Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 25-06-2008, 12:15 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 51
Cô em hỠTiết làm thơ hoài cổ
Lang băm hỠHồ dùng thuốc hổ lang

Má»i ngưá»i thấy Bảo Cầm lấy đỠở những nÆ¡i cổ tích trong các tỉnh mà mình đã Ä‘i qua, làm thành mưá»i bài tuyệt cú hoài cổ, trong thÆ¡ ám chỉ mưá»i vật, nên Ä‘á»u nói “Thế thì rất là má»›i lạ!â€
Rồi tranh nhau xem:
1. Xích Bích hoài cổ:
Xích Bích sông kia nước chẳng trôi,
Truyá»n trÆ¡ tên há» chở Ä‘i thôi.
Ầm ầm gió thảm theo làn khói,
Biết mấy hồn thiêng quẩn đấy rồi.
2. Giao Chỉ hoài cổ:
Cột đồng đứng vững với thành vàng,
Tiếng rộn ngoài xa khắp bốn phương.
Mã Viện từ đây công rất lớn.
Cần chi nhỠđến sáo Trương Lương?
3. Chung Sơn hoài cổ:
Lợi danh ai nỡ buộc vào thân?
Bỗng chốc lôi nhau xuống cõi trần.
Dùng dẳng suốt Ä‘á»i không dứt được,
Cho ngưá»i chế giá»…u lại băn khoăn.
4. Hoài Âm hoài cổ:
Tráng sĩ nên ngừa chó cắn càn,
Vua TỠlà lúc sắp vào quan.
Bảo cho Ä‘á»i tục đừng khinh vá»™i,
Một bữa cơm khi chết vẫn ơn.
5. Quảng Lăng hoài cổ:
Ve kêu quạ đậu chóng làm sao,
GiỠcảnh đê Tùy cảnh thế nào?
Vì nỗi xa hoa xưa chiếm hệt,
Cho Ä‘á»i mai mỉa miệng nhao nhao.
6. Äào Diệp độ hoài cổ:
Hoa tàn cỠhéo đợi trên ao,
Rá»i rã cành đào vá»›i lá đào.
Ngưá»i cÅ© Lục triá»u giá» vắng cả,
Ảnh đỠchỉ thấy vách treo cao.
7. Thanh Trửng hoài cổ:
Sông hắc mênh mông khéo nghẹn dòng,
Khúc đầu gạn hệt nỗi đau lòng;
Ngán cho chế độ vua nhà Hán,
Cậy gạo muôn năm đáng thẹn thùng.
8. Mã Ngôi hoài cổ:
Phấn son lặng lẽ đẫm mồ hôi,
Thoắt giã thân kia xuống bể khơi.
Vì dấu phong lưu còn sót lại.
Ão quần khe ấy vẫn thÆ¡m hoài.
9. Bồ Äông tá»± hoài cổ:
Tiểu hồng hèn hạ phận tôi đòi,
Lẻn lút đưa đi ghép lứa đôi;
Thôi mẫu dù tra ra việc ấy,
Ả kia đã bị rủ đi rồi.
10. Mai Hoa quán hoài cổ:
Nếu không bên liễu cũng bên mai,
Ai vẽ thuyá»n quyên vẽ cÅ©ng tài.
Sum há»p Xuân Hương đừng nghÄ© vá»™i,
Gió tây lại vắng má»™t năm trá»i.
Má»i ngưá»i xem xong Ä‘á»u khen haỵ Bảo Thoa nói:
- Sá»± tích tám bài Ä‘á»u có chép ở trong sá»­, còn hai bài cuối không có sách nào chép, chúng tôi không hiểu rõ, chi bằng làm lại hai bài khác thì hÆ¡n.
Äại Ngá»c vá»™i ngăn lại:
- Chị Bảo thật là “gắn phím gẩy đànâ€, câu nệ vẽ vá»i quá. Dù trong sá»­ sách không chép, các truyện ngoài cÅ©ng không nói đến, nên không biết đầu Ä‘uôi ra sao, nhưng chúng ta chẳng đã xem thấy ở hai vở hát là gì? Äến đứa trẻ lên ba cÅ©ng còn biết nữa là.
Thám Xuân nói:
- Chị nói phải đấy.
Lý Hoàn lại nói:
- Vả chăng sách không chép thật, nhưng chính cô ấy đã Ä‘i đến các nÆ¡i đó. Xưa nay thưá»ng hay đồn nhảm nghe nhảm, những kẻ muốn bá»›i việc thưá»ng cố ý bày ra chuyện cổ tích để lừa dối ngưá»i Ä‘á»i. Ví như năm trước tôi vào kinh, thấy ba, bốn chá»— là má»™ Quan Công. Sá»± nghiệp Quan Công trong sá»­ Ä‘á»u chép rõ, nhưng sao lại có nhiá»u má»™ thế? Chắc là ngưá»i Ä‘á»i sau kính mến nhân phẩm Quan Công khi còn sống, rồi từ chá»— kính mến ấy há» bày đặt ra đấy thôi. Khi xem đến bá»™ Quảng dư ký, không chỉ riêng Quan Công, cả những ngưá»i có danh tiếng xưa nay cÅ©ng có nhiá»u má»™. Trong nhiá»u cổ tích không tra cứu vào đâu được. Hai bài thÆ¡ này tuy không có căn cứ thá»±c, nhưng nghe ngưá»i kể chuyện, hát tuồng, hay xem thẻ, cÅ©ng Ä‘á»u nói đến. Những câu tục ngữ trước cá»­a miệng, bất kỳ trẻ, già, trai, gái ai ai mà chả biết, chả nói được? Vả chăng, nó có phải sách nhảm như những vở kịch Mẫu đơn đình, Tây sương ký đâu mà sợ? Vì vậy cứ nên để lại hai bài thÆ¡ ấy cÅ©ng không sao.
Bảo Thoa nghe nói má»›i thôi. Má»i ngưá»i Ä‘oán má»™t lúc, Ä‘á»u không đúng cả.
Mùa đông ngày ngắn, đã đến bữa cÆ¡m chiá»u, má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i ăn cả. Có ngưá»i trình Vương phu nhân:
- Anh Tập Nhân là Hoa Tự Phương đứng ở ngoài trình mẹ hắn ốm nặng, nhớ con gái lắm. Vì vậy hắn đến xin cho em gái vỠthăm nhà.
Vương phu nhân nói:
- Äó là tình mẹ con, lẽ nào ta lại không cho nó vá»!
Rồi sai ngưá»i đến bảo Phượng Thư thu xếp cho Tập Nhân. Phượng Thư vâng lá»i, vá» nhà sai vợ Chu Thụy đến dặn:
- Chị cùng má»™t ngưá»i đàn bà và hai đứa a hoàn nhá» Ä‘i theo Tập Nhân vá». Chị cắt bốn ngưá»i có tuổi Ä‘i theo xe. Các chị ngồi xe lá»›n, còn bá»n a hoàn ngồi xe nhá».
Vợ Chu Thụy sắp đi, Phượng Thư lại bảo:
- Tập Nhân xưa nay vẫn quen lối giản dị, chị nói rằng tôi bảo chị ấy phải mặc bá»™ quần áo lịch sá»±, mang theo má»™t bá»c quần áo to và đẹp, lồng ấp cÅ©ng phải Ä‘em cái đẹp. Khi sắp Ä‘i, chị bảo chị ta phải đến đây cho tôi xem.
Vợ Chu Thụy vâng lá»i Ä‘i.
Má»™t lúc ăn mặc xong, Tập Nhân đến, hai a hoàn cùng vợ Chu Thụy mang lồng ấp và bá»c quần áo theo sau. Phượng Thư thấy trên đầu Tập Nhân cài mấy cành thoa vàng giắt hạt châu, rất là lá»™ng lẫy; mặc cái áo da chuá»™t bạch thêu hoa đào, quần bông màu thông lục thêu kim tuyến, ngoài khoác áo da chuá»™t Ä‘en trong lót Ä‘oạn xanh. Phượng Thư cưá»i nói:
- Ba bá»™ quần áo này Ä‘á»u là cá»§a u cho chị, còn đẹp lắm; nhưng áo khoác thì xoàng quá, bây giá» lạnh chị nên mặc thêm má»™t cái áo lông nữa.
Tập Nhân cưá»i nói:
- Bà Hai vừa cho tôi cái áo da chuá»™t Ä‘en, lại còn má»™t cái áo da chuá»™t bạch nữa, ngưá»i bảo cuối năm sẽ thêm cái áo lông.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Tôi cÅ©ng có má»™t cái áo lông, nhưng vì lông đã thò ra ngoài, không được đẹp, tôi đương định thay, nay tôi hãy để cho chị mặc. Äến cuối năm bà cho chị cái khác, tôi sẽ đổi. Như thế cÅ©ng coi như chị đã giả tôi rồi.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Mợ thì cứ quen nói thế. Ngày thưá»ng mợ hay rá»™ng rãi, không biết đã phải bù đắp ngấm ngầm cho bà bao nhiêu rồi. Những khoản bù không đâu ấy còn tính toán vá»›i bà sao được. Bây giá» mợ lại Ä‘em những chuyện bá»§n xỉn nói ra để làm trò cưá»i.
Phượng Thư nói:
- Khi nào bà nghÄ© đến chuyện ấy. Thật ra nó cÅ©ng chả phải là việc chính. Nhưng nếu tôi không trông nom vào đấy, thì còn ra thể diện nhà đại gia sao được. Thà mình tôi chịu thiệt, để má»i ngưá»i ăn mặc tá»­ tế, miá»…n sao tôi cÅ©ng được tiếng tốt, chứ các chị ăn mặc xấu xí như con ma ấy, thì ngưá»i ta cưá»i tôi trước, bảo tôi cai quản trong nhà lại để các chị như ăn mày cả má»™t lÅ©.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u than thở:
- Có ai sáng suốt được như mợ! Trên được lòng bà, dưới biết thương yêu ngưá»i hầu.
Phượng Thư sai Bình Nhi mang cái áo màu thạch thanh thêu tám chùm hoa mặc ngày hôm trước ra, đưa cho Tập Nhân. Lại trông thấy cái bá»c áo nhá» màu xam xám lót lụa Ä‘á», trong bá»c chỉ có hai cái áo da bá»c lông đã mặc dở chừng và cái áo khoác bằng dạ Phượng Thư lại sai Bình Nhi đưa ra má»™t cái bá»c lụa màu trắng bá»c thêm cái áo Ä‘i tuyết. Bình Nhi lấy ra má»™t cái áo da vượn cÅ© màu Ä‘á», má»™t cái nữa dệt bằng lông chim màu đỠhÆ¡i rung rúc. Tập Nhân nói:
- Một cái còn không mang nổi nữa là.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Chị lấy cái áo da vượn này. Nhân tiện tôi lấy cái áo kia ra bảo ngưá»i đưa cho cô Hình Tụ Yên. Hôm qua tuyết xuống nhiá»u, ngưá»i ta ai cÅ©ng mặc áo da vượn, hoặc áo lông, hàng mưá»i bá»™ quần áo, màu đỠrá»i xuống tuyết trắng, trông rất lịch sá»±! Chỉ có cô ta là mặc mấy cái quần áo cÅ©, xo vai rụt cổ, trông thá»±c đáng thương! Giá» tôi mang cái áo này cho cô ấy.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cá»§a tôi mà chị tá»± tiện mang cho ngưá»i tạ Má»™t mình tôi phung phí chưa đủ, lại còn thêm chị nhắc Ä‘i nữa, càng tốt.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Äó cÅ©ng là vì ngày thưá»ng mợ có bụng hiếu kính bà, thương yêu kẻ dưới; nếu mợ là ngưá»i bá»§n xỉn, cái gì cÅ©ng cóp nhặt cho mình, không nghÄ© đến kẻ dưới, thì cô ấy đâu dám như thế?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cho nên có nó là biết lòng tôi ít nhiá»u thôi.
Nói xong, lại dặn Tập Nhân:
- Bà nhà chị khá»e thì thôi, nếu có mệnh hệ nào, chị cứ ở lại cho ngưá»i vá» bảo tôi, tôi sẽ sai ngưá»i mang chăn màn đến chá» Chị đừng nên dùng chăn màn và gương lược cá»§a ai.
Lại dặn vợ Chu Thụy:
- Chắc các chị đã biết khuôn phép nhà này rồi, tôi không phải dặn nhiá»u nữa.
Vợ Chu Thụy nói:
- Biết rồi ạ. Chúng tôi đến đấy, sẽ bảo ngưá»i nhà há» phải tránh. Nếu cần ở lại, sẽ ở riêng má»™t, hai gian buồng trong.
Nói xong, cùng Tập Nhân đi ra, lại dặn dò đám hầu nhỠsắp sẵn đèn lồng, rồi lên xe đến nhà Hoa Tự Phương.
Phượng Thư lại gá»i hai bà già ở viện Di Hồng đến bảo:
- Tập Nhân chưa vá» ngay được đâu. Ngày thưá»ng các ngưá»i biết a hoàn lá»›n nào thạo việc thì sai đến trá»±c đêm nhà chú Bảo. Các ngưá»i phải trông nom cẩn thận, không được để chú ấy làm càn.
Hai bà già vâng lá»i Ä‘i ra, má»™t lúc vá» trình:
- Äã cắt Tình Văn và Xạ Nguyệt ở trong nhà rồi, bốn ngưá»i chúng tôi sẽ thay phiên nhau trá»±c đêm.
Phượng Thư gật đầu, lại bảo:
- Tối đến bảo chú ấy phải đi ngủ sớm, sáng ra phải dậy sớm.
Bá»n bà già vâng lá»i rồi vá» trong vưá»n.
Một lúc, vợ Chu Thụy vỠbáo tin cho Phượng Thư biết:
- Mẹ Tập Nhân đã chết rồi, Tập Nhân không thể vỠđược.
Phượng Thư đến trình Vương phu nhân, rồi sai ngưá»i đến vưá»n Äại Quan lấy chăn nệm và há»™p trang Ä‘iểm cá»§a Tập Nhân. Bảo Ngá»c trông cho Tình Văn, Xạ Nguyệt sá»­a soạn đâu vào đấy. Sau khi đưa ngưá»i mang Ä‘i rồi, Tình Văn, Xạ Nguyệt cởi đồ trang sức và Ä‘i thay quần áo. Sau đó Tình Văn cứ ngồi sưởi ở cạnh lò. Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Hôm nay chị đừng giở lối tiểu thư ra nữa, hãy mó tay vào việc một tí.
- Bao giá» các chị Ä‘i hết, tôi sẽ làm cÅ©ng chưa muá»™n. Có các chị Ở đây ngày nào, tôi hãy chÆ¡i cho thá»a ngày ấy Ä‘i.
- Chị Æ i, tôi Ä‘i trải giưá»ng đây, chị cao hÆ¡n tôi hãy bấm cái bấm ở trên đầu giá gương, để buông cái phá»§ gương xuống.
Nói xong, liá»n Ä‘i trải giưá»ng cho Bảo Ngá»c. Tình Văn “hừ†má»™t tiếng, cưá»i nói:
- Ngưá»i ta vừa má»›i ngồi ấm được má»™t tí, chị lại đến quấy rầy!
Bấy giá» Bảo Ngá»c Ä‘ang ngồi buồn, nghÄ© mẹ Tập Nhân không biết sống chết ra sao. Thấy Tình Văn nói thế, liá»n đứng ngay dậy, bấm cái nút cho vải phá»§ gương buông xuống, rồi Ä‘i đến cưá»i nói:
- Tôi đã làm xong cả rồi, các chị cứ ngồi đấy cho ấm.
Tình Văn cưá»i nói:
- Ngồi ấm mãi thế nào được. Tôi vừa nghĩ ra, còn chưa mang lồng ấp vào đây.
Xạ Nguyệt nói:
- Khen cho chị lại nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Ngày thưá»ng cậu ấy có dùng lồng ấp đâu, vì đã có lò sưởi, không lạnh như ở trong nhà trong, nên hôm nay không cần.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äêm nay hai chị ngá»§ ở đằng này cả, bên ngoài chá»— tôi nằm không có ngưá»i, tôi sợ lắm không ngá»§ được.
Tình Văn nói:
- Tôi ngủ ở đây, cậu bảo chị Xạ Nguyệt ra bên ngoài mà ngủ.
Khi nói chuyện thì đã hết canh hai, Xạ Nguyệt đã buông rèm màn xuống, cất đèn, thắp hương, sắp sá»­a cho Bảo Ngá»c Ä‘i nằm, rồi hai ngưá»i má»›i Ä‘i ngá»§. Tình Văn ngá»§ ngay cạnh lò sưởi, Xạ Nguyệt ra ngá»§ ở ngoài noãn các.
Äến canh ba, Bảo Ngá»c nằm mê, gá»i Tập Nhân hai tiếng liá»n, không ai trả lá»i. Tỉnh dậy, biết là Tập Nhân không ở nhà.
Bảo Ngá»c bật cưá»i.
Tình Văn cÅ©ng tỉnh dậy gá»i Xạ Nguyệt:
- Ngay cả tôi cũng đã tỉnh dậy. Thế mà nó nằm ngay ở bên cạnh đó lại không biết một tý gì, thật là cái thây chết!
Xạ Nguyệt giở mình ngáp dài, cưá»i nói:
- Cậu gá»i Tập Nhân, việc gì đến tôi.
Liá»n há»i:
- Cậu cần gì?
- Tôi muốn uống nước.
Xạ Nguyệt dậy, chỉ mặc má»™t cái áo bông lụa hồng. Bảo Ngá»c nói:
- Khoác áo da của tôi mà đi, cẩn thận kẻo lạnh đấy.
Xạ Nguyệt nghe nói, quay lại khoác cái áo bằng da con rái cá lót bông cá»§a Bảo Ngá»c, Ä‘i xuống rá»­a tay, rót má»™t chén nước nóng, lấy ống nhổ cho Bảo Ngá»c súc miệng, sau má»›i lấy chén ở tá»§ chè xuống, tráng qua nước sôi, rót ná»­a chén trà đưa cho Bảo Ngá»c uống. Xạ Nguyệt cÅ©ng súc miệng, uống ná»­a chén nước. Tình Văn cưá»i nói:
- Em ơi, cho chị một chén!
- Càng ngày chị càng lên mặt!
- Em ơi, tối mai em đừng làm gì, để chị hầu em cả đêm, có được không?
Xạ Nguyệt đành phải lấy nước súc miệng và rót ná»­a chén nước trà cho Tình Văn uống. Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Cậu và chị Tình Văn đừng ngá»§ vá»™i, hãy nói chuyện Ä‘i, tôi Ä‘i ra ngoài má»™t lúc rồi vá».
Tình Văn cưá»i nói:
- Ngoài ấy có ma đang đợi em đấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Ngoài ấy trăng sáng lắm. Chúng tôi nói chuyện, chị cứ việc đi.
Vừa nói vừa ho mấy tiếng.
Xạ Nguyệt mở cá»­a Ä‘i ra đằng sau, vén màn nhung lên xem, thấy trăng sáng thá»±c. Xạ Nguyệt Ä‘i ra, Tình Văn định chạy theo dá»a đùa chÆ¡i. Tình Văn cậy mình xưa nay khá»e hÆ¡n má»i ngưá»i, không sợ rét, chỉ mặc má»™t cái áo lót, không mặc áo ngoài, rón rén bước khá»i lò sưởi. Bảo Ngá»c ngăn lại:
- Thôi Ä‘i, trá»i rét đấy, không phải chuyện đùa đâu!
Tình Văn xua tay Ä‘i theo ra cá»­a, thấy trăng sáng lung linh. Bá»—ng có má»™t cÆ¡n gió nhẹ, lạnh buốt đến xương, rởn cả gai ốc trong bụng nghÄ©: “Chẳng trách ngưá»i ta nói mình đương nóng không nên ra gió. CÆ¡n gió này ghê thật!â€ ÄÆ°Æ¡ng định dá»a Xạ Nguyệt, thấy Bảo Ngá»c ở trong gá»i to:
- Chị Tình Văn ra đấy!
Tình Văn vá»™i quay vá» cưá»i nói:
- Nào đã dá»a chết nó đâu? Cậu lại có vẻ lo lắng thắc thá»m như đàn bà ấy.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Không phải tôi sợ bị dá»a chết chị ta đâu, má»™t là chị bị lạnh không nên, hai là chị ta bất thình lình kêu lên, làm ngưá»i khác giật mình tỉnh dậy, há» có biết là mình đùa đâu, lại cho là Tập Nhân má»›i Ä‘i vắng má»™t đêm đã thấy ma thấy mãnh rồi. Chị Ä‘i lại kéo cái chăn lên cho tôi má»™t tý.
Tình Văn chạy lại kéo chăn, rồi á»§ ngay tay vào đó. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tay chị lạnh quá! Tôi đã bảo chị khéo bị rét mà!
Lại thấy hai má Tình Văn đỠửng lên, đặt tay vào, thấy lạnh giá. Bảo Ngá»c nói:
- Mau mau vào chăn đây mà ủ đi.
Nói chưa dứt lá»i, thấy tiếng cá»­a kêu cạch má»™t cái, Xạ Nguyệt há»›t hải chạy vào cưá»i nói:
- Tôi sợ đến rùng mình! Trông thấy cái gì như ngưá»i chồm chá»—m trong bóng tối ở đằng sau núi ấy. Tôi định kêu, té ra con gà rừng tá» Trông thấy ngưá»i nó má»›i bay ra chá»— sáng. Nếu kêu bừa lên, lại làm ầm Ä© cả nhà.
Vừa nói vừa Ä‘i rá»­a tay, lại cưá»i nói:
- Cậu bảo Tình Văn ra đấy, sao tôi không trông thấy nó. Chắc nó lại định ra dá»a tôi chứ gì?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chả phải chị ấy đương á»§ ở trong chăn đấy à? Nếu tôi không gá»i mau, thế nào chị cÅ©ng bị giật mình.
Tình Văn cưá»i nói:
- Tôi không cần phải dá»a, con ranh ấy đã sợ run lên rồi.
Vừa nói vừa chui vào trong chăn, Xạ Nguyệt nói:
- Chị cứ ăn mặc cụt lủn đi ra ngoài phải không?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ăn mặc như thế mà cũng đi ra ngoài đấy!
Xạ Nguyệt nói:
- Chị thì chết cÅ©ng chả cần phải chá»n ngày. Hãy ra đây đứng má»™t lúc xem lại không rét xé da ra à?
Nói xong mở nắp lò sưởi ra, cầm cái gạt than vùi than hồng xuống, bỠthêm hai viên nữa, đậy nắp lại, rồi đến sau bình phong khêu đèn lên, xong mới đi ngủ.
Tình Văn lúc nãy bị lạnh, bây giỠấm lên, hắt hÆ¡i mấy tiếng. Bảo Ngá»c thở dài:
- Thế nào? Lại bị cảm rồi đấy.
Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Sá»›m dậy chị ta đã kêu khó chịu, cả ngày không muốn ăn cÆ¡m, bây giá» lại không biết giữ mình, còn định chòng ghẹo ngưá»i tạ Ngày mai mà ốm thá»±c là thân làm tá»™i thân!
Bảo Ngá»c há»i:
- Äầu có nóng không?
Tình Văn ho hai tiếng, nói:
- Không can gì, đâu đã yếu ớt đến thế.
Bỗng đồng hồ nhà ngoài keng keng hai tiếng, bà già canh đêm ho, rồi nói:
- Các cô Ä‘i ngá»§, mai hãy cưá»i đùa.
Bảo Ngá»c khẽ cưá»i, nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện nữa, kẻo hỠlại nói cho đấy.
Hôm sau trở dậy, quả nhiên Tình Văn thấy mÅ©i tắc, tiếng nặng, chân tay rá»i rạc. Bảo Ngá»c nói:
- Äừng ai nói ầm lên đấy! Lỡ bà biết, lại bắt vá» nhà nghỉ. Ở nhà vẫn tốt, nhưng sợ lạnh, không bằng ở đây. Chị cứ vào nằm trong nhà, tôi sẽ cho ngưá»i Ä‘i má»i thầy thuốc lẻn vào cá»­a sau xem bệnh cho.
Tình Văn nói:
- Dù thế mặc lòng, cậu cÅ©ng nên nói cho mợ Cả biết. Nếu không chốc nữa thầy thuốc đến, mợ ấy há»i sẽ nói thế nào?
Bảo Ngá»c nghe nói có lý, liá»n gá»i má»™t bà già bảo:
- Bà Ä‘i trình vá»›i mợ Cả là chị Tình Văn chỉ bị cảm lạnh qua loa, không nặng đâu. Chị Tập Nhân Ä‘i vắng, nếu chị ấy vá» nhà nghỉ, ở đây không còn ai trông nom. Tôi sẽ cho má»i má»™t thầy thuốc Ä‘i luồn cá»­a sau vào xem bệnh cho chị ấy, đừng nên để bà Hai biết.
Bà già đi một lúc vỠnói:
- Mợ Cả dặn là cho uống hai thang thuốc, khá»i thì chá»›, nếu không, nên cho chị ấy vá» nhà nghỉ. Thá»i tiết bây giá» không tốt, lây sang ngưá»i khác không sao, chứ lây sang các cô thì rầy rà lắm.
Tình Văn nằm ở trong noãn các đương ho, nghe thấy thế, tức kêu rầm lên:
- Tôi có bị bệnh dịch đâu mà sợ lây đến ngưá»i khác? Tôi thá»­ Ä‘i ra khá»i chá»— này, xem các ngưá»i suốt Ä‘á»i có nhức đầu chóng mặt hay không?
Rồi định trở dậy, Bảo Ngá»c vá»™i ngăn lại cưá»i nói:
- Äừng nóng thế, đó là mợ ấy sợ bà biết sẽ bị mắng, nên dặn qua đấy thôi. Chị xưa nay tính hay gắt, chắc bị bốc há»a lên rồi.
Ngay lúc ấy có ngưá»i vào trình “Thầy thuốc đã đếnâ€. Bảo Ngá»c đứng dậy nép vào đằng sau tá»§ sách. Mấy bà già ở cá»­a sau, đưa thầy thuốc vào. A hoàn ở trong nhà Ä‘á»u lẩn Ä‘i hết, mấy bà già buông màn thêu màu hồng ở noãn các xuống. Tình Văn nằm ở trong màn thò tay ra. Thầy thuốc trông thấy tay có để hai móng dài độ hai, ba tấc, nhuá»™m màu hoa kim phượng, liá»n quay đầu Ä‘i. Bà già vá»™i mang má»™t mảnh lụa che lên taỵ Thầy thuốc bắt mạch má»™t lúc rồi ra nhà ngoài bảo bá»n bà già:
- Bệnh cá»§a tiểu thư là ngoại cảm ná»™i trệ. Mấy hôm nay thá»i tiết không tốt, chắc là bị cảm hàn xoàng thôi. May tiểu thư ngày thưá»ng ăn uống Ä‘iá»u dá»™, bệnh không đến ná»—i nặng lắm, chẳng qua vì khí huyết yếu sẵn, nên cho uống vài thang sÆ¡ tán là khá»i.
Bấy giá» Lý Hoàn đã sai ngưá»i bảo a hoàn ở cổng sau và các nÆ¡i tránh Ä‘i, nên thầy thuốc thấy trong vưá»n không có má»™t ngưá»i con gái nào. Má»™t chốc ra cá»­a vưá»n, vào ngồi ở buồng canh cá»§a bá»n hầu nhỠđể kê đơn. Bà già nói:
- Thầy đừng Ä‘i vá»™i, cậu Hai tôi tính hay lôi thôi, sợ còn muốn há»i gì chăng.
Thầy thuốc vá»™i há»i:
- Vừa rồi không phải là cô, mà là cậu à? Nhà ấy là buồng thêu, buông màn xuống để xem mạch, sao lại bảo là cậu.
Bà già cưá»i nói:
- Thầy Æ¡i! Thảo nào đứa bé vừa nói: Hôm nay má»i má»™t thầy thuốc má»›i đến xem mạch, nên ngưá»i không biết trong nhà chúng tôi! Nhà ấy là nhà cá»§a cậu tôi, còn ngưá»i bị bệnh là a hoàn trong nhà, lại là “đại thư†kia đấy, có phải là buồng thêu cá»§a tiểu thư nào đâu? Nếu tiểu thư ốm, thày đâu lại được vào dá»… dàng như thế?
Nói xong cầm đơn thuốc đi.
Bảo Ngá»c xem đơn, thấy có kê các vị tá»­ tô, cát cánh, phòng phong, kinh giá»›i; sau lại kê chỉ thá»±c, ma hoàng. Bảo Ngá»c liá»n nói:
- Chết thật! Hắn chữa bệnh cho con gái như là chữa cho con trai vậy, dùng thế nào được? Chị ấy có uất trệ chăng nữa, cÅ©ng không được dùng chỉ thá»±c, ma hoàng. Ai má»i hắn thế? Tống cổ ngay nó Ä‘i! Má»i má»™t thầy thuốc quen đến đây.
Bà già nói:
- Tôi không biết thuốc thày này có hay gì không. Bây giá» sai đứa hầu nhá» Ä‘i má»i thầy thuốc há» Vương đến cÅ©ng được. Nhưng còn thày này, thế nào cÅ©ng phải trả tiá»n xe cho há», vì khi má»i không nói cho phòng tổng quản biết.
- Giả cho nó bao nhiêu?
- Giả ít không tiện, xoàng ra cũng phải một lạng mới đúng lẽ của nhà ta.
- Trả thầy thuốc hỠVương bao nhiêu?
- Thầy thuốc há» Vương và thầy thuốc há» Trượng, má»—i khi đến xem bệnh, không phải trả tiá»n vặt, chẳng qua má»™t năm bốn mùa, đưa lá»… má»™t lần thôi, đó là lệ nhất định hàng năm, còn thày này má»›i đến, nên trả cho há» má»™t lạng.
Bảo Ngá»c liá»n sai Xạ Nguyệt Ä‘i lấy tiá»n. Xạ Nguyệt nói
- Không biết chị Hoa cất ở đâu.
- Tôi vẫn thấy chị ấy lấy tiá»n ở cái hòm khảm xà cừ nhá», tôi và chị Ä‘i tìm xem.
Hai ngưá»i vào buồng để đồ đạc cá»§a Tập Nhân, mở hòm khảm ra, thấy ngăn trên để bút má»±c, quạt, bánh hương túi và khăn mặt; ngăn dưới để mấy chuá»—i tiá»n. Mở ngăn kéo ra, thấy trong há»™p nhá» có mấy cục bạc và má»™t cái cân tiểu lỵ Xạ Nguyệt lấy má»™t cục bạc và cái cân, há»i Bảo Ngá»c:
- Cái hoa một lạng ở chỗ nào?
- Chị há»i tôi hay thật, cứ làm như là ngưá»i má»›i đến ấy.
Xạ Nguyệt cÅ©ng cưá»i, rồi định Ä‘i há»i ngưá»i khác. Bảo Ngá»c nói:
- Chá»n cục nào to nhất trả cho hắn. Äây không phải là buôn bán, tính toán làm gì!
Xạ Nguyệt nghe nói, bá» cân xuống, chá»n má»™t cục, nhấc Ä‘i nhấc lại, cưá»i nói:
- Có nhẽ cục này má»™t lạng đây. Thà cho hÆ¡n má»™t tí, kẻo thầy kiết ấy không cưá»i chúng ta không biết cân, lại cho là chúng ta bá»§n xỉn.
Bà già đứng ở cá»­a cưá»i nói:
- Äó là má»™t thá»i năm lạng, đã cắt Ä‘i má»™t ná»­a rồi, cục này ít nhất cÅ©ng phải hai lạng đấy! Giá» không có dao chặt, cô hãy cất nó Ä‘i, chá»n má»™t cục nào nhá» hÆ¡n.
Xạ Nguyệt đã khóa hòm, Ä‘i ra cưá»i nói:
- Ai còn tìm được nữa, nhiá»u ít bà cÅ©ng cứ mang Ä‘i cho xong!
Bảo Ngá»c nói:
- Bảo Dính Yên Ä‘i má»i thầy thuốc khác đến.
Bà già cầm lấy cục bạc Ä‘i ra. Má»™t lúc Dính Yên má»i thầy thuốc há» Vương đến, ông ta trước xem mạch, sau gá»i bệnh, khác hẳn thầy thuốc lúc nãy.
Trong đơn quả nhiên không có những vị chỉ thá»±c, ma hoàng, lại kê những vị đương quy, trần bì, bạch thước, đồng cân đồng lạng cÅ©ng bá»›t hÆ¡n đơn trước. Bảo Ngá»c vui mừng nói:
- Äây má»›i là thuốc cho con gái uống. Tuy có sÆ¡ tán, nhưng không mạnh quá. Năm ngoái tôi cÅ©ng bị cảm hàn, ăn uống không tiêu, ông ta xem mạch xong, bảo tôi không nên dùng những vị thuốc hùm thuốc beo như ma hoàng, thạch cao, chỉ thá»±c. Tôi và các chị cÅ©ng như hoa hải đưá»ng trắng má»›i nở mà mùa thu vừa rồi cháu Vân Ä‘em đến biếu ấy. Tôi còn không dùng, thì các chị dùng thế nào được? CÅ©ng như những cây dương lá»›n, ngưá»i ta trồng ở trên mả, cành lá xanh tốt thá»±c, nhưng ruá»™t thì rá»—ng.
Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Mồ mả ngoài đồng không lẽ chỉ có cây dương, mà không có cây tùng cây bách à? Ngưá»i ta ghét nhất là cây dương, cây to như thế lại chỉ có má»™t tí lá. Không có má»™t tí gió nào, nó cÅ©ng cứ rào rào luôn. Thế mà cậu cứ so sánh vá»›i cây dương, thá»±c là hèn quá!
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi không dám ví vá»›i tùng bách. Ngay Khổng Tá»­ cÅ©ng còn nói “năm rét má»›i biết tùng bách héo sauâ€(#1). Tùng bách là hai thứ cây cao nhã, ngưá»i không biết xấu hổ má»›i Ä‘em nó ra ví bậy thôi.
Nói xong, thấy bà già mang thuốc vá», Bảo Ngá»c sai lấy cái ấm bạc đến, sắc ngay ở lò sưởi. Tình Văn nói:
- Cứ đưa cho phòng trà hỠsắc! Chứ sắc ở đây mùi thuốc xông lên, chịu thế nào được.
Bảo Ngá»c nói:
- Mùi thuốc còn thơm hơn các mùi hoa đấy! Ngay thần tiên còn hái thuốc, sắc thuốc, bậc cao nhân dật sĩ cũng hái thuốc trị bệnh nữa là. Thuốc là một thứ rất quí! Tôi nghĩ trong nhà này mùi thơm gì cũng có, chỉ còn thiếu mùi thuốc thôi, bây giỠcó đủ cả.
Bảo Ngá»c lại bảo Xạ Nguyệt sắp sá»­a các thứ, sai bà già đưa cho Tập Nhân, khuyên bảo chị ta ít khóc chứ. Má»i việc xong xuôi, Bảo Ngá»c má»›i sang bên Giả mẫu và Vương phu nhân há»i thăm rồi ăn cÆ¡m.
Phượng Thư bàn với Giả mẫu và Vương phu nhân:
- Ngày vừa ngắn, vừa lạnh, từ nay trở Ä‘i, chị Cả cứ cho các cô ăn cÆ¡m ở trong vưá»n. Khi nào trá»i ấm sẽ sang đây cÅ©ng được.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Chị bàn thế phải đấy. Khi có gió tuyết cÅ©ng tiện. Bụng vừa đói vừa lạnh, lại ăn thức ăn vào, không tốt lắm đâu. Chi bằng lấy năm gian nhà ở phía sau cá»­a vưá»n và hai ngưá»i trong bá»n đàn bà canh đêm ở bên ấy ra thổi nấu cho chị em hỠăn. Các thứ rau tươi đã chia phần rồi, do phòng tổng quản chi ra, hoặc lấy tiá»n, hoặc lấy món ăn. Còn các thứ dã vị như gà rừng, hươu, nai... cứ chia phần cho há» là được.
Giả mẫu nói:
- Ta cũng muốn thế, nhưng sợ thêm bếp lại thêm việc.
Phượng Thư nói:
- CÅ©ng chẳng thêm việc gì đâu, bên này thêm thì bên kia bá»›t Ä‘i. Nếu sợ bận việc để các cô ấy bị lạnh, ngưá»i khác còn khá, chứ em Lâm thì chịu làm sao được? Ngay cả chú Bảo cÅ©ng không thể chịu nổi. Vả chăng, tất cả các cô chẳng ai được mạnh.
Giả mẫu nói:
- Phải đấy. Lần trước ta cÅ©ng định nói, nhưng vì thấy các ngưá»i bận nhiá»u việc. Nay lại thêm việc này ra, tuy các ngưá»i không dám oán trách gì, nhưng sẽ cho ta chỉ biết thương lÅ© cháu nhá», không nghÄ© đến các ngưá»i phải bận rá»™n việc nhà. Chị đã nói thế thì làm ngay Ä‘i.
Lúc ấy Tiết phu nhân và thím Lý Ä‘á»u ngồi ở đấy, Hình phu nhân và Vưu Thị cÅ©ng đến há»i thăm chưa vá». Giả mẫu bảo Vương phu nhân:
- Câu này ta để bụng từ lâu, nay má»›i nói ra: má»™t là, ta sợ con Phượng lên mặt, hai là sợ má»i ngưá»i không phục. Bây giá» các ngưá»i Ä‘á»u ở đây, cÅ©ng đã từng qua cảnh làm dâu làm con cả, liệu có ai nghÄ© được chu đáo như nó không?
Tiết phu nhân, thím Lý và Vưu Thị Ä‘á»u cưá»i nói:
- Thá»±c là hiếm có! Ngưá»i khác chỉ nói khéo bá» ngoài thôi, chứ thím ấy má»›i thá»±c biết thương đến các cô các chú, biết hiếu thuận vá»›i cụ.
Giả mẫu gật đầu nói:
- Tôi tuy thương nó, nhưng lại sợ nó sắc sảo quá cũng không tốt đâu.
Phượng Thư vá»™i cưá»i nói:
- Bà nói nhầm rồi. Ngưá»i ta thưá»ng nói: thông minh sắc sảo quá sợ không sống lâu. Nói thế rồi tin là thế. Nhưng chỉ có bà là không nên nói thế và cÅ©ng không nên tin thế. Bà thông minh sắc sảo gấp mưá»i cháu, sao lại được phúc thá» song toàn như thế? Có lẽ ngày sau cháu lại còn được hÆ¡n bà nữa kia. Cháu sẽ sống má»™t nghìn tuổi, chá» khi bà vá» chầu trá»i rồi cháu má»›i chết.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u chết, chỉ trÆ¡ lại bà cháu ta là hai con yêu già, còn có gì là thú nữa!

Chú thích:

(1-). Chữ trong sách Luận ngữ.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #52  
Old 26-06-2008, 09:14 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 52
Bình Nhi cố tình giấu việc mất vòng ngá»c
Tình Văn đương ốm, vùng dậy vá áo cừu

Má»i ngưá»i ra vá», riêng có chị em Bảo Thoa ở lại ăn cÆ¡m vá»›i Giả mẫu. Bảo Ngá»c chợt nhá»› đến Tình Văn, liá»n vá» vưá»n trước. Vừa đến nhà, thấy mùi thuốc thÆ¡m sá»±c, không có má»™t ngưá»i nào, chỉ trÆ¡ Tình Văn nằm ở trên giưá»ng, mặt đỠbừng, ngưá»i nóng giật. Bảo Ngá»c đến lò sưởi hÆ¡ tay rồi thò vào chăn sá» trên ngưá»i Tình Văn thấy nóng như lá»­a, liá»n nói:
- Ngưá»i khác bá» Ä‘i cÅ©ng được, chứ Xạ Nguyệt, Thu Văn sao lại vô tình bá» cả Ä‘i thế?
Tình Văn nói:
- Thu Văn thì tôi bảo Ä‘i ăn cÆ¡m, còn Xạ Nguyệt thì chị Bình vừa đến tìm Ä‘i. Hai ngưá»i thậm thụt, không biết nói gì. Chắc há» nói chuyện tôi ốm, không chịu dá»i ra khá»i nhà này chứ gì.
Bảo Ngá»c nói:
- Chị Bình không phải là ngưá»i như thế đâu. Vả chăng chị ta không biết chị á»m, chắc tìm Xạ Nguyệt để nói chuyện gì đấy, ngẫu nhiên thấy chị á»m, liá»n thuận miệng nói là đến thăm chị, đó cÅ©ng là câu chuyện mà ngưá»i ta hay xá»­ khéo đấy thôi. Chị không chịu dá»i khá»i nhà này có can gì đến chị ấy. Các chị xưa nay vẫn tá»­ tế vá»›i nhau, quyết không nên vì chút việc không đâu để mất tình thân.
Tình Văn nói:
- Cậu nói phải đấy, nhưng chỉ ngỠtại sao tự nhiên chị ta lại giấu tôi?
- Äể tôi ra phía cá»­a sau, đứng dưới cá»­a sổ nghe xem há» nói những gì, sẽ vá» bảo chị.
Nói xong, Bảo Ngá»c Ä‘i ra cá»­a sau, đứng nấp dưới cá»­a sổ nghe, thấy Xạ Nguyệt khẽ há»i:
- Làm sao mà chị lại tìm được?
Bình Nhi nói:
- Hôm ấy, khi rá»­a tay không thấy, mợ Hai không cho nói ra. Khi ra khá»i vưá»n, liá»n truyá»n ngay cho bá»n bà già ở các nÆ¡i phải hết lòng dò xét. Chúng tôi chỉ ngá» cho a hoàn cá»§a cô Hình, vì nó vốn nghèo, từ bé không trông thấy cái vòng ấy bao giá», nên nghÄ© có nhẽ nó lấy, không ngá» lại là ngưá»i ở bên nhà các chị. Hôm ấy già Tống bên này cầm cái vòng đến, bảo là con hầu nhá» Trụy Nhi ăn cắp, già ấy trông thấy, định đến trình vá»›i mợ Hai, may mợ ấy không có nhà. Tôi vá»™i cầm lấy vòng, nghÄ© cậu Bảo lúc nào cÅ©ng để ý đến các chị, muốn cho hÆ¡n ngưá»i. Năm trước có con Lương ăn trá»™m ngá»c, việc này đã bẵng Ä‘i hai năm, những lúc rá»—i vẫn có ngưá»i nhắc đến cho hả dạ. Bây giá» lại xảy ra má»™t con ăn trá»™m vòng vàng, mà lại ăn trá»™m cá»§a ngưá»i nhà. Cậu ấy thì thế, mà ngưá»i nhà lại làm cái việc “vả vào miệng mìnhâ€. Vì thế tôi phải dặn dò già Tống, nhất thiết không được nói cho cậu Bảo biết, cÅ©ng không nên nói vá»›i ngưá»i khác nữa, cứ im Ä‘i như không, nếu cụ và bà Hai biết, ngưá»i sẽ nổi giận. HÆ¡n nữa, chị Tập Nhân và các chị cÅ©ng đâm ngượng mặt. Cho nên tôi chỉ trình mợ Hai rằng: Khi sang bên mợ Cả vá», không ngá» cái vòng tuá»™t ra, rÆ¡i xuống bãi cá», tuyết phá»§ lên không tìm thấy. Nay tuyết tan, nắng chiếu xuống, màu vàng đỠối, thì nó vẫn còn đấy, tôi lại tìm được. Mợ Hai cÅ©ng tin thế, nên tôi đến bảo các chị: từ nay trở Ä‘i phải để ý không nên sai nó Ä‘i đâu. Äợi chị Tập Nhân vá», các chị bàn vá»›i nhau tìm cách Ä‘uổi nó Ä‘i là xong.
Xạ Nguyệt nói:
- Con ranh ấy đã trông thấy những của ấy rồi, làm sao còn híp mắt lại!
- Cái vòng ấy có nặng bao nhiêu đâu! Nguyên là cá»§a mợ Hai, gá»i là vòng râu tôm, chỉ có hạt châu nặng thôi. Con ranh Tình Văn tính nóng như lá»­a, nếu nó biết sẽ không nhịn được đâu. Nó cáu lên sẽ lại đánh mắng làm to chuyện. Vì thế tôi chỉ bảo riêng chị phải để ý đấy thôi.
Nói xong Bình Nhi ra vá».
Bảo Ngá»c nghe nói, vừa mừng, vừa giận, vừa than thở: mừng vì Bình Nhi biết thể tất bụng mình; giận vì con Trụy Nhi ăn cắp; than thở vì con Trụy Nhi ngưá»i lanh lẹn như thế lại làm những việc xấu xạ Bảo Ngá»c vá» buồng kể hết những lá»i cá»§a Bình Nhi cho Tình Văn nghe, rồi nói:
- Chị Bình bảo chị nóng tính, lại Ä‘ang ốm, nghe thấy sợ á»m thêm, vì vậy chá» chị khá»i sẽ nói.
Tình Văn giận quá, mày ngài dá»±ng ngược, mắt phượng tròn xoe, muốn gá»i ngay con Trụy Nhi đến, Bảo Ngá»c khuyên:
- Bây giỠlại làm ầm lên thì chẳng hóa ra phụ lòng chị Bình đối với tôi và chị hay sao? Chi bằng hãy nhận lấy tấm lòng tốt của chị ấy, rồi sau tìm cách đuổi nó đi là xong.
- Mặc dầu cậu nói thế, nhưng tôi tức quá, nhịn sao được?
- Việc ấy có gì đáng tức? Chị cứ nên tĩnh dưỡng đi.
Tình Văn uống nước thuốc thứ hai, đến đêm tuy ra được ít mồ hôi, nhưng chưa thấy bá»›t, ngưá»i vẫn nóng há»±c, nhức đầu, ngạt mÅ©i, nặng tiếng. Hôm sau thầy thuốc há» Vương lại đến xem mạch, gia giảm má»™t vài vị. Nóng tuy đỡ nhưng đầu vẫn nhức. Bảo Ngá»c liá»n bảo Xạ Nguyệt lấy thuốc xông mÅ©i đến cho Tình Văn ngá»­i, nếu hắt hÆ¡i được mấy cái thì nhẹ ngaỵ Xạ Nguyệt Ä‘i lấy cái há»™p pha lê nhá» giát vàng đưa cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c mở ra, thấy hình má»™t cô gái bé tóc vàng, mình trần, hai bên nách lại có cánh, trong đó đựng thuốc tây hạng tốt nhất. Tình Văn chỉ mải nhìn hình cô gái, Bảo Ngá»c nói:
- Ngửi đi, để hả hơi thì không tốt.
Tình Văn liá»n lấy móng tay khêu má»™t tí để vào mÅ©i chẳng thấy gì, lại khêu thêm má»™t tí nữa, ngá»­i thấy má»™t mùi cay gắt xông lên tận óc, hắt hÆ¡i năm sáu cái liá»n, nước mắt nước mÅ©i chảy giàn giụa. Tình Văn cất há»™p Ä‘i, cưá»i nói:
- Cay lắm! Không chịu được! Cho tôi ít giấy.
A hoàn nhỠđã mang sẵn tập giấy đến. Tình Văn lấy từng tỠra hỉ mũi.
Bảo Ngá»c cưá»i há»i Tình Văn:
- Thế nào?
- Dễ chịu hơn. Nhưng thái dương hãy còn nhức.
- Cứ chữa thuốc tây có lẽ khá»i đấy.
Nói xong Bảo Ngá»c liá»n bảo Xạ Nguyệt:
- Chị đến đằng mợ Hai bảo là tôi nói: “Äằng ấy thưá»ng có thứ thuốc cao “Y phÆ¡ na†cá»§a ngoại quốc dùng để chữa nhức đầu cho tôi má»™t ít.â€
Xạ Nguyệt vâng lá»i Ä‘i má»™t lúc, cầm ná»­a miếng vá». Rồi lấy má»™t mảnh lụa hồng, cắt hai miếng tròn bằng đầu ngón tay, hÆ¡ cho thuốc cao chảy, lấy trâm dàn má»ng ra, Tình Văn soi gương rồi xoa lên hai bên thái dương. Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- á»m như con ma bù đầu, bây giá» dán cái này lên, xem lại có vẻ xinh! Mợ Hai dán luôn trông quen mắt nên không khác mấy.
Xạ Nguyệt lại nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Mợ Hai bảo: ngày mai là sinh nhật ông cậu, bà bảo cậu phải Ä‘i dá»± lá»…. Vậy cậu định mặc quần áo gì, để tôi sắp sẵn; sá»›m mai khá»i phải bận.
- Tiện cái gì thì mặc cái ấy thôi. Quanh năm chỉ bận vỠsinh nhật, biết bao giỠcho xong.
Bảo Ngá»c đứng dậy Ä‘i đến nhà Tích Xuân xem vẽ. Vừa đến ngoài cá»­a, thấy a hoàn cá»§a Bảo Cầm là Tiểu Loa ở đằng kia Ä‘i tá»›i, Bảo Ngá»c vá»™i chạy đến há»i:
- Chị đi đâu?
- Hai cô tôi Ä‘á»u ở cả bên nhà cô Lâm, giá» tôi cÅ©ng Ä‘i sang đó.
Bảo Ngá»c nghe nói, cùng Tiểu Loa quay sang quán Tiêu Tương, gặp cả chị em Bảo Thoa và Tụ Yên Ä‘á»u ở đây. Bốn ngưá»i đương ngồi xung quanh lò sưởi nói chuyện việc nhà việc cá»­a. Tá»­ Quyên thì ngồi thêu ở trước cá»­a sổ noãn các. Trông thấy Bảo Ngá»c, má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Lại thêm má»™t ngưá»i nữa. Không có chá»— cho anh ngồi đâu.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Thật là một bức tranh đồng khuê tập diễm!(#1) Rất tiếc tôi đến chậm quá! Nhưng dầu sao nhà này cũng ấm hơn các nhà khác, ngồi ở ghế cũng không thấy lạnh.
Nói xong liá»n ngồi vào chá»— Äại Ngá»c thưá»ng ngồi, là chá»— ghế dá»±a có trải tấm Ä‘ chuá»™t giá» Nhân thấy trong noãn các có má»™t cái chậu bằng ngá»c thạch, trong chậu trồng mấy cụm thá»§y tiên giống má»™t giò, chá»— nhặt chá»— thưa, Bảo Ngá»c khen nức nở:
- Hoa này đẹp nhỉ! Nhà này càng ấm, mùi hoa càng đượm! Tại sao hôm qua tôi không trông thấy?
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äó là vợ Lại Äại, tổng quản nhà anh, cho cô Bảo Cầm, có hai chậu thá»§y tiên, hai chậu lạp mai. Cô ấy Ä‘em cho em má»™t chậu thá»§y tiên, cho cô Thám má»™t chậu lạp mai. Em vốn không muốn lấy, lại sợ phụ lòng cô ấy. Giá» anh thích, xin biếu lại anh, có được không?
- Ở nhà anh cÅ©ng có hai chậu, nhưng không đẹp bằng chậu này. Cô Bảo Cầm đã cho em, sao em lại cho ngưá»i khác? Không thể thế được.
- Em ngày nào cÅ©ng không rá»i khá»i lò thuốc, đã quen mùi thuốc lắm rồi, lại còn ngạt thêm mùi hoa nữa thì chịu sao nổi, chỉ tổ ốm thêm thôi. Vả chăng nhà này sá»±c những mùi thuốc làm há»ng mất mùi hoa Ä‘i. Anh mang vá» bên ấy để cho hoa được trong sạch, không bị mùi khác lẫn vào.
- Nhà anh hôm nay cÅ©ng có ngưá»i ốm, đương sắc thuốc đấy. Em không biết à?
- Anh nói mới lạ chứ. Em vô tình nói câu ấy, chứ biết đâu được việc bên anh? Anh không đến sớm mà nghe truyện cổ tích, bây giỠlại ra vẻ nhớn nhơ nhớn nhác.
- Ngày mai chúng ta mở thi xã, lại có đầu bài rồi, cứ vịnh ngay thủy tiên và lạp mai là được.
- Thôi, thôi! Em không dám làm thơ nữa, làm lần nào cũng bị phạt, thực xấu hổ quá.
Nói xong liá»n giÆ¡ tay che mặt. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Việc gì lại đem anh ra làm trò đùa? Chính anh còn chưa sợ xấu hổ mà em lại che mặt đi.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Lần sau tôi sẽ má»i há»p thi xã, có bốn đầu bài thÆ¡, và bốn đầu bài từ, ai nấy Ä‘á»u phải làm hết. Äầu bài thÆ¡ là Vịnh đồ thái cá»±c, hạn vần nhất tiên, thÆ¡ ngÅ© ngôn, bao nhiêu chữ ở trong vần nhất tiên phải làm hết, không được bá» sót má»™t chữ nào.
Bảo Cầm cưá»i nói:
- Nghe đã đủ biết chị không thích má»i há»p thi xã rồi, rõ ràng là chị tìm cách làm khó cho ngưá»i ta thôi. Như vậy là gò ép chỉ lấy những câu ở trong kinh Dịch xoay Ä‘i xoay lại mà Ä‘iá»n bừa vào, còn thú gì nữa! Khi tôi lên tám tuổi, theo cha tôi sang miá»n bể tây mua hàng. NgỠđâu ở đó có má»™t cô gái nước Chân Chân, má»›i mưá»i lăm tuổi, nét mặt đẹp như má»™t vị mỹ nhân ở bức tranh vẽ cá»§a phương tây, tóc vàng, tết hai Ä‘uôi sam, trên đầu cài đầy những mã não, san hô, ngá»c mắt mèo và ngá»c xanh, mình mặc áo giáp dệt kim tuyến, tay áo bầng gấm, Ä‘eo dao găm có bịt vàng khảm ngá»c. Thá»±c ra ngưá»i vẽ trong bức tranh cÅ©ng không đẹp bằng! Có ngưá»i nói cô ta thạo chữ Trung Quốc, giảng được nghÄ©a ngÅ© Kinh, biết làm thÆ¡ và Ä‘iá»n từ. Vì thế, cha tôi nhá» má»™t ngưá»i thông ngôn, xin viết cho má»™t bài thÆ¡ do cô ta làm.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy làm lạ. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Em ơi, mang ngay ra đây cho anh xem.
Bảo Cầm nói:
- Em còn để ở Nam Kinh, lấy thế nào được.
Bảo Ngá»c nghe nói, rất lấy làm thất vá»ng, liá»n nói:
- Thá»±c là vô phúc, tôi không được trông thấy cá»§a quí trên Ä‘á»i!
Äại Ngá»c cưá»i kéo Bảo Cầm, nói:
- Em đừng nói dối chúng tạ Chắc khi đến đây thế nào em cũng mang theo những thứ ấy đi, không khi nào lại để ở nhà. Ai thì tin, chứ chị không bao giỠtin đâu.
Bảo Cầm đỠmặt lên, cúi đầu mỉm cưá»i không nói gì. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Chỉ có cô Tần mới quen nói những câu như thế. Kể mày cũng tinh ranh quá lắm đấy!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Em đã mang đến đây thì cho các chị xem với.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Má»™t đống hòm xiểng hãy còn bá» lổng chổng ở đó. Chưa thu xếp xong, đã biết ở đâu mà tìm? Äể ít lâu thu dá»n xong, sẽ lấy ra cho má»i ngưá»i xem.
Lại bảo Bảo Cầm:
- Nếu em còn nhá»›, sao không Ä‘á»c cho các chị nghe?
Bảo Cầm nói:
- Em nhớ bài thơ ấy là một bài ngũ ngôn. Con gái nước ngoài mà biết được như thế cũng là hiếm có đấy.
Bảo Thoa nói:
- Em đừng Ä‘á»c vá»™i, gá»i cả chị Vân đến đây nghe má»™t thể.
Liá»n bảo Tiểu Loa:
- Mày sang bên nhà, nói là có má»™t mỹ nhân nước ngoài đến chÆ¡i, làm thÆ¡ giá»i lắm, má»i cô “điên thơ†sang nghe, và dắt cả con “ngốc thơ†sang nữa.
Tiểu Loa cưá»i rồi Ä‘i. Má»™t lúc nghe thấy Tương Vân cưá»i, há»i:
- Mỹ nhân nước ngoài nào đến đấy?
Vừa nói, vừa cùng Hương Lăng Ä‘i vào. Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Chưa thấy mặt đã thấy tiếng rồi.
Bảo Cầm má»i ngồi, rồi Ä‘em câu chuyện lúc nãy kể lại cho hai ngưá»i nghe. Tương Vân cưá»i nói: “Äá»c mau lênâ€.
Bảo Cầm Ä‘á»c:
Lầu son đêm trước mơ màng,
Äêm nay thÆ¡ lại ngâm vang trong thuyá»n.
Bể khơi ngùn ngụt mây đen,
Quẩn quanh khí núi tá»a trên rừng dày.
Trăng kia xưa vẫn thế này,
Bể tình sao lại khi đầy khi vơi.
Hán Nam trải mấy xuân rồi,
Lòng này thắc thá»m dá»… nguôi được nào.(#2)
Má»i ngưá»i nghe xong, Ä‘á»u nói: “Khó được có ngưá»i như thế! Giá»i hÆ¡n cả ngưá»i Trung Quốc chúng ta!â€
Nói chưa dứt lá»i, thì Xạ Nguyệt chạy đến thưa:
- Bà sai ngưá»i đến bảo cậu Hai sáng mai phải sang bên ông cậu, nói là bà không được khoẻ, nên không sang được.
Bảo Ngá»c vá»™i đứng dậy “Xin vângâ€. Rồi há»i Bảo Thoa, Bảo Cầm:
- Các cô có đi không?
Bảo Thoa nói:
- Chúng tôi không đi. Hôm qua đã cho mang đồ lễ sang rồi.
Má»i ngưá»i nói chuyện má»™t lúc rồi má»›i vá».
Bảo Ngá»c nhưá»ng chị em Ä‘i trước, còn mình ở lại sau. Äại Ngá»c gá»i Bảo Ngá»c lại há»i:
- Tập Nhân độ bao giỠthì v�
- Chắc phải chỠtống táng xong.
Äại Ngá»c còn muốn nói nữa, nhưng không nói ra được, đứng ngẩn ngưá»i má»™t lúc, rồi nói:
- Thôi anh vỠđi.
Bảo Ngá»c cÅ©ng cảm thấy trong bụng có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, nhưng không biết nói thế nào, nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Thôi có chuyện gì ngày mai sẽ hay.
Bảo Ngá»c xuống thá»m, cúi đầu định Ä‘i, nhưng lại quay lại há»i:
- Bây giỠđêm càng dài, một đêm em ho mấy lần? Tỉnh dậy mấy lần?
Äại Ngá»c nói:
- Äêm qua đã đỡ rồi, chỉ ho có vài lần thôi, nhưng ngá»§ được có má»™t trống canh tư, đã lại dậy rồi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Anh có câu chuyện quan hệ muốn nói, bây giỠmới nhớ ra.
Vừa nói, Bảo Ngá»c vừa ghé lại gần, khẽ bảo:
- Anh nghĩ đến việc chị Bảo Thoa cho em yến sào...
Chợt thấy dì Triệu đến thăm Äại Ngá»c:
- Mấy hôm nay cô đã đỡ chưa?
Äại Ngá»c biết ngay là dì Triệu ở bên Thám Xuân vá», qua đó tiện đưá»ng rẽ vào há»i lấy lệ, liá»n má»i ngồi, rồi nói:
- Cám Æ¡n dì nhá»› đến cháu, trá»i lạnh thế mà cÅ©ng đến.
Rồi bảo pha nước và đưa mắt cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c hiểu ý liá»n Ä‘i ra.
Äến bữa cÆ¡m chiá»u, Vương phu nhân lại dặn Bảo Ngá»c mai phải Ä‘i sá»›m. Bảo Ngá»c vá» nhà, trông cho Tình Văn uống thuốc. Äêm hôm ấy, Bảo Ngá»c vẫn để Tình Văn ngá»§ trong noãn các, tá»± mình đến ngá»§ phía ngoài Tình Văn. Bảo Ngá»c lại sai mang lò sưởi ra phía trước noãn các. Xạ Nguyệt ngá»§ ngay ở cạnh lò sưởi.
Sá»›m hôm sau, trá»i chưa sáng, Tình Văn đã gá»i Xạ Nguyệt “Dậy Ä‘i thôi ngá»§ mãi chưa chán à. Em ra bảo ngưá»i sắp trà nước cho cậu Bảo, rồi chị đánh thức cậu ấy dậy thì vừaâ€. Xạ Nguyệt vá»™i mặc áo đứng dậy, nói:
- Chúng ta hãy gá»i cậu ấy dậy thay quần áo, phải khênh lò sưởi Ä‘i, rồi hãy gá»i bá»n bà già vào; vì há» thưá»ng nói, không nên cho cậu ấy ngá»§ ở trong nhà này, sợ bị lây bệnh. Bây giá» thấy chúng ta ngá»§ cả má»™t chá»—, chắc há» lại eo sèo.
Tình Văn nói:
- Chị cũng nghĩ thế.
Hai ngưá»i vừa má»›i gá»i, thì Bảo Ngá»c đã tỉnh, vá»™i đứng dậy mặc quần áo. Xạ Nguyệt sai bá»n hầu nhỠđến thu xếp đâu vào đấy má»›i sai bá»n Thu Văn vào hầu. Bảo Ngá»c rá»­a mặt chải đầu xong, Xạ Nguyệt nói:
- Trá»i u ám lắm, chỉ sợ có tuyết, cậu nên mặc thêm má»™t cái áo da nữa.
Bảo Ngá»c gật đầu, liá»n Ä‘i thay quần áo. A hoàn nhỠđể chén nước trà sen Phúc Kiến vào cái khay bưng lên, Bảo Ngá»c uống hai ngụm. Xạ Nguyệt lại mang đến cái đĩa nhỠđựng gừng chế, Bảo Ngá»c nhấm má»™t miếng, dặn dò Tình Văn, rồi sang bên Giả mẫu.
Giả mẫu chưa dậy, nhưng biết Bảo Ngá»c đã đến, liá»n sai mở cá»­a gá»i vào, Bảo Ngá»c thấy Bảo Cầm nằm sau lưng Giả mẫu, quay mặt vào trong chưa dậy. Thấy Bảo Ngá»c mặc cái áo chẽn bằng lụa dệt lông màu hồng thẫm, ngoài khoác áo da vượn màu đỠkép Ä‘oạn, Giả mẫu há»i:
- Có tuyết đấy à?
- Nặng trá»i lắm, nhưng chưa có tuyết.
Giả mẫu liá»n gá»i Uyên Ương đến bảo:
- Mang cái áo lông công hôm nỠra cho cậu mặc.
Uyên Ương vâng lá»i Ä‘em đến, Bảo Ngá»c trông thấy cái áo màu vàng choáng lá»™n, màu xanh lấp lánh, không giống cái áo thêu đàn le cá»§a Bảo Cầm. Giả mẫu cưá»i nói:
- Ão này gá»i là tước kim nê, ngưá»i nước Nga La Tư dệt bằng sợi lông công đấy. Hôm ná» cho em cháu cái áo lông vịt trá»i còn cái này thì để cho cháu.
Bảo Ngá»c cúi đầu tạ Æ n, rồi mặc vào ngưá»i. Giả mẫu cưá»i nói:
- Sang cho mẹ cháu xem đã rồi hãy đi.
Bảo Ngá»c vâng lá»i Ä‘i ra, thấy Uyên Ương đứng ở dưới sân dụi mắt. Từ hôm Uyên Ương thá» không Ä‘i lấy chồng, đến nay vẫn không chịu nói chuyện gì vá»›i Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c ngày đêm áy náy, bây giá» lại thấy chị ta định tránh mình, liá»n chạy đến cưá»i há»i:
- Chị Ơi, xem tôi mặc cái áo này có đẹp không?
Uyên Ương hất tay, chạy vào nhà Giả mẫu. Bảo Ngá»c đành sang cho Vương phu nhân xem, lại trở vá» trong vưá»n cho Tình Văn, Xạ Nguyệt xem, rồi má»›i đến trình Giả mẫu:
- Mẹ cháu đã xem rồi, bảo là quý lắm, dặn cháu phải mặc cẩn thận đừng làm hư há»ng.
Giả mẫu nói:
- Chỉ còn có cái này thôi, nếu cháu làm hư há»ng thì không còn cái nào khác nữa. Bây giá» muốn may riêng cho cháu má»™t cái cÅ©ng không thể nào có được.
Nói xong, lại dặn dò: “không được uống nhiá»u rượu, phải nhá»› vá» sá»›mâ€.
Bảo Ngá»c vâng liá»n mấy câu. Bà già vừa theo ra đến ngoài hiên, thì anh vú cá»§a Bảo Ngá»c là Lý Quý, Vương Vinh, cùng Trương Nhược Cẩm, Triệu Diệu Hoa, Tiá»n Thăng và Chu Thụy Ä‘em theo bốn đứa hầu nhá» nữa là Dính Yên, Bạn Hạc, Sừ Dược, Tảo Hồng Ä‘eo bá»c áo, ôm nệm thắng má»™t con ngá»±a trắng có yên chạm, dây cương tết hoa, cả bá»n đã đứng chá»±c ở ngoài từ lâu. Bà già lại dặn dò má»™t hồi, sáu ngưá»i Ä‘á»u vâng lá»i, rồi giữ yên và thả bàn đạp xuống. Bảo Ngá»c thong thả lên ngá»±a, Lý Quý, Vương Vinh bịt hàm thiếc ngá»±a lại, Tiá»n Thăng, Chu Thụy Ä‘i trước dẫn đưá»ng, Trương Nhược Cẩm, Triệu Diệc Hoa thì Ä‘i sát hai bên. Bảo Ngá»c ngồi trên ngá»±a cưá»i nói:
- Anh Chu, anh Tiá»n, chúng ta Ä‘i sang cá»­a bên kia, đừng Ä‘i qua thư phòng cá»§a ông, khá»i phải xuống ngá»±a.
Chu Thụy nghiêng ngưá»i cưá»i nói:
- Ông lớn có ở thư phòng đâu, ngày nào cũng khóa cửa, cậu không phải xuống ngựa nữa.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Cửa khóa cũng phải xuống ngựa.
Tiá»n Thăng, Lý Qùy Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cậu nói phải đấy. Nếu mượn cá»›, lưá»i không chịu xuống, nhỡ ra ông Lại và ông Lâm trông thấy, tuy không nói năng gì, nhưng cÅ©ng khuyên bảo mấy câu. Có Ä‘iá»u gì không phải lại đổ diệt cho chúng tôi, bảo chúng tôi không nhắc cậu giữ.
Bá»n Chu Thụy, Tiá»n Thăng liá»n Ä‘i thẳng ra cá»­a bên cạnh. Há» Ä‘ang nói chuyện, ngẩng mặt lên, thấy Lại Äại Ä‘i đến, Bảo Ngá»c ghìm ngá»±a định xuống. Lại Äại vá»™i đến ôm lấy chân. Bảo Ngá»c đứng thẳng trên bàn đạp cưá»i, kéo tay, nói mấy câu. Rồi lại thấy đứa hầu nhá» dẫn hai, ba mươi ngưá»i cầm chổi và thúng Ä‘i đến. Trông thấy Bảo Ngá»c, há» Ä‘á»u buông tay đứng sát vào tưá»ng, chỉ đứa dẫn đầu trong bá»n vái lạy, há»i thăm. Bảo Ngá»c không biết tên há» nó, cÅ©ng mỉm cưá»i gật đầu. Khi ngá»±a Ä‘i qua rồi, nó má»›i dẫn cả bá»n Ä‘i. Ra đến ngoài cá»­a bên cạnh, đã có mấy ngưá»i hầu và phu ngá»±a cá»§a bá»n Lý Qúy sắp sẵn mưá»i con ngá»±a chá»±c ở đấy rồi. Vừa ra khá»i cá»­a, bá»n Lý Qúy lên ngá»±a Ä‘i trước, cả Ä‘oàn vùn vụt chạy theo.
Ở nhà, Tình Văn uống thuốc không thấy bá»›t, nóng ruá»™t mắng thầy thuốc ầm lên: “Chỉ biết lừa ngưá»i ta lấy tiá»n! Chứ không có thang nào hay cảâ€. Xạ Nguyệt cưá»i khuyên bảo:
- Chị nóng nảy quá. Tục ngữ nói: “Bệnh đến nhanh như núi đổ, bệnh khá»i chậm như kéo tÆ¡â€. Có phải là thuốc tiên cá»§a Lão quân đâu mà khá»i ngay được? Chị cứ nên tÄ©nh dưỡng vài hôm tá»± khắc khá»i. Chị càng nóng càng thêm khó chữa.
Tình Văn lại mắng đám hầu nhá»:
- Chuồn Ä‘i đâu cả rồi! Thấy ta ốm chúng bay bá» Ä‘i hết. Mai kia khá»i, ta sẽ lá»™t xác chúng bay ra!
A hoàn nhá» là Äịnh Nhi sợ quá vá»™i vàng đến há»i:
- Cô bảo gì?
- Chúng nó chết cả rồi, chỉ còn một mình mày hay sao?
ÄÆ°Æ¡ng nói thì con Trụy Nhi cÅ©ng chạy đến. Tình Văn nói:
- Kìa đồ ranh con này! Không gá»i nó chẳng thèm đến! Tao phát tiá»n lương đây! Chia hoa quả đây! Mày vào ngay Ä‘i! Äứng sát lại đây má»™t tí. Tao có phải là hùm ăn thịt mày đâu mà sợ!
Trụy Nhi đành phải đứng sát lại. Nhân lúc bất ngá», Tình Văn nhoài ngưá»i ra, túm lấy tay nó, rồi cầm cái trâm dài ở cạnh gối đâm bừa vào tay nó và mắng:
- Äể cái tay này làm gì? Không biết cầm cái kim sợi chỉ, chỉ biết ăn vụng thôi. Mắt ốc nhồi, chân choi choi, nói như vẹt, chả đâm cho nát ra thì để làm gì.
Trụy Nhi đau quá, kêu ầm lên. Xạ Nguyệt vội gỡ ra, và ấn Tmh Văn nằm xuống:
- Chị vừa ra được ít mồ hôi, lại muốn chết à. Khi nào khá»i, đánh nó bao nhiêu chẳng được? Làm gì mà phải ồn lên?
Tình Văn sai ngưá»i gá»i già Tống đến, nói:
- Cậu Bảo vừa má»›i bảo tôi, nói cho các bà biết, con Trụy lưá»i lắm, cậu ấy sai gì nó cÅ©ng vênh mặt lên, không chịu làm, ngay chị Tập Nhân bảo gì, nó cÅ©ng lẩm bẩm chá»­i vụng. Hôm nay thế nào cÅ©ng phải Ä‘uổi nó Ä‘i, ngày mai cậu Bảo vá» sẽ trình bà sau.
Già Tống thấy thế, biết ngay là việc ăn cắp vòng bị lá»™ chuyện, liá»n cưá»i nói:
- Tuy thế mặc lòng, cÅ©ng nên chá» cô Hoa vá», nói cho biết đã, rồi hãy Ä‘uổi nó Ä‘i.
Tình Văn nói:
- Cậu Bảo dặn tôi, hôm nay thế nào cÅ©ng Ä‘uổi nó Ä‘i, việc gì phải chá» cô “hoa†vá»›i cô “nụâ€? Chúng tôi đã có cách! Mau mau gá»i ngưá»i nhà nó mang nó vá».
Xạ Nguyệt nói:
- Thế cÅ©ng được. Sá»›m muá»™n nó cÅ©ng phải vá», cho vá» sá»›m ngày nào càng bá»›t chuyện ngày ấy.
Già Tống nghe thấy nói thế, đành phải Ä‘i gá»i mẹ Trụy Nhi đến. Mẹ nó sắp xếp đồ đạc xong, đến há»i Tình Văn:
- Sao các cô lại làm thế? Cháu nó có Ä‘iá»u gì không phải, các cô dạy bảo, việc gì lại Ä‘uổi nó đỉ CÅ©ng nên để thể diện cho tôi má»™t tí chứ.
Tmh Văn nói:
- Thôi, chuyện này chá» Bảo Ngá»c vá» hãy nói, không việc gì đến chúng tôi.
Ngưá»i kia cưá»i nhạt:
- Tôi đâu lại dám há»i cậu ấy? Việc gì mà cậu ấy chẳng nghe các cổ Dù cậu ấy bằng lòng, mà các cô không bằng lòng, thì cÅ©ng chưa chắc đã ăn thua! Ví như vừa rồi vắng mặt cậu ấy cô cÅ©ng gá»i thẳng ngay tên cậu ấy ra; các cô gá»i thế được, chứ chúng tôi mà gá»i thế, ngưá»i ta lại cho là quân há»—n láo!
Tình Văn nghe nói, càng tức, mặt đỠbừng lên, nói:
- Tôi gá»i tên cậu ấy đấy. Chị đến mà mách cụ và bà Hai, bảo tôi há»—n, xin tống cổ tôi Ä‘i!
Xạ Nguyệt nói:
- Chị Æ i, chị cứ mang nó vá», có Ä‘iá»u gì hãy nói sau. Ở đây có phải là chá»— để chị giảng giải lá»… phép đâu?
- Chị có thấy ai giảng giải lá»… phép vá»›i chúng tôi không? Không cứ chị, ngay đến mợ Lại và mợ Lâm cÅ©ng phải nể chúng tôi ít nhiá»u. Còn việc gá»i tên cái, là do cụ dặn chúng tôi từ khi cậu ấy còn bé đến giá». Chắc các chị cÅ©ng biết: vì sợ khó nuôi, nên cụ cho viết tên cái cậu ấy dán ra khắp nÆ¡i để má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i, như thế má»›i dá»… nuôi. Ngay đứa gánh nước, đứa hót phân, đứa ăn mày cÅ©ng Ä‘á»u gá»i được cái tên cậu ấy, huống chi là chúng tôi? Hôm ná» mợ Lâm chỉ gá»i má»™t tiếng “cậu†thôi, cụ cÅ©ng mắng đấy. Äó là má»™t việc. Hai nữa là, chúng tôi ở đây thưá»ng phải hầu chuyện cụ và bà Hai, nếu không gá»i thẳng tên ra, chẳng nhẽ lại gá»i là “cậu†à? Ngày nào không gá»i mấy trăm lượt hai chữ “Bảo Ngá»câ€? Thế mà chị lại còn bá»›i chuyện ấy ra! Ngày nào chị rá»—i, đến chá»— cụ và bà Hai mà nghe chúng tôi gá»i tên cái cậu ấy ra thì sẽ rõ. Vì chị không được hầu gần cụ và bà Hai, quanh năm chỉ đứng ở ngoài cá»­a thứ ba, chẳng trách không biết được khuôn phép cá»§a chúng tôi ở trong này! Äây không phải là chá»— chị đứng đâu! Nếu đứng má»™t lúc nữa, chúng tôi không cần phải nói gì, cÅ©ng sẽ có ngưá»i đến há»i chị. Chị hãy mang nó vá» Ä‘i, muốn phân trần Ä‘iá»u gì, cứ đến nói vá»›i mợ Lâm, nhá» mợ ấy nói vá»›i cậu Bảo. Trong nhà này hàng nghìn ngưá»i, ngưá»i ná» chạy đến, ngưá»i kia chạy đến, chúng tôi nhận mặt, há»i tên sao xiết!
Tình Văn nói xong, liá»n sai a hoàn nhá» lấy vải lau ná»n nhà.
Ngưá»i đàn bà kia nghe nói, không biết trả lá»i thế nào, cÅ©ng không dám đứng lâu, ức quá, mang Trụy Nhi vá». Già Tống liá»n nói:
- Chả trách chị không biết khuôn phép gì là phải. Con gái chị Ở nhà này mấy lâu, lúc ra vá», cÅ©ng nên cúi đầu chào các cô ấy. Các cô ấy không cần đồ lá»… gì khác, chỉ cúi đầu chào là đủ rồi. Bảo Ä‘i là cắm cổ Ä‘i ngay?
Trụy Nhi nghe nói, đành phải quay lại cúi đầu chào Xạ Nguyệt và Tình Văn, rồi Ä‘i chào bá»n Thu Vân, nhưng không ai thèm nhìn. Ngưá»i đàn bà ấy hậm há»±c thở dài, không dám nói, đành nuốt giận ra vá».
Tình Văn vừa bị nhiá»…m gió, vừa nổi giận, nên càng thấy ngưá»i khó chịu. Vật vã mãi đến lúc lên đèn má»›i nằm yên. Bảo Ngá»c vừa vỠđến cá»­a đã thở dài dậm chân. Xạ Nguyệt vá»™i há»i đầu Ä‘uôi, Bảo Ngá»c nói:
- Hôm nay cụ vui, cho tôi cái áo khoác này, ngỠđâu không cẩn thận, để vạt sau cháy má»™t miếng, may trá»i đã tối, cụ và bà không để ý đến.
Vừa nói vừa cởi áo ra, Xạ Nguyệt xem thì có má»™t chá»— cháy bằng ngón tay, liá»n nói:
- Chắc là lửa ở lồng ấp bắn vào. Nhưng không gì đâu, khẽ mang ra cho thợ may nào khéo mạng lại là được.
Xạ Nguyệt liá»n gói áo vào trong bá»c, gá»i má»™t bà già đến mang Ä‘i thuê mạng, và bảo:
- Làm thế nào đến sáng mai phải xong, nhất thiết không được nói cho cụ và bà biết!
Bà già Ä‘i má»™t lúc lại mang áo vá», nói:
- Không những thợ mạng, mà đến thợ may giá»i, thợ thêu, thợ nữ công, tôi Ä‘á»u Ä‘i há»i hết, há» không biết là thứ hàng gì nên không dám nhận.
Xạ Nguyệt nói:
- Thế thì làm thế nào bây gi� Ngày mai không mặc cũng được.
Bảo Ngá»c nói:
- Cụ và bà nói ngày mai là ngày chính tiệc, phải mặc áo này. Mới hôm đầu đã bị cháy rồi, thật là chán quá!
Tình Văn nghe xong, không nhịn được, trở mình lại nói:
- Mang lại đây tôi xem nào! Số không được mặc cái áo ấy thì thôi! Bây giỠlại còn làm rối lên!
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Nói thế cũng đúng đấy.
Rồi đưa áo cho Tình Văn, lại mang đèn đến để nhìn kỹ một lượt. Tình Văn nói:
- Äó là chỉ kim tuyến bằng lông công đấy. Nay cÅ©ng lấy chỉ làm tuyến bằng lông công mạng từng hàng cho khít nhau thì cÅ©ng có thể nhuế nhóa được.
Xạ Nguyệt nói:
- Có sẵn chỉ lông công đấy, nhưng ở đây ngoài chị ra còn ai biết mạng nữa.
Tình Văn nói:
- Biết nói sao đây, tôi cÅ©ng đành liá»u mà làm vậy.
Bảo Ngá»c nói:
- Thế sao được? Chị vừa mới đỡ mệt một tí, đã làm việc thế nào được?
Tình Văn nói:
- Tôi biết thân tôi, cậu không cần phải để ý quá.
Tình Văn đứng dậy quấn tóc, khoác áo, thấy ngưá»i loạng choạng mắt hoa đầu váng, không thể gượng được. Nhưng nếu không làm, sợ Bảo Ngá»c sốt ruá»™t đành phải cắn răng ngồi làm, và bảo Xạ Nguyệt xâu chỉ há»™. Tình Văn lấy má»™t sợi ướm thá»­ rồi cưá»i nói:
- Tuy không giống lắm, nhưng đính vào cũng không khác mấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Thế cũng đẹp lắm rồi, tìm đâu cho được thợ may Nga La Tư bây gi�
Tình Văn liá»n tháo vải bá»c ở trong ra, lấy cái vòng tre tròn bằng miệng chén, đính vào mặt trái, lấy dao xén chung quanh chá»— rách cho phẳng, rồi lấy kim khâu hai đưá»ng, chia ra ngang dá»c. Cứ mạng hai mÅ©i, lại phải ngắm má»—i phía má»™t lượt. Khốn ná»—i đầu nhức, mắt hoa, ngưá»i mệt má»i, tinh thần bải hoải, má»›i mạng được dăm mÅ©i, Tình Văn đã phải gục xuống gối nghỉ má»™t lúc. Bảo Ngá»c ngồi bên cạnh, lúc há»i có muốn uống nước không? Lúc bảo hãy nghỉ má»™t tí. Lúc lấy áo da khoác lên lưng hoặc lấy gối cho cô ta dá»±a, làm Tình Văn bá»±c mình phải nói :
- Ông trẻ ơi, ông cứ đi ngủ đi, thức đến nửa đêm, ngày mai mắt hõm lại, thì làm thế nào.
Bảo Ngá»c thấy Tình Văn nói vậy, đành phải vá»™i vàng nằm xuống, nhưng không ngá»§ được. Má»™t lúc nghe đồng hồ Ä‘iểm bốn tiếng, thì vừa mạng xong áo. Tình Văn lấy bàn chải nhá» khẽ chải cho những lông tÆ¡ còn lù xù. Xạ Nguyệt nói:
- Tốt lắm rồi, không nhìn kỹ thì chẳng biết được đâu.
Bảo Ngá»c vá»™i cầm lấy xem, cưá»i nói:
- Thật giống như hệt.
Tình Văn ho mấy lần, mãi mới mạng xong, rồi nói:
- Mạng xong rồi đấy, nhưng vẫn không giống. Thôi tôi cũng chẳng biết làm thế nào được nữa!
Rồi “úi chà†một tiếng, nằm vật xuống ngủ.

Chú thích:

(1-). Các cô gái đẹp há»p trong buồng mùa đông.
(2-). Nguyên văn là thơ ngũ ngôn, vì hạn chế vỠvần, chúng tôi dịch theo thể lục bát.
Tài sản của minhtien384

  #53  
Old 26-06-2008, 09:15 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 53
Äêm trừ tịch, phá»§ Ninh tế tổ tiên
Tối nguyên tiêu, phủ Vinh mở yến tiệc

Bảo Ngá»c thấy Tình Văn mạng xong áo, thì đã kiệt sức rồi, liá»n sai a hoàn nhá» thay nhau đến đấm cho cô tạ Äá»™ ăn xong bữa cÆ¡m thì trá»i đã sáng. Bảo Ngá»c chưa Ä‘i vá»™i, sai ngưá»i má»i thấy thuốc ngaỵ Má»™t lúc, thầy thuốc há» Vương đến xem mạch, có ý ngá», há»i:
- Hôm qua đã khá kia mà, sao hôm nay mạch lại phù hư vi xúc(#1) thế này? Có phải ăn uống nhiá»u quá không? Nếu không thì do nghÄ© quá, tinh thần má»i mệt. Bệnh ngoại cảm thì nhẹ thôi, nhưng sau khi ra mồ hôi mà không biết Ä‘iá»u dưỡng thì bệnh nặng chứ không phải vừa đâu.
Thầy thuốc kê đơn. Bảo Ngá»c xem thấy đã rút bá»›t những vị sÆ¡ tán, lại thêm những vị ích thần dưỡng huyết như phục linh, địa hoàng, đương quỵ Bảo Ngá»c vừa sai ngưá»i Ä‘i sắc thuốc, vừa thở dài:
- Bây giỠlàm thế nào đây? Nếu có mệnh hệ nào thì tội ở ta cả.
Tình Văn nằm ở trên gối, nói:
- Cậu Hai ạ! Cậu cứ làm việc của cậu đi! Tôi mắc phải bệnh lao đâu mà sợ?
Bảo Ngá»c không biết làm thế nào, đành phải Ä‘i vậy.
Äến trưa Bảo Ngá»c kêu ngưá»i mệt, cáo từ ra vá». Bệnh Tình Văn tuy nặng thá»±c, nhưng may xưa nay chị ta là ngưá»i chỉ dùng sức lá»±c chứ không hay dùng đến trí óc, ăn uống lại thanh đạm, không bao giá» no quá hoặc đói quá. HÆ¡n nữa, lối bí truyá»n trong nhà há» Giả là: không cứ ngưá»i nào, há»… hÆ¡i bị cảm gió ho khan má»™t tí là phải nhịn cÆ¡m, rồi sau má»›i uống thuốc. Vì thế khi Tình Văn bắt đầu ốm, đã nhịn đói hai, ba ngày, rồi lại uống thuốc Ä‘iá»u dưỡng cẩn thận, cho nên tuy có nhá»c mệt, nhưng được tẩm bổ trong mấy ngày, dần dần, cÅ©ng đỡ. Äá»™ này các chị em trong vưá»n dầu ăn cÆ¡m ở buồng mình, thổi nấu rất tiện, Bảo Ngá»c muốn có canh có riêu Ä‘á»u sẵn cả.
Sau khi chôn cất mẹ xong, Tập Nhân đã vá». Xạ Nguyệt liá»n Ä‘em việc Trụy Nhi ăn cắp, việc Tình Văn Ä‘uổi nó Ä‘i, kể lại đầu Ä‘uôi cho Tập Nhân nghe. Tập Nhân không nói gì chỉ bảo: “Chị ấy cÅ©ng nóng nảy quá.â€
Vừa qua, Lý Hoàn bị cảm, Hình phu nhân Ä‘au mắt, nên bá»n Nghênh Xuân, Tụ Yên sá»›m tối hầu hạ thuốc thang; em thím Lý lại đón thím ấy và Lý Văn, Lý á»¶ vá» nhà mấy hôm. Bảo Ngá»c thấy Tập Nhân thưá»ng buồn rầu nhá»› mẹ, Tình Văn lại chưa khá»i hẳn, vì thế chẳng ai nghÄ© đến việc thi xã cả, mấy kỳ bá» qua không há»p.
Sang tháng chạp, gần hết năm, Vương phu nhân và Phượng Thư bận sắm sá»­a đồ tết. Vương Tá»­ Äằng được thăng chức Äô Kiểm Äiểm chín tỉnh. Giả VÅ© Thôn được bổ chức Äại Tư Mã, bàn bạc quân cÆ¡, tham dá»± triá»u chính.
Giả Trân mở cá»­a nhà thá», sai ngưá»i quét dá»n, bày các đồ thá» và rước thần chá»§ ra. Lại quét dá»n nhà trên, lấy chá»— treo ảnh tổ tiên. Bấy giá» hai phá»§ Vinh, phá»§ Ninh, trong ngoài trên dưới, Ä‘á»u bận rá»™n tíu tít cả.
Hôm đó trong phá»§ Ninh, Vưu Thị đương cùng vợ Giả Dung sá»­a soạn đồ thêu và lá»… vật Ä‘em sang tết Giả mẫu, thì a hoàn bưng vào má»™t cái khay đựng những thá»i vàng nhỠđể làm món mừng tuổi và nói:
- Hưng Nhi trình mợ: má»™t gói vàng vụn hôm ná» là má»™t trăm tám mươi ba lạng sáu đồng bảy phân, màu sắc không Ä‘á»u nhau, đúc được tất cả hai trăm hai mươi thá»i nhá».
Nói xong, nó đưa khay vào. Vưu thị xem má»™t lượt, thấy cái thì kiểu hoa mai, cái kiểu hoa hải đưá»ng, cái kiểu “bút đĩnh như ýâ€(#2), cái kiểu “bát bảo liên xuânâ€(#3). Vưu thị sai cất Ä‘i và bảo “Hưng Nhi mang những thá»i bạc đến đây mau.â€
A hoàn vâng lá»i Ä‘i ra.
Má»™t lúc Giả Trân vào ăn cÆ¡m, vợ Giả Dung tránh Ä‘i má»™t nÆ¡i. Giả Trân há»i Vưu thị:
- Tiá»n thưởng tế xuân cá»§a chúng ta đã lÄ©nh chưa?
- Hôm nay tôi đã sai thằng Dung đi lĩnh rồi.
- Nhà ta tuy không phải chá» mấy lạng bạc ấy má»›i có tiêu, nhưng ít nhiá»u cÅ©ng là Æ¡n vuạ Äi lÄ©nh ngay mang vỠđây, rồi đưa sang bên cụ để mua đồ lá»…, tá» lòng trên đội Æ¡n vua, dưới nhá» phúc tổ. Chúng ta cúng tổ hàng vạn bạc cÅ©ng không sợ, nhưng không bằng mấy lạng bạc này, vừa có thể diện lại được thấm nhuần Æ¡n vuạ Ngoài má»™t vài nhà như chúng ta ra, còn những nhà thế tập nghèo kiết, nếu không có số bạc này, thì lấy gì mà cúng tổ tiên và ăn tết? Thá»±c là Æ¡n vua rá»™ng rãi, nghÄ© rất chu đáo.
- Äúng đấy.
HỠđương nói chuyện, thì má»™t ngưá»i vào trình: “Cậu Cả đã vá».â€
Giả Trận bảo: “Gá»i vào.â€
Giả Dung xách má»™t cái túi nhá» bằng vải vàng Ä‘i vào. Giả Trân há»i:
- Tại sao mày đi mất cả ngày?
- Hôm nay không lÄ©nh ở bá»™ Lá»…, lại lÄ©nh ở kho Quang Lá»™c Tá»±, nên phải đến đó. Các vị Ở đó Ä‘á»u há»i thăm sức khá»e chạ Lâu ngày không được gặp, các ông ấy rất nhá»›.
- HỠnhớ gì ta! GiỠđã đến cuối năm rồi, nếu không nhớ đồ tặng, thì cũng nhớ bữa chén của ta đấy thôi.
Giả Trân nhìn vào cái bá»c vải vàng trên có bốn chữ niêm phong “Ơn vua lâu dàiâ€. Má»™t bên có dấu cá»§a bá»™ Lá»…. Lại có má»™t hàng chữ nhá» viết: Ninh Quốc Công là Giả Diá»…n, Vinh Quốc Công là Giả Pháp Ä‘á»i Ä‘á»i được lÄ©nh thưởng để tế xuân, tất cả là hai phần, thành bao nhiêu lạng bạc, ngày... tháng... năm... chức hậu bổ thị vệ long cẩm úy là Giả Dung đã nhận đủ. Viên tá»± thừa giữ việc này ký tên đóng dấu.
Giả Trân ăn cơm xong, súc miệng, đi giày, đội mũ, bảo Giả Dung mang theo gói bạc đến trình Giả mẫu và Vương phu nhân, lại sang trình Giả Xá và Hình phu nhân, rồi mới vỠnhà.
Lấy bạc ra rồi, Giả Trân sai đem bỠcái túi vải vào lư hương lớn ở nhà thỠđốt đi. Lại bảo Giả Dung:
- Mày sang thím Hai xem, tháng giêng này bên ấy đã định ngày má»i uống rượu tết chưa? Nếu định ngày rồi, phải bảo thư ký kê rõ vào giấy mang vỠđây, để đến khi chúng ta má»i, khá»i bị trùng. Năm ngoái không để ý đến việc này, thành ra mấy nhà má»i trùng nhau. Ngưá»i ta có cho là chúng ta vô ý đâu, lại bảo hai nhà đã bàn định sẵn, sợ tốn kém má»i vỠđấy thôi.
Giả Dung vá»™i vâng lá»i Ä‘i ngaỵ Má»™t lúc cầm vá» cái giấy kê ngày bên ấy má»i uống rượu tết. Giả Trân xem xong, bảo:
- ÄÆ°a cho Lại Thăng xem, nếu má»i ngưá»i ta uống rượu, phải tránh những ngày đã kê trên này.
Giả Trân ngồi ở trên nhà trông cho bá»n hầu nhá» khênh dá»n bình phong, lau chùi bàn ghế và đồ thá» bằng vàng bạc. Bá»—ng thấy đứa hầu nhá» cầm má»™t cái thiếp và quyển sổ vào trình:
- Tên quản lý hỠO ở Hắc Sơn thôn đã đến.
Giả Trân nói:
- Thằng già chết chém này sao hôm nay mới đến?
Giả Dung vá»™i cầm lấy thiếp và sổ mở ra đưa lên. Giả Trân chắp hai tay ra sau lưng nhìn vào tay Giả Dung, thấy trong thiếp hồng viết: “Con là quản lý O Tiến Hiếu, cúi đầu chúc ông bà và các cô các cậu mạnh khá»e. Xuân má»›i được má»i sá»± tốt lành, bình an, vinh quý, thăng quan tiến chức, vạn sư như ý.†Giả Trân cưá»i nói:
- Ngưá»i nhà quê mà nói có văn vẻ đấy.
Giả Dung cÅ©ng cưá»i nói:
- Không cần gì văn, chỉ cốt lá»i chúc tốt lành thôi.
Rồi hắn giở sổ ra xem, thấy viết:
Hươu to 30 con, hươu nhá» 50 con, hoẵng 50 con, lợn xiêm 20 con, lợn đồ 20 con, lợn nhá»›n 20 con, lợn rừng 20 con, lợn nhà ướp 20 con, dê rừng 20 con, dê non 20 con, dê đồ 20 con, dê ướp 20 con, cá chép 200 con, các loại cá 200 cân, gà, vịt, ngá»—ng còn sống má»—i thứ 200 con, gà rừng, thá» má»—i thứ 200 đôi, tay gấu 20 đôi, gân hươu 20 cân, hải sâm 50 cân, lưỡi hươu 50 cái, lưỡi bò 50 cái, trùng trục khô 20 cân, hạt thông, hạt đào, hạt mận má»—i thứ 2 túi, tôm to 50 đôi, tôm khô 200 cân, than hoa tốt nhất 1000 cân, than vừa 2000 cân, than cá»§i 30.000 cân, gạo tám tiến 2 gánh, gạo cẩm 50 há»™c, gạo nếp trắng 50 há»™c, gạo ré muá»™n 50 há»™c, các thứ hoa màu má»—i thứ 50 há»™c, gạo thưá»ng 1000 gánh, rau dưa khô má»™t xe, các thứ lúa gạo súc vật bán Ä‘i, tính thành tiá»n là 2.500 lạng. Ngoài ra còn biếu riêng cậu cả mấy giống này để chÆ¡i: hươu sống 2 đôi, thá» trắng 4 đôi, thá» Ä‘en 4 đôi, gà cẩm kê sống 2 đôi, vịt tây 2 đôi.
Giả Trân xem xong nói: “Cho nó vàoâ€. Má»™t lúc thấy O Tiến Hiếu vào, quỳ lạy ở ngoài thá»m. Giả Trân sai ngưá»i đỡ hắn dậy, cưá»i nói:
- Chú hãy còn khá»e nhỉ.
- NhỠơn đức của ông, con hãy còn đi được.
- Con chú lớn rồi, sao không bảo nó đi cho.
- Không dám giấu gì ông: con Ä‘i quen rồi, nếu không Ä‘i buồn không chịu được. Các cháu đứa nào mà chẳng muốn đến xem phong cảnh nÆ¡i đế độ Nhưng vì chúng còn trẻ tuổi, sợ Ä‘i đưá»ng có sá»± gì thất thố. Äể mấy năm nữa sẽ cho chúng Ä‘i, con má»›i yên tâm.
- Chú đi mất mấy ngày?
- Thưa ông, năm nay tuyết xuống nhiá»u quá, sâu đến bốn, năm thước, hôm ná» má»›i trá»i ấm tuyết tan, vì thế đưá»ng khó Ä‘i phải chậm lại mất mấy ngày. Äi mất má»™t tháng hai ngày. Năm hết tết đến, con sợ Ông nóng ruá»™t, nên phải Ä‘i gấp cho kịp.
- Ta đã nói mà, sao hôm nay chú mới đến? Ta vừa xem đơn thì ra năm nay chú lại định giở ngón bớt xén thì phải?
O Tiến Hiếu vội bước đến gần nói:
- Thưa ông, năm nay mùa màng xấu quá. Từ tháng ba đến hết tháng tám mưa luôn, không lúc nào tạnh được năm, sáu ngày. Äến tháng chín có má»™t trận mưa đá, má»™t vùng gần hai ba trăm dặm, ngưá»i, nhà cá»­a, súc vật, lương thá»±c bị hại hàng nghìn hàng vạn, nên má»›i có thế này. Con không dám nói man.
Giả Trân cau mày nói:
- Ta tưởng ít ra chú cũng phải mang nộp 5000 lạng bạc, chứ có ngần ấy thì làm được cái gì. Bây giỠchỉ còn có tám, chín trại thôi, năm nay có đến hai trại kêu bị hạn, bị lụt, chú lại bớt xén, định không cho ta ăn nữa hay sao?
O Tiến Hiếu nói:
- Ruộng đất của ông còn khá đấy, chứ chỗ anh em con ở cách chỗ con chỉ độ một trăm mẫu, thì lại kém xạ HỠtrông nom tám trại thuộc phủ bên kia, so với trại của con trông nom còn rộng gấp mấy lần, thế mà những món đưa đến chẳng qua chỉ đáng hai, ba nghìn lạng bạc thôi, cũng vì bị mất mùa.
- Thá»±c vậy. Bên ta còn có thể được, vì không có việc gì đặc biệt phải tiêu nhiá»u, chẳng qua chỉ để dùng trong má»™t năm thôi. Ta tiêu rá»™ng tý nào tốn tý ấy, bá»›t được chừng nào đỡ chừng ấy. Vả chăng những lệ thưá»ng hàng năm như tết nhất, má»i má»c, ta chịu dày mặt má»™t chút là xong, bì sao được vá»›i phá»§ bên kia. Ở bên ấy số hoa lợi vẫn như cÅ©, mà mấy năm nay lại nhiá»u việc phải tiêu đến tiá»n, nhất định không thể thiếu được, phải bù ra rất nhiá»u, nếu không lấy ở các ngưá»i thì còn há»i vào đâu?
- Bên ấy có nhiá»u việc, nhưng có xuất lại có nhập. Nhà vua và quý phi chẳng lẽ lại không chu cấp cho hay sao?
Giả Trân nghe nói, cưá»i bảo Giả Dung:
- Chúng mày nghe đấy, nó nói có đáng buồn cưá»i không?
Giả Dung vá»™i cưá»i nói:
- Các chú là ngưá»i ở nÆ¡i rừng sâu bể thẳm, biết đâu được những việc ấy? Chẳng lẽ quý phi lại lấy tiá»n ở kho nhà vua ra cho chúng ta à? Dù ngưá»i có muốn chăng nữa, cÅ©ng không làm chá»§ được. Kể ra thì thá»i nào tiết ấy cÅ©ng có thưởng đấy, nhưng chẳng qua chỉ cho má»™t ít vóc nhiá»…u, đồ cổ, đồ chÆ¡i. Có chăng cÅ©ng chỉ được má»™t trăm lạng vàng, đáng giá hÆ¡n má»™t nghìn lạng bạc, thấm vào đâu? Trong hai năm nay, năm nào mà chẳng phải bù ra mấy nghìn lạng bạc. Năm đầu, quý phi vá» thăm nhà, kể cả việc làm vưá»n hoa, chú tính xem phải tiêu hết bao nhiêu thì đủ biết. Vài năm sau nếu ngưá»i lại vá» thăm nữa, có lẽ đến nghèo xác mất!
Giả Trân cưá»i nói:
- Vì thế bá»n ngưá»i nhà quê là ngưá»i thá»±c thà, há» chỉ biết việc bá» ngoài chứ biết đâu được bên trong. Lấy hoàng bá làm dùi khánh, chỉ đẹp dáng bá» ngoài, bên trong thì đắng ngắt.
Giả Dung vừa cưá»i, vừa nói vá»›i Giả Trân:
- Quả là bên ấy cũng kiệt thật. Hôm nỠcon nghe thấy thím Hai bàn khẽ với Uyên Ương phải ăn cắp những đồ của cụ đem đi cầm.
Giả Trân cưá»i nói:
- Äó là thím Phượng giở trò ma đấy thôi, lẽ nào lại kiết đến thế? Chắc là thím ấy biết công việc phải tiêu nhiá»u, tất phải bù vào nhiá»u, nhưng không biết nên bá»›t món tiá»n nào, má»›i bày ra cách này, muốn ngưá»i ta biết là mình kiết đến như thế. Ta đã tính rồi, chưa đến ná»—i túng thiếu lắm đâu.
Nói xong liá»n sai ngưá»i tiếp đãi O Tiến Hiếu tá»­ tế.
Giả Trân lại sai ngưá»i mang lá»… vật cá»§a O Tiến Hiếu Ä‘em đến để lại mấy thứ cúng tổ, rồi chá»n má»—i thứ má»™t ít cho Giả Dung mang sang biếu phá»§ Vinh. Lại bá»›t đủ số cho nhà dùng, còn thừa thì theo thứ tá»± chia ra từng phần, để ở dưới thá»m, sai ngưá»i gá»i con cháu trong hỠđến để nhận phần. Sau đó, phá»§ Vinh cÅ©ng đưa đến nhiá»u lá»… vật cúng tổ và biếu Giả Trân. Giả Trân trông cho ngưá»i nhà bầy biện đồ thá» xong, rồi Ä‘i giày, khoác áo da, sai ngưá»i trải má»™t cái thảm da chó sói ở trên thá»m, chá»— có ánh mặt trá»i, để sưởi nắng, và xem con cháu đến lÄ©nh phần. Thấy Giả Cần cÅ©ng đến lÄ©nh. Giả Trân gá»i lại bảo:
- Sao mày cÅ©ng đến đây? Ai gá»i mày đến?
Giả Cần buông thõng tay thưa:
- Cháu nghe nói bác gá»i chúng cháu đến lÄ©nh phần, cháu đến chứ không ai gá»i cả.
Giả Trân nói:
- Những thứ này là ta định để cho chú bác anh em không có công ăn việc làm. Hai năm trước, mày chưa có việc, ta cÅ©ng đã cho rồi. Bây giá» mày đã được làm công việc ở phá»§ bên kia, trông nom bá»n hòa thượng, đạo sÄ© ở miếu, ngoài tiá»n lương hàng tháng, số tiá»n phát cho bá»n hòa thượng cÅ©ng qua tay mày, thế mà mày vẫn còn đến lÄ©nh phần. Sao tham quá thế? Mày thá»­ nghÄ© xem: mày ăn mặc có khác gì bá»n ngưá»i sẵn tiá»n trong tay không? Trước mày nói không có việc làm, bây giá» thì thế nào? Vẫn còn kém trước nữa à?
Giả Cần nói:
- Vì nhà cháu nhiá»u miệng ăn, phải tiêu nhiá»u.
Giả Trân cưá»i nhạt:
- Mày lại cứ chống chế mãi vá»›i ta! Mày tưởng ta không biết những việc mày làm ở trong miếu à! Ở đấy, mày làm ông lá»›n, không ai dám trái lá»i. Trong tay có tiá»n, lại ở xa chúng ta, mày tha hồ làm vương làm tướng, đêm nào cÅ©ng tụ tập những bá»n vô lại, cá» bạc trai gái đủ thứ, nên má»›i xác như vá», lại còn dám đến đây lÄ©nh phần nữa à? Mày chẳng lÄ©nh được gì đâu, có lÄ©nh trận đòn thì lÄ©nh! Äể xong tết, ta sẽ bảo chú Hai Ä‘uổi mày Ä‘i.
Giả Cần đỠmặt, không dám nói gì. Có ngưá»i đến trình:
- Bên Bắc phủ vương đem câu đối và túi đến.
Giả Trân sai Giả Dung ra tiếp và nói là mình đi vắng. Giả Dung đi ra.
Giả Trân Ä‘uổi Giả Cần Ä‘i, xem má»i ngưá»i lÄ©nh phần xong, rồi vá» nhà ăn cÆ¡m vá»›i Vưu thị. Hôm sau lại càng bận việc.
Äến ngày hai mươi chín tháng chạp, các thứ bày biện đầy đủ. Trong hai phá»§, chá»— thá» thần cá»­a, câu đối, bài treo, Ä‘á»u sÆ¡n lại má»™t màu bóng loáng. Bên phá»§ Ninh, từ cá»­a ngoài, nghi môn, nhà khách, noãn các, nhà trong, cá»­a thứ ba, cá»­a nghi môn trong, cá»­a cấm vào đến chính đưá»ng, suốt má»™t dãy các nhà chính Ä‘á»u mở toang cả. Dưới thá»m, hai bên đốt hai hàng nến to và cao đỠchói như hai con rồng vàng. Hôm sau Giả mẫu ngồi kiệu bát cống dẫn những ngưá»i có phong cáo theo phẩm cấp, mặc triá»u phục vào cung làm lá»… triá»u hạ. Ä‚n yến xong, trở vá», đến noãn các bên phá»§ Ninh, xuống kiệu. Những con cháu không theo vào chầu, Ä‘á»u xếp hàng đứng chá»±c trước cá»­a, để Giả mẫu dẫn vào nhà thá».
Bảo Cầm lần đầu được vào xem nhà thá» há» Giả, để ý ngắm nghÄ©a mãi. Nhà thá» này dá»±ng ở bên tây phá»§ Ninh, trong má»™t cái vưá»n riêng phía trong hàng rào sÆ¡n Ä‘en, có năm gian cá»­a lá»›n, trên treo bức hoành viết bốn chữ Giả thị tôn tá»­(#4), bên cạnh viết “Diá»…n thánh công Khổng Kế Tông viếtâ€, hai bên có đôi câu đối:
Lấm đất óc gan, muôn hỠthấm nhuần ơn bảo dưỡng.
Ngập trá»i công đức, trăm năm nghi ngút lá»… chưng thưá»ng.
Äó cÅ©ng là chữ viết cá»§a Diá»…n Thánh công. Äi vào trong sàn, giữa có đưá»ng mai võng lát đá trắng, hai bên Ä‘á»u là tùng bách um tùm, trên nguyệt đài bầy những đỉnh vạc bằng đồng cổ. Trước nhà bái đưá»ng treo bức hoành vàng chạm chín con rồng, viết chữ Tinh huy phụ bật(#5). Äó là chữ cá»§a đức vua trước viết. Hai bên có đôi câu đối:
Sự nghiệp sáng soi cùng nhật nguyệt,
Công danh truyá»n mãi đến nhi tôn.
Cũng là chữ vua viết.
Trước năm gian chính điện, treo bức hoành sơn xanh vẽ rồng uốn khúc, viết bốn chữ Thận chung truy viên(#6). Bên cạnh lại có đôi câu đối:
Con cháu từ đây nhỠphúc đức,
Nhân dân giỠvẫn nhớ Vinh Ninh.
Äá»u là chữ vua viết cả.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, trượng thêu màn gấm, tuy có bày thần chủ, nhưng trông không rõ.
Những ngưá»i há» Giả chia bên “chiêu†bên “mụcâ€(#7) xếp hàng đứng yên. Giả Kính chá»§ tế, Giả Xá bồi tế, Giả Trân dâng rượu, Giả Liá»…n, Giả Tôn dâng lụa, Bảo Ngá»c bưng hương, Giả Xương, Giả Lăng rải thảm tế, giữ cái lư đốt văn. Bá»n nhạc công tấu nhạc. Ba lần dâng rượu, hương bái xong, đốt lụa rót rượu. Lá»… xong, âm nhạc ngừng lại, lui ra. Má»i ngưá»i theo Giả mẫu đến trước chá»— bày ảnh ở trên chính đưá»ng, màn gấm treo cao, bình phong căng rá»™ng, hương bay nghi ngút, nến thắp sáng trưng. Chính gian giữa, treo hai bức chân dung cá»§a Vinh Quốc công và Ninh Quốc công, Ä‘á»u mặc áo mãng bào Ä‘eo Ä‘ai ngá»c; hai bên lại có mấy bức chân dung cá»§a các vị liệt tổ.
Bá»n Giả Hành, Giả Chỉ đứng xếp hàng từ cá»­a trong ra mãi đến ngoài thá»m chính đưá»ng. Ngoài bạo cá»­a là chá»— Giả Kính, Giả Xá; trong bạo cá»­a là chá»— đàn bà đứng. Bá»n ngưá»i nhà và hầu bé Ä‘á»u đứng ngoài nghi môn. Cứ má»™t món ăn dâng lên đến cá»­a nghi môn, là bá»n Giả Hành, Giả Chỉ đỡ lấy, theo thứ tá»± đưa đến tay Giả Kính. Giả Dung là cháu trưởng chi trưởng, nên được đứng vá»›i đám đàn bà ở trong bạo cá»­a. Má»—i lần Giả Kính đưa món ăn đến trao cho Giả Dung, Giả Dung đưa lại cho vợ, vợ hắn lại đưa cho Phượng Thư và Vưu Thị; khi đưa đến trước bàn thá», thì Vương phu nhân nhận lấy đưa cho Giả mẫu. Giả mẫu đặt lên bàn thá». Hình phu nhân đứng ở phía tây bàn thá», ngoảnh mặt sang phía đông, cùng Giả mẫu dâng cá»— lên. Äến khi dâng cá»— và chè rượu xong, Giả Dung má»›i lui ra ngoài, đứng hàng đầu chá»— bá»n Giả Cần.
Lúc này Giả Kính đứng đầu hàng ngưá»i có tên theo chữ “văn†ở bên. Giả Trân đứng đầu hàng ngưá»i có tên theo chữ “ngá»c†ở bên, cuối nữa là Giả Dung đứng đầu hàng ngưá»i có tên theo bá»™ “thảo đầuâ€. Bên tả hàng “chiêưâ€, bên hữu hàng “mụcâ€. Trai ở bên đông, gái ở bên tây. Khi Giả mẫu thắp hương lạy rồi, má»i ngưá»i Ä‘á»u quỳ xuống làm cho năm gian nhà lá»›n, ba gian bái đưá»ng, hiên trong hiên ngoài, thá»m trên thêm dưới, hai dãy thá»m đỠđá»u như hoa như gấm, chật ních không chá»— nào hở. Ngoài nhạc vàng vòng ngá»c khẽ chạm leng keng và giày dép sá»™t soạt khi đứng khi quỳ ra, còn Ä‘á»u im lặng như tá». không má»™t tiếng động.
Má»™t lúc lá»… xong, bá»n Giả Kính, Giả Xá lui ra Ä‘i sang phá»§ Vinh, chá» làm lá»… mừng Giả mẫu. Bên phòng Vưu thị, dưới đất trải đầy thảm Ä‘á», giữa nhà để má»™t chậu than lá»›n tráng vàng. Trên giưá»ng chính giữa trải má»™t cái nệm da vượn đỠmá»›i, đặt má»™t cái gối dá»±a màu đỠthêu kiểu vân long bổng thá»(#8); ngoài nệm ngồi lại có cái bao bằng da cáo Ä‘en đặt ở trên và cái nệm ngồi bằng da cáo trắng. Vưu thị má»i Giả mẫu ngồi lên đó. Hai bên lại trải nệm da, má»i mấy bà bác bà thím ngang hàng vá»›i Giả mẫu cùng ngồi. Bá»n Hình phu nhân thì ngồi ở má»™t cái giưá»ng nhá» cÅ©ng trải nệm da, có bức vách chắn ngang. Ở hai bên, có mưá»i hai cái ghế sÆ¡n chạm đối mặt nhau, Ä‘á»u trải nệm lông chuá»™t Ä‘en, dưới má»—i cái ghế có má»™t lò sưởi bằng đồng, để cho chị em bá»n Bảo Cầm ngồi. Vưu thị pha trà dâng Giả mẫu, vợ Giả Dung dâng má»i các bà ngang hàng vá»›i Giả mẫu, sau Vưu thị lại dâng má»i Hình phu nhân, vợ Giả Dung lại dâng bá»n chị em. Phượng Thư, Lý Hoàn thì đứng ở ngoài chá»±c sẵn.
Dâng nước trà xong, bá»n Hình phu nhân đứng dậy hầu Giả mẫu uống. Giả mẫu cùng chị em nhiá»u tuổi nói chuyện phiếm mấy câu rồi sai sắp kiệu. Phượng Thư vá»™i đỡ Giả mẫu lên. Vưu thị cưá»i nói:
- Cháu đã sắp sẵn cÆ¡m chiá»u để má»i bà xÆ¡i rồi. Hàng năm bà không há» hạ cố đến các cháu. Bây giá» dùng cÆ¡m chiá»u rồi bà hãy vá». Nếu không thì chẳng hóa ra các cháu không bằng thím Phượng hay sao?
Phượng Thư đỡ Giả mẫu, cưá»i nói:
- Má»i bà vá» nhà xÆ¡i cÆ¡m, mặc kệ chị ấy.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Bên này chị còn phải soạn sá»­a cúng tế tổ tiên, bận rá»™n lắm rồi, giữ ta ở lại để thêm bận à? Vả chăng hàng năm ta không ăn ở đây, các chị cÅ©ng cứ mang sang biếu, vậy cứ biếu Ä‘i, ta không ăn hết, để dành đến ngày mai, như thế chẳng ăn được nhiá»u hÆ¡n ư?
Má»i ngưá»i nghe vậy Ä‘á»u cưá»i. Giả mẫu lại dặn: “Äêm đến phải cắt ngưá»i đèn hương cẩn thận, không được sÆ¡ suất đấyâ€, Vưu thị vâng lá»i, Giả mẫu Ä‘i ra ngoài, đến trước noãn các, bá»n Vưu thị tránh ra sau bình phong, bá»n hầu nhá» má»›i dẫn phu kiệu đến má»i Giả mẫu lên kiệu. Vưu thị cÅ©ng theo bá»n Hình phu nhân đến phá»§ Vinh.
Kiệu ra khá»i cá»­a ngoài. Dá»c đưá»ng, bên đông bầy nghi trượng và nhạc khí cá»§a phá»§ Ninh, bên tây bày nghi trượng và nhạc khí cá»§a phá»§ Vinh. Những ngưá»i Ä‘i đưá»ng Ä‘á»u phải lùi lại, không được qua đấy.
VỠđến phá»§ Vinh, cá»­a lá»›n, cá»­a chính cÅ©ng Ä‘á»u mở suốt vào tận phía trong. Giả mẫu không xuống kiệu ở noãn các nữa, mà Ä‘i qua nhà khách, vòng sang phía tây, đến thẳng nhà chính. Má»i ngưá»i xúm theo đến gian giữa nhà Giả mẫu, cÅ©ng có nệm gấm màn thêu, má»i thứ Ä‘á»u má»›i cả, ở giữa để lò lá»­a đốt hương tùng bách và cây bách hợp. Giả mẫu vào ngồi, bá»n bà già trình: “Các cụ bà đến làm lá»…â€. Giả mẫu đứng dậy định ra đón, thấy mấy bà chị em nhiá»u tuổi đến nÆ¡i. Má»i ngưá»i cầm tay nhau cưá»i và má»i nhau má»™t lúc. Há» uống trà xong rồi Ä‘i. Giả mẫu đưa ra đến cá»­a nghi môn má»›i vá» chá»— ngồi. Bá»n Giả Kính và Giả Xá dẫn các con em đến. Giả mẫu cưá»i nói:
- Cả năm làm phiá»n các ngưá»i rồi, thôi đừng làm lá»… nữa.
Má»™t bên trai, má»™t bên gái, tốp này đến tốp khác, lÅ© lượt vào làm lá»…; bên tả bên hữu Ä‘á»u đặt ghế đối nhau, rồi cứ theo thứ tá»± lá»›n bé ngồi nhận lá»…. Bá»n hầu nhá» và a hoàn trong hai phá»§ cÅ©ng theo thứ tá»± trên dưới đứng làm lá»…. Sau đó phân phát tiá»n thưởng tết, túi và thá»i vàng, thá»i bạc cho má»i ngưá»i. Bữa tiệc hợp hoan bày ra, trai ngồi bên đông, gái ngồi bên tây; uống rượu đồ tô(#9), ăn canh hợp hoan(#10), quả cát tưá»ng(#11) và bánh như ý, xong rồi Giả mẫu vào trong nhà nghỉ, má»i ngưá»i má»›i Ä‘i ra.
Tối hôm ấy, các nÆ¡i thá» phật và thá» vua bếp Ä‘á»u thắp hương cúng lá»…. Ngoài sân nhà chính cá»§a Vương phu nhân, bày vàng hương ngá»±a giấy cúng trá»i đất. Cá»­a giữa vưá»n Äại Quan treo đèn lồng, rá»i sáng hai bên, các ngả đưá»ng lại Ä‘á»u có giồng cây đèn. Kẻ trên ngưá»i dưới Ä‘á»u ăn mặc như hoa như gấm. Suốt đêm, tiếng cưá»i nói ồn ào, pháo nổ không dứt. Äến canh năm ngày hôm sau. Giả mẫu cùng má»i ngưá»i theo phẩm tước mặc triá»u phục, bày toàn bá»™ nghi trượng vào cung chào mừng và chúc thá» Nguyên Xuân. Ä‚n yến xong, Giả mẫu trở vá» phá»§ Ninh tế tổ, rồi má»›i vá» nhà. Nhận lá»… mừng xong, Giả mẫu thay áo Ä‘i nghỉ. Bạn bè đến mừng tết Ä‘á»u không tiếp, chỉ ngồi nói chuyện vá»›i Tiết phu nhân và thím Lý, hoặc đánh cá», đánh bài vá»›i bá»n Bảo Ngá»c và chị em Bảo Thoa, Bảo Cầm, Äại Ngá»c.
Vương phu nhân và Phượng Thư ngày nào cÅ©ng bận vá» má»i khách đến uống rượu tết, nhà trong nhà ngoài, chá»— nào cÅ©ng bày bàn rượu, bạn bè Ä‘i lại không ngót. Bận rá»™n suốt bảy, tám ngày má»›i xong.
Lại sắp đến tết nguyên tiêu, hai phá»§ Vinh, Ninh Ä‘á»u thắp đèn kết hoa. Ngày mưá»i má»™t, Giả Xá má»i Giả mẫu, hôm sau Giả Trân lại má»i Giả mẫu. Vương phu nhân và Phượng Thư, ngày nào cÅ©ng có ngưá»i má»i uống rượu tết.
Äến chiá»u hôm rằm, Giả mẫu sai ngưá»i bày mấy bàn tiệc ở phòng khách lá»›n, thuê má»™t bá»n con hát, treo đầy đèn hoa các màu, dẫn các con cháu trai gái hai phá»§ Vinh, Ninh đến ăn tiệc. Giả Kính xưa nay không uống rượu, ăn mặn, vì thế không má»i. Äến ngày mưá»i bảy, tế tổ xong, Giả Kính liá»n ra ngoài thành tu đạo. Trong mấy hôm ở nhà, ông ta cÅ©ng chỉ ngồi yên lặng trong gian nhà kín, không há»i đến việc gì.
Giá Xá lÄ©nh đồ thưởng cá»§a Giả mẫu xong, cáo từ ra vá». Giả mẫu biết ông ta ở đấy cÅ©ng không tiện, nên để mặc cho vá».
Giả Xá vỠđến nhà, cùng bá»n gia khách thưởng đèn uống rượu, đàn sáo rá»™n tai, gấm thêu hoa mắt, cuá»™c vui cá»§a ông ta khác hẳn bên này.
Giả mẫu cho bày hÆ¡n mưá»i bàn rượu ở nhà khách, bên cạnh má»—i bàn đặt má»™t cái ká»·. Trên ká»· đặt lư hương, bình hoa, đốt hương bách hợp cá»§a vua ban; lại có những chậu cảnh nhá» dài độ tám tấc, rá»™ng bốn năm tấc, cao hai ba tấc, trong chồng núi giả, Ä‘á»u trồng cá» hoa tươi tốt; lại có khay chè sÆ¡n hay những bá»™ chén rót nước trà ngon hạng nhất. Má»™t loạt Ä‘á»u làm bằng gá»— đàn tía chạm trổ, viá»n rèm lụa Ä‘á», đính ngá»c, thêu hoa và đỠthợ Nguyên cái rèm này là do tay cô gái Cô Tô, tên là Tuệ Nương thêu ra. Vì cô ta cÅ©ng là con nhà thư hương thế hoạn, rất giá»i nghá» vẽ, chẳng qua ngẫu nhiên thêu thùa vài thứ để chÆ¡i, chứ không phải thứ Ä‘em ra ngoài bán. Những hoa thêu trên, theo cành cây hoa lá cá»§a các nhà danh há»a từ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, Tống, Nguyên, Minh để lại, nên cách thức, màu sắc Ä‘á»u đậm đà, tinh xảo không má»™t ai có thể sánh kịp. Má»—i má»™t cành hoa bên cạnh lại có má»™t bài thÆ¡, từ, ca, phú cá»§a ngưá»i xưa và Ä‘á»u thêu chữ nổi bằng nhung Ä‘en. HÆ¡n nữa cả từ nét ngoặc, nét chấm, to, nhá», liá»n, cách, Ä‘á»u giống hệt như chữ viết, không phải lối thêu chữ bán rao có thể sánh kịp. Cô ta không vì nghá» này kiếm lợi, nên tiếng đồn khắp nÆ¡i, ít ngưá»i mua được. Rất nhiá»u nhà danh gia thế hoạn cÅ©ng không có cá»§a này. Vì vậy Ä‘á»i sau gá»i là nàng Tuệ Tú. Gần đây, có những kẻ trục lợi, cÅ©ng bắt chước lối thêu cá»§a cô ta để lừa ngưá»i kiếm tiá»n. Tuệ nương đến mưá»i tám tuổi thì chết, nên sau không tìm đâu ra bức thêu nào như vậy. Nhà nào có má»™t vài bức, Ä‘á»u giữ gìn rất cẩn thận. Có má»™t số nhà văn “múa rốiâ€, nhân tiếc sắc đẹp cá»§a nàng, liá»n tung tin rằng nàng thêu chữ chưa hết vẻ đẹp, so sánh đưá»ng kim thêu vá»›i chữ “Tú†có vẻ hÆ¡i vá»™i vã. Rồi cùng má»i ngưá»i bàn bạc, Ä‘em đổi chữ “Tú†thành chữ “Vănâ€, nên ngưá»i Ä‘á»i má»›i gá»i là “Tuệ Vănâ€. Nếu phải là bức thêu cá»§a nàng Tuệ Văn thì giá đắt vô ngần. Trong phá»§ Giả có ba bức, năm ngoái đã tiến vua hai bức, chỉ còn lại cái rèm này có mưá»i sáu dải, Giả mẫu cất giữ rất cẩn thận, không hay bày ra nhà khách, chỉ để trong phòng riêng, khi cao hứng bày tiệc rượu má»›i Ä‘em ra dùng.
Trong các bình cổ nhá» có đủ các màu Ä‘á»u cắm cây tuế hàn tam hữu(#12) và hoa ngá»c đưá»ng phú quý(#13). Hai bàn phía trên là chá»— ngồi cá»§a Tiết phu nhân và thím Lý; bên đông bày riêng má»™t tiệc có cái giưá»ng nhá» chân thấp chạm quỳ long há»™ bình(#14) có đủ cái tá»±a lưng, gối dài, nệm dạ Trên giưá»ng bày má»™t cái ká»· nhá», sÆ¡n son thếp vàng rất đẹp, và nhẹ. Trên ká»· bày chén trà, ống nhổ, khăn mặt và cái há»™p kính.
Giả mẫu nằm nghiêng trên giưá»ng, cưá»i nói vá»›i má»i ngưá»i má»™t lúc, lại Ä‘eo kính nhìn lên sân khấu rồi nói vá»›i Tiết phu nhân và thím Lý:
- Tha lỗi cho tôi già rồi mình mẩy hay đau, để tôi vô phép nằm nghiêng tiếp chuyện.
Lại sai Hổ Phách ngồi lên giưá»ng, cầm cái nắm tay “mỹ nhânâ€(#15) đấm đùi. Cạnh giưá»ng không đặt bàn rượu, chỉ có má»™t cái ká»· cao, trên bày giá cao, lá» cao và lư hương, ngoài ra lại có má»™t cái bàn nhá» cao rất xinh trên bày bát đũa. Bên cạnh bày má»™t bàn rượu cho Bảo Cầm, Tương Vân, Äại Ngá»c, Bảo Ngá»c cùng ngồi. Khi đồ ăn mang lên, Ä‘á»u đưa Giả mẫu xem trước, món nào thích để lên trên bàn nhá» nếm má»™t ít, còn lại đưa ra bàn bốn ngưá»i ngồi gần đấy, như thế cÅ©ng xem như ngồi má»™t bàn vá»›i Giả mẫu. Phía dưới má»›i là chá»— cá»§a Hình phu nhân và Vương phu nhân; dưới nữa là chá»— ngồi cá»§a bá»n Vưu Thị, Lý Hoàn, Phượng Thư và vợ Giả Dung; bên tây là chá»— ngồi cá»§a Bảo Thoa, Lý Văn, Lý á»¶, Tụ Yên và chị em Nghênh Xuân. Trên xà nhà, hai bên treo từng chùm đèn pha lệ Trước má»—i bàn rượu đặt má»™t cây đèn sÆ¡n Ä‘en hình lá sen rÅ© xuống, trên lá sen cắm sáp. Cây đèn này là cá»§a bên Tây Dương, làm bằng pha lê, có thể quay vặn được. Lúc này, đèn xoay lá sen cho ánh sáng hắt ra ngoài để xem hát được rõ. Bao nhiêu cánh cá»­a và cá»­a sổ Ä‘á»u được lấy xuống và treo vào đó bằng các đèn hoa trong cung chá» Trong thá»m, ngoài thá»m và giàn hoa hai bên hiên Ä‘á»u treo đèn lồng, đèn pha lê, đèn che lụa, hoặc thêu, hoặc vẽ bằng lụa, bằng giấy, thứ gì cÅ©ng có. Mấy bàn ở trên hiên là chá»— ngồi cá»§a Giả Trân, Giả Liá»…n, Giả Hoàn, Giả Tôn, Giả Dung, Giả Cần, Giả Vân, Giả Xương, Giả Lăng.
Giả mẫu sai ngưá»i Ä‘i má»i các ngưá»i trong há». Nhưng bá»n há» có ngưá»i đã già, không thích ồn ào, có ngưá»i Ä‘i vắng, có ngưá»i ốm Ä‘au, muốn đến cÅ©ng không đến được. Lại có ngưá»i ghen giàu thẹn nghèo không chịu đến, có ngưá»i thì ghét Phượng Thư, tức giận không đến; lại có ngưá»i e lệ nhút nhát, không quen chá»— đông ngưá»i. Vì thế há» tuy to, nhưng vá» phía đàn bà chỉ có mẹ Giả Lam là há» Lâu dắt Giả Lam đến, vá» phía đàn ông chỉ có Giả Cần, Giả Vân, Giả Trong và Giả Lăng đến, bốn ngưá»i hiện đương giúp việc cho Phượng Thá»± Kể ra ngưá»i không đông mấy, nhưng tiệc nhá» trong gia đình cÅ©ng đủ náo nhiệt lắm rồi.
Vợ Lâm Chi Hiếu dẫn sáu ngưá»i đàn bà, cứ hai ngưá»i má»™t khênh ba cái bàn nhỠđến, má»—i bàn trải má»™t tấm thảm Ä‘á», trên để những tiá»n đồng má»›i đúc xâu bằng dây Ä‘á». Vợ Lâm Chi Hiếu bảo mang hai cái đặt ở cạnh bàn rượu cá»§a Tiết phu nhân và thím Lý, còn má»™t cái đặt ở cạnh giưá»ng Giả mẫu. Giả mẫu nói: “Äể ở giữa nhà kiaâ€. Những ngưá»i đàn bà ấy đã quen khuôn phép nhà này, hỠđặt bàn xuống, rút dây đỠđi, rồi bá» tiá»n ra để ở trên bàn.
Lúc đó, đương hát vở Tây lâu há»™i(#16). Khi sắp tan hát, đứa đóng vai VÅ© Thúc Dạ giận dá»—i bá» Ä‘i, đứa đóng vai Văn Báo liá»n nói đùa: “Anh giận bá» Ä‘i mặc anh. Hôm nay đúng ngày rằm tháng giêng, trong nhà cụ Ở phá»§ Vinh ăn tiệc, tôi còn phải cưỡi ngá»±a này, đến xin mấy thứ quả để ăn má»›i đượcâ€. Câu nói ấy làm cho Giả mẫu cưá»i ầm lên. Bá»n Tiết phu nhân Ä‘á»u nói: “Thằng ranh con này đáng thương thật!†Phượng Thư liá»n nói:
- Nó mới có chín tuổi thôi.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Nó khéo nói đấy!
Rồi gá»i má»™t tiếng “thưởngâ€. Liá»n có ba ngưá»i đàn bà cầm sẵn các cái giá» nhá», chạy mau đến bàn, má»—i ngưá»i bốc tiá»n bá» vào má»™t giá» rồi chạy ra trước sân khấu nói:
- Cụ, bà dì, và các bà trong hỠthưởng cho Văn Báo mua quả ăn đây.
Nói xong há» vất tiá»n lên sân khấu, chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảngâ€, tiá»n rÆ¡i khắp nÆ¡i. Giả Trân và Giả Liá»…n đã sai bá»n hầu nhá» sắp sẵn những thúng tiá»n lá»›n khênh ra.

Chú thích:

(1-). Phù hư vi xúc: danh từ mạch lý cá»§a Äông y, ý nói khí huyết suy nhược.
(2-). Một thứ đồ chơi làm bằng vàng bạc hay ngà voi, có chạm cỠchi, hoặc đám mây, để mừng tặng nhau.
(3-). Tiếng của nhà Phật, là tám thứ quý báu.
(4-). Nhà thỠhỠGiả.
(5-). Sao Phụ bật sáng ngá»i.
(6-). Cẩn thận việc vá» sau, tưởng nhá»› ngưá»i đã khuất.
(7-). Theo Ä‘iển tế tá»± cá»§a Trung Quốc thá»i trước, trong nhà thá» thá»§y tổ ở giữa, hai bên hàng chiêu ở bên tả, hàng mục ở bên hữu, chiêu thuá»™c hàng cha, mục thuá»™c hàng con.
(8-). Rồng mây chúc thá».
(9-). Một thứ rượu nấu bằng cỠđồ tô, uống vào ngày nguyên đán để trừ dịch khí.
(10-). Canh nấu bằng hoa hợp hoan, má»™t thứ hoa màu Ä‘á», sá»›m nở tối cụp, tượng trưng cho sá»± Ä‘oàn kết.
(11-). Quả ăn vào được phúc lành.
(12-). Ba ngưá»i bạn trong mùa rét: tùng, bách, mai.
(13-). Hoa mẫu đơn.
(14-). Giống thú trông giống con rồng, có một chân đỡ lấy cái bình phong.
(15-). Má»™t cái dùi nhá» bằng gá»— bá»c da hình như nắm tay ngưá»i con gái, dùng để đấm mình.
(16-). Tên vở kịch của Viên Vu Lệnh nhà Thanh soạn, diễn điển Vu Quyên cùng Mục Tố Huy khi tan khi hợp.
Tài sản của minhtien384

  #54  
Old 26-06-2008, 09:17 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 54
Sử Thái Quân bỠlối chuyện sáo ngày xưa
Vương Hy Phượng há»c đòi áo hoa múa hát

Giả Trân, Giả Liá»…n sắp sẵn tiá»n vào trong thúng lá»›n, nghe thấy Giả mẫu nói thưởng, liá»n sai ngưá»i hầu ném tiá»n ra, tiếng loảng xoảng khắp trên sân khấu. Giả mẫu thích lắm. Hai ngưá»i đứng dậy, ngưá»i hầu mang bình đựng rượu bằng bạc má»›i hâm lên, Giả Liá»…n cầm lấy, Ä‘i theo Giả Trân vào phía trong. Giả Trân đến trước bàn thím Lý, cúi xuống lấy chén, quay lại Giả Liá»…n vá»™i rót má»™t chén; sau cùng rót đến bàn Tiết phu nhân. Tiết phu nhân và thím Lý vá»™i đứng dậy cưá»i nói:
- Má»i hai cậu cứ ngồi, cần gì phải giữ lá»… nghi quá?
Lúc đó, trừ Hình phu nhân và Vương phu nhân, các ngưá»i dá»± tiệc Ä‘á»u đứng dậy chắp taỵ Giả Trân, Giả Liá»…n đến trước giưá»ng Giả mẫu, vì giưá»ng thấp, hai ngưá»i phải quỳ xuống. Giả Trân cầm chén quỳ ở phía trước, Giả Liá»…n cầm bình rượu quỳ ở phía sau. Tuy chỉ có hai ngưá»i dâng rượu thôi, nhưng anh em bá»n Giả Tôn cÅ©ng Ä‘á»u đứng dậy xếp hàng Ä‘i theo; thấy hai ngưá»i quỳ, quỳ há» cÅ©ng Ä‘á»u quỳ. Bảo Ngá»c cÅ©ng vá»™i quỳ theo. Tương Vân khẽ đẩy Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Bây giá» anh cÅ©ng theo ngưá»i ta mà quỳ làm gì? Äã thế thì anh cÅ©ng Ä‘i rót má»™t tuần rượu có hÆ¡n không?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chốc nữa sẽ rót.
Äợi hai ngưá»i rót rượu xong, há» má»›i đứng dậy. Giả Trân lại rót rượu má»i Hình phu nhân và Vương phu nhân. Sau đó cưá»i nói:
- Còn các cô thì làm thế nào đây?
Giả mẫu nói:
- Các anh cứ đi ra để mặc cho hỠđược thoải mái hơn.
Bá»n Giả Trân má»›i lui ra.
Äêm chừng đã sang canh hai, tuồng hát Ä‘ang diá»…n tích “Bát nghÄ©a quan đăngâ€(#1). Giữa lúc vui, Bảo Ngá»c đứng dậy Ä‘i ra ngoài. Giả mẫu há»i:
- Äi đâu? Ở ngoài đốt pháo dữ lắm, không cẩn thận tàn lá»­a rÆ¡i vào ngưá»i thì bá»ng đấy!
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Cháu không đi xa đâu, chỉ ra đây một tí rồi vỠngay thôi.
Giả mẫu sai bá»n bà già theo hầu cẩn thận. Khi Bảo Ngá»c ra, chỉ có Xạ Nguyệt, Thu Văn mấy a hoàn nhá» Ä‘i theo. Giả mẫu liá»n há»i:
- Sao không thấy Tập Nhân? Bây giỠnó đã ra vẻ lớn rồi, chỉ ngồi sai đám hầu nhỠđi thôi.
Vương phu nhân đứng dậy cưá»i nói:
- Hôm nỠmẹ nó chết, nó có tang, nên không tiện đi ra ngoài.
Giả mẫu gật đầu cưá»i nói:
- Äã Ä‘i hầu thì không thể nói hiếu vá»›i không hiếu được. Nếu nó còn ở hầu ta, liệu bây giá» có thể tránh được chá»— này không? Việc ấy cÅ©ng như đã thành lệ rồi.
Phượng Thư vá»™i chạy lại cưá»i nói:
- Äêm hôm nay dù chị ta không có tang nữa, ở trong vưá»n này cÅ©ng phải trông nom đèn Ä‘uốc pháo hoa cho khá»i áy náy. Äã có hát xướng, ngưá»i trong vưá»n ai chẳng lẻn đến xem? Chị ấy cẩn thận, nên ở nhà trông nom các nÆ¡i. Khi tan hát, chú Bảo vá» ngá»§, má»i thứ đã được sắp đặt đầy đủ. Nếu chị ấy cÄ©mg đến đây, không ai để ý đến công việc, tan hát ra vá», chăn đệm thì lạnh, nước trà không có, cái gì cÅ©ng thiếu cả. Vì thế cháu bảo chị ấy trông nhà, không cần đến nữa, để khi vá», các cái được sắp đặt đầy đủ má»i ngưá»i khá»i phải lo toan, lại trá»n đạo hiếu cá»§a chị ấy, như thế chả hÆ¡n hay sao? Nay bà muốn gá»i chị ấy, cháu bảo Ä‘i gá»i ngay.
Giả mẫu bảo:
- Cháu nói phải đấy. Cháu nghÄ© rất là chu đáo, đừng gá»i nó nữa. Nhưng mẹ nó mất bao giá»? Sao ta lại không biết?
- Hôm nỠTập Nhân có đến trình, bà đã lại quên rồi à?
Giả mẫu nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Ta nhớ ra rồi. Bây giỠtrí nhớ ta kém lắm!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cụ nhớ đâu đến những việc ấy.
Giả mẫu thở dài:
- Từ bé nó hầu ta má»™t dạo, rồi hầu cháu Vân, sau đến hầu thằng quá»· Bảo Ngá»c này, làm nó phải chịu dãi dầu mấy năm nay! Nó không phải là bá»n hầu sinh trưởng trong nhà này, chưa được nhá» vả ta mấy, khi mẹ nó chết, ta định cho nó mấy lạng bạc để chi phí chôn cất, thế rồi cÅ©ng quên Ä‘i.
Phượng Thư nói:
- Hôm nỠmẹ con đã cho chị ấy bốn mươi lạng bạc, thế là được rồi.
Giả mẫu gật đầu nói:
- Nếu thế thì thôi. Hôm trước mẹ Uyên Ương chết, ta nghÄ© bố mẹ nó Ä‘á»u ở cả bên nam, không cho nó vá» chịu tang. Bây giá» chúng nó muốn giữ lá»…, sao không cho hai đứa đến ở má»™t chá»— làm bạn vá»›i nhau?
Bèn sai bà già mang hoa quả, đồ ăn và đồ Ä‘iểm tâm đến cho hai ngưá»i ăn. Hổ Phách cưá»i nói:
- Còn phải chỠđến bây giỠnữa. Chị ta đã đến đấy từ lâu rồi.
Sau đó má»i ngưá»i lại uống rượu xem hát.
Bảo Ngá»c Ä‘i má»™t mạch vá» trong vưá»n, bá»n bà già thấy cậu ta vá» buồng, không Ä‘i theo nữa, chỉ ngồi sưởi ngoài phòng trà cá»­a vưá»n và uống rượu, đánh bài vá»›i bá»n con gái ở đó. Bảo Ngá»c vào đến nhà, thấy đèn sáng trưng, nhưng không có tiếng ngưá»i. Xạ Nguyệt nói:
- Có lẽ há» ngá»§ cả rồi hay sao? Chúng ta khẽ đến dá»a chÆ¡i.
Hai ngưá»i rón rén Ä‘i lẻn vào vách giưá»ng, thấy Tập Nhân cùng má»™t ngưá»i nữa đương nằm đối diện vá»›i nhau trên giưá»ng, đằng kia có hai bà già ngồi ngá»§ gật.
Bảo Ngá»c cứ tưởng hai ngưá»i đã ngá»§, vừa muốn Ä‘i vào, bá»—ng nghe Uyên Ương ho má»™t tiếng nói:
- Việc Ä‘á»i khó mà định trước! Cứ lẽ ra, má»™t mình chị Ở đây bố mẹ Ở nÆ¡i khác, hàng năm các cụ phải chạy ngược chạy xuôi không có chá»— nhất định, tưởng là khi bà cụ mất, chị không thể vá» tống táng được. NgỠđâu bà cụ mất ở đây, chị lại được vỠđưa đám!
Tập Nhân nói:
- Äúng đấy, tôi cÅ©ng không ngỠđược nhìn thấy mặt mẹ tôi. Khi đến trình bà Hai lại được thưởng bốn mươi lạng bạc. Như thế cÅ©ng bõ công cha mẹ nuôi nấng. Tôi thật không dám mÆ¡ ước gì hÆ¡n.
Bảo Ngá»c nghe nói, quay lại khẽ bảo bá»n Xạ Nguyệt:
- Ai ngỠchị ta đã lại đây rồi. Nếu ta vào, chị ấy bực mình sẽ chạy vỠmất, chi bằng chúng ta quay lại, để cho hỠđược yên tĩnh nói chuyện với nhau. Tập Nhân đương lúc buồn, may được Uyên Ương đến rất tốt.
Há» lại khe khẽ Ä‘i ra. Bảo Ngá»c đến phía sau núi, đứng lại vén vạt áo lên. Xạ Nguyệt và Thu Văn cÅ©ng đứng lại, quay mặt Ä‘i, khẽ cưá»i nói:
- Ngồi xuống rồi hãy cởi quần, cẩn thận kẻo gió thổi vào bụng đấy!
Hai đứa hầu ở đằng sau biết là Bảo Ngá»c Ä‘i giải, liá»n chạy vá» phòng trà sấp sẵn nước rá»­a.
Bảo Ngá»c Ä‘ang Ä‘i, có hai ngưá»i đàn bà đón há»i: “Ai đấy?†Thu Văn nói:
- Cậu Bảo đấy, đừng làm ầm lên cho cậu ấy sợ.
Bá»n đàn bà vá»™i cưá»i nói:
- Chúng tôi không biết, ngày tết lại sinh chuyện rồi. Các cô mấy ngày hôm nay vất vả quá.
Nói xong hỠđã Ä‘i đến trước mặt. Bá»n Xạ Nguyệt há»i:
- Bà mang gì đấy?
- Äồ ăn cá»§a cụ sai mang sang cho cô Kim và cô Hoa đấy.
- Ngoài ấy hát vở “bát nghÄ©a†chứ có hát vở “há»—n nguyên hạpâ€(#2) đâu, mà lại nảy ra cô Kim vá»›i Hoa?
Bảo Ngá»c nói:
- Mở hộp ra cho tôi xem nào.
Thu Văn, Xạ Nguyệt mở hai cái há»™p ra, hai ngưá»i đàn bà liá»n ngồi xuống. Bảo Ngá»c thấy trong há»™p đựng những hoa quả bánh trái ngon nhất trong bữa tiệc, liá»n gật đầu rồi Ä‘i. Bá»n Xạ Nguyệt vá»™i đậy nắp há»™p lại, cÅ©ng Ä‘i theo. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Hai ngưá»i này xem ra tính tình ôn hòa. nói năng vui vẻ, há» ngày nào cÅ©ng khó nhá»c, thế mà lại bảo các chị vất vả suốt ngày; như thế là há» không tá»± khoe công lao mình đấy.
Xạ Nguyệt nói:
- Hai ngưá»i này tết thì tốt thật đấy, nhưng không biết Ä‘iá»u cÅ©ng lại ra trò.
Bảo Ngá»c nói:
- Các chị là ngưá»i hiểu biết, há» là ngưá»i quê mùa đáng thương, nên chăm lo há» má»›i phải.
Vừa nói vừa Ä‘i ra cá»­a vưá»n.
Bá»n bà già đương uống rượu đánh bài, thỉnh thoảng cÅ©ng chạy ra nhòm ngó, thấy Bảo Ngá»c Ä‘i ra, há» cÅ©ng theo ra. Äến thá»m hoa, thấy hai đứa hầu nhá», má»™t bưng chậu, má»™t cầm khăn tay và lá» sáp thÆ¡m đứng chỠở đó từ lâu. Thu Văn dúng tay vào chậu nước, nói:
- Chúng bay càng lớn càng đoảng, sao nước lạnh thế này?
Bá»n hầu nhá» cưá»i nói:
- Thưa cô, trá»i này cháu sợ nước lạnh nên rót nước sôi đấy. Thế mà lại lạnh mất rồi.
Bá»—ng có má»™t bà già mang bình nước sôi Ä‘i qua, đứa hầu nhá» liá»n nói:
- Bà ơi, cho tôi ít nước để pha.
- Chị Ơi, nước pha trà của cụ đấy, chị nên đi múc lấy, có to chân lên đâu mà sợ!
Thu Văn nói:
- Nước của ai tôi cũng không cần! Nếu bà không đưa, cứ để ấm nước chè của cụ ra để rửa tay!
Bà già quay lại, nhìn thấy Thu Văn, liá»n đồ ra ít nước nóng. Thu Văn nói:
- Äá»§ rồi! Bà đã già mà chẳng biết gì cả! Ai chẳng biết là cá»§a cụ! Không lấy được, chúng tôi lại dám xin à?
Bà già cưá»i nói:
- Tôi mắt lóa, không nhận ra được cô.
Bảo Ngá»c rá»­a tay xong, bảo đứa hầu nhá» cầm há»™p sáp đổ vào tay cho xoa. Nhân có nước nóng. Thu Văn, Xạ Nguyệt cÅ©ng rá»­a tay rồi theo Bảo Ngá»c Ä‘i.
Bảo Ngá»c lấy má»™t bình rượu nóng, bắt đầu rót má»i từ thím Lý. Tiết phu nhân và thím Lý Ä‘á»u cưá»i và má»i ngồi, Giả mẫu nói:
- Cháu còn bé, cứ để cho nó rót, chúng ta phải uống cạn chén này.
Rồi Giả mẫu cầm chén uống trước. Hình phu nhân và Vương phu nhân Ä‘á»u vá»™i uống. Tiết phu nhân và thím Lý cÅ©ng phải cạn chén. Giả mẫu lại bảo Bảo Ngá»c:
- Cháu rót cả cho các chị em nữa, không được rót bừa, bảo há» Ä‘á»u phải uống hết.
Bảo Ngá»c vâng lá»i, theo thứ tá»± rót đến Äại Ngá»c. Äại Ngá»c không uống, cầm chén lên đưa vào mồm Bảo Ngá»c, Bảo Ngá»c uống má»™t hÆ¡i hết ngaỵ Äại Ngá»c cưá»i nói: “Cám Æ¡n anhâ€.
Bảo Ngá»c lại rót há»™ cho cô ta má»™t chén. Phượng Thư cưá»i nói:
- Chú Bảo không được uống rượu nguội, cẩn thận đấy kẻo lại run tay, sau không viết được chữ, không giương được cung đâu.
- Em có uống rượu nguội đâu.
- Tôi vẫn biết chú không uống rượu nguá»™i. Äó là tôi dặn qua đấy thôi.
Bảo Ngá»c lại Ä‘i rót rượu má»i má»i ngưá»i ngồi phía trong, riêng có vợ Giả Dung thì sai a hoàn rót; sau ra ngoài hiên rót má»i bá»n Giả Trân. Má»™t lúc sau rồi vá» chá»—.
Sau khi mang đồ nước lên, lại tiếp đến dâng lá»… nguyên tiêu. Giả mẫu liá»n bảo: “Hãy cho nghỉ hát. LÅ© con trẻ đáng thương thá»±c, cho chúng nó má»™t ít canh nóng, đồ ăn nóng rồi sẽ lại hátâ€.
Lại sai mang hoa quả và đồ lễ nguyên tiêu cho chúng ăn.
Lúc nghỉ hát, bà già dẫn đến hai cô xẩm kể chuyện, thưá»ng vẫn ra vào trong phá»§. Hai ngưá»i đặt hai cái ghế ở bên cạnh, Giả mẫu bảo há» ngồi và đưa đàn tì bà cho há» gẩy. Giả mẫu há»i thím Lý và Tiết phu nhân: “Thích nghe tích gì?†Hai ngưá»i Ä‘á»u thưa: “Tích gì cÅ©ng đượcâ€. Giả mẫu liá»n há»i:
- Gần dây có há»c thêm được chuyện nào má»›i không?
Hai cô xẩm thưa:
- Có má»™t chuyện vá» Ä‘á»i NgÅ© đại cuối nhà ÄÆ°á»ng.
Giả mẫu há»i tên là vở gì. Cô xẩm thưa:
- Vở Phượng cầu loan.
Giả mẫu nói:
- Cái tên cũng hay đấy, nhưng do đâu mà có chuyện ấy? Hãy nói qua cho ta nghe, hay thì hãy kể.
Cô xẩm thưa:
- Cuối Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, có má»™t vị hương thân, ngưá»i Kim Lăng, tên gá»i Vương Trung, đã từng làm tể tướng hai triá»u vuạ Sau cáo lão vá» nhà, chỉ có má»™t vị công tá»­ tên là Vương Hy Phượng.
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i ầm lên. Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế không trùng tên với con Phượng nhà ta à?
Một bà già vội đứng dậy đẩy cô xẩm nói:
- Äó là tên mợ Hai đấy, không được nói bậy!
Giả mẫu nói:
- Cứ việc nói đi.
Cô xẩm cưá»i đứng dậy nói:
- Chúng cháu thật đáng chết! Không biết là tên mợ Hai!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Sợ gì! Cứ nói Ä‘i. Nhiá»u ngưá»i trùng tên trùng há» chứ.
Cô xẩm lại nói:
- Năm ấy vị hương thân há» Vương cho công tá»­ lên Kinh thị Má»™t hôm mưa to, công tá»­ vào trú ở má»™t cái trại. NgỠđâu trong trại ấy cÅ©ng có má»™t vị hương thân há» Lý, là bạn thân vá»›i vị hương thân há» Vương, liá»n giữ công tá»­ ở lại thư phòng. Vị hương thân há» Lý không có con trai, chỉ có má»™t tiểu thư tên gá»i là Sồ Loan, cầm kỳ thi há»a, món gì cÅ©ng giá»i.
Giả mẫu nói:
- Chẳng trách được gá»i là phượng cầu loan. Thôi không cần nói nữa, ta đã Ä‘oán ra rồi. Chắc là Vương Hy Phượng muốn lấy Sồ Loan làm vợ chứ gì?
Cô xẩm cưá»i nói:
- Cụ đã xem tích này rồi thì phải?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Truyện nào mà cụ chẳng xem! Dù chưa xem, ngưá»i cÅ©ng Ä‘oán ra được.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Truyện ấy cÅ©ng cùng má»™t lối như các truyện khác thôi, chỉ kể những giai nhân tài tá»­, chẳng có thú gì. Nói con gái nhà ngưá»i ta rất tệ mạt, lại còn bảo là “giai nhânâ€! Toàn là đặt chuyện, không căn cứ vào đâu cả. Cứ mở mồm ra là con nhà “hương thânâ€, bố không phải thượng thư tất là tể tướng. Há»… là tiểu thư thì nhất định được yêu quí như ngá»c. Tiểu thư ấy tất là hạng thông văn chương, biết lá»… nghÄ©a, vào bá»±c giai nhân hiếm có. Rồi thấy đứa con trai nào xinh đẹp, không kể há» hàng, bạn bè, lại nghÄ© ngay đến việc trăm năm cá»§a mình, quên cả bố mẹ, bá» cả sách vở, ma chẳng ra ma, giặc chẳng ra giặc, như thế có giống bậc giai nhân má»™t tí nào không? Dù có há»c giá»i đến đâu, mà làm những việc như thế, cÅ©ng không thể gá»i là giai nhân được! Ví như má»™t ngưá»i con trai há»c hành rất giá»i mà Ä‘i làm giặc, thì phép vua có coi là tài tá»­ mà tha tá»™i cho không? Thế má»›i biết bá»n làm sách chỉ tá»± mình bưng miệng mình. Vả chăng, đã nói là nhà thư hương thế hoạn, tiểu thư nhà đại gia ấy lại thông sách vở, biết lá»… nghÄ©a, mà bà mẹ cÅ©ng vậy, dù khi đã cáo lão vá» nhà rồi, tất nhiên cÅ©ng còn nhiá»u bà già bà vú a hoàn theo hầu, thế mà trong truyện há»… xảy ra các việc như vậy, thì lại chỉ có má»™t a hoàn hầu cận tiểu thư biết thôi! Các ngưá»i thá»­ nghÄ© xem, những ngưá»i hầu khác thì làm việc gì? Có phải là sách chép đầu Ngô mình Sở không?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cụ thực moi ra hết những chuyện nói nhảm.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Việc ấy cÅ©ng có duyên cá»›. Trong số ngưá»i viết truyện, có má»™t hạng thấy ngưá»i ta phú quý, Ä‘em lòng ghen ghét, hoặc mong muốn Ä‘iá»u gì không được, nên viết ra sách nói xấu. Lại có má»™t hạng ngưá»i nữa, Ä‘á»c lệch truyện Ä‘i, tá»± mình cÅ©ng mong sao được gặp giai nhân, nên viết ra truyện để mua vui. Chứ há» có biết rõ được đạo lý con nhà thi thư thế hoạn là thế nào đâu. Không nói đến những hạng con nhà đại gia trong các truyện, chỉ nói ngay những nhà bậc bình thưá»ng như nhà chúng ta dây, cÅ©ng không há» có những truyện như thế. Äừng để cho há» lau láu cái mồm! Vì thế, nhà chúng ta xưa nay có cho ai kể những chuyện ấy đâu. Ngay trong đám a hoàn cÅ©ng vậy. Mấy năm nay ta già rồi, con cháu lại ở xa, khi buồn ta bảo ngưá»i kể mấy câu cho qua, nhưng há»… cháu nó đến, là ta lại bắt há» thôi ngay.
Thím Lý và dì Tiết Ä‘á»u cưá»i nói:
- Äó thá»±c là khuôn phép nhà đại gia. Ngay nhà chúng cháu cÅ©ng không cho trẻ con nghe những chuyện nhảm ấy.
Phượng Thư chạy lại rót rượu, cưá»i nói:
- Thôi, thôi! Rượu nguá»™i mất rồi, xin bà uống má»™t chén cho ráo cổ, rồi hãy vạch hết chuyện nhảm ấy ra. Hồi này có thể gá»i là hồi “vạch chuyện nhảmâ€, chuyện xảy ra đúng giá» này, ngày này, tháng này, năm này, nÆ¡i này, triá»u đại này. Bà Æ¡i! Mở miệng khó nói được hai việc “Hai bông hoa nở chung má»™t cànhâ€, “Thá»±c giả chưa cần nói rõâ€(#3), cháu hãy sắp đặt ngưá»i xem đèn, xem hát đã. Bà má»i hai vị thân thích Ä‘i uống chén rượu, xem vài vở hát rồi sẽ vạch những chuyện nói nhảm từ mấy Ä‘á»i trước ra có được không?
Phượng Thư vừa rót rượu vừa cưá»i, má»i ngưá»i nghe vậy Ä‘á»u cưá»i lăn ra.
Hai cô xẩm cÅ©ng cưá»i nói:
- Mợ nói khéo quá! Mợ mà kể truyện thì thật chúng tôi hết chỗ kiếm ăn!
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Chị nói ít chứ! Bên ngoài có khách, không như lúc thưá»ng đâu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Bên ngoài chỉ có má»™t mình anh Trân thôi, chúng tôi kể là anh em, từ lúc bé vẫn thưá»ng đùa ngịch vá»›i nhau. Mấy năm nay, vì đã có chồng, nên tôi phải giữ phép anh chồng em dâu, chứ không còn như khi nhá» nữa. Trong nhị thập tứ hiếu có chuyện “múa áo banâ€(#4) các anh ấy không mặc áo hoa múa cho cụ tôi vui thì tôi phải khó khăn má»›i làm cho cụ tôi cưá»i, để ăn thêm được má»™t ít, cho cả nhà vui mừng. Äáng ra phải cảm Æ¡n tôi má»›i phải, không lẽ lại cưá»i tôi à?
Giả mẫu cưá»i nói:
- Hai ngày hôm nay ta chưa có má»™t trận cưá»i nào thá»a thích, may có nó nói ra làm ta cưá»i má»™t trận, uống thêm chén rượu nữa.
Giả mẫu uống xong lại sai Bảo Ngá»c:
- Äến má»i chị cháu má»™t chén.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Không cần chú ấy má»i, cháu đến nhá» lá»™c bà đây.
Phượng Thư đến uống hết chén rượu còn thừa cá»§a Giả mẫu, và đưa chén cho a hoàn, bảo lấy chén khác đã ngâm nước nóng mang đến. Các ngưá»i trong tiệc cÅ©ng Ä‘á»u đứng dậy thay chén đã ngâm nước nóng, rót rượu má»›i vào, rồi lại trở vá» chá»— ngồi.
Cô xẩm thưa:
- Cụ không nghe chuyện, chúng cháu xin gẩy má»™t khúc hát để ngưá»i nghe.
- Các ngưá»i hãy há»a bài “Tướng quân lệnh†cho ta nghe.
Hai ngưá»i liá»n so dây gẩy đàn, Giả mẫu há»i:
- GiỠđã canh mấy rồi?
Bá»n bà già thưa:
- Canh ba.
Giả mẫu nói:
- Thảo nào đã thấy hơi lạnh.
Bá»n a hoàn đã mang sẵn quần áo. Vương phu nhân cưá»i nói:
- Xin cụ vào ngồi ở giưá»ng ấm trong noãn các. Hai vị này không phải là ngưá»i lạ, để các con tiếp cÅ©ng được.
- Äã thế thì chúng ta cùng vào cả, có ấm hÆ¡n không?
- Sợ trong ấy không đủ chỗ ngồi.
- Ta đã có cách. Bây giá» không cần nhiá»u bàn nữa, chỉ dùng độ hai ba chiếc đặt liá»n nhau, má»i ngưá»i ngồi quây quần má»™t chá»—, vừa thân mật lại ấm áp.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói : “Thế má»›i vui chứ!â€
Nói xong liá»n đứng dậy. Bá»n đàn bà dá»n hết bàn tiệc Ä‘i, dồn làm ba bàn lá»›n, lại đặt hoa quả cá»— bàn má»›i vào. Giả mẫu nói:
- Không phải câu nệ gì, ta cắt đặt đâu, các ngưá»i phải ngồi đấy.
Nói xong, má»i Tiết phu nhân và thím Lý ngồi đối diện bàn trên, còn mình ngồi trông ra hướng tây. Bảo Cầm, Äại Ngá»c, Tương Vân cho ngồi liá»n bên cạnh, rồi bảo Bảo Ngá»c:
- Cháu ngồi cạnh mẹ cháu.
Bảo Ngá»c ngồi ở khoảng giữa Hình phu nhân và Vương phu nhân. Chị em Bảo Thoa ngồi ở phía tây. Theo thứ tá»±, Lâu thị ngồi kèm thêm Giả Huân; Vưu Thị và Lý Hoàn ngồi vá»›i Giả Lan; vợ Giả Dung ngồi ở ghế ngang phía dưới.
Giả mẫu nói:
- Anh Trân đẫn bá»n anh em vá» Ä‘i, ta sắp Ä‘i ngá»§ đây.
Bá»n Giả Trân vâng lá»i Ä‘i vào, Giả mẫu nói:
- Thôi anh vỠđi, không cần phải vào nữa, kẻo ngồi rồi lại phải đứng dậy. Anh vỠmà nghỉ, ngày mai còn có việc cần.
Giả Trân vâng lá»i, cưá»i nói:
- Xin để cháu Dung ở lại rót rượu mới phải.
- Phải đấy, ta quên mất nó.
Giả Trân dẫn bá»n Giả Liá»…n Ä‘i ra. Hai ngưá»i rất mừng. Giả Trân sai ngưá»i đưa Giả Tôn và Giả Hoàng vá» nhà rồi hẹn Giả Liá»…n Ä‘i mau vui ở chá»— khác.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Giá» ta má»›i nghÄ© ra, ở đây đông ngưá»i góp vui nhưng không có má»™t đôi vợ chồng nào. Ta quên Ä‘i mất, bây giá» có vợ chồng chắt Dung, thế là song toàn rồi. Dung Æ¡i! Mày cùng ngồi má»™t chá»— vá»›i vợ mày, như thế má»›i thá»±c là Ä‘oàn viên chứ.
Bá»n bà già Ä‘em trình đơn hát, Giả mẫu cưá»i nói:
- Bà cháu chúng ta Ä‘ang vui, lại làm ồn lên. Vả chăng bá»n trẻ con này phải thức đêm, trá»i lại lạnh, chi bằng cho chúng nó nghỉ, gá»i bá»n con hát gái cá»§a nhà ta đến đây diá»…n vài vở và cÅ©ng để cho chúng nó nghe luôn.
Các bà già vâng lá»i Ä‘i ra, má»™t mặt bảo ngưá»i đến vưá»n Äại Quan gá»i bá»n con gái hát, má»™t mặt ra cá»­a thứ hai truyá»n cho những ngưá»i hầu vào chá» sẵn đấy. Bá»n ngưá»i hầu đến buồng hát, cho những ngưá»i lá»›n trong ban vá» hết, chỉ để trẻ con ở lại thôi.
Má»™t lúc, ngưá»i giáo tập ở viện Lê Hương dẫn bá»n Văn Quan mưá»i hai đứa từ cá»­a nách bên hè Ä‘i vào. Há» không kịp mang rương hòm, chỉ có các bà già Ä‘em theo mấy bá»c quần áo, vì biết Giả mẫu chỉ thích nghe dăm ba vở thôi. Các bà già dẫn Văn Quan vào chào, chắp tay đứng yên. Giả mẫu cưá»i nói:
- Trong tháng giêng này, thầy các ngưá»i không cho ra nghỉ chÆ¡i à! Bây giá» các ngưá»i hát vở gì? Vừa rồi hát tám khúc “bát nghÄ©a†nhá»™n lắm, làm ta nhức cả đầu. Nên hát khác gì êm ái thì hÆ¡n. Các ngưá»i xem, dì Tiết và thím Lý Ä‘á»u có ban hát cả, đã nghe bao nhiêu vở hát hay rồi; các cô kia cÅ©ng đã xem và nghe nhiá»u khúc hát haỵ Còn bá»n con hát này lại là má»™t ban hát có tiếng xưa nay, tuy chúng nó còn bé, nhưng hát khá hÆ¡n ngưá»i lá»›n. Chúng ta đừng chịu mang tiếng, phải hát vở gì cho thật má»›i. Bây giá» Phương Quan hãy hát vở “tầm má»™ng†dùng đàn và tiêu sáo không cần sênh phách.
Văn Quan cưá»i nói:
- Cụ dạy rất đúng. Vở hát cá»§a chúng tôi chắc không lá»t tai các vị mấy, chẳng qua giá»ng vịt đực, khàn khàn trong cổ há»ng thôi.
Giả mẫu nói: “Äúng đấyâ€.
Thím Lý và Dì Tiết Ä‘á»u cưá»i nói:
- Con bé ranh thật! Mày cũng biết theo cụ đi đùa chúng ta à?
Giả mẫu nói:
- Chúng ta gặp thế nào vui thế, chứ không phải kiểu buôn bán kiếm lá»i, nên không cần phải hợp thá»i lắm.
Nói xong lại bảo Qùy Quan:
- Hát vở “Huệ minh hạ thưâ€(#5) cÅ©ng không cần phải vẽ mặt. Chỉ hát hai vở này để cho hai bà thêm vui thôi. Nếu không cố hát cho hay thì ta không bằng lòng đâu.
LÅ© Văn Quan vâng lá»i Ä‘i ra, sắm sá»­a lên sân khấu, trước hết hát vở “tầm má»™ngâ€, sau hát vở “hạ thưâ€. Má»i ngưá»i ngồi rất im lặng. Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Tôi đã xem hàng mấy trăm ban hát, chưa bao giỠlại chỉ dùng tiêu với sáo.
Giả mẫu nói:
- Có đấy như vừa rồi vở “Sở giang tình†trong “Tây lâu†thưá»ng chỉ có vai nam thổi tiêu hòa nhịp thôi. Vở này ít khi Ä‘em ra há»a chung. Äó là tùy ngưá»i nghe có quen hay không đấy thôi, chứ có gì là lạ.
Lại trỠTương Vân nói:
- Hồi tôi còn nhá» như nó, đã được xem má»™t ban hát cá»§a bố nó cÅ©ng chỉ có má»™t ngưá»i đánh đàn, hòa vở “thính cầm†trong “Tây sương kýâ€. Vở “cầm khiên†trong “Ngá»c trâm kýâ€, nghe ra như thá»±c ấy. Vậy so vá»›i vở này thì thế nào?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “Thế lại càng khó mà bì nổiâ€.
Giả mẫu sai mấy ngưá»i đàn bà đến bảo bá»n Văn Quan đàn sáo hát khúc “đăng nguyệt viênâ€. Bá»n đàn bà vâng lá»i Ä‘i. Vợ chồng Giả Dung rót má»™t lượt rượu.
Phượng Thư thấy Giả mẫu cao hứng quá, liá»n cưá»i nói:
- Nhân có các cô xẩm ở đây, chi bằng bảo hỠđánh trống, chúng ta bày cuá»™c truyá»n cành mai làm lệnh “xuân há»· thượng my saoâ€(#6) có nên không?
Giả mẫu cưá»i nói:
- Lệnh ấy hay đấy! Äúng vá»›i thá»i cảnh bây giá».
Rồi sai ngưá»i mang cái trống lệnh đóng Ä‘anh đồng sÆ¡n Ä‘en đến cho các cô xẩm đánh, và lấy má»™t cành mai trên bàn tiệc ra. Giả mẫu cưá»i nói:
- Há»… cành mai truyá»n đến tay ai mà ngừng trống thì ngưá»i ấy uống má»™t chén rượu, và phải nói má»™t câu chuyện má»›i được.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Kể ra thì ai được như bà, muốn Ä‘á»c cái gì có cái ấy ngaỵ Chúng cháu không làm được lại chẳng hóa ra mất vui sao? Phải làm thế nào để ngưá»i nhã và ngưá»i tục Ä‘á»u thưởng thức cả má»›i thú. Chi bằng trống dứt ở tay ngưá»i nào, ngưá»i ấy phải kể má»™t câu chuyện cưá»i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Phượng Thư ngày thưá»ng tài pha trò, trong bụng có vô số là chuyện vui má»›i lạ, nay thấy chị ta nói thế, không những ngưá»i trong tiệc, ngay đám hầu lá»›n nhỠở đấy cÅ©ng Ä‘á»u thích cả. Chúng liá»n Ä‘i rá»§ chị gá»i em: “Mợ Hai sắp nói pha trò đấy, mau đến mà ngheâ€. Má»™t lúc sau, ngưá»i đến đông nghịt cả nhà.
Äàn hát xong, Giả mẫu bảo mang ít hoa quả, chè thang cho bá»n Văn Quan ăn. Rồi sai đánh trống. Các cô xẩm đã đánh quen, lúc thưa lúc nhặt, thánh thót như giá»t đồng hồ, dồn dập như vó ngá»±a chạy, nhanh nhanh như Ä‘iện vút quạ Bá»—ng nhiên tiếng trống dừng lại, cành mai đã đưa đến tay Giả mẫu, má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Giả Dung vá»™i đến rót chén rượu. Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Cụ phải vui trước, để chúng cháu vui nhỠvới.
Giả Dung cưá»i nói:
- Cụ kể hay hÆ¡n chị Phượng nhiá»u, xin ngưá»i nói lên, để chúng cháu được vui cưá»i.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Rượu uống cũng được, nhưng kể chuyện vui thì hơi khó đấy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Cụ kể hay hÆ¡n chị Phượng nhiá»u, xin ngưá»i nói lên, để chúng cháu được vui cưá»i.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Chẳng có chuyện gì má»›i lạ đáng buồn cưá»i cả, thôi già này đành mặt dày kể má»™t chuyện vậy: “Má»™t nhà có mưá»i ngưá»i con giai, lấy mưá»i ngưá»i con dâu. Chỉ có ngưá»i con dâu thứ mưá»i là thông minh lanh lợi, mồm mép bẻo lẻo, bố mẹ chồng rất thương, suốt ngày cứ chê chín ngưá»i con dâu kia không biết hiếu thuận. Chín ngưá»i con dâu ấy ức quá, liá»n bàn vá»›i nhau: chín đứa chúng ta bụng rất hiếu thuận, nhưng mồm mép không bẻo lẻo bằng con ranh ấy, nên bố mẹ chỉ bảo nó tốt thôi. Ná»—i uất ức này biết kêu ai cho được! Có ngưá»i nghÄ© ra má»™t cách: Ngày mai chúng ta thắp hương khấn há»i vua Diêm vương: đã cho chúng tôi sinh ra làm ngưá»i, tại sao lại chỉ cho con ranh con ấy cái mồm lém lỉnh, còn chúng tôi thì Ä‘á»u ăn nói vụng vá» cả? Tám ngưá»i kia nghe xong, lấy làm thích thú lắm, Ä‘á»u nói: nghÄ© thế đúng đấy! Hôm sau, há» rá»§ nhau đến thắp hương ở miếu Diêm vương. Chín ngưá»i Ä‘á»u nằm má»™ng dưới bàn thá». Chín cái hồn cứ chÆ¡ vÆ¡ mãi, không thấy Diêm vương đến. ÄÆ°Æ¡ng lúc sốt ruá»™t thì Tôn Hành Giả cưỡi mây lá»™n xuống nhìn thấy chín cái hồn, liá»n cầm gậy bít vàng định đánh. Chín cái hồn sợ quá, quỳ xuống van xin. Tôn Hành Giả há»i duyên cá»› vì sao, chín cái hồn ấy vá»™i tỉ mỉ thuật lại câu chuyện. Nghe xong, Tôn Hành Giả giậm chân thở dài: Việc này may gặp ta đây! Chứ gặp Diêm Vương thì ngưá»i chẳng hiểu ra sao đâu. Chín cái hồn liá»n nói: Xin đức đại thánh rá»§ lòng từ bi cho chúng con được nhá»! Tôn Hành Giả cưá»i nói: Việc này không khó gì đâu, hôm mưá»i chị em chúng mày hóa kiếp làm ngưá»i, vừa lúc ta đến Ä‘iện Diêm vương, ta đái má»™t bãi xuống đất, con em dâu bé chúng mày uống hết cả. Bây giá» chúng mày muốn khôn ngoan, lém lỉnh, sẵn nước đái đây ta đái cho mà uống.
Giả mẫu kể xong, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Phượng Thư cưá»i nói:
- Chuyện hay lắm! May mà các cháu đây Ä‘á»u là hạng mồm mép vụng vá» cả. Nếu không, cÅ©ng phải uống nước đái khỉ rồi đấy.
Lâu Thị, Vưu Thị Ä‘á»u ngoảnh lại Lý Hoàn, cưá»i nói:
- Bá»n chúng ta đây ai là ngưá»i đã uống nước đái khỉ rồi? Äừng có giả vá» nữa!
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Chuyện vui cốt ở chá»— đúng vá»›i cảnh má»›i đáng buồn cưá»i.
Lúc đó lại đánh trống. Bá»n hầu chỉ muốn nghe Phượng Thư nói chuyện cưá»i, liá»n khẽ bảo cô xẩm, cứ nghe tiếng đằng hắng thì ngừng trống lai. Má»™t lúc cành mai đã truyá»n Ä‘i hai lượt, vừa đến tay Phương Thư, bàn hầu nhỠđằng hắng, cô xẩm ngừng trống lại. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Tóm đúng cổ rồi! Thôi uống rượu rồi kể chuyện Ä‘i. Nhưng đừng làm ngưá»i ta cưá»i đứt ruá»™t đấy!
Phượng Thư nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Má»™t nhà nỠăn tết tháng giêng, cả nhà xem đèn uống rượu, rất là náo nhiệt. Nào cụ, nào bà, nào con dâu, cháu dâu, chắt dâu, cháu dâu há», cháu há», chắt há», cháu nuôi, cháu dây mÆ¡ rá»… mái, cháu gái, cháu gái ngoại, cháu gá»i bằng bà dì, cháu gá»i bằng bà cô... Úi chà! Thật là đông đúc nhá»™n nhịp!
Má»i ngưá»i nghe vậy, cưá»i lá»›n nói:
- Nghe cái miệng rông dài ấy, chưa biết lại định chá»c ngưá»i nào đấy!
Vưu Thị cưá»i nói:
- Thím mà trêu tôi thì tôi xé mồm ra đấy!
Phượng Thư đứng dậy vá»— tay cưá»i nói:
- Ngưá»i ta đã phải nói khó nhá»c, các ngưá»i lại cứ quấy rối, thôi tôi không nói nữa.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Cháu cứ nói đi, sau đó thế nào?
Phượng Thư nghÄ© má»™t lúc rồi cưá»i nói:
- Sau quây quần cả vào trong một nhà, uống rượu suốt đêm rồi đâu vỠđấy.
Má»i ngưá»i thấy giá»ng nói có vẻ nghiêm chỉnh, ai nấy im lặng, ngồi ngây ra nghe, nhưng thấy Phượng Thư lạnh lùng ngừng hẳn lại không nói nữa. Tương Vân nhìn má»™t lúc lâu. Phượng Thư cưá»i nói:
- Lại kể má»™t chuyện nữa vá» tết tháng giêng: Có mấy ngưá»i mang cây pháo to ra ngoài thành, hàng vạn ngưá»i Ä‘i theo để xem. Có má»™t ngưá»i sốt ruá»™t không chỠđược, liá»n lấy hương đốt vụng, thì “ầm†má»™t tiếng. má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i rá»™ lên, rồi vá» cả. Ngưá»i khênh cây pháo lại oán trách ngưá»i bán pháo cuá»™n không chắc, chưa đốt đã nổ rồi.
Tương Vân nói:
- Chẳng lẽ ngưá»i ấy lại không nghe tiếng à?
Phượng Thư nói:
- Ngưá»i đó là ngưá»i Ä‘iếc.
Má»i ngưá»i nghÄ© má»™t lúc bá»—ng cưá»i to, lại nghÄ© đến câu chuyện trước chưa nói hết, liá»n há»i:
- Câu chuyện nói trước rồi ra thế nào? Nói hết đi.
Phương Thư đập bàn nói:
- Khéo lôi thôi lắm! Ngày mai là ngày mưá»i sáu, hết năm má»›i rồi, hết tết rồi, tôi phải trông nom cho ngưá»i ta dá»n dẹp đồ đạc còn biết sau đó ra thế nào nữa.
Má»i ngưá»i nghe rồi lại cưá»i ầm lên.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Äã canh tư rồi, cứ ý cháu thì bà đã mệt, chúng ta cÅ©ng nên như “thằng Ä‘iếc đốt pháo†vá» Ä‘i là hÆ¡n.
Vưu Thị lấy khăn bịt mồm cưá»i rÅ© rượi, trá» Phượng Thư nói:
- Cái con này, thật là miệng nói rông rài!
Giả mẫu cưá»i nói:
- Con Phượng đúng càng ngày càng quen nói rông rài!
Rồi lại bảo:
- Nó đã nhắc đến cây pháo, thì chúng ta cũng lấy pháo ra đốt để giải rượu.
Giả Dung nghe nói, liá»n dẫn bá»n ngưá»i hầu dá»±ng cái giá ở sân, rồi treo sẵn pháo lên. Thứ pháo này là cá»§a các nÆ¡i Ä‘em đến tiến cống, tuy không to lắm, nhưng làm rất công phụ Khi pháo nổ, sẽ có đủ những sá»± tích và đủ các màu sắc, lại kèm thêm pháo hoa. Äại Ngá»c vốn ngưá»i yếu sẵn, không chịu nổi những tiếng nổ to, Giả mẫu liá»n ôm cô ta vào lòng. Tiết Phu nhân cÅ©ng ôm lấy Tương Vân. Tương Vân cưá»i nói:
- Cháu không sợ.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Xưa nay nó vẫn thích đốt pháo lớn, còn sợ cái gì.
Vương phu nhân cÅ©ng ôm Bảo Ngá»c vào lòng. Phượng Thư cưá»i nói:
- Chúng tôi thì chẳng ai thương cả!
Vưu Thị cưá»i nói:
- Có tôi đây, tôi ôm thím vào lòng nhé. Bây giỠlại làm nũng rồi đấy. Nghe nói nổ pháo thì thích như “uống nước đái con ong†ấy lại còn làm bộ.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chá» xong đây, chúng ta sẽ vá» trong vưá»n đốt pháo nữa. Tôi còn đốt giá»i hÆ¡n bá»n ngưá»i hầu kia đấy.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì bên ngoài đã đốt luôn các thứ pháo. Nào là kiểu “mãn thiên tinh†(sao khắp trá»i), nào là “cá»­u long nhập vân†(chín con rồng lượn trong đám mây), nào là “bình địa nhất thanh lôi†(má»™t tiếng sấm trên đất bằng), nào là “phi thiên thập hưởng†(mưá»i tiếng nổ tung trên trá»i). Äốt pháo xong, lại sai bá»n con hát nhỠđánh má»™t hồi trống “liên hoa lạc†(hoa sen rụng), rồi rắc đầy tiá»n trên sàn hát để đám trẻ con lên cướp làm trò vui.
Khi ăn cháo, Giả mẫu nói:
- Äêm dài quá đâm ra đói.
Phượng Thư vội nói:
- Äã sắp sẵn cháo vịt rồi.
- Ta ăn thứ gì thanh đạm thôi.
- Äã có thứ cháo gạo tám nấu vá»›i táo để cho các bà ăn chay.
- Ta ăn món ấy thôi.
Lúc đó bàn tiệc đã dá»n Ä‘i cả, khắp trong ngoài lại bày đặt các món ăn thanh đạm. Ai muốn gì thì ăn. Súc miệng xong, ai nấy Ä‘á»u vá».
Äến sáng hôm mưá»i bảy, Giả mẫu lại sang phá»§ Ninh làm lá»… chỠđóng cá»­a nhà thá», thu dá»n ảnh, xong má»›i vá». Hôm ấy Tiết phu nhân lại má»i Giả mẫu đến uống rượu tết. Ngày mưá»i tám, nhà Lại Äại má»i. Ngày mưá»i chín nhà Lai Thăng bên phá»§ Ninh má»i. Ngày hai mươi, nhà Lâm Chí Hiếu má»i. Ngày hai mươi mốt, nhà Äan Äại Lương má»i. Ngày hai mươi hai, nhà Ngô Tân Äăng má»i. Có ngày Giả mẫu Ä‘i, có ngày Giả mẫu không Ä‘i. Khi cao hứng thì đợi cho tiệc tan má»›i vá», không vui thì chỉ đến má»™t lúc là vá» ngaỵ Các bạn hữu lại má»i hoặc lại dá»± tiệc, Giả mẫu nhất thiết không tiếp, mặc cho Hình phu nhân, Vương phu nhân và Phượng Thư trông nom. Ngay Bảo Ngá»c cÅ©ng chỉ đến nhà Vương Tá»­ Äằng thôi, còn Ä‘á»u từ chối cả, chỉ nói là Giả mẫu giữ lại ở nhà để cho đỡ buồn.

Chú thích:

(1-). Vở kịch do Từ Thúc Hồi Ä‘á»i nhà Minh soạn, diá»…n tích Triệu Thuẫn ngưá»i nước Tấn Ä‘á»i Xuân Thu.
(2-). Một chuyện thần thoại diễn tích Kim Hoa nương nương.
(3-). Phượng Thư toàn dùng những câu cuối hồi các truyện ra để pha trò cưá»i.
(4-). Chuyện ông Lão Lai đã 70 tuổi, còn mặc áo hoa sặc sỡ, múa hát để bố mẹ vui.
(5-). Trong Tây sương ký: Khi Tôn Phi Hổ đem quân đến vây chùa Tướng Quốc, chú tiểu Huệ Minh đã dũng cảm, cầm lá thư của Trương Sinh đưa đến Bạch Mã tướng quân, nhỠđem quân vỠgiải vây, cứu thoát mẹ con Thôi Oanh Oanh trong tay giặc.
(6-). Vui mừng xuân đến cả cuối lông mày ý nói vui mừng quá.
Tài sản của minhtien384

  #55  
Old 28-06-2008, 02:59 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 55
Mắng con gái mình, dì Triệu tức nhảm
Khinh cô chủ bé, mụ Ngô ác ngầm

Ngày tết đã quạ Lúc này trong cung có vị thái phi bị yếu do đức vua lấy đạo hiếu trị thiên hạ, nên các phi tần Ä‘á»u bá»›t món ăn, thôi trang Ä‘iểm, không những không vá» thăm cha mẹ, mà má»i yến tiệc cÅ©ng Ä‘á»u bá» cả. Vì vậy phá»§ Vinh trong đêm nguyên tiêu năm nay cÅ©ng không có buổi đố đèn. Tết vừa qua, Phượng Thư bị tiểu sản, phải nằm ở nhà má»™t tháng, không trông nom được công việc, ngày nào cÅ©ng má»i hai, ba thầy thuốc đến chữa. Phượng Thư cậy mình khá»e, tuy không Ä‘i ra ngoài,nhưng vẫn lo tính công việc, há»… nghÄ© đến Ä‘iá»u gì là sai ngay Bình Nhi sang trình Vương phu nhân. Ai can ngăn cÅ©ng không nghe. Vương phu nhân xem như mất má»™t cánh taỵ Má»™t ngưá»i được bao nhiêu sức lá»±c, nên việc gì quan trá»ng, bà ta má»›i nhìn đến, còn việc lặt vặt trong nhà Ä‘á»u giáo cho Lý Hoàn trông nom. Lý Hoàn vốn là ngưá»i trá»ng đức không trá»ng tài, đâm ra nuông chiá»u ngưá»i dưới quá. Vương phu nhân liá»n sai Thám Xuân hợp sức trông nom vá»›i Lý Hoàn. CÅ©ng tưởng chỉ độ má»™t tháng, Phượng Thư khá»i rồi, lại giao giả công việc cho chị ta; nào ngá» Phượng Thư vốn đã hư nhược, còn trẻ ngưá»i, không biết giữ gìn, xưa nay lại hay khoe khôn cậy khéo, nên sức càng yếu thêm, tuy là tiểu sản, nhưng thá»±c ra trong ngưá»i hư nhược lắm rồi. Sau má»™t tháng, lại thêm bênh rong huyết. Tuy chị ta không chịu nói ra, nhưng má»i ngưá»i thấy mặt mÅ©i vàng vá»t, biết ngay là kém Ä‘iá»u dưỡng. Vương phu nhân bắt phải uống thuốc và nghỉ ngÆ¡i, không được nghÄ© đến việc gì cả. Phượng Thư cung sợ bệnh nặng thêm, ngưá»i ta cưá»i chê, nên cÅ©ng muốn nhân lúc rá»—i để tÄ©nh dưỡng, chỉ bá»±c mình không mau được khá»e như cÅ©. NgỠđâu uống thuốc đến ba tháng, bệnh má»›i đỡ.
Vương phu nhân thấy Phượng Thư như thế, Thám Xuân và Lý Hoàn má»›i cáng đáng công việc, sợ trong vưá»n nhiá»u ngưá»i, không trông nom xuể, bèn nhá» Bảo Thoa trông nom há»™ các nÆ¡i cho cẩn thận, và dặn: “Bá»n bà già thá»±c vô dụng, ban ngày thì ngá»§, đêm đến lại bài bạc. Ta biết cả rồi. Khi chị Phượng còn trông nom công việc, há» còn chút sợ hãi, bây giá» thì tha hồ bừa bãi. Cháu là ngưá»i đứng đắn, các em cháu hãy còn bé cả, ta lại không có thì giá», nhá» cháu chịu vất vả trông nom há»™ ít ngày. Nếu xảy ra việc gì cháu đến nói vá»›i ta, chá»› để khi cụ há»i đến, lại không biết trả lá»i ra sao. Có ngưá»i nào hư, cháu cứ răn bảo, nếu nói không nghe, sẽ nói cho ta biết, không nên để xảy ra to chuyện.†Bảo Thoa nghe nói, đành xin vâng lá»i.
Bấy giỠđã cuối xuân, Äại Ngá»c lại ho trở lại. Tương Vân cÅ©ng bị cảm nằm ở Hành Vu Uyển, suốt ngày thuốc men không ngá»›t.
Thám Xuân và Lý Hoàn ở cách nhau, nên có việc gì, ngưá»i Ä‘i lại trình báo rất không tiện. Há» bàn vá»›i nhau, cứ má»—i buổi sáng cùng đến bàn việc ở ba gian nhà hoa bên phía nam cá»­a vưá»n. Từ sau bữa cÆ¡m sáng, đến quá trưa há» má»›i vá».
Ba gian nhà này là chá»— đứng chá»±c cá»§a bá»n thái giám trong dịp Qúy phi vá» thăm nhà. Sau đó bá» không, chỉ để bá»n bà già đến canh đêm. Bây giá» trá»i ấm, nên không cần phải sá»­a sang mấy, chỉ bày biện qua loa cho hai ngưá»i ngồi thôi. Nhà này cÅ©ng có cái biển đỠbốn chữ “phụ nhân dụ đức†(giúp nhân khuyên đức) ngưá»i trông nhà thưá»ng chỉ gá»i là “nhà bàn việcâ€. Hai ngưá»i cứ giá» mão đến, giá» ngá» vá». Bá»n đàn bà giữ việc, Ä‘i lại trình báo không ngá»›t. Ban đầu, má»i ngưá»i thấy má»™t mình Lý Hoàn trông nom, trong bụng Ä‘á»u mừng thầm, vì Lý Hoàn xưa nay là ngưá»i trung hậu, chỉ làm Æ¡n chứ không hay phạt ai. Sau thêm Thám Xuân. Thấy vậy ai cÅ©ng yên trí đó là má»™t cô tiểu thư trẻ tuổi, chưa từng ra khá»i buồng the, mà tính khí xưa nay lại hòa nhã Ä‘iá»m đạm. Vì thế công việc trá»… nải hÆ¡n khi Phượng Thư trông nom. Nhưng sau ba, bốn ngày, qua mấy việc, dần dần thấy rõ Thám Xuân sành sá»i chẳng kém gì Phượng Thư, chỉ khác là tính tình hòa nhã, nói năng dịu dàng mà thôi.
Vừa hay trong mấy ngày liá»n, có hàng mưá»i mấy nÆ¡i, nào là vương công hầu bá, quan viên thế tập hoặc là há» hàng, hoặc là bạn thân cá»§a hai phá»§ Vinh, Ninh, ngưá»i được thăng chức đổi Ä‘i nÆ¡i khác, ngưá»i bị giáng truất, hoặc có việc tang hay việc hôn, Vương phu nhân phải Ä‘i mừng, Ä‘i viếng, đưa đón không lúc nào rá»—i, nên bên ngoài lại càng không có ai trông nom. Lý Hoàn và Thám Xuân ngày nào cÅ©ng phải ngồi ở nhà hoa, Bảo Thoa thì lên nhà trên trông nom, đến khi Vương phu nhân vá» má»›i nghỉ.
Ban đêm khâu vá, xong trước khi Ä‘i ngá»§, há» ngồi kiệu dẫn những ngưá»i canh trong vưá»n Ä‘i xem xét các nÆ¡i má»™t lượt. Ba ngưá»i này làm như thế, so vá»›i lúc Phượng Thư giữ việc lại có phần cẩn thận hÆ¡n. Vì thế các ngưá»i hầu trong ngoài oán ngầm: “Má»™t con quỉ dạ soa vừa ngã, thì ba sao thái tuế lại lênâ€, ngay đến cả việc uống trá»™m chÆ¡i trá»™m ban đêm cÅ©ng không được nữa.
Hôm ấy Vương phu nhân Ä‘i dá»± tiệc ở phá»§ Cẩm Hương Hầu, Lý Hoàn và Thám Xuân rá»­a mặt chải đầu xong, đứng chá»±c để đưa ra cá»­a. Khi Vương phu nhân Ä‘i rồi, hai ngưá»i má»›i vá» nhà hoa ngồi, vừa uống chén nước, thấy vợ Ngô Tân Äăng đến trình:
- Em dì Triệu là Triệu Quốc CÆ¡ hôm ná» chết, đã trình cụ và bà Hai, ngưá»i nói biết rồi, và bảo đến trình cô.
Nói xong, liá»n buông thõng tay đứng cạnh. Bấy giá» có nhiá»u ngưá»i đến trình việc, Ä‘á»u thăm dò xem Lý Hoàn và Thám Xuân làm ăn thế nào. Nếu sắp đặt thá»a đáng, thì há» má»›i sợ, có thiếu sót Ä‘iá»u gì, không những há» không phục, mà khi ra đến cá»­a ngoài lại còn nói nhiá»u câu chế giá»…u, để làm trò cưá»i. Vợ Ngô Tân Äăng đã có ý định như vậy, nên trước đây đối vá»›i Phượng Thư, chị ta tá» vẻ ân cần, đưa nhiá»u ý và tra lệ cÅ© ra, tùy Phượng Thư lá»±a chá»n mà làm; nhưng bây giá» chị ta coi thưá»ng Lý Hoàn là ngưá»i thá»±c thà, Thám Xuân là cô gái trẻ tuổi, nên chỉ nói thõng má»™t câu, để xem ý định cá»§a hai ngưá»i ra sao.
Thám Xuân há»i Lý Hoàn. Lý Hoàn nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Hôm nỠthấy nói mẹ Tập Nhân chết, có giúp cho bốn mươi lạng bạc, bây giỠta cũng nên giúp cho bốn mươi lạng.
Vợ Ngô Tân Äăng liá»n “vâng†má»™t tiếng, rồi cầm thẻ Ä‘i lÄ©nh tiá»n. Thám Xuân nói:
- Chị hãy quay lại đây.
Vợ Ngô Tân Äăng đành phải quay lại. Thám Xuân nói:
- Chị khoan chi tiá»n. Tôi há»i chị: Mấy năm trước, các bà dì ở trong nhà cụ, có ngưá»i ở trong nhà, có ngưá»i ở ngoài đến, hai hạng khác hẳn nhau. Khi có bà con chết thì ngưá»i ở trong nhà được giúp bao nhiêu? Ngưá»i ở ngoài được giúp bao nhiêu? Chị nói cho chúng tôi biết.
Nghe há»i, vợ Ngô Tân Äăng cuống lên, cưá»i nói:
- Việc ấy không can hệ gì, giúp nhiá»u hay ít, còn ai dám tị nạnh nữa.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Nói càn thế sao được! Cứ ý tôi thì giúp má»™t trăm lạng má»›i phải! Nhưng nếu không theo lệ thì chẳng những các chị cưá»i mà sau này tôi cÅ©ng ngượng mặt vá»›i mợ Hai nhà chị.
Vợ Ngô Tân Äăng cưá»i nói:
- Äã thế thì tôi Ä‘i tra sổ cÅ© xem, bây giá» không nhá»› được.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Chị giữ việc lâu nay, còn chưa nhá»› được, lại đến làm khó dá»… chúng tôi? Ngày thưá»ng chị đến trình vá»›i mợ Hai cÅ©ng phải Ä‘i tra sổ à? Nếu quả như thế thì mợ Hai không phải là ngưá»i cay nghiệt, mà là ngưá»i rá»™ng lượng đấy. Thôi chị Ä‘i lấy sổ cho tôi xem! Nếu nhỡ việc má»™t ngày, ngưá»i ta không cho là các chị sÆ¡ suất, lại bảo chúng tôi hồ đồ.
Vợ Ngô Tân Äăng đỠbừng mặt, quay ra. Các ngưá»i đàn bà đứng đấy Ä‘á»u lè lưỡi. Rồi có mấy ngưá»i nữa vào trình việc.
Má»™t lúc vợ Ngô Tân Äăng mang sổ đến. Thám Xuân giở ra xem, có hai ngưá»i ở trong nhà được giúp hai mươi bốn lạng, hai ngưá»i ngoài đến được giúp bốn mươi lạng. Ngoài ra còn có hai ngưá»i ở ngoài nữa: má»™t ngưá»i được giúp má»™t trăm lạng, má»™t ngưá»i được giúp sáu mươi lạng. Hai món tiá»n này ở dưới Ä‘á»u chua rõ: má»™t ngưá»i phải rước linh cữu bố mẹ Ä‘i ra tỉnh khác, nên giúp thêm sáu mươi lạng; má»™t ngưá»i phải mua đất chôn nên giúp thêm hai mươi lạng. Thám Xuân đưa sổ cho Lý Hoàn xem, rồi nói:
- Giúp hai mươi lạng thôi. Äể sổ này ở đây, chúng tôi còn phải xem lại.
Vợ Ngô Tân Äăng Ä‘i ra.
Bá»—ng thấy dì Triệu đến, Lý Hoàn, Thám Xuân vá»™i má»i ngồi. Dì Triệu nói:
- Ngưá»i trong nhà này ai cÅ©ng muốn giúi đầu tôi xuống, các cô hãy làm thế nào cho tôi hả giận má»›i phải!
Dì Triệu vừa nói vừa khóc sướt mướt. Thám Xuân vội nói:
- Dì nói ai thế? Tôi thật không hiểu. Ai giúi đầu dì xuống? Xin cứ nói ra, tôi sẽ làm cho dì hả giận.
Dì Triệu nói:
- Chính cô giúi đầu tôi xuống, tôi còn biết kêu ai được nữa?
Thám Xuân đứng dậy nói:
- Tôi đâu dám thế.
Lý Hoàn vội đứng dậy khuyên ngăn. Dì Triệu nói:
- Các ngưá»i hãy ngồi xuống để tôi nói. Tôi dãi dầu chịu đựng trong nhà này đã chừng này tuổi đầu, má»›i đẻ được cô và thằng em cô, thế mà bây giá» không bằng cả con Tập Nhân. Tôi còn mặt mÅ©i nào nữa. Việc này không riêng gì tôi, mà cả cô cÅ©ng mất thể diện đấy.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Thế ra vì việc này à! Tôi nghĩ tôi không bao giỠdám làm việc gì phạm phép trái lễ.
Thám Xuân ngồi xuống, lấy sổ ra Ä‘á»c cho dì Triệu nghe, lại nói:
- Äây là thể lệ cá»§a ông cha đặt ra từ trước, ai cÅ©ng phải theo thôi, thay đổi thế nào được? Không những riêng đối vá»›i chị Tập Nhân, mà sau này em Hoàn có lấy ngưá»i hầu ở ngoài, tất nhiên cÅ©ng được đối đãi như Tập Nhân. Äây không phải là việc tranh giành hÆ¡n kém, dì không nên nói đến việc có thể diện hay mất thể diện. Há» là đầy tá»› cá»§a bà Hai, tôi phải làm theo lệ cÅ©. Nếu tôi làm phải, há» sẽ đội Æ¡n tổ tiên và bà Hai; nếu bảo tôi làm không công bằng, thì đó là tá»± há» hồ đồ không biết phúc phận dấy thôi, dù có oán trách tôi cÅ©ng mặc. Dù bà Hai có cho cả cái nhà Ä‘i nữa, tôi cÅ©ng chẳng được thể diện gì, mà không cho má»™t đồng nào, tôi cÅ©ng chẳng mất thể diện. Cứ ý tôi, hiện giá» bà Hai Ä‘i vắng chưa vá», dì nên yên tÄ©nh giữ sức khá»e, tá»™i gì phải bận lòng thế. Bà Hai rất thương tôi, vì dì cứ hay tính chuyện, nên mấy lần ngưá»i rất phiá»n lòng. Nếu tôi là con giai được ra ngoài lập công danh, thì đã đành Ä‘i má»™t nhẽ. Nhưng tôi lại là con gái, ăn nói phải giữ gìn từng câu. Trong bụng bà Hai đã biết hết, vì ngưá»i tin tôi nên má»›i bảo tôi trông nom việc nhà. Tôi chưa làm được cái gì đáng kể, dì đã đến giày vò tôi. Nếu bà Hai biết, sợ tôi khó xá»­ không cho tôi trông nom nữa, thế má»›i thật là mất thể diện. Và ngay dì cÅ©ng mất thể diện nữa.
Thám Xuân vừa nói vừa khóc nức nở. Dì Triệu không trả lá»i được câu gì, chỉ nói:
- Bà Hai thương cô, cô càng nên dắt díu chúng tôi. Äằng này cô chỉ làm thế nào cho bà Hai thương, lại đâm ra quên hẳn chúng tôi Ä‘i.
Thám Xuân nói:
- Tôi quên sao được. Bắt tôi dắt díu cái gì? Cứ Ä‘i há»i các ngưá»i xem. Chá»§ nào mà chẳng thương những ngưá»i làm được việc. Äã là ngưá»i giá»i thì còn cần ai dắt díu nữa.
Lý Hoàn đứng ở bên cạnh cứ khuyên:
- Dì đừng nóng nảy thế, cũng không nên trách cô ấy. Dù trong bụng cô ấy muốn dắt díu chăng nữa, cũng không khi nào nói ra miệng được.
Thám Xuân nói:
- Chị Cả cÅ©ng hồ đồ! Tôi dắt díu được ai? Có các cô nhà nào lại Ä‘i dắt díu bá»n đầy tá»›? Há» hay dở thế nào, các ngưá»i chắc cÅ©ng biết đấy, can gì đến tôi?
Dì Triệu tức tối há»i:
- Ai bảo cô dắt díu ngưá»i khác. Nếu cô không trông nom việc nhà, thì tôi chẳng đến há»i làm gì. Bây giá» cô nói má»™t là má»™t, hai là hai. Cậu cá»§a cô chết, cô có cho thêm hai, ba mươi lạng, chẳng lẽ bà Hai lại không bằng lòng hay sao? Rõ ràng bà Hai tốt bụng, chỉ vì các ngưá»i cay nghiệt đấy thôi. Äáng tiếc là bà Hai muốn ban Æ¡n cÅ©ng không biết ban vào chá»— nào được! Cô cứ yên tâm! Việc này không phải tiêu tiá»n cá»§a cô đâu! Sau này cô Ä‘i lấy chồng, tôi còn mong gì cô nhìn ngó đến nhà há» Triệu nữa! Bây giá» chưa má»c cánh mà đã quên tổ chỉ chá»±c chá»n cây cao mà bay thôi.
Thám Xuân chưa nghe hết lá»i, tức tái mặt, nghẹn ngào khóc nức khóc nở, há»i:
- Ai là cậu tôi? Cậu tôi đã thăng chức tuần kiểm chín tỉnh rồi! Bây giá» lại còn má»™t cậu nào nữa. Xưa nay tôi vẫn kính trá»ng lẽ phải, nhưng khi nào lại kính trá»ng đến những hạng thân thích như thế? Dì nói thế thì sao má»—i khi em Hoàn Ä‘i ra, Triệu Quốc CÆ¡ lại phải đứng dậy? Lại phải theo hầu nó Ä‘i há»c? Sao không giở cái lối ông cậu ra! Ai chả biết dì đẻ ra tôi, cứ vài ba tháng lại tìm cách gây chuyện, đào bá»›i nhau lên, sợ ngưá»i ta không biết, nên cố ý bêu ra! Ai làm cho ai mất thể diện đây! May tôi là đứa biết Ä‘iá»u, nếu hồ đồ không giữ lá»… thì đã nóng máu lên rồi.
Lý Hoàn vội vàng khuyên mãi, dì Triệu vẫn cứ càu nhàu không thôi.
Chợt có ngưá»i vào nói:
- Mợ Hai sai cô Bình đến có việc.
Dì Triệu má»›i ngậm miệng không nói nữa. Thấy Bình Nhi đến, dì Triệu liá»n cưá»i, má»i ngồi, lại vá»™i vàng há»i:
- Mợ nhà đã khá»i chưa? Tôi định sang thăm nhưng chưa có lúc rá»—i.
Lý Hoàn thấy Bình Nhi đến, liá»n há»i:
- Äến có việc gì đấy?
- Mợ tôi bảo: em dì Triệu chết rồi, sợ mợ và cô không biết lệ cÅ©. Nếu theo lệ thưá»ng thì chỉ được cấp hai mươi lạng thôi, nay tùy ý cô châm chước, thêm ít nhiá»u nữa cÅ©ng được.
Thám Xuân đã lau nước mắt, liá»n nói:
- Tá»± dưng vô cá»› thêm cái gì? Ai là ngưá»i “chá»­a hai mươi bốn tháng má»›i đẻâ€? Hoặc chăng là ngưá»i cõng chá»§ chạy trốn trước trận tiá»n? Mợ chị thật khéo quá: bảo tôi bá» cả lệ Ä‘i. Mợ ấy muốn được tiếng tá»­ tế thì cứ việc vung tiá»n cá»§a bà ra không há» Ä‘au xót để lấy lòng ngưá»i tạ Nhá» chị nói vá»›i mợ ấy: tôi không dám tá»± ý thêm bá»›t gì cả. Mợ ấy muốn lấy Æ¡n, chá» khi khá»i đến đây thêm bao nhiêu thì thêm.
Lúc Bình Nhi đến đã biết việc này, bây giá» nghe nói lại càng hiểu ý. Thấy Thám Xuân có vẻ tức giận, Bình Nhi không dám giở lối vui đùa như má»i ngày, cứ thõng tay đứng hầu má»™t bên. Lúc đó Bảo Thoa ở trong buồng trên cÅ©ng xuống, Thám Xuân vá»™i đứng dậy má»i ngồi, chưa kịp nói câu gì, đã có ngưá»i đàn bà đến trình việc. Thám Xuân vừa má»›i khóc xong, lên ba, bốn đứa hầu nhá» bưng chậu nước, khăn mặt và gương đến. Thám Xuân đương ngồi xếp bằng tròn ở trên giưá»ng thấp, má»™t đứa bưng nước đến trước mặt quỳ xuống giÆ¡ cao chậu lên; còn hai đứa cÅ©ng Ä‘á»u quỳ bên cạnh, đưa lên khăn mặt, gương soi và phấn sáp.
Bình Nhi thấy Thị Thư không có ở đây, liá»n đến vén tay áo, tháo vòng, lấy cái khăn tay to che vạt áo đằng trước cho Thám Xuân. Thám Xuân vừa má»›i thò tay vào chậu nước, đã có má»™t ngưá»i đàn bà đến trình:
- Thưa mợ, thưa cô, nhà há»c xin chi tiá»n há»c hàng năm cho cậu Hoàn và anh Lan.
Bình Nhi nói:
- Bà vá»™i gì thế? Cô Ä‘ang rá»­a mặt, bà có mở mắt nhìn thấy không! Sao không ra ngoài kia đứng chá», lại còn trình cái gì? Trước mặt mợ Hai, bà cÅ©ng dám vô ý như thế à? Cô đây tuy rá»™ng lượng thá»±c, nhưng tôi mà vá» trình mợ Hai, nói là các bà không coi cô ra gì, có bị quở phạt thì đừng trách tôi!
Ngưá»i đàn bà ấy sợ hãi, vá»™i cưá»i nói: “Tôi sÆ¡ suất quá!†Rồi vá»™i vàng lui ra.
Thám Xuân xoa phấn rồi cưá»i nhạt, bảo Bình Nhi:
- Chị đến chậm nên không biết có má»™t việc đáng buồn cưá»i. Ngay chị Ngô Tân Äăng là ngưá»i làm việc đã lâu cÅ©ng không biết tra sổ rõ ràng, lại chá»±c đến lòe tôi! May tôi há»i đến, chị ta lại dám trÆ¡ mặt ra nói là quên. Tôi bảo chị ta, khi có việc đến trình mợ Hai, chị cÅ©ng nói là quên rồi Ä‘i lục sổ hay sao? Tôi chắc chá»§ chị không khi nào chịu để yên cho chị Ä‘i tìm!
Bình Nhi nói:
- Nếu chị ta có lần nào như thế, e gân chân bị cắt đứt từ bao giá» rồi. Cô đừng có tin. Há» thấy mợ Cả lành như bụt, cô lại là vị tiểu thư hay e lệ, cố nhiên há» sinh lưá»i đến nói bậy đấy thôi.
Bình Nhi lại ngoảnh ra phía ngoài nói:
- Các ngưá»i cứ việc há»—n láo Ä‘i! Chá» mợ Hai khá»i tôi sẽ mách cho.
Bá»n đàn bà ở ngoài cá»­a Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cô là ngưá»i biết Ä‘iá»u. Tục ngữ nói “ngưá»i nào làm bậy ngưá»i ấy chịuâ€. Chúng tôi có dám dối trá gì chá»§ đâu. Nay cô chá»§ là má»™t vị trẻ tuổi được chiá»u chuá»™ng quen, cô ấy tức giận, thì chúng tôi chết không có chá»— chôn!
Bình Nhi cưá»i nhạt:
- Các ngưá»i hiểu nhẽ thế là phải.
Rồi lại cưá»i nói vá»›i Thám Xuân:
- Cô đã biết đấy, mợ Hai bận lắm, làm gì mà trông nom đến những việc ấy! Thế nào cÅ©ng không tránh khá»i sÆ¡ suất. Tục ngữ nói “ngưá»i bên cạnh nhìn rất rõâ€. Cô để ý xem, trong mấy năm nay, có việc gì nên thêm nên bá»›t, mà mợ Hai chưa kịp làm, thì cô cứ sá»­a đổi lại. Má»™t là có lợi cho bà Hai, hai là không phụ tình nghÄ©a cô đối vá»›i mợ tôi.
Bảo Thoa, Lý Hoàn nghe vậy Ä‘á»u cưá»i, nói:
- Chị này giá»i thật! Không trách chị Phượng yêu chị. Chẳng có việc gì đáng thêm bá»›t cả, nhưng nghe chị nói, chúng tôi cÅ©ng phải tìm vài việc châm chước mà làm để khá»i phụ câu nói cá»§a chị.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Tôi tức đầy ruá»™t, Ä‘ang định Ä‘em chị ấy ra nói cho hả giận, nhưng nghe đến những lá»i cá»§a chị ấy, làm tôi quên hẳn những chuyện trước.
Thám Xuân liá»n gá»i ngưá»i đàn bà lúc nãy vào há»i:
- Tiá»n há»c hàng năm cá»§a cậu Hoàn và anh Lan là dùng vào việc gì?
- Tiá»n ăn sáng và mua bút giấy hàng năm ở trong trưá»ng, má»—i ngưá»i phải tiêu mất tám lạng bạc.
- Những tiá»n các cậu ấy tiêu, Ä‘á»u ở trong sổ lương hàng tháng, phần cậu Hoàn do dì Triệu lÄ©nh hai lạng, phần cậu Bảo Ngá»c do Tập Nhân ở nhà cụ lÄ©nh hai lạng; phần anh Lan do mợ Cả lÄ©nh, làm gì má»—i ngưá»i còn phải thêm tám lạng nữa! Thì ra Ä‘i há»c là chỉ vì tám lạng bạc ấy à! Từ nay trở Ä‘i bá» khoản này Ä‘i. Chị Bình vá» trình vá»›i mợ chị rằng tôi bảo thế nào cÅ©ng phải bá» món này.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Äáng lẽ bá» lâu rồi. Năm ngoái mợ tôi đã bảo bá» Ä‘i, nhưng vì cuối năm bận quá, quên khuấy Ä‘i mất.
Ngưá»i đàn bà đó đành vâng lá»i Ä‘i ra. Lại có ngưá»i đàn bà ở trong vưá»n Äại Quan bưng cÆ¡m đến. Thị Thư và Tố Vân mang má»™t cái bàn nhá» vào. Bình Nhi vá»™i đứng dậy dá»n cÆ¡m, Thám Xuân cưá»i nói:
- Chị xong việc rồi thì vá», ở đây làm gì nữa.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Tôi ở nhà không có việc gì. Mợ tôi bảo đến đây, má»™t là để trình việc, hai là sợ những ngưá»i ở đây chưa quen, nên sai tôi đến hầu mợ, hầu cô giúp các chị em.
Thám Xuân há»i:
- Sao không mang đồ ăn của cô Bảo đến đây cùng ăn một thể?
A hoàn nghe nói, ra ngoài thá»m bảo lÅ© đàn bà:
- Cô Bảo hôm nay cũng ăn cơm ở đây, bảo hỠmang cơm đến.
Thám Xuân quát to:
- Mày không được sai bậy! Những ngưá»i này Ä‘á»u là các bà trông nom công việc lá»›n trong nhà. Chúng mày không biết ai là ngưá»i trên kẻ dưới, dám sai các bà ấy Ä‘i lấy cÆ¡m lấy nước à? Chị Bình đứng đấy, bảo chị ấy Ä‘i gá»i há»™!
Bình Nhi vá»™i vâng lá»i Ä‘i ra, đám đàn bà khẽ kéo lại:
- Việc gì cô phải đỉ Chúng tôi đã có ngưá»i Ä‘i gá»i rồi.
Vừa nói há» vừa lấy khăn tay phá»§i đất ở trên thá»m, nói:
- Cô đứng mãi má»i chân, hãy ngồi nghỉ ngoài nắng má»™t lúc.
Bình Nhi ngồi xuống, có hai bà già ở phòng trà mang cái thảm rải ra và nói:
- Äá lạnh. Thảm này sạch sẽ đấy, má»i cô ngồi tạm.
Bình Nhi gật đầu cưá»i nói: “Cám Æ¡nâ€.
Má»™t ngưá»i nữa lại pha má»™t chén nước trà rất ngon Ä‘em đến, khẽ cưá»i nói:
- Äây không phải là trà cá»§a chúng tôi thưá»ng dùng đâu. Trà này chỉ để pha cho các cô uống thôi, má»i cô hãy uống má»™t chén cho đỡ khát.
Bình Nhi nghiêng mình cầm lấy, rồi trá» vào bá»n đàn bà khẽ nói:
- Các ngưá»i chẳng ra cái gì cả! Cô ấy là cô gái con nhà đại gia, không muốn ra oai nổi giận, đó là ngưá»i biết giữ giá. Thế mà các bà lại khinh nhá»n cô ấy. Nếu để cô ấy phải cáu lên, dù mang tiếng là ngưá»i lá»— mãng, nhưng các bà lại bị thiệt rất nhiá»u! Cô ấy làm nÅ©ng, bà Hai cÅ©ng phải chiá»u má»™t phần nào, mợ Hai cÅ©ng chẳng dám làm gì. Thế mà các bà lại cả gan không coi cô ấy ra gì, khác nào trứng chá»i vá»›i đá?
- Chúng tôi khi nào dám cả gan thế? Äó Ä‘á»u tá»± dì Triệu gây ra!
- Thôi! Các bà Æ¡i, “giậu đổ bìm leoâ€, dì Triệu vốn hay nông nổi, không biết nghÄ© xa nghÄ© gần, nên việc gì cÅ©ng chỉ đổ riệt cho dì ấy. Ngày thưá»ng các bà bụng dạ ghê gá»›m, chẳng coi ai ra gì, tôi đã biết từ mấy năm nay rồi. Ngay mợ Hai có tý gì sÆ¡ suất là các bà đã nghÄ© cách định đè bẹp xuống. Äã thế, há»… sểnh ra là y rằng các bà tìm cách làm khó dá»…. Äã nhiá»u lần mợ ấy chưa há»i tá»™i các bà đấy. Ai cÅ©ng cho là mợ ấy ghê gá»›m, các bà Ä‘á»u sợ cả nhưng chỉ có tôi biết là trong bụng mợ ấy cÅ©ng không phải là không gá»m các bà. Hôm ná» chúng tôi đã bàn đến việc này. Nếu không trên thuận dưới hòa, rồi thế nào cÅ©ng sẽ sinh chuyện. Cô Ba hãy còn trẻ, các bà Ä‘á»u coi thưá»ng. Nhưng trong các cô lá»›n, cô bé ở đây, mợ Hai cÅ©ng phải nể dăm phần. Thế mà các bà lại không coi cô ấy ra gì à?
Chợt Thu Văn Ä‘i vào, bá»n đàn bà vá»™i chạy đến chào há»i, rồi nói:
- Cô hãy ngồi nghỉ, trong nhà đã dá»n cÆ¡m rồi. ChỠăn xong, cô hãy vào trình việc.
Thu Văn cưá»i nói:
- Tôi đâu có rỗi được như các bà, chỠthế nào được.
Thu Văn định vào ngay, Bình Nhi vá»™i gá»i giật lại. Thu Văn quay lại thấy Bình Nhi, cưá»i nói:
- Chị đến đây canh gác gì ở ngoài vưá»n đấy?
Rồi quay lại ngồi vào thảm cạnh Bình Nhi, Bình Nhi khẽ há»i:
- Trình việc gì?
- Tôi muốn há»i xem tiá»n lương cá»§a cậu Bảo và tiá»n lương cá»§a chúng tôi bao giá» má»›i được lÄ©nh.
- Việc ấy có quan hệ gì. Cô vỠbáo chị Tập Nhân rằng: hôm nay, dù có việc gì cũng chớ nên trình. Trình một việc là bị bác một việc, trình một trăm việc bị bác một trăm đấy!
- Tại sao thế?
Bình Nhi và bá»n đàn bà Ä‘á»u kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện cho Thu Văn nghe, và nói:
- HỠđương muốn moi những chá»— quan hệ và những ngưá»i có thể diện ra mở đầu, tìm cách áp lép để làm gương cho má»i ngưá»i đấy. Tá»™i gì bây giá» cô lại đến trước để chạm vào cái Ä‘inh ấy. Nay cô đến trình, nếu há» bác lá»i cô để làm gương cho ngưá»i khác, thì lại động đến cụ và bà Hai, nếu không nhè vào nhà các cô mà bác Ä‘i má»™t vài việc, ngưá»i ta lại bảo là thiên ngưá»i ná» vị ngươi kia, ai dá»±a vào uy thế cụ và bà Hai thì không dám động đến, chỉ Ä‘em những ngưá»i yếu thế ra làm bung xung đấy thôi. Cô xem đấy, việc cá»§a mợ Hai, há» còn bác Ä‘i vài khoản, có như thế má»›i chặn được há»ng má»i ngưá»i chứ.
Thu Văn lè lưỡi cưá»i nói:
- May gặp chị Ở đây, chứ không thì lại bị trát gio vào mặt rồi. Tôi phải mau mau vỠbáo tin cho chúng nó biết.
CÆ¡m cá»§a Bảo Thoa đã mang đến. Bình Nhi vá»™i đứng dậy vào hầu. Lúc đó dì Triệu đã vá» rồi, ba ngưá»i ngồi ở giưá»ng ăn cÆ¡m. Bảo Thoa ngoảnh vá» hướng nam, Thám Xuân ngoảnh vá» hướng tây, Lý Hoàn ngoảnh vá» hướng đông, bá»n đàn bà á»› dưới thá»m im lặng đứng chá», bên trong chỉ có a hoàn hầu cận đứng hầu, ngưá»i khác không ai dám vào cả.
Lũ đàn bà khẽ bàn tán với nhau:
- Chúng ta bỠcái lối ấy đi, đừng giữ ý nghĩ xằng bậy nữa. Bà Ngô cũng còn bẽ mặt nữa là chúng mình đã thấm vào đâu.
Má»i ngưá»i chá» hỠăn xong má»›i dám vào trình việc. Bây giỠở phía trong thỉnh thoảng có tiếng đằng hắng khẽ, ngoài ra không ai nghe thấy chạm bát chạm đũa. Má»™t lát sau, má»™t a hoàn vén rèm lên, rồi hai a hoàn khiêng bàn ăn ra. Trong buồng trà, ba a hoàn bưng sẵn ba chậu nước rá»­a mặt, Ä‘i vào. Má»™t lúc, há» mang chậu nước và ống nhổ ra, rồi Thị Thư, Tố Vân và Oanh Nhi má»—i ngưá»i bưng má»™t cái khay đựng ba tách nước có nắp vào. Sau khi bá»n a hoàn kia ra, Thị Thư bảo đứa hầu nhá»:
- Chúng bay phải hầu hạ tử tế, không được ngồi lảng một chỗ. Ta đi ăn cơm rồi sẽ vỠthay.
Bấy giá» má»i ngưá»i má»›i rón rén Ä‘i vào trình việc, không dám nhâng nháo như trước nữa.
Thám Xuân vừa mới nguôi giận, nhân bảo Bình Nhi:
- Tôi có má»™t việc quan hệ, muốn bàn má»›i mợ chị, nay má»›i nhá»› ra. Chị vỠăn cÆ¡m xong, lại đây ngaỵ Cô Bảo cÅ©ng còn ở đây, bốn chúng ta sẽ bàn vá»›i nhau, rồi há»i mợ chị xem có nên làm hay không.
Bình Nhi vâng lá»i Ä‘i vá». Phượng Thư há»i:
- Làm sao đi lâu thế?
Bình Nhi cưá»i, kể lại những việc vừa má»›i xảy ra. Phượng Thư cưá»i nói:
- Cô Ba khá đấy! Ta nói không sai. Chỉ tiếc là cô ấy xấu số không phải bà Hai đẻ ra.
- Mợ cũng nói vớ vẩn. Cô ấy không phải bà Hai đẻ ra, nhưng ai dám coi cô ấy kém các cô kia?
- Chị biết đâu được! Con vợ lẽ cÅ©ng như con vợ cả thá»±c, nhưng là con gái thì bì thế nào được vá»›i con trai. Sau này đến tuổi lấy chồng, những hạng khinh bạc thưá»ng hay dò há»i con vợ cả hay con vợ lẽ, chỉ vì con vợ lẽ mà nhiá»u ngưá»i không dạm. Chứ há» biết đâu ngưá»i tá»­ tế, thì dù đứa ở cÅ©ng còn gấp trăm lần cô tiểu thư kia. Sau này, ngưá»i nào vô phúc kén chá»n con vợ cả thì sẽ bị lầm, ngưá»i nào có phúc không câu nệ con vợ lẽ mà lấy được cô ấy thì lại hóa may.
Phượng Thư lại cưá»i nói vá»›i Bình Nhi:
- Chị đã biết mấy năm nay ta phải nghÄ© ra bao nhiêu cách tằn tiện, bá»›t ăn bá»›t tiêu, có lẽ ngưá»i trong nhà ai cÅ©ng giận ngầm ta cả. Bây giá» ta như ngưá»i “cưỡi hổ†vậy, tuy biết thế, nhưng không thể nào rá»™ng rãi được. Vả chăng trong nhà này chi nhiá»u thu ít, việc lá»›n nhá» Ä‘á»u phải theo lệ cá»§a tổ tiên đặt ra, nhưng hoa lợi thu vào hàng năm lại kém trước nhiá»u. Rút bá»›t món tiêu Ä‘i, thì ngưá»i ngoài chê cưá»i, mà cụ và bà Hai cÅ©ng khó chịu, tôi tá»› trong nhà cÅ©ng oán ta cay nghiệt. Nếu không tìm cách tằn tiện ngay từ bây giá», mấy năm nữa sẽ phải bù mà hết thôi.
- Mợ nói cÅ©ng phải đấy! Sau này công việc ba, bốn cô, hai, ba cậu và cụ Ä‘á»u mợ phải lo cả.
- Ta đã nghÄ© đến những việc ấy rồi, cÅ©ng có thể đỡ được chú Bảo và cô Lâm, má»™t ngưá»i lấy vợ, má»™t ngưá»i lấy chồng, có thể không phải tiêu tiá»n trong phá»§, thế nào cụ cÅ©ng bá» tiá»n riêng cá»§a mình ra chá» Cô Hai là ngưá»i bên ông Cả, không phải tính đến. Cô Ba, cô Tư có tiêu hoang chăng nữa, cÅ©ng chỉ má»—i ngưá»i độ vạn bạc thôi. Cậu Hoàn lấy vợ chỉ tiêu mất độ ba nghìn, nếu không đủ thì bá»›t Ä‘i má»™t món gì đó là xong. Việc tống táng cụ sau này, cái gì cÅ©ng sắp sẵn cả rồi, chỉ phải tiêu những món lặt vặt chừng dăm, ba nghìn lạng. Nếu biết tằn tiện ngay từ bây giá» cÅ©ng đủ. Chỉ sợ tá»± nhiên xảy ra má»™t vài việc, thì không biết xoay vào đâu được. Thôi, chúng ta chẳng nên quá lo đến việc sau này. Chị hãy Ä‘i ăn cÆ¡m rồi sang xem há» bàn việc gì. Äây cÅ©ng là má»™t dịp maỵ Ta Ä‘ang lo không có ngưá»i giúp đỡ. Tuy có Bảo Ngá»c đấy, nhưng chưa quen việc, có lôi kéo được hắn cÅ©ng chẳng ăn thua gì. Mợ Cả thì hiá»n như bụt, không làm được việc. Cô Hai lại càng không được, và cÅ©ng không phải là ngưá»i trong nhà này. Cô Tư thì còn bé, Anh Lan và cậu Hoàn thì như con mèo nhá» gặp trá»i lạnh chỉ chá» có bếp lá»­a là chui vào sưởi thôi. Thá»±c là cùng má»™t bụng mẹ đẻ ra, mà hai đứa con lại khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c! NghÄ© đến, ta càng không hiểu. Cô Lâm và cô Bảo thì khá đấy, nhưng Ä‘á»u là há» ngoại, không tiện trông coi việc nhà. Vả chăng má»™t ngưá»i như cái đèn mỹ nhân, gió thổi má»™t cái là tắt, má»™t ngưá»i thì giữ gìn ý tứ, không phải việc cá»§a mình không bao giá» chịu hé răng, há»i Ä‘iá»u gì cứ nguây nguẩy lắc đầu. Như thế cÅ©ng khó mà bàn vá»›i cô ta được. Chỉ còn má»™t mình cô Ba là khá cả trong lẫn ngoài, lại chính là ngưá»i nhà này, bà lại rất thương cô ấy, chỉ vì dì Triệu hay sinh chuyện, nên bá» ngoài bà có vẻ hững há», nhưng trong bụng lúc nào cÅ©ng thương yêu như Bảo Ngá»c. Chứ không giống em Hoàn, chẳng ai thương được. Cứ ý ta thì đã Ä‘uổi nó bước Ä‘i từ lâu rồi. Nay cô ấy đã có ý định như thế, cÅ©ng nên chung sức mà làm, có hai ngưá»i giúp đỡ nhau, ta không đến ná»—i lẻ loi nữa. Theo lẽ phải và lương tâm mà nói, đã có cô ấy giúp, chúng ta càng đỡ phải lo nghÄ© và cÅ©ng có lợi cho bà. Kể ra vá» mặt tâm tư nham hiểm, bấy lâu nay ta đã quá cay nghiệt, bây giá» cÅ©ng nên lùi bước nhìn lại xem, cứ khắc khổ mãi, để cho má»i ngưá»i căm giận, ngoài miệng há» cưá»i, nhưng trong bụng há» chứa đầy dao găm, mà hai ngưá»i chúng ta chỉ có bốn con mắt và hai quả tim, có lúc không kịp đỠphòng sẽ há»ng việc mất. Nhân lúc thuận chiá»u này, cô ấy đứng ra trông coi công việc, má»i ngưá»i sẽ dẹp quên những ná»—i tức giận ngày trước đối vá»›i chúng tạ Còn má»™t việc nữa, tuy ta biết chị rất hiểu việc nhưng chỉ sợ trong lòng chị chưa dứt khoát, nay ta dặn chị, cô ấy tuy là tiểu thư, nhưng việc gì cÅ©ng hiểu thấu, ăn nói biết giữ gìn, lại là ngưá»i có há»c. Như vậy cô ấy sẽ ghê gá»›m hÆ¡n tạ Tục ngữ nói: “Bắt giặc phải bắt tướngâ€. Muốn ra oai lần đầu, nhất định cô ấy phải kể đến ta trước. Nếu cô ấy có bác bá» công việc gì cá»§a ta, chị cÅ©ng không nên cãi lại, cứ lá»… phép nói rằng bác như thế má»›i phải. Nhất thiết đừng sợ ta mất thể diện mà chống lại cô ấy thì không hay đâu.
Bình Nhi không đợi Phượng Thư nói hết, cưá»i nói:
- Chị xem ngưá»i hồ đồ quá! Tôi làm trước rồi, bây giá» chị má»›i dặn!
- Ta sợ chị chỉ hiá»m có ta, không biết đến ai, nên phải dặn thế; nếu đã biết trước, thì chị lại sáng suốt hÆ¡n ta đấy. Nhưng chị lại nóng rồi, sao cứ luôn mồm “chị chị†“tôi tôi†như vậy?
- Cứ gá»i là “chị†đấy! Không bằng lòng thì mặt đây tát Ä‘i! Ai bảo là cái mặt này chưa từng bị tát hao giá»?
- Äồ ranh con này, định nhắc lại việc cÅ© đã từ bao giá» má»›i thôi? Xem ta ốm như thế này mà lại còn trêu tức à! Thôi, lại đây ngồi xuống, gặp lúc không có ai đến, chúng ta nên cùng ngồi ăn má»™t chá»—.
Bá»n Phong Nhi ba, bốn đứa mang cái làn nhỠđến. Phượng Thư chỉ ăn cháo yến sào và hai đĩa đồ ăn ngon. Vì phần ăn hàng ngày đã rút bá»›t, Phong Nhi mang bốn món ăn cá»§a Bình Nhi bày lên bàn và xá»›i cÆ¡m. Bình Nhi quỳ má»™t chân lên mép giưá»ng, má»™t chân đứng ở dưới, cùng Phượng Thư ăn cÆ¡m. Bình Nhi hầu Phượng Thư súc miệng xong, dặn dò Phong Nhi mấy câu rồi sang bên Thám Xuân. Äến nÆ¡i, thấy trong nhà im lặng, má»i ngưá»i đã Ä‘i cả.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîçàï÷àñòè, äîìàøíèé, çàäàíèÿ, ïåðååçä, ñïåöîäåæäà, ñïîðòèâíîå, òàìîæíÿ, òåõíèêà, óîòñîí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™