Chu Du Minh ánh mắt sáng lên, không hổ danh là tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, lập tức có thể đưa ra một con đường mới.
Y cảm thấy hình như Lục Vi Dân còn có điều muốn nói tiếp nên chỉ gật đầu, ra hiệu đối phương tiếp tục nói.
- Chỉ cần Xương Châu của chúng ta thông qua một số biện pháp tạm thời, phỏng chừng có thể tiêu thụ được một số lượng cây kiwi lớn như vậy. Chúng ta nhất định phải tìm kiếm thị trường chủ yếu tiêu thụ loại trái cây này. Tôi thông qua một số cách biết được thị trường tiêu thụ trái kiwi nhiều nhất vẫn là Bắc Kinh, Thượng Hải, còn có Quảng Châu. Tháng sau Bắc Kinh sẽ mời dự đại hội các nước Châu Á. Tôi nghĩ đây chính là một cơ hội. Tôi cân nhắc có thể tìm một cơ hội đưa cây kiwi của Nam Đàm chúng ta đến đại hội Châu Á tại Bắc Kinh, để tạo tuyên truyền, tạo tiếng vang, tìm một con đường ra cho mấy trăm ngàn kg kiwi này.
Ồ? Lần này không chỉ có Chu Du Minh mà cả lão Tần ở Phòng Thương mại và lão Khúc ở phòng Nông nghiệp cũng đều kính nể Lục Vi Dân vài phần. Mặc kệ là đề xuất của đối phương có bao nhiêu tính khả thi, nhưng có thể nghĩ ra cách như vậy thật không đơn giản.
Xương Châu khẳng định là không thể tiêu thụ được số lượng cây kiwi nhiều như vậy. Các địa phương khác thì lại không có thói quen ăn trái cây đó, khẳng định là chỉ có thể mang đến Bắc Kinh, Thượng Hải mà thôi. Nhưng làm thế nào mà đem được số lượng trái kiwi này ra ngoài cũng không chỉ một hai câu là có thể làm được.
Đợi cho người của phòng Nông nghiệp và phòng Thương mại rời khỏi, Chu Du Minh mới tiếp đón Lục Vi Dân vào phòng làm việc của mình, thật sự hỏi:
- Tiểu Lục, có phải là cậu còn có lời muốn nói?
- Chánh văn phòng Chu, thế cục hiện nay như thế nào thì chắc anh cũng biết. Có thể chúng ta ở đây mạnh miệng nhưng rồi cũng không làm đến nơi đến chốn. Cuối cùng thì cây kiwi cũng vẫn không tiêu thụ được.
Lục Vi Dân trầm ngâm nói:
- Cho nên, tôi đề nghị Chánh văn phòng Chu, anh nên hướng lãnh đạo chủ chốt của huyện báo cáo tình huống một chút, nên chứng thực ngay chuyện này, không nên kéo dài thêm nữa.
Chu Du Minh trong lòng cảm thấy bực bội. Thẩm Tử Liệt đem chuyện này đổ lên đầu y. Y biết đây là một chuyện rất phiền toái nhưng cũng biết mình không để bỏ mặc. Ai bảo mình là Chánh văn phòng quản lý mảng nông nghiệp. Chẳng qua y không ngờ là tình hình lại ác liệt như vậy.
Theo như lời của Lục Vi Dân, chuyện này rốt cuộc không thể trì hoãn được, lập tức phải chứng thực ngay. Nhưng trong chuyện này y cũng biết, Bí thư Huyện ủy An Đức Kiện và Chủ tịch huyện Vương Tự Vinh đều không coi trọng. Thẩm Tử Liệt tuy rằng ý thức được tình hình nghiêm trọng, nhưng do thân phận của y hạn chế nên không thể đánh nhịp trong chuyện này. Chuyện này càng về sau càng nguy hiểm, có thể chính mình lại không thoát ra được.
- Tiểu Lục, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với Phó Bí thư Thẩm. Mặt khác cũng muốn hướng Bí thư An làm báo cáo chuyên môn. Bí thư An khả năng là không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này. Tôi hy vọng là khi tôi đi báo cáo, cậu sẽ đi cùng tôi.
Chu Du Minh nhìn Lục Vi Dân rồi nói tiếp:
- Chuyện này nếu ở huyện thì do tôi xử lý cụ thể. Tôi hy vọng là cậu có thể tham gia vào, chúng ta hợp tác để làm tốt công tác này.
Chu Du Minh đã dự tính đúng. Khi y tìm cơ hội để báo cáo chuyên môn với Bí thư Huyện ủy về tình huống cụ thể và tính nghiêm trọng của vấn đề, nhất là sau khi thu hoạch bốn trăm ngàn kg kiwi được nửa tháng, tung ra thị trường trong tỉnh mà lượng tiêu thụ vẫn còn rất nhỏ hẹp. An Đức Kiện trước đây cũng không quá để ý đến vấn đề này thì bây giờ cũng đã bắt đầu chú ý, lập tức cùng với Vương Tự Vinh và Thẩm Tử Liệt, Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý mảng nông nghiệp Đào Minh Dương cùng với người phụ trách phòng Nông nghiệp, phòng Thương mại triệu tập lại một chỗ, cùng đánh giá nghiên cứu lại vấn đề này.
Kết quả nghiên cứu cuối cùng là thành lập một tổ lãnh đạo công tác, lấy Thẩm Tử Liệt làm tổ trưởng, Đào Minh Dương và Chu Du Minh làm tổ phó. Chu Du Minh kiêm nhiệm luôn chức Chánh văn phòng tổ lãnh đạo, phụ trách quy hoạch toàn diện. Lục Vi Dân đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng, chủ yếu phụ trách việc tìm kiếm con đường tiêu thụ, phối hợp với văn phòng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện cùng với phòng Thương mại, Phòng Nông nghiệp.
- A, Yến Thanh!
Lục Vi Dân vừa nhìn thấy cô gái đứng ở cửa thì bất ngờ kêu lên, vội vàng đứng dậy:
- Sao lại rảnh đến chỗ tôi chơi vậy?
- Tô Yến Thanh hướng Phó chánh văn phòng Lục báo danh.
Tô Yến Thanh cố nén nụ cười trên mặt, nghiêm trang nói.
Lục Vi Dân bừng tỉnh, gật đầu xấu hổ nói:
- Yến Thanh, đây không phải là làm khó tôi sao? Tôi mà là Phó chánh văn phòng cái gì? Hơn một tháng nay đi làm chỉ toàn là lo đến vấn đề cây kiwi. Văn phòng cũng đóng cửa luôn. Tôi chỉ làm việc vặt thôi mà. Mà sao phòng Nông nghiệp lại sắp xếp cô đến đây?
- Anh làm việc vặt thì em đây chính là chân chạy việc vặt cho anh.
Tô Yến Thanh nhìn trong phòng làm việc không có ai thì ra vẻ giận dữ nói:
- Như thế nào, không chào đón em đến đây sao? Hay là anh cảm thấy em không làm được việc?
- Nói lúc nào đâu? Tôi đang cân nhắc chuyện này nên xử lý thế nào. Phó bí thư Thẩm và Chủ tịch huyện Đào đều mạnh như thác đổ nói một phen ý nghĩa quan trọng. Chánh văn phòng Chu bảo chúng ta nhất định phải tăng cường học tập, quán triệt chứng thực.
Lục Vi Dân cười khổ nói:
- Trách nhiệm nặng nề, sao lại để cho mỗi hai chúng ta gánh vác như vậy?
- Phòng Thương mại chưa có người đến sao?
Tô Yến Thanh ở trong phòng làm việc của Lục Vi Dân thoải mái đi một vòng:
- Em nghĩ là Văn phòng Huyện ủy, phòng Thương mại và Phòng Nông nghiệp sẽ cử người đến phụ trách chuyện này.
- Vẫn còn chưa đến!
Lục Vi Dân thản nhiên nói:
- Việc này không cần phải làm cố hết sức để lấy lòng. Làm không tốt thì phải chịu tiếng xấu cho người khác.
Tô Yến Thanh chú ý đến giọng điện của Lục Vi Dân có chút hương vị tự giễu, thì đến đối diện bàn làm việc cùa Lục Vi Dân ngồi xuống, cười rộ lên:
- Vi Dân, em nhìn thấy anh hình như hơi có chút kích động đấy. Nhưng em cũng bị đẩy lên thuyền này thì biết làm sao bây giờ? Anh cũng không thể để em phải chịu tiếng xấu thay cho người khác. Đến tột cùng là tình huống gì, anh có thể nói cho em nghe qua một chút được không?
Tô Yến Thanh mỉm cười, gương mặt xinh đẹp hiện lên hai cái má lúm đồng tiền. Chiếc cằm hơi vểnh và chiếc mũi hếch nhìn qua cảm giác rất cao ngạo. Con ngươi phát ra ánh sáng làm cho người ta có cảm giác bị nhìn xuyên thấu.
Cô mặc một chiếc áo trắng cộng với chiếc váy màu xanh da trời, thắt lưng còn đeo một chiếc dây nịt màu đen cùng với đôi giày da mộc mạc tạo nên vẻ thướt tha, yêu kiều.
Lục Vi Dân theo bản năng mà nhìn không chớp mắt. Cô gái trước mặt này có một sức hấp dẫn kinh người, hoàn toàn khác hẳn với Chân Ny xinh đẹp thư nhã. Tất cả đều là một loại trời sinh quyến rũ, khí chất mát lạnh khiến cho sự oi bức trong phòng làm việc như muốn tiêu tan đi.
Trong trí nhớ của hai mươi năm trước, Lục Vi Dân không phải là chưa từng gặp qua gái đẹp. Kiếp trước, ít nhất hắn đã lăn lộn đến vị trí cấp phó giám đốc sở. Chẳng qua là thời gian quá ngắn thôi, nhưng ở tỉnh dốc sức làm nhiều năm như vậy, cũng đã gặp qua không ít những trang giai nhân tuyệt sắc. Nhưng Tô Yến Thanh trước mặt lại mang đến cho hắn một sự xung đột về thị giác và trực giác.
Có lẽ tâm tính của mình đã dần dần biến đổi? Lục Vi Dân chỉ có thể dùng câu trả lời như vậy để giải thích vì sao Tô Yến Thanh lại mang đến cho mình một lực hấp dẫn lớn đến như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lục Vi Dân nói qua một lần về tình tình hiện tại cho cô gái hiểu, trọng điểm nắm được là Nam Đàm hiện tại đang gặp phải một áp lực rất lớn, chuẩn bị phải tiêu thụ bốn trăm ngàn kg kiwi trong khi thị trường tiêu dùng ở trong tỉnh còn chưa có đào tạo cho tình huống này, việc phụ trách đem bốn trăm ngàn kg kiwi đi ra ngoài tiêu thụ lại càng có vẻ khó khăn hơn.
- Vi Dân, một việc lớn như vậy vì sao lúc này mới nghĩ đến tìm nguồn tiêu thụ, lúc trước ở huyện sao không làm đi? Thời gian chưa đến một tháng, như lời anh nói, ở tỉnh còn không có thói quen tiêu dùng này, anh sẽ không thể mong chờ gì, nhưng bên Bắc Kinh Thượng Hải, anh làm thế nào để mở nguồn tiêu thụ? Chẳng lẽ không biết gì chạy đến chợ hoa quả bán sỉ của Bắc Kinh Thượng Hải, đi tới từng nhà hỏi người ta có muốn kiwi Nam Đàm chúng ta hay không? Như vậy giống như trò đùa quá
Cô gái không thể tin nổi nhìn Lục Vi Dân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lục Vi Dân bất đắc dĩ đành buông tha, cô hiểu đây không phải vấn đề mà Lục Vi Dân có thể trả lời, hiện tại cũng không phải là lúc tìm cách trả lời vấn đề này, mà là nên suy xét làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
- Vậy anh tính làm sao?
- Còn chưa biết làm thế nào cho tốt, nhưng có một vài ý tưởng sơ bộ, cùng lúc còn phải đi Xương Châu, tôi tính tìm đường, tôi thấy Trung thu năm nay là ngày ba tháng mười, cũng cách ngày kiwi Nam Đàm của chúng ta được đưa ra thị trường không xa lắm. Một vài xí nghiệp quốc doanh lớn Xương Châu vào Trung thu và quốc khánh thói quen phát trái cây và bánh Trung thu, thí dụ như nhà máy 195 chỗ ba tôi, năm vừa rồi phát táo, nếu năm nay có thể thay đổi, đổi thành phát kiwi, có lẽ tôi nghĩ có lẽ có thể giải quyết phần nào vấn đề.
Lục Vi Dân ở trước mặt Tô Yến Thanh cũng không che dấu gì,
- Tuy nhiên có được hay không còn chưa biết được, còn phải chờ sau khi từ Xương Châu quay về mới biết được. Yến Thanh, cô cũng là người Xương Châu, nếu biết có cửa ngõ nào, không ngại giúp tôi suy nghĩ một vài biện pháp theo phương diện này.
Tô Yến Thanh thoáng chút ngạc nhiên nhìn đối phương, cô đúng là không ngờ đầu óc người này sao có thể dùng tốt như vậy, không ngờ đem chiêu số đánh tới bên này.
Cô đương nhiên biết nhà máy 195, hơn mười ngàn công nhân viên chức, nếu thật sự mỗi công nhân viên chức đều được phát kiwi làm phúc lợi ngày lễ, tính toán có thể tiêu thụ gần một trăm ngàn kg kiwi, như vậy tốt xấu cũng coi như là giảm bớt chút áp lực.
Hai người đang ở trong phòng nói chuyện thì có một người đàn ông ba mươi tuổi đi vào, nhìn hai người, sau đó vẻ mặt thờ ơ nói:
- Tôi là người ở cục thương mại, lãnh đạo sai tôi đến Văn phòng Huyện ủy báo danh, không rõ nên tìm ai?
Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh trao đổi ánh mắt một chút, vội vàng tiếp đón :
- Xin hỏi danh tính của anh, tôi là Lục Vi Dân, mọi người thường gọi tôi là Tiểu Lục, không cần báo danh, trong khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau công tác, mời anh ngồi.
Người đàn ông đánh giá Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh bên cạnh một lúc rồi gật gật đầu:
- Tôi nghĩ chắc không có chuyện gì tốt, Bon rùa rụt cổ điều tôi đến đây chứ tôi không muốn đến. Tôi họ Thường, Thường Xuân Lai, gọi tôi là Thường ca cũng được, Lai ca cũng được.
Người đàn ông tùy tiện đặt mông ngồi xuống chiếc ghế mây, đưa một chân lên bắt chéo, lấy từ trong túi ra một gói thuốc Hoa Trà châm lửa, khẽ run lên, hai luồng khói phun ra:
- Tiểu Lục, đến làm một điếu?
- Cảm ơn Thường ca, tôi không dùng.
Lục Vi Dân khẩn trương phất tay, trong lòng cười khổ.
Xem ra, người ở cục thương mại tới giúp cũng là một người gian xảo, vừa nhìn đã biết là kẻ ba gai, người này cũng tự biết mình, vừa đến liền lớn tiếng nói rõ, chính là không muốn đến.
- Tiểu Lục, tôi muốn xem qua chút tài liệu, nói tới đây là tới để làm gì, giúp bán kiwi? Sao ở huyện còn đặc biệt thành lập một nhóm trợ giúp nông dân mở quầy bán hoa quả? Có phải ăn no ở không quá?
Người đàn ông ba mươi tuổi kia vẻ mặt đầy châm chọc, thuần thục phun ra một ngụm khói,
- Sao không còn ai nữa, chẳng lẽ chỉ có ba chúng ta làm việc này?
- Thường ca, công việc này tạm thời chỉ có ba chúng ta, những người khác đều là lãnh đạo.
Lục Vi Dân cười ra mặt,
- Thường ca, chuyện này cũng không phải là không có biện pháp, sản lượng kiwi ở huyện chúng ta rất lớn, bây giờ còn chưa có nguồn tiêu thụ, nếu bán không xong, không phải là nông dân chịu tổn thất lớn nhất sao? Làm ầm ĩ lên không phải khiến cho mọi người không có việc gì lại kiếm người gây sự sao? Cho nên ở huyện liền cân nhắc phải giúp nông dân đem thứ này bán đi, tốt nhất là có thể bán được với cái giá cao.
- Bán không được thì liên quan gì đến tôi nhỉ?
Người đàn ông thờ ơ nói:
- Làm quan ở cái huyện khốn khiếp này không có việc gì thì lại kiếm việc, nông dân thích trồng loại gì là tự do của người ta, khoán sản phẩm đến từng hộ gia đình, nông dân có quyền làm trên đất của họ, ở huyện ở xã cậu mù quáng làm theo làm gì? Thế không phải là ăn no ờ không à? Cậu muốn cứng nhắc quy định người khác phải làm theo như vậy, kết quả là cậu phải quản chuyện người khác bán không được, Tiểu Lục, cậu nói coi không phải là nắm con rận đặt trên đầu chính mình sao? Tốt lắm, hiện tại bán không được, nông dân cũng sẽ chỉ đi tìm quan trên, không sờ đến đầu chúng ta.
Ánh mắt Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều chợt lóe, không ngờ người này tuy rằng lời lẽ thô tục hết bài này đến bài khác, nhưng lại nói rất có lý, đâu ra đó, chẳng qua tất cả lời nói đều là chửi rủa làm nhục những kẻ làm quan.
-Ha ha, lời Thường ca nói tuy đúng, nhưng lãnh đạo thu xếp phía dưới làm công tác này, chúng ta nếu đã nhận, dù sao cũng phải nghĩ cách, Thường ca là làm bên cục thương mại, hẳn là quen thuộc, phương pháp chắc chắn có nhiều, không biết Thường ca có biện pháp xử lý nào hay không?
Lục Vi Dân cười hỏi.
- Đừng, Tiểu Lục, cậu đừng nâng Thường ca lên cao như vậy, ngã xuống sẽ rất đau! Hiện tại cục thương mại quốc doanh cũng có chuyện như vậy, cậu hy vọng bọn rùa rụt cổ ở cục thương mại thay cậu tìm phương pháp tiêu thụ, chính là nằm mơ, bọn rùa rụt cổ cả ngày ngoại trừ chơi gái chơi bài, còn có thể làm gì?
Gương mặt người đàn ông bất động,
- Chỉ một câu, Tiểu Lục, muốn hy vọng người ở cục thương mại tìm biện pháp, chí là trò đùa.
- Vậy ý Thường ca là muốn tìm biện pháp thì tìm đường đi ở bên ngoài?
Tô Yến Thanh chớp chớp mắt, mỉm cười nói.
Mỹ nữ chen vào nói, sắc mặt người đàn ông thoáng có chút kiềm chế:
- Tôi ở ở cục thương mại lăn lộn mười năm, đều theo khuôn phép cũ, theo kế hoạch mà chấp hành, là có nề nếp, hiện tại muốn lập tức phải bán được mấy trăm ngàn kg kiwi, đừng nói mọi người thích ăn hay không thích ăn, tôi dám nói ở huyện Nam Đàm và Địa khu Lê Dương cũng chưa có nhiều người biết ăn quả này, hương vị thế nào cũng còn chưa biết, sao cậu có thể hy vọng bọn họ sẽ đến mua thứ này? Thành phố lớn thì linh hoạt hơn rất nhiều, hiện tại ở đó buôn bán sỉ đường dài phần lớn đều là các hộ cá thể, nếu muốn tìm cách, chỉ có thể tìm đến bọn họ.
Lục Vi Dân trong lòng vui vẻ, tưởng rằng cục thương mại đưa tới chỗ mình một Hỗn Thế Ma Vương, không ngờ người đàn ông hay cạnh khóe này dường như không giống với ấn tượng kinh khủng như ban đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Thường ca, chúng ta dù sao cũng phải làm. Chắc chắn là chúng ta có thể làm được việc này. Chúng ta cũng chẳng ham gì lãnh đạo khích lệ, nhưng ít nhất cũng phải chứng minh chúng ta không phải là không làm được việc đúng không?
Lục Vi Dân vừa suy nghĩ đến tâm tư của đối phương vừa trầm ngâm nói:
-Tìm đường thì chúng ta cùng tìm. Vừa nãy tôi và Tiểu Tô đã rất rầu rỉ, vì chúng tôi chẳng biết gì cả đối với ngành này, thực sự không biết nên làm thế nào. Bây giờ Thường ca đến thì tốt rồi, một chuyên gia đã đến thì chúng em coi như có người tâm phúc.
- Được rồi, Tiểu Lục, đừng tâng bốc anh thế làm gì. Ở cục Thương nghiệp này, Thường Ca tôi là một nhân vật mà ai nấy gặp đều ghét cả. Được ngưỡng mộ như cậu nói, thì tôi đã được làm Cục trưởng rồi?
Người đàn ông có khuôn mặt dài cười lên. Tuy giọng điệu có chút hòa hoãn:
-Tiểu Lục, vừa nãy cậu nói chúng ta không mong gì khác, mà chỉ mong được chứng minh chúng ta có thể làm được. Câu nói này tôi rất thích. Ở Nam Đàm chúng ta bên này tôi có quen vài người kinh doanh buôn bán hoa quả. Nhưng trái kiwi này ở huyện Nam Đàm chúng ta thì sợ khó mở ra được cục diện lắm. Dù là ở Lê Dương thì cũng vậy thôi. Chỉ có thể trông mong Nam Xương bên kia xem có chút khả năng gì không.
- Thường ca, chuyện này chúng ta phải nhanh chóng tiến hành, không được chậm trễ nữa.
Lục Vi Dân cũng là thuận cột leo lên.
- Ở các xã, thị trấn bên huyện này, chúng tôi về cơ bản đều đã có sự tính toán trước rồi. Tinh lực chủ yếu phải đặt vào vấn đề tìm đường tiêu thụ.
- Tiểu Lục, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Dù là ở Xương Châu bên kia có thể có một số con đường tiêu thụ. Vậy cậu tính xem nông dân có thể tự thuê xe kéo đến Xương Châu hay không? Hay là chúng ta phải tổ chức con đường tiêu thụ thống nhất? Là tình trực tiếp bán hàng ra như thế, hay là lựa chọn và đóng gói đơn giản?
Người đàn ông có khuôn mặt dài cười như không cười, liếc mắt nhìn Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh một cái.
- Việc buôn bán, bất luận là vận chuyển hay về giá cả thì đều sẽ có tổn thất. Hơn nữa đường tiêu thụ cũng có hạn chế. Nếu như đóng gói đơn giản thì những việc về sau cũng không ít đâu.
Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều là niềm vui bất ngờ đan xen. Không ngờ Thường ca này thực sự cũng rất có bài bản, cách thức. Rất nhiều vấn đề tuy Lục Vi Dân cũng nghĩ tới nhưng về thao tác cụ thể thì vẫn chưa từng thực sự tiếp xúc. Có một chuyên gia sành sỏi có sự tiếp xúc thực tế thế này, thì có thể tránh được rất nhiều đường vòng, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
- Thường ca, hai chúng em đều không quen thuộc lắm đối với những điều này. Vì thế nên vẫn phải nhờ anh – người chuyên nghiệp trong những việc này ra tay cầm lái. Tôi và Tiểu Tô làm cấp dưới của anh tuyệt đối không thành vấn đề.
Lục Vi Dân xoa xoa tay rồi kéo lại một chiếc ghế mây, ngồi bên cạnh người đàn ông có khuôn mặt dài:
- Thường ca, anh nói xem, bên này còn có việc gì cần lập tức phải làm nữa?
- Ha hả, Tiểu Lục, cậu thật là biết miệng ăn nói đấy.
Người đàn ông có khuôn mặt dài hiển nhiên có ấn tượng không tồi về Lục Vi Dân. Người đi ra từ Văn phòng Huyện ủy thì hầu như ai cũng có một số lề lối, có thể khách khí tôn trọng mình như thế này khiến cho Thường Xuân Lai có chút bất ngờ.
Lúc đầu anh ta cố ý giả bộ như thế chính là muốn cho đối phương không thể chấp nhận chính mình. Sau đó sẽ cho quay về Cục để tìm người khác. Không ngờ đối phương lại vẫn tôn trọng và khách khí với mình như thế. Hơn nữa một số lời nói còn nói đến điều trong tâm khảm của chính mình. Điều này khiến cho anh ta có chút vứt bỏ thể diện của mình đi.
- Thường ca, hiện tại ba người chúng tôi đồng tâm hiệp lực cũng tốt, là cùng chung một con thuyền cũng được, cũng chỉ có thể kiên trì cố gắng làm tốt việc này. Tôi và Tiểu Tô đều không có kinh nghiệm gì cả, chỉ đành dựa tất cả vào anh thôi.
Lục Vi Dân suy đoán tâm tư của đối phương. Hắn biết cũng có một chút đắn đo. Nếu như là mình thì vấn đề này không có chút bản lĩnh nào. Chỉ sợ cũng khiến đối phương xem nhẹ.
- Tôi và Tiểu Tô vừa nãy cũng thương lượng với nhau rồi. Cũng giống như Thường ca đã nói. Nam Đàm cũng được, Lê Dương cũng được, chỉ sợ mức độ thị trường chấp nhận rất ít mà thôi. Trong tỉnh thì cũng chỉ có thể trông mong vào Xương Châu. Cũng may tôi và Tiểu Tô đều là người Xương Châu cả. Chúng tôi định quay về Xương Châu tìm đường tiêu thụ.
- Ồ?
Người đàn ông mặt dài thần sắc hơi động, gật gật đầu.
- Hai người tính làm thế nào?
Lục Vi Dân sau khi nói ra một số suy nghĩ của mình. Thường Xuân Lai lúc này mới ý thức được mình vẫn là hơi có chút khinh thường đôi nam nữ này. Vốn trước khi được Cục phái đến đây thì anh ta đã tìm hiểu trước tình hình rồi, cảm thấy chuyện này làm mà không tốt thì sẽ trở thành người chịu tội thay. Vậy nên quyết định muốn thoát thân. Nhưng vừa nghe những điều mà đôi nam nữ này nói thì lại cảm thấy rất có sự chắc chắn.
Lúc này Thường Xuân Lai mới chính thức quyết định sẽ thương lượng về thao tác cụ thể của chuyện này. Hai người tuy cũng có một số con đường riêng. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng vẫn chưa có cụ thể những việc làm về phương diện này. Rất nhiều vấn đề chi tiết vẫn cần được suy xét đến. Đã bị quấy vào vũng nước đục rồi thì cũng chỉ có thể cố gắng kiên trì. Cũng giống như đối phương đã nói, không vì cái gì khác mà là muốn chứng minh chính bản thân mình.
Trên chuyến xe đường dài từ Nam Đàm đến Xương Châu, Tô Yến Thanh không kìm nổi hỏi Lục Vi Dân vì sao tin tưởng Thường Xuân Lai đến vậy. Làm sao lại dám giao tất cả những công việc bên này cho Thường Xuân Lai?
- Rất đơn giản. Tôi đã tìm hiểu qua rồi. Thường ca ở Cục Thương nghiệp thì không được đối đãi tốt lắm. Lần này anh ta cũng là bị lãnh đạo cố ý đưa đến bên này. Nhưng bản thân anh ta ở bên ngoài vẫn còn có một số con đường, lại rất quen thuộc với ngành này. Chúng ta cứ làm tốt việc mà chúng ta cần làm đã. Việc anh ta liên hệ tìm nguồn tiêu thụ hoa quả bên Xương Châu không mâu thuẫn gì với chúng ta cả. Chỉ cần chúng ta bên này có thể làm xong. Sau đó dùng một số phương pháp tuyên truyền như lời tôi nói, thì anh nghĩ việc tạo nên một cơn sốt trái kiwi ở Xương Châu là rất có thể. Bất kể là anh ta có mở ra được con đường tiêu thụ hoa quả hay không, thì mình cũng có thể mượn cơ hội này để thúc đẩy.
-Vi Dân, những biện pháp đó thực sự là anh nghĩ ra sao?
Tô Yến Thanh không thể hiểu làm sao mà Vi Dân lại có thể nghĩ ra được những biện pháp như thế. Nghĩ ra được biện pháp như thế này. Theo như cô thấy, quả thật ngay cả chuyên viên quảng cáo tiếp thị cũng chưa chắc có được tư duy như vậy. Nhưng Lục Vi Dân lại có thể hạ bút thành văn như thế.
-Ha hả, Yến Thanh. Cô đừng nghĩ chuyện này thần bí đến thế. Tôi cũng chỉ là nhạy bén một chút mà thôi. Chúng ta đi cửa sau kéo các mối quan hệ để giúp cho việc mở rộng tiêu thụ của chúng ta. Nhưng cũng phải khiến cho những người giúp chúng ta làm tốt công việc mới được. Không thể cứ vô duyên vô cớ không ăn táo mà ăn kiwi được.
Lục Vi Dân khẽ mỉm cười.
- Vợ của Bí thư Thẩm chính là ở Nhật báo Xương Châu. Ưu thế này mà không biết lợi dụng thì có phải là đáng tiếc không cơ chứ? Huống chi Bí thư Thẩm chẳng phải là tổ trưởng lãnh đạo của chúng ta hay sao? Bụng làm dạ chịu mà. Còn về việc làm mấy tư liệu tuyên truyền, tiền tuy tiêu nhiều một chút nhưng tôi thấy vẫn đáng. Mấy trăm nghìn cân trái kiwi, không nói là theo giá nhập khẩu quả kiwi từ nước ngoài, dù là giảm giá 20 %, 40% thậm chí 50%, thì thấp nhất cũng là bốn tệ một cân. Tính ra thì cũng là hơn một triệu. Bỏ ra chút tiền nhỏ cho việc lớn. Đáng mà. Huống hồ là năm nay, năm sau chúng ta vẫn phải tiếp tục làm. Cái này cũng coi như là đặt nền móng vậy.
-Hơn nữa tôi đang suy nghĩ muốn mở ra con đường tiêu thụ ở Bắc Kinh, Thượng Hải, chỉ sợ không chỉ có thể dựa vào mồm mép là có thể được. Mình muốn người ta tin tưởng mình, cách hiệu quả nhất chính là nhìn thấy tận mắt. Nhưng người ta làm sao mà có thể đến đây được, thế nên những bức ảnh chụp thực tế là trực quan nhất rồi. Anh tính việc này cần làm càng tỉ mỉ, càng xác thực càng tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tô Yến Thanh đối với người đàn ông cười nói tự nhiên trước mắt này càng ngày càng cảm thấy ngạc nhiên, trong đầu óc người kia dường như chất đầy ý tưởng nổi bật và chiêu số không tưởng, cô thậm chí không tin người này thật sự là vừa mới tốt nghiệp đại học.
Chẳng lẽ nói tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam có năng lực thích ứng xã hội mạnh như vậy, vừa mới tốt nghiệp có thể tùy tiện ở bất cứ phòng ban công tác nào mà thoải mái bắt đầu như thế? Nếu so với năng lực thích ứng xã hội mà chính Tô Yến Thanh luôn tự kiêu, thì cô cảm thấy chính mình ở trước mặt đối phương quả thực giống như học sinh tiểu học.
Như việc thành lập hợp tác xã sản xuất chuyên nghiệp nông thôn, dùng cho một sản xuất chỉnh thể; ở huyện thành lập khai thác nông nghiệp hiện đại, phát triển công ty, đăng kí nhãn hiệu kiwi Nam Đàm, thậm chí muốn đăng kí nhãn hiệu phải đặc biệt ghi chú rõ khu vực riêng biệt, thống nhất tiêu thụ; mời nhiếp ảnh chuyên nghiệp đến vườn trái cây đi chọn cảnh chụp ảnh, sau đó nhờ người chế tác tập ảnh để tuyên truyền, còn phải vận dụng truyền thông tuyên truyền khắp nơi đến quảng cáo cho trái kiwi Nam Đàm.
Tìm ra được một bài bản như vậy, quả thực khiến Tô Yến Thanh không kịp thích ứng, cũng lại có cảm giác đầy mới mẻ. Tô Yến Thanh nhìn ra được, thậm chí cả Thường Xuân Lai cũng bội phục sát đất đối với biện pháp này của Lục Vi Dân.
Phương pháp đề xuất thành lập hợp tác xã tập thể nông thôn chuyên nghiệp, Tô Yến Thanh chưa bao giờ nghe nói qua, cô không biết Lục Vi Dân là từ đâu phát minh ra loại tổ chức kinh tế tập thể này, cũng không biết chính sách hiện hành cho phép hay không có phép như vậy, một phương pháp dường như chưa bao giờ nghe thấy - thành lập tổ chức kinh tế tập thể, nhưng Lục Vi Dân lại dường như chẳng hề để ý.
Lục Vi Dân biết rằng những gì bản thân đã làm, khẳng định làm cho Tô Yến Thanh và Thường Xuân Lai không khỏi có chút chấn động.
Đúng ra đây là thủ pháp tuyên truyền thông thường của kiếp sau, vào lúc này lại có vẻ là “tác phẩm siêu phàm”. Tuyên truyền chia làm hai loại, tuyên truyền hình ảnh và tuyên truyền tư liệu. Khi dùng loại giấy giá rẻ để in ấn tuyên truyền là nhằm vào toàn thể người tiêu thụ, còn tuyên truyền bằng sách với giấy tráng đẹp lại là dùng để thắng được thương nhân bán buôn và hoa quả bán sỉ ở Xương Châu thậm chí Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu này, quả pháo thứ nhất này nếu muốn nổ vang, không thể không bỏ ra chút vốn gốc.
Ở kiếp trước, sau sự kiện kiwi, kiwi ở địa khu Lê Dương hoàn toàn thất bại, mà ở Thiểm Tây và Hồ Bắc sản nghiệp kiwi lại đột nhiên tăng mạnh, điểm này khiến Lục Vi Dân có ấn tượng rất sâu sắc, nếu có thể thay đổi lịch sử này, không chỉ có thể vì Thẩm Tử Liệt thắng được một chiến tích vẻ vang, đồng dạng cũng có thể thay đổi lịch sử sản nghiệp kiwi ở Nam Đàm, coi như là vì dân chúng Nam Đàm tìm được một cách tăng thu nhập.
Nói cách khác, trận chiến này chỉ cho phép thắng không được bại, Lục Vi Dân có tự tin này.
Thường Xuân Lai ở lại Nam Đàm phụ trách liên hệ công việc in ấn đóng gói, dựa theo ý kiến thỏa thuận của ba người, nếu muốn bán cho xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn như nhà máy 195 làm phúc lợi cho công nhân viên chức, đương nhiên không có khả năng là bán lẻ tẻ, phải áp dụng đóng gói, hơn nữa phải đạt tiêu chuẩn, tỷ như năm kg hoặc là sáu kg, hơn nữa nếu muốn hướng tới tiêu thụ ở Bắc Kinh Thượng Hải cũng phải áp dụng loại tiêu chuẩn này sắp xếp cách thức cho phù hợp.
Đồng thời Thường Xuân Lai còn muốn thông qua những tiểu thương hoa quả địa phương ở Nam Đàm liên hệ tới những thương nhân bán sỉ hoa quả ở Xương Châu và các tỉnh lân cận, trước thành lập mối liên hệ, tốt nhất có thể đạt được ý đồ, tìm được vài thỏa thuận buôn bán, có thể tiêu thụ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh quay lại Xương Châu, dựa theo ý tưởng trước kia tìm kiếm con đường từ các xí nghiệp quốc doanh, con đường này tuy rằng vận dụng một ít tài nguyên, nhưng một khi thành công, có thể giải quyết phần lớn vấn đề, giống như nhà máy 195 trước kia dùng cây táo, nếu đổi thành kiwi, dự án này, có thể tiêu thụ khỏang một trăm ngàn kg kiwi, mà Lục Vi Dân không có hỏi sâu về phía Tô Yến Thanh, nhưng Lục Vi Dân cảm giác được đối phương cũng là có vài cửa ngõ, nếu không cô cũng sẽ không tự mình tán thành đề xuất chia nhau tiến hành.
- Cháu là nói muốn phúc lợi nhà máy của công nhân viên chức trong tiết Trung thu năm nay đổi thành mua kiwi Nam Đàm của các cháu?
Chân Kính Tài có chút tò mò lại có chút buồn cười,
- Loại kiwi này hình như ở Xương Châu chúng ta còn chưa từng lưu hành? Ai biết nhóm công nhân viên chức có thể thích loại kiwi này hay không?
- Bác Chân, kiwi là hoa quả có nhiều vi-ta-min nhất, dinh dưỡng phong phú, nhất là vitamin C đối với thân thể có ích rất lớn, so với cây táo, cây lê thì kiwi tốt hơn rất nhiều, hiện tại quả kiwi mà thành phố Bắc Kinh Thượng Hải nhập khẩu từ New Zealand quả thật cũng chính là cùng một loại với quả kiwi Nam Đàm, giá cả rất cao, bình thường đều là mười tệ một kg, cho nên loại hoa quả này khẳng định sẽ được hoan nghênh.
Chân Kính Tài ngồi ở trên sô pha trong nhà, Lục Vi Dân thậm chí chưa kịp nồng nhiệt gặp gỡ với Chân Ny, đã vội tìm Chân Kính Tài trao đổi chuyện này.
Chân Kính Tài là phó xưởng trưởng quản lý hậu cần, công ty dịch vụ lao động trong nhà máy, công ty đều do ông ta quản lý, bình thường phúc lợi công nhân viên chức trong nhà máy đều là thông qua công ty dịch vụ lao động giải quyết, bởi vậy Lục Vi Dân lúc trước mới dám cả gang nhận lời
- Đại Dân, chú biết về kiwi, nhưng các công nhân chưa chắc cũng biết, hơn nữa cháu đề xuất giá cả kiwi cũng không rẻ, công ty dịch vụ lao động bên kia sẽ bắt bẻ ngay, cháu cũng biết phúc lợi của nhà máy đều là thông qua công ty dịch vụ lao động giải quyết.
Chân Kính Tài không nhanh không chậm nói,
- Cháu còn có cách nào để giải quyết vấn đề này không? Chú biết cháu có rất nhiều ý tưởng.
- Ha hả, bác Chân, mấy ngày nay phụ bản tập san của nhật báo Xương Châu có đăng một vài bài dưỡng sinh mùa hè, sẽ giới thiệu những lợi ích thiết thực của kiwi, bác cảm thấy như vậy có được không?
Lục Vi Dân khẽ cười, trong ánh mắt có vẻ hơi đắc ý.
- Ồ? Nhật báo Xương Châu?
Ánh măt Chân Kính Tài sáng lên,
- Quả là một biện pháp tốt, tuy nhiên còn có cách khác mà?
- Bác Chân, thiên cơ không thể tiết lộ, kiwi Nam Đàm chúng cháu là hoa quả tinh khiết của thiên nhiên, rất ngon miệng, dinh dưỡng phong phú, rất tốt cho sức khỏe con người, cháu nghĩ phong trào này rất nhanh sẽ phát triển, nếu khi tất cả mọi người chú ý tới kiwi, nhà máy 195 có phải có thể suy xét vì sức khỏe của công nhân viên chức mà cung cấp một phần lễ vật kiwi vào ngày lễ hay không?
Lục Vi Dân cười tủm tỉm nói.
- Nếu là như vậy, chú nghĩ nhà máy Đảng uỷ hẳn là sẽ rất vui thích vì sức khỏe và sự vui vẻ của nhóm công nhân viên chức mà có phần tận tâm.
Chân Kính Tài cũng rất khó nhịn được cười dùng giọng điệu trêu chọc đáp lại.
Kỳ thật đây không phải là vấn đề, Chân Kính Tài cũng biết đám người ở công ty dịch vụ lao động nhà máy, chỉ là bù nhìn, chỉ cần có thể thông qua tay bọn họ xử lý, bọn họ cũng không ngại là cây táo, cây quýt hay là kiwi, thậm chí còn có thể rất vui được đổi khẩu vị một chút.
Bản thân ở hội nghị công việc xưởng trưởng hoặc là trong cuộc họp Đảng ủy đề xuất, mặc dù là Lương Quảng Đạt hoặc là Trần Phát Trung cũng sẽ không gây khó dễ ở vấn đề này, nhất là sau khi chính mình đã từng trải như vậy, chỉ sợ song phương đều đã có ý thức duy trì khắc chế thái độ trong một khoảng thời gian dài, không ai sẽ vì những việc lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt như vậy mà khơi mào mâu thuẫn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhìn bóng dáng Lục Vi Dân và Chân Ny biến mất ở trước cửa, Nhạc Thanh thần sắc hỗn loạn nhìn chồng mình một cái.
- Ông Chân, ông định để Lục Vi Dân và Chân Ny tiếp tục như vậy?
- Có điều gì không thể?
Chân Kinh Tài có chút không kên nhẫn nói.
- Nhưng bọn chúng cách nhau mấy trăm dặm như vậy, hơn nữa ông không phải nói Vĩ Dân hình như không muốn trở về nhà máy sao? Cứ kéo dài như vậy, về sau kết hôn rồi hai nơi phân cách làm sao được?
Tâm tư của vợ Chân Kính Tài đương nhiên hiểu rõ, cô ta không coi trọng của cải nhà họ Lục. Phụ nữ tóc dài óc ngắn, chỉ nhìn thấy trước mắt.
Nhà họ Lục muốn nói của cải đích thực hơi nghèo mạt, so với nhà mình xem ra có chút không môn đăng hộ đối, nhưng Lục Tông Quang tốt xấu cũng là chiến sĩ thi đua nhiều năm, hơn nữa bốn đứa con nhà họ Lục, đứa nào cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.
Anh cả Lục Cầm Quân tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa mới mấy năm, hiện tại đã là Phó chủ nhiệm một công xưởng của nhà máy cơ giới Hồng Kỳ, cô hai Lục Chí Hoa tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hoa Đông hình như được phân về Lí Dương, tình hình đã rất rõ ràng, chú út Lục Aí Quốc hiện tại vẫn đang học ở Triết Đại, một nhà bốn trạng nguyên, cũng gọi là một niềm vinh dự của nhà máy 195.
Điều quan trọng hơn là ấn tượng của Lục Vi Dân này hoàn toàn đảo lộn cảm nhận trước đây của Chân Kính Tài, nếu nói trước đây Chân Kính Tài vẫn giữ thái độ sao cũng được đối với chuyện đối tượng của Lục Vi Dân và Chân Ny. Sau khi bản thân xảy ra chuyện, Lục Vi Dân dốc hết sức ra tay tương trợ mình vượt qua cửa ải khó khăn, Chân Kính Tài mới quan tâm tới Lục Vi Dân.
Một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học, thì có thể có quan hệ với Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, không quan tâm là mượn thế lực của ai, chỉ dựa vào việc hắn có thể làm được điều này, vậy thì không phải người bình thường, ý chí không nhỏ, Chân Ny thật sự muốn theo hắn, tuyệt đối không sai.
Chân Kính Tài vẫn có chút lo lắng con gái mình tính tình như con nít, có chút không vững, không kiên định, Lục Vi Dân hiện tại đang rèn luyện ở vùng nông thôn như vậy, Chân Ny chưa chắc có thể chịu được, cho nên vẫn phải thường xuyên nhắc nhở con gái mình.
- Bà hiểu cái gì? Hai nơi tách biệt có thể cả đời sao? Thằng nhóc Lục Vi Dân có đầu óc có văn bằng có năng lực, tiền đồ rộng mở, tôi nói với bà, tôi Chân Kính Tài này mắt sẽ không nhìn lầm người trong phương diện này, thằng nhóc nhà Lục Vi Dân xứng với Chân Ny nhà chúng ta có thừa, tôi vẫn lo lắng Chân Ny không xứng với người ta kìa.
Chân Kính Tài đây là nói thật lòng, Chân Ny tính tình có chút giống vợ mình, tốt mà nói là không có kiên định, xấu ở chỗ có chút ham hư vinh, điểm này Chân Kính Tài cũng là không có cách nào khác, phải nói Chân Tiệp trong phương diện này hiểu biết hơn Chân Ny nhiều.
Thấy chồng mình hạ thấp con gái mình như vậy, Nhạc Thanh tức giận đến tái mặt không nói gì nữa, cũng là Chân Tiệp đúng lúc từ phòng kế bên tiến vào, chuyển hướng đề tài
-Ba, việc Đại Dân nói có vấn đề gì không?
-Vấn đề là không lớn, thằng nhóc Đại Dân này mới tới huyện Nam Đàn, liền dám gánh vác trọng trách này, gan không nhỏ, cũng không sợ áp lực đè lên chính anh ta, tuy nhiên anh chàng này có cái đầu óc tốt, việc này nếu là có thể làm tốt, phỏng chừng có thể tạo được ấn tượng tốt trong lãnh đạo ở huyện bọn họ, dù thế nào ba cũng phải giúp anh ta một tay.
Chân Kinh Tài thực sự vẫn là thích người con gái lớn này, tính tình bình thản, có chút giống với mình.
Lưỡi hai bên thơm tho tinh tế quấn chặt với nahu, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy toàn thân hắn đều sắp bốc cháy lên rồi.
Mặc dù mới xa nhau không đến một tháng, nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy thoáng như một thế kỉ, Chân Ny ở trước mặt như hòa vào nhau, tình ý dạt dào, mặt đỏ ửng, có vẻ là biểu hiện đỉnh điểm của sự rung động.
Không biết chán hôn từ đôi môi anh đào của Chân Ny, đến phần cổ trắng ngần, rồi vành tai tới thẳng trước ngực, tiếng thở hổn hển của Chân Ny giống như thuốc kích thích vô cùng mạnh mẽ kích thích vào tận sâu ý chí của Lục Vi Dân.
Không ít môi trường bên sông Vô Ưu thích hợp cho các đôi tình nhân độc hưởng, nghe nói đây là phương pháp rất được hoan nghênh của Ủy ban nhân dân thành phố Xương Châu, men theo song Vô Ưu không thiếu các bụi cây san sát nhau bên hồ trải rộng tới cả trăm ghế đá như vậy, mỗi khi đến hè, ở đây biến thành thiên đường của những cặp tình nhân, mà thậm chí còn phát triển đến không ít những trẻ em lang thang xin ăn chiếm chỗ, với giá “chuyển nhượng” ba tệ đến năm tệ cho những cặp tình nhân nóng lòng tìm chỗ tình tứ, hiện tượng này vẫn liên tục đến đời trước, Lục Vi Dân khi đảm nhiệmchức đại diện cho chủ tịch quận Vô Ưu cũng chưa từng thay đổi.
Lục Vi Dân cảm thấy bản thân đang không ngừng thay đổi, từ lúc đầu mới ngã vào trong thế giới này hoang mang đến này đã hòa vào, lại từ hòa vào trong đó thì trở thành một chân ở ngoài cửa, một chân ở trong cửa, thế giới này luôn có thể gây cho hắn quá nhiều cảm xúc.
Ngẫm lại cũng đúng, không có ai có thể từ trong thay đổi như thế mà nhanh chóng thoát ra, đi vào cũng tốt, di chuyển ra cũng tốt, vậy đều phải phân tâm lý định lực, không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được.
Nhưng duy nhất khi đối mặt với Chân Ny, Lục Vi Dân phát hiện bản thân quên hết mọi thứ trước đây, có lẽ đây chính là cảm giác khác mà tình yêu đầu mang đến.
Có lẽ về sau Chân Ny chưa chắc sẽ vẫn theo hắn, trên thực tế Lục Vi Dân đã mơ hồ cảm thấy được sự lo lắng của Chân Kính Tài về việc mình và Chân Ny không thể lâu dài, nhưng hắn vẫn rất thích, rất yêu chuộng cảm giác một mình nắm giữ cô gái như vậy.
- Đại Dân, bây giờ anh có thể thật sự trở thành hạt minh châu trên tay ba em, còn được yêu thương hơn em, ba ngày năm bận thì hỏi em gọi điện cho anh chưa, liên lạc chưa, không biết là sợ anh thay lòng hay là sợ em không để ý đến anh nữa?
Chân Ny nằm trong lòng Lục Vi Dân mắt đẹp ẩn tình, khóe miệng xinh xắn, nụ cười rung động tâm hồn chỉ cần là một người con trai nhìn thấy thì chịu không nổi, phải lập tức đưa cô ta vào trận pháp.
- Em nói sao?
Tận sâu trong lòng Lục Vi Dân có chút rung động.
- Em cũng không biết, nhưng không biết có phải anh cho ba em ăn trúng thuốc lú không, bây giờ ba thật sự rất coi trọng anh, em hỏi ba lúc nào điều anh về, ba nói phải xem anh đồng ý hay không, anh nói ba em có phải đang thử anh đúng không?
Cô gái trẻ nhẹ nhàng đánh vào bàn tay đang khám phá dưới áo lót mình, gắt giọng nói:
- Em đang nói chuyện đứng đắn với anh, anh sẽ không chôn thân ở nông thôn Nam Đàn chứ?
- Tiểu Ny, anh mới tham gia vào công việc, có làm sao cũng phải ở lại hai năm. Ba em mặc dù nói có thể điều anh về, nhưng cũng phải xem xét thời cơ?
Lục Vi Dân nói năng châm chước:
- Hơn nữa anh cảm thấy hiện tại chúng ta cũng còn trẻ, nếu muốn kết hôn cũng còn phải mấy năm nữa, cùng lắm anh vất vả một chút, trở về nhiều lần hơn, người ta cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, thời gian xa cách như vậy anh trở về một lần, chúng ta không phải càng tốt sao?
Bị một câu nói tiểu biệt thắng tân hôn của Lục Vi Dân nói đến mặt ửng đỏ, cô gái dùng sức nhéo vào lưng Lục Vi Dân một cái, đau đến nổi Lục Vi Dân nhe răng nhếch miệng, tránh không được lại lần nữa hôn nhau say đắm.
- Giữa trưa ngày mai ba mẹ em phải đi tham gia một hôn lễ của con đồng nghiệp, chị em hẹn với bạn học cũng phải ra ngoài, anh qua đây đi.
Dường như là cảm giác được dục vọng người yêu không ngừng bành trướng, trên má lún đồng tiền của cô gái ửng đỏ kéo dài tình ý, nhẹ nhàng ghé vào tai nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào