Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 52: Một đêm nhu tình!
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Lâm Hiểu Tình bị Phương Dật Thiên đặt ở dưới đã hoàn toàn mơ hồ. Biến cố thình lình xảy ra khiến nàng nhất thời khó có thể phản ứng lại.
Bất quá khi môi Phương Dật Thiên hôn tới đôi môi mềm mại như hoa hồng của nàng thì nàng vẫn phản ứng lại nhưng khi muốn tránh né thì đã muộn rồi.
“ Ư ư… ”
Đầu óc Lâm Hiểu Tình lại trống rỗng nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được đôi môi của Phương Dật Thiên đã dùng sức hôn lên môi mình. Hơn nữa còn bắt dầu tham lam hút lấy.
Cùng lúc đó, đôi tay không thành thật của Phương Dật Thiên đã bắt đầu di chuyển lên người nàng. Đầu tiên là vuốt ve vòng eo mềm mảnh, về sau đôi tay này từ từ đặt lên đôi tuyết phong cao thẳng, chắc nịch kia.
Tuyết phong cao sững dựng đứng. Trong suốt hai mươi hai năm qua, đôi tuyết phong cao đầy này vẫn chưa từng bị một người đàn ông nào đụng,vuốt ve qua, vậy mà lúc này, nàng rõ ràng có thể cảm giác được đôi tuyết phong của mình đang bị hai tay của Phương Dật Thiên vuốt ve, còn luôn luôn nhẹ nhàng vuốt ve. Nháy mắt, phía bụng dưới (tiểu phúc) dựng lên một cảm giác khô nóng khác thường.
Nàng phát hiện thân thể mình nhất thời bắt đầu khô nóng, hơn nữa còn mềm yếu vô lực. Nàng muốn đẩy Phương Dật Thiên ra, nhưng mà hai tay đẹp mềm mại vô lực kia như thế nào lại dùng không ra lực.
Ngoài ra, hô hấp của nàng không bị không chế đã bắt đầu trở nên dồn dập. Tiểu phúc giống như là bùng cháy lên một ngọn hỏa diễm.
Từ trong nụ hôn mãnh liệt kia của Phương Dật Thiên, nàng dần dần trở nên ý loạn tình mê. Hơn nữa hơi rượu đã dâng lên. Giờ khắc này nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác kích thích chưa bao giờ thử nghiệm này.
Chậm rãi, nàng bắt đầu từ bị động thành chủ động. Gắt gao chủ động ôm lấy Phương Dật Thiên. Chủ động đáp trả, nồng nhiệt hôn cùng Phương Dật Thiên. Thậm chí, hai tay nàng còn tìm vào trong cơ thể Phương Dật Thiên.
Nàng rõ ràng cảm thụ được đôi tuyết phong của mình đang bị Phương Dật thiên nhẹ nhàng vuốt ve đã bắt đầu mạnh hơn. Hơn nữa, hai điểm tròn nhỏ cũng dựng thẳng săn cứng, yên lặng thừa nhận sự chà đạp vuốt ve của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên dưới sự kích thích của rượu cả người thể xác và tinh thần sớm đã bùng cháy thiêu đốt che lấp dục vọng chi hỏa. Chậm rãi, hai tay hắn thô bạo cởi bỏ quần áo trên người của Lâm Hiểu Tình, ngay cả nội y cũng cởi ra. Khi đó, đối mặt với phiến tuyết trắng mềm mại cao ngất săn cứng kia, hắn đem mặt mình vùi thật sâu vào đó…..
“Úc~~~~”
Lâm Hiểu Tình cả người khô nóng đến cực điểm. Nhịn không được rên nhẹ lên một tiếng, âm thanh yêu mị dụ hoặc lòng người, cùng tiếng thở gấp liên tục không ngừng quanh quẩn trong phòng. Đê mê mà lại kích động, khiến người nghe đều phỉa cảm thấy máu huyết bành trướng!
Hai tay Phương Dật Thiên giống như con cá di động, vuốt ve lên đôi tuyết trắng mềm mại ở nửa thân trên lõa lồ của Lâm Hiểu Tình. Từ vòng eo mảnh nhỏ của nàng lại một lần nữa di động lên đôi tuyết phong săn cứng. Sau đó càng dùng lực vuốt ve thô bạo hơn.
Cho đến lúc khi đôi tuyết phong kia dưới sự dùng lực vuốt ve của hắn lần lượt bị biến thành từng hình dạng, sau đó lại lần lượt lại trở lại như trước. Phương Dật Thiên liền làm như vậy không biết bao nhiêu lần.
Phương Dật Thiên thở ra một hơi, mang theo vị rượu nồng đậm, xâm nhiễm vào thể xác và tinh thần của Lâm Hiểu Tình. Đến tiếp sau hơi rượu dâng lên, hơn nữa giờ phút này Phương Dật Thiên đang chọc ghẹo khiêu khích làm Lâm Hiểu Tình đã không còn tự chủ được nữa.Thậm chí, trong lòng còn gấp gáp mong chờ. Chờ đợi thời khắc kia khiến nàng cảm thấy thần hồn run lên đến nơi rồi.
Bất tri bất giác, hai tay Phương Dật Thiên kéo chiếc quần bò kéo sát người dưới thân dưới của Lâm Hiểu Tình ra, liền đem cả chiếc quần lót màu hồng nhạt kia cởi ra luôn. Cứ như vậy, nàng đã hoàn toàn trần như nhộng nằm ở dưới thân Phương Dật Thiên. Tựa hồ là đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Trong mắt Lâm hiểu Tình không khỏi hiện lên một tia e ngại, mơ hồ lại có một tia ý mong chờ.
Một đôi nam nữ thanh niên, dưới sự kích thích của cồn rượu, đang trùng hợp thân thể tiếp xúc dính lại với nhau thành một, lại xuất ra cảm hứng từ kích thích bùng cháy dục vọng chi hỏa trong nội tâm, tất cả cái này là trùng hợp? Hay là chủ định trong số phận?
Không quản như thế nào, Lâm Hiểu Tình tựa hồ đã dự định làm hết tất cả.
Trong cuộc đời con người, khó có được say một lần. Đã say một lần thì tại sao không hoàn toàn phóng túng một lần?
Tạm thời không một lần say, một lần phóng túng thì ngày mai sẽ như thế nào, chỉ cần hai bên hưởng thụ thời khắc nhu tình cùng kích thích này. Nghĩ lại trong lòng cũng sẽ cảm thấy cảm giác xao động ấm ấp mà?
Đột nhiên, Lâm Hiểu Tình không khống chế được kêu lên một tiếng “ A !”. Bởi vì, đôi ma thủ của Phương Dật Thiên từ đùi nàng đã hướng về khu vực cấm kia. Hơn nữa các ngón tay còn không kiêng nể gì chọc ngoáy khiêu kích trêu chọc, đánh sâu vào cảm nhận tinh thần trong nội tâm nàng.
Lâm Hiểu Tình nhịn không được hít một hơi thật sâu. Hai tay càng dùng sức ôm chặt lấy Phương Dật Thiên. Dường như muốn đem thân thể mình dung nhập vào cơ thể Phương Dật Thiên.
Nàng thở phì ra từng hơi từng hơi lớn. Sắc mặt cùng với cả người đều đỏ mãi không ngớt. Dưới ngọn đèn mông lung nhìn xinh đẹp động lòng người, hơn nữa còn quyến rũ gợi cảm đến cực điểm.
Cho đến giờ phút này, Lâm Hiểu Tình cho dù là muốn phản kháng cũng đã bất lực. Bởi vì nàng toàn thân đã mềm yếu, huống chi nàng chưa hề nghĩ qua phải phản kháng.
Nàng cũng là một nữ nhân, một nữ nhân bình thường. Sau khi bị một nam nhân thiêu đậu như thế thân thể nàng cũng sẽ xuất hiện phản ứng mãnh liệt. Nàng cũng không phải là người có tư tưởng bảo thủ. Bởi vậy, một đêm tình này nàng vẫn biết và hơn nữa có thể tiếp nhận nó.
Chỉ là, nàng chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy. Dù là như thế nàng cũng đã chuẩn bị làm tốt cả rồi.
Chuẩn bị tốt một đêm, phóng túng bỏ qua tất cả một lần. Chỉ vì thanh xuân này không hối hận mà phóng túng một lần. Nếu không thể phản kháng, vậy thì nàng sẽ hảo hảo hưởng thụ.
Huống hồ đem lần đầu tiên hiến cho Phương Dật Thiên tựa hồ cũng không tính là quá tệ. Nhưng mà từ phương diện thân thể mà nói, nàng rõ ràng có thể cảm giác được thân thể cường tráng mà đầy mãnh lực của Phương Dật Thiên. Ở phương diện thân thể như thế này rất có thể khiến nữ nhân cảm thấy khoái cảm không ngớt.
Nghĩ nghĩ, trong lòng nàng thậm chí bắt đầu có chút chờ mong.
Mà lúc này, Phương Dật Thiên tựa hồ cũng trêu ghẹo đủ rồi. Tiếp theo, hắn nhắm ngay khe cốc sâu kín hơi hơi mở rộng kia, sau đó ép người xuống, chỉnh lại đồ vật rồi lao tới khe cốc đó. (Đồ vật gì cũng biết rồi)
“ Á ~~~~~”
Lâm Hiểu Tình phát ra tiếng kêu đó không rõ là thống khổ hay là khoái lạc. Tiếng rên vang lên thật lâu, quanh quẩn khắp căn phòng.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 53: Tâm tư thiếu nữ.
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Đêm khuya lạnh lẽo thê lương, gió đêm thổi nhẹ.
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt ấm áp, từng tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ quanh quẩn và tràn ngập từng góc trong căn phòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình đã ửng đỏ cả tầng. Đôi mắt to xinh đẹp đã nhắm chặt, môi nhẽ nhếch, thường thường phát ra âm thanh rên rỉ yêu mị kéo dài.
Dưới ánh đèn mông lung mờ nhạt, thân thể nàng xinh đẹp thành thục tản ra một tầng sáng bóng. Từng mảnh lớn màu đỏ ửng lan rộng trên da thịt nàng giống như ngọc, mịn tựa như tơ lụa. Đây là màu sắc trong cơ thể thiếu nữ khi quá mức kích thích mới xuất hiện ra.
Nhìn nàng trong giờ phút này giống như là một con thuyền đang di chuyển trên đại dương mờ mịt, yên lặng thừa nhận những cơn mưa to gió lớn mãnh liệt đánh vào, mà mỗi lần bị đánh sâu vào, đều đem con thuyền này đẩy đến đỉnh của ngọn sóng, sau đó lại từ trên cao lướt xuống dưới, lại lần nữa xông lên đỉnh ngọn xong lại tuột xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Vô luận theo góc độ nào mà nhìn thì Phương Dật Thiên mạnh mẽ tiến tới đều là cực kỳ mạnh mẽ. So sánh với cuồng phong bạo vũ trên đại hải mênh mông một chút cũng không phải quá.
Sóng chiều tuôn trào dũng mãnh tác động tới Lâm Hiểu Tình, khiến tinh thần và thể xác nàng đắm chìm trong con sóng chiều đầy khoái cảm mà trước nay chưa từng biết đến. Thân thể mềm mại không chịu được co giật giật (lên khoái cảm).
Thỉnh thoảng khi lên mạng, Lâm Hiểu Tình cũng từ trên mạng mà hiểu biết qua một chút về việc nam nữ quan hệ với nhau. Đàn ông về phương diện này có thể kiên trì trong nửa giờ xem như rất lợi hại rồi. Nhưng mà, từ đầu đến cuối, hơn một nửa giờ đã trôi qua rồi, vậy mà Phương Dật Thiên lại càng ngày càng dũng mãnh, độ mạnh mẽ vào ra cũng ngày càng lớn. Nàng có chút hoài nghi ở phương diện năng lực này của Phương Dật Thiên có phải có chút quá mức biến thái rồi hay không?
Bất quá, khi Phương Dật Thiên gần như mặc sức cuồng phong loạn vũ (mãnh liệt), đem đến cho Lâm Hiểu Tình lần đầu tiên nếm thử khoái cảm vĩ đại. Lần này, chính xác cảm giác đem đến cho nàng là đã khắc cốt ghi tâm.
Tinh thần nàng sớm đã mơ hồ, ý loạn tình mê, cảm giác thân thể mình đang nổi lơ lửng ba đào không ngừng. Sóng chiều mãnh liệt không ngừng đánh vào tinh thần và thể xác nàng. Đem nàng đẩy về hướng đỉnh sóng cao trào kích thích kia. Mỗi một lần cái cảm giác sóng triều đem đến cao trào kích thích kết thúc người nàng đều không khống chế được cơ thể co run lên (lên khoái cảm). Về sau chính là phun ra một dòng thủy triều trong suốt.
Nói cách khác, Lâm Hiểu Tình nàng sớm đã xuất ra rất nhiều lần!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên đang nhấp trên người nàng chợt gầm lên một tiếng. Sau đó, sóng chiều mênh mông càng mãnh liệt cuốn lấy nàng. Khi ở trong cơn sóng này nàng cũng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ lên.
Sau đó nàng chìm đắm thật lâu trong vùng cao trào khoái cảm mãng liệt đó. Cái loại cảm giác tuyệt vời này vẫn quanh quẩn trong thân thể và tim nàng, khiến cho nàng thật lâu vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.
Mà Phương Dật Thiên sau khi hoàn toàn xuất ra dục vọng bản thân thì thân thể nghiêng sang một bên, từ trên người Lâm Hiểu Tình trượt xuống dưới hoặc có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi. Bởi vạy hai tay hắn cứ như vậy mà ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Sau một lát, Lâm Hiểu Tình mới chậm rãi mở mắt. Hết thảy mọi việc vừa rồi tựa như mộng ảo làm cho nàng sau khi mở mắt cũng không thể có phản ứng lại được.
Qua việc vừa rồi cùng Phương Dật Thiên một phen điên loan đảo phượng vu sơn vân vũ (ý là điên cuồng, không biết gì). Trên người nàng hơi men say kia đần đần tiêu tán. Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Hạ thân bên dưới đau lâm râm khiến nàng hiểu rõ đêm nay đã đem cái quý giá nhất của người con gái hiến cho nam nhân đang ôm nàng đắm chìm vào giấc ngủ này.
Nhưng mà, trong tâm nàng lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Trong lòng nổi lên cảm giác nói không rõ là kích động, ngọt ngào, hối hận hay là mất mát. Có lẽ, tất cả các loại cảm xúc đều có.
Suy cho cùng nàng vừa rồi mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái, nếu nói nàng một chút cảm giác đều không có thì không thể. Bất quá nàng cũng không hối hận cái gì, nếu sau khi việc đã xảy ra lại hối hận thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Huống hồ, lúc trước nàng đã chuẩn bị tốt hết cho mình hết thảy mọi thứ. Chỉ là, khi từ trong khoái cảm, kích thích mất tỉnh táo lại trong lòng lại cảm thấy mất đi cái gì đó, có loại cảm giác mất mát.
- Có lẽ, lần đầu tiên ai cũng đều như thế này!
Lâm Hiểu Tình tự mình an ủi mình, sau đó nàng quay đầu, thật sự đánh giá lại nam nhân đã đoạt đi lần đầu của mình. Bóng đèn mông lung, trong ánh mắt đem theo sự nhu tình nhè nhẹ, chăm chú nhìn.
Nam nhân có đường cong khuân rõ ràng kiên cường, lông mi đậm, cái mũi cao thẳng, khuôn mặt thô ráp kiên cường đến cực điểm. Mang theo một chút tang thương, nhìn kỹ một lúc cũng là có mị lực nam tính.
Bị đôi song chưởng có lực của nam nhân này đang gắt gao ôm chặt, Lâm Hiểu Tình có loại cảm giác kiên định được bảo hộ. Nàng đột nhiên cười nhè nhẹ, thầm nghĩ:
- Cho dù là lần đầu tiên mình cho nam nhân này cũng so với một số hoa hoa công tử cũng còn tốt hơn nhiều mà?
Mỗi một nữ nhân, đối với việc nam nhân lấy đi lần đầu tiên của chính mình đều có loại tình cảm ỷ lại không hiểu được. Lâm Hiểu Tình cũng không ngoại lệ, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Phương Dật Thiên. Lâm Hiểu Tình tinh thần và thể xác đều trở nên ấm áp dào dạt.
Nàng không biết nàng về sau cùng Phương Dật Thiên tột cùng sẽ như thế nào. Bất quá, đây không phải là việc mà nàng muốn nghĩ đến, nàng chỉ nghĩ nắm chặt thời khắc này, nắm chặt thời khắc nhu tình cùng một chỗ với Phương Dật Thiên.
Thân thể mềm mại vô lực vẫn chưa từ trong chiến đấu kịch liệt cùng Phương Dật Thiên khôi phục lại. Trước ngực đôi tuyết phong cao vút đau mỏi đã chứng minh vừa rồi chịu khổ bởi hai tay Phương Dật Thiên, thậm chí cả miệng cũng bị giày vò.
Hồi tưởng lại vô hạn xuân tình vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng đỏ lên. Thì ra, cái cảm giác kích thích mất hồn đó thật là khiến nàng nghĩ nhiều hơn. Nàng từ trước tới giờ chưa nghĩ qua, hóa ra nữ nhân còn có thể khoái lạc thoải mái như thế này.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là cần phải gặp một nam nhân có năng lực khỏe mạnh. Nếu như gặp phải tên trứng mềm (bất lực) thì đương nhiên là không được.
Mà Lâm Hiểu Tình đã kiến thức và tự thử nghiệm đối với năng lực siêu cường của Phương Dật Thiên. Nàng cảm thấy nàng bản thân mình có chút ăn không tiêu.
Một người mở to mắt tự nghĩ những thứ tạp nham. Dần dà một ý nghĩ khó khăn ập vào trong lòng nàng. Nàng chuyển thân ôm lấy, nằm trong lồng ngực rắn chắc của Phương Dật Thiên. Nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 54: Xấu hổ cùng tự trách!
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Ngày hôm sau, khi ánh áng mặt trời chiếu vào cửa sổ phòng, cả phòng tràn đầy một màu vàng của ánh nắng.
Phương Dật Thiên đang nằm ngủ mơ mơ hồ hồ thì cảm thấy một trận ngứa ngáy khó chịu ở chóp mũi. Lúc này hắn nhịn không được hắt xì một cái, sau đó cả người từ trong mơ màng mở mắt ra.
Kỳ thật trước khi hắn mở mắt ra, hắn cảm giác được lòng bàn tay của mình đang đặt trên một nơi mềm mại mà co dãn. Hắn theo bản năng bóp một cái, rất mềm mại rất co dãn, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của Phương Dật Thiên. Đây chính là... bộ ngực trên thân thể của nữ nhân mới có xúc cảm như thế này.
Hắn trợn mắt kinh ngạc nhìn, nhất thời giật mình. Một nữ nhân đang nghiêng thân trần truồng nằm trong lòng hắn, mà tay phải của hắn còn không có chút khách khí nào lại đặt trên đôi tuyết phong cao thẳng kia.
Hắn vội vàng buông tay, nhìn lại mình, bản thân mình vậy mà cũng đang trần truồng, hơn nữa kiên đỉnh của hắn đang dựng đứng lên hướng về phía phong đồn (mông) của nữ nhân đang nằm đưa lưng về phía hắn.
- Rốt cuộc, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?
Đầu óc Phương Dật Thiên có chút trì độn, một phiến trống rỗng.
Sau đó, những sự việc hôm qua từng chút từng chút hiện dần ra. Mà lúc này , nữ nhân nọ tựa hồ bởi vì hành động nhẹ của hắn mà chậm rãi xoay người lại. Cặp môi thơm mềm mại nỉ non tựa hồ là đang nói mê gì đó.
- Là, là Hiểu Tình!
Phương Dật Thiên nhất thời thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân này, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Từ đủ các loại dấu hiệu mà nhìn, tối hôm qua tự hồ hắn cùng với Lâm Hiểu Tình đã làm cái gì đó.
- Lão Thiên à, tối hôm qua ta… ruốt cuộc ta đã làm gì vậy? Ta nhớ sau khi cùng Lâm Hiểu Tình rời khỏi quán bar…những việc sau đó sao lại mơ hồ thế này?
Phương Dật Thiên nhìn Lâm Hiểu Tình, khuôn mặt đang ngủ càng phát ra vẻ đẹp cao quý, trong lòng chợt ngượng ngùng, thầm nghĩ tối qua rốt cuộc đã làm ra việc cầm thú gì?
Phương Dật Thiên nhìn lại chính mình đang không mặc quần áo cũng không phải là hay, trong lòng nghĩ vẫn là mặc quần áo xong rồi nói tiếp. Miễn cho đến khi đó cả hai lại xấu hổ.
Vì thế, hắn chậm rãi xốc chăn lên, nghiêng thân từ trên giường bò dậy. Khi hắn xốc chăn lên cũng tự mình tự nhủ không được nhìn xuống, không được nhìn xuống…Nhưng mà, cuối cùng hắn cũng không chống cự được dụ hoặc, hướng mắt về phía dưới Lâm Hiểu Tình.
Giờ khắc này, bộ phận nào đó của hắn phản ứng càng thêm mãnh liệt. Cùng lúc đó, hắn cũng thấy được ở giữa hai đùi của nàng lưu lại một vệt máu.
Đây là máu khi phá zin. ( hé hé )
Phương Dật Thiên đầu nổ vang một trận. Tối qua mình đã cướp đi lần đầu tiên của Hiểu Tình rồi?
Lúc này thân thể Phương Dật Thiên không khỏi có chút cứng ngắc, mà tư thế của hắn trong thời khắc này là hai chân cố gắng chống đỡ nửa người dậy, chợt nhìn lên có chút muốn nằm thẳng úp sấp xuống, ý đồ lao về phía thân thể Lâm Hiểu Tình.
Phương Dật Thiên sau khi phục hồi lại tinh thần thì phát hiện cánh tay trái của mình vẫn đang bị Lâm Hiểu Tình gối đầu lên. Nhìn bộ dạng đang ngủ của nàng, hắn chỉ có thể từ từ rút cánh tay ra. Há nào biết, Lâm Hiểu Tình gối lên quá chặt. Bởi vậy trong quá trình hắn rút tay ra không khỏi quấy nhiễu đến Lâm Hiểu Tình.
Ngay lập tức, Lâm Hiểu Tình giống như là bị điện giật trực tiếp tỉnh lại. Hơn nữa đôi mắt mở ra, khi mở mắt ra thì nhìn thấy ngay khuôn mặt của Phương Dật Thiên. Hơn nữa còn chú ý tới Phương Dật Thiên đang chống đỡ và dựng thẳng lên thân thể của nàng. Tư thế này có chút…
- Á …!!!
Lâm Hiểu tình không khỏi kinh hô lên tiếng. Nàng rõ ràng là thấy được Nhất trụ kình thiên thô và to kia của Lâm Dật Thiên.
Phương Dật Thiên mặt mày đỏ lên, ngập ngừng nói:
- Hiểu, Hiểu Tình, nàng tỉnh dậy rồi ….Ách, nàng, nàng đừng hiểu lầm, là thế này, ta đã nhớ ra tất cả... tịnh không phải là cái ý đó!
Nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt quẫn bách của Phương Dật Thiên, khuôn mặt đẹp của Lâm Hiểu Tình đầu tiên là đỏ lên, theo sau nhịn không được “ phì ” cười ra một tiếng.
Phương Dật Thiên sau đó phát giác ra mình vẫn đang duy trì tư thế quả thật là khó coi, càng đáng chết hơn chính là tên nhất trụ kình thiên kia còn lăng không nhắm ngay vào vùng khe cốc sâu thẳm kia của Lâm Hiểu Tình, nhiều ít cũng có chút cái kia …. xấu hổ!
Sau khi nhìn thấy như vậy Phương Dật Thiên dứt khoát không đứng dậy nữa, lại nằm xuống. Da mặt cũng không biết xấu hổ vẫn duy trì tư thế này à, huống hồ hắn cũng thấy Lâm Hiểu Tình đang nằm trên tay trái hắn cũng không có ý buông ra.
Lâm Hiểu Tình quay đầu đi chỗ khác, không nói gì. Phương Dật Thiên rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng tim đập một cách dồn dập của Lâm Hiểu Tình. Hơn nữa, thân thể mềm mại trơn mượt của nàng tự cũng bắt đầu gấp lên, xem ra một lát nữa tên gia hỏa nhất trụ kình thiên kia của hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.
Xấu hổ !
Ngoài tiếng hô hấp của hai người ra thì trong phòng một chút âm thanh khác cũng không có. Không khí tự hồ có chút khác thường.
Phương Dật Thiên cảm thấy làm nam nhân hắn tất nhiên cần phải mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc trước mắt này, hơn nữa thì đối phương cũng là một nữ hài tử, không đến mức để cho đối phương mở miệng trước à?
- Ách …. Hiểu Tình, tối hôm qua anh, anh ... anh uống say. Anh biết đây không phải là lý do…. bất quá em yên tâm, anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Phương Dật Thiên ngập ngừng nói.
Lâm Hiểu Tình hít một hơi thật sâu, yếu ớt nói:
- Anh không cần sự trách, tối hôm qua là do em tự nguyện.
Phương Dật Thiên trong lòng kinh ngạc, mắt nhìn về Lâm Hiểu Tình, nhìn nàng khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng ướt át. Phương Dật Thiên trong lòng không khỏi nổi lên một tia nhu tình ấm áp, từ từ thì những đoạn ngắn tối hôm qua cũng nhất nhất hiện ra trong đầu. Hắn nhớ mang máng hắn tối hôm qua rất cầm thú, rất dũng mãnh. Đương nhiên cũng rất vui sướng tràn trề.
Nghe Lâm Hiểu Tình nói hắn nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải. Khẽ thở dài, nói:
- Hiểu Tình, anh thật sự tự trách mình. Bởi vì trước mắt mà nói, anh cái gì cũng đều không thể cho em!
Lâm Hiểu Tình nghe vậy liền trực tiếp xoay người lại. Đôi mắt to gợn nước nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, giận dữ nói:
- Lẽ nào anh cảm thấy em làm như thế này là vì đòi anh cái gì sao?
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Lâm Hiểu Tình, Phương Dật Thiên lại không biết nói gì. Nếu như nói Lâm Hiểu Tình không phải là một xử nữ, vậy thì trong lòng hắn cũng không tự trách mạnh như thế. Nhưng Lâm Hiểu Tình đem cái quý giá nhất của nàng hiến cho mình, điều này làm cho hắn không biết nói gì mới là tốt?
Nếu như lại nói tiếp thì sẽ là những lời khách sáo đạo đức giả hay sao? Nhưng mà không có một chút biểu thị Phương Dật Thiên cũng cảm thấy áy náy. Vậy thì nên biểu thị như thế nào?Cho nàng một lời hứa hẹn? Quá tục (thô bỉ ) rồi! Nếu vậy lẽ nào lại giống tụi hoa hoa công tử chơi đùa một đêm rồi mỗi người một ngã? Chỉ sợ sẽ làm tổn thương Lâm Hiểu Tình?
Đầu óc Phương Dật Thiên lại một phiến trống rỗng, đều không biết nên nói thế nào mới tốt!
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 55: Em vẫn còn muốn!
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Lâm Hiểu Tình nhìn Phương Dật Thiên trầm mặc không nói. Trong lòng không khỏi nổi lên sự nhu tình, mơ hồ còn có một tia thương tiếc.
Nam nhân này tịnh không có giống loại hoa hoa công tử, sau một đêm tỉnh lại đều nói chút lời ngon tiếng ngọt, hoặc là nói một số lời:
- Anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp.
Nói dối, hứa hẹn linh tinh còn hắn thì chỉ là trầm mặc.
Trầm mặc giờ phút này cũng không đại biểu sự tuyệt tình, mà là đang tự trách, cũng thể hiện ra sự chân thành của hắn.
Nhưng mà Lâm Hiểu Tình cũng không hy vọng Phương Dật Thiên tự trách mình. Đây là kết quả mà nàng không muốn, trước mắt mà nói, nàng vẻn vẻn chỉ muốn đối phương một cái ôm đơn giản thế thôi, không cần nhiều hơn.
- Này, đâu ai giống anh như thế! Một lời cũng không nói, lẽ nào còn muốn người ta một hài tử hay sao mà an ủi anh không được vậy?
Lâm Hiểu Tình oán hận nói.
Phương Dật Thiên áy náy cười, nói:
- Hiểu Tình, anh chỉ là ….ôi, ah chỉ là muốn để em biết, trước mắt mà nói anh không thể cho em bất kì cái hứa hẹn nào…… bất quá chỉ cần anh còn sống, anh sẽ có trách nhiệm với em.
- Được rồi, anh một đại nam nhân như thế nào lại có tư tưởng bảo thủ cũ kỹ như vậy? Em đều nói rồi, là em tự nguyện, anh còn muốn em bày tỏ như thế nào nữa? Thật là…
- Lâm Hiểu Tình lại tức giận liếc mắt Phương Dật Thiên một cái. Cuối cùng, còn cảm thấy chưa đủ hả giận liền duỗi tay nhéo một cái lên trên người Phương Dật Thiên.
Khi chạm đến thân thể trong cương có nhu kia của Phương Dật Thiên, tim Lâm Hiểu Tình lại bắt đầu đập rộn lên.
- Xem ra em không chỉ là người con gái tốt mà còn là một cô gái ngốc!
- Phương Dật Thiên cười nói.
- Đúng vậy, nếu như em thông minh thì làm sao xứng đáng với anh đây? Hừ !
Lâm Hiểu Tình hừ một tiếng.
- Ách ….Tối qua là em mang anh đi thuê phòng sao?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Ưm…Đúng vậy, anh khi đó say như chết. Em nếu như không mang anh đi thuê phòng lẽ nào để anh say tí bỉ ở đầu đường à?
Lâm Hiểu Tình nói.
- Vậy thì khi đó em có thể đem anh lên trên giường rồi sau đó rời khỏi, nhưng … hì hì. Em nói là ai phải chịu trách nhiệm với ai?
Phương Dật Thiên cười cười, bắt đầu nói đùa.
“Á?” Lâm Hiểu Tình sửng sốt, khuôn mặt hồng lên, nắm chặt nắm tay đánh tới lồng ngực Phương Dực Thiên, nói:
- Được lắm, ý của anh là nói em… em câu dẫn anh? Hừ, tên gia hỏa mặt dầy, xem em trị anh như thế nào đây!
Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, tịnh không có tránh nắm tay đang phấn kích của nàng. Lâm Hiểu Tình quậy một hồi, cặp dùi thoáng cong lại, nhất thời liền tiếp xúc với một vật cứng rắn và nóng như lửa.
Nàng lập tức ý thức được nàng vừa va chạm là cái gì. Thân thể nàng lập tức cứng ngắc, nắm tay cũng ngừng lại trước ngực của Phương Dật Thiên, mặt đỏ lên, hai mắt cũng không dám nhìn về phía Phương Dật Thiên nữa.
Ánh mắt của Phương Dật Thiên cũng dừng lại tại giữa vùng sóng lớn mãnh liệt kia của Lâm Hiểu Tình. Hắn phát giác, cùng Lâm Hiểu Tình một mỹ nữ thủy lệ trần truồng nằm trên giường như thế này thật sự là rất khổ thân à.
Sau một lúc lâu, Lâm Hiểu Tình mới nhấc ánh mắt u oán lên, thầm oán nói:
- Anh, anh có thể ôm ôm người ta được không?
Sau khi được Lâm Hiểu Tình nhắc mà tỉnh lại, Phương Dật Thiên thật là hận không thể thưởng cho hai bàn tay của mình, liên tục đều bị một người con gái chính miệng đề suất. Phương Dật Thiên à Phương Dật Thiên, ngươi con mẹ nó thật là lỗ mãng hay sao?
Vì thế, ngay sau đó, hắn không khách khí vươn hai tay, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại kia của Lâm Hiểu Tình, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.
Lâm Hiểu tình cũng giống như con chim nhỏ nép sát vào trong lồng ngực rộng của Phương Dật Thiên. Bởi vì hai người ôm nhau, tiếp xúc là không thể tránh khỏi, tuy nói Phương Dật Thiên đã cố ý muốn lảng tránh, nhưng mà, cái tên gia hỏa nhất trụ kình thiên kia vẫn đang để ngay ở bụng của Lâm Hiểu Tình.
Phương Dật Thiên chỉ hy vọng Lâm Hiểu Tình không phát giác tình huống này thì tốt, nếu không hắn mặt dày cũng không biết đặt ở đâu nữa?
Nhưng mà, Lâm Hiểu Tình làm sao có thể không cảm thấy được chứ? Nàng đang rúc đầu vào trong lòng Phương Dật Thiên hô hấp đã dần dần trở lên gấp gáp, thân thể trắng mềm mại cũng bắt đầu hồng cả lên, về sau đã biến thành ấm áp vô cùng.
Giờ khắc này, Phương Dật Thiên ngay cả tâm chết đi cũng có. Lâm Hiểu tình căn bản chỉ là muốn hắn ôm một cái thật đơn thuần, mà hắn lại chuyển cho Lâm Hiểu Tình một mảnh lòng lang dạ thú.
Nhìn thấy Lâm Hiểu Tình bất động nửa ngày trong lòng, Phương Dật Thiên còn tưởng rằng nàng không phát hiện ra tình huống khác thường của hắn. Vì thế nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, hành động kế tiếp của nàng lại khiến cho não hắn trực tiếp biến thành khoảng không.
Nhìn thấy trọn vẹn hai tay Lâm Hiểu Tình trực tiếp duỗi ra, hướng xuống dưới cái cây đang đặt trên tiểu phúc nàng ( bụng)…
Lão Thiên à, nàng, nàng đã dùng tay túm lấy nó? Chẳng lẽ nàng không biết hậu quả này sẽ nguyên trọng như thế nào sao? Phương Dật Thiên không biết nên làm sao mà đứng lên. Khi muốn ngăn cản thì cũng đã muộn mất một bước. Hai tay Lâm Hiểu Tình đã nắm chặt lấy, hơn nữa còn đang … đùa giỡn nữa!
Cái này làm cho cỗ bình ổn lúc nãy lại bị dục vọng làm bùng cháy lên. Hơn nữa, ngay lập tức trong lúc đó đại gia hỏa kia liền hừng hực như lửa đốt, đốt cháy thân thể hắn.
Nóng ! Cực nóng ! Nhiệt huyết sôi trào !
Tiếp sau đó, Lâm Hiểu Tình ngẩng nhẹ đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt hắn, đôi môi anh đào hé mở, nói ra một câu khiến hắn càng thêm ngứa ngáy điên cuồng.
- Phương Dật Thiên, em, em còn muốn nữa!
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 56: Lâm tổng gọi điện đến.
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Lâm Hiểu Tình thanh xuân xuân sắc gặp Phương Dật Thiên nam nhân xuất sắc trở về đô thị. Xung đột xảy ra há chỉ là đốm lửa nhỏ tí tẹo. Đơn giản như thế, giống hệt như là củi khô bị lửa đốt bốc cháy mãnh liệt.
Tối hôm qua bởi vì duyên cớ uống rượu say nên khi Phương Dật Thiên cưỡi Lâm Hiểu Tình không thể hảo hảo hưởng thụ thể nghiệm, vậy còn Lâm Hiểu Tình, bởi vì tối qua là nguyên do là lần đầu tiên, rất nhiều kỹ xảo phương diện đều lộ ra chút tình cảm, hơn nữa trong lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút khủng hoảng e ngại.
Mà lúc này, khi hai người lại củi khô lửa cháy hết thảy lại hoàn toàn bất đồng. Phương Dật Thiên lúc này biểu hiện ra kỹ xảo cao siêu cùng với thủ đoạn thành thạo làm cho Lâm HIểu Tình càng khẳng định tên gia hỏa này trên phương diện này tuyệt đối là một tay lão luyện.
Thời khắc đó, trong lòng Lâm Hiểu Tình không khỏi có loại cảm giác mất mát, nhưng không thể phủ nhận được là, kỹ xảo cao siêu của Phương Dật Thiên cùng thủ đoạn thành thạo làm cho nàng đạt được khoái cảm mất hồn mà trước tới nay chưa về có, cùng cảm giác tối qua mà so sánh thì quả thực là không có cái nào hơn cái nào.
- Hèn gì người khác nói nham nhân càng già càng được ưa thích, hóa ra nam nhân có kinh nghiệm lại có mị lục như thế này !
Lâm Hiểu Tình sau khi liên tục đạt cao trào nằm trên giường, trong lòng âm thầm nghĩ. Nhìn về phía phía đại hãn của Phương Dật Thiên, cứ nghĩ như vậy.
Phương Dật Thiên giờ phút này cực kỳ sướng và thoải mái. Thân thể Lâm Hiểu Tình làm cho hắn thể nghiệm được khoái cảm cùng với lạc thú không giống nhau. Hắn cũng không có ngờ, bình thường nhìn qua Lâm Hiểu Tình xinh đẹp ngượng ngùng vậy mà ở phương diện này lại phóng túng mà lại còn mãnh liệt điên cuồng như vậy.
Không tồi, dựa vào năng lực của hắn, có thể hàng phục được Lâm Hiểu Tình tiểu yêu tinh này. Nếu như đổi lại năng lực hơi kém thì không chừng xấu hổ tới mức mặt không biết tìm cái khe nào mà chui xuống.
- Hóa ra, loại cảm giác này lại kích thích tuyệt vời như vậy, khiến người ta lưu luyến không thôi, quá tuyệt vời !
Lâm Hiểu Tình từ trong cao trào tỉnh lại, thở nhẹ ra một hơi, nói.
Phương Dật Thiên nghe xong trong lòng kinh động. Hắn đột nhiên phát giác, hắn trong lúc không lưu ý đã mở ra cánh cửa lớn dục vọng ở sâu trong nội tâm của Lâm Hiểu Tình!
Người thường nói dục vọng giống như mãnh thú hồng thủy, một khi mở ra thì sẽ vĩnh viễn không có chỗ tận cùng.
Thật ra, cánh cửa lớn dục vọng của một nữ nhân khi bị phá vỡ, thế thì sẽ không phải là một mãnh thú hồng thủy đơn giản như thế, mà một cái cái hang không đáy, một cái hang vĩnh viễn lấp không đầy.
Phương Dật Thiên tựa hồ như trong một ngày gặp phải sau này, Lâm Hiểu Tình sẽ sẽ luôn luôn chủ động cùng hắn hẹn hò, sau khi hẹn hò thì….. khụ khụ. Phương Dật Thiên cảm thấy mình không thể nhàn hạ được nữa rồi, nên rèn luyện thân thể nhiều hơn. Trước mắt mà nói, thỏa mãn một Lâm Hiểu Tình không thành vấn đề, nhưng nếu xuất hiện 2 , 3 Lâm Hiểu Tình thì sao đây?
Đây thật là một vấn đề hết sức đau đầu!
Lâm Hiểu Tình giống như đại đa số các nữ nhân khác. Sau khi xong việc khuôn mặt yêu kiều hạnh phúc vô lực rúc vào trong lồng ngực của nam nhân. Ngay cả động cũng lười chẳng muốn động lấy một cái.
Lúc này một tiếng chuông di động vang lên. Phương Dật Thiên vừa nghe, tựa hồ như là tiếng chuông di động của mình.
- Hình như là tiếng di động của anh. Ơ, quần của anh đâu rồi?
Phương Dật Thiên phìn bốn phía, giọng kinh ngạc hỏi.
- Em đâu có biết đâu, tối qua anh …..
Lâm Hiểu Tình sắc mặt đỏ lên, nói:
- Có khi nào là anh trực tiếp ném xuống đất không?
- Thông minh, trả lời đúng rồi!
Phương Dật Thiên cười, nhéo nhéo vào chiếc mũi tinh xảo của Lâm Hiểu Tình, sau đó xoay người lại đi xuống giường. Từ dưới đất lấy lên cái quần của mình, lấy di động trong túi quần ra.
Lâm Hiểu Tình nhìn Phương Dật Thiên thân thể hoàn toàn trần truồng. Đây là một thân thể trong cương có nhu, thân thể thôn tính hỏa lực cùng với sự mềm dẻo. Đúng là thân thể này gây cho nàng cao trào khoái cảm mà trước tới nay chưa hề có, nhìn nhìn, khóe miệng Lâm Hiểu Tình mỉm cười.
Nàng đột nhiên phát giác, nàng tựa hồ có chút không thể đè nén được cảm giác đã thích Phương Dật Thiên nữa. Vậy mà trong một đêm đã thích hắn, trên người hắn có một loại mùi vị đặc biệt, nàng thích nằm bò lên lồng ngực to rộng đó, thích …… thích cảm giác hắn cưỡi lên trên người mình.
Nghĩ đến khi cuối cùng nàng âm thầm mắng mình mê trai (nguyên văn: hoa si ). Thậm chí còn cho mình là một nữ nhân không nghiêm chỉnh. Làm sao có thể có loại ý tưởng “Thích hắn cưỡi lên trên người mình !” trong đầu như thế chứ?
Nữ nhân đối với nam nhân chiếm lấy lần đầu tiên của mình đơn giản chỉ có hai loại cảm tình. Một là Yêu, một loại khác là Hận.
Nếu như yêu thì nhất định là khắc cốt ghi tâm. Nếu như là hận vậy thì khẳng định là hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Hiểu Tình là người thuộc loại thứ nhất, cơ hồ có thể đoán được, nàng cảm thấy mình đang từng bước điên cuồng thích nam nhân này.
Nhưng mà vì sao nhỉ? Nàng lại tìm không ra được đáp án.
Phương Dật Thiên lấy điện thoại ra xem. Vậy mà là chủ tịch tập đoàn công ty hữu hạn Hoa Thiên Lâm Chính Dương gọi điện tới.
Hắn vội vàng nghe. Âm thanh của Lâm Chính Thanh truyền tới:
- Tiểu Phương, ngủ dậy chưa?
- Ưm. Tỉnh rồi. Lâm tổng (Lâm chủ tịch) thức dậy cũng sớm quá à.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Không sớm nữa, đã mười rưỡi rồi. Tiểu Phương, còn nhớ hôm qua cùng anh thương nghị việc tốt không? Lâm Chính Dương cười ha ha hỏi.
- Nhớ, chỉ cần Lâm tiểu thư bên kia không thành vấn đề vậy thì ta có thể tùy lúc nhậm chức.
Phương Dật Thiên nói.
- Rất tốt, như thế này đi. Tiểu Phương, anh có thời gian thì chạy tới trang viên Mân Côi một chuyến, ta cùng tiểu Tuyết đều đang ở đây. Anh đến rồi cùng nhau hảo hảo nói chuyện nhé.
Lâm Chính Dương nói.
- Hưm, được rồi, vậy thì một tiếng nữa tôi sẽ tới, thế nào?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Ừhm, được, đến đây rồi nói chuyện tiếp.
Lâm Chính Dương nói xong thì tắt điện thoại.
Lâm Hiểu Tình vẫn nằm ở trên giường giơ mặt lên, chậm rãi nhìn Phương Dật Thiên buông điện thoại, nhịn không được hỏi:
Phương Dật Thiên, vừa rồi Lâm tổng kia gọi điện thoại cho anh chẳng lẽ chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên của chúng ta.
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ