  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 07:52 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 51 
 
 
  
 
Tôi không có lịch sá». Äó là Ä‘iá»u Janelle không bao giá» hiểu. Rằng tôi “tá»± khởi động†vào Ä‘á»i, thân láºp thân, hoàn toàn không nhá» vả được ai, bởi chẳng há» biết đến ông bà, cha mẹ chú bác, cô dì hoặc bạn bè cá»§a gia đình hay ngay cả má»™t ngưá»i há» hàng xa loại “bắn ba lần ca-nông chưa tá»›i†cÅ©ng không nốt. 
Tôi chẳng hỠcó một kỷ niệm thuở ấu thơ nào vỠmột căn nhà riêng biệt hay một nhà bếp của gia đình mình. 
Rằng tôi bắt đầu lịch sá» Ä‘á»i mình vá»›i chÃnh mình và anh Arthur cá»§a mình. Và rằng khi tôi “triển khai tá»± ngãâ€, hay nói cách khác, tôi “ná»›i rá»™ng hiện hữu tá»± thânâ€, vá»›i Vallie và lÅ© nhóc và gia đình nàng và sống vá»›i nàng trong má»™t ngôi nhà ở thành phố, khi tôi trở nên má»™t ông bố má»™t ngưá»i chồng, há» trở thành thá»±c thể cá»§a tôi, sá»± cứu chuá»™c cá»§a tôi? Nhưng tôi không phải lo lắng vá» Janelle nữa. Tôi đã không gặp nàng từ hÆ¡n hai năm rồi và ba năm đã trôi qua kể từ khi Osano mất. 
Tôi không chịu nổi việc hồi tưởng những ká»· niệm vá»›i anh Artie và khi chỉ má»›i nghÄ© tá»›i tên anh thôi, những dòng lệ từ đâu đã kéo tá»›i làm nhòe đôi mắt tôi, nhưng anh là ngưá»i duy nhất trên Ä‘á»i này mà tôi từng khóc khi nghÄ© đến. 
Trong hai năm qua, tôi đã ẩn mình trong thư phòng nhà mình, Ä‘á»c, viết và làm má»™t ông bố khả kÃnh, má»™t ngưá»i chồng mẫu má»±c. Äôi khi tôi Ä‘i ăn tối vá»›i bạn bè, nhưng tôi thÃch nghÄ© rằng cuối cùng đã trở nên nghiêm túc và táºn tụy. Rằng từ nay tôi sẽ sống cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t há»c giả. Rằng những cuá»™c phiêu lưu cá»§a tôi đã qua. Nói tóm lại là, tôi Ä‘ang cầu mong rằng Ä‘á»i mình sẽ không còn những bất ngá» nữa. An toàn trong căn phòng này, vây bá»c bởi những quyển sách tôi mê thÃch, Austen, Diekens, Dostoievsky, Joyce, Hemingway, Dreiser và cuối cùng là Osano, tôi cảm thấy sá»± kiệt lá»±c cá»§a má»™t con thú đã nhiá»u lần thoát khá»i sá»± săn bắt trước khi vá» lại được hang ổ cá»§a mình. 
Bên dưới tôi, nÆ¡i căn nhà giỠđây là lịch sá» cá»§a tôi, tôi biết vợ tôi Ä‘ang báºn bịu trong nhà bếp chuẩn bị bữa ăn tối chá»§ nháºt. Các con tôi Ä‘ang xem TV và chÆ¡i bài trong tầng nhà hầm, và bởi vì tôi biết chúng ở đó, nên sá»± buồn bã nÆ¡i phòng này hoàn toàn chịu được. 
Tôi Ä‘á»c lại má»i tác phẩm cá»§a Osano và quả tháºt lúc khởi đầu ông là má»™t nhà văn lá»›n. Tôi cố gắng phân tÃch sá»± thất bại cá»§a ông trong quãng Ä‘á»i vá» sau, sá»± bất lá»±c cá»§a ông để hoàn tất quyển tiểu thuyết vÄ© đại mà ông hoài bão trong bao nlnêu năm. Ông bắt đầu choáng mắt bởi sá»± kỳ diệu cá»§a thế giá»›i quanh mình và những con ngưá»i trong đó. Ông kết thúc bằng cách viết vá» sá»± kỳ diệu cá»§a chÃnh mình. Mối báºn tâm số má»™t cá»§a ông, như ngưá»i ta có thể thấy, là biến chÃnh cuá»™c Ä‘á»i mình thành má»™t huyá»n thoại. Ông viết cho thế giá»›i hÆ¡n là cho chÃnh mình. Trong má»—i dòng chữ viết ra, ông kêu gào sá»± chú ý đến con ngưá»i Osano hÆ¡n là nghệ thuáºt cá»§a Osano. Ông muốn cả và thiên hạ Ä‘á»u biết rằng ông khôn ngoan như thế nào, xuất sắc như thế nào. Ngay cả ông muốn chắc rằng những nhân váºt ông tạo ra sẽ không che lấp mất hào quang cá»§a ông. Ông giống như má»™t nghệ sÄ© nói tiếng bụng lại đâm ra ganh tị vá»›i những tiếng cưá»i mà con rối cá»§a mình gây ra cho khán giả. Tháºt là xấu hổ. Tuy thế tôi vẫn nghÄ© vỠông như má»™t con ngưá»i vÄ© đại. TÃnh nhân văn mãnh liệt nÆ¡i ông, tình yêu cuá»™c sống dữ dá»™i nÆ¡i ông, tài năng xuất chúng cá»§a ông và sống bên ông, tuy hay gặp rắc rối, nhưng cÅ©ng được lắm tráºn cưá»i. 
Làm sao tôi có thể nói rằng ông là má»™t nghệ sÄ© thất bại khi những thành tá»±u cá»§a ông, dầu có những khiếm khuyết hình như vẫn vÄ© đại hÆ¡n cá»§a tôi nhiá»u. 
Ông đã viết ra những dòng văn xuôi đẹp nhất, tạo ra những ý tưởng mãnh liệt nhất trong thế hệ cá»§a ông, nhưng ông lại thÃch thú muốn làm má»™t kẻ vô luân. 
Tôi Ä‘á»c tất cả các ghi chú cá»§a ông, tất cả hÆ¡n năm trăm trang trên giấy màu vàng. Äó là những ghi chú rất hay. Nhưng những ghi chú thì có là gì đâu. Ngưá»i ta đâu có thể in má»™t cuốn sách toàn những ghi chú. 
Nháºn thức ra Ä‘iá»u này khiến tôi suy nghÄ© vá» bản thân. Rằng tôi đã viết những quyển sách mang số pháºn tá» vong. Nhưng bất hạnh hÆ¡n Osano, tôi đã cố sống không ảo tưởng và cố tránh né nguy cÆ¡. Rằng tôi không có được tình yêu cuá»™c sống dữ dá»™i như ông và niá»m tin mãnh liệt vào cuá»™c sống như ông. 
Tôi nghÄ© vá» Osano từng nói rằng Ä‘á»i sống vẫn luôn cố đẩy bạn vào đó. Và có lẽ đó là lý do tại sao ông sống hoang dại như váºy và chiến đấu khổ nhá»c đến thế để chống lại những vùi dáºp Ä‘á»a đày cá»§a bao thăng trầm hưng phế. 
Trước đây đã lâu, Jordan đã kéo cò súng chÄ©a vào đầu mình. Osano đã sống đầy đủ cuá»™c Ä‘á»i và chấm dứt cuá»™c Ä‘á»i ấy khi không còn chá»n lá»±a nào khác. 
Còn tôi, tôi đã cố gắng thoát khá»i việc đội cái mÅ© ma thuáºt hình chóp. Tôi nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u khác mà Osano từng nói “Äá»i sống vẫn luôn Ä‘i vào quỹ đạo†và tôi biết ông muốn nói gì. Thế giá»›i đối vá»›i má»™t nhà văn giống như má»™t trong những bóng ma nhợt nhạt kia, càng phai nhạt dần theo tuổi tác, và có lẽ đó là lý do Osano bá» viết. 
Tuyết Ä‘ang rÆ¡i dày xuống bên ngoài các cánh cá»a sổ phòng làm việc cá»§a tôi. Má»™t màn trắng bao phá»§ các cành cây trÆ¡ trụi xám xịt, các bồn cỠúa vàng xÆ¡ xác trong mùa đông. Nếu tôi là ngưá»i Ä‘a cảm và có thiên hướng, sẽ dá»… dàng gợi lên các khuôn mặt cá»§a Osano và Artie Ä‘ang trôi dạt tươi cưá»i qua những bông tuyết cuá»™n xoáy đó. Nhưng tôi từ chối làm Ä‘iá»u này. Tôi không quá Ä‘a cảm, cÅ©ng không quá dá»… dãi vá»›i chÃnh mình cÅ©ng không quá tá»± trắc ẩn đến thế? 
Tôi có thể sống không có há». Cái chết cá»§a há» không làm giảm thiểu tôi chút nào như có lẽ há» từng nghÄ© 
Không, tôi Ä‘ang an toàn nÆ¡i đây, trong phòng làm việc cá»§a tôi. Ấm áp như ổ bánh mì má»›i ra lò. An toàn, chẳng sợ gì cÆ¡n cuồng phong Ä‘ang quét những bông tuyết Ä‘áºp vào cá»a kÃnh phòng tôi. Tôi sẽ không rá»i căn phòng trong mùa đông này. 
Bên ngoài, má»i đưá»ng xá Ä‘á»u đóng băng, xe cá»§a tôi có thể bị trượt, láºt nhào và cái chết có thể chợp mắt và nghiá»n nát tôi. Cái lạnh độc địa có thể làm nhiá»…m trùng buồng phổi tôi máu tuá»· tôi. Ôi ngoài cái chết, còn vô khối nguy cÆ¡ rình ráºp để ám hại ta. 
Vô số những tên gián Ä‘iệp cá»§a tá» thần có thể len lá»i vào trong nhà ta và ngay cả vào trong tim óc ta. Tôi phải mở cuá»™c phòng vệ chống lại chúng. 
Tôi có những biểu đồ treo quanh các bức tưá»ng cá»§a phòng làm việc. Những biểu đồ cho công việc, cho sá»± phòng vệ và sá»± cứu rá»—i cá»§a tôi. Tôi đã phác thảo má»™t tiểu thuyết vá» Äế quốc La mã để rút lui vào quá khứ. Tôi đã phác thảo má»™t tiểu thuyết vá» thế ká»· thứ hai mươi lăm nếu tôi muốn trú ẩn vào tương lai. 
Hàng trăm quyển sách chồng lên để Ä‘á»c, để vây quanh đầu óc tôi. Tôi kéo má»™t chiếc ghế bành má»m đến bên cá»a sổ để có thể ngồi thoải mái nhìn tuyết rÆ¡i. Chuông từ nhà bếp reo lên. Bữa ăn đã sẵn sàng. Cả gia đình Ä‘ang chá» tôi. Tôi Ä‘ang ngắm tuyết rÆ¡i, má»™t tráºn bão tuyết. 
Thế giá»›i bên ngoài trắng xóa má»™t màu. Chuông lại réo lên, thôi thúc, kéo dài. Tôi khóa cá»a lại, xuống nhà Ä‘i vào phòng ăn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. 
Cả nhà đã tụ táºp nÆ¡i đó. LÅ© nhá» sắp trưởng thành và sẵn sàng để ra Ä‘i tá»± láºp. Vallie xinh xắn trong chiếc áo ná»™i trợ vá»›i tấm tạp dá» trước ngá»±c và mái tóc nâu xinh xắn cá»§a nàng buá»™c gá»n ra sau. Mặt nàng đỠhồng lên, có lẽ vì sức nóng cá»§a nhà bếp, hay có lẽ vì sau bữa ăn tối nàng sẽ Ä‘i ra ngoài hẹn hò vá»›i gã tình nhân nào đó. Có thể như thế chăng? Chuyện đó có thể hay không thể? Tôi chẳng có cách nào biết được. 
Cho dù thế, Ä‘á»i sống chẳng đáng giá để trân trá»ng gìn giữ hay sao? 
Tôi ngồi xuống đầu bàn. Nói đùa vá»›i đám con. Ä‚n uống. Cưá»i nịnh bà xã và khen tài nấu nướng cá»§a ná»™i tướng. Sau bữa ăn tối, tôi sẽ quay vá» thư phòng, Ä‘á»c viết và cảm nháºn trá»n vẹn mình Ä‘ang song. 
Osano, Malomar, Artie, Jordan, tôi nhớ các anh. 
Nhưng các anh sẽ không lôi kéo tôi theo được. Nhưng tất cả những ngưá»i tôi yêu dấu quanh chiếc bàn này có thể, má»™t ngày nào đó, tôi phải lo lắng Ä‘iá»u đó. 
Trong bữa ăn, tôi nháºn được cuá»™c gá»i từ Cully dặn tôi đến gặp anh ở phi trưá»ng vào ngày hôm sau. 
Anh sắp đến New York vì công việc. Sau hÆ¡n má»™t năm, đây là lần đầu tôi được Ä‘iện thoại cá»§a Cully, và qua giá»ng nói cá»§a anh tôi biết anh Ä‘ang bối rối. 
Tôi đến phi trưá»ng sá»›m so vá»›i chuyến bay đến cá»§a Cully, vì thế tôi mua vài tá» tạp chà để Ä‘á»c trong khi nhâm nhi ly cà phê và dùng miếng sandwich. Khi tôi nghe thông báo chuyến bay anh Ä‘ang hạ cánh, tôi bèn Ä‘i xuống khu hành lý nÆ¡i tôi vẫn thưá»ng đứng chá» anh. Như thưá»ng lệ, ở New York phải mất khoảng hai mươi phút để hành lý xuống đến nÆ¡i. Vào lúc đó phần lá»›n hành khách Ä‘ang lụ táºp quanh băng chuyá»n hành lý nhưng tôi vẫn chưa thấy Cully. Tôi tiếp tục tìm kiếm anh. Äám đông thưa dần, và sau má»™t lát chỉ còn má»™t vài chiếc vali trên băng chuyá»n. 
Tôi gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà và há»i Vallie có nghe Cully gá»i đến không và nàng bảo không. Rồi tôi gá»i đài thông báo chuyến bay cá»§a hãng hàng không TWA và há»i Cully Cross có lên chuyến bay không. Há» bảo tôi rằng anh có giữ chá»— nhưng không thấy anh xuất hiện. Tôi gá»i đến Xanadu Hotel ở Vegas và gặp cô thư ký cá»§a Cully. Cô nói vâng, theo như cô biết, Cully đã bay Ä‘i New York. Cô biết anh hiện không ở Vegas và sẽ không quay lại trong vòng vài ngày tá»›i. Tôi không lo lắng lắm. Tôi nghÄ© rằng có công việc khẩn bất ngá». Cully vẫn hay bay Ä‘i khắp nÆ¡i ở Mỹ và cả trên thế giá»›i vì công việc cá»§a khách sạn. Chắc là có việc khẩn cấp nào đó vào phút chót khiến anh phải thay đổi hành trình và chắc anh sẽ liên lạc vá»›i tôi. 
Nhưng từ trong sâu thẳm hồn tôi, có má»™t ý thức day dứt rằng trước đây chưa bao giá» anh cho tôi “leo cây†như thế này, rằng anh vẫn luôn cho tôi biết vá» sá»± thav đổi trong kế hoạch cá»§a anh và rằng, theo như cách xá» sá»± rất chu đáo cá»§a anh thì khó có chuyện anh để tôi lên phi trưá»ng đợi đón hàng giá» khi anh không đến. 
Tuy thế, tôi cÅ©ng chá» cả tuần khi không nghe anh gá»i và không biết anh ở đâu, tôi má»›i gá»i cho Gronevelt. 
Gronevelt vui mừng khi nghe tôi gá»i ông. Giá»ng ông nghe mạnh mẽ, đầy khà lá»±c. Tôi kể cho ông nghe đầu Ä‘uôi câu chuyện và há»i ông Cully có thể ở đâu và nói rằng trong bất kỳ trưá»ng hợp nào tôi nghÄ© tôi phải thông báo cho ông. 
- Äó không phải là chuyện có thể nói qua Ä‘iện thoại. - Gronevelt nói - Nhưng tại sao anh không đến làm khách cá»§a tôi mấy ngày ở đây để đàm đạo vá»›i nhau cho vui? 
 
Xem tiếp chương 52
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 07:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 52 
 
 
  
 
Khi Cully nháºn được lệnh triệu táºp tại dãy phòng Ä‘iá»u hành cá»§a Gronevelt, anh gá»i Ä‘iện cho Merlyn. 
Cully biết Gronevelt muốn gặp anh vì chuyện gì và anh biết anh phải bắt đầu nghÄ© đến má»™t cánh cá»a thoát khẩn cấp. Qua Ä‘iện thoại anh bảo Merlyn anh sẽ lên chuyến bay sáng mai Ä‘i New York và yêu cầu Merlyn gặp anh. Anh bảo Merlyn rằng có việc rất quan trá»ng mà anh cần sá»± giúp đỡ cá»§a Merlyn. 
Khi cuối cùng Cully Ä‘i vào dãy phòng cá»§a Gronevelt, anh cố gắng “đá»c và giải mã†Gronevelt, nhưng tất cả những gì mà anh có thể thấy là con ngưá»i ấy đã thay đổi biết bao trong khoảng thá»i gian mưá»i năm mà anh làm việc cho ông. CÆ¡n đột quỵ mà Gronevelt phải chịu đựng để lại những gân máu đỠnhá» li ti nÆ¡i tròng trắng cá»§a đôi mắt trên đôi má và cả trên trán ông. Äôi mắt xanh lục cá»§a ông lạnh lẽo như phá»§ sương giá. Dưá»ng như ông không còn cao bằng trước đây và ông mảnh khảnh hÆ¡n nhiá»u. Mặc dầu má»i biểu hiện ngoại hình đó, Cully vẫn ngán ông. 
Như thưá»ng lệ, Gronevelt bảo Cully pha rượu Scotch cho hai ngưá»i. Rồi Gronevelt nói : 
- Johnny Santadio sẽ bay đến đây ngày mai. Anh ta muốn biết má»™t Ä‘iá»u. Ủy ban cá» bạc sẽ phê duyệt giấy phép cho anh ta làm chá»§ khách sạn này hay không? 
- Bác biết câu trả lá»i rồi. - Cully nói. 
- Ta nghÄ© ta biết. - Gronevelt nói - Ta biết anh đã nói gì vá»›i Johnny, rằng chuyện ấy chắc cú rồi. Rằng má»i chuyện đã được thu xếp. Ta chỉ biết có thế? 
Cully nói : 
- Chưa đâu. Con không thể quyết chắc Ä‘iá»u đó. 
Gronevelt lắc đầu : 
- Với bối cảnh của Johnny thì từ “sẽ†khá hóc búa đấy. Thế còn một trăm ngàn đô-la của anh ta hiện đang ở đâu? 
- Con để trong phòng thủ quỹ cho ông ấy. - Cully nói - Ông ta có thể lấy khoản đó bất cứ khi nào ông ta muốn. 
- Tốt. - Gronevell nói - Tốt. Anh ta hẳn là hài lòng vá»›i cách thu xếp như váºy. 
Cả hai ngồi dá»±a ngá»a vào lưng tá»±a và nhâm nhi ly rượu. Cả hai Ä‘ang sá»a soạn cho cuá»™c chiến tháºt sá»±, cho vấn đỠthá»±c sá»±. Rồi Gronevelt nói cháºm rãi : 
- Con và ta Ä‘á»u biết tại sao Johnny làm chuyến du hành đặc biệt này đến Vegas. Con hứa vá»›i ông ta con có thể dàn xếp sao cho thẩm phán Brainca sẽ chỉ tuyên án treo cháu ông ta vá» tá»™i bị truy tố lưá»ng gạt và trốn thuế. Hôm qua cháu ông ấy bị kêu án tù năm năm. Ta hy vá»ng con có câu trả lá»i nghe sao lá»t tai vá» vụ ấy? 
- Cháu không có câu trả lá»i. - Cully nói - Cháu đưa thẩm phán Brianca bốn mươi ngàn đô-la mà ông Santadio đưa cháu. Cháu chỉ làm được đến đó. Äây là lần đầu thẩm phán Brianca làm cháu thất vá»ng. Có lẽ có thể lấy lại tiá»n từ ông ta được. Cháu không biết chắc. Cháu đã cố liên lạc vá»›i ông ta, nhưng Ä‘oán ông ta muốn tránh mặt cháu. 
Gronevelt nói : 
- Cháu biết rằng Johnny có rất nhiá»u Ä‘iá»u để nói vá» tình hình cá»§a khách sạn này, và nếu anh ta nói ta phải để cháu ra Ä‘i thì ta đành làm váºy. Cully, cháu biết rằng ta chẳng còn nắm, vị thế quyá»n lá»±c như xưa nữa. Kể từ lúc ta bị cú đột quỵ kia. Ta phải sang nhượng lại phần lá»›n cổ phần trong khách sạn. GiỠđây tuy trên danh nghÄ©a ta còn đứng tên làm chá»§ nhưng thá»±c chất chỉ còn làm váºy thôi. Ta không thể giúp gì cho anh nữa. 
Cully cưá»i : 
- Ồ, chuyện bị sa thải cháu chẳng còn lo nữa rồi. Cháu lo bị thanh toán nữa kia. 
- á»’. - Gronevelt nói - Không, không. Không nghiêm trá»ng đến thế đâu. Ông cưá»i vá»›i Cully như ngưá»i cha có thể cưá»i vá»›i con trai mình. - Thá»±c sá»± con đã từng nghÄ© chuyện nghiêm trá»ng đến thế sao? 
Lần đầu tiên Cully thấy thư giãn và tợp một ngụm lớn Scotch. Anh thấy nhẹ nhõm hẳn : 
- Cháu sẽ Ä‘i thu xếp vụ đó ngay bây giá». Äể chuẩn bị nghỉ việc luôn. 
Gronevelt vỗ lên vai : 
- Äừng vá»™i thế. - Ông nói - Johnny biết kỳ công cá»§a con đối vá»›i khách sạn này trong hai năm qua kể từ khi ta bị tai biến. Con đã thá»±c hiện được nhiá»u việc kỳ diệu. Bây giá» Ä‘iá»u ấy là quan trá»ng, không chỉ cho ta mà cho những ngưá»i như Johnny. Dù con có phạm vài sai lầm. Giở đây ta phải xác nháºn rằng bá»n há» Ä‘ang bá»±c tức lắm, nhất là vá» chuyện đứa cháu Ä‘i tù, đặc biệt là tại cháu bảo hỠđừng lo. Rằng cháu nắm vững thẩm phán Brianca. Há» không thể hiểu làm thế nào cháu đã nói vá»›i há» chắc như định đóng cá»™t mà rồi lại ra cá»› sá»± như váºy. 
Cully lắc đầu : 
- Cháu thá»±c sá»± không nghÄ© ra nổi. Cháu vẫn thưá»ng bá» túi Brianca trong năm năm qua, nhất là từ khi cháu tung con bé Charlie tóc vàng đó vào ma tráºn đồ. 
Gronevelt cưá»i : 
- Vâng, ta nhớ con bé ấy. Vừa xinh đẹp lại rất tốt bụng. 
- Vâng, đúng thế. - Cully nói - Lão thẩm phán si mê con bé ấy lắm. Äúng là văn chương chữ nghÄ©a bá» bá», thần “lá»â€ nó ám cÅ©ng mê mẩn Ä‘á»i. Lão thưá»ng Ä‘em con bé lên du thuyá»n riêng xuôi xuống vịnh Mexico câu cá hàng tuần. Mà chắc là câu cá thì Ãt chứ mò tôm thì nhiá»u. Nhất là thưá»ng xuyên vá»› được sò lông hay sò huyết, nên lão thÃch lắm, cứ tấm tắc khen con bé tháºt là tam, tứ tuyệt. 
Cully mỉm cưá»i, rồi hÆ¡i khá»±ng lại má»™t tÃ, vì nhá»› là cụ via đây cÅ©ng đã từng thưởng thức món đặc sản kia rồi, anh không phải khoe khoang quảng cáo chi nhiá»u. Và rồi anh nháºn thấy Gronevelt muốn tiếp tục ý kiến. 
- Ta nghÄ© ta có cách cho anh san bằng tá»· số. - Gronevelt nói - Ta phải thừa nháºn rằng Santadio Ä‘ang nóng lắm. Hắn Ä‘ang sôi sùng sục, nhưng ta có thể làm nguá»™i hắn. Chỉ cần bây giá» anh ra được má»™t tuyệt chiêu và thành công đẹp mắt thì bá»n há» sẽ thán phục anh và xóa bá» má»i tị hiá»m, sẵn sàng quên Ä‘i má»i sai sót cá»§a anh. Ta mách cho anh vụ này nhé. Hiện Ä‘ang có má»™t số tiá»n yên trị giá ba triệu đô-la Ä‘ang nằm chỠở Nháºt. Phần cá»§a Johnny trị giá má»™t triệu đô. Nếu anh có thể mang số đó ra an toàn như anh đã làm được má»™t lần trước đây, ta nghÄ© vá»›i má»™t triệu đô, Johnny Santadio sẽ vui lòng tha thứ cho anh vụ vừa rồi. Nhưng hãy nhá»› Ä‘iá»u này: bây giá» nguy hiểm hÆ¡n trước đây. 
Cully ngạc nhiên và rồi rất cảnh giác. Câu há»i đầu tiên anh đặt ra là: “Liệu Santadio có biết mình sắp Ä‘i không?†Và nếu như Gronevelt nói có thì Cully sẽ từ chối vụ này. Nhưng Gronevelt nhìn thẳng vào mắt anh, nói : 
- Ta nghÄ© ra chuyện này, và gợi ý vá»›i cháu là tuyệt đối không nói vá»›i ai, bất kỳ ai là anh sắp Ä‘i. Hãy lên ngay chuyến bay chiá»u nay Ä‘i Los Angeles, bắt tiếp chuyến bay Ä‘i Nháºt và sẽ bước chân xuống xứ sở Mặt trá»i má»c trước khi Johnny Santadio đến đây và lúc đó ta sẽ bảo hắn rằng anh đã Ä‘i khá»i thành phố này. Trong khi cháu Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i, ta sẽ liên hệ dàn xếp má»i việc để tiá»n được giao vào tay anh. Äừng lo lắng vá» những ngưá»i lạ bởi vì chúng ta tiến hành vụ này thông qua cố nhân Fummiro cá»§a chúng ta. 
ChÃnh việc nêu ra cái tên Fummiro đã làm tan biến má»i nghi ngá» cá»§a Cully. 
- OK. Cháu làm vụ này. 
Có Ä‘iá»u là cháu đã dá»± tÃnh Ä‘i New York để gặp Merlyn và báo cáºu ta gặp cháu ở phi trưá»ng, vì thế cháu phải gá»i lại cho cáºu ta. 
- Không. - Gronevelt nói - Cháu không bao giá» biết được ai sẽ nghe Ä‘iện thoại hoặc hắn sẽ kể vá»›i ai. Äể chuyện đó ta lo. Ta sẽ cho hắn biết đừng Ä‘i đón anh ở phi trưá»ng. Anh cÅ©ng đừng há»§y việc giữ chá»— máy bay. Äiá»u đó sẽ làm ngưá»i ta lạc dấu. Ta sẽ nói vá»›i Johnny rằng anh Ä‘i New York. Anh sẽ có được má»™t vá» bá»c rất lốt. Thế nhé! 
- OK. - Cully đáp. 
Gronevelt bắt tay Cully và dùng bàn tay trái vỗ lên vai anh : 
- Hãy trổ tài xuất quá»· nháºp thần cá»§a anh tháºt nhanh, gá»n và kÃn đáo. Nếu mã đáo công thành chuyến này, ta khẳng định cháu sẽ san bằng tá»· số sòng phẳng và Johnny Santadio chẳng những sẽ không còn oán giáºn mà còn sẽ trá»ng vá»ng cháu vô cùng. 
Và cái đêm trước khi Cully rá»i Mỹ Ä‘i Nháºt, anh gá»i hai nàng mồi chài đến để mua vui. Má»™t nàng là Crystin Lesso, đã có chồng, nhưng mê đánh bài, liên miên thua lai rai phải ký vay nợ, nên phải cho thuê “Con bài thứ năm mươi ba†để lấy tiá»n gỡ. 
Äêm nay Cully kêu nàng ta đến để quần thảo vá»›i nàng Charlie Brown cho anh ngắm chÆ¡i. 
Charlie Brown đến trước và anh đưa nàng ly sâm banh rồi giây lát sau Crystin đến. HỠngồi vòng tròn nói chuyện và cả ba nống hết chai sâm-banh để làm nóng trước khi anh kéo hai em vào phòng ngủ. 
Cả ba cùng lên giưá»ng, trần truồng. Cully nói đùa vá»›i hai em, hôn hÃt và nghịch những lên những gò hồng cá»§a há». Và rồi hai tay vòng quanh cổ há», anh kéo hai khuôn mặt há» sát vào nhau. Hai em biết anh chỠđợi Ä‘iá»u gì ở há». Hai em hôn nhẹ môi nhau. 
Phải mất má»™t lát để há» khởi động. Lúc đầu há» hÆ¡i mắc cỡ. Luôn luôn là váºy. Cully nhÃch dần ra xa cho đến khi anh ngồi ở chân giưá»ng. 
Anh bá»—ng thấy má»™t cảm giác bình an thư thái trong lúc ngắm hai ngưá»i phụ nữ làm tình vá»›i nhau. Vá»›i tất cả tÃnh khinh bạc vá» phụ nữ vá» tình yêu cá»§a mình, anh vẫn cảm nháºn đây là cảnh tượng ngoạn mục nhất mà anh từng hi vá»ng nhìn thấy trên Ä‘á»i. Cả hai Ä‘á»u có những tấm thân hấp dẫn, gợi dục, những bá»™ mặt xinh đẹp, và hỠđã thá»±c sá»± nóng máy lên, làm tình cuồng nhiệt vá»›i nhau. Anh thÃch nhìn cảnh tượng ấy và nghÄ© rằng mình có thể nhìn ngắm nó mãi không bao giá» chán. 
Trong lúc há» tiếp tục, Cully đứng lên khá»i giưá»ng và ngồi vào má»™t chiếc ghế bành. Hai ngưá»i phụ nữ càng lúc càng hăng say. Anh nhìn ngắm hai thân thể há» quay đảo, lá»™n vòng lên xuống cho đến khi những tiếng nấc biểu thị khoái lạc tá»™t đỉnh thoát ra và hai ngưá»i đàn bà nằm ngá»a ra, bình yên trong vòng tay nhau. 
Cully đến bên giưá»ng hôn nhẹ lên hai ngưá»i. Rồi anh len vào nằm giữa há» và nói : 
- Hãy nằm yên, đừng làm gì cả. Chúng ta ngá»§ má»™t giấc cho khá»e. 
* * * * * 
Anh chìm êm ái vào giấc ngá»§ và khi anh thức giấc, hai ngưá»i phụ nữ Ä‘ang ngồi nÆ¡i phòng khách, đã mặc quần áo vào và Ä‘ang nói chuyện phiếm vá»›i nhau. Anh lấy ra năm Con ong máºt cho Charlie Brown. Nàng hôn từ biệt anh và để anh má»™t mình vá»›i Crystin. 
Anh ngồi xuống ghế sofa vòng một tay ôm Crystin và hôn nhẹ nàng. 
- Anh đã xé hết má»i giấy nợ cá»§a em. - Anh nói. 
- Em không còn phải lo lắng nữa và anh sẽ bảo phòng thủ quỹ đưa cho em con số phỉnh trị giá năm trăm đô-la để tối nay em đánh bài cho vui. 
Crystin cưá»i mừng rỡ và nói : 
- Cully, em tháºt không tin nổi. Anh đúng là phúc thần cá»§a em. 
Rồi nàng ôm siết chàng, gục đầu vào vai chàng, và ngước mắt nhìn lên, tia nhìn cá»§a ngưá»i em bé bá»ng vá»›i lòng biết Æ¡n vô hạn! 
Khi Crystin rá»i Ä‘i, Cully không ngá»§ lại được. Cuối cùng anh Ä‘i xuống khu casino. Anh thấy Crystin ở bàn blackjack. Nàng có má»™t chồng con phỉnh loại má»™t trăm đô-la để trước mặt. 
Nàng vẫy tay gá»i chàng đến và cưá»i rạng rỡ : 
- Cully đêm nay em hên quá. Em thắng được một ngàn hai trăm đô-la rồi đấy. 
Nàng bốc một nắm con phỉnh lên và đặt nó vào tay anh : 
- Phần này cho anh. Em muốn anh nháºn chúng. 
Cully đếm các con phỉnh. Mưá»i con tất cả. Má»™t ngàn đô. 
Anh cưá»i và nói : 
- OK, anh giữ chúng cho em. Ngày nào đó em sẽ cần để chơi bài tiếp. 
Rồi anh rá»i nàng và Ä‘i vá» văn phòng cá»§a anh, ném các con phỉnh vào trong má»™t há»™c bàn giấy. Anh lại nghÄ© đến việc gá»i Merlyn nhưng rồi quyết định chống lại ý muốn đó. 
Anh nhìn quanh văn phòng. Chẳng còn việc gì để anh làm nữa, nhưng anh cảm thấy dưá»ng như mình còn quên Ä‘iá»u gì, má»™t Ä‘iá»u khá quan trá»ng mà nhất thá»i anh không nhá»› ra được. Nhưng giá» này đã quá trá»…. Trong vài giá» nữa anh sẽ có mặt ở Los Angeles và lên máy bay trá»±c chỉ Tokyo. 
* * * * * 
Äến Tokyo, Cully gá»i taxi đưa đến văn phòng Fummiro. Các đưá»ng phố Tokyo đông đúc, phần lá»›n má»i ngưá»i Ä‘á»u mang mặt nạ trắng để chống lại bầu khà bị ô nhiá»…m nặng. Ngay cả những công nhân xây dá»±ng vá»›i bá»™ áo khoác màu đỠchói và mÅ© bảo hiểm màu trắng che kÃn đầu cÅ©ng mang mặt nạ y tế. Vì lý do nào đó mà khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Cully cảm thấy nhá»™n nhạo, khó chịu trong ngưá»i, nhưng anh nháºn định rằng Ä‘iá»u này chẳng qua là do anh căng thẳng vì toàn bá»™ cuá»™c hành trình này. 
Fummiro chào anh vá»›i má»™t cái bắt lay vồn vã và nụ cưá»i rá»™ng mở. 
- Chào Cross, gặp lại anh vui quá. Chúng tôi sẽ chu toàn má»i chuyện để anh có cuá»™c hành trình an toàn và khoảng thá»i gian vui vẻ nÆ¡i xứ sở chúng tôi. Cứ cho phụ tá cá»§a tôi biết má»i yêu cầu cá»§a anh. 
HỠđang ngồi trong văn phòng hiện đại kiểu Mỹ của Fummiro và có thể yên tâm nói chuyện. 
Cully nói : 
- Tôi đang để vali ở khách sạn và tôi muốn biết chừng nào có thể mang nó đến văn phòng của ông. 
- Thứ hai. - Fummiro đáp - Vào cuối tuần, chẳng có thể làm gì cả. Nhưng có một buổi party ở nhà tôi tối mai và tôi chắc bạn sẽ vui khi tham dự. 
- Cám Æ¡n nhiá»u. - Cully nói - Nhưng hiện nay tôi chỉ muốn nghỉ ngÆ¡i. Tôi không thấy khá»e lắm vì cuá»™c hành trình dài vừa qua. 
- À phải, tôi hiểu rồi. - Fummiro nói - Tôi có ý này hay lắm. Ở Yogawara, chỉ cách đây độ má»™t giá» lái xe, có má»™t lữ quán miá»n quê rất lý tưởng. Äó là má»™t trong những danh thắng cá»§a nước Nháºt. Yên ả, thÆ¡ má»™ng nhưng đủ cả má»i tiện nghi cao cấp nhất, cho ngưá»i ta thư giãn thoải mái. Tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đến đó trong chiếc limousine cá»§a tôi. Sẽ có những cô gái làm mát-xa cho anh giãn gân cốt và tôi sẽ lệnh đưa những em đẹp hết ý để chiá»u anh những khoản kế tiếp. Còn đồ ăn thức uống ở đó thì thuá»™c loại ngon tuyệt, tinh tế nhất tất nhiên rồi. Äó là nÆ¡i chư vị tai to mặt lá»›n cá»§a nước Nháºt mang các nàng ái cÆ¡ cá»§a hỠđến để hú hà má»™t vài ngày trong vòng bà máºt. Bạn có thể hoàn toàn yên tâm nghỉ ngÆ¡i thư giãn ở đó và sáng sá»›m thứ hai quay vá», thÆ¡ thá»›i hân hoan và tôi sẽ trao tiá»n cho bạn. 
Cully nghÄ© lướt qua má»™t tÃ. Anh sẽ không bị nguy hiểm gì cho đến khi anh nắm tiá»n trong tay, và ý tưởng thư giãn nÆ¡i má»™t lữ quán miá»n quê quả cÅ©ng hấp dẫn. 
- Hợp ý tôi lắm. - Anh nói với Fummiro - Khi nào ông cho chiếc limousine lại đón tôi? 
- Sự lưu thông tối thứ sáu khiếp lắm. - Fummiro nói - Tối nay anh ngủ ở đây cho lại sức đi. Sáng mai tôi cho xe đến đón anh sớm và đưa anh đến đó nghỉ ngơi thoải mái cuối tuần. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khoảng 9 giỡ sáng thứ hai. 
Như má»™t dấu hiệu tôn trá»ng đặc biệt, Fummiro tiá»…n anh ra khá»i văn phòng ông ta, đến táºn thang máy. 
* * * * * 
Äi bằng xe limousine đến Yogawara mất độ hÆ¡n má»™t giá». Nhưng khi đến đó, Cully thấy quả là đáng bá» công Ä‘i. Má»™t lữ quán miá»n quê tháºt đẹp theo phong cách truyá»n thống Nháºt Bản thuần túy nhưng đấy đủ má»i tiện nghi hiện đại cao cấp nhất. 
Dãy phòng dành cho anh tháºt lá»™ng lẫy. Những ngưá»i phục vụ lướt Ä‘i bồng bá»nh qua các căn phòng, nhẹ nhàng, lặng lẽ, êm ru như những bóng ma, gần như vô hình. Và không thấy dấu hiệu cá»§a ngưá»i khách nào khác. 
Trong má»™t phòng có bồn tắm khổng lồ bằng gá»— Ä‘á». Còn phòng tắm được trang bị đủ má»i nhãn hiệu dao cạo râu, bông và nước hoa cạo râu và các loại mỹ phẩm cho phụ nữ. Tất cả những thứ cần thiết. 
Hai cô gái nhá» nhắn, cỡ má»›i tuổi cặp kê, đổ nước vào bồn nhá» và kỳ cá» cho anh sạch sẽ trước khi anh bước vào cái bồn nước nóng có hương thÆ¡m. Cái bồn rá»™ng đến độ hầu như anh có thể bÆ¡i trong đó và sâu đến những độ nước gần ngáºp đầu anh. Anh cảm thấy bao nhiêu mệt má»i và căng thẳng Ä‘i ra khá»i gân cốt mình, và rồi cuối cùng hai cô thiếu nữ nâng anh ra khá»i bồn và dẫn anh đến má»™t tấm nệm ở phòng kế bên. Nằm duá»—i ngưá»i ra, anh để cho hai cô xoa bóp, nắn huyệt, day từng ngón tay, từng ngón chân từng cÆ¡ bắp và hình như đến từng sợi tóc. Má»™t cuá»™c mát-xa tuyệt diệu nhất mà anh từng trải qua. 
HỠđưa anh má»™t cái futaba - loại gối vuông cứng nhá» - để đỡ đầu. Và chẳng mấy chốc anh chìm vào giấc ngá»§. Anh ngá»§ đến chiá»u tà, rồi thức dáºy nhẩn nha tản bá»™ ngắm cảnh đồng quê. 
Lữ quán nằm trên má»™t ngá»n đồi thấp nhìn xuống thung lÅ©ng và bên kia thung lÅ©ng có thể thấy đại dương bao la xanh rỡn má»™t màu trong như ngá»c bÃch. Anh thả bá»™ quanh má»™t cái ao đẹp lấp lánh những bông hoa hình như muốn khoe sắc Ä‘ua màu vá»›i những chiếc dù rá»±c rỡ trong vưá»n quán. Tất cả những màu tươi sáng kia làm lòng anh thấy ấm áp vui tươi, không khà trong lành làm đầu óc anh dịu lại, thanh thản. Anh không còn lo lắng, căng thẳng nữa. Chẳng có gì nguy hiểm xảy ra đâu. Anh sẽ lấy tiá»n từ Fummiro, má»™t ngưá»i bạn cÅ© hoàn loàn đáng tin cáºy. Khi đến Hongkong và ký thác tiá»n vào ngân hàng ở đó, anh sẽ sòng phẳng vá»›i Santadio và có thể an toàn quay vá» Las Vegas. Má»i chuyện sẽ ổn thòa cả thôi. Anh sẽ kế vị chức ông Tổng cá»§a Xanadu Hotel và sẽ chăm sóc phụng dưỡng Gronevelt như má»™t hiếu tá» báo ân phụ thân trong tuổi già. 
Trong má»™t lúc, anh ao ước phải chi mình có thể sống phần Ä‘á»i còn lại nÆ¡i miá»n quê thanh bình xinh đẹp này. Yên ả và trong lành biết bao. Tịch nhiên như cuá»™c sống cách đây năm trăm năm trước. Anh chưa từng ao ước làm má»™t Samurai, nhưng giỠđây anh nghÄ© cuá»™c sống cá»§a há» tháºt hào hùng và đẹp biết bao. 
Màn đêm bắt đầu buông xuống và những giá»t mưa li ti rÆ¡i lấm tấm trên mặt ao. Anh trở vào dãy phòng cá»§a mình. 
Anh thÃch lối sống Nháºt. Không bày biện đồ đạc gì trong phòng ngá»§. Chỉ có gối và nệm. Những cách cá»a trượt khung gá»—, dán giấy, ngăn cách các phòng và có thể biến má»™t phòng khách thành phòng ngá»§. Tháºt hợp lý và tiện lợi. 
Xa xa anh có thể nghe má»™t cái chuông nhá» xÃu reo những tiếng leng keng trong như bạc và sau vài phút các cánh cá»a bằng giấy kéo sang bên và hai cô gái bước vào, mang má»™t cái khay hình bầu dục tháºt lá»›n trên sắp đầy má»i loại cá biển và các loại hải sản khác, thành má»™t cầu vòng màu sắc, mà cả chục ngưá»i ăn chưa chắc đã hết. Hai cô gái đặt cái khay lên má»™t cái bàn thấp và xếp gối cho Cully ngồi rồi há» cùng ngồi xuống hai bên anh và phục vụ cho anh ăn. Má»™t cô gái khác bước vào mang má»™t khay nhỠđựng rượu sake và cái ly. Nàng rót rượu và nâng ly lên táºn miệng anh. Má»i thứ Ä‘á»u tươi ngon, ngá»t ngào. Và rượu sake ngấm vào từng tế bào, từng mạch máu làm cho tâm hồn anh thấy lâng lâng. Xong bữa ăn, Cully đứng nhìn qua cá»a sổ, ngắm thung lÅ©ng vá»›i những rặng thông và biển phÃa xa xa. Sau lưng anh, những ngưá»i đàn bà Ä‘ang dá»n dẹp bữa ăn mang Ä‘i và những cánh cá»a bằng gá»— và giấy khép lại. Chỉ còn má»™t mình anh trong phòng, nhìn mông ra biển. 
Anh ôn lại má»i chuyện trong đầu óc mình, nhẩm tÃnh những tình huống và cÆ¡ may. Sáng thứ hai anh sẽ lấy tiá»n từ Fummiro, đáp chuyến máy bay Tokyo - Hongkong và tại đó anh sẽ đến ngân hàng quen. Anh thá» nghÄ© xem nÆ¡i nào có khả năng tiá»m phục nguy cÆ¡, nếu như thá»±c sá»± có nguy cÆ¡. Anh nghÄ© vá» Gronevelt. 
Rằng Gronevelt có thể phản bá»™i anh, hoặc là Santadio hay ngay cả Fummiro. Tại sao thẩm phán Brianca phản bá»™i anh? Có thể Gronevelt đã sắp đặt âm mưu ấy chăng? Và rồi anh nhá»› có má»™t đêm anh dùng bữa tối cùng vá»›i Fummiro và Gronevelt. Há» có vẻ không được thoải mái lắm vá»›i anh. Có chuyện gì chăng? Má»™t con bài chưa biết được trong chiếc giày. Nhưng Gronevelt là má»™t ông già Ä‘au yếu và cánh tay cá»§a Santadio không đủ dài để vươn tá»›i miá»n Viá»…n Äông này. Còn Fummiro là má»™t ngưá»i bạn cÅ©. 
Nhưng bà ẩn vẫn luôn tiá»m phục. Số xui hay đến bất ngá» khó ai biết được. Dù sao đây cÅ©ng sẽ là cú đánh liá»u vá»›i may rá»§i lần cuối cá»§a Ä‘á»i anh. Sau đó, hoặc là con đưá»ng cái quan sẽ mở ra thênh thang trước mặt anh, đưa anh thẳng đến vinh Ä‘anh và quyá»n lá»±c, suốt đỡi an hưởng giàu sang lạc thú chẳng kém gì má»™t vị tiểu vương. Äáng để chÆ¡i liá»u lắm chứ? Còn nếu như. Ông Thá»i Ä‘i khá»i, thằng Giá»i cÅ©ng thua, thì anh sẽ chu du vào cõi ta bà thế giá»›i nào chưa thể biết được? Thì cÅ©ng liá»u nhắm mắt đưa chân, mà xem con tạo xoay vần đến đâu. Chứ giỠđây, tên đã lắp cung đã giương, không thể không bắn. Nhưng Ãt ra anh cÅ©ng còn được hưởng má»™t ngày thanh bình nÆ¡i miá»n quê Yogawara yên ả nên thÆ¡ này. 
Anh nghe những cách cá»a gá»— và giấy trượt đàng sau anh, mở ra. Äó là hai cô thiếu nữa dẫn anh trở lại cái bồn gá»— Ä‘á». 
Há» lại kỳ cá» tắm rá»a cho anh rồi lại dìm anh vào bồn nước thÆ¡m rá»™ng lá»›n. 
Anh lặn xuống ngáºp cả ngưá»i má»™t hồi, rồi há» lại mang anh ra, đặt anh lên tấm nệm và kê chiếc gối nhá» futaba dưới đầu anh. Há» lại làm mát-sa khắp ngưá»i anh. 
Bây giá», đã hoàn toàn thư giãn và hồi sức, anh cảm thấy nhục dục nổi lên. Anh vươn tay ra kéo má»™t trong hai cô thiếu nữ, nhưng rất duyên dáng, cô dùng nét mặt biểu cảm và đôi bàn tay để tỠý từ chối. Rồi cô diá»…n kịch câm ngụ ý rằng cô sẽ kêu má»™t cô khác đến. 
Chứ chuyện ấy không nằm trong chức năng cá»§a cô và thế là Cully đưa hai ngón tay lên để bảo há» rằng anh muốn hai cô. Thấy dấu hiệu đó, hai thiếu nữ cưá»i khúc khÃch, và anh tá»± há»i không biết đám kỹ nữ Nháºt có biết chÆ¡i trò “quằn quại†hay không? 
Anh nhìn hai thiếu nữ biến Ä‘i và khép cá»a lại sau há». Äầu anh chìm xuống chiếc gối vuông nhá» trượt cá»§a các cánh cá»a giấy. A, anh nghÄ©, các nàng Ä‘ang đến. Và lò mò muốn nhìn xem dung nhan các nàng ra sao, các em ăn mặt như thế nào, anh ngước đầu lên và ngạc nhiên xiết bao! Anh thấy không phải hai nàng mà là hai chàng vá»›i mặt nạ phẫu thuáºt trùm kÃn, lá»±c lưỡng như hai con khỉ đột, lầm lì, lừng lững tiến đến để làm tình? Hay làm tá»™i anh đây? 
Lúc đầu anh nghĩ chắc hai thiếu nữ hiểu lầm, tưởng anh yêu cầu một cuộc mát-sa nặng tay hơn mới đã chứ các cô đấm bóp yếu ớt quá không đủ gãi ngứa. 
Nhưng rồi mấy cái mặt nạ phẫu thuáºt làm anh kinh hoàng. Trong má»™t tia chá»›p, anh nháºn ra rằng, những ngưá»i bình thưá»ng đâu có ai mang thứ mặt nạ này. Và rồi đầu óc anh thấy ra sá»± tháºt, anh la lá»›n : 
- Tôi không có tiá»n tôi không có tiá»n! 
Anh cố đứng lên từ tấm nệm nhưng hai con khỉ đột kia đã nhào đến, ra đòn thiện nghệ và chá»›p nhoáng. Äứa đè thân dưới anh và khóa má»™t tay anh. Äứa kia dùng chân khóa tay kia cá»§a anh và chẹt cổ. Chúng phối hợp các đòn tấn công rất ăn ý và hiệu quả (nghá» cá»§a các chàng mà). 
Nhanh gá»n, chÃnh xác và rất lặng lẽ, nhẹ nhàng. Không Ä‘au đớn cÅ©ng không có gì khá»§ng khiếp. Không má»™t cú quẫy Ä‘áºp nào cá»§a nạn nhân, khiến gây ồn ào làm phiá»n đến hàng xóm. Dưá»ng như chàng từ từ chìm xuống biển, êm như ru. Chỉ có lưỡi chàng lè ra và đôi mắt chàng lồi lên hẳn như muốn lá»t khá»i tròng. Nhưng thôi chàng Æ¡i! Äừng có giương mắt ếch, trông chết cưá»i méo xệch nữa. Tấn kịch Ä‘á»i chàng chấm dứt kể từ đây. 
Hai sát nhân bá»c thây chàng trong tấm trăn trải nệm và lặng lẽ mang ra khá»i phòng. 
* * * * * 
Bên kia bỠđại dương, tại Las Vegas, Gronevelt, nÆ¡i dãy phòng cá»§a ông ta, bấm tay vào bảng Ä‘iá»u khiển để bÆ¡m dưỡng khà vào khu casino cá»§a Xanadu Hotel nhằm phục hồi phong độ cho các con bạc linh hoạt trở lại và hăng hái lao vào sát phạt nhau tiếp. 
 
Xem tiếp chương 53
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 07:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 53 
 
 
  
 
Tôi đến Vegas khá muá»™n trong ngày, khi trá»i đã vào đêm và Gronevelt má»i tôi dùng bữa tối nÆ¡i dãy phòng cá»§a ông. Chúng tôi uống vài ly rượu và mấy ngưá»i phục vụ mang đến má»™t bàn nhá» vá»›i bữa ăn tối trên đó. Tôi để ý thấy đĩa cá»§a Gronevelt có những phần ăn rất nhá». Trông ông già hÆ¡n và mệt má»i suy yếu hÆ¡n. Ông di chuyển và cỠđộng cháºm chạp hÆ¡n, nói năng cháºm rãi hÆ¡n, cần nhiá»u thá»i gian hÆ¡n để trả lá»i câu há»i cá»§a ngưá»i đối thoại. 
Tôi liếc nhìn bảng Ä‘iá»u khiển đằng sau bàn giấy cá»§a ông mà Gronevelt thưá»ng bÆ¡m dưỡng khà vào khu casino. Gronevelt nắm bắt ngay được tia nhìn và ý nghÄ© cá»§a tôi : 
- Cully cho cáºu biết vá» cái đó à? Lẽ ra hắn đâu được phép nói. 
- Có những Ä‘iá»u quá tốt sao lại không nói. Vả chăng Cully biết cháu đâu có bép xép. - Tôi trấn an ông. 
Gronevelt mỉm cưá»i : 
- Tin hay không thì tùy nhưng tháºt sá»± là tôi sá» dụng nó như má»™t cá» chỉ tá» tế. Nó Ä‘em lại cho những ngưá»i thua má»™t chút hy vá»ng và má»™t cú thá» thá»i váºn lần cuối trước khi Ä‘i ngá»§. Tôi không thÃch nghÄ© rằng những ngưá»i thua cố gắng Ä‘i tìm giấc ngá»§. Tôi không quan tâm những ngưá»i thắng. Tôi có thể sống vá»›i thá»i váºn, tôi chấp nháºn tùy ngá»™ nhi an nhưng tôi không chịu được những thá»§ thuáºt hay kỹ xảo ma mãnh. Cáºu xem, há» không bao giá» có thể đánh bại tá»· lệ bách phân thắng thua và tôi nắm vững tá»· lệ đó. Äiá»u đó đúng trong Ä‘á»i sống cÅ©ng như trong cá» bạc. Tá»· lệ bách phân thắng thua sẽ nghiá»n ngưá»i ta thành tro bụi. 
Gronevelt Ä‘ang lan man phiếm luáºn dông dài, nghÄ© đến cái chết Ä‘ang đến gần cá»§a ông ta : 
- Ngưá»i ta phải làm giàu trong bóng tối. Ngưá»i ta phải sống vá»›i tá»· lệ thắng thua. Hãy quên Ä‘i con ** thá»i váºn, nó là má»™t thứ ma thuáºt đầy phản trắc. 
Tôi gáºt đầu biểu lá»™ sá»± đồng ý. Sau khi ăn xong và trong lúc nhấm nháp vài ly Brandy, Gronevelt nói : 
- Tôi không muốn anh cứ mãi băn khoăn vá» Cully, váºy tôi sẽ kể anh nghe chuyện gì xảy đến cho hắn. Anh còn nhá»› cuá»™c du hành cá»§a anh và hắn đến Tokyo và Hongkong để mang ra khá»i Nháºt số tiá»n yên trị giá cả vài triệu đô? À, vì những lý do riêng, Cully đã quyết định chÆ¡i má»™t cú tương tá»± như váºy lần nữa. Tôi bảo hắn rằng lần này tá»· lệ thắng thua không thuáºn lợi, rằng hắn đã gặp may trong lần đầu. Nhưng vì những lý do riêng cá»§a hắn, mà tôi không thể cho phép. 
- Chắc là bác phải chấp thuáºn. - Tôi nói. 
- Có thể - Gronevelt thú nháºn - Hắn Ä‘i chuyến ấy cÅ©ng có phần vì lợi Ãch cá»§a tôi. 
- Váºy rồi chuyện gì xảy đến cho anh ấy? - Tôi há»i Gronevelt. 
- Chúng tôi cũng không biết. - Gronevelt nói. 
- Hắn lấy tiá»n đút vào chiếc vali khổng lồ, và rồi hắn biến mất. Fummiro nghÄ© hắn Ä‘ang ở Brazil hay Costa Rica và sống như má»™t ông hoàng. Nhưng anh và ta đây biết rõ Cully hÆ¡n. Hắn không thể sống nÆ¡i nào khác ngoài Las Vegas. 
- Váºy ông Ä‘oán chuyện gì xảy ra? - Tôi lại cố gắng há»i Gronevelt. 
Gronevelt mỉm cưá»i vá»›i tôi : 
- Anh có biết bài thÆ¡ cá»§a Yeat không? Nó mở đầu như thế này, nếu tôi nhá»› không lầm: “Nhiá»u ngưá»i lÃnh và thá»§y thá»§ đã nằm xuống, xa rá»i những phương trá»i quen thuá»™c†(Many a soldier and sailor lies, far from customary skies) và đó là Ä‘iá»u đã xảy ra vá»›i Cully. Ta nghÄ© vá» hắn có lẽ Ä‘ang nằm nÆ¡i đáy cá»§a má»™t trong những cái ao nÆ¡i vưá»n cá»§a má»™t kỹ viện Geisha nào đấy ở Nháºt. Và hắn ghét Ä‘iá»u đó biết bao. Hắn chỉ muốn sống và chết ở Vegas thôi. 
- Ông có làm gì cho chuyện này không? Ông có báo cho cảnh sát hay nhà chức trách Nháºt không? - Tôi há»i. 
- Không. - Gronevelt nói - Äiá»u đó là bất khả và tôi không nghÄ© ngưá»i ta nên làm. 
- Ông nói sao thì cháu tin váºy thôi. - Tôi nói. 
- Có thể Cully sẽ thình lình xuất hiện má»™t ngày nào đó. Có thể anh ấy sẽ bước vào casino này vá»›i số tiá»n đầy đủ trong vali, như chẳng có chuyện gì xảy ra. 
- Äiá»u đó hoàn toàn bất khả. - Gronevelt nói - Anh đừng hoài công suy nghÄ© theo hướng đó nữa. Tôi sẽ áy náy nếu tôi để anh còn nuôi chút hi vá»ng huyá»…n hoặc nào? “Con xúc xắc đã được ném ra†(Alea jacta est) Hãy chấp nháºn thôi. Hãy nghÄ© vá» Cully cÅ©ng như má»i tay chÆ¡i khác mà cái tỉ lệ thắng thua đã nghiá»n thành tro bụi. - Ông dừng lại rồi nói nhá» nhẹ - Hắn đã phạm sai lầm trong ván bài quyết định. - Ông mỉm cưá»i. 
Bây giá» tôi đã vỡ lẽ. Äiá»u Gronevelt Ä‘ang nói vá»›i tôi thá»±c ra có nghÄ©a là Cully đã được phái Ä‘i làm má»™t công việc nguy hiểm mà Gronevelt đã “thiết kế†má»i cÆ¡ hành váºn chuyển và cÅ©ng chÃnh ông ta quyết định hồi kết cuá»™c. Và nhìn con ngưá»i Ä‘ang hiện diện trước mặt tôi, tôi biết rằng ông ta đã làm Ä‘iá»u đó không phải vì sá»± độc ác ma quái nào, không phải vì ước muốn báo thù nào nhưng vì những lý do mà ông ta cho là đúng và hợp lẽ. Rằng, đối vá»›i ông ta, đơn giản đó chỉ là má»™t phần trong toàn bá»™ cuá»™c kinh doanh cá»§a ông. Và thế rồi chúng tôi bắt tay nhau và Gronevelt nói : 
- Hãy ở lại đây bao lâu tùy thÃch. Má»i thứ Ä‘á»u được bao cả, anh cứ vô tư, không có gì phải băn khoăn. 
- Cám Æ¡n ông nhiá»u. - Tôi đáp - Nhưng tôi nghÄ© ngày mai tôi sẽ Ä‘i. 
- Tối nay anh đánh bạc để giải trà chứ? 
Gronevelt há»i. 
- Chắc váºy - Chút chút cho đỡ buồn. 
- Thế thì chúc anh may mắn. - Gronevelt nói. 
Trước khi tôi rá»i phòng, Gronevelt đưa tôi đến cá»a chÃnh và ấn vào tay tôi má»™t chồng con phỉnh màu Ä‘en loại trị giá má»™t trăm đô-la má»—i con. 
- Mấy con phỉnh này ở trong há»™c bàn giấy cá»§a Cully. - Gronevelt nói - Tôi chắc rằng hắn muốn anh có chúng để chÆ¡i má»™t ván cuối. Có thể là tiá»n hên đấy, ông ngừng lá»i má»™t lát. - Ta rất tiếc vá» chuyện Cully, ta nhá»› hắn lắm. 
- Cháu cÅ©ng thế! - Và tôi rá»i Ä‘i. 
 
Xem tiếp chương 54
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 07:54 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 54 
 
 
  
 
Gronevelt cấp cho tôi má»™t dãy phòng, vá»›i phòng khách được trang trà bằng các đồ váºt màu nâu sang trá»ng, những màu sắc được Ä‘iá»u phối theo phong cách phổ thông ở Vegas. Tôi không thấy thÃch chÆ¡i cá» bạc và cÅ©ng quá mệt để Ä‘i xem chiếu bóng. Tôi đếm các con phỉnh màu Ä‘en trị giá má»™t trăm đô-la, phần thừa kế cá»§a tôi từ Cully. Có tất cả mưá»i con, váºy là chẵn má»™t ngàn đô. Tôi nghÄ© Cully sẽ vui lòng biết bao nếu tôi nhét các con phỉnh này vào vali và rá»i Vegas mà không đánh mất chúng. Tôi nghÄ© có lẽ tôi làm được Ä‘iá»u đó. Tôi không ngạc nhiên vá» những gì đã xảy ra cho Cully. Hầu như trong mầm mống cá»§a nhân cách anh, khiến anh cuối cùng sẽ hành động ngược lại vá»›i nguyên tắc tỉ lệ thắng thua. Trong thâm tâm anh, trong máu thịt anh. Cully là má»™t tay chÆ¡i tin tưởng vào linh cảm bẩm sinh cá»§a mình, song không bao giỠđịch lại nổi Gronevelt. Gronevelt vá»›i những tá»· lệ thắng thua sắt thép nghiệt ngã cá»§a lão ta vẫn Ä‘ang lạnh lùng nghiá»n nát má»i lá»±c cản. 
Tôi cố dá»— giấc ngá»§ nhưng cứ trăn trở hoài. Bao bóng ma hoài niệm ám ảnh tôi. Jordan, Malomar, Osano rồi Cully. NÆ¡i đây, tại Vegas này, tôi đã vắng những bạn cố tri Jordan và Cully rồi. Còn gì vui để nÃu chân tôi ở lại? Nếu không phải là những giá» phút tẻ nhạt buồn tênh, cô đơn khắc khoải dù Ä‘ang ở giữa đám đông quay cuồng vá»›i những trò vui cá»§a há». Giá» này cÅ©ng đã quá trá»… để tôi gá»i Vallie, vì ở New York Ä‘ang là má»™t giá» sáng. Tôi cầm tá» Thá»i báo Vegas đã mua ở phi trưá»ng và láºt qua vài trang. Tôi thấy má»™t Ä‘oạn quảng cáo cho cuốn phim sau cùng cá»§a Janelle. 
Trong đó nàng đóng vai nữ thứ nhì, một vai phụ thôi nhưng nàng diễn rất xuất thần khiến nàng được đỠcỠgiải Oscar cho vai nữ phụ. Phim đã chiếu khai mạc ở New York đúng một tháng trước và tôi định đi xem, vì thế bây giỠtôi quyết định đi. Dù tôi chẳng hỠgặp mặt lại hay nói chuyện với Janelle kể từ cái đêm nàng từ biệt tôi ở phòng khách sạn. 
Äó là má»™t phim hay. Tôi nhìn Janelle trên màn hình và thấy nàng làm tất cả những Ä‘iá»u nàng đã làm vá»›i tôi. Trên màn ảnh đại vÄ© tuyến đó khuôn mặt nàng biểu lá»™ tất cả vẻ dịu dàng, tình cảm trìu mến, sá»± thèm khát nhục dục mà nàng từng bá»™c lá»™ trên giưá»ng vá»›i tôi. Và tôi nhìn ngắm, rồi thắc mắc tá»± há»i, thá»±c tại là cái gì, thá»±c tế là cái gì và thá»±c thể là cái gì? Nàng đã quằn quại trên giưá»ng vá»›i tôi như thế nào, nàng đã quằn quại trên màn ảnh ra làm sao? Lúc nào là thá»±c, lúc nào là ảo? Äá»i và kịch, kịch và Ä‘á»i cứ Ä‘an xen, hòa quyện nhau. Trong má»™t phần cá»§a phim, khi nàng vỡ nát con tim vì sá»± bá»™i bạc phÅ© phàng cá»§a ngưá»i yêu, nàng cÅ©ng có tia nhìn ngÆ¡ ngác thất thần từng làm tim tôi quặn thắt khi nàng nghÄ© tôi đã đối xỠđộc ác tệ bạc vá»›i nàng. Tôi ngạc nhiên thÃch thú vì sá»± diá»…n xuất cá»§a nàng mô phá»ng rất sÃt sao những Ä‘am mê mãnh liệt và thầm kÃn riêng tư giữa chúng tôi. 
Phải chăng nàng Ä‘ang diá»…n xuất vá»›i tôi, chuẩn bị cho vai diá»…n này hay là sá»± diá»…n xuất cá»§a lang báºt thoát ra từ ná»—i Ä‘au mà chúng tôi cùng san sẻ vá»›i nhau? Nhưng tôi hầu như si tình nàng trở lại chỉ vì thấy nàng xuất hiện trên màn hình, và tôi vui mừng vì má»i sá»± đã xoay chuyển theo chiá»u tốt đẹp cho nàng. Rằng nàng Ä‘ang thành công rá»±c rỡ, nàng đạt được má»i cái nàng muốn, hay nghÄ© là nàng muốn, từ cuá»™c sống. Và đây là kết cuá»™c câu chuyện, tôi nghÄ© váºy. Còn tôi đây, chàng tình nhân khốn khổ bất hạnh đứng ở xa xa, nhìn sá»± thành công cá»§a ngưá»i yêu dấu má»™t thá»i và má»i ngưá»i sẽ thấy xót xa cho tôi, sẽ là ngưá»i hùng bi kịch bởi vì tôi nhạy cảm đến thế và giỠđây có thể Ä‘au khổ và sống cô độc, má»™t nhà văn cô đơn miệt mài viết ra những quyển sách, trong khi nàng tá»a sáng trong thế giá»›i Ä‘iện ảnh rá»±c rỡ hào quang. Và đó là trạng thái tôi muốn rá»i bá» nó. Tôi đã hứa vá»›i Janelle rằng nếu có viết vá» nàng, tôi sẽ không bao giá» biểu thị nàng như má»™t kẻ thất bại, má»™t kẻ đáng thương hại. Má»™t đêm ná» chúng tôi cùng xem phim Love Story (Chuyện tình) và nàng đã nổi tráºn lôi đình. 
- Äám nhà văn chết tiệt các anh, lúc nào cÅ©ng để cho nhân váºt nữ chết ở hồi kết cuá»™c. - Nàng nói - Anh biết tại sao không? Bởi vì đó là cách dá»… dàng nhất để thoát ra khá»i há». Khi các ngưá»i đã liá»…u chán hoa chê và các ngưá»i không muốn lá»™ ra bá»™ mặt cá»§a tên đểu giả khốn nạn. Thế là các ngưá»i giết nàng để rồi các ngưá»i lại khóc than bằng thứ nước mắt cá sấu và các ngưá»i đúng là loại anh hùng chó đẻ? Các ngưá»i là những tên nguỵ thiện, những kẻ đạo đức giả đáng khinh? Sau khi lạm dụng thân xác phụ nữ thá»a thuê rồi, các ngưá»i lại muốn tống khứ há» Ä‘i như những thứ giẻ rách. Các ngưá»i là đồ đểu, đồ khốn, đồ đồ.... 
Nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi đôi mắt nàng mở lá»›n từ màu nâu vàng chuyển sang màu Ä‘en vì làn hắc xạ quang cá»§a ná»™ khÃ. 
- Có bao giỠanh sẽ giết em trong trang sách của anh không, anh, đồ chó đẻ? 
- Không bao giá»! Anh xin hứa! - Tôi rối rÃt khẳng định - Nhưng còn chuyện em vẫn nói vá»›i anh là em sẽ chẳng bao giá» sống đến bốn mươi, thì sao? Rằng em sắp bùng vỡ, thì sao? 
Nàng thưởng giáºt con ngáo á»™p đó để dá»a tôi. Nàng vẫn thÃch tá»± minh há»a qua những hình tượng càng Ä‘áºm kịch tÃnh càng hay. 
- Äó không phải là việc cá»§a ngưá»i? - Nàng phán. 
Từ lúc đó trở Ä‘i, chúng tôi chẳng còn nói vá»›i nhau lá»i nào. 
* * * * * 
Tôi rá»i rạp chiếu bóng và bắt đầu con đưá»ng dài quay lại Xanadu. Má»™t quãng đưá»ng khá dài. Tôi bắt đầu ở cuối dãy phố Thoát y vÅ© và Ä‘i qua hết khách sạn này đến khách sạn khác, Ä‘i qua những thác nước ánh sáng đèn néon từ các nhà hàng, khách sạn tuôn xuống kéo dài đến táºn những dãy núi vây quanh vòng Ä‘ai sa mạc như đứng canh gác cho những phố vui chÆ¡i này. Và tôi nghÄ© vá» Janelle. Tôi đã hứa vá»›i nàng rằng nếu tôi có viết vá» những mối quan hệ cá»§a chúng tôi, tôi sẽ không bao giá» mô tả nàng như má»™t kẻ thất bại, đáng thương hại, làm ngưá»i ta Ä‘au lòng. 
Nàng đã yêu cầu tôi hứa như thế, và tôi đã hứa, trong sự vui đùa. 
Nhưng sá»± tháºt lại khác. Nàng từ khước ở lại trong bóng má» cá»§a tâm hồn tôi như Artie, như Osano và Malomar đã nghiêm trang sắp hàng. Pháp thuáºt cá»§a tôi không còn linh nghiệm nữa. 
Bởi vì vào lúc tôi thấy nàng trên màn ảnh, linh hoạt và tràn đầy đam mê đến thế, khiến tôi gần như lại si tình nàng, thì nàng đã chết lâu rồi. 
Janelle sá»a soạn để Ä‘i dá»± buổi party đón giao thừa chăm chút trang Ä‘iểm tháºt cẩn tháºn. Anh chàng joël sẽ đến đón nàng bằng chiếc Rolls-Royce sang trá»ng. Từ trong há»™c bàn nàng rút ra đôi hoa tai cẩn hồng ngá»c mà Merlyn đã tặng nàng như món quà buổi sÆ¡ giao và mang vào. Chúng trông tháºt đẹp trên đôi tai nàng. Nàng ngắm nghÃa và hài lòng. 
Rồi chuông cá»a reo lên và nàng ra mở cá»a cho Joël bước vào. Bá»—ng nàng bị nhức đầu đầu dữ dá»™i và nàng phải Ä‘i vào phòng tắm uống mấy viên Percodan trước khi ra Ä‘i. Joël vẫn dá»… thương và duyên dáng như má»i khi. Chàng mở cá»a xe cho nàng và Ä‘i vòng phÃa kia để ngồi vào tay lái. Janelle nghÄ© vá» Merlyn. Anh chàng nhà văn lãng đãng đó luôn luôn quên khuấy cái động tác “ga-lăng†đáng yêu cá»§a má»i kẻ đàn ông phóng nhã kia, và những lúc chàng ta nhá»› thì chàng lại lóng ngóng vụng vá», khiến cuối cùng nàng bá»±c mình, hỡn dá»—i bảo chàng thôi hãy quên luôn chuyện đó Ä‘i và nàng cÅ©ng từ bá» má»i kiểu cách ngưá»i đẹp Phương Nam cá»§a nàng. 
Äó là buổi dạ há»™i đón giao thừa thưá»ng lệ nÆ¡i má»™t biệt thá»± sang trá»ng thanh lịch, dáºp dìu tài tá» giai nhân. Bãi Ä‘áºu xe đầy những ngưá»i hầu mặc áo jacket đỠđón khách và đưa há»™ những chiếc Mercedes, Rolls-Royces, Bentleys, Porsches, Mustangs, Ford Falcons. Vào chá»— đỗ, Janelle quen biết nhiá»u ngưá»i ở đó. Và vô số lá»i tán tỉnh, má»i má»c tuôn ra mà nàng vui vẻ đáp lại bằng những lá»i đùa vá» quyết định đầu năm má»›i cá»§a nàng sẽ giữ mình trong sạch Ãt nhất là hết tháng Giêng. 
Äến gần ná»a đêm, nàng thá»±c sá»± xuống tinh thần và joël nháºn thấy Ä‘iá»u ấy. Chàng ta dìu nàng vào má»™t trong các phòng ngá»§ và cho nàng hÃt má»™t Ãt cocain. 
Láºp tức nàng cảm thấy khá hÆ¡n và lên tinh thần. Nàng qua được buổi giao thừa, nháºn nụ hôn chúc mừng cá»§a tất cả bạn bè và rồi bá»—ng dưng nàng cảm thấy cÆ¡n nhức đầu kéo trở lại. Äó là cÆ¡n nhức đầu tệ hại nhất nàng từng trải qua và nàng biết phải vá» nhà. Nàng tìm gặp joël và bảo nàng ốm. Chàng nhìn vào mặt nàng và biết rằng nàng nói tháºt. 
- Chỉ là một cơn nhức đầu thôi. - Janelle nói. 
- ÄÆ°a vá» nhà nằm nghỉ rồi em sẽ khá»e lại thôi, không có gì đâu. 
Joël đưa nàng vá» nhà và muốn vào vá»›i nàng. Nàng biết chàng muốn ở lại, hy vá»ng cÆ¡n nhức đầu cá»§a nàng sẽ hết và ngày mai, mồng má»™t Tết chàng sẽ có má»™t ngày đầu năm vui vẻ trong giưá»ng vá»›i nàng. 
Nhưng nàng thực sự thấy có bệnh. Nàng hôn chàng và nói : 
- Làm Æ¡n đừng vào, em có bệnh tháºt đấy. Em thấy không khá»e lắm. 
Nàng nhẹ nhõm khi thấy Joël tin lá»i nàng. Anh ta há»i : 
- Em có muốn anh gá»i bác sÄ© cho em không? 
Nàng bảo : 
- Không, em chỉ cần uống vài viên thuốc và sẽ bình thưá»ng thôi. 
Nàng nhìn theo cho đến khi chàng ra khá»i cá»a chÃnh căn há»™ cá»§a nàng. 
Nàng Ä‘i ngang vào phòng tắm uống thêm mấy viên Percodan nhúng nước má»™t chiếc khăn rồi quấn ngang đầu. Nàng bước vá» phòng ngá»§ và trên đưá»ng Ä‘i nàng bá»—ng thấy má»™t cú Ä‘áºp khá»§ng khiếp vào sau gáy. Nàng gần như khụy xuống. Lại má»™t cú Ä‘áºp khác dá»™i vào hai đầu gối nàng. Lúc đó nàng biết rằng có Ä‘iá»u gì khá»§ng khiếp Ä‘ang xảy ra cho nàng. Nàng cố bò đến Ä‘iện thoại để cạnh giưá»ng và quay số cấp cứu y tế 
Janelle gá»i : 
- Tôi bệnh nặng. Tôi không biết Ä‘iá»u gì xảy ra nhưng tôi Ä‘au lắm. - Và nàng nói tên và địa chỉ. Nàng cố kéo ngưá»i lên giưá»ng và khá ngạc nhiên là bá»—ng dưng nàng cảm thấy khá»e lại, gần như bình thưá»ng. 
Nàng thấy xấu hổ đã kêu cấp cứu vì có gì trầm trá»ng đâu Nhưng rồi má»™t cú Ä‘áºp khá»§ng khiếp khác dưá»ng như cùng lúc tấn công toàn thân nàng. Thị lá»±c cá»§a nàng giảm hẳn và thu hẹp lại vào má»™t tiêu Ä‘iểm duy nhất và qua lá»›p sương mù cá»§a tình trạng gần ngất Ä‘i nàng lá» má» thấy các nhân viên trợ y đến, đưa nàng vào xe tải thương chạy vá» bệnh viện và đặt nàng vào má»™t chiếc giưá»ng nÆ¡i căn phòng trắng toát cá»§a bệnh viện. Vào lúc đó, nàng lại cảm thấy má»™t cú Ä‘áºp khá»§ng khiếp nữa khiến nàng bất tỉnh. 
* * * * * 
Vào ngày mồng hai đầu năm, tôi nháºn được cuá»™c gá»i từ Alice. Tôi hÆ¡i ngạc nhiên nghe giá»ng nàng; thá»±c sá»± là lúc đầu tôi không nháºn ra cho đến khi nàng xưng tên. Äiá»u đầu tiên lóe lên trong óc tôi là Janelle cần sá»± giúp đỡ nào đó. 
- Merlyn, em nghÄ© anh muốn biết. - Alice nói - Äã lâu rồi, nhưng em nghÄ© em nên cho anh biết chuyện gì xảy ra. 
Nàng dừng lá»i, giá»ng hÆ¡i ngáºp ngừng. Tôi không nói gì, thế là nàng tiếp tục : 
- Em có tin xấu vỠJanelle. Cô ấy đang nằm viện, vì bị xuất huyết não. 
Tôi thá»±c sá»± chưa nắm bắt được Alice Ä‘ang nói gì hoặc là tâm trà tôi từ chối sá»± kiện. Nó chỉ muốn ghi nháºn là má»™t bệnh táºt bình thưá»ng. Tôi há»i lại : 
- Janelle thế nào? Có tệ lắm không? 
Lại một khoảng lặng, rồi Alice nói : 
- Nàng đang sống nhỠmáy móc. Các khám nghiệm cho thấy không còn hoạt động của óc não. 
Tôi Ä‘iá»m tÄ©nh, nhưng tôi vẫn còn chưa thá»±c sá»± nắm bắt được chuyện gì xảy ra. Tôi há»i : 
- Phải em đang nói với tôi rằng cô ấy sắp chết? Có phải em muốn nói như thế? 
- Không, em không nói như thế. - Alice đáp - Có thể nàng sẽ hồi phục, có thể hỠcứu sống nàng được Gia đình nàng sắp đến và hỠsẽ quyết định. Anh có muốn đến không? Anh có thể ở chỗ em. 
- Không. - Tôi nói - Anh không thể. - Và tôi thực sự không thể. 
- Ngày mai em gá»i anh và cho anh biết chuyện gì xảy ra nhé? Anh sẽ đến nếu anh có thể giúp được gì. Còn nếu không thì thôi. 
Có má»™t khoảng lặng dài, rồi Alice nói giá»ng nức nở : 
- Merlyn, em ngồi bên cạnh nàng trông nàng tháºt đẹp như thể không có gì xảy ra. Em nắm tay và tay nàng vẫn ấm. Trông như nàng Ä‘ang ngá»§. Nhưng các bác sÄ© bảo rằng không còn gì trong óc nàng. Merlyn, có thể há» lầm không? Có thể nàng sẽ khá hÆ¡n không? 
Và vào lúc đó tôi cảm thấy chắc chắn rằng đó hoàn toàn là sá»± sai lầm, rằng Janelle sẽ bình phục. Có lần Cully đã nói rằng má»™t ngưá»i có thể tá»± bán bất kỳ cái gì trong tay mình và tôi đã làm Ä‘iá»u đó : 
- Alice, đôi khi các bác sÄ© cÅ©ng lầm, có thể nàng sẽ khá hÆ¡n. Äừng đánh mất hy vá»ng. 
- Vâng. - Alice nói. Bây giá» nàng khóc - Anh Merlyn Æ¡i, tháºt là khá»§ng khiếp. Nàng nằm ngá»§ trên giưá»ng, trước mặt em, như má»™t công chúa trong truyện thần tiên và em vẫn nghÄ© má»™t phép mầu nào đó có thể xảy ra, rằng sẽ hồi phục. Em không thể nghÄ© đến mình sống mà không có nàng. Và em không thể để nàng như thế. Nàng không thÃch sống như thế. Em sẽ không để nàng sống như thế? 
A, tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i hiếm có cho tôi trở thành anh hùng. Má»™t nàng công chúa đẹp như tiên bị tà thuáºt yểm chết và pháp sư Merlyn biết cách đánh thức nàng, Ä‘em nàng trở vá» vá»›i Ä‘á»i sống. Nhưng tôi không đỠxuất má»™t hành động tÃch cá»±c nào. Tôi chỉ bảo Alice : 
- Chá» xem chuyện gì xảy ra. Gá»i cho anh nhé? 
- OK. - Alice nói - Em chỉ nghĩ là anh muốn biết. 
- Em nghĩ có thể anh muốn đến. 
- Thực sự đã từ lâu anh không gặp nàng hay ngay cả nói chuyện qua điện thoại với nàng. - Tôi nói. 
Và tôi nhá»› Janelle há»i “Anh sẽ từ chối em không?†và tôi vừa nói vừa cưá»i lá»›n “Vá»›i cả tấm lòngâ€. 
Alice nói : 
- Nàng yêu anh hÆ¡n bất kỳ ngưá»i đàn ông nào khác. 
Alice không nói “hÆ¡n bất kỳ ngưá»i nào khácâ€, tôi nghÄ©, nàng để những ngưá»i đàn bà bên ngoài. Tôi nói : 
- Có lẽ rồi nàng sẽ ổn thôi. Em sẽ gá»i lại cho anh chứ? 
- Vâng. - Alice đáp. Giá»ng nàng giỠđây bình thản hÆ¡n. Nàng đã bắt đầu nắm bắt được ý khước từ cá»§a tôi và nàng ngÆ¡ ngác vì Ä‘iá»u đó - Em sẽ gá»i cho anh ngay khi có chuyện gì xảy ra. - Rồi nàng gác máy. 
Và tôi cưá»i. Tôi không biết tại sao mình cưá»i. Cưá»i vô duyên chi lạ rứa? Chỉ biết rằng tôi vẫn cưá»i. 
Tôi không thể tin Ä‘iá»u đó, hẳn đó là má»™t trong những trò ma mãnh, đồng bóng cá»§a Janelle. Nó tạo ra má»™t cao trào kịch tÃnh đến mức thái quá, má»™t Ä‘iá»u tôi biết nàng đã hoang tưởng phóng ra và nàng đã sắp bày cuá»™c chÆ¡i đánh đố này. Và tôi biết má»™t Ä‘iá»u tôi sẽ không bao giá» nhìn vào khuôn mặt trống rá»—ng vô hồn cá»§a nàng, má»™t nhan sắc mà tinh anh thần khà đã xa lìa. 
Sẽ không bao giá», không bao giá» nhìn vào khuôn mặt đó nữa vì nếu nhìn vào, chÃnh tôi sẽ hóa thành tượng đá. Tôi không cảm thấy ná»—i Ä‘au lòng hay mất mát nào. Tôi đã quá mệt má»i vá»›i những chuyện đó. 
Tôi quá tinh ranh. Tôi Ä‘i lòng vòng suốt phần còn lại trong ngày, lắc đầu. Lại má»™t lần nữa, tôi cưá»i và sau đó tôi bắt gặp mình vá»›i bá»™ mặt lắc lư trong má»™t tiếng cưá»i ngá»› ngẩn, giống như ai đó vá»›i má»™t ước muốn bà máºt tá»™i lá»—i lại trở thành hiện thá»±c, hay má»™t ai đó cuối cùng bị dÃnh bẫy mãi mãi. 
Ngày hôm sau, gần chiá»u tối, Alice gá»i cho tôi : 
- Bây giỠnàng ổn rồi. - Alice nói. 
Và trong má»™t phút tôi nghÄ© nàng muốn nói là Janelle đã bình phục rằng má»i chuyện chỉ là nhầm lẫn. Thế rồi Alice nói : 
- Chúng tôi đã cắt đứt quá trình. Chúng tôi dứt máy móc ra khá»i nàng và nàng đã chết. 
Không ai trong chúng tôi nói Ä‘iá»u gì nữa trong má»™t lúc lâu, và rồi nàng há»i : 
- Anh có đến dá»± tang lá»… không? Chúng tôi sẽ làm lá»… tưởng niệm ở rạp chiếu bóng. Tất cả bạn bè nàng Ä‘á»u sẽ đến. Má»™t buổi party nhẹ vá»›i sâm banh và tất cả bạn bè nàng sẽ lên Ä‘á»c Ä‘iếu văn tá» bày lòng tiếc thương nàng. Anh sẽ đến chứ? 
- Không. - Tôi nói - Anh sẽ đến trong vài tuần nữa để gặp em, nếu em không phiá»n. Nhưng ngay bây giá» thì không. 
Lại má»™t khoảng lặng dài khác, như thể nàng Ä‘ang cố kiá»m cÆ¡n giáºn, và rồi nàng nói : 
- Có lần Janelle đã bảo em hãy tin cáºy anh, vì thế em đã gá»i anh. Bất cứ khi nào anh muốn đến, em sẽ gặp anh. 
Sau đó nàng gác máy. 
* * * * * 
Khách sạn Xanadu hiện ra lô má» trước mặt tôi, những biểu hiện đèn cá»§a nó nháºn chìm các ngá»n đồi cô đơn ở phÃa sau. Tôi tản bá»™ ngang qua nó, mÆ¡ tưởng lại những năm tháng hạnh phúc, những ngày vui bên Janelle yêu dấu. Từ khi Janelle chết Ä‘i, tôi cứ nghÄ© vá» nàng hầu như hàng ngày. Nhiá»u buổi sáng tôi thức giấc nghÄ© vá» nàng, hình dung khuôn mặt yêu kiá»u cá»§a nàng, mưá»ng tượng bóng dáng thanh thoát cá»§a nàng và không ngừng ngạc nhiên tá»± há»i làm sao nàng lại có thể vừa khả ái dịu dàng lại vừa dá»… nổi giáºn, ăn nói kiểu “phang ngang bá»a cá»§i†như thế? 
Trong những phút đầu tiên lúc vừa má»›i tỉnh giấc tôi vẫn tin rằng nàng còn sống. Tôi sẽ tưởng tượng ra những cảnh giữa chúng tôi khi chúng tôi gặp lại nhau. Sau đó, phải mất năm, mưởi phút tôi má»›i nhá»› ra rằng nàng đã khuất. Äiá»u này chẳng bao giá» xảy ra vá»›i Osano hay Artie. Thá»±c tế là hiện nay hiếm khi tôi còn nghÄ© tá»›i há». Phải chăng tôi quan tâm tá»›i Janelle nhiá»u hÆ¡n? Nhưng nếu thế, nếu tôi cảm nháºn vá» Janelle vá»›i lòng ưu ái thiết tha, tại sao lại có cái cưá»i kháºt khùng ngá»› ngẩn kia khi Alice cho tôi biết tin qua Ä‘iện thoại? Tại sao trong ngày nháºn được tin nàng chết, tôi lại cưá»i má»™t mình đến ba, bốn lần? Và giỠđây tôi nháºn ra rằng có lẽ bởi vì tôi nổi giáºn vá»›i nàng tại sao lại chết Ä‘i. Trong khi đó, nếu như nàng vẫn còn sống, tôi lại đã quên nàng lâu rồi. Bằng cái trò ma mãnh “nghỉ chÆ¡i vá»›i cuá»™c Ä‘á»i†má»™t cách bất ngá», nàng sẽ ám ảnh tôi mãi mãi vá»›i ná»—i sầu khôn khuây vá» tÃnh dòn ải mong manh cá»§a pháºn ngưá»i. 
Khi tôi gặp Alice, mấy tuần sau cái chết cá»§a Janelle, tôi được biết rằng chứng xuất huyết não có nguyên nhân từ má»™t khuyết táºt bẩm sinh mà Janelle có thể đã biết từ lâu nhưng nàng vẫn cứ phá»›t lá». 
Tôi nhá»› tôi thưá»ng tức giáºn má»—i khi nàng đến trá»… hay những lần nàng quên ngày giá» nÆ¡i chốn mà chúng tôi đã hẹn hò sẽ gặp nhau. Lúc đó, tôi cứ cả quyết rằng đó là do ước muốn vô thức cá»§a nàng muốn khước từ tôi, theo lối giải thÃch phân tâm há»c cá»§a Freud. Nhưng Alice bảo tôi rằng chuyện đó xảy ra thưởng xuyên vá»›i Janelle. Và càng trầm trá»ng hÆ¡n trong thá»i gian ngắn trước khi nàng chết. Triệu chứng đó chắc chắn có liên quan đến khối u trong vùng não ký ức cá»§a nàng. Và rồi tôi hồi tưởng lại đêm cuối cùng vá»›i nàng khi nàng há»i có yêu nàng không và tôi đã trả lá»i má»™t cách phÅ© phàng biết bao. Và tôi nghÄ© phải chi giỠđây nàng còn có thể há»i tôi câu đó, tôi sẽ có thái độ khác hÆ¡n. Rằng nàng có thể sống, có thể nói và làm bất cứ Ä‘iá»u gì nàng muốn. Rằng tôi sẽ chấp nháºn nàng bất chấp nàng như thế nào. Rằng chỉ vá»›i ý nghÄ© là tôi có thể Ä‘i tá»›i, rằng nàng ở nÆ¡i nào đó mà tôi có thể Ä‘i tá»›i, rằng có thể nghe giá»ng nói tiếng cưá»i cá»§a nàng, chỉ Ä‘iá»u đó thôi cÅ©ng đủ làm tôi hạnh phúc. “A, thế à...†tôi có thể nghe nàng há»i - vừa hài lòng vừa giáºn dữ “Nhưng đó có phải là Ä‘iá»u quan trá»ng đối vá»›i anh không?â€. Nàng muốn mình là Ä‘iá»u quan trá»ng nhất đối vá»›i tôi và vá»›i má»i ngưá»i trên cõi Ä‘á»i này. Nàng rất thèm khát lòng cảm mến cá»§a má»i ngưá»i. 
Tôi nghÄ© đến khi nàng nằm trên giưá»ng, trong khi óc nàng vỡ ra và tôi nhìn xuống nàng vá»›i lòng trắc ẩn. Nàng sẽ nói: “Có phải đây là cách anh muốn em? Có phải đó là cách đàn ông muốn đàn bà? Em nghÄ© có lẽ như thế này là lý tưởng đối vá»›i anhâ€. Nhưng rồi ngay sau đó tôi liá»n nháºn ra rằng nàng sẽ chẳng bao giá» lại độc ác đến thế hay ngay cả lại tầm thưởng đến thế. Và rồi nháºn ra má»™t Ä‘iá»u kỳ quặc khác. Những hoài niệm cá»§a tôi vá» nàng không há» dÃnh dáng đến việc làm tình giữa chúng tôi biết tôi còn mÆ¡ vá» nàng nhiá»u lần trong đêm, nhưng tôi chẳng bao giá» nhá»› lại nổi những giấc mÆ¡ đó. Tôi thức giấc nằm nghÄ© vá» nàng như thể nàng còn sống. 
* * * * * 
Tôi Ä‘ang đứng trên đỉnh cá»§a phố Thoát y vÅ©, trong bóng má» cá»§a những ngá»n núi ở Nevada, nhìn xuống cái tổ khổng lồ, lấp lánh, kết bằng những chùm ánh sáng đèn néon, tạo nên trái tim cá»§a Vegas. 
Tối nay tôi sẽ chÆ¡i cá» bạc rồi đến sáng sá»›m mai tôi sẽ bắt má»™t chuyến bay vù vá» New York. Äêm mai tôi sẽ ngá»§ vá»›i gia đình nÆ¡i nhà cá»§a mình và ngồi trong căn phòng riêng lặng lẽ, viết sách. Tôi sẽ an toàn bên trong pháo đài cá»§a mình. 
Tôi bước vào khu casino cá»§a Xanadu. Tôi chợt cóng ngưá»i vì không khà lạnh. Những nàng mồi chài mang giày bốt, váy ngắn cÅ©n cỡn phô bày những cặp đùi trắng muốt, nhưng làn da trên mặt há» trông có vẻ ma quái vì luôn ở trong ánh đèn Ä‘iện, rất hiếm khi phÆ¡i ra nắng gió ngoài trá»i, và nhất là đã qua bao năm ngấm chất cocaine. Quanh bàn blackjack, má»™t hàng dài những ngưá»i phụ trách sòng bài đưa đôi bàn tay lên, xoa xoa trong không khÃ. 
* * * * * 
Tôi đi qua khu casino, hướng đến bàn baccarat. Khi tôi tiến lại gần vòng rào xám bạc, đám đông trước mặt tôi giãn ra vòng quanh bàn tài xỉu và tôi thấy bàn baccarat trống trơn. 
Bốn “vị thánh†vá»›i thắt nÆ¡ Ä‘en đứng chá» tôi. Ngưá»i hồ lì phụ trách sòng đưa bàn tay phải lên. Anh ta liếc nhanh tôi và cưá»i tỠý nháºn ra ngưá»i quen. Rồi vá»›i bàn tay còn đưa lên, anh ta xướng “Má»™t con bài cho Tay chÆ¡iâ€. Hai ngưá»i kiểm soát ngồi trên các ghế thang cao, nghiêng ngưá»i tá»›i trước nhìn. 
Tôi quay Ä‘i để quan sát toàn bá»™ casino. Tôi cảm nháºn má»™t luồng khà được bÆ¡m dầy dưỡng khà ùa tá»›i và tôi tá»± há»i phải chăng lão Gronevelt già yếu bệnh táºt, nÆ¡i căn phòng cô đơn cá»§a lão trên mấy tẩng cao kia đã ấn những nút ma thuáºt để giữ cho những con ngưá»i đó tỉnh thức. Và Ä‘iá»u gì xảy ra nếu lão ta ấn vào nút cho Cully và những kẻ khác chết? 
Äứng lặng yên ngay giữa khu casino, tôi nhìn quanh quất tìm kiếm má»™t sòng bài nào có vẻ Ä‘em lại may mắn để bắt đầu. 
 
Xem tiếp chương 55
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 07:55 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 55 
 
 
  
 
Tôi Ä‘au khổ, tuy thế tôi vẫn không hiện hữu. Tôi là ẩn số x trong má»™t phương trình vô định. Tôi là má»™t thứ bóng ma trong Ä‘á»i sống đã đánh mất má»i khởi đầu và má»i kết cuá»™c. 
Tôi Ä‘á»c Ä‘oạn văn trên trong cô nhi viện khi tôi má»›i mưá»i lăm hay mưá»i sáu tuổi. Bây giá» tôi nghÄ© Dostoevky viết câu đó để chứng tá» ná»—i thất vá»ng khôn cùng cá»§a nhân loại và có lẽ để làm thấm nhuần ná»—i kinh hoàng trong trái tim má»—i ngưá»i hầu khuyến dụ há» tìm sá»± cứu rá»—i trong niá»m tin vào Äấng Tối cao. 
Nhưng vào thuở xa xưa khi còn thÆ¡ ấu, lúc Ä‘á»c câu ấy nó đã là má»™t tia sáng bừng lên trong hồn tôi. Nó an á»§i tôi, vì chuyện là má»™t hồn ma không làm tôi sợ. 
Tôi nghÄ© rằng ẩn số x và cái phương trình vô định cá»§a nó là má»™t tấm lá chắn ma thuáºt. Và giỠđây, vẫn tồn tại dù đã từng kinh qua bao nguy cÆ¡ và bao Ä‘au khổ, nhá» khôn ngoan theo đúng lá»i châm “minh triết bảo thân†nhưng tôi không còn có thể váºn dụng xảo thuáºt cÅ© là dá»± phóng tá»± thân vào hai chiá»u nghịch hướng cá»§a thá»i gian. Cuá»™c sống cá»§a tôi lâu nay không còn Ä‘au khổ cay đắng như xưa, còn tương lai không thể cứu há»™ cho tôi. 
Tôi bị vây bá»c bởi vô số những biểu đồ may rá»§i và tôi không nằm dưới ảo tưởng nào. Bây giá» tôi chỉ biết sá»± kiện là dù hoạch định cẩn tháºn đến thế nào, dù tinh khôn đến đâu, dù có thi hành cả chánh pháp lẫn tà đạo, tôi cÅ©ng không thể nào thá»±c sá»± thắng. 
Cuối cùng tôi đành chấp nháºn sá»± kiện mình không còn là má»™t pháp sư nữa. Nhưng rồi, đã sao nào? 
Tôi vẫn còn sống đây, vẫn còn hiên ngang tồn tại và chỉ Ä‘iá»u ấy thôi cÅ©ng còn hÆ¡n những gì tôi có thể nói cho anh Arlie, hay cho Janelle hay cho Osano. Và cho Cully và Malomar, và Jordan. Bây giá» tôi hiểu được Jordan. Chuyện đơn giản thôi. Äá»i sống quá tải đối vá»›i anh. Nhưng không quá đối vá»›i tôi. Chỉ những kẻ Ä‘iên dại má»›i chá»n cái chết. 
Tôi có là má»™t quái váºt không, mà tôi không Ä‘au lòng, tôi lại ham sống đến váºy? Mà tôi có thể hy sinh ngưá»i anh duy nhất cá»§a tôi, sá»± khởi đầu duy nhất cá»§a tôi, rồi Osano và Janelle và Cully và chẳng bao giỠđộng mối từ tâm vì há» mà chỉ khóc cho má»™t ngưá»i? 
Mà tôi lại có thể thấy an ủi với cái thế giới tôi đã xây dựng lên cho riêng mình. 
Chúng ta từng cưá»i nhạo ngưá»i cổ sÆ¡ vì ná»—i lo lắng, hãi hùng cá»§a hắn trước những trò lang băm cá»§a thiên nhiên, trong khi chúng ta cÅ©ng kinh hoàng vì những ná»—i hãi hùng và tá»™i lá»—i bay túa lên trong đầu óc chúng ta. Cái mà chúng ta nghÄ© là cảm tÃnh cá»§a chúng ta, chỉ là má»™t dạng tiến hóa cao hÆ¡n cá»§a ná»—i kinh hoàng nÆ¡i con thú khốn khổ ngu ngÆ¡. Chúng ta Ä‘au khổ chẳng để làm quái gì. ước muốn thầm kÃn vá» cái chết cá»§a chÃnh mình, đó chÃnh là bi kịch thá»±c sá»±, duy nhất cá»§a chúng ta. 
Merlyn, Merlyn. Chắc chắn rồi, má»™t ngàn năm đã trôi qua và cuối cùng ngưá»i cÅ©ng phải thức giấc nÆ¡i hang động cá»§a ngươi, đội lên đầu cái mÅ© chóp nhá»n Ä‘Ãnh đầy sao, Ä‘i qua má»™t thế giá»›i má»›i lạ lùng. Và này, kẻ hoang đàng khốn khổ, vá»›i ma thuáºt đầy tinh xảo cá»§a ngưá»i, có Ãch chi cho ngưá»i giấc ngá»§ ngàn năm kia, vá»›i ngưá»i nữ mê hoặc ngưá»i vẫn nầm yên trong nấm má»™ cá»§a nàng, và cả hai chàng Arthur cá»§a chúng ta Ä‘á»u hóa thành tro bụi? 
Hay ngưá»i vẫn còn câu thần chú cuối cùng nhưng đã mất linh? Và khi ngưá»i bắt ấn quyết và hô lên “Cấp cấp như luáºt lệnh†nhưng chẳng có âm binh thần tướng nào còn luân theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a ngưá»i. 
Hay một câu thần chú dài dằng dặc nhưng chẳng có nghĩa lý gì, dầu với một tay chơi? Ta vẫn còn đây một chồng con phỉnh màu đen và rất ngứa ngáy muốn thỠchơi cảm giác kinh hoàng. 
Ta Ä‘au khổ nhưng ta Ä‘ang hiện hữu. Äúng, ta có thể chỉ là má»™t bóng ma trong Ä‘á»i, nhưng ta biết chá»— khởi đầu và chá»— táºn cùng cá»§a ta. Äúng, ta là cái ẩn số x trong má»™t phương trình vô định, cái ẩn số sẽ làm kinh hoàng nhân loại khi nó du hành xuyên qua hàng triệu thiên hà. Nhưng không há» gì. Ấn số x kia chÃnh là tảng đá trên đó ta đứng đối mặt cùng vÅ© trụ, trăng sao. 
 
HẾT  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |