Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 07-04-2008, 10:20 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 52

Nguy cơ trong cốc



Äây là má»™t gian thạch thất đơn sÆ¡ trang nhã, rá»™ng chừng tám trượng vuông, góc phải có má»™t chiếc giưá»ng gá»—, trên giưá»ng là nệm gấm chăn bông ngào ngạt hương thÆ¡m, chứng tá» không phải là nÆ¡i cư trú cá»§a má»™t ngưá»i thưá»ng.
Bên cạnh giưá»ng có má»™t chiếc bàn đá bóng loáng cao hÆ¡n ba thước, lúc này má»™t thiếu nữ tóc tai rÅ© rượi, toàn thân áo trắng Ä‘ang nằm má»p trên bàn. Qua tiếng thở Ä‘á»u đặn, chứng tá» nàng đã ngá»§ say.
Trên giưá»ng nhẹ động đậy. Nhạc Nhạn Linh từ từ mở mắt, thá» thẫn đưa tay sá» má, lẩm bẩm:
- Chả lẽ mình chưa chết ư?
Äoạn đảo mắt nhìn, trông thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ Ä‘ang ngá»§ say má»›i khẳng định là mình quả thật còn sống trên nhân thế.
Chàng thò tay vào lòng sá» tìm, thấy chiếc lá» ngá»c đựng Xích Long Châu đã biến mất, lại thá»­ vận khí, cảm thấy huyết mạch thông suốt, công lá»±c dưá»ng như còn tăng hÆ¡n trước má»™t chút.
Chàng bất giác đưa mắt cảm kích nhìn Thái Phụng Tiên Tử, lẩm bẩm:
- Hẳn là nàng má»i mệt quá rồi!
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn trong thất, thấy ngoài Thái Phụng Tiên Tử không còn ai khác, biết là trong mấy ngày qua hẳn là đích thân nàng đã chăm sóc cho mình.
Nhạc Nhạn Linh khẽ khàng xuống giưá»ng, sá»­a lại y phục ngay ngắn, cầm lấy chăn bông đến đắp bên mình Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy mệt lả ngưá»i nhưng nàng có võ công thượng thừa, có ngưá»i đắp chăn lên mình lẽ nào không hay biết, song nàng không phản ứng vì nàng đã biết đó là ai.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy ngỡ là nàng quá ư má»i mệt, bèn bồng nàng đặt lên giưá»ng.
Thái Phụng Tiên Tá»­ vẫn không động đậy, nàng chỉ nghe lòng ngá»t lịm.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng kéo nàng nằm thẳng, rồi cởi hài nàng ra, đắp chăn lại cho nàng. Sau đó nhẹ thở phào, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mê hồn của nàng.
Chỉ thấy sắc mặt hồng hào của nàng lúc này đã có phần nhợt nhạt, với võ công của nàng, mấy đêm không ngủ cũng chẳng đến nỗi có hiện tượng thế này. Hiển nhiên là do nàng quá lo âu mà nên.
Nhạc Nhạn Linh càng nhìn càng xót thương, không cầm lòng được, cúi xuống nhẹ hôn lên môi nàng.
Ngay khi ấy, Thái Phụng Tiên Tử không còn dằn được nữa, với tay ôm chặt lấy Nhạc Nhạn Linh cuồng nhiệt đáp ứng nụ hôn của chàng.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, hai ngưá»i Ä‘á»u cÆ¡ hồ nghe rõ tiếng tim đập cá»§a nhau, bao thương nhá»› trong những ngày qua cÅ©ng đã thầm lặng bày tá» cho nhau qua nụ hôn dài thắm thiết này.
Má»™t hồi thật lâu, Nhạc Nhạn Linh má»›i rá»i môi nàng ra, dịu dàng nói:
- Sương muội mấy ngày nay vất vả lắm phải không?
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhẹ vá»— bên cạnh cưá»i nói:
- Nằm xuống đây, tiểu muá»™i có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i Linh ca!
Nhạc Nhạn Linh do dự:
- Thế này…
- Không ai vào đây đâu, tiểu muá»™i đã căn dặn rồi, nếu không cho gá»i, bất kỳ ai cÅ©ng không được vào!
Nhạc Nhạn Linh vẫn ái ngại:
- Sương muội…
Thái Phụng Tiên Tử thoáng biến sắc mặt:
- Chúng ta đã là vợ chồng với nhau mà Linh ca còn e ngại thế này, hay là…
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy biết là nàng đã hiểu lầm, vội cởi giày nằm xuống nói:
- Sương muội không nên nghĩ bậy!
Thái Phụng Tiên Tá»­ vậy má»›i cưá»i hài lòng, vá»›i tay đắp chăn cho Nhạc Nhạn Linh, nép vào lòng chàng, thá» thẻ nói:
- Linh ca, từ lúc nghe sư phụ bảo Linh ca chết tại Viên Sầu Nhai, tiểu muá»™i rất là Ä‘au khổ. Lúc đầu định chết theo Linh ca, sau đó lại thấy khó hả niá»m căm hận, cho nên…
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt má nàng:
- Cho nên Sương muội định báo thù cả võ lâm Trung Nguyên chứ gì?
- Bây giỠthì không còn ý định đó nữa!
Nhạc Nhạn Linh ôm nàng vào lòng:
- Sương muá»™i vâng lá»i lắm!
- Tiểu muá»™i chỉ vâng lá»i Linh ca thôi, bởi vì Linh ca là… là…
- Là gì nào?
Thái Phụng Tiên Tử đỠmặt phụng phịu nói:
- Linh ca hư lắm, thôi đi!
Nhạc Nhạn Linh khẽ cưá»i:
- À, ngu huynh biết rồi, Sương muội là vợ của ngu huynh, đúng không nào?
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i khúc khích, rúc đầu vào lòng Nhạc Nhạn Linh không nói gì nữa.
Thế là, nàng cảm nhận thấy Nhạc Nhạn Linh bắt đầu cởi áo mình, nàng không phản kháng, chỉ lặng lẳng đón nhận chỠđợi…
Từ yên lặng đến Ä‘iên cuồng, rồi từ Ä‘iên cuồng trở lại yên lặng, khoảng thá»i gian ấy chẳng phải ngắn ngá»§i.
Sau đó, hai ngưá»i ôm lấy nhau Ä‘i vào cõi má»™ng, đó hẳn là má»™t giấc mÆ¡ tuyệt đẹp.
Má»™t hồi tiếng động khẽ bên ngoài đã khiến hai ngưá»i giật mình tỉnh giấc.
Thái Phụng Tiên Tử sửa lại mái tóc vừa định ngồi dậy, song đã bị Nhạc Nhạn Linh vòng tay qua lưng kéo nằm trở xuống.
Thái Phụng Tiên Tử đỠmặt nói:
- Sao không cho muội dậy hả?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ hôn lên môi nàng, khẽ nói:
- Sương muội còn mặc y phục này ư?
Thái Phụng Tiên Tá»­ giá» má»›i nhá»› ra là mình hãy còn mặc tang phục, vá»™i cưá»i nói:
- Linh ca thích tiểu muội mặc y phục nào?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là y phục màu đỠrồi!
Thái Phụng Tiên Tá»­ khẽ cưá»i, ngồi bật dậy bước xuống giưá»ng, từ trong chiếc tá»§ gá»— lấy ra má»™t bá»™ y phục màu Ä‘á», nhìn Nhạc Nhạn Linh nÅ©ng nịu nói:
- Quay qua chỗ khác đi!
Nhạc Nhạn Linh mỉm cưá»i, quay mặt vào trong.
Lát sau, Thái Phụng Tiên Tử đi đến khẽ nói:
- Dậy mau, để cho muội sắp xếp lại!
Nhạc Nhạn Linh ngồi dậy, sá»­a lại y phục rồi bước xuống giưá»ng.
Thái Phụng Tiên Tá»­ sắp xếp lại chăn gối, sau đó vá»— vá»— mép giưá»ng, bảo Nhạc Nhạn Linh ngồi xuống, há»i:
- Linh ca, bây giỠchúng ta sẽ đi đâu?
Nhạc Nhạn Linh không đáp lại mà há»i:
- Sương muá»™i định thu xếp những ngưá»i này ra sao?
- Cho hỠtrở vỠNam Hải được không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không được, chúng ta còn phải tiêu diệt bá»n Mật Tông Tây Tạng. HỠđông ngưá»i thế kia, chúng ta ngưá»i ít cÅ©ng chẳng được!
- Linh ca không báo thù nữa sao?
Nhạc Nhạn Linh vẻ mặt bá»—ng biến đổi, vẻ vui tươi biến mất hẳn, trầm giá»ng nói:
- Thù cha không báo đâu phải là ngưá»i, nhưng những kẻ thù ấy giỠđây Ä‘á»u đã đầu phục phái Mật Tông, vì vậy chíng ta phải hạ thá»§ bá»n Mật Tông trước!
Thái Phụng Tiên Tá»­ vừa nói ra đã biết mình lỡ lá»i, thấy Nhạc Nhạn Linh ra chiá»u ưu uất lại càng thêm hối hận, lòng bối rối liá»n chẳng chút suy nghÄ© nói:
- Äi, Linh ca! Chúng ta Ä‘i triệu hồi những ngưá»i dưới núi, thả Thiên Phụng bang chá»§ ra Ä‘i thôi!
Äoạn không chá» Nhạc Nhạn Linh trả lá»i, nắm tay chàng kéo Ä‘i.
Hai ngưá»i ra khá»i thạch thất thì gặp ngay bốn thị tỳ, há» vừa trông thấy Thái Phụng Tiên Tá»­, liá»n vá»™i khom mình thi lá»…:
- Bang chủ định đi đâu vậy?
Thái Phụng Tiên Tử khoát tay:
- Các ngươi khá»i Ä‘i theo, ta sẽ trở vá» ngay!
Bốn thị tỳ khom mình lui ra, hai ngưá»i bước nhanh ra khá»i cá»­a động.
Thốt nhiên, má»™t tiếng nói như sấm vang rá»n:
- Ô, tiểu chủ nhân đâu rồi!
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết ngưá»i, ngoảnh lại thấy Huyết Diện Kim Cang Ä‘ang phóng đến như bay.
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i nói:
- Kim Cang, hai ta định xuống núi, ngươi có đi cùng không?
Lúc này, Huyết Diện Kim Cang đã phóng đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, nắm tay chàng nói:
- Mẹ kiếp, hôm ở trong cái động quái quỷ kia, thật mỗ tức chết đi được!
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i:
- Thôi chúng ta vừa đi vừa nói!
Thế là ba ngưá»i liá»n thi triển khinh công phóng xuống núi.
Trên đưá»ng, Huyết Diện Kim Cang lần lượt kể lại má»i việc đã xảy ra trong hang động tại Phi Vân trại, niá»m phẫn hận biểu lá»™ rõ trong lá»i nói.
Lúc này ba ngưá»i đã xuống đến chân Thúy Vi phong, bá»—ng Huyết Diện Kim Cang ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa, hòaà thượng kia vá»›i ba ngưá»i dưá»ng như đâu phải ngưá»i cá»§a Thiên Phụng bang!
Thái Phụng Tiên Tá»­ vá»›i Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liá»n quay ngưá»i, nhưng bị má»™t ngá»n cây to cản trước mặt, không trông thấy gì cả. Thái Phụng Tiên Tá»­ bèn há»i:
- HỠđi vỠhướng nào?
- Trông há» thậm thà thậm thụt dưá»ng như tiến vá» phía Bích Thảo cốc!
Thái Phụng Tiên Tá»­ thầm cưá»i khảy, vá»™i nói:
- Kim Cang, ngồi xuống mau, để xem hỠlàm gì!
Huyết Diện Kim Cang rất vâng lá»i, liá»n ngồi xuống ngay.
Ba ngưá»i nấp vào má»™t lùm cây bên đưá»ng chỠđợi.
Lát sau, trên đưá»ng quả nhiên xuất hiện bốn ngưá»i, má»™t hòa thượng và ba ngưá»i mặc hồng bào, chỉ thấy há» ngẩng cao đầu ngang nhiên bước Ä‘i, vẻ như tiến vào chốn không ngưá»i.
Huyết Diện Kim Cang ngạc nhiên thầm nhủ:
- Mới vừa rồi thậm thà thậm thụt như kẻ trộm, sao bây giỠlại ra vẻ quang minh chính đại thế này?
Nhạc Nhạn Linh vừa trông thấy hòa thượng ấy, lòng liá»n phừng phừng lá»­a giận, hai tay cÅ©ng thoáng run rẩy.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tá»± nãy giá» vẫn nắm tay chàng, liá»n quay qua quan tâm há»i:
- Linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:
- Hòa thượng ấy chính là Cổ Phật!
- Linh ca có cần xuống bắt lấy hỠkhông?
Nhạc Nhạn Linh cố nén lửa giận lắc đầu:
- Không, để xem hỠđịnh làm gì!
Ngay khi ấy, chân núi phía đối diện bá»—ng phóng xuống năm đệ tá»­ phái Nam Hải, cản đưá»ng bốn ngưá»i nói:
- Bốn vị đứng lại!
Cổ Phật thản nhiên cưá»i:
- Năm vị vất vả quá!
Ngưá»i đứng giữa trong số năm ngưá»i nói:
- Các hạ từ đâu đến và định đi đâu?
Cổ Phật từ trong lòng lấy ra một chiếc kim bài nói:
- Phụng mệnh tiên tử vào Bích Thảo cốc thăm dò hư thật!
Ngưá»i đứng giữa đón lấy kim bài, xem kỹ má»™t hồi nói:
- Bốn vị đi đi!
Äoạn trao trả kim bài rồi cùng bốn ngưá»i kia trở vá» chá»— cÅ©.
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i nói:
- Tốt lắm, vậy là các ngươi đã tự chui vào lưới rồi!
Huyết Diện Kim Cang thắc mắc há»i:
- Tiên tá»­, bá»n hỠđâu mà có kim bài lệnh vậy?
Thái Phụng Tiên Tử hậm hực:
- Có má»™t đệ tá»­ truyá»n lệnh cá»§a bổn phái đã táng mạng dưới tay há»!
Äoạn nắm tay Nhạc Nhạn Linh nói:
- Chúng ta đuổi theo mau!
Thế là ba ngưá»i men theo vách núi ven đưá»ng Ä‘uổi theo.
Cổ Phật nằm mÆ¡ cÅ©ng chẳng ngá» lại gặp Thái Phụng Tiên Tá»­ và Nhạc Nhạn Linh tại đây. Vừa vào đến cốc đạo liá»n thở phào má»™t hÆ¡i dài, đắc ý nói:
- Lão nạp thật lo ả nha đầu ấy đã thay đổi kim bài lệnh, không ngỠả ta lại ngu xuẩn thế này!
Ngưá»i áo đỠbên phải tiếp lá»i:
- Tuy đã qua được chặng này, nhưng chặng sau chưa biết rõ thế nào đây?
Cổ Phật cưá»i tá»± tin:
- Yên tâm, con ngưá»i chẳng ai lại không sợ chết! Cho dù Thiên Phụng bang chá»§ không chịu cúi đầu tuân phục, nhưng bá»n thá»§ hạ chưa chắc cam tâm chịu chết cùng ả ta tại đây!
- Nghe nói Thiên Phụng bang chá»§ đối xá»­ vá»›i ngưá»i rất tốt, e rằng bá»n thuá»™c hạ không phản bá»™i ả ta!
Cổ Phật cưá»i khảy:
- Hừ, bá»n thuá»™c hạ trung thành cá»§a ả ta thảy Ä‘á»u ở lại tổng đàn, phen này dẫn theo toàn là những kẻ hai lòng ba ý, có lẽ ả nha đầu ấy tưởng là mình thá»§ Ä‘oạn cao, có thể cảm hóa được há», chứ đâu biết là bá»n hỠđã trở thành ngưá»i cá»§a chúng ta từ lâu rồi!
- Cho dù toàn bộ hỠbội phản, e rằng chúng ta cũng chẳng phải địch thủ của ả nha đầu ấy!
Cổ Phật cưá»i tá»± tin:
- Yên tâm, ả nha đầu ấy gần đâu đã bị tên tiểu tá»­ Nhạc Nhạn Linh mê hoặc đến Ä‘iên đảo tâm thần, lý trí không còn sáng suốt nữa. Chúng ta đông ngưá»i thế này đấu vá»›i má»™t mình ả ta, sợ gì nữa chứ?
- Vậy là chắc chắn thành công ư?
Cổ Phật cưá»i đắc ý:
- Äây gá»i là từng bước công phá, diệt xong ả ta rồi sau đó tìm cách khiến cho ả nha đầu Thái Phụng Tiên Tá»­ xung đột vá»›i Dao Trì Long Nữ, vậy chẳng phải cả giang hồ sẽ thuá»™c vá» tông chá»§ là gì?
Lúc này hỠđã ta khá»i cốc đạo, tiến vào trong cốc, bốn ngưá»i liá»n không nói nữa, sải bước Ä‘i vào.
Thái Phụng Tiên Tử kỠtai Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca đã nghe thấy chưa?
Nhạc Nhạn Linh nói:
- Rõ là chuyện hoang đưá»ng!
- Bá»n hỠđã có ngưá»i tiá»m phục trong ấy, sao lại là chuyện hoang đưá»ng? Nhất định đó là sá»± thật. Ôi, Linh ca tiểu muá»™i là phụ nữ nên hiểu rõ tâm lý phụ nữ, Thiên Phụng bang chá»§ thương nhá»› Linh ca, tiểu muá»™i nghÄ© hẳn đó là sá»± thật!
Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:
- Vậy ngu huynh không đi nữa. Sương muội đừng giết chết Cổ Phật, hãy thả cho lão ta ra đây!
Thiên Phụng bang chủ nghiêm túc:
- Linh ca, tiểu muá»™i tuy không muốn những ngưá»i con gái khác ká» cận bên Linh ca, nhưng chẳng phải là ngưá»i không biết chuyện. Hiện nay trong chốn giang hồ nếu muốn được bình yên, có lẽ phải diệt trừ chúng tiểu muá»™i ba ngưá»i rồi má»›i đến lượt phái Mật Tông, nhưng ngoài Linh ca, chúng tiểu muá»™i ba ngưá»i chẳng thể nào gắn liá»n vá»›i nhau được, Ä‘i nào!
Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Thôi được, đi!
Thái Phụng Tiên Tá»­ ngạc nhiên há»i:
- Linh ca vừa nghĩ gì vậy?
- Äâu có gì!
- Nếu Linh ca mà rá»i xa tiểu muá»™i, tiểu muá»™i sẽ không bao giá» hưng sư náo loạn Trung Nguyên nữa, bởi vì tiểu muá»™i chẳng thể nào không có Linh ca, trừ phi tiểu muá»™i chết Ä‘i!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng:
- Sương muội…
- Linh ca hãy tin ở tiểu muá»™i, chỉ cần há» bằng lòng chấp nhận tiểu muá»™i, tiểu muá»™i cÅ©ng sẽ chấp nhận há»!
Nhạc Nhạn Linh càng thêm áy náy, bất giác dừng bước lại.
Thái Phụng Tiên Tá»­ bá»—ng nhoẻn cưá»i nói:
- Linh ca đừng chần chừ nữa, kẻ mỹ nhân kia gặp bất trắc thật đấy! Linh ca hãy nhìn kìa, rất nhiá»u ngưá»i thảy Ä‘á»u tiến vào trong cốc!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, quả thấy có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang đổ xô tiến vá» phía trung tâm, liá»n hoảng kinh nói:
- Chúng ta hãy đi mau!
Äoạn liá»n nắm tay Thái Phụng Tiên Tá»­ phóng nhanh vào cốc.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #52  
Old 07-04-2008, 10:21 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 53

Sóng gió trong tuyệt cốc



Thái Phụng Tiên Tá»­ thấy vậy cưá»i trêu:
- Sao vậy? Vừa mới nói là không muốn gặp, bây giỠlại chạy nhanh thế này? Hứ, rõ ràng là trong bụng chứa đầy quái quỷ!
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, khẽ nạt:
- Sương muội lại tinh nghịch nữa rồi!
Thái Phụng Tiên Tử thè lưỡi làm mặt xấu, rồi không nói gì nữa.
Lát sau, hai ngưá»i đã đến ngoài vòng vây ngôi nhà nhá» cá»§a thuá»™c hạ Thiên Phụng bang.
Thái Phụng Tiên Tá»­ ká» tai Nhạc Nhạn Linh khẽ há»i:
- Linh ca, chúng ta vào cách nào đây?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ bóp tay này, có ý bảo nàng đừng lên tiếng, đoạn nhon nhón đến bên một lão bà vẻ như đầu mục, khẽ nói:
- Bà bà, trong kia xảy ra việc gì vậy?
Lão bà ngoảnh lại, nhìn Nhạc Nhạn Linh và Thái Phụng Tiên Tá»­ từ đầu đến chân, ngạc nhiên há»i:
- Hai vị là ai?
Thái Phụng Tiên Tá»­ rất khôn ngoan, biết nói ra sá»± thật sẽ rất rắc rối, không chừng còn có thể làm há»ng đại sá»± nữa, bèn cưá»i nói:
- Tiểu nữ là muội muội của quý bang chủ, còn đây là… phu quân của tiểu nữ!
Dứt lá»i bất giác đỠmặt, lừ mắt vá»›i Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh ná»±c cưá»i thầm nhá»§:
- Ta đâu có bảo nàng nhận ta là phu quân, đó là tự nàng nói ra kia mà, sao lại lừ mắt thế này?
Lão bà lộ vẻ hoài nghi nói:
- Tệ bang chủ không có muội muội, cô nương là ai?
Thái Phụng Tiên Tá»­ lặng ngưá»i, song vẫn hết sức bình tÄ©nh, nói:
- Sao lại không có, có lẽ gia tỷ không đỠcập đến với các vị đó thôi. Quý bang chủ có phải hỠVân, tên là Phụng Ảnh không?
Lão bà kinh ngạc thầm nhủ:
“Danh tánh bang chá»§ chỉ có các đưá»ng chá»§ và đầu mục má»›i được biết, sao nàng ta lại biết thế nhỉ? Chả lẽ nàng ta đúng thật là em gái bang chá»§ hay sao?â€
Lòng đã có phần tin, bèn ngước mắt lên nói:
- Không sao, cô nương danh tánh là gì?
- Tiểu nữ là Vân Phụng Sương!
Thái Phụng Tiên Tá»­ vừa nói vừa từ trên cổ lấy xuống má»™t mảnh ngá»c bá»™i nói tiếp:
- Quý bang chủ cũng có một mảnh như vậy. Bà bà hãy xem, mảnh của tiểu nữ có một con chim phụng với một chữ Sương, còn của quý bang chủ chỉ là một chữ Ảnh!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy hết sức ná»±c cưá»i và bá»™i phục sá»± thông minh lanh lợi cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­, thầm nhá»§:
“Mảnh ngá»c bá»™i này rõ ràng chính nàng đã bảo là trên Ä‘á»i chỉ có má»™t, vậy mà bây giá» lại có đến hai, rõ là quá»· kế Ä‘a Ä‘oan!â€
Lão bà này vốn không phải là ngưá»i thân cận cá»§a Thiên Phụng bang chá»§, đâu biết nhiá»u đến vậy, lại thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ Ä‘iá»m tÄ©nh thế này, bèn tưởng là thật, vá»™i cung kính khom mình nói:
- Lão thân không biết cô nương giá lâm nên đã có nhiá»u mạo phạm, xin lượng thứ cho, để lão thân vào trong thông báo vá»›i bang chá»§!
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i thầm nhá»§:
“Bà mà vào thông báo thì há»ng hết còn gì?â€
Bèn vội nói:
- Chúng tôi đã Ä‘uổi theo hòa thượng kia đến đây. Lão ta có mưu đồ bất chính lát nữa các vị sẽ rõ, bây giá» hãy thận trá»ng giữ chặt vòng vây, đừng để cho bá»n há» tẩu thoát!
Dứt lá»i nắm tay Nhạc Nhạn Linh bá» Ä‘i ngay.
Lão bà đã hoàn toàn tin nàng, bèn quát bảo thá»§ hạ tránh đưá»ng cho hai ngưá»i Ä‘i vào.
Vào trong vòng vây, trước mặt ngoài mưá»i trượng đã là ngôi nhà nhá» kia. Nhạc Nhạn Linh cưá»i nói:
- Sương muội lợi hại thật!
Thái Phụng Tiên Tử dẩu môi:
- Hứ, cÅ©ng vì Linh ca đó thôi, mà này Linh ca hòa thuận vá»›i nàng ta rồi, chỉ cần đừng quên công Æ¡n cá»§a ngưá»i ta ngày hôm nay là được rồi!
Nhạc Nhạn Linh không đáp, chỉ xiết chặt tay nàng, tâm hồn tương thông, Thái Phụng Tiên Tá»­ nghe lòng thật ấm ngá»t, nhoẻn cưá»i sung sướng.
Lúc này hai ngưá»i chỉ còn cách ngôi nhà nhá» không đầy năm trượng, chỉ nghe bên trong vá»ng ra má»™t giá»ng the thé nói:
- Bang chủ, theo ti chức thì nên hòa là hơn. Hiện nay chúng ta bốn bỠthỠđịch, giỠlại đang bị vây hãm. Ả tiểu bối Thái Phụng Tiên Tử rất là hiếu sát, sao chịu buông tha cho chúng ta được?
Tiếng Cổ Phật tiếp lá»i:
- Thành thật cho cô nương biết, Dao Trì Long Nữ bị trúng mai phục của Ngũ Nhạc thần quân, có lẽ đã táng thân trong Hồ Lô cốc rồi, và tông chủ cũng đã đích thân suất lĩnh thuộc hạ càn quét vào sào huyệt của ả ta!
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy ngoan cố kháng cá»± nhất thá»i, nhưng đại cục thuá»™c vá» ai thì đã rõ. Nếu bang chá»§ hợp tác vá»›i tông chá»§ bá»n này, chắc chắn thiên hạ sẽ vá» tay má»™t cách dá»… dàng, bang chá»§ còn do dá»± gì nữa?
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i khảy nói:
- Cổ Phật, nghe đâu tôn giá là một trong số chủ hung đã sát hại phụ thân Nhạc Nhạn Linh phải không?
Thái Phụng Tiên Tá»­ vá»›i Nhạc Nhạn Linh lúc này đã đến bên ngoài nhà. Thái Phụng Tiên Tá»­ kéo tay Nhạc Nhạn Linh cưá»i nói:
- Linh ca, nàng ta thật si tình quá!
Tuy là những lá»i nói đùa, song cÅ©ng có vẻ cÅ©ng rất là bá»™i phục.
Nhạc Nhạn Linh cũng hết sức cảm động, thở dài nói:
- Ngu huynh với nàng ta đâu có gặp mặt nhau bao nhiêu lần!
- Vậy chứ tiểu muội gặp Linh ca mấy lần mà Linh ca đã…
Thái Phụng Tiên Tử nói đến đó bất giác đỠmặt, véo cho Nhạc Nhạn Linh một cái thật mạnh.
Chỉ nghe tiếng Cổ Phật cưá»i nham hiểm:
- Äó là chuyện xưa rồi, nhắc lại làm gì. Bang chá»§ vốn chẳng phải cÅ©ng có mối hận đối chưởng vá»›i Nhạc Nhạn Linh hay sao?
Thiên Phụng bang chủ lạnh lùng:
- Yêu và hận vốn chỉ cách nhau má»™t đưá»ng chỉ mà thôi!
Cổ Phật cưá»i:
- Vậy chả lẽ bang chủ yêu hắn hay sao?
Bất kỳ ai cÅ©ng nghÄ© là Thiên Phụng bang chá»§ dù thật sá»± yêu Nhạc Nhạn Linh thì cÅ©ng không bao giá» thừa nhận trong hoàn cảnh thế này, bởi nÆ¡i đây Ä‘ang có mặt rất nhiá»u thuá»™c hạ cá»§a nàng.
Song thật bất ngá», Thiên Phụng bang chá»§ lại thẳng thắn nói:
- Không sai, bổn bang chủ quả đúng là yêu Nhạc Nhạn Linh!
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy đã biết trước nhưng giỠđây Thiên Phụng bang chá»§ chính miệng nói ra cÅ©ng không khá»i rúng động cõi lòng.
Trong nhà thoạt tiên vá»ng ra tiếng ồn ào kinh ngạc, sau đó má»™t giá»ng đàn bà ồ á» nói:
- Bang chủ không nên đùa như vậy! Nhạc Nhạn Linh vốn đã chết tại Viên Sầu Nhai, bang chủ đã biết rồi mà!
Cổ Phật tiếp lá»i:
- Nhạc Nhạn Linh cưá»ng thù khắp thiên hạ, đủ biết con ngưá»i hắn ra sao rồi! Cô nương là chá»§ má»™t bang phái, anh minh hÆ¡n ngưá»i, có lẽ chẳng đến ná»—i tá»± chuốc lấy kết quả không xứng đáng đó chứ?
Thiên Phụng bang chá»§ trầm giá»ng nói:
- Bổn bang chá»§ đã dám thừa nhận yêu Nhạc Nhạn Linh, lòng này dù chết cÅ©ng không thay đổi. Chính vì Nhạc Nhạn Linh đã chết, bổn bang chá»§ má»›i cho tất cả má»i ngưá»i biết là bổn bang chá»§ yêu y, và cÅ©ng để cho những kẻ có thâm thù vá»›i y biết rằng, Nhạc Nhạn Linh chết Ä‘i, đó chẳng qua chỉ là thân xác vật hóa, nhưng tinh thần vẫn còn chi phối má»™t số ngưá»i báo thù cho y!
Nhạc Nhạn Linh hết sức cảm động, thấy muốn xông ngay vào nhà ôm chầm lấy nàng, âu yếm an ủi một phen.
Thái Phụng Tiên Tử nắm lấy chàng, nghẹn ngào khẽ nói:
- Linh ca đừng nóng vá»™i, chúng ta hãy nghe tiếp xem những kẻ nào đã dá»± vào âm mưu này. Lát nữa sẽ ra tay diệt trừ bá»n ná»™i gian Thiên Phụng bang má»™t thể!
Cổ Phật cưá»i to:
- Có lẽ chỉ mỗi mình bang chủ thôi!
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i:
- Bạch Như Ngá»c và Mai Ngá»c Sương chính là hai trong số đó!
Ngưá»i đàn bà giá»ng the thé lại nói:
- Mai Ngá»c Sương định báo thù cho Nhạc Nhạn Linh, vậy thì cùng chung chí hướng vá»›i bang chá»§, hắc hắc, thế sao ả ta lại giam hãm bang chá»§ ở đây?
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i gằn:
- Mai Ngá»c Sương giam hãm bổn bang chá»§ là do sá»± giao ước cá»§a bậc tiá»n bối, còn bổn bang chá»§ không phục nàng ta là vì Thiên Phụng bang, chỉ cần Vân Phụng Ảnh này từ bá» Thiên Phụng bang, đích thân đến gặp Mai Ngá»c Sương, nói vá»›i nàng ta là khi nào báo xong thù cho Nhạc Nhạn Linh, hai ngưá»i hẵng thanh toán thù riêng, bổn bang chá»§ tin là chẳng những Mai Ngá»c Sương bằng lòng mà ngay cả Bạch Như Ngá»c cÅ©ng vậy!
Äoạn bèn cưá»i khảy nói:
- Cổ Phật, chỉ bằng bốn vị mà có thể uy hiếp được bổn bang chủ ư?
Cổ Phật cưá»i nham hiểm:
- Không, hãy còn ba há»™ pháp và má»™t đưá»ng chá»§ cá»§a bang chá»§ nữa!
Thiên Phụng bang chá»§ cả kinh, quét mắt nhìn quanh, trầm giá»ng nói:
- Thật vậy chăng?
Chỉ nghe bốn ngưá»i đồng thanh nói:
- Bang chá»§, kẻ thức thá»i vụ là trang tuấn kiệt!
Cổ Phật cưá»i đắc ý:
- Bang chá»§, trong đây có chín ngưá»i, nhưng là tám chá»i má»™t! Hẳn bang chá»§ biết rõ sinh cÆ¡ là có bao nhiêu rồi!
Thiên Phụng bang chá»§ gằn giá»ng:
- Thảo nào các ngươi chỉ đòi dẫn theo các ngươi thôi, và còn định kế bảo Thiên Diện Bà Bà đột vây thông báo. Thì ra các ngươi đã nuôi lòng phản nghịch từ lâu, chỉ trách bổn bang chủ đã quá tin ở các ngươi!
Cổ Phật mỉa mai:
- Nếu Nhạc Nhạn Linh mà thật sự linh thiêng, hắc hắc, chắc chắn hắn sẽ hiện hồn đến đây bảo vệ tiểu nương của hắn!
Lão vừa dứt lá»i, bá»—ng bên ngoài vá»ng vào má»™t giá»ng sắc lạnh ghê rợn:
- Cổ Phật, hôm nay có lẽ là lần gặp gỡ cuối cùng giữa chúng ta rồi!
Cổ Phật bàng hoàng sửng sốt, tiếng nói ấy đã từng khiến lão trốn chui trốn nhủi, quên ăn mất ngủ, chẳng ngỠvừa yên dạ được mấy hôm, tiếng nói ấy lại đột nhiên xuất hiện trong lúc lão đang đắc ý nhất.
Thiên Phụng bang chá»§ cÅ©ng chẳng lạ gì tiếng nói ấy, bởi tiếng nói ấy đã gieo vào lòng nàng má»™t niá»m tương tư sâu đậm không thể nào quên, ngày mong đêm nhá»› đến ná»—i dung nhan tiá»u tụy.
Cùng trong lúc Cổ Phật kinh hoàng quay ngưá»i, nàng ngẩng lên nhìn, ánh mắt chan chứa biết bao tình ý đậm đà.
Thế nhưng, đó chỉ hiện ra trong khoảnh khắc. Ngay khi Cổ Phật kinh hãi thoái lui, nàng đã phát hiện mỹ nhân áo đỠđứng bên Nhạc Nhạn Linh, ánh mắt kia lập tức tan biến.
Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn hai ngưá»i nói:
- Hai vị đến thật đúng lúc!
Nhạc Nhạn Linh thấy thần sắc nàng lạnh lùng và có địch ý, biết là nàng đã hiểu lầm, song lại không biết phải giải thích thế nào, đôi mắt rực lửa nhìn chốt vào mặt Cổ Phật đứng thừ ra.
Cổ Phật hết sức xảo quyệt, tuy trong lòng khiếp sợ nhưng không mất bình tÄ©nh, nhanh chóng lượng định tình thế, Ä‘oạn cưá»i âm trầm nói:
- Bang chủ, hãy cân nhắc xem nên hợp tác với bên nào tốt hơn?
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i tiếp lá»i:
- Cổ Phật, lão khá»i phải uổng phí tâm tư! Không cần phải cân nhắc, đương nhiên là hợp tác vá»›i Mai Ngá»c Sương này tốt hÆ¡n rồi! Bởi vì má»™t ngày nào đó bá»n này sẽ ở bên nhau mãi mãi, còn lão là chó săn cá»§a bá»n Mật Tông, chịu sá»± sai khiến cá»§a kẻ khác, lẽ đương nhiên là không bao giá» buông tha cho Vân bang chá»§ rồi, đúng chăng?
Những lá»i ấy rõ ràng muốn cho Thiên Phụng bang chá»§ biết là nàng chịu bá» qua hiá»m khích trước đây. Mai Ngá»c Sương sẵn sàng bắt tay hòa thuận vá»›i nàng, vÄ©nh viá»…n bình đẳng vá»›i nhau.
Thiên Phụng bang chá»§ chẳng phải ngu ngốc, qua việc Thái Phụng Tiên Tá»­ đứng sát bên Nhạc Nhạn Linh trước công chúng, không sợ tị hiá»m thế này, nàng cÅ©ng đủ rõ là ngưá»i ta đã Ä‘i trước nàng má»™t bước rồi.
Thế nhưng, nàng cÅ©ng là má»™t ngưá»i con gái cao ngạo, không muốn hoàn toàn cúi đầu vá»›i Thái Phụng Tiên Tá»­ thế này. Sau má»™t thoáng ngẫm nghÄ©, nàng nói:
- Xong việc ở đây, chúng ta hẵng quyết một phen thắng bại!
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhoẻn cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhưng chúng ta không nên đấu chí mạng, bởi ná»™i công hai ngưá»i suýt soát nhau, chỉ phân cao thấp bằng chiêu thức thôi!
Thiên Phụng bang chá»§ lúc này lòng vô vàn vui sướng, việc Nhạc Nhạn Linh còn sống đã khiến nàng vui mừng khôn xiết rồi, huống hồ Thái Phụng Tiên Tá»­ xưa nay không phục trá»i đất, giá» lại đích thân thá»a hiệp vá»›i mình cùng đứng chung má»™t phía. Nàng vốn minh mẫn hÆ¡n nguá»i, liá»n hiểu ngay ná»™i tình, ánh mắt hiện lên vẻ há»›n hở, gật đầu nói:
- Tiên tử đã bỠqua một lần cơ hội hạ sát bổn bang chủ rồi!
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i:
- Nếu là bang chủ thì cũng hành động như vậy thôi!
- Tiên tử không thấy mình quá võ đoán sao?
Thái Phụng Tiên Tá»­ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nhoẻn cưá»i nói:
- Con tim bang chủ chưa chắc lạnh hơn tiểu muội! Tiểu muội đã nói rồi, tiểu muội chỉ là sớm hơn một bước mà thôi!
Thiên Phụng bang chá»§ đỠmặt, biết là những lá»i nói vừa rồi cá»§a mình đã bị hai ngưá»i nghe được, nhưng nàng không tức giận, chỉ nghe lòng ngá»t ấm, không thốt nên lá»i.Thái Phụng Tiên Tá»­ không buông tha, dẩu môi nói:
- Bang chủ sao lại im lặng thế này?
Hai mắt Cổ Phật lại bắt đầu chuyển động, lão nhận thấy tình thế hôm nay đã có vẻ bất lợi, chắc chắn Thiên Phụng bang chủ không bao giỠhợp tác với lão.
Thiên Phụng bang chủ lạnh lùng nói:
- Nghe trá»™m lá»i nói cá»§a kẻ khác, Tiên Tá»­ không thấy mất nhân cách sao?
Thái Phụng Tiên Tử bỗng tay phải lẹ làng thò vào tay áo rồi rút ra quát:
- Ba vị nên an phận thì hÆ¡n, bổn tiên tá»­ đối vá»›i bá»n súc sanh mại chá»§ cầu vinh không nói nhiá»u đâu!
Chỉ thấy trong tay nàng Ä‘ang cầm ba mÅ©i độc châm rất bé và có cánh má»ng.
Thiên Phụng bang chá»§ rút tay trong tay áo ra, nhoẻn cưá»i nói:
- Äa tạ tiên tá»­ đã quan tâm!
Thái Phụng Tiên Tử đỠmặt:
- Tiểu muội rõ là bưng tim qua sông, lo lắng quá thừa!
Thiên Phụng bang chủ chậm bước đi đến bến Thiên Phụng bang chủ, nhìn chốt vào ba lão bà tóc bạc và một lão bà tóc đen, lạnh lùng nói:
- Bổn bang chá»§ hôm nay không nhá» tay ngưá»i ngoài cÅ©ng phải trừ khá»­ bá»n phản đồ khi sư diệt tổ các ngươi. Nào các ngưá»i hãy ra đây!
Bốn lão bà rất rõ sự lợi hại của Thiên Phụng bang chủ, nhưng việc đã trót lỡ, không làm cũng chẳng được, đành đưa mắt nhìn Cổ Phật, đoạn bấm bụng bước ra.
Cổ Phật mắt rực tinh quang, vừa định cất bước.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Cổ Phật, hãy dành chút thá»i gian để tá»± phản tỉnh là hÆ¡n, việc cá»§a ngưá»i khác, lão không can thiệp được đâu!
Chàng nói vậy chẳng phải là sinh lòng từ bi gì, mà là muốn để cho nỗi kinh hoàng gặm nhấm trái tim độc ác của Cổ Phật.
Trong khi ấy, Thiên Phụng bang chá»§ cÅ©ng đã quay ngưá»i, chú ý theo dõi bốn lão bà phản bá»™i bang phái.
Mấy trăm thuá»™c hạ Thiên Phụng bang vừa thấy bang chá»§ Ä‘i ra, thảy Ä‘á»u lập tức đứng nghiêm trang thi lá»…, cất tiếng chào vang động núi rừng, uy thế thật kinh ngưá»i.
Thiên Phụng bang chá»§ chẳng nhìn ngay đến bốn ngưá»i theo sau ra, hai tay giÆ¡ lên, bốn bá» liá»n tức yên lặng như tá».
Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, cao giá»ng nói:
- Thiên Phụng bang truyá»n nhân đến nay đã gần trăm năm, má»—i khi có việc liên quan đến sá»± sống chết cá»§a bổn bang chá»§ Ä‘á»u phải do tất cả đệ tá»­ bổn bang quyết định. Hôm nay trong trùng vây tại đây, mặc dù đệ tá»­ bổn bang không có mặt đông đủ, nhưng sá»± thể đã đến mức không thể trì hoãn được nữa, do đó mong các vị tá»· muá»™i hãy bình tÄ©nh suy nghÄ©.
Gần ba trăm ngưá»i hiện diện, má»i khi chỉ biết bang chá»§ lãnh diện từ tâm, luôn lo nghÄ© cho đệ tá»­ trong bang và sá»± hưng vong cá»§a Thiên Phụng bang, chưa thấy nàng Ä‘au xót như vậy bao giá», nhất thá»i má»i ngưá»i Ä‘á»u hết sức hồi há»™p, ngá»› ngẩn nhìn nhau.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy thầm nhủ:
“Vân Phụng Ảnh này thật khác hẳn vá»›i mình. Nếu là mình thì bốn mụ khi sư diệt tổ này đã Ä‘á»n tá»™i từ lâu rồi!â€
Thiên Phụng bang chá»§ quét mắt nhìn quanh, trầm giá»ng nói:
- Hôm nay bổn bang đã bị giam hãm trong trùng vây, bổn nhân trí kém tài hèn vá»ng tin lá»i dối trá, để khiến các vị bị hãm thân trong vòng nguy hiểm. Do đó, hiện có ba vị há»™ pháp và má»™t vị đưá»ng chá»§ đã chá»§ trương hợp tác vá»›i phái Mật Tông càn quét võ lâm thiên hạ. Trong lúc nguy nan thế này, đó cÅ©ng là má»™t kế sách cầu toàn, cho nên bổn bang chá»§ muốn các vị hãy suy xét kỹ rồi tá»± quyá»n chá»n lá»±a.
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên thầm nhủ:
“Nàng ta nói gì lạ vậy? Trùng vây mình đã giải tá»a rồi, còn nguy hiểm gì nữa chứ?â€
Bốn bỠim phăng phắc.
Bỗng, lão bà đã gặp Nhạc Nhạn Linh và Thái Phụng Tiên Tử khi nãy cất tiếng nói:
- Ti chức sẵn sàng nghe theo ý bang chủ!
Tiếp theo, tiếng nói vang lên cùng khắp, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cùng chung má»™t ý như lão bà ấy.
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i lạnh nhạt:
- Hiện má»i ngưá»i Ä‘á»u có quyá»n tá»± quyết, không chịu sá»± ràng buá»™c cá»§a bất kỳ ai. Bổn nhân là chá»§ má»™t bang, chỉ có thể quyết cùng sống chết vá»›i Thiên Phụng bang chứ không thể thá»a hiệp vá»›i bất kỳ ai, nhưng các vị khác vá»›i bổn nhân, các vị…
Nàng chưa nói dứt, lão bà vừa nói đã kiên quyết tiếp lá»i:
- Lão thân sẵn sàng đi theo bang chủ, thỠchết không thay lòng đổi dạ!
- Chúng thuộc hạ là đệ tử Thiên Phụng bang, lẽ nào lại lâm nguy bội phản không có nhân tính…
Má»—i ngưá»i má»™t câu tranh nhau phát biểu, tiếng ồn ào vang lên cùng khắp.
Ba há»™ pháp vá»›i má»™t đưá»ng chá»§ lúc này mặt mày tái ngắt. Há» thật không ngá» những kẻ địa vị kém xa mình lúc này lâm nạn lại trung thành đến vậy.
Thiên Phụng bang chá»§ cao giá»ng nói:
- Thôi được rồi, bây giỠai theo bổn nhân thì hãy đứng sang bên phải, còn ai muốn hợp tác với phái Mật Tông thì hãy đứng sang trái!
Má»i ngưá»i nghe vậy liá»n đổ xô Ä‘i sang bên phải, tuy có bốn năm ngưá»i hoang mang do dá»±, nhưng thấy những ngưá»i khác kiên quyết thế này, cÅ©ng liá»n theo sau đứng sang bên phải.
Thiên Phụng bang chá»§ quay sang bốn ngưá»i Ä‘anh giá»ng nói:
- Cấu kết địch ngoài, tá»± ý phản bang, nếu thuá»™c ý chung thì chứng tá» bổn bang chá»§ không biết cách lãnh đạo, hổ thẹn đối vá»›i tổ sư, nhưng hôm nay tá»™i trạng bốn ngưá»i thật rõ ràng, bổn bang chá»§ không vu cáo chứ?
Lão bà tóc đen mặt thoáng lướt qua vẻ hổ thẹn, song vẫn chống chế:
- Phản bang, đó chỉ là lý do nhằm bảo vệ quyá»n lợi cá nhân cá»§a bang chá»§ thôi!
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i lạnh lùng nói:
- Nói nhiá»u vô ích, hôm nay bổn bang chá»§ phải phế bá» võ công cá»§a các ngưá»i, để các ngưá»i chính mắt chứng kiến bổn nhân sau khi nhượng vị sẽ giết các ngưá»i. Nếu các ngưá»i muốn chống lại thì hãy chuẩn bị Ä‘i!
Tài sản của phamduy88

  #53  
Old 07-04-2008, 10:21 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 54

Lâm nguy chẳng sợ



Bốn ngưá»i bất giác ngoảnh nhìn sau, thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ và Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang canh giữ nÆ¡i cá»­a, biết không còn hy vá»ng nhóm Cổ Phật giúp sức.
Bốn ngưá»i lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó tập trung ánh mắt vào đôi mắt sắc lạnh vô tình cá»§a Thiên Phụng bang chá»§. Chỉ qua đó há» má»›i nhận thấy được sá»± vui giận cá»§a bang chá»§.
Thiên Phụng bang chá»§ chậm bước tiến đến gần há», lạnh lùng nói:
- Bốn ngưá»i còn chá» gì nữa?
Bang chúng bên phải toàn bộ tản ra hình thành thế bao vây, tay cầm đao kiếm như lâm đại địch, hoàn toàn khác với trước đó.
Bốn ngưá»i đương nhiên biết rõ liên thá»§ cÅ©ng không phải là địch thá»§ cá»§a bang chá»§, lại thấy tất cả bang chúng thảy Ä‘á»u đằng đằng sát khí, lòng càng thêm khiếp sợ. Lão bà tóc Ä‘en vá»™i nói:
- Chúng tôi khá»i phải kháng cá»± nữa!
Thiên Phụng bang chá»§ ngạc nhiên há»i:
- Vì sao?
Má»™t lão bà mặt vàng trong số ba há»™ pháp tiếp lá»i:
- Thực lực đôi bên quá chênh lệch!
Thiên Phụng bang chủ nhướng mày, mắt ánh sát cơ, buông tiếng ra lệnh:
- Má»i ngưá»i hãy cất vÅ© khí và tránh sang bên, để má»™t mình bổn nhân đối phó được rồi!
Lão bà khi nãy không yên tâm nói:
- Bang chá»§, bá»n nghịch tặc phản bang bất kỳ ai cÅ©ng có thể tru diệt. Chúng thuá»™c hạ là đệ tá»­ trong bang, mặc dù tá»± biết võ công thấp kém, nhưng không phải là kẻ tham sinh úy tá»­!
Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘anh giá»ng:
- Các vị tưởng bang chủ buông tha cho hỠsao? Tránh ra đi!
Không ai dám trái lệnh, mặc dù hỠrất không muốn, đành lẳng lặng lui hết ra xa.
Thiên Phụng bang chủ quay trở lại nói:
- Bốn ngưá»i còn gì nói nữa không?
Lão bà tóc Ä‘en lắc đầu thất vá»ng nói:
- Bang chủ muốn giết chúng tôi dễ như trở bàn tay, nếu chúng tôi ngoan cố phản kháng chỉ tự chuốc nhục vào thân. Nếu bang chủ tâm ý đã quyết thì hãy hạ thủ đi!
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i to:
- Bốn vị bây giá» sao lại khách sáo thế này, khi nãy ở trong nhà, bốn vị chẳng phải đã chá»§ động khiêu chiến vá»›i bổn bang chá»§ là gì? À, phải rồi, đó là cậy vào uy phong cá»§a bá»n Cổ Phật phải không?
- Bất kể bang chủ nói sao, chúng tôi quyết không phản kháng!
- Äành rằng các vị từng có công nhiá»u năm theo phò bổn bang chá»§, và đóng góp nhiá»u công sức trong việc xây dá»±ng Thiên Phụng bang, nhưng lúc lâm nguy đã thông đồng vá»›i địch, công vá»›i tá»™i kể như triệt tiêu. Việc cấu kết vá»›i địch nhân xâm nhập vào bang, toan làm cho Thiên Phụng bang tan rã diệt vong, nếu tá»™i ấy mà dung thứ được thì trên cõi Ä‘á»i này không còn tá»™i nào đáng chết nữa! Bốn vị dù không phản kháng thì bổn bang chá»§ cÅ©ng phải trừng trị như đã nói khi nãy!
Bốn ngưá»i biết van xin đã vô vá»ng lòng liá»u mạng liá»n nảy sinh.
Lão bà tóc đen bỗng chỉ tay phía Thiên Phụng bang chủ nói:
- Bang chá»§ đã hứa không cho há» hợp công, sao bây giá» há» lại cản đưá»ng thế kia?
Thái Phụng Tiên Tá»­ thông minh tuyệt đĩnh, nghe nói liá»n biết ngay là dối trá, vừa định lên tiếng cảnh tỉnh, chợt nhá»› lại việc mình đã uổng công lo lắng khi nãy bèn thầm nhá»§:
“Mình hà tất lo chuyện bao đồng. Nàng ta là má»™t bang chá»§, hẳn nhiên tâm tư linh mẫn chẳng kém hÆ¡n mình!â€
Thiên Phụng bang chủ mắt ánh sát cơ, vỠkhông biết ngoảnh ra sau nói:
- Ai dám trái lệnh?
Ngay khi nàng vừa ngoảnh Ä‘i, bá»—ng nghe bốn ngưá»i quát to:
- Nạp mạng đây!
Theo sau tiếng quát, bốn luồng kình lực uy mãnh tuyệt luân đã ập đến.
Thiên Phụng bang chủ không ngoảnh lại, lạnh lùng quát:
- Vậy là các ngươi đã tính toán sai lầm rồi!
Äồng thá»i hai tay vung ngược ra sau, mưá»i luồng cương phong nhanh như tia chá»›p xuyên qua chưởng phong bay thẳng vào huyệt Khí Hải bốn ngưá»i, chuẩn xác hệt như mắt thấy.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy kinh hãi thầm nhủ:
“Võ công nàng ta quyết chẳng kém hÆ¡n mình, chả lẽ món nợ không sao thanh toán được cá»§a sư phụ bốn ngưá»i khi xưa, đến lượt bốn ngưá»i Ä‘á»i này cÅ©ng vẫn không thanh toán được hay sao?â€
Bốn lão bà Ä‘á»u là ngưá»i rất có lai lịch, khi há» vừa phát giác chỉ phong cá»§a Thiên Phụng bang chá»§ xuyên qua chưởng kình, liá»n tức lẹ làng triệt chiêu, tung mình lui sang bốn phía, hình thành thế tứ tượng.
Thiên Phụng bang chá»§ má»™t chiêu vãn hồi thế bị động, lập tức buông tiếng quát vang, tung mình lên không vá»›i chiêu Phụng VÅ© Cá»­u Tiêu lao đến tấn công bốn ngưá»i.
Bốn ngưá»i đã theo bên nàng những bốn năn năm, tuy chưa hiểu hết võ công cá»§a nàng, nhưng cÅ©ng biết được phần nào, nên không dám tham công, chỉ mong có thể tá»± giữ mình được rồi.
Thiên Phụng bang chủ thì hoàn toàn thi triển thế công, như thể hổ vào đàn dê, thân thủ ung dung, hoàn toàn nắm giữ thế chủ động.
Thái Phụng Tiên Tử chú mắt dõi theo Thiên Phụng bang chủ. Tuy biết rõ Thiên Phụng bang chủ chắc chắn thủ thắng nhưng nàng muống xem sau cùng Thiên Phụng bang chủ sẽ sử dụng chiêu thức gì.
Trong nhà, tâm trạng Nhạc Nhạn Linh thì lại khác hẳn. Từ khi nghe những lá»i cá»§a Thiên Phụng bang chá»§, lòng chàng không thể nào ổn định được. Trước kia chàng chỉ nhận thấy Thiên Phụng bang chá»§ là má»™t ngưá»i con gái rất vững vàng, lòng phát sinh má»™t niá»m cảm thụ không sao diá»…n tả được, mãi đến bây giá» má»›i biết mình cÅ©ng yêu mến nàng.
Thế nhưng, hiện chàng Ä‘ang đối mặt vá»›i kẻ thù giết cha, chẳng thể phân tâm nghÄ© đến Ä‘iá»u khác. Lòng chàng không bồn chồn lo lắng sao được?
Cổ Phật càng bồn chồn lo lắng hÆ¡n, bởi lão biết bốn ngưá»i chắc chắn không phải địch thá»§ cá»§a Thiên Phụng bang chá»§. Cho dù thêm lão vào thì cÅ©ng chỉ có thể cầm cá»± lâu hÆ¡n má»™t chút mà thôi.
Cổ Phật liếc mắt nhìn ba ngưá»i Tây Tạng Ä‘ang đứng thá» thẫn, thầm toan tính:
- Há»™ giáo Tứ Tiên phái Mật Tông có lẽ phải khá lâu má»›i đến được đây. Theo tình hình trước mắt, há» bốn ngưá»i đã sắp bại đến nÆ¡i, khi ấy mình càng không đưá»ng thoát thân, phải tính toán kế hoạch rút lui má»›i được!
Äoạn bèn dùng tiếng Tây Tạng nói vá»›i ba ngưá»i kia:
- Tình thế hôm nay có lẽ bốn vị há»™ pháp chưa đến là chúng ta nguy khốn rồi. Vì không để cho tông chá»§ thất vá»ng, lát nữa khi lão nạp hô lên, các vị hãy chá»›p nhoáng ra tay, bắt lấy tên tiểu tá»­ kia ngay!
Má»™t ngưá»i có đôi mày đỠcưá»i khảy nói:
- Sao các hạ không bắt mà lại bảo bá»n này bắt?
Cổ Phật nghiêm giá»ng:
- Mục đích bắt hắn là nhằm uy hiếp ả nha đầu kia, hai ả ấy võ công chẳng kém gì tông chủ. Chúng ta chắc chắn không chống nổi! Các vị không biết tiếng Hán, khi bắt được hắn rồi lão nạp mới tiện lên tiếng uy hiếp, để tránh bị hỠra tay đột kích!
- Tiểu tử ấy là ai? Vì sao có thể uy hiếp được hai ả xinh đẹp kia?
- Tiểu tử ấy chính là tình lang của hai ả! Hai ả yêu hắn còn hơn cả tính mạng bản thân, chỉ cần bắt được hắn, chúng ta sẽ không còn sợ ai nữa!
Ba ngưá»i sá»­ng sốt đồng thanh nói:
- Tình lang ư? Một mình hắn sao lại có đến hai vợ?
Thì ra dân Tây Tạng má»™t vợ nhiá»u chồng, không há» có má»™t chồng nhiá»u vợ, nên ba ngưá»i này má»›i lấy làm lạ và cÅ©ng rất ngưỡng má»™.
Thế là ba ngưá»i liá»n cùng đưa mắt nhìn chòng chá»c vào Nhạc Nhạn Linh hồi lâu, ngoại trừ nhìn thấy chàng anh tuấn, chẳng hiểu bằng vào cách gì mà chàng lại có lắm ngưá»i yêu thế này…
Ba ngưá»i Tây Tạng trầm lặng hồi lâu, má»™t ngưá»i trong số đó má»›i há»i:
- Võ công của hắn thế nào?
Cổ Phật thầm nhủ:
“Cao hÆ¡n ba tên vô tích sá»± các ngươi nhiá»u, không thì Phật gia đâu mang đại công dâng hiến cho các ngươi!â€
Song miệng lại nói:
- Hết sức tầm thưá»ng, hãy nhìn bá»™ tướng yếu Ä‘uối cá»§a hắn là rõ ngay!
Ba ngưá»i Tây Tạng gật gù lẩm bẩm:
- Chẳng tài cán gì mà lại được nhiá»u cô nương đẹp yêu thích thế này, thật là khác hẳn bên chúng ta, phải chi chúng ta sinh ở đây thì tốt biết mấy!
Cổ Phật thầm cưá»i:
- Có lẽ kiếp sau các ngươi sẽ được sinh tại đây!
Nhạc Nhạn Linh tuy không hiểu tiếng nói cá»§a há», song chàng Ä‘oán biết chắc chắn há» Ä‘ang bàn tính Ä‘iá»u gì, bèn thầm cảnh giác, vận tụ công lá»±c vào song chưởng sẵn sàng ứng biến.
Bên ngoài lúc này đã giao chiến gần năm mươi chiêu. Thiên Phụng bang chủ vẫn hết sức dũng mãnh, còn bốn đối thủ thì đã dần không cầm cự nổi nữa.
Lão bà tóc Ä‘en liếc nhìn ra sau, thấy mình Ä‘ang ở ngay lối trống do bang chúng chừa ra, liá»n thầm nhá»§:
- Trong thá»i Ä‘iểm sống chết này, lão thân đành phải bá» mặc các ngươi thôi!
Äoạn bá»—ng buông tiếng quát vang:
- Lão thân thí mạng với ngươi!
Äồng thá»i hai tay cùng lúc tung ra, nhưng không há» có chưởng phong, tung mình phóng nhanh ra sau.
Thiên Phụng bang chá»§ nắm chắc phần thắng, đâu sợ gì bà ta thí mạng, nghe vậy liá»n vung tay. Vá»›i chiêu Thiên Lý Äồ Long phóng ra năm luồng chỉ phong, đồng thá»i tay trái chá»›p nhoáng tung ra ba chưởng, buá»™c ba ngưá»i kia chẳng thể không toàn lá»±c tá»± bảo, không thể nào lui trốn.
Chỉ nghe má»™t tiếng rú thảm khốc vang tận mây xanh, lão bà tóc Ä‘en theo đà lao tá»›i văng ba ra xa hÆ¡n bảy trượng. “Phịch†má»™t tiếng rÆ¡i xuống đất, liên tiếp phún ra mấy ngụm máu tươi, ngưá»i bá»§n rá»§n mất hết công lá»±c.
Bà ta gắng sức bò dậy, đau khổ lẩm bẩm:
- Sống không bằng chết, sống không bằng chết!
Tiếng rú thảm khốc cá»§a lão bà tóc Ä‘en vừa dứt, lại má»™t tiếng rú thảm khốc vang lên tiếp. Trong ba há»™ pháp, lại má»™t ngưá»i ngã xuống, cÅ©ng là bị phế võ công.
Ngay khi hai há»™ pháp còn lại định xuôi tay chịu trói, đột nhiên trong nhà vang lên ba tiếng rú thảm hết sức ghê rợn, má»™t bóng ngưá»i vượt qua đỉnh đầu, nhanh như chá»›p phóng ra cá»­a cốc.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy phản ứng nhanh, song nhất thá»i cÅ©ng không khá»i ngẩn ngưá»i.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh giận dữ quát:
- Cổ Phật, ngươi trốn lên trá»i cÅ©ng đừng mong thoát khá»i tay bổn thiếu gia!
Äồng thá»i má»™t bóng Ä‘en đã lăng không Ä‘uổi theo.
Thái Phụng Tiên Tá»­ vá»™i cất tiếng gá»i:
- Linh ca!
Dứt lá»i ngưá»i đã vượt xa mưá»i mấy trượng.
Thiên Phụng bang chá»§ càng nóng ruá»™t hÆ¡n, nàng không muốn làm bang chá»§ nữa, mục đích chính là vì Nhạc Nhạn Linh, liá»n vá»™i thi triển tuyệt chiêu Hư Long Hành Phụng, chỉ thấy bóng chưởng rợp trá»i, rồi thì hai tiếng rú thảm vang lên, hai há»™ pháp còn lại cùng lúc ngã xuống.
Thiên Phụng bang chá»§ chẳng màng đến bốn ngưá»i, tung mình lên không lá»›n tiếng nói:
- Hãy trông chừng há»!
Dứt lá»i ngưá»i đã phóng Ä‘i thật xa.
Chỉ thấy, Cổ Phật phóng Ä‘i ở phía trước ngoài trăm trượng, Nhạc Nhạn Linh vì phải hạ sát ba ngưá»i Tây Tạng mất thá»i gian nên tụt lại phía sau gần năm mươi trượng, còn Thái Phụng Tiên Tá»­ thì ở phía sau Nhạc Nhạn Linh cách khoảng hai mươi trượng, sau cùng là Thiên Phụng bang chá»§.
Bốn ngưá»i tạo thành má»™t đưá»ng dài, phóng Ä‘i nhanh như sao xẹt, tốc độ thật kinh ngưá»i.
Lúc này, Cổ Phật đã đến gần khu rừng nơi cửa cốc, Nhạc Nhạn Linh lòng nóng như thiêu đốt.
Ngay khi ấy, bá»—ng thấy Huyết Diện Kim Cang từ cá»­a cốc chạy vào, theo sau là Cá»­u Văn Long cách chừng hai mươi trượng. Dưá»ng như là Cá»­u Văn Long Ä‘ang rượt Ä‘uổi Huyết Diện Kim Cang.
Thái Phụng Tiên Tử mừng rỡ lớn tiếng nói:
- Huyết Diện Kim Cang, mau chận hòa thượng kia lại cho tiểu chủ nhân!
Huyết Diện Kim Cang nghe tiếng ngước lên nhìn, quả thấy một lão hòa thượng đang phóng nhanh đến trước mặt chỉ cách chừng hai mươi trượng. Bèn chẳng cần nghĩ, hai cánh tay dài dang ra như đuổi vịt:
- Xì xì… Hòa thượng hãy trở lại mau!
Cổ Phật Ä‘ang phóng nhanh, thấy trước mặt có má»™t ngưá»i cao to cản đưá»ng, liá»n bừng sát cÆ¡ thầm nhá»§:
- Mẹ kiếp, ngu ngốc như ngươi sao mà cũng sống đến hôm nay thế này?
Trong kh ấy, ngưá»i đã đến trước mặt Huyết Diện Kim Cang cách chừng má»™t trượng, quát to:
- Ngươi muốn chết!
Tung mình lao tới, với chiêu Lực Bình Ngũ Nhạc bổ thẳng vào ngực Huyết Diện Kim Cang.
Huyết Diện Kim Cang ngẩn ngưá»i, thầm nhá»§:
- Hòa thượng, ngươi đã đánh lầm chỗ rồi!
“Bình†một tiếng vang dội, Huyết Diện Kim Cang lùi sau năm bước, trợn mắt quát:
- Lão giặc trá»c, đại gia vá»›i ngươi không thù không oán, chưa chi ngươi đã động thá»§ đánh ngưá»i thế này? Ngươi có biết luật lệ không hả?
Lúc này Cá»­u Văn Long cÅ©ng chẳng biết luật lệ gì cả, đây gá»i là không đánh không biết mà.
Cổ Phật đánh Huyết Diện Kim Cang một chưởng, thấy đối phương chẳng hỠhấn gì, trái lại còn khiến hai tay mình đau nhói, kinh hãi thầm nhủ:
- Trên Ä‘á»i sao lại có võ công quái quá»· thế này nhỉ?
Äoạn vá»™i quay ngưá»i phóng Ä‘i sang phải, ngưá»i vừa động đậy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng lạnh lùng nói:
- Cổ Phật, bổn cô nương đang chỠngươi đây!
Cổ Phật kinh hoàng, chững bước ngẩng lên nhìn. Thấy ngưá»i cản trước mặt chính là Thái Phụng Tiên Tá»­ Mai Ngá»c Sương.
Cổ Phật tá»± biết không phải là địch thá»§, vá»™i quay ngưá»i chuyển hướng, chỉ thấy bên cạnh Cá»­u Văn Long đã có thêm Thiên Phụng bang chá»§ vá»›i lụa trắng bịt mặt.
Thế là cả ba mặt Ä‘á»u có cưá»ng địch chặn đưá»ng, chỉ còn lui vá» phía sau nữa thôi.
Bá»—ng, má»™t giá»ng nói sắc lạnh vang lên:
- Cổ Phật, hãy còn má»™t con đưá»ng ngươi chưa xem nữa!
Cổ Phật nghe tiếng biết là Nhạc Nhạn Linh. Lúc này lão đã thật sá»± bị hãm trong trùng vây, và đối phương thảy Ä‘á»u võ công cao hÆ¡n lão nhiá»u.
Thế là lòng liá»u mạng liá»n nảy sinh, quay sang Nhạc Nhạn Linh căm thù nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các ngươi cùng xông vào đi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Ngươi xứng đáng không?
Cổ Phật cưá»i vang:
- Không xứng đáng ư? Nếu không xứng đáng sao các ngưá»i lại bao vây đông ngưá»i thế này?
Nhạc Nhạn Linh mỉa mai:
- Nếu ngươi không bỠchạy thì đâu ai thèm ngó ngàng đến ngươi!
- Ngươi định làm gì lão nạp?
Nhạc Nhạn Linh gằn mạnh từng tiếng:
- Xử tử lăng trì!
Cổ Phật không tự chủ được lùi sau hai bước, mắt lộ vẻ kinh hoàng.
Hai thiếu nữ cùng kinh hãi đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, như không tin những lá»i ấy do chàng đã thốt ra.
Cổ Phật gom hết can đảm tiến tới một bước nói:
- Nếu ngươi đủ khả năng làm!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng:
- Ngươi xuất thủ đi!
Cổ Phật quét mắt nhìn hai thiếu nữ:
- Chỉ hai ta phải không?
- Ngươi chưa xứng cho bá»n này phải liên thá»§!
- Lão nạp thí mạng với ngươi!
Trong tiếng quát to, Cổ Phật tung mình lao tá»›i, vá»›i chiêu Lôi Äiện Giao Gia công vào Nhạc Nhạn Linh, xuất thá»§ nhanh và hung mãnh khôn tả.
Nhạc Nhạn Linh đã động sát cÆ¡, hữu chưởng vung lên, tung ra chiêu Huyết Lưu Phiên Cán, chỉ thấy bóng đỠrợp trá»i, uy mãnh tuyệt luân.
Cổ Phật biết rõ Nhạc Nhạn Linh thân hoài tuyệt há»c Huyết Chưởng nhưng chưa hoàn toàn luyện thành, lòng không mấy khiếp sợ. Nhưng giỠđây vừa trông thấy chưởng chiêu cá»§a chàng, liá»n tức cả kinh thất sắc.
Thì ra trước đây Nhạc Nhạn Linh trong ngưá»i có kỳ độc, Huyết Chưởng chỉ phát huy được năm thành công lá»±c, màu máu chỉ hiện ra trong lòng bàn tay chứ không ra đến ngón. GiỠđây cả bàn tay chàng đỠrá»±c.
Thật ra, ngay cả khi Huyết Chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh chỉ có năm thành công lá»±c thôi Cổ Phật còn không chống nổi. GiỠđây thấy chàng đã đạt đến mưá»i thành công lá»±c, lão không kinh hoàng thất sắc sao được?
Thiên Phụng bang chá»§ cÅ©ng bàng hoàng sá»­ng sốt, song cÅ©ng hết sức vui mừng. Bởi qua việc công lá»±c Nhạc Nhạn Linh tinh tiến, nàng biết là kịch độc trong ngưá»i chàng đã được giải trừ.
Trong thoáng chốc, hai ngưá»i đã giao thá»§ vá»›i nhau năm chiêu, thảy Ä‘á»u công thá»§ chá»›p nhoáng, như muốn kết thúc sá»›m cuá»™c chiến để ít tiêu hao công lá»±c.
Ná»—i khiếp sợ vá» tâm lý cá»™ng vá»›i công lá»±c kém hÆ¡n, Cổ Phật chiêu thức bắt đầu rối loạn. Bá»™ mặt hiá»n từ giả tạo hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác hiểm độc. Ãnh mắt cÅ©ng ngập đầy gian xảo, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn quanh, như muốn xem thá»­ mặt nào yếu nhất hầu đột vây thoát thân.
Thái Phụng Tiên Tá»­ thấy vậy cưá»i nói:
- Cổ Phật, ngươi đừng hòng tìm đưá»ng đào tẩu!
Cổ Phật nghe nói trúng ý đồ mình, hết sức căm tức, song cũng đành từ bỠý định đào tẩu.
Nhạc Nhạn Linh liên tiếp công ra ba chưởng, cưá»i sắc lạnh nói:
- Cổ Phật, bổn thiếu gia muốn xem thử tim gan ngươi màu gì?
Cổ Phật tung ra ba chưởng đón đỡ, cố trấn tĩnh nói:
- Tim gan lão nạp ở trong lồng ngực, ngươi có đủ khả năng thì cứ lấy ra mà xem!
Nhạc Nhạn Linh bỗng nhướng mày, biến chiêu quát:
- Hãy xem đây!
Dứt lá»i bóng ngưá»i nhấp nhoáng, đã xuyên vào bóng chưởng cá»§a Cổ Phật, hai thiếu nữ thấy vậy cả kinh, bất giác cùng tiến tá»›i má»™t bước.
Ngay khi ấy, một tiếng rú thảm khốc vang lên.
Tài sản của phamduy88

  #54  
Old 07-04-2008, 10:22 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 55

Thiện ác chỉ một ý niệm



Hai thiếu nữ nghe tiếng rú liá»n chững bước, đưa mắt nhìn, bất giác rúng động tâm thần.
Chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh tay cầm một cánh tay máu me đầm đìa của Cổ Phật, mắt rực sát cơ, mày kiếm dựng ngược, dáng vẻ thật ghê rợn.
Cổ Phật lùi ra ngoài ba trượng, sắc mặt trắng bệch bởi quá Ä‘au đớn, mắt ngập vẻ khiếp hãi chòng chá»c nhìn Nhạc Nhạn Linh, quên cả vận công chỉ huyết.
Nhạc Nhạn Linh chẳng chút xót thương, con tim chàng lúc này như đã biến thành sắt đá, giá»ng tàn bạo nói:
- Cổ Phật, mục đích của Nhạc mỗ đã sắp đạt được rồi!
Cổ Phật không sao tự chủ được lùi sau ba bước, ấp úng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, giới giang hồ vừa mới bắt đầu tin ngươi giàu lòng hiệp nghĩa, nhưng…
Nhạc Nhạn Linh tiếp lá»i:
- Nhưng Nhạc mỗ lại tự tay phá hủy phải không?
Cổ Phật gật đầu:
- Äúng vậy, lão nạp thật tiếc dùm cho ngươi!
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng buông tiếng cưá»i vang dá»™i, tiến cưá»i ngập đầy phẫn uất xót xa, không chút vui mừng sung sướng.
Má»™t hồi thật lâu, Nhạc Nhạn Linh má»›i ngưng cưá»i, giá»ng mai mỉa nói:
- Cổ Phật, sao ngươi lại quan tâm cho Nhạc mỗ thế này?
Cổ Phật quả không hổ danh một bậc gian hùng, thản nhiên nói:
- Vì tính mạng, lão nạp chẳng thể không khuyến cáo ngươi. Nếu như ngươi giết kẻ khác chứ không phải lão nạp, lão nạp rất mong ngươi giết nhiá»u hÆ¡n nữa để cho má»i ngưá»i căm thù ngươi!
Nhạc Nhạn Linh chậm bước tiến tá»›i, giá»ng sắc lạnh:
- Ngươi có biết Nhạc má»— đã vá»›i tâm trạng thế nào rá»i khá»i Ngá»a Long cốc không?
- Lão nạp biết, nhưng lại không muốn biết!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i vang:
- Ha ha… Bất kể ngươi muốn hay không thì Nhạc má»— cÅ©ng phải nói ra. Ở Ngá»a Long cốc, Nhạc má»— uống chất độc luyện công, vốn đã không còn màng đến sá»± sống chết. Ngươi nên biết, hôm nay đối mặt vá»›i kẻ giả nhân giả nghÄ©a như ngươi, Nhạc má»— có thể vì ham mê cái danh dá»± không thá»±c tế kia mà buông tha cho ngươi hay không?
Thế là, Cổ Phật không còn chút hy vá»ng sống nào nữa, giỠđây lão chỉ còn má»™t con đưá»ng duy nhất là chá»n cách chết thế nào mà thôi.
Lão lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, đột nhiên tay trái chớp nhoáng vung lên, vỗ xuống thiên linh cái.
Không sai, đó quả là má»™t cách chết nhanh gá»n nhất.
Thế nhưng, Nhạc Nhạn Linh càng nhanh hơn. Ngay khi lão vừa vung tay lên, Nhạc Nhạn Linh đã quát to:
- Không chết dễ dàng vậy được đâu!
Rồi thì thấy bóng ngưá»i nhấp nhoáng, tay trái Cổ Phật đã lá»t vào tay Nhạc Nhạn Linh.
Cổ Phật không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại tàn bạo vá»›i mình đến vậy. Từ tuyệt vá»ng trở thành phẫn ná»™ quát to:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi… định làm gì Phật gia?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng và tàn bạo:
- Giá mà ngươi có nhãn phúc, Nhạc mỗ muốn chính mắt ngươi nhìn xem trái tim của mình màu gì!
Hai thiếu nữ bàng hoàng nhìn Nhạc Nhạn Linh. Há» không ngá» chàng lại tàn bạo đến vậy, chỉ trong thoáng chốc mà chàng dưá»ng như đã biến thành má»™t ngưá»i khác.
Cổ Phật má»™t tay còn lại đã lá»t vào tay đối phương, lòng kinh hoàng tá»™t bậc, chợt trong đầu nảy ý, thè lưỡi cắn mạnh.
Nhạc Nhạn Linh chẳng ngỠcó vậy, không còn ngăn cản kịp nữa, tay trái chớp nhoáng cắm vào ngực Cổ Phật, nhanh đến mức như còn trước cả Cổ Phật.
Cổ Phật hai hàm răng vừa chạm vào lưỡi, bá»—ng rú lên thảm khốc, toàn thân run lẩy bẩy, nhÅ©n ngưá»i ngã xuống đất.
Nhạc Nhạn Linh tay trái vẫn còn cắm trong ngực lão, máu tươi theo tay áo chàng xối xả chảy xuống đất.
Nhạc Nhạn Linh tay rút mạnh, hai thiếu nữ liá»n kinh hoàng hét lên, quay ngưá»i Ä‘i nÆ¡i khác.
Nhạc Nhạn Linh tay cầm má»™t quả tim ngưá»i đầm đìa máu tươi, mắt chàng đỠquạch thá» thẫn nhìn vào mặt Cổ Phật, giá»ng nặng ná» nói:
- Cổ Phật, hãy xem đây! Tim ngươi cÅ©ng là màu Ä‘á», hoàn toàn giống vá»›i má»i ngưá»i, vậy mà ngươi nhẫn tâm sát hại má»™t ngưá»i không chút liên can vá»›i ngươi!
Cổ Phật không còn nói được nữa, lão chỉ đỠđẫn nhìn vào quả tim mình, từ từ nhắm mắt lại, vĩnh viễn giã từ nhân thế.
Nhạc Nhạn Linh ném quả tim lên ngá»±c thi thể Cổ Phật, thá» thẫn ngước lên nhìn trá»i như khấn nguyện gì đó.
Huyết Diện Kim Cang thở hắt ra má»™t hÆ¡i thật mạnh, như thể y đã nén lại trong lồng ngá»±c từ nãy giá», nên má»™t hồi lâu má»›i thở ra hết.
Thái Phụng Tiên Tá»­ chầm chậm quay mặt lại, nàng không dám nhìn thi thể Cổ Phật. Bước vá»™i đến bên Nhạc Nhạn Linh, dịu giá»ng nói:
- Linh ca, chúng ta hãy đi rửa tay!
Äoạn quay sang Huyết Diện Kim Cang nói:
- Kim Cang, hãy mang thi thể Cổ Phật đi chôn mau!
Cùng lúc ấy, Thiên Phụng bang chủ cũng nói:
- Cửu Văn Long, hãy mang thi thể đi!
Huyết Diện Kim Cang vừa mới tiến tới một bước, Cửu Văn Long đã lớn tiếng nói:
- Này, tiểu tử to xác kia hãy đứng yên đó, đây là công việc của mỗ!
Huyết Diện Kim Cang trừng mắt:
- Rõ ràng là công việc của mỗ, ai bảo là của ngươi?
Cá»­u Văn Long giÆ¡ Tá» Mi côn lên, như sấm rá»n quát:
- Ngươi muốn đánh nhau phải không?
- Äánh nhau? Sao? Ngươi muốn hả?
- Mỗ vừa gặp ngươi là cảm thấy gai mắt rồi!
Huyết Diện Kim Cang ngắm nhìn Cửu Văn Long từ đầu đến chân một hồi, đoạn gầm lên:
- Má»— cÅ©ng càng nhìn ngươi càng thấy gai mắt. Trông ngươi ngốc nghếch thế này, lão tá»­ không sao chịu nổi! Nào, xông vào Ä‘i, ngưá»i nào thắng sẽ được chôn thi thể này!
Nhạc Nhạn Linh quay lại, ná»±c cưá»i thầm nhá»§:
“Äánh nhau để dành phần chôn thi thể, thật là chuyện lạ Ä‘á»i!â€
Thái Phụng Tiên Tử nhướng mày, vừa định lên tiếng ngăn cản, Nhạc Nhạn Linh đã nắm tay nàng khẽ nói:
- Sương muá»™i, mặc há», cứ để hỠđánh nhau má»™t trận! Bằng không, chẳng ai chịu phục ai, đến khi gặp cưá»ng địch, hai ngưá»i không chịu trợ giúp nhau thì thật là rắc rồi!
Chàng nắm tay Thái Phụng Tiên Tử, đằng kia Thiên Phụng bang chủ cũng đã nhìn thấy, bất giác nghe lòng chua xót thầm nghĩ:
“Chung quy Nhạc Nhạn Linh vẫn quan tâm cho nàng ta hÆ¡n mình! Ôi! Nếu trước kia mình đừng làm bang chá»§, có lẽ đã được ká» cận bên chàng từ lâu rồi!â€
NghÄ© Ä‘oạn vừa ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt sáng ngá»i cá»§a Nhạc Nhạn Linh, chỉ thấy chàng nhè nhẹ lắc đầu, ra ý bảo nàng đừng ngăn cản.
Thiên Phụng bang chá»§ liá»n nghe lòng ngá»t lịm, bất giác nhè nhẹ gật đầu.
Cửu Văn Long gật mạnh đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, má»™t lá»i đã định!
Äoạn vừa định xuất thá»§, Huyết Diện Kim Cang bá»—ng nói:
- Hãy khoan, chỠmỗ cởi áo ra đã!
Cửu Văn Long gầm to:
- Mặc trên mình mỗ cũng đánh thủng, cởi làm gì?
Huyết Diện Kim Cang trừng mắt:
- Ngươi biết gì, áo này của mỗ đao kiếm bất nhập, mỗ không muốn chiếm phần hơn!
Dứt lá»i đã cởi áo xong, lá»™ ra phần ngá»±c.
Cửu Văn Long cũng ném bỠTỠMi côn trong tay:
- ÄÆ°á»£c, má»— cÅ©ng chẳng chiếm phần hÆ¡n, giá» chúng ta đấu bằng cách nào đây?
Huyết Diện Kim Cang vỗ ngực:
- Mỗ để cho ngươi đánh ba chưởng trước, sau đó đến lượt ngươi chịu mỗ ba chưởng, thế nào?
- ÄÆ°á»£c, hãy đứng đó! Lục Bình NgÅ© Nhạc!
Cửu Văn Long trong tiếng quát vang, lao tới bổ thẳng vào ngực Huyết Diện Kim Cang.
“Bình†một tiếng vang dội, Huyết Diện Kim Cang bật lùi ra sau hai bước, lẩm bẩm:
- Khá lắm, cũng có chút sức lực đấy!
Cửu Văn Long cảm thấy bàn tay ê ẩm, sửng sốt thầm nhủ:
“Tiểu tá»­ này quả cÅ©ng khá, mình đã dùng đến bảy thành công lá»±c mà y chỉ lùi có hai bước!â€
Äoạn buông tiếng quát vang, lại sá»­ dụng chiêu Lá»±c Bình NgÅ© Nhạc, song lần này đã vận dụng đến chín thành công lá»±c.
Huyết Diện Kim Cang bật lùi năm bước, ngực đau nhoi nhói, kinh hãi thầm nhủ:
- Thì ra vừa rồi y chưa dùng toàn lực. À, tiểu tử này cũng khá tốt bụng đó chứ!
Cá»­u Văn Long kinh ngạc nhìn Huyết Diện Kim Cang má»™t hồi, biết dù sá»­ dụng mưá»i thành công lá»±c cÅ©ng không đánh ngã được đối phương, đảo mắt má»™t vòng, Ä‘oạn nói:
- Này đại tiểu tử, hãy tiến tới mấy bước, đứng xa quá!
Huyết Diện Kim Cang trầm giá»ng:
- Gần trước mặt ngươi cũng vậy thôi!
Äoạn liá»n sải bước tiến tá»›i.
Nào ngỠy vừa cất bước, Cửu Văn Long bỗng quát vang, thừa lúc Huyết Diện Kim Cang không vững chân tấn, lao tới với chiêu Hiệp Sơn Siêu Hải từ dưới đánh ngược lên.
Huyết Diện Kim Cang cả kinh, vừa định trầm khí, song đã muá»™n. “Bình†má»™t tiếng, bị đẩy lùi bảy tám bước, “phịch†má»™t tiếng ngã chá»ng gá»ng trên mặt đất.
Cửu Văn Long đắc ý nói:
- Thế nào? Thua rồi chứ?
Huyết Diện Kim Cang đứng bật dậy, hậm hực nói:
- Tiểu tá»­, má»— tưởng ngươi là ngưá»i tốt bụng, ai ngá» ngươi lại dối trá thế này. Äại gia không chịu thua, ngươi hãy chuẩn bị, đến lượt má»— đánh ba chưởng đây!
Cửu Văn Long hít mạnh một hơi chân khí, dồn hết công lực nơi ngực, gật đầu nói:
- Xuất thủ đi!
Huyết Diện Kim Cang buông tiếng quát vang, cũng với chiêu Hiệp Sơn Siêu Hải đánh từ dưới đánh ngược lên.
“Bình†má»™t tiếng, Cá»­u Văn Long văng bay ra xa hÆ¡n hai trượng, ngã lăn ká»nh trên mặt đất.
Huyết Diện Kim Cang cưá»i nói:
- Äó gá»i là có qua có lại má»›i toại lòng nhau. Nào, hãy đứng lên, ngươi còn phải chịu đựng hai chưởng nữa!
Cửu Văn Long lồm cồm bò dậy, giỠy đã biết công lực Huyết Diện Kim Cang thâm hậu hơn mình, bèn sầm mặt nói:
- Hãy khoan, chúng ta tỉ đấu đây là việc tư, để mỗ lo liệu xong việc công rồi hẵng đánh tiếp cũng chẳng muộn.
Dứt lá»i liá»n Ä‘i đến trước mặt Thiên Phụng bang chá»§, khom mình thi lá»… nói:
- Bẩm bang chá»§, Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim đã suất lÄ©nh thuá»™c hạ đến ngoài cốc, chá» xin mệnh lệnh bang chá»§!
Thiên Phụng bang chủ mừng rỡ:
- Hãy bảo Liá»…u đưá»ng chá»§ vào đây!
- Vào đây sẽ bị vây hết còn gì?
Thiên Phụng bang chủ quét mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tử:
- Vị cô nương kia chính là chưởng môn nhân phái Nam Hải! Nàng ấy đã không còn đối địch với chúng ta nữa rồi!
Cửu Văn Long đang có việc, bèn gật đầu nói:
- Xin bang chá»§ hãy phái ngưá»i khác Ä‘i, má»— còn phải đấu vá»›i đại tiểu tá»­ kia hai chưởng nữa!
Thiên Phụng bang chủ lắc đầu:
- Huynh đài không phải địch thủ của y!
Lúc này Thái Phụng Tiên Tá»­ cÅ©ng truyá»n âm nói:
- Kim Cang, hãy mang thi thể đi, nếu Cửu Văn Long đuổi theo, không được đả thương y, đó là ý của tiểu chủ nhân!
Huyết Diện Kim Cang gật đầu, Ä‘oạn liá»n xách lấy thi thể Cổ Phật sải bước bá» Ä‘i.
Cá»­u Văn Long vừa định đáp lá»i Thiên Phụng bang chá»§, ngoảnh lại thấy Huyết Diện Kim Cang đã kéo thi thể Ä‘i, trên mặt đất chỉ còn lại má»™t quả tim và má»™t vÅ©ng máu, vá»™i tung mình đến chá»™p quả tim, hét to:
- Äại tiểu tá»­, ngươi chưa đánh thắng kia mà!
Dứt lá»i đã phi thân Ä‘uổi theo.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhẹ lắc đầu, nụ cưá»i phảng phất trên môi.
Lúc này, cửa cốc bỗng chốc xuất hiện một mỹ phụ trung niên áo xanh, chỉ thấy bà ta lướt đi như mây bay, thoáng chốc đã đến trước mặt Thiên Phụng bang chủ cung kính khom mình thi lễ nói:
- Ti chức tham kiến bang chủ!
Thiên Phụng bang chủ gật đầu:
- Vừa rồi Cá»­u Văn Long đã có báo Liá»…u đưá»ng chá»§ đến đây rồi!
- Bẩm bang chá»§, ti chức bởi không yên tâm, nên khi đã dặn đại sá»± xong, liá»n đích thân vào đây tham kiến bang chá»§, ti chức thấy bá»n địch không ngăn cản, để yên cho ti chức vào đây. Dưá»ng như há» có kế hoạch giam hãm chúng ta cho đến khi chết!
Thái Phụng Tiên Tá»­ thầm ná»±c cưá»i nhưng không lên tiếng.
Thiên Phụng bang chủ lắc đầu:
- Không còn xảy ra xung đột đổ máu nữa đâu! Liá»…u đưá»ng chá»§ đến thật đúng lúc, giá» hãy triệu tập hết má»i ngưá»i vào đây, bổn bang chá»§ có đại sá»± giao dặn!
Mỹ phụ áo xanh ngạc nhiên:
- Bang chủ…
- Äừng há»i nhiá»u, lát nữa Liá»…u đưá»ng chá»§ sẽ rõ!
Mỹ phụ áo xanh cung kính khom mình:
- Liễu Dao Kim tuân mạng!
Äoạn liá»n phi thân trở ra ngoài cốc.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng lớn tiếng nói:
- Liá»…u đưá»ng chá»§ hãy đón lấy!
Äồng thá»i vung tay, má»™t chiếc bạch ngá»c lệnh đã hóa thành má»™t vệt sáng trắng bay thẳng đến Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim.
Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim chững bước quay ngưá»i, vung tay chá»™p lấy ngá»c lệnh, đưa mắt nhìn, thoạt tiên sá»­ng sốt, sau đó vỡ lẽ nói:
- Liễu Dao Kim xin đa tạ!
Äoạn liá»n quay ngưá»i phi thân lướt Ä‘i.
Thiên Phụng bang chủ đưa mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tử, lạnh lùng nói:
- Mai cô nương có thể chỠtiểu muội dặn dò xong việc trong bang rồi hẵng quyết thắng bại không?
Thái Phụng Tiên Tử đã sớm có sự toan tính, bèn gật đầu nói:
- Xin vâng lá»i bang chá»§, nhưng gần đây không biết nÆ¡i nào có nước để cho Linh ca rá»­a sạch tay trước đã…
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không cần vội!
Äoạn đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chá»§ há»i:
- Cô nương định nhưá»ng lại ngôi vị bang chá»§ phải không?
Thiên Phụng bang chá»§ đây là lần đầu tiên nghe Nhạc Nhạn Linh xưng hô vá»›i mình như vậy, lòng nghe vô vàn ngá»t ấm. Tuy cách xưng hô này chưa phải là thân mật, song vẫn hÆ¡n xưng hô bang chá»§ nhiá»u.
Nàng sâu lắng nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Äúng vậy!
- Theo tại hạ thì cô nương nên lo cho đại cục là hơn, chứ đừng bốc đồng như vậy!
Thiên Phụng bang chủ lắc đầu cương quyết:
- Vân Phụng Ảnh này tâm ý đã quyết, hơn nữa đó là việc của bổn bang chủ…
Bá»—ng nàng cảm thấy ái ngại, vá»™i ngưng lá»i, thá» thẫn nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy hoảng kinh, vội nói:
- Tại hạ lắm chuyện rồi!
Thiên Phụng bang chủ cơ hồ phát khóc, bối rối nói:
- Phụng Ảnh… Phụng Ảnh… công tử chớ hiểu lầm…
Thái Phụng Tiên Tá»­ thấy vậy liá»n cưá»i nói:
- Linh ca có lẽ còn chưa nhận thấy sao? Sá»± Ä‘á»i có thể Ä‘i thì Ä‘i, có thể ở thì ở, không nên không thức thá»i vụ, hÆ¡n nữa má»™t ngưá»i con gái đâu thể nào má»™t Ä‘á»i già chết trong bang được!
Lần đầu tiên trong mắt Thiên Phụng bang chủ lộ vẻ cảm kích đối với Thái Phụng Tiên Tử, mặc dù nàng không lên tiếng tỠbày.
Nhạc Nhạn Linh những vỡ lẽ nhếch môi cưá»i, nhưng nụ cưá»i cá»§a chàng thật cay đắng, bởi vì chàng nghÄ© đến hai ngưá»i con gái khác.
Thái Phụng Tiên Tá»­ thấy vậy liá»n đánh tan bầu không khí ngỡ ngàng:
- Chúng ta đi thôi!
Thế là ba ngưá»i phi thân trở vá» ngôi nhà nhá».
Bốn ngưá»i phản bang lúc này Ä‘á»u đã bị kiá»m chế. Má»i ngưá»i thấy bang chá»§ trở vá», thảy Ä‘á»u hướng ánh mắt vào mặt nàng như chá» nàng xá»­ quyết tối hậu.
Thiên Phụng bang chủ Vân Phụng Ảnh lạnh lùng quét mắt nhìn bốn lão bà lặng thinh không nói gì.
Ngay khi ấy, từ cá»­a cốc tiến vào bảy tám mươi ngưá»i, cầm đầu chính là Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim.
Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim đến nÆ¡i, vừa trông thấy dáng vẻ thảm não cá»§a ba há»™ pháp và má»™t đưá»ng chá»§, bất giác thấy lòng trÄ©u xuống, buá»™t miệng há»i:
- Ngá»c Phụng đưá»ng chá»§ Thiết Diện Bà Bà đâu?
Thiên Phụng bang chủ Vân Phụng Ảnh lắc đầu:
- Äi tìm Liá»…u đưá»ng chá»§ rồi!
Äoạn từ trong lòng lấy ra má»™t mảnh ngá»c bài ná»n đỠphụng trắng, trao cho Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim:
- Liá»…u đưá»ng chá»§ hãy nhận lấy!
Kim Phụng đưá»ng chá»§ vừa trông thấy ngá»c bài liá»n giật nẩy mình, vá»™i quỳ sụp xuống nói:
- Bẩm bang chủ, ti chức gánh nhận không nổi!
Vân Phụng Ảnh kiên quyết:
- Thiên Phụng bang kể từ khi tổ sư khai sáng đến nay, luôn trên dưới má»™t lòng trượng nghÄ©a phò nguy, lâm nạn chí không đổi dá»i. Nhưng truyá»n đến tay bổn nhân lại có kẻ sinh tâm phản bá»™i, đủ chứng tá» bổn nhân tài hèn đức kém, không đủ khả năng đảm đương trá»ng nhiệm, việc nhượng vị bắt buá»™c phải tiến hành!
Toàn thể bang chúng nghe vậy thảy Ä‘á»u bàng hoàng, cùng quỳ hết xuống đất.
Kim Phụng đưá»ng chá»§ Liá»…u Dao Kim rÆ¡i lệ nói:
- Bang chá»§ lúc trẻ tiếp quản Thiên Phụng bang, má»™t lòng trượng nghÄ©a, yêu bang chúng như chính bản thân mình. Nhưng bang chá»§ nên biết là trên cõi Ä‘á»i lại Ä‘a số là kẻ vô Æ¡n bạc nghÄ©a, nếu căn cứ vào những ngưá»i ấy mà luận định thì trên cõi Ä‘á»i còn mấy ai thật sá»± là ngưá»i tốt nữa! Xin bang chá»§ hãy nghÄ© đến tâm huyết khai sáng bổn bang cá»§a tổ sư, thương cho bổn bang không ngưá»i kế thừa mà tiếp tục đảm đương trá»ng nhiệm này. Chúng thuá»™c hạ dù tan xương nát thịt cÅ©ng chẳng dám quên tấm lòng nhân hậu cá»§a bang chá»§!
Dứt lá»i đã khóc đến lạc giá»ng.
Tài sản của phamduy88

  #55  
Old 07-04-2008, 10:22 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 56

Từ bỠngôi bang chủ



Tất cả đệ tá»­ Thiên Phụng bang nghe vậy Ä‘á»u chạnh lòng, nước mắt chảy dài.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn ngưá»i con gái xá»­ sá»± chững chạc kia, lòng hết sức kính phục, mặc dù chàng chưa há» trông thấy bá»™ mặt thật cá»§a nàng, song lúc này chàng nhận thấy nàng vô cùng khả ái, quyến rÅ©.
Thiên Phụng bang chủ Vân Phụng Ảnh mắt rấn lệ, buông tiếng thở dài trĩu nặng nói:
- Tổ sư Ä‘á»i trước bởi ngưá»i phản trắc mà thá» thương thiệt mạng, lúc lâm chung đã nói vá»›i bổn nhân má»™t câu má»i ngưá»i Ä‘á»u không há» biết.
Nàng đưa tay áo lau Ä‘i nước mắt, nhưng liá»n tức lại trào ra.
Nàng thương xót quét mắt nhìn thuá»™c hạ xung quanh, giá»ng Ä‘au xót nói:
- Lão bang chá»§ bảo là khi có kẻ phản bá»™i bang phái đó chính là lúc phải dá»i khá»i Thiên Phụng bang.
Liễu Dao Kim nghẹn ngào:
- Bang chá»§ sao có thể hoàn toàn tin tưởng vào những lá»i bi phẫn cá»§a lão bang chá»§ lúc lâm chung?
Vân Phụng Ảnh thoáng vẻ bi phẫn:
- Phải, bổn nhân hoàn toàn tin lão bang chá»§. Thiên Phụng bang không phải là tài sản riêng cá»§a nhà há» Vân, Vân Phụng Ảnh này lẽ ra phải dá»i khá»i từ lâu rồi.
Liá»…u Dao Kim nghe vậy liá»n trÄ©u lòng bá»—ng ngước lên nói:
- Nhà hỠVân ư?
Vân Phụng Ảnh bá»—ng đưa tay giật phăng chiếc khăn che mặt, má»™t gương mặt xinh đẹp tuyệt trần liá»n hiện rồi trước mặt má»i ngưá»i, toàn thể bang chúng thảy Ä‘á»u sững sá».
Thái Phụng Tiên Tá»­ liếc nhìn Nhạc Nhạn Linh truyá»n âm nói:
- Linh ca thật diễm phúc, hãy xem nàng ta đẹp quá.
Nhạc Nhạn Linh chau mày khẽ nạt:
- Bây giỠlà lúc nào mà Sương muội còn tinh nghịch thế này?
Thái Phụng Tiên Tử thấy Nhạc Nhạn Linh không vui bèn không dám nói nữa.
Vân Phụng Ảnh lạnh lùng quét mắt nhìn quanh:
- Phải, lão bang chá»§ chính là gia mẫu, mục đích Vân Phụng Ảnh này tiếp chưởng Thiên Phụng bang chính là vì báo thù cho lão nhân gia ấy. Nay thân thù đã hết, Thiên Phụng bang không phải là chốn nương thân lâu dài cá»§a bổn nhân. Liá»…u đưá»ng chá»§, gia mẫu lúc lâm chung bảo chỉ có Liá»…u đưá»ng chá»§ là có thể thừa kế ngôi vị bang chá»§ bổn bang. Vân Phụng Ảnh tuy không còn trong Thiên Phụng bang nhưng chỉ cần có cÆ¡ há»™i, Vân Phụng Ảnh sẵn sàng trợ giúp Thiên Phụng bang, hãy tiếp nhận Ä‘i thôi.
- Bang chủ…
Vân Phụng Ảnh Ä‘anh giá»ng:
- Liá»…u đưá»ng chá»§, bổn nhân đã phÆ¡i bầy mặt thật nhân quả cÅ©ng đã minh chứng, Liá»…u đưá»ng chá»§ còn chưa chịu tiếp chưởng thật ra có dụng ý gì?
Liá»…u Dao Kim còn cách nào hÆ¡n, đành vái ba cái và lậy chín cái, sau đó nhận lấy ngá»c phù Thiên Phụng bang.
Vân Phụng Ảnh lại cảm khái nói:
- Kể từ nay Thiên Phụng bang do Liá»…u đưá»ng chá»§ lãnh đạo, tiểu muá»™i xin Ä‘a tạ các vị tá»· muá»™i đã thương yêu trong những năm qua.
Äoạn vòng tay xá quanh má»™t vòng, quay lai hướng vá» Thái Phụng Tiên Tá»­ nói:
- Mai cô nương, chúng ta đi thôi.
Thái Phụng Tiên Tá»­ trá» tay cưá»i nói:
- Äằng kia có nước không?
Vân Phụng Ảnh gật đầu:
- Äó chính là nÆ¡i đầu nguồn nước.
Äoạn quay lại quét mắt nhìn bốn ngưá»i phản bang, lạnh lùng nói:
- Bốn vị đã tận mắt chứng kiến rồi chứ?
Lão bà tóc đen nói:
- Cô nương có thể hạ sát chúng tôi rồi!
Vân Phụng Ảnh cưá»i khảy:
- Nếu bổn cô nương hạ sát các vị lúc này, hẳn các vị cho là bổn cô nương diễn tuồng, sau khi các vị chết bổn cô nương lại tiếp chưởng Thiên Phụng bang, do đó bổn cô nương không muốn giết các vị để cho các vị nhìn cho đến chết mới thôi.
Bốn lão bà hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.
Vân Phụng Ảnh chẳng chút lưu luyến quay sang Thái Phụng Tiên Tử nói:
- Chúng ta đi!
Dứt lá»i đã tung mình lăng không vút Ä‘i.
Thái Phụng Tiên Tá»­ vá»›i Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng liá»n phi thân theo sau, thoáng chốc ba ngưá»i đã mất dạng trong khu rừng rậm nÆ¡i cuối tuyệt cốc.
Liá»…u Dao Kim buông tiếng thở dài trÄ©u nặng, những đệ tá»­ thá» thẫn nhìn theo Vân Phụng Ảnh liá»n ngoảnh lại, bà nói:
- Bang chá»§ đã Ä‘i xa rồi, đó là Ä‘iá»u bất hạnh to lá»›n nhất cá»§a Thiên Phụng bang chúng ta, đã mất Ä‘i minh chá»§.
Äoạn quay sang lạnh lùng nhìn bốn lão bà nói:
- Bang chủ đã tha cho các vị, Liễu Dao Kim này cũng chẳng tiện làm khó các vị, nhưng nếu kiếp này các vị còn chút nhân tính sẽ vĩnh viễn không thể xóa bỠnỗi hổ thẹn của lương tâm. Thôi các vị đi đi.
Nói xong chẳng màng đến bốn ngưá»i nữa, Ä‘i lo thu xếp công việc cá»§a Thiên Phụng bang.
Hãy nói vá» Vân Phụng Ảnh ba ngưá»i, chưa đầy thá»i gian má»™t tuần trà, hỠđã lên đến trên má»™t ngá»n núi nÆ¡i đây đá núi ngổn ngang, cá» dại um tùm, nhưng lại không có cây to.
Äỉnh núi này rất bằng phẳng, chu vi rá»™ng chừng trăm trượng, giữa có má»™t hồ to, nước trong đến mức nhìn thấy cá lá»™i, phía đông có má»™t chá»— khuyết nước từ chá»— khuyết đó chảy ra.
Vân Phụng Ảnh đưa tay chỉ hồ nước, nhìn Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Kia có thể rửa tay đuợc rồi!
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy thầm nhủ:
“Nàng ta lúc này lòng Ä‘ang khích phẫn, lát nữa nếu động thá»§, vạn nhất nàng ta nổi nóng thi triển hết toàn lá»±c, giữa hai ngưá»i ắt sẽ có má»™t táng thân tại đây, chi bằng mình hãy để cho Nhạc Nhạn Linh an á»§i nàng ta trước, khi nào nàng ta bình tinh lại hẵng động thá»§, lúc ấy nàng ta sẽ không còn muốn chết nữa.â€
Äá»an bèn nói:
- á»’! Chúng ta quên mất má»™t việc quan trá»ng rồi.
Quay sang Vân Phụng Ảnh nói tiếp:
- Cô nương, khi nãy tiểu muội đã chỠđợi cô nương thu xếp việc trong bang, giỠtiểu muội cũng có việc gấp cần giải quyết ngay, cô nương chỠmột lát đuợc chăng?
Vân Phụng Ảnh lạnh lùng:
- Xin má»i!
Thái Phụng Tiên Tá»­ cÅ©ng chẳng chào há»i Nhạc Nhạn Linh tung mình phóng Ä‘i như bay, hệt như thật sá»± có việc rất khẩn cấp vậy.
Vân Phụng Ảnh buông tiếng cưá»i khảy, quay lại thấy Nhạc Nhạn Linh vừa rá»­a tay xong, đứng lên quay ngưá»i.
Chàng quét mắt nhìn quanh, đoạn bất giác chau mày.
Vân Phụng Ảnh thầm thở dài, bình thản nói:
- Mai Ngá»c Sương có việc trá»ng đại, đã bá» Ä‘i lo liệu rồi.
- Äi đâu vậy?
- Việc riêng cá»§a hai ngưá»i mà cÅ©ng không biết sao?
Nhạc Nhạn Linh nghe giá»ng Ä‘iệu nàng không Ä‘uợc thân thiện, chau mày nói:
- Vân cô nương sao lại nói năng hàm hồ như vậy, tại hạ…
- Hàm hồ ư? Ai bảo công tá»­ há»i lôi thôi.
Nhạc Nhạn Linh bực tức:
- Tại hạ không biết Mai Ngá»c Sương Ä‘i đâu nên má»›i há»i cô nương, chả lẽ có gì không phải sao?
Vân Phụng Ảnh vốn đã lòng rối rắm, giỠthấy Nhạc Nhạn Linh hỠhững với mình như vậy, lòng càng thêm rối hơn, nghe vậy trừng mắt tức giận quát:
- Bổn cô nương không muốn cho biết!
Nhạc Nhạn Linh cao ngạo dưá»ng nào, nghe vậy liá»n cưá»i khảy:
- Tự mình tại hạ đi tìm cũng đuợc.
Äoạn liá»n cất bước bá» Ä‘i.
Vân Phụng Ảnh ngẩn ngưá»i, bá»—ng quay phắt Ä‘i, Ä‘au khổ nước mắt chảy dài.
Nhạc Nhạn Linh đi được mấy bước động tâm chợt nhủ:
“Nàng ta Ä‘ang Ä‘au lòng vá» dÄ© vãng, đương nhiên lá»i lẽ không được thân thiện, nếu mình bá» Ä‘i, vạn nhất nàng ta quyên sinh thì sao?â€
Äoạn quay lại nhìn, thấy Vân Phụng Ảnh hai vai rung động, khóc hết sức Ä‘au lòng nhưng lại không có tiếng.
Nhạc Nhạn Linh theo phản ứng tự nhiên dừng bước, quay lại nhẹ nhàng đi đến sau lưng Vân Phụng Ảnh ôn tồn nói:
- Vân cô nương…
- Ai cần quan tâm.
- Tự tại hạ biết, bởi vì tại hạ biết nỗi lòng cô nương đã giành cho tại hạ.
Vân Phụng Ảnh nghe lòng ấm áp, song vẫn lạnh lùng nói:
- Äó là tưởng công tá»­ đã chết nên má»›i nói vậy.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn xuống hồ nước, giá»ng Ä‘au xót:
- Có lẽ trá»i cao thương xót tại hạ đại thù chưa báo nên cho tại hạ sống thêm vài ngày nữa.
- Vài ngày ư?
Vân Phụng Ảnh không còn kiá»m chế Ä‘uợc nữa, quay phắt lại thá» thẫn nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thu ánh mắt vá», chợt tiếp xúc vá»›i ánh mắt rá»±c lá»­a tình cá»§a nàng, bất giác rúng động cõi lòng, chợt ngoảnh Ä‘i nÆ¡i khác.
Vân Phụng Ảnh đau khổ nói:
- Äừng nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, vì sao trước nay công tá»­ không cảm nhận ra hàm ý trong ánh mắt Phụng Ảnh?
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, chỉ vá»›i giá»ng nặng ná» nói:
- Khi gặp nhau lần đầu tại hạ đã cảm nhận đuợc rồi.
- Công tử nhận thấy thế nào?
Nhạc Nhạn Linh lùi sau má»™t bước thấp giá»ng:
- Lương thiện và…
- Và gì nữa…
Nhạc Nhạn Linh lại lùi sau một bước:
- Và không muốn rá»i xa tại hạ.
Vân Phụng Ảnh nghẹn ngào:
- Nhưng công tá»­ lại rá»i xa Vân Phụng Ảnh.
- Vâng, bởi vì tại hạ cần phải rá»i xa cô nương.
- Vì sao?
Nhạc Nhạn Linh ngẩng lên nhìn Vân Phụng Ảnh, giá»ng Ä‘au xót:
- Lúc ấy tại hạ lòng đầy thù hận và biết rõ tính mạng của mình, nên không muốn bất kỳ ai thương hại, và cũng càng không muốn cô nương yêu mến.
- Nỗi lòng của Vân Phụng Ảnh này sao công tử chi phối đuợc?
- Vì vậy tại hạ mới tạo ra hận thù.
Vân Phụng Ảnh dịu giá»ng:
- Nhưng công tử càng tạo ra thù hận thì Vân Phụng Ảnh càng yêu mến, mãi sau này ở tại Phi Vân trại, Phụng Ảnh mới biết…
Bá»—ng ngưng lá»i, mặt đỠbừng không nói tiếp.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i:
- Cô nương mới thực sự căm hận tại hạ phải không?
Chẳng rõ sá»± can đảm từ đâu đến, Vân Phụng Ảnh bá»—ng gá»i má»™t tiếng Linh ca, rồi xà vào lòng Nhạc Nhạn Linh thì thào nói:
- Không đó là tình yêu, tình yêu thắm thiết.
Äoạn đôi môi má»ng ngá»t đã đặt lên môi Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh ngây ngất, chàng nhẹ vuốt mái tóc nàng, nhất thá»i không sao phân biệt Ä‘uợc niá»m cảm xúc trong lòng mình là yêu hay thương hại.
Vân Phụng Ảnh rá»i môi ra, thì thào nói:
- Linh ca, hãy ôm lấy tiểu muội.
Tiếng nói có vẻ hốt hoảng, bàng hoàng như ngưá»i Ä‘ang chÆ¡i vÆ¡i trên biển cả vừa bắt Ä‘uợc phao.
Nhạc Nhạn Linh sá»›m đã có lòng yêu mến nàng, nhưng trước nay không há» có cÆ¡ há»™i bày tá», giỠđây nghe nàng nói vậy, ngá»n lá»­a lòng âm ỉ từ lâu liá»n bừng cháy.
Chàng ôm chặt lấy Vân Phụng Ảnh khẽ nói:
- Vân tá»·, Nhạc Nhạn Linh gá»i như vậy Ä‘uợc không?
Trong khoảnh khắc này, Vân Phụng Ảnh cảm thấy cả thế giá»›i Ä‘á»u như thuá»™c vá» mình, nàng là má»™t vị nữ hoàng hạnh phúc nhất trần gian.
Nàng nũng nịu nói:
- Không, mặc cho Vân Phụng Ảnh lá»›n hay nhá» tuổi hÆ¡n, Linh ca cÅ©ng phải gá»i là Vân muá»™i, hãy gá»i Ä‘i, gá»i Ä‘i.
- Vâng, Vân muội đừng khóc nữa nào!
- Tiểu muá»™i không thể nào kiá»m chế Ä‘uợc, tiểu muá»™i phải trút hết những giá»t nước mắt đã giành cho Linh ca, trong ấy có tình yêu và oán hận, đó Ä‘á»u là cá»§a Linh ca.
- Vân muá»™i, hiện má»i sá»± Ä‘á»u đã qua Ä‘i, kể từ nay sẽ không bao giá» ngu ca rá»i xa Vân muá»™i nữa, mặc dù Vân muá»™i võ công cao hÆ¡n ngu ca song ngu ca vẫn thấy mình phải bảo vệ cho Vân muá»™i.
- Không Ä‘uợc nói là có lẽ phải quả quyết là không bao giá» rá»i xa tiểu muá»™i nữa.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng ngu ca sẽ không bao giá» rá»i xa Vân muá»™i, chỉ cần Vân muá»™i ngoan ngoãn không bướng bỉnh.
- Vâng, tiểu muá»™i sẽ vÄ©nh viá»…n ngoan ngoãn vâng lá»i Linh ca, không bao giá» bướng bỉnh.
- Vậy thì đừng khóc nữa nào.
Vân Phụng Ảnh nhẹ gật đầu, đưa tay áo lau nước mắt quả nhiên không khóc nữa.
Nhạc Nhạn Linh ôm nàng ngồi xuống má»™t phiến đá to, khẽ há»i:
- Vân muội không can thiệp vào việc của Thiên Phụng bang nữa thật sao?
- Theo Linh ca thì có nên can thiệp nữa hay không?
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giá»ng:
- ÄuÆ¡ng nhiên phải can thiệp, bởi tông chá»§ Mật Tông hiện Ä‘ang vá»›i má»i cách tiêu diệt Thiên Phụng bang, nếu không có ngưá»i trợ giúp thì há» sao chống cá»± nổi?
- Linh ca cũng can thiệp ư?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Phải!
- Không rá»i xa tiểu muá»™i chứ?
- Rá»i xa cÅ©ng chỉ là tạm thá»i thôi.
- Không, tạm thá»i cÅ©ng không Ä‘uợc.
- Tối đa chỉ một hai hôm thôi mà.
Vân Phụng Ảnh dẩu môi:
- Một hai giỠcũng không đuợc.
Nhạc Nhạn Linh chẳng còn cách nào hơn, đành nói:
- Thôi đuợc, Vân muội sẽ vĩnh viễn ở bên ngu ca.
Vân Phụng Ảnh sung sướng hôn vào má Nhạc Nhạn Linh:
- Vậy thì chúng ta cùng chung vai sát cánh.
Ngay khi ấy bá»—ng thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ phóng nhanh lên núi, vẻ mặt căng thẳng cao giá»ng:
- Mau! Hai ngưá»i đến đây mau, tứ tiên đã đến rồi.
Vân Phụng Ảnh vá»™i rá»i khá»i vòng tay Nhạc Nhạn Linh e thẹn cúi gầm mặt.
Nhạc Nhạn Linh tưởng đâu phen này cô nàng liến thoắng kia sẽ trêu ghẹo hai ngưá»i má»™t trận, nhưng thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ vẻ mặt căng thẳng liá»n kinh ngạc há»i:
- Tứ tiên nào vậy?
Thái Phụng Tiên Tử hối hả:
- Ngưá»i cá»§a phái Mật Tông.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi vội nắm lấy tay cả hai nàng nói:
- Chúng ta đi mau!
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, áîóëèíã, äóøåâûå, huyet chuong thanh tam, that da tuyet vnthuquan



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™