Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Nếu cho rằng dầu mỏ là “máu” của một nước công nghiệp hóa, thì sắt thép chắc chắn là cột sống của một nước công nghiệp hóa! Nhưng dầu mỏ và tinh luyện sắt thép lại là ngành sản xuất tương đối “Hao năng lượng, ô nhiễm cao”. Trong thực tế, quá trình thúc đẩy Hoa Hạ công nghiệp hóa, cũng chính là quá trình không ngừng mở rộng sản nghiệp sắt thép ở Hoa Hạ.
Sản lượng sắt thép ở Hoa Hạ thời cận đại chiếm số định mức nhỏ đến nổi đáng thương trong sản lượng sắt thép trên cả thế giới, đến khi nước Cộng hòa thành lập, dưới sự tái thiết của Liên Xô, mới chính thức thành lập ngành sản xuất sắt thép hiện đại của riêng mình. Nhưng trước khi giải phóng, tốc độ phát triển sản lượng sắp thép ở Hoa Hạ rất chậm, trong năm 1980, sản lượng thép thô ở Hoa Hạ còn chưa tới bốn triệu tấn, chưa tới một phần ba của Nhật Bản và Mỹ.
Mà sau khi giải phóng, sản lượng sắt thép ở Hoa Hạ luôn nhanh chóng phát triển cùng nền kinh tế Trung Quốc, tăng trưởng vượt mức, trong vòng mười năm ngắn ngủi, sản lượng thép thô ở Hoa Hạ đã có sự tăng trưởng rõ rệt. Còn kiếp trước, đến khi sau năm 2000, sản lượng thép thô ở Hoa Hạ càng vượt quá cửa ải năm trăm triệu tấn, nhiều hơn so với tất cả các nước trên thế giới. Nhưng tăng trưởng quá vượt mức, tai hại được mang đến ngày càng rõ ràng.
Trước hết, quặng sắt đá trong nước không đủ để cung ứng, cần nhập khẩu quặng sắt đá số lượng nhiều, các nước Brazil, Australia xuất khẩu quặng sắt đá nhân lúc để kiếm nhiều tiền hơn, ngay cả công ty vận tải biển cũng nhiều lần lên giá, chỉ riêng điều này mỗi năm Hoa Hạ, đã tiêu phí ngoại tệ phải tính bằng mười tỷ đô la Mỹ; tiếp theo, do xí nghiệp sắt thép ở Hoa Hạ sản xuất thép thô tuy nhiều, nhưng sản lượng vật liệu thép cao cấp lại quá ít, ví dụ như vật liệu thép trong việc sản xuất xe hơi, mỗi năm đều phải nhập khẩu số lượng nhiều từ nước ngoài. Thậm chí còn có tình trạng thu mua thép thô từ Hoa Hạ, tiếp theo tinh luyện sau đó bán lại cho Hoa Hạ. Với kết quả như vậy, người có tri thức trong nước càng thêm đau xót.
Từ khi tái sinh, Phương Minh Viễn luôn nghĩ về việc làm sao mình có thể nhúng tay vào ngành sắt thép, mặc dù không thay đổi được hoàn cảnh lớn, chỉ cần có chút thay đổi, cũng không uổng trời đã ban cho mình một cơ hội như vậy. Cho nên hắn thỏa thuận với công ty sắt thép Albert đổi lấy trang thiết bị kỹ thuật, còn ủng hộ cha mình nhận thầu phân xưởng thiết bị cán ép Tần Tây. Thế nhưng, năm chín mươi ở Hoa Hạ, ngành sắt thép vẫn còn thuộc nghề độc quyền của nhà nước, trên vùng đất chín triệu sáu trăm ngàn km, xí nghiệp tư nhân ngành sắt thép có thể nói vẫn như trò đùa nhỏ, hoàn toàn chưa có thành tựu. Cho nên Phương Minh Viễn chỉ có cách chờ đợi, đến khi nhà nước mở cửa cho ngành sắt thép.
Tuy rằng nhà nước quy định không cho phép cá nhân đầu tư vốn vào ngành sắt thép, nhưng nước ngoài lại không có hạn chế như vậy. Bởi vậy Phương Minh Viễn đã nghĩ ra một biện pháp xây đồ thị nhà xưởng, lấy tên Asohon Kagetsu để thu mua một nhà máy luyện thép nhỏ tại Nhật Bản, tiếp theo nhân lúc trước sau Liên Xô tan rã, đoạn thời gian Nga lâm vào hỗn loạn, thu mua quyền khai thác khoáng sản tại Nga, trước hết vận chuyển khoáng sản đến Nhật Bản, duy trì hoạt động bình thường của nhà máy luyện thép, đồng thời tuyển dụng công nhân viên nước ngoài, đến nhà máy luyện thép học tập về kỹ thuật và quản lý. Đến lúc mọi việc đều đi vào hoạt động, một khi nhà nước mở cửa cho cá nhân đầu tư vốn vào ngành sắt thép, lúc đó mới chuyển nhà máy luyện thép vào trong nước.
Lần này, trước khi đồng Rúp Liên Xô lần đầu tiên sụt giá, hắn liền xài hết khoản vay đồng Rúp mà Asohon Kagetsu đã nợ trong nước Liên Xô, còn việc thu mua quyền khai thác khoáng sản, chắc chắn là phung phí nhanh nhất. Nếu có thể được, hắn còn muốn mua luôn mỏ dầu Siberia nữa. Về khoản vay lớn tiền đồng Rúp, không quá mấy năm, qua mấy lần hoán đổi tiền mới cũ đồng Rúp của Russia, khi trả nợ sẽ chỉ là khoản tiền nho nhỏ thôi. Cái này gọi là lấy tiền ngươi, mua quặng của ngươi!
La Tân vẫy tay, đuổi ông Korff đứng qua một bên, lúc này mới thận trọng nói với Phương Minh Viễn rằng:
-Cậu Phương, cậu có phải dự định mua quặng bằng 249774165339 ở Liên Xô? Việc này cậu phải nghĩ kỹ mới được, sự vô dụng của chính quyền Liên Xô hiện nay so với mình chỉ có hơn chớ không kém gì, nước mình không bằng với những quốc gia như nước Mỹ Anh, đừng nghĩ người Liên Xô đang nịnh bợ mình vậy, còn trong lòng có lẽ khinh thường tụi mình. Những ông già này, muốn lấy tiền tụi mình, thật sự là lòng lang dạ sói. Lúc đó, số tiền này, cậu đừng làm trôi tan như nước.
Ông sống lâu ở ba tỉnh Đông Bắc, đối với tình hình hiện nay trong nước Liên Xô, tất nhiên sẽ hiểu rõ.
Phương Minh Viễn mỉm cười, lời nói của La Tân cũng là lòng tốt, nhưng Phương Minh Viễn sao lại không nghĩ ra chứ, số tiền này sau này sẽ lấy danh nghĩ là vốn Nhật hay nói là vốn Mỹ để tiến vào Russia, chỉ cần cổ phần thực tế được nắm trong tay mình, lấy danh nghĩa nào cũng như vậy thôi. Hơn nữa nội bộ nước Liên Xô càng vô dụng, cơ hội mưu lợi từ đó thì càng nhiều.
- Anh La à, điều mạo hiểm mà anh nói, thật ra tôi cũng suy nghĩ rồi.
Nghe Phương Minh Viễn nói vậy, La Tân cũng không khuyên nữa.
-Anh à, giờ anh có thể nói rõ, ở nơi đây, buôn bán cái gì kiếm nhiều tiền nhất.
Võ Uy hơi thiếu kiên nhẫn rằng.
-Ở đây, chỉ cần cậu có mối quan hệ, có hệ thống, làm ăn gì cũng kiếm được tiền hết! Cho dù là bán khăn lông, cũng có thể kiếm thật nhiều tiền!
La Tân chỉ vào đô thị dưới chân núi rằng:
- Mấy năm nay, tôi ở đây coi như cũng có mạng lưới quan hệ, biết được tình trạng trong nước Liên Xô. Tôi mới biết được, cuộc sống của mấy ông này khổ thật! Sản phẩm trong cửa hàng họ, thiếu hụt tới mức nào, cậu biết không?
-Đến mức nào? Dù sao cũng không tệ như chúng tôi trước khi giải phóng chứ.
Võ Uy khó tin rằng. Dù sao Liên Xô cũng là một quốc gia cực mạnh duy nhất trên cả thế giới có thể chống lại Mỹ, có những vũ khí siêu đẳng như vũ khí hạt nhân, vệ tinh nhân tạo, tàu vũ trụ, tàu sân bay, cho dù sản phẩm công nghiệp nhẹ có tệ đến đâu nữa, cũng không đến nổi thua kém lúc Hoa Hạ chưa giải phóng chứ.
-Khà khà, vậy cũng để cậu nói đúng!
La Tân cười ha hả nói:
- Trình độ sinh hoạt của người Liên Xô thật cực đoan, như mấy thứ tủ lạnh, ti vi, xe hơi, tỷ lệ sở hữu của họ không thua kém với Mỹ, đối với dân đô thị, hầu như không phải là vật xa xỉ, nhưng trên sản phẩm và thực phẩm công nghiệp nhẹ, ở đó, cậu sẽ không phải sợ đói, nhưng trong cửa hàng luôn có mấy thứ sản phẩm đó, ngoài những thứ thực phẩm có thể bổ sung đầy đủ như bánh mì, khoai tây nhuyễn, lạp xưởng, cậu muốn ăn thêm thứ khác nào, thì không phải dễ dàng đâu.
Võ Uy nhếch mép, phần trên là bánh mì khoai tây nhuyễn, phần dưới cũng là bánh mì khoai tây nhuyễn, vậy chẳng khác là mùa đông ở khu Bắc bộ Hoa Hạ hồi xưa, mỗi ngày đều phải tranh giành với khoai tây cải trắng củ cà rốt.
-Mặc dù có nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng muốn làm ăn buôn bán lại không dễ tí nào. Chủ yếu là do chúng tôi và người Liên Xô, trong tay cũng không đủ tiền đô la Mỹ, còn với tiền tệ của đối phương, mọi người cũng không chấp nhận, cho nên mới cần giao dịch hàng hóa. Đôi khi, phải qua tay vài nhà trung gian, mới làm thành một vụ buôn bán. Ý của tôi là, có thể thành lập một nhà xưởng vật liệu gỗ ở đây, vận chuyển sản phẩm công nghiệp nhẹ từ nước ngoài về, sau khi ở đây buôn bán, trực tiếp mua vật liệu gỗ về, tiếp theo cắt thành vật liệu, vận chuyển về trong nước bằng đường thủy. Hai năm nay, tôi phát hiện thị trường nội thất trong nước có hướng phát triển mạnh, chất lượng gỗ của bọn ông lão vừa cao, giá cả lại thấp, đương nhiên không lo về nguồn tiêu thụ.
La Tân nhìn thoáng qua Phương Mnh Viễn, thấy hắn không hề tỏ vẻ khác thường, liền nói tiếp:
- Nếu như cậu Võ có ý định vậy, chúng tôi có thể hợp tác với nhau, tôi rất quen thuộc nơi đây, để tôi phụ trách việc thành lập nhà xưởng vật liệu gỗ, và nguồn cung cấp tiêu thụ trong khu ba tỉnh Đông Bắc, cậu Võ có thể phụ trách về nguôn cung cấp và tiêu thụ vật liệu gỗ ngoài khu ba tỉnh Đông Bắc.
Võ Uy cũng nhìn vào Phương Minh Viễn, trong mắt anh, việc tìm kiếm nguồn cung cấp và tiêu thụ này, giao cho Phương Minh Viễn mới là thỏa đáng. Nhân viên thu mua của siêu thị Carrefour trải rộng cả nước, hơn nữa sản phẩm công nghiệp nhẹ, vốn là sản phẩm chủ yếu tiêu thụ của các siêu thị, còn phải bắt mình tốn sức đi tìm sao? Với lại càng thu mua số lượng nhiều, giá cả tự nhiên sẽ càng thấp hơn không phải sao?
-Cậu Phương…
Võ Uy chần chừ một chút nói:
- Ý tưởng của anh La cậu thấy sao?
Phương Minh Viễn sao mà không hiểu ra chút tâm tư nhỏ của Võ Uy chứ, đã nói, việc đầu tư nhỏ như vậy đối với hắn, đã không còn sức thu hút nữa, nhưng ý tưởng của La Tân lại có sức thao tác lớn. Tùy vào sự nổi dậy của bất động sản trong nước sau này, thị trường nội thất sẽ nổi nóng theo, luôn tràn đầy nhu cầu cần thiết của vật liệu gỗ, có thể dự kiến được, chỉ cần quá trình kinh doanh của La Tân không xảy ra sơ sót gì, doanh thu trong hai mươi năm sau sẽ như ván đã đóng thuyền.
La Tân cũng hồi hộp nhìn vào Phương Minh Viễn, ông cũng hiểu ý đồ của Võ Uy, nếu như có thể lôi kéo Phương Minh Viễn vào, với kế hoạch về nguồn cung cấp và tiêu thụ cuối cùng, hoàn toàn có thể tiết kiệm được vốn thành, càng có thể được nhiều lợi ích hơn, nhưng Phương Minh Viễn thật sự góp vốn vào, với vốn dồi dào của hắn, cuối cùng bản thân mình có thể nắm bao nhiêu quyền phát ngôn trong nhà xưởng? Võ Uy có thể không đế ý, chỉ cần có hoa hồng là được, nhưng bản thân thật sự không muốn làm một cổ động mang tiếng mà không có quyền. La Tân thật là khó xử.
Phương Minh Viễn khẽ cười nói:
-Ý tưởng của anh La thật tuyệt, tôi nghĩ về tiền lời thì tuyệt đối không có vấn đề. Nếu như hai người hoan nghênh, tôi có thể góp một số vốn vào không?
Phương Minh Viễn có hứng thú với anh La Tân này, hiện nay bên hắn cũng đang thiếu nhân tài, cho dù có cách nghĩ như vậy, cũng không có người thực hiện. Nếu có thể giúp đỡ bọn La Tân nổi dậy, làm lớn mạnh ngành này, sau này chặt ít dần rừng trong nước, cũng là chuyện thiện đức.
-Đương nhiên hoan nghênh rồi!
La Tân kiên trì nói, nếu như nói không hoan nghênh, vậy thì đắc tội với người khác. Tuy rằng Võ Uy không hề nói với anh ta, mối quan hệ của Phương Minh Viễn trong giới chính trị, nhưng đường đường một nhà họ Võ, bộ dáng đứng trước mặt Phương Minh Viễn mấy bữa nay, đều lọt vào mắt của La Tân, nhớ trong lòng. Gia cảnh của anh so với Võ Uy, cũng chỉ sàn sàn như nhau, tất nhiên không dám đắc tội với Phương Minh Viễn.
- Nhưng tôi còn có vài điều kiện! Nếu hai vị đều đồng ý, thì tôi sẽ đầu tư vốn vào!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Trong lòng La Tân rất phân vân, kế hoạch ban đầu của mình không có phần Phương Minh Viễn, với gia thế của mình và Võ Uy, muốn thành lập một nhà xưởng vật liệu gỗ ở đây vẫn còn dư sức, bây giờ góp vốn nhau để cùng kiếm tiền, sao giờ như là mình đang cần hắn lắm vậy? Tuy nhiên, trong lòng có bất mãn đi nữa, cũng không thể biểu lộ ra ngoài.
- Cậu Phương, mời cậu nói.
-Thứ nhất, tôi góp vốn đầu tư vào, thì phải được quyền khống chế cổ phần, nhưng việc kinh doanh cụ thể trong xưởng, tôi sẽ không nhúng tay vào. Đương nhiên, các người có thể lợi dụng hệ thống của siêu thị Carrefour, tôi sẽ cho hai nhân viên tài chính đến đây.
Tâm trạng La Tân vốn lo lắng rồi lại mừng lên, Phương Minh Viễn đòi quyền khống chế cổ phần, là điều nằm trong dự đoán của anh, nhưng Phương Minh Viễn hứa sẽ buông tay, thật là quá tuyệt.
- Thứ hai, nếu đã muốn làm, thì phải làm tốt nhất! Quy mô đầu tư nhất định phải tăng thêm, không chỉ xây một nhà máy, mà là các bến cảng ven Hắc Long Giang đều phải xây! Tôi hy vọng vốn đầu tư lần đầu không thấp hơn năm mươi triệu…
-Năm mươi triệu!
La Tân và Võ Uy đều nghẹn họng và kinh ngạc nói, năm mươi triệu, toàn bộ tài sản của hai người cộng lại cũng còn chưa biết đến hai mươi triệu không, với lại hạng mục đầu tư này, bọn họ cũng không thể nào lấy tất cả tài sản của cải đưa vào đầu tư này chứ.
-Cậu Phương, cậu Phương à, vốn đầu tư lớn như thế, trước hết đừng nhắc đến nước ta có thể tiêu thụ hết những vật liệu gỗ do bọn mình sản xuất ra hay không, hai người chúng tôi cũng không bỏ ra được nhiều vốn như vậy.
Võ Uy vẻ mặt đau khổ nói:
- Cho dù tôi có đập nồi bán sắt, cũng không gộp được số tiền này.
Phương Minh Viễn vẫy tay nói:
- Phần không đủ, tôi có thể căn cứ theo lãi suất ngân hàng nhà nước cho các người vay, nhưng trước khi chưa trả hết nợ, cổ phần của các người phải gán lại cho tôi, sau khi trả hết nợ, không được chuyển nhượng quyền trong vòng ba năm.
La Tân và Võ Uy ngơ ngác nhìn nhau, điều kiện do Phương Minh Viễn đề ra cũng không khắc nghiệt, nên biết nếu cá nhân muốn vay vốn với ngân hàng, hiện nay thật sự không dễ dàng, nhất là khoản tiền lớn như vậy, cho dù là bọn họ, muốn vay với ngân hàng, cũng phải nhờ vào người quen, mối quan hệ, thậm chí còn phải lén lút cho nhân viên ngân hàng ăn hoa hồng phần lớn. La Tân và Võ Uy đều biết sự mờ ám trong đó, nhiều người vì muốn được vay nợ, cần phải cho những nhân viên này ăn mức hoa hồng đến 10% trên khoản vay, nhiều lúc, thậm chí còn cao hơn lãi suất trong ngân hàng. Phương Minh Viễn đồng ý cho hai người vay với lãi suất ngân hàng nhà nước, điều này đã giúp họ tiết kiệm không ít tiền vốn. Về việc gán lại cổ phần và không được chuyển nhượng trong vòng ba năm, những điều kiện này thì không quan trọng nữa.
-Chúng tôi đồng ý!
La Tân chắc chắn như đinh đóng cột.
-Điều thứ ba, sản phẩm được xuất khẩu đến Liên Xô, chỉ cần xuất từ trong tay chúng tôi, thì nhất thiết phải đảm bảo chất lượng, không nên vì tham lam món lãi nhất thời, mà hủy danh tiếng chúng tôi! Nếu như sau này tôi phát hiện xảy ra tình trang này…
Trong điều cuối cùng, Phương Minh Viễn đã tỏ vẻ nghiêm nghị.
Trong kiếp trước, những nhà buôn bán sản phẩm kém giả tạo đến Liên Xô, tuy nhiên ban đầu, cũng kiếm được món lãi lớn, nhưng về sau hoàn toàn làm mất uy tín sản phẩm ở Hoa Hạ, tại Moscow, thậm chí nhiều cửa hàng còn treo bảng ghi rõ “Cửa hàng chúng tôi không bán thuốc phiện và sản phẩm Hoa Hạ”, vốn thế mạnh của thương mại Hoa Tô đang rùng rùng bốc cháy lên, lại tuột nhanh xuống dưới đáy cốc, đến khi sau năm 2000, vẫn chưa trở lại mức ban đầu.
Liên Xô, hay là nước Nga sau này, là thị trường không thể thiếu trong kế hoạch thu gom tài nguyên và tiêu thụ sản phẩm của Phương Minh Viễn , người khác làm như thế nào, hiện giờ hắn cũng không có cách gì, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép trong tay mình, làm hủy uy tín của sản phẩm Hoa Hạ.
-Không thành vấn đề!
La Tân đồng ý một hơi nói.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm và đưa tay ra nói:
-Như vậy, ở đây, chúng ta chúc mừng trước, mong mọi người hợp tác vui vẻ!
La Tân và Võ Uy đã giải quyết sự lo lắng, sau đó là lúc phải thả lòng vui vẻ, thưởng ngoạn cảnh đẹp của nước ngoài. Lúc gần hoàng hôn, mọi người mới mệt mỏi đi lên ca-nô trở về. Tuy rằng cũng không phải là không thể nghỉ lại ở đây, nhưng mọi người đều thấy về đến nước mình sẽ thoải mái hơn. Dù sao giữa hai nước, chỉ là cách nhau một dòng sông. Mai đến tiếp, cũng không mất bao nhiêu thời giờ.
La Tân đưa mọi người lên tàu ca-nô, còn mình thì ở lại. Anh ta phải liên lạc bạn bè, mua lại hai chiếc xe GAZ cũ dùm Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn và Võ Uy thật sốt ruột ngồi trong xe, dẫn theo Trần Trung và hai người bảo vệ, trên ca-nô tùy ý ngắm cảnh bên sông. Nhưng lại không để ý, ở một góc trên ca-nô, có một đôi mắt đầy oán hận.
Ca-nô đã nhanh chóng tới bến, mọi người trên thuyền liền bước nhanh xuống thuyền, bọn Phương Minh Viễn vừa đúng ở gần lối ra không xa, thì cũng không quay trở vào xe nữa, dù sao bọn họ cũng tay không, lúc qua hải quan, không có thứ gì đó để kiểm tra cả, chỉ cần xuất trình hộ chiếu thôi. Vừa khéo có thể biết về tình hình làm việc của hải quan cảng Tiger River. Lúc đến, La Tân chỉ đường, lại không kịp nhận biết.
Bọn Phương Minh Viễn tùy theo dòng người, đi tới trước mặt nhân viên kiểm soát, đưa hộ chiếu ra, người thanh niên đó nhìn vào hộ chiếu, lại nhìn vào bọn Phương Minh Viễn nói rằng:
-Các anh hãy đi theo tôi!
Nói xong, mấy gã cảnh sát bên hải quan liền vây quanh đây.
Bọn Phương Minh Viễn đều thấy khó hiểu, chợt nghe có tiếng thì thầm trong đám người nói rằng:
- Ha ha, xem ra hôm nay lại bắt được mấy thằng buôn lậu! Không biết buôn lậu cái gì nhỉ?
-Mấy người này đều đi tay không, có thể buôn lậu thứ gì chứ?
Có người không hiểu và thấp giọng hỏi.
- Ha ha, đi tay không cũng có thể buôn lậu chứ, giống như thằng kia… À, chính là thằng kia, mình nhỏ xíu vậy, giấu thứ gì trong mình không được sao? Tôi nói với cậu, nhiều người không sợ chết, thậm chí còn giấu thứ đó trong bụng, hay nói là trong ruột!
Tiếng họ tuy rằng không lớn lắm, nhưng Phương Minh Viễn lại nghe thấy thật rõ, trong lòng thật là dở khóc dở cười, mấy người này chắc nghĩ rằng mình là bọn buôn lậu thuốc phiện.
-Các anh đi theo tôi!
Người thanh niên ấy nói với giọng chân thật đáng tin.
-Đi!
Cảnh sát hải quan không khách sáo mà đẩy mạnh vào người Võ Uy.
Võ Uy lập tức nổi giận:
-Ngươi thử đẩy thêm lần nữa!
Cho dù ngươi là cảnh sát hải quan, trong mắt anh ta cũng không phải là gì, dưới chân Bắc Kinh, người gì mà chưa gặp qua, một gã cảnh sát nhỏ ở bến cảng xa xôi này, cũng dám đối xử anh như vậy! Hai bảo vệ đi sau Trần Trung tính đi lên đằng trước. Phương Minh Viễn ngăn anh ta, hắn lại muốn biết, người thanh niên này rốt cuộc muốn cái gì.
Mấy người họ vào trong một văn phòng, người thanh niên đó ngồi lên ghế một cách đĩnh đạc mà nói rằng:
- Có thứ hàng cấm gì, đều lấy ra hết cho tôi, nếu cho chúng tôi tận tay kiểm soát, thì không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi nói với các người, bọn họ đều là người lão làng làm việc hơn bốn năm năm ở đây rồi, cho người có giấu giếm kỹ hơn nữa, cũng không qua được mắt của họ.
-Tôi nghĩ anh có phải bị nhầm không, chúng tôi đều đi tay không vậy, thứ gì cũng không có lấy.
Phương Minh Viễn đưa ra hai tay nói.
-Bang!
Người thanh niên đập lên bàn nói:
- Xem ra các người không thấy quan tài không đổ lệ rồi, ngoan ngoãn đưa ra, còn có thể coi là các người tự thú, sau ngày có thể khoan dung xử lý. Nếu là chúng tôi lục soát ra được, hừ hừ…
Cửa phòng làm việc lại bị người mở ra, Ngô Giang Quốc bước vào, người thiếu niên đó lập tức nở nụ cười vui tươi nói:
- Ngô Trưởng ban, sao ông đến đây?
-Chú Cung, có thể để tôi nói mấy câu với mấy người bọn họ không?
Ngô Giang Quốc cười nói.
-Việc này…không phải em không nể mặt Trương ban Ngô, quan trọng là sự an toàn của ông, nhỡ ra mấy người này tức nước vỡ bờ thì…
Cung Nam Hạ tỏ vẻ khó xử rằng.
-Đừng lo, họ không dám làm gì với tôi cả!
Ngô Giang Quốc vẫy tay nói.
-Còn không vậy đi, tôi đi cùng với ông, để những người khác đứng chờ ở ngoài.
Cung Nam Hạ có chút do dự nói, mấy người buôn lậu này nếu như bị ép tới đường cùng, không dám chắc sẽ cưỡng ép công chức, nếu Trưởng ban Ngô ở đây có xảy ra chuyện gì, thì mình chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Ngô Giang Quốc nhíu mày, lòng tốt của người ta, cũng không thể vô lý mà từ chối, ông kéo Cung Nam Hạ tới ngoài cửa và nói chuyện vài phút, hai người mới lại đi ra. Cung Nam Hạ lấy một thanh gậy điện từ bên cảnh sát, lúc này mới để họ đi ra ngoài.
Ngô Giang Quốc mỉm cười và nhìn vào bọn Phương Minh Viễn:
- Các vị, không ngờ mình lại gặp mặt ở nơi này? Tuy thiếu một bạn nữa, hơi tiếc. Nói thẳng ra đi, các người mua huân chuông Liên Xô, mang về trong nước là hành vi phạm pháp! Cho nên, tôi khuyến các vị một câu, hãy ngoan ngoãn giao ra đi! Đỡ phải chịu tội!
-Thì ra là ngươi âm thầm giở trò này!
Võ Uy cười lạnh nói:
- Lại vì người chủ Nhật Bản mà đến đây phải không? Cái mông của người Nhật Bản, tốt như vậy sao, đáng để ngươi cứ liếm nữa?
-Tôi cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại thêm tội mắng nhiếc công chức nhà nước, thì hậu quả dám chắc không phải thằng nhóc ngươi có thể chịu đựng được!
Ngô Giang Quốc đập bàn, tức giận nói:
- Nhìn rõ đi, đây là hải quan, các ngươi buôn lậu huân chương Liên Xô, đã gây tội rồi!
-Theo tôi biết hành vi buôn lậu di vật từ Hoa Hạ đến các nước khác, mới là phạm tội, phải bị trừng trị theo pháp luật, từ lúc nào, pháp luật chúng ta lại lo đến huân chương của người Liên Xô có vào được trong nước hay không?
Phương Minh Viễn từ bên cạnh kéo chiếc ghế qua, và ngồi xuống. Các nước trên thế giới, đối với di vật mất tích, nếu như phát hiện ra, thường bị xử lý nghiêm khắc. Nhưng với việc người dân mang theo di vật nước khác về trong nước, lại ít khi xử phạt. Hoa Hạ, thì cũng như thế.
-Đứng lên! Ai cho ngươi ngồi xuống!
Cung Nam Hạ liền quát to.
Ngô Giang Quốc vẫy tay nói:
- Ngươi nói không sai tí nào, trong nước thường không lo về việc này. Nhưng tôi nghĩ, nếu cho chúng tôi kiểm soát ra, rồi thông báo bên hải quan Liên Xô, thì có kết quả thế nào nhỉ? Người bạn ấy không có ở đây, nếu đã quay trở về, thì coi như gã mạng lớn, nhưng nếu gã còn chưa trở về thì sao?
Ngô Giang Quốc đắc ý cười ha hả…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Lúc này, mấy người bọn Lâm Liên đi ra cửa khẩu theo xe. Ở ngoài hải quan, lại không thấy bọn Phương Minh Viễn, ban đầu các cô tưởng rằng, bọn Phương Minh Viễn và Võ Uy có lẽ có việc gì đó, cũng có thể hai người đã đi nhà vệ sinh, đợi một lát cũng được, nhưng đợi mãi không tới, bọn Lâm Liên thì hơi nóng lòng. Bọn Phương Minh Viễn và Võ Uy nếu có xảy ra việc gì, cũng nên cho người đến thông báo mình một tiếng chứ, sao vừa qua cửa khẩu hải quan, người thì mất tích rồi. Vậy mà di động của Phương Minh Viễn lại để quên trên xe.
Đúng lúc này, di động của hắn tự nhiên vang lên, Lâm Liên bèn bắt lên, không phải tiếng Phương Minh Viễn phát ra từ bên trong, mà là một giọng điệu phụ nữ. Thì ra là Asohon Kagetsu gọi đến, báo cho Phương Minh Viễn biết cô đã đến cảng Shen Si Kedi Victoria, đang lên ca-nô, sẽ tới bến Hổ Hà ngay.
-Cô Asohon, cô đến mau, cậu Phương không biết đi đâu rồi!
Lâm Liên lo lắng nói, cô ấy không quen nơi đây, cho dù muốn kiếm người, cũng không biết phải kiếm từ đâu. Tự nhiên thấy có chút hối hận, sao lại không bảo La Tân cho hai người ở lại.
Thật ra điều này, mọi người cũng không có nghĩ nhiều, chủ yếu là nơi đây quá nhỏ, đi ra hải quan không xa lắm chính là thị trấn, mà trong thị trấn cũng chỉ có vài đường phố thôi, nhà khách huyện coi như là trong số ít vài tòa nhà cao tầng trong huyện, muốn đi lạc cũng khó! Cho nên bất kể là La Tân, hay bọn Phương Minh Viễn, ai cũng không ngờ tới điều này.
-Tôi sẽ tới ngay! Các cô đợi tôi ở cổng hải quan!
Vừa nghe Phương Minh Viễn đi đâu mất rồi, Asohon Kagetsu cũng cuống lên.
Lâm Liên cúp máy, lo lắng mà nhìn xung quanh, mong muốn có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, những bảo vệ đi cùng họ, ngoài Võ Hưng Quốc còn ở bên cạnh, những người còn lại đều chia nhau, đi hỏi thăm hướng đi của bọn Phương Minh Viễn.
Chẳng chốc lát, Trương Hiển Lập vội vàng chạy về, anh ấy vừa mới từ đám người hải quan biết được, ban nãy khi thông quan, có năm người bị cảnh sát hải quan chặn lại, nghe lời miêu tả của họ, rất giống bọn Phương Minh Viễn.
-Hả?
Lâm Liên không khỏi kinh ngạc, bọn Phương Minh Viễn bị cảnh sát hải quan giam giữ! Lần này to chuyện rồi!
Vào lúc này, ba chiếc xe vượt đồng chạy ra từ trong hải quan, dừng ngay trước mặt họ, Asohon Kagetsu liền từ trên xe nhảy xuống. Đi xuống cùng cô, còn bảy tám gã người da trắng tóc vàng mắt xanh.
-Trợ lý Lâm, tìm được cậu Phương chưa?
Asohon Kagetsu vội hỏi.
Trong lòng Ngô Giang Quốc rất đắc ý, ở bên Liên Xô thì mình không làm được gì bọn Phương Minh Viễn, nhưng về đến trong nước, ngươi là một dân thường, còn muốn đấu với quan chức sao? Ở Hoa Hạ từ xưa đến nay đã có một câu châm ngôn – dân không đấu với quan.
Hai lần biểu hiện xuất sắc trong hôm nay của mỉnh ở trước mặt ông Fujita, đã bị mấy người này làm hỏng hết, tuy rằng ông Fujita không tỏ vẻ bất mãn gì, nhưng trong lòng Ngô Giang Quốc cảm thấy rất mất hứng. Ông mới vừa đến đây không lâu nên trong Ủy ban huyện chưa có phạm vi quản lý chính thức của ông. Ông đến huyện Hổ Hà nói trắng ra chỉ vì lấy tiếng thôi, xuống đây đi một vòng, sau đó qua nửa năm một năm thì điều về huyện, lúc đó thì có thể lên thẳng chức Phó cục trưởng.
Tuy rằng ông Tôn Võ Bí thư huyện Hổ Hà này là bạn học chung trường Đảng với cha mình, nhất định sẽ hết sức săn sóc mình, Ngô Giang Quốc không hề lo lắng về lời phê bình trong hồ sơ khi mình điều về huyện sau này, nhưng nếu trong khoảng thời gian này mình có thể lấy ra thành tích gì, như vậy cũng có lợi cho mình sau này về huyện lựa chọn bộ phận làm việc.
Đúng lúc này, ông Fujita Geoff đến huyện Hổ Hà khảo sát, nghe nói tính đầu tư nơi đây, tin tức này đối với Ủy ban huyện Hổ Hà đang trong tình trạng căng thẳng về tài chính, thật đúng như lâu hạn gặp mưa lành, rất coi trọng việc này. Mà Ngô Giang Quốc vừa may biết nói tiếng Nhật, cũng hiểu một ít tiếng Nga, hơn nữa Tôn Võ cũng có ý chiếu cố ông, chuyến đi cùng này mới lọt vào tay ông.
Dưới sự sắp xếp chu đáo của Ngô Giang Quốc, Fujita Geoff đối với việc tiếp nhận công việc ở huyện Hổ Hà vô cùng hài lòng, hơn nữa không chỉ một lần ở trước mặt các lãnh đạo Ủy ban huyện khen ngợi ông, trong lòng Ngô Giang Quốc tất nhiên rất vui mừng. Có một thành tích sực nức như vậy, đối với việc sắp xếp bộ phận làm việc sau này khi ông về huyện thật sự có tác dụng lớn.
Nhưng ngày hôm nay, Ngô Giang Quốc thất bại ba lần liên tiếp, còn bị chế giễu là tay sai của người Nhật Bản, giá này sao mà ông có thể nuốt được?
Fujita Geoff dự định đêm nay sẽ ở lại bên Liên Xô, nhưng Ngô Giang Quốc vẫn quyết định về Ủy ban huyện một chuyến, báo cáo lại việc hôm nay với các lãnh đạo huyện, thật không ngờ, lại gặp Phương Minh Viễn và Võ Uy trên ca-nô. Vì thế ông xuống tàu trước một bước, lợi dụng quyền quan chức, liền tố cáo với Cung Nam Hạ về việc bọn Phương Minh Viễn buôn lậu huân chương Liên Xô, bởi vậy mới có màn kịch vừa rồi.
-Giao huân chương ra đây, tôi đã thăm dò thật kỹ, ông già Nahi Karimov kia, đã bán toàn bộ huân chương cho các ngươi. Chỉ là các ngươi chịu ngoan ngoan giao huân chương ra, tôi có thể thưa trưởng khoa Cung tha cho các ngươi, việc hôm nay thì thôi đi. Nếu các ngươi không biết điều, mấy người Khoa trưởng Cung vì sự hòa thuận của hai nước láng giềng, đả kích việc các ngươi làm trái luật Liên Xô, tiến hành buôn lậu huân chương, không ai có thể chọn điều sai cả!
Ngô Giang Quốc đắc ý nói. Nếu mình có thể làm trọn vẹn chuyện này, Fujita Geoff ở trước mặt các lãnh đạo Ủy ban huyện, khen ông thêm mấy câu, vậy thì càng tốt hơn nữa.
-Mấy người các ngươi nghĩ cho kỹ, việc buôn lâu như các ngươi, nhà nước không phát hiện ra thì thôi, nếu mà truy xét vấn lại, xét tội các ngươi tám năm mười năm cũng không phải chuyện lạ gì! Thấy các ngươi đều là thanh niên tuổi trẻ, cũng không đến nổi vì vài cái huân chương mà phải vô tù ăn cơm nhà nước chứ!
Cung Nam Hạ dùng côn điện đập vào bàn, đứng một bên nói phụ.
-Xét tội tám năm mười năm? Ông ở đây dụ con nít à? Tôi lại muốn biết, hai ông sao mà kết thúc chuyện này!
Võ Uy cười lạnh và kéo ghế qua, đặt mông ngồi xuống nói:
-Cậu Phương, không ra ngoài đây cũng không biết được, trị an ở đây không ngờ lại tồi tệ như vậy.
Có Trần Trung thành viên trong bộ cảnh sát Cục cảnh vệ này ở đây, Võ Uy không hề lo lắng.
-Ngươi đứng dậy cho ta!
Cung Nam Hạ cáu lên và dùng côn cảnh sát đập vào bàn, hai người này thật sự không ra dáng gì, người thanh niên kia không hiểu ý tứ, sao người này cũng không hiểu?
-Ông kêu tôi đứng, thì tôi phải đứng à?
Võ Uy uể oải nói:
-Ông là thứ gì?
Bọn Phương Minh Viễn đều cười lên. Thật đúng là, muốn làm bộ quan chức cũng phải chọn đúng đối tượng chứ, như người Võ Nha Nội vậy, đã gặp qua không biết bao nhiêu trưởng phòng, một nhân viên hải quan nho nhỏ này, sao mà hù dọa anh được.
Cung Nam Hạ hoàn toàn bể mặt, liền đứng lên, vòng qua bàn làm việc, quơ côn cảnh sát lên và đổ ập xuống vào người Võ Uy.
Ông vừa động tay, bảo vệ của Võ Uy không thể nào ngồi yên nữa, hai người liền cùng lúc tiến nhanh lên trước, một trái một phải đã giữ lại người Cung Nam Hạ, một trong hai người đã nắm chặt cổ tay gã, Cung Nam Hạ đành phải buông tay ra, côn cảnh sát thì rơi vào tay đối phương!
Cung Nam Hạ khiếp sợ, nói rằng:
-Tới…
Người còn lại bèn đưa tay che lại miệng hắn, Ngô Giang Quốc cũng bị cảnh này làm ngẩn ngơ, ông không ngờ rằng, những người này lại to gan vậy, ở hải quan cũng dám ra tay đối phó nhân viên hải quan!
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người phịch một cái đẩy mạnh từ bên ngoài vào, tiếp đó, có vài người đi vào. Người đứng trước là người trung niên, vừa nhìn là biết ngay người hải quan. Phía sau là mấy người phụ nữ xinh đẹp!
-Sếp Cẩu ơi, bọn họ chống đối nhân viên hải quan làm việc!
Cung Nam Hạ hét lớn lên.
-Asohon Kagetsu, sao cô lại đến đây?
Phương Minh Viễn liếc nhìn một mắt thì thấy Asohon Kagetsu đi theo đằng sau người trung niên đó, Lâm Liên và thư ký của Võ Uy, còn Trương Hiển Lập như trút hết gánh nặng.
Cẩu Lập Quốc, chính là sếp Cẩu mà Cung Nam Hạ nói, thấy tình trạng trong văn phòng, cũng đã ngẩn người ra. Cung Nam Hạ bị hai người kẹp ở chính giữa, một người trong đó trên tay còn cầm côn cảnh sát, còn hai người ngồi bên trong, mà bên kia văn phòng, còn có một người thanh niên đang đứng đó.
- Các người đây là làm cái gì?
Võ Uy vẫy tay, hai gã bảo vệ liền buông Cung Nam Hạ ra, nhưng đưa côn cảnh sát cho Võ Uy.
-Cậu Phương!
Thấy Phương Minh Viễn bình yên vô sự, Asohon Kagetsu và Lâm Liên lúc này mới thở phào. Tuy biết rằng có Trần Trung đi theo, không thể xảy ra sự cố to lớn gì, nhưng không tận mắt nhìn thấy Phương Minh Viễn bình an vô sự, trong lòng hai người vẫn bị treo lên.
-Sếp Cẩu, tôi chính thức khiếu nại với ông, nhân viên của quý hải quan lạm dụng quyền hạn, hạn chế sự tự do của ông chủ mình! Quý hải quan phải cho chúng tôi một giải thích rõ ràng đúng đắn!
Asohon Kagetsu lạnh lùng nói.
Cẩu Lập Quốc nhíu mày, vừa rồi Asohon Kagetsu bước vọt vào văn phòng ông, đưa hộ chiếu ra, dứt khoát kháng nghị nhân viên hải quan đã vô cớ giam giữ ông chủ của cô, thật sự khiến Cẩu Lập Quốc hoảng sợ, giam giữ một ông chủ người Nhật Bản? Không phải là chuyện nhỏ. Nên ông ngay lập tức đi cùng bọn Asohon Kagetsu tìm đến nơi này. Không ngờ, Cung Nam Hạ quả nhiên giam giữ vài người, có điều mấy người này, thoạt nhìn cũng không mấy giống người Nhật Bản.
-Cung Nam Hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cẩu Lập Quốc trầm giọng nói:
- Tại sao lại giam giữ họ?
-Sếp Cẩu, tôi là Ngô Giang Quốc ở Cục tài chính huyện Hổ Hà, sự thật là vậy, hôm nay tôi đi cùng nhà đầu tư nước ngoài, Fujita Geoff, tới bên kia biên giới khảo sát, phát hiện mấy người này đang mua huân chương Liên Xô, căn cứ theo luật của Liên xô và nước ta, đây là hành vi làm trái luật, nên tôi đã thông báo hải quan, giờ tôi đang tuân hỏi họ.
Ngô Giang Quốc liền bước lên trước nói rằng.
-Mua huân chương Liên Xô?
Cẩu Lập Quốc lạnh lùng liếc nhìn Cung Nam Hạ, Cung Nam Hại sợ hãi mà rút đầu. Cung Nam Hạ biết rằng sếp mình luôn bỏ qua những việc này, theo lời ông thường lén nói, đồ cổ ta là không thể đem ra nước ngoài, nếu có người có thể đem đồ cổ từ nước ngoài về, cho dù mình không giúp được gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể gây trở ngại. Mình vốn cho rằng, huân chương Liên Xô, cũng không phải thứ đồ cổ đáng giá, hơn nữa chuyện nhỏ vậy, chỉ là nhấc tay làm phiền thôi, sếp cũng không quan tâm đến, còn có thể cho Ngô Giang Quốc thiếu mình một nhân tình. Nhưng thật không ngờ sự việc lại ra nông nổi này.
-Như vậy các người đã tìm được huân chương Liên Xô mà họ đã mua chưa?
Cẩu Lập Quốc trầm giọng nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
-Sếp Cẩu, ông nghe tôi nói đã.
Ngô Giang Quốc kéo Cẩu Lập Quốc đến chỗ tận cùng bên trong văn phòng.
Trong lòng Cẩu Lập Quốc thật sự muốn đánh chết Ngô Giang Quốc, người ta mua huân chương Liên Xô là đem về trong nước, đâu phải mua đồ cổ nước ta đem ra nước ngoài, hải quan Liên Xô cũng không phát hiện ra, ngươi ăn no chống đỡ tích cực thế này làm gì? Mặc dù người ta là người Nhật Bản, cũng là chuyện giữa người Nhật Bản và bọn mũi lõ thế thôi, chẳng lẽ bọn mũi lõ đó là tổ tiên của ngươi sao? Lo lắng cho bọn họ đến thế ư? Nhưng trong lòng ông nghĩ vậy, cũng không thể nói ra miệng được, dù sao đi nữa, ông hiện giờ là viên chức chính quyền, lại là nơi đông người, Ngô Giang Quốc ấy cũng là người của ủy ban nhân dân huyện, ông cũng không muốn phiền phức thêm nữa:
- Giờ nói ra được chứ? Vậy các anh đã kiếm được huân chương Liên Xô mà họ mua về chưa?
Ngô Giang Quốc hơi xấu hổ lắc đầu, vốn cho rằng bọn Phương Minh Viễn ở đây, thì là cá nằm trên thớt, có thể để cho gã muốn làm sao thì làm, tốt nhất có thể coi được bộ dạng xấu hổ của bọn Phương Minh Viễn cầu xin mình tha thứ mới có thể hạ cơn giận trong lòng được. Nên gã không vội vàng, cứ như mèo vờn chuột. Nhưng không ngờ, Cẩu Lập Quốc lại nhanh chóng biết đến chuyện này.
Cẩu Lập Quốc thở dài, nén nỗi giận trong lòng nói:
- Các anh có chứng cứ xác thực chứng minh họ đã mua huân chương Liên Xô, và mang vào hải quan không?
-Tôi có thể khẳng định rằng họ đã mua, ông lão có mấy huân chương này, nói rằng đã bán đi.
Trong lòng Ngô Giang Quốc lo lắng bất yên nói.
-Được rồi, cho dù anh dám chắc là họ đã mua, nhưng anh có thể xác định rõ ràng họ đã mang mấy cái huân chương đó ra ngoài lãnh thổ Liên Xô không? Căn cứ theo luật Liên Xô, chỉ cần họ không mang huân chương ra ngoài Liên Xô, thì không làm trái luật, luật Liên Xô cũng không quy định rằng những huân chương đó không thể chuyển nhượng chứ? Hành vi này người Liên Xô cũng không truy xét, anh tính chúng tôi phải truy xét thế nào?
Cẩu Lập Quốc lạnh lùng hỏi.
-Lục soát người bọn họ, nhất định là ở trên người họ!
Ngô Giang Quốc kiên trì nói.
-Ông lão ấy chào giá mấy cái huân chương này tương đối cao, nếu họ đã mua, nhất định sẽ mang về, cũng không yên tâm để lại ở Liên Xô, nếu như không có trên người họ, thì chắc là ở chỗ đồng bọn họ!
Đã đến bước này, còn lâm trận lui bước, buông tha bọn Phương Minh Viễn, muốn kiếm được mấy cái huân chương đó thì càng khó hơn. Mình còn trông cậy vào việc này để đi tranh công với Fujita Geoff nữa.
-Ha?
Cẩu Lập Quốc lông mày giương lên và cười lạnh nói:
-Anh khẳng định họ còn có đồng bọn? Vậy đồng bọn hắn ở đâu?
Gã này, xem ra không gặp quan tài không đổ lệ, mình đã nói đến bước này, gã còn đi thẳng tiếp nữa, vẫn còn kiên trì phải lục soát người bọn Phương Minh Viễn.
-Có lẽ vẫn đang ở Liên Xô, chưa về nước.
Ngô Giang Quốc thật sự không thấy La Tân người mà không hề nể mặt gã, còn mắng nhiếc gã là Hán gian nên gã ấn tượng nhất.
Trong lòng Cẩu Lập Quốc liền nổi giận, gã Ngô Giang Quốc chẳng biết là khờ thiệt, hay là muốn giả khờ trước mặt mình, mình đã nói đến nước này, gã còn không hiểu nổi. Nếu lục soát ngay người bọn Phương Minh Viễn mà không kiếm ra huân chương mà Liên Xô cấm mang ra nước ngoài thì người ta có thể khiếu nại với hải quan. Cô Asohon Kagetsu ấy còn là người Nhật Bản, nhìn bề ngoài không phải hạng người thường, trong đây có ông chủ của cô, tất nhiên cũng không phải là người dân tầm thường. Nếu không có lý do chính đáng, hải quan chắc to chuyện thiệt.
Tuy rằng Cẩu Lập Quốc không có thiện cảm với người Nhật Bản, nhưng là viên chức chính quyền, nhiều lúc sở thích bản thân phải tuân theo chính sách nhà nước. Ở nhà, anh có thể nói đến má hay Thiên hoàng của Nhật Bản, nhưng nơi công cộng, là nhân viên công vụ, nhất định phải tuân thủ quy tắc. Dù ghét người Nhật Bản nhưng cũng không thể tùy ý làm khó họ, có thể tạo thành sự kiện ngoại giao. Đến lúc đó chẳng những không có đồ ngon để ăn mà hình tượng quốc gia cũng bị hao tổn
-Sếp Cẩu, sếp Cẩu!
Ngô Giang Quốc nhận ra Cẩu Lập Quốc có chút bất mãn, liền nói nhỏ:
- Tôi…
-Tôi cái gì, tôi cũng không thể vì lời lẽ một phía ngươi mà lục soát người họ chứ, nếu không kiếm ra được vật cấm thì sao?
Cẩu Lập Quốc hơi khinh bỉ nói.
Ngô Giang Quốc hơi ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ chốc lát, hơi kinh ngạc nói:
-Không tìm ra vật phẩm cấm, thả họ ra.
Theo gã nghĩ, nếu bọn Phương Minh Viễn may mắn quan được cửa khẩu, thì đã tạ ơn trời đất rồi, sao mà còn ý tưởng nào khác nữa. Hơn nữa mình là quan chức, họ là dân thường, việc quan quản dân này không phải đúng đắn lắm sao. Tuy không phải Ngô Giang Quốc không nhận ra, ba người Trần Trung là vệ sĩ, nhưng Ngô Giang Quốc hoàn toàn không nể xem bọn Phương Minh Viễn ra gì. Nếu thật là người có danh tiếng có địa vị, sao lại đến huyện Hổ Hà nho nhỏ này?
Cẩu Lập Quốc nghĩ thầm, nếu đây là người hải quan chúng tôi, tôi đã tát một cái rồi, nói một cách thật đơn giản. Giam giữ người ta trước mặt đám đông, rốt cuộc không kiểm soát được gì, sau đó thả người là hết chuyện sao? Người Nhật Bản dễ chịu thế sao?
- Tôi nói này, đồng chí Ngô Giang Quốc, việc này…
-Sếp Cẩu!
Lúc này Phương Minh Viễn đã nói tóm lược tình trạng vừa rồi với Asohon Kagetsu.
Cẩu Lập Quốc mới chú ý tới Asohon Kagetsu đã đứng bên cạnh Phương Minh Viễn, chứng tỏ, người này chính là ông chủ mà Asohon Kagetsu đã nhắc đến. Ông không dám sơ suất, liền xoay người lại, tiến lên vài bước.
-Sếp Cẩu, chúng tôi còn có việc gấp, không có thời gian dây dưa ở đây nữa. Nhân viên Quý hải quan giam giữ chúng tôi lại, lấy đi hộ chiếu chúng tôi, cứ cho rằng chúng tôi buôn lậu huân chương Liên Xô, nhưng chúng tôi đều tay trắng thông quan, trên người cũng không hề có huân chương Liên Xô nào. Ông là sếp hải quan, thì nhanh chóng xin cấp lãnh đạo cho kết thúc việc này đi.
Biết về thủ tục vay tiền đồng Rúp đã xong, khoản vay đồng Rúp lớn đã vào tài khoản, Phương Minh Viễn tự nhiên sẽ không còn tâm tư ở đây pha trò với Ngô Giang Quốc nữa.
Cẩu Lập Quốc hơi ngạc nhiên Phương Minh Viễn nhỏ tuổi vậy, thoạt nhìn bộ dáng hắn cũng chừng bảy tuổi, không ngờ lại là người cầm đầu trong đám này. Nhưng với yêu cầu mà Phương Minh Viễn đề ra, ông không thể bỏ qua được:
- Cậu Cung! Hộ chiếu họ đâu?
Cung Nam Hạ lập tức từ bàn làm việc bên cạnh, cầm lên hộ chiếu năm người bọn Phương Minh Viễn, hai tay giao lại cho Cẩu Lập Quốc. Cẩu Lập Quốc nhìn một lần, chú ý đến năm người này toàn là quốc tịch Hoa Hạ, Phương Minh Viễn và Võ Uy còn là hộ khẩu Bắc Kinh, trong lòng không khỏi giựt mình, ánh mắt nhìn Phương Minh Viễn cũng tràn đầy lòng bái phục. Lúc năm 90, có thể mướn người Nhật làm việc cho mình, đó thật là việc hiếm có. Thế nhưng, vậy cũng chứng tỏ rằng, thân phận Phương Minh Viễn cũng không tầm thường.
-Cậu Cung, cậu là nghe lời tố giác của hắn, cho rằng mấy vị đồng chí này mang theo huân chương Liên Xô khi thông quan?
Cẩu Lập Quốc nghiêm túc hỏi. Lúc này Cung Nam Hạ không còn oai như hồi nãy, nhìn vào Ngô Giang Quốc với ánh mắt nao núng, rồi mới gật đầu.
Cẩu Lập Quốc lạnh lùng thốt:
-Nếu là vậy, sao vừa rồi lại đuổi những người khác ra ngoài phòng hết?
Khi đến, Cẩu Lập Quốc đã chú ý tới, trong phòng chỉ có nhân viên hải quan chính bản thân Cung Nam Hạ, mấy người cảnh sát hải quan cũng ở ngoài cửa. Điều này đã làm trái quy định kỷ luật hải quan.
-Trưởng phòng Ngô nói, có chuyện muốn nới riêng với họ, thì… nhiều người quá không tiện!
Cung Nam Hạ bây giờ hối hận đến nổi muốn đập đầu vào tường, trong hải quan ai mà không biết, quan trưởng đối với người Nga và người Nhật luôn không vừa mắt, đừng coi công việc ông ngay thẳng nề nếp, đối xử người nước ngoài thông quan cũng bình đẳng như nhau, nhưng khi riêng tư, đã không biết bao nhiêu lần mắng nhiếc người Nga và người Nhật. Ngô Giang Quốc giam giữ bọn Phương Minh Viễn, chỉ vì muốn giành lại những huân chương đó để lấy lòng nhà đầu tư Nhật, với điều này, đã chạm đến điểm giận của sếp. Ngô Giang Quốc không phải người trong hệ thống hải quan, Cẩu Lập Quốc không xử lý được gã, nhưng lại là cấp trên của mình! Biết trước như vậy, mình sẽ không nhiều chuyện thế, theo các sảnh sát hải quan cùng ra ngoài, ít nhất như vậy, mình cũng chỉ là chấp hành chức vụ mình thôi.
Cẩu Lập Quốc là người gì, ông làm ở hải quan bao năm nay, vừa nghe liền hiểu rõ có mưu mẹo gì trong đó. Ngô Giang Quốc nhất định có mưu mô gì mà không nói với mình. Trong lòng Cẩu Lập Quốc có ngay quyết định, ông lại nhìn vào hộ chiếu của năm người, rồi mới trả hộ chiếu cho Phương Minh Viễn nói:
- Đồng chí Phương, nhân viên kiểm sát thông quan qua lại, ngăn chặn buôn lậu vật phẩm là trách nhiệm của nhân viên hải quan chúng tôi, nghe thấy có người tố kiện, thì nhất định sẽ kiểm soát, nên mong đồng chí Phương hiểu và thứ lỗi. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là hải quan chúng tôi sẽ bao che những người vi phạm luật, chuyện này, tôi sẽ nghiêm khắc xử lý nhân viên liên quan. Nếu các vị có việc gấp, vậy giờ có thể rời khỏi rồi.
Trong lòng Cẩu Lập Quốc đã nghĩ thông suốt, đã là người Hoa Hạ, lại liên quan tới việc mang huân chương Liên Xô nhập cảnh, hơn nữa thoạt nhìn cũng là người có thân phận, mình cần gì phải làm kẻ đê tiện chứ, hơn nữa ông còn ước ao những nhân viên đi công tác nước ngoài có thể đem toàn bộ các bảo vật trên khắp thế giới đều lén lút mang về Hoa Hạ nữa. Dù sao hộ chiếu của năm người Phương Minh Viễn ông đã âm thầm kiểm tra qua rồi, là thật, nội dung trên hộ chiếu ông cũng nhớ kỹ, nếu có xảy ra chuyện phiền gì, ít nhất cũng có chút manh mối.
-Đợi đã! Sếp Cẩu, ông không thể làm vậy!
Tiếng hét của Ngô Giang Quốc từ sau lưng vang lên.
Cẩu Lập Quốc bất mãn xoay qua:
-Trưởng phòng Ngô, nơi đây là hải quan biên giới Hổ Hà , không phải là Ủy ban huyện Hổ Hà! Tôi làm gì, không cần tới ngươi chỉ đạo!
Hải quan là đơn vị quản lý hàng, chỉ chịu trách nhiệm với cấp trên, chính quyền địa phương là không có quyền xử lý công việc nội bộ hải quan. Đương nhiên, với tình hình chung, lãnh đạo hải quan cũng cố giữ mối quan hệ tốt với chính quyền địa phương, để đảm bảo việc vận chuyển bình thường. Nhưng Ngô Giang Quốc cứ ở đây gây chuyện hoài, đã làm Cẩu Lập Quốc tức giận – Một Trưởng ban nho nhỏ, khi nào tới lượt ngươi khoa tay múa chân can thiệp vào công việc nội bộ hải quan trước mặt tôi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Thật ra, Phương Minh Viễn cũng hơi khâm phục tên Ngô Giang Quốc này, để đạt được mục đích, quả là ngoan cố. Nên biết rằng, trước tiên không nói hải quan và Ủy ban huyện vốn là hai hệ thống, không lệ thuộc nhau, có mối quan hệ hợp tác nhưng không liên quan gì nhau, nghe lời họ nói, có thể khẳng định Ngô Giang Quốc chỉ là một cán bộ cấp phòng, bản thân Cẩu Lập Quốc là bậc sếp trong hải quan, bậc này đã là cấp trên của Ngô Giang Quốc. Có lòng can đảm như vậy, cũng thật là tương đối hiếm có.
Vẻ mặt Ngô Giang Quốc hơi trắng bệch, gã cũng hiểu rằng, đây là hành động kiêng kị, đã nhúng tay vào lĩnh vực của người khác. Nhưng nhìn thấy bộ dạng “đắc ý hả hê” của Võ Uy và Phương Minh Viễn, gã làm sao mà nuốt giận được, hơn nữa, một khi thả họ về, tung tích của các huân chương đó thì cũng khó mà nói ra, sao mình có thể giành công xin thưởng với Fujita Geoff chứ. Nếu không, nhiều lúc người thông minh cũng sẽ nghĩ vào một phía, gã chỉ lo nghĩ về lợi ích khi lấy được huân chương, mà quên đi sự thiệt hại do mình gây ra. Có lẽ gã cho rằng, dù sao thì gã cũng không phải cùng một hệ thống với hải quan, dù Cẩu Lập Quốc có ý kiến đi nữa, cũng không thể nào vượt quá hệ thống mà xử lý mình. Hơn nữa còn có Bí thư huyện Tôn Võ chiếu cố mình, không có gì đáng sợ cả.
- Sếp Cẩu, ông nghe tôi nói đã!
Ngô Giang Quốc cắn chặt răng, lại kéo Cẩu Lập Quốc đến bên trong văn phòng, và nói khẽ:
- Sếp Cẩu, ông có lẽ không biết, gần đây có một người thương gia Nhật Bản đến huyện mình dự định đầu tư xây nhà xưởng, ông ta cũng thích những huân chương đó, tính đi mua vào hôm nay, rốt cuộc bị họ mua mất rồi. Sếp Cẩu cũng biết rõ tình trạng nền kinh tế ở huyện Hổ Hà, vô cùng chú trọng vào lần đầu tư này, nhất định phải kiếm cớ để cho người Nhật Bản đầu tư vào huyện mình. Sếp Cẩu, không thể nào thả họ ra như vậy đâu!
Lúc này Cẩu Lập Quốc hoàn toàn hiểu rõ, hèn gì Ngô Giang Quốc vừa đến tố giác, vừa chạy đến văn phòng hải quan khoa tay múa chân, làm rối tung cả ngày, thì ra bắt nguồn từ đây! Trong lòng ông lập tức càng thêm khinh thường Ngô Giang Quốc, nhưng nghe gã nói vậy, Cẩu Lập Quốc cũng khó mở miệng để bọn Phương Minh Viễn rời khỏi, dù sao hải quan Hổ Hà cũng đặt vị trí trong huyện Hổ Hà, tuy là không có quan hệ bậc cấp cao thấp với Ủy ban huyện Hổ Hà, nhưng cũng phải xem xét lại ý kiến huyện mình, nếu không công việc sau này thì khó mà phát triển được.
Nhưng…Làm khó dân mình để lấy lòng người Nhật, chuyện này Cẩu Lập Quốc cũng không muốn làm!
- Trưởng phòng Ngô thật là một lòng vì nước ta, vì muốn lấy lòng người Nhật, thật sự làm bất cứ điều gì cũng chịu hết!
Cẩu Lập Quốc cười lạnh nói:
- Cậu thật không sợ việc này lan truyền ra ngoài, dân mình coi cậu không ra gì ư?
Nơi đây là ba tỉnh Đông Bắc, là nơi bị người Nhật tàn hại lâu nhất khi chiến tranh thế giới lần hai ở Hoa Hạ. Tuy hiện nay nhà nước đang tuyên dương hữu nghị Trung Quốc và Nhật, nhưng nói riêng, không biết bao nhiêu đàn ông Đông Bắc thấy người Nhật thì bực mình, làm Hán gian ở đây thật không dễ dàng tí nào.
Ngô Giang Quốc đỏ cả mặt, gã hiểu ra, Cẩu Lập Quốc không bằng lòng với hành vi này của gã:
- Sếp Cẩu, huân chương Liên Xô này cũng đâu phải di vật nước ta, tặng cho người Nhật cũng không có gì chứ. Hơn nữa, tôi cũng chỉ muốn thu hút nguồn vốn nước ngoài, làm nên nền kinh tế huyện Hổ Hà, từ lúc giải phóng tới giờ không biết bao nhiêu năm, nhưng với quốc lộ đối ngoại ở huyện Hổ Hà đã thành ra cái gì? Còn không phải vì tài chính quá chặt chẽ, hoàn toàn là không có tiền tu sửa…
Cẩu Lập Quốc vẫy tay, ngắt lời giải thích của Ngô Giang Quốc:
- Những lời này ngươi không cần nói với tôi, huyện Hổ Hà như thế nào, tôi còn rõ hơn ngươi!
Ông làm việc ở đây cũng hơn mười năm, nhà ông cũng ở huyện Hổ Hà, lòng yêu mến và sự hiểu biết đối với nơi đây của ông sao mà người ngoài như Ngô Giang Quốc này có thể sánh bằng được.
- Đồng chí Phương, đồng chí Võ, cô Asohon, có thể nói chuyện không?
Cẩu Lập Quốc nói với mấy người họ.
Với ánh mắt bất mãn của Ngô Giang Quốc, bốn người họ đi vào văn phòng bên cạnh, gã cũng đi ra ngoài. Không bao lâu sau, khi cửa phòng quan trưởng mỏ ra nữa, Cẩu Lập Quốc cười vui tươi đưa ba người họ ra ngoài. Vừa dặn nhân viên hải quan thả người, vừa nói rằng:
- Đồng chí Phương, các người có thể đi rồi, hôm nay gây nhiều chuyện rắc rối với các vị, hi vọng các vị đừng để trong lòng.
- Sếp Cẩu khách sáo quá, các ông cũng là chấp hành công việc vì nhân dân thôi.
Phương Minh Viễn cũng khách sáo nói.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cẩu Lập Quốc đưa thẳng bọn Phương Minh Viễn ra đến cửa hải quan, nhìn theo họ hướng về chiếc xe đậu ở xa.
Còn chưa đi bao xa, liền thấy một chiếc xe hơi từ trung tâm huyện phóng qua đây, thẳng tắp tới phía bọn Phương Minh Viễn. Tới gần trước mắt, xe hơi dừng lại cùng theo tiếng thắng xe chối tai, vừa mở cửa ra, năm gã cảnh sát ăn mặc vũ trang từ trên xe nhảy xuống, Ngô Giang Quốc cũng từ chỗ lái phụ nhảy xuống và chỉ vào bọn Phương Minh Viễn nói:
- Chính là bọn họ!
Năm gã cảnh sát đó liền tiến lên trước, người cầm đầu là gã cảnh sát trung niên lạnh lùng nói:
- Mấy người theo chúng tôi đi một chuyến đi!
Lần này Phương Minh Viễn nổi cáu thật rồi, hắn không thích lên giọng, càng không thích giao tế giả dối với những quan chức, nên mỗi đến một nơi, hắn đều không muốn quấy rầy đến quan chức địa phương, ở hải quan thấy gã cứ gây rắc rối mà không có lên giọng, cũng muốn mượn cơ hội này để coi tính chất của nhân viên hải quan Hổ Hà, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cho gã Ngô Giang Quốc này cứ gây chuyện với mình. Võ Uy vừa rồi còn muốn kiếm Ủy ban huyện Hổ Hà cho hai tay sai này nếm mùi, không ngờ lần này gã đưa cảnh sát tới luôn.
Lúc này Cẩu Lập Quốc còn chưa trở về, vừa thấy cảnh này, liền tiến nhanh qua đó. Người chưa đến, tiếng đã vang lên:
- Lô Đại Quân, các người muốn làm gì?
Gã cảnh sát trung niên ấy hiển nhiên nhận ra Cẩu Lập Quốc, liền tỏ dáng tươi cười, bước lên nói:
- Sếp Cẩu, xin chào, chúng tôi nhận được tố giác của Trưởng phòng Ngô ở Cục tài chính huyện, nên dẫn người qua.
Cẩu Lập Quốc liếc nhìn Ngô Giang Quốc, hèn gì lúc đưa bọn Phương Minh Viễn ra ngoài, không thấy Ngô Giang Quốc, thì ra đi kêu người trong huyện tới. Chính ngươi muốn chết, thì chẳng trách người khác được.
- Hỗn láo, gã bị lợi ích làm mù tịt cả mắt ở đây gây sự, ngay cả Lô Đại Quân anh cũng muốn gây theo sao!
Cẩu Lập Quốc tức giận nói.
Lúc này Lô Đại Quân sửng sốt cả người, Ngô Giang Quốc lúc đó chỉ nói có chuyện gấp, nếu đến trễ thì bọn tội phạm sẽ chạy mất, vì lòng tin tưởng của nhân viên chính quyền, nên họ cũng không có hỏi nhiều, liền phóng xe đến, giờ nghe Cẩu Lập Quốc nói vậy, trong lòng không khỏi nôn nao. Chẳng lẽ, Cẩu Lập Quốc quen với mấy người này? Tuy nhiên, hệ thống hải quan và Ủy ban huyện không can thiệp nhau, nhưng sống ở biên giới, người trong huyện Hổ Hà, ai mà chẳng phải đi mấy chuyến biên giới bên kia, cậu út của Lô Đại Quân chính là làm mậu dịch biên giới, anh không dám đắc tội với Cẩu Lập Quốc.
- Sếp Cẩu, ông đến rồi cũng tốt, Trưởng khoa Ngô này chính người cho rằng chúng tôi mang riêng theo huân chương Liên Xô đó không phải sao? Ông đến làm nhân chứng, phiền ông thông báo cho Bí thư và Chủ tịch huyện Hổ Hà, chúng tôi cùng đến Ủy huyện để kiểm soát tại hiện trường. Nếu như không có kiếm ra huân chương Liên Xô, Ủy ban chính quyền huyện Hổ Hà phải cho chúng tôi một giải thích chính đáng!
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
- Bằng không, tôi sẽ tố cáo các ngươi đến tận Trung Ương!
Nói xong, đoàn xe vốn đậu ở xa cũng lái qua đây, hàng loạt xe vượt đồng thật là gai mắt.
- Hít!
Lô Đại Quân hút vào hơi lạnh, tuy anh không quen biết những chiếc xe việt dã này, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, cũng biết là xe tốt, xe tải của mình so với xe người ta đúng là đồ cặn bã! Lại nhìn xem biển số xe, gồm có tỉnh thành, Bắc Kinh, còn có Liên Xô, Lô Đại Quân liền nhận ra, lần này mình thật là chuốc họa vào thân. Chỉ bằng một loạt xe này, vị này hiển nhiên không phải người bình thường.
- Được rồi!
Cẩu Lập Quốc nhìn hai bên trái phải, bảo một nhân viên hải quan qua đây, dặn dò vài câu, người đó liền chạy nhanh vào hải quan.
- Sếp Cẩu, nếu ông quen biết họ, còn không hòa giải riêng, thật muốn gây chuyện đến chỗ Bí thư Tôn à?
Lô Đại Quân hơi ngẩn ngơ rằng. Cậu nhỏ này rốt cuộc là ai, hắn nói gì, Cẩu Lập Quốc cũng làm theo, sự việc nếu gây đến chỗ Tôn Võ, tuy Lô Đại Quân tự nhận rằng trong việc này anh không có làm gì sai lầm, nhưng có lẽ cũng bị khiển trách.
- Hòa giải cái rắm gì!
Cẩu Lập Quốc tức giận nói:
- Ngô Giang Quốc ở hải quan tôi đã gây chuyện cả ngày với người ta rồi, anh tưởng người ta là Bồ Tát bùn, không biết giận à!
Lô Đại Quân rút đầu lại, vị này cũng nóng tính thật. anh nhìn vào Ngô Giang Quốc đã bị tình hình phát triển của sự việc làm ngẩn người ra, trong lòng không khỏi mắng nhiếc vài câu, mình không biết chiêu ai hại ai, nếu không phải gã, thì làm sao bị lôi cuốn vào đây chứ.
Trong lúc này, có ba chiếc xe từ hướng hải quan chạy tới, Phương Minh Viễn liền thấy hai chiếc Gaz, chính là bọn La Tân.
La Tân kinh ngạc từ trong cửa sổ xe vượt đồng nhô đầu ra nói:
- Tôi nói hai anh em này, sao các anh còn ở đây? Ây da, đây không phải là Sếp Cẩu và Trưởng đội Lô sao, sao các ông cũng ở đây?
- Anh La, anh cũng trở về mau thiệt. Không về được, có một thằng Hán gian như hồn ma bất tán mà cứ dây dưa chúng tôi
Võ Uy tức giận nói.
Lô Đại Quân ngạc nhiên nhìn vào Phương Minh Viễn, lại nhìn vào La Tân nói:
- Giám đốc La, họ là bạn của ông à?
La Tân, là thương nhân lớn đến từ tỉnh thành, hàng năm, cũng phải làm ăn kinh doanh hơn mấy triệu, những lạnh đạo cấp bậc trong huyện, chẳng ai không biết đến ông ta. Nghe nói ông có gia cảnh cấp lãnh đạo trong huyện, ngay cả Bí thư Tôn Võ và Chủ tịch huyện Lý Phong cũng đối xử khách sáo với ông.
- Đúng vậy, bạn đến từ Bắc Kinh của tôi!
La Tân mở cửa xe, nhảy xuống nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ông La, có chuyện gì lên xe hãy nói, tôi không muốn sau khi gặp mặt với Bí thư và Chủ tịch huyện Hổ Hà để họ oán trách mình đến trễ!
Giọng điệu Phương Minh Viễn rất bình thản, nhưng ai cũng nghe thấy, dưới sự bình thản đó áp chế nguồn lửa hừng hực.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc