 |
|

27-12-2008, 02:33 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 51 Giả Tiểu Nhị Lên Tiếng Cứu Lục Phu Nhân
Tô Ngá»c Quyên ngáºp ngừng đáp :
- Hiểu thì hiểu rồi nhưng... Cao Thanh Vân ngắt lá»i :
- Äã hiểu là được, không còn nhưng gì nữa. Muốn biết cô có phải là ngưá»i đúng loại vá»›i tại hạ hay không, câu chuyện giản dị lắm. Tại hạ há»i cô mấy vấn đỠcô chỉ thà nh tháºt trả lá»i là tại hạ biết kết quả ngay. Chẳng hiểu Tô cô nương có vui lòng phúc đáp chăng ? Tô Ngá»c Quyên chau mà y ngẫm nghÄ©. Giả tá»· đối phương dùng võ lá»±c uy hiếp thì dù hiển nhiên không địch nổi, mụ cÅ©ng chịu chết chứ không trả lá»i song tình hình hiện giá» lại khác hẳn. Vấn đỠlà ở chá»— Cao Thanh Vân Ä‘em ngưá»i sai khiến mình ra là m mồi chứ không phải ở chá»— gã có giết chết được mụ hay không. Mụ không còn bị mất mặt nữa. Äây là má»™t cuá»™c trao đổi thuần túy. DÄ© nhiên Tô Ngá»c Quyên nóng lòng muốn biết ai là kẻ thuê mướn hung thá»§. Còn mụ bị giết hay không là vấn đỠthứ hai. Mụ ngẫm nghỉ má»™t lúc rồi nói :
- Trước hết tiện thiếp muốn hiểu rõ các hạ có giữ lá»i hứa hay không ? Khi tiện thiếp trả lá»i các hạ rồi, các hạ nhất định cho tiện thiếp hay kẻ nà o chỉ sá» vụ nà y chứ ? Cao Thanh Vân đáp :
- Tuy tại hạ mang tiếng là ngưá»i hung ác không tá» tế gì nhưng bình sinh coi trá»ng nhất là chữ tÃn. Má»™t khi đã hứa vá»›i ai Ä‘iá»u gì quyết chẳng sai lá»i. Tô Ngá»c Quyên bất giác mỉm cưá»i há»i :
- Hay lắm ! Tiện thiếp tin ở các hạ. Nếu các hạ không phải là ngưá»i thá»§ tÃn thì còn ai dám mướn các hạ giết ngưá»i , có đúng thế không ? Cao Thanh Vân đáp :
- Cô nương đã đồng ý, váºy tại hạ xin há»i : Cô nương có phải là ngưá»i lòng dạ lạnh lùng, tÃnh tình độc ác không ? Tô Ngá»c Quyên xoay chuyển ý nghÄ© rất mau :
- Hắn chuyên nghỠđâm thuê chém mướn, dÄ© nhiên thá»§ Ä‘oạn tà n ác lòng dạ lạnh lùng. Váºy ta nói thẳng ra má»›i là ngưá»i đồng loại vá»›i hắn. Mụ liá»n đáp :
- Äúng thế ! Cao Thanh Vân không lá»™ vẻ gì lại há»i :
- Váºy cô nương đã là m việc nà o thương thiên bại lý, mất cả nhân tÃnh chưa ? Tô Ngá»c Quyên gáºt đầu đáp :
- Có rồi Trong đầu óc mụ liá»n nhá»› lại mụ đã phản bá»™i sư môn, tà n sát đồng đạo. Cao Thanh Vân há»i :
- Cô nương có phải là ngưá»i phóng đãng không ? Tô Ngá»c Quyên cưá»i đáp :
- Các hạ thá» coi sẽ rõ. Cao Thanh Vân chẳng những không thÃch gì nụ cưá»i cá»§a mụ, hắn còn lá»™ vẻ nghiêm nghị đáp : - Tại hạ không dám. Cô nương là ngưá»i xinh dẹp như váºy, tấm thân lại cá»±c kỳ khêu gợi, nếu tại hạ thá» thách tất khó lòng tránh khá»i sa và o cạm bẫy ôn nhu. Äây là má»™t cấm giá»›i nghiêm ngặt nhất đối vá»›i ngưá»i hà nh nghá» như tại hạ. Tô Ngá»c Quyên thản nhiên cưá»i há»i : - Cái đó là tùy tâm các hạ. Các hạ còn há»i gì nữa không ? Cao Thanh Vân há»i :
- Những lá»i phúc đáp cá»§a cô nương khiến cho tại hạ vô cùng thá»a mãn. Bây giá» chỉ còn vấn đỠlà m thế nà o để chứng minh những lá»i cô hoà n toà n đúng sá»± thá»±c thì tại hạ má»›i tin được. Hắn nói váºy rất là hợp lý. Tô Ngá»c Quyên đáp :
- Tiện thiếp nói cho các hạ hay là tiện thiếp đã phản bá»™i sư môn còn trợ giúp đối phương giết chết khá nhiá»u đồng môn. Hiện giá» cÅ©ng Ä‘ang tiến hà nh việc hạ sát má»™t tiểu sư muá»™i. Cao Thanh Vân gáºt đầu nói :
- Hay lắm ! Tại hạ quyết định xong rồi. Tô Ngá»c Quyên giục :
- Váºy các hạ nói maư. Tiện thiếp nóng lòng muốn biết. Cao Thanh Vân ngáºp ngừng đáp :
- Tuy tại hạ là m thÃch khách để lấy tiá»n, hay gá»i là hung thá»§ cÅ©ng thế, nhưng cÅ©ng có Ä‘iá»u cấm kỵ nhất là không hạ sát ngưá»i tá» tế. Nếu cô nương quả là hảo nhân thì tại hạ quyết chẳng ra tay. Äó chÃnh là nguyên nhân khiến cho tại hạ đã phà nước bá»t và mất thì giá». Tô Ngá»c Quyên biến sắc há»i :
- Các hạ cÅ©ng là bạo đồ cá»§a phái Thiên Thai, còn nói chuyện xấu tốt gì nữa ? Cao Thanh Vân mặt lạnh như tiá»n đáp :
- Äó chỉ là bá» ngoà i mà thôi! Sá»± thá»±c tại hạ không thừa nháºn. Tô Ngá»c Quyên há»i :
- Chà chà ! Việc đó mà các hạ còn phá»§ nháºn được ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Cái đó là việc riêng cá»§a tại hạ, cô nương bất tất phải nhá»c lòng. Bây giá» cô nương muốn biết ai đã mướn tại hạ giết cô phải không ? Tô Ngá»c Quyên hằn há»c đáp :
- Nói đi ! Các hạ nói xong là tiện thiếp ra tay hạ sát các hạ. Cao Thanh Vân nói :
- Hai năm nay tại bạ khổ công luyện môn “ Tam tà i nhất thức†cá»§a tệ phái đến trình độ xuất thần nháºp hóa. Chiêu thá»±c nà y gồm ba chiêu thiên địa nhân dung hợp và o má»™t Ä‘ao phóng ra. Khắp thiên hạ không còn ai là địch thá»§. Chá» lát nữa chúng ta động thá»§, cô nương chỉ cần coi tại hạ phóng ra má»™t Ä‘ao là đánh rÆ¡i được kiếm trong tay cô nương. Khi đó cô nương phải nhắm mắt chá» chết. Tô Ngá»c Quyên ná»a tin ná»a ngá». Mụ đứng Ä‘áºy vung cước đá vá» phÃa saư. Cái ghế ngồi bay ra hÆ¡n trượng đánh “binb†má»™t tiếng. Äá»™ng tác cá»§a mụ mau đến ná»—i không thể hình dung được. Lúc nà y mụ đã rút kiếm ra khá»i vá», ngưng thần để chỠđối phương động thá»§. Mụ nói : - Äừng khoác lác nữa. Ta chưa từng nghe nói đến tuyệt nghệ “tam tà i nhất thức†cá»§a phái Thiên Thai thì nó không thể là má»™t môn thiên hạ vô địch. Cao Thanh Vân đứng dáºy nói : - Äêm nay thế nà o cô cÅ©ng phải chết nên tại hạ không sợ tiết lá»™ bà máºt. “Tam tà i nhất thức†tuy là môn võ cá»§a phái Thiên Thai do ba đại tuyệt chiêu Thiên, Äịa, Nhân há»p lại mà thà nh, nhưng nó lại do đệ nhất cao thá»§ Tiêu Dao lão nhân Tiêu Lãnh lão tiá»n bối truyá»n thụ. Lão hãy còn sống ở thế gian nên tại bạ chưa thà nh thiên hạ vô địch. Tô Ngá»c Quyên lá»™ vẻ khiếp sợ há»i :
- Cái đó có tháºt do Tiêu Dao lão nhân truyá»n cho ngươi không ? Cao Thanh Vân đáp :
- Bản lãnh lão nhân gia đã đến trình độ siêu phà m nháºp thánh. Lão nhân gia qua lại giang hồ gặp ngưá»i có duyên là chỉ Ä‘iểm cho. Tại hạ may có cÆ¡ duyên được lão nhân gia chỉ Ä‘iểm. Sau khi thà nh tuyệt nghệ má»›i dám trở lại giang hồ. Y ngừng lai má»™t chút rồi há»i :
- Nếu tại hạ không nắm vững được phần thắng đối vá»›i anh hùng thiên hạ thì khi nà o dám xuống núi ? Tô Ngá»c Quyên khẽ cắn môi, lá»™ vẻ sợ hãi, tuy không phải là thái độ xin tha mạng, ả cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta má»m lòng khó bá» hạ thá»§. Cao Thanh Vân lại nói.
-Sau khi tại hạ luyện thà nh tuyệt nghệ, cô nương là ngươi đầu tiên được nhìn thấy chiêu nà y. Vì thế mà tại hạ nói rõ cho cô hay nếu tại hạ đánh má»™t đòn không trúng Ä‘Ãch thì từ nay quyết không Ä‘em ra thi triển vá»›i má»™t tay cao thá»§ hạng nhất nà o khác. Tô Ngá»c Quyên chẳng còn Ä‘iá»u gì mà nói. Mụ chau mà y há»i :
- Ngươi bất quá chỉ là má»™t kẻ khinh khi ngưá»i lương thiện sợ hãi kẻ hung ác, có chi đáng kể là tà i ? Cao Thanh Vân đáp :
- Dù có thế nữa cÅ©ng không sao. Tiêu dao tiá»n bối đã nói nếu không giầu kinh nghiệm thì cÅ©ng khó mà thi triển được chiêu Ä‘ao nà y vì má»™t đòn không trúng là khi đó Ãt ra là có đến bảy chá»— sÆ¡ hở để địch nhân phản kÃch là m cho toi mạng. Bởi thế mà cho đến nay, tại hạ chưa từng dùng đến chiêu đó. Tô Ngá»c Quyên há»i :
- Ai đã mướn ngươi là m việc nà y ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Cái Bang bang chúa Lục Minh VÅ©. Tô Ngá»c Quyên sắc mạt lợt lạt cÆ¡ hồ ngất xỉu. Mục quang thất thần, mụ nhìn đối phương lầm bầm :
- Ta không tin… không thể tin được... Ta đã mang thai với y… khi nà o y lại giết ta ? Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Tình trạng cá»§a cô đúng là kết quả do ná»™i công tâm pháp cá»§a chúng ta đã thu hoạch được. Tại hạ đưa ra tay là có thể nhân yếu Ä‘iểm mà hạ sát cô được ngay. Tô Ngá»c Quyên thở phà o má»™t cái nói :
- Ngươi nói thế thì ra chỉ có đòn cân não chứ không phải sá»± thá»±c hay sao ? Ngưá»i thuê mướn ngươi không phải là Lục Minh VÅ©, có đúng thế không ? Tô Ngá»c Quyên nói đến đây, A Liệt cảm thấy khó chịu, dù mụ chẳng tá» tế gì, đã là phản đồ, lại tÃnh tình dâm đãng, nhưng mụ đối vá»›i con ngưá»i có mối liên quan máºt thiết vẫn Ä‘em lòng tin cẩn. Chà ng thấy mụ hoang mang cÅ©ng Ä‘em lòng thương xót. HÆ¡n nữa lúc mụ bướm lả ong lÆ¡i vá»›i chà ng, mụ cÅ©ng nói rõ có mối thâm tình vá»›i Lục Minh VÅ©. Äó là chân tâm chứ không phải giả dối. Vá» Ä‘iểm nầy Cao Thanh Vân cÅ©ng nháºn thấy, nhưng gã cứ tình tháºt bảo mụ :
-Tại hạ không nói dối cô dâu. Quả là Lục Minh VÅ© đã mướn tại hạ giết cô đó. Tô Ngá»c Quyên mặt xám như tro tà n há»i :
- Hỡi Æ¡i ! Là m sao mà ta có thể tin được … Y muốn giết ta tháºt ư ? Cao Thanh Vân chá» má»™t lúc cho mụ yên tÄ©nh lại rồi nói :
- Tại hạ nháºn thấy cô nương tÃnh tình phóng đãng, thì Lục Minh VÅ© có tâm địa như váºy bất quá chỉ là m cho cô thất vá»ng hay khá»§ng khiếp là cùng. Sao cô lại Ä‘au đớn buồn phiá»n như váºy ? Tô Ngá»c Quyên thở dà i đáp :
- Ta cÅ©ng không hiểu nữa. Có thá» vì ta yêu y quá... Cao Thanh Vân chặn lá»i :
- Nói báºy ! Nếu vì lý do nà o khác may ra tại hạ còn có thể nghe được. Còn cô nói là chân tâm yêu y thì sao cô lại.. Ä‘i tư thông vá»›i kẻ khác? Tô Ngá»c Quyên lắc đầu vẻ mặt chán nản thà nh ra cái đẹp đáng thương. Mụ nói :
- Ngươi không thể hiểu được. Ta là m việc tá»™i lá»—i, lòng ta tuy khổ. Nhưng ta thÃch tá»± hà nh hạ mình và định hà nh hạ cả y nữa. Cao Thanh Vân ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói :
- Thôi được ! Tại hạ cÅ©ng không muốn hiểu nữa. Tô Ngá»c Quyên vẻ mặt bÆ¡ phá», hiển nhiên không phòng bị gì hết. Cao Thanh Vân khôi phục lại vẻ lạnh nhạt nói :
- Chúng ta nói chuyện nhiá»u rồi. Vấn đỠtrá»ng yếu là tại hạ đã quyết định cô nương đáng chết. Váºy tại hạ sắp ra tay đây. Nếu cô không kháng cá»± cÅ©ng chết. Muốn cho công bằng, tại hạ đặc biệt thức tỉnh cô để cô có cÆ¡ há»™i phản kháng. Gã nói bằng má»™t giá»ng phi thưá»ng kiên quyết. Thanh Ä‘ao trong tay gã thấp thoáng ánh hà n quang khiến cho cả gian phòng dà n dụa sát khà tháºt là ghê rợn ! A Liệt cÅ©ng hiểu Cao Thanh Vân không thể kéo dà i thì giá» hÆ¡n được nữa. Tuy gã không thay đổi chá»§ ý buông tha Tô Ngá»c Quyên mà chà ng vẫn Ä‘em lòng kÃnh phục con ngưá»i hung dữ mang ngoại hiệu Bạch Nháºt ThÃch Khách. Nhân cÆ¡ há»™i nà y A Liệt đã nháºn thấy Cao Thanh Vân quả là ngưá»i lá»—i lạc. Sở dÄ© gã nói nhiá»u như váºy chỉ vì mục Ä‘Ãch muốn há»i cho ra đối phương là ngưá»i thế nà o. Hắn cần tìm được lý do đáng chết cá»§a mụ rồi má»›i hạ thá»§. Nói má»™t cách khác thì giả tá»· đối phương là hảo nhân, nhất định gã không giết chết. A Liệt chẳng còn thì giá» nghÄ© thêm được nữa, chà ng lên tiếng :
- Cao Thanh Vân ! Các hạ hãy giết tại hạ Ä‘i rồi hãy hạ sát ngưá»i đà n bà yếu á»›t đó cÅ©ng chưa muá»™n. Khi nói câu nà y, chà ng đã váºn hết khà lá»±c, chỉ còn chỠđối phương cá» dá»™ng là chà ng sẽ phản ứng. Trưá»ng hợp mà Cao Thanh Vân chưa giết Tô Ngá»c Quyên vá»t lại bắt chà ng thì chà ng chạy trốn. Bằng gã hạ thá»§ bất lợi cho Tô Ngá»c Quyên chà ng đà nh xông và o phòng để cứu cấp. Chà ng cÅ©ng chưa nghÄ© đến giải cứu bằng cách nà o. Hai ngưá»i trong phòng Ä‘á»u kinh ngạc. Cao Thanh Vân kinh ngạc vì có ngưá»i nghe lá»m hết chuyện mà gã không biết. Còn Tô Ngá»c Quyên lại kinh ngạc vì mụ nghe rõ khẩu âm cá»§a Bạch Phi Khanh, con ngưá»i đã có cÆ¡ duvên đụng chạm vá»›i mụ. Äèn lá»a trong phòng đột nhiên tắt hết. Cá»a phòng vừa đánh “bình†má»™t tiếng đã mở ra liá»n. Äồng thá»i cá»a sau cÅ©ng vang lên tiếng kẹt, ngoà i sân thêm má»™t bóng ngưá»i đứng sững. Ngưá»i nà y chÃnh là Cao Thanh Vân. Ngoà i động tác thần tốc phi thưá»ng gã cà ng tá» ra có bản sắc là tên thÃch khách lợi hại. Gã vừa tắt đèn vừa đóng cá»a vừa phá cá»a sổ mà đối phương không nhìn được rõ gã chuồn ra sân theo cá»a phòng hay cá»a sổ. Cao Thanh Vân vừa hạ mình xuống đất đã thấy bóng ngưá»i thấp thoáng bên cá»a tò vò đầu dãy là nh lang. Cùng trong lúc chá»›p nhoáng nà y, Cao Thanh Vân đã nhìn rõ bóng sau lưng đối phương và mà u sắc quần áo. Cao Thanh Vân trải qua sóng gió đã nhiá»u hiểu biết đủ loại nhân váºt mà lúc nà y cÅ©ng phải ngẩn ngưá»i ra tá»± há»i :
- Té ra là tên tiểu nhị lúc trước, chẳng những mắt ta lầm mà đưá»ng đưá»ng Cái Bang bang chúa Lục Minh VÅ© cÅ©ng bị gã lừa gạt ư ? Gã là ai váºy ? Nên biết Cao Thanh Vân bá» ngoà i tuy hung hãn thô hà o mà trong lòng cá»±c kỳ tinh tế. ÄÆ°á»ng lịch duyệt cÅ©ng cao hÆ¡n ngưá»i má»™t báºc. Như không thế thì sao gã thà nh má»™t tay thÃch khách lợi hại trong võ lâm được ? Còn Lục Minh VÅ©, bang chúa Cái Bang, đã chấn động giang hồ là tay hùng tâm đại lược, thị tuyến cùng nhÄ© lá»±c hÆ¡n Ä‘á»i thì dÄ© nhiên chẳng để con ngưá»i khả nghi trà trá»™n đến bên mình. Cao Thanh Vân an trà như váºy nên không gia tâm quan sát A Liệt. Vá» phương diện Lục Minh VÅ© lúc nà y y rất nhiá»u tâm sá»± và tin ở bá»n thá»§ hạ phòng phạm nghiêm máºt nên cÅ©ng bá»›t phần xét nét. Cao Thanh Vân váºn ná»™i lá»±c nhìn vá» phÃa bóng ngưá»i mất hút lên tiếng :
- Äừng chạy gấp quá mà té đấy ! Gã vừa dứt lá»i đã nhảy qua đầu tưá»ng. Thân hình gã lướt trên không gian tá»±a hồ con chim khổng lồ. Hai lần nhô lên núp xuống gã đã vượt qua hai nóc nhà hạ mình xuống chân tưá»ng. Mé tả Cao Thanh Vân cách đó chừng hÆ¡n trượng là má»™t khuôn cá»a. Chá»— A Liệt đứng là má»™t đưá»ng hầm khá rá»™ng. Cao Thanh Vân vừa đứng vững thì phÃa trong cá»a có bóng ngưá»i vá»t ra, động tác rất mau lẹ. Ngưá»i nà y ăn mặc như kiểu tiểu nhị. Hai ngưá»i vừa chạm mặt nhau Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra. Cao Thanh Vân cưá»i thầm nghÄ© bụng :
- Thân thá»§ gã nà y tuy mau lẹ nhưng tư cách chưa có má»™t chút căn bản nà o nên những nét bối rối lô ra ngoà i mặt. Ngưá»i bị Cao Thanh Vân ngăn chặn chÃnh là A Liệt. Chà ng tá»± há»i:
- Mình đã chạy lẹ đến thế mà sao thằng cha nà y đã đến chặn trước mặt mình được ? Cao Thanh Vân nói :
- Tôn giá đừng chạy nữa. Chúng ta hãy nói mấy câu đã. A Liệt thừa nháºn nếu mình còn trốn chạy thì tháºt là ngá»› ngẩn. Chà ng liá»n gáºt đầu nói : - Cao huynh có Ä‘iá»u chi dạy bảo ? Cao Thanh Vân đáp :
- Tôn giá biết há» tên tiểu đệ mà tiểu đệ chưa thỉnh giáo quà tÃnh cao danh thì tháºt là vô lá»…. Tôn giá cho nghe được chăng ? A Liệt đáp :
- Thá»±c tình tiểu đê không tiện trình bà y. Cao Thanh Vân lắc đầu há»i :
- Phải chăng tôn giá coi thưá»ng tiểu đệ ? A Liệt vá»™i phá»§ nháºn đáp :
- Nguyên má»™t thân thá»§ cá»§a Cao huynh, tiểu đệ đã kÃnh phục vô cùng. Khi nà o còn dám coi thưá»ng. Cao Thanh Vân nói :
- CỠđộng ngăn chặn tôn giá kịp thá»i bất quá là má»™t tiểu kỹ. Nếu không thế thì mang danh Bạch Nháºt ThÃch Khách thế nà o được? A Liệt há»i :
- Cao huynh có chịu cho tiểu đệ biết cách thi triển thân pháp đó chăng ? Bạch Nháºt ThÃch Khách Cao Thanh Vân đáp :
- Lúc tại hạ và o đây đã coi địa hình tổng quát. Trừ phi tại hạ muốn buông tha, bằng không tôn giả chẳng thể nà o trốn khá»i bà n tay tại hạ. A Liệt trong lòng kinh hãi. Nếu chà ng không Ä‘Ãch thân kinh nghiệm thì chẳng thể tin được đối phương lợi hại đến thế! Bây giá» chà ng hiểu rõ bản lÄ©nh Cao Thanh Vân đã đến độ thần sầu quỉ khóc. Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, chà ng lẩm bẩm :
- Nguy to ! Xem chừng ta chẳng thể nà o trốn thoát được nữa rồi. Äầu óc chà ng nghÄ© tá»›i mấy vấn Ä‘á». Má»™t là không hiểu lúc nà y Tô Ngá»c Quyên đã trốn chạy chưa? Hai là sau khi thân hình chà ng bị lá»™ tất bị Lục Minh VÅ© phát giác. Ba là vấn đỠchá»§ yết liên quan đến sá»± yên nguy cá»§a Phùng Thúy Lam. Nếu chà ng không đến gặp nà ng trước thì e rằng nà ng sẽ bị lá»t và o tay Lục Minh VÅ©. Vi những nguyên nhân trên nên A Liệt không thể để cho Cao Thanh Vân bắt giữ. Chà ng cÅ©ng hiểu rõ mình ngoà i nhỡn lá»±c và khinh công, chà ng chẳng có môn gì để đối phó vá»›i Cao Thanh Vân được. Sá»± thá»±c e rằng chân chà ng cÅ©ng không mau lẹ bằng đối phương, còn ná»™i lá»±c thì chưa hiểu ra sao. Lâm và o tình trạng cấp bách A Liệt không muốn nói nhiá»u nữa chà ng ngấm ngầm đỠtụ chân khà và o tay mặt. Bất thình lình chà ng tiến lên má»™t bước vung quyá»n đánh xuống trước ngá»±c Cao Thanh Vân. Cao Thanh Vân thấy quyá»n phong rÃt lên, kình lá»±c mãnh liệt, gã không dám trá»±c tiếp hứng lấy thoi quyá»n cá»§a A Liệt. Gã xoè tay để đỡ gạt. Lúc nà y A Liệt muốn thu quyá»n vá» cÅ©ng không được nữa, quyá»n chưởng hai bên đụng nhau, A Liệt cảm thấy bà n tay đối phương má»m như bún không có chút lá»±c lượng nà o. Váºy mà quyá»n lá»±c cá»§a chà ng bị chưởng phong cá»§a đối phương hóa giải hết. Lại thấy Cao Thanh Vân mượn thế quyá»n cá»§a A Liệt đẩy ngưá»i gã bay lên như diá»u giấy đứt dây ra xa đến hai trượng.
A Liệt mừng thầm tự nhủ :
- Té ra gã không chịu nổi rồi. Chà ng có biết đâu Cao Thanh Vân là m thế là để hóa giải quyá»n lá»±c cá»§a chà ng. Chà ng lại thấy ngưá»i Cao Thanh Vân khác nà o má»™t dãy khói xanh xoay chuyển trên không rất nhẹ nhà ng hạ xuống như chiếc lá rụng. A Liệt rất lấy là m kỳ. Chà ng định thần nhìn lại đã thấy Cao Thanh Vân đứng vững như núi. Bây giá» chà ng má»›i biết ná»™i lá»±c gã cÅ©ng ghê gá»›m vô cùng. Có đánh nhau cÅ©ng không thắng nổi gã. Cặp mắt Cao Thanh Vân chiếu hà n quang bốn mặt vây lấy A Liệt. Gã lạnh lùng nói :
- Tôn giá nên thá»§ tiêu ý nghÄ© phản kháng Ä‘i là hÆ¡n. A Liệt đột nhiên xoay mình co giò chạy ngay. Chá»›p mắt chà ng đã biến thà nh dãy khói bay trên mặt tưá»ng. Bên cạnh bức tưá»ng có má»™t cái già n dây leo. Dưới gầm già n là lối Ä‘i thông ra viện trước. A Liệt muốn chạy ra đó vì nÆ¡i đây có đông khách thì Cao Thanh Vân không tiện động thá»§. Chà ng liá»n váºn kình lá»±c và o hai chân lao vá» phÃa trước, bá»—ng nghe phÃa trên già n dây leo có tiếng động nhá», đồng thá»i má»™t bóng ngưá»i rá»›t xuống vừa đúng trước mặt chà ng để chặn đưá»ng. A Liệt vá»™i dừng bước liá»n bị ngưá»i kia phóng chưởng đánh trúng vai. Tai chà ng nghe gã khẽ quát :
- Nà y ! A Liệt tưởng chừng phát chưởng cá»§a đối phương trầm trá»ng như má»™t chùy sắt đánh và o, chà ng liá»n té xuống. Cao Thanh Vân tức giáºn vì A Liệt mấy lần chạy trốn, nên gã váºn toà n lá»±c để phóng chưởng. Gã thấy A Liệt lăn ngưá»i Ä‘i rồi động Ä‘áºy. Mặt chà ng ngoà i vẻ Ä‘au đớn, sợ sệt, không tá» ra bị thương. Cao Thanh Vân rung động hai vai. Gã nhảy tá»›i trước mặt A Liệt khẽ hú lên má»™t tiếng. Gã xoay tay má»™t cái thanh trưá»ng Ä‘ao thấp thoáng ánh xanh lè nhắm há»›t đầu vai A Liệt. A Liệt vá»™i né mình. Lưỡi Ä‘ao lướt qua bên ngưá»i chà ng. Cao Thanh Vân lại vung thanh trưá»ng Ä‘ao phát ra má»™t luồng kỳ quang.. A Liệt thấy ánh sáng xanh lè lạnh ngắt thì không khá»i run lên. Kể ra sau khi chà ng uống nước sương hoa Tiên đà m là không sợ gì Ä‘ao kiếm, nhưng lúc nà y chà ng cảm thấy không thể chịu nổi lưỡi Ä‘ao cá»§a đối phương, nhất là đao quang lạnh buốt xô tá»›i ngưá»i chà ng, chà ng cảm thấy lông tóc đứng dá»±ng cả lên. Tinh thần đã bị uy hiếp, chà ng không dám Ä‘em thân mình thá» vá»›i lưỡi Ä‘ao ác liệt kia. Bị Ä‘ao quang cá»§a Cao Thanh Vân uy hiếp, A Liệt lần đầu tiên trong lòng khá»§ng khiếp. Ngưá»i chà ng né tả tránh hữu không và o chương pháp nà o hết. May mà Cao Thanh Vân chỉ cho lưỡi Ä‘ao lướt qua bên mình và cái đó cÅ©ng đủ là m cho chà ng bở vÃa. Sau năm chiêu Ä‘ao như váºy, A Liệt toà n thân toát mồ hôi lạnh ngắt. Chà ng chợt hiểu Cao Thanh Vân thá»±c tình không muốn hạ thá»§ giết chà ng. Nếu không thì Ä‘ao pháp tinh diệu biến ảo cá»§a gã đã hạ chà ng rồi. à niệm nà y xúc động tá»›i linh cảm như má»™t tia chá»›p loá lên trong đầu óc A Liệt. Chà ng liá»n đứng yên lại không nhảy nhót né tránh nữa. Lưỡi Ä‘ao cá»§a Cao Thanh Vân lướt qua trứớc mặt chà ng đánh “véo†má»™t tiếng tưởng chừng như đã há»›t đứt mÅ©i chà ng Cao Thanh Vân thấy A Liệt đứng yên không nhúc nhÃch ra vẻ coi chết như vá» thì trong lòng rất ngạc nhiên. Gã ká» Ä‘ao và o cổ chà ng, chỉ cần há»›t má»™t cái là chà ng nằm lan trong vÅ©ng máu. Giả tá»· lúc nà y A Liệt lá»™ vẻ sợ sệt thì e rằng khó lòng tránh khá»i lưới Ä‘ao chặt cổ. Cao Thanh Vân dương cặp mắt sáng như Ä‘iện nhìn thấu tâm can chà ng thì dù chà ng có bá»™ mặt trá ngụy cÅ©ng không thể dấu diếm được. Cao Thanh Vân thấy A Liệt không mảy may sợ hãi, liá»n cưá»i há»i :
- Ngươi không sợ chết tháºt ư ? A Liệt nhăn nhó cưá»i đáp :
Äao pháp cá»§a Cao huynh lợi hại quá chừng ! Tiểu đệ né tránh không được thì thà rằng đưa cổ ra chịu chặt còn hay hÆ¡n. Cao Thanh Vân lá»›n tiếng há»i : - Tên há» ngươi là chi ? A Liệt đảo mắt nhìn gã đáp :
- Bạch Phi Khanh. Cao Thanh Vân ngắm nghÃa A Liệt mấy lần thấy chà ng tuy ăn mặc theo kiểu tiểu nhị, nhưng có phong độ khác thưá»ng thì tá»± há»i :
- Con ngưá»i khà phách thế nà y có lý đâu lại là m tên tiểu nhị hầu hạ thá»±c khách trong khách sạn ? Nhất định gã không phải là m nghá» nghiệp nà y. A Liệt thấy Cao Thanh Vân ngần ngừ thì biết đối phương Ä‘ang dò xét mình. Chà ng cho là nếu mình cứ ngÆ¡ ngẩn hoà i, đối phương không nhịn được sẽ chém mình má»™t Ä‘ao là hết Ä‘á»i. Chà ng toan lên tiếng, bá»—ng nghe Cao Thanh Vân xẵng giá»ng há»i.
- Phải chăng ngươi tưởng là nhất định ta không hạ sát ngươi ? Nếu thế thì ngưá»i lầm rồi. A Liệt quay mặt và o phÃa trong. Lúc nà y mắt chà ng dòm thấy má»™t bóng ngưá»i lướt qua gá»›c lầu thoáng cái đã mất hút. Chà ng đứng cách xa song nhá» cặp mắt rất minh mẫn trông rõ sá»± váºt trong bóng tối má»›i dòm thấy má»™t chút, chứ kẻ khác thì không tà i nà o phát giác ra được.
|

27-12-2008, 02:50 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 52 Trong Ngõ Hẻm Oan Gia Chạm Trán
A Liệt thở phà o má»™t cái vì chà ng coi bóng dáng cÅ©ng đủ Ä‘oán chắc ngưá»i đó là Tô Ngá»c Quyên. Như váºy chà ng liá»u mạng cứu náºu không đến ná»—i uổng Công. Bây giá» chà ng chỉ còn lo rồi đây không biết Tô Ngá»c Quyên có trốn thoát khá»i tay Lục Minh VÅ© hay không mà thôi. Chà ng yên tâm hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ, nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Cao huynh ! Má»i cao huynh động thá»§ Ä‘i thôi. Cao Thanh Vân Chau mà y. Thanh Ä‘ao rung động, hà n quang lấp loáng. Bá»—ng nghe đánh “cách†má»™t tiếng. Thanh Ä‘ao đã tra và o vá». A Liệt nói :
- Hay lắm ! Tiểu đệ biết Cao huynh không muốn hạ thá»§. Cao Thanh Vân cất giá»ng lạnh như băng nói:
- Tại sao váºy ? A Liệt đáp: Vì vừa rồi tiểu đệ nghe được cuá»™c đối thoại giữa Cao huynh vá»›i Lục phu nhân. Tuy Cao huynh manh ngoại hiệu Bạch Nháºt ThÃch Khách nhưng không phải hạ thá»§ giết ngưá»i má»™t cách dá»… đà ng. Có đúng thế không? Cao Thanh Vân cưá»i lạt:
- Cái đó cũng không nhất định. A Liệt nói:
- Tiểu đệ vì không nỡ nhìn thấy Lục phu nhân chết vá» lưỡi Ä‘ao cá»§a Cao huynh mà lên tiếng cảnh giá»›i, thá»±c không có ý đối nghịch Cao huynh. Xin Cao huynh bá»›t giáºn. Cao Thanh Vân hững hỠđáp:
- Ai hÆ¡i? đâu mà đếm xỉa đến ý nghÄ© cá»§a ngươi? Cao má»— đã nói là là m.... Huống chi giết mụ đà n bà kia là lãnh được má»™t vạn lạng bạc cá»a há» Lục, như váºy là đáng lắm. Gã ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Bạch Phi Khanh ! Sự thực ngươi là ai? A Liệt đáp:
- Tiểu đệ muốn nói rõ cho Cao huynh hay, nhưng biết rằng cái đó khiến cho Cao huynh không hạ thá»§ giết tiểu đệ nữa. Váºy xin Cao huynh miá»…n thứ, tiểu đệ không muốn trình bà y... Chà ng chưa dứt lá»i, đột nhiên cảm thấy có ngưá»i Ä‘i nhanh tá»›i. Chà ng vừa phát giác thì Cao Thanh Vân đã sấn đến gần. Hai tay vung ra nhanh như Ä‘iện chá»›p nắm lấy hai vai A Liệt. Gã chà đầu ngón chân vá»t ngưá»i lên cao rồi hạ mình xuống bên hòn non bá»™ Ở mé hữu. CỠđộng cá»§a Cao Thanh Vân nhanh như chá»›p. Gã vừa buông tay đã phóng chỉ Ä‘iểm và o huyệt Khà hải ở bụng dưới A Liệt. A Liệt cảm thấy ngưá»i tê dại rồi đứng ngay đơ như tượng gá»—, không nhúc nhÃch được. Cao Thanh Vân liá»n vá»t ngưá»i vá» chá»— cÅ©. Mấy động tác cá»§a gã liên tục như nước chảy mây trôi, vừa mau lẹ vừa tháºn trá»ng. Cao Thanh Vân vừa dừng thì má»™t tiếng “sá»™t soạt†vang lên trên già n dưa. Má»™t ngưá»i như chim én liệng mình hạ xuống. Ngưá»i nà y vừa xuất hiện, A Liệt bất giác run lên nghÄ© bụng:
- Tháºt là má»™t phen hú vÃa. Nguyên ngưá»i nà y chÃnh là bang chúa Cái Bang Lục Minh VÅ©. Cặp mắt hắn lấp lánh trong đêm tối. Chà ng biết sở dÄ© Cao Thanh Vân Ä‘iểm huyệt và để chà ng đây không phải vì ác ý mà là để che dấu hà nh động. A Liệt có năng lá»±c tá»± mình hóa giải được huyệt đạo bị phong tá»a nên chà ng chẳng quan tâm gì cho lắm, chà ng ngấm ngầm ngưng thần đỠkhà đồng thá»i không bá» qua má»™t câu nà o giữa cuá»™c đối thoại cá»§a hai ngưá»i kia. Bá»—ng nghe Cao Thanh Vân há»i :
- Lục bang chúa vá» mau quá nhỉ? Giá»ng nói gã có vẻ không bằng lòng. Lục Minh VÅ© lạnh lùng há»i:
- Dưá»ng như Cao huynh chưa là m xong nhiệm vụ phải không? Cao Thanh Vân trầm giá»ng đáp:
- Lục bang chúa cứ yên lòng! Cao má»— đã nháºn là m việc gì, chưa sai hẹn bao giá»! Lục Minh VÅ© há»i:
- Cao huynh dám nói váºy thì ra đã liệu lý đâu và o đó cả rồi ư ? Cao Thanh Vân đáp:
- Tạm thá»i để y sống thêm má»™t lúc, Lục bang chúa bất tất phải thúc giục. Lục Mình VÅ© đảo mắt nhìn Cao Thanh Vân gáºt đầu nói:
- Hay lắm! Tại hạ tin là Cao huynh sẽ xá» lý vụ nà y được ổn thá»a. Lúc y nói câu nà y thì hai bóng ngưá»i vá»t tá»›i. Äó là hai lão hóa tỠáo quần lam lÅ©. Lục Minh VÅ© vá»™i chạy lại đón hai ngưá»i kia rồi ba ngưá»i thì thầm má»™t lúc. Lúc nà y A Liệt đã đỠtụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n. Luồng chân khà nà y theo huyết mạch chu lưu khắp huyệt đạo trong toà n thân để tá»± giải khai huyệt đạo. Chà ng biết lúc nà y mà không chạy trốn thì không còn cÆ¡ há»™i nà o nữa. Thế là chà ng không rảnh để dò xét mấy ngưá»i kia. Chà ng Ä‘i quanh hòn non bá»™ chạy vá» phÃa viện trước. Khách sạn nà y có hai tòa viện rất rá»™ng lởn. Bây giá» mắt chà ng đã nhìn thấy má»™t lão cái ngồi trên trưá»ng ká»· bằng gá»—. Chà ng vá»™i cúi đầu xuống vì lúc chà ng giả là m ngưá»i đánh xe đã nhục mạ chÃnh lão nà y. Nếu đối phương phát giác ra chà ng, dÄ© nhiên chẳng chịu buông tha. Lão hóa tá» gác má»™t chân lên ghế. Trước mặt bà y má»™t gói Ä‘áºu phá»™ng và má»™t bình rượu. Lão Ä‘ang khá» khà uống từng há»›p má»™t. A Liệt thấy cảnh tiêu dao tá»± tại cá»§a lão mà thèm, nhưng chà ng vá»™i cúi đầu lướt Ä‘i. Chà ng hy vá»ng lão hóa tá» chăm chú uống rượu đừng phát giác ra mình. NgỠđâu lão hóa tá», ngoảnh đầu ra gá»i :
- Ô kìa, ông bạn ! A Liệt lá» Ä‘i như không nghe tiếng, vẫn bước Ä‘á»u. Lão hóa tá» sấn lên má»™t bước, vá»— vai chà ng nói :
- Äứng lại đã! A Liệt không thể giả vỠđược nữa, đà nh liá»u đứng lại ngÆ¡ ngác há»i :
- Lão kêu tại hạ phải chăng ? Lão hóa tá» quắc cặp mắt đầy dây máu tức giáºn đáp :
- Con mẹ nó ! Chả kêu ngươi thì kêu ai ? Thằng lá»i nà y có Ä‘iếc tai đâu ! A Liệt tá»± nghÄ© :
- Bây giá» chi có hai đưá»ng : má»™t là nhanh chân chạy trốn, hai là đánh liá»u má»™t tráºn chẳng nghÄ© gì nữa. Chà ng tÃnh váºy rồi quyết định phấn đấu và nháºn thấy có thể đột kÃch đối phương may ra không kinh động đến ngưá»i khảc. Nên biết Cái Bang rất nhiá»u cao thá»§ tụ táºp trong khách sạn nà y. Dù A Liệt không sÆ¡. lão thì cÅ©ng phải úy kỵ bao nhiêu ngưá»i khác, nhất là bang chúa Lục Minh VÅ©. Huống chi còn thêm Cao Thanh Vân nữa. Những ngưá»i nà y không thể dây và o được. A Liệt từ từ quay lại. Chà ng vẫn cúi đầu. Lão hóa tá» nhảy lên há»i :
- Mẹ kiếp ! Mi đã là má»™t đứa quáºt cưá»ng còn sợ ai nữa. A Liệt Ä‘oán đối phương chưa nháºn ra mình, chà ng phóng tâm được má»™t phần, ngá»ng đầu lên cưá»i há»i :
- Lão gia tha lá»—i cho ! Tiểu nhân ra ngoà i mua đồ cho khách quan. Lão gia có chuyện gì, tiểu nhân sẽ quay lại bà n tÃnh được không ? Chà ng nói mấy câu nà y kể ra cÅ©ng hợp lý và không kém gì giá»ng lưỡi bá»n phong trần. Nhưng lão hóa tỠđảo lá»™n cặp mắt đỠngầu cưá»i lạt nói :
- Không được ! Ngươi là m việc cho ta trước, ta chá» ngươi hằng ná»a ngà y rồi. Lão hóa tá» móc trong tay áo ra má»™t đĩnh bạc nặng đến năm lượng lá»›n tiếng thóa mạ:
- Con bà nó ! Quần áo mình tuy rách rưới tháºt, nhưng trong lưng còn có tiá»n. Ngươi gá»i chưởng quÄ© ra đây. A Liệt không khá»l la thầm vì chà ng đã mạo xưng tiểu nhị. Nếu Ä‘i kiếm chưởng quÄ© há chẳng lá»™ tẩy ư.
Giữa lúc ấy đột nhiên có ngưá»i tiến và o. A Liệt vừa kinh hãi vừa mừng thầm nghÄ© bụng :
- Có khi đây là cứu tinh cho mình cÅ©ng chưa biết chừng. Chà ng đảo mắt nhìn ra thì thấy má»™t lão hóa đầu bạc và má»™t tên hóa tá» thấp lùn, tóc ngắn. Hai tên khiếu hóa nà y vừa trông cÅ©ng biết ngay là những nhân váºt có địa vị kha khá trong Cái Bang. áo quần tuy rách rưới mà rất sạch sẽ. Thái độ trầm lặng. Hai tên khất cái thấy lão hóa tá» kia dức lác liá»n dừng bước lại. Gã thấp lùn chau mà y lên tiếng :
- Hứa lão thất !... Lão hóa tỠtóc bạc kéo gã nói :
- Mặc kệ há», chúng ta Ä‘i là m việc cá»§a mình đã. Thế là hai ngưá»i bá» Ä‘i. Bao nhiêu hy vá»ng cá»§a A Liệt lại tan mất. Lòng chà ng rất xao xuyến nhưng chà ng biết mình cà ng phải cẩn tháºn đối phó vá»›i tình trạng trước mắt, liá»n cưá»i nói :
- Lão gia sao lại nói váºy ? Tiểu nhân có mấy cái đầu mà dám coi thưá»ng Thất gia. Chà ng vừa được nghe hai tên khất cái nói ra lão nà y há» Hứa, ở hà ng thứ bảy, liá»n gia? là m ngưá»i nhà kêu bằng Thất gia. Lão hóa tỠđảo cặp mắt đỠngầu “hừ†má»™t tiếng rồi há»i :
- Thằng lá»i nà y còn có chút nhãn lá»±c. Thất gia chỉ bảo mi là m việc chứ có bảo mi giải thÃch đâu. Lão hóa tá» nói tá»›i đây hai tay khẽ vặn má»™t cái. Äỉnh bạc liá»n bể thà nh hai phần to bé không Ä‘á»u. Lão nhét khối bạc nhá» và o tay A Liệt nói :
- Ngươi hãy thu lấy cái nà y đã ! A Liệt đón lấy bạc khom lưng đáp :
- Äa tạ Thất gia ! Äây là Thất gia... Lão hóa tỠđảo cặp mắt đỠngầu nhìn hai bên rồi cất giá»ng lè nhè há»i :
- Con nhãi ở khách sảnh mé tây tên là gì váºy ? A Liệt hiểu ngay liá»n cưá»l đáp :
- Ủa ! Té ra Thất gia há»i vụ nà y. Vị Cô nương đó là Phấn Cúc Hoa. Thất gia há»i Cô là m chi ? Lão hóa lá» mặt nổi gân xanh, toét miệng cưá»i đáp : - Ta thÃch y. A Liệt ngáºp ngừng :
- Lão gia có ý... Lão hóa tá» cưá»i há»nh hệch vá»— lưng A Liệt nói : - Bữa nay Hứa lão thất đại khai sắc giá»›i. Ngươi là m cho ta má»™t cái phòng rồi kêu.... ha ha.... Phấn Cúc Hoa đến cho ta. A Liệt gáºt đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Lão hóa tá» cưá»i khanh khách nói : - Chỉ có váºy thôi. Việc nà y ngươi phải giữ kÃn cho ta không được bép xép. Ngươi mà há»›t lẻo là ta rạch miệng ra đó. A Liệt tức giáºn muốn vugn quyá»n đấm và o mặt lão, chỉ sợ lão giả say hét rùm. Chà ng liá»n đẩy lão ngồi xuống nói :
- Lão tiên sinh ngồi nghỉ đây má»™t chút để tiểu nhân và o trong coi rồi sẽ dẫn y tá»›i xem có được không ? Thất gia mà uy hiếp là khó lòng lắm đấy. Lão hóa tá» cưá»i ha hả nói :
- Cái đó lão gia biết rồi. Ngươi là m thà nh sự cho ta, còn có thưởng nữa.
A Liệt hắng dặng má»™t tiếng lùi khá»i tay lão, chà ng trở gót giả vá» chạy Ä‘i gá»i gái. A Liệt tiến vá» phÃa trước và i bước thấy mấy khóm trúc gió thổi vang lên những tiếng kẽo kẹt. Chà ng mượn bụi trúc che khuất mình khá»i thị tuyến cá»§a lão hóa tá» rồi cúi thấp ngưá»i xuống, chá» lão không chú ý là chạy trốn. Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì thấy hai ngưá»i từ trong bóng tối Ä‘i quạ Chà ng ẩn mình sau bụi trúc không sợ bị phát giác mà chà ng trông rõ đối phương. Hai ngưá»i nà o phải ai xa lạ . ChÃnh là Cái Bang bang chúa Lục Minh VÅ© và Bạch Nháºt thÃch khách Cao Thanh Vân. Hai ngưá»i bước lẹ vá» phÃa cá»a ngoà i. Bá»—ng nghe Lục bang chúa cưá»i lạt nói :
- Nếu để mụ đà n bà đó chạy mất thì Cao huynh phà Công quá! Cao Thanh Vân đáp :
- Lục bang chúa bất tất phải quan tâm. Bang chúa cứ là m việc cá»§a mình Ä‘i ! Lục Minh VÅ© cưá»i lạt nói :
- Cao huynh hãy dừng bước. Sau khi xong việc nà y tại hạ còn trá»ng thác việc khác. Khi đó chúng ta sẽ nói chuyện. Cao Thanh Vân chắp tay nói : - Xin bang chúa tùy tiện. Lục Minh VÅ© Ä‘i lẹ ra ngoà i cá»a lá»›n rồi biến và o trong bóng đêm. Cao Thanh Vân đứng ở trước cá»a, nghiêng đầu ngó lão hóa tá» má»™t cái rồi xoay mình Ä‘i và o phÃa sương phòng. Trăng má» gió lá»™ng. Trên không lèo tèo mấy chòm sao. Con chó và ng cất tiếng sá»§a gâu gâu. Lục Minh VÅ© lẹ bước Ä‘i tá»›i. Con chó không sá»§a nữa. Nó nhìn Lục Minh VÅ© má»™t cái rồi cúp Ä‘uôi bá» Ä‘i. Lục Minh VÅ© cÅ©ng không quay đầu lại. Hắn Ä‘i và o ngõ hẻm. PhÃa chÃnh diện đã trông thấy bức tưá»ng phạn Ä‘iếm kia. Bá»—ng hắn dừng bước, cưá»i lạt má»™t tiếng rồi rảo bước tiến vá» phÃa trước. Dưới chân tưá»ng má»™t vị Cô nương đứng đó. Lưng Cô Ä‘eo trưá»ng kiếm, đầu bÃt khăn Ä‘en. Cô giương cặp lông mà y ra chiá»u tức giáºn, dưá»ng như đã phải chá» má»™t lúc khá lâu. Lục Minh VÅ© Ä‘i tá»›i còn cách Cô chừng má»™t trượng thì đứng lại lên tiếng:
- Hay quá ! Cô nương đã đến đây trước ! Cô kia ra chiá»u khiếp sợ đáp:
- Phải rồi ! Tiện thiếp háºu giá từ lâu. Lục Minh VÅ© mục quang lấp loáng nhìn thẳng và o mắt cá»§a nữ lang kia há»i ngay:
- Phùng Thúy Lam ! Cô nương chá» tại hạ ư ? Phùng Thúy Lam đứng thẳng ngưá»i, giÆ¡ bà n tay ngá»c lên. Má»™t thanh bảo kiếm lấp loáng có ánh sáng đã rút ra khá»i vá». Nà ng tiến lại má»™t bước nói :
- Lục Bang chúa ! Äừng rưá»m lá»i nữa ! Có phải bang chúa tìm bản nhân hoà i ? Bữa nay bản nhân đã tá»›i đây, Bang chúa có bản lãnh thì ra tay luôn Ä‘i. Bản nhãn đánh không lại thì chết chẳng có chà đáng tiếc. Lục Minh VÅ© lùi lại má»™t bước. Mặt hắn lá»™ vẻ trầm tư, nhưng chỉ thoáng cái đã mất tiêu. Hắn ra chiá»u tỉnh ngá»™, bá»—ng nghiêng ngưá»i chăm chú nhìn lên tầng lầu cách đó chừng ba trượng. Cặp lông mà y dà i nhăn tÃt lại, lá»›n tiếng gá»i :
-Tô Ngá»c Quyên ! Nà ng có thể xuống Ä‘i. Tòa lầu nà y bá» lâu ngà y không sá»a chữa, tưá»ng vách xiêu vẹo. Lục Minh VÅ© đứng lại má»™t lúc, quả thấy trên lầu có bóng ngưá»i xuất hiện rồi nhảy le xuống. ChÃnh là Tô Ngá»c Quyên. Giữa lúc ấy ở góc đông bắc tối Ä‘en, cặp mắt A Liệt lấp loáng ánh hà n quang. Chà ng phát giác ra Tô Ngá»c Quyên thì không khá»i kinh nghi mà nghÄ© mãi không sao hiểu được. Tô Ngá»c Quyên đứng vững rồi lá»›n tiếng há»i :
- Tiện thiếp ra rồi thì bang chúa là m gì ? Lục Minh VÅ© cưá»i khánh khách há»i lại :
- Nà ng theo ta đã bấy lâu tưởng hiểu rõ ta rồi. Sao còn há»i câu nà y? Tô Ngá»c Quyên run lên. Hai hà m răng mụ cắn chặt lại. Cặp mắt vô cùng phẫn ná»™ lại ra chiá»u kinh hãi. Hồi lâu mụ má»›i nói :
- Lục Minh VÅ© ! Lòng dạ ngươi tháºt là độc địa ! Bây giá» ta đã ra đây, ngươi muốn giết thì giết Ä‘i, sao còn mượn tay kẻ khác? Lục Minh VÅ© cÅ©ng lá»™ vẻ tức giáºn, cưá»i lạt má»™t tiếng rồi lùi lại ná»a bước không nói câu gì. Tô Ngá»c Quyên biến sắc. Dưá»ng như mụ phát giác ra Ä‘iá»u gì ghê gá»›m trong thái đô. lạnh nhạt căng trì cá»§a Lục Minh VÅ©, đột nhiên mụ lùi lại hai bước. Lục Minh VÅ© đảo cặp mắt sắc bén nhìn qua hai bên. Láºp tức hai bóng ngưá»i nhẩy ra đứng cạnh hắn. Hai ngưá»i nà y má»™t cao, má»™t lùn. ChÃnh là hai vị trưởng lão địa vị khá cao trong Cái Bang. Ngưá»i cao thân thể ốm nhách tóc bạc rá»§ xuống vai, mà y dà i mắt thá» hai tai và nh rá»™ng. Ngưá»i lùn tóc ngắn má»›i để râu mép. Hai ngưá»i nà y tuổi ngoại lục tuần. ChÃnh là hai lão cái mà A Liệt vừa gặp trong khách sạn. Chúng vừa xuất hiện đã chia hai ngả tiến từng bước má»™t vá» phÃa Tô Ngá»c Quyên. Tô Ngá»c Quyên sắc mặt đã lợt lạt, lúc nầy cà ng lợt lạt hÆ¡n. Mụ rút kiếm ra há»i :
- Tô trưởng lão ! Các vị muốn là m gì ? Lão cái tóc bạc đáp :
- Bản Tô vâng lệnh bang chúa bắt giữ Lục phu nhân. Thanh âm lão lạnh như đồng không lộ vẻ gì xúc động. Trưởng lão thấp lùn cũng lạnh lùng nói tiếp :
- Lục phu nhân! Những năm trước phu nhân á»· mình được bang chúa sá»§ng ái, là m cà n là m báºy, dâm đãng thất đức. Cái Bang ta vì phu nhân mà mất mặt. A Liệt ẩn mình trong bóng tối nhìn ra, thấy khà thế Cái Bang ghê gá»›m, chà ng cÅ©ng hồi há»™p trong lòng thì đủ biết Tô Ngá»c Quyên xao xuyến đến chừng nảo ! A Liệt nhá» có thị lá»±c đặc biệt nên nhìn rõ cả vẻ khiếp sợ cá»§a Tô Ngá»c Quyên. Chà ng không sao hiểu sá»± tình phát triển ra sao mà chỉ lăm le toan xông lại ngăn chặn hai tên trưởng lão Cái Bang. A Liệt còn Ä‘ang xoay chuyển ý nghÄ©, bá»—ng thấy Tô Ngá»c Quyên vung trưá»ng kiếm lên đánh véo má»™t tiếng nhằm đâm và o trước ngá»±c lão há» Tô tóc bạc. Chiêu kiếm phóng ra nhanh như Ä‘iện chá»›p. Tô trưởng lão không nói gì, hai chân nhảy lên má»™t cái, nhoai mình như con vượn. Hắn ta ôm đầu gối trông ngưá»i tròn á»§ng như quả cầu lăn Ä‘i má»™t cái ra xa ngoà i tám thước. Hai tay lão đã cầm đôi trá»§y thá»§ dà i chừng hÆ¡n thước. Tô Ngá»c Quyên hai mặt thụ địch. Thân pháp mụ cá»±c kỳ linh hoạt. Ngưá»i mụ xoay chuyển như bướm xuyên hoa. Mụ đã bay lại bên lão thấp lùn tóc ngắn, hươi kiếm ra chiêu trưá»ng hồng quán nháºt lấp loáng ánh kỳ quang, nhằm bổ xuống vai Tần trưởng lão (tức lão thấp lùn). Tần trưởng lão vung tay áo má»™t cái. Tay lão cầm má»™t thứ khà giá»›i Ä‘en sì dà i chừng hÆ¡n thước đưa lên gạt trưá»ng kiếm cá»§a Tô Ngá»c Quyên. Bá»—ng nghe má»™t tiếng choảng vang lên. Tô Ngá»c Quyên theo đà kiếm nhảy lên cao hÆ¡n trượng.
Thân pháp cá»§a mụ coi rất ngoạn mục, chẳng khác con én lướt mình trên không. Nhưng Tô trưởng lão từ phương hướng đối diện vá»t lên. Tay lão cầm thanh trá»§y thu? hình con rắn quét ngang má»™t cái báºt lên tiếng choang choảng. Tiếp theo Tô trưởng lão quát to má»™t tiếng. Hai ngưá»i còn chÆ¡i vÆ¡i trên không đụng và o nhau rồi lại phân khai hạ mình xuống. Tô trưởng lão vừa hạ mình xuống đất thì thanh trá»§y thá»§ hình rắn cầm trong tay đã không thấy nữa. Không hiểu lão dùng thá»§ pháp gì cất trá»§y thá»§ và o trong đầu gối. Bên kia Tô Ngá»c Quyên cÅ©ng hạ mình xuống nhưng thân pháp mụ không được linh hoạt như trước. Chân mụ vừa chấm đất đã lảo đảo ngưá»i Ä‘i. Miệng khẽ báºt tiếng rên lạ Mu. phải chống thanh kiếm xuống đất đỠmiá»…n cưỡng đứng lại. Sắc mặt lợt lạt mồ hôi ứa ra. Tay trái mụ giữ lấy trước ngá»±c. Máu tươi theo kẽ ngón tay nhá» xuống. A Liệt ở trong bóng tồi và Phùng Thúy Lam ở ngoà i trưá»ng thấy thế không khá»i giáºt mình kinh hãi vì Tô Ngá»c Quyên bị thương ở trước ngá»±c thì e rằng khó lòng sống được. A Liệt run bắn ngưá»i lên. Chà ng nghiến răng toan nhảy ra, bá»—ng tai nghe Tô Ngá»c Quyên nổi lên trà ng cưá»i rá»™ rất thê thảm. Bất giác chà ng dừng chân lại. Lại thấy Tô Ngá»c Quyên lúc nà y xõa tóc chống kiếm, sắc mặt xanh lợt. Má»™t tay vẫn nắm chá»— bị thương. Chân mụ loạng choạng cất bước. Mụ từ từ giÆ¡ thanh kiếm lên trá» và o mặt Lục Mlnh VÅ© thét lên :
- Lục Minh VÅ© ! Thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngươi tháºt là độc ác ! Lục Minh VÅ© nét mặt vẫn thản nhiên, ngưá»i vẫn đứng nguyên như cÅ© lạnh lùng bá»i : - Ngươi còn muốn nói gì nữa không ? Tuy chỉ vẻn vẹn mấy tiếng nhưng từ miệng bang chúa Cái Bang thốt ra thì có uy lá»±c tôn nghiêm vô cùng ! Tô Ngá»c Quyên run lên má»™t cái rồi trầm giá»ng đáp :
- Bây giá» ta hiểu rồi. Ngươi đã sắp đặt vụ nà y từ trước. Lòng dạ ngươi tháºt là hung dữ ! Lục Minh VÅ© là ngưá»i hung tà n bụng dạ thâm hiểm mà nghe câu nà y cÅ©ng phải chấn động, đủ tá» lá»i nói cá»§a Tô Ngá»c Quyên có ẩn ý sâu xa. Phùng Thúy Lam lá»›n tiếng :
- Lục bang chúa ! Bang chúa nhất định gỉết y để bịt miệng cho khá»i tiết lá»™ tình hình phÃa trong bức mà n phải không? Lục Minh VÅ© là nhân váºt ghê gá»›m có lý đâu để Phùng Thúy Lam nói mấy câu há»i hợt mà chịu chùn nhụt. Lúc nà y vừa trong bóng tối vừa ngoà i ánh sáng cả thảy mưá»i con mắt chăm chú nhìn và o thái độ ung dung cá»§a bang chúa Cái Bang. Tô Ngá»c Quyên cÅ©ng hiểu nếu Lục Mlnh VÅ© mà không muốn để mụ nói thêm thì dù mu. cố cướp lá»i cÅ©ng bằng vô dụng. Mụ chỉ nói được và i ba câu là đã chết vá» tay hai tên trưởng lão Tô, Tần. Vì thế mụ chá» xem Lục Minh VÅ© bảo sao. Lục Minh VÅ© lạnh lùng há»i :
- Tô Ngá»c Quyên! Hẳn ngươi đã rõ lá»±c lượng bản bang và thân thá»§ cá»§a hai vị trưởng lão Tô Tần chỉ trong nháy mắt đã hạ sát xong ngươi. Có đúng thế không ? Äá»™t nhiên y lảng sang chuyện khác khiến ngưá»i ta không sao hiểu được. Tô Ngá»c Quyên bất giác gáºt đầu. Lục Minh VÅ© lại há»i tiếp :
- Äã thế ngươi cÅ©ng hiểu ta đây chẳng phải là ngươi để kẻ khác đưa và o thế bà má»™t cách dá»… dà ng. Có đúng hay không
Y nói câu nà y để biểu thị rõ rà ng là mụ không còn cÆ¡ cÆ¡ há»™i giải thÃch. Tô Ngá»c Quyên tức giáºn nói :
- Sau khi ta chết rồi nhất định sẽ biến thà nh lệ quỷ để trả thù. Lục Minh Vũ lạnh lùng đáp :
- Con ngưá»i chết rồi thà nh quỉ hay không hãy tạm để đó. Vừa rồi ta đã nói rõ là định là m việc gì thì không chịu ảnh hưởng cá»§a ngưá»i khác. Bây giá» trong lòng ngươi còn Ä‘iá»u chi nữa thì nói ra Ä‘i ! Y quyết định như váºy khiến cho bao nhiêu ngưá»i trong trưá»ng phải Ä‘iên đầu cÅ©ng không Ä‘oán ra được tâm lý cá»§a y. Phùng Thúy Lam cất cao giá»ng há»i :
- Tô thư thư ! Thư thư còn chống chá»i được để nói hết lá»i không ? Tô Ngá»c Quyên gáºt đầu. Phùng Thúy Lam há»i :
- Thế thì kỳ thiệt! Hắn đã coi rõ thư thư không chống nổi nữa má»›i để thư thư lên tiếng kia mà ! Tô Ngá»c Quyên đáp :
- Cái đó ta cÅ©ng không rõ. Mụ chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, nghÄ© thầm :
- Hắn vẫn không tin ta đã khám phá ra âm mưu cá»§a hắn nên cho ta nói để tiện chứng thá»±c. Hừ! Lục Minh VÅ© ! Ngươi coi Tô Ngá»c Quyên nà y thưá»ng quá ! Nên biết Tô Ngá»c Quyên suv luáºn rất hợp lý. Äại khái những báºc trà giả thưá»ng tá»± phu. khi minh đà bố trà âm mưu gì không để kẻ khác khám phá ra được. Lục Minh VÅ© cÅ©ng quan niệm như váºy má»›i để Tô Ngá»c Quyên nói ra. Tô Ngá»c Quyên hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, cầm cá»± vá»›i thương thế, lên tiếng :
- Lục Minh VÅ© ! Má»™t phương diện ngươi lợi dụng ta để đối phó vá»›i ngưá»i sư môn, mặt khác ngươi lại tùy thá»i muốn giết ta lúc nà o cÅ©ng được.
|

27-12-2008, 03:01 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 53 Phùng Thúy Lam Äả Tá» Thần Cái
Phùng Thúy Lam bỗng xen và o :
- Hắn muốn giết thư thư sao lại phải giăng lưới ghê gá»›m thế nà y ? Tô Ngá»c Quyên đáp :
- DÄ© nhiên việc gì cÅ©ng phải có nguyên nhân. Hắn là bang chúa Cái Bang thì nhất cư? nhất động Ä‘á»u được đệ tá» toà n bang theo dõi. Hắn muốn giết má»™t vị phu nhân như ta phải có lý do đầy đủ má»›i khá»i mất uy tÃn. Mụ thở hồng há»™c mấy tiếng rồi tiếp :
- Hắn đã có bản tÃnh tà n ác lại thêm và o thá»§ Ä‘oạn thâm độc. Còn ta bất giác mang tiếng là phụ nhân dâm đãng. Äá»™t nhiên mụ xúc động phi thưá»ng, lá»›n tiếng la :
- Lục Minh VÅ© ! Bữa nay tuy ta chết vá» tay ngươi . Nhưng ngươi đừng tưởng lấy được thanh Tru tiên kiếm kia vá». Ha ha... Mụ thổ ra má»™t búng máu tươi. Tuy nhiên mụ vẫn không ngăn nổi mối phẫn kÃch trong lòng, hết sức la lên :
- Ai cÅ©ng có thể thóa mạ Tô Ngá»c Quyên nầy là kẻ dâm đãng đê hèn nhưng chỉ có mình Lục Minh VÅ© nhà ngươi là không đáng. Ngươi không đáng... Mụ lại phun máu tươi ra. Ngưá»i mụ lảo đảo coi chừng sắp té. Má»i ngưá»i trong trưá»ng ai cÅ©ng kinh hãi, chỉ có Lục Minh VÅ© vẫn thản nhiên. Cặp mắt hắn lấp loáng oai nghiêm đầy sát khÃ, lạnh lùng há»i :
- Tô, Tần nhị vị trưởng lão ! Các vị còn do dá»± gì nữa ! Phải chăng muốn chá» bản tòa thân hà nh động thá»§. Hai tên trưởng lão Tô Tần đột nhiên tỉnh táo lại kÃnh cẩn chắp tay nói :
- Xin tuân lệnh ! Hai vị trưởng lão xoay mình toan nhảy xổ tá»›i. Lúc nà y Phùng Thá»§y Lam tay sá» và o chuôi kiếm. A Liệt cÅ©ng muốn nhảy ra. Hai cặp mắt cÆ¡ hồ tóe lá»a. Trong bóng tối đột nhiên có tiếng quát :
- Dừng tay! Tiếp theo tiếng bước chân trầm trá»ng vá»ng lên. Má»™t ngưá»i từ từ tiến và o trưá»ng. Tiếng bước chân thình thịch phối hợp vá»›i tư thức trầm trá»ng thà nh má»™t khà thế kiên cưá»ng tá»±a hồ không ai ngăn cản được. Hai vị trưởng lão cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, bất giác lùi má»™t bước. Ngưá»i kia tiến lại thì hai lão lùi thêm má»™t bước, hai bước...
Má»i ngưá»i? sợ uy thế không dám thở mạnh. Sau đó ngưá»i đó dừng bước lại bên mình Tô Ngá»c Quyên, xoay tay ôm lấy mụ khi ngưá»i mụ sắp té xuống. A Liệt đã nháºn ra ngưá»i nà y, chà ng la thầm trong bụng :
- Cao Thanh Vân! Lòng chà ng khÃch động suýt nữa báºt tiếng hô hoán. Ngưá»i đó xuất hiện cắp lấy Tô Ngá»c Quyên rồi thì ai cÅ©ng cho là trừ phi Lục Minh VÅ© giết ngưá»i đó trước, không thì chẳng có cách nà o hạ sát Tô Ngá»c Quyên được. Tô trưởng lão lá»›n tiếng quát há»i :
- Các hạ là ai? Tần trưởng lão trấn tĩnh tâm thần nói theo :
- Các hạ đã to gan dám nhúng tay và o việc cá»§a Cái Bang thì tất nhiên không phải hạng vô danh. Cao Thanh Vân không nhìn gì đến bá»n nà y. Cặp mắt sắc bén cá»§a gã từ lúc má»›i đến chi? chăm chú nhìn Lục Minh VÅ©. Gã lạnh lùng há»i: - Sao Lục bang chúa đã nói ra lá»i còn phản tại ? Lục Minh VÅ© tức giáºn há»i lại :
- Các hạ nói thế là nghĩa là m sao ? Cao Thanh Vân đáp :
- Nếu Lục bang chúa tiếc má»™t vạn lạng bạc thì tại hạ dừng tay cÅ©ng không sao. Lục Minh VÅ© đưa mắt nhìn Tô Ngá»c Quyên rồi gáºt đầu nói :
Con đà n bà nà y thuá»™c vá» các hạ cÅ©ng được. Cao Thanh Vân xoay mình cắp Tô Ngá»c Quyên bước Ä‘i. Tiếng bước chân trầm trá»ng báºt lên thanh âm là m chấn động tâm thần má»i ngưá»i đứng đó. Chỉ trong khoảnh khắc không thấy bóng gã đâu nữa. Tiếng bước chân cÅ©ng im bặt. Hai tên trưởng lão Ä‘á»u xoay mình lại. Lão hóa tá» tóc bạc, mắt lá»™ vẻ nghi ngá» há»i: - Bang chúa ! Ngưá»i đó là ai? Ty tòa có nên theo dõi không ? Lục Minh VÅ© lắc đầu đáp :
- Không cần. Lão hóa tá» tóc bạc không dám nói gì nữa lẳng lặng rút lui. Lục Minh VÅ© lại đưa mắt nhìn Phùng Thá»§y Lam đứng ở dưới chân tưá»ng. Nà ng lên tiếng trước :
- Lục Bang Chúa ! Phải chăng bây giỠđến lượt chúng ta ? Lục Minh VÅ© gáºt đầu đáp : Tại hạ tán thưởng gan dạ cá»§a cô nương. Phùng Thúy Lam lá»™ vẻ nghi ngá» ra khóe mắt há»i :
- Trước khi động thủ, tiện thiếp có hai điểm nghi vấn muốn thỉnh giáo bang chúa được chăng?
Lục Minh Vũ đáp :
- Cô nương thá» nói nghe. Phùng Thúy Lam há»i : - Tại sao Lục Bang chúa lại biết Tô Ngá»c Quyên ẩn mình trên tiểu lâu? Lục Minh VÅ© cưá»i đáp :
- Vấn đỠcô nương há»i rất thiển cáºn. Phùng Thúy Lam chau mà y lạnh lùng không nói gì nữa. Lục Minh VÅ© lại nói tiếp:
- Lục má»— tuy chẳng có ba đầu sáu tay nhưng là m chá»§ má»™t bang thì đừng nói đối phó vá»›i má»™t ngưá»i cô thân như cô nương mà bất cứ vá»›i má»™t vị chưởng môn nà o trong chÃn phái lá»›n hiện nay, Lục má»— cÅ©ng dám quyết má»™t tráºn tá» chiến... Hắn ngừng tạt má»™t chút rồi lạnh lùng tiếp : - Thế mà cô nương không lá»™ vẻ gì sợ hãi. Dù cho cô đã gác hẳn sá»± sinh tá» ra ngoà i cÅ©ng không thể thế được. Nguyên má»™t Ä‘iểm nà y cÅ©ng đủ trả lá»i câu há»i cá»§a cô nương. Phùng Thúy Lam chau mà y há»i :
- Nhưng cái đó chưa thuyết minh được tại sao Tô Ngá»c Quyên ở chá»— nà y ? Lục Minh VÅ© đáp :
- Tại hạ biết rằng cô nương đã khổ tâm rèm luyện võ công để đối phó vá»›i kiếm pháp cá»§a tại hạ. Cô nương chỉ có mối sợ duy nhất là tại hạ dùng Tru tiên kiếm để đối phó vá»›i cá»™ Trong tay tại hạ mà không có thanh kiếm nà y, cô cho là má»™t cÆ¡ há»™i có thê? quyết đấu được. Vì thế mà cô đứng sững không sợ hãi gì. Thanh Tru tiên kiếm là Tô Ngá»c Quyên cất dấu đã lâu năm. DÄ© nhiên thị đã nói chuyện nà y cho cô hay, nên cô cà ng yên tâm, chuẩn bị xá» dụng bà luyện kiếm pháp để quyết chiến vá»›i tại hạ. Cứ trông vẻ mặt cô cÅ©ng hiểu ngay rằng vì lý do Tô Ngá»c Quyên ở gần đâu đây. Những lý do Lục Minh VÅ© suy luáºn nói ra hà ng trà ng, nhưng nó bất quá chỉ là má»™t câu chuyện ngắn ngá»§i trong nháy mắt. Phùng Thúy Lam cúi đầu ngẫm nghÄ©, nà ng thấy Lục Minh VÅ© là tay mưu trà hÆ¡n Ä‘á»i thì trong lòng không khá»i khâm phục. Lục Minh VÅ© lại mỉm cưá»i nói :
- Nếu cô chỉ trông và o mấy chiêu kiếm pháp mà muốn tranh hÆ¡n thua vá»›i Lục má»— thì e rằng cô nương không biết tá»± lượng. Phùng Thúy Lam tức giáºn nói :
- Lục bang chúa là ngưá»i soi xét tá»· mỹ, quả không hổ là m chúa tể má»™t bang. Có Ä‘iá»u bang chúa tá»± đỠcao mình thái quá thì khó lòng tránh khá»i lầm lỡ. Tưởng bang chúa nên chÃn chắn hÆ¡n má»™t chút là hay.
Lục Minh VÅ© lại há»i :
- Cô nương còn vấn đỠgì nữa không? Pùng Thúy Lam đáp :
- Vấn đỠnà y chắc bang chúa khó lòng giải đáp. Xin há»i ngưá»i áo Ä‘en vừa rồi lả ai ? Tại sao Lục bang chúa lại để y cướp Tô Ngá»c Quyên Ä‘em Ä‘i ? Lục Minh VÅ© không muốn bà n vá» việc nà y, song hiện tình không trả lá»i không được. Hắn đáp :
- Ngưá»i đó há» Cao tên gá»i Thanh Vân. Cô nương đã nghe ai nói tá»›i bao giá» chưa? Má»i ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi, vì há» Ä‘á»u nghe danh Bạch Nháºt thÃch khách Cao Thanh Vân từ lâu rồi. Phùng Thúy Lam nói :
- Ngưá»i nà y là Bạch Nháºt thÃch khách thì tháºt không ngá». Té ra chẳng những y hà nh thÃch ban ngà y mà cả ban đêm cÅ©ng không được rảnh. Lục bang chúa có má»™t tay viện thu? như váºy, trách nà o chẳng coi ai và o đâu. Lục Minh Vu lạnh lùng đáp :
- Cao Thanh Vân đã chịu lá»i á»§y thác cá»§a ai là quyết giữ lá»i hứa. Tô Ngá»c Quyên để y xá» lý là đúng lắm. Phùng Thúy Lam cưá»i lạt há»i :
- Ngưá»i á»§y thác cho gã phải chăng là Lục bang chúa? Lục Minh VÅ© đáp. - Phải rồi! Hắn nhìn Phùng Thúy Lam bằng cặp mắt sác bén, lạnh lùng há»i :
- Cô nương còn vấn đỠgì nữa không? Phùng Thúy Lam lắc đầu đáp :
- Hết rồi. Nà ng vươn tay rút trưá»ng kiá»m ra. Lục Minh VÅ© đưa mắt nhìn Tô trưởng lão ở mé tả. Tô trưởng lão láºp tức tiến ra, dõng dạc nói :
- Vẻn vẹn má»™t cô gái, việc gì đến bang chúa phải động thá»§ ! Lục Minh VÅ© gáºt đầu đáp : - Tô trưởng lão ra tay là hay lắm rồi ! Có Ä‘iá»u cô nương đây tuy còn nhá» tuổi song võ công không phải tầm thưá»ng, nhất là Ma Nữ kiếm pháp cá»§a cô lại cà ng lợi hại, chứ không phải như Tô Ngá»c Quyên đâu. Tô trưởng lão đáp :
- Xin bang chúa cứ yên lòng. Lục Minh VÅ© lùi lại hai bước đứng ra ngoà i. Tô trưởng lão tiến vá» phÃa Phùng Thúy Ịam còn cách chừng , thước thì dừng lại.
Phùng Thúy Lam đảo cặp mắt sắc như nước chăm chú nhìn đối phương, lạnh lùng há»i :
- Tên há» các hạ là gì ? Tô trưởng lão đáp : - Lão phu là Tô Tá» Kiến. Ngưá»i ta kêu bằng Bạch Phát Thần Cái chắc cô nương cÅ©ng nghe nói rồi. Phùng Thúy Lam nghÄ© thầm trong bụng : - Hóa ra lão nà y là Bạch Phát Thần Cái. Ta đã nghe nói từ lâu lão là má»™t ngưá»i trong Lục Äại Kim Cương cá»§a Cái Bang. Võ công lão rất ghê gá»›m ! Ta phải cẩn tháºn má»›i được. Cặp mắt bá»™c lá»™ sát khÃ, nà ng lạnh lùng đáp :
- Hay lắm ! Ta hãy bắt Bạch phát Thần Cái trước để tế kiếm. Bầu không khà trong trưá»ng biến thà nh khẩn trương. Lục Minh VÅ© đứng ngoà i, khóe miệng thỉnh thoảng lại lá»™ ra má»™t nụ cưá»i lạt không hiểu trong óc hắn nghÄ© gì. Bạch Phát Thần Cái cất chân nhẹ nhà ng tiến lên má»™t bước. Thanh gươm trá»§y thá»§ lão đã cầm taỵ Cặp mắt lấp loáng đảo sùng sục nhằm chá»— hở đối phương đỠhạ thá»§. Phùng Thúy Lam vung trưá»ng kiếm lên chú ý nhìn động tác cá»§a đối phương, nà ng cÅ©ng ung dung chứ không nóng nảy. Tô Tá» Kiến lại khoa chân tiến bước theo bá»™ vị trung cung. Äó là triệu chứng sắp ra taỵ Quả nhiên lão xoay bước chân, hai tay cầm hai thanh trá»§y thá»§ má»™t trên má»™t dưới nhằm đâm và o ngá»±c và bụng Phùng Thúy Lam. Äối vá»›i phụ nữ nhất là má»™t vị cô nương thì khi động thá»§ ra chỉêu, kỵ nhất là trước ngá»±c, vì đó là nÆ¡i phát dục. Dù không có sách vở nà o ấn định, nhưng ngưá»i võ lâm đã thà nh táºp quán coi là má»™t nguyên tắc cần tuân giữ. Bạch Phát Thần Cái vừa ra tay, Phùng Thúy Lam đã không nén được cÆ¡n giáºn lá»›n tiếng quát :
- Tháºt là má»™t tên cuồng đồ ! Nà ng vung kiếm lên gạt phát ra má»™t luồng bạch quang. Bá»—ng nghe đánh choang má»™t tiếng. Khà giá»›i chạm nhau rùng rợn ! Hai ngưá»i hợp rồi lại phân. Tô Tá» Kiến hắng dặng má»™t tiếng tiến và o lần thứ hai. Khà giá»›i trong tay lão phóng ra má»™t chiêu cá»±c kỳ tà n độc. A Liệt đứng trong bóng tối thấy thế lo thay cho Phùng Thúy Lam. Khắp mình chà ng toát mồ hôi lạnh ngắt. Nhưng Phùng Thúy Lam trong bụng đã sẵn thà nh kiến nên nà ng vẫn không hoang mang. Nà ng quát lên má»™t tiếng rồi tấm thân lả lướt láºt ngá»a vá» phÃa sau tá»±a hồ muốn gián xuống đất. Bá»—ng nà ng xoay mình má»™t cái. Thanh trưá»ng kiếm cá»§a nà ng thi triển tuyệt chiêu “Ná»™ kiếm cuồng hoa†mà nà ng đã dầy công rèn luyện. Kiếm quang lấp loáng loé ra má»™t bông kiếm hoa. Trong vầng kiếm hoa biến ảo thà nh vô số mÅ©i kiếm nhằm đâm tá»›i ngÅ© quan trên mặt Tô Tá» Kiến. Tô Tá» Kiến giáºt mình kinh hãi vì trong bà i há»c vá» binh khà đã nói “dà i má»™t tấc, mạnh má»™t phần. Ngắn má»™t tấc là nguy hiểm hÆ¡n má»™t báºcâ€. Äôi trá»§y thá»§ hình rắn cá»§a lão chỉ phát huy được khi nà o đánh xáp lá cà vá»›i địch nhân. Bây giá» Phùng Thúy Lam chuyển động thân hình qua mé tả đối phương. Nà ng huy động trưá»ng kiếm uy hiếp lão ở ngoà i ba thước. Chiêu kiếm nầy cá»§a Phùng Thúy Lam là m cho Tô Tá» Kiến kinh hồn vì lão má»›i thấy đây là lần đầu. Lão không biết kiếm thức phát ra từ phương nà o. Lão hoang mang vá»™i sá» bô. pháp Äảo thái liên chi lùi lại. Kiếm quang lấp loáng phát ra má»™t tiếng véo rất khẽ. Trên không bóng trắng tá»a ra như muôn ngà n sợi tÆ¡ bạc bay xuống. Tô trưởng lão đảo mắt nhìn ra thấy má»› tóc dà i trên đầu mình đã bị đối phương há»›t mất. Chỉ còn cách mấy phân là cái mạng già khó ná»—i bảo toà n. Lão khiếp vÃa không biết đến thế nà o mà kể. Lục Minh VÅ© thấy thế vá»™i lá»›n tiếng hô :
- Tô trưởng lão tuổi đã già rồi. Lùi lại đi để bản tòa đối phó với thị. Tô TỠKiến lắc đầu đáp :
- Chưa phân sống mái, bang chúa bất tất phải bồn chồn. Lão chà đầu ngón chân xuống nhảy vá»t lại. Vị trưởng lão Cái bang mang ngoại hiệu Bạch Phát Thần Cái quả nhiên thân pháp không phải tầm thưá»ng. Lúc lão vá»t ngưá»i lên không thì chân tay và mình lão co lại má»™t rúm như đứa con nÃt ba thước, tức là nó ngắn chá»§n ra ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i. Äá»™t nhiên lão ruá»—i hai chân nhằm đá và o vai Phùng Thúy Lam. Còn tay lão cầm đôi trá»§y thá»§ má»™t trên má»™t dưới chụp xuống. Toà n thân Phùng Thúy Lam tá»±a hồ bị đặt và o trong lồng cá»§a cặp khà giá»›i kia. Nếu nó đụng và o ngưá»i là nhất định nà ng phải chết. A Liệt đứng trong góc tưá»ng ngó thấy tâm thần chấn động, xuýt báºt tiếng lạ Chà ng có muốn nhảy xổ lại cứu cÅ©ng cháºm mất rồi: Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, A Liệt sợ quá không dám nhìn nữa. Chà ng chưa kịp nhắm mắt lại thì Phùng Thúy Lam đã ra tay chống chá»i. Cả ngưá»i lẫn kiếm bay vá»t lên nghinh tiếp Tô trưởng lão. Má»™t là n kiếm quang lóa mắt lÆ¡ lá»ng trên không đụng và o đối phương. Phùng Thúy Lam đã thi triển môn võ bà truyá»n “Trảm hồn thất kiếm†chuyên môn đê? đối phó vá»›i Cái Bang. Bá»—ng nghe khà giá»›i chạm nhau báºt tiếng “choang†rùng rợn. Tiếp theo Tô trưởng lão rên lên má»™t trà ng. Bóng ngưá»i phân ra rồi rá»›t xuống. Phùng Thúy Lam nhẹ nhà ng như chim én hạ mình xuống má»™t bên. Tô trưởng lão hạ xuống sân loạng choạng như ngưá»i say rượu, lảo đảo bước Ä‘i. Bá»—ng thấy hai mắt lão lồi ra, hô hấp cấp bách. Bên cổ lão thá»§ng má»™t lá»— lá»›n bằng miệng chén. Máu tươi phun ra ồng á»™c. Lão bước tá»›i trước mặt Lục Minh VÅ© mở miệng nói được má»™t tiếng :
- Bang chúa !... Rồi té huỵch xuống dất. Hai thanh trá»§y thá»§ vẫn nắm chặt trong tay nhưng đâm sâu xuống đất. Trưá»ng đấu dà n dụa máu tanh coi rất khá»§ng khiếp. Tần trưởng lão chạy lại láºt ngưá»i Tô trưởng lão lên, miệng lắp bắp :
- Chết.... rồi ! Hắn dương cặp mắt khiếp sợ ngá»ng đầu nhìn Lục Minh VÅ© không thốt nên lá»i. Lục Minh VÅ© không lá»™ vẻ gì, tiến lại mấy bước cúi xuống dòm thấy Tô trưởng lão chết tháºt rồi liá»n lạnh lùng nói :
- Tô trưởng lão không nghe lá»i bản tòa khuyên can nên Ä‘i và o kết quả nà y. Hắn quay lại nhìn Tần trưởng lão nói:
- Kêu ngưá»i Ä‘em thi thể Tô trưởng lão kiếm nÆ¡i mai táng ở gần đây. Phùng Thúy Lam giết được má»™t tay cao thá»§ trứ danh cá»§a Cái Bang, lòng tá»± tin tăng lên rất nhiá»u. Nà ng lá»›n tiếng khiêu chiến :
- Còn vị nà o muốn tứ giáo xin má»i ra đây. Tần trưởng lão đưa mắt nhìn Lục Minh VÅ© toan đánh bạo tiến ra. Lục Minh VÅ© giÆ¡ tay ngăn lại nói :
- Äể bản tòa đối phó vá»›i y. Hắn đủng đỉnh bước ra cưá»i lạt nói :
- Phùng cô nương ! Thảo nà o cô dám dõng dạc khiêu chiến. Quả nhiên võ công cô không phải tầm trưởng. Tô trưởng lão khinh địch tá»± rước lấy bại vong. Bản tòa không phiá»n trách cô... Phùng Thúy Lam chống trưá»ng kiếm ngắt lá»i :
- Qui bang thiếu gì nhân váºt ! Má»›i chết má»™t ngưá»i đã đáng kể và o đâu ! Có Ä‘iá»u thái độ cá»§a các hạ đối vá»›i Tô Tá» Kiến như váºy thì hÆ¡i lạnh nhạt. Lục Minh VÅ© gáºt đầu đáp.
- Có nương nói đúng. Cái chết cá»§a Tô trưởng lão má»™t phần vì bản lãnh kém cá»i, còn má»™t phần do chá»— an bà i cá»§a bản tòa. Phùng Thúy Lam ngạc nhiên:
- Tiểu nữ không hiểu chá»— dụng ý cá»§a các hạ. Lục Minh VÅ© báºt lên tiếng cưá»i lạt, mắt chiếu ra nhưng tia lạnh lẽo đáp :
- Cô nương không hiểu thì bản tòa có thể nói cho hay : Tô trưởng lão ở Cái Bang tÃnh nết cương cưá»ng lại tá»± phụ quá đỗi. Có khi y dám bán cả bản tòa. Vì thế mà bản tòa mượn tay cô nương trừ khá» mối lo tâm phúc đó Ä‘i . Cô đã hiểu ý bản tòa chưa ? A Liệt nghe hắn nói váºy thì không khá»i run lên nghÄ© thầm :
- Thằng cha Lục Minh VÅ© nà y quả nhiên lợi hại! Rồi chà ng đối vá»›i hắn thêm phần chán ghét. Nhưng vá» phương diện khác thì Lục Minh VÅ© mưu kế sâu xa, tâm cÆ¡ xảo quyệt lại khiến cho chà ng tâm phục. Chà ng chăm chú nhìn ra chiến trưá»ng, lòng tá»± há»i lòng :
- Không hiểu Phùng Thúy Lam có địch nổi Lục Minh VÅ© chăng? Chà ng đã nháºn thấy Lục Minh VÅ© là tay nham hiểm trầm mặc thì không khá»i lo thay cho nà ng đến mướt mồ hôi. Giữa lúc ấy má»™t bóng ngưá»i di chuyển đến bên chà ng không má»™t tiếng động. A Liệt đột nhiên nghiêng mình. Ngưá»i kia cÅ©ng giáºt mình kinh hãi dừng bước lại. Hai ngưá»i bốn mắt nhìn nhau. A Liệt nháºn ra ngưá»i nà y chÃnh là Bạch Nháºt ThÃch khách Cao Thanh Vân. Cao Thanh Vân đảo mục quang sắc bén qua mặt chà ng má»™t vòng rồi đưa ngón tay tro? lên môi. A Liệt hiểu ngay y ra hiệu cho mình đừng lên tiếng. Chảng liá»n gáºt đầu để đáp lại. Trước tình hình nà y dÄ© nhiên hai ngưá»i không nói chuyện gì vá»›i nhau. Nhất là cả hai cùng Ä‘ang quan tâm đến cuá»™c đấu giữa Phùng Thúy Lam và Lục Minh VÅ©. Cao Thanh Vân và A Liệt đảo mắt nhìn ra không trưá»ng. Bá»—ng nghe Lục Minh VÅ© cưá»i nói :
- Lục má»— bất tà i. Äêm nay muốn lãnh giáo mấy cao chiêu cá»§a Phùng cô nương. Xin cô nương đừng khách khÃ, cứ trổ hết công phu kiếm pháp xem có thể là m gì được Lục má»— chăng? Phùng Thúy Lam lạnh lùng đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm. Nà ng tấn công trước. Äá»™t nhiên tiến ra mấy thước, nà ng trá» mÅ©i kiếm chênh chếch và o đỉnh đầu Lục Minh VÅ© và nhảy sổ lại. Lục Minh VÅ© liá»n ra tay nghinh địch. Hắn phất tay áo rá»™ng thùng thình quét tá»›i thanh kiếm cá»§a Phùng Thúy Lam. Hai bên chưa đụng nhau đã phân khai. A Liệt Ãt lâu nay qua lại giang hồ, tầm mắt đã rá»™ng, không đến ná»—i ngây ngô như trước. Lúc nà y chà ng thấy hai bên động chá»§ phóng chiêu thứ nhất liá»n Ä‘oán là há» Ä‘ang thăm dò thá»±c lá»±c đối phương. Còn những chiêu quyết đấu sẽ diá»…n ra sau. Quả nhiên A Liệt Ä‘oán trúng. Bá»—ng thấy Lục Minh VÅ© di chuyển thân hình như nước chảy mây trôi đến sau lưng Phùng Thúy Lam. A Liệt khẽ la lên :
- Coi chừng ! Lại thấy Lục Minh VÅ© xòe mưá»i đầu ngón tay nhằm chụp xuống hai vai Phùng Thúy Lam. A Liệt tuy không hiểu rõ những chá»— biến hóa vi diệu vá» chiêu thức, nhưng chà ng cÅ©ng biết nếu hai vai bị bóp trúng huyệt thì ngưá»i Ä‘au đớn không thể hiểu được. Không biết tại sao lúc nà y chà ng lại đưa mắt ngó lẹ Cao Thanh Vân má»™t cái nhưng thấy thần sắc đối phương chẳng mảy may biến đổi. Hắn để hết tinh thần và o cuá»™c đấu ngoà i trưá»ng. Mục quang cá»§a A Liệt lại di chuyển ngó ra trưá»ng đấu. Chà ng không hiểu Phùng Thúy Lam đã dùng thân pháp gì tránh khá»i đòn táºp kÃch cá»§a đối phương. Lúc nà y hai ngưá»i đã khai diá»…n cuá»™c đấu. Kiếm quang lấp loáng, quyá»n phong vi vút. Tháºt là má»™t trưá»ng ác chiến. Phùng Thúy Lam tuy tay cầm trưá»ng kiếm nhưng không chiếm được phần tiện nghi nà o. Trái lại Lục Minh VÅ© bóng ngưá»i thấp thoáng huy động hai tay, lúc thà nh quyá»n lúc là chưởng nà o Ä‘iểm nà o đánh biến hóa ly kỳ. A Liệt lại liếc mắt nhìn Cao Thanh Vân thì thấy gã tá»§m tỉm cưá»i lạt, dưá»ng như đã thấy rõ cuá»™c thắng phụ và trong lòng đã có định kiến. Bất thình lình thanh trưá»ng kiếm vá»t lên không như sông Ngân Hà treo ngược rồi bay Ä‘i rá»›t xuống ngoà i mấy trượng đánh “choang†má»™t tiếng. Phùng Thúy Lam la lên :
- Úi chao ! Nà ng nhảy sang bên để tránh. Thanh trưá»ng kiếm trong tay nà ng đã bị tay áo cá»§a đối phương cuốn mất. Lục Minh VÅ© buông tiếng cưá»i rá»™ rồi nhảy xồ tá»›i. Lúc nà y A Liệt không còn úy kỵ gì nữa. Chà ng toan nhảy vá»t ra thì đột nhiên cổ tay bi. nắm chặt. Chà ng đã bị Cao Thanh Vân giữ lại. Cao Thanh Vân vẻ mặt rất trấn tÄ©nh khẽ nói :
- Không được loạn động. A Liệt ngẩn ngưá»i ra. Cao Thanh Vân lại nói: Yên tâm! Y không chết đâu. A Liệt vá»™i ngó ra trưá»ng đấu thì lúc nà y Phùng Thúy Lam Ä‘ang đưa hai tay không chiến đấu vá»›i Lục Minh VÅ©. Nà ng ra tay nhanh như Ä‘iện chá»›p nháºn chiêu nã huyệt cá»±c kỳ linh hoạt, A Liệt rất lấy là m bá»™i phục, nhưng chà ng chưa hết lo vì nà ng gặp phải đối thá»§ quá lợi hại. Trong trưá»ng hai ngưá»i đã trao đổi mấy chục chiêu. Phùng Thúy Lam đầu tóc bÆ¡ phá», thỉnh thoảng lại phát ho. Ngá»n gió đêm thổi rì rà o, tiết trá»i cà ng lạnh. Tần trưởng lão đứng bên lặng lẽ quan chiến, nét mặt lá»™ vẻ khẩn trương. Äá»™t nhiên Lục Minh VÅ© nắm được cổ tay Phùng Thúy Lam, nhưng Phùng Thúy Lam xoay chuyển thân mình vung tay mặt đánh Lục Minh VÅ© má»™t chưởng. Äáng tiếc là cưá»ng lá»±c cá»§a nà ng yếu quá, ngưá»i Lục Minh VÅ© chỉ hÆ¡i xiêu Ä‘i má»™t chút. Chẳng những hắn không buông tay mà còn ra chiêu rất thần tốc đâm và o cạnh sưá»n mé hữu Phùng Thúy Lam. Phùng Thúy Lam lảo đảo ngưá»i Ä‘i rồi té xuống. A Liệt khÃch động vô cùng, nhưng cổ tay chà ng bị nắm chặt như đóng Ä‘ai sắt. Không cần há»i cÅ©ng biết Cao Thanh Vân kiên quyết ngăn cản không để chà ng xông ra. Äầu óc chà ng rá»™n lên rất nhiá»u nghi vấn :
- Gã nà y là ngưá»i tốt hay ngưá»i xấu ? Gã vá» phe vá»›i Lục Minh VÅ© hay ngược lại? Có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn là dưá»ng như gã không có ác ý vá»›i chà ng. Nếu không thì gã đã hạ thu? trước rồi và nhất định chà ng không thể trốn thoát. Â
|

27-12-2008, 03:13 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Sao kỳ váºy?Ä‘ang hay lại bá» dở ná»a chừng,khi nà o truyện có tiếp váºy?
|

27-12-2008, 03:16 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 54 Kết Quả Thê Lương Của Lục Phu Nhân
Tần trưởng lão đưa cặp mắt sắc bén nhìn chằm chặp Lục bang chúa, chỉ chá» hắn ra lệnh má»™t tiếng là láºp tức kết liá»…u tÃnh mạng cá»§a Phùng Thúy Lam. Lục Minh VÅ© nét mặt vẫn thản nhiên khiến má»i ngưá»i không ai Ä‘oán được trong lòng hắn nghÄ© gì. Bầu không khà trong trưá»ng lặng lẽ hồi lâu. Tần trưởng lão thấy bang chúa ngần ngừ không quyết định, liá»n lá»›n tiếng :
- Bang chúa ! Con nhỠđó nhất định không nên lưu lại. Lục Minh Vũ hững hỠđáp :
- Bản tòa tự có chủ trương.
Hắn ngừng lại má»™t chút rồi há»i :
- Tần trưởng lão ? Phải chăng trưởng lão tưởng bản tòa buông tha thị một cách khinh xuất? Tần trưởng lão khom lưng đáp : - Tệ ty không dám đoán cà n. Lục Minh Vũ nói :
- Bên ta bắt được con nhỠđó chẳng khác gì đã nắm được thanh Tru tiên kiếm và o tay. Vì thế hiện giá» chẳng thể giết thị được. Bản tòa Ä‘em thị Ä‘i trước. Trưởng lão ở lại đây thanh lý má»i việc xong rồi láºp tức đến há»™i há»p vá»›i bản tòa. Tần trưởng lão đáp :
- Ty tòa xin tuân lệnh. Lục Minh VÅ© cắp Phùng Thúy Lam lên cất bước. A Liệt bá»—ng cảm thấy cổ tay mình được buông ra. Chà ng quay lại ngó thì thấy Cao Thanh Vân đã nhảy ra xa hÆ¡n trượng và đang nhìn chà ng vẫy tay. A Liệt biết là có chuyện nên len lén tiến vá» phÃa Cao Thanh Vân. Äoạn hai ngưá»i xuyên qua má»™t đưá»ng phố lá»›n. Bá»—ng Cao Thanh Vân dừng bước dưới chân má»™t bức tưá»ng cao. A Liệt trong lòng hồi há»™p há»i : - Cao đại ca có Ä‘iá»u chi dạy bảo ? Cao Thanh Vân ngó chà ng đáp :
- Ngươi tá»± giải khai được huyệt đạo thì ta không thể coi thưá»ng ngươi được. A Liệt tá»± há»i:
- Chẳng lẽ hắn muốn đối phó vá»›i mình ! Cao Thanh Vân lạnh lùng há»i :
- Nhưng chuyện gì cÅ©ng gác lại. Bây giá» ta có má»™t việc muốn nhá» ngươi, ngươi có chịu giúp ta không ? A Liệt nghe giá»ng nói và trông ánh mắt kiên quyết cá»§a đối phương thì nghÄ© ngay đến y muốn ra lệnh cho mình mà sao còn trưng cầu ý kiến. Cao Thanh Vân thấy chà ng do dá»± không đáp liá»n tá» vẻ bá»±c mình nói :
- Vụ nà y không cần ngươi suy nghÄ© gì nữa, nhất Ä‘inh phải ưng thuáºn. Nếu không thì ta bắt ngươi giao cho Lục Minh VÅ©. Y nói câu nà y, vẻ mặt rất hung dữ, đúng không phải trò đùa. A Liệt tuy biết y lợi hại thế nà o rồi, nhưng chà ng hiểu rõ tình thế lúc nà y liá»n mỉm cưá»i há»i :
- Việc gì? Xin Cao huynh nói ra, bất tất phải hăm dá»a tiểu đệ nữa. Cao Thanh Vân bất giác ngẩn ngưá»i ra há»i lại :
- Ngươi bảo ta hăm dá»a ngươi ư ? A Liệt đáp:
- Nếu Cao huynh định bắt tiểu đệ đưa cho Lục Minh VÅ© thì đã chẳng đợi đến bây giá». Cao huynh tuy bá» ngoà i coi có vẻ ghê gá»›m mà thá»±c ra không phải con ngưá»i hung dữ. Cao huynh nghÄ© gì tiểu đệ không haỵ Có Ä‘iá»u tại hạ biết Cao huynh không đứng vá» phe Lục Minh VÅ©. Cao Thanh Vân ngó chà ng bằng con mắt kinh dị lạnh lùng nói :
- Äó là theo ý nghÄ© cá»§a ngươi, bây giá» ta không rá»—i để bà n đến chuyện đó, ta chỉ yêu cầu ngươi chiếu cố cho má»™t ngưá»i. A Liệt còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Cao Thanh Vân lại nói tiếp :
- Ngưá»i đó là Tô Ngá»c Quyên. Chắc ngươi mong má»i như váºy. A Liệt giáºt mình kinh hãi trợn mắt lên há»i :
- Y còn sống ư ? Cao Thanh Vân lạnh lùng há»i lại :
- Sao ? Ngươi mong cho mụ chết chăng ? A Liệt đỠmặt lên lắc đầu. Cao Thanh Vân lại nói : - Ngươi đừng nói nhiá»u nữa. Mụ không sống được đâu, nhưng bây giá» mụ đã chết chưa ta cÅ©ng không haỵ Nói cho cùng thì mụ sống hay chết Ä‘á»u là việc cá»§a ngươi. A Liệt gáºt đầu ấp úng há»i : Hiện giá» y ở đâu? Cao Thanh Vân trá» vá» phÃa bắc đáp : - Äi thẳng lối nà y tá»›i má»™t lò gạch rồi rẽ sang mé tả, Ä‘i chừng hÆ¡n dặm nữa là đến má»™t căn nhà gianh. Căn nhà nà y là nÆ¡i ngưá»i ta chất rÆ¡m ra. cùng cá»§i khá»™ Tô Ngá»c Quyên Æ¡? trong đó. Thôi ngươi Ä‘i Ä‘i. A Liệt gáºt đầu nhưng chà ng không nhịn được há»i :
- Tại sao Cao huynh lại bảo tiểu đệ tới đó ? Nếu y chết rồi thì tại hạ phải là m gì ? Cao Thanh Vân ngó chà ng lạnh lùng đáp :
- Bạch Phi Khanh ! Hiện giỠy đang hấp hối. Rồi hắn nói tiếp:
- Con ngưá»i lúc sắp chết nói câu gì cÅ©ng phải. Tô Ngá»c Quyên trước kia dù có nhiá»u Ä‘iá»u tá»™i lá»—i, nhưng lúc nà y mụ tháºt đáng thương. Mụ Ä‘ang mong có ngưá»i quan tâm đến mụ. Váºy ngươi Ä‘i Ä‘i ! Hắn nói tá»›i đây, rung mình má»™t cái rồi biến và o trong bóng đêm. A Liệt định thần nghÄ© bụng : - Chắc Tô đại thư đã nói nhiá»u Ä‘iá»u vá»›i Cao Thanh Vân rồi. Äoạn chà ng tá»± nhá»§ :
- Nhưng Cao Thanh Vân vốn không phải là kẻ vô tình bạc nghÄ©a. CÆ¡n gió lạnh thổi quạ A Liệt nắm chặt hai bà n taỵ Lúc nà y trong đầu óc chà ng nổi lên hình ảnh thê thảm cá»§a Tô Ngá»c Quyên. Tháºm chà chà ng tưởng chừng nghe tiếng mụ rên la Ä‘au khổ. Bầu nhiệt huyết sá»§i lên sùng sục, chà ng cất bước chạy liá»n. A Liệt Ä‘i chừng dược hÆ¡n dặm quả nhiên trông thấy lò gạch, lá»a cháy bừng bừng, khói bốc lên cao thà nh má»™t đống Ä‘en lù lù giữa lúc đêm tối yên lặng. A Liệt vẫn không dừng bước. Trong bóng tối phát ra những tiếng lạo xạo dưá»ng như giẫm phải váºt gì cứng rắn. Äồng thá»i phÃa sau có tiếng ngưá»i hô hoán :
- Mẹ kiếp ! Mắt để đâu không nhìn ? Cứ chạy như ngưá»i đến chá»— đưa ma ! Lúc nà y A Liệt đã chạy xa mấy trượng. Chà ng nghe tiếng ngưá»i hô hoán má»›i quay đầu nhìn lại thì thấy má»™t đống gạch ngói đổ xuống. Bây giá» chà ng má»›i biết là mình đã chạy vá»™i xô đổ đống gạch cá»§a há». Chà ng biết mình có lá»—i, không thể trách ngưá»i được, nhưng hán tá» vừa nói câu chạy đến chá»— đưa ma chà ng cảm thấy câu nói là điá»m bất tưá»ng Láºp tức bụng xúc động mối thương cảm. Trong lòng nóng nảy, chà ng lại hối hả chạy Ä‘i. Chà ng chạy chưa được hÆ¡n dặm đưòng thì trước mắt hiện ra khu đất bẳng phẳng, khô khan. Bốn mặt trồng toà n lúa ngá»™ Gió thổi qua lá ngô đụng và o nhau sá»™t soạt. Trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i nà y, trong lòng A Liệt xúc động vô cùng ! Chà ng tưởng chừng có Ä‘iá»u cần kÃp phải gặp Tô Ngá»c Quyên ngay tức khắc. Trong khu ruá»™ng đã bẻ ngô rồi, nổi lên má»™t căn nhà gianh nhá» bé lụp xụp. A Liệt lẩm bẩm :
- Nhất định ở trong kia rồi! Chà ng chạy đến trước nhà đưa tay đẩy tấm cá»a phên xông và o trong. Má»™t Ä‘iá»u ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a chà ng đã xuất hiện : Trong phòng có má»™t ngá»n đèn dầu Ä‘ang cháy bốc khói Ä‘en lên. Ãnh sáng và ng khè leo lét, tưởng chừng có thể tắt lúc nà o không biết. Trong căn nhà nà y chứa má»i thứ lương thảo, nà o lúa mạch, nà o lúa ngá»™ Lại có đống co? khô lá»›n chắc là để nuôi trâu bò. A Liệt đảo mắt nhìn quanh không thấy Tô Ngá»c Quyên đâu. Chà ng bồn chồn trong dạ, buá»™t miệng hô :
- Äại thư! Tiếng chà ng hÆ¡i run run. Trước ngá»n đèn leo lét, chà ng cảm thấy có Ä‘iá»u rùng rợn, đồng thá»i bao nhiêu ná»—i thất vá»ng, cừu háºn xâm chiếm tâm hồn chà ng. Äá»™t nhiên hai chân chà ng nhá»§n ra, chà ng không tá»± chá»§ được ngồi phệt xuống đất, tá»± há»i :
- Tại sao Tô đại thư không ở đây ? Phải chăng có ngưá»i phát giác ra và đem y Ä‘i rồi ? Có thể y đã từ trần. Äống cá» khô bá»—ng nhiên động Ä‘áºy. Chiếc già y thêu cá»§a ngưá»i đà n bà thò ra, tiếp theo là tiếng rên rỉ. A Liệt trấn tÄ©nh tâm thần, đứng phắt dáºy há»i :
- Có phải đại thư đấy không ? Trong đống cá» có tiếng sá»™t soạt. Má»™t ngưá»i đà n bà gắng gượng ngồi dáºy cất tiếng run run há»i:
- Ngươi.... ngươi là ai ? A Liệt vá»™i chạy tá»›i. Giả tá»· chà ng chưa biết trước đó là Tô đại thư mà gặp nhau má»™t cách đột ngá»™t thì không thể nháºn ra được nữa. Ngưá»i đà n bà trước mặt chà ng, đầu tóc rối bù, sắc mặt lợt lạt. Khắp mình đầy huyết tÃch. Äầu mặt dÃnh đầy rÆ¡m rác. Mụ ngồi tá»±a và o đống cá». Má»™t tay chống xuống đất. Ngá»±c nhô ra hóp và o, coi kiểu cách tháºt là đáng sợ. A Liệt cúi xuống nhìn. ánh đèn chiếu và o mặt mụ trông cà ng tiá»u tụy không giống ngà y trước chút nà o. Chỉ có cặp mắt trong sáng là A Liệt thấy còn quen thuá»™c. Chà ng nắm lấy hai tay mụ ngáºp ngừng đáp :
- Äại Thư! Tiểu đệ đây mà ... Hai giá»t lệ trà o rạTô Ngá»c Quyên ngưá»i run bần báºt, miệng lắp bắp :
- Bạch Phi Khanh !.... Lạ thiệt !.... Ta vừa nghÄ© tá»›i ngươi.... quả nhiên ngươi đến thiệt. Mụ nói mấy câu nà y tá» ra rất xúc động và tốn rất nhiá»u hÆ¡i sức. A Liệt vá»™i ôm mụ và o lòng. Lúc tay chà ng chạm và o, thấy toà n thân mụ nóng ran mà mồ hôi ướt đẫm. Tô Ngá»c Quyên để chà ng ôm lấy và toà n thân tá»±a và o lòng đối phương. Mụ thở phà o má»™t cái, ấp úng nói :
- Phi Khanh ! Sau hôm ấy rồi.... ta nhá»› đến ngươi hoà i.... quả nhiên ngươi đã trở lại... nhưng.... cháºm mất rồi. A Liệt cắn chặt môi cÆ¡ hồ chảy máu. Bá»—ng chà ng đẩy mụ ra nói: - Không cháºm ! Äể tiểu đệ coi đại thư xem. Tô Ngá»c Quyên khẽ rên má»™t tiếng. Mụ bị A Liệt đẩy lăn xuống đống cá». Lúc nà y mụ Ä‘au khổ vô cùng, song mụ gắng gượng nở má»™t ná»± cưá»i duyên dáng. Nhãn quang mụ tá»±a hồ có vẻ thèm khát, chăm chú thìa nhìn A Liệt há»i :
- Ngươi.... còn hy vá»ng.... gì nữa ? A Liệt đưa tay ra khẽ chẩn mạch cho Tô Ngá»c Quyên. Mụ nhăn nhó cưá»i há»i
- Liệu còn cứu được không ? Mụ vừa nói vừa đưa bà n tay đầy vết máu lên sỠđầu A Liệt. Dưới ánh sáng ngá»n đèn dầu nhá» bằng hạt Ä‘áºu, tình trạng coi cà ng thảm hại. A Liệt buông tay ra rồi cúi đầu xuống ngó cặp mắt mụ. Bá»—ng chà ng ngÆ¡ ngác không nhúc nhÃch nữa. Tô Ngá»c Quyên nói :
- Phi Khanh ! Äừng sợ ! Ngưá»i ta ai mà không chết . Lúc nà y ngươi đến coi ta.... là ta mãn nguyện lắm rồi. Ngươi.... hãy bồng ta lên... A Liệt cảm thấy cặp mắt cay sè. Hai hà ng lệ trà o ra. Chà ng ôm chặt Tô Ngá»c Quyên và o lòng mà hôn và o mặt và o cổ, và o đầu tóc mụ như ngưá»i phát Ä‘iên . Äây là triệu chứng máu trong huyết quản chà ng Ä‘ang chảy mạnh vì mối cảm xúc đứng trước má»™t ngưá»i sắp chết. Äá»™t nhiên Tô Ngá»c Quyên đẩy chà ng ra. Dưới ánh đèn, sắc mặt mụ không lợt lạt nữa biến thà nh hồng hà o như bông hoa đà o. Cặp mắt mụ rất tình tứ ngó A Liệt. A Liệt giáºt mình kinh hãi nghÄ© thầm :
- Ngưá»i ta thưá»ng nói lúc ngưá»l sắp chết trở lại hồng hà o như tà n rÆ¡m lóe lên má»™t cải rồi tắt ngấm. Phải chăng đại thư... Chà ng nghÄ© tá»›i đây bất giác run lên. Mối tiên cảm đắm ngá»c chìm châu, mây tan khói lạnh nổi lên trong đầu óc. Bá»—ng nghe Tô Ngá»c Quyên cất tiếng nhát gừng :
- Phi Khanh !.... Tá»· tá»· sắp Ä‘i đây.... Xuýt nữa ta quên chưa bảo ngươi hai Ä‘iá»u trá»ng yếu.... Ngươi hãy lắng tai nghe. Giá»ng nói mụ tha thiết tá»±a hồ chị trối trăng cho em ruá»™t. A Liệt chỉ ngây ngưá»i ra mà nhìn mụ không dám nói gì mà cÅ©ng không nỡ trái ý mụ. Tô Ngá»c Quyên khẽ ho mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Việc thứ nhất có liên quan đến thanh Tru liên kiếm.... hỡi Æ¡i.... Nếu nó còn ở trong tay Phùng Thúy Lam thì Lục Minh VÅ©.... không địch nổi y. A Liệt há»i :
- Hiện giá» Phùng Thúy Lam đã lá»t và o tay Lục Minh VÅ©, không hiểu sống chết ra sao... Tô Ngá»c Quyên thá»u thà o đáp :
- Ngươi cứ yên tâm. Lục Minh Vũ là con quỉ.... háo sắc.... nên y không chết đâu. Bây giỠta hãy nói vỠthanh kiếm kia. Rồi mụ bảo A Liệt :
- Ngươi hãy lắng tai mà nghe ta dặn : thanh Tru tiên kiếm là báu váºt trấn sÆ¡n cá»§a Ma nữ kiếm phái.... Ngưá»i võ lâm Ä‘á»u thèm chảy nước miếng.... nhất là Lục Minh VÅ©. Mụ ngừng lại thở rồi nói tiếp : - Nếu hắn lấy được thanh kiếm nà y.... thì Ma nữ kiếm phái vÄ©nh viá»…n không còn ngà y nà o ngóc đầu lên được.... Bằng trái lại, thanh kiếm đó mà ở trong tay phái Ma nữ, nhất là ở nÆ¡i Phùng Thúy Lam.... Y Ä‘ang luyện kiếm thuáºt chuyên để đối phó vá»›i võ công cá»§a Cái Bang... Y mà cầm thanh kiếm đó trong tay thì Lục Minh VÅ© nhất định phải chết. A Liệt nghe mụ nói tá»›i đây, chà ng hiểu rõ được hai việc : má»™t là Phùng Thúy Lam nhá» thanh kiếm kia mà giết được Tô trưởng lão Cái Bang má»™t cách dá»… dà ng. Hai là Lục Minh VÅ© sở dÄ© mượn tay Cao Thanh Vân hạ sát Tô Ngá»c Quyên vì hắn vẫn úy kỵ thanh Tru tâm kiếm. Hắn Ä‘em Tô Ngá»c Quyên đến Bắc Phương rồi má»›i hạ thá»§ vì biết rõ trong mình Tô Ngá»c Quyên không dắt thanh kiếm nà y. Tô Ngá»c Quyên lại nói tiếp :
- Ta dấu thanh bảo kiếm đó ở tầng thứ sáu trên cây tháp bảy tầng trong chùa Bạch Tháp tại Tây Hồ.... Trong phòng nà y có mưá»i ba cá»— quan tà i thì thanh Tru tâm kiếm đặt Æ¡? dưới đáy quan tà i đá thứ chÃn.... trên mặt cá»— quan tà i đó có khắc sáu chữ “Giang Nam Huỳnh thị Sấu Âuâ€. Ngươi đã nhá»› chưa ? Tô Ngá»c Quyên nắm chặt lấy tay A Liệt há»i lại : - Ngươi đã nhá»› chưa ? A Liệt gáºt đầu. Tô Ngá»c Quyên thở hắt ra nói :
- Còn việc thứ hai.... Mụ nói tá»›i đây lại thở dà i, nước mắt tuôn ra như suối. Mụ nói tiếp : - Äứa nhá» trong bụng ta.... không phải cá»§a ngươi.... váºy ngươi yên tâm được rồi. A Liệt ngưá»i run bần báºt. Chà ng thấy Tô Ngá»c Quyên nằm trên đống cá» ngưá»i mu. cà ng run rẩy hÆ¡n. Mụ khẽ vuốt má chà ng thá»u thà o nói :
- Tháºt thế !.... Ta không lừa gạt ngươi... Bá»—ng tay mụ từ trên má chà ng tuá»™t xuống. Cặp mắt mụ như đóa hoa bách hợp từ từ nhắm lại. A Liệt chấn động tâm thần la gá»i :
- Äại thư! Äại thư! Chà ng đưa tay sá» và o mặt mụ thấy hÆ¡i nóng tiêu dần rồi biến thà nh lạnh ngắt.... Mặt mụ, lúc tắt thở, biến thà nh trắng như tuyết. Mái tóc dà i Ä‘en xõa xuống trông cà ng hắc bạch phân minh. A Liệt hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh khẽ la lên :
- Äại thư Æ¡i ! Rồi chà ng quì xuống trước tá» thi cá»§a Tô Ngá»c Quyên. Trong lòng Ä‘au xót chà ng nghẹn ngà o:- Äại thư ! Tiểu đệ còn có Ä‘iá»u muốn nói cho thư thư hay nhưng chưa kịp thì đại thư đã chết rồi.... Äại thư đối vá»›i tiểu đệ bằng má»™t mối chân tình như váºy mà tiểu đệ hãy còn lừa dối đại thư.... tháºm chà trước khi đại thư lâm tá» cÅ©ng chưa biết tên tháºt cá»§a tiểu đê.... Như váºy tháºt là bất công... Chà ng ngá»a mặt lên trá»i buông tiếng thở dà i tá» ra trong lòng đầy ná»—i bi thương hối háºn. A Liệt ôm thi thể Tô Ngá»c Quyên lên. Ngá»n đèn dầu trong phòng dưá»ng như cà ng mỠám hÆ¡n. Từ phÃa xa xa chà ng nghe có tiếng ngưá»i gõ mõ. A Liệt liá»n thổi tắt đèn Ä‘i, ôm tư? thi Tô Ngá»c quyên đứng trong bóng tối má»™t lúc rồi uể oải cất bước ra khá»i lá»u tranh. Trên trá»i chỉ lác đác có và i ngôi sao nhá» nhấp nhánh. Chó rừng thỉnh thoảng lại sá»§a lên má»™t tiếng. Má»™t ngá»n gió đêm thổi qua mặt khiến cho đầu óc A Liệt tỉnh táo. Chà ng ôm chặt thi thể Tô Ngá»c Quyên, than thầm :
- Thân thế y tháºt là đáng thương, chết còn phÆ¡i thây ở chốn tha hương. Ta phải mai táng cho y má»›i được. Äoạn chà ng cất bước Ä‘i ra mảnh ruá»™ng khá»™ Hai bên có rất nhiá»u cây hòe Ä‘ang mùa nở hoa, trắng cả má»™t vùng. Chà ng Ä‘i thêm lúc nữa đến má»™t nÆ¡i đất đầy cá» má»c. PhÃa trước là mấy bụi trúc cà nh lá rưá»m rà . NÆ¡i đây vừa ráºm rạp vừa yên tÄ©nh. A Liệt từ từ đặt thi thể Tô Ngá»c Quyên xuống nghÄ© bụng :
- Chá»— nà y được đây. Ta tạm thá»i an táng để y yên giấc ngà n thu. Chà ng liá»n rút Ä‘ao ra khoét má»™t cái huyệt. Äất chá»— nà y má»m và dá»… đà o nên chà ng không tốn bao nhiêu khà lá»±c đã đà o xong A Liệt toan đặt thi thể Ngá»c Quyên xuống huyệt. Bá»—ng lòng chà ng nổi lên mối bi thương vô hạn. Bất giác chà ng buông tiếng thở dà i. Lúc nà y chà ng nghÄ© tá»›i giấc má»™ng êm Ä‘á»m trong tòa phá miếu ngà y trước. Mụ đã nhìn chà ng bẳng cặp mắt đắm Ä‘uối và miệng mụ đã nói ra bao nhiêu câu tình tứ. Ngá»n gió đêm lay động má»› tóc Ä‘en láy cá»§a ngưá»i chết, nhưng thân thể lạnh ngắt cứng đơ, sắc mặt xám xịt. Những cái đó khiến chà ng cảm giác là mụ chết tháºt rồi, vÄ©nh viá»…n từ giã cuá»™c Ä‘á»i. Chà ng toan đặt thi thể Tô Ngá»c Quyên xuống huyệt thì đột nhiên có ngưá»l khẽ vá»— vai chà ng rồi khẩu âm má»™t phụ nhân la lên :
- Trá»i Æ¡i ! A Liệt giáºt bắn ngưá»i, quay phắt lại thì thấy phụ nhân mình mặc áo Ä‘en, thân hình nho? nhắn, cá» chỉ yểu Ä‘iệu. Phụ nhân kia thấy chà ng quay lại cÅ©ng giáºt mình lùi vá» phÃa sau năm thước. A Liệt nhìn rõ phụ nhân mặt mÅ©i thanh tú, thân hình óng ả. Cặp mắt trong sáng lóe ra, cái nhìn thâm thúy. Phong độ hiển nhiên và o hà ng quà phái. A Liệt trong lòng kinh ngạc nghÄ© thầm :
- Má»™t ngưá»i đà n bà tư cách thượng lưu mà lại xuất hiện nÆ¡i đây và o giữa lúc nà y thi tháºt là kỳ! Chà ng từ từ đứng dáºy ngáºp ngừng há»i :
- Tôn giá là ... Phụ nhân đưa mát ngó Tô Ngá»c Quyên nằm dưới đất há»i :
- Y là ai? A Liệt cÅ©ng đưa mắt nhìn tá» thi đáp : - Y là má»™t ngưá»i bất hạnh. Phụ nhân lại há»i :
- Y chết trong trưá»ng hợp nà o ? Tại sao lại chết ở đây ? A Liệt khẽ buông tiếng thở dà i đáp :
- Thân thế y tháºt là đáng thương ! Suốt Ä‘á»i chạy theo ảo má»™ng tươi đẹp không thà nh. Rồi cuối cùng Ä‘i tá»›i kết quả nà y. Giá»ng chà ng tá» ra rất đỗi bi ai cảm khái mà không trả lá»i thẳng và o câu há»i cá»§a phu. nhân. Phu nhân đưa mắt ngó lại ngưá»i chà ng. Thái độ hòa hoãn hÆ¡n trước, mụ há»i :
- Ngươi là ai? A Liệt nghiêng mình đáp :
- Tiểu nhân là Bạch Phi Khanh. Còn tôn tÃnh đại danh cá»§a phu nhân... Phụ nhân mỉm cưá»i ngắt lá»i : - Ngươi khoan rồi hãy há»i tạ Giữa ngươi và ngưá»i bạc mệnh nảy có mối quan hệ thế nà o ? A Liệt đáp :
- Có thể nói lả bạn hữu. Phụ nhân đưa đẩy cặp thu ba há»i:
- Chi là bạn thôi ư ? Sao ta coi ngươi có vẻ thương tâm lắm. A Liệt đưa mắt nhìn đối phương, trong lòng hÆ¡i bối rối, không muốn trả lá»i vấn đỠnà y, nhưng thấy đối phương tá» ra có lòng dạ quan hoà i không tiện chối từ. Chà ng liá»n gáºt đầu đáp :
- Ngà y trước tiểu nhân có nhá» Æ¡n cô nà y cứu mạng, chứ mối giao tình không có gì đáng kể. Phụ nhân gáºt đầu nói :
- Té ra là thế. Mụ lại cưá»i mát há»i :
- Bạch Phi Khanh ! Ta coi ngươi nói năng không đến ná»—i phà m tục mà nhân phẩm cÅ©ng đưá»ng hoà ng, không giống kẻ là m tôi má»i cho ngưá»i, mà sao cách ăn mặc cá»§a ngươi như váºy? A Liệt hiểu ngay mụ thấy chà ng ăn mặc quần áo tên Ä‘iếm tiểu nhị, nhưng không tiện nói rõ, liá»n hà m hồ đáp :
- Vụ nà y dÄ© nhiên có nguyên nhân, nhưng xin miá»…n thứ cho tiểu nhân không thể trình bà y được. Phụ nhân há»i:
- Có Ä‘iá»u chi khó nói ? A Liệt lắc đầu đáp :
- Không không ! Hỡi Æ¡i! Äể tiểu nhân mai táng cô nà y rồi sẽ nói chuyện. Phụ nhân nói :
- Ngươi hãy nói cho ta biết trước má»›i có thể mai táng được. A Liệt lấy là m kỳ nhìn mụ há»i:
- Tại sao váºy ? Phụ nhân nghiêm nghị đáp :
- Mảnh đất nà y là cá»§a ta thì khi nà o ta lại để ngươi Ä‘em ngưá»i chết đến chôn táng má»™t cách hồ đồ ? A Liệt cúi đầu ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Thôi được ! Phu nhân muốn há»i gì thì há»i Ä‘i ! Phụ nhân há»i :
- Bây giá» bắt đầu từ cô nà y trước. Y chết trong trưá»ng hợp nà o ? Ai đã giết y ? A Liệt ngẫm nghÄ© cho là có nói ra cÅ©ng chẳng há» gì. Chà ng liá»n thẳng thắn đáp:
- Y bị bang chúa Cái Bang Lục Minh Vũ giết chết. Phu nhân có biết hắn không ? Phụ nhân cặp mắt sáng lên đáp :
- Ta có nháºn biết Lục Minh VÅ©. Mụ tiến lại nhìn kỹ thi thể Tô Ngá»c Quyên rồi há»i :
- Lục Minh VÅ© là bang chúa Cái Bang, thế lá»±c rất lá»›n. Tuy ta không quen thuá»™c hắn nhưng cÅ©ng biết hắn là ngưá»i chÃnh trá»±c, võ công cao cưá»ng. Má»™t nhân váºt có địa vị như váºy sao lại hạ độc thá»§ giết má»™t ngưá»i đà n bà ? A Liệt đưa mắt nhìn đối phương, nhăn nhó cưá»i đáp :
- Cái đó tiểu nhân cÅ©ng không rõ mà chỉ biết ngưá»i đà n bà nà y là vợ Lục Minh VÅ©. Phụ nhân khẽ “ủa†lên má»™t tiếng rồi nói :
- Như váºy cô nà y là Tô Ngá»c Quyên mà ngưá»i giang hồ thưá»ng đổn đại. Ta cÅ©ng có nghe tiếng cô.
|
 |
|
| |