Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 490: Phó bí thư Thành ủy(1)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Ngoại trừ chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng ra, Hàn Đông không đề cập tới việc xử lý những chức vụ khác. Hạ Kim Cường lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Trong lòng ông ta không khỏi thầm nghĩ:
“Người này cũng không tham. Chỉ cần một cấp Cục trưởngđã thỏa mãn rồi. Không biết ở vị trí trên thành phố, hắn có tác động gì không? Sau lưng hắn có Trưởng ban Tổ chức cán bộ làm chỗ dựa. Bí thư Tỉnh ủy cũng rất khen ngợi hắn. Nếu hắn có ý tưởng gì, cũng không dễ xử lý.”
Tuy nhiên, tổng thể mà nói, mục đích đi một chuyến tới gặp Hàn Đông đã đạt được. Hạ Kim Cường lại nói chuyện phiếm vài câu, liền xin cáo từ.
Trong khoảng thời gian này, những người liên quan đến vụ án Phụng Cẩm Dật đều bị bắt giam. Người trong thể chếthành phố Tân Châu đều ở trong một bầu không khí rất tinh tế. Tâm tư mọi người đều có chút không ổn. Một vài người có cơ hội nhòm ngó tới vị trí của ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở đều bắt đầu hành động, đều tìm các loại quan hệ trên dưới để vận động. Mà vị trí cấp Cục trưởng, cấp Cục phó đã có rất nhiều người nhìn chăm chú vào. Dù sao việc bố trí cho hàng đơn vị này đều khá quan trọng. Đặc biệt là vị cấp Cục trưởng đều hết sức quan trọng. Không chỉcó một vài cán bộ cấp Cục phó muốn nhảy lên một bậc, ngay cả một vài cán bộ Cục trưởng trong nha môn nhà nước, cũng hi vọng có thể chuyển qua.
Đồng thời các Ủy viên thường vụ Thành ủy đương nhiệm cũng đều bắt đầu cân nhắc tới những vị trí này. Dù sao một khi trên tỉnh xác định được ứng cử viên Phó bí thư Thành ủy, kế tiếp phía thành phố sẽ thảo luận sắp xếp những chức vị tương ứng. Mọi người cũng đều có vài người bạn cũ thân tín, đồng thời cũng đều muốn sắp xếp người của mình vào các vị trí quan trọng.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người rất bận rộn.
Hàn Đông cũng bề bộn nhiều việc. Người đến tìm hắn báo cáo công tác nhiều hơn trước kia.
Có vài người, thậm chí liên tiếp tìm Hàn Đông để liên hệcông tác. Đặc biệt Chủ tịch quận Cao Bằng Thường Tĩnh Phong. Ông ta đã tìm Hàn Đông báo cáo công tác ba lần rồi.
Tuy nhiên so với Vương Dược Minh, Hàn Đông cảm thấy Thường Tinh Phong là người không đáng tin cậy.
Bởi vậy, mỗi lần Thường Tĩnh Phong tới báo cáo công tác, Hàn Đông đều không hiện rõ ràng điều gì.
Điều này khiến Thường Tĩnh Phong vô cùng buồn bực. Trong lòng ông ta tràn ngập nhiệt tình hi vọng, nhưng thái độ của Hàn Đông lại khiến ông ta không hiểu ra sao cả. Rơi vàođường cùng, ông ta không thể làm gì khác hơn đành phải tìm Chu Chính. Sau khi gọi Chu Chính vào phòng làm việc vài lần, tính thông qua Chu Chính liên hệ với Hàn Đông tìm thời gian ngồi lại với nhau một buổi tối. Nhưng Chu Chính lại láu cá giống như con cá chạch, khiến ông ta càng thêm buồn bực. Ông ta không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Hàn Đông hài lòng.
Kỳ thật Chu Chính cũng biết hiện tại là thời khắc mấu chốt của Cục trưởng. Nếu Hàn Đông chú ý tới Thường Tĩnh Phong, căn bản không cần mình ra mặt hỗ trợ. Hơn nữa, tuy rằng quan hệ giữa mình và với Hàn Đông không tồi, nhưng lại không thể được sủng mà kiêu. Nếu Hàn Đông cần mình giới thiệu người cho hắn quan hệ, hắn sẽ nói rõ với mình. Bởi vậy, tuy anh ta hiểu được ý của Thường Tĩnh Phong, nhưng lại không giúp ông ta liên hệ với Hàn Đông.
Hai ngày nay Hàn Đông cảm thấy buồn phiền. Nhiều người tới tìm hắn báo cáo công tác như vậy, khiến hắn cả ngàyđều không làm được chuyện gì.
- Nhất Sơn, hai ngày nay ai đến báo cáo công tác, đều từchối.
Hàn Đông căn dặn.
- Để tôi yên tĩnh vài ngày.
- Được, Chủ tịch thành phố.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói. Tất nhiên anh ta biết Hàn Đông phiền não điều gì. Trong khoảng thời gian này, người thông qua anh ta báo cáo với Hàn Đông nhiều như vậy, đừng nói Hàn Đông cảm thấy có chút phiền phức, ngay cả thư ký như anh ta cũng cảm thấy phiền phức. Tuy nhiên đối với tâm tính của mọi người, anh ta cũng hiểu được. Cho nên khi có người liên hệ với anh ta để báo cáo công tác với Hàn Đông, thái độ của anh ta đều vô cùng khách khí.
Ngày 20 tháng 9, hội nghị Uỷ viên thường vụ Thành uỷ Tân Châu mở rộng được tổ chức. Trong hội nghị này, chủ yếu tiến hành sắp xếp đối với tình hình Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trước mặt. Tuy rằng tạm thời không thảo luận về vấn đề ứng cử viên, nhưng cũng muốn an bài ứng cử viên chủ trì công tác các nghành. Đây cũng đều là có ngã có theo, trực tiếp nhường lại chức vụ cho trợ lý chủ trì công tác.
Mặt khác cùng lúc đó, trên hội nghị, Thành ủy chủ yếu thông báo về tình hình lần này, đồng thời báo cho mọi người an tâm công tác, ổn định lòng người một chút. Trong cuộc họp, Hề Hiểu Kiến báo luôn cho mọi người biết. Trong khoảng thời gian này nhất định phải an tâm công tác, nếu làm qua loa sơ suất, khiến công tác xuất hiện bất kỳ vấn đềgì, như vậy Thành ủy nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.
Kỳ thật, trong khoảng thời gian này, bản thân Hề Hiểu Kiến cũng cảm thấy rất buồn bực. Ông ta luôn luôn quan hệ kết nối với lãnh đạo Tỉnh ủy, hi vọng có thể trang bị cho mình hai Uỷ viên thường vụ thích hợp, đặc biệt là ứng cử viên lên chức Phó bí thư Thành ủy. Ông ta hi vọng có thể khiến Ủy viên thường vụ Thành ủy đương nhiệm, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh tiến lên phía trước một bướcđảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy. Mặt khác thì từ Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Trương Nhân Thái tiếp nhận chức vụ của Mã Pháp Sinh. Cứ như vậy ít nhất trên phương diện vấn đề nhân sự của thành phố Tân Châu, ông ta vẫn duy trì quyền lực lớn nhất. Mà nếu Phó bí thư Thành ủy mới nhậm chức không phải người cùng một tuyến với ông ta, thậm chí là Hạ Kim Cường hoặc là một người bên Hàn Đông, vậy những ngày tháng tiếp theo của ông ta thật sự không dễ chịu lắm.
Chỉ có điều, hiện tại thế cục trong tỉnh có chút hỗn loạn. Bởi vậy Hề Hiểu Kiến vẫn không có được tin chính xác. Điều này khiến ông ta vô cùng phiền não. Nhưng càng như vậy, ông ta càng phải ổn định thế cục, không thể để xảy ra nhiễu loạn. Lần này thành phố Tân Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, Bí thư Thành ủy vốn cũng phải chịu trách nhiệm. Tỉnh ủy có thể không xử lý ông ta đã xem như không tệ. Nếu lại xảy ra sự cố, vậy ông thật sự không thể nói rõ với cấp trên được.
Ngày 23 tháng 9, Tỉnh ủy tổ chức cuộc họp hội nghị thường vụ.
Hội nghị thường vụ lần này nhằm tiến hành điều chỉnh một chút về ứng cử viên bộ máy cấp thành phố trong toàn tỉnh.
Chuyện của thành phố Tân Châu, chỉ là một mồi lửa. Mà trước đó Tỉnh ủy đã bắt đầu nổi lên ý định điều chỉnh một chút về nhân sự rồi.
Trong hội nghị lần này, tất cả mấy thế lực lớn trong Tỉnh ủy, đều đã nhiệt tình giậm chân, tinh thần chấn hưng mà chuẩn bị làm lớn một phen.
Cuộc họp diễn ra từ 9h sáng đến 8 giờ tối. Trong đó có hai bữa cơm, mỗi bữa đều là một suất cơm hộp lớn.
Đây là lần đầu tiên tỉnh Tây Xuyên mở một hội nghị thường vụ lớn như vậy.
Khoảng 10 giờ tối, Hàn Đông đã nhận được điện thoại của Triệu Nhạc. Trong điện thoại Triệu Nhạc cười nói:
- Hàn Đông, Tỉnh ủy đã xác định xuống, do cậu đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy Tân Châu, phân công quản lý Đảng và quần chúng, đồng thời phụ trách công tác phát triển kinh tế.
- Ách.
Hàn Đông không khỏi sửng sốt. Sao lại sắp xếp như thế. Công tác Phân công quản lý Đảng và quần chúng bình thường là chức trách của Phó bí thư Thành ủy chuyên trách. Làm như thế còn có thể lý giải được. Nhưng vì sao Tỉnh ủy còn bảo mình chịu trách nhiệm công tác phát triển kinh tế? Sự sắp xếp này khiến người ta cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
Lúc này Triệu Nhạc cười nói:
- Về phân công của cậu, là do Bí thư Nguyên tự mình quyếtđịnh.
Hoá ra trong thời điểm mở hội nghị thường vụ, căn cứ vàođề nghị của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, do Hàn Đông đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tân Châu, Uỷ viên thường vụ, Phó bí thư, lúc này đã bị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch Lý Trọng Hỉ phản đối. Lý do phảnđối của ông ta là hiện tại Hàn Đông đang phụ trách vấn đềkinh doanh của thành phố Tân Châu. Tuy rằng hắn đã làm ra hiệu quả không tồi, nhưng hiện tại cũng là thời khắc mấu chốt, cũng không nên sắp xếp công tác khác cho hắn. Đồng thời thời điểm Tỉnh ủy đang cân nhắc dùng nhân viên, muốn sử dụng lực lượng mới. Đồng chí Hàn Đông đang làm thuận tay về làm kinh tế, hiện tại đưa hắn đặt vào phương diện công tác Đảng và quần chúng thật sự không mấy thích hợp.
Sau khi Lý Trọng Hỉ đưa ra ý kiến phản đối, Phó bí thư Tỉnh Ủy Pháo Xuân Long cũng đưa ra ý kiến khác. Tuy nhiên ông ta đồng thời cũng đưa ra một biện pháp trung hoà. Đó làđồng chí Hàn Đông có năng lực công tác xuất sắc. Có thểcân nhắc để đồng chí Hàn Đông đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tân Châu. Như vậy có thể thuận lợi phát huy được sở trường kinh tế đặc biệt của hắn. Kỳ thật sở dĩ Pháo Xuân Long nói như vậy, cũng vì muốn sắp xếp cho Khâu Thụy Hòa đảm nhiệm Phó bí thư. Dù sao Khâu Thụy Hòa đã từng đến nhà thăm hỏi hắn vài lần, đồng thời tặng một miếng ngọc cổ có giá trị không tồi.
Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao cũng đưa ra ý kiến phản đối. Ý của ông ta cũng giống với Lý Trọng Hỉ và Pháo Xuân Long. Trong lời nói có ý muốn Hàn Đông chuyên tâm vào công tác kinh tế, không chỉ có lợi đối với thành phố Tân Châu, cũng có lợi nhất đối với bản thân Hàn Đông.
Nguyên Hằng Kiện nghe xong, lúc này liền đập bàn một cái, nói:
- Vấn đề này dễ xử lý thôi. Để Hàn Đông đảm nhiệm Phó bí thư, làm công tác quản lý Đảng và quần chúng, đồng thời cũng phụ trách một chút về công tác phát triển kinh tế. Đây chính là chuyện vẹn cả đôi bên. Chúng ta không thể bởi vì một cán bộ Đảng viên công tác tốt một phương diện nào đó, liền ngăn cản không gian tiến tới của cán bộ này, ngăn cản anh ta có thể đi tới rèn luyện phát triển trên cương vị khác.
Ông ta vừa nói xong, đám người Phó chủ tịch thường trực Phạm Đồng Huy, Trưởng ban Tuyên giáo Chu Trọng Tiệm, Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thụy Xương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài, Trưởng ban thư ký Vương Xuyên Sinh, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Khổng Nguyệt Cầm, cũng nhao nhao lên tiếng thể hiện sự ủng hộ.
Thậm chí ngay cả Tư lệnh Quân khu tỉnh Lôi Bằng cũng rất sảng khoái giơ tay thể hiện ủng hộ quyết định của Nguyên Hằng Kiện.
Cứ như vậy, trong mười ba Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bao gồm Nguyên Hằng Kiện và Triệu Nhạc, đã có chín Uỷ viên thường vụ tán thành việc bổ nhiệm Hàn Đông.
Đám người Yến Sơn Cao, Bảo Xuân Long chỉ có thể ngừng công kích.
Loại tình huống này, rất rõ ràng là trước đây Nguyên Hằng Kiện đã tiến hành trao đổi với các bên về chuyện của HànĐông, cho nên mới xuất hiện loại tình huống cục diện gần như nghiêng về một phía.
Điều này căn bản là không cần phải bỏ phiếu. Về việc bổ nhiệm Hàn Đông liền dựa theo ý của Nguyên Hằng Kiện đểquyết định xuống. Hơn nữa việc phân công công tác này, cũng là cũng nhau xác định xuống.
Đương nhiên, trong lúc đó các vị lão đạo trên tỉnh đã traođổi cụ thể thế nào, kết nối làm sao, Triệu Nhạc cũng sẽ không giải thích tỉ mỉ cho Hàn Đông biết. Ông ta chỉ nói vềnhững tình huống cần thiết cho Hàn Đông mà thôi.
- Đúng rồi, Chủ tịch tỉnh Phạm đề nghị Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu Tần Bạch Thần đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Tân Châu. Trên hội nghị thường vụ cũng đã thông qua. Lần này bởi vì trong công tác kinh doanh và thu hút vốn đầu tư, Tần Bạch Thần đã giànhđược sự tán thành của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Triệu Nhạc cười nói. Tất nhiên anh ta hiểu rõ, sở dĩ PhạmĐồng Huy đề nghị Tần Bạch Thần đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Tân Châu nhất định là vì muốn ảnh hưởng tới HànĐông.
Tuy nhiên Triệu Nhạc cũng không thèm để ý. Hơn nữa ông ta cũng có vài phần thưởng thức đối với trí tuệ chính trị của Hàn Đông. Với bối cảnh của Hàn Đông, tuy rằng chỉ cần hắn cố gắng làm cho tốt, trên con đường làm quan sẽ không ngừng bay lên. Nhất định là không có bao nhiêu vấn đề. Nhưng Hàn Đông có thể không ngừng tạo quan hệ tốt với một vài người nổi bật có thế lực lớn mạnh khác, đối với sựphát triển sau này của Hàn Đông, cũng sẽ rất có lợi.
“Hơn nữa, Hàn Đông có thể quan hệ tốt với các nơi, đã biểu hiện tình hình và bố cục có thể làm nên đại sự.”
Trong lòng Triệu Nhạc thầm nghĩ, sau đó anh ta nói:
- Đảm nhiệm Phó bí thư, chủ yếu chính là công tác Đảng và quần chúng. Về phần phát triển kinh tế, cậu chỉ cần nắm tốt trọng điểm là được. Về điểm này, có thể xuất hiện các công tác liên quan đan xen với Ủy ban nhân dân thành phố. Cho nên cậu phải xử lý tốt mới được.
Hàn Đông nói:
- Cám ơn Trưởng ban Triệu nhắc nhở. Về sau tôi sẽ chú ý xử lý.
Chức quyền Phó bí thư này của hắn, trái ngược với Ngụy Dụ Vĩ trước kia, phải lớn hơn không ít. Bởi vì Hàn Đông ngoại trừ có thể quản lý mũ quan ra, còn có thể can thiệp vào công tác phát triển kinh tế, danh chính ngôn thuận nhúng tay vào công tác của Ủy ban nhân dân thành phố.
Cứ như vậy, Hàn Đông trở thành nhân vật đứng vị trí số ba trong Thành ủy, chính là đúng nghĩa với tên gọi, thậm chí mơ hồ có tư thế ép sát Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường.
Đối với kết quả này, Hàn Đông cũng cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên chuyện đã được quyết định, vậy thì phải nghiêm túc điđối mặt.
Triệu Nhạc cũng không nói là do ai tiếp nhận vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó chủ tịch thành phố của Hàn Đông, Hàn Đông không có hỏi.
Với thế cục hiện tại của thành phố Tân Châu, sau khi HànĐông trở thành Phó bí thư, bên cạnh việc đoàn kết với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trương Vân Bình, Uỷ viên thường vụ Hoàng Văn Vận, Chính ủy quân khu Hàn Quốc Bình, mặt khác còn có Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩhiện tại coi như là đứng ở phía hắn. Cho nên Hàn Đông đã nắm giữ năm phiếu Uỷ viên thường vụ ở trong tay. Thế lực của một mình hắn đã mạnh hơn Bí thư Hề Hiểu Kiến và Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường. Như vậy là đủ rồi. Dù sao Hàn Đông biết trên cơ bản khả năng khiến hai người Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố liên hợp lại không lớn lắm. Cho nên về sau trên cơ bản hắn và những người có liên quan đều mọi việc thuận lợi, giành được chỗ tốt đáng kiêu ngạo.
- Ha hả, với việc phân công công tác cho tôi, hai bên Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều dựng lên ranh giới, cũng vừa vặn được bảo đảm.
Ngày hôm sau, lãnh đạo thành phố Tân Châu mới lần lượt biết được tin tức này. Sau khi biết Hàn Đông được bổ nhiệm làm Phó bí thư Thành ủy, quản lý rất nhiều công tácĐảng và quần chúng, còn được phân công quản lý phát triển kinh tế, lãnh đạo lớn nhỏ trong thành phố Tân Châu đều cảm thấy khiếp sợ.
Sau khi Hề Hiểu Kiến nhận được tin tức này, ông ta cảm thấy buồn bực nhất. Cho dù để bất cứ kẻ nào đến đảm nhiệm chức Phó bí thư, ông ta cũng không hy vọng là HànĐông.
- Vậy công tác sau này của mình phải làm thế nào đây?
Hề Hiểu Kiến ngồi ở trong phòng làm việc, không ngừng đi qua đi lại, có vẻ nôn nóng bất an. Lông mày cũng nhíu chặt lại một chỗ. Tay phải nắm chặt, thỉnh thoảng lại đấm vào tay trái. Đi lại trong phòng một hồi lâu, Hề Hiểu Kiến bấtđắc dĩ mới trở về chỗ ngồi. Ông ta có phần chán nản dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi thật dài, sau đó lẩm bẩm:
- Xem ra về sau chỉ có thể hi vọng Hàn Đông cùng Hạ Kim Cường đấu đá với nhau. Hắn là Phó bí thư, lại phân công quản lý phát triển kinh tế. Khẳng định Hạ Kim Cường cũng không chịu nổi.
Thật ra ông ta nghĩ vậy cũng không sai. Hiện tại Hạ Kim Cường cũng vô cùng buồn bực. Ban đầu ông ta định hướng cho Khâu Thụy Hòa tiếp nhận vị trí Phó bí thư. Cho dù Khâu Thụy Hòa không thể lên, ông ta cũng không hy vọng Hàn Đông lên. Dù sao Hàn Đông là người không mấy nghe lời. Mà trong tay hắn lại nắm vài phiếu của Uỷ viên thường vụ, Nếu để cho hắn làm Phó bí thư, vậy về sau sẽ càng có thể không nghe lời. Nhưng với tình huống hiện tại, HànĐông không chỉ đảm nhiệm Phó bí thư, hơn nữa còn được phân công quản lý phát triển kinh tế. Kết quả như vậy khiến Hạ Kim Cường buồn bực đến mức muốn giậm chân.
- Phó bí thư phân công quản lý kinh tế. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!
Hạ Kim Cường thầm khóc không ra nước mắt.
Mà bắt đầu từ sáng sớm, điện thoại của Hàn Đông không ngừng đổ chuông. Những người có quan hệ khá tốt với HànĐông, đều thi nhau gọi điện thoại đến chúc mừng. Tuy rằng Hàn Đông vẫn là cấp Phó giám đốc sở, nhưng thực quyền đã lớn hơn rất nhiều, tất nhiên đáng để chúc mừng.
Đám người Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình, Trịnh Thị Vĩ đều tìm cơ hội thể hiện, muốn buổi tối cùng nhau ăn cơm chúc mừng. Tuy nhiên Hàn Đông không vội đồng ý. Dù sao hiện tại Hàn Đông còn chưa chính thức nhậm chức, tạm thời không nên quá công khai.
Ngày 25 tháng 9, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc đi tới thành phố Tân Châu. Cùng đi với anh ta, còn có giám đốc công ty tuyên truyền trong Ban ban tuyên giáo Tỉnh ủy, Chư Bình Khánh.
Dựa theo quyết định của Tỉnh, sẽ để Chư Bình Khánh đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tân Châu, Phó chủ tịch thành phố, cũng chính là tiếp nhận chức vị của HànĐông.
Mười một giờ ba mươi, đại hội cán bộ thành phố Tân Châuđược tổ chức tại phòng họp lớn của Thành ủy.
Triệu Nhạc đại biểu Tỉnh ủy, tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự của thành phố Tân Châu.
Bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư thành phố Tân Châu, quản lý Đảng và quần chúng và công tác phát triển kinh tế;
Bổ nhiệm Chư Bình Khánh làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Châu, Uỷ viên thường vụ, đề danh làm Phó chủ tịch thành phố Tân Châu.
Đồng thời, đề nghị Tần Bạch Thần làm ứng cử viên Phó chủ tịch thành phố Tân Châu.
Trên đại hội cán bộ, Triệu Nhạc đã thay đổi nhân sự thành phố Tân Châu, giải thích rõ mộtchút, đồng thời đại biểu Tỉnh ủy, đưa ra mấy hạng mục yêu cầu đối với bộ máy của thành phố Tân Châu, đưa ra chỉ thị quan trọng, yêu cầu thành phố Tân Châu hướng dẫn giám sát, nắm chắc việc xây dựng bộ máy, tạo ra một hiệu suất cao, đoàn kết đội ngũ.
Những câu nói sau đó của anh ta lại là một sự phê bình đối với thành phố Tân Châu!
Sau đó Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến phát biểu ý kiến. Ông ta ủng hộ đối với bổ nhiệm của Tỉnh ủy, quyết định về sau nhất định sẽ nắm chắc việc xây dựng bộ máy, xúc tiến phát triển tốt các hạng mục công tác tại thành phố Tân Châu.
Tiếp đó, Hạ Kim Cường không mặn không nhạt lên tiếng.
Kế tiếp, Hàn Đông phát biểu ngắn gọn vài lời. Tuy ràng lời lẽ của hắn ngắn gọn, nhưng không một người nào dám khinh thường. Hiện tại người thanh niên này đã là nhân vật số ba của thành phố Tân Châu. Cán bộ to nhỏ trong toàn thành phố đang ngồi đây, có người nào dám không để hắn vào trong mắt đâu!
Hội nghị kéo dài đến khoảng mười rưỡi mới chấm dứt.
Ngay lập tức, một đám Ủy viên thường vụ Thành ủy, cùng Triệu Nhạc tới nhà khách Thành ủy dùng cơm.
Cho dù trong lòng Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường mất hứng thế nào, ở trước mặt Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hai người đều chỉ có thể biểu hiện vô cùng nhiệt tình, vui mừng, giơ chén rượu lên, liên tiếp kính rượu Triệu Nhạc.
Tuy nhiên rất rõ ràng, lần này Triệu Nhạc tới đây chỉ vì Hàn Đông. Khi Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường chạm cốc, vẻ mặt của ông ta rất bình thản, nhưng khi chạm cốc với HànĐông, trên mặt ông ta lại tràn ngập vẻ tươi cười, vừa nói vừa cười với Hàn Đông.
Ủy viên thường vụ Thành ủy đang ngồi đều cảm nhận được rõ ràng về điểm này. Tuy nhiên tất cả mọi người ngoại trừtrong lòng hâm mộ Hàn Đông ra, cũng không thể làm gì nữa.
Cơm nước xong, Triệu Nhạc nghỉ ngơi một lát. Tới hai giờchiều, lúc này ông ta mới lên ô tô trở về Thục Đô.
Hề Hiểu Kiến và những người có liên quan tới Thành ủy, nhìn theo xe Triệu Nhạc chạy xa, cảm nhận trong lòng mọi người đều không giống nhau.
- Mọi người tan đi. Bốn giờ chiều các vị Uỷ viên thường vụ ở Thành ủy phòng tới phòng họp.
Mặt Hề Hiểu Kiến không chút thay đổi nói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 491-1: Cực thứ ba (1-3)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Mọi người tan đi. Bốn giờ chiều các vị Uỷ viên thường vụ ở Thành ủy phòng tới phòng họp.
Mặt Hề Hiểu Kiến không chút thay đổi nói. Nói xong, ông ta liền xoay người quay trở về phòng làm việc.
Mọi người tản đi một cách hỗn loạn. Tâm tình mọi ngườiđều không giống nhau.
Trên mặt đám người Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình, đều không tự kìm chế được vẻ tươi cười.
Hiện tại Hàn Đông trở thành nhân vật số ba của Thành ủy.Đối với bọn họ mà nói, tức là thật sự đã tiến vào trung tâm. Về sau ở thành phố Tân Châu bọn họ sẽ càng hăng hái đi theo Hàn Đông.
Hàn Đông quay về văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Hắn còn phải về phòng làm việc thu dọn những vật dụng có liên quan một chút mới được. Tuy rằng trong phòng làm việc phần lớn đều là vật công, nhưng cũng có một chút là do Hàn Đông mang qua. Hiện nay Hàn Đông đã trở thành Phó bí thư Thành ủy, tất nhiên phải tới văn phòng trong khu Thành ủy.
Trong lòng Tả Nhất Sơn cũng đầy hưng phấn thu thập mọi thứ. Hàn Đông đã nói rõ với anh ta, muốn dẫn anh ta tới bên Thành ủy. Tuy rằng anh ta vẫn là thư ký, vẫn cấp Cục phó, nhưng lãnh đạo y phục vụ, quyền lực lớn hơn rất nhiều. Trong rất nhiều thư ký, tầm quan trọng của anh tađã được bay lên. Làm thư ký, tất nhiên hi vọng lãnh đạo của mình không ngừng thăng chức. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể đạt được lợi ích tốt hơn.
- Chào Chủ tịch thành phố Chư!
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tả Nhất Sơn.
Hàn Đông mỉm cười. Chư Bình Khánh là người từ dưới quyền của Cục tuyên truyền Tỉnh ủy. Có thể từ một cán bộ cấp Cục trưởng, lập tức lên chức nhảy tới làm cán bộ cấp Phó giámđốc sở, đồng thời còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, sau lưng hẳn phải được lãnh đạo Tỉnh ủy ủng hộ. Đồng thời người này chưa đến bốn mươi tuổi. Với mức tuổi này kỳ thật không lớn. Nói không chừng tương lai sẽ có tiền đồ rất lớn.
Lúc này chỉ nghe Chư Bình Khánh khách khí nói:
- Chủ nhiệm Tả. Phó bí thư Hàn có rảnh không?
Hàn Đông cả cười, đứng lên đi đến cửa phòng làm việc, đẩy cửa ra nói:
- Chủ tịch thành phố Chư đến sao? Mời vào.
Chư Bình Khánh nhìn thấy Hàn Đông tự mình đi ra đón, đã cảm thấy rất bất ngờ. Tuy rằng phòng làm việc này sẽ nhanh chóng trở thành phòng làm việc của mình, nhưng hiện tại Hàn Đông còn chưa đi. Hắn vẫn là chủ nhân của nơi này. Mà làm nhân vật số ba của Thành ủy, đối với một Phó chủ tịch thành phố - Uỷ viên thường vụ xếp hạng đứng phía sau như anh ta mà nói, có thể đứng ở cửa phòng trong đón tiếp đã là rất khách khí. Cho dù Hàn Đông chỉ bước lên trước bàn làm việc hai ba bước vậy cũng đã là chuyện rất bình thường.
- Bí thư Hàn ngài quá khách khí rồi.
Chư Bình Khánh tương đối cung kính nói.
Hai người đi vào ngồi xuống. Bởi vì chờ một lát nữa sẽ có cuộc họp hội ý của Uỷ viên thường vụ, cho nên Chư Bình Khánh cũng tỏ ra rất dứt khoát thể hiện ý đồ đến đây của mình. Anh ta đến coi như là lấy lòng. Anh ta đã tiếp nhận chỗ này của Hàn Đông, căn cứ vào sự phân công bình thường mà nói, chính là tiếp nhận chức vụ trước đây của Hàn Đông, chia sẻ những chuyện trước đó. Cho nên bây giờnhân lúc Hàn Đông còn chưa đi, anh qua ám chỉ hai tầng ý tứ. Một là khen ngợi đối với năng lực làm kinh tế của HànĐông một phen, hai là ám chỉ hi vọng về sau Hàn Đông sẽ chỉ điểm ủng hộ công tác của anh ta nhiều hơn nữa.
- Bí thư Hàn, anh đã gánh vác một phần công tác của kinh tế lớn. Về sau tôi vẫn mong Bí thư Hàn sẽ nắm chặt công tác của tôi nhiều hơn nữa.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Chư lại khách khí rồi. Chức trách chủ yếu của tôi là công tác Đảng và quần chúng. Về phương diện công tác kinh tế lớn, sau này chủ yếu sẽ dựa vào Chủ tịch thành phố Chư, do Chủ tịch thành phố Chư đi thực thi mới phải.
Người với người thật sự chính là như vậy. Anh khách khí với người khác một, người khác cũng sẽ khách khí trả lại anh tới ba phần.
Chư Bình Khánh tự mình qua nói bóng gió thể hiện thành ý với Hàn Đông, cho nên Hàn Đông cũng liền từ bên trong lời nói để lộ ra được, về sau hắn sẽ không tùy ý can thiệp vào công tác của Ủy ban nhân dân thành phố cũng như Chư Bình Khánh.
Nghe Hàn Đông nói xong, trong lòng Chư Bình Khánh cũng cảm thấy an tâm hơn một chút. Anh ta từ phía dưới Cục Tuyên truyền Tỉnh ủy đến, cũng hùng tâm tráng trí bừng bừng muốn làm chút chiến tích. Nhưng Hàn Đông giống như một pho tượng thần ngăn cản ở phía trước anh ta. Anh ta biết nếu Hàn Đông muốn chỉ trỏ vào công tác của mình, vậy về sau mình thật sự sẽ rất khó xử lý. Tuy rằng vừa đến, nhưng anh ta đã nghiên cứu qua tình hình của thành phố Tân Châu. Anh ta biết tuy rằng Hàn Đông xếp hạng ở gần cuối, nhưng quyền lên tiếng của hắn rất lớn. Hiện tại Hàn Đông lại trở thành Phó bí thư Thành ủy, lại có thể danh chính ngôn thuận xen vào công tác trong tay mình. Nếu quả thật hắn muốn duỗi dài tay, vậy những ngày mới của mình sẽ sống không mấy dễ chịu đây.
- Phó bí thư Hàn, tôi không quấy rầy anh nữa.
Chư Bình Khánh đứng lên nói.
Hàn Đông đứng lên tiễn Chư Bình Khánh đến cửa phòng trong. Sau khi hai người bắt tay nhau xong, Chư Bình Khánh khách khí mời Hàn Đông dừng bước, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng của Chư Bình Khánh, khóe miệng HànĐông thoáng cong lên. Thái độ của Chư Bình Khánh cũng rất nhún nhường. Chỉ có điều sau này như thế nào, cũng khó có thể nói được.
Hiện tại Hàn Đông vẫn là trưởng ban Ban lãnh đạo kinh doanh của thành phố. Mà trong hai ứng cử viên phó ban, thì Tần Bạch Thần hiện tại đã là Phó chủ tịch thành phố.Đồng thời Hàn Đông lại có ý muốn để Vương Dược Minh nhận chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng. Cứ như vậy, ứng cử viên hai Phó chủ nhiệm đều phải tuyển chọn lại một lần nữa. Hàn Đông hết sức coi trọng chuyện kinh doanh của thành phố, bởi vậy cũng không thể bỏ mặc đối với ứng cửviên lãnh đạo trong ban.
- Rốt cuộc có nên giao ứng cử viên trưởng ban này ra hay không đây?
Trong lòng Hàn Đông cười trộm.
- Kỳ thật nếu nói phải giao ra, tốt nhất là giao cho Tần Bạch Thần. Đúng lúc anh ta có thể bắt đầu công tác thu hút vốnđầu tư và kinh doanh của thành phố.
Chỉ có điều nếu làm như vậy, trong lòng Hạ Kim Cường khẳng định sẽ có chút khó chịu. Hiện tại chính là thời điểm chuyện kinh doanh và thu hút vốn đầu tư của thành phố tạo ra thành tích. Chắc hẳn Hạ Kim Cường cũng muốn chộp vào trong tay mình!
Nghĩ đến đây, Hàn Đông nhịn không được lại cảm thấy có chút đau đầu. Xem ra một loạt thay đổi này, khiến mình và Hạ Kim Cường không thể không nảy sinh một ít xung đột.
Đúng bốn giờ, Hàn Đông đi tới phòng họp của Thành ủy.
Giờ phút này, trong phòng hội nghị phần lớn Uỷ viên thường vụ đã vào chỗ ngồi. Chỉ có ba vị trí đối diện với cửa còn chưa có người ngồi.
Mọi người chào hỏi Hàn Đông một cách lộn xộn. Hàn Đông lấy ra một hộp thuốc lá Trung Hoa, vừa phân phát vừa đi tới ngồi xuống vị trí số 3.
Chẳng bao lâu, Hạ Kim Cường cũng đi vào. Ông ta ngồi vào một phía khác, nhận lấy điếu thuốc lá do Hàn Đông đưa cho. Sau khi cầm lấy ông ta cười nói:
- Vẫn là thuốc lá Trung Hoa ngon miệng nhất. Đúng rồi, Phó bí thư Hàn, về sau cậu phải tới bên Thành ủy làm việc rồi. Tối hôm nay có rảnh không, chúng tôi phải chúc mừng cậu mới được.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ quá khách khí rồi. Chỉ là thay đổi phòng làm việc thôi, không cần phải long trọng như vậy. Vềsau còn có nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm.
Hạ Kim Cường nói:
- Nhưng lúc đó lại không giống như bây giờ nữa. Buổi tối nay nếu Bí thư Hàn không có việc gì, tôi đợi được đi ăn một bữa đây.
Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:
- Vậy được rồi. Tôi cũng muốn tụ tập với mọi người một bữa.
Đúng lúc này, Hề Hiểu Kiến đi vào. Ông ta mới tới cửa đã nghe được Hàn Đông và Hạ Kim Cường đang nói chuyện với nhau. Trong lòng ông ta thầm cười lạnh, nghĩ hiện tại tuy rằng trên tình hình chung hai người này thoạt nhìn còn phối hợp cùng một chỗ. Tuy nhiên rất rõ ràng thời kỳ tuần trăng mật giữa hai người cũng sắp trôi qua.
“Nhất định phải lợi dụng lần điều chỉnh nhân sự này cho thật tốt mới được.”
Trong lòng Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ, cho dù bản thân mình chỉ lấy được cái dạ dày trống rỗng, Hàn Đông và Hạ Kim Cường chó cắn chó, chỉ cần mình nhẫn nại một thời gian đểhai người bọn họ đấu một trận. Sau đó cục diện thành phố hình thành thế ba chân vạc. Ít nhất mình cũng có thể bảođảm được phần lớn quyền uy của mình.
Ngồi xuống vị trí chủ vị, Hề Hiểu Kiến nói:
- Thành ủy phát sinh rất nhiều chuyện. Hôm nay là lần đầu tiên bộ máy lãnh đạo mới gặp mặt. Tôi tổ chức họp hội nghịnày, chủ yếu là phân công đồng thời tiến hành sắp xếp rõ ràng công tác của Thành ủy một chút. Tỉnh ủy vừa tiến hànhđiều chỉnh tương ứng đối với Ủy viên thường vụ Thành ủy. Vì tạo thuận tiện cho công tác, sau đây sẽ tiến phần phân công rõ ràng công tác của đồng chí Hàn Đông và đồng chí Chư Bình Khánh. Căn cứ vào sự sắp xếp của Tỉnh ủy, đồng chí Hàn Đông phụ trách công tác Đảng và quần chúng và kinh tế lớn. Kết hợp với tình hình thực tế của thành phố Tân Châu, tôi đề nghị đồng chí Hàn Đông sẽ gánh vác một phần trách nhiệm của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cũng kiêm nhiệm hiệu trưởng trường Đảng Thành ủy, văn phòng Thành ủy, Cơ quan công ủy trực thuộc thành phố, gánh vác một phần nhỏ trách nhiệm của công tác tổ chức đoàn thể, cán bộ lão thành.
- Về phần phương diện kinh tế lớn, thì chịu trách nhiệm chủ yếu về công tác kinh doanh thu hút đầu tư của thành phố. Trong những sự kiện kinh tế quan trọng khác, đồng chí Hàn Đông cũng có thể căn cứ vào yêu cầu thực tế, phát huy tác dụng của lãnh đạo tuyên truyền. Đối với yêu cầu này mọi người có ý kiến gì đều có thể đề xuất.
Đối với việc phân công công tác của Hàn Đông, bên trong đã có ý kiến của Tỉnh ủy, tất nhiên mọi người không có ý kiến gì. Người muốn nói chút ý kiến nhỏ cũng chỉ có Hạ Kim Cường, Khâu Thụy Hòa và Chư Bình Khánh mà thôi. HànĐông đã không phải là người của Ủy ban nhân dân thành phố, còn muốn khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Điều này khiến người ta có chút cảm giác không tiếp nhận được. Nhưng đây là ý đồ của Tỉnh ủy, bọn họ cũng không được quyết.
Hàn Đông nhấc tay nói:
- Tôi nói một chút được không?
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Về vấn đề phân công công tác của tôi, vừa rồi Bí thư Hềđề xuất có vài điểm trên cơ bản tôi không có ý kiến gì. Tuy nhiên khả năng của một người là có hạn. Bởi vậy theo suy nghĩ của tôi về phương diện kinh tế lớn, về sau tôi chịu trách nhiệm chủ yếu hai hạng mục công tác kinh doanh và thu hút đầu tư của thành phố. Về phương diện công tác khác, tôi tin tưởng có lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, hẳn là có thể trưởng thành vững bước với tốc độ nhanh chóng.
Trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc. Hàn Đông nói như vậy, khác nào với tự động giới hạn quyền lực của mình sao? Đây là tác phong phát triển sao?
Tuy nhiên cho dù như vậy, trong lòng Hạ Kim Cường vẫn có chút khó chịu. Tuy rằng Hàn Đông nói như vậy nhưng trên thực tế lại trái ngược với những lời hắn đã nói trên hội nghịthường vụ. Chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng khoa tay múa chân trong công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng hắn giới hạn công tác phụ trách giới hạn trên hai hạng mục kinh doanh và thu hút đầu tư thành phố. Trên thực tế khi hai công tác này có thể tạo ra chiến tích, hắn hoàn toàn có thể ôm vào người. Căn cứ vào suy nghĩ của Hạ Kim Cường, Hàn Đông tốt nhất chính là trên danh nghĩa gánh vác một phần công tác kinh tế lớn, mà kỳ thật không rõ lỗ hổng cụ thể xác thực. Như vậy tuy rằng hắn có thể khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng ngược lại không giới hạn các lỗ hổng cụ thể. Như vậy về sau mới dễ cướp chiến tích.
“Người thanh niên này có lợi đều nắm cả. Thật sự ngay cảchút canh thừa hắn cũng không để lại cho người khác.”
Trong lòng Hạ Kim Cường buồn bực nghĩ.
Hề Hiểu Kiến đã rất nhanh nghĩ tới điểm này. Trong lòng ông ta âm thầm cảm thán Hàn Đông này thật sự là lanh lợi, còn muốn làm tới như vậy. Trong lòng Hạ Kim Cường hẳn là không mấy dễ chịu đi. Vì thế ông ta nhân tiện nói:
- Vậy căn cứ vào ý kiến của đồng chí Hàn Đông mà xử lýđi. Phía dưới nói một chút về vấn đề phân công công tác củađồng chí Chư Bình Khánh.
Chư Bình Khánh là Ủy viên thường vụ Thành ủy. Hiện tại, cho dù anh ta cũng là Phó chủ tịch thành phố, như vậy phân công một ít công tác cho anh ta, cũng là việc cần tiến hành rõ ràng trên hội nghị thường vụ Thành ủy.
Căn cứ vào ý tưởng của Hề Hiểu Kiến, muốn cố gắng lôi kéo Chư Bình Khánh tới bên cạnh mình. Đầu tiên không thể đểanh ta kịp gia nhập vào phe cánh của Hàn Đông. Nếu không một mình Hàn Đông đã nắm giữ một nửa số phiếu của Ủy viên thường vụ Thành ủy sẽ lại có thêm một lá phiếu của Uỷ viên thường vụ nữa, như vậy về sau sao có thể hình thành được thế ba chân vạc được nữa. Cho nên ông ta liền nói thẳng ra vấn đề phân công công tác cho Chư Bình Khánh. Chủ yếu là tiếp nhận gánh vác một phần trách nhiệm của Hàn Đông trước kia. Tuy nhiên trên phương diện kinh doanh và thu hút đầu tư thành phố, chỉ đích danh hai người Hạ Kim Cường và Hàn Đông cùng phụ trách.
Thấy Hề Hiểu Kiến làm vậy, trên mặt Hàn Đông lộ ra một nụ cười thản nhiên. Trong lòng hắn hiểu rõ tính toán của HềHiểu Kiến. Tuy nhiên hắn lại không thể đưa ra ý kiến để bác bỏ. Hề Hiểu Kiến đưa ra ý kiến trên cũng nói quá được.
Trong số mọi người, Chư Bình Khánh là người buồn bực nhất. Hai hạng mục này chính xác là hai hạng mục dễ dàng tạo ra chiến tích nhất. Công lao còn không rơi đến trên người mình, điều này thực sự khiến người ta cảm thấy buồn bực. Quả thực chính là khi dễ người mà.
Trước đây anh ta còn có chút thiện cảm với Hàn Đông, nhưng hiện tại lại thầm cảm thấy có chút tức giận không phục. Anh ta nghĩ thầm anh đã là nhân vật số ba của Thành ủy, còn tính cướp công lao làm gì vậy.
Sau khi quyết định phân công công công tác cho hai Uỷ viên thường vụ này, là tới một vài công tác nghiên cứu. Chủ yếu là Hề Hiểu Kiến đưa ra cách quản lý đội ngũ, muốn kiểm tra tác phong công tác lần thứ nhất, cải thiện toàn bộ tác phong công tác trong bộ phận cơ quan thành phố. Vềđiểm này mọi người đều hiểu được ý của Hề Hiểu Kiến. Thành phố Tân Châu vừa xảy ra vấn đề, nếu Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy không có chút hành động, Vậy cũng có phần không làm tròn bổn phận rồi.
Một chuyện khác khiến các vị Uỷ viên thường vụ khác tươngđối quan tâm. Đó chính là việc sẽ lập tức điều chỉnh nhân sự. Việc điều chỉnh nhân sự lần này liên quan đến khá nhiều người. Căn cứ vào đề nghị của Hạ Kim Cường để mọi ngươi có điều kiện chuẩn bị đầy đủ công tác cho ngày mùng 5 tháng 10 sẽ tổ chức họp hội nghị thường vụ, nên để mọi người làm tốt công tác chuẩn bị có liên quan trước.
Tính thời gian, hiện tại chỉ còn cách ngày mùng 5 tháng 10 khoảng mười ngày nữa, mỗi người đều bắt đầu tính toán.
Hơn năm giờ một chút, hội nghị đã kết thúc. Hề Hiểu Kiến nhìn Hàn Đông nói:
- Phó bí thư Hàn Đông, về sau cậu phải tới bên Thành ủy làm việc. Đợi lát nữa, Trưởng ban thư ký sẽ dẫn cậu tới phòng làm việc. Có yêu cầu gì cứ giao cho văn phòng làm.
- Được, cám ơn Bí thư Hề.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Hầu Hoa Đông đi theo phía sau Hàn Đông tới đường nhỏ mới nói:
- Phó bí thư Hàn, Thành ủy có hai phòng làm việc còn đểtrống. Một phòng ở tầng ba, Một phòng khác tầng bốn. Tôi dẫn anh tới văn phòng tầng ba xem trước.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được. Vất vả cho Trưởng ban thư ký rồi.
Hầu Hoa Đông cung kính nói:
- Phó bí thư Hàn quá khách khí. Chức trách của tôi chính là phục vụ cho lãnh đạo Thành ủy. Có chuyện gì, anh cứ dặn dò tôi đi xử lý.
Tuy rằng anh ta là người bên phía Hề Hiểu Kiến nhưng ở trước mặt Hàn Đông, cũng phải thật cẩn thận. Ít nhất với tình hình công tác chung phải làm đúng chỗ. Từ tình huống Hàn Đông đến thành phố Tân Châu có thể nhìn ra được, người thanh niên này tuyệt đối không phải là người đơn giản. Không nên bởi vì một vài vấn đề mang tính tiểu tiết mà khiến người thanh niên này ghi hận trong lòng. Mặt khác cùng lúc đó, Hàn Đông lại là lãnh đạo trực tiếp của văn phòng Thành ủy. Bao gồm cả việc anh ta là Trưởng ban thư ký Ủy viên thường vụ Thành ủy. Công tác gì anh ta cũng phải báo cáo với hắn. Nếu chọc giận hắn, khiến hắn cả ngày không có việc gì lại gây phiền toái cho mình, vậy mới là chuyện đáng căm tức.
Tới văn phòng tầng ba, Hàn Đông nhìn qua một chút. Phòng này được quét dọn thật sự rất sạch sẽ, cũng gọn gàng. Xem ra trước đó, Hầu Hoa Đông cũng đã cho người qua thu dọn. Hắn nhân tiện nói:
- Lấy phòng này đi. Đối với thư ký Tả Nhất Sơn, không cần sắp xết người khác tới nữa. Lái xe cũng không cần đổi.
Hầu Hoa Đông gật đầu một cái, nói:
- Bí thư Hàn, vậy việc phân công cụ thể cho Tả Nhất Sơn, anh có chỉ thị gì không?
Hàn Đông nhìn anh ta một cái, nói:
- Bây giờ Tả Nhất Sơn là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, tới văn phòng Thành ủy, chức vị vẫn ở Ủy ban. Về chuyện này tôi sẽ bàn bạc với Ban tổ chức cán bộ sau.
Thấy vẻ mặt Hàn Đông nghiêm túc, Hầu Hoa Đông âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ thầm người thanh niên này thật sự là mạnh mẽ.
- Được, không biết Phó bí thư Hàn có yêu cầu gì đối với công tác của văn phòng thư ký không? Anh xem có phải nên tìm thời gian mở một cuộc họp hay không?
- Chuyện này chờ tôi làm một thời gian rồi nói sau.
Hàn Đông thản nhiên nói. Hắn nghĩ thầm xem ra Hầu HoaĐông này có chút nóng vội, hẳn là lo lắng mình sẽ buông tay đối với văn phòng thư ký. Tuy nhiên cũng đúng. Theo truyền thống, văn phòng thư ký là lãnh thổ của Bí thư Thành ủy. Bản thân Hề Hiểu Kiến đã đặt một vài vị trí quan trọng trên người của mình. Để lại cho Hầu Hoa Đông bố trí kỳ thật không nhiều lắm. Nếu mình quay lại làm thông suốt, vậy trên cơ bản Hầu Hoa Đông không có gì đểtham gia. Tuy nhiên bản thân anh ta là Trưởng ban Văn phòng thư ký thành ủy thành phố, tuy nói là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng cũng không thể không thực hiện chức trách của một Phó bí thư Thành ủy. Cho nên Hàn Đông liền không đau không ngứa nói gõ anh ta một chút.
Mặt Hầu Hoa Đông thoáng biến sắc. Ngay lập tức anh ta cung kính nói:
- Được, vậy chờ Phó bí thư Hàn sắp xếp. Đúng rồi. Xe của anh...
- Vẫn dùng chiếc xe trước kia đi. Anh tiến hành liên lạc với bên Văn phòng Ủy ban nhân dân một chút.
- Được, Phó bí thư Hàn còn có dặn dò gì nữa không?
Hàn Đông nhìn đồng hồ đeo tay một chút. Đã sắp tan tầm rồi, nhân tiện hắn nói:
- Không có việc gì nữa. Vất vả cho Trưởng ban thư ký rồi.
- Đây là việc tôi nên làm.
Hầu Hoa Đông nói.
- Bí thư Hàn không có gì dặn dò nữa, tôi xin từ biệt.
Hàn Đông hơi gật đầu. Ngay lập tức, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Hắn phát hiện, từ bên này của Thành ủy nhìn ra, tầm nhìn tương đối thoáng. Xem ra lúc trước khi xây dựng tòa nhà, đã chú ý về điểm này.
Chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn một chút. Thì ra là Hạ Kim Cường gọi tới. Hàn Đông nhấc điện thoại lên nghe. Ở bên kia điện thoại Hạ Kim Cường nói:
- Bí thư Hàn, tôi đã thu xếp được rồi. Ngay tại sơn trang Mục Mã. Đợi lát nữa cùng nhau đi.
Hàn Đông nói:
- Được, tôi sẽ lập tức xuống lầu.
Khi xuống lầu, dọc đường đi hắn gặp được rất nhiều nhân viên công tác. Tất cả mọi người đều cung kính chào hỏi Hàn Đông từ phía xa.
Hàn Đông thì khẽ gật đầu, hoặc là đáp một tiếng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên. Thoạt nhìn cũng có phần khá bình dị gần gũi.
Khi xuống đến đưới lầu, Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đã chờở dưới lầu.
Hàn Đông lên xe sau đó nói với Tả Nhất Sơn:
- Nhất Sơn, về sau anh và Vu Đại Lực đến Thành ủy làm. Sáng mai bắt đầu làm thủ tục.
- Được, Phó bí thư.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói.
- Về nhà sao?
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Đi sơn trang Mục Mã.
Đúng lúc này, Hạ Kim Cường cũng từ Văn phòng Ủy ban nhân dân bên kia đi xuống. Ông ta thấy xe Hàn Đông, liền vẫy tay, sau đó lập tức ngồi lên xe của mình.
Hàn Đông nhân tiện nói:
- Đi theo xe của Chủ tịch thành phố Hạ đi.
Vu Đại Lực liền khởi động xe, rồi chạy theo sau.
Hàn Đông cũng biết, sở dĩ Hạ Kim Cường muốn làm hoạtđộng này, cùng lúc muốn biểu hiện quan hệ giữa ông ta và mình không tồi. Mặt khác, chắc hẳn là có một vài vấn đềmuốn nói chuyện với minh. Hiện tại mình đã tới bên Thành ủy, ông ta có chuyện gì muốn nói chuyện với mình, sẽ không thuận tiện như trước kia nữa.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng cần giao lưu một chút với Hạ Kim Cường. Cho nên, hắn mới nhận lời mời của ông ta. Nếu không Hàn Đông cũng không nguyện ý ra ngoài hoạt động với ông ta. Sơn trang Mục Mã kia, Hàn Đông cũng đã quađó một lần. Lần đó Hạ Kim Cường cũng đã thu xếp tiết mục ướt át kia, nhưng Hàn Đông lại hoàn toàn không có hứng thúđối với điều này. Khi đó hắn đã ra ngoài ngồi một lúc lâu. Chỉ sợ lần này Hạ Kim Cường vẫn thu xếp như vậy.
Phía sau còn có mấy chiếc xe chạy theo sau. Đó đều là xe của Ủy ban nhân dân thành phố.
Bọn họ nhanh chóng đi tới sơn trang Mục Mã. Hàn Đông từtrên xe bước xuống. Hạ Kim Cường đã chờ ở ngoài cửa rồi.
- Ha ha, Hàn Đông. Chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau. Tối hôm nay nhất định phải chơi cho tận hứng.
Hạ Kim Cường cao giọng nói.
Lúc này Khâu Thụy Hòa và Chư Bình Khánh ở phía sau cũng lần lượt tới. Hai người vừa xuống xe, đều nắm tay hàn huyên với Hàn Đông vài câu.
Phía sau lần lượt có xe dừng lại. Bọn họ lần lượt là Trần An Vũ, Tần Bạch Thần, Vương Hiểu, Xa Oánh Cúc. Tạ Thị Duy và Phí Nguyệt Kháo thì chưa thấy tới.
Hạ Kim Cường nói:
- Trong nhà Chủ tịch thành phố Tạ và Chủ tịch thành phố Phí đều có chuyện, cho nên không tới được. Chúng ta vào đi thôi.
Mọi người cùng Hạ Kim Cường và Hàn Đông đi vào trong. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Nhạc Gia An từ bên trong đi ra đón, sắc mặt tươi cười đi phía trước dẫn đường.
Nhạc Gia An đã sớm tới đây đặt phòng trước. Chờ mọi người ngồi xuống xong, thức ăn liền lục tục được bưng lên.
Dưới sự gợi ý của Hạ Kim Cường, tất nhiên mọi người đều xem Hàn Đông là trung tâm, liên tục kính rượu hắn.
Hàn Đông nhìn tình trạng này, trong lòng liền âm thầm đềphòng. Hắn cũng không muốn uống say bị người kéo đi làm những chuyện không nên làm, vậy thì không hay rồi.
Cho nên, khi hắn uống đến bảy phần rượu, Hàn Đông liền cầm cái chén, nhìn Hạ Kim Cường nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, mọi người chúng ta cạn một ly đi. Cạn một ly này xong thì ăn chút cơm. Đợi lát nữa tôi còn muốn tâm sự với Chủ tịch thành phố Hạ một chút chứ.
Hạ Kim Cường nói:
- Lúc này mới uống được bao nhiêu rượu đâu. Tối hôm nay nhất định phải uống cho tận hứng. Có chuyện gì ngày mai chúng ta có thể nói cũng được.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Tối hôm nay thì dừng ở đây đi. Ngày mai còn có chuyện của ngày mai.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, Hạ Kim Cường thấy không tiện ép thêm, nhân tiện nói:
- Vậy được rồi, tôi cũng muốn tán gẫu với Phó bí thư Hàn một chút đây.
Sau đó, mọi người cạn chén rượu, ăn chút cơm. Hạ Kim Cường liền nhìn Nhạc Gia An nói:
- Cậu đi thu xếp cho mọi người trước đi.
Nhạc Gia An gật đầu nói:
- Được. Chủ tịch thành phố Hạ.
Xa Oánh Cúc nói:
- Tôi không chơi. Chủ tịch thành phố Hạ, Phó bí thư Hàn, các anh chơi vui vẻ đi.
Cô là một phụ nữ, tất nhiên không tiện chơi đêm với mấy người đàn ông, cho nên cô rời đi trước.
Nhạc Gia An thu xếp tốt cho những người khác, sau đó lại dẫn Hạ Kim Cường và Hàn Đông tới một phòng khác, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, Phó bí thư Hàn. Vừa mới uống rượu, hai người ở trong này nghỉ ngơi một chút trước đi.
Kỳ thật anh ta đã sớm căn cứ vào vào lời căn dặn của HạKim Cường, thu xếp cho Hàn Đông một căn phòng cũng hai mỹ nữ xinh như hoa. Tuy nhiên bởi vì Hạ Kim Cường và Hàn Đông muốn nói chuyện trước một lát, cho nên mới sắp xếp trước một phòng này.
Một nữ viên phục vụ tiến vào chào hỏi một chút, ngay lập tức liền dùng khay bưng hai chén trà tiến vào.
Hai người vừa nói chuyện phiếm được mấy câu, Hạ Kim Cường nói!
- Phó bí thư Hàn, Ủy ban sắp phải điều chỉnh nhân sự toàn thành phố. Hiện tại trống ra rất nhiều vị trí cấp Cục trưởng, cấp Cục phó. Cậu là Phó bí thư gánh vác công tác Đảng và quần chúng. Hiện tại câụ có ý tưởng gì cụ thể hay không. Hiện tại chúng ta đều đã uống rượu. Coi như nói chuyện phiếm, coi như là kết nối với nhau một chút. Về sau chúng ta cùng nhau hợp tác, mới có thể làm tốt được các các hạng mục công tác đúng không?
Hạ Kim Cường nói vô cùng đơn giản, thậm chí trực tiếp quẳng dã tâm của Hề Hiểu Kiến – bí thư Thành ủy sang một bên, dã tâm của y dường như cũng đã thể hiện rất rõ ràng.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Nói thật, đối với việc bổ nhiệm này của Tỉnh ủy tôi cũng chưa hề được chuẩn bị tâm lý. Bởi vậy, đối với việc điều chỉnh nhân sự của Thành ủy lần này, tôi tạm thời cũng không có ý tưởng gì.
Trong lòng Hạ Kim Cường xem thường cười lạnh một hồi. Hừ cậu thanh niên này rõ ràng không chịu nói thật. Tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ, dã tâm của người thanh niên này kỳ thật một cán bộ cấp Cục trưởng khó có thể thỏa mãnđược. Xem ra chính mình phải cò kè mặc cả với hắn một phen vậy.
Trước đây, ở trong lòng của Hạ Kim Cường, tuy rằng HànĐông nắm giữ quyền lên tiếng nhất định, nhưng trên cơ bản là thuộc về chính mình. Nhưng hiện tại tình hình đã không giống như trước kia nữa. Hạ Kim Cường tỉnh táo nhận thứcđược, hiện nay Hàn Đông đã trở thành cực thứ ba của Thành ủy. Mình và hắn cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không thể lại giống như trước nữa. Nếu mình không để mang lại chút lợi ích cho Hàn Đông, chỉ sợ Hàn Đông cũng sẽ không cam tâm tình nguyện hợp tác với mình. Nếu ngược lại hắn hợp tác cùng Hề Hiểu Kiến, vậy ngày tháng sau này của mình sẽ sống không dễ chịu đâu.
- Ha hả, về sau trong tay Bí thư Hàn nắm mũ quan nên phải quan tâm nhiều hơn về phương diện nhân sự.
Hạ Kim Cường nói.
- Với tình huống hiện tại mà nói, nhiều vị trí trống như vậy, cần phải điều những người thích hợp đi lên mới được. Các hạng mục công tác này đều rất quan trọng. Việc tuyển chọn nhân tài chính là một vấn đề quan trọng.
Ý tứ trong lời nói của Hạ Kim Cường không ngoài việc nói cho Hàn Đông biết, về sau khi hai người hợp tác, tranh thủ khống chế quyền nhân sự trong toàn thành phố. Như vậy mọi người đều có thể trợ giúp cho nhau.
Đối với điều này, ngược lại Hàn Đông không có thái độ rõ ràng. Bất kể thế nào cũng không thể vòng qua được Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, tuy rằng hai người hắn và Hạ Kim Cường liên hợp lại, quả thật có thể hoàn toàn khống chếđược hội nghị thường vụ, nhưng đừng quên Bí thư Thành ủy có quyền lên tiếng. Mặt khác cùng lúc đó, Hàn Đông cũng hiểu được Hạ Kim Cường kỳ thật không phải là người đơn giản. Mình và ông ta không kìm chế, không dính líu tới nhau vẫn có thể hợp tác thân mật khăng khít, thì cũng là một vấnđề đáng nghi ngờ.
Đương nhiên, nếu Hạ Kim Cường đã nói rất rõ ràng như vậy, Hàn Đông cũng phải ám chỉ một chút, ám chỉ về sau hai người sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để kết nối hợp tác.
Đối với thái độ của Hàn Đông, trong lòng Hạ Kim Cường có chút bất mãn. Tuy nhiên ông ta không nói bóng nói gió ra, chỉ nói.
- Bao gồm cả Cục Xúc tiến đầu tư, phía thành phố cũng phảiđiều chỉnh vị trí. Tổng cộng có mười vị trí, bao gồm năm cán bộ cấp Cục trưởng và năm cán bộ cấp Cục phó. Đồng thời nếu là từ việc điều chỉnh này mà nói, sẽ phải liên quanđến việc sắp xếp các chức vụ khác. Bởi vậy đây là một công tác lớn. Đúng rồi, nếu Vương Dược Minh tới quận Cao Bằng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, Văn phòng Ủy ban nhân dân cũng phải sắp xếp một nhân tài tới. Đối với những chức vụ còn trống, hiện tại Bí thư Hàn có người nào thích hợp có thể đề xuất. Chúng ta cùng tham khảo một chút.
Ông ta vẫn muốn nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của HànĐông. Như vậy ông ta cũng tiện nắm được cơ cấu trước.
Hàn Đông suy ngẫm một chút, nói:
- Hiện tại tôi không có ý tưởng gì cụ thể. Tuy nhiên tôi nghĩ công tác của cục Xúc tiến đầu tư rất quan trọng. Nhấtđịnh phải chọn người thích hợp mới được. Mặt khác tôi cảm thấy nhất định phải tăng cường lãnh đạo của Cục Công an quận Cao Bằng mới được. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ở quận Cao Bằng. Trị an quận Cao Bằng không tốt, thực sự sẽ gây tổn hại tới hình tượng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Hạ Kim Cường gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng. Trộm vặt còn dám đặc biệt tới tiểu khu của chính phủ để trộm, có thể thấy được vấn đề trị an hẳn là phải khống chế lại một chút. Ừ. Đúng rồi. Chức Cục trưởng Cục công an thành phố còn trống vẫn chưa quyết. Tuy rằng do Bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm, nhưng Phó bí thư Hàn cũng đã từng nói qua, khả năng của con người là có hạn. Cho nên ý của tôi vẫn là bổ nhiệm Cục trưởng Cục Công an mới được.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 492-1: Tình địch
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Nhất Sơn, bí thư Hàn có thời gian rảnh không, tôi cần báo cáo công tác một chút
Hoàng Văn Vận mặt mày tươi tỉnh đứng bên ngoài văn phòng của Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Bí thư Hoàng chờ chút…
Hoàng Văn Vận là lấy thân phận của thường vụ thành ủy kiêm nhiệm chức chức bí thư đảng ủy khu Cao Tân, nên TảNhất Sơn mới xưng hô như vậy với anh ta.
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng trong liền mở ra, Hàn Đôngđi thẳng ra ngoài, cười nói:
- Bí thư Văn Vận, anh khách khí tôi cái gì, đến thì trực tiếp vào đi thôi.
Thấy hắn trực tiếp ra đón, Hoàng Văn Vận trong lòng vô cùng cảm động, vị trí của hắn đã thay đổi rồi, nhưng thái độđối xử với mình, thì trước giờ vẫn khách khí như thế, giơ hai tay ra nắm tay hắn, Hoàng Văn Vận nói:
- Bí thư Hàn, lễ vẫn phải có, quy tắc cần nói vẫn phải nói. Lần trước ở hội nghị thường vụ không phải bí thư Hề đã nói rồi sao, phải một lần chỉnh đốn tác phong ở toàn tỉnh, đây coi như là một trong số đó mà.
Hàn Đông cười nói:
- Bí Thư Văn Vận đúng là biết liên tưởng.
Hai người vào phòng ngồi, Tả Nhất Sơn rất nhanh chống đã pha trà đưa đến trước mặt Hoàng Văn Vận.
Lần này Hoàng Văn Vận đến, chủ yếu là có hai việc, một là anh ta chuẩn bị tiến hành điều chỉnh nhân sự ở khu Cao Tân, muốn mời Hàn ĐÔng gúp đỡ. Mặc dù anh ta là thường vụ thành ủy kiêm bí thư đảng ủy khu Cao Tân, nhưng nếu muốn nắm giữ toàn bộ thế cục của khu Cao Tân, thì không dễ chút nào, nên anh muốn tranh thủ cơ hội tiến hành điều chỉnh nhân sự toàn thành phố lần này, để Hàn Đông giúp mình điều chỉnh hai vị trí của khu Cao Tân, như thế anh ta có thể thuận lợi hoàn thành việc nắm bắt khu Cao Tân.
Một chuyện khác là việc riêng, Hoàng Văn Vận mời HànĐông ăn cơm, thể hiện một chút ý chúc mừng.
Hai chuyện này, Hàn Đông đương nhiên đều đáp ứng rồi. Cho dù Hoàng Văn Vận không nói, hắn cũng chuẩn bị mời những người có quan hệ tốt họp mặt. Về phần nhân sự của khu Cao Tân, cũng là chuyện nhỏ, Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường hiện nay trên cơ bản không hề nhúng tay vào việc của khu Cao Tân rồi, và lần này không ít người bị khai trừcông chức đảng viên, vị trí chuyển đi chuyển lại, đến lúc không đủ người còn cần đề bạt từ vị trí cấp trưởng phòng cấp cục phó, cho dù vị trí thật sự không đủ, cũng có thể có vài người nghỉ hưu trước mà.
Tuy hắn phải làm cân bằng ở trong thành phố, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ nhường nhịn mọi thứ, như vậy ngược lại sẽ làm vài người không biết thân biết phận, vào thời điểm thích hợp cũng cần thể hiện một chút sựmạnh mẽ của bản thân.
- Bí thư Hàn, vậy tôi không làm phiền anh làm việc nữa, tôi sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ gọi cho bí thư Hàn.
Hàn Đông nói:
- Được, gọi cả bí thư Vân Bình và chính ủy Hàn, mọi người cùng tụ tập một chút.
- Không thành vấn đề!
Hoàng Văn Vận nói, Hàn Đông làm như vậy, rất rõ ràng là muốn mọi người cùng đoàn kết lại một chút, đây cũng là việc mà mọi người rất vui muốn thấy.
Đã qua nửa ngày, Tả Nhất Sơn đã sửa sang lại một chút những văn kiện có liên quan của thành ủy. Trước đây HànĐông làm thường vụ thành ủy, đối với vài văn kiện đưa rađã biết qua rồi, hiện giờ chủ yếu muốn xem tư liệu vềĐảng, phương diện này muốn xem không ít, tuy nhiên có TảNhất Sơn phân loại cũng nhẹ nhàng hơn.
Rất nhanh Hàn Đông đã quen thuộc với chức trách của một phó bí thư, sau đó liền lấy notebook ra, viết ra công tác trong khoảng thời gian này.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng Tả Nhất Sơn nói chuyện với chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Trương Vân Bình, hắn khẽ mỉm cười, đứng lên ra ngoài đón.
Trương Vân Bình cũng nhân cơ hội nói về tác phong công tácđể đến ngồi một chút, nói chuyện một lúc, nói đến việc Hoàng Văn Vận mời khách, sau đó anh ta liền đứng lên nói:
- Bí thư Hàn, tôi biết anh bây giờ đang bận nhiều việc ởđây, thế không làm phiền nữa, tối chúng ta lại nói chuyện sau.
- Như vậy đi.
Hàn Đông cười nói, đứng lên để tiễn anh ta ra cửa.
Đối với người của mình, Hàn Đông đều khá khách khí. Hơn nữa, Trương Vân Bình thân là phó bí thư, chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, bản thân cũng rất có trọng lượng ở thành ủy, anh ta có thể đích thân đến ngồi một chút, cũng đã rất nể mặt hắn rồi.
- Bí thư Hàn xin dừng bước.
Trương Vân Bình cười nói, đồng thời trong lòng đối với tháiđộ của Hàn Đông đối với mình cũng rất vừa lòng.
Trương Vân Bình vừa mới đi xuống, thường vụ thành ủy, trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ lại xuất hiện phía bên ngoài phòng làm việc của Hàn Đông, Tả Nhất Sơn nhìn thấy anh ta liền đứng dậy nói:
- Chào trưởng ban Trịnh.
Trịnh Thị Vĩ khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Thư ký Tả, phiền anh nói với bí thư Hàn một chút, tôi có việc muốn báo cáo với anh ấy.
Thái độ của anh ta với Tả Nhất Sơn rất khách sáo, trên thực tế trong lòng anh ta có chút không cam tâm, vì anh ta cảm thấy được, tuy bản thân hiện miễn cưỡng xem như người của bên Hàn Đông rồi, nhưng quan hệ với Hàn Đông vẫn chưa đủ thân thiết, so với bọn Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình, còn có chênh lệch rất lớn, cùng là thường vụ thành ủy, vì sao Hàn Đông lại không thể thực sự tiếp nhận mình.
Khi Ngụy Dụ Vĩ vẫn chưa có chuyện, anh ta đã nhìn ra sựmạnh mẽ quật khởi của Hàn Đông không thể ngăn chặn, như vậy liền nhanh chóng quyết định đứng về phía Hàn Đông, nhưng Hàn Đông tuy bên ngoài đối xử với anh ta rất khách khí, nhưng từ trước tới giờ chưa đi ăn cùng anh ta bao giờ, chỉ một chút này đã thể hiện rõ quan hệ giữa hai người, cũng không có nhiều hòa hợp.
Hiện nay Hàn Đông trở thành phó bí thư Thành ủy, nắm giữ quyền phát ngôn lớn, Trịnh Thị Dĩ cảm thấy cần phải thêm chút nữa, tranh thủ chính thức gia nhập vào bản doanh của Hàn Đông, như vậy mới có thể lấy được chỗ tốt hơn.
Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo một chút, rất nhanh liền đi ra ngoài nói:
- Trưởng ban Trịnh, bí thư Hàn mời anh vào.
anh ta liền lập tức đẩy cửa vào.
Lúc Trịnh Vi Dĩ bước vào, Hàn Đông từ bàn làm việc đứng dậy, đi về phía trước bốn năm bước, cười nói:
- Trương ban Trịnh đến rồi, mau ngồi xuống.
Tuy nụ cười trên mặt Hàn Đông vẫn ấm áp như trước, nhưng Tả Nhất Sơn vẫn nhìn ra được, thái độ của Hàn Đôngđối với Trịnh Thị Vĩ so với bọn Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình kém hơn nhiều, đây là thân sơ có khác.
Loại quan hệ này, thật giống như Hàn Đông đối với bọn Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình là người của mình, mà với Trịnh Thị Vĩ chỉ là đồng minh mà thôi. Người của mình là luôn phải đồng tâm hiệp lực, mà đồng minh thì vì lợi ích mớiđi đến cùng với nhau.
Trịnh Thị Vĩ đến cũng là để thể hiện một chút lòng trung thành mà thôi, đồng thời cũng muốn mời Hàn Đông đi ăn đểtỏ ý chúc mừng, anh ta nói:
- Bí thư Hàn, buổi tối anh có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.
Hàn Đông nói:
- Ngại quá, tôi đã có hẹn với người khác rồi, để hôm khácđi.
Nói là hôm khác, nhưng Trịnh Thị Dĩ lại biết, cái hôm khác này cũng không biết là hôm nào, vì thế bèn chua xót nói:
- Bí thư Hàn, tôi thực rất có thành ý mời anh ăn cơm mà, anh ngày nào có thời gian nể mặt…
Lời anh ta nói đã đến thế rồi, Hàn Đông cũng không tiện từchối, vì thế nói:
- Như vậy đi, mai tôi sắp xếp rồi báo cho anh.
- Được, được, vậy tôi bất cứ lúc nào cũng đợi bí thư Hàn triệu tập.
Trịnh Thị Vĩ vui mừng nói, đồng thời trong lòng thầm đắc ý:
“Xem ra phải mặt dày một chút mới được, Hàn Đông này cũng không thể cứ từ chối mãi, hà hà…”
Tiễn Trịnh Thị Vĩ ra ngoài cửa, Hàn Đông không khỏi cười khổ một cái, cái tên Trịnh Thị Vĩ này đúng là bám riết không tha, chỉ là hắn cảm thấy người này thật quá dựa dẫm, vì thếtrong lòng chỉ coi anh ta như đồng minh, mà không thực sựtiếp nạp anh ta.
Hoàng Văn Vận gọi điện đến, báo với Hàn Đông tối nay đã sắp xếp ở sơn trang Thanh Vân. Anh ta cũng biết Hàn Đông thường hay ăn ở sơn trang Thanh Vân, như vậy liền trực tiếp sắp xếp ở đó.
Buổi chiều tan tầm, Hàn Đông liền đến sơn trang Thanh Vân, vừa xuống xe, Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình và Hàn Quốc Bình đều ra đón.
Hàn Đông cười nói:
- Các anh làm cái gì vậy, chúng ta đến đây cũng không phải để họp.
Trương Vân Bình nói:
- Ha ha, đúng thế, tối nay không phải họp, nên mọi người phải thoải mái.
Hàn Đông và Trương Vân Bình đã từng ăn cơm cùng nhau, biết tửu lượng của anh ta không tồi, nên cười nói:
- Tôi cũng không dám so với bí thư Văn Vận à.
Mấy người vừa nói vừa đi vào phòng, rất nhanh đồ ăn đãđưa lên, Hoàng Văn Vận mở một chai rượu Mao Đài, mỗi người rót một chén, sau đó nâng cốc nói:
- Chúng ta cạn một chén trước, chúc bí thư Hàn thăng chức.
Hàn Đông nói:
- Thăng chức cái gì, chỉ là điều chỉnh chức vụ một chút mà thôi.
Hàn Quốc Bình nói:
- Vậy cũng không giống, hiện giờ bí thư Hàn đã là một nhân vật chủ chốt của lãnh đạo thảnh ùy rồi, phân công quản lýĐảng và quần chúng, trong tay là một loạt chiếc mũ quan lớn.
Bốn người cùng nhau vừa ăn cơm vừa nói chuyện, chủ yếu là nói chuyện đất đai con người, đối với chuyện công việc cũng ít nói, mọi người có thể cùng ngồi ăn cơm, mối quan hệ của mọi người cũng không cần phải nói rồi, có những chuyện, căn bản không cần phải nói quá rõ.
Tuy khi mới bắt đầu nói phải uống thoải mái, nhưng mọi người đều khống chế được, uống vừa đủ, cũng không có ai say.
Sau đó mọi người lại vào một căn phòng yên tĩnh khác, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Lần này Hàn Đông chủ động nhắc tới việc điều chỉnh nhân sự, hy vọng mọi người đều có sự chuẩn bị trước
Chuyện này, Hoàng Văn Vận đã trao đổi trước với HànĐông, anh ta cũng không có yêu cầu gì khác, Hàn Quốc Bình là người phân khu quân đội, cũng không có quá nhiều gặp gỡ với nhân sự của địa phương, bởi vậy cũng không có yêu cầu gì. Chỉ có Trương Vân Bình đề xuất điều chỉnh chọn người cho chức phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, muốn sắp xếp cho Khổng Giai Nam làm phó chủ nhiệm thường vụ, như vậy dễ dàng cho công tác của anh ta. Điểm này HànĐông cũng ủng hộ, công tác ủy ban kỷ luật vô cùng quan trọng, có thể sớm cho Trương Vân Bình khống chế cục diện cũng có lợi.
Chỉ có điều phó chủ nhiệm thường trực ủy ban kỷ luật Lôi Hạo Phong là người của Hạ Kim Cường, lần này điều chỉnh anh ta, nhất định sẽ làm cho Hạ Kim Cường trong lòng có chút khó chịu, và Lôi Hạo Phong cũng là cán bộ cấp cục trưởng, còn phải sắp xếp một vị trí mới cho anh ta mớiđược. Hàn Đông suy nghĩ một chút, nhất thời thì cũng không thể xếp đặt được, liền không nghĩ nữa, dù sao đến lúc đó mọi người đều sẽ động thủ, còn đầy vị trí trống rađấy, làm việc tùy theo hoàn cảnh cũng không có gì khó khăn.
Tầm khoảng mười giờ quay về, Hàn Đông vừa chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại vang lên, vừa nhìn thấy do bố gọi đến, Hàn Đông có chút nghi hoặc liền nghe máy.
- Tiểu Đông, mới lên chức, có cảm nhận gì không?
Hàn Chính cười trong điện thoại nói.
Hàn Đông nói:
- Cũng không có cảm nhận đặc biệt gì, chính là tình hình phức tạp hơn chút, nhiều việc hơn chút, ngoài ra cũng không có gì.
Hàn Chính không khỏi bật cười, nói:
- Hàn Đông con đúng là nghĩ thoáng, có điều con nói cũngđúng, việc trên quan trường cũng thật là na ná như nhau, trọng yếu nhất có một điểm, đó là cần giao lưu với tất cảmọi người, quan trường là do người tạo thành, hơn nữa còn do rất nhiều người thông minh tạo thành đấy, chỉ cần có thểxử lý tốt quan hệ giữa người với người, sự việc cũng có thể làm tốt.
Ông ấy lần này gọi điện đến, cũng là vì Hàn Đông vừa mới thăng chức, nên mới đặc biệt tâm sự với hắn, tiện thể cũng mang những gì trong lòng mà ông đã học được trên quan trường nói với Hàn Đông một chút.
Hàn Đông nói chuyện với bố, có gì không hiểu liền trực tiếp hỏi, bởi vậy mỗi lần đều có thu hoạch không ít.
Hàn Đông cũng hiểu được cấp cao chắc chắn đang đối mặt với cuộc đọ sức mới, có điều tạm thời hắn còn chưa bị cuốn vào trong, bởi vậy hiện giờ việc bản thân muốn làm, chính là làm tốt việc của mình, những thứ khác, chỉ có thể từ từphát triển.
Sáng ngày thứ hai, thường vụ thành ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh đến văn phòng của Hàn Đông, anh tađến lần này chủ yếu là vì thành ủy sắp tiến hành điều chỉnh nhân sự, và cùng Hàn Đông tiến hành thương lượng trước.
Từ Mã Pháp Sinh, Hàn Đông đã hiểu được một ít bố trí của Hề Hiểu Kiến, lần này Hề Hiểu Kiến chủ yếu muốn nắm trong tay có vị trí cục trưởng cục xây dựng đô thị, cục trưởng cục đất đai, hắn không khỏi thầm than trong lòng:
- Hiện tại Hề Hiểu Kiến thật rất cẩn thận đấy, đườngđường là bí thư thành ủy, không ngờ chỉ muốn hai vị trí cấp cục trưởng, xem ra tên này cũng rất nhẫn nại đây.
Hàn Đông cũng bình thường mà đem ý nghĩ của mình nói ra, hắn tin rằng Mã Pháp Sinh rất nhanh sẽ báo cáo lại với HềHiểu Kiến.
Hai người nói chuyện khoảng hai giờ đồng hồ, Mã Pháp Sinh liền cáo từ.
Buổi tối, Hàn Đông lại cùng Trịnh Thị Vĩ ăn cơm, vốn dĩ ăn cơm xong, Trịnh Thị Vĩ muốn mời Hàn Đông đi giải trí, kết quả Hàn Đông lấy cớ vì có việc mà cự tuyệt.
Trịnh Thị Vĩ tuy bị từ chối, nhưng cũng không hề nản lòng, lần này có thể mời Hàn Đông đi ăn cơm, đã là một tiến bộ rồi, sau này bản thân lại từ từ chuẩn bị, khẳng định có thểkhông ngừng kéo gần khoảng cách với Hàn Đông.
Hàn Đông cũng từ lời nói và hành động vội vàng của anh ta muốn trở thành người trong trận doanh của mình, không khỏi thầm than:
- Bất kể đến một vị trí nào, những kẻ liều mạng luồn cúi muốn gia nhập trận doanh thật không ít, Trịnh Thị Vĩ đã là cấp phó giám đốc sở rồi, lại là thường vụ thành ủy, nếu không phải muốn đạt được lợi ích lớn hơn nữa, hoặc muốn bò lên cao hơn, anh ta cần gì phải liều mình để lôi kéo quan hệ với mình đâu.
Ngày 30 tháng 9, thành ủy Tân Châu mời dự họp ủy viên thường vụ mở rộng, chủ yếu là sắp xếp công việc trong thời gian nghỉ Quốc Khánh, trong đó hạng mục quan trọng nhất là công tác an toàn, việc này cuối cùng đã rơi vào Chử Bình Khánh, dù sao Chử Bình Khánh được phân cho công việc quản lý an toàn sản xuất
Công việc an toàn sản xuất là một việc tốn sức mà không thu được kết quả tốt, nhưng đã được phân công quản lý rồi, thì cũng chạy không thoát, bởi vậy trong lòng Chử Bình Khánh có chút không vui, nhưng chỉ có thể trông mong không có sự cố an toàn nào lớn xảy ra là tốt rồi.
Lễ Quốc Khánh được nghỉ ba ngày, Hàn Đông được dịp lợi dụng thời gian này đi Vân Điền thăm cha mẹ, mặt khác cũng mượn cơ hội này gặp Kiều San San.
Họp xong, Hàn Đông liền lên tàu đi Vân Điền, vé tàu TảNhất Sơn đã mua trước rồi.
Ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa xe cảnh vật ngược về phía sau, hắn khép mắt lại, hiện giờ đúng là hiếm có được thoải mái mấy hôm.
Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn là mua vé tàu hạng phổ thông loại ghế cứng, chỗ của hắn là loại ghế ba chỗ ngồi liên tiếp, Hàn Đông ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh hắn là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc ngắn, thoạt nhìn ánh mắt lộ ra hào quang của sự khôn khéo, đang nói chuyện cùng người còn lại, khoe khoang anh ta đi thành phố Minh Côn tỉnh VânĐiền làm ăn, anh ta có mạng lưới quan hệ rất mạnh ở đó, rất nhiều vụ làm ăn người khác không làm được, anh ta lại làm được. Nghe ý tứ trong lời nói của anh ta, dường như ở thành phố Minh Côn không có chuyện gì anh ta không làmđược.
Hàn Đông vốn dĩ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nghe anh ta khoác lác bên cạnh, liền không nhịn được mà mở mắt ra, cười hỏi:
- Vậy rốt cuộc anh làm ngành nào, không thể ngành nào cũng làm chứ?
- Ha ha, vị tiểu huynh đệ này nói đúng, tôi việc gì cũng làm, ngành nào kiếm ra tiền tôi làm ngành đấy. Biết không, ngành bất động sản càng ngày càng nóng, lần này tôi đi là làm bất động sản, tôi quen mấy người bạn, bọn họ có thểlấy được đất với giá vô cùng thấp, đến lúc đó chúng tôi cùng hùn vốn xây nhà, bán ra thì phải có một món lãi kếch sù rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Bất động sản thực sự rất kiếm được tiền, nhưng mở bấtđộng sản, cần đầu tư rất lớn đấy.
- Hề hề, cậu đúng là người ngoài ngành.
Đôi mắt nhỏ kia nhìn Hàn Đông nói:
- Bất động sản quả thật cần đầu tư rất lớn, nhưng cậu biết không, bọn họ đều nhờ vào vay ngân hang, dùng tiền của người khác, kiếm tiền của mình, mà mấy người bạn của tôi, mánh khóe vô cùng, muốn mượn được tiền chỉ là chuyện nhỏ à. Tôi cũng may mắn, lần này bọn họ cần người, liền gọi tôi qua giúp, dù sao bọn họ có quan hệ, nhưng có rất nhiều việc không tiện ra mặt mà.
Hàn Đông trong lòng nửa tin nửa ngờ, nếu thật sự như lời khoác lác của tên này, anh ta có quan hệ như thế, anh ta cũng không đến nỗi lăn lộn không ra cái gì à. Tuy Hàn Đông biết không thể nhìn bề ngoài mà xem người, nhưng hắn còn tin khí chất của một con người, quả thật có thể tiết lộ căn bản về người ấy, có tiền và không có tiền, người thực sự có kiến thức và người không có kiến thức, từ khí chất có thềđủ để phân biệt được.
Người đàn ông này từ trang phục và khí chất của HànĐông, có thể nhìn ra người thanh niên này hẳn có chút thân phận, bởi vậy có ý muốn kết nối quan hệ, không ngừng khoác lác, hỏi han Hàn Đông đi Minh Côn làm gì, nói nếu đi làm ăn, anh ta có thể giúp đỡ.
Hàn Đông chỉ vì rảnh rỗi đến nhàm chán mới nói chuyện với anh ta, cũng không muốn dây dưa quá nhiều với anh ta, dođó chỉ mơ hồ nói với anh ta là hắn chỉ tiện thể đi xem một chút thôi.
Thấy ánh mắt của Hàn Đông có vẻ xa cách ngàn dặm, người đàn ông kia liền không nhiều lời nữa, chỉ là khi nói chuyện với người bên cạnh, đôi mắt nhỏ tinh ranh thỉnh thoảng lại hướng về phía Hàn Đông nhìn một chút.
Sáng sớm hôm sau đã tới nhà ga thành phố Minh Côn rồi, Hàn Đông xuống tàu, đến bên đường đứng đón xe taxi, người đàn ông lùn kia liền theo tới, cười nói:
- Người anh em cậu định đi đâu, có muốn cùng tôi đi gặp bạn của tôi không, cậu là người làm ăn, biết thêm vài người thêm vài đường đi mà.
Hàn Đông khẽ cười nói:
- Không cần, tôi còn có chuyện khác, sau này có cơ hội rồi hãy nói.
- Ừ, đây là danh thiếp của tôi, cậu cầm lấy, ở Minh Côn gặp chuyện gì, có thể gọi vào điện thoại của tôi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết.
Người đàn ông lùn kia nói xong, móc ra một tấm danh thiếpđưa cho Hàn Đông, nói:
- Nhớ gọi điện cho tôi nhé.
Hàn Đông cầm danh thiếp nhìn nhìn, tên tiểu tử này tên Kim Kiệt Quân, là tổng giám đốc công ty thương mại ĐạiĐịa, Hàn Đông đoán công ty của gã là một công ty vỏ bọc mà thôi. Hàn Đông cười cười, để danh thiếp vào trong túi nói:
- Được thôi, có cơ hội tôi sẽ gọi điện cho anh.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Hàn Đông liền lên xe sau đó giơ tay vẫy vẫy Kim Kiệt Quân.
Sau đó nói với lái xe đến tỉnh ủy Vân Điền, xe taxi đi nửa tiếng đến nơi, Hàn Đông trả tiền xe, xuống xe gọi điện thoại cho mẹ là Dư Ngọc Trân.
Dư Ngọc Trân tuy quản lý công ty thành viên Vân Điền của tập đoàn Đông Thăng, nhưng trên cơ bản bà giao công việc hết cho trợ thủ Kiều San San, cho nên bình thường đều ở trong nhà.
Hàn Chính cũng giống Hàn Đông bình thường đều ở nhà khách tỉnh ủy, không chuyển vào tiểu khu tỉnh ủy.
- Tiểu Đông, sao lại nhớ đến gọi điện cho mẹ, lễ Quốc Khánh không đi chơi à?
Trong điện thoại Dư Ngọc Hân cười nói.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Mẹ, con ở dưới lầu
- Dưới lầu, là ở chỗ nào?
Dư Ngọc Trân nghi ngờ hỏi.
Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn một chút nói:
- Số 18 đường Thái Vân Nam
- A …
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Dư Ngọc Trân, lập tức liền nghe thấy tiếng bà vui vẻ nói:
- Tiểu Đông, con đến Minh Côn rồi, sao không nói trước một tiếng.
Ngay sau đó bà liền mở cửa bước nhanh xuống lầu, nhân viên dưới lầu thấy phu nhân chủ tịch tỉnh vội vã chạy xuống dưới lầu, đều vô cùng kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Đông hai tay đút trong túi quần, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ chạy băng băng xuống của mẹ, mặt tươi như ánh mặt trời nói:
- Niềm vui bất ngờ này thật không tồi.
- Cái thằng bé này…
Dư Ngọc Trân thân mật đánh vào tay của hắn, nói:
- Còn làm bộ với mẹ, thế nào mà không nói trước với mẹ một tiếng.
Hàn Đông nói:
- Nói rồi, thì không còn là niềm vui bất ngờ nữa.
Sau đó Hàn Đông kéo lấy tay mẹ, cùng bà đi lên lầu. Những người ở dưới lầu đều đại khái biết rồi, nghe nói con trai của chủ tịch tỉnh cũng làm sếp, xem ra người đang cùng đi thân thiết với bà, chắc là con trai của chủ tịch tỉnh rồi, nhìn dáng vẻ của hắn, đúng là rất đẹp trai à, trong phút chốc, mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp đều suy nghĩ linh tinh.
Vào trong phòng, Dư Ngọc Trân rót một chén trà cho hắn, vẻ mặt hiền lành ngồi trước mặt hắn, tường tận xem xét hắn.
Hàn Đông nói:
- Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?
Dư Ngọc Trân quở trách nói:
- Xem xem con vẫn không được, thằng bé này, cũng không biết thường xuyên thăm mẹ.
Hàn Đông nói:
- Bố đâu, sao nghỉ mà không ở nhà?
- Con không phải không biết, bố con rất bận rộn, sáng hôm nay phải đi thị sát công tác an toàn, buổi chiều mới có thểrảnh rỗi.
Dư Ngọc Trân nói
- Từ lúc làm chức chủ tịch tỉnh, ông ấy không hề lơ là một ngày nào.
Hai người nói chuyện một lát, Hàn Chính đã trở lại rồi, vào cửa nhìn thấy Hàn Đông, ông cũng rất bất ngờ, cười nói:
- Hàn Đông con đến cũng không nói một tiếng, muốn làm cuộc tập kích bất ngờ à!
Buổi trưa, Dư Ngọc Trân đích thân xuống bếp, làm vài món Hàn Đông yêu thích, người một nhà vui vẻ hòa thuận cùng ăn cơm.
Cơm nước xong, Dư Ngọc Trân thấy khi hắn nói chuyện dường như không tập trung, khẽ mỉm cười, trong lòng biết hắn đang nghĩ đến Kiều San San, trong lòng thầm thở dài một hơi, thằng bé này vẫn không thể quên được con bé Kiều San San.
Hàn Chính cũng nhìn ra được điểm này, trong lòng thầm mắng Hàn Đông, có điều ông cũng không tiện nói gì, dù sao ông cũng không thể trước mặt bà xã giật dây cho con trai đi tìm Kiều San San.
Dư Ngọc Trân từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ danh thiếpđưa cho hắn, nói:
- Đi đi, con bé chắc đang ở phòng làm việc, buổi tối quay vềsớm một chút.
Xuống dưới lầu, hắn liền gọi một chiếc xe, rất nhanh liền dựa theo địa chỉ trên tấm danh thiếp, tìm thấy địa chỉ của công ty thành viên tập đoàn Đông Thăng taị Vân Điền.
Đứng dưới lầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn một chút, chỉ nhìn thấy trên đỉnh lầu hai chữ màu vàng to lập lòe Đông Thăng, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu từng ánh vàng, trong lòng Hàn Đông, không khỏi bùi ngùi một hồi, tập đoàn thông tin Đông Thăng này, hoàn toàn vì hắn mới phát triển lên.
Nhìn tập đoàn Đông Thăng không ngừng trưởng thành, mặc dù hắn chỉ bỏ ra một chút ít mà thôi, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tự hào.
Ngay sau đó vừa nghĩ đến có thể lập tức gặp được Kiều San San, trong lòng hắn có chút phấn khởi.
Lầu một là để tiếp đãi, trước quầy tiếp đón có một nữ nhân viên mặc đồng phục đứng đó, cô đã để ý thấy chàng thanh niên đẹp trai đứng một lúc trước cửa lầu, trong lòng có chút nghi ngờ, anh chàng đẹp trai này đến đây làm gì vậy.
- Xin chào, xin hỏi văn phòng của tổng giám đốc Kiều ở tầng mấy?
Hàn Đông tiến lên mỉm cười hỏi.
Nhân viên tiếp tân suýt chút nữa thì bị nụ cười của hắn làm mê man, cô cười ngọt ngào nói:
- Xin lỗi, xin hỏi ngài có hẹn trước sao?
- Hẹn trước?
Hàn Đông sững người, lập tức hỏi:
- Còn phải hẹn trước sao?
- Dạ…
Cô nhân viên văn phòng kia ngây ngô gật đầu, mặt lập tức hơi đỏ lên, nói:
- Tập đoàn Đông Thăng là tập đoàn cỡ lớn trong nước , ở các mặt thông tin tính toán , là tập đoàn dẫn đầu toàn quốc, lãnh đạo công ty rất bận, ngài muốn hẹn trước không?
Hàn Đông lắc lắc đầu, nói:
- Nhưng tôi không muốn hẹn trước.
- Hả.
Nhân viên văn phòng dường như hơi dại trai, ngây người một chút, bối rối nhìn hắn, bộ dạng có vẻ rất bất lực.
Hàn Đông không khỏi buồn cười, hắn cũng vì tâm trạng vui vẻ, nên mới trêu cô nhân viên văn phòng.
Sau đó hắn liền đi tới chiếc ghế rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gọi đến số của văn phòng Kiều San San, rất nhanh giọng nói thân thiết của Kiều San San truyền đến:
- Alô, xin chào, đây là tập đoàn truyền thông Đông Thăng…
- Xin chào tổng giám đốc Kiều
Hàn Đông cười hà hà nói:
- Anh đang đứng dưới lầu, nhưng chỗ các em quy củ quá, không có hẹn trước không cho anh lên.
- Hả…
Kiều San San kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nói:
- Em xuống ngay đây.
Rất nhanh, Kiều San San mặc trang phục công sở liền chạy xuống, nhân viên văn phòng đứng trước quầy tiếp tân thấy tổng giám đốc Kiều hớt hải chạy xuống đón tiếp anh chàngđẹp trai, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, mặt càng lúc càng đỏ.
Kiều San San vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
- Hàn Đông sao anh lại tới đây, sao không liên hệ với em sớm.
Nói rồi kéo cánh tay hắn đi lên lầu.
Nhân viên văn phòng nhìn Hàn Đông và Kiều San San tay nắm tay đi lên lầu, cuối cùng cũng biết người đàn ông đẹp trai khiến người ta phải động lòng này, hóa ra là bạn trai của tổng giám đốc Kiều, lập tức trong lòng vô cùng thất vọng.
Đi vào văn phòng cuả Kiều San San, hai người không tự chủđược mà ôm lấy nhau, lập tức hôn nhau cuồng nhiệt.
Rất lâu sau đó, hai người mới dứt ra, vừa mới thở dốc được hai cái, hai người lại ôm hôn nhau, Hàn Đông không kìmđược mà đặt tay lên bộ ngực đầy đặn của Kiều San San.
Tiết trời tháng mười, vẫn còn chút nóng, Kiều San San mặc váy, tay hắn rất nhanh từ cổ áo liền hướng vào bên trong.
- Ô kìa, đây là văn phòng, Hàn Đông...
Mặt Kiều San San đỏ bừng, hơi giãy dụa.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng hơi động lòng, liền nói:
- Phòng làm việc của em hẳn là không có ai tùy ý đi vào.
- Anh…
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Hàn Đông, trong lòng Kiều San San lập tức hiều ý đồ của hắn, lập tức mặt đầy thẹn thùng, có điều trong lòng cô, cũng là có chút mong chờ.
Thấy Kiều San San ngầm đồng ý rồi, Hàn Đông cười ha hả, ôm cô ngồi xuống sô pha, lập tức giơ tay cởi chiếc thắt lưng của cô ra, sau đó đẩy váy ra, hai cặp đùi thon dài trắng nõn của cô lộ ra, bên trong cô mặc chiếc quần lót màu hồng, bên trên còn thêu chú gấu nhỏ đáng yêu, Hàn Đông khẽ mỉm cười, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trên, cách một tấm vải mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng những gì bên trong.
Kiều San San hơi kêu lên một tiếng, khẽ nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoai trên bàn dồn dập vang lên, Kiều San San chợt mở mắt.
Hàn Đông buôn bực thở hắt, đưa chân nhướng lên, lấy điện thoại lại, đưa Kiều San San, ra hiệu cô nghe máy.
- A lô…
Kiều San San giọng điệu bình tĩnh nhấc máy, lập tức hét lên kinh ngạc:
- Hả, cô giữ anh ta lại, nói tôi không ở đây, cái gì? Tôi biết rồi…
Đặt điện thoại xuống, Kiều San San hơi sợ hãi nói:
- Hàn Đông, có người đến…
- Cái gì?
Hàn Đông ngây người sửng sốt, buông Kiều San San ra, đểcô kéo váy xuống, trong lòng không hiểu chút nào, người nào mà lại lớn lối như vậy, không ngờ trực tiếp xông vào văn phòng của phó tổng giảm đốc tập đoàn Đông Thăng.
Cốc cốc cốc…
Một tràng gõ cửa truyền đến, một giọng nói bên ngoài:
- Anh biết em đang ở trong, mở cửa đi…
Hàn Đông nhìn Kiều San San một cái, lập tức đứng lên, điđến mở mạnh cánh cửa.
Một bó hoa tươi xuất hiện trước mặt, Hàn Đông một phát bắt được, sau đó ném thẳng xuống đất.
- Hả, anh là ai?
Cầm bó hoa tươi là một người đàn ông cao, mặt anh ta rất nỗi kinh ngạc, rất rõ ràng anh ta không ngờ người mở cửa lại là một người con trai, còn ném thẳng hoa của mình xuống đất.
- Còn anh là ai?
Hàn Đông lạnh lùng hỏi.
- Không mượn anh xen vào!
Tên tiểu tử kia rất hung hăng, anh ta nhìn vào phía trong, lập tức quan sát Hàn Đông một lượt, nói:
- Mày là ai, sao lại ở trong văn phòng cuả San San?
Trong mắt y, tràn đầy đố kị, dường như hận không thể nuốt chửng Hàn Đông vậy.
Kiều San San đi đến, giơ tay khoác lên cánh tay Hàn Đông nói:
- Tần Dung, tôi nói tôi có bạn trai rồi, mong anh đừng quấy rầy nữa được không!
- Mày là bạn trai của cô ấy?
Tên Tần Dung kia liếc mắt nhìn hắn một cái
- Anh không tin, San San em cần gì phải tìm một người đến diễn với anh, anh đối với em là thật lòng, vì em, những người bạn gái trước kia anh đều không lui tới nữa rồi, em…
Hàn Đông hiểu rồi, tên này đến để theo đuổi Kiều San San, có điều sự theo đuổi của y, thái độ có chút kịch liệt, không ngờ không được sự cho phép mà xông lên.
- Cút!
Hàn Đông bực tức nói, nghe lời nói đã biết y không phải là thứ tốt đẹp gì, bởi vậy hắn vô cùng phẫn nộ.
Nếu là một người đứng đắn, cho dù theo đuồi Kiều San San, Hàn Đông cũng sẽ không để ý, nói cho cùng cũng chỉ cho thấy sức hấp dẫn của Kiều San San. Nhưng kẻ như này, cũng không phải là đơn thuần theo đuổi Kiều San San, cho nên Hàn Đông sẽ không khách khí với y.
- Ơ, tên tiểu tử này cáu kỉnh quá nhỉ.
Tần Dung cười lạnh một tiếng
- Oắt con nếu biết điều, thì tránh xa Kiều San San ra một chút, không thì tao cho mày xấu mặt.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn y, trầm giọng nói:
- Tao nói cho mày biết, sau này tránh xa Kiều San San một chút, không thì đừng trách tao không khách khí.
- Ha ha, không khách khí với tao, bố mày xem mày có bản lĩnh gì, thằng oắt con mày có gan thì đợi ở đây.
Tần Dung hung hăng cười nói, lập tức rút điện thoại ra gọi.
Hàn Đông không ngờ rằng mình đến tìm Kiều San San, không ngờ lại gặp phải chuyện này, cũng vô cùng tức giận, lúc này cũng lấy điện thoại ra, gọi vào điện thoại ở nhà của cha mẹ, nghe điện thoại là Dư Ngọc Trân.
- Đây là có chuyện gì à, có người đến gây rối ở công ty, còn quấy rầy Kiều San San, mẹ cũng không quản một chút!
Khẩu khí của Hàn Đông lộ ra một chút bất mãn.
Dư Ngọc Trân cũng rất nghi hoặc, nói:
- Sao lại thế, mẹ làm sao biết được?
Hàn Đông ngắn gọn nói lại sự việc, nói:
- Tên ranh đấy là Tần Dung, nó hiện gờ đang ở công ty, còn gọi điện gọi người đến để xử lý con đây này!
- Được, mẹ biết rồi.
Dư Ngọc Trân cũng có chút tức giận
- Mẹ sẽ nói ngay với ba con.
Gác máy, Dư Ngọc trân nói lại sự việc với Hàn Chính, nói:
- Thôi anh gọi một cuộc điện thoại đi, tiểu Đông rất bất mãn.
Hàn Chính nói:
- Họ Tần à, chắc không phải Tần Gia chứ.
Ngay sau đó ông liền bấm một số điện thoại, trầm giọng nói:
- Giám đốc sở Nhậm à, tôi là Hàn Chính, chuyện là như vậy…
Nhận đươc điện thoại, là giám đốc sở công an tỉnh Vân Điền Nhâm Đức Gia, đặt máy xuống, ông lập tức gội điện thoại cho cục trưởng công an thành phố Đào Hi Gia, để anh tađưa người đến tập đoàn Đông Thăng ngay, ông ta sẽ đi theo ngay sau đó.
Đào Hi Gia vừa nghe giám đốc sở coi trọng việc này như vậy, không khỏi sợ tới mức đổ mồ hôi, không biết lại là có chuyện quan trọng gì, lúc này liền dẫn theo một xe cảnh sát phóng thẳng đến tập đoàn Đông Thăng.
Lúc này, tại tầng dưới của tập đoàn Đông Thăng, mười người đàn ông mặc vest từ trên xe nhảy xuống, nối đuôi nhau đi vào trong tòa nhà.
- Các người có chuyện gì…
Nhân viên văn phòng chào hỏi, kết quả bị một người đàn ông trừng mắt nhìn cô, trầm giọng nói:
- Không liên quan đến cô, đứng sang một bên đi.
Trên lầu, hai tay Tần Dung khoanh trước ngực, một bên chân không ngừng gõ xuống nền, vẻ mặt đầy khinh miệt nhìn Hàn Đông cười, nói:
- Oắt con, hôm này mày chết chắc rồi, tao sẽ cho mày bò mà đi ra ngoài.
Kiều San San tức giận nói:
- Anh làm gì thế Tần Dung, ở đây là tập đoàn Đông Thăng!
- Tập đoàn Đông Thăng thì làm sao!
Tần Dung bĩu môi nói:
- Muốn anh tha cho thằng nhãi này cũng được, em đồng ý theo anh, anh sẽ tạm tha cho nó.
Hàn Đông cười lạnh lùng:
- Tao cũng muốn xem ai tha cho ai!
Đúng vào lúc này, đám người mặc vest đến nơi rồi, trời rất nóng, bọn họ mặc âu phục, thoạt nhìn rất chính quy, nhưng lại cho người khác một cảm giác buồn cười.
- Tần thiếu gia!
Người đàn ông bộ mặt giữ tợn tiến lên phía trước cung kính nói.
Những người đàn ông còn lại xếp thành hàng một đứng ra phía sau Tần Dung.
Tần Dung càng thêm đắc ý, nhìn Kiều San San một cái, rồi lại nhìn sang Hàn Đông, nói:
- Tao đếm ba tiếng, mày quỳ xuống xin tha, từ đây bò ra ngoài, tao sẽ tha cho mày.
Hàn Đông nhìn y, không nói gì, chỉ giơ tay đẩy Kiều San San lùi ra phía sau.
- Ba, hai, một!
Tần Dung đếm xong, thấy Hàn Đông vẫn bất động, liền trầm giọng nói:
- Đánh gãy cái chân chó của nó…
- Vâng, Tần thiếu gia!
Người đàn ông mặc âu phục thấy dáng người Hàn Đông không cao như mình, cộng thêm bản thân cũng luyện tập liên tục, nên một mình đi lên, một tay vỗ vào phía mặt HànĐông.
- Cút!
Hàn Đông nổi giận gầm lên một tiếng, đạp mạnh một cước,đùng một tiếng, tên kia bị đạp lùi mấy bước, đập ngay vào tường, gã lập tức dựa vào tường trượt xuống đất, bộ mặtđầy đau đớn, nhưng không kêu ra tiếng.
Tần Dung thấy Hàn Đông mạnh như vậy, giật mình kinh hãi, nói:
- Lên hết cho tao!
Kiều San San thấy thế, quay người lại bắt đầu bấm số gọi cảnh sát.
Tần Dung cười lạnh một tiếng nói:
- Gọi đi, anh xem ai dám quản!
- Không được động đậy!
Đúng lúc này, một đám cảnh sát vọt lên, người chạy ở phía trước nhất chính là cục trưởng công an thành phố Minh CônĐào Hi Gia, anh ta vừa nhìn đám người mặc âu phục, đauđầu ngay một trận, có điều nghĩ tới giám đốc sở sắp đến ngay, trong lòng anh ta cũng đã có xác định.
- Không được nhúc nhích, tất cả giơ tay lên!
Đào Hi Gia quát.
Đối với những người cảnh sát bỗng nhiên đến, những người mặc âu phục có chút kinh hãi, ánh mắt đều nhìn về phía Tần Dung.
Tần Dung nhận ra Đào Hi Gia, thấy anh ta đích thân đến, trong lòng rất kinh ngạc, y bước lên trước nói:
- Là cục trưởng Đào phải không, tôi tên Tần Dung, đây là có chuyện gì vậy, công ty tranh chấp, dường như không tới phiên cảnh sát quản chứ!
- Tần Dung…
Đào Hi Gia vừa nghe cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi, liền cắn răng nói:
- Tranh chấp công ty gì chứ, chúng tôi nhận được báo cáo, ở đây có người gây rối, Tần… Tần thiếu gia, sao anh lại ởđây.
Hàn Đông đã nhìn ra, cái tên họ Tần quả nhiên có bối cảnh, tên cục trưởng cũng biết thân phận của y, có điều để xem sự việc sẽ diễn tiến ra sao.
Tần Dung cười hằng hặc nói:
- Cục trưởng Đào, các anh lầm rồi, mấy người này đều là nhân viên của công ty Mặc Thiết, bọn họ với công ty Đông Thăng có chút tranh cãi về nghiệp vụ, đây không phải đến tranh luận đấy ư, anh xem họ từng người mặc âu phục, giống người gây rối sao!
- Cái này…
Đào Hi Gia có chút khó xử, cái tên Tần Dung này không dễchọc, nhưng nghe ý tứ của giám đốc sở, phải bảo vệ người của tập đoàn Đông Thăng mà.
Chính lúc này, giám đốc sở công an Nhâm Đức Gia cũng chạy tới, ông ta vừa nhìn thấy cảnh sát đứng một bên không làm việc, lập tức quát:
- Làm cái gì, đưa hết tất cả về để điều tra.
- Giám đốc sở!
Đào Hi Gia lập tức mừng rỡ, giám đốc sở đến rồi, vậy là không phải chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi.
- Đào Hi Gia cậu làm cái kiểu gì thế, tôi bảo cậu đưa ngườiđến tản bộ sao?
Nhâm Đức Gia bất mãn nói.
Đào Hi Gia nhìn Tần Dung một cái, nói:
- Giám đốc sở, những người này…
Nhâm Đức Gia vung tay, dứt khoát nói:
- Đưa về!
- Vâng!
Đào Hi Gia vừa thấy thái độ cứng rắn của giám đốc sở, cũng không nói gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Mà những người cảnh sát kia đương nhiên cũng nhanh chóng hành động, lấy còng tay ra còng tay người.
Đối mặt với nhiều cảnh sát như vậy, bọn người mặc âu phục cũng không thể phản kháng, nếu như vậy sẽ lớn chuyện mất.
Có điều trong đó có một người đàn ông sắc mặt hơi tái, nhắm ngay cơ hội chạy xuống dưới lầu.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 493: Cách xa cô ấy một chút.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Khi cảnh sát bắt người,trong đám đàn ông mặc vest, có một tay sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ bất an, lúc này nhắm có cơ hội liền phóng xuống dưới lầu.
- Đứng lại!
Hai gã cảnh sát quát to, lập tức liền đuổi theo đến cùng
Tuy nhiên tay thanh niên vẫn không nghe lời.
Anh ta liều mạng cố chạy lao xuống dưới, nhưng không may bị ngã và đập đầu vào tường. Anh ta đứng dậy, một chút cũng không cảm thấy đau đớn, mặc kệ cứ thế tiếp tục chạy xuống dưới.
- Không được nhúc nhích!
Một viên cảnh sát đứng ở dưới lầu lúc đó đã chặn đứngđường đi của tay thanh niên kia.
Nhìn viên cảnh sát trên tay có súng, tay thanh niên run lên bần bật, đứng không vững và bị ngã xuống đất, một vật gìđó màu đen rơi ra từ lồng ngực của anh ta.
Trên mặt sàn xi măng phát ra âm thanh gì đó kêu loảng xoảng.
- A
Viên cảnh sát vừa nhìn thấy đồ vật kia liền hô lên một tiếng, hai tay lập tức cầm súng, quát to:
- Không được nhúc nhích, quỳ xuống đất, giơ hai tay lên!
Vật rơi trên mặt đất chính là súng lục mô phỏng, thảo nào viên cảnh sát nhìn thấy lại khiếp sợ.
Những cảnh sát ở phía sau cũng có thể nhìn thấy súng rơi trên mặt đất, theo sau một trái một phải áp tải tên thanh niên đó, còng lên hai cái còng tay
Theo sau do 2 viên cảnh sát áp giải tay thanh niên lên xe, viên cảnh sát khác đeo găng tay và nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, nhanh chóng đi lên lầu, đi đến trước mặt Cục trưởng Công an thành phố Đào Hi Gia, nói:
- Cục trưởng, đây là vật rơi từ trên người người kia xuống!
Đào Hi Gia lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. Đánh nhau vốn là một chuyện, nhưng đây lại là súng, vậy tính chất không giống nhau.
Sắc mặt của giám đốc sở công an tỉnh Nhâm Đức Gia cũng trầm đi, lập tức ra lệnh :
- Đào Hi Gia, những người này lập tức giải về, cách ly. Đểchờ sở công an tỉnh tiếp nhận.
- Vâng, thưa Giám đốc sở.
Đào Hi Gia cúi chào nhận lệnh, trong lòng có chút hoài nghi, không biết tại sao Nhâm Đức Gia lại coi trọng việc này đến vậy, tuy nhiên anh ta cũng không hỏi và lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Sau đó trên khuôn mặt của Nhâm Đức Gia lại tỏ rõ sự thản nhiên.
Nói
- Xin chào, anh là Hàn Đông phải không. Tôi là Nhâm Đức Gia người của sở Công an tỉnh, anh không sao chứ?
Hàn Đông cười và nói:
- Chào giám đốc Nhâm. Tôi không sao, vất vả cho ngài rồi.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Hàn Đông reo lên, cầm xem là ai thì chính là bố, hắn nhận điện thoại, trong điện thoại bố hắn nói:
- Tiểu Đông, sự tình này không liên quan gì tới con. Con không nên dây vào
Hàn đông nao nao.
Vậy là rõ rồi, xem ra bố dùng một cuộc điện thoại đã phái giám đốc Nhâm đến, đó không đơn thuần là do mình, chỉsợ có sự sắp đặt khác.
- Con biết rồi.
Hàn Đông nói, đã như vậy, mình cũng bớt chuyện
Dù sao lần này gây quá nhiều chuyện, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cúp điện thoại, Hàn Đông cười với Nhâm Đức Gia nói:
- Giám đốc Nhâm, sự tình là như thế này, tôi đến tập đoànĐông Thăng để tìm bạn, kết quả là nhìn thấy tên họ Tần này quấy rầy bạn của tôi, tôi ngăn anh ta lại, và thế là anh ta dẫn thêm vài thanh niên đến làm loạn gây sự. Sự việc chỉ đơn giản như thế, những việc khác không liên quan đến tôi.
Nhâm Đức Gia sau khi nhìn thấy Hàn Đông nhận điện thoại, liền đơn giản hóa sự việc đi một chút
Đồng thời cho thấy không liên quan đến việc này, và cũng hiểu được cuộc điện thoại vừa rồi là do Chủ tịch tỉnh Hàn gọi tới.
Và công ty Mặc Thiết này, sở công an tỉnh sớm đã chú ý tới, hơn nữa còn an bài chuyên gia đang tiến hành điều tra, mà lần này, có lẽ là một mồi lửa
- Tôi biết rồi, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ tới tập đoàn Đông Thăng điều tra
Nhâm Đức Gia gật đầu nói.
Kiều San San cũng đã rõ 1 chút, lập tức rút ra tấm danh thiếp đưa cho Nhâm Đức Gia và nói:
- Chào giám đốc Nhâm, tôi là phó tổng giám đốc của công ty Vân Điển thuộc tập đoàn Đông Thăng, đây là danh thiếp của tôi, có gì cần phối hợp điều tra, mời ngài liên hệ với tôi.
Sau đó, cô lại đem Tần Dung cho tới nay càng không ngừng quấy rầy chính mình, mà lần này bị Hàn đông bắt gặp, chuyện đã xảy ra nói trốn tránh Nhâm Đức Gia nghe xong cũng không có tỏ vẻ gì.
Sau đó tiễn khách
Làm giám đốc của sở công an tỉnh, anh ta biết rõ thông tin về sự việc của tập đoàn Đông Thăng.
Biết mơ hồ có thế lực sau lưng, mặc dù biết Tần Dung chính là con trai của Tần Bác Thành - bí thư tỉnh ủy, nhưng la người bên chủ tịch thành phố Hàn Chính, nếu lựa chọn đội ngũ, vậy phải dốc hết sức cùng đi theo, ở thời khắc đinhđoạt hai bên tranh đấu, phát huy tác dụng ứng đối.
Ở tỉnh vân điền.
Chủ tịch tỉnh Hàn Chính từ bộ tài chính hàng không xuống cứgiống như là vượt Long Giang, rất nhanh liền đứng vững, thu thập tốt chính quyền bên này, sau đó thì loại bỏ Phó bí thư Bảo Xuân Long, sau lại bắt đầu phân cao thấp với Bí thư Tỉnh ủy Tần Bác Thành. Mới bắt đầu lực lượng hai bên là ngang nhau, nhưng có điều lực lượng sau lưng của Hần Chính ủng hộ ông ta đến cùng và bắt đầu chiếm lợi thế, chẳng qua là vẫn chưa hoàn toàn nắm hết thế chủ động mà thôi.
Nhưng xem tình thế hiện tại thì cái thời khắc chiếm thế chủđộng không còn xa nữa rồi.
”Nghe nói con của Chủ tịch Hàn ở tình Tây có cấp bậc cũng rất cao.”
Trong lòng Nhâm Đức Gia thiết nghĩ, xuống lầu, ngồi vào xe gọi điện thoại hỏi, thật không ngờ Hàn Đông đã là cán bộ Phó giám đốc sở, hắn bao nhiêu tuổi mà đã là Phó giámđốc sở cơ chứ.
Tại công ty vừa xảy ra một chuyện làm cho nhân viên của công ty Vân Điền tập đoàn Đông Thăng hết sức ngạc nhiên,đám đàn ông mặc vest rõ ràng là những người không ra gì, nhưng lại theo sau cảnh sát tới, liền trực tiếp đưa bọn họđi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sự việc này đều làm cho người khác cảm thấy kì lạ
Có điều, bộ máy quản lí của công ty khá hoàn thiện, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đều giải quyết tốt mọi việc, cũng không có ai ở đó nói đông nói tây.
Nhưng đám nhân viên lễ tân đều vô cùng hoài nghi sau khi tay thanh niên bảnh bao đi lên, rất nhanh liền có một đám xã hội đen tới, không lâu sau cũng bị cảnh sát bắt, vậy tất cả bọn họ có liên quan gì tới gã thanh niên bảnh bao kia?Đến tận bây giờ, gã thanh niên vẫn ở trên lầu.
Hàn Đông cười khổ trước Kiều San San, nói:
- Chuyện này là như thế nào, anh muốn gây cho em sự ngạc nhiên, kết quả là lại thành ra như thế này.
Kiều San San đưa tay vuốt tóc, nói
- Hàn Đông, em cũng biết Tần Dung lại đến, anh ta cứ giằng co em mãi, em đã nói em có bạn trai rồi nhưng anh ta không tin.
Hàn Đông đưa tay ôm lấy eo cô ta, cười nói
- Không sao rồi. Anh nói em được nghỉ rồi mà tại sao vẫn ở văn phòng với mấy người nhân viên?
Kiều San San dựa vào ngực Hàn Đông, thản nhiên cười nói:
- Em không có việc gì làm, chi bằng tới công ty, cho nó thêm phần náo nhiệt.
Hàn Đông bỗng nhiên chua xót
Kiều San San vì duyên cớ mà phải rời xa tỉnh Tây, rời xa quê hương, rời xa những người bạn.
Mà hiện tại, ở nơi đất khách quê người.
Cô ta không có người thân, không có bạn bè, mỗi khi dịp tếtđến là lại ở trong công ty, nỗi cô đơn ấy đáng lẽ ra cô ấy không phải chịu đựng.
-Đừng lo lắng
Hàn Đông giơ tay ôm Kiều San San vào lòng.
Kiều San San đứng ngây ra liền nói
- Không sao đâu, em vẫn tốt, có thời gian em vẫn thườngđi dạo cùng cô Từ
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy. Có thời gian em hãy đi dạo cùng mẹ nhé, hai người cùng đi, tiện thể có thể thảo luận chuyện công việc
- Có phải mẹ có việc gì cũng giao cho em, mặc kệ tất ngồi làm bà chủ?
Kiều San San cười và nói:
- Đâu có, cô ấy vẫn thường thường xuyên
đến làm.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy cũng thường xuyên không đến làm, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ra ngoài đi dạo thôi.
Kiều San San gật đầu.
Sau khi sửa sang lại một chút, cô ấy kéo tay Hàn Đông đi xuống lầu.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy cô phó tổng xinh đẹp nắm tay một người trẻ tuổi xuống lầu, tất cả đều king ngạc vô cùng.
Từ lâu rồi, nhưng chưa từng được nhìn thấy bạn trai của sếp Kiều, người con trai kia dốt cuộc từ đâu đến, lẽ nào sự việc trước, lại có liên quan đến hắn ta? Đối với Kiều San San sựcó mặt của Hàn Đông cũng làm cô vô cùng ngạc nhiên.
Cùng đi ra dạo với Hàn Đông trên con đường phồn hoa đô hội, trên khuôn mặt cô lộ rõ vẻ rạng ngời, hạnh phúc.
Kéo lấy cánh tay Hàn Đông trông cô giống như là một con búp bê đang được yau6 thich2.
Đi dạo mệt rồi, hai người liền tìm một quán ăn Trung Quốc ăn cơm.
Thức ăn ở đây có mùi vị không giống với thức ăn ở Tây Xuyên, là một nét đặc trưng khác, Hàn Đông cũng vui vẻ ăn cùng Kiều San San.
- Hàn Đông, em thấy thật hạnh phúc.
Kiều San San nhìn Hàn Đông, ánh mắt toát lên niềm hạnh phúc.
Hàn Đông khẽ mỉm cười và nói:
- Vậy thì tăng thêm hạnh phúc vậy, tối nay em MUốN ĐIĐÂU, ANH Sẽ BÊN CạNH EM.
Kiều San San đáp:
- Thật hả, vậy thì đi quán rượu nhé. Em nghĩ bình thường anh cũng không đến những chỗ ấy chơi, dù sao ở đó cũng không ai biết anh, thoải mái để chơi nhé.
Hàn Đông nói:
- Được, vậy nghe theo sự sắp xếp của em.
Kiều San San mừng quýnh:
- Vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi.
Sau đó hai người đi tới Minh Lang là quán rượu hộp đêm nổi tiếng nhất.
Trong ánh đèn xa hoa trụy lạc, Hàn Đông và Kiêù San San ngồi ở một góc của quán rượu, vừa thưởng rượu vừa nói chuyện, một ca khúc nhẹ nhàng du dương do Đặng Lệ Quân hát làm cho khán phòng trở nên trầm lắng.
Hàn Đông ngồi trong không khí như vậy, có một cảm giác bàng hoàng, dường như được trở về kiếp trước, ở thời điểmđó Hàn Đông có thời gian dài ở quán rượu.
Nhưng ở thời này, Hàn Đông đến đây là lần đầu tiên.
- Thế nào, môi trường như thế này đối với em rất lạ phải không?
Kiều San San cười nói:
- Anh này, cả ngày nghĩ quá nhiều việc, cũng nên tìm một nơi nào đó thư giãn, đây là nơi hỗn độn, không ai để ý tới anh, anh sẽ không phải áp lực rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Anh bận rộn áp lực sao?
Kiều San San bĩu môi nói:
- Biểu hiện thì có vẻ thanh thản, nhưng thực tế thì rất nhiều áp lực.
Hàn Đông giơ tay đồng tình:
- Được, anh sẽ thoải mái nhé.
Kiều San San khẽ mỉm cười:
- Thế mới phải chứ.
Nói xong, cô ấy lại đến bên Hàn Đông, tựa vào vai, uống một ngụm rượu, bỗng nhiên nói:
- Hàn Đông đây cũng là lần đầu tiên của anh hả.
Hàn Đông ngẩn ra nói
- Cái gì lần đầu tiên?
Kiều San San giảo hoạt nói
- Đi cùng đứa con gái nào đó đến quán rượu
Hàn Đông lúc đầu không nói gì nhưng sau đó cảm nhậnđược tâm tình của Kiều San San, tTrong lòng có chút suy tư
Lúc ấy Kiều San San ngẩng đầu, hai mắt nhìn Hàn Đông nói:
- Hàn Đông, anh không phải suy nghĩ quá nhiều, anh biết không, như thế đối với em là hạnh phúc lắm rồi. Hơn nữa, ở thành phố Minh Hỗn, cô đối với em cũng rất tốt.
Hàn Đông im lặng, chỉ đưa tay ôm lấy Kiều San San.
- Aha chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lúc ấy một âm thanh ngạc nhiên vang lên.
Hàn Đông nhíu mày, nghĩ thầm ai mà không mở mắt ra nhìn, không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện yêuđương sao.
Ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy gã thanh niên tóc ngắn đứng bên cạnh nói phét, bên cạnh anh ta còn có hai người đàn ông
Nhưng hai người đàn ông này trong ánh mắt toát lên cao hơn người một bậc, ánh mắt hướng về phía Hàn Đông một chút, lập tức nhìn Kiều San San, hai người đứng ngây ra.
- Anh Hoàng, đây không phải là ai đó mà Tần Thiếu gia thích sao?
- Đúng, hình như là người của tập đoàn Đông Thăng. Tên là kiều San San! Sao lại cùng công tử bột đến nơi này?
Hai người con trai đố kị nói, rõ ràng là không coi Hàn Đông ra gì, cũng không thèm tôn trọng Kiều San San.
Từ lời nói của họ, Hàn Đông đã rõ, hai người này rõ ràng là cùng một ruột với Tần Thiểu gia, không tốt lành gì
- Anh quên tôi rồi sao, chúng ta cùng đến thành phố Minh Hỗn, tôi tên là Kim Kiệt Quân
Người đàn ông tóc ngắn nhìn Hàn Đông với vẻ mặt hững hờ, tiến về phía trước và nói
- Giới thiệu với anh hai người bạn.
- Tên kia, cách xa cô ấy một chút
Lúc đó người đàn ông đi theo Kim Kiệt Quân tới, vỗ vào vai Hàn Đông, khinh thường nói.
Một tên khác cũng nói:
- Mẹ nó cũng chỉ là một công tử bột thôi. Dám ngắm ghé với người với người của Tần thiếu gia!
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra
Hàn Đông trầm giọng nói, giáng một cái tát, bốp một tiếng, làm tên kia buông ra.
- A
Tên đó đau chết điếng người, lập tức nổi đóa nói:
- Mẹ mày muốn chết à!
Cùng lúc đó gã ta đấm một quả về phía Hàn Đông.
Tên khác đồng thời cũng nắm lấy cánh tay Hàn Đông
Tâm trạng tốt của Hàn Đông bị quấy rầy, tâm trạng vốn dĩđã không tốt, lại còn cộng thêm hai gã kia có liên quanđến Tần Thiếu gia lại càng trở nên bức bối, lập tức đứng dậy, ba chân bốn tay, liền lao vào phía 2 gã kia, nhưng HànĐông ra tay rất có chừng mực, cho nên tay cũng như đầu gối của hai tên kia không bị thương nặng.
Kim Kiệt Quân ngơ người ra đứng xem kinh ngạc mồm há hốc, anh ta không nghĩ tới, Hàn Đông tên thanh niên vừa gặp mặt đã động thủ với bên mình, hơn nữa còn rất hung hãn, trong chốc lát đã hạ gục được bọn họ nằm dưới đất.
- Anh
Kim Kiệt Quân giơ tay chỉ Hàn Đông, lập tức tiến lên trên nói:
- Hoàng thiếu gia, Tiết thiếu gia, mọi người không sao chứ?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 494-1: Lòng tham không đáy
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Anh...
Kim Kiệt Quân giơ tay kinh hãi nhìn Hàn Đông, lập tức tiến lên nói:
- Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia, các anh thế nào?
Mà giờ phút này, người gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia thì lại nằm trên đất đau khổ kêu gào.
Kim Kiệt Quân thấy thế, tiến lên đỡ Hoàng Thiếu gia dậy, kết quả vừa kéo tay của anh ta, anh ta liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa tức giận nói:
- Hừ, tay của ông, đồ con heo!
- Xin lỗi, xin lỗi...
Kim Kiệt Quân cẩn thận xin lỗi.
Hàn Đông cười lạnh một chút, xem ra Kim Kiệt Quân này quả thực quen biết một số người ở thành phố Minh Côn, chẳng qua anh ta cũng chỉ là tay sai đắc lực được người ta gọi đi uống thôi, còn cái người được gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia cũng là nghe theo sự sai bảo của Tần Dung mà thôi.
Tiết Thiếu gia ngồi dưới đất, nhìn một cách giận dữ vào Hàn Đông:
- Tiểu tử, mày chết chắc rồi, có giỏi thì mày đừng có chạy!
Còn Hoàng Thiếu gia kia, lúc này cũng cố nén đau để lấyđiện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Hàn Đông bĩu môi cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra đi, song tôi phải nhắc nhở các anh một điều là, chủ của các anh, Tần Dung, đã bị Cục Công an bắt đi rồi, muốn làm chuyện gì, tốt nhất các anh phải suy nghĩ trước tiên rồi hãy nói.
Kim Kiệt Quân trừng mắt nhìn Hàn Đông, bất mãn nói:
- Tiểu Tử, mày gặp rắc rối rồi, mày biết họ là ai không?
Nhìn dáng vẻ của y, dường như hai ông chủ này bị đánh mà trở nên tức giận rồi.
Hàn Đông đảo mắt nhìn anh ta, nói:
- Tôi mặc kệ họ là ai, dám trêu tôi, tôi sẽ không khách khíđâu.
Nói xong, Hàn Đông liền kéo tay của Kiều San San, nói:
- Đi thôi, không yên tĩnh chút nào cả.
Kiều San San gật gật đầu, cô cũng cảm thấy rất mất hứng, không dễ dàng gì Hàn Đông mới đặc biệt đến thăm cô, sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ. Xét cho cùng, tất cảnhững điều này đều là do tên Tần Dung kia gây ra, Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia chẳng qua cũng chỉ muốn bảo vệcho Tần Dung kia mà thôi.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San muốn đi, Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia đều bắt đầu chửi rủa, còn Kim Kiệt Quân kia, trong lòng tức giận, liền tiến lên phía trước chặnđường, mạnh miệng nói:
- Các người... các người không được đi!
- Cút!
Hàn Đông trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự oai phong.
Đối diện với ánh mắt của Hàn Đông, Kim Kiệt Quân lập tức chỉ cảm thấy cả người run lên, trong lòng không kìm được xuất hiện một nỗi khiếp sợ, không tự chủ đứng qua một bên.
Hàn Đông cười một cách khinh thường, vừa nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Kiều San San, liền quay đầu nói:
- Tôi tên Hàn Đông, sống ở số 18 đường Thái Vân Nam, có chuyện gì thì mấy người cứ qua đó tìm tôi.
Nhìn Hàn Đông ôm Kiều San San rồi nghênh ngang đi, Kim Kiệt Quân đứng ngẩn người ra ở đó, không biết làm sao. Còn Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia, thì mắng chửi ầm ĩ, một là mắng Hàn Đông, hai là Kim Kiệt Quân vô dụng. Tuy nhiên, hai người đều nhớ địa chỉ mà Hàn Đông nói, nghĩthầm đến lúc đó phải tìm đến địa chỉ này.
Ngồi ở trên xe, Kiều San San nói:
- Hàn Đông, hai người kia không sao chứ?
Cô không chút lo lắng cho Hàn Đông, ở tỉnh Vân Điền lâu như vậy, cô cũng biết bố của Hàn Đông là Chủ tịch tỉnh, vậy thì rất có quyền thế, huống hồ sau lưng ông còn có rất nhiều thế lực mạnh như vậy.
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi, anh tự có chừng mực. Đúng rồi, sau này còn có những người không có mắt kia còn quấy rầy em nữa, thì em hãy nói với mẹ anh, có vài tên không có mắt, em càng nhẫn nhịn, chúng càng lấn tới.
Kiều San San gật gật đầu nói:
- Biết rồi, em chỉ là không muốn làm phiền bác gái mà thôi.
Hàn Đông nói:
- Có gì mà phiền phức chứ, hơn nữa, mẹ anh cũng không có chuyện gì làm, dù sao cũng phải quản chút chuyện, mẹ anh kêu em qua đó giúp đỡ, chuyện của em thì phải chịu trách nhiệm chứ. Đúng rồi, đến chỗ em sống xem thử nhé, anh vẫn chưa được đến chỗ đó.
Lúc này, Hàn Đông nghĩ đến những chuyện tốt đẹp trướcđây bị cản trở, trong lòng lập tức trở nên bức bối.
Kiều San San vừa nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông, liền hiểu ra được điều mà Hàn Đông đang nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, lập tức gật đầu. Chỗ ở của Kiều San San là ở trong khu chung cư gần tập đoàn Đông Thăng. Tuy ở đây là nơi khá phồn hoa trong thành phố Minh Côn, nhưng khu nhà ở này lại khá yên tĩnh, môi trường xung quanh cũng rất tốt, một dãy cây cao cao xếp thẳng hàng với nhau. Đi vào bên trong, giống như bước vào một thế giới khác vậy. Còn căn phòng của Kiều San San nằm ở tầng 3, có hai phòng và một phòng khách, trang hoàng cũng rất đẹp. Tất cả đồ dùng gia đình đều rất đầy đủ. Nghe cô giới thiệu, đây là căn phòng mà công ti đặc biệt thuê cho cô, tiền thuê nhà thì cô không cần phải trả.
Hàn Đông nhìn một chút, khá hài lòng, nói:
- Ừ, cũng được đấy. Song nếu như em không hài lòng, anh sẽ mua cho em một căn nhà khác cũng được.
Kiều San San nhìn hắn đầy hờn dỗi, nói:
- Biết là anh có tiền, nhưng cũng không cần phải tiêu hoang phí như vậy, ở đây em sống rất tốt, mua nhà nữađể làm gì chứ. Đúng rồi, nghe dì nói, anh cũng là một cổđông của tập đoàn, anh vẫn là ông chủ rồi.
Hàn Đông ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay nói:
- Đến đây, chăm sóc ông chủ cho tốt nào.
Kiều San San hơi đỏ mặt, lập tức tỏ ra giống như đang đáp lễ, nói:
- Vâng, thưa ông chủ.
Nói xong, cô liền đi qua đó, giơ ra nắm đấm trắng nõn, nhẹ nhàng đấm vào đùi của Hàn Đông.
Hàn Đông cười ha ha, ôm lấy Kiều San San, đưa tay vào sâu trong váy.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, trong lúc Hàn Đông đang vuốt ve, Kiều San San cũng bắt đầu kích thích sự hưng phấn, song cô vẫn không quen trên ghế sô pha, trong lòng của Hàn Đông nỉ non nói:
- Hàn Đông à, chúng ta vào phòng ngủ đi...
- Được thôi....
Hàn Đông nói xong, liền ôm lấy Kiều San San rồi đi vào phòng ngủ của cô, trong phòng bày biện rất ấm áp, trên giường còn trải chiếc chăn màu phấn hồng. Hàn Đông đặt cô ở trên giường, lập tức áp sát vào cô.
Không bao lâu, trong phòng ngủ của Kiều San San liền truyền đến một khúc nhạc trữ tình khẽ vang lên. Âm thanhđó lúc trầm, lúc bổng, du dương êm tai, đồng thời ở giữa còn xen lẫn tiếng đụng chạm da thịt nữa.
Hai người có lẽ lâu rồi chưa gặp nhau, nên trong lòng trànđầy sự sung mãn vô cùng, đều tràn đầy sự tin tưởng với đối phương. Lúc này, dường như mong rằng có thể khiến đối phương hòa tan vào trong cơ thể của mình vậy.
Du dương một hồi lâu, tiếng động trong phòng mới dần dần nhỏ xuống. Họ nằm ở trên giường, Hàn Đông ôm Kiều San San, tay đặt ở trên ngực của cô, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc vô bờ.
Sau đó, hai người cứ nằm như vậy, ôm nhau một cách nồng nàn, vừa lặng lẽ nói chuyện với nhau, đều cảm giác rất ấm áp.
Không lâu sau, trong phòng lại vang lên một khúc ca mùa xuân.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, trong phòng mới yên tĩnh hoàn toàn.
Tuy Kiều San San đã mệt nhừ người, nhưng khuôn mặt của cô vẫn tràn đầy sự vui sướng, thở dốc, vẻ mặt thỏa mãn.
Cô nhẹ nhàng nằm lên ngực của Hàn Đông, tay ôm lấy một cánh tay của Hàn Đông, lẳng lặng nằm xuống.
Cho dù thể lực của Hàn Đông rất tốt, nhưng liên tiếp mấy lần, hắn cũng cảm thấy có chút mệt.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, trong lòng cảm thấy trànđầy tình cảm dịu dàng.
- Hàn Đông, khi nào anh kết hôn với Lữ Nhạc?
Lúc này Kiều San San nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Đông ngẩn ra, nói:
- Trong khoảng thời gian này anh đang bận, trong nhà vẫn cứ giục, song...
Kiều San San chui vào lòng của Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, anh không cần phải lo chuyện của chúng tađâu, sớm kết hôn với Lữ Nhạc đi. Đối với sự phát triển của anh cũng có lợi, đã là lãnh đạo Thành ủy rồi mà vẫn cònđộc thân...
Hàn Đông đưa tay ra nhéo vào mũi của cô, nói:
- Sao vậy, sợ người khác đến quyến rũ ông xã em à.
Kiều San San khẽ cười, nói:
- Em còn lâu mới sợ, song Hàn Đông à, em nói thật lòngđấy, anh không cần phải lo lắng cho chúng em đâu...
- Các em...
Hàn Đông sững sờ, trong lòng lập tức đoán ra được một chút.
Kiều San San đưa tay về phía trước ngực của Hàn Đông, nắm lấy hai nắm tay, nói:
- Anh cho rằng em không biết sao, anh có quan hệ không bình thường với Bạch Vũ Giai. Hừ, thần sắc của cô bé đó nhìn anh rất khác thường.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hắn biết không thể giấu Kiều San San được chuyện quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai mãi được, thậm chí cả Lữ Nhạc, nhưng điều mà Hàn Đông không ngờ là, Kiều San San lại biết chuyện của mình và Bạch Vũ Giai nhanh như vậy, vậy thì Lữ Nhạc, có lẽ nào cô ấy cũng đã mơ hồ đoán ra được rồi không.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đông, Kiều San San thản nhiên cười nói:
- Yên tâm đi, em đã nghĩ thông rồi, chuyện giữa anh và Bạch Vũ Giai em không quan tâm. Tuy nhiên, anh không thểbất công được!
Hàn Đông hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm, anh sẽ không bất công đối với ai đâu. Các emđều là người phụ nữ của anh!
Kiều San San véo vào cánh tay của Hàn Đông, nói thầm:
- Em biết ngay là anh... Tuy nhiên, sau này không được phép có người khác nữa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Không có đâu, có các em, anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Lúc này Kiều San San mới vừa lòng hôn vào má của HànĐông một cái, nói:
- Như vậy mới được, vậy thì sau khi anh và Lữ Nhạc kết hôn, cũng không được phép thờ ơ với chúng em đâu đấy!
Hàn Đông chỉ có gật đầu, đối với yêu cầu này của Kiều San San, Hàn Đông đương nhiên phải vừa lòng, huống hồ cho dù Kiều San San không nói, Hàn Đông cũng sẽ không phụ bạc các cô, song không ngờ Kiều San San lại nhắc đến chuyện kết hôn giữa mình và Lữ Nhạc, Hàn Đông có chút nghi ngờ, hỏi:
- Có phải là mẹ đã nói gì với em không?
Kiều San San nói:
- Hàn Đông anh đừng nghĩ nhiều, kỳ thực dì đối với em thật sự rất tốt, dì cũng đồng ý cho em và anh ở bên nhau, chỉ là muốn chúng ta chú ý một chút là được rồi. Em... em cũng không có yêu cầu khác.
Hàn Đông thở dài một cách bất đắc dĩ. Tuy Kiều San San không nói rõ, nhưng Hàn Đông hiểu rằng, chuyện hôn nhân của mình, mẹ đã sớm nói với cô rồi, hơn nữa còn bảo cô khuyên mình, còn về mẹ sao lại nói với cô ấy, Hàn Đông cũng không thể biết được.
Tuy mẹ không ngờ lại đồng ý cho Kiều San San đi theo mình, đây cũng là điều khiến cho Hàn Đông rất bất ngờ. Xem ra mọi người đều đang nhường nhịn lẫn nhau. Song Hàn Đông cũng biết, giữa mình và Kiều San San, nhất định chỉ có thể ở bên nhau một cách âm thầm, lúc nào cũng đều phải cẩn thận một chút, cho dù trước đây trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đông Thăng, cho dù biết Giám đốc sở Công an là người của cha mình, nhưng Hàn Đông vẫn đặc biệt chỉ coi Kiều San San là bạn của mình lúc kể lại quá trình sự việc. Nếu không Hàn Đông phải giới thiệu Kiều San San là bạn gái của mình.
- Sau này cũng chỉ có thể như vậy!
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Để cho Kiều San San và Bạch Vũ Giai phải chịu thiệt thòi, chỉ có đến với các cô nhiều hơn thì mới có thể bù đắp được.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, Hàn Đông không thể quađêm ở chỗ Kiều San San. Ở cùng với Kiều San San, ăn cơm xong, hơn 10 giờ tối mới lái xe quay về nhà khách.
- Về rồi đấy à, không có chuyện gì chứ?
Mẹ Dư Ngọc Trân ngồi ở phòng khách xem TV.
Hàn Đông nói:
- Có thể có chuyện gì được chứ. Ba đâu ạ?
Dư Ngọc Trân chỉ vào phòng sách, nói:
- Đang bận chuyện. Con có đói không, có cần để mẹ làm chút gì đó cho con ăn không?
Hàn Đông nói:
- Không cần đâu, con không đói.
Ngồi với mẹ trong phòng khách được một lúc, lúc này cánh cửa phòng khách mở ra, Hàn Chính dẫn theo một người đi ra, Hàn Đông không ngờ là Nhâm Đức Gia mà mình đã nhìn thấy ở tập đoàn Đông Thăng trước đây.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.