Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
“Xoẹt xoẹt , rắc, choang!”
Một chuỗi âm thanh hỗn loạn vang lên, trên lưng Diệp Sảng trúng hai đao, may là lực công kích của chiến sĩ này không mạnh, nếu không hắn đã trực tiếp đi gặp ông bà. Tuy vậy HP của hắn còn ko đến 5 điểm. Tinh Tinh cũng lăn thành một khối với hắn, trong khi lăn, một cây thương đâm tới liền bị chấn bay, tiếng choang kia là do Tinh Tinh dùng tiểu đao của mình chặn liên kích của chiến sĩ thứ hai. Cuối cùng hai người lăn khỏi một mỏm đá phủ đầy tuyết rơi xuống…
Ba người Anh Dũng Đả Kích đang muốn đuổi theo thì vừa lúc Tây Môn Xuy Ngưu đuổi tới, ném một túi đồ ăn rồi bỏ chạy. Tư tưởng tác chiến của Túy Ngân hội là đánh thắng cũng chơi xấu, đánh không thắng cũng chơi xấu, chơi xấu không được thì bỏ chạy, chạy không được thì lại chơi xấu, chơi xấu cho đến chết mới thôi. Tây Môn Xuy Ngưu hạ độc được hai gã chiến sĩ nhưng Anh Dũng Đả Kích vốn là khinh giáp chiến sĩ cũng không phải là dân cùi bắp, lập tức chuyển hướng. Hắn bỏ qua Diệp Sảng, quyết tâm bạo cúc Tây Môn Xuy Ngưu. Một tiếng “Vù--” bên cạnh lại vang lên, một vật đen thui bỗng bay đến. “Choang” sài đao của lão Đại bay qua, Anh Dũng Đả Kích đành phải buông tha cho Tây Môn Xuy Ngưu, để bảo vệ chính mình.
Diệp Sảng lăn xuống đống tuyết, dở sống dở chết. HP của Tinh Tinh còn cao hơn hắn, nên khi nhìn thấy hắn vốn luôn tràn trề sức sống bây giờ nằm thẳng cẳng không nhúc nhích, Tinh Tinh sợ hãi lao lên lấy dược tề bôi loạn từ đầu đến đít Diệp Sảng (không biết có bôi trúng chổ đó không ta):
- A Ngân à, ngươi đừng làm ta sợ, ta biết ngươi sống dai hơn đĩa, ngươi không thể chết được a.
Diệp Sảng bởi HP còn thấp nên lâm vào trạng thái suy yếu, dùng ít thuốc là lập tức phục hồi.
Lúc này Tây Môn Xuy Ngưu đang cố gắng kéo Kiếm Thập Tam trốn chạy, chỉ còn mình lão Đại đang đối diện với Anh Dũng Đả Kích, lão Đại bày ra phong phạm cao thủ - ta hoành đao ngẩng mặt nhìn trời cười.
- Uhm.. khá lắm!
Lão Đại rất thâm trầm.
Anh Dũng Đả Kích không thèm nói nhiều, xông lên chém tới tấp. Lão Đại cũng vô cùng uy mãnh, tư thế rất tiêu sái, sài đao múa vài vòng trên tay, chặn đứng ba đao của đối phương.
Vẻ mặt của Anh Dũng Đả Kích ánh lên vẻ kinh ngạc:
- Phản thủ kiếm? Ngươi cũng dùng phản thủ kiếm?
- Uhm.. đúng vậy!
Lão Đại tiếp tục thâm trầm.
Anh Dũng Đả Kích dường như nhận được điều gì đó, vẻ mặt kinh hoàng:
- Thì ra ngươi là…
Lão Đại lập tức cắt ngang lời hắn:
- Mọi chuyện cho đến bây giờ không còn cách nào khác, ta chỉ còn cách mang đao phó hội!
Tinh Tinh cảm thấy Túy Ngân hội toàn bộ là một lũ điên. Bình thường cũng đã tưng tưng, đến lúc nguy hiểm càng điên nặng.
- Lão Đại, ngươi bảo trọng nhé, ta sẽ nhớ ngươi lắm. Lần sau về thành ta lại tặng ngươi bộ đồ khác.
Tinh Tinh đỡ Diệp Sảng chạy lên núi.
Lão Đại múa sài đao, vẻ mặt nghiêm trang:
- Ta luyện Hạ kiếm!
Anh Dũng Đả Kích có chút khẩn trương:
- Hạ kiếm là cái gì?
Lão Đại hừ lạnh:
- Thượng hạ nhị kiếm, hạ kiếm mạnh hơn. Kim, ngân, đồng, thiết, Ngân kiếm lợi hại nhất. Thử một chiêu tuyệt học của bản hội đi, Túy Ngân kiếm, hây da, xem chiêu…
Anh Dũng Đả Kích không hề động đậy, nét mặt của hắn lộ vẻ sợ hãi cùng cực, mắt nhìn chằm chằm phía sau của lão Đại.
- Huh?
Lão Đại ngẩn người, quay lại nhìn thấy Kiếm Thập Tam đang chậm rãi đi xuống, bước chân thong thả, lưỡng sắc quang mang trên mặt hắn đã biến mất, chứng tỏ độc dược đã hết hiệu lực. Nhìn toàn thân hắn dường như đã khôi phục được cái sát khí sắc bén lúc đầu. Đám Thương Tâm Tiểu Tiễn cũng vừa đuổi tới, nhìn bộ dáng của Kiếm Thập Tam, trong lòng thầm kêu không ổn, gã này đã được tên bác sĩ của Túy Ngân Hội chữa trị mất rồi.
Chữa cái rắm, Tây Môn Xuy Ngưu là một tên vô tích sự, cả ngày chỉ biết cãi nhau loạn xị, miệng hô khẩu hiệu, chưa bao giờ nghiên cứu kiến thức nghiệp vụ của bác sĩ quân y. Thuốc men, trang bị, khí giới, kỹ năng cũng không có, ngay cả cái gọi là “Nước mắt Monalisa” khỉ gió gì đó cũng là lừa gạt của một em mỹ nữ bác sĩ ở Kim Sa trấn, nếu ngươi nghĩ hắn trị liệu người có thuộc tính cao như Kiếm Thập Tam hồi phục trong nháy mắt, thì tên của Tây Môn Xuy Ngưu cũng có thể đổi được rồi, phải gọi là Tây Môn Xuy Ngưu Phi Thiên mới đúng. Chỉ là do bọn người bịt mặt này gặp phải ba tên điên Túy Ngân hội. Haizz, trên đời đôi khi có một số việc rất trùng hợp.
Mà sở dĩ Kiếm Thập Tam có thanh danh vang dội ở khu Tịch Tĩnh này không chỉ là nhờ vào thực lực mà còn có đầu óc tính toán tốt. Nhưng bọn người bịt mặt này lại rất sợ hãi thực lực của hắn, cả một đám cũng không dám tiến lên một bước, bởi vì chuyện 1vs 6 với Kiếm Thập Tam là chuyện thường như cơm bữa. Đối mặt với một đám cao thủ, chỉ cần nhìn cái thần sắc tràn đầy tự tin của hắn là đủ hiểu.
- Ai lên trước?
Kiếm Thập Tam hỏi.
Không ai lên tiếng, thái độ lặng thinh của bọn họ đã trả lời hắn rằng không ai dám lên cả. Ngay cả một đám người cùng tiến lên cũng sợ là không giết hắn được.
- Ta nói cho các ngươi biết một việc!
Hắn vừa nói vừa rút thanh kiếm ra khỏi vỏ:
- Thanh kiếm này là pháp bảo cường hóa cấp 15, lực công kích 80 -100!
Lão Đại đứng bên cạnh sợ đến ngây người, kiếm tốt đã không dễ dàng có được, pháp bảo lại càng khó khăn gấp bội. Nhưng đây lại là pháp bảo cấp cường hóa, khó trách tại sao Kiếm Thập Tam lại nhanh nhẹn, dũng mãnh đến vậy, hóa ra là nhờ vào thanh kiếm này.
Kiếm Thập Tam nói tiếp:
- Bây giờ, các ngươi còn 8 người, vậy thì cùng lên một lượt, nếu làm cho ta ngã xuống ở khu rừng Tiên Tung này, thì các ngươi không cần hao tổn tâm huyết suy nghĩ âm mưu quỷ kế để cướp pháp bảo của ta. Cho dù không lấy được, Kiếm Thập Tam ta sống lại cũng sẽ tự mình hai tay dâng lên!
Tinh Tinh ở phía xa xa ngây người:
- Oai quá, oai phong quá, quả là có ấn tượng!
Diệp Sảng nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Thì ra là nhóm người Tô Kỳ Nhĩ này muốn giết Kiếm Thập Tam, nên mới mời cao thủ khu Hoàng Kim là Thập Bộ Sát Nhất Nhân. Có thể đơn đả độc đấu Thập Bộ Sát Nhất Nhân có thể yếu hơn Kiếm Thập Tam một chút, nhưng nếu bọn hắn mai phục cùng hợp lực thì có thể hạ được Kiếm Thập Tam cướp lấy pháp bảo…Hây da, mình đúng là may mắn, mạo hiểm một chút là thành công, ca vẫn là đẹp trai nhất a!
Nếu là người khác mạnh miệng e rằng giờ đã chết từ bảy mươi đời, nhưng là Kiếm Thập Tam nói ra, cả nhóm Tô Kỳ Nhĩ không ai dám bước lên một bước. Nếu tiến lên, chỉ sợ pháp bảo không đến tay mà ngược lại trang bị của mình lại nằm lại chốn này. Thương Tâm Tiểu Tiễn rất bình tĩnh, hắn cũng không tức giận cũng không mở miệng, chỉ là lui dần về phía sau, một bước, hai bước, ba bước..Tiếp theo một đám người tất cả đều lui, duy nhất có người bất động, đó chính là Tô Kỳ Nhĩ.
Trong lòng Kiếm Thập Tam cả kinh, bỏ mẹ dzồi, chả lẽ hù nàng không được?
Tô Kỳ Nhĩ trừng mắt nhìn Diệp Sảng, trong lòng nàng run nhưng Kiếm Thập Tam còn run hơn. Cũng không biết Thập Bộ Sát Nhất Nhân tìm độc dược từ thằng cha bác sĩ khốn kiếp nào mà lợi hại đến thế. Cho đến giờ HP, tinh thần, cảm giác về cơ bản cũng đã khôi phục nhưng sức mạnh vẫn không phục hồi tý nào, nửa người tê buốt, bạt kiếm còn không ra, huống gì chém người. Nếu màn kịch này bị lộ ở phút chót, mới gọi là khóc không ra nước mắt.
Vấn đề là mỗi lần vào thời điểm quan trọng Diệp Sảng lại là vô địch, hắn lon ton chạy xuống:
- Ai da, Kỳ Kỳ, nàng không sao là tốt rồi, làm ta lo muốn teo chim, ai da (cái này dịch nguyên văn à)
Ngực hắn băng bó sơ sài, Tinh Tinh nhìn là muốn buồn nôn “Nhìn ngươi sao mà giống Kiếm Thập Tam đến thế!”
Tô Kỳ Nhĩ lạnh lùng nói:
- Hà Kim Ngân, ngươi giỏi lắm!
Diệp Sảng cười vô sỉ:
- Kỳ Kỳ, nàng nói là chờ ta phòng 1888 khách sạn quốc tế đúng không, vậy ta..
- Chờ cái đầu con mẹ ngươi ấy!
Tô Kỳ Nhĩ chửi ầm lên.
Sắc mặt Kiếm Thập Tam phát lạnh:
- Tiểu huynh đệ, ngươi tránh ra!
Diệp Sảng hoảng sợ nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Kiếm Thập Tam lạnh lùng đáp:
- Ta vốn không giết nữ nhân.
Diệp Sảng ngơ ngác:
- Vì sao không giết nữ nhân?
- Bởi vì nữ nhân đều đê tiện!
Kiếm Thập Tam lạnh hơn nữa
- Nhưng ta chưa bao giờ thấy một nữ nhân đê tiện đến vậy. Hôm nay không thể không phá lệ một lần.
Nói xong tay hắn đưa lên chuôi kiếm.
Sắc mặt của Tô Kỳ Nhĩ cũng tái mét, nhưng không phải vì nàng giận mà là sợ.
Diệp Sảng vội vàng ôm cứng đùi của Kiếm Thập Tam:
- Ca của ta, đừng mà, đừng!! Đừng giết nàng, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt ta, đừng mà..
Tinh Tinh suýt chết nghẹn, không dám cười, nàng không ngờ hai người kia lại phối hợp nhịp nhàng đến vậy. Một màn này chẳng những hay mà còn rất độc đáo, phi thường độc đáo. Kiếm Thập Tam co chân lên đạp Diệp Sảng một cước, nhanh nhẹn của Diệp Sảng để ở đâu? Hắn vội vàng kêu to “Á á” rồi lăn tròn mấy vòng trên mặt tuyết ra vẻ đau đớn.
Rất thật, con mẹ nó y như thật!
Tô Kỳ Nhĩ không dám thốt thêm một tiếng nào, quay đầu chuồn lẹ. Nếu không chạy lẹ, chẳng lẽ chờ người đến cướp trang bị sao?
Phía sau truyền tới tiếng gọi đau đớn ầm ĩ của Diệp Sảng:
- Kỳ Kỳ, nàng chạy chậm thôi, chờ ta với!
Thanh âm của Kiếm Thập Tam cũng vẳng theo:
- Cái thứ đàn bà thối đó mà ngươi cũng yêu được sao? Đầu ngươi có bị lừa đá không đó???
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Đám người Tô Kỳ Nhĩ dần khuất bóng, nhóm Diệp Sảng cũng leo lên núi. Lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu mặt mày vô cùng rạng rỡ, lần này thể hiện được uy phong nên cái hội dở hơi không biết bơi này lại bắt đầu ba hoa khoác lác.
Tây Môn Xuy Ngưu nổ phát đầu:
- Lão Đại, hóa ra tuyệt học trấn bang của hội chúng ta tên là Tối dâm (đọc chệch từ Túy Ngân), tên này nghe rất uy phong a!
Lão Đại ngửa mặt than trời:
- Ài, trời ơi là trời, tuyệt chiêu của ta vẫn không xuất ra được a!
Tây Môn Xuy Ngưu nói:
- Nếu xét về mặt ngôn ngữ, còn lợi hại hơn cả nước mắt của Monalisa đó!
Lão Đại gật gù:
- Nước mắt của Monalisa dĩ nhiên là đại chiêu, hơn nữa còn là đại chiêu chạy trối chết!
Tây Môn Xuy Ngưu tò mò:
- Vì sao? Lão Đại, nó chỉ là bình khí độc của ta thôi mà?
Lão Đại đáp:
- Ngươi nghĩ đi, nếu ta ngồi khóc tu tu, bọn họ sẽ mềm lòng, làm sao mà muốn giết ta được nữa? Ngươi nói có đúng không?
Tây Môn Xuy Ngưu đẩy gọng kính mắt, bắt chước giọng điệu của hắn :
- Uhm, không sai!
Hai người bọn họ vừa đi vừa thổi da bò, còn Diệp Sảng không hề hé răng, Kiếm Thập Tam cũng cắm đầu mà đi, tiếng giày đạp lên tuyết nghe lạo xạo. Nhìn Diệp Sảng bỗng dưng yên tĩnh, đột nhiên Tinh Tinh cũng phát hiện mình cũng trầm hẳn đi, không nói một lời, cứ đi bên cạnh Diệp Sảng. Ánh trăng nhu hòa chiếu khắp nơi, khiến cho áo quần của ba người bọn họ dường như được phủ thêm một lớp lụa mỏng bàng bạc.
- Không còn sớm nữa. Lão Đại, A Ngưu, Tinh Tinh ta out đây!
Diệp Sảng đột nhiên nói.
- Uhm, cũng trễ rồi, nghỉ ngơi thôi. Mọi người sáng mai tập hợp ở đây nhé, 9 giờ được không?
Lão Đại đề nghị.
- Không nên đi, rời khỏi chổ này càng sớm càng tốt!
Thái độ của Kiếm Thập Tam có vẻ khang khác, không lạnh lùng nữa:
- Nếu ngươi muốn bảo thạch, ta có thể cho ngươi! Ta vừa có một ít năng lượng bảo thạch.
Nói xong hắn lấy trong túi Càn Khôn ra một viên bảo thạch hình lục lăng lấp lánh ánh sáng tím. Mắt của lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu lập tức sáng rỡ, màu tím sáng rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Tinh khiến nó càng thêm rạng ngời.
- Ta out!
Diệp Sảng không thèm cầm viên bảo thạch, hình ảnh dần mờ đi.
Tinh Tinh sửng sờ, tên tiểu tử chết dẫm này, ngon quá ha? Năng lượng bảo thạch quý như vậy mà ngươi cũng không thèm? Ngươi ấm đầu thật hả?
Nhìn hình ảnh của Diệp Sảng mờ dần đi, Kiếm Thập Tam thầm thở dài, tên này cũng giống y Thần Kinh Thương, không hề thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng cũ.
Hắn đang còn xuất thần, Tinh Tinh đã nhảy vọt tới:
- Vị cao thủ này, à không không không. Kiếm.. Kiếm đại hiệp, nếu ngươi muốn tặng bảo thạch này, A Ngân không cần thì ngươi cứ đưa cho tiểu muội ta đi, ta rất hoan nghênh a.
Ánh mắt Kiếm Thập Tam lập tức trở lại bình thường, nhanh chóng cất bảo thạch vào túi, liếc nàng một cái:
- Ta không bao giờ nói chuyện với phụ nữ, sẽ không đưa bất kỳ thứ gì cho phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp. Tránh ra!
Nói xong hắn đi thẳng một hơi lên núi không thèm quay đầu lại.
- Vênh váo quá, đồ ba trợn tự cao tự đại, hừm, quang quác quang quác quang quác….
Tinh Tinh tức giận nhìn theo bóng hắn nhảy nhót om sòm.
Sau khi tháo mũ xuống, tâm tình Diệp Sảng có chút không vui, buồn rầu gắn điếu thuốc lên môi. Ngay cả bát mì ăn liền Tiểu Cường cũng không buồn ăn. Việc gặp lại Kiếm Thập Tam khiến hắn nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng vì Diệp Sảng muốn thoát khỏi tình tạng không vui này nên quyết định xài lại chiêu cũ- nhảy vào WC, ngồi chồm hỗm trên bệ cầu, vừa ngồi vừa hút Hồng Tháp sơn, cảm giác này thật thích thú, nhất là đêm khuya thanh vắng thế này, càng khoái hơn nữa.
Chỉ có điều vừa rít được vài hơi thuốc, tiếng nhạc chuông điện thoại di động là réo vang ầm ĩ: “Mùa xuân, mùa xuân ở đâu đấy. Mùa xuân ở chốn nào. Mùa xuân nằm giữa hai đùi của em….”. Di động của Diệp Sảng có một nhạc chuông đặc biệt dành cho những người quan trọng gọi tới. Bởi vì những người này gọi thường là có chuyện, cho nên khi tiếng chuông vang lên, Diệp Sảng vội vàng trả lời:
- Hơn nữa đêm rồi, có chuyện gì mai nói đi, ta đang trong sự nghiệp “xả van”, lúc này không ra ngoài được đâu.
- Cái gì mà “xả van”? Sao mà bận rộn thế? Lại còn hơn nữa đêm rồi, đang làm chuyện bậy bạ hả?
Trong di động vang lên một giọng nữ ngọt ngào.
Diệp Sảng đang đến hồi quan trọng, nhíu mày nói:
- Ngươi muốn ta nói thật hay nói láo?
Đối phương ngần ngừ:
- Đang ở với người khác?
Diệp Sảng lập tức phản bác:
- No!
Đối phương rất kinh ngạc:
- Vậy chứ đang làm gì?
Diệp Sảng quát:
- Ta đang bị tiêu chảy!!
Trong điện thoại vang lên một loạt tín hiệu lạo xạo, chắc đối phương vừa mới hôn mê xong, giờ đã hiểu thế nào gọi là “Xả van”:
- Lễ Quốc Khánh, ta muốn đến thăm ngươi!
Diệp Sảng bất mãn đáp:
- Quốc Khánh thì Quốc Khánh, ngươi tới thăm thì cứ tới. Cho dù ngươi đến hay là Quốc Khánh thì ta cũng phải “xả van”..
- Giỏi, ta sợ ngươi rồi! Đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi!
Đối phương hiển nhiên rất hiểu Diệp Sảng, vội càng gác máy.
Diệp Sảng quả là rất khó chịu, đang lúc quan trọng lại bị làm phiền, bụng căng trướng cả lên. Hắn đang nhắm mắt mím môi dồn sức để hoàn thành đại nghiệp, điện thoại lại rung lên. Hắn cầm lấy thì thấy An Hi đang gọi, giờ này còn gọi gì nữa? Chẳng lẽ cũng muốn chơi ta sao?
- An tỷ, chưa ngủ sao?
Trước mặt An Hi Diệp Sảng không dám ti toe, dù gì nàng cũng là lãnh đạo trực tiếp, sau lão Đại mà thôi.
- Ngươi cũng vậy sao?
An Hi hỏi
- Chơi game đến giờ này cơ à?
Diệp Sảng uhm một tiếng, nghĩ thầm Đại tỷ à, ngươi có chuyện thì thì nói lẹ lẹ đi, ta mà nhịn nữa là thành Ninja Rùa luôn đó.
Diệp Sảng càng gấp, An Hi lại càng vòng vo:
- Diệp Tử, cậu vội về quá nên quên ví tiền ở cửa hàng.
Diệp Sảng lập tức cắt lời nàng:
- Ờ, tôi biết rồi!
An Hi nói tiếp:
- Tôi đã cất giúp cậu rồi!
Diệp Sảng lại tiếp tục cắt lời người ta:
- Cảm ơn, làm phiền An tỷ quá
Cuối cùng An Hi cũng mất kiên nhẫn:
- Diệp tử, ví tiền cậu thì bỏ quên, lại mê chơi đến vậy, cậu không cảm thấy đói bụng hả?
Diệp Sảng thầm kêu trong lòng, ta lạy ngươi, ta xin ngươi, ngươi đúng là lo những cái đâu đâu không thôi, hiện giờ bụng ta không những không đói mà còn căng phồng lên đây này. Hắn nào biết An Hi đang nghĩ gì. Khi An Hi cầm ví tiền của hắn, nàng cũng mở ra ngó qua (y như vợ lục ví chồng), bên trong ngoại trừ mấy điếu thuốc Hồng Tháp sơn nhăn nhúm, còn có vài tờ 100 NDT, chắc là tiền lương tháng này của Diệp Sảng. Chắc chắn là tên tiểu tử này bỏ cơm chiều, nhịn đói mà chơi game. Bởi vậy An Hi mới quyết định gọi điện cho Diệp Sảng.
- À, đồng hương của tôi mới về quê lên, có mang theo một ít đặc sản. Hôm nào tôi mang cho cậu nếm thử. Cậu thích không?
Nói những lời này ra, An Hi vẫn rất lo lắng. Dù gì nàng cũng có sĩ diện, có tự trọng nên không dám biểu hiện quá mức, nên chỉ dám thăm dò phản ứng của Diệp Sảng mà thôi. Mọi chuyện là như vậy, nếu bình thường Diệp Sảng mà nghe được những câu này chắc phải cao hứng đến mức đập đầu vào tường, nhưng giờ đang là lúc “nín thở, nhắm mắt, gồng cơ bụng,..”, ăn uống cái gì thì cũng vất qua một bên.
- Ờ, ta biết rồi!
Nói xong, hắn lập tức gác máy.
An Hi giật mình, trong lòng dâng lên một cái cảm giác rối bời, chẳng ra vị. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chắc Diệp Sảng vẫn khó chịu với chuyện tối hôm đó. Thôi bỏ đi, mặc kệ hắn, ai bảo hắn chẳng nể mặt, hứ..
(1): Tiêu đề của chương này hơi bị sốc. Nên đành dùng 1 từ khác thay thế vào
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Kỳ thật Diệp Sảng có một ưu điểm rất nổi bật, đó là làm bất cứ chuyện gì hắn rất lề mề, ví dụ là chuyện đi làm. Ưu điểm này của hắn đã được nhiều người học tập nhưng trong Thế Giới Thứ Hai này, ưu điểm đó đã biến mất không còn tăm hơi. Vào lúc 8h40, hình ảnh của một thế hệ thần côn – bạn Diệp Sảng của chúng ta bắt đầu hình thành. “Bầu trời ran tiếng sấm, lão tử đã tới rồi!” Trải qua một đêm ngủ ngon mộng đẹp, bây giờ Diệp Sảng thần thanh khí sảng, tinh thần thoải mái vô cùng.
Bầu trời quả nhiên có sấm chớp, thời tiết hôm nay rất tệ, cả trời mây đen dày đặc, thế giới cũng âm u buồn bã, ánh sáng tối mờ.
- Ai da, A Ngưu, các ngươi còn tới sớm hơn ta nữa, đến lâu chưa? Có ăn sáng chưa?
Diệp Sảng bắt đầu chào hỏi.
- Buổi sáng tốt lành, A Ngân!
Tây Môn Xuy Ngưu đáp lại.
- Ồ, A Ngưu sao sắc mặt của ngươi xấu vậy? Tối qua ngủ không ngon hả? Hay lại đại chiến với lão bà 300 hiệp? Hay đêm khuya gác vắng nghe mưa xuân, ba đưa tám đẩy hai bốn lần?
Diệp Sảng cợt nhã trêu ghẹo.
- A Ngân, tên tiểu vương bát đản nhà ngươi giờ mới đến, ngươi nhìn xuống dưới mà xem!
Tinh Tinh ngồi xổm trên một tảng đá phủ tuyết, đang giương cái ống nhòm nhỏ màu hồng nhạt ngắm nghía xung quanh.
- Ta ngất, ống nhòm cơ à, đồ chơi tốt vậy sao ngươi không lấy ra sớm, mới mua hôm qua ở trung tâm thương mại hả?
Diệp Sảng tuy đùa giỡn nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Vốn Tinh Tinh đã có Ưng nhãn thuật mà bây giờ nàng lại còn dùng ống nhòm, chẳng lẽ ở dưới đó có thần khi trong truyền thuyết xuất hiện sao? Chỉ là ở lưng chừng núi này nhìn xuống chỉ thấy một mảnh sương mù trắng xóa che hết tầm mắt.
- Không nhìn thấy gì hết!
Diệp Sảng cảm thấy ban ngày hôm nay còn lạnh hơn cả buổi tối hôm qua, chuyện này không ổn à.
- Cái gì mà đã tới rồi, lát nữa lo mà chạy cho nhanh đi!
Tinh Tinh thở phì phì đưa ống nhòm cho Diệp Sảng.
Diệp Sảng cầm lấy nhìn xuống dưới, chỉ thấy ở mặt tuyết nơi đánh nhau tối qua xuất hiện bóng người, nhưng không phải một mà là rất nhiều người. Mà không riêng gì nơi đó có người, khắp chân núi đều có người, chen chúc nhau như đàn kiến đang bò.
- Lạ nhỉ?
Mặt Diệp Sảng nghệt ra
- Có nhiều người như vậy, hay là đi du lịch ngắm cảnh nhỉ?
Lão Đại gật gật đầu:
- Ừm.. không sai!
Tròng mắt Diệp Sảng xoay chuyển, đột nhiên phấn chấn reo lớn:
- Lão Đại, A Ngưu, Tinh Tinh, cơ hội đến với chúng ta rồi, lần này chắc chắn là chúng ta phát tài, các ngươi hãy tin ta.
Lêu lổng với Diệp Sảng mấy ngày nay, định lực của Tinh Tinh cũng được rèn luyện nhiều, nàng vô cùng bình tĩnh hỏi:
- Hay lắm, có gì tốt à?
Diệp Sảng hưng phấn nói:
- Mọi người nhìn đi, Tiên Tung lâm này cảnh sắc vô cùng đẹp, tuyết trắng một màu, nhất là ngọn núi cô độc cao và hiểm trở này. Có thơ rằng:
Phong cảnh đất Bắc
Ngàn dặm binh đao
Nơi nơi máu chảy
Đầy khắp núi non
Chó chạy gà bay
Tình cảnh thê lương
Gia súc chất đống
…
Nhìn xuống dưới kia, đám trai gái này chắc là thấy phong cảnh đẹp nên đến đế du ngoạn nhân tiện hưởng tuần trăng mật và đi picnic. Chúng ta có thể chuyển sang làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn đại bọn họ đi vài chỗ, rồi thu phí 10 tiền một người. À, ta có hộp thuốc lá Hồng Tháp sơn, ta xé nó ra làm thẻ hướng dẫn viên du lịch. Tinh Tinh hình như hôm qua ngươi có mua bút kim tuyến đúng không? Tốt lắm, lấy ra viết đi, viết tên của ta này, rồi còn Túy Ngân hội – khu du lịch quốc gia cấp AAA Tiên Tung lâm, tên gọi tắt là Túy Tiên lâm..
Lão Đại gật đầu nói:
- Ừm, không tệ!
- A a a a a!
Tinh Tinh thét to:
- Nín! Nín ngay cho ta!
Diệp Sảng buồn bực nói:
- Sao? Ngươi không thích à? Được, vậy ngươi chỉ chỗ nào phát tài cho ta đi?
Tinh Tinh nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Ngươi đúng là đầu heo, ngươi không thấy trên box Tịch Tĩnh khu của diễn đàn có cái gì sao?
Diệp Sảng đáp:
- Ta làm gì có máy tính!
Tinh Tinh tức giận đến xì khói:
- Bây giờ là thời đại nào mà máy tính ngươi cũng không có, nếu vậy sao ngươi không chết đi cho rồi?
Diệp Sảng ngần ngừ đáp:
- Có thì cũng có, nhưng mà nó hơi cũ, màn hình đen trắng 14inch, chuột bi 2 nút, CPU hiệu Trường Thành đời 286, quạt thì bị vỏ hạt dưa dính đầy…
Tinh Tinh nghe mà muốn khóc, ngươi ở với tên gia hỏa này không sớm thì muộn cũng bị điên:
- Ngân ca, ta sai rồi, ngươi đừng nói nữa, mà nghe ta nói đây!
Diệp Sảng đáp:
- Nghĩ đến chuyện phát tài, nhường ngươi đó!
Tinh Tinh lấy lại bài post trên diễn đàn sáng nay nói sơ qua, người post là Bạch Độc Đại Năng: “Đêm qua khoảng 21h, đệ nhất cao thủ của khu Tịch Tĩnh solo với cao thủ xếp hạng 4 của khu Hoàng Kim Thập Bộ Sát Nhất Nhân, trận chiến này Kiếm Thập Tam nhờ vào pháp bảo cấp tinh anh, Lăng Phong kiếm, đã khiến Thập Bộ Sát Nhất Nhân gục ngã dưới kiếm. Kiếm Thập Tam tuyên bố ai có thể thắng hắn, hắn tình nguyện dâng tặng pháp bảo. Kiếm Thập Tam hoan nghênh cao thủ bản khu đến Tiên Tung lâm để khiêu chiến, ngoài ra đồng môn của Kiếm Thập Tam là nhóm bốn người Hà Kim Ngân cũng có pháp bảo cấp tinh anh level 20 cũng tình nguyện dâng tặng…”
Topic này quả thật vô cùng ác độc, đầu tiên là nó nửa thật nửa giả, tối hôm qua ở đây phát sinh đại chiến thì đúng, nhưng pháp bảo cấp tinh anh thì tào lao. Bởi vì nếu ngươi nói là thần khí gì gì đó, người ta biết ngay ngươi đang ba xạo, nhưng nếu là cấp tinh anh thì với thời điểm này, nó cũng chính là thần khí. Điều đó không hẵn là đúng nhưng nếu là Bạch Độc Đại Năng nói thì ngươi có thể tin được. Nên bây giờ có thể đoán được những người dưới chân núi đó đến đây để làm gì. Ai điên mà thèm solo với ngươi. Chắc chắn pháo dàn, thịt ngươi xong rồi cướp trang bị. Đúng vậy, cho dù Kiếm Thập Tam có lợi hại đến mấy cũng không có khả năng 1 đấu mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn. Vấn đề là vì sao Bạch Độc Đại Năng lại muốn phao tin đồn nhảm thế này. Đây chắc chắn là đám người Thập Bộ Sát Nhất Nhân độc ác trả thù chuyện tối qua, làm rối loạn lòng người trong loạn quân cũng có thể giết người. Đây quả là độc kế, hơn nữa Tô Kỳ Nhĩ là mối nghi ngờ lớn nhất.
Nghe Tinh Tinh nói xong, lão Đại ho khan mấy tiếng:
- A Ngân, chủ ý làm hướng dẫn viên du lịch của ngươi quả không tồi nhưng với tình hình trước mắt ta nghĩ để hôm khác làm thì tốt hơn. Hôm nay để làm việc quan trọng đi!
Tinh Tinh ngạc nhiên hỏi:
- Tìm bảo thạch hả?
Lão Đại nói:
- Ừm.. không sai!
Tinh Tinh nói:
- Cái đám quỷ đói truy sát chúng ta thì làm thế nào?
Diệp Sảng nói:
- Bọn hắn giết kệ bọn hắn, chúng ta chạy phần chúng ta. Cho dù bầu trời sấm không nổ, lão tử cũng lên núi!
Nói xong hắn vọt lên núi nhanh như chớp.
Lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu cũng xanh mặt chạy theo.
Tinh Tinh không kịp phản ứng, sững sờ một lúc:
- Không nghĩa khí, cả lũ chạy trối chết, bỏ mặc mình ta lại là sao?
Bây giờ quả thật không có đường nào để trốn, dãy núi Tiên Tung lâm mặc dù dài, nhưng ngọn núi trung tâm đã bị bao vây, dưới chân núi chí ít cũng vài ngàn người, chưa kể vô số game thủ đang đổ xô vào rừng tùng phía bên kia. Dù sao mỗi lần Bạch Độc Đai Năng post bài đều là mỗi lần diễn đàn oanh động, vì pháp bảo trong truyền thuyết mà khiến người chơi muốn phát điên chứ không phải đám Diệp Sảng, giết người cướp xác không chừng cũng có thể một bước thành cao thủ, nhưng nếu không thành tuyệt đỉnh cao thủ thì cũng có thể kiếm được một mớ tiền phi nghĩa.
Tốc độ của ba người Diệp Sảng rất nhanh, loáng một cái đã chui vào mây mù trên núi tuyết.
- Không được!
Tinh Tinh hổn hễn nói:
- Không thể chạy lên được nữa, hiện giờ độ cao đã trên 2000m, nghe nói nếu lên trên nữa sẽ gặp quái vật Băng tuyết thú 30lv. Với mấy người chúng ta thì không bị đánh chết thì cũng thiếu Oxy mà chết.
May mắn là lúc này lão Đại nhảy cẫng lên :
- Chính là tọa độ này, đúng rồi, đi về phía trái thêm chút nữa là có thể đào.
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Cái mà lão Đại gọi là tọa độ 1380:13800 nằm ở bên trong một đụn tuyết lớn, hơn nữa lại là một đụn tuyết mềm rất to.
- A Ngân, đào ra!
Lão Đại ra lệnh, Diệp Sảng cũng có chút lo lắng, góc độ này cũng không tốt lắm, nó nghiêng 45 độ với với triền núi, đào mạnh có thể gây sạt lỡ. Tây Môn Xuy Ngưu lấy ra một cái túi nhựa thật to kê gần miệng động rồi gạt tuyết vào trong túi. Nếu không lại gần mà đào quả thật khó mà phát hiện cái cửa động này. Nhưng dưới chân núi là bao nhiêu người? Cho dù đa số là người mù hay ngốc tử, không sớm thì muộn cũng có người phát hiện ra chỗ này.
- Chúng ta phải nhanh lên!
Lão Đại rất uy phong lôi cái cuốc ra, Tây Môn Xuy Ngưu thì dùng xẻng công binh. Còn Diệp Sảng và Tinh Tinh dùng máy khoan mà vùi đầu đào bới. Đào vào sâu khoảng 20m, đừng nói bảo thạch mà ngay cả quỷ cũng không thấy bóng. Tây Môn Xuy Ngưu lấy đèn gắn lên trán, bởi vì bốn người đào rất vội vàng nên huyệt động rất chật hẹp. Bỗng lúc này bên ngoài vang lên những tiếng động lớn, Diệp Sảng thầm kêu không ổn, lần này là hết đường tránh né, chẳng lẽ vĩ đại như ta mà cũng phải vùi thây chốn này sao? Tinh Tinh thả máy khoan xuống, xoay người lắp tên vào cung, dù sao chỗ này cũng chật, bắn loạn thì ai lên trước người đó về giời sớm. Tiếng nói ầm ĩ kia cũng rất lớn, bốn người Diệp Sảng nghe rõ mồn một.
Nữ:
- Đại ca, tin này có thể tin được không ?
Nam:
- Chắc chắn, đây là tin tức mà Bạch Độc Đại Năng post trên diễn đàn, sao mà giả được.
Nữ:
- Nhưng leo cao đến thế này mà cũng không thấy bóng dáng của Kiếm Thập Tam. Huống chi mặt mũi Kiếm Thập Tam ngang tròn méo dọc gì chúng ta cũng không biết thì sao có thể ra tay?
Nam:
- Nhưng nếu ngươi không đi, thì làm sao mà giết hắn lấy được pháp bảo? Ngay cả khi chúng ta không nhận ra được hắn, nhưng nếu ngươi đến đây chẳng phải là bước thêm một bước đến mục tiêu vĩ đại là vang danh khắp thiên hạ sao?
Nữ:
- Vẫn là ánh mắt Đại ca sáng suốt, suy nghĩ chu toàn, tiểu muội khâm phục!
…
Nghe giọng nói quen thuộc, không cần đoán cũng biết là ba vị đại hiệp nào đến đây.
Đại Hán Thiên Tử :
- Nhưng Đại ca, mấy đại công hội đều nói Kiếm Thập Tam giết người như nghóe, cũng rất tà dị, ít khi trêu chọc người khác. Nếu chúng ta giết hắn, đoạt pháp bảo thì chẳng lẽ Tổ chiến đấu ba người chúng ta đi ngược lại ước nguyện ban đầu là hành hiệp trượng nghĩa sao?
Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng đáp:
- Người này là đệ nhất cao thủ trên bảng xếp hạng của khu Tịch Tĩnh chúng ta, ngày thường hành xử rất sạch sẽ lưu loát, xưa nay không chịu chiếm tiện nghi của người khác, nhìn bề ngoài trông có vẻ quang minh lỗi lạc nhưng kỳ thật là đồ đại gian ác!
Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử vô cũng ngạc nhiên:
- Xin Đại ca nói rõ.
Phản Thanh Phục Minh lại cười lạnh một hồi:
- Bởi vì võ công hắn cao tuyệt, dung mạo đẹp trai nên được vô số nữ game thủ yêu mến. Giang hồ đồn rằng người thứ ba trong tam đại tuyệt sắc mỹ nữ của khu Tịch Tĩnh chúng ta là “Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông” từng tuyên bố, nguyện lấy nhẫn đính hôn trao tặng, cùng du sơn ngoạn cảnh. Hắn ngon lắm, được ôm mỹ nhân, diễm phúc tràn trề hoàn toàn không thèm để ý đến vô số tân game thủ tay trắng, không nơi nương tựa, đau khổ vì cô độc suốt quãng đời còn lại. Mình hắn mà lấy đi con tim của biết bao mỹ nữ, thử hỏi giờ ta biết đi đâu để kiếm vợ đây? Các ngươi thử nghĩ xem, người này có phải là đại gian ác không?
Nhất Đại Nữ Hoàng nghe xong nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quả thật là đại gian ác, có chết cũng chưa hết tội. Giang hồ bại hoại, người người tru diệt!
Đại Hán Thiên Tử :
- Vẫn là Đại ca nhìn xa trông rộng, bao quát toàn cục. Ra tay tìm phúc cho vô số nam nhân, trong lòng chứa cả thiên hạ. Đại ca thật là vĩ nhân, Thiên tử hổ thẹn!
Phản Thanh Phục Minh cười ha hả, trầm giọng nói:
- Ba huynh muội chúng ta trí dũng song toàn, hiệp nghĩa vô song, thay trời hành đạo, phản Thanh phục Minh, ngày sau chắc chắn có nhiều đất dụng võ..
Ba người này cũng không lo đi tìm Kiếm Thập Tam mà chỉ ở ngoài động, ta một câu ngươi một câu ba hoa chích chòe.
Tinh Tinh ở trong huyệt động nghe ba người nói, nhịn không được liếc mắt nhìn Diệp Sảng :
- A Ngân, lần này ngươi gặp đối thủ rồi đó! Bọn họ với ngươi không phải là một duộc sao?
- Ha ha, ngươi nói đúng lắm!
Diệp Sảng nhanh chóng xông ra hô lớn:
- Phản ca, Hoàng tỷ, Thiên ca, ta ở đây này!
Ba người sửng sốt:
- Oh, là Hà huynh sao? Sao ngươi cũng ở đây, hay là cũng đến để thay trời hành đạo?
Diệp Sảng đáp:
- Mau vào đây đã, có gì từ từ nói!
Trong huyệt động, Diệp Sảng kể sơ lại những chuyện đã xảy ra, Phản Thanh Phục Minh nổi trận lôi đình:
- Sao lại vậy được, không ngờ danh nhân trên diễn đàn cũng phao tin giả. Chắc chắn là mỹ nữ bang chủ của Cái Bang hối lộ rồi, không chừng là lấy thân xác ra chung chi, thật là khiến người khác khinh thường…
Hắn nuốt lại đoạn sau không dám nói ra: “Mấy chuyện tốt đó sao không rơi xuống đầu ta chứ! Con mẹ nó thật là tức chết đi thôi!”
Nhất Đại Nữ Hoàng thấy Tinh Tinh, hai mắt lập tức sáng ngời như hai ngọn đèn pha:
- A, xin hỏi cô nương đây tên họ là gì? Dung mạo cô nương xinh đẹp đoan trang, khí chát phi phàm, tựa như tiên nữ giáng phàm..
Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên (1), Tinh Tinh cực kỳ đắc ý:
- Vẫn là Đại tỷ tinh mắt, hừ hừ!
Nhất Đại Nữ Hoàng đáp:
- Dĩ nhiên rồi, tiểu muội tự thấy bộ dạng cũng không kém, đến nay vẫn chưa có bạn gái. Nếu cô nương không chê, đường cách mạng chúng ta cùng sóng bước!
Đại Hán Thiên Tử nhìn Tinh Tinh nói:
- Ai da, thật là đáng tiếc, đáng tiếc. Không ngờ là Hà huynh đã tìm được một nửa hạnh phúc của mình, giờ ta biết đi đâu để tìm một tấm chồng hợp ý đây? Lại phải bắt đầu thay trời hành đạo mà thôi.
Hắn nói xong, biểu tình vô cùng thất vọng.
Tinh Tinh thiếu chút nữa hộc máu, nàng tự hỏi không biết tất cả đám bè bạn của Hà Kim Ngân đều bị tâm thần phân liệt nghiêm trọng hay không.
Lão Đại nhíu mày:
- Đối đầu với cường địch mà các ngươi còn lòng dạ nói chuyện yêu đương sao? Mau nghĩ cách chạy ngoài mới là vương đạo!
Phản Thanh Phục Minh vỗ ngực nói:
- Mãnh huynh yên tâm, Tổ chiến đấu ba người cùng với Túy Ngân hội của Mãnh huynh và vị cô nương của Thần tiễn gia liên hợp lại là bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó. Lát nữa chúng ta xông ra, gặp Thần giết Thần, gặp Phật sát Phật, một trận chiến là nổi danh!
Tinh Tinh nói ngay:
- Các ngươi điên rồi hả? Bên ngoài người đông vô số, ta nghĩ chúng ta nên logout trốn một ngày đi thôi!
Lời này khiến Phản Thanh Phục Minh vô cùng bất mãn:
- Cái gì? Phản Thanh Phục Minh ta đường đường nam nhi bảy thước, tham sống sợ chết, bước trên giang hồ chữ Nghĩa để lên đầu. Hôm nay bằng hữu gặp nạn, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Tinh Tinh nghẹn lời, ngươi nghĩ xem mấy tên gia hỏa này bị ấm đấu hết hay sao, hình như bọn họ không phải đang giỡn, ngươi nói thử bọn họ có muốn chết không, quả thật bọn họ là bạn chí cốt mà. Ai da, thật đau cái đầu..
Lão Đại tinh thần chấn động:
- Tốt, có câu chém người vô số cũng phải có lần trốn . Chúng ta thương lượng cho kỹ lần nữa nào!
Phản Thanh Phục Minh đáp:
- Theo ngu ý của tại hạ, chi bằng cứ theo thông đạo mà đi tiếp, một khi Mãnh huynh đã xác định trong này có bảo thạch thì chúng ta cứ việc tìm kiếm, nếu gặp phải địch nhân, nếu chúng ta lấy được linh hồn bảo thạch tử chiến một trận, chưa chắc địch nhân lấy được trang bị của chúng ta, đó không phải là cách tốt nhất sao? Nếu chúng ta có thể chạy ra ngoài được, thì vừa có tiền vừa được chém đã ghiền, chưa kể rèn luyện được kỹ năng, đây không phải nhất cử tam tứ tiện sao? Ý của Mãnh huynh như thế nào?
Tinh Tinh giật mình. Ồ.. cái tên điên điên này nói cũng đúng a.
Nhất Đại Nữ Hoàng cũng kích động không kém:
- Đại ca diệu kế vô song, tiểu muội vô cùng cảm phục!
Đại Hán Thiên Tử cũng kích thích:
- Đi theo đại ca, ngay cả trời đè đất sụp cũng không chết. Đại ca lợi hại nha!
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Không ngờ Tổ chiến đấu ba người chúng ta hôm nay may mắn gặp lại bạn cũ, lại cùng kề vai chiến đấu, quả là duyên phận!
Đại Hán Thiên Tử:
- Trận chiến này sẽ kinh thiên động địa, chấn động thiên cổ, ta vì trận chiến này mà thành danh. Đại ca nghĩ xem, lăn lộn trên giang hồ cũng phải có ngoại hiệu uy phong, giờ đã có Hà huynh và Tinh Tinh tiểu thư bọn họ gia nhập, ta nghĩ chúng ta phải đổi tên đi thôi?
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Vậy thì nên gọi thế nào?
Đại Hán Thiên Tử:
- Tất cả cứ giao cho Đại ca định đoạt!
Phản Thanh Phục Minh trầm tư một chút:
- Theo ta thấy thế này, ở đây tổng cộng có bảy vị anh hùng hảo hán, vậy thì gọi là Thất lang, tên gọi này gợi lại chuyện xưa, người khác nghe tất sợ hãi, hắc hắc!
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Đại ca anh minh!
Đại Hán Thiên Tử:
- Đại ca uy vũ!
Lão Đại và Diệp Sảng thong thả nhưng kiên định gật đầu:
- Ừm,… không tệ!
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Có thêm ba người Phản Thanh Phục Minh gia nhập, tốc độ đào huyệt được tăng nhanh, bởi vì ba huynh muội bọn họ cũng giống với đại đa số người nghèo, cái cuốc cái xẻng lúc nào cũng mang theo người. Dù là đào quặng, hoặc quật xác thì cũng không thể bỏ qua được bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào cả. Ở độ cao 2000m so với mực nước biển quả thật rất cao, huyệt động này cũng không dễ cho các game thủ tìm thấy, bảy tên thợ mỏ kia đào bán sống bán chết không hổ là thất lang.
“Đinh!”
Một thanh âm cực kỳ thanh thúy vang lên vô cùng dễ nghe. Nhân phẩm của Phản Thanh Phục Minh bạo phát trước tiên, trên tay hắn là một viên bảo thạch lục lăng màu tím đúng là năng lượng bảo thạch mà Kiếm Thập Tam tối qua định đưa cho Diệp Sảng:
Tiết kiệm năng lượng
Bình xét cấp bậc: năng lượng bảo thạch 4 đẳng.
Phạm vi sử dụng : nguyên tố.
Hiệu quả thực chiến: có thể tiết kiệm năng lượng tinh nguyên rót vào các loại trang bị, giảm 5% giá trị cho tất cả kỹ năng tiêu hao nguyên tố, không hiệu quả với vũ khí trên cấp thần thánh.
Phản Thanh Phục Minh kích động:
- Lão Nhị, Lão Tam, lần này chúng ta có vốn rồi, có được một viên này là đủ cho ba huynh muội chúng ta ăn thịt bò bánh nướng cả nửa tháng.
Nhất Đại Nữ Hoàng mắt sáng ngời:
- Đại ca vĩnh viễn là thần tượng trong lòng ta!
Đại Hán Thiên Tử vung tay hô to:
- Đại ca vạn tuế, vạn vạn tuế!
Thấy mỹ nữ chẳng thèm hưng phấn, chỉ thấy tiền mới có chút vui vẻ, mà bây giờ thấy thứ đồ chơi này, Diệp Sảng lại vô cùng kích động, nếu đem thứ này bán ra ngoài, ít nhất cũng được 3 điểm tín dụng. Nếu mà đào được vài viên thì không thèm ăn bánh nướng mà đến thẳng “Hạ quán” mà ăn tôm hùm.
- Các anh em ra sức đi nào!
Phản Thanh Phục Minh rống to, trong huyệt động khí thế dâng lên ngút ngàn.
Ba phút sau lại một tiếng “đinh” dễ nghe vang lên. Lần này mọi người phản ứng rất nhanh, biết là có bảo thạch rơi ra, lập tức dừng tay xoay người lại.
Tây Môn Xuy Ngưu ngửa mặt lên trời cười hô hố:
- Lão Đại, A Ngân chúng ta cũng không uổng công. Một viên như vậy cũng đủ cho ba huynh đệ chúng ta đi nhà hàng Phúc Mãn Đa ở Kim Sa trấn ăn uống thỏa thuê ba ngày. Ha ha ha..
Tây Môn Xuy Ngưu cũng đào ra được năng lượng bảo thạch, nhưng cấp bậc cao hơn bảo thạch của Phản Thanh Phục Minh:
Lực tái sinh:
Bình xét cấp bậc: Năng lượng bảo thạch 5 đẳng.
Phạm vi sử dụng: triệu hoán
Hiệu quả thực chiến: có thể sinh ra linh nguyên rót vào 4 loại trang bị kiếm, côn, đao, đinh ba. Kéo dài thời gian tác chiến của sủng vật thêm 8%.
Đây quả là vật hiếm có, bảo thạch này chẳng khác gì động vật tuyệt chủng vậy mà hắn còn đào ra một viên 5 đẳng. Tây Môn Xuy Ngưu không ngớt thổi da bò:
- A Ngưu ta mới là quáng thạch vương tử! A Ngân lăn sang một bên.
Diệp Sảng vui vẻ:
- A Ngưu à, cố gắng lên rồi lão Đại sẽ thăng chức cho ngươi.
Tinh Tinh không thốt lên một lời, chứng kiến cái số rắm chó của Tây Môn Xuy Ngưu, nàng không nói hai lời, ôm máy khoan đào tới. Cái phong phạm của thục nữ vứt mẹ nó sang một bên, nàng đào rầm rầm như đang có thâm thù đại hận với huyệt động. Chưa đầy 3 phút sau, thanh âm bảo thạch rơi ra làm người ta thoải mái từ đầu đến chân lại xuất hiện. Nhất Đại Nữ Hoàng cũng ngửa mặt lên trời cười lớn, nàng cũng đào ra được năng lượng bảo thạch, giống y đúc viên của Tây Môn Xuy Ngưu.
- Ha ha ha, xinh đẹp là giàu có a, ta lợi hại nha! Oa ha ha ha …
Giọng cười của Nhất Đại Nữ Hoàng có chút giống tiếng gà mái già.
Tinh Tinh cô nương chun chun cái mũi xinh thầm nghĩ, nếu diện mạo mà có thể quyết định nhân phẩm thì ngươi đào ra năng lượng bảo thạch 5 đẳng, chắc ta phải đào ra viên mấy trăm đẳng, mấy ngàn đẳng ấy chứ. Tinh Tinh buồn bực, trút giận vào cái máy khoan, lại điên cuồng đào phá.
“Đinh”
Một tiếng giòn vang, lão Đại đưa cái bản mặt ta đây là cao thủ ra, thâm trầm:
- Ừm,…không tệ. A Ngưu, A Ngân, các ngươi vất vả rồi. Khi nào về thành ta dẫn các ngươi đi Khoái hoạt lâm, tiện thể kêu mấy nữ phục vụ cho các ngươi nắn nắn sờ sờ, tiền ta bao!
Lần này không chỉ Tinh Tinh buồn bực mà ngay cả Phản Thanh Phục Minh cũng cảm thấy người của Túy Ngân hội quả thật hết chổ nói. Mấy tên này rất hèn hạ, chỉ có hèn như vậy mới có thể vô địch. Lão Đại đào ra một viên bảo thạch lóe lên một vòng tròn ánh sáng tím hồng rạng ngời – đây là linh hồn bảo thạch.
Linh hồn bảo thạch:
Bình xét cấp bậc: 3 đẳng
Phạm vi sử dụng: người sử dụng sau khi chết tỷ lệ bị rơi đồ giảm xuống 45%, số lần sử dụng: 2 lần!
Tinh Tinh lại đỏ mắt, lần này còn đỏ hơn bình thường. Diệp Sảng cũng mười phần kích động, có thứ đồ chơi này, hôm nay cho dù có bị người chém chết cũng không có việc gì. Lão Đại quả là lão Đại, ra tay một phát thật là trâu bò. Huyệt động đào mỗi lúc một sâu, đột nhiên, hai tiếng leng keng vang lên. Toàn thân mọi người chấn động, hai tiếng cơ mà, ai mà trâu bò đến mức đào một lúc ra hai viên vậy hả?
Còn phải hỏi? Đương nhiên là bạn Sảng Sảng!
Diệp Sảng rất uy phong đốt một điếu Hồng tháp sơn, rít một hơi rồi phà khói:
- Lão Đại, A Ngưu tối nay đi khách sạn quốc tế 5 sao ở Mộng Tiên thành, rượu thoải mái uống, mồi thoải mái ăn, gái thoải mái kêu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chơi không sướng các ngươi cứ đánh ta..
Chúc phúc bảo thạch:
Bình xét cấp bậc: 2 đẳng
Tỷ lệ phá vỡ: 75%
Đây là hai khỏa chúc phúc bảo thạch có thuộc tính hoàn toàn giống nhau, hình tứ lăng, tỏa ra ba màu hồng, xanh lam, xanh lá cây.
Tỷ lệ phá vỡ 75% cũng không phải là trong 4 viên thì có 3 viên chắc chắn sẽ làm vỡ trang bị, nhân phẩm không tốt thì cho dù gắn 7,8 viên, thì 7,8 kiện trang bị đó cũng hóa mây bay. Nhưng là trang bị biến dị muốn lên được 1 cấp thì chỉ cần có viên chúc phúc bảo thạch 1 đẳng cũng có thể thành công. Trừ khi ngươi là Bại thần chuyển thế, mới có chuyện gắn 1 viên thì khóc 1 lần. Nhưng khi lên 2 cấp thì phải cẩn thận, lúc này chuyện xui xẻo cũng có thể xảy ra, còn nếu từ cấp 8 lên cấp cuối cùng là cấp 9, cho dù ngươi đào ra một viên bảo thạch có tỷ lệ phá vỡ dưới 20%, chỉ cần không phải tỷ lệ phá vỡ là 0%, thì cũng đủ làm cho ngươi khóc không ra nước mắt. Cho nên bí quyết gắn bảo thạch còn phải nhờ nhiều game thủ tiêu hao vô số bảo thạch mà tổng kết đúc rút kinh nghiệm. Đương nhiên đây chính là việc mà công ty phát hành trò chơi thích xem nhất, nếu Thế Giới Thứ Hai để cho ngươi mặc sức tung hoành thì cao thủ trên đời này cũng rẻ mạt lắm ru.
- Phản ca, Hoàng tỷ, Thiên ca, các ngươi hãy nghe ta nói!
Diệp Sảng vừa kích động lại giở cái bản mặt dầy của hắn ra:
- Kỳ thật con người của ta cũng rất bừa bộn, có một ưu điểm và một khuyết điểm. Ưu điểm là ta rất tuấn tú, khuyết điểm là ta quá đẹp trai. Phản ca ngươi nói thử thế nào mới đúng đây?
Phản Thanh Phục Minh trầm tư một lúc:
- Một khi đã như vậy, nếu Hà huynh không chê thì đêm nay đi khách sạn quốc tế 5 sao ở Mộng Tiên thành, rượu,em út cứ gọi cho ba huynh muội bọn ta. Rượu là máu anh hùng, em út là giai nhân, anh hùng phải có giai nhân, đó mới là bổn phận của nam nhi, không biết có phiền Hà huynh và các bằng hữu hay không?
Nhất Đại Nữ Hoàng lập tức hô to:
- Thay trời hành đạo, khách sạn quốc tế!
Đại Hán Thiên Tử cũng kích động:
- Hà huynh anh minh thần vũ, quả thật đại hào hiệp!
…
Tinh Tinh cô nương vốn không thể dễ dàng bỏ qua cho một đám gia súc giỡn mặt nàng. Nhưng hiện giờ không ngờ nàng vẫn nhịn được, bởi vì cái bản mặt tự cao tự đại vô cùng đắc ý của Diệp Sảng càng làm nàng bốc hỏa.
- Ta đẹp trai không?
Diệp Sảng hưng phấn hỏi.
- Đẹp!
Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử mặt gian vạn trượng đồng thanh trả lời.
- Lớn chút nữa! Ta nghe không rõ.
Diệp Sảng cố ý giả điếc.
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An!
Đại Hán Thiên Tử:
- Chim sa cá lặn trăng mờ hoa kém không thua Ngưu Đức Hoa!
Diệp Sảng sướng tê từ đầu đến chân:
- Vậy các ngươi thấy ta với Phản huynh, ai đẹp trai hơn?
Hai người Nhất Đại Nữ Hoàng chưa kịp trả lời, Phản Thanh Phục Minh nhảy ra cướp lời:
- Đương nhiên là Hà huynh đẹp trai hơn. Ai nói Hà huynh không đẹp trai, ta liều mạng với hắn!
Tên gia hỏa này vì muốn sung sướng, không ngờ cũng học Diệp Sảng nói chuyện trái với lương tâm.