Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 30-04-2008, 11:58 PM
chaukietluan129's Avatar
chaukietluan129 chaukietluan129 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 65
Thá»i gian online: 1 giá» 47 phút 19 giây
Xu: 0
Thanks: 92
Thanked 22 Times in 14 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 9 – Hồi 4


Dịch thuật: Vjtbeo
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện



chương 9 - TÂM NHƯ TỬ HÔI - hồi 4

Hàn Ngưng Tử mục quang chớp lên, nói:

-Sư điệt ngoan, ngươi có lo cho sống chết của tiểu tử này không?

Liễu Oanh Oanh nghiến răng, lớn tiếng:

-Ngươi thả hắn ra, ta để ngươi tùy tiện đi.

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nói:

-Cái gì mà ngươi ta, nên gá»i ta thế nào?

Liá»…u Oanh Oanh sững sá», cúi đầu, thanh âm nhá» như tiếng muá»—i kêu:

-Sư… sư thúc.â€

Hàn Ngưng Tá»­ đắc ý cưá»i nói:

-ÄÆ°á»£c đấy, đã nhận sư thúc, thì cần mang má»™t ít quà đến tá» lòng hiếu kính !

Nói xong thì giơ tay ra. Liễu Oanh Oanh cau mày nói:

- Cái gì?â€

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nói:

-Muốn giả vỠngốc sao? Lấy Thuần Dương Thiết Hạp giao cho ta đây


Liễu Oanh Oanh hơi run, hoảng sợ nói:

-Thì ra là ngươi giá há»a cho ta? Ta.. ta sá»›m phải nghÄ© đến má»›i phải.â€

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i khoái trá nói:

-Äa tạ ngươi đã giúp ta má»™t việc là lôi kéo vá» phía mình những kẻ truy Ä‘uổi ngu ngốc đó. Ngươi cÅ©ng bắt đầu có má»™t chút bản lÄ©nh, ta bốn lần lén vào Lôi Công Bảo, Ä‘á»u là không được gì mà trở vá» , ngươi lần đầu tiên là lấy được ngay.â€


Liễu Oanh Oanh nghiến răng kèn kẹt, lấy ra thiết hạp nói:

- Ngươi thả ngưá»i trước.

Khuôn mặt Hàn Ngưng Tá»­ trầm xuống, cưá»i lạnh nói:

-Liá»…u Oanh Oanh, ngươi định dùng thá»§ Ä‘oạn bịp bợm vá»›i ta, giá» vẫn sá»›m hÆ¡n má»™t trăm năm đấy, nếu không mang lại, ta làm cho tiểu tá»­ này máu tươi văng ra ba xích bây giá»â€

Liễu Oanh Oanh vốn biết sư thúc này tâm ngoan thủ lạt, nói được làm được. Thuần Dương Thiết Hạp đối với nàng có cũng như không, nhưng Lương Tiêu lại căn bản không thể để tổn thương một sợi tóc, hơi do dự, cuối cùng mang thiết hạp ném qua.



Hàn Ngưng Tá»­ tiếp lấy thiết hạp, mỉm cưá»i cất vào trong tay áo, Liá»…u Oanh Oanh nhìn thần sắc cá»§a bà ta, lại cảm thấy không ổn, sốt ruá»™t nói:

-Hàn Ngưng Tá»­, ngươi nói đồng ý giữ lá»i, thiết hạp trong tay rồi, đáng ra phải thả ngưá»i Ä‘i thôi.â€

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nhạt, nói:

-Ta há»i ngươi, sư thúc ta tên hiệu là gì?â€

Liễu Oanh Oanh run run, nói:

-Tuyết hồ.â€

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nói:

-Chính xác đó là, sư thúc ta đúng là giảo hoạt như Hồ li tinh, lại còn hại chết sư phụ cá»§a ngươi, tá»± nhiên phải lưu lại đưá»ng thoát, để cho ngươi không dám tìm ta báo thù.â€


Liễu Oanh Oanh run run, tức giận nói:

-Hồ li thối, ngươi…â€

Trong lòng nôn nóng, không kìm được nước mắt rÆ¡i lã chã. Hàn Ngưng Tá»­ khoái trá cưá»i nói:

-Khóc tốt đấy, sư phụ rất thích nhìn ngưá»i ta khóc, chảy hết nước mắt, cho đến khi khóc mù mắt Ä‘i, má»›i gá»i là thá»a nguyện.

Nói xong đá má»™t cái giải khai huyệt đạo cho A Băng, A Lăng, hai ngưá»i vùng vẫy đứng dậy, Hàn Ngưng Tá»­ mắt có vẻ chán ghét A Tuyết, lá»™ ra vẻ mặt ác độc, xì má»™t tiếng nói:

-Mang nha đầu ngốc này Ä‘i theo.â€

Hai ngưá»i đỡ A Tuyết lên, theo bên cạnh bà ta, Hàn Ngưng Tá»­ đảo mắt cưá»i nói:

- Oanh Oanh ngoan, khóc từ từ nhé, chúng ta sẽ gặp lại sau ít ngày.â€

Rồi cưá»i yêu kiá»u má»™t tiếng, xuyên rừng bá» Ä‘i. Liá»…u Oanh Oanh vá»™i vã, bất chấp thương thế chạy theo hai bước, bá»—ng thấy ngá»±c Ä‘au nhói má»™t cái, miệng thổ ra máu tươi. Vân Thù nóng lòng quan tâm, vá»™i vàng nâng đỡ, Liá»…u Oanh Oanh lại hất tay cá»§a hắn ra, giận dữ nói:

-Cút Ä‘i, từ nay vá» sau, ta.. ta không muốn gặp ngươi nữa.â€


Vân Thù chấn động, ấp úng nói:

- Nàng…. nàng nói gì thế?â€

Liễu Oanh Oanh mắt đỠnhư máu, căm hận nói:

- Ngươi phế bá» ná»™i lá»±c cá»§a Lương Tiêu, ta hận ngươi muốn chết. Äúng vậy, ta lừa gạt ngươi, chá»§ yếu là định nhá» ngươi thay ta tìm hắn, sau cùng má»™t Ä‘ao giết chết ngươi, thay hắn báo thù.â€

Nàng không làm gì được Hàn Ngưng Tá»­ nên Ä‘em lá»­a giận đầy bụng phát tiết lên ngưá»i Vân Thù, Ä‘em bao nhiêu suy nghÄ© trong lòng nói hết cả ra.. Vân Thù chỉ nghe thấy tòan thân giá buốt lạnh lẽo, tam hồn lục phách tiêu tán cả. ÄÆ°á»£c má»™t lúc lâu, má»›i lá» má» nghe được tiếng ngá»±a hí, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Liá»…u Oanh Oanh nằm phục trên lưng ngá»±a, chạy như bay xuống núi. Vân Thù muốn truy cản, hai chân lại nặng như chì, nặng ná» vô cùng, lại ngồi bịch xuống phía trước cây đại thụ, dần dần hôn mê ngất Ä‘i.


Ngất Ä‘i đến gần tối, Vân Thù má»›i tỉnh lại má»™t chút, mù mịt đứng lên, trông ra những đám khói lạnh hoanh dã nÆ¡i xa, sinh ra cảm giác không biết tiến thoái thế nào, loại tâm tình đấy, chỉ có năm đó cha hắn bị chết, tá»± mình Ä‘i Ä‘i lại lại trên Yến SÆ¡n, đợi chá» sư phụ đến. Hắn đứng má»™t thá»i gian, thất hồn lạc phách hướng vá» trước Ä‘i tá»›i, Ä‘i quá ná»­a đêm. Hừng đông rá»±c sáng, bá»—ng nghe phía sau truyá»n lại tiếng ngá»±a. Vân Thù vốn không muốn quay đầu nhìn lại, lại không muốn biết sắp có ai đến, chỉ đơn giản mong là có thể chạy trốn, mãi đến khi không còn má»™t chút khí lá»±c rồi dừng lại mà chết.



Bỗng nhiên giữa lúc ấy, tiếng vó ngựa dừng phía sau thân hình hắn, chỉ nghe một tiếng vù lớn, Cân Phi giống như một đại ưng lướt qua đỉnh đầu hắn, chặn lại phía trước. Vân Thù tâm thần hoảng hốt, theo tiếng dừng bước. Cận Phi tức giận nói:

- Hảo súc sanh.
Rồi vung chưởng đánh tá»›i, nhưng chưởng má»›i đến được má»™t ná»­a, nhá» vào tia nắng ban mai từ phía đông, bá»—ng thấy Vân Thù ánh mắt đỠđẫn, trên mặt đầy vẻ thê lương Ä‘au khổ, đột nhiên nhá»› lại sư phụ chỉ có má»™t ngưá»i con, cánh tay yếu hẳn Ä‘i, cuối cùng không đánh mà hạ tay xuống. Phía sau Bạch Tam Nguyên lại nóng tính vô cùng, bá»—ng nhiên nhảy lên trước, má»™t quyến đánh vào lưng Vân Thù. Vân Thù ngây ngây ngốc ngốc, thấy má»™t quyá»n cá»§a hắn như gió đánh đến, vậy mà không né tránh. Cân Phi không thể nhẫn nại không nhúng tay vào, nắm vào cổ tay Bạch Tam Nguyên chặn lại.


Bạch Tam Nguyên tức giận nói:

-Cận đại hiệp! Nghiệt chá»§ng đại nghịch bất đạo này, ngươi giúp hắn làm gì chứ?â€

Cận Phi nóng mặt, ngượng ngập nói:

-Bạch lão ca, sư đệ ta tuổi còn nhá», không hiểu chuyện Ä‘á»i…â€

Bạch Tam Nguyên cưá»i nói:

- Äánh rắm.â€

Rồi cố gắng giãy giụa, chỉ cảm thấy tay Cận Phi giống như vòng sắt, sốt ruá»™t tức giận, miệng đầy Ä‘á»m dãi nhổ vào mặt Cận Phi. Vá»›i bản lÄ©nh cá»§a Cận Phi, tránh né vốn là không khó, nhưng hắn trong lòng hổ thẹn, không tránh không né, nhận hết đám Ä‘á»m dãi bẩn thỉu rÆ¡i vãi trên trán, từ trên hai má chảy xuống, vậy mà không dùng tay chùi Ä‘i. Bạch Tam Nguyên thấy thế ngá»› ra, hung dữ lắc đầu, chuyển thân bá» Ä‘i.


Lôi Hành Không lạnh nhạt bàng quan, giỠbỗng nói:

- Vân Thù, nữ tặc đó đâu?


Vân Thù thân hình chấn động, chầm chậm giương mắt lên, lầm bầm nói:

-Nàng Ä‘i rồi, sẽ không gặp lại ta nữa.â€

Lôi Hành Không thấy hắn thần sắc suy sụp, thì cau mày, ngầm suy nghĩ hắn ở đây thì Liễu Oanh Oanh đương nhiên bỠđi chưa lâu, lập tức không muốn dừng lại ở đây ,lạnh lùng nói:

-Cận Phi, tạm thá»i không tính đến chuyện lần này, ngày sau có cÆ¡ há»™i, Lôi má»— thế nào cÅ©ng đăng môn bái phá»ng má»™t phen!

Cận Phi im lặng không nói, Phương Lan vừa nghe cÅ©ng khó chịu, cưá»i hắc hắc nói:

-Lôi Công Bảo có chá»— chống lưng nào, lão đầu nhi đây Ä‘á»u biết cả. Dám chá»c vào Thần Ưng Môn sao? Sợ rằng có chút kém thế đấy!

Lôi Hành Không cưá»i lạnh nói:

-Äại gia cưỡi lừa xem hát, Ä‘i là đúng rồi.â€

Kéo theo Lôi Chấn phu phụ, tức giận bỠđi. Sở Cung chịu tổn thất dưới kiếm của Vân Thù, chân trước vẫn còn băng bó kín, lần này nhe răng, lạnh lùng nói:

-Cận môn chá»§ thật là huynh đệ tình thâm! Chúng ta vá» sau có cÆ¡ há»™i gặp lại, hắc hắc, hẹn gặp lại sau!â€

Rất sợ bị Lôi Hành Không vượt lên má»™t bước bắt được Liá»…u Oanh Oanh, liá»n thúc ngá»±a ra roi, như trận gió Ä‘uổi theo phía trước.



Những ngưá»i khác nhìn qua Vân Thù, hoặc kinh hãi, hoặc khinh bỉ, chỉ ngại đối mặt vá»›i Cận Phi Phương Lan, không tiện ở đây gây chuyện, chỉ là nhao nhao lắc đầu, rồi bá» Ä‘i bốn hướng. ÄÆ°á»£c má»™t lúc, giữa nÆ¡i rá»™ng rãi trống trải chỉ còn lưu lại Phương Lan, Cận Phi và tiểu thư đồng Phong Miên. Phong Miên thấy bầu không khí thay đổi, không dám lại gần đứng, cong môi lên nhìn, trong lòng đã có chá»§ ý:

-Nếu hai ngưá»i có dÅ©ng khí động đến má»™t sợi lông cá»§a công tá»­, ta sẽ cho há» biết tay.â€


Cận Phi im lặng một lúc, thở dài nói:


-Ta tưởng liên kết Lôi, Sở hai nhà, cùng chống ngoại địch. Ai biết không thành bằng hữu, ngược lại thành đối đầu.†Phương Lan hừ một tiếng, mục quang như thước, trông qua Vân Thù, nghiêm mặt nói:

-Tiểu tá»­, ta há»i ngươi má»™t câu: ngươi luyện thành má»™t thân võ công, rốt cuá»™c là để làm gì?

Vân Thù vốn tưởng bị hai ngưá»i trách mắng, nghe chất vấn, ngÆ¡ ngác trả lá»i:

-Là tìm Tiêu Thiên Tuyệt báo thù.â€

Phương Lan cưá»i lạnh nói:

-Nói láo.â€

Vân Thù lại thêm sững sá», chỉ nghe Phương Lan nói:

-Ta xem ngươi luyện tập là để vui chơi với gái mà thôi?

Vân Thù mặt đỠtới tận mang tai.


Phương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, lại nói:

-Xưa nay cá nhân là việc nhá», quốc gia là việc lá»›n. Cổ nhân nói hung nô chưa diệt, nói gì đến gia vi! Như nay giang sÆ¡n Äại Tống lâm nguy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đại trượng phu chính là nên rong ruổi nÆ¡i sa trưá»ng, vì quốc gia giết địch. Ngươi như thế? Hà, chỉ vì má»™t cô gái trá»™m gà bắt chó thất hồn thất phách. Khổ sao Vân Vạn Trình gia môn bất hạnh, sao lại rÆ¡i vào cảnh hổ phụ khuyển tá»­ thế này?

Vân Thù thân hình run rẩy, lúc ấy bá»—ng nhiên, giá»ng nói cá»§a ngưá»i cha đã chết lại hiện ra trước mắt: Äêm dưới ánh đèn Ä‘á»c sách, sáng sá»›m luyện công, trừ gian diệt ác, chống lại nhục ngoại xâm. Nhất thá»i, vô số chuyện cÅ© như ảo ảnh lưu lại trong đầu chá»›p qua, được má»™t lúc toàn thân hắn mồ hôi lạnh chảy ra, Vân Thù hết nhìn Phương Lan, lại nhìn Cận Phi, môi nhè nhẹ run lẩy bẩy, bá»—ng hai đầu gối má»m nhÅ©n, ngã ra tại trận.

Cận Phi thở dài một tiếng, đưa tay đỡ hắn đứng lên, nói ra:

-Việc này coi như kết thúc, chỉ mong ngươi còn nhá»› lá»i Phương lão, tương lai giết vài tên thát tá»­ má»›i được!â€

Phương Lan cưá»i nói:

-Giết thát tá»­, nhá»› chia cho lão phu má»™t chút!â€

Cận Phi cưá»i nói:

-Thiếu Phương lão thế nào được?

Hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i lá»›n.

Phong Miên nhìn Phương Lan trừng mắt tức giận, chỉ sợ trước mắt có việc nghiêm trá»ng, không ngá» nhìn qua má»™t lúc, má»i ngưá»i lại vui vẻ khuôn mặt, không sá»­ dụng đến những khẩu khí Ä‘ao to búa lá»›n nữa. Vân Thù than thở

- Sư huynh, ta vừa rồi đắc tá»™i vá»›i các hào kiệt….â€

Cận Phi xua tay nói:

-Ngưá»i khác làm thế nào, là chuyện cá»§a ngưá»i khác, chỉ cần ngươi có lòng báo quốc, nghÄ© đến huynh đệ chúng ta, thế được không?â€
Nói xong lông mày lưỡi mác giương lên, hào khí kinh nhân.

Phương Lan cưá»i nói:

-Nói câu này, mới là đồ đệ của Vân Vạn Trình đấy!

Ông ta cởi bầu hồ lô buá»™c ở thắt lưng ra, chính là muốn uống rượu thá»a thích, đột nhiên tậm chuyển động, vá»— vá»— hồ lô, cao giá»ng hát:â€
"Nghiêm phong xuy sương hải thảo điêu, cân cán tinh kiên hồ mã kiêu; Hán gia chiến sĩ tam thập vạn, tương quân kiêm lĩnh hoắc phiêu diêu ……
(dịch nghĩa: Gió cắt da cắt thịt, cỠngựa lẫn sương rơi, tuấn mã ôi kiêu dũng, Hán gia lính đông sao, tướng dẫn quân tiến tới, phong độ thật phiêu diêu)

Những câu thÆ¡ này nhiá»u ít lá»t vào tai, Cận Phi nhiệt huyết lại càng sôi lên, chính là bài là trước kia thÆ¡ Vân Vạn Trình lúc sống thưá»ng ngâm, hắn từ nhá» từng nghe đã thuá»™c hết. Phương Lan uống má»™t há»›p rượu lá»›n, ném hồ lô qua cho hắn. Cận Phi uống má»™t hụm, cảm kích hát tiếp:

Lưu tinh bạch vÅ© yêu gian sáp, kiếm hoa thu liên quang xuất hạp; Thiên binh chiếu tuyết hạ ngá»c quan, lá»— tiến như sa xạ kim giáp. Vân long phong hổ tận giao hồi, thái bạch nhập nguyệt địch khả tồi."
(dịch nghÄ©a: Ãnh sao lông trắng, kiếm tá»a hào quang, thiên binh đạp tuyết, giáp vàng long lanh, hai Ä‘oàn quân giao chiến, ngày thái bạch thành công)

Hát xong mang bầu rượu ấn vào tay Vân Thù. Vân Thù chỉ thấy tim đập như sấm, hai tay nắm bầu rượu hÆ¡i run, cao giá»ng hát lên:
Äịch khả tồi, mao đầu diệt; Lí hồ chi tràng thiệp hồ huyết, huyá»n hồ thanh thiên thượng, mai hồ tá»­ tắc bàng, hồ vô nhân, hán đạo xương, hồ vô nhân, hán đạo xương!â€
(dịch nghÄ©a: ngày thái bạch thành công, vó giẫm máu quân hồ, dưới bầu trá»i xanh trong, hồ vô nhân, hán đạo xương, hồ vô nhân, hán đạo xương)

Hắn tâm bệnh được giải trừ, mấy câu hát nảy ra, như sóng lớn cuộn dâng, mây trôi ngàn lớp, khí thế hào hùng, khẳng khái bất phàm, hát xong giơ hồ lô lên, tràn đầy tửu khí .


Phương Lan vỗ tay than thở nói:

- Bá»n giặc Hồ không có nhân tính, ngưá»i Hán đâu thể phồn vinh? Ngày đấy lão đầu tá»­ không thể đợ được nữa rồi!

Hắn nắm tay hai ngưá»i, xếp chồng lên nhau, trầm giá»ng nói:

-Lão Ä‘iêu nhi dù là ngưá»i trong giang hồ, chỉ là không quên giết hết loài má»i rợ, bắc dẹp yên Trung Nguyên. Di nguyện cá»§a hắn hiện đặt trên ngưá»i hai ngươi. Cái đó gá»i là huynh đệ đồng lòng, đặc biệt là đồng lòng, sá»± việc hôm nay, lão đầu tá»­ không muốn thấy lần thứ hai!

Cận Phi năm tay Vân Thù, nhìn thẳng vào mặt hắn, trịnh trá»ng mà nói:

-Phương lão yên tâm, tại hạ vá»›i Vân Thù, cả Ä‘á»i này đã và sẽ là huynh đệ!

Vân Thù thân thiết nắm chặt tay sư huynh, trong lòng có trăm nghìn cảm xúc.


Hết chương 9
Tài sản của chaukietluan129


Last edited by David; 01-05-2008 at 12:38 AM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #52  
Old 01-05-2008, 04:45 PM
chaukietluan129's Avatar
chaukietluan129 chaukietluan129 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 65
Thá»i gian online: 1 giá» 47 phút 19 giây
Xu: 0
Thanks: 92
Thanked 22 Times in 14 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 10 – DI TINH HOÃN ÄẤU - hồi 1, 2


Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện


Trong lúc ngất, Lương Tiêu cảm thấy bốn phương tám hướng lắc lư, khi mở mắt thì thấy mình Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc xe ngá»±a. Liá»…u Oanh Oanh lá»i nói vẫn vang bên tai, lúc to lúc nhá», nhá»n sắc đâm vào trái tim hắn. Chỉ nghe có tiếng há»i:

- Ngươi tỉnh rồi à?

Lương Tiêu đưa mắt nhìn thì thấy A Tuyết ngồi lưng tựa vào một chiếc gối gấm, ho khẽ mấy tiếng rồi nói:

- Ngươi đói chưa? – rồi lấy ra hai món Ä‘iểm tâm. – Äây là quả lê, còn có bánh sữa, rất má»m rất ngá»t.

Lương Tiêu vẫn nằm im không nhúc nhích. A Tuyết lại nói:

-Ngươi không ăn bánh thì uống nước cũng được.

Rồi ká» túi nước vào miệng Lương Tiêu, nhưng Lương Tiêu ngậm răng thật chặt làm nước chảy hết ra ná»n.

Chợt có tiếng cưá»i nhạt, A Lăng thò đầu vào, liếc Lương Tiêu, mắng:

- Vô lại! – Rồi lại há»i. – A Tuyết ngá»§ đủ chưa?

A Tuyết cưá»i:

- Dạ rồi, tỷ tỷ đừng lo.

A Lăng quát:

- Tạm cái gì? Ta đánh xe đến mệt cả ngưá»i, còn ngươi thì ngá»§ khoái trá. Thế là thế nào?

A Tuyết sợ hãi đáp:

- Tá»· tá»· đừng giận, lần này phiá»n tá»· quá. Lần sau tá»· bị thương, muá»™i cÅ©ng đánh xe chở tá»· Ä‘i.

A Lăng càng tức, mắng má»:

- Nói bậy nói bạ, ai bị thương ?Ta không phải là loại vô dụng như ngươi.

A Tuyết sợ hãi, vội vàng đổi câu chuyện:

- Tỷ tỷ nhìn, tên này không chịu ăn không chịu uống gì hết!

A Lăng cưá»i lạnh:

-Cứ để hắn chết đói. Äồ vô lại này để sống làm gì. Nếu ta mà là hắn, ta phải giết chết tên há» Vân đó chứ tuyệt thá»±c để làm cái gì?

A Tuyết ngẩn ngưá»i, chợt thấy Lương Tiêu mở mắt ngồi dậy, kéo thức ăn lại chậm chạp ăn. A Tuyết thấy gã thay đổi chá»§ ý thì thở ra nhẹ nhõm.

A Lăng cưá»i lạnh nhìn Lương Tiêu mắng:

- Ngươi ăn thì làm được gì. Có tác dụng gì chứ? Chá»§ nhân đã nói rồi, ngươi bị ngưá»i ta phế bá» võ công, bây giá» còn yếu á»›t hÆ¡n cả ngưá»i thưá»ng. Muốn trả thù ư? Äợi kiếp sau Ä‘i.

A Lăng thích hành hạ cho ngưá»i khác Ä‘au khổ, thấy mặt Lương Tiêu lá»™ vẻ Ä‘au đớn, cô ta rất khoái chí, lại cưá»i nói:

- Không biết Liễu Oanh Oanh và Vân Thù đang vui vẻ ở bên nhau như thế nào?

Cô ta lợi dụng việc Lương Tiêu hôn mê, không rõ sá»± thật như thế nào để cố ý bịa đặt ra những lá»i này khiến hắn Ä‘au lòng, thấy Lương Tiêu chảy nước mắt, cô ta càng vui vẻ, lại định làm nhục hắn thêm thì đã nghe thấy má»™t giá»ng vang lên:

- A Lăng, đi đâu mất rồi?

A Lăng biến sắc, đáp:

- Ây dà, muội ra đây!

Rồi thò đầu ra, vung cây roi ngựa đánh xe. Lương Tiêu ngồi ngẩn ra một lúc, ăn sạch món điểm tâm mới nhắm mắt nằm xuống.

Xe Ä‘i gập ghá»nh, Ä‘i được ná»­a ngày thì dừng lại, A Lăng vén rèm, cưá»i nhạt:

- Chá»§ nhân khai ân cho nghỉ má»™t lát! – Cô ta liếc Lương Tiêu, há»i. – Vô lại, ngươi có xuống không?

Lương Tiêu vén rèm xuống xe, trông thấy Hàn Ngưng Tử tóc buông xõa ngồi bên suối. A Băng thì đang múc một gáo nước dâng tận tay bà ta. Lương Tiêu đã đoán ra thân phận Hàn Ngưng Tử, bèn đi ra chỗ khác ngồi

Hàn Ngưng Tá»­ nhìn Lương Tiêu, mỉm cưá»i há»i:

- Ngươi tên là gì?

Lương Tiêu đang buồn, chẳng màng để ý đến. Hàn Ngưng Tử mặt sầm xuống, A Băng mắng:

- Tên khốn kia, chá»§ nhân há»i ngươi đó!

A Lăng liếc sang, cưá»i nói:

- A Băng tỷ tỷ đừng phí công, gã bị câm đấy.

A Băng kinh ngạc:

- Thật ư ?

A Lăng cưá»i:

- Thật đấy?

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nhạt:

- Ai nói hắn bị câm?

A Lăng ngẩn ngưá»i nhìn vẻ mặt bà ta, bất giác tim đập mạnh, nhìn trá»™m A Tuyết. Hàn Ngưng Tá»­ lạnh giá»ng nói:

- Ngươi nhìn nha đầu ngốc ấy làm gì, nó không dám tố cáo ngươi đâu…

A Lăng quỳ xuống đất, run sợ kêu:

- Tỳ tử biết lỗi rồi, mong… mong chủ nhân tha tội!

Hàn Ngưng Tử lắc đầu:

- Ngươi khéo léo dối trên lừa dưới rất hợp khẩu vị ta, thưởng ngươi còn không hết, lấy đâu ra phạt?

A Lăng biết rõ tính bà ta nghĩ một đằng nói một nẻo, bất giác nước mắt đầm đìa. Hàn Ngưng Tử giơ tay ra đỡ cô ta dậy, thở dài:

- Thôi, ta không trách ngươi thật mà, có trách thì trách con ngốc kia.

A Lăng vẫn run bần bật, run run há»i:

- Chủ… chủ nhân biết hết rồi ạ?

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nhạt:

- Ngươi nói xem?

Äôi mắt đẹp cá»§a bà ta lướt qua ba nữ tỳ, ba ngưá»i Ä‘á»u toát mồ hôi, chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài không có gì giấu giếm được bà ta.

Lúc ấy, trên đưá»ng có ba ngưá»i nông dân Ä‘i đến, má»™t già hai trẻ, gánh những chiếc sá»t đầy cam quýt, có vẻ mang ra chợ bán. Hàn Ngưng Tá»­ bèn bảo:

- A Băng, A Lăng, các ngươi ra mua mấy quả quýt vỠđây nếm xem.

Hai ngưá»i nghe vậy vui mừng, thầm hiểu chá»§ nhân để mình Ä‘i mua đồ ăn là đã coi như xí xóa tá»™i lá»—i, lập tức hoan hỉ tiến ra chá»— ba ngưá»i nông dân, A Lăng giÆ¡ bàn tay nõn nà lên vuốt mái tóc đẹp, cưá»i há»i:

- Các vị, quýt bán thế nào?

Ông già nông dân cưá»i đáp:

- Bẩm tiểu thư. Ở đây có ba loại quýt, tương ứng có ba giá tiá»n. Loại ngá»t mà các tiểu thư vừa nếm là tám tiá»n, loại xanh này là bốn tiá»n, còn loại bẹt này là má»™t tiá»n ba quả.

A Lăng mặc cả má»™t hồi, giảm được loại ngá»t dịu xuống bảy tiá»n, loại xanh xuống ba tiá»n, rồi chá»n.

A Tuyết nhìn ra, thấy vậy há»i:

- Chủ nhân, con… con đi giúp các tỷ tỷ mang quýt vỠnhé?

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nhạt:

- Lo việc của ngươi đây. Ngươi đã biết sai chưa?

A Tuyết ngẩn ngưá»i, bối rối gãi đầu. Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i lạnh:

- Lần này xuất quan, trước sau ngươi đã phạm ba tội. Tội thứ nhất là để cho con tiện nhân A Lăng kia bày trò, cùng nó hợp sức để lừa ta.

A Tuyết sợ quá, chảy nước mắt, run run thưa:

- Con… con…

Hàn Ngưng Tử hừ một tiếng, lại tiếp:

- Tội thứ hai là lúc ở Ngũ Long Lĩnh buột miệng kêu lên để lộ hình tích, nếu không có ta ở đó thì ngươi còn sống không ?

A Tuyết càng biến sắc. Hàn Ngưng Tử lạnh lùng nói:

- Còn sai lầm thứ ba, đó là trận pháp Khôi lá»—i khiên cÆ¡ thuật, ngày thưá»ng luyện bao nhiêu lần rồi mà còn loạn hết cả thế. Hừ, bây giá» ngươi rõ chưa?

A Tuyết ngơ ngẩn gật đầu.

Hàn Ngưng Tử nói:

- Ba tội cộng lại, vốn không thể tha chết được. Nhưng ngươi bắt được tiểu tử này cũng coi như lập được đại công, có thể tha bớt phần nào tội lỗi. Ta vốn thưởng phạt rất phân minh, vậy cho ngươi một cơ hội nữa.

Bà ta lấy trong tay áo ra mấy xâu tiá»n:

- Äây là má»™t trăm tiá»n. Con Ä‘i mua má»™t trăm cam ngá»t, cam xanh và cam bẹt, cứ theo giá mà A Lăng mặc cả, không được thừa không được thiếu, dùng cho hết má»™t trăm tiá»n này. Nếu thừa dù chỉ má»™t đồng hay thiếu dù má»™t quả quýt thì con sẽ bị chặt má»™t ngón tay. Cứ thế suy ra, chặt đến hết mưá»i ngón tay thì thôi.

A Tuyết sợ sệt, không dám nhận tiá»n. Hàn Ngưng Tá»­ cau mày:

- Thế nào ?

A Tuyết chảy nước mắt, đành đứng dậy, không sao nghÄ© được làm thế nào có thể mua được má»™t trăm quả quýt bằng má»™t trăm đồng tiá»n. Chợt thấy A Băng, A Lăng Ä‘á»u ôm má»™t bá»c quýt quay vá», chưa đến gần, A Lăng đã lên tiếng trước:

- Chủ nhân, quýt này ngon lắm…

Chưa dứt lá»i, chợt cảm thấy không khí nặng ná» kỳ lạ, bất giác tim đập mạnh. Hàn Ngưng Tá»­ bóc má»™t quả quýt, lạnh lùng nói:

- Nha đầu ngốc kia, còn đứng sỠsỠra đấy làm gì, đi đi chứ ?

A Tuyết đành buồn bã Ä‘i vá» phía ba ngưá»i nông dân, Ä‘i được ná»­a đưá»ng thì vấp chân, đá trúng cổ chân Lương Tiêu. Cô ta bị thương chưa khá»i, tức thì ngã sấp xuống, đập mÅ©i vào má»™t hòn đá chảy cả máu. A tuyết vừa buồn vừa Ä‘au, lại không dám kêu la, chỉ gạt nước mắt khóc. Hàn Ngưng Tá»­ thấy cô ta mãi không đứng lên thì quát:

- Nếu không mua được một quả quýt nào thì đừng vỠgặp ta nữa!

A Tuyết nhìn lên, trông thấy ba ngưá»i nông dân đã nhấc quang gánh lên thì lập tức chạy Ä‘i, vá»™i vàng vùng dậy nào ngá» trong bụng rất Ä‘au, không bò dậy được, ngoảnh lại nhìn thì thấy A Băng, A Lăng Ä‘á»u lạnh lùng nhìn ra hoàn toàn không có ý giúp đỡ, A Tuyết cảm thấy trái tim đông cứng cả lại, chỉ hận không được chết luôn.

Bá»—ng có má»™t bàn tay từ bên cạnh thò sang, giÆ¡ tay áo lau nước mắt cho cô ta. A Tuyết thấy ấm lòng, ngẩn ngưá»i nhìn ngưá»i đó. A Lăng thấy vậy ghen tức, cưá»i lạnh:

- Cái gã vô lại này cũng khéo lợi dụng lắm. Thằng yếu ớt và con ngu ngốc thật vừa một đôi.

A Tuyết ngượng đỠmặt. Lương Tiêu vẫn giÆ¡ tay áo lau nước mắt cho A Tuyết, lại lén vạch ngón tay phải thật nhanh xuống đất: “Sáu ngá»t, mưá»i xanh, tám mươi tư bẹt. †Äợi A Tuyết Ä‘á»c xong thì lập tức lau Ä‘i. A Tuyết còn ngÆ¡ ngác, Lương Tiêu đã dìu cô đứng dậy, trá» tay ra xa. A Tuyết ngước mắt nhìn, thấy ba ngưá»i nông dân đã quảy gánh Ä‘i được má»™t quãng, liá»n vá»™i vàng kêu lên:

- Lão bá bá… tôi muốn mua quýt.

Ba ngưá»i nông dân ngạc nhiên ngoảnh đầu lại. A Tuyết lúc này đã lo cuống, không cần cân nhắc xem lá»i Lương Tiêu là thật hay giả, liá»n kêu lên:

- Cho tôi mua sáu cam ngá»t, mưá»i cam xanh và tám mươi tư cam bẹt.

Hàn Ngưng Tá»­ vừa nghe đã biến sắc mặt, đứng bật dậy. Ông già tính tiá»n, cưá»i nói:

- Tiểu thư mua khéo quá, vừa đúng má»™t trăm quả quýt không thiếu không thừa, lại cÅ©ng đúng má»™t trăm tiá»n.

A Tuyết vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vá»™i vàng tiến đến đưa tiá»n cho ông già, má»™t trong hai ngưá»i nông dân kia chá»n má»™t trăm quả quýt cho cô.

A Tuyết cảm Æ¡n rối rít rồi ôm quýt mừng rỡ Ä‘i vá» chá»— chá»§ nhân. Hàn Ngưng Tá»­ không nhìn vào giá», chỉ nhìn chăm chăm vào mặt cô ta, lông mày nhíu lại. A Tuyết lo lắng há»i:

- Chủ nhân, lẽ nào mua sai sao?

Hàn Ngưng Tử lạnh lùng nói:

- Sai thì không sai, nhưng ngươi tính ra bằng cách nào vậy?

A Tuyết lén liếc Lương Tiêu, đôi má đỠbừng, Hàn Ngưng Tử đá quýt đi, quát lên:

- Nha đầu ngốc này, ai dạy ngươi tính?

Mắt bà ta lạnh buốt, sắc tựa lưỡi kiếm. A Tuyết không hiểu vì sao, trong lòng không sợ hãi như trước nữa, cô ta thầm quyết định, dù chết cũng quyết không khai ra Lương Tiêu. Hàn Ngưng Tử thấy cô ta bướng bỉnh thì vô cùng tức giận, từ từ giơ chưởng lên, một lớp sương trắng từ từ ngưng tụ trên tay bà ta.

A Băng, A Lăng nhìn bà ta giÆ¡ chưởng, Ä‘á»u lá»™ vẻ sợ hãi. A Tuyết tuy sợ hãi nhưng trước sau vẫn không hé má»™t lá»i. Chưởng giÆ¡ lên rồi chém xuống. Chợt nghe tiếng Lương Tiêu thét lên:

- chậm đã!

Hàn Ngưng Tử nhìn sang:

- Sao? Ngươi muốn nói gì?

A Tuyết biến sắc, lắc đầu với Lương Tiêu. Lương Tiêu làm như không trông thấy, đứng dậy nói:

- Ta dạy cô ấy mua quýt đấy, muốn đánh muốn giết thì tìm ta đây!

Mắt Hàn Ngưng Tử lóe lên sắc lạnh:

- Muốn làm anh hùng hả? ÄÆ°á»£c, nói xem, ngươi tính ra bằng cách nào? Không nói được thì đừng trách ta tàn ác.

Lương Tiêu gập một gối xuống, lấy đá vạch xuống đất, nói:

- Nhân ba ba trăm đồng, bên trong trừ tổng số má»™t trăm, còn lại hai trăm viên. Ba nhân giá cam ngá»t, được hai mươi mốt, bên trong trừ má»™t, còn hai mươi phần…

Gã giải từ từ, A Tuyết hoa cả mắt. Lương Tuyết giải xong, ném viên đá đi, nói:

- Vì đỠcó ba ẩn, nên phép toán là Tam phân thân thuật. Ngoài ra còn có vài cách giải khác, phức tạp rất khó diễn giải, nên nói đến đây thôi.

Cổ tay chợt Ä‘au nhói, thì ra đã bị Hàn Ngưng Tá»­ nắm lấy, Ä‘anh giá»ng há»i:

- Tiểu tá»­, ngươi là ngưá»i cá»§a Thiên CÆ¡ cung phải không?

Lương Tiêu đau nhói, quát lên:

- Con bà má»›i là ngưá»i cá»§a Thiên CÆ¡ cung ấy?

Hàn Ngưng Tá»­ vặn há»i:

- Còn không thú nhận? Ngoài các số gia của Thiên Cơ cung thì ai có thể giải được đỠtoán này chứ?

Lương Tiêu cau mày, lãnh đạm nói:

- Äá» này cÅ©ng được coi là khó à? HÆ¡i khoa trương quá.

Mặt Hàn Ngưng Tá»­ thoạt xanh thoạt Ä‘á», mắt dán chặt vào Lương Tiêu, không nhận ra gã có vẻ giấu giếm gì, nét căm giận trong mắt nhạt dần Ä‘i, chợt buông Lương Tiêu ra, cưá»i nhạt:

- Thiên Cơ cung luôn tự phụ thanh cao, chắc chẳng đào tạo nổi loại lưu manh vô lại như ngươi!

Ba ngưá»i nông dân thấy không còn mối làm ăn gì nữa, lại nhấc sá»t lên định Ä‘i. Không ngá» Hàn Ngưng Tá»­ đột nhiên cúi mình, nhặt ba viên đá lên vung tay ném ra, sau mấy tiếng bụp bụp bụp trầm đục, não ngưá»i hòa máu chảy túa ra, quýt lăn lông lốc. Hàn Ngưng Tá»­ nói:

- Äể ba tên này chạy thoát thì chẳng phải sẽ làm lá»™ hành tung cá»§a ta sao!

Lương Tiêu thầm tức giận: «Nữ tá»­ này vui buồn mừng giận, sinh sát Ä‘á»u thất thưá»ng, đúng là má»™t ngưá»i Ä‘iên! »

Hàn Ngưng Tá»­ Ä‘i mấy bước, chợt ngoái đầu lại, cưá»i nói:

- A Lăng, ngươi chăm sóc tiểu tử này cho cẩn thận, nếu sơ suất mảy may thì ta sẽ lột da ngươi đó!

Lương Tiêu thầm ngạc nhiên: “Sao mụ mặt vàng này đổi tính nhanh thế? Tá»± dưng tá»­ tế chắc không có gì tốt. Ta phải tăng cưá»ng đỠphòng má»›i được. â€

A Lăng đổi ngay bá»™ mặt tươi cưá»i, đỡ Lương Tiêu lên xe. A Tuyết liếc mắt nhìn Lương Tiêu, lâu lắm không nói năng gì. Lương Tiêu không nhịn được há»i:

- Nhìn gì mà nhìn?

A Tuyết đỠmặt, khẽ nói:

- Cám ơn ngươi nhé!

Lương Tiêu hững hỠđáp:

- Có gì đáng cám ơn đâu?

Trong lòng gã Ä‘ang suy sụp vô cùng, chỉ muốn vùi đầu xuống mà ngá»§. A Tuyết thấy gã lạnh lùng như thế, không nói được những lá»i cảm kích khác nữa, đành buồn bã ngá»§, nhưng tim hồi há»™p, lén nhìn Lương Tiêu, thấy gã đã nhắm mắt, lệ tuôn ra, lăn xuống theo gò má, để lại những vệt ướt loang lổ trên ná»n xe. A Tuyết cảm thấy trái tim nhói Ä‘au, tá»± nhiên căm hận Liá»…u Oanh Oanh vô kể.

xxx

Xe ngá»±a bắt đầu khởi hành, lúc Ä‘i lên, lúc Ä‘i xuống, lắc lư suốt cả ngày má»›i dừng lại. A Lăng thò đầu vào cưá»i:

- Äến nhà rồi, xuống xe Ä‘i!

Lương Tiêu khom mình chui ra khá»i xe, đằng trước có má»™t khu đình viện rất tươi xinh, núi non ôm ấp. A Tuyết nói nhá» vào tai Lương Tiêu:

- Äây gá»i là Tàn Hồng Tiểu Trúc.

Má»™t đạo sÄ© trẻ tuổi Ä‘i ra khá»i cổng viện, mặt mÅ©i hiá»n lành, trán có nốt ruồi Ä‘en. Y chắp tay chào Hàn Ngưng Tá»­:

- Vũ Linh tham kiến chủ nhân!

Hàn Ngưng Tá»­ lạnh lùng há»i:

- Có chuyện gì sao?

VÅ© Linh cưá»i đáp:

- Thá»§ lÄ©nh LÅ©ng Tây Cá»­u Trại theo lệ thưá»ng đến ná»™p tiá»n và lương thá»±c, lúc này Ä‘á»u Ä‘ang ở trong sảnh.

Nói rồi liếc mắt nhìn A Băng, rồi lại quay mặt Ä‘i, chào há»i hai cô nữ tỳ còn lại.

Hàn Ngưng Tử nói:

- VÅ© Linh, bây giá» ta còn có việc. Ngươi và A Băng Ä‘i lo liệu tiếp đãi, nếu thiếu tiá»n hay gạo, từ năm trăm quan trở lên chặt tay, từ má»™t ngàn quan trở lên chặt đầu, không được làm trái quy cá»§.

VÅ© Linh cưá»i đáp:

- Tiểu nhân sẽ chú ý.

Hàn Ngưng Tử ngoảnh đầu lại nhìn A Tuyết, dặn:

- A Băng, ngươi đưa con ngốc này Ä‘i nghỉ, không được gây phiá»n toái gì cho nó nữa.

A Lăng còn hận A Tuyết lừa mình, vốn định vá» rồi sẽ từ từ hành hạ nhục mạ cô ta, nay nghe Hàn Ngưng Tá»­ nói vậy, đành cưá»i vâng lá»i. Hàn Ngưng Tá»­ quay sang Lương Tiêu cưá»i nhạt:

- Ngươi theo ta!

Lương Tiêu ngập ngừng không đi, nhưng bị A Băng đẩy một chưởng ngã dúi xuống đất, lúc ấy mới nhớ lại mình đã mất hết nội lực, đành bò dậy theo sau Hàn Ngưng Tử.

Hai ngưá»i Ä‘i vào trang viện, rẽ theo lối Ä‘i chéo ra hậu sÆ¡n, vòng qua mấy hành lang, phía trước đột ngá»™t hiện ra má»™t rừng trúc.

Rừng trúc rất thâm u, đưá»ng lối quanh co, tán lá rất dày, bốn bá» mát rượi, Ä‘i như thế hÆ¡n hai mươi bá»™ thì trông thấy giữa những cây trúc có má»™t pho tượng đá ngồi mặc áo giáp, há mồm nhăn trán, trông pho tượng rất quen mắt, Lương Tiêu mau chóng nghÄ© ra, pho tượng này đã từng trông thấy trong Lưỡng nghi ảo trần trận, đó là Ngôi Khởi duyện sang thuá»™c Tướng tướng cảnh. Lương Tiêu còn Ä‘ang nghi hoặc, lại Ä‘i tiếp mưá»i mấy bước nữa thì gặp má»™t pho tượng nữa vuốt râu chắp tay sau lưng, chính là Thiếu Lăng khổ ngâm thuá»™c Thánh văn cảnh, lại Ä‘i tiếp mưá»i hai bước nữa thì đến pho Kiếm cập lý cập, pho tượng này cầm bảo kiếm, Ä‘i chân trần, ná»­a chạy ná»­a bước, chính là câu chuyện vá» Sở Trang Vương, bá chá»§ thá»i Xuân thu. Cứ thế, mưá»i mấy bước lại gặp má»™t pho tượng, Lương Tiêu càng nhìn càng kinh ngạc, Ä‘ang lúc quan sát thật kỹ thì phát hiện ra những pho tượng này tuy làm giống hệt tượng ở Thiên CÆ¡ cung nhưng khi nhìn kỹ thì khác biệt rất xa, tá»±a hồ ngưá»i tạc tượng đã chỉ vá»™i vàng bắt chước đẽo lại theo hình dáng, còn vị trí rất há»—n độn, không hợp vá»›i trận thế Lưỡng nghi ảo trần trận.

Äi được chừng hai dặm thì tá»›i cuối rừng, ở đó trên vách đá có má»™t cái hang, cá»­a hang hình tròn đóng chặt. Trên rầm cá»­a có khắc bốn chữ Thiên Viên Äịa Phương, bên cá»­a có má»™t má»™t cái khóa bát quái.

Hàn Ngưng Tá»­ xoay khóa, cá»­a đá cá»t kẹt mở ra. Äằng sau cánh cá»­a là má»™t căn phòng vuông vắn, bốn vách tưá»ng treo đầy những sÆ¡ đồ, có má»™t chiếc giưá»ng đá kê sát tưá»ng, bên cạnh bàn đá đặt má»™t chiếc bàn đá, trên bàn đặt má»™t khay cát. Lương Tiêu nhác thấy rất kinh ngạc, vì trên khay cát này vẽ đầy những chu vi hình tam giác vuông, thương phương thá»±c pháp, Ä‘á»u là các ký hiệu toán há»c.

Hàn Ngưng Tá»­ dắt Lương Tiêu vào rồi khép cá»­a đá lại sau lưng. Má»™t ánh sáng nhè nhẹ tràn ngập căn phòng. Lương Tiêu ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên nóc hang có má»™t hình vòm, sáng loáng như gương, bá» mặt khảm đầy ngá»c, sắp xếp theo vị trí sao trá»i, trên vách đá gần đỉnh vòm có đục má»™t lá»— nhá», ánh sáng trá»i lá»t vào, chiếu lên những hạt ngá»c, hào quang cá»§a ngá»c hắt lên tưá»ng, chiếu cả căn phòng sáng lên.

Hàn Ngưng Tá»­ ngồi lên giưá»ng, há»i:

- Chúng ta đã cùng Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng, kể cÅ©ng là có duyên, hai chúng ta làm quen vá»›i nhau nhé, ta há» Hàn, tên Ngưng Tá»­. Ngươi tên là gì?

Lương Tiêu trả lá»i. Hàn Ngưng Tá»­ gật đầu:

- Lúc trước ngươi tỠý coi thưá»ng đỠbài ta ra, chắc ngươi tinh thông toán há»c lắm?

Lương Tiêu nói:

- Äại khái cÅ©ng giải được má»™t ít.

Hàn Ngưng Tá»­ ngắm gã kỹ hÆ¡n, cưá»i nhạt há»i:

- ÄÆ°á»£c, để ta xem xem bản sá»± cá»§a ngươi tá»›i đâu? – Rồi trá» tay vỠđỠtoán trên khay cát. – Ngươi tính ra được không?

Lương Tiêu liếc mắt nhìn qua, thấy trên khay cát viết rằng: “Giả sá»­ có má»™t tòa thành tròn, không biết tỉ lệ giữa chu vi và bán kính là bao nhiêu, bốn cổng Ä‘á»u mở toang, ngang dá»c Ä‘á»u có những đưá»ng chữ thập, đưá»ng chữ thập tây bắc là quẻ càn, hai ngưá»i Giáp và Ất đứng ở đây, Ất Ä‘i vá» hướng đông má»™t trăm tám mươi bá»™ thì gặp má»™t ngá»n tháp thì dừng, Giáp Ä‘i vá» hướng nam ba trăm sáu mươi bá»™ ngoảnh lại nhìn ngá»n tháp đó thì Ä‘ang ở chính ná»­a đưá»ng kính cá»§a tòa thành. Há»i đưá»ng kính tòa thành là bao nhiêu?†Bên dưới có hình tam giác vuông. Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i giòn, giá»ng đắc ý:

- Ngươi giải được bài toán này thì ta sẽ để ngươi sống, còn không giải được thì không phải nói nữa.

Lương Tiêu nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Cạnh huyá»n Ä‘i qua đưá»ng tròn thôi mà, có gì ghê gá»›m đâu? – Rồi vung tay giải. – Lấy cạnh góc vuông nhân vá»›i cạnh huyá»n làm thá»±c. Lấy tổng cạnh huyá»n và cạnh góc vuông làm pháp, thá»±c trừ pháp, thương là hai trăm bốn mươi. ÄÆ°á»ng kính cá»§a thành là hai trăm bốn mươi bá»™.

Bài toán này Hàn Ngưng Tá»­ suy nghÄ© khổ sở đã lâu mà không tìm ra hướng giải, nào ngá» Lương Tiêu trong chá»›p mắt đã làm ra/giải xong, cách tính hết sức tinh vi khó mà tưởng tượng được. Hàn Ngưng Tá»­ chằm chằm nhìn lá»i giải vẻ mặt âm trầm khó hiểu, trầm ngâm hồi lâu rồi má»›i nhíu mày nói: "Sao có thể(giải) dá»… dàng như vậy được?" Lương Tiêu nói: Äây chính là thuật tìm chu vi hình tròn(chú thích: tương đương vá»›i hình há»c cá»§a Trung Quốc cổ đại), nói khó thì không khó nhưng nói dá»… cÅ©ng chẳng dá»…. Nếu không biết phương pháp thì khó mà làm được nhưng nếu đã biết phương pháp rồi thì lại thấy rất dá»… dàng. Trừ(bài toán) tìm đưá»ng tròn có tâm nằm trên cạnh huyá»n và tiếp xúc vá»›i hai cạnh còn lại cá»§a tam giác vuông còn có tám loại bài toán khác phân biệt là: đưá»ng tròn ngoại tiếp cạnh dài và cạnh ngắn tam giác vuông, đưá»ng tròn có tâm nằm trên cạnh ngắn nhất tam giác vuông và ná»™i tiếp vá»›i hai cạnh còn lại, đưá»ng tròn có tâm nằm trên cạnh góc vuông dài cá»§a tam giác vuông và ná»™i tiếp vá»›i hai cạnh còn lại, đưá»ng tròn có tâm là đỉnh góc vuông tiếp xúc vá»›i cạnh huyá»n, đưá»ng tròn ngoại tiếp cá»§a tam giác vuông vá» phía cạnh huyá»n, cạnh góc vuông ngắn, cạnh góc vuông dài, đưá»ng tròn có tâm nằm trên cạnh huyá»n, cạnh góc vuông ngắn, cạnh góc vuông dài cá»§a tam giác vuông và ngoại tiếp vá»›i đưá»ng kéo dài cá»§a hai cạnh còn lại, gá»™p vào gá»i là "Äá»—ng Uyên cá»­u dung"(chín bài toán đưá»ng tròn tiếp xúc"

Gã vừa giải vừa viết ra chín dạng. Hàn Ngưng Tá»­ nhìn gã, trong lòng bất giác nhói Ä‘au, thầm nghÄ©: “Phong thái giải toán cá»§a thiếu niên này giống ngưá»i đó đến năm sáu phần. â€

Lương Tiêu viết xong các dạng toán, ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy Hàn Ngưng Tử nhìn mình vẻ mặt ngây dại, bất giác lấy làm lạ:

- Có gì chưa rõ không?

Hàn Ngưng Tá»­ giật mình hồi lâu rồi há»i:

- Ngươi… không phải là ngưá»i cá»§a Thiên CÆ¡ cung thật chứ?

Lương Tiêu không đáp, chỉ hừ một tiếng.

Hàn Ngưng Tử ngồi ngẩn ra hồi lâu, thở dài rồi mới theo phương pháp của Lương Tiêu diễn giải trên khay cát, nhưng chỉ tính được hai hàng là nước mắt rơi tong tong xuống khay cát.

Lương Tiêu thấy cử chỉ kỳ quái, đang kinh ngạc thì chợt thấy Hàn Ngưng Tử dưới làn nước mắt, chợt để lộ ra làn da trắng ửng hồng, trong lòng rất lấy làm kinh ngạc. Hàn Ngưng Tử thấy thần sắc gã có vẻ lạ, sực hiểu nguyên do, lấy khăn tay lau mặt, để lộ ra khuôn mặt thật, chỉ thấy làn da hồng hào như anh đào, đôi mắt long lanh như nước hồ thu.

Lương Tiêu không ngá» dưới lá»›p da vàng vá»t lại là má»™t giai nhân tuyệt sắc. Hàn Ngưng Tá»­ ngẩn ra má»™t lúc, không nói năng gì, lại đưa ra má»™t đỠlà Chiêu sai Ä‘á», lập nhiá»u ẩn để tìm ra số tiá»n lương cá»§a binh lính. Lương Tiêu vốn đã tuyệt vá»ng suy sụp, nhưng không hiểu vì sao vừa chạm vào toán há»c là tỉnh táo mau chóng, trí óc hoạt động rất nhanh nhẹn, Hàn Ngưng Tá»­ má»›i Ä‘á»c được ná»­a Ä‘á», gã đã đưa ra kết quả. Hàn Ngưng Tá»­ càng kinh ngạc, lại đưa ra thêm má»™t đỠlà Hòa hợp phân sai Ä‘á», vẫn nói đầu Ä‘á», Lương Tiêu đã báo kết quả, Hàn Ngưng Tá»­ vừa giận vừa ngạc nhiên, bèn truy há»i xem sư môn cá»§a Lương Tiêu. Lương Tiêu im lặng, chỉ khi nào thấy đỠtoán Hàn Ngưng Tá»­ đưa ra thì má»›i lên tiếng giải đáp mà thôi.
Tài sản của chaukietluan129


Last edited by David; 01-05-2008 at 05:05 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #53  
Old 01-05-2008, 07:00 PM
David's Avatar
David David is offline
Cây Si Của Phoenix
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngày
Xu: 0
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 10 – DI TINH HOÃN ÄẤU - hồi 3, 4


Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện



Hai ngưá»i ra đỠgiải toán đến tận chiá»u tối, Lương Tiêu cứ gặp đỠlà giải, đến mức Hàn Ngưng Tá»­ không còn đỠnào khó nữa, cuối cùng không chịu được hất đổ khay cát, đẩy cá»­a Ä‘i ra, ra ngoài rồi khóa cứng cá»­a lại.

Lương Tiêu không còn chá»— nào để Ä‘i, đành nằm trên giưá»ng đá, mấy hạt minh châu trên nóc hang vốn không tá»± phát sáng, mà chỉ phản chiếu ánh sáng tá»± nhiên. Khi màn đêm buông xuống, minh châu không sáng được nữa, gian thạch thất tức thì tối mịt. Lương Tiêu cảm thấy ná»n đá dưới lưng lạnh giá, vừa cô đơn vừa thương thân, ngẩn ngÆ¡ má»™t hồi rồi ngá»§ thiếp Ä‘i.

Hôm sau, Lương Tiêu thức dậy rất sá»›m, có lẽ tại ngá»§ trên giưá»ng đá quá lâu, cổ há»ng Ä‘au rát như bị cảm lạnh. Từ khi luyện ná»™i công, chưa bao giá» có chuyện này xảy ra, cứ thế này mà xét thì tá»± mình không chỉ đã biến thành má»™t ngưá»i bình thưá»ng, mà có lẽ còn đúng như A Lăng nói, so vá»›i ngưá»i bình thưá»ng còn kém hÆ¡n.

Äang lúc thất vá»ng vô cùng ấy thì chợt nghe ngoài hang có tiếng gõ cá»­a, liá»n đó là tiếng gõ bên dưới cá»­a đá, rồi mở ra má»™t cánh cá»­a sổ nhá», nhét vào má»™t mâm đầy thức ăn, giá»ng A Băng vá»ng vào:

- Äồ khốn, mau ăn hết Ä‘i, đừng bá» dở đấy!

Từ trưa hôm trước Lương Tiêu chưa có gì bá» vào bụng, ngá»­i thấy mùi thức ăn thÆ¡m ngon tức thì bụng sôi lên, gã bèn nhảy xuống khá»i giưá»ng, bê mâm lên bàn, thấy có đủ thịt cá, còn có má»™t tô canh gà nóng hổi. Lương Tiêu ăn uống ngon lành, cuối cùng no nên, đẩy lại đĩa bát ra cá»­a, định há»i chuyện A Băng cô ta đã vá»™i vàng bá» Ä‘i, bốn bá» yên tÄ©nh.

Lương Tiêu no nê, nhìn bốn bức tưá»ng thấy đầy sÆ¡ đồ hình vẽ bèn lật xem cho đỡ buồn, hóa ra Ä‘á»u là sách toán, hầu hết Ä‘á»u đã từng xem rồi. Lương Tiêu lật giở má»™t hồi chợt cảm thấy không tin vào mắt mình, ở đây lại có má»™t quyển Sương Äàm Kiếm Phổ. Chỉ vì lâu rồi không ai mở xem nên bụi đã phá»§ dày. Lương Tiêu giở ra xem thì thấy má»™t bức vẽ, trong đó có má»™t nam má»™t nữ múa kiếm đùa vá»›i nhau, trông rất duyên dáng tình tứ, khiến ngưá»i ta chỉ nhìn mà cÅ©ng thấy xúc động. Lương Tiêu thấy dung mạo ngưá»i nữ giống Hàn Ngưng Tá»­, bất giác nghÄ© bụng: “Äây chẳng phải là tuyệt há»c độc môn cá»§a Hàn Ngưng Tá»­ sao? Ta xem xem, có thể nghÄ© ra được cách phá giải, đánh cho mụ ta trở tay không kịp. †Gã lại lật mấy trang, chợt cau rúm mày: “Những chiêu kiếm này múa đẹp quá, theo thế thì lại không có tác dụng gì, vì sao gá»i là Sương đàm kiếm pháp, khiến ngưá»i ta chẳng hiểu gì cả. †Lại lật mấy chục trang nữa, chợt trông thấy ngưá»i đàn ông trong sách đâm chéo trưá»ng kiếm ra, đâm vào sưá»n trái cá»§a ngưá»i đàn bà, ngưá»i đàn bà xoay thế kiếm má»™t vòng, khiến trưá»ng kiếm cá»§a ngưá»i đàn ông đâm chệch ra ngoài. Bên cạnh ghi bốn chữ “bạc bẽo phụ tìnhâ€.

Chiêu này rất tinh diệu, Lương Tiêu chấn động tinh thần, lại lật tiếp xuống dưới, thì thấy ngưá»i đàn bà trưá»ng kiếm rất dữ tợn, đâm vào tim ngưá»i đàn ông, máu tươi bắn tóe ra, đầu trang dùng má»±c đỠviết lên má»™t chữ “giết†rất lá»›n, bên trái cÅ©ng ghi bốn chữ “Tim gan ruá»™t nátâ€. Lương Tiêu giở tiếp, lại thấy ngưá»i đàn bà trong tranh bay chân phải lên, tránh khá»i trưá»ng kiếm cá»§a ngưá»i đàn ông, rồi lại đâm má»™t nhát vào tim ông ta, bên cạnh có ghi chữ nhỠ“Dứt tim dứt ruá»™t â€. Lương Tiêu tiếp tục giở xuống, chỉ thấy ngưá»i đàn bà đó thoắt trái thoắt phải, nhảy lên bay xuống, mÅ©i kiếm trước sau vẫn xoi vào tim ngưá»i đàn ông, chiêu thức lần lượt là: “Toàn tâm thá»±c cốt ", "Tâm trưá»ng thốn tuyệt ", "Tâm hôi ý lại ", "Tâm tang như tá»­ ", tổng cá»™ng bảy nhát kiếm, giết ngưá»i đàn ông bảy lần.

Chiêu thức mà nhát nào nhát nấy Ä‘á»u đâm vào tim thế này, Lương Tiêu má»›i nhìn thấy lần đầu. Rảnh rá»—i không có việc gì làm, gã bèn nhặt má»™t thanh gá»— lên, nhảy nhót đâm thá»­ theo động tác cá»§a ngưá»i đàn bà, trong đầu tưởng tượng đâm được những nhát kiếm ấy vào ngá»±c Tiêu Thiên Tuyệt và Vân Thù, kết liá»…u tính mệnh hai ngưá»i ấy.

Luyện được má»™t lúc lâu, Lương Tiêu càng hứng chí, hú dài tung mình lên. Nào ngá» quá đà, va vào tưá»ng, que tính gãy luôn, hổ khẩu nứt toác, máu chảy đầm đìa, chỉ cảm thấy Ä‘au nhói lên tận óc, má»›i nhá»› ra là ná»™i lá»±c đã mất, kiếm pháp dẫu có giá»i gấp mưá»i cÅ©ng vô ích, tức thì chán nản không luyện nữa.

Má»™t lát sau, A băng mang cÆ¡m nước đến. Lương Tiêu ăn xong thì lên giưá»ng nằm, nhìn đăm đăm lên những hạt dạ minh châu trên đỉnh nóc. Nhìn được má»™t lúc lâu thì nhận ra phương vị cá»§a hai sao Ngưu Lang Chức Nữ để sai, nhưng những sao khác thì hoàn toàn chính xác, tính ra chính là sÆ¡ đồ sao đêm mùng bảy tháng bảy năm Ká»· Mùi.

Lương Tiêu tá»± nhiên tinh thần phấn chấn, hắn tá»± nhá»§: “Cách làm lịch xưa nay Ä‘á»u không vượt qua được lịch Äại Minh cá»§a Tổ Xung Chi, tuy ta không luyện được tuyệt thế võ công nhưng nếu có thể vượt qua thánh hiá»n mà sáng tạo được má»™t phép làm lịch má»›i siêu việt hÆ¡n Äại Minh lịch thì cÅ©ng là má»™t việc đáng kể trong Ä‘á»i. †Gã không có việc gì làm, bèn lấy ngày mồng bảy tháng bảy làm mốc phát triển lịch để tiêu khiển, từ sÆ¡ đồ sao mùng bảy tháng bảy diá»…n ra đến sÆ¡ đồ sao mùng tám tháng bảy, lại từ tháng bảy phát triển đến tháng tám, từ tháng tám phát triển đến tháng chín, mãi cho đến hết năm, tính xong năm Ká»· Mùi thì lại tính đến năm Canh Thân, lặp lại má»™t vòng như thế, mãi cho đến khi tối mịt má»›i nghỉ tay.

Liên tiếp ba ngày, Hàn Ngưng Tá»­ không xuất hiện. Lương Tiêu tập trung vào thiên văn, cÅ©ng quên cả buồn phiá»n. Äến tối ngày thứ năm, hắn đã phát triển lịch đến năm Tân Mùi, rất mệt trong ngưá»i, liá»n ngá»§ thiếp Ä‘i. Ngày hôm sau, vẫn còn Ä‘ang ngá»§, chợt cảm thấy thắt lưng Ä‘au nhói, gã mở choàng mắt, trông thấy Hàn Ngưng Tá»­ Ä‘ang đứng bên giưá»ng nhìn mình. Mặt bà ta nhợt nhạt, đôi mắt đỠngầu, như thể đã mất ngá»§ mấy đêm rồi. Thấy gã mở mắt, bà ta nói:

- Dậy!

Rồi ngồi xuống, lấy trong tay áo ra một vật đen đen, lạnh lùng bảo:

- Mở thử đi!

Lương Tiêu nhìn cái há»™p dài chừng ná»­a thước, sá»±c nghÄ© ra, bèn há»i:

- Äây là Thuần Dương thiết hạp bà ăn trá»™m được đây phải không?

Hàn Ngưng Tử nhướng mày:

- TRá»™m là thế nào? Thuần Dương thiết hạp vốn thuá»™c sở hữu cá»§a phái Äại Tuyết SÆ¡n ta, bây giá» chỉ là quay vá» cố chá»§ thôi.

Lương Tiêu nhá»› lại lá»i Sở Tiên Lưu, cãi:

- Cái há»™p này rõ ràng là cá»§a Sở gia và Lôi gia, bà dá»±a vào cái gì mà bảo là cá»§a Äại Tuyết SÆ¡n?

Hàn Ngưng Tử thản nhiên nói:

- Nói cho ngươi biết cÅ©ng không sao, cÅ©ng để ngươi tâm phục khẩu phục. Tổ tiên cá»§a hai nhà Sở, Lôi đó vốn là đồng môn vá»›i Hóa Dương chân nhân, sư tổ Äại Tuyết SÆ¡n, năm đó cùng hợp sức Ä‘oạt há»™p, nhưng hai lão Lôi, Sở đã đánh sư tổ ta bị thương, rồi không thèm Ä‘oái hoài đến sư tổ, cướp lấy cái há»™p. Ta đã mất rất nhiá»u năm truy lùng con cháu hai nhà đó, má»›i biết tổ tiên há» ngày xưa mai danh ẩn tích, lần lượt lập ra Thiên Hương sÆ¡n trang và Lôi Công bảo. Theo ngươi, ta lấy lại há»™p sắt có phải là chá»§ cÅ© lấy lại vật cá»§a mình không?

Lương Tiêu nói:

- Bà đánh cắp há»™p sắt cÅ©ng được, nhưng tại sao lại giá há»a cho... Liá»…u Oanh Oanh/

Hàn Ngưng Tá»­ nhìn hắn rồi cưá»i khanh khách:

- Ngươi đau lòng lắm hả? Ai bảo con nha đầu đó đến đau cũng ngông cuồng, ăn trộm xong còn để lại danh tính, đã thế ta cứ mượn luôn cái tên của nó.

Bà ta thấy Lương Tiêu có vẻ buồn, cưá»i thầm, không lá»™ vẻ giận nữa:

- Nếu ngươi mở được hộp này, ta sẽ để ngươi đi gặp Liễu Oanh Oanh, đồng ý không?

Lương Tiêu hiểu ra, chắc Hàn Ngưng Tá»­ không mở được há»™p nên muốn bảo hắn thá»­, tuy gã không muốn, nhưng tính hiếu kỳ nổi lên, bèn nhấc cái há»™p lên, cảm thấy nặng tay, bá» mặt há»™p không bằng phẳng, xem kỹ, chỉ thấy mặt há»™p đầy những rãnh nhá», ngang dá»c có hai mươi sáu đưá»ng, chia mặt há»™p ra thành bảy trăm hai mươi chín ô vuông nhá», má»—i ô Ä‘á»u khắc chìm má»™t chữ nhá» ngay ngắn. Cái há»™p không hiểu được đúc từ kim loại gì mà sau bao nhiêu năm vẫn rất ít bị chà xát.

Hàn Ngưng Tử nói:

- Bí quyết mở hộp nằm ở những chữ này, ta đã nghĩ rất lâu, nghĩ ra hai cách để mở hộp.

Lương Tiêu buá»™t há»i:

- Cách gì?

Hàn Ngưng Tử nói:

- Thứ nhất, mấy chữ này là một bức Toàn Cơ đồ, những câu thơ trong này sẽ báo cho ta biết cách mở hộp.

Lương Tiêu thắc mắc:

- Toàn Cơ đồ là gì?

Hàn Ngưng Tá»­ liếc gã vá»›i vẻ khinh bỉ, cưá»i nhạt:

- Toàn CÆ¡ đồ là tập thÆ¡ hồi văn cá»§a nàng Tô Huệ thá»i Bắc triá»u. Chồng Tô Huệ tên Äậu Thao, là đại tướng trong triá»u, vì mang tá»™i vá»›i hoàng đế nên bị đầy ra sa mạc. Tô Huệ thương chồng, bèn dùng chỉ ngÅ© sắc thêu má»™t bức gấm gá»­i cho Äậu Thao, ná»™i dung cá»§a bức này là ngang dá»c Ä‘á»u hai mươi chín chữ, tổng cá»™ng là tám trăm bốn mươi mốt chữ. Cứ Ä‘á»c liên tục theo hàng ngang, dá»c, chéo, thay thế, Ä‘á»c ngược, Ä‘á»c xuôi, Ä‘á»c lùi là Ä‘á»u thành thÆ¡.

Bà ta gá»i A Băng lấy nước đổ vào nghiên, mài má»±c thật đậm, sau đó vung bút lông viết như gió trên mặt bàn đá, ngang dá»c Ä‘an nhau tạo thành má»™t hình vuông.

Hàn Ngưng Tử bảo A Băng lui ra, trò từng dòng chữ nói:

- Ngươi nhìn này: Thương tình hoài đức thánh ngu đưá»ng, chân chí đốc chung thệ khung thương, khâm sở cảm tưởng vá»ng dâm hoang, tâm ưu tăng má»™ hoài thảm thương, nếu Ä‘á»c ngược lại thì thành thương thảm hoài má»™ tăng ưu tâm, hoang dâm vá»ng tưởng cảm sở khâm, thương khung thệ chung đốc chí chân, đưá»ng ngu thánh đức hoài tình thương, nói chung là rất xuôi tai. Các câu khác cÅ©ng tương tá»±, có thể nói là đảo Ä‘iên bất tận.

Lương Tiêu nhìn xem, quả nhiên ngang dá»c xuôi ngược Ä‘á»u thành câu cú, bất giác buá»™t miệng khen:

- Nàng Tô Huệ tài thật.

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nhạt:

- Chứ còn gì nữa? Từ xưa tá»›i nay, Ä‘á»i nào mà chẳng có nữ nhân văn võ toàn tài. Lữ TrÄ©, Võ Tắc Thiên, Dị An, Hồng Ngá»c… có ai không phải là kỳ nữ nổi danh khắp thiên hạ? Nếu không phải bị bá»n đàn ông các ngươi dùng quá»· kế áp chế, thì chắc chắn còn nhiá»u nữa.

Lương Tiêu không thông thuá»™c văn há»c lịch sá»­, không thể nói lại gì được, bèn đưa mắt nhìn kỹ những con chữ trên bá» mặt há»™p, chỉ cảm thấy kết cấu rất không chặt chẽ, bèn nói:

- Chữ trên cái hộp này khác hẳn Toàn Cơ đồ.

Hàn Ngưng Tá»­ giằng lấy cái há»™p sắt, vặn mạnh, chỉ nghe “rắc†má»™t tiếng, ba dãy ô vuông xoay má»™t vòng, cho đến khi bốn góc trùng khít vá»›i nhau thì lại phát ra má»™t tiếng động nhá». Sau má»™t lần xoay này, những con chữ trên bá» mặt há»™p đã thay đổi khác hẳn.

Lương Tiêu ngạc nhiên há»i:

- Cái hộp này xoay được à?

Hàn Ngưng Tử giải thích:

- Thuần Dương thiết hạp chỉ cần ba dãy má»™t nhóm, là có thể xoay ngang vặn dá»c được.

Lương Tiêu lắc đầu:

- Äáng tiếc, chữ nghÄ©a trên há»™p chẳng ăn nhập gì vá»›i nhau cả.

Hàn Ngưng Tử cau mày:

- Có lẽ xoay đến má»™t lúc nhất định thì sẽ tạo thành Toàn CÆ¡ đồ, sau đó Ä‘á»c lần lượt các câu thì có lẽ sẽ giải được bí mật cá»§a há»™p sắt. Có Ä‘iá»u, ta đã xoay ba ngày hai đêm rồi mà không tìm ra manh mối gì cả. Nhưng ta Ä‘oán, há»™p sắt này còn cách khác để mở ra được.

Lương Tiêu tò mò:

- Cách gì?

- Toán thuật.

Thấy Lương Tiêu vẫn chưa hiểu, Hàn Ngưng Tử nói rõ hơn:

- Ta nghe nói, vạn vật trong trá»i đất Ä‘á»u có mối tương quan vá»›i toán há»c, cái há»™p sắt này hẳn không phải là ngoại lệ. Thêm nữa, trên bá» mặt nó ngang dá»c tổng cá»™ng hai mươi bảy hàng và cá»™t. Ta Ä‘oán cÆ¡ quan trong cái há»™p này nhất định có liên quan đến toán há»c. Ngươi giá»i toán, hãy suy nghÄ© kỹ xem, biết đâu mở được đấy.

Lương Tiêu lắc đầu:

- Tôi không nghĩ ra.

Hàn Ngưng Tử xạm mặt:

- Nghĩ thì chưa nghĩ, làm sao đã ra?

Lương Tiêu nói:

- Toán há»c là toán há»c, không có quan hệ gì vá»›i lẽ trá»i đất? Tôi không nghÄ© ra là không nghÄ© ra, bà giết cÅ©ng thế thôi.

Hàn Ngưng Tá»­ tóm lấy cánh tay Lương Tiêu vặn quặt ra sau lưng, ấn sấp gã xuống giưá»ng đá, ấn tay lên huyệt đại chùy cá»§a Lương Tiêu. Lương Tiêu cảm thấy má»™t luồng hàn khí xuyên vào ngưá»i cá»§a mình rồi tá»a Ä‘i tứ chi bách hài, Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i bên tai gã:

- Ngươi có nghe lá»i không?

Lương Tiêu phì má»™t cái, Hàn Ngưng Tá»­ hừ mÅ©i, tức thì, Lương Tiêu chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân như bị hàng trăm hàng ngàn mÅ©i kim lạnh giá nhất tỠđâm vào, tức thì mồ hôi đầm đìa, hai tay bám chặt vào cạnh giưá»ng, cố sống cố chết bám vào đó khiến các đầu ngón tay ứa máu cả, không thở nổi nữa, lại ngất lịm Ä‘i.

Hàn Ngưng Tá»­ đẩy hàn khí sang, đợi Lương Tiêu tỉnh lại há»i:

- Súc sinh, ngoan ngoãn vâng lá»i chưa?

Lương Tiêu đáp:

- Không.

Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i nhạt, lại đẩy ná»™i lá»±c. Lương Tiêu gồng mình, không há»± má»™t tiếng, chừng thá»i gian cạn ná»­a tuần trà, hai mắt tối sầm lại ngã ngất Ä‘i. Hàn Ngưng Tá»­ thấy gã cứng cá»i như vậy cÅ©ng phải ngầm khâm phục: “Băng long hấp tá»§y đại pháp cá»§a ta đến cao thá»§ ná»™i gia gặp phải nó cÅ©ng phải khóc hết nước mắt. Tiểu tá»­ này đã mất ná»™i công mà không kêu má»™t tiếng nào, kể cÅ©ng lạ. †Bà ta thúc Lương Tiêu tỉnh lại, cưá»i nhạt:

- Rốt cục có vâng lá»i không?

Lương Tiêu chưa bao giá» bị tra tấn đến thế, toàn thân nhức nhối đớn Ä‘au, nhưng vẫn kiên cưá»ng, nghe vậy đáp luôn:

- Không!

Giá»ng tuy yếu á»›t, nhưng kiên quyết khác thưá»ng. Hàn Ngưng Tá»­ định tiếp tục thi triển Băng long hấp tá»§y đại pháp, lại sợ Lương Tiêu kiệt sức, không giữ được mạng sống. Bà ta tức giận, liá»n giÆ¡ chưởng chặt gãy má»™t góc bàn đá, rồi quay phắt mình hầm hầm Ä‘i ra cá»­a.

Lương Tiêu nghe tiếng cá»­a đá khóa sập lại, nhưng gân cốt toàn thân Ä‘au nhói, hai mắt cÅ©ng má» hết cả Ä‘i, không nhìn rõ gì nữa. Má»™t lát sau, cảnh vật trước mắt lại rõ ràng trở lại, hắn thở hổn hển, gắng ngồi dậy, kinh ngạc quá đỗi, Thuần Dương thiết hạp vẫn nằm trên bàn, chắclà Hàn Ngưng Tá»­ trong cÆ¡n tức giận đã quên thu vá».

Lương Tiêu tính hiếu kỳ trá»—i dậy, vá»› lấy há»™p sắt, xoay ngang má»™t nhóm ba hàng làm má»™t theo chiá»u ngược lại, xoay được hết má»™t vòng thì nghe thấy bên trong há»™p có tiếng động nhá», lại xoay theo chiá»u dá»c thì há»™p sắt cÅ©ng chuyển động. Lương Tiêu vặn cái há»™p rất lâu, hết xoay trên lại xoay dưới, xoay dá»c lại xoay ngang, xoay thuận chiá»u lại nghịch chiá»u, trước sau vẫn không tìm ra mấu chốt, đành quan sát kỹ văn tá»± trên há»™p, khổ ná»—i gã vốn không hiểu biết lắm vá» văn há»c, càng xem càng khó hiểu, chợt tâm niệm động má»™t cái: “Hàn Ngưng Tá»­ là ngưá»i rất cẩn thận, khó khăn lắm má»›i Ä‘oạt được Thuần Dương thiết hạp, làm sao lại sÆ¡ suất bá» quên? Mà kể cả sÆ¡ suát, tại sao bây giá» vẫn không quay trở lại lấy?â€

Hắn nghi ngá» bèn đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên nóc thấp thoáng má»™t mảng tối, không sáng bừng như má»i ngày, tức thì tỉnh ngá»™: “Bà ta Ä‘ang nhìn trá»™m ư?†Bất giác lại toát mồ hôi lạnh, thầm khen may vì vừa rồi chưa mở được há»™p, nếu không thì đã trúng phải gian kế cá»§a Hàn Ngưng Tá»­ rồi, bèn tá»± nhá»§: “Vậy ta cứ tương kế tá»±u kế, giỡn mặt mụ má»™t phen. †Tức thì làm ra vẻ suy nghÄ©, cầm há»™p sắt xoay trái ngắm phải, thoắt bật cưá»i, thoắt tư lá»±, ra dáng suy nghÄ© lắm.

Kỳ thá»±c Hàn Ngưng Tá»­ cố ý bá» há»™p sắt lại, sau khi ra khá»i cá»­a thì leo lên chá»— cao, nhìn trá»™m vào phòng qua lá»— nhá» trên vách đá. Bà ta tá»± nhá»§ Lương Tiêu bắt được cÆ¡ há»™i ngàn năm má»™t thuở này nhất định sẽ không kìm được sá»± hiếu kỳ, nghÄ© cách mở há»™p, đợi khi gã tìm ra cách rồi, bà ta sẽ lập tức Ä‘oạt vá». Thấy Lương Tiêu cầm há»™p đăm chiêu suy nghÄ©, trong lòng bà ta rất lấy làm đắc ý, thấy Lương Tiêu cứ lúc vui lúc buồn, bà ta cÅ©ng đâm hồi há»™p theo.

Äến giá» ngá», Hàn Ngưng Tá»­ thấy Lương Tiêu không mở được há»™p, bèn rá»i Ä‘i má»™t lúc, vá»™i vàng Ä‘i dùng bữa trưa rồi quay lại nhìn trá»™m tiếp. Không ngá» trong má»™t khoảnh khắc bà ta Ä‘i vỠđó, Lương Tiêu Ä‘á»u biết cả, ngoài mặt giả vá», nhưng trong lòng chỉ suýt chút nữa là cưá»i phá lên. Hàn Ngưng Tá»­ cá»±c kỳ kiên nhẫn, trông chừng đến lúc mặt trá»i xuống núi, đợi mãi cho đến khi trong Thiên Viên Äịa Phương không còn ánh sáng má»›i chịu tạm ngừng, nhưng bà ta vẫn chưa nản lòng, thầm ngá»§ ngày mai lại tiếp tục tá»›i theo dõi.

Ãnh sáng vừa tắt, thạch thất lại chìm vào tối tăm, giÆ¡ tay lên cÅ©ng không nhìn thấy ngón. Lương Tiêu Ä‘oán chừng Hàn Ngưng Tá»­ đã Ä‘i, bèn để há»™p sắt lên bàn, nằm xuống giưá»ng, trong lúc mÆ¡ mÆ¡ màng màng, chợt thấy trong thạch thất có má»™t tia sáng yếu á»›t, chập chà chập chá»n.

Lương Tiêu tưởng mình hoa mắt, bèn dụi mắt rồi nhìn lại xem, vẫn thấy ánh sáng đó lập lòe như cÅ©. Lại nhìn kỹ lần nữa, phát hiện ra ánh sáng má» nhạt đó phát ra từ Thuần Dương thiết hạp. Lương Tiêu cầm lấy cái há»™p, quả nhiên thấy ánh sáng lá»t ra từ trong há»™p, nếu không phải vì nÆ¡i đây quá tối thì cá»±c kỳ khó phát hiện.

Lương Tiêu xem xét hồi lâu, chỉ thấy ánh sáng yếu á»›t đó hoàn toàn không phải bắt nguồn từ cùng má»™t chá»—, mà lúc chá»— này lúc chá»— kia, chỉ sáng lên má»™t thoáng lại tắt ngấm. Lương Tiêu vần má»™t lúc lâu, chợt thấy má»™t nét ngang ngắn trong má»™t chữ khải giống như vệt sáng mặt trá»i, lại má»™t nét ngang dài ở má»™t chữ khải trước, dài mảnh và ánh sáng rất mạnh, Lương Tiêu nghÄ© ra: “Nếu ta xoay há»™p sắt mấy vòng cho hai nét ngang đó lại gần thì có khi thành chữ ‘nhị ’. †Lương Tiêu tuổi còn trẻ, nảy tính tinh nghịch, bèn xoay há»™p sắt dá»c ngang. Má»™t lúc sau, hệt như ma xui quá»· khiến, hai vệt sáng đó tạo thành chữ “nhị†thật. Lương Tiêu tình cá» thành công thì vô cùng kinh ngạc, giÆ¡ há»™p sắt lên xem xét thêm má»™t hồi, lại thấy má»™t nét bên trái cá»§a má»™t chữ khải sang sáng, rồi má»™t nét thẳng trong má»™t trong má»™t chữ khác cÅ©ng, bèn nghÄ© bụng: “Nếu ghép luôn hai nét này vào chữ ‘nhị’ thì thành chữ ‘nguyên ’ phải không?â€

Hắn lần mò má»™t lúc nữa, quả thá»±c xoay ra chữ “nguyênâ€. Chữ “nguyên†thành hình rồi thì năm mặt còn lại cá»§a cái há»™p cÅ©ng sáng lên. Lương Tiêu phát hiện ra ánh sáng cá»§a má»™t trong các mặt đó hợp lại thì sẽ thành chữ “phá»§ â€, chỉ có Ä‘iá»u thiếu mất má»™t nét bên trái, thiếu má»™t nét bên trên, nhưng khi nhìn kỹ lại thì tìm thấy nó ở hai mặt khác cá»§a há»™p, bèn xoay vặn má»™t hồi đã ghép được chữ “phá»§â€. Chữ “phủ†thành hình rồi thì chữ “tông †ở mặt ngay cạnh cÅ©ng thấp thoáng hiện ra, chỉ thiếu chữ “tiểu †bên dưới, Lương Tiêu xoay vặn má»™t hồi cÅ©ng ghép xong chữ “tôngâ€.

Lại thấy những ánh sáng còn lại hợp thành chữ “tá»­ â€, lúc này Lương Tiêu đã quen tay, ghép ngay thành chữ “tá»­â€. Chữ “tử†vừa ghép xong, trong há»™p chợt có âm thanh phát ra, rồi ánh sáng bên trong bừng lên, hắt qua khe nứt ra ngoài.

Câu đố suốt trăm năm đã được phá giải. Lương Tiêu cảm thấy dá»… dàng quá, không dám tin là sá»± thá»±c. Hắn vặn má»™t cái, há»™p sắt rá»i ra thành hai mươi bảy khối sắt lập phương, má»™t quả cầu tròn nhẵn và phát sáng lăn ra lông lốc. Lương Tiêu nhặt quả cầu, đưá»ng kính cá»§a nó chừng hai phân, chất liệu như thá»§y tinh, ná»­a trắng ná»­a Ä‘en. Hai màu trắng Ä‘en này như vật sống, màu trắng yếu Ä‘i thì màu Ä‘en lại mạnh lên, màu Ä‘en nhạt Ä‘i thì màu trắng lại rá»±c lên.

Lương Tiêu mở được há»™p sắt xong thì lại quan sát kỹ càng quả cầu Ä‘en trắng, nhưng không hiểu được chá»— sâu xa thần kỳ cá»§a nó, bèn tận dụng ánh sáng trắng cá»§a quả cầu, xem xét kỹ những khối sắt rá»i, chỉ thấy các khối sắt Ä‘á»u vuông vức, bốn mặt Ä‘á»u có chữ. Lương Tiêu gắng sức xoay, nhưng cảm thấy các khối sắt không phải là liá»n má»™t khối, lại mau chóng lá»ng ra thành vô số mảnh sắt nhá», má»—i khối Ä‘á»u có má»™t chữ, có những móc cong móc vào nhau.

Lương Tiêu bày các mảnh sắt ra, phát giác rằng văn tá»± trên các bản sắt có thể tạo thành câu, nghÄ© đến Toàn CÆ¡ đồ đã nhìn thấy lúc ban ngày, bèn nhỠánh sáng cá»§a quả cầu, cứ theo mạch văn mà ghép từng miếng má»™t vá»›i nhau. Lần này ghép quả thá»±c so vá»›i nó chiết giải há»™p sắt càng tốn nhiá»u tâm sức hÆ¡n, nhưng Lương Tiêu không ngại gì phiá»n toái, chăm chú vào nó thá»i gian cÅ©ng trôi qua rất mau, đến lúc canh năm trá»i sáng, Lương Tiêu má»›i ghép được hai mươi sáu miếng sắt nhá» thành má»™t tấm sắt lá»›n, trải trên đầu giưá»ng, chỉ thấy trên đó viết: “Thưá»ng có câu, trá»i tạo ra ngưá»i, bá» ngoài là há»™p, thần thái bên trong là ngá»c, mất thần thì thân chết, mất hình thì thần tan, là dùng cái ý hình và thần Ä‘á»u phải có cá»§a đạo gia, má»›i là tá»± nhiên. Ta làm cái há»™p này, ngươi lại giải được nó, ngươi hiểu lòng ta như thế, ta mừng vui khôn xiết, nay ta xin biếu ngươi quả Âm Dương cầu này và mưá»i hai thiên Tá»­ phá»§ tông nguyên, gá»i là bày tá» tấc lòng này. â€

Lương Tiêu xem tiếp xuống dưới, bên dưới lại viết: “Âm Dương xâm chiếm lẫn nhau, sinh ra tinh khí, vào tuy không đủ, ra lại có thừa, tổn hại có thừa mà bổ sung không đủ, đó là lẽ trá»i vậy. †Câu này quá đột ngá»™t, Lương Tiêu không hiểu, lại xem tiếp xuống dưới, thì chính là bốn chữ “Tá»­ Phá»§ Tông Nguyênâ€, sau đó Ä‘á»u là những câu thÆ¡ khẩu quyết. Lương Tiêu tá»± nhá»§ trá»i sáng ra thì Hàn Ngưng Tá»­ sẽ đến đây ngay, mình đã vất vả suốt má»™t đêm mà lại thành ra sá»­a soạn lá»… vật cho mụ ma đầu ấy thì thật không đáng. Hàn Ngưng Tá»­ viết xong ná»™i dung Toàn CÆ¡ đồ vẫn chưa vứt bút má»±c Ä‘i, Lương Tiêu bèn chấm má»±c bôi lên mặt miếng sắt, xét vạt áo trong rập lại những văn tá»± đó, sau đó lau các miếng sắt cho sạch, ghép lại thành há»™p như cÅ©, lại sợ Hàn Ngưng Tá»­ phát hiện ra trá»ng lượng có thay đổi, liá»n gõ lấy má»™t mẩu bàn đá nhét vào trong há»™p, đến khi công việc xong xuôi thì trá»i cÅ©ng sáng. Lương Tiêu mệt lá»­ ngưá»i, Ä‘em tấm vải và Âm Dương cầu nhét cả vào ngá»±c áo, nằm lại giưá»ng, nhưng không muốn ngá»§ tí nào, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm lên nóc hang. Không bao lâu sau, trên đó dần dần sáng lên, rồi thình lình tối lại bởi má»™t khối sẫm. Lương Tiêu biết Hàn Ngưng Tá»­ đã đến, liá»n làm ra vẻ ngá»§ say sưa, đến tận giá» ngá» má»›i dậy, cầm lấy má»™t cuốn toán kinh lật xem, nhưng trước sau không ngó ngàng tá»›i cái há»™p sắt.

Thá»i gian trôi qua rất nhanh, má»™t ngày trôi Ä‘i trong nháy mắt, vào lúc trá»i tối, cá»­a đá bá»—ng mở toang, Hàn Ngưng Tá»­ bước vào, lạnh lùng quan sát Lương Tiêu. Lương Tiêu cố gắng trấn tÄ©nh, cứ lật giở cuốn toán kinh. Hàn Ngưng Tá»­ biết mưu kế cá»§a mình đã bị gã nhận ra, liá»n tát hắn mấy cái cho đỡ tức rồi má»›i vá»› lấy cái há»™p nhét vào tay áo, đóng sầm cá»­a lại bá» Ä‘i.

Tuy hai má Ä‘au sưng nhưng trong bụng Lương Tiêu vô cùng mừng rỡ, nhưng sợ mụ đàn bà ấy bất thình lình quay lại, nên đợi đến khuya khoắt má»›i dám lấy Âm Dương cầu ra, nghÄ© ngợi: “Cái câu Âm Dương xâm chiếm lẫn nhau, sinh ra tinh khí, vào tuy không đủ, ra lại có thừa, chắc là nói đến quả Âm Dương cầu này đây. Tinh khí tức là ná»™i lá»±c. Äã nói, vào thì không đủ, chẳng phải là Ä‘em ná»™i lá»±c đổ vào quả cầu ư?†Tức thì gã nắm lấy quả cầu, thu hết ná»™i lá»±c còn lại dồn vào quả cầu. Má»™t lát sau, tốc độ biến đổi cá»§a hai màu trắng Ä‘en tăng nhanh hẳn lên, Lương Tiêu chưa kịp nghÄ© ngợi gì, đã thấy lòng bàn tay tê dại, má»™t luồng khí nóng ấm dào dạt từ Âm Dương cầu tràn vào Lao cung huyệt, lần lên theo Thá»§ thiếu dương tam tiêu kinh, hòa vào khí hải Äản trung.

Lương Tiêu cảm thấy khó mà tin nổi, lại đẩy chân khí vào Âm Dương cầu, vần chuyển má»™t hồi, lại có má»™t luồng chân khí ồ ạt đưa ngược trở vá» thân thể gã. Lương Tiêu kinh ngạc và mừng rỡ khôn xiết, tức thì hiểu ra hàm ý cá»§a câu “vào tuy không đủ, ra lại có thừa, lấy cái có thừa mà bổ sung cho cái không đủâ€, bất giác hoa chân múa tay, cưá»i ha ha. Mừng rỡ má»™t lúc lâu má»›i nắm quả cầu vào tay trái, lần này đưa chân khí vào Thá»§ thiếu dương tam tiêu kinh, luồng chân khí trở nên mạnh lại đưa vá» Äan Ä‘iá»n, tá»a ra toàn thân, sau đó tụ lại, chảy vào quả cầu, cứ như thế không ngừng, Lương Tiêu cảm thấy ná»™i lá»±c má»—i lúc má»™t đầy lên, không còn hiện tượng yếu á»›t như trước nữa. Trước tiên gã luyện Thá»§ thiếu dương tam tiêu kinh, Tam tiêu đủ rồi thì lại cầm cầu sang tay phải, luyện Thá»§ thiếu âm tâm kinh, sau đó luyện Thá»§ thái âm phế kinh, Thá»§ dương minh đại trưá»ng kinh, Thá»§ quyết âm tâm bao kinh. Kế đó lại đến huyệt DÅ©ng tuyá»n ở hai chân, luyện Túc dương minh vị kinh, Túc thái âm tì kinh, Túc thái dương bàng quang kinh, Túc thiếu dương đảm kinh, Túc quyết âm can kinh, mãi cho đến khi chân khí dâng lên, má»›i ngậm Âu Dương cầu vào cuống lưỡi, lưỡi là chiếc cầu nối trong cÆ¡ thể nối sang bát mạch kỳ kinh, chân khí Ä‘i qua lưỡi vào trong Âm Dương cầu, chuyển vận má»™t hồi rồi trở ra

Lương Tiêu luyện tập đến quên hết má»i thứ trên Ä‘á»i, hoàn toàn quên thá»i gian trôi Ä‘i, lúc ngừng tay thì trá»i đã nhập nhoạng tối, lại má»™t buổi chiá»u tà nữa đã qua. CÆ¡m nước đặt trước cá»­a đã nguá»™i cả, chắc A Băng gá»i không được đành cứ để đấy.

Mưá»i mấy ngày sau đó, Hàn Ngưng Tá»­ không hỠđến, Lương Tiêu càng mừng, vì thế thì chẳng ai làm rối loạn quá trình luyện tập cá»§a hắn. Chỉ có Ä‘iá»u, khi ná»™i lá»±c Lương Tiêu tăng tiến lên thì chân khí mà Âm Dương cầu sinh ra lại yếu Ä‘i nhiá»u, lúc đầu má»™t vào phải ra được mưá»i, năm ngày sau vào má»™t chỉ ra được chín, má»—i ngày má»™t sút kém Ä‘i hÆ¡n, đến ngày thứ hai mươi, chỉ còn má»™t sinh bốn. Lương Tiêu tuy kinh ngạc, nhưng cÅ©ng không hiểu nguyên do tại sao.

Hôm ấy, Lương Tiêu xong má»™t lần luyện tập thì bắt đầu nghÄ© cách thoát thân. Hắn nghÄ© bụng mấy hôm nay ná»™i lá»±c tuy đã hồi phục nhiá»u, nhưng vẫn không phải là đối thá»§ cá»§a Hàn Ngưng Tá»­,. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, gã nghÄ© tá»›i bảy chiêu kiếm đâm tim trong Äàm Sương kiếm phổ, lập tức lấy má»™t thanh gá»— bắt chước đâm thá»­, luyện đến lúc nhanh nhất, que tính phát ra tiếng rít. Lương Tiêu càng múa càng hứng khởi, đâm vào tưá»ng hang, que tính kêu phụp má»™t tiếng, đâm lún vào đá chừng ná»­a phân. Lương Tiêu vui mừng vô cùng, đêm ngày luyện tập không ngưng nghỉ.

Hôm ấy, gã Ä‘ang luyện kiếm thì chợt nghe ngoài cá»­a có tiếng lá»™p cá»™p, hình như có ai đến, mà không chỉ má»™t ngưá»i. Lương Tiêu ngậm Âm Dương cầu vào miệng, định bụng há»… cá»­a thạch thất mở ra là sẽ bất thình lình đâm ngã A Băng, rồi đánh lui Hàn Ngưng Tá»­, chạy tuốt vào rừng trúc.

Chỉ nghe tiếng lá»p cá»™p càng lúc càng mau, chợt dừng lại trước cá»­a. Tim Lương Tiêu đập dữ dá»™i, hai tay run run, chợt nghe kẹt má»™t tiếng, cá»­a đá mở ra. Lương Tiêu bật lên như tên buông dây cung, định lao ra ngoài, nhưng đã có ba ngưá»i ập vào, xô vá» phía gã. Äiá»u này khác hẳn dá»± liệu cá»§a Lương Tiêu. Chưa rõ há» là địch hay bạn, Lương Tiêu không dám ra tay trước, đành lắc mình né tránh. Chỉ nghe Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i vang bên ngoài:

- Tiểu tá»­, ngươi ương bướng không nghe lá»i, nên ta mang đến cho ngươi má»™t ít bầu bạn, ha ha, hãy từ từ mà tiêu hóa Ä‘i.

Nói rồi cưá»i lá»›n bá» Ä‘i.



HẾT CHƯƠNG 10
Tài sản của David

Chữ ký của David
Chí làm trai nam bắc tây đông....
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể......

http://davidkien.mybrute.com <<< Chiến nào


http://www.travian.com.vn/?uc=vn6_2235 <<< webgame việt

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #54  
Old 06-05-2008, 09:20 PM
ngoctulaa's Avatar
ngoctulaa ngoctulaa is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: NÆ¡i có Tình Yêu em dành cho anh
Bài gởi: 617
Thá»i gian online: 56 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 27 Times in 16 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 11 – Hồi 1, 2 và 3

Dịch thuật: Survivor
Biên dịch (tí chút) + biên tập (một ít): BYH
Tàng Thư Viện





chương 11 - BÃT VÂN KIẾN NHẬT (XUA MÂY MÙ THẤY ÃNH DƯƠNG) - hồi 1, 2 VÀ 3




Lương tiêu vuá»™t mất cÆ¡ há»™i thoát khá»i động, trong lòng vô cùng bá»±c bá»™i. Ngoảnh đầu nhìn thì lại càng sá»­ng sốt, ba ngưá»i vừa đến hóa ra là Lôi Chấn, Sở Cung và Sở VÅ©, chân tay Ä‘á»u bị trói chặt, khốn khổ vô cùng, trên trên trán Lôi Chấn vẫn còn má»™t vết thương Ä‘ang rỉ máu. Cả ba nhận ra Lương tiêu thì sắc diện có phần kinh ngạc, ngay lập tức tản ra, má»—i ngưá»i má»™t phương, chắn thành vòng tròn vây lấy Lương Tiêu.

Sở Vũ mày mi dựng ngược, quát thét lên:

-Tiểu tặc, ta tìm ngươi khổ muốn chết!â€

Lương tiêu đáp lại, lá»i nói có phần dá»­ng dưng:

-Bà là gái đã có chồng, lại còn tìm ta làm gì?â€

Sở VÅ© chẳng ngá» Lương Tiêu sắp chết đến nÆ¡i rồi còn dám giở giá»ng khinh bạc, tức muốn nổ mắt, còn Lôi Chấn xiá»ng xích trên tay kêu loảng xoảng, chỉ muốn nhảy qua. Sở VÅ© đưa mắt ngăn lại, cất giá»ng lạnh tanh:

-Tiểu tặc, Tinh nhi có phải do ngươi giết không?â€

Hóa ra sau khi Lôi Công Bảo bị đốt, Sở Vũ tìm mãi không thấy Lôi Tinh, cuối cùng phát hiện xác con tại hậu sơn, đau khổ vô bì. Nghĩ qua nghĩ lại, ngỠra Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh ra tay hạ thủ, lúc này tra khảo âu cũng chỉ vì trong tâm đã vốn hoài nghi như thế.

Lương Tiêu vừa định đáp: “Con bà tuy không phải chính ta ra tay, nhưng lại do ta đả thương trước tiên, nên xét cho cùng cÅ©ng do ta mà chếtâ€, nhưng bình sinh chẳng muốn thoái thác, bèn nói:

-Phân ná»­a là do ta.â€

Vợ chồng Lôi Chấn vừa nghe, cầm không nổi tâm thần phát phẫn, thảy Ä‘á»u nghÄ© : “Äúng rồi, hắn và con tiện nhân kia liên thá»§ sát hại Tinh nhi, cho nên nói rằng giết má»™t ná»­a, hay, suy cho cùng hắn cÅ©ng má»™t ná»­a là sát nhân, ná»­a còn lại là con tiện nhân Liá»…u Oanh Oanh.†Sở VÅ© sắc mặt tái xanh, lá»i chưa kịp nói, Lôi Chấn đã kìm không được, vụt má»™t quyá»n đánh úp vá» phía sau Lương Tiêu. Nào ngá» xích sắt trói tay, quyá»n còn chưa xuất, đã kêu leng keng má»™t chặp. Lương Tiêu nghe thấy, di bá»™ chuyển thân, vận chưởng giải sạch thế quyá»n Lôi chấn. Sở VÅ© thấy Lương Tiêu má»™t chưởng như gió, hậu trứ vô cùng, uy phong lẫm liệt, chỉ lo tướng công gặp nguy, hét lên 1 tiếng, lăng không tung cước, tức thì quên luôn xiá»ng xích, má»™t đòn tung ra ngã ngay tại trận.

Sở VÅ© tuy ngã, nhưng Sở Cung hai chưởng cấp tá»›i, Lương Tiêu há có thể dụng được toán trù (chú: que dùng để tính toán ngày xưa, dài khoảng 20cm, chính là mấy que tính hiện nay trẻ con cấp 1 vẫn há»c) bèn dùng chiêu “Phụ Tâm Bạc Hạnh†đâm vào tâm chưởng nÆ¡i tay hữu. Sở Cung vốn là ngưá»i dùng kiếm, trông thấy Lương Tiêu xuất kiếm giác độ Ä‘iêu toàn, hoang mang rụt lại, gào lên má»™t tiếng. Sở VÅ© đứng dậy, quÆ¡ lấy tóan trù, ném qua Sở Cung, miệng hô to:

-Äại ca, tên tiểu tá»­ này múa búa trước cá»­a Lá»— Ban, cho nó nếm thá»­ tiá»u tụy má»™t phenâ€. Sở Cung hiểu ý, dùng que thay kiếm, sá»­ chiêu “kim phong lá»™ng cúcâ€, xoẹt xoẹt xoẹt liá»n ba nhát, nhưng ngặt vì tay chân bị kìm trói nên mưá»i phần kiếm pháp, chỉ xuất đựơc má»™t hai.

Lương Tiêu trông thấy kiếm pháp có phần quen thuá»™c, tạm lánh khá»i thế kiếm cá»§a Sở Cung, dùng chiêu “tê tâm liệt phếâ€, tóan trù vừa sắc vừa tàn độc, nhằm thẳng giữa tâm Sở Cung chém tá»›i. Sở Cung tay chân bị cản, muốn tránh cÅ©ng không được. Huyệt Äản Trung đương nhiên lãnh trá»n toàn bá»™, lùi lại ná»­a bước, mặt mÅ©i đỠửng.

Sở VÅ© trông thấy huynh trưởng gặp nguy, vá»™i vàng cầm lấy toán trù, dùng chiêu “thất thải hồng nghêâ€, tóan trù liên chấn, ngầm ẩn 7 đạo sát cÆ¡.

Lương Tiêu không tiện ra tay vá»›i bà, dùng chiêu “tâm hôi ý lạiâ€, lùi ba bước, dụ Sở VÅ© tiến kích rồi lập tức phát khởi, chỉ nghe “pang pang pang†2 thù giao kích. Sở VÅ© chiêu trước chiêu sau Ä‘á»u bị Lương Tiêu hóa giải, bất giác sanh lòng sợ hãi, mau chóng dùng chiêu “trưá»ng hận xuân quy†thá»§ thế. Toán trù tán tác lao Ä‘i, tá»±a như hoa xuân lá»›p lá»›p trên thành bay mất.

Lương Tiêu thấy bà dù bị xiá»ng xích, nhưng công thá»§ vẫn luôn hợp pháp độ, chẳng há» kém cá»i, nên bất giác bá»™i phục vô cùng: “Thiên hương kiếm pháp quả có chá»— vi diệuâ€. Hai bên giao đấu được vài chiêu, Sở VÅ© bị xích liên trở ngại, song thá»§ thi triển bất khai, tả hữu Ä‘á»u lá»™ sÆ¡ hở, bị Lương Tiêu phát giác, dùng chiêu “Tâm tràng thốn tuyệtâ€, tóan trù từ bên phải đâm trúng vai Sở VÅ©. Sở VÅ© cầm toán trù không nổi, ngã phịch má»™t cái xuống đất.
Lôi Chấn chỉ lo Lương tiêu hạ độc thủ, tình thế nguy ngập, bèn hét to một tiếng, tay nắm lấy bàn đá, hướng vỠphía Lương Tiêu. Trong thạch thất vốn chật hẹp, Lôi Chấn tóm được binh khí nặng nỠthì đương nhiên chiếm đựợc phần tiện nghi, dùng toàn thân công lực, nắm bàn đá nặng hơn trăm cân quay vù vù.

Lương Tiêu không cách nào hòan thá»§, lúc này bị bức đến đưá»ng cùng. Trong tâm Lôi Chấn thoáng sanh mừng rỡ: “Lão tá»­ cho mi nát thành má»™t đống bánh thịt, để con ta được yên lòng dưới suối vàng.†Vừa nghÄ© vừa tụ khởi hồn thân khí lá»±c, gia lá»±c ném Ä‘i.

Sau lưng Lương Tiêu chỉ toàn tưá»ng đá, trong lúc gian nguy đột nhiên sáng suốt, cả thân má»m dẻo, dán bẹp xuống đất tháo lui, bên trên, tai còn nghe đánh “Uỳnh†má»™t tiếng. Thạch bàn đập vào tưá»ng, đất đá tung tóe, cả tòa thạch thất má»™t phen chấn động, tưởng như trá»i long đất lở.

Lương Tiêu hét “saaa†má»™t tiếng, lăng chân quét tá»›i. Hai chân Lôi chấn bị xích, không thể tránh được, bèn trầm mã bá»™, dồn khí xuống chân để tiếp đòn. Nào ngá» Lương Tiêu chỉ ra hư chiêu, nhân lúc Lôi chấn trầm khung trạm mã nhận đòn, lập tức thu chân, nhanh như chá»›p nghiêng ngưá»i húc vào bụng hắn, khuyá»§ tay đả trúng huyệt Khí Hải. Lôi Chấn toàn thân cứng Ä‘á», khuỵu tay xuống bàn, …. Trúng sau chân, Ä‘au đớn rú lên má»™t tiếng, ngá»­a mặt lên trá»i ngã xuống.

Lương Tiêu có phần dá»… dàng đánh gục tam danh cao thá»§, hÆ¡i thở phì phò còn chưa kịp nói thì bả vai đột nhiên bị má»™t vật đả trúng. Lương Tiêu trong lòng kinh hãi, chắc mẩm là ám khí, ai ngá» vật đó tá»±a như còn sống nhưng không cá»±a quậy mà lăn lăn rÆ¡i xuống đất. Äịnh hình nhìn lại, thì ra là má»™t há»™t minh châu không lá»›n lắm. Chỉ là do hắn nhất thá»i sá»­ng sốt, không ngá» há»™t minh châu từ trên đỉnh vòm rÆ¡i xuống, đập vào đất “đinh Ä‘inhâ€, má»—i lần rÆ¡i cách nhau vài thốn. Hóa ra, vừa rồi Lôi chấn ném trúng thạch bích chấn động cả viên minh châu trên đỉnh vòm.

Lúc này đây, trong thạch thất bốn ngưá»i hoặc đứng hoặc ngồi, há hốc nhìn há»™t minh châu nảy tưng tưng, chẳng nói má»™t lá»i.

Minh châu dừng lại.

Lương Tiêu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy bảy bức tinh đồ đó hầu như không còn tồn tại nữa, chỉ nÆ¡i hai ngôi “Ngưu lang – chức nữ†đã thành vết hõm trên đỉnh vòm, phát xuất ánh sáng má» má».

Sở VÅ© nhác thấy Lương Tiêu có phần phiá»n muá»™n ngá»­a mặt lên trá»i, tá»±a như có tâm tư, chỉ nghÄ© được rằng hắn Ä‘ang suy tính bày biện ba ngưá»i thế nào. Trong lòng không khá»i bồn chồn, lá»›n tiếng quát:

-Tiểu tặc, muốn giết cứ giết, cần gì phải nghÄ© cách tàn độc để hành hạ ngưá»i.â€

Lương Tiêu liếc nhìn cả ba má»™t lượt, suy nghÄ©: “Hàn Ngưng Tá»­ Ä‘uÆ¡ng nhiên giận ta không muốn mở Thiết Hạp, vì vậy khi biết ná»™i lá»±c cá»§a ta đã mất, liá»n để ba ngưá»i đại đối địch Ä‘em tá»›i hành hạ ta. May mà có trợ giúp cá»§a Âm Dương cầu, tình hình trước mắt nên cách ly từng ngưá»i.†Trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:

-Các ngưá»i vì sao bị nhốt nÆ¡i này?â€

Ba ngưá»i đã thua má»™t trận, tinh thần tiá»u tụy, nhìn hắn trừng trừng, Lôi Chấn giận dữ nói:

-Sao không nói lý do nhà ngươi bị giam vào đây trước Ä‘i?â€. Lương Tiêu cưá»i nhạt má»™t tiếng, Sở VÅ© chỉ sợ hắn lập tức ra tay độc thá»§, vá»™i vàng liếc nhìn phu quân má»™t cái, nhân lúc Lôi Chấn còn chưa mở miệng, nói:

-Thôi, má»i ngưá»i giỠđây cùng đồng cảnh ngá»™, nói cho ngươi biết cÅ©ng chẳng hại gì. Trong lúc bá»n ta truy lùng con tiện… à… Liá»…u Oanh Oanh …â€

Sở Vũ vốn định hô tiện nhân, nhưng chỉ sợ kích phát nộ khí của Lương Tiêu nên nói được nửa thì đổi thành:

- Äá»™t nhiên nghe đồn “Thuần Dương Thiết hạp đã rÆ¡i vào tay Hàn Ngưng Tử…â€. Äến đây, Sở VÅ© bá»—ng không kìm được há»i: “Tin ấy có thá»±c không?â€

Lương Tiêu đạm nhiên đáp:

- Sau đó tình hình thế nào?

Nghe xong Sở VÅ© không há»i gì nữa, trong lòng ảo não, nhưng không dám lá»™ ra, chỉ nói:

-Hàn Ngưng Tá»­ xuất thân Äại Tuyết SÆ¡n, cÅ©ng cùng má»™t phưá»ng rắn chuá»™t như Liá»…u Oanh Oanh, là nữ tặc danh tiếng đã lẫy lừng.

Nói xong bèn liếc Lương Tiêu một nhát, thấy hắn thần tình không biến đổi, bất giác trong tâm cảm thấy quái lạ :

-Liá»…u Oanh Oanh bị ta hàm ý nhục mạ, sao tên tiểu tá»­ này không há» tức tối?†Suy nghÄ© má»™t lúc, lại nói: “Bá»n ta sau khi Ä‘iá»u tra ra Ä‘iá»u đó, tìm đến chá»— Tàn Hồng tiểu trúc, lúc Ä‘i ngang qua cÆ¡ quan trong nhà, tất cả Ä‘á»u không cẩn thận, nên bị giam lại.†Nói đến đây, Sở VÅ© lá»™ rõ mặt mày thiểu não.

Lương Tiêu Ä‘iểm Ä‘iểm vài cái, gảy toán trù tung ra, giải khai huyệt đạo ba ngưá»i. Cả ba thảy Ä‘á»u kinh ngạc, bá»—ng nghe Lương Tiêu nói:

-Các ngưá»i muốn thóat cảnh khốn quẫn này không?â€

Ba ngưá»i trong lòng lo sợ. Lôi Chấn nhảy dá»±ng lên nói:

-Lại còn nói như thế, xem lão tá»­ ta sẽ phá cá»­a đây, rồi sẽ tính sổ vá»›i ngươi.†Chẳng đợi dứt câu, bèn túm lấy bàn đá, dụng lá»±c quăng vá» phía thạch môn, chỉ nghe má»™t tiếng vang rá»n, đá bay tung tóe, cá»­a động chỉ vang lên má»™t tiếng. Lôi Chấn miệng thổ ra huyết, ngây ngưá»i đứng trên mặt đất.

Lương Tiêu không cưá»i, đáp:

-Cái cổng này dày đến ba thước, bên ngoài còn có bá»c tấm sắt dầy ná»­a thước. Có con lừa đầu đá, nghÄ© rằng răng mình đủ cứng chăng?â€

Lôi Chấn tức căng cả mặt, quát lớn :

-Tên tiểu tặc! Chỉ biết mồm to.â€

Lương Tiêu đáp:

-Ngược lại, ta chẳng há» khoa môi múa mép. Chỉ cần má»i ngưá»i đồng tâm hiệp lá»±c, thá»±c có thể thóat ra.â€

Sở VÅ© không kìm được bèn há»i :

-Mong được nghe nói rõ.â€

Lương Tiêu cưá»i nhạt:

-Thá»­ nghÄ© xem, giả như Hàn Ngưng tá»­ ở tại thạch thất, bên ngòai mà bịvây khốn, sẽ làm thế nào?â€

Sở Vũ thốt lên:

-Ai dám vây ả?â€

Lương Tiêu trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói:

- Thế sá»± khó Ä‘oán, con ngưá»i còn có thể thay lòng, phu thê cÅ©ng có lúc quay đầu, Hàn Ngưng Tá»­ chắc gì đã có lúc không nguy khốn?†Lá»i này nói ra thật nhiá»u cảm xúc, Sở VÅ© – Lôi Chấn nghÄ© ngay bản thân cÅ©ng vì Thuần Dương thiết hạp mà bất đồng, hai má xem chừng nóng nóng.

Sở Vũ trầm ngâm phán:

-Nói như thế, trong này ắt có cÆ¡ quan để thóat nguy?â€

Lương Tiêu đáp:

-Không sai, nhưng phiá»n Lôi Äại lang cúi thấp thấp cho Sở lão đại bước lên.â€

Lôi Chấn nhảy dựng:

-Phìììììì, gì mà Lôi Äại Lang cho Sở Lão Äại dẫm lên? Sao không phải Sở lão đại thấp xuống cho ta bước lên?â€

Sở Cung lạnh lùng xen vào:

- Ai bảo ngươi thô lá»— như thế!â€

Lôi Chấn mặt đỠphừng phừng, còn muốn làm ầm ĩ, nhưng được Sở Vũ ở bên nói nhỠvài từ. Trầm ngâm một hồi, nghiến răng ken két:

- Thôi thôi thôi, tiểu tá»­ thối, ngươi muốn làm gì thì làm, rá»i khá»i cái ổ này, sau sẽ tính tiếp.†Rồi cúi ngưá»i xuống, nhưá»ng Sở Cung giẫm lên vai, sau chót Lương Tiêu giẫm lên vai Sở Cung, ba ngưá»i chồng lên nhau, vừa vặn chạm tá»›i đỉnh vòm.


Lương Tiêu quan sát toàn cục, tức thì hai ngón tay lao như tên, đột ngá»™t lách vào chá»— hai há»™t minh châu vừa rÆ¡i. Vừa chạm vào, đã nghe cách cách vài tiếng, tấm bình phong bên tưá»ng phải dịch sang, lá»™ ra má»™t con đưá»ng ngầm. Bốn ngưá»i thảy Ä‘á»u kinh ngạc, Lương Tiêu lại lấy làm lạ, vốn nghÄ© sẽ mở được thạch thất, ai dè trong động lại có má»™t cá»­a bí mật.

Lương Tiêu vui mừng chạy đến trước cổng. Bên trong Ä‘en thui, hàn khí lành lạnh lâm râm lan tá»a, khiến rợn cả ngưá»i, bèn trầm ngâm:

-Má»i ngưá»i ở lại đây, đợi ta vào trong xem xét.â€

Sở Cung hai mắt đảo ngược, cưá»i lạnh:

-Chậm đã, giả như ra được, ngươi sẽ làm gì?â€

Lương Tiêu đáp:

-ÄÆ°Æ¡ng nhiêu sẽ kêu má»i ngưá»i cùng thóat ra.â€

Sở Cung lắc đầu nói:

-Không được, muốn thóat tất cả cùng thóat, chúng ta ngưá»i đông lá»±c mạnh, ngá»™ nhỡ có gì nguy hiểm, Ä‘á»u dá»… ứng phó.â€

Hai ngưá»i còn lại Ä‘á»u cho là phải. Lương Tiêu trong bụng biết ba ngừoi cÆ¡ bản chỉ sợ hắn âm thầm trốn thóat, rồi phong bế cá»­a lại, bèn nói:

-Các ngươi không tin được ta sao?â€

Sở Cung đáp: “Lúc này ngay đến cả ngưá»i thân kẻ thích ta cÅ©ng chẳng tin. Tất cả sinh cùng sinh, tá»­ cùng tá»­, ngươi muốn má»™t mình trốn thoát ư, hừm hừm, kế này không được đâu.â€

Lôi Chấn cÅ©ng rướn cổ cao giá»ng nói: “Äúng rồi, sinh cùng sinh, tá»­ cùng tá»­â€.

Ba ngưá»i mồm năm miệng mưá»i nói mãi không dừng, nhưng chẳng ai chịu tiến lên má»™t bước, chỉ đợi Lương Tiêu Ä‘i đầu, rồi sau má»›i bám theo, giả như trước mặt có hiểm nguy, cÅ©ng chỉ mình Lương Tiêu lãnh hết. Lương Tiêu cÅ©ng Ä‘oán được tâm địa ba ngưá»i, vô cùng khinh bỉ, cưá»i lạnh má»™t tiếng, cất bước Ä‘i vào. Ba ngưá»i xích sắt leng keng, vá»™i bước theo sau.

Trong ám đạo bức bí lạnh lẽo, Lương Tiêu lần mò hai bên, chạm phải má»™t phiến thạch bích, lồi lõm không Ä‘á»u, ngưng đầy nước lạnh, lúc này Ä‘oán rằng nÆ¡i đây là má»™t hang động thiên nhiên trong núi. Như vậy, đưá»ng thông ra ngoài sẽ theo hướng nào đây? Trầm ngâm má»™t hồi, đột nhiên nghe tiếng vù vù, Lương Tiêu cả kinh, quay đầu nhìn lại, không trung đầy hắc ảnh lược động, lại nghe phía sau tiếng Sở VÅ© vá»ng lại. Lôi Chấn hiểu biết cÅ©ng nhiá»u, trầm giá»ng nói:

-Nhị nương đừng sợ, Ä‘a phần là dÆ¡i thôi.â€

Lương Tiêu hít lấy má»™t hÆ¡i, định lại tâm thần, Ä‘oán rằng đã có dÆ¡i qua lại, thì trong động ắt không thể hoàn toàn tối tăm. Ngang dá»c má»™t hồi, Ä‘i thêm tầm mưá»i bước, đột nhiên thấy phía trước le lói má»™t tia sáng nhẹ, bất giác trong tâm vô cùng mừng rỡ, chỉ đợi lên phía trước xem cho rõ ràng, hốt nhiên nghe Sở VÅ© ở bên phải hét toáng lên má»™t tiếng. Lương Tiêu không biết phát sanh sá»± gì? Äang định quay đầu há»i han, bá»—ng thấy bên trái kình phong ùa tá»›i, Lương Tiêu nghiêng ngưá»i qua phải chỉ cách vài tấc, thì bá» vai đã thá» má»™t quyá»n, Ä‘au đớn vô cùng. Lúc này má»›i biết Sở VÅ© kêu la ầm Ä©, chỉ là kế giương đông kích tây, phòng lúc không để ý thì hai bên đánh lại.

Rồi nghe Lôi Chấn quát lớn:

-Tiểu súc sanh, lãnh tiếp má»™t đòn cá»§a nhà ta!â€

Lần này má»™t quyá»n vừa xuất, Lương Tiêu còn chưa kịp tránh, bên phải lại thêm má»™t chưởng nhanh chóng úp tá»›i, trong lòng Ä‘oan chắc là Sở Cung, lùi lại phía sau, không ngá» Sở VÅ© lặng lẽ vòng ra sau, khởi toán trù chém tá»›i, trong đêm Ä‘en đâm trúng sưá»n trái cá»§a Lương Tiêu. Lương Tiêu không kìm được rống lên má»™t tiếng, không đợi sở vÅ© ra tiếp đòn sát thá»§, triển khai “ngÅ© ngÅ© mai hoa bá»™â€, chạy vá» phía sau.

Sở VÅ© toàn tâm vì nhi tá»­ báo thù, dốc lá»±c truy cản, được hÆ¡n má»™t trượng, bá» vai bá»—ng nhiên lao trúng má»™t vật. Lúc này bốn bá» Ä‘á»u tối, không nhìn được rõ, Sở VÅ© chỉ nghÄ© đâm vào khối đá, định Ä‘i vòng qua, bất giác bên thân nổi gió, tá»±a như thanh âm cá»§a Ä‘ao quang chém tá»›i. Sở VÅ© cận ká» nguy hiểm, hô to:

- Äại lang, tên tiểu tặc ở tại đây.†Rồi bà ta Tránh khá»i đưá»ng kiếm, sá»­ chiêu “Thiên hoa loạn trụyâ€, đâm trả lại, ai ngỠđâm trúng má»™t vật cứng Ä‘anh, toán trúc trù gẫy “cách†thành từng Ä‘oạn, hổ khẩu cá»±c Ä‘au. Trong tâm Sở VÅ© cảm thấy có Ä‘iá»u kì dị, bèn chuyển thân hòng tháo chạy. Ai dè vừa quay đầu nhìn, đã lập tức kêu lên má»™t tiếng khổ, không biết thế nào, hóa ra sau lưng phiến đá ở cá»­a đã đóng tá»± bao giá». Ngay lúc đó, chỉ nghe Sở Cung Ä‘au đớn rú lên má»™t tiếng “Há»±â€, hiển nhiên đã gặp nguy, kế đó lại nghe Lôi Chấn liên tiếp rên kêu thống thiết, xích sắt lạo xạo vang lên, tá»±a như Ä‘ang đánh nhau vô cùng nguy cấp.

Sở VÅ© không biết đồng bá»n phát sanh việc gì, vô cùng kinh sợ, không nói được má»™t lá»i, bá»—ng thấy bên trái kình phong ập tá»›i, tránh không kịp, đùi trái trúng kiếm Ä‘au đớn vô bì. Bà ta bá»±c tức hét lên má»™t tiếng, không ngá» bốn bá» tiếng gió bá»—ng nổi lên ào ạt, trong lòng thất kinh: “Võ công tiểu súc sanh cao như thế, lẽ nào lúc đầu lại giả vá» vụng vá»?†Äang sợ hãi nghÄ© suy, nghe gió ào tá»›i từ phía phải, chỉ hiá»m tay bị xích, chân lại thụ thương, nhảy lên không nổi.

Ngay lập tức, tay lại lãnh thêm một kiếm. Cùng một lúc, tiếng kêu la thảm thiết của Lôi Chấn vang tới tai, Sở Vũ kinh hãi cực độ, la thét:

-Tiểu súc sanh giả thần giả quá»·, không đáng là hảo hán….i..aiii daooo….â€

Sưá»n bên lại nhận má»™t kiếm. Äịch thá»§ xuất kiếm cá»±c nhanh, má»™t kiếm vừa xong, kiếm thứ hai lại tá»›i, nhằm thẳng sau lưng Sở VÅ©. Tình thế nguy ngập, xem ra khó lòng thóat khá»i. Äá»™t nhiên cánh tay bị kéo má»™t phát, khiến thân loạng choạng, vừa hay tránh được đòn tiêm kích.

Sở Vũ cho rằng đồng bạn tới cứu, vui mừng cực điểm hét to:

- Äại lang à?†Lá»i vừa truyá»n Ä‘i, bá»—ng nghe từ xa vá»ng lại tiếng hét cá»§a Lôi Chấn – Sở Cung, hoảng nhiên kinh ngá»™, tức giận quát: “Tiểu súc sanh, là ngươi???â€, rồi vận kình để tránh. Còn chưa tránh khá»i, đã nghe Lương Tiêu kêu lên má»™t tiếng. Sở VÅ© tâm lạnh như băng, thầm nghÄ© đã rÆ¡i vào tay đại cao thá»§, không biết hắn muốn hãm hại gì mình, trong khoảnh khắc lo sợ cá»±c độ, hét to: “Tiểu súc sanh….. thả…..thả ta ra ….â€Lương Tiêu không nói má»™t lá»i, cÅ©ng không dừng lại, kéo bà ta băng qua bốn bá» kiếm phong, đến chá»— an toàn, rồi dừng lại thả ra. Sở VÅ© kinh hồn chưa định, trong bóng tối đứng ngây ra hồi lâu. Nhãn lá»±c dần dần thích ứng, trông thấy phía xa hắc ảnh trùng trùng, tá»±a như có nhiá»u ngưá»i di động trong bóng tối, nhưng không biết là sao, trừ Sở Cung – Lôi Chấn, tất cả Ä‘á»u không há» phát ra tiếng, như quá»· như ma, băng qua băng lại. Sở VÅ© không chịu Ä‘uợc, hai răng va vào nhau, run lẩy ba lẩy bẩy: “Äó…đó là ma quỷ…. thứ ma quá»· gì vậy?â€

Lương Tiêu Ä‘iá»m nhiên nói:

-“Không phải quá»·, mà là thiết nhân (ngưá»i sắt).â€

Sở VÅ© tức giận quát: “Do ngươi bày ra ?†nói rồi má»›i biết lỡ lá»i. Bá»—ng có chất lá»ng âm ấm nhá» trên vai, Sở VÅ© không khá»i ngạc nhiên:

-Ngươi cÅ©ng thụ thương ư?â€

Lương Tiêu chầm chậm đáp:

-Vết thương nhá» ngoài da mà thôi. Trận thiết nhân nằm trong ám đạo, chẳng biết đã bị ai mở khai cÆ¡ quan.â€

Sở Vũ ngầm thấy hổ thẹn, kế đó lại tức giận, thống hận kêu:

-Hàn Ngưng Tá»­, con mụ này thật là thâm độc. Nếu như sống sót khá»i nÆ¡i này….â€

Còn chưa nói xong, đã nghe Lôi Chấn thét lên một tiếng thảm thiết, rõ ràng bị trúng kiếm, lúc này không biết là sống hay chết, không cầm được tâm như dao cắt, thảm thiết kêu:

-Äại lang, đại lang….. huynh… huynh vẫn ổn chứ….â€

Lôi Chấn lại thét lên một tiếng, không hỠđáp lại. Nhưng Sở Vũ nghe được tiếng kêu, cũng phần nào an tâm.

Lương Tiêu thấy Sở VÅ© thống thiết, trong lòng không kìm được vài phần Ä‘au xót: “Bà ta đã mất đứa con, nếu lại mất cả phu quân, thật long Ä‘ong khổ sở, không thể không thương!†Từ nhá» hắn đã tang cha mất mẹ, nên chịu không nổi ngưá»i khác sanh li tá»­ biệt, khoảnh khắc, nhiệt huyết xung đỉnh, nhận thấy hai bên tấn công Ä‘á»u từ má»™t đầu não phía sau. Chú mục má»™t hồi, phát giác đám thiết nhân đó chuyển động chẳng há» lanh lẹ, chỉ là số lượng rất nhiá»u, xuất kiếm dày đặc nên ngưá»i bị vây khốn tránh cÅ©ng không kịp. Thấy má»™t lá»— hổng. Lương Tiêu nhanh chóng lao vào trận địa, bên tai nghe bốn bá» phong thanh vang lên, năm sáu mÅ©i kiếm xúm xít ập tá»›i. Dá»±a theo tiếng gió, Lương Tiêu lách mình lánh được vài chiêu. Trước mặt loáng thấy má»™t tia sáng, tuy rất má»ng manh, nhưng hắn vốn tinh mắt, cùng lúc má»™t tay thiết nhân giÆ¡ kiếm bổ tá»›i. Nhác trông chiêu kiếm cá»§a thiết nhân rất quen, tâm địa hốt nhiên đại chuyển, đột ngá»™t tỉnh ngá»™. Chính là má»™t chiêu trong xuyên tâm thất thức “tồi tâm Ä‘oạn tràng†nổi danh cá»§a ngưá»i nam.

Lương Tiêu không kịp nghÄ© nhiá»u, bèn y theo chiêu thức cá»§a nữ tá»­, uốn ngưá»i tránh kiếm lao tá»›i, quÆ¡ lấy má»™t thanh đâm trúng ngá»±c cá»§a thiết nhân. Trong má»™t sát na, hắn chỉ thấy toán trù hướng vào trong Ä‘á»u bị hãm. Thiết nhân phát ra tiếng sắt thép va chạm rồi lập tức dừng lại. Lương Tiêu hoảng nhiên đại ngá»™, quay đầu nhìn lại, quả là đám thiết nhân Ä‘á»u sá»­ chiêu kiếm “xuyên tâm thất thức†cá»§a nam tá»­. Ước chừng má»—i thiết nhân Ä‘á»u chỉ như vậy mà tuần tá»± đâm tá»›i, Lương Tiêu minh bạch, hét dài má»™t tiếng, toàn lá»±c thi triển chiêu “xuyên tâm thất thức†cá»§a nữ tá»­, phùng chiêu phá chiêu, trái má»™t nhát, phải má»™t nhát, chiêu tiếp chiêu đâm trúng tâm khẩu thiết nhân.

Hóa ra, tâm khẩu cá»§a thiết nhân chính là nÆ¡i then chốt, má»™t khi đâm vào, tá»± nhiên cứng lại. Chỉ trong chốc lát, Lương Tiêu sát phá được má»™t đưá»ng nhá», thẳng đến trước mặt Lôi Chấn. Chỉ thấy hắn và Sở Cung tá»±a lưng vào nhau mà đánh, ná»­a đứng ná»­a ngồi, trong tay xiá»ng xích vung loạn xạ, trông như Ä‘iên cuồng. Lương Tiêu nhanh chóng di chuyển má»™t vòng quanh hai ngưá»i, “tắc tắc tắc†má»™t trận đâm loạn xạ, thiết nhân xung quanh rốt cục cÅ©ng được chế phục.

Hai ngưá»i bị thương liên tiếp, còn bị bốn bá» uy hiếp má»™t trận, thân tâm không khá»i rã rá»i, Ä‘á»u co quắp ngã nhào tại trận, thở hắt ra. Lương Tiêu thấy cả hai như chó cụp Ä‘uôi, chẳng nỡ há»i tá»™i, thở dài má»™t tiếng, kéo bá»n há» trở vá» chá»— vừa nãy. Sở VÅ© đỡ lấy Lôi Chấn, chỉ thấy lang quân bên ngòai tuy gắng gá»i, nhưng tòan thân đầy máu, không chịu nổi nghẹn ngào. Lôi Chấn tức giận:

- Nhị nương, khóc cái gì? Không được để tên tiểu tặc cưá»i khinh.†Rồi hướng vá» Lương Tiêu nói: “Xú tiểu tá»­, muốn giết thì giết, không cần phải giả vá» làm ngưá»i tốt, lão tá»­ quyết không nhận lấy ân tình cá»§a ngươi.â€

Lương Tiêu thấy hắn bị trá»ng thương đến vậy, vẫn còn cương cưá»ng, cÅ©ng có vài phần bá»™i phục, đạm nhiên nói: “Muốn giết ngươi thì dá»… như trở bàn tay, chẳng phí lá»±c này cứu ngươi như thế.†Lôi Chấn không nói được lá»i nào, Sở Cung bản tính thâm trầm, từ đầu đến cuối tuyệt chẳng nói má»™t lá»i.



Lương Tiêu bình tÄ©nh Ä‘i xuống, muốn dò xem ánh sáng phát ra tá»± phương nào. Nhìn quanh bốn bá», chỉ thấy bên phải dưá»ng như có má»™t cái lá»— rất nhá», từ ngoài chiếu vào thành má»™t tia sáng, trong động tối cÅ©ng có thể thấy rõ.

Lương Tiêu Ä‘oán rằng nÆ¡i này chính là lối rá»i khá»i động, nên hạ xong đám thiết nhân, lần lần đến đó, sá» thấy má»™t phiến thạch bích, ở trên là cái lá»— nhá». Liếc qua khe hẹp, bèn thấy má»™t gian thạch thất ở phía ngoài, bốn mặt đốt bốn ngá»n đèn lá»­a sáng bập bùng, soi tá» cả căn phòng.

Trên mặt đất có năm cái hòm gá»—, má»—i góc Ä‘á»u được bá»c bằng đồng màu vàng. Lương Tiêu lần quanh bốn bá» thạch bích, nhưng không phát hiện cÆ¡ quan nào. Trong lúc thất vá»ng, bá»—ng thấy vá»ng lại tiếng ngưá»i, giật mình kinh động, nhìn qua lá»— nhá», chỉ thấy cổng thạch thất đột nhiên mở toang, A Băng cưá»i cưá»i tiến lại, phía sau có cả đạo sÄ© VÅ© Linh. A Băng sá»›m đã thấy mấy hòm trong thạch thất, ká» cổ VÅ© Linh thá»§ thỉ:

- Tử oan gia, thật là vui thay, đây chính là nơi cất giữ bảo vật của Hàn Ngưng Tử.

Thần sắc ả đẹp đẽ vô cùng, khác hẳn ngày thưá»ng, lá»i nói lại càng yểu Ä‘iệu nhu liá»…u, nhưng khi nhắc đến Hàn Ngưng Tá»­, hoàn toàn không có má»™t chút kính trá»ng nào.


Tên VÅ© Linh đó song nhãn loạn đảo má»™t hồi nhìn thạch thất, rồi má»›i ôm chầm lấy A Băng, hi hi cưá»i nói:

-Hảo A Băng, ta yêu nàng chết Ä‘i được!â€

A Băng vốn đã thấy ánh mắt đó của Vũ Linh, gắt lên:

-Thứ ngươi thích là ta, hay là cái đám bảo bối kia!â€

VÅ© Linh cưá»i nói:

-Lại còn phải há»i, trên Ä‘á»i dù có thiên trân vạn bảo, nhưng chẳng mảy may sánh được vá»›i nàng.†Vừa nói, vừa nhè nhẹ vuốt ve mái tóc cá»§a A Băng, thầm thì bên tai rất ngá»t ngào: “Hảo A Băng, nàng là bảo bối sống cá»§a ta!â€

A Băng sắc mặt ửng hồng, vừa tức vừa mừng lừ mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

-Chỉ mong chàng tâm khẩu như nhất.â€

Vũ Linh vội vàng:

-Ta đứng trước trá»i đất mà phát thệ rằng…â€

A Băng lấy tay che miệng hắn, cưá»i:

-ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, đừng nói những lá»i đáng sợ như vậy nữa, thiếp tin chàng còn chưa đủ sao…â€

Ả thưá»ng ngày chỉ toàn lãnh đạm, lúc này đây thật đúng là tuỵệt thế giai nhân, cất tiếng cưá»i vang hòa chung vá»›i VÅ© Linh má»™t chặp, bất ngá» hai mày chau lại:

-Tá»­ oan gia, thiếp…. thiếp trong tâm vẫn còn chút lo lắng.â€

VÅ© Linh cưá»i đáp:

-Yên tâm, Hàn Ngưng Tá»­ đến cả bản thân còn khó bảo toàn, huống hồ là đủ công phu để tá»›i đây?â€

A Băng nói:

-Dù nói như thế, nhưng thiếp cÅ©ng do má»™t tay bà ta nuôi dưỡng, xét cho cùng cÅ©ng không khá»i suy nghÄ©.â€

VÅ© Linh lạnh lùng cưá»i:

-Hàn Ngưng Tá»­ tâm địa xảo ác, nàng không phải không biết, giả như khi bất thuận ý, nàng cÅ©ng khó bảo toàn tính mệnh.â€


A Băng gật đầu rằng:

-Nhưng giá» chỉ mong sẽ thoát được bà ta!â€

Vũ Linh gật đầu tán thưởng, nói rồi chặt đứt khóa sắt trên hòm, mở được một cái, tức thì bảo quang phát ra tứ phía đến hoa cả mắt. Vũ Linh nhặt lên một hột minh châu, hai mắt tự dưng rực lửa, sang sảng nói:

- Thật không ngá», mụ bà bà Hàn Ngưng Tá»­ này chứa toàn đồ quý thật.â€

Nói rồi vứt ngay hạt minh châu, mở toang bốn hòm còn lại, tay chân lục lá»i má»™t hồi. A Băng không hiểu nguyên cá»› bèn há»i:

- Chàng tìm cái gì thế?â€

Vũ Linh đứng dậy cau mày:

-Sao lại không thấy Thuần Dương Thiết Hạp!â€

A Băng đáp:

-Là há»™p Thuần Dương Thiết Hạp đó ư, Hàn Ngưng Tá»­ lúc nào cÅ©ng mang theo, đêm ngày nghiá»n ngẫm, tuyệt nhiên chẳng rá»i.â€

Nghe xong, VÅ© Linh biểu lá»™ sắc diện thất vá»ng. A Băng không kìm được há»i:

-Cái há»™p đó rốt cục lai lịch ra sao?â€

Vũ Linh đáp:

-Cái há»™p đó do Thuần Dương Chân nhân Lữ Äá»™ng Tân truyá»n lại, đắc đạo ở khoảng thá»i ÄÆ°á»ng, hàng long trảm giao, thâu thiên hóan nhật, để lại biết bao kì tích kinh thiên động địa. Äến thá»i Tống Triết Tông, ngưá»i lại còn lưu lại bài từ “Bá»™ Thiá»m Cung†ở Nhạc Dương Lầu. Ai cÅ©ng biết từ Ä‘á»i Trung ÄÆ°á»ng đến Tống Äại Triết Tông, sÆ¡ sÆ¡ cÅ©ng vài trăm năm chẳng ít, nếu chẳng phải tiên lá»±c nÆ¡i thân, làm sao có thể sống lâu như thế.â€

A Băng chăm chú nghe xong cảm thán rằng:

-Giả như chúng ta có thể sống lâu tá»›i vài trăm tuổi, cùng nhau ân ái, chẳng phải càng tuyệt vá»i sao?â€

VÅ© Linh cưá»i nhẹ:

-Chẳng có Thiết Hạp, có đám kim châu bảo bối này cÅ©ng được rồi. Nhưng chúng mình Ä‘em Ä‘i, có thể thuê mướn Ä‘iá»n sản nô tì, áo gấm thêu hoa, đến lúc đó cÅ©ng chẳng khác thần tiên là mấy.â€

A Băng nhẹ nhẹ đả hắn má»™t quyá»n, cưá»i :

-Thiếp chẳng cần đám tài vật làm gì, chỉ cần chàng đối tốt vá»›i thiếp mà thôi.â€

Vũ Linh đáp:

-Lại nói vậy rồi, nhưng….â€

Thấy A Băng sắc mặt thâm trầm, lại cưá»i hi hi mà nói:

-Nhưng con nha đầu kia xá»­ trí sao đây?â€

A Băng hết tức giận, mắng đùa:

-Thiếp còn tưởng chàng định nói gì khác?â€

Rồi mỉm cưá»i quay ra, dẫn má»™t ngưá»i vào. Chính là A Tuyết. Chỉ thấy nàng ngây ra đứng đó, nhìn hai ngưá»i nói:

-Băng tỉ tỉ, tỉ… tỉ không sợ chá»§ nhân trách tá»™i sao?â€

A Băng lạnh lùng:

-Còn ngươi? Ngươi làm gì trong rừng trúc? Còn không phải muốn trá»™m bảo vật sao? Hay, nhìn không ra thưá»ng ngày ngươi ngòai mặt u u mê mê, hóa ra bên trong giảo hoạt vô cùng.â€

A Tuyết mặt đỠlựng:

-Muá»™i…muá»™i…không phải muốn trá»™m bảo vật.â€

A Băng quát:

-Thế đến đây làm gì?â€

A Tuyết ngây ra không nói má»™t lá»i. A Băng cưá»i lạnh:

-Ta biết rồi ha, là ngưá»i vì cái tên vô lại đó đúng không?â€

A Tuyết kinh ngạc:

-Băng tỉ tỉ, tỉ… tỉ làm sao mà biết?â€

A Băng thấy nàng thần sắc kinh hoàng, khẽ cưá»i, đáp:

-Lại còn phải há»i? Hây, ngươi ngày ngày nấu canh gà nhá» ta đưa cho hắn, lại dò há»i ta cách Ä‘i qua trận trúc, gan to tày trá»i, còn không phải để cứu tên vô lại đó sao? A a, không ngá» nha đầu ngươi cÅ©ng biết rúng động tâm xuân!â€

A Tuyết bị ả liên tiếp giễu cợt, vừa thẹn thùng, vừa bức bối, một lúc lệ sa như mưa, mếu máo đứng dậy.

Lương Tiêu thầm nghĩ: “Ả vừa nói tên vô lại chẳng phải là ta sao?†nhớ lại ngày hôm đó lúc ăn cơm, luôn luôn có một bát canh gà, chưa hỠthiếu một buổi nào, giỠmới biết là do A Tuyết nấu. Trong lòng không kìm được một luồng nhiệt huyết, vô cùng cảm động. Bỗng nghe Vũ Linh bên cạnh không nhẫn nại được kêu:

-A Băng, không cần phải tìm hiểu mất thá»i gian.â€

A Băng trong mắt lóe lên má»™t tia hung quang, nhìn chòng chá»c vào A Tuyết, nói lạnh lùng:

-Hôm nay không làm thì ngày mai không yên, trước mắt phải giết con nha đầu ngu xuẩn này đã.â€

A Tuyết há mồm kinh hãi, ngây ngốc đứng nhìn A Băng, không thốt được má»™t lá»i.


A Băng tiếp tục:

-Xuẩn nha đầu, ngươi coi, ta cÅ©ng chẳng muốn đâu, chỉ trách ngươi không dưng lại phá ngang ta. Hây, kiếp sau nhá»› đầu thai vào kiếp tốt, sanh được làm ngưá»i thông minh nhé.â€

Lương Tiêu cả kinh, nhưng khổ không biết cách nào để phá thạch bích, mắt thấy A Băng sát cÆ¡ manh động, nguy cấp vạn phần. Äúng lúc đó, hốt nghe má»™t ngưá»i ha hả cưá»i vang, yêu kiá»u nói:

-Ai dào ôi, Băng tỉ tỉ, tỉ thật là khôn, trá»™m được bảo bối cá»§a chá»§ nhân chưa kể đến, lại còn muốn sát hại đồng môn sao?â€

A Băng sắc mặt đại biến, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy A Lăng yêu kiá»u, cưá»i tá»§m tỉm tá»±a ngay trước cá»­a.

A Băng mi mày như bá»c hàn sương, lá»›n giá»ng quát:

-Con hồ li tinh kia đến đây làm gì?â€

A Lăng cưá»i đáp:

-Tỉ đến làm gì, muá»™i cÅ©ng làm như thế.â€

A Băng lạnh cưá»i:

-Không tá»± lượng sức.â€

Rồi thét vang má»™t tiếng rút phăng nhuyá»…n kiếm, chỉ hòng chém tá»›i, đột nhiên sau lưng lạnh tóat, quay đầu nhìn lại, bá»—ng thấy má»™t đạo kiếm quang loang loáng nhằm thẳng vào hậu tâm. A Băng chưa kịp suy nghÄ©, nhuyá»…n kiếm từ sau đã tá»›i, xuyên lên trước ngá»±c. Äịnh thần nhìn lại, thấy VÅ© Linh sắc mặt lạnh tanh, hai môi mím chặt đứng tại góc tưá»ng, tóc mai bị xén chút bên phải, phiêu phiêu như tÆ¡ bồng bá»nh rá»›t xuống dưới chân. A Băng tâm đầu mê loạn, si ngốc nhìn chàng, khóe miệng lá»™ xuất thần khí quái lạ, tá»±a như mê hoặc, tá»±a như thương tâm. VÅ© Linh đứng đó không nói má»™t lá»i, lạnh lung nhìn A Băng xoay xoay rồi ngã nhào xuống đất.

VÅ© Linh có chút thất thần, bèn thở ra má»™t tiếng, đưa tay vuốt mắt A Băng. Bá»—ng thấy A Lăng cưá»i lạnh nói:

- Giá»i lắm, Ä‘au lòng lắm đâyâ€

VÅ© Linh đứng dậy, hi hi cưá»i nói:

-Nói cái gì vậy? Nếu như ta Ä‘au lòng, làm sao có thể xuất thá»§? Nhưng cô ta đối vá»›i ta thành thá»±c tấm lòng, giết Ä‘i, khó tránh khá»i chút động tâm nhất thá»i.â€

Mồm hắn nói rằng “khó tránh†nhưng trên mặt lại cưá»i mỉm mỉm, thiệt chẳng có ná»­a phần tâm ý “khó tránh » nào. Lương Tiêu trông thấy ná»™ khí bá»™c phá trong ngá»±c: “Thật là đồ mÅ©i trâu vô sỉ cùng cá»±c, làm mất hẳn thể diện nam tá»­ đại trượng phu trong thiên hạ. Nay giả như có thể thóat khá»i đây, không thể không cho hắn má»™t trận được!â€

A Lăng cưá»i lạnh má»™t tràng:

-Ngươi đã có lòng nghÄ© đến ả, hay lại tiá»…n ả lên đưá»ng Ä‘i, hà, cho A Băng được yên nghỉ Ä‘i.â€

VÅ© Linh cưá»i hi hi:

- Lăng nhi ngoan, nàng sao phải ghen tị? Chá»§ ý cÅ©ng là nàng, giỠđây trách cứ cÅ©ng là nàng. Ai da, nhưng mà A Băng này bên ngoài trông như má»™t khối băng, bên trong lại như má»™t ngá»n lá»­a, ta không cần bày nhiá»u cÆ¡ mưu cô ấy cÅ©ng ngã vào lòng ta. Trái lại vá»›i nàng, thoạt nhìn như ngá»n lá»­a, nhưng bên trong chẳng khác nào má»™t tảng băng.â€

A Lăng tái mặt, giận dữ quát:

-Ngươi lợi dụng việc này mà nhục mạ ta sao?â€

VÅ© Linh lập tức tay phải ôm ả vào lòng, tay trái tá»± tát liá»n ba chưởng:

-Ta nói sai rồi, đáng bị ăn tát. Lăng nhi ngoan cá»§a ta trong ngoài Ä‘á»u như ngá»n lá»­a, ta thì chẳng khác nào ngưá»i tuyết, má»™t khi thấy nàng, thảy Ä‘á»u tan chảy hết.â€

A Lăng sắc mặt bớt giận, duỗi ra, di trán Vũ Linh cho đỠlên, tức giận nói:

- Suốt ngày lừa đảo con gái nhà lành là ta đây !

Lá»i ả giận dá»—i, đầu mi cuối mắt Ä‘á»u xuân ý đậm nồng. VÅ© Linh nhìn thấy huyết mạch căng phồng, tay máy động, hận không thể cùng ả ôm ấp. A Lăng thở ra gấp gáp, lánh qua má»™t bên. Hai mắt VÅ© Linh tá»±a như muốn phát há»a, bá»—ng nghe ả nhắc:

-Ô hay, đây là nÆ¡i nào?â€


Vũ Linh nghe thấy như bị dội nước lạnh, bực bội hạ tay xuống.
Tài sản của ngoctulaa

Chữ ký của ngoctulaa
[SIZE="6"][COLOR="Blue"] nhớ nhà[/COLOR][/SIZE]
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #55  
Old 10-05-2008, 09:35 AM
Filo
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 11 – Hồi 4 và 5
Dịch thuật: Survivor
Biên dịch + biên tập: BYH
Tàng Thư Viện

chương 11 - BÃT VÂN KIẾN NHẬT (XUA MÂY MÙ THẤY ÃNH DƯƠNG)

Hồi 4


A Lăng chỉnh lại y sam, sá»­a lại đầu tóc, đá má»™t phát vào xác A Băng, cưá»i nói:

- CÅ©ng phần nhiá»u nhá» con tiện nhân này, không thì ai mà biết được tàng bảo nằm ở nÆ¡i đây? Hây, Hàn Ngưng Tá»­thưá»ng ngày rất sá»§ng ái ả, nhưng không biết khi thấy ả chết như thế này, sắc mặt ra sao.

A Lăng từ lâu vốn hay tranh sá»§ng vá»›i A Băng, lúc này giết được cừu địch, trong lòng không khá»i khoái chí. Liếc mắt 1 cái, khanh khách cưá»i vang:

- A Tuyết, ngươi muốn cứu cái tên vô lại không?

A Tuyết liên tiếp trông thấy biến cố, từ lâu đã đứng ngây ra không nói được, nghe những lá»i này, cÅ©ng chưa biết hồi đáp ra sao.

A Lăng lại cưá»i:

- Thương muá»™i thế nào muá»™i cÅ©ng Ä‘á»u rõ, tỉ nên thế nào má»›i là tốt đây?

Thoáng nghĩ một hồi rồi cảm thán nói:

- Chúng ta tốt xấu cÅ©ng Ä‘á»u là tỉ muá»™i, ta càng không thể như A Băng vô tình. Thế này nhé, tỉ móc con ngươi cá»§a muá»™i, cắt đầu lưỡi cá»§a muá»™i, rồi sau chặt tai cá»§a muá»™i, chém thêm cả hai tay nữa, để từ nay vá» sau, muá»™i muốn tiết lá»™ sá»± việc hôm nay cÅ©ng không thể được.

VÅ© Linh vá»— tay cưá»i nói:

- Thưá»ng nghe: Muốn chết chẳng bằng cho sống. Äó thật là từ tâm cá»§a A Lăng.

A Lăng minh bạch tâm ý bèn nói:

- Ngươi lại căng cái mồm đừơng mật lên rồi, toàn phỉnh phỠcho ta vui lòng chứ gì!

Rồi thuận tay vơ lấy đoản kiếm trên thân A Băng chém tới, xà eo uốn lượn, lướt tới ngay trước mặt A Tuyết chuẩn bị động thủ. Bỗng thấy A Tuyết chẳng hỠkinh sợ, hai mắt cứ trừng trừng nhìn ra phía cửa. A Lăng trông dung mạo cô cổ quái, không kìm được quay đầu nhìn. Vừa trông, cơ hồ đã như chỉ muốn hét toáng lên. Vũ Linh nhác thấy ả kinh sợ như vậy cũng vội vã ngoảnh đầu.

Chợt thấy Hàn Ngưng Tửnhư quỷ như mị, đứng lẳng lặng ngay trước cửa phòng.

VÅ© Linh mặt cắt không còn giá»t máu.

A Lăng toàn thân rúng động run run, khoảnh khắc hô:

- Chủ nhân…

Hai chân má»m nhÅ©n, tức thì khuỵu ngay xuống đất. Hàn Ngưng Tá»­khóe mép lá»™ xuất tia cưá»i lạnh lẽo. Còn chưa kịp nói, đã thấy A Lăng đột ngá»™t đứng dậy, vung kiếm chém tá»›i. Hóa ra, ả tá»± biết không thóat khá»i tá»™i chết, dù quy phục hay đối đầu cÅ©ng Ä‘á»u đã định nên liá»u chết đánh tá»›i.

Hàn Ngưng Tá»­mắt đầy sát khí, nghiêng ngưá»i lánh qua, Ä‘oản kiếm A Lăng đâm ngay vào hư vô. Tay trái Hàn Ngưng Tá»­lay động, chặt tá»›i hữu thá»§ cá»§a A Lăng. Tay phải thành trảo, khách khách 2 tiếng, nhằm ngay tay trái, chân phải A Lăng chém tá»›i. VÅ© Linh tâm kinh đảm chiến, lao vào giữa hai ngưá»i Ä‘ang tranh đấu, muốn nhằm hướng cá»­a mà thóat.

Hàn Ngưng Tá»­cất giá»ng cưá»i vang, Ä‘oạt lấy Ä‘oản kiếm cá»§a A Lăng phi ra ngoài cá»­a. Khoảnh khắc, chỉ thấy VÅ© Linh phát ra má»™t trưá»ng thanh thảm hô. Chốc lát thanh ảnh hoảng động, Hàn Ngưng Tá»­lại gần dá»±ng VÅ© Linh dậy, cưá»i ngâm ngâm tiến vá» phía cá»­a. Chỉ thấy VÅ© Linh toàn thân đầy máu, từ eo lưng trở xuống Ä‘á»u không thấy đâu. Hàn Ngưng Tá»­cưá»i vang 1 tiếng, rồi ném ná»­a thân hắn xuống đất. VÅ© Linh xem chừng còn chưa chết hẳn, mồm kêu khò khè, hai tay khua khoắngloạn xạ, từng bước từng bước lê lết tá»›i chá»— A Lăng. Hai tay chạm vào máu tươi nÆ¡i thân dưới, cố gắng thốt lên: “Khổ, khổ, khổ…†-liá»n tám chữ khổ, bò đến dưới chân A Lăng rồi má»›i tịch nhiên bất động.

Thảm cảnh đến thế, A Lăng bình sinh chưa há» gặp phải. Chẳng đợi lúc VÅ© Linh lết tá»›i, ả đã sá»›m kinh hồn táng đởm, ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh. Hàn Ngưng Tá»­thấy vậy bèn xoa xoa mặt ả, hàn khí nhập não, A Lăng dần dần tỉnh lại. Vừa liếc Hàn Ngưng Tá»­thì hai hàm va vào nhau, không nói được 1 lá»i.

Hàn Ngưng Tá»­cưá»i nhẹ, dung mạo y nhiên mỹ lệ nói:

- A Lăng à, lần này Lôi – Sở 2 nhà cÅ©ng do ngươi dẫn tá»›i sao?â€

A Lăng hai mắt lưng tròng, run run rẩy rẩy:

- A Lăng sai rồi, xin chủ nhân tha mạng…

Hàn Ngưng Tá»­cưá»i:

- Ta há»i ngươi nói Ä‘i.

A Lăng bi ai không chịu được, chỉ có thể nói:

- Äá»u do VÅ© Linh - tên Tá»­ quá»· đó làm, không can gì đến con.

Hàn Ngưng Tá»­lại cưá»i:

-Ngươi cho rằng hắn chết rồi thì không còn ai đối chất ư? Hay, nếu không phải ngươi nói, sao ta lại biết được tin tức của Thuần dương thiết hạp?

A Lăng sắc mặt trắng bệch. Hàn Ngưng Tá»­lắc đầu vài cái, rồi đột nhiên khởi kiếm chém tá»›i, đâm thẳng vào tâm khẩu cá»§a A Lăng. Xong, chẳng thèm nhìn thêm nữa, bạt kiếm chuyển thân. Nhác thấy A Tuyết vẫn ngây ngây đứng đó, cưá»i:

-Nha đầu ngốc nhà ngươi đến đây làm gì? - Vừa nói vừa lăm lăm kiếm bước tá»›i, trên mặt ẩn ước nụ cưá»i, nhãn thần tuyệt nhiên lạnh lẽo như băng.

Lương Tiêu trông thấy hết thảy ánh mắt đó, nhưng ngặt vì bức thạch bích dày thiên thiên cách biệt, nên chỉ có thể đứng đó nhìn mà vô phương cách.

Äá»™t nhiên, từ xa vá»ng lại má»™t tràng cưá»i, cùng vá»›i tiếng hô cá»§a quần hùng trùng trùng kéo lại. Hàn Ngưng Tá»­sắc mặt thoáng chuyển, lập tức xoay mình hòng bế thất môn. Chợt thấy 1 thoáng ảnh nhân, trong thất đã lác đác vài ngưá»i cưá»i khanh khách nói: “Hay cho nữ oa nhi, muốn ta thi thố cước lá»±c, hóa ra lại dẫn lão phu vào vòng Mê hồn trận. †Lương Tiêu trong lòng vừa kinh vừa mừng, thầm kêu: “Sở Tiên Lưu. â€

Hành trang cá»§a Sở Tiên Lưu so vá»›i ngày đó, chỉ khác ở chá»—, có nhiá»u Ä‘oạn chuôi kiếm màu xanh Ä‘en ngá»± ở trên vai. Sá»›m thấy toàn cảnh bên trong thạch thất, Sở Tiên Lưu bất giác nhíu mày:

- Nữ Oa Nhi, Ä‘á»u do ngươi làm ư?

Hàn Ngưng Tá»­cưá»i lạc má»™t phen, nhẹ giá»ng:

- Sở Tiá»n bối đâu cần ngậm máu phun ngưá»i, ngài đã trông thấy ta giết ngưá»i chăng?

Sở Tiên Lưu thán đạo:

- Ngươi má»™t tên nữ oa nhi ngoan độc xảo trá, giữ lại thân võ công này, há chẳng phải là gieo há»a hại sao?

Nói rồi trở tay cầm lấy chuôi kiếm.

Hàn Ngưng Tá»­thấy Sở Tiên Lưu khí thế ngưng trá»ng, Ä‘oán rằng má»™t khi xuất kiếm, ắt thế kiếm phá thạch kinh thiên, đảo mắt má»™t hồi rồi cưá»i bảo:

- Tiá»n bối ngài cÅ©ng cùng má»™t tông sư, sao lại nói mà không suy nghÄ© như thế?

Sở Tiên Lưu nhướn mày má»™t cái: “Ta không nghÄ© cái gì?â€

Hàn Ngưng Tửđáp: “Chúng ta thi đấu cước lá»±c, vẫn còn chưa xong mà! â€

Sở Tiên Lưu:

- Hay cho câu “thi thố cước lá»±câ€. Ngươi dụ ta dẫn nhập trúc lâm. Má»™t vùng trúc lâm này rõ ràng là kì môn trận pháp, lão phu cÆ¡ hồ cÅ©ng bị giảm thế tiến lên. Hay! Vậy mà dám gá»i là so tài cước lá»±c ư?

Hóa ra Sở Tiên Lưu mua rượu ở Tô châu, cuồng ẩm hÆ¡n má»™t tháng có thừa, say đến ná»—i choạng vạng cả trá»i đất. Äang lúc tê mê, chợt nhận được thư cá»§a Sở Cung. Vừa mở ra xem, đã biết thuần dương thiết hạp bị Liá»…u Oanh Oanh trá»™m mất, lập tức tỉnh hẳn cả rượu, không há» chậm trá»…, má»™t mạch tức tốc truy cản. Lúc Ä‘uổi đến Tàn Hồng Tiểu Trúc, mấy ngưá»i Sở cung bị trúng cÆ¡ quan mai phục, Sở Tiêu Lưu chỉ có thể xuất thá»§ võ công, hòng ngăn chặn Hàn ngưng tá»­. Hàn Ngưng Tá»­bản thân tá»± biết không phải địch thá»§, bèn nói rắn để thách đấu cước lá»±c, dẫn Sở Tiên Lưu nhập vào “Nam đẩu tứ tượng trậnâ€, hòng nhá» trúc trận vây trụ tuyệt danh cao thá»§. Nào ngá» Sở Tiên Lưu cÅ©ng rạch ròi đưá»ng lối, chỉ vây được má»™t lúc, rồi lại thuận theo tung tích Hàn Ngưng Tá»­mà truy kích.

Hàn Ngưng Tá»­ nhãn châu đảo má»™t cái, cưá»i nhạt nói:

- Tiá»n bối hiểu lầm rồi, trúc lâm đó chỉ tá»±a như đưá»ng rút khúc khá»§yu quanh co, bây giá» má»›i là phần chính.

Sở Tiên Lưu không khá»i kinh ngạc nói:

- Trong thạch thất này trở gót còn không kịp, so pháp thế nào được?

Hàn Ngưng Tá»­cưá»i:

- Tiá»n bối không dám sao?

Sở Tiên Lưu chau mày ngẫm nghÄ©: “NÆ¡i này địa thế chật hẹp vô cùng, nếu như so tài, chắc chắn phải dùng tá»›i tiểu xảo thân pháp, trông tài khinh công cá»§a ả, đương nhiên không phải đối thá»§ cá»§a lão phu…†Lòng còn chưa định, bá»—ng thấy Hàn Ngưng Tá»­lặng lẽ dá»i Ä‘i, sau lưng tá»±a vào thạch bích, bất giác hét lên 1 tiếng:

- Nữ oa nhi, ngươi làm gì thế? - Lá»i còn chưa dứt, Hàn Ngưng Tá»­ sắc lá»™ quá»· tiếu. Xoạt má»™t tiếng, trên thạch bích lá»™ xuất má»™t đưá»ng bí mật. Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i vang, rút luôn vào trong cá»­a. Nào ngá» còn chưa đứng vững, bên thân kình phong nổi lên. Hàn Ngưng Tá»­vạn cÅ©ng chẳng ngá» trong cá»­a còn có đối đầu, khoảnh khắc bên hông bị đâm má»™t nhát, toán trù cá»§a Lương Tiêu từ bên phải lao tá»›i. Äau không chịu nổi, Hàn Ngưng Tá»­ bá»±c tức rên lên, nhưng ngặt vì phía sau có truy binh không thể dừng lâu, nên hai chân thoăn thoắt, thân lao như tên ngã lá»™n vào trong thiết nhân trận.

Lương Tiêu thi triển Xuyên tâm, cứ tưởng há»… ra tay là thế nào cÅ©ng trúng, ai dè Hàn Ngưng Tá»­ tránh được, trong lòng buồn bá»±c: “Nếu ta tay cầm thiết kiếm, bà ta còn sống được ư?†Trong lòng bất cam, tức tốc Ä‘uổi theo. Hàn Ngưng Tá»­ vốn kị Sở Tiên Lưu, không dám chậm trá»…, vá»™i vàng phát động thiết nhân trận, tức thì kiếm phong bốn bá», dâng đầy khắp con đưá»ng. Lương Tiêu toán trù chỉ đông đả tây, má»™t lúc, cả đám thiết nhân từ từ dừng lại. Hàn Ngưng Tá»­lại càng kinh ná»™: “Kì quái, tên Tiểu tá»­ này há»c trận pháp ở đâu?†Nên biết tinh huyệt cá»§a trận thiết nhân, từ xưa đến nay ở giữa “thiên viên địa phương thất†và hang tàng bảo, bản thân không há» lá»™ ra. Chỉ có há»c được bảy chiêu “xuyên tâm kiếm phápâ€, chế trụ thiết nhân má»›i có thể cưá»ng hành khai mở má»™t đưá»ng đạo lá»™. Hàn Ngưng Tá»­ vốn có ý dụ Sở Tiên Lưu dẫn nhập vào trận, chẳng cần manh động cÅ©ng ngăn được Sở Tiên Lưu. Ai dè Lương Tiêu hai nhát ba nhát, phá được hÆ¡n ná»­a, khiến âm mưu ngăn hãm cá»§a ả bá»—ng tan thành mây khói.

Sở Tiên Lưu trông thấy tòan cảnh bèn dừng bước. Vừa thấy Lương Tiêu, trong lòng nảy bao nhiêu là nghi vấn, còn chưa kịp mở mồm, đã nghe Sở VÅ© phía xa gá»i to: “Là Tam thúc à?†Sở Tiên Lưu ước chừng khẩu khí cá»§a bà vài phần hư nhược, tá»±a hồ thân thụ trá»ng thương đến tận xương thịt, nghÄ© tình má»™t giá»t máu đào hÆ¡n ao nước lã, chỉ than má»™t cái, lướt qua Lương Tiêu rồi lại tức tốc truy cản.

Hồi 5


Lương Tiêu trong bụng nghÄ© Sở Tiên Lưu đã tá»›i, nÆ¡i này ắt sẽ vô sá»±, bèn bước khá»i ám môn. Chỉ thấy A Tuyết ngồi ở góc tưá»ng, lệ hoen cả mắt, Ä‘ang ngây ngây nhìn vá» phía cá»­a. Nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thoạt nhìn sững sá», kế đó lại ngạc nhiên vô cùng, mừng rỡ thốt lên:

- Ngươi... ngươi đó ư.. ?

Cổ há»ng nghẹn xuống, nhưng trong lòng bá»™n bá» cảm xúc, nước mắt sa xuống như mưa. Lương Tiêu thấy cô vừa bi vừa hỉ như vậy, trong tâm cÅ©ng chẳng nói được má»™t lá»i, bèn lau nước mắt A Tuyết rồi nói:

- Má»™t lá»i khó tận cõi lòng, rá»i khá»i nÆ¡i đây đã rồi sẽ nói sau.

A Tuyết hoan hỉ vô cùng, chỉ biết gật đầu. Lương Tiêu giải khai huyệt đạo cho cô, rồi thấy góc tưá»ng có dá»±ng má»™t thanh bảo kiếm. Chính là “Ảo Nguyênâ€. Dạo đầu lúc hắn bị A Tuyết bắt thì thanh kiếm này rÆ¡i vào tay cá»§a Hàn Ngưng Tá»­. Lương Tiêu bèn Ä‘eo kiếm bên hông, rồi thấy phía bên châu quang lấp lánh, không kìm được nói: “Hàn Ngưng Tá»­ cÅ©ng chẳng phải tá»­ tế gì, vàng bạc châu báu chắc là vật chứng trá»™m cắp không sai. †Thế rồi chẳng há» khách khí, vÆ¡ lấy má»™t nắm để phòng thân.

Hắn dìu A tuyết ra khá»i cá»­a, phía trước rừng trúc thâm thâm. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy vách núi lừng lững, đá thạch nham nhở chồng chồng lá»›p lá»›p cao tá»›i vòi vá»i. Cá»­a Tàng bảo rêu phong xam xám là do má»™t khối nham thạch tạo thành, thoạt trông càng chẳng khác gì vá»›i vách núi. Chẳng trách A Lăng phải xúi VÅ© Linh dẫn dụ A Băng, chỉ vì nếu chẳng phải do đã biết được sá»± tình, thì khó ai ngá» trong cái động này lại chứa cả càn khôn.

Bá»—ng nghe A Tuyết gá»i:

- Công tử…

Lương Tiêu ngắt lá»i cô:

- Ta há» Lương, tên chỉ có má»™t chữ Tiêu. Cô kêu tên ta sẽ tốt hÆ¡n, không cần phải gá»i là công tá»­.

A Tuyết hai má tựa như trái đào hồng, cúi đầu thưa:

- Lương…. Lương Tiêu, Băng Tỉ tỉ, Lăng tỉ tỉ cùng tôi lớn lên, tôi… tôi trong lòng rất muốn hai tỉ ấy được mai táng cẩn thận.

Lương Tiêu nhíu mày nói:

- Nhưng bá»n há» vừa rắp tâm hại cô mà.

A Tuyết chẳng biết đáp lại ra sao, chỉ biết cúi đầu nước mắt rơi lã chã.

Lương Tiêu bèn thở dài nói:

- ÄÆ°á»£c được, làm theo cô vậy. Rồi trở lại thất, ôm lấy thi thể A Băng và A Lăng. Trong tay hai khối lạnh băng, nhá»› lại hai ngưá»i sanh thá»i xinh đẹp muôn phần, không khá»i nghÄ© tá»›i câu “hồng nhan bạch cốtâ€, trong lòng hốt nhiên cảm khái.

Ra khá»i cá»­a, thấy A Tuyết hai tay Ä‘ang đào đất, bèn tiến lên má»™t bước, phẩy tay cô nói:

- Äúng là nha đầu ngốc! Rồi dùng kiếm chặt lấy hai thanh trúc vừa nhá»n vừa lá»›n, tay trái tay phải Ä‘o đạc, chốc lát đã đào được hai hố lá»›n chôn A Băng và A Lăng cẩn thận. Trong lòng thầm nghÄ© hai ngưá»i lúc sinh thá»i thưá»ng khi nhục A Tuyết, cuối cùng khi chết lại may mắn nhá» A Tuyết má»›i được an táng tá»­ tế, giả như ở dưới suối vàng có biết được, không hiểu sẽ cảm thấy ra sao. Quay sang thì thấy A Tuyết Ä‘ang ngây dại nhìn hai nấm má»™, lệ rÆ¡i như mưa, rồi đột nhiên cô phá»§ phục lạy má»™t cái. Xong bèn đứng dậy, vừa vặn nghe tiếng ngưá»i phía xa vá»ng lại:

- Nữ oa nhi lấy đức báo oán, rất tốt, rất tốt!

Lưonưg Tiêu ngoảnh nhìn, chỉ thấy Sở Tiên Lưu đứng yên lặng phía sau, tá»± biết ông nhÄ© lá»±c thần thông, cuá»™c nói chuyện giữa hai ngưá»i Ä‘á»u đã nghe được. Sở Tiên Lưu mỉm cưá»i vá»›i hắn rồi nói:

- Cái gã ranh này cÅ©ng hay thay đổi gá»›m nhỉ, đầu tiên là Liá»…u Oanh Oanh, đến nay lại có hồng nhan tri kỉ này rồi? Không ngá» ngươi tuổi tác chưa nhiá»u, mà đã sá»›m nắng chiá»u mưa rồi. â€

A Tuyết nghe xong sắc mặt thẹn thùng. Lương Tiêu chau mày nói:

- Sở Lão nhị, ông đừng nói năng hàm hồ như thế?

Sở Tiên Lưu cưá»i nói:

- Tuổi trẻ đa tình, cũng không hại gì. À quên, cháu trai cháu gái ta trong kia nói chính ngươi đả thương chúng nó, đúng không?

Lương Tiêu tắt ngấm nụ cưá»i:

- Nếu như là thật, ông có báo thù cho hỠkhông?

Sở Tiên Lưu không hỠđảo mắt, nhìn thẳng vào hắn một lúc rồi lắc đầu:

- Bất tất phải như thế, bá»n há» thụ thương do kiếm, nhưng trong tay ngươi chỉ có toán trù, chẳng có thanh kiếm nào cả.

Nói xong ngẩng mặt nhìn trá»i, trong lòng nghÄ©: “Kiếm thuật tức tâm thuật. Aiii, hai đứa cháu ta tâm địa hẹp hòi, chỉ sợ Thiên hương kiếm pháp cá»§a ta sẽ như lá»i lão hòa thượng kia, đến lúc tuyệt rồi. †Lương Tiêu thấy ông yên lặng, cÅ©ng không tiện nói.

Sở Tiên Lưu trầm ngâm một lúc, hốt nhiên nói: “Thằng nhóc, kiếm pháp mà ngươi dùng để trấn áp thiết nhân vừa rồi lệ khí nặng lắm. Từ nay vỠsau đừng nên dùng tiếp. †Lương Tiêu thầm nghĩ: “Ta dùng loại võ công gì, đâu cần ông đến chỉ giáo?†bèn nói:

-Kiếm pháp chính là pháp để giết ngưá»i, không có lệ khí làm sao mà sát nhân?â€

Sở Tiên Lưu Ä‘iá»m đạm nói:

- Thế kiếm pháp đó có bao nhiêu thức?

Lương Tiêu nói:

- 7 thức

Sở Tiên Lưu phất tay áo cưá»i:

- Hay, ta cho ngươi đâm bảy kiếm. Äả thương được ta thì tùy ngươi xá»­ lý, nếu không thì từ nay vá» sau, ngươi không được sá»­ dụng bảy chiêu kiếm đó. â€

Lương Tiêu biết rõ Sở Tiên Lưu rất lợi hại, nhưng không nín nhịn được trước sá»± khinh thưá»ng như thế, bèn bạt xuất Huyá»…n Nguyên kiếm, lá»›n giá»ng nói:

- Cứ thế mà quyết, ông cũng rút kiếm đi!

Sở Tiêu Lưu chầm chậm cưá»i vang:

- Hảo tiểu tử, nếu khiến được ta phải rút kiếm, coi như ta thua.

Lương Tiêu thoáng tia nộ khí, hét vang:

- Nhận lấy kiếm này, đừng có trách ta!

Trưá»ng kiếm đột ngá»™t vung lên, sá»­ chiêu “Tồi tâm Ä‘oạn tràngâ€, vùn vụt đâm thẳng vào tâm khẩu Sở Tiên Lưu. Sở Tiên Lưu đứng yên bất động, chỉ đợi kiếm phong vừa chạm tá»›i thân rồi eo lưng má»›i uốn lượn vắt qua. Lương Tiêu thấy mÅ©i kiếm như đâm trúng dầu nhá»›t, chẳng thấy phản kháng, trượt ngang qua ngưá»i Sở Tiên Lưu, bèn muốn biến chiêu.

Sở Tiên Lưu bá»—ng nhiên căng má phun ra má»™t đạo chân khí, chỉ nghe “xùy†má»™t tiếng, thanh Huyá»…n Nguyên đã bị thổi ra xa ná»­a thước. Lương Tiêu hổ khẩu ê ẩm, trưá»ng kiếm cÆ¡ hồ như tuá»™t khá»i tay.

Sở Tiên Lưu cưá»i nói:

- Äã có thể sá»­ dụng bảy chiêu đó, vậy cần gì loạn biến chiêu!

Lương Tiêu định thần má»™t lúc, rồi vung kiếm đâm tiếp. Nhưng Sở Tiên Lưu thân mình nghiêng trái má»™t phát, phải má»™t phát, kiếm pháp Lương Tiêu dù nhanh, cÅ©ng chỉ sai cách vài li mà đâm chẳng trúng. Chỉ trong khoảnh khắc, dùng đến chiêu thứ sáu “Tâm hôi ý lạiâ€, Lương Tiêu thu kiếm tá»±a như lùi lại, nhưng còn chưa dừng đã lại hướng lên, toàn phong 1 chiêu xuất tam kiếm.

Sở Tiên Lưu cưá»i nhẹ, lập tức chuyển thân, xoay lưng vá» phía Lương Tiêu. Quá đột ngá»™t, Lương Tiêu thu chiêu không kịp, chỉ nghe xuy xuy xuy ba tiếng, tam kiếm Ä‘á»u đâm vào thanh thiết má»™c kiếm. Kình lá»±c phản hồi khiến tay Lương Tiêu không khá»i ê ẩm. Sở Tiên Lưu lãng lãng cưá»i:

-Thằng nhóc, vẫn còn một chiêu nữa.

Lương Tiêu giá» thế như cưỡi trên lưng cá»p, kiên cưá»ng sá»­ xuất chiêu tối hậu “tâm tang như tá»­â€. Kiếm Ä‘i đựơc ná»­a đưá»ng, thân Sở Tiên Lưu đã đột chuyển. Tay Lương Tiêu bá»—ng thấy nhẹ nhàng, bảo kiếm đã bị ông giáp thá»§ Ä‘oạt mất. Thấy vậy, Lương Tiêu lật tay thành trảo, hòng nắm mạch môn cá»§a Sở Tiên Lưu. Nào ngá», tay còn Ä‘ang thấp xuống, thanh Huyá»…n Nguyên đã bị ném trả lại. Vừa Ä‘á»at vừa trả chỉ trong nháy mắt, Lương Tiêu trở tay không kịp. Tức thì bắt lấy bảo kiếm rồi đứng ngây tại trận.

Sở Tiên Lưu lắc lắc đầu, cảm thán nói:

- Tiểu tá»­, kiếm đạo là pháp dưỡng tâm, chứ chẳng phải để giết ngưá»i. Cho nên “kiếm xuất ra thì bảy phần là do chính mình thu lại, khi nào có thể tha được ngưá»i thì tha. †Nói rồi mỉm cưá»i, phất tay áo chuyển nhập vào thạch thất. Lương Tiêu thầm nghÄ©: “Lão đầu này quả thật kì quái, nếu chẳng phải để sát nhân, thì luyện kiếm ích gì?â€

Suy nghÄ© không thông, bèn hướng A Tuyết nói: “Äi thôi. †A Tuyết gật đầu, Ä‘i theo sau hắn.
Tài sản của Filo

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan, âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, àâòîðàäèî, âèðòóàëüíûå, côn luân, côn luân 4vn, côn luân full, côn luân full 4vn, côn luân quyển 4, côn luân quyển 5, côn luân quyển 6, côn luân quyển 7, côn luân quyen 4, côn luân tap cuoi, côn luân tập 4, côn luân vn4 eu, chuong 11 con luan, çíàêîìñòâ, codaokinhphong chuong4, con lon tap 1, con luan, con luan 4vn, con luan 4vn.eu, con luan 5 6 7, con luan chuong 15, con luan chuong 23, con luan chuong 4 hoi 9, con luan chuong moi nhat, con luan full, con luan full online, con luan het quyen 3, con luan phuong ca ebook, con luan quyá»…n 4, con luan quyen 1 full, con luan quyen 2, con luan quyen 3, con luan quyen 4, con luan quyen 4 hoi 12, con luan quyen 4 hoi 2, con luan quyen 4 hoi 9, con luan quyen 5, con luan quyen 5 6 7, con luan quyen 5 hoi 1, con luan quyen 6, con luan quyen 6 full, con luan quyen 7, con luan tap 1, con luan tap 4, con luan tap 5, con luan tren 4vn.com, con luan truyenhixx, con luanquyen 4, conluan, ebook con luan, ëîãîòèï, ïñîðèàç, ìóçûêà, kiem hiep con luan, ñàëàòîâ, òîðãîâîå, phượng ca, quách thá»§ kính, thap ma, truyen côn luân full, truyen con luan 4vn.eu, truyen con luan quyen 4, truyen con luan quyen 7, truyen con luon quyen 3, truyenkiemhiepconluan, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè, ðàìáëåð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™