Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn về phía trước.
Thuyền nhỏ dừng lại, ba ngàn tướng sĩ cũng bỗng nhiên dừng lại.
Trước mặt được lấp kín bởi một tường khí màu vàng, nhưng mà để ý nhìn sẽ phát hiện tường khí ngăn trở này có độ cong, tường khí màu vàng hình trụ rất to lớn.
Bên trong tường khí , phía trên ánh sáng màu vàng hiện ra kim quang, phía dưới lại mang theo từng cỗ khí đen.
Khí đen ở trong ánh sáng màu vàng tàn phá bừa bãi, mơ hồ có thể thấy được bên trong ơ ngoài ngàn trượng có một đóa hoa sen màu tím đen, hoa sen có rễ cây đen kịt. Dường như đang phù phiếm trên không.
- Ánh sáng màu vàng này? Sẽ không phải là Long Mạch chi khí a!
Thanh Long kinh ngạc nói.
- Là Long Mạch chi khí!
Mặc Vũ Hề khẳng định nói.
- Đây, đây cũng quá khoa trương đi a? Long Mạch chi khí mà ta cả đời gặp được cũng không nhiều như vậy à. Đây, đây phải có bao nhiêu?
Bạch Hổ ngạc nhiên nói.
- Phong Thuỷ trận thật lớn, tà khí thật nặng nề!
Diêm Xuyên cũng sợ hãi than.
- Tà khí?
Thanh Long nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Cả Phong Thuỷ trận chính là vì trấn áp đóa Yêu Liên này a. Nhưng cho dù lực lượng Long Mạch khổng lồ như vậy cũng không thể triệt để trấn áp? Tà khí tàn phá bừa bãi, Vạn Diệu Yêu Liên, quả nhiên bất phàm!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Diêm công tử có thể có phương pháp phá giải?
Văn Nhược tiên sinh hỏi.
- Tiểu thế giới này có nhiều sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì ở phía trên, chúng ta trước tiên lên phía trên nhìn một chút.
Diêm Xuyên nói ra.
- Ừ!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
Chiếc thuyền nhỏ chở mọi người theo mép tường khí màu vàng mà chậm rãi nổi lên.
Càng nổi càng cao.
- Hai ngàn trượng rồi!
Thanh Long nói ra.
- Dừng!
Diêm Xuyên đột nhiên quát.
Thuyền nhỏ dừng lại, mọi người ngẩng đầu lên, sương mù phía trên càng ngày càng ít, đã có thể thấy rõ một chút.
- Đây chính là trung tâm Phong Thuỷ trận à, tại sao lại có thể nhìn thấy được ngôi sao?
Thanh Long kinh ngạc nói.
- Không thể tiếp tục lên, nếu tiếp tục đi lên liền đi ra Phong Thủy trận rồi! Nơi này đi thông bên ngoài!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Nhưng mấy tháng trước ta ở bên ngoài căn bản chưa từng thấy qua cánh cửa này a!
Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.
- Cửa ra này, chỉ có thể ra, không thể vào, đi ra ngoài rồi thì không cách nào trở lại được!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Hoàn toàn chính xác, ta lúc trước thả ra một cái pháp khí, sau khi rời khỏi đây lại không thể thu hồi được!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
- Ta ban đầu còn cho rằng đây là một cái lồng hình bán cầu hoàn toàn khép kín, nhưng không thể tưởng được lại là một kiểu vòng bảo hộ hình trụ mở cửa!
Diêm Xuyên nhíu mày trầm tư nói.
- Như thế nào, Diêm Xuyên, lúc trước ngươi nói có thể phá giải, hiện tại sao lại không được rồi? Ngươi giết Đinh Ngũ Cốc, nếu không lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, ngươi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!
Dương Chí Cửu vẫn canh cánh trong lòng mà nói.
Diêm Xuyên không để ý đến Dương Chí Cửu, mà là nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Mơ hồ trong đó, Diêm Xuyên dường như thấy được một cây cột màu xanh lá rất nhạt, nhạt đến nỗi thiếu chút nữa không nhìn ra. Cây cột thông suốt vào trong Thiên Trì, bên kia lại hướng về tinh không xa xôi.
- Đó là?
Đồng tử Diêm Xuyên co rụt lại.
- Ồ!
Thần sắc Văn Nhược tiên sinh cũng khẽ biến.
- Sao vậy?
Dương Chí Cửu không hiểu hỏi.
- Cây cột này? Là sức mạnh của Tinh Tú?
Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía Diêm Xuyên nói dường như muốn chứng thực.
- Rút ra Tinh lực, thật là Phong Thuỷ trận lợi hại, đây là ai bố trí a? Rõ ràng nạp sức mạnh Tinh Tú của, cùng nhau trấn áp Vạn Diệu Yêu Liên?
Sắc mặt Diêm Xuyên khẽ biến.
- Nạp sức mạnh Tinh Tú của cửu thiên?
Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nói.
- Người bày trận, gọi là Đại Diệu Tiên Sư!
Văn Nhược tiên sinh hơi suy nghĩ rồi mở miệng nói.
- Tiên Nhân?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Không phải Tiên Nhân, Hẳn là một chuẩn Tiên Nhân. căn cứ vào sách cổ thì năm đó hắn là Hư cảnh cực hạn, chỉ cần độ kiếp là có thể thành Tiên, nhưng cuối cùng, chẳng biết tại sao vẫn lạc, lưu lại trận này!
Văn Nhược tiên sinh suy nghĩ một chút nói.
- Trong sách cổ kia có nói phương pháp phá giải không?
Dương Chí Cửu hỏi.
- Không có! Một chút cũng không có.
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu.
- Diêm công tử, ngươi có thể có biện pháp?
Văn Nhược tiên sinh hỏi.
Diêm Xuyên chằm chằm vào bầu trời, nhìn vào trong tinh không.
- Sức mạnh của Tinh Tú này đến từ 'Phá Quân'?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Văn Nhược tiên sinh ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, cũng gật đầu nói:
- Không sai, trận này rút ra, quả thật là Tinh lực của Phá Quân tinh!
- Xem mấy ngôi sao bốn phía Phá Quân tinh, chẳng lẽ chín sao liên tiếp ở mấy tháng trước có cả Phá Quân tinh?
Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.
- Ngươi không biết?
Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ nói.
- Ngày ấy ta vừa vặn ngủ say, không biết là chín ngôi sao nào?
- Đúng vậy chín sao Bắc Đẩu, Tham Lang, Cự Môn, Vũ Khúc, Phá Quân, Văn Khúc, Lộc Tồn, Liêm Trinh, Tả Phụ, Hữu Bật!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Chín sao Bắc Đẩu? Chín ngôi sao này làm sao có thể liền thành một đường?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Cho nên mới nói ngàn năm khó gặp. Không, lịch sử từ xưa đến nay, chín sao liên tiếp không ít, nhưng chín sao Bắc Đẩu liền thành một đường, lại là lần đầu tiên!
Văn Nhược tiên sinh suy nghĩ một chút nói.
- Chúng ta trước đi xuống!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Ừ!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
Thuyền nhỏ chậm rãi chìm xuống phía dưới.
- Diêm công tử, ngươi có thể có phương pháp phá giải vách tường này không?
Mặc Vũ Hề vội vàng nói.
- Phá vỡ Thiên Trì không khó, chủ yếu là sau khi phá vỡ , Mặc cô nương nhất định có thể lấy được Vạn Diệu Yêu Liên sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Hả?
Mặc Vũ Hề thần sắc vừa động, lập tức ngầm hiểu, trong mắt hiện lên một tia cảm kích.
- Vậy tiếp theo phải làm phiền Diêm công tử!
Mặc Vũ Hề hít sâu một hơi nói.
- Ta sẽ cố gắng!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Diêm Xuyên, vách tường Thiên Trì này làm sao để phá đây?
Dương Chí Cửu không chút khách khí nói.
- Còn phải đợi khoảng nửa tháng!
Diêm Xuyên lắc đầu. Nói xong, hắn rời thuyền, nhìn về phía ba ngàn quân giáp bạc.
- Hoắc Quang, toàn quân đóng quân nghỉ tạm!
Diêm Xuyên ra lệnh.
- Vâng!
Hoắc Quang ứng tiếng nói.
Hoắc Quang chỉ huy đại quân đi.
Diêm Xuyên nhưng lại nhìn về phía Mặc Vũ Hề nói:
- Mặc cô nương, có thể để cho đám người Thanh Long, Bạch Hổ vòng quanh Thiên Trì, dò xét xem rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ không?
- Lời Diêm công tử nói các ngươi đã nghe chưa!
Mặc Vũ Hề trực tiếp hạ lệnh nói.
- Vâng, chúng ta đi ngay!
Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ lập tức lên tiếng bay đi ra ngoài.
- Diêm công tử muốn liên hợp chư cường, cùng đánh tường khí?
Văn Nhược tiên sinh hỏi.
- Không sai, trừ việc này ra thì không còn phương pháp khác!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Đây là phương pháp chó má gì, đây thì còn cần ngươi suy nghĩ ư? Một người đánh không phá được, một đám người đánh phá được sao?
Dương Chí Cửu lập tức kêu lên.
- Dương Chí Cửu!
Mặc Vũ Hề chán ghét kêu lên.
Dương Chí Cửu vừa thấy Mặc Vũ Hề nổi giận, lập tức không hề trách cứ Diêm Xuyên.
- Không đơn giản như vậy, ta vừa rồi nhìn một chút, trận này liên kết ngôi sao, bốn vách tường chẳng những được Long khí gia cố, khả năng còn có Tinh lực trong đó, tuy là Hư cảnh cao thủ, cũng chưa chắc có thể phá vỡ. Chúng ta chỉ có chờ đến giữa tháng vào lúc Phong Thuỷ trận yếu nhất mà đồng thời công kích tám phương vị trí mạng của tường khí mới có thể phá vỡ!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Tại sao phải đợi đến giữa tháng? Ngươi làm sao biết được tám phương vị đó?
Dương Chí Cửu không tin nói.
- Trung tuần (11-20 hàng tháng) mỗi tháng, vào đêm trăng tròn chính là thời khắc âm khí rất thịnh, lực lượng Long mạch sẽ có một thời gian ngắn yếu bớt. Về phần tám phương vị, quên là chúng ta vào bằng cách nào sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Bát Sát Hoàng Tuyền?
Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên.
- Không sai, chính là tám phương vị này!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Diêm công tử quả nhiên rất rõ về đạo Phong Thuỷ!
Văn Nhược tiên sinh cảm thán nói.
- Năm đó một người bạn thân đã từng học qua Phong Thuỷ, ta chỉ là nghe nói lại mà thôi!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
Phong Thủy sư chí thân chính là thê tử của kiếp trước, Chân Nhu! Nghĩ đến Chân Nhu, thần sắc Diêm Xuyên lại không tự giác tối sầm lại.
- Nguyên lai là Diêm Đào? Không thể tưởng được, không thể tưởng được a!
Văn Nhược tiên sinh cảm thán nói. Hắn tưởng là phụ thân của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lắc đầu, mỉm cười không có nhiều lời.
- Mặc cô nương, ta thấy Vạn Diệu Yêu Liên kia vô cùng chí ta, không thể sờ vào à!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Trước đó, Mão Nhật Đạo Quân có cho ta mượn thần hộp Bát Bảo, ta dùng nó để lấy!
Mặc Vũ Hề lấy ra một cái hộp ngọc màu tím .
- Cái này được không?
Diêm Xuyên lo lắng nhìn xem hộp ngọc màu tím .
- Hừ, phàm phu tục tử, ngươi có kiến thức gì, đây là cha chí bảo ta, Bát Bảo Ngọc Hạp, cửu phẩm pháp bảo!
Dương Chí Cửu lập tức không vui nói.
- Cửu phẩm pháp bảo? Như thế rất tốt!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Còn có nửa tháng, chúng ta ngẫm lại thất tốt làm thế nào để đoạt được Vạn Diệu Yêu Liên trong tay quần hùng a!
Diêm Xuyên lại lần nữa nói.
- Ừ!
Mọi người gật gật đầu.
Bên kia, lều trại cũng được nhanh chóng dựng xong.
Diêm Xuyên xin lỗi một tiếng liền rời đi rồi đi đến lều chủ soái.
- Hoắc Quang vào đây! Lưu Cẩn canh giữ ở bên ngoài, bất luận kẻ nào không được đi vào!
Diêm Xuyên nói ra.
- Vâng!
Lưu Cẩn ứng tiếng nói.
Vào trong lều, Diêm Xuyên ngồi ở chủ vị, Hoắc Quang cung kính đứng trước mặt Diêm Xuyên.
- Hoắc Quang, ngươi theo ta đã bao lâu?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
- Bảy năm lẻ năm tháng!
Hoắc Quang cung kính nói.
- Bảy năm lẻ năm tháng , ngươi có chí hướng gì?
Diêm Xuyên hỏi.
Chí hướng? Hoắc Quang hơi khó hiểu, nhưng suy nghĩ một chút liền cung kính nói:
- Chí hướng trước kia của Hoắc Quang chính là khôi phục lại Hoắc gia, khiến cho tước vị 'Chiến Thần Hầu' tái hiện sự huy hoàng. để an ủi tổ tiên trên trời linh thiêng! Nhưng mà hiện tại, chí hướng của thuộc hạ đã thay đổi, hy vọng có thể đi theo bước chân của Vương gia, bước vào tu hành giới, dù không thể trường sinh bất tử, cũng muốn kiếp này không hối hận!
- Chiến Thần Hầu? A, ngươi có tiềm chất làm mãnh tướng, có cơ duyên, dù là tại tu hành giới, cũng có thể dùng dánh tiếng Chiến Thần Hầu mà kinh sợ ngàn vạn Tiên môn!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Vâng!
Hoắc Quang hướng tới nói.
- Biết rõ làm sao để tiến vào Tinh cảnh sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Nghe nói qua, Lực cảnh là tu tập nội lực. Nhưng lực lượng dù có nhiều hơn, cường thịnh hơn thì cũng theo già yếu mà chậm rãi tán đi. Mà Tinh cảnh khác biết, tu giả Tinh cảnh mở ra huyệt khiếu trong người tụ nội lực làm Tinh nguyên, Tinh nguyên ẩn vào trong huyệt khiếu, nếu bộc phát ra thì uy lực vô cùng. Tinh nguyên càng có thể làm dịu thân thể, hồn phách, tăng cường tuổi thọ!
Hoắc Quang suy nghĩ một chút nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên tiếp tục nghe.
- Lực cảnh, Tinh cảnh, là một khoảng cách lớn, người có Lực cảnh viên mãn cần tìm được phương pháp dẫn động thiên kiếp, dẫn động lôi kiếp trời giáng, mượn lôi kiếp mở huyệt khiếu, bước vào Tinh cảnh!
Hoắc Quang trịnh trọng nói.
- Không sai, ngươi có muốn đột phá không?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Nghĩ, chỉ là ta vẫn ở Lực cảnh tầng chín, vẫn chưa đến Lực cảnh viên mãn, càng đừng nói độ kiếp rồi!
Hoắc Quang cười khổ nhìn về phía Diêm Xuyên mà nói.
- Không sao, có ta, Văn Nhược tiên sinh, Mặc cô nương, nửa tháng làm cho ngươi thành Lực cảnh viên mãn cũng không khó, về phần lôi kiếp của nhất trọng thiên, lại càng dễ dàng hơn!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Tạ Vương gia!
Hoắc Quang cảm thấy nội tâm đều đang âm ầm đập.
Tinh cảnh? Vào mấy tháng trước, Hoắc Quang nghĩ cũng không dám nghĩ, giờ phút này lại bày ở trước mặt? Muốn hái thì hái?
- Những thứ này không phải điểm mấu chốt khi ngọi ngươi vào, mấu chốt là tinh lực ý chí!
Diêm Xuyên hít một hơi sâu nói.
- Tinh lực ý chí?
- Người tiến vào luyện Thần hoàn Hư đều sẽ tìm bổn mạng ngôi sao riêng của mình. Một khi kế thừa ý chí bổn mạng ngôi sao thì thậm chí có thể điều động sức mạnh của Tinh Tú cho chính mình sử dụng, tăng cường bản thân.
Diêm Xuyên nói ra.
- Bổn mạng ngôi sao? Điều động sức mạnh của Tinh Tú?
Hoắc Quang há miệng ngạc nhiên nói.
- Không sai, cũng giống với Mão Nhật Đạo Quân, mặc dù ngươi chưa thấy qua hắn, nhưng từ tên hắn thì có thể hiểu, hắn khẳng định vô cùng cuồng ngạo, dùng Thái Dương tinh làm bổn mạng ngôi sao, điều động sức mạnh của Thái Dương!
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.
- Bổn mạng ngôi sao, Thái Dương!
Hoắc Quang một hồi kinh ngạc.
- Người bình thường, sau khi đã đến Hư cảnh mới tìm kiếm bổn mạng ngôi sao của mình, cùng với bổn mạng ngôi sao tương khế (tương hợp với nhau), kế thừa ý chí ngôi sao(tinh thần ý chí), lớn mạnh bản thân. Nếu như ngươi có thể đến luyện Thần hoàn Hư, cũng có thể đi tìm! Bầu trời có vô số ngôi sao, luôn luôn ngôi thích hợp vơi ngươi!
Diêm Xuyên nói ra.
Hoắc Quang liền hướng tới, nhưng hắn biết rõ Diêm Xuyên khẳng định còn có lời muốn nói.
- Nhưng mà, hiện tại liền có một cơ hội, có thể làm cho ngươi đang ở Tinh cảnh liền có thể kế thừa ý chí ngôi sao, ngươi có muốn?
Diêm Xuyên hỏi.
- Hiện tại?
- Đúng thế, Phá Quân tinh! Ta có thể để cho ngươi nhanh chóng kế thừa, hiện tại kế thừa, có thể sớm hơn người khác vô số năm tháng, nhưng một khi kế thừa ý chí Phá Quân tinh thì sau này cũng không còn có cơ hội kế thừa ý chí ngôi sao khác!
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.
Hoắc Quang nhìn xem Diêm Xuyên, hít một hơi nói:
- Không có Vương gia, sẽ không có thuộc hạ hôm nay, hết thảy toàn bộ nghe theo lời Vương gia.
- Tốt, Phá Quân chủ sát! Cần phải bên trong giết chóc mới có thể càng ngày càng cường, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút, chờ ngươi hoàn toàn kế thừa ý chí Phá Quân tinh, Chiến Thần Hầu cũng không phải là hư danh!
Diêm Xuyên thoả mãn nói.
- Cả đời Hoắc Quang thề chết theo Vương gia!
Hoắc Quang quỳ một gối, trịnh trọng thề.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Diêm Xuyên gọi Văn Nhược tiên sinh, Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu tới. Hoắc Quang đứng ở bên.
- Thế nào? Ngươi có biện pháp đoạt được Vạn Diệu Yêu Liên sao?
Dương Chí Cửu không khách khí nói.
Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói:
- Nhìn thần sắc bình tĩnh của Văn Nhược tiên sinh, với trí tuệ uyên thâm của ngươi thì chắc hẳn cũng đã nghĩ đến a?
- Là Ta cùng Vũ Hề Thánh Nữ cùng nghĩ ra! Đang muốn tìm ngươi!
Văn Nhược tiên sinh khách khí nói.
- Ta đối với Phong Thủy trận không quen, chủ yếu là do Văn Nhược tiên sinh nghĩ ra phương pháp!
Mặc Vũ Hề cũng khách khí nói.
- Cái gì? Các ngươi đều có biện pháp rồi sao? Biện pháp gì?
Dương Chí Cửu lập tức nói.
- Cùng tương dung (hòa hơp) với Phong Thủy trận dẫn dắt Long Mạch chi khí ở bên trong mà lấy Vạn Diệu Yêu Liên!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Hòa hợp? Làm sao hòa hợp?
Dương Chí Cửu khó hiểu nói.
- Phong Thủy trận này, dẫn động sự mạnh mẽ của ngôi sao làm lực trấn áp cho Phong Thủy trận, đồng dạng cũng cho chúng ta một cơ hội. Chỉ cần đạt được ý chí của Phá Quân tinh thì chính là được Phong Thủy trận nhận thức. Khi đó dẫn dắt Long Mạch chi khí bên trong thì có thể lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!
Văn Nhược tiên sinh khẳng định nói.
- Việc này cũng có thể?
Dương Chí Cửu ngoài ý muốn nói.
- Văn Nhược tiên sinh? Ngươi có thể có hứng thú với Phá Quân?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Ta có ý với Văn Khúc, chúng ta đối với Phá Quân không có ý muốn. Diêm công tử ngươi thì sao?
Văn Nhược tiên sinh hỏi.
- Ta? Ta cũng không cần. Nhưng mà, quân đoàn trưởng thứ nhất của ta, Hoắc Quang lại có thể kế thừa ý chí Phá Quân, còn có nửa tháng, chư vị thấy thế nào?
Diêm Xuyên hỏi.
- Hắn? Hừ!
Vẻ mặt Dương Chí Cửu khó chịu hừ nhẹ.
- Không thể tốt hơn!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
- Hoắc Quang hiện tại là Lực cảnh tầng chín. Kế tiếp nửa tháng, Mặc cô nương thân là Đại Chiêu Thánh Địa Thánh Nữ, chắc hẳn là tài nguyên hùng hậu. Nửa tháng có thể đẩy tu vi của Hoắc Quang lên Lực cảnh tầng mười sao?
Diêm Xuyên nhìn về Mặc Vũ Hề hỏi.
- Yên tâm, tăng một tầng của Lực cảnh mà thôi, có thể giao cho ta!
Mặc Vũ Hề vui vẻ đáp ứng.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi học cứu thiên nhân chắc hẳn là biết rất rõ về 'lôi kiếp nhất trọng thiên'. Còn có nạp ý chí Phá Quân tinh liền phải làm phiền ngươi!
Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói.
- Không vinh hạnh lắm!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Đã như vậy, vậy thì chờ nửa tháng sau a!
- Ừ!
Mọi người gật gật đầu.
Đợi mọi người rời đi, trong lều lớn chỉ còn lại một người Dương Chí Cửu.
- Dương công tử, không biết ngươi còn có việc gì?
Dương Chí Cửu cũng nhìn Diêm Xuyên, chịu đựng sự chán ghét trong nội tâm mà lộ ra một dang tươi cười khó coi nói:
- Diêm, Diêm công tử!
- Dương công tử, có chuyện gì thì cứ nói!
Diêm Xuyên cười nói.
- Hoắc Quang là người của ngươi, hắn nghe lời nói của ngươi, ta muốn xin ngươi giúp đỡ một việc!
Dương Chí Cửu giả cười nói.
- Hả? Dương công tử mời nói!
- Ta muốn xin ngươi giúp đỡ ta lấy được Vạn Diệu Yêu Liên. Sau khi đạt được tất có hậu tạ, thậm chí ta có thể tiến cử ngươi cho phụ thân ta để cho phụ thân ta thu ngươi làm đệ tử nhập thất, thế nào?
Dương Chí Cửu vẫn giả cười nói.
- Ha ha ha, Dương công tử nói đùa, ta hiện tại không phải đang giúp các ngươi sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Không, ý ta nói là, giúp ta lấy được, chỉ giúp ta lấy được!
- Đến lúc đó, ta cũng không biết kết quả sẽ thế nào, Dương công tử cứ theo sát một chụt thì vẫn có cơ hội lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!
Diêm Xuyên cười nói.
- Tốt, tốt, tốt!
Dương Chí Cửu cho rằng Diêm Xuyên đáp ứng mà lập tức đại hỉ.
- Diêm công tử!
Ngoài lều bỗng nhiên truyền vào âm thanh của Mặc Vũ Hề.
Thần sắc Dương Chí Cửu khẽ động rồi lập tức nói:
- Như thế ta đây cáo từ!
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
Dương Chí Cửu vội vàng đi ra ngoài còn Mặc Vũ Hề thì mang theo đám người Thanh Long đi vào.
Thấy Dương Chí Cửu rời đi thì Mặc Vũ Hề liền nhíu mày nhìn Diêm Xuyên, nhưng nàng lại lựa chọn không hỏi.
- Đã trở về?
Diêm Xuyên nhìn đám người Thanh Long hỏi.
- Đúng vậy, đại khái cũng đã tìm hiểu rõ ràng. Nhưng mà có cao thủ nấp trong bóng tối hay không thì cũng không rõ lắm!
Thanh Long cười nói.
- Liên hợp chư hùng, việc này giao cho Văn Nhược tiên sinh là được!
Diêm Xuyên cười nói.
- Việc này tự nhiên không dám làm phiên Diêm công tử, nhưng mà tại lúc ta trở lại thì thấy được người của Đại Yến quốc!
Thanh Long khẳng định nói.
- Hả? Người Yến quốc?
Diêm Xuyên có chút ngoài ý muốn.
- Hẳn là vậy, nhìn bộ dàng thì cũng có thân phận không thấp tại Yến quốc ngươi, có ba người Lực cảnh viên mãn đi theo, giờ phút này đang giằng có với đại cung phụng của Đại Trịnh quốc!
Thanh Long gật đầu nói.
- Đại cung phụng của Trịnh quốc? Lưu Cương? Hắn còn chưa chết?
Thần sắc Diêm Xuyên hơi động.
----------------------------------
Bên ngoài vòng bảo hộ Thiên Trì, một khe núi rộng lớn.
Bốn phía khe núi, vây quanh gần trăm người, nhìn thế đứng thì rõ ràng không phải là cùng đường, mà giống như đang xem náo nhiệt.
Trăm người vây lại mà nhìn chằm chằm vào tình cảnh đối chọi ở trung tâm.
Một bên là hai người, một người trong đó là Lưu Cương đại cung phụng của Trịnh quốc, yêu xà bị Diêm Xuyên ăn, mà hắn giờ phút này lại ở đây.
Lưu Cương cực kỳ cung kính cúi đầu về một nam tử trung niên mặc một cái áo dài rộng rãi và hoa lệ. Khuông mặt nam tử rộng lớn, trong mặt lộ ra một cổ khí thế điên cuồng bá đạo.
Mà ở đối diện hai người là một thiếu niên cực kỳ quý khí (khí thế cao quý), thiếu niên thân đeo một thanh trường kiếm màu tím, phía sau có ba lão già đều đang trợn mắt nhìn về đối diện.
Lưu Cương cung kính nói với nam tử trung niên:
- Mục Dã Vương, hắn chính là Thái Tử của Yến quốc.
Nam tử trung niên nhìn Lưu Cương rồi lộ ra một tia cười nhạt nói:
- Lưu Cương, ngươi còn lo lắng gì? Ta nếu như đáp ứng thu ngươi làm đồ đệ thì tự nhiên là thừa nhận ngươi là đệ tử. Hoàng thất Trịnh quốc là tử tôn của ta, ngươi nếu như một lòng vì Trịnh quốc thì ta tự nhiên sẽ giúp ngươi!
- Vâng, tạ sư tôn!
Lưu Cương hưng phấn nói.
- Năm đó ta cùng nói với Diêm Đào, công việc giữa hai nước phàm nhân, ta và hắn sẽ không nhúng tay vào. Diêm Đào chết rồi, ta cũng không thể nuốt lời, ta sẽ không nhúng tay vào. Về phần ngươi, ngươi làm thế nào thì sẽ là sự tình của ngươi!
Mục Dã Vương thản nhiên nói.
- Vâng! Đệ tử biết phải làm thế nào!
Lưu Cương ngầm hiểu nói.
- Ừ!
Mục Dã Vương gật gật đầu.
Lưu Cương lại tiếp tục nhìn về bốn người ở đối diên, đặc biệt là thiếu niên cầm đầu. Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, cùng tuổi với Diêm Xuyên nhưng tướng mạo càng thêm thanh tú, hai đầu lông mày để lộ ra một cổ khí khái hào hùng rất mãnh liệt.
- Diêm Vô Địch, lời nói của ngươi lúc trước vẫn còn giữ?
Lưu Cương cười nói.
Yến Thái Tử Diêm Vô Địch gật đầu nói:
- Ta tự nhiên có thể đại biểu cho phụ vương, đại biểu cho Đại Yến, nhưng ngươi thì sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cung phụng của Trịnh quốc mà thôi!
- Sư tôn ta là Mục Dã Vương của Trịnh quốc, bởi vì sư tôn ta làm chứng cho nên ta tự nhiên có thể đại biểu cho Đại Trịnh!
Lưu Cương liền nói.
Diêm Vô Địch nhìn về Mục Dã Vương.
- Đúng vậy!
Mục Dã Vương cười gật gật đầu.
Diêm Vô Địch thấy Mục Dã Vương gật đầu liền hít một hơi thật sâu mà nói:
- Tốt, đã như vậy so đấu liền so đấu a. Ta cùng chiến đầu với ngươi, dùng sáu thành của Nam Cương Yến quốc đánh cuộc với sáu thành Bắc Cương Trịnh quốc ngươi! Một trận chiến định thắng bại!
- Tốt!
Lưu Cương hài lòng nói.
Mục Dã Vương đứng bên lạnh nhạt nhìn.
- Thái Tử?
Ba người sau lưng Diêm Vô Địch lo lắng nói.
- Ba vị cung phụng, không cần lo lắng, sư tôn ta chỉ điều tra bốn phía một vòng sẽ nhanh chóng trở về. Ta cùng với Lưu Cương so tài công binh, Mục Dã Vương sẽ không làm gì ta đâu!
Diêm Vô Địch lắc lắn đầu nói.
- Được rồi, Thái Tử cẩn thận!
Ba người hơi lui lại.
Gần trăm người vây quanh bốn phía đều có chút tò mò nhìn.
Trung tâm chỉ còn lại hai người Diêm Vô Địch cùng với Lưu Cương.
- Diêm Vô Địch, Lực cảnh tầng chín, xin chỉ giáo!
Diêm Vô Địch nhẹ nhàng rút thanh trường kiếm màu tìm ra và nói.
- Lực cảnh tầng chín? Ha ha, không nên nhiều lời, đến đây đi!
Lưu Cương sờ sờ lên đầu trọc của mình rồi cũng rút thiết kiếm ra.
Người vây quanh bốn phía đều khinh miệt nhìn về Diêm Vô Địch.
- Lực cảnh tầng chín? Phàm nhân này quả nhiên là không biết trời cao đất rộng. Biết rõ Lưu Cương là Lực cảnh tầng mười mà cũng dám khiêu chiến?
- Có Mục Dã Vương nâng đỡ thì Diêm Vô Địch này nhất định phải thua!
- Yến quốc? Giống như trước kia có Diêm Đào trấn giữ, đáng tiếc a...!
...
Bốn phía truyền đến những âm thanh tiếc hận, nhưng Diêm Vô Địch lại không lưu tâm.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc xanh của Diêm Vô Địch, hai mặt hắn híp lại rồi mở ra, trường kiếm trong tay lập tức đâm tới Lưu Cương.
- Ông!
Kiếm tím phá vỡ hư không, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Cương.
- Cũng chỉ có như vậy!
Lưu Cương hơi khinh thường nói.
Trên thân thiết kiếm tràn ra một tia khí đen, hơi chuyên liền muốn đụng vào kiếm tím, nhưng trong tích tắc này thì kiếm tìm hơi lệch đi rồi tránh thoát thiết kiếm một cách rất quỷ dị, hơn nữa lập tức đâm vào vị trí chuôi kiếm của Lưu Cương.
- Đinh!
Tay Lưu Cương tê rân, thiết kiếm thiếu chút nữa thì rời khỏi tay.
- Hả?
Lưu Cương biến sắc.
- Đinh! Đinh! Đinh!...
Trường kiếm của Diêm Vô Địch kiếm sau lại nhanh hơn kiếm trước, tuy rằng lực lượng không bằng Lưu Cương nhưng tộc độ lại không hề chậm, lại thêm dùng kiếm pháp tinh diệu liêp tiếp làm cho Lưu Cương lui về phía sau.
- Đại Hà Thao Thao, Diêm đạo vô tận!
Diêm Vô Địch quát lớn. Lập tức kiếm pháp trong tay cũng như nước sông cuồn cuộn, từng lớp sóng cứ trùng kích vào Lưu Cương.
- Sao, sao lại như vậy?
Lưu Cương rõ ràng lại liên tục bị đánh lui. Trong nháy mắt hắn rõ ràng lại bị Diêm Vô Địch áp chế không cách nào phải kích.
Ánh mắt người vậy quanh bốn phía lập tức sáng ngời.
- Đây là kiếm pháp năm đó do Diêm Đào sáng chế, 'Thao Thao Kiếm Quyết'?
- Đúng vậy, ta năm đó có gặp qua Đại Hà tông Diêm Đào, Thao Thao Kiếm Quyết ra trăm chiến trăm thắng, thiếu niên này lại rõ ràng học được bảy phần hàm súc!
- Thật tốt kiếm pháp!
...
Tiếng tán thưởng không ngừng vang lên. Ba tên cung phụng cũng thầm thở ra một hơi.
Mục Dã Vương nhíu lông mày lại, hơi ngưng trọng nhìn về kiếm pháp của Diêm Vô Địch.
- Bằng từng này tuối mà kiếm pháp lại đạt đến trình độ như vậy?
Mục Dã Vương cau mày nói.
- Thao Thao Thiên Hà, Thiên Băng Khuynh Lạc!
Diêm Vô Địch hét to một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức bộc phát ra ánh sáng tím chói mặt rồi dường như hóa thành một con sông lớn mà quét về Lưu Cương. Mà Diêm Vô Địch cũng dường như trong nháy mắt hòa làm một thể với sông lớn rồi như biến mất ở bên trong kiếm pháp vậy.
- Ầm!
Lưu Cương bay ngược ra ngoài, thiết kiếp trong tay lại càng lập tức nứt vỡ rời đầy đất.
- Ngươi, ngươi, ngươi!
Lưu Cương kinh hãi nhìn về Diêm Vô Địch. Dường như hắn không thể tin được mìn lại bại bởi một thiếu niên.
- Toa hoa mắt sao?
- Diêm Vô Địch biến mất trong sông kiếm? Người kiếm hợp nhất?
- Không thể nào, hắn mới bào nhiêu tuổi sao có có thể lĩnh ngộ được người kiếm hợp nhất?
....
Bốn phía lập tức truyền đến nhưng âm thanh nghị luận, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không tin.
- Trời sinh kiếm cốt?
Mục Dã Vương bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả?
Tất cả mọi người nhìn về Mục Dã Vương.
- Không thể tưởng được bên trong hậu bối của Diêm Đào lại có một người là trời sinh kiếm cốt, người kiếm hợp nhất? Trời sinh kiếm cốt? Tiểu tử, người nguyện bái ta làm thầy?
Mục Dã Vương lập tức kêu lên.
- Không cần, ta đã có sư thừa!
Diêm Vô Địch ngạo khí nói.
- Ngươi đã có sư thừa? Thanh kiếm tím trong tay ngươi không phải là phàm phẩm, là sư tôn mà ngươi gọi tặng cho sao?
Mục Dã Vương thản nhiên nói.
- Đúng vậy! Kiếm tên là 'Tử Thanh', lúc bái sư ta đã hướng sư tôn thề, dùng thanh kiếm Tử Thanh này đánh bại thiên hạ chư kiếm!
Diêm Vô Địch khẳng định nói.
- Cuồng vọng, chính là phàm nhân cũng dám nói đánh bại hết thiên hạ chư kiếm? Lưu Cương!
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Có đệ tử!
Lưu Cương bò từ mặt đất lên, khóe miệng tràn máu nói.
- Hôm này, vi sư ban cho ngươi phi kiếm 'Lưu Quang' có thể ở ngoài ngàn dặm lấy đầu người!
Mục Dã Vương trầm giọng nói. Trong lúc nói chuyện thì hắn lật tay liền có một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Phi kiếm?
Ánh mặt Lưu Cương sáng lên.
- Vị sư giúp ngươi luyện hóa phi kiếm rồi lại đến so đấu tiếp!
Mục Dã Vương quát.
- Vâng!
Lưu Cương hưng phấn nói.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cách Lưu Cương hơn hai thước, một thanh trường kiếm màu xanh đang nổi trên không trung. Trong lúc Lưu Cương nói chuyện, phi kiếm vũ động, bay vòng quanh Lưu Cương, di chuyển tùy theo ý nghĩ của hắn một cách tự nhiên giống như đây chính là tay chân của hắn vậy.
Mục Dã Vương đứng một bên lẳng lặng nhìn, gần trăm người vây quanh bỗng dưng trầm mặc.
Ba vị cung phụng Yến quốc lộ ra vẻ lo lắng, Diêm Vô Địch tay cầm kiếm Tử Thanh, vẻ mặt ngưng trọng đứng nhìn.
- Đến!
Diêm Vô Địch không chút lùi bước.
- Hưu!
Phi kiếm của Lưu Cương trong nháy mắt bắn tới trước mặt Diêm Vô Địch.
- Đinh!
Hai thanh kiếm Tử Thanh, Lưu Quang ầm ầm va chạm vào nhau.
Lưu Quang mặc dù là phi kiếm, nhưng lực đạo so với Tử Thanh lại không kém bao nhiêu.
Hai thanh kiếm và chạm vào nhau rồi tách ra, Lưu Cương hai tay vẫy động, rất nhanh khống chế Lưu Quang dịch chuyển, hướng bên hông Diêm Vô Địch chém tới.
- Đinh!
Diêm Vô Địch quả thật là thiên tài kiếm đạo, một chiêu hồi kiếm liền có thể ngăn trở Lưu Quang chém tới. Nhưng phi kiếm đúng là rất quỷ dị, hoàn toàn không vướng bận như khi có người cầm kiếm, liền có thể ở nhiều góc độ bất đồng mà ám toán, hơn nữa mỗi kiếm đều là kiếm trí mạng.
- Đinh! Đinh! Đinh! . . .
Lưu Cương chỉ huy phi kiếm tấn công cực nhanh, như bão tố cuốn về phía Diêm Vô Địch, trong khi đó bản thân hắn thì đang đứng cách đó hơn năm mươi trượng, căn bản là đứng ở thế bất bại.
- Ha ha ha, Diêm Vô Địch, kiếm của người quá ngắn, căn bản không thể gây thương tổn cho ta, sớm muộn gì ngươi cũng thất bại mà thôi, hay là ngươi nhận thua ngay bây giờ luôn đi.
Lưu Cương hưng phấn chỉ huy phi kiếm.
- Phi kiếm đấu với trường kiếm, Diêm Vô Địch khẳng định thất bại rồi!
- Diêm Vô Địch chỉ có thể phòng thủ, căn bản không cách nào công kích Lưu Cương, làm sao có thể thắng đây?
- Nhận thua đi a, thua có sáu cái thành trì thôi!
. . .
Bốn phía truyền đến những âm thanh xì xào nghị luận.
Diêm Vô Địch múa kiếm chống đỡ cực kỳ chật vật, nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng do phi kiếm ám toán, thế nhưng trong lúc này Mục Dã Vương phía đối diện hai mắt híp lại.
- Trời sinh kiếm cốt? Quả nhiên không hổ là trời sinh kiếm cốt, mới vừa rồi còn hốt hoảng không chịu nổi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại có thể thích ứng với thế công của phi kiếm rồi sao? Kẻ này bất phàm, lưu lại chắc chắn sau này sẽ thành đại họa!
Mục Dã Vương hai mắt ngưng trọng.
Bên trong ống tay áo, ngón tay Mục Dã Vương khẽ cong.
- Ông!
Phi kiếm đột nhiên bộc phát ra ánh sáng xanh chói mắt.
- Ầm!
- A!
Phi kiếm đột nhiên phát ra uy lực cường đại gấp mấy lần bình thường va chạm kịch liệt với trường kiếm, Diêm Vô Địch ngay lập tức liền bị đánh bay ra ngoài.
- Bùm!
Diêm Vô Địch rơi xuống mặt đất.
- Ông!
Phi kiếm đột nhiên bắn tới trước mặt Diêm Vô Địch, chĩa thẳng vào cổ họng của hắn.
- Ngươi thua rồi!
Lưu Cương hưng phấn kêu lên.
Diêm Vô Địch liếc nhìn phi kiếm trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
- Sáu thành trì Nam Cương, chờ chúng ta đi ra Phong thuỷ trận, Trịnh quốc các người liền có thể phái người tới tiếp quản!
Diêm Vô Địch tuy không cam lòng, nhưng vẫn tuân thủ hứa hẹn.
Lưu Cương vung tay lên, phi kiếm lập tức bay trở về.
- Diêm Vô Địch, Đại Yến quốc của ngươi không có Diêm Đào, rất nhanh sẽ bị tiêu diệt, ngươi nên suy nghĩ đến việc bái ta làm thầy, ta sẽ bảo vệ Đại Yến quốc trăm năm yên ổn!
Mục Dã Vương lại lần nữa nói ra.
Trời sinh kiếm cốt dù sao cũng rất khó gặp a!
- Ta nói rồi, ta đã có sư thừa!
Diêm Vô Địch lắc đầu nói.
- Có sư thừa rồi thì sao? Sư phụ ngươi nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ một mình ngươi, hắn không có khả năng bảo vệ cả Đại Yến quốc. Diêm Đào vừa chết, người nào có thể thủ hộ Yến quốc đây? Về phần ngươi sao, nếu chờ đến lúc ngươi trở nên cường đại thì lúc đó Đại Yến quốc đã sớm biến mất lâu rồi!
Mục Dã Vương lại lần nữa khuyên nhủ.
Diêm Vô Địch siết chặt nắm tay, mặc dù hắn biết Mục Dã Vương nói không sai, nhưng với ý chí quật cường, trước sau như một hắn không muốn thay đổi sư môn.
- Thế nào?
Mục Dã Vương hỏi.
- Ai nói không có ai che chở Đại Yến quốc? Đại Hà tông ta nhất định che chở!
Một âm thanh đột nhiên truyền đến từ trong đám người.
- Hả?
Mục Dã Vương trừng mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Một trung niên đạo sĩ, sau lưng hắn đeo một thanh trường kiếm, bên hông treo một cái hồ lô, cười cười đi tới.
Đúng là Tửu Kiếm Sinh mang đám người Đại Hà tông đi sau khi bị Diêm Xuyên giáo huấn.
- Tửu Kiếm Sinh? Là ngươi?
Mục Dã Vương lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, Mục Dã tiền bối, Diêm Đào sư thúc che chở Đại Yến quốc, cũng chính là Đại Hà tông che chở, Mục Dã tiền bối chẳng lẽ đã quên? Chỉ là một tên tiểu bối của Yến quốc, ta hi vọng Mục Dã tiền bối sẽ không làm khó hắn a!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Thế nào? Tửu Kiếm Sinh, không lẽ ngươi cũng vừa ý tiểu tử này?
Mục Dã trầm giọng nói.
- Trời sinh kiếm cốt, đích xác là thích hợp tu luyện kiếm đạo, ta hiển nhiên là thích rồi, bất quá ta cũng sẽ không bức bách, toàn bộ là do hắn có nguyện ý hay không thôi!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Tửu Kiếm Sinh tiền bối? Đa tạ tiền bối ưu ái, ta đã bái sư, sẽ không thay đổi!
Diêm Vô Địch nói ra.
- Không sao, Diêm Đào sư thúc là kỳ tài ngút trời, hậu bối của hắn sinh ra vài kẻ thiên tài cũng là bình thường. Chỉ có thể nói chúng ta không có duyên phận a, nhưng mà, ta năm đó đáp ứng Diêm Đào sư thúc, ta tự nhiên sẽ thủ hộ cho Yến quốc!
Tửu Kiếm Sinh nói ra.
- Diêm Đào đã chết, Yến quốc lại không có người tại Đại Hà tông, ngươi chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ tại Đại Hà tông lại muốn cùng ta trở thành địch nhân sao?
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Tại hạ nào dám, nhưng mà Mục Dã tiền bối nói sai rồi, ai nói Yến quốc không có người trong Đại Hà tông ?
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Hả?
Mục Dã Vương hai mắt nhíu lại.
- Ngươi nói là Diêm Xuyên? Con trai của Diêm Đào?
Lưu Cương lập tức kêu lên.
- Hả? Ha ha ha, con trai của Diêm Đào? Năm nay cũng chỉ mười mấy tuổi, thế thì sao, bây giờ còn sống?
Mục Dã Vương cười nói.
- Ta tự nhiên còn sống!
Đột nhiên một thanh âm truyền đến.
- Mục Dã Vương ngươi và phụ thân ta cùng một thế hệ, ta cũng hâm mộ từ lâu, hôm nay ngươi lại ỷ vào tu vi bản thân đi khi dễ vãn bối của Diêm thị ta, thật đúng là tai nghe không bằng mắt thấy a! Thật là làm Diêm Xuyên ta rất thất vọng!
Thanh âm đột nhiên từ trong đám người truyền đến.
- Hả?
Sắc mặt Mục Dã Vương trầm xuống quay lại nhìn.
Lưu Cương, Tửu Kiếm Sinh, Diêm Vô Địch, tất cả mọi người cùng nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Đám người đang đứng kia lập tức tản ra, sau đó xuất hiện năm người chậm rãi đi ra, chính là Diêm Xuyên, Lưu Cẩn, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ.
Nhìn thấy năm người này, hai mắt Mục Dã Vương híp lại, bởi vì năm người trước mắt, ngoại trừ Diêm Xuyên cùng Lưu Cẩn, rõ ràng hắn nhìn không thấu tu vi của ba người còn lại?
- Diêm Xuyên! Là ngươi!
Trong mắt Lưu Cương lộ ra vẻ hận thù sâu sắc.
- Đây không phải là Lưu cung phụng sao? Lần trước còn chưa kịp đa tạ Lưu cung phụng nha, hương vị thịt rắn đích xác rất ngon!
Diêm Xuyên cười cười đi ra.
- Ngươi!
Sắc mặt Lưu Cương trở nên âm trầm.
- Diêm Xuyên sư đệ! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, ha ha!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
Diêm Xuyên nhìn Tửu Kiếm Sinh một hồi, gật đầu nói:
- Ngươi vì hỗ trợ Đại Yến mà cùng Mục Dã Vương trở mặt, lần này xin đa tạ!
- Ha ha, ta đã đáp ứng phụ thân ngươi, tự nhiên nói được làm được!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu, cùng lúc nhìn về phía Diêm Vô Địch cùng ba vị cung phụng.
- Vương, Vương gia!
Ba vị cung phụng suy nghĩ một chút liền tiến lên phía trước nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên mỉm cười đáp.
- Thái tử, vị này chính là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương!
Lưu Cẩn nhắc nhở.
Diêm Xuyên lẳng lặng chờ đợi.
Diêm Vô Địch phức tạp nhìn Diêm Xuyên cùng tuổi với mình.
- Thái tử, lễ tiết không thể bỏ qua!
Một vị cung phụng nhỏ giọng khuyên nhủ.
Diêm Vô Địch nhíu nhíu lông mày, gật đầu, hít một hơi thật sâu, hướng Diêm Xuyên thực hiện một cái lễ tiết đơn giản nhất.
- Bái kiến Vương thúc!
Diêm Vô Địch gian nan nói.
Nếu như không phải là vì lễ tiết, Diêm Vô Địch thật đúng là không muốn mở miệng. Bởi vì trong nội tâm của Diêm Vô Địch, nguyên bản hắn đối với Diêm Xuyên cũng không có lòng kính trọng.
Địa vị Diêm Xuyên và Yến đế mặc dù ngang hàng nhưng cũng không thể coi là cùng thế hệ, bởi vậy Diêm Vô Địch mới phải xưng hô là Vương thúc.
- Ừ, Rất tốt! Trời sinh kiếm cốt, nếu có thể ma luyện một phen tất sẽ thành người tài!
Diêm Xuyên thoả mãn gật đầu.
Nghe giọng điệu trong lời vừa rồi của Diêm Xuyên, sắc mặt Diêm Vô Địch trở nên cổ quái nhưng cũng không có tiếp lời.
Sau khi thúc cháu nhận nhau xong, mục quang Diêm Xuyên lại lần nữa quét về phía đối diện .
- Mục Dã Vương!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ta cũng là ngang hàng với Diêm Đào phụ thân ngươi, ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc!
Mục Dã Vương cười nhạt nói.
- Ha ha ha, ta còn chưa thành đệ tử Đại Hà tông, ở đâu ra sư thúc? Ngược lại, Mục Dã Vương ngươi tự biết cùng phụ thân ta ngang hàng, tại sao lại âm thầm đánh lén một tên vãn bối?
Diêm Xuyên cười nói.
- Hả?
Hai mắt Mục Dã Vương híp lại.
Phải biết rằng vừa rồi mình xuất thủ là cực kỳ bí mật, một người phàm tục như Diêm Xuyên làm thế nào lại biết được?
- Chẳng lẽ. . . ?
Diêm Vô Địch bất ngờ quay sang nhìn về phía Mục Dã Vương, vừa rồi lực lượng phi kiếm đột nhiên bạo tăng mới làm mình thất bại, chẳng lẽ thật sự là Mục Dã Vương động tay động chân?
- Tên nhóc Diêm Xuyên kia, sư tôn của ta ngươi há có thể vu oan?
Lưu Cương lập tức quát lớn.
- A? Nguyên lai là Lưu cung phụng, như thế nào, ngươi cho là câu kết với Mục Dã Vương đi khi dễ một tên vãn bối liền cảm thấy rất có thành tựu sao?
Diêm Xuyên khinh thường nói.
- Ngươi được lắm. . . !
Lưu Cương lập tức giận dữ một hồi.
- Không phân lớn nhỏ!
Mục Dã Vương đột nhiên mở miệng quát.
Quát xong một tiếng, khí thể của Mục Dã Vương đột nhiên tăng vọt, hướng Diêm Xuyên đè ép tới. Khí thế khổng lồ lập tức cuốn lên một đám bụi mù thật lớn, bay thẳng về phía Diêm Xuyên.
- Ầm!
Sau khi trận cuồng phong quét qua trên mặt đất, khí thế của Mục Dã Vương đột nhiên bị đánh bật trở lại.
Trước mặt Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện thêm một người, người này chính là Thanh Long.
Thanh Long trừng mắt, nhìn hầm hầm vào Mục Dã Vương, một cỗ khí tức cuồng bạo ập thẳng về phía Mục Dã Vương.
Mục Dã Vương thần sắc ngưng trọng, hai người đã bắt đầu triển khai so đấu khí thế làm bốn phía cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng khí.
Những người đang vây quanh, giờ phút này mỗi người đều lộ ra ánh mắt hưng phấn.
- Người này là ai? Rõ ràng cùng Mục Dã Vương ngang sức ngang tài?
- Hắn đang giúp Diêm Xuyên? Không phải vị bằng hữu nào đó của Diêm Đào trước đây chứ?
- Không sai, năm đó Diêm Đào phong hoa tuyệt đại, có vài bằng hữu lợi hại cũng là bình thường!
. . .
Thanh âm nghị luận khắp nơi liên tục phát ra.
Thanh Long, Mục Dã Vương đang đối chọi cũng chậm rãi thu hồi khí thế của mình. Ai cũng không làm gì được ai.
- Ngươi là ai?
Mục Dã Vương nhìn chằm chằm vào Thanh Long.
- Ngươi không cần phải biết!
Thanh Long lắc đầu đi ra phía sau Diêm Xuyên.
Mục Dã Vương ánh mắt một hồi biến ảo, cuối cùng lại nhìn về phía Diêm Xuyên, giờ phút này ánh mắt hắn nhìn Diêm Xuyên có vài phần xem trọng hơn vừa rồi.
Diêm Vô Địch cũng nhìn về phía vị 'Vương thúc' này một cách phức tạp, trong mắt hiện lên vô vàn khó hiểu.
- Lưu Cương, vừa rồi chính ngươi đã lừa gạt thế hệ con cháu của ta để chiếm sáu cái thành trì phải không?
Diêm Xuyên nhìn về phía Lưu Cương quát.
Lưu Cương cơ hồ muốn thổ huyết, đó là lừa gạt sao?
- Ta và hắn là đánh cuộc công bằng, tại sao lại là lừa gạt?
Lưu Cương buồn bực nói.
- Đánh cuộc công bằng sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Không sai, hắn dùng sáu thành trì của Nam Cương Đại Yến, ta cũng dùng sáu thành của Bắc Cương Đại Trịnh, công bằng đánh cuộc, hoàn toàn không có lừa gạt ở đây?
Lưu Cương giải thích nói.
- Ngươi có thể định đoạt thành trì của Trịnh quốc sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Sư tôn của ta là Đại Trịnh Mục Dã Vương, địa vị còn cao hơn cả Trịnh Đế, tất nhiên là có thể!
Lưu Cương tự hào nói.
- Đã như vậy, ta cùng với ngươi tiếp tục đánh cuộc, thế nào?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ngươi?
Lưu Cương cau mày nói.
- Thế nào, không dám? Người dám lừa gạt con cháu ta, lại không dám cùng ta đánh cuộc sao?
Diêm Xuyên khinh thường nói.
- Hừ, muốn đánh cuộc thì đánh. . . !
Lưu Cương đang nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Mục Dã Vương.
- Nếu hắn muốn đánh cuộc, ngươi hãy theo hắn đi! Chỉ là một tên Lực cảnh tầng tám mà thôi!
Mục Dã Vương khinh thường nói.
- Vâng!
Lưu Cương lập tức nói ra.
- Ngươi đã muốn tìm chết vậy không trách được ta, ta liền dùng sáu tòa thành vừa rồi thắng cược cùng ngươi đánh cuộc!
Lưu Cương tự tin nói.
- Sáu tòa thành? Sáu thành thì chắc là không được rồi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ha ha ha, ngươi có thể tự hiểu được là tốt rồi, sáu thành không có vậy ngươi muốn cược mấy tòa thành? bốn thành hay ba thành? Không thì một tòa thành trì cũng được!
Lưu Cương hưng phấn nói.
- Ngươi không hiểu ý ta rồi, ta vừa rồi nói sáu thành không được tức là sáu thành còn quá ít!
Diêm Xuyên cười cười nói.
- Quá ít? Vậy ngươi muốn đánh cuộc bao nhiêu thành?
Lưu Cương cau mày nói.
- Nam Cương Yến quốc ba tỉnh tổng cộng bốn mươi hai thành trì! Ngươi dám cược không?
Diêm Xuyên sắc mặt nghiêm nghị nói.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
“Ta cược ba tỉnh, bốn mươi hai thành Nam Cương Yến Quốc! Ngươi dám đánh cuộc không?” Diêm Xuyên nghiêm nghị nói.
“Hả? Ba, ba tỉnh? Bốn mươi hai thành?” Lưu Cương hít sâu, lắp bắp hỏi.
Điều kiện này tương đương với một phần năm lãnh thổ của Yến quốc, lấy toàn bộ Nam Cương ra đặt cược?
Không chỉ có Lưu Cương, thái tử Diêm Vô Địch ở phía sau cũng biến sắc, phải biết rằng, trước đó đặt sáu thành trì đã rất mạo hiểm, sao Diêm Xuyên còn đánh cược như vậy?
“Như thế nào? Không dám sao?” Diêm Xuyên cười nói.
“Buồn cười, không phải ta không dám mà là ngươi có thể xuất ra không?” Lưu Cương quát lớn.
“Trong Yến quốc, lời của ta chính là lời của Yến Đế, ngươi nói ta có thể xuất ra không?” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi!” Lưu Cương nhất thời câm lặng.
“Bốn mươi hai thành mà thôi, hãy hỏi thử sư tôn của ngươi xem hắn có dám hay không!” Diêm Xuyên chế giễu.
“Sư, sư tôn?” Lưu Cương nhìn về phía Mục Dã Vương thăm dò.
Bốn mươi hai thành, một mình Lưu Cương hắn không dám tự quyết định.
Mục Dã Vương nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên trầm mặc một chút rồi đột nhiên cười to nói :”Ha ha ha ha, tốt, không hổ là con của Diêm Đào, đến khí phách cũng giống nhau, bốn mươi hai thành sao? Chỉ bốn mươi hai thành, Bắc Cương Đại Trịnh ta cũng có bốn mươi hai thành, Lưu Cương, cược với hắn!”
“Vâng!” Lưu Cương ứng tiếng trả lời.
Ở trong mắt Mục Dã Vương, Lưu Cương có tu vi Lực Cảnh thập trọng, còn tu vi của Diêm Xuyên chỉ đạt Lực Cảnh bát trọng, hơn nữa chắc chắn là Diêm Xuyên không có kinh nghiệm bằng, sao Lưu Cương có thể thua trận này được?
“Diêm Xuyên, nếu như ngươi đã muốn quốc gia tàn lụi thì mau tới đây, hahaha!” Lưu Cương ổn định lại tâm thần rồi cười nói.
Ở bên cạnh Diêm Vô Địch lộ vẻ lo lắng nhưng lời nói sắp buông ra lại không biết tại sao chợt nhịn xuống. Hắn nhìn về phía Diêm Xuyên đầy phức tạp.
“Đánh cuộc, có thể, nhưng ta phải hỏi cho rõ ràng, là một mình ngươi cùng ta so đấu hay là ngươi với Mục Dã Vương cùng đối phó ta?” Diêm Xuyên cười cười nói.
“Láo xược!” Mục Dã Vương trợn mắt, giận dữ hét lên .
“Hừ sư tôn của ta chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, chỉ một mình ta đấu với ngươi!” Lưu Cương cũng quát lên.
“Được thôi, có điều ta xuất kiếm rất nhanh, nếu không dừng tay kịp, một khi Mục Dã Vương ngươi thấy đồ đệ bảo bối bị nguy hiểm thì cứ cứu người đi nhá!” Diêm Xuyên cười nói.
“Diêm Xuyên, chẳng lẽ ngươi chỉ có công phu miệng lưỡi? Nhanh xuất kiếm!” Lưu Cương quát.
“Ta không có kiếm!” Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Mục Dã Vương : “….!”
Lưu Cương :”…! “
“Chất nhi, đem Tử Thanh kiếm của ngươi cho ta mượn dùng một chút, sau khi đánh bại Lưu Cương, ta sẽ trả lại cho ngươi!” Diêm Xuyên nhìn về phía Diêm Vô Địch và nói.
Sắc mặt Diêm Vô Địch hiện vẻ phức tạp cổ quái nhìn Diêm Xuyên.
“Vương thúc, mời!” Diêm Vô Địch có chút không tình nguyện đưa Tử Thanh kiếm sang.
Cầm lấy Tử Thanh Kiếm trong tay, đầu ngón tay của Diêm Xuyên khẽ búng ra.
“Đinh!”
“Tử thiết nguyên chất? Kiếm tốt, càng đặc biệt hơn là nó phù hợp với thể chất “Thiên Sinh Kiếm Cốt”, xem ra vị sư phụ mà con mới bái cũng là một người rất hiểu kiếm!” Diêm Xuyên tán thưởng nói.
“Ồ?” Diêm Vô Địch ngạc nhiên.
Diêm Xuyên cầm Tử Thanh Kiếm nhẹ nhàng vung lên hai đường, tiếp đó nhìn về phía Lưu Cương nói :”Đến đây đi, ta ra tay rất nhanh đấy!”
“Hừ!” Lưu Cương hừ một tiếng lạnh lùng.
Ngay khi đó, đầu ngón tay của Lưu Cương đã vung lên.
"Vù!"
Phi kiếm Lưu Quang bỗng phát ra tiếng rung.
“Hưu…u…u!”
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu xanh liền phóng tới phía Diêm Xuyên với tốc độ cực nhanh, giống như muốn xuyên thủng Diêm Xuyên chỉ trong một chiêu.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào phi kiếm.
Ánh mắt Diêm Xuyên tập trung lại, Tử Thanh kiếm trong tay bỗng nhiên đâm về phía trước một nhát.
“Đinh!”
Hai kiếm đột ngột va chạm vào nhau làm bắn ra vô số hoa lửa.
Phi kiếm bị bắn ngược trở về.
Trong chớp mắt đó, một vài ánh mắt chợt co rụt lại.
Mục Dã Vương, Thanh Long, Tửu Kiếm Sinh, thậm chí là Diêm Vô Địch với thể chất Thiên Sinh Kiếm Cốt.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diêm Xuyên, bởi vì chiêu kiếm vừa rồi quá chuẩn xác, chuẩn đến mức có thể nói khó tin.
Trong lúc Diêm Vô Địch chiến đấu, kiếm chỉ tiếp xúc với nhau ở lưỡi kiếm, còn Diêm Xuyên lại là ở mũi kiếm.
Một điểm nhỏ như vậy mà Diêm Xuyên lại có thể đâm trúng ư?
“Trùng hợp? Nhất định là trùng hợp!” Tửu Kiếm Sinh lắp bắp lẩm bẩm.
Vẻ mặt của Diêm Vô Địch lại càng phức tạp, ánh mắt của Mục Dã Vương cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Trong nháy mắt sau khi va chạm, phi kiếm lại tiếp tục bắn ngược trở lại, một lần nữa đâm về phía Diêm Xuyên.
Tử Thanh kiếm trong tay hắn cũng bị quăng mạnh một vòng, lúc tốc độ đạt đến cực hạn thì vừa vặn quay được một vòng.
Khi Tử Thanh Kiếm chĩa về phía Lưu Cương, Diêm Xuyên bỗng nhiên buông lỏng tay ra, tiếp đó liền cung cấp một phần trợ lực cho Tử Thanh Kiếm.
“Đi!” Diêm Xuyên quát lên.
Tử Thanh kiếm rời khỏi tay hắn bay ra, bắn thẳng đến Lưu Cương ở cách đó không xa với một tốc độ cực kì khủng khiếp chẳng khác gì phi kiếm.
“Véo.....ooo!”
Tử Thanh Kiếm cùng phi kiếm gần như lướt sát qua nhau, Tử Thanh kiếm bắn về phía Lưu Cương, phi kiếm đâm về phía Diêm Xuyên.
Chứng kiến tình huống như vậy, tất cả mọi người liền hóa đá tại chỗ.
“Diêm Xuyên đang làm gì? Tại sao hắn lại ném kiếm đi như thế?”
“Hắn điên rồi, Tử Thanh Kiếm đâu phải phi kiếm?”
“Hắn nghĩ rằng nó là phi tiêu sao?”
….
….
….
Không chỉ người ở bốn phía mà ngay cả Diêm Vô Địch và Mục Dã Vương cũng bị một màn này làm cho sững sờ.
Chỉ trong chớp mắt, phi kiếm đã đến trước mặt của Diêm Xuyên, dường như hắn sẽ bị phi kiếm lấy mạng.
Nhưng lập tức Diêm Xuyên khẽ xê dịch, thân thể hơi nghiêng sang một bên, tránh thoát phi kiếm trong gang tấc.
Phi kiếm bay sát qua chóp mũi của Diêm Xuyên, đúng là cực kì nguy hiểm.
Bấy giờ tất cả mọi người đều cho rằng phi kiếm tấn công không thành sẽ quay về nên hầu hết ánh mắt đều nhìn về phía Tử Thanh kiếm.
Song Diêm Xuyên lại tiếp tục ra tay, cánh tay phải của hắn đã duỗi ra từ lúc nào, chụp lại thành trảo, đang lúc mọi người chưa kịp thấy rõ thì hắn đã chụp được chuôi của phi kiếm.
Bắt lấy chuôi của phi kiếm ư?
Ném Tử Thanh Kiếm đi, lại bắt được phi kiếm?
Diêm Vô Địch kinh ngạc nhìn đấu pháp quái dị này.
Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, Diêm Xuyên lại một lần nữa xoay người, vung mạnh phi kiếm một vòng, tạo ra một luồng động năng cực lớn. Ngay khi thân hình của Diêm Xuyên đột ngột chững lại, hắn liền ném mạnh một cái, phi kiếm lập tức bắn ra bay về phía Lưu Cương.
Tử Thanh Kiếm và phi kiếm đồng thời lao về phía Lưu Cương.
Hai lần xoay người đẹp đẽ, hai kiếm đồng loạt đâm về Lưu Cương.
Biến hóa kinh hồn làm cho mọi người vây quanh đều như ngừng thở, mắt long lên.
“Véo.....ooo!” “Véo.....ooo!”
Tử Thanh Kiếm tới trước mặt Lưu Cương đầu tiên. Mũi kiếm đáng sợ đã xuất hiện trước mặt, Lưu Cương làm sao còn tâm tư mà khống chế phi kiếm chứ? Hơn nữa phi kiếm giờ phút này như bị một luồng lực lớn giữ lại, khiến cho mình không thể nàokhống chế nó như bình thường.
“A!”
Lưu Cương hoảng sợ hướng về phía sau lui lại.
Nhưng cho dù có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn song kiếm?
“Véo!” “Véo!”
Hai thanh kiếm mang theo sát khí ngập trời, chỉ trong giây lát sẽ đâm thủng Lưu Cương.
“Sư tôn!” Lập tức Lưu Cương hoảng hốt kêu lên.
“Keng!” “Keng!”
Đột nhiên Mục Dã Vương chợt đứng chặn trước mặt Lưu Cương, hai tay mỗi bên bắt một thanh kiếm, các đầu ngón tay nắm lại, song kiếm tức thì run rẩy mãnh liệt.
“Ồ!” Mục Dã Vương kinh ngạc nhìn song kiếm bị nắm trong tay.
Lưu Cương tìm được đường sống trong cõi chết, đầu ướt đẫm mồ hôi, liên tục thở dốc, trong nội tâm vẫn còn hoảng sợ, chưa trấn định lại được.
Tất cả những người ở xung quanh đều bị tác động trước cảnh tượng kích động vừa rồi, trong lòng mỗi người đều sục sôi hẳn lên.
“Hay!” Mặc Vũ Hề kêu lên đầu tiên.
Mặc Vũ Hề nhìn về Diêm Xuyên, trong mắt hiện lên từng trận kích động, tựa như hai kiếm kinh nhân vừa rồi là do chính mình xuất ra vậy.
“Hay, hay, kiếm pháp hay!” Tửu Kiếm Sinh cũng hồi tỉnh, khen.
“Quá lợi hại, thật sự là quá lợi hại, không thể tưởng được rằng kiếm pháp còn có thể xuất ra như vậy!”
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cách sử dụng kiếm như vậy, quá đẹp!
“Ném kiếm, đoạt kiếm, rồi lại ném kiếm! Thật đặc sắc, đúng là không thể tưởng được!”
“Diêm Xuyên? Con của Diêm Đào? Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh!”
…
…
…
Khắp nơi vang lên từng trận âm thanh khen ngợi, quả thực chiêu thức vừa rồi của Diêm Xuyên đẹp đến cực điểm.
Diêm Vô Địch phức tạp nhìn “Vương thúc” của mình, tuy bản thân được xưng là thiên tài kiếm đạo, nhưng không đến một hiệp đã thất bại dưới tay Lưu Cương, chẳng lẽ kiếm pháp của Vương thúc lợi hại hơn mình?
“Không, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, nhất định sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất trong thiên hạ!” Diêm Vô Địch siết chặt nắm tay, tự thề với lòng.
Tiếng reo hò bốn phía không ngừng vang lên. Phía đối diện, sắc mặt của Mục Dã Vương và Lưu Cương lại cực kỳ khó coi.
Việc Mục Dã Vương xuất thủ đã chính thức tuyên cáo Lưu Cương đã hoàn toàn thất bại!
Bốn mươi hai thành của Đại Trịnh quốc cũng trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn toàn đổi chủ.
“Sư, sư tôn, con không nghĩ tới Diêm Xuyên lại quăng kiếm, càng không ngờ hắn lại xuất thủ đoạt phi kiếm của đệ tử, đệ tử,…!” Lưu Cương vội vàng giải thích.
Nhưng giải thích thì có ích gì? Thất bại vẫn là thất bại.
Không thể tưởng được Diêm Xuyên hắn lại có thể ném Tử Thanh Kiếm, chẳng kịp đề phòng thì tất nhiên sẽ thất bại.
Mục Dã Vương nắm song kiếm trong tay, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Diêm Xuyên.
Thủ đoạn đẹp mắt của Diêm Xuyên chẳng khác gì tát cho mình một phát, làm cho mình không thể ngăn cản chút nào.
“Diêm Xuyên!” Mục Dã Vương lạnh lùng cất tiếng.
“Đa tạ bốn mươi hai thành của Mục Dã Vương! Diêm Xuyên tạ ơn!” Diêm Xuyên cười nói.
Giờ phút này, tiếng cười của Diêm Xuyên thật sự rất chói tai.
“Ha ha ha ha, đứa con ngoan của Diêm Đào!” Giọng nói của Mục Dã Vương cực kì lạnh lẽo.
Trong lúc nói, trong tay Mục Dã Vương đột nhiên bùng lên ánh sáng đen, dường như muốn phá hủy Tử Thanh kiếm để phát tiết nỗi hận trong lòng.
“Dừng tay!” Diêm Vô Địch lo lắng hô lên.
“Ai dám hủy kiếm của ta!” Đột nhiên từ trong không trung truyền đến một tiếng gầm thật lớn.
"Vù!" "Vù!" "Vù!"
Cùng với tiếng gầm, một luồng kiếm ý cường đại đồng thời được phóng ra, tức thì gần trăm người ở bốn phía chỉ cần người nào có kiếm thì thanh kiếm đều đột nhiên run rẩy. Giống như tất cả sắp nghênh đón kiếm vương vậy.
Tử Thanh Kiếm, phi kiếm Lưu Quang mặc dù bị Mục Dã Vương nắm trong tay nhưng giờ phút này cũng rung động kịch liệt.
Tửu Kiếm Sinh cảm nhận được sớm nhất, hắn nhanh chóng nắm chặt bội kiếm của mình, lúc này mới khiến bội kiếm không kêu lên theo.
“Véo!”
Bỗng nhiên Tử Thanh kiếm rời khỏi tay Mục Dã Vương bay vào giữa sân.
Mà ở giữa sân cũng đột nhiên nhiều ra thêm một người, một nam tử mặc áo bào gai màu đen, tóc mai hai bên đã bạc trắng, đứng sừng sững ở giữa sân, từ chỗ đứng, một cỗ kiếm ý bi thương ào ào phóng ra.
“Bộp~!” Nam tử chụp lấy Tử Thanh kiếm.
“Sư tôn!” Diêm Vô Địch kinh hỉ gọi.
“Độc Cô Kiếm Vương” Lông mày Thanh Long khẽ nhíu lại.
Nam tử áo đen đứng giữa sân, trong tay nắm Tử Thanh kiếm, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mục Dã Vương, hai mắt giống như hai thanh kiếm phóng ra, cực kì sắc bén.
Khí thế mạnh mẽ, như một thanh bảo kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Trước luồng khí thế này, rất nhiều trong số các cường giả đang đứng quan sát ở xung quanh phải dồn dập lui về sau.
“Là ngươi, Độc Cô Kiếm Vương?” Sắc mặt Mục Dã Vương lập tức trở nên rất khó coi.
“Kiếm của đồ đệ ta tại sao lại ở trong tay ngươi?” Độc Cô Kiếm Vương lạnh lùng chất vấn.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Độc Cô Kiếm Vương đưa trả Tử Thanh kiếm, quay qua nhìn về phía Diêm Xuyên. Ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Diêm Xuyên ở cách đó không xa.
Ánh mắt lạnh lẽo tột cùng nhưng Diêm Xuyên vẫn sừng sững bất động, thậm chí còn mỉm cười với Độc Cô Kiếm Vương.
”Ném kiếm sao? Hừ!” Độc Cô Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng.
"Ô...ô...n...g!" "Ô...ô...n...g!" . . .
Bội kiếm của các cường giả xung quanh lại bắt đầu kêu lên.
Ai cũng không biết được ý định bên trong của Độc Cô Kiếm Vương, bỗng nhiên bội kiếm của một người đều xông thẳng lên trời.
"Véo....ooo!"
Nhất kiếm trùng thiên.
"Véo....ooo!" "Véo....ooo!" "Véo....ooo!". . .
Đột nhiên năm mươi thanh trường kiếm ở phụ cận đồng thời bay lên.
"A, kiếm của ta!"
"Kiếm của ta sao lại bay lên thế?"
"Là Độc Cô Kiếm Vương?"
. . .
. . .
. . .
Những người có bội kiếm bay lên đều lộ vẻ kinh hoàng. Bội kiếm của mình bị kẻ khác khống chế, thế không phải Độc Cô Kiếm Vương muốn lấy đầu mình dễ như trở bàn tay ư?
"Véo....ooo!" "Véo....ooo!"
Năm mươi thanh trường kiếm đột nhiên quay về phía Diêm Xuyên, sau đó lập tức hóa thành năm mươi tia chớp xông đến đoạt mạng.
"Bùm!"
Chúng đâm thẳng về phía Diêm Xuyên, tương tự như lúc nãy với Lưu Cương, nhưng mà là năm mươi chuôi.
Năm mươi tia chớp kia tựa như năm mươi tờ phù đòi mạng, phăm phăm phóng thẳng tới, phát ra xé gió chói tai.
Như thể chúng muốn bắn Diêm Xuyên thành nhím. Kiếm xuyên không gian, chớp mắt đã đến trước mặt.
“Xong rồi!” Những người xung quanh thương xót cho Diêm Xuyên.
“Vô liêm sỉ” "Ngươi dám sao!"
Thanh Long cùng Mặc Vũ Hề bỗng quát lớn.
Thanh Long, Bạch Hổ, Mặc Vũ Hề gần như đồng thời ra tay. Một bức tường khí đột nhiên ngăn trước mặt Diêm Xuyên.
"Vù!" "Vù!" "Vù!"
Năm mươi thanh trường kiếm đâm vào tường khí, không ngừng đi sâu vào. Có ba đại cao thủ Thần Cảnh đồng thời phòng ngự nên rốt cuộc toàn bộ trường kiếm cũng dừng lại.
Thanh gần nhất cách mi tâm Diêm Xuyên năm tấc.
Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ nổi giận.
Ánh mắt Độc Cô Kiếm Vương thật lạnh lùng.
Dù bị trường kiếm chỉa vào thì vẻ mặt Diêm Xuyên vẫn không đổi, kể cả trường kiếm chỉ cách mi tâm có năm tấc thì hắn cũng không chớp mắt. Thậm chí Diêm Xuyên còn nhìn về phí Độc Cô Kiếm Vương với ánh mắt đầy hứng thú, miệng khẽ nhếch lên cười.
"Bùm!"
Dưới sự phẫn nộ của Mạc Vũ Hề, năm mươi thanh trường kiếm đột nhiên bắn ngược lại.
Lúc này đây, chính Mặc Vũ Hề không hiểu tại sao mình lại tức giận đến mức hơi mất lí trí như vậy
"Mặc cô nương!" Diêm Xuyên đột nhiên kêu lên.
"Ân?" Mặc Vũ Hề nhíu mày quay đầu lại.
"Xin cả ơn, ta không sao rồi!" Diêm Xuyên cười nói.
Nụ cười của Diêm Xuyên tựa như một luồng ma lực khiến lửa giận trong lòng Mạc Vũ Hề lập tức được dập tắt.
"Ừ!" Mặc Vũ Hề đã bình tĩnh lại, khẽ cười.
Thanh Long, Bạch Hổ vẫn đang giận dữ trừng mắt nhìn Độc Cô Kiếm Vương, còn Độc Cô Kiếm Vương lại nhìn về phía Diêm Xuyên với ánh mắt cực kì lạ lùng.
"Ngươi không sợ chết sao?" Độc Cô Kiếm Vương cau mày nói.
Không ngờ rằng lúc đám kiếm phóng tới, Diêm Xuyên hoàn toàn không có một chút cảm xúc? Độc Cô Kiếm Vương băn khoăn, sao thiếu niên này lại bình tĩnh như vậy.
"Vừa rồi ngươi không có sát khí, sao ta phải sợ? Nhưng ta cũng không thích loại cảm giác này!" Diêm Xuyên thản nhiên nói
"Ồ?" Độc Cô Kiếm Vương hơi bất ngờ.
"Ngươi là sư tôn của cháu ta nên lần này không cùng ngươi so đo! Lấy ý ngự kiếm, kiếm tâm tươi sáng! Chất nhi của ta quả thực đã tìm được một sư tôn tốt, hắn có thể làm môn hạ của ngươi thì ta cũng yên lòng!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
"Hả?" Ánh mắt Độc Cô Kiếm Vương ngcàng lúc càng càng kì lạ vì hắn có phần nhìn không thấu Diêm Xuyên.
Ở bên kia, vẻ mặt Diêm Vô Địch càng phức tạp hơn .
Diêm Vô Địch thật sự không hiểu được vì sao vị 'Vương thúc' này dù đối mặt chúng 'Tiên Nhân’ lại vẫn trấn định như thế. So với 'Vương thúc " thật sự bản thân mình kém hơn hẳn.
"Kém hơn hẳn ư? Không!" Đồng tử Diêm Vô Địch chợt co lại, bàn tay cũng nắm chặt lại.
Hắn chẳng e dè Diêm Xuyên nữa, thậm chí trong mắt có một tia chiến ý.
Cảm nhận được chiến ý của Diêm Vô Địch, Diêm Xuyên mỉm cười: "Diêm Vô Địch, ngươi đi theo sư tôn luyện kiếm cho thật giỏi đã, ta sẽ đồng ý cho ngươi khiêu chiến ta một lần, có điều khi đó ngươi nhất định phải vang danh thiên hạ!"
"Vang danh thiên hạ?" trên mặt Diêm Vô Địch thể hiện vẻ phức tạp.
Diêm Xuyên lưu lại cho Diêm Vô Địch một nụ cười, quay người nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
"Chúng ta đi thôi!" Diêm Xuyên nói.
"Ừ!" Mặc Vũ Hề gật đầu.
Diêm Xuyên đi trước, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ, Lưu Cẩn theo ở phía sau, đoàn người chậm rãi đi vào.
Nhìn bóng lưng Diêm Xuyên rời đi, hầu như tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Thể diện Mục Dã Vương hòan toàn mất hết.
Trong mắt Tửu Kiếm Sinh hiện lên sự tán thưởng.
Chiến ý trong mắt Diêm Vô Địch dâng lên.
Thoáng một cái nửa tháng trôi qua.
Trong quân doanh, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Văn Nhược tiên sinh tất cả đều nhìn Hoắc Quang khoanh chân ngồi ở trung tâm.
Phạm vị xung quanh Hoắc Quang lóng lánh ngân quang.
"Oanh!"
Một luồng lệ khí từ Hoắc Quang mạnh mẽ phun trào ra bốn phía, ào ào thổi bay một lượng bụi lớn trên mặt đất.
Hoắc Quang chợt mở hai mắt ra và đứng lên.
Hắn duỗi người ra làm phát ra một chuỗi âm thanh 'Bốp bốp bốp bốp'.
"Phù!"
Hoắc Quang thu lại khí tức trên người, đôi mắt hắn không ngừng sục sôi.
"Vương gia, thuộc hạ đã đạt Lực Cảnh cấp mười, Lực Cảnh viên mãn, xin cảm ơn vương gia giúp đỡ!" Hoắc Quang kích động vái lạy.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Mặc Vũ Hề, Văn Nhược tiên sinh cũng xuất lực không ít, nhưng trong lòng Hoắc Quang hiểu rõ, tất cả đều là do Diêm Xuyên dốc hết sức xúc tiến.
"Ha ha, tốt! Ngươi cũng cần cảm ơn Mặc cô nương cùng Văn Nhược tiên sinh nữa!" Diêm Xuyên hài lòng nói.