Suy nghĩ lại mọi chuyện từ khi gặp mặt đến bây giờ, biểu hiện của Tiểu Diệp Tử làm cho tôi phải suy nghĩ.
Tuy rằng bây giờ, trẻ con vẫn được tiếp xúc với một số bộ phim trên tv, cho dù trưởng thành sớm, cũng sẽ không tùy tiện gọi người khác là cha, không khuyến khích người ta theo đuổi mẹ mình.
Mà bây giờ, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là, Tiểu Diệp Tử ngay từ đầu đã biết thân phận của tôi, nên mới thúc đẩy tôi và Diệp Tiêu Tiểu với nhau!
Từ khi Tiểu Diệp Tử nói câu vừa rồi, làm cho tôi mới vỡ lẽ, lúc bình thường, khi Diệp Tiêu Tiêu ngủ, thường gọi tên tôi, sau đó có tấm ảnh của tôi!
Mà trong một thời gian dài, ấn tượng này khắc sâu vào trong đầu của Tiểu Diệp Tử, nên lúc gặp tôi mới có biểu hiện như vậy.
Tôi trăm phương ngàn kế lừa gạt nó, không ngờ nó lại lừa mình!
Nghĩ tới đây tôi thoải mái cười nói:
“Tiểu Diệp Tử rất thong minh, từ trước tới giờ chỉ có cha đi tính kế người khác, không nghĩ tới cha lại bị con tính kế trong lòng như vậy! Con ngoan… tối nay cùng cha về nhà đi thôi.”
Nói đến đây, tôi chợt phát hiện biểu tình của Diệp Tiêu Tiêu rất lãnh mạc, trong đôi mắt thoáng lên một sự chán ghét.
“Tiêu Tiêu, em làm sao vậy?”
Tôi hoảng sợ, vội vã mở miệng hỏi.
Diệp Tiêu Tiêu không thèm nhìn tôi, cũng không thèm trả lời. Mà lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp Tử, thanh âm có chút kích động hỏi:
“Tiểu Diệp Tử, bình thường mẹ đối với con có tốt không?”
Tôi nghe câu này thì không hiểu, cho dù là mẹ của Tiểu Diệp Tử, thì sao phải gọi như vậy.
Nhưng Tiểu Diệp Tử gật đầu rất nhanh:
“mẹ đối với con rất tốt.”
“Vậy con có giận mẹ, có muốn rời xa khỏi mẹ hay không?”
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, con vĩnh viễn muốn ở cùng mẹ!”
Tiểu Diệp Tử lắc đầu.
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn tôi lạnh lùng nói.
“Có nghe thấy không? Tiểu Diệp Tử chắc chắn là không lìa xa khỏi tôi. Tôi phủ nhận chuyện Tiểu Diệp Tử là con anh. Cho dù anh có đi đâu, nó cũng không thể theo anh!”
Tôi sửng sốt, có chuyện gì vậy!
“Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà!”
Diệp Tiêu Tiêu nói xong bế Tiểu Diệp Tử lên.
“Mẹ, cha…”
Tiểu Diệp Tử không rõ tại sao mẹ mình lại biến thành như vậy! Tiểu Diệp Tử không muốn đi, vì nó sợ cha sẽ không đi. Nó vất vả lắm mới nhìn thấy cha, sao có thể tự nhiên bỏ đi như vậy được!
“Vậy thì con cần cha, hay cần mẹ?”
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Tiểu Diệp Tử.
“Con… con…”
Tiểu Diệp Tử ủy khuất không nói ra lời, tại sao lại phải bắt nó phải lựa chọn cơ chứ!
“Diệp Tiêu Tiêu, em muốn làm gì?”
Tôi nhìn thấy Tiểu Diệp Tử tội nghiệp như vậy, trong lòng có chút tức giận!
Con làm gì có con của một mình ai, cho dù là mẹ, cũng không nên đối sử với nó như vậy chứ!
Diệp Tiêu Tiêu thấy hình dạng tức giận của tôi, càng thêm khẳng định cách nghĩ trong lòng nói:
“Thế nào? Tức giận hả? Rốt cục thì anh cũng lộ rõ ý đồ của mình rồi đúng không?”
“Anh tức giận?”
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy, thì không khỏi dỡ khóc dỡ cười.
“Anh khẩn trương vì con của mình thì con của mình thì có làm sao? Hơn nữa cách nghĩ của anh thì cũng có gì xấu xa!”
Diệp Tiêu Tiêu sở dĩ tức giận như vậy, là bởi vì có nguyên nhân của nàng, nàng có một người bạn học, nhưng người bạn này lại xảy ra chuyện, làm cho nàng nghi thần nghi quỷ.
Trong lớp nghiên cứu sinh của Diệp Tiêu Tiêu, có một người bạn tên là Vương Tâm Điệp, cũng là bạn thân của Diệp Tiêu Tiêu.
Năm ngoái, Vương Tâm Diệp có bạn trai, gia thế rất tốt, có một công ty chứng khoán ở hồng kông, người này chăm sóc Vương Tâm Điệp rất tốt.
Bạn mình kiếm được bạn trai tốt, Diệp Tiêu Tiêu đương nhiên rất vui mừng, cũng chúc phúc cho nàng, Diệp Tiêu Tiêu từng lén khuyên nàng, kêu nàng cẩn thận một chút.
Diệp Tiêu Tiêu nghĩ, mình không cẩn thận, nên mới thành như vậy!
Sau này, công tử Hongkong cho VƯơng Tâm Điệp uống thuốc ngủ, lấy mất cái quý giá của nàng, rồi nói gia thế hai gia đình chênh lệch rất lớn, phản đối hai người.
Vương Tâm Điệp nghe xong, đương nhiên là rất đau khổ, đồng thời hỏi lại người yêu là xem có biện pháp nào hay không. Lúc này, công tử Hongkong mới nói, chỉ cần Vương Tâm Điệp sinh em bé, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết!.
Vương Tâm Diệp ĐƯơng nhiên là không nghi ngờ gì với lời nói của hắn, Diệp Tiêu Tiêu khuyên cũng không được, Vương Tâm Điệp căn bản là không tin công tử kia lừa mình, thậm chí là còn chưa nghĩ tới chuyện này!.
Trong lúc mang thai, công tử kia đối với nàng chăm sóc cẩn thận, điều này đương nhiên cũng làm cho Diệp Tiêu Tiêu thả lỏng, lại liên tưởng đến chuyện mình lúc trước, cũng ao ước được như Vương Tâm Điệp.
Đầu năm nay, Vương Tâm Điệp thuận lợi sinh được một bé trai, trong lúc Vương Tâm Điệp còn đang hạnh phúc, thì nhận được một tin dữ, cha của đứa bé đã đón đứa nhỏ đi!
Lúc mới đầu, VƯơng Tâm Điệp không nghĩ ngợi gì cả, nhưng sau này, thấy có cái gì đó không đúng, gọi điện thoại thì không liên lạc được!
Một tháng sau, khi tâm hồn và thể xác suy sụp, Vương Tâm Điệp nhận được một phong thư, bên trong là chi phiếu một ngàn vạn.
TRong thư, công tử kia nói rõ chân tướng với nàng, hóa ra người này đã có gia đình, đồng thời còn có một con gái. Mà công tử này là người trọng nam khinh nữ, cho rằng không có con trai, thì thiên lý bất dung, có lỗi với tổ tiên.
Thế nhưng vợ lại không sinh đẻ được, cho dù làm cách nào đi nữa, thì cũng không có hi vọng, trong khi vợ lại là con của một ông trùm thương nghiệp ở Hongkong, hắn không có cách ly hôn được với người này. Đành nghĩ tới cách này, nhưng ở Hongkong thì có nhiều phiền phức, đành phải tìm vào trong nội địa.
Công tử kia cũng nói thẳng, là không phải không có tình cảm với Vương Tâm Điệp, nhưng vì gia đình, nhưng trọng yếu hơn nữa là hắn cần đứa nhỏ.
Sau khi chuyện này, Vương Tâm Điệp nghĩ học, Diệp Tiêu Tiêu điện về cho gia đình, thì gia đình bảo là không có tin tức gì của nàng cả.
Lúc Diệp Tiêu Tiêu mới đi mua đồ về, thấy Tiểu Diệp Tử bảo tôi là cha, trong lòng có chút hoài nghi.
Nàng hoài nghi cũng là có căn cứ, nàng thấy tôi không ôn chuyện với nàng, lại còn lôi kéo làm quen với Tiểu Diệp Tử.
Sau lại nghe tới chuyện, tôi muốn đem Tiểu Diệp Tử về nhà, nên mới có chuyện như thế này.
Diệp Tiêu Tiêu cho là tôi không có cảm tình gì với nàng, bởi vì thời gian hai người phát sinh quan hệ, tôi là học sinh của nàng, hai người còn chênh lệch tuổi tác rất lớn, có khi nàng chỉ xem tôi là một học sinh.
Bây giờ cho dù là tôi đã lên đại học, nhưng tôi lâu như vậy đã không liên lạc gì với nàng, nàng cho rằng tôi đã sớm quên nàng rồi.
Nhưng khi nàng biết tôi biết Tiểu Diệp Tử là con của tôi, lại thấy Tiểu Diệp Tử lại vui vẻ vô cùng, Diệp Tiêu Tiêu lập tức cho rằng tôi giống với tên công tử Hongkong kia.
“Được rồi, Lưu Lỗi, anh đừng có giả bộ, mấy năm nay tôi coi như là bị mù, nên mới quen anh!”
Diệp Tiêu Tiêu nói xong vô cùng thê lương nói:
“Bên cạnh mỹ nữ như mây, chỉ sợ sớm đã quên tôi rồi đúng không? Anh kiên trì ngồi ở chỗ này, có phải là định cướp con của tôi đi không? Nhưng mà anh yên tâm, tôi quyết không cho anh thực hiện được đâu!”
Tôi ngơ ngác nhìn Diệp Tiêu Tiêu, quá mạnh mẽ, suy nghĩ này quả thực vô cùng bất ngờ!
Đúng là một suy luận đổ mồ hôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết
“Tiêu Tiêu, em chờ một chút!”
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu muốn bế Tiểu Diệp Tử rời đi, vội vã ngăn ở trước mặt nàng!
Nếu như tôi cứ để cho nàng rời đi như vậy, thì khẳng định nàng sẽ mang Tiểu Diệp Tử chốn đi mất.
“Muốn làm gì? Còn có chuyện gì? Không nói thì mới tránh ra!”
Diệp Tiêu Tiêu phụng phịu, lạnh lùng nhìn tôi nói.
“Tiêu Tiêu! Em hiểu lầm rồi!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu Tiêu nói:
“Anh không có ý này, em đừng suy nghĩ nhiều quá!”
“Tôi suy nghĩ nhiều? Phải! Tôi đúng là suy nghĩ nhiều đấy? Anh định mang Tiểu Diệp Tử đi chứ gì?”
Diệp Tiêu Tiêu diện khuôn mặt vô tình nói.
“Diệp Tiêu Tiêu, mặc kệ thế nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã, có nhiều người đang nhìn chúng ta này!”
Tôi lắc đầu cười khổ nói.
Diệp Tiêu Tiêu vừa rồi hết sức xúc động, đương nhiên là không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe tôi nói như thế, mới nhìn xung quanh một cái, thấy rất nhiều người đang nhìn về phía này, lập tức có chút lúng túng, vội vã ngồi trở xuống.
“Lưu Lỗi, giờ thì anh có thể nói không?”
Tôi nhìn thoáng qua Tiểu Diệp Tử đang ngồi ở bên cạnh, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng cha mẹ làm trò trước mặt con cái thì không tốt, tôi vẫn còn có chút không thích ứng, vì vậy nhìn nó nói:
“Tiểu Diệp Tử, con ra chỗ mấy chị…. Ách, mấy cô ngồi đi, cha có chuyện muốn nói với mẹ.”
Vốn tôi muốn nói là mấy chị, nhưng mà như vậy đúng là loạn hết cả bối phận, vì vậy vội vàng đổi giọng.
Tiểu Diệp Tử nhìn tôi một cái, lại nhìn Diệp Tiêu Tiêu một chút, thấy Diệp Tiêu Tiêu nhìn nó khẽ gật đầu, Tiểu Diệp Tử mới chạy sang bàn của Triệu Nhan Nghiên.
Tuy rằng Diệp Tiêu Tiêu sợ tôi mang Tiểu Diệp Tử đi, thê nhưng có tôi ngồi ở chỗ này. Nàng không tin tôi sẽ vô sĩ bảo Triệu Nhan Nghiên sẽ làm thay, nên cũng an tâm ngồi ở lại.
Chuyện giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu nói lúc nãy, mấy người Triệu Nhan Nghiên đương nhiên là nghe rõ, nên cũng biết Tiểu Diệp Tử là con giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu. Cho nên cũng đối với Tiểu Diệp Tử vô cùng thân thiết.
Ở trong mắt các nàng, con của Diệp Tiêu Tiêu cũng là con của các nàng, căn nhà sau này sẽ càng náo nhiệt hơn không ít.
“Tiêu Tiêu, em hiểu lầm rồi, anh vừa nãy mới biết chúng ta có một đứa nhỏ! Không sai, anh đúng là muốn đem Tiểu Diệp Tử về nhà…”
Tôi nói đến đây, thì đã nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu nhíu mày lại, tôi không dám kéo dài, vội vã bổ xung:
“Thế nhưng đem Tiểu Diệp Tử về, thì em nhất định phải đi theo”
“Hừ hừ!”
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong cười lạnh nói:
“Anh sợ tôi không cho Tiểu Diệp Tử theo anh, nên anh mới nói như vậy phải không? Tại sao lúc nãy anh không đề cập tới? tại sao bây giờ mới nói?”
Diệp Tiêu Tiêu nghe tôi nói như vậy , nghĩ rằng tôi chỉ coi nàng là một người không quan trọng.
“Tiêu Tiêu, không phải như vậy, em cứ nghe anh nói đã.”
Tôi nhìn nàng vô cùng chân thành nói.
“Em có biết không? Lúc nãy anh nhìn thấy em, kích động như thế nào? Thần thái của anh lúc đó, quyết không phải là… giả bộ, bởi vì lúc đó anh vẫn chưa biết, Tiểu Diệp Tử là con anh! Khi anh nghe em nói, em đã có chồng, em biết anh thương tâm đến thế nào không? Sau đó, từ miệng của Tiểu Diệp Tử anh mới biết được chân tướng, nên anh mới thân cận với nó, chỉ muốn từ miệng của nó, tìm được sơ hở nào đó! Anh không biết là tới giờ này em vẫn còn đợi anh, em không đi tìm anh, làm anh thấp thỏm vô cùng. Em là người như thế nào, anh hết sức hiểu, em là một cô gái mạnh mẽ, cho nên anh mới thân cận với Tiểu Diệp Tử, chỉ cần Tiểu Diệp Tử tiếp nhận anh, thì em cũng sẽ tiếp nhận anh.”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, không nói gì, nhưng mà nhãn thần đã không còn lạnh lùng như vừa rồi.
Nàng đương nhiên hiểu những gì mà tôi nói, nhưng mà có Vương Tâm Diệp làm ví dụ, nàng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng.
“Tiêu Tiêu, anh biết, thời gian trước chúng ta ở nhà em là một chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng anh đã nói với em rồi, anh sẽ có trách nhiệm, với lại, anh sẽ không chỉ có trách nhiệm với một mình em, mà còn với cả hai mẹ con em! Anh thích Tiểu Diệp Tử, không sai, nhưng mà anh sẽ không cho em rời xa anh nữa!”
Tôi thở dài một hơi, thấp giọng nói.
“Anh không cho tôi rời xa anh? Thật hay giả? Tôi thấy mấy năm nay anh sống không tệ thì phải!”
Diệp Tiêu Tiêu hết giận phân nữa nhưng vẫn có chuyện ấm ức nói:
“Lúc chúng ta quen nhau, em là cô giáo của anh lúc đó anh mới bao nhiêu tuổi? Tại sao có thể có tình cảm với em được?”
“Ha hả, Tiêu Tiêu, em chưa từng nghe câu nói? Đó là trong tình yêu, tuổi tác không có sự chênh lệch, không có khoảng cách về thân phận hay sao!”
Tôi nói.
“Em tuy rằng lớn tuổi hơn anh, nhưng trong tâm lý của anh, chưa từng coi em là cô giáo của mình, như bây giờ này, không phải hay sao? Dương Quá so với Tiểu Long nữ thì nhỏ hơn, Tiểu Long nữ còn là sư phụ của hắn, vậy thì có sao đâu? Anh biết em nghĩ gì, nghĩ rằng anh không thích em đúng không? Em nghĩ lúc đó anh còn nhỏ, không có hứng thú gì với em đúng không, em nghĩ chuyện kia ngoài ý muốn, anh nói có trách nhiệm với em, chỉ là lời nói đơn thuần thôi đúng không?”
Tôi hỏi như vậy, Diệp Tiêu Tiêu vô ý thức gật đầu.
“Nha đầu ngốc!”
Tôi vươn tay, nắm lấy hai bàn tay của nàng, nắm chặt trong tay.
Diệp Tiêu Tiêu giật giật lại hai cái, nhưng sao tôi có thể cho nàng thoát được chứ! Diệp Tiêu Tiêu thấy giãy không ra, cũng để mặc tôi cầm, nhưng hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái.
Tôi biết rằng băng trong lòng của Diệp Tiêu Tiêu đã bắt đầu tan chảy, nên vội vã rèn sắt khi còn nóng:
“Tiêu Tiêu, anh không biết cái gì là thích, cái gì mới là yêu, nhưng anh biết, anh thích nhìn em khi em tức giận, thích đấu võ mồm với em, thời gian không gặp em, anh nhớ thương vô cùng, thời gian mà em rời đi, anh rất thương tâm, khi em trở lại, anh rất vui vẻ!”
“Thời gian lâu như vậy, anh đã nhiều lần hỏi thăm tin tức từ cha em, nhưng anh sợ em bị hoang mang! Sau này, không hỏi nữa, nhưng anh vô cùng tin tưởng, đó là em sẽ thực hiện lời hứa của mình, khi nào dám đối mặt với anh, em sẽ tới tìm anh!”
Tôi tiếp tục nói:
“Thế nhưng lúc này, ông trời đã cho anh một cơ hội, anh không đợi thêm được nữa, Tiêu Tiêu về nhà với anh đi!”
Nghe tôi nói xong, Diệp Tiêu Tiêu trầm mặc. Trong tiềm thức của nàng, đã chứng minh, không phải tôi vì chuyện Tiểu Diệp Tử, nên bây giờ mới bỏ tầng phòng ngự, bộc lộ chân tình nói:
“Các nàng làm sao bây giờ?”
Nghe được Diệp Tiêu Tiêu mở miệng, tôi rốt cục thở dài một hơi! Tuy rằng nàng vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, nhưng như vậy cũng là gián tiếp rồi, tôi biết nàng còn băng khoăng chuyện của Triệu Nhan NGhiên và các nàng.
“Tiêu Tiêu, em đã hỏi, anh cũng sẽ không giấu diếm, ngoại trừ 4 người này, anh còn có thêm 5 nữ nhân nữa. Nhưng em yên tâm, quan hệ của các nàng rất tốt, hơn nữa em là cô giáo cảu Triệu Nhan NGhiên, các nàng sẽ tiếp nhận rất nhanh!”
Tôi cười chỉ chỉ về phía Triệu Nhan NGhiên và Trần Vi Nhi các nàng đang chơi đùa với Tiểu Diệp Tử, nói:
“em xem, các nàng đã thích Tiểu Diệp Tử rồi!”
“Chẳng biết xấu hổ! Tại sai anh không hỏi em, là có tiếp nhận các nàng hay không!”
Diệp Tiêu Tiêu nhỏ giọng thầm nói.
Nhưng mà nhìn sắc mặt nàng, chẳng có chút giận hờn nào cả.
“Em nói cái gì?”
Tôi làm bộ không nghe thấy.
“Không có gì!”
Diệp Tiêu Tiêu cả giận:
“Không nghe được thì thôi!”
Hắc hắc, vậy thì xong rồi! Tôi biết lúc này nên trả lời, nên nghiêm nét mặt, nói:
“Tiêu Tiêu, bác Diệp có biết chuyện của Tiểu Diệp Tử không?”
Diệp Tiêu Tiêu hơi thở dài một chút thở dài một chút, lắc đầu nói:
“Sau khi phát hiện mình mang thai, nên em tới nơi này! Lúc đó em rất hoang mang, rời khỏi anh cũng vì nguyên nhân này!
Lúc đó anh chỉ là một học sinh, em sợ anh biết anh biết tin em mang thai, thì không tiếp nhận được! Em sợ anh sẽ bảo em đi phá, con nó đâu có tội gì….
Em suy nghĩ rất lâu, mới quyết định đi học nghiên cứu sinh, đồng thời sinh đứa nhỏ này, đồng thời gạt người trong nhà. Ngay cả chuyện dẫn đứa nhỏ này về cũng không dám…”
Diệp Tiêu Tiêu u oán nói.
Tôi cười khổ một cái, lúc đó tôi mà biết Diệp Tiêu Tiêu mang thai, thì nhất định sẽ không bao giờ bắt Diệp Tiêu Tiêu phá, bởi vì lúc đó tôi cũng hơn 30 tuổi rồi.
“Tiêu Tiêu, em chịu khổ rồi.”
Tôi vô cùng cảm khái nói:
“Nếu như anh sớm biết chuyện này, thì sao có thể để em một mình nuôi con nhỏ cực khổ như vậy! Đồng thời cho em biết, nếu như không phải Nhan Nghiên và các nàng còn quá nhỏ, thì anh đã bắt các nàng sinh con rồi!”
“Hừ ~!”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi liếc mắt.
Tôi ngơ ngác nhìn Diệp tiêu Tiêu, một khắc phong tình kia, có thể làm say lòng người.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi trước đây có biết chuyện của Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hạ Nhu, Vu Đình, Hứa Nhược Vân lại không biết.
Hạ Nhu và Vu Đình thì không có gì, bởi họ không biết Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hứa Nhược vân lại rất khiếp sợ. Diệp Tiêu Tiêu là cô giáo của trường Tứ Trung( THPT số 4), không ngờ tôi lại làm cho cả cô giáo của mình…
Trong lòng không khỏi thầm than: không biết là có bao nhiêu thiếu nữ mỹ lệ vô tri rơi vào ma chưởng của tôi đây.
“Cô ơi, các cô có quan hệ như thế nào với cha của cháu?”
Tiểu Diệp Tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhìn thấu quan hệ của cha mình và mấy cô này không bình thường.
Triệu Nhan NGhiên bị hỏi câu này, thì có chút buồn bực, giống như mình bị bắt quả tang là đang thông dâm không bằng! Rõ ràng mình mới là vợ cả mà! Mẹ của cháu mới là kẻ thứ 3 chen chân vào đấy!
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên cũng không tính toán gì với trẻ con cả, cho nên chỉ đành phải giải thích:
“Quan hệ của mẹ cháu với cha cháu như thế nào, thì các cô cũng vậy!”
Trần Vi Nhi và các nàng nghe thấy Triệu Nhan Nghiên giải thích, thì không khỏi mỉm cười, câu trả lời này thực sự là rất buồn cười.
“A?”
Tiểu Diệp Tử chu mỏ lên nói:
“Cha và mẹ cháu là người một nhà, các cô cũng là người một nhà ư?”
“Có thể hiểu như vậy…”
Triệu Nhan Nghiên gật đầu.
Loại chuyện này, đúng là không biết giải thích với trẻ con cách nào đây, chẳng nhẽ lại nói, chúng ta đồng thời là lão bà của cha cháu?
“Vậy thì không tốt rồi, cháu gọi mẹ cháu là mẹ, vậy thì phải gọi các cô là gì?”
Tiểu Diệp Tử gãi gãi đầu, có chút không hiểu.
“Ân, các cô cũng là mẹ của cháu, cháu gọi cô là mẹ cả!”
Triệu Nhan Nghiên suy nghĩ một chút hé miệng cười nói.
“Mẹ cả?”
Tiểu Diệp Tử còn chưa kịp lên tiếng, thì Trần Vi Nhi đã bật thốt lên.
“Tiểu Diệp Tử, cô là mẹ ba của cháu!”
Trần Vi Nhi nói.
“Chị Vi Nhi, dường như em mới đứng thứ ba mà?”
Hạ Nhu thắc mắc.
“Lấy thời gian lên giường với lão công làm chuẩn!”
Vi Nhi nói.
“Vậy thì chúng em vẫn trước chị!” Hạ Nhu hàm hồ nói.
“Được rồi, hai vị, có trẻ con ở đây, sao hai người nói gì mà phức tạp vậy!”
Triệu Nhan Nghiên thấy hai người càng nói càng kỳ cục, cấp tốc chặn lại.
Trần Vi Nhi và Hạ Nhu cũng chỉ vui đùa một chút, chứ bình thường quan hệ của hai nàng rất tốt.
“Vậy thì cô là… a, ba , bốn, năm, sáu, bảy…”
Hạ Nhu đếm gần hết bàn tay, mới ủ rũ nói:
“cô là mẹ tám của cháu!”
Đây là còn chưa tính mấy vị đại minh tinh nữa đấy, nếu tính có khi mình xếp cuối cùng!
“A?”
Tiểu Diệp Tử kinh ngạc, tại sao đột nhiên lại có nhiều mẹ như vậy! Suy nghĩ nữa ngày, rồi mới yếu ớt hỏi:
“Cô ơi… a không, mẹ cả ơi, mẹ ba ơi… các mẹ đều là vợ của cha?”
Triệu Nhan NGhiên gật đầu, loại chuyện này có gạt nó cũng vô dụng, kểu gì thì nó cũng sớm biết. Không biết sau này nó có địch ý gì với mình không đây!
“Chẳng nhẽ cha con là Hoàng đế sao?”
Tiểu Diệp Tử đúng là vô tư nói.
Triệu Nhan Nghiên và mấy người đều sửng sốt, không hiểu tại sao Tiểu Diệp Tử lại nói như vậy.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến hoàng đế?” Vu Đình rất kỳ quái.
“Con xem bên trong TV, chỉ có hoàng đế mới có nhiều vợ như vậy!”
Tiểu Diệp Tử ngây thơ nói.
Triệu Nhan Nghiên và mấy người hai mặt nhìn nhau, tuy vậy lại không kiếm được cách giải thích nào cho hợp.
Rất may là Hạ Nhu phản ứng tương đối nhanh:
“Cha của cháu là hoàng đế thương nghiệp, vì vậy cũng được coi là một vị hoàng đế!”
Tiểu Diệp Tử đương nhiên là không phân biệt được những điều này, vô tư gật đầu.
TRong lúc này, tôi với Diệp Tiêu Tiêu đã hóa giải những hiểu lầm trước đây! Khi Diệp Tiêu Tiêu kể chuyện của Vương Tâm Điệp, tôi mới hiểu tại sao, nàng lại có phản ứng như vậy!
Sau khi thở dài một hơi, tôi cảm thấy bạn trai của Vương Tâm Điệp thật là trơ trẽn! Sau khi mang con đi, lại còn bỏ mẹ, thì không biết hắn nghĩ kiểu gì nữa. Trẻ con mà không có tình thương của mẹ, thì có thể hạnh phúc hay sao?
“Có thể là trong nhà của hắn có một con cọp cái rất là lợi hại?” Tôi cười lắc đầu.
“Ý của anh là, anh không sợ Triệu Nhan NGhiên?”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, trên mặt đỏ ửng, dù sao vấn đề này, cũng có quan hệ với nàng.
“Sợ. đương nhiên sợ!”
Tôi rất tự nhiên nói:
“Cũng bởi vì anh yêu nàng, nên mới sợ nàng, cũng giống như vậy, anh cũng rất yêu em, bởi vậy nên các nữ nhân của anh bình thường hay ăn dấm chua. Thế nhưng mọi người luôn lấy đại cục làm trọng. Các nàng cũng biết anh, khi yêu ai cũng bình đẳng, cho nên trong cuộc sống, các nàng rất hòa hợp.”
Vấn đề này cũng là tâm sự trong lòng tôi, kiểu gì thì cũng phải nói rõ với nàng, không thì lại xảy ra chuyện tranh giành người yêu mà phiền.
“Anh nghĩ rằng, em sẽ tranh thủ tình cảm với các nàng? Đồ không biết xấu hổ! Anh nghĩ rằng, em không hiểu ý của anh hay sao?”
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt liếc mắt nhìn tôi nói:
“Em có Tiểu Diệp Tử rồi, mẹ con với nhau cũng rất tốt!”
“hắc hắc, không có anh sao được, chẵng nhẽ em không nhớ anh?”
Tôi cười xấu xa nói
“Nhớ cái gì?”
Trực giác nói cho tôi biết, đây không phải chuyện tốt gì.
“Đêm dài tương tư, đươcng nhiên là nhớ anh!”
Tôi và Diệp Tiêu Tiêu dường như đã tìm lại được cảm giác lúc trước.
“Hừ! Anh có nhiều lão bà như vậy, không sợ mệt chết hay sao?”
Diệp Tiêu Tiêu tuy rằng đã có con với tôi, thế nhưng nhắc tới vấn đề này, nàng lại vô cùng xấu hổ! Dù sao nàng với tôi chỉ có hồ đồ đúng một lần!
“hắc hắc, không phải lão công của em thổi da trâu, đến lúc đó em có thể hỏi Nhan Nghiên và các nàng, cho dù đồng thời các nàng tới, cũng không là đối thủ của anh…”
“Được rồi, đừng nói nữa! Đang ở trước mặt mọi người, sao có thể nói những chuyện như thế này!”
Diệp Tiêu Tiêu cắt ngang lời của tôi:
“EM tốt xấu gì cũng là cô giáo của anh! Đúng là mất mặt, dường như anh chưa bao giờ, coi em là cô giáo của mình thì phải!”
“Ai nói mất mặt!”
Kiếp này thì đúng vậy, nhưng kiếp trước tôi đúng là coi nàng là cô giáo của mình, vì vậy tôi nói:
“Anh chẳng phải là phải nộp bài kiểm tra cho em thì gì?”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới vấn đề bài kiểm tra, Diệp Tiêu Tiêu lại tức giận, đấy mà là bài kiểm tra ư? Có mà giống thư tình thì có! Em thích cô, cô thích em, chũng ta làm bạn nhé… như vậy thì làm sao giống bài kiểm tra được chứ!
“Đấy mà là bài kiểm tra của anh? Thư tình thì có?”
Diệp Tiêu Tiêu bĩu môi.
“tại sao em biết!”
Tôi dõng dạc nói:
“Anh còn chưa viết thư tình cho ai, em là người thứ nhất!”
“Vậy theo ý anh, em nên vui vẻ mới đúng?”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, khuôn mặt làm như vô tình.
“Đúng vậy, không sai!” Tôi gật đầu.
“anh đi chết đi!” Diệp Tiêu Tiêu vỗ vào vai tôi, nói.
“Nếu như anh chết, thì Tiểu Diệp Tử làm sao bây giờ?”
Tôi gãi gãi lòng bàn tay của Diệp Tiêu Tiêu.
“…”
Diệp Tiêu Tiêu chỉ đành trợn mắt thị uy.
Thấy Triệu Nhan Nghiên và các nàng đang vui đùa cùng với Tiểu Diệp Tử, Diệp Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ.
Xem ra sau này Tiểu Diệp Tử đúng là không thiếu tình yêu rồi, thế nhưng vì vậy, thời gian mà mình ở cùng với Tiểu Diệp Tử cũng ít đi!
Nghe thấy Tiểu Diệp Tử gọi mẹ cả, mẹ ba, Diệp Tiêu Tiêu biết, chỉ có nàng mới đơpcj Tiểu Diệp Tử gọi là mẹ!
NGhĩ tới đây, Nàng không khỏi lắc đầu.
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, thì cũng đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, vì vậy nói:
“Tiêu Tiêu, có nhiều người thương yêu Tiểu Diệp Tử như vậy, còn không tốt hay sao, em còn phải đi học, như vậy tốt hơn so với để nó ở nhà một mình?”
Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ lời nói cua tôi, thấy có đạo lý, nên mới binh thường trở lại.
Mấy người chúng tôi còn chưa ăn gì, mãi trò chuyện với Diệp tiêu Tiêu, nên chỉ còn có mỗi cốc kem ly cho tôi, tôi tức giận, tôi có phải là thánh đâu cơ chứ?
Nhưng sau khi ăn xong kem ly, thì thực sự tôi đã no. Thấy bên cạnh vẫn có người đứng chờ, tôi cũng không thể vô sỉ hơn được nữa, đành dắt Tiểu Diệp Tử và các nàng rời quán KFC.
“Tiêu Tiêu, theo anh trở về đi?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi trước đây có biết chuyện của Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hạ Nhu, Vu Đình, Hứa Nhược Vân lại không biết.
Hạ Nhu và Vu Đình thì không có gì, bởi họ không biết Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hứa Nhược vân lại rất khiếp sợ. Diệp Tiêu Tiêu là cô giáo của trường Tứ Trung( THPT số 4), không ngờ tôi lại làm cho cả cô giáo của mình…
Trong lòng không khỏi thầm than: không biết là có bao nhiêu thiếu nữ mỹ lệ vô tri rơi vào ma chưởng của tôi đây.
“Cô ơi, các cô có quan hệ như thế nào với cha của cháu?”
Tiểu Diệp Tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhìn thấu quan hệ của cha mình và mấy cô này không bình thường.
Triệu Nhan NGhiên bị hỏi câu này, thì có chút buồn bực, giống như mình bị bắt quả tang là đang thông dâm không bằng! Rõ ràng mình mới là vợ cả mà! Mẹ của cháu mới là kẻ thứ 3 chen chân vào đấy!
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên cũng không tính toán gì với trẻ con cả, cho nên chỉ đành phải giải thích:
“Quan hệ của mẹ cháu với cha cháu như thế nào, thì các cô cũng vậy!”
Trần Vi Nhi và các nàng nghe thấy Triệu Nhan Nghiên giải thích, thì không khỏi mỉm cười, câu trả lời này thực sự là rất buồn cười.
“A?”
Tiểu Diệp Tử chu mỏ lên nói:
“Cha và mẹ cháu là người một nhà, các cô cũng là người một nhà ư?”
“Có thể hiểu như vậy…”
Triệu Nhan Nghiên gật đầu.
Loại chuyện này, đúng là không biết giải thích với trẻ con cách nào đây, chẳng nhẽ lại nói, chúng ta đồng thời là lão bà của cha cháu?
“Vậy thì không tốt rồi, cháu gọi mẹ cháu là mẹ, vậy thì phải gọi các cô là gì?”
Tiểu Diệp Tử gãi gãi đầu, có chút không hiểu.
“Ân, các cô cũng là mẹ của cháu, cháu gọi cô là mẹ cả!”
Triệu Nhan Nghiên suy nghĩ một chút hé miệng cười nói.
“Mẹ cả?”
Tiểu Diệp Tử còn chưa kịp lên tiếng, thì Trần Vi Nhi đã bật thốt lên.
“Tiểu Diệp Tử, cô là mẹ ba của cháu!”
Trần Vi Nhi nói.
“Chị Vi Nhi, dường như em mới đứng thứ ba mà?”
Hạ Nhu thắc mắc.
“Lấy thời gian lên giường với lão công làm chuẩn!”
Vi Nhi nói.
“Vậy thì chúng em vẫn trước chị!” Hạ Nhu hàm hồ nói.
“Được rồi, hai vị, có trẻ con ở đây, sao hai người nói gì mà phức tạp vậy!”
Triệu Nhan Nghiên thấy hai người càng nói càng kỳ cục, cấp tốc chặn lại.
Trần Vi Nhi và Hạ Nhu cũng chỉ vui đùa một chút, chứ bình thường quan hệ của hai nàng rất tốt.
“Vậy thì cô là… a, ba , bốn, năm, sáu, bảy…”
Hạ Nhu đếm gần hết bàn tay, mới ủ rũ nói:
“cô là mẹ tám của cháu!”
Đây là còn chưa tính mấy vị đại minh tinh nữa đấy, nếu tính có khi mình xếp cuối cùng!
“A?”
Tiểu Diệp Tử kinh ngạc, tại sao đột nhiên lại có nhiều mẹ như vậy! Suy nghĩ nữa ngày, rồi mới yếu ớt hỏi:
“Cô ơi… a không, mẹ cả ơi, mẹ ba ơi… các mẹ đều là vợ của cha?”
Triệu Nhan NGhiên gật đầu, loại chuyện này có gạt nó cũng vô dụng, kểu gì thì nó cũng sớm biết. Không biết sau này nó có địch ý gì với mình không đây!
“Chẳng nhẽ cha con là Hoàng đế sao?”
Tiểu Diệp Tử đúng là vô tư nói.
Triệu Nhan Nghiên và mấy người đều sửng sốt, không hiểu tại sao Tiểu Diệp Tử lại nói như vậy.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến hoàng đế?” Vu Đình rất kỳ quái.
“Con xem bên trong TV, chỉ có hoàng đế mới có nhiều vợ như vậy!”
Tiểu Diệp Tử ngây thơ nói.
Triệu Nhan Nghiên và mấy người hai mặt nhìn nhau, tuy vậy lại không kiếm được cách giải thích nào cho hợp.
Rất may là Hạ Nhu phản ứng tương đối nhanh:
“Cha của cháu là hoàng đế thương nghiệp, vì vậy cũng được coi là một vị hoàng đế!”
Tiểu Diệp Tử đương nhiên là không phân biệt được những điều này, vô tư gật đầu.
TRong lúc này, tôi với Diệp Tiêu Tiêu đã hóa giải những hiểu lầm trước đây! Khi Diệp Tiêu Tiêu kể chuyện của Vương Tâm Điệp, tôi mới hiểu tại sao, nàng lại có phản ứng như vậy!
Sau khi thở dài một hơi, tôi cảm thấy bạn trai của Vương Tâm Điệp thật là trơ trẽn! Sau khi mang con đi, lại còn bỏ mẹ, thì không biết hắn nghĩ kiểu gì nữa. Trẻ con mà không có tình thương của mẹ, thì có thể hạnh phúc hay sao?
“Có thể là trong nhà của hắn có một con cọp cái rất là lợi hại?” Tôi cười lắc đầu.
“Ý của anh là, anh không sợ Triệu Nhan NGhiên?”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, trên mặt đỏ ửng, dù sao vấn đề này, cũng có quan hệ với nàng.
“Sợ. đương nhiên sợ!”
Tôi rất tự nhiên nói:
“Cũng bởi vì anh yêu nàng, nên mới sợ nàng, cũng giống như vậy, anh cũng rất yêu em, bởi vậy nên các nữ nhân của anh bình thường hay ăn dấm chua. Thế nhưng mọi người luôn lấy đại cục làm trọng. Các nàng cũng biết anh, khi yêu ai cũng bình đẳng, cho nên trong cuộc sống, các nàng rất hòa hợp.”
Vấn đề này cũng là tâm sự trong lòng tôi, kiểu gì thì cũng phải nói rõ với nàng, không thì lại xảy ra chuyện tranh giành người yêu mà phiền.
“Anh nghĩ rằng, em sẽ tranh thủ tình cảm với các nàng? Đồ không biết xấu hổ! Anh nghĩ rằng, em không hiểu ý của anh hay sao?”
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt liếc mắt nhìn tôi nói:
“Em có Tiểu Diệp Tử rồi, mẹ con với nhau cũng rất tốt!”
“hắc hắc, không có anh sao được, chẵng nhẽ em không nhớ anh?”
Tôi cười xấu xa nói
“Nhớ cái gì?”
Trực giác nói cho tôi biết, đây không phải chuyện tốt gì.
“Đêm dài tương tư, đươcng nhiên là nhớ anh!”
Tôi và Diệp Tiêu Tiêu dường như đã tìm lại được cảm giác lúc trước.
“Hừ! Anh có nhiều lão bà như vậy, không sợ mệt chết hay sao?”
Diệp Tiêu Tiêu tuy rằng đã có con với tôi, thế nhưng nhắc tới vấn đề này, nàng lại vô cùng xấu hổ! Dù sao nàng với tôi chỉ có hồ đồ đúng một lần!
“hắc hắc, không phải lão công của em thổi da trâu, đến lúc đó em có thể hỏi Nhan Nghiên và các nàng, cho dù đồng thời các nàng tới, cũng không là đối thủ của anh…”
“Được rồi, đừng nói nữa! Đang ở trước mặt mọi người, sao có thể nói những chuyện như thế này!”
Diệp Tiêu Tiêu cắt ngang lời của tôi:
“EM tốt xấu gì cũng là cô giáo của anh! Đúng là mất mặt, dường như anh chưa bao giờ, coi em là cô giáo của mình thì phải!”
“Ai nói mất mặt!”
Kiếp này thì đúng vậy, nhưng kiếp trước tôi đúng là coi nàng là cô giáo của mình, vì vậy tôi nói:
“Anh chẳng phải là phải nộp bài kiểm tra cho em thì gì?”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới vấn đề bài kiểm tra, Diệp Tiêu Tiêu lại tức giận, đấy mà là bài kiểm tra ư? Có mà giống thư tình thì có! Em thích cô, cô thích em, chũng ta làm bạn nhé… như vậy thì làm sao giống bài kiểm tra được chứ!
“Đấy mà là bài kiểm tra của anh? Thư tình thì có?”
Diệp Tiêu Tiêu bĩu môi.
“tại sao em biết!”
Tôi dõng dạc nói:
“Anh còn chưa viết thư tình cho ai, em là người thứ nhất!”
“Vậy theo ý anh, em nên vui vẻ mới đúng?”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, khuôn mặt làm như vô tình.
“Đúng vậy, không sai!” Tôi gật đầu.
“anh đi chết đi!” Diệp Tiêu Tiêu vỗ vào vai tôi, nói.
“Nếu như anh chết, thì Tiểu Diệp Tử làm sao bây giờ?”
Tôi gãi gãi lòng bàn tay của Diệp Tiêu Tiêu.
“…”
Diệp Tiêu Tiêu chỉ đành trợn mắt thị uy.
Thấy Triệu Nhan Nghiên và các nàng đang vui đùa cùng với Tiểu Diệp Tử, Diệp Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ.
Xem ra sau này Tiểu Diệp Tử đúng là không thiếu tình yêu rồi, thế nhưng vì vậy, thời gian mà mình ở cùng với Tiểu Diệp Tử cũng ít đi!
Nghe thấy Tiểu Diệp Tử gọi mẹ cả, mẹ ba, Diệp Tiêu Tiêu biết, chỉ có nàng mới đơpcj Tiểu Diệp Tử gọi là mẹ!
NGhĩ tới đây, Nàng không khỏi lắc đầu.
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, thì cũng đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, vì vậy nói:
“Tiêu Tiêu, có nhiều người thương yêu Tiểu Diệp Tử như vậy, còn không tốt hay sao, em còn phải đi học, như vậy tốt hơn so với để nó ở nhà một mình?”
Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ lời nói cua tôi, thấy có đạo lý, nên mới binh thường trở lại.
Mấy người chúng tôi còn chưa ăn gì, mãi trò chuyện với Diệp tiêu Tiêu, nên chỉ còn có mỗi cốc kem ly cho tôi, tôi tức giận, tôi có phải là thánh đâu cơ chứ?
Nhưng sau khi ăn xong kem ly, thì thực sự tôi đã no. Thấy bên cạnh vẫn có người đứng chờ, tôi cũng không thể vô sỉ hơn được nữa, đành dắt Tiểu Diệp Tử và các nàng rời quán KFC.
“Tiêu Tiêu, theo anh trở về đi?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết
mấy hôm nay bận chêt đi giờ mới đuợc xả hơi chút đây
Chương 273: Kinh biến trong khi thi đấu (1+2)
Chương 273: Kinh biến trong khi thi đấu (1+2)
"Cháu xác định, ông, người giúp cháu đi! Hơn nữa kế hoạch của chúng ta là áp đảo quần hung nếu như cháu và Lưu Duyệt thành thân, thì Lưu gia nhất định sẽ ngả theo chúng ta, đối với kê hoạch cũng không có ảnh hưởng gi!"Vương Kim Long nói.
"Được rồi! nhưng mà cháu nhớ kỹ, nam nhân làm việc không được hối hận, chỉ cần sau này cháu không hối hận vào hành động hôm nay là được!"Lão nhân chậm rãi gật đâu.
"Ông, cháu quyết không hối hận!"Vương Kim Long trịnh trọng gật đầu.Lão nhân từ áị liếc mắt nhìn Vương Kim Long, đứng dậy đi ra khỏi phòng, ánh mắt lập tức trở nên lãnh khốc.
"Lưu lão, thật đúng lúc, tôi đang có chuyện cần nói với ông."Vương Vi Hán cũng chính là ông của Vương Kim Long, hắn đi tới trước cửa phòng Lưu Chấn Hải nói.
"Vương lão sao, ngọn gió nào thổi ông tới đây, mời vào, có chuyện gì chúng ta cứ vào trong đã rồi hãy nói!
Lưu Chấn Hải và Vương Duy Hán giao tình không được tốt lắm.Lưu Chấn Hải cũng chỉ mới nổi được mấy chục năm.thế nhưng trước đó Vương gia đã quy ân, không tham gia võ lâm đại hội lần nào. Lưu Chấn Hải cũng chỉ mới nghe nói qua miệng của Mạnh Như Tùng mà thôi.
"Lưu lão, không dối ông, tôi tới đây là làm quan hệ của chúng ta thêm gần hơn chút nữa!" Vương Vi Hán nói.
"Quau hệ thêm gần? Đó là điểu đương nhiên hai chúng ta tuy lần đầu gặp mặt,nhưng lại giống như là tri kỉ!"Lưu Chấn Hải cười nói.
"xấu hổ, xấu hổ!"Vương Vi Hán cười nói:"Lưu lão nói không sai, Vương gia chúng tôi mấy chục năm nay khổ tâm tu luyện, không để ý tới thế tục. Hai năm qua mới tái xuất giang hồ, đáng nhẽ nên sớm tới bái phỏng Lưu lão!"
"Vương lão, ông muốn nói gì, thì cứ nói thẳng ra đi, ha hả, chúng ta đã từng này rồi, còn làm cái chuyện khen tặng nhau làm cái gi!"Lưu Chấn Hải xuất thân là quân nhân, cho nên không thích mấy cái chuyện vòng vo.
"Được rồi, nếu như vậy, tôi sẽ nói thẳng!"Vương Vi Hán trên mặt lướt qua một tia không hài lòng, nhưng mà trong nháy mắt đã tiêu thât.
Trong lòng của hắn nghĩ, nếu như không phải cầu hôn cho cháu, thì Lưu gia các người sẽ
ăn một cái tát thật đau!
"Là như vậy, tôi lần này tới, cầu hôn cho cháu tôi là Vương Kim Long!"Vương Vi Hán nói.
"Đương nhiên Ià Lưu Duyệt, cháu gái bảo bổi của ông rồi!"Vương Vi Hản nói:"Hai gia đình chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối, không ủy khuất cho cháu gái của ông đấy chú'?"
"Chuyện này…!”Lưu Chấn Hải có chút khó khăn, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
"Thế nào, Lưu lão,ông nhìn Vương gia chúng tôi không hợp mắt?"Vương Vi Hán thấy Lưu Chấn Hải ấp úng, trong lòng có chút không hài lòng.
"Sao lại vậy, nhưng đúng là có chuyện khó xử, không phải tôi không vừa mắt gia
đình ông, mà là Lưu Duyệt đã có bạn trai rồi!"Lưu Chấu Hải Iắc đằu nói
"Có bạn trai thì tính cái gi, chỉ cần chưa kết hôn thì là người tự do, hơn nữa, cho dù
có kết hôn rồi thì có thể ly hôn, thế nào, ông bảo cháu gái ông chia tay bạn trai đi, sau đó gả
cho cháu trai của tôi!"Vương Vi Hán vừa mới bắt đầu còn có chút tính nhẫn nại, sau này thì không còn khách khí gì nữạ, trong mắt hắn, hắn đang bố thí cho Lưu gia, vậy mà Lưu gia còn làm như vậy,bảo sao hắn không tửc giận!
"Vương lão, ông nói câu này mà nghe được à, ông tới cầu hôn cháu tôi, vậy mà còn ăn nói lung tung!"Lưu Chấn Hải cũng có chút mất hứng.
"Hừ, 'là tiểu Long nhà chúng tôi coi trọng cháu gái của ông là phúc khí của nó! Bạn trai của nó có bôi cảnh lớn như Vương gia nhà chúng tôi hay không?"Vương Vi Hán hừ lạnh nói.
"Nói thật cho ông biết, bạn trai của cháu gái tôi chính là cháu trai của tôi! Lưu gia của chúng tội chẳng nhẽ kém nhà ông hay sao !"Lưu Chân Hải cũng không còn khách khí nữa.
"Cái gì? Bạn trai của cháu gái ông Iại là cháu trai ông? Ha ha, đừng nói cho tôi biết là Lưu gia các ông loạn luân đó nhé!"Vương Vi Hán cười to nói.
"Cháu trai này của tôi không phải là ruột thịt? Hơn nữa tôi cũng không cần thiết phái nói nhiều như vậy với ông.Đưọc rồi, Vương Vi Hán, tôi mệt mỏi rồi không tiễn !"Lưu Chấn Hải hạ lệnh trục khách.
"Lưu Chấn Hải, tôi đã cho ông cơ hội, tới lúc đó ông đừng có hối hận!"Vương Vi Hán đứng lên, chỉ vào Lưu Chấn Hải lạnh lùng nói.
"Tôi hối hận? Buồn con mẹ nó, ông tính là cái thá gi, tôi mà mang súng thì tôi bắn chết ông lâu rồi!"Lưu Chấn Hải mắng to: “cút ! lão bất tử !"
"Chúng ta cứ nhìn xem!"Vương Vi Hán không nghĩ tới Lưu Chấn Hải lại cự tuyệt mình, vậy được rồi, mày đã bất nhân, thì đừng trách tao bất nghĩa, Lưu gia chúng mày đừng hòng thoát chết lần này!Vương Vi Hán hẩm hừ về tới gian phòng.
Vương Kim Long đang đợi tin tức tốt lập tức tiến lên đón:"ông, thế nào rồi, Lưu Chấn Hải có đồng ý không?"
"Hừ! Túc chểt ta rồi, cái tên Lưu Chấn Hải này lại không để ý tới mặt mũi của ta!Hắn mà là một trong Lục đại thế gia sao, chỉ là một tên quân phiệt, tự cho mình lả đúng!"Vương Vi Hán tức giận nói:"Chuyện của Lưu Duyệt, cháu đừng nhắc tới nữa, người ta đã có bạn trai rôi!"
"Chính là cái tên nam nhân vẫn hay ở cùng nàng đó ạ?"Vương Kim Long hỏi.
"Không sai, nghe nói là cháu của Lưu Chấn Hải, nhưng không phải là ruột thịt."Vượng Vi Hán giải thích "Tiểu Long, cháu từ bỏ hi vọng đi, phỏng chừng nữ nhân này sẽ không động tâm với
cháu."
"Thể nhưng, ông, cháu..."Vương Kim Long lần đầu tiên động tâm đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
"Nam nhân làm đại sự kiêng kị nhất chinh là nhi nữ tình trường, ếu như có ngày chúng ta thành công, thì cháu còn buồn chuyện không có nữ nhân hay sao !"Vương Vi Hán khuyên:"Tiểu Long, nhớ kỹ, cháu là người của Vương gia, đang theo tư tưởng của Mặc Tử, không trải qua mưa gió, thì làm sao thấy được vinh quang, cháu đừng có lảm lỡ kế hoạch của gia tộc!"
"Cháu biểt rồi, ông."Vương Kim Long gật đầu, cắn răng một cái nói:"Được rồi, nếu ta không chiếm được, thì người khác cũng đừng hòng có được!"
Trong mắt Vương Kim Long hiện ra sự độc ác và âm hiểm.
Vương Vi Hán tán thưởng gật đẩu nói:"Đây mới là nam nhi của Vương gia, không sai, hành sự phải độc ác!"
"Ông, người yên tâm đi, cháu nhất định không để người thất vọng! Nhưng mà trước khi giêt nàng, có thể cho cháu..."Vương Kim Long do dự một chút nói.
"Cứ làm theo cháu nghĩ đi, ông sẽ không can thiệp!"Vương Vi Hán cười to nói.Vương gia ẩn cư nhiều năm, tất cả chỉ đợi ngày bùng nổ.
Hôm nay là ngày thi đấu bán kểt, nên có rất ít người, đồng thời những đệ tử chi thứ không được thi đấu trong vòng này, cho nên hiện giờ chỉ có những nhân vật trọng yêu trong gia tộc.
"Mời các tuyển thủ thi đấu bán kết chuẩn bị, trận đấu đầu tiên..."Người chủ trì đang muốn đọc danh sách thi đấu, nhưng mà microphone đột nhiên bị người khác đoạt mất, đồng thời ngã luôn xuông sản.
"Mọi người nghe, toàn bộ nơi này đã bị tôi khống chế nếu không muốn có gì ngoài
dự Iiệu xảy ra thì đừng có lộn xộn!"Vương Kim Long bỗng nhiên xuẩt hiện ở trên đài chủ tịch, người chủ tri chắc chắn là do hắn đánh ngất.
"Con mẹ nó, mày là cái thá gì!"
"Mày không bị làm sao đấy chú'? Có bệnh phải không?"
Người dưới đài mở miệng chửi bới, nhưng đột nhiên lại bị một khẩu súng dí vào Sau lưng nhưng đối với người như Lưu Chấn Hải, thì Vương Kim Long biết là súng không thể uy hiếp được họ, nêu như bị bọn họ trở tay đoạt mất, thì đúng là thêm phiên phửc.Cho nên hắn phái đi những lão nhân cao thủ của Vương gia.
“Chỉ bằng các ngươi cũng”Tư Đồ Đại Sơn đang nói thì bị người khác chế trụ, bản thân hắn lại không thể nhúc nhích được gi!Lưu Chấn Hải và Mạnh Như Tùng cười khổ nhìn bọn họ cũng không thể nhúc nhích được, một thân lực lượng như bọn họ, vậy mà cũng vẫn bị người tới kiềm chê.
Vương Kim Long dùng súng chỉ vào người của tôi, nhưng tôi vẫn không động đậy.Không phải tôi không thể, mà là tôi muổn xem Vương Kim Long muốn gì, và xem người chủ mưu phía sau là ai?
Mà khi nhìn thấy những người áo đen đứng sau lưng Lưu Chấn Hải, thì tôi biết,trước kia trong lúc thi đâu, Vương Kim Long tuyệt đối là ẩn tàng thực lực.Chỉ những người khác của Vương gia cũng đủ chế trụ Lưu Chấn Hải, thi bản thân một đệ tử trực hệ như hắn, công phu phải rất cao!
Khi tôi nhìn sang phía Lưu Chấn Hải, thì Lưu Chấn Hải cũng đang nhìn tôi, vì vậy tôi cười cười với hắn, ngay sau đó, Lưu Chấn Hải biểu hiện bình thường, dường như chẳng quan tâm tới thứ gì khác
"Mày bảo tao là thứ gi, bây giờ mày còn có thể nói như vậy nữa không? Ha ha ha ha!"Vương Kim Long cười ha hả:"Lục Đại thế gia? Hừ hừ, có cái gi hay cơ chứ!"Vương Kim Long nói xong, bỗng nhiên ý thửc được mình cũng là một trong Lục Đại thế gia, vì vậy vội vàng sửa lời nói: "Đương nhiên Vương gia chúng tao từ lâu đã không còn coi mình là người của Lục đại thế gia rồi, tao nghe nói, nếu như lần này Vương gia chúng tao không tới, các người chuẩn bị tuyển thêm người mới thay thế đúng không? Hình như là Lôi gia thì phải? Chúng mày tùy tiện, từ hôm nay, Vương gia sẽ đứng trên Lục đại thế gia, trở thành Thiên Hạ Đệ Nhât Gia!ha ha ha ha ha!" Vương Kim Long sau khi nói xong, dừng lại một chút, dường như hắn vẫn đang chờ người khác vỗ tay.
Nhưng mà lập tức hắn lại nghĩ tới tình trạng hiện nay, vì vậy xấu hổ nói:"Tiếp theo, Xin mời tộc trưởng của thiên hạ đệ nhất gia Vương Vi Hán tiên sinh, Iên nói chuyện với mọi người!"
Nói xong hắn vỗ tay hai cái,đang đợi người dưới đải vỗ tay, nhưng mà chẳng ai đáp lại,đúng là mèo khen mèo dài đuôi.Vương Vi Hán sải bước đi Iên đài chủ tịch, có thể nhận thấy, hôm nay hắn cố ý chọn lựa trang phục cho mái tóc hoa râm chỉnh tề, mặc âu phục gọn gàng.
Tôi quan sát xung quanh một chút, thì thấy ngoại trừ tôi,Lưu Duyệt,Mạnh Thanh Thanh,Lưu Chấn Hải thì mọi người vô cùng khẩn trương,ngay cả Mạnh Như Tùng cũng vậy.Hắn không biết thực lực của tôi ra sao,nên không biết tôi có chống lại được những Hắc Y Nhân này không.Mà Lưu Chấn Hải hiển nhiên đối với thân thủ của tôi tin tưởng tuyệt đối. Lưu Duyệt ở cùng tôi lâu như vậy, nên cũng có một số hiểu biết.Nhưng ngoài ý muốn chính là Mạnh Thanh Thanh, nàng tuy không biết tình huống của tôi, nhưng tâm trạng lúc này của nàng lại không hề kinh hoàng mà nhìn chăm chú vào tôi.Điều này làm cho tôi nhất thời có một loại cảm giác thành tựu, có thể làm cho nữ nhân của mình tin tưởng minh như vậy, thực sự là không gì hạnh phúc hơn.Mỗi nữ nhân đều tin vào người đàn ông có thể mang lại sự an toàn cho mình, và Mạnh Thanh Thanh cũng coi tôi như vậy.
"Nơi này có không ít bằng hữu cũ cũng như mới của Vương mỗ, nhưng mà điều này cũng không sao, từ sau này trở đi, chúng ta không còn là bằng hữu nữa!"
Vương Vi Hán nói đến đây thì mọi người thở dài một hơi, nếu hắn nói như vậy, thì chắc chắn sẽ không giết mình, sau này còn cơ hội báo thù rồi!Thế nhưng câu nói tiếp theo của Vương Vi Hán lại làm cho mọi người có cảm giác dường như đang đặt mình trong hầm băng
"Đương nhiên, tính mạng của các người có thể tha, nhưng phải đem cái gì đó ra đổi !Mấy năm nay, Vương gia ẩn cư, không để ý tới thế tục, thế nhưng các người lại liều mạng kiếm tiền, gia tộc của chúng tôi thật sự là hâm mộ vô cùng ! Đều là thế gia, tài phú của các người không ngừng tăng lên, nhưng chúng tôi lại phải tính toán ti mi từng ngày, không công bằng, không công bằng, cứ như vậy, luyện võ có ich lợi gì? Nhưng mà may là có lần võ lâm đại hội này, mới đem lại cơ hội cho tôi, chứng tỏ luyện võ không phải không có tác dụng, ít nhât hiện nay các người đang ở trong tay tôi!"
"hừ, nói nhiều như vậy, hóa ra là đòi tiền, một câu thôi, nhiều hay ít !"người lên tiếng nói chính là Tư Đồ Đại Sơn, Tư Đồ gia những năm gần đây ở Bắc Kinh phát triển rất tốt, với lại Bắc Kinh là thủ đô của Trung quôc, đương nhiên là tài đại khí thô.
"Ha ha, không hổ là lão bằng hữu, sảng khoái!"Vương Vi Hán cười nói:"Đúng là như Tư Đồ đại ca nói, các người có ý kiến gì khác không?"
Người khác mặc dù không có nhiều tiền như Tư Đồ gia, nhưng mà nghe Vương Vi Hán nói như vậy, thì cũng không có ai phản đõi.
"Trên người của ta không có nhiều chi phiếu trống, tối đa là 100 triệu, ông thích thì cứ cầm!"Tư Đồ Đại Sơn nhàn nhạt nói.
“100 triệu!” Tuy rằng những thể gia khác không như Tư Đồ gia, nhưng mà nghe Tư Đồ Đại Sơn nói như vậy, thì chứng minh Tư Đô gia rất có tiền!
"100 triệu? Mua cơm cho tôi sao?"Vương Vi Hán cười lạnh một tiêng căt đứt lời Tư Đồ Đại Sơn.
Mọi người nghe Vương Vi Hán nói,không khỏi hít một hơi lạnh, 100 triệu để mua cơm! Phải biết rẳng vốn lưu động của các thế gia khác cũng chỉ có chừng khoảng vài trăm triệu mà thôi !
vậy ông muốn bao nhiêu?"Tư Đồ Đại Sơn quả nhiên là tài đại khí thô, không bị Vương Vi Hán dọa ngã.
"Tôi muốn bao nhiêu? Tôi muốn bao nhiêu ông có thể cho sao?"Vương Vi Hán hỏi ngược lại.
“chỉ cần không phải là rất thái quá, tôi có thể thòa mãn cho ông!"Tư Đồi Đại Sơn bình tĩnh nói.
"Việc này sợ rằng không còn do ông nữa rồi, những người này còn đang nằm trong sự khống chế của tôi!"Vượng Vi Hán lắc đầu,sau nhìn Vương Kim Long nói:"Tiểu Long, cháu chuẩn bị mang cho các vị gia chủ thế gia nhin xem! "
"Được, ông!"Vương Kim Long không bết từ chổ nào lấy ra một túi văn kiện, sau đó cười đi xuống đài chủ tịch, từ trong túi văn kiện lấy ra máy bản, đưa cho gia chủ của các thế gia.Tư Đồ Đại Sơn mới đầu còn không coi là gì nhưng sau nhìn xong thì mồ hôi hột rơi xuống trong cái văn bản này thống kê đầy đủ gia sản cùa Tư Đồ gia, kể cả những gia sản do người khác quản lý hộ, cho tới gia sản trong giới hắc đạo mà bên dưới cái văn kiện này, chính là bản chuyển nhượng tài sản, toàn bộ đều phải chuyển cho Vương gia! Những người khác cũng giống như Tư Đồ Đại Sơn, sợ vẫn là sợ, song lại không dám phát tác, vì họ đang trong tay của Vương gia!
"Vương Vi Hán, ông ăn uống đúng là tạp nham? Muốn nuốt toàn bộ tài sản của chúng tôi?ông có thể tiêu hóa nổi sao?"Tư Đô Đại Sơn lạnh lùng nói.
"Ông đừng quản chuyện tôi có thể tiêu hóa hay không, một câu thôi, ký hay không ký”Vương Vi Hán ép hoi.
"Ha ha, không nghĩ tới ông lại thiếu thông minh như vậy! ông nghĩ rằng ông của tôi ký, thì gia nghiệp sẽ biến thành của ông hay sao? Sau khi chúng tôi ra ngoài, có thể kiện các ông tội ép buộc! Vậy thì cái bản chuyên nhượng này sẽ là giấy vụn mà thôi!"Tư Đồ Lượng chợt cười to lên.
Những người của thế gia khác phẫn nộ nhìn Tư Đồ Lượng, thầm mắng ngươi mới là kém thông minh biêt thì đừng nói ra cũng được, nói ra không phải là muốn Vương gia giêt người diệt khẩu hay sao!
"Tốt, rất tốt!" Vương Vi Hán nở nụ nói:"Nói không sai, nhưng mà việc này tôi đã sớm đề phòng, Tiểu Long, cháu mời luật sư ra đây!"
Mọi người nhất thời tức giận, có luật sư ở đây, ký chuyển nhượng đương nhiên có hiệu lực pháp luật, cho dù là sau khi rời khỏi đây, với thực lực của Vương gia, thì ai dám cãi lộn cùng hắn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen