Chương 51: Rời đi Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Dịch giả: Nhóm dịch huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Nhổ ra một ngụm trọc khí, Trương Hiểu Vũ chậm rãi mở mắt ra, một vòng tinh quang màu lam nhạt chợt lóe rồi biến mất.
Trong cơ thể lôi nguyên lực rốt cục chuyển hóa hoàn thành toàn bộ, không cần tận lực vận chuyển nó, Trương Hiểu Vũ cũng có thể cảm nhận được biến hóa Lôi Thiểm Quyết mang lại cho mình, chẳng những các phương diện tố chất thân thể tăng lên rất lớn, mà còn triệt để củng cố tu vi Đại Võ Sư cấp một.
Quan sát thân thể trần truồng, Trương Hiểu Vũ cười khổ một tiếng, trong quá trình chuyển hóa phải loại bỏ một ít tạp chất, mà tạp chất tức là những năng lượng lôi thuộc tính thô ráp, bài xuất từ lỗ chân lông, khó trách cả y phục cũng bị thiêu rụi.
Từ trong nguyên giới lấy ra một bộ quần áo màu xanh da trời mới, Trương Hiểu Vũ rất nhanh mặc vào, sau đó vận động thân thể, vẫn là rất vừa người.
Dưới chân tia sáng màu lam nhạt chợt lóe, thân hình đột ngột bắn đi, trong nháy mắt đã đi tới cửa ra vào đại sảnh, tốc độ so với trước kia nhanh hơn khoảng ba thành, đây vẫn chỉ là hiệu quả sơ bộ của Lôi Thiểm Quyết, chờ sau này luyện đến đại thành, sẽ thật sự có tốc độ của tia chớp.
Nhìn quanh một chút, Trương Hiểu Vũ đi tới trước cái bàn dài, cầm quyển sách trên đó lên.
Trong quyển sách ghi lại một môn vũ kỹ, đúng là Phong Lôi Chưởng Trương Hiểu Vũ đã ghi nhớ ở trong thạch thất, Phong Lôi Chưởng này là do Lôi Ngạo mất hai mươi năm công phu sáng tạo ra, tuy không phải là tuyệt học kinh thiên động địa gì, nhưng đã vô cùng tài giỏi, thuộc về vũ kỹ Nhân cấp trung thừa.
Đương nhiên, Phong Lôi Chưởng trong quyển sách so với trong Phong Lôi Chưởng trong thạch thất phức tạp hơn một chút, hẳn là trải qua rất nhiều lần sửa chữa mới xác định cuối cùng.
Cầm nó ném vào trong Nguyên giới, Trương Hiểu Vũ ở trong bốn phía phủ thành chủ đi một chút, nhìn xem có tài bảo gì không, dù sao nơi này không có một bóng người, giữ lại cũng là vô dụng, không bằng tiện nghi chính mình.
Ở một tầng hầm ngầm bí mật, Trương Hiểu Vũ tìm được rồi ba cái rương lớn hoa lệ, chặt đứt khóa kim loại mở ra, lập tức hào quang đại phóng, chói mắt vô cùng.
Trong ba cái rương đều là vàng thỏi, mỗi một rương đều nặng hơn một ngàn cân, ba rương cộng lại tối thiểu nhất có ba nghìn cân hoàng kim, tương đương với ba mươi vạn lượng bạc.
Sau khi bỏ toàn bộ vào trong nguyên giới, lúc này Trương Hiểu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, ba mươi vạn lượng ở cái thế giới này tuyệt đối là một số tài phú lớn, chỉ sợ một ít gia tộc cỡ trung cũng chỉ có tài sản như vậy thôi, cơ hồ tương đương với ba trăm ngàn nhân dân tệ kiếp trước.
Nên rời đi rồi, không biết Tiểu Hỏa còn ở đó hay không, nếu như không, Trương Hiểu Vũ cũng không đi tìm, mình muốn đi Thiên La quốc, mang theo một con Phún Hỏa Tích Dịch to lớn như vậy đúng là không tiện. Dù sao Thiên La quốc không phải sa mạc, nhân khẩu dày đặc, nhiều hơn số người thưa thớt sa mạc Đôn Hoàng rất nhiều.
Ra khỏi Lôi Minh Cổ Thành, Trương Hiểu Vũ rất nhanh đi vào trong đại sảnh thạch thất thâm thúy, thân hình liên thiểm, bằng tốc độ cực nhanh đi ra bên ngoài.
Trên đường đi, vô số Quỷ Diện Hầu đánh lén, muốn giết chết cái nhân loại kiêu ngạo này, chỉ là hiện tại Trương Hiểu Vũ tốc độ nhanh như một trận gió, cả bóng dáng của hắn cũng không sờ tới, rất nhanh đã biến mất trong đại sảnh.
Đi vào biên giới động khẩu, Trương Hiểu Vũ vận chuyển Hắc Ma Thủ, cắm thật sâu ở trên vách đá, nhanh chóng bò lên phía trên vách núi.
"Người nào." Trên vách núi có hơn mười người thợ săn, nhìn thấy Trương Hiểu Vũ đi lên, toàn bộ rút vũ khí ra, một người quát lạnh nói.
Trương Hiểu Vũ hừ nhẹ một tiếng, "Cút ngay."
"Muốn chết, đem hắn bắt lại cho ta!" Những thợ săn này đều là thành viên Cuồng Phong thợ săn đoàn lưu lại, nhìn thấy có người từ phía dưới đi lên, liền cho rằng trên người hắn có giấu tài bảo, nơi nào chịu thả người.
Cười lạnh một tiếng, Trương Hiểu Vũ đánh ra một quyền.
Phanh một tiếng, thân thể thợ săn bay vút ra ngoài, trên ngực lõm vào một mảnh.
Không có không đi xử lý những người này, Trương Hiểu Vũ dưới chân điện mang chợt lóe, nhanh chóng rời đi.
Phún Hỏa Tích Dịch đã không còn ở đó nữa, Trương Hiểu Vũ thở dài một hơi, trở lại trong tiểu trấn. Đem thức ăn, dược phẩm mua đầy đủ, sau đó liền hướng Bắc Phương lên đường.
---
Trên bầu trời, bảy đạo bóng đen hướng về vị trí vách núi bay vụt đến, phía đầu tiện là một con Phi Điểu, đằng sau là năm nam một nữ, nếu như Trương Hiểu Vũ ở thì sẽ nhận ra sáu người này, đúng là sau người đuổi giết Ô Lương Vũ lúc trước.
Sáu người đi theo phía sau Vân Tước của Thác Bạt Nam, rất nhanh đã đáp xuống cửa sơn động trên. vách núi
"Nơi này có ma khí tồn tại?" Hách Liên Xuân Thủy nhíu mày.
Bên cạnh một người trung niên mở miệng nói: "Nếu như ta đoán không sai, nơi này hẳn chính là ma huyệt sáu trăm năm trước bị trấn áp, không thể ngờ được lại nằm ở đây, khó trách mấy trăm năm qua cũng không ai tìm thấy." Trung niên là tộc trưởng Thuần Tử Dã Thuần Tử Gia, cũng là một thành viên trong trưởng lão hội.
"Đi vào trước, mọi người cẩn thận một chút, không nên phá hư phong ấn." Tuy Ma huyệt đã bị phong ấn, nhưng nếu như phá hư phong ấn thì sa mạc Đôn Hoàng rất có thể sẽ sớm gặp phải ma tai, Hách Liên Xuân Thủy nhắc nhở.
Trong đại sảnh thâm thúy, sáu vị Võ Vương cao thủ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tiện tay chém một đạo năng lượng đã đánh nát lân phiến của một con Quỷ Diện Hầu, phảng phất như sáu cái cối xay thịt, một đường đi qua, vô luận là Quỷ Diện Hầu hay là Hầu Vương đều nhất nhất đánh bay ra ngoài.
Rất nhanh, sáu người đã tới địa điểm phát sinh đại chiến với Quỷ Diện Hầu khổng lồ lúc trước.
"Phong nhi."
"Nhược nhi."
...
Ngoại trừ Hách Liên Xuân Thủy, năm người còn lại vẻ mặt kinh hãi, chạy lên đỡ vãn bối của gia tộc mình, chậm rãi quán thâu nguyên lực vào trong thân thể bọn hắn.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn mọi người, một mình đi về phía trước, nàng có thể cảm nhận được chỗ ma khí lộ ra, chỉ là một chút rất nhỏ rất nhỏ, rất có thể là do phong ấn bị buông lỏng, đương nhiên, theo như cái tiến độ này, ít nhất trong mấy chục năm ma khí cũng không lan ra khỏi ngọn núi, cũng không cần phải quá lo lắng.
Con đường phía trước bị cửa đá ngăn trở, Hách Liên Xuân Thủy ánh mắt như điện, bóng tối xung quanh cũng không thể ngăn cản được nàng, chỉ chốc lát sau đã tìm thấy cơ quan ở trong lồng sắt. Bất quá, cơ quan đã bị hủy diệt, mất đi công dụng của nó.
Khẽ cau mày, Hách Liên Xuân Thủy duỗi bàn tay ra, thanh sắc quang mang đại phóng, nhẹ nhàng vung ra đánh ra một trảm.
Oanh, cả đại sảnh chấn động mấy cái, ẩn ẩn có mảnh đá vụn từ phía trên rơi xuống, nhìn lại cửa đá đã xuât hiện một vết chém sâu nửa thước.
"Thế nào, chúng ta cùng nhau công kích đánh nát nó." Sau lưng đi tới bốn người, người vừa nói chuyện là Đông Dã Trường Thanh tộc trưởng Đông Dã Gia Tộc, còn lại một người đã lưu lại chiếu cố năm tiểu bối.
Hách Liên xuân thủy lắc đầu, "Không thể động, cái cửa đá này độ dày rất lớn, nếu như mạnh mẽ mở ra, chỉ sợ ngọn núi sẽ sụp đổ xuống, tạo thành ảnh hưởng gìthì không phải l chúng ta có thể đoán trước được."
"Vậy thì ra ngoài đi! Mấy tiểu tử kia mặc dù không lo lắng tính mạng, nhưng cần phải điều dưỡng một chút, nếu không khó tránh khỏi để lại tai hoạ ngầm."
Tất cả mọi người đều đồng ý, đi ra bên ngoài sơn động.
Phiêu phù ở trên bầu trời, Thuần Tử Dã nhìn qua hơn mười người thợ săn trên vách núi nói: "Không thể để cho địa điểm của Ma Huyệt truyền đi, những người này đều giết."
Sáu đạo năng lượng bàng bạc ba một tiếng bắn xuống các loại năng lượng hỗn hợp cùng một chỗ trên vách núi, vô tình gặt hái nhân mạng, trong nháy mắt hơn mười người thợ săn đã bị năng lượng xé rách thành mảnh nhỏ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của giange2
Chương 52: Làm hộ vệ Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Dịch giả: Nhóm dịch huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp chiếu khắp nơi, đâu đâu cũng là thanh sơn lục thủy, không còn là sa mạc màu vàng nhìn không thấy biên giới nữa.
Trên đường cái rộng lớn, một thiếu niên áo lam gánh ngân sắc đại kiếm thong thả đi tới.
Nháy mắt đã trôi qua ba tháng, trong đoạn thời gian này Trương Hiểu Vũ này dựa vào công hiệu của Hóa Nguyên Thủy thành công tấn cấp đến Đại Võ Sư cấp bốn, Phong Lôi Chưởng cũng nắm giữ sơ bộ, uy lực vô cùng cường đại, am hiểu công kích từ xa.
Đương nhiên, trong vòng ba tháng cũng không phải an ổn, gần như là cách một vài ngày đều có người tới đuổi giết hắn, nguy hiểm nhất là sáu vị Đại Võ Sư cấp sáu bố trí sát cục vây giết hắn, Trương Hiểu Vũ liều mạng bị thương mới thoát ra khỏi vòng vây. Rồi sau đó, thương thế của Võ Vương cao thủ Công Dương Khuê khỏi hẳn, lại đuổi giết hắn một lần nữa. May là Trương Hiểu Vũ sớm nhận được tin tức, không hề tiến vào bất cứ chỗ nào đông người, chỉ nhằm sa mạc hoang vu mà đi.
Rốt cục đã ra khỏi sa mạc Đôn Hoàng, tâm tư của Trương Hiểu Vũ cũng buông xuống một nửa, không cần phải lo lắng, đề phòng cả ngày nữa. Ở trong phạm vi Thiên La quốc, thế lực của Thần Sa Phủ cực kỳ nhỏ bé, muốn tìm được hắn phải nói là vô cùng khó khăn.
Phía trước là một cái trấn náo nhiệt, chắc hẳn chính là Nam trấn Lý Đức đã nói, bởi vì nó nằm cạnh sa mạc Đôn Hoàng, nên có rất nhiều thương đội buôn bán trong sa mạc nghỉ chân ở đây, làm cho nó trở nên phồn hoa hưng thịnh. Nghe nói qua vài năm nữa, có thể sẽ xây dựng một cái thành thị nhỏ trong này, để thỏa mãn lưu lượng dân cư ngày càng đông.
Đi vào một tửu lâu trong Nam trấn, bên trong đã sớm kín hết người, đủ loại thương nhân hình dáng khác nhàu, màu sắc quần áo phong phú thong thả uống rượu, nói về thu hoạch của chính mình.
"Lão Vương, ngươi chơi không đẹp, biết rõ ở khu vực biên giới sa mạc xuất hiện một đám Sa Mạc Hồ, cũng không báo cho ta, tự mình đi ăn mảnh." Vừa nói chuyện là một thương nhân trung niên, cười mắng một tên thương nhân mập mạp ngồi cùng bàn.
Thương nhân mập lắc đầu, thở dài: "Mấy tháng trước đã lỗ mấy ngàn lượng, nếu tháng này không kiếm được thì sẽ phá sản, ngươi thì lại một mực phong sinh thủy khởi, làm cho huynh đệ ta rất hâm mộ!"
Vì Sa mạc Đôn Hoàng quá nóng bức, nên thị trường da thú rất không tốt, mà khí hậu Thiên La quốc lại rất mát mẻ, quay qua quay lại đã tới mùa đông, thị trường da thú thường xuyên cung không đủ cầu. Da cáo là một loại rất nổi bật, rất nhiều thương nhân đều đi vào sa mạc thử vận khí, xem thử có bắt hoặc thu mua được da cáo hay không.
"Cuộc trao đổi này đã làm xong, lợi nhuận ít nhất hơn vạn hai, đến lúc đó đừng quên mời ta uống chén rượu."
Bàn Tử thương nhân ha ha cười nói: "Đó là nhất định, uống rượu."
"Vị khách nhân này, tửu lâu đã hết chỗ, còn thừa lại một gian riêng, ngươi có muốn không?" Tiểu nhị thấy Trương Hiểu Vũ vào tửu lâu, dò hỏi hắn.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, nói: "Dẫn ta qua."
Tiểu nhị nhìn Trương Hiểu Vũ, hắn một kiện trang phục thợ săn màu xanh da trời bình thường, không giống như là kẻ có tiền, nhắc nhở: "Giá của gian riêng là năm mươi lượng bạc..."
Từ trong túi tiền móc ra mười đĩnh bạc, cộng thêm năm khối bạc vụn, Trương Hiểu Vũ vung tay ném cho tiểu nhị, "Năm lượng bạc cho ngươi, nhanh mang ta đi."
"Được rồi, xin mời khách quan." Đôi mắt của tiểu nhị sáng lên, người không thể xem bề ngoài! Còn tưởng là một thợ săn bình thường, ai ngờ vừa ra tay đã thanh toán phí phòng, cỏn thưởng thêm năm lượng bạc.
Thương nhân mập kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, nói với thương nhân trung niên: "Năm nay thợ săn cũng có tiền như vậy?" .
"Không nhất định, nghe nói rất nhiều thợ săn đều dựa vào tài đi săn, bổn sự cũng không tệ." .
"Lúc nào ca ca cũng bồi dưỡng thợ săn, đi ra ngoài coi như là một nhân vật có số."
Đông người, thị trường phồn vinh, cái gì cũng mắc, năm mươi lượng trong sa mạc có thể ăn được mười bữa, trong này chỉ đủ cho một bữa, thật làm cho Trương Hiểu Vũ cảm khái.
Bôn ba suốt tháng qua, làm cho Trương Hiểu Vũ rất không thoải mái, chưa ăn đã bụng lần nào. Bị Thần Sa Phủ đuổi giết, ăn cũng gấp gáp, có khi không kịp nhai đã nuốt trọng.
"Tiểu nhị, mang cơm đến." Trương Hiểu Vũ lớn tiếng nói.
Tiểu nhị kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, thầm nghĩ: Vẫn còn ăn được nữa, tám chén cơm rồi, bụng không nổ tung à? Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được rồi, lập tức tới ngay."
Điểm này tiểu nhị đã lo lắng thừa rồi, ngoại trừ tu vi ngày càng tăng trưởng, khẩu vị của Trương Hiểu Vũ cũng tăng theo, bữa cơm ăn nhiều nhất là ăn thịt nướng, ăn trọn một con, chắc phải đến ba mươi mấy cân. Trừ lần đầu tiên có chút giật mình ra thì mấy lần kế tiếp hắn cũng không để ý nữa, có thể ăn được là tốt rồi.
Bửa tiệc cơm này ăn hơn một canh giờ, Trương Hiểu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn, tinh thần sảng khoái ra khỏi tửu lâu.
"Khách quan đi thong thả." Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười, vị khách nhân này ra tay thật hào phóng, lúc gần đi còn ném cho hắn năm lượng bạc, tổng cộng là mười lượng bạc, bằng thu nhập nửa tháng của hắn rồi.
Trên đường cái náo nhiệt, người đi đường lui tới, không ít thương nhân đều đang hét lớn buôn bán, hoặc là thông báo tuyển dụng hộ vệ cho thương đội của mình.
"Đi Hắc Thạch thành, tuyển hai mươi tên hộ vệ, trả tiền theo đẳng cấp, bây giờ còn còn lại năm danh ngạch, tới trước được trước!" Ở cuối phố, hộ vệ bên cạnh thương nhân mạp mạp cao giọng hô.
"Triệu thúc, ở kia chiêu mộ hộ vệ, chúng ta đi nhanh đi!" Người thanh niên lôi kéo trưởng bối, thúc giục nói.
Trung niên gầy yếu chần chờ nói: "Chúng ta chỉ có thực lực Võ giả cấp hai, người ta có nhận không?"
Người thanh niên tự tin nói: "Không thử làm sao biết không được."
Đi Hắc Thạch thành, Trương Hiểu Vũ cũng vội vàng đi theo, Hắc Thạch thành vừa đúng là một thành trên đường tới Kim Quang Thành, đi nhờ xe cũng khá tốt.
"Ngươi không được, tiêu chuẩn thấp nhất của chúng ta Võ giả cấp ba." Hộ vệ nói chuyện là người dẫn đầu đội hộ vệ, cũng là hộ vệ của gia tộc thương nhân mập.
Người thanh niên không buông bỏ nói: "Vị đại ca này, ta và thúc thúc ta mặc dù là Võ giả cấp hai, nhưng đụng phải Võ giả cấp ba cũng không sợ, nếu không thì hai người chúng ta chỉ lấy tám mươi lượng bạc." Tiền lương của hộ vệ tính theo đẳng cấp, Võ giả cấp ba giao sáu mươi, Võ giả cấp bốn tám mươi, cứ suy tiếp như vậy.
"Không được, tỷ lệ gặp gỡ cường đạo của đoạn đường này rất lớn, để Võ giả cấp hai đi cũng chỉ là chịu chết, hai người các ngươi chết rồi thì không sao, nhưng hàng hóa của lão bản chúng ta mới là đại sự." Hộ vệ đội trưởng lắc đầu.
"Võ giả cấp hai đến làm cái gì, mau tránh ra." Có mấy người đến tuyển dụng phía sau không vui, không kiên nhẫn thúc giục.
Trương Hiểu Vũ vận kình chen vào đám người, mở miệng nói: "Ta tới tuyển dụng."
" Võ giả Cấp mấy?" Hộ vệ đội trưởng hỏi.
"Võ Sư cấp bốn!" Trương Hiểu Vũ cố ý chọn ra một cấp bậc.
Hộ vệ đội trưởng kinh hãi, hoài nghi nói: "Tứ cấp Võ Sư, ngươi không phải gạt ta chứ!" Thấy thế nào thì Trương Hiểu Vũ cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, hộ vệ đội trưởng không quá tin tưởng.
Đùng, điện mang màu lam nhạt bao trùm trên bàn tay, Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Tin chưa?"
Nguyên lực bao trùm trên bàn tay là tiêu chí của Võ Sư, hộ vệ độ trưởng không tin cũng không được, cười tủm tỉm nói: "Tin, tin, Võ Sư cấp bốn là hai trăm lượng bạc, ngươi thấy được không?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của giange2
Chương 53: Cường đạo Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Dịch giả: Nhóm dịch huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, mở miệng nói: "Ngươi chỉ cần đưa cho ta một trăm hai mươi lượng bạc là được, đem cả hai người bọn họ theo nữa."
Hộ vệ thủ lĩnh chần chờ một chút, hỏi thăm lão bản mập mạp sau lưng.
Thương nhân mập mạp nhìn thấy thân thủ của Trương Hiểu Vũ, liên tục gật đầu nói: "Có thể."
Hộ vệ cấp bậc Võ Sư cũng đã rất hiếm khi gặp, huống chi là Võ Sư cấp bốn, dọc theo con đường này khó tránh khỏi sẽ gặp phải cường đạo, có một Võ Sư không thể nghi ngờ là an toàn hơn rất nhiều.
"Cám ơn!" Người thanh niên và thúc thúc hắn cảm kích nói với Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu khoát tay, mở miệng nói với vị thương nhân mập mạp kia: "Đúng rồi, ta còn có một yêu cầu."
Trên mặt thương nhân mập mạp tràn đầy nghi hoặc, năm nay lúc nào hộ vệ cũng có yêu cầu, nếu như đối phương không phải là Võ Sư, thì đã sớm đuổi hắn đi rồi, hắn nói: "Yêu cầu cái gì!"
"Con người của ta rất sợ phiền toái, nếu trên đường gặp được cường đạo,thì chỉ giết năm người mạnh nhất, những người còn lại tự các ngươi phụ trách." Làm hộ vệ chỉ là vì muốn đi nhờ xe, Trương Hiểu Vũ mới không có hứng thú làm tay chân cho người ta.
Tự hỏi trong chốc lát, thương nhân mập mạp cảm thấy lợi nhiều hơn hại, gật gật đầu , đồng ý nói: "Tốt, nhưng mà thương đội gặp phải tình huống sinh tử tồn vong ngươi nhất định phải ra tay."
Sau khi đạt thành hiệp nghị, nhân số của thương đội cũng đã chiêu mộ đầy đủ, những người vội vàng đến chuẩn bị tuyển dụng hộ vệ lập tức tức giận bỏ đi.
Chi thương đội này thực lực coi như khá tốt, có bảy tám chiếc xe ngựa, trong đó bốn cỗ xe chứa hàng hóa, một cỗ xe dành cho thương nhân mập mạp, còn lại đều là xe ngựa không mui, có thể cho một ít hộ vệ ngồi ở phía trên, đương nhiên, có thể ngồi lên đều là người có thực lực, những người tu vi thấp kém chỉ có thể đi theo ở hai bên.
Vai vác lấy đại kiếm, Trương Hiểu Vũ thoải mái ngồi ở trên xe không mui, thầm nghĩ: So với trong tưởng tượng còn tốt hơn, lưu lạc trong sa mạc nửa năm, Trương Hiểu Vũ còn chưa từng ngồi qua xe ngựa lần nào, tuy hiện tại chỉ ngồi xe cực kỳ đơn sơ nhưng đã tốt lắm rồi.
"Vị đại ca này, ngươi tên là gì?" Bên cạnh xe, một người thanh niên vừa đi theo vừa nói chuyện với Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ âm thầm cười, tuổi của mình so với hắn còn muốn nhỏ một chút, lại bị gọi thành đại ca, nói: "Ngươi gọi ta là Hiểu Vũ a!" .
"Hiểu Vũ ca, ta tên là Triệu thành, ngươi còn trẻ như vậy đã là Võ Sư cấp, ngươi luyện như thế nào vậy?" Triệu thành vô cùng kính nể Trương Hiểu Vũ, mới mười bảy mười tám tuổi cũng đã là Võ Sư cấp bốn.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Thừa dịp tuổi trẻ lưu lạc nhiều hơn, nếu như có thể ương ngạnh sống được, ngươi sẽ phát hiện mình trở nên rất mạnh." Trương Hiểu Vũ nói là lời thật, tuy hắn trong sa mạc có vận khí phi thường tốt, nhưng cũng đã dùng tánh mạng liều mạng đi ra, nếu không đã sớm chết mấy lần.
Triệu thành như có điều suy nghĩ gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Giống như rất đúng, đáng tiếc Triệu thúc không cho ta hành động một mình, nói đi ra bên ngoài nguy hiểm, nếu không có ngươi, ta và Triệu thúc cũng phải ngủ ở đầu đường."
Trương Hiểu Vũ kỳ quái nói: "Ngươi với thúc của ngươi đều là Võ giả cấp hai, như thế nào không đi săn?" Bình thường hoang thú cấp một cũng có thể bán được mấy lượng bạc, cũng đủ phí sinh hoạt.
"Triệu thúc vốn là Võ giả cấp năm, về sau nhà của chúng ta và Triệu thúc bị cường đạo giết chết, chỉ còn lại có ta và Triệu thúc, Triệu thúc bởi vì cứu ta, bị người ta đánh một chưởng, hiện tại chẳng những lui bước đến Võ giả cấp hai, mà trên người còn có bệnh nặng." Triệu Thành thần sắc trở nên ảm đạm.
Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ bả vai đối phương: "Chuyện qua rồi thì để cho nó qua luôn, nếu như ngươi muốn đi báo thù, thì tốt nhất là tu luyện thật tốt, không nên bị việc vặt vãnh quấy nhiễu." Rất nhiều người một lòng muốn cường đại hơn, nhưng muốn tu vi đề cao không phải sốt ruột báo thù là được, còn phải có một trái tim cường đại.
Đoàn xe đi không nhanh, nhưng đi hơn một ngày cũng được gần năm mươi dặm đường.
Vào đúng nửa đêm,trong một rừng cây nhỏ, ánh lửa đang dần dần sáng lên, tính cả mười hộ vệ bên cạnh thương nhân mập mạp, có tất cả ba mươi mấy người ngồi xung quanh đống lửa, tự nướng thịt của mình.
"Hiểu Vũ ca, mời người dùng." Triệu thành đem thịt vừa nướng xong đưa cho Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ không khách khí nhận lấy, cắn một cái.
"Hương vị rất ngon, hình như những gia vị này chỉ có ngươi mới có." Trương Hiểu Vũ hỏi.
Triệu thành đang ngồi nướng một con thú khác, hồi đáp: "Đúng vậy , nhà của ta trước kia chuyên chế biến các loại gia vị, đấy là bí phương tổ tiên truyền lại."
Trương Hiểu Vũ gật đầu: "Kỳ thật ngươi có thể mở một tửu điếm bán thịt nướng, kinh doanh kiếm lời, ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền." Loại gia vị này rất giống với mấy loại ở kiếp trước của Trương Hiểu Vũ, hương vị cũng không khác biệt nhiều lắm.
"Mở tửu điếm bán thịt nướng cần rất nhiều tiền vốn, chúng ta cũng không có tiền."
Trương Hiểu Vũ lại hỏi: "Mấy loại gia vị này có tất cả bao nhiêu hương vị."
Triệu Thành đem thịt mình vừa nướng tới chia cho Triệu thúc, kế tiếp mới quay sang nướng thịt cho mình, cẩn thận suy nghĩ một chút,rồi mới nói : "Tổng cộng có bảy loại hương vị, nếu có tài liệu thì ta còn có thể kết hợp với những thứ khác tạo ra nhiều hương vị hơn, trước kia nhà chúng ta chính là nơi bán gia vị số một số hai ở vùng này."
Trương Hiểu Vũ vừa muốn nói, chợt trong rừng cây bên cạnh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nghe thanh âm thế này thì ít nhất có hàng chục người. Hơn nữa tốc độ của họ khá nhanh, đi giữa đêm như vậy tuyệt đối không phải là người tốt, Trương Hiểu Vũ quát: "Tất cả mọi người cẩn thận, có cường đạo."
Bởi vì hắn là Võ Sư cấp bốn, mọi người đối với Trương Hiểu Vũ có thái độ tôn kính phi thường, không có một tia hoài nghi gì với hắn,từ trên mặt đất đứng lên, rút vũ khí ra cẩn thận nhìn chằm chằm vào trong rừng cây thăm dò.
"Ha ha, thật đúng là rất cẩn thận , ta vốn muốn đánh cho các ngươi trở tay không kịp!" Trong rừng cây đen tối đi ra hơn mười hán tử áo đen, bọn chúng đều cầm cương đao sắc nhọn trong tay, một trung niên nhân cầm thanh đao lớn dài hai thước kiêu ngạo nói.
Hộ vệ đội trưởng mu sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ngươi là Lương Uy!"
"Không tệ, Cường ca, đã lâu chúng ta không gặp." Trung niên nhân khóe miệng cong lên, cười nói.
Hộ vệ thủ lĩnh cười lạnh nói: "Nửa năm trước ngươi giết chết lão bản, nuốt trọn hàng hóa, sau đó trở thành cường đạo, ta vốn không tin, hiện tại không thể không tin đó lại là sự thật."
Tay Lương Uy cầm theo đại đao, nói: "Người hướng chỗ cao mà đi , nước hướng chỗ thấp mà chảy, Lương Uy ta làm sao có thể làm dưới tay người khác cả đời."
"Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, cưỡng dâm rồi giết chết vợ lão bản, ngươi đã phạm tội nghiêm trọng trái với chuẩn tắc của một hộ vệ, đúng là một kẻ bại hoại." Hộ vệ đội trưởng hai mắt phóng hỏa nhìn Lương uy.
"Chuẩn tắc, cái gì chuẩn tắc, ai chống đối ta thì người đó sẽ chết, Cường ca, xem trước kia ngươi đã từng dẫn ta xuất đạo, hôm nay nếu như ngươi đi theo ta, ta sẽ không giết ngươi, nếu không toàn bộ đều phải chết."
Hộ vệ đội trưởng xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Nằm mơ, ta thật xấu hổ khi nhận ngươi làm bạn."
Lương Uy sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng mở miệng nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết ở chỗ này, các huynh đệ, lên."
Hơn mười tên hắc y nhân tay cầm cương đao hùng hổ nhào tới, giao thủ với các hộ vệ, trong lúc đao vung kiếm múa, huyết thủy tung tóe khắp nơi.
Lương Uy và hộ vệ đội trưởng hung ác giằng co với nhau. Một lát, hai người giơ vũ khí của mình lên, nhanh chóng vọt tới cùng một chỗ.
Ánh mắt Lương Uy lộ ra thần sắc khinh thường, một vòng quang mang màu vàng đất bao trùm trên đại đao, hung hăng bổ tới đối phương.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của giange2
Chương 54: Một quyền Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Dịch giả: Nhóm dịch huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Một hồi tiếng kim loại va chạm dữ dội vang lên, hộ vệ cổ nhả máu tươi, thân hình chà xát với mặt đất bay vụt đi ra ngoài, nặng nề nện ở trên một cây đại thụ.
"Võ Sư?" Hộ vệ đội trưởng đồng tử co lại.
Lương Uy đắc ý nói: "Không sai, nửa năm qua ta trải qua nhiều phen chém giết, sớm đã là Võ Sư cấp một, mà ngươi vẫn là Võ giả đỉnh phong, ngươi còn không rõ vì nguyên nhân gì sao?"
Tay phải xoa xoa máu tươi, hộ vệ đội trưởng nói: "Vậy thì như thế nào, ít nhất ta không thẹn với lương tâm."
"Vậy ngươi cứ đi đến địa ngục mà không thẹn với lương tâm đi!" Lương Uy khóe miệng hiện ra nụ cười khát máu.
Thương nhân mập mạp vội la lên: "Trương huynh đệ, mau ra tay."
Trương Hiểu Vũ nhàn nhã đi đến phía trước hộ vệ đội trưởng, nói với Lương uy: "Gặp phải ta, coi như ngươi không may."
"Cút ngay." Lương Uy cầm đại đao trong tay, lao đến cực nhanh, tới trước người Trương Hiểu Vũ, trên đại đao hoàng sắc quang mang đại phóng, khí thế trầm trọng áp bách những cây cỏ nhỏ bên cạnh dán sát xuống mặt đất.
Một tay duỗi lên, nhanh chóng chuyển biến thành màu xanh đen, sau đó nắm thành nắm tay, đón lưỡi đao đánh ra.
"Dụng nắm tay ngăn cản đại đao của ta, thật sự là không biết sống chết." Lương Uy mỉa mai nhìn qua Trương Hiểu Vũ, phảng phất như đối phương đã là một người chết.
Thương nhân mập mạp cùng hộ vệ đội trưởng đều à thầm nghĩ: Ngu xuẩn, cho dù ngươi là Võ Sư cấp bốn cũng không có khả năng dùng thân thể và đại đao cứng đối cứng, đây không phải muốn chết sao? Rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, hay là muốn khoe khoang.
Nắm tay và đại đao giao phong, tiếng kim thiết chói tai vang vọng khắm nơi.
Ở dưới ánh mắt sợ hãi của Lương Uy, đại đao đứt gãy từng khúc, sau đó giống như tia chớp cắm vào thân thể của hắn, lập tức cả người giống như tổ ong vò vẽ, huyết thủy ào ào chảy ra.
"Không có khả năng." Lương Uy đồng tử phóng đại, bên trong tràn đầy sự không tin, oanh một tiếng ngã trên mặt đất.
Vô luận là cường đạo, hộ vệ, hộ vệ đội trưởng hay là lão bản mập mạp đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, Võ Sư cấp một mà ngay cả một chiêu cũng ngăn không được, thật là đáng sợ.
Thân hình liên tục thiểm động, Trương Hiểu Vũ đem bốn Võ giả cấp sáu lợi hại nhất trong đám cường đạo giết chết, sau đó nhanh như gió trở lại vị trí cũ, thản nhiên nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành."
Thương nhân mập mạp liên tục kính sợ nói: "Vâng vâng!"
Tia sáng từ đống lửa phát ra, khuôn mặt của tất cả mọi người lúc sáng lúc tối, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập bốn phía, nhìn vào Lương Uy cả người cắm đầy miếng sắt nhỏ nằm trên mặt đất, còn có bốn đạo tặc chết như thế nào cũng không biết, lại nhìn Trương Hiểu Vũ vác đại kiếm, điềm nhiên như không ở một bên quan sát, không khỏi rùng mình một cái.
Thật mạnh!
Lương Uy thực lực và sự hung hãn cộng lại với nhau, chỉ sợ Võ Sư cấp hai cũng không dám nói có thể chắc chắn đánh bại hắn, nhưng kẻ làm người ta sợ hãi như thế lại không đỡ nổi một quyền của hắn.
"Mọi người xông lên, giết chết những cường đạo đáng giận này." Hộ vệ đội trưởng phản ứng đầu tiên, cầm vũ khí xông vào đám người quát to.
Triệu Thành trên ngực trúng một đao, máu tươi chậm rãi chảy xuống, chợt kích động một cách khó hiểu gào to: "Giết!" Trường đao trong tay mang theo duệ khí thể đỡ được hung hăng chém ra, một tên cường đạo trước mặt hắn lập tức cảm thấy trên cổ mát lạnh, ngã xuống đất.
Một cước đá văng thi thể đối phương ra, Triệu Thành toàn thân tràn đầy khí lực, gia nhập trận hình giết hại cường đạo.
Bọn cường đạo khí thế đại giảm, ngay cả thủ lĩnh và bốn vị đội trưởng cũng đỡ không nổi một quyền của đối phương, mình và những người khác thì có thể làm được gì, chỉ sợ hắn dùng một tay cũng có thể giết hết tất cả.
"Chạy mau!" Cường đạo hùng hổ lúc đến toàn bộ xoay người hướng rừng cây bỏ chạy, có người cảm thấy vũ khí quá nặng, lập tức ném trên mặt đất.
Bọn hộ vệ khí thế đại thịnh, theo sát ở phía sau, thu gặt lấy tánh mạng cường đạo.
Còn lại mười cái cường đạo trong thời gian nháy mắt cũng đã biến mất ở trong rừng sâu u ám.
Bọn hộ vệ đuổi tới khu vực biên giới rừng cây liền lui trở về, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là bảo vệ thương đội, huống chi đi vào trong rừng cây rất nguy hiểm, không có ai nguyện ý đem tánh mạng ra vui đùa.
Hô, thương nhân mập mạp thở ra một hơi, hàng hóa vẫn còn nguyên, nếu bị cướp mất thì hắn khóc cũng khóc không nổi.
Ba mươi mấy hộ vệ bị thương nặng bốn năm người, vết thương nhẹ ba bốn người, còn có hai người đã chết.
"Người tử vong tiền lương tăng lên ba thành, do bằng hữu của hắn mang về, người bị thương tiền thuốc men chi trả tám phần." Thương nhân mập mạp tương đối hiền hậu, biết rõ những tiền này được bọn hộ vệ đánh đổi bằng máu, nên không hề keo kiệt.
Mọi người đem thi thể hai gã hộ vệ chôn ở rừng cây bên cạnh, dựng lên một cái bia, sau đó giội lên một ít rượu mạnh, đây coi như là nghi thức tiễn biệt sau khi chết.
Đống lửa cháy rừng tực, tuyệt đại bộ phận mọi người náo nhiệt thảo luận, tuy vừa rồi đã chết hai người người, nhưng đã trở thành hộ vệ, tử vong là thường có, không ai đem cái này để ở trong lòng quá lâu.
"Trương huynh đệ, cảm tạ ngươi đã cứu thương đội, bảo vệ hàng hóa cho ta, tiền lương của ngươi ta tăng lên cho ngươi hai trăm lượng, được không?" Thương nhân mập mạp đã chạy tới cảm kích nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Đây là chuyện thuộc bổn phận của ta, đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý cũng được." Hắn trong nguyên giới có ba mươi vạn lượng bạc, chỉ là không có ai chê bạc nhiều cả, hơn nữa tiền này hắn xứng đáng nhận được.
Thương nhân mập mạp cười tủm tỉm nói: "Tốt, vậy không làm phiền ngươi nữa." Đến Hắc Thạch thành còn một quãng đường rất xa, cùng Trương Hiểu Vũ tạo quan hệ tốt là tất yếu, cường giả đi tới chỗ nào cũng cần được tôn trọng.
Những hộ vệ khác đều kính nể và cảm kích nhìn Trương Hiểu Vũ, nói lời cảm tạ với hắn, lần này nếu như không có Trương Hiểu Vũ, cả thương đội có thể còn sống sót rất ít, thậm chí diệt vong.
"Hiểu Vũ ca, ngươi thật lợi hại." Triệu Thành trên ngực đã được băng bó, sùng bái nói.
Trương Hiểu Vũ không thèm để ý nói: "Không có gì, ngươi cũng rất dũng cảm, giết hai cái cường đạo cấp ba."
Triệu thành là lần đầu tiên giết người, vừa mới bắt đầu còn có chút sợ hãi và khiếp đảm, nhưng nhìn thấy Trương Hiểu Vũ một quyền đánh chết Lương Uy, hắn cảm giác được mình phảng phất như đã xảy ra lột xác, cả người tinh khí thần vô cùng tập trung, đơn giản giết chết hai cường đạo mạnh mẽ hơn so với hắn.
"Ta là thấy Hiểu Vũ ca một quyền đánh chết Lương Uy, mới cảm thấy trong cơ thể phảng phất tràn đầy lực lượng, cũng không sợ hãi, có thể nắm chặt nhược điểm và sơ sẩy của đối phương, một đao liền giết chết hắn." Triệu Thành nhớ lại tràng cảnh chiến đấu vừa rồi, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
"Đây là thể ngộ của chính ngươi, máu và lửa là chỗ dễ dàng xuất hiện cao thủ nhất." Không có động lực nào hơn áp lực, mà nhân sinh cuộc sống áp lực lớn nhất chính là áp lực tử vong, có thể gắng gượng qua đi, đại biểu cho trọng sinh một lần, tu vi nhất định sẽ tăng mạnh trong thời gian ngắn.
Trương Hiểu Vũ có thể có tu vi hiện tại, công lao của Hóa Nguyên Thủy không thể bỏ qua, nhưng nếu như không có thảm chém giết thiết, cũng sẽ không dễ dàng tăng tiến nhanh như vậy.
"Bất kể như thế nào, là Hiểu Vũ ca để cho ta biết hàm nghĩa của Võ giả, đó là đối mặt bất cứ thứ gì cũng không sợ hãi, phải đi chiến thắng mó." Đôi mắt đen nhánh của Triệu Thành nhìn vào đống lửa lập lòe ánh sáng.
Là có thể tạo tài, dù là khởi bước muộn một chút cũng không sao cả, Trương Hiểu Vũ đáy lòng dần dần nổi lên tâm tư.
Kích liệt chiến đấu sau, mọi người thảo luận một thời gian ngắn đều có chút mệt nhọc, an bài thay phiên trách nhiệm nhiệm vụ, những người khác ngã xuống ngủ, bồi dưỡng sung túc tinh thần.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của giange2
Chương 55: Tiểu Kim thân Lý Dục. Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Dịch giả: Nhóm dịch huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trên con đường trải nham thạch chỉnh tề, dòng xe cộ người ngựa nối liền không dứt, một đội xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường, mục tiêu chính là tòa thành thị màu đen phía trước.
"Tới Hắc Thạch thành, mấy người chúng ta đi uống một chén." Ở chung với nhau mười ngày, phần lớn hộ vệ đều đã quen thuộc. hòa đồng với nhau. Họ thường xuyên đùa giỡn làm cho lữ trình nhàm chán này tăng thêm một tia vui vẻ.
Triệu Thành cao hứng nói với Trương Hiểu Vũ: "Hiểu Vũ ca, để ăn mừng ta trở thành Võ giả cấp ba, ta mời ngươi uống một chén." Những ngày này, Triệu Thành tiến bộ vô cùng rõ ràng, sau cuộc chiến đấu cuối cùng, hắn đã tấn cấp thành Võ giả cấp ba thành công, làm cho Triệu thúc của hắn cao hứng hồi lâu, chính hắn cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, âm thầm thề nhất định phải trở thành Võ Sư, thậm chí Đại Võ Sư người người kính ngưỡng.
Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi tiến bộ nhanh như vậy, hẳn là ta mời ngươi uống một chén mới đúng! Tiền của ngươi giữ lại để chữa bệnh cho Triệu thúc ngươi đi!"
Triệu Thành thúc thúc gọi là Triệu Đức, Trương Hiểu Vũ đã kiểm tra thương thế của hắn, tình huống không hề lạc quan chút nào, bởi vì thời gian dài không được trị liệu đàng hoàng nên kinh mạch đã dần dần khô héo, khó trách hắn lại lui bước đến Võ giả cấp hai.
Triệu Đức cảm kích nói: "Trương huynh đệ, có chút thành tựu nên mời ngươi uống rượu, ngươi cũng không nên từ chối, bệnh của ta cũng không phải việc gì lớn, huống chi phần tiền lương này cũng do ngươi giúp chúng ta kiếm được."
Triệu Thành kiên định nói: "Chờ ta đã trở thành Võ Sư, kiếm tiền được rồi sẽ thỉnh đại phu tốt nhất cho Triệu thúc đến xem bệnh, nhất định có thể trị khỏi."
Trương Hiểu Vũ không muốn đả kích Triệu Thành, nếu mời đại phu tốt nhất thì người bình thường cũng không mời nổi, phải tốn ít nhất hơn một vạn lượng bạc, Võ sư bình thường dù có không ăn không uống thì ít nhất phải hơn mười năm mới có thể kiếm được.
"Bệnh của Thúc thúc ngươi kéo dài không được, nếu như còn tiếp tục như vậy, về sau rất có thể trở thành phế nhân." Trương Hiểu Vũ không phải nói chuyện giật gân, kinh mạch héo rút kết quả cuối cùng nhất định là một phế nhân, cả việc vặt của người bình thường cũng không làm được.
Triệu Thành do dự một chút, nói: "Được rồi! lần sau ta nhất định mời Hiểu Vũ ca uống rượu."
Vào thành, bọn hộ vệ lấy bạc từ thương nhân mập mạp, vui tươi hớn hở đi tửu lâu uống rượu, một số người tới mời Trương Hiểu Vũ, nhưng bị Trương Hiểu Vũ khách khí cự tuyệt.
Tửu lâu hai tầng, ba người Trương Hiểu Vũ ngồi cạnh cửa sổ, nhàn nhã uống rượu, ăn đồ ăn, thuận tiện nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Nơi này chính là thành thị của Thiên La quốc, so với thành thị của sa mạc Đôn Hoàng thì phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều, dân cư vô cùng dày đặc, âm thanh phồn hoa náo nhiệt vang lên liên miên không dứt.
Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, Trương Hiểu Vũ nghĩ đến tình huống của chính mình, lắc đầu cười khổ, thế gian lại có chuyện kỳ diệu như thế, mình đã thật sự xuyên việt tới một thế giới Võ giả, Người thường trong này phải tích cực lao động, Võ giả cường đại thì dùng thực lực, thương nhân thì bôn ba giữa các thành thị, tất cả đều vì kiếm bạc, kiếm miếng ăn.
Nếu như bây giờ trở về thế giới của mình, Trương Hiểu Vũ đem những thứ này viết xuống, chỉ sợ sẽ trở thành quyển mở đầu của một tiểu thuyết kinh điển.
"Triệu Thành, nói cho ngươi biết một việc, nếu như ngươi nguyện ý thì cam đoan ngươi có thể kiếm được tiền." Trương Hiểu Vũ chợt mở miệng nói.
Hai mắt Triệu Thành sáng lên, "Hiểu Vũ ca, ngươi nói đi."
"Ta nghĩ nên mở một cửa hàng ở trong thành thị, do ngươi làm chủ, ngươi thấy thế nào?" Trương Hiểu Vũ đề nghị.
"Ta làm chủ, chẳng lẽ là tửu điếm bán thịt nướng." Trương Hiểu Vũ đã từng đề cập qua chuyện bán thịt nướng, nhưng vì Triệu Thành không có tiền vốn nên cũng không giải quyết được gì, bây giờ nghe Trương Hiểu Vũ nói như vậy, lập tức đoán được.
"Không sai." Trương Hiểu Vũ đã suy nghĩ cẩn thận, sinh tồn ở thế giới này, tuyệt đối không thể không có bạc, mặc dù mình có ba mươi vạn lượng bạc, nhưng một ngày nào đó sẽ xài hết. Nếu để đến lúc đó mới tìm sinh kế thì không bằng bắt đầu từ bây giờ. Nhưng hắn cũng không định tự mình mở cửa tiệm, một là hắn không có kinh nghiệm, hai là hắn không muốn lãng phí tinh lực ở trên việc kiếm tiền, tu luyện mới là mục tiêu quan trọng nhất của hắn.
Triệu Đức nhíu mày nói: "Trương huynh đệ, tiền vốn để mở cửa tiệm không phải số nhỏ, nếu như mở ở trong thành thị, chẳng những phải thuê cửa hàng mặt tiền, mà còn phải có chứng nhận kinh doanh, chứng nhận vệ sinh, các trình tự vô cùng rườm rà, không có mấy ngàn lượng bạc căn bản không có khả năng." Nhà Triệu Đức và phụ thân Nhà Triệu Thành đều mở cửa hàng, tuy chỉ trong trấn nhỏ, nhưng cũng có kinh nghiệm về phương diện này.
Trương Hiểu Vũ tự tin nói: "Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là các ngươi có lòng tin hay không."
Triệu Thành lập tức nói: "Đương nhiên là có."
"Vậy được, từ nay về sau các ngươi đi cùng ta, đợi mở cửa tiệm."
Triệu Thành thúc cháu rất có hi vọng với thời gian sau này, hai người đều hết sức cao hứng, uống rượu liên tục, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt.
Hô!
Bên ngoài chợt xuất hiện một hồi lớn gió, thổi trúng cửa sổ làm nó vang lên mấy tiếng cộp cộp liên tục.
Trương Hiểu Vũ kỳ quái nhìn ra bên ngoài, trên không trung giữa đường đi là một con phi hành hoang thú cực lớn đang xoay quanh, tốc độ đang dần dần chậm lại.
Hoang thú vào thành, Trương Hiểu Vũ tràn đầy nghi hoặc, trong thành thị là nơi sinh sống của con người, một con hoang thú sức chiến đấu cực kỳ hung hãn đi vào lại không có ai quản ư?
"Hoang thú cấp ba: Phi Thiên Điêu." Một số người nói ra tên của phi hành hoang thú.
"Chỉ có cao thủ cấp bậc Võ Vương mới được mang hoang thú vào thành, ngồi ở phía trên nhất định là một Võ Vương cao thủ." .
Trương Hiểu Vũ hỏi Triệu Thành: "Võ Vương cao thủ có thể mang hoang thú vào thành, đây là thật à?"
Triệu Thành nói: "Hiểu Vũ ca là từ sa mạc đến đây đi!"
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu.
"Đa số hoang thú đều không thể mang vào thành, ngoại trừ những hoang thú không có lực sát thương, nhưng vì Võ Vương cao thủ thực lực cường đại, ở nơi nào cũng đều có đặc quyền, đưa hoang thú có sức chiến đấu cường đại vào thành chính là một trong số đó, thật hâm mộ! Nếu như ta có thể trở thành Võ Vương, cưỡi hoang thú chạy trong thành thị, không biết sẽ trông như thế nào!" Vẻ mặt của Triệu Thành đầy sự hâm mộ nhìn con phi hành hoang thú và một thân ảnh còn trẻ tuổi trên lưng.
Võ Vương cao thủ có thể mang hoang thú vào thành, Trương Hiểu Vũ cũng có chút kích động, Trương Hiểu Vũ càng ngày càng yêu mến thế giới này.
"Ồ, đây không phải là Tiểu Kim Thân Lý Dục sao?" Thực khách chung quanh chỉ trỏ thanh niên trên lưng phi hành hoang thú.
"Thiên tài Kim Quang Quận Thành, Tiểu Kim Thân Lý Dục." .
"Nghe nói hai mươi bốn tuổi hắn trở thành Võ Vương cao thủ, là một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi của Thiên La quốc, quả thật rất giỏi."
Một ít thực khách cô lậu quả văn hỏi: "Hắn nổi danh như vậy à?"
"Huynh đệ, ngươi từ trong sơn cốc nào ra thế? Ngay cả Tiểu Kim Thân Lý Dục cũng không biết, hắn là Võ Vương cao thủ trẻ tuổi nhất Kim Quang Quận Thành, đã từng một mình diệt cả một đoàn cường đạo cường đại nhất ở phụ Kim Quang Quận Thành. Một năm sau lại đi khiêu chiến một Võ Vương cao thủ thành danh đã lâu Thiết Nhân Vương, nguyên nhân là vì Thiết Nhân Vương và hắn đều tu luyện công pháp kim thuộc tính phòng ngự cực cao."
Lý Dục, Lý Đức, hai người này là thân huynh đệ ! Người này lớn hơn Lý Đức vài tuổi, rất có thể là ca ca của Lý Đức, không thể tưởng được hắn lại là Võ Vương cao thủ. Những thiên tài của Sa mạc Đôn Hoàng và thiên tài của Thiên La quốc căn bản không phải một cái cấp bậc.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của giange2