 |
|

14-04-2008, 07:15 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
HÆ¯Æ NG NGỌC
Ở trong cung Hạ Thanh núi Lao SÆ¡n có cây nại đông cao hai trượng, thân lá»›n mươi chét tay, cây mẫu đơn cao hÆ¡n trượng, khi trổ hoa rá»±c rỡ như gấm. Thư sinh há» Hoà ng ở Mục Châu là m nhà ở đấy để Ä‘á»c sách.
Má»™t hôm ngồi trong cá»a sổ trông ra thấy má»™t cô gái áo trắng thấp thoáng trong đám hoa, bụng nghÄ© trong đạo quán sao lại có ngưá»i như thế được, vá»™i chạy ra thì đã trốn mất. Từ đó thưá»ng thấy luôn. Bèn nấp trong bụi cây, đợi ngưá»i ấy tá»›i. Chẳng bao lâu cô gái ấy lại cùng má»™t ngưá»i mặc xiêm hống nữa đến. Từ xa trông tháy cả hai Ä‘á»u tuyệt đẹp, Ä‘i tá»›i gần thì cô xiêm hồng lùi bước nói:
- Ở đây có ngưá»i.
Chà ng bèn đứng vùng dáºy, hai cô sợ hãi bá» chạy, áo quần phấp phá»›i, thoang thoảng hương thÆ¡m. Äuổi theo quá bứa tưá»ng ngắn thì đã biến mất tăm. Chà ng ái má»™ hết sức, nhân đó đỠbà i thÆ¡ lên thân cây rằng:
Tưởng nhớ bao đau khổ
Tần ngần ngóng trước song
Gặp tay Sa Trá Lợi
Äâu còn thấy Vô Song (1)
Vá» phòng há»c ngồi mÆ¡ tưởng, chợt má»™t bóng thiếu nữ bước và o. Chà ng vừa mừng vừa ngạc nhiên, đứng dáºy đón chà o. Ngưá»i cưá»i nói:
- Chà ng hùng hổ như giặc, khiến ngưá»i ta hoảng sợ, ai hay cÅ©ng là ngưá»i tao nhã, có gần cÅ©ng không hại gì.
Chà ng bèn há»i qua thân thế, cô gái đáp:
- Thiếp tiểu tá»± là Hương Ngá»c, ngưá»i chốn bình khang, bị đạo sÄ© nhốt ở trong núi nà y, thá»±c không phải là ý nguyện.
Chà ng há»i:
- Äạo sÄ© tên là gì? Tôi sẽ rá»a há»n cho nà ng.
Cô gái nói:
- Bất tất. Hắn ta cũng chưa dám ép buộc gì. Mượn nơi nà y để cùng khách hà o hoa là m chốn gặp gỡ vắng vẻ kể cũng hay.
Chà ng nói:
- Cô gái mặc áo hồng là ai thế?
Äáp:
- Chị ấy tên là Giáng Tuyết, chị kết nghĩa của thiếp.
Bèn ôm nhau Ä‘i nằm. Khi tỉnh giấc trá»i đã rạng đông. Nà ng vá»™i đứng dáºy nói:
- Ham vui quên cả trá»i đã sáng.
Mặc áo, đi già y xong lại nói:
- Thiếp xin khẩu chiếm đáp lại chà ng bà i thÆ¡, chá»› có cưá»i nhé:
Chóng hết đêm vui thế
Vừng đông đã dá»i song
Muốn như đôi én ná»
Cùng chốn Ä‘áºu song song.
Chà ng nắm cổ tay nói:
-Nà ng đã đẹp lại thông minh, khiến ngưá»i ta yêu quên chết. Má»™t ngà y xa nhau như cách biệt ngà n năm, nà ng lúc nà o rá»—i cứ lại, đừng đợi đêm nữa.
Nà ng nháºn lá»i. Từ đó sá»›m tối cùng nhau. Chà ng vẫn thưá»ng bảo má»i Giáng Tuyết, mà nà ng không thấy đến, nên lấy là m buồn bá»±c. Nà ng nói:
- Chị Giáng Tuyết là ngưá»i lạnh lùng, không si tình như thiếp. Cứ thong thả để thiếp khuyên nhá»§, không việc gì phải vá»™i.
Một hôm nà ng buồn thảm bước và o nói rằng:
- Chà ng không giữ được đất Lũng mà còn mong lấy được đất Thục ư (2)? Thôi từ nay xin vĩnh biệt.
Chà ng há»i Ä‘i đâu thì lấy tay áo lau nước mắt rồi nói:
- CÅ©ng do số mệnh cả, không thể nói cùng chà ng được. Câu thÆ¡ ngà y trước nà y thà nh lá»i sấm:
Ngưá»i đẹp và o tay Sa Trá Lợi
NghÄ©a sÄ© đâu còn Cổ Ãp Nha.
Äem vịnh cảnh ngá»™ thiếp thế mà đúng.
Gạn há»i nà ng không chịu nói, chỉ nức nở khóc, suốt đêm không ngá»§. Sáng dáºy Ä‘i sá»›m. Chà ng lấy là m lạ. Hôm sau có há» Lam ngưá»i ở Tức Mặc, và o cung quán vãn cảnh, thấy cây bạch mẫu đơn, thÃch ý đà o lên mang Ä‘i. Chà ng má»›i hiểu ra rằng Hương Ngá»c là tinh cá»§a hoa váºy, buồn rầu mãi không thôi.
Cách và i hôm nghe nói há» Lam Ä‘em hoa vá» trồng , cà ng ngà y cà ng héo, chà ng lại cà ng ân háºn, là m năm mươi bà i thÆ¡ khóc hoa, ngà y ngà y đến viếng chá»— hố đà o, nước mắt tuông rÆ¡i đầm đìa.
Má»™t hôm Ä‘i vãng cảnh quay vá», xa xa thoáng thấy cô gái mặc áo hồng đứng khóc bên hố đất. Chà ng thong thả Ä‘i đến gần, nà ng cÅ©ng không trốn tránh, nhân nÃu vạt áo, nhìn nhau rưng rưng nước mắt, rồi má»i và o nhà . Nà ng cÅ©ng Ä‘i theo than rằng:
- Chị em vá»›i nhau từ tấm bé, má»™t sá»›m chia lìa, thấy chà ng thương cảm, thiếp cÅ©ng má»§i lòng nước mắt rÆ¡i xuống suối và ng may ra cảm thấu lòng thà nh mà tái sinh chăng? Nhưng lẻ chết Ä‘i thần khà đã tan, trong chốc lát là m sao có thể cùng hai chúng ta cưá»i nói được.
Chà ng nói:
- Tiểu sinh pháºn bạc, là m hại tá»›i ngưá»i yêu, thá»±c không có phúc được cả hai ngưá»i đẹp. Ngà y trước nhiá»u lần nhá» HuÆ¡ng Ngá»c đạo đạt lòng thà nh, sao cô nương không hạ cố?
Nà ng nói:
- Thiếp cho rằng bá»n há»c trò trẻ tuổi, mưá»i ngưá»i thì có chÃn ngưá»i là phưá»ng bạc hãnh, có biết đâu chà ng là khách chung tình. Tuy nhiên thiếp cùng chà ng giao hảo, xin lấy chữ tình, không lấy chữ dâm, còn như đêm ngà y suồng sả thì thiếp không kham được.
Nói xong xin từ biệt. Chà ng nói:
- Phải xa Hương Ngá»c lâu ngà y bá» cả ăn cả ngá»§. Nhá» nà ng ở lại đây chốc lát cho khuây khá»a ná»—i nhá»›, sao lại quyết liệt như váºy?
Nà ng bèn ở lại, hết đêm ra vá», mấy ngà y sao không trở lại. Má»™t hôm mưa lạnh bên ngoà i, chà ng nhá»› thương Hương Ngá»c, trằn trá»c trên giưá»ng lệ đẫm chăn gối, bèn xốc áo đứng lên, khêu đèn cầm bút vịnh má»™t bà i thÆ¡ nối theo vần trước:
Nhà núi chiá»u mưa lạnh,
Buông rèm tựa trước song.
Ngưá»i tương tư chẳng thấy,
Äêm nhá» lệ song song.
Là m xong thÆ¡ tá»± ngâm nga, chợt có tiếng ngưá»i ngoà i cá»a sổ:
- Có xướng tất phải có há»a chứ.
Nghe chÃnh là Giáng Tuyết, mở cá»a má»i và o. Nà ng xem thÆ¡ xong nối vần liá»n:
Chung gối ngưá»i đâu nhỉ?
Äèn le lói rá»i song.
Một mình nơi núi thẳm,
Äổi bóng bá»—ng thà nh song.
Chà ng Ä‘á»c thÆ¡, hai hà ng nước mắt tuôn rÆ¡i, nhân trách nà ng thưa gặp mặt. Nà ng nói:
- Thiếp không thể nồng nà n như Hương Ngá»c được, chỉ có thể an á»§i chà ng khuây cảnh tịch mịch đôi chút thôi.
Chà ng muốn cùng nà ng chăn gối. Nà ng nói:
Niá»m vui gặp gỡ, đâu phải vì chuyện đó.
Từ đó, cứ lúc nà o chà ng thấy quạnh hiu thì nà ng lại đến. Äến thì yến ẩm xướng há»a, có khi không ở lại ngá»§ đêm, tan tiệc rồi là vá». Chà ng cÅ©ng chiá»u theo, thưá»ng bảo nà ng:
- Hương Ngá»c là vợ yêu cá»§a ta, Giáng Tuyết là bạn tốt cá»§a ta.
Má»—i lần gặp lại há»i:
- Nà ng là cây thứ mấy trong viện, xin sá»›m bảo cho biết, anh sẽ mang vá» trồng ở trong nhà , khá»i bị bá»n ác cướp Ä‘i mất như Hương Ngá»c, để háºn lại suốt Ä‘á»i.
Giáng Tuyết đáp:
- Chốn cÅ© khó dá»i, nói cho chà ng biết cÅ©ng vô Ãch. Vợ còn chẳng giữ được, huống hồ là bạn.
Chà ng không nghe, kéo tay cùng Ä‘i ra, đến má»—i cây mẫu đơn lại há»i:
- Có phải nà ng đây không?
Nà ng không nói gì, chỉ bưng miệng cưá»i.
Cuối năm chà ng vỠquê ăn tết. Và o khoảng tháng hai, chợt nằm mơ thấy giáng Tuyết đến, buồn rầu nói:
- Thiếp gặp nạn lá»›n, chà ng hãy mau trở lại, may còn được gặp nhau, nếu cháºm là không kịp nữa.
Tỉnh dáºy lấy là m lạ, vá»™i bảo ngưòi nhà lấy ngá»±a, ruổi lên núi ngay; đến nÆ¡i thấy đạo sÄ© sắp là m nhà , có cây nại đông vướng chá»— xây cất, thợ má»™c sắp chặt bá» Ä‘i. Chà ng liá»n cản lại (3). Äến đêm, Giáng Tuyết và o tạ Æ¡n. Chà ng cưá»i bảo:
Trước kia không nói thá»±c nên gặp nạn nà y. Bây giá» biết Ä‘Ãch nà ng rồi, nếu không tá»›i tôi sẽ lấy mồi ngải đốt cứu cho mà coi.
Nà ng đáp:
- Thiếp vốn biết thế, nên trước kia mới không dám nói đấy.
Ngồi một lát,chà ng nói:
- Nay ngồi vá»›i bạn tốt, lại cà ng nhá»› vợ đẹp. Lâu không Ä‘i viếng Hương Ngá»c, bây giá» nà ng có thể cùng tôi đến viếng được chăng?
Hai ngưá»i bèn Ä‘i đến bên hố đất mà khóc. Äến lúc sắp tan canh má»™t, Giáng Tuyết lau nước mắt khuyên chà ng thôi, rồi ra vá». Cách và i ngà y sau chà ng Ä‘ang ngồi má»™t mình buồn bã, Giáng Tuyết tưá»i cưá»i bước và o bảo rằng:
- Có tin mừng báo chà ng hay. Thần hoa cảm động vì lòng chà tình cá»§a chà ng, cho Hương Ngá»c tái sinh ơởtrog cung nà y.
Chà ng mừng há»i:
- Bao giá»?
Äáp:
- Không biết chắc nhưng cũng không lâu nữa.
Trá»i sáng bước xuống giưá»ng, chà ng bảo nà ng:
- Tôi vì nà ng mà đến đây, chá»› để ngưá»i ta chịu hiu quạnh lâu nhá!
Nà ng cưá»i gáºt đầu. Hai ngà y không thấy đến, chà ng bèn Ä‘i đến ôm lấy thân cây, vuốt ve lay động, gá»i tên Giáng Tuyết mấy lần, không nghe tiếng gì đáp lại. Bèn ra vá» ngồi trước đèn vê mồi ngải định tá»›i đốt cây. Giáng Tuyết láºt Ä‘áºt chạy và o, giáºt mồi ngải ném Ä‘i mà nói:
- Chà ng hay đùa nhả, khiến ngưá»i ta bị Ä‘au, phải Ä‘oạn tuyệt vá»›i chà ng thôi.
Chà ng cưá»i ôm lấy nà ng, vừa ngồi chưa yên thì Hương Ngá»c lững thững Ä‘i và o. Chà ng trông thấy từ xa đã báºt khóc, vá»™i và ng đứng lên ôm lấy nà ng, Hương Ngá»c giÆ¡ má»™t tay kéo Giáng Tuyết, nhìn nhau nghẹn ngà o. Äến khi ngồi xuống (4) chà ng cầm tay Hương Ngá»c mà cảm thấy trống không như tá»± nắm tay mình, nên rất ngạc nhiên há»i nà ng. Hương Ngá»c ứa nước mắt nói:
- Ngà y trước thiếp là thần hoa cho nên thể chất ngưng tụ, nay thiếp là ma nên thể chất hư tán, chà ng đừng nên coi là chân tướng, chỉ nên coi là ngưá»i trong má»™ng thôi.
Giáng Tuyết nói:
- Em lại đây tốt quá; chị bị chồng em quấy quả lằng nhằng muốn chết.
Nói rồi liá»n cáo thoái.
Hương Ngá»c vẫn âu yếm như xưa, song lúc tá»±a ká» nhau, phảng phất như là má»™t hình tá»±a bóng.Chà ng bần thần không vui , Hương Ngá»c cÅ©ng bâng khuân tá»§i háºn, bèn dặn:
- Chà ng lấy Ãt bá»™t bạch liá»…m trá»™ng vá»›i Ãt lưu hoà ng Ä‘em vun bón và má»—i ngà y tưới má»™t chén nướ cho thiếp, đến ngà y nà y sang năm sẽ Ä‘á»n Æ¡n chà ng.
Nói đoạn cũng từ biệt mà đi.
Hôm sau ra xem chá»— cÅ© thấy có má»™t nhánh mẫu đơn má»›i má»c, chà ng bèn là m theo lá»i dặn, ngà y nà o cÅ©ng vun tưới, lại là m hà ng rà o vây quanh để giữ gìn. Hương Ngá»c đến bá»™i phần cảm kÃch. Chà ng bà n dá»i cây, mang vá» nhà . Nà ng không chịu, nói:
-Thiếp vốn thể chất yếu Ä‘uối, không chịu được cảnh đà o lên trồng xuống. Vả lại má»i váºt sinh ra Ä‘á»u có nÆ¡i có chốn cả, thiếp từ trước vốn không tÃnh sinh ở nhà chà ng, là m trái Ä‘i sợ giảm tuổi thá»; nhưng nếu có thương yêu nhau thì thế nà o cÅ©ng sum há»p.
Chà ng háºn Giáng Tuyết không đến. Hương Ngá»c nói:
- Nếu muốn cưỡng bức bắt Ä‘á»n, thiếp có thể là m được.
Bèn bảo chà ng khêu đèn lên, đến dưới gốc cây, lấy má»™t cuá»™n cá», lấy gang tay là m cữ, rồi Ä‘o từ dưới lên, đến bốn thước sáu tấc đánh dấu và o chá»— đó, bảo chà ng lâý hai móng tay gãi. Giây lát Giáng Tuyết từ sau thân cây Ä‘i ra cưá»i mà mắng rằng:
- Con nhá» nà y đến đây giúp Kiệt là m Ä‘iá»u bạo ngược à ? (5)
Äoạn dắt tay cùng vá». Hương Ngá»c nói:
- Xin chị đừng phiá»n trách, tạm thá»i nhá» chị hâù hạ chà ng, má»™t năm sau, không dám quấy rầy nữa.
Từ đó bèn Ä‘i lại như thưá»ng. Chà ng ngắm chồi hoa ngà y cà ng tốt tươi nảy nở. Hết mùa xuân đã má»c gần hai thước. Sau khi vá» nhà , lấy và ng bạc tặng đạo sÄ©, nhá» vun tưới cho cây. Sang năm sau, tháng Tư trở lại cung quán, thấy má»™t bông hoa hà m tiếu; Ä‘ang lúc tần ngần, hoa bá»—ng lay động như muốn gãy, lát sau đã nở lá»›n như cái mâm, nghiá»…m nhiên có má»™t ngưá»i đẹp nhá» xÃu ngồi trong nhụy hoa, chỉ bằng ba ngón tay, nháy mắt đã nhẹ nhà ng nhảy xuống, chÃnh là Hương Ngá»c. Nà ng nhoẻn miệng cuá»i:
- Thiếp chịu mưa gió để đợi chà ng, sao tới muộn thế?
Äoạn cùng và o nhà , thấy Giáng Tuyết đã đến, cưá»i bảo:
- Ngà y ngà y là m vợ thay ngưá»i, bây giá» may mắn lại được rút lui là m bạn.
Rồi cùng nhau ngồi chuyện trò xướng há»a. Äến ná»a đêm, Giáng Tuyết ra vá», hai ngưá»i cùng Ä‘i nằm, lại mặn nồng như xưa.
Vá» sau, vợ chà ng mất, chà ng và o ở hẳn trong núi, không vá» nhà nữa, bấy giá» cây mẫu đơn đã lá»›n bằng như cánh tay. Chà ng thưá»ng chỉ và o cây và bảo:
- Ngà y sau ta gá»i hồn ta ở đó, sẽ má»c bên trái nà ng.
HÆ¡n mưá»i năm sau, thốt nhiên chà ng mắc bệnh, con đến thăm, nhìn mà thương xót. Chà ng cưá»i mà bảo:
- Äây là ngà y ta sinh chứ không phải là ngà y ta chết, sao mà y lại buồn?
Lại nói với đạo sĩ:
- Sau nà y, dưới gốc mẫu đơn có má»™t mầm đỠmá»c lên, má»c má»™t lúc năm lá tức là tôi đó.
Äoạn không nói gì nữa. Con lấy xe chở vá», đến nhà thì chết. Năm sau quả có má»™t cái mầm lá»›n vụt má»c lên, đủ năm lá như chà ng nói trước. Äạo sÄ© lấy là m lạ, năng tưới vun cây ấy. Ba năm sau cao mấy thước, to má»™t ôm, nhưng không trổ hoa.
Äến khi đạo sÄ© già rồi chết Ä‘i, đệ tá» không biết, nhân thấy cây không trổ hoa, đẳn bá» Ä‘i. Cây bạch mẫu đơn cÅ©ng héo Ä‘i rồi chết. Chẳng được bao lâu, cây nại đông cá»§ng chết nốt.
TRẦN VĂN TỪ - NGUYỄN CHà VIỄN dịch
Chú thÃch
(1) Sa Trá Lợi là má»™t viên tướng phiên đã cướp Liá»…u thị, vợ Hà n Dá»±c. Vô Song là tên má»™t cô gái đẹp xưa, ngưá»i yêu cá»§a Lưu Tiên Khách, bị lưu lạc trở thà nh cung nữ. Sau nhá» má»™t nghÄ©a sÄ© là Cổ Ãp Nha giúp đỡ, lại được sum há»p.
(2) Xuấ xứ từ câu nói cá»§a vua Hán Quang VÅ© “Ngưá»i ta khổ ở chá»— không biết thế nà o là đủ. Äã dẹp được LÅ©ng lại còn mong được cả Thục†Thục và LÅ©ng đây ám chỉ hai ngưá»i đẹp.
(3) Có bản thêm và o má»™t câu: “biết rằng giấc má»™ng má»›i đây chÃnh là việc nà yâ€.
(4) Có bản thêm: “ kể ná»—i khổ biệt lyâ€.
(5)Kiệt là ông vua nổi tiếng bạo ngược ở TQ.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:43 PM.
|

14-04-2008, 07:15 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Tiên Ông HỠThà nh
Thà nh tiên
Chà ng há» Chu, ngưá»i Văn Äăng (1) cùng vá»›i chà ng há» Thà nh, thuở nhá» cùng theo đòi nghiên bút, do đó mà kết thà nh bạn thiết (2). Nhưng Thà nh nghèo, nên quanh năm nhá» vả và o Chu. So vá»›i tuổi tác thì Chu lá»›n hÆ¡n, nên gá»i vợ Chu bằng chị dâu. Các dịp giá»— tết vẫn Ä‘i lại vá»›i nhau như má»™t nhà . Vợ Chu sau sinh được đứa con trai thì bạo bệnh chết. Chu cưới vợ kế há» Vương; Thà nh lấy cá»› cô còn Ãt tuổi nên chưa từng gặp mặt.
Má»™t hôm em trai cô Vương đến nhà Chu thăm chị, yến tiệc mở ở ngay phòng ngá»§. Thà nh cÅ©ng vừa đến chÆ¡i. Ngưá»i nhà và o báo tin, Chu Ä‘ang ngồi cho má»i và o. Thà nh không và o từ tạ ra vá». Chu phải dá»i bà n tiệc ra nhà ngoà i, rồi chạy theo giữ, Thà nh má»›i quay lại. Vừa ngồi và o bà n thì có ngưá»i và o báo, má»™t ngưá»i đầy tá»› trai giữ trại cho nhà Chu bị quan huyện đánh rất Ä‘au. Nguyên trước đây, kẻ giữ trâu nhà quan lại bá»™ há» Hoà ng để trâu xéo lên ruá»™ng cá»§a Chu, vì thế mà đâm ra cãi nhau. Tên giữ trâu cá»§a há» Hoà ng chạy vá» trình chá»§. Chá»§ cho bắt đầy tá»› cá»§a Chu giải lên quan, rồi bị quan phạt đòn.
Chu há»i rõ tình đầu, nổi giáºn nói:
- Tên nặc nô chăn lợn (3) há» Hoà ng kia sao dám là m váºy! Tổ tiên nó còn phải hầu hạ tổ phụ ta, thế mà nay má»›i gặp thá»i đác chà đã không coi ai ra gì nữa.
Giáºn trà n lên cổ, chà ng phẫn chà vùng dáºy, muốn chạy ngay Ä‘i tìm Hoà ng. Thà nh kéo tay ngăn lại, nói:
- Giữa thá»i buổi bạo ngược nà y, là m gì phân rõ Ä‘en trắng. Huống chi quan lại ngà y nay quá ná»a cÅ©ng là lÅ© trá»™m cướp không cầm giáo cung đấy thôi!
Chu không nghe. Thà nh năn nỉ hai ba lần, đến chảy nước mắt, chà ng má»›i chịu, nhưng uất ức vẫn không nguôi, trằn trá»c suốt đêm. Sáng ra bảo gia nhân rằng:
- Há» Hoà ng khinh ta quá, ta thù háºn nó, nhưng hẵng để đấy đã. Còn quan huyện là quan cá»§a triá»u đình, chẳng phải là quan cá»§a quyá»n thế, nếu có chuyện tranh chấp thì cÅ©ng cần há»i cả hai bên, chứ sao lại như con chó “suỵt†đâu chạy đấy được? Ta cÅ©ng phải là m đơn kiện đầy tá»› nhà kia xem nó phân xá» thế nà o.
Äám gia nhân hết thảy Ä‘á»u vun và o, chà ng bèn quyết kế, viết tá» cáo trạng gá»i lên quan huyện. Quan huyện xé vứt Ä‘i. Chu uất, nói những lá»i xúc phạm đến quan. Quan vừa thẹn vừa căm, lấy cá»› bắt chà ng tống ngục.
Sáng hôm sau, Thà nh sang thăm Chu má»›i biết đã và o thà nh thưa kiện. Vá»™i và ng chạy theo để ngăn lại, thì đã bị nhốt và o ngục rồi, chà ng giáºm chân than thở, không biết là m thế nà o. Bây giá» vừa tóm được ba tên giặc biển; quan huyện và Hoà ng đút lót tiá»n dặn chúng vu cho Chu là đồng đảng, rồi vịn và o lá»i khai đó mà lá»™t bá» mÅ© áo nhà nho, dùng roi tra khảo Chu má»™t cách thảm khốc. Thà nh và o ngục nhìn nhau mà cay đắng. Bà n tÃnh kêu lên táºn cá»a khuyết. Chu bảo:
- Nay thân đã bị xiá»ng trong cÅ©i, giống như chim trong lồng; dẫu còn má»™t chú em yếu hèn thì cÅ©ng chỉ là m được việc đưa cÆ¡m tu mà thôi.
Thà nh sốt sắng tá»± nháºn lấy, nói rằng:
- Äây là pháºn sá»± cá»§a tôi. Khó khăn không giúp nhau thì còn gá»i là bạn bè là m gì.
Rồi chà ng lên đưá»ng ngay. Em trai Chu định đưa tiá»n lá»™ phà đi thì đã Ä‘i lâu rồi.
Äến kinh chưa biết cá»a nà o và o mà kêu thì nghe đồn xa giá sắp sá»a Ä‘i săn. Thà nh dá»± tÃnh nấp sẵn trong khu chợ gá»—. Chốt lát xa giá Ä‘i qua, chà ng ra sụp lạy kêu van thảm thiết. Sá»› bèn được chuẩn, giao cho các trạm chuyển vỠđể bá»™ viện cứu xét và tâu lên. Bấy giỠđã trải qua hÆ¡n mưá»i tháng, Chu đã bị ghép bừa và o tá»™i hình. Pháp viện tiếp được ngá»± phê cả sợ, phải cho tra xét lại cả lá»i cung lẫn nghị án. Hoà ng cÅ©ng sợ mưu giết Chu. Nhân đó hối lá»™ cho cai ngục, để chúng tuyệt hẵn đưá»ng cÆ¡m nước. Em Chu mang thức ăn và o thăm cÅ©ng bị cấm ngặt. Thà nh lại lên táºn viện bà y tá» Ä‘iá»u khuất khúc, Chu má»›i được gia Æ¡n há»i đến, thì đã đói lã không dáºy được nữa. Quan pháp viện tức giáºn, cho đánh trượng cai ngục đến chết. Hoà ng đâm hoảng phải dùng nghìn lạng và ng đút lót chạy vạy thoát thân, má»›i được bá» qua Ä‘i má»™t cách máºp má». Còn quan huyện thì vì bẻ cong pháp luáºt phải khép tá»™i đà y.
Chu được thả vá» cà ng phục Thà nh can đảm. Riêng Thà nh từ sau khi trải qua kiện tụng, tình Ä‘á»i nguá»™i lạnh như tro. Muốn rá»§ Chu cùng mình Ä‘i ẩn, nhưng Chu còn đắm Ä‘uối vợ trẻ, nên nghe nói thì cưá»i chà ng viá»…n vong. Thà nh tuy không đáp song y đã quyết. Sau khi chia tay, mấy ngà y không thấy chà ng trở lại, Chu cho ngưá»i sang nhà Thà nh thám thÃnh, thì ngưá»i nhà cÅ©ng ngỡ chà ng Ä‘ang ở nhà Chu; hai nÆ¡i Ä‘á»u không thấy nên má»›i đâm ngá». Chu biết có chuyện lạ, cho ngưá»i Ä‘i tìm; chùa quán, hang hốc không đâu không dò há»i. Thỉnh thoảng lại Ä‘em và ng lụa chu cấp cho con cá»§a bạn.
ÄÆ°á»£c khoảng tám chÃn năm thì Thà nh bá»—ng tá»± tìm vá». Khăn và ng áo lông, nghiá»…m nhiên đã có dáng dấp đạo sÄ©. Chu mừng nắm tay bạn há»i:
- Anh đi đâu để tôi tìm khắp?
Cưá»i đáp:
- Mấy ngà n hạc ná»™i, nà o có nhất định ở đâu. Nhưng từ bấy đến nay may vẫn mạnh khá»e.
Chu sai bà y tiệc rượu, kể sÆ¡ vá»›i bạn nổi niá»m xa cách, có ý muốn Thà nh cởi bỠáo đạo đổi lấy áo thuá»ng. Thà nh chỉ cưá»i không nói,. Chu bảo:
- Ngu tháºt! Sao có thể bá» vợ bá» con như bá» cái chổi cùn được.
Thà nh cưá»i mà rằng:
- Không phải thế! Ngưá»i định bá» ta chứ ta nà o có bỠđược ngưá»i.
Há»i đến chá»— ở thì chỉ trả lá»i là trên cung Thượng Thanh núi Lao SÆ¡n.
Tiệc xong trở vá» giưá»ng nằm, Chu mÆ¡ thấy Thà nh trần truồng nằm đè lên ngá»±c, ngạt muốn tức thở. Gặng há»i là m gì váºy, tuyệt nhiên không đáp. Giáºt mình tỉnh dáºy, gá»i Thà nh không thấy thưa, nhổm lên nhìn thì đã bá» Ä‘i đâu mất tăm. Äịnh thần nhìn lại má»›i biết mình Ä‘ang ở trên giưá»ng cá»§a Thà nh. Sợ hãi kêu lên:
- Tối qua không say, sao mà đảo điên đến thế?
Bèn gá»i ngưá»i nhà . Ngưá»i nhà thắp đèn lên, thì ngưá»i ngồi đấy là Thà nh. Chu vốn nhiá»u râu, lấy tay sá» thì cằm lÆ¡ thÆ¡ chẳng có mấy sợi. Vá»™i tìm gương soi, lạ lẫm thốt lên:
- Thà nh sỠsỠở đây, thế thì mình đi đâu rồi?
Nói xong vụt hiểu ra, Tà nh sùng ảo thuáºt để gá»i mình Ä‘i ẩn. Muốn vá» thăm vợ (4) nhưng ngưá»i em thấy dung mạo khác anh ngăn lại không nghe. Chu cÅ©ng không cá»› cách gì biện bạch, liá»n sai sắp ngá»±a và đầy tá»› để Ä‘i tìm Thà nh.
Mấy ngà y sau, đến núi Lao SÆ¡n. Ngá»±a chạy nhanh đầy tá»› theo không kịp. Chu tạm nghỉ dưới gốc cây, thấy những ngưá»i khách mặc áo lông chim (5) qua lại rất đông. Má»™t đạo nhân trong số đó đưa mắt nhìn Chu. Chu nhân dịp há»i thăm vá» Thà nh thì đạo sÄ© cưá»i đáp: CÅ©ng có nghe anh. Hình như ở trên cung Thượng Thanh thì phải.
Nói xong Ä‘i ngay. Chu đưa mắt nhìn theo thì thấy ông ta Ä‘i ước chừng ngoà i má»™t tầm tên bắn, dừng lại chuyện trò vá»›i má»™t ngưá»i nà o đấy nhưng cÅ©ng chỉ dăm câu rồi Ä‘i luôn. Ngưá»i vừa chuyện trò vá»›i đạo sÄ© dần dần Ä‘i đến, thì ra là ngưá»i há»c trò cùng là ng. Thấy Chu, anh ta kinh ngạc kêu lên:
- Bao năm không gặp, nghe ngưá»i ta nói anh lên non há»c đạo, thế mà nay còn dạo chÆ¡i cõi trần tục được ư?
Chu kể lại chuyện đổi lốt kỳ dị của mình; chà ng kia hốt hoảng nói:
- Thế thì tôi vừa gặp anh ta kia mà cứ ngỡ là anh. Mới đi chưa được bao lâu, chắc cũng không xa đây lắm.
Chu kinh dị nói:
- Quái tháºt! Sao lại mặt mÅ©i cá»§a mình mà mình vừa nhìn táºn mặt cÅ©ng không nháºn ra được?
Äầy tá»› cÅ©ng vừa tìm tá»›i, vá»™i gấp gáp Ä‘uổi theo, nhưng rốt cuá»™c dấu vết vẫn mất hút. Nhìn lên phÃa trước chỉ thấy mịt mù xa tắp tiến thoái không còn biết đưá»ng nà o mà tÃnh. Tá»± nghÄ© còn nhà đâu nữa mà vá». Bèn quyết ý Ä‘uổi theo đến cùng. Mà đưá»ng thì quá cheo leo hiểm trở, không thể Ä‘i ngá»±a được nữa, đà nh giao ngá»±a cho đầy tá»› dắt vá», má»™t mình thất thiểu Ä‘i tiếp.
Bá»—ng đâu xa xa nhác thấy má»™t cáºu tiểu đồng ngồi lẻ loi, vá»™i đến gần há»i đưá»ng, và nói rõ duyên cá»›.Tiểu đồng tá»± nháºn là đệ tá» cá»§a Thà nh, thân mang giúp áo quần, lương thá»±c dẫn chà ng cùng Ä‘i. Nằm sương gối đất, vượt muôn dặm hà nh trình ba ngà y má»›i tá»›i, thì hóa ra Thượng Thanh lại chẳng phải như lá»i thế giam vẫn đồn. Bấy giỠđã là giữa tháng mưá»i thế mà hoa rừng nở đầy lối Ä‘i, chẳng có vẻ gì là đầu mùa đông.
Tiểu đồng và o báo tin khách đến, Thà nh vá»™i và ng chạy ra, chà ng má»›i nháºn ra được hình dáng cá»§a mình. Cầm tay dắt và o bà y tiệc rượu chuyện trò yếm ẩm. Chu thấy nhiá»u giống chim sắc mà u kỳ dị, dạn dÄ© không sợ ngưá»i, thưá»ng đến Ä‘áºu ngay chá»— ngồi mà hót, tiếng nghe như đà n sáo, trong lòng rất lấy là m lạ. Nhưng lòng trần còn vấn vÃt, không có ý muốn lưu lại. Dưới đất trải hai tấm bồ Ä‘oà n, Thà nh kéo Chu cùng ngồi. Quá canh hai, muôn và n lo nghÄ© Ä‘á»u lắng xuống, vừa chợp mắt má»™t cái, bá»—ng cảm thấy giữa mình và Thà nh thân hình lại có sá»± trao đổi. Ngá» vá»±c, đưa tay sá» cằm, thì lại ráºm râu như cÅ©.
Sáng ra, hăng hái muốn vỠngay. Thà nh cố giữ lại, sau ba ngà y mới bảo:
- Xin cứ ngá»§ má»™t lúc, sáng mai sẽ đưa anh vá».
Má»›i thiu thiu thì đã nghe tiếng Thà nh gá»i: “Hà nh trang đã sẵn rồi!†Bèn trở dáºy theo Ä‘i. Con đưá»ng lần nà y khác xa lối cÅ©. Chưa được bao lâu đã cảm thấy là ng quê hiện ra trong tầm mắt. Thà nh ngồi lại bên đưá»ng đợi, bảo Chu cứ vá». Chu cố nà i không được, đà nh lầm lÅ©i Ä‘i vá». Äến trước cổng nhà , gõ không thấy thưa, Ä‘ang định trèo tưá»ng và o thì cảm thấy thân nhẹ tá»±a như chiếc lá, nhảy má»™t cái phóc qua tưá»ng ngay. Vượt qua mấy lá»›p tưá»ng thấp má»›i tá»›i phòng ngá»§. Bên trong đèn Ä‘uốc sáng trưng, vợ mình vẫn chưa ngá»§, Ä‘ang trò chuyện thì thầm vá»›i ngưòi nà o đấy. Chà ng dùng lưỡi nhấm giấy dán cá»a sổ, khẽ nhòm và o, thì cô vợ Ä‘ang ngồi cùng má»™t tên đầy tá»› vai u thịt bắp (6) chuốc rượu cho nhau, bá»™ dạng rất lả lÆ¡i. Lá»a giáºn bốc lên, đã toan xông và o bắt, lại sợ thế cô thắng không nổi, bèn lẳng lặng nhảy ra khá»i cá»a, chạy đến báo vá»›i Thà nh, nhá» giúp má»™t tay, Thà nh khảng khái nháºn lá»i, cùng Ä‘i thẳng tá»›i buồng ngá»§ cá»§a vợ. Chu nhấc má»™t hòn đá Ä‘áºp cá»a. Bên trong hoảng sợ rối rÃt. Cá»a cà ng Ä‘áºp gấp, trong cà ng cà i chặt. Thà nh rút gươm đưa má»™t nhát, cá»a báºc tung ra. Chu áºp và o, tên đầy tá»› vùng chạy ra cá»a. Thà nh đứng ngoà i cá»a dùng kiếm chém, đứt lìa cánh tay đến táºn vai. Chu bắt vợ ra tra khảo, má»›i biết nà ng tư thông vá»›i đứa ở từ hồi chà ng còn trong ngục. Chu mượn gươm chặt đầu vợ, treo ruá»™t lên cà nh cây trước sân, rồi theo Thà nh quay ra, tìm đưá»ng trở vá» núi. Thốt nhiên giáºt mình tỉnh dáºy, thì thân thể vẫn Ä‘ang nằm trên giưá»ng. Chà ng kinh ngạc nói:
- Mộng mị quà ng xiên, là m mình đâm hoảng.
Thà nh cưá»i đáp:
- Mơ thì anh bảo là thực, thực anh lại bảo là mơ.
Chu ngạc nhiên há»i lại, Thà nh đưa gươm cho xem thì thấy vết máu vẫn còn nguyên. Chu sợ đến thất thần, nhưng lại trá»™m ngá» Thà nh bà y trò ảo thuáºt dối gạt. Thà nh biết ý, bèn sắp sá»a hà nh trang đưa chà ng vá».
Thấm thoát đã đến đầu là ng. Thà nh bảo:
- Äêm đó tôi chống kiếm đợi anh, chẳng phải ở đây là gì! Tôi đã chán nhìn trò Ä‘á»i vẩn đục, xin lại được đợi anh ở đây. Nếu quá giá» thân anh không ra, sẽ Ä‘i má»™t mình.
Chu đến nhà , nhìn thấy cá»a ngõ tiêu Ä‘iá»u, dưá»ng như không có ngưá»i ở, bèn vòng sang nhà ngưá»i em. Vừa gặp anh, em đã già n giụa nước mắt kể lể:
- Sau khi anh Ä‘i, Ä‘ang đêm cướp và o giết chị, khoét ruá»™t thảm thương không thể tả. Äến nay quan lùng bắt chưa được.
Chu như ngưá»i trong má»™ng chợt tỉnh, bèn Ä‘em tình thá»±c mà nói, lại dặn đừng truy cứu nữa là m gì. Ngưá»i em đứng ngây ra má»™t lúc lâu. Chu há»i thăm con mình. Bèn gá»i vú già bế tá»›i. Chu bảo em:
- cái váºt trong bá»c tã nà y có quan hệ đến việc nối dõi tông đưá»ng, em hãy cố mà chăm sóc. Anh nay sắp từ giã việc Ä‘á»i rồi.
Thế rồi đứng dáºy Ä‘i ngay. Ngưá»i em nước mắt lã chã, chạy theo nÃu lại, chỉ cưá»i mà đi thẳng. Ra đến ngoà i là ng gặp lại Thà nh, cùng nhau Ä‘i tiếp. Khi đã xa quay đầu lại dặn:
- Sự đới nhẫn nhục là hay nhất.
Ngưá»i em muốn nói thì Thà nh đã khoát tay áo má»™t cái, láºp tức không còn nhìn thấy đâu nữa. Äà nh đứng sững hồi lâu, gà o khóc rồi vá».
Em Chu là ngưòi vụng vá» chất phác, không biết dạy bảo ngưá»i nhà trông nom vưá»n ruá»™ng. Sống được và i năm thì nhà cà ng nghèo. Con trai Chu dần lá»›n lên, không thể đón được thầy, phải tá»± mình dạy cháu há»c. Má»™t hôm đến thư trai và o sáng sá»›m, thấy má»™t phong thư để trên án, niêm rất kỹ ngoà i Ä‘á»: “Em trai mởâ€. Nhìn xem thì đúng là nét chữ cá»§a anh. Mở ra, trống rá»—ng chẳng có gì, chỉ thấy má»™t cái móng dà i chừng hai đốt tay. Bụng lấy là m kỳ quái. Äặt móng tay lên nghiên má»±c rồi bước ra, há»i ngưá»i nhà thư ở đâu gá»i tá»›i, song không ai biết cả. Quay trở lại nhìn thì thấy nghiên đá sáng chói, đã hóa thà nh và ng. Vô cùng kinh ngạc. Äem đặt thá» lên đồng, sắt Ä‘á»u như thế cả. Từ đấy già u to. Äem ngà n và ng giúp cho con Thà nh. Vì thế, thiên hạ đồn rằng hai nhà nà y có thuáºt Ä‘iểm kim.
NGUYỄN HUỆ CHI dịch
Chú ThÃch
(1) Văn Äăng: má»™t huyện thuá»™c tỉnh SÆ¡n Äông.
(2) Nguyên văn “chữ cứu giao†là má»™t Ä‘iển cố chỉ sá»± kết thân không kể sang hèn. Chúng tôi dịch thoát. (là ngưá»i dịch)
(3) Nguyên văn “mục trư nô†thưá»ng gá»i thô tục cho dân cá» bạc.
(4) Vì phòng “trai†tức là nhà há»c, thưá»ng cất cách biệt vá»›i nhà ở, cho nên ở đây nói là vá» thăm vợ.
(5) Chỉ theo Äạo giáo. Ä‘iển cố nà y bắt nguồn từ biệt hiệu Kim Môn VÅ© Khách cá»§a đạo sÄ© Äà m Từ Tiêu thá»i Nam ÄÆ°á»ng.
(6) Nguyên văn “ty bá»™c†là hạng đầy tá»› dùng và o việc lạo động nặng nhá»c như chặt cá»§i, nuôi ngá»±a.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:43 PM.
|

14-04-2008, 07:16 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Tịch Phương Bình
Tịch Phương Bình ngưá»i Äông An (1) , cha tên là Liêm, thẳng tÃnh nhưng nói vụng; nhân cùng má»™t ngưá»i nhà già u há» Dương trong là ng có chuyện hiá»m khÃch. Há» Dương chết trước, mấy năm sau Liêm mắc bệnh nguy kịch, bảo má»i ngưá»i rằng:
- Lão Dương nay Ä‘ang lo lót ở dưới âm ty, sai ngưá»i bắt tôi.
ÄÆ°á»£c má»™t chốc, mình mẩy tấy đỠlên, kêu gà o mấy tiếng rồi chết. Tịch buồn thảm, không ăn, nói:
- Cha tôi thá»±c thà chất phác, nay bị loà i quá»· dữ lăng nhục, tôi phải đánh đưá»ng xuống đất thân oan cho cha má»›i được.
Từ bấy giá» không nói năng gì nữa, lúc thì ngồi, lúc lại đứng, tình trạng giống hệt như ngưá»i ngây, thì ra hồn đã lìa khá»i xác.
Thoạt đầu, Tịch cảm thấy mình ra khá»i cá»a, không biết Ä‘i đâu. Nhìn trên đưá»ng thấy có ngưá»i Ä‘i, bèn há»i thăm đâu là thà nh quách cá»§a ấp. Má»™t lát, và o đến thà nh thì cha mình đã bị giam và o ngục. Äi đến cá»a ngục, xa xa trông thấy cha mình Ä‘ang ngồi dưới thá»m, có vẻ khổ sở lắm. Ngước lên nhìn thấy con, nước mắt ông bá»—ng trà o ra, liá»n gá»i:
- Quan lại ngục đứa nà o cÅ©ng nháºn hối lá»™ cả, và được rỉ tai trước cả, nên ngà y đêm đánh Ä‘áºp tra khảo, đùi vế dáºp náp đến tệ hại.
Tịch nổi nóng lớn tiếng mắng quân canh ngục:
- Nếu như cha ta có tội, thì đã có phép vua, đồ quỷ chết rấp chúng bay há lại có thể hoà nh hà nh như thế được sao?
Mắng rồi bèn trở ra, kiếm giấy bút là m đơn. Vừa gặp thiên hầu buổi sá»›m cá»§a hoà ng thà nh (2), chà ng đệ đơn lên kêu oan. Há» Dương sợ, đút lót từ trong đến ngoà i, rồi má»›i ra công đưá»ng đối chất. Thà nh hoà ng lấy cá»› lá»i tố cáo cá»§a Tịch không có bằng cá»›, chẳng coi ra gì cả.Tịch uất ức mà không còn chá»— nà o để giải bà y, bèn cứ mò mẫm mà đi, chừng hÆ¡n trăm dặm thì đến quáºn, Ä‘em tình trạng quan lại chức dịch tư túi, trình lên viên quan đầu quáºn. Việc trì hoãn đến ná»a tháng má»›i Ä‘em ra xét xá». Quan quáºn cho Tịch má»™t tráºn đòn, rồi phê và o đơn, trả vá» cho thà nh hoà ng xét lại án.
Tịch trở vỠấp cÅ©, chịu đủ má»i thứ gông cùm, Ä‘au đớn oan ức không biết trút Ä‘i đâu cho hả. Thà nh hoà ng sợ chà ng lại kiện nữa, bà n sai nha dịch áp giải vá» nhà . Nha dịch đưa vỠđến cổng má»›i bá» Ä‘i. Tịch không chịu và o, lại trốn xuống cõi âm, đến táºn phá»§ Diêm vương, tố cáo tá»™i tham tà n cá»§a quáºn và ấp. Diêm vương láºp tức cho bắt cả hai đến đối chất. Hai viên qua máºt sai ngưá»i tâm phúc đến thương thuyết vá»›i Tịch hứa biếu tịch ngà n và ng. Tịch không nghe. Mấy hôm sau, chá»§ nhà trá» nói vá»›i Tịch rằng:
- Anh giữ ý khăng khăng quá, quan phá»§ đã cầu hòa mà cố chấp không nghe. Nay nghe đâu ngưá»i nà o cÅ©ng có thư riêng dâng lên Diêm vương, sợ việc há»ng mất.
Tịch cho là lá»i đồn vu vÆ¡ ngoà i đưá»ng, cÅ©ng chưa tin lắm. Chốc lát có ngưá»i mặc áo Ä‘en (3) gá»i và o hầu.
Lên giữa công đưá»ng, trông thấy Diêm vương mặt có sắc giáºn, không nói năng gì, truyá»n đánh ngay hai mươi roi. Tịch xẵng giá»ng há»i:
- Kẻ tiểu nhân có tội gì?
Diêm vương tảng lỠnhư không nghe. Tịch chịu đòn, kêu to lên:
- Phải đòn là đáng lắm! Ai bảo mi (4) không có tiá»n.
Diêm vương cà ng giáºn, truyá»n lệnh đặt lên giưá»ng lá»a. Hai tên quá»· liá»n tóm lấy hai chân Tịch. Trông sang thá»m phÃa đông thấy có chiếc giưá»ng sắt, lá»a đốt ở phÃa dưới, cả mặt giưá»ng Ä‘á»u đỠrá»±c. Bá»n quá»· cởi áo Tịch ra, đặt chà ng nằm lên giưá»ng, đưa tay lăn qua láºt lại. Äau buốt xương thịt cháy Ä‘en, khổ không chết Ä‘i được. Ước chừng hÆ¡n má»™t giá», quá»· bảo:
- Äá»§ rồi!
Bèn đỡ chà ng dáºy, bắt xuống giưá»ng mặc áo, may còn táºp tá»…nh mà đi được. Lại dẫn đến trước công đưá»ng. Diêm vương há»i:
- Còn dám kiện nữa không?
Tịch đáp:
- Oan to chưa giải, tấc lòng nà y vẫn không nguá»™i lạnh; nếu nói rằng không kiện nữa chÃnh là lừa dối đại vương thôi. Nhất định còn kiện nữa.
Lại há»i:
- Lấy lá»i lẽ gì mà kiện?
Tịch đáp:
- Những cái thân tôi Ä‘ang phải chịu đây, Ä‘á»u là lá»i lẽ cả đấy.
Diêm vương nổi giáºn, hạ lệnh dùng cưa, xẻ thân hình chà ng ra. Hai tên quá»· liá»n kéo Ä‘i, nhìn thấy má»™t cây gá»— dá»±ng đứng, cao hÆ¡n tám chÃn thước, lại có hai tấm ván đặt ngá»a ở phÃa dưới; từ trên xuống dưới máu còng Ä‘á»ng bê bết. Äang sắp chịu trói, bá»—ng trên công đưá»ng có tiếng gá»i to:
- HỠTịch kia!
Hai tên quá»· lại Ä‘iệu chà ng vá» ngay chá»— cÅ©. Diêm vương lại há»i:
- Còn dám kiện nữa thôi?
Äáp rằng:
- Nhất định kiện nữa!
Diêm vương truyá»n lệnh bắt ra cá»a mau. Äến dưới cây gá»—, bá»n quá»· dùng hai mảnh ván kẹp Tịch và o giữa, rồi trói và o thân cây. Lưỡi cưa vừa hạ xuống, đã cảm thấy đỉnh đầu tách dần ra, Ä‘au không chịu nổi, nhưng cố nhịn Ä‘au không kêu. Nghe bá»n quá»· nói vá»›i nhau:
- Gan thay anh chà ng nà y!
Lưỡi cưa đưa xoèn xoẹt, xuống dần đến dưới ngực. Lại nghe một tên quỷ nói:
- Ngưá»i nà y chà hiếu, không có tá»™i gì, hãy cho lưỡi cưa lệch má»™t tÃ, đừng để hại đến quả tim cá»§a hắn.
Liá»n cảm thấy lưỡi cưa cong chênh chếch mà ấn xuống, cang Ä‘au đớn khổ sở gấp bá»™i. Chỉ giây lát ná»a thân hình đã tách rá»i. Vừa cởi ván ra, hai mảnh thân Ä‘á»u đổ ụp. Quá»· lên công đưá»ng lá»›n tiếng trình báo. Trên công đưá»ng truyá»n gá»i, bảo khá»›p thân thể lại rồi lên bái kiến. Hai tên quá»· tức thì đưa tay đẩy, khiến cho hai mảnh thân hợp ngay lại, rồi kéo dáºy bảo Ä‘i. Tịch cảm thấy ở đưá»ng cưa đã dÃnh liá»n, Ä‘au nhức nhối, chừng như lại muốn xé ra, Ä‘i ná»a bước lại ngã dúi. Má»™t tên quá»· rút ngay giải thắt lưng bằng dây tÆ¡ cá»§a mình ra, trao cho chà ng, nói:
- Tặng cái nà y, để Ä‘á»n đáp lòng hiếu cá»§a ngươi.
Chà ng nháºn lấy Ä‘eo và o thì thân thể đột nhiên khá»e khoắn trở lại, không còn nhức nhối khổ sở chút nà o. Bèn lên công đưá»ng sụp lại. Diêm vương lại vấn há»i như trước. Tịch sợ lại tái diá»…n những cá»±c hình tà n ác, đà nh đáp rằng không kiện nữa. Diêm vương láºp tức hạ lệnh đưa chà ng trở vá» dương gian. Sai nha đưa ra khá»i cá»a Bắc chỉ vẽ đưá»ng cho chà ng rồi quay Ä‘i.
Tịch nghÄ© các công sở dưới cõi âm lại còn mỠám hÆ¡n ở trên trần thế, nhưng không còn đưá»ng nà o để kêu thấu đến tai thượng đế thì biết là m gì được. Thế gian vẫn truyá»n rằng có Nhị Lang (5) ở Quán Khâu là thân thuá»™c vá» bên ngoại Ngá»c Äế. Vị thần nà y thông minh chÃnh trá»±c, đến đấy kêu tất có linh ứng khác thưá»ng. Lại mừng thầm hai tên sai nha đã Ä‘i rồi, bèn quay sang hướng Nam. Giữa lúc Ä‘ang rong ruổi, bá»—ng có hai ngưá»i Ä‘uổi theo nói:
- Äại vương ngá» ngươi không chịu vá», nay quả thế thá»±c.
Rồi tóm lấy chà ng đưa trở lại yết kiến Diêm vương. Bụng nghÄ© chắc Diêm vương lần nà y sẽ cà ng bá»±c bá»™i hÆ¡n, tai vạ lại cà ng thảm khốc; ấy thế mà Diêm vương không há» có sắc giáºn, chỉ bảo Tịch rằng:
- Lòng hiếu cá»§a ngươi tháºt chà thà nh. Nhưng ná»—i oan cá»§a cha ngươi, ta đã rá»a sạch cho rồi, nay đã được đầu thai và o nhà già u sang, chẳng cần ngươi kêu nà i là m gì nữa. Nay đưa ngươi vá», cho ngươi má»™t sản nghiệp đáng giá nghìn và ng, lại ban cho tuổi thá», thì đã mãn nguyện hay chưa?
Bèn ghi và o sổ, đóng ấn lá»›n và o, sai lÃnh đưa cho nhìn táºn mắt. Tịch tạ Æ¡n lui xuống. quá»· đưa chà ng trở ra. Ra đến đưá»ng, Ä‘uổi mà mắng rằng:
- Thằng giặc gian hoạt nà y, luôn luôn tráo trở, khiến cho ngưá»i ta phải chạy ngược chạy xuôi muốn chết! Nếu còn tái phạm thì phải bắt mà bá» và o cái cối xay lá»›n, nghiá»n cho nát nhừ ra.
Tịch trừng mắt quát:
- Äồ ma quá»·, là m gì thế? TÃnh ta chịu được dao cưa chứ không chịu được roi vá»t đâu. Xin hãy trở lại yết kiến đại vươngạc nhiên, nếu vương cho ta tá»± mình vá» lấy, thì cÅ©ng chẳng việc gì vất vả các anh đưa tiá»…n. Nói rồi liá»n quay trở lại. hai tên quá»· sợ, dùng lá»i ôn tồn khuyên dá»— chà ng vá». Tịch cố Ä‘i thá»±c cháºm rãi, Ä‘i được và i bước lại nghỉ ở bên đưá»ng. Quá»· nuốt giáºn không dám nói gì nữa. Chừng ná»a ngà y, đến má»™t thôn kia, có ngôi nhà cánh cá»a ná»a mở ná»a khép, quá»· kéo chà ng ngồi xuống. Tịch nhân tiện ngồi tá»±a trên báºc cá»a. Hai tên quá»· thừa lúc chà ng không đỠphòng, đẩy luôn và o bên trong cá»a. Chà ng thất đảm, định thần nhìn kỹ lại, thì thân mình đã hóa thà nh đưá trẻ sÆ¡ sinh. Phẫn uất chỉ kêu khóc, không bú ba ngà y liá»n chết.
Vong hồn phiêu diêu đây đó mà vẫn không quên Quán Khẩu. Bôn tẩu chừng và i chục dặm, bá»—ng thấy má»™t cá»— xe cắm lông chim Ä‘i tá»›i, cá» quạt kiếm kÃch đứng chắn ngang đưá»ng. Äang vượt đưá»ng để tránh, chẳng may chạm và o nghi trượng, chà ng bị mấy ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i trước bắt được, trói lại giải đến trước xe. Ngẩng lên thấy ở trong xe có má»™t ngưá»i trai trẻ, tướng mạo khôi ngô, kỳ vÄ©, há»i Tịch là ngưá»i nà o? Giữa lúc lòng đầy oan ức mà chưa có chá»— để tuôn ra, lại nghÄ© đây tất là má»™t vị quan lá»›n, hoặc giả cÅ©ng là ngưá»i có thể ra oai tác phúc được. Tịch bèn kể hết má»i ná»—i thống khổ Ä‘au đớn cá»§a mình. Ngưá»i trong xe truyá»n lịnh cởi trói cho chà ng, và bảo Ä‘i theo sau xe. Lát sau, đến má»™t nÆ¡i, có hÆ¡n mưá»i quan viên ra đón ở bên đưá»ng. Nguá»i ngồi trong xe há»i han từng ngưá»i má»™t. Thế rồi trá» và o Tịch, bảo má»™t vị quan rằng:
- Äây là ngưá»i dưới âm, Ä‘ang muốn đến đây tố tụng. Nên giúp anh ta là m rõ trắng Ä‘en ngay.
Tịch dò há»i những ngưá»i theo hầu, má»›i biết ngưá»i ngồi trong xe là Cá»u Vương Ä‘iện hạ (6), con trai thượng đế, còn ngưá»i mà ông dặn dò là Nhị Lang, Tịch nhìn Nhị Lang mình cao râu ráºm, không giống như lá»i thế gian vẫn đồn.
Sau khi Cá»u vương Ä‘a Ä‘i khá»i, Tịch theo Nhị Lang đến má»™t tòa dinh thá»±, thì cha mình và há» Dương cùng đám nha lại Ä‘á»u đã có mặt. Chỉ thoáng chốc, trong xe tù lại có những tù nhân bước ra, đó là Diêm vương, viên quan đầu quáºn và thà nh hoà ng.
Tất cả Ä‘á»u phải lên công đưá»ng đối chất và thẩm vấn. Những lá»i Tịch khai không có chá»— nà o dối trá. Ba viên quan run lẩy bẩy, trông bá»™ dạng y như những con chuá»™t bò má»p dưới đất. Nhị Lang cầm bút phê ngay bản án, khoảnh khắc sau truyá»n đưa phán quyết xuống cho mấy ngưá»i can án cùng xem.
Ãn rằng:
“Kẻ giữ ngôi báu dưới Diêm La: Chức phong cho đến tước vương; thân chịu Æ¡n Thượng Äế. Tá»± mình phải giữ lòng cao khiết; để nêu gương dẫn dắt quần thần. Không nên vẩy má»±c Ä‘ua tham; chuốc lấy tiếng dèm quan nhuốc. Thế mà cÅ©ng yên Ä‘ai kiếm kÃch; luống khoe khoang phẩm tráºt cao sang. Gá»›m thay loà i dê độc lang tham; là m Ä‘iếm nhục cả nhân thần khà tiết. Äục đánh khăng, dùi liá»n đánh đục, vợ con ngưá»i còng trÆ¡ má»—i xương da; kình vồ cá, tôm bị cá vồ, mạng sâu kiến nhá» nhoi đáng xót. Váºy nên: vốc nước Tây giang, vì ngươi rá»a ruá»™t; tất phải: đốt đưá»ng Äông BÃch, má»i bác và o vò (7) .
Thà nh hoà ng, quáºn thú: là chức quan phụ mẫu chi dân; giúp Thượng đế trâu dê chăn dắt.Dẫu phẩm tráºt đứng và o hà ng thấp; mà táºn tâm nà o sợ gãy lưng (8). Hoặc có khi chịu sức ép quan trên; ngưá»i vững chà cÅ©ng cần cứng cổ. Thế mà : trên dưới vung tay là m diá»u là m ó, quên phắt Ä‘i dân chúng khốn cùng; lại nữa: dương dương đắc chà giảo hoạt gian manh, nà o sá kể mình là quá»· đói. Vì cá»§a đút mà bẻ cong pháp luáºt; tháºt là quân dạ thú mặt ngưòi. Cho nên cần rút tá»§y nhổ long, liệt và o tá»™i chết; kể cÅ©ng đáng lá»™t da xé xác, bắt phải đầu thai.
Bá»n sai nha: đã phiên chế và o nha môn ma quá»·; còn là m sao giữ cho được tÃnh ngưá»i! NÆ¡i cá»a công lẽ ra nên tu tỉnh hà nh vi, ngõ hầu có dịp hoà n sinh; chốn bể khổ cá»› sao dám khuấy cho nổi sóng, gây thêm má»™t trá»i oan nghiệt? Tung hoà nh như cưá»ng khấu, mặt chó gầy tháng sáu sinh sương (9) phá phách lại kêu là ng, cáºy oai hổ chặn đưá»ng chÃn ngả (10). Chốn u minh mặc sức ra uy, ai cÅ©ng biết cai tù thân thể, giúp hôn quan là m Ä‘iá»u bạo ngược, ngưá»i Ä‘á»u kinh đồ tể (11) to quyá»n. Tháºt đáng Ä‘em ra trước pháp trưá»ng, chân ta chặt hết; lại phải ném và o nước sôi trong vạc, rút hết gân xương.
Dương Má»— kia: già u có mà bất nhân; ranh ma thêm Ä‘iêu trá. Äem và ng chóe che trùm địa phá»§, khiến cõi âm tối tăm mù mịt, Ä‘iện Diêm La khuất lấp mây mù, để hÆ¡i đồng xông thấu trá»i cao, là m cho thà nh chết uổng bao ngưá»i, không được chứng đôi vầng nháºt nguyệt. Mùi tiá»n tanh còn khiến sai được quá»·; sức bạc mạnh thông suốt thẳng đến thần. Cần tịch thu gia sản há» Dương; để Ä‘á»n đáp hiếu tình chà ng Tịchâ€.
Láºp tức giải phạm nhân ra núi Äông Nhạc thi hà nh bản án. Lại nói vá»›i Tịch Liêm:
- NghÄ© đến lòng hiếu thảo cá»§a con ngươi, và tÃnh ngươi cÅ©ng hiá»n là nh, váºy tăng tuổi thá» thêm ba ká»· nữa (12).
Nhân sai hai ngưá»i đưa há» vá» là ng. Tịch bèn sao chép lại bản án, trên đưá»ng Ä‘i hai cha con cùng xem. Vá» tá»›i nhà Tịch sá»±c tỉnh lại trước, bảo ngưá»i nhà mỠáo quan để nhìn cha, thì xác còn cứng đỠlạnh như băng. Äợi suốt má»™t ngà y má»›i nóng dần lên, rồi sau sống lại. Kịp đến khi tìm tá» sao bản án thì không thấy đâu nữa.
Từ đấy nhà cà ng thịnh vượng; trong khoảng ba năm ruá»™ng tốt đầy đồng. Mà con cháu há» Dương trở nên nghèo hèn; lầu gác ruá»™ng nương hết thảy Ä‘á»u vá» tay há» Tịch. Trong là ng cÅ©ng có ngưá»i mua những ruá»™ng ấy, đêm nằm má»™ng thấy thần nhân đến mắng:
- Äây là sản váºt cá»§a nhà há» Tịch, ngươi là m sao có được?
Trước kia còn chưa tin lắm, đến khi trồng trá»t thì suốt năm không thu hoạch được lấy má»™t đấu thóc; vì thế lại phải bán vá» cho Tịch.
Cha con Tịch Ä‘á»u sống đến hÆ¡n chÃn mươi tuổi má»›i mất.
NGUYỄN HUỆ CHI dịch
Chú thÃch
(1) có nhiá»u nÆ¡i mang tên Äông An. Có thể đây là tên má»™t châu xưa, nay thuá»™c tỉnh Hà Bắc.
(2) thà nh hoà ng: viên quan ở âm phủ, coi một ấp.
(3) ngưá»i mặc áo Ä‘en: lÃnh hầu ở các nha môn ngà y trước.
(4) Nguyên văn: “ngã†là tôi, chúng tôi dịch thoát.
(5) Nhị Lang: Chỉ Dương Tiá»…n, theo truyá»n thuyết là cháu ngoại cá»§a Ngá»c Hoà ng thượng đế.
(6) điện hạ: tiếng xưng hô của hoà ng tỠhoặc vua chư hầu.
(7) à nói ngưá»i giữ cán pháp luáºt mà bất minh thì phải xá» theo pháp luáºt. Theo tư trị thông giám: Chu Hưng là quan hữu thừa Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, cùng Lai Tuấn Thần, Ä‘á»u là những lại ngục tà n ác. Có lần Chu Hưng phạm tá»™i, Võ Tắc Thiên máºt sai Tuấn Thần thẩm vấn. Tuấn Thần đến há»i Chu Hưng: nếu thẩm vấn tá»™i nhân mà chúng không chịu khai thì nên dùng cách gì? Hưng bảo: lấy má»™t chiếc vá» lá»›n nung đỠlên rồi bá» phạm nhân và o đấy thì chúng phải khai ngay. Tuấn Thần là m như lá»i Hưng nói, xong bảo Hưng rằng: Trong cung có cáo giác anh phạm tá»™i, váºy xin má»i anh và o vò ho. Hưng đà nh sợ hãi cúi đầu nháºn tá»™i.
Các Ä‘iển tÃch “nước Tây Giang†và “giưá»ng Äông BÃch†nhiá»u chú thÃch trước nay Ä‘á»u chưa tháºt rõ.
(8) Xuấ xứ từ Ä‘iển tÃch Äà o Tiá»m Ä‘á»i Tấn không vì mấy đấu gạo mà chịu gãy lưng. Ở đây ý nói cúc cung táºn tụy vì công việc.
(9) Mặt chó gầy tháng sáu sinh sương: à muốn hình dung khuông mặt bon nha lại nham hiểm, sắ trắng nhợt. Ngoà i ra có còn nói thêm ý nghÄ©a: chÃnh bá»n quan lại đó bẻ cong pháp luáºt, muốn là m gì thì là m, nên dân chúng phải chịu nhiá»u oan khuất. Xuất xứ từ Ä‘iển tÃch: Trâu Diá»…n thá»i chiến quốc trung thà nh vá»›i Yến Huệ vương, khi Yến bị hạ ngục, Diá»…n ngữa mặt lên trá»i mà khóc. Trá»i cảm động nên mặc dầu Ä‘ang giữa mùa hạ, mà sương vẫn rÆ¡i xuống.
(10) đưá»ng chÃn ngả: Tức con đưá»ng lá»›n, phần lá»›n là đưòng ở kinh đô.
(11) đồ tể: nguyên văn là “đồ bá†là biệt hiệu dân chúng dà nh cho Nghiêm Diên Niên Ä‘á»i Hán, má»™t viên thái thú tà n ác, giết hại rất nhiá»u tù phạm. Chúng tôi dịch thoát.
(12) má»™t ká»· là mưá»i hai năm.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:44 PM.
|

14-04-2008, 07:17 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Hoa Sen Mùa Lạnh
Hà n nguyệt phù cừ
Tế Nam có má»™t đạo nhân, không biết quê quán ở đâu, cÅ©ng không rõ há» tên là gì, mùa đông hay mùa hè Ä‘á»u mặc má»™t chiếc áo má»ng, thắt má»™t sợi dây lưng mà u và ng, ngoà i ra không còn quần áo gì khác. Ông ta thưá»ng chải đầu bằng ná»a miếng lược gá»—, chải xong lại cà i và o tóc, là m như đội mÅ©; ngà y ngà y Ä‘i chân đất lang thang ngoà i chợ, Ä‘em thì ngá»§ ở đầu đưá»ng. Quanh chá»— ông ta nằm khoảng và i thước, băng tuyết tan hết. Khi má»›i đến đất Tế, ông thưá»ng là m trò ảo thuáºt cho má»i ngưá»ixem, ngưá»i trong phố tranh nhau cho tiá»n. Có mấy tên vô lại trong ngõ, Ä‘em rượu tá»›i, xin ông truyá»n phép cho, không nghe. Gặp lúc đạosÄ© tắm dưới bến sông, chúng sấn lại ôm áo dấu Ä‘i để bắt bÃ. Äạo sÄ© chắp tay vái nói:
- Xin trả lại cho, sẽ không tiếc gì mà không truyá»n phép thuáºt.
Tên vô lại sợ ông dối, cứ khư khư không chịu buông. Äạo nhân há»i:
- Có thực không chịu trả không?
Äáp: Thá»±c.
Äạo nhân nÃn lặng không nói gì vá»›i hắn nữa. Phúc chốc chiếc dây lưng và ng hóa thà nh con rắn, khoanh to bằng và i nắm tay, quấn lấy mình tên kia đến sáu bảy vòng, trừng mắt ngóc đầu thè lưỡi nhìn hắn. Tên kia kinh hoảng, quì xuống, mặt xanh nhợt, thở hổn hển, van xin cứu mệnh. Äạo nhân bèn lấy lại chiếc thắt lưng, thì té ra vẫn là thắt lưng, không phải rắn; ngoà i ra còn má»™t con rắn khác thì ngoằn ngoèo bò và o thà nh.
Vì thế danh tiếng cá»§a đạo nhân cà ng lừng lẫy. Các nhà quyá»n quý nghe thấy lạ, má»i đến, cùng ông giao du. Từ đấy ông thưá»ng qua lại nhà các tiên sinh trong là ng. Các vị quan to trong hạt Ä‘á»u nghe danh, má»—i khi có yến tiệc thưá»ng dắt đạo nhân Ä‘i cùng.
Má»™t hôm, đạo nhân thết tiệc ở ngôi đình thá»§y tạ để đáp lá»… các quan. Tá»›i ngà y hẹn các quan khách Ä‘á»u nháºn được thiếp má»i cá»§a đạo nhân để trên án thư, mà không biết từ đâu tá»›i. Quan khách tá»›i nÆ¡i, đạo nhân bước ra cung kÃnh đón tiếp. Và o bên trong, thấy thá»§y đình trống rá»—ng, im lặng như tá», bà n ghế cÅ©ng chưa kê, Ä‘á»u ngá» là lừa gạt. Äạo nhân thưa vá»›i các quan rằng:
- Bần đạo không có ngưá»i hầu phiá»n các ngà i cho mượn mấy ngưá»i tùy tùng đỡ tay má»™t lút.
Các quan xin vâng. đạo nhân vẽ lên vách hai cánh cá»a, lấy tay gõ, nghe bên trong có tiếng thưa, liá»n rút then nâng cá»a lên. Má»i ngưá»i đổ xô ngó và o, thấy bên trong thấp thoáng những ngưá»i qua lại. Bình phong rèm cá»a, bà n ghế Ä‘á»u đủ cả. Rồi có ngưá»i truyá»n Ä‘em tất cả má»i thứ ra cá»a ngoà i. Äạo nhân sai bá»n ngưá»i hầu cá»§a các quan đỡ lấy bà y ra giữa đình, lại dặn đừng nói chuyện vá»›i những ngưá»i bên trong. Hai bên trao nháºn chỉ nhìn nhau mà cưá»i. Giây lát má»i thứ trang hoà ng bà y cháºt cả thá»§y đình, lịch sá»± đến cùng cá»±c. Thế rồi rượu ngon tá»a hÆ¡i ngà o ngạt, mùi chả nướng thÆ¡m lừng, Ä‘á»u là những thứ từ trong vách đưa ra cả. Tân khách không ai không kinh dị.
Nhà thá»§y đình vốn xây lưng ra mặt hồ. Hằng năm và o tháng sáu, hoa sen nở chạy dà i và i mươi khoảnh, bát ngát không thấy bá». Nhưng bấy giỠđương và o tiết đông, ngoà i cá»a sổ chỉ thấy mênh mông là n khói biếc. Chợt má»™t vị quan than rằng:
- Hôm nay được hội tụ tưng bừng (1), chỉ tiếc không có hoa sen tô điểm!
Má»i ngưá»i cùng đồng thanh phụ há»a. Phúc chốc má»™t tên lệ mặc áo xanh chạy và o bẩm:
- Lá sen đã phá»§ kÃn mặt hồ rồi!
Cả bà n tiệc cùng kinh ngạc, đẩy cá»a sổ trông ra, quả thấy đầy tầm mắt Ä‘á»u là lá non xanh biếc, chen lẫn vá»›i những bông sen. Rồi chỉ trong khoảng chá»›p mắt, muôn nghìn đóa sen nở tung má»™t lượt, má»™t là n gió bấc thổi tá»›i, hương thÆ¡m ngà o ngạt thấm táºn tâm can. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ lùng. Sai má»™t tên nha lại chèo thuyá»n ra hái sen, đứng xa trông thấy thuyá»n và o tÃt giữa hồ sen, má»™t lát bÆ¡i vá» tay không lên trình quan. Quan há»i, nha lại thưa rằng:
- Tiểu nhân chèo thuyá»n Ä‘i, thấy hoa ở phÃa xa xa, dần dần sang tá»›i bá» phÃa Bắc, ngoảnh lại, lại thấy xa tắp mãi táºn phÃa Nam.
Äạo nhân cưá»i nói:
- Äó chỉ là những bông hoa ở trong ảo má»™ng.
Không bao lâu, tiệc rượu tà n, hoa sen cũng tả tơi héo úa. Gió bấc vụt nổi lên là m gãy hết các cuống lá, không còn một cây nà o sót lại.
Quan án Tế Äông bằng lòng lắm, dắt đạo sÄ© vá» dinh, hà ng ngà y vui chÆ¡i tiêu khiển. Má»™t hôm quan cùng khách uống rượu. Nhà quan vốn có má»™t thứ rượu ngon gia truyá»n, má»—i lần uống chỉ lấy ra má»™t đấu, không chịu cho uống phÃ. Hôm ấy khách uống ngon miệng, cố đòi dốc thêm vò rượu, quan khăng khăng chối từ, lấy cá»› rượu đã nhẵn. Äạo nhân cưá»i bảo khách rằng:
- Các ngà i nếu muốn uống cho thá»a, cứ há»i bần đạo nà y là được.
Khách vâng ngay. Äạo nhân cầm hồ bá» trong tay áo, giây lát lấy ra, rót khắp má»™t lượt, chẳng khác gì thứ rượu quan dấu trong nhà . Ai nấy say sưa thá»a thÃch má»›i thôi.
Quan đâm ngá», và o nhìn bình rượu, thì dấu niêm phong hãy còn nguyên, mà rượu đã không còn má»™t giá»t. Trong bụng vừa thẹn vừa giáºn, lấy cá»› là yêu quái, cho bắt đạo sÄ© đánh đòn. Gáºy vừa quất và o, quan cảm thấy đùi mình thốt nhiên Ä‘au buốt; đánh thêm má»™t hèo nữa, thịt đùi tưởng như muốn toạt ra. Dưới thá»m tuy đạo nhân cất tiếng kêu rên, nhưng trên công đưá»ng, quan án đã chảy máu đầm đìa. Quan bèn truyá»n dừng tay, không đánh nữa và đuổi đạo nhân Ä‘i. Äạo nhân bèn rá»i khá»i đất Tế, không biết là đi đâu. Sau có ngưá»i gặp ở Kim Lăng, cách ăn mặc vẫn như cÅ©. Há»i, chỉ cưá»i không nói.
MỘNG TIẾN dịch
Chú thÃch
(1) có bản: “cảnh đẹp thế nà yâ€
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:44 PM.
|

14-04-2008, 07:17 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Vụ Ãn Bà i ThÆ¡
Thi Nguyệt
Ngưá»i dân Thanh Châu (1) là Phạm Tiểu SÆ¡n là m nghá» buông bút, Ä‘i buôn chưa vá». Khoảng tháng tư vợ là Hạ thị ở nhà má»™t mình, đêm bị cướp giết chết. Äêm ấy mưa phùn, giữa bùng rÆ¡i má»™t chiếc quạt đỠthÆ¡ là thÆ¡ cá»§a Vương Thạnh tặng Ngô Phi Khanh. Không biết thạnh ngưá»i ở đâu, còn Ngô là má»™t ngưá»i già u có ở Ãch Äô, cùng là ng vá»›i Phạm, thưá»ng ngà y hay có hà nh vi thiếu đứng đắn, bởi váºy hà ng xóm Ä‘á»u tin Ngô là thá»§ phạm. Quan huyện bắt lên tra há»i, má»™t má»±c không nháºn, gông cùm thảm khốc rồi bị vu mà thà nh án. Tra Ä‘i xét lại, trải hÆ¡n mưá»i vị quan cÅ©ng không ai nghị án khác Ä‘i. Ngô nghÄ© mình ắc chết bèn dặn vợ dốc hết cá»§a nhà ra giúp đỡ những ngưá»i cô quả. Ai ngoảnh mặt và o cá»a niệm Pháºt má»™t nghìn lần thì được quần bông, niệm đến vạn lần thì được áo bông, thế là những kẻ ăn xin kéo đến đông như chợ, tiếng khấn Pháºt vang dà i đến chục dặm, do váºy nhà nghèo Ä‘i rất nhanh, chỉ còn cách ngà y ngà y bán ruá»™ng đất để chi dùng.
Ngô ngầm mua chuá»™c ngưá»i coi ngục để nhá» mua há»™ thuốc độc. Äêm ấy, Ngô nằm má»™ng thấy má»™t vị thần bảo rằng: “Nhà ngươi chá»› vá»™i chết, ngà y trước bên ngoà i hung thì nay bên trong cát rồi!†Ngá»§ thiếp Ä‘i vẫn mÆ¡ thấy nói thế, bèn không quyết chết nữa.
Ãt lâu sau, ông Chu Nguyên Lượng (2) vá» trấn thá»§ vùng nà y. Thẩm tra lại các án tù, đến Ngô, ông có chiá»u suy nghÄ©, nhân đó há»i rằng:
- Tên Ngô giết ngưá»i có chứng cá»› xác thá»±c không?
Phạm trả lá»i là có quạt. Ông Chu xem kỹ cái quạt rồi há»i:
- Vương Thạnh là ngưá»i nà o?
Tất cả Ä‘á»u không biết. Ông lại lấy tá» cáo trạng ra xem kỹ má»™t lượt rồi láºp tức ra lệnh tháo cùm tá» tù cho Ngô, từ nhà giam chuyển ra cho ở nhà kho.
Phạm cố tranh cãi, ông giáºn dữ mắng rằng:
- Nhà ngươi muốn giết oan má»™t ngưá»i cho xong hay là muốn tìm cho ra kẻ thù thì má»›i cam lòng?
Má»i ngưá»i nghi ông có tư tình vá»›i Ngô nhưng Ä‘á»u không dám nói. Ông bèn lâý cái thẻ mà u đỠcho bắt ngay ngưá»i chá»§ quán ở Nam Quách. Chá»§ quán sợ hãi không hiểu nguyên do. Khi chá»§ quán đến, ông há»i rằng:
- Trên vách quán nhà anh có bà i thÆ¡ cá»§a Lý Tú ngưá»i ở Äông Quan; Lý viết khi nà o váºy?
Äáp rằng:
- Năm ngoái quan đốc há»c đến kiểm tra, có hai ba thầy tú tà i ở Nháºt Chiếu uống say rồi đỠthÆ¡, không biết hỠở là ng nà o.
Ông sai nha dịch đến đất Nháºt Chiếu bắt Lý Tú. Mấy ngà y sau Tú đến, ông giáºn dữ há»i:
- Äã là tú tà i, sao còn mưu giết ngưá»i?
Tú ráºp đầu ngÆ¡ ngác đáp:
- Không hỠcó chuyện ấy!
Ông sai ném cái quạt xuống, sai Tú tự xem rồi nói:
- Rõ rà ng là thơ của ngươi, sao dám nói dối là của Vương Thạnh?
Tú xem kỹ rồi thưa:
- Thơ quả do tôi là m, chữ thực không phải tôi viết.
Ông bảo:
- Kẻ nà o đã viết thÆ¡ cá»§a ngươi thì ắt kẻ đó là bạn cá»§a ngươi. Ai lả ngưá»i viết?
Tú đáp:
- Xem nét chữ chừng như Vương Tá ở Nghi Châu.
Ông sai nha dịch bắt giữ Vương Tá. Tá đến, ông cÅ©ng quát há»i như đối vá»›i Tú. Tá khai rằng:
- Ấy là ngưá»i buôn sắt ở ÃŒch Äô là Trương Thà nh khẩn cầu tôi viết và có nói Thạnh là anh hỠông ta.
Ông nói:
Thằng cướp đây rồi!
Cho bắt Thà nh đến, vừa tra há»i hắn đã phải nháºn ngay.
Trước đó, Thà nh trá»™m thấy Hà thị đẹp, muốn gợi tình nhưng sợ việc không xong, má»›i nghÄ© cách mượn tên Ngô thì ắt má»i ngưá»i Ä‘á»u tin, cho nên má»›i giả là m chiếc quạt cá»§a Ngô rồi cầm theo. Nếu việc thà nh thì tá»± nháºn là mình, không thà nh thì gán cho Ngô, nhưng thá»±c lòng không ngỠđến ná»—i giết ngưá»i. Hắn leo tưá»ng và o cưỡng bức ngưá»i thiếu phụ. Thiếu phụ vì sống có má»™t mình nên thưá»ng để sẵn dao tá»± vệ. Khi phát giác, túm lấy áo Thà nh rồi rút dao ngồi dáºy. Thà nh sợ giáºt lấy dao, còn thiếu phụ thì cứ cố nÃu không cho thoát, lại kêu ầm lên. Thà nh cà ng cuống bèn đâm chết rồi vứt quạt bá» Ä‘i.
Vụ án oan uổng ba năm trước chỉ má»™t sá»›m mà rá»a được oan, ai cÅ©ng khen ông sáng suốt như thần. Ngô lúc bấy giá» má»›i tỉnh ngá»™ “bên trong cát†là chữ Chu (3) 周 , nhưng rốt cuá»™c vẫn không hiểu vì sao ông biết là oan. Sau đó, má»™t vị thân hà o trong là ng thừa dịp há»i ông, ông cưá»i mà rằng:
- Äiá»u ấy dá»… biết lắm. Äá»c kỹ tá» cáo trạng thì Hà thị bị giết và o thượng tuần tháng tư. Äêm ấy mưa phùn, tiết trá»i còn lạnh, quạt là thứ không cần thiết, thá»§ phạm há và o lúc vá»™i và ng cấp bách còn mang theo cho phiá»n lụy thêm sao? Äá»§ biết là nhằm giá há»a váºy. Trước đây nhân lúc trú mưa ở Nam Quách, thấy bà i thÆ¡ đỠtrên vách quán, khẩu khà tương tá»± bà i thÆ¡ đỠtrên quạt, do đó cứ đồ chừng là chà ng há» Lý, quả nhiên nhân đó mà rìm ra tên cướp tháºt.
Ai nghe chuyện cÅ©ng Ä‘á»u thán phục.
PHẠM TÚ CHÂU dịch
Chú thÃch
(1) Thanh Châu: má»™t trong chÃn châu thá»i xưa ở TQ, nay thuá»™c tỉnh Liêu Ninh. Nhưng Thanh Châu cÅ©ng là tên má»™t phá»§ cá»§a tỉnh SÆ¡n Äông.
(2) Chu Nguyên Lượng: nhân váºt có tên tháºt là Lượng Công, hiệu là Lịch Viên, ngưá»i Tưá»ng Phù tỉnh Hà Nam, từng là m thị lang Há»™ Bá»™.
(3) “bên trong cát†chỉ hỠcủa ông Nguyên Lượng 周
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:45 PM.
|
 |
|
| |