"Phương thiếu gia, có thể nhiều chuyện hỏi một câu được không, người trong Thất TInh Tài Phán sở rốt cục là ở đâu đến. Tôi thấy thân thủ của bọn họ không thua kém Bạch Quý" Hà Thanh thản nhiên hỏi.
"Đã biết là nhiều chuyện, vì sao lại còn hỏi?" Phương Hạo Vân khẽ cười nói : "Cái này chỉ sợ là nhiệm vụ của cô phải không?"
"Không thể trả lời!" Hà Thanh lạnh lùng nói.
"Cho dù cô không nói tôi cũng biết..." Phương Hạo Vân hừ nói : "Xem ra cấp trên rốt cục vẫn còn lo lắng với tôi... vẫn là câu nói kia, tôi chỉ làm những cái nên làm, chuyện nguy hại quốc gia ảnh hưởng đến lợi ích nhân dân tôi không làm. Các người cũng đừng khống chế tôi... tôi có giới hạn của tôi..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cảnh báo : "Tôi từng nói với ông Lã, để ông ta đừng có ý nghĩ khống chế tôi... xem ra mấy ngày nay, ông ta lại quên rồi. Hy vọng thượng tá Hà Thanh có thể chuyển lời của tôi với ông ta. Đừng ai vượt qua giới hạn của đối phương"
Hà Thanh nghe thấy thế, không nói gì nữa.
Có điều, nếu Phương Hạo Vân đã nói vậy, cô nhất định phải chuyển lời.
Đúng như dự liệu của Phương Hạo Vân, người của Thất Tinh Tài Phán sở đã thuận lợi mở cửa lớn được canh phòng nghiêm mật của Long gia.
Bảy thành viên trong nhóm ấy đều không đơn giản, toàn bộ đều là tinh anh một đời của bộ tộc thủ hộ. Trước khi đến công ty bảo an Đằng Phi, bọn họ vừa mới chấp hành một nhiệm vụ ở châu Phi trở về, sát khí trên người còn chưa biến mất. Cho nên trong quá trình chém giết, bọn họ dường như có vẻ hơi điên cuồng.
Mười người giữ cửa Long gia, hầu như đều bị một đao lấy mạng, khi bọn họ ngã xuống đất, hai mắt vẫn mở to, vẻ mặt không cam lòng.
"Ầm!"
Số 1 ném một quả lựu đạn lên, cánh cửa sát lập tức bị nổ tung, sau đó, hắn phất tay nói : "Đi vào giết!"
"Đứng lại!"
Đúng lúc này, một người trung niên nhảy từ trên cửa sắt xuống, nghiêm mặt lạnh giọng nói : "Các vị thật sự không coi Long gia chúng tôi ra gì sao?"
"Hừ!"
Số 1 không thèm để ý đến người này, không đợi đối phương nói xong, đã lạnh giọng quát : "Tránh ra, không thì chết..."
"Cuồng vọng!" Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân thật sự tự đại đến nổi này sao, hắn cho rằng chỉ dựa vào bảy người các ngươi là có thể mở được cửa lớn Long gia sao... cũng tốt, hôm nay cho các ngươi nhìn thấy thủ đoạn của Long gia..."
"Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh đánh bại tao rồi tính" Những người trong Thất Tinh Tài Phán sở đều là phần tử hiếu chiến và khát máu, không thích nói nhiều lời. Số mọt quát lạnh một tiếng, trên người toát ra sát khí mạnh mẽ.
"Tiểu Lục Tử, mày và tên cuồng đồ này so chiêu đi..." Người trung niên kia dường như cũng không tính là tự mình ra tay, mà sai ra một người đệ tử Long gia ra ứng chiến.
Người trung niên này dường như có địa vị rất cao ở Long gia, nên tuy rằng trong lòng Tiểu Lục Tử tràn ngập sự sợ hãi đối với số 1, nhưng mà bây giờ không thể không ra nghênh chiến.
"Giết!!!"
Số 1 khinh thường quát một tiếng, giơ tay chém xuống, Tiểu Lục Tử lập tức ngã xuống, trên người phun máu ra liên tục.
Số 1 ra tay cực nhanh, cho dù là những người phía sau Tiểu Lục Tử cũng không thể thấy rõ ràng.
Những tên đệ tử Long gia núp sau cửa nhìn thấy bạn của mình bị một đao chém mất mạng, liền lui ngay về sau năm sáu bước.
Thấy người của mình muốn bỏ chạy, người trung niên kia quát lớn : "Không được chạy... bây giờ ta lấy danh nghĩa hộ pháp Long gia ra lệnh cho các ngươi, tiếp tục giữ vững vị trí của mình..."
Số 1 dừng tay lại quát lạnh : "Không muốn chết thì tránh ra, nếu không giết không tha"
Lúc này, sáu người kia đã bước vào phía sau số 1, đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn những người còn sống bên trong.
Đám đệ tử Long gia cảm nhận được sát khí lạnh lùng từ đám người kia toát ra.
"Các anh em, giết!"
Số 1 phỏng chừng đoàn người của Thiếu chủ sẽ đến rất nhanh, thời gian không đợi người, cho nên không thể chậm trễ nữa.
Ra lệnh một tiếng, sáu thành viên còn lại của Thất Tinh Tài Phán sở lập tức biến thành con sói gặp bầy dê, bắt đầu lao vào chém giết. Mà số 1 thì đối đầu với hộ pháp Long gia.
"Tại hạ Long Khoi, chết trong tay của bổn hộ pháp cũng không thiệt..." Người trung niên dường như hơi tự phụ, chết đến nơi rồi mà không tỉnh táo.
Số 1 không muốn tốn nhiều thời gian ở đây, quyết định tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay đã là sát chiêu lợi hại, đao trong tay xoay tròn lên, phát ra từng cơn gió lạnh.
Long Khôi nhất thời không kịp phản ứng, bị gió lạnh làm cho mê mang, hành động cũng bị ảnh hưởng. Trong lòng hắn hoảng sợ, vội vàng lui về sau. Nhưng cái lui này lại tạo cơ hội cho số 1 thi triển sát chiêu, đao ngắn đang xoay tròn trong tay lập tức tung ra cắt đứng yết hầu của Long Khỏi.
Mắt thấy hộ pháp bị giết, những người còn lại lập tức đầu hành. Chỉ là người của Thất Tinh Tài Phán sở dường như không có ý nhận tù binh, mặc dù là đầu hàng nhưng cũng trực tiếp giết chết.
Không thể nói bảy người này không có đạo nghĩa giang hồ, chỉ là từ nhỏ bọn họ đã được dạy dỗ như thế, đối với kẻ địch, tuyệt đối không thể nương tay.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng giết chóc không ngừng vang lên.
Chỉ trong năm phút đồng hồ, những đệ tử gác cửa Long gia đã hoàn toàn bị giết sạch. Mà lúc này, Bạch Quý mang theo anh em họ Vương đã chạy đến, thuận lợi tiến vào cửa lớn Long gia.
"Bạch đại ca, chúng tôi đi dò đường trước, anh ở lại đón người, người còn lại theo sát chúng tôi..." Số 1 và Bạch Quý là bạn bè lâu năm, giữa hai bên có sự ăn ý mà người thường không có được. Chỉ trao đổi ánh mắt đơn giản, bọn họ đã đưa ra quyết định.
Sau đó, đám người của Kim Gia, Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi cũng lần lượt đuổi tới, trong đó Kim Gia và Vương Thế Phi liền cho người bao quanh bốn phía Long gia, để tránh trong quá trình chiến đấu có kẻ bỏ trốn, để lộ tin tức ngày hôm nay.
Còn người của Trần Thiên Huy thì hợp với người của Bạch Quý thành một đội, nhanh chóng tiến vào trong sơn trang Long gia, bắt đầu hành động tẩy trừ.
Sắp xếp như vậy, trước đó Phương Hạo Vân đã cẩn thận suy nghĩ rồi. Người của Kim Gia và Vương Thế Phi đều là anh em hắc bang, tuy rằng cũng từng làm đại sự, nhưng trường hợp huyết tẩy như vậy thì bọn họ không trải qua nhiều lắm. Hơn nữa thân thủ cũng bình thường, cho nên Phương Hạo Vân cho bọn họ đảm nhận việc cảnh giới bên ngoài, thuận tiện cảm thụ một chút, xem như là tôi luyện một lần.
Còn đám người của anh em họ Vương, vốn chính là kẻ liều mạng rồi, trong tay mỗi người đều dính không ít máu, cho nên chuyện hôm nay đối với bọn họ mà nói, chính là như cá gặp nước.
Còn người do Trần Thiên Huy dẫn dắt đều là tinh anh của công ty bảo an Trần thị, tuy rằng bọn họ cũng đi ra từ hắc bang, nhưng mà đã đi theo Trần Thiên Huy nhiều năm rồi, cho nên tố chất tâm lý cũng coi như là mạnh.
Có điều, so với anh em nhà họ Vương thì bọn họ vẫn còn chút chênh lệch.
Cho nên, đừng thấy hôm nay nhiều người, thật ra có thể dùng được lại rất ít, trừ người của Thất Tinh Tài Phán sở ra thì chỉ có đám người của anh em họ Vương.
Đương nhiên, xét theo một ý nghĩa lâu dài thì tất cả những thành viên tham gia việc hôm nay đều có một cơ hội rèn luyện.
Long Nhị theo dõi qua màn hình giám sát, thấy được Thất Tinh Tài Phán sở giết chóc như ác ma, và cũng thấy được Long gia đã bị bao vây.
Tất cả cái này đều nằm trong dự kiến của ông.
Thật ra, hai mươi năm trước, khi lần đầu tiên ông đặt chân vào Long gia, đã dự liệu rằng sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là ông không ngờ rằng, ngày này đến muộn, đồng thời còn thảm thiết như vậy.
Trước kia, Long Nhị đoán rằng, cấp trên chỉ muốn chế tài Long gia mà thôi.
Nhưng mà bây giờ lại chính là huyết tẩy.
Có lẽ, đây là một sự uy hiếp đối với những gia tộc quân phiệt còn lại?
Trong tay Long Nhị là một cái điều khiển từ xa màu bạn, trên mặt có mười cụm, gần năm mươi cá nút. Đây chính là cái khống chế thuốc nổ trong sơn trang Long gia.
Chỉ cần Long Nhị muốn, nhẹ nhàng nhấn một cái, thì tất cả những sinh vật trong sơn trang Long gia sẽ đều bị nổ hết, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Đương nhiên cũng có phần ông rồi.
Điện thoại vang lên, Long Nhị nhìn số gọi đến, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, nhấn nút từ chối cuộc gọi.
"Bây giờ còn chưa phải lúc..." Long Nhị tắt điện thoại, lập tức cất vào tối, nắm chặt cái điều khiển từ xa, đi vào trong mật thất.
Khoảng chừng vài phút sau, ông ta đi ra khỏi mật thất, trong tay vẫn là cái điều khiển từ xa như trước, chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự khác biệt giữa hai cái.
"Không liên lạc được với Long Nhị..."
Đoàn người Hà Thanh và Phương Hạo Vân là nhóm đi đến sơn trang Long gia cuối cùng, khi vừa vào đến cửa lớn, cô liền gọi điện cho Long Nhị, nhưng mà có điều làm cô khó hiểu chính là, điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng, thì Long Nhị lại tắt. Và khi gọi lại thì hệ thống báo là đã tắt điện thoại luôn.
Mặt của Phương Hạo Vân trở nên lạnh, tức giận nói : "Hà Thanh, cô có ý gì, người của tôi đã vào trong sơn trang Long gia, bây giờ cô lại giở trò với tôi, cô có ý gì?"
"Tôi không giở trò với cậu... Long Nhị không nghe điện thoại, hơn nữa còn tắt máy, bây giờ tôi cũng không liên lạc được..." Lần này Hà Thanh thật sự không có giở trò gì cả, cô làm đúng theo kế hoạch, liên lạc với Long Nhị. Chỉ là bên Long Nhị không hề có đáp lại, một dự cảm bất an liền nổi lên trong lòng cô.
Nhìn thấy khuôn mặt khác thường của Hà Thanh, Phương Hạo Vân dường như cảm nhận được cái gì đó, túm lấy bả vai của Hà Thanh, trầm giọng nói : "Nhanh hỏi cấp trên đi, xem bọn họ có cách nào liên lạc với Long Nhị không"
"Vô ích thôi!"
Hà Thanh lắc đầu : "Căn cứ theo yêu cầu của Long Nhị, liên lạc của ông ta và chúng tôi, luôn luôn do tôi phụ trách, bây giờ ông ta đã tắt điện thoại, chúng tôi căn bản là bó tay!"
Phương Hạo Vân lập tức nổi điên lên, nếu Long Nhị xảy ra vấn đề, thì tâm huyết của mình chắc chắn sẽ bị hủy ngay tức khắc.
"Chẳng lẽ các người không có thiết bị giám sát trên người Long Nhị?" Phương Hạo Vân quát hỏi.
"Có... nhưng vô dụng..." Hà Thanh cười khổ nói : "Trước khi Long Nhị gia nhập tổ chức, là một kỹ sư điện tử, ông ta là chuyên gia trong chuyện này..."
"Vậy ý của cô là, bây giờ chúng ta không có biện pháp?" Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện ra tia sát ý : "Hà Thanh, tôi trịnh trọng tuyên bố với cô, nếu anh em của tôi có xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô, còn có tổ chức của cô..."
Hà Thanh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có điều bây giờ cô đúng là bó tay.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Có phải là Long Nhị đã bị phát hiện ra, bây giờ Long gia đã bị người ta khống chế..."
"Không có khả năng!"
Hà Thanh giải thích : "Vì không muốn làm cho người của Long gia khủng hoảng, cho nên chuyện cài thuốc nổ, chỉ có Long Chiến và Long Nhị biết, những đệ tử tham gia vào chuyện này đều bị giết diệt khẩu hết rồi"
"Nói như vậy, chắc chắn là Long Nhị có ý đồ khác..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi : "Hà Thanh, cô nói cho tôi biết, các người khống chế người thân của Long Nhị thế nào?'
"Giam cầm..." Hà Thanh thành thật trả lời.
"Giam cầm?"
Phương Hạo Vân dường như nghĩ đến cái gì đó : "Ngu xuẩn... các người vì sao lại giam cầm người nhà của Long Nhị, các người đối xử với đồng chí như vậy à? Nếu tôi là Long Nhị, tôi cũng không bán mạng cho mấy người..."
"Cậu thì biết cái gì... Nhiệm vụ của Long Nhị là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của tổ chức, nhiệm vụ như vậy, cấp trên vì muốn tiến hành khống chế tuyệt đối, nhất định phải giam lỏng người nhà của ông ta lại. Nhưng mà tổ chức đối xử với bọn họ không tồi, ngoại từ không được tự do thân thể ra, thì điều kiện vật chất không hề ít..." Hà Thanh giải thích.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
"Hồ đồ, ngu xuấn... cái đống phế vật này..." Phương Hạo Vân chửi ầm lên, theo tình huống bây giờ, Long Nhị nhất định la bất mãn việc người nhà bị giam lỏng, cho nên mới trở mặt trong thời khắc mấu chốt. Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng Long Nhịn còn có thể mở điện thoại lại.
"Tiếp tục gọi điện thoại..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói :" Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của cô là không ngừng gọi điện thoại, cho đến khi nào gọi được cho Long Nhị thì thôi..."
Hà Thanh vốn không ngu, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, cô lập tức hiểu được : "Phương thiếu gia, ý của cậu là, Long Nhị muốn mượn chuyện này để tranh thủ cho người nhà của ông ta?"
"Hẳn là như vậy... đều là chuyện tốt do đám phế vất các người làm..." Phương Hạo Vân tức giận mắng : "Vì sao lại không đối xử công bằng..."
"Phương thiếu gia, việc này không nằm trong khả năng của tôi. Huống hồ, theo tôi được biết, thời điểm khi chưa lợi dụng người nhà, bên trong tổ chức xảy ra chuyện thành viên phản bội, khiến cho tổ chức và quốc gia gặp tổn thất rất lớn. Bây giờ tôi nghĩ cũng là do bất đắc dĩ thôi..." Hà Thanh giải thích.
"Được rồi, tôi không muốn nghe mấy lời giải thích bại não đó, bây giờ cô gọi điện thoại đi, gọi không ngừng cho tôi..." Phương Hạo Vân chặn lời Hà Thanh không chút khách khí.
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng không nói thêm gì, nếu bọn họ phân tích đúng, thì Long Nhị hẳn là còn mở điện thoại lại. Ông ta làm như vậy, đơn giản là muốn tăng thêm lợi thế khi đàm phán. Bên Hà Thanh không ngừng gọi điện thoại, còn bên Phương Hạo Vân cũng không rãnh rỗi, hắn liền gọi điện cho dì Bạch, đem chuyện ở đây nói lại cho dì Bạch biết, hy vọng rằng dì sẽ cho mình một lời khuyên tốt.
Sau khi dì Bạch nghe xong, trong lòng cũng có chút lo lắng, tuy rằng cô rất rõ thực lực thuộc hạ của mình, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được vụ nổ lớn, cảnh tượng máu chảy thịt bay được.
Nghe Phương Hạo Vân nói xong, cô cũng có kết luận tương tự hắn, Long Nhị hẳn là muốn mượn cơ hội này để tranh thủ tự do cho người thân.
Nói cách khác, người của Phương Hạo Vân bây giờ vẫn an toàn.
Ít nhất là Long Nhị vẫn chưa bị Long gia dụ dỗ.
Theo một ý nghĩa nào đó, cấp trên giam lỏng người nhà của ông ta, cũng là một thủ đoạn khống chế. Chỉ là loại thủ đoạn này hơi quá đáng, mặc dù bảo đảm được hiệu quả khống chế, nhưng mà lại làm giảm độ trung thành của nhân viên đối với tổ chức, đối với quốc gia.
"Hạo Vân, như vậy đi. Con liên hệ với hai người anh em tốt, để bọn họ dùng quyền tư điều chuyên gia gỡ mìn xuống, để cho bọn họ vào trong sơn trang Long gia. Trong khoảng thời gian đó, con kêu Hà Thanh gọi điện cho Long Nhị liên tục. Nếu có thể liên hệ được, nhất định phải làm cho Long Nhị bình tĩnh. Về phương diện khác, con cứ cho người gỡ mìn, bí mật tiến hành, giảm bớt tổn thất lại..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng cúp điện thoại, gọi cho Trương Bưu và Đại Phi.
Có điều, chuyện này cũng không thuận lợi, Trương Bưu và Đại Phi tuy rằng muốn hỗ trợ, nhưng vấn đề là cấp trên đã ra lệnh, hành động hôm nay, bọn họ chỉ phụ trách canh gác, tuyệt đối không được bước vào Long gia nửa bước.
Trương Bưu và Đại Phi bây giờ vẫn còn là người của chính phủ, Phương Hạo Vân không muốn làm cho bọn họ khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói : "Như vậy đi, hai anh chuẩn bị người trước đi... sau đó chờ tin của rồi. Tôi sẽ liên hệ với cấp trên... Nếu tôi thuyết phục được cấp trên, thì hai anh có thể hành động ngay..."
Phương Hạo Vân dặn dò, hai người kia đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng yêu cầu của Phương Hạo Vân, bắt đầu lợi dụng quyền lực trong tay mình, tổ chức đội hình.
Hà Thanh gọi hết một cục pin, nhưng hệ thống vẫn báo là không liên lạc được.
Lúc này, cô đã đổi cục pin thứ hai, đang chuẩn bị gọi tiếp, thì nghe thấy giọng nói của Phương Hạo Vân : "Dừng lại một chút... nói không chừng một lát nữa Long Nhị chủ động liên hệ với cô. Bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện, nói chính xác là cần sự trợ giúp của cô..."
"Chuyện gì, cậu cứ nói đi. Bây giờ chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, lúc này chúng ta hẳn là nên nắm tay nhau cùng xử lý tình huống..." Hà Thanh rất rõ hậu quả của thất bại. Cho nên, cô đành phải hợp tác với Phương Hạo Vân, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có như vậy, cô mới không bị tổ chức trừng phạt, cô mới có thể lập công.
"Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi hy vọng cô có thể dùng quyền của mình, liên hệ với cảnh sát Hoa Hải, đưa chuyên gia gỡ mìn xuống, để bọn họ đến sơn trang Long gia..." Phương Hạo Vân nói.
"Cái này... Phương thiếu gia, chuyện này tôi không làm chủ được" Hà Thanh thành thật nói : "Phương thiếu gia, không nói gạt cậu, chuyện như vậy, trên nguyên tắc thì không cho phép chính phủ địa phương tham dự..."
"Vứt mẹ cái nguyên tắc chết tiệt ấy đi..."
Phương Hạo Vân tức giận quát : "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cô còn nói nguyên tắc với tôi... tôi nói cho cô biết, chúng ta phải chuẩn bị kỹ, lỡ như Long Nhị đưa ra yêu cầu mà chúng ta không thể làm được, đến lúc đó chúng ta liền lâm vào thế bị động..."
Hà Thanh nghe thấy thế, cơ thể khẽ run lên. Lời này có lý, ai có thể bảo đảm rằng Long Nhị chỉ đưa ra yêu cầu là đòi tự do cho người nhà? Lỡ như ông ta còn đưa ra yêu cầu khác cao hơn, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh liền gọi điện cho Lã Thiên Hành, đem tình huống ở đây báo cáo, hy vọng ông có thể thông báo cho các cơ quan ở Hoa Hải cử chuyên gia gỡ mìn đến.
Lã Thiên Hành là một người quyết đoán, mặc dù có nguyên tắc, nhưng mà chuyện hôm nay quá phức tạp, nếu tiếp tục giữ nguyên tắc thì sợ rằng sẽ gây thành đại họa.
"Hà Thanh, cô nhất định phải phối hợp với Hạo Vân, từ giờ trở đi, trong chuyện này, cô hoàn toàn nghe theo thu xếp của hắn... Mặt khác, cô chuyển lời với hắn, tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho bên Hoa Hải... Nhớ kỹ, vô luận thế nào thì cũng không thể làm to chuyện này..." Lã Thiên Hành dặn dò : "Sau khi liên hệ với Long Nhị, nói cho hắn biết con dâu hắn sắp sinh..."
"Hiểu rồi!"
Hà Thanh cúp điện thoại xong, liền báo tình huống lại cho Phương Hạo Vân.
Xong việc, Hà Thanh liền chào Phương Hạo Vân đúng theo nghi thức của quân đội : "Phương thiếu gia, từ giờ trở đi, tôi nhận chỉ thị của cậu, để bảo đảm chuyện này thành công hoàn mỹ..."
Lão cáo già lần này rất thông minh, Phương Hạo Vân gật đầu : "Được rồi, một khi đã như vậy, bây giờ cô lập tức gọi điện ra lệnh cho Trương Bưu cùng Đại Phi, để người của bọn họ lập tức đến đây..."
Hà Thanh nghe thấy thế, hơi sửng sốt :" Phương thiếu gia, cậu đã sớm liên lạc với bọn họ à?"
"Bớt nói nhảm đi, bây giờ thời gian chính là mạng sống" Phương Hạo Vân quát.
Đúng vậy, thời gian không đợi người, Hà Thanh cũng không hỏi cái gì, vội vàng gọi điện cho Trương Bưu, Đại Phi, và ra lệnh cho bọn họ.
Thật bất ngờ, chỉ trong vòng hai mươi phút mà người của hai tổ chức đã chạy đến, khoảng chừng hai mươi người.
"Hạo Vân, chúng tôi dự đoán là cậu có thể thuyết phục cấp trên, cho nên chúng tôi đã cho người đến trước..." Trương Bưu giải thích.
"Tốt lắm, mọi người bắt đầu hành động đi... Thế Phi, anh dẫn người đi bảo vệ..." Phương Hạo Vân bình tĩnh ra lệnh.
Sau đó hắn nói : "Anh Bưu, anh Phi, hai người về trước đi... bảo vệ bên ngoài cũng vô cùng quan trọng..." Phương Hạo Vân không muốn để cho anh em tốt của mình ở lại chổ nguy hiểm.
Trương Bưu và Đại Phi dường như không muốn đi, vất vả lắm mới có cơ hội chiến đấu cùng với anh em, bọn họ không muốn bỏ qua.
"Hạo Vân, chúng tôi muốn ở lại chiến đấu với cậu... cậu yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối không gây ảnh hưởng đến cậu..." Trương Bưu nói.
"Không được, hai người phải lập tức trở về vị trí, bây giờ tôi ra lệnh cho hai người, lập tức đi ngay!" Phương Hạo Vân nháy mắt với Hà Thanh, cô ta liền hiểu ý, vội nói : "Hai vị, cấp trên đã nói chuyện với Phương thiếu gia, hành động lần này cậu ta nắm quyền cao nhất, mời hai người tuân thủ mệnh lệnh của thủ trưởng..."
Lời này vừa nói ra, Trương Bưu và Đại Phi bắt buộc phải rời đi. Dù sao bọn họ đều có kỷ luật quân đội, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của bọn họ.
Người của Thất Tinh Tài Phán sơ chiến đấu rất anh dũng, liên tục phá tan vài sự ngăn cản của Long gia, đi đến chổ giấu tài sản của họ.
Bên Bạch Quý phụ trách thu dọn những người mà Thất Tinh không kịp xử lý.
Theo tình huống trước mắt, một số đệ tử có tố chất không tồi của Long gia thậm chí có thể tiến hành một đấu một với đám người anh em nhà họ Vương.
Chỉ là theo tình hình hiện nay, số người bên Long gia không đủ, hơn nữa còn có Bạch Quý và hai anh em họ Vương ở đó, cho nên chỉ một lát sau, bên đệ tử Long gia liền không thể chống cự lại.
Từ lúc bắt đầu huyết tẩy đến giờ, đã qua gần hai tiếng, dưới sự cố gắng của Thất Tinh Tài Phán sở, phòng ngự của Long gia đã bị phá quá nửa.
Có điều, càng về sau càng khó khăn, bởi vì càng vào sâu càng là tinh anh trong số các đệ tử Long gia, sức chiến đấu của bọn họ vô cùng mạnh.
Thất Tinh Tài Phán bây giờ đã đi đến chổ phòng ngự cuối cùng của Long gia, người tổ chức phản công ở đây chính là hữu hộ pháp Long Tinh. Người này là anh ruột của Long Khôi tả hộ pháp, nhưng mà công phu và mưu trí còn cao hơn cả Long Khôi một bậc.
Nếu không có sự chống cự của ông ta, phỏng chừng Long gia đã sớm thất bại rồi.
Cái phòng ngự cuối cùng của Long gia có đủ loại lô cốt, mà bốn phái lô cốt đều có hàng rào điện, súng máy hạng nặng cùng với vũ khí nguy hiểm, uy lực vô cùng lớn. Cho dù là thành viên của Thất Tinh Tài Phán sở cũng không dám tùy tiện xông vào.
" Long Tinh, Long gia nhất định sẽ thất bại, tao khuyên mày nên từ bỏ chống cự, có lẽ tao sẽ cầu tình với thiếu chủ, tha cho bọn mày một mạng, nếu không, một khi bọn tao phá được lớp phòng ngự này thì sẽ không chừa lại một ai..." Số 1 dùng lời nói để đe dọa, hy vọng Long Tinh có thể chủ động đầu hàng.
Sở dĩ số 1 sốt ruột cũng là do hành động hôm nay có hạn chế thời gian, bọn họ phải hoàn thành trước trời sáng.
"Đám ác ma bọn mày... cho dù toàn quân Long gia bị diệt, bọn tao cũng phải chiến đấu đến cùng..." Long Tin chỉ đứng bên trong, không thấy người đâu.
Trước đó, qua màn hình theo dõi, ông ta đã thấy được thủ đoạn của Thất Tinh Tài Phán sở, bọn này căn bản không phải là người, bọn chúng chính là ác ma, là tử thần.
Có điều, ông ta cũng phát hiện ra một tình huống, bọn họ chỉ xuống tay với đệ tử trung tâm của Long gia, còn những người khác chỉ làm cho mất năng lực chiến đấu thôi.
Long Tinh ra lệnh, mặc kệ đối phương khiêu khích và nhục mạ thế nào, thì cũng không được ra chiến đấu. Dù sao thì chổ lô cốt này cũng có tính phòng ngự rất mạnh, trừ phi đối phương dùng vũ khí hạng nặng tấn công, nếu không thì không thể công phá trong thời gian ngắn được.
Nhưng mà, có một điều Long Tinh vô cùng rõ ràng, cái lô cốt này không thể cứu vớt được Long gia. Kết cục của Long gia đã được định, nếu không phải là không còn cách trốn thoát, sợ rằng ông ta đã bỏ trốn rồi.
Theo tình huống bây giờ, cái nào cũng là chết, cho nên ông ta liều mạng một lần, cho dù chết, cũng phải để lại tiếng thơm cho đời.
Thấy Long Tinh không hề có ý chủ động, số 1 hơi mất kiên nhẫn, cắn chặt ra, chuẩn bị ra lệnh tấn công, cứ kéo dài như vậy không phải là biện pháp.
Đám người của Thất Tinh Tài Phán sở không mang theo vũ khí hạng nặng, nhưng mà trên người có mang theo lưu đạn, tạm thời có thể thử một lần.
"Ném!"
Ra lệnh một tiếng, bảy người đồng thời ném lựu đạn trong tay đi, nghe vài tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong khói thuốc nổ mù mịt, lô cốt vẫn đứng vững như trước, có điều đã xuất hiện một cái khe.
Thấy tình huống như vậy, số 1 liền mừng rỡ, vội nói : "Tiếp tục ném... lựu đạn trên người chúng ta đủ làm nổ tung chổ này..."
Long Nhị ở trong lô cốt vô cùng khẩn trương, ông ta không ngờ rằng đám người dùng vũ khí lạnh giết người lại còn mang theo lưu đạn nữa.
Nếu cứ tiếp tục bị động như vậy, thì sẽ không thể cầm cự được bao lâu, chổ lô cốt này sẽ bị nổ tung.
Nghĩ đến đây, Long Tinh liền ra lệnh tấn công. Mấy khẩu súng máy lập tức nổi lửa, bắn liên tục về hướng Thất Tinh.
Đám người của Thất Tinh thấy tình thế không ổn, vội vàng tìm chổ núp, mặc dù hỏa lực của đối phương rất mạnh, nhưng cũng không gây tổn thương cho họ.
Chỉ là cứ như vậy, bọn họ không thể nào ném lựu đạn vào lô cốt được nữa.
Hai bên lại một lần nữa rơi vào thế giằng co.
"Số 2, thị lực của cậu tốt nhất... cậu nhìn cái lỗ châu mai kia, xem có thể ném lựu đạn vào không?" Số 1 nhỏ giọng hỏi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Số 2 nhìn nhìn một chút, rồi suy nghĩ một chút, nói : "Đại ca, em không thể xác định được, cái lổ ấy hơi nhỏ... có điều để em thử xem sao..."
Số 1 nghe thấy thế, quát một tiếng :" Mọi người yểm trợ cho lão Nhị..."
Mọi người tuân lệnh, vội vàng tìm cơ hội ném lựu đạn về hướng lô cốt, những tiếng nổ mạnh lập tức vang lên, khói búi mù mịt làm cản trở tầm nhìn của đám đệ tử Long gia.
Mà ngay lúc đó, số 2 đã tìm được vị trí tốt nhất, đợi khi khói bụi vừa tan hết, liền nhào ra, ném một trái lựu đạn vào lổ châu mai.
"Ầm!"
Một tiếng, trái lựu đạn đã nổ, tuy rằng lô cốt không bị hủy, nhưng mà bên trong đã truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.
HIển nhiên, đám đệ tử trong lô cốt đã bị nổ chết hoặc bị thương không ít rồi.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên, và đã bắn trúng đùi của số 2.
Số 1 thấy thế, vội vàng phóng qua, túm lấy vai số 2 kéo vào góc tường, giúp cho số 2 tránh được một kiếp.
Số 2 trợn mắt, kêu lên :"Đại ca, cho em thêm một lần nữa... lần này cam đoan là sẽ làm cho mấy thằng khốn ấy chết hết..."
Số 1 nghe thấy thế liền quát : "Không được, cậu đã bị thương, tốc độ sẽ bị ảnh hưởng, nếu tôi đoán không sai, bên trong lô cốt có một kẻ ngăn chặn vô cùng lợi hại, bây giờ cậu ra tay, tánh mạng sẽ khó giữ"
"Bắn chết cho tao..." Đúng lúc này, Long Tinh đã tổ chức đám đệ tử Long gia mở một cuộc tấn công mới.
Lần này, bọn chúng dùng súng máy và bộc phá bắn lung tung, chỉ có điều, trong cái sự tung lung ấy lại làm cho cánh tay của số 5 bị trúng đạn.
Trong cơn giận dữ, số 1 gào lớn lên : "Mọi người yểm trợ tôi, tôi đi đến ném,,, nếu tôi ném thành công, không chừa một người nào..."
Nói xong, số 1 phóng lên cao, thân hình di chuyển nhanh như chớp, chỉ để lại tàn ảnh, sát khí mãnh liệt đến nổi ngay cả đám đệ tử trốn trong lô cốt cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Long Tinh tự mình cầm lấy một cây súng máy bắn về hướng số 1, chỉ là tốc độ của đối phương quá nhanh, căn bản là không thể bắn trúng mục tiêu.
Đồng thời, những thành viên khác của Thất Tinh cũng nhanh chóng lấy hết lựu đạn ra ném, để dùng bụi khói làm ảnh hưởng đến tầm mắt của đám đệ tử Long gia, che dấu cho số 1.
Long Tinh liền cảnh giác, mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng mang theo một ít đệ tử tâm phúc chạy ra ngoài. Ngay khi bọn họ vừa chạy ra, số 1 đã tiếp cận và ném lựu đạn chính xác vào lô cốt.
Ầm một tiếng, sau đó là những tiếng nổ mạnh, đạn dược bên trong lô cốt gặp lửa liền phát nổ. Vốn đây là một lô cốt rất chắc chắn, nhưng lại trở thành bột phấn chỉ trong nháy mắt, những đệ tử Long gia không kịp thoát đều bị thiêu sống.
"Báo thù cho anh em đã chết!"
Tốc độ của Long Tinh là nhanh nhất, hắn nhanh chóng tập hợp những người còn sót lại, lợi dụng việc lô cốt bị nổ để kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ.
Cùng lúc đó,những đệ tử còn sót lại ở chổ khác của Long gia cũng đã chạy đến vì tiếng nổ, tập hợp với Long Tinh, hơn nữa đều là tinh anh, tổng cộng có chừng năm mươi người.
Số 1 dẫn dắt sáu anh em của mình đi ra, lạnh lùng nói : "Long Tinh, bó tay chịu trói đi, các ngươi đã cùng đường..."
Long Tinh nhếch môi, đưa mắt nhìn bốn phía, cười lạnh lùng, nói : "Chỉ bằng bọn mày?"
"Đúng, chỉ bằng bọn tao..." Số 1 nhìn mấy tên đệ tử của Long Tinh, trên mặt không chút gì lo lắng, lạnh giọng nói : "Long gia bọn mày có ngày hôm nay, cũng bởi vì các hành động của bọn mày trước kia, đừng trách người khác... Nếu không đầu hành thì chỉ có một đường chết..."
"Buồn cười!"
Long Tinh ngửa mặt lên trời cười to, đứng trên phế tích của cái lô cốt, nhìn từ trên cao xuống, nhìn số 1, nói : "Thật buồn cười... đám ác ma như bọn mày mà cũng có tư cách nói người khác..."
Số 1 đang muốn nói chuyện, thì đã nghe thấy tiếng nói của Phương Hạo Vân truyền đến : "Ha ha... Long Tinh, hôm nay bọn tao ra tay với Long gia cũng là vì thay trời hành đạo, mấy năm nay, Long gia bọn mày đã phạm quá nhiều tội rồi, đủ để cho bọn mày chết trăm lần, ngàn lần... Loại giai cấp đặc quyền như bọn mày, không nên tồn tại trong xã hội này ngay từ đầu..."
"Hừ!"
Long Tinh giận đến run lên, tức giận nói : "Mày chính là Phương Hạo Vân... tuổi còn trẻ lắm.. có điều những lời mày nói tao không đồng ý. Diệt Long gia, mày lên ngôi, sau này cũng không phải giống bọn tao sao... xem mày dối trá chưa?"
"Mày sai rồi!"
Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói : "Tao khác bọn mày... tao có giới hạn và nguyên tắc của tao, chuyện ngoài nguyên tắc, bọn tao chưa từng làm. Tuy rằng tao không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Hơn nữa, những cặn bã ở đây không tính là gì. Tao cũng đã tính giùm cho bọn mày rồi, chỉ trong vòng hai năm trở lại đây, những người chết trực tiếp, gián tiếp trong tay bọn mày cũng đã vượt qua hơn một trăm... hành vi của bọn mày đã khiến cho nhân thần cùng phẫn rồi..."
Long Tinh nghe thấy thế, cười nhạo : "Vậy hôm nay bọn mày giết ít à?"
"Mày lại sai rồi... những người hôm nay bọn tao giết đều là kẻ đáng chết..." Phương Hạo Vân cười lạnh : "Long Tinh, có một số việc có thể mày chưa biết, gia chủ Long Chiến của bọn mày đã cải trang bỏ trốn rồi, vứt bỏ hết tất cả bọn mày ở lại chết thay..."
Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử Long gia liền cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, dường như không tin đây là sự thật vậy.
Trong cảm nhận của bọn họ, gia chủ vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ bọn họ, sở dĩ bọn họ còn kiên trì chiến đấu, cũng là vì còn gia chủ ở đây.
"Nói bậy!"
Long Tinh thấy lòng người đã động, vội vàng quát lớn : "Mày nói bậy... gia chủ vẫn tồn tại theo bọn tao, ông ấy tuyệt đối không sống một mình... Các vị, đừng nghe lời gièm pha của kẻ địch. Gia chủ sẽ không bỏ chúng ta..."
"Các anh em, giết cho tao, giết sạch đám ác ma này..."
Long Tinh nổi giận quát lớn một tiếng, năm mươi người sau lưng hắn lập tức ùa lên, vọt đến trước mặt Phương Hạo Vân, đem tất cả ám khí, lựu đạn ném đến chổ đám người Phương Hạo Vân.
Trong lúc nhất thời, tiếng gió phát ra từ đống ám khí được ném vang lên không ngừng.
Phương Hạo Vân và đám người của Thất Tinh Tài Phán sở không dám chậm trễ, dù sao cũng là con người bằng xương bằng thịt, so với ám khí hay lựu đạn đúng là không có khả năng rồi
Thân hình tám người nhoáng lên một cái, dùng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi đó.
Long Tinh thấy thế, vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ nhân cơ hội đuổi theo triển khai công ki1chh, bây giờ đối phương chỉ có tám người. Người của đối phương hiển nhiên là còn chưa chạy đến, đây là một cơ hội tốt.
Mắt thấy một đệ tử Long gia lao ra từ đống khói, Phương Hạo Vân không thèm liếc thêm một cái nữa, bàn chân chợt xoay, nghiêng người tránh né đòn tấn công của đối phương, sau đó tung ra một cước, đối phương lập tức kêu thảm một tiếng, té xuống bỏ mạng.
Thất Tinh Tài Phán sở thấy thiếu chủ đã ra tya, cũng bắt đầu triển khai tấn công, không ai cam lòng ở lại.
Trên đường đến đây, Phương Hạo Vân đã tận mắt nhìn thấy năng lực của Thất Tinh Tài Phán sở, lúc này nhìn thấy bọn họ ra tay, thân thủ mỗi người đều tương đương với Bạch Quý, trong lòng lập tức vui sướng, và máu nóng cũng sôi trào lên.
"Tao giết tên ác ma này..."
Một đệ tử Long gia thừa dịp Phương Hạo Vân ngây người, đột nhiên nhào đến trước mặt hắn. Nhìn thấy đao xuống chém xuống, Phương Hạo Vân vung tay chụp lấy cánh tay của người đó, phất lên một cái, người nọ liền văng lên trời, đến khi tiếp đất, đầu của người này bị chấn động chết ngay tại chổ không kịp kêu la.
Tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng lựu đạn nổ... chỉ sau một chút, khi Phương Hạo Vân đánh chết mười người, thì Thất Tinh Tài Phán sở đã giải quyết ba mươi người đệ tử Long gia rồi.
Ở chổ này đâu đâu cũng là xác vá xác, máu tươi chảy khắp mặt đất, nhuộm đỏ cả cái lô cốt.
Nhìn đám người tinh anh của mình chết hết phân nửa chỉ trong giây lát, những kẻ còn chưa tắt thở thì đang kêu la dưới đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Chênh lệch của hai bên quá lớn.
Nhất là Phương Hạo Vân, đối với bọn họ mà nói, căn bản là không thể chống lại.
Long Tinh nhìn nhìn người của mình, hai mắt đỏ bừng, mồ hôi chảy ra như mưa, hắn biết mình đã hoàn toàn xong rồi, Long gia cũng xong rồi.
"Tao liều mạng với bọn mày!"
Long Tinh dường như mất đi lý trí vậy, hét lên một tiếng, chỉa mũi chân xuống đất, bắn đến hướng Phương Hạo Vân, đao trong tay bổ ra một đường nhanh như tia chớp.
Đòn này của Long Tinh là ra tay trong lúc tức giận, đao pháp rất tàn ác, mang theo tất cả khí thế và sức mạnh của hắn.
Số 1 đứng bên cạnh Phương Hạo Vân tựa hồ không cần nghĩ, lao đến ngăn cản đòn đánh của Long Tinh theo bản năng.
Hai người lao vào nhau, Long Tinh liền cảm thấy một sức mạnh đột nhiên đánh đến ngực, hắn kêu thảm một tiếng, lập tức bay ra ngoài.
Ngã xuống đất, trong ngực khó chịu, liền phun ra một ngụm máu.
Mới vừa rồi, hắn đã bị số 1 dùng nội lực chấn bị thương, sắc mặt trở nên tái nhợt, khóe miệng đầy máu, có thể thấy được số 1 khủng bố thế nào.
Số 1 không cho hắn có cơ hội thở dốc, bước đến, đao trong tay lóe sáng, chém ngay đầu, hiển nhiên là muốn hoàn toàn giải quyết Long Tinh.
Thấy Long Tinh sắp bị chém, đám đệ tử may mắn còn sót lại lao đến cứu giúp, bốn người lao đến ngăn cản hành động của số 1.
"Đại ca, bọn em đến giúp anh..."
Số 2 và số 3 nhìn thấy thế, cười lạnh một tiếng, lao đến ngay, đứng đó ngăn cản đám đệ tử cứu viện của Long gia.
Vài tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi lại phun ra, đám đệ tử này đều đã bị số 2 và số 3 chém chết.
Số 1 giơ tay xuống, chặt đầu Long Tinh một cách dứt khoát.
Long Tinh tựa hồ chết không nhắm mắt, người đã chết, mà không được trọn vẹn, và còn trừng to mắt nữa.
Phương Hạo Vân đi đến, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt không hề có một tia dao động nào cả : "Mày chết không nhắm mắt, vậy mày có biết những người chết trong tay Long gia, có ai từng sáng mắt chưa?"
Lúc này, những đệ tử còn sót lại đã bắt đầu nhục chí, chiến ý cũng chậm rãi mất đi. Chênh lệch của hai bên thật sự quá lớn, đối phương chỉ có một người mà đã làm cho bọn họ đến nông nổi này, chiến đấu như vậy làm sao có thể khiến cho bọn họ tin tưởng được nữa?
Nhất là cái loại khí thế coi thường tất cả của Phương Hạo Vân, đã ghi tạc thật sâu trong lòng mọi người, sắc mặt của đám đệ tử Long gia đều ngưng trong, trong lòng hồi hộp..
Giờ phút này, bọn họ không biết nên làm thế nào bây giờ.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn qua các xác chết trên mặt đất, cười nhạt nói : "Các người muốn chiến hay hàng?"
Lời này vừa nói ra, đám người này liền cúi đầu, thỉnh thoáng dùng ánh mắt liếc nhìn mặt đất đầy xác chiến, trong mắt rực lửa, vừa giận vừa sợ, có lòng đi báo thù, nhưng không có năng lực. Có tâm liều mạng, nhưng lại sợ chết. Nhất là nhìn mặt đất đầy xác chết, bọn họ đã mất đi dũng khí liều mạng.
"Mọi người không cần kinh hoảng... có ta ở đây, Long gia chúng ta nhất định không sao..." Ngay trong lúc đám đệ tử Long gia lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên có một tiếng nói già cả nhưng đầy lực vang đến. Đồng thời, một đám người dưới sự dẫn dắt của một ông già râu bạch đã chạy đến.
Trong đám đệ tử Long gia bên này đã có người hô lên : "Là lão tổ tông... lão tổ tông đến cứu chúng ta..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, hắn thấy trong tay của lão già này có khoảng một trăm người, phỏng chừng là còn phải kịch chiến một hồi nữa. Hơn nữa, công phu của lão cũng không kém, hơn cả Long Chiến, Long Du.
Có điều, lão già này vẫn chưa đả thông Nhâm Đốc hai mạch, cho nên chuyện này chưa đến mức tồi tệ.
"Tại hạ Long Thiên Hữu, Nhị gia gia của gia chủ đương đại... các người là ai, sao lại làm càn như thế, đến Long gia của chúng tôi gây chuyện...." Lão già râu bạc có dáng người cao lớn, tuy rằng tóc bạc râu cũng bạc, nhưng sắc mặt lại hồng hào, vô cùng tỉnh táo, nhất là đôi mắt của lão, rất là có thần.
Phương Hạo Vân đi qua, cười thản nhiên : "Ông già, con cháu của ông đều chạy hết rồi, mà ông vẫn còn muốn ngăn cản sao... Như vậy đi, tôi thấy tuổi của ông đã cao nên tha cho ông một con đường sống, ông kêu đám người phía sau ông đầu hành đi, để tránh tạo thành chết chóc lớn hơn..."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển IX
Chương 22: Giết không tha.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Khẩu khí của thằng nhãi ranh nhà ngươi cũng thật lớn, lão hủ vốn chỉ phụ trách trong tàng bảo các, không hỏi thế sự... nhưng các ngươi đúng là khinh thường quá đáng, lão nhân gia ta không thể không quản. Thẳng nhãi ranh, nói thật cho ngươi biết, trăm đệ tử phía sau ta đều là do một tay ta tự dạy dỗ, thân thủ không tầm thường, chỉ dựa vào đám người các người, căn bản là không đủ sức... khoan đã..." Long Thiên Hữu dường như nhận ra cái gì đó : "Ngươi nói là thằng nhóc Long Chiến đã chạy? Buồn cười... đệ tử Long gia nghe đây, tập hợp lực lượng, chờ sau khi chiến thắng lão nhân gia ta sẽ có thưởng... Nếu ai có thể giết chết thằng nhãi này, thì sẽ được làm gia chủ tiếp theo..."
Có thưởng lớn đương nhiên là kích thích dũng khí.
Long Thiên Hữu vừa nói xong, đệ tử Long gia lập tức hứng phấn, bởi vì vị trí gia chủ quả thật rất hấp dẫn, trong lúc nhất thời, lòng tham đã lấn áp cái sợ.
Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, hiển nhiên là sự xuất hiện của lão già này đã làm khí thế của đám đệ tử Long gia lên đến cực điểm, chiến ý sôi sục, có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Phương Hạo Vân.
"Sao còn nhiều người quá vậy..." Đúng lúc này, Bạch Quý cùng anh em họ Vương và Hà Thanh chạy đến đây, Hà Thanh thấy Long gia còn nhiều người như vậy, lập tức nghi hoặc.
Phương Hạo Vân tức giận liếc cô một cái, nói : "Cô hỏi ai đó... bây giờ tôi còn muốn hỏi cô... trong tư liệu của mấy người hình như không có tên Long Thiên Hữu..."
"Cái này... tôi cũng không rõ ràng..." Hà Thanh cố gắng suy nghĩ : "Phương thiếu gia, theo điều tra trước đó của chúng tôi, quả thật là không có tên của Long Thiên Hữu..."
"Được rồi, các ngươi đừng tốn sức..."
Lổ tai của Long Thiên Hữu vẫn còn xài tốt, nghe thấy hai người nói chuyện, liền cười nói : "Lão phu luôn ở trong Tàng Bảo Các, đã nhiều năm rồi chưa lộ diện. Cho dù là đệ tử Long gia cũng không có nhiều người biết về ta, huống chi là các ngươi..."
"Phương thiếu gia, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, tôi thấy nên nghĩ biện pháp giải quyết lão già này trước đã..." Từ lúc hành động bắt đầu cho đến bây giờ,thái độ của Hà Thanh đối với Phương Hạo Vân vân rất tốt.
Những người do Long Thiên Hữu dẫn dắt đều là tinh nhuệ của Long gia, được huấn luyện liên tục và kéo dài ở ngọn núi phía sau Long gia, mặc kệ là tâm tính hay là thân thủ cũng đều là hạng nhất.
Bây giờ, dưới sự ủng hộ của Long Thiên Hữu, chiến ý trong lòng tăng lên rất mạnh.
Phương Hạo Vân nhìn nhìn, những người này đủ so với đám người của anh em họ Vương. Nếu có thể thu phục, thì chính là một món hời lớn rồi.
Có điều, Phương Hạo Vân biết, đây chỉ là vọng tưởng.
Theo tình huống bây giờ mà nhìn, đây đều là người của Long gia, muốn phản bội Long gia dường như không phải chuyện dễ. Lui một bước mà nói, bây giờ cho dù có cưỡng ép thu phục, thì sau này cũng trở thành một quả bom hẹn giờ.
Chuyên gia vừa ra tay, nhìn là biết khác biệt.
Phương Hạo Vân nhìn hành động của những người này, liền cảm thấy bọn họ không tầm thường.
"Cẩn thận ứng phó!" Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng, Bạch Quý và anh em họ Vương tuân lệnh, lập tức dặn dò người của mình ngay.
Hà Thanh âm thầm thở dài, cười khổ : "Xem ra hôm nay không đại khai sát giới là không được..."
"Được rồi, cô đừng than thở nữa... tiếp tục liên lạc với Long Nhị..." Theo Phương Hạo Vân thấy, uy hiếp của những người này không thể bằng được Long Nhị. Trong tay Long Nhị là cái điều khiển thuốc nổ xung quanh sơn trang Long gia. Mặc dù có lệnh của Lã Thiên Hành, đã cử nhiều đội gỡ mìn đến, và đang bắt tay vào làm việc, nhưng sơn trang Long gia có diện tích quá lớn, hơn nữa còn giấu rất kỹ. Cho nên trong thời gian ngắn đúng là không thể dọn sạch mìn được.
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng không nói nhiều, vội vàng lấy điện thoại ra, tiếp tục gọi điện cho Long Nhị. Hy vọng rằng nhanh chóng liên lạc được với Long Nhị, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nói thật, kế hoạch hành động lần này vô cùng nghiêm mật. Vốn tưởng rằng tất cả sẽ thuận lợi, nhưng kết quả bây giờ thật bất ngờ, đúng là không ai ngờ được.
Hà Thanh vô tình đánh giá lại chính sách của cấp trên.
Theo góc độ của cô, Long Nhị đúng là tội ác đầy trời, làm một thành viên kỳ cựu của tổ chức, ông ta không nên làm ra hành động thiếu khôn ngoan trong thời điểm mấu chốt như vậy.
Nếu như có thể, Hà Thanh hy vọng có thể tự tay giết chết tên phản đồ vô sỉ này.
"Giết sạch những kẻ xâm lược..."
Long Thiên Hữu sợ đêm dài lắm mộng, thừa dịp bây giờ người nhà còn nhiều, vội vàng ra lệnh tấn công, cố gắng giết chết đám người này.
Mặt của đám người Thất Tinh Tài Phái sở không đổi sắc, cầm chiến đao trong tay, làm ra tư thế chuẩn bị đại chiến.
"Giết chết tên ác ma này..." Không thể không nói, vị trí gia chủ Long gia đúng là mê người, mắt của đám đệ tử Long gia đều đỏ lên, lao về hướng của Phương Hạo Vân.
Trong đó, có một người nhanh nhất, hai tay nắm chặt đao, chém về hướng cổ của Phương Hạo Vân. Tay trái của Phương Hạo Vân khẽ nâng lên, nghiêng về hướng lưỡi đao, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh, không có ý tránh né gì cả. Trong giây phút người kia kinh ngạc, Phương Hạo Vân đã dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao của hắn.
"Cút!'
Lập tức, nghe Phương Hạo Vân quát một tiếng, người kia liền bị quăng ra ngoài, lúc té xuống đất đã hộc máu bỏ mạng.
Ở những nơi khác cũng bắt đầu chém giết, lần này Thất Tinh Tài Phán sở không chủ động tấn công, mà làm thành một lớp phòng ngự, lấy trận pháp ngăn địch.
Đệ tử Long gia tuy rằng đã phân ra ba mươi người vây lấy bảy người của Thất Tinh, nhưng mà không thể đột phá được lớp phòng ngự của họ, không thể gây tổn thương gì cho bọn họ.
Mà thành viên của Thất Tinh mỗi lần di chuyển, đều tạo thành cảnh tượng đầu rơi máu chảy.
Lúc trước Long Thiên Hữu đã xem thường những người này, bây giờ ông ta mới phát hiện ra mình đã lạc quan quá mức rồi, trận chiến hôm nay ai thắng ai thua cũng chưa rõ ràng được ngay.
"Trận chiến này liên quan đến an nguy của Long gia, liều mạng..." Long Thiên Hữu hô to một tiếng ; "Vì Long gia, vì chính bản thân, mọi người liều mạng đi..."
Bên Phương Hạo Vân đều là những người có nghiệp giết chóc cả, căn bản là không cần điều động cảm xúc, bọn họ tự biết xử lý. Chiến ý của đệ tử Long gia càng cao, đối với bọn họ mà nói, chỉ càng kích thích hơn thôi.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, máu tươi và tiếng kêu gào thảm thiết hợp lại với nhau, làm kích thích mỗi người ở đây.
Rất nhanh, sự chênh lệch của hai bên lại hiện ra. Đệ tử Long gia mặc dù có sự dạy bảo của Long Thiên Hữu, có sức chiến đấu không tồi. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp phải cảnh tượng đầu rơi máu chảy như ngày hôm nay. Xác người, máu, những tiếng kêu la thảm thiết đã làm cho bọn họ nảy sinh sự sợ hãi, chiến ý lúc đầu cũng chầm chậm giảm xuống...
Long Thiên Hữu nhìn thấy cảnh này, nhíu mày không thôi, đang muốn tự mình tham chiến, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ Phương Hạo Vân.
Ánh mắt dừng lại trên chiến trường một hồi, Long Thiên Hữu quyết định tham chiến, nếu không thì ngày hôm nay Long gia sẽ bị diệt sạch.
"Giết!!!!!!!!!!!"
Gầm lên một tiếng giận dữ, Long Thiên Hữu rút chiến đao mười năm chưa đụng đến bên hông ra, vọt vào đám người, bắt đầu đấu với thuộc hạ của Phương Hạo Vân.
Công phu của Long Thiên Hữu cao hơn số 1 một chút, khi ông ta vào chiến trường, lập tức có mấy người của anh em họ Vương bị chém, hai anh em họ Vương thấy thế, liền vây Long Thiên Hữu lại, giảm bớt tổn thất cho bên mình. Nhưng mà Long Thiên Hữu ra tay tàn ác, cho dù là cả hai anh em họ Vương cũng không phải là đối thủ.
Phương Hạo Vân lập tức phi thân qua, vội vàng thế chổ cho hai người : "Các người tránh ra, để tôi tự mình đối phó Long Thiên Hữu..."
Long Thiên Hữu đang giết người sảng khoái, thấy Phương Hạo Vân lao đến, liền ra tay đánh trả, chiến đao trong tay phát ra chiến ý và sát khí mãnh liệt. Cũng may người này là Phương Hạo Vân, nếu đổi lại là người khác sợ rằng đã sinh ra tâm lý sợ hãi rồi.
Phương Hạo Vân lạnh lùng cười : "Đáng tiếc ông vẫn chưa đả thông Nhâm Đốc hai mạch"
Lời này vừa nói ra, trong lòng Long Thiên Hữu liền sửng sốt, chẳng lẽ đối phương đã được đả thông Nhâm Đốc hai mạch? Nếu quả thật như vậy, ông sẽ không còn phần thắng. Làm một kẻ luyện võ, ông biết rõ tầm quan trọng của Nhâm Đốc hai mạch là thế nào, sự khác biệt trước và sau khi đả thông rất rõ ràng.
Có điều, chuyện đã đến nước này, đã không còn đường lui rồi.
Điều duy nhất mà Long Thiên Hữu có thể làm bây giờ chính là liều mạng, Phương Hạo Vân bây giờ đã nắm chặt Thiên Phạt trong tay, đón tiếp Long Thiên Hữu.
Thiên Phạt trong tay hắn bổ từ đỉnh đầu bổ xuống, ngăn chặn một đao của Long Thiên Hữu. Hai thứ vũ khí chạm vào nhau, Long Thiên Hữu liền bị đánh bật ngược trở lại, nhưng không kịp đứng vững thân hình thì Phương Hạo Vân lại đến tiếp.
Long Thiên Hữu kinh hãi, hai chân đạp mạnh xuống đất, dùng sức lui về sau. Phương Hạo Vân cười lạnh, tăng tốc độ lên, thân hình giống như quỷ mị, theo đuôi không dứt.
Thấy như vậy, Long Thiên Hữu liền hoảng hốt, ông biết tốc độ của mình không thể bằng Phương Hạo Vân được, muốn tránh đã không kịp rồi, ông nhắm mắt lại, thầm kêu một tiếng; " Mạng của ta cũng ..."
Đúng ngay thời khắc mấu chốt này, một đệ tử tâm phúc của Long Thiên Hữu lao đến, dùng thân thể đỡ một đao của Phương Hạo Vân, tranh thủ thời gian cho Long Thiên Hữu.
Long Thiên Hữu mở mắt ra, nhìn thấy đệ tử tâm phúc của mình chậm rãi ngã xuống, trong lòng liền cảm thấy bi thương. Sau khi do dự ngắn ngủi, ông quyết định rời khỏi nơi này, mình căn bản không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân, trốn trước rồi tính sau.
Phương Hạo Vân cản đường trốn của Long Thiên Hữu, cười khinh miệt : "Còn muốn chạy, sợ rằng không dễ như vậy!" Khi nói chuyện, Phương Hạo Vân đã quơ Thiên Phạt chém xuống người của Long Thiên Hữu.
"Long Gia, ngài đi trước đi, bọn con cản lại cho ngài..." Hai đệ tử khác của Long Thiên Hữu dường như ôm lấy tâm lý liều chết, cùng bước ra, ngăn cản Phương Hạo Vân lại, tiếp tục tranh thủ thời gian cho Long Thiên Hữu.
Tuy rằng Phương Hạo Vân thầm khen những người này trung thành, nhưng mà trên chiến trường, không chấp nhận một chút mềm lòng. Hắn khẽ quát một tiếng, Thiên Phạt múa một vòng trên không, và chỉ trong nháy mắt, hai người này đều bị chém đứt eo.
Lúc này, anh em họ Vương và Bạch Quý đã vây Long Thiên Hữu rồi, cả bọn liều mạng với nhau, tính luôn cả Long Thiên Hữu là bốn, cả bốn người đều đã nhuộm đầy máu tươi.
"Còn muốn chạy sao?" Phương Hạo Vân nhoáng một cái, đứng trước mắt Long Thiên Hữu, trong đôi mắt hiện ra một tia sát khí tàn khốc : "Ông phải chết... chỉ có cái chết của ông mới làm cho đám đệ tử Long gia mất đi ý chí chiến đấu, cũng giảm bớt thương vong bên tôi..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền động, thành một tia chớp, xuất hiện bên cạnh Long Thiên Hữu, Thiên Phạt trong tay lóe sáng, chém về hướng cổ của ông ta.
Long Thiên Hữu vội giơ chiến đao lên ngăn cản, vốn định cầm cự thêm một chút, nhưng mà lần này Phương Hạo Vân dùng hết toàn lực, căn bản là không cho ông ta cơ hội.
Một tiếng hét thảm vang lên, ngay cả đao và đầu của Long Thiên Hữu đều đã bị Thiên Phạt chém đứt, cái xác liền gục xuống đất.
"Long Thiên Hữu đã chết, các người còn không đầu hàng?" Bạch Quý nhìn thấy Long Thiên Hữu bị thiếu chủ giết, lập tức hô to một tiếng. Tuy rằng chổ này rất ồn ào, nhưng lời nói của Bạch Quý có mang theo chân khí, làm cho mọi người đều nghe rõ ràng.
Phỏng đoán của Phương Hạo Vân rất đúng, chỉ cần Long Thiên Hữu vừa chết, thì đám đệ tử Long gia liền mất đi sức chiến đấu, và chuyện kế tiếp liền trở nên đơn giản hơn.
"Kẻ đầu hàng không chết!"
Phương Hạo Vân nhảy lên, đứng trên cái lô cốt, dùng chân khí hét lớn một tiếng, giọng nói truyền đến lổ tai của từng người rất rõ ràng.
Rốt cục, đã có kẻ nhát gan giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
"Tốt, tha cho mày một mạng!" Phương Hạo Vân cườ thản nhiên.
Loại chuyện này có người mở đầu, là sẽ có nhiều người đi theo. Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người đi đầu, đã có hơn hai ba chục người đầu hàng. Có điều, ở đây vẫn còn mười người chưa muốn đầu hàng, ai ai cũng đang nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mặt hung tợn, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, bâm xác hắn ra làm trăm mảnh.
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói :"Giết không tha!"
Hà Thanh ngẩng đầu nhìn những người đó, vốn định nói cái gì, nhưng không nói nữa, bởi vì theo bản thân cô ta thì không hy vọng tạo thành giết chóc quá lớn.
Nhưng cấp trên đã ra lệnh, phải làm cho chuyện này thật lớn.
Chỉ có như vậy mới làm cho Long Chiến và người em của ông ta nổi điên lên, làm cho bọn họ điên cuồng đi trả thù, như vậy mới có thể bắt hết một lúc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển IX
Chương 23: Điều kiện của Long Nhị.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Diệt cỏ tận gốc, đây là tôn chỉ của cấp trên.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ làm giúp giảm bớt gánh nặng cho nhân dân, cho quốc gia thôi.
Bây giờ càng lúc Hà Thanh càng lo, cho đến giờ vẫn chưa gọi điện được cho Long Nhị, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
HIện tại cô chỉ dám nghĩ theo hướng tốt, chính là Long Nhị không bị gì, chỉ muốn nhân cơ hội này là áp chế tổ chức, tranh thủ tự do cho người nhà thôi.
Nếu có người khác nhúng tay vào, thì vấn đề liền khó giải quyết.
Có điều, theo tình huống bây giờ mà xem, tỷ lệ có người khác nhúng tay vào dường như không lớn, nếu không thì nãy giờ đã cho nổ rồi.
Ngay thời điểm Hà Thanh suy nghĩ lung tung, đám người của Bạch Quý liền tuân lệnh của Phương Hạo Vân, giết chết hết những người đệ tử Long gia còn chống cự.
Những người đầu hàng thì cảm thấy âm thầm may mắn, hoặc là hận đến cắn chặt răng, nói chung suy nghĩ trong lòng mỗi người đều khác nhau.
Phương Hạo Vân đi đến chổ Hà Thanh, nói : "Thượng tá Hà Thanh, những người còn sống giao cho cô, nên xử lý thế nào, mấy người tự làm..."
Hà Thanh gật đầu : "Tôi sẽ thông báo cho cục quốc an Hoa Hải, những người này giao cho bọn họ xử lý..."
"Thế nào, đến giờ vẫn chưa có tin của Long Nhị?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Vẫn chưa!"
Hà Thanh lắc đầu "Nếu thật sự không được thì chúng ta rút khỏi sơn trang Long gia.. đợi khi nào xác định an toàn, chúng ta lại vào, thế nào?"
"Tôi cũng có ý này.." Phương Hạo Vân nhìn Bạch Quý, nói : "Liên hệ Thế Phi, nhìn xem đội gỡ mìn tiến hành đến đâu rồi?"
Bạch Quý nghe thấy thế, vội vàng liên lạc với Vương Thế Phi, căn cứ theo tình hình bây giờ, các chuyên gia nói rằng lượng mìn đã gỡ phỏng chừng chỉ có một phần mười rồi. Có điều, theo uy lực của những quả mìn vừa được gỡ, cho dù chỉ còn một phần ba thì vẫn đủ san bằng sơn trang Long gia.
Phương Hạo Vân ra lệnh, tiếp tục nắm chặt thời gian hủy đi. Trừ Thất Tinh Tài Phán sở và Bạch Quý ra, những người còn lại đều rút hết, chờ chỉ thị tiếp theo.
Trước khi liên lạc được với Long Nhị, đây là một nơi rất không an toàn. Hôm nay Phương Hạo Vân mang theo hết tất cả vốn liếng của mình, hắn không muốn xảy ra sơ xuất gì.
Anh em họ Vương vội vàng tập trung người lại, mang theo tù binh rời khỏi sơn trang Long gia. Đồng thời, người của Trần Thiên Huy cũng đã dọn dẹp chiến trường xong, dẫn những người chưa chết của Long gia ra khỏi đây.
Bây giờ, trên đường đi đến Tàng Bảo các chỉ còn lại mười người, Phương Hạo Vân, Hà Thanh, Bạch Quý và Thất Tinh Tài Phán sở.
Hà Thanh vốn muốn rời đi, bởi vì cô cũng sợ chết. Chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô đành phải cắn răng đi theo Phương Hạo Vân.
Nếu không cho dù hôm nay cô may mắn rời khỏi đây, ngày sau cũng vì nhiệm vụ thất bại mà bị xử phạt, và hình phạt của tổ chức còn khủng bố hơn cả chết. Cái nào nặng cái nào nhẹ, Hà Thanh vẫn phân biệt được rõ ràng.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, mười người đã đi đến Tàng Bảo các của Long gia, có điều thứ đón tiếp bọn họ lại chính là một cánh cửa đá. Bạch Quý thử dùng lựu đạn cho nổ, nhưng cánh cửa vẫn nghiêm vẹn, vô cùng chắc chắn,
"Vô ích thôi... tìm cơ quan xem..." Phương Hạo Vân cản Bạch Quý lại, cánh cửa đá này hiển nhiên là không sợ bị nổ, cho dù tiếp tục cho nổ thì cũng không làm gì được nó. Có thể làm kích nổ các quả mìn chôn xung quanh nữa.
Bạch Quý mang Thất Tinh Tài Phán đi tìm cả buổi, nhưng vẫn không phát hiện ra cơ quan nào.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi nói : "Các người tránh ra, để tôi thử xem..."
Đợi khi mọi người tránh ra, Phương Hạo Vân rút Thiên Phạt ra ra, theo lý thuyết thì Thiên Phạt vô cùng sắc bén, chỉ cần người dùng có đủ nội công thì có thể bổ đôi cửa đá này ra.
Hai tay hắn nắm chặt Thiên Phạt, khẽ quát một tiếng, thân hình nhảy lên, từ trên cao nhìn xuống, mang theo khí thế vô cùng lớn, chém một phát thật mạnh vào cửa đá.
"Ầm ầm ầm!"
Một trận nổ lớn vang lên, Thiên Phạt chém vào cửa đá, đáng tiếc là nó vẫn trơ ra như đá =))
Cánh cửa không hề bị mẻ gì hết.
Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi, một chém khi nãy hầu như đã dùng hết toàn lực, hơn nữa sự lợi hại và uy lực của Thiên Phạt không thể lường được. Nhưng cửa đá này vẫn không bị tổn thương, có thể thấy rằng nó không phải được làm từ loại đá bình thường, chắc chắn có gì kỳ quái bên torng.
Phương Hạo Vân quyết định lát nữa sẽ mang cánh cửa đá này đi, để cho dì Bạch giám định nó, nếu có thể sử dụng loại đá này để rèn binh, thì độ cứng của nó có thể so sánh với Thiên Phạt rồi.
Nếu trong tay của Thất Tinh Tài Phán sở đều là loại vũ khí có tính chất mạnh mẽ như vậy, thì đối với bọn họ mà nói chính là như hổ mọc thêm cánh.
Hà Thanh đương nhiên không biết trong lòng Phương Hạo Vân nghĩ gì rồi, chỉ là một đao kia của Phương Hạo Vân đã làm cô giật mình. Cô biết Phương Hạo Vân rất lợi hại, nhưng mà lợi hại đến trình độ nào thì cô không biết. Nhưng ngày hôm nay, cô tận mắt nhìn thấy một đao bổ sông chẻ núi của Phương Hạo Vân, thật sự đúng là khủng bố.
Hà Thanh nghĩ rằng, nếu cô đối mặt với một đao đó, sợ rằng không có khả năng chống cự.
"Bạch Quý, ông và người của Thất Tinh đi tìm Long Nhị... tôi nghĩ Long Nhị nhất định biết cánh cửa này được mở thế nào..." Phương Hạo Vân ra lệnh.
"Thuộc hạ hiểu rồi!" Mọi người tuân lệnh, phân nhau hành động.
Đợi khi mọi người đi rồi, Hà Thanh đến gần Phương Hạo Vân, hứng thú hỏi : "Phương thiếu gia, thanh đao trong tay cậu, dường như khá đặc biệt, có thể cho tôi xem thử được không? Đúng rồi, bình thường cậu để ở đâu thế, sao không thấy cậu lấy ra, bây giờ lại không thấy đâu..."
"Xin lỗi... đây là bí mật của tôi, tôi không nói cho cô biết được" Phương Hạo Vân nói : "Tôi cảm thấy bây giờ điều cô nên làm là gọi điện cho Long Nhi, chứ không phải là tìm hiểu cái vấn đề nhàm chán này. Bây giờ sơn trang Long gia đã nằm trong sự khống chế của chúng ta, nếu có thể tìm được Long Nhị thì tất cả bình yên. Nếu không tìm thấy Long Nhị, hành động lần này của chúng ta liền mất đi ý nghĩa, mất hết giá trị..." Diệt tộc là chuyện nhỏ, mặc kệ là cấp trên hay là Phương Hạo Vân, thì mục đích cuối cùng của bọn họ vẫn là số tài sản của Long gia.
Long gia sở dĩ có được ngày hôm nay, tuy rằng cũng có nguyên nhân là do ngày thường làm ra nhiều tội, thế nhưng giàu quá cũng có tội mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Nói tóm lại, tất cả đều là do chữ giàu mà ra.
Hà Thanh đương nhiên biết giá trị của Long Nhị, cô không cãi lại lời của Phương Hạo Vân, tiếp tục gọi điện thoại.
Năm phút sau, Hà Thanh rốt cục đã gọi được cho Long Nhị, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Long Nhị : "Là tôi... tôi biết các người muốn tìm tôi... cô là thượng tá Hà Thanh phải không... tôi muốn giao dịch với ông chủ lớn..."
Hà Thanh nghe thấy thế, liền nghĩ, quả nhiên là Long Nhị muốn mượn cơ hội này mà áp chế tổ chức. Đúng là cái thứ chết tiệt.
"Nói đi, ông muốn cái gì... chỉ cần ông đưa ra yêu cầu hợp lý, chúng tôi đều đồng ý" Hà Thanh dường như nghĩ đến cái gì đó : "Long Nhị, trước khi ông đưa ra yêu cầu, tôi có hai chuyện cần xác định, thứ nhất, trong tay ông có nắm giữ cái điều khiển từ xa hay không, thứ hai, ông có biết cách mở cánh cửa đá của Tàng Bảo các không..."
"Không cần nghi ngờ, điều khiển nằm trong tay tôi. Phương pháp mở cửa đá tôi cũng biết..." Long Nhị trầm giọng nói : "Chỉ cần các người có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi, tất cả đều sẽ là của các người"
"Long Nhị, ông nói đi, chỉ cần yêu cầu hợp lý, tôi sẽ làm chủ cho ông" Hà Thanh bắt đầu hồi hộp.
"Cô sai rồi!"
Long Nhị cười lạnh : "Chỉ cần là yêu cầu của tôi, mặc kệ là hợp lý hay không hợp lý. Các người đều phải đồng ý... các người không còn sự lựa chọn. Nếu các người từ chối yêu cầu của tôi, tôi sẽ làm cho sơn trang Long gia này cùng chôn với tôi..."
Hà Thanh nghe thấy thế, trong lòng giận dữ, nếu không phải trong tay Long Nhị có đồ chơi quan trọng, cô đã chửi ầm lên rồi.
Lổ tai của Phương Hạo Vân rất tốt, tuy rằng Hà Thanh không mở loa ngoài, nhưng mà hắn vẫn có thể nghe rõ hai người nói cái gì, hắn phỏng chừng yêu cầu của Long Nhị không đơn giản.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân gọi điện cho dì Bạch, để cho dì lợi dụng vệ tinh định vị tìm kiếm vị trí của Long Nhị. Dì Bạch nói cho Phương Hạo Vân biết, kêu Hà Thanh cố gắng kéo dài thời gian, bởi vì cần thời gian để xác định vị trí.
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân vội vàng giơ tay ra hiệu với Hà Thanh, để cho cô kéo dài thời gian.
Hà Thanh gật đầu, vội vàng nói chuyện với Long Nhị tiếp : "Long Nhị, ông hãy nghe tôi nói, nếu yêu cầu của ông quá đáng, tôi không làm chủ được, tôi còn phải liên hệ với cấp trên... Như vậy đi, ông nói yêu cầu của ông trước đã..."
Long Nhị nghe thấy thế,hừ một tiếng, nói :"Thật ra yêu cầu của tôi cũng không có gì khó, tôi hy vọng cấp trên có thể thả tự do cho vợ con tôi, hơn nữa đưa bọn họ đến nước Mỹ di dân, chuẩn bị đầy đủ giấy tờ. Đợi khi nào tôi xác định bọn họ an toàn rồi, tôi nhất định sẽ giao điều khiển từ xa cho mấy người, đồng thời tôi còn dẫn mấy người vào trong Tàng Bảo các của Long gia. Đúng rồi, các người còn phải làm một tài khoản ngân hàng Thụy Sỉ cho tôi, gửi vào một triệu đô..."
Hà Thanh nghe thấy thế, trong lòng chấn động, người này quả nhiên là không vừa. Đừng nói là một triệu đô kia, cho dù đưa vợ con của ông ta qua Mỹ thôi cũng đã là chuyện không vừa rồi.
"Long Nhị, nguyên tắc của cấp trên ông cũng rõ ràng. Ông mở miệng ra đòi một triệu đo mỹ, có phải là hơi quá không?" Hà Thanh hỏi.
"Hừ!"
Long Nhị khinh thường, nói : "Một triệu đô so với tài sản của Long gia, căn bản là không đáng kể... Hà Thanh, yêu cầu tôi cũng đã nói rồi, còn đồng ý hay không là chuyện của các người. Nói thật cho các người biết,t ôi cũng đã chuẩn bị hết rồi, nếu các người từ chối, tôi sẽ làm cho Long gia, và những người ở trong Long gia chôn cùng..."
"Đừng xúc động!"
Trên trán của Hà Thanh đã chảy mồ hôi lạnh rồi : "Long Nhị, ông nên suy nghĩ cho vợ con ông, tôi biết ông không sợ chết... nhưng mà ông không thể kéo vợ con ông cùng chịu chết theo ông được..."
"Bọn họ bây giờ bị các người giam lỏng, sống không bằng chết. Chết, có lẽ cũng là một loại giải thoát..." Long Nhị nói : "Hà Thanh... cô là cô nhi, cô không thể hiểu được tâm tình của tôi đâu... nhớ năm đó, khi tôi vừa mới vào tổ chức, cũng là một người đầy nhiệt huyết, thời điểm ấy, mọi suy nghĩ của tôi đều là vì nước vì dân, vì lợi ích của tổ chức. Sau đó, dưới sự cố gắng của tôi, trong một năm hoàn thành rất tốt các nhiệm vụ, được cấp trên khen thưởng, chỉ là quyền lợi của tôi tăng lên, thì cấp trên cũng bắt đầu tiến hành giám sát tôi, thế nên vợ con tôi liền mất đi tự do... Hà Thanh, cô nói cho tôi biết đi, chẳng lẽ đây là phần thưởng cho sự cố gắng của tôi? Cô cảm thấy rằng, trong tình huống này, tôi còn có thể bán mạng cho tổ chức sao?
"Hà Thanh, có vài câu tôi muốn khuyên cô, sau này, cô cũng sẽ phải hối hận giống tôi..." Long Nhị cười lạnh một tiếng : "Tôi xem như đã nhìn thấu rồi, mấy tên cấp trên này, căn bản đều là một đám nhát gan, chỉ cần năng lực của cô vượt qua sự khống chế của bọn họ, thì bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi lý do để quản chế cô..."
"Quên đi, không thèm nghe cô nói nữa, phỏng chừng các người đang dùng vệ tinh để xác định vị trí của tôi..." Long Nhị hừ một tiếng : "Tôi cho các người mười phút, sau mười phút tôi sẽ chủ động liên hệ lại..."
Nói xong, Long Nhị liền chủ động cúp máy.
"Alo... alo...." Hà Thanh vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng mà trong điện thoại chỉ truyền ra tiếng tút tút...
Phương Hạo Vân thầm nghĩ, Long Nhị quả nhiên rất cảnh giác.
"Phương thiếu gia... cậu ra hiệu cho tôi kéo dài thời gian, có phải là vì định vị qua vệ tinh không... chẳng lẽ lực lượng sau lưng cậu, có thể giúp cậu điều tra vị trí chính xác của Long Nhị?" Hà Thanh đi qua, dò hỏi.
"Không cần cô lo..."
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Muốn dụ tôi nói, không có cửa đâu... Thượng tá Hà Thanh, tôi biết tâm tư của cô, có điều tôi khuyên cô vài câu, tôi không ngốc như cô nghĩ, muốn dụ tôi là điều không có khả năng. Có vài chuyện tôi có thể xác nhận, sau lưng tôi là một thế lực rất mạnh. Nhưng mà tôi có thể cam đoan rằng thế lực này không gây hại đến quốc gia. Nếu các người cứ ép buộc tôi, thì đến lúc đó có hậu quả gì, các người tự gánh chịu..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân còn nói thêm : "Nhớ kỹ, bây giờ tôi là người hợp tác với các người... mà tôi cũng là một thanh niên yêu nước. Tôi hợp tác với mấy người, cũng chỉ là vì quốc gia mà làm chút chuyện..."
"Đừng tỏ vẻ cao thượng như vậy, chẳng lẽ cậu làm việc không ràng buộc sao?" Hà Thanh rốt cục đã cãi lại một câu.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng