- Hiện tại... hiện tại người trong thành đều nói như vậy... Bọn họ đều nói cái gì mà linh nguyên tăng lên là do Tỏa Yêu Tháp sụp đổ.
Thiếu niên nhìn Lưu Phi, ở tại Đại Vận quốc, không nhận ra Lưu Phi có thể nói là đã ít lại càng ít.
- Tin tức này chuẩn xác không?
Lưu Phi nhìn thiếu niên trước mắt, Tỏa Yêu Tháp sụp đổ, tin tức này bất kể thế nào Lưu Phi đều cảm thấy không có khả năng.
Tỏa Yêu Tháp chia làm sáu tầng, tầng bốn chính là Sinh Tử Cảnh, tầng năm là gì? Tầng sáu là gì? Điều này thủy chung đều là một bí mật, chẳng qua từng có lời đồn, nếu như có người có thể giải quyết được Tỏa Yêu Tháp, vậy thì hắn sẽ được phá không phi thăng.
Phá không phi thăng này có ý gì, Lưu Phi cũng không hiểu, dù sao coi như là ở Chân Linh Giới cũng không phải mọi người đều biết Phi Tiên có ý nghĩa gì, huống chi là trong tiểu thế giới.
Lưu Phi có lẽ sẽ cho rằng phi thăng chính là một việc rất khó tin, dù sao đối với tiểu thế giới mà nói, Thánh Thể cũng đã là tồn tại xa không thể với tới, Ý Chí thì còn là nằm mơ cũng không xuất hiện, còn Phi Tiên thì ngay cả truyền thuyết cũng đều không có.
- Đây là tin truyền đến từ Tây Kỳ, hiện tại rất nhiều người đều chạy đến Trấn Yêu thành, dường như linh nguyên nơi này so với bên ngoài còn nhiều hơn.
Thiếu niên liền kể ra việc mà mình nghe được.
- Có phát sinh sự tình kỳ quái gì không?
Lưu Phi muốn biết, Tỏa Yêu Tháp sụp đổ rốt cuộc là do điều gì gây nên.
- A... hình như...
- Hình như cái gì?
Lưu Phi nghe thấy vậy thì có chút hứng thú, thiêu niên nhất định đã nghe đồn được điều gì, cho nên hắn sốt ruột liền túm lấy thiếu niên dò hỏi.
- Trong mộ viên hoàng gia Tây Kỳ, có một người trẻ tuổi xuất hiện tại nơi này, sau đó lập xuống một tấm mộ bia, mộ bia kia hình như toát ra hồng quang, hơn nữa từ ngày mộ bia được lập, hình như không ngừng có lôi điện từ trên bầu trời giáng xuống mộ bia, nhưng cho tới giờ mộ bia vẫn sừng sững đứng đó, không chút hao tổn!
Thiếu niên liên tiếp dùng vài từ "hình như", kỳ thực chuyện này cũng là do thiếu niên nghe được, dù sao liên tiếp dẫn động cho thiên lôi giáng xuống là sự tình không thể nào tưởng tượng nổi, so với Tỏa Yêu Tháp sụp đổ còn khó tin hơn.
- Mộ bia có thể dẫn động thiên lôi?
Con mắt Lưu Phi đã sắp trừng lồi cả ra, muốn dẫn động thiên lôi, Lưu Phi biết cần phải vượt qua phạm vi chịu đựng của thế giới này, mà muốn dẫn động thiên lôi vô hạn giáng xuống, thứ kia chỉ sợ không riêng gì thế giới này không chịu đựng được, mà ngay cả Chân Linh Giới cũng khó mà chịu nổi...
- Tin tức này hẳn là,, có thể là do Tây Kỳ đồn đại xằng bậy.
Lưu Phi phủ định tin tức này, dù sao tin tức này cũng quá mức khó tin.
- Ta cũng biết là giả, Tu Phục Tông Sư Trịnh Khôn kia rốt cuộc là ai cũng chẳng người nào biết, làm sao có thể có người vì hắn mà lập ra bia mộ!
Thiếu niên đứng đó lầm bầm một mình, nhưng lời hắn còn chưa nói dứt, đã khiến cho Lưu Phi sững sờ.
- Trịnh Khôn!
Cái tên này người bình thường sớm đã quên, nhưng Lưu Phi lại biết, Thiên Yêu Trịnh Khôn, đó cũng chính là một đại nhân vật cùng thế hệ với Sở Tương Hợp, nếu như không phải Thiên Yêu Trịnh Khôn biến mất bên trong Tỏa Yêu Tháp, vậy thì Sở Tương Hợp thiên hạ đệ nhất có lẽ cũng không có khả năng xuất hiện.
Bây giờ thiếu niên này dĩ nhiên lại nhắc tới Thiên Yêu Trịnh Khôn, lẽ nào bia mộ kia lại có quan hệ tới Thiên Yêu Trịnh Khôn?
- Ngươi mới vừa nói Trịnh Khôn chính là chủ nhân mộ bia?
Lưu Phi cau mày, hắn tin ăằng thiếu niên tuyệt đối không nói dối, phải biết rằng, người nhớ được cái tên Trịnh Khôn này quá ít, chỉ sợ hậu nhân Trịnh gia còn lưu lại cũng đại đa số đã quên mất ai là Thiên Yêu Trịnh Khôn rồi.
- Trên mộ bia kia có mấy chữ lớn, hình như là cái gì mà "Tu Phục Tông Sư Trịnh Khôn chi mộ!
Thiếu niên cũng không biết ai là Trịnh Khôn, hắn chỉ đem những lời mình nghe được nói ra.
Nhưng lời hắn nói đã khiến cho Lưu Phi có một loại cảm giác thiên toàn địa chuyển! Thiên Yêu Trịnh Khôn, đó là người trăm năm trước tiến vào Tỏa Yêu Tháp, trăm năm sau lại có người vì Thiên Yêu Trịnh Khôn lập mộ bia, mà Tỏa Yêu Tháp cũng theo đó sụp đổ, tất cả chuyện này liên hệ lại sẽ nói lên điều gì?
Đầu óc Lưu Phi nhanh chóng vận chuyển, hắn cảm giác mình hình như mình đã nắm bắt được cái gì đó mấu chốt. Mà hết thảy những điều này đều chỉ hướng tới một người, một người duy nhất đi ra từ Tỏa Yêu Tháp.
- Kẻ nào!
Bỗng nhiên đệ tử bên trong Lăng Hoa biệt viện mở miệng quát lớn, Lưu Phi vừa mới khơi ra được mạch suy nghĩ cũng theo đó bị ngắt đứt. Lưu Phi rất cụt hứng liếc mắt nhìn đệ tử kia, nhưng còn không chờ Lưu Phi ngẩng đầu lên, hắn liền phát hiện bầy trời đột nhiên tối sầm lại.
Lưu Phi rất buồn bực, bầu trời vì sao lại tối vậy? Mới vừa rồi vẫn còn nắng mà! Lưu Phi ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, toàn thân hắn phảng phất như bị trúng định thân thuật, đứng khựng tại chỗ không tài nào nhúc nhích nổi.
Trên bầu trời! Một tấm bia đá khổng lồ tựa như một ngọn núi che khuất mặt trời phía trên Lăng Hoa biệt viện, toàn bộ mọi người bên trong đô thành Đại Vận hầu như đều thấy một màn như vậy, mà đó cũng không phải là điều khiến bọn họ giật mình, điều khiến bọn họ giật mình nhất chính là tấm bia đá này lại do một người dùng một tay nâng lên.
Tấm bia đá này nếu như đứng ở trên mặt đất sợ rằng cũng phải cao tới cả cây số, rộng cũng ít nhất bốn năm trăm thước, tấm bia đá khổng lồ như thế lại bị người kia nâng lên bằng một tay? Mà người này lại còn phi hành ở trên bầu trời, đây là sự tình con ngươi có thể làm được sao?
- Âu Dương!
Lăng gia, Lăng Hàn nhìn thấy trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tấm bia đá khổng lồ như thế cùng với người nâng tấm bia đá, hắn liếc mắt liền nhận ra đó chính là Âu Dương vừa mới rời khỏi một thời gian ngắn.
- Các huynh đệ, ta đã đáp ứng với các ngươi, một ngày kia sẽ đưa các ngươi về nhà, ta sẽ ở thế giới này lập cho các ngươi vĩnh sinh bi văn, chúng ta gặp nhau tại Lăng Hoa biệt viện, nơi này đối với các ngươi mà nói cũng coi như là nhà, hiện tại ta sẽ an táng các ngươi tại đây!
Trên bầu trời, Âu Dương nhìn vào bình tro cốt trong lòng mình, trong đó là toàn bộ tro cốt của các huynh đệ, những người này đến từ khắp nơi trên Đại Vận, Âu Dương cũng không biết nhà của mỗi người bọn họ là ở đâu, mà hắn hiện tại cũng không có đủ thời gian để tìm nhà của họ, cho nên Âu Dương mới quyết định chọn Lăng Hoa biệt viện làm địa phương để lập xuống vĩnh sinh bi văn cho bọn họ.
- Âu Dương! Đây là Tiễn Thần Âu Dương!
Đương kim quốc quân Vương Kỳ Đại Vận nhìn Âu Dương trên bầu trời, hắn nhớ kỹ gia gia lúc trước đã từng kể qua cho mình nghe về cuộc đời của Tiễn Thần ở tại tiểu thế giới, Vương Kỳ không nghĩ tới khi mình còn sống cũng có thể nhìn thấy được nhân vật truyền kỳ này, mà nhân vật truyền kỳ này so với lời kể của gia gia mình còn lợi hại hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hắn tiến vào Chân Linh Giới liền đã dùng một thời gian ngắn đến mức người khác nghĩ cũng không dám nghĩ để đạt được thiên hạ đệ nhất, hôm nay hắn trở về tiểu thế giới nhất định là vì lời thề hắn đã hạ năm đó.
- Ta dẫn theo các ngươi tham gia hội võ tứ quốc, là ta sơ sẩy đã đưa các ngươi lên con đường tử vong, Âu Dương cả đời này đều thiếu nợ các ngươi, cuộc đời này Âu Dương đã không thể nào trả hết nợ được cho các vị huynh đệ, kiếp sau, nếu như còn có kiếp sau, chúng ta sẽ cùng sóng vai chiến đấu.
Âu Dương lên tiếng, toàn bộ đô thành Đại Vận đều có thể nghe được lời của Âu Dương.
Chẳng qua chân chính biết được ý tứ trong lời của Âu Dương thì cũng rất ít, hội võ tứ quốc, đó là vết nhơ suốt đời Tiễn Thần Âu Dương, Đại Vận cần tọa ra một thần linh, cho nên vết nhơ này đã bị Đại Vận thay đổi, cho nên các lời tương truyền về Âu Dương cũng không hề xuất hiện tin tức gì của hội võ tứ quốc.
Nhưng bất kể che giấu lịch sử ra sao, bao giờ cũng sẽ có người biết, tựa như Lưu Phi. Năm xưa khi Lưu Phi lần đầu tiên nghe được hội võ tứ quốc, Âu Dương ngu xuẩn khiến cho cả Đại Vận đoàn bị diệt, hắn đã từng cười nhạo Âu Dương, hắn mắng Âu Dương ngu dốt, khi đó trong lòng hắn cảm thấy nếu là hắn dẫn đội có lẽ so với Âu Dương sẽ mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.
Nhưng ngày hôm nay, khi Lưu Phi thấy Âu Dương vì lời hứa năm xưa mà quay trở về, Lưu Phi thực sự không biết suy nghĩ trong lòng mình lúc này ra sao.
Không một ai là con người hoàn hảo, Âu Dương cũng không phải thánh hiền, cũng không phải thần linh, Âu Dương chỉ là một con người có thân xác huyết nhục, hắn cũng đã từng có tuổi trẻ, đã từng khinh cuồng, hắn cũng từng ngây ngốc cho rằng mình đã là thiên hạ vô địch.
Là mọi người đều coi hắn thành thần, cho nên không một ai biết hắn đã từng có một vết nhơ khó có thể tiếp thu...
- Hắn cũng là người, hắn cũng làm ra sai lầm! Thế nhưng hắn vẫn dám thừa nhận tất cả...
Lăng Hàn nhìn Âu Dương trên bầu trời, hội võ tứ quốc là vết nhơ cả đời của Âu Dương, đối mặt với vết nhơ đó, Âu Dương có can đảm đứng ra thừa nhận, không cần nói thứ khác, chỉ cần phần dũng khí này cũng đã chinh phục được tất cả.
Người mắc lỗi không đáng sợ, đáng sợ là người không dám nhận sự sai lầm của mình, từ cổ chí kim có bao nhiêu cường giả, vì ẩn giấu việc sai trái của mình mà không tiếc bóp méo lịch sử? Còn Âu Dương, mỗi một hành động đều nằm ngoài dự đoán của mọi người...
Âu Dương mang theo tấm mộ bia lớn nhất trong lịch sử chạm rãi từ trên bầu trời hạ xuống, mộ bia được Âu Dương dựng thẳng đứng lên, sau đó Âu Dương khẽ phẩy tay về phía Lăng Hoa biệt viện, vô số kiến trúc cứ vậy bị một cú phẩy tay này của Âu Dương quét hết sang một bên.
Hai tay Âu Dương cầm lấy tấm bia đá, cả tấm bia đá khổng lồ cứ vậy dưới cự lực của Âu Dương bị hung hăng cắm ở trên mặt đất. Toàn bộ đế đô vào giờ khắc này đều có thể cảm nhận được mặt đất run rẩy.
Sau khi Âu Dương cắm tấm bia đá lên trên mặt đất, thân thể hắn liền bay lên cao, hai tay liên tiếp bắn ra những đạo hồng quang, mà theo hồng quang thoáng hiện, trên tấm bia đá khổng lồ cũng bắt đầu hiện lên những chữ rất lớn.
Tiêu Diệc Đổng!
Lưu Hồng Xương!
Hà Thiện Bình...
Từng cái tên dần hiện lên trên tấm bia mộ, những cái tên này đều là tên các chiến hữu đi theo Âu Dương tham dự hội võ tứ quốc tiến vào Tỏa Yêu Tháp mà chết trận.
Vô số bách tính nhìn thấy những cái tên rất lớn không ngừng được khắc lên trên tấm bia đá, một số ít người biết được tới sự tình hội võ tứ quốc nhịn không được lắc lắc đầu, sở dĩ bọn họ lắc đầu là bởi vì bọn họ căn bản không hiểu, Tiễn Thần tôn sư vì sao phải làm như vậy? Nếu hắn muốn che giấu chuyện này, ai dám nói ra?
Che dấu rất dễ, nhưng thừa nhận thì lại cần phải có dũng khí, từ sự chỉ huy sai lầm của mình ở trong hội võ tứ quốc tạo thành kết cuộc cả đoàn bị diệt, Âu Dương cho tới bây giờ đều chưa từng phủ nhận sai lầm của bản thân, chỉ có hiểu được sai lầm, hiểu được sự thiếu sót của bản thân thì mới tiến lên phía trước được.
Mấy chục cái tên xuất hiện bên trên tấm bia mộ, theo những cái tên này xuất hiện, vô tận hồng quang bắt đầu từ trên đó tỏa ra, bầu trời bắt đầu nổi mây đen cuồn cuộn, nguyên bản bầu trời đang trong sáng chỉ trong nháy mắt đã tối đen như ban đêm.
Tầng tầng mây đen tụ tập lại một chỗ, lôi quang bắt đầu chớp động, vô số lôi điện giống như những con thần long vùng vẫy ở bên trong tầng mây.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn lôi điện trên bầu trời, lực lượng của thiên lôi quá yếu, cho dù mình không sử dụng bất kỳ lực lượng nào, chỉ dựa vào thân thể để cho đám lôi điện này đánh lên cả trăm năm cũng đừng mơ làm tổn thương đến một cọng lông của mình.
Âu Dương cũng không thèm quan tâm tới thiên lôi trên bầu trời, bởi vì mục tiêu của thiên lôi căn bản không phải là hắn, mà chính là vĩnh sinh bia này của mình, phía trên vĩnh sinh bi mang theo phi tiên lực, đây là lực lượng mà thế giới này không thể nào dung nạp được.
- Oành...
Thân thể Âu Dương run lên, theo sau đó là quang mang kim sắc vô tận chớp động, từng đạo phù lục từ trong thân thể Âu Dương bay ra, đây chính là thiên cơ phù triện, thiên cơ bắt đầu hiện lên ở xung quanh mộ bia, giống như những tinh linh màu vàng bay lượn nhảy nhót, nhìn qua linh động tựa như có được sự sống.
Trông thấy một màn thần kỳ như thế, rất nhiều người trong Đại Vận đô thành đều có một loại cảm giác như được nhìn thấy thần tích. Kỳ thực muốn nói đây là thần tích cũng không phải là không thể, dù sao lực lượng này sớm đã vượt qua cực hạn của thế giới, cho dù là Chân Linh Giới cũng tuyệt đối không thể nào dung nạp được phi tiên lực.
Âu Dương từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống mặt đất, hắn quỳ một gối xuống nền đất, quỳ hướng về phía mộ bia! Trong thiên địa này có thể khiến cho Âu Dương cam tâm quỳ xuống như vậy là rất ít rất ít, thế nhưng hôm nay người ở trong Lăng Hoa biệt viện lại thấy Âu Dương quỳ xuống.
- Nguyên lai hắn có thể đi tới được ngày hôm nay cũng không phải chỉ là vận khí...
Lưu Phi nhìn theo Âu Dương yên lặng quỳ trước bia mộ cúi đầu không nói, ở trong lòng Lưu Phi cũng tự hỏi, nếu như mình làm sai, đến khi bản thân đạt được tới độ cao như Âu Dương hiện tại, bản thân mình sẽ làm như thế nào đây?
Lưu Phi cuối cùng cũng có được một đáp án khiến cho hắn phải nở nụ cười khổ. Lưu Phi cảm thấy nếu như bản thân phạm phải sai làm như vậy, đến khi đạt được đô cao như Âu Dương, bản thân mình sẽ dùng hết mọi biện pháp để che giấu đi sai lầm đó, căn bản không có được dũng khí cùng quyết đoán như Âu Dương.
- Các huynh đệ, ta phải đi rồi, ta phải đi tiên giới, đó là một thế giới mà ta không hề biết, là một thế giới thuộc về Phi Tiên, ta tin rằng các ngươi nhất định sẽ cao hứng vì ta, ta hi vọng hồn của các ngươi có thể cùng với ta lang bạt trên thế giới mới này!
Âu Dương nhìn mộ bia trước mặt mình, chậm rãi mở miệng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lời nói của Âu Dương đương nhiên không có khả năng khiến cho mộ bia có gì thay đổi, chẳng qua mộ bia không thay đổi nhưng mọi người xung quanh lại như đang nằm mộng.
- Tiên giới?
Đây là nơi nào? Bọn họ đã từng nghe qua tiểu thế giới, nghe nói qua Chân Linh Giới, nhưng lại chưa bao giờ được nghe tới Tiên giới như trong miệng Âu Dương!
Lẽ nào phía trên Chân Linh Giới còn có một thế giới khác? Còn có một thế giới cao hơn cả Chân Linh Giới? Lẽ nào Âu Dương đã đạt tới cực hạn của Chân Linh Giới cho nên hắn phải rời đi?
- Các huynh đệ, ta không có quá nhiều thời gian để ở cùng các ngươi, chẳng qua ta tin rằng các ngươi nhất định có thể hiểu rõ, ta phải rời đi! Ta sẽ mang theo ý chí bất bại của các ngươi, sẽ khiến cho thế giới kia phải nhớ kỹ cái tên Âu Dương này!
Âu Dương xiết chặt nắm tay, từ khi đến thế giới này cho tới giờ, bản thân mình không ngừng đi lên, không ngừng từng bước hoàn thành mục tiêu của mình, hôm nay khoảng cách đến mục tiêu vĩnh sinh cuối cùng kia chỉ còn một bước.
Nhưng vĩnh sinh có thực sự là mục tiêu cuối cùng của Âu Dương hay không? Chỉ cần đạt tới Phi Tiên, tiến vào tiên giới, trên cơ bản liền đã là vĩnh sinh bất tử. Vĩnh sinh bất tử đã từng là mục tiêu của Âu Dương, Âu Dương đã vì nó mà phấn đấu hết sức, nhưng bây giờ thì lại không giống vậy.
Triệu Cương chết đi đã triệt để kích động Âu Dương, Triệu Cương dùng tính mạng của bản thân để mở ra con đường tiến lên cho Âu Dương, cho nên con đường đi tới Chí Cao Vô Thượng bất kể thế nào Âu Dương cũng nhất định phải đạt được.
- Các huynh đệ, lần này ta phải đi một thời gian rất dài, mà mục tiêu lần này ta phải xông pha cũng rất lớn rất lớn, Chí Cao Vô Thượng, mục tiêu lần này của ta chính là Chí Cao Vô Thượng, tuy rằng chưa bao giờ có người từng đạt tới nó, nhưng nếu nó tồn tại thì chắc chắn phải có người khiêu chiến, Âu Dương đã một đường phá tan mọi quy tắc để đi tới ngày hôm nayl, tin rằng lần này cũng sẽ không có vấn đề gì.
Âu Dương nói xong, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Âu Dương nhìn bốn phía xung quanh, người đứng quanh Lăng Hoa biệt viện đã càng ngày càng nhiều, Âu Dương chuẩn bị xoay người rời đi! Nhưng ngay khi Âu Dương vừa muốn rời đi, hắn lại nhớ tới mình vẫn còn có một việc chưa làm!
Khẽ vẫy cánh tay, một tảng đá hình tứ phương được tạo thành từ ngọc bích xuất hiện trong tay Âu Dương, bàn tay Âu Dương giống như đao nhọn sắc bén, cắt vài lần lên trên tảng đá này, tảng đá lập tức biến thành một tấm bia đá ngọc bích nho nhỏ.
Tấm bia đá kia từ trên trời rơi xuống cắm ở bên cạnh tám bia đá khổng lồ, trên tay Âu Dương hồng quang lại hiện lên, sau vài lần điêu khắc, phái trên tấm bia ngọc bích này cũng xuất hiện vài chữ -- chí giao Sở Tương Hợp chi mộ...
Chí giao Sở Tương Hợp, mỗi lần nghĩ đến Sở Tương Hợp, Âu Dương liền nhớ tới đêm đó ở biên quan, Sở Tương Hợp dọa cho bản thân mình chạy trốn, khi đó mình vẫn còn chưa có được năng lực miễn dịch tất cả, bản thân khi đó đã bị lão đầu râu bạc kia dọa cho vô cùng sợ hãi.
Bất kể lúc nào, Sở Tương Hợp cũng đều yên lặng đứng sau lưng ủng hộ cho mình.
Hội võ tứ quốc, Sở Tương Hợp chịu áp lực rất lớn vẫn dứt khoát để cho mình đi tham gia, nhưng bản thân lại không mang về thể diện được cho Sở Tương Hợp, mà lại khiến cho cả đoàn bị diệt. Vì mình, Sở Tương Hợp đã bỏ qua quốc gia mà hắn thủ hộ, để đi lên con đường du lịch tứ phương.
Khi thời điểm bản thân mình khó khăn nhất, vị chí giao cũng giống như sư tưởng của mình lại xuất hiện một lần nữa, Hoàng Kim thành, Sở Tương Hợp cùng Âu Dương sóng vai chiến đấu, chém Linh sứ, noi theo Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước bước vào Chân Linh Giới.
Nhưng lão nhân kia sau khi tiến vào Chân Linh Giới lại chết ở trong tay một tên quần là áo lục, đây chính là một sự tình khiến Âu Dương rất đau lòng. Tuy rằng đã giết Kim Trì cùng Kim Minh để báo thù cho Sở Tương Hợp, thế nhưng trong lòng Âu Dương thủy chung vẫn cảm thấy mình mắc nợ Sở Tương Hợp, ở tại Chân Linh Giới Âu Dương đã từng nghĩ lập xuống một vĩnh sinh bi cho Sở Tương Hợp, mà khối ngọc bích kia chính là hắn tìm để làm việc này.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, Âu Dương cảm thấy vẫn nên trở lại Lăng Hoa biệt viện, trở lại quốc gia mà lão nhân kia thủ hộ suốt đời để lập vĩnh sinh bi văn cho hắn.
- Quốc sư đại nhân! Ta sẽ tuân theo ý chí của ngươi, chỉ cần Âu Dương không chết, bất kể thời điểm này Đại Vận cũng sẽ không bị diệt vong~
Âu Dương nói xong, từng luồng khí tức tiên linh xuất hiện phía trên ngọc bích, một mộ linh nhìn qua so với Sở Tương Hợp giống nhau như đúc, nhưng lại hoàn toàn được dùng tiên linh khí để hình thành xuất hiện ở phía trên tấm bia mộ.
- Tuân theo ý chí của quốc sư đại nhân, vĩnh viễn thủ hộ Đại Vận quốc!
Âu Dương điểm một ngón tay lên trán mộ linh, mộ linh thoáng cái liền mở mắt, trong đôi mắt đỏ như máu phóng ra một loại tràn ngập tự tin giống hệt với Âu Dương.
Mộ linh như vậy tuyệt đối có được tu vi Ý Chí cấp, mà mộ linh này lại hoàn toàn được tạo thành từ tiên linh khí, cho nên trên thực tế nó so với cường giả Ý Chí còn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.
Dù cho vô số năm sau, khi có cường giả Ý Chí phủ xuống tiểu thế giới này, mộ linh vẫn có thể đánh bại được hắn.
Làm xong tất cả chuyện này, Âu Dương biết, trần duyên giữa tiểu thế giới cùng mình đã hết, mình cần phải quay về Chân Linh Giới, phải cáo biệt cùng những bằng hữu thân nhân của mình.
Bản thân chỉ còn lại thời gian bốn ngày, bốn ngày sau Thiên Môn sẽ mở ra vì mình, khi đó chính là ngày mà mình vũ hóa phi tiên. Yêu khí đang không ngừng chuyển hóa thành tiên linh khí tức, quá trình này tổng cộng cần phải mất năm ngày, giờ này sau khi trải qua một ngày đêm, hắn vẫn còn lại được bốn ngày, thế nhưng Âu Dương vẫn cảm thấy thời gian bốn ngày này vẫn chưa đủ.
Âu Dương đứng dậy, thời không xung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo, một đại môn màu tím hiện ra đằng sau Âu Dương, dây chính là đại môn đi thông tới Chân Linh Giới.
Mở ra đại môn này đối với Âu Dương mà nói chính là việc dễ như trở bàn tay, nhưng với rất nhiều người mà nói, đại môn này chính là truy cầu cả đời của họ.
Cảnh giới khác biệt thì truy cầu khác biệt, Âu Dương ngày trước đã từng truy cầu đại môn màu tím này, thế nhưng tất cả đều đã qua, bốn ngày sau hắn sẽ cáo biệt với thế giới này.
Tiên giới, đó là một thế giới hoàn toàn mới, đó là một thế giới không biết, điều này mang đến cho Âu Dương sự chờ mong vô tận, tuy rằng Triệu Cương đã từng nói cho Âu Dương nơi đó là một thế giới tàn khốc, nhưng Âu Dương thủy chung vẫn rất tự tin.
Tàn khốc? Thế giới nào mà không tàn khốc? Ở bất kỳ thời điểm nào, muốn sống tốt, ngươi chỉ có thể không ngừng dẫm đạp lên đầu người khác để tiến lên, bằng không ngươi cũng chỉ có thể để cho người khác dẫm đạp lên đầu mình, bất kể là thế giới nào, người mạnh là vua đều vẫn chính là sự thực khó có thể thay đổi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quay người bước vào trong đại môn màu tím, Âu Dương dưới ánh mắt chăm chú của vô số người xuyên qua cất bước rời khỏi tiểu thế giới, tuy rằng hắn rời khỏi nơi này, nhưng tin tưởng bất kể bao lâu sau, cái tên cùng cố sự về hắn vẫn sẽ là truyền thuyết được mọi người truyền tụng .
Một thiếu niên Kháo Sơn thôn, bị ép bước lên một hành trình gian khổ, thần uy bắn rụng bát phương, phá tan quy tắc bán yêu giả, Thứ Kiêu Cung dương danh thiên hạ. Sinh Tử Cảnh cũng không vây chết được Âu Dương, đánh đổ Tỏa Yêu Tháp để vũ hóa phi tiên, tất cả những việc này đều sẽ là cố sự được hậu nhân truyền tụng.
- Âu Dương thúc thúc! Đi đường bình an!
Lăng Hàn nhìn theo Âu Dương biến mất, hắn biết sau ngày hôm nay muốn gặp lại Âu Dương có lẽ đã không còn cơ hội nữa, nam tử giống như thần linh này đã bước lên một con đường hoàn toàn mới, bước lên một con đường mà bọn họ ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có.
- Âu Dương! Nhớ kỹ lời nói kia của ta, mọi người muốn làm anh hùng, nhưng khi anh hùng không cân xứng cùng với thực lực, vậy thì sẽ có một anh hùng mới bước ra thay thế vị trí ngươi.
Thân thể Bì Ba run rẩy nhìn theo Âu Dương biến mất, năm đó Âu Dương vẫn chỉ là một thần xạ thủ, nhưng một câu nói kia đã chỉ dẫn cho Âu Dương không ngừng đi tới.
- Âu Dương! Ngươi đi đi, ta sẽ nhanh chóng đến thế giới kia tìm ngươi!
Một nữ tử toàn thân giống như hàn băng mỉm cười nhìn Âu Dương biến mất, bên người nàng, một lão thái thái già yếu như sắp chết lắc lắc đầu nói:
- Tú Nhi, không nên vĩnh viễn bị cừu hận che mờ mắt, phong mang của hắn ở thế giới này không tài nào che đậy được, hắn chính là thần linh của thế giới này, nhưng đi tới Tiên giới, hắn lại chẳng là cái thá gì cả...
- Hừ hừ! Các ngươi quá coi thường Âu Dương, hắn đã từng chẳng là cái thá gì ở thế giới này, nhưng hắn dùng thời gian không đến trăm năm liền đã biến thành thần, ta tin rằng dù cho Tiên giới có bao nhiêu nguy nan cũng không thể nào ngăn cản được bước đi của nam tử này, trừ khi có một ngày chính hắn cam nguyện buông tha hết thảy.
Trịnh Tú Nhi tuy rằng chỉ gặp qua Âu Dương vài lần, nhưng thân là đối thủ đầu tiên tại tiểu thế giới của Âu Dương, nàng so với ai khác đều hiểu rõ Âu Dương đáng sợ ra sao.
Âu Dương không giống với những thiên tài, những thiên tài đều có một đặc điểm chính là bộc lộ tài năng, nhưng Âu Dương lại không phải là một người như vậy, ban đầu ở tiểu thế giới, ai dám tưởng tượng hắn sẽ có một ngày hôm nay? Nếu nói là có, khả năng chỉ có một mình Trịnh Tú Nhi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương, Trịnh Tú Nhi đã biết đây là một ma vương không thể trêu chọc tới, nếu như chọc tới ma vương này, vậy ngươi chỉ có hai con đường để đi, một là bị ma vương này tiêu diệt, một con đường còn lại chính là trước khi hắn chưa trưởng thành, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải hủy diệt hắn.
Nhưng có rất ít người có thể nhận thức được sự đáng sợ của Âu Dương giống như Trịnh Tú Nhi, bằng không Trịnh gia cũng sẽ không bước lên con đường kia...
Tiên vân lượn lờ, vô số tiên hạc từ trên cao bay vút qua, một tòa tiên sơn sừng sững ở trên mặt biển, Đạm Thai Kha nhắm mắt cảm nhận tiên linh khí tức ở xung quanh nồng nặc đến mức khiến cho mình cảm thấy áp lực.
- Lão tổ, không ngờ tổ tiên chúng ta lại biết dùng người như vậy!
Đạm Thai Khước Tà vẫn cầm trong tay thanh Ngọc Bích Cốt Đao, toàn bộ Đạm Thai gia bọn họ đều bị tiếp dẫn đến tiên giới, đây là điều mà không một ai trong bọn họ ngờ tới.
- Uy nghiêm của tổ tông há chúng ta có thể suy đoán, Âu Dương tiểu nhi kia về sau tất cũng sẽ tiến vào Tiên giới, chúng ta so với hắn tới sớm hơn, cho nên chúng ta có được ưu thế mà hắn không có, cho nên bất kể thế nào chúng ta đều phải nhanh chóng tu luyện, sự khuất nhục mà hắn mang tới cho Đạm Thai gia chúng ta, chúng ta sẽ trả lại cho hắn gấp trăm gấp ngàn lần.
Đạm Thai Kha cũng là một người có thù tất báo, Đạm Thai Minh chết đi khiến cho Đam Thai Kha rung động rất lớn.
Đạm Thai gia từ viễn cổ tới giờ, nhân vật thiên tài nhất Đạm Thai Minh, nếu như Đạm Thai Minh không chết, nếu như Đạm Thai Minh có thể đi tới tiên giới, vậy thì tương lai Đạm Thai Minh chắc chắc sẽ là một nhân vật cấp Tiên Tôn.
Nhưng tất cả đều là do Âu Dương kia, Âu Dương bức tử Đạm Thai Minh, khiến cho Đạm Thai gia giống như là chó nhà có tang, mà hôm nay bọn họ rốt cuộc cũng đã có được lợi thế mới, cho nên bất kể thế nào Đạm Thai gia cũng sẽ trả thù Âu Dương.
Đạm Thai gia vĩnh viễn luôn tự nhủ là bản thân mình bị xâm phạm, bọn họ không có được cái đầu thông minh như Trịnh Tú Nhi, bọn họ sẽ không nghĩ tới trên thực tế lúc trước chính là bọn họ đi trêu chọc Âu Dương, nếu như không phải bọn họ trêu chọc vào ma vương này, Đạm Thai gia làm sao lại đi tới một bước này.
Mà đến giờ bọn họ vẫn như cũ không hề biết hối cải, vẫn như cũ muốn một lần nữa khiêu khích uy nghiêm của Âu Dương, cảm thấy tiến vào Tiên giới sớm hơn Âu Dương là có được ưu thế, nhưng bọn họ lại quên đi Âu Dương dùng thời gian bao nhiêu năm để tới được một bước này...
Xuyên qua tinh môn vô tận, Âu Dương qua lại như thoi đưa ở trong biển sao vô tận, tuy rằng đã nhiều lần vượt qua biển sao này, nhưng mỗi một lần cảm nhận lại khác nhau, hắn cảm thấy trong biển sao này có lẽ ẩn giấu một bí mật gì đó.
Chẳng qua bí mật này đã không còn thời gian để hắn mở ra, bởi vì hắn phải bước lên con đường Tiên giới. Bí mật của biển sao này chỉ có thể lưu lại cho hậu nhân khai mở.
Âu Dương xuyên qua biển sao vô tận, vị trí xuất hiện của hắn cũng không phải là Tiếp Dẫn thành, bởi vì lấy tu vi hiện tại của Âu Dương mà nói, hắn có thể khống chế được bản thân xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào, lcsu này vị trí của Âu Dương chính là phía trên một mảnh hải dương xanh thẳm.
Mảnh hải dương này gió nhẹ thoang thoảng, bầu trời lượn lờ vài đám mây nhũ bạch sắc, một hải điểu thỉnh thoảng lại xẹt qua mặt biển quắp theo một con cá nhỏ.
Địa phương hài hòa như vậy, nếu như không có người nói cho biết, ngươi tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi, nơi này chính là nơi đã từng bị sương mù vô tận bao phủ dày đặc, được xưng là Mê Hồn hải một đi không trở lại.
Tỏa Yêu Tháp sụp đổ, bí ẩn viễn cổ bị khai phá, anh linh trên Mê Hồn hải cũng theo đó mà tan đi, bất kể là sương mù dày đặc hay là Tu La Huyết hải cũng đều khôi phục lại màu sắc vốn có.
Mà người sinh sống ở trong Lâm Hải Cảnh cũng không còn phải lo lắng mỗi ngày nữa, bọn họ có thể vui vẻ đánh cá mà sinh sống. Mà Bách Tôn Đảo cũng không còn giống như trước, chỉ năm mươi năm mới có thể đến một lần, hiện tại đã có rất nhiều thương thuyền bắt đầu chạy tới Bách Tôn Đảo, từ trên Bách Tôn Đảo vận chuyển một ít lưu ly ngọc thạch đến để buôn bán trên đại địa tại Chân Linh Giới.
Bắt đầu từ ngày sương mù tán đi, toàn bộ Mê Hồn hải cũng đã được gỡ bỏ lệnh cấm, chẳng qua cái tên Mê Hồn hải vẫn không bị thay đổi, hơn nữa cũng từ ngày sương mù tan đi, có một chữ được đặt song song cùng với cái tên Mê Hồn hải, đó chính là Âu Dương!
Âu Dương một lần nữa bước lên Xuyên Vân Thuyền chạy vào Tu La Huyết hải, đi lên một con đường trong mắt người khác là không có lối về, vậy mà mấy năm sau, sương mù Mê Hồn hải tan đi, linh nguyên một lần nữa khôi phục lại sự nồng đậm như thời viễn cổ, ai cũng hiểu rõ, điều này nhất định có liên hệ cùng với Âu Dương đã biến mất lâu không xuất hiện.
Xuyên Vân Thuyền tiêu thất, nó cũng không còn được ai nhìn thấy nữa, nó đã têu tán ở trong thiên địa cùng với sương mù trên Mê Hồn hải, chúng biến thành một phần linh nguyên của thế giới này, ngay cả Xuyên Vân Thuyền mà Âu Dương sử dụng cũng biến mất.
Biến mất tựa như bốc hơi, không một ai biết Âu Dương rốt cuộc đã đi đâu, dù sao tiểu thế giới nhiều như vậy, bí mật Tỏa Yêu Tháp căn bản không có người biết, tất cả mọi người đều suy đoán Âu Dương có phải đã chết hay không.
Vạn Tiên Sơn, Mục Uyển là vị tông chủ nữ tính đầu tiên từ khi Vạn Tiên Sơn thành lập đến nay, nhưng nàng vẫn làm rất tốt. Tuy rằng Bạch Hủ Minh cùng Lỗ Tu đều tiêu thất một cách thần bí, nhưng Vạn Tiên Sơn có pho tượng Tiễn Thần tồn tại, không ai dám đến khiêu khích, cho nên mỹ danh thiên hạ đệ nhất tông này vẫn như cũ thuộc về Vạn Tiên Sơn.
Lúc này Mục Uyển đứng ở bên dưới pho tượng Âu Dương, tay nàng không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve một góc pho tượng, cảm nhận lực lượng mà pho tượng không ngừng phát ra, nàng biết nam nhân này nhất định không chết, rất nhiều lần, mỗi lần mọi người đều suy đoán hắn đã chết thì bao giờ hắn cũng có thể xuất hiện, mà lần này nhất định hắn cũng sẽ trở về.
Mê Hồn hải, Âu Dương cảm nhận gió biển thổi qua, trong lòng Âu Dương cũng thả lỏng đi rất nhiều, kỳ thực rời khỏi thế giới này Âu Dương vẫn còn có chút không muốn, dù sao có nhiều bằng hữu huynh đệ như vậy còn đó, lúc trước bản thân tới nơi này đã mang theo rất nhiều huynh đệ bằng hữu cùng bước vào, mà hôm nay bản thân lại một mình rời đi, huynh đệ muốn gặp lại đã là sự tình không biết bao nhiêu năm sau.
Nhưng Âu Dương cũng không phải là loại người yếu đuối, cho dù thế nào đi nữa, hắm biết mình cũng vẫn phải rời đi.
- Cuối cùng cũng phải kéo ngươi từ dưới đó lên rồi!
Âu Dương dứng ở trên mặt biển, khi bản thân lần đầu tiên phát hiện ra nó, vẫn còn bị kẻ khác truy đuổi như chó nhà có tang, khi đó bản thân đã nghĩ nếu như có nó làm hậu thuẫn, bản thân cũng sẽ không thê thảm như vậy.
sau nhiều năm như vậy, hiện giờ mình đã vô địch thiên hạ, tứ phương ý chí tề tụ, phi tiên lực cũng đã tràn ngập trong thân thể, mãi tới hôm nay mình mới đến nơi này, mới để cho nó một lần nữa hiển hiện ở trước mặt mọi người!
Hai tay Âu Dương hướng về phía mặt biển nhẹ nhàng huy động, mặt biển không ngờ dưới sự huy động hai tay của Âu Dương liền từ từ tách ra! Tiếp theo chính là một tiếng động vang vọng ngàn dặm.
Một tòa thành trì khổng lồ từ thời viễn cổ đã được vô số cường giả ghi khắc, cũng chính là ác mộng của vô số cường giả chậm rãi từ bên trong biển rộng hiện ra.
Đây chính là Phong Bạo Thành! Tòa thành trì đã từng thuộc về Triệu Cương! Tòa thành trì đã là bóng ma đè nặng trong lòng vô số ngươi! Tòa thành trì mai táng vô số thi thể cường giả thời viễn cổ!
Trải qua mấy vạn năm, tòa thành trì này rốt cuộc cũng có ngày được trồi lên khỏi mặt nước, từ hôm nay trở đi, nó đã thuộc về Âu Dương, thuộc về một nhân vật cấp truyền thuyết hoàn toàn mới.
Nhìn theo tòa thành trì chậm rãi hiện ra từ bên trong Mê Hồn hải, trong mắt Âu Dương tràn ngập tự tin nói:
- Ta sẽ không làm mất đi danh tiếng của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi tới một thế giới càng cao hơn, khiến cho người ở trong thế giới kia đều phải nhớ kỹ tên ngươi.
…
Phong Bạo Thành bị Âu Dương lôi từ dưới biển lên, nhưng vào lúc này Phong Bạo Thành vẫn là một tòa tử thành, muốn Phong Bạo Thành lần thứ hai khôi phục lại diện mạo thời viễn cổ, bắt buộc Âu Dương phải lấy thần sư chi lực tu bổ sự tổn thất cho Phong Bạo Thành!
- Để cho ta thấy sự khủng bố của ngươi đi!
Vô số phù văn bay ra từ người Âu Dương, cả bầu trời hôm nay đều bị kim sắc phù văn làm nổi bật trở thành một màu vàng, phù văn phảng phất như vô số hành tinh chuyển động, mà cùng với sự chuyển động của phù văn, cả tòa Phong Bạo Thành cũng tỏa ra đủ loại sắc quang...
Thành tường bị tổn hại bắt đầu dần dần khôi phục, lưu quang bắt đầu lưu chuyển trên Phong Bạo Thành, trung tâm tòa thành có bức tượng thuộc về Triệu Cương kia cũng bắt đầu dần dần khôi phục thành Triệu Cương khí phách khắp thiên hạ.
Âu Dương nhìn trung tâm tòa thành bản thân năm đó phát hiện ra tinh thể hoàng sắc, hắn biết muốn Phong Bạo Thành khôi phục sự huy hoàng năm đó, tinh thể này mới là then chốt. Tinh thể này là trái tim Phong Bạo Thành, khi trái tim được kích hoạt, chính là lúc Phong Bạo Thành lộ ra vẻ dữ tợn.
Chớp mắt Âu Dương đã đến trung tâm Phong Bạo Thành, chỉ thấy hai tay Âu Dương lúc này đang cầm hoàng sắc tinh thể kia, toàn thân thiên cơ lực dường như điên cuồng trút vào hướng phía hoàng sắc tinh thể.
Cùng với vô số thiên cơ lực rót vào, tinh thể rốt cuộc dần hiện ra một tia hào quang, mà cùng với hào quang xuất hiện, đại lượng tiên linh chi lực từ trên người Âu Dương tản ra, tiên linh chi lực không phải là biến mất, mà là một số bị chuyển hóa đưa tiên linh chi lực tiến vào hoàng sắc tinh thể.
- Phốc phốc phốc phốc...
Theo lực lượng rót vào, tai Âu Dương nghe thấy một trận âm thanh như trái tim đang đập, mà cùng với tinh thể này đập không ngừng, Âu Dương biết bản thân sắp đưa Phong Bạo Thành sống lại một lần nữa.
-Thành viễn cổ mai táng nghìn vạn năm, từ hôm nay ngươi sẽ thuộc về Âu Dương ta! Để chúng ta cùng lang bạt đến tân thế giới kia đi!
Âu Dương gào to một tiếng, khối tinh thể trôi nổi, bay đến trong tay Triệu Cương, cả tòa thành bay lên cùng tinh thể cũng tản ra ánh sáng chói chang giống như mặt trời.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, vào giờ khắc này Âu Dương rốt cục hiểu tại sao tòa thành này lại gọi là Phong Bạo Thành. Xung quanh cả tòa thành lúc này là những gió bão mây mù cực lớn cư nhiên ở dưới thành biến thành tòa thành trôi nổi trên bờ biển.
Coi gió bão làm lực tiến lên, dẫn tiếng sấm bốn phương tám hướng, tòa thành này tại thời viễn cổ khiến vô số cường giả nghe tin đã sợ mất mật Phong Bạo Thành chính là thần kỳ như thế, mà mấy vạn năm sau, Âu Dương lại một lần nữa khôi phục lại tòa thành này.
- Đi!
Âu Dương chỉ phương hướng Vạn Tiên Sơn, tòa thành phương viên vài trăm dặm không ngơ lại bị gió bão lôi đi như vậy bay về hướng kia..
Thành trì phương viên vài trăm dặm! Ngay cả cách xa vài trăm dặm mọi người từ xa đều có thể nhìn thấy tòa thành lớn che khuất cả vùng trời, hơn nữa gió bão đủ để che lấp mặt trời chói chang nếu như chỉ nói phong cách trình độ, phong bạo thành tuyệt đối không gì so sánh được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bên bờ biển Lâm Hải Cảnh, vô số ngư dân lúc này đây nhìn thấy một tảng mây đen từ phương xa chạy như bay mà đến, thời tiết trên biển vốn dĩ là thiên biến vạn hóa, một khắc trước trời vẫn còn nắng, nhưng một khắc sau liền có thể có gió bão kéo đến, mà hiện tại xem ra đám mây to như vậy kéo đến, đám ngư dân lục tục chuẩn bị cập bờ vì dù sao đánh cá trong thời tiết giông bão như thế này cũng là rất nguy hiểm.
- Tam ca, không đúng a! Mây đen không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy.
Một ngư dân chỉ vào tảng mây đen chỉ trong chốc lát đã từ xa bay đến trên đỉnh đầu bọn họ.
Mà hắn dưới ngón trỏ chỉ lên, cả người cũng đứng ngốc một chỗ.
Không chỉ có ngư dân, mà toàn bộ những người xung quanh bờ biển đêu nhìn thấy, thậm chí người trong Lâm Hải thành đều thắc mắc đây là cái gì!
Một màn kinh ngạc như vậy quả thực so với nhìn thấy viễn cổ lần thứ hai hạ xuống khiến bọn họ còn giật mình hơn, chỉ nhìn bầu trời lúc này, gió bão vô tận cuồn cuộn nổi lên, có điều gió bão như vậy lại không có bất kỳ tổn hại nào đến bất kỳ người nào, mà trên gió bão , một tòa thành lớn màu xanh so với Lâm Hải thành còn lớn hơn lại cư nhiên bay lơ lửng trên gió bão.
Gio bão nâng tòa thành này bay qua Lâm Hải thành một đường hướng phía tây bắc mà đi, nếu tốc độ bay này tuyệt đối sẽ không kém bất kỳ Đại Đế cường giả nào, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều.
Nhất thuấn thiên lý! Điều này là để hình dung Phong Bạo Thành, mà bây giờ Âu Dương khống chế Phong Bạo Thành, còn chưa thành thạo bằng Triệu Cương năm xưa, cho nên Phong Bạo Thành đương nhiên không có khả năng nhất thuấn thiên lý, nhưng cho dù là vậy tốc độ Phong Bạo Thành cũng đủ để cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
-Đó là cái gì?
Trong Lâm Hải thành, gió bão tản đi, bị mây đen che khuất thái dương dần dân lộ ra. nhưng vào giờ khắc này mọi người vẫn như cũ còn chìm đắm trong trận gió bão vừa rồi.
Vân đỉnh Thiên Cung mây xanh bảo điện có thể trôi nổi trên trời cao, nhưng huyền phù cùng bay trên không hoàn toàn không giống nhau, chỉ cần bố trí đủ trận đồ, như vậy huyền phù sẽ không có vấn đề gì chỉ cần muốn cùng bay trên không, như vậy không phải bố cục trận đồ dễ dàng như vậy.
Chân Linh Giới đến nay chấm dứt, trừ người ở ngoài, còn không dùng cách gì có thể bay như vậy, cang đừng nhắc đến có thể chứa đủ tòa thành lớn như vậy.
-Lẽ nào người đó mang theo thành bay?
Một người lớn mật suy đoán, chỉ có điều suy đoán của hắn rất nhanh bị bác bỏ.
- Người mang tòa thành bay? Cho dù phi tiên cũng không thể mang theo một tòa thanh như vậy mà bay chứ!
Mọi người phản bác.
Kỳ thực phản bác này cũng không phải không có đạo lý, một người bay dĩ nhiên không có vấn đề, nếu như một người manh như Âu Dương vậy, mang theo một tòa thành dường như một tòa bảo điện vậy cũng không có vấn đề, nếu thật làm Âu Dương liêu mạng, trong thời gian ngắn cũng có thể kéo theo gió bão nâng tòa thành mà bay.
Nhưng Phong Bạo Thành bay không chỉ dựa vào một người nâng, Phong Bạo Thành dựa vào bản thân, bản thân nó chính là sống, nó có thể kích phát phong bạo chi lực giữa trời đất, dùng lực lượng mang theo bản than mà bay trên trời.
Nguyên lý cách thức bay này rốt cuộc như thế nào Âu Dương cũng không làm rõ, có điều Âu Dương sẽ không vì chuyện này mà suy nghĩ, đây là tòa thành Triệu Cương lưu lại, tòa thành thành đến nay đã được bản thân Tu Phục, mà bản thân có thể khống chế nó bay cũng là đủ rồi.
Điều Âu Dương không biết là, thật ra Phong Bạo Thành đúng là sống, nó mặc dù không thể nói chuyện, nhưng trạch lại có thể cảm thụ khí trên người Âu Dương , nếu không có Triệu Cương tìm cách cho Âu Dương , như vậy cho dù Âu Dương có bản lĩnh cũng không thể làm cho Phong Bạo Thành sống lại, cũng tuyệt đối không có năng lực khiến Phong Bạo Thành bay lên.
Tòa thành lớn theo hướng phía Vạn Tiên Sơn mà bay, do Âu Dương không ngừng khống chế, Phong Bạo Thành tốc độ càng ngày càng nhanh, mặc dù không dám nói là nhất thuấn thiên lý, nhưng nhất thuấn bách lý cũng không chừng.
- Vừa rồi có vật gì bay qua vậy?
Một Lục Tiên nhìn yêu chiến sĩ đối diện nhìn mình, bọn họ vừa rồi luận bàn, chính là cảm giác bầu trời đột nhiên tối sầm, mà rốt cuộc là gì mới khiến bầu trời đen như vậy thì bọn chúng cũng không biết.
- Không biết, ít phí lời đi, hôm nay ta nhất định phải thắng ngươi.
Đứng ở trung tâm trên tòa thành lớn này, Âu Dương có thể xem rõ được phong cảnh phía trước phía sau Phong Bạo Thành.
- Tốc độ Phong Bạo Thành ta đã nhìn thấy, hiện tại xuyên qua trục xuất thế giới, đến Vạn Tiên Sơn đi!
Tâm Âu Dương đã cùng Phong Bạo Thành kết nối cùng một chỗ, khi những lời này của hắn vừa nói ra, liền thấy phía trước Phong Bạo Thành cư nhiên có một một đạo tia chớp hắc sắc vụt qua, tia chớp giống như xe mở lá chắn bầu trời, mở ra đường vào trục xuất thế giới.
Cả tòa thành giống như pho tượng viễn cổ cự thú tiến nhập trong trục xuất thế giới! Đây đối với Đại Đế mà nói là đáng sợ không gì so sánh được, với Phong Bạo Thành lại vô pháp tạo thành Nhâm Tái Hối.
Ở tại trục xuất thế giới chỉ trong chốc lát, tia chớp đen lại một lần nữa xuất hiện, đối mặt với tia chớp tại trục xuất thế giới xé mở thời gian, Vạn Tọa Tiên Sơn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Âu Dương .
Vạn Tọa Tiên Sơn như trước sừng sững ở trên đất Trung Châu, Âu Dương từ trục xuất thế giới nhìn thấy Vạn Tiên Sơn, trên mặt Âu Dương lộ ra một hồi ký ức.
Mười mấy năm trước khi lần đầu tiên hắn đến nơi này, khi đó hắn vẫn chỉ là một cậu nhóc không biết gì, mà đã bao nhiêu năm trôi qua, tất cả đều thay đổi, chỉ có Vạn Tọa Tiên Sơn này như trước đứng sừng sững ở chỗ này, chúng vĩnh viễn không thay đổi, Âu Dương tin rằng, từ thời khắc này, ở đây sẽ không ngừng sinh ra phi tiên cấp cường.
Bức tượng Âu Dương sừng sững dưới Thông Thiên Phong, chỗ này đủ để kinh sợ cả giới Chân Linh Giới, không ngừng tản ra vô số hồng quang soi sáng Vạn Tiên Sơn.
Chỉ cần pho tượng này không bị phá hỏng, như vậy Vạn Tiên Sơn vĩnh viễn được an toàn, bức tượng này đối với đệ tử Vạn Tiên Sơn mà nói cũng như định hải Thần Châm là thứ để cho bon họ an tâm tu luyện.
Ở tại Chân Linh Giới, chỉ cần có pho tượng Âu Dương thủ hộ, như vậy sẽ không có người có thể uy hiếp được bọn họ. Đương nhiên, ý nghĩa này chỉ là tạm thời, Âu Dương rất rõ ràng, cùng với việc mở khóa viễn cổ, cường giả thế giới này sinh ra cũng càng ngày càng nhiều, có lẽ trăm nghìn năm sau, nơi này sẽ sinh ra vô số tân phi tiên, khi đó bản thân pho tượng sẽ không thể bảo vệ Vạn Tiên Sơn, sỏ dĩ Vạn Tiên Sơn rốt cuộc có thể hay không bảo vệ thiên hạ đệ nhất không phải xem bản thân, mà là xem Vạn Tiên Sơn sau này.
- Không ngờ một Phong Bạo Thành sống lại, tiên linh của ta lại hao tổn nhiều như vậy, hiện tại yêu khí dĩ nhiên tăng tốc cải biến, xem ra thời gian của ta ngày càng ít.
Âu Dương lắc đầu thở dài một tiếng, Phong Bạo Thành sống lại, khiến trong thân thể Âu Dương tiên linh chi khí tiêu hao hơn phân nửa, Âu Dương cảm thấy đêm nay có thể chính là ngày hắn Vũ Hóa Phi Tiên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart