Bằng không thì hắn há có thể muốn giải thích cái gì?
- Cha, con muốn giết tiểu tạp chủng này, con muốn giết hắn.
Sắc mặt Phó Tân Hãn vô cùng trắng bệch, lần nữa bò lên đi ra, diện mục dữ tợn điên cuồng quát.
- Hãn Nhi sắp bị đánh chết, không giết hắn đi, còn muốn giải thích cái gì?
Lịch Hoa Xuân gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, chửi ầm lên nói:
- Tiểu tạp chủng, đừng tưởng rằng ngươi là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, là có thể đánh con của ta, ngươi nhất định phải chết, ngươi phải chết.
- Bạch Ngọc Đông, con của ta bị đánh thành như vậy, ngươi ngồi yên không lý đến, ngươi cùng Trần Thanh Đế là quan hệ như thế nào?
Sắc mặt Phó Dịch vô cùng âm trầm, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, lành lạnh nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Tiếp xúc đến sát khí của Phó Dịch, sắc mặt Trần Thanh Đế rất bình tĩnh, trong con ngươi không chỉ không có ý sợ hãi, trái lại, còn tràn đầy khinh thường.
Đoạn Phàm ngồi ở trên giường, sắc mặt thật không tốt xem.
Theo Phó Dịch vào cửa, cũng không có liếc hắn một cái, trực tiếp bỏ qua Đoạn Phàm hắn.
Đoạn Phàm, đây chính là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai.
Cái này làm cho sát cơ trong lòng Đoạn Phàm càng đậm.
Nhìn xem phản ứng của Trần Thanh Đế, cùng ánh mắt khinh thường nồng đậm kia, toàn thân Phó Dịch nhịn không được run lên, đồng tử nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cây kim.
Cuồng!
Thật ngông cuồng!
Đối mặt Phó Dịch hắn, còn chưa có nhiều người như vậy. Trần Thanh Đế không chỉ mặt không đổi sắc, càng là tràn đầy khinh thường đối với hắn, trần trụi khinh thường.
Cái này chỉ có thể nói rõ, cái kia chính là, Trần Thanh Đế căn bản không có đem Phó Dịch hắn để vào mắt. Không có đem người hắn mang đến, để vào mắt.
Là vì thân phận vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao, Bùi Ngữ Yên sao?
Không phải!
Nếu như Trần Thanh Đế là vì thân phận này, mà không đem Phó Dịch hắn để vào mắt, cái kia chỉ có thể nói, Trần Thanh Đế là một đại ngu xuẩn.
Bất quá thấy thế nào, Trần Thanh Đế cũng không giống như là ngu xuẩn.
Cái kia còn có một nguyên nhân: Trần Thanh Đế ngoại trừ thân phận là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên ra, cùng Bạch Ngọc Đông còn có quan hệ mật thiết.
- Hắn là sư phụ của Đoạn thiếu.
Bạch Ngọc Đông trầm ngâm một tiếng, lúc nói chuyện, trong thanh âm vô tình toát ra một tia cung kính.
Có cung kính.
Bất quá, Phó Dịch lại không có để ý.
- Sư phụ của Đoạn thiếu?
Nghe được cái thân phận này của Trần Thanh Đế, Phó Dịch không chỉ không có sợ hãi, trái lại, còn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng lộ ra cười lạnh.
Sư phụ Đoạn Phàm, cũng rất ngưu bức rồi sao?
Ngay cả Đoạn Phàm, Phó Dịch hắn cũng không để vào mắt. Huống chi chỉ là sư phụ của Đoạn Phàm?
Vừa nghĩ tới, kỹ thuật lái xe gần như thần kỹ kia của Trần Thanh Đế, Phó Dịch cũng hiểu, cái sư phụ này của Đoạn Phàm, là làm sao tới đấy.
Đoạn Phàm ưa thích đua xe, bái Trần Thanh Đế làm thầy, học tập đua xe.
Không hơn.
Nghĩ vậy, trên mặt Phó Dịch cười lạnh, càng thêm nồng hậu dày đặc, càng không đem Trần Thanh Đế để vào mắt.
- Tiểu tạp chủng, thực cho rằng ngươi là vị hôn phu của kỹ nữ Bùi Ngữ Yên kia, là có thể hung hăng càn quấy? Có thể đánh con của Phó Dịch ta?
Đi tới đối diện Trần Thanh Đế, Phó Dịch ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt âm trầm nói:
- Còn để cho lão tử đến nhặt xác? Tin hay không, lão tử một phát bắn chết ngươi?
Nói xong, Phó Dịch rất nhanh móc súng ra, nhắm ngay đầu Trần Thanh Đế.
Nhặt xác?
Lại để cho Phó Dịch hắn, nhặt xác cho con hắn?
Ai dám nói ra lời như vậy?
Coi như là Bạch Ngọc Đông, cũng không dám cuồng vọng đối với hắn Phó Dịch như thế, huống chi chỉ là Trần Thanh Đế, Phó Dịch hắn, căn bản là không để vào mắt.
Về phần, thân phận Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, Phó Dịch một chữ cũng không đề cập tới. Mặc dù nói, cách làm của hắn rất rõ ràng, lại không có xuyên phá tầng màng này.
Nhìn thấy sư phụ của mình bị súng chỉ vào, Đoạn Phàm trực tiếp từ trên giường đứng lên, vẻ mặt âm độc nhìn chằm chằm vào Phó Dịch.
- Bỏ súng xuống?
Trong con ngươi của Phó Dịch, hiện lên một tia khinh thường, lạnh giọng nói ra:
- Cái mệnh của tiểu tạp chủng này, hôm nay lão tử đã muốn. Không chỉ nói là ngươi, coi như là Đoạn Thiên tự mình đến, lão tử cũng giết không tha.
Đoạn Thiên tự mình đến?
Nếu như không phải xác định Đoạn Thiên thật sự đã xảy ra chuyện, Phó Dịch hắn dám cuồng vọng như thế? Dám không coi ai ra gì như thế, dám không đem Đoạn Phàm để vào mắt sao?
Ở Đoạn Thiên Môn, Phó Dịch hắn sợ nhất đúng là Đoạn Thiên, cũng chỉ sợ Đoạn Thiên.
Coi như là Bạch Ngọc Đông, Phó Dịch cũng không sợ, chỉ là, thời điểm không phải vạn bất đắc dĩ, không muốn đắc tội mà thôi.
- Phó Dịch...
Sắc mặt Đoạn Phàm, lập tức trở nên khó coi. Người khác không biết, nhưng hắn là vô cùng tinh tường, lão tử hắn, Đoạn Thiên là đã xảy ra chuyện.
Hiện tại, còn bị xích trong mật thất.
Bảo Đoạn Thiên đi ra, đi ra như thế nào?
- Đoạn thiếu, ta làm một trưởng bối, nể mặt mũi của ngươi, nên không so đo. Bất quá, để cho ta tới nhặt xác cho nhi tử.
Phó Dịch cười lạnh nói:
- Ai dám để cho lão tử nhặt xác cho con của ta?
- Ta làm người, rất không thích có người dùng súng chỉ vào đầu của mình.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Sắc mặt Phó Dịch âm trầm, tay cầm lấy súng dùng lực, gắt gao nhắm ngay đầu Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói ra:
- Tin hay không, ta hiện tại bắn chết ngươi ngay?
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi không buông súng...
Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt lộ ra dáng tươi cười khinh thường, nói ra:
- Ta không ngại chém rụng tay của ngươi.
- Tiểu tạp chủng, ngươi cho rằng lão tử là ngày đầu tiên đi ra lăn lộn sao? Chém rụng tay của ta? Lão tử còn sợ ngươi sao?
Vẻ mặt Phó Dịch khinh thường, lạnh giọng nói ra:
- Lão tử ngược lại muốn nhìn, ngươi chém rụng tay lão tử như thế nào.
Phó Dịch hắn là người nào, thân là nhân vật cấp bậc nguyên lão của Đoạn Thiên Môn, đi theo Đoạn Thiên tranh đấu giành thiên hạ, giết qua rất nhiều người, cũng bị rất nhiều người đuổi giết qua.
Cho tới bây giờ, Phó Dịch hắn còn sống rất tốt, cái dạng tràng diện gì, hắn chưa thấy qua?
Há có thể bị Trần Thanh Đế hù ngã?
Thật sự là chê cười!
- Một!
Trần Thanh Đế căn bản là không có để ý tới Phó Dịch, lạnh như băng nói. Chữ một vừa dứt, trên người Trần Thanh Đế tản mát ra sát khí đầm đặc.
Cảm nhận được Trần Thanh Đế trên người sát khí, trong lòng Phó Dịch đột nhiên run lên, tay cầm lấy súng càng thêm dùng sức.
Loại vật sát khí này, Phó Dịch ở trong hắc đạo, đánh cho nhiều năm như vậy, kiến thức cũng không ít. Chỉ là, Trần Thanh Đế tản mát ra sát khí, thật sự là quá cường hãn.
- Hai!
Theo chữ hai thốt ra, sát cơ trên người Trần Thanh Đế, trở nên càng thêm mãnh liệt, càng thêm khủng bố, trên trán Phó Dịch không khỏi xuất hiện mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, sát khí còn đang không ngừng tăng vọt.
Đúng, là tăng vọt.
Phó Dịch bị sát khí bao ở trong đó, cảm giác hai chân của mình vậy mà nhịn không được run rẩy lên, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống.
Sát khí khổng lồ như thế, Phó Dịch hắn cho tới bây giờ chưa từng có cảm thụ qua.
Phó Dịch cảm giác không khí bốn phía, đều giống như bị sát khí của Trần Thanh Đế chiếm cứ, khiến cho hô hấp của hắn trở nên khó khăn, sắp không thở nổi.
Áo sơmi màu đen, lúc này đã bị thẩm thấu.
Phần đông tinh anh đi cùng Phó Dịch, trong lòng đều mãnh liệt rung động, thân thể không ngừng run rẩy, nguyên một đám há hốc miệng, dốc sức liều mạng hô hấp.
Đoạn Phàm ở một bên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi. Hắn tinh tường biết rõ, một khi Trần Thanh Đế đếm tới ba, cánh tay của Phó Dịch tuyệt đối đừng nghĩ sẽ còn.
Một khi động thủ, Đoạn Phàm cũng có đầy đủ tin tưởng, tất cả mọi người ở đây, kể cả Phó Dịch ở bên trong, quyết không có bất cứ người nào, có thể chạy thoát.
Tất cả mọi người sẽ bị chém giết.
Bị Trần Thanh Đế chém giết.
Súng ống?
Ở trước mặt Trần Thanh Đế, căn bản chính là bài trí.
Mặc dù họng súng gần như thế, Đoạn Phàm cũng biết, Trần Thanh Đế có thể ở trước khi Phó Dịch nổ súng, giết Phó Dịch mười lần, hai mươi lần, một trăm lần...
Tốc độ công kích của Trần Thanh Đế, nhanh đến làm cho người tức lộn ruột.
Mà Đoạn Phàm, so với ai khác đều muốn giết Phó Dịch, muốn Phó Dịch chết. Chỉ là, hiện tại hắn không thể làm như vậy, Đoạn Thiên Môn hiện tại, không thể giết Phó Dịch.
Bất kể nói thế nào, Phó Dịch ở bên trong Đoạn Thiên Môn, có được quyền lực cực lớn, có rất nhiều cỗ lực lượng đều là dùng Phó Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đoạn Thiên Môn không có Đoạn Thiên, giết Phó Dịch, hậu quả kia là vô cùng nghiêm trọng.
Là buộc thế lực dưới cờ Đoạn Thiên tạo phản.
Có Đoạn Thiên, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, mấu chốt là, Đoạn Thiên Môn hiện tại, không có Đoạn Thiên.
Lời nói khó nghe, Đoạn Phàm hắn trên danh nghĩa là người tiếp nhận Đoạn Thiên Môn tương lai, nhưng nguyên lão chính thức, ngoại trừ rất ít người ra, không có mấy người sẽ đem hắn vào mắt.
Phó Dịch, không thể nghi ngờ là một cái.
Đoạn Phàm muốn giết Phó Dịch, nhưng mà hắn biết rõ, hiện tại Phó Dịch không thể chết được.
Trần Thanh Đế giết, không phải Đoạn Phàm hắn giết?
Nhưng mà, Trần Thanh Đế là sư phụ Đoạn Phàm hắn, Đoạn Phàm hắn có mặt ở đây, đó chính là Đoạn Phàm hắn giết.
Hơn nữa, cho dù người ta không truy cứu Đoạn Phàm, chỉ trả thù Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm hắn há có thể ngồi yên không lý đến?
Trần Thanh Đế là sư phụ Đoạn Phàm hắn.
Bất quá, Đoạn Phàm muốn ngăn cản, lại phát hiện mình căn bản là không mở miệng được, một câu bị đặt ở trong cổ họng, nói không nên lời.
Như là bị sát khí của Trần Thanh Đế trấn trụ, cũng có thể là bởi vì, ở sâu trong nội tâm Đoạn Phàm, không muốn ngăn cản, muốn giết Phó Dịch.
Tí tách, tí tách...
Mồ hôi lạnh của tất cả mọi người, đều rơi trên mặt đất, lại để cho trong phòng vô cùng yên tĩnh, khẩn trương, đã có tiếng vang.
Ở bên trong sát khí của Trần Thanh Đế bao phủ, Phó Dịch thật sự khó thở, cảm giác lực lượng toàn thân mình, giống như là bị rút sạch, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, lửa giận, sát khí trong lòng Phó Dịch, vậy mà toàn bộ biến mất.
Không biết chạy đi nơi nào.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Không thật sự biến mất, mà là bị sát khí khủng bố của Trần Thanh Đế phát ra, dọa cho chạy mất. Ở trước mặt Trần Thanh Đế, Phó Dịch không hề có chút sát khí.
Khí thế cũng không có.
Lịch Hoa Xuân đứng ở một bên, diện mục dữ tợn cũng chấn kinh rồi, một mùi khai từ giữa chân nàng truyền ra, chất lỏng màu vàng theo đùi chảy xuống.
Lịch Hoa Xuân như là người đàn bà chanh chua, muốn giết cả nhà Trần Thanh Đế, sợ tới mức tiểu trong quần.
Bị sát khí kinh khủng đến mức tận cùng kia của Trần Thanh Đế, dọa đái trong quần.
- Ba!
Một tiếng giòn vang, sắc mặt Phó Dịch trắng bệch, phát hiện tay mình buông xuống. Súng trong tay hắn, nhắm ngay đầu Trần Thanh Đế, rơi trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, Phó Dịch còn nhịn không được liên tục lui lại mấy bước, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sợ!
Trần Thanh Đế cũng không có động thủ, chỉ là phát ra sát khí, nhưng mà, Phó Dịch sợ.
Hắn trà trộn hắc đạo nhiều năm như vậy, cái dạng cục diện sóng to gió lớn, cửu tử nhất sinh gì chưa gặp phải qua, nhưng hắn vẫn vượt qua.
Hiện tại, lăn lộn còn rất tốt, địa vị ở bên trong Đoạn Thiên Môn cũng cực cao.
Lúc nào sợ qua?
Hiện tại Phó Dịch hắn, thật sự sợ.
Cho dù là đối mặt Đoạn Thiên mà hắn sợ hãi nhất, hắn cũng chưa từng có như vậy qua.
Rất buồn cười!
Một cách nghĩ vô cùng khủng bố, xuất hiện ở trong óc Phó Dịch: Nếu như Trần Thanh Đế thật sự động thủ, kể cả hắn ở bên trong, tất cả mọi người, đều sẽ chết.
Dù vậy, còn không nhất định có thể làm bị thương Trần Thanh Đế một cọng lông tóc.
Cách nghĩ rất đáng sợ, rất buồn cười.
Nhưng mà, Phó Dịch cảm giác phi thường chân thật.
Khi thực lực một người, cường hãn đến trình độ nhất định, lại nhiều người, cũng không đủ xem, cho dù trong tay có súng, cũng không an toàn.
Lúc này Phó Dịch là loại cảm giác này.
Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, Phó Dịch không quan tâm, là sư phụ của Đoạn Phàm, Phó Dịch cũng không để vào mắt.
Phó Dịch thực đang sợ hãi chính là, Trần Thanh Đế cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác nhiều người như vậy, mỗi người trong tay đều có súng, nhưng thực đánh nhau, chết là bọn hắn, mà không phải Trần Thanh Đế.
Ở thời khắc này, Phó Dịch rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì Trần Thanh Đế dám cuồng vọng như thế, đối mặt với bọn họ nhiều người như vậy, cũng không có đem bọn họ để vào mắt.
Không phải vì Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, mà là, thực lực bản thân của Trần Thanh Đế, quá mạnh mẽ.
- Tất cả đều buông súng!
Khi súng trong tay Phó Dịch rơi trên mặt đất, hắn không dám có chút do dự nào, không dám cho Trần Thanh Đế cơ hội hô tiếng thứ ba, lập tức hạ lệnh.
Chậm!
Tay của hắn, tuyệt đối sẽ bị chém rụng.
Đây là một loại trực giác.
Trực giác đáng sợ.
Bá bá bá...
Nghe được Phó Dịch ra lệnh, tất cả mọi người phía sau hắn, căn bản cũng không có chút do dự nào, rất nhanh thu súng trong tay.
Không phải sợ Phó Dịch, mà là sợ Trần Thanh Đế.
Bọn hắn đều hận không thể vứt súng trong tay lên mặt đất, đến tiết kiệm thời gian thu súng.
Phó Dịch sợ, bọn hắn càng sợ.
Tốc độ thu súng của bọn hắn, tuyệt đối có thể vượt qua Súng Thần rồi.
Không nhanh không được a.
- Cha... Người... Người cứ như vậy được rồi sao? Không thể như vậy a.
Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, tuy cảm thấy sợ hãi, lại không biết xảy ra chuyện gì, điên cuồng quát.
Được rồi?
Nếu như được rồi, Phó Tân Hãn hắn bị đánh, chẳng phải là khổ sở uổng phí sao?
Còn có, tiểu huynh đệ của hắn đã mất a.
Trứng, loại này đồ chơi, đối với Phó Tân Hãn mà nói, đây chính là mệnh căn của hắn. Đã không có trứng, hắn tình nguyện chết, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Đương nhiên, đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói, đã trở thành thái giám, thật sự không bằng chết đi coi như xong rồi.
- Phế vật không biết sống chết, câm miệng cho lão tử.
Phó Dịch tức giận quát, hiện tại quần áo toàn thân hắn, đều bị mồ hôi thẩm thấu a.
Con mẹ nó, Phó Tân Hãn, ngươi chính là một ngu xuẩn, một siêu cấp đại ngu xuẩn, Phó Lão Đại như thế nào có con trai ngu xuẩn như ngươi vậy?
Ngươi cái phế vật ngu xuẩn này, đến cùng có biết hay không, Trần Thanh Đế này kinh khủng đến cỡ nào? Ngươi có biết hay không, hắn đã cường hãn đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột?
Có thể phát ra sát khí khủng bố làm cho người hít thở không thông, người như vậy, là chúng ta có thể đắc tội, đối phó được sao?
Ngươi cái đại ngu xuẩn này, kêu to cái rắm?
Chẳng lẽ muốn cho chúng ta chết hay sao?
Thủ hạ tinh anh Phó Dịch mang đến, tất cả đều ở trong lòng mắng to không thôi.
Cái này không phải hại bọn hắn sao?
Bọn hắn lăn lộn hắc đạo, suốt ngày trải qua thời gian thè lưỡi liếm huyết trên mũi đao, đối với loại vật sát khí này, bọn hắn đương nhiên vô cùng hiểu rõ.
Sát khí, nhất là sát khí khổng lồ, không phải là người nào cũng có thể phóng xuất ra.
Phế vật?
Câm miệng?
Toàn thân Phó Tân Hãn kịch liệt đau nhức, mặt mũi tràn đầy là máu, đột nhiên ngây ngẩn cả người, cả thân thể cũng không hề run rẩy, như là bị thiên kiếp diệt thế bổ trúng.
Không tin!
Mặt mũi Phó Tân Hãn tràn đầy không tin.
Cha hắn đã nói, đừng nói là Đoạn Phàm, coi như là lão Đại Đoạn Thiên Môn, Đoạn Thiên đến, Phó Dịch hắn cũng phải giết Trần Thanh Đế a.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lịch Hoa Xuân đã bị dọa đến đái trong quần, thân thể chấn động, rất nhanh tiến lên một bước, dùng đến thanh âm bén nhọn quát:
- Hãn Nhi là con của anh, là cốt nhục của mình, bị đánh thành như vậy, anh không báo thù cho hắn, giết tiểu tạp chủng này, còn đi mắng nó? Anh đến cùng còn có phải là nam nhân hay không?
- Ba!
Một tiếng giòn vang, sắc mặt Phó Dịch tái nhợt, một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt Lịch Hoa Xuân. Lịch Hoa Xuân, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, ném tới bên người Phó Tân Hãn.
Ngay sau đó, dấu ngón tay huyết hồng, rất nhanh xuất hiện trên mặt Lịch Hoa Xuân.
Lịch Hoa Xuân té trên mặt đất, choáng váng.
Tuy Phó Dịch là nguyên lão của Đoạn Thiên Môn, quyền cao chức trọng, địa vị hiển hách, nhưng mà, Phó Dịch chưa từng đánh qua Lịch Hoa Xuân nàng.
Hôm nay, Phó Dịch vậy mà đánh nàng.
- Ngươi...
Lịch Hoa Xuân ngã vào bên người Phó Tân Hãn, ôm mặt, nước mắt bừng lên, nhìn qua Phó Dịch, vẻ mặt không thể tin được.
Phó Dịch đánh Lịch Hoa Xuân nàng?
Nằm mơ, Lịch Hoa Xuân cũng không nghĩ qua a.
- Hừ!
Sắc mặt Phó Dịch khó coi, hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Phó Tân Hãn cùng Lịch Hoa Xuân, lạnh giọng nói ra:
- Đem bọn họ, tất cả đều kéo ra ngoài cho lão tử.
- Vâng, Phó Lão Đại!
Bốn gã đứng ở phía trước nhất, rất nhanh tiến lên, muốn kéo Phó Tân Hãn cùng Lịch Hoa Xuân đi ra ngoài.
- Phó Tân Hãn lưu lại, nữ nhân của ngươi, ta có thể không hỏi.
Tất cả đều kéo đi ra ngoài?
Trần Thanh Đế há lại không biết ý đồ của Phó Dịch?
Nhìn như là đánh Lịch Hoa Xuân, kì thực, là thông qua loại phương thức này, thừa cơ cứu Phó Tân Hãn đi.
Đột nhiên nghe được Trần Thanh Đế nói, sắc mặt Phó Dịch kịch biến, lập tức trở nên vô cùng khó coi. Người hắn muốn kéo ra ngoài nhất, là Phó Tân ờng đường là nguyên lão Đoạn Thiên Môn, địa vị lợi hại, đã chủ động cúi đầu, xin lỗi, Trần Thanh Đế còn không thèm chịu nể mặt.
Ta mặt mũi của mình cũng không đủ dùng, lấy cái gì cho ngươi?
Lấy cái gì cho ngươi?
Hung hăng càn quấy, cuồng vọng!
Bất quá... Trần Thanh Đế có vốn liếng hung hăng càn quấy, có cuồng vọng.
- Lão công, Hãn Nhi là con của anh, chúng ta chỉ có một đứa con, anh nhất định phải cứu nó a.
Chứng kiến Phó Dịch cúi đầu, Trần Thanh Đế y nguyên mạnh mẽ như thế, Lịch Hoa Xuân cũng điên cuồng, quát:
- Ta mặc kệ tiểu tạp... hắn là ai, tuyệt đối không thể để cho hắn giết Hãn Nhi.
- Ba, ba nhất định phải cứu con, con là con ruột của ba a.
Ở thời điểm này, Phó Tân Hãn cũng biết, Trần Thanh Đế không phải bọn hắn đủ khả năng khiêu khích.
Trả thù Trần Thanh Đế, giết cả nhà Trần Thanh Đế?
Loại ý nghĩ này, đã sớm bị Phó Tân Hãn ném vô tung vô ảnh, bây giờ không phải là nghĩ trả thù, Phó Tân Hãn hắn chỉ muốn bảo trụ tánh mạng của mình.
Trần Thanh Đế là nói, hắn phải chết a.
Dương Uy cùng Ngụy Tỏa là ví dụ, Phó Tân Hãn biết rõ, Trần Thanh Đế thật sự sẽ giết hắn.
Sự tình náo đến trình độ này, Đoạn Phàm bên người Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, Trần Thanh Đế là quyết sẽ không bỏ qua Phó Tân Hãn.
Đoạn Phàm, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Cầu tình cho Phó Tân Hãn?
Loại chuyện này, Đoạn Phàm biết rõ, chỉ cần hắn mở miệng, có tám phần khả năng để cho Trần Thanh Đế thả Phó Tân Hãn. Nhưng mà, loại chuyện này, Đoạn Phàm lại làm không được.
Không mở miệng được.
Giết Phó Tân Hãn?
Đến lúc đó Phó Dịch tất nhiên sẽ trả thù, nói không chừng lập tức sẽ dẫn người tạo phản!
Đoạn Phàm muốn giết Phó Tân Hãn, muốn giết Phó Dịch, rồi lại sợ Phó Dịch mang người công nhiên tạo phản.
Nếu như Phó Dịch tạo phản rồi, lão tử Đoạn Thiên của hắn còn không hiện ra, đến lúc kia, coi như là người ủng hộ hắn, cũng sẽ nghi ngờ.
Đến lúc kia, Đoạn Thiên Môn thật có thể nguy hiểm.
Phó Dịch tạo phản, Đoạn Phàm hắn cũng không sợ, hắn sợ, sau khi Phó Dịch tạo phản mang đến hậu quả.
Đây chính là phi thường đáng sợ.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Muốn diệt sát Phó Dịch, cùng với lực lượng dưới cờ của Phó Dịch, Đoạn Phàm có đầy đủ nắm chắc làm được. Thế nhưng mà, lão tử hắn, lại không cách nào xuất hiện.
Chuyện lớn như vậy, với tư cách lão Đại Đoạn Thiên Môn, vậy mà không hiện ra, người lại trung tâm như thế nào, lại ngu xuẩn như thế nào, cũng sẽ hoài nghi a.
Đoạn Phàm sợ chính là cái này, mà không phải Phó Dịch đơn thuần tạo phản.
- Làm sai chuyện, vậy thì chịu lấy trừng phạt, đứa con phế vật này của ta làm sai, cũng đã bị trừng phạt.
Sau một lát, sắc mặt Phó Dịch tái nhợt, trầm thấp nói:
- Bị ngươi phế đi huynh đệ dưới háng, chẳng lẽ cái trừng phạt này còn chưa đủ sao?
- Đủ sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Phó Dịch, ngươi nói, cái trừng phạt này đủ sao? Ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, đủ rồi sao?
- Con của ngươi là mặt hàng gì, cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian nhiều nữ hài, ta quản không được, cũng không muốn quản. Nhưng mà...
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế tràn đầy sát khí đầm đặc:
- Hắn lại đem chú ý đánh tới trên người thân nhân ta. Hơn nữa, ta người này, thống hận nhất đúng là cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian.
- Ta giáo huấn hắn, muốn giết hắn, ngươi đến, muốn giết ta, cái này là bình thường. Sau khi ngươi tới, móc súng chỉ vào đầu ta, muốn một súng bắn chết ta, ta không có ý kiến.
Trần Thanh Đế mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Nếu như không phải là vì ngươi sợ, ngươi sẽ bỏ qua ta sao? Ta nhìn ngươi đã sớm muốn một súng bắn chết ta đi?
- Hiện tại bảo ta thả hắn, ngươi cho rằng có khả năng sao?
Trần Thanh Đế khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Oanh!
Phó Dịch chấn động toàn thân, thân thể nhịn không được lui về phía sau một bước.
Đúng như Trần Thanh Đế nói, nếu như không là vì Trần Thanh Đế tản ra sát khí khủng bố làm cho người hít thở không thông, khiến cho Phó Dịch hắn biết rõ, Trần Thanh Đế vô cùng cường đại, hắn há có thể nói nhảm cùng Trần Thanh Đế? Sớm đã giết Trần Thanh Đế rồi.
- Trần tiên sinh, mới vừa rồi là ta xúc động, đều là Phó Dịch ta sai.
Phó Dịch cố nén lửa giận trong lòng, ăn nói khép nép nói:
- Trần tiên sinh, hi vọng ngươi nể mặt mũi Đoạn thiếu, thả con trai phế vật kia của ta một con đường sống. Chỉ cần lưu lại một con đường sống, xử phạt như thế nào, tùy ý Trần tiên sinh xử trí.
Vì bảo trụ mạng của Phó Tân Hãn, Phó Dịch đã đem tư thái bỏ vào thấp nhất.
- Mặt mũi Đoạn thiếu?
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra:
- Ở trong mắt của ngươi, mặt mũi Đoạn Phàm có bao nhiêu? Lại có thể có bao nhiêu?
Ở trong mắt của ngươi, mặt mũi Đoạn Phàm có bao nhiêu? Lại có thể có bao nhiêu?
Bạch Ngọc Đông ở một bên, trong hai tròng mắt lập loè tinh mang, trong lòng của hắn đột nhiên hiện lên một suy đoán, cái này để cho lòng hắn chấn động, ánh mắt lộ ra cảm kích.
- Trần tiên sinh, làm người nên lưu một đường, ngày sau sẽ dễ nói chuyện. Không nên làm sự tình quá tuyệt, cái này cuối cùng là không tốt.
Trong con ngươi Phó Dịch tràn đầy sát khí nồng hậu:
- Ta thừa nhận, ngươi rất mạnh, cực cường. Muốn giết ta, ngươi có thể làm được. Nhưng mà, ta không tin ngươi có thể giết tất cả mọi người, mà không cho một người chạy thoát.
- Chỉ cần có một người ly khai nơi đây, huynh đệ thủ hạ của ta trả thù, cho dù ngươi lại mạnh như thế nào, kết quả cũng chỉ có một… chết.
Phó Dịch âm lãnh nói:
- Một người cường thịnh hơn nữa, cũng là có hạn.
Đến lúc này, Phó Dịch là nói huynh đệ trong tay hắn, mà không phải nói huynh đệ Đoạn Thiên Môn.
Tâm của Phó Dịch, có thể thấy được lốm đốm.
Phó Dịch vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy một đạo kình phong, thổi qua trước mặt của hắn, thổi trúng làm mặt hắn rất đau, làm cho hắn nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Phốc...
Một tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, Phó Dịch muốn cố gắng mở mắt ra, mà lúc này, lại là một đạo kình phong thúc qua, hắn cảm thấy mặt mình giống như là bị đao cắt, đau vô cùng.
Khi kình phong tiêu tán, đợi đến lúc Phó Dịch mở hai mắt ra, chỉ là chứng kiến, thân thể Trần Thanh Đế ở trước mặt hắn lắc lư một cái.
Ân, giống như là bị Phó Dịch hắn hù sợ.
Lắc lư một cái rất nhỏ.
Rầm rầm rầm...
Ngay sau đó, mười mấy người xông vào phòng, tất cả đều ngã trên mặt đất, khí tức không có, trên mặt vẫn là bảo trì bộ dáng trước kia, không có bất kỳ biến hóa.
Kêu thảm thiết, không có.
Chuyện gì xảy ra, bọn hắn không biết.
Chết rồi.
Như vậy chết rồi.
Thẳng đến chết, bọn hắn cũng không biết là chết như thế nào, ai động thủ.
Phó Dịch đột nhiên quay đầu lại, chứng kiến mười mấy người tất cả đều nằm trên mặt đất, chết rồi, toàn bộ đều chết hết, cái này lại để cho hắn trừng lớn hai mắt, tim đập nhanh chóng gia tốc.
Cố gắng quay đầu lại, trong ánh mắt Phó Dịch nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hai đạo kình phong, Phó Dịch bị thổi đến hai mắt nhắm nghiền, đợi cho hắn mở mắt ra, chỉ thấy Trần Thanh Đế có chút nhúc nhích, mười mấy người khoảng cách ít nhất 2m, vậy mà cùng một thời gian bị giết.
Cái này... cái công kích này, tốc độ di động nhanh bao nhiêu?
Chậm đã...
Thanh âm bị đánh trúng, chỉ có một tiếng, mười mấy người ngã xuống, khí tuyệt bỏ mình.
Nhanh, là vì quá nhanh, thanh âm vài chục lần công kích, điệp gia lại với nhau, biến thành một thanh âm.
Nghĩ tới điểm ấy, mồ hôi lạnh trên trán Phó Dịch xoát xoát chảy xuống, cả thân thể đều đang không ngừng run rẩy.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Thanh Đế, cũng trừng lớn hai mắt, giống như là thấy được U Linh, lòng của mỗi người đều tràn đầy sợ hãi.
Kể cả Bạch Ngọc Đông cùng Đoạn Phàm ở bên trong, cũng thật không ngờ, tốc độ của Trần Thanh Đế vậy mà sẽ nhanh như thế, tốc độ công kích vậy mà sẽ sắc bén như thế.
Quả thực là khủng bố.
Khủng bố đến cực hạn.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥