Dịch: Vohansat.
Biên: Thần nam.
Biên dịch: Cutundohoi.
Hiệu đính: Soujiro_Seita.
Converter: Huyen2207.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Diệp Quân Mi tươi cười vui vẻ… gần đây do trong nhà sung túc hơn, cơm canh được cải thiện, nên lúc thiếu nữ trải qua nhiều khổ sở nay đã dần thoát khỏi ảnh hưởng trước kia, trông nảy nở hẳn ra, dáng vẻ cũng thay đổi hẳn, có thể hình dung là "mặt mày xán lạn".
Chỉ là lúc này, Diệp Quân Sinh tuy nhìn nàng nhưng căn bản không chú ý đến điều ấy, mà là phát hiện trên đỉnh đầu của nàng, chợt thoáng hiện một đoàn linh quang to bằng nắm tay.
Ánh sáng ấy màu đỏ, cũng không quá sậm màu mà là đỏ thường, ngưng tụ thành một đoàn hình cầu lơ lửng cách đầu ba tấc, cực kỳ bắt mắt.
Diệp Quân Sinh còn tưởng là mình hoa mắt, vội vàng chớp mắt, nhưng linh quang trên đầu em gái mình vẫn cứ ở đó, không hề có vẻ gì sẽ biến mất.
“Ủa?”
Diệp Quân Mi thấy ca ca nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng là lúc nấu cơm mặt bị dính tro than, vội lấy tay lau chùi nhưng cũng không thấy có gì lạ, bèn hỏi: “Ca ca, có chuyện gì thế ạ?”
“À…”
Diệp Quân Sinh như vừa tỉnh mộng, cười dấu diếm: “Không có gì đâu, ăn cơm thôi.” Trong lòng rung động, lại không gì sánh được.
Ăn qua loa cho xong bữa, để chứng thực suy đoán của mình, hắn tìm cớ ra đường dạo phố.
“Ủa?”
Ra phố ngắm nhìn người qua lại, nhưng mắt không hề thấy gì lạ.
Hắn trầm tư một lát, bèn bình tĩnh trở lại, nhắm mắt thả lỏng, trong óc có năm đạo kiếm ý sôi nổi bơi lượn. Quả nhiên, vừa mở mắt ra liền thấy mỗi người qua lại, trên đầu đều có linh quang lơ lửng, chỉ là kích thước lớn nhỏ khác nhau, và tuy rằng cơ bản đều là màu đỏ, nhưng có chút đậm nhạt khác biệt.
Có cái to chừng nắm tay con nít, màu đỏ rất nhạt, trông có vẻ tan rã không hề ngưng tụ, nhìn người thì ra là một ông lão sáu mươi gần đất xa trời.
Lại có đoàn linh quang sáng rỡ ước chừng to bằng nắm tay người lớn, màu sắc rất đều, đỏ tươi như lửa mà chủ nhân của nó thì là một gã trai tráng vạm vỡ…
Từng đóa linh quang lần lượt hiện ra, trông có vẻ kỳ lạ mà tráng lệ, giống như cả thế gian này, chỉ trong chớp mắt liền phát sinh biến hóa diệu kỳ, có một cảm giác như đất trời đảo lộn.
“Người có ngũ khổng thất khiếu nên trên đầu có linh quang thể hiện khí tức, nhưng người thường không tự biết được mà chỉ thuật sĩ có thể nhìn thấy…”
Không hề tự chủ, hắn đột nhiên nghĩ đến câu này. Lời này vốn là khi chép kinh thư ở Độ Vân tự, hắn vô tình nhìn thấy trên tờ bút ký kia.
Trên tờ bút ký kia, còn trình bày lý luận là: “Người thường vốn phát ra ánh sáng của năm loại khí, gồm có huyết khí, văn khí, sát khí, quan khí, phú quý khí. Huyết khí là gốc rễ con người, thân khỏe thì khí mạnh, thân yếu thì khí yếu; văn khí, bụng có thi thư khí như hoa, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Người có văn khí đại thành, văn chương rực rỡ, có thể viết nên những bài văn chương như gấm như ngọc, quỷ thần đều sợ. Sát khí do hung tàn bạo ngược mà sinh. Quan khí là khi bước vào quan trường, trở thành người bề trên, tự nhiên có quan khí quanh người. Phú quý khí do cuộc sống vàng son no đủ có thể dưỡng ra…”
Những câu trình bày giải thích trên, Diệp Quan Sinh đã nhớ nằm lòng, chỉ là mãi không thể chứng minh được, không sao biết được đúng sai, đến tận hôm nay hắn đột nhiên như mở linh khiếu, liền có thể nhìn thấy linh quang khí tức trên đầu người khác.
Chẳng lẽ là hắn đã bước vào hàng ngũ thuật sĩ?
Liên quan đến Vĩnh Tự Bát Kiếm, Diệp Quân Sinh đã sớm nhận ra nó không phải tầm thường, rất có khả năng là một môn thần thông, như hôm nay có thể phát huy ra năm đạo kiếm ý đột phá ngưỡng cửa, có thể nhìn thấy linh quang huyết khí là minh chứng không thể chối cãi.
Chỉ là, môn thần thông này so với bản bút ký kia, dường như có nhiều chỗ khác biệt.
Ví dụ như thuật sĩ tu luyện, đều phải từng bước một, đầu tiên khai khiếu phóng âm thần ra, sau đó lại rèn luyện âm thần, giúp nó lớn mạnh, rồi ngưng tụ Pháp Tướng, khi đó mới có thể sử dụng thần thông, nhưng nhìn lại mình, đến khiếu còn chưa mở đây.
“Hắc, thế gian vốn có rất nhiều thần thông, làm sao có thể quơ đũa cả nắm? Mà những thứ bút ký kia viết, rõ ràng rất đơn sơ, chỉ có thể tính là lý luận nhập môn, tuyệt đối không phải là khuôn vàng thước ngọc. Huống chi Vĩnh Tự Bát Kiếm là do Hồ Tiên truyền thừa cho, đương nhiên không thể xem như bình thường được.”
Diệp Quân Sinh vốn chẳng phải ngu ngốc, thoáng chốc đã hiểu hết những nghi hoặc trong lòng, chỉ tiếc là mãi không liên hệ được với vị Hồ Tiên truyền cho kiếm ý kia, nếu không nhất định sẽ hỏi thăm được rõ ràng.
“Người đời phát ra ánh sáng của năm loại khí, hiện giờ vẫn chỉ nhìn thấy huyết khí, chắc phải đi quan sát thêm vài người nhìn các loại linh quang khí tức khác xem xem thế nào.”
Có được một loại kỹ năng mới, Diệp Quân Sinh mừng rỡ không thôi, hăm hở muốn dùng. Vô tình nhìn thấy gà vịt đi ngang, hắn chăm chú quan sát, trên đầu của chúng không ngờ cũng có xuất hiện huyết khí, chỉ là rất yếu ớt nhỏ bé, tầm củ lạc đổ lại mà thôi.
Hắc, hóa ra loài vật cũng có thể nhìn thấy đặc điểm khác… Cứ vậy mà suy, xem quỷ xem yêu không biết thế nào?
Lại ngửa mặt nhìn trời, thấy khoảng trời rộng phía trên Bành Thành đều có tầng tầng huyết quang bao trùm, sức sống bừng bừng, ngẫm ra cũng do dân cư đông đúc mới sinh ra được, nếu như ra chốn ngoại thành hoang vắng làm sao có được.
Ở chốn đông người, huyết khí nồng đậm, nối liền thành một mảnh, như tạo thành một trận pháp.
Đi được vài bước hắn đột nhiên bị một phen nhức đầu hoa mắt, kiếm ý trong đầu kêu ong ong một trận, muốn quan sát thêm, nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
“Thì ra là kiếm ý phát ra sẽ làm hao tổn tinh thần, nên không thể kéo dài được.”
Diệp Quân Sinh hiểu ra bèn bình tâm trở lại, hắn liền quay trở về nhà, thời gian còn dài còn có nhiều cơ hội thử nghiệm.
Sau khi về nhà, hắn liền đánh một giấc thật say, đợi đến khi tỉnh lại quả nhiên là tinh thần lại phấn chấn, chợt nảy ý hay bèn vào phòng em gái lấy một cái gương đồng ra soi, để xem xem linh quang khí tức của mình như thế nào…
Là một đoàn ánh sáng đỏ so với nắm tay người lớn thì có nhỏ hơn đôi chút, màu sắc lại rất tươi sáng, nhìn vào giống như có một ngọn lửa đỏ đang cháy rực trên đầu, cho thấy sức sống tràn đầy.
Bỗng nhiên, hắn chợt liếc mắt nhìn thấy ở giữa chùm sáng đỏ ấy lại có một quầng sáng nhỏ xuất hiện, trông như một cầu vồng nhỏ bé rất là rõ ràng.
Nó là?
Nó là văn khí ư?
Diệp Quân Sinh thoáng chốc liền ngẫm ra.
Tia văn khí này trông rất nhỏ, chỉ cỡ chừng sợi tóc. Chỉ không biết là, nó xuất hiện do anh chàng thư sinh mọt sách mình có tài văn chương, hay là do vô tình đoạt được giải nhất hội thơ Đạo An hoặc giả do cả hai cũng nên, sau này mình phải thường xuyên chú ý mới được.
Vì ngăn chặn tinh thần bị hao tổn quá mức, hắn bèn nhanh chóng để gương xuống, thu liễm kiếm ý, bình tĩnh ngồi xuống suy tư.
Bấm tay tính toán, hắn về nhà ở Bành Thành cũng đã hai ngày. Trong hai ngày này, kể cũng có người nghe tin mà tới nhà xin gặp, nhưng đều bị Diệp Quân Sinh lấy cớ "phải tập trung ôn lại bài vở, chuẩn bị kỳ thi Đồng tử’ mà từ chối không gặp, càng không nhận lời mời tham gia các loại yến tiệc vẽ vời.
Kể từ đó trong mắt kẻ khác, Diệp Quân Sinh liền có dòng chữ "không biết điều" dán trên trán.
Giải nhất hội thơ Đạo An, xem như một loại thanh danh, mà nếu muốn mở rộng thanh danh này thêm nữa, ắt phải biết nắm thời cơ ra sức nâng lên, phải a dua săn đón mới có thể duy trì. Mà Diệp Quân Sinh vốn là trốn tránh hơn mười hôm mới về, giờ về lại không nể mặt ai, người ngoài tự nhiên thấy căm tức, có người sẽ nghĩ: “Tên mọt sách này biết làm thơ nhưng chẳng biết làm người.” Lại có những kẻ lòng dạ đểu cáng, liền cảm thấy hắn chỉ là hạng người danh hão lừa đời, sợ bị xấu mặt nên mới không dám đi giao lưu làm quen…
Về phần dân chúng bình thường ở Bành Thành, có rất nhiều người còn chẳng biết chữ càng khỏi phải nói đến việc thưởng thức văn thơ câu cú. Trong mắt bọn họ, bất kể giải nhất giải bét gì của các hội thi thơ đều không so được với cái công danh tú tài, cho nên sự náo nhiệt của văn đàn đối với bọn họ, thật sự quá lạ lùng mới mẻ, cũng không cần nói đến sức ảnh hưởng.
Diệp Quân Sinh không muốn chen chân vào nhóm văn nhân nhã sĩ ấy, cả ngày dạo núi xem sông, chơi bời trăng gió, khóc xuân buồn thu, rền rĩ đau khổ. Có thời gian rảnh, không bằng cố tu luyện thêm Vĩnh Tự Bát Kiếm có hơn không. Đương nhiên, ôn bài cũng là một việc hắn không thể bỏ qua, vì đến tháng hai đầu xuân, kỳ thi Đồng Tử sẽ bắt đầu, không thể sơ sẩy.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Vohansat.
Biên: Thần nam.
Biên dịch: Cutundohoi.
Hiệu đính: Soujiro_Seita.
Converter: Huyen2207.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Nha huyện Bành Thành, gia đình huyện lệnh vốn ở khu nhà phía sau nha huyện. Huyện lệnh hiện tại của Bành Thành mang họ Hồ tên "Hán Sơn", năm nay bốn mươi ba tuổi, xuất thân là nhị giáp tiến sĩ(*), làm huyện lệnh Bành thành đã năm năm có lẻ. Hắn còn có một thân phận khác, là con rể Bành gia, gia tộc lớn của Bành Thành.
(*) Thi tiến sĩ, gồm có nhất giáp ba người Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, nhị giáp- còn gọi là Hoàng giáp, cuối cùng là tam giáp- còn gọi là Đồng tiến sĩ (DG: vohansat)
Có Bành gia giúp đỡ, cái ghế huyện lệnh của Hồ Hán Sơn ngồi rất thoải mái, trừ khi có cơ hội thăng chức, nếu không hắn chẳng muốn chuyển tới bất cứ nơi nào khác.
Chỉ là hiện giờ, Bành gia xảy ra chuyện lớn.
Đại thiếu gia Bành gia, Bành Thanh Thành đi Đạo An Phủ tham gia hội thơ Đạo An, không may bị kẻ ác giết hại, giết người đốt nhà, đến cả thi thể cũng bị thiêu không ra hình người.
Tin tức này đã lan truyền khắp huyện Bành Thành, muôn dân trăm họ bình thường đương nhiên vui mừng hớn hở, nhưng Bành gia và Hồ huyện lệnh thì giận dữ vô cùng.
Càng khiến bọn họ khó có thể chấp nhận là việc truy tìm hung thủ không chút tiến triển, không hề có manh mối, trở thành một án treo không đầu.
Anh trai chết đi, Bành Thanh Sơn bèn xin phép về nhà để đưa tang cúng tế. Hiện giờ hắn ngồi trong thư phòng của dượng, bàn việc kín:
“Dượng à, cháu nghi ngờ trong việc của đại ca, anh em tên Diệp Quân Sinh có liên quan.”
Lông mày trên gương mặt trắng trẻo của Hồ Hán Sơn nhướng cao:
“Thanh Sơn, cháu có chứng cứ không?”
Bành Thanh Sơn lắc đầu: “Nếu có chứng cứ, cháu còn ngồi đây nói sao?”
Hồ Hán Sơn thở dài một tiếng: “Thanh Sơn à, dượng biết suy tính trong lòng cháu, nhưng không có bằng chứng, chúng ta không dễ ra tay, nhất là hắn vừa đoạt giải nhất hội thơ Đạo An xong, rất là vướng tay.”
Nói đến cuộc thi thơ Đạo An, vẻ mặt Bành Thanh Sơn không khỏi thoáng hiện vẻ dữ tợn, nhưng rồi lại cúi đầu che dấu đi, thoáng chốc đã trở lại bình thường, nói tiếp: “Dượng, cháu nghe nói con mọt sách kia đã báo danh tham gia cuộc thi Đồng Tử năm nay?”
Hồ Hán Sơn gật đầu nói: “Không sai, thủ tục của hắn đều đã đầy đủ và đã được phê chuẩn rồi.”
“Dượng có cảm thấy hắn đậu nổi không?”
Hồ Hán Sơn bất chợt mỉm cười: “Hắn có đậu hay không cũng không quan trọng, vấn đề ở chỗ dượng có cho hắn đậu hay không.”
Bành Thanh Sơn hai mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy, ôm quyền nói: “Nếu thế Thanh Sơn cảm ơn dượng đã giúp đỡ.”
Cuộc thi Đồng Tử chia làm ba cửa, gồm thi Huyện, thi Phủ, thi Viện. Trong đó thi Huyện làm bốn bài thi, do huyện lệnh chủ trì.
Thi Huyện do huyện lệnh chủ trì, Hồ Hán Sơn muốn động tay động chân dễ như trở bàn tay. Ngụ ý của lão chính là nếu như lão không cho Diệp Quân Sinh thi đậu, vậy bất kể văn chương của hắn làm xuất sắc chừng nào cũng không qua được. Qua không được thi Huyện, đương nhiên không có tư cách tiếp tục tham gia thi Phủ, thi Viện.
Bành Thanh Sơn hiểu được điểm ẩn ấy, trong lòng mừng rỡ. Thật ra hắn đã nổi ý muốn giết Diệp Quân Sinh, chỉ là đúng vào dịp hắn đang ở giai đoạn quan trọng trong con đường làm quan của mình nên không muốn làm bậy… Lúc này, hắn đang chạy chọt khắp nơi, những mong có cơ hội được làm huyện lệnh, việc cũng đã gần xong. Hắn hăm hở đến tham gia hội thơ Đạo An, vốn mong dựa vào việc này để tạo thế, chỉ không ngờ lại bại một cách khó hiểu vào tay Diệp Quân Sinh, quả thật là thù xưa hận mới lòng căm tức.
Tạm thời không tiện ra tay, không bằng hoãn lại một thời gian. Người ta thường nói: “Nuôi heo vỗ béo hẵng thịt”, đến lúc đó giết thịt mới sướng tay. Chỉ là trước lúc đó, Bành Thanh Sơn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Diệp Quân Sinh thi lấy được tú tài công danh. Bởi vì một khi có công danh, thân phận hắn sẽ khác hẳn, sẽ làm tăng thêm nhiều sự khó liệu.
Những ý nghĩ này, hắn đương nhiên không nói ra. Mà Hồ Hán Sơn lại có cách nghĩ khác, hắn tuyệt không tin rằng cái chết của Bành Thanh Thành lại liên quan đến anh em Diệp Quân Sinh, Bành Thanh Sơn nói vậy có thể là do oán hận từ lần hội thơ ấy, mới tìm cách trút giận mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, Hồ gia và Bành gia đã chung một chiến hào, ích lợi liên quan, Hồ Hán Sơn cũng vui vẻ giúp một tay ân tình, chặn đường công danh của Diệp Quân Sinh, để Bành Thanh Sơn cảm thấy vui vẻ một chút.
Nói đến tiền đồ, của đứa cháu vợ này sẽ còn rộng lớn sáng sủa hơn mình nhiều.
........
“Ca ca, hay là chúng ta đi tìm Đại Thánh về đi.”
Sau khi trở về, Diệp Quân Mi cứ nhắc đến Đại Thánh mãi. Lúc đầu ca ca quyết định đem Đại Thánh chăn thả nơi rừng núi, nàng đã thấy không yên, hết sức lo lắng. Dù sao Đại Thánh cũng chỉ là một con trâu chứ không phải thú dữ, đem nó thả ở nơi rừng rú sợ sẽ sảy ra chuyện không ổn. Chỉ là lúc đó không lay chuyển được quyết định của ca ca nên nàng mới chịu đồng ý.
Diệp Quân Sinh cười đáp: “Quân Mi à, anh nói rồi, nếu như Đại Thánh muốn về, nó sẽ tự mà về.”
Diệp Quân Mi sốt ruột: “Ca ca, nó chỉ là một con trâu thôi.”
Một con trâu không có người dắt, cho dù biết đường cũng khó mà về được đến nhà. Nhỡ chẳng may nửa đường gặp phải những kẻ tham lam, thấy có con trâu vô chủ nghênh ngang đi trên đường, chắc chắn sẽ đưa tay dắt mất. Con trâu giá không rẻ, dù là một con trâu già yếu bệnh tật cũng bán được không ít tiền.
Diệp Quân Sinh biết em gái lo lắng, nhưng cũng chẳng thể nói toạc Đại Thánh là một con trâu yêu, đã phục hồi mấy phần pháp lực, chỉ cần nó không muốn, người ta dù làm thế nào cũng không dắt trộm được.
Không những không dắt trộm được, có khi còn phải ăn một cái móng trâu vào người.
Chỉ là không biết Đại Thánh đang ở đâu, Diệp Quân Sinh cũng có chút nhớ nhung: "Nó rốt cuộc có về hay không?"
Ngoại ô phía tây Bành Thành, có một thôn xóm tên "Đại Đường Thôn".
Hôm nay, Đại Đường Thôn có nhà rước dâu, cưới vợ.
Chú rể tên là A Vĩnh, kể ra cũng là một người số khổ, cha mẹ mất sớm, anh chị lại là kẻ khắc nghiệt tham lam, lúc chia gia tài cả ruộng đất lẫn nhà cửa đều không cho A Vĩnh, chỉ ném cho hắn một con trâu già là coi như hết nợ.
A Vĩnh dắt theo trâu, dựng một căn lều đơn sơ trong thôn mà ở. Thấm thoát nhiều năm qua đi, nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng cũng chắt bóp được một ít bạc. Sau lại thấy con trâu già bệnh tật sắp chết không còn làm việc được, bèn đem nó bán đi được hai quan tiền. A Vĩnh dùng số tiền này dựng nhà mới, làm như vậy mới có cơ hội kiếm được vợ, lại nhờ mai mối dạm hỏi, kiếm được một cô nàng tàm tạm, hôm nay là ngày thành thân.
Giờ lành sắp đến, A Vĩnh mặc một bộ đồ may mắn ra cửa đón dâu, đương nhiên là không có cỗ kiệu ngựa dắt hoành tráng, chỉ là mượn một con lừa, để cho cô dâu ngồi.
Nhà cô dâu mới không xa, ở ngay thôn bên cạnh, cùng một làng quê.
Hắn đang đi vui vẻ, đột nhiên phía trước xuất hiện một con trâu mộng, không có ai dắt, chỉ có mình nó. Con trâu này thân thể cường tráng, da lông bóng mượt, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất khỏe mạnh. Mà sừng trái lại gãy mất một đoạn.
Nhìn con trâu này, A Vĩnh cảm thấy hơi quen quen không khỏi chăm chú xem xét.
Mà con trâu ấy cũng không tránh đường, ngược lại còn bước tiến lên, đến trước mặt A Vĩnh, hai chân trước đột nhiên khuỵu xuống, quỳ rạp. Cái đầu trâu to lớn dập đầu bái, vang tiếng phanh phanh.
Một con trâu quỳ lạy mình?
Phút giây này, A Vĩnh bị một phen choáng váng, suýt nữa tưởng là mình bị hoa mắt.
Dập đầu xong, con trâu há mồm nhổ ra một khối bạc nguyên bảo rơi lục cục xuống đất, ánh bạc rực rỡ, ít nhất phải nặng năm lạng.
Nhổ bạc xong, con trâu đứng thẳng dậy, rống một tiếng to, cực kỳ vang dội, làm con lừa kia sợ nhũn bốn vó, suýt chút nữa là lăn quay ra đất.
Rống xong, con trâu xanh không hề quay đầu, tung mình cất vó, thoáng chốc đi xa không biết tung tích.
“Trâu già, là con trâu già.”
A Vĩnh đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra nó chính là con trâu già đã theo mình nhiều năm kia, chỉ là bất kể hắn gọi thế nào, con trâu ấy vẫn không ngoái lại.
Hắn trong lòng buồn bã mất mát, dường như mình đã để mất đi thứ gì đó rất quan trọng, hơn nữa sẽ không bao giờ tìm lại được.
A Vĩnh đương nhiên không biết được, không phải hắn bán đi một con trâu, mà là một lần tiên duyên.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Vohansat.
Biên: Thần nam.
Biên dịch: Cutundohoi.
Hiệu đính: Soujiro_Seita.
Converter: Huyen2207.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Sau núi Cảnh Dương(*), bên ngoài đại diện, Chu Loạn Sơn đang vội vã lướt qua, tiến vào trong điện vái chào: “Sư tôn, người xuất quan rồi ư?”
(*) vohansat: núi Cảnh Dương là 1 địa danh nổi tiếng Trung Quốc, Võ Tòng từng đánh hổ nơi đây.
Vị đạo nhân ngồi trên điện, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc này mới mở mắt, chậm rãi hỏi: “Loạn Sơn, con đem chuyện tra xét ở Bành Thành nói lại đầu đuôi rõ ràng cho ta nghe.”
Chu Loạn Sơn liền vội vàng bẩm báo, chỉ bỏ sót mỗi chuyện vào lầu xanh mà thôi.
Nghe xong, đạo nhân khẽ trầm ngâm, rồi mới đặt câu hỏi: “Nói như vậy, đối phương đã rời đi ư?”
Chu Loạn Sơn đáp: “Hẳn là thế.”
Đạo nhân vỗ đùi thờ dài: “Đáng tiếc!”
Chu Loạn Sơn không nhịn được mở miệng hỏi: “Sư tôn, con Hồ yêu này rốt cuộc lai lịch thế nào?”
Hai mắt đạo nhân xa xăm, dằn từng tiếng: “Nếu không đoán sai, chính là dư nghiệt triều trước.”
Chu Loạn Sơn trong lòng chợt run rẩy.
Tòa miếu này, tên là “Cảnh Dương Môn”, ở cõi phàm này cũng xem như thanh danh lừng lẫy, cực kỳ tiếng tăm. Nhưng hắn vẫn hiểu được, Cảnh Dương Môn thực chất chỉ là một chi nhánh nhỏ của "Vũ Hóa Đạo" mà thôi. Mà Vũ Hóa Đạo ấy, là một trong ba đạo môn lớn nhất, mới thật sự được coi làm một cự phái của đạo môn.
Cõi phàm có thế tục, ngoài thế tục có Tiên giới. Mà Tiên giới này, được gọi là "Tam Thập Tam Thiên" (Ba mươi ba tầng trời), là một thế giới an lạc do vô số thuật sĩ xây dựng nên, nhưng cũng không hề thống nhất, mà về bản chất vẫn giống như cõi phàm, có các thế lực cát cứ, tranh đấu kèn cựa lẫn nhau.
Cũng giống như các vương triều nơi cõi trần liên tục thay đổi, theo dòng chảy thời gian không ngừng, trật tự trong thế giới của thuật sĩ cũng phát sinh những thay đổi long trời lở đất, không hề giống như trong các truyện kể thần thoại, Ngọc Hoàng đại đế ngự ở Thiên cung, mọc rễ không đi. Tình hình thực tế kể ra lại giống như Tôn đại thánh nói: “Hoàng đế thay phiên làm, năm nay đến nhà ta.”
Trăm năm trước "Tam Thập Tam Thiên" xảy ra một phen đại chiến, cuối cùng phe làm phản thành công cướp ngôi thay đổi triều đại, bèn làm một cuộc thanh trừng lớn nhằm vào các thế lực triều trước, nhổ cỏ tận gốc, ảnh hưởng sâu rộng đến nay hãy còn…
Mà trong đó có rất nhiều bí ẩn, nhưng không phải Chu Loạn Sơn có thể biết được, hắn chỉ nghe qua một ít lời đồn, ghi vào tâm khảm, lúc này nghe sư tôn nói đến lập tức vểnh tai nghe ngóng.
Đạo nhân lại nói thêm: “Vi sư đã đem việc này bẩm báo tông môn, chắc hẳn ít hôm nữa sẽ có tiên sứ tới đây … Ừm, trước đó, Loạn Sơn à, ta muốn con lại quay về Bành Thành làm tiền trạm, chờ đón tiên sứ hàng lâm.”
Chu Loạn Sơn nghe vậy mừng lắm, cõi trần sôi động, rượu ngon gái đẹp, hắn đã có phần mê mẩn trong đó, giờ lại có cơ hội xuống núi, lập tức vui vẻ nhận lời.
………..
Nắng sớm miên man, Diệp Quân Mi như thường lệ tỉnh dậy, khoác thêm quần áo, rồi ra sân vệ sinh. Khi đi ngang qua chuồng trâu, theo thói quen liếc nhìn vào, chợt hai mắt nàng trợn tròn đầy vẻ không thể tin nổi…
Chuồng trâu đã không còn trống trơn, mà đang có một con trâu mộng, vóc dáng cực kỳ vạm vỡ, nhìn sơ qua trông giống Đại Thánh.
Đại Thánh về rồi sao?
Diệp Quân Mi nửa mừng nửa lo, vội vàng tiến đến chăm chú quan sát. Chỉ thấy con trâu trước mặt có vẻ không giống Đại Thánh lắm, xương cốt bắp thịt đều nở nang hơn trước, trông cực kỳ khỏe mạnh, mà lớp lông da bên ngoài lại càng mượt mà như gấm, bóng bẩy như gương. Nếu không phải có cái sừng trái bị cụt 1 đoạn, nàng căn bản không dám nhận nó.
"Ò!"
Con trâu nhìn thấy Diệp Quân Mi, kêu to chào hỏi rất thân thiết.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, Diệp Quân Mi mới dám chắc chắn, vui mừng khôn kể, vội vàng đi gọi Diệp Quân Sinh.
"Ò!"
Nhìn thấy Diệp Quân Sinh, cặp mắt như chuông đồng của Đại Thánh sáng rực lên, dường như phát hiện có chuyện gì đó bất thường.
Vuốt vuốt mái tóc Quân Mi, Diệp Quân Sinh cười nói: “Ca đã nói mà, nếu như Đại Thánh muốn về thì chắc chắn sẽ quay về.”
Đại Thánh tự quay về nhà, hắn đương nhiên rất vui vẻ, bên cạnh có một con trâu yêu giúp đỡ, chính là một trợ lực vô cùng lớn lao, lòng tự tin bất chợt tăng vọt.
Diệp Quân Mi hai mắt to tròn chớp chớp đầy vẻ tò mỏ, cảm thấy việc này hết sức thần kỳ: một con trâu đem thả rông nơi núi rừng hoang vắng, sau nhiều hôm lại tự mình về nhà, chẳng lẽ trâu già nhớ đường(*)
(*)vohansat: Trích từ tích: Có đội quân lạc đường không biết lối về, có người hiến kế thả mấy con ngựa già cho nó tự tìm đường về, qua đó mà thoát nạn.
Nhưng nói gì thì nói, Đại Thánh cứ về được là tốt rồi, cũng chẳng cần phải thắc mắc nhiều, như ca ca đã nói: "Đại Thánh không phải là một con trâu bình thường."
Ăn xong bữa sáng, tâm tình thiếu nữ thoải mái ra ngoài làm việc. Nàng không thể ngồi yên một chỗ được, huống chi còn nhiều thứ phải dùng đến tiền, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cho nên dù Diệp Quân Sinh phản đối, nàng cũng nhất quyết đi làm ít việc vặt, thêm chút tiền tiêu.
Cửa sân vừa đóng, Diệp Quân Sinh đứng trước mặt Đại Thánh, vận chuyển kiếm ý, mở mắt ra nhìn, liền thấy trên đỉnh đâu Đại Thánh, một đoàn huyết khí to như mặt người, đỏ rừng rực, cực kỳ thịnh vượng, mà trong đó, còn có một sợi thanh khí lượn lờ bốc lên.
Đoàn thanh khí này mới nhìn thấy rất bình thường, nhưng nhìn kỹ lại trông sắc nhọn như lưỡi kiếm, chọc vào mắt phát đau, ứa cả nước mắt ra.
Diệp Quân Sinh vội vàng triệt hồi kiếm ý, trở lại bình thường.
Đại Thánh hai mắt sáng quắc, đột nhiên mở mồm, phát ra tiếng người: “Thật không nghĩ tới ngươi lại trở thành thuật sĩ!”
Nó mở miệng nói, làm Diệp Quân Sinh vui mừng quá đỗi, chứng tỏ nó đã muốn thẳng thắn thành thật với mình, hai tay lóng ngóng, không biết nên chắp tay, hay là ôm quyền: “Đại Thánh … ừm, hay phải gọi là ‘Ngưu huynh’?”
Hai lỗ mũi khổng lồ của Đại Thánh phụt ra hai cột khí to: “Ta thích cái tên Đại Thánh.”
“Tốt lắm, Đại Thánh, không bằng chúng ta vào phòng, tiểu tử có việc cần hỏi.”
Đại Thánh ve vẩy đuôi, cất bước theo hắn vào trong phòng, sau đó không hề khách sáo đặt mông ngồi phịch xuống băng ghế. Sức nặng kinh người của nó làm cho cái ghế phát ra tiếng cót két ghê tai.
Một con người, một con trâu, ngồi đối diện nhau, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ mị, nếu bị kẻ khác nhìn thấy, chỉ e sẽ sợ đến lọt quai hàm xuống đất.
Hai mắt Đại Thánh lấp lánh thần quang, săm soi Diệp Quân Sinh một phen, chợt nói: “Ngươi tu luyện chắc là Vĩnh Tự Bát Kiếm phải không, không ngờ ngươi lại đạt được truyền thừa này, hỗ trợ lẫn nhau, rất tốt.”
“Ngươi biết Vĩnh Tự Bát Kiếm ư?”
“Khặc khặc, ở Tam Thập Tam Thiên, thần thông mà lão Ngưu ta không biết cũng không nhiều. Ừm, ngươi hẳn là ngộ ra bốn đường kiếm ý, chỉ có như thế, mới có thể mở ra linh khiếu, xem được ngũ khí linh quang.”
Diệp Quân Sinh nghe vậy giật mình, vội vàng gật đầu.
Đại Thánh nói tiếp: “Chỉ là Vĩnh Tự Bát Kiếm không phải của Đạo Môn, Thích Gia, Ma Tông, mà lại là một môn Hiền Đạo cực kỳ hiếm thấy, trăm ngàn năm nay chưa nghe nói có ai luyện thành cả.”
Diệp Quân Sinh sửng sốt: “Nghĩa là sao?” Hắn vốn cho rằng Hồ tiên tinh thông môn này, nếu không làm sao có thể truyền thừa cho mình?
“Gọi là Hiền Đạo, nói trắng ra chính là đạo của người đọc sách. Nhưng trong đó lại chứa nhiều thứ, lão Ngưu cũng không biết rõ, chỉ biết Vĩnh Tự Bát Kiếm vẫn chỉ là cơ sở mà thôi, một khi đại thành rồi có thể bước chân vào một phương diện thần bí khác. Mà đó là phương diện gì ta cũng không biết được. Bọn người đọc sách các ngươi, chú ý "Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ", có thể viết văn chương gấm vóc, nuôi dưỡng Hạo Thiên chính khí, đại khái như thế.”
Ngừng một lát, Đại Thánh lại nói: “Lão Ngưu được ngươi cứu giúp, tất sẽ trả ơn. Mà lai lịch của ta, ngươi cũng không nên hỏi nhiều, đến lúc có thể nói ta sẽ tự cho nói cho.”
Diệp Quân Sinh vội hỏi: “Đại Thánh, thuật sĩ chia ra năm cảnh giới lớn gồm ‘Khai khiếu’, ‘Âm Thần’, Dương Quan’, ‘Pháp Tướng’, ‘Tán Tiên’, như ta lúc này, xem như ở cảnh giới nào?”
Đại Thánh ồm ồm đáp: “Thuật sĩ Hiền Đạo có chút kỳ lạ, không thể quy theo bình thường, nếu thật muốn phân chia thì ngươi bây giờ đạt tới Khai Khiếu mà thôi, đợi khi ngộ ra cả tám đường kiếm ý, là có thể ngưng kết ra Âm Thần.”
Diệp Quân Sinh cũng nắm lấy cơ hội này, lại hỏi thêm về nhiều vấn đề liên quan đến thế giới của thuật sĩ. Đại Thánh kể cũng không quá dấu diếm, chậm rãi trả lời. Qua lời hỏi đáp, một thế giới thần kỳ có thể nói là hùng vĩ rộng lớn, như một bức họa tranh sặc sỡ lấp lánh đang mở ra trước mắt Diệp Quân Sinh.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Vohansat.
Biên: Thần nam.
Biên dịch: Cutundohoi.
Hiệu đính: Soujiro_Seita.
Converter: Huyen2207.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Mảnh đất Thần Châu địa linh nhân kiệt, từ thời đại Tam Hoàng Ngũ Đế, đối mặt với thiên tai nhân họa, có những bậc tài hoa xuất chúng cố gắng tìm con đường siêu thoát, trải qua vô số đời, dần dần có nhiều môn thần thông ra đời. Đến thời Xuân Thu, trăm nhà đua tiếng, có thể nói là khai sáng một đời thịnh thế.
Tới lúc nhà Tần nhất thống thiên hạ, lấy Pháp Gia làm chuẩn mực, đốt sách chôn nho, cũng không biết đã xóa bỏ bao nhiêu truyền thừa. Lại đến thời Hán, có bậc đại năng Thích Gia cưỡi ngựa trắng chở kinh phật, tượng phật từ phương Tây sang, cắm rễ tại Đông Thổ, đâm chồi nảy lộc, trở thành một phái lớn.
Phát triển đến hôm nay, căn cứ theo sự khác biệt giữa các phương pháp tu luyện, tổng cộng chia làm ba lưu phái lớn. Thứ nhất là Đạo Môn nguồn gốc bản thổ, lấy thái cực âm dương làm cơ sở, dùng ngũ hành cửu cung làm đạo nghĩa, thổ nạp nguyên khí thiên địa, tôn sùng sự tiêu dao vô vi của Lão Trang; thứ hai là Thích Gia Phật môn, nhấn mạnh luân hồi nhân quả, lấy siêu độ chúng sinh làm nghĩa vụ của mình, giữ thanh quy giới luật, luyện cửu chuyển kim thân; mà thứ ba là quỷ tu Ma Môn, tôn thờ tự nhiên, giỏi về hồn phách.
Trong ba lưu phái lớn này lại gồm có rất nhiều phái nhỏ, cho dù là cùng một lưu phái, bên trong cũng không phải là vui vẻ đoàn kết, đều tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.
Để tách biệt khỏi cõi phàm trần, trăm ngàn năm qua, thuật sĩ tự tạo thành một thế giới, tên gọi Tam Thập Tam Thiên, nhưng cũng phỏng theo trật tự chốn trần gian, phân chia đẳng cấp thống trị, giống như là một quốc gia. Người nào được bổ nhậm, được ban ngọc phù, chiếu mệnh, có thể hưởng thụ hương hỏa của dân chúng, nên được gọi là "thần tiên".
…
Đại Thánh miêu tả cũng không hề tỉ mỉ, chỉ nói những thứ đơn giản đại khái mà thôi. Nhưng dù là vậy, đối với Diệp Quân Sinh mà nói, không thể nghi ngờ đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn, mà từ đó có thể biết đến một mảnh trời bao la khác, một thế giới khác.
Câu "Ếch ngồi đáy giếng" chỉ chính là đây.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ như một con kiến hôi, bù đầu bù cổ, chẳng biết mình vì sao mà sinh, vì sao mà chết. Nhưng giờ đây, hắn có thể được coi là con ếch ngồi trong giếng. Tuy rằng tầm nhìn vẫn có hạn, nhưng ít ra đã biết được thiên ngoại hữu thiên.
Đến giờ, rất nhiều nghi hoặc không giải thích được lúc trước đều đã được giải đáp, tư tưởng rõ ràng, đầu óc thông suốt hơn bao giờ hết.
Mà môn Vĩnh Tự Bát Kiếm mà Diệp Quân Sin tu luyện, lại thuộc về Hiền Đạo, không thuộc về ba lưu phái lớn kia, là truyền thừa từ thời kỳ "Trăm nhà tranh tiếng", thật không biết Hồ tiên từ đâu mà học được, lại truyền cho hắn.
“Bất đắc dĩ là Tam Thập Tam Thiên bây giờ đã không phải là Tam Thập Tam Thiên như trước kia nữa…”
Nói xong đến đây, Đại Thánh thở dài một tiếng, lúc lắc đầu, phe phẩy cái đuôi, chán chường không nói gì thêm, rời phòng bước đi, đến chuồng nằm vật xuống, nhắm mắt ngủ.
Con trâu này, hẳn có một câu chuyện đời chưa kể.
Diệp Quân Sinh nghĩ thầm: "Chỉ tiếc là nó không chịu nói ra xuất thân của nó", lại ngẫm lại: "Với thực lực kém cỏi của mình lúc này, biết quá nhiều cũng phải phải là điều tốt gì."
….
“Ngô quản gia, Bành gia có phải sẽ ra tay đối với đứa cháu ngốc nghếch của ta đúng không?”
Ngô quản gia nghiêm mặt nói: “Diệp viên ngoại, biết quá nhiều cũng không phải là điều tốt với ông. Một câu thôi, đồng ý hay không?”
Diệp Thích mím môi: “Ta đồng ý, thằng nhãi đó không biết phận làm cháu, vậy chớ trách bá phụ này vô tình.”
Ngô quản gia cười khà khà: “Diệp viên ngoại cứ yên tâm, sau khi việc này thành công, ông cũng có không ít thứ tốt.”
Diệp Thích lại hỏi: “Ngô quản gia, giờ ta đã đồng ý rồi, ông cũng nên chỉ cho ta biết, muốn ta kiện thằng nhóc ấy với tội danh gì?”
Ngô quản gia gằn từng tiếng: “Bất hiếu!”
Diệp Thích ngây người, có chút khó hiểu.
Ngô quản gia nói tiếp: “Thánh hiền dạy: ‘Bất hiếu có ba’, ông tố cáo điều thứ hai 'Gia bần nhân lão, bất vi lộc sĩ, nhị bất hiếu dã'(*) là được.”
(*) Nhà nghèo cha mẹ già yếu, không lo học hành làm việc, là cái bất hiếu thứ hai.
Diệp Thích cười khổ: “Ngô quản gia, ông có nhầm không vậy? Hai vợ chồng đứa em tội nghiệp của ta đã qua đời nhiều năm rồi.”
Phụ mẫu không còn, lấy đâu ra mà hiếu hay bất hiếu?
Ngô quản gia khoát tay: “Không hề nhầm, tội danh này tuy có phần gượng ép, nhưng nếu truy cứu lên, sẽ làm tổn hại thanh danh, đến lúc đó Huyện thái gia (DG: Từ tôn trọng chỉ quan huyện) sẽ tự biết suy xét, rất dễ dàng hủy bỏ tư cách tham gia kỳ thi Đồng Tử.”
Nếu làm nghiêm túc, ngày trước Diệp Quân Sinh mê mẩn với sách vở, không chịu làm gì khác, không quan tâm đến cảm thụ của cha mẹ, chỉ lo đóng cửa vùi đầu làm mọt sách, quả thật phù hợp với tội bất hiếu. Bây giờ truy ra, chính là nhắc lại tội cũ, tuy rằng cũng không tính là tội gì to, nhưng đủ để khiến Diệp Quân Sinh không cách gì tham gia kỳ thi Đồng tử, như vậy đã đạt được mục đích.
Đây là mưu kế mà Bành Thanh Sơn sau lần ấy nghĩ ra, làm hai tầng an toàn, nhất định phải cản đường Diệp Quân Sinh bằng được.
Diệp Thích mắt sáng lên, thật ra lão cũng hơi sợ sệt Diệp Quân Sinh tham gia kỳ thi Đồng Tử. Nhỡ chẳng may mà đứa cháu đỗ được tú tài, vậy tình thế sẽ trở nên không hay ho gì. Mà lúc này lão ra mặt tố cáo Diệp Quân Sinh bất hiếu là thích hợp nhất, nói gì hắn cũng là đại bá phụ của Diệp Quân Sinh, có danh nghĩa, lập trường này.
“Được, Ngô quản gia, ta sẽ đi kiện nó ngay!”
Mặt hắn như gà chọi, hưng phấn vô cùng.
Ngô quản gia cười khà khà: “Giờ này đã không còn sớm, đợi đến sáng ngày mai đi.”
Diệp Thích vội vàng nghe lời.
Rời khỏi Hải Thiên Lâu, cảm giác của lão hơi bay bay, bèn đi mua một bình rượu ngon, lại cắt thêm hai cân thịt đem về nhà, muốn cùng mụ vợ ở nhà đánh chén chúc mừng một phen.
Khi đi ngang qua khu nhà Diệp Quân Sinh, thấy cửa mở toang, chợt nảy ra một ý, bèn nghênh ngang xông vào, chỉ thấy đứa cháu mình đang ở trong nhà chà rửa cho một con trâu to.
Việc Diệp Quân Sinh bỏ tiền ra mua một con trâu già về nuôi đã sớm lan truyền ra, bị rất nhiều người đem ra làm trò cười. Diệp Thích nghe thấy cũng cười hồi lâu. Chỉ là lúc này nhìn thấy, con trâu kia to lớn khỏe mạnh, không hề có chút già yếu, cảm thấy kỳ quái.
Ý nghĩ lóe lên, nhưng lão lập tức vất qua sau đầu, trâu già cũng được, trâu khỏe cũng được, cũng chỉ là một con trâu. Diệp Quân Sinh đường đường là một người đọc sách, vậy mà lại đi tắm rửa cho trâu, quả thật là làm nhục tư văn, không còn thuốc cứu.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy lão, Diệp Quân Sinh lạnh nhạt nói: “Hôm nay bá phụ tới nhà cháu chơi, không biết là có chuyện gì hay không?”
Nghe ra sự trào phúng trong câu nói, Diệp Thích trong lòng giận lắm, mở miệng mắng: “Cháu chắt gì mà quá vô lễ, uổng công đọc sách thánh hiền, cái thứ bất hiếu như thế, làm sao có tư cách đi thi công danh chứ?”
Nói đến chuyện này Diệp Quân Sinh lại tức giận, mấy hôm trước hắn đi nhờ hàng xóm làm người bảo đảm, có hàng xóm tốt bụng âm thầm bảo cho hắn biết, nói ông bác tốt bụng của hắn từng đến nhà để nói xấu hắn, bảo bọn họ không nên làm đảm bảo, nếu không ngày sau nếu gây ra họa, không thể vãn hồi…
Bác mình làm như thế, chính là không muốn cho hắn thi Đồng Tử, không muốn hắn có được công danh. Dù sao hai nhà oán hận nhau từ lâu, có thể truy đến thời gia gia còn khỏe mạnh. Sự hiềm khích gia đình này, không gì khác chính là do khi tách riêng ra, chia tài sản mà sinh mâu thuẫn, căn nguyên trong đó Diệp Quân Sinh không nhớ được, cũng lười suy nghĩ nhiều.
“Đại bá phụ, cháu có thể thi đậu công danh hay không, bác có tư cách gì mà quyết định?”
Nghe vậy, Diệp Thích liền đắc ý cười ha hả, suýt chút nữa là đem chủ bài lộ ra. Bất quá lão cũng chẳng phải kẻ ngu, lời vừa tới miệng đã nuốt ngược vào. Có một số lời, phải đợi ngày mai ra công đường rồi nói, hiệu quả mới càng tốt. Không biết ngày mai khi quan sai đến nhà truyền gọi, thằng cháu trai đần độn này của mình sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
“Hừ, công nghĩa đạo lý, đều ở lòng người, hãy đợi đấy!”
Nói xong, hắn phẩy tay, mang theo rượu thịt, vênh vang rời đi. Vừa bước qua cửa, hắn chợt thấy cổ đau nhói, đưa tay vỗ một cái, chợt thấy một con ruồi trâu đã vội bay trốn mất.
“Hầy, xui xẻo!”
Diệp Thích nhổ một bãi nước bọt.
Về đến nhà, gọi mụ vợ hâm rượu nấu thịt, sung sướng ăn uống. Đối với lão bà của mình, lão cũng không dấu diếm, đem sự tình nhất nhất kể hết.
Mụ nghe vậy mừng rỡ, lòng thầm nhủ không biết Diệp Quân Sinh vì sao mà chọc giận Bành gia, mà đã giận rồi, đương nhiên khó lòng thoát khỏi, đợi nó tan nhà nát cửa, vậy căn nhà tổ kia tiện tay là có thể thu vào lại…
Hừm hừm, nếu không phải lão già chết giẫm kia bất công, nhà tổ kia làm sao chia cho nhà bọn chúng?
Ăn no uống say, hiếm mấy khi có được phen hăng hái như vậy, Diệp Thích bèn hưng phấn ôm mụ vợ đóng cửa lên giường, quả thực là một phen đại chiến.
Đến lúc đang lên đỉnh, Diệp Thích đột nhiên gào lên một tiếng, toàn thân co giật, giống như bị động kinh, miệng sùi bọt mép, ú ớ ngã lăn ra giường, cứng miệng không nói được nữa.
Bà vợ thấy vậy sợ lắm, vội vàng ngồi dậy xem xét, thì thấy cái thứ ở giữa hai chân chồng mình đang co thụt vào, không khỏi kêu khổ không thôi: "Cố gắng quá sức, thành ra là súc(co) dương mất rồi, biết làm sao đây…"
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Vohansat.
Biên: Thần nam.
Biên dịch: Cutundohoi.
Hiệu đính: Soujiro_Seita.
Converter: Huyen2207.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
"Ngươi nói tối hôm qua lão Diệp viên ngoại kia đột nhiên đột quỵ liệt giường, không thể đi lại được, ngay cả nói năng cũng không được nữa?”
Trong tòa nhà Bành gia, vẻ mặt Bành Thanh Sơn lộ nét kinh ngạc.
Ngô quản gia cung cung kính kính bẩm: “Bẩm nhị thiếu gia, đúng là như vậy.”
Đôi mày của Bành Thanh Sơn khẽ cau lại, trong lòng chợt thấp thỏm, cũng không biết là vì cớ gì, chỉ là hơi hơi cảm thấy không yên.
“Nguyên nhân cụ thể là thế nào?”
Ngô quản gia nhếch mép cười: “Ta có hỏi, mụ vợ nhà họ Diệp kia nói ra sự thật, rằng thì là do tối hôm qua do cao hứng, hai người bèn ‘vui vẻ’ với nhau một phen, do quá cố sức…”
Nói đến đây, vẻ mặt lão trở nên rất cổ quái, muốn cười lại không dám cười.
Nghe vậy, Bành Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười. Lại nói, lão Diệp Thích kia cũng gần năm mươi rồi mà, một số việc lại không biết chú ý kiêng khem…
Hờ, xem ra đúng thật là ý trời.
Khẽ thở dài, nghĩ thầm chỉ còn dựa vào thủ đoạn của dượng vậy.
Lúc này lễ tang của Bành Thanh Thành cũng gần kết thúc, Bành Thanh Sơn cũng phải nhanh chóng trở về Ký Châu, việc cử đi làm huyện lệnh gần đây cũng đã có chút thông tỏ, xong tám, chín phần mười rồi, nhưng vẫn cần thúc đẩy lần cuối. Việc này có quan hệ tới tiền đồ, dù thế nào cũng không thể sơ sẩy. Chỉ cần làm huyện lệnh, liền như từ chức quan nhàn tản nắm thực quyền, trên con đường làm quan, quả thật là tiến tới một bước dài.
Thực quyền trong tay, nắm giữ sinh tử của kẻ khác, điều mà Bành Thanh Sơn si mê nhất chính là cảm giác ấy. Hắn từ nhỏ tập võ, cũng là vì muốn có được sức mạnh hơn hẳn người thường, đến khi lớn lên lại biết được, sức mạnh lớn nhất thế gian này, lại là quyền thế, mà không phải võ lực của một người, vì thế mà hắn hăm hở học hành, thi lấy công danh, nhưng mà võ nghệ, cũng không bỏ quên, bên ngoài mang thêm vài phần hiệp danh, cũng xem như một loại lý lịch.
“Nhị thiếu gia, kế tiếp ta nên làm gì?”
Ngô quản gia xin chỉ thị.
Bành Thanh Sơn phẩy tay: “Các ngươi không nên hấp tấp làm việc, sắp tới đều ngoan ngoãn ở nhà, nghe rõ chưa?”
Đang lúc chạy chọt quan trọng, bất kỳ sơ sẩy gì đều có thể làm sinh biến số, cần phải ngăn chặn.
“Vâng.”
Bành Thanh Sơn vốn định ngày mai quay về Ký Châu, chỉ là trước lúc ấy, hắn còn phải đi thăm hỏi Liễu Không đại sư một chuyến. Vì vậy sai người sửa soạn một phần lễ trọng, gọi hai gã tùy tùng, ngồi kiệu đi.
“Đại sư, sao lại vậy?”
Ra tới sau chùa gặp được Liễu Không đại sư, Bành Thanh Sơn không khỏi giật mình.
Lúc này Liễu Không đại sư mặt mày tiều tụy, hai mắt hõm sâu, hai má chảy xệ, làm gì còn có khí độ thong dong như trước kia, quả thật trông giống như người bị đói ăn mấy tháng.
Liễu Không đại sư lạnh nhạt đáp: “Đại quan nhân, ngài vì sao tới đây?”
Bành Thanh Sơn buồn bã đáp: “Đại sư, gia huynh đã mất…”
“Cái gì?”
Liễu Không đại sư đứng phắt dậy, tâm tình có chút kích động: “Bành đại thiếu gia đã chết?”
Lúc này đến phiên Bành Thanh Sơn giật mình: “Đại sư chẳng lẽ không biết?” Phải nhớ Liễu Không tuy rằng là trụ trì Độ Vân Tự, nhưng ông ta với thân phận là một người của võ lâm, về mặt tin tức luôn cực kỳ tinh thông. Bành Thanh Thành chết đi, đó là chuyện lớn ở Bành Thành, Liễu Không không lẽ nào lại không biết được.
Dáng vẻ Liễu Không đại sư bỗng chốc trở nên tái nhợt, cố gắng bình tâm, mới nói: “Gần đây lão nạp một mực bế quan trong viện, cho nên không biết.”
Trong lòng thoáng chốc bỗng loạn cả lên: "Cái chết của Bành Thanh Thành, có phải là do vị Chu tiên nhân kia ra tay không? Chắc là không sai, Chu tiên nhân vô duyên vô cớ xuất hiện ở Bành Thành, sau lại đến Độ Vân Tự của mình, chẳng lẽ là ông ta không thích việc mình chữa thương cho Bành Thanh Thành, nên mới có việc này? May mà mình nhanh tay nịnh nọt, nếu không chỉ sợ tính mạng của mình cũng sớm đã mất đi…"
Nhớ lại lúc Chu Loạn Sơn tế ra cây thanh khí phi đao, ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không dừng được.
Bành Thanh Sơn à một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ đại sư lại có cảm ngộ mới về võ học? Vậy thật đáng mừng đáng chúc.”
Liễu Không chợt ngẩng đầu: “Quả thật lão nạp có một chút cảm ngộ, vậy nên quyết định từ hôm nay bắt đầu bế quan khổ tu, từ đây trở đi, trong võ lâm sẽ không còn cái tên Liễu Không nữa.”
Bành Thanh Sơn sững sờ: “Ý của đại sư là sao?”
“Lão nạp thẹn là người xuất gia, vậy mà cắt bỏ đi ba ngàn sợi phiền não(*) lại vẫn giữ một trái tim thích tranh đua hơn thua, pháp hiệu "Liễu Không" mà tâm không "Không", thật thẹn với Phật Tổ, may mà giờ đây rốt cuộc đã ngộ ra.”
(*)DG: Tức cạo đầu quy y, nhà Phật gọi đó là cắt bỏ đi 3000 phiền não cõi trần.
Nói xong, đưa tay sang bên cầm lấy một cái mõ, liếc nhìn Bành Thanh Sơn: “Đại quan nhân, cảm ngộ của lão nạp, có một cái tên, gọi là "Bế Khẩu Thiện", từ sau khi gõ tiếng mõ lần thứ nhất, từ đó sẽ không còn nói gì với bất kỳ ai. Trước lúc này, lão nạp muốn nhắc nhở ngài một câu.”
Bành Thanh Sơn cảm thấy Liễu Không đại sư chợt trở nên thần thần bí bí, không thể hiểu nổi, bèn khiêm tốn hỏi: “Xin đại sư chỉ dạy.”
“Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ.”
Nghe là tám chữ này, Bành Thanh Sơn suýt chút nữa hộc máu, đang định hỏi lại, một tiếng cốc vang lên, Liễu Không đại sư giơ cái gậy nhỏ, gõ mõ.
Tiếng mõ vừa vang, liền hai mắt nhắm chặt, miệng ngậm chặt, tu luyện "Bế Khẩu Thiện".
Bành Thanh Sơn muốn nói lại ngừng, sững sờ nửa buổi, trong tai nghe tiếng mõ liên miên không ngớt, càng lúc càng cảm thấy khó chịu, bèn cáo từ.
Liễu Không đại sư không hề để ý, chỉ lo gõ mõ.
Bành Thanh Sơn thở dài một tiếng, thật nghĩ không ra vì sao Liễu Không đang yên đang lành tự dưng lại ngộ, không ngờ lại đi tu cái Bế Khẩu Thiện đẩu đâu. Từ nay trở đi, trong võ lâm lại thiếu đi một vị Tiên Thiên võ đạo cao thủ.
Lúc xuống núi, ngồi trong kiệu, hắn chợt nhớ lại lời nhắc nhở của đại sư: “'Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ.' Tám chữ này, trong Phật môn có thể nói là câu đầu môi quen miệng. Ý tứ của nó Bành Thanh Sơn đương nhiên là hiểu, cái hắn không hiểu là vì sao đại sư lại trịnh trọng nói với mình câu này như vậy, như muốn ám chỉ điều gì … Chẳng lẽ, lão định khuyên ta rời khỏi quan trường hoạn lộ sao? Hừm, chắc là như vậy. Nhưng cũng như câu ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’ (GD: Không cùng 1 đạo - chỉ tư tưởng, ý chỉ; không thể bàn bạc mưu hoạch cùng nhau), ta làm sao có thể đáp ứng?"
Lại nghĩ đến ít lâu nữa là có thể được cử đi làm huyện lệnh, làm chủ một huyện, từ đó trở đi, có thể thực hiện khát vọng, chỉ tay ra lệnh, làm mưa làm gió một phương, tinh thần liền phấn chấn, tâm tình cũng dần dần sảng khoái nhẹ nhàng trở lại.
….
“Khổng Tử nói: 'Phú dữ quý, nhân chi sở dục dã; bất dĩ kỳ đạo, đắc chi bất xử dã. Bần dữ tiện, nhân chi sở ác dã; bất dĩ kỳ đạo, đắc chi bất khứ dã...'"(*)
(*)Dịch nghĩa: Khổng Tử nói: "Giàu với sang chính là cái người ta ham muốn (nhưng) không lấy đạo lý để có được nó thì chẳng nên ở vào cảnh ngộ ấy. Nghèo với hèn là cái ai cũng ghét (nhưng) không lấy đạo lý để ghét thì không bỏ cảnh ấy. .."
Tiếng đọc sách lanh lảnh từ trong phòng truyền ra, chính là do Diệp Quân Sinh đang ôn tập kinh nghĩa. Hắn xuyên việt đến đây, có được tri thức ký ức của con mọt sách, hơi chút ôn tập, liền có thể dễ dàng làm được "Ôn cố tri tân" (DG:đọc điều cũ lại hiểu nhiều ý mới), lý giải càng thêm sâu sắc.
Loại lý giải này, không phải là cắm đầu cắm cổ thuộc lòng, mà là có thể nắm giữ được tinh túy trong nó. Người xưa nói "Nhân tình luyện đạt tức văn chương" (DG: Khéo léo kinh nghiệm trong giao lưu cuộc sống đó chính là văn chương), đem kinh nghĩa kết hợp với đời sống xã hội kết hợp lại, mới có thể tính là đọc sách thực sự. Nếu không đọc sách có nhiều thế nào chăng nữa, cũng chỉ là vùi đầu trong đám giấy lộn, giống như mọt sách khi trước, có tác dụng gì?
Trong sân, Diệp Quân Mi đang đem một gánh cỏ tươi vừa đi cắt đưa vào chuồng cho Đại Thánh ăn, Đại Thánh thích ăn thịt uống rượu, nhưng trong nhà không cách nào nuôi kiểu như vậy được, bình thường chủ yếu dùng cỏ tươi làm thức ăn. May mà Đại Thánh chịu ăn, cũng khá thích thú.
Cho ăn xong, Diệp Quân Mi đi ra, nghe tiếng đọc sách trầm bổng lanh lảnh của anh trai vọng vào tai, chợt nghe đến ngây ngẩn người:
"Hài đề huề bạn đa niệm ức, tằng cộng tây song độc thư thì!"
(*)đại loại là nhớ lại lúc nhỏ cùng bạn bè đọc sách bên khung cửa.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế