- Đạo hữu, dù đạo hữu không thích tôi ngồi cùng, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ giúp ích được đạo hữu. Hắc hắc.
Thiên Cơ Tử nói xong, định cầm bầu rượu tự giót.
Lâm Vân giống như lơ đãng chụp lại bầu rượu. Thiên Cơ Tử thấy mình rõ ràng không lấy được bầu rượu, ánh mắt liền thay đổi. Lần nữa nhìn Lâm Vân một cách cẩn thận. Nhưng dù y nhìn kiểu gì, cũng chỉ thấy người này có tu vị Kết Đan trung kỳ. Lẽ nào vừa nãy chỉ là trùng hợp?
Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Tên Thiên Cơ Tử này đã là cường giả Luyện Hư hậu kỳ điên phong. Hắn không tin y không có khả năng mua nổi thức ăn và rượu. Lâm Vân có thể khẳng định, là do y không nhìn thấu tu vị của hắn. Hoặc là y muốn giả vờ để lợi dụng mình.
- Thiên Cơ Tử phải không? Ông muốn uống rượu thì ít nhất phải hỏi chủ nhân của nó chứ? Lẽ nào cả bàn thức ăn này là do ông trả tiền?
Lâm Vân rót đầy một chén, uống một ngụm rồi nói.
Thiên Cơ Tử lại sửng sốt. Thần Cơ Môn của y cho tới bây giờ còn chưa nhìn lầm tu vị của một ai. Cho dù là tu sĩ có cấp bậc cao hơn y một cấp, y cũng có thể nhìn ra. Tên này rõ ràng chỉ có tu vị Kết Đan trung kỳ, vì sao động tác của hắn thoạt nhìn rất chậm, nhưng trên thực tế lại nhanh như vậy? Hơn nữa y tới đây tìm người này, xác thực là có việc.
Đó là bởi vì, một tu sĩ Kết Đan như hắn, mà lại tiêu xài lại xa xỉ như vậy.
- Đạo hữu cứ nói đùa rồi. Nói thật, tôi thấy tu vị của đạo hữu không cao, chỉ có Kết Đan trung kỳ, nhưng mệnh cách của đạo hữu rất kỳ quái. Làm cho người ta nhìn không thấu. Cho nên tôi mới nổi lên ý muốn kết giao. Có chỗ nào đắc tội, mong đạo hữu bỏ quá cho.
Thần thái của Thiên Cơ Tử đã không còn vẻ phóng đãng như vừa nãy. Mà trở nên thận trọng nói.
- Tại sao thấy vậy?
Lâm Vân sững sờ. Trong lòng tự nhủ, tên Thiên Cơ Tử này cũng có chút bản lĩnh. Nói cái gì mệnh cách của hắn nhìn không thấu. Nói cách khác, đó là hắn đã không còn là người do số mệnh an bài. Điểm ấy thì Lâm Vân lại tin.
- Không dối gạt đạo hữu, môn phái của tôi chuyên về xem tướng mạo để luận số phận. Tôi cũng đã học được nhiều năm rồi, tôi tin rằng mình còn chưa từng nhìn lầm. Tôi thấy đạo hữu hợp với tính tình của tôi, cho nên nếu đạo hữu muốn bất kỳ thông tin gì, thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói cho đạo hữu biết. Nhưng giá cả có khả năng rất cao.
Thiên Cơ Tử cẩn thận nói.
Nguyên lai là thần côn muốn kiếm tiền. Lâm Vân mỉm cười:
- Đạo hữu thích uống rượu thì cứ tùy tiện. Nhưng còn chuyện mệnh cách, thì thôi vậy. Tôi không có ý định cho người khác tính toán mạng của tôi thế nào. Số mạng của tôi nắm giữ trong tay của tôi. Không một ai có thể thay đổi được.
Lâm Vân nói đầy vẻ tự tin. Sự tư tin đến mức cường đại khiến cho Thiên Cơ Tử cũng phải ngạc nhiên. Bỗng nhiên y rùng mình một cái. Thậm chí y có cảm giác, ở trước mặt người này, ngay cả một chiêu của hắn mình cũng không đỡ được. Tuy cảm thấy hoang đường, nhưng cảm giác đó rất chân thật.
- Hừ, thật là một tiểu tử càn rỡ. Mạng của ngươi do ngươi định đoạt sao? Hôm nay ta lại muốn thay đổi số mạng của ngươi. A Phúc, chặt đứt chân của hắn cho ta.
Một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo truyền tới.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn. Là một tên thanh niên mang theo vẻ mỉa mai đang nhìn về phía bàn của hắn. Lâm Vân thầm than, loại thiếu gia coi trời bằng vung này, sao ở đâu cũng thấy nhỉ? Mình nói chuyện của mình, liên quan quái gì tới y, mà y lại muốn can thiệp. Đúng là vũ trụ to lớn, không chuyện gì là không có.
- Người này là Nhị thiếu gia của Giản gia, Giản Lạc Phiến. Giản gia là thế gia đệ nhất của thành Thác Mã, cao thủ thì nhiều như mây. Nếu có thể không đắc tội với y thì đừng nên đắc tội.
Thiên Cơ Tử nhìn thấy người thanh niên kia, liền vội vàng nói nhỏ với Lâm Vân.
Lâm Vân vốn định hỏi Thiên Cơ Tử một vài chuyện bởi vì y tự xưng là chuyện gì cũng biết. Phỏng chừng đây cũng là mục đích chính mà y làm quen với mình. Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ mà có thể gọi một bàn thức ăn có giá năm trăm linh thạch Thượng Phẩm. Chứng tỏ là kẻ có tiền. Nói không chừng, trong mắt của Thiên Cơ Tử, mình chính là một con dê béo.
Mà hiện tại tên thiếu niên kiêu ngạo kia lại muốn cắt đứt chân hắn. Trong lòng hắn liền nổi lên sát ý. Nhưng vừa nghe nói là người của Giản gia, hắn bỗng thay đổi chủ ý.
- Xin lỗi bằng hữu, thiếu gia của nhà tôi đã ra lệnh đánh gãy chân của cậu.
Người tên A Phúc đi tới trước mặt Lâm Vân, sầu mi khổ kiểm nói.
- Sao ngươi không tự cắt đứt chân của mình đi?
Một cô gái ngồi bên cạnh thất bất bình liền lên tiếng bênh vực cho Lâm Vân.
Lâm Vân ngạc nhiên nhìn cô gái. Cô ta ngồi cạnh một cô gái che mặt khác. Ở trên bàn là hai chén linh trà. Không ngờ ở thế giới Tu Chân này lại có người nghĩa hiệp, dám đứng lên bênh vực cho kẻ yếu. Lâm Vân chỉ âm thầm cười khổ. Một người cô ta giống như là động vật trong sách đỏ vậy.
Thấy Lâm Vân nhìn sang, khuôn mặt của cô gái đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Vân một cái:
- Nhìn gì vậy? Chưa thấy qua nữ hiệp à?
- Chỉ Phán, em không ít lời đi được sao?
Cô gái che mặt nói
Nghe cô gái che mặt nói vậy, cô gái mặc áo hồng hừ một tiếng, hung hăng nhìn Lâm Vân một cái rồi im lặng.
Lâm Vân nói với người tên A Phúc kia:
- A Phúc, ngươi chờ một lát, tôi có vài câu muốn hỏi vị Thiên Cơ Tử này.
- Hừ, còn chưa từng thấy một tên ngốc như vậy. Người ta muốn đánh chân hắn, vậy mà hắn còn bảo người ta đợi. Lẽ nào chỉ số thông minh của hắn thấp như vậy?
Cô gái áo hồng nhịn không được nói.
Lâm Vân mặc kệ cô ta, quay sang Thiên Cơ Tử, hỏi:
- Tôi thực sự có vài chuyện muốn hỏi đạo hữu. Số linh thạch này coi như là tiền đặt cóc. Đạo hữu tạm thời đưa cho tôi một lá bùa truyền tin.
Lâm Vân tiện tay ném xuống bàn một cái túi trữ vật. Thiên Cơ Tử mỉm cười nhận lấy, rồi mở ra xem. Đảo mắt, sắc mặt y liền thay đổi, nhịn không được kêu lên:
- Một triệu…
Lâm Vân mỉm cười không đáp. Thiên Cơ Tử kịp thời thu liễm vẻ kinh ngạc. Nhưng trong lòng y như sóng to gió lớn. Môt triệu linh thạch, rõ ràng chỉ là tiền đặt cọc. Người này muốn hỏi điều gì vậy nhỉ? Hơn nữa, người này cũng thật là giàu có.
Đây không phải là dê béo, mà là con dê cực béo. Mà hắn đưa cho mình nhiều linh thạch như vậy. Chẳng lẽ hắn không sợ mình chạy trốn sao?
Tuy kinh dị, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn đưa một lá bùa truyền tin cho Lâm Vân. Rồi cáo từ rời đi.
Lâm Vân không lưu lại Thiên Cơ Tử, mà quay đầu nhìn với A Phúc:
- Tôi muốn đi cùng công tử của ngươi tới nhà của các ngươi để nói phải trái với gia chủ của các ngươi. Không biết có được không?
Nghe Lâm Vân nói vậy, cô gái áo đỏ chu miệng lên:
- Không biết là thiếu gia của nhà ai, đúng là ngốc hết thuốc chữa. Sinh ý còn chưa làm, đã đưa một đống linh thạch cho một người vừa mới quen biết rồi. Hiện tại lại tới nhà của kẻ muốn hại hắn để nói chuyện đạo lý. Trên đời này sao lại có loại người như hắn nhỉ?
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thanh âm của Lâm Vân không nhỏ, cơ hồ cả đại sảnh đều nghe thấy. Nhị thiếu gia của Giản gia càng nghe thấy rõ ràng, thuận miệng nói:
- A Phúc, nếu người này đã thức thời như vậy, thì dẫn hắn đi theo. Chúng ta đi thôi.
Mọi người ở đây đều ngầm hiểu nhưng không ai nói ra. Một tu sĩ mới chỉ Kết Đan trung kỳ, mà lại có nhiều linh thạch như vậy. Cho dù một triệu linh thạch kia có là linh thạch Hạ Phẩm đi chẳng nữa thì chứng tỏ người này vẫn rất giàu. Nhị thiếu gia của Gian gia đang tính kế bóc lột hắn.
- Thiếu gia, người kia có nhiều tiền như vậy, tu vị lại thấp, có nên hỏi hậu trường của hắn hay không? Hiện tại cả Thiên Dương Lâu cũng biết chúng ta mang theo hắn đi…
Một nam tử có bộ râu cá trê nói thầm vào tai của Giản Lạc Phiến.
Nhị thiếu gia nhíu mày. Thủ hạ của mình nói cũng đúng. Nếu hắn là đệ tử của một môn phái lớn, thì không chừng sẽ liên lụy tới Giản gia. Phải biết rằng người trẻ tuổi kia xài tiền quá hào phóng.
Giản Lạc Phiến đi tới bên cạnh Lâm Vân, nhìn bộ quần áo bình thường của hắn, mỉm cười nói:
- Bằng hữu, muốn đi tới Giản gia của chúng tôi cũng được. Nhưng không biết bằng hữu từ đâu tới? Tôi nghĩ, một người trả tiền sòng phòng như bằng hữu, chắc không phải là hạng người vô danh tiểu tốt chứ? Nếu như bằng hữu không nói thật, thì đừng trách tôi không cho bằng hữu cơ hội. Tôi sẽ lập tức đánh gãy chân của bằng hữu ở đây.
Lâm Vân nhìn Giản Lạc Phiến, nói:
- Ta đi theo ngươi về nhà không phải vì sợ ngươi. Ta chỉ muốn nói đạo lý với gia chủ của ngươi mà thôi. Còn việc ta có nhiều tài sản như vậy, thì đó là do sư phụ của ta để lại. Cho dù sư phụ đã mất, nhưng ta còn có mấy vị sư đệ. Tuy tu vị của ta thấp, nhưng hai sư đệ của ta đều là tu sĩ Nguyên Anh. Hắc hắc.
Nói xong, Lâm Vân lại rót một chén rượu rồi uống. Lôi sư đệ cấp Nguyên Anh ra, khẩu khí uy hiếp rất rõ ràng.
Lời này của Lâm Vân, khiến cho Nhị thiếu gia của Giản gia hơi tức giận. Có lẽ những điều hắn nói là đúng. Nếu là đệ tử của một môn phái lớn, thì sao có thể không biết giang hồ hiểm ác cơ chứ? Nghĩ tới đây, y cười ha ha nói:
- Tôi thấy có lẽ đây là lần đầu tiên bằng hữu đi ra ngoài trải nghiệm. Nhưng không sao, đi thôi, tôi cho bằng hữu một cơ hội để giảng đạo lý.
Các tu sĩ xung quanh đều lắc đầu. Những người có thể vào đây ăn cơm đều là những người giàu có. Nhưng không có ai nguyện ý đắc tội với Giản Lạc Phiến. Chỉ có thể thầm than Giản gia vớ được một con dê béo.
Lâm Vân muốn tên Nhị thiếu này dẫn tới Giản gia là có kế hoạch riêng của mình. Theo như lời của Thiên Cơ Tử, Giản gia là thế gia đệ nhất của thành Thác Mã, cho nên hắn muốn kiểm tra xem ở đó có trận pháp hoặc cao thủ đặc biệt nào không? Để cho người của Giản gia dẫn vào thuận tiện hơn so với việc lén lút đột nhập.
Tuy tu vị của Lâm Vân đã là Ngũ Tinh điên phong, nhưng hắn không dám coi thường tu sĩ trong thiên hạ. Kỳ nhân dị sĩ khắp nơi đều có. Nếu Giản gia có một trận pháp lợi hại, lại có bảy tám cao thủ Đại Thừa Kỳ, thì hắn cũng rất khó đối phó.
Tuy khả năng đó rất thấp, nhưng cẩn tắc vô áy náy. Hắn đã trị thương mười năm rồi. Hắn không muốn lại đợi thêm mười năm nữa. Muốn làm, thì phải giải quyết dứt khoát, không thể để các nhân tố bất ngờ diễn ra.
Nếu như Giản gia có bảo vật gì đó, mà Giản gia thức thời thì đôi bên có thể trao đổi công bằng. Còn nếu không, thì hắn lại một lần cường đạo. Huống hồ, qua vẻ kiêu ngạo của tên Giản Lạc Phiến này cũng biết, Giản gia không phải gia tộc tốt đẹp gì.
- Đi thôi.
Nhị thiếu của Giản gia vung tay lên nói với Lâm Vân, mang theo hai tên hộ vệ, xoay người rời đi.
Lâm Vân nhìn dáng vẻ của tên này, thật chẳng khác gì với Âu Dương Phụng năm đó. Chẳng lẽ những tên thiếu gia đều yêu thích như vây?
- Chậm đã.
Một thanh âm trong trẻo vang lên.
- Cô là ai mà dám ngăn cản đường đi của ta? Tránh sang một bên.
Giản Lạc Phiến giận dữ nói. Nếu không phải y đang vội vã dẫn Lâm Vân về để bóc lột, thì đã sớm động chân động tay rồi. Đâu cần quát lên như thế.
Lâm Vân thấy lại là cô gái mặc áo hồng vừa nãy, thì không khỏi cười khổ. Lần đầu tiên hắn thấy một người có tinh thần trọng nghĩa như vậy ở thế giới này. Lâm Vân dở khóc dở cười. Thật không biết cô ta đang giúp mình hay là đang quấy rối mình nữa.
- Lưu người trẻ tuổi kia lại. Giản Lạc Phiến phải không, Giản gia thì rất ghê gớm sao? Đừng tưởng rằng mọi người không biết tâm tư của ngươi. Ngươi định dẫn người này tới Giản gia rồi cướp đoạt tài sản của hắn phải không. Ta nhổ vào!
Cô gái áo đỏ quát lớn.
Cô gái này nói trắng ra mục đích của Giản Lạc Phiến, giống như cô ta không để quyền thế của Giản gia vào mắt vậy.
Sắc mặt của Giản Lạc Phiến liền tái nhợt. Không ngờ ở thành Thác Mã lại có người dám coi thường Giản gia. Đây là điều mà y không thể nhẫn nhịn được.
- A Phúc, A Thọ, bắt con ả không biết tốt xấu này cho ta.
Giản Lạc Phiến vừa dứt lời, hai tên hộ vệ lập tức vọt lên, bao vây cô gái áo hồng, chuẩn bị động thủ.
Lâm Vân thấy tu vị của cô gái này mới chỉ là Nguyên Anh. Tuyệt đối không phải là đối thủ của A Phúc và A Thọ, vốn có tu vị Hóa Thần.
- Âm tỷ, những người này thật không biết xấu hổ, chỉ biết ỷ đông hiếp yêu.
Cô gái áo đỏ biết mình không phải là đối thủ của hai tên hộ vệ, cho nên dứt khoát núp ở đằng sau cô gái che mặt.
Cô gái che mặt đứng lên, hừ lạnh một tiếng. Một cỗ khí thế khổng lồ lao tới, đẩy mấy tên hộ vệ của Giản Lạc Phiến lùi lại đằng sau mấy bước.
- Luyện Hư…
Hai tên hộ vệ kinh hãi kêu lên. Bọn họ tuyệt đối không ngờ một người trẻ tuổi như vậy đã là một tu sĩ Luyện Hư. Dù không biết cô gái che mặt này bao nhiêu tuổi, nhưng bọn họ khẳng định cô ta không lớn tuổi. Một người trẻ tuổi đã là tu sĩ Luyện Hư, thật là ngoài dự liệu của bọn họ.
Lâm Vân đã sớm nhìn ra tu vị của cô gái che mặt, là Luyện Hư sơ kỳ điên phong. Thực lực của cô ta hơn xa hai hộ vệ Hóa Thần của Giản Lạc Phiến. Dù biết cô gái mặc áo đỏ chỉ làm phiền hắn chứ không giúp được gì. Nhưng trong lòng Lâm Vân vẫn rất cảm động với sự nhiệt tình của cô ta.
- Hai vị thực sự muốn gây sự với Giản gia của chúng tôi sao? Cho dù là tu sĩ Luyện Hư, Giản gia cũng không coi là cái gì.
Giản Lạc Phiến hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi. Hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này. Nhưng hắn đã không thể giả trang như không biết được nữa. Đành phải chắp tay nói với cô gái áo hồng:
- Đa tạ cô nương. Nhưng tôi nghĩ Giản gia là một thế gia lớn, cho nên một số đạo lý chắc họ vẫn phải phân biệt được. Tôi tự mình tới nói chuyện gia chủ của bọn họ vẫn tốt hơn.
Nghe Lâm Vân nói vậy, cô gái áo đỏ tức giận suýt nữa ngất đi. Cô ta trừng Lâm Vân một cái:
- Đúng là một tên ngốc, không nhìn ra được nhân tâm hiểm ác. Mặc kệ ngươi, Âm tỷ, chúng ta đi thôi.
Cô gái che mặt ý vị thâm trường nhìn Lâm Vân, mới xoay người đi theo sư muội
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hành động này của Lâm Vân, khiến chẳng những cô gái che mặt cảm thấy có ẩn tình. Mà khách khứa trong đại sảnh cũng cảm thấy không đúng lắm.
A Thọ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Vân, y bỗng nổi lên lòng nghi ngờ. Trước kia còn có thể nói là do người này không hiểu sự đời, muốn tới Giản gia để nói lý. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng có chỗ dựa, nhưng hắn vẫn không lĩnh tình mà muốn tới Giản gia. Chuyện này đã không còn đơn giản nữa rồi.
Giản Lạc Phiến thì không nghĩ nhiều như vậy. Thấy hai cô gái kia rời đi, vẫn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho A Phúc. A Phúc liền rời đi trước. Những người khôn khéo đã nhận ra, Giản Lạc Phiến không muốn bỏ qua cho hai cô gái.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn biết những lời vừa rồi của hắn đã khiến mọi người hoài nghi. Nhưng hắn chả có gì phải lo lắng. Hắn cẩn thận không có nghĩa là hắn sợ hãi. Nếu quả thật không có biện pháp, thì cường công cũng được.
- Chậm đã. Bằng hữu, tại hạ là Uông Chí Hà. Dù tôi tới thành Thác Mã chưa được lâu, nhưng tôi cũng biết Nhị thiếu gia Giản Lạc Phiến của Giản gia. Người này chẳng những háo sắc, mà còn chuyên tiến hành cướp bóc với những tán tu từ bên ngoài tới. Vừa nãy bằng hữu đã lộ tiền tài ra ngoài, tên Giản Lạc Phiến chắc chắn có ý xấu với bằng hữu. Nếu bằng hữu không chê, tôi nguyện ý dẫn theo bằng hữu rời khỏi thành Thác Mã.
Tu sĩ tên là Uông Chí Hà, nghiêm nghị nói.
Lông mày của Lâm Vân nhíu lại. Người này thoạt nhìn có vẻ khôn khéo, chắc y phải biết mình tới Giản gia là có mục đích khác chứ. Nhưng y vẫn dám dẫn theo mình. Xem ra y có lá gan không nhỏ. Chính xác hơn là tiền tài động nhân tâm.
Nếu như nói, vừa nãy cô gái áo đỏ giúp hắn, không hề có lợi ích trong đó. Nhưng tên Uông Chí Hà này khẳng định có mục đích khác. Lẽ nào y muốn cướp linh thạch của mình? Khả năng này không lớn. Tu vị của Uông Chí Hà cao hơn cô gái che mặt. Nếu như chỉ vì linh thạch, thì có cần phải đắc tôi Giản gia hay không?
- Ha ha, có vẻ gần đây danh tiếng của Giản gia giảm sút thì phải , không ngừng có kẻ dám đi lên khiêu khích. Họ Uông, cho dù hiện tại ngươi muốn rời đi cũng đã muộn rồi.
Giản Lạc Phiến giận quá hóa cười.
Lâm Vân mỉm cười, nói:
- Tiền tài ư? Mặc dù tôi có một ít, nhưng không phải là nhiều. Tôi nghĩ Giản gia sẽ không vì mười triệu linh thạch Thượng Phẩm mà gây khó xử cho tôi chứ?
- Cái gì?
Chẳng những Uông Chí Hà bị kinh trụ, mà Giản Lạc Phiến cũng đờ ra kinh hãi. Trời ạ, mười triệu linh thạch Thượng Phẩm? Như thế còn kêu một ít tài sản? Cho dù cả Giản gia của y cũng không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
Uông Chí Hà vốn nghĩ rằng Lâm Vân là một tên bại gia tử. Về sau thấy hắn cố ý đi tới Giản gia mới bắt đầu hoài nghi. Lúc hắn thoáng cái lấy ra một triệu linh thạch cho Thiên Cơ Tử, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bọn họ đều biết hắn là kẻ có tiền, nhưng thật không ngờ lại là một triệu linh thạch Thượng Phẩm. Bọn họ còn tưởng rằng là linh thạch Hạ Phẩm.
Bây giờ nghe Lâm Vân chính miệng hắn nói ra có mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, trong lòng y càng thêm nóng bỏng. Mặc kệ người này tới Giản gia có mục đích gì, nhưng y đã không thể buông tha số tài sản đó. Hơn nữa trên người hắn còn có thứ mà y cần.
- Bằng hữu, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Uông Chí Hà muối kéo tay của Lâm Vân, lập tức rời đi.
- Ngăn y lại.
Giản Lạc Phiến sao có thể để con dê béo rơi vào tay người khác.
Lâm Vân biết hiện tại còn bĩnh tĩnh đi tới Giản gia là không có khả năng. Hắn cũng rất muốn biết tên Uông Chí Hà này dẫn mình đi là vì nguyên nhân gì. Huống hồ Uông Chí Hà đã đánh chủ ý lên Lâm Vân, nếu hắn không đánh trở về, thì hắn đã không phải là Lâm Vân rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, hai cô gái đang đi tới cửa thì ngừng lại. Bọn họ không ngờ hắn lại dám để lộ tiền tài. Không biết là hắn ngu ngốc hay là hắn có mục đích gì khác.
- Âm tỷ…
Cô gái áo hồng nhìn thoáng qua cô gái che mặt. Cô ta biết mình chỉ có tu vị Nguyên Anh, không phải là đối thủ của những người này.
Mà người trẻ tuổi kia chủ động đi theo Giản Lạc Phiến. Nói không chừng Giản gia vì sĩ diện, lại tha cho hắn một mạng. Nhưng nếu như hắn đi cùng với tên Uông Chí Hà, thì khẳng định hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Cô gái che mặt kéo tay sư muội, nói:
- Đi mau.
- Chuyện gì vậy, Âm tỷ?
Cô gái áo đỏ bị sư tỷ kéo ra khỏi quán rượu, thì lên tiếng hỏi.
- Còn chuyện gì nữa? Em thật quá ngây thơ rồi. Tu vị của người trẻ tuổi kia khẳng định không phải là Kết Đan trung kỳ. Nói không chừng chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn đi Giản gia nhất định là có mục đích khác. Em nói một người tu luyện tới mức đến chị cũng không nhìn ra được cảnh giới thì sẽ là người ngu sao?
- Hơn nữa, cho dù hắn chỉ có tu vị Kết Đan, chúng ta cũng không giúp được gì. Không chỉ nói, hai chúng ta không chống cự được cả Giản gia. Ngay cả tên Uông Chí Hà kia cũng có tu vị cao hơn chị một tầng. Một khi đánh nhau, chúng ta đối phó như thế nào?
Cô gái che mặt tỉnh táo nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào hắn thật sự…
Cô gái áo hồng vẫn còn lo lắng cho Lâm Vân.
Cô gái che mặt thở dài nói:
- Dù chị không biết người trẻ tuổi kia muốn làm gì. Nhưng chị dám khẳng định, hắn cố ý để lộ tiền tài. Bất kể là mục đích gì, tên Uông Chí Hà và thiếu gia Giản gia sẽ vì thế mà đánh nhau. Chúng ta lập tức rời khỏi thành Thác Mã thôi. Một khi Giản gia phong tỏa cả thành, thì chúng ta lại mặc kẹt trong này.
Nói xong, cũng không quan tâm cô gái áo hồng có đồng ý hay không, liền dẫn theo sư muội rời đi.
Người trong đại sảnh thấy tên tu sĩ Kết Đan này rõ ràng có nhiều linh thạch như vậy, đều rất đỏ mắt. Nhưng ở đây tu vị cao nhất cũng chỉ có Uông Chí Hà. Những người khác có tu vị kém xa. Không có tư cách để tranh giành với Uông Chí Hà và Nhị thiếu.
Uông Chí Hà tung một cước đá bay Giản Lạc Phiến, rồi kéo Lâm Vân rời khỏi Thiên Dương Lâu. Y không dám giết Giản Lạc Phiến. Dù sao Giản Lạc Phiến cũng là con cháu của Giản gia. Huống hồ ông chủ của Thiên Dương Lâu cũng không phải hạng tầm thường. Một khi người đó đi ra, thì cho dù y có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể chạy trốn.
Lâm Vân không biết Uông Chí Hà rốt cuộc muốn thứ gì trên người mình. Nhưng hắn khẳng định Uông Chí Hà cần không phải là linh thạch. Chỉ là về sau Lâm Vân tiết lộ số linh thạch mà hắn sở hữu, mới khiến y quyết tâm hơn mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ ở trong một quán rượu đã có hai tu sĩ Luyện Hư và một tu sĩ Hợp Thể rồi. Có thể thấy được việc tu luyện ở Hạt Nguyên Tinh phát triển như thế nào. Ngay cả một người trẻ tuổi như cô gái che mặt kia cũng có tu vị Luyện Hư sơ kỳ. Lâm Vân có thể nhìn ra cô ta không quá năm mươi tuổi.
Bản thân Lâm Vân cũng còn trẻ mà luyện tới đỉnh cao. Nhưng hắn biết đó là nhờ hắn uống hai viên Tạo Hóa Đan. Có thể tưởng tượng, thiên phú của cô gái kia rất kinh người.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tốc độ phi hành của Uông Chí Hà rất nhanh. Đảo mắt đã mang theo Lâm Vân đi ra thành Thác Mã. Một lúc sau, hai người đã tới một nơi cách thành Thác Mã một nghìn dặm.
- Tự động lấy hết đồ đạc của ngươi ra đây. Ta không thích nói nhiều.
Uông Chí Hà đỗ xuống một nơi vắng vẻ, rồi dứt khoát nói.
- Thì ra ngươi không phải là cứu ta, mà là muốn cướp đồ đạc của ta.
Lâm Vân giả vờ phẫn nộ nói.
Uông Chí Hà chỉ lạnh lùng cười, chẳng muốn nói nhiều với Lâm Vân:
- Lập lại lần nữa, nếu không chủ động lấy ra, thì đừng trách ta không khách khí.
Lâm Vân lấy một cái nhẫn ra rồi nói:
- Cho ngươi không có vấn đề. Nhưng ta muốn biết, ngươi rốt cuộc để ý tới thứ gì trên người ta? Đừng nói là ngươi coi trọng số linh thạch đó, ta sẽ không tin.
Uông Chí Hà nhe rằng cười. Chẳng muốn nói nhảm với Lâm Vân, vung tay một cái, thu lấy giới chỉ của Lâm Vân. Uông Chí Hà cười lạnh, một tu sĩ Kết Đan mà cũng dám hỏi chuyện của mình. Mặc dù có chút thông minh, nhưng vẫn phải chết trên tay mình mà thôi.
Trong giới chỉ quả nhiên có hơn mười triệu linh thạch Thượng Phẩm. Uông Chí Hà âm thầm vui vẻ, nhưng sắc mặt lập tức biến đổi. Y không nhìn thấy thứ mình cần trong này.
Nhìn sắc mặt của Uông Chí Hà, quả nhiên y không vì linh thạch mà bắt mình. Chứng tỏ có thứ gì đó trên người mình mà y có thể cảm ứng được. Không biết là thứ gì nhỉ?
Uông Chí Hà bỗng nhiên lấy ra một cái mai rùa. Cái mai rùa phát ra ánh sáng yếu ớt, còn có linh khí ba động. Cái mai rùa này được làm từ chất liệu giống như cái của hắn. Nhưng lại nhỏ hơn nhiều.
Thì ra y dựa vào đó mới cảm ứng được. Không biết y cảm ứng được viên ngọc thuộc tính Thổ hay là Dương đỉnh.
Lâm Vân có thể khẳng định, cái mai rùa kia tuy nhỏ hơn cái của hắn, nhưng lực cảm ứng lại mạnh hơn của hắn nhiều.
Thì ra là thế.
- Đưa ta xem thử.
Lâm Vân khẽ vẫy tay. Cái mai rùa trong tay Uông Chí Hà lập tức rơi vào trong tay hắn. Sau đó hắn thử so sánh hai cái mai rùa. Hai cái mai rùa không có chút ngăn cản, liền dung nhập vào nhau.
Một tia sáng hiện lên, Lâm Vân rõ ràng cảm thấy chiếc mai rùa hiện tại đã trở nên mượt mà và tự nhiên hơn. Một cảm giác chỉ về hướng thành Thác Mã rõ ràng truyền tới. Quả nhiên ở thành Thác Mã có thứ mà hắn cần. Lâm Vân mừng rỡ. Khó trách mình luôn không cảm ứng được một bảo vật nào. Hóa ra mai rùa trong tay hắn còn chưa hoàn thiện. Thật đúng là nên đa tạ tên Uông Chí Hà này.
Uông Chí Hà đã sững sờ. Chính xác hơn là ngây dại. Y không ngờ đồ vật trong tay mình lại bị người khác lấy đi dễ dàng như vậy. Chuyện gì vừa mới xáy ra? Chẳng lẽ tu vị của mình kém kém người này một trời một vực. Hay là vì vừa nãy mình không chú ý? Nhưng hai khả năng này đều rất vớ vẩn.
- Ngươi dám đoạt đồ vật của ta?
Uông Chí Hà gầm lên một tiếng, phóng phi kiếm tấn công Lâm Vân.
Lâm Vân cười lạnh, chỉ vung tay lên một cái, phi kiếm của Uông Chí Hà đã không biết bay tới nơi nào rồi.
Hiện tại cho dù Uông Chí Hà là tên ngốc, cũng biết mình đá phải thiết bản. Tu vị của người này đã là sâu không thể lường được. Với tu vị của y mà cũng không phát hiện ra. Từ khi nào Hạt Nguyên Tinh xuất hiện cường giả như vậy?
Bỗng nhiên sắc mặt của Uông Chí Hà trở nên cứng đờ, rồi biến thành trắng bệch:
- Ngài, ngài chính là Lâm Vân, Lâm tiền bối, tôi, tôi…Cầu Lâm tiền bối tha tôi một mạng. Tôi nguyện ý giao hết tài sản của tôi cho tiền bối.
Rốt cuộc y đã nhớ ra người này. Mười năm trước, y đứng ở một nơi rất xa thành Quang Bình, và đã nhìn thấy qua Lâm Vân . Vừa nãy còn không chú ý, nhưng tới hiện tại mới nhớ ra.
Lâm Vân lạnh lùng cười, thu hồi giới chỉ của mình lại, tiện tay phóng một ngọn lửa thiêu rụi Uông Chí Hà.
Dám cướp đồ đạc của hắn, còn muốn hắn tha mạng, làm gì có chuyện tốt như vậy? Huống hồ y còn biết bí mật của mai rùa. Lâm Vân căn bản không có lý do gì để buông tha Uông Chí Hà.
Còn y lấy được mai rùa từ đâu, Lâm Vân căn bản không muốn biết. Hiện tại mai rùa đã hoàn chỉnh, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong giới chỉ của Uông Chí Hà, ngoại trừ một ít linh thạch và đan dược ra, rõ ràng còn có một viên ngọc màu bạc. Lẽ nào đây chính là viên ngọc mang thuộc tính Kim?
Lâm Vân liền kinh hỉ. Vội vàng lấy viên ngọc màu bạc so sánh với viên ngọc thuộc tính Thổ. Bề ngoài giống như như đúc, còn tản mát ra sát khí của kim loại. Đây chắc chắn là nguyên tố Kim rồi. Thật đúng là may mằn.
Lâm Vân thu viên ngọc lại. Lập tức có ba thân ảnh xuất hiện trước mặt của Lâm Vân.
- Ngươi chính là tên tu sĩ vừa mới ăn cơm ở Thiên Dương Lâu?
Một tu sĩ mặt dài, có đôi mắt như chim ưng, nhìn Lâm Vân, lạnh lùng nói. Tu vị của y rõ ràng không thua kém gì Uông Chí Hà. Cũng là Luyện Hư trung kỳ.
- Đúng vậy, không biết các vị có gì chỉ giáo không?
Lâm Vân vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, lơ đãng nói.
- À, chúng ta là người của Giản gia, theo lệnh của Nhị công tử đuổi theo tới đây. Tên tu sĩ tên là Uông Chí Hà đi đâu rồi?
Một tu sĩ Hóa Thần ôn hòa hỏi.
- Y cướp đồ đạc của tôi rồi đi rồi. Các vị muốn đuổi theo bây giờ thì vẫn còn kịp đấy.
Lâm Vân vốn định nhờ mấy người này dẫn tới Giản gia. Nhưng thần thức của hắn đã quét tới cô gái áo hồng kia. Liền bỏ đi suy nghĩ này.
Cô gái áo hồng và cô gái che mặt đang bị hai tu sĩ ngăn cản. Trong đó có một tu sĩ Hóa Thần và tu sĩ Luyện Hư trung k� liền dừng tay lại, rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Vân. Bọn họ cũng muốn nghe Lâm Vân trả lời như thế nào.
Vừa nhìn là biết Uông Chí Hà là một kẻ lòng lang dạ sói. Mà người trẻ tuổi có tu vị Kết Đan bị Uông Chí Hà bắt đi, vẫn bình yên vô sợ. Chuyện này có vẻ quỷ dị. 0
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Ài, đừng nhắc tới y nữa. Tên Uông Chí Hà kia đúng là một tên khốn kiếp.Tưởng rằng y giúp tôi, ai ngờ y lại muốn cướp đoạt giới chỉ của tôi. Giới chỉ của tôi có nhiều thứ như vậy, sao có thể giao cho y được? Tôi đương nhiên là không đồng ý rồi. Y đang muốn động thủ, thì may mà có hai vị cao nhân của Giản gia tới, đuổi tên Uông Chí Hà đi. Hiện tại bọn họ vừa đuổi vừa đánh, không biết đã chạy tới nơi nào. Tôi nhìn thấy các vị đang luận bàn ở đây, cho nên tới xem náo nhiệt.
Lâm Vân tháo cái giới chỉ ở ngón tay ra, vẻ mặt đưa đám nói.
Nguyên lai là như vậy. Các tu sĩ ở đây cơ bản đều tin lời Lâm Vân.
Chỉ có cô gái che mặt là nhíu mày, nhưng không nói gì. Cô ta thấy sự việc không đơn giản như lời hắn nói.
Cô gái áo hồng lên tiếng:
- Người của Giản gia cũng không phải là hạng người tốt đâu. Tôi nghĩ anh nên cẩn thận. Nếu không anh đi cùng chúng tôi nhé.
- Không được. Người trẻ tuổi kia phải đi cùng tôi trở về Giản gia. Đây là mệnh lệnh của Nhị thiếu gia.
A Phúc xen ngang lời cô gái áo hồng.
- Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Giản gia của các ngươi âm mưu gì. Muốn tài sản trên người hắn thì cứ nói toạc ra, dấu dấu diếm diếm như thế làm gì.
Cô gái áo hồng hừ lạnh một tiếng.
Nói xong, cô ta xoay người hỏi Lâm Vân:
- Này, anh tên gì?
Lâm Vân cực kỳ buồn bực. Mấy người này thật đúng là coi hắn như cục đá ven đường. Đến hiện tại mới có người hỏi tên hắn.
Nhưng Lâm Vân vẫn cười ha ha trả lời:
- Tương phùng hà tất tăng tương thức . Cảm ơn lòng tốt của cô nương. Nhưng tôi vẫn tin tưởng Giản gia. Hẹn gặp lại cô.
(* Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn – Tỳ Bà Hành, Lý Bạch)
Rồi hắn quay sang nói với A Phúc:
- Còn chờ gì nữa, đi thôi A Phúc.
A Phúc sững sờ nhìn Lâm Vân. Y có một loại cảm giác như mình là nô bộc của hắn vậy. Y lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ hoang đường này khỏi óc.
- Có thể. Tuy nhiên, hai cô gái này đã từng đắc tội thiếu gia của chúng tôi. Chờ tôi xử lý bọn họ rồi nói sau.
A Phúc nhớ tới nhiệm vụ chính của mình lần này, là tới bắt hai cô gái trở về. Tìm được Lâm Vân là niềm vui ngoài ý muốn.
Lâm Vân ngạc nhiên. Mình đã xuất hiện rồi, bọn chúng vẫn còn muốn bắt hai cô gái. Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Lẽ nào giết hai người này thì hắn không thể đi tới Giản gia lấy thứ mình cần sao? Nghĩ tới đây, Lâm Vân nổi lên sát ý.
- Tương phùng hà tất tăng tương thức
Cô gái che mặt thì thào lập lại những lời của Lâm Vân, bỗng cô ta chắp tay nói với Lâm Vân:
- Đạo hữu, câu này chắc không chỉ có vậy chứ? Không biết còn có vế sau hay không?
Lâm Vân khoát tay:
- Nói hết ra thì dài lắm. Nhưng câu trước thì có thể nói cho cô biết, chính là “ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức”
( Cùng là khách lưu lạc nơi chân trời. Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn?)
- Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức.
Cô gái che mặt thì thào nói, bỗng quay về hướng A Phúc:
- Được rồi. Nếu đạo hữu kia đồng ý đi với các ngươi, hai người chúng ta cũng cũng tới Giản phủ ngồi một lát.
Lâm Vân sững sờ. Hắn không ngờ cô gái che mặt cũng muốn tới Giản phủ. Mình tới đó để làm cường đạo. Cô ta tới đó làm gì?
A Phúc không nghĩ nhiều như vậy. Mấy người này đã chủ động đi cùng thì không gì tốt hơn. Nếu xảy ra chiến đấu thì bên mình chưa chắc lưu lại được bọn họ.
Tuy cô gái áo hồng chỉ có tu vị Nguyên Anh. Nhưng cô gái che mặt có tu vị không thua kém gì mình.
Cô gái áo hồng cũng sững sờ:
- Âm tỷ…
Cô ta biết nguy hiểm trong chuyện này. Nếu đi tới Giản phủ thì sao có thể dễ dàng đi ra được? Trợ giúp Lâm Vân là một chuyện, nhưng nếu liên lụy tới Âm tỷ thì lại là chuyên khác.
- Không phải em lo lắng cho vị đại ca kia sao? Chúng ta cùng đi thôi.
Cô gái che mặt cười cười, nói với cô gái áo hồng.
- Đúng, nếu bọn họ muốn làm gì chúng ta, chúng ta cứ nói…
Cô gái áo hồng còn chưa dứt lời, thì cô gái che mặt cắt ngang lời:
- Đi thôi.
Lâm Vân nhìn hai người, hiện tại hắn cũng biết thân phận của hai người không tầm thường. Nhưng lại không nghĩ ra vì sao hai người muôn dính vào chuyện này.
…
Giản gia.
Thế gia đệ nhất của thành Thác Mã. Nghe nói gia chủ của Giản gia đã là cao thủ Đại Thừa Kỳ. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, còn chưa từng có ai nhìn thấy ông ta.
Lúc A Phúc dẫn theo Lâm Vân tới cửa chính của Giản gia, Lâm Vân đã cảm nhận được sự rung động từ cái mai rùa. Không ngờ sư rung động này lại mãnh liệt như vậy. Cách qua một giới chỉ rồi mà vẫn còn cảm thấy.
- Ha ha, A Phúc, ngươi làm rất tốt. Dẫn hai mỹ nữ đi nghỉ trước đi.
Giản Lạc Phiến nhìn thấy Lâm Vân đi vào đại viện, thậm chí còn thấy hai cô gái lắm chuyện ở Thiên Dương Lâu, trong lòng cao hứng. Trong nhất thời đắc ý quên hình.
Dám làm xấu mặt của mình ở Thiên Dương Lâu. Để tí nữa xem lão tử tra tấn các ngươi như thế nào. Nghĩ tới đây, ánh mắt của y nhìn về phía hai cô gái đầy vẻ dục vọng.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Làm xong việc ở đây, cũng là lúc tên thiếu gia này đi đời. Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn cảm thấy tên thiếu gia này ngứa mắt mà thôi.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Đại viện của Giản gia quả nhiên có bố trí trận pháp phòng ngự. Thậm chí còn kèm theo một sát trận. Tuy nhiên hai trận pháp này không lợi hại lắm, chỉ cần vài thương là giải quyết. Có khí tức cường hãn xuất hiện trong thần thức của Lâm Vân. Ít nhất là hai tu sĩ Hợp Thể và một tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Giản gia quả nhiên có nội tình. Khó trách dám kiêu ngạo như vậy.
- Không, chúng tôi muốn ở bên cạnh vị đại ca kia.
Cô gái che mặt lập tức lạnh lùng nói.
- Lớn mật. Nơi này là Giản phủ, đâu phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
Giản Lạc Phiến còn chưa lên tiếng, thì một người tu sĩ trung niên đã quát lớn.
Một cỗ khí tức cường đại xông tới, khiến cho cô gái che mặt phải biến sắc. Nhưng người khác không nhìn thấy sự biến hóa đó mà thôi. Cô ta khẳng định người này đã là cường giả Hợp Thể. Không ngờ Giản gia lại có cao thủ như vậy.
- Nhị ga.
Giản Lạc Phiến vừa thấy người trung niên, liền đi lên phía trước thi lễ. Người này chính là Nhị gia của y, Giản Niên Hành.
Lâm Vân mỉm cười, cô gái che mặt bỗng nhiên cảm thấy áp lực toàn thân biến mất vô ảnh vô tung. Cô ta kinh dị nhìn Lâm Vân. Sự thật chứng minh dự đoán của cô ta không sai. Người trẻ tuổi kia đúng là một cao thủ khủng bố.
Giản Niên Hành bỗng nhiên biến sắc. Y không nhìn thấy có kẻ nào ra tay, vậy mà khí thế của y vừa phóng ra đã tiêu tán. Y vốn định khiến cho ba người này bị thương coi như trừng trị. Nhưng ba ngươi rõ ràng như không cảm nhận được vậy. Chứng tỏ ba người này không đơn giản.
- Vài vị tới Giản phủ là có chuyện gì?
Giản Niên Hành nghiêm túc hỏi.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương