HUYẾT CHỈ ĐOẠT HỒN
Nguyên tác: Nhất Giang
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 51 Truyền Nội Lực
Đả tự: Ngốc Hiệp
- Thúc phụ, thúc phụ...
Nửa gương mặt của Phiêu Bồng Khách quay lại chàng trai:
- Lục Siêu Quang, năm ngày qua con cảm thấy thế nào? Chàng trai đáp nhanh:
- Thưa thúc phụ, cháu nhận ra nội lực của mình đã sung mãn. Chẳng hiểu đã đến lúc cháu nhận được chân nguyên thần lực của thúc phụ chưa? Phiêu Bồng Khách gật đầu:
- Hôm nay ta sẵn sàng rồi đấy. Chú cháu ta hành công truyền lực ngay bây giờ nhé.
Lục Siêu Quang ngồi xập xuống theo thế tọa công trước mặt người chú dị dạng. Từ phía sau lưng, bàn tay xương xẩu cứng như thép của Phiêu Bồng Khách chụp vào đầu chàng trai ấn mạnh.
Lục Siêu Quang thấy ngay một luồng khí ấm từ huyệt thiên linh đưa xuống đan điền.
Bàn tay bên kia của Phiêu Bồng Khách xoa bóp các huyệt đạo, khai thông kinh mạch để nội lực tỏa ra khắp châu thân Lục Siêu Quang.
Tiếng Phiêu Bồng Khách nghe âm u bên tai chàng trai:
- Ta truyền hết khí lực cho cháu, rồi tấm thân dị dạng vô dụng này sẽ không còn nữa.
Ta chết, nhưng rất vui lòng, bởi có đứa cháu xứng đáng thay ta rửa mối hận thù đã mang nặng bấy lâu.
Phiêu Bồng Khách không cho biết chuyện này trước, nên Lục Siêu Quang kêu thầm:
- Ôi, lẽ nào ta để thúc phụ phải chết? Nhưng đã muộn rồi, Phiêu Bồng Khách đang truyền chân nguyên nội lực qua cho Lục Siêu Quang. Chàng chỉ mới suy tư vài khắc, đã nghe tiếng thúc phụ thét:
- Tiểu điệt, hãy tập trung vận chuyển chân khí, tiếp nhận nội lực của ta, không được xao lãng.
Lục Siêu Quang vội vận nội lực, điều hòa nguyên khí, tiếp nhận công lực từ Phiêu Bồng Khách truyền sang. Nếu xao lãng trong khoảnh khắc, hai nội lực không hòa hợp sẽ xung phản, nổ tung các huyệt đạo cả hai người cùng chết.
Sau một khắc triển vận công lực, nửa gương mặt của Phiêu Bồng Khách tím dần đến kinh khiếp, con mắt duy nhất đã lạc thần, giọng nói tựa tiếng muỗi vo ve:
- Tiểu điệt, bây giờ trong người cháu đã có nguồn nội lực bằng kẻ khổ luyện cả trăm năm. Trong hốc đá trên cao, ta có để pho Lôi Oanh Đỉnh Pháp, Chân Dương Nội Khí và một biểu tượng Thiên Lôi Thần Thủ. Sau khi ta tịch diệt, cháu luyện Lôi Oanh Đỉnh Pháp sẽ thấy công dụng phi thường của chiếc bàn tay sắt Thiên Lôi Thần Thủ. Còn pho Chân Dương Nội Khí cháu cứ mang bên mình, chờ có dịp sẽ luyện nó. Nhờ Chân Dương Nội Khí, cháu sẽ phát huy được Hồng Huyết Chưởng đến mức vi diệu, và sau này luyện thành công mười chiêu Hỏa Long Bí Pháp! Tiếng nói của Phiêu Bồng Khách cứ nhỏ dần:
- Trong hốc đá cũng có túi cẩm nang, chỉ cách cho cháu ra khỏi Bá Bàng Địa Huyệt này, khi đã luyện xong pho Lôi Oanh Đỉnh Pháp...
Nội lực chân khí của Phiêu Bồng Khách đã truyền hết cho đứa cháu thân yêu.
Giọng ông phều phào đứt đoạn:
- Cháu phải trừ diệt cho hết kẻ thù... ôi... ta... ta...
Một tiếng nấc ngân dài chặn ngang lời trăng trối, con mắt duy nhất của Phiêu Bồng Khách đã khép lại nghìn thu.
Lục Siêu Quang ôm chầm lấy tấm thân dị dạng khóc lớn:
- Thúc phụ... thúc phụ.
Không có tiếng đáp nữa, trong địa huyệt âm u lúc ấy chỉ còn lại Lục Siêu Quang bên xác chết lạnh tanh.
Chàng đào vách đá, chôn cất thúc phụ, cúi xuống lạy bốn lạy. Rồi phóng mình lên giữa hàng thạch nhũ, chàng moi trong hốc đá lấy được hai pho sách, và bàn tay đồng đen, hình thù quái lạ, có ngón tay trỏ lúc nào cũng chỉ ngược.
Liếc qua những hàng chữ, Lục Siêu Quang phấn khích kêu lên:
- Đây là những pho võ công Lôi Oanh Đỉnh Pháp và Chân Dương Nội Khí. Còn bàn tay bằng đồng đen chính là Thiên Lôi Thần Thủ.
Moi sâu trong hốc đá, chàng còn lấy ra được một túi gấm, đôi mắt chàng sáng lên:
- A, đây là cẩm nang xuất nhập địa huyệt.
Theo lời dặn của Phiêu Bồng Khách, chàng tĩnh tọa, mở bí kíp Lôi Oanh Đỉnh Pháp để thâu thập võ công tuyệt học. Do nội lực sung mãn nên Lục Siêu Quang tiếp nhận những kỳ chiêu tuyệt thức rất nhanh.
Giở cẩm nang xem cách vào ra địa huyệt, Lục Siêu Quang bỏ các pho sách và Thiên Lôi Thần Thủ trong chiếc túi vải khoác lên vai, rời chân giã từ thạch thất.
Đã có cẩm nang hướng dẫn, chàng đi trong độc đạo đủ một trăm lẻ tám bước gặp một pho tượng sư tử đá. Vặn đầu thạch sư sang phía tả, những tiếng kêu ken két nổi lên. Lục Siêu Quang cảm thấy dưới chân rung động mạnh. Chàng được từ từ đưa cao trong một giếng đá, ánh sáng lờ mờ. Khi thân hình đứng vững là chàng đang ở trên một bậc thềm đá rêu phong.
Cứ theo những bậc đá ấy, chàng đi lên mãi cho đủ ba trăm sáu mươi bậc, thì chàng đụng một bức tường đá chắn ngang.
Ầm... Ầm...
Một chiêu Lôi Oanh Đỉnh Pháp vừa xuất thủ.
Theo đúng cẩm nang, Lục Siêu Quang xuất chiêu, bức tường đá khổng lồ vụn như cám.
Tường đá vừa sập, ánh sáng chan hòa...
Thì ra bức tường này tiếp cận ngôi miếu cổ mà Lục Siêu Quang ngất lịm nơi thềm cửa, trước khi chàng được Phiêu Bồng Khách đưa vào địa huyệt.
Dừng bước trong cổ miếu, Lục Siêu Quang không khỏi đau lòng nhớ tới thúc phụ Phiêu Bồng Khách đã hy sinh tánh mạng để truyền hết nội lực sinh khí cho chàng.
Quỳ lạy vong linh thúc phụ, chàng phóng vút ra khỏi ngôi cổ miếu. Trước khi Phiêu Bồng Khách bị kẻ thù hãm hại, thì ông đã là bang chủ Bát Kỳ Bang. Điều này làm Lục Siêu Quang nhớ đến Mã Giáng Kiều đang làm bang chủ ở Kim Phụng Ảo.
"Tại sao mình không tới đó tạm nghỉ ngơi và luyện pho Chân Dương Nội Khí?" Lục Siêu Quang thầm nghĩ, và chàng vận dụng Hồng Huyết Xung Thiên lao về phía Kim Phụng Ảo như tên bắn.
Chàng vừa đáp xuống một mỏm đá tai mèo, thì hai mươi kiếm thủ đã xông ra, quát lớn:
- Kẻ nào dám xâm nhập tổng đàn Bát Kỳ Bang đó? Những thanh gươm sáng lòa trên tay các kiếm thủ hùng dũng, làm Lục Siêu Quang thầm khen Mã Giáng Kiều giỏi luyện thuộc hạ và bố phòng nghiêm ngặt.
Chàng liền lớn tiếng:
- Ta muốn gặp Mã Giáng Kiều.
Nghe có người kêu tên bang chủ ngang xương như vậy, những kiếm thủ đều phóng vèo tới, toan cho kẻ vô lễ nhận tuyệt chiêu sấm sét. Nhưng họ cùng ồ lên một tiếng, nhất loạt quỳ xuống:
- Kính chào Hắc Diêm Vương các hạ.
Chàng vội phẩy tay:
- Miễn lễ, miễn lễ.
Các kiếm thủ vừa đứng lên, thì một cô gái mặc áo giáp bạc đã từ trong tổng đàn lao vút ra.
Lục Siêu Quang kêu lên:
- Mã hiền muội...
Mã Giáng Kiều cũng cất tiếng hân hoan:
- Ôi, Lục huynh... muội thương nhớ huynh biết chừng nào.
Hai người ôm chầm lấy nhau. Nhưng trước lũ thuộc hạ, họ lại phải buông nhau ra, chỉ bày tỏ mối chân tình qua ánh mắt.
-oOo-
Nàng sung sướng nắm tay chàng đưa vào tổng đàn, miệng hỏi dồn dập:
- Muội biết tin có kẻ giả danh huynh, hành thủ tàn độc khắp các môn phái, rồi biết huynh gặp phải Ngũ Đại Phái ở Bãi Sinh Tử, lòng thêm Chương hộp không yên. Sao bữa nay huynh về đây dung mạo đầy phấn khích vậy? Lục Siêu Quang vào đại sảnh cùng ngồi với Mã Giáng Kiều, chàng chậm rãi nói:
- Huynh vừa trải qua cuộc thử sức với các đại phái và bọn ma đầu Nhất Hội, Nhị Giáo.
Huynh về đây cùng muội gần gũi một thời gian, và cần một nơi yên tĩnh hành công để luyện Chân Dương Nội Khí...
Mã Giáng Kiều hết sức mừng vui, xúc động.
Nàng thỏ thẻ:
- Được sống bên cạnh huynh là muội hạnh phúc vô cùng, cuộc đời đầy ý nghĩa. Huynh cứ an tâm luyện công, tất cả nhu cầu muội chu toàn hết.
Lục Siêu Quang rung động bởi chân tình của Mã Giáng Kiều. Nhưng chàng vẫn không quên được Bội Ngọc tiểu thư chàng ký thác cho Túy Cuồng Lão, và Khưu Tuyết Vân còn sống trong vòng kìm kẹp của đôi gian phu dâm phụ nơi Hoa Nguyệt tổng đàn.
Ôi, đời chàng sao luôn bị ray rứt bởi chuyện tâm tình rắc rối.
Mã Giáng Kiều chợt hỏi:
- Dường như huynh đang có điều chi lo lắng? Lục Siêu Quang vội lắc đầu và choàng tay qua vai cô gái:
- Huynh đang nghĩ đến muội, một nữ bang chủ xinh đẹp, uy nghi.
Mã Giáng Kiều đã thay bộ y phục lụa mềm chẳng khác một tiểu thư, nàng ngã vào lòng chàng:
- Tất cả đều nhờ huynh đó. Giang sơn này và những kỳ chiêu, tuyệt thức huynh đã truyền cho, tạo thành cơ nghiệp của Bát Kỳ Bang.
Chàng trai cười cười:
- Cơ nghiệp này tất cả thuộc về hiền muội.
Đôi mắt Mã Giáng Kiều đong đưa tình tứ:
- Nhưng tấm thân này muội sẵn sàng trao cho huynh...
Sóng tình bỗng dâng lên dào dạt...
Lục Siêu Quang vội đứng dậy, ra vẻ thản nhiên:
- Nào, đôi ta cùng đi một vòng xem giang sơn của muội, và tìm một nơi để huynh làm chỗ hành công...
Mã Giáng Kiều khoát tay Lục Siêu Quang đi khắp trong doanh trại. Tất cả đều bừng bừng khí thế, với các kiếm thủ tinh nhuệ và dũng liệt dưới tám sắc cờ.
Lục Siêu Quang được cô gái đưa tới một phòng kín đáo, chàng vui vẻ gật đầu:
- Muội dành cho huynh phòng này để luyện công tốt lắm, cần nhất là không cho bất cứ người nào làm cản trở những buổi hành công luyện khí của huynh.
Mã Giáng Kiều tươi cười:
- Điều ấy muội đã rõ, huynh cứ an tâm.
Âu yếm nhìn Mã Giáng Kiều, Lục Siêu Quang bảo:
- Luyện Chân Dương Nội Khí là việc làm cấp bách của huynh. Muội sắp xếp cho huynh tiến hành ngay nhé.
Đang trong lứa tuổi xuân tình phát động, Mã Giáng Kiều thấy chàng thiếu hiệp trở lại với mình thì đã ước mong những vòng tay ân ái, và nàng được thủ thỉ tâm tình. Nếu chàng nghiêng tình cảm về phía nàng, chắc hình bóng tiểu thư Bội Ngọc ngày nào sẽ mờ phai trong tâm tưởng chàng trai yêu quý. Nhưng ánh mắt âu yếm và lời tỏ bày về công việc cấp bách của chàng, khiến Mã Giáng Kiều phải tạm dẹp những đợt sóng lòng dâng lên dào dạt.
Nàng bố trí căn thạch phòng cho Lục Siêu Quang hành công luyện khí, tất cả bang chúng đều được lệnh tránh xa. Mọi thứ cần thiết đều do nàng đích thân đưa tới.
Khu vực tổng đàn Bát Kỳ Bang giữa Kim Phụng Ảo đầy núi non hiểm trở, nhưng việc canh phòng còn được tăng cường suốt ngày đêm, để Lục Siêu Quang luyện công, điều khí an toàn.
Từng gốc cây, khe đá đều có người của bang phái canh gác.
Thời gian thấm thoắt đã mười ngày trôi qua.
Trong một đêm trăng mờ, những cao thủ canh phòng đều đã mệt mỏi. Nhưng Mã Giáng Kiều vẫn đích thân tuần hành gần thạch phòng, nơi Lục Siêu Quang hành công.
Bỗng...
Vèo... Vèo...
Những chiếc bóng phóng vút xuống xuống Kim Phụng Ảo.
Mã Giáng Kiều lập tức rút chiếc còi sừng thổi một Chương dài, tất cả cao thủ Bát Kỳ Bang dù đang buồn ngủ vật vờ cũng đều tỉnh táo bởi tiếng còi báo động của bang chủ.
Từng loạt người bên ngoài xông vào, đụng độ ngay hàng rào bang chúng bên trong túa ra...
Ầm ầm...
Kình khí chạm nhau rung chuyển núi non, đêm đã gần tàn bỗng rực sáng bởi muôn đạo tinh quang khủng khiếp.
Mã Giáng Kiều phóng tầm mắt nhìn ra. Nàng thấy hàng hàng lớp lớp những tên áo đen, thêu dấu hiệu sọ người trắng hếu thì biết là bọn Bạch Ma Giáo đến gây sự.
Nhanh như tia chớp, nàng lao tới thạch phòng, nơi Lục Siêu Quang đang hành công, luyện khí.
Nơi đây là căn phòng đá, ăn sâu vào sườn núi vững chắc như thạch động, dù bên ngoài có thiên long đại chấn, bên trong cũng chẳng hề rung chuyển chút nào.
Vào gần khung cửa, nàng đã trông thấy Lục Siêu Quang đang tĩnh tọa, đôi mắt chàng nhắm nghiền, xung quanh chàng có làn khí mỏng, hai sắc trắng hồng bao phủ và chuyển vận luân lưu, khi mờ, khi tỏ.
Biết giai đoạn công luyện của người yêu đã đến cao điểm, nàng không dám làm chàng kinh động. Bởi trong lúc này tinh thần hay thân thể kẻ luyện công bị chấn động là tẩu hỏa nhập ma chết không kịp trối.
Mã Giáng Kiều thận trọng khép cửa thạch phòng, rồi nhẹ bước ra ngoài. Những tiếng kình khí bùng nổ, tiếng người thét la và binh khí chạm nhau dữ dội vọng vào tai nàng thật kinh khủng.
Phóng vút ra tiền sảnh, ánh mắt nàng đã chạm phải mười hai cao thủ Bạch Ma Giáo dàn hàng ngang, bày ra những bộ mặt tàn ác hung tợn.
Nàng biết ngay đó là Thập Nhị Huyền Quan Hộ Pháp của Bạch Ma Giáo, mười hai cao thủ chỉ thua giáo chủ Bạch Ma một bậc.
Chúng sừng sững đứng trên thảm cát vàng, trố mắt nhìn vào, trong khi bọn thuộc hạ đang xung trận tàn sát người của Bát Kỳ Bang. Tiếng thét la buốt óc, sát khí đằng đằng.
-oOo-
Vừa thấy Mã Giáng Kiều xuất hiện. Đệ Nhất Huyền Quan Hộ Pháp đã tru lên như sói rống:
- Nữ bang chủ, ta vâng lệnh Bạch Ma giáo chủ đến rước nàng về giữ ngôi đệ nhất phu nhân.
Chỉ nghe qua những lời sống sượng ấy, Mã Giáng Kiều đã thấy uất khí bốc lên đầu.
Đôi mắt phượng tròn xoe, Mã Giáng Kiều thét vào mặt lão ma đầu như dao chém:
- Lũ ác ma, khôn hồn hãy lui ngay. Nếu cãi lời ta thì bãi cát vàng kia sẽ là mộ địa chôn vùi thân xác bọn ngươi.
Đệ Nhất Huyền Quan Hộ Pháp phát lên một tràng cười lạnh tanh:
- Mã Giáng Kiều, ta khuyên nàng hãy tỏ ra hiểu biết mà chấp nhật lời cầu hôn này.
Bằng không... Tổng đàn Bát Kỳ Bang sẽ biến thành tro bụi, mà thân xác nàng chưa chắc toàn vẹn đâu.
Tám điện chủ Bát Kỳ Bang nghe những lời lỗ mãng của lão ma đầu thì nổi giận nhún mình phóng tới, sẵn sàng tung chưởng vào lũ ác ma đến gây sự.
Nhưng Mã Giáng Kiều đã phẩy tay, ra hiệu cho các điện chủ giữ nguyên vị trí. Nàng nhận thấy lực lượng Bạch Ma đông đảo và hung tàn. Bọn chúng lại đến gây sự đúng lúc Lục Siêu Quang đang hành công, luyện khí, hết sức bất lợi cho nàng.
Cách hay hơn hết là nàng kéo dài thời gian... bởi Lục Siêu Quang đã báo trước với nàng, sau mười ngày công luyện là Chân Dương Nội Khí hoàn toàn viên mãn. Thời hạn mười ngày đã trôi qua, giờ đây chỉ còn khoảng thời khắc cuối cùng. Chỉ cần chờ Lục Siêu Quang đạp cửa thạch phòng bay ra, thì bọn Bạch Ma kia sẽ biến thành tro bụi hết.
Thoáng nhanh ý nghĩ trong đầu, Mã Giáng Kiều chợt đổi thái độ.
Nàng lên tiếng:
- Đệ Nhất Huyền Quan Hộ Pháp, nếu thực sự giáo chủ ngươi muốn cầu hôn với ta, tại sao lại chỉ cho các ngươi tới rước? Câu hỏi của Mã Giáng Kiều thật bất ngờ.
Bọn ma đầu toan dùng lời cầu hôn chọc giận nữ bang chủ để lấy cớ giao tranh. Nào ngờ nàng đặt câu hỏi rất hợp lý, làm bọn chúng phải ú ớ một lúc.
Cuối cùng lão Đệ Nhất Huyền Quan trừng mắt:
- Mã Giáng Kiều, bộ nàng có ý chê Thập Nhị Huyền Quan Hộ Pháp của bản giáo không đủ tư cách đón rước nàng à? Cô gái bật cười khanh khách:
- Việc cầu hôn là quan trọng. Nếu ta nhận lời, ta sẽ là nữ chủ của tất cả các ngươi, lẽ nào ta để các ngươi dẫn về như một ả nô lệ? Lão ma đầu đuối lý, liền gầm lên:
- Vậy nàng muốn gì đây? Mã Giáng Kiều quắc mắt:
- Ngươi không được vô lễ. Hãy rút hết bọn thuộc hạ trâu chó kia về, mời giáo chủ của các ngươi tới nói chuyện với ta.
Đệ Nhất Huyền Quan Hộ Pháp Bạch Ma Giáo thét lên:
- Tiện tì khinh mạn, ngươi phải chết.
Lão phẩy tay một cái, ba tên ma đầu liền bắn vọt ra giữa bãi cát vàng, tựa ba con quỷ.
Bọn này là Tam Khôi Hộ Pháp, những tên đã từng gây ra nhiều vụ huyết án trên giang hồ.
Một lá cờ đen bỗng cắm phập giữa cục tràng...
Hắc Kỳ điện chủ Bát Kỳ Bang và hai đường chủ xông ra:
- Nào, bọn quái ma hãy tiếp chưởng.
Tam Khôi Hộ Pháp Bạch Ma Giáo quét những luồng nhãn quang xanh lè qua các đối thủ.
Phía bên này những cao thủ Bát Kỳ Bang trụ nguyên phương vị, thân mình thấp xuống, toàn bộ thần công triển tập lên song chưởng chờ đợi đối phương xuất động.
Bình bình bình...
- Cho bọn ngươi cùng chết...
Sau tiếng thét tung trời, Tam Khôi Hộ Pháp đẩy về phía đối thủ những chiêu thần tốc, nặng như quả núi.
Hắc Kỳ điện chủ cùng các đường chủ Bát Kỳ Bang cũng dựng song chưởng xô tới những luồng kình khí cuồn cuộn, sức mạnh kinh hồn.
Ầm...
Đùng đùng...
Các luồng sóng chưởng hút nhau ghê khiếp. Những thây người bắn tung, nát bét, máu óc văng đầy bãi cát vàng. Bọn hộ pháp Bạch Ma giáo chỉ lay động thân hình, rồi giữ y phương vị. Còn Hắc Kỳ điện chủ và các đường chủ Bát Kỳ Bang bị văng ra xa mấy trượng, lảo đảo như những con thuyền trên sóng.
Thanh Kỳ và Xích Kỳ điện chủ phất nhanh những lá cờ xanh đỏ, phát hiệu lệnh cho bang chúng tiến lên, không lùi trước bọn ma giáo lộng hành.
Rầm rầm...
Tinh quang chớp lòe, kình phong ào ạt, trận huyết đấu càng lúc càng thêm dữ dội, máu thịt tứ tung, cuộc tàn sát vô cùng man rợ.
Nơi thạch phòng, không khí vẫn im lìm... Lục Siêu Quang chưa luyện xong những chiêu cuối cùng của Chân Dương Nội Khí, Mã Giáng Kiều sao dám kinh động tới chàng.
Cuộc đấu đã đi vào tử đạo...
Không còn chần chờ được nữa.
Bằng mọi giá, Mã Giáng Kiều không thể buông lơi cho bọn quái ma tràn vào gần thạch phòng, nơi Lục Siêu Quang còn đang dở cuộc điều khí luyện công.
Lực lượng các điện chủ và đường chủ Bát Kỳ Bang đã tung ra gần hết mà đạo quân Bạch Ma vẫn xô vào như sóng vỡ bờ...
Thời khắc quyết định đã đến, Mã Giáng Kiều lao vút ra phía trước và thét lanh lảnh:
- Bọn quái ma tanh máu, các ngươi sẽ phải vùi chôn nơi Kim Phụng Ảo này...
Đệ Nhất Huyền Quan Hộ Pháp Bạch Ma Giáo lừng lững vọt mình ra như con hắc hổ đen thui.
Lão bật cười rùng rợn:
- Tốt lắm, con xú nữ, để ta lột trần mi ra bằng một tuyệt chiêu cho mi hết ngang tàng.
Bình bình...
Tinh quang giật lên những tia chớp cùng một chuỗi tiếng nổ choáng óc, chưởng phong quần quật xô vào thân hình Mã Giáng Kiều theo ý đồ bỉ ổi của lão ác ma.
Nhưng song thủ của Mã Giáng Kiều đã bung ra luồng nhiệt khí đỏ rực như con rồng lửa quật thẳng vào đối thủ, sức nóng thiêu đốt ghê hồn...
Đùng đùng... Soẹt soẹt...
-oOo-
Hộ pháp ác ma tung vọt mình lên tránh khỏi luồng sóng chưởng, toàn thân lão mướt mồ hôi.
Nổi trận lôi đình, lão vỗ xuống Độc Ma Trảo, chỉ phong từ mười ngón bổ vào đầu Mã Giáng Kiều tựa sấm sét.
Nguy hiểm kinh hồn.
Nàng thét lên một tiếng, dựng song chưởng đánh bật lên một ngọn long hổ song phi như ánh chớp.
Ầm ầm...
Lão hộ pháp bật lùi cả trượng, còn Mã Giáng Kiều lảo đảo bởi sức dội của luồng áp khí, miệng ói một bụm máu, gương mặt tái xanh.
Lam Kỳ điện chủ từ phía ngoài, cùng các đường chủ phóng vút vào bảo vệ bang chủ.
Bọn ma đầu cũng lao tới, song thủ dựng lên chơm chởm, sẵn sàng bung kình lực.
Nhưng đệ nhất hộ pháp Bạch Ma giáo chợt thét lớn:
- Tất cả dừng tay.
Rồi lão trố mắt, quét ánh tinh quang vào mặt cô gái, tiếng cười của lão tựa quỷ rú rừng khuya:
- Mã bang chủ, nàng có muốn chấm dứt cuộc tàn sát tanh máu này chăng? Ngạc nhiên bởi câu hỏi của lão ma đầu, nhưng Mã Giáng Kiều cũng hiểu lão ta có âm mưu tàn độc nào đây.
Nàng liền nhìn thẳng vào bộ mặt kinh khiếp của lão, rồi hỏi ngược lại:
- Ác ma, ngươi muốn đánh đổi cái gì chăng? Tiếng cười của lão hộ pháp lại bật lên lạnh lẽo:
- Ha ha ha... Khá khen nàng thông minh đấy.
Chợt nghĩ ra một điều, Mã Giáng Kiều chấn động tâm hồn. Nàng lo âu tự hỏi "Không lẽ bọn chúng đã biết?" Lão hộ pháp ma quái đã giải đáp ngay thắc mắc của nàng: Hãy nghe đây, Mã Giáng Kiều, nếu nàng không muốn Bát Kỳ Bang bị xóa sổ giang hồ, thì nàng phải nạp cho bản giáo một người... ngay lập tức.
Đất trời như đảo lộn.
Mã Giáng Kiều thối lui mấy bước, mắt phượng mở to, nhìn trừng trừng vào lão quái ma.
Rõ ràng bọn Bạch Ma Giáo đã biết Hắc Diêm Vương đang luyện công trong Kim Phụng Ảo này, và chàng đang trong tình trạng phải bất động...
Ôi, biết làm sao đây. Một cao thủ đang luyện chân khí theo tâm pháp tuyệt kỳ, nếu để bị chấn động sẽ lãnh cái chết khốc liệt, chẳng toàn thi thể.
Vả lại, dù bị phân thân làm trăm mảnh, nàng cũng chẳng chịu giao nạp người nàng yêu quý, từng là ân nhân của cha con nàng.
Một khắc suy nghĩ đã qua, Mã Giáng Kiều gằn giọng:
- Ta không có ai để giao cho bọn ma đầu các ngươi...
Cặp mắt lão hộ pháp như nẩy lửa.
Lão gằn giọng:
- Nữ bang chủ, ta khen nàng là bậc đệ nhất chung tình. Nhưng liệu nàng có dám lấy mạng sống của mình để bảo vệ tên tiểu xú quỷ ấy không? Mã Giáng Kiều vẫn lạnh lùng:
- Lão quái ma, ta chẳng hiểu lão muốn nói gì cả.
Đệ nhất hộ pháp trợn mắt quát lớn:
- Nếu ngươi quyết giấu tên tiểu xú quỷ Hắc Diêm Vương, ta sẽ phá nát Kim Phụng Ảo này để bắt cho được nó.
Lời đe dọa của lão quái ma làm Mã Giáng Kiều chấn động, và nàng không thể hiểu tại sao bọn chúng biết Lục Siêu Quang đang luyện công ở nơi này? Có kẻ phản bội trong hàng ngũ Bát Kỳ Bang chăng? Trong lúc nàng trầm tư, thì lão hộ pháp lại gầm lên:
- Thế nào, ngươi có chịu nộp Hắc Diêm Vương cho ta chăng? Ầm...
Mã Giáng Kiều đột ngột trả lời bằng một tuyệt chiêu trí mạng quật vào lão quái ma giữa lúc bất ngờ.
Bật tung lên một đường khinh thân vòng cầu, lão hộ pháp vừa kịp tránh luồng nhiệt chưởng. Nhưng ba tên thuộc hạ đứng phía sau lão đều nát bét bởi kình khí của Mã Giáng Kiều.
Gầm lên như hổ đói, lão hộ pháp phóng vút tới, nhưng Mã Giáng Kiều đã tung mình băng qua bãi cát vàng.
Lão hộ pháp lập tức bay vọt theo, miệng thét như sấm:
- Xú nữ, ngươi có chạy đằng trời.
Soẹt soẹt...
Quái ma bật nẩy mình lên, bởi Mã Giáng Kiều sử dụng thế Chương Thủ Sát Thương, chờ lão hộ pháp tiếp cận là chém một đường tuyệt kiếm. Ngực lão quái ma bị tét một đường, máu vọt tung tóe.
Giận như điên, lão hộ pháp kéo song chưởng lên tận đình trung bổ xuống như luồng chớp giật.
Nhưng vừa lúc ấy, Lam Kỳ điện củ Bát Kỳ Bang thấy Mã Giáng Kiều lâm nguy, vội bung ngay hữu chưởng, đẩy kình khí vụt tới như sóng bủa đầu ghềnh.
Bình bình...
Lão hộ pháp bật tung, còn Lam Kỳ điện chủ cũng bay lùi mấy trượng, chúi nhủi vào vách đá.
Ầm...
Mới bật dậy, lão hộ pháp đã bung một tuyệt chiêu. Thương thay, thân xác Lam Kỳ điện chủ đã nát bét.
Mã Giáng Kiều tái mặt bàng hoàng...
Nàng thét lên:
- Bát Kỳ Bang xuất thủ Những điện chủ và đường chủ Bát Kỳ Bang tản ra chung quanh trong trận đấu đã hội tụ theo lệnh bang chủ. Những lá cờ theo tám màu lại điều động. Bang chúng Bát Kỳ Bang liều chết xông vào.
Phập...
Lá cờ đen từ tay lão hộ pháp phóng vào giữa cục tràng, cán cờ rung bần bật, chiếc đầu lâu trắng hếu ghê rợn nổi trên nền đen của lá hiệu kỳ chết chóc.
Tiếng thét của lão hộ pháp rờn rợn:
- Giết, giết hết. Phải tìm cho ra tiểu xú quỷ Hắc Diêm Vương...
Giáo chúng Bạch Ma từ bốn phía tràn vào như ong vỡ tổ, Mã Giáng Kiều chấn động tinh thần. Nàng chẳng sợ cái chết đến với mình. Song nàng sợ bọn quái ma làm kinh động Lục Siêu Quang trong lúc luyện công, chàng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hoặc bùng vỡ huyệt đạo vô phương cứu chữa.
Làn sóng người của bọn ma giáo tràn tới, kình phong ào ào, đao búa tua tủa... chúng đè bẹp Bát Kỳ kiếm thủ và trong chớp mắt đã phá tan đại sảnh...
Như một mũi tên, Mã Giáng Kiều lao vút về phía thạch phòng, liều chết ngăn chặn bọn ác ma tiếp cận nơi hành công luyện khí của Lục Siêu Quang.
Xích Kỳ và Huỳnh Kỳ điện chủ theo sát phía sau bảo vệ bang chủ trước cặp mắt nẩy lửa của lão hộ pháp.
Song chưởng kéo lên đình trung, lão đẩy ra hai luồng kình khí thần tốc ào ào.
Bình bình...
Huỳnh Kỳ và Xích Kỳ điện chủ Bát Kỳ Bang văng ra giữa đấu tràng, bầy nhầy một đống máu thịt.
Ầm...
Đạo chưởng phong tiếp theo quần quật xô luồng kình khí vào lưng Mã Giáng Kiều.
Nàng bị bật tung lên, té sấp trong vũng máu.
Tiếng nàng vẫn kêu lên tha thiết:
- Lục huynh... Lục huynh...
-oOo-
Đánh ngã Mã Giáng Kiều, bọn Bạch Ma Giáo lăn xả vào đâm chém bang chúng Bát Kỳ Bang.
"Rầm" Cánh cửa thạch phòng bật tung.
Một bóng người phóng vút ra như tên bắn.
- Ôi, Hắc Diêm Vương...
Thất kinh, táng đởm, cả đám đông ma đầu khựng lại, trố mắt nhìn, mồm há hốc.
Những tên lớn tiếng la hét đòi giết Hắc Diêm Vương lúc này lại run hơn tất cả...
"Bình Bình" Lục Siêu Quang đẩy luôn hai chiêu Chân Dương Nội Khí chàng mới hoàn tất chu thiên cuối cùng.
Tiếng rú thét chói tai. Từng chiếc đầu rơi long lóc, thi thể be bét, máu thịt tung bay.
Bọn Bạch Ma đột ngột rơi vào vòng kiếp sát chưa từng thấy.
Xuyên qua những luồng máu thịt vung vãi, Lục Siêu Quang lao tới bên người con gái.
Chàng ôm xốc nàng lên:
- Mã Giáng Kiều...
Tiếng kêu đau thương xé ruột.
Lục Siêu Quang đã hiểu, Mã Giám Kiều gục trước thạch phòng để bảo vệ chàng hành công luyện khí... Còn gì đau xót hơn.
Nhẹ đặt nàng xuống, chàng dùng vạt bạch bào thấm máu người yêu, rồi lại ôm ghì nàng vào ngực.
Mã Giáng Kiều bỗng mở hé đôi mắt, làn môi nàng rung động:
- Lục huynh... vĩnh biệt chàng...
Ghì chặt nàng hơn, chàng kêu thét:
- Mã Giáng Kiều... ái muội không thể chết được.
Nhưng người con gái đã thở hắt ra, đôi mắt đẹp nhắm nghiền để đi vào giấc thiên thu miên viễn.
Lục Siêu Quang quét tia nhìn rực lửa về phía bọn ma đầu đang nhốn nháo. Chàng vừa nhẹ buông Mã Giáng Kiều, đứng vụt lên, thì đệ nhất Huyền Quan Hộ Pháp Bạch Ma Giáo cũng vừa lướt tới.
"Bùng..." "Aa a..." Lão ma đầu bị bắn tung lên, tiếng kêu thét kéo dài khủng khiếp, máu tanh phun vọt trong không khí đầy cát bụi.
Thi thể của lão hộ pháp nát bấy giữa đấu tràng.
Chiêu Chân Dương Nội Khí thứ ba thật khủng khiếp.
Bùng... Bình... Bùng... Bình...
Thây cứ rơi, máu nhuộm đỏ cả đấu tràng.
Lục Siêu Quang căm hận ngất trời, nên say máu như con thú dữ.
Năm lần liên tục xoay quanh đấu tràng rộng thênh thang, chàng dừng thần pháp, quét ánh hung quang vào bọn ma đầu còn sống sót. Chúng đang run rẩy hồn phách đã siêu lạc từ lâu.
Đám người mặt tái như những cái xác chưa chôn ấy là ba mươi đường chủ, hương chủ Bạch Ma Giáo còn lại sau cơn thịnh nộ của chàng trai vừa nhìn người yêu lần cuối.
Giọng chàng trầm nặng như treo đá:
- Hừm... Bạch Ma Giáo... ta chỉ để lại một tên sống sót về báo tin với giáo chủ tụi bay thôi.
Chạm phải tia nhìn đỏ rực như cả bầu trời máu thu gọn vào ánh mắt Hắc Diêm Vương, những tên ma đầu tê cứng thân hình, tứ chi rũ liệt. Chúng trố mắt ngó chiếc bảo kíp bằng đồng đen trên tay chàng trai biểu tượng của Thiên Lôi Tàn Lệnh... hiểu ra rằng thời khắc tận số của chúng đã điểm.
Rào... Rào... Rào...
Chỉ còn cách tìm cái sống trong cái chết.
Ba mươi tên ma đầu liều mạng xông tới. Chưởng lực, kình phong ào ào... áp khí xô ập tới Lục Siêu Quang.
Lục Siêu Quang thét lớn. Tả chưởng đẩy ra một luồng khói trắng huyền ảo.
" Ầm..." Tiếng nổ chấn động một vùng, chưởng hình nỡ rộng, úp chụp xuống đối phương như cả bầu trời sấm sét.
"Ôình Bình..." Hai mươi chín tên ma đầu phơi thây giữa đấu tràng, chỉ còn sót lại một tên trong số ba chục như lời Hắc Diêm Vương phán quyết.
Tên ma đầu cuối cùng này đứng sững, mặt trắng như tờ giấy, không còn sức để run nữa.
Lục Siêu Quang thét to:
- Không chạy hả? Còn chờ chết nữa sao? Gã ma đầu như bừng tỉnh, mở bừng mắt, rồi phóng vút đi như bị gió cuốn.
Lúc ấy, đôi mắt Lục Siêu Quang chợt mờ đi vì lệ thảm, chàng cúi mình ôm xác Mã Giáng Kiều... Người con gái hy sinh tánh mạng bởi yêu chàng chân thành tha thiết.
Ai có thể nói người hùng không khóc, khi ân tình chan chứa mênh mông, mà người mình yêu quý đã rời xa vĩnh viễn...
Chàng ngửa mặt nhìn trời, nghiến răng ken két:
- Bạch Ma Giáo, ta thề sẽ giết sạch các ngươi.
Bỗng có giọng âm trầm phía sau:
- Các hạ, xin nén lòng đau, cho bọn tiện nhân được khâm liệm thi hài nữ bang chủ.
Lục Siêu Quang quay nhìn Kim Kỳ điện chủ, người còn sống sót sau cuộc tàn sát của bọn Bạch Ma.
Chàng gật đầu, lặng lẽ đứng lên, trao thi hài Mã Giáng kiều cho lũ thuộc hạ tẩm liệm và cử hành nghi thức tống táng.
Tang lễ thật ảm đạm.
Đứng trước những dãy mộ mới đắp chàng trầm giọng;
- Tại hạ thề xả thân trả mối thù này cho Bát Kỳ Bang.
Rồi nghiêng mình trước mộ Mã Giáng Kiều:
- Hiền muội, lời nguyền của huynh là sẽ đạp bằng tổng đàn Bạch Ma Giáo, moi tim gã giáo chủ tế cáo hương hồn ái muội, xin hãy phù hộ cho huynh.
-oOo-