Chương 51: Tha hương nhận đồng hương
Dịch: Losedow
Biên dịch: Airin
"Anh, em biết rồi". Trình Mộc Vũ mệt mỏi đặt điện thoại xuống, dùng hai day thật mạnh lên hai bên thái dương. Đây là lần thứ mấy anh trai thương lượng với mình rồi? Cô khẽ nhắm mắt lại.
Cô đã làm sai rồi sao? Thông qua thư ký của Trình Mộc Dương cô đã điều tra hành tung của anh, biết cuối tuần Trình Mộc Dương đã đặt phòng ở quán cơm Quảng Đông mới mở, tuy nhiên không có lịch tiếp khách công việc nên cô đoán ngay là anh mình sẽ hẹn hò Âu Dương Ngâm. Cô hao hết tâm tư mời một đám đông bạn bè anh trai, kích bọn họ thay nhau kính rượu, cô phải để Âu Dương Ngâm lẻ loi ở đó, làm cho cô ta biết khó mà lui. Cô còn mời mấy cô gái xinh đẹp, bao gồm tiểu thư Vu lần trước suýt nữa bị Hàn Hiểu Bân hoành đao cướp mất, đáng tiếc là Trình Mộc Dương lại kéo Âu Dương Ngâm giới thiệu là bạn gái mình khiến sau đó tiểu thư Vu còn rất bất mãn với cô. Cô cũng mặc kệ, kết quả đó đã khiến cô rất hài lòng, quả nhiên Âu Dương Ngâm không chịu nổi lời mỉa mai của cô và phất tay áo bỏ đi. Nhưng cô cũng đã tổn thương người anh cô vẫn kính trọng nhất.
Anh trai mình thích cô gái này như vậy, khi nhắc tới tên cô ta giọng nói bao giờ cũng dịu dàng. Anh thẳng thắn nói chuyện với cô, tận tình khuyên bảo cô, thậm chí là sẵn sàng hạ mình nói chuyện với cô, chỉ hi vọng cô có thể hiểu tình cảm của anh, tôn trọng lựa chọn của anh. Năm lần bảy lượt cô cản trở đã khiến anh rất nổi nóng đúng không? Nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ trách mắng cô. Thực ra chuyện hôn nhân của anh đâu đến lượt em gái khoa tay múa chân, chỉ cần bố mẹ đồng ý thì ngày mai hai người bọn họ có thể đi đăng ký luôn, cô còn phải ngoan ngoãn gọi chị dâu. Làm sao cô có thể để cho chuyện đó xảy ra được chứ?
Cô chỉ yêu một người đàn ông duy nhất, vì anh ấy, cô không tiếc vứt bỏ danh dự của mình, thậm chí để lại sự tiếc nuối cả đời đối với một người phụ nữ. Cô đã quên khi đó mình nói tất cả những chuyện này với anh ấy bằng một giọng nói như thế nào, nói với anh ấy vì mình lén đến phòng khám tư nạo hút nên đã xuất huyết phải đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu. Gia đình đã dùng đến quan hệ để cô không bị nhà trường xử phạt, bố mẹ ép cô, khuyên cô, dụ dỗ cô nói ra tên anh ấy, nhưng cô chỉ ngậm miệng thật chặt. Lúc đó cô hy vọng có anh ấy bên người biết bao, nhưng anh ấy đang ở xa tận thành phố H. Gia đình bất đắc dĩ phải đưa cô sang Mỹ, Cho nên cô nói với anh ấy: "Em hết tất cả mọi thứ rồi, chờ em từ Mỹ về anh nhất định phải cưới em". Anh ấy yên lặng thật lâu, hình như cô có thể thấy gương mặt vừa khiếp sợ vừa đau khổ của anh ấy, cuối cùng rốt cục cũng đợi được hai chữ, "Được rồi". Đó là lời hứa của anh ấy, anh ấy đã nhận lời cô, sao có thể lại yêu cô gái kia?
Bây giờ anh trai cô lại yêu cô ta, sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Bắt cô ngày ngày phải nhìn khuôn mặt đó, nhắc nhwor cô về thất bại và khuất nhục của mình? Cô nghiến răng thật chặt.
"Giám đốc Trình, em xong việc rồi, chị sắp về chưa?" Đó là nhân viên mới La Tiểu Cương, cậu đang lo lắng nhìn cô.
"A, chị còn phải suy nghĩ mấy vấn đề, em về trước đi". Cô ngẩng đầu cười với cậu ta, trước mặt cấp dưới cô không bao giờ để mình mất khống chế.
"Vâng". Tiểu La đeo ba lô đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay lại pha cho cô một cốc cà phê đặt lên bàn, sau đó mới nhẹ nhàng khép cửa lại đi về.
Hơi nóng lượn lờ, mùi cà phê bay tới, lại không thể khiến cô cảm thấy thả lỏng.
Âu Dương Ngâm đi vào quán cơm, nơi này vĩnh viễn đều nóng bỏng, gió bắc bên ngoài sao thổi nguội được lòng nhiệt tình của tuổi trẻ. Từ vị trí gần cửa sổ có người vẫy tay với cô, cô nhìn lại một chút rồi mới đi tới. "Em đến sớm thế!" Cô mỉm cười nói, "Chị suýt không nhận ra em, cứ như em lớn hơn mấy tuổi rồi ấy".
Cậu ta đứng lên nhìn cô ngồi vào vị trí sau đó mới ngồi xuống nói, "Trong quán rất tối nên chị nhìn không rõ, thực ra em đã đi làm nhiều năm rồi, 25, không còn nhỏ nữa".
Âu Dương Ngâm cười nói, "Vậy cũng vẫn nhỏ hơn chị. Em tên là gì?"
"La Tiểu Cương", Cậu ta cũng cười nói, "Sao em lại cảm thấy chị còn nhỏ hơn em nhỉ, em gọi chị là Âu Dương được không?"
"Được!" Âu Dương Ngâm nói, "Bây giờ em làm ở công ty bất động sản à? Nghe nói chuyển sang làm mảng tiêu thụ, trái nghề à?" Sau đó cô mới biết đó là công ty con của Trình thị.
"Em học hai ngành, tin học với marketing, công việc đều phải dùng đến".
Âu Dương Ngâm yên tâm, hai người gọi thức ăn, chậm rãi vừa trò chuyện vừa ăn.
"Tiểu Cương, em là người ở đâu? Hình như không phải người miền bắc".
"Em là người tỉnh Z, huyện J, sát bên dưới thành phố H, chị biết nơi đó không?"
"Biết, biết, chị đã từng đến đó mà", Âu Dương Ngâm vui vẻ nói, "Chị cũng là người thành phố H, chúng ta là đồng hương, nào quê, cạn li!" Hai người uống là nước ngọt. "Vì sao không quay về?"
La Tiểu Cương muốn nói lại thôi, cô đã rõ ràng, là vì cô bé đó, liền nói, "Ở đây cũng rất tốt, rất nhiều cơ hội phát triển". Trình Mộc Dương cũng đã nói với mình tương tự như vậy, để có thể giữ cô lại đây. Nghĩ tới đây, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cô quan sát cậu ta thật kĩ, "Em đã bình thường trở lại rồi à?"
"Tình cảm mấy năm, đương nhiên không thể nói cắt là cắt được, có lúc vẫn nhớ tới chuyện trước kia, có điều em đã nghĩ thông rồi, mỗi người đều có cuộc đời của chính mình, cô ấy cảm thấy tốt là được, kéo cô ấy đến bên mình không phải là muốn tốt cho cô ấy sao? Cô ấy cảm thấy như bây giờ là tốt, như vậy là được rồi".
"Em thật sự không giống một người 25 tuổi chút nào!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Các cụ nói cấm có sai, đại trượng phu lo gì không có vợ, anh là một người tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt, nào, cạn li nữa!" Cô đang định nâng li lên thì điện thoại di động lại đổ chuông, là Phùng Phất Niên. "Sư huynh! Sao anh biết em ở đây?"
"Sư huynh có thiên lý nhãn!" Phùng Phất Niên vừa cười vừa gập điện thoại lại đi tới, "Thấy xe em đỗ cở cổng sau trường nên đến thử vận may!"
"Em đang tự hỏi sao ở đây lại náo nhiệt như vậy, thì ra đều là đám sinh viên giả mạo như chúng ta hết lượt!" Âu Dương Ngâm cười kéo ghế ra cho anh ta, "Sao sư huynh lại đến đây?"
"Đài truyền hình và nhà trường muốn kết hợp tổ chức triển khai một hoạt động xã hội cho sinh viên, anh vừa nói chuyện với trưởng ban hành chính của trường".
Âu Dương Ngâm giới thiệu hai người, La Tiểu Cương nói: "Lúc còn học ở trường em đã được nghe phó giám đốc Phùng toạ đàm, rất đặc sắc".
Phùng Phất Niên cười nói, "Thì ra anh đã già như vậy rồi!"
La Tiểu Cương cười bổ sung một câu, "Các cô gái ở bên dưới hò hét ầm ĩ".
Âu Dương Ngâm cười nói, "Sư huynh, anh hấp dẫn thật đấy!" Cô cúi đầu gặm cánh gà, một lọn tóc buông xuống, Phùng Phất Niên đưa tay gạt lên cho cô. "Sư huynh có nhớ cái quán nhỏ ở cổng sau đại học Z không? Trước kia mấy đứa cùng phòng em thường xuyên đến đó ăn ốc xào, cay lắm, uống với bia lạnh, ngon tuyệt!"
Phùng Phất Niên đưa mấy tờ giấy ăn cho cô, "Nát bia nát rượu, mau lau miệng đi". Giọng nói toàn là sủng ái.
Âu Dương Ngâm nhận ra, cô cúi đầu vừa lau vừa nói với La Tiểu Cương, "Người miền bắc không biết ăn ốc, hồi lau mới ăn được một con. Ở chỗ bọn chị khi nói chuyện người ta không nói là phiền phức mà nói là khều ốc, chỗ bọn em cũng thế đúng không?"
La Tiểu Cương gật đầu nói một câu, Âu Dương Ngâm cười ngặt nghẽo, "Chị không dám học đâu, vạn nhất lúc ghi hình lại lỡ nói một câu thì chú Văn sẽ mắng chết". Cô quay lại nói với Phùng Phất Niên, "Ghi thêm mấy số là em sẽ không làm chương trình này nữa, em đã nói chuyện với chú Văn rồi. Chú ấy mắng em một trận té tát".
Phùng Phất Niên nói: "Không thấy tiếc à? Em đã có không ít fan rồi".
Âu Dương Ngâm lắc đầu, "Em vẫn tập trung làm bác sĩ thôi, có thể làm tốt một việc đã tốt lắm rồi".
Phùng Phất Niên không nói được gì. Sau này không còn được chờ cô đi ra từ trường quay nữa, cho dù cô ấy vẫn ở thành phố này thì có lẽ cũng có rất ít cơ hội gặp nhau.
Thấy bầu không khí có chút nặng nề, La Tiểu Cương liền nói, "Âu Dương, bông hoa lan chị đeo đẹp thật, viên đá bảy màu bên cạnh này cũng là ngọc à?"
"Không biết, chắc là đá". Âu Dương Ngâm cúi đầu vuốt ve viên đá đó. Viên đá này có một cái tên rất dễ nghe, cô tự nói với mình trong lòng, gọi là mạch mạch, mạch mạch trong hàm tình mạch mạch, cô từng cho rằng như vậy. (Hàm tình: ẩn tình, mối tình thầm kín. Mạch mạch: đưa tình)
Phùng Phất Niên nhìn cô, còn một viên nữa vốn cũng nên được đeo trên người cô, một trái một phải hai bên bông hoa lan ngọc. Nhưng thực ra trong lòng A Trạch vẫn cứ ôm hi vọng đúng không? Cho dù là xa vời nhưng nó vẫn không nỡ làm như vậy. Anh ta cũng thế.
Lúc chia tay, Âu Dương Ngâm lấy một chiếc áo lông cứu từ trên xe xuống đưa cho La Tiểu Cương, hơi xấu hổ nói, "Chị thấy đẹp nên mua thôi, không phải hàng hiệu gì đâu. Chúc mừng em tìm được công việc mới".
La Tiểu Cương rất bất ngờ, có điều vẫn nói cảm ơn rồi hào phóng nhận lấy. Phùng Phất Niên bên cạnh trêu chọc, "Tiểu Cương, anh là sư huynh, bợ đỡ như vậy mà cô ấy cũng không bao giờ tặng anh cả. Đúng là trẻ tuổi vẫn hấp dẫn hơn!"
La Tiểu Cương cười nói với Âu Dương Ngâm, "Phó giám đốc Phùng ghen rồi kìa chị!"
Âu Dương Ngâm quay đầu nhìn lại thấy Phùng Phất Niên đang mỉm cười nhìn mình, cô hơi hoảng hốt nói: "Sư huynh, em cũng phải về đây".
Phùng Phất Niên thầm thở dài trong lòng, anh ta kéo tay cô lại nói, "Đừng để chính mình tủi thân, có chuyện gì phải nói với sư huynh".
Âu Dương Ngâm gật đầu, ai về đường nấy.
Đến dưới lầu, Âu Dương Ngâm thấy xe của Trình Mộc Dương đang đỗ ở đó, nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ, cô liền đi thẳng tới.
Trình Mộc Dương mở cửa xe bước xuống, nhìn cô đi về phía mình không ngờ anh lại cảm thấy hơi căng thẳng. Đã hơn một tuần không gặp cô, gương mặt vẫn thanh tú, thần thái trẻ trung để anh phải nhớ thương. Cô bị bắt nạt làm anh thương, cô giận dỗi làm anh bối rối, cô biến mất làm anh ăn không biết ngon ngủ không yên giấc. Bây giờ cô đã về, anh chỉ muốn nắm chặt tay cô, không cho cô rời khỏi mình nữa.
Âu Dương Ngâm hơi tủi thân nhìn anh, vừa định nói chuyện thì Trình Mộc Dương đã kéo cô vào trong lòng, "Ngâm Ngâm!" Âm thanh hơi nghẹn ngào, cằm anh quẹt lên mái tóc cô, làn hương thơm dịu thấm tim phổi anh, "Ôm em thế này anh thấy bình yên!"
Âu Dương Ngâm vòng tay ôm eo anh, ngoan ngoãn dán mặt vào ngực anh. Xin lỗi, nhớ nhung, tha thứ, tất cả đều không cần phải nói ra nữa.
Chương 52: Lần thứ tư gặp Trình Mộc Vũ
Dịch: Losedow
Biên dịch: Airin
Thực ra Trình Anh Chi không muốn tổ chức buổi sinh nhật này, lúc A Văn nói với cô cô đã lập tức từ chối. "Phụ nữ đã 48 tuổi, qua một ngày sinh nhật lại già thêm một tuổi, em không dám tổ chức đâu". A Văn cười cô tự lừa mình dối người, hai người đã hẹn sắp xếp thời gian ra ngoài du lịch coi như mừng sinh nhật. Hai ngày sau gặp Trình Mộc Dương, cô muốn hỏi anh và Âu Dương Ngâm đã phát triển đến đâu rồi, "Bố mẹ cháu còn không biết à? Công tác bảo mật làm tốt thật. Thời gian trước mẹ cháu gọi điện thoại tới hỏi cô, cô cũng không dám nhiều lời, chỉ nói hai đứa cháu biết nhau. Có điều khi đó quả thật hai đứa cháu chưa có tiến triển, lúc cô nằm viện cháu vẫn còn rầu rĩ không vui mà. Cháu đã làm thế nào mà sau đó Ngâm Ngâm lại chịu nhận lời thế?"
Trình Mộc Dương dùng dăm ba câu kể lại chuyện xảy ra ở sinh nhật Hàn Hiểu Bân, Trình Anh Chi không vui nói, "Sao Tiểu Vũ lại bắt nạt người ta như vậy", Cô chợt cười nói, "Cháu thì lại nhờ họa được phúc, có thể thấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vẫn cần phải làm".
Trình Mộc Dương cười khổ, "Cháu muốn cứu cô ấy nhưng vẫn không cứu được, lần trước cô ấy tức giận đến mức hơn một tuần không thèm quan tâm đến cháu".
Trình Anh Chi lại hỏi ngọn nguồn rồi tức giận nói, "Tiểu Vũ trở nên quá quắt như vậy từ bao giờ? Thanh niên bây giờ còn ai nói đến chuyện này, bảo nó đừng quản chuyện không đâu nữa! Một cô gái như Ngâm Ngâm có bao nhiêu người thích, A Văn cả ngày nói phó giám đốc Phùng của bọn họ tài giỏi thế nào, cô đã biết tỏng rồi, ông ấy sợ cô giận nên mới không dám nói thẳng ra rằng Ngâm Ngâm và phó giám đốc Phùng mới là trai tài gái sắc. Mộc Dương, cháu không được khinh thường đâu đấy".
"Cô cô và chú Văn cũng tiến triển tốt đấy chứ", Trình Mộc Dương cười nói, "Thuận lợi hơn cháu và Ngâm Ngâm nhiều, bao giờ cưới hả cô?"
Trình Anh Chi hơi đỏ mặt, "Cô còn chưa nói chuyện này với ông nội cháu, cháu đừng nói gì nhé. Đều đã lớn tuổi như vậy, ý cô là không cần kết hôn, cứ chung sống như vậy không phải rất tốt sao? Nhưng ông ấy lại cảm thấy như vậy không tốt, tuy là văn nghệ sĩ nhưng lại rất phong kiến".
"Đó là chú Văn có trách nhiệm, cô cô, bây giờ đàn ông như vậy không nhiều đâu, ai cũng chỉ muốn chơi mà không muốn chịu trách nhiệm, đàn ông có chút tiền muốn tìm gái trẻ đúng là quá dễ. Chú ấy muốn kết hôn với cô cho thấy chú ấy là thật lòng".
"Cháu cũng không muốn kết hôn à?" Trình Anh Chi trêu đùa nhìn anh.
"Còn không biết bao giờ Ngâm Ngâm mới chịu đồng ý. Cô bé này tính tình ương ngạnh, rất có chủ kiến, ở nhà được chiều chuộng lắm. Bây giờ thái độ của Tiểu Vũ như vậy, ngoài miệng cô ấy không nói nhưng trong lòng không biết cô ấy nghĩ thế nào". Trình Mộc Dương cảm thấy hơi bực bội.
Trình Anh Chi trầm tư một hồi lâu, "Vậy thì lấy danh nghĩa sinh nhật cô để tổ chức một buổi tiệc gia đình mời cô ấy đến, gọi cả đám thằng Hiểu Bân nữa, như vậy sẽ không tỏ ra quá chính thức, cũng để bố mẹ cháu gặp cô ấy, tránh trường hợp Tiểu Vũ lại quấy rối tiếp".
Chính vì vậy mới có bữa tiệc sinh nhật này.
Âu Dương Ngâm suy nghĩ rất lâu, đương nhiên cô biết dụng ý của Trình Mộc Dương, bạn bè của anh có đến cũng chỉ là vì để cô đến. Cô rất do dự, mặc dù đã gặp cụ Trình và Trình Anh Chi, cũng biết Trình Mộc Giai và cả Trình Mộc Vũ, nghĩ tới đây cô lại nhíu mày, nhưng lần này là đi gặp bố mẹ Trình Mộc Dương, cô cảm thấy bây giờ đã gặp mặt quả thực là quá sớm, cho nên cô nói với Trình Mộc Dương, "Em không đến được, hôm đó em trực".
Trình Mộc Dương cười nói, "Anh sẽ nói với chú Lý đổi trực cho em".
"Hôm đó em còn có việc khác nữa, lần sau em mời cô cô ăn cơm để nhận lỗi vậy".
"Cô cô muốn nhìn thấy em trong buổi sinh nhật, cô ấy đã dặn anh phải mời em đến bằng được". Trình Mộc Dương kéo cô đến ngồi xuống bên cạnh mình, "Đừng sợ, mọi người đều sẽ thích em".
Âu Dương Ngâm liếc nhìn anh, "Chẳng phải có người không thích đó sao?"
Cô kiên quyết không chịu đi, Trình Mộc Dương không còn cách nào khác liền dọa sẽ bảo Trình Anh Chi trực tiếp gọi điện thoại cho cô, cuối cùng Âu Dương Ngâm đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Trình Mộc Vũ lại ngồi ngẩn người trong văn phòng, chỉ cần vừa về đến nhà là cô lại không thể nhẫn tâm với anh trai được nữa.
"Giám đốc Trình, chị còn việc gì nữa không? Nếu không thì em về bây giờ đây". La Tiểu Cương dọn dẹp bàn làm việc xong liền đi tới trước mặt Trình Mộc Vũ. Cậu là một nhân viên mới chăm chỉ và cố gắng làm việc, thích nghi với công việc rất nhanh, ấn tượng của Trình Mộc Vũ đối với cậu không tồi. Mỗi lần cô ngồi ngẩn người suy nghĩ là cậu sẽ luôn pha cho cô một cốc cà phê.
"Tiểu La, sau này nếu cậu không phải làm thêm thì không cần về muộn như vậy, có một số việc cứ để chính bọn họ làm, lần nào cậu cũng dọn dẹp giúp bọn họ thì bọn họ sẽ càng ngày càng lười".
La Tiểu Cương bưng cốc cà phê đến đặt lên bàn cô, "Cũng không có gì, em là nhân viên mới mà. Hơn nữa em về sớm cũng không có việc gì. Người có gia đình bao giờ cũng có nhiều việc".
"Bạn gái cậu sẽ có ý kiến, đến lúc đó cô ấy lại chạy đến chỗ chị khóc lóc", Trình Mộc Vũ cười nói.
"Bạn gái em chia tay em rồi". La Tiểu Cương thản nhiên nói.
"Vì sao? Vì em nhất thời không tìm được việc à?" Cô không nên hỏi chuyện riêng tư của người khác như vậy, chỉ là cô rất muốn tìm ai đó để nói chuyện. Đây cũng có thể xem như sự quan tâm của một người chị.
"Không phải, cô ấy đi theo một người có tiền", La Tiểu Cương không muốn nói đến việc này, "Giám đốc Trình, không còn việc gì thì em về trước đây".
Trình Mộc Vũ vội vàng gật đầu, cô đã hỏi quá rồi, đã chạm đến chuyện thương tâm của cậu bé này rồi. Cô uống một ngụm cà phê, tối nay là tiệc sinh nhật cô cô, tám chín phần mười Âu Dương Ngâm sẽ đến.
Ghi hình xong, Âu Dương Ngâm nhỏ giọng hỏi A Văn, "Hôm nay có tiệc sinh nhật cô cô, chú Văn có đến không?"
A Văn lắc đầu, "Không đi, chú đến chỗ đó làm gì. Cháu sẽ đi à? Ngâm Ngâm, cháu đã quyết định rồi à?" Ông nhìn Phùng Phất Niên đang từ xa đi tới, nói với giọng hơi giận, "Phó giám đốc Phùng đến rồi, chú đi trước đây".
Phùng Phất Niên đi tới bên cạnh cô, cảm thấy hơi khó hiểu, "Hôm nay chú Văn làm sao mà phớt lờ mọi người thế? Ngâm Ngâm, em đắc tội chú ấy à?"
Nhìn anh ta, Âu Dương Ngâm đột nhiên khó chịu. Một người tốt như vậy, một người quan tâm chu đáo đến cô như vậy, dỗ cô cười lúc cô tức giận, nắm tay cô lúc cô căng thẳng, là bờ vai nương tựa lúc cô đau lòng, mình phải rời khỏi anh ta như vậy sao? Cô ngẩng đầu lên, "Sư huynh, hôm nay là sinh nhật cô cô, em phải đến nhà anh ấy".
Nụ cười của Phùng Phất Niên đông cứng trên mặt, sững sờ một hồi lâu, cuối cùng anh ta dùng tay bóp trán nói, "A, rốt cục nàng dâu xấu xí của chúng ta phải đi gặp bố mẹ chồng rồi à?"
Âu Dương Ngâm quay mặt đi, "Vâng, em biết em xấu".
Phùng Phất Niên cúi đầu xuống nói, "Ai nói thế, tiểu sư muội này của anh là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này, đi đi, không cần sợ ai cả". Trong lòng tràn ngập mất mát, rốt cục mình vẫn không giữ cô ấy lại được.
Nhìn bóng lưng cô biến mất trong tầm mắt, anh ta ngẩng đầu, ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống những thân cây điêu linh đã chỉ còn vài chiếc lá già, ấm áp, nhưng lại lạnh lẽo. A Trạch, một tình cảm đẹp như vậy mà không thể nói ra, khổ, bây giờ anh ta cũng cảm nhận được.
Buổi tiệc diễn ra tại biệt thự nhà họ Trình, Âu Dương Ngâm không chịu để Trình Mộc Dương tới đón cô, như vậy sẽ làm mọi người càng thấy rõ mục đích chính của buổi tiệc này. Cô định hẹn Hàn Hiểu Bân cùng đến, nhưng Hàn Hiểu Bân đang đi công tác, sẽ đi thẳng từ sân bay tới. "Bây giờ chỉ có thể đơn đao phó hội". Cô tự vui đùa với chính mình trong lòng.
Biệt thự rất lớn, có bậc thềm rất cao, bãi cỏ trước cửa rộng mấy trăm mét vuông, có thể thấy là hoa cỏ đều được các chuyên gia chăm sóc tỉ mỉ.
Âu Dương Ngâm đỗ xe, cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người, đang định cất bước đi lên bậc thềm.
"Âu Dương Ngâm", Trình Mộc Vũ từ trên nhà chậm rãi đi xuống, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt và chán ghét, "Trên đời quả thật còn có loại phụ nữ như cô, bảo cô không được bám lấy anh trai tôi, không được vọng tưởng với cao nhà họ Trình chúng tôi, vậy mà cô còn không biết nhục mà bước vào đây!"
"Tiểu Vũ! Em điên à?" Trình Mộc Dương từ trong nhà chạy ra quát cô lại, anh vừa nghe điện thoại của Âu Dương Ngâm xong liền chạy xuống tầng ra đón cô, trên đường lại bị mẹ gọi lại hỏi mấy câu về sở thích của Âu Dương Ngâm, không ngờ vì vậy em gái mình lại nhanh chân đến trước.
Anh chạy xuống thềm cầm tay Âu Dương Ngâm, "Ngâm Ngâm, chúng ta đi vào nói chuyện".
Âu Dương Ngâm giãy ra khỏi tay anh, sắc mặt trắng bệch, 26 năm qua cô chưa từng bị làm nhục như vậy, vậy mà cô ta ngạo mạn như thế, kiêu ngạo như thế, ngậm máu phun người như thế. Trước kia cô đã nhiều lần tự bảo mình không cần tính toán, đó là bởi vì cô không muốn Trình Mộc Dương khó xử. Cô có thể nhượng bộ, nhưng không hề đồng nghĩa với việc nhượng bộ không có giới hạn. Cô được giáo dục về khiêm tốn lễ phép, nhưng không có nghĩa cô mềm yếu dễ bắt nạt. Cho dù là vì tình yêu, cô cũng tuyệt đối không chịu vứt bỏ danh dự của mình.
Cô cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, đi lên hai bậc thang, đứng mặt đối mặt với Trình Mộc Vũ, tỉnh táo nhìn đối phương: "Trình Mộc Vũ!" Giờ khắc này, ngạo khí và phẫn nộ của cô toàn bộ bùng nổ, cô, Âu Dương Ngâm cũng không cần khom lưng khuỵu gối trước bất cứ ai cả, "Tôi không hề bám lấy ai cả, cũng không bao giờ cho rằng mình với cao, trong lòng tôi, mỗi người chỉ có nơi không muốn đến, không có nơi không thể đến. Hôm nay tôi tới tham gia tiệc sinh nhật của cô cô, rất tiếc tôi không thể đi vào thêm một bước nào nữa, không phải vì tôi không dám mà là vì tôi khinh thường! Cùng ở dưới một mái nhà với loại người tự cho là đúng, không coi ai ra gì như cô, Âu Dương Ngâm tôi không muốn!"
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương kêu lên, đau xót nhìn cô, lời cô nói khiến anh sợ hãi.
Âu Dương Ngâm nhìn Trình Mộc Vũ, lại nhìn Trình Mộc Dương. Cô cô gắng đè xuống những giọt nước mắt đang muốn tràn ra, lòng tự trọng của cô không chỉ là của chính cô mà cũng là của cha mẹ cô, của những người yêu thương cô. Cô hít sâu một hơi, bước nhanh xuống bậc thềm, mở cửa ngồi vào xe, chiếc mũ vàng lao vút đi như bay.
Trình Mộc Dương đứng sững, Trình Mộc Vũ cũng đứng sững. Sự tỉnh táo và dứt khoát của Âu Dương Ngâm làm tất cả mọi người đều bất ngờ. Trình Thương Hải đứng trước cửa, cô bé này tức giận rồi, ông hơi nhíu mày, "Mộc Dương, còn không mau đi tìm cô bé đó quay lại!" Tất cả mọi người đều nghe ra ý của ông, ông gọi cô ấy là cô bé đó, ông muốn cô ấy quay lại, người ông giận không phải là cô ấy.
Trình Mộc Dương phục hồi lại tinh thần, lái xe đuổi theo.
Trình Mộc Vũ hoảng hốt, cô vốn vẫn chờ ở bên ngoài muốn chặn Âu Dương Ngâm lại sỉ nhục một phen, với tính cách của Âu Dương Ngâm, cô ta chỉ có nước quay về. Sự vắng mặt của cô ta sẽ làm mọi người bất mãn, sau đó anh trai cũng không làm gì được mình. Nhưng cô đợi mãi chưa thấy cô ta đến, vừa về đến phòng mình lại nhìn thấy anh trai mỉm cười đi ra ngoài, cô liền nghĩ cách làm mẹ kéo anh trai lại hỏi mấy câu còn chính mình thì chạy ra trước, lúc này Âu Dương Ngâm đã đến cửa. Cô không biết ngoài anh trai còn có ai nghe thấy những lời mình nói, nhưng cô cô sầm mặt, bố mẹ tỏ ra kinh sợ, người cô sợ nhất là ông nội. Vẻ mặt ông nội không có cảm tình gì, chỉ khẽ nhíu mày, nhưng Trình Mộc Vũ có thể cảm thấy ông không vui.
Hàn Hiểu Bân đưa tay kéo Trình Mộc Vũ đi vào trong, "Tiểu Vũ, hôm nay em thực sự nói sai rồi, Ngâm Ngâm không hề với cao chút nào". Hắn xoay người nói với Trình Thương Hải, "Ông, cháu cũng phải đi tìm Ngâm Ngâm, vạn nhất cô ấy có chuyện gì thì bố cháu sẽ không cách nào giải thích với bố mẹ cô ấy".
Trình Thương Hải gật đầu, "Cháu chịu khó vậy!" Nói rồi ông vẫy tay với những người xung quanh, "Tất cả vào nhà ăn cơm trước".
Âu Dương Ngâm lái xe lao nhanh trên đường, nơi này không phải thành phố H. Đường rất rộng, xe cộ không hề chen lấn, từ đầu đến giờ không hề gặp đèn đỏ. Ngay cả thời gian dừng xe suy xét cô cũng không có, cô chỉ có thể tiếp tục lái xe về phía trước, nhưng cô không biết phải lái đi đâu. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, là ai? Trình Mộc Dương? Trình Anh Chi? Cũng có thể là Hàn Hiểu Bân hoặc Trình Mộc Giai. Cô không muốn nghe, nghe để làm gì? Đơn giản chỉ là xin lỗi mà thôi. Bây giờ tất cả đều đã quá muộn, xin lỗi cũng muộn rồi, không ngờ mối tình này của cô lại kết thúc nhanh như vậy, fast food, hamburger, cô vừa lau nước mắt vừa nghĩ, thực phẩm rác đẹp mắt!
Cô nhìn con đường càng ngày càng vắng vẻ, không đúng, cô đang định đi đâu đây, đến ngoại ô sao? Đến biển hoa lavender màu tím đó sao? Đã là mùa đông rồi, hoa đã tàn từ lâu rồi, người cô muốn dựa vào đã mất từ lâu rồi. Phùng Phất Niên nói với cô, "Không cần sợ!" Đúng vậy, cô không sợ, sau này cô không thể chỉ nghĩ đến việc dựa vào người khác nữa, cô phải dựa vào chính mình. Sắc trời càng ngày càng tối, cô hơi sợ, quay đầu xe đi về phía trung tâm thành phố. Khi thấy xe cộ dần đông, cô mới từ từ ổn định lại. Cô là Âu Dương Ngâm, là con gái của bố, bố luôn nói, "Sợ cái gì? Trời sập à? Trời sập cũng không phải sợ, còn có đỉnh núi đỡ!" Cho nên cô không thể sợ.
Cô bắt đầu đi về hướng tòa nhà D City, cô phải lên phòng ăn xoay tròn trên tầng cao nhất ăn một bữa thật ngon, mua quần áo thật đẹp, túi xách thật xịn. Cô là bảo bối của mẹ cô, mẹ luôn nói, "Mẹ phải chiều con gái mẹ đến mức sau này lấy chồng, chồng con cũng không biết phải chiều con thế nào nữa". Cô còn sợ không có người yêu cô, chiều chuộng cô nữa sao?
Cô dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ngày mai vẫn sẽ là một ngày đẹp, cô cố gắng cười, cho Trình Mộc Vũ biến đi, cho phú hào thế gia biến đi, cho tình yêu biến đi, cô, Âu Dương Ngâm phải sống thật vui vẻ, không đau khổ vì ai, không rơi lệ vì ai.
"Nhà họ Trình chúng ta trước giờ đều không phải phú hào thế gia gì, ông và mấy thằng con trai lập nghiệp từ những đồng tiền tích cóp của bà nội các cháu, nhờ có thể chịu khổ, nhờ có cơ hội tốt, tới hôm nay có được mấy công ty, mấy nhà xưởng, chẳng qua cũng chỉ có nhiều tiền hơn những gia đình bình thường một chút. Mấy đứa bọn cháu tốt nghiệp đại học, nếu như không phải nhà mình có sẵn mấy công ty thì chẳng phải vẫn cứ đi làm thuê cho người khác sao? Nói không chừng ngay cả một công việc ra hồn cũng không tìm được, có cái gì đáng vênh váo tự đắc?" Tất cả mọi người trong nhà ngồi im trong phòng khách, Trình Thương Hải nói với giọng chậm rãi.
"Từ cái nhìn đầu tiên ông đã thích con bé Ngâm Ngâm này, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, làm việc nghiêm túc, cư xử thành khẩn. Tiểu Vũ, ông không biết hôm nay cháu nói gì với cô ấy, cháu có thể nói lại cho ông nghe không?"
Trình Mộc Vũ cúi đầu không dám lên tiếng.
Trình Anh Chi cả giận nói, "Nhà họ Trình chúng ta đã trở nên cao không với được như vậy từ bao giờ?"
"Cao không với được?" Trình Thương Hải hừ một tiếng, "Các cháu tự cho là cao bao nhiêu? Con gái Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Z, Bí thư thành ủy thành phố H, có thể với được nhà họ Trình chúng ta hay không?"
Trình Mộc Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, "Không thể như vậy được!"
"Có cái gì không thể? Phải như thế nào mới coi như là tiểu thư phú hào?" Trình Thương Hải không nhìn cô, "Bà nội cháu mới là tiểu thư phú hào, các cháu đã bao giờ thấy bà ấy vênh váo kiêu căng chưa? Bà ấy lấy ông, sống sướng hay sống khổ cũng vẫn không hề thay đổi, đó mới là thái độ đúng mực của một tiểu thư khuê các, chỉ có loại nhà giàu mới phất mới không biết ngoài trời còn có trời.”
"Mấy năm nay sự phát triển của thành phố H, đặc biệt là sự phát triển của ngành bất động sản thành phố H khiến cả nước phải để ý, nhà họ Trình cũng có ý định tiến quân vào thị trường đó, đương nhiên phải tìm hiểu về quan trường bản địa. Lúc Ngâm Ngâm vừa tới ông đã thăm dò cô ấy, ông hỏi ông ngoại cô ấy có phải bậc thầy giám định đồ cổ Âu Dương Dung Văn hay không, cô ấy còn giả câm vờ điếc với ông. Cô bé này rất lanh lợi, thận trọng, thấp giọng, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì mạnh, rất có phong phạm dâu trưởng nhà họ Trình chúng ta". Trình Thương Hải cười lên, "Có điều rốt cục vẫn còn nhỏ tuổi nên dễ kích động".
Thấy ông cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trình Mộc Giai bên cạnh nói xen vào, "Ngâm Ngâm còn nhỏ hơn cháu 5 ngày, ông nội, lần sau để cháu với cô ấy tổ chức sinh nhật chung để dỗ bé con này mới được".
Tần Tự cười nói, "Không được gọi cô ấy là bé con!"
Trình Mộc Vũ cắn chặt môi, cô sợ mình không nhịn được phải hét lên.
Chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Âu Dương Ngâm vừa ăn vừa thờ ơ cầm lên xem. Là Phùng Phất Niên, cô vội nghe máy.
"Ngâm Ngâm! Ngâm Ngâm!" Phùng Phất Niên căng thẳng chỉ biết gọi tên cô.
"Sư huynh? Có chuyện gì vậy?" Âu Dương Ngâm cười hỏi, "Anh không tìm được đường về nhà à?"
"Em ở đâu? Anh muốn gặp em". Phùng Phất Niên không thể nói đùa với cô, Trình Anh Chi vội vàng tìm A Văn, A Văn vội vàng tìm anh ta, anh ta vội vàng không ngừng gọi điện thoại di động cho cô. Muộn như vậy rồi, cô ấy lái xe trong tình trạng giận dữ như vậy, nhớ đến A Trạch, anh ta không dám nghĩ tiếp.
"Em ăn cơm ở tầng cao nhất tòa nhà D City, anh ăn cơm chưa? Đến đây em mời anh ăn cơm!" Âu Dương Ngâm nói, "Nếu anh định nói với người khác thì bây giờ em sẽ lập tức rời khỏi đây".
"Không được đi, chờ anh, anh không nói với người khác", Phùng Phất Niên vội vàng nói, "Không được đi, sư huynh tới ngay đây".
Lúc Phùng Phất Niên lên đến phòng ăn xoay tròn thì Âu Dương Ngâm đang ngồi ăn kem rất ngon lành, quay lại nhìn thấy anh ta, cô cười tươi như hoa. Anh ta quan sát tỉ mỉ, tạm được, trong lòng thoáng thả lỏng.
"Em quậy tiệc sinh nhật của người ta long trời lở đất mà còn có thể ngồi ở đây ăn kem nhàn hạ ung dung như thế. Em đã lớn chưa đấy?" Phùng Phất Niên đưa tay khẽ gõ lên đỉnh đầu cô, "Đúng là vô tâm!"
"Cuối cùng em cũng trút giận được, chính mình cũng cảm thấy mình thật lợi hại. Vừa rồi anh không thấy em đanh thép răn dạy Trình đại tiểu thư, sau đó khinh thường, nghênh ngang bỏ đi". Âu Dương Ngâm xúc một thìa kem cho vào miệng, ngẩng đầu nhìn sư huynh, "Cảm ơn sự bồi dưỡng và giáo dục của câu lạc bộ kịch đại học Z, của đài truyền hình thành phố D, của tổ chuyên mục sức khỏe, của phó giám đốc Phùng".
Phùng Phất Niên cười nói, "Đừng lôi anh vào đó, không phải anh đã dặn em là nàng dâu xấu xí đi gặp bố mẹ chồng thì phải chú ý sao?"
"Không phải anh dặn em không được sợ sao?" Âu Dương Ngâm hè một tiếng, "Chẳng lẽ anh biết hôm nay là Hồng Môn yến?" (Hồng Môn yến: Bữa tiệc được tổ chức để giết một hoặc nhiều người, năm 206 trước công nguyên, Hạng Vũ tổ chức Hồng Môn yến để giết Lưu bang nhưng Lưu Bang đã trốn thoát).
"Oan uổng quá!" Phùng Phất Niên kêu lên, "Nếu biết thì anh còn đẩy em vào trong hố lửa sao?" Có điều anh ta cũng từng nghĩ đến Trình Mộc Vũ cho nên mới nói như vậy.
"Cũng phải", Âu Dương Ngâm nói, "Sư huynh, anh tốt nhất với em".
Phùng Phất Niên nhìn cô không lên tiếng. Tốt nhất? Anh ta cười khổ trong lòng, nhưng em không cần người tốt nhất này.
"Vừa rồi em thật hối hận, con bé Trình Mộc Vũ đó kiêu ngạo như vậy, khi đó em nên nói với nó rằng, phú hào, hừ, cô cho rằng tập đoàn Trình thị là tập đoàn Trường Giang sao? Cô cho rằng công ty Tấn Đạt là công ty Microsoft sao? Hù dọa ai chứ?" Âu Dương Ngâm nhìn Phùng Phất Niên, "Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy hai câu hỏi này thật đặc sắc, sau khi nghe được chắc chắn cô ta sẽ tức giận đến chết, tiếc thật tiếc thật, tiểu sư muội của anh vẫn kém nhanh trí một chút!"
Phùng Phất Niên không nhịn được nói: "Bây giờ em nên khó chịu mới đúng chứ, sao lại vui vẻ như vậy? Có phải em giận đến mức đầu óc có vấn đề rồi không?"
Âu Dương Ngâm trừng mắt nhìn anh ta, "Bây giờ em chỉ cảm thấy thoải mái thôi, vốn phiền muộn như vậy, bây giờ thành ra việc gì cũng không cần nghĩ nữa".
"Phiền muộn gì thế?"
"Rất nhiều", Âu Dương Ngâm cúi đầu xúc kem, trong rất nhiều đó cũng bao gồm cả Phùng Phất Niên.
"Ngày mai làm thế nào?"
"Không biết, cũng có thể sẽ khó chịu", thực ra bây giờ đã rất khó chịu, chỉ có điều không muốn để anh ta lo lắng vì mình.
"Gọi điện cho Trình Mộc Dương đi, anh ta nhất định đang sốt ruột lắm rồi!"
"Không cần!" Cô cũng đang giận Trình Mộc Dương, không phải đã nói ngôn ngữ máy tính rất rõ ràng sao? Tại sao thương lượng hết lần này tới lần khác mà ngược lại Trình Mộc Vũ vẫn càng ngày càng kiêu ngạo?
"Ngâm Ngâm, cứ suy bụng ta ra bụng người thì biết. Sư huynh còn sốt ruột như vậy, nhất định anh ta còn sốt ruột hơn. Anh nhắn tin cho chú Văn nhé, cũng để chú ấy xin lỗi cô cô Trình Mộc Dương, dù sao em cũng làm hỏng hết bữa tiệc sinh nhật của người ta, được không? Mọi người đều sốt ruột".
Âu Dương Ngâm không lên tiếng nữa. Quả thật tranh chấp của cô và Trình Mộc Vũ không nên liên lụy đến người khác.
"Sư huynh, vì sao Trình Mộc Vũ hận em như vậy?" Rốt cục Âu Dương Ngâm cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Phùng Phất Niên nhìn cô, nói, hay là không nói, anh ta do dự.
"Sư huynh, Trình Mộc Vũ có xem thường xuất thân của em đến mấy cũng không thể có địch ý với em như vậy. Như trong lời kịch nói, xưa không có oán, nay không có thù, em không tin trong đó không có nguyên do". Âu Dương Ngâm yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt lộ rõ hi vọng.
Phùng Phất Niên thở dài, "Sau khi A Trạch trở về đã có một người bạn gái, đó chính là Trình Mộc Vũ". Anh ta gian nan cân nhắc từng câu từng chữ, "Nếu không phải vì vụ tai nạn xe đó thì có thể bọn họ sẽ kết hôn".
"Ra vậy". Mặt Âu Dương Ngâm trắng bệch, cô muốn múc một thìa kem, nhưng chỉ có một thìa không, kem trong cốc đã hết sạch. Phùng Phất Niên nói, "Để anh đi lấy cho em, em ăn kem gì?" Anh ta muốn chạy trốn, anh ta không muốn thấy cô đau khổ, vì cô, cũng vì chính mình.
"Không cần, ăn nhiều sẽ lạnh". Âu Dương Ngâm từ chối, "Bọn họ đã chuẩn bị kết hôn à? Vậy có nghĩa là anh ấy rất yêu cô ấy?"
"Không biết", Phùng Phất Niên nói, "Có điều Trình Mộc Vũ rất thích nó".
Âu Dương Ngâm không nói gì nữa, cô vô thức nhìn quanh, từng đôi tình lữ, ánh nến lung linh chiết xạ qua những chiếc li trên bàn, tình yêu lung linh như thế, cũng chiếu sáng cuộc đời như thế. Thật tốt, trong tính mạng trẻ trung và ngắn ngủi của anh ấy rốt cục cũng đã được hưởng thụ tình yêu, rốt cục cũng có người anh ấy yêu và người yêu anh ấy, rốt cục, anh ấy cũng từng hạnh phúc như vậy.
"Nghe tin anh ấy đi, em đã nghĩ, có phải sẽ có một cô gái dùng tình yêu của mình để tiễn đưa anh ấy. Thì ra là có, em thật sự vui vẻ". Nước mắt Âu Dương Ngâm rơi xuống, "Cô ấy là cô gái anh ấy yêu, cho dù cô ấy đối với em như vậy, nhưng em tha thứ cô ấy. Vốn em còn có thể phải gọi cô ấy là chị dâu". Cô lau nước mắt, "Nhưng vì sao cô ấy hận em như vậy?"
Phùng Phất Niên khó chịu hầu như không nói nên lời, nhưng đôi mắt mông lung đẫm lệ của Âu Dương Ngâm lại bướng bỉnh nhìn anh ta, "Vụ tai nạn xe đó đã tạo thành đả kích rất lớn đối với Tiểu Vũ, có lẽ vì bình thường thỉnh thoảng A Trạch vẫn nói chuyện về em, cô ấy không thích tất cả mọi phụ nữ bên người A Trạch". Chính anh ta cũng cảm thấy lời nói dối này đầy sơ hở, nhưng trong đó cũng có một phần là thật sự.
"Không phải như vậy, cô ấy cũng chưa từng thấy em, nhưng lần đầu tiên bọn em gặp nhau ở Hoa Viên cô ấy đã hận không thể ăn tươi nuốt sống em", Âu Dương Ngâm lắc đầu, "Em muốn biết rõ ràng".
"Ngâm Ngâm, sự thật chính là như vậy, đừng làm khó chính mình, em..." Phùng Phất Niên không biết nói thế nào, tiếp tục với Trình Mộc Dương, đợi Trình Mộc Vũ nói ra chân tướng, sau đó thì sao? Lúc đó là sự khổ đau của bao nhiêu người? "Em và Trình Mộc Dương định làm thế nào?"
"Không biết, thấy Trình Mộc Vũ như bây giờ, em không biết mình còn có dũng khí đi tiếp hay không". Nước mắt Âu Dương Ngâm lại tràn lên, thật sự là không nỡ, anh ấy tốt với cô như vậy.
Nhìn dáng vẻ cô, Phùng Phất Niên khổ sở trong lòng, "Anh ta đến rồi, bọn em nói chuyện tử tế đi". Anh ta đứng lên đi ra bên ngoài.
"Ngâm Ngâm", Trình Mộc Dương thương xót cầm tay cô trong tay mình, "Ngâm Ngâm, xin lỗi vì đã để em tủi thân như vậy". Anh nhìn cô, khuôn mặt trắng xanh vẫn mang vệt nước mắt, hai mắt hơi đỏ, tay rất lạnh, trên gương mặt vẫn luôn phấn chấn giờ đây chỉ có đớn đau và buồn bã. Cô gái này, anh một lòng chỉ muốn chăm sóc cô ấy, nhìn cô mỉm cười cong môi làm nũng, nghe cô vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất, trong lòng anh sẽ thấy vui vẻ. Bây giờ cô ấy là một con mèo con bị thương, cực kì đáng thương.
"Mộc Dương, có thể chúng ta thật sự không được". Âu Dương Ngâm rút tay mình về, kiên quyết nói, "Em muốn nói là xin lỗi".
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương vội nói, "Là Tiểu Vũ không đúng, năm lần bảy lượt không chịu dừng lại. Anh đã nói với nó mấy lần rồi, anh sẽ đi nói chuyện với nó, bố mẹ anh, ông nội anh, cô cô anh đều nói nó, sẽ không cho phép nó như vậy nữa".
"Em đã nghĩ thông suốt rồi, em sẽ tha thứ cho cô ấy". Khóe mắt Âu Dương Ngâm lại đỏ. Sư huynh, cô nghĩ, đây là điều cuối cùng em có thể làm cho anh, trước kia anh tốt với em, bây giờ em sẽ trả lại hết trên người cô ấy.
"Em đã nghĩ thông suốt rồi thì theo anh về đi". Trình Mộc Dương thở phào, cô bé con này nói chuyện lộn xộn làm mình sợ hết vía.
"Em không theo anh về, những gì em nói hôm nay anh không nghe rõ à? Mặc dù em tha thứ cho cô ấy nhưng em cũng không muốn còn có dây dưa gì nữa". Nước mắt Âu Dương Ngâm đảo quanh trong viền mắt, cô thoái mái cầm một tờ giấy ăn lên lau.
"Ngâm Ngâm! Là chuyện của hai chúng ta, tình cảm của hai chúng ta, có liên quan gì với người khác chứ? Tình cảm của chúng ta trong thời gian dài như vậy mà em đều không để ý sao? Những gì anh nói với em em đều quên hết rồi à? Hay là những gì em nói đều không phải thật tình?"
Âu Dương Ngâm cúi đầu không lên tiếng.
"Nhà anh nhiều người như vậy, một người không thích em mà em sẽ phải rời đi, em không thể vì anh, vì nhiều người thích em như vậy mà ở lại hay sao?" Trình Mộc Dương cả giận nói, "Chuyện tình cảm sao có thể hời hợt như vậy? Em cũng 26 tuổi rồi, bình thường anh luôn coi em như trẻ con, anh cũng thích chiều em như trẻ con, có điều trong chuyện này anh không cho phép em trẻ con như vậy".
"Anh đã bao giờ chiều em như trẻ con? Đã bao giờ em không phải tự lực cánh sinh?" Âu Dương Ngâm trợn mắt nhìn anh.
Trình Mộc Dương cười nói, "Em vừa không biết nấu cơm vừa không chịu rửa bát, nhìn hai tay em kìa, mềm mại, yếu ớt, không chịu làm việc. Trước giờ đều là anh hầu hạ em, ăn dưa hấu còn phải vắt khăn mặt cho em lau tay, ăn lạc phải bóc vỏ cho em, đọc sách còn phải chuẩn bị ô mai thạch dừa sô cô la, người ta chiều con cũng không chiều đến thế!"
"Bố mẹ em vấn tốt với em như thế". Âu Dương Ngâm liếc anh.
"Em cũng biết như thế là tốt với em à?" Trình Mộc Dương nắm lấy tay cô, "Nể tình anh tốt với em như vậy, em đừng giận nữa. Tiểu thư Âu Dương, em đại nhân có đại lượng, cho anh một cơ hội lập công chuộc tội đi!"
Âu Dương Ngâm yên lặng thật lâu không nói.
"Anh có thể để em gái anh nói chuyện tử tế với em hay không, rốt cục có khúc mắc gì, có một số việc không làm rõ thì em không thể yên tâm được. Anh cũng không muốn để em với cô ấy cứ như vậy mãi đúng không? Sau khi nói chuyện em sẽ quyết định rốt cục nên làm thế nào!" Cuối cùng cô cũng mở miệng nói, có một số việc dù sao cũng phải do chính mình đối mặt.
"Có gì mà làm thế nào? Nói chuyện ổn thỏa thì tốt, nói chuyện không ổn thỏa cũng vẫn tốt, chúng ta cũng đâu có sống cùng Tiểu Vũ dưới một mái nhà?" Trình Mộc Dương mỉm cười nhìn cô, nếu hai người họ có thể nói chuyện thẳng thắn, hai bên hiểu nhau hơn thì có lẽ tất cả mọi khúc mắc sẽ được cởi bỏ.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt lên, vừa rồi cô giận nên không suy nghĩ kĩ trước khi nói, cuối cùng dùng từ quả thực chẳng ra sao. "Em nhất định phải nói chuyện. Nếu không nói chuyện với em gái anh thì chuyện của em với anh cũng không cần nói nữa".
"Tốt tốt, anh đi nói với Tiểu Vũ, hẹn thời gian cho em". Tâm tình Trình Mộc Dương tốt lên.
Trình Mộc Vũ hồn xiêu phách lạc chạy đến văn phòng, lấy cớ có việc phải đi với bạn, hôm nay cô không về nhà, sợ nghe bố mẹ giáo huấn. Cô cũng không muốn đi quán bar hay cà phê, một mình quá cô đơn. Trong văn phòng đèn đuốc sáng choang, La Tiểu Cương vẫn ở đó. Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, La Tiểu Cương giật mình đứng lên giải thích, "Trưởng phòng bảo em lập kế hoạch tuyên truyền quảng cáo cho khu nhà mới".
"Thế anh ta đâu?" Trình Mộc Vũ cau mày hỏi.
"Anh ấy bảo em làm xong để trên bàn anh ấy, ngày mai anh ấy sẽ đến làm thêm".
Trình Mộc Vũ gật đầu, "Ăn cơm chưa?"
"Bây giờ em đi ăn". La Tiểu Cương dọn dẹp bàn, "Giám đốc Trình, nếu không còn việc gì thì em về trước, chị có cần một cốc cà phê không?"
"Chị mời em đi ăn cơm". Trình Mộc Vũ nói, "Em làm thêm giờ, nên khen thưởng một chút, chị cũng còn chưa ăn cơm tối". Cô nói thật, vừa rồi cô đâu dám ăn cơm, "Chúng ta đến cung Caesar". Đó là nhà hàng cao cấp nhất thành phố D.
Trình Mộc Dương đưa Âu Dương Ngâm đến dưới nhà tập thể, Âu Dương Ngâm nói, "Về đi, gặp cô cô thì xin lỗi giúp em".
Trình Mộc Dương đứng yên không động nhìn cô. Âu Dương Ngâm đẩy anh, nói, "Về đi, chạy đi chạy lại hồi lâu, anh còn chưa mệt à?"
"Em cũng biết mình làm anh vất vả à? Vậy thì bồi thường anh đi". Trình Mộc Dương kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô. Đôi môi như hoa, thơm thoang thoảng, ngọt ngào.
Âu Dương Ngâm ra sức đẩy anh nhưng làm sao đẩy được, cô muốn kêu anh dừng lại nhưng vừa mở miệng ra cái lưỡi Trình Mộc Dương đã lập tức lách vào quấn lấy lưỡi cô, dịu dàng lưu luyến. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô bối rối không biết như thế nào cho phải, ngượng ngùng, e lệ và trúc trắc. Anh cảm thấy điều đó, càng thương hại, nhẹ nhàng mút vào, chậm rãi lùi ra, đầu lưỡi lượng một vòng tròn quanh môi cô, khẽ cười nói, "Thích không?"
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, muốn tránh thoát vòng tay anh, Trình Mộc Dương ôm cô vào lòng càng chặt hơn. Anh cảm nhận được sự mềm mại trước ngực cô, không thể kiềm chế được, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa, nụ hôn nóng rát hầu như khiến Âu Dương Ngâm ngất đi, cô không cầm lòng được đưa hai tay ôm cổ anh. Cô yêu anh, không nỡ rời khỏi anh, cho dù có tủi thân đến mức nào.
La Tiểu Cương không biết làm sao, Trình Mộc Vũ say rồi, cậu dìu cô từ quán bar cung Caesar đi ra ngoài.
"Đi, lấy một phòng, chị không đi được nữa". Trình Mộc Vũ ra lệnh.
Giá phòng một đêm là 5 triệu, La Tiểu Cương thầm tặc lưỡi, đành phải móc ví tiền ra. Vất vả lắm mới đỡ được Trình Mộc Vũ vào phòng trên tầng 28, nội thất xa hoa, giường ngủ siêu lớn.
Gần như cậu phải kéo cô lên trên giường, do dự một chút, cậu cởi giầy cho cô, chiếc áo len cổ chữ V mỏng manh ôm sát thân mình mảnh mai xinh đẹp của cô, cổ áo lệch sang một bên để lộ một vùng da trắng như tuyết. Suy nghĩ một chút, La Tiểu Cương lấy chăn mỏng đắp cho cô, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa rồi định ra về.
"A Trạch!" Trình Mộc Vũ hơi mở mắt ra nhìn bóng lưng cậu, "A Trạch!"
La Tiểu Cương đi tới hỏi, "Giám đốc Trình, cần uống nước không?"
"A Trạch!" Trình Mộc Vũ đưa tay ôm cổ cậu, La Tiểu Cương không đứng vững ngã đè lên người cô.
Trình Mộc Vũ tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt. Một cốc nước lọc được đặt trên đầu giường, cô uống một hơi hết sạch, nhìn quanh bốn phía. Cô nhớ lại, hôm qua cô gọi La Tiểu Cương đến đây ăn cơm, ăn buffet, sau đó đến quán bar, uống nhiều quá nên bảo cậu ta lấy phòng. Cô nhìn lại chính mình, quần áo hơi nhăm nhúm nhưng vẫn còn coi như chỉnh tề, cậu bé này quả thực rất đứng đắn, cô cười thầm tự giễu, nó chê mình già sao? Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, hết pin, cô thay cục pin dự phòng vào.
Vội vã dậy rửa mặt, cô không còn bao nhiêu thời gian, ông nội đã nói như vậy rồi, nếu cô còn không kết thúc thật nhanh thì chỉ còn nước đứng nhìn Âu Dương Ngâm tiến dần từng bước vào nhà mình. Cô cười lạnh lùng, Âu Dương Ngâm, đừng trách tôi tàn nhẫn, cô nợ tôi, chung quy cô vẫn phải trả giá. Lần này tôi phải xem xem, rốt cục là tôi hay là cô không ngóc đầu lên được.
Chuông điện thoại vang lên, "Tiểu Vũ, em đang ở đâu?" Là Trình Mộc Dương, tâm tình có vẻ rất khá.
"Có chuyện gì không anh?"
"Mẹ nói hôm qua em ra ngoài chơi với bạn không về nhà, em không ở thành phố D à? Sao điện thoại di động lại tắt máy?" Trình Mộc Dương nói, "Mọi người đều rất lo lắng, Tiểu Vũ".
Trình Mộc Vũ hơi xót xa, bọn họ còn nhớ đến cô sao? Bọn họ biết nỗi khổ của cô sao? Biết bọn họ sắp ép cô phát điên sao? "Hết pin, em không phát hiện. Em chuẩn bị về nhà đây".
"Tiểu Vũ". Trình Mộc Dương hơi do dự, "Nể mặt anh, em có thể bình tĩnh nói chuyện với Ngâm Ngâm được không?"
Thì ra anh ấy gọi điện thoại đến không phải vì lo lắng cho mình mà vì muốn an ủi Âu Dương Ngâm. "Anh, anh thích cô ta đến đâu? Thích cô ta hơn cả em à?" Trình Mộc Vũ nhẹ nhàng hỏi. Tất cả bọn họ đều là như vậy, từ sau khi cô xảy ra chuyện đó, ngoài mặt mọi người vẫn quan tâm đến cô đầy đủ nhưng trong lòng xem thường cô lắm đúng không? Cho rằng cô làm nhục gia phong, cho rằng cô là một cô gái không có tự trọng, chỉ mong cô sớm ngày ra khỏi ngôi nhà này?
"Tiểu Vũ, đương nhiên anh thích em, anh chỉ có một em gái là em. Có điều anh cũng thích Ngâm Ngâm, nhưng đó là hai loại thích khác nhau".
"Nếu giữa em với cô ta anh chỉ có thể chọn một thì anh sẽ chọn ai?" Trình Mộc Vũ cười hỏi, cô thật sự tàn nhẫn với chính mình, đã biết rõ đáp án vẫn cứ phải hỏi.
"Tiểu Vũ, em sẽ không bắt anh phải lựa chọn như vậy". Trình Mộc Dương trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên anh cảm thấy thực ra mình không hề hiểu cô em gái này, năm lớp 11 cô ấy đã ra nước ngoài học, sau đó học đại học ở nước ngoài luôn. Về nước chưa được hai năm A Trạch đã bị tai nạn xe, sau đó gia đình lại đưa cô ấy ra nước ngoài, thời gian hai anh em ở bên nhau không hề nhiều. Bình thường mỗi người đều có công việc của mình, đều có nhóm bạn của mình, có thể anh đã quan tâm đến cô ấy quá ít. "Tiểu Vũ, mọi người đều cần phải hiểu nhau hơn, trước kia thật sự anh chăm sóc em chưa đủ".
Bây giờ phải tỏ ra tốt với mình vì Âu Dương Ngâm sao? Trình Mộc Vũ cười thầm trong lòng, A Trạch cũng vậy, cô vừa đe dọa phải đi tìm Âu Dương Ngâm anh ta đã lập tức gật đầu trở về thành phố D. Phùng Phất Niên cũng vậy, khuyên cô buông ra quá khứ bắt đầu cuộc sống mới, thực ra là muốn cô buông tha cho Âu Dương Ngâm. Bây giờ anh trai cũng vậy, phải quan tâm mình, chăm sóc mình, để mình có thể hòa nhã với Âu Dương Ngâm. Phẫn hận trong lòng cô không có nơi phát tiết. Được rồi, Âu Dương Ngâm, chờ tôi xé vết thương ra, để tình yêu của cô phải rơi vào trong vũng máu này.
"Được rồi, em sẽ nói chuyện tử tế với cô ta, anh, anh yên tâm, lần này em nhất định sẽ nói chuyện thoải mái". Trình Mộc Vũ hầu như phải cười thành tiếng.
Trình Mộc Dương đưa Âu Dương Ngâm đến cửa phòng trà Tử Kinh. "Cần anh đi vào cùng em không?" Anh kéo vai cô lại hỏi.
"Không cần, để em gái anh nhìn thấy lại không thoải mái". Âu Dương Ngâm cong miệng nói, trong lòng hơi bất an, cô cọ cọ vào lòng Trình Mộc Dương.
Cảm thấy sự dựa dẫm của cô, Trình Mộc Dương cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán cô. "Đừng căng thẳng, nói chuyện với Tiểu Vũ cho tốt, nếu nó có nói gì không ổn em cũng phải rộng lượng, có bực tức gì cũng về phát tiết lên người anh được không? Anh ở bên ngoài đợi em".
Âu Dương Ngâm gật đầu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, cười nói, "Bây giờ bắt đầu đếm ngược". Cô bước xuống xe.
Trình Mộc Vũ nhìn Âu Dương Ngâm chầm chậm đi tới, dáng người thướt tha, tóc dài tung bay, gương mặt xinh đẹp. Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn Âu Dương Ngâm tỉnh táo từ một khoảng cách gần như vậy. Cô thừa nhận cô ta xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, đại công chúa của thành phố H, quả nhiên xứng danh. Nếu cô ta đi cùng A Trạch thì sẽ là một đôi trai tài gái sắc, đến đâu cũng được mọi người cực kỳ hâm mộ?
Âu Dương Ngâm gật đầu với cô, ngồi xuống đối diện cô. Cô rất muốn cười một cái với Trình Mộc Vũ, nhưng nhớ tới tất cả những gì Trình Mộc Vũ đã làm cô đành tự than thở tu vi của mình vẫn còn quá non.
"Phùng Phất Niên đã nói với cô về chuyện của tôi và A Trạch chưa?" Trình Mộc Vũ lạnh lùng mở miệng nói.
Âu Dương Ngâm hơi kinh ngạc nhìn cô, sao lại mở đầu kiểu này? Cô gật đầu, "Đã nói một chút, anh ấy nói vốn hai người chuẩn bị cưới nhau rồi".
"Cưới nhau?" Trình Mộc Vũ cười mỉa mai, "Là tôi bắt anh ấy về cưới tôi, tôi sợ nếu không nhắc nhở anh ấy thì anh ấy sẽ cưới cô mất".
Âu Dương Ngâm lấy làm kinh hãi, thì ra quan hệ của bọn họ là như thế? Cô còn tưởng rằng Trình Mộc Vũ là bạn gái của anh ấy sau khi anh ấy trở về, "Anh ấy chỉ là sư huynh tôi, chúng tôi..."
"Đừng giả vờ nữa, tôi nhìn thấy hai người cùng nhau, anh ấy đúng là rất yêu cô, cầm tay cô sợ cô lạnh, có tốt hơn anh trai tôi đối với cô không?"
Mặt Âu Dương Ngâm biến sắc, cô tự nói với mình phải nhịn xuống, đáp án cô cần đang ở ngay trước mắt. "Cô hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ coi tôi như sư muội, bạn chơi với nhau trong cùng câu lạc bộ kịch, bạn bè rất thân thiết". Không trách được anh ấy phải rời đi, thì ra anh ấy đã có bạn gái từ lâu rồi, nhưng vì sao anh ấy chưa bao giờ nhắc tới?
"Thật là biết diễn kịch!" Trình Mộc Vũ cười lạnh nói, "Cô phải vội vã vạch rõ quan hệ như vậy sao? Đúng là bạc tình bạc nghĩa! Trong lòng anh ấy chỉ có cô, anh ấy tìm đủ loại lí do dùng dằng không chịu kết hôn với tôi, cô biết vì sao anh ấy lại bị tai nạn không? Vốn chúng tôi đang ăn cơm với nhau tử tế, vì tôi nhắc tới cô, anh ấy không chịu nổi, kích động chạy ra ngoài nên mới bị tai nạn. Buổi tối hôm đó mưa rất to, chính cô đã hại chết anh ấy!" Trình Mộc Vũ nhìn cô chằm chằm thù hận, "Bây giờ cô muốn giả vờ vô tội rồi kết hôn với anh trai tôi sao?"
Âu Dương Ngâm ngẩn ngơ nhìn cô ta, cô ta đang nói gì vậy? Anh ấy yêu cô? Bị tai nạn cũng vì cô?
"Khi biết anh ấy thi đỗ đại học Z tôi đã tặng quà gì cho anh ấy không? Tặng chính tôi!" Đã sắp được mười năm rồi sao? Cô không dám nhắc tới việc này với bất kì ai, cô không thể nhớ lại, đó là sự nhục nhã và đau đớn của cô, là nhọt độc trong đáy lòng, ngày ngày thối rữa, khó nhìn thấy mặt trời. "Nhưng như vậy vẫn không thể đổi lấy trái tim anh ấy".
Trình Mộc Vũ có một loại khoái cảm được phát tiết, cả hai cũng như nhau, cô nghĩ, như vậy thật tốt. "Vì anh ấy, danh dự của tôi mất sạch, bởi vì tôi đã có thai. Bố tôi phải đánh chết tôi, mẹ tôi quỳ trên mặt đất xin ông ấy. Dù như vậy tôi cũng không nói ra tên anh ấy. Vì bị thành phố này, bị ngôi nhà này vứt bỏ nên tôi mới đi Mỹ. Ca mổ có vấn đề, tôi không thể có con nữa. Lúc tôi nói với anh ấy, anh ấy đã đồng ý sẽ lấy tôi. Nhưng anh ấy vừa gặp cô đã đổi ý rồi".
Đầu Âu Dương Ngâm đau buốt. Quà? Con?
"Tất cả hạnh phúc của tôi đều hủy trên tay cô, chẳng lẽ cô còn vọng tưởng tôi gọi cô một tiếng chị dâu? Cô và người tôi yêu vui vẻ dịu dàng bên nhau, bây giờ anh ấy chết rồi, cô lại thích anh trai tôi sao? Cô bắt tôi đến nói với anh trai tôi rằng cô từng thân mật với người sắp làm em rể anh ấy như thế nào hay sao?" Trình Mộc Vũ lạnh lùng nhìn cô, "Anh trai tôi ở bên ngoài đợi cô đúng không? Sợ cô bị tôi bắt nạt? Cô đi ra nói với anh ấy, rốt cục là ai bắt nạt ai? Hay là tôi đi nói với anh ấy, anh ấy đã yêu tình địch của em gái anh ấy?
"Cô không tin? Không chịu tin hay là không muốn tin? Cô đi hỏi Phùng Phất Niên, anh ta biết hết. Anh ta không chịu nói với cô, anh ta sợ làm cô tổn thương. Bọn họ đúng là anh em tốt, một người chết rồi, người còn lại chăm sóc cô thay người đã chết. Anh ta cũng động lòng với cô đúng không? Vì sao cô không yêu anh ta? Tôi đã nhận lời anh ta rằng nếu cô yêu anh ta thì tôi sẽ không còn tính toán chuyện cũ nữa, nhưng cô lại phải đến dây dưa với anh trai tôi!"
Trình Mộc Vũ đứng dậy, "Quên nói với cô, cô cho rằng ông nội tôi thích cô lắm à? chẳng qua là vì bố cô mà thôi. Có thể anh trai tôi cũng biết trước rồi, thường vụ tỉnh ủy tỉnh Z, bí thư thành ủy thành phố H, quan thật là to. Thảo nào cô nói không có nơi nào không thể đến, bây giờ cô còn dám đi vào nhà họ Trình chúng tôi không?"
Như bị sét đánh, Âu Dương Ngâm ngồi chết lặng, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Sư huynh, anh ấy yêu cô? Yêu cô sao?
Trình Mộc Dương nhìn xe của Trình Mộc Vũ rời đi, anh có một loại dự cảm chẳng lành, nếu hai người nói chuyện vui vẻ thì lẽ ra nên cùng nhau đi ra? Nhưng anh đợi hồi lâu cũng không thấy Âu Dương Ngâm xuất hiện. Chẳng lẽ em gái mình lại nói gì, cô ấy đang ngồi tức giận trong đó? Anh gọi điện thoại cho Trình Mộc Vũ, "Tiểu Vũ, hai người nói chuyện nhanh như vậy đã xong rồi à? Đã nói chuyện ổn chưa?"
"Ổn lắm!" Trình Mộc Vũ vui vẻ nói, "Em nói với cô ta, đúng là em có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, không biết bố cô ta là bí thư thành ủy thành phố H. Sau này nhà họ Trình chúng ta phát triển đến thành phố H còn cần nhờ đến sự giúp đỡ của cô ấy rất nhiều!"
"Cái gì? Bí thư thành ủy thành phố H?" Trình Mộc Dương giật mình, chưa có ai nói chuyện này với anh cả.
"Anh không biết sao? Ông nội không nói với anh à? Hôm qua ông đã nói với cả nhà, anh, anh thật giỏi, săn được một vị công chúa cơ đấy!" Bây giờ công chúa điện hạ đang khóc đấy!
Trình Mộc Dương bối rối, nhà họ Trình tiến quân thành phố H cần cô ấy giúp đỡ? Ngâm Ngâm đang giận anh vì việc này sao? Cô ấy vẫn không chịu nói ra là sợ điều này sao? Nhưng quả thật anh không biết.
===================
Trong “Anh hùng vô lệ”, Cổ Long viết: Yêu, bản thân nó không có tội. Một người yêu một người khác không bao giờ là có tội. Mộc Vũ có tội không? A Trạch có tội không? Ngân Ngâm có tội không? Phất Niên có tội không? Mộc Dương có tội không? Tất cả đều không, chỉ có số phận ấm ớ và tạo hóa trớ trêu là có tội.