Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #51  
Old 15-05-2008, 04:53 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 50
Lão Cao Dương Thoát Khỏi Giam Cầm

Thiết kỳ Sĩ cười ha hả nói :
-Lúc này lão nói tàn ráo máng, chỉ sợ kết quả không còn đất để dung thân. Tại hạ họ Thiết đã có duyên gặp đồ Nam Cung Siêu một lần. Tên đạo tặc mà lão trượng nói đó, vãn bối nhất định là người khác, không hiểu lão trượng bằng cứ vào đâu mà trổ mặt tại hạ ?
Lão nhân cả giận hỏi :
-Tiểu tặc ngươ tưởng nói quen biết tiểu đồ khỏi chết được ư ?
Thiết Kỳ Si dõng dạc hỏi lại :
-Lệnh đồ ở đâu xin cho ra đây gặp tại hạ được chăng ?
Lão già cười lạt đáp :
-Nhất định ngươi đã biết tiền đồ không ở đây nên nói vậy để hòng thoát thân.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi -Lão trượng muốn sao bây giờ ?
Lão già quát :
-Ngươ ra đây động thủ.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
-Tại hạ biết rõ là có chuyện hiểu lầm. Nếu xãy ra cuộc động thủ hả chẳng lam` tử thương người tốt.
Lão nhân lại quát :
_ Đừng rườm lời nữa, Bữa nay lão phu không để ngươi được tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Thiết Kỳ Sĩ biết rằng không giải thích được liền nói :
_Tại hạ đã biết bên Tây Vực có ba đại kỳ nhân, võ công cao thâm khôn lường. Tại hạ đến đây còn có ý muốn chứng nghiệm, bây giờ xin thế này. Tại hạ cùng lão trượng giao thủ, nhưng không cho người khác vào đánh hội.
Lão nhân cười lạt nói :
-Lão phu bá phải kẻ ỷ vào số đông để thủ thắng ?
Thiệt kỳ Sĩ cươi đáp :
-Tại hạ cũng không muốn làm tổn thương đến người tốt. Lão nhân liền quay lại bảo mười mấy người vu8`a già vừa trẻ :
-Các ngươi lui ra nhưng phải chú ý đến cửa động đừng để cho hai đứa con gái đó trốn thoát.
Kỳ Dao đứng cửa động cười vang nói :
-Tinh Tú lão nhân ! lão nhân có đem theo Tinh Tú thần kiếm đi không? cuộc đấu bữa nay không thể khinh địch được đâu.
Lão nhân cười lạt đáp :
-Thần kiếm của lão phu đến mấy chục năm không đụng đến. Bây giờ đối phó với hạng tồi bại như các ngươi, cần gì phải dùng tới thần kiếm ?
Lão nhìn Thiết Kỳ Sĩ quát :
-Tiểu tử ! Ngươi rút binh khí ra đi.
Thiết Kỳ Sĩ cười lớn đáp :
-Binh khí của tại hạ để ở trong áo lại không cần dùng đến Lão nhân cười lạt nói :
-Hiển nhiên ngươi muốn tay không đấu với lão phụ Hay lắm ! Ta nhường cho ngươi đánh ba chiêu trước.
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay lớn tiếng hô :
-Vậy tại hạ xin thất lễ. Vừa dứt lời chàng đã phóng chưởng đánh ra.
Lão nhân tuy đã phòng bị nhưng không ngờ Thiết Kỳ Sĩ ra tay mau lẹ đến thế. Lão không kịp đón đỡ, vội né tránh sang một bên.
Thân pháp của Thiết Kỳ Sĩ thật là xuất quỉ nhập thần.
Lão già né tránh chưa dừng lại, chàng đã xoay ra mặt sau đối phương. nên chàng phát chưởng thì e rằng lão không tránh được nữa. Nhưng chàng ở mặt sau lớn tiếng hô :
-Tiền bối ! Một chiêu xong roì.
Tinh Tú Lão nhân nghe tiếng chấn động tâm thần. Lão quay phắt không dè ban` tay Thiết Kỳ Sĩ đã đưa tới trước mặt.
Nếu chàng đánh tói thì lão phải mất mạng. Lão già kinh hãi, trong dạ hoang mang rối loạn, đành tung mình lùi lại như con linh xà vọt ra mười mấy trượng.
Thiết Kỳ Sĩ lại hô :
-Lão tiền bối ! chiêu thứ hai xong rồi.
Tiếng nói của Thiết Kỳ Sĩ vẫn ở sau lưng lão già. Lần này lão hoảng hốn sắc mặt tái mét.
Dường như chàng tiên hiểu lão già sẽ tung mình bay lên nên chàng vọt lên cây trước. Động tác của chàng lẹ quá.
BỌn thủ hạ của lão chẳng một ai nhìn rõ.
Quả nhiên Tình Tú lão nhân nghe tiếng nhảy vọt lên. Nhưng lão vừa đạp vào cành cây đã nghe tiếng Thiết Kỳ sĩ ơ?
trên đầu cười rộ nói :
-Bây giờ tiền bối ra tay đi !
Tinh Tú lão nhân binh sinh chưa gặp đối thủ nào lợi hại như vậy. Lão thẹn quá hóa giận, xoay phóng chưởng, đồng thờ`i lớn tiếng quát :
-Lão phu liều mạng với ngươI !
Hai luồng kinh lực mạnh tựa trời long đất lở rít lên khủng khiếp Nhưng Thiết Kỳ Sĩ không còn ở trên ngọn cây nữa. Chàng đã hạ mình xuống cười ha hả nói :
-Tiền bối ! tại hạ cũng nhường cho tiền bối đánh ba chiêu.
Lão nhà thẹn quá mắt lộ sát khí. Lão hạ mình xuống từ từ đi về phía Thiết Kỳ SĨ.
Văn Đế Đế đứng ở cửa động không khỏi kinh hải nhìn Kỳ Dao hỏi :
-Thư Thư ? phải chăng lão sắp ra tuyệ chiêU ?
-Có thể lão thi triển Dị tú thần công, nhưng muội tư?
đừng sợ , lão không phải đối thủ của A Kỳ.
Lúc Tinh Tú lão nhân sắp phát động thế lôi đình, đột nhiên một đại hán tử trong rừng chuồn ra, Đại hán này chân bước xiên vẹo sát mặt lợt lạc, cất tiếng run run la lên :
-Xin sư phó cứu đệ tử.
Lão nhân vừa nghe tiếng vội quay phắt lại. Không ngờ lão vừa nhìn thấy đại hán bỗng la hoảng :
-Siêu nhi !
Lão chưa dứt lời đã xoay mình nhảy xổ lại ôm lấy đại hán hỏi :
-Siêu nhi ! Siêu nhi ! Ngươi làm sao vậy ?
Đại hán dường như đã đến lúc chỉ còn hơi thở cuối cùng. Gã nằm kềnh vào trong lòng lão già, thều thào nói :
-Sư phó ! Xin sư phó báp thù cho đồ nhi.
Lão già cất tiếng bi ai hỏi :
-Siêu nhi ! Siêu nhi ! Làm sao ngươi lâm vào tình trạng này ?
Thiết Kỳ SĨ nhận ra đại hán tức là Nam Cung Siêu mà chàng đã ga).p gở trong kinh. Chàng nhảy xổ lại phóng chỉ điểm nhanh như gió, đồng thời lớn tiếng quát :
-Lão tiền bói ! Lão muốn cho y chết hay sao mà luc' y thở hơi cuối cùng còn hỏi hoài ?
Lão già nghe nói chợt tỉnh không khỏi chấn động tâm thần, giơ tay toan điểm huyệt...
Thiết Kỳ SĨ vội cản lại nói :
-Bắt tắt phải cử động. Vãn bối đã làm thay rồi.
Lão già ngửng đầu lên nhìn chàng không biết nói sao.
Thiết Kỳ Sĩ liền nhìn Kỳ Dao hỏi :
-Kỳ muội ! Lại đây mau ! Kỳ muội hiểu nhiều, có biết Nam CUng huynh bị thương thế nào không ?
Kỳ Dao dẫn Văn Đế Đế chạy lại nhìn kỹ " úi " lên một tiếng đáp :
-Sao y lại trúng phải đãng phách chân nguyên chỉ của Thổ hành thần.
Tinh Tú lão nhân nghe nói toàn thân run bần bật la hoảng :
-Thổ hành thần ư ?
Thiết Kỳ Sĩ không lý gì đến lão, nhìn Kỳ Dao hỏi :
-Cứu trị bằng cách nào ?
-Kỳ Dao đáp :
-Chỉ có nội công của Sĩ ca là trị được, còn người khác thì đành chịu. Sĩ ca thử sờ xem y còn hơi thở không. Nếu tắt thở rồi là vô phương cứu chữa.
Thiết Kỳ Sĩ đặt tay lên ngực Nam CUng Siêu, thở phào một cái nói :
Kỳ Dao nói :
-Nếu vậy Sĩ ca mau vận nội công trút vào nội thể ỵ Chân khí của Sĩ ca vào tới đâu là có thể trực tà công ra ngoài tới đó. Có thể mới giữ được chân nguyên và không tổn thương gì.
-Siêu nhi ! Siêu nhi ! Làm sao ngươi lâm vào tình trạng này ?
Thiết Kỳ SĨ nhận ra đại hán tức là Nam Cung Siêu mà chàng đã gặp gở trong kinh. Chàng nhảy xổ lại phóng chỉ điểm nhanh như gió, đồng thời lớn tiếng quát :
-Lão tiền bói ! Lão muốn cho y chết hay sao mà luc' y thở hơi cuối cùng còn hỏi hoài ?
Lão già nghe nói chợt tỉnh không khỏi chấn động tâm thần, giơ tay toan điểm huyệt...
Thiết Kỳ SĨ vội cản lại nói :
-Bắt tắt phải cử động. Vãn bối đã làm thay rồi.
Lão già ngửng đầu lên nhìn chàng không biết nói sao.
Thiết Kỳ Sĩ liền nhìn Kỳ Dao hỏi :
Thiết Kỳ Sĩ liền ngồi đối diện với lão già. Tay mặt chàng đặt vào sau lưng Nam Cung Siêu, nhắm mắt tịnh tâm từ từ chân khí vào.
Lạ thay ! Chỉ trong thời gian uống cạn tuần trà, bỗng thấy toàn thân Nam Cung Siêu run lên, gã đã tỉnh lại.
Thiết Kỳ Sĩ thu chân khí về đứng dậy thở phào một cái nói :
-Thế là thành công rồi.
Tinh tú lão nhân tháy đồ đệ hơi thở đều đặn lại lớn tiếng gọi :
-Siêu nhi ! Siêu nhi ! Ngươi lam` sao vậy ?
Nam Cung Siêu mỡ bừng mắt ra nhìn lựa bồ vừa gặp cơn ác mộng.
Gã kinh ngạc hỏi :
-Sư phó ! đệ tử hãy còn sống ư ?
Tinh Tú lão nhân cả mừng lại hỏi :
-Siêu nhi ! Ngươi đã gặp ai ?
Nam CUng SIêu thở dài đáp :
-Gần đây đồ nhi nghe nói trên giải đất Ngoc. thụ chết rất nhiều nam nữ thiếu niên mà những người chết đều là tộc nhân của lão gia. Đồ nhi liền suốt ngày đêm đi dọ thám xem ai là nhân vật đã gây nên những bụ này. Mãi đến lúc trời sáng hôm nay đồ nhi mới tra ra. Nguyên bọn ba người một trai hai hai đều là yêu nhân và l`a đồ đệ của Thổ Hành Thần mà lão nhân gia thường nhắc tới. Gã trai kêu bằng...
Thiết Kỳ Sĩ ngồi sau lưng gã nói ngay :
-Gã trai là Thổ hành kiếm Tăng Chụ Yêu nữa là Thổ Hành yêu cơ.
Nam CUng Siêu nghe tiếng chàng quay đầu nhìn lại vội xoay lưng mình quì xuống hô :
-Ân công.
-Kỳ muội ! Lại đây mau ! Kỳ muội hiểu nhiều, có biết Nam CUng huynh bị thương thế nào không ?
Kỳ Dao dẫn Văn Đế Đế chạy lại nhìn kỹ " úi " lên một tiếng đáp :
-Sao y lại trúng phải đãng phách chân nguyên chỉ của Thổ hành thần.
Tinh Tú lão nhân nghe nói toàn thân run bần bật la hoảng :
-Thổ hành thần ư ?
Thiết Kỳ Sĩ không lý gì đến lão, nhìn Kỳ Dao hỏi :
-Cứu trị bằng cách nào ?
-Kỳ Dao đáp :
-Chỉ có nội công của Sĩ ca là trị được, còn người khác thì đành chịu. Sĩ ca thử sờ xem y còn hơi thở không. Nếu tắt thở rồi là vô phương cứu chữa.
Thiết Kỳ Sĩ đặt tay lên ngực Nam CUng Siêu, thở phào một cái nói :
Kỳ Dao nói :
-Nếu vậy Sĩ ca mau vận nội công trút vào nội thể ỵ Chân khí của Sĩ ca vào tới đâu là có thể trực tà công ra ngoài tới đó. CÓ thể mới giữ được chân nguyên và không tổn thương gì.
Thiết Kỳ Sĩ đưa tay đỡ gã dậy nói :
-Nam Cung huynh lam` thế này thì ra người xa lạ . Yại hạ không dám đâu.
Tinh Tú lão nhân nhảy lên hỏi :
-Siêu nhi ! Y là ai vậy ?
Nam Cung Siêu kinh hãi đáp :
-Siêu nhi ! Sư phụ còn chưa nhận ra Thiết công tử ư ? Y chính là Ngọc Phụng Hoàng tiếng tăm lừng lẫy giang hồ hiện nay, mà cũng là ân nhân cứu mạng cho đồ nhị VỤ này ra làm sao ?
Tinh Tú lão nhân mặt đỏ như gấc chín cúi đầu thở dài nói :
-Thế là ta đáng chết rồi, càng già càng hồ đồ nóng nẫy.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
-Lão tiên bối ! câu chuyện vừa rồi chỉ cười xòa một cái là hết, hà tất tiền bối phải quan tâm.
-Tinh Tú lão nhân ngửng đầu lên hỏi :
-Thiết đại hiệp ! Đại hiệp bảo lão phu còn cười được ư ?
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ đáp :
-Nam Cung huynh là hảo bằng hữu ra những tia thần quang. Lão chĩa ngón tay cái lên cất tiếng hiền hòa nói :
-Hà hà ! Lão đệ Ơ ! Lão đệ quả là một nhân vật võ lâm không ai bì kịp . Đúng là một bậc đại anh hùng chân chính.
Thiết Kỳ Sĩ chấp tay nói :
-Lão tiền bối đề cao tại hạ thái quá rồi !
Tinh Tú lão nhân quay lại quát bọn thủ hạ :
-Các ngươi về đi thôi ! Đây là Ngọc Phụng Hoàng. Chúng ta tìm lầm người rồi.
Bọn kia nghe tiếng, vâng dạ rồi kéo đi. Lê Cô ngơ ngẩn đứng thộn mặt ra.
Thầy trò Tinh Tú lão nhân không hiểu hai người nói chuyện gì dường như chưa hoàn toàn chú ý, lão hỏi tới vấn đề khác :
-Thiết đại hiệp ! Tại sao ba vị lại biết đến Lê nhi của ta ?
Kỳ Dao cười đáp :
-Bọn Vãn bối nguyên định phó ước với lão tiền bối, nhưng bỗng nghe nói tám tay lực sĩ Mông Cổ muốn bắt Tề Ngưu Vương, nên tiện đường đi coi náo nhiệt, không ngờ lại gặp Lê Cô nương.
Tinh Tú lão nhân nghe nói liền hạ thấp giọng xuống :
-Thưa ba vị ! Tê Ngưu Vương tức là Lê Cô. Lão tử đã biết rồi nhưng không muốn khiến thị phải thương tâm vì thị vốn một lòng hiếu kính.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Tiền bối ! câu chuyện của Lê Cô vãn bối đã được nghe rồi. Chẳng dấu gì lão tiền bối. Vãn bối định ngấm ngầm giúp cô một tay vì cô là người rất khả ái :
Tinh Tú lão nhân thở dài nói :
-Thiết đại hiệp đã nói ra thì lão hủ cũng không dấu diếm nữa. Sư phó của thị là sư đệ của lão phụ Về tình nghĩa, lão phu không muốn giam giữ y, chỉ vì theo gia qúi mà phải làm thế. Đồng thờ biền bức công phu thực tình không thể luyện được, nên tiền sư mới ngăn cấm.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
-Công phu đó tại sao không luyện được ?
Tinh Tú lão nhân đáp :
-Vì công phu này một khi luyện thành, chân tay của tệ sư đệ sẽ co lại thành nga*'n ngủn và biến ra một kỳ vật quái trạng. Cái đó cũng chưa quan hệ ba*`ng y còn biến đỗi tánh tình tệ hại, sẽ trở nên một tên đại ma đầu bay trên không giết người, tàn hại võ lâm.
Theo lời gia sư lúc làm chung thì công phu này dễ làm cho thiện lương của con người thành tồi bại.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
-Tính tình của sư phụ Lê Cô thế nào ?
Lão nhân đáp :
-Tâm thuật y không đến nỗi tệ hại nhưng tinh tình nóng nảy, không chịu nghe lời khuyên cáo mới lấy cắp bức bí lục Thiết Kỳ Sĩ nói :
-Nếu lão tiên bối chịu buông tha lệnh sư đệ , vãn bối tình nguyện chịu trách nhiệm về hành động của lão.
Lão già thở dài đáp :
-Võ công của đại hiệp lão phu đã lỉnh giáo rồi, quả là thần diện phi thường. Dù DÙ biến bức công phu có là tà môn, lão phu cũng tin rằng đại hiệp khắc chết được. Được rồi ! Bình minh lão phu chưa chịu nghe ai, nhưng đây là lần đầu lão phu chịu nhận món nhắn tinh này.
Lão quay lại bảo Nam Cung Siêu.
-Siêu Nhi ! Ngươi hãy đánh ba chục hồi chuông để mở cửa động cho sư thúc.
Nam Cung Siêu hỏi :
-Sư phụ làm như vậy có ý gì ?
Tinh Tú lão nhân đáp :

- Đó là ám hiệu phóng thích. Sư thúc ngươi ở trong động nghe tiếng chuông liền biết là ta đây giải khai cấm lệnh.
Nam Cung Siêu kinh hãi hỏi :
-Lão nhân gia muốn cho sư thúc tự mình phá ba chục tầng cửa gỗ mà ra chăng ?
Tinh Tú lão nhân thở dài đáp :
-Trừ phi y chưa luyện thành biến bức công, không thì sơn động này không giữ nổi ỵ Chẳng phải phá cửa động y cũng ra được, Huyền diệu về biến bức công là ở chỗ đó.
Nam Cung Siêu động tính hiếu kỳ, vội chạy lên vách núi đứng dựng ở phía Bắc.
Chỉ trong khoảnh khắc, Thiết Kỳ Sĩ đã nghe tiếng chuông nổi liên hồi. Chàng tự nhủ :
-Ta thử coi sư phụ của Lê Cô biến thành quái vật như thế nào ?
Bỗng thấy Lê Cô xách ra một giỏ tre lớn lật đật đi tới lơ"n tiếng hô :
-Sư bá ! Sư bá đã rộng ơn cho gia sư rồi !
Lão nhân thở dài đáp :
-Lê Nhi ! đây là ta nể mặt Thiết đại hiệp.
Lê Cô đặt giỏ xuống quay mặt về phía Thiết Kỳ Sĩ nói:
_Thiết đại hiệp ! Lê Cô xin bái tạ đại hiệp.
Văn Đế Đế vội đỡ cô dậy nói :

- Đây là hiếu tâm của cô mà ra, chẳng những đã cảm dộng Thiết đại hiệp mà còn đồng thờ làm cảm động cả đại sư bá.
Nam Cung Siêu cũng về tới đã lớn tiếng hỏi :
-Không hiểu sư thúc đã nghe thấy chưa ?
Gã vừa dứt lời bỗng trên không có tiếng người cười ha hả nói :
Mọi người nghe tiếng ngửng đầu nhìn bổng thấy trên không một đám đen đang bay.
Tinh TÚ lão nhân quát !
-Cao Dương sư đệ ! Sao ngươi còn chưa xuống bái kiến Thiết đại hiệp ?
Bóng đen từ trên cao xoay mình xà xuống như sao sạ đúng vào chỗ trước mặt mọi. người.
Quần hào không khỏi ngạc nhiên khi ngó thấy một thằng nhỏ mình mặt quái y đứng đó, nhưng nét mặt đã già bằng người ngoài bốn chục tuổi có điều tướng mạp chẳng lấy gì làm khó coi. Lão cất tiếng hỏi :

- Đại ca ! Vị nào là Thiết đại hiệp.
Tinh Tú lão nhân rất đỗi kinh dị, nhưng lão nhận ra diện mục liền thở dài hỏi lại :
-Cao sư đệ ! Sư đệ cóbiết tại sao ta lại phóng xã sư đệ không ?
Lão hài tử hỏi :
-Phải chăng Thiết đại hiệp đã năn nỉ đại ca.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
_Khi nào tại hạ dám nhận công lao này ? Mời Cao tiền bối ngồi xuống đây.
Lão tiểu hài cười ha hả hỏi :
-Thiết đại hiệp ! Hình thù tại hạ có đáng là tiền bối không ? Thôi thế này là xong. Chúng ta kêu nhau bằng huynh đệ được chăng ?
Lê Cô bỗng nhảy ra hô :
-Sư phó ! Cao Dương thở dài hỏi :
-Lê nhi ! Ngươi cực khổ quá rồi. Hiện nay sư phụ còn thấp hơn cả Lê Nhi.
Tinh Tú Lão nhân tháy Cao Dương lại gần liền thở dài nói :
-Cao sư đệ ! Nghe khẩu khí sư đệ dường như biến cải nhiều rồi.
Cao Dương cả cười đáp :

- Đại ca ơi ! Tiểu đệ biến thành người tử tế hay thành kẻ hư đốn.
Tinh Tú lão nhân cười đáp :
-Lão đệ hỏi vậy khiến cho tiểu huynh yên lòng.
Cao Dương thở dài nói :

- Đại ca ơi ! Trải bốn năm rồi. Tiểu đệ Ở trong động chỉ uống nước có khi nước đã rữa sạch ngủ tạng của tiểu đệ . Tiểu đệ cũng biết tự biến tính rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Tinh TÚ lão nhân cười nói :
-Tiền bối ! Xem chừng vừa rồi vãn bối nói khoác bảo đảm hành vi của Cao lão không đến nỗi thẹn mặt.
Tinh Tú lão nhân thở dài đáp :
Thiết đại hiệp ! Chúng ta bất phân chia già trẻ nữa. Lão phu cùng Siêu nhi và Lê Cô thành thân phận riêng biệt đã đành. Còn thì nên theo lời Cao sư đệ vừa nói. Chúng ta coi nhau là ngang hàng, càng khỏi câu thúc càng hay.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Đã vậy thì cung kính khong gì bằng tuân lệnh.
Lê Cô liền bày thức ăn ra. Mọi người vừa ăn uô"ng vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Trời đã quá trưa, Thiết Kỳ Sĩ nhìn Tinh tú lão nhân nói :
-Lão ca ca ! Tiểu đệ sắp đi rồi, còn một đều muốn yêu cầu lão ca ca được chăng?
Tinh TÚ lão nhân cười rõ đáp :
-Nói đi ! phải chăng lão đệ muốn ta cũng hạ sơn ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Cái đó thì tiểu đệ không dám, chỉ xin cho Nam Cung huynh lam` bạn đồng hành.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #52  
Old 15-05-2008, 09:41 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 51
Nam Cung Siêu Lại Đến Sơ Lặc

Nam Cung Siêu cười hỏi :
-Bắt Thổ Hành Kiếm và Thổ Hành Yêu cơ chứ gì?
Nam Cung Siêu đáp :
- Đúng thế.
Thiết Kỳ Sĩ trỏ vào Cao Dương nói :
-Vậy Nam Cung huynh mời lẹnh sư thúc cùng đi. Tại hạ cũng muốn coi lão nhân gia thi triển mất môn cổ quái.
Cao Dương cười đáp :
-Ta chỉ ưng chịu khi gặpm thời cơ thuộc ba lọai mới động thủ còn ngoài ra để mặc Thiết đại hiệp.
-Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
-Ba loại thời cơ là những gì ?
Cao Dương đáp :
-Bảo ta bắt chim là một , lấy cắp vật gì là hai, dùng ta đưa tin muộn dặm cũng được . Ngoài ra ta không có năng lực gì nữa.
Thế là tuyệt diệu quá rồi.
Cao Dương đều nhìn Lê Cô nói :
-Trong động có những gì thìngươi trông coi lấy và luyện công phu xong sẽ hạ sơn kiếm ta.
Lê Cô gật đầu đáp :
-Ta muốn sư đệ đừng có dờ xa Thiết đại hiệp vì ta biết tính lão đệ rồi.
Cao Dương cả cười đáp :

- Dù sao đại ca cũng là sư huynh của tiểu đệ.
-Kỳ Dao nhìn Cao Dương cười nói :
-Biến Bức nhân ( người dơi ) ! Tấm quái y của lão mặc ra ngoài coi không tiện vì lúc đi đường khiến cho người ta chú ý.
Cao Dương nghe nàng hô mình bằng "Biến Bức nhân " trong lòng sung sướng cả cười đáp :

- Đa tạ cô nương đã ban cho cái ngoại hiệu này . Từ nay xin đừng kêu tên họ tại hạ nữa . Còn tấm áo này thì không cần, vi `những nhân vật ở biên cương thường mặt những ao khác lạ.
Văn Đế Đế hỏi :
-Bên ngoài lão khoác áo choàng được không ? vì sợ lúc có người nội địa ngó thấy.
Cao Dương gật đầu đáp :
-Nếu vậy phải nhờ cô nương giúp chọ Khi tới thị trấn phiền nhị vị cô nương sắm dùm tại hạ một tấm áo choàng Kỳ Dao nói :
-Cái đó dể lắm, chúng ta lên đường quách.
Bốn người từ biệt Tinh Tú lão nhân và Lê Cô rồi lập tức tiến về phía Ngọc Môn Quan.
Hai bữa sau, bốn người tới thành Ngọc Thụ Luc' tìm vào quán ăn cơm, Nam Cung Siêu bỗng nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
-Mấy bữa nay tại hạ có điều muốn hỏi đại hiệp mà chưa dám, Chẳn hiểu đại hiệp có trách phạt không ?
Cao Dương nói theo :
-A Siêu ! Thế là ngươi không phải . Đại hiệp với chúng ta cũng như người nhà. Ngươi có ý kiến gì sao còn úp mở ?
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
Chác y sợ vụ này có liên quan đến Thanh đinh ?
Nam Cung Siêu lắc đầu đáp :
-Không phải ! hiện giờ tại hạ đã thoát ly nước Sơ Lạc . Những mối liên quan đến quốc gia, toàn bộ chẳng dính líu gì tới tại hạ nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
-Vậy Nam Cung huynh muốn hỏi điều chi ?
Nam Cung Siêu đáp :
-Võ lâm thiên hạ không phân hắc, bạch, gần đây đều kéo nhau đến Tây vực . Trong vụ này nhất định có chuyện phi thường.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Vụ này chỉ nhắc tới một cái là Nam Cung huynh biết ngaỵ Nó liên quan đến ẩn hình châu.
Nam Cung Siêu kinh hãi nói :
Té ra vì trái châu bảo bối đó. Chà ! E rằng có người phải chết.
Kỳ Dao đáp :

- Đã xãy ra chuyện tranh cướp thì làm sao tránh khỏi có người chết.
Nam Cung Siêu nói :
-Trái châu đó nguyên là báu vật truyên quốc của nước SƠ Lặc , nhưng quốc vương nước này đã ban cho Phò Phò nguyên soái rồi.
Cao DƯơng kinh hãi nói :
-Phò Phò nguyên soái là hào dệ của Sơ Lặc quốc vương và là sư đệ của Thiên Hà thương nhân, nhưng nghe nói võ công hắn còn cao hơn cả sư huynh, bây giờ ẩn hinh châu lại vào tay hắn, bá chẳng thành thiên hạ vô địch ư ?
Nam Cung Siêu đáp :

- Đệ tử làm chủ hạ cho hắn mấy năm đã biết tõ sự tình. Võ công ha*'n qủa nhiên cao thâm không lường, nhưng chí hướng của hắn không phải ở võ lâm.
Thiết Kỹ Sĩ cười nói :
-Chắc hắn mưu bá đồ vương nên mới phái Nam Cung huynh tới Bắc Kinh dò thăm quân tình.
Nam Cung Siêu gật đầu đáp :
-Chẳng những hắn chỉ có ý đồ đất cất nhà Mãn Thanh mà còn mang dã tâm khuyếch trương bờ cõi ra bốn mặt. Tại hạ nhận xét hắn là người quá nhiều ảo tưởng, nên viện cớ để rút lui.
Cao Dương nói :
-Tây Vực có tam bảo hắn mới được một. Xem chừng hắn chưa yên dạ , nên chưa cử binh ra ngoài bờ cõi.
Nam Cung Siêu đáp :

- Đúng thế. Cổ long đan của chần Cát Nhi, Bí bảo sương của Thấp Lý Mộc , hắn còn đương truy tầm hai món đồ rồi mới khởi binh đánh ra ngoài. Nếu thế thì hắn đã phát động Tử diện quân rồi.
Thiết Kỹ Sĩ hỏi :
-Tử diện quân là gì ? có bao nhiêu nhân mã ?
Nam Cung Siêu đáp :
-Hiện nay quá nửa các quốc gia ở Tây Vực đều đã bị Phổ Phổ nguên soái thiết phục kết thành Liên hiệp quân, chia thành Tứ phương quân thống, Phổ Phổ tự lãnh một đạo, còn ba đạo do ba phó soái nắm giữ. bốn đạp quân này gọi tắt là Tứ diện quân. Phò Phò nguên soái làm tổng soái.
Kỳ Dao nói :
-Cái đó chúng ta không cần. Tiền muội chỉ muốn hỏi Cổ Long đan của Chuẩn Cát Nhi là cái gì ? Lại còn Bi Bảo Sương gì đó ?
Những thứ kia ở trong tay ai ? Tại sao Phò Phò nguên soái chưa đi đoạt lấy ?
Cao Dương xen vào :
-Hai bảo vật này còn là bí mật truền kỳ của người Tây Vực , nhưng trên thực tế chưa biết lạc long nơi đâu. Nghe nói Cổ Long đan mang ở trong mình thì xuống biển nướ ckhông dính vào được , nhất là đi đường bộ , không khí bên ngoài không làm cho bế tắc.
Vãn Đế Đế " ồ " một tiếng nói :
-Nếu vật quả là vật chi bảo.
Cao Dương nói :
-Ta lại được tin một tay cao thu/ Y Lê lức lâm tử còn kêu lên :
Quốc sư ! Ta biến thành qủi cũng phải đoạt CỔ long đan về . Nhưng không hiểu là quốc sư nào vi trong những nước bên Tây Vực. ba người được phong chức quốc sư.
Kỳ Dao lại hỏi :
-Bi bảo sương là gì? tác dụng của nó là thế nào ?
Cao Dương đáp :

- Đó là một cái cương , Nghe nói trong cương có mấy thứ bảo vật không hiểu tên là gi `mà cũng không biết tác dụng ra sao, chỉ nghe gọi là Bi bảo sương, nên biết là có báu vật.
Thiết Kỳ Sĩ ngẫm nghỉ rồi hỏi Nam Cung Siêu :
-Nam Cung huynh đã theo Phò Phò nguyên soái mất năm, dĩ nhiên cũng biết hành động của hắn luc' binh thời như thế nào tỏ ra có chỗ khác thường ?
Nam Cung Siêu đáp :
-Hành động của hắn rấ thần bí.
Kỳ Sĩ hỏi :
-Sao Nam Cung huynh biết thế ?
Nam Cung Siêu đáp :
-Một là hắn thường thường ra ngoài một mình tìm nơi danh thăng mà lần nào cũng đến Côn Luân Sơn. Hắn rất là tính nhiệm tại hạ có lần kêu tại hạ cùng đi, nhưng luc' lâm hành hắn lại bảo tại hạ đến tham dự hội nghị Ở A Hàm Kỳ thay hắn.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
-Thế là hắn vẫn không yên lòng để Nam Cung huynh đi theo nên mượn cớ ly khai huynh đài.
Nam Cung Siêu đáp :
-Nhưng lần ấy y lại nói rõ địa phương muốn tới.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi lại :

- Địa phương nào ?
Nam Cung Siêu đáp :
-Vô Danh động.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
-Có nơi đó thật không ?
Nam Cung Siêu chưa kịp trả lời Cao Dương đã cười nói :
Vô Danh động ở Côn Luân Sơn thì rất nhiều.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
-Thế là hắn phải một lần buột miệng lỡ lời.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Hắn đến Côn Luân Sơn để tìm động chứ có phải tìm những nơi danh thăng thông thường.
Cao Dương gật đầu nói :
-Vụ này nhất định liên quan đến Cổ long đan và Bí bảo sương.
Nam Cung Siêu nói :
-Sau nữa hắn thường phỏng vấn Y Lê Quốc.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
-Nước Y Lê có quốc sư không ?
Cao Dương nhảy bổ lên la :
-Thiết lão đệ thật là thông minh. Người võ lâm luc' lâm tử đó muốn trỏ vào Y Lê Quốc sư.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
-Nam Cung huynh đã nói võ công Phò Phò nguyên soái đến trình độ tuyệt đỉnh, vậy chúng ta bật tin nóng này , để bọn võ lâm thiên hạ đến dấu với ha*'n mấy trường trước đi.
Cao Dương hỏi :
-Nếu vậy thì chúng ta đến Y Lê trướ chay sao ?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
-Người khác chắc chưa biết CỔ long đan lọt vào tay Y Lê quốc sự Bọn ta bước đường thứ hai sẽ tới đó.
Nam Cung Siêu hỏi :
-Bây giờ chúng ta chuyển hướng lên Côn Luân Sơn phải không?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
-Phải rồi ! Nhưng Nam huynh còn bận công tác riêng , vậy bất tất phải theo bọn tại hạ.
Nam Cung Siêu hỏi :

- Đại hiệp phái tại hạ đi đâu ?
Thiết Kỳ Sĩ dáp :

- Đến Sơ Lặc.
Nam Cung Siêu kinh hãi nói :

- Đại hiệp muốn tại hạ tớt đó nằm vùng.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
-Nam Cung huynh đến Bắc Kinh làm gian tế còn được thì sợ gì nằm vùng ở Sơ Lặc ?
Nam Cung Siêu nói :
-Nhưng tại hạ đã từ quan, bây giờ còn lý do gi `để tới đó ? Minh đến mà không có lý do, tất Phò Phò tinh lòng nghi hoặc.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Nam Cung huyenh đưa tin Y Lê quốc sư lấy được CỔ long đan là một lý do rất tốt. Chẳng những Phò Phò không hoài nghi mà còn chắc chắn hắn còn trọng dụng mình như người tâm phúc.
Cao Dương nhảy bổ lên nói :

- Diệu kế ! chân diệu kế !
Nam Cung Siêu hỏi :

- Đại hiệp bắt tại hạ đến nằm vùng với dụng ý gì ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Không cần Nam Cung huynh phải mạo hiểm , mà chỉ lưu tâm xem những ai đến kiếm Phò Phò nguyên soái, đồng thời dù cho biết rỏ cử động của hắn . Chỗ ở của hắn có gì chướng ngại không ?
Nam Cung Siêu đáp :
-Nếu chỉ có vậy thì dễ lắm.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
-Khi bọn tại hạ đến Sơ Lặc quốc, hay hơn hết là Nam Cung đã tìm cho được tin tức quan hệ.
Nam Cung Siêu đáp :
-Cái đó lại càng dễ, hắn biết tại hạ là người Hàn, đồng thời lại biết tại hạ thích kết bạn tại hạ chỉ cần nói có người anh em kết nghĩa tới nơi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
-Thế là được rồi. Nam Cung huynh có thể bảo thẳng với hắn tên họ bọn tại hạ cũng không sao, vì những danh từ này trong võ lâm rất it' người biết tới.
Cao Dương nói :
-Vậy Siêu nhi chia tay đi thôi. Ngươi đo mé hũu đdi thẳng tới Ngọc Môn Quan. Còn bọn tạ rẽ qua mé tả đến Côn Luân Sơn.
Nam Cung Siêu liền nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Đại hiệp ! Tại hạ xin cáo từ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Nam CUng huynh ! Khi huynh đến Sơ Lặc quốc phải hết sức né tránh đừng động thủ với ai. Gần đây nhu8~ng nhân vật đặc biệt lần đến Tây Vực nhiều quá rồi.
Nam Cung Siêu thấy luc' mình làm hành được chàng rất quan tâm, gã không khỏ xúc động nói :

- Đại hiệp ! Tại hạ sẽ hết sức thận trọng . Xin đại hiệp yên lòng.
Sau khi chia tay, Cao Dương qua đường mé tả cười nói :

- Đại hiệp ! Biền Bức nhân xin dẫn đường.
Doc. đường, Kỳ Dao cười nói :
-Tấm áo quái dị của lão Cao phải sữa chữa thế nào , bọn tiểu muội thân hình thế này hiện mặc được chăng ?
Cao Dương đáp :

- Dây là bảu y lớn mặc được mà nhỏ cũng được , dãn ra co lại như không, nhưng ai chưa luyện Biến Bức Công thì cũng phải là người nội công xuất thần nhập hóa mới bay len không được. Có điều khi lên cao ban đầu bị gió xoay chuyễn rất khó chịu, lâu rồi cũng quen đi.
Vãn Đế Đế nói :
-Lão Cao có thế đem theo vật nặng lên không chăng ?
Cao Dương đáp :
-Năm chục cân thì còn đánh nhau được , nếu nặng hơn thì xoay chuyễn không linh hoạt.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên hỏi :
-Tại hạ phát giác trước ngực Biến Bức y của lão đại có chữ "Đinh" theo cổ tự . Đó là vi `nguyên nhân gì ?
Cao Dương đáp :
-Cái đó đến gia dư cũng không hiểu , nhưng lão nhân gia cho là loại Bức y này không phải chỉ có một tấm. Đã có tấm chữ Đinh thì it' ra trên còn ba tấm nữa có những chữ "Giáp, Ất, Binh ".
Kỳ Dao cười nói :
-Nếu quả còn nữa thì tiểu muội cũng mong được một tấm đễ bay trên không chơi cho khoái.
Cao Dương hỏi :
-Tại hạ biết cô nương đã có thuật ngự phong văn lý thì còn cần Bức y làm chi ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
-Phải dùng nó cũng để chế ngự chân khí, như vậy cũng tổn hại hơi sức.
Đồng thời không thể chiến đấu trên cao, mà chỉ dùng để trốn chạy hoặc đi cho lẹ Bây gio8` những dị sĩ võ lâm đã có ba người cưỡi phi cõm trên không để đánh nhau được, nên bọn tại hạ quyết không đi trên không, VÔ phước mà gặp phải họ thì chỉ còn đường chết.
Cao Dương cười lạt nói :
-Chắc là đại hiệp nói về Thần ưng chân nhân, Tiên Hạc Mỗ Mỗ và Qui Thíu lão tổ. Chẳng dấu gì đại hiệp trong ba nhân vật đó là Qui Thíu lão tổ là kẻ thù của tại hạ đến chết cũng không quên. Sở dĩ tại hạ liều lĩnh mạo phạm tù cấm ba chục năm rèn luyện Biển bức cũng là để trả mối thù bị hắn sĩ nhục.
Thiết Kỳ Sĩ " ủa " một tiếng hỏi :
-Lão Cao đã gặp hắn ư ?
Cao Dương gật đầu đáp :
-Quỉ Thiu lão tặc đã bắt tại hạ ba lần mà lần nào cũng liệng xuống hồ chứ lão không giết. Chẳng thà lão giết đi , tại hạ lại không căm giận.
Kỳ Dao kinh ngạc hỏi :
-Tại sao vậy ?
Cao Dương đáp :
-Tên lão tặc đó là bại tướng dưới bàn tay của gia sự Hắn đem mối hận ngày trước đổ lên đầu tại hạ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
-Sao hắn không kiếm lệnh sư huynh ?
Cao Dương đáp :
Tệ sư huynh được một năm thần tiến truyền gia là khắc tinh của Qui Thiu, nhưng tệ sự huynh trước nay không tìm đến hắn, mà lão tặc cũng không d'am tới Tinh Tú Hải.
Vãn Đế Đế cười hỏi :
-Bây giờ lão Cao có dám giao thủ với Quỉ Thiu không ?
Cao Dương đáp :

- Ở dưới đất tại hạ vẫn không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn cũng đừng hòng đánh đổ tại hạ , vì hễ chạm trán nhau là tại hạ lại trên không. Nếu hắn cưỡi Qui Thiu rượt theo tại hạ đạp hắn xuống đất.
Kỳ Dao hỏi :
-Vậy lão Cao muốn giết con quái điều của hắn chăng ?
Cao Dương đáp :
-Con Qủi súc sanh đó khó mà giết chết được , bất quá chỉ đập cho nó rụng mấy cái lông mà thôi.
Cao Dương nhắc tới Qủi Thiu lão tổ lại nỗi cơn tức giận nhiến răng nghiếng lợi.
Văn Đế Đế nghe nói không giết chết được con đại thiu, bất giác kinh hãi trong lòng, cô hỏi :
-Muốn giết con chim mà không được ư ?
Cao Dương đáp :
-Vì nó linh hoạt phi thường , tốc độ chẳng kém gì tại hạ . Dù sao nó chỉ là giống súc sinh. Ban đầu nó rất hung giữ nhưng biết rằng đánh không lại là lập tức trốn chạy. Cánh nó cũng như sắt đao kiếm chém không vào . Đã thương nó còn có thể , muốn giết chết thì nhất định không phải chuyện dễ dàng vì nó bay liệng rất mau.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #53  
Old 15-05-2008, 09:43 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 52
Tội ác Chưa Thành Bị Chặt Tay

Sau ba ngày hành trình, đoàn người đã tiến vào đầy Côn Luân. Lúc này mặt trời mới mọc , Cao Dương quay lại hỏi :
- Vừng thái dương lên rồi . Chúng ta hãy dừng lại nướng chút gì ăn đã.
Kỳ Dao đáp :
- Đã có lương khô, chỉ cần tìm nước suối uống là được.
Cao Dương nói :
- Nếu vậy đi to&'i phía trước Ở đó có Ngọc Long toàn nước trong ngọt. Chúng ta nghỉ ngơi một luc'.
Vãn Đế Đế hỏi :
- Đó có phải là chủ phong trong dãy Côn Luân không ?
Cao Dương cười đáp :
- Dẫy Côn Luân quanh co đến hơn ngàn dặm . Chúng ta mới tới khá khá Hy Lạp Sơn, còn đi qua núi A Khắc Tháp Cách, núi Ô Tư Đăng Tháp Khắc. Những núi đó đều là chi nhánh đại Côn Luân Sơn. Qua Đại Côn Luân Sơn mới tới Tiểu CÔn Luân Sơn . Cô nương muốn hỏi trái núi đó phải không ?
Vãn Đế Đế đáp :
- Tiểu muội muốn tìm ngọn Áp tư đằng phong.
Kỳ Dao cười đáp :
- Trái núi đó ở trong dãy Tiểu Côn Luân Sơn. Người đời thường nói Áo Tư đằng phong là đại biểu cho Đại Côn Luân Sơn mà thực ra Côn Luân Sơn chẳng có trái núi nào làm đại biểu được, vì dãy Côn Luân SƠn không phải chỉ ở phạm vi thông thường có người đi tới.
Vãn Đế Đế nói :
- Bọn tiểu muội đã kiếm cả năm mà không tìm hết.
Cao Dương cười nói :
- Chúng ta tìm đến chu vi Áp Tư đằng phong, vì chỗ đó cách Sơ Lặc quốc rất gần.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Phía trước là địa phưƠng nào , dường như rất đông người đang cử động.
Cao Dương lắng tay nghe , bất giác ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi :
- Có thấy tiếng ngưỜi động tỉnh gì đâu ?
Hắn không nói ra miệng, mà trong lòng rất khâm phục công lực của Thiết Kỳ Sĩ, hắn trầm giọng đáp :
- Đó là Bách Thú cốc thường có người Cáp Tấp khắc, người Mông Cổ đến săn bắn, có lẽ người ta đang đuổi thú ở trong hang. cái đó không cần tra xét.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Có cả tiếng thiếu nữ bọp thành đàn săn bắn ư ?
Cao Dương cười đáp :
- Địa khu ở biên cương bấ tphân nam nữ, không giống trung nguyên, đan` bà cũng mạo hiểm lấm.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Bọn tiểu muội chẳng đi là gì đây ?
Cao Dương đáp :
- Nhưng số người như các cô rất it'. còn ở biên cương con gái đi săn là chuyen thông thường.
Văn Đế Đế cười nói :
- Lão Cao không muốn người ta làm giống dơi lớn để đánh mình.
Cao Dương đáp.
- Tại hạ không bay lên thì người ta cũng tưởng tại hạ là một người thường.
Thiết Kỳ Sĩ lấy lương khô chia cho mọi người ăn rồi cười nói :
- Khi trời lạnh quá . Ăn lương khô không thích họp. Đến trưa phải kiếm đồ ăn nóng mới được.
Cao Dương đáp :
- Đây còn ở chỗ thấp rét lắm. Mấy bữa nữa trời xuống tuyết, may ở chỗ không có gió bấc thỗi tới nên so với bây giờ còn dễ chịu hơn. Có khi chúng ta tìm kiếm đến ngày tuyết bay phơi phới mới tới Áo Tư đằng phong.
Ăn xong bữa Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên đứng dậy nói :
- Đi lẹ lên ! Trong hang có chuyện gì rồi.
Cao Dương kinh hãi hỏi :
- Chuyện gì ?
Thiết Kỳ SĨ dường như không rảnh để trả lời, chàng vọt tới cửa hang đồng thờ vẫy tay hô :
- Các vị lại đây mau !
Ba người nghe nói hối hả theo mau. Khi gần tiến vào hang đã thấy rừng cây và đá núi ngổn ngang, địa hình rất hiểm trở.
Lúc này Thiết Kỳ Sĩ nên lấy hiển hình kính ra. Kỳ Dao ngỡ tháy liền bảo Văn Đế Đế.
- Coi chừng ! Y đã phát giác ra cố thủ hạ Thổ Hành Thần rồi.
Kinh công của Thiết Kỳ Sĩ đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Lúc này chàng ngó thấy năm thiếu nữ mặc quần áo người Hồi nằm một chỗ giải lá cây và tự cởi khuy áo ra. Người nào hiển nhiên cũng mê man bất tỉnh . Chàng không khỏi kinh hãi. Chàng dấu hiển hình kính trong tay trái, nhưng không nhìn thấy tình trạng gì khác lạ bên cạnh quần nữ. Trong lòng ngờ vực cả công hiệu của hiển hình kính.
Kỳ Dao thấy chàng ẫn thân trên cây, liền lại gần khẽ cất tiếng hỏi :
- Chuyện gì vậy ?
Thiết Kỳ SĨ ra hiệu cho các cô nhìn về phía trước, đáp :
- Kỳ muội cứ coi mấy cô gái Hồi kia sẽ rõ.
Kỳ Dao nói :
- Họ bị thuốc mê rồi. Đây là bọn thủ hạ của Thổ Hành Thần.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bảo kính không linh nghiệm. Lúc ta mới đến không nhìn rõ.
Cao Dương và Văn Đế Đế tới nơi. Hai người vừa ngó thấy tình hình trước mặt , một người kinh hãi. Một người mắc cở, không dám nhìn, vì bọn thiếu nữ người Hồi đã cỡi cả áo trong rồi.
Kỳ Dao đột nhiên tỉnh ngộ vội nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Lúc chúng ta mới đến phát ra tiếng động, nhất định là yêu nhân ẩn thân.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói giật mình kinh hãi, vội cầm bảo kính ở tay trái soi khắp bốn mặt.
Khi chàng chuyển qua mé tả không khỏi giật mình, ngấm ngầm bảo Kỳ Dao :
- Kỳ muội ! Mau mau chuẩn bị ! Thổ Hành kiếm đã thi triển Thổ độn pháp quanh tới mặt sau rồi. Hắn định tập kích bọn ta.
Kỳ Dao tay nắm chuỗi kiếm hỏi :
- Tại sao bọn tiểu muội chẳng nhìn thấy gì ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chỉ người cầm kính là ngó thấy. Kỳ muội ! Kỳ muội đừng nhìn về phiá sau, hắn đã tới rồi đó và dang tiến gần lại chỉ còn cách chừng mười trượng.
Kỳ Dao đáp :
- Khi còn cách năm trượng thì Sĩ ca ra hiệu . Lần này phải giết gã cho bằng được.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Dương và Văn Đế Đế lớn tiếng :
- Hai người không được sơ hở. Mau đến trước mặt ta, giả vờ coi lén những cô Hồi nữ kia.
Hai người nghe nói vội tiến về phía ẩn vào sau gốc cây.
Giữa luc' ấy Thiết Kỳ Sĩ tay mặt đột nhiên giơ lên.
Kỳ Dao vừa ngó thấy thủ thế của chàng, thân pháp mau như điện chớp, nàng quát to một tiếng.
- Coi kiếm đây !
Tuy nàng không nhìn rõ hình tích đối phương mà chém tới không sai chút nào.
Bỗng nghe một tiếng rú thê thảm.
Thiết Kỳ Sĩ la lên :
- Hỏng bét ! Hắn trốn mất rồi.
Kỳ Dao bỗng thấy một cánh tay rớt xuống trước mặt nàng thở dài nói :
- Ra chiêu phỏng chừng còn kém nhìn rõ mặt xa lắm.
Cao Dương cả cười nói :
- Chặt cụt một tay cũng đủ làm cho gã biết thân rồi. Lão lượm cánh tay gẫy lên cười ha hả nói :
- Cánh tay mặt này là của gã đây mà.
Thiết Kỳ Sĩ thở phào một cái nói :
- Vừa rồi còn may mà gã chưa kịp đề phòng, nếu không thì gã cũng chẳng bị cụt taỵ Thằng cha này phản ư"ng rất mau lẹ.
Trước tình hình đó mà gã lảng tránh được thì đủ biết gã cơ linh đến thế nào !
- Kỳ Dao hỏi :
- Thử đi lẹ lên xem gã còn ẩn nấp quanh đây không ?
Cao Dương cười nói :
- Bị chặt cụt tay đau gần chết, mà gã còn dám ẩn nấp chưa bỏ đi ư ?
Kỳ Dao nói :
- Kỳ ca ! Tiếp tục soi coi !
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Gã chạy trốn vào khu rừng mé tả rồi.
Kỳ Dao vội nhìn Cao Dương nói :
- Biến Bức nhân ! Trong mình lão có mang ám khí gì rất nho?
không mà phải bằng kim thuộc mới được ?
Cao Dương đáp :
- Có ! nhưng dùng làm gì ?
Kỳ Dao nói :
- Ám khí gì ?
Cao Dương đáp :
- Nghịch phong châm ! Nhưng không có chất độc.
Kỳ Dao nói :
- Hay lắm ! Lão lấy một mũi cắm vào trong xương tủy cánh tay gẫy này, lại vận nội công xoay cho mũi kim vào sâu.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng hỏi :
- Làm như vậy có ý gì ?
Kỳ Dao đáp :
- Thổ Hành thần có thứ công phu kêu bảng Tục đầu pháp những thủ hạ của hắn mà bị địch nhân chặt đầu, hắn có thể ráp lại được . Trừ phi người hạ thủ biểu rõ gốc gác của lão, chỗ nào chén ra rồi cũng phải hủy đi, không thì hắn tìm lấy để tiếp lại.
Cao Dương nói :
- Nói vậy thì Thổ Hành kiến còn đến đây ư ?
Kỳ Dao đáp :
- Cái đó khó mà nói trước được . Có khi sư muội hoặc sư phụ của hắn thân hành tới.
Thiế t Kỳ SĨ nói :
- Vậy chúng ta hủy cánh tay bị chặt đứt đi là xong, dù hắn muốn chấp nối cũng không được.
Kỳ Dao đáp :
- Thổ Hành Kiếm bị chặt một tay, nhưng hắn cũng có thê?
tiếp tục làm ác như cũ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Để cây thiết châm vào trong người hắn ta là rất thâm độc. Không nên làm việc thiếu quang minh như vậy.
Kỳ Dao cười đáp :
- Không làm thế thì hắn còn sát hại nhiều hảo nhân. Kỳ ca !
Đối với hạng yêu nhân ở Tà môn, Kỳ ca không nên e dè.
Cao Dương hỏi :
- Phải đấy ! Nhưng không hiểu sau này hắn sẻ ra sao ?
Kỳ Dao đáp :
- Vĩnh viễn hắn không phát huy được công lực sau khi hết bệnh rồi hắn mà vận công thì cây kim xung kích tủy xương làm cho đau tới tâm can mà chẳng hiểu vì nguyên nhân gì.
Cao Dương cười nói :
- Thế là phải lắm !
Lão lấy ra mộc mũi châm nhỏ dài nửa tấc, vận kinh đầy vào trong tủy xương. Tiếp theo vẫn để cánh tay ở chỗ cũ.
Thiết Kỳ sĩ thở dài nói :
- Biến Bức nhân ! Tại hạ nhận thấy cái đó chẳng ngon lành gì.
Cao Dương nghiêm nghị đáp :
- Từ nay lão Cao chỉ nghe lời hai cô nương mà thôi.
Văn Đế Đế bỗng lên tiếng :
- Mau lại coi mấy cô gái kia đã tỉnh chưa ? Bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì. Lúc này chắc họ thẹn chết đi được , đừng vộ vàng mặc áo vào. Thật là tội nghiệp !
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chúng ta lùi lại quanh ra phía sau để bọn họ trông thấy thì chẳng những xấu hổ mà coi chừng chúng ta thì bọn tà môn.
Cao Dương cười đáp :
- Lão nhị nói câu này nghe rất phải. Vậy các bị hãy theo ta.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Lão Cao mà liên thủ với Kỳ Dao thì từ nay còn nhiều tội nghiệt.
Kỳ Dao vừa cười vừa nói giởn :
- Tiểu Bồ Tát ơi ! Tiểu muội không nghe những lời nhân đức của mấy bà già ngoan đạo đâu nhé.
Mấy người vừa vượt qua hai ngọn núi nhỏ, bỗng nghe Thiết Kỳ Sĩ quát lên.
- Chúng ta ẩn mình cho lẹ ! Mé bên có người kinh công tuyệt đỉnh như xé bầu không khí vọt tới.
Kỳ Dao đáp :
- Nếu vậy chắc là Thổ Hành thần thân hành tới nơi.
Mọi người vừa ẩn xong. Thiết Kỳ Sĩ bỗng thấy mé trên khu rừng một lão già bay quạ Chàng nghĩ thầm :
- Đúng là Thổ Hành thân, Lão ma này vọt tới lẹ quá !
Lát sau chàng nhìn Cao Dương nói :
- Hỗng bét ! Mấy cô gái kia chắc chưa kịp dời khỏi nơi đây, Kỳ Dao xua tay đáp :
- Lão không có thì giờ động thủ vào mấy cô gái đó. Chúng ta đừng cử động gì vội. Chỉ trong khoảnh khắc lão tất quay trở lại.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Sao lại bảo là không có thì giờ ?
Kỳ Dao đáp :
- Thời gian qua rồi có tiếp vào cũng không được nữa.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng la lên :
- Đi ! Chúng ta phải xem Thổ Hành Kiếm ở địa phương nào?
Kỳ Dao đáp :
- Cần phải đề phòng Thổ Hành Thần.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
Lão không kiếm mình, tạm thời mình cũng không hỏi gì đến lão. Bất hạnh mà chạm trán nhau thì đành động thủ với lão.
Chàng vọt đi trước theo về phía Hổ Hành Thần. Chừng một khắc bỗng chàng dừng lại cười nói :
- Phía trước có núi cao. Chúng ta ẫn vào sườn núi để ngó xuống. Kỳ Dao bỗng " úi " lên một tiếng nói :
- Thật rồi ! Dưới chân núi có thanh âm của Thổ Hành yêu cơ.
Cao Dương và Văn Đế Đế vẫn không nghe thấy liền hỏi :
- Nếu vậy sao không xuống động thủ ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Con yêU cơ đó rất qủi quái nên không có lão Cao và Đế Đế ở đây thì nhất định xuống rồi. Nhưng có hai vi , tại ha.
sợ Yêu nữ thi triển Đãng phách công, Bây giờ chỉ ngó lên xem Thổ Hành Thần tiếp nối cách nào ?
Kỳ Dao nói :
- Không nên coi. Trước khi Thổ Hành Thần nối tiếp cánh tay gẫy lão để ý tra xét xung quanh rồi mới hành động. Chúng ta ẩn ở đâY có thể bị phát giác.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói đành dẫn mọi người chạy về phía trước. Khi mặt trời đúng ngọ mới dừng lại trên một đỉnh núi . Chàng cười nói :
- Đến bữa ăn trưa rồi . Chúng ta phải tìm gì?
Kỳ Dao cười hỏi :
=Lão Thái gia muốn xơi món gia bị gì ăn chứ ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Ở đây có những giống nào ?
Cao Dương đáp :
- Chỉ có thịt hươu là ăn được . Đây không có thỏ rừng hay sơn kê chi hết.
Thiết Ky Sĩ đáp :
- Chẳng hiểu trong sơn động có lân ngư chăng . Lão Cao đi kiếm hai cô đốt lữa lên.
Kỳ Dao thấy lão Cao Dương đi rồi liền hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Không hiểu y bao nhiêu tuổi ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Y là sư đệ của Tinh Tú lão nhân . Ít ra cũng vào cỡ năm chục tuổi.
Kỳ Dao cười nói :
- Nếu y không bé nhỏ như trẻ nít mà bảo y làm việc thì thật là vô phép.
Văn Đế Đế nói :
- Coi y cử động chẳng khác gì trẻ nít. Có lẽ Biến Bức công khiến y cải lão hoàn đồng.
Thiết Kỳ Sĩ nằm ruỗi dài trên đống lá khô, ngửa mặt nhìn trời, miệng đáp :
- Ta được vị dị nhân này , nhiều việc rất tiện lợi.
Đdáng tiếc võ công y dường như không bằng Tinh Tú lão nhân.
Ta biết làm cách nào để điều dưỡng công lực cho y ? Lại còn Đế Đế, nếu bất hạnh gặp hoàn cảnh phi thường ta rất lo âu.
Kỳ Dao đáp :
- Tiểu muội phụ trách lo cho Đế Đế được an toàn. Đến lúc nguy nan tiểu muội không đánh nhau chỉ cần bảo vệ cho y thoát hiểm.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Ta chỉ mong hai cô sống chết chiếu cố cho nhau là ta yên tâm nhưng Đế Đế phải ráng luyện công thêm.
Đột nhiên một bóng đen từ trên không hạ xuống. Đồng thời nghe thanh âm của Cao Dương hấp tấp hỏi :
- Đại hiệp ! Dưới chân một ngọn núi phía trước có bốn người đánh nhau kịch liệt . CÓ đi coi không ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Họ là những nhân vật thế nào ?
Cao Dương đáp :
- Hai bên đều vào hạng đứng tuổi. CÓ khi không kém lão Cao bao nhiêu, nhưng coi họ tựa chưa tới ba chục tuổi.
Thiết Kỳ Sĩ nhảy bổ lên hỏi :
- Họ ăn mặc thế nào ?
Cao Dương đáp :
- Một bên mặc hồi trang , một bên mặc Hán trang.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Chúng ta đi coi cũng hay, Nhất định có nhiều người ở Trung Nguyên tới đdây rồi.
Cao Dương đáp :
- Bốn người này võ công rất cao thâm. Đúng là kỳ phùng địch thủ.
Lúc tới Cao Lão bay trên không, mà lúc đi hắn chạy bộ vượt qua hai ngọn núi. Bỗng nghe thanh âm thét lên như xé bầu không khí.
Cao Dương quay lại cười nói :
- Dường như đánh nhau đến hồi gay cấn. Trước còn dùng quyền chưởng, bây giờ họ sữ kiếm rồi.
Thanh âm từ trong khu rừng trước mặt vọng tới. Thiết Kỳ Sĩ vội chạy lên trước thì chỉ tháy khí tung hoành trên một đất trống.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #54  
Old 16-05-2008, 12:49 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 53
Cao Dương Lấy Được Bức Vương Đồ

Bỗng chàng la lên:
- Bốn người này là ai mà tại hạ chẳng quen một người nào?
Kỳ Dao chạy tới “ồ” một tiếng rồi nói:
- Họ đều là hạng chẳng ra gì.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Họ người ở đâu?
Kỳ Dao đáp:
- Bên Hán trang là Đại đảo chúa và Nhị đảo chúa ở Đảo Hoa Điểu, nổi tiếng đại đạo, nhưng những năm gần đây bọn họ chỉ ngồi một chỗ để chia của, không chịu xuất động một cách khinh suất. Còn bên Hồi trang là Xích Hà Song Xà ở dị vực nhưng chúng tự xưng là người ở Cao Nguyên.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói hai bên đều là người phe Hắc đạo, chàng không hỏi nữa, chỉ đứng trong bóng tối dòm ngó.
Hai cặp đứng tuổi này không hiểu vì lý do gì mà đánh nhau liều mạng.
Chúng không nói câu nào, chỉ quát mắng om xòm. Lúc này, cả hai bên ra chiêu có chỗ sơ hở và đều bị thương nhẹ Ở trước ngực, sau lưng, trên cánh tay, máu chảy đầm đìa. Quần áo cũng bị thủng nhiều chỗ.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên nhìn Cao Dương nói:
- Hai bên cứ đánh nhau kiểu này tất đi đến chỗ lưỡng bại câu thương. Dù một bên chiếm thượng phong cũng bị tổn thương nguyên khí. Lão Cao xuống cản trở họ đừng để đánh nhau nữa.
Cao Dương lắc đầu nói:
- Dã cẩu cũng như hồ ly, can thiệp vào sự sống chết của chúng làm chi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngăn cản chúng để hỏi cho biết nguyên nhân cũng hay.
Cao Dương hỏi:
- Đã chắc gì bọn này chịu hở ra vài câu bí mật? Thôi đi là hơn.
Kỳ Dao cũng nói:
- Ta không cần phải cản trở. Có người tới rồi. Bọn mình chỉ việc ngồi coi kết quả.
Bỗng một bên xuất hiện sáu, bảy hán tử võ phục. Một lão già đã ngoài sáu bảy mươi tuổi, bốn người trung niên, hai đại hán.
Thiết Kỳ Sĩ vừa ngó thấy liền hỏi:
- Bọn này là những nhân vật nào?
Kỳ Dao đáp:
- Có lẽ là những cao thủ của một nước bên Tây vực.
Cao Dương nói:
- Lão già là Vương thúc nước Hòa Điền. Còn ngoài ra không hiểu. Dĩ nhiên họ đều là người Hòa Điền.
Bỗng nghe lão già trầm giọng nói:
- Xích Hà bằng hữu! Tại sao lại động thủ với hai tên Man tử này?
Xích Hà Song Xà đột nhiên lùi khỏi đấu trường nhưng không đáp lại.
Chúng nhìn Hoa Điểu đảo chúa nói:
- Nơi đây không phải chỗ chúng ta quyết thắng phụ, tìm chỗ khác hay hơn.
Một trong hai người Hán hỏi:
- Bọn họ là người ở đâu?
Xích Hà Song Xà cười lạt đáp:
- Người ở Hoa Điểu.
Hai người Hán liền nói:
- Ủa, vậy thì đi.
Không hiểu vì nguyên nhân gì, hai người Hán lập tức đi theo Xích Hà Song Xà. Cử động của bọn họ thật quái dị.
Cao Dương ngầm ra hiệu tay, khẽ bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Tình hình rất khả nghi. Chúng ta đường quanh rượt theo họ.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Có khi bọn chúng đã lấy được cái gì ở chỗ này nên hai bên xảy chuyện tranh chấp.
Bọn kia đi rồi, bọn người Hòa Điền ngấm ngầm theo dõi hành tung, dường như cũng nhận thấy có điều bí mật.
Xích Hà Song Xà và anh em Hoa Điểu đảo chúa tựa hồ đã phát giác bọn người Hòa Điền ngấm ngầm theo, nên chạy đi hoài không dừng lại.
Bọn chúng dường như tỷ thí khinh công. Sau chừng một giờ, người Hòa Điền không ngớt có kẻ bị lạc hậu. Cuối cùng chỉ còn Hòa Điền vương thúc cùng hai hán tử trung niên là vẫn theo sát không chịu bỏ cuộc.
Bọn Thiết Kỳ Sĩ chạy theo một cách nhẹ nhàng vì chàng quyết tâm điều tra cho ra gốc ngọn.
Lúc trời tối, bỗng nghe thanh âm một lão già từ trên sườn núi mé tả vang lên, nhưng Thiết Kỳ Sĩ không hiểu lão nói gì, vì đó không phải là Hán ngữ.
Kỳ Dao bỗng la:
- Bọn họ theo đuôi nhưng mất hút rồi.
Cao Dương gật đầu cười nói:
- Đó là thanh âm của Hòa Điền vương thúc. Lão bảo Xích Hà Song Xà và hai man tử ẩn thân rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không nói chuyện đó nữa, chúng ta đi đường quanh tiến lại coi.
Cao Dương hỏi:
- Bốn người kia đâu rồi?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nghe tiếng bước chân bọn chúng rất khẽ. Có lẽ bọn chúng đã vượt qua một khe suối trong hang núi rồi. Chúng ta mau mau lên cao để nhìn xem.
Chàng liền vọt mình rượt theo, nhưng chưa đầy mười dặm bỗng la lên:
- Ô hay! Bọn bốn người đó dường như bị nhân vật nào cản lại.
Kỳ Dao nói:
- Khu vực núi non này sao lại có nhiều hạng người thế?
Cao Dương đáp:
- Chúng ta đi kiếm vật gì, dĩ nhiên người ta cũng được tin tức như vậy.
Rượt theo cho mau để coi bọn kia bị ai cản trở?
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Xảy cuộc động thủ rồi. Bên kia chỉ có một người mà dám chọi với bốn.
Mấy người chạy một mạch đến một khu rừng thì thấy Xích Hà Song Xà và anh em Hoa Điểu đảo chúa đang dùng Tứ Tượng trận để vây hãm lão già.
Cao Dương kinh hãi kêu lên:
- Thiên Hà thượng nhân!
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” một tiếng nói:
- Lão là Thiên Hà thượng nhân, thảo nào dám lấy một chọi bốn.
Cao Dương nói:
- Coi tình thế thì bốn người không địch nổi. Lạ Ở chỗ Thiên Hà thượng nhân không mấy khi động thủ một cách khinh xuất. Vụ này không hiểu vì nguyên nhân gì!
Thiết Kỳ Sĩ cũng nói:
- Vấn đề thật không phải giản dị.
Đột nhiên nghe tiếng Thiên Hà thượng nhân trầm giọng hỏi:
- Các ngươi không phải đối thủ của lão sư đâu. Đưa cái đó ra đi! Nếu không thì đừng trách lão phu hạ thủ trầm trọng!
Cao Dương nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Có vật gì thật ư?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Lão Cao hãy coi đi! Thiên Hà thượng nhân cũng không yên lành đâu.
Chúng ta chẳng cần ra tay, phía sau còn có người dòm ngó.
Cao Dương “ủa” một tiếng hỏi:
- Ở chỗ nào?
Kỳ Dao đáp:
- Ở phía đối diện với chúng ta.
Văn Đế Đế hỏi:
- Tiểu muội không ngó thấy. Ai vậy?
Kỳ Dao đáp:
- Lôi Hỏa thần.
Văn Đế Đế kinh hãi hỏi:
- Thiên Hà thượng nhân có địch nổi Lôi Hỏa thần không?
Kỳ Dao đáp:
- Kỳ phùng địch thủ. Một bên ỷ vào Cửu thiên hỏa dược, một bên trông cậy Thiên Hà thần thủy. Công lực hai nhân vật này không hơn kém nhau mấy.
Cao Dương lấy làm kỳ nói:
- Hải cô nương biết rõ mấy lão già này như bàn tay để trước mắt.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười. Chàng chưa nói rõ lai lịch Kỳ Dao, bỗng xen vào:
- Dường như Xích Hà Song Xà hoảng sợ rồi!
Bỗng nghe Xích Hà lão đại gầm lên:
- Thiên Hà tiền bối! Cái này không phải của tiền bối. Trước nay tiền bối không lấy đồ vật của kẻ khác, cũng không dính vào chuyện thị phi của người ta.
Sao bữa nay lại động thủ với bọn tại hạ? Cái đó không phải của một mình vãn bối, mà cả bọn bốn người đồng mưu lấy được.
Thiên Hà thượng nhân trầm giọng nói:
- Sơ Lặc công chúa là con gái sư đệ lão phu. Y lấy được cái đó dấu cả phụ thân, sao các ngươi dám lẻn vào cung lấy cắp? May mà thị cho lão phu hay. Nếu thị báo cho phụ thân rượt theo thì các ngươi đã chết không còn đất chôn rồi.
Xích Hà lão đạo gầm lên:
- Bọn tại hạ không chịu thì sao?
Thiên Hà thượng nhân cười lạt đáp:
- Vậy các ngươi hãy coi chưởng của lão phu.
Giữa lúc hoàng hôn tối tăm, đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, tiếp theo là tiếng nổ vang rền. Đầu tiên anh em Hoa Điểu đảo chúa bị đánh trúng.
Tiếp theo Xích Hà Song Xà cũng bị hất ra xa năm sáu trượng.
Thiên Hà thượng nhân thu tay về. Lão tiến đến chỗ Xích Hà lão đại té xuống...
Bỗng sau lưng Thiên Hà thượng nhân có tiếng quát:
- Hãy khoan!
Rồi tiếng người cười khằng khặc.
Thiên Hà thượng nhân nghe thanh âm, dừng bước. Dường như lão đã biết là ai rồi, chỉ cười lạt đáp:
- Té ra lão bằng hữu đã tới. Lôi huynh! Lâu nay chúng ta chưa gặp nhau.
Lão già râu đỏ cười rộ đáp:
- Kể từ khi chia tay ở Cương Để sơn tới nay đã ngoài hai chục năm. Thiên Hà huynh! Đối với chúng ta quãng thời gian đó không lấy gì làm lâu lắm.
Thiên Hà thượng nhân lạnh lùng nói:
- Vừa rồi Lôi huynh kêu ta dừng lại là có ý gì?
Lôi Hỏa Thần cười hô hố nói lại:
- Bức vương đồ muôn năm mới xuất hiện. Thiên Hà huynh đã biết sao còn giả vờ?
Thiên Hà thượng nhân lớn tiếng quát:
- Vật đó đã có chủ. Lôi huynh đến chậm mất rồi.
Lôi Hỏa Thần cười rộ đáp:
- Thiên Hà huynh sao lại nói chuyện kỳ cục như vậy. Cái gì là vật có chủ ở trong võ lâm?
Thiên Hà thượng nhân cười lạt đáp:
- Như vậy chúng ta chỉ còn cách dùng công phu để phân cao thấp!
Lôi Hỏa Thần cười ha hả đáp:
- Sự thật khó lòng tránh khỏi cuộc động thủ.
Thiên Hà thượng nhân rảo bước tiến về phía Lôi Hỏa Thần, đồng thời cười lạt nói:
- Sau cuộc chia tay lần thứ nhất ở Cương Để sơn, chắc là công phu Cửu thiên hỏa diệm của Lôi huynh tiến bộ nhiều rồi!
Lôi Hỏa Thần cười ha hả đáp:
- Thiên Hà thần thủy của các hạ chắc cũng không đến nỗi kém ngày trước.
Hai bên đồng thời lớn tiếng quát:
- Coi chiêu đây!
Hai người cùng ra tay đánh liều mạng. Chiêu thức cực kỳ mau lẹ, không nhìn rõ người mà chỉ thấy hai vùng bóng đen xoay chuyển lăn lộn.
Thiết Kỳ Sĩ vội nhìn Cao Dương nói:
- Biển Bức nhân! Lão dẫn Kỳ Dao và Đế Đế chạy trước đi. Tại hạ nhân cơ hội này xuống sục tìm trong mình Xích Hà lão đại.
Cao Dương vội quay lại nói:
- Đại hiệp không nên ra mặt. Bọn lão mà ngó thấy là có đích để rượt theo.
Để Cao mỗ bay lên không rồi hạ xuống. Lúc này trời tối mò chắc bọn họ không nhìn thấy.
Thiết Kỳ Sĩ dặn:
- Lão Cao phải cẩn thận. Họ mà ngó thấy nhất định đồng thời hạ thủ.
Cao Dương gật đầu đáp:
- Các vị hết sức chạy thật lẹ. Chúng ta sẽ hội diện ở thị trấn A Lạp Thập.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Còn xa không?
Cao Dương đáp:
- Còn xa lắm. Đó là một sơn trấn duy nhất ở giữa vùng núi non la liệt. Thị trấn này do thành Hòa Điền quản hạt.
Thiết Kỳ Sĩ lập tức dẫn hai cô gái đi đường vòng chạy thật nhanh.
Chàng đi chừng một giờ, Cao Dương mới bắt đầu hành động. Hắn rung hai cánh tay, nội công từ trong người phát ra. Chớp mắt, cả hai chân, mình mẩy liền phùng lên hai cánh lớn. Đúng hình một con dơi khổng lồ. Trừ bàn tay, bàn chân và cái đầu là hình người, còn những bộ phận khác giống hệt con dơi.
Đột nhiên hắn rung động hai tay, co hai chân lại. Cả người vọt ra khỏi rừng cây. Tiếp theo hai tay giương lên bay lượn trên không.
Hai lão già đang đánh nhau đến lúc kịch liệt còn lòng dạ nào mà chú ý đến vật gì bay trên trời. Cao Dương mừng thầm trong dạ, vội sà xuống.
Một đám đen sì từ trên không hạ xuống nhưng chẳng phát ra tiếng gió nào, khác hẳn giống phi cầm. Lúc này hai lão chợt nhìn thấy, trong lòng đều sửng sốt nhưng vẫn chưa đình thủ.
Cao Dương hạ xuống bên thi thể Xích Hà lão đại rồi lập tức sục tìm. Hắn vừa sở va#o cái túi đựng tiêu, bỗng nghe Thiên Hà thượng nhân lớn tiếng quát:
- Lôi huynh hãy dừng tay! Cái gì ở chỗ kia?
Lôi Hỏa Thần vừa lùi lại thấy Thiên Hà thượng nhân trỏ vào thi thể Xích Hà lão đại, lão không khỏi ngạc nhiên.
Thiên Hà lão nhân lại gầm lên:
- Coi chừng tấm bức vương đồ.
Hai lão già chẳng ai bảo ai, cùng phóng chưởng ra. Cả người theo chưởng xô về phía Cao Dương.
Cao Dương ngó thấy cả kinh, nắm lấy tiêu nang vỗ cánh bay lên. Thật la# một phen hú vía! Hắn vừa tránh khỏi luồng kình lực tuyệt luân của bốn bàn tay đánh tới.
Thiên Hà thượng nhân lấy một vật cổ quái bay lên, bất giác quát hỏi:
- Cái đó là cái gì?
Câu nói vừa ra khỏi miệng, người lão đề khí vọt lên như tên bắn, toan bắt Cao Dương.
Lôi Hỏa Thần cũng không chậm trễ, tung mình vọt lên lớn tiếng quát:
- Đó là Quỷ Thíu!
Lão tưởng là Quỷ Thiu lão tổ. Cao Dương nghe tiếng chỉ cười thầm. Lúc này hắn bay cao lắm vẫn còn lượn đi lượn lại không ngớt, khiến cho hai lão kia nín thở tung mình đi rượt theo.
Lôi Hỏa Thần và Thiên Hà thượng nhân không thể quay lượn, cứ đề khí vọt thẳng tới. Hai lão kiệt lực rồi, rất lấy làm thất vọng, đô#ng thời hạ xuống đỉnh một trái núi.
Cao Dương vẫn bay lượn trên không, thấy hai lão hạ xuống, hắn lại bay thấp, thậm chí còn đứng lại đển ngó xuống đỉnh núi.
Bỗng nghe Lôi Hỏa Thần gầm lên:
- Thiên Hà huynh! Chúng ta phải kiếm Quỷ Thíu lão quái để thanh toán món nợ này!
Trên trời không có trăng sao lại bị làn mù che lấp, Cao Dương lúc ẩn lúc hiện.
Thiên Hà thượng nhân nghe Lôi Hỏa Thần nói, trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Không hiểu con vật vừa rồi là chim Thíu hay chim Ưng?
Lôi Hỏa Thần nhảy bổ lên hỏi:
- Thế thì con thần ưng của Thần Ưng chân nhân hay sao?
Thiên Hà thượng nhân đáp:
- Cái đó khó mà đoán được. Có khi là tiên hạc của Tiên Hạc mỗ mỗ cũng chưa biê#t chừng. Ba con súc sinh này lớn nhỏ không hơn kém nhau mấy, mà đều là những vật hiểu tiếng người.
Lôi Hỏa Thần nói:
- Bất luận ai, trong ba người đó phải có một. Hắn đã không lộ diện thì cứ gặp những súc sinh này là hạ thủ.
Cao Dương ở trên đám mây mù nghe tiếng, suýt nữa bật cười. Hắn không dừng lại nữa, giương cánh bay về phia trước.
Dọc đường hắn vừa bay vừa ngó xuống vẫn chưa thấy bóng bọn Thiết Kỳ Sĩ ba người đâu.
Sau chừng nửa giờ hắn ngó thấy thị trấn A Lạp Thập, liền tìm chỗ không có bóng người để hạ xuống. Tay trái hắn cầm tấm áo choàng, tay mặt sờ túi đựng tiêu. Lão khoác áo choàng, mở túi tiêu coi thì thấy hỏa luyện, ám khí, bạc vụn lẫn lộn. Nhưng hắn còn thấy một cuộn da liền mở ra coi. Hắn không khỏi ngạc nhiên. Nguyên đó là một tấm da mà không biết da gì mà mỏng, dáng giống như cánh dơi. Hắn bật cười, miệng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là cái trò chơi này.
Bỗng hắn nhận ra không đúng, tự nhủ:
- Lôi Hỏa Thần chẳng đã nói là Bức vương đồ đấy ư? Khi ấy ta cứ tưởng bức vương đồ là tấm địa đồ của Quốc vương nước nào đó.
Hiện giờ hắn biết rồi, liền bỏ vào trong tiêu nang, thu áo choàng lại, chạy về phía cửa thị trấn.
Trời sắp sáng, nhưng trong thị trấn còn tịch mịch chưa thấy bóng người nào.
Lúc Cao Dương đi tới cửa thị trấn, bỗng nghe tiếng một lão già phía sau lưng cất lên hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi là ai?
Cao Dương quay đầu nhìn lại vừa ngó thấy đã tức mình cười lạt nói:
- Té ra là Quỷ Thíu lão tặc.
Nguyên lão quái đứng ở phía sau hắn chính là Quỷ Thiu lão tổ. Lão tức giận lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi nhận được lão phu ư?
Cao Dương lấy tấm áo choàng cuộn lại nhét vào túi tiêu rồi thóa mạ:
- Lão tặc! Lão không nhận ra được Cao đại gia ư? Con Quỷ thíu của lão đâu? Sao không gọi nó đến bắt ta?
Lão già nghe nói “ủa” một tiếng hỏi lại:
- Ngươi là sư đệ của Tinh tú tên gọi Cao Dương ư? Sao lại biến thành một đứa trẻ nít?
Cao Dương cười khẩy nói:
- Đừng rườm lời nữa! Mau đem con ác điểu đến cho ta.
Quỷ Thiu lão tổ cười rộ đáp:
- Hảo tiểu tử! Ngươi lại muốn xuống hồ tắm rửa chăng.
Đột nhiên lão hú một tiếng quái dị rồi cười ha hả nói:
- Tiểu tử! Ra ngoài thị trấn kia. Lần này lão Thâu nhi lại được một bữa no.
Cao Dương vọt mình nhảy lên nóc nhả ngảnh đầu lại nhi#n thấy một con chim lớn tử trên không từ đằng xa bay tới. Hắn cười khẩy một tiếng, rung động hai tay vọt lên không.
Quỷ Thiu lão tổ không rượt theo, vì lão coi thường câu chuyện, lại thấy Cao Dương chẳng có gì đáng kể, ngoài tấm áo khoác là lạ một chút.
Cao Dương bay vọt lên đúng chỗ trên đỉnh một trái núi.
Con chim khổng lồ thấy đối thủ đến liền nổi tính hung dữ, xòe cánh ra nhảy xổ lại.
Cao Dương chưa từng đánh nhau ở trên không trung. Hắn chỉ xoay xở né tránh chứ không thẳng thắn đối địch. Khi hắn bay nhảy quen rồi mới phóng chưởng phản kích mãnh liệt. Chưởng kình ào ạt như mưa rào.
Con quái điểu giương hai cánh lớn lên chém xuống. Đồng thời hai móng chân đưa ra đón đỡ. Nó thấy một luồng kình lực đánh tới, biết ngay gặp phải địch thủ lợi hại phi thường. Nó chống cự mấy đòn rồi réo lên quang quác.
Chẳng bao lâu, Cao Dương mỗi lúc một sấn lại gần, đánh con cự thiu lông rụng tới tấp khác nào bông liễu tung bay, nhưng nó không bị thương chi hết.
Kình lực của Cao Dương không thể đánh vào da thịt con chim, nhưng làm cho nó phải đảo điên rồi sau không địch nổi.
Lúc này trời đã sáng rõ, con cự thiu bay về phương nam chạy trốn.
Cao Dương tiếp tục đuổi theo. Bỗng nghe tiếng hú cao vòi vọi đến tận từng mây vẫn chưa tan đi.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #55  
Old 16-05-2008, 12:50 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 54
Thiết Kỳ Sĩ Đã Bại Quỷ Thíu

Cao Dương nhìn về phía phát ra thanh âm tự hỏi :
- Phải chăng đây là Thiết đại hiệp hô hoán ta?
Hắn liền vỗ cánh bay về phía tây. Khi tới một ngọn núi bỗng nghe phía dưới có tiếng cười vang lên nói :
- Y đã quay về kìa!
Đúng là thanh âm Kỳ Dao và Văn Đế Đế. Cao Dương lập tức hạ mình xuống thấp. Hắn dương mắt lên nhìn thấy Thiết Kỳ Sĩ và hai cô đứng trên tảng đá cao nhất, liền chạy lại cười nói :
- Bữa nay lão Cao mới hả dạ một phen!
Thiết Kỳ Sĩ nhảy xuống hỏi :
- Phải chăng vừa rồi lão Cao đã gặp Quỷ Thíu lão tổ?
Cao Dương đáp :
- Đúng thế! Lão Cao gặp hắn ở thị trấn.
Cao Dương lại hỏi :
- Sao các vị còn ở đây chưa đi tìm ăn?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Trong thị trấn người ta chưa mở cửa thì vào đâu tìm ăn được? Vì thế bọn tại hạ đến đây nướng dã vị.
Văn Đế Đế đưa cho hắn một miếng thịt nướng cười nói :
- Có đoạt được cái đó không?
Cao Dương liền lấy trong tiêu nang ra một tấm da đưa cho Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chẳng hiểu có phải là cái đồ chơi này không!
Thiết Kỳ Sĩ đón lấy mở coi rồi “ồ” lên một tiếng đáp :
- Đây là một tấm tàng bảo đồ, có chấm và có đường dây. Tiêu ký ở giữa là một tòa núi cao.
Cao Dương nói :
- Ta chẳng biết nó là bản đồ quái gì. Các vị đã nhận ra thì kể như ta đã hoàn thành sứ mạng.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Cái này lão Cao lấy được, vậy lão thu cất đi. Sau này tại hạ sẽ nghiên cứu giùm.
Cao Dương nhảy lên hỏi :
- Sao lại nói thế? Cái gì mà của anh của tạ Nếu còn riêng tư thì chúng ta giải tán quách.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Nếu là một bảo vật trọng yếu phi thường thì sao?
Cao Dương đáp :
- Vậy ta cho hai cô đó.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng chỉ vào bản đồ nói :
- Có manh mối rồi. Trên đỉnh núi vẽ một cây lớn. Dưới gốc cây vẽ một con dơi.
Cao Dương lại gần coi rồi lắc đầu hỏi :
- Đây có phải là điều bí mật không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Trên đỉnh núi mọc cây lớn là một kỳ phong hiếm có. Chúng ta cứ tìm đến ngọn núi nào có một cây là xong.
Cao Dương hỏi :
- Phần nhiều đỉnh núi toàn đá, làm gì có cây lớn?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Vì thế tại hạ mới nói là tìm ra manh mối đó.
Cao Dương ăn miếng thịt xong đứng dậy nói :
- Nếu đề cao khinh công thì chỉ hai ngày nữa là tới Áo Tư đằng phong. Hãy làm xong kế hoạch rồi sẽ tính.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng nhìn Cao Dương nói :
- Quỷ Thíu lão tổ đến rồi. Biển Bức Nhân! Lão ẩn lánh đi, để tại hạ đối phó với hắn.
Cao Dương nói :
- Ở chỗ nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hắn đang lên núi.
Chàng xoay tay về phía sau xua một cái, rồi đứng dậy đi xuống núi.
Trên quãng đường hẹp chàng cố ý đứng yên không nhúc nhích. Giữa lúc ấy Quỷ Thíu lão tổ tới nơi.
Quỷ Thíu lão tổ nhận thấy một thanh niên đứng trước mặt cản đường lên núi liền dừng bước hỏi :
- Tiểu tử! Tại sao ngươi dám cản đường lão phu?
Thiết Kỳ Sĩ cố ý nhìn lại chỗ mình đứng rồi lắc đầu đáp :
- Đây không phải là đường.
Quỷ Thíu lão tổ hắng dặng nói :
- Lão phu muốn lên núi.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn lão cười rộ nói :
- Không phải. Lão hổ có bốn chân.
Quỷ Thíu lão tổ tức giận nói :
- Tiểu tử! Ngươi muốn chết rồi đây.
Thiết Kỳ Sĩ lại cười nói :
- Con hổ hai chân không hăm dọa được người tạ Nghe nói lão đã mọc thêm hai cánh nhưng bữa nay bị người ta đả thương rồi.
Quỷ Thíu lão tổ tức quá gầm lên :
- Tiểu tử! Ngươi biết lão phu là ai không?
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc đáp :
- Lão hổ là lão hổ, lão hổ tuyệt đối không phải là người. Dĩ nhiên ta biết rõ điểm này.
Quỷ Thíu lão tổ mặt nổi sát khí, xoay bàn tay lớn tiếng quát :
- Ta phải giết thằng nhỏ hỗn xược.
Thiết Kỳ Sĩ đã hiểu nội công của lão nên đề tụ công lực đến tám thành để nghinh địch. Chàng thấy kình lực của đối phương xô tới gần liền lớn tiếng quát :
- Lão có mắt không tròng. Lui xuống đi!
Hai luồng kình lực đụng vào nhau nổ đoàng một tiếng tưởng chừng trời long đất lở. Tiếng ầm ầm vang dội rất lâu.
Quỷ Thíu lão tổ không ngờ trên đời lại có chàng thiếu niên nội lực cao thâm đến thế! Lão cảm thấy toàn thân tê chồn, chân bước loạng choạng lùi lại.
Thiết Kỳ Sĩ rượt tới, không chờ lão đứng vững đã phát chưởng lần thứ hai, miệng quát :
- Lùi xuống nữa đi!
Quỷ Thíu lão tổ người lảo đảo vận công lực không được bằng trước, lại ở vào địa thế bất lợi, bị hất đi như trái banh lăn xuống.
Lần này Thiết Kỳ Sĩ chờ lão đứng lên rồi mới rượt theo.
Thấy Quỷ Thíu lão tổ sắc mặt xám xanh thở hồng hộc như trâu, chàng cười nói :
- Lão hổ! Chuẩn bị đón tiếp chiêu thứ ba của ta.
Quỷ Thíu lão tổ vừa né tránh vừa quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ đáp :
- Ta là nhà săn bắn. Nhà săn bắn chuyên đánh dã thú.
Quỷ Thíu lão tổ nghe thấy càng tức giận phóng song chưởng nhanh như chớp, đồng thời lớn tiếng la :
- Thử coi bản lãnh ngươi được bao nhiêu?
Thiết Kỳ Sĩ tuy biết lần này không phải như lần trước, nhưng chàng vẫn chỉ vận tám thành công lực, vừa cười vừa đón tiếp một cách nửa công nửa thủ.
Kỳ Dao và Văn Đế Đế không ẩn nấp nữa, cùng Cao Dương xuất hiện.
Ba người đều đứng ở ngoài trường đấu.
Quỷ Thíu lão tổ đã vận toàn lực mà chẳng chiếm được chút thượng phong nào, lão cực kỳ kinh hãi, lại không rảnh để lấy binh khí ra nên rất đỗi hoang mang.
Kỳ Dao ngó Quỷ Thíu lão tổ biết lão đang nóng lòng muốn lấy binh khí liền lên tiếng cảnh cáo Thiết Kỳ Sĩ :
- Sĩ ca! Đừng nương tay! Lão toan lấy binh khí đó.
Thiết Kỳ Sĩ đã hiểu rõ công lực đối phương chỉ bằng bảy thảnh công lực cúa mình, chàng lớn tiếng hỏi :
- Kỳ muội! Lão có thứ binh khí gì?
Cao Dương đáp :
- Nghe nói lão có một thứ binh khí giống móng chim thíu đã năm chục năm chưa dùng tới. Nó dài không đầy hai thước, đúc bằng thép nguyên chất có thể phóng ra xa bắt người ở ngoài mười trượng. Nó lại co vào duỗi ra như ý muốn. Bảo kiếm chém không gãy. Đó là một thứ binh khí nổi tiếng.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Món khí giới này thú thiệt. Nếu không để lão lấy ra thử dùng một phen thì lão có thất bại cũng không chịu phục.
Chàng nói rồi dõng dạc hô :
- Lão hổ kia! Ta để thời giờ cho lão lấy binh khí đi.
Quỷ Thíu lão tổ lạnh lùng đáp :
- Thế thì ngươi đến ngày tận số rồi.
Quỷ Thíu lão tổ thò tay vào trong áo lấy ra hai món binh khí quái dị.
Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy đúng như Cao Dương vừa nói, liền cười khanh khách hô :
- Lão hổ! Ta nói trước cho lão biết là ta rất thích món khí giới trong tay lão. Khi nó lọt vào tay ta là ta không trả lại đâu. Lão động thủ đi.
Quỷ Thíu lão tổ cười lạt nói :
- Tiểu tử! Ngươi cũng lấy khí giới ra đi.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu cười đáp :
- Cái đó thật đáng tiếc.
Quỷ Thíu lão tổ ngạc nhiên hỏi lại :
- Điều chi đáng tiếc?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Khí giới của ta có thể chặt gãy được cả những bảo kiếm như Can Tương, Mạc Tà. Nếu lấy ra tất làm tổn hại hai cây thíu trảo của lão.
Quỷ Thíu lão tổ cho là Thiết Kỳ Sĩ châm chọc. Lão tức không biết đến thế nào mà kể. Sự thực, thanh Phụng Hoàng Kiếm của Thiết Kỳ Sĩ chẳng những có thể chém gãy khí giới của lão mà còn khiến cho lão khó lòng bảo toan sinh mạng.
Bỗng thấy Quỷ Thíu lão tổ vung hai tay phóng trảo nhảy tới, lớn tiếng quát.
- Tiếp chiêu đây!
Thiết Kỳ Sĩ vẫn để tay không đón tiếp. Thân pháp chàng nhanh như điện chớp lọt vào khe trống giữa cặp trảo của lão.
Quỷ Thíu lão tổ từng sử môn khí giới nổi danh này đến trình độ xuất thần nhập hóa mà không sao đụng tới tà áo đối phương. Lão càng kinh tâm táng đởm.
Trận đấu đã kéo dài nửa giờ, bỗng nghe Thiết Kỳ Sĩ la hoảng :
- Nguy rồi! Ta bị cặp trảo của lão móc trúng.
Quỷ Thíu lão tổ cười khằng khặc hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi còn chạy được không?
Bóng người phân ra. Tay mặt Thiết Kỳ Sĩ quả bị thíu trảo chụp giữ, nhưng chàng đã chạy xa ngoài năm trượng.
Nguyên chưởng tâm cây thíu trảo có dây lòi tói mà bây giờ bị tuột mắt xích, chỉ còn dính sợi dây. Một đầu trảo đã bắt chặt vào tay Thiết Kỳ Sĩ chẳng khác gì phạm nhân bị bắt đang liều mạng giựt ra.
Cao Dương thấy vậy rất nao núng toan mở cánh bay lên. Dĩ nhiên hắn định từ trên không tấn công Quỷ Thíu lão tổ.
Kỳ Dao ngó thấy liền cản lại nói :
- Biển Bức Nhân! Bất tất phải nóng nảy. Hãy coi cho rõ rồi hãy hành động.
Cao Dương hỏi :
- Còn coi gì nữa? Thíu trảo đã giữ tay Thiết đại hiệp. Lão quỷ truyền nội công vào sợi dây thì đại hiệp nguy mất.
Kỳ Dao cười đáp :
- Biển Bức Nhân hãy coi lại sắc mặt của Quỷ Thíu lão tổ.
Cao Dương liền chú ý nhìn thấy mặt lão có điều khác lạ, tựa hồ như máu phun vào, bất giác la lên :
- Ô hay! Sao lại thế được?
Kỳ Dao cười đáp :
- Nội công của hắn không bằng Sĩ cạ Bây giờ nội lực đảo ngược trở lại uy hiếp lão.
Cao Dương cả mừng nói :
- Nếu vậy hắn chỉ còn đường bỏ khí giới chạy trốn.
Đúng thế thật. Quỷ Thíu lão tổ đột nhiên gầm lên một tiếng, buông cây thiu trảo bên tay trái xoay mình chạy xuống núi. Hiển nhiên hắn sợ hết hồn.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Lão hổ thoát vòng khốn đốn rồi.
Chàng lượm cây thiu trảo đi về phía Cao Dương cười nói :
- Cái đồ chơi này khá đây. Lão Cao giữ lấy mà sử dụng.
Cao Dương đón lấy cười đáp :
- Cái này rất cần cho ta mà ta lại biết cách sử dụng. Thật là tuyệt diệu!
Kỳ Dao cũng cười nói :
- Biển Bức Nhân sử dụng thiu trảo thì người đã quái dị hành động càng quái dị hơn.
Cao Dương nói :
- Cha đó mất cây binh khí đã thành danh này thì e rằng lão chán nản muốn chết, không buồn ngó tới ai nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chúng ta đi thôi. Bây giờ giữa trưa rồi.
Hai hôm sau bọn Thiết Kỳ Sĩ đến dưới chân núi Áo Tư Đằng Kỳ Phong.
Đêm đã khuya, mọi người tìm vào sơn động nghỉ ngơi, vừa nướng dã vị ăn vừa nói chuyện cho đến sáng.
Quần hào xuống suối rửa mặt rồi, Thiết Kỳ Sĩ dặn mọi người :
- Các vị đừng có hành động gì. Một mình tại hạ lên đỉnh núi coi trước. Nếu không thấy có cây lớn sẽ trở xuống đi kiếm chỗ bí mật của Phổ Phổ nguyên soái.
Cao Dương hỏi :
- Vậy chúng ta chia nhau đi kiếm không được ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ đoán là Bức Vương đồ này do con gái Phổ Phổ nguyên soái lấy được hoặc vì Công chúa kia biết chỗ bí mật của phụ thân nên tìm được Bức Vương đồ.
Kỳ Dao nói :
- Nếu vậy đi mau rồi về để bọn tiểu muội khỏi nóng lòng.
Thiết Kỳ Sĩ lên núi rồi, Cao Dương cười nói :
- Y không muốn cho bọn ta đi cùng là sợ chậm trễ thời giờ. Mời hai vị cô nương ngồi. Ta đi kiếm ít trái cây. Trên núi Côn Luân này có thứ trái lê nổi tiếng.
Kỳ Dao đáp :
- Ai mà ngồi đây ru rú chờ y được? Chúng ta đi cùng hay hơn.
Cao Dương nói :
- Sợ y trở về không thấy bọn ta sẽ xảy ra chuyện hiểu lầm.
Văn Đế Đế nói :
- Cái đó dễ lắm.
Cô liền khắc mấy chữ trên mặt đá.
Cao Dương cười nói :
- Chỉ sợ y không ngó thấy chữ. Chúng ta đi thôi. Chuyến này đi chẳng thiếu gì lê ăn.
Kỳ Dao hỏi :
- Ở đâu?
Cao Dương đáp :
- Chỗ nào cũng có, nhưng trong hang Áo Tư Đằng ngon hơn hết. Nơi đó người thường không tới được nên có nhiều trái lớn.
Văn Đế Đế hỏi :
- Tại sao không tới được?
Cao Dương đáp :
- Ngọn Áo Tư Đằng là chỗ cao nhất ở Tây Côn Luân mà hang Áo Tư Đằng lại là nơi thấp nhất. Cao ngất trời xanh thấp dường địa phủ. Vì thế hang này lấy tên là Địa Phủ cốc.
Ba người vượt qua mấy trái núi nhỏ. Cao Dương trỏ xuống chân núi nói :
- Hai cô coi kìa! Phía dưới tối đen là Địa Phủ cốc đó. Tuy trời còn sớm mà cũng chẳng nhìn thấy gì. Đây là vách núi mặt Bắc. Chúng ta đi xuống phải thận trọng vì chỗ thấp nhất sâu tới ba trăm trượng. May mà vách núi không đứng dựng.
Kỳ Dao “ủa” một tiếng hỏi :
- Dưới đó có trái lê ư?
Cao Dương cười nói :
- Hang núi tuy không rộng, nhưng đáy hang có một hồ nhỏ. Bờ hồ toàn kỳ hoa dị thảo. Quanh hồ rất nhiều cây lệ Các vị có nhận thấy hiện nay đang mùa đông mà trong hang núi quanh năm đều như tiết xuân, ấm áp tựa như vào tháng hai tháng bạ Trong hồ có cá, trong rừng có hươu nai.
Những hươu ở dưới này không lên trên được. Không hiểu thủy tổ của chúng làm thế nào để xuống đáy hang.
Văn Đế Đế hỏi :
- Đây quả là một sơn cốc kỳ lạ. Lão Cao đã đến bao giờ chưa?
Cao Dương đáp :
- Khi ta hai mươi tuổi đã theo gia sư xuống đây hái thuốc. Trong hang có rất nhiều kỳ dược. Linh Chi, Tuyết Liên, Nhân Sâm đều là những thứ có trăm tuổi trở lên. Ngày trước nghe nói trong hang có yêu quái, nhưng bây giờ thì không rồi. Những thứ thuốc nổi danh đã bị các cao thủ lấy hết.
Kỳ Dao hỏi :
- Cái hồ này phải chăng kêu bằng Tâm Trạng trì?
Cao Dương “ủa” lên một tiếng hỏi :
- Cô nương cũng nghe người ta nói đến rồi ư?
Kỳ Dao đáp :
- Trong ao có cây cột đá cao chừng mười trượng. Ngọn cột lúc nào cũng phun ra nước. Nghe nói đêm khuya cột nước thường biến thành ánh sáng bảy màu soi rõ trong hang như ban ngày.
Cao Dương cười đáp :
- Đó chỉ là chuyện truyền kỳ trên chốn giang hồ. Ta đã ở trong hang suốt một đêm mà chẳng thấy gì. Cột đá, cột nước thì có thật. Cái đó chứng minh kỳ công của tạo vật.
Hắn đề cao khinh công lại nhờ sườn núi có những cây mọc ngang. Đá núi chằng chịt giây leo nên nhảy xuống dần dần không đến nỗi khó khăn.
Đáy hang diện tích không đầy nửa dặm vuông. Hai cô xuống tới nơi thích quá nhảy lon ton. Mùi hoa thơm sực mũi khiến cho người ta phải say sưa.
Kỳ Dao cười khanh khách nói :
- Đúng là chốn đào viên ngoài cõi tục.
Cao Dương nói :
- Đây mới là ven bờ, cảnh đẹp chưa lấy gì làm kỳ. Hai cô đi vào giữa hang chắc phải la lên.
Kỳ Dao hỏi :
Tại sao vậy?
Cao Dương đáp :
- Mai hoa lộc từng đàn đến trăm con. Không la thì nó không sợ người. Hễ nghe tiếng kêu là nó sợ hãi bỏ chạy. Các cô khát cũng không cần uống nước. Ta có thể lấy sữa hươu cho uống. Bụng đói không cần giết hươu, vì dưới ao có cá, bờ ao có trái lệ Bốn mặt hang động có lúa, có hạt dẻ có hồ đào, và những thức ăn khác nữa.
Văn Đế Đế ngạc nhiên hỏi :
- Những cái đó từ đâu đem tới?
Cao Dương cười mát đáp :
- Chủ nhân hang núi để lại.
Kỳ Dao nghe nói sửng sốt hỏi :
- Trong hang có người ư?
Cao Dương bật cười đáp :
- Chủ nhân mà không biết nói tiếng người.
Kỳ Dao cười đáp :
- Thế là khỉ rồi.
Cao Dương gật đầu đáp :
- Hiện giờ trên núi chưa có mưa tuyết, loài khỉ chưa xuống hang núi.
Sau tháng mười một, bốn vách động đầy khỉ trú ngụ. Khi ấy bọn chúng lấy đồ vật ở các nơi về để làm lương thực ăn cho hết mùa đông.
Hai cô vào giữa hang quả thấy cảnh vật khác thường. Kỳ hoa khắp mặt đất, dị thảo mượt như thảm nhung. Mai hoa lộc từng đàn. Chúng thấy người chỉ đứng lại nhìn chứ không bỏ chạy. Hai cô đều lấy làm kỳ.
Cao Dương chỉ vào cây lê cưởi nói :
- Chúng ta đến rất gặp thời. Các cô coi, lê chín cả rồi. Nhiều trái đã rụng xuống.
Những trái lê rụng biến thành nước hết chỉ còn trơ lại cái hạt.
Cây lê không cao lắm, thò tay ra hái được. Hay cô trẩy mấy trái ngon nhất nhưng không nỡ lấy nhiều. Các cô cầm xuống bờ ao rửa sạch ngồi ăn.
Trái lê rất ngon ngọt và nhiều nước. Hai cô cao hứng vô cùng.
Cao Dương trẩy rồi cắn ăn liền, miệng nói liên thanh :
- Ngon quá! Ngon quá! Đáng tiếc là Thiết đại hiệp chưa tới.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™