Tác giả: Đồng Niên Khoái Nhạc
Biên dịch: Trường Ca Ca
Biên tập: Ngạo Thế Thần
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiết
- Đám người Tôn Diệu Kiệt muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, bọn họ bồi thường cho cậu hai trăm vạn nhân dân tệ, cậu bằng lòng chứ?
Gia Vệ thấp giọng đọc tin nhắn Tiền Nhạc Nhạc gửi tới, thần sắc trên mặt trở nên hết sức vui vẻ.
Hai trăm vạn nhân dân tệ, đây chính là hai trăm vạn nhân dân tệ a. Quả nhiên là tiền nhiều như nước, thuận tay vung ra đã trên trăm vạn.
Gia Vệ cũng không có dự định tiếp tục kéo dài chuyện này thêm nữa, dù sao tình cảnh ngày đó, cũng đã dọa cho Gia Vệ một phen sợ hãi, nhân vật xuất hiện sau cùng kia lại có thể là một Trung tướng!
Chuyện đã có thể giải quyết đến trình độ này, Gia Vệ khỏi cần nói cũng biết đã rất thỏa mãn rồi.
Về phần sự tình Tôn Diệu Kiệt đánh Gia Hồng Ngạo. Gia Vệ đã nghiêm khắc trừng trị bọn họ rồi, đảm bảo sẽ bị thương tật suốt đời.
- Vốn tính là phải cần thời gian một năm mới lấy lại được năm mươi vạn kia thì lúc đó mới coi như có tiền, không nghĩ tới, hiện tại đã có hai trăm vạn trong tay.
Gia Vệ âm thầm cười nói.
Ngay sau đó, Gia Vệ liền gọi điện thoại cho Tiền Nhạc Nhạc.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia đã nghe máy. Tiền Nhạc Nhạc cũng không bất ngờ trực tiếp hỏi:
- Chỗ tiền bồi thường đấy, cậu hài lòng chứ?
- Hài lòng rồi, cô xem rồi tự mình xử lý là được.
Gia Vệ tùy ý nói, lúc không có tiền, cảm giác hai trăm vạn này là của cải tiêu không hết, mà bây giờ khi sắp có được hai trăm vạn, trong lòng Gia Vệ lại bình tĩnh đến lạ thường, không có một chút gợn sóng nào.
Gia Vệ dứt lời, Tiền Nhạc Nhạc ở đầu bên kia một lúc lâu cũng không nói thêm câu gì.
- Thật chứ, để một mình tôi đi giải quyết là được rồi sao?
Sau một lát, Tiền Nhạc Nhạc nói thẳng ra một câu như vậy.
Gia Vệ sửng sốt, chợt cảm giác câu nói vừa rồi của mình có chút khác nghĩa, lúc này mới giải thích lại:
- Ý tôi là, sự tình hai trăm vạn kia, cô xem rồi tự đi xử lý là được, mấy ngày nữa chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi là được.
- Bồi thường hai trăm vạn đúng là không ít, bất quá tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, sau này phải cẩn thận, bọn họ sẽ không bao giờ chịu để yên cho cậu đâu.
Giọng điệu Tiền Nhạc Nhạc lại một lần nữa trở nên lạnh lùng.
Gia Vệ gật đầu, nói:
- Yên tâm, tôi biết.
- Ừm.
Tiền Nhạc Nhạc ừm một tiếng, cũng không có nói thêm câu gì, nhưng cũng không có cúp điện thoại.
Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn lại, chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói:
- Về chuyện trước kia... thực xin lỗi cô.
Gia Vệ cũng không biết mình vì sao lại mở miệng nói xin lỗi, có thể là bởi vì do mình hiểu lầm Tiền Nhạc Nhạc, cũng có thể là bởi vì ngày hôm qua chính mình đã lợi dụng Tiền Nhạc Nhạc. Có điều lúc nói ra từ 'Xin lỗi’ này, trong lòng Gia Vệ cảm thấy thoải mái ra không ít.
- Ừm.
Tiền Nhạc Nhạc lại ừm một tiếng, ngay sau đó liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại đi động đi, Gia Vệ thở ra một hơi thật dài, biểu hiện trên mặt mới biến trở lại bộ dáng tươi cười như ngày thường.
Không có dừng lại lâu, Gia Vệ trực tiếp đi về phía cổng trường học.
Môn tiếp theo của cuộc thi phải ba giờ chiều mới bắt đầu, còn hơn năm giờ nữa, Gia Vệ cũng không muốn cứ ngồi đợi ở trong trường học như vậy.
Nhà hắn cách trường học lại không xa, ở lại trong trường còn không bằng về nhà ôn bài.
Bất quá bây giờ đang là thời gian làm bài thi, bảo vệ của trường cũng đã được phân phó, không cho người không có phận sự tùy ý ra vào, không làm ảnh hưởng đến học sinh.
Mà khi đi tới cổng chính trường học, Gia Vệ bước vào tầm nhìn của bảo vệ, lại đụng ngay một khuôn mặt quen thuộc.
Cái người bảo vệ đang làm nhiệm vụ trông coi lúc này, Gia Vệ còn nhớ rõ, ngày đó chính mình cùng Vương Cường bị Khương Kiền đuổi học, chính là cái tên bảo vệ này không cho hai người bọn họ tiến vào trong trường học.
Thấy Gia Vệ, sắc mặt người bảo vệ kia cũng hơi đổi, hiển nhiên cũng đã nhận ra Gia Vệ.
Có điều hắn cũng không có nói gì, ở cái tuổi này, tìm được một công việc ổn định mà lại nhẹ nhàng như vậy, khẳng định không dễ dàng. Trước kia hắn có thái độ như vậy, là vì Khương Kiền là chủ nhiệm phòng giáo dục trường học, cho nên hắn có thể dựa vào Khương Kiền để duy trì công việc đang làm, thậm chí có thể được thăng chức.
Nhưng hiện tại ngay cả Khương Kiền cũng đã bị đuổi việc, hắn vẫn có thể làm việc được ở chỗ này, mấy ngày qua khẳng định cũng lo lắng không ít.
Bởi vì Gia Vệ đã từng nói qua, nói hắn cẩn thận với bát cơm của mình.
Lúc đó hắn đối với lời nói của Gia Vệ, hắn chẳng thèm quan tâm, lời nói của một học sinh, hắn làm sao có thể để ở trong lòng?
Chỉ có điều hắn làm việc ở trường học, sau khi biết nguyên nhân Khương Kiền bị đuổi việc, hắn liền muốn thu lại câu nói đã từng nói với Gia Vệ.
Hôm nay nhìn thấy Gia Vệ, hắn chẳng những không có khí thế như lúc trước, càng không có can đảm như lúc đó.
- Thế nào,tôi không thể đi ra ngoài sao?
Gia Vệ cười nhạt một tiếng, bình thản hỏi, giống như không có nhận ra người bảo vệ này.
Bảo vệ thấy thế, lại cảm thấy sững sờ, sau đó liên tục gật đầu, nói:
- Có thể, có thể đi ra ngoài.
- Tôi muốn đi ra ngoài.
Gia Vệ tiếp tục nói, ngữ khí như trước vô cùng bình thản.
Bảo vệ lập tức đi vào bên trong phòng thường trực, mở cổng cho Gia Vệ, vốn chỉ cần mở hơn hai mét là Gia Vệ có thể đi ra ngoài được, mà lúc này, hắn lại mở toàn bộ cánh cổng.
Gia Vệ liếc mắt nhìn bảo vệ trong phòng thường trực, không nói gì thêm nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Thấy Gia Vệ đi ra ngoài, bảo vệ mới mạnh mẽ thở ra một hơi, sau đó vội vã đóng cánh cổng lại.
- Khuyên ông nên có lòng khoan dung, đối xử với người khác nên tốt một chút, sau này có gặp mặt lại còn dễ nói chuyện.
Gia Vệ thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ cười nhạt.
Hắn không phải không nhớ kỹ người bảo vệ này, càng không phải không nhớ đến lúc nói chuyện ấy, thế nhưng như vậy thì có thể thế nào?
Lẽ nào bởi vì một câu nói của chính mình, để cho cái người bảo vệ này mất công ăn việc làm sao? Hắn nếu có một gia đình cần phải nuôi sống thì phải làm sao bây giờ?
Con người ai cũng đều phạm phải sai lầm, cho nên, cũng cần phải cho người ta một cơ hội làm lại.
Gia Vệ nhàn nhã đi về nhà, dọc theo đường đi có rất nhiều cửa hàng buôn bán đồ ăn, phi thường náo nhiệt.
Bất quá Gia Vệ biết, cũng không bao lâu nữa, những quầy hàng như này đều phải dọn đi chỗ khác, thời điểm kì thi vào trường đại học diễn ra thì nơi này sẽ bị giải tỏa, bọn họ không có khả năng tiếp tục ở đây mở cửa hàng bán đồ ăn nữa.
Về đến nhà, Gia Vệ cũng không có giấu diếm, trực tiếp đem sự tình đám người Tôn Diệu Kiệt bồi thường hai trăm vạn nói cho cha mẹ mình nghe.
Hiện tại Gia Hồng Ngạo cũng không có đi làm, cũng không phải hắn bỏ công việc không làm nữa, mà là vết thương trên người chưa có khỏi hẳn.
Mà sau khi nghe Gia Vệ nói là được bồi thường hai trăm vạn. Mẹ Gia Vệ - Trương Dung lại cảm thấy khiếp sợ, hai trăm vạn đối với những người dân thường như bọn hắn mà nói, quả thực chính là số tiền cả đời tiêu cũng không hết.
Gia Hồng Ngạo cũng không có biểu hiện gì, trên mặt không có lấy một tia kinh sợ.
- Vệ vệ, số tiền này con muốn làm gì?
Trương Dung nhìn Gia Vệ rồi hỏi.
- Mẹ, hai trăm vạn, con nghĩ trước cứ gửi tiết kiệm , chờ sau khi con từ trong quân ngũ trở về, sẽ cùng với Cường Tử gây dựng sự nghiệp.
Gia Vệ nói, tuy rằng vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, thế nhưng Gia Vệ đã nghĩ kỹ, hắn không thể cứ trông chờ đem hai trăm vạn này gửi tiết kiệm để kiếm lãi được.
- Con và Cường Tử còn quá nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học rồi gây dựng sự nghiệp cũng không muộn mà.
Trương Dung nhíu mày lại, nhẹ giọng nói. Tại nàng thấy, ổn định mọi thứ mới là tốt nhất, nàng cho rằng cứ đem số tiền này đi gửi tiết kiệm cũng được.
Rất nhanh, Gia Vệ cùng Trương Dung đều nhìn về phía Gia Hồng Ngạo không nói gì nãy giờ, trong nhà người thực sự có thể quyết định được việc này, vẫn là Gia Hồng Ngạo.
- Tiền trước cứ gửi tiết kiệm đã rồi tính sau, con thi xong lần thi thử này, còn phải đi vào trong quân ngũ nhận sự huấn luyện. Đừng để số tiền này làm ảnh hưởng tới cuộc thi cùng đợt huấn luyện của con.
Gia Hồng Ngạo bình tĩnh nói, phảng phất hai trăm vạn đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào.
Gia Vệ gật đầu, nói:
- Cha, người yên tâm, con sẽ không để nó làm ảnh hưởng tới cuộc thi cùng đợt huấn luyện đâu.
Gia Hồng Ngạo gật đầu, tiếp tục nói:
- Ngày mai là con kết thúc kì thi thử, về phần thủ tục nhập học đại học Tân Hải, chúng ta sẽ thay con đi làm, buổi tối ngày mai, con sẽ xuất phát đi nhập ngũ.
- Buổi tối ngày mai đã phải nhập ngũ rồi?
Gia Vệ ngẩn ra, hắn thật không ngờ phải đi sớm như vậy.
- Không sai, buổi tối ngày mai sẽ có người tới đón con, con đi theo người đó là được, không cần chuẩn bị bất cứ cái gì cả.
Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Vệ nhìn cha mình Gia Hồng Ngạo, lại nhìn mẹ mình Trương Dung hai mắt đang đỏ lên.
Từ nhỏ Gia Vệ đã không phải xa nhà bao giờ, hiện tại lại phải xa nhà tận những bốn tháng liền, làm cho Trương Dung rất là không muốn.
Gia Vệ không muốn phải đi sớm như vậy, nhưng từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa bao giờ phản đối lại quyết định của cha mình. Hiện tại cũng không có phản đối lại quyết định của ông, một ít việc vặt vãnh, làm sao có thể so với điều trọng yếu không gì sánh được trong lòng cha mình là vào quân ngũ nhận sự huấn luyện đây?
Gật đầu, Gia Vệ liền đáp ứng.
Buổi trưa một nhà ba người đang muốn bắt đầu ăn cơm, Vương Cường đi thẳng vào, vẻ mặt khâm phục quay qua Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung nói ra biểu hiện của Gia Vệ trong cuộc thi hôm nay, lúc này mới ngồi xuống cùng ba người ăn cơm.
Vương Cường cùng Gia Vệ không phải thi cùng một phòng, thế nhưng mới vừa hết giờ thi thử, sự tình Gia Vệ nộp bài thi sớm trước tám mươi phút giống như cuồng phong truyền khắp toàn bộ khối 12. Học sinh khối 12 nào cũng biết , Vương Cường càng phải hỏi thăm cho rõ ràng.
Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung trình độ văn hóa cũng không cao, đối với việc này cũng không có nhận thức gì, nhưng sau khi nhìn biểu hiện khoa trương của Vương Cường, cũng biết con trai mình rất có tiền đồ, vẻ mặt hai người đều tươi cười hẳn lên.
Bữa trưa qua đi, Gia Vệ cùng Vương Cường cũng không có lập tức đến trường học, mà là đi vào trong phòng Gia Vệ ôn tập.
- Tối ngày mai tao phải đi rồi.
Gia Vệ vẻ mặt đau khổ nói.
- Đi đâu?
Vương Cường ngẩn ra, lập tức hỏi.
- Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi nhập ngũ rồi.
Gia Vệ nói, trên mặt tràn đầy nụ cười khổ.
- Sao lại đi sớm như vậy?
Vương Cường ngẩn ra, vội vàng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Ít nhất cũng phải cuối tuần này mày mới phải đi chứ, thành tích của cuộc thi lần này, ít nhất phải đến thứ năm thứ sáu mới được công bố.
- Tao biết thành tích cuộc thi tận thứ năm thứ sáu mới công bố, bất quá cha tao nói thủ tục nhập học bọn họ sẽ đi làm giúp tao, để cho tao sớm được vào trong bộ đội huấn luyện.
Gia Vệ lắc đầu, thở dài nói:
- Đi sớm thì đi sớm vậy thôi, dù sao tao cũng không có việc gì để làm.
Mà lúc này, vẻ mặt Vương Cường lại trở nên ngu ngơ, hỏi:
- Mày thật có lòng tin có thể thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm sao?
Thấy biểu tình Vương Cường ngu ngơ, Gia Vệ cười khổ nói:
- Mày cũng đã nói, kích thích tố sinh dục của tao tiết ra quá nhiều, hùng phong đại chấn, điểm tối đa là bảy trăm năm mươi điểm, lần này thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm, không thành vấn đề.
- Tao abc xyz, đúng là quái thú mà.
Vương Cường lấy biểu tình phi thường khoa trương nói:
- Điểm tối đa là bảy trăm năm mươi điểm, mà lần thi này đạt bảy trăm ba mươi lăm điểm, mày có còn là người không vậy?
Trừng mắt liếc Vương Cường, Gia Vệ nói tiếp:
- Còn nữa, đám người Tôn Diệu Kiệt bồi thường hai trăm vạn nhân dân tệ, mày nghĩ xem sắp tới chúng ta làm cái gì cho tốt, hai trăm vạn nhân dân tệ này, chính là vốn liếng để hai huynh đệ chúng ta gây dựng cơ đồ đấy.
Mới vừa rồi biểu tình của Vương Cường còn phi thường khoa trương, nhưng sau khi nghe Gia Vệ nói câu này, trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Trước đây Khương Thiên bồi thường ba mươi vạn cũng đã khiến Vương Cường khiếp sợ đến tột đỉnh rồi, mà số tiền bồi thường ba mươi vạn lần đó so với số tiền bồi thường hai trăm vạn lần này, quả thực giống như là bố với con mà.
Còn có một điều khiến Vương Cường không biết phải làm sao, đó chính là, số tiền ba mươi vạn kia có thể nói là bồi thường cho toàn bộ lớp bọn hắn, mà hai trăm vạn này, thì lại hoàn toàn bồi thường cho Gia Vệ, đương nhiên, nếu như Gia Vệ vẫn còn muốn kéo dài thêm sự tình Tôn Diệu Kiệt đánh Gia Hồng Ngạo mà nói, số tiền bồi thường hẳn là không ít hơn con số hai trăm vạn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bích Ngọc Long
Tuyệt Thế Toàn Năng Tác giả: Đồng Niên Khoái Nhạc
Chương 52: Cho bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Biên dịch: Trường Ca Ca
Biên tập: Ngạo Thế Thần
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiết
Cố gắng không để cho mình nói ra những sự tình gì nữa làm ảnh hưởng đến cuộc thi của Vương Cường, trong nửa giờ kế tiếp, Gia Vệ dành để cực lực trấn an Vương Cường.
Một lát sau, tâm tình Vương Cường mới bình phục trở lại, sự rung động với con số hai trăm vạn, thật sự làm cho hắn không thể khống chế nổi mình.
Cũng không ngồi nhà lâu, gần đến hai giờ chiều, hai người Gia Vệ cùng Vương Cường đều rời khỏi nhà mình, đi về phía trường học.
Môn toán ba giờ chiều mới bắt đầu thi, bọn họ muốn đi tới trường học sớm một chút để chuẩn bị tâm lý trước khi thi.
Vừa mới đi tới cửa trường học, Vương Cường dường như đã quên mất sự tình hai trăm vạn kia, âm thầm cười, nhìn Gia Vệ nói:
- Mày lần này nhập ngũ rồi, đến lúc thành tích được công bố, thì cuộc tỷ thí của mày với lớp trưởng phải tính thế nào hả? Một nụ hôn dài năm phút đấy.
- Hay là, mày thay tao nhận chiến lợi phẩm nhá?
Nhìn đểu Vương Cường, Gia Vệ nói.
Khóe miệng Vương Cường nhếch lên, sau đó liền âm thầm cười, nói:
- Tao đếu điên, cả trường này đều biết, có thể thu phục được Gia Cát đại ma nữ, cũng chỉ có thằng ml như mày mà thôi.
- Ai nói thế? Đừng coi Gia Cát Uyển Nhi giống như là ma nữ nữa, cũng có người theo đuổi nàng ta đó.
Gia Vệ khẽ mĩm cười nói.
Vương Cường ngay lập tức lắc đầu, nói:
- Tuyệt đối không có khả năng, ai dám theo đuổi Gia Cát đại ma nữ chứ?
Gia Vệ không nói gì , chỉ hất hất cằm lên, hướng về phía sau lưng Vương Cường chỉ chỉ.
Vương Cường sửng sốt, sau đó rất nhanh xoay người lại, sau khi thấy đi bên cạnh Gia Cát Uyển Nhi là một người thanh niên, Vương Cường lúc này mới mang vẻ mặt cười khổ.
- Người anh em kia là ai vậy? Cũng dám theo đuổi Gia Cát đại ma nữ.
Vương Cường thấp giọng nói, Gia Cát Uyển Nhi cách bọn họ cũng không xa, hắn cũng không muốn để cho Gia Cát Uyển Nhi nghe được.
Gia Vệ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Có điều nhìn người thanh niên kia mặc trên người toàn quần áo đắt tiền, là có thể nhìn ra được, người thanh niên này hẳn là con nhà giàu, hơn nữa vừa cao vừa đẹp trai. Cao to đẹp trai nhà giàu ba dạng đều có đủ, so về ưu thế còn hơn cả Vương Cường. (DG: ta chỉ cần khoai to là đủ :v )
Chỉ có điều Gia Vệ cũng cũng không có xem trọng người thanh niên này, đối với thân phận của Gia Cát Uyển Nhi. Gia Vệ cũng có chút hiểu biết, Gia Cát Uyển Nhi có một ông nội mà vừa mở miệng ra đã cho Gia Vệ phí sinh hoạt mỗi năm 1000 vạn, thoạt nhìn cũng không phải là giả tạo, cho nên Gia Cát Uyển Nhi cũng không phải là người thiếu tiền bạc gì.
Còn có cái trường đại học Gia Cát gì đó mà Gia Vệ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, lại càng làm cho Gia Cát Uyển Nhi như chìm trong một bức màn thần bí khó hiểu. Gia Vệ tuy không cảm thấy có hứng thú, nhưng cũng không có nghĩa là Gia Vệ không nhớ kỹ.
Từ trong miệng ông nội của Gia Cát Uyển Nhi- Gia Cát Không Minh đã từng nói, trường đại học Gia Cát chính là trường đại học giỏi nhất toàn thế giới!
- Chúng ta đi vào thôi.
Gia Vệ đối với Vương Cường nói một tiếng, sau đó đi vào trong trường.
Vương Cường cũng vội vàng đuổi theo
Mà đúng lúc này, thanh âm Gia Cát Uyển Nhi cũng truyền tới:
- Gia Vệ, Vương Cường, các cậu chờ tớ một chút.
Thanh âm này, giống như Gia Vệ và Vương Cường cùng Gia Cát Uyển Nhi vô cùng quen thuộc vậy, đây quả thực là giọng điệu ngày thường Gia Vệ nói chuyện với Vương Cường.
Nhưng Gia Cát Uyển Nhi gọi ra khỏi miệng, bọn họ tự nhiên không thể không dừng lại, chỉ có điều vẻ mặt hai người đều là sầu khổ, cảm giác sắp có sự tình không hay xảy ra.
Quả nhiên, ngay khi Gia Vệ cùng Vương Cường vừa mới xoay người lại, Gia Cát Uyển Nhi liền trực tiếp nhào vào lòng Gia Vệ, sau đó ôm lấy cánh tay phải của Gia Vệ, làm ra bộ dạng rất thân mật, nói với người thanh niên đang đứng sau lưng nàng kia:
- Hoàng Hạo, đây chính là bạn trai ta, Gia Vệ.
- Uyển nhi, đừng đùa, hắn mà là bạn trai em sao?
Người thanh niên gọi là Hoàng Hạo kia chẳng thèm liếc mắt nhìn Gia Vệ, nói tiếp:
- Gia Vệ đúng không, ta đã nghe nói qua về cậu, hiện đang là học sinh hot nhất của trường, nhưng mà như vậy thì có thể như thế nào đây? Mặc dù thành tích của cậu có tốt thế nào đi nữa, có thể thi đậu vào đại học đứng đầu cả nước, sau khi tốt nghiệp, cũng chỉ đi làm công cho người ta mà thôi, cho dù là cả đời, cũng không thể leo lên đến loại trình độ như ta bây giờ.
- Nhà mày thừa tiền à?
Vương Cường hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Dựa vào tiền bạc trong nhà để khoe khoang, mày không cảm thấy mất mặt sao?
- Mất mặt? Ta tại sao phải cảm thấy mất mặt? Ta còn có thể cầm tiền trong nhà ra để khoe khoang, ngươi ngay cả tư cách khoe khoang cũng không có.
Hoàng Hạo cằm hất lên thật cao, dùng tư thế trông xuống nhìn Vương Cường, khinh thường nói.
Vương Cường hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì nữa, đối với dạng người này, hắn chẳng thèm để ý tới.
- Hoàng Hạo, mặc kệ trong nhà cậu có bao nhiêu tiền, cũng không nên quản chuyện của ta, ta đã có bạn trai, xin cậu sau này không nên quấn quít lấy ta nữa, bằng không bạn trai ta sẽ không vui đâu.
Mi mắt xinh đẹp của Gia Cát Uyển Nhi hơi nhíu lại nói, lại nhìn trên mặt Gia Vệ không có một tia biến hóa gì, lúc này mới thở phào một hơi.
Cho đến lúc này, Gia Vệ cũng không có nói một câu nào, mang trên mặt một vẻ tươi cười có chút thản nhiên, chỉ đứng im ở chỗ đó, giống như đang nhìn trò đùa vậy.
- Đừng nói hắn không phải là bạn trai của em, cho dù hắn có là bạn trai của em thì có thể như thế nào đây? Anh nhiều tiền hơn hắn, cao to hơn hắn, đẹp trai cũng hơn hắn, một điểm cũng không kém hắn?
Hoàng Hạo tiến lên một bước, đứng ở trước người Gia Vệ, lấy thân người cao1m8 của hắn so với chiều cao trên dưới một mét bảy của Gia Vệ.
Gia Cát Uyển Nhi nhíu mày, lôi kéo Gia Vệ lui về phía sau hai bước, tức giận nói:
- Hoàng Hạo, cậu còn quấn quít chặt lấy tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.
-Tùy em thôi.
Hoàng Hạo không quan trọng nói.
- Tiểu tử, nơi này là trường học, ở chỗ này đùa giỡn giống lưu manh, muốn chết sao?
Vương Cường rốt cục nhịn không được nữa, hai mắt híp lại ngăn cản Hoàng Hạo.
- Ta biết nơi này là trường học, ta đến trường là để đi học, chẳng lẽ không cho phép ta đến tham gia cuộc thi sao?
Hoàng Hạo cười lạnh một tiếng, nói.
Vương Cường sửng sốt, hắn không có nghĩ đến tên Hoàng Hạo này cũng là một học sinh trung học.
Mà lúc này, Hoàng Hạo lại bỏ qua Vương Cường, quay qua Gia Vệ nói:
- Gia Vệ, nói cái gì đi, mặc kệ cậu có phải là bạn trai của Uyển nhi hay không, chỉ cần cậu cùng Uyển nhi chia tay, cho cậu tùy ý chọn một cái giá, ta tuyệt không do dự.
Gia Vệ vẫn như cũ nhìn về Gia Cát Uyển Nhi đang nắm lấy cánh tay phải của mình, sau khi nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của Gia Cát Uyển Nhi, trong lòng Gia Vệ lập tức mềm nhũn, đang muốn mở miệng nói ra một cái giá, miệng mới vừa mở ra, nhưng ngay lập tức đóng lại, sau đó sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên âm trầm, một cước trực tiếp hướng về bụng Hoàng Hạo đá tới, nói:
- Chọn cái cmm, cho tao bao nhiêu tiền cũng không đủ đâu.
Một cước này của Gia Vệ tuy rằng không có dùng nhiều sức, nhưng cũng là đạp cho Hoàng Hạo lui về phía sau 5~6 mét, đặt mông ngồi xuống đất, ôm bụng thống khổ đứng lên.
Mà lúc này, cửa trường học người đi đến thật không ít, vì vậy Gia Vệ vội vã lôi kéo Gia Cát Uyển Nhi cùng Vương Cường chạy vào trường học.
Đi tới trước dãy phòng học, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới buông tay Gia Vệ ra, dùng thanh âm rất nhỏ nói một tiếng 'Cảm ơn' .
Gia Vệ cười khổ lắc đầu, hắn thật không ngờ, lấy tư chất của hắn, lại phải đóng một vai như vậy.
- Cảm ơn cái gì, trực tiếp lấy thân báo đáp là được rồi.
Vương Cường lặng lẽ nói, mà những lời này vừa nói ra, nghênh đón lại là ánh mắt khinh bỉ của Gia Vệ và Gia Cát Uyển Nhi.
Sau đó, Gia Cát Uyển Nhi nhăn nhó giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không có nói ra, vội vã lên tầng.
Vẻ mặt Gia Vệ đầy nghi hoặc, đây mà là Gia Cát đại ma nữ ngày thường giống như một nam tử hán sao?
- Người anh em, lớp trưởng có khả năng bị mày khuất phục thật rồi.
Vương Cường vỗ vỗ vai Gia Vệ, nghiêm túc nói.
- Dẹp, tao vẫn không thể khuất phục được nàng.
Gia Vệ vội vàng nói, sau đó cũng đi lên tầng.
Mà Vương Cường nhìn về phía sau, cũng không dừng lại lâu, vội vàng chạy theo, một lúc nữa Hoàng Hạo mà đuổi tới, không vui đâu.
Dù sao cũng là bọn họ động thủ trước, gọi thầy cô đến, tất nhiên sẽ xử phạt bọn họ.
Hai giờ bốn mươi phút, giám thị coi thi cũng đã đi vào trong phòng. Quy chế thi vẫn như cũ, từng phòng học có hai giám thị coi thi, chỉ có điều cũng không phải hai giám thị coi thi buổi sáng nữa.
Hai giám thị coi thi phòng Gia Vệ, một người là giáo viên dạy khối 12, toàn bộ học sinh trong phòng học đều biết hắn, mà giám thị còn lại là một khuôn mặt rất xa lạ, rất có thể là giáo viên dạy khối 10 hay khối 11 gì đó.
Mà giám thị dạy khối 12 kia, lại vừa vặn là tổ trưởng tổ số học khối 12, hắn đến coi thi phòng thi này, không biết có phải là trùng hợp hay là cố tình sắp đặt đây.
Chẳng qua, từ lúc hai người bước vào phòng, Gia Vệ rõ ràng cảm giác được, cái người giám thị đảm nhiệm tổ trưởng tổ số học kia thỉnh thoảng nhìn về phía hắn.
Đúng ba giờ chiều chuông làm bài vang lên, hai giám thị coi thi cũng rất nhanh đem bài thi số học phát cho từng người, mà các học sinh,thì lại là rất nhanh mở bài thi ra, cầm lấy bút bắt đầu làm bài.
Thi số học, coi trọng nhất chính là cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần hơi chút sơ suất nhỏ, là có thể làm sai hết cả một bài.
Cho nên làm bài thi số học tối kỵ nhất là hấp tấp cùng sơ ý, mỗi một học sinh đều giống như tiến nhập vào trạng thái của riêng mình, hết sức chăm chú làm bài thi số học.
Mà Gia Vệ, lại ngồi đó thật lâu không có làm bài.
Bởi vì từ lúc phát bài thi cho đến lúc bắt đầu làm bài, cái vị giám thị tổ trưởng tổ số học kia cứ nhìn Gia Vệ, hắn ngồi ở trên bục giảng, đáng lẽ phải nhìn toàn bộ lớp, thế nhưng hai mắt của hắn, không có nửa giây rời khỏi người Gia Vệ.
Qua năm, sáu phút đồng hồ, Gia Vệ mới nhếch miệng cười, mở bài thi bắt đầu làm.
Gia Vệ không biết bài thi số học này đơn giản hay là khó khăn, mỗi một câu hỏi, hắn giống như đã làm qua vậy, dễ dàng viết ra quá trình tính toán cùng cách giải, cho dù là câu hỏi khó, cũng chỉ trong chốc lát đã làm xong.
Không giống bài thi ngữ văn cần phải viết dài ra, Gia Vệ làm bài thi số học, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Rốt cục sau nửa giờ làm bài, Gia Vệ đã làm xong câu hỏi cuối cùng, thả bút trong tay xuống, Gia Vệ cầm lấy bài thi kiểm tra lại hai ba lần.
Mà đúng lúc này, một thân ảnh cũng đi thẳng tới trước người hắn, làm Gia Vệ giật mình sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân ảnh này, lúc này mới phát hiện, vị giám thị vừa rồi còn ngồi ở trên bục giảng, bây giờ đã đi tới trước bàn mình.
Gia Vệ xấu hổ cười cười, ngay sau đó cúi đầu xuống kiểm tra bài thi.
Mà lúc này, vị giám thị kia cũng mở miệng nói:
- Nếu như không kiểm tra lại, em nghĩ có thể được bao nhiêu điểm?
Gia Vệ ngẩn ra, nhìu mày, trả lời:
- Em cũng không rõ.
- Đã làm xong tất cả các câu rồi?
Giám thị hỏi tiếp, thanh âm rất nhỏ, thế nhưng trong phòng học lúc này lại vô cùng yên lặng, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
- Đều đã làm xong, tất cả các câu đều đã làm xong rồi.
Gia Vệ nói, dùng thời gian hơn nửa giờ, hắn xác thực đã đem bài thi của mình làm xong hết.
Mà lúc này, cái người giám thị trẻ tuổi kia cũng đi tới, hắn chau mày, bây giờ đang trong thời gian làm bài, giám thị coi thi không thể cùng học sinh nói chuyện.
Nhưng mà trong hai người, hắn là phó giám thị, cho nên cũng không thể nói gì.
- Đưa bài thi của em cho ta xem một chút, ta xem xong rồi em kiểm tra lại cũng được.
Sau một khắc, giám thị tổ trưởng tổ số học kia liền mở miệng nói, trực tiếp cầm lấy bài thi trong tay Gia Vệ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tuyệt Thế Toàn Năng Tác giả: Đồng Niên Khoái Nhạc
Chương 53: Không cần kiểm tra
Biên dịch: Trường Ca Ca
Biên tập: Ngạo Thế Thần
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiết
Giám thị chính làm như vậy, đã làm trái với quy chế thi, thế nhưng giám thị kia cũng không nói gì, dù sao hắn cũng chỉ là một giáo viên trẻ tuổi, mà giám thị chính đối với hắn chính là một đàn anh đi trước.
Gia Vệ cũng cảm thấy sửng sốt, hắn không biết giám thị coi thi muốn làm gì, chẳng qua hắn ngẫm lại, bất giác nở nụ cười khổ.
Gia Vệ thi ngữ văn đã đạt điểm tối đa, thi trắc nghiệm tổng hợp cũng từng đạt điểm tối đa, thi Anh ngữ cũng đạt điểm tối đa, duy chỉ có môn Gia Vệ am hiểu nhất là số học còn chưa có thi đạt điểm tối đa.
Nguyên nhân dĩ nhiên là vì lúc đầu tuần, Gia Vệ không có tham gia vào cuộc thi trắc nghiệm số học.
Thi tổng cộng có bốn môn, trong đó có đến ba môn Gia Vệ không am hiểu thì lại có thể thi đạt điểm tối đa, vậy môn mà hắn am hiểu nhất là số học có thể hay không thi đạt điểm tối da đây?
Trong văn phòng số học của khối 12 các giáo viên không phải là không có nghĩ đến chuyện này, vì ở trong suy nghĩ của bọn họ, từng môn học khác đều đã xuất hiện điểm tối đa, mà môn số học bọn họ dạy lại không có ai thi được điểm tối đa, đó là phi thường không hợp lý.
Cho nên, lần thi số học này, tổ trưởng tổ số học đã yêu cầu đến để giám thị, thứ nhất là để thám thính một chút xem cái người tên Gia Vệ khiến cho toàn bộ học sinh khối 12 của trường cấp ba Tân Hải khiếp sợ này thực hư ra sao; thứ hai, chính là hắn nghe nói qua Gia Vệ rất thích nộp bài thi sớm, mà nếu như số học của Gia Vệ không được điểm tối đa mà nói, hắn sẽ không để cho Gia Vệ ra khỏi phòng sớm.
Vì vậy, trong kì thi thử lần đầu tiên môn số học, đã xuất hiện một màn không đúng với quy chế thi như vừa rồi.
Giám thị coi thi vậy mà lại có thể đứng ngay bên cạnh giúp thí sinh kiểm tra bài thi, người khác không biết lý do trong đó là gì, nhất định sẽ cho rằng giám thị coi thi này cùng Gia Vệ có chút quan hệ, hắn tới là để trợ giúp cho Gia Vệ có thể thi được điểm cao hơn.
Chẳng qua trong phòng thi lúc này, người cho là như vậy, cũng chỉ có vị phó giám thị kia mà thôi.
Phó giám thị cau mày nhìn giám thị chính đang cầm bài thi trên tay, hắn không có phát hiện, tất cả thí sinh trong phòng học lúc này đều đã dừng bút, bọn họ mặc dù đều không có nhìn hết về phía giám thị chính, nhưng đều giống như đang đợi cái gì đó.
Mà ngay cả người đã làm xong hơn phân nửa bài thi là Gia Cát Uyển Nhi, lúc này cũng dừng bút không tiếp tục làm bài nữa, nàng không có nhìn về phía giám thị chính, mà là nhìn về người đang đứng ở phía trước giám thị chính kia - Gia Vệ.
Gia Vệ lúc này, trên mặt đầy vẻ miễn cưỡng, nhưng nhìn không ra nửa điểm khẩn trương.
Rốt cục, năm phút đồng hồ trôi qua, giám thị chính đem bài thi của Gia Vệ đặt trở lại trên bàn, chau mày trừng mắt với Gia Vệ.
Động tác này của giám thị chính, ở trong mắt phó giám thị, chính là đang nhắc nhở Gia Vệ có câu hỏi đã làm sai, để cho Gia Vệ sửa lại.
Mà những người khác sau khi thấy động tác này của giám thị chính, cũng đồng thời thở phào một hơi, dù sao đây cũng là bài thi số học với những bài toán vô cùng phức tạp. Gia Vệ chỉ dùng hơn nửa giờ đã có thể làm xong, nếu như toàn bộ đáp án đều chính xác mà nói, chẳng phải là quá đả kích người khác sao?
Gia Cát Uyển Nhi cau mày, không chần chờ nữa, tiếp tục làm bài thi của mình.
- Cát lão sư, như vậy có vẻ không tốt lắm.
Thấy giám thị chính muốn mở miệng nói với Gia Vệ cái gì đó, vị phó giám thị kia rốt cục nhịn không được, trực tiếp mở miệng nói.
- Cái gì không tốt lắm?
Giám thị chính, thì ra gọi là Cát lão sư, vẻ mặt nghi hoặc quay qua phó giám thị hỏi.
- Cát lão sư, đây cũng không phải kì thi đại học, mà chỉ là một lần thi thử, mặc dù dưới sự trợ giúp của ngài hắn có thể thi được nhiều điểm, nhưng đối với hắn lại chỉ có hại, không có chỗ tốt gì.
Phó giám thị nói thẳng, lúc này cũng bất chấp sẽ đắc tội với Cát lão sư, nếu như bị học sinh báo cáo lên nhà trường, Cát lão sư đã làm việc lâu năm, khả năng không có việc gì, hắn là giáo viên mới, rất có thể trở thành người chịu tội thay.
Nghe rõ ý tứ của phó giám thị, Cát lão sư lại là lắc đầu cười khổ, nói:
- Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không có trợ giúp gì em ấy cả.
Phó giám thị không hiểu được câu nói này, vẫn nhíu mày như cũ, không nói gì thêm nữa.
Mà đúng lúc này, Cát lão sư nhẹ giọng đối với Gia Vệ nói:
- Viết tên và lớp học của em viết ở mặt thứ hai, sau đó em có thể ra ngoài.
- Cái gì?
Phó giám thị nghe được lời này của Cát lão sư, sắc mặt hắn cả kinh, chân mày càng nhìu chặt hơn, muốn ngăn cản Cát lão sư này lại.
Gia Vệ thì lại cười khổ nói:
- Thầy, em nghĩ em nên kiểm tra lại một lần nữa.
Mà những thí sinh khác trong phòng học, sau khi nghe thấy lời này của Cát lão sư, mọi người đang làm bài đều đồng thời dừng lại.
Bọn họ biết lời nói này của Cát lão sư là có ý gì, với tư cách là tổ trưởng của tổ số học như hắn, muốn thấy nhất, chính là những học sinh có thể thi được thành tích thật tốt, chứ không đời nào đi trợ giúp học sinh.
Hôm nay hắn giúp Gia Vệ kiểm tra bài thi lại một lần, nếu như trên bài thi của Gia Vệ có câu sai, Cát lão sư cũng chỉ không cho Gia Vệ nộp bài thi sớm mà thôi, chứ không nói đáp án ra cho Gia Vệ biết, càng không mặc kệ cho bài thi Gia Vệ có câu sai mà để cho Gia Vệ nộp bài thi sớm.
Cát lão sư bảo Gia Vệ viết tên cùng lớp học rồi có thể rời khỏi, nói cách khác. Gia Vệ chỉ dùng hơn nửa giờ để làm xong bài thi số học, vậy mà toàn bộ đều chính xác.
Vừa rồi Cát lão sư trừng mắt với Gia Vệ, cũng không phải bởi vì Gia Vệ có câu làm sai, mà là quên viết tên cùng lớp học của mình trên tờ thứ hai.
Điều này làm cho toàn bộ thí sinh trong phòng thi có chuẩn bị tâm lý, cũng đều phải khiếp sợ tột đỉnh.
Gia Cát Uyển Nhi cầm thật chặt bút trong tay, nhìn bài thi làm chưa được một nửa của mình, khuôn mặt vậy mà hơi có chút ửng hồng
Gia Vệ biến thái như thế, Gia Cát Uyển Nhi làm sao có thể thắng được hắn đây?
Nếu Gia Cát Uyển Nhi thua mà nói, trả giá chính là nụ hôn dài năm phút đồng hồ, để cho ma nữ như Gia Cát Uyển Nhi không khỏi đỏ bừng hết cả mặt
- Không cần kiểm tra nữa, trở về ôn tập trắc nghiệm tổng hợp đi, trường học của chúng ta lần này chuẩn bị có tiếng tăm lớn rồi.
Cát lão sư cười nói, dùng ngón tay chỉ vào một chỗ trên bài thi của Gia Vệ, ý bảo Gia Vệ nhanh viết tên của mình vào rồi cút đi ^^.
Gia Vệ chỉ có thể cười khổ viết tên cùng lớp học của mình vào, bất quá hắn mới vừa mới đứng lên, một bàn tay liền đặt vào trên bả vai của hắn, đem Gia Vệ ấn ngồi xuống.
Ngay sau đó, phó giám thị chau mày, vẻ mặt tức giận quay qua Cát lão sư nói:
- Cát lão sư, làm một người thầy, anh tại sao có thể làm như vậy?
Phó giám thị là một giáo viên trẻ tuổi, hắn đối với Cát lão sư - một người đi trước luôn rất tôn kính, bất quá phàm là thanh niên trong lòng đều có một ngọn lửa chính nghĩa rực cháy, hắn nhìn thấy Cát lão sư 'Làm khó' Gia Vệ như vậy, rốt cục nhìn không được mới đứng ra, muốn lấy cái chính nghĩa của mình để ngăn cản Cát lão sư, 'Giải cứu' Gia Vệ.
Bất quá, hành động này của phó giám thị, cũng khiến Gia Vệ phải sửng sốt, chợt Gia Vệ mới nhớ tới đây là một giáo viên xa lạ, sợ rằng không có nghe nói qua sự tình hắn thi được điểm tối đa, cho nên mới hiểu lầm.
Kỳ thực không chỉ Gia Vệ, mà ngay cả Cát lão sư cùng thí sinh toàn phòng học đều sửng sốt, đang trong thời gian thi, hai vị giám thị lại xảy ra xung đột, đây là chuyện cơ hồ chưa từng xuất hiện lần nào.
Ngày hôm nay, lại để cho bọn họ thấy được, hơn nữa nó lại còn được tạo thành từ một sự hiểu nhầm không nên có.
Tất cả thí sinh trong phòng học hầu như cũng có thể nghĩ ra được tình huống chân thực là thế nào, cho nên bọn họ lấy ánh mắt kỳ quái nhìn phó giám thị, sau đó cũng không hề để ý tới nữa, cố gắng làm lấy bài thi của mình.
Tuy rằng so ra kém hơn Gia Vệ có thể dùng hơn nửa giờ thi được điểm tối đa, nhưng bọn hắn cũng đều sẽ không bỏ dở bài thi của mình, thời gian còn nhiều mà, bọn họ cũng đủ để hoàn thành bài thi, đồng thời còn kiểm tra lại được mấy lần.
Về phần nộp bài thi sớm, có thể đối với khắp cả trường cấp ba Tân Hải, thậm chí toàn bộ học sinh trung học của cấp ba Tân Hải mà nói, chỉ có Gia Vệ có cái đặc quyền này.
Sau một lát, trên mặt Cát lão sư cũng xuất hiện một nụ cười khổ, hắn cầm Gia Vệ bài thi lên, đưa cho phó giám thị, nói:
- Tiểu Triệu, cậu cũng là giáo viên môn số học, cậu xem xem, trò ấy tiếp tục ngồi ở chỗ này làm tiếp là tốt, hay là rời khỏi nơi này để không làm ảnh hưởng tới những bạn học khác là tốt.
Vị phó giám thị kia, thì ra là Triệu lão sư, sau khi nghe lời nói của Cát lão sư, thần sắc giận dữ trên mặt chợt lóe, bởi vì hắn đem lời nói của Cát lão sư lý giải thành Gia Vệ là một người học sinh học cho có lệ, hắn ở chỗ này tiếp tục làm bài thi cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, còn ảnh hưởng đến những học sinh khác.
Triệu lão sư này cũng biết những học sinh học cho có lệ là con sâu làm rầu nồi canh, thế nhưng trường học chính là địa phương cho học sinh một cơ hội, dù cho là học sinh nghịch ngợm, trường học cũng phải cho bọn hắn cơ hội mới đúng.
Chỉ có điều, sau khi ánh mắt Triệu lão sư nhìn vào bài làm của Gia Vệ, thần sắc giận dữ trên mặt hắn liền biến mất không còn tí gì nữa, biến thành vẻ khiếp sợ.
Vào lúc này, Cát lão sư cũng cười lắc đầu, quay qua Gia Vệ phất phất tay, nói:
- Ngày mai thi trắc nghiệm tổng hợp, giám thị coi thi các em, là tổ trưởng tổ vật lý Quách lão sư cùng chủ nhiệm lớp 12/3 Trương lão sư, em trở về ôn tập qua trắc nghiệm tổng hợp đi, ngày mai đem hết toàn bộ sức lực để thi cho tốt, bằng không em có thể không qua nổi một cửa của Trương lão sư kia đâu.
Gia Vệ nghe vậy, biểu tình ngu ngơ nhìn Cát lão sư, lập tức cười khổ gật đầu, sau đó trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng học.
Một lát sau đó, Triệu lão sư thu hồi ánh mắt lại từ trên bài thi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Cát lão sư.
- Đây là... Điểm tối đa? Thực sự là học sinh ấy làm sao?
Triệu lão sư dùng ngón tay chỉ về vị trí của Gia Vệ, thấy trên vị trí đã không có ai, trên mặt hắn lại là xuất hiện một vẻ thất vọng.
- Cậu cứ nói đi? Cuộc thi từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, cậu đều nhìn rõ ràng mà.
Cát lão sư đem bài thi cầm lại trong tay, vẻ mặt tươi cười nói.
Bất kể thế nào mà nói, tổ số học của bọn họ cũng đã có thu hoạch là điểm tối đa, so với các khoa khác không thể kém hơn được.
Triệu lão sư vẫn đứng đực ra đó, hắn nhìn vị trí của Gia Vệ đã không còn ai, thật lâu không có rời đi.
Nếu như những cuộc thi bình thường, Gia Vệ thi đạt điểm tối đa mà nói, hắn cũng không khiếp sợ như vậy, bởi vì số học chính là vấn đề lô-gíc, mỗi một sở học trường học cũng không thiếu cái loại lô-gic quái tài này, số học thi được điểm tối đa, ở kì thi vào trường đại học hàng năm đều có thấy qua.
Thế nhưng, cho dù là lô-gic quái tài biến thái đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể dưới tình huống hơn nửa giờ lại hoàn toàn làm đúng toàn bộ bài thi số học được, cũng phải biết, đề thi của kỳ thi thử lần đầu này, so với đề thi chân chính trong kì thi, cũng không phải dễ dàng gì.
Mà lúc này, Gia Vệ nhìn thời gian trên điện thoại di động, vẻ mặt lại trở nên buồn chán.
Hiện tại mới hơn ba giờ mười bốn phút, hắn mới đi ra khỏi nhà được hơn nửa giờ, hiện tại lại phải đi về, để cho hắn cảm thấy thời gian ngồi học trên lớp còn không nhiều bằng thời gian lãng phí trên đường.
- Sắp rời khỏi nơi này rồi, có lẽ nên đi dạo trong trường một chút.
Nhớ tới ngày mai mình phải rời khỏi nơi này bốn tháng, Gia Vệ không khỏi dậy lên những ký ức đa sầu đa cảm, lập tức đi xuống tầng dưới.
Mà thời điểm mới vừa đi xuống tầng một, những tiếng ho khan kịch liệt liên tiếp truyền vào trong tai Gia Vệ. Gia Vệ nhíu mày hướng về phương hướng tiếng ho khan nhìn lại, sau khi thấy bóng hình xinh đẹp kia, sắc mặt Gia Vệ đột nhiên biến đổi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cậu út
Tuyệt Thế Toàn Năng Tác giả: Đồng Niên Khoái Nhạc
Chương 54: Từ biệt Liễu Tình
Biên dịch: Trường Ca Ca
Biên tập: Kiếp Vân
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiết
Nhìn về nơi thanh âm ho khan phát ra, xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ, không phải ai khác, chính là người đã ba ngày qua không gặp mặt - Liễu Tình.
Chỉ có điều, vẻ mặt Liễu Tình lúc này lại tái nhợt, đang ho khan kịch liệt, giống như muốn ho ra luôn cả tim phổi vậy. Toàn thân nàng run lên, ngay cả đứng cũng không vững, phải dựa vào tường mới có thể đứng được.
Nhìn thấy Liễu Tình như vậy, trong lòng Gia Vệ bỗng nhiên đau xót, cũng không quan tâm phương pháp của Vương Cường đã từng nói, đi thật nhanh tới bên người Liễu Tình, trực tiếp đỡ lấy nàng.
- Chị sao vậy?
Gia Vệ vội vàng hỏi, Liễu Tình lúc này giống như bị bệnh nguy kịch vậy, mang trên mặt một vẻ tái nhợt của bệnh trạng, khiến trong lòng Gia Vệ vô cùng thương xót.
Mà sau khi nghe được câu nói này của Gia Vệ, thân thể Liễu Tình mãnh liệt run rẩy, sau một lát nàng mới ổn định lại, mở miệng nói:
- Ta không sao, chỉ là bị cảm cúm một chút thôi.
- Cảm cúm?
Gia Vệ nhăn mày, phẫn nộ nói:
- Đây mà là cảm cúm một chút thôi sao? Đi, đi bệnh viện.
Nói xong, Gia Vệ liền muốn lôi kéo Liễu Tình đi theo mình.
Thế nhưng Gia Vệ vừa mới dùng chút lực, thân thể Liễu Tình nhoáng lên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.
Gia Vệ làm sao có thể để Liễu Tình ngã sấp xuống đất, hắn vội vã đỡ được Liễu Tình, hai tay đem Liễu Tình ôm ngang nâng lên, sau đó đi thẳng về phía cổng trường.
- Thả ta xuống, ta không sao, ta không muốn đi bệnh viện.
Liễu Tình dùng hết sức để giãy dụa, nhưng lúc này nàng làm sao có thể đấu sức được với Gia Vệ?
Chỉ có điều, rất nhanh Gia Vệ đã dừng lại.
Bởi vì, bộ ngực hắn lúc này, đã ướt đẫm một mảnh.
Liễu Tình vậy mà lại ở trong lòng Gia Vệ khóc rống lên, nàng không giãy dụa nữa, chỉ là khóc lên tê tâm liệt phế, hai tay ôm lấy Gia Vệ, đem đầu mình vùi trong ngực Gia Vệ.
Gia Vệ chưa từng gặp qua Liễu Tình như vậy?
Lần đầu tiên thấy Liễu Tình khóc, chính là lúc Gia Vệ chiếm nụ hôn đầu tiên của Liễu Tình, khi đó Liễu Tình khóc rất ủy khuất, rất quật cường.
Mà lúc này Liễu Tình khóc rất điên cuồng, lại rất trầm lặng.
Phảng phất nàng chính là một dạng mâu thuẫn kết hợp, khóc điên cuồng cùng rơi lệ lặng lẽ.
Lông mày Gia Vệ tiếp tục nhíu chặt, hắn dừng lại, cứ như vậy ôm lấy Liễu Tình, phảng phất như đang ôm một đồ vật mà mình yêu mến nhất, trong lòng lại thương tiếc nên không đành lòng thương tổn, cho dù nàng đối với Gia Vệ đưa ra yêu cầu quá phận gì, Gia Vệ cũng sẽ làm cho nàng thỏa mãn.
Đó là lí do Gia Vệ dừng lại, nhìn Liễu Tình trong lòng mình sắc mặt đang tái nhợt, toàn thân run rẩy, trầm mặc khóc điên cuồng.
- Khóc đi, khóc cho vơi đi tất cả những buồn phiền lo lắng đi.
Gia Vệ thở dài nói, Liễu Tình vì sao khóc? Gia Vệ không biết, nhưng mà hắn biết, Liễu Tình càng như vậy, lòng hắn càng đau nhức.
Mà lúc này, Liễu Tình đã ngừng khóc, chính thức trầm mặc, bất quá nàng cũng không có giãy dụa, phảng phất như cái ôm của Gia Vệ là chỗ trú ấm áp nhất của nàng.
Cuộc thi vẫn đang diễn ra, bất kể là giáo viên hay là học sinh, đều trong phòng thi tiếp tục làm bài hoặc coi thi.
Bên ngoài dãy phòng học, chỉ có mỗi hai người Gia Vệ cùng Liễu Tình, dường như là hình ảnh được dừng lại vậy, nếu không phải từng đợt từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm cây cối lung lay xao động, đây đúng là một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
- Buổi tối ngày mai em phải đi rồi.
Một lúc lâu sau đó, Gia Vệ trực tiếp mở miệng nói.
Khi Gia Vệ nói ra những lời này thì thân thể Liễu Tình thoáng run lên, thế nhưng sau một lát liền khôi phục lại như bình thường.
Liễu Tình cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, cọ xát trong ngực Gia Vệ, đây là câu trả lời.
Gia Vệ dường như không biết mệt, cứ như vậy ôm Liễu Tình, đứng ở nơi đó, thời gian trôi qua chừng một giờ.
Đúng lúc này Liễu Tình rốt cục ra hiệu cho Gia Vệ buông mình xuống, Gia Vệ cũng không miễn cưỡng nữa, buông Liễu Tình ra, bất quá vẻ mặt vẫn còn lo lắng đỡ Liễu Tình, cho đến khi nhìn nàng có thể đứng vững, lúc này mới buông tay ra.
Liễu Tình lau lau nước mắt trên mặt, nàng cũng không có trang điểm, mặc dù rơi lệ đầy mặt, nhưng vẫn không thể phá hư đi dung nhan khuynh thành của nàng.
Gia Vệ không nói gì thêm, chỉ nhìn Liễu Tình, chân mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ không nỡ cùng một chút lo lắng.
- Cậu muốn đi đâu?
Sau một lát Liễu Tình đã lau khô nước mắt, mở miệng hỏi, nhưng hai mắt cũng không có nhìn về phía Gia Vệ.
- Em cũng không biết.
Gia Vệ hít thở sâu một hơi, bình thản nói.
Hai người lại là trầm mặc một lúc lâu, Liễu Tình mở miệng một lần nữa:
- Khi nào thì trở về?
- Không biết, có lẽ sẽ trở về vào lúc nhập học.
Gia Vệ nói, hắn thật không biết, vào trong bộ đội huấn luyện, không phải muốn trở về lúc nào là có thể trở về lúc đó.
Liễu Tình nghe vậy, thân thể lại là khẽ run lên, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Gia Vệ, sau đó trực tiếp xoay người, đi được hai bước, liền thấp giọng nói:
- Ta phải quay về coi thi.
Dứt lời, Liễu Tình đi về phía dãy phòng học.
Gia Vệ nhìn bóng lưng Liễu Tình, cuối cùng cũng không có nói ra cái gì, ngày đó ở nhà Liễu Tình, Gia Vệ biết trong nhà Liễu Tình khẳng định có sự tình gì đó làm nàng đau thương, theo Gia Vệ nghĩ, bệnh của Liễu Tình, nhất định cùng sự tình trong nhà nàng có liên quan.
- Mình thật sự phải phong bế sao?
Gia Vệ thấp giọng tự nói, nói tiếp:
- Cho em thời gian bốn tháng, sau bốn tháng trở về, em nhất định sẽ tìm được chị, đến lúc đó, không để cho chị phải chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Cũng không có rời đi, Gia Vệ ở trong trường dạo vài vòng, tiếng chuông kết thúc cuộc thi cũng đã vang lên.
Chỉ chốc lát sau, Gia Vệ từ trong đám người tìm được Vương Cường.
Nhìn thấy Gia Vệ, Vương Cường tự nhiên nghi hoặc, dựa theo suy nghĩ của hắn, Gia Vệ chắc chắn sẽ nộp bài thi sớm sau đó rời khỏi trường học, hơn nữa Gia Vệ chí ít sẽ nộp bài thi sớm trước một giờ, làm sao có thể ở chỗ này chờ hắn tận bây giờ?
- Làm sao vậy?
Nhìn Gia Vệ nhíu chặt mày, Vương Cường hỏi.
- Không có gì, chỉ là không muốn rời khỏi nơi này, có chút không nỡ.
Gia Vệ thở dài nói, không nỡ ngoài vật, còn có người.
- Cũng không phải không trở lại, bốn tháng thôi mà, nháy mắt là qua ngay.
Vương Cường cười nói, bất quá trong mắt cũng hiện lên một chút luyến tiếc.
Hắn cùng với Gia Vệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tuổi tác hai người càng hơn kém nhau có hai tháng, lớn như vậy rồi hai người hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, đột nhiên xa nhau như thế, hai người bọn họ cũng sẽ có chút không quen.
Bất quá Vương Cường cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn vỗ vỗ vai Gia Vệ, cười nói:
- Yên tâm đi, thời gian một tháng này, tao ngày nào cũng sẽ đến nhà mày, thay mày chăm sóc ba mẹ mày.
Gia Vệ cảm kích liếc nhìn Vương Cường, nhưng lại bị Vương Cường đập cho một phát ở trên đầu.
- Đi, trở về nhanh lên một chút, buổi sáng ngày mai còn phải thi trắc nghiệm tổng hợp nữa, nếu như thi không tốt mà nói, lão đầu nhà tao nhất định sẽ để cho tao cùng ông ấy tập luyện.
Vương Cường nói.
Gia Vệ gật đầu, không chần chờ, rất nhanh đuổi kịp Vương Cường, thừa dịp Vương Cường không chú ý, cũng đập mạnh một phát vào đầu hắn.
Vương Cường lập tức la to lên, đuổi theo truy bắt Gia Vệ.
Trên đường, đám học sinh vừa mới thi xong, đều đang bàn luận về cùng một cái đề tài, đó chính là ngày hôm nay trong thời gian thi số học, Gia Vệ cùng tổ trưởng tổ số học kia đã xảy ra những chuyện gì.
Chuyện xảy ra của ngày hôm nay, có thể nói là trước đây chưa từng phát sinh qua, là chuyện đầu tiên xảy ra từ trước đến nay ở trường cấp 3 Tân Hải.
Thậm chí có giám thị chủ động kiểm tra bài thi của học sinh, đồng thời sau khi kiểm tra xong bài thi thì lại để học sinh đó nộp bài thi sớm rồi cho ra khỏi phòng, nếu như bình thường phát sinh chuyện như vậy, trường học nhất định sẽ xử phạt giáo viên kia, thế nhưng lần này ngay cả ban giám hiệu nahf trường cũng không phản đối, bởi vì trước đó, tổ trưởng tổ số học là Cát lão sư kia đã cùng trường học nói qua chuyện này.
Không hề nghi ngờ, thành tích số học của Gia Vệ, nhất định là điểm tối đa.
Buổi sáng Gia Vệ cũng nộp bài thi văn sớm, tuy rằng Gia Vệ nói mình có lòng tin thi được điểm tối đa, nhưng vẫn có rất nhiều người hoài nghi, dù sao ngữ văn cũng là một môn cho điểm không xác định.
Thế nhưng hiện tại, không ai hoài nghi thành tích số học của Gia Vệ, dù sao kiểm tra bài thi của Gia Vệ chính là tổ trưởng tổ số học, là một giáo viên số học cực kỳ có uy tín trong trường cấp ba Tân Hải.
Về đến nhà, Gia Vệ còn chưa kịp ôn tập, điện thoại di động liền vang lên.
Sauk hi xem số người gọi đến, Gia Vệ liền trực tiếp nhận điện thoại, mở miệng hỏi:
- Hai trăm vạn chuyển vào trong tài khoản của tôi chưa?
Người gọi tới là Tiền Nhạc Nhạc, sự tình hai trăm vạn tiền bồi thường là do Tiền Nhạc Nhạc giúp Gia Vệ xử lý.
Kỳ thực hai trăm vạn này chẳng qua là ngoài ý muốn, sau khi trải qua sự tình tối hôm qua, mặc dù những người đó hãm hại không được Gia Vệ, Gia Vệ cũng không có ý định được voi đòi tiên thêm cái gì từ đám người Tôn Diệu Kiệt.
Dù sao trừng phạt bọn chúng cả đời tàn tật cũng đủ rồi, hơn nữa Gia Vệ cũng không còn thời gian cùng bọn chúng đọ sức nữa.
Thế nhưng hai trăm vạn tiền bồi thường, ngu sao mà không lấy, Gia Vệ nhận được hai trăm vạn tiền bồi thường, nhưng trong lòng một điểm áp lực cũng không có, càng không có cái suy nghĩ gì gọi là xấu hổ cả.
- Tiền đã chuyển vào trong tài khoản của cậu, trong khoảng thời gian này bọn họ có thể sẽ không ra tay đối phó với cậu, nhưng bọn hắn dù sao cũng có tiền có thế, sau này cậu phải cẩn thận một chút.
Tiền Nhạc Nhạc nói, thanh âm lạnh lùng như cũ, nhưng câu nói lại vô cùng quan tâm đến Gia Vệ.
- Không có việc gì, bọn họ đến tôi cũng không sợ.
Gia Vệ đầu tiên là cười, sau đó liền nhăn mày lại, nói:
- Nhưng ngược lại là cô ý, cô giúp tôi như vậy, còn có ngày hôm qua tôi cố ý lấy cô ra để cho bọn họ tức giận, như vậy sẽ không mang phiền phức gì cho cô chứ?
- Không sao, tôi quen rồi.
Tiền Nhạc Nhạc trầm mặc chỉ trong chốc lát, lập tức lạnh lùng nói, bất quá Gia Vệ cũng từ đó nghe ra một chút ý tứ tự giễu.
Mày nhíu lại càng sâu hơn, Gia Vệ nói:
- Cần tôi hỗ trợ mà nói, cứ gọi điện thoại cho tôi là được, chúng ta là bạn bè, không phải là người dưng.
- Đây có thể xem như là một hứa hẹn không?
Gia Vệ mới vừa nói xong, Tiền Nhạc Nhạc liền trực tiếp hỏi.
Gia Vệ ngẩn ra, chợt nói:
- Đúng, là hứa hẹn.
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Tiền Nhạc Nhạc dường như là đang cười, bởi vì trong thanh âm lạnh lùng của nàng, có tiếng cười.
Nói xong những lời này, Tiền Nhạc Nhạc liền cúp điện thoại, Gia Vệ cũng cất điện thoại đi, thở ra một hơi thật sâu, nói:
- Xem ra, có những khoản nợ, thật rất khó để trả.
Lúc này, Gia Vệ cảm giác mình nợ Tiền Nhạc Nhạc rất nhiều, nhiều đến mức chính mình cũng không biết nên thế nào để trả.
Trước đây, Gia Vệ chỉ cảm thấy mình nợ cha mẹ, thế nhưng đối với khoản nợ của cha mẹ này, trong lòng của hắn không hề có áp lực, bởi vì hắn định dùng cả đời mình để hiếu thuận cha mẹ. Mà lúc này hắn nợ Tiền Nhạc Nhạc, thật không biết làm sao để trả đây.
- Nợ tình ngàn kiếp khó trả hết, đây gọi là nợ tình sao?
Nhớ tới lời nói của Vương Cường ngày đó, Gia Vệ không khỏi có chút buồn vô cớ, hắn không tin Tiền Nhạc Nhạc thật sự thích chính mình, thế nhưng nếu như không phải như vậy, Tiền Nhạc Nhạc vì sao lại giúp hắn nhiều như vậy?
Nhớ tới ngày đó Tiền Nhạc Nhạc đến nhà mình, chính mình thấy nàng lộ ra một ánh mắt kinh ngạc cùng chân thành, có thể trước đó tất cả những thứ của Tiền Nhạc Nhạc đều là ngụy trang, thế nhưng ở nơi ấy ngày đó, tất cả sự ngụy trang đều đã tiêu biến hết rồi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tuyệt Thế Toàn Năng Tác giả: Đồng Niên Khoái Nhạc
Chương 55: Thi trắc nghiệm tổng hợp. Biên dịch: Trường Ca Ca
Biên tập: Kiếp Vân
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiết
Xế chiều thứ hai cũng không có thêm chuyện gì xảy ra, tuy rằng ngày mai Gia Vệ sẽ phải đi, thế nhưng buổi tối hôm nay, ngay cả hành lý Gia Vệ cũng không có thu dọn gì cả.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Gia Vệ cùng Vương Cường đi đến trường thi, nghĩ tới buổi tối hôm nay phải rời khỏi nơi mình đã từng sống gần hai mươi năm, mặc dù chỉ rời xa có bốn tháng, nhưng Gia Vệ vẫn có chút bồi hồi.
- Có lẽ, mình thật sự cần đi ra bên ngoài rèn luyện một thời gian.
Gia Vệ thấp giọng tự nói, hắn không thể không đi, giờ không đi, chắc chắn sau này cũng sẽ phải xa nhà.
- Không sai, chúng ta không có khả năng cả đời chỉ ở trong mỗi thành phố Tân Hải này được.
Vương Cường cũng nói, hắn biết ngày hôm nay Gia Vệ phải đi, tâm tình cũng có chút không bình thường.
- Mày cố gắng thi vào đại học cho tốt vào, tao ở nơi ấy chờ mày.
Gia Vệ nhìn Vương Cường cười nói.
- Yên tâm đi, áp lực chừng đó vẫn chưa đủ để ảnh hưởng tới tao.
Vương Cường cũng cười cười, gật đầu nói.
Gia Vệ gật đầu, song đúng lúc đó, hai người dừng lại cùng lúc.
Chỉ thấy phía trước, Hoàng Hạo vẫn như cũ đi theo bên người Gia Cát Uyển Nhi, cùng tình huống ngày hôm qua giống nhau, nhưng lại không cùng địa phương, đó chính là ở bên cạnh Hoàng Hạo, nhiều ra hai người.
Hai người bọn họ rất rõ ràng là tay sai của Hoàng Hạo, vóc người bọn hắn cũng giống như Vương Cường, sắc mặt hung ác tàn nhẫn, bất quá nhìn hai người cầm cặp sách trong tay, cũng không cần phải nghĩ, bọn họ chắc cũng là học sinh của trung học Tân Hải.
Gia Vệ vừa định xoay người, Gia Cát Uyển Nhi bên kia đúng lúc nhìn thấy Gia Vệ bên này, trực tiếp kêu to tên Gia Vệ, đồng thời trực tiếp chạy tới.
Gia Vệ cùng Vương Cường đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể dừng lại.
Giống như ngày hôm qua, Gia Cát Uyển Nhi đi tới bên người Gia Vệ, trực tiếp ôm lấy cánh tay Gia Vệ, làm ra một bộ dáng thân mật, giống như là một đôi tình lữ vậy.
- Tiểu tử, lại là mày, ngày hôm nay tao xem mày chạy chỗ nào.
Hoàng Hạo hung ác tàn nhẫn nói, ngày hôm qua bị Gia Vệ một cước đã ngã, đau đớn là chuyện nhỏ, ở trước mặt các bạn học bị mất mặt mới là chuyện lớn.
- Hạo ca, chính là tiểu tử này đắc tội anh?
Một tên đầu nhuộm nửa vàng, ăn mặc theo trào lưu của thanh niên bây giờ khinh thường liếc nhìn Gia Vệ, chợt hướng Hoàng Hạo hỏi.
-Không sai, chính là thằng ôn này.
Hoàng Hạo hung tợn nói.
-Vậy còn chờ cái gì nữa, đánh hắn đi.
Người thanh niên thứ hai với quả đầu đinh âm hiểm cười nói.
Mà lời nói của hắn, lọt vào trong tai Gia Vệ cùng Vương Cường, lại làm cho hai người nở ra một nụ cười trên môi.
Ba người Hoàng Hạo ngay cả một tên côn đồ đều không bằng, cho nên sức chiến đấu của bọn họ, đối với người ngay cả vệ sĩ chuyên nghiệp cũng có thể đánh ngã một đống lớn như Gia Vệ cùng Vương Cường mà nói, cơ hồ có thể không cần để ý.
Nhưng mà Gia Cát Uyển Nhi lại không biết điều này, mặt nàng lộ vẻ phẫn nộ quay qua Hoàng Hạo nói:
- Hoàng Hạo, nơi này là trường học, cậu dám động chân tay, nhất định sẽ bị đuổi học.
Không biết vì sao, luôn luôn là ma nữ Gia Cát Uyển Nhi, vào lúc này lại giống như biến thành một người thiếu nữ thanh thuần, nàng vừa nói ra câu này, lại để cho Gia Vệ có loại cảm giác phải giải cứu nàng.
Đối với loại cảm giác này, chính bản thân Gia Vệ cũng cảm giác được có chút buồn cười, hắn biết, nếu như Gia Cát Uyển Nhi thật sự điên lên, ba người Hoàng Hạo tuyệt đối thảm hại không gì sánh được.
-Trường học thì sao?
Mặt Hoàng Hạo lộ vẻ cười nhạt, hai tên tay sai càng cười lạnh liên tục.
Hoàng Hạo là con nhà giàu có, cho dù hắn có vi phạm kỷ luật của nhà trường, hắn cũng có thể tìm người giải quyết. Về phần hai tên tay sai kia, chỉ cần làm cho Hoàng Hạo vui vẻ, cho dù bọn họ có bị đuổi học cũng không có chuyện gì, dù sao bọn họ ở trường học cũng chỉ là để nghịch ngợm, sợ rằng ngay cả tốt nghiệp cũng không qua được.
- Được, hai người đi vào trước đi, tớ hôm nay rất buồn bực, đang lo không biết tìm chỗ nào để phát tiết đây.
Vương Cường bẻ bẻ cổ tay, quay qua Gia Vệ và Gia Cát Uyển Nhi nói.
- Tùy mày, bất quá thu liễm một chút, dù sao bây giờ đang trong kì thi, nhà trường mà bắt được sau này cũng không dễ giải quyết.
Gia Vệ nói, sau đó trực tiếp xoay người đi về phía cổng trường, mà Gia Cát Uyển Nhi đang ôm cánh tay lại bị Gia Vệ cứ như vậy lôi đi.
- Cậu yên tâm về cậu ấy như vậy sao? Hai tên tay sai của Hoàng Hạo còn cầm côn đấy.
Gia Cát Uyển Nhi hơi cau mày lại nói.
- Yên tâm đi, cậu còn có thể đối phó được, Vương Cường lại đối phó không được sao?
Gia Vệ cười nói, chợt nhìn Gia Cát Uyển Nhi vẫn đang ôm cánh tay phải của mình, ý bảo Gia Cát Uyển Nhi nên buông ra.
Lúc này đã vào trong trường học, trường cấp ba đã có quy định không cho phép yêu sớm, tuy rằng hầu như không có ai tuân thủ theo quy định này, thế nhưng cũng không thể lộ liễu quá được.
Khuôn mặt Gia Cát Uyển Nhi đỏ lên, vội vã buông cánh tay Gia Vệ ra, nhìn bạn học xung quanh, thấy không có ai nào nhận ra mình, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Chẳng qua nàng vẫn trừng mắt với Gia Vệ, nói:
- Cậu hay là quay lại xem thế nào đi, nếu như Vương Cường có xảy ra chuyện gì, không tốt đâu.
Gia Vệ nhíu mày, nhìn Gia Cát Uyển Nhi, vẻ mặt tươi cười có chút vui đùa hỏi:
- Chuyện của Vương Cường cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không bị liên lụy, tớ nếu như đi ra ngoài bị đánh, làm sao bây giờ?
- Tớ và cậu cùng đi, sẽ không để cho cậu bị đánh.
Gia Cát Uyển Nhi nhăn mày lại nói.
- Lẽ nào định để tớ trốn ở phía sau cậu?
Gia Vệ tiếp tục nói, ngữ khí như là tức giận vậy.
- Không, ai cho cậu trốn ở đằng sau tớ chứ.
Gia Cát Uyển Nhi vội vã giải thích, bất quá sau khi thấy trên mặt Gia Vệ có bộ dáng tươi cười xen chút vui đùa, liền biết đó là do Gia Vệ cố ý bày ra, lập tức trừng mắt với Gia Vệ, nói:
- Cậu rốt cuộc có quay lại hay không? Vương Cường thật sự không có chuyện gì sao?
- Cậu xoay người nhìn là biết có sao hay không?
Gia Vệ cười nói.
Gia Cát Uyển Nhi sửng sốt, chợt xoay người lại, thấy trước cửa trường học, Vương Cường mang vẻ mặt tươi cười đang hướng bên này đi tới.
- Các cậu thế nào không đi? Không cần chờ tớ, tớ cũng không muốn làm bóng đèn đâu.
Đi tới trước mặt, Vương Cường liền cười nói.
Lời hắn nói, lập tức rước lấy sự giận dữ của Gia Cát Uyển Nhi, bất quá Gia Cát Uyển Nhi cũng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Bọn người Hoàng Hạo không phải đã buông tha cho cậu đấy chứ?
- Buông tha cho tớ? Là tớ buông tha cho bọn nó.
Vương Cường âm thầm cười, nói:
- Thực lực bọn nó như vậy, đừng nói ba người, cho dù đến ba mươi người, chỉ cần năm sáu phút thôi là đủ giải quyết hết.
- Thôi đừng có chém, đến ba mươi người, chỉ sợ lúc đấy mày xách dép lên mà chạy rồi.
Gia Vệ lắc đầu cười nói.
- Không tin để cho bọn hắn gọi ba mươi người đến thử xem.
Vương Cường lập tức nói.
Gia Vệ lắc đầu cười cười, không nói thêm cái gì nữa, ba mươi người, ngay cả hắn cũng không chắc có thể đối phó được, huống chi là Vương Cường.
Lông mày Gia Cát Uyển Nhi lúc này lại là sít sao nhíu lại, không biết chuyện gì vừa phát sinh, bất quá nghe ngữ khí của Vương Cường, nàng có thể đoán được, Vương Cường đã đánh xong mấy người Hoàng Hạo.
Cũng không có dừng lại lâu, ba người liền đi lên tầng.
Đi vào phòng thi, tự nhiên là lại bắt đầu điên cuồng ôn tập, sáng hôm nay thi trắc nghiệm tổng hợp, từng bạn học đều nhìn vào bài thi trắc nghiệm tổng hợp những lần trước để ôn tập, rất sợ có chỗ nào không hiểu.
Trắc nghiệm tổng hợp mặc dù có thể đạt tới ba trăm điểm, nhưng thời gian thi giống như thời gian thi ngữ văn, 150 phút, cho nên thi trắc nghiệm tổng hợp, muốn hoàn toàn làm xong bộ đề cũng rất khó, tỉ lệ chính xác rất khó đảm bảo, cái này chính là để xem tố chất tâm lý của thí sinh cùng trình độ nắm chắc kiến thức.
Chín giờ sáng, bắt đầu thi trắc nghiệm tổng hợp.
Giám thị coi thi phòng Gia Vệ, giống như lời của Cát lão sư đã nói ngày hôm qua, là tổ trưởng tổ vật lý - Hầu lão sư cùng chủ nhiệm lớp Gia Vệ thầy Trương.
Hai người bọn họ đều là giáo viên hết sức quan trọng trong tổ vật lý, hiện tại cả hai đều đến coi thi phòng này, rất nhiều người đều biết nguyên nhân là gì.
- Tận lực thi là được, đừng để cho mình cảm thấy tiếc nuối.
Thầy Trương sau khi phát đề thi xong, đi tới bên người Gia Vệ, thấp giọng nói một câu như vậy.
Gia Vệ gật đầu, thầy Trương tuy rằng cũng giống như các giáo viên khác muốn Gia Vệ có thể thi được điểm tối đa, thế nhưng hắn sẽ không để cho Gia Vệ có áp lực quá lớn, chỉ có thể ở bên cạnh khích lệ.
Dù sao thầy Trương cũng là chủ nhiệm lớp Gia Vệ, trong số các giáo viên, chính là người muốn Gia Vệ thi được điểm tối đa nhất, không ai có thể kỳ có nhiều kỳ vọng bằng thầy được.
Thời điểm bắt đầu cuộc thi, mỗi một học sinh đều khẩn trương làm bài thi của mình, thi trắc nghiệm tổng hợp, không thể có một chút chậm trễ nào, bởi vì chỉ hơi chậm trễ chút, là có thể không làm hết toàn bộ câu hỏi, mà làm không hết câu hỏi, thì kết quả sẽ không cao.
Ngay cả câu hỏi cũng không làm xong, càng không có thời gian để kiểm tra lại, cho dù có câu có thể làm được, cũng không có thời gian để mà làm.
Cho nên, tất cả mọi người muốn làm xong bài thi thật nhanh, sau đó kiểm tra lại một hoặc hai lần, để xác định bài làm này có thể được điểm tối đa hay không?
Giáo viên cũng đã dặn trước, thời điểm làm bài thi trắc nghiệm tổng hợp, nếu gặp phải câu hỏi thực sự không có cách nào để giải, thì phải trực tiếp bỏ qua, ngàn vạn lần không nên dừng ở câu hỏi đó, tránh lãng phí thời gian.
Có một số học sinh đã nhớ kỹ lời dạy của giáo viên, gặp phải câu hỏi không biết làm, trực tiếp bỏ qua. Nhưng có một số học sinh, ngay từ lúc bắt đầu thi đã có chút khẩn trương, gặp phải câu hỏi không giải được, cũng vẫn cố gắng muốn làm bằng được, làm lãng phí thời gian đã đành, cuối cùng vẫn không thể giải ra được.
Đối với Hầu lão sư cùng Trương lão sư mà nói, thời gian trôi qua rất chậm, bọn họ mặc dù đang coi thi toàn phòng, thế nhưng ánh mắt hai người thường thường đều rơi hết vào người Gia Vệ.
Mà đối với toàn bộ học sinh đang thi mà nói, thời gian trôi qua lại rất nhanh, bọn họ còn không làm được mấy câu, 10 phút thời gian vậy mà đã trôi qua, để cho trong lòng bọn họ tăng thêm vài phần khẩn trương.
Rốt cục, một giờ thời gian đã trôi qua, tất cả mọi người vẫn còn đang múa bút thành văn, mà Gia Vệ lại đã buông bút xuống, thở một hơi thật sâu.
Hầu lão sư cùng Trương lão sư thấy thế, trên mặt đều lộ ra vẻ khẩn trương cùng hưng phấn, hai người vừa định hướng về chỗ Gia Vệ đi đến, sau một khắc liền dừng lại.
Chỉ thấy Gia Vệ hoạt động cái cổ một chút, sau đó bắt đầu kiểm tra lại bài thi, kiểm tra rất chậm, mỗi một câu hỏi đều kiểm tra phi thường tỉ mỉ.
Hai người không có quấy rầy Gia Vệ, bọn họ tiếp tục coi thi toàn phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Gia Vệ.
Lại trôi qua một giờ thời gian, đến mười một giờ, lúc này, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ nghi ngờ.
Cho đến bây giờ, Gia Vệ vẫn không có nói nộp bài thi sớm.
Trong lòng mọi người lúc này đều cho rằng, Gia Vệ rất có thể đã gặp phải câu hỏi không biết làm, thi trắc nghiệm tổng hợp muốn đạt điểm tối đa, dù gì thì cũng rất rất khó.
Hầu lão sư cùng Trương lão sư cũng cho rằng như thế, cho nên hai người đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra một vẻ cười khổ.
Bất quá, bọn họ cũng biết, để cho Gia Vệ thi trắc nghiệm tổng hợp đạt điểm tối đa, là rất khó hoàn thành.
Dù sao lượng kiến thức trong đề thi trắc nghiệm tổng hợp không thể so với lượng kiến thức của ngữ văn, mà yêu cầu tính toán lô-gic lại không thể kém hơn so với số học, độ khó tự nhiên không phải ngữ văn cùng số học có thể so sánh.
Bất quá, hai người nhiều ít cũng có chút thất vọng, dù sao bọn họ đã xác định thành tích số học của Gia Vệ đạt điểm tối đa, ngữ văn của Gia Vệ cũng đã biểu hiện ra lòng tin mười phần, nếu như trong bốn môn thi, chỉ có thành tích thi trắc nghiệm tổng hợp không đạt điểm tối đa, đây không thể nghi ngờ là một tiếc nuối vô cùng lớn.
Nhưng mà, đúng lúc này, Gia Vệ cầm bài thi từ chỗ ngồi đứng lên, trên mặt Hầu lão sư và Trương lão sư đang lộ ra vẻ thất vọng, nhìn thấy thế lần thứ hai lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út