Lưu Vũ Phi và Tĩnh Huyền nói chuyện suốt bốn giờ đồng hồ, Tĩnh Huyền thấy mình đi ra ngoài cũng đã lâu, nhớ tới thời gian đã hẹn với sư môn, sợ bọn họ không thấy mình thì sẽ lo lắng. Vì vậy Tĩnh Huyền đưa ra đề nghị muốn Lưu Vũ Phi cùng hắn trở về, sư thúc của hắn, Linh Hư đạo trưởng lần này cũng tới Thượng Hải. Lần trước Tĩnh Huyền bọn họ ba người sau khi trở về, liền đem tình huống của Lưu Vũ Phi kể lại cho trưởng bối sư môn nghe, làm cho những vị này có ý muốn được gặp Lưu Vũ Phi. Linh Hư đạo trưởng là một người trong số đó.
Đối với đề nghị này Lưu Vũ Phi không có cách nào cự tuyệt, lại nói hắn cũng muốn đi gặp người của Tam Thanh Giáo, Lưu Vũ Phi vốn muốn cho Tô Thiến đến chỗ Lý Hưởng chơi, sau lại nghĩ, bây giờ Thượng Hải có nhiều người tu chân như vậy, vạn nhất bọn họ tìm tới cửa, Lý Hưởng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ không gặp việc gì, nhưng Tô Thiến lại là người tu chân, ai biết bọn họ có thể ra tay với nàng hay không. Cuối cùng Lưu Vũ Phi quyết định mang theo Tô Thiến, Tĩnh Huyền cũng hoan nghênh mời Tô Thiến cùng đi.
Lưu Vũ Phi tưởng rằng người tu chân như Tĩnh Huyền sẽ không ở lại trong khách sạn, nhưng khi hắn cùng Tĩnh Huyền đi vào một khách sạn bốn sao của Thượng Hải, mới biết rằng mình đã nghĩ sai.
Lưu Vũ Phi và Tô Thiến nhìn nhau cười, bọn họ đều thấy trong mắt cả hai cùng chung một ý nghĩ. Vẻ mặt cả hai đều rơi vào trong mắt Lý Cường, hắn cũng cảm thấy ngại ngùng, nói: “ Tiểu hữu, có phải nghĩ nơi chúng ta ở cảm thấy ngoài ý muốn lắm không?”
Lưu Vũ Phi cố nén cười trả lời: “ Đạo trưởng không nên hiểu lầm, ta cũng không có ý chê cười các ngươi.”
Tĩnh Huyền cũng không có để ý tới ý nghĩ của Lưu Vũ Phi và Tô Thiến, giải thích: “ Kỳ thật nơi này là một đệ tử của thế tục giới giúp chúng ta đặt trước, chúng ta vốn không hề biết, nếu sớm biết hắn giúp chúng ta đặt phòng ở đây, chúng ta nói gì cũng sẽ không đồng ý, dù sao trang phục của chúng ta cùng với người của nơi này thật là quá khác biệt.”
Lưu Vũ Phi cười cười cũng không trả lời. Tĩnh Huyền mang theo Lưu Vũ Phi và Tô Thiến đi tới phòng 6021 rồi gõ gõ cửa.
“ Vào đi, cửa không đóng.” Trong phòng truyền ra một tiếng đàn ông vang vang.
Tĩnh Huyền mang theo hai người vào phòng, chỉ thấy trong phòng có ba người, Tĩnh Trần và Tĩnh Tâm còn có một người chính là Linh Hư đạo trưởng, giờ phút này hắn đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa rồi người lên tiếng chính là Tĩnh Trần. Bọn họ nhìn thấy Tĩnh Huyền đã trở lại, đều đứng dậy hỏi thăm, đồng thời cũng thấy được Lưu Vũ Phi và Tô Thiến đứng sau lưng. Đối với Lưu Vũ Phi họ đều nhận ra, về phần Tô Thiến họ chưa từng gặp mặt, ánh mắt họ liền phát ra ý hỏi. Tĩnh Huyền đi tới bên giường thỉnh an Linh Hư đạo trưởng, Linh Hư cũng không có mở mắt, chỉ hỏi: “ Tĩnh Huyền, hai vị thí chủ đi tới với ngươi có quan hệ gì, tới đây là vì chuyện gì?”
“ Sư thúc, đệ tử xin giới thiệu, hắn chính là Lưu Vũ Phi tiểu hữu mà đệ tử đã nói lần trước, người bên cạnh hắn chính là đạo lữ của hắn.”
Linh Hư đạo trưởng nghe được Lưu Vũ Phi đã tới, lập tức mở mắt. Hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi cũng không để ý, hắn và Tô Thiến lên tiếng chào: “ Linh Hư đạo trưởng, chào ngài.”
Tĩnh Huyền nhìn thấy Lưu Vũ Phi và Tô Thiến đã chào hỏi thật lâu mà Linh Hư vẫn cứ nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi mà không đáp lại, hắn tiến lên nhẹ nhàng hô: “ Sư thúc.”
Linh Hư đạo trưởng đột nhiên kêu lên: “ Tốt ! Tốt ! Tốt! Tiểu thí chủ quả nhiên danh bất hư truyền, một thân tu vi ngay cả lão đạo cũng không thể thấy rõ. Tĩnh Huyền quả nhiên không có gạt ta, ngay cả nữ oa nhi bên người ngươi tu vi cũng đã đạt tới Tích Cốc kỳ.”
Tô Thiến có bao nhiêu tu vi, những người có trình độ cao hơn nàng đều có thể nhìn ra, Lưu Vũ Phi cũng không kỳ quái. Hắn đối với việc Linh Hư đạo trưởng có thể nhìn ra hắn cũng là người tu chân cảm thấy có chút ngạc nhiên. Từ khi mình từ Côn Lôn quay lại, vẫn luôn thu liễm hơi thở, đến bây giờ còn không có người chỉ nhìn hắn là biết ngay hắn là người tu chân, tò mò hỏi: “ Không biết Linh Hư đạo trưởng, từ phương diện nào nhìn ra tu vi của tiểu tử bất phàm?”
“ Việc này chỉ có thể lĩnh hội bằng thần thức, không thể nói ra lời.” Linh Hư đạo trưởng cố tình thần bí trả lời.
Lưu Vũ Phi thấy hắn nói như vậy cũng không hỏi nữa. Lúc này Tĩnh Trần và Tĩnh Tâm cũng đã tiến tới chào hỏi cả hai. Tĩnh Huyền cũng nói cho Linh Hư đạo trưởng nghe mình đã đi đâu, đồng thời hắn cũng nói rõ tin tức từ Ma Tông truyền tới là thật, chủ nhân của linh dược này chính là Lưu Vũ Phi.
Đến lúc này Linh Hư đạo trưởng cũng không còn ngồi yên được nữa, hắn từ trên giường nhảy dựng lên hỏi: “ Thí chủ, Tĩnh Huyền nói thật vậy chăng?”
Lưu Vũ Phi gật đầu, Linh Hư đạo trưởng nghe Lưu Vũ Phi khẳng định xong thì không ngừng vuốt râu đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm: “ Vậy thì nên làm cái gì bây giờ…”
Lưu Vũ Phi nhìn thấy Linh Hư đạo trưởng đi tới đi lui không biết đang làm cái gì, hỏi: “ Linh Hư đạo trưởng, ngươi cứ đi tới đi lui như vậy để làm gì, có vấn đề gì thì cứ nói ra là được.”
“ Tiểu thí chủ, nếu ngươi đã ở chung với Tĩnh Huyền hẳn là bây giờ đã biết có rất nhiều người có chủ ý với linh dược của ngươi, tuy nói tu vi của ngươi cả bần đạo cũng nhìn không rõ, nhưng bọn hắn dù sao cũng nhiều người, ta sợ họ sẽ bất lợi với ngươi đó.”
Lưu Vũ Phi nhìn thấy lão đạo sĩ này chỉ vừa mới biết hắn mà đã thật tình quan tâm hắn, không khỏi cảm kích vạn phần, vẻ mặt sát khí nói: “ Linh Hư đạo trưởng, tiểu tử đa tạ sự quan tâm của ngài, đám tiểu nhân này, tiểu tử còn chưa xem bọn họ vào mắt.”
“ Không được, ta không thể nhìn thấy thí chủ gặp khó khăn mà không giúp, cũng không thể cho bọn họ có hành vi cường đạo như vậy, để ta hướng chưởng môn hồi báo, xin mời chưởng giáo ra mặt, khuyên bảo những môn phái khác không nên có chủ ý với linh dược của ngươi, bây giờ có nhiều người tu chân tới như vậy, cho dù tu vi của ngươi có cao cũng không thể ngăn cản hết nhiều người vây công.”
Lưu Vũ Phi đương nhiên sẽ không đồng ý cho lão làm như vậy, hắn rất rõ ràng, Linh Hư đạo trưởng nếu thật sự làm như vậy, người khác nhất định cho rằng Tam Thanh Giáo chỉ muốn độc chiếm một mình. Hắn đưa tay ngăn cản, nói: “ Linh Hư đạo trưởng, tiểu tử rất cảm tạ sự quan tâm của ngài, ngài làm như vậy chẳng những vô ích, ngược lại càng ảnh hưởng đến thanh danh của Tam Thanh Giáo, bọn họ sẽ nhất trí cho rằng Tam Thanh Giáo muốn độc chiếm mà thôi.”
“ Bọn họ dám..”
Lời của Lưu Vũ Phi còn chưa nói hết thì đã bị Linh Hư đạo trưởng rống giận cắt đứt.
“ Linh Hư đạo trưởng, ngay cả tâm lý muốn cướp đoạt mà bọn họ cũng có, thì còn có chuyện gì mà bọn họ không dám chứ.”
Linh Hư đạo trưởng cũng biết hắn nói có lý, hắn vừa rồi cũng chỉ là nhất thời xúc động, tâm tình biến hóa quá lớn này đối với một tu sĩ đã khổ tu mấy trăm năm rất là bất lợi. Lưu Vũ Phi không muốn làm cho Linh Hư đạo trưởng vì hắn mà bị ảnh hưởng đến tâm cảnh, vì vậy cùng đạo trưởng nói về chuyện tu luyện, mặc dù điều này đối với hắn không có gì tác dụng, nhưng đối với những người đang có mặt thì thu hoạch không nhỏ. Linh Hư đạo trưởng cũng có được nhiều chỗ tốt từ chuyện này, lĩnh ngộ những chỗ trước kia không hiểu được, khiến cho tu vi của lão chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi mà tăng lên rất nhiều.
Linh Hư đạo trưởng cùng Lưu Vũ Phi nói chuyện càng lâu thì càng kinh ngạc với tu vi của hắn. Bây giờ lão mới hiểu vừa rồi Lưu Vũ Phi nói hắn không xem mấy người tu chân này vào mắt, cũng không phải là một câu nói bừa, mà là có được thực lực này.
Lưu Vũ Phi dựa vào tu vi thì có được tâm cảnh không thua tiên nhân, đối với sự ngộ đạo nhận thức xa hơn mọi người. Một lần nói chuyện, Linh Hư đạo trưởng và những người kia đều có tu vi vượt lên một tầng cao mới. Linh Hư đạo trưởng cuối cùng cảm thán: “ Cùng người nói một đêm, còn hơn mười năm cực khổ.”
Đợi cho đến khi Lưu Vũ Phi cáo từ thì thành phố cũng đã lên đèn. Tĩnh Huyền đưa Lưu Vũ Phi xuống dưới lầu thì cũng đã nhìn thấy mấy người tu chân. Bọn họ nhìn thấy Tĩnh Huyền đều gật đầu chào hỏi, hiển nhiên đều nhận ra Tĩnh Huyền. Lưu Vũ Phi cảm thụ một ít hơi thở của bọn họ, tất cả đều là Nguyên Anh kỳ, trong lòng thầm nghĩ: “ Xem ra những cao thủ chính thức còn chưa có lại đây, những người này chỉ đến đây để tìm hiểu tin tức mà thôi.”
Lưu Vũ Phi cáo biệt Tĩnh Huyền, mang theo Tô Thiến chậm rãi đi dạo. Tô Thiến quấn quýt trong lòng hắn, hưởng thụ ôn tình khó có được. Trong lòng Tô Thiến đang nghĩ có nên giải thích một chút với hắn chuyện của Triệu Nhược Băng hay không, Tô Thiến quyết định sẽ giúp Triệu Nhược Băng một lần, nhẹ giọng nói: “ Ca, anh có từng nghĩ lại chuyện Băng tỷ..”
“ Ân, Thiến nhi, sao lại nói thế, Băng nhi có cuộc sống của nàng, chúng ta bây giờ cùng nàng đã ở hai thế giới, nhớ tới nàng làm gì.”
“ Không đâu! Ca, anh không biết từ khi anh và Băng tỷ tách ra, nàng vẫn luôn hối hận, nàng muốn nói xin lỗi với anh nhưng lại không dám gặp mặt anh, ca anh không biết, Băng tỷ nàng thật sự là biết sai rồi, em cũng đã nhìn thấy nàng khóc âm thầm vài lần, ca, anh tha thứ cho Băng tỷ một lần đi nhé?”
“ Thiến nhi, ta cũng không có trách Băng nhi, chỉ là ta cảm giác được Băng nhi không tiện ở chung với chúng ta thôi, tương lai nàng sẽ có bạn trai, em không phải không biết thân phận của ta, được rồi Thiến nhi, chuyện của Băng nhi tạm thời chúng ta không nên nhắc tới nữa được không, hết thảy nên thuận theo tự nhiên đi.”
Không mà! Ca, anh tha thứ cho Băng tỷ có được hay không, em xin anh đó.”
“ Được! Được! Ta tha thứ nàng ấy được chưa nào, Thiến nhi, lần sau không được như vậy nữa.” Lưu Vũ Phi chịu không được ma công của Tô Thiến, không thể không đáp ứng.
Nhìn thấy Lưu Vũ Phi chịu thỏa hiệp, Tô Thiến cao hứng hô to: “ Ca! Vạn tuế!” Bị Tô Thiến nháo nhác một trận như vậy Lưu Vũ Phi cũng không có tâm tình đi dạo nữa, hắn chỉ đành kéo Tô Thiến đi trở về.
Ngày hôm sau, Lưu Vũ Phi đả tọa tỉnh lại, thần thức lại lướt chung quanh công ty một vòng. Hắn phát hiện bên ngoài tụ tập nhiều người tu chân, những người này bây giờ còn đang ẩn giấu từ một nơi bí mật gần đó. Bây giờ đang là ban ngày, người trong công ty cũng đã bắt đầu đến làm việc. Lưu Vũ Phi cũng biết người tu chân ở bên ngoài sẽ không dám lộ ra dấu tích của mình trước mặt dân chúng. Làm cho hắn lo lắng chính là gia đình Lý Hưởng, vạn nhất họ rơi vào trong tay mấy người có mưu đồ, không để ý đến chuyện gia đình Lý Hưởng chỉ là người bình thường mà cứ ra tay thì không hay. Lưu Vũ Phi đối với những con ruồi phiền phức bên ngoài này thật muốn ra tay tiêu diệt sạch bọn họ, miễn cho việc xảy ra sự uy hiếp đối với gia đình Lý Hưởng.
Lại nói bên khu sản xuất, nơi đó có trận pháp thủ hộ, Lưu Vũ Phi tin tưởng trước mắt với thực lực của tu chân giới, cho dù có người mạnh nhất đi tới cũng vô dụng. Bây giờ làm hắn phiền não là làm sao mới đuổi được đám người tu chân này mới tốt. Ba đại gia tộc từ khi bị hắn phong ấn tu vi, bọn họ cũng không dám nhắc lại chuyện linh dược nữa, cũng không dám có tâm tư trả thù. Bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi dễ dàng phong ấn mười mấy cao thủ có tu vi vượt qua Phân Thần kỳ, đối với thực lực của hắn càng cảm thấy rét lạnh. Sau đó tỉnh táo suy nghĩ lại, tất cả đều biết Lưu Vũ Phi đã hạ thủ lưu tình đối với họ. Nếu không bằng vào thực lực của hắn cho dù đem tất cả họ tiêu diệt cho tan thành mây khói cũng là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Hôm nay thuộc hạ dưới tay họ hồi báo, các phái của tu chân giới đều đã đến Thượng Hải, ẩn ước là những người này cũng có chủ ý đối với công ty Tây Vũ. Đông Phương Anh suy nghĩ một chút rõ ràng những chuyện này có thể là do Huyết Ma giở trò quỷ, Huyết Ma không dám tìm Lưu Vũ Phi báo thù, đã đem chuyện công ty Tây Vũ có linh dược lộ ra ngoài, như vậy có thể lợi dụng người khác báo thù Lưu Vũ Phi. Đông Phương Anh bọn họ đối với việc của mình đã có vết xe đổ, nên bọn họ cũng âm thầm lo lắng cho các môn phái này, Lưu Vũ Phi vốn không phải là một người dễ chọc vào. Ba đại gia tộc nói như thế nào cũng là cùng trong tu chân giới, không đành lòng chứng kiến đám người tu chân này, chỉ vì nhất thời có lòng tham, tạo thành hậu quả không thể bù đắp nổi. Hơn nữa sang năm chính là trăm năm chi ước, coi như ba đại gia tộc đã bị phế đi. Bọn họ cũng không muốn cho càng nhiều tu sĩ bị tổn thương trên tay Lưu Vũ Phi, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến trăm năm chi ước của sang năm.
Đông Phương Anh đang muốn nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt này của tu chân giới. Cuối cùng quyết định do Đông Phương Anh đại biểu cho ba đại gia tộc phát ra thiệp mời, mời các phái đang có mặt tại Thượng Hải đến Đông Phương tập đoàn. Tất cả tụ lại, sẽ hướng bọn họ nói ra sợ lợi hại trong đó. Mỗi môn phái trong tu chân giới đều có phương pháp truyền tấn của mình, nhưng Đông Phương Anh cũng theo thứ tự tìm được các môn phái. Tinh Nguyệt Cung, Tam Thanh Giáo, Côn Lôn Phái và Hỏa Vân Tông trong năm đại phái chỉ có mỗi Hỏa Vân Tông không có câu trả lời thuyết phục.
Buổi chiều, trong tòa lầu lớn của Đông Phương tập đoàn, có các dạng ngươi tu chân đi tới. Ba đại gia tộc tách ra cũng chỉ là môn phái trung đẳng, nhưng khi liên hợp lại, nhân số cũng không ít hơn Côn Luân đại phái. Bởi vậy ba đại gia tộc phát ra thiệp mời thì các môn các phái đều cũng cho họ chút mặt mũi, tăng, ni, đạo, tục đều đến cả. Người của mấy đại phái đều tự bắt chuyện với nhau, còn những người đã quen biết trước thì cũng tụ cùng một chỗ thấp giọng trò chuyện. Câu chuyện bọn họ nói đều là chuyện linh dược và mục đích ba đại gia tộc đưa ra thiệp mời bọn họ đến.
Linh Hư đạo trưởng mang theo Tĩnh Huyền bọn họ và người của Tinh Nguyệt Cung ngồi chung một chỗ. Lần này Tinh Nguyệt Cung phái người đến Thượng Hải chính là đại đệ tử đời thứ hai tên là Hồng Thắng, đã có tu vi Phân Thần trung kỳ. Hắn và Linh Hư đạo trưởng quen biết đã lâu, hơn trăm năm trước còn từng sóng vai chiến đấu, giao tình quả thật không tệ. Hắn nhìn thấy Linh Hư đạo trưởng, đương nhiên sẽ nhiệt tình hàn huyên. Hai người vốn là bạn cũ, Linh Hư đạo trưởng hỏi: “ Hồng đạo hữu, lần này chỉ có một mình ngươi tới hay sao?”
“ Đúng vậy! Cung chủ chúng ta cũng không tin tưởng tin tức do Ma Tông truyền tới cho nên chỉ phái một mình ta lại đây xem, đạo trưởng, ngươi đối với chuyện lần này có ý kiến gì không?”
“ A a, bây giờ nói chuyện này thì còn có điểm không rõ, chờ người của ba gia tộc làm gì đã, có tính toán gì không hãy nói, nghe nói lần này bọn họ có tới phân nửa cao thủ của ba nhà cùng tới, có thể thấy được bọn họ đối với việc này rất là xem trọng.”
Linh Hư đạo trưởng cũng không biết người của ba gia tộc đều bị Lưu Vũ Phi phong ấn tu vi, trước mắt không khác người thường chút nào. Trong lời nói của Linh Hư đạo trưởng có vấn đề, Hồng Thắng sao không nhìn ra. Đối với việc Linh Hư đạo trưởng cố tình làm ra vẻ thần bí, hắn có chút mất hứng, nói như thế nào hắn và Linh Hư cũng đã có mấy trăm năm giao tình, hắn tức giận nói: “ Đạo sĩ thúi ngươi, chẳng lẽ cách làm người của lão Hồng ta ngươi còn chưa biết hay sao, nói chuyện mà chỉ nói có một nửa, ngươi không phải cố tình làm cho người ta khó chịu hay sao.”
“ Hồng đạo hữu, ngươi khoan hãy giận đã, lão đạo không phải là không tin ngươi, lão đạo chính là không muốn ngươi bị kéo xuống nước, thật sự! Lần này chuyện ở Thượng Hải là chuyện không hay, trước mắt những người đến Thượng Hải ta xem toàn bộ đều ở chỗ này, Hồng đạo hữu có biết chuyện này nếu làm không tốt sẽ diễn biến thành một nguy cơ lớn hay không?”
Nghe Linh Hư nói như vậy, Hồng Thắng càng thêm tò mò vừa định hỏi rõ ràng thì lúc này tộc trưởng của ba đại gia tộc đã đến, bọn họ liền đi lên đài chủ tịch. Đông Phương Anh bọn họ vừa xuất hiện thì bên dưới liền yên tĩnh lại. Đông Phương Anh tuyên bố một chuyện làm cho tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm: “ Xin mời mọi người hãy đi trở về, đừng có nuôi ý niệm tham linh dược trong đầu nữa.” Lời này vừa nói ra thì bên dưới đã nổi lên một trận ồn ào.
Bọn họ đối với đề nghị của Đông Phương Anh cảm thấy thật ngoài ý muốn. Có người cho rằng ba đại gia tộc muốn độc chiếm, mọi người đều dùng một loại ánh mắt áp bức nhìn ba vị tộc trưởng, Tam Thanh Giáo, Tinh Nguyệt Cung đều có đại biểu đồng ý đề nghị của ba đại gia tộc. Còn Côn Lôn, Hỏa Vân Tông hai phái chỉ trầm mặc không đáp, còn Phi Thiên Tông vốn không có người đến. Còn các tiểu phái khác đều yêu cầu Đông Phương Anh giải thích lý do, có người còn trách Đông Phương Anh làm như vậy có phải là muốn độc chiếm hay không. Hồng Thắng mặc dù đồng ý với đề nghị của Đông Phương Anh nhưng cũng chỉ do Linh Hư ở một bên tác động. Linh Hư đạo trưởng nghe lời Đông Phương Anh vừa nói ra, hắn liền bảo Hồng Thắng đồng ý ngay. Hắn đến bây giờ cũng cảm thấy mơ hồ, nhưng vì lòng tín nhiệm với Linh Hư nên cũng lên tiếng đồng ý.
Nhìn phản ứng của mọi người dưới đài Đông Phương Anh cũng đã có tính trước, còn đối với việc Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung đồng ý đề nghị của hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đông Phương Anh nhìn thấy người của phái Côn Lôn và Hỏa Vân Tông vẫn trầm mặc thì biết hai phái này cũng không có đồng ý. Bây giờ sở dĩ không nói ra thì vì danh dự của môn phái mình, miễn sau này có người nói là Côn Lôn Phái và Hỏa Vân Tông mà cũng tham lam linh dược đã tuyệt tích này. Đông Phương Anh nhìn mọi người dưới đài, không khỏi nhớ lại lúc đầu chuyện của mình, cùng với những người này cùng một loại ý nghĩ. Đông Phương Anh cũng không thấy quái dị, người tu chân nào không hy vọng tu vi của mình sẽ tăng cao hơn . Đông Phương Anh thấy họ cứ ồn ào mãi, nói: “ Các vị đạo hữu, ba nhà chúng ta làm vậy cũng không phải là muốn độc chiếm, nói vậy tất cả đều cũng đã biết, công ty Tây Vũ có được cực phẩm linh dược mà chúng ta mơ ước, tất cả ai cũng muốn có, dựa vào cái gì mà người của thế tục giới có thể sử dụng loại linh dược này, ngược lại tu chân giới chúng ta lại không có, hôm nay tới bước này, chúng ta cũng không sợ dọa người nữa.”
“ Đông Phương Anh tộc trưởng, ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì, tất cả chúng ta đều có việc bận bên mình, ngươi mau nhanh nói ra, chúng ta nghe xong còn phải đi ngay.” Phía dưới có một người tu chân nóng lòng thấy Đông Phương Anh nói thật lâu mà cũng không nói ra đáp án của bọn họ, bèn kêu lên.
Đông Phương Anh cũng không để ý người vừa cắt lời hắn, nếu trước kia hắn cũng không dễ nói chuyện như vậy. Có thể do tu vi hoàn toàn biến mất, cũng có thể hắn thật sự có chút thay đổi, tóm lại tính tình bây giờ tốt hơn rất nhiều, ngay cả tính tình nóng nảy như Tư Mã Thiên Hữu mà cũng không có ý kiến. Đông Phương Anh bất đắc dĩ cười cười, nói: “ Vị đạo hữu này, xin ngươi hãy kiên nhẫn một chút.” Dừng một chút, hắn nói: “ Lão phu điều tra qua, về chuyện thế tục giới có loại linh dược này là do Ma Tông truyền tin tức ra, tất cả đối với việc công ty Tây Vũ có linh dược hay không sẽ còn có nghi vấn, lão phu có thể nói cho mọi người nghe chuyện này là thật, kỳ thật chuyện họ có linh dược thì chúng ta ba nhà là người đầu tiên biết được, hơn nữa đã từng đi qua công ty Tây Vũ lại đánh nhau với người của họ.”
Đông Phương Anh mới nói tới đây, thì người phía dưới đã ồn ào đến ngất trời, còn có tâm tư nào nghe câu nói phía sau của Đông Phương Anh. Họ nghe Đông Phương Anh chứng thật tin tức do Ma Tông truyền ra, hơn nữa ba đại gia tộc đã đi qua công ty Tây Vũ, trong tâm lý đã cho rằng người của ba gia tộc đã sớm có không ít chỗ tốt, nếu không cũng không đưa ra đề nghị kêu bọn họ rời khỏi Thượng Hải, không nên có chủ ý xấu với công ty Tây Vũ. Vì vậy họ không ngồi yên được nữa, linh dược này tại tu chân giới cũng đã tuyệt tích, nếu mình có thể tìm được một chút, luyện thành đơn hoàn, thì hiệu quả khẳng định phi phàm. Trong lòng thầm nghĩ mau nhanh đi đến công ty Tây Vũ xem thử rồi nhanh chóng hồi báo về sư môn. Một ít người đã muốn đứng dậy rời đi, Đông Phương Anh nhìn thấy bộ dáng vội vã của họ thì thấy không còn chút phong phạm nào của một người tu chân. Lại nhớ tới lúc đầu bản thân mình cũng có tâm tình như vậy, trong tâm lý không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chứng kiến mọi người dưới đài đều như thế, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy than thở, ngày cả những người tu chân mà cũng mang lòng tham lam, như vậy không phải là do tâm ma đang hoành hành hay sao.
Đông Phương Anh nhìn thấy những người tu chân này ngay cả lời hắn nói còn chưa kịp nghe xong thì đã vội vã muốn rời đi. Hắn biết một phen khổ tâm của mình xem như bị phế đi, giờ phút này cho dù hắn có muốn nói hết thì bọn họ cũng không nghe lọt được, Đông Phương Anh và Âu Dương Côn, Tư Mã Thiên Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, tuyên bố lần tụ hội này chấm dứt. Cuối cùng bọn họ cảnh cáo mấy người tu chân này ngàn vạn lần không nên tham lam linh dược của người khác, nếu không sẽ có tai ương mất mạng. Lúc này những người nọ làm gì còn nghe lọt vào tai, bọn họ chỉ bực ba người Đông Phương Anh không sớm để cho bọn họ rời đi, mỗi người đều giả vờ đáp ứng ngoài miệng để được rời khỏi thật nhanh.
Hồng thắng và Linh Hư đạo trưởng đang muốn cáo từ trở về thì Đông Phương Anh gọi bọn họ lại, mời họ chờ thêm một lát. Hồng Thắng vốn nôn nóng muốn biết đáp án của Linh Hư đạo trưởng, hắn vừa định cự tuyệt Đông Phương Anh thì Linh Hư đạo trưởng đã nhanh chóng đáp ứng. Hồng Thắng bất đắc dĩ đành lưu lại, trong lòng mắng Linh Hư đạo trưởng vô số lần là tên đạo sĩ đáng chết.
Đông Phương Anh mấy người đợi khi tất cả đều đi hết mới đi đến bên cạnh Linh Hư đạo trưởng, Hồng Thắng hỏi: “ Đông Phương tộc trưởng, ngươi muốn mời chúng ta lưu lại có chuyện gì không?”
“ Kỳ thật cũng không có gì, lão phu chỉ là tò mò về quyết định vừa rồi của hai vị, muốn nghe hai vị có cao kiến gì không?”
“ Vừa rồi nếu không có Linh Hư đạo trưởng thì ta đã suy nghĩ câu nói của ngươi, còn trong đó có cái gì thì ngươi cứ hỏi Linh Hư đạo trưởng đi.”
Hồng Thắng vì không biết nguyên nhân trong đó nên hắn đem vấn đề đẩy qua Linh Hư đạo trưởng. Linh Hư cũng không chấp nhất thái độ của Hồng Thắng, thản nhiên nói: “ Đông Phương tộc trưởng, bần đạo còn muốn hỏi, vừa rồi những lời của ngươi là thật sao? Các ngươi và Tây Vũ công ty có đánh nhau qua sao?”
Câu hỏi này làm Đông Phương Anh không khỏi một trận cười khổ, hắn không biết có nên nói rõ ràng với Linh Hư đạo trưởng hay không. Nhìn Âu Dương Côn và Tư Mã Thiên Hữu một thoáng, bọn họ bèn dùng ánh mắt ra dấu cho hắn làm chủ. Đông Phương Anh suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định nói thật với Linh Hư đạo trưởng: “ Đạo trưởng, bây giờ bộ ngươi không có phát giác ra chúng ta cùng người bình thường không có gì khác biệt hay sao?”
Nghe Đông Phương Anh nói như vậy, Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng lúc này mới chăm chú đánh giá mọi người của ba đại gia tộc đang ở đây. Cả hai càng xem càng kinh hãi, trong ánh mắt họ lộ ra vẻ kinh hãi thật sự, ánh mắt không tin, muốn hỏi cái gì cũng hỏi không ra. Nhìn vẻ mặt bọn họ Đông Phương Anh cũng rõ ràng, Linh Hư và Hồng Thắng đã nhìn ra tình huống bây giờ của bọn họ. Với thực lực mấy người này của ba đại gia tộc, Hồng Thắng và Linh Hư đều biết rất rõ ràng. Tu vi của mấy người này kém cỏi nhất cũng đã đạt tới Phân Thần sơ kỳ, nhưng hôm nay nhìn họ không khác gì người thường. Linh Hư nhìn bộ dáng của họ, so với lời nói mới rồi của Đông Phương Anh, có chút rõ ràng nguyên do trong đó. Trong lòng đối với thực lực của Lưu Vũ Phi càng thấy hoảng sợ.
Hồng Thắng vẫn không hay biết, hắn đối với chuyện tu vi của mười mấy người ba đại gia tộc bị phế bỏ trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đây là tu vi gì chứ, dĩ nhiên có thể đem hơn một nửa cao thủ của ba đại gia tộc toàn bộ hủy đi.
Đông Phương Anh cười khổ nói: “ Hai vị bây giờ đã biết tại sao rồi chứ.”
“ Đông Phương tộc trưởng, các ngươi vì sao lại như vậy, người kia là ai? Tại sao lại ác độc đem tất cả tu vi của các người phế đi, ngươi nói cho chúng ta biết, ta và Linh Hư đạo trưởng nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo.”
“ Hồng đạo hữu, ý tốt của ngươi lão phu tâm lĩnh, việc này chỉ có thể trách chúng ta mà thôi, nếu chúng ta không tham lam, vậy thì tất cả chuyện này sẽ không phát sinh, nếu muốn oán hận chỉ trách chúng ta trong lòng không kiên định, lại nói tu vi của chúng ta cũng không có bị phế, hôm nay chỉ bị phong ấn mà thôi.” Đông Phương Anh nghe Hồng Thắng nói vậy bèn lắc đầu cự tuyệt.
Lời nói của Đông Phương Anh làm cho Hồng Thắng người đã sống hơn một ngàn tuổi hiểu được, nghe ra được ý tứ của Đông Phương Anh. Hắn từ lời nói của Đông Phương Anh, nghĩ tới chuyện hắn vừa nói khi nãy, Hồng Thắng chợt nhảy dựng lên, ấp úng nói: “ Đông Phương tộc trưởng…ngươi ý nói tu vi của tất cả các ngươi đều là do công ty Tây Vũ…” Nhìn thấy mấy người Đông Phương Anh gật đầu, câu sau của Hồng Thắng cũng không thể nói ra miệng nữa, chỉ là tự nhủ: “ Thực lực của công ty Tây Vũ này thật sự là quá đáng sợ, quá kinh khủng rồi, sao trước kia chưa từng nghe nói qua danh hào của bọn họ.”
Hồng Thắng nhìn Linh Hư đạo trưởng không có một chút ngạc nhiên nào, trong lòng vừa động: “ Chẳng lẽ lão đạo sĩ này biết rõ tình huống của công ty Tây Vũ, nếu không sao lại an ổn như thế.”
Hồng Thắng cao giọng nói: “ Tên đạo sĩ thúi ngươi thật hay, nguyên lai ngươi đã quen biết người của công ty Tây Vũ, ngươi mau nhanh nói cho chúng ta biết một chút, công ty Tây Vũ rốt cuộc lại là chuyện gì chứ?”
Đông Phương Anh nghe Hồng Thắng nói cũng có chút kinh hãi, công ty Tây Vũ sao lại có giao tình với Tam Thanh Giáo, vậy sao trước kia không có nghe nói qua, vì vậy người của ba gia tộc đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Linh Hư đạo trưởng.
Linh Hư đạo trưởng thản nhiên nói: “ Chủ nhân của công ty Tây Vũ quả nhiên bần đạo có quen biết, bất quá ta chỉ mới quen hắn ngày hôm qua, chính thức quen hắn mới là Tĩnh Huyền bọn họ a.”
“ Các vị tiền bối, tình huống của vị tiểu hữu kia ta cũng đã có nói qua với sư thúc lão nhân gia, có vấn đề gì các ngươi cứ hỏi sư thúc là được.” Tĩnh Huyền nhìn thấy ánh mắt áp bức của Hồng Thắng và người của ba gia tộc, liền hoảng sợ đem Linh Hư đạo trưởng đẩy ra.
Hồng Thắng tức giận nói: “ Tên đạo sĩ thúi ngươi, sao trước kia ta chưa từng nhìn thấy ngươi là một tên mẹ kiếp kia chứ, nhanh lên nói cho ta rõ chuyện của công ty Tây Vũ.”
Linh Hư đạo trưởng đem những chuyện mình biết kể qua một lượt, Đông Phương Anh cũng đem những chuyện xảy ra nói một lượt, Hồng Thắng nghe xong thở dài nói: “ Bây giờ làm sao mới tốt, nếu Lưu Vũ Phi này thật sự đã nói với ngươi như vậy, đến lúc đó mở rộng sát giới thì sợ rằng không có ai có khả năng ngăn cản được hắn, ai, lão đạo sĩ ta bây giờ rõ ràng vì sao ngươi lại muốn ta đồng ý lời đề nghị của Đông Phương tộc trưởng rồi.”
Đông Phương Anh đối với việc này tràn đầy cảm thụ, lần trước vận khí bọn họ cũng tốt, còn không sẽ như mấy người của Ma Tông tan thành mây khói. Đông Phương Anh nói: “ Đúng vậy! Chúng ta có thể bảo trụ tính mạng là đã đại hạnh, nói thật với các ngươi, các ngươi không có nhìn thấy bộ dáng lúc hắn ra tay, đến bây giờ nhớ lại lão phu cũng vô cùng sợ hãi, lão phu hoài nghi ngày hôm đó hắn còn chưa biểu hiện hết thực lực, đối với thực lực của hắn ta chỉ dùng câu thâm không lường được mà đánh giá..”
“ Lão đạo, ngươi không phải cùng Lưu Vũ Phi có quen biết hay sao, ngươi hãy giúp người của ba gia tộc đến gặp Lưu Vũ Phi xin hắn nương tay đi, nếu trăm năm chi ước sang năm không có ba gia tộc đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi đó.” Hồng Thắng không biết là lo lắng chuyện ước định sang năm hay là đồng tình chuyện của ba gia tộc, liền mở miệng nhờ Linh Hư đạo trưởng hỗ trợ.
Việc này Linh Hư đạo trưởng không nắm chắc, tội của ba gia tộc thật sự là đáng tội, Lưu Vũ Phi đối với bọn họ cũng đã rất khoan dung rồi. Hơn nữa giao tình giữa lão và Lưu Vũ Phi cũng không sâu, tuy nói quan hệ của hắn và Tĩnh Huyền bọn họ cũng không tệ, nhưng không có nghĩa là chuyện gì hắn cũng đều đáp ứng.
Hồng Thắng nhìn thấy Linh Hư suy nghĩ thật lâu cũng không có trả lời, vì vậy đẩy lão một chút. Tĩnh Huyền nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của sư thúc, nói: “ Hồng tiền bối, việc này chúng ta thật sự khó giúp được, chúng ta chỉ mới gặp qua hắn có hai lần, mặc dù quan hệ của chúng ta đối với hắn không tệ, nhưng vãn bối biết hắn đã làm ra quyết định như vậy, quyết không dễ dàng sửa đổi, xin tiền bối tha thứ cho.”
Hồng Thắng lúc này mới hừ một tiếng, cũng không trả lời.
“ Hồng đạo hữu, Linh Hư đạo trưởng, ta xem chuyện trước mắt hiện giờ chúng ta cần giải quyết chính là những người tham lam linh dược của công ty Tây Vũ, ba nhà chúng ta bây giờ cũng đã như thế này, lão phu thật sự là không muốn nhìn bi kịch như vậy lại diễn ra, sợ rằng cũng chỉ là như thế.”
Đông Phương Anh nhìn thấy bọn họ vì chuyện của mình mà không vui, liền vội vàng thay đổi chuyện khác nói. Mấy người liền thảo luận cùng nhau, đến cuối cùng bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp tốt gì. Linh Hư thở dài nói: “ Chẳng lẽ trong tu chân giới không có ai có khả năng ngăn cản sự phân tranh này hay sao, chẳng lẽ họ đều đã quên hết rồi hay sao, làm một người tu chân, bọn họ dĩ nhiên lại có lòng tham lam, đây không phải là chuyện đại bi ai của tu chân giới chúng ta hay sao!” Nghe câu nói cảm khái của Linh Hư người của ba gia tộc đều cúi đầu xuống.
Hồng Thắng tiếp lời: “ Đúng vậy, bây giờ ngay cả Côn Lôn, Hỏa Vân Tông, Phi Thiên Tông đại phái như vậy mà cũng cuốn vào, nếu muốn ngăn cản sợ rằng rất xa vời, trừ phi….Bọn Họ xuất hiện, nếu không ta xem việc này coi như không biện pháp.”
“ Bọn Họ..được rồi tại sao chúng ta không tìm bọn họ đi ra, ta nhớ kỹ lúc đầu khi bọn họ rời đi thì từng lưu lại một phương thức liên lạc, nhưng cần phải có năm đại phái chúng ta liên hợp mới có thể khởi động truyền tấn khí kia.” Linh Hư nghe Hồng Thắng nói, mới nhớ tới chuyện này. Rất nhanh hắn lại trầm xuống, bởi vì hắn biết chuyện này Côn Lôn, Hỏa Vân Tông và Phi Thiên Tông nhất định sẽ không đồng ý, bọn họ bây giờ chỉ nghĩ đến việc có được linh dược mà thôi.
Ba đại gia tộc sớm đối với việc này có lòng vô lực, bọn họ nguyên muốn tập trung các đại môn phái để khuyên bọn họ bỏ đi tâm tư tham lam này, kết quả đã hoàn toàn vô dụng. Mấy người bọn họ nói chuyện một hồi, Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng cũng cáo từ đi về. Mà Hồng Thắng còn phải trở về Tinh Nguyệt Cung, báo cáo với cung chủ về việc này, hy vọng cung chủ có thể can thiệp vào việc này một chút, miễn cho đến lúc đó không còn cách nào thu thập, hắn chào Linh Hư rồi cũng rời đi.
Linh Hư đạo trưởng cũng mang theo Tĩnh Huyền bọn họ rời đi Thượng Hải, trở về Tam Thanh Giáo. Trước khi đi còn cố ý đến thăm Lưu Vũ Phi để chào từ biệt, đối với việc của ba đại gia tộc bọn họ cũng không nhắc qua.
Lưu Vũ Phi đi gặp Linh Hư đạo trưởng, để lại Tô Thiến ở lại công ty một mình. Tô Thiến nhàn rỗi, nàng chạy đi tìm Lý Hưởng tìm việc để làm, điều này làm cho Lý Hưởng có chút khó xử. Tô Thiến là bạn gái của Lưu Vũ Phi, nàng lại không ở lại chỗ này lâu dài, hơn nữa hắn cũng không biết Tô Thiến có chuyên môn gì. Tô Thiến nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của Lý Hưởng nên biết yêu cầu vừa rồi của mình có chút đường đột, nàng bây giờ chỉ là muốn tìm việc để làm giết thời gian mà thôi. Tô Thiến suy nghĩ một chút nói: “ Lý đại ca, anh không cần suy nghĩ nhiều đâu, tôi không có ý gì khác, bây giờ chỉ là vì nhàm chán nên muốn tìm việc gì đó để làm, còn những gì khác tôi giúp không được, tính toán tư liệu thì tôi còn có thể làm được một chút.” Nghe Tô Thiến nói như vậy, Lý Hưởng thở dài một hơi, nếu Tô Thiến chỉ là muốn giết thời gian thì việc này không khó.
Lý Hưởng suy nghĩ một chút nói: “ Đã như vậy, tôi cũng không khách khí, nơi này tôi có một phần tư liệu muốn đem đến khu sản xuất, vốn là Lưu Lôi bọn họ đem đi, bên kia cô cũng rõ ràng, Vũ Phi bố trí trận pháp bên ngoài, ngoại trừ Lưu Lôi bọn họ thì không ai có thể tự do ra vào, không biết Tô tiểu thư có thể đi vào…”
“ Đương nhiên có thể, cách ra vào trận pháp đại ca đã truyền cho tôi, Lý đại ca đừng gọi tôi là Tô tiểu thư, như vậy có vẻ quá khách khí, sau này anh cứ gọi tên tôi, hoặc là tiểu muội cũng được.”
“ Nga, tôi đã biết, sau này tôi gọi tên cô đi, đây là tư liệu cần đem đi.” Lý Hưởng nói xong thì rút ra xấp tài liệu trên bàn, Tô Thiến cầm lấy, chào Lý Hưởng rồi đi ra ngoài. Lý Hưởng gọi một chiếc xe của công ty đưa Tô Thiến đi, khoảng nửa giờ sau, Tô Thiến đã tới nơi sản xuất, nàng xuống xe đi vào Mê Tiên trận. Ước chừng mười phút sau, Tô Thiến từ bên trong đi ra, trở về tổng công ty. Tô Thiến không hề hay biết, nàng ra vào như vậy đã rơi vào trong mắt của người có chủ tâm.
Chu Lực, Đặng Phương lần trước bị Lưu Vũ Phi phong ấn tu vi, sau đó trở về Phi Thiên Tông, cầu viện với sư môn bọn họ, hy vọng trưởng bối sư môn có thể giúp họ giải trừ phong ấn. Nhưng những người của Phi Thiên Tông đã dùng hết phương pháp nhưng không sao giải trừ được phong ấn trên người cả hai. Tạ Đông đã nhìn thấy qua thủ pháp cao thâm khó lường của Lưu Vũ Phi, hắn hạ quyết tâm phải vượt qua Lưu Vũ Phi. Từ ngày đó hắn tu luyện cũng khắc khổ rất nhiều, điều này làm cho sư phụ hắn rất hài lòng.
Lần này hắn đi theo sư phụ cùng tới Thượng Hải. Phi Thiên Tông bọn họ lần này đi tới sáu người, là sư phụ của Tạ Đông Quan Hải Thiên, cùng với bốn sư thúc của hắn. Tạ Đông chỉ là đệ tử nhập môn thấp nhất của Phi Thiên Tông, lần này có thể cùng sư phụ hắn đến Thượng Hải là vì sư phụ hắn rất yêu thương hắn. Cho dù là mấy sư huynh đệ của Quan Hải Thiên cũng chỉ mới là tứ đại đệ tử của Phi Thiên Tông, tu vi cũng chỉ mới tới Nguyên Anh kỳ. Hôm nay bọn họ cũng nhận được thiệp mời của ba gia tộc, nhưng bọn họ cho rằng ba gia tộc cũng chỉ nói về chuyện của linh dược, không đi cũng như nhau.
Bọn họ vì muốn hiểu rõ về công ty Tây Vũ, vừa tới Thượng Hải liền bắt đầu điều tra mọi chuyện về công ty Tây Vũ. Sau khi điều tra xong, bọn họ chắc chắn linh dược được đặt trong phòng sản xuất. Vì vậy từ xế chiều bọn họ vẫn chờ đợi ở chỗ này, định đợi trời tối thì đi vào tìm hiểu. Đúng lúc Tô Thiến đi tới liền bị Tạ Đông nhận ra. Tạ Đông vừa nhìn thấy Tô Thiến thì giật mình, sư phụ hắn nhìn thấy liền hỏi: “ Đông nhi, cô gái kia là ai, ngươi biết cô ta sao?”
“ Đúng vậy! Sư phu, cô gái này cho dù hóa thành tro đệ tử cũng sẽ không quên, người đã phong ấn hai sư đệ chính là đi chung với nàng, bởi vậy đệ tử nhìn thấy nàng mới kinh hãi như vậy.”
Quan Hải Thiên nói: “ Vậy nàng tới nơi này làm gì, ta xem nàng ra vào dễ dàng như vậy thì hiển nhiên là người của công ty Tây Vũ, nếu không sao họ không ngăn cản nàng.”
“ Điều này đệ tử biết, lần này sư phụ đến có phải muốn lên Bắc Kinh tìm người kia?”
“ Việc này không vội, nếu ngươi nói chính là người nọ cùng cô gái này ở chung, nói vậy hắn cũng đến Thượng Hải rồi, chúng ta sẽ đụng mặt với hắn không chừng.”
Quan Hải Thiên và Tạ Đông nói chuyện một hồi rồi ẩn vào, kiên nhẫn đợi trời tối.
Lưu Vũ Phi tiễn xong Linh Hư bọn họ, vì ngày hôm sau Tô Thiến lại đi học, buổi tối nay hắn muốn đưa Tô Thiến về Bắc Kinh. Đêm đó hắn đưa nàng trở lại Bắc Kinh, hắn vốn còn lo lắng cho bên Thượng Hải, muốn lập tức đi trở về nhưng Tô Thiến không cho, bảo hắn đợi Triệu Nhược Băng lại nói chuyện. Triệu Nhược Băng nhận được điện thoại của Tô Thiến, cả người cao hứng như sắp nổi điên. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, nói với Trầm Linh một tiếng rồi liền đi nhanh. Trầm Linh thấy nàng gấp gáp như vậy thì không khỏi lắc đầu, nàng cũng không nói gì thêm.
Triệu Nhược Băng dùng thời gian ngắn nhất chạy tới biệt thự, ở bên ngoài nàng dùng sức hít sâu một hơi, đối với việc lập tức có thể gặp Lưu Vũ Phi nàng thật sự là có chút khẩn trương. Nàng vừa đứng ngay cửa thì: “ Băng nhi, ngươi còn muốn đứng ở cửa bao lâu, có phải không muốn gặp ta hay không?”
Lưu Vũ Phi đã biết Triệu Nhược Băng đứng sững ở cửa mà không đi vào, nên hiểu được nàng đang ngại ngùng, mới mở miệng nói trước. Triệu Nhược Băng nghe được khẩu khí của hắn chẳng khác gì ngày trước, vốn tâm trạng đang căng thẳng cũng buông xuống ngay.
Nàng đẩy cửa đi vào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, trong lòng nàng không khỏi nhói đau, nước mắt không tự chủ được tuôn ra. Không biết là nước mắt ủy khuất, hay là cao hứng, tóm lại tâm tình nàng bây giờ rất phức tạp. Tô Thiến đi lên phòng mình, nhường không gian phía dưới cho hai người. Nhìn thấy nước mắt của Triệu Nhược Băng không ngừng tuôn ra, Lưu Vũ Phi cũng cảm thấy tay chân lúng túng. Bằng năng lực thần nhân của hắn, đối với nước mắt của con gái cũng không hề chống cự lại được. Hắn tiến lên không ngừng lau đi nước mắt cho nàng, không biết nàng cố ý hay là vô ý, liền ôm lấy cổ hắn. Trong lòng hắn nàng càng khóc lớn, hình như muốn đem tất cả ủy khuất suốt một tháng khóc ra hết. Cứ như vậy hắn càng đau đầu, hắn cảm thấy lẽ ra người chịu ủy khuất là hắn mới đúng. Vô duyên vô cớ bị nàng mắng cho, bây giờ thì ngược lại, mình còn phải an ủi nàng.
Nàng khóc cả buổi trời, mới nhớ mình còn chưa xin lỗi hắn, nhìn thấy trước ngực áo hắn đã ướt đẫm, mặt nàng đỏ lên, ngại ngùng lau đi nước mắt của mình, ra vẻ đáng thương nói: “ Ca, xin lỗi, Băng nhi ngày đó hiểu lầm ca, Băng nhi bây giờ thành tâm hướng ca xin lỗi, xin ca hãy tha thứ cho muội muội này, Băng nhi cam đoan sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Lưu Vũ Phi nhìn thấy nàng rốt cuộc đã nín khóc, liền thở ra một hơi. Hắn nhìn thấy quần áo của mình do Thất Thải Thần Giáp biến hóa thành đều đã bị nước mắt của nàng làm ướt một khoảng lớn, trong lòng hắn thầm nghĩ: “ Sau này nói thế nào cũng không để cho con gái khóc trong ngực mình mới được.”Hắn cũng không để ý đến lời xin lỗi của nàng, chỉ an ủi: “ Băng nhi, ca không có ý thật sự trách muội, nói ra ta cũng có sai, muội cũng đừng ở trong lòng nữa, sau này muội muốn tới ở thì cũng được, ca sẽ không cản muội đâu.”
Triệu Nhược Băng nghe xong lời này thì trong lòng cảm thấy vui sướng, cuống quýt gật đầu. Lưu Vũ Phi nhìn thấy thời gian cũng đã không còn sớm nữa, , hắn còn nhớ đến chuyện bên Thượng Hải liền kêu lên: “ Thiến nhi.”
Trên lầu truyền đến thanh âm của Tô Thiến, Triệu Nhược Băng nhớ tới vừa rồi mình còn chưa đi gặp Tô Thiến, nàng biết lần này Lưu Vũ Phi chịu tha thứ cho nàng là nhờ Tô Thiến giúp đỡ. Nàng nhìn thấy Tô Thiến đi xuống lầu, vội vàng kéo tay Tô Thiến, không ngừng nói: “ Cảm ơn”
“ Băng tỷ, muội không có làm gì cho tỷ, tất cả đều chỉ là ý của ca thôi.”
“ Được rồi Thiến nhi, Băng nhi có gì sau này hãy nói, ca bây giờ về Thượng Hải, nếu rảnh thì vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ tu luyện đi, còn nữa hai người ở lại Bắc Kinh cần phải cẩn thận một chút, bất kể đi đâu cũng phải đưa theo Phi Tuyết các nàng.” Hắn sợ hai nàng nói chuyện thì sẽ mất thời gian, lên tiếng cắt đứt lời cả hai.
Triệu Nhược Băng nghĩ không ra hắn vừa tới liền rời khỏi, không khỏi nói ngay: “ Ca, ca đi đâu vậy, sao vừa về lại đi ngay.”
“ Ta đi Thượng Hải, nơi đó còn có việc chờ ta xử lý, về phần là chuyện gì muội cứ hỏi Thiến nhi là được, nàng biết hết tất cả.” Nói xong thì hắn đã biến mất trước mặt hai nàng.
Ngày thứ hai Lưu Vũ Phi vừa đi, Triệu Nhược Băng đi về nhà Trầm Linh, thu xếp đồ đạc của mình lại để quay về biệt thự.
Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng vẻ mặt tươi cười, biết nàng bây giờ cùng Lưu Vũ Phi đã hoá giải được những khúc mắc cá nhân. Trầm Linh tự mình cũng cảm thấy cao hứng, nói đùa: “Băng Nhi, sắp cùng tình lang hội ngộ cùng một chỗ, có phải rất nóng lòng rồi không?”
Trầm Linh cố ý nhấn mạnh chữ “cùng một chỗ”, Triệu Nhược Băng mặc dù biết Trầm Linh cố ý trêu chọc nàng, nhưng nhất thời mặt cũng đỏ bừng, đứng lên nói: “Tỷ tỷ, ngay cả ngươi cũng muốn trêu chọc ta.”
“Ta sao lại không hiểu được ý tứ của muội chứ. Được rồi Băng Nhi, Lưu Vũ Phi ngày hôm qua không phải về Bắc Kinh sao? Hắn bây giờ đang ở đâu?” Trầm Linh thấy nàng ngại ngùng liền đổi sang chuyện khác hỏi.
“Ca ngày hôm qua vừa quay lại, rồi lại lập tức đi Thượng Hải.”
“Lưu Vũ Phi ở Thượng Hải? Băng Nhi, hắn đi Thượng Hải làm gì? Ngươi nói cho ta biết được không?”
“ Tỷ tỷ, không phải Băng Nhi muốn giấu giếm ngươi, mà đó là ca đã phân phó qua, bất luận là ai cũng không được tiết lộ.”
Trầm Linh mấy hôm nay đã từng nghe Long Ba nói, Thượng Hải xuất hiện nhiều người không rõ lai lịch, bọn họ rất có khả năng là những người tu chân. Bởi vậy nàng đoán Lưu Vũ Phi ở Thượng Hải chắc có liên quan đến việc này.
Nàng cũng biết Lưu Vũ Phi vạn phần thần bí, Triệu Nhược Băng nếu không nói, nhất định có lý của nàng. Trầm Linh cũng không muốn gây khó dễ cho Triệu Nhược Băng .
Lưu Vũ Phi trở về Thượng Hải ngay đêm đó. Các môn phái cũng đều phái người tìm hiểu qua cơ sở sản xuất, bất quá bọn họ vận khí cũng không được tốt cho lắm, tất cả những người được phái đi đều không biết bên ngoài đã được bố trí một đại hình trận pháp.
Huyết Ma trong khi tung tin cũng cố tình giấu giếm việc Công ty Tây Vũ ở bên ngoài có bố trí đại hình trận pháp. Hắn muốn cho Lưu Vũ Phi cùng các đại môn phái khi đó mâu thuẫn, để cho bọn Ma tông ở giữa làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ trong một buổi tối, Lưu Lôi từ trong Mê Tiên trận đã tóm được hơn mười người. Bên ngoài, tất cả các tu sĩ đều bị trận pháp vô danh này chặn lại, bọn họ chỉ thấy một số người tiến vào rừng cây rồi lập tức ngã xuống mà khiếp sợ không biết tình huống diễn ra như thế nào, lập tức đình chỉ việc đột nhập. Mỗi người trong số đó đều bị uy bức bởi một cảm giác sợ hãi.
Nhóm tu sĩ, tất cả đều lui lại, bọn họ đều hướng sư môn mình mà cầu viện.
Côn Lôn phái, Phi Thiên Tông, Hoả Vân Tông, tam đại phái đều đã có người lâm vào Mê tiên trận. Chỉ là bọn họ vì chút danh tiếng của sư môn mà đương tràng cũng không dám lên tiếng. Người của Phi Thiên Tông tạm thời quay lại cứ địa. Quan Hải Thiên tại phòng nghỉ biết được tình hình như vậy, phẫn nộ mắng Công ty Tây Vũ hèn hạ, vô sỉ, chỉ biết sử dụng trận pháp ám toán người khác.
Lưu Vũ Phi ngay sau đó tra ra được tung tích của những người đột nhập, kể cả Côn Lôn, Phi Thiên Tông, Hoả Vân, Ngũ Hành, Thái Sơn, Nga Mi; thậm chí ngay cả Phật tông Tịnh Quang đại sư cũng nằm trong số đó.
Đối với người tu chân, Lưu Vũ Phi thực sự cũng cảm thấy xử lý rất khó khăn. Hắn không thể xử sự giống như lần trước, dùng kế “giết gà doạ khỉ” được, hoặc là lại phong ấn tu vi. Lưu Vũ Phi còn không đủ nhẫn tâm để tưởng tượng ra cuộc sống hàng ngày của họ từ lúc bị phong ấn đến thời hạn được giải trừ sẽ như thế nào.
Cuối cùng Lưu Vũ Phi quyết định cầm cố những người này, sau đó hắn hướng đến Tĩnh Huyền phát ra một đạo ngọc phù. Lưu Vũ Phi hy vọng Tam Thanh Giáo ra mặt thương lượng mang tất cả những người này trở về.
Tĩnh Huyền nhìn tin tức của Lưu Vũ Phi truyền đến trên ngọc phù, không khỏi cười khổ trong lòng. Chỉ trong một buổi tối mà Lưu Vũ Phi đã bắt giữ hơn mười người, trong đó riêng người tu chân giới tam đại môn phái đã chiếm tới ba phần. Tĩnh Huyền biết việc này thật sự rất khó khăn, nếu không cẩn thận thì hậu quả không thể lường trước được. Tĩnh Huyền cầm đạo ngọc phù, đưa cho sư phụ hắn là Linh Quang đạo trưởng xem.
Linh Quang đạo trưởng xem xong lại đưa cho Tam Thanh trưởng giáo là Ngộ Thanh Đạo Trưởng. Ngộ Thanh Đạo Trưởng nhìn nội dung trên ngọc phù, thở dài nói:
”Linh Quang, ngươi cho rằng việc này nên làm như thế nào mới thoả đáng đây. Lưu Vũ Phi tiểu bằng hữu này đề nghị Tam Thanh chúng ta ra mặt mang những người đó đi, đây quả thật là rất nể mặt chúng ta rồi.”
Linh Quang cung kính trả lời:
“Sư tôn, bần đạo cho rằng, hay là chúng ta Tam Thanh liên hiệp với Tinh Nguyệt cung phát ra một đạo thiệp, yêu cầu các môn phái trước mắt gọi các đệ tử đang làm nhiệm vụ tại Thượng Hải hồi môn, sau đó thông tri để cho họ tự mình đem nốt mấy người bị Lưu Vũ Phi bắt được quay trở về.”
“ Tốt lắm Linh Quang, đề nghị lần trước lúc Tĩnh Huyền quay lại cũng đã đề cập qua, vi sư đã từng khuyên bảo qua các đại môn phái, nhưng không thu được hiệu quả. Chỉ có một số ít môn phái còn nghe khuyên bảo, lần này đều có người rơi vào tay Lưu Vũ Phi, vi sư xem, sợ rằng họ lợi dụng việc này…” Ngộ Thanh nói xong thở dài một hơi, hiển nhiên việc này đối với những môn phái đó là một sự thất vọng tột cùng.
Linh Quang hỏi:“ Vậy theo ý sư tôn, chúng ta có nên phái người tới Thượng Hải để tiếp nhận số người bị Lưu Vũ Phi bắt đi? Đệ tử sợ rằng cho dù có được thả ra, họ vẫn không từ bỏ ý định, đến lúc đó sẽ làm cho Lưu Vũ Phi tiểu hữu động sát ý vậy thì.. …”
“Đây cũng là một nan đề làm vi sư đau đầu đây. Nếu những người này đều đồng loạt nói như vậy, sợ rằng Lưu Vũ Phi sẽ hiểu nhầm Tam Thanh chúng ta.” Ngộ Thanh bất đắc dĩ nói. Cuối cùng, Ngộ Thanh quyết định đem việc này cùng với mấy vị trưởng lão thương lượng.
Lưu Vũ Phi phát ra đạo ngọc phù đến nay cũng đã được ba ngày, Tam Thanh còn chưa phái người nào đến đây, trên ngọc phù chỉ nói là vài ngày nữa sẽ có người đến.
Mấy ngày nay lại có không ít người tu chân không tin sự huyền bí mà xông vào Mê tiên trận, kết quả không cần nói làm gì. Nhìn dưới tầng hầm càng ngày càng nhiều người bị bắt, Lưu Vũ Phi trong lòng rất rầu rĩ. Cứ như vậy chắc chắn sẽ gây họa mà thôi. Hắn bên này rầu rĩ mà bên ngoài các môn phái cũng đứng ngồi không yên. Bọn họ bây giờ nhiệm vụ không đơn giản chỉ là tiên dược nữa, mà còn phải nghĩ cách cứu đồng bọn ra. Trong ba ngày qua, các đại môn phái liên tiếp cử rất nhiều đệ tử đến Thượng Hải, cấp bậc của họ cũng không phải bình thường. Theo những người đến ngày càng nhiều, hào khí xung quanh công ty Tây Vũ cũng ngày càng khẩn trương.
Qua tin tức truyền về, Phi Thiên tông biết được môn phái mình có ba người rơi vào tay công ty Tây Vũ, lập tức bốn gã Đại Thừa Kỳ và năm tên Phân thần kỳ cao thủ đã được phái đến đây.
Phi Thiên Tông phái đi nhiều cao thủ như vậy, bản thân là môn phái Tu Chân Giới, thực lực cực mạnh, so với Côn Lôn cũng không hề yếu thế nên tin tức lan đi rất nhanh. Côn Lôn phái cũng không hổ là đại môn phái thực lực cực mạnh tại Tu Chân Giới, bọn họ cũng phái tới mười tên Phân Thần kỳ và người có tu vi Đại Thừa kỳ. Các môn phái khác cũng liên tiếp tăng cường lực lượng của mình.
Nhất thời, thực lực của các đại phái tại Thượng Hải tăng đột biến. Theo tin tức liên tục truyền đến, Lưu Vũ Phi không khỏi âu lo vì tình hình càng ngày càng phức tạp. Hắn bây giờ chỉ lo những người này nếu không vượt qua được trận pháp, có khi nào chuyển hướng để mắt đến người nhà Lý Hưởng?
Vòng vây quanh công ty Tây Vũ hiện nay những người đạt tu vi Nguyên Anh kỳ đều đã rời đi. Mặc dù nhân số giảm đi gần một nửa, nhưng thực lực so với mấy ngày trước lại cường đại hơn nhiều.
Ngày đầu tiên, tất cả những môn phái có đệ tử rơi vào tay công ty Tây Vũ đều cùng nhau thống nhất, liên hợp định công phá trận. Bất quá Mê tiên trận uy lực siêu viễn hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng; cường công, đột kích tất cả đều không được.
Có một số người đến trước đã bị giáo huấn nên những người đến sau có thực lực đều cường đại hơn nhiều so với toán trước nhưng bọn họ cũng chỉ dám tiến sát Mê tiên trận, không dám bước vào nửa bước. Những đệ tử hạch tâm của các đại môn phái tại đây số lượng đã lên tới một phần ba, hơn trăm người tu vi đều đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Dĩ nhiên không ai trong số đó có khả năng phá giải trận pháp trước mắt, mặt mũi mọi người ai nấy đều không chút sáng sủa.
Đang lúc các đại phái chưa có biện pháp, không biết người của môn phái nào đã đưa ra đề nghị, bắt Lý Hưởng hoặc người nhà để bức bách người bên trong khai thông trận pháp. Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trầm mặc không ai nói một lời nào. Cả nhà Lý Hưởng đều là người bình thường, việc bắt giữ họ cũng không ai muốn nghĩ đến. Việc đó là đạo nghĩa, không ai cho phép, nhất là nếu việc này truyền ra ngoài. Mấy người có tinh thần chính nghĩa tại đó đã bắt đầu lên tiếng phản đối, nhưng người đưa ra chủ ý lại giải thích: “ Đây chỉ là tạm thời khống chế người nhà của hắn, ta cũng không hề gây thương tổn cho họ. Đợi đến khi đồng môn chúng ta được cứu lại thả bọn họ ra là được.”
Những người này vì việc giải cứu môn nhân đã không để ý đến cấm kỵ của tu chân giới, đi đối phó với người bình thường. Cuối cùng mọi người cũng thương nghị, giơ tay biểu quyết. Chỉ có tám người phản đối, còn lại hơn mười người tất cả đều đồng ý với đề xuất đó. Tám người này thở dài một hơi, bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Hơn mười người còn lại bắt đầu bàn bạc làm thế nào mới có thể bắt được Lý Hưởng hoặc người nhà của hắn. Lại là nhân vật vừa nêu ra chủ ý đưa ra ý tưởng, hắn kể ra hết thảy mọi việc có liên quan đến Lý Hưởng một nhà ba người, vợ con như thế nào, con học trường nào, mấy giờ đi học. Thậm chí có ba người đang âm thầm bảo vệ cho nhà Lý Hưởng, hắn cũng điều tra được, đồng thời khẳng định tu vi ba người bảo vệ đó chỉ đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Những người nghe được trong bụng đều như gióng trống mở cờ, lòng càng khẳng định công ty Tây Vũ thực lực cũng rất bình thường, chỉ dựa vào trận pháp cổ quái này mà thôi.