Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 28-04-2008, 06:24 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Truy tìm dấu bộ tứ

Chương 9: Sợi dây xích đứt

Mãi đến xế chiá»u tôi má»›i thức giấc, khoái hoạt và tươi tỉnh hẳn lên. Shelock vẫn còn ngồi đó, như lúc tôi bắt đầu ngá»§; nhưng anh đã đặt cây vÄ© cầm qua má»™t bên để chúi mÅ©i vào má»™t cuốn sách. Anh ngước mắt lên khi nghe thấy tôi động đậy, và tôi nhận thấy trên khuôn mặt anh vẻ á»§ rÅ© lo lắng.
- Anh ngủ say lắm? - Anh nói - Tôi chỉ ngại tiếng nói
chuyện làm anh thức giấc...
- Tôi chẳng nghe gì cả. Mà anh có nhận tin tức gì chứ?
- Không. Thế má»›i thật đáng tiếc. Tôi thú thật là tôi ngạc nhiên và thất vá»ng. Thế mà tôi đã hy vá»ng đến giá» này tôi sẽ được biết chút gì đó... Uyghin có đến báo cáo: chẳng có gì. Chẳng có dấu vết gì vá» chiếc đò máy. Trắc trở này làm tôi Ä‘iên tiết lên
mất, bởi má»—i giá» trôi qua là má»™t giá» quan trá»ng.
- Tôi có thể giúp anh được gì không? GiỠthì tôi cảm thấy
khá»e khoắn lắm rồi, và sẵn sàng làm má»™t chuyến trinh sát ban đêm khác nữa.
- Không. Ta không thể làm gì khác hÆ¡n là chỠđợi. Nếu chúng ta Ä‘i, má»™t tín hiệu có thỠđến trong lúc chúng ta vắng mặt, do đó phí thá»i gian. Anh muốn làm gì thì cứ làm. Riêng tôi,
tôi ở nhà để canh chừng.
- Thế thì tôi qua Ambơoen thăm bà Xơ-xin Phorixtơ. Bà ta
có yêu cầu tôi.
- Bà XÆ¡-xin Pho-ri-xtÆ¡ thật không? Holmes há»i vá»›i nụ cưá»i trong ánh mắt.
- À cả cô Morxtan nữa, dÄ© nhiên! Cả hai Ä‘á»u nóng lòng muốn biết những chuyện đã xảy ra.
- Nếu ở vào địa vị anh, tôi sẽ không cho há» biết quá nhiá»u - Holmes nói - Ta không thể hoàn toàn tin cậy phụ nữ, dầu là những phụ nữ tốt nhất.
Thật tình tôi muốn phản đối cái ý kiến đáng ghét ấy, song tôi cưỡng lại được sự cám dỗ đó.
- Tôi sẽ trở vỠsau một, hai tiếng đồng hồ thôi, anh biết mà.
- Tốt. Chúc anh may mắn nhé. À mà này, tiện thể anh qua
bên kia sông, phiá»n anh mang trả chú Tôbi nhé? Rất có thể là nó không còn giúp ích ta được gì nữa đâu.
Thế là tôi bắt con chó Ä‘em trả lại cho nhà tá»± nhiên há»c ở phố hẻm Pinsin, kèm theo ná»­a đồng tiá»n vàng. Äến CambÆ¡oen, tôi gặp cô Morxtan hÆ¡i mệt má»i vì những phiêu lưu ngày hôm trước, nhưng vẫn nôn nóng trông tin. Và bà PhorixtÆ¡ cÅ©ng tò như cô ta. Tôi thuật lại vá»›i há» tất cả những việc chúng tôi đã làm, chỉ bá» qua các chi tiết không nên kể trong tấn thảm kịch.
Chẳng hạn như thuật lại cái chết cá»§a ông Sôntô, song không nói gì đến những tình huống cá»§a cái chết ấy. Câu chuyện cá»§a tôi, dầu đã gạn lá»c, cÅ©ng còn làm cho há» sững sá» và run sợ. - Thật là cả má»™t pho tiểu thuyết - Bà PhorixtÆ¡ thốt lên - Má»™t phụ nữ bi.
thiệt hại quyá»n lợi má»™t kho báu trị giá ná»­a triệu, má»™t tên ăn thịt ngưá»i da Ä‘en, má»™t tên phản phúc chân gá»—. Äầy đủ nhân vật, tình tiết còn ly kỳ hÆ¡n cả con ác long hoặc tên phản bá»™i theo truyá»n thống.
- Và còn hai chàng giang hồ hiệp khách bảo vệ chính nghĩa nữa chứ. - Cô Morxtan nói thêm và nhìn tôi dịu dàng.
- Cô Manri, khi nghÄ© cả gia sản cá»§a cô tùy thuá»™c kết quả cá»§a công cuá»™c truy tầm này, tôi chắc cô cÅ©ng không hân hoan gì mấy? Hãy thá»­ nghÄ© xem, làm chá»§ má»™t tài sản như thế, má»i
ngưá»i phá»§ phục dưới chân mà phải qua bao nhiêu chuyện. Tim tôi hÆ¡i đập mạnh vui mừng khi nhận thấy rằng tình huống này có vẻ như không gây nên má»™t ảnh hưởng đặc biệt nào
ở ngưá»i thiếu nữ. Trái lại, nàng ngả đầu ra phía sau má»™t cách tá»± hào, tưởng như sá»± việc chẳng có gì lý thú đối vá»›i nàng.
- Tôi lo là lo cho ông Thađớx Sôntô! - Nàng bải - Ngoài ra chẳng có gì thá»±c sá»± quan trá»ng. Tôi thấy ông ấy đã xá»­ sá»± rất ngay thẳng và tốt bụng trong má»i trưá»ng hợp. Bổn phận chúng
ta là minh oan cho ông ấy khá»i lá»i buá»™c tá»™i khá»§ng khiếp mà thiếu cÆ¡ sở kia.
Bóng chiá»u đã ngả dài lúc tôi rá»i CambÆ¡oen và mãi đến tối mịt tôi má»›i vỠđến phố Bây cÆ¡. Cạnh chiếc ghế bành cá»§a bạn tôi chỉ còn lại cuốn sách và ống Ä‘iếu cá»§a anh. Tôi đảo mắt nhìn quanh, hy vá»ng anh để lại cho tôi đôi chữ nhưng tôi chẳng thấy gì.
- Chắc ông Shelock Holmes Ä‘i vắng? Tôi há»i bà Há»›txÆ¡n khi bà ấy lên đóng cá»­a.
- Không, thưa ông. Ông ấy đã lên phòng riêng. Ông biết không - Bà hạ thấp giá»ng thì thầm tiếp - Tôi lo cho sức khá»e cá»§a ông ấy quá.
- Nhưng tại sao thế. Bà Hớtxơn?
- Này nhé, thưa ông, ông ấy lạ lùng thế nào ấy! Sau khi ông Ä‘i, ông ấy bắt đầu sải bước không ngừng trong gian phòng, dá»c ngang, ngang dá»c, tôi phải nhức đầu Ä‘i được. Thế rồi tôi lại nghe ông ấy nói má»™t mình. Má»—i lần có ai gõ cá»­a, ông đến bậc
thá»m cá»­a há»i: "Ai thế, bà Há»›txÆ¡n?" Bây giá» thì ông tá»± giam mình trong phòng, nhưng tôi vẫn còn nghe ông rảo bước như trước. Mong rằng ông ấy không ngã bệnh, thưa ông. Tôi đã đánh bạo gợi ý cho ông má»™t liá»u thuốc an thần, nhưng ông ấy quay
ngoắt lại vá»›i má»™t ánh nhìn thế nào ấy. Tôi không biết là tôi đã ra khá»i phòng bằng cách nào nữa.
- Tôi nghĩ là bà không có gì phải lo lắng cả, bà Hớtxơn ạ.
Cũng đã có lần tôi thấy anh ấy như vậy. Anh ấy đang có chút chuyện bực mình đấy thôi.
Trong lúc tìm cách trấn an bà chá»§ nhà tốt bụng, bản thân tôi cÅ©ng không khá»i lo ngại khi thỉnh thoảng nghe tiếng chân nhẹ nhàng cá»§a Shelock Holmes âm vang trong suốt đêm dài ấy. Tôi hiểu cái tình trạng bất động ngoài ý muốn ấy hành hạ anh ấy như thế nào. Äến bữa Ä‘iểm tâm, trông anh hốc hác sút kém hẳn. Hai Ä‘iểm sốt đỠhiện lên trên gò má.
- Anh đang tự làm kiệt sức đấy, anh bạn ơi. Tôi nghe anh sải bước trong phòng suốt cả đêm - Tôi nhận xét.
- Tôi không tài nào ngá»§ được - Anh đáp - Bài toán quá»· quái này làm tôi hao mòn mất. Quả thật là ngu xuẩn phải dừng lại bởi má»™t trở ngại thật không ra gì trong khi cả phần còn lại Ä‘á»u đã vượt qua. Tôi biết rõ các nhân vật, chiếc đò máy, tất cả má»i
Ä‘iá»u cần thiết. Ấy vậy mà chẳng thu được má»™t tin tức nào cả. Tôi đã tung các cÆ¡ quan khác vào dấu vết truy tầm; tôi đã vận dụng má»i phương tiện trong quyá»n hạn cá»§a tôi. Hai bên bá» sông được lục soát kỹ; chẳng má»™t kết quả nào. Và bà Xmít chẳng có tin tức nào vỠđức ông chồng. Chắc tôi sẽ phải kết luận chúng đã đánh đắm chiếc tàu. Nhưng giả thiết nêu lên có khá nhiá»u biện bác.
- Nếu bà Xmít đưa ta vào lầm đưá»ng thì sao?
- Không, tôi nghÄ© có thể gạt ra ngoài giả thiết này. Những cuá»™c Ä‘iá»u tra tôi đã tiến hành xác nhận quả thật có má»™t chiếc đò máy theo như đã mô tả.
- Có thể là nó đã ngược dòng sông?
- Tôi cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Má»™t toán ngưá»i Ä‘i tìm sẽ Ä‘i ngược bá» sông lên đến tận RítsÆ¡mông! Nếu hôm nay ta không được gì, thì chính tôi ngày mai sẽ ra trận để tìm kiếm bá»n kìa chứ không phải chiếc tàu nữa. Nhưng chắc chắn ta sẽ nhận
được tin. Chắc chắn! Ấy thế mà chúng tôi chẳng nhận được gì ráo. Không má»™t chữ cá»§a Uyghin hoặc cá»§a các cÆ¡ quan báo chí. Phần lá»›n báo chí Ä‘á»u có bài viết vá» tấn thảm kịch ở Noócúd? Tất cả Ä‘á»u có vẻ không mấy thiện cảm vá»›i ông Thađớx Sôntô đáng thương. Tuy
nhiên chẳng có chi tiết nào má»›i lạ, ngoại trừ việc Ä‘iá»u tra tư pháp trước bồi thẩm sẽ tiến hành ngày hôm sau. CÅ©ng trong tối đó, tôi Ä‘i bá»™ đến CambÆ¡oen thuật lại cho hai ngưá»i đàn bà những cố gắng vô bổ cá»§a chúng tôi. Lúc trở vá», tôi thấy Holmes thất vá»ng và có phần cau có. Anh chẳng buồn trả lá»i những câu há»i cá»§a tôi và suốt buổi tối miệt mài vá»›i việc phân chất hóa há»c khó lòng hiểu nổi. Có cả những nồi cổ cong phải Ä‘un nóng và
chưng cất hÆ¡i tá»a ra má»™t mùi khiến tôi phải bá» trốn ra khá»i phòng. Tá» má» sáng vẫn nghe thấy tiếng lách cách các ống nghiệm va chạm nhau; vậy là anh vẫn còn bận bịu vá»›i những
cuộc thử nghiệm nặng mùi.
Thình lình tôi vụt choàng tỉnh dậy. Qua ánh bình minh, tôi ngạc nhiên thấy anh đứng cạnh giưá»ng. Anh mặc má»™t bá»™ đồ thá»§y thá»§ thô sÆ¡ và thắt quanh cổ chiếc khăn quàng đỠđã sá»n.
- Tôi Ä‘i vá» phía sông, Watson à! - Anh bảo - Tôi suy Ä‘i nghÄ© lại mãi vá» vấn Ä‘á». Tôi chỉ thấy có má»™t lối thoát. Dầu sao cÅ©ng nên mang nó ra thá»­ xem.
- Vậy tôi có thể đi với anh chứ? - Tôi nói.
- Không. Ớ lại đây thay mặt tôi, anh được việc hÆ¡n. Tôi tiếc là phải Ä‘i, bởi vì trận đấu bước vào giai Ä‘oạn mà má»™t tín hiệu nào đó có thể gởi đến cho ta trong ngày, mặc dầu chiá»u
hôm qua Uyghin có phần bi quan. Tôi nhá» anh mở tất cả thư từ, Ä‘iện tín và má»i thứ khác gởi tên tôi và nhá» anh xá»­ lý há»™ trong trưá»ng hợp ta nhận được tin tức. Tôi có thể trông cậy ở anh chứ?
- Chắc chắn rồi!
- Tôi e rằng anh sẽ không gởi điện tín được cho tôi đâu vì tôi không thỠcho anh biết tôi sẽ ở đâu. Tuy nhiên, nếu may mắn, tôi sẽ không đi vắng lâu lắm đâu. Dầu sao, chắc tôi cũng
sẽ biết được chút gì đó trước khi trở vá».
Vào buổi chiá»u tầm, tôi vẫn chưa có tin tức gì cá»§a Holmes cả. Nhưng đến lúc mở tá» báo Xtanđớt, tôi má»›i thấy rằng vụ án đã có những diá»…n biến má»›i. Nhật báo này viết: "Vá» tấn thảm kịch ẤppÆ¡ Noócúđ, chúng tôi có lý do tin rằng ná»™i vụ còn phức
tạp và bí ẩn hÆ¡n ta nghÄ© lúc ban đầu. Má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra sâu sát chứng minh ông Thađớx Sôntô hoàn toàn không thể nào can dá»± vào vụ việc. Ông đã được thả cùng vá»›i bà quản gia Bá»›c-xtôn tối qua. Tuy nhiên, dưá»ng như cảnh sát đã tìm ra vết tích những thá»§ phạm thá»±c sá»±. Chính ông Atenni Giôn, thuá»™c Sở cảnh sát trung ương, bằng óc sáng suốt và quyết Ä‘oán mà ai cÅ©ng biết, là ngưá»i tiến hành Ä‘iá»u tra. Ngưá»i ta chỠđợi nhiá»u vụ bắt bá»› khác
trong tương lai gần đây".
- Hay đấy! Tôi nghĩ - Anh bạn Sôntô được tự do. Nhưng còn "đầu mối dấu vết mới" như thế nào. Nghe giống như một công thức quy ước được mang ra sử dụng mỗi khi cảnh sát lầm
lẫn.
Tôi đặt tá» báo lên bàn vừa lúc tôi nhận thấy bài quảng cáo rao vặt trong cá»™t "Tìm ngưá»i thất lạc".
Mục ấy viết: "Ngưá»i thất lạc: - Xét rằng Moócđơcai Xmít, chá»§ tàu, và con trai Giai, đã rá»i khá»i bến cá»§a Xmít vào khoảng ba giá» sáng, thứ ba vừa rồi, trong má»™t chiếc thuyá»n máy mang tên Rạng Äông chạy bằng hÆ¡i nước, sÆ¡n màu Ä‘en vá»›i băng Ä‘á», ống khói Ä‘en vá»›i má»™t băng trắng. Sẽ tặng năm đồng cho ngưá»i nào có thể cung cấp tin tức liên quan đến Moócđơcai Xmít và chiếc đò máy Rạng Äông. Xin liên hệ vá»›i bà Xmít, tại bến đò
Xmít, hoặc tại số 221b, phố Bâycơ".
Rõ ràng đây là việc làm cá»§a Holmes, địa chỉ ở phố BâycÆ¡ đủ để biện giải Ä‘iá»u này. Tôi thấy mục rao vặt được thảo ra rất khôn khéo. Vì những kẻ chạy trốn có thể Ä‘á»c đến mà không thấy gì khác hÆ¡n là ná»—i lo lắng rất dá»… hiểu cá»§a má»™t ngưá»i vợ vá» sư.
vắng mặt quá lâu của chồng.
Ngày chỠđợi dài thật. Cứ má»—i lúc có ai gõ cá»­a, hoặc có tiếng chân ai vang lên ngoài phố, tôi cứ nghÄ© Holmes trở vá», hoặc có ngưá»i Ä‘em lại tin tức. Tôi thá»­ Ä‘á»c sách, nhưng ý nghÄ© lại
cứ bay vá» cuá»™c tìm kiếm lạ lùng cá»§a chúng tôi, vá» hai tên cướp chẳng giống nhau chút nào. Có khi nào, tôi thắc mắc tá»± há»i, lập luận cá»§a bạn tôi chứa đựng má»™t sai lầm to lá»›n nào không? Anh không thể là nạn nhân má»™t ảo tưởng dai dẳng sao? Äầu óc linh
hoạt và tính toán cá»§a anh ấy không thể xây dá»±ng nên má»™t giả thiết kỳ quặc trên những tiá»n đỠsai lạc sao? Tôi chưa bao giá» thấy anh lầm lẫn. Tuy nhiên, bá»™ Óc tinh tế nhất đôi khi cÅ©ng có thể lầm như thưá»ng. Holmes rất có thể là nạn nhân cá»§a lối lý luận sắc sảo cá»§a chính anh. Phải chăng anh có chiá»u hướng thích lối giải thích lạ lùng trong khi má»™t cách giải thích dá»… dàng lại ở trong tầm nhìn. Mặt khác bản thân tôi đã chứng kiến các sá»± việc và theo dõi lối diá»…n dịch cá»§a anh. Nhìn lại hàng loạt sá»± cố liên kết vá»›i nhau (má»™t số lá»›n tá»± chúng thì tầm thưá»ng, song tất cả Ä‘á»u nhắm vá» má»™t hướng) tôi không thể không nghÄ© rằng cứ cho là cách giải thích cá»§a Holmes có sai lệch chăng nữa, thì chân lý cÅ©ng vẫn khiến ta phải ngạc nhiên. Äến ba giá» chiá»u, chuông cá»­a reo vang. Tôi nghe má»™t giá»ng nói hách dịch ở phòng
ngoài. Thật ngạc nhiên làm sao khi tôi thấy đích thân ông Atenni Giôn bước vào! Chà ông ta rất khác vá»›i vị giáo sư cá»§a lương tri, áp chế và cá»™c cằn, ngưá»i đã nắm lấy vụ án vá»›i bao
nhiêu là tá»± tin tại ÃppÆ¡ Noócúđ! Ông đã biểu lá»™ vôi tôi má»™t sá»± ôn hòa thật là bất ngá». Thiếu Ä‘iá»u ông hạ mình xin lá»—i tôi.
- Chào ông? Chào ông! Ông ta bắt đầu - Ông Shelock Holmes chắc là đi vắng!
- Vâng, và tôi cÅ©ng không biết anh ấy vá» vào giá» nào. Chắc ông muốn chá» anh ấy? Nếu thế, má»i ông ngồi nghỉ vào ghế bành này và dùng má»™t Ä‘iếu xì gà.
- Cảm Æ¡n, tôi không đòi há»i gì hÆ¡n - Ông nói và lau trán vá»›i chiếc mùi soa rá»™ng màu Ä‘á».
- Ông dùng một ly uýt-ki xô đa nhé?
- Vâng, xin cho tôi nửa ly thôi. Mùa này mới thế mà đã rất nóng rồi đấy. Lại còn những lo nghĩ nó dồn dập đến với tôi... Chắc ông cũng biết qua cách giải thích của tôi vỠvụ Noócúđ!
- Tôi nhớ là ông đã phát biểu rồi.
- Vâng. Thế mà, bác sĩ ạ, tôi phải duyệt lại. Ông có tin rằng tôi đã bủa kín ông Sôntô trong lưới của tôi thì đùng một cái, ông ấy thoát ra được bằng cái lỗ hổng ở giữa. Ông ấy đã
dá»±ng được má»™t bằng chứng không chê trách vào đâu được. Từ lúc rá»i khá»i phòng ngưá»i anh, ông ấy không lúc nào ở má»™t mình. Vậy không thể nào ông ấy là ngưá»i trèo lên mái nhà và chui qua cá»­a sổ trên mái. Thật là má»™t vụ án tối mù mù, tăm tiếng nghá» nghiệp cá»§a tôi ảnh hưởng vào đấy rất nhiá»u. Tôi rất mong có ngưá»i giúp đỡ tôi đôi chút.
- Ai trong chúng ta đôi khi cÅ©ng phải cần đến Ä‘iá»u đó
- Tôi lạnh lùng đáp lại.
- Bạn ông, ông Shelock Holmes, là má»™t con ngưá»i tuyệt vá»i ông ạ! Ông ta nói tiếp bằng giá»ng thân tình khản đặc - Äó là má»™t ngưá»i không biết đến thất bại. Ngày còn trẻ, tôi từng thấy ông ấy đảm trách má»™t số lá»›n vụ án, và tôi chưa thấy có vụ nào mà ông ấy không làm sáng tỠđược. Ông ta dùng những phương pháp thật đặc biệt. Có lẽ hÆ¡i vá»™i để phát biểu thành lý thuyết...
Nhưng nói chung, ông ấy có thể là má»™t thanh tra cảnh sát đầy hứa hẹn. Tôi chẳng ngại gì mà nói thẳng ra Ä‘iá»u đó. Sáng nay ông ấy có gá»­i cho tôi má»™t bức Ä‘iện. Theo tôi hiểu, ông ấy nắm được má»™t số bằng chứng vá» vụ Sôntô. Bức Ä‘iện ấy đây.
Ông lấy bức Ä‘iện tín trong túi ra đưa cho tôi. Nó được đánh Ä‘i từ Pôpla, lúc mưá»i hai giá» trưa. Bức Ä‘iện viết: "Äến ngay phố BâycÆ¡. Äợi tôi nếu tôi không vá» kịp. Tôi Ä‘ang theo sát
băng Sôntô. Ông có thể đến với chúng tôi tối nay nếu muốn tham dự màn chót".
- Tốt quá. Anh ấy phăng ra được đầu dây rồi - Tôi nói.
- A, thế ông ấy cÅ©ng lầm lẫn sao? - Giôn nói lá»›n, giá»ng thá»a mãn thấy rõ - Ngay những bậc tài ba nhất trong chúng ta đôi khi cÅ©ng lầm lạc. Cuá»™c Ä‘uổi bắt cá»§a ông ta tất nhiên có thê?
chứng tá» là vô bổ; nhưng vá»›i tư cách má»™t viên chức pháp luật nhiệm vụ cá»§a tôi là không để lá»t qua má»™t cÆ¡ há»™i nào cả... Tôi nghe có ai ở cá»­a. Có lẽ là ông ta chăng?
Tiếng chân bước nặng ná», loạng choạng trên cầu thang cùng vá»›i tiếng thở phì phò: ngưá»i khách bước lên má»™t cách khó nhá»c. Má»™t đôi lần, bước chân nghe ngập ngừng, sau cùng má»™t ngưá»i đàn ông xuất hiện ở thá»m cá»­a rồi bước vào. Hình dạng bá» ngoài thật phù hợp vá»›i tiếng động ông ấy tạo ra: đó là má»™t ngưá»i đàn ông đứng tuổi, mặc bá»™ đồ thá»§y thá»§ và má»™t chiếc áo vét cÅ© kỹ cài nút lên tận cổ. Ông Ä‘i gù lưng, đầu gối run rẩy, thở khó nhá»c
rõ ràng vì bệnh hen suyễn. Ông ta tựa vào chiếc gậy bằng gỗ sồi đôi vai rướn lên để cố hít không khí vào phổi. Chiếc khăn quàng che lấy cổ và trên khuôn mặt, tôi chỉ nhận thấy rõ cặp mắt sẫm linh hoạt với đôi chân mày trắng và hàng ria mép dài màu xám.
Toàn bộ cho ta cảm giác đó là một sĩ quan hàng hải luống tuổi sống trong cảnh nghèo nàn.
- Nào, ông bạn muốn gì? - Tôi nói.
Ông ta nhìn quanh chầm chậm vá»›i sá»± thận trá»ng cá»§a
ngưá»i già, rồi quyết định cất tiếng:
- Ông Shelock Holmes có nhà không ạ?
- Không, nhưng tôi thay mặt anh ấy. Nếu ông có gì nhắn gởi cho anh ấy. Có phải là vỠchiếc đò máy của Moócđơcai Xmít chăng?
- Äúng. Tôi biết nó ở đâu. Tôi cÅ©ng biết những ngưá»i ôngta tìm kiếm ở đâu. Và tôi cÅ©ng biết luôn kho báu ở đâu. Tôi biết tất cả má»i chuyện.
- Thế thì xin ông cho tôi rõ đi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.
- Tôi chỉ muốn nói vá»›i đích thân ông ấy thôi - Ông già nhắc lại giá»ng bướng bỉnh.
- Thế thì ông phải đợi anh ấy vậy!
- Không, không! Không ai có thể làm tôi phải phí mất cả má»™t ngày. Nếu ông Holmes không có đây thế thì ông Holmes sẽ phải lo liệu lấy má»™t mình! Cả hai ngưá»i Ä‘á»u trông khó tin cậy.
Tôi không có gì để nói hết.
Ông già liá»n Ä‘i vá» phía cá»­a, kéo lết đôi chân, nhưng Atenni Giôn cản đưá»ng lão lại.
- Chá» chút, ông bạn già! - Ông nói - Ông nắm giữ tin tức quan trá»ng, ông không có quyá»n bá» Ä‘i. Dầu ông muốn hay không, chúng tôi cÅ©ng giữ ông lại đây cho đến lúc bạn chúng tôi
trở vá».
Lão già chập choạng nhảy bổ tá»›i, nhưng Atenni Giôn dùng đôi vai lá»±c lưỡng tì vào cá»­a, lão già thấy má»i kháng cá»± Ä‘á»u vô ích.
- Äối xá»­ vá»›i thiên hạ kiểu gì mà lạ lùng vậy? - Lão vừa kêu lên, vừa lấy gậy nện xuống ná»n nhà - Tôi đến đây để gặp má»™t ngưá»i, cả hai ông tôi chưa từng gặp bao giá» mà lại đối xá»­ vá»›i tôi như thế hả?
- Thì cÅ©ng chẳng có thiệt thòi gì cho ông đâu! Chúng tôi sẽ Ä‘á»n bù ông vá» chá»— thá»i giỠông mất. Ông ngồi đây Ä‘i, trên ghế tràng ká»· này. Ông không phải đợi lâu đâu. Lão già miá»…n cưỡng nghe theo, ngồi xuống. Giôn và tôi đốt lại Ä‘iếu xì gà và câu chuyện giữa chúng tôi lại tiếp tục không mảy may bận tâm đến ông già nữa.
- Tôi nghÄ© các ông cÅ©ng nên má»i tôi má»™t Ä‘iếu xì gà chứ -
Ông già đột ngột nói.
Chúng tôi giật nảy mình. Äích thị là Holmes Ä‘ang ngồi cạnh chúng tôi, mặt lá»™ vẻ thích thú nhẹ nhàng.
- "Holmes" - Tôi kêu lên - Anh đấy à? Thế còn ông kia đâu rồi?
- Thì lão ấy đây này! - Anh nói và chỉ vào đống tóc bạc. - Toàn bá»™ lão ấy ở đây này: má»› tóc giả, ria mép, lông mày, tất cả Ä‘á»u còn đây. Tôi cứ nghÄ© sá»± cải trang cá»§a tôi cÅ©ng tạm được,
nhưng không ngá» nó lại đạt má»™t cách chói lá»i như vậy.
- A, đồ xá» lá - Giôn thốt lên giá»ng há»›n hở - Ông có thể trở thành diá»…n viên kịch đấy, mà là diá»…n viên kịch ngoại hạng nữa là khác. Tiếng ho đúng là tiếng ho nghe trong những căn nhà ổ chuá»™t, và đôi chân lảo đảo ông phô chương đáng giá mưá»i đồng má»™t tuần đấy. Ãt ra, tôi cÅ©ng nhận ra được ánh nhìn quen thuá»™c trong cặp mắt đó. Ông thấy không, ông Holmes, chúng tôi đâu có để ông thoát khá»i tay chúng tôi dá»… như thế đâu!
- Tôi đã làm việc suốt cả ngày dưới bộ cải trang này -
Holmes vừa nói vừa châm Ä‘iếu xì gà - Chả là ông biết đấy, nhiá»u ngưá»i chung quanh bắt đầu nhận ra tôi, nhất là từ khi anh bạn chúng ta buồn tình cho đăng má»™t vài câu chuyện trong đó tên tôi được nêu lên quá rõ ràng. Ông đã nhận được Ä‘iện cá»§a
tôi chứ?
- Vâng, chính nó đưa tôi đến đây.
- Công việc của ông tiến hành tốt chứ?
- Tất cả Ä‘á»u sụp đổ. Tôi đã phải thả hai ngưá»i tù ra, và chẳng có bằng cá»› gì chống hai ngưá»i còn lại.
- Ông chá»› lo. Chúng tôi sẽ giao cho ông tên khác để thay vào. Nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện ông nhận những chỉ thị cá»§a tôi. Tôi xin nhưá»ng lại cho ông tất cả công lao vá» mặt chính quyá»n, đổi lại ông phải hành động theo lá»i tôi yêu cầu. Äồng ý chứ?
- Hoàn toàn thôi, miễn ông giúp tôi tìm ra những kẻ phạm tội.
- ÄÆ°á»£c. Tuy nhiên, trước hết tôi muốn má»™t thiếc tàu cảnh sát, tàu máy hÆ¡i nước, sẵn sàng dưới chân bậc tam cấp bến OéxtminxtÆ¡ vào lúc bảy giá» tối nay.
- Dá»… thôi. Lúc nào cÅ©ng có sẵn má»™t chiếc quanh đó. Tôi có thể qua phố gá»i Ä‘iện thoại cho chắc.
- Tiếp đó, tôi cần hai ngưá»i lá»±c lưỡng, dá»± phòng có gặp kháng cá»±.
- Trên tàu sẽ có hai, ba ngưá»i như thế. Còn gì nữa không?
- Khi bắt được bá»n gian, ông để lại kho báu cho chúng tôi.
Tôi nghÄ© bạn tôi hiện có mặt tại đây sẽ vô cùng vui sướng khi trao kho báu lại cho cô gái là ngưá»i theo pháp luật được hưởng phân ná»­a. Ta hãy để cô ta là ngưá»i đầu tiên được mở kho báu ra. Phải thế không Watson?
- Tôi rất vinh dự.
- Thật là má»™t thá»§ tục không hợp lệ tý nào - Giôn vừa nói vừa lắc đầu - Tuy nhiên, bởi má»i cái trong vụ này Ä‘á»u không hợp lệ... Tôi nghÄ© ta chỉ cần nhắm mắt làm ngÆ¡ là được. Nhưng
sau đó kho báu phải được trao lại cho chính quyá»n cho đến lúc
kết thúc cuá»™c Ä‘iá»u tra chính thức.
- Tất nhiên. Còn gì bình thưá»ng hÆ¡n nữa? Còn má»™t Ä‘iểm: tôi muốn chính Giônathan Xmol cho tôi má»™t số chi tiết. Ông biết tôi muốn tiến hành cuá»™c Ä‘iá»u tra đến tận cùng và làm sáng tá» những góc cạnh nhá» nhặt nhất cá»§a má»™t vụ án. Ông có gì phản đối nếu gặp ngưá»i ấy bán chính thức không? Cuá»™c há»™i kiến này có thể là tại đây hoặc ở nÆ¡i khác, bởi lẽ ngưá»i này sẽ được canh giữ cẩn thận.
- Vâng, nói thật thì ông làm chủ tình hình. Tôi không có một bằng chứng nào vỠsự hiện hữu của tên Giônathan Xmol đó cả. Tuy nhiên tôi vẫn chưa thấy rằng bằng cách nào tôi có thể từ chối ông cuộc diện kiến ấy nếu ông bắt được y.
- Thế là chúng ta Ä‘á»u nhất trí vá» mấy vấn đỠấy chứ?
- Hoàn toàn. Còn gì nữa không?
- Vâng, còn, nhưng chỉ là để má»i ông dùng bữa tối vá»›i chúng tôi. Trong ná»­a tiếng đồng hồ nữa, bữa ăn sẽ sẵn sàng. Tôi có sò, má»™t cặp gà lôi và má»™t ít rượu chát trắng hảo hạng. Watson à, anh chưa bao giá» biết tài ná»™i trợ cá»§a tôi đâu!
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #52  
Old 28-04-2008, 06:25 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Truy tìm dấu bộ tứ

Chương 10: Hết Ä‘á»i tên dân đảo

Bữa ăn thật vui vẻ. Khi nào anh muốn, Holmes là má»™t tay nói chuyện tài tình; tối hôm ấy, anh muốn như thế. Dưá»ng như anh ở trong tình trạng phấn chấn hứng khởi vả tá» ra rất hoạt bát. Chuyển nhanh từ chá»§ đỠnày sang chá»§ đỠkhác, những vở kịch thá»i Trung cổ, nhạc vÄ© cầm cá»§a XtraÄ‘ivariux, đạo Phật tại Xây lân, tàu chiến trong tương lai, ngành gốm thá»i Trung cổ, anh thảo luận má»—i đỠtài này tưởng như đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng. Tính tình vui vẻ lúc ấy hoàn toàn khác hẳn vẻ thiểu não hai ngày trước. Atenni Giôn thì tá» ra lịch thiệp trong những giá» giải lao ấy và tham dá»± buổi ăn tối rất vui vẻ. Phần tôi, tôi thấy nhẹ nhõm khi nghÄ© rằng chúng tôi đã đến gần chá»— kết thúc vụ án và cÅ©ng để mình xuôi theo niá»m vui dá»… lây cá»§a Holmes.
Trong suốt bữa ăn, không một ai trong chúng tôi đỠcập đến thảm kịch đã kết hợp chúng tôi lại lúc ấy.
Khi bàn ăn được dá»n dẹp, Holmes liếc nhìn đồng hồ và rót đầy ba ly rượu.

- Một tuần rượu để chúc chuyến đi nho nhỠcủa chúng ta thành công!
- Anh ra lệnh
- Và bây giỠđã đến lúc lên đưá»ng.
Watson, anh có súng ngắn không?

- Tôi có khẩu súng cũ trong bàn giấy.

- Anh nên mang nó theo. Phải dá»± kiến má»i tình huống. Tôi thoáng thấy xe đợi ở cá»­a. Tôi đã gá»i hẹn lúc sáu giá» rưỡi.
Khoảng sau bảy giá», chúng tôi đến tàu OéxtminxtÆ¡. Bằng con mắt lành nghá», Holmes xem xét chiếc đò máy Ä‘ang đợi chúng tôi.

- Có dấu hiệu gì cho biết nó thuộc cảnh sát?

- Vâng, có. Có ngá»n đèn xanh bên hông.

- Thế thì phải gỡ nó ra.
Sau khi đã cải tiến chút đỉnh như thế, chúng tôi ngồi vào tàu và ngưá»i ta nhổ neo. Giôn, Holmes và tôi ngồi phía sau. Má»™t ngưá»i đứng ở đầu lái, má»™t ngưá»i đứng máy và hai viên thanh tra vạm vỡ ở phía trước.

- Ta đi đâu đây
- Giôn há»i.

- Äến La Tua1. Há» ngừng trước công xưởng GiắccôbxÆ¡n.
Rõ ràng chiếc tàu cá»§a chúng tôi chạy rất nhanh. Chúng tôi qua mặt từng Ä‘oàn xà-lan chất đầy hàng, nhanh tưởng như những Ä‘oàn Ä‘ang bá» neo. Holmes nở má»™t nụ cưá»i thá»a mãn khi thấy tàu chúng tôi Ä‘uổi kịp má»™t chiếc tàu máy khác và để nó lại phía sau.

- Ta phải có khả năng đuổi kịp bất cứ ai trên đoạn sông này
- Anh nói.

- Có thể là hÆ¡i nói ngoa nhưng không có nhiá»u đò máy có khả năng bá» rÆ¡i chúng ta đâu.

- Ta phải Ä‘uổi chân chiếc Rạng Äông vốn nổi tiếng phóng nhanh như giống hải âu. Tôi sẽ giải thích bằng cách nào tôi đã tìm thấy chiếc Rạng Äông, Watson. Anh còn nhá»› tÆ¡i bá»±c mình hết sức vì bị cản trở bởi má»™t việc khó khăn cá»n con chứ?

- Có.

- Thế này nhé. Lúc vùi đầu vào việc phân tích hóa chất, trí óc tôi được hoàn toàn thanh thản. Má»™t trong những chính khách lá»›n nhất cá»§a ta có nói cách nghỉ ngÆ¡i tốt nhất là thay đổi công việc làm. Ấy thế mà đúng đấy! Khi tôi thành công việc hòa tan hyÄ‘rô-cacbon, má»™t công trình tôi nghiên cứu từ trước, tôi quay vá» vấn đỠSôntô và má»™t lần nữa duyệt xét lại toàn bá»™ vấn Ä‘á».
Äám trẻ con cá»§a tôi lục soát không kết quả con sông
- ngược cÅ©ng như xuôi giòng. Chiếc đò máy không nằm tại má»™t bến đò nào mà cÅ©ng không trở vá» bến cá»§a nó. Bị đánh đắm để xóa má»i dấu vết là Ä‘iá»u khó có thể xảy ra. Tuy nhiên tôi vẫn giữ lại giả thuyết này trong đầu trưá»ng hợp cần đến nó. Tôi biết cái anh chàng Xmol kia là má»™t ngưá»i khá mưu mô xảo quyệt nhưng tôi không tin hắn có đủ tinh vi. Sau đó, tôi nghÄ© đến việc là hắn 1 La Tua (La Tour):
tên gá»i tiếng Anh là Tower of London:
Tháp Luân Äôn, xây dá»±ng vào thế ká»· 11, dùng làm cung Ä‘iện và nÆ¡i giam tù chính trị.
chắc đã ở tại Luân Äôn má»™t thá»i gian, bằng chứng là hắn kiểm soát chặt chẽ khu biệt trang PôngÄ‘isêri. Như vậy hắn rất khó lòng mà bá» Ä‘i tức khắc được. Hắn cần má»™t khoảng thá»i gian nào đó, dầu chỉ là má»™t ngày để thanh toán công việc. Ãt ra những Ä‘iá»u này cÅ©ng có thể xảy ra.

- Tôi lại thấy có vẻ khá độc đoán
- Tôi nói
- Äiá»u có thể xảy ra hÆ¡n là hắn đã thu xếp má»i sá»± trước khi ra tay chứ.

- Không, tôi không nghÄ© như vậy. Hang ổ cá»§a hắn là má»™t nÆ¡i trú ẩn quý báu quá nên hắn không thể nghÄ© đến việc rá»i bá» nÆ¡i đó trước khi chắc chắn có thể tìm ra má»™t nÆ¡i khác. Rồi lại còn mặt này nữa cá»§a vấn Ä‘á»:
Gionathan chắc phải nghÄ© đến hình dáng khác thưá»ng khó lòng che mắt cá»§a tên tòng phạm, dù có cho y ăn mặc cách nào chăng nữa cÅ©ng có thể gợi trí tò mò và còn có thể khiến má»™t số ngưá»i liên hệ đến tấn thảm kịch ở Noócúđ nữa. Hắn đủ thông minh để nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Bá»n chúng rá»i khá»i nhà vào ban đêm và Xmol phải trở vá» trước rạng sáng. Thế mà khi chúng đến nÆ¡i chiếc đò đậu thì đã quá ba giá» sáng; còn má»™t tiếng đồng hồ nữa là ngày sẽ tá», thiên hạ bắt đầu Ä‘i lại.... Tôi kết luận bằng lối suy diá»…n là chúng không Ä‘i xa lắm đâu. Chúng trả tiá»n hậu hÄ© cho Xmol để ông này kín miệng và giữ chiếc đò máy sẵn sàng cho cuá»™c đào tẩu sau cùng; và chúng hấp tấp trở vá» nhà cùng vá»›i kho báu. Hai, ba ngày sau, sau khi xem xét kỹ báo chí trình bày sá»± việc như thế nào, và đã kiểm tra xem chúng có bị nghi ngá» gì không, chúng sẽ ra Ä‘i bằng đò máy, nhá» bóng đêm che chở, vá» chiếc tàu nào đó thả neo tại Gá»râyvá»xen hoặc Äaon. Chắc chắn bá»n chúng đã lấy vé Ä‘i Mỹ hoặc các xứ thuá»™c địa.
Thế còn chiếc đò máy? Chúng đâu có thể mang theo!
- Äồng ý! Thế là tôi nhất quyết chiếc đò máy không ở đâu xa dầu tìm không thấy. Tôi tá»± đặt vào địa vị Xmol và nhìn vấn đỠtheo góc cạnh cá»§a chính hắn. Có lẽ hắn cÅ©ng ý thức mối hiểm nguy nếu đưa đò vá» bến chính hoặc giữ nó lại tại má»™t bến nào đó, nếu cảnh sát phăng ra dấu vết cá»§a hắn. Thế thì làm sao vừa che giấu chiếc tàu đồng thá»i giữ nó trong tầm tay sẵn sàng để sá»­ dụng. Tôi sẽ xá»­ trí ra sao ở vào địa vị cá»§a hắn và trong những hoàn cảnh tương tá»±? Tôi tìm kiếm và chỉ thấy có má»™t cách duy nhất là giao chiếc tàu cho má»™t xưởng đóng tàu hoặc sá»­a chữa, vá»›i lá»i dặn thay đổi đôi chút. Như thế là chiếc tàu nằm trong má»™t hãng nào đó, và được che giấu kỹ. Tuy nhiên, trong vài tiếng đồng hồ nữa nó lại thuá»™c quyá»n sá»­ dụng cá»§a tôi.

- Nghe ra khá đơn giản đấy.

- Ấy chính những Ä‘iá»u rất đơn giản má»›i có nhiá»u cÆ¡ há»™i nhất để qua mắt thế gian. Tôi quyết định mang suy nghÄ© này ra ứng dụng thá»­ xem. Mặc vào ngưá»i bá»™ áo quần thá»§y thá»§ vô hại này, tôi liá»n Ä‘i Ä‘iá»u tra trong tất cả các xưởng xuôi sông, không kết quả trong mưá»i lăm xưởng. Nhưng đến xưởng thứ mưá»i sáu, xưởng cá»§a GiacốpxÆ¡n, tôi được biết chiếc Rạng Äông được giao cho há» hai ngày trước đó do má»™t ngưá»i Ä‘i chân gá»— than phiá»n vá» bánh lái tàu. "Cái bánh lái ấy chẳng có sao cả". Viên đốc công bảo tôi thế
- "Kìa, chiếc đò máy ấy kia kìa, chiếc có những vạch Ä‘á»".
Vừa lúc ấy, ai xuất hiện? Thì chính Moócđơoai, ngưá»i chá»§ mất tích. Ông ta say bí tá»·. DÄ© nhiên tôi không thể nhận ra nếu ông ta đừng Ä‘em tên mình và tên chiếc tàu ra mà gào lên đến vỡ há»ng:
"Tôi cần nó đúng tám giá», anh nghe rõ chứ? Tôi có hai vị không chỠđợi được đâu đấy".

- Bá»n chúng chắc đã chu cấp rá»™ng rãi cho Xmít. Y thừa thãi tiá»n và phân phát những đồng si-linh thoải mái cho thợ thuyá»n. Tôi theo y bén gót trong má»™t thá»i gian, nhưng y lại biến mất trong má»™t quán rượu. Thế là tôi trở vá» xưởng và trên đưá»ng gặp má»™t chú trinh sát cá»§a tôi, tôi đặt nó canh chừng cạnh chiếc đò máy. Tôi bảo nó đứng ngay cạnh bá» sông và vẫy khăn tay khi thấy chúng chạy. Bố trí như vậy quả là Ä‘iá»u lạ lùng nếu chúng tôi không tóm gá»n được cả bá»n và kho báu.

- Dầu có phải đúng là bá»n ấy hay không chăng nữa, thì ông cÅ©ng đã chuẩn bị má»i thứ rất kỹ càng
- Giôn nói
- Nhưng nếu tôi đảm trách vụ này, tôi sẽ lập má»™t vành Ä‘ai cảnh sát quanh xưởng cá»§a GiacốpxÆ¡n và bắt chúng ngay lúc chúng trở vá».

- NghÄ©a là chẳng bao giá». Vì Xmol là má»™t tay khá qá»§y quyệt. Hắn sẽ cho ngưá»i thám thính, và nếu có động tÄ©nh gì là hắn sẽ lẩn trốn trong má»™t tuần lá»….

- Nhưng anh có thể bám gót Moóc đơ- Oai Xmol và từ đó phát hiện ra nơi ẩn nấp của chúng
- Tôi biện bác lại.

- Nếu thế, tôi sẽ mất cả má»™t ngày. Tôi tin rằng chẳng có lấy má»™t phần trăm may mắn để Xmol biết được nÆ¡i ẩn nấp cá»§a chúng. Tại sao y lại Ä‘i thắc mắc này ná» trong khi y được trả công rất hậu và nhận thả cá»­a? Chúng sẽ truyá»n đến y những chỉ thị. Không anh ạ, tôi đã nghÄ© kỹ đủ các phương cách hành động và cách này là tốt nhất.
Trong lúc trao đổi, chúng tôi đã vượt qua má»™t loạt những cây cầu bắc qua sông Tami. Lúc chúng tôi vào đến trung tâm thành phố, những tia nắng cuối cùng nhuá»™m vàng cây thập tá»± trên nóc nhà thá» Xanh Pôl. Hoàng hôn trải rá»™ng trước khi chúng tôi đến tháp Luân Äôn.

- Äây là xưởng cá»§a GiacốpxÆ¡n
- Holmes vừa nói vừa chỉ vào đám lố nhố chằng chịt những cột buồm dây thừng bên phía Xơri
- Ta hãy chạy lên xuống dá»c sông vá»›i tốc độ giảm. Ta chạy tuần tra nấp theo sau Ä‘oàn xà-lan kia.
Anh lấy cặp ống nhòm trong túi ra và quan sát bỠbên kia một hồi.

- Tôi trông thấy chú trinh sát ở vị trí rồi
- Anh tiếp - Nhưng nó không vẫy mù-soa.

- Hay chúng ta Ä‘i xuống dá»c sông má»™t chút rồi đợi chúng tại đó
- Giôn vồn vã đỠnghị.
Giá» thì chúng tôi Ä‘á»u nôn nóng; ngay cả mấy cảnh sát viên và thợ máy là những ngưá»i chỉ có má»™t ý niệm rất mÆ¡ hồ vá» những gì Ä‘ang chỠđợi chúng tôi.

- Ta không được quyá»n phạm má»™t sai sót nào, dầu nhá» nhất
- Holmes đáp
- Rất có thể là chúng xuôi sông, dÄ© nhiên, nhưng chẳng có gì là chắc cả. Từ vị trí chúng ta có thể kiểm soát lối ra vào các xưởng, ngược lại chúng khó lòng nhận ra chúng ta. Äêm nay trá»i trong sáng và ta sẽ có đủ ánh sáng cần thiết.
Anh có thấy đám ngưá»i chen chúc vá»™i vã ở chân cá»™t đèn đằng kia không?

- Há» rá»i xưởng. Äã hết giá» làm việc.

- Trông há» thật gá»›m ghiếc nếu cứ nghÄ© ngưá»i nào cÅ©ng ẩn giấu má»™t tia nhá» vô luận nào đó trong đầu. Nhưng, ta lại không được quyá»n nghÄ© thế:
ta không thể phát biểu cái "có lẽ" má»™t cách võ Ä‘oán được. Con ngưá»i là má»™t bí hiểm đến lạ lùng.

- Có ai đó nói rằng con ngưá»i là má»™t con thú mang xác ngưá»i
- Tôi bảo anh ấy.

- Vá» Ä‘iểm này, Uynúđ RiÄ‘ thật tuyệt. Ông ấy nhận xét rằng con ngưá»i nếu tách riêng ra là má»™t bài toán nát óc không giải nổi, nhưng đứng giữa đám đông, nó lại biến thành má»™t chính xác có tính toán há»c. Chẳng hạn, anh không thể tiên Ä‘oán kẻ này kẻ ná» sẽ làm gì, chúng anh có thể dá»± kiến má»™t nhóm ngưá»i sẽ cư xá»­ ra sao. Cá nhân thì thay đổi, song trung bình các cá nhân lại bất biến. Nhà thống kê há»c nói thế đấy. Ờ mà kìa, chẳng phải tôi vừa trông thấy chiếc khăn tay đó sao? Kia kìa:
có cái gì trăng trắng đang động đậy.

- Äúng, chú trinh sát cá»§a anh đó
- Tôi kêu lớn
- tôi thấy nó rất rõ.

- Và kìa, chiếc Rạng Äông. Nó phóng nhanh như quá»· sứ. Ê thợ máy, mở hết tốc lá»±c nhanh Ä‘i nào. Hướng vá» chiếc đò máy có ánh đèn màu vàng kia. Trá»i đất? Thật hết chịu nổi nếu nó nhanh hÆ¡n ta.
Nó len lá»i giữa lối ra vào xưởng, lách mình qua giữa hai, ba chiếc tàu nhá» hÆ¡n. Nó đã đạt lên tốc độ tối Ä‘a, hay gần như thế, trước khi có thể trông thấy nó. Xả hết hÆ¡i, giá» nó xuôi sông nép theo khá gần bá», Giôn nhìn theo nó, lắc đầu.

- Nó chạy nhanh quá
- Ông nói
- Tôi e rằng ta không bắt kịp nó đâu.

- Phải đuổi kịp nó chứ?
- Holmes kêu lớn
- Cho đầy nước vào nồi súpÄ‘e Ä‘i, thợ máy! Hãy bám theo chúng, phải đạt năng suất tối Ä‘a vào! Phải Ä‘uổi bắt kịp chúng nó, dầu có phải đốt cháy tàu ta! Äến lượt chúng tôi bắt đầu gia tăng tốc độ. Nồi súpÄ‘e gầm rít, mấy máy cá»±c mạnh thở phì phì và rung lên như con tim kim khí khổng lồ. MÅ©i tàu sắc nhá»n rẽ nước ném ra hai bên hai lá»›p sóng gào thét. Cứ má»—i nhịp máy nổ, con tàu lái nhảy chồm lên rung chuyển như con vật sống động. Phía trước, ngá»n đèn lồng màu vàng quét má»™t tia sáng dài lung linh. Má»™t vệt tối trên sóng nước chỉ rõ vị trí cá»§a chiếc Rạng Äông. Bá»t trắng sôi sục phía sau nó cho biết tốc độ Ä‘iên cuồng cá»§a nó. Chúng tôi đâm bổ tá»›i trước nhanh hÆ¡n. Chúng tôi qua mặt Ä‘oàn xà lan, tàu kéo, tàu buôn, lướt nhẹ qua chiếc này, bá»c vòng chiếc kia. Từ trong bóng tối vá»t lên những tiếng la hét gá»i réo theo chúng tôi.

- Äốt lá»­a lò thêm nữa các bạn, đốt thêm lên Ä‘i
- Holmes hét lớn, nhìn vào buồng máy bên dưới. Nồi súpđe đỠrực chiếu sóng lên khuôn mặt nóng nảy của anh
- Nạp hết hơi nước vào!
- Tôi nghĩ ta đã bắt kịp nó tí đỉnh rồi đó
- Giôn nói, mắt không rá»i chiếc Rạng Äông.

- Chắc thế rồi
- Tôi nói
- Trong ít phút nữa ta bắt kịp nó thôi.
Äúng vào lúc đó, má»™t chiếc tàu kéo ba chiếc xà lan xen vào giữa chúng tôi, như có má»™t vị thần tai ác nào cố tình đặt nó vào đấy. Chúng tôi chỉ có thể tránh khá»i sá»± va chạm bằng cách kéo mạnh hết cỡ chiếc bánh lái. Thá»i gian vòng qua Ä‘oàn tàu và bẻ lái hướng vá» những kẻ chạy trốn đủ cho chiếc Rạng Äông lấn tá»›i thêm hai trăm thước. Tuy nhiên nó vẫn còn trong tầm nhìn.
Ãnh hoàng hôn mỠđục nhưá»ng chá»— cho ánh sao soi sáng trên bầu trá»i đêm, sức mạnh khổng lồ ném chúng tôi vá» phía trước khiến vá» tàu má»ng nhẹ cá»§a chúng tôi rung lên và nghiến rít.
Chúng tôi chạy băng qua vá»±c, vượt qua khu Tây Ấn, chạy xuống dá»c theo khúc sông Äéppho rồi quay mÅ©i lên sau khi Ä‘i vòng đảo Chó. Giôn chụp được chiếc Rạng Äông trong chụm tia sáng cá»§a chiếc đèn pha; chúng tôi trông thấy rõ bóng ngưá»i trên boong. Má»™t ngưá»i ngồi phía Ä‘uôi tàu, ôm giữ hai chân má»™t vệt Ä‘en và cúi mình lên đó. Nằm cạnh hắn là má»™t khối Ä‘en má» trông giống như con chó giống miá»n Äất Má»›i. Cậu bé Xmít giữ cần lái trong lúc cha nó lưng trần, bóng, nổi rõ trước lò lá»­a đỠrá»±c, tiếp than từng xẻng lá»›n theo má»™t nhịp độ khá»§ng khiếp. Có lẽ thoạt đầu bá»n chúng chưa rõ ý định cá»§a chúng tôi, nhưng đến lúc thấy chúng tôi bắt chước chúng theo từng khúc quanh, từng lối ngoằn ngoèo thì chúng không còn ngá» vá»±c gì nữa. Äến Gá»rinúyts chúng tôi cách sau tàu chúng độ má»™t trăm mét. Äến Blắcwôl, chỉ còn cách tám mươi mét. Trong cuá»™c Ä‘á»i sôi nổi cá»§a tôi, tôi đã săn bắn nhiá»u thú tại nhiá»u nước, nhưng môn thể thao đó chưa bao giá» tạo cho tôi cái kích động man rợ trong cuá»™c săn Ä‘uổi ngưá»i giữa dòng sông Tami này. Cứ Ä‘á»u đặn, từng mét lại từng mét, chúng tôi có thể nghe rõ tiếng máy tàu thở hổn hển và đập ầm ầm. Ngưá»i trên boong vẫn ngồi xổm, đôi tay cá»­ động tưởng như Ä‘ang bận vào việc gì đó. Thỉnh thoảng hắn lại lấy mắt Ä‘o khoảng cách giữa chúng tôi Ä‘ang giảm xuống má»™t cách khắc nghiệt. Giôn gá»i chúng. Chúng tôi chỉ còn cách nhau hai thân tàu. Hai chiếc vẫn chạy vá»›i má»™t tốc độ kinh khá»§ng.
Trước mặt chúng tôi, dòng sông trải rá»™ng mênh mông, bên này bá» là vùng Báckinh và bên kia là những đầm lầy PlumxtiÄ‘ hoang vắng. Nghe chúng tôi gá»i, ngưá»i trên boong nhảy nhổm dậy, đưa hai nắm tay lên và chá»­i thá» vá»›i giá»ng khàn đặc. Hắn có tầm vóc rất vạm vỡ. Lúc đứng thẳng đối diện vá»›i chúng tôi, hai chân soạn ra để dữ thăng bằng, tôi có thể thấy từ vế trở xuống chi là cái chân gá»—. Nghe tiếng la hét giận dữ cá»§a hắn, cái khối Ä‘en ngòm bên cạnh hàn bắt đầu cá»­ động. Khối Ä‘en ấy biến thành má»™t con ngưá»i nhá» da Ä‘en, má»™t con ngưá»i bé nhá» mà tôi chưa từng thấy. Nó có cái đầu dị dạng và má»™t má»› tóc rối bá»i.
Holmes đã rút khẩu súng ngắn cá»§a anh ra khi trông thấy sinh vật quái dị ấy, và tôi bắt chước theo. Gã man di quấn quanh mình má»™t thứ áo choàng màu sẫm hay cái má»n gì đó, chỉ để hở cái mặt, nhưng cái mặt ấy đủ khiến ta không ngá»§ được. ÄÆ°á»ng nét trên mặt hằn sâu tính hung bạo súc vật. Cặp mắt ti hí long lanh rá»±c lên má»™t thứ ánh sáng tối tăm. Äôi môi méo xệch thành cái nhếch mép ghê tởm. Răng hắn nghiến vào nhau, đánh vào nhau lập cập khi thấy chúng tôi vá»›i vẻ giận dữ thú vật.

- Cứ nổ súng nếu nó đưa tay lên
- Holmes bảo khẽ.
Lúc này chúng tôi cách nhau chưa được má»™t thân tàu và gần bắt được con mồi. Bây giá» tôi vẫn còn thấy rõ như in hai ngưá»i đứng trong ánh đáng ngá»n đèn chúng tôi:
tên da trắng chân dang rộng, gào thét những câu chửi rủa và tên lùn dị tướng với bộ mặt gớm ghiếc, hàm răng vàng khè rắn chắc như muốn ngoạm lấy chúng tôi.
Thật may là chúng tôi trông thấy nó rõ ràng đến thế. Vì ngay dưới mắt chúng tôi, nó rút từ dưới má»n ra má»™t khúc gá»— ngắn tròn, trông giống cây thước kẻ há»c trò và đưa lên miệng.
Hai khẩu súng ngắn cá»§a chúng tôi cùng nổ má»™t lúc. Nó quay ngưá»i, dang hai tay lên trá»i rồi ngã xuống vá» má»™t bên, rÆ¡i xuống dòng nước, kèm theo tiếng nấc nghẹn. Tôi thoáng thấy cặp mắt đầy Ä‘e dá»a giữa lá»›p sóng bạc. Nhưng cùng lúc đó, tên chân gá»— nhoài ngưá»i vá» bánh lái và bẻ hết cỡ. Chiếc đò máy xoay mình chạy thẳng vá» phía bá» nam, vừa lúc chúng tôi qua mặt nó, chỉ nhích má»™t mét là va vào nó. Má»™t lúc sau, chúng tôi đổi hướng chạy, nhưng chúng đã gần đến bên kia bá». Äó là má»™t vùng đất hoang vu, tiêu Ä‘iá»u. Mảnh trăng chiếu ngá»i trên vùng đất rá»™ng, đầm lầy, đầy ao hồ nước Ä‘á»ng và loài cây cỠúng thối. Sau má»™t tiếng va mạnh, chiếc đò máy mắc cạn lên bá» sình lầy, mÅ©i tàu dốc ngược lên, Ä‘uôi chìm xuống nước. Tên tôi phạm chạy trốn nhảy ra khá»i tàu, nhưng cái chân gá»— lún sâu trong đất nhão.
Hắn vùng vây, vặn mình đủ cách:
vô ích! Hắn chẳng nhích lên hoặc lùi xuống được lấy một bước.
Gào thét trong cÆ¡n giận dữ bất lá»±c, hắn dùng cái chân kia Ä‘iên cuồng đập vào bùn. Nhưng những cố gắng chỉ làm cho chiếc chân gá»— lún sâu thêm. Khi đó máy chúng tôi đỗ ngay sát hắn ta, hắn bị neo chặt trong bùn đến ná»—i chúng tôi phải buá»™c má»™t vòng dây quanh ngá»±c má»›i kéo được hắn lên vá» phía chúng tôi y như má»™t con cá. Hai cha con Xmít ngồi trên đò, nét mặt cau có, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lên tàu chúng tôi khi Giôn ra lệnh. Rồi lại phải kéo chiếc Rạng Äông theo chúng tôi. Trên boong tàu là má»™t chiếc há»™p sắt chế tạo tại Ấn Äá»™. Äó dÄ© nhiên là cái há»™p đựng cái kho báu đã gây tang tóc cho Sôntô. Nó rất nặng và chúng tôi phải chở nó rất cẩn thận trong khoang tàu chúng tôi. á» khóa không có chìa. Chạy chầm chậm ngược dòng sông, chúng tôi quét đèn chiếu chung quanh nhưng chẳng thấy dấu vết con quái vật bé tí. Äâu đó dưới đáy sông Tami, trong sình lầy, yên nghỉ nắm xương cá»§a gã du khách lạ lùng đó.

- Hãy nhìn vào đây mà xem này! Holmes vừa nói vừa chỉ vào cửa buồng hầm tàu
- Thật vừa đúng lúc ta nhanh tay với hai khẩu súng ngắn.
Thật vậy, ngay phía sau chá»— chúng tôi đứng lúc nãy có ghim má»™t mÅ©i tên giết ngưá»i mà ta đã biết quá rõ. Chắc nó đã bay đến giữa chúng tôi vừa lúc chúng tôi nổ súng. Holmes, theo cung cách Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a anh, chỉ mỉm cưá»i nhún vai. Riêng phần tôi thú thật là tôi vẫn còn xúc động nghÄ© đến cái chết khá»§ng khiếp mà chúng tôi đã thoát khá»i trong chân tÆ¡ kẽ tóc đêm ấy.
Tài sản của minhtien384

  #53  
Old 28-04-2008, 09:40 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Truy tìm dấu bộ tứ

Chương 11: Kho báu lớn từ AGÔRA

Ngưá»i tù cá»§a chúng tôi ngồi trong khoang tàu trước chiếc há»™p sắt, mà để chiếm hữu nó, y đã phải chỠđợi bao lâu nay và chiến đấu hung hãn. Y có cái nhìn táo bạo, nước da rám nắng.
Khuôn mặt ngang dá»c những đưá»ng nhăn. Nét mặt hằn sâu màu đồng hun thể hiện cuá»™c sống dạn dày sương gió. Cái cằm râu rậm sừng sá» chứng tá» y không phải là ngưá»i có thể dá»… dàng gạt khá»i mục tiêu đã nhắm. Y trạc tuổi năm mươi. Mái tóc Ä‘en quăn lốm đốm rất nhiá»u sợi bạc. Bình thưá»ng, khuôn mặt cÅ©ng không đến ná»—i nào. Nhưng hàng mày rậm và cái cằm nhô hẳn ra tạo cho bắn vẻ khá»§ng khiếp trong cÆ¡n giận dữ. Hắn ngồi, đôi tay bị còng, đầu cúi gằm, cặp mắt lanh lợi chá»›p chá»›p nhìn vá» cái há»™p
- Nguyên nhân má»i tá»™i ác cá»§a hắn. Trong tư thế cứng nhắc có tá»± chế, tôi nghÄ© và phân biệt được nhiá»u nét buồn rầu hÆ¡n là giận dữ. Má»™t lần y ngước mắt nhìn tôi và trong ánh mắt tưởng như có tia châm biếm.....
- Này, ông Giônathan Xmol, tôi tiếc là công việc lại kết thúc như thế này
- Holmes vừa nói vừa châm một điếu xì gà.

- Thế còn tôi đây, thưa ông
- Äáp lại
- Tôi không nghÄ© tôi sẽ tìm ra cách tá»± minh oan cho mình khá»i vụ án này. Ấy thế mà tôi có thể thá» vá»›i ông trên kinh thánh là tôi không hỠđụng vào ông Sôntô. Chính Tông, con chó địa ngục ấy đã phóng ra má»™t trong những mÅ©i tên độc địa cá»§a nó đấy. Tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, thưa ông! Tôi rất ân hận y như ông ta là ngưá»i trong gia đình tôi vậy. Tôi đã dùng má»™t mẩu dây tẩn cho con quá»· nhỠấy má»™t trận rồi; nhưng trước sá»± đã rồi, tôi không còn cách gì cứu vãn được nữa.

- Này, hãy hút một điếu xì gà đi!
- Holmes bảo
- Và ông cÅ©ng nên uống má»™t ngụm uýt-ki, ông ướt đẫm cả ngưá»i rồi.
Nhưng mà này, ông nói tôi biết làm sao ông hy vá»ng má»™t ngưá»i nhá» yếu như tên da Ä‘en ấy lại có thể bắt giữ được ông Sôntô trong khi ông trèo lên bằng dây?

- Dưá»ng như ông cÅ©ng biết rõ như ông đã có mặt tại đó, thưa ông. Mặc dù thật ra ông đã đến khi không còn ai. Tôi biết khá rõ những thói quen trong nhà, và ông Sôntô thưá»ng xuống lầu dùng cÆ¡m tối vào giỠđó. Tôi không muốn giấu diếm gì trong vụ này. Cách biện há»™ tốt nhất cá»§a tôi vẫn là nói lên sá»± thật đơn thuần. Phải chi là viên thiếu tá già kia, tôi đã đưa hắn ta qua bên kia thế giá»›i mà lòng nhẹ nhõm, tôi sẽ ung dung cắt cổ y, cÅ©ng ung dung như tôi hút Ä‘iếu xì gà này vậy! Xui thật. Cứ nghÄ© tôi sẽ bị kết án vì ông Sôntô em! Thật tình tôi chẳng có lý do gì để gây gổ vá»›i ông ấy!
- Ông Atenm Giôn, thuá»™c Sở Cảnh sát Trung ương, chịu trách nhiệm vỠông. Ông ấy đưa ông vá» nhà tôi. Tôi xin ông thuật lại chân thật câu chuyện. Nếu ông tuyệt đối thành thật, nếu ông chẳng giấu diếm gì, tôi hy vá»ng có thể giúp ông được.
Tôi nghĩ tôi có thể dẫn chứng rằng chất độc tác dụng nhanh đến độ nạn nhân chết ngay trước khi ông bước vào phòng.

- VỠviệc này thì đúng như vậy, thưa ông.
Trong Ä‘á»i tôi, tôi chưa bao giá» bị chấn động như thế khi tôi thấy ông ta, đầu quẹo trên vai, nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i diá»…u gá»›m ghiếc khi tôi vào bằng cá»­a sổ. Äiá»u này làm tôi rất xúc động, thưa ông! Chắc là tôi đã giết Tônga nếu nó không bá» trốn Ä‘i trước. Ấy chính vì thế mà nó để lại cái chùy đá và má»™t số tên, theo như lá»i nó nói. Tôi chắc là việc này đã giúp ông tìm ra dấu vết chúng tôi, phải thế không ạ? Mặc dầu tôi không thấy ra được bằng cách nào ông đã theo dõi chúng tôi được đến tận cùng. Tôi không Ä‘em lòng oán giận ông đâu, ông biết cho.
Nhưng có Ä‘iá»u lạ là tôi thì ngồi đây, trong khi tôi có quyá»n lợi chính đáng chiếm hữu ná»­a triệu đồng lu-i.... Tôi đã dùng ná»­a cuá»™c Ä‘á»i thứ nhất cá»§a tôi để xây má»™t cái đập trong vùng AnÄ‘aman; phần Ä‘á»i còn lại tôi có cÆ¡ há»™i tốt để đào hầm ở Äácmua! Cái ngày tôi gặp tên lái buôn Acmét và kho báu AgÆ¡ra quả thật là má»™t ngày tai hoạ! Thưa ông, cái kho báu ấy tá»± thuở nào vẫn là Ä‘iá»m bất hạnh cho những ai nắm giữ nó. Tên lái buôn thì bị ám sát. Còn thiếu tá Sôntô thì sống trong ná»—i sợ hãi và ô nhục. Riêng tôi, kho báu ấy chỉ mang lại cho tôi cả má»™t cuá»™c sống nô lệ.
Lúc đó , Atenni Giôn thò cái đầu tròn của ông ta vào:

- Æ , đúng là má»™t cuá»™c há»™i há»p gia đình!
- Ông thốt lên
- Ông Holmes ạ, tôi nghÄ© tôi sẽ nếm thá»­ chút uýt-ki cá»§a ông. Thế là ta có quyá»n khen tặng lẫn nhau. Tiếc là ta không bắt sống được tên kia Nhưng lúc ấy nào ta đâu có quyá»n chá»n lá»±a! Dầu sao, ông Holmes ạ, ông cÅ©ng thừa nhận là ta tóm há» vừa đúng lúc.
Ta đã phải xả hết tốc lực.

- Khởi đầu tốt thì chung cuộc cũng tốt thôi,
- Holmes nói - Nhưng tôi không ngá» chiếc Rạng Äông lại nhanh thế!
- Xmít nói chiếc đò máy cá»§a y là má»™t trong những chiếc nhanh nhất trên sông, và nếu có thêm ngưá»i phụ Ở buồng máy thì không bao giá» ta Ä‘uổi kịp. Y thá» chẳng hay biết gì vá» vụ án mạng ở Noócúđ cả.

- Äúng đấy!
- Ngưá»i tù cá»§a chúng tôi buá»™t miệng nói lá»›n - Tôi chẳng tiết lá»™ Ä‘iá»u gì vá»›i y. Tôi chá»n chiếc đò máy cá»§a y vì nghe nói nó chạy như gió. Nhưng chỉ có thế thôi. Tôi trả tiá»n y rất hậu, và có hứa cho y má»™t phần thưởng xứng đáng nếu y đưa chúng tôi ra tàu ExmÆ¡ranÄ‘a Ä‘ang đậu tại Gá»râyvÆ¡xen, để khởi hành Ä‘i Bra-xin.

- Thế nếu y không làm gì đáng chê trách, thì chẳng có gì tai hại xảy ra cho y cả. Bắt tội phạm thì ta khá nhanh tay, nhưng kết án thì ta chậm hơn.
Thật là tức cưá»i khi thấy Giôn cứ làm ra vẻ quan trá»ng khi má»i việc bắt bá»› đã xong. Tôi thoáng thấy má»™t nụ cưá»i phá»›t qua khuôn mặt Shelock Holmes, sá»± thay đổi thái độ này không qua được mắt anh.

- Ta sắp đến cầu Vócxhôl
- Giôn nói
- Bác sÄ© Watson, tôi đưa ông lên bá» cùng vá»›i cái há»™p đựng kho báu. Khá»i cần nói vá»›i ông rằng như vậy là tôi nhận lãnh má»™t trách nhiệm rất nặng ná», bởi vì hoàn toàn không nằm trong nguyên tắc. Nhưng ta đã thá»a thuận vá» Ä‘iểm này rồi; tôi không tá»± mâu thuẫn đâu. Tuy nhiên bổn phận tôi buá»™c tôi phải cho má»™t viên thanh tra há»™ tống bác sÄ©, vì giá trị to lá»›n cá»§a cái há»™p. Chắc hẳn ông sẽ Ä‘i bằng xe?

- Vâng, tôi Ä‘i nhá».

- Thật tiếc là không có chìa khóa để ta có thể tiến hành việc liệt kê sơ khởi. Các ông sẽ phải phá ổ khóa. Này, Xmol, chìa khóa đâu rồi?

- Dưới đáy sông.

- Há»m? Thật là vô ích khi ông gây thêm cho chúng tôi cái trở ngại đó nữa. Ông đã tạo cho chúng tôi khá nhiá»u rắc rối rồi.
Dầu sao, bác sĩ à, tôi không cần dặn dò ông là phải rất cẩn thận.
Bác sĩ hãy đem cái hộp vỠphố Bâycơ. Chúng tôi đợi bác sĩ tại đó trước khi đi đến kho tang vật.
Há» bá» tôi xuống Vốcxhol, tôi và cái há»™p sắt nặng trịch, cá»™ng thêm má»™t viên thanh tra khá»e mạnh và dá»… mến. Má»™t chiếc xe đưa chúng tôi đến nhà bà XÆ¡xin PhorixtÆ¡ trong không đầy mưá»i lăm phút. Bà bồi phòng tá» vẻ ngạc nhiên vá» cuá»™c viếng thăm muá»™n màng như thế; bà giải thích là bà PhorixtÆ¡ tối ấy Ä‘i vắng và có lẽ sẽ vá» rất muá»™n. Nhưng cô Morxtan có ở phòng khách. Tôi nhá» ngưá»i đưa vào phòng khách vá»›i cái há»™p. Viên thanh tra đồng ý ngồi lại trong xe.
Cô Morxtan ngồi cạnh cá»­a sồ để mở, mặc má»™t chiếc áo trắng mỠđục nổi bật nhỠđưá»ng viá»n màu đỠthắm ở cổ và ở thắt lưng. Dưới cái chao đèn, ánh sáng dịu tá»a chiếu Ä‘á»u đặn đến khuôn mặt thanh tú và những lá»n tóc quăn mượt mà óng ánh cá»§a cô. Tá»±a lưng vào chiếc ghế mây, má»™t tay buông vá» má»™t phía, dáng cô trông sầu não, trầm tư. Nhưng khi nghe tôi vào, cô đứng hẳn dậy và đôi má xanh xao phá»›t hồng vì ngạc nhiên và vui mừng.

- Tôi có nghe rõ tiếng xe ngừng trước cửa
- Cô nói
- Tôi nghĩ bà Phorixtơ trở vỠquá sớm, không ngỠlại là ông. Ông mang lại cho tôi tin gì vậy?

- Còn hơn là "tin" nữa kia!
- Tôi nói.
Rồi tôi đặt cái hộp lên bàn.
Tim tôi nặng trĩu, nhưng tôi cố làm ra vui vẻ:

- Tôi mang đến cho cô cái còn qúy hơn tất cả tin tức trên thế giới này. Tôi mang đến cho cô một gia tài.
Cô liếc nhìn chiếc hộp.

- Vậy đây là kho báu đấy?
- Cô há»i.
Giá»ng cô thoáng vẻ thá» Æ¡ khó tả.

- Vâng, kho báu to lá»›n xứ AgÆ¡ra đấy! Má»™t ná»­a vỠông Thađơx Sôntô, ná»­a kia thuá»™c vá» cô. Má»—i ngưá»i có khoảng chừng hai trăm ngàn đồng lu-i. Cô có hình dung ra Ä‘iá»u đó là như thế nào không? Ớ nước Anh hiếm có phụ nữ nào giàu hÆ¡n cô đấy.
Không tuyệt vá»i sao?
Có lẽ tôi hÆ¡i quá lá»i trong những biểu lá»™ niá»m hân hoan, và giá»ng những lá»i tán tụng cá»§a tôi không hoàn toàn có sức thuyết phục, tôi thấy cô khẽ nhướng mày và nhìn tôi vá»›i vẻ lạ lùng.

- Nếu tôi có được
- Cô nói
- Chính là nhỠông chứ gì?

- Không đâu!
- Tôi đáp
- Không phải nhá» tôi, mà là nhá» anh bạn Shelock Holmes cá»§a tôi. Vá»›i tất cả thiện chí tốt nhất trên Ä‘á»i, tôi cÅ©ng không tài nào gỡ rối cái má»› bòng bong ấy được. Vả chăng suýt nữa là chúng tôi làm mất kho báu ấy vào phút chót....

- Má»i ông ngồi, bác sÄ© Watson. Xin bác sÄ© cho tôi nghe trá»n câu chuyện Ä‘i.
Tôi thuật lại cho cô vắn tắt những sá»± việc y như chúng diá»…n tiến từ lúc tôi gặp cô ta. Cái phương pháp truy tầm má»›i mẻ Holmes đã dùng, việc phát hiện ra chiếc Rạng Äông, sá»± xuất hiện cá»§a Giôn, những công việc chuẩn bị, cuá»™c Ä‘uổi bắt Ä‘iên cuồng trên sông Tami. Mắt sáng ngá»i, môi rung rung, cô lắng nghe những câu chuyện mạo hiểm cá»§a chúng tôi. Lúc tôi nói đến cái mÅ©i tên nhắm trật chúng tôi trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc mặt cô biến sắc nhợt nhạt, tưởng như cô sắp sá»­a ngất xỉu.

- Không sao đâu?
- Cô thì thào, khi tôi đưa cho cô ly nước - Chỉ hơi khó chịu tí thôi; thật là một chấn động khi tôi hiểu ra rằng tôi đã đặt các bạn bè tôi vào một sự nguy hiểm kinh khiếp đến thế.

- Bây giá» má»i chuyện đã qua rồi
- Tôi đáp
- Ta hãy gạt sang một bên những chi tiết buồn thảm ấy đi. Ta hãy nói đến một cái gì vui vẻ hơn:
kho báu đây rồi. Còn có gì vui hÆ¡n? Tôi được phép mang nó theo nghÄ© rằng cô sẽ hài lòng là ngưá»i đầu tiên được trông thấy nó.

- Tôi thích lắm chứ!
- Cô nói.
Giá»ng cô thiếu sá»± vồn vã. Nhưng có lẽ cô nghÄ© có phần thiếu lịch sá»± nếu tá» ra hững há» trước má»™t chiến tích khó mà giành giá»±t đến thế.

- Chiếc hộp đẹp quá
- Cô vừa nói vừa xem xét nó
- Tôi Ä‘oán nó được chế tạo tại Ấn Äá»™?

- Vâng, tại Bênarétx.

- Lại nặng đến thế! Cô thốt lên và nâng thử nó
- Chỉ riêng cái hộp thôi cũng đủ có giá trị rồi. Thế chìa khóa đâu rồi?

- Xmol đã ném nó xuống sông Tami rồi
- Tôi đáp
- Có lẽ phải mượn que củi của bà Phorixtơ thôi.
Ớ mặt trước chiếc hộp có một cái móc chắc chắn hình ông Phật ngồi. Tôi tìm cách nhét lần que củi vào bên dưới, và tạo một lực đòn bảy. Ỡkhóa bung ra với một tiếng "cắc" nghe rõ.
Tay run rẩy, tôi mở nắp ra. Cả hai chúng tôi rất đỗi kinh ngạc:
Chiếc hộp trống trơn.
Nó nặng đến thế thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Má»™t lá»›p sắt luyện dày gần hai cen-ti-mét, bao bá»c nó hoàn toàn.
Nó được chế tạo kỹ lưỡng, đồ sộ vững chắc. Chiếc hộp chắc chắn được chế ra với mục đích đựng những vật quý giá. Nhưng bên trong, chẳng có lấy một mẩu nhỠnào, không có lấy mảnh kim loại hoặc đá quý. Chiếc hộp tuyệt đối và hoàn toàn trống rỗng.

- Kho báu mất rồi
- Cô Morxtan nói vá»›i giá»ng Ä‘iá»m tÄ©nh lạ thưá»ng.
Nghe câu nói ấy và hiểu trá»n vẹn ý nghÄ©a cá»§a nó, tưởng như cái bóng u ám đè nặng xa khuất khá»i hồn tôi. Trước kia tôi chưa thấy hết cái kho báu Agá»ra đè nặng trên tôi đến mức nào.
Tôi chỉ ý thức ra được Ä‘iá»u này vào lúc kết cục kho báu bị gạt ra ngoài. Thật là vị ká»·, hẳn nhiên rồi. Tôi thật bất chính và độc ác.
Nhưng lúc bấy giá» tôi chỉ nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u duy nhất:
giữa hai chúng tôi bức tưá»ng vàng đã không còn nữa.

- Cám ơn, chúa tôi!
- Tôi thốt lên tự đáy lòng mình.
Cô nở má»™t nụ cưá»i thoáng qua rồi nhìn tôi vẻ tra vấn:

- Tại sao bác sĩ lại nói thế?

- Bởi vì giỠđây em lại ở trong tầm tay anh
- Tôi nói, tay tôi đặt lên tay nàng
- Bởi vì, Mari ơi, anh yêu em:
yêu em chân thành như chưa có ngưá»i đàn ông nào yêu má»™t phụ nữ như thế.
Bởi vì cái kho báu ấy vá»›i tất cả cá»§a cải cá»§a em khiến anh không thốt nên lá»i được. Bây giá» nó mất Ä‘i rồi anh má»›i nói được vá»›i em là anh yêu em biết chừng nào. Äấy, tại sao anh lại nói:
"Cám ơn, chúa tôi".

- Thế thì em cũng nói:
"Cám ơn, chúa tôi"
- nàng thì thầm.
Có một kẻ nào đó chắc chắn đã đánh mất một kho báu vào đêm đó; nhưng riêng tôi, tôi vừa mới được một kho báu khác.
Tài sản của minhtien384

  #54  
Old 28-04-2008, 09:43 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Truy tìm dấu bộ tứ

Chương 12: CUỘC ÄỜI KỲ LẠ CỦA JONATHAN SMALL

Ông thanh tra vẫn kiên nhẫn ngồi chỠtôi trong xe. Khi tôi đem cái hộp ra cho ông, thì nét mặt ông tối sầm lại.
- Thế thì mất công toi phần thưởng! – Ông làu nhàu.
- Ông SÆ¡n-Tô giàu lắm! dù không tìm lại được há»™p châu báu, ông ấy cÅ©ng sẽ Ä‘á»n bù công khó nhá»c cá»§a các ông- Tôi nói.
- Công việc chẳng ra gì! – Ông lắc đầu chán nản – Ông A-ten cũng sẽ thấy thế.
Quả thật thám tá»­ A-ten khi tôi cho ông ta xem chiếc há»™p trống rá»—ng. Cả ba ngưá»i: Holmes, tên tù và A-ten vừa má»›i tá»›i. Há» thay đổi chương trình và quyết định trình diện tại đồn cảnh sát trên đưá»ng Ä‘i. Holmes nằm ưá»n trên ghế bành vá»›i vẻ uể oải thưá»ng lệ trong khi Jonathan ngồi thẳng ngưá»i. Lúc tôi mở chiếc há»™p hắn cưá»i phá lên.
- Äây là má»™t trong những tá»™i lá»—i cá»§a anh đấy, Jonathan!- A-ten giận dữ nói.
- Số châu báu đó là của tội. Khi tôi và ba thằng tù lia không được hưởng nó, thì
tôi không cho ai chiếm nó cả. Dấu hiệu bá»™ tứ luôn tồn tại giữa chúng tôi. Äâu phải chúng tôi giết Ãch-mê, rồi để cho bá»n SÆ¡n-tô làm giàu! Các ông sẽ tìm thấy kho báu ở chá»— chiếc chìa khoá và thằng Tôn-ga.
- Anh đừng hòng đánh lừa chúng tôi! –A-ten nghiêm nghị nói - Nếu anh ném kho tàng xuống sông, hẳn anh sẽ ném nguyên cả hộp.
- Ném như vậy thì dễ dàng thật, nhung cũng dễ cho các ông tìm nó- Anh ta bát la.
vá»›i vẻ ranh ma - Ngưá»i có đủ khôn khéo bắt được tôi thì cÅ©ng có đủ khôn khéo để mò má»™t cái há»™p sắt, Nhưng khi tôi rải châu báu trên má»™t khúc sông dài tám kilômét thì khó đấy.
- Anh đã sai lầm nghiêm trá»ng. Nếu anh giúp đỡ công lý thì anh sẽ được khoan hồng – Viên thám tá»­ nói.
- Công lý! Má»™t ná»n công lý đệp đẽ! Số cá»§a cải đó thuá»™c vá» ai, nếu không thuá»™c
vá» chúng tôi? Tôi đây. Hai mươi năm dài đằng đẵng trên các đầm lầy, làm việc suốt ngày, bị bá»n coi tù hànhh hạ, suốt đêm bị cùm chân, bị muá»—i đốt, run bần bật vì sốt rét...
Jonathan đã thoát ra khá»i cái vẻ lầm lìcá»§a gã. Äể mặc cho tình cảm lôi cuốn, gã tuôn ra hàng tràng, mắt toé lá»­a, tay vung vẩy khiến hai chiếc vòng khua loảng xoảng.
- Anh quên rằng chúng tôi kông biết gì vá» chuyện đó - HolmesÄ‘iá»m đạm nói -Khi
chưa nghe câu chuện cá»§a Ä‘á»i anh thì chúng tôi không thể nói rằng lẻ phải có ở vá» phía anh hay không.
- Thưa ông, ông đã đối xử với tôi rất tốt. Cho nên, tuy chính ông đã bắt tôi, nhưng
tôi không giận ông! Äấy là luậtchÆ¡i... Tôi thấy ông không có gì phải giấu giếm, câu chuyện Ä‘á»i mình. Vâng, cám Æ¡n, xin đẩy ly vá» phía tôi, tôi khát cháy cổ rồi.
“Tôi ra Ä‘á»i gầnPreshore, trong hạt Worcestershirẹ Dân cư ở đấy là những trại chá»§ khá giả, quen biết nhau và yêu thương nhau. Trái lại, tôi là má»™t kẻ vong mạng. Vào năm mưá»i tám tuổi, tôi bị dính vào má»™t cuá»™c ẩu đả ầm ỉ vì má»™t cô gái, cuối cùng tôi phải đăng vào lính, Ä‘i ấn Äá»™ má»›i thoát được. Má»™t hôm, tôi Ä‘i tắm ở sông Hằng. Äiá»u may mắn là Hô- đơ, vịân đội trong đại đội tôi, cÅ©ng xuống tắm. Tôi Ä‘ang bÆ¡i ở giữa sông htì má»™t con cá sấu cắn tiện đứt chân tôi. Tôi ngất lịm và sắp chìm nghỉm thì Hô- đơ dìu tôi vào bá». Sau năm tháng Ä‘iá»u trị, tôi xuất viện vá»›i cái chân gá»—.
Lúc đó, tôi chỉ còn là má»™t kẻ tàn tật vô dụng, chưa đầy hai mươi tuổi. Ngày kia, có má»™t ngưá»i nào đó tên là A-bel Ä‘i tìm má»™t đốc công để giám sát nhân công bản xứ va
đôn đốc há» làm việc trong đồn Ä‘iá»n. Ông ta là bạn cá»§a đại tá chỉ huy đơn vị tôi. Ông đại tá nồng nhiệt giúp tôi chổ làm đó. Phần lá»›n thá»i gian làm việc là ngồi trên mình ngá»±a nên cái chân cụt không cản trở gì lắm. Tôi dong ruổi khắp đồn Ä‘iá»n, giám sát công nhân và bắt tại trận những tên trốn việc . Lương bổng hậu, có chổ ăn ở tiện nghi . Nói chung , tôi không có gì phàn nàn nếu cứ sống nốt quãng Ä‘á»i còn lại ở cái đồn Ä‘iá»n đó . Ông A-bel là má»™t ngưá»i nhân hậu .Ông thưá»ng tá»›i thăm tôi và chúng tôi vừa hàn huyên vừa ngồi hút cùng má»™t cối thuốc.
Nhưng rồi, cuá»™c nổi loạn bá»—ng bùng lên. Khắp xứ sôi sục như địa ngục vá»›i hai trăm ngàn con quá»· Ä‘en ngòm. Äồn Ä‘iá»n cá»§a chúng tôi nằm ở Muttra giáp giá»›i vá»›i các tỉnh Tây Bắc. Äêm đêm, bầu trá»i rá»±c sáng anh lá»­a từ các đám cháy. Ngày ngày, hàng ngàn gia đình ngưá»i Âu trẩy qua cá»­a chúng tôi, tiến vá» phía Arga, nÆ¡i có đồn binh gần nhất. A-bel là má»™t ngưá»i bướng bỉnh, ông tin chắc rằng ngưá»i ta đã phóng đại tầm vóc cuá»™c nổi loạn, và tin tưởng cuá»™c nổi loạn sẽ chóng tàn. Ngồi dưới m1i hiên, ông bình thản nhấm nháp ly whisky, rít từng hÆ¡i thuốc, trong khi cả xứ tràn ngập khói lá»­a! DÄ© nhiên, Äa-sÆ¡n và tôi vẫn ở cạnh ông. Vợ chồng ông Äa-sÆ¡n lo việc trong nom nhà cá»­a và giữ sổ sách. Ngày hôm ấy, tôi phải Ä‘i kiểm tra má»™t đồn Ä‘iá»n khá xạ Buổi chiá»u khi tôi thong thả trở vá» thì thấy dưới hố có má»™t đống gì đó. Tôi tá»›i gần và lạnh toát cả ngưá»i khi nhận ra đó là vợ cá»§a Äa-sÆ¡n. Äi má»™t Ä‘oạn nữa, tôi thấy Äa-sÆ¡n nằm úp mặt xuống đất, trong tay là khẩu súng lục đã hết đạn. Phía trước anh ta là xác chết cá»§a bốn ngưá»i Cipayes chồng chất lênnhau. Tôi giục ngá»±a chạy thục mạng. Tôi thấy má»™t đám khói dày bốc lên từ nhà ông A-bel. Lúc đó tôi hiểu tôi không còn giúp đỡ gì cho chá»§ cá»§a tôi được nữa. Hàng trăm ngưá»i Ä‘en đúa, lưng khoác áo choàng Ä‘á», nhảy nhót, gào rú quanh ngôi nhà bốc lá»­a. Má»™t vài tên đưa tay chỉ tôi, và hai viên đạn rít bênh tai tôi. Tôi băng qua cánh đồng và tá»›i được Arga vào lúc ná»­a đêm.
Ở Arga có tiểu Ä‘oàn 3 khinh binh ngưá»i Bengale, vài ngưá»i Sikhs, hai phân đội kỵ binh và má»™t pháo đội. Má»™t đội quân tình nguyện gồm các thương gia và tư chức được thành lập, tôi vá»›i chiếc chân gá»— cÅ©ng gia nhập vào đó. Äầu tháng 7, chúng tôi đã ra khá»i thành, chạm trán và đẩy lui quân nổi loạn được má»™t lúc, nhưng vì thiếu đạn nên lại phải rút lui, co lại trong thành.
Arga là má»™t thành phố lá»›n tràn ngập những kẻ cuồng tín. Giữa những ngõ hẻm chật hẹp, ngoằn ngoèo, nhúm ngưá»i ít á»i chúng tôi không đủ sức chống giữ. Vì vậy ông tư lệnh quyết định cho chúng tôi vượt sông, vào cố thá»§ trong cổ thành Argạ Cổ thành rá»™ng nhiá»u mẫu tây. Từ trướng đến nay, ngưá»i ta bá» mặc nó cho bá» cạp và rắn rết. Ở đó có những căn phòng rá»™ng lá»›n vắng ngắt, những lối Ä‘i ngoằn ngoèo và má»™t hệ thống hành lang hức tạp len lá»i khắp má»i ngõ ngách.
Phía trước cổ thành có má»™t con sông dùng để bảo vệ nó. nhưng phí sau và hai bên hông thì có rất nhiá»u cá»­a, nên cần có ngưá»i canh giữ. Mà quân số chúng tôi lại ít, chỉ đủ ngưá»i để kiểm soát các góc thành và Ä‘iá»u khiển các khẩu pháo. Vì vậy không thể tổ chức má»™t toán lính canh ở má»—i vá»ng gác trong vô số cá»­a ngầm. Má»™t phân đội trù bị được tổ chức ở trung tâm cổ thành và má»—i cổng thành được má»™t ngưá»i da trắng và hai ba thổ dân canh gác. Tôi có nhiệm vụ canh gác tại má»™t cá»­a ngầm hèo lánh ở cánh Tây Nam. Tôi chỉ huy hai ngưá»i lính Sikhs. Tôi phải bắn pháo hiệu trong trưá»ng hợp khẩn cấp để phân đội trung tâm đến tiếp ứng. Nhưng phân đội ở cách vị trí cá»§a tôi trên 200 bá»™, con đưá»ng lại bị cắt bởi nhưng hành lang và lối Ä‘i ngoằn ngoèo, nên tôi nghÄ© há» khó có thể tiếp ứng kịp thá»i trong trưá»ng hợp chúng tôi bị tấn công.
Trong hai đêm đầu tiên, tôi canh gác cùng vá»›i hai tên lính vạm vỡ có ánh mắt dữ tợn là Mahomet Singh và Abdullah Khan. Há» nói tiếng Anh khá sõi. Vá» phần tôi, đứng trên vá»ng gác, tôi nhìn con sông uốn lượn ở phía dưới và ánh đèn nhấp nhánh trong thành phố. Tiếng trống, tiếng la hét, gào rú cá»§a đám loạn quân nhắc cho tôi nhá»› rằng mối Ä‘e dá»a Ä‘ang rình rập từ bên kia sông. Cứ má»—i hai giá», má»™t sÄ© quan Ä‘i kiểm tra má»™t vòng, để biết chắc là má»i sá»± vẫn tốt đẹp.
Äêm thứ ba, thá»i tiết u ám. Mưa nhá» và lạnh thấu xương. Nhiá»u lần tôi cố gạ chuyện vá»›i hai ngưá»i Sikhs, nhưng không kết quả. Vào lúc 2 giá» sáng, tôi rút ống Ä‘iếu và dá»±ng cây súng bên cạnh, sá»­a soạn hút thuốc. Thoáng má»™t cái, hai tên ấy nhào lên ngưá»i tôi. Má»™t tên Ä‘oạt súng, chÄ©a vào ngưá»i tôi, tên kia rút ra má»™t lưỡi dao lá»›n kê vào cổ há»ng tôi, rít lên rằng nó sẽ giết tôi, nếu tôi nhúc nhích.
à nghÄ© đầu tiên cá»§a tối là chúng đã thông đồng vá»›i quân nổi loạn, và chúng sẽ tấn công vào thành. Nếu cá»­a ngầm do tôi canh giữ lá»t vào tay quân Cipayes thì cả cổ thành sẽ mất, phụ nữ và trẻ con sẽ không tránh được số phận thảm khốc. Má»™t tên thì thầm: “Không được làm ồn! Không có gì phải lo cho bá»n trong thành! Không có bá»n chó nổi loạn ở phía này đâuâ€. Giá»ng anh ta có vẻ thật thàn. Tôi im lặng chá» xem há» muốn gì.
- Thưa ngài, ngài hãy nghe cho kỹ! – Abdullah Khan nói – Bây giá» ngài phải lá»±a chá»n: hoặc đứng vá» phe chúng tôi hoặc bị giết. Ngài có 3 phút để quyết định, trước khi toán tuần tra Ä‘i qua.
- Tôi quyết định thế nào được khi các anh không cho biết các anh muốn gì! Nếu sự việc có đụng chạm đến sự an nguy của cái thành, thì tôi thà chết còn hơn.
- Hoàn toàn không liên quan gì đến cái thành! Chúng tôi yêu cầu ngài làm giàu! Ngài sẽ được một phần tư kho tàng.
- Kho tàng nào?
- Vậy ngài hãy thỠtrên vong linh của cha ngài, trên danh dự của mẹ ngài, trên thánh giá của tôn giáo ngài, là sẽ không tố cáo chúng tôi, không đánh giết chúng tôi, cả lúc này và cả vỠsau nữa.
- Tôi sẽ thá» vá»›i Ä‘iá»u kiện là thành này không bị nguy.
- Vậy, tôi và bạn tôi, xin thá» rằng kho tàng sẽ được chia Ä‘á»u cho bốn chúng ta.
- Nhưng chúng ta chỉ có ba ngưá»i!
- Còn phần của Dost Akbar nữa. Mahomet Singh, anh ra canh ở chỗ cửa ngầm đi! Tôi sẽ kể hết cho ngài nghe.
Ở phía bắc có má»™t tiểu vương rất giàu có. Khi cuá»™c nổi loạn bùng nổ, ông ta thu xếp để được lòng phe ngưá»i Cipayes và cả phe ngưá»i Anh. Ông ta giữ vàng và bạc lại trong lâu đài, nhưng giấu ngá»c ngà châu báu trong má»™t há»™p sắt và giao cho má»™t ngưá»i đày tá»› trung thành. Ngưá»i này sẽ tá»›i đây giả dạng má»™t thương gia và lo việc cất giữ kho châu báu, chÆ¡ hoà bình trở lại. Như vậy, nếu phe nổi loạn thành công, ông ta sẽ giữ được số vàng. Nhưng nếu ngưá»i Anh thắng, ông ta sẽ giữ được số châu báu. Sau khi sắp đặt như thế, ông ta công khai đứng vá» phía ngưá»i Cipayes hiện Ä‘ang thắng thế ở kế cận tiểu quốc cá»§a ông tạ Ngưá»i thương gia giả mạo vá»›i cái tên Ãch-mê kia hiện giá» Ä‘ang ở trong thành phố Arga, và muốn vào thành này. Y Ä‘i chung vá»›i ngưá»i anh em vá»›i tôi là Dost Akbar, Dost Akbar hứa đêm nay sẽ đưa y đến đây.
Tên thương gia kia có sống hay chết, đối vá»›i tôi nào có quan trá»ng gì. Lúc đó tôi tưởng tượng ra tất cả những việc tôi có thể làm khi trở vá» quê cÅ©, má»i ngưá»i sẽ kinh ngạc khi thấy thằng bé vô tích sá»± ngày xưa, nay trở vá» vá»›i cái túi đầy vàng.
- Ngài hãy suy nghĩ kỹ mà xem. Nếu ông tư lệnh bắt được tên thương gia, y sẽ bị xử bắn và kho tàng sẽ bị chính phủ sung công. Nhưng nếu chúng ta tóm được y, chúng ta sẽ chiếm được kho tàng. Sẽ không ai biết chuyện này. Có nguy hiểm gì đâu chứ?
- Tôi đồng ý đứng vỠphía các anh!
- Như thế má»›i tốt chứ! – Anh ta vừa nói vừa trao khẩu súng lại cho tôi – Ngài thấy rằng chúng tôi tin cậy ngài... GiỠđây, chúng ta chỉ còn chá» ngưá»i thương gia kia tá»›i.
- Ngưá»i anh em cá»§a anh biết những việc anh sắp làm không?
- Chính anh ta nghĩ ra kế hoạch này. GiỠngày hãy ra canh cùng với Mahomet Singh đi!
Trá»i vẫn mưa. Gió mùa đã bắt đầu. Những đám mây nặng và u ám bay tản mạn khắp bầu trá»i. Thật khó nhìn xa hÆ¡n má»™t tầm đá ném. Ở dưới cá»­a ngầm, nÆ¡i chúng tôi canh giữ có má»™t cái hào, nhưng ở vài chá»— hầu như đã cạn, nên ngưá»i ta có thể vượt qua dá»… dàng. Thình lìnhtôi thấy có ánh đèn ở phía bên kia hào. Ãnh đèn biến mất sau các mô đất rồi lại hiện ra, và tiến vá» phía chúng tôi.
- HỠđây rồi! – Tôi kêu lên.
- Ngài sẽ hô khẩu lệnh dừng lại như lệ thưá»ng – Abdullah Khan thì thầm – Ngài sẽ ra lệnh cho chúng tôi tá»›i gặp há», chúng tôi sẽ “ coi sóc†há», còn ngài sẽ soi đèn để chúng tôi kiểm tra xem có đúng là ngưá»i đó không.
Từ xa, ánh đèn tiến tá»›i, chao đảo, đôi lúc dừng lại như ngập ngừng rồi tiếp tục Ä‘i tá»›i. Sau cùng chúng tôi đã nhìn rõ dược hai bóng ngưá»i ở phía bên kia hào. Tôi để cho há» tuá»™t xuống bá» dốc đứng, bì bõm lá»™i qua chá»— hào có nước, leo lên ná»­a chừng dốc rồi má»›i hô lệnh dừng lại.
- Ai đó? – Tôi hô lên, cơ hồ muốn nghẹn thở.
- Những ngưá»i bạn! - Má»™t ngưá»i đáp lại.
Tôi đưa đèn ra, rá»i lên ngưá»i há». Ngưá»i thứ nhất là má»™t ngưá»i Sikhs khổng lồ, có hàm râu Ä‘en nhánh. Ngưá»i kia thấp bé, mập tròn, đầu quấn khăn vàng, tayy mang má»™t cái tráp bá»c trong khăn. Anh ta run rẩy, sợ sệt, không ngá»›t dáo dát nhìn bốn phía như má»™t con chuá»™t vừa ra khì tổ. Lúc anh ta nhận ra tôi là ngưá»i Âu, anhh ta kêu lên nho nhá», mừng rỡ và chạy vá» phía tôi.
- Xin Ngài che chở cho tôi! – Anh ta hổn hển nói- Tôi đã bị cướp, bị đánh đập, bị lừa phỉnh, vì tôi là bạn cá»§a ngưá»i Anh.
- Trong bá»c có cái gì vậy? – Tôi há»i.
- Một cái hộp sắt. Nó chỉ chứa một hai món đồ gia đình. Tuy nhiên tôi sẽ hậu tạ ngài. Thưa ngài trẻ tuổi, ngài và quan Tổng trấn nữa, nếu quan Tổng trấn có lòng tốt cho tôi trú ẩn ở đây.
- ÄÆ°a anh ta tá»›i trạm gác chính – Tôi ra lệnh.
Hai tên línhh Sikhs kèm anh ta Ä‘i, còn tên khổng lồ thì theo sau. Há» Ä‘i vào con đưá»ng tối. Tôi ở lại trên tưá»ng thành vá»›i cây đèn. Tôi nghe tiếng bước châncá»§a há» vang trên hành lang dài vắng lặng. Bất chợt, tiếng bước chân im bặt. rồi có tiếng kêu, tiếng động mÆ¡ hồ cá»§a má»™t cuá»™c vật lá»™n, tiếng đấm đá. Má»™t lúc sau, tôi kinh hoàng nghe tiếng bước chân gấp gáp Ä‘i vá» phía tôi, tiếng thở hổn hển cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang cố chạy trốn. Tôi hướng ánh đèn xuống thấp, dá»c theo con đưá»ng thẳng và thấy ngưá»i mập tròn lúc nãy chạy nhanh như gió, mặt đầy máu. Gã khổng lồ ngưá»i Sikhs bám theo bén gót, nhảy nhót như má»™t con hổ, con dao trong taỵ Gã thương gia bá» xa tên ngưá»i Sikhs. Tôi biết rằng nếu ra được chá»— trống, anh ta sẽ chạy thoát. Lòng tôi thương xót anh ta, nhưng cái ý nghÄ© vá» kho tàng làm cho tim tôi cứng lại. Tôi dùng cây súng ngáng chân anh ta, khiến anh ta ngã lăn tròn như má»™t con thá» trúng đạn. Trước khi anh ta đứng dậy được, tên ngưá»i Sikhs nhào lên... Như các ông đã thấy, tôi đã kể lại sá»± việc má»™t cách trung thá»±c, dù có lợi cho tôi hay không.
Jonathan nín bặt, và đưa cả hai tay bị còng đón ly uýt-kị Tôi phải thú nhận rằng con ngưá»i này gây cho tôi má»™t cảm giác kinh tởm, không chỉ vì vụ sát nhân được thá»±c hiện má»™t cách lạnh lùng và còn vì thái độ rất tá»± nhiên lúc anh ta thuật chuyện. Holmes và A-ten thì ngồi chồm tá»›i trước, có vẻ như bị câu chuyện cuốn hút, nhưng vẻ kinh tởm cÅ©ng hiện rõ trên khuôn mặt há».
- Tiếp tục câu chuyện của anh đi! - Holmes ra lệnh.
- Abdullah, Akbar và tôi mang xác hắn Ä‘i. Mahomet Singh ở lại canh. Những tên ngưá»i Sikhs đã chuẩn bị chá»— chôn xác chết ở trong má»™t gian phòng rá»™ng đã sụp đổ vài chá»—, cách đó má»™t quãng, qua những lối Ä‘i ngoằn ngoèo. Mặt đất ná»n đã sụp xuống, tạo thành má»™t cái huyệt tá»± nhiên. Chúng tôi đặt xác Ãch-mê xuống, lấy gạch vụn phá»§ lên. Rồi quay trở lại. “Cái tráp châu báu†vẫn nằm ở chá»— ngưá»i thương gia bị sát hại. Má»™t cái chìa khoá buá»™c vào cái tráp bằng má»™t sợi dây lụa. Chúng tôi mở tráp ra và ánh đèn chiếu lên đống báu vật trông giống y như tôi đã từng mÆ¡ thấy hoặc Ä‘á»c được trong các truyện thần thoại. sau khi đã nhìn ngắm chán chê, chúng tôi trút cái tráp ra dể đếm. Trong tráp có má»™t trăm bốn mươi ba viên kim cương hạng đẹp nhất, và chín mươi bảy viên ngá»c lục bảo, má»™t trăm bảy mươi viên hồng ngá»c, hai trăm mưá»i viên kim ngá»c, sáu mươi mốt viên mã não và má»™t số lá»›n đá quý khác... Chúng tôi đặt tất cả vào tráp và mang vá» cá»­a ngầm để cho Mahomet Singh coi quạ Ở đó, lá»i thể giữa chúng tôi được long trá»ng lặp lại. Chúng tôi thá»a thuận sẽ giấu kín số châu báu ở má»™t chá»— an toàn cho tá»›i khi hoà bình trở lại trên đất nước, au đó má»›i chia Ä‘á»u nhau. Ngay lúc đó thì không nên chia, vì nếu chúng tôi giàu có thì sẽ bị nghi ngá»; ngoài ra chúng tôi cÅ©ng không có nhà cá»­a hay má»™t chá»— nào có thể dấu chúng được. Thế là chúng tôi mang cái tráp tá»›i gian phòng chôn xác Ãch-mê, đào má»™t cái hốc trong bức tưá»ng còn vững chãi nhất, đặt cái tráp vào, rồi phá»§ gạch lên. ngày hôm sau, tôi vẽ bốn bức hoa. đồ, đưa cho má»—i ngưá»i má»™t bức, đánh dấu bá»™ tứ ở dưới. Sau khi ngài Wilson chiếm thá»§ đô Äê-li và huân tước Colin giải toa? thành Lucknow, thì quân nổi loạn bị đánh bật ra khá»i Agra.
Hoà bình trở vá» trên đất nước, bốn chúng tôi hy vá»ng vào cái ngày chúng tôi có thể mang theo kho báu. Nhưng vị tiểu vương vốn là ngưá»i Ä‘a nghị Trong khi sai Ãch-mê làm việc cho mình; ông ta cÅ©ng phái má»™t ngưá»i khác theo dõi Ãch-mệ Äêm đó ngưá»i này thấy Ãch-mê qua cá»­a ngầm , vào luỹ thành. NghÄ© rằng Ãch-mê đã tìm dược nÆ¡i trú ẩn, ngày hôm sau ngưá»i này má»›i vào thành, nhưng không tìm ra bóng dáng Ãch-mệ Anh ta lấy làm lạ, má»›i nói cho má»™t viên đội biết. Viên đội Ä‘em câu chuyện thuật lại cho ông thiếu tá. Ngưá»i ta tổ chức má»™t cuá»™c truy tìm và khám phá ra xác chết. Vậy là cả bốn đứa chúng tôi bị bắt và bị kết án vì tá»™i giết ngưá»i. Vấn đỠchâu báu không được nêu ra trong phiên xá»­. Vị tiểu vương đã bị bắt và bị lưu đày, và không ai quan tâm đến vấn đỠnày nữa. Ba ngưá»i Sikhs bị tù chung thân, tôi bị kết án tá»­ hình, sau đó bản án cá»§a tôi được sá»­a lại thành tù chung thân.
Cả bốn chúng tôi bị cùm chân, hàng ngày phải lãnh những viên đá, cái đấm của bất kỳ tên cai tù nào, phải uống nước lã và ăn cơm hẩm. Nhưng chúng tôi vẫn đứng vững, chỠđợi một ngày mai tốt đẹp hơn.
Cuối cùng thì những ngày mai tốt đẹp đã hiện ra. Tôi được chuyển tá»›i Agra tá»›i Madras rồi từ đó chuyển tá»i đảo Blair trong quần đảo Andamans. Trại tù này nhốt rất ít ngưá»i da trắng nên chẳng bao lâu tôi được ưu đãi. Ngưá»i ta để cho tôi được thong thả. Äó là má»™t nÆ¡i buồn tẻ, bị bệnh sốt rét hoành hành, bao quanh là rừng già đầy thổ dân bán khai luôn sẳn sàng bắn má»™t mÅ©i tên tẩm độc vào ngưá»i da trắng. Chúng tôi phải đào hào, đắp ná»n nhà, tuu bổ đồn Ä‘iá»n và làm hàng chục thứ công việc khác. Trong số các công việc đó tôi được giao nhiệm vụ phân phác thuốc men. Lúc nào tôi cÅ©ng mong muốn vượt ngục. Nhưng đảo cách xa đất liá»n hàng trăm kilômét, và vùng đó ít khi có gió. Việc vượt ngục là rất khó. Ông bác sÄ© cá»§a trại tù là má»™t ngưá»i còn trẻ và hiá»n hậu. Buổi tối, các sÄ© quan trẻ thưá»ng tụ há»p tại nhà ông để đánh bài. Bệnh xá nằm cạnh phòng há». Khi cảm thấy cô đơn, tôi thưá»ng tắt đèn bệnh xá và ngồi cạnh quầy thuốc để nghe há» nòi chuyện và xem há» chÆ¡i bài. Trong bá»n há» có thiếu tá SÆ¡n-tô, đại úy MÆ¡-tan, trung úy Brôm-lây, cả ba chỉ huy các đơn vị bản xứ. Viên y sÄ© cÅ©ng có mặt cùng vá»›i hai hay ba viên chức trại giam. Mấy viên chức này là những tay chÆ¡i giá»i, có những nước bài khéo.
Äêm đêm, khi rá»i khá»i sòng bạc, các sÄ© quan lại nghèo Ä‘i má»™t chút. Thiếu tá SÆ¡n-tô thua nặng nhất. Chẳng bao lâu ông phải ký giấy nợ. Ông Ä‘i lang thang suốt ngày, mặt tối sầm, và bắt đầu uống rượu. Má»™t đêm kia, tôi Ä‘ang ngồi trong lá»u thì đại úy MÆ¡-tan và ông ta Ä‘i vá» nhà, ngang qua chá»— tôi.
- Thế là hết đại úy ạ! – Ông ta thở dài lúc Ä‘i qua lá»u tôi - Tôi phải từ chức thôi. Tôi sạt nghiệp!
- Äừng nói dại thế, ông bạn già! – Viên đại úy vừa nói vừa vá»— vai bạn – Tôi cÅ©ng gặp vận rá»§i nhưng...
Tôi chỉ nghe được có như vậy, và Ä‘iá»u đó làm tôi suy nghÄ©. Hai ngày sau, viên thiếu tá Ä‘ang Ä‘i thÆ¡ thẩn trên bá» biển, tôi liá»n thá»­ thá»i vận:
- Thưa thiếu tá, tôi muốn xin ý kiến thiếu tá.
- Chuyện gì thế?
- Thưa Ngài, tôi muốn há»i Ngài là tôi phải trao má»™t kho tàng bí mật lại cho ai. Tôi biết chá»— dấu hÆ¡n ná»­a triệu đồng bảng. Việc làm đó có đáng cho tôi được giảm hình phạt không?
- Nửa triệu hả? – Ông ta lẩm bẩm vừa quan sát tôi chăm chú, xem tôi có nghiêm chỉnh không.
- Thưa Ngài, ít nhất thì cÅ©ng được vậy. Äiá»u đáng lưu ý là chá»§ nhân thá»±c sá»± cá»§a nó đã bị phát vãng, nên ai chiếm được thì hưởng.
- Trao cho chính phủ! – Ông ta lắp bắp.
Nhưng ông ta nói ra Ä‘iá»u đó vá»›i cái vẻ quá ít tin tưởng, khiến tôi nghÄ© rằng tôi đã thắng.
- Thưa Ngài, Ngài nghÄ© rằng tôi phải báo cáo má»i chi tiết cho quan toàn quyá»n?– Tôi thản nhiên há»i.
- À à, đừng hấp tấp! Hãy kể cho tôi nghe đã. Sự việc thế nào?
Tôi nói hết cho ông ta, tất nhiên có thay đổi một vài chi tiết để ông ta không xác định được địa điểm. Khi tôi kể xong, ông ta ngồi im lặng , đôi môi mím chặt.
- Việc này rất quan trá»ng - Cuối cùng ông ta nói - Chá»› có nói vá»›i ai. Tôi sẽ gặp lại anh.
Bốn mươi tám giỠsau, đại úy Mơ-tan và ông ta cầm đèn tới tìm tôi vào lúc rất khuya.
- Tôi muốn ông đại úy nghe chính miệng anh kể lại câu chuyện.- Ông thiếu tá nói.
Tôi thuật lại câu chuyện một lần nữa.
- Có vẻ đúng sá»± thật đấy, phải không? Có đáng cho ta mạo hiểm không? - Thiếu tá há»i.
Äại úy MÆ¡-tan gật đầu đồng ý. Thiếu tá nói:
- Ông bạn tôi và tôi đã bàn nhau và chúng tôi kết luận rằng câu chuyện bí mật này không liên quan gì đến chính phá»§. Nó chỉ can hệ đến má»™t mình anh và anh có quyá»n thu xếp theo ý riêng. Vấn đỠđặt ra bây giá» là hoàn cảnh cá»§a anh thôi. Có lẽ chúng tôi sẽ cùng thảo luận xem chúng ta có thể thoa? thuận như thế nào.
Ông ta cố tỠra dửng dưng, nhưng đôi mắt ông ta lộ rõ vẻ tham muốn và khích động.
- Thưa các Ngài, má»™t ngưá»i trong hoàn cảnh cá»§a tôi chỉ có thể yêu cầu má»™t Ä‘iá»u duy nhất! – Tôi trả lá»i, cÅ©ng cố tá» ra bình thản, nhưng thật ra cÅ©ng bị kích động – Tôi yêu cầu các Ngài giúp tìm lại tá»± do cho tôi và ba ngưá»i bạn. Chúng toi sẽ chia cho hai Ngài má»™t phần năm số châu báu.
- Hừ, một phần năm! Không hấp dẫn lắm!
- Năm chục ngàn bảng cho má»—i ngưá»i, thưa Ngài!
- Nhưng chúng tôi trả tá»± do cho các anh bằng cách nào đây? Anh đói há»i Ä‘iá»u không thể được!
- Không đâu thưa Ngài – Tôi trả lá»i - Trở ngại duy nhất trong cuá»™c vượt ngục cá»§a chúng tôi là không tìm đâu ra má»™t chiếc thuyá»n đủ sức vượt biển. Ở Calcutta có nhiá»u du thuyá»n nhá», rất hợp cho công việc cá»§a chúng tôi. Các Ngài chỉ cần đưa vỠđây má»™t chiếc. Ban đêm chúng tôi sẽ lên tàu, còn các Ngài không phải làm gì hÆ¡n là thả chúng tôi xuống tại má»™t nÆ¡i nào đó dá»c bá» biển Ấn Äá»™.
- Nếu chỉ một mình anh – Ông ta lẩm bẩm.
- Hoặc cả bốn chúng tôi, hoặc không ai cả! Chúng tôi đã thỠrồi.
- Anh thấy đấy, MÆ¡-tan - Viên thiếu tá nói - Jonathan biết giữ lá»i hứa. Anh ta trung thành vá»›i bạn bè. Tôi nghÄ© rằng ta có thể tin tưởng anh ta.
- Äây là má»™t công việc bẩn thỉu! – Viên Äại úy nói – Nhưng, như anh nói, tiá»n kiếm được sẽ giúp chúng ta trả nợ.
- Vậy thì chúng thôi sẽ cố thoa? mãn các Ä‘iá»u kiện cá»§a anh, anh Jonathan. Nhưng, trước hết chúng tôi phải biết chắc là câu chuyện đó có thật. Cho tôi biết chá»— giấu cái tráp. Tôi sẽ xin nghỉ phép, sẽ theo tàu tiếp tế để đến tận nÆ¡i xem xét.
- Xin hãy thong thả! – Tôi phản đối, vì khi há» càng nôn nóng thì tôi càng trở nên bình thản hÆ¡n – Tôi phải há»i ý kiến cá»§a ba ngưá»i bạn. Tôi đã nói vá»›i các Ngài, hoặc cả bốn chúng tôi hoặc không ai cả?
- Lố bịch quá! – Ông ta kêu lên – Ba thằng má»i Ä‘en thì có liên quan gì đến giao kèo giữa chúng ta?
- Äen hay đỠgì thì há» cÅ©ng là bạn cá»§a tôi, và chúng tôi hành động chung nhau.
Trong cuá»™c gặp gỡ thứ nhì có Mahomet Singh, Abdullah Khan và Dost Akbar. Chúng tôi đã bàn cãi và thoa? thuận như sau: “Chúng tôi cho hai viên sÄ© quan má»—i ngưá»i má»™t bức địa đồ. Thiếu tá SÆ¡n-tô sẽ Ä‘i Ấn Äá»™ để kiểm tra sá»± việc. Nếu tìm được chiếc tráp, ông ta để yên nó ở đấy và tá»›i chúng tôi má»™t chiếc du thuyá»n nhỠđầy đủ lương thá»±c cho cuá»™c vượt ngục. Sau đó, thiếu tá SÆ¡n- tô trở vá» nhiệm sở còn đại úy MÆ¡-tan thì xin nghỉ phép để Ä‘i gặp chúng tôi ở Agrạ Cuá»™c chia kho tàng sẽ diá»…n ra ở đó. Äại úy sẽ nhận phần mình và phần cá»§a SÆ¡n-tôâ€. Những lá»i thá» long trá»ng nhất đánh dấu cho thoa? hiệp cá»§a chúng tôi! suốt đêm đó tôi vẽ hai bức địa đồ cho há», nhưng tên SÆ¡n- tô bỉ ổi đó Ä‘i Ấn Äá»™ và không bao giá» quay trở lại. Tên khốn nạn đã cuá»—m Ä‘i số châu báu. Kể từ ngày đó, tôi chỉ sống để trả thù. Tôi chỉ còn má»™t ý nghÄ© trong đầu: vượt ngục, và tìm giết hắn. Má»™t bữa ná», bác sÄ© Sô- mê ốm, phải nằm nghỉ. Äám tù nhân Ä‘i rừng vá» mang má»™t thổ dân tá»›i cho tôi. Hắn mắc bệnh rất nặng, đã tá»›i má»™t nÆ¡i hẻo lánh nằm chá» chết. Tôi chữa cho anh ta khá»i bệnh. Hai tháng sau, anh ta Ä‘i lại được. Nhưng vì quyến luyến tôi, anh ta miá»…n cưỡng Ä‘i vá» rừng và không ngá»›t quay lại quanh lá»u tôi.
Äó là Ton-gạ Ton-ga có má»™t chiếc thuyá»n lá»›n và Ä‘iá»u khiển thuyá»n rất giá»i. Lúc đó, tôi thoáng nghÄ© tá»›i má»™t cuá»™c vượt ngục. Tôi liá»n Ä‘em chuyện đó nói vá»›i anh ta, dặn phải Ä‘em thuyá»n tá»›i má»™t bến tạm, không có ngưá»i canh giữ, vào lúc đêm tối. Ton-ga cÅ©ng phải chở theo nhiá»u túi nước dừa khô và khoai lang. Ton-ga rất thá»±c thà và trung thành. Anh ta đưa thuyá»n đến chá»— ấn định. Nhưng tình cá» lại có má»™t lính canh ở đấy. Äó là thằng Pathan hèn hạ, luôn tìm cách nhục mạ và làm hại tôi, súng vắt chéo ngang lưng. Tôi nhìn nhanh tìm má»™t cục đá có thể đập vỡ đầu hắn, nhưng chẳng tìm đâu ra.
Tôi bá»—ng có má»™t ý nghÄ© lạ. Tôi lẳng lặng ngồi xuống và tháo cái chân gá»— ra. Nhảy ba bước thật dài, tôi nhào lên ngưá»i hắn. Hắn đưa súng lên vai, nhưng tôi đã đập chiếc chân gá»— lên mặt và làm vỡ sá» hắn. Tôi ngồi dậy, lên thuyá»n. Má»™t giá» sau chúng tôi đã ở giữa biển. Ton-ga đã chất lên thuyá»n những gì anh ta có, kể cả thần thánh cá»§a anh ta nữa. Chúng tôi cho thuyá»n Ä‘i trong mưá»i má»™t ngày thì được má»™t chiếc tàu vá»›t.
Cuối cùng, chúng tôi đặt chân tá»›i Anh quốc. Tìm ra chá»— trú ẩn cá»§a SÆ¡n-tô cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Tôi liên hệ vá»›i má»™t ngưá»i có thể giúp tôi. Chẳng bao lâu tôi biết SÆ¡n-tô vẫn còn giữ số châu báu. Tôi tìm má»i cách tiếp cận ỵ Nhưng y rất Ä‘a nghi và quá»· quyệt, luôn luôn có hai cá»±u võ sÄ© và má»™t ngưá»i hầu bên cạnh, chưa kể các con trai y nữa.
Má»™t ngày kia, hay tin y hấp hối, tôi đâm bổ vào vưá»n hoa cá»§a ỵ Nhìn qua cá»­a sổ, tôi thấy y nằm trên giưá»ng, hai đứa con y đứng hai bên. Tôi sắp sá»­a nhảy xổ vào, liá»u mạng vá»›i cả bạ Nhưng tôi nhìn thấy quai hàm hắn trá»… xuống, và tôi biết y vừa chết. Äêm đó, thừa lúc vắng ngưá»i, tôi lẻn vào phòng y, lục lá»i giấy tá», hy vá»ng tìm thấy má»™t chỉ dẫn nào đó liên quan đến số châu báu. Nhưng chẳng có gì cả. Tôi quay vá», lòng cay đắng và sôi sục. Nhưng trước khi Ä‘i, tôi nghÄ© rằng những ngưá»i bạn Sikhs cá»§a tôi hẳn sẽ hài lòng nếu tôi để lại dấu hiệu chứng tá» lòng thù hận cá»§a chúng tôi. Vì vậy tôi khắc dấu hiệu bá»™ tứ, và gắn vào ngá»±c y.
Trong thá»i gian đó, để kiếm sống, chúng tôi phải bôn ba khắp các há»™i chợ và nhiá»u nÆ¡i khác, Ä‘em Ton-ga ra làm trò cho công chúng xem. Ton-ga nuốt thịt sống, nhảy những Ä‘iệu múa chiến tranh. Bao giá» chúng tôi cÅ©ng kiếm được đầy mÅ© tiá»n trong các buổi trình diá»…n. Tôi cÅ©ng thưá»ng xuyên nhận được tin tức cá»§a biệt thá»± Pondị Vài năm trôi qua mà chẳng xảy ra chuyện gì quan trá»ng, tôi vẫn dò tìm số châu báu. Cuối cùng tôi biết được cái tráp giấu ở phía trên phòng thí nghiệm cá»§a SÆ¡n-tá»™ Tôi lập tức chạy tá»›i nÆ¡i và kiểm tra địa thế. Tôi thấy rõ là vá»›i chiếc chân gá»—, tôi không tài nào Ä‘u mình lên đó được. Cái cá»­a sổ trên mái gợi cho tôi má»™t giải pháp: Ton-ga sẽ dá»… dàng chui qua cá»­a sổ. Tính toán giá» giấc ăn tối cá»§a SÆ¡n-tô xong, tôi đưa ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi tá»›i, cá»™t vào lưng anh ta má»™t sợi dây dài. Anh ta leo trèo như má»™t con mèo và thoát má»™t cái đã ở trên mái nhà. Nhưng rá»§i thay! SÆ¡n-tô vẫn còn ở trong phòng, chuyện rá»§i ro đó làm cho hắn ta mất mạng. Ton-ga tưởng rằng đã giết hắn ta có nghÄ©a là làm được má»™t việc rất tài giá»i, nên khi tôi lá»t được vào phòng, anh ta hãnh diện như má»™t con công Ä‘ang khoe mã. Anh ta kinh ngạc khi tôi quật ngã anh ta, lấy dây định trói anh ta và mắng anh ta là đồ quá»· khát máu. Tôi lấy cái tráp, thòng dây thả xuống qua cá»­a sổ, cÅ©ng theo đưá»ng đó thoát xuống. Rồi Ton-ga kéo dây lên, đóng cá»­a sổ và theo đưá»ng cÅ© thoát ra.
Tôi nghe có má»™t thuá»· thá»§ khoe tốc độ cá»§a chiếc tàu Rạng Äông cá»§a lão Smith. Tôi nghÄ© là chúng tôi cần chiếc tàu đó để chạy trốn. Thế nên tôi thu xếp vá»›i lão Smith: “để lão đưa chúng tôi ra tá»›i tàu lá»›nâ€.
- Câu chuyện đáng chú ý thật! – Sherlock Holmes nói:- Tình tiết ăn khá»›p nhau hoàn toàn. Phần cuối câu chuyện cá»§a anh không cho tôi biết thêm Ä‘iá»u gì má»›i mẻ, trừ chi tiết là anh mang sợi dây tá»›i, trước đây tôi không biết Ä‘iá»u đó. Tiện đây tôi muốn nói thêm, tôi cứ tưởng Ton-ga đã sá»­ dụng hết số tên độc, không ngá» anh ta vẫn còn phóng má»™t mÅ©i vá» phía chúng tôi.
- Chỉ còn một mũi cuối cùng trong ống xì đồng.
- À, chắc vậy! Tôi không nghĩ đến chuyện đó.
- Các ông còn Ä‘iá»u gì há»i nữa không? – Tên tù nhân nhã nhặn há»i.
- Tôi cho là xong rồi, cám ơn anh!
- Này Holmes! – Thám tá»­ A-ten nói – Tôi chỉ an tâm khi tên tù này được nhốt sau song sắt! Xe dành cho anh ta nằm dưới đưá»ng. Xin cảm Æ¡n hai bạn, chúc hai bạn ngon giấc!
Khi tất cả đã đi hết, tôi nói:
- Thế là tấn kịch nhỠcủa chúng ta đã đến hồi kết thúc. Nhưng này Holmes, tôi e đây là vụ cuối cùng mà chúng ta cùng thực hiện chung: Tôi và Mơ-tan sẽ làm lễ thành hôn.
Holmes buông ra một tiếng càu nhàu.
- Anh có lý do gì để phản đối sá»± lá»±a chá»n này – Tôi đáp hÆ¡i khó chịu.
- Hoàn toàn không: cô ấy là má»™t trong số những ngưá»i phụ nữ duyên dáng nhất mà tôi đã biết. Có lẽ cô ấy sẽ rất có ích trong loại công việc cá»§a chúng tạ Nhưng tình yêu thì thuá»™c vá» cảm xúc, má tính cảm xúc luôn luôn đối lập vá»›i lý trí lạnh lùng và xác thá»±c, là đức tính mà tôi cho là cao hÆ¡n hết. Vá» phần tôi, tôi không bao giá» lấy vợ vì sợ rằng phán Ä‘oán cá»§a tôi vì thế mà sai lệch.
- Tôi mong rằng trí khôn cá»§a tôi sẽ vượt qua được cuá»™c thá»­ thách này. Nhưng anh có vẻ mệt má»i rồi đấy, anh bạn!

Hết

Tài sản của minhtien384

  #55  
Old 28-04-2008, 09:46 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Sherlock Holmes hấp hối
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE

Bà Há»›t-xÆ¡n, chá»§ nhà trá» cá»§a Sherlock Holmes là ngưá»i cá»±c kỳ kiên nhẫn. Chẳng những căn há»™ cá»§a Holmes lúc nào cÅ©ng đày ấp những ngưá»i quái dị, mà Holmes lại lôi thôi lếch thếch cá»±c cùng, sá»± ghiá»n nhạc vào giá» ngá»§ cá»§a má»i ngưá»i, thói quen tập bắn súng lục trong phòng, các cuá»™c thá»­ nghiệm hoá há»a vừa kỳ lạ, vừa hôi thối, các thô bạo và nguy hiểm bao quanh biến anh thành ngưá»i thuê nhà bối nhất tại Luân Äôn.
Tuy nhiên anh thanh toán tiá»n thuê nhà má»™t cách vương giả. Tôi chắc chắn rằng vá»›i tiá»nn thuê căn há»™ đó trong mấy năm thì bằng vá»›i số tiá»n mua tioàn bá»™ ngôi nhà cá»§a bà Há»›t-xÆ¡n.
Bà này kính trá»ng và sợ anh; không bao giá» bà dám làm mất lòng anh. Bà cÅ©ng thương mến anh, bởi vì đối vá»›i phái yếu, Holmes cá»±c kỳ dá»… thương và lá»… phép.
Vì tôi biết rõ mức độ tận tuỵ của bà Hớt-xơn, nên tôi chăm chú nghe câu chuyện bà kể tại nhà riêng của tôi trong năm thứ hai sau khi lấy vơ.. Chuyện liên quan đến tình trạng đáng thương của nhà thám tử tư tài ba này.
-Ông gần chết rồi, thưa bác sĩ ! - Bà báo như thế
Ông suy sụp cách đây ba ngày, ngày nào tôi cÅ©ng tưởng ông không qua khá»i. Ông không muốn Ä‘i má»i bác sÄ©. Sáng nay tôi thấy xương cá»§a ông gần như đâm thá»§ng da mặt. Trong cÆ¡n sốt, ông nhìn tôi bằng đôi mắt rá»±c lá»­a, tôi nổi nóng: Ông có cho phép hay không cÅ©ng mặt, tôi Ä‘i má»i bác sÄ© ngay bây giá». Ông ấy đáp: Trong trưá»ng hợp đó, tôi muốn bà má»i anh Watson. Tôi chạy vắt giò lên cổ tá»›i đây ngaỵ Bác sÄ© hãy đến đó mau để còn kịp vuốt mắt ông Holmes.
Tôi kinh hoàng. Trong lúc ngồi xe ngá»±a tá»›i phố Baker, tôi há»i chi tiết, thì được bà chá»§ nhà trả lá»i như sau:
-Tôi không biết gì nhiá»u. Ông ấy Ä‘i Ä‘iá»u tra ở phía dưới khu Rotherhithe, gần sông Thames và mang bệnh này vá». Ông nằm liệt giưá»ng vào ngày thứ tư và không ngồi dậy nổi. Ba ngày nay không ăn uống gì cả.
-Sao bà không má»i bác sÄ© ?
-Ông ấy đâu có chịu. Ông dư biết ông khó tính mà. Tôi đâu dám cãi lá»i. Ông không còn sống mấy phút nữa đâu, chỉ nhìn sÆ¡ cÅ©ng Ä‘oán được.
Quả thật má»™t cảnh tượng nát lòng Ä‘ang chỠđợi tôi. Dưới ánh sáng lá» má» cá»§a má»™t ngày sương mù tháng 2, căn phòng đã ảm đạm thê lương lại thêm cái khuôn mặt xương xẩu cạn kiệt từ trên giưá»ng Ä‘ang nhìn tôi, càng làm tôi lạnh ngưá»i. Äôi mắt bốc lá»­a cá»§a cÆ¡n sốt, má đỠau, những vẩy Ä‘en dán chặt vào môi, đôi tay run lập cập, tiếng rên rỉ, co giật từng cÆ¡n.
Khi tôi vào, Holmes nằm bất động hoàn toàn. Khi nhìn thấy tôi, một ánh chớp thoáng qua trong cái nhìn của anh:
-Anh Watson, tôi Ä‘ang trải qua má»™t giai Ä‘oạn ngặt nghèo, phải không ? - Holmes nói vá»›i giá»ng yếu á»›t.
-Anh Holmes ! -Tôi la lớn và bước tới.
-Lui, lui ngay ! - Holmes hùng hổ ra lệnh cho tôi - nếu anh tá»›i gần, tôi sẽ má»i anh ra khá»i nhà !
-Tại sao ?
Äó là ý muốn cá»§a tôi
Rõ ràng bà Hớt-xơn không noí ngoa. Anh ấy không dễ tính tí nào. Tuy nhiên, nhìn tình trạng đó, tôi vô cùng ái ngại.
-Thiệt sao, Holmes ?
-Sự nghiêm khắc của anh tan biến.
-anh không giận tôi chứ ? Äó là vì quyá»n lợi cá»§a anh, Watson à ! - Holmes nói rõ từng tiếng.
-Quyá»n lợi cá»§a tôi ư ?
-Tôi biết bịnh cá»§a mình. Äó là má»™t bệnh thưá»ng xảy ra trong giá»›i phu ở Sumatra ( inđô-nê-xia ); căn bệnh mà ngưá»i Hòa Lan rành hÆ¡n chúng tạ Nhưng cho tá»›i nay, há» cÅ©ng phải bó taỵ Có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn là; nó truyá»n nhiá»…m khá»§ng khiếp và ai mắc bệnh thì phải chết.

-Holmes noí năng một cách cuồng vội. Hai bàn tay gầy gò run rẫy, ra lệnh cho tôi đứng yên.

-Bệnh lây lan qua sá»± sá» mó, Watson à. Äúng rồi qua xúc giác. Äứng xa thì không sao.

-Vậy tôi phải dừng bước sao ? Làm sao tôi có thể tránh né nhiệm vụ với bạn cố tri ?

-Tôi bước tới nhưng Holmes lại giận dũ.

-Nếu anh đứng yên tại đó, thì tôi tiếp chuyện với anh. Bằng không thì anh vỠđi.

-Tôi tôn kính các biệt tài cá»§a Holmes đến ná»—i tôi không bao giá» dám coi thưá»ng lệnh anh, kể cả những lệnh mà tôi không hiểu.

-Nhưng hôm đó tất cả bản năng nghá» nghiệp cá»§a tôi Ä‘á»u trá»—i dậy. Trong tất cả các phạm vi khác, anh ấy là chá»§ tôi; nhưng trong căn phòng này và ngưá»i bệnh này, tôi lại là chá»§ cá»§a anh ấy.

-Holmes à, má»™t ngưá»i bệnh chỉ là má»™t trẻ thợ Anh chịu hay không cÅ©ng mặc, tôi sẽ khám bệnh và chữa trị cho anh.

-Anh ấy nhìn tôi đăm đăm.

-Nếu bị bắt buá»™c, tôi phải được Ä‘iá»u trị bởi má»™t thầy thuốc mà tôi tin tưởng.

-Anh không tin vào tài năng của tôi ?

-Vào tình bạn cá»§a anh thì tin chứ, nhưng nghÄ© cho kỹ, anh chỉ là má»™t y sÄ© tổng quát, kinh nghiệm rất hạn chế và há»c vị rất tầm thưá»ng. Thật xót xa phải noí như thế. Anh không cho tôi chá»n lá»±a. Tôi Ä‘au xót lắm.

-Nói năng như thế là bất xứng, Holmes à. Chính cái cách nói năng của anh đã cho tôi thấy tình trạng tâm thần của anh. Nhưng nếu anhkhông tin tôi thì tôi sẽ đi tìm các danh y của thủ đô này.
-Anh quá tốt bụng ! - Holmes thất ra, vừa gầm gừ vừa rên siết - Anh muốn trình diá»…n sá»± ngu tối cá»§a anh à ? Anh biết gì, anh biết gì vá» sốt Tapannuli ? Anh biết gì vá» sá»± nhiá»…m độc Ä‘en Äài Loan.
-Tôi chưa bao giỠnghe nói tới !
-Ở phương Äông có nhiá»u bệnh lạ lắm...
Anh ngừng để thở.
.. Tôi biết được khá nhiá»u qua những cuá»™c nghiên cứu y khoa hình sư.. Do các nghiên cứu đó mà tôi bị mắc bệnh. Anh kh6ng làm được gì đâu.
-Có thể. Tôi được biết rằng bác sÄ© Ainstrê, cuốn tá»± Ä‘iển sống vá» bịnh nhiệt đới, hiện có mặt tại Luân Äôn này. Ủừng bảo thá»§ quá. Tôi Ä‘i tìn ông ấy ngay bây giá».
Tôi cương quyết quay vá» hướng cá»­a. Bá»—ng tôi giật mình hoảng hốt. Chỉ trong má»™t giây đồng hồ, ngưá»i Ä‘ang hấp hối nhẩy bổ ôm chặt lấy tôi, và tiếng chià khoá kêu cái cách trong ổ khoá. Anh ấy chập chững Ä‘i rồi ngã đùng xuống giưá»ng, cạn kiệt, thở hổn hển.
-Tha lỗi nhé. Lỡ đến đây rồi phải ngồi đó chỠngẫu hứng của tôi thay đổi.
Anh noí đứt quãng, luôn xen kẽ những giây phút ngừng để thở.
Ẩ.. Anh luôn lo cho tôi, tôi biết rõ. Tôi sẽ nhượng bá»™ anh, nhưng cho tôi thá»i gian để lấy lại sức cái đã. Bây giá» thì chưa được đâu. Má»›i có 4 giá», đến 6 giá» anh được ra vá».
Äó là sá»±c xuẩn ngốc Holmes à.
-Chỉ hai giá» mà thôi, Watson ! Tôi hứa rằng tôi sẽ cho anh vá» lúc 6 giá». Gắng chá» Ä‘i.
-Tôi tin rằng tôi không có tá»± do chá»n lá»±a.
Äúng thế, Watson à cám Æ¡n ! Tôi không cần ngưá»i trải Ề ra Ề giưá»ng đâu. Hãy đứng ra xa, Watson à. Ngoài ra tôi cần đưa thêm má»™t Ä‘iá»u kiện khác. Anh sẽ Ä‘i cầu viện: nhưng không phải ngưá»i anh nêu tên, mà ngưá»i tôi chỉ định.
-Tùy anh.
Äó là hai tiếng hay nhất. Anh có thể Ä‘á»c má»› sách kia để giải khuây. Tôi hÆ¡i mệt. Lúc 6 giá», chúng ta sẽ nói chuyện trở lại.
Nhưng định mạng buột chúng tôi noí chuyện trở lại.

Vài phút đầu, tôi ngồi nhìn đăm đăm cái hình dạng ngưá»i nằm trÆ¡ trÆ¡ trên giưá»ng. Tấm ra che phá»§ gần hết khuôn mặt và hình như anh Ä‘ang ngá»§. Rồi vì không thể Ä‘á»c được gì, tôi chậm rãi Ä‘i giáp phòng, nhìn chân dung các tên sát nhân nổi tiếng trang hoàng nÆ¡i các bức tưá»ng. Cuối cùng, tôi tá»›i trước lò sưởi. Má»™t má»› hổ lốn gồm có ống vố, bao da đựng thuốc sợi, ống tiêm, dao nhá», vỠđạn súng lục nằm la liệt trên kê..

Ở ngay giữa một hộp nhỠbằng ngà voi, có nắp, có khe trượt. Thấy một đồ vật đẹp nên tôi thò tay cầm lấy thì..
! Anh la lên má»™t tiếng vang rá»n như sấm, ngoài đưá»ng cÅ©ng nghe được.

Tôi nổi da gà, tóc dựng đứng. Tôi quay lại và hoảng vía trước cái nhìn hoang dại trong khuôn mặt nhăn nhó
để nó xuống ngay tức khắc ! Tức khắc !
đầu Holmes rơi lại xuống gối và anh thở phào nhẹ nhõm khi tôi đã để cái hộp trên lò sưởi trở lại.
Tôi không thích ngưá»i ta sá» vào đồ đạc cá»§a tôi. Anh biết mà, anh làm tôi giận quá mức. Y sÄ© chá»c bệnh nhân phát Ä‘iên. Ngồi yên ông bạn, và để tôi nghÄ© ngÆ¡i !

Biến cố này không làm tôi vui tí nào. Sá»± nóng nảy thô bạo và vô cá»› cá»§a Holmes, tá» rõ sá»± rối loạn thần kinh. Trong các sá»± sụp đổ, sá»± sụp đổ cá»§a tâm trí siêu việt thì rất là bi thương. Tôi ngồi tuyệt vá»ng, câm như hến, chá» thá»i hạn quy định trôi quạ Hình như anh cÅ©ng canh giá» má»™t cách sít sao, vì trước 6 giá» má»™t chút, anh bắt đầu noí vá»›i giá»ng bá»±c dá»c.
-Anh Watson, có tiá»n trong túi không ?
-Có.
-Một đồng ?
-Nhiá»u.
-Bao nhiêu đồng nửa cua ron.
-Năm.
-À, quá ít, bá» vào hầu bao. Còn tiá»n khác bá» vào túi trái cá»§a quần dài. Cám Æ¡n, làm vậy có quân bình hÆ¡n.
Một sự mê sảng xuẫn động, anh ấy run lập bập, thốt ra từng tiếng giữa cơn ho thổn thức.
-Giá» thì vặn ga lên. Canh sao khóa không bao giỠđược xoay quá nữa vòng. Cán Æ¡n, đúng vậy. đừng ! Khá»i hạ bức sáo. Giá» thì vui lòng để thư từ sách báo trên bàn này vừa tầm tay tôi. Cám Æ¡n ! Giá» thì mang lại đây vài thứ trong má»› hổ lốn trên lò sưởi. Tốt lắm. Có má»™t cái kẹp gắp đưá»ng, vui lòng dùng nó để cầm cái há»™p nhá» bằng ngà Ä‘em vỠở đây, giữa các tá» báo. được, giá» thì anh Ä‘i tá»›i ông Cá»± vệ số 13 đưá»ng Lower Burke.

Nói thật, lòng tôi không còn muốn Ä‘i kêu đồng nghiệp nữa vì Holmes mê sảng đến ná»—i tôi sợ không dám bá» anh ấy má»™t mình. Tôi thấy anh ta có vẻ thích được gặp ngưá»i vừa nêu tên.
-Tôi chưa bao giỠnghe đến tên đó - Tôi đáp.
-Có thể lắm. Có thể anh sẽ ngạc nhiên khi biết rằng, ngưá»i rành vá» bịnh này không phải là má»™t y sÄ© mà là má»™t chá»§ đồn Ä‘iá»n. Ông Cá»±-vệ là má»™t nhà trồng trá»t nổi danh tại đảo Sumatrạ Hiện nay, ông ta Ä‘ang có mặt ở Luân Äôn. Trước đây, má»™t bệnh dịch hoành hành trong đồn Ä‘iá»n cá»§a ông, sá»± tách biệt vá»›i má»i tiếp cưu y khoa buá»™c ông phải đích thân nghiên cứu nó và ông đã đạt được những kêt quả khả quan. Do đó anh đến trước 6 giá» thì chắc chắn anh không gặp. Nếu anh thuyết phục được ông ấy đến đây và chia sẻ vá»›i chúng ta cái kinh nghiệm hiếm có cá»§a ông thì tôi hy vá»ng sẽ được cứu sống.

Tôi ghi lại lá»i nói cá»§a Holmes như không biết những lần ngắt Ä‘oạn để Thở Hoặc bởi sá»± Co giật cá»§a đôi tay, sức khoẻ Cá»§a anh càng tồi tệ HÆ¡n kể Từ khi tôi tá»›i thăm. M'a đỠHÆ¡n, mắt có quầng rá»±c lá»­a hÆ¡n, trán nhá»… nhại mồ hôi lạnh.

-Anh cho ông ấy biết tình trạng của tôi - Holmes căn dặn - Anh mô tả Cho ông ấy cảm giác chính xác của anh vỠtình trạng đang chỠchết và hôn mê của tôi. Thực vậy, tôi đang thắc mắc tại sao toàn cái sàn đại dương không là một khối rắn chắc làm bằng vỠSò, vì vỠSò thì hằng sa số mà. À, tôi đang nói sảng, óc chi phối óc, chuyện thiệt la.. Tôi vừa noí gì thế, Watson ?

-Tôi phải làm gì khi gặp ông Cự-vệ ?

-Ừ, đúng rồi, tôi nhá»› ra rồi ! Mạng sống cá»§a tôi tùy thuá»™c vào cuá»™c gặp gỡ này. Cố gắng năn nỉ, nghe Watson! Giữa ông ấy và tôi có chuyện hiá»m khích đó. Cháu trai cá»§a ông ấy, Watson Ẩ. Tôi thấy có sá»± Bất nghÄ©a nghiêm trá»ng. Tôi giải thích cho ông ấy, thằng bé chết, má»™t cái chết thê thảm. Ông ấy ghét tôi. Anh dá»— ngá»t ông ấy, Watson, bằng má»i cách, hãy đưa ông ấy tá»›i đây. Ông ấy có thể Cứu tôi, chỉ Có ông ấy mà thôi.

-Tôi sẽ đưa ông ấy tới đây bằng xe ngựa, dù phải sử Dụng vũ lực.

Äừng Ẩ đừng làm như thế ! Thuyết phục thôi, và anh phải vỠđây trước khi ông ấy tá»›i. đặt Ä‘iá»u noí láo sao đó để Vá» trước. đừng quên, anh chưa bao giá» thật hiểu vá» tôi đó. Hiển nhiên là có sá»± Tương quan tương khắc để Hạn chế sá»± Tăng trá»­Æ¡ng cá»§a muôn loài. Tôi và anh má»—i đứa chúng ta đã đóng vai trò cá»§a mình. Thế giá»›i sẽ bị Xâm lăng bởi sò huyết không ? Không đâu, vì sẽ khá»§ng khiếp lắm. Truyá»n đạt cho ông ấy tất cả Những gì anh nghÄ© vá» tôi.

Tôi ra Ä‘i, tâm trí nghÄ© vẫn vÆ¡ vá» cảnh má»™t trí thông minh siêu quần bạt chúng noí năng, ngá»› ngẩn như má»™t đứa con nít đần độn. Anh đã trao chià khoá cho tôi. Tôi mang chià khóa Ä‘i để Anh ấy không tá»± Nhốt mình. Bà Há»›t-xÆ¡n đứng đợi ngoài hành lang, run lập cập và nước mắt đầm Ä‘ià. Khi tôi xuô"ng cầu thang, tôi nghe tiếng cao vót và chát tai cá»§a Holmes hát má»™t bài Ä‘iên loạn. Khi tôi gá»i xe ngá»±a thì má»™t ngưá»i đàn ông băng qua đưá»ng trong sương mù.

-Ông Holmes ra sao, thưa ông ?

Äó ;à má»™t ngưá»i quen biết lâu năm : thanh tra MÆ¡-tông thuá»™c Scotland Yard, mặc thưá»ng phục/

-Ông ấy đau nặng lắm !

Viên thám tử Nhìn thẳng vào mặt tôi một cách kỳ di.. Tôi thấy rõ vẻ Mặt hả Dạ Của ông ta.

-Tôi có biết - Ông ta thì thầm.

Chúng tôi chia tay.

Tá»›i nÆ¡i, tôi xuống xe. Con đưá»ng Lower Burke hai bên có nhà đẹp nằm trong má»™t khu giữa Nottig Hill và Kensington. Nhà tôi tìm có bá» ngoài hùng vÄ© vá»›i các ban công bằng sắt, cá»­a lá»›n đồ sá»™ Vá»›i hai cánh tay nắm bằng đồng bóng loáng. Cảnh được bổ Sung má»™t cái hài hoà bằng má»™t quản gia đứng trên thá»m, dưới ánh sáng màu hồng phát sinh từ má»™t đèn Ä‘iện để Ở đẵng sau.

-Vâng, ông cự-vệ Có ở đây. Bác sĩ Watson ư ? Vâng, tôi sẽ trình danh thiếp của ông.

Há»c vị Và danh tính khiêm nhưá»ng cá»§a tôi hình như không tac' động gì đên' ông cá»±-vê.. Xuyên qua cánh cá»­a hé mở, tôi nghe má»™t tiếng noí lá»›n, giá»ng hùng hổ, gây hấn:

-Ai ? Muốn gì ? Trá»i Æ¡i ! Táp, đã bao lần tôi noí vá»›i anh rằng tôi không muốn bị Quấy rầy trong những giá» nghiên cứu.

Má»™t tràng tiếng noí nhá» Nhẹ Phát sinh từ miệng cá»§a ngưá»i quản gia.

-Nhưng mà tôi không tiếp ỵ Tôi không để Công việc của mình bị Gián đoạn. Này, noí rằng tôi vắng nhà. BảO ông ấy trở Lại vào một buổi sáng, nếu quả Thật cần gặp tôi,

Lại có tiếng thì thầm van lơn.

-Không, không, cứ chuyển lá»i cá»§a tôi. Phải đến vào buổi sáng. Không thì thôi, tôi không muốn ai quấy rầy.

Tôi nghÄ© tá»›i Holmes Ä‘ang nằm trên giưá»ng bệnh và có lẽ Ä‘ang chá» sá»± Cứu viện từng giây. Mạng sống cá»§ holmes tùy thuá»™c vào sá»± Lanh lẹ cá»§a tôi. Trước khi ngưá»i quản gia xá trước xá sau, tôi đã gạt y qua bên và lá»t vào trong phòng.

Má»™t tiếng thét lên giận dữ ! Má»™t ngưá»i đàn ông đứng lên khoi? Ghế bành, gần lò sưởi. Tôi thấy khuôn mặt to tướng màu vàng, da mỡ và thô, cằm đôi nặng trịch, mắt xám, cau có, nhấp nháy dưới đôi chân mày rậm rạp. Chênh vênh trên má»™t góc đầu cao, soí, má»™t cái mÅ© chởm bằng nhung dá» Äuá»c đặt má»™t cách xinh xinh. Cái sá» Äồ sá»™. Tuy nhiên khi nhìn xuống, ta kinh ngạc thấy ngưá»i này lùn tịt.

-Cái màn gì đây ? -Ông ta la lớn - Sao lại đột kích vào đây như vậy ? Tôi đã bảo sáng mai tôi mới tiếp mà.

-Tôi vô cùng hối tiếc - Tôi noí - Công chuyện quá khẩn cấp ! Ông Sherlock Holmes Â?

Tên cá»§a Holmes đã tạo ra má»™t hiệu quả phi thưá»ng. Tất cả Các vết tích giận dÅ© biến khá»i khuôn mặt ngưá»i đàn ông nhá» Con. Diện mạo trở nên căng thẳng, ngóng tin:

-Ông Holmes nhỠông tới đây ?

-Tôi má»›i rá»i ông ấy.

-Ông ấy ra sao ?

-Trong tình trạng tuyệt vá»ng. Äó là lý do khiến tôi tá»›i đây.

Chá»§ Nhà chỉ Cho tôi cái ghế, rồi quay lưng lại ngồi xuống. Nhìn trên cái kính soi để Tên lò sưởi, tôi thấy rõ mặt ông, má»™t nụ Cưá»i ác độc, ghê tởm rá»±c sáng. Nhưng khi ông ta quay vá» hướng tôi, thì các đưá»ng nét cá»§a ông hoàn toàn bình thản:

-Tôi rất buồn trước cái tin này - Ông chậm rải noí - Tôi chỉ Quen ông Holmes qua má»™t vài công việc phải hợp tác vá»›i nhau. Tôi vô cùng kính trá»ng tài năng và tính tình cá»§a ông ấy. Ông ấy thích nghiên cứu tá»™i ác, y hệt như tôi thích ngnhiên cứu vá» bệnh. Kia là những nhà tù cá»§a tôi - Ông chỉ tay vá» má»™t dãy chai lá» Trên má»—i cái bàn ngang - Vài thằng trong đám sát nhân cá»§a thế giá»›i Ä‘ang thá» Hình trong các lá» Äó.

do kiến thức đặc biệt cá»§a ông mà ông Holmes ước mong được gặp ông. Ông ấy coi ông là má»™t danh tài và nghÄ© rằng ông là ngưá»i duy nhất có thể Cứu sống ông ấy.

Ngưá»i đàn ông nhá» Con nhảy dá»±ng lên và cái mÅ© chá»m rÆ¡i xuống thảm.

-Sao ? Tại sao ông Holmes cho rằng tôi có thể Cứu sống ông ấy ?

-Tại vì ông rành vá» các bệnh ở Äông phương.

-Nhưng do đâu ông ấy cho rằng bệnh cá»§a mình là bệnh Äông phương.

- Vì trong má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra hình sá»±, ông có làm việc vá»›i má»™t ông dân Trung Hoa tại bến tàu.

Ông Cá»±-vệ cưá»i khóai trá, cúi nhặt cái mÅ© chá»m.

-A ! Äấy là nguyên nhân, đúng thế ạ ? Tôi hy vá»ng rằng bệnh không đến ná»—i nghiêm trá»ng như bạn đóan. Từ bao lâu rồi ?

-Ba ngày.

-Hôn mê không ?

-Thỉnh thoãng thôi.

-Ừm, ừm ! Có vẻ nghiêm trá»ng. Không đáp lá»i kêu cứu là vô nhân đạo. Nhưng tôi rất ghét bị quấy rầy lúc Ä‘ang làm việc, bác sÄ© Watson à ! Nhưng việc này có tính đặc biệt. Tôi Ä‘i theo ông ngay.

Nhá»› lá»i Holmes dặn...

-Tôi còn một cái hẹn khác. Tôi xin khiếu từ.

ÄÆ°á»£c thôi, tôi sẽ Ä‘i má»™t mình. Tôi có địa chỉ cá»§a ông Holmes, ông yên tâm. Trong vòng ná»­a giá» hay hÆ¡n má»™t chút, tôi sẽ có mặt tại đằng đó.

Tôi bước vào phòng của Holmes, lòng nặng trĩu. Có thể có chuyện không lành xảy ra trong lúc tôi vắng mặt. Tôi nhẹ nhõm khi biết rằng khả quan hơn. Holmes vẫn còn dáng con ma, nhưng không còn noí bậy nữa. Vẫn noí năng yếu ớt, nhưng sự sáng suốt và sự rạch ròi chưa giã từ anh ta.

-Sao, gặp được ông ấy không ?

-Có, ông ta sẽ đến.

-Tuyệt, Watson ! Tuyệt ! Anh là một sứ giả tài ba.

-Ông ấy muốn đi theo tôi.

-Ã, đừng. Không thể được ! Ông ấy có hoi? tôi bệnh gì không ?

-Tôi có noí với ông ấy vỠnguoì Trung Hoa ở khu Esat End.

Äúng như thế ! Anh đã làm tất cả những gì mà má»™t nguoì bạn tốt phai? làm. GiỠđây, anh phải tạm rá»i khoi? sân khấu.

-Tôi phải chỠđể nghe ý kiến của ông ấy.

ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Nhưng ý kiến cá»§a ông ta sẽ thành thật và có giá trị hÆ¡n nhiá»u nếu ông ấy không thấy có đệ tam nhân. Có đủ chá»— để anh nấp sau đầu giưá»ng tôi.

-Thế nào ?

Äâu có chá»— nào khác đâu ! Chá»— khác sẽ bị lô.. Nhưng tại chá»— đó, ngay tại chá»— đó, tôi tin là được mà...

Thình lình, Holmes ngồi dậy và khuôn mặt hốc hác lộ vẻ hung hăng.

-Kià có tiếng bánh xe, Watson. Nhanh lên, nếu anh thương tôi, và nhớ ngồi im dù có việc gì xảy ra... dù có việc gì xảy ra, nghe chưa ? im lặng tuyệt đối. Không được cựa quậy, chỉ nghe thôi.

Chỉ giây lát, cái sức mạch cố hữu đột ngá»™t tan biến hẳn rồi cái giá»ng chỉ huy nhưá»ng chá»— cho những lá»i thì thầm vô nghiã cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang hôn mê.

Từ nÆ¡i ẩn nấp, tôi nghe tiếng bước chân Ä‘i lên cầu thang và cá»­a mở rồi đóng lại. Tiếp đó, lạ lùng thay, má»™t sá»± yên lặng dài ngá»± tri.. Thỉnh thoảng bị gián Ä‘oạn bởi tiếng rên rỉ và hÆ¡i thở nặng trịch cá»§a nguoì bệnh. Tôi tưởng tượng rằng khách Ä‘ang đứng gần giưá»ng và quan sát Holmes. Cuối cùng sá»± im lặng nặng nỠđó chấm dứt.

-Holmes ! - Ông khách la lớn - Holmes !

Tiếng ông giống tiếng một ai đó đánh thức một nguoì ngủ mê.

-Ông không nghe được tiếng tôi gá»i hay sao, Holmes ?

Có tiếng sột soạt, như thế ông khácg đang lay mạnh đôi vai của bệnh nhân.

-Là ông... Ông Cá»±... ? - Holmes thì thào - Tôi đâu... dám... hy vá»ng ông đến.

Khách cưá»i lá»›n tiếng.

-Cũng là bất ngỠđối với tôi nữa. Tuy nhiên, ông thấy không, tôi đã có mặt tại đây.

Than hồng, Holmes à ! Than hồng.

-Ông quả là hào hiệp... Tôi thán phục các kiến thức đặc biệt của ông.

Ngưá»i khách cuoì nữa miệng.

-Ông thán phục chúng nó. May thay ở Luân Äôn này chỉ có ông thán phục chúng nó. Ông có biết bệnh ông là bệnh gì không ?

-Cùng một bệnh thôi - Holmes đáp.

-A, ông nhận ra các triệu chứng của nó à ?

-Tôi quá rành.

-Tôi khong ngạc nhiên khi thấy các triệu chứng giô"ng nhau. Như vậy là tàn Ä‘á»i ông rồi. Thằng Victor đáng thương thì chết vào ngày thứ tư, tuy nó trẻ và can đảm. Như ông đã nhận xét, là nó đã mắc má»™t bệnh phương đông khá hiếm ngay giữa lòng Luân Äôn. Má»™t bệnh mà tôi lại là nguoì` độc nhất nghiên cứu kỹ. Má»™t sá»± trùng hợp kỳ lạ, hả ông Holmes ?

-Tôi dư biết ông là tác giả.

-á»’ ông biết thật sao ? Nhưng ông không thể chứng minh được đâu. Ông nghÄ© sao vá» má»™t ngưá»i dám rêu rao như vậy vá» tôi, để rồi phải? bò lê dưới đất van xin tôi cứu giúp khi lâm bệnh ?

Tôi nghe hÆ¡i thở hổn hển cá»§a ngưá»i bệnh.

-Cho tôi uống nước. - Holmes thì thào.

-Gần Ä‘i đứt rồi, ông bạn à. Nhưng tôi không muốn ông chết trước khi chúng mình có má»™t cuá»™c noí chuyện ngắn. Äó là lý do tại sao tôi đưa nước cho ông nè. Coi chừng đổ ! Tốt ! Ông có hiểu tôi muốn noí gì không ?

Holmes càu nhàu.

-Vui lòng giúp tôi - Holmes hổn hển noí - Tôi thá» rằng tôi sẽ quên những gì tôi đã noí. Chữa lành cho tôi thì tôi sẽ quên Ä‘iá»u đó.

-Quên cái gì ?

-Trưá»ng hợp cái chết cá»§a Victor. Ông mớí nhìn nhận rằng ông đã giết nó. Tôi sẽ quên chuyện đó.

-Ông quên hoặc nhá»› tùy thích. Tôi sẽ không thấy ông trong hàng ngÅ© nhân chứng đâu. Thay vào đó, tôi sẽ thấy ông trong má»™t hàng ngÅ© khác, ông bạn thân yêu. Việc ông biết cháu tôi chết cách nào, Ä‘iá»u đó không còn quan trá»ng đối vá»›i tôi. Chúng ta không noí chuyện vá» nó mà noí chuyện vá» chính ông,

Äúng thế !

-Thằng cha tìm đến tôi... Tôi quên tên y rồi.. Y noí với tôi rằng ông mắc bệnh tại khu East End trong giới thuỷ thủ.

-Tôi tin như vậy !

-Ông hãnh diện vá» cái óc cuả ông phai? không, Homles ? Ông tưởng rằng ông khôn lắm, phai? không ? Vậy thì hiện giỠông đã gặp má»™t nguoì khôn hÆ¡n ông, duy nhất má»™t lần ! GiỠđây ông hãy cố gắng hồi tưởng chuyện cÅ©. Ông không thấy trưá»ng hợp khác trong đó ông có thể mắc bệnh ?

-Tôi không nghĩ ra, tâm trí tôi sút kém rồi. Tôi van ông giúp tôi nhớ lại.

-Vâng, tôi sẽ giúp ông. Tôi sẽ giup' ông hiểu má»™t cách dá»… dàng tình trạng hiện nay cuả ông và tại sao ông lâm vào tình trạng này ? Tôi cho ông biết Ä‘iá»u này trước khi ông chết.

-Hãy cho tôi một cái gì đó để giảm đau.

Äau nhoí phai? không ? Äúng rồi. bá»n cu-li thét lên lúc gần chết ! Äau nhoí như bị rút gân, tôi chắc chắn mà ?

Äúng, đúng ! Gân tôi Ä‘ang bị rút !

-Này ! Nghe đây ! Ông có nhá»› má»™t biến cô" bất thưá»ng xảy ra không bao lâu trước khi có các triệu chứng này?

-Không, không nhớ gì cả.

-Suy nghĩ lại xem ?

-Bệnh gần chết mà suy nghĩ cái gì ?

-Tôi cố gắng giup' ông, ông có nhận được một vật gì gởi qua bưu điện không ?

-Qua bưu điện ?

Äúng, má»™t cái goí, có không nào ?

-Tôi mệt quá rồi, tôi không noí nữa đâu !

-Nghe Äây, ông Holmes.

Có một tiếng động như thể y lay động nguoì sắp chết và tôi phai? tự kìm mình để không chạy ra.

-Ông phai? nghe tôi, ông có nhớ một cái hộp ? Một cái hộp bằng ngà voi ? Nó đến hôm thứ tư, ông đã mở nó ra... Ông nhớ không ?

-Vâng, tôi có mở nó ra, có má»™t lò xo nhá»n đầu bên trong. Má»™t trò chÆ¡i khăm...

-Không phai? trò đùa đâu. Äến chết má»›i biết ! Äồ ngu ngốc, tá»± chuốc lấy cái chết ! Ai bảo ông cản đưá»ng tôi ? Nếu ông để tôi yên, tôi hại ông làm gì ?

-Tôi nhớ ra rồi - Holmes bập bẹ - Cái lò xo... nó đâm tôi chảy máu. Cái hộo kia... trên bàn đó.

Äúng cái này. Chúa Æ¡i ! Tôi sẽ bá» túi Ä‘em vá». Như vậy là đâu còn bằng cá»› gì nữa. GiỠđây, ông đã biết sá»± chết và đừng có ân hận nhé ! Ông biết quá nhiá»u vá» cái chết cuả Victor. Tôi đã giúp ông Ä‘i theo nó. Gần ká» rồi Holmes à. Tôi sẽ ngồi đây chỠông chết.

Tiếng noí của Holmes bây giỠquá nhỠkhông thể nghe được.

-Cái gì ? - Cá»±-Vệ noi - Hết ánh sáng sao ? À, bóng đèn cá»§a âm ti bắt đầu buông xuống, phai? chăng ? Äúng thôi. tôi sẽ thắp đèn sáng choang để nhìn thấy rõ lúc ông chết...

Ông băng qua căn phòng và đèn rực sáng căn phòng
-Ông bạn thân còn cần sá»± giúp đỡ nhá» má»n nào khác ?

-Một điếu thuốc và một que diêm !

Suyt' chút nữa thì sá»± mừng rỡ và kinh ngạc xô tôi ra khoi? nÆ¡i trú ẩn. Holmes noí vá»›i âm thanh bình thưá»ng, tuy còn yếu. Nhưng tôi nhận rõ tiếng cuả anh ấy. Má»™t sá»± yên lặng kéo dài, và tôi đóan rằng Cá»±-vệ trố mắt tròn xoe nhìn nguoì bệnh.

-Thế nghĩa là gì ? - Y noí một cách cụt ngủn và chát chuá.

-Cách tốt nhất để diễn xuất - Holmes noí - Là phai? nhập vai. Ông có tin rằng đã ba ngày nay tôi không uống gì, trừ cốc nuóc mà ông có lòng tốt mới đưa chỠNhưng đối với điếu thuốc thì quả khó khăn hơn ! À, có thuốc đây.

Tôi nghe thấy tiếng diêm quẹt.

-Tôi khoẻ nhiá»u rồi. Hay quá ! Bước chân cá»§a má»™t nguoì bạn thân chăng ?

Những buóc chân vang dội đẵng xa lại. Cánh cửa mở, thanh tra Mơ-tông xuất hiện.

Äâu vào đó cả rồi. Äây chính danh là thá»§ phạm ! -Holmes noí.

Viên cảnh sát noí lên vài sáo ngữ cần thiết rồi kết luận:

-Tôi bắt ông vá» tá»™i giết má»™t ngưá»i mang tên Victor.

-Và ông còn có thêm má»™t tá»™i danh mưu sát má»™t ngưá»i mang tên Sherlock Holmes nữa -Holmes vừa nhận xét vừa cưá»i nhẹ - Ngoài ra trong túi măng -tô cá»§a tù nhân còn có má»™t cái há»™p nhá» mà ta nên lấy lại. Nó sẽ hữu ích vào lúc toà xá»­.

Có một tiếng động của sự cô đẩy nhẹ, tiếng va chạm của đồ sắt và một tiếng kêu đau.

-Cưa. quậy chỉ làm ông đau đớn hơn mà thôi ! -Viên thanh tra của sảnh sát noí - Vui lòng đứng yên.

Tôi nghe tiếng lách cách của đôi còng khoá lại.

-Gài bẫy hay thật -Tiếng noí giá»ng sao thốt lên - Chính ông Holmes má»›i là nguoì ra toà chứ không phai? tôi; ông ấy má»i tôi đến chữa bệnh, nên tôi má»›i đến. GiỠđây ông cứ noí láo Ä‘i. Noí láo tùy thích ông Ä‘i Holmes ạ ! Tuy nhiên lá»i noí cá»§a tôi vẫn có giá trị hÆ¡n lá»i noí cá»§a ông.

-Chúa ơi - Holmes noí lớn - Tôi quên hẳn đi chứ. Ông bạn Watson thân yêu ! Anh ra đây ! Tôi xin lỗi anh 1000 lần ! Tôi khong giới thiệu anh với ông Cự-ệ vì hai nguoì đã gặp nhau lúc đầu hôm. Có xe ngựa bên dưới không ? Tôi sẽ xuống sau, xin phép thay quần áo ! Tôi cũng sẽ có ích phần nào cho quí vị tại sở cảnh sát.

Trong lúc nốc một cốc rươu. vang, ăn bánh biscuit và măc. quần áo, Holmes noí voí tôi:

-Chưa bao giá» Ä‘oí như hôm naỵ Như anh biết, tôi không Ä‘á»u đặn lắn vỠăn uống, do đó đối vá»›i tôi, sá»± nhịn Ä‘oí không tác động mạnh như đối vá»›i nhiá»u nguoì khác. Tuy nhiên tôi cần dàn cảnh để bà Há»›t-xÆ¡n tưởng lầm mà Ä‘i báo động vá»›i anh, và tá»›i phần anh thì thông báo cho Cá»±-vệ Có phiá»n anh không, anh Watson ? Nên nhá»› rằng trong các biệt tài cá»§a anh, sá»± nguỵ trang không có chá»— đứng. Nếu anh không bị tôi bịp thì anh không có khả năng thuyết phục Cá»±-vệ đến được. Do biết tính khí thú vật cuả y, tôi chắc rẵng y sẽ tá»›i để chiêm ngưá»ng kiệt tác cuả mình.

-Còn cái vẻ bỠngoài. Holmes ! KHuôn mặt thây ma ?

-Nhịn ăn, nhịn uống ba ngày liá»n thì làm sao còn đẹp trai được, Watson. Ngoài ra lấy khăn lau thấm nuóc quẹt má»™t cái là xong thôi. Má»™t ít vađơ-lin trên trán, cả được trong mắt, son trên má và vấn mảnh sáp trên môi là khá đạt. Trang Ä‘iểm là má»™t đỠtài mà tôi thưá»ng có ý muốn viết ra má»™t lược thảo. Noí lung tung vỠđồng ná»­a cua ron, vá» sò huyết hoặc bất cứ cái quái dị sẽ làm cho ngưá»i ta lầm tưởng mình Ä‘ang noí sảng.

-Nhưng tại sao anh không muốn tôi đến gần, bởi vì đâu có rui? ro truyá»n nhiá»…m?

-Còn phải há»i ! Bá»™ anh tưởng tôi coi nhẹ tài năng y khoa cá»§a anh à ? Cho anh đến gần, để anh nhận ra màn kịch này sao ?

Äứng xa bốn thước thì gạt anh Ä‘uoc. Nếu không gạt anh Ä‘uoc thì ai sẽ Ä‘i thuyết phục Cá»±-vệ. tá»›i nạp mình ? Còn cái há»™p, đụng tá»›i nó đâu được. Nhìn nó, anh sẽ thấy má»™t cái lò so nhá»n đầu có thể bung ra như lưỡi rắn lục. Chính bằng má»™t dụng cụ tương tá»± mà thằng bé Victor đáng thương bị giết chết. thư từ cá»§a tôi như anh biết khá tạp nhạp, nên tôi luôn thận trá»ng khi nhận các bưu kiện. Tôi ngụy trang có tài tình không ? Khi làm việc xong tại sở cảnh sát, ta Ä‘i chén nhé.

Hết
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ìàðàôîí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™