 |
|

04-12-2008, 08:01 PM
|
 |
Hà n Lâm Há»c SÄ©
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Quá»· Cốc - Hà TÄ©nh
Bà i gởi: 103
Thá»i gian online: 4 giá» 19 phút 23 giây
Thanks: 98
Thanked 7 Times in 4 Posts
|
|
Kim Äiêu Thần Chưởng
Tác giả: Ảo Long
Hồi 51: TỠsinh khoảng khắc, một vùng thê lương
Nguồn:Việt Kiếm
Kim Giáp SÄ© rùng mình, đưa mắt ra hiệu cho Ngân Giáp SÄ© có liệu bá» trốn chạy, chẳng chạy là chết, chỉ còn mạng sống nhưng là kiếp sống thừa, đê hèn, nhục nhã. Ngân Giáp SÄ© khẽ lắc đầu tung ra má»™t lúc hà ng chục đưá»ng Ä‘ao cá»±c kỳ hiểm ác, rồi khẽ nói :
- Lão Äại, uy danh còn trá»ng hÆ¡n tÃnh mệnh!
- Äúng! Lão đệ, chúng ta đưá»ng đưá»ng là hảo hán!
Ngân Giáp SÄ© gáºt đầu.
Ngay lúc ấy sáu bóng ngưá»i như cánh chim nhẹ nhà ng đáp xuống mái viện. Má»™t tiếng kêu như sấm vang lên :
- Minh chá»§, ngưá»i đấy à ?
Sở Vân lách ra khá»i vòng vây cá»§a bảy địch thá»§, đồng thá»i công lại hÆ¡n mưá»i đưá»ng kiếm nhanh như chá»›p, nói to :
- Khố hoà n chủ, tại hạ ở đây!
Kim Giáp SÄ© Lịch Tam Äỉnh vun vút tung và o Sở Vân những nhát trùy khá»§ng khiếp, hét lá»›n :
- Tiểu tá» kia, ngươi tháºt là gian xảo, chúng ta anh em Giáp sÄ© có thể phải chết trong tay ngươi. Mẹ kiếp, là m sao mà ngươi gá»i được nha trảo cá»§a ngươi đến đây thế?
- Luáºt pháp còn có thể biển đổi, sá»± việc uyển chuyển vô cùng. Kim Giáp SÄ© lẽ nà o chỉ cho phép má»™t mình ngươi trở mặt, còn ta lại chịu bó tay?
Ngân Giáp Sĩ Uý Trì Nguyên gầm lên :
- Sở Vân, ta nói tháºt cho ngươi biết, hôm nay bất kể thắng bại ta cÅ©ng đà nh chịu ngươi đó.
- Các hạ quá khen, tại hạ đâu dám thế! Lãnh hoà n chá»§, Khố hoà n chá»§ và các vị khác hãy bao vây bốn phÃa nhưng tạm thá»i không được tham chiến.
Trong bóng đêm Khố Ty, Lãnh Cương, Cung Ninh, Lý Khải, Nghiêm Tiếu Thiên và Lê Tưá»ng nhẹ nhà ng phi thân xuống chia nhau bao vây xung quanh trưá»ng đấu, sẵn sà ng xuất thá»§.
Lúc ấy, giữa đấu trưá»ng song phương cung thá»§, chiêu thức, thân pháp lại cà ng nhanh hÆ¡n, ác liệt hÆ¡n. Lê Tưá»ng lo lắng gá»i vá»ng và o :
- Sở Vân, anh có sao không?
- Rất tốt, em khá»e đấy chứ, em yêu?
Hai tiếng “em yêu†khiến cho Lê Tưá»ng xúc động vô cùng, nà ng cảm thấy ấm áp, trong lòng trà n ngáºp hạnh phúc. Thấy thế, Cổ Yển La Hán vá»™i ra hiệu cho nà ng đừng nói nữa, khẽ bảo :
- Cô bé yêu quý, lúc nà y không được là m cho Sở Vân phân tâm, đây không phải là trò đùa, lúc cao thủ giao đấu chỉ một tà phân tâm là rơi và o tỠđịa.
- Nghiêm lão ca, ngưá»i ta biết rồi chứ chẳng phải má»™t mình lão huynh biết Ä‘iá»u đó đâu mà lên mặt dạy Ä‘á»i!
Cổ Yển La Hán không đối đáp lại, mà đưa mắt nhìn và o đấu trưá»ng, theo dõi diá»…n biến. Bá»—ng Sở Vân bay vút lên cao cất tiếng gá»i :
- Lãnh hoà n chá»§ và Lý Khải hãy sục tìm má»i nÆ¡i, vì sao hôm nay Thiệu Ngá»c không ra mặt?
Trong lúc Sở Vân trở ngưá»i lao xuống thì Lãnh Cương đã vẫy tay ra hiệu cho Lý Khải, cả hai dạ má»™t tiếng rồi tung mình Ä‘i ngay. Láºp tức Hồng VÅ© công tá» quát to :
- Hãy chặn bá»n há» lại!
Tức thá»i hÆ¡n mưá»i đại hán Ä‘ang vây chặt Sở Vân lao ra chặn hai ngưá»i ấy, cÅ©ng cùng lúc ấy Sở Vân lạnh lùng gắt lên :
- Khố hoà n chủ! Tiêu diệt hết!
Chỉ kịp nghe má»™t tiếng “dạâ€, láºp tức thân hình Äại Mạc Äồ Thá»§ đã như má»™t cánh đại bà ng cất lên, rồi song chưởng quáºt ra như thác đổ, ba đại hán đứng gần đã bay tung ngưá»i lên cao, gà o lên thảm thiết, còn ba đại hán khác thì há»± má»™t tiếng máu từ mồm phun ra thà nh vòi, bắn ra xa hÆ¡n má»™t trượng, té nhà o.
Kiếm Linh Tá» Cung Ninh nhanh như tia chá»›p, lướt qua lượn lại trong nháy mắt đã quáºt ngã năm đại hán nữa, trong đó có hai ngưá»i bị kiếm xuyên suốt ngá»±c.
Thiệu Bình tái tÃm cả mặt, toát mồ hôi lạnh, vừa đánh vừa gà o lên :
- Nhi vị tiá»n bối, các ngươi nhướng mắt nhìn đệ tá» cá»§a tại hạ bị tiêu diệt mà không là m gì à ? Cứ bó tay chá» chúng tiêu diệt không còn má»™t mạng nà o nữa hay sao?
Kim Giáp Sĩ cũng đang toát mồ hôi đánh đỡ tức khà quát to :
- Câm mồm lại, Thiệu Bình, ngươi không thấy anh em ta đang cứu ngươi đây sao?
Sở Vân lại cất tiếng cưá»i, nói tiếp theo ngay :
- Lịch Tam Äỉnh cÅ©ng Ä‘ang tá»± cứu mạng mình đấy mà !
Lúc ấy tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng quanh đấy, cứ má»—i lần tiếng chưởng phong vang lên là lại có những thây ngưá»i đổ gục, tiếng kêu thét thê lương lại vang rá»n.
Bá»—ng Sở Vân tung ngưá»i bắn tá»›i phÃa Thiệu TÄ©nh, hắn hốt hoảng né tránh rồi quáºt lại bảy chưởng. Cùng lúc ấy những luồng binh khà trùy, Ä‘ao, xÃch, kiếm, trượng... như mưa sa bão cuốn quáºt áºp và o sau lưng và hai bên hông Sở Vân, khà thế như báºt núi dá»i sông. Thế là kiếm quang loé lên lao thẳng và o rừng Ä‘ao bể kiếm, những tia lá»a sánh lóe, máu tươi văng tung tóe, binh khà chạm nhau nghe rợn óc.
Thanh VÅ© công tá» Thiệu Tinh báºt lùi ra sau hÆ¡n bảy thước hai tay ôm ngá»±c, mặt tái xanh Ä‘i, máu từ những kẽ tay tuôn ra như suối.
Thiệu Bình thấy thế kêu to :
- Tĩnh đệ ơi!
Lúc ấy phÃa sau lưng Sở Vân cÅ©ng bị má»™t vết thương do ngân Ä‘ao cá»§a Ngân Giáp SÄ© gây nên, tuy không sâu nhưng cÅ©ng tóe máu. Nhưng chà ng không há» có cảm giác Ä‘au đớn, liá»n xoay ngưá»i lại, thanh Khổ Tâm Hắc Long trưá»ng kiếm vÅ© lá»™ng như rồng như phượng đón đỡ phản công trở lại tất cả má»i binh khà tông tá»›i cá»§a đối phương, rồi nghiêng ngưá»i lao vá» phÃa Ngân Giáp SÄ©, năm ngón tay như năm móc câu chụp tá»›i.
Ngân Giáp SÄ© cưá»i khẩy má»™t tiếng, ba ngá»n ngân thương cuối cùng trong tay lão láºp tức tung ra lao vút và o thân hình Sở Vân như sét đánh.
Sở Vân cưá»i khẩy, cánh tay phải không thấy rõ động tác đưa ta vá» phÃa trái Ngân Giáp SÄ©, còn tay trái vẫn giữ nguyên tư thế ấy chụp tá»›i cánh tay phải cầm Ä‘ao cá»§a hắn chưa kịp thu vá». Láºp tức má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn vang lên như quá»· rú, rồi má»™t cánh tay Ä‘ang nắm thanh Ä‘ao mang cả giáp sắt, đầm đìa máu me bay tÃt ra ngoà i xa hÆ¡n hai trượng.
Ngay lúc ấy thì sợi xÃch thép trong tay cá»§a Kim Giáp SÄ© cÅ©ng cuá»™n áºp và o ngưá»i Sở Vân kèm theo tiếng gầm cá»§a hắn :
- Hoà n mạng đây, Sở Vân!
Rồi tay hắn giáºt mạnh, kéo thân hình Sở Vân ngã nhà o xuống đất, đúng lúc ấy ngá»n Hắc trùy như núi sáºp, bổ nhà o và o ngưá»i Sở Vân.
Một tiếng hú lanh lảnh cất lên cao vút, thân hình Sở Vân trên mặt đất lạng qua một bên rồi lại lách sang một hướng khác nữa, sau đó như một cánh chim bay vút lên cao, xéo vỠhướng đỉnh đầu Kim Giáp Sĩ.
Quả Hắc trùy cá»§a Kim Giáp SÄ© đã quáºt sang qua ngá»±c Sở Vân, xé nát má»™t mảnh áo Ä‘en kèm theo má»™t vết thương tóe máu, nhưng cÅ©ng ngay lúc ấy, thanh Khổ Tâm Hắc Long đã đâm xuyên và o mÅ© đâu mâu trên đầu Kim Giáp SÄ©. Hắn không há» kêu má»™t tiếng, chiếc mÅ© sắt cá»§a hắn đã bị xẻ đứt, ngay trên đỉnh có má»™t vết xuyên thá»§ng chừng ná»a tấc máu đỠvà óc trắng theo vết rách ấy mà tuôn ra cuồn cuá»™n.
Sở Vân tung mình đứng dáºy, không há» quan tâm đến sợi xÃch sắt còn quấn trên chân mình, cất tiếng hú lanh lảnh, thân hình như má»™t mÅ©i tên lao vút và o Triệu Bình Ä‘ang hồn xiêu phách tán. Hắn ta mặt tái Ä‘i, cất tiếng cưá»i Ä‘iên dại, thanh kiếm trong tay hắn vẽ nên ngà n tia ngân hoa, không há» tránh né, công thẳng vá» phÃa Sở Vân. Äằng Vô Công hốt hoảng kêu lên má»™t tiếng :
- Thôi rồi!...
Rồi hắn vung Long đầu song quải, Ä‘em hết sức bình sinh nhằm và o khắp má»i Ä‘iểm trên cÆ¡ thể Sở Vân đánh đến như vÅ© bão. Sở Vân râu tóc rối bá»i, máu đỠướt mình, nghiến chắt hà m răng, Khổ Tâm Hắc Long kiếm tung hoà nh đảo lá»™n chém trái chặt phải, đâm dưới gạt trên, Ä‘áºp tắt những đóa ngân hoa bắn ra từ thanh kiếm cá»§a Hồng VÅ© công tá».
ÄÆ°á»ng kiếm cuối cùng cua chà ng cÅ©ng đã dáºp tắt đóa ngân hoa cuối cùng cá»§a địch thá»§ thì mút kiếm Ä‘ang đà lướt tá»›i đâm xuyên và o bụng dưới đối phương, đồng thá»i lúc ấy thân hình chà ng đã lách qua bên nhanh như gió, rồi từ trên không đảo lá»™n chÃn vòng, tránh khá»i những chiêu quái tượng cá»§a Äằng Vô Công. Nhưng khi đáp xuống, vẫn bị trúng má»™t đòn và o bên hông trái, Sở Vân nghiến răng nhịn Ä‘au, sợi xÃch sắt quấn và o chân được chà ng khi lăn lá»™n trên không mà tháo rá»i, như má»™t con rắn quáºt mạnh và o ngang cổ Äằng Vô Công xiết chặt lại, thế là Sở Vân khẽ gầm lên má»™t tiếng, đảo lá»™n thân mình cuốn theo Äằng Vô Công quáºt xuống ná»n đất., lăn lá»™n mấy vòng, chỉ trong chốc lát đầu cá»§a lão ta đã má»m oặt, ngoẹo sang má»™t bên.
Tứ Thá»§y Song Hà n nãy giỠđứng trố mắt nhìn mà không kịp trở tay, thấy Sở Vân Ä‘ang lao tá»›i thì giáºt mình, cảm thấy sinh mệnh đã tá»›i giá» báo động. Vá»›i bản năng sinh tồn, Tứ Thá»§y Song Hà n vá»™i vã tung mình lên nhằm vá» phÃa sau bức tưá»ng cá»§a trang viện, cướp đưá»ng mà chạy vong mạng. Sở Vân cất tiếng cưá»i nghe như quỉ hú, trước mắt chà ng loang loáng những bóng ngưá»i nhảy múa, thế là thanh trưá»ng kiếm hướng xuống mặt đất, uốn cong thân kiếm rồi báºt mạnh, đồng thá»i hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ, chân đạp lên xác cá»§a Äằng Vô Công, thân hình lảo đảo bắn Ä‘i, miệng hét lên :
- Äể ta...!
Thì thân hình đã bắn cao năm trượng, lúc ấy Tứ Thá»§y Song Hà n cÅ©ng vừa bay lên được ná»a chiá»u cao cá»§a bức tưá»ng. Sở Vân cất tiếng cưới như Ä‘iên, hai tay nắm chắc chuôi kiếm quét qua như lia chá»›p. Má»™t luồng ánh sáng chói ngá»i trong đêm, “sá»±c†má»™t tiếng, hai thân ngưá»i chia là m bốn khúc, máu me ruá»™t gan tuôn ra xối xả rÆ¡i xuống chân tưá»ng. Sở Vân theo đà công bắn trái hÆ¡n mưá»i bước, tay phải quÆ¡ quÆ¡ phÃa trước, nắm chắc chuôi kiếm trong tay. Lúc ấy, chân chà ng như không còn đứng vững nữa, nhưng ná»a thân ngưá»i trên vẫn lay chuyển theo thế kiếm, còn thanh kiếm thì vẫn vẽ trong không gian những vòng tròn hà n lạnh. Lúa ấy bốn bá» im ắng, không má»™t tiếng động. Rất lâu, thá»i gian trôi qua cháºm chạp trong im lặng như chết. Sở Vân từ từ khôi phục lại tâm trÃ, toà n thân cảm thấy Ä‘au đớn rát bá»ng, chà ng cố gắng hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, những ngón tay vẫn nắm chắc chuôi kiếm, đếm Ä‘á»c lên tám chữ “Chiêm Huyết ẩn kiếm. Nhất niệm tồn tâmâ€, miệng lẩm bẩm cố gắng Ä‘á»c lên những chữ mà mấy ngón tay vừa Ä‘iểm qua chuôi kiếm.
- Chiếm Huyết ân kiêm. Nhất Niệm tồn tâm!
Lúc ấy Sở Vân má»›i thấy Khố Ty và Cung Ninh Ä‘ang đứng cạnh bên mình, còn Nghiêm Tiếu Thiên thì hai mắt trừng trừng, miệng há hốc, Ä‘ang bồng Phượng Mục Nữ Lê Tưá»ng. Sở Vân cố cưá»i lên má»™t tiếng, nhưng chà ng cảm thấy thất vá»ng, vì nó không còn âm thanh cá»§a tiếng cưá»i nữa, Sở Vân lẩm bẩm :
- Tất cả Ä‘á»u sạch sẽ hết rồi... sạch hết rồi!...
Cổ Yển La Hán trong suốt Ä‘á»i mình chưa bao giá» lại có cảm tưởng lạ kỳ như thế, ông lẩm nhẩm :
- á»’, sạch rồi? Nhóc con... chỉ má»™t mình ngươi... thu dá»n tất cả... Trá»i Æ¡i.. trông kìa, như má»™t lÅ© lợn bị là m thịt... như bầy trâu bị chá»c tiết...
Sở Vân cố nói :
- Khố hoà n chủ, Cung Ninh, sao thế nà y? Mau đứng lên...
Khố Ty và Cung Ninh đang quỳ dưới đât, Khổ Ty nói :
- Bẩm Minh chá»§, chúng bổn tòa Ä‘ang ở hai bên Minh chá»§, khi nãy để Minh chá»§ bị thương, không cần biết do nguyên nhân nà o, Ä‘á»u là tá»™i cá»§a bổn tòa đã không bảo vệ được! Tá»™i ấy đáng chết! Xin Minh chá»§ quyết Ä‘inh.
Sở Vân cưá»i ôn hòa, cứng cá»i nói :
- Khố hoà n chá»§, vì đâu mà có tá»™i? Tất cả má»i việc xảy ra khi nãy thá»i gian rất ngắn, tại hạ và kẻ địch lại ở sát bên nhau, võ công cá»§a chúng cÅ©ng không phải là thấp, lại có lệnh cá»§a tại hạ Ä‘uổi hai vị Ä‘i Ä‘uổi giết tà n quân địch, lại có lệnh cá»§a ta không được tham gia viện thá»§, như thế không thể nói các vị có bất kể thiếu sót nà o. Ta rất Ä‘au, Khố hoà n chá»§, đừng bắt ta phải nói nhiá»u, ngươi và Cung Ninh hãy đứng lên!
Hai ngươi ấy vừa đứng lên thì nghe tiếng Lê Tưá»ng kêu khe khẽ.
Nghiêm Tiếu Thiên nháy mắt với Sở Vân, nói :
- Nhóc con, a đầu nà y khi nãy thấy ngươi bị Kim Giáp SÄ© quấn lấy quáºt xuống đất, sợ quá ngất Ä‘i rồi, lão ca cáºy có mặt dà y, không tị hiá»m đã ôm lấy con bé ấy...
Sở Vân cố cưá»i mà không được, nói :
- Lão ca ca, có gì mà tị hiá»m vá»›i không tị hiá»m. Lão ca không đỡ được cô ấy, lẽ nà o lại để cô ta nằm ngá»§ dưới đất?
Lúc ấy Lê Tưá»ng lại thở dà i má»™t tiếng, rồi như bừng tỉnh giấc má»™ng nhảy báºt ra khá»i vòng tay cá»§a Nghiêm Tiếu Thiên, kêu lá»›n :
- Sở Vân... Sở Vân...
Sở Vân mỉm cưá»i, nói :
- Tưá»ng em, anh đây mà !
Lê Tưá»ng kinh ngạc nhìn thân hình nhuốm đầy máu cá»§a Sở Vân rồi nà ng lao tá»›i ôm chầm lấy chà ng. Sở Vân nhăn mặt, vì bị cái ôm cá»§a Lê Tưá»ng là m cho toà n thân chà ng, những vết thương Ä‘au dữ dá»™i. Chà ng cố nhịn nói :
- Lê Tưá»ng, tha cho anh... không thể ôm em được... Toà n thân anh đầy những vết thương...
- Không sao cả, Vân ca, anh khổ lắm rồi, khi nãy là m em sợ chết khiếp.
Cổ Yển La Hán Ä‘i vòng quanh trưá»ng đấu, nhìn những tá» thi mà lắc đầu ngao ngán. Sóng to gió lá»›n dù đã qua, nhưng sá»± tà n phá cá»§a nó để lại tháºt khá»§ng khiếp. Cổ Yển La Hán lại lắc đầu ngao ngán.
|

04-12-2008, 08:02 PM
|
 |
Hà n Lâm Há»c SÄ©
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Quá»· Cốc - Hà TÄ©nh
Bà i gởi: 103
Thá»i gian online: 4 giá» 19 phút 23 giây
Thanks: 98
Thanked 7 Times in 4 Posts
|
|
Kim Äiêu Thần Chưởng
Tác giả: Ảo Long
Hồi 52: Trăng chìm đáy nước, ái tình trao nhau
Nguồn:Việt Kiếm
Không khà yên lặng xung quanh khiến cho Lê Tưá»ng như sá»±c tỉnh ngá»™, nà ng buông Sở Vân ra, ân hân nói :
- Tha cho em, anh nhé, em là m anh đau lắm phải không?
Nói rồi Lê Tưá»ng chăm chú xem xét các vết thương trên ngưá»i Sở Vân, má»—i lần nhìn thấy má»™t vết thương má»›i, nà ng lại nhăn mặt Ä‘au đớn. Mà không đớn Ä‘au sao được khi khắp ngưá»i Sở Vân là những vết thương đẫm máu, trên lưng chà ng là vết Ä‘ao, chân và đùi toác thit, bắp tay phải thịt da bị đâm sâu tá»›i táºn xương, ngay trước ngá»±c mấy vết gai trùy cà y sâu hoắm.. Lê Tưá»ng mong sao những vết thương ấy có thể sang hết qua ngưá»i nà ng, để nà ng chịu đựng cho chà ng. Tất cả ý nghÄ© và tình cảm cá»§a Sở Vân đã cảm nháºn hết, chà ng yêu quý nà ng biết bao, thông cảm cho nà ng biết bao. Chà ng cố nén Ä‘au đớn, nói giá»ng tháºt bình tÄ©nh tá»± nhiên :
- Tưá»ng em, đừng lo, chúng ta đã thà nh má»™t cÆ¡ thể rồi mà !
Cổ Yển La Hán nhìn nà ng Thiên kim tiểu thÆ¡ cá»§a Äại Hồng SÆ¡n thông cảm, dạt dà o quý mến, cất giá»ng an á»§i nói :
- Cô bé kia, đừng khóc nữa, ngưá»i mà còn khóc thì Sở Vân cà ng khó xá», vết thương tuy nặng nhưng không là m hại được cái con ngưá»i xương đồng da sắt ấy đâu! Còn ngươi nữa, chú nhóc kia, hãy tìm nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i má»™t chút cho đỡ mệt và điá»u trị vết thương, chá»› có đùa bỡn vá»›i bản thân mình như thế!
Äại Mạc Äồ Thá»§ Khố Ty cÅ©ng nói :
- Bẩm Minh chủ, xin uống ngay một hoà n Huyết đơn của bổn Minh đặc chế!
Lê Tưá»ng đón lấy bình thuốc trong tay Cung Ninh, rút ra má»™t nắm đưa táºn miệng Sở Vân, chà ng mỉm cưá»i lắc đầu nói :
- Lê Tưá»ng, chỉ cần ba viên là quá đủ... uống nhiá»u như thế thì máu huyết đông lại hết cả đấy! Nà o đưa anh ba viên để anh tá»± uống!
Nói rồi chà ng nháºn lấy ba viên hoà n biệt dược uống ngay vá»›i ly nước mà Khố Ty đưa.
Cổ Yển La Hán chăm chú quan sát mấy ngón tay trái của Sở Vân, nói :
- Lão đệ mấy ngón tay trái gãy hết rồi à ?
- Äâu có? Chỉ vì tại hạ chụp và o giáp sắt và Há»™ Tâm KÃnh cá»§a Ngân Giáp SÄ© đấy, cứng quá mà ! - Sở Vân mỉm cưá»i nói.
Cổ Yển La Hán đưa mắt nhìn thi thể của Ngân Giáp Sĩ thì thấy cả một mảnh giáp sắt trước ngực hắn vỡ toang, máu còn chảy ra đỠối, bên cạnh đó là cái xác chết đứng của Kim Giáp Sĩ trơ trơ không đổ xuống, hai mắt vẫn mở trừng trừng. Sở Vân nhìn xác Ngân Giáp Sĩ nói :
- Lúc ta nháºp ná»™i công cá»§a hắn, hắn tháºt độc hiểm, đã phóng ngá»n Ngân Mâu cuối cùng và o ngá»±c phải cá»§a ta, nhưng hắn đã cháºm má»™t tấc vì ngay trước đó tại hạ đã vặn đứt cánh tay hắn rồi, Câu Thâu Lá»±c cá»§a tại hạ đã đột nháºp và o ná»™i tạng cá»§a hắn váºy mà cánh tay trái vẫn bị má»™t nhát mâu đấy... Hắn là kẻ giảo hoạt, xảo trá lại vô cùng hung ác. Hắn chết không nhắm mắt là vì hắn cho rằng hắn có đủ vốn đế bảo vệ tÃnh mạng hắn mà ... Còn Kim Giáp SÄ©, Cung Ninh hãy đặt hắn nằm xuống...
Trong lúc Cung Ninh thi hà nh mệnh lệnh thì Thiên Lang Lãnh Cương và Lý Khải đã lao vá»™i trở vá», nhìn thấy quang cảnh nÆ¡i đấy thì trố mắt kinh ngạc, Lãnh Cương vá»™i chạy tá»›i bên Sở Vân, lo lắng há»i gấp :
- Minh chá»§, ngưá»i bị thương à ? Tá»™i cá»§a bổn tòa đáng chết...
Sở Vân ôn tồn cưá»i, nói :
- Lãnh hoà n chá»§, Bạch VÅ© công tá» Thiệu Ngá»c và xác cá»§a Tiêu Váºn Äình có tìm được không?
Lãnh Cương trù trừ giây lát rồi vội nói :
- Minh chá»§... thương thế cá»§a ngưá»i...
- Không lo đâu, đừng há»i nữa, ta há»i ngươi, Bạch VÅ© công tá»...
- Bẩm Minh chá»§, Bạch VÅ© công tá» Thiệu Ngá»c đã chạy Ä‘i biệt tÃch. Còn Tiêu Vân Äình cÅ©ng không tìm thấy, bổn tòa và Lý Khải đã sục sạo khắp cả trang viện nà y không chỉ má»™t lần mà cÅ©ng chỉ gặp và i đứa tiá»u tốt và hai đứa a đầu mà thôi. Theo Minh chá»§ thì Tiêu Váºn Äình đã...
- Tại hạ đã buá»™c ả phải tá»± táºn trong căn nhà đơn độc cuối tưá»ng kia kìa... ả đã dùng má»™t lưỡi chá»§y thá»§ mà hiện còn nhuốm đầy máu ấy! Nhưng tại hạ không táºn mắt nhìn thấy tá» thi cá»§a ả. Vì đúng và o lúc ả tá»± đâm và o ngá»±c thì Hồng vÅ© công tá» và phe lÅ© nghe động áºp tá»›i. Trong lúc loạn lạc, ả đã được Bạch VÅ© công tá» cướp Ä‘i...
Phượng Mục Nữ Lê Tưá»ng nghe thấy thế cảm thấy Ä‘au xót, cảm thông cho Tiêu Váºn Äình mà không đám thổ lá»™... Còn Là nh Cương suy nghÄ© má»™t lúc, nói :
- Minh chá»§, bổn tòa đã từng tra vấn mấy kẻ tiểu nhân kia... hình như, hình như Tiêu Váºn Äình chưa chết đâu... nhưng có lẽ bị thương, vì theo lá»i bá»n tiểu nhân thì trong lúc kịch chiến, Bạch VÅ© công tá» lệnh cho bá»n đại hán lấy hai chiếc giưá»ng là m thà nh hai chiếc cáng, cáng hai ngưá»i ra bên núi bá» chạy, còn hai ngưá»i được cáng ấy là ai thì bá»n chúng không được rõ ạ!
Sở Vân nhìn lên bầu trá»i đêm, lẩm bẩm :
- Mạng cá»§a ả tháºt lá»›n đấy, cả hai lần đôi dâm phu gian phụ ấy Ä‘á»u trốn thoát khá»i tay ta... Hình như cao xanh kia muốn lÅ© chúng phải chịu nhiá»u dằn vặt, dà y vò...
Äại Mạc Äồ Thá»§ bước tá»›i, cung kÃnh nói :
- Minh chá»§, xin hãy gắng giữ gìn sức khá»e, lÅ© chó má ấy chạy không thoát đâu, lưới trá»i tuy thưa, nhưng không thể lá»t được! Chúng ta sẽ bao vây bắt được phanh thây xé xác chúng ra.
Cổ Yển La Hán cũng an ủi chà ng :
- Lão đệ đừng quá quan tâm tá»›i chuyện ấy nữa. Chúng ta trước hết hãy rá»i khá»i nÆ¡i nà y đã, rồi phóng há»a đốt cháy rụi cái trang viện dÆ¡ bẩn nà y. Mẹ kiếp, là m thế để tranh háºu hoạ sau nà y!
Bá»—ng Sở Vân mở bừng đôi mắt há»i :
- Lãnh hoà n chủ, lúc ấy đã tầm nã chưa?
- Bẩm, lúc ấy theo hướng chỉ dẫn cá»§a lÅ© ngưá»i kia, đã Ä‘uổi theo hÆ¡n mưá»i dặm. Nhưng trá»i tối, rừng ráºm, nên không tìm thấy ạ. Bổn tòa tức quá quay lại khảo cho lÅ© ấy má»™t tráºn... Bổn tòa không hoà n thà nh nhiệm vụ xin Minh chá»§ trừng trị...
- Thôi? Äó cÅ©ng là ý trá»i váºy!
Nói rồi Sở Vân đưa mắt nhìn thi thể cá»§a Thiệu Bình và Thiêu TÄ©nh má»™t lúc lâu, bá»—ng chà ng cất tiếng cưá»i nhạt :
- Ba năm trước tại cá»a sông Hoà ng Hà đổ ra biển, giữa lúc đất trá»i cuồng ná»™, sấm chá»›p mưa sa, ta đã thá» vá»›i trá»i đất rằng nếu ta còn có thể sống được thì ta sẽ báo thù. Sẽ bắt những kẻ là m đổ máu ta phải đổ máu, bắt những kẻ muốn Ä‘oạt rnệnh ta phải táng mệnh.. Hôm nay... Ha ha, ta đã là m được rồi.... Lãnh hoà n chá»§, Khố hoà n chá»§, dùng Há»a Long đạn đốt trang viện nà y Ä‘i, không được để lại má»™t tý dấu vết ô uế nà o cả!
Lãnh Cương và Khố Ty cung kÃnh vâng lệnh, vung tay như chá»›p, bắn ra bốn phÃa những quả đạn và từ đó hà ng ngà n hà ng vạn đốm lá»a bay Ä‘i khắp nÆ¡i, bắt đầu thiêu há»§y toà n bá»™ Huyá»n Lăng viện trong biển lá»a ngút trá»i. Ãnh lá»a chiếu và o mặt Sở Vân, da mặt tái mét cá»§a chà ng nhuốm hồng ánh lá»a, chà ng lẩm bẩm :
- Kẻ mắc nợ máu kia, theo báo ứng nà y hay là để ta nghe tiếng khóc của các ngươi ở cõi u minh...
Lê Tưá»ng cảm thấy khiếp đảm, vá»™i nói :
- Sở Vân, trông thần sắc cá»§a chà ng khiếp quá, chúng ta Ä‘i thôi, rá»i khá»i đây thôi...
Äại Mạc Äồ Thá»§ cÅ©ng đỡ Sở Vân, cùng Cung Ninh nhảy lên đầu tưá»ng, thanh kiếm trong tay Sở Vân vẫn chưa tra à o vá», lóe lên muôn tia sáng lấp lánh dưới ánh lá»a...
Cổ Yển La Hán nhìn khắp nÆ¡i má»™t lần nữa rồi nhìn Lê Tưá»ng cưá»i nói :
- Cô bé kia, chúng ta Ä‘i thôi, ở đây tháºt chẳng thú vì gì!
Lê Tưá»ng đã vá»™i phóng mình phi thân theo sát bên mình Sở Vân.
Thế là trong ánh lá»a ngút trá»i rá»±c cháy trong đêm thâu, há» ra Ä‘i, để lại sau lưng má»™t cảnh thê lương rùng rợn, kết quả cá»§a má»™t cuá»™c tà n sát đẫm máu.
* * * * *
Äi cách dãy núi có Huyá»n Lăng viện chừng ba mươi dáºm vá» phÃa Äông há» gặp má»™t thôn nhá» có chừng mươi nóc nhà , cùng là m má»™t nghá»: Äánh cá.
Ở đây chẳng có sông, không gần biển mà chỉ có môt cái hồ nước phẳng lặng ẩn mình sau khe núi phÃa trong rừng sâu vá»›i phong cảnh đẹp mê hồn.
Äó là má»™t hồ nước trên đỉnh núi, mặt hồ như gương, nước trong thấy đáy, từng đà n cá sắc đỠlá»™i tung tăng trong nước. Bá» hồ là thảm cá» xanh mướt má»c xen ná»n đá trắng phau phau.. Cái hồ ấy là Lạc Nguyệt hồ đã nuôi sông dân cư ở đây...
Trên bỠhồ, dưới bóng mấy cây tùng bách cổ thụ là một căn nhà hoà n toà n bằng gỗ, từ đó có thể nhìn thấy toà n cảnh hồ nước tuyệt trần kia...
Trước nhà Khố Ty và Lãnh Cương Ä‘ang nói chuyện phiếm, Nghiêm Tiếu Thiên thì vá»›i lối hà nh văn đặc dị cá»§a mình kể cho Cung Ninh nghe những sá»± tÃch anh hùng cá»§a Ä‘á»i mình.
Trong nhà chia là m hai gian, gian ngoà i có năm chiếc giưá»ng gá»— đơn sÆ¡, vén tấm rèm có thể thấy gian trong có hai chiếc giưá»ng đặt hai góc, ở giữa có má»™t tấm mà n vải ngăn đôi.
Lúc ấy chá»§ nhân cá»§a hai chiếc giưá»ng ấy Ä‘ang ở cùng nhau. Sở Vân từ lưng ra ngá»±c quấn băng, mấy ngón tay trái cÅ©ng váºy nhưng đã gần khá»i, chỉ có cánh tay là hoạt động linh hoạt mà thôi. Sở Vân cà râu tóc mình lên mặt Lê Tưá»ng, là m nà ng nhá»™t quá cưá»i tức cà ruá»™t, đẩy chà ng ra xa :
- á»i, anh tháºt là ... quá»· ạ! Vẫn còn thương thế mà ... ôi... râu!
Sở Vân hôn đôi môi nông nà n cá»§a Lê Tưá»ng tháºt lâu, rồi gặm và nh tai, bá» vai cả cái cổ cao cao mịn mà ng ấy nữa... là m cho nà ng ngây ngất nhắm cả hai mắt lại, hai má đỠbừng, hÆ¡i thÆ¡ dồn dáºp, cả ngưá»i nóng bừng lên... Sở Vân nói :
- Tưá»ng em, ngưá»i em như lò lá»a, đốt cháy cả con tim anh rồi!
Nà ng cà cà mũi mình và o mũi Sở Vân, nói khẽ :
- Anh, anh có sợ lở lá»a nà y không?
Thấy Sở Vân chồm đến hôn lên mát, mÅ©i, môi mình liên tiếp, Lê Tưá»ng nói :
- Chưa đủ à ? Anh, nhiá»u quá rồi đấy!
- Không! Anh chỉ muốn nuốt em và o lòng, hòa thân thể em và o cÆ¡ thể anh mãi mãi, biến thà nh má»™t ná»a cá»§a anh, có váºy má»›i không rá»i anh được...
- Váºy thì hãy là m như thế Ä‘i để em mãi mãi là má»™t ná»a cá»§a anh, để tim em Ä‘áºp theo nhịp con tim cá»§a anh!
Sở Vân dụi mặt và o mái tóc thơm như Bách Lan hoa của nà ng, hơi thở hổn hển nói :
- Tưá»ng em, em thÆ¡m quá, cứ như má»™t đóa hoa Lan vừa hé nở váºy, vì sao con gái lại thÆ¡m như thế?
Bá»—ng Lê Tưá»ng đẩy chà ng ra, trừng mắt há»i gay gắt :
- Cái gì? Äá»u váºy à ? Sở Vân, anh đã từng gần gÅ©i bao nhiêu cô gái rồi?
- Ngoà i cô ta ra, chỉ có em mà thôi!.
- Cô ta là ai?
- Không còn phải nhắc tá»›i cô ta nữa! ÄÆ°á»£c không? Cô ta đã không còn tồn tại nữa.
- Cô ta em không cần biết, chỉ giáºn là em gặp anh quá muá»™n, còn ngưá»i nà o nữa?
- Không có, em Tưá»ng, anh chỉ nói há»› má»™t câu thôi, tháºt ra đối vá»›i chuyện nà y anh vô cùng nghiêm túc. Ngưá»i ta gá»i anh là lãng tá» chỉ vì anh phóng túng tá»± do, cứng đầu khó trị chứ không phải muốn nói tá»›i việc anh quan hệ bừa bãi vá»›i đà n bà con gái, Ä‘iá»u nà y em cần phải hiểu cho rõ rà ng!
Lê Tưá»ng vừa định há»i lại thì đôi môi cá»§a nà ng đã bị đôi môi rá»±c lá»a cá»§a Sở Vân cắn chặt và cả thân hình nà ng cÅ©ng bị chà ng xiết đến nghẹt thở rồi... Má»™t lúc sau, Lê Tưá»ng má»›i hÃt được má»™t hÆ¡i, đỠmặt, nói :
- Tháºt là ... dà y mặt.. khinh ngưá»i ta... thá»§ Ä‘oạn cá»§a anh... từ lâu rồi!
- Äừng nói nà o, anh rất thông minh há»c võ công cÅ©ng váºy, có rất nhiá»u Ä‘iá»u chưa được truyá»n thụ, anh mà y mò ra đấy. À, ma em chưa cho anh biết vì sao thân thể em thÆ¡m đến thế? ThÆ¡m đến phát thèm lên được...
Má nà ng hồng lên, đỠthẫm, hai mắt long lanh nhìn xuống, e thẹn nói nhỠ:
- Äó là chuyện riá»ng cá»§a con gái mà . Anh là con trai há»i là m gì? Vá»› vẩn.. nói cho anh biết để anh cưá»i à ?
- Em Tưá»ng, em nói Ä‘i, anh không cưá»i đâu, tháºt đấy mà .. Sao thế? Sao em lại che miệng không nói? À, anh biết rồi..., em sợ ngưá»i khác nghe chứ gì?
- Äồ quá»· anh hư lắm... quá»· ạ!
Vừa ôm ghì lấy nà ng hôn đắm Ä‘uối thèm khát. Sở Vân cưá»i há»i :
- Thế nà y có hư không? Có phải là quá»· hay ngưá»i đấy? Tưá»ng em, tháºt ra em không nói thì anh cÅ©ng biết, em nhất Ä‘inh là đã dùng má»™t loại phấn thÆ¡m đặc biệt nên má»›i thÆ¡m như thế chứ gì?
Láºp tức Lê Tưá»ng ngẩng mặt lên nhìn thẳng và o mắt Sở Vân nói :
- Cái gì? Em bôi phấn sáp gì? Anh đừng có lầm tưởng, nghÄ© sai như thế. Äừng Ä‘em há» Lê em ra mà so sánh vá»›i các gia tá»™c khác. Mùi thÆ¡m ấy chỉ có cha mẹ em má»›i hiểu hết. Nói cho mà biết, lúc bà ná»™i em còn sống rất thÃch Bách Lan Hoa vì mùi thÆ¡m cá»§a nó. Bà dùng nó để tắm gá»™i, ướp hoa ấy thay trà để uống như váºy suốt mấy mươi năm trá»i, cho nên bà đi tá»›i đâu là ở đó có mùi thÆ¡m cá»§a Bách Hoa lan... Cho đến hôm em chà o Ä‘á»i, cả gian phòng sá»±c nức mùi Bách lan Hoa, cha mẹ em vui mừng khôn xiết... Äó, chuyện là thế đó! Rõ chưa? Hương thÆ¡m ấy tá»± nhiên mà có, hiểu chưa? Chứ chẳng có dùng má»™t loại hương phấn nà o đâu? Äừng Ä‘oán mò...
- Ôi, hương mỹ nhân Æ¡i, thì ra mùi hương thân thể em là tá»± nhiên mà có, tháºt là đặc biệt, nếu anh mà không khÃch em thì là m sao mà được em nói cho biết sá»± tháºt ấy. Ha ha...
Lê Tưá»ng biết mình bị mắc lừa thì há»n dá»—i đấm và o vai chà ng lia lia... bá»—ng Sở Vân á lên má»™t tiếng, khiến Lê Tưá»ng tưởng mình chạm phải vết thương cá»§a chà ng nên lo sợ dừng tay lại nép và o ngá»±c chà ng nói :
- Äau chưa? Äau chưa? Ngoan chưa nà o? Xin lá»—i nhé, chị sai rồi, cho chị xin lá»—i nhé!
Sở Vân nhìn nà ng, đăm đăm, rồi buá»™t giá»ng nói :
- Tưá»ng em! Anh yêu em. Yêu em vô cùng!
Mấy tiếng ấy như sét đánh và o tai nà ng mà cÅ©ng như máºt rót và o lòng nà ng. Lê Tưá»ng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và o mặt Sở Vân vá»›i cái nhìn âu yếm, ngá»t ngà o đắm Ä‘uối. Rồi từ đôi mắt tuyệt đẹp kia hai hà ng lệ nóng hổi tuôn trà o, nà ng nhắm hai mắt lại, ngáºm mấy sợi tóc trong đôi môi má»ng Ä‘á», thổn thức :
- Anh, anh là m cho tim em vui quá.. nó Ä‘áºp đến loạn nhịp mất rồi... em phát Ä‘iên lên mất! Anh, anh là cá»§a em... mãi mãi là cá»§a em... Anh Æ¡i! Em yêu anh, yêu anh... yêu anh...!
Thế rồi hai ngưá»i lại ôm chằm lấy nhau, hai đôi môi như không muốn rá»i nhau nữa.
- Tưá»ng em! Em đẹp quá, đẹp vô cùng!
- Anh, anh cÅ©ng đẹp trai lắm... đẹp lắm. Em không cần biết anh hư hay tốt, anh hùng hay tiểu nhân, em chỉ cần được yêu anh và anh yêu lại. ÄÆ°á»£c như thế thì anh là ngưá»i đà n ông đẹp nhất cõi Ä‘á»i nà y...!
Nà ng chưa đứt lá»i thì Sở Vân đã ôm chầm lấy nà ng hôn đắm Ä‘uối lên đôi môi má»ng đỠcá»§a nà ng, Lê Tưá»ng nhắm mắt lại táºn hưởng nụ hôn cuồng nhiệt ấy, rồi từ từ mở mất ra... rồi nà ng vá»™i đẩy Sở Vân ra, chỉ vá» phÃa cá»a sổ.
Lúc ấy vầng trăng đã treo xéo xéo trên mặt hồ... Vầng trăng trong vắt như mặt hồ và hồ nước cÅ©ng và ng rá»±c như ánh trăng đẹp, thÆ¡ má»™ng, huyện ảo.. ôi đêm trăng tuyệt đẹp.... Sở Vân ngẩn ngưá»i nói :
- Xem kìa! Lạc Nguyệt hồ! Ôi trăng soi đáy nước, nước lồng khuôn trăng, mặt em cũng ngợp ánh trăng, hồn anh bỗng đắm trong mắt em!
- Ôi, anh... anh mơ mộng, anh cũng đầy tâm hồn thi sĩ.
- Không những có tâm hồn thi sĩ mà còn có cả một âm mưu quỷ kế đó! Em có thấy âm mưu kế hoạch của anh lợi hại ra sao chưa?
- Cứ nhớ lại cái hôm em đến định ám sát anh thì anh biết ngay là .... Ha ha!
- Thế mà anh cÅ©ng nói, anh là m há»ng cả em! Chẳng há» nể nang e dè, khi em là ngưá»i... má»™t ngưá»i con gái... à , mà lúc anh tuá»™t già y cá»§a ngưá»i ta, thì hình như.. hình như...
- Äúng... Anh còn thừa cÆ¡ sá» lên đó má»™t chút... trá»i Æ¡i tuyệt quá, vừa má»m, vừa trÆ¡n vừa ấm, vừa thÆ¡m...!
Mặt Lê Tưá»ng chÃn đỠvì ngượng ngùng, nà ng cúi mặt xuống mắng yêu :
- Äồ mất nết, chẳng há» biết ngượng là gì! Lúc ấy ngưá»i ta còn chưa quen biết ngươi, thế mà dám... dám to gan.. Lúc ấy ngưá»i ta tức muốn chết!
Sở Vân ôm chặt Lê Tưá»ng và o lòng, vuốt ve nà ng rồi nói giá»ng âu yếm :
- Thế mà cứ Ä‘uổi theo ngưá»i ta mãi, lại còn Ä‘inh ám sát nữa chứ!
- Thì sao nà o? Ngưá»i ta yêu không cho ngưá»i ta theo mình à ?
Sở Vân lại cà ng ôm chặt nà ng hơn, nói :
- Vì thế cho nên mới có hôm nay, mới có tình yêu, mới nên chồng nên vợ thế nà y...
- Äồ quá»·, báºy nà o... á... đồ... quá»·...
Rồi tiếng nà ng chìm đắm trong nụ hôn cháy bá»ng cá»§a Sở Vân...
Äêm trở nên vắng lặng...
Chỉ có ánh trăng soi sáng mặt hồ và hơi thở hổn hển, nồng nà n của đôi trai gái yêu nhau.
|

04-12-2008, 08:03 PM
|
 |
Hà n Lâm Há»c SÄ©
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Quá»· Cốc - Hà TÄ©nh
Bà i gởi: 103
Thá»i gian online: 4 giá» 19 phút 23 giây
Thanks: 98
Thanked 7 Times in 4 Posts
|
|
Kim Äiêu Thần Chưởng
Tác giả: Ảo Long
Hồi 53: Núi bia là m chứng, lá»i thá» chung thân
Nguồn:Việt Kiếm
Bá»—ng từ phÃa cuối nhà có tiếng cưá»i hà hà cá»§a Cổ Yển La Hán vang lên, ông ta nói :
- Hai đứa ở trong đó mà không báo hiệu, là m cho ta tưởng là có yêu quá»· gì nói chuyện nên sợ hãi quá buá»™c phải dùng câu thần chú trấn tà cá»§a Miêu SÆ¡n đạo sÄ© mà ta đã há»c được năm xưa...
Sở Vân cưá»i nói :
- Thôi được rồi, lão huynh, nếu huynh muốn thì chúng ta cũng đi dạo ngăm trăng với nhau chứ!
- ÄÆ°á»£c ta mang theo hÅ© rượu, uống rượu ngắm trăng, nhìn nước mà hát thì còn gì thú vị hÆ¡n cÆ¡ chứ?
Lúc ấy Lê Tưá»ng bước ra nói :
- Lão huynh, nếu chà sÄ© trong thiên hạ mà như huynh thì Ä‘á»n cá cÅ©ng lặn, trăng cÅ©ng tà n rồi, hoa phải thẹn nữa đấy... thế thì còn gì để mà ca ngợi, để mà tá»± mình coi mình là chà sÄ©...!
Trong lúc ba ngưá»i cùng dạo bước. Cổ Yển La Hán nói :
- Lão đệ, ngươi dám coi thưá»ng chÃnh ta à ? Tháºt là giáºn quá, nếu không cho ngươi biết tay thì ngươi không biết trá»i cao đất dà y là cái gì cả. Ta ngắm trăng ngâm thÆ¡ để cho ngươi biết thế nà o là chà sÄ© nhé, biết thể nà o là chân tà i thá»±c há»c cá»§a ta nhé!
Không khà trong là nh là m cho ai nấy Ä‘á»u cảm thấy sảng khoái, cà ng gần bá» hồ thì phong cảnh lại cà ng đẹp hÆ¡n, cà ng mê hÆ¡n và thế là Cổ Yển La Hán bắt đầu lắc lư nghiêng ngả ngâm nga, khiến ai nấy cố nhịn cưá»i mà không nổi.
Há» Ä‘i đến dãy nhưng cây tùng cổ thụ thì gặp Khố Ty cùng mấy ngưá»i nữa. Nghe Cổ Yển La Hán vịnh trăng đầu tuần méo méo như cái bánh ú, ai nấy lăn ra cưá»i, Sở Vân cố gắng lắm má»›i nói được mấy tiếng :
- Hay... hay tuyệt... Lão huynh, huynh quả là quái kiệt, là thi sĩ có một không hai...
- Thôi... thôi, hôm nay ta tuy lợi hại mà vẫn cứ thua a đầu kia, được, lần sau ta sẽ thi văn chương với ngươi mới được. Nhớ chưa cô bé kia!
- Thôi, thôi, lão ca tiểu muá»™i xin bái má»™t cái nháºn tá»™i váºy, được chưa?
- Ừ thì tạm tha cho đấy, lần sau sẽ biết tay ta! Thôi ta phải tìm chá»— nà o đó hoạt động chân tay má»™t chút, chứ thế nà y thì má»i mệt quá, nhất là có đà n bà con gái lẽo đẽo theo bên...
Nói rồi Cổ Yển La Hán tung ngưá»i chạy vụt Ä‘i. Lê Tưá»ng cưá»i cưá»i tá»±a đầu và o vai Sở Vân nhẹ nhẹ thả bước ven hồ, cát mịn kêu là o xà o dưới chân há». Äi má»™t lúc há» ngồi xuống mấy phiến đá trắng ven hồ, Lê Tưá»ng ngả ngưá»i và o lòng Sở Vân, tay nhè nhẹ quấy nước hồ mát rượi, rồi vuốt lại mái tóc cho Sở Vân.
Chà ng nói :
- Tưá»ng muá»™i! Ngâm chân trong nước hồ giá» nà y rất dá»… chịu đấy!
Thế là Lê Tưá»ng vá»™i tuá»™t đôi già y da nai, cởi lá»›p lụa xanh bá»c chân thay vá»›, để lá»™ đôi chân trắng ngần như ngá»c, gót đỠnhư son ra rồi từ từ đưa xuống hồ nước, Ä‘ung đưa. Sở Vân say mê nhìn đôi chân trần tuyệt mỹ đó, ôm nà ng và o lòng nói :
- Ôi, đôi chân em mới đẹp là m sao!
Nói rồi chà ng đưa tay vuốt ve đôi chân ngà ngá»c ấy, là m cho Lê Tưá»ng ngượng chÃn cả ngưá»i, phải há»i để chữa thẹn, còn đôi chân thì cứ giãy giụa hoà i :
- Vân ca, sao lại im hÆ¡i lặng tiếng váºy?
- Tưá»ng em, tay anh Ä‘au chân em thì cứ giãy giụa váºy là m cho tay anh cà ng Ä‘au thêm!
Nghe nói thế Lê Tưá»ng cảm thấy áy náy vá»™i nói :
- Em xin lỗi, em không cố ý đâu...
- Không sao, cứ để yên như váºy là anh thấy dá»… chịu lắm rồi...
Lê Tưá»ng cúi xuống nhìn thì thấy bà n tay cá»§a Sở Vân vuốt ve ôi chân trần cá»§a mình, thế là nà ng hiểu thấu ý đồ cá»§a Sở Vân, há»n dá»—i nói :
- Anh là m gì thế, cú nắm lấy ngưá»i ta, nhá»™t chết được... không biết ngượng à ...?
- Ngượng à ? Không, anh chẳng thấy ngượng tà nà o cả mà chỉ thấy thÃch thôi!
Không được anh, em xin anh đấy... trước sau gì em cÅ©ng là cá»§a anh tất cả, nhưng... không phải bây giá»... em ngượng lắm...
- ÄÆ°á»£c được nhưng bây giở phải gá»i má»™t tiếng!
- Gá»i gì... gá»i tiếng gì? - Lê Tưá»ng ngạc nhiên vá»™i há»i ngay.
- Hãy gá»i anh là “Chồng†là “Phu quân†ngay Ä‘i!
Lê Tưá»ng lắc đầu nguây nguẩy nói :
- Không, không, ngượng lắm, ngượng lắm!
Sở Vân trở nên lì lợm, nhắm mắt lại nói :
- Tùy em thôi, váºy thì anh cÅ©ng không bá» chân em ra, có giá»i thì chặt tay anh Ä‘i.
Bà quá Lê Tưá»ng do dá»± má»™t lúc rồi bá»—ng ghé sát Sở Vân kêu lên :
- Phu... quân!
Sở Vân giáºt thót cả ngưá»i, mở bừng đôi mắt, kinh ngạc nhìn Lê Tưá»ng, lúc ấy nà ng bá»—ng đưa hai tay che mặt khóc òa lên. Sở Vân kinh ngạc không ngá» lại nghiêm trá»ng đến thế chằng lo lắng há»i :
- Tưá»ng muá»™i, Tưá»ng muá»™i, em là m sao thế? Giáºn anh à ? Äừng khóc nữa... Anh xin lá»—i.
Lê Tưá»ng vẫn khóc, hai vai nà ng rung lên. Sở Vân bà quá vá»™i ôm lấy hai vai nà ng giữ chặt lại, há»i :
- Tưá»ng muá»™i, nếu như vừa rồi anh vô tình là m em buồn, xin em hãy tha thứ cho anh, nhưng em là m sao thế? Äừng khóc nữa. Vì sao em buồn? Nói cho anh biết Ä‘i?
- Sở Vân, anh chỉ biết ăn hiếp ngưá»i ta mà chẳng hiểu gì ngưá»i ta cả. Ngưá»i ta là con gái, thế mà anh nắm chân ngưá»i ta... Lại còn bắt ngưá»i ta gá»t mình là phu quân nữa... Nếu như má»™t ngà y nà o đó anh bá» rÆ¡i em... Ngưá»i ta chỉ còn có chết mà thôi, còn biết đưá»ng nà o mà đi nữa?
- Tưá»ng em, đến hôm nay ma em vẫn chưa tin anh à ? Tình cảm cá»§a hai chúng ta tá»± nhiên đến vá»›i nhau sâu Ä‘áºm, em tốt vá»›i anh như thế, lẽ nà o anh lại xấu vòi em. Tưá»ng em, hãy tin anh, anh yêu em tháºt lòng, anh không thể xa em được.
Nói rồi Sở Vân lấy trong ngưá»i ra má»™t cái há»™p bạch kim nhá» lấp lánh dưới ánh trăng. Sở Vân nâng chiếc há»™p, vẻ mặt há»t sức trang nghiêm đôi mắt chà ng chiếu ra cái nhìn sâu thẳm. Thái độ kỳ lạ ấy cá»§a Sở Vân là m cho Lê Tưá»ng kinh ngạc lo lắng nhìn chà ng đăm đăm.
Má»™t lúc lâu sau. Sở Vân như chợt tỉnh hạ giá»ng cháºm rãi nói :
- Em có đồng ý lấy anh chăng? Lê Tưá»ng!
Lê Tưá»ng run run, đôi môi mấp máy, ánh mắt vừa vui mừng, vừa lo sợ nghi ngá». Nà ng lắp bắp há»i :
- Sở Vân, anh nói là anh muốn lấy em?
- Phải, nhưng anh muốn em đồng ý.
Lê Tưá»ng hai má đỠhồng lên, tim Ä‘áºp mạnh, khẽ lắc đầu, rồi lại gáºt đầu.
Sở Vân nở má»™t nụ cưá»i, từ từ mở nắp há»™p bạch kim đó, lấy ra má»™t chiếc nhẫn mặt hình trái tim khảm má»™t viên tá» hồng ngá»c, hà o quang chói sáng, rồi nhẹ nhà ng Ä‘eo lên ngón tay vô danh trên bà n tay trái cá»§a Lê Tưá»ng rồi hôn lên bà n tay ấy, sau đó từ từ nói :
- Viên ngá»c nà y không phải là loại bình thưá»ng như các viên ngá»c bÃch khác, mà là hồng ngá»c cả ngà n năm nay má»›i tìm được má»™t viên.
Hồng ngá»c vô cùng cứng rắn biểu hiện cho tình yêu vÄ©nh hằng cá»§a chúng ta, nó có hình quả tim tá»± nhiên như thế nên gá»i là tâm ấu. Anh tặng em biểu hiện trái tim cá»§a đôi ta nối liá»n là m má»™t. Äây cÅ©ng là lá»i thá» nguyện cá»§a đôi ta, bắt đầu từ hôm nay em là cá»§a anh, vÄ©nh viá»…n không xa rá»i, không thay đổi. Chiếc nhẫn nà y rà ng buá»™c anh, rà ng buá»™c em cho dù ngà y tháng có qua Ä‘i cÅ©ng không há» thay đổi, chúng ta không bao giá» phụ lòng nhau.
Lê Tưá»ng khóc vì vui sướng, gục và o vai Sở Vân nói :
- Em không bao giá» phụ tình anh, em mãi mãi là cá»§a anh, không bo giá» rá»i xa anh.
Sở Vân hô lên mái tóc nà ng, khẽ nói :
- Thê tá»!
Lê Tưá»ng dá»±a và o ngá»±c chà ng, đáp :
- Trượng phu...
Lá»i thá» nguyện cá»§a há» bên bá» hồ nước trong xanh, dưới ánh trăng rá»±c rỡ, có núi cao chứng giám, có đá xanh tạc lá»i.
* * * * *
Tại Lạc Nguyệt hồ hỠđã dừng chân hÆ¡n má»™t tháng, thương thế cá»§a Sở Vân được chÃnh chà ng sá» dụng y thuáºt cao thâm tri liệu nên bình phục rất nhanh, đã gần hoà n toà n như cÅ©.
Trong thá»i gian ấy, Äại Mạc Äồ Thá»§, Thiên Lang Lãnh Cương và mấy ngưá»i nỠđã nhiá»u lần tá»a Ä‘i bốn phương cách đấy hÆ¡n trăm dặm để truy tìm tung tÃch cá»§a Bạch VÅ© công tá» và Tiêu Váºn Äình nhưng công cốc vẫn hoà n công cốc.
Sở Vân vẫn kiên trì nhẫn nại, mặc dù ná»—i Ä‘au cừu háºn cá»§a chà ng đã có tình yêu ấm áp cá»§a Lê Tưá»ng an á»§i để xoa dịu Ä‘i rất nhiá»u nhưng cÅ©ng chỉ là tạm thá»i, bởi vì nếu chà ng gặp lại những kẻ ấy thì sá»± phẫn ná»™ lại bốc cao hÆ¡n núi. Chỉ có hai kẻ ấy phải chết bởi tá»± tay chà ng, bằng không mối thù khắc cốt ghi xương ấy vÄ©nh viá»…n Ä‘au nhức, vÄ©nh viá»…n rỉ máu.
Äứng trong gian nhà gá»—, Sở Vân chăm chú nhìn những cánh hoa mà u tÃm bên ngoà i cá»a sổ, Äại Mạc Äồ Thá»§ và Thiên Lang Lãnh Cương cung kÃnh đứng hai bên, Cổ Yển La Hán ngồi trên giưá»ng, mắt nhìn xa xăm, rồi ông ta bá»—ng nói :
- Có lẽ ta cÅ©ng cần phải lấy vợ thì má»›i có được chá»— ở sạch sẽ thÆ¡m tho, có hoa, có bướm, có cÆ¡m ngon canh ngá»t. Ôi, vợ Æ¡i, vợ Æ¡i, thục nữ Æ¡i thục nữ, nà ng ở đâu?
- Lão huynh không cần phải quá lo nghÄ© vây, nhất định tiểu đệ sẽ tìm giúp cho lão huynh má»™t ngưá»i vợ.
- Nếu thế thì lão huynh xin cám Æ¡n trước, chỉ cần lưu ý là đừng già quá, cỡ hai mươi tuổi là đẹp nhất, mưá»i tám, mưá»i chÃn cÅ©ng được, cần phải xinh xắn Ä‘oan trang, biết nấu cÆ¡m ngon, yêu thương đằm thăm, biết lá»… nghÄ©a, già u tình cảm, ta sẽ là m má»™t căn nhà nhá» nÆ¡i Cổ Yển sÆ¡n cÅ©ng trồng những cây hoa tÃm... Cứ nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó là ta đây cảm thấy sung sướng rồi. Lão đệ nhanh lên nhé bởi thá»i gian trôi qua rất nhanh, những lúc những ngà y sung sướng tháºt ra quá ngắn.
- ÄÆ°á»£c, chỉ sợ thá»i gian trôi quá nhanh, những ngà y vui quá Ãt, đúng, cảm giác cá»§a hai chúng ta tháºt giống nhau, con ngưá»i sống ở Ä‘á»i không nên có quá nhiá»u thù háºn...
Thấy Thiên Lang Lãnh Cương gáºt đầu biểu lá»™ sá»± đồng cảm, Sở Vân cưá»i lá»›n nói :
- Còn nhá»› trước khi rá»i khá»i Ngân Thanh Song Long phá»§, NgÅ© Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương đã từng nói như thế nà y: “Trong khi ngưá»i ta Ä‘i tìm hạnh phúc thì biết đâu hạnh phúc Ä‘ang ở bên taâ€
Äại Mạc Äồ Thá»§ Khố Ty cưá»i ha hả, tiếp lá»i: “Äúng thế, Minh chá»§! Minh chá»§ đã sá»›m nắm hạnh phúc đó rồi, bá»n ta đã sá»›m thấy chiếc nhẫn hồng ngá»c trên tay Lê cô nương rồi. Äiá»u đó chứng tá» hai ngưá»i đã Ä‘Ãnh ước cùng nhau rồiâ€.
Thiên Lang Lãnh Cương vui vẻ há»i :
- Không biết Minh chủ đã định ngà y vui đó chưa?
- Chưa, e rằng phải cần có má»™t thá»i gian nữa.. À mà , Lãnh hoà n chá»§, tại hạ bá»—ng nghÄ© đến má»™t sá»± việc cÅ©. Äó là lúc tại hạ má»™t mình tiến và o Huyá»n Lăng viện, sau khi tìm được Tiêu Váºn Äình, tại hạ liá»n bát cô ta phải tá»± vẫn, nhưng cô ta lại nói rât nhiá»u Ä‘iá»u, nà o là Bạch VÅ© công tỠám hại tiên phụ, ả ta không biết. Hà Lạc Lục Hữu vâng lệnh Nhất Tiá»u Äoạt Hồn Hoà ng Cá»±c Ä‘uổi giết tại hạ, ả cÅ©ng không hay, đến khi xong việc Bạch VÅ© công tá» má»›i nói cho ả biết. Vì tình thế bắt buá»™c, ả không thể không nuốt Ä‘au thương mà đi theo Bạch VÅ© công tá» rá»i khá»i Bách Giác bảo. HÆ¡n nữa, cô ta biểu thị văn nặng ân tình vá»›i tại hạ. Những lá»i nói đó và những lá»i Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang nói vá»›i tại hạ tại cá»a sông Hoà ng Hà có nhiêu Ä‘iá»u tương phản, giữa lá»i nói cá»§a hai ngưá»i có nhiá»u mâu thuẫn, lúc ấy ta khó mà nghÄ© đến, bởi vì những lá»i nói bi thiết cá»§a ả lúc ấy là m cho la không nỡ hạ thá»§. Các vị cùng ta nghÄ© lại má»™t chút: lá»i nói cá»§a hai ngưá»i ấy, ai là chân tháºt, ai là giả dối?
Gần như không cần suy nghĩ, Cổ Yển La Hán và Lãnh Cương cùng thốt lên :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là lá»i nói cá»§a Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang tương đối chÃnh xác.
- Vì sao các vị lại nói thế?
- Thứ nhất Hồ Tang là má»™t hán tá» chân tháºt. Ông ta không biết xuyên tạc sá»± tháºt đâu, thứ hai là khi sáu ngưá»i bá»n há» Ä‘uổi giết ngươi nÆ¡i cá»a biển, thế cá»§a há» là đắc thắng, ngươi không còn đưá»ng nà o thoát chết, trong tình thế đó ông ta lại cà ng không cần phải nói dối. Trước mặt má»™t ngưởi đã biết mình chắc chắn phải chết, có nói những Ä‘iá»u bà máºt nhất thì cÅ©ng không sợ ngưá»i ấy tuyên truyá»n cho ai nữa. HÆ¡n nữa, ông ta là má»™t hảo hán lại cà ng không muốn ngươi chết Ä‘i mà lòng còn mang đầy những thắc mắc, cho nên đương nhiên những lá»i ông ta nói khi ấy là hoà n toà n chân tháºt, không có thêm thắt bá»›t xén gì và lại cà ng không thể bịa đắt được.
Lãnh Cương và Khố Ty trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Äúng, rất có lý. Con ngưá»i cá»§a Hồ Tang như lá»i Minh chá»§ thưá»ng nhắc đến là rất đáng tin tưởng.
Hai mắt Sở Vân bỗng lóe lên hai tia sáng lạnh như giá băng, chà ng bình tĩnh nói :
- Nghiêm lão huynh phân tÃch rất đúng, theo tại hạ quan sát Tiêu Váºn Äình lúc ấy vô cùng sợ hãi nên dùng má»i cách để thoát tá»™i nên đã nói như thế. Nhưng qua những biểu hiện cá»§a cô ta thì lá»i rất chân thà nh cho nên có thể đánh giá rằng không phải tất cả những lá»i ông ta nói Ä‘á»u là giả dối, bởi vì dù sao cô ta cÅ©ng vẫn còn má»™t tà nhân tÃnh cho nên tại hạ má»›i cho cô ta được tá»± vẫn mà không tá»± mình hạ thá»§. Nà o ngá» trong cÆ¡n há»—n loạn lại để há»ng mất má»™t cÆ¡ há»™i.
- Chú em, lúc ngươi bảo ả tá»± sát, ả có do dá»± không, có sợ hãi không? À, còn nữa, khi nãy ngươi nói không, phải tất cả những lá»i cô ta nói Ä‘á»u là giả dối, là muốn chỉ Ä‘iểm nà o, ngươi muốn chỉ tá»™i cá»§a cô ta, hay là cô ta đối vá»›i tình cảm?
- Äúng, cô ta sợ hãi, cô ta do dá»±, cố nhiên cố nhiên cô ta không.... Tại hạ vừa nói thái độ cá»§a cô ta chân thà nh và những lá»i cô ta nói không phải tất cả là giả dối là muốn chỉ cô ta vá»›i tại hạ vẫn còn tình cÅ©. Tá»™i cá»§a cô ta không thể tha thứ, tất cả đã bà y ra trước mặt, tiên phụ thảm tá», cô ta thay lòng phản bá»™i, tại hạ bị Ä‘uổi giết, không thể cô ta hoà n toà n không biết, cÅ©ng không thể biết rồi mà vẫn cam tâm tình nguyện gắn bó vá»›i hung thá»§ đó. Khố hoà n chá»§, còn nhá»› lúc tấn công Bách Giác bảo, tại phÃa trước Tiểu A Phòng, nhìn thấy cô ta và Bạch VÅ© công tá» khăng khÃt thế nà o không? Äiá»u đó đã nói lên tất cả rồi, cho nên ta không muốn cô ta phải chết, mà cô ta thì không thể không chết, ta nghÄ© cô ta có thể vì cá nhân mình mà là m rõ là do.
Hứ má»™t tiếng Äại Mạc Äồ Thá»§ trầm giá»ng :
- Nếu thế, thưa Minh chá»§, trong những ngà y gần đây bổn tòa và Lãnh hoà n chá»§ đã Ä‘i truy lìm mấy lần mà không ra má»™t tà dấu vết nà o cả. Váºy theo Minh chá»§ phán Ä‘oán thì bá»n há» trong tình thế khốn đốn như thế nà y, sẽ trốn ở đâu?
- Theo tại hạ suy Ä‘oán thì bá»n há» không thể chạy trốn quá xa được, vi tình thế cá»§a há» rất khó khăn, chướng mắt, có nam có nữ, có kê bị thương nằm cáng. Nếu há» liá»u lÄ©nh Ä‘i theo đưá»ng cái lá»›n thì sẽ để lại không Ãt dấu vết. ÄÆ°Æ¡ng nhiên trước mắt há» không thế là m như thế, nếu là m thế thì chúng ta đã tìm ra tin tức rồi. Ngược lại mà nói thì há» sẽ không hà nh động má»™t cách bình thưá»ng, chỉ có cách ẩn trốn tạm ở đâu đó gần đây, hoặc có nhân váºt giang hồ nà o khác đã tương trợ há», nếu thế thì lại cà ng, khó phán Ä‘oán...!
Cổ Yển La Hán nói :
- Theo ta, sau khi lão đệ đã hoà n toà n bình phục thì hoạch định má»™t số phương hướng, trong vòng má»™t trăm dặm trở lại, chúng ta láºt từng nắm đất để tìm kiếm. Nếu như cÅ©ng hoà n toà n vô vá»ng thì láºp má»™t trạm má»›i tiếp tục tìm kiếm không ngÆ¡i nghỉ, thì chắc rằng bá»n chúng không còn nÆ¡i nà o ẩn nấp, trừ khi chúng biết đằng vân giá vÅ©!
Thiên Lang Lãnh Cương nói :
- Äúng, cao kiến cá»§a Nghiêm huynh rất xác đáng, hiện nay chúng ta lấy nÆ¡i nà y là m trung tâm, cứ ba ngà y lại vá» báo cáo tình hình má»™t lần, trong kỳ hạn má»™t tháng. Nếu qua má»™t tháng mà vẫn không tìm được tung tÃch, thì chúng ta căn cứ và o những tin tức đã có mà quyết định má»™t Ä‘iểm khác để truy tìm, nếu không bắt sống được mấy tên ấy, quyết không nghỉ ngÆ¡i.
Äại Mạc Äồ Thá»§ Khổ Ty hung hăng nói :
- Nếu bắt sống được thì bắt, nếu không thì mang thá»§ cấp đôi gian phu dâm phụ ấy trở vá» cÅ©ng váºy.
Lãnh Cương nói :
- Khố hoà n chá»§, đấy là tư thù cá»§a Minh Chá»§, chúng ta không thể tá»± tiện xá» trÃ, tốt nhất là bắt sống mang vỠđể Minh chá»§ tá»± mình định Ä‘oạt.
Khố Ty giáºn dữ nhưng cố nén, nói :
- Cái lão Lang nà y, cà ng ngà y cà ng từ bi...
Sở Vân gáºt đầu nói :
- Phải, chúng ta dá»±a theo ý kiến cá»§a Nghiêm huynh mà tiến hà nh. Lãnh hoà n chá»§ và Lý Khải má»™t hướng, Khố hoà n chá»§ và Cung Ninh má»™t hướng, má»™t mình tại hạ má»™t hướng. Còn Nghiêm lão huynh xin ở lại chỉ huy chá»— nà y để tùy cÆ¡ giúp đỡ Lê Tưá»ng. Thú tháºt để má»™t mình cô ta ở lại đây tại hạ không yên tâm.
Cổ Yển La Hán nhảy chồm chồm nói :
- Không được, như thể còn gì là đạo lý? Kế hoạch do ta vạch ra lại không cho ta thá»±c hiện, tháºt không có lý chút nà o. Là m sao mà bắt ta nhốt suốt ngà y ở đây, còn cái ả há» Lê ấy, ta cÅ©ng không hầu hạ nổi đâu, dứt khoát không được... Ta và lão đệ là m má»™t nhóm, bà lắm thì gá»i a đầu há» Lê cùng Ä‘i theo, khinh công cá»§a con bé ấy không kém gì ta.
- Lão ca ca, băng sông lội suối, vượt núi qua đèo, đêm đi ngà y nghỉ, những hoà n cảnh ấy có hợp với nữ nhi đâu. Nếu không phải vì việc nà y thì tại hạ đâu cần phải thế.
Nghiêm Tiếu Thiên nhảy dựng lên, nói to như sấm :
- Không, không... Trá»i sinh cái mạng ta không để hưởng những diá»…m phúc ấy. Miệng lưỡi cá»§a ngươi sắc sảo lắm, chỉ sợ a đầu há» Lê ná» nó béo tai ta ta chịu không nổi đâu...
Bá»—ng lúc ấy cánh cứa mở to, Lê Tưá»ng tiến và o, đôi má hồng hồng, đưa mắt nhìn Cổ Yển La Hán nói :
- Nà y, ông hòa thượng giả kia, nói xấu gì sau lưng ngưá»i ta thế, không biết thẹn à ?
Rồi nà ng đưa mắt nhìn Khố, Lãnh hoà n chá»§ nháy mắt cưá»i, sau đó dịu dà ng nói vá»›i Sở Vân :
- Vân ca, cÆ¡m trưa đã chuẩn bị xong rồi. Lý Khải đã dá»n ra, anh thá» món cá và gà cá»§a em là m ra sao, và đương nhiên má»i cả các vị.
Vừa nghe nói như thế Cổ Yển La Hán đã cưá»i khà khà , nói lá»›n :
- Lý Khải, có rượu không, hôm nay ăn món canh gì thế?
Äợi cho má»i ngưá»i ra hết, Sở Vân nói vá»›i Lê Tưá»ng :
- Tưá»ng em, ngà y mai má»i ngưá»i chia nhau xuống núi truy tìm bá»n ngưá»i cá»§a Bạch VÅ© công tá», anh muốn em đừng Ä‘i, tuy nhiên còn phải chỠý kiến em.
- Không, em phải Ä‘i vá»›i anh. Em không muốn má»™t mình chôn chân ở đây, Vân ca, anh đã hứa không rá»i em cÆ¡ mà .
- Thôi được rồi, chúng ta cùng Ä‘i váºy, anh không nỡ để em ở lại má»™t mình.
Nói rồi chà ng hôn lên mái tóc nà ng, rồi cùng nà ng bước ra ngoà i.
Vừa đi chà ng vừa khẽ nói :
- Thơm quá, thơm quá!
Cổ Yển La Hán tay cầm bình rượu đứng ở đầu bà n nói :
- Lão đệ, cái gì mà thơm quá, thơm quá? Rượu thơm hay trà thơm?
Thế là má»i ngưá»i cưá»i ầm lên là m cho Lê Tưá»ng ngượng chÃn cả ngưá»i...
* * * * *
Chiá»u xuống... Hoà ng hôn...
Trên má»™t quả núi hoang vu cách xa Lạc Nguyêt hồ hÆ¡n sáu mươi dặm. Sở Vân trong bá»™ quần áo Ä‘en Ä‘ang phi ngá»±a lướt nhanh tá»›i, con tuấn mã tá» ra đã mệt sau má»™t chặng đưá»ng khá dà i, nhưng Sở Vân hình như không để ý tá»›i, đưa mất quan sát bốn bá», tay phải cá»§a chà ng luôn luôn đặt trên chuôi kiếm.
Ở má»™t ngã ba đưá»ng cách đó hÆ¡n hai mươi dặm, Sở Vân cùng vá»›i Lê Tưá»ng, Nghiêm Tiếu Thiên phát hiện có má»™t nấm mồ má»›i đắp giữa má»™t đám dà y cá» tranh dùng để lợp nhà . Há» hoà i nghi, cuối cùng bảo Lê Tưá»ng tránh qua má»™t bên, rồi hỠđà o vá»™i nấm mồ đó. Sau khi đà o xong, há» thấy bên trong nắm mồ là má»™t tá» thi vẫn chưa thối rữa. Há» lắc đầu kinh hãi khi nháºn ra xác chết ấy là thúc phụ cá»§a Tam VÅ© công tá» Bảo chá»§ Bách Giác bảo. Nhất Tiếu Äoạt Hồn Hoà ng Cá»±c.
Không khà yên lặng xung quanh khiến cho Lê Tưá»ng như sá»±c tỉnh ngá»™, nà ng buông Sở Vân ra, ân hân nói :
- Tha cho em, anh nhé, em là m anh đau lắm phải không?
Nói rồi Lê Tưá»ng chăm chú xem xét các vết thương trên ngưá»i Sở Vân, má»—i lần nhìn thấy má»™t vết thương má»›i, nà ng lại nhăn mặt Ä‘au đớn. Mà không đớn Ä‘au sao được khi khắp ngưá»i Sở Vân là những vết thương đẫm máu, trên lưng chà ng là vết Ä‘ao, chân và đùi toác thit, bắp tay phải thịt da bị đâm sâu tá»›i táºn xương, ngay trước ngá»±c mấy vết gai trùy cà y sâu hoắm.. Lê Tưá»ng mong sao những vết thương ấy có thể sang hết qua ngưá»i nà ng, để nà ng chịu đựng cho chà ng. Tất cả ý nghÄ© và tình cảm cá»§a Sở Vân đã cảm nháºn hết, chà ng yêu quý nà ng biết bao, thông cảm cho nà ng biết bao. Chà ng cố nén Ä‘au đớn, nói giá»ng tháºt bình tÄ©nh tá»± nhiên :
- Tưá»ng em, đừng lo, chúng ta đã thà nh má»™t cÆ¡ thể rồi mà !
Cổ Yển La Hán nhìn nà ng Thiên kim tiểu thÆ¡ cá»§a Äại Hồng SÆ¡n thông cảm, dạt dà o quý mến, cất giá»ng an á»§i nói :
- Cô bé kia, đừng khóc nữa, ngưá»i mà còn khóc thì Sở Vân cà ng khó xá», vết thương tuy nặng nhưng không là m hại được cái con ngưá»i xương đồng da sắt ấy đâu! Còn ngươi nữa, chú nhóc kia, hãy tìm nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i má»™t chút cho đỡ mệt và điá»u trị vết thương, chá»› có đùa bỡn vá»›i bản thân mình như thế!
Äại Mạc Äồ Thá»§ Khố Ty cÅ©ng nói :
- Bẩm Minh chủ, xin uống ngay một hoà n Huyết đơn của bổn Minh đặc chế!
Lê Tưá»ng đón lấy bình thuốc trong tay Cung Ninh, rút ra má»™t nắm đưa táºn miệng Sở Vân, chà ng mỉm cưá»i lắc đầu nói :
- Lê Tưá»ng, chỉ cần ba viên là quá đủ... uống nhiá»u như thế thì máu huyết đông lại hết cả đấy! Nà o đưa anh ba viên để anh tá»± uống!
Nói rồi chà ng nháºn lấy ba viên hoà n biệt dược uống ngay vá»›i ly nước mà Khố Ty đưa.
Cổ Yển La Hán chăm chú quan sát mấy ngón tay trái của Sở Vân, nói :
- Lão đệ mấy ngón tay trái gãy hết rồi à ?
- Äâu có? Chỉ vì tại hạ chụp và o giáp sắt và Há»™ Tâm KÃnh cá»§a Ngân Giáp SÄ© đấy, cứng quá mà ! - Sở Vân mỉm cưá»i nói.
Cổ Yển La Hán đưa mắt nhìn thi thể của Ngân Giáp Sĩ thì thấy cả một mảnh giáp sắt trước ngực hắn vỡ toang, máu còn chảy ra đỠối, bên cạnh đó là cái xác chết đứng của Kim Giáp Sĩ trơ trơ không đổ xuống, hai mắt vẫn mở trừng trừng. Sở Vân nhìn xác Ngân Giáp Sĩ nói :
- Lúc ta nháºp ná»™i công cá»§a hắn, hắn tháºt độc hiểm, đã phóng ngá»n Ngân Mâu cuối cùng và o ngá»±c phải cá»§a ta, nhưng hắn đã cháºm má»™t tấc vì ngay trước đó tại hạ đã vặn đứt cánh tay hắn rồi, Câu Thâu Lá»±c cá»§a tại hạ đã đột nháºp và o ná»™i tạng cá»§a hắn váºy mà cánh tay trái vẫn bị má»™t nhát mâu đấy... Hắn là kẻ giảo hoạt, xảo trá lại vô cùng hung ác. Hắn chết không nhắm mắt là vì hắn cho rằng hắn có đủ vốn đế bảo vệ tÃnh mạng hắn mà ... Còn Kim Giáp SÄ©, Cung Ninh hãy đặt hắn nằm xuống...
Trong lúc Cung Ninh thi hà nh mệnh lệnh thì Thiên Lang Lãnh Cương và Lý Khải đã lao vá»™i trở vá», nhìn thấy quang cảnh nÆ¡i đấy thì trố mắt kinh ngạc, Lãnh Cương vá»™i chạy tá»›i bên Sở Vân, lo lắng há»i gấp :
- Minh chá»§, ngưá»i bị thương à ? Tá»™i cá»§a bổn tòa đáng chết...
Sở Vân ôn tồn cưá»i, nói :
- Lãnh hoà n chá»§, Bạch VÅ© công tá» Thiệu Ngá»c và xác cá»§a Tiêu Váºn Äình có tìm được không?
Lãnh Cương trù trừ giây lát rồi vội nói :
- Minh chá»§... thương thế cá»§a ngưá»i...
- Không lo đâu, đừng há»i nữa, ta há»i ngươi, Bạch VÅ© công tá»...
- Bẩm Minh chá»§, Bạch VÅ© công tá» Thiệu Ngá»c đã chạy Ä‘i biệt tÃch. Còn Tiêu Vân Äình cÅ©ng không tìm thấy, bổn tòa và Lý Khải đã sục sạo khắp cả trang viện nà y không chỉ má»™t lần mà cÅ©ng chỉ gặp và i đứa tiá»u tốt và hai đứa a đầu mà thôi. Theo Minh chá»§ thì Tiêu Váºn Äình đã...
- Tại hạ đã buá»™c ả phải tá»± táºn trong căn nhà đơn độc cuối tưá»ng kia kìa... ả đã dùng má»™t lưỡi chá»§y thá»§ mà hiện còn nhuốm đầy máu ấy! Nhưng tại hạ không táºn mắt nhìn thấy tá» thi cá»§a ả. Vì đúng và o lúc ả tá»± đâm và o ngá»±c thì Hồng vÅ© công tá» và phe lÅ© nghe động áºp tá»›i. Trong lúc loạn lạc, ả đã được Bạch VÅ© công tá» cướp Ä‘i...
Phượng Mục Nữ Lê Tưá»ng nghe thấy thế cảm thấy Ä‘au xót, cảm thông cho Tiêu Váºn Äình mà không đám thổ lá»™... Còn Là nh Cương suy nghÄ© má»™t lúc, nói :
- Minh chá»§, bổn tòa đã từng tra vấn mấy kẻ tiểu nhân kia... hình như, hình như Tiêu Váºn Äình chưa chết đâu... nhưng có lẽ bị thương, vì theo lá»i bá»n tiểu nhân thì trong lúc kịch chiến, Bạch VÅ© công tá» lệnh cho bá»n đại hán lấy hai chiếc giưá»ng là m thà nh hai chiếc cáng, cáng hai ngưá»i ra bên núi bá» chạy, còn hai ngưá»i được cáng ấy là ai thì bá»n chúng không được rõ ạ!
Sở Vân nhìn lên bầu trá»i đêm, lẩm bẩm :
- Mạng cá»§a ả tháºt lá»›n đấy, cả hai lần đôi dâm phu gian phụ ấy Ä‘á»u trốn thoát khá»i tay ta... Hình như cao xanh kia muốn lÅ© chúng phải chịu nhiá»u dằn vặt, dà y vò...
Äại Mạc Äồ Thá»§ bước tá»›i, cung kÃnh nói :
- Minh chá»§, xin hãy gắng giữ gìn sức khá»e, lÅ© chó má ấy chạy không thoát đâu, lưới trá»i tuy thưa, nhưng không thể lá»t được! Chúng ta sẽ bao vây bắt được phanh thây xé xác chúng ra.
Cổ Yển La Hán cũng an ủi chà ng :
- Lão đệ đừng quá quan tâm tá»›i chuyện ấy nữa. Chúng ta trước hết hãy rá»i khá»i nÆ¡i nà y đã, rồi phóng há»a đốt cháy rụi cái trang viện dÆ¡ bẩn nà y. Mẹ kiếp, là m thế để tranh háºu hoạ sau nà y!
Bá»—ng Sở Vân mở bừng đôi mắt há»i :
- Lãnh hoà n chủ, lúc ấy đã tầm nã chưa?
- Bẩm, lúc ấy theo hướng chỉ dẫn cá»§a lÅ© ngưá»i kia, đã Ä‘uổi theo hÆ¡n mưá»i dặm. Nhưng trá»i tối, rừng ráºm, nên không tìm thấy ạ. Bổn tòa tức quá quay lại khảo cho lÅ© ấy má»™t tráºn... Bổn tòa không hoà n thà nh nhiệm vụ xin Minh chá»§ trừng trị...
- Thôi? Äó cÅ©ng là ý trá»i váºy!
Nói rồi Sở Vân đưa mắt nhìn thi thể cá»§a Thiệu Bình và Thiêu TÄ©nh má»™t lúc lâu, bá»—ng chà ng cất tiếng cưá»i nhạt :
- Ba năm trước tại cá»a sông Hoà ng Hà đổ ra biển, giữa lúc đất trá»i cuồng ná»™, sấm chá»›p mưa sa, ta đã thá» vá»›i trá»i đất rằng nếu ta còn có thể sống được thì ta sẽ báo thù. Sẽ bắt những kẻ là m đổ máu ta phải đổ máu, bắt những kẻ muốn Ä‘oạt rnệnh ta phải táng mệnh.. Hôm nay... Ha ha, ta đã là m được rồi.... Lãnh hoà n chá»§, Khố hoà n chá»§, dùng Há»a Long đạn đốt trang viện nà y Ä‘i, không được để lại má»™t tý dấu vết ô uế nà o cả!
Lãnh Cương và Khố Ty cung kÃnh vâng lệnh, vung tay như chá»›p, bắn ra bốn phÃa những quả đạn và từ đó hà ng ngà n hà ng vạn đốm lá»a bay Ä‘i khắp nÆ¡i, bắt đầu thiêu há»§y toà n bá»™ Huyá»n Lăng viện trong biển lá»a ngút trá»i. Ãnh lá»a chiếu và o mặt Sở Vân, da mặt tái mét cá»§a chà ng nhuốm hồng ánh lá»a, chà ng lẩm bẩm :
- Kẻ mắc nợ máu kia, theo báo ứng nà y hay là để ta nghe tiếng khóc của các ngươi ở cõi u minh...
Lê Tưá»ng cảm thấy khiếp đảm, vá»™i nói :
- Sở Vân, trông thần sắc cá»§a chà ng khiếp quá, chúng ta Ä‘i thôi, rá»i khá»i đây thôi...
Äại Mạc Äồ Thá»§ cÅ©ng đỡ Sở Vân, cùng Cung Ninh nhảy lên đầu tưá»ng, thanh kiếm trong tay Sở Vân vẫn chưa tra à o vá», lóe lên muôn tia sáng lấp lánh dưới ánh lá»a...
Cổ Yển La Hán nhìn khắp nÆ¡i má»™t lần nữa rồi nhìn Lê Tưá»ng cưá»i nói :
- Cô bé kia, chúng ta Ä‘i thôi, ở đây tháºt chẳng thú vì gì!
Lê Tưá»ng đã vá»™i phóng mình phi thân theo sát bên mình Sở Vân.
Thế là trong ánh lá»a ngút trá»i rá»±c cháy trong đêm thâu, há» ra Ä‘i, để lại sau lưng má»™t cảnh thê lương rùng rợn, kết quả cá»§a má»™t cuá»™c tà n sát đẫm máu.
* * * * *
Äi cách dãy núi có Huyá»n Lăng viện chừng ba mươi dáºm vá» phÃa Äông há» gặp má»™t thôn nhá» có chừng mươi nóc nhà , cùng là m má»™t nghá»: Äánh cá.
Ở đây chẳng có sông, không gần biển mà chỉ có môt cái hồ nước phẳng lặng ẩn mình sau khe núi phÃa trong rừng sâu vá»›i phong cảnh đẹp mê hồn.
Äó là má»™t hồ nước trên đỉnh núi, mặt hồ như gương, nước trong thấy đáy, từng đà n cá sắc đỠlá»™i tung tăng trong nước. Bá» hồ là thảm cá» xanh mướt má»c xen ná»n đá trắng phau phau.. Cái hồ ấy là Lạc Nguyệt hồ đã nuôi sông dân cư ở đây...
Trên bỠhồ, dưới bóng mấy cây tùng bách cổ thụ là một căn nhà hoà n toà n bằng gỗ, từ đó có thể nhìn thấy toà n cảnh hồ nước tuyệt trần kia...
Trước nhà Khố Ty và Lãnh Cương Ä‘ang nói chuyện phiếm, Nghiêm Tiếu Thiên thì vá»›i lối hà nh văn đặc dị cá»§a mình kể cho Cung Ninh nghe những sá»± tÃch anh hùng cá»§a Ä‘á»i mình.
Trong nhà chia là m hai gian, gian ngoà i có năm chiếc giưá»ng gá»— đơn sÆ¡, vén tấm rèm có thể thấy gian trong có hai chiếc giưá»ng đặt hai góc, ở giữa có má»™t tấm mà n vải ngăn đôi.
Lúc ấy chá»§ nhân cá»§a hai chiếc giưá»ng ấy Ä‘ang ở cùng nhau. Sở Vân từ lưng ra ngá»±c quấn băng, mấy ngón tay trái cÅ©ng váºy nhưng đã gần khá»i, chỉ có cánh tay là hoạt động linh hoạt mà thôi. Sở Vân cà râu tóc mình lên mặt Lê Tưá»ng, là m nà ng nhá»™t quá cưá»i tức cà ruá»™t, đẩy chà ng ra xa :
- á»i, anh tháºt là ... quá»· ạ! Vẫn còn thương thế mà ... ôi... râu!
Sở Vân hôn đôi môi nông nà n cá»§a Lê Tưá»ng tháºt lâu, rồi gặm và nh tai, bá» vai cả cái cổ cao cao mịn mà ng ấy nữa... là m cho nà ng ngây ngất nhắm cả hai mắt lại, hai má đỠbừng, hÆ¡i thÆ¡ dồn dáºp, cả ngưá»i nóng bừng lên... Sở Vân nói :
- Tưá»ng em, ngưá»i em như lò lá»a, đốt cháy cả con tim anh rồi!
Nà ng cà cà mũi mình và o mũi Sở Vân, nói khẽ :
- Anh, anh có sợ lở lá»a nà y không?
Thấy Sở Vân chồm đến hôn lên mát, mÅ©i, môi mình liên tiếp, Lê Tưá»ng nói :
- Chưa đủ à ? Anh, nhiá»u quá rồi đấy!
- Không! Anh chỉ muốn nuốt em và o lòng, hòa thân thể em và o cÆ¡ thể anh mãi mãi, biến thà nh má»™t ná»a cá»§a anh, có váºy má»›i không rá»i anh được...
- Váºy thì hãy là m như thế Ä‘i để em mãi mãi là má»™t ná»a cá»§a anh, để tim em Ä‘áºp theo nhịp con tim cá»§a anh!
Sở Vân dụi mặt và o mái tóc thơm như Bách Lan hoa của nà ng, hơi thở hổn hển nói :
- Tưá»ng em, em thÆ¡m quá, cứ như má»™t đóa hoa Lan vừa hé nở váºy, vì sao con gái lại thÆ¡m như thế?
Bá»—ng Lê Tưá»ng đẩy chà ng ra, trừng mắt há»i gay gắt :
- Cái gì? Äá»u váºy à ? Sở Vân, anh đã từng gần gÅ©i bao nhiêu cô gái rồi?
- Ngoà i cô ta ra, chỉ có em mà thôi!.
- Cô ta là ai?
- Không còn phải nhắc tá»›i cô ta nữa! ÄÆ°á»£c không? Cô ta đã không còn tồn tại nữa.
- Cô ta em không cần biết, chỉ giáºn là em gặp anh quá muá»™n, còn ngưá»i nà o nữa?
- Không có, em Tưá»ng, anh chỉ nói há»› má»™t câu thôi, tháºt ra đối vá»›i chuyện nà y anh vô cùng nghiêm túc. Ngưá»i ta gá»i anh là lãng tá» chỉ vì anh phóng túng tá»± do, cứng đầu khó trị chứ không phải muốn nói tá»›i việc anh quan hệ bừa bãi vá»›i đà n bà con gái, Ä‘iá»u nà y em cần phải hiểu cho rõ rà ng!
Lê Tưá»ng vừa định há»i lại thì đôi môi cá»§a nà ng đã bị đôi môi rá»±c lá»a cá»§a Sở Vân cắn chặt và cả thân hình nà ng cÅ©ng bị chà ng xiết đến nghẹt thở rồi... Má»™t lúc sau, Lê Tưá»ng má»›i hÃt được má»™t hÆ¡i, đỠmặt, nói :
- Tháºt là ... dà y mặt.. khinh ngưá»i ta... thá»§ Ä‘oạn cá»§a anh... từ lâu rồi!
- Äừng nói nà o, anh rất thông minh há»c võ công cÅ©ng váºy, có rất nhiá»u Ä‘iá»u chưa được truyá»n thụ, anh mà y mò ra đấy. À, ma em chưa cho anh biết vì sao thân thể em thÆ¡m đến thế? ThÆ¡m đến phát thèm lên được...
Má nà ng hồng lên, đỠthẫm, hai mắt long lanh nhìn xuống, e thẹn nói nhỠ:
- Äó là chuyện riá»ng cá»§a con gái mà . Anh là con trai há»i là m gì? Vá»› vẩn.. nói cho anh biết để anh cưá»i à ?
- Em Tưá»ng, em nói Ä‘i, anh không cưá»i đâu, tháºt đấy mà .. Sao thế? Sao em lại che miệng không nói? À, anh biết rồi..., em sợ ngưá»i khác nghe chứ gì?
- Äồ quá»· anh hư lắm... quá»· ạ!
Vừa ôm ghì lấy nà ng hôn đắm Ä‘uối thèm khát. Sở Vân cưá»i há»i :
- Thế nà y có hư không? Có phải là quá»· hay ngưá»i đấy? Tưá»ng em, tháºt ra em không nói thì anh cÅ©ng biết, em nhất Ä‘inh là đã dùng má»™t loại phấn thÆ¡m đặc biệt nên má»›i thÆ¡m như thế chứ gì?
Láºp tức Lê Tưá»ng ngẩng mặt lên nhìn thẳng và o mắt Sở Vân nói :
- Cái gì? Em bôi phấn sáp gì? Anh đừng có lầm tưởng, nghÄ© sai như thế. Äừng Ä‘em há» Lê em ra mà so sánh vá»›i các gia tá»™c khác. Mùi thÆ¡m ấy chỉ có cha mẹ em má»›i hiểu hết. Nói cho mà biết, lúc bà ná»™i em còn sống rất thÃch Bách Lan Hoa vì mùi thÆ¡m cá»§a nó. Bà dùng nó để tắm gá»™i, ướp hoa ấy thay trà để uống như váºy suốt mấy mươi năm trá»i, cho nên bà đi tá»›i đâu là ở đó có mùi thÆ¡m cá»§a Bách Hoa lan... Cho đến hôm em chà o Ä‘á»i, cả gian phòng sá»±c nức mùi Bách lan Hoa, cha mẹ em vui mừng khôn xiết... Äó, chuyện là thế đó! Rõ chưa? Hương thÆ¡m ấy tá»± nhiên mà có, hiểu chưa? Chứ chẳng có dùng má»™t loại hương phấn nà o đâu? Äừng Ä‘oán mò...
- Ôi, hương mỹ nhân Æ¡i, thì ra mùi hương thân thể em là tá»± nhiên mà có, tháºt là đặc biệt, nếu anh mà không khÃch em thì là m sao mà được em nói cho biết sá»± tháºt ấy. Ha ha...
Lê Tưá»ng biết mình bị mắc lừa thì há»n dá»—i đấm và o vai chà ng lia lia... bá»—ng Sở Vân á lên má»™t tiếng, khiến Lê Tưá»ng tưởng mình chạm phải vết thương cá»§a chà ng nên lo sợ dừng tay lại nép và o ngá»±c chà ng nói :
- Äau chưa? Äau chưa? Ngoan chưa nà o? Xin lá»—i nhé, chị sai rồi, cho chị xin lá»—i nhé!
Sở Vân nhìn nà ng, đăm đăm, rồi buá»™t giá»ng nói :
- Tưá»ng em! Anh yêu em. Yêu em vô cùng!
Mấy tiếng ấy như sét đánh và o tai nà ng mà cÅ©ng như máºt rót và o lòng nà ng. Lê Tưá»ng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và o mặt Sở Vân vá»›i cái nhìn âu yếm, ngá»t ngà o đắm Ä‘uối. Rồi từ đôi mắt tuyệt đẹp kia hai hà ng lệ nóng hổi tuôn trà o, nà ng nhắm hai mắt lại, ngáºm mấy sợi tóc trong đôi môi má»ng Ä‘á», thổn thức :
- Anh, anh là m cho tim em vui quá.. nó Ä‘áºp đến loạn nhịp mất rồi... em phát Ä‘iên lên mất! Anh, anh là cá»§a em... mãi mãi là cá»§a em... Anh Æ¡i! Em yêu anh, yêu anh... yêu anh...!
Thế rồi hai ngưá»i lại ôm chằm lấy nhau, hai đôi môi như không muốn rá»i nhau nữa.
- Tưá»ng em! Em đẹp quá, đẹp vô cùng!
- Anh, anh cÅ©ng đẹp trai lắm... đẹp lắm. Em không cần biết anh hư hay tốt, anh hùng hay tiểu nhân, em chỉ cần được yêu anh và anh yêu lại. ÄÆ°á»£c như thế thì anh là ngưá»i đà n ông đẹp nhất cõi Ä‘á»i nà y...!
Nà ng chưa đứt lá»i thì Sở Vân đã ôm chầm lấy nà ng hôn đắm Ä‘uối lên đôi môi má»ng đỠcá»§a nà ng, Lê Tưá»ng nhắm mắt lại táºn hưởng nụ hôn cuồng nhiệt ấy, rồi từ từ mở mất ra... rồi nà ng vá»™i đẩy Sở Vân ra, chỉ vá» phÃa cá»a sổ.
Lúc ấy vầng trăng đã treo xéo xéo trên mặt hồ... Vầng trăng trong vắt như mặt hồ và hồ nước cÅ©ng và ng rá»±c như ánh trăng đẹp, thÆ¡ má»™ng, huyện ảo.. ôi đêm trăng tuyệt đẹp.... Sở Vân ngẩn ngưá»i nói :
- Xem kìa! Lạc Nguyệt hồ! Ôi trăng soi đáy nước, nước lồng khuôn trăng, mặt em cũng ngợp ánh trăng, hồn anh bỗng đắm trong mắt em!
- Ôi, anh... anh mơ mộng, anh cũng đầy tâm hồn thi sĩ.
- Không những có tâm hồn thi sĩ mà còn có cả một âm mưu quỷ kế đó! Em có thấy âm mưu kế hoạch của anh lợi hại ra sao chưa?
- Cứ nhớ lại cái hôm em đến định ám sát anh thì anh biết ngay là .... Ha ha!
- Thế mà anh cÅ©ng nói, anh là m há»ng cả em! Chẳng há» nể nang e dè, khi em là ngưá»i... má»™t ngưá»i con gái... à , mà lúc anh tuá»™t già y cá»§a ngưá»i ta, thì hình như.. hình như...
- Äúng... Anh còn thừa cÆ¡ sá» lên đó má»™t chút... trá»i Æ¡i tuyệt quá, vừa má»m, vừa trÆ¡n vừa ấm, vừa thÆ¡m...!
Mặt Lê Tưá»ng chÃn đỠvì ngượng ngùng, nà ng cúi mặt xuống mắng yêu :
- Äồ mất nết, chẳng há» biết ngượng là gì! Lúc ấy ngưá»i ta còn chưa quen biết ngươi, thế mà dám... dám to gan.. Lúc ấy ngưá»i ta tức muốn chết!
Sở Vân ôm chặt Lê Tưá»ng và o lòng, vuốt ve nà ng rồi nói giá»ng âu yếm :
- Thế mà cứ Ä‘uổi theo ngưá»i ta mãi, lại còn Ä‘inh ám sát nữa chứ!
- Thì sao nà o? Ngưá»i ta yêu không cho ngưá»i ta theo mình à ?
Sở Vân lại cà ng ôm chặt nà ng hơn, nói :
- Vì thế cho nên mới có hôm nay, mới có tình yêu, mới nên chồng nên vợ thế nà y...
- Äồ quá»·, báºy nà o... á... đồ... quá»·...
Rồi tiếng nà ng chìm đắm trong nụ hôn cháy bá»ng cá»§a Sở Vân...
Äêm trở nên vắng lặng...
Chỉ có ánh trăng soi sáng mặt hồ và hơi thở hổn hển, nồng nà n của đôi trai gái yêu nhau.
|

04-12-2008, 08:08 PM
|
 |
Hà n Lâm Há»c SÄ©
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Quá»· Cốc - Hà TÄ©nh
Bà i gởi: 103
Thá»i gian online: 4 giá» 19 phút 23 giây
Thanks: 98
Thanked 7 Times in 4 Posts
|
|
Kim Äiêu Thần Chưởng
Tác giả: Ảo Long
Hồi 54: Long câu truy tÃch, cà n táºn sát tuyệt
Nguồn:Việt Kiếm
Sau đó Sở Vân và Nghiêm Tiếu Thiên đắp lại ngôi má»™ y như cÅ©, rồi cả hai bà n nhau láºp tức Ä‘uổi theo vá» phÃa ngã ba, Sở Vân Ä‘i theo tay phải, còn Cổ Yển La Hán thì Ä‘i vá» phÃa tay trái tiếp tục truy lùng. Há» hẹn gặp nhau ba ngà y sau sẽ gặp nhau và o sáng sá»›m tại ngã ba nà y. Sau khi chia tay nhau, Sở Vân chạy thẳng má»™t mạch đến đây, vừa Ä‘i vừa nháºn thấy, má»i việc trên Ä‘á»i nà y khó tránh khá»i chữ ngá», cứ phải theo luáºt nhân quả chi phối. Lúc nà y phải táºp trung tư tưởng cao độ để lần theo dấu vết má»ng manh nà y.
Sở Vân chiếu cặp mắt sắc lạnh lùng kiểm tra xem xét tỉ mỉ tới lùm cây, hốc đá, góc ruộng, bìa rừng... không hỠbỠsót một nơi nà o cả.
Trá»i đã vá» chiá»u, mảnh đất hoang vu nà y cà ng thêm tÄ©nh mịch, lặng lẽ, Sở Vân vẫn lùng sục trong đám cây cá» hoang dã và lại chợt phát hiện thêm má»™t tá» thi nữa, đó cÅ©ng là má»™t nhân vặt có tiếng trong giang hồ, lối ăn mặc cá»§a ngưá»i ấy Sở Vân đã từng nhìn thấy ở đâu đó?
À, đúng rồi, đó là lối ăn mặc cá»§a nhưng thá»§ hạ cá»§a Bạch VÅ© công tỠở trong Huyá»n Lăng viện, như váºy chắc chắn hắn là má»™t trong những tên khiêng cáng ngưá»i ốm trốn chạy đây! Nhưng vì sao hắn lại phải chết thảm váºy tại nÆ¡i nà y?
Sở Vân vừa nghĩ vừa cố gắng tìm tòi những dấu vết khác lạ... và kia rồi, sau một tảng đá, thò ra đôi chân cứng đỠnhư của cái xác chết ai đó.
Sở Vân tiến tá»›i xem xét thì thấy ngưá»i đó ăn mặc giống cái xác chết kia và cÅ©ng bị giết bằng vÅ© khà đao kiếm.
Lúc nà y mặt trá»i đã khuất bóng, cả khu vá»±c nà y trở nên tối tăm, lạnh lẽo đáng sợ. Sở Vân vẫn dụng trà tuệ thông minh cá»§a mình để suy luáºn, phán Ä‘oán những khả năng có thể diá»…n ra đối vá»›i bá»n ngưá»i trốn chạy cá»§a Bạch VÅ© công tá» từ Huyá»n Lăng viện tá»›i đây. Chà ng suy luáºn :
- “Tiêu Váºn Äình tá»± tá» nhưng chưa chết, tuy váºy vết thương khá nặng, Ä‘iá»u đó có thể căn cứ và o vết máu trên ngá»n chá»§y thá»§ có thể Ä‘oán được. Còn Hoà ng Cá»±c sau khi bị trá»ng thương ở Bách Giác bảo sức đã quá yếu, không chịu nổi sá»± vất vả khi cáng Ä‘i trốn nên đã chết trên đưá»ng trốn chạy. Bạch VÅ© công tá» rất cÆ¡ trÃ, nên đã tìm má»™t chá»— hết sức bà máºt để ẩn nấp và tạo nên má»™t chiến trưá»ng nghi binh để đánh lạc hướng lá»±c lượng truy lùng cá»§a ta. Còn Tiêu Váºn Äình qua thá»i gian dà i như thế thì vết thương cÅ©ng đã khá lên nhiá»u rồi, nhưng là con ngưá»i thÃch hưởng lạc, nhất định không thể sống được ở trong hoà n cảnh gian khổ như thế nà y. Thế thì, nếu ở Ä‘a vị cá»§a Thiệu Ngá»c, mình sẽ là m gì đây? Vì yêu cô ả, tất phải chiá»u ý ả, và như váºy thì phải tìm cách xa chạy cao bay, nhưng mà và o thá»i Ä‘iểm nà o má»›i được chứ? Tất nhiên là và o ban đêm, nhá» và o bóng tối che chở. Như váºy lúc nà y là lúc cần ngưá»i giúp đỡ, váºy sao lại phải giết Ä‘i hai tên thuá»™c hạ? Phải chăng hai tên nà y tỠý không muốn cùng Ä‘i theo chúng nữa, muốn quay trở vá»? Vì sợ hai tên nà y để lá»™ tung tÃch cá»§a mình nên Bạch VÅ© công tỠđã giết chúng để diệt khẩu tại đây. Căn cứ và o tá» thi còn má»m, chứng tá» thá»i gian chúng chết chưa lâu, chỉ khoảng ná»a ngà y trở lại mà thôi... chỉ ná»a ngà y thôi...â€
NghÄ© đến đây, Sở Vân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, hai mắt vụt sáng như hai ngá»n đèn trong đêm tối, bá» quyết Ä‘inh phục kÃch tại đây, vì váºy chà ng bắn ngưá»i tá»›i sau tảng đá trước mặt nhẹ nhà ng như má»™t bóng ma.
Bỗng trong đêm tối có tiếng vó ngựa phi vang lên trong miên đất hoang dã tĩnh mịch nà y, rồi tiếng vó ngựa chuyển sang hướng khác, cô đơn hà nh tiến. Vừa phóng ngựa lao đi như chớp, Sở Vân vừa nghĩ :
- Nếu chúng Ä‘i theo hướng nà y thì cho dù chúng có thể Ä‘i trước ta ná»a ngà y, vá»›i tốc độ cá»§a ta, chỉ đến trước giá» Tý là ta sẽ ẽ Ä‘uổi kip chúng... Còn nếu như chúng Ä‘i theo hướng khác thì sao? Thì đà nh chịu thua trong canh bạc nà y váºy!
Sở Vân ra roi cho ngá»±a phi Ä‘i như gió cuốn, vượt qua khe núi ấy, vượt qua hết mảnh đất hoang vu nà y tá»›i cánh rừng âm u ná», đưá»ng cà ng Ä‘i như cà ng dà i ra, bóng đêm má»—i lúc lại cà ng thêm tối. Vừa phóng ngá»±a, Sở Vân vừa nghÄ©, nêu Ä‘uổi kip chúng thì phải xá» lý kẻ nà o trước đây? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Tam VÅ© công tá» Thiệu Ngá»c, hấn là kẻ giảo hoạt, Ä‘iêu trá, võ công cao cưá»ng. Trừ được hắn rồi thì ả còn biết trốn nÆ¡i nà o cho thoát? Nhưng lúc ấy lại bảo ả tá»± sát lần nữa? Hay ta tá»± tay hạ thá»§?
Quả là cô ta rất đáng yêu, nhưng lại bị những Ä‘iá»u gian ác, thâm độc lấn át cả rồi. Nhưng sao ta lại má»m lòng như thế? Thù giết cha, tá»™i phản bá»™i và cả mồi thù là m nhục rồi giết cả bản thân ta nữa còn sở sỠđó, thá»±c sá»± ta lại má»m lòng? Khà phách anh hùng, ý chà nam nhi đại trượng phu đâu? Sao ta lại là kẻ bất hiếu, bất nghÄ©a, Ä‘em ý chà anh hùng khuất phục sắc đẹp cá»§a má»™t con đà n bà dâm đãng, xảo quyệt váºy sao? Nhưng má»™t đêm chồng vợ cÅ©ng là ân nghÄ©a trăm ngà y, trăm ngà y chồng vợ nghÄ©a tình sâu như biển cả.. Dù sao mình và cô ta cÅ©ng đã có những ngà y ân ái nồng thắm, tá»± tay giết ả, trái tim cứ thấy không chịu nổi... Nhưng ả đối vá»›i ta thế nà o? Giết cha ta, lấy tình yêu cá»§a ta là m trò cưá»i cho kẻ khác, phản bá»™i, thâm độc, bất trinh, bất hiếu, bất nghÄ©a, bất nhân, dâm đãng, vô liêm sỉ... Không, không nhất Ä‘inh phải tá»± tay giết ả để lấy máu rá»a má»i ná»—i căm há»n, tá»§i nhục, Ä‘au khổ.
Sở Vân quyết định như váºy mà bá»—ng thấy toát mồ hôi, dù trong lòng thanh thản mà không khá»i rung động tâm can má»™t lúc lâu...
Má»™t giá», rồi lại má»™t giá» nứa trôi qua... nhưng Song Nháºt Câu, con tuấn mã có thể chạy liá»n hai ngà y đêm liên tục nà y, vẫn phóng nhanh như chá»›p lao vá» phÃa trước không há» giảm tốc độ, đêm tối không hỠảnh hướng tá»›i lá»™ trình... Äã đến ná»a đêm...
Sở Vân trấn tÄ©nh lại, sá»a lại tư thế trên ngá»±a, buông cương cho tuấn mã vượt qua má»™t khe núi rồi lại má»™t rìa núi nữa, vòng qua má»™t cánh rừng rồi lại vượt qua má»™t cánh đống hoang nữa tiếp đến là má»™t vùng toà n đá là đá, lổn ngổn đầy cả lối Ä‘i, chất chồng từng đống...
Ngay lúc ấy có mấy bóng Ä‘en cháºp chá»n thấp thoáng, trước mặt Sở Vân, nhưng có lẽ do nghe thấy tiếng vó ngá»±a phi mà mấy bóng Ä‘en ấy láºp tức biến mất và o má»™t cánh rừng thưa sát đó. Chà ng liá»n phóng ngá»±a lao tá»›i. Nhưng khi còn cách cánh rừng thưa ấy chừng năm sáu trượng thì nghe phÃa sau cánh rừng có tiếng vó ngá»±a vang lên rá»™n rã, vá»™i vã chạy Ä‘i.
Sở Vân cưá»i khẩy nói :
- Chạy không thoát đau, muộn rồi!
Rồi chà ng giục ngựa lao tới chừng hơn hai mươi trượng nữa thì bỗng từ bìa rừng có ba luồng sáng quắc bắn vụt ra, cùng lúc một bóng đen xuất hiện lướt xéo tới, ánh đao lấp lánh chém xả và o chân ngựa của chà ng.
Sở Vân khẽ kêu lên thà nh tiếng khô khan, thanh Khổ Tâm Hắc Long bá»—ng đột ngá»™t lóe sáng, bắn ra ba đóa hà n quang lạnh lẽo, rồi đưá»ng kiếm láºp tức hướng xuống phÃa dưới chém bay đôi tay cá»§a kẻ Ä‘ang vung Ä‘ao chém và o chân ngá»±a. Nhưng ngưá»i ấy, mặc dù máu me đầy ngưá»i, vẫn tung ngưá»i lên, nhảy bổ và o Sở Vân.
Sở Vân cưá»i khẩy, tung ngưá»i lên, thanh kiếm lóe sáng vạch trong Ä‘em má»™t vệt sáng lấp lánh, ngưá»i cụt tay ná» rú lên má»™t tiếng gục xuống, ngá»±c y đã bị xé banh ra, rồi, thế kiếm bắn thẳng và o má»™t kẻ khác Ä‘ang nấp sau má»™t thân cây cổ thụ. Kẻ ấy không há» né tránh mà phóng thẳng vá» phÃa chà ng ba mÅ©i ngân tiêu, căm phẫn thét lên :
- Sở Vân, ngươi là loà i lang sói độc ác!...
Chưa đứt lá»i thì thân hình ngưá»i ấy đã bị kiếm khà cá»§a Sở Vân đánh bắn ra phÃa sau hÆ¡n năm thước, phun ra má»™t vòi máu tươi, rồi té gục xuống. Sở Vân vừa phóng ngá»±a xuyên thẳng và o rừng vừa khen :
- Khá lắm, hai ngưá»i ấy quả là anh hùng...
Vừa phóng ngá»±a ra khá»i cánh rừng thì láºp tức Sở Vân nhìn thấy má»™t khu nghÄ©a địa. Chà ng cau mà y, nhìn quanh, thì phát hiện phÃa xa xa ngoà i hai mươi trượng có hai bóng ngưá»i Ä‘ang lảo đảo chạy trốn thục mạng. Sở Vân vá»— mạnh và o hông tuấn mã, con ngá»±a láºp lức quay vá» hướng đó lao tá»›i như tên bắn. Hai kỵ sÄ© ná» má»™t là Bạch VÅ© công tá» Thiệu Ngá»c mặt mà y hoảng hốt, còn ngưá»i kia là Tiêu Váºn Äình tóc tai rối bù, hai mắt như dại Ä‘i, bám chặt yên ngá»±a, kinh hoà ng tháo chạy.
Sở Vân lên tiếng nói như sấm nổ giữa ngà y xuân :
- A Bằng hữu, trong cuộc đỠđen nà y, ta thắng rồi! Ha ha...
Thế rồi Sở Vân ngồi yên trên lưng ngá»±a bất động, hai mắt như hai luồng Ä‘iện lạnh lẽo nhìn thẳng và o hai ngưá»i ây Ä‘ang run lên như hai con mèo bị rÆ¡i xuống nước vừa bò lên bá», lá»a giáºn trong lòng Sở Vân bốc lên ngùn ngụt. Chà ng cảm thấy vô cùng căm phẫn nhưng lại chen lấn má»™t cảm giác khó tả trước cảnh ngưá»i vợ cÅ© yêu quý cá»§a mình Ä‘ang cùng ở chung vá»›i má»™t gã đà n ông khác. Chà ng nói, giá»ng nói vang lên tháºt rùng rợn :
- Lưới trá»i lồng lá»™ng, tuy thưa mà không để lá»t má»™t ai, đúng không?
Tiêu Váºn Äình quay mặt Ä‘i, cúi xuống, còn Thiệu Ngá»c thì mấy lần định mở miệng mà vẫn không thốt lên lá»i.
Sở Vân tay sá» sá» chuôi kiếm, cưá»i má»™t tiếng lạnh lùng nói :
- Bách Giác bảo, Huyá»n Lăng viện đã có không Ãt ngưá»i chết thay cho các vị thế là đủ quá rồi. Lúc nà y đây chắc các vị cÅ©ng biết ý cá»§a ta rồi. Ba năm trước, ta Ä‘au thương, ta thống khổ, không bút nà o tả xiết. Chỉ có lấy máu cá»§a các ngươi má»›i rá»a hết mối thù ấy. Và ta đã là m thế. Nhưng đáng tiếc trong những ngà y gần đây, đã hai lần gặp mặt, nhưng đáng tiếc chúng ta không có cÆ¡ há»™i để ba ngưá»i chúng ta gặp riêng nhau. Bây giá» chúng ta đã có cÆ¡ há»™i đó. Lúc nà y đây có biết bao nhiêu oan hồn kẻ khác Ä‘ang nhìn và o chúng ta, chứng kiến việc chúng ta là m. Các vị thừa hiểu luáºt nhân quả báo ứng và chúng ta biết sá»± báo ứng đó sẽ rÆ¡i xuống đầu ta hay đâu hai vị.
Tiêu Váºn Äình bá»—ng khóc nức nở, nói :
- Vân ca, anh... ép em... quá ác ý.
- Giữa chúng ta là thế đấy! - Sở Vân lạnh lùng đáp.
Bạch VÅ© công tá» cố lấy giá»ng mạnh bạo nói :
- Sở Vân, ngươi đừng lấy uy phong cá»§a ngươi mà đe dá»a má»™t ngươi con gái. Bổn công tá» sá»›m đã không coi sinh tá» là điá»u đáng quan tâm. Việc ngà y trước thế nà o khá»i cần nói nữa. Äại trượng phu cần phải dám là m dám chịu. Sở Vân, ta không sợ ngươi đâu. Ngươi hãy xuống ngá»±a đến đây.
- Bạch VÅ© công tá», cuối cÅ©ng thì ngươi cÅ©ng nói được má»™t câu đáng mặt nam nhi. Tất cả má»i háºn thù, tất cả má»i Ä‘au khổ, há» Thiệu kia, chúng ta sắp thanh toán rồi. Nà o, Thiệu Ngá»c ngươi ra tay Ä‘i.
Thiệu Ngá»c do dá»± chốc lát, rồi lấy từ sau vai xuống má»™t thanh trưá»ng kiếm hình thù kỳ dị, khẽ rung lên muôn ngà n tia sáng lấp lánh, sáng lóe trong đêm. Sở Vân vẫn ngồi im trên ngá»±a, bất động, đưa mắt nhìn Thiệu Ngá»c lá»™ vẻ khinh khi. Thiệu Ngá»c ngưng thần, từ từ nâng mÅ©i kiếm lên, đến ná»a chừng thì bá»—ng má»™t luồng kình lá»±c toát ra từ thanh kiếm hình bán nguyệt má»ng như tá»› giấy, bao phá»§ lấy Sở Vân. Sở Vân cưá»i khẩy, thanh trưá»ng kiếm lóe sáng, những vòng tròn nho nhá» lóe lên rồi Ä‘an thà nh má»™t tấm lưới hình tròn chứa bên trong những Ä‘iểm sáng lóa dà y đặc bao phá»§ không gian, công tá»›i. Những tiếng kim loại láºp tức vang lên chát chúa kéo dà i, những đốm lá»a lóe lên. những ánh sáng chiếu ra từ thanh quái kiếm cá»§a Thiệu Ngá»c vụt tắt.
Sở Vân cưá»i, nói :
- Thiệu Ngá»c, xa nhau bấy nhiêu năm thế mà ngươi chẳng tiến bá»™ chút nà o. Tháºt là đáng trách.
Ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng như cầu vồng từ bên ngoà i không gian, đột ngột bay vút tới, kiếm khà xé không gian ầm ầm thư sấm nổ.
Sở Vân rung thanh kiếm, láºp tức muôn đóa hà n quang hướng vá» phÃa những luồng kiếm quang ná», giăng lên như tấm lưới áºp tá»›i chÃn lần.
Äồng thá»i, chà ng hét lên má»™t tiếng, cánh tay phải bá»—ng vung mạnh, má»™t đạo hà n quang hùng vÄ© thâm háºu, sáng loáng như ánh thái dương từ bốn phÃa tám hướng liên tu bất táºn cuồn cuá»™n tung ra. Thiệu Ngá»c mặt tái xám Ä‘i như xác chết, nghiến răng váºn toà n bá»™ công lá»±c lên hai cánh tay, vung thanh quái kiếm dệt nên má»™t tấm lưới kiếm quang đón đỡ.
“Choangâ€, má»™t tiếng chát chúa vang lên, Sở Vân lại gầm lên má»™t tiếng, nhanh như chá»›p tung ra liên tiếp hai mươi bảy đưá»ng kiếm.
Thiệu Ngá»c lại hoảng loạn vung kiếm liá»u mạng đón đỡ, những tiếng choang choang vang lên không ngừng, ánh kiếm vừa tắt thì trên vai trái, trước ngá»±c và trên mặt Thiệu Ngá»c, đã hiện lên ba vết thương sâu hoắm, máu chảy ròng ròng. Tiêu Váºn Äình báºt lên tiếng khóc hai tay che mặt. Sở Vân rung rung lưỡi kiếm, lạnh lùng nói :
- Sao? Vẫn chưa chịu phục chứ. Giống như ba năm trước tại cá»a biển Hoà ng Hà , bị ngươi cá»§a ngươi Ä‘uổi giết, ta cÅ©ng có cảm giác như thế dấy. Chỉ có Ä‘iá»u khác là lúc ấy trên bá» biển, còn bây giá» lÆ¡i là ở nghÄ©a địa, lúc ấy ta má»™t mình chá»i sáu, còn bây giá» thì ngươi lấy má»™t chá»i má»™t. Thiệu Ngá»c, ta muốn nói hôm nay ta dà nh cho ngươi má»™t cuá»™c quyết đấu rất công bằng.
Thấy Thiệu Ngá»c không trả lá»i, nhìn mình vá»›i ánh mắt tăm thù, Sở Vân nói :
- Ciả dụ ngươi bên cạnh ngươi muốn giúp ngươi, ta cũng hoan nghênh, bởi vì số mạng của các ngươi cũng cần được hưởng chung một kết quả.
- Sở Vân, Vân ca, ngươi... ngươi tháºt độc ác...
Sở Vân hừ má»™t tiếng, chÄ©a kiếm và o Thiệu Ngá»c, lạnh lùng nói :
- Äây gá»i là lấy máu trả máu, cô nương hiểu không, lấy máu trả máu.
Äá»™t nhiên thanh kiếm trong tay cá»§a Sở Vân lóe lên, má»™t tia sáng như tia chá»›p từ trên trá»i bắn xuống trước ngá»±c Bạch VÅ© công tá». Hai mắt hắn lóe tia căm há»n, khuôn mặt đẫm máu hát tá»›i, thanh trưá»ng kiếm quái dị vung lên, lăn xả và o Sở Vân. Thế là hai luồng kiếm quang âm u lạnh lẽo lại giao nhau tóe lá»a giữa đêm Ä‘en. Khổ Tâm Hắc Long đưá»ng kiếm, mÅ©i kiếm bá»—ng rung lên, hà ng ngà n hà ng vạn những Ä‘iểm, những tia hà n quang bắn ra không ngá»›t, trong chá»›p mắt những đốm sáng ấy kết lại như má»™t con linh xà xuyên qua kiếm quang cá»§a địch nhân.
Soạt má»™t tiếng, mÅ©i kiếm Khổ Tâm Hắc Long lại khoét má»™t mảnh da thịt trên vai Thiệu Ngá»c. Thế là vị công tá» vô cùng tà n bạo thâm hiểm, có biệt danh là Lạc Phách công tá» Thiệu Ngá»c toà n thân run rẩy, lảo đảo vì Ä‘au đớn, mặt mà y tái xám, nhưng không há» hé ra má»™t tiếng kêu Ä‘au.
|

04-12-2008, 08:09 PM
|
 |
Hà n Lâm Há»c SÄ©
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Quá»· Cốc - Hà TÄ©nh
Bà i gởi: 103
Thá»i gian online: 4 giá» 19 phút 23 giây
Thanks: 98
Thanked 7 Times in 4 Posts
|
|
Kim Äiêu Thần Chưởng
Tác giả: Ảo Long
Hồi 55: Lạt thủ báo cừu, Kim Hoà n cản lối
Nguồn:Việt Kiếm
Tiêu váºn Äình mở to đôi mắt, đầy vẻ thương xót, Ä‘au khổ nhìn Bạch VÅ© công tá» oằn oại cả thân mình Ä‘au đớn bởi những vết thương, kêu lên thê thảm :
- Sở Vân, xin đừng dà y vò anh ấy như thế... Vì tình vợ chồng ngà y trước giữa hai ta, xin ngươi hãy cho chúng tôi được chấm dứt sự đau khổ nhanh lên!
Thấy Tiêu Váºn Äình Ä‘au xót trước hình phạt “Lãng Tá»â€ mà mình dùng để trừng trị tá»™i ác cá»§a Thiệu Ngá»c, Sở Vân đưa mắt nhìn những giá»t máu còn dÃnh nÆ¡i mÅ©i kiếm Ä‘ang rung rung cá»§a chà ng, nói :
- Chỉ cần má»™t câu nói nà y cÅ©ng đủ chứng minh tất cả những lá»i ngươi ná»›i vá»›i ta tại Huyá»n Lăng viện là giả dối, chỉ có Ä‘iá»u đáng tiếc là bây giá» ta đã hoà n toà n không còn tin ngươi nữa và lãng tá» chẳng bao giá» lặp lại sai lầm lần nữa Ä‘au. Tiêu Váºn Äình, ngươi hãy nhá»› lấy mấy chữ “Chúng tôi†mà ngươi vừa nói, hãy nhá»› lấy thá»§ pháp mà “hai ngươi†đã đối phó vá»›i cha con Sở Vân nà y, ta trả lại món nợ cho các ngươi theo đúng như nó vốn có, nếu có khác thì chỉ khác vá» thá»i gian và địa Ä‘iểm mà thôi!
Tiêu Váºn Äình ngưng tiếng khóc, nhìn Sở Vân vá»›i vẻ kỳ dị, xa lạ nói :
- Äã đổi hết rồi, Sở Vân ngươi đã thay đổi hoà n toà n, không còn giống trước kia tà nà o cả. Sở Vân ngươi không tưởng tượng lại xem, chỉ vì việc ấy mà ngươi đã lấy máu cá»§a bao nhiêu con ngưá»i. Gây nên bao nhiêu tá»™i ác? Äúng ta sai đấy, ngươi cứ việc giết ta Ä‘i, nhưng ngươi đừng là m liên lụy tá»›i những ngưá»i khác, thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngươi không thể tà n bạo độc ác như thế nà y được!
Vút má»™t tiếng, Tiêu Váºn Äình chỉ kip thét lên má»™t tiếng thì má»™t mở tóc trên đầu cô nà ng đã rÆ¡i xuống đất, Thiệu Ngá»c vung kiếm lên đón đỡ nhưng không thể kịp.
- Há» Thiệu kia, ngươi đã cháºm má»™t bước, trên Ä‘á»i nà y có biết bao nhiêu việc, chỉ cần cháºm má»™t bước là trở nên lạc háºu rồi, giống như đưá»ng kiếm cá»§a ngươi vừa xuất váºy.
Như không chịu nổi sá»± Ä‘au đớn cá»§a những vết thương hà nh hạ quá lâu, Thiệu Ngá»c cố gắng chặn Ä‘au đớn, kêu lên :
- Sở Vân, ngươi là loà i ma quá»· độc ác, là con rÆ¡i cá»§a loà i hung thá»§ tà n ác, ngươi không có tÃnh ngưá»i nữa. Ngươi há»§y diệt cả cÆ¡ nghiệp cá»§a chúng ta, giết hại hết bao ngươi thân yêu, há» hà ng cá»§a chúng ta, lấy máu nhuá»™m bẩn bà n tay hôi tanh cá»§a ngươi, lấy nghiệp sát để báo tư thù, lấy sá»± Ä‘e dá»a khá»§ng bố dà y vò phá nát cuá»™c sống yên ổn cá»§a bao ngưá»i, là m cho ngưá»i ta luôn nÆ¡m ná»›p lo sợ khá»§ng hoảng tinh thần, dà y vò thể xác, ngươi là ác quá»·... là loà i lang sói.
Sở Vân lại cất tiếng cưá»i lạnh lùng, không há» xúc động, nói :
- Thiệu Ngá»c, ngươi nói đúng lắm, ngươi rất hiểu ý đồ cá»§a ta. Vì sao ngươi lại tá» ra sà nh sá»i váºy? Chẳng qua chỉ vì đó là những gì trước kia ngươi đã từng là m để đối phó vá»›i ta. Chỉ có Ä‘iá»u ta là m không thanh cao như ngươi chứ gì? Ta chỉ vì để báo tư thù, còn ngươi là m là để Ä‘oạt vợ ngưá»i khác mà !
- Vân ca, giả sá»... giả sá» anh còn muốn em, em sẽ theo anh vá» ngay, còn không, thì anh hãy mở lượng từ bi, tha cho chúng em, để chúng em Ä‘i...
- Tiêu Váºn Äình! Ngươi, ngươi quên tình nghÄ©a cá»§a chúng ta sao? Ngươi quên há» Sở kia là loà i ác thú sao mà ngươi nói như thế? Dù có sống có chết gì thì chúng ta cÅ©ng có nhau. CÅ©ng cùng bên nhau, không cần xin gì hết, chỉ bằng và o lưỡi kiếm nà y mà nói chuyện vá»›i hắn thôi!
- Äã váºy thì hãy hà nh động Ä‘i! Sao lại không dám là m? Há» Thiệu kia! Lúc nà y chúng ta quá rõ, cục diện cà ng kéo dà i thì sinh mạng cá»§a hai ngươi cà ng được tồn tại thêm chút nữa. Nếu có ai muốn thay đổi tình trạng nà y tức là biến nó thà nh cái chết, cái chết ấy là cá»§a ai, các vị Ä‘á»u rõ cả rồi đấy.
- Vân ca, anh biết như thế nà y còn đau đớn hơn là cái chết...
- Tiêu Váºn Äình, cô nói đúng lắm. ChÃnh ta Ä‘ang muốn cho các ngươi được nếm cái mùi vị ấy đấy, ta muốn cho các ngươi chết dần chết mòn cho xứng vá»›i tá»™i ác cá»§a các ngươi dù chỉ là má»™t phần rất nhá». Ta muốn dùng thá»§ Ä‘oạn để là m cho các ngươi Ä‘au đớn, khổ sở... dà y vò, dằn vặt không ngừng cho đến lúc chết. Ta sẽ là m má»i cách, dùng má»i thá»§ Ä‘oạn mà ta có thể nghÄ© ra được để áp dụng đối vá»›i các ngươi...
Thiệu Ngá»c vuốt mái tóc bị chém cụt cá»§a Tiêu Váºn Äình, nói :
- Äừng buồn, đừng sợ. Váºn Äình em, có anh bên cạnh thì dù có trăm ngà n gian khổ anh cÅ©ng ở bên em, cÅ©ng chăm lo cho em...
- HỠThiệu kia, bỠtay ra!
Tiếng Sở Vân quát lên đột ngá»™t như sét đánh là m cho Thiệu Ngá»c giáºt mình buông bà n tay Ä‘ang vuốt ve mái tóc Tiêu Váºn Äình.
- Há» Thiệu, há» Thiệu kia! Có ngưá»i nói con ngưá»i cao quý hÆ¡n tất cả, nhưng cÅ©ng có ngưá»i nói con ngưá»i còn thua loà i cầm thú, súc váºt. Lúc nà y ta đã biết câu nói thứ hai nà y.
- Tiêu Váºn Äình! Ngươi cho rằng là m thế thì ta ghen tức à ? Không, không há»! Ngươi biểu diá»…n cà i trò áp má ngươi và o lòng bà n tay hắn để nói lên sá»± vi phạm Tam Cương NgÅ© Thưá»ng cá»§a con dâm phụ, lẳng lÆ¡... Ha ha... Chẳng khác gì cá» chỉ cá»§a má»™t con Ä‘iếm vá»›i khách, má»™t con váºt cái trước lúc giao cấu... vô liêm sỉ, hạ đẳng, dÆ¡ bẩn...
Tiêu Váºn Äình đỠmặt, bá» tay Thiệu Ngá»c ra, cúi đầu ê chá», nhục nhã. Thiệu Ngá»c lại gà o lên :
- Há» Sở kia, ngươi dá»±a và o đâu mà can thiệp và o tình cảm và hà nh động cá»§a hai chúng ta? Lăng nhục Váºn Äình? Ngươi là ngụy quân tá», giả anh hùng... Nếu không thì ngươi ghen tuông à ?
- Ghen tuông ư? Äiá»u ấy chỉ có được và o ba năm trước mà thôi! Còn giỠđây ta đã không còn cảm giác ấy đối vá»›i con đà n bà kia rồi. Có chăng chỉ là ý đồ cố kéo dà i sá»± sống khốn khổ nà y cá»§a các ngươi mà thôi!
- Sở Vân, ta Ä‘i đây, xem ngươi là m gì được ta nà o! Váºn Äình, sống chúng ta cùng chung má»™t mái nhà , chết chúng ta cùng chết chung má»™t chá»— nhé?
- ÄÆ°á»£c lắm, váºy thì ta sẽ cho các ngươi được chết chung má»™t hố váºy!
Thiệu Ngá»c gầm lên, cố váºn hết công lá»±c, múa tÃt thanh quái kiếm trong tay, đánh trên đỡ dưới công trái phạt phải xông lên, thế kiếm liá»u lÄ©nh vô cùng. Sở Vân vung kiếm, muôn ngà n đóa hà n quang lạnh lẽo bao phá»§ không gian, giằng xé gió rÃt lên rợn gáy, băm vằm tấm áo dà i trắng cá»§a Thiệu Ngá»c tÆ¡i tả, máu tuôn ướt đầm thân hình hắn...
Tiêu Váºn Äình rú lên thê thảm, kêu gà o thống thiết....
Thiệu Ngá»c cứ múa tÃt thanh kiếm, công lá»±c má»—i lúc má»™t tiêu tan, chém phạt lung tung, đánh đỡ loạn xạ thư má»™t lão tiá»u phu kiệt sức cố chặt má»™t cà nh cây khô...
Lưỡi kiếm Khổ Tâm Hắấc Long cứ như môt con giao long quẫy sóng, từng đợt, từng tầng, như mưa như gió quét và o thân hình Thiệu Ngá»c, xé Ä‘i từng miếng thịt, rạch khoét từng đưá»ng gân. Thiệu Ngá»c không thể chịu nổi Ä‘au đớn nữa, cứ má»—i má»™t đưá»ng kiếm cá»§a Sở Vân xoáy tá»›i da thịt hắn thì hắn lại rú lên Ä‘au đớn, rên lên thảm thương... hòa cùng tiếng gà o thét khóc than cá»§a Tiêu Váºn Äình tạo nên má»™t bản hợp xướng dị kỳ hi hữu...
Sở Vân vân múa tÃt thanh kiếm, lạnh lùng nói :
- Thiệu Ngá»c, ngươi là anh hùng, là hà o kiệt mà cÅ©ng chịu không thấu hình phạt lăng trì tùng xẻo nà y sao. Ta thÃch nghe tiếng rên la cá»§a ngươi, tiếng gà o khóc cá»§a Váºn Äình... Äẹp lắm, hay lắm... Luân thưá»ng chÃnh nghÄ©a phải được bảo há»™, ân tình trinh tiết phải được kÃnh trá»ng.. oan hồn cá»§a nhưng ngưá»i chân chÃnh phải được ngáºm cưá»i nÆ¡i chÃn suối.
Tiêu Váºn Äình đầu tóc rối bá»i, áo quần tÆ¡i tả xá»™c xệch cứ rú lên nhìn thân hình Thiệu Ngá»c tả tÆ¡i, bay Ä‘i từng mãng thịt da lẫn quần áo. Lúc nà y cả con ngưá»i cá»§a Thiệu Ngá»c từ đầu tá»›i chân không má»™t chá»— nà o còn nguyên vẹn thịt da. Trông hắn như má»™t bá»™ xương trắng hếu còn dÃnh những mẩu thit đỠlòm đẫm máu...
Tiêu Váºn Äình rú lên, lăn xả và o Sở Vân, Chà ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Khá khen cho con đà n bà trinh tiết liệt nữ...
Rồi thanh kiếm trong tay chà ng vẽ lên muôn và n tia sáng bạc chụp phá»§ ngưá»i ả. Tiêu Váºn Äình rú lên, gục ngã trên ná»n đát, mặc dù toà n thân không bị má»™t vết thương. Biết Sở Vân cố tình dà y vò, đà y Ä‘á»a há», Thiệu Ngá»c lại vung kiếm liá»u lÄ©nh xông tá»›i như má»™t con chó Ä‘iên. Sở Vân cưá»i khẩy tia ra hÆ¡n ba mươi đưá»ng kiếm đánh và o thanh kiếm cá»§a Thiệu Ngá»c hÆ¡n ba mươi lần, khiến toà n thân hắn, từng đốt xương, từng đưá»ng gân chấn động Ä‘au nhức bá»™i phần, rá»i mÅ©i kiếm xoáy lên khuôn mặt hắn.
Thiêu Ngá»c rú lên thê thảm, đánh rÆ¡i thanh kiếm trong tay, ôm lấy mặt té nhà o xuống ngá»±a, lăn lá»™n trên mặt đất đầy sói cát... cất tiếng khóc như quá»· sứ... Còn Sở Vân ngồi trên yên ngá»±a, đưa mÅ©i kiếm cắm con mắt còn đẫm máu cá»§a Thiệu Ngá»c vá» phÃa Tiêu Váºn Äình, mắt chà ng tối lại nghÄ© vá» quá khứ Ä‘au thương...
Một lúc lâu sau Sở Vân nói :
- Thiệu Ngá»c, ta nghÄ© rằng, lúc nà y có thể biết ngươi được rồi đấy!
Lúc nà y Tiêu Váºn Äình đã tỉnh lại, nhìn thấy tất cả, hai mắt thất thần nhà o tá»›i quỳ trước chân ngá»±a cá»§a Sở Vân, thống thiết kêu lân :
- Sở Vân, ngà n vạn van xin anh, hãy tha cho ngưá»i ấy, tha cho chúng tôi. Em biết em đã có lá»—i, sai lầm tất cả... xin anh hãy mở lượng từ bi...
- Tha ư? Các ngươi có tha cho ngưá»i cha tóc bạc phÆ¡ cá»§a ta không? Có tha mạng cá»§a ta giữa rừng Ä‘ao bể kiếm nÆ¡i cá»a sông Hoà ng Hà không? Tiêu Váºn Äình, ngươi suy nghÄ© sao mà tháºt thà đến thô thiển váºy?
Tiêu Váºn Äình lúc nà y như má»™t ngưá»i mất trÃ, mặt tái mét, méo xệch, hai mắt thất thần trắng dã, tóc tai rối bá»i bê bết đất bụi, cứ gà o thét, kêu la van xin nà i nỉ, khóc than nức nở, quỳ lết dưới chân ngá»±a cá»§a Sở Vân.
Sở Vân thét lên má»™t tiếng, đưa chân đá ả té lăn trên mặt đất mấy vòng. Tiêu Váºn Äình lại chồm dáºy, ngưá»i đầy đất cát, miệng rỉ máu tươi ôm chầm lấy Thiệu Ngá»c khóc nức nở, rồi lại quỳ xuồng trước mặt Sở Vân kêu lên, nà i nỉ van xin :
- Sở Vân, đừng nói gì nữa cả. Thiếp đã sai lầm, đã lầm lạc tất cả và đã chịu trừng phạt như thế nà y là đủ rồi, chà ng hãy dừng tay lại, chà ng đã đủ thá»a lòng rồi. Äừng quá độc ác... Ông trá»i có mắt, nhìn thấy tất cả... Sở Vân, xin hãy dừng tay...!
Lưỡi kiếm cá»§a Sở Vân lại lóe lên, trên trán Tiêu Váºn Äình má»™t chữ tháºp đẫm máu hiện lên.
Cô ả không kêu, không rên la, cưá»i chua chát nói :
- Tốt! Sở Vân, ngươi có bao nhiêu thá»§ Ä‘oạn độc ác hãy Ä‘em ra trình diá»…n tất cả Ä‘i... Ta muốn được xem, má»™t ngươi chồng như ngươi đối xá» vá»›i vợ cá»§a mình như thế nà o? Xem má»™t kẻ anh hùng như ngươi dà y vò đà y Ä‘á»a má»™t ngưá»i phụ nữ chân yếu tay má»m ra sao?
- Câm mồm! Ngươi còn mặt mÅ©i nà o dám xưng là vợ ta? Äã từ lâu ta không còn coi ngươi là ngươi trong nhà há» Sở rồi? Ta vá»›i ngươi chỉ còn là thù háºn.
- Sở Vân! Hãy tha cho thiếp.. tha cho anh ấy...
Sở Vân ngồi im trên lưng ngá»±a như má»™t pho tượng mặt lạnh lùng nhìn hai thân hình Ä‘ang phá»§ phục dưới đất, bá» ngoà i tai má»i lá»i van xin khẩn cầu đến khản tiếng cá»§a Tiêu Váºn Äình...
Bá»—ng giữa không gian lan truyá»n má»™t âm thanh vang động, má»™t giá»ng nói dữ tợn, hoang dã vang tá»›i như từ trên trá»i rÆ¡i xuống, cùng má»™t giá»ng âm u khác cất lên :
- Tháºt là độc ác. Äã bao nhiêu năm qua lão phu chưa bao giá» nhìn thấy má»™t kẻ ác độc như ngươi, tháºt không ngá» giữa nghÄ©a địa hoang vắng nà y lão phu lại nhìn thấy má»™t mà n kịch khá»§ng khiếp đến thế! Äã ba mươi năm qua ta sống những ngà y vô tư tại Vô Ưu sÆ¡n, ngà y ngà y thưởng cảnh thái bình, hòa thuáºn, nà o ngá» lần hạ sÆ¡n nà y lại được thấy má»™t tiểu bối có hai tay nhuốm máu không chá»n như ngươi, ôi....trong thiên hạ có được ngưá»i nà o chịu được khi xem được cảnh tượng nà y không?
Sở Vân lạnh lùng nhìn vá» phÃa phát ra tiếng nói ấy, cháºm rãi nói :
- Ngươi bạn ở Vô Ưu sÆ¡n kia, ngươi chưa Ä‘i qua con đưá»ng nà y, chưa từng trải qua ná»—i thống khổ nà y ư? Nếu ngươi chưa xuống đến địa ngục thá»±c sá»± rồi thì là m sao biết được ở địa ngục có những loại tá»™i lá»—i gì?
Chợt phát hiện có tiếng ngưá»i lạ nói, Tiêu Váºn Äình lóe lên má»™t tia hy vá»ng, gà o to lên :
- Hãy cứu mạng tôi. Xin hiệp sĩ vừa nói chuyện mau mau đến cứu chúng tôi!
Sở Vân cất tiếng cưá»i khinh bỉ nói :
- Thiệu phu nhân, ta tháºt sá»± thấy ngươi là má»™t kẻ đáng thương, hai ngưá»i nà y có thể cứu được mạng ngươi ư? Nếu ta tháºt sá»± muốn giết ngươi ngay thì hai ngưá»i nà y dù có tà i nghệ thông thiên quán chúng cÅ©ng có thể nà o kịp ra tay ngăn cản ta? Ngươi tháºt thà đến thế sao? Thiệu phu nhân!
Giá»ng nói âm lạnh kia lại cất lên có phần ngạc nhiên :
- Anh bạn trẻ, nghe ngươi nói chuyện không giống như những kẻ võ biá»n thô thiển, váºy sao lúc hà nh động lại ra tay cá»±c kỳ thâm độc như thế? Lẽ nà o ngươi không sợ là m trá»i đất nổi giáºn hay sao?
- Tại hạ là kẻ chÃnh cương thưá»ng đạo, trả mối thâm cừu, mà cÅ©ng có thể nói là thế thiên hà nh đạo. Nhị vị là những ngưá»i ở ngoà i cuá»™c cứ đưá»ng mình mình Ä‘i, đừng gây ra sá»± ngá»™ nháºn, hiểu lầm mà gây thêm bất tiện!
Giá»ng nói hung hãn thô bạo ná» lại vang lên :
- Lão phu lá»™t da ngươi bây giá», chúng lão đã đã táºn mắt nhìn thấy ngươi là m cái chuyện cà n táºn sát tuyệt nà y, có lòng hảo tâm khuyên ngươi đôi câu, nà o ngá» ngươi lại chống lại ngang ngạnh như thế. Cứ như những ngà y trước kia thì lão phu đã cho ngươi nằm lại ở đó rồi đấy!
Sở Vân cưá»i to như sấm, nói giá»ng hiên ngang cuồng ngạo :
- Nước sông cứ xuôi vá» biển cả, con sóng sau xô con sóng trước, núi cao ngà y cà ng dà y tuyết má»›i đè lên lá»›p tuyết cÅ©. Lão bằng hữu, ngươi hãy ra tay xem thá», để cho lại hạ được biết uy phong ngà y trước cá»§a ngươi ra sao?
Lá»i Sở Vân chưa đứt thì má»™t bóng Ä‘en băn vút ra từ tảng đá sau má»™t ngôi má»™, kèm theo tiếng quát rá»n vang :
- Khá khen kẻ cưá»ng đồ?
Tiếng “đồ†chưa dứt thì má»™t bóng trượng ảnh đã quáºt vút vá» phÃa đầu Sở Vân, trượng phong rÃt lên ầm ầm, trượng khà mạnh như vÅ© bão.
Sở Vân chẳng thèm để mắt tá»›i, cánh tay phải huy động những tia kiếm quang lóe sáng lên rá»±c rỡ, nhanh như chá»›p chắn ngay đưá»ng trượng.
Má»™t tiếng choang chát chúa vang lên, ngá»n trượng và lưỡi kiếm va chạm nhau tóe lên muôn và n tia lá»a. Bóng Ä‘en ná» lăng không lượn hai vòng đáp xuống mặt đất chẳng má»™t tiếng động, đó là má»™t lão nhân tuổi trạc thất tuần, to cao vạm vỡ, có hai và nh tai rất to, *** tai dà i sắp chạm vai, Ä‘ang trợn trừng hai mắt kinh ngạc nhìn Sở Vân. Chà ng mỉm cưá»i nói :
- Lão bằng hữu, xin cứ tự nhiên cho!
Lão nhân nỠdựng cây thiết trượng đen sì ra trước mặt, quát to :
- Tiểu tá»! Ngươi cuống ngạo quá mức rồi đấy! Ngươi tưởng chỉ má»™t Ãt ấy là dá»a nổi lão phu ư? Ta nói cho ngươi biết, còn xa lắm đấy...
- Nếu váºy lão bằng hữu, ngươi muốn tại hạ biểu diá»…n má»™t lần nữa phải không? Chỉ sợ lần nà y ngươi không đủ sức chịu nổi đấy thôi!
- Ta quáºt chết ngươi bây giỠđây!
Ngá»n thiết trượng lại vung lên như trá»i rung đất chuyến, Sở Vân ngưng thần quan sát, mÅ©i kiếm đâm xéo vá» bên phải, má»™t tiếng kêu lanh lảnh vang lên, Tiêu Váºn Äình lại nhÅ©n ngươi ngã nhà o trở xuống đất. Lão nhân hai to lá»›n nà y có vẻ đã tức giáºn cà nh hông, hai mắt nảy lá»a, thiết trượng như cÆ¡n gió lốc cuốn áºp và o Sở Vân. Chà ng cưá»i khẩy má»™t tiếng, mÅ©i kiếm đảo lại phóng và o bóng trượng cá»§a lão nhân ná» rồi bá»—ng nhiên múa lên trên dưới lấp lánh, phải trái xuyên và o, trước sau Ä‘an quyện, như má»™t bóng cầu vồng, như những ánh sao, như cuồng phong, ná»™ hải dồn Ä‘áºp, từng đưá»ng, từng lá»›p, từng Ä‘iểm, từng vòng hà n quang rá»±c rỡ tung bay dà y đặc không gian.
Chỉ trong chá»›p mắt, hai địch thá»§, kẻ trên ngá»±a ngưá»i trên bá»™ giao đấu vá»›i nhau dư hai mươi chiêu. Lão nhân tai lá»›n nỠđã sáu lần dịch chuyển phương vị, nhưng Sở Vân vân bình thản ngồi trên yên ngá»±a, chẳng há» nhúc nhÃch thân hình. Chợt chà ng sá»±c nhá»› phÃa đối phương hãy còn má»™t vị nữa chưa ra tay... trong lúc ấy chà ng đã giao đấu thêm mưá»i hợp nữa, vừa ra chiêu, chà ng vừa từ từ nói :
- Lão bằng hữu, ngươi hãy còn má»™t ngưá»i bạn trú ở Vô Ưu sÆ¡n cÆ¡ mà , sao không gá»i ông ta ra giúp ngươi má»™t tay. Các hạ tuy võ công đã luyện được mấy phần há»a hầu, nhưng xem ra khó mà leo lên đỉnh cao đăng đà ng!
Lão nhân tai lớn nỠvừa đón đỡ vừa phản công mươi mấy trượng, nói :
- Câm mồm! Tiểu bối, thắng bại chưa phân, chưa biết ai chôn xác trong ba tấc đất mà đã dám buông lá»i cuồng vá»ng...?
Ngay lúc ấy Sở Vân đã tung ra ba mươi mấy đưá»ng kiếm cá»±c kỳ nhanh nhẹn, xảo diệu láºp tức như có ba mươi mấy ngưá»i cầm kiểm cùng tấn công và o lão nhân ná» má»i nÆ¡i, má»i chá»—... Lão nhân ná» liên tiếp đảo bá»™, lùi ra xa hÆ¡n bảy bước má»›i tránh khá»i kiếm khÃ, rồi láºp tức xông lên vung thiết trượng đánh tá»›i, thì chợt thấy mÅ©i kiếm cá»§a đối phương đã đâm tá»›i trước mặt rồi. Lão nhân ná» bất đắc dÄ© phải lướt ra xa để tránh, lão vừa chồm lên thì lại thấy mÅ©i kiếm phóng và o trước mặt rồi... cứ thế lặp Ä‘i lặp lại đến chÃn lần liên tiếp, đến lần thứ mưá»i thì lão không còn chịu nổi nữa, buá»™t miêng kêu to :
- Phi lão, Phi lão... Tiểu tỠnà y lợi hại quá lắm...
Láºp tức má»™t giá»ng âm lạnh cất lên :
- Lão Ngũ, ngươi lùi ra ngoà i nghỉ đi...
Lão nhân tai to đáp ứng má»™t tiếng rồi vụt ra liên tiếp chÃn trượng, nhảy vá»t ra ngoà i, thở phà o mấy hÆ¡i, đưa tay lau mồ hôi ướt đầm cả trán.
Ngay lúc ấy má»™t lão nhân mặc áo tÃm đỠnhảy và o vòng chiến, râu tóc bạc phÆ¡, thân pháp nhẹ nhà ng như má»™t chiếc bóng, nét mặt từ bi đạo mặc, Ä‘iá»m đạm bá»™c lá»™ vẻ quang minh chÃnh trá»±c, rất là đánh kÃnh nể. Lão nhân tai to nói lá»›n :
- Phi lão, tiểu tá» nà y không biết há»c được ở đâu pho kiếm pháp kỳ dị, khó lòng đối phó nổi, lão huynh phải tháºn trá»ng đó...
Lão nhân mặc áo đỠtÃm ấy cưá»i, phất tay áo Ä‘iá»m tÄ©nh ôn hòa nhìn Sở Vân nói :
- Ngưá»i bạn trẻ, có thể báo qua danh tánh được chăng?
Sở Vân cưá»i lạnh lùng nói gá»n lá»n :
- Lãng TỠSở Vân!
- Ngươi quả xứng danh là má»™t lãng tá», chỉ có Ä‘iá»u ngươi và đôi nam nữ kia có mối thù bất cá»™ng đái thiên gì thế mà không thể nà o cái thiện được mà phải buá»™c lòng bắt há» phải chịu sá»± trừng phạt vô cùng hiểm độc như thế? Cần nên hiểu rằng, ai cÅ©ng có lúc là m Ä‘iá»u sai trái, ai cÅ©ng là con cái cá»§a cha mẹ há», cÅ©ng là con ngưá»i, nỡ nà o lại nhẫn tâm đến váºy?
Sở Vân nở má»™t nụ cưá»i lạnh lùng, chua chát rất khó coi, trầm giá»ng nói :
- Tiá»n bối nói rất đúng, Ä‘iá»u hỠđã là m sai là há» không hiểu rằng tại hạ cÅ©ng có cha mẹ, cÅ©ng đáng là m ngưá»i như ai, nên tại hạ phải là m như thế!
- Anh bạn trẻ, đừng nên nói má»™t cách khinh thị như thế. Thá»§ Ä‘oạn lăng trì ngươi coi còn nhẹ, váºy thế nà o má»›i là nặng nữa? Anh bạn, ngưá»i trẻ tuổi hay nóng nảy bồng bá»™t, bây giá» xin hãy nói cho lão phu biết, hỠđã phạm tá»™i gì váºy mà ngươi đổi xá», trừng phạt nhẫn tâm như thế?
Dù rất phẫn ná»™, nhưng Sở Vân không phải là ngưá»i tùy tiện gây nên rắc rối vá»›i võ lâm đồng đạo, do đó chà ng trầm ngâm má»™t lúc rồi bình tÄ©nh nói :
- Cô gái trước mặt chúng ta kia, nguyên trước kia là vợ cá»§a tại hạ, ngưá»i đà n ông mà cô ta Ä‘ang nằm lên đó ba năm trước đã Ä‘oạt vợ tại hạ, cha cá»§a tại hạ do hai kẻ ấy giết chết, còn tại hạ thì bị chúng cho má»™t nhóm sáu ngưá»i Ä‘uổi giết bằng được, chém nát ngưá»i cá»§a tại hạ tại cá»a sông Hoà ng Hà rồi quẳng xác xuống biển. Nhưng nhá» trá»i cao còn thương hại tại hạ nên tại hạ may mà không chết. Vì váºy tại hạ trở lại truy lùng chúng, còn những việc khác, thì Tôn giá đã thấy rồi đó!
Lão nhân ná» rung động trong lòng, quay mặt đưa mắt nhìn Thiệu Ngá»c và Tiêu Váºn Äình Ä‘ang nằm lên mặt đất, suy xét má»™t lúc rồi cháºm rãi nói :
- Ôi, cái sai cá»§a há» quả là quá lá»›n. Nhưng trá»i cao cÅ©ng có đức hiếu sinh, để cho kẻ khác con đưá»ng sống thì cÅ©ng tức là tÃch đức cho mình. Vì váºy kẻ đại trượng phu mà không ghìm gút thù cÅ© má»›i là đại anh hùng má»›i khà độ quảng đại... Lão phu thấy bạn khà ná»™ trầm ổn, thịnh vượng, đầu óc minh mẫn nhất định là má»™t kỳ tà i trong võ lâm. Hai kẻ kia đã bị bạn trừng phạt nặng ná» rồi, còn Ä‘iểm nà o đáng tha thì tha cho há». Lão phu lấy tuổi tác cá»§a mình mà cầu xin bạn như thế mong bạn hãy vì nể mặt lão phu mà hãy tha cho há»!
Sở Vân cố nén phẫn ná»™ trong lòng mình, ngẩng mặt nhìn trá»i, lạnh lùng nói :
- Tiá»n bối, đúng váºy. Äại trượng phu không nên ghi mãi những Ä‘iá»u ác cÅ©, nhưng không thể không nghe tiếng kêu oan cá»§a cha mình ở nÆ¡i chÃn suối, ngưá»i anh hùng chân chÃnh khà độ phải khoan hòa, nhưng không thể bó tay nhìn vợ mình phá cả gia tá»™c, lại cùng vá»›i kẻ dâm phu giết cha chồng, tung hoà nh nhởn nhÆ¡. CÅ©ng vì ngưá»i ta không để cho tại hạ má»™t con đưá»ng để sống. Do đó tại hạ cÅ©ng không thể để cho ngưá»i ta có đất sống. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tiá»n bối nhìn xa thấy rá»™ng, nghe nhiá»u biển lá»›n nhưng Ä‘iá»u chá»§ yểu là tiá»n bối vẫn là ngưá»i ngoà i cuá»™c, là m sao hiểu được nổi Ä‘au đã nhức nhối trong xương tuá»· ngưá»i ta. Bởi vì ngưá»i bị kẻ thù giết hại là cha tại hạ chứ đâu phải thân sinh tiá»n bối, còn ngưá»i bị kẻ thù cướp vợ vẫn là tại hạ kia mà , kẻ bị vây giết cÅ©ng là tại hạ mà không phải là tiá»n bối. Nói tóm lại, nếu tiá»n bối ở và o địa vị cá»§a tại hạ, e rằng khà độ cá»§a tiá»n bối chưa chắc đã khoan dung.
Lão nhân áo tÃm đỠấy hÆ¡i biến sắc mặt, giá»ng nói đã có vẻ lạnh lùng :
- Anh bạn trẻ, lão phu đã từ lâu tâm niệm phó mặc việc Ä‘á»i, tu tâm dưỡng tÃnh, anh bạn đừng nên để lão phu bị kÃch động trở lại những thói quen ngà y xưa.
- Tiá»n bối, bất kể thế nà o cÅ©ng xin tiá»n bối giữ mối giao tình mà rá»i khá»i nÆ¡i đây!
- Nếu váºy, ngươi không coi mặt ta ra gì sao?
- Chúng ta xa lạ gặp nhau, chẳng phải bạn cũng chẳng phải thù, việc gì lại nói đến chuyện nể mặt nhau cơ chứ?
Lão nhân ná» cất tiếng cưá»i kinh thiên động địa, đá vỡ núi nhà o, đầy vẻ uy hiếp... Nhưng Sở Vân chỠông ta dứt tiếng cưới rồi há»i :
- Lão bằng hữu, xin cho biết quý danh của cao đà i?
- Tiểu bối, nghe đây, Thiên La Kim Hoà n Giang Nhất Phi chÃnh là ta!
Sở Vân hơi chột dạ, thầm nghĩ :
- “Tháºt không ngá» vị nà y vẫn còn tại thế, váºy mà nghe đâu ông ta đã chết trong núi sâu hÆ¡n rnưá»i năm trước, nà o ngá» lại có mặt tại đây lúc nà y, nghe nói ông ta là kẻ bá chá»§, mạnh nhất trong những kẻ mạnh nhất, từ lúc ông ta đạp bước giang hồ đến nay chỉ có má»™t lần hòa vá»›i ngưá»i khác mà thôi, còn chưa bao giá» thất bại, đúng như váºy thì quả là ghê gá»›m đây...â€
Bá»—ng Giang Nhất Phi cất tiếng há»i :
- Anh bạn trẻ, ngươi vẫn là kẻ rượu má»i không uống, uống rượu phạt à ?
Sở Vân vẫn cưá»i nói :
- Các hạ chÃnh là Thiên La Kim Hoà n Giang lão tiá»n bối à ?
- Ta đã tám mươi tuổi rồi, tám mươi năm qua chưa từng nghe kẻ nà o dám mạo nháºn tên.
Sở Vân muốn kiểm tra một việc, vội nói :
- Xin được há»i tiá»n bối, vì lý do gì mà tiá»n bối phải cứu bằng được đôi gian phu dâm phụ nà y?
Mặt Giang Nhát Phi trở lại ôn hoà , cưá»i nói :
- Chẳng qua là là m cái việc thiện, ha ha... ngưá»i ta hay nói: “Cứu má»™t mạng ngưá»i, còn hÆ¡n là là m nên bảy cấp phù đồâ€. Có phải váºy không?
Sở Vân tra gươm và o vá» rồi nhảy xuống ngá»±a, nói giá»ng kỳ quái :
- Cứu được há», tiá»n bối được há» nhá»› Æ¡n ca ngợi suốt Ä‘á»i, và chê trách tại hạ mãn kiếp. Tiá»n bối tá»± hà o là m được việc thiện và đã thương hại tha cho cái tên ác thú Sở Vân được toà n mạng. Khi ấy thì cha tại hạ chết không nhắm mắt, vợ tại hạ bị ngưá»i ta cướp không, tại hạ Ä‘au thương và cừu háºn mãi mãi không bao giá» rá»a sạch, tất nhiên tiêu tán hết. Ha ha... Tiá»n bối đạt được thắng lợi rá»±c rỡ, còn tại hạ suốt Ä‘á»i mang danh thằng ngu, thằng khùng... Tiá»n bối, có đúng váºy không?
Giang Nhất Phi tức đến tÃm mặt, bước tá»›i má»™t bước gầm lên :
- Sở Vân, ngươi nhất định buộc ta phải động thủ à ?
- Không dám, tại hạ chỉ muốn xem ý niệm cá»§a tiá»n bối vá» chữ “sânâ€(giáºn) đạt đến chừng nà o há»a hầu thôi!
- Tiểu tá», ngươi dám kÃch nhục lão phu, lão phu dạy ngươi hôm nay cÅ©ng là để cho ngươi mai sau biết là m thế nà o cho xứng đáng vá»›i Ä‘á»i! Rõ chưa?
|
 |
|
| |