Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 20: Dư âm của bức ảnh khỏa thân! (1+2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Giang Vũ San gọi điện thoại tới, nói là dường như bệnh tình Giang Thiên Dã nặng thêm, hiện tại đã hoàn toàn hôn mê, muốn Tử Dạ có thể tới Giang gia, Tử Dạ rốt cục cũng kết thúc cuộc chiến với Lâm Lạc, đơn giản thu thập một chút, liền mang theo Nguyệt Dao ra khỏi phòng công tác, mà Lâm Lạc thấy Tử Dạ không đuổi hắn khỏi phòng công tác, tự nhiên cũng theo đi.
Trên xe, Tử Dạ và Nguyệt Dao trò chuyện vui vẻ, Lâm Lạc hoàn toàn bị các nàng đá sang một bên, mà lúc này Lâm Lạc mới chú ý tới, quan hệ của Tử Dạ và Nguyệt Dao thoạt nhìn so với ngày hôm qua đã thân mật hơn rất nhiều, ở trong miệng Tử Dạ, Nguyệt Dao đã thành Dao Dao, gọi thật thân thiết, thế nên Lâm Lạc không khỏi có chút đố kị với Nguyệt Dao.
- Nguyệt Dao, giải dược phối chế xong rồi sao?
Một lát sau, rốt cục Lâm Lạc nhịn không được hỏi.
- Được rồi mà, em đã đưa cho Tử Dạ tỷ tỷ rồi!
Nguyệt Dao quay đầu, đôi mắt đẹp chớp chớp, có vẻ đặc biệt hồn nhiên.
- Tên lưu manh khốn kiếp, không được nói chuyện với Dao Dao!
Thanh âm bất mãn của Tử Dạ vang lên.
- Tử Dạ tỷ tỷ, tên lưu manh khốn kiếp là ai vậy?
Nguyệt Dao nũng nịu hỏi.
- Ngoại trừ tên lưu manh khốn kiếp Lâm Lạc kia, còn có thể là ai chứ!
Tử Dạ căm giận nói.
- Lâm Lạc, tên lưu manh khốn kiếp là nhũ danh của anh sao?
Nguyệt Dao cúi đầu suy nghĩ một hồi, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi,
- Nhũ danh của em là Dao Dao, sau này anh có thể gọi Dao Dao, em có phải cũng có thể gọi anh là tên lưu manh khốn kiếp hay không?
- Hì!
Tử Dạ vốn đang rất tức giận, nghe Nguyệt Dao vừa nói như thế, nhưng nhịn không được cười lên, lập tức nàng gật đầu, nhanh chóng nói:
- Dao Dao, em nói đúng, tên lưu manh khốn kiếp chính là nhũ danh của hắn, sau này em cứ gọi hắn là tên lưu manh khốn kiếp!
- Cô đừng dạy hư Nguyệt Dao có được không?
Lâm Lạc có chút bất mãn,
- Nguyệt Dao, tên lưu manh khốn kiếp chỉ dùng để mắng chửi người khác, em không học nên theo nàng, sau này em gọi là Lâm Lạc được rồi.
- Úc!
Nguyệt Dao cái hiểu cái không gật đầu,
- Thế nhưng, sao Tử Dạ tỷ tỷ mắng anh vậy?
- Bởi vì hắn là lưu manh!
Không đợi Lâm Lạc trả lời, Tử Dạ liền xen vào nói.
- Lưu manh là cái gì vậy?
Nguyệt Dao vẫn không hiểu được hỏi.
- Lưu manh chính là, chính là, ai nha, Dao Dao, nói chung là lưu manh đó, nhất định không phải người tốt!
Tử Dạ cũng không biết nên giải thích thế nào cho Nguyệt Dao, hiện tại so với Lâm Lạc nàng càng hiểu Nguyệt Dao hơn, nàng đã đại khái hiểu được, ngoại trừ tinh thông y thuật ra, Nguyệt Dao ở phương diện khác giống như một trang giấy trắng.
- Thế nhưng, Lâm Lạc là người tốt mà!
Nguyệt Dao vẻ mặt mê man.
Trong lòng Tử Dạ dâng lên một cảm giác vô lực, trong lòng Nguyệt Dao, dường như nhận định Lâm Lạc là tốt nhất, vô luận nàng nói xấu Lâm Lạc thế nào, dường như Nguyệt Dao cũng không sẽ tin tưởng.
Một lát sau, ba người vừa đi tới Giang gia, Giang Vũ San đã đi ra đón.
- Tử Dạ tiểu thư, phiền cô mau đi xem gia gia ta!
Giang Vũ San có vẻ vô cùng lo lắng.
Tử Dạ gật đầu, cũng không nói gì, chỉ bước nhanh vào bên trong.
Đi vào phòng Giang Thiên Dã, Tử Dạ nhanh chóng nhìn lướt qua, rất nhanh nàng đã phát hiện, trong phòng có một người lạ.
- Hắn là ai vậy?
Tử Dạ không chút khách khí chỉ vào một nam tử trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, mà nam tử tuổi trẻ này, đang ở bên giường cúi đầu kiểm tra cái gì đó.
- Tử Dạ tiểu thư, đây là Lục bác sĩ, tới chữa bệnh cho cha ta.
Giang Vũ San còn chưa kịp trả lời, Giang Tân Viễn đã giành nói trước.
- Vậy xin hỏi Lục bác sĩ, anh có nhìn ra vấn đề gì không?
Lâm Lạc sắc mặt hơi đổi, đi về phía người nọ.
- Bệnh tình của Giang lão tiên sinh có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn, ta khó có thể kết luận.
Lục bác sĩ đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Lâm Lạc, bình tĩnh nói.
Thấy mặt người này, rốt cục Lâm Lạc đã khẳng định, đây chính là sát thủ kia, thật sự không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại lấy thân phận bác sĩ xuất hiện ở Giang gia, hơn nữa sớm như vậy đã tới.
- Đã như vậy, phiền anh tránh ra đi, bệnh của Giang lão tiên sinh, chúng ta tự nhiên sẽ xử lý.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói, bước lên trước một bước, chắn giữa người nọ và Giang Thiên Dã.
Mắt Giang Thiên Dã đã nhắm lại, đối với một người nhắm mắt lại, Lâm Lạc không thể dự đoán ra vận mệnh của hắn, sở dĩ hắn muốn dự đoán lại một chút, là vì hắn có chút lo lắng vận mệnh Giang Thiên Dã đã bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà phát sinh biến hóa.
Nhẹ nhàng vạch mí mắt Giang Thiên Dã, rất nhanh Lâm Lạc thấy được tương lai của Giang Thiên Dã từ trong mắt ông ta, cũng rất nhanh hắn thở dài một hơi, vận mệnh của Giang Thiên Dã, cũng chưa phát sinh biến hóa gì, nói cách khác, tạm thời hắn không cần lo lắng vấn đề sát thủ, nếu như sát thủ muốn ám sát Giang Thiên Dã thành công, khẳng định phải chờ tới buổi tối, chuẩn xác mà nói, là phải chờ tới lúc vận mệnh Giang Thiên Dã đã bị bóp méo.
- Lâm Lạc, Tử Dạ tỷ tỷ để cho em xem.
Một trận hương hoa nhài thơm ngát truyền đến, thanh âm nhẹ nhàng của Nguyệt Dao vang lên bên cạnh Lâm Lạc.
Lâm Lạc gật đầu, thoáng tránh ra, cho Nguyệt Dao có thể đi vào, nhưng Lục bác sĩ này, vẫn bị hắn chắn ở bên ngoài, không thể tiếp cận với Giang Thiên Dã.
- Tử Dạ tiểu thư, ông tôi thế nào rồi?
Giang Vũ San không nhịn được hỏi, tuy rằng người đi lên thăm khám là Nguyệt Dao và Lâm Lạc, nhưng nàng biết, hỏi Tử Dạ thì thích hợp hơn.
- Dao Dao, thế nào?
Tử Dạ nhìn về phía Nguyệt Dao.
- Tử Dạ tỷ tỷ, vị lão gia gia này không có việc gì.
Nguyệt Dao yêu kiều nói, trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm, nhanh chóng đâm về phía đầu Giang Thiên Dã, nhưng động tác của Nguyệt Dao lại bị Lâm Lạc che chắn, trừ Lâm Lạc ra, những người khác đều không thấy, chờ khi Nguyệt Dao rút ngân châm ra, Giang Thiên Dã đột nhiên chậm rãi mở mắt.
- Giang tiểu thư, Giang lão tiên sinh đã tỉnh.
Lâm Lạc nói.
Giang Vũ San kinh hỉ, vội vã chạy đến bên giường, đến khi nàng phát hiện Giang Thiên Dã thực sự đã tỉnh lại, không khỏi hơi thở dài một tiếng, trong ánh mắt nhìn Nguyệt Dao, cũng nhiều thêm một tia chờ mong.
- Tử Dạ tiểu thư, các vị có thể chữa bệnh cho ông tôi không?
Giang Vũ San lại chạy đến bên cạnh Tử Dạ, có chút vội vàng nói.
- Giang tiểu thư, ta nói rồi, Giang lão tiên sinh nhất định sẽ không có việc gì.
Tử Dạ mỉm cười,
- Nhưng cô phải có sự kiên nhẫn, chúng tôi còn cần một chút thời gian để chuẩn bị, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối hôm nay, giang lão tiên sinh sẽ có thể tỉnh táo lại, đương nhiên, muốn hoàn toàn bình phục, còn cần tương đối thời gian dài.
Tử Dạ vừa nói chuyện vừa nhìn phản ứng của Giang Tân và Quách Cánh Thiên, chỉ thấy trong nháy mắt Giang Tân Viễn sắc mặt đại biến, mà Quách Cánh Thiên lại vẫn như cũ có vẻ rất bình tĩnh, tỏ vẻ rất thờ ơ.
- Thực sự?
Giang Vũ San đại hỉ, vành mắt hồng lên, bắt đầu có chút nghẹn ngào,
- Tử Dạ tiểu thư, thực sự cảm tạ cô, tôi, tôi...
- Giang tiểu thư, ta chỉ là cầm tiền làm việc, cô không cần khách khí như vậy.
Tử Dạ nhàn nhạt nói.
- Không biết Giang Vũ San bỏ ra bao nhiêu tiền mời Tử Dạ, hẳn là không ít?
Lúc này Lâm Lạc lại thầm nói trong lòng, thành thật mà nói, tuy Lâm Lạc biết soán mệnh sư thu phí rất cao, nhưng cụ thể cao tới trình độ nào, hắn cũng không rõ ràng. Vốn hắn cũng không quan tâm vấn đề này, bởi vì trong mắt hắn, sau này khi hắn chính thức trở thành soán mệnh sư, cho dù trả thù lao cụ thể là bao nhiêu, tuyệt đối cũng đủ cho hắn dùng, chỉ là, hiện tại hắn nợ Tử Dạ nhiều như vậy, hắn đành phải lo lắng một chút, nếu như khổ cực cả đời còn không thể trả hết nợ, vậy thì hắn thảm rồi.
Tử Dạ tự nhiên không biết Lâm Lạc đang nghĩ gì trong lòng, bởi vì thời khắc soán mệnh mấu chốt đã tới gần, Tử Dạ cũng không muốn rời đi, lúc biết Tử Dạ sẽ ở Giang gia đến khi Giang Thiên Dã thanh tỉnh mới thôi, Giang Vũ San có vẻ rất cao hứng, mặc dù Tử Dạ nói là chỉ cầm tiền làm việc, nhưng đối với Giang Vũ San mà nói, tiền không quan trọng, chỉ cần có thể làm cho Giang Thiên Dã khỏi bệnh, như vậy đủ rồi, bởi vậy, nàng đối với Tử Dạ vẫn cảm kích không ngớt.
Mà lúc này, Giang Tân Viễn lại đột nhiên rời đi, Lục bác sĩ kia, còn có Quách Cánh Thiên cũng hộ tống Giang Tân Viễn rời đi, nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng Lâm Lạc cười nhạt, hắn có thể đoán được, bọn họ nhất định là đi thương lượng đối sách.
Không ngoài Lâm Lạc sở liệu, ba người Giang Tân Viễn cũng không có rời xa Giang gia, mà cùng nhau đi vào một chiếc xe BMWs màu đen có rèm che.
- Quách tiên sinh, làm sao bây giờ?
Giang Tân Viễn có chút cấp thiết nói.
- Yên tâm đi, bọn họ chỉ cố ý dọa ông mà thôi.
Quách Cánh Thiên nhàn nhạt nói.
- Thế nhưng, Tử Dạ là cửu cấp soán mệnh sư, nàng hẳn là sẽ không nói bậy chứ?
Giang Tân Viễn thoáng chần chờ một chút hỏi.
- Nếu như ông không tin ta nói, vậy mời những người khác đi!
Quách Cánh Thiên hừ lạnh một tiếng nói, soán mệnh sư đều rất cao ngạo, không cho phép có người nghi ngờ năng lực của bọn họ, Quách Cánh Thiên cũng như vậy.
Giang Tân Viễn còn muốn nói gì, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của Quách Cánh Thiên, đành phải thôi.
Trầm mặc một hồi, Giang Tân Viễn chuyển hướng sang Lục bác sĩ kia, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan:
- Lục Minh, trước buổi tối hôm nay động thủ!
- Vâng, Giang tiên sinh!
Lục bác sĩ kia, cũng chính là Lục Minh gật đầu, trầm giọng đáp.
- Hừ, cho dù Giang Thiên Dã tỉnh thì thế nào?
Giang Tân Viễn hung hăng nói,
- Chờ nha đầu kia chết, ta xem còn có ai tranh với ta!
Giang Vũ San chuẩn bị cho ba người Tử Dạ một bàn cơm trưa phong phú, tự mình chiêu đãi đám người Lâm Lạc, Lâm Lạc lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Dao ăn thì hoảng sợ, hắn thế nào cũng không hiểu, dạ dày nho nhỏ kia của Nguyệt Dao sao có thể chứa nhiều thứ như vậy, cả một bàn cơm, hơn phân nửa bị Nguyệt Dao tiêu diệt sạch sẽ.
- Ô, ăn thật ngon!
Lúc Nguyệt Dao ăn xong, hoàn toàn không có vẻ gì thục nữ phát sinh cảm thán.
Thấy Nguyệt Dao ăn như thế, Tử Dạ lại không kinh ngạc, bởi vì nàng đã biết sức ăn của Nguyệt Dao, Giang Vũ San mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng bị vẻ hồn nhiên của Nguyệt Dao hấp dẫn, khuôn mặt vốn có chút buồn bã, cũng bất giác xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
Cơm nước xong xuôi, Tử Dạ liền mang theo Nguyệt Dao đi dạo trong Giang gia, mặc dù Tử Dạ rất có tiền, nơi ở cũng rất xa hoa, nhưng vẫn không thể so sánh với Giang gia, bởi vậy, Nguyệt Dao đối với chỗ này tự nhiên cũng rất có hứng thú.
Lâm Lạc có vẻ buồn chán, liền đi lên sân thượng, yên tĩnh nhìn phong cảnh.
Đột nhiên, một mùi hương thơm ngát từ bên cạnh truyền đến, không phải hương hoa lài trên người Nguyệt Dao, cũng không phải hương thơm đặc thù kia trên người Tử Dạ, mà là một mùi hương khác rất dễ chịu.
Lâm Lạc hơi quay đầu, thì ra là Giang Vũ San, Lâm Lạc gật đầu với nàng, coi như đã bắt chuyện, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
- Lâm tiên sinh, không ngại tôi quấy rầy anh một chút chứ?
Giang Vũ San nhẹ nhàng hỏi, thanh âm của nàng kỳ thực cũng rất dễ nghe, nhưng trong những giọng nói mà Lâm Lạc đã nghe qua, êm tai nhất vẫn là giọng nói của Nguyệt Dao.
- Đương nhiên sẽ không.
Lâm Lạc lần thứ hai quay đầu nhìn Giang Vũ San, khóe miệng lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ,
- Giang tiểu thư, có việc gì sao?
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là, muốn tìm một người để tâm sự, Lâm tiên sinh có thể nghe tôi tâm sự không?
Giang Vũ San thản nhiên cười, nụ cười xán lạn, phối hợp với khuôn mặt có chút tiều tụy của nàng, lại mang đến một vẻ đẹp có chút yếu ớt.
- Giang tiểu thư, có thể có cơ hội nói chuyện phiếm với cô, tự nhiên là chuyện tôi cầu còn không được.
Lâm Lạc cười, vừa mới dứt lời, hắn liền cảm thấy không thích hợp , lời mình vừa nói dường như có chút mập mờ rồi, kỳ thực hắn vốn có chỉ ý muốn nói thân phận hắn và Giang Vũ San khác xa nhau, rất khó gặp nhau, nhưng hắn lại phát hiện, những lời này, còn có một loại ý tứ khác, đó chính là hắn ái mộ Giang Vũ San, rất muốn gặp gỡ nàng.
Quả nhiên, nghe được những lời này của Lâm Lạc, sắc mặt Giang Vũ San đỏ hồng, xem ra nàng cũng có chút hiểu lầm rồi.
- Lâm tiên sinh, anh và Tử Dạ tiểu thư, đã quen biết bao lâu?
Giang Vũ San thoáng chần chờ, rồi mở miệng nói.
- Khoảng một tuần rồi.
Lâm Lạc giật mình, thành thực hồi đáp.
- Mới quen nhau một tuần?
Giang Vũ San kinh ngạc không ngớt,
- Xem ra, Lâm tiên sinh điều không phải người bình thường, nếu không, cũng sẽ không làm cho Tử Dạ tiểu thư đối đãi khác thường như vậy, mới quen biết một thời gian ngắn như thế, đã trở thành trợ thủ của Tử Dạ tiểu thư.
- Đối đãi khác thường?
Trong lòng Lâm Lạc yên lặng nhớ kỹ câu này, nghĩ kĩ lại, dường như đúng là Tử Dạ đối với hắn có chút đặc biệt, chỉ có điều, hắn cũng không rõ vì sao Tử Dạ đối xử với hắn khác những người khác, đương nhiên, hắn cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tử Dạ thích hắn.
- Ha ha, Tử Dạ tiểu thư là quan khảo hạch của tôi, đại khái là nàng thấy tôi không tìm được công việc nên có chút đồng cảm đi!
Lâm Lạc thuận miệng nói, lại nói, hắn nghĩ racái lý do này có thể đúng là tiếp cận sự thực nhất.
- Trở thành trợ thủ của Tử Dạ tiểu thư, Lâm tiên sinh nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.
Giang Vũ San hé miệng cười,
- Đến lúc đó, chỉ sợ tôi còn có rất nhiều việc muốn dựa vào anh và Tử Dạ tiểu thư!
Tử Dạ đồng cảm với hắn? Giang Vũ San khẳng định sẽ không tin tưởng, nàng đối với Tử Dạ cũng có chút hiểu biết, Tử Dạ không phải một người dễ động lòng, nàng càng nguyện ý tin tưởng giữa Tử Dạ và Lâm Lạc có chút quan hệ đặc thù, nghĩ đến Tử Dạ vẫn không có bạn trai, Giang Vũ San hoài nghi Lâm Lạc là bạn trai mà Tử Dạ vẫn giấu diếm, mà hiện tại, nàng chỉ muốn cho bạn trai của mình ra ngoài lịch lãm một chút. Chờ một khi danh tiếng Lâm Lạc đủ để xứng đôi với Tử Dạ, lúc đó nàng sẽ tuyên bố quan hệ thực sự giữa bọn họ.
Lâm Lạc đang muốn nói gì, đột nhiên sắc mặt biến đổi, bởi vì hắn phát hiện Lục bác sĩ kia đang đi tới, mà tay hắn đang đút trong túi quần.
- Cẩn thận!
Trong nháy mắt khi Lục Minh rút súng ra, Lâm Lạc liền phản ứng, đẩy Giang Vũ San xuống đất, sau đó ôm nàng lăn một vòng.
Đoàng, đoàng, hai tiếng súng vang lên, đạn bắn trúng vị trí hai người bọn họ vừa đứng, Lâm Lạc toát mồ hôi lạnh đầy người, hắn đột nhiên phát hiện mình phạm vào một sai lầm rất lớn, mục tiêu ám sát hàng đầu của Lục Minh là Giang Vũ San, mà không phải Giang Thiên Dã!
Tiếng súng vang lên lần thứ hai, Lâm Lạc không kịp suy nghĩ, liền ôm Giang Vũ San lăn một vòng, lúc này, tư thế của hắn và Giang Vũ San có vẻ dị vô cùng mập mờ, tiếp xúc thân mật với thân thể đầy đặn của nàng, Lâm Lạc phát hiện cư nhiên ở nguy cơ trước mắt mình vẫn có một tia xung động.
Miễn cưỡng áp chế xung động trong đáy lòng, Lâm Lạc đã có đối sách, khi tránh né đạn, đồng thời hắn cũng không quên quan sát tình huống phụ cận, mấy chiếc bồn hoa trên sân thượng thượng, tự nhiên cũng thì rơi vào tầm nhìn của hắn.
Tay trái ôm vòng eo mềm mại của Giang Vũ San, Lâm Lạc bật người, xoay một vòng trên không, tránh thoát viên đạn từ súng của Lục Minh, đồng thời tay phải đã chộp một chậu cây xương rồng, sưu một tiếng, chậu hoa bay ra, đập thẳng vào cổ tay Lục Minh.
Lục Minh rên lên một tiếng, súng lục nhất thời rơi xuống.
Lâm Lạc nhanh tay nhanh mắt, buông Giang Vũ San ra, thân thể chợt lóe, liền xuất hiện trước mặt Lục Minh, sau đó một quyền đánh trúng ngực hắn, đánh hắn bay người ra ngoài.
- Hự...
Rốt cục Lục Minh hét thảm một tiếng, trong nháy mắt, lòng tin và ý chí chiến đấu của hắn đều bị đánh tan, ngã trên mặt đất, hắn nhanh chóng bò dậy, xoay người bỏ chạy.
Lâm Lạc vốn muốn đuổi theo, nhưng cước bộ vừa di động một chút, liền ngừng lại, bởi vì hắn hơi lo lắng ngoại trừ Lục Minh ra, còn có thể có sát thủ khác đến đối phó Giang Vũ San, mặc dù hắn không có trách nhiệm bảo hộ Giang Vũ San, nhưng hiện tại nàng lại là khách hàng của Tử Dạ, một khi Giang Vũ San gặp chuyện không may, tất cả mọi chuyện làm cho Giang Thiên Dã trong hai ngày, coi như uổng phí công phu rồi.
- Giang tiểu thư, về phòng trước đã!
Thấy Giang Vũ San dường như còn đang sững sờ ở sân thượng, Lâm Lạc vội nói.
- Úc, được, được!
Nghe được thanh âm của Lâm Lạc, cuối cùng Giang Vũ San cũng tỉnh táo lại, vội vàng trở về trong phòng khách, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, hiển nhiên còn chưa khôi phục lại từ chuyện vừa xảy ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Tử Dạ mang theo Nguyệt Dao xuất hiện đúng lúc, tiếng súng vừa rồi, đã kinh động nàng.
- Có người muốn sát Giang tiểu thư.
Lâm Lạc vội vã nói, dừng một chút, hắn bổ sung thêm một câu,
- Sát thủ chính là Lục bác sĩ kia.
- Sát thủ đâu?
Tử Dạ nhíu mày, có chút mất hứng hỏi.
- Chạy rồi.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói.
- Vô dụng!
Tử Dạ trừng mắt liếc Lâm Lạc.
- Tử Dạ tiểu thư, không thể trách Lâm tiên sinh, anh ấy vì bảo hộ tôi, mới để cho sát thủ chạy mất.
Giang Vũ San lúc này đã bình tĩnh lại, nghe thấy Tử Dạ đang mắng ân nhân cứu mạng của nàng, nàng liền vội giải thích.
Tử Dạ hừ một tiếng, không nói gì nữa, mặc dù nàng rất muốn mắng Lâm Lạc vài câu nữa, nhưng ngại có người ngoài ở đây, nàng cũng đành phải thôi.
Giang Vũ San thoáng do dự một chút, rồi mở miệng hỏi:
- Tử Dạ tiểu thư, chúng ta có báo cảnh sát không?
- Báo cảnh sát đi, tuy không có biện pháp định tội Giang Tân Viễn, nhưng giam hắn vài ngày cũng tốt!
Trong lòng Tử Dạ đang khó chịu, hơn nữa nàng vốn ghét Giang Tân Viễn, đến lúc này, tự nhiên Giang Tân Viễn trở thành nơi trút giận của nàng.
Không đợi Giang Vũ San báo cảnh sát, Tử Dạ đã gọi điện thoại cho Trương Tĩnh, bảo nàng đến Giang gia bắt người.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 20: Dư âm của bức ảnh khỏa thân! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Một lát sau, Trương Tĩnh còn chưa đến thì Giang Tân Viễn đã có mặt ở trong phòng.
- Ông còn quay về đây làm gì?
Giang Vũ San hừ lạnh hỏi.
- Đây là nhà của ta, lẽ nào ta không có quyền trở về?
Giang Tân Viễn miệng cười nhưng trong lòng khó chịu nói:
- Vũ San, nói gì đi nữa thì ta vẫn là thúc thúc của cháu, tuy rằng lão gia tử thương cháu nhưng cháu cũng nên tôn trọng ta một chút chứ?
- Giang Tân Viễn, ông nói những lời này mà không đỏ mặt sao?
Đôi mắt đẹp của Giang Vũ San thoáng hiện vẻ giận dữ:
- Gia gia đã bị ngươi hại như vậy, ngươi lại phái sát thủ đến giết ta, ngươi không có chút xấu hổ nào sao mà còn ở đây nói những lời đó?
- Vũ San, nói phải có chứng cớ, nếu không tuy ngươi là cháu gái ta thì ta cũng tố cáo ngươi tội phỉ báng ta đấy.
Giang Tân Viễn sầm mặt xuống âm trầm nói.
- Giang Tân Viễn, ta không muốn tranh cãi vô ích với ngươi, ta đã báo cảnh sát, tất nhiên cảnh sát sẽ điều tra, ngươi cứ chờ xem!
Giang Vũ San lạnh lùng nói.
- Thật buồn cười, cảnh sát có thể làm gì ta chứ?
Giang Tân Viễn hừ lạnh một tiếng:
- Vũ San, ngươi cũng không còn bé nữa, sao vẫn suy nghĩ ngây thơ thế nhỉ?
- Giang tiên sinh, cảnh sát có thể chẳng làm gì được ông nhưng tôi có thể đưa ông về sở cảnh sát.
Giang Vũ San còn chưa dứt lời thì ngoài cửa truyền vào một câu.
Giang Tân VIễn hơi biến sắc, quay phắt đầu lại liền nhìn thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp trong tư thế oai hùng hiên ngang đang đứng trước cửa nhìn hắn, gương mặt ẩn chứa nụ cười lạnh lùng.
- Ồ thì ra là Trương cảnh quan, không biết Trương cảnh quan đến đây có gì dạy bảo?
Giang Tân Viễn miễn cường ra vẻ tươi cười, Trương TĨnh nổi tiếng là mỹ nữ của thành phố Minh Châu, vốn là một kẻ háo sắc Giang Tân Viễn tất nhiên là nhận ra Trương Tĩnh đương nhiên hắn cũng biết địa vị của Trương Tĩnh, biết rằng nàng là một người không dễ chọc vào. Nếu không phải bất dắc dĩ thì hắn cũng không muốn trở mặt với Trương Tĩnh.
- Giang Tân Viễn tiên sinh, ông là người bị tình nghi tham dự hai vụ án mưu sát, mời ông về sở cảnh sát với tôi để phối hợp điều tra!
Trương Tĩnh phất tay, hai nam cảnh sát liền tiến về phía Giang Tân Viễn, chia hai bên kẹp hắn ở giữa.
- Trương cảnh quan, cô nói thật hay đùa thế?
Giang Tân Viễn miễn cưởng cười nói:
- Không có bằng chứng không thể tùy tiện bắt người được, cô căn cứ vào đâu mà cho là tôi đã giết người?
- Giang tiên sinh, ông không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ mời ông về sở cảnh sát điều tra, còn ông có tội hay khong đó là việc của thẩm phán, chúng tôi không liên quan.
Trương Tĩnh lạnh nhạt nói:
- Ông có thể gọi điện thoại cho luật sư của mình nhưng bây giờ ông phải theo chúng tôi về sở cảnh sát.
- Giang tiên sinh, đi thôi!
Lúc này hai cảnh sát hai bên Giang tân Viễn cùng cất tiếng nói.
- Để tôi gọi điện cho luật sư trước!
Giang Tân Viễn thấy sự việc tựa hồ không còn lối thoát sắc mặt liền trở nên tái nhợt, giọng nói cũng hơi run run. Đừng thấy hắn bình thường kiêu ngạo, nhưng đến lúc gặp nguy thì lại nhát gan hơn ai hết.
- Đến sở cảnh sát rồi nói tiếp!
Trương Tĩnh hừ một tiếng phất tay:
- Mang đi!
- Giang tiên sinh, ông yên tâm, chúng tôi sẽ làm đúng chức trách của mình.
Quách Cánh Thiên vẫn đứng yên một bên lúc này mới hờ hững buông một câu. Nghe thấy lời này của hắn Giang Tân Viễn thở dài một tiếng, hắn không nói thêm gì nữa mà ngoan ngoãn để hai cảnh sát áp giải ra ngoài.
Trương Tĩnh không bỏ đi ngay bởi vì theo đúng trình tự nàng còn phải hỏi Giang Vũ San một việc.
- Quách Cánh Thiên, người ủy thác ngươi đã rời khỏi đây,phải chăng ngươi cũng nên đi?
Lúc này,Tử Dạ liếc mắt nhìn Quách Cánh Thiên,hừ một tiếng nói.
- Tử Dạ tiểu thư,rất xin lỗi cô,vì ta đã nhận sự uỷ thác của Giang tiên sinh nên sẽ hoàn thành việc hắn đã nhờ.
Quách Cánh Thiên không hề kiêu ngạo cũng chẳng có chút xu nịnh nói,
- Theo ta được biết,biệt thự này thuộc về sở hữu của Giang tiên sinh, cho dù là Giang tiểu thư cũng không phải chủ nhân nơi này,mà Giang tiên sinh đã cho phép ta tự do đi lại ở đây,bởi vậy,ta không cần phải rời khỏi đây.
- Ngươi có thể không rời khỏi biệt thự này,nhưng lúc này tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt ta!
Tử Dạ hừ một tiếng nói:
- Nếu không,đừng trách ta không khách khí!
- Tử Dạ tiểu thư,cô đang cố tình gây sự?
Quách Cánh Thiên cười nhạt nói:
- Mặc dù ta rất tôn trọng cô,nhưng đừng để ta phải làm trái với quy định của Soán Mệnh Sư,ta là một Soán Mệnh Sư, đem lại lợi ích lớn nhất cho người ủy thác là trách nhiệm của chúng ta.Nếu tiếp nhận sự ủy thác của người ta mà không làm thì sẽ trái với quy định của Soán Mệnh Sư.Bởi vậy,ta phải ở lại đây.
- Phải?
Tử Dạ cười lạnh lùng một tiếng,
- Ta cũng muốn giành lợi ích lớn nhất cho người ủy thác,để giành được điều này,ta cũng không ngại giết một số người,điều này vẫn trong phạm vi cho phép của Soán Mệnh Sư,không phải vậy sao?
Quách Cánh Thiên đứng lên,sắc mặt hắn trở nên tái nhợt,cười tự trấn an nói:
- Tử Dạ tiểu thư,cho dù nguyên nhân vì sao nữa,nếu không có sự phán quyết của thẩm phán thì sinh mệnh của Soán Mệnh Sư vẫn được bảo hộ.
- Quách Cánh Thiên,dường như ngươi đã quên rằng, có một số Soán Mệnh Sư giết người thì không cần phải thông qua phán quyết của thẩm phán!
Tử Dạ giơ tay phải lên,một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trên tay nàng,giọng nói lạnh băng trái ngược hẳn với ngọn lửa nóng bỏng bên cạnh.
Quách Cánh Thiên nhất thời biến sắc mặt,rốt cục hắn đã nhớ tới một khả năng.
- Tử Dạ tiểu thư, cô, cô…
Quách Cánh Thiên không thể nào trấn định được,vì hắn biết trong hiệp hội của Soán Mệnh Sư có một loại người nắm đại quyền sinh sát trong tay đối với Soán Mệnh Sư,bọn họ chính là mười hai chấp pháp sử,lúc này rốt cục hắn cũng nhớ ra vì sao trong hiệp hội Soán Mệnh Sư thành phố Minh Châu cô ta lại có địa vị cao như vậy,cho dù là hội trưởng cũng phải nhường cô ta ba phần.
- Câm miệng!
Không đợi Quách Cánh Thiên nói hết,Tử Dạ đã quát:
- Quách Cánh Thiên,ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta!
- Tử Dạ tiểu thư,tôi đi ngay !
Lần này,Quách Cánh Thiên không có chút do dự nào,cúi đầu lên tiếng,xoay người chuẩn bị đi.
- Nếu như ngươi cho rằng có năng lực ngăn cản ta soán mệnh cho Giang lão tiên sinh,tám giờ tối ngươi có thể trở lại,đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một cơ hội công bằng.
Tử Dạ quay lưng lại Quách Cánh Thiên nói tiếp :
- Trước lúc đó,ta không muốn thấy ngươi !
- Ta đã hiểu,cảm tạ Tử Dạ tiểu thư !
Quách Cánh Thiên cũng không quay đầu lại nói,sau đó trong nháy mắt liền biến mất trước mặt mọi người.
Tử Dạ vừa rồi phát uy, Lâm Lạc đứng bên cạnh không nói gì, hầu như hắn hoàn toàn đặt hết sự chú ý vào Trương TĨnh. Từ sau khi Trương Tĩnh xuất hiện trong đầu hắn tự nhiên xuất hiện hình ảnh xúc động trên biển ngày hôm qua. Nhưng hắn phát hiện từ nãy đến giờ Trương Tĩnh khôngthèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Giống như hắn là một người hoàn toàn xa lạ với nàng.
Sau khi Quách Cánh Thiên bỏ đi, Trương TĨnh bắt đầu hỏi Giang Vũ San về chuyện sát thủ. Thực tế chuyện này thì Lâm Lạc hiểu rõ hơn Giang Vũ San rất nhiều.
Trương TĨnh cũng biết điều này nhưng nàng không hề muốn hỏi Lâm Lạc. Sau khi Giang Vũ San nói hết mọi điều nàng biết, Trương TĨnh liền đứng dậy cáo từ chuẩn bị ra về.
- Được rồi, Trương cảnh quan, tôi vừa nghe cô nói Giang Tân Viễn là kẻ bị tình nghi tham dự vào hai vụ mưu sát. Trừ việc hắn cho người ám sát ta còn còn có án mạng khác sao ?
Lúc này Giang Vũ San chủ động hỏi.
- Ngày hôm qua tại phòng khám Tể Thế Đường, Đỗ Tể Thế bị giết, chúng tôi đã bắt được hung thủ, hung thủ đã thú nhận Giang Tân Viễn chính là người chủ mưu phía sau.
Trương Tĩnh hơi do dự một chút rồi nói ra sự thật. Lúc này nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm LẠc, sở dĩ nàng tìm được hung thủ phần lớn là do Lâm Lạc cung cấp đầu mối.
- Hung thủ là ai?
Lâm Lạc lúc này cũng không nhịn được xen vào hỏi một câu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 21: Bá Vương ngạnh thượng cung (1).
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Bên cạnh Tử Dạ tức giận nói,
- Anh cũng không phải cảnh sát!
- Tôi chỉ có chút hiếu kỳ thôi mà!
Lâm Lạc có chút buồn bực, trong lòng thầm nói,
- Chẳng lẽ hiếu kỳ cũng là tội sao?
Trương Tĩnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tử Dạ, giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết, giữa Tử Dạ và Lâm Lạc tựa hồ có chút không bình thường, liên tưởng đến Tử Dạ vừa nổi giận, Trương Tĩnh ẩn ẩn có loại cảm giác, sở dĩ tâm trạng Tử Dạ không ổn muốn trút giận lên người khác, tám phần là có chút quan hệ với Lâm Lạc.
- Chẳng lẽ, Lâm Lạc thật sự là bạn trai của Tử Dạ?
Trong đầu Trương Tĩnh đột nhiên toát ra ý nghĩ này, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, trước kia nàng hay trêu đùa Tử Dạ và Lâm Lạc, nhưng từ khi phát sinh chuyện trong biển kia, tâm trạng của nàng lại phát sinh biến hóa.
- Trương Tĩnh ơi Trương Tĩnh, ngươi nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Ngươi không phải đã quyết định không để phát sinh chuyện gì nữa sao? Cho dù Lâm Lạc thật sự là bạn trai Tử Dạ, cái đó có quan hệ gì với ngươi đâu?
Trương Tĩnh trong lòng thầm nhủ với chính mình, nàng cố gắng xua tan suy nghĩ rối loạn của mình, mở miệng nói:
- Hung thủ chính là cô gái tên là Đinh Linh trong hiệu thuốc kia, trên thực tế cô ta là Giang Tân Viễn sát thủ sắp xếp vào phòng khám để giám thị Đỗ Tể Thế, khi Giang Tân Viễn biết được anh đi tìm Đỗ Tể Thế, liền lệnh cho cô ta giết chết Đỗ Tể Thế.
Trương Tĩnh không phát hiện, ngữ khí lúc này của nàng , trở nên rất ôn nhu, không giống một cảnh sát giải thích vấn đề cho một người dân thường chút nào, mà càng giống như là kể với tình nhân vậy.
- Nói như vậy, chỉ sợ là Giang Tân Viễn phải ở tù.
Lâm Lạc trầm ngâm một chút nói, hắn nhớ Tiểu Hôi đã từng nói, vận mệnh của Giang Tân Viễn và Giang Thiên Dã tương khắc, chỉ cần Giang Tân Viễn không chết, một ngày nào đó Giang Thiên Dã sẽ chết trong tay Giang Tân Viễn, nhưng nếu như Giang Tân Viễn bị nhốt vào nhà giam, còn có thể hại chết Giang Thiên Dã hay không đây? Có lẽ khả năng không lớn.
- Bây giờ còn rất khó nói, khó bảo đảm Đinh Linh sẽ không phản cung.
Trương Tĩnh lại lắc đầu,
- Nhưng nếu như có thể tìm được sát thủ hôm nay ám sát Giang tiểu thư, mà tên sát thủ kia cũng khai ra Giang Tân Viễn, vậy khả năng định tội cho Giang Tân Viễn lớn hơn nhiều.
Trong lòng Lâm Lạc cũng không dám chắc, tuy hắn đã từng dự đoán vận mệnh Giang Tân Viễn, nhưng trên thực tế, vận mệnh của Giang Tân Viễn đã bị hắn và Tử Dạ gián tiếp cải biến, hiện tại hắn còn chưa thể biết được sau này Giang Tân Viễn sẽ như thế nào, có lẽ, chỉ có Tiểu Hôi mới có thể cho hắn đáp án.
- Trương cảnh quan, nếu vụ án của Giang Tân Viễn ra tòa, có thể thông báo với tôi không?
Giang Vũ San suy nghĩ một lúc nói,
- Ông nội của tôi nhất định là hắn cho hại thành như vậy, tôi thực hi vọng hắn có thể bị trừng phạt thích đáng.
- Giang tiểu thư, cô yên tâm, đến lúc đó, tôi sẽ thông báo cho cô.
Trương Tĩnh mỉm cười,
- Tôi về cục cảnh sát trước, không quấy rầy các vị nữa.
- Tĩnh Tĩnh, mình tiễn bạn.
Thấy Trương Tĩnh đi ra phía ngoài, Tử Dạ đứng dậy cùng đi, mà Nguyệt Dao một mực ngồi ở bên cạnh Tĩnh Tĩnh, cũng đứng dậy muốn đi theo.
- Dao Dao, em ở chỗ này đi, chị lập tức sẽ quay lại.
Tử Dạ thấy động tác của Nguyệt Dao, vội vàng nói, thanh âm của nàng cũng trở nên rất ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho Lâm Lạc bắt đầu ghen ghét với Nguyệt Dao.
- Vâng, Tử Dạ tỷ tỷ!
Nguyệt Dao ngoan ngoãn nói.
- Mình nói Tử Dạ này, Nguyệt Dao là bạn lừa gạt từ đâu đến vậy?
Ra khỏi Giang gia, Trương Tĩnh đùa giỡn hỏi, vốn là nàng còn tưởng rằng Nguyệt Dao thần y ở đâu đến, nhưng hiện tại lại phát hiện, dường như chuyện không phải như vậy.
- Không phải mình lừa gạt đến, là tên lưu manh đáng chết Lâm Lạc kia lừa gạt đến đấy!
Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi nói.
- Lâm Lạc?
Trương Tĩnh trong lòng khẽ run lên, nhưng trên mặt lại tỏ ra không thay đổi, vẫn là bộ dáng cười cợt,
- Tử Dạ, bạn dường như có ý kiến rất lớn với Lâm Lạc nha? Hắn rất trung thực mà, sao đã thành lưu manh rồi?
- Trung thực? Nếu hắn trung thực, Giang Tân Viễn cũng là đứa con có hiếu nhất rồi!
Tử Dạ căm giận nói,
- Lâm Lạc thực chất chính là một tên lưu manh!
- Ai nha, mình nói Tử Dạ này, có phải hắn đã sàm sỡ bạn không?
Trương Tĩnh cười hì hì hỏi, trong lòng lại càng ngày càng khẳng định phán đoán của mình là chính xác, giữa Tử Dạ và Lâm Lạc khẳng định đã phát sinh chuyện gì đó.
- Hắn dám?
Tử Dạ hừ một tiếng, lúc này nàng cũng phát hiện mình có chút quá kích động, thiếu chút nữa đã đem chuyện giữa nàng và Lâm Lạc cho tiết lộ ra rồi, vì vậy liền miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói tiếp:
- Bạn nghĩ lại đi, Dao Dao là một cô gái thuần khiết như vậy, hắn rõ ràng cũng muốn lừa gạt về nhà, không là lưu manh thì là cái gì? Nếu không phải mình biết được, Dao Dao đã sớm bị tên lưu manh khốn kiếp kia chà đạp rồi!
- Tử Dạ, có phải bạn quá nhạy cảm không? Lâm Lạc không có hư hỏng như vậy chứ!
Trương Tĩnh tỏ vẻ rất tùy ý hỏi, tự nhiên nàng không tin vì nguyên nhân này mà Tử Dạ bảo Lâm Lạc là lưu manh, chỉ có điều, muốn biết nguyên nhân cụ thể, cũng chỉ có thể trông cậy vào Tử Dạ không cẩn thận nói ra, cho nên nàng mới khích Tử Dạ nói ra.
- Không có mới là lạ, tên lưu manh khốn kiếp kia nhìn lén mình không nói, á...
Có lẽ là do ở trước mặt Trương Tĩnh không hề cảnh giác, rốt cục Tử Dạ vẫn trúng kế, không ngờ lại nói ra, đợi lúc nàng phát hiện che miệng mình lại, thì đã muộn.
- À? Hắn nhìn lén bạn? Nhìn lén bạn tắm?
Trương Tĩnh rất khoa trương hô lên.
- Không cho phép hỏi! Cũng không được nói nữa, nếu không mình và bạn cắt xoẹt!
Tử Dạ không ngờ lại đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Trương Tĩnh, hung dữ nói.
- Được rồi, mình không hỏi, cũng không nói, hì hì, ha ha ha, cười, mình cười chết mất...
- Bạn còn cười, nửa đêm mình đem bạn lột sạch đồ đưa đến phòng tên lưu manh khốn kiếp kia đấy!
Tiếng cười của Trương Tĩnh đột nhiên ngừng lại, nhưng không phải vì Tử Dạ uy hiếp, mà là nàng cười đến đau bụng, chỉ thấy nàng một tay ôm bụng, vừa ho khan vừa nói:
- Mình nói, Tử Dạ này, bạn, bạn cứ để Lâm Lạc chiếm được tiện nghi như vậy sao?
- Hừ, tên lưu manh khốn kiếp kia, bây giờ đang nợ mình 380 vạn!
Tử Dạ tức giận nói,
- Đợi hắn trả hết nợ cho mình, mình sẽ đem hắn thiến sạch!
- A? Thiến, thiến sạch?
Trương Tĩnh há to miệng,
- Bạn, bạn cũng quá độc ác nha?
- Hừ, mình không giết hắn đã là không tệ rồi!
Tử Dạ kiều hừ một tiếng nói ra,
- Tên lưu manh khốn kiếp kia, thật sự là sắc đảm bao thiên (gan to hơn trời, ý nói vì háo sắc mà dám làm mọi chuyện) rồi!
- Hì hì, mình thấy bạn không nỡ giết hắn nha? Nếu không, sao chỉ đòi tiền hắn chứ? 380 vạn, đối với người bình thường mà nói là rất nhiều, đối với bạn mà nói, chẳng qua là một con số mà thôi.
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 21: Bá Vương ngạnh thượng cung (2+3).
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
-
Ai nha!
Nói đến đây, Trương Tĩnh đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi,
- Tử Dạ, không phải là bạn muốn hắn phụ trách với bạn chứ? Không xong, chẳng lẽ hắn không chỉ nhìn lén bạn tắm, còn đã Bá Vương ngạnh thượng cung với bạn rồi? (cưỡng … )
- Bạn mới bị hắn Bá Vương ngạnh thượng cung ấy!
Tử Dạ hung hăng trợn mắt nhìn Trương Tĩnh,
- Thôi đi, từ sau không được nhắc tới tên lưu manh kia trước mặt mình, bằng không, mình tuyệt giao với bạn!
- Được rồi, không nói thì không nói.
Trương Tĩnh hì hì cười, tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, nhưng kỳ thật trong lòng nàng lại có ý nghĩ khác, cụ thể phát sinh chuyện gì giữa Tử Dạ và Lâm Lạc nàng cũng không rõ lắm, nhưng hiển nhiên là Tử Dạ bị Lâm Lạc chiếm được một ít tiện nghi, mà dưới loại tình huống này, Tử Dạ còn giữ Lâm Lạc ở bên cạnh nàng, ít nhất có thể nói rõ Tử Dạ đối với Lâm Lạc khác những người khác, nếu không, Tử Dạ sẽ không chỉ mắng Lâm Lạc vài câu lưu manh đáng chết mà thôi.
Về phần nói Lâm Lạc thiếu Tử Dạ mấy trăm vạn, dùng sự hiểu biết của Trương Tĩnh đối với Tử Dạ, mặc dù Tử Dạ đối với tiền tài có một loại yêu thích đặc thù, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không dùng thân thể , sắc đẹp của mình đi kiếm tiền, nếu như Tử Dạ vì Lâm Lạc nhìn lén nàng mà đòi tiền hắn, vậy càng thêm nói rõ Lâm Lạc trong suy nghĩ Tử Dạ không giống những kẻ khác.
- Được rồi, bạn cũng nên trở lại cục cảnh sát đi, đúng rồi, giúp mình trừng trị cái tên Giang Tân Viễn kia, tên sắc quỷ đó cả ngày cứ nhìn mình một cách mê đắm, nếu không phải sợ ô uế tay mình, thật sự muốn móc mắt hắn ra!
Tử Dạ căm giận nói.
- Người ta nhìn bạn vài lần thôi mà đã muốn móc mắt của hắn, vậy khi Lâm Lạc kia nhìn lén bạn tắm, không hiểu bạn còn muốn đem hắn làm thế nào.
Trương Tĩnh trong lòng thầm nói, nếu nàng biết Lâm Lạc còn dùng máy in in ra ảnh khỏa thân của Tử Dạ, chỉ sợ tròng mắt cũng muốn rớt ra mất.
- Yên tâm đi, mình nhất định sẽ giúp bạn hả giận!
Trương Tĩnh trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng lại hùng hổ đồng ý.
Nghe được những lời này của Trương Tĩnh, rốt cục Tử Dạ thoả mãn gật đầu, sau khi chào tạm biệt Trương Tĩnh, liền quay người trở về Giang gia, nhìn theo bóng lưng Tử Dạ, Trương Tĩnh mấy lần muốn nói lại thôi.
- Được rồi, sau này hãy nói đi!
Nghĩ đến nhiệm vụ cha giao cho mình, Trương Tĩnh không khỏi thở dài một tiếng, muốn nàng thuyết phục Tử Dạ rời khỏi hiệp hội soán mệnh sư, gia nhập tổ chức Thiên Mệnh mà chính phủ đang âm thầm ủng hộ, nàng cảm thấy quả thực là bất khả thi.
- Bảo mình thuyết phục nàng? Còn không bằng bảo Lâm Lạc đi!
Trương Tĩnh trong lòng nghĩ thầm, nhưng lập tức hai mắt liền tỏa sáng,
- Đúng vậy, Lâm Lạc, quan hệ của cô ấy với Lâm Lạc không tầm thường, nói không chừng Lâm Lạc kia thực sự có biện pháp!
Trong phòng khách Giang gia, không khí nhưng có chút cổ quái, Nguyệt Dao hôm nay tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, không nhúc nhích, chỉ ngẫu nhiên dùng ánh mắt ngây thơ liếc nhìn Lâm Lạc, bất quá, đôi mắt đẹp của Giang Vũ San lại một mực dán lên người Lâm Lạc, ánh mắt của nàng, làm cho Lâm Lạc có loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ cũng đã từng gặp trong mắt người khác, chính xác mà nói, tựa hồ đã từng gặp trong mắt Lam Tuyết.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Vũ San có chút hồng lên, lúc này, nàng đang nghĩ lại tình cảnh Lâm Lạc vừa mới ôm nàng lăn trên mặt đất, lúc trước bị kinh hãi, cũng không có có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có điều hiện tại tinh tế nghĩ lại, không khỏi có chút xấu hổ, trong lòng càng là có một loại cảm giác đặc biệt chưa bao giờ có.
Giang Vũ San lại nhìn về phía Lâm Lạc, cũng đúng lúc Lâm Lạc nhìn về phía nàng, ánh mắt gặp nhau không trung, Giang Vũ San hơi ngượng ngùng cười với Lâm Lạc.
Sắc mặt Lâm Lạc đột nhiên hơi đổi, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, tương lai trong mấy ngày tới của Giang Vũ San đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
- Hồng nhan thật đúng là họa thủy, nữ nhân xinh đẹp luôn dễ gây phiền toái!
Lâm Lạc dự đoán được vận mệnh của Giang Vũ San trong vài ngày tới, đáy lòng không khỏi âm thầm phát ra một tiếng cảm khái, chỉ có điều, trong lòng hắn lại có chút mâu thuẫn, đến cùng hắn có nên quản chuyện này hay không đây? Nếu như nhúng tay vào, rất có thể hắn sẽ trái với quy định soán mệnh sư, dù sao, Giang Vũ San cũng không yêu cầu hắn soán mệnh cho nàng, nhưng nếu như mặc kệ, thì kết cục của Giang Vũ San sẽ bi thảm rồi.
- Tử Dạ tỷ tỷ, chị về rồi!
Giọng nói ngọt ngào của Nguyệt Dao vang lên, Lâm Lạc quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Tử Dạ đang hung dữ nhìn hắn, tựa hồ muốn ăn thịt người vậy, không khỏi buồn bực một hồi, hắn lại đắc tội với nàng lúc nào sao?
Nhưng nhìn thấy Tử Dạ, Lâm Lạc đã có chủ ý, hắn quyết định đem chuyện của Giang Vũ San giao cho Tử Dạ quyết định.
Vừa nhìn thấy Lâm Lạc, Tử Dạ lại nghĩ đến vừa mới bị Trương Tĩnh giễu cợt, trong lòng liền có một loại xúc động muốn mắng Lâm Lạc một trận, chỉ là ngại Giang Vũ San ở đây, nàng đành phải cố nhịn xuống.
- Giang tiểu thư, tạm thời chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, cô trông nom Giang lão tiên sinh cho tốt, đừng cho người không liên quan tiếp cận ông ấy.
Tử Dạ quay đầu không hề nhìn Lâm Lạc, nói với Giang Vũ San,
- À, cô cũng cần chú ý an toàn của mình, nếu như cô có bảo tiêu, tốt nhất nên gọi bảo tiêu tới.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn Tử Dạ tiểu thư.
Giang Vũ San gật gật đầu, nàng liếc nhìn Lâm Lạc, hơi do dự một chút, nói tiếp:
- Nhưng tôi cũng không có bảo tiêu, không biết Tử Dạ tiểu thư có thể để Lâm tiên sinh tạm thời bảo vệ tôi không?
- Hắn? Không có vấn đề gì!
Tử Dạ đáp ứng ngay, nàng còn đang không muốn nhìn thấy Lâm Lạc đây!
- Vậy thì phiền toái Lâm tiên sinh rồi.
Giang Vũ San cười nói với Lâm Lạc, lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.
Đáng thương cho Lâm Lạc căn bản không có cơ hội phát biểu ý kiến của mình, rất nhanh Tử Dạ liền dẫn Nguyệt Dao rời khỏi phòng khách, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở đây nữa, hoặc là nói, một khắc cũng không muốn nhìn thấy Lâm Lạc nữa, về phần nàng muốn đi làm gì, Lâm Lạc cũng không được biết rồi, mà Giang Vũ San tự nhiên cũng sẽ không can thiệp hành động của Tử Dạ.
- Giang tiểu thư, hay là chúng ta vào trong phòng Giang lão tiên sinh trước nha!
Thấy Tử Dạ đã rời đi, Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói, vốn còn muốn nói với Tử Dạ chuyện của Giang Vũ San, đáng tiếc Tử Dạ lại không cho hắn cơ hội này, cũng may chuyện này không phải quá gấp, đợi tối nay nói với Tử Dạ cũng không sao.
- Ừm!
Giang Vũ San rất ngoan ngoãn gật đầu, cất bước đi về phía phòng Giang Thiên Dã.
Không biết Giang Thiên Dã đã ngủ lại từ lúc nào, y tá chuyên môn chăm sóc ông ta cũng đã rời đi, hiện trong phòng, ngoại trừ Giang Thiên Dã ra, cũng chỉ có hai người Lâm Lạc và Giang Vũ San.
- Lâm tiên sinh, thật là làm phiền anh.
Giang Vũ San áy náy nói,
- Lại bắt anh tới bảo hộ tôi, thật ngại quá, nhưng mà, hiện tại trừ Tử Dạ tiểu thư ra, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng anh.
- Giang tiểu thư, không cần khách khí như thế, đây là chuyện tôi nên làm mà.
Lâm Lạc cười nhẹ một tiếng,
- À, Giang tiểu thư cô cứ trực tiếp gọi tôi là Lâm Lạc đi, tôi không quen bị gọi là Lâm tiên sinh thế này.
- Được rồi, vậy, Lâm Lạc, anh cũng không thể gọi tôi là Giang tiểu thư nữa?
Giang Vũ San nhẹ nhàng cười cười,
- Nếu không ngại, anh cứ gọi tôi là Vũ San được rồi.
- Cái này
Lâm Lạc có chút do dự, Vũ San? Tựa hồ quá thân mật rồi.
- Bạn bè tôi đều gọi tôi như vậy, Lâm Lạc, chẳng lẽ tôi không đủ tư cách làm bạn anh sao?
Giang Vũ San thấy Lâm Lạc do dự, liền dùng thanh âm có chút ủy khuất hỏi.
- Giang tiểu thư, ah, không, Vũ San, tôi không có ý này.
Lâm Lạc không có cách nào, đành phải gọi như vậy rồi.
- Lâm Lạc, hôm nay may mà có anh, tôi mới tránh được độc thủ của sát thủ kia, đợi ông tôi khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ hậu tạ anh.
Thấy rốt cục Lâm Lạc cũng gọi nàng là Vũ San, Giang Vũ San có chút vui vẻ, chỉ có điều nhìn thấy Giang Thiên Dã trên giường, trên mặt nàng lại bất giác hiện lên một tia phiền muộn.
- Đợi ông cô khỏi bệnh, chỉ sợ là cô không có cơ hội cảm ơn tôi rồi.
Trong lòng Lâm Lạc cười khổ, nếu như tất cả đều như vậy phát triển tự nhiên mà nói, lúc đó Giang Vũ San đã bị người khác đối phó, đâu còn cơ hội cảm tạ hắn chứ?
Chỉ có điều, Lâm Lạc lại không thể đem chuyện này nói với Giang Vũ San, chỉ có thể dấu trong lòng, nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa của nàng , trong lòng của hắn không khỏi dâng lên ý niệm thương tiếc, mà lúc này, bóng hình xinh đẹp của một cô gái khác, cũng xuất hiện trong đầu Lâm Lạc, đó chính là Lam Tuyết, cô gái xinh đẹp vốn nhất định sẽ bị cường bạo kia .
Sở dĩ nhớ tới Lam Tuyết, là vì tình huống hiện tại của Giang Vũ San, và Lam Tuyết lúc trước có chút tương tự, tuy quá trình khác nhau, nhưng kết cục lại giống nhau một cách kì lạ.
- Lâm Lạc, anh đang suy nghĩ gì vậy?
Giang Vũ San thấy Lâm Lạc rất lâu không nói lời nào, nhịn không được tò mò hỏi.
- À, không có gì!
Lâm Lạc giật mình tỉnh lại, miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói.
- Đúng rồi, Lâm Lạc, tôi có thể hỏi một số vấn đề riêng không?
Lúc Giang Vũ San nói lời này, sắc mặt nhịn không được hơi đỏ lên.
Lâm Lạc tự nhiên cũng không có ý cự tuyệt, vì vậy, dưới sự truy vấn của Giang Vũ San, một số thông tin cơ bản của Lâm Lạc đều bị Giang Vũ San hỏi, tuổi này, trong nhà có những ai …, thậm chí hắn có bạn gái chưa, đều hỏi đến.
Khi Lâm Lạc bị hỏi có bạn gái chưa, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hắn lắc đầu, bất quá vừa lắc đầu xong, hắn liền nghĩ đến Lam Tuyết, hiện tại Lam Tuyết có tính là bạn gái của hắn không đây?
Mà khi hỏi thăm chuyện của Lâm Lạc, Giang Vũ San cũng như hữu ý vô tình tiết lộ ra một chuyện, mà lúc này Lâm Lạc mới biết, năm nay Giang Vũ San mới mười chín tuổi, tuổi của nàng cùng bộ dạng thùy mị thành thục của nàng thực là hoàn toàn không tương xứng, mà thực tế, Giang Vũ San bây giờ còn đang là sinh viên, nàng là sinh viên khoa quản trị đại học Minh Châu, nhưng nàng vừa đi học, cũng đã bắt đầu quản lý tập đoàn Giang thị, mà từ sau khi Giang Thiên Dã sinh bệnh, mọi chuyện trong tập đoàn Giang thị, cơ hồ đều rơi lên người nàng.
Bên này Giang Vũ San đang tra hỏi sinh hoạt cá nhân của Lâm Lạc, mà Giang Tân Viễn ở cục cảnh sát lại không dễ chịu lắm, khi hắn biết mình sắp bị ra tòa vì tội mưu sát Đỗ Tể Thế, là hắn biết mọi chuyện đã không ổn, đương nhiên, Giang Tân Viễn cũng không ngốc, lúc này, hắn chỉ yêu cầu gặp mặt luật sư, những chuyện khác, hắn một mực không nói.
Dưới yêu cầu kiên trì của Giang Tân Viễn, rốt cục hắn cũng gặp được luật sư Cao Phong, trên thực tế, Cao Phong không chỉ là luật sư của Giang Tân Viễn, hắn chính là kẻ bày mưu đặt kế cho Giang Tân Viễn, nói một cách thông dụng, thì hắn chính là quân sư quạt mo, đại đa số những chuyện Giang Tân Viễn làm, đều là Cao Phong bày ra cho hắn, mà trong đó có một phần, càng là Cao Phong trực tiếp ra tay.
Lần này kế hoạch ám sát Giang Vũ San, cướp lấy tài sản Giang gia, cũng là kế hoạch của Cao Phong, mà sát thủ cũng là do Cao Phong ra mặt mời đến, đương nhiên, Giang Tân Viễn cũng cho Cao Phong lợi ích rất lớn, một khi hắn thành công lấy được tài sản Giang gia, Cao Phong kia sẽ có 20%, dưới sự hấp dẫn cực lớn này, cái gì Cao Phong cũng dám làm.
Nhưng nếu Cao Phong là luật sư, hắn làm việc tự nhiên sẽ lưu lại lối thoát, tuy hắn tham dự rất nhiều chuyện, nhưng mà cơ hồ không để lại bất cứ chứng cớ gì, chỉ cần Giang Tân Viễn không cung khai ra hắn, hắn có thể bình an vô sự.
- Giang tiên sinh, ông yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện.
Cảnh sát còn ở bên cạnh, Cao Phong và Giang Tân Viễn tự nhiên không thể nói quá nhiều, nhưng hắn vẫn ám chỉ cho Giang Tân Viễn.
- Luật sư Cao, mọi chuyện xin nhờ anh vậy.
Hợp tác với Cao Phong lâu như vậy, Giang Tân Viễn đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Cao Phong, cái gọi là xử lý tốt tất cả mọi chuyện, không chỉ là đưa hắn ra khỏi cục cảnh sát, còn kể cả chuyện của Giang Vũ San bên kia, mà Đinh Linh khai ra hắn kia, khẳng định Cao Phong cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
- Thật xin lỗi, luật sư Cao, tạm thời không thể nộp tiền bảo lãnh.
Trương Tĩnh lạnh lùng nói, nàng cảm thấy luật sư này thật sự rất giả dối, hắn biết rất rõ nàng sẽ không đồng ý nộp tiền bảo lãnh, còn muốn nói như vậy.
- Vậy được rồi, Trương cảnh quan, tôi sẽ không quấy rầy các vị, tôi đi trước.
Rất nhanh Cao Phong đã rời khỏi cục cảnh sát, thực tế, trong lòng hắn so với người khác càng lo hơn.
- Cho hai người, theo dõi tên kia.
Cao Phong mới vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, Trương Tĩnh liền hạ lệnh với thủ hạ, sau khi Giang Tân Viễn gặp Cao Phong lộ vẻ trấn định hơn rất nhiều, nàng có lý do hoài nghi, Cao Phong này có vấn đề.
Cả buổi chiều bình an vô sự, Lâm Lạc cũng coi như không nhàm chán, dù sao, có một đại mỹ nữ nói chuyện với hắn, không thể nào cảm thấy nhàm chán được.
Đến 8h tối, Quách Cánh Thiên thật sự đi tới Giang gia.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi chỉ muốn đến học tập một chút.
Quách Cánh Thiên tỏ vẻ khiêm tốn, cho nên mặc dù Tử Dạ có bất mãn, nhưng cũng không tiện nổi giận với hắn.
Tử Dạ hừ một tiếng, đi đến trước giường Giang Thiên Dã, lại tiến hành dự đoán vận mệnh Giang Thiên Dã một lần nữa, sau khi xác nhận không phát sinh bất luận cải biến gì, liền để Giang Vũ San thuốc đã sắc cho Giang Thiên Dã uống hết.
Khi Giang Vũ San đang bón thuốc cho Giang Thiên Dã, Lâm Lạc chắn giữa Giang Vũ San và Quách Cánh Thiên, bởi vì hắn có chút lo lắng Quách Cánh Thiên sẽ ở phía sau quấy rối, bất quá, sự thật đã chứng minh, lo lắng của hắn hơi dư thừa, từ đầu đến cuối, Quách Cánh Thiên đều thành thật đứng ở bên cạnh.
Sở dĩ Quách Cánh Thiên thành thật như vậy, thứ nhất đương nhiên do áp lực của Tử Dạ, dù sao Lâm Lạc mới gia nhập hiệp hội soán mệnh sư không lâu, hắn không biết một chấp pháp sử có ý nghĩa như thế nào, nhưng Quách Cánh Thiên lại biết, chấp pháp sử xác thực là không thể đắc tội đến, mà hắn càng nghe nói, mười hai chấp pháp sử cũng chỉ có một người ở thành phố Minh Châu, vậy có nghĩa địa vị của Tử Dạ ở hiệp hội soán mệnh sư thành phố Minh Châu cơ hồ không ai có thể bằng, thậm chí hắn có thể đắc tội hội trưởng hiệp hội soán mệnh sư thành phố Minh Châu, cũng không thể đắc tội với Tử Dạ.
Last edited by DoctorCrazy; 15-07-2011 at 09:50 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 22: Sắc mê tâm khiếu! (1+2) .
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Sắc mê tâm khiếu: đại ý là bị mê hoặc, dụ dỗ vì sắc đẹp)
---
Còn bên kia, Quách Cánh Thiên không tin một chén thuốc này sẽ có ảnh hưởng gì với vận mệnh của Giang Thiên Dã, bởi vì trong dự đoán của hắn, dựa theo vận mệnh ban đầu của Giang Thiên Dã, ông ta cũng sẽ uống chén thuốc này, mà sau khi uống, ông ta vẫn sẽ sẽ chết, trong suy đoán của hắn, hắn cho rằng Tử Dạ sẽ không cho Giang Thiên Dã uống thuốc, nhưng không ngờ Tử Dạ còn ủng hộ uống hết chén thuốc này, đã như vầy, tự nhiên hắn không cần phải ngăn cản.
Chứng kiến Giang Vũ San thuận lợi cho Giang Thiên Dã uống thuốc xong, trong lòng Lâm Lạc nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ có điều, rất nhanh hắn liền lo lắng, dựa theo lời Tiểu Hôi nói, Giang Thiên Dã sẽ bị ám sát lần thứ nhất, mà sát thủ là kẻ đã từng muốn ám sát Giang Vũ San hôm nay – Lục bác sĩ.
- Chẳng lẽ hắn còn dám quay lại đây?
Lâm Lạc âm thầm suy nghĩ, hơi do dự một chút, hắn quyết định dùng cảm ứng thuật tìm kiếm vị trí hiện tại của tên sát thủ đó.
- Trên máy bay?
Lâm Lạc không khỏi sững sờ, tên sát thủ kia có vẻ như đã rời khỏi Thành phố Minh Châu, như vậy, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ hắn không đến ám sát Giang Thiên Dã rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Lạc đi đến bên giường, ngưng thần nhìn vào mắt Giang Thiên Dã, chuyện sắp phát sinh trên người Giang Thiên Dã, rất nhanh liền xuất hiện trong đầu Lâm Lạc.
- Thì ra là thế.
Lâm Lạc liền hiểu rõ mọi chuyện, liên hệ với một số hình ảnh hắn nhìn thấy trong mắt Giang Vũ San lúc trước, trên cơ bản hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện sắp xảy ra ở Giang gia.
Không hề nghi ngờ, thuốc giải của Nguyệt Dao rất hữu hiệu, buổi sáng ngày mai, Giang Thiên Dã sẽ hoàn toàn tỉnh táo lại, sau khi tỉnh táo, chuyện thứ nhất Giang Thiên Dã làm là đem tất cả tài sản của mình chuyển cho Giang Vũ San, mà trong cùng một ngày, Giang Vũ San đã bị bắt cóc, bọn cướp yêu cầu một món tiền chuộc lớn mới bằng lòng phóng thích Giang Vũ San, nhưng mà, vốn bọn cướp chỉ cầu tài, lại vì Giang Vũ San vô cùng xinh đẹp, nên đã cường bạo nàng, sau đó, cũng vì nguyên nhân không rõ mà sát hại nàng, sau đó, sát thủ lại ám sát Giang Thiên Dã, bởi vậy, nếu Giang Tân Viễn có thể thoát tội, tất cả tài sản của Giang gia, tự nhiên sẽ rơi vào tay Giang Tân Viễn.
- Tránh ra, đừng ở đây vướng chân vướng tay!
Bên cạnh truyền đến thanh âm Tử Dạ, Lâm Lạc vội tránh sang bên cạnh, hiện tại Tử Dạ đã không thể nói lý, bất luận Lâm Lạc làm cái gì hay không làm cái gì, nàng đều sẽ cảm thấy Lâm Lạc không đúng.
Tử Dạ một lần nữa dự đoán vận mệnh của Giang Thiên Dã, lông mày lập tức nhíu lại thành một đoàn.
- Sao có thể như vậy?
Tử Dạ lầm bầm,
- Thật phiền phức ah!
- Tử Dạ tiểu thư, sao vậy?
Giang Vũ San liền vội vàng hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng,
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ông tôi vẫn không thể tỉnh táo lại?
- Giang tiểu thư, cô yên tâm, sáng mai Giang lão tiên sinh sẽ tỉnh táo lại.
Tử Dạ lắc đầu, tuy lông mày vẫn nhíu lại, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh,
- Chỉ là có một số chuyện, nhưng, tôi thấy hay là đợi Giang lão tiên sinh tỉnh lại rồi nói với cô đi.
- Vậy là tốt rồi, làm phiền Tử Dạ tiểu thư.
Giang Vũ San thở dài một hơi, đối với nàng mà nói, hiện tại ông nàng có thể tỉnh táo lại là chuyện trọng yếu nhất, chuyện khác tạm thời có thể để ở một bên rồi.
- Chúc mừng Tử Dạ tiểu thư.
Thanh âm của Quách Cánh Thiên vang lên, vốn hắn cho rằng Tử Dạ đã thất bại, nhưng không nghĩ tới, Tử Dạ lại có thể thành công, dưới sự thất vọng, hắn cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lúc này hắn cũng chỉ có thể âm thầm thừa nhận mình kém hơn Tử Dạ, chỉ có điều, hắn lại không ngờ, sở dĩ Giang Thiên Dã có thể tỉnh lại, chủ yếu chính là công lao của Lâm Lạc.
- Chúc mừng thì không cần, chỉ cần về sau ngươi không gây phiền toái cho ta là được rồi.
Tử Dạ lạnh lùng nói.
- Sẽ không, nhất định sẽ không!
Quách Cánh Thiên cười bồi nói, đây tuyệt đối là lời nói thật lòng của hắn, không thể nghi ngờ, Quách Cánh Thiên là một người rất thức thời, hắn biết người nào có thể đối phó, người nào không thể đắc tội, người không thể đắc tội, hắn nhất định sẽ không dám đụng vào.
Lúc này không cần Tử Dạ đuổi đi, Quách Cánh Thiên liền chủ động cáo từ, thực tế, bây giờ hắn còn ở chỗ này, cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.
- Giang tiểu thư, tôi cũng nên trở về, sáng mai, tôi sẽ lại đến.
Sau khi Quách Cánh Thiên rời đi, Tử Dạ nói với Giang Vũ San.
- Cái này…
Giang Vũ San nhanh chóng liếc nhìn Lâm Lạc, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ có chút bất đắc dĩ gật đầu, thấp giọng nói:
- Được rồi, cám ơn Tử Dạ tiểu thư.
- Giang tiểu thư, ở đây hoàn toàn không có phòng vệ, chỉ sợ có chút không an toàn, tôi đề nghị cô mời mấy bảo tiêu đến.
Tử Dạ hơi trầm ngâm một chút nói thêm, Giang gia giàu có như vậy, mà bên cạnh Giang Thiên Dã và Giang Vũ San đều không có bảo tiêu, chuyện này làm cho Tử Dạ cảm thấy có chút khó tin.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi hiểu.
Giang Vũ San gật gật đầu, hơi do dự một chút, nàng nói thêm:
- Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ tôi cũng không thể tìm được mấy người bảo tiêu đáng tin cậy, vậy, vậy có thể, có thể để Lâm Lạc ở đây?
- A?
Nghe được câu này, Lâm Lạc lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu đang muốn nói, đáng tiếc, Tử Dạ lại không cho hắn cơ hội.
- Không sao!
Tử Dạ lại vô cùng sảng khoái, vốn việc này không ảnh hưởng đến nàng, đương nhiên nàng sảng khoái đáp ứng rồi.
- Cảm ơn Tử Dạ tiểu thư!
Giang Vũ San vẻ mặt cảm kích, thiếu chút nữa đã ôm Tử Dạ hôn mấy cái rồi.
- Nhưng mà …
Lâm Lạc mở miệng muốn phản đối.
- Nhưng mà cái gì?
Tử Dạ trừng mắt liếc hắn một cái,
- Tôi cho anh biết, đây là công việc của anh, đêm nay anh phải ở đây, bảo vệ Giang tiểu thư!
- Lâm Lạc, tôi, tôi ở đây một mình thật sự có chút sợ hãi, anh lưu lại được không?
Giang Vũ San cũng dùng ánh mắt long lanh nhìn Lâm Lạc, trong giọng nói, mang theo vài phần cầu xin, còn có mấy phần dụ dỗ.
- Vũ San, em gái tôi ở nhà một mình, tôi, tôi có chút không yên tâm!
Lâm Lạc bất đắc dĩ, hai cô gái này một nhu một cương, thật là làm cho hắn không đỡ nổi.
- Có chuyện gì lo lắng hay sao? Tôi giúp anh trông cô ấy là được.
Tử Dạ xen vào nói, Lâm Lạc càng không muốn làm, nàng lại càng muốn hắn phải làm, hiện tại Tử Dạ giống như muốn vui vẻ trên sự đau khỏ của Lâm Lạc vậy.
Tử Dạ đã nói như vậy rồi, Lâm Lạc còn có biện pháp nào đâu? Rơi vào đường cùng, hắn đành phải gật đầu, đồng ý ở lại, bất quá, cũng phải nói, ở cùng một chỗ với một đại mỹ nữ gợi cảm thành thục như Giang Vũ San vậy, hẳn là chuyện nam nhân cầu cũng không được mới đúng.
- Lâm Lạc, bye bye, em đi trước nha!
Lúc gần đi, Nguyệt Dao quơ quơ bàn tay trắng nõn như ngọc về phía Lâm Lạc, ngọt ngào nói.
- Vũ San, tôi có chút việc muốn nói với Tử Dạ tiểu thư, lập tức sẽ quay lại.
Sau khi Tử Dạ ra ngoài, Lâm Lạc đột nhiên nhớ tới chuyện của Giang Vũ San còn chưa thương lượng với Tử Dạ, liền nhanh chóng nói một câu, vội vàng chạy ra khỏi phòng khách, đuổi theo Tử Dạ.
Bên ngoài sắc trời đã tối, Tử Dạ mở cửa xe, bảo Nguyệt Dao lên xe trước, ngay khi nàng cũng chuẩn bị lên xe, sau lưng liền truyền đến thanh âm Lâm Lạc có chút vội vàng:
- Tử Dạ!
- Có chuyện gì?
Tử Dạ quay đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Lạc.
- Tôi có việc muốn bàn với cô.
Lâm Lạc đi đến trước mặt Tử Dạ, thấp giọng nói.
- Chuyện gì?
Tử Dạ vẫn giữ vẻ khó chịu.
- Về chuyện của Vũ San.
Lâm Lạc nhẹ giọng nói.
- Vũ San? Gọi thân mật nhỉ!
Tử Dạ hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc,
- Vừa mới còn không muốn ở lại, tôi thấy anh rất mong muốn nhỉ?
- Tử Dạ, không phải như cô nghĩ.
Lâm Lạc nhẹ nhàng giải thích, hắn cũng không biết tại sao phải giải thích, tự hồ chỉ là tiềm thức bảo hắn làm như vậy.
- Tôi không quản quan hệ giữa anh với cô ấy!
Tử Dạ hừ lạnh một tiếng,
- Có chuyện gì, nói mau đi!
- Chúng ta vào bên trong nói đi?
Lâm Lạc nhìn nhìn Nguyệt Dao trên xe, hơi do dự nói ra.
Lâm Lạc cũng không muốn Nguyệt Dao nghe thấy mấy chuyện này, mà Tử Dạ hơi suy nghĩ một chút, cũng đồng ý đề nghị của Lâm Lạc.
- Dao Dao, ở trên xe chờ chị, chị sẽ quay lại ngay.
Tử Dạ ôn nhu nói với Nguyệt Dao, rồi sau đó liền đi cùng Lâm Lạc vào Giang gia.
Ước chừng một phút sau, hai người đã dừng bước trước một bãi cỏ.
- Cái gì? Anh nói Giang Vũ San sẽ bị bắt cóc, sau đó còn có thể bị cưỡng gian rồi giết chết?
Tử Dạ nghe Lâm Lạc nói xong, không khỏi lắp bắp kinh hãi, rồi lại hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Lạc,
- Sao tôi thấy anh lại như một ngôi sao tai họa vậy? Anh gặp Lam Tuyết, Lam Tuyết sẽ bị tiền dâm hậu sát, hiện tại gặp Giang Vũ San, cũng như thế, tôi thấy nữ nhân gặp phải anh, đều không có chuyện gì tốt!
Lâm Lạc có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm cô quá không nói đạo lý đi, Giang Vũ San còn miễn cưỡng nói được, Lam Tuyết lúc trước, chẳng phải cô đã sớm biết nàng sẽ bị tiền dâm hậu sát sao? Huống chi, nữ nhân hắn gặp đâu chỉ có Lam Tuyết và Giang Vũ San, không cần phải nói đâu xa, ít nhất kể cả Tử Dạ cô mà? Sao cô vẫn bình yên vô sự đây này.
Lâm Lạc trong lòng oán thán, nhưng ngoài miệng chỉ dám ngượng ngùng nói:
- Tôi cũng không muốn như vậy, Tử Dạ, cô nói xem, chúng ta nên làm thế nào? Giang Vũ San cũng không ủy thác chúng ta soán mệnh cho nàng, chúng ta có thể chủ động ra tay không?
- Nói nhảm, đương nhiên không được!
Tử Dạ trợn mắt nói,
- Còn có, đây là chuyện của cá nhân anh, đừng kéo lên đầu tôi, không liên quan gì tới tôi!
- Vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn Vũ San gặp chuyện không may sao?
Lâm Lạc không khỏi có chút bối rối.
- Vậy anh muốn thế nào? Có phải còn muốn bị nội bộ điều tra lần nữa không?
Tử Dạ trừng mắt liếc hắn một cái,
- Giang Vũ San lại không là gì của anh, anh gấp gáp như vậy làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh cũng đừng làm chuyện có lỗi với Lam nha đầu!
- Chuyện của Lam Tuyết chấm dứt rồi mà?
Lâm Lạc cũng bắt đầu có chút tức giận.
- Buổi chiều Lam nha đầu đã nói cho tôi biết, tối hôm qua cô ấy qua đêm ở nhà anh, anh đừng nói với tôi, anh chỉ muốn chơi đùa!
Tử Dạ lại trừng mắt liếc hắn,
- Có phải anh để ý Giang Vũ San rồi không hả?
- Đây là chuyện riêng của tôi, cô quản nhiều như vậy làm gì?
Lâm Lạc không thể nhịn được nữa, bất mãn nói,
- Cô là cửu cấp soán mệnh sư, lại là Chấp Pháp Sứ, tôi không tin cô không có quyền chủ động soán mệnh cho một người!
- Nếu tôi có quyền lực kia, lúc trước tại sao tôi phải cần anh soán mệnh cho Lam nha đầu?
Tử Dạ cũng giận, nàng tức giận nói:
- Lưu manh khốn kiếp, anh không phải bị Giang Vũ San dùng sắc dụ dỗ rồi chứ?
- Coi như tôi bị dụ dỗ, cũng là bị cô dụ đấy!
Lâm Lạc không cam lòng yếu thế nói.
- Anh!
Tử Dạ tức giận,
- Lưu manh khốn kiếp, anh cút đi cho tôi, tôi không muốn gặp lại anh!
Lâm Lạc liền xoay người rời đi.
- Đứng lại!
Mới đi được hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng quát khẽ của Tử Dạ.
Lâm Lạc dừng bước, không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.
- Bất luận là soán mệnh sư nào, muốn chủ động soán mệnh cho người khác, chỉ dưới một tình huống mới nhận được sự khoan dung của hiệp hội soán mệnh sư.
Tử Dạ cố gắng làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh một chút,
- Như nếu đối phương là chí thân của anh, anh chủ động soán mệnh cho cô ấy , sẽ không phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
- Chí thân?
Lâm Lạc xoay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn Tử Dạ.
- Nói rõ một chút, trừ phi Giang Vũ San là chị em gái ruột của anh, hoặc là vợ anh, nếu không, anh không thể chủ động soán mệnh cho cô ấy!
Tử Dạ lạnh lùng nói,
- Anh thực sự yêu thích Giang Vũ San như vậy, tối nay bảo cô ấy gả cho anh đi!
- Thật sự? Soán mệnh cho người thân, sẽ không phải chịu trừng phạt?
Trên mặt Lâm Lạc lộ ra vẻ hưng phấn, chí thân, vậy, vậy không phải là hắn có thể chủ động soán mệnh cho Lâm Sương sao?
- Lưu manh khốn kiếp, đừng cao hứng quá sớm!
Tử Dạ hừ lạnh một tiếng,
- Không phải không bị trừng phạt, chỉ là sẽ phải chịu trừng phạt nhẹ hơn mà thôi!
- Vậy, đến cùng sẽ chịu trừng phạt như thế nào?
Lâm Lạc không khỏi có chút tò mò hỏi.
- Đến lúc đó anh sẽ biết!
Tử Dạ hừ một tiếng, tức giận nói,
- Tôi đi rồi, anh thừa dịp còn thời gian, cầu hôn với Giang Vũ San đi!
Nói xong câu đó, Tử Dạ xoay người rời đi, một lát sau, Lâm Lạc liền nghe được tiếng xe chạy như bay ra ngoài
Lâm Lạc nhìn phương hướng Tử Dạ rời đi, yên tĩnh đứng hồi lâu, rồi sau đó mới lấy điện thoại ra, gọi về điện thoại ở nhà.
- Lạc ca ca, bao giờ thì anh về nhà vậy?
Vừa mới nhấc điện thoại, Lâm Sương liền không thể chờ được hỏi.
- Tiểu Sương, hiện tại anh có một số việc, không thể về được.
Lâm Lạc còn chưa nói xong, Lâm Sương đã hờn dỗi nói.
- Ah, nhanh như vậy?
Lâm Lạc sững sờ, nhưng nghĩ lại lại thấy không có khả năng, Tử Dạ đi nhanh thế nào, cũng không thể đã tới nơi rồi.
- Cô ta đã sớm đến, đang nấu cơm ở đây này!
Lâm Sương tức giận nói:
- Lạc ca ca, em không thích cô ta!
- Tiểu Sương, là Lam Tuyết đến nhà mình sao?
Lâm Lạc rất nhanh đã hiểu, không phải Tử Dạ, vậy trừ Lam Tuyết ra, chắc có lẽ không có người khác rồi.
- Không phải là cô ta thì ai!
Lâm Sương ra vẻ rất không vui,
- Đuổi cũng không đi, chán chết mất thôi!
- Tiểu Sương, đừng như vậy, Lam Tuyết rất tốt.
Lâm Lạc ôn nhu khuyên nhủ, tuy hiện tại hắn còn không biết xử lý chuyện giữa hắn và Lam Tuyết như thế nào, nhưng bất kể thế nào, hắn không hi vọng quan hệ giữa Lâm Sương và Lam Tuyết xấu như vậy.