Lê Xuân cảm giác không sai, Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu, cùng Luyện Yêu Thủ Ấn lúc trước có chỗ bất đồng, Luyện Yêu Thủ Ấn đến hậu kỳ, sau khi liên tục đánh ra mấy lần, thì mỗi một chưởng uy lực gấp bội, mà Tôi Ma Thủ Ấn thì là trong thời gian ngắn, liên tục đánh ra, mỗi nhất kích sẽ hơn nhau rất nhiều.
Sau khi vòng bảo hộ bị phá hủy, Lê Xuân cũng chẳng quan tâm, quay người liền hướng xa xa chạy thục mạng mà đi, nhưng tốc độ Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu, viễn siêu Lê Xuân dự đoán, vốn Lê Xuân cho là mình đã ngăn được một kích vừa rồi của Đường Tiêu, hắn có thể nhân lúc thủ ấn thứ hai chưa đánh tới mà chạy trốn, nhưng không nghĩ tới chính là, Đường Tiêu cơ hồ sau khi đánh ra một thủ ấn phá vỡ phòng hộ của Lê Xuân, lại đồng thời đánh ra một chưởng vồ tới hắn.
Lê Xuân ngưng tụ cương khí hộ thể toàn thân, gia tốc hướng bên ngoài thị trường giao dịch tật độn mà đi, nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn mặc dù nhanh, lại không nhanh bằng tốc độ Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu. Lại một cái Tôi Ma Thủ Ấn hung ác đánh vào trên người Lê Xuân, lập tức đập nát cương khí hộ thể của hắn, uy lực còn lại trực tiếp vỗ vào trên người Lê Xuân, trực tiếp đem hắn từ trên bầu trời đập rơi xuống.
Sau khi Lê xuân rơi xuống đất, cuồng phun một ngụm máu tươi, quay đầu lại nhìn Đường Tiêu, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, mắt thấy Đường Tiêu lại đánh ra một Tôi Ma Thủ Ấn, Lê Xuân “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng Đường Tiêu hô lên:
- Hầu gia tha mạng!
Đường Tiêu không nương tay, Tôi Ma Thủ Ấn không dừng lại, trực tiếp vỗ vào trên người Lê Xuân, đem hắn đập đến trọng thương, sau đó lại một trảo niết qua, đem hắn bắt vào bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Không bao lâu, Lê Xuân khôi phục một chút bị Đường Tiêu từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ ném đi ra, giờ phút này hắn dĩ nhiên đã trở thành con rối của Đường Tiêu.
Sau khi thu tất cả người ở trong chợ chứng kiến, cùng với Hổ Liệt tam tướng, Phương Kích, một đám quỷ binh Quỷ Tướng vào trong thế giới ý niệm, Đường Tiêu lợi dụng thân thể cùng trí nhớ của Lê Xuân, nhanh chóng khống chế được binh sĩ Man tộc ở thị trường giao dịch, ly khai thị trường giao dịch không lâu, Kim Thiền nhận được tin tức của Lê Xuân, suất lĩnh mấy trăm Man tộc đao thuẫn binh hướng bên này hăng hái chạy tới.
- Tam đệ! Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Thiền vừa thấy được Lê Xuân, liền hướng hắn hỏi một câu.
- Nhị ca, đi theo ta, có chuyện rất trọng yếu.
Lê Xuân bị Đường Tiêu thao túng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình đem Kim Thiền từng bước một dẫn vào cạm bẫy do Đường Tiêu bố trí.
- Chuyện trọng yếu gì?
Kim Thiền nhíu mày, nhưng cũng không có hoài nghi cái gì, đi theo Lê Xuân bay nhanh tới một chỗ hẻo lánh của Bình Đông thành.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, Kim Thiền cảm thấy có chút không hợp lý, thế nhưng mà, thời điểm hắn kịp phản ứng, thì đã có mấy cái linh phù trước sau đập vào trên người hắn, Hổ Liệt tam tướng cùng Phương Kích trước sau đồng thời xuất thủ.
Bất quá Kim Thiền có được năm đạo linh phù chi lực, khi phát hiện bốn người kia hướng hắn xuất thủ, hắn cực kỳ tức giận mà xoay người trở lại, thời điểm đang chuẩn bị dùng năm đạo linh phù chi lực tiến hành đánh trả, thì một Tôi Ma Thủ Ấn phô thiên cái địa hướng hắn trảo đến, đem cương khí hộ thể bắt của Kim Thiền phá nát, đồng thời còn đập nát thiếp thân nội giáp của hắn.
Kim Thiền vừa sợ vừa giận, cuồng phun một ngụm máu tươi, từ trong cơ thể tế ra một cây búa to, giơ lên cao, liền hướng đám người vây công hắn bổ tới.
Huyết Quang lóe lên, một Người Sói đem Thôn Chính Yêu Đao cầm trên tay, cùng lúc đó, chuôi búa lớn trong tay Kim Thiền, ầm một tiếng, một nửa bị chém rơi trên mặt đất.
Kim Thiền vô cùng kinh ngạc mà nhìn thân thể của mình từ đầu vai bị bổ ra, hắn không cách nào tin đối phương ra tay lúc nào, bất quá Đường Tiêu cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ cái gì, lại là một Tôi Ma Thủ Ấn tế ra, đem Kim Thiền bắt vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Quá trình thu thập Kim Thiền rất mạo hiểm, nhưng cuối cùng lại thuận lợi ngoài ý muốn, so với lúc thu phục Lê Xuân thì thuận lợi hơn rất nhiều, tất nhiên một nửa công lao trong đó là của Lê Xuân mang tới.
Sau khi bắt Lê Xuân cùng Kim Thiền, chỉ cần hạ Vệ Mãng nữa, thì sự tình Bình Đông thành có thể định, Phương Kích đối với Đường Tiêu cường hãn như thế, kỳ thật không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Hổ Liệt tam tướng chính là khiếp sợ không thôi, ở lần này trước khi vào thành, bọn hắn đối với kế hoạch của Đường Tiêu không có quá nhiều tin tưởng, nhưng bây giờ là tâm phục khẩu phục.
Vệ Mãng ở đông nam Bình Đông thành tu kiến một tòa nội thành, nội thành có thể so với Tử Cấm thành bên trong Kinh Thành, có gần năm ngàn binh sĩ ngày đêm canh giữ.
Đường Tiêu chỉ huy Kim Thiền cùng Lê Xuân, binh chia làm hai đường, suất lĩnh bộ hạ của bọn hắn, Kim Thiền chuẩn bị trà trộn vào nội thành, mà Lê Xuân thì đóng quân ở cửa thành, đêm mở cửa thành, để đại quân của Lan Vương, Chu Kiền cùng Thất hoàng tử Chu Vũ tiến vào Bình Đông thành.
Kim Thiền bên này có chút không quá thuận lợi, thời điểm hắn mang theo bọn người Đường Tiêu chuẩn bị vụng trộm lẫn vào nội thành, lại bị cường nỏ của quân coi giữ trên tường thành bắn cho trở về.
Vệ Mãng rõ ràng không biết từ đâu có được tin tức, biết quân của Thất hoàng tử lẻn Bình Đông thành, hơn nữa đã thu phục được Kim Thiền cùng Lê Xuân hai người, sớm ở nội thành dựng lên phòng ngự!
Bên trong nội thành có năm ngàn sĩ tốt, là tinh nhuệ của hai vạn sĩ tốt trong Bình Đông thành, bàn về chỉnh thể thực lực, năm ngàn sĩ tốt này còn cường hãn hơn hai vạn quân kia, không chỉ như thế, nội thành chiếm gần nửa thiết kế phòng ngự của Bình Đông thành, hơn nữa chung quanh còn có hào sâu, cùng với thành ngoài cách ly với nhau, muốn công hãm mà nói, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Mấy ngàn sĩ tốt đi theo Lê Xuân cùng Kim Thiền trở nên có chút hỗn loạn, hiển nhiên là bị một màn trước mắt này khiến cho chân tay luống cuống.
Trên thành bắt đầu hô hào, khuyên đám sĩ tốt này lập tức bắt Lê Xuân cùng Kim Thiền hai người, nói bọn hắn đã bị gian nhân làm hại, đánh mất tâm trí.
Đường Tiêu rất hoài nghi Vệ Mãng ở trong cơ thể Kim Thiền cùng Lê Xuân hạ xuống thần thức lạc ấn, hoặc là có ma công nào đó khống chế, cho nên mới có thể cảm thấy dị thường của bọn hắn, bất quá cũng may Đường Tiêu trước khi Vệ Mãng còn chưa làm ra phản ứng hữu hiệu đã thu phục được Kim Thiền, cơ bản chém đi phụ tá đắc lực của hắn.
Tuy kế hoạch có biến, nhưng Đường Tiêu giờ phút này vẫn trấn định tự nhiên, sau một lát, hắn từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ đột nhiên lấy ra hơn vạn quỷ binh Quỷ Tướng, như yêu ma cuốn qua, càn quét qua hào sâu của nội thành, hướng về phía tường thành đánh tới.
Mặc dù trên tường nội thành tất cả đều là sĩ tốt tinh nhuệ của Bình Đông thành, nhưng chưa từng có người nào ở ban ngày nhìn thấy qua nhiều âm hồn Lệ Quỷ như vậy, một ít binh lính không kịp chạy trốn, lập tức bị những âm hồn Lệ Quỷ này nuốt hồn đoạt phách, toàn bộ thân hình mất đi huyết sắc ngã trên mặt đất, còn có một chút sĩ tốt bởi vì thời điểm chạy trốn quá mức kinh hoảng, bị rơi xuống tường thành mà ngã chết.
Chu Vũ, Chu Kiền cùng Lan Vương dưới sự hỗ trợ của Lê Xuân, suất lĩnh mấy ngàn nhân mã một đường sát nhập vào Bình Đông thành đang hỗn loạn, căn bản không người có thể ngăn, nhanh chóng chiếm lĩnh các nơi hiểm yếu, sau đó giết đến dưới nội thành, cùng Đường Tiêu hội binh một chỗ.
- Thất hoàng tử! Lúc trước bị người Đông Doanh xua đuổi, lưu lạc đến ngoài Bình Đông thành, nếu không phải bổn vương thu lưu, cung cấp lương thảo cho các ngươi, các ngươi đã sớm đói chết ở ngoài Bình Đông thành! Nhưng bây giờ lợi dụngthời điểm giao dịch, muốn thừa cơ đoạt Bình Đông thành ta, không cảm thấy thẹn sao?
Vệ Mãng đứng ở trên cổng thành, hướng Thất hoàng tử chất vấn.
- Bổn vương tuân theo thiên mệnh, vì khôi phục Áo Bỉ Đảo bị người Đông Doanh chiếm lĩnh, trưng dụng Bình Đông thành, ngươi lại liên tục cản trở, là bổn vương nhân từ, lúc trước một mực dung nạp các ngươi, chờ các ngươi tự dẫn binh quy hàng, không ngờ các ngươi một mực dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hôm nay bổn vương thân chinh phá thành, nếu như không nhanh chóng giao thành quy hàng, tất nhiên lại sẽ để cho con dân toàn thành cùng một chỗ bị liên lụy!
Thất hoàng tử hướng Vệ Mãng nói.
Trước khi Tiên hoàng thoái ẩn lưu lại di chiếu, thái tử Chu Kình làm Hoàng đế, một ít Hoàng tử được phong Vương, Thất hoàng tử được phong làm Trấn Nam Vương, hắn dẫn binh đến đây thu Bình Đông thành chính là hợp tình hợp lý.
- Ha ha ha ha! Thất hoàng tử, dám cùng bổn vương chiến một trận không? Nếu hư có thể đánh bại bổn vương, bổn vương suất lĩnh lão ấu toàn thành quy hàng, ngược lại cũng không phải sự tình không thể, nếu không đả bại được bổn vương, hết thảy đều là nói suông!
Vệ Mãng đứng trên cổng thành, cất cao thanh âm nói với Thất hoàng tử vài câu, rõ ràng là khi dễ Thất hoàng tử Chu Vũ tu vi so với hắn thấp hơn quá nhiều.
- Muốn đánh nhau sao? Nào có tư cách cùng Thất hoàng tử điện hạ giao thủ? Bổn công tử đến chiếu cố ngươi! Nếu như bổn công tử thua, Thất hoàng tử điện hạ sẽ suất lĩnh toàn quân rút khỏi Bình Đông thành! Nếu như ngươi thua, lập tức giao thành quy hàng Minh triều! Có dám ứng chiến không?
Đường Tiêu bay ra trước trận, ngạo nghễ hướng Vệ Mãng khiêu chiến.
- Vô tri tiểu nhi, nếu như có thể đại biểu Thất hoàng tử, bổn vương liền cùng ngươi chiến một trận!
Vệ Mãng kỳ thật không biết Đường Tiêu là ai, nhưng nhìn ra thực lực Đường Tiêu thua xa hắn.
- Ta có thể đại biểu được!
Đường Tiêu hướng chung quanh nhìn một vòng, ý bảo bọn hắn lui ra phía sau, để cho hắn và Vệ Mãng đánh bạc một lần.
- Đường công tử, Vệ Mãng này có sáu đạo linh phù chi lực, là đỉnh phong võ giả. . .
Thất hoàng tử Chu Vũ có chút lo lắng mà cùng Đường Tiêu nói thoáng một phát, bộ hạ của hắn đã chiếm lĩnh ngoài thành, chỉ cần vây khốn nội thành mấy ngày, lương thảo nội thành không còn, tất nhiên sẽ lâm vào hỗn loạn, mà cách làm của Đường Tiêu, tựa thái quá mức mạo hiểm rồi.
- Ta không thể giết hắn, như thế nào lại lỗ mãng?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng.
- Lần kia vì cứu Huyền Nhi, giết ba vạn võ sĩ Đông Doanh, không phải đem mình xém chút nữa hại chết sao?
Thất hoàng tử Chu Vũ nhắc nhở Đường Tiêu một câu.
Vừa rồi Đường Tiêu cùng Vệ Mãng đánh bạc, quyết định quân Minh triều phải chăng rút khỏi Bình Đông thành, mà càng nhiều hơn nữa là Đường Tiêu còn là nhân vật truyền kỳ trước kia một người lực giết ba vạn võ sĩ Đông Doanh, dĩ nhiên trở thành lãnh tụ tinh thần của mấy ngàn binh sĩ Minh triều ở đây, cũng là hy vọng phục quốc tương lai của Minh triều, nếu như hắn có gì sơ xuất, hy vọng chẳng phải là vừa có lại tan vỡ sao?
Đường Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Thành:
- Một lần kia, ta không có lựa chọn, phải đi.
- Lúc này đây, là có lựa chọn, quân ta đã sát nhập Bình Đông, chỉ cần vây khốn Vệ Mãng mấy ngày, hắn tự nhiên sẽ thúc thủ chịu trói. Cho dù bắt không được hắn, nhưng hắn đã mất đi Bình Đông thành, cũng không có gì lo lắng nữa.
Chu Vũ thấp giọng hướng Đường Tiêu đề nghị thoáng một phát.
- Như thế tuy tốt, bất quá những quỷ binh Quỷ Tướng kia của ta, hiện tại cũng không phải là thứ để ngắm, bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng. Một khi trong thành hỗn chiến, hai vạn binh sĩ Man tộc cùng hơn mười vạn Man dân liều chết, Bình Đông thành cuối cùng nằm trong tay ai còn không nhất định. Chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này, một lần hành động hạ Vệ Mãng, cũng thu phục hắn cho mình dùng, Bình Đông thành mới có thể chính thức nắm trong tay điện hạ.
Đường Tiêu hướng Thất hoàng tử Chu Vũ lần nữa thi lễ một cái, ý bảo hắn thối lui, tuy Thất hoàng tử Chu Vũ đã Phong Vương, nhưng Đường Tiêu đã từng đồng ý giúp hắn lên làm Hoàng đế, cho nên hiện tại không dùng danh xưng Vương gia để nói chuyện với hắn, theo như thói quen trước kia xưng hắn Thất hoàng tử điện hạ.
- Vệ Mãng! Vị này chính là Đường công tử một mình sát nhập Cơ Long, lực trảm ba vạn võ sĩ Đông Doanh! Hắn đã nói, tựu như bổn vương nói! Nếu có thể chiến thắng hắn, bổn vương tự nhiên dẫn binh thối lui, còn nếu như ngươi thua, phải lập tức hướng bổn vương quy hàng!
Thất hoàng tử lớn tiếng đồng ý với Vệ Mãng, chấp nhận đổ ước vừa rồi của Đường Tiêu cùng Vệ Mãng, sau đó hắn vung tay lên, lại để cho mấy ngàn sĩ tốt lui ra, tạo thành một bãi đất trống giữa nội thành cùng ngoại thành, làm chiến trường cho Đường Tiêu cùng Vệ Mãng quyết thắng bại.
- Nguyên lai là Trấn Quốc Hầu gia Đường công tử! Bổn vương sớm nghe thấy uy danh của Hầu gia, đối với Hầu gia cũng rất bội phục! Hầu gia đã đi tìm cái chết, vậy đừng trách bổn vương không khách khí!
Vệ Mãng lơ lửng ở giữa không trung, thấy bọn người Thất hoàng tử Chu Vũ đã thối lui ra khỏi ngàn trượng, những quỷ binh Quỷ Tướng kia cũng đã mất đi bóng dáng, nhịn không được có chút thoả mãn.
- Không khách khí? Chỉ cần ngươi có bản lĩnh kia.
Thần sắc Đường Tiêu lộ ra không lạnh không nhạt.
- Hầu gia cảm thấy dùng bổn vương sáu đạo linh phù chi lực, còn giết không được ngươi sao? Hẳn là Hầu gia ẩn dấu thực lực?
Vẻ mặt Vệ Mãng giễu cợt nói.
- Cái này, chỉ sợ là ngươ không có cơ hội biết rồi.
Bộ dạng Đường Tiêu vẫn rất lạnh nhạt, phảng phất hết thảy đều nắm ở trong tay.
Vệ Mãng bị Đường Tiêu lạnh nhạt, thần sắc rốt cục có chút thiếu kiên nhẫn, đối với loại người như Đường Tiêu, trong lòng của hắn không khỏi có chút kiêng kị.
- Thôn phệ Thì Chi Tinh? Không đáng.
Đường Tiêu lay động ngón trỏ chính mình thoáng một phát.
- Được rồi! Vậy để cho bổn vương thử xem Hầu gia đến cùng có mấy phần năng lực!
Vệ Mãng trong miệng nói lẩm bẩm, bên người lập tức bay ra một cự mãng hai đầu, sau khi hiện thân, hình thể dài đến hơn mười trượng, bốn con mắt cực kỳ âm độc mà nhìn Đường Tiêu.
Cự mãng hai đầu này truyền đến uy áp, cơ hồ tương đương với Địa Nguyên đỉnh phong võ giả đã có được bốn đạo linh phù chi lực.
- Khế ước yêu thú?
Đường Tiêu khẽ chau mày, xem ra Vệ Mãng kia xác thực là đối với hắn rất kiêng kị, ra tay là dùng hết toàn lực.
Vệ Mãng không nói một lời, không biết niệm mấy thứ gì đó, song đầu cự mãng ngay lập tức hiện ra lân phiến màu đen, yêu mang trong mắt đại tác, cùng lúc đó, cự mãng hai đầu này còn từ trong cơ thể dài ra bốn móng vuốt, nghiễm nhiên đã có vài phần bộ dáng Long tộc, cùng lúc đó, thực lực của cự mãng hai đầu này tựa hồ lại bạo tăng gần một nửa, đạt đến trình độ ngang hàng cùng Vệ Mãng.
- Hầu gia lúc trước tự tin có thể cùng bổn vương chiến một trận, hiện tại nhìn thấy thực lực khế ước yêu thú của bổn vương, còn cho rằng có thực lực khiêu chiến bổn vương không? Không bằng lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bổn vương còn có thể lưu lại một mạng.
Vệ Mãng cuồng tiếu nói, một bộ thần thái cao cao tại thượng.
Trong miệng Vệ Mãng tuy nói để cho Đường Tiêu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có thể bỏ qua cho đối phương một mạng, nhưng lại cực kỳ âm độc mà ngay lúc đang nói, hướng Đường Tiêu đánh lén.
Ngay lúc tiếng nói của hắn vừa mới rơi xuống, song đầu cự mãng đột nhiên từ bên cạnh hắn biến mất, lập tức hiện ra ở sau lưng Đường Tiêu, không gian một hồi kịch liệt chấn động, song đầu cự mãng đuôi rắn hóa thành một đạo hắc mang, phát ra một tiếng vang thật lớn, phá không thẳng tắp hướng về phía hậu tâm Đường Tiêu.
Khế ước yêu thú của Vệ Mãng rõ ràng có được kỹ năng thuấn di!
Xa xa đang xem cuộc chiến, bọn người Thất hoàng tử Chu Vũ nhịn không được phát ra một hồi kinh hô, đồng thời ở trong lòng thầm mắng Vệ Mãng kia hèn hạ, rõ ràng ra tay đánh lén. Khoảng cách gần như vậy, từ phía sau đánh lén, quả thật làm cho người muốn tránh cũng không thể tránh.
Trên mặt Vệ Mãng lộ ra vẻ hài lòng, hắn tự tin dùng thực lực áp đảo tuyệt đối của mình, cùng ngoại nhân không biết năng lực thuấn di của song đầu cự mãng, dưới một kích lôi đình, Đường Tiêu lần này, không chết cũng phải trọng thương, chiến đấu phía sau sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Phốc phốc một tiếng, cái đuôi sắc bén của song đầu cự mãng đã đâm vào thân thể Đường Tiêu, đuôi phất lên một cái, đem thân hình bị đâm thủng của Đường Tiêu ném hướng Vệ Mãng.
Song đầu cự mãng sau khi hoàn thành một kích này, lập tức hiện ra một thần sắc mỏi mệt, tu vi cũng hạ thấp xuống còn bốn đạo linh phù chi lực, xem ra loại tạm thời tăng thực lực này, kỳ thật không thể kéo dài, chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn rất ngắn.
Lực lượng sáu đạo linh phù trong cơ thể Vệ Mãng tiêu hao hết sạch, biến ảo thành một con cự mãng, một ngụm đem tàn thân của Đường Tiêu nuốt vào. Sau đó Vệ Mãng cuồng tiếu nở nụ cười, hắn cũng không nghĩ tới, chiến đấu rõ ràng nhanh như vậy đã xong.
Xa xa đang xem cuộc chiến, bọn người Thất hoàng tử Chu Vũ cùng Uy Vũ tướng Thần Lương cũng nhịn không được trợn mắt há hốc mồm, Đường Tiêu lúc trước muốn đánh bạc, lại để cho bọn hắn cho rằng song phương ít nhất có lực đánh một trận, nhưng không nghĩ tới, Đường Tiêu trong vòng một chiêu đã bị đối phương diệt sát, xem ra chẳng những Bình Đông thành lấy không đến tay, sĩ khí của mấy ngàn sĩ tốt cũng bị trùng kích.
- Đám Minh triều phế vật các ngươi, cũng dám đến đoạt Bình Đông thành của bổn vương! Còn không mau...
Thời điểm Vệ Mãng thoả mãn mà hướng Thất hoàng tử Chu Vũ xa xa lên tiếng, lời nói nửa câu sau của hắn cứ thế mà nuốt trở lại trong bụng.
Bởi vì Đường Tiêu không biết từ lúc nào, đột nhiên nguyên vẹn không sứt mẻ mà hiện ra ở trên đầu của song đầu cự mãng, trong tay hắn nắm một thanh yêu đao, Huyết Quang lóe lên, đem đầu lâu của song đầu cự mãng trảm ra một cái.
Vệ Mãng thấy khế ước yêu thú của mình rõ ràng bị Đường Tiêu chặt bỏ một cái đầu, nhịn không được vạn phần đau lòng, lửa giận công tâm, hắn vô ý thức mà nhìn thi thể Đường Tiêu mà mình vừa nuốt một chút, kết quả bên trong sáu đạo linh phù, không ngờ lại chẳng có thứ gì?
Sau khi Đường Tiêu đem Luyện Yêu Thủ Ấn thăng cấp làm Tôi Ma Thủ Ấn, khôi lỗi bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, chẳng những có thể dùng diện vốn có của bọn chúng, còn có thể trong thời gian ngắn hóa thân thành bộ dáng chủ nhân của Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Dưới Đường Tiêu tự mình khống chế, sẽ không có người nào phát hiện dị thường trong đó.
Mà Đường Tiêu sau khi hoàn thành Thoát Thai Hoán Cốt, chẳng những thần hồn có thể tiến vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ, nếu như hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể đem thân thể tiến nhập bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Mới vừa rồi bị song đầu cự mãng đâm thủng, tự nhiên không phải là bản thân Đường Tiêu, mà là Lâm Quý, hắn tuy bị chọc nát thân thể, nhưng kỳ thật sẽ không chết, sau khi được đưa trở lại Luyện Yêu Thối Ma Hồ, rất nhanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Lâm Quý thay Đường Tiêu đỡ chiêu, đồng thời cũng cho Đường Tiêu cơ hội đánh lén, thừa dịp Vệ Mãng đắc ý mà cuồng tiếu, Đường Tiêu thu hồi thân thể Lâm Quý, còn mình thì từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ bay ra, vung vẩy Thôn Chính Yêu Đao, một đao chém xuống một đầu của song đầu cự mãng.
Vệ Mãng không nói một lời, sáu đạo linh phù trong cơ thể ra hết, biến ảo thành một cự mãng, lấy thế hủy thiên diệt địa hướng Đường Tiêu kích tới.
Đường Tiêu tựa hồ đã sớm liệu đến lúc đó Vệ Mãng sẽ ra tay, hắn sau khi một đao chém xuống song đầu cự mãng, thân hình lập tức hướng phía sau vội vàng thối lui mà đi, cùng lúc đó, một căn Lang thần bổng hiện lên trong tay hắn, cả người hắn lập tức dài ra, hơn nữa khoác lên một tầng da sói dày đặc.
Sử dụng Lang thần bổng, sau khi thân thể huyễn hóa thành Người Sói, sẽ gia tăng một đạo linh phù chi lực, tuy năm đạo linh phù chi lực cùng sáu đạo linh phù chi lực còn có chênh lệch nhất định, nhưng mà dù sao so với bốn đạo linh phù chi lực cùng sáu đạo linh phù chi lực, chênh lệch rút ngắn không ít.
Sau khi hóa thân Lang thần, năm đạo linh phù chi lực của Đường Tiêu lập tức ngưng tụ thành một thủ ấn, đúng là Thối Ma Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu, đón cự mãng do sáu đạo linh phù chi lực của Vệ Mãng hóa thành đánh tới. Hai bên va chạm về sau, thủ ấn của Đường Tiêu bị cự mãng đụng nát, sau đó cự mãng trở nên ảm đạm tiếp tục hướng Đường Tiêu cắn tới.
Một bộ Thần Minh Chiến Giáp trở nên cực lớn, từ trong thể nội của Đường Tiêu bay ra, nghênh hướng cự mãng cực lớn kia ." Phanh" một tiếng vang thật lớn, Thần Minh Chiến Giáp bị cự mãng cắn đến biến hình, nhưng rốt cục cũng đánh tan một kích do sáu đạo linh phù chi lực này hóa thành.
Đường Tiêu đem Thần Minh Chiến Giáp thu hồi vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, sau khi Thoát Thai Hoán Cốt, hắn khống chế Luyện Yêu Thối Ma Hồ cũng càng tiến một bước, tốc độ chữa trị các loại pháp khí pháp bảo của Luyện Yêu Thối Ma Hồ cũng trở nên nhanh hơn, Thần Minh Chiến Giáp trở lại Luyện Yêu Thối Ma Hồ, cũng chỉ mấy hơi thở đã được chữa trị như lúc ban đầu rồi.
Tuy Thần Minh Chiến Giáp đối với Đường Tiêu hiện tại mà nói, năng lực bảo hộ rất có hạn, đặc biệt là dưới công kích của võ giả có bốn đạo linh phù chi lực trở lên, nhưng mà thời khắc mấu chốt, để nó ngăn cản một ít công kích nỏ mạnh hết đà vẫn là không có vấn đề.
Phối hợp thêm năng lực chữa trị cường đại của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, thời điểm Thần Minh Chiến Giáp đối diện với mấy Địa Nguyên đỉnh phong võ giả siêu cường, vẫn có tác dụng nhất định.
Trừ khi về sau Đào Thần chiến giáp hướng Đường Tiêu nhận chủ, Thần Minh Chiến Giáp mới có thể chính thức quy điền.
Vệ Mãng sau một kích toàn lực vừa rồi, muốn một lần nữa ngưng tụ sáu đạo linh phù chi lực hướng Đường Tiêu công kích, ít nhất phải mất một khoảng thời gian mấy cái hô hấp, bất luận võ giả nào, sử dụng phù triện, vân triện hoặc linh phù chi lực tiến hành công kích, đều gặp phải tình huống này. Nhưng mà Đường Tiêu có Luyện Yêu Thối Ma Hồ cường đại trợ giúp, hai lần phát ra Thối Ma Đại Thủ Ấn, căn bản không cần bất luận thời gian chờ đợi gì.
Đối với hai gã Địa Nguyên đỉnh phong cường xem mà nói, nhanh hơn một cái hô hấp, sẽ là một ưu thế thật lớn, Đường Tiêu sau khi công ra Thối Ma Đại Thủ Ấn, cũng không có hướng bản thể Vệ Mãng, mà là chụp về phía song đầu cự mãng chưa trốn của Vệ Mãng, đương nhiên hiện tại cái hai đầu này chỉ còn một đầu. Bị chém rụng một đầu, thực lực của song đầu cự mãng sẽ giảm mạnh, còn Vệ Mãng thì không kịp ra tay bảo hộ song đầu cự mãng bị thương, kết quả bị Thối Ma Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu vỗ xuống, một cái đầu còn lại bị đập trở thành một đống thịt vụn, thân thể còn sót lại của song đầu cự mãng cứng đờ, lập tức từ không trung rơi xuống.
Khế ước yêu thú bị giết, thần hồn của Vệ Mãng cũng nhận không nhỏ tổn thương, hơn nữa đau lòng vô cùng, nghĩ thầm muốn đem tàn thi của song đầu cự mãng thu hồi lại, thân thể nó là tài liệu giá trị xa xỉ, ít nhất có thể bổ khuyết một ít tổn thất, nhưng không có ngờ tới chính là ngay lúc Vệ Mãng chụp tới, sắp đem tàn thi của song đầu cự mãng thu hồi, tàn thi đột nhiên bị một cổ hấp lực cường đại, bị Đường Tiêu lấy đi, thần hồn cốt nhục bị Luyện Yêu Thối Ma Hồ cùng một chỗ thu vào, ngay cả cặn bã cũng không chừa.
Vệ Mãng tức giận đến oa oa gọi bậy, tuy có sáu đạo linh phù chi lực, nhưng mà giờ phút này lại đối với Đường Tiêu phi thường kiêng kị, vị tiểu hầu gia này tuy chỉ có bốn đạo linh phù chi lực, nhưng lại quỷ kế đa đoan, kinh nghiệm chiến đấu thập phần phong phú, khiến Vệ Mãng có cảm giác không biết làm sao.
Đặc biệt là khế ước yêu thú của hắn, ở trong nhiều lần chiến đấu dĩ vãng, đều phát huy sức chiến đấu rất mạnh, kỹ năng thuấn di đối với địch nhân xuất kỳ bất ý đánh lén rất sắc bén, không ngờ tới chính là, rõ ràng bị hai chiêu của Đường Tiêu giết chết!
- Ngươi còn có chiêu số gì thì sử dụng đi, bằng không thì hướng Thất hoàng tử quy hàng!
Đường Tiêu ngược lại là ngừng tay, rất cường thế mà hướng Vệ Mãng uy hiếp một tiếng.
- Hừ! Ngươi cảm thấy giết chết khế ước yêu thú của bổn vương, là có thể đả bại bổn vương sao?
Vệ Mãng phô trương thanh thế mà trả lời Đường Tiêu một câu, nhưng ánh mắt bối rối của hắn rõ ràng đã bán rẻ hắn.
- Vậy bổn công tử sẽ đưa ngươi lên đường!
Đường Tiêu lập tức giận tái mặt, Lang thần bổng trong tay lập tức trở nên cực lớn, đột nhiên hướng Vệ Mãng nện xuống.
Vệ Mãng đem hết sáu đạo linh phù chi lực lượng, huyễn hóa thành một đại mãng cực lớn, nghênh hướng Lang thần bổng của Đường Tiêu, Lang thần bổng chống đỡ hết nổi, thiếu chút nữa đã bị nện bay trở về, nhưng trong thân thể Đường Tiêu lập tức có một đạo Đại Thủ Ấn màu vàng bay ra, đột nhiên hướng Vệ Mãng đập đánh tới.
Dùng sáu đạo linh phù chi lực của Vệ Mãng, cùng Đường Tiêu chính diện đối kháng vốn là không có vấn đề, nhưng mà chiến đấu lúc trước, Vệ Mãng đã phát hiện Đường Tiêu sử dụng linh phù chi lực ngưng tụ Đại Thủ Ấn công kích, hai lần công kích rõ ràng có thể không dừng lại.
Hắn sáu đạo linh phù chi lực căn bản không cách nào làm bị thương đối phương, Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu sau khi đập nát cự mãng, song song triệt tiêu, nhưng hắn lập tức lại đánh ra một Đại Thủ Ấn khác, mà Đại Thủ Ấn này rõ ràng so với lúc trước mạnh hơn không ít!
Lúc trước nói Đường Tiêu cuồng vọng, khí thế không ai bì nổi Vệ Mãng, giờ phút này sáu đạo linh phù chi lực chưa hoàn toàn khôi phục, căn bản không cách nào đánh trả, chỉ phải đem sáu đạo linh phù chi lực thu hồi thể nội, miễn cưỡng ngưng tụ ra một cự thuẫn, sau khi đón đỡ Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu, khu lái một kiện phi hành pháp khí quay người hướng bên ngoài hơn nghìn trượng tật độn mà đi.
Phi hành pháp khí này phẩm giai hiển nhiên không thấp, tốc độ bay nhanh đến mức chỉ thấy một đạo tàn ảnh của Vệ Mãng.
Đường Tiêu cười lạnh một tiếng, thân thể Người Sói lại lần nữa biến hình, lúc này rõ ràng huyễn hóa thành một Sói điêu toàn thân lông sói đen nhánh! Hai bên hông có cánh điêu, dưới thân rõ ràng có bốn vuốt sói, sau khi cánh giương ra, đạt tới tầm hơn mười trượng, hai cánh mở ra, Sói điêu cực lớn liền bay lên trời, hai cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, một hồi cuồng phong gào thét, thân hình Đường Tiêu bỗng nhiên tại chỗ biến mất, sau một khắc, dĩ nhiên xuất hiện bên cạnh Vệ Mãng.
Đường Tiêu ở Ác Long đầm Thoát Thai Hoán Cốt, sau khi hấp thu huyết nhục của Viễn Cổ Cự Long, thân thể dĩ nhiên cùng long tộc độc nhất vô nhị, cũng không cách nào ngưng khí hóa điêu nữa, nhưng mà không có ngờ tới, sau khi hóa thân Người Sói, ngưng khí hóa điêu lại có thể biến ra một Sói điêu kỳ dị!
Vệ Mãng thấy hình dáng tướng mạo Sói điêu dữ tợn trước mặt, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi. Hai gã võ giả tầm đó đánh nhau, khí thế là rất trọng yếu, Vệ Mãng tuy tu vi rất cao, nhưng mà sống an nhàn sung sướng lâu rồi, cơ hội cùng nhân sinh liều chết cũng ít đi rôất nhiều.
Còn Đường Tiêu những năm gần đây, đi qua đường ranh sinh tử, dạo qua mấy Bí Cảnh, giết người vô số, sát khí trong thần hồn lăng lệ ác liệt, căn bản không ai bằng. Hơn nữa hắn bẩm sinh cuồng vọng, không thể không nói, đối mặt với Đường Tiêu hóa thân Sói điêu hiện tại có năm đạo linh phù, thật là ác mộng của nhiều võ giả.
Vệ Mãng do dự một lát, nhưng vẫn không có dũng khí cùng Đường Tiêu chính diện đối địch, sáu đạo linh phù chi lực biến ảo thành một cự mãng cực lớn, hướng Đường Tiêu đánh nghi binh, sau đó biến đổi phương hướng bỏ chạy.
Sói điêu duỗi ra móng vuốt giống như chân sói, lại như điêu trảo, đột nhiên hướng Vệ Mãng vồ tới, thân hình Vệ Mãng trì trệ, quay đầu lại một chưởng đánh ra, cản trở một trảo của Đường Tiêu, thời điểm sáu đạo linh phù chi lực cùng cự trảo này đối bính, hiển nhiên chiếm cứ thượng phong rất lớn, nhưng thân thể của hắn hơi chút đình trệ, liền bị một Đại Thủ Ấn hướng hắn mà đến.
Mà Đại Thủ Ấn này, đã cùng sáu đạo linh phù chi lực tương xứng!
Vệ Mãng bị Đại Thủ Ấn này đập lên thân thể, cương khí hộ thể hoàn toàn ngăn trở một Đại Thủ Ấn này, nhưng trên mặt hắn lại hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn tuyệt đối không có ngờ tới, còn có một loại công pháp như vậy, mỗi lần đánh ra một chưởng, sẽ hơn một chưởng lúc trước vài phần uy lực, nếu như một mực gia tăng như vậy, hắn sớm muộn sẽ bị đối phương chụp chết.
Chiến đấu kế tiếp, căn bản không có bất luận cái gì lo lắng mà nói, Thối Ma Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu một chưởng so một chưởng uy mãnh, không bao lâu công phu, nhanh chóng bạo tăng tới gần bảy đạo linh phù chi lực. Tốc độ bỏ chạy của Vệ Mãng, ở trước mặt Đường Tiêu sau khi hóa thân Sói điêu, quả thực không đáng nhắc tới.
- Ta nhận thua! Nguyện quy hàng Thất hoàng tử! Tiểu hầu gia đừng đánh nữa!
Thời điểm Đường Tiêu sắp đánh ra một Thối Ma Đại Thủ Ấn nữa, Vệ Mãng triệt để buông tha chống cự, lớn tiếng xin khoan dung.
Đường Tiêu cũng không dừng tay, lại là một chưởng tiếp một chưởng mà liên tục đánh ra, trong mắt Vệ Mãng hiện ra vẻ tuyệt vọng cùng phẫn nộ, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại trong chốc lát, nhưng giờ phút này hắn căn bản không cách nào cùng Thối Ma Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu chống lại, nhất là sau khi hộ thể cương khí triệt để vỡ vụn, bị Thối Ma Đại Thủ Ấn đập thành trọng thương, Đường Tiêu đem hắn thu vào bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Kết quả một trận chiến này, hoàn toàn ở bên trong Đường Tiêu mong muốn, hơn nữa Đường Tiêu cảm giác mình cũng không có sử xuất toàn lực. Xem ra sáu đạo linh phù chi lực cũng không gì hơn cái này, tiếp theo, Đường Tiêu quyết định đi chọn Địa Nguyên đỉnh phong võ giả bảy đạo linh phù chi lực thử tay.
Đã có được sáu đạo linh phù chi lực Vệ Mãng, năm đạo linh phù chi lực Kim Thiền, bốn đạo linh phù chi lực Lê Xuân, ba gã con rối cường đại này, về sau tổng hợp thực lực của Đường Tiêu sẽ đại trướng, thời điểm ứng chiến, đột nhiên đem ba người này triệu hoán ra, sẽ mang đến cho đối thủ áp lực như thế nào?
Đã có ba người này giúp đỡ, lợi dụng Thối Ma Đại Thủ Ấn bắt lấy những Địa Nguyên đỉnh phong võ giả khác cũng sẽ dễ dàng rất nhiều, về sau bên người Đường Tiêu, con rối đạt tới Địa Nguyên đỉnh phong tu vi ngày càng nhiều, dưới Thiên Nguyên, hắn càng ngày càng lớn mạnh cùng không thể chiến thắng.
Sau khi thu Vệ Mãng, Đường Tiêu khống chế được Bình Đông nội thành, cũng mở rộng cửa thành, để Thất hoàng tử đi vào, mấy ngàn đại quân do Đường Tiêu suất lĩnh, có thể nói là không đánh mà thắng, dễ dàng chiếm Bình Đông thành!
Vốn là ba vị Hổ Liệt tướng, Lan Vương cùng với Phương Kích các loại cường giả, còn có mấy ngàn tinh nhuệ, là vì khôi phục Đại Minh triều mới đầu nhập dưới trướng Thất hoàng tử Chu Vũ, nhưng Thất hoàng tử hiển nhiên cũng không thể cho bọn hắn hy vọng phục quốc quá lớn. Đường Tiêu chiến một trận Bình Đông lập uy, chúng tướng vui lòng phục tùng, lực ngưng tụ cùng tin tưởng của mấy ngàn tướng sĩ cũng lập tức dấy lên.
Đánh hạ một tòa tân thành, đầu tiên cần làm chính là trấn an nhân tâm, dân chúng Man tộc đối với việc ba vị đại Vương thoáng cái quy thuận Thất hoàng tử có rất nhiều nghị luận, nhưng dưới dâm uy trước sau như một của Tam đại Vương, hết thảy cũng còn tính toán bình tĩnh. Bọn người Vệ Mãng, Kim Thiền, cùng Lê Xuân bị Đường Tiêu khống chế, cho nên Đường Tiêu ở trong Bình Đông thành bài trừ các thế lực đối lập cũng rất thuận tiện, nghe lời tự nhiên lưu dụng, không nghe lời, thậm chí có ý phản kháng, kết cục đơn giản có hai loại.
Thực lực mạnh, có chút tác dụng, bị Đường Tiêu thu làm con rối, thực lực yếu, hơn nữa không thành thật, trực tiếp ném vào Huyết Trì tế luyện.
Sau khi dàn xếp xong Bình Đông, Lan Vương, Thất hoàng tử cùng với bọn người Chu Kiền, Phương Kích, bắt đầu khuyến khích hôn sự của Đường Tiêu, hơn nữa là để cho hắn một lần đem Dực Thai công chúa và Nghi Lan quận chúa cưới vào cửa.
Nghi Lan quận chúa trưởng thành rồi, Đường Tiêu hiện tại đã tiến vào Địa Nguyên ngũ giai, thực lực có thể so với Địa Nguyên đỉnh phong, tự nhiên đối với hôn sự này không có bất kỳ dị nghị gì.
Nhưng Dực Thai công chúa lại đối với cái này cảm xúc không cao, nhắc tới chuyện này luôn rầu rĩ không vui. Đường Tiêu sẽ không miễn cưỡng nàng, đợi nàng chủ động nói ra bí mật nội tâm, cho nên sự tình đại hôn chỉ có thể tạm thời hoãn lại, chỉ có Nghi Lan quận chúa một người âm thầm sốt ruột, rồi lại nói không nên lời, bởi vì không hiểu được tâm sự của Đường Tiêu, khiến cho bản thân đêm gối đầu một mình khó ngủ.
Đường Tiêu không thích những chuyện quản lý chính sự này, sau khi hắn sử dụng một ít thủ đoạn tàn nhẫn, dùng tánh mạng người nhà hoặc bản thân áp chế bức bách bọn người Vệ Mãng đi vào khuôn khổ, chỉ để lại một tia thần niệm ở trên người bọn họ, không cho bọn hắn có dị tâm gì, toàn lực phối hợp Thất hoàng tử thống trị Bình Đông thành, còn bản thân hắn thì bắt đầu toàn lực tu luyện.
Ở dưới quy tắc của Thiên giới, muốn trở thành vương giả đầu tiên của Cửu Châu đại lục hay là muốn tiến vào Địa Nguyên đỉnh phong, nếu như có thể có được tám, chín đạo linh phù chi lực, lại phối hợp thêm uy lực của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, dưới Thiên Nguyên thì không có đối thủ rồi.
Việc cần phải làm trong tương lai rất nhiều, hết thảy đều là dùng thực lực làm cơ sở, nếu không đều là nói suông.
Từ Địa Nguyên Cấp ngũ giai tiến vào Địa Nguyên đỉnh phong, đối với rất nhiều người mà nói, là một sự tình cực kỳ gian nan, nhưng đối với người có được Luyện Yêu Thối Ma Hồ, và trời sinh kỳ tài như Đường Tiêu mà nói, thì không có bất kỳ khó khăn nào.
Huống chi, trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ còn có một Bí Cảnh, có thể giúp hắn cảm ngộ Thời Gian chi lực.
Bí Cảnh ban đầu huấn luyện rất đơn giản, sẽ mô phỏng ra một đối thủ cường hãn cùng Đường Tiêu đối chiến, thực lực luôn cao hơn Đường Tiêu một ít, đặc biệt là cảm ngộ đối với Thời Gian chi lực so với Đường Tiêu luôn cao hơn, theo cảm ngộ của Đường Tiêu đối với Thời Gian chi lực càng ngày càng mạnh, đối thủ này cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh theo, như vậy Đường Tiêu không thể không một mực chăm chú ở trong chiến đấu, cũng từ đó đạt được cảm ngộ đối với Thời Gian chi lực.