của Trữ Độ Hư phát ra toàn bộ rơi vào trên đồ hình cổ quái đó rồi biến mất.
Biến hóa như thế khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc, mà vẻ mặt của Tông Chủ Đạo Môn Tam Tông càng khó coi hơn. chỉ thấy Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân trầm giọng nói: “Độc Cô Tông Chủ có ý gì đây?”
Cười nhẹ một tiếng, Độc Cô Tịch Diệt nói: “Trận chiến này chúng ta nhận thua, không cần phải tiếp tục nữa!”
Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt vừa nói xong, sát cơ hiện lên trong mắt, gật đầu với Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân và Trữ Độ Hư, mang theo Độc Cô Sách đang được làn cương tráo bao phủ trở về khu vực của Thiên Sát Ma Cung.
Sau khi trở lại, Độc Cô Tịch Diệt cười ngượng với Phùng Ngạo Thiên, rồi nói xin lỗi: “Trận chiến này Thiên Sát Ma Cung ta lại bêu xấu Ma Môn rồi, mong Phùng Tông Chủ tha lỗi.”
Vội vàng khoanh tay, Phùng Ngạo Thiên cười một tiếng nói: “Độc Cô huynh khách khí quá rồi, ai lại nghĩ đến Trữ Độ Hư kia lại có được ‘Xích ất mộc tinh phách’ chứ, lại ra tay như vậy. Có một số việc liên quan đến vận khí, nhưng cũng may là tiểu tử Độc Cô Sách bình yêu vô sự, cũng đã chứng minh được thực lực của mình trước mặt mọi người. Nếu Trữ Độ Hư không có ‘Xích ất mộc tinh phách’ hộ thân thì trận chiến này chúng ta đã thắng rồi. Độc Cô huynh kmhông cần để tâ.”
Lắc đầu cười khổ, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt lạnh nhạt nói: “Thua là thua, không cần lấy cớ nhiều như vậy, tóm lại là Thiên Sát Ma Cung ta kéo lui Ma Môn lại, Lão phu cảm thấy rất khó xử!”
Nghe hắn nói như thế, Phùng Ngọa Thiên vội vàng khuyên bảo, mà Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng mở miệng khuyên vài câu, để hắn không nên bận tâm. Một lúc sau Độc Cô Tịch Diệt mới lắc đầu không nói, chỉ là sát cơ trong mắt lại xuất hiện lần nữa, lạnh lùng nhìn về phía người của Xích Thành Tông.
Mà lúc này, Trữ Độ Hư cũng đã trở lại khu vực của Xích Thành Tông, người trong Đạo Môn nghênh đón hắn cũng không nhiệt liệt như trong tưởng tượng, chỉ có mấy Trưởng lão của Xích Thành Tông khen ngợi vài câu, nói các bảo vật chỉ là vật hộ thân, Trữ Độ Hư sử dụng không có gì không đúng cả.
Lúc này, ba trận chiến đã diễn ra trong năm trận thì Đạo Môn đã thắng hai trận rồi, còn Ma Môn chỉ thắng một trận. Nếu như họ tiếp tục thua một trận nữa thì trận cuối cùng không cần tiếp tục nữa. Vì vậy trận đánh thứ tư này là quan trọng nhất, mà lúc này lại vừa đến phiên Ma Môn chọn người lên tỷ thí.
Lúc này, dù là Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên hay là Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đều rất thận trọng, trận thứ tư này tuyệt đối không thể thua, nếu không mọi cố gắng lúc trước đều uổng phí, mà mặt mũi của Ma Môn Tam Tông cũng không còn.
Nhưng lúc này người của Ma Môn cũng không có mấy người có thể tham chiến được, ngoại trừ Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Xương thì không còn Tân tú Ma Môn nào nữa. Đinh Hạo cũng là một trong số đó. Nhưng trừ mấy người thân với Luyện Ngục Ma Quân ra thì không ai nghĩ đến Đinh Hạo. Dù sao hắn chỉ mới có Tu vi là “Nguyên Anh Kỳ” mà thôi. Mặc dù tiến bộ thần tốc, gần đây cũng có danh tiếng nhưng không ai nhìn kỹ hắn. Trừ Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ra, thì ánh mắt của Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn không dừng lại trên người Đinh Hạo dù chỉ một khắc. Hai người chỉ chăm chú nhìn Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương mà thôi, dường như hai người này mới là hy vọng của Ma Môn vậy.
Một lát sau, Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói: “Tinh Nhiên, Đinh Hạo hai người các ngươi lại đây!”
Còn Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng hướng đến chỗ tông phái, mình gọi lớn: “Sương nhi, ngươi cũng lại đây!”
Vừa nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên gọi mình, Đinh Hạo mặt không đổi sắc, sau khi nhìn Phùng Tinh Nhiên một cái liền buông tay Phùng Tinh Nhiên ra, từ từ đi đến khu vực của ba vị Tông Chủ.
Mà lúc này, tất cả người của Đạo Môn đều tập trung vào mọi động tĩnh của Ma Môn bên này. Dù sao lúc này cũng là lúc mấu chốt nhất, Ma Môn lựa chọn người như thế nào đều quan hệ trực tiếp đến bên phía họ.
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên, Thạch Ngọc Sương, Đinh Hạo đã đi đến bên cạnh. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên chỉ nhìn lướt qua Phùng Tinh Nhiên một chút, rồi dừng lại trên người Đinh Hạo. Hai người còn lại thấy hành động nv của Phùng Ngạo Thiên đều thấy khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ kỳ dị nhìn Đinh Hạo mà thôi.
Khẽ cười một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo nói: “Xem ra lần này không thể không để Tiểu tử nhà ngươi xuất chiến rồi”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho cả hai phe Ma Môn và Đạo Môn đều trở nên huyên náo.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chươg 165: Tinh Nhiên xuất chiến.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Cho dù là Đinh Hạo có tiến bộ như thế nào đi nữa thì Tu vi lúc này của hắn cũng chỉ là ‘Nguyên Anh Sơ Kỳ’ mà thôi. Vì sao Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lại để ý đến hắn như vậy, không phải là vì thua liên tiếp hai trận nên Phùng Ngạo Thiên điên rồi chứ?
Lạnh nhạt cười một tiếng, Đinh Hạo không để ý đến ánh mắt khó hiểu của mọi người đang nhìn mình, mà nói với Phùng Ngạo Thiên: “Tiểu tử cho rằng trận này hãy để cho Tinh Nhiên lên đi, hắc hắc, thực lực của Tinh Nhiên lúc này cũng không hề yếu!”
Lời này vừa nói ra, không một ai lên tiếng chỉ có Thạch Ngọc Sương nhỏ giọng ‘Phi’ một tiếng, khẽ nói mấy chử: “Tiểu quỷ nhát gan.”
Câu nói của Thạch Ngọc Sương tuy nhỏ nhưng mấy người lại đang ở rất gần nhau. Đinh Hạo thế nào lại không nghe thấy chứ? Chỉ thấy hắn khẽ nhìn qua nàng ta nhưng không lên tiếng.
Mặc dù Đinh Hạo không nói gì nhưng Phùng Tinh Nhiên là người không dễ chọc vào, vừa nghe thấy vậy nàng liền nhảy dựng lên khẽ kêu: “Ngươi…Xú nha đầu kia nói cái gì ? Ngươi đang nói ai là tiểu quỷ nhát gan ? Ta xem ngươi mới là tiểu quỷ nhát gan, có giỏi thì trận này ngươi lên đi, Bổn cô nương dám đánh cuộc ngươi thua chắc!”
Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra thì khuôn mặt vốn lạnh như băng của Thạch Ngọc Sương lại càng thêm lạnh lùng, nàng quát một tiếng: “Lên thì lên, chẳng lẽ Bổn cô nương sợ bọn chúng sao? Dù sao ngươi đi lên nhất định cũng thua thôi. Ngươi sao có thể là đối thủ là Bạch Thanh Tâm kia chứ, cả ngày chỉ biết đi sinh sự, không có thực lực gì hết. Nghe mọi người gọi ngươi là đệ nhất nhân trong hàng tam đại đệ tử của Luyện Ngục Ma Tông, gần đây mới đột phá được lên Xuất Khiếu Kỳ, quả thực là chậm đó.”
Thạch Ngọc Sương cũng lập tức mở miệng đáp trả, hai người Phùng Tinh Nhiên và Thạch ngọc Sương không hề e ngại những người khác mà đấu võ mồm với nhau. Đinh Hạo buồn cười nhìn bọn họ. Nhưng vẻ mặt của Phùng Ngạo Thiên và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn càng lúc càng âm trầm.
Một lát sau, hai người Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương vẫn tiếp tục đấu khẩu. Người bên phía Đạo Môn Tam Tông đã bắt đầu phát ra tiếng cười nhạo, làm cho Phùng Ngạo Thiên rốt cục cũng không nhịn được nữa mà quát lên: “Câm mồn!”
Lời này vừa ra, Phùng Tinh Nhiên với Thạch Ngọc Sương mới im miệng lại, nhưng trợn trừng mắt nhìn nhau, giống như là hai con gà nhỏ hiếu chiến vậy.
Thấy hai người đã im lặng, Phùng Ngạo Thiên liền mắng: “bây giờ là lúc nào mà hai người các ngươi còn đấu khẩu được chứ, có phải là muốn đánh nhau không?”
Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên cười ngạo nghễ nói: “Có Tuyệt Sát Ma Trận đây thì Xú nha đầu kia không phải là đối thủ của con, cùng nàng ta đánh không có ý nghĩ gì!”
“Có gan ngươi không dùng trận pháp, chúng ta dùng thực lực bản thân đánh một trận. Bổn cô nương cam đoan đánh ngươi khóc lóc xin tah!” Thạch Ngọc Sương lạnh lùng đáp trả
Nhìn thấy hai nữ tử kia lại có dấu hiệu bắt đầu đấu khẩu, Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống mấy lần. Khiến cho Đinh Hạo ở một bên cũng cảm thấy run người, mà hai cô nàng này cũng không dám lên tiếng nữa.
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn mặc dù hiếm khi mở miệng, nhưng cũng vì như vậy nên hắn có tính cách rất cổ quái, giống như một hòn đá vừa xấu vừa cứng nhắc vậy. Hơn nữa thực lực lại rất siêu việt, kiếm chiêu mạnh mẽ vô cùng, căn bản là không có mấy người người dám trêu chọc hắn, thấy hắn phẫn nộ, hai cô nàng lập tức im miệng ngay
Một lát sau, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mới nói: “Trận này ai sẽ lên đây ?”
Nhìn Phùng Ngạo Thiên một cái, nhiệt độ xung quanh mới lần nữa trở về bình thường, Thạch Phong Hàn nói: “Ngươi là chủ nhân nơi đây, vậy sẽ do ngươi quyết định!”
Thi lễ với Thạch Phong Hàn, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo một chút, lại nhìn mấy người còn lại, cuối cùng dừng ánh mắt trên người của Phùng Tinh Nhiên, mở miệng nói: “Tinh Nhiên, ngươi lên đi, nếu tình thế không ổn thì ngươi cứ đi xuống đi. Mặc dù thắng lợi là quan trọng nhưng đối với phụ thân thì an nguy của ngươi mới quan trọng!”
Khẽ cười một tiếng, Phùng Tinh Nhiên kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, con còn Vũ khí bí mật trong tay, dù cho có yếu hơn cũng có thể đánh ngang tay.”
Nàng vừa nói xong, Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phùng Tinh Nhiên nhưng không nói gì. Nhưng Thạch Ngọc Sương lại đột nhiên mở miệng nói: “Cha ngươi đã đáp ứng người bên phía Đạo Môn, nếu như ngươi xuất chiến sẽ không thể sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận, ngươi chấp nhận thua cuộc đi là vừa!”
Cười kỳ dị một tiếng, Phùng Tinh Nhiên kinh ngạc nói: “Bổn cô nương còn chưa nói là sẽ sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận mà, tự cho mình thông minh.”
Lời vừa dứt, Trữ vật giới chỉ trong tay của Phùng Tinh Nhiên lóe lên một cái, trong tay nàng xuất hiện một Cung điện tinh sảo – chính là Tuyệt Sát Ma Trận.
Phùng Tinh Nhiên cười hì hì với Đinh Họa, rồi đưa Tuyệt Sát Ma Trận cho Đinh Hạo nói: “Huynh bảo quản tốt cho ta, nhìn Bổn cô nương đại phát thần uy nè, chém rơi đầu chó của đám Đạo Môn xuống.”
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên không hề do dự đưa Tuyệt Sát Ma Trận cho Đinh Hạo, dù là người của Đạo Môn hay Ma Môn đều cảm thấy rất khó hiểu. Uy lực của Tuyệt Sát Ma Trận kia như thế nào bọn họ từng thấy qua, vật phẩm trân quý như thế mà Phùng Tinh Nhiên không hề do dự đưa cho Đinh Hạo, thật sự làm cho người ta phải suy nghĩ.
A a cười dài một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo một cái, sau đó rút ra Phi kiếm phóng lên cao. Đứng giữa không trung kiêu ngạo quát lớn: “Bổn cô nương không mang theo Tuyệt Sát Ma Trận đây, các ngươi muốn chết?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người bên Ma Môn đều rất cổ quái, dường như không biết tại sao Phùng Tinh Nhiên lại tự tin như thế, thậm chí còn rất ngông cuồng. Còn người bên Đạo Môn lại rất vui vẻ, dường như trận chiến này Phùng Tinh Nhiên chắc chắn sẽ thua.
Cũng khó trách bọn hắn có ý nghĩ đó. Phùng Tinh Nhiên ham chơi nổi tiếng cả Tu Chân Giới ở Tây Đại lục. Trong danh sách những Tân tú của Đạo Môn thì nàng có Tu vi yếu nhất. Nếu không phải có linh dược của Phùng Ngạo Thiên bồi bổ cho thì sợ rằng người mạnh nhất ở Đoạn Hồn Sơn này không phải là nàng mà là cháu của Thành Hoàng – Thành Hùng. Mặc dù tư chất của Phùng Tinh Nhiên mặc dù không tệ lắm, nhưng nàng lại không có nghị lực tu đạo như những người còn lại. Đó cũng là lý do sau khi mất đi chỗ dựa là Tuyệt Sát Ma Trận, mọi người đều không tin tưởng vào nàng.
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên ầm ĩ trong không trung, người trong Đạo Môn đều lắc đầu cười, dường như không để nàng vào trong mắt, cho là trận chiến này họ thắng không nghi ngờ gì.
Ha ha cười dài một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nhìn Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh một cái, rồi cười nói:” Đã như vậy thì để Bổn Tông của bổn Tông lên tiếp nàng ta vậy, không biết ý của Diệp Tông Chủ như thế nào ?”
Lời này vừa nói ra Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh cũng không lập tức trả lời mà là quay đầu nhìn đệ tử kiệt xuất nhất của Thanh Vân Tông – Bạch Thanh Tâm. Sau đó hai mắt của Diệp Phiêu Linh lóe lên, nhìn Phùng Tinh Nhiên đang ầm ĩ trên không trung, cuối cùng nhìn La Phù Tông Chủ một cái rồi mới gật đầu, lạnh nhạt cười một tiếng nói: “Đã như vậy thì để Chu Minh Diệu xuất chiến vậy, hy vọng trận chiến này không có gì khác thường xảy ra. Chỉ cần trận chiến này thắng, Đạo Môn Tam Tông chúng ta coi như không uổng phí chuyến đi này.”
Diệp Phiêu Linh vừa nói xong, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy cười dài một tiếng nói: “Diệp Tông Chủ yên tâm, mặc dù Chu Minh Diệu của bổn Tông yếu hơn Bạch Thanh Tâm một chút, nhưng đối phó với tiểu nha đầu Phùng Tinh Nhiên này cũng không có gì khó khăn. Diệp Tông Chủ cứ chờ mà thưởng thức đi.”
Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh cười nhạt nói: “Như vậy thì tốt.”
Khi hai người này còn đang khách sáo thì Phùng Tinh Nhiên trên không trung đã nhịn không được, chỉ nghe nàng nổi giận nói: “Hai lão già các ngươi rốt cuộc có đánh hay không? Hay là sợ rồi, tìm không được người để đối phó với Bổn cô nương sao?.”
Phùng Tinh Nhiên nói vậy khiến cho Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh và La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy cùng mở miệng cười khổ. Tính tình điêu ngoa kia của nàng nổi danh khắp Tu Chân Giới Tây Đại lục. Trong lòng hai người này biết rất rõ nhưng vẫn không ngờ đến nàng lại chẳng phân biệt lớn bé thế kia, thậm chí dám thúc giục hai người bọn họ. Tuy nhiên với thân phận của hai người bọn họ đương nhiên không thể so đo với Phùng Tinh Nhiên.
Vì vậy đành bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng, mà mọi người trong Ma Môn thấy Phùng Tinh Nhiên chưa khai chiến đã dùng ngôn ngữ nhục mạ hai Tông Chủ kia đều cảm thấy rất sảng khoái, đều nhìn hai vị Tông Chủ này với ánh mắt rất kỳ dị.
Thấy chỉ với lời thúc giục của Phùng Tinh Nhiên mà sinh ra hiệu quả như vậy. Đinh Hạo cũng cảm thấy buồn cười. Phùng Tinh Nhiên quả thật là gì cũng dám làm, ai nàng cũng dám nói, có lẽ đối với lời của mình nàng còn có thể nghe một chút. Nhưng đối với người khác nàng quả thật không hề e ngại.
Lắc đầu, Đinh Hạo nhìn Phùng Tinh Nhiên đang kiêu ngạo đứng trên không trung, trong lòng cảm thấy nàng rất đáng yêu
Lúc này La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy hướng về khu vực của La Phù Tông quát lên: “Minh Diệu, còn không ra!”
Dư Hận Thủy vừa dứt câu lập tức từ khu vực La Phù Tông truyền đến âm thanh hào sảng: “Tới!”
Theo âm thanh phát ra, một thanh niên cao bay lên, hai mắt ung dung giống như không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Đúng là tam đại đệ tử đệ kiệt xuất nhất của La Phù Tông – Chu Minh Diệu.
Chu Minh Diệu vừa bay lên liền cười một tiếng nói với Dư Hận Thủy: “Tông Chủ cuối cùng cũng cho Minh Diệu một cơ hội thể hiện, đáng tiếc đối thủ lại là một Nữ tử, nên chẳng có gì thú vị cả!”
Chu Minh Diệu nói xong còn lắc đầu than thở, dường như không coi Phùng Tinh Nhiên vào đâu.
Trong vài tên tân tú của Đạo Ma lục tông, thực lực của Chu Minh Diệu không phải là mạnh nhất, nhưng nếu như nói về kiêu ngạo thì hắn tuyệt đối đứng đầu. Vì vậy sau khi hắn nói lời này ra thì mọi người đều hiểu đây là biểu hiện bình thường nhất của hắn.
Kinh ngạc cười một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói: “Bớt ầm ĩ ở trước mặt bổn Tông đi, ngươi đánh bại nàng ta trước rồi nói tiếp cũng không muộn!”
Ha ha cười dài một tiếng, Chu Minh Diệu nói: “Rất đơn giản! Tông Chủ chờ trong chốc lát!”
Âm thanh vừa dứt, Chu Minh Diệu đã phóng lên cao, bay về phía Phùng Tinh Nhiên đang ngạo nghễ đứng trong không trung, trong không trung không ngừng truyền đến tiếng cười cuồng ngạo của hắn.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 166: Xuất nhân ý liệu.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Thấy ánh mắt kiêu ngạo của Chu Minh Diệu, Đinh Hạo cười khẩy một tiếng, sát cơ hiện lên trong mắt.
Phùng Tinh Nhiên cũng sớm thấy tên này không vừa mắt. Trong đám Tân tú của Đạo Ma lục tông, nàng không để ý đến tranh đấu của Đạo Ma, thì tên Chu Minh Diệu này làm cho nàng chán ghét nhất, kiêu ngạo tự đại luôn không coi ai ra gì. Nhưng tư chất Tu chân của người này quả là không kém, nếu không thì sẽ không đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ khi tuổi còn trẻ như vậy. Nhưng cũng bởi vì như vậy, nên hắn khiến La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy vừa yêu vừa hận. Bởi vì hắn mặc dù có thực lực mạnh, nhưng cũng mang đến không ít phiền toái cho La Phù Tông. Nếu như hắn không phải là người của La Phù Tông thì sợ rằng sớm đã bị một vài cao thủ Tiền bối giết chết rồi.
Nhìn Chu Minh Diệu đang nhanh chóng bay tới, Phùng Tinh Nhiên quát lên một tiếng: “Thì ra là Tiểu tử hay khoe khoang nhà ngươi. Ngươi đã muốn chết thì đừng trách Bổn cô nương nhé”
Phùng Tinh Nhiên vừa dứt câu liền không lùi mà tiến, thân hình xinh đẹp hóa thành một vệt sáng trong không trung nhanh chóng bay về phía Chu Minh Diệu.
Chu Minh Diệu vừa mới phóng ra khỏi khu vực của La Phù Tông chưa được mấy trượng, phát hiện thấy Phùng Tinh Nhiên đang lao về phía mình. Hắn cười lớn một tiếng nói: “Ai muốn chết thì thử một lần là biết thôi. Cho dù là Nữ nhân, ta cũng sẽ không nương tay”
Chu Minh Diệu nói xong liền lấy một thanh Bảo đao ngăm đen từ Trữ vật giới chỉ ra. Thanh Đao này có bề mặt rộng hơn Đao bình thường một chút, rất phù hợp với thân hình cao lớn của Chu Minh Diệu, từ xa nhìn lại trông hắn rất uy phong.
Ngay khi Phùng Tinh Nhiên và Chu Minh Diệu sắp gặp nhau, thì thanh Phi kiếm trong tay Phùng Tinh Nhiên đột nhiên bắn ra từng đạo Kiếm mang đỏ rực. Kiếm quang đỏ rực này khác hẳn so với Kiếm quang bình thường. Kiếm quang bình thường đều giống như vật chết, nhưng Kiếm trong tay Phùng Tinh Nhiên lại giống như ngọn lửa vậy, không ngừng lóe lên. Từ xa nhìn lại thì thấy Phi kiếm trong tay đỏ rực, nhìn qua Đinh Hạo đã biết Phùng Tinh Nhiên đã vận dụng Luyện Ngục Ma công đến cực hạn.
Luyện Ngục Ma công tu luyện chính là một loại Kỳ hỏa, luyện đến cảnh giới cao nhất là có thể hòa tan vạn vật. Hơn nữa còn mang theo Hỏa độc (Ngọn lửa độc) hủ thực(ăn mòn) là một trong những Công pháp tuyệt thế vô cùng độc ác của Ma Đạo. Ở trong Luyện Ngục Ma Tông thì Luyện Ngục Ma công cũng chính là một môn Công pháp khó tu luyện nhất, bắt đầu thì dễ dàng nhưng càng về sau lại càng khó tiến bộ. Tuy nhiên cứ tiến bộ được một bước thì uy lực của Luyện ngục chi hỏa sẽ mạnh hơn không chỉ một lần, đó cũng là nguyên nhân vì sao Luyện Ngục Ma Tông vẫn có thể là Môn phái mạnh nhất trong Ma Môn.
Thấy Phùng Tinh Nhiên đang hung hăng lao tới, Chu Minh Diệu cười dài một tiếng rồi ném thanh trường đao trong tay ra. Thanh Trường đao vừa rời tay lập tức phát ra tiếng rít kỳ dị, từ thân đao phát ra mấy đạo Đao cương màu trắng. Cả trường đao không ngừng chuyển động trong không trung, theo chuyển động của Trường đao, Đao mang trên thân đao không ngừng dài ra và lớn lên.
Ngay khi Phùng Tinh Nhiên bay được thêm hai trượng, Chu Minh Diệu lại cười ha ha một tiếng, hai tay đánh ra một Pháp quyết, trong nháy mắt đánh lên trên Thân đao đang chuyển động trong không trung.
Thanh trường đao được Pháp quyết của Chu Minh Diệu đánh phải lập tức xảy ra biến hóa. Chỉ thấy tốc độ chuyển động của Trường đao càng nhanh hơn, bắn Đao mang ra bốn phía càng nhiều hơn. Chúng nó giống như đã biết trước phương hướng vậy, đều trực tiếp lao về phía Phùng Tinh Nhiên, giống như từng thanh phi đao sắc bén vậy.
Thấy biến hóa như vậy, Phùng Tinh Nhiên không hề sợ hãi, mà ngược lại còn cười hì hì một tiếng. Thanh Phi kiếm đang phát ra từng ngọn lửa rực rỡ được dựng lên, nàng vung lên vài cái rồi hóa thành một vòng Hỏa quyển trước mặt Phùng Tinh Nhiên. Luyện ngục chi hỏa trong Hỏa quyển đang không ngừng thiêu đốt khiến cho nhiệt độ xung quanh tăng vọt.
Hỏa quyển mà Phùng Tinh Nhiên phát ra có tác dụng tương tự như trường đao của Chu Minh Diệu, đều là hình thành công kích khi đang chuyển động. không biết có phải là do Phùng Tinh Nhiên cố ý làm như vậy không, vì khi Chu Minh Diệu thấy Phùng Tinh Nhiên lại dùng thủ đoạn giống mình để hóa giải chiêu thức thì hắn trở nên rất phẫn nộ.
Đúng lúc này, Hỏa quyển do Phùng Tinh Nhiên phát ra đã hóa giải toàn bộ Đao mang mà trường đao của Chu Minh Diệu phát ra. Thấy Đao cương trên thân đao của Chu Minh Diệu đã bị hóa giải hoàn toàn, Phùng Tinh Nhiên cười hì hì một tiếng rồi đánh ra một đạo Pháp quyết vào Hỏa quyển do Luyện ngục chi hỏa hóa thành.
Hỏa Quyển đang chuyển động tại chỗ đột nhiên rít lên một tiếng rồi lao vọt về phía thanh Trường đao ngăm đen của Chu Minh Diệu đang được treo lơ lửng trong không trung.
Thấy biến hóa xảy ra như vậy, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Phùng Tinh Nhiên nổi tiếng không chịu tu luyện, suốt ngày chơi đùa, hơn nữa nàng còn là người cuối cùng đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ trong đám Tân tú của Đạo Ma lục tông. Nên không một ai nghĩ được rằng nàng lại có thể sử dụng Luyện Ngục Ma công thuần thục đến vậy, dường như lời đồn đại bên ngoài có chút không phù hợp.
Chỉ có mình Đinh Hạo biết được nguyên nhân tại sao, đó là bởi vì gần đây Phùng Tinh Nhiên mới hấp thu được chân nguyên tinh hoa bên trong Sất Dương cầu. Sất Dương cầu chẳng những khiến cho Phùng Tinh Nhiên đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà còn làm cho Luyện Ngục Ma công của nàng cũng tiến thêm một bước. Cho nên Luyện ngục chi hỏa mới có uy lực đến như vậy. Sất Dương cầu đâu phải là vật bình thường, nó là Pháp bảo thành danh của Liệt Nhật Lão Tổ đã sử dụng vạn năm về trước. Liệt Nhật Lão Tổ này đã sử dụng Sất Dương cầu hoành hành thiên hạ, bao nhiêu năm mà không gặp đối thủ. Mặc dù Phùng Tinh Nhiên chỉ mới hấp thu một chút mà thôi nhưng bởi vì nàng tu luyện Hỏa Công nên cũng có được không ít chỗ tốt. Nếu không tình thế đã không như lúc này.
Biểu hiện như vậy của Phùng Tinh Nhiên chẳng những khiến đám người Đạo Môn vô cùng kinh ngạc. mà ngay cả người bên phía Ma Tông cũng rất khó hiểu, giống như đều không ngờ được tại sao Phùng Tinh Nhiên lại lợi hại như vậy. Nhưng Thiên Yêu Niếp Thiên lại biết được tại sao lại như vậy, nên đang nhỏ giọng giải thích cho Phùng Ngạo Thiên biết. Nghe lời giải thích của Thiên Yêu Niếp Thiên, Phùng Tinh Nhiên càng hài lòng về Đinh Hạo nhiều hơn, nhìn sang Đinh Hạo với ánh mắt rất nhu hòa, điều này khiến Đinh Hạo không quen.
Thấy Hỏa quyển do Phùng Tinh Nhiên khống chế đang lao vọt về phía mình, Chu Minh Diệu khẽ nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo của hắn đã hoàn toàn biến mất. giờ phút này hắn đang rất cẩn trọng, Pháp quyết đang thi triển đột nhiên bị thay đổi, tốc độ thi triển cũng được tăng lên rất nhiều, về sau này càng hóa thành những Thủ ảnh mờ nhạt vậy.
Nhưng cũng bởi vì Chu Minh Diệu đột nhiên thay đổi Pháp quyết khiến cho thanh trường đao ngăm đen lập tức bắn ra hàng trăm đạo Đao cương. Thanh trường đao cũng chuyển động cực nhanh, hóa thành từng đạo đao ảnh, nhưng thân đao đã trở nên mơ hồ rất khó phát hiện.
Ngay khi Phùng Tinh Nhiên khống chế Hỏa quyển tập kích trường đao của Chu Minh Diệu, thì thanh Trường đao này đã được Đao cương bao phủ hoàn toàn, từ xa nhìn lại xung quanh thanh Trường đao đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp cánh hoa, trông rất đẹp mắt.
Thấy biến hóa Ngô Tinh, Phùng Tinh Nhiên hơi biến sắc đôi chút, thân hình vừa động rồi lập tức bay vọt tới Hỏa quyển, đồng thời cũng đánh ra từng đạo Pháp quyết nhằm vào nó.
Phùng Tinh Nhiên vừa di động, Chu Minh Diệu cũng lập tức bay lên không hề chậm trễ, đánh ra từng đạo Pháp quyết lên thanh Trường đao.
Động tác của Phùng Tinh Nhiên và Chu Minh Diệu đều giống hệt nhau, cả phòng ngự và công kích của cả hai người từ đầu đến giờ đều khá giống nhau. Điều này làm cho mọi người đang quan chiến rất sửng sốt. Lúc này hai người lại đều dùng đến toàn lực, hơn nữa còn muốn mạnh mẽ giao chiến. Thấy như vậy mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào hai người đang trên không trung, tất cả đều không dám chớp mắt, vì sợ sẽ bỏ sót một giây phút của trận chiến tuyệt diệu này.
Chỉ trong nháy mắt, thanh Trường đao ngăm đen của Chu Minh Diệu phát ra từng đạo Đao cương hung mãnh đánh thẳng tới Hỏa quyển do Phùng Tinh Nhiên phát ra, một lát sau từng tiếng nổ Ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên.
Hỏa quyển do Luyện ngục chi hỏa hóa thành bay tán loạn trong không trung, rồi biến mất hoàn toàn. Đồng thời Đao cương trên thanh Trường đao màu đen của Chu Minh Diệu cũng biến mất, rồi thanh Trường đao cũng từ từ rơi xuống bên dưới.
Một kích trực diện nhưng không ai chiếm thế thượng phong cả, nhưng cũng chưa ai để lộ ra sơ hở cả điều này vẫn nằm trong dự đoán của mọi người.
Thanh trường đao của Chu Minh Diệu lúc này đang rơi xuống nên Chu Minh Diệu vốn đang bay tới trước buộc phải thay đổi hướng bay, thân hình hơi hạ xuống một chút để bay về phía thanh Trường đao.
Nhưng Phùng Tinh Nhiên không hề e ngại, Hỏa quyển( Vòng lửa) mới được phát ra đã hoàn toàn bị Luyện ngục chi hỏa khống chế, lúc này nàng lại thấy Chu Minh Diệu đột nhiên thay đổi hướng bay liền khẽ cười hì hì một tiếng. Ngay sau đó nàng lập tức tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn cách Chu Minh Diệu ba trượng.
Ha ha Cười dài một tiếng, Phùng Tinh Nhiên chém một kiếm về phía Chu Minh Diệu, Phi kiếm trong tay nàng càng phát ra Kiếm mang rất lớn, phản chiếu ánh mặt trời vô cùng đẹp mắt, đồng thời khí thế cũng rất mạnh mẽ.
Chu Minh Diệu vừa mới bắt được Trường đao thì đã thấy Kiếm quang do Phùng Tinh Nhiên phát ra đã đến ngay trước mặt mình, hắn không còn sự lựa chọn nào khác, mặt mũi trở nên hung ác. Cả người phát ra một khí thế vô cùng bá đạo, đôi mắt vốn đang kiêu ngạo của hắn đã chuyển thành điên cuồng.
Vừa thấy biến hóa đột nhiên xảy ra, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy đột nhiên quát lên một tiếng lớn, gấp giọng quát: “Minh Diệu không thể, ngươi chưa hoàn toàn tu luyện thành công La Phù Hồi Thiên thuật”
Quay đầu nhìn Dư Hận Thủy một cái, Chu Minh Diệu điên cuồng cười to: “Lúc này ta không thể nghĩ nhiều, dù sao Tiểu gia vẫn phải sử dụng Công pháp này”
Vừa dứt lời cả người Chu Minh Diệu liền run lên, gân xanh nổi đầy trên trán giống như hắn đã nổi điên vậy, nhưng khí thế của hắn đang không ngừng tăng lên.
Vào giờ phút này, Đinh Hạo đang rất thận trọng quan sát mọi biến hóa của Chu Minh Diệu.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 167: Kỳ chiêu diệt xuất.
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Chương 167: Kỳ chiêu diệt xuất.
Mặc dù mọi người cũng không biết "La phù hồi thiên thuật" này rốt cuộc có tác dụng gì; nhưng thấy La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy khẩn trương đến thế, cùng với khí thế của Chu Minh Diệu đang không ngừng tăng lên khi sử dụng đến chiêu này; khiến cho tất cả mọi người đều biết chiêu này không tầm thường.
Không ngoài suy đoán của mọi người, thanh Trường đao ngăm đen của Chu Minh Diệu đã xảy ra biến hóa. Một màn Đao mang xuất hiện trên than Đao, từ xa nhìn lại giống như hình một con Rồng đang giương nanh múa vuốt, vô cùng uy mãnh.
Chu Minh Diệu cười lạnh lùng một tiếng, theo tiếng cười không ngừng vang lên, thanh Trường đao trong tay hắn trong nháy mắt đã biến thành một con Trường Long. Con Rồng này rít lên một tiếng thật lớn rồi lao thẳng về phía kiếm quang mà Phùng Tinh Nhiên chém ra. Đồng thời thanh Trường đao trong tay hắn đã biến mất không còn.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy không những không vui mừng mà còn rất lo lắng, có lẽ vì hắn biết hậu quả của việc Chu Minh Diệu thi triển chiêu thức này. Lúc này Chu Minh Diệu dường như không nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của Dư Hận Thủy. hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn vẻ độc ác chứ không còn vẻ đạo mạo của người trong Đạo Môn nữa.
Lúc này vẻ mặt Phùng Tinh Nhiên tái lại bởi vì Kiếm quang mà nàng phát ra không thể thu hồi lại được, nếu không nàng sẽ bị Chu Minh Diệu phản kích lại. Vì vậy Phùng Tinh Nhiên chỉ có thể chấp nhận đôi công bằng cách phát ra thêm hai đạo kiếm quang rất lớn, đồng thời nàng lại nhìn chằm chằm vào con Trường long do trường đao của Chu Minh Diệu biến thành.
Nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra lại rất nhanh.
Chỉ trong nháy mắt ba đạo Kiếm quang đỏ rực do Phùng Tinh Nhiên phát ra đã gặp phải con Trường long của Chu Minh Diệu. Chỉ thấy con Trường long rít lên một tiếng, thân hình cuộn một vòng trong không trung rồi tiến vào bên trong ba đạo Kiếm quang của Phùng Tinh Nhiên. Sau đó không ngừng quay cuồng trong ba đạo Kiếm quang đó. Ba đạo kiếm quang của Phùng Tinh Nhiên cũng đang cố gắng cuốn lấy con Trường Long này, nhưng uy lực của kiếm quang càng lúc càng yếu, còn Trường long của Chu Minh Diệu thì vẫn chưa hề suy yếu đi chút nào.
Đúng lúc này Chu Minh Diệu đang khống chế trường Đao đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi. La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy ở bên dưới thấy như vậy liền vội vàng quát lên: “Minh Diệu ngươi điên rồi sao, lúc này đã bị Chân nguyên cắn trả, còn không mau dừng lại”
Vừa nghe Dư Hận Thủy nói thế, tất cả mọi người bên phía Đạo Môn đều biến sắc. Chân nguyên cắn trả là như thế nào tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nhẹ thì Tẩu hỏa nhập ma, nặng thì sẽ chết ngay tại chỗ. Đây là những hậu quả rất nặng nề, nhất là đối với những người chưa tu luyện Pháp quyết thành công. Mọi người đều không ngờ rằng Chu Minh Diệu lại điên cuồng đến thế, lúc này chỉ còn biết lắc đầu thở dài, đồng thời cũng bội phục sự can đảm của hắn.
Nhưng mọi người trong Ma Môn lại rất vui vẻ, xem tình hình thì thật sự là Chu Minh Diệu đã bị Chân nguyên cắn trả, chỉ cần Phùng Tinh Nhiên có thể chống trả đòn tấn công này của hắn thì lại có hy vọng.
Tuy nhiên tình thế phát triển lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi Chu Minh Diệu phun máu tươi thì con Trường Long như ăn thuốc bổ vậy trở nên vô cùng hung mãnh, chỉ trong nháy mắt đã đánh tan ba đạo kiếm quang của Phùng Tinh Nhiên.
Lúc này Chu Minh Diệu lại cười phá lên, nhưng không hề mở miệng mà đánh ra hai đạo Pháp quyết nhằm vào con Trường Long đang uốn lượn trong không trung. Ngay khi Pháp quyết thi triển thành công, con Trường Long vẫy đuôi một cái rồi bay thẳng về phía Phùng Tinh Nhiên.
Thấy kiếm quang mà mình phát ra đã bị Trường Long phá vỡ, đồng thời nó không hề có dấu hiệu suy yếu mà ngược lại càng lúc càng càng mạnh hơn. Phùng Tinh Nhiên hừ lạnh một tiếng với tên Chu Minh Diệu rồi quay đầu chạy trốn.
Nhưng nàng mặc dù rất nhanh nhưng con Trường Long của Chu Minh Diệu cũng không hề chậm, vẫn bám sát phía sau Phùng Tinh Nhiên. Chu Minh Diệu thấy Phùng Tinh Nhiên đã không còn khả năng chống trả mà chỉ có thể chật vật chạy trốn, hắn liền cười rộ lên trông không khác gì kẻ điên. Đồng thời Chu Minh Diệu cũng không ngừng đánh ra từng đạo Pháp quyết nhằm vào con Trường Long.
THấy Phùng Tinh Nhiên lúc này chỉ có thể chạy trốn, vẻ mặt Đinh Hạo trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Minh Diệu đầy thù địch.
Mà người trong Đạo Môn thì thì hấu hết đều vui mừng, chỉ có La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy là rất lo lắng. Lúc này hắn chỉ hy vọng Chu Minh Diệu có thể nhanh chóng đánh bại Phùng Tinh Nhiên, qua đó có thể giảm bớt hậu quả khi sử dụng Công pháp này.
Lúc này người đang lo lắng nhất có lẽ chính là Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên. Phùng Ngạo Thiên vô cùng yêu thương Phùng Tinh Nhiên, điều này tất cả mọi người đều biết. Lúc này thấy Phùng Tinh Nhiên đang gặp nguy hiểm nên Phùng Ngạo Thiên vô cùng lo lắng. Nhưng trận chiến này lại quan hệ đến mặt mũi của Ma Môn tam tông và ích lợi của Đoạn Hồn Sơn sau này. Nên mặc dù Phùng Ngạo Thiên đang vô cùng lo lắng nhưng chỉ có thể chăm chú quan sát mà thôi. Chỉ cần Phùng Tinh Nhiên gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không để ý tất cả mà xông tới cứu Phùng Tinh Nhiên.
Con Trường Long do Chu Minh Diệu phát ra lúc này cũng trở nên điên cuồng như chủ của nó vậy. Đang không ngừng truy đuổi Phùng Tinh Nhiên; dù cho Phùng Tinh Nhiên thay đổi phương hướng, liên tục tăng tốc cũng không thể cắt đuôi con Trường Long này đi được. Hơn nữa khoảng cách càng lúc càng gần, không bao lâu nữa là Phùng Tinh Nhiên sẽ bị con Trường Long bắt kịp.
Ngay lúc này, Phùng Tinh Nhiên lại đột nhiên ngừng lại, xem bộ dạng thì nàng đang rất tức giận.
Thấy vào lúc này mà Phùng Tinh Nhiên thậm chí lại dừng lại, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên hét lên một tiếng: “Tinh Nhiên ngươi điên rồi sao, nhanh quay lại đây. Cho dù có thua Phụ thân cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện”
Nghe thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói thế, Phùng Tinh Nhiên đang hãnh diện đứng trong không trung khẽ cười một tiếng. Sau đó nàng khẽ nhìn Đinh Hạo một cái, rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân yên tâm, con không có chuyện gì đâu. Dù cho Chu Minh Diệu hắn có liều mạng thì chẳng lẽ Bổn cô nương không dám liều mạng sao?”
Vừa dứt câu, Phùng Tinh Nhiên quay sang cười nói với Đinh Hạo: “Tiểu tử thối, Bổn cô nương cũng liều mạng đây, Huynh không trách Tinh Nhiên chứ”
Khẽ gật đầu, Đinh Hạo nói: “Cứ dùng hết sức mà làm, dù sao vật đó nàng vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn mà”
Nghe thấy Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên nói với nhau như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Dường như Phùng Tinh Nhiên này còn thứ gì đó chưa sử dụng vậy. mọi người còn đang nghi hoặc khó hiểu thì trường Long mà Chu Minh Diệu phát ra lại rít lên một tiếng rồi cong mình cắn về phía Phùng Tinh Nhiên, trông rất là hung hãn.
Khẽ cười một tiếng, Phùng Tinh Nhiên khinh thường nhìn con trường Long đang lao tới, ánh sáng lóe lên, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một Hỏa cầu đỏ rực, chính là Sất Dương cầu mà nàng có được ở trong cuộc đấu giá ở Tụ Bảo Tông hội.
Nhìn thấy Sất Dương cầu đột nhiên xuất hiện, mặt Đinh Hạo và Thiên Yêu Niếp Thiên đều hơi đổi. Lần trước Đinh Hạo được Phùng Tinh Nhiên cho biết nàng đã có thể sử dụng vài phần uy lực của Sất Dương cầu. Nhưng nàng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được Sất Dương cầu, nên nếu như lúc này dùng đến ba chiêu thức cuối cùng thì sợ rằng cũng sẽ bị chân nguyên cắn trả như Chu Minh Diệu.
Nhưng lúc này Phùng Tinh Nhiên bị Chu Minh Diệu ép đến mức này thì không thể e ngại gì nhiều. nàng lập tức lấy Sất Dương cầu ra, xem ra đã muốn liều rồi.
Thấy Phùng Tinh Nhiên sau khi dừng lại trong không trung rồi nói với Phùng Ngạo Thiên và Đinh Hạo hai câu, rồi lấy ra một Hỏa cầu (Quả cầu lửa) nhỏ, làm cho người của Đạo Môn tam tông rất khó hiểu. bọn họ đều không biết rốt cuộc Hỏa cầu này rốt cuộc có tác dụng gì, chẳng lẽ nó có thể làm cho nàng ta chuyển bại thành thắng được sao?
Ngay khi con trường Long do Chu Minh Diệu phát ra đi đến trước mặt Chu Minh Diệu được chừng mười trượng, Phùng Tinh Nhiên khẽ vung tay lên đánh một đạo Pháp quyết kỳ dị lên Sất Dương cầu. Sất Dương cầu lập tức phát ra hàng vạn tia sáng rực rỡ làm cho không trung như xuất hiện thêm một mặt trời nữa vậy, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng lên.
Nhưng biến hóa không chỉ có thế mà thôi, sau khi Sất Dương cầu phát ra hơn mười tia sáng thì mọi người mới phát hiện chúng giống như những ngọn lửa. Nhưng ngọn lửa này vừa xuất hiện lập tức bay loạn xung quanh thân thể Phùng Tinh Nhiên. Trong không khí đột nhiên xuất hiện mùi giống như lưu huỳnh cháy khét, khi nó rơi xuống mặt đất liền hòa tan toàn bộ tất cả thực vật xung quanh, đồng thời mặt đất cũng đang không ngừng nứt vỡ.
Trường long do Chu Minh Diệu phát ra vừa bị ba ngọn lửa đánh phải lập tức phát ra tiếng hét chói tai, rồi biến mất không còn tăm hơi. Trên không trung lúc này chỉ còn lại một thanh Trường đao ngăm đen đang từ từ rơi xuống bên dưới. Đám Bảo thạch chạm trên chuôi đao cũng bị lửa hòa tan hai viên, qua đó có thể thấy ngọn lửa này âm độc đến như thế nào.
Tình thế đột nhiên trở nên như vậy không chỉ làm cho mọi người chấn động, mà ngay cả Phùng Tinh Nhiên cũng đang trợn mắt há mồm vì không ngờ đến Sất Dương cầu lại có uy lực đến thế.
Sất Dương cầu vừa xuất hiện đã khiến tình thế nghịch chuyển, làm Chu Minh Diệu bị sốc nặng, chỉ còn biết đứng ngẩn người nhìn Sất Dương cầu trong không trung. Hắn không ngừng thì thào tự nói, giống như bị tâm thần vậy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong