Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 554: Nếu không làm được thì tao tìm người khác
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
- Nếu muốn tiền để thả người thì ra giá đi, ông ta đã cho các người bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!
Trương Nhất Phàm lúc này lại rất tỉnh táo.
Chuyện gì chưa từng gặp phải? Chỉ là hai người gặp cướp thôi chẳng qua chính mình vừa xuống máy bay đã gặp phải cướp thật đúng là không thể lường trước được.
Bước lên xe hai người sửng sốt. Ngồi đằng trước là tài xế và người phụ nữ thướt tha, họ là người của tâp đoàn Omega. Hai người trên xe sững sờ vì bị tên đồng bọn khống chế.
Nghe thấy câu nói của Trương Nhất Phàm, bỗng hai tên cầm súng do dự một hồi. Một tên ra hiệu và tên đang khống chế Trương Nhất Phàm rút điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia nói tiếng anh không lưu loát cho lắm nhưng Trương Nhất Phàm nghe vẫn hiểu.
- Đại ca, chúng đồng ý trả gấp đôi giá tiền để mua lại mạng sống của mình!
Đang ở một trung tâm giải trí lớn của NewYork, Phương Tấn Bằng đang ngồi đối diện với một người Hoa có bộ râu quai nón và thưởng thức một ly rượu vang đỏ, phía sau còn có hai tên vệ sĩ da đen.
Sau khi người này nghe xong cuộc điện thoại, chợt nhếch mép cười một cách đầy bí hiểm. Hai hôm trước, Phương Tấn Bằng đã bay từ Trung Quốc đến để bàn bạc về một vụ giao dịch bí mật với một tên trùm có tiếng ở NewYork Báo Đen, dưới tay y có hàng trăm thuộc hạ. Thật bất ngờ vì y quen với Phương Tấn Bằng, nên dĩ nhiên y hiểu rất rõ về Phương Tấn Bằng.
Là một trong bốn nhân vật Thái tử đảng ở Bắc Kinh. Nghe nói ở đại lục y rất giỏi nhưng ở đây y cũng đành bó tay.
Phương Tấn Bằng lấy ra một tấm ảnh vợ chồng Trương Nhất Phàm, gã yêu cầu giết chết người chồng trong bức ảnh, còn việc xử lí người phụ nữ kia thế nào gã không quan tâm.
Đây là một việc thật thú vị, lúc trước Báo Đen trải qua không ít vụ thế này, nhìn bức ảnh của đôi vợ chồng trẻ, y cười nhạt. Ở đây giết một người là việc quá đơn giản đối với y. Đương nhiên y không thể như Đảng tam K được.
Mặc dù y không biết lai lịch của Trương Nhất Phàm nhưng tấm hình này lại có cả thời gian và địa điểm rất chi tiết nên việc tìm ra hắn không phải là khó.
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, vợ chồng Trương Nhất Phàm xuất hiện đúng giờ tại sân bay Kennedy. Chỉ là bọn y không nghĩ đến, đột nhiên có thêm hai người Liễu Hải và Bạch Khẩn xuất hiện, làm cho Phương Tấn Bằng phải chi thêm hơn hai triệu.
Y cười cười nói với Phương Tấn Bằng:
- Ngại quá, tình hình tự nhiên thay đổi!
Lúc đầu Phương Tấn Bằng tưởng rằng sẽ thắng chắc, không ngờ Báo Đen lại giở quẻ, anh ta hậm hực:
- Lại sao nữa?
Anh ta rất tức tối vì Báo Đen nói một đằng làm một nẻo nhưng đây là địa bàn của người ta, tức giận cũng chẳng giải quyết được gì.
Báo Đen nhún nhún vai:
- Đối phương đã bằng lòng chi ra gấp đôi để giữ lại mạng!
- Khốn kiếp! Mày không được nói một đằng làm một nẻo được, đã giao kèo trước rồi mà.
Phương Tấn Bằng đứng lên, Báo Đen khoác tay lên vai anh ta vỗ nhẹ vài cái:
- Đừng nóng, mục đích của ông là giết chết hai người đó, còn tôi thì phải kiếm tiền, hai điều đó không có mâu thuẫn gì với nhau cả, tôi không thể để mình và anh em chết đói được, đúng không nào? Nếu ông không đồng ý thì chúng tôi cũng có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào!
- Vô liêm sỉ.
Phương Tấn Bằng tối sầm mặt lại.
Báo Đen vỗ vai anh ta:
- Đừng kích động như vậy, Trung Quốc có câu “chim chết vì ăn, người chết vì tiền”. Chúng tôi làm việc này cũng không dễ dàng gì, bình tĩnh đi!
Phương Tấn Bằng nghiến răng:
- Tao trả thêm một triệu, Báo Đen, tao nói cho mày biết, đây là lần cuối cùng đấy.
Báo Đen cười to rất đắc chí:
- Được, liền hai triệu, hợp tác vui vẻ!
Trên xe, người kia cúp máy:
- Ngại quá, đối phương lại trả thêm hai triệu, nhất định muốn lấy mạng anh. Đừng trách tôi!
Hai người định ra tay thì Trương Nhất Phàm nói:
- Đợi đã!
Trộm cướp trên xe đều là người Hoa, Trương Nhất Phàm bình tĩnh nói:
- Đều là người Trung cả, ra bên ngoài thật chẳng dễ dàng gì, sao lại cứ làm khó người một nhà? Các anh có biết cô ấy là ai không? Là cô Ngô, con gái duy nhất của tập đoàn Iomega. Giờ tôi sẽ trả gấp năm lần tiền, các người có thể thả chúng tôi ra chứ.
Tập đoàn Iomega danh tiếng lẫy lừng ở đất này, là công ty đứng thứ ba trên trường quốc tế. Mấy người này đương nhiên cũng biết Trương Nhất Phàm không nói khoác. Gấp năm lần tiền để đổi lấy hai mạng người quả thật rất hấp dẫn.
-Nếu đồng ý, tôi sẽ lập tức gọi họ mang tiền đến.
Trương Nhất Phàm nhìn hai tên kia có chút thay đổi liền nói thêm:
- Thực ra các anh có thể cầm số tiền này mà đi đến một nơi khác để sống, sao phải sống dưới sự quản thúc của người khác?
Trên đường đến sân bay, hai tên đã biết thân phận của Đổng Tiểu Phàm, vì thế chúng rất tin vào lời của Trương Nhất Phàm. Gấp năm lần tiền đó, hai tên chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Một tên định gọi điện thoại xin chỉ thị của đại ca thì Trương Nhất phàm lại cười to:
- Thì ra cũng chỉ là một tên hèn nhát!
Tên kia sửng sốt:
- Ý anh là gì?
- Không có gì! Thả cô ấy ra còn đem tôi về gặp đại ca của các anh.
Trương Nhất Phàm chỉ vào vợ nói:
- Tôi biết người các anh cần là tôi! Thả cô ấy ra, tôi sẽ cho các anh hai triệu!
Đổng Tiểu Phàm hét lên:
-Đừng, Nhất Phàm!
Trương Nhất Phàm lôi tay cô nói:
- Không có gì đâu! Đừng sợ!
Một tên chĩa súng về hướng Đổng Tiểu Phàm và nói với tên kia:
-Này, lo cái gì, chúng ta cầm tiền rồi chạy lấy người.
Tên kia nói:
- Mày muốn chết à, chạy có thoát không? Đại ca mà gọi một cuộc điện thoại thì mày chết chắc đấy.
Hai tên đang nói thì Bạch Khẩn lái xe lao tới, hai xe không hẹn mà gặp.
Liễu Hải chỉ về phía trước hô to:
-Kia chẳng phải là xe của anh Phàm sao?
Bạch Khẩn nhấn ga, chiếc Cadillac vọt tới.
Chiếc xe chắn ngang trước mặt, chặn mất lối đi cửa chiếc xe Lincoln màu trắng, lái xe phanh gấp, trong xe liền vang lên một tiếng hét kinh hoàng. Liễu Hải và Bạch Khẩn cùng mở xe nhảy xuống.
Vù —— một cái bọc gì đó bay đến rơi trúng cửa thủy tinh của chiếc xe Lincoln.
Rầm —— cửa xe vỡ tan, một tay Trương Nhất Phàm kéo Đổng Tiểu Phàm ôm thật chặt vào lòng.
Bùm —— một tên hướng súng bắn về phía Bạch Khẩn, thật may lúc cô ném cái bọc kia thì người cũng đã tiến đến bên cạnh chiếc xe.
Liễu Hải mở cửa xe hét lên:
- Không được nhúc nhích! Tiện tay quăng luôn một vật đen sì, tên kia thấy vật đó đang bay tới mà hốt hoảng, chiếc giầy nện mạnh vào mặt y.
Trong nháy mắt, Liễu Hải đã nhào tới giật lấy chiếc súng trên tay y. Tên kia phản ứng lại không kịp khi Bạch Khẩn bắn phát súng làm vỡ tung tấm kính xe, văng đầy vào mặt y.
Không ngờ Bạch Khẩn nhanh tay kéo cửa xe làm y cắm đầu xuống đất.
Bạch Khẩn giơ một chân đá trúng vào cổ tay y làm chiếc súng trên tay y văng ra rất xa. Hai tên đó bị Bạch Khẩn và Liễu Hải bắt lại nhanh chóng.
Lúc này trên phố vang lên tiếng còi xe cảnh sát, có 4,5 xe rít còi lao tới.
Trương Nhất Phàm kéo vợ xuống xe, lúc đó mấy xe cảnh sát cũng nhanh chóng bao vây khu vực.
Sau một hồi nói chuyện bằng tiếng anh, cảnh sát đã còng hai tên kia lại, sau đó cả 6 người cùng đi về đồn.
Gã ẻo lả kia liên tục giải thích với cảnh sát, chúng tôi là người của tập đoàn Iomega, chính bọn chúng đã dùng súng bắt cóc con tin, nhưng cảnh sát chẳng ai nghe gã.
Đổng Tiểu Phàm nói tiếng anh với viên cảnh sát:
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Viên cảnh sát da trắng xem qua visa của 4 người, nghiêm nghị khiển trách:
- Mấy người Trung Quốc các vị chỉ thích gây sự, lại xảy ra việc thế này, chúng tôi sẽ trục xuất các vị về nước!
Sau đó ông ta lẩm bẩm:
- Người Trung Quốc chẳng có tố chất.
-Ông nói cái gì?
Trương Nhất Phàm đứng lên : - Ông phải xin lỗi vì câu nói vừa rồi! Bây giờ chúng tôi là khách, là an ninh của đất nước ông không tốt, ông dựa vào đâu mà nói người Trung Quốc sai!
Viên cảnh sát đó trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm, ông ta giơ tay lên như muốn đánh hắn. Liễu Hải đứng phắt dậy, tóm lấy tay ông ta, ông ta rụt lại và không hề nhúc nhích.
Ông ta tức quá rút súng ra nhưng từ bên ngoài vọng vào một giọng nói rất uy nghiêm:
- Các anh làm cái gì vậy?
Một lát sau, một vị luật sư theo Giám đốc sở cảnh sát đi vào, ông ta quát một câu làm hai viên cảnh sát liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm, hậm hực lui lại.
Vị luật sư bước vào:
- Đổng tiểu thư, đã làm các vị sợ hãi rồi.
Luật sư nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Vị này chính là chồng cô sao?
Đổng Tiểu Phàm gật đầu:
- Luật sư Tào, chúng tôi có thể đi được chưa?
-Đợi mấy phút nữa để làm xong thủ tục bên này đã.
Luật sư Tào nhìn mọi người rồi quay đi.
Trương Nhất Phạm có chút tức giận, ai cũng cho mình là đúng, chẳng lẽ đây lại là nơi thiên đường mà mọi người hay nói sao? Đúng là thiện ác chẳng thể phân biệt được.
Luật sư Tào làm xong thủ tục, lúc trên xe ông ta nói:
- Ở đây thì các vị nhất định đừng gây mâu thuẫn với những người da trắng, họ luôn cho mình là đúng và trong mắt họ, người da trắng mới là đệ nhất thiên hạ.
Luật sư Tào nhìn Trương Nhất Phàm:
- Nghe nói anh là một lãnh đạo? Đến đây rồi thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm không nói gì mà Liễu Hải tiếp lời:
- Muốn giết người! Luật sư Tào, mấy tên cướp này định xử thế nào đây?
- Nhốt vào! Đánh một trận, có tiền thì chuộc người, không có tiền thì nhốt lại, gửi đi làm culi. Nếu không có thủ tục hợp pháp có thể bị trục xuất về nước. Nhưng chúng nó lại khó gửi lắm, phiền phức, thôi cứ trực tiếp đem đi làm culi.
- Ôi, hai người đắc tội với ai? Làm sao lại gặp phải chuyện này.
Liễu Hải chỉ tay về phía gã đàn ông ẻo lả:
-Cái này thì phải hỏi gã.
Bị nói trúng tim đen, gã không còn ra vẻ như lúc trước. Thấy viên luật sư cứ nhìn chằm chằm vào mình, gã liền khóc nức nở:
- Luật sư Tào, tôi cũng là người bị hại, không tin ông hỏi Mike đi, chúng tôi đến sân bay đón người, họ đã chĩa súng vào chúng tôi và còn đe dọa, nếu chúng tôi không làm theo ý của họ, thì họ sẽ giết cả nhà chúng tôi!
Luật sư Tào mắng:
- Nói láo, đi mà giải thích với cô Ngô đi!
- Cái gì? Người chạy mất rồi? Chúng nó còn bị giam ở đồn cảnh sát?
Khi Báo Đen nhận được cuộc điện thoại này y rít lên như sấm. Phương Tấn Bằng ngồi nhìn y với vẻ mặt khinh thường.
-Khốn kiếp, toàn là một lũ khốn!
Báo Đen ném điện thoại đi, cầm ly rượu lên uống liền một hơi và nói với Phương Tấn Bằng:
- Việc này e là khó giải quyết đây.
Phương Tấn Bằng cười khẩy:
- Không sao, nếu chúng mày không làm được thì tao tìm người khác.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 555 - Chuyến viếng thăm của Émi
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Bản nhạc đệm không làm Trương Nhất Phàm dừng lại lâu. Hắn tiếp tục đi trước dưới sự bảo vệ của đoàn người.
Trên mái nhà đối diện, cách khoảng 200m, một tay thanh niên đeo kính, khuôn mặt lạnh lùng cầm kính viễn vọng quan sát mọi thứ. Thấy Trương Nhất Phàm chỉ dừng lại tầm 10 giây không hề vào đi vào trong, thất vọng bỏ kính viễn vọng xuống.
Bên cạnh có hai tên trông khá khỏe mạnh hung ác, một tên đỡ lấy kính viễn vọng hỏi:
- Ông chủ, ra tay không?
Tên thanh niên đeo kính không nói gì, xua tay, xoay người bước đi. Hai người sau lưng cũng không nói gì nữa, nhanh chóng biến khỏi tòa nhà.
Trong khách sạn Hải Thiên, Cừu Cương chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Tên Phương Tấn Bằng này lại tới đây làm gã hơi lo lắng. Nếu chẳng may tên này lại gây ra chuyện gì thì Cừu Cương gã không đền nổi.
Thế lực của Phương gia ở thành phố Song Giang này ngày một đi xuống. Giờ Phương Nghĩa Kiệt đổ rồi, Tống Vũ Hà ngọc nát xương tan. Bi kịch lớn nhất của Phương gia lại tái diễn. Đến Phương Cảnh Văn cũng tức quá mà ngã bệnh nằm viện. Cừu Cương mới phải kiềm chế hơn, sống thật thà hơn.
Phương Tấn Bằng lại đến Song Giang làm Cừu Cương thêm băn khoăn.
Sản nghiệp của gã ở Song Giang này không thể giống như bọn họ muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Là một thương nhân bản địa nếu chính quyền muốn gây khó dễ thì Cừu Cương gã sẽ chết rất thảm.
Bản thân Cừu Cương trước kia cũng đi lên từ xã hội đen. Phương Tấn Bằng đem theo vài người đến đây, vừa nhìn đã biết là chẳng phải người tốt gì rồi. Nếu họ gây chuyện ở thành phố Song Giang này thì bản thân gã chắc chắn là không thể thoát tội được.
Đang nghĩ đến đây thì Phương Tấn Bằng mặt mày ủ rũ quay về.
Xem ra là thất thủ rồi. Cừu Cương trong lòng thở phào.
Không biết từ lúc nào gã thấy lập trường của mình đã dần dần nghiêng về phía Trương Nhất Phàm rồi. Hoặc là, trải qua một thời gian âm thầm đọ sức, xem lại tình thế trước mắt Cừu Cương đã xác định đúng hơn.
Người họ Phương chung quy lại là không đấu lại được với Trương Nhất Phàm. Lý Tông Hán bỏ mạng ở thành phố Song Giang, Lý Tông Huy vì bắt cóc gia quyến Trương Nhất Phàm mà bị liên lụy. Nghe nói giờ vẫn đang bị giam tại một nhà tù ở thủ đô. Nếu xử theo luật thì phải chịu án tử hình nhưng ông cụ họ Lý vì cứu thằng cháu tình nguyện rút về tuyến hai, nên mới tạm thời tránh được án này.
Phương gia cũng không được lợi gì từ vụ này. Hành động điên cuồng của Phương Nghĩa Kiệt làm Cừu Cương không thể hiểu nổi. Y đường đường là một Chủ tịch thành phố sao lại phải dùng những thủ đoạn như vậy để đối phó với một nhà đầu tư?
Cho dù bây giờ gã đã biết được thân phận của Hồ Lôi nhưng Cừu Cương vẫn không hiểu. Nghe nói Tống Vũ Hà trước khi chết có quan hệ với anh ta. Nhưng thông tin đã bị bên trên phong tỏa nên gã không nghe ngóng được gì thêm.
Gã rất muốn khuyên vài câu để Phương Tấn Bằng không làm bậy. Dùng vũ lực thì không thể giải quyết được sự việc.
Sau khi Phương Tấn Bằng đi vào. Cừu Cương liền bảo mọi người lui ra, gã lại gần Phương Tấn Bằng nói:
- Phương thiếu gia, đừng phiền não vì việc này nữa. Theo tôi được biết, Thẩm Kế Văn cũng đến thành phố Song Giang rồi. Hôm qua có người nhìn thấy anh ta ăn cơm với Trương Nhất Phàm.
Phương Tấn Bằng không nói gì chỉ hút thuốc, đột nhiên từ sau cặp kính dày kia lộ ra vẻ lạnh nhạt:
- Anh sợ tôi liên lụy đến anh chứ gì?
Mặt Cừu Cương cau lại cười ngượng ngùng:
- Phương thiếu gia nói gì vậy chứ, tôi chỉ là nhắc nhở cậu một câu, làm gì cũng phải cẩn thận.
- Tôi tự có chừng mực, không cần anh phải nhắc nhở.
Phương Tấn Bằng tỏ vẻ không vui phẩy tay áo bỏ đi.
Về đến phòng, Phương Tấn Bằng nghiêm mặt nghĩ tên Cừu Cương này không đáng tin, gió chiều nào che chiều đó. Giờ tình hình bất lợi với Phương gia, mình phải cân nhắc kỹ mới được. Đấu võ không được thì ta đấu văn vậy. Con đường phía trước còn dài, ta không tin ta không tìm được sơ hở của Trương Nhất Phàm.
Phương Tấn Bằng nghĩ một hồi, đứng bên cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt trên phố. Mẹ nó chứ, ông đây thật sự không can tâm để hắn thăng tiến nhanh thế. Chỉ là giờ ở thành phố Song Giang y thực sự không có thế lực gì.
Những tên rác rưởi này thấy Phương gia thất thế cũng không ai ra tay giúp đỡ. Trong mắt Phương Tấn Bằng ánh lên vẻ u ám. Y búng đầu thuốc lá ra xa, căm tức nói:
- Trương Nhất Phàm chúng ta cứ chờ xem.
Quốc Khánh được nghỉ tận bảy ngày, Trương Nhất Phàm quyết định đi Mỹ thăm Hồ Lôi.
Trước lúc đi, hắn gọi Đoạn Chấn Lâm đến, Đoạn Chấn Lâm báo cáo phương án và tiến độ của việc cải cách chế độ biên chế cho giáo viên. Giờ phương án này được triển khai trong toàn thành phố Song Giang, ở mỗi trường đều có những phản ứng không giống nhau.
Có người thì trầm trồ khen ngợi người thì tỏ ý nghi ngờ. Nhưng phản ứng chung là tốt bởi vì đây là phương án hai lựa chọn không ai ép buộc bọn họ cả.
Trương Nhất Phàm nghe báo cáo của Đoạn Chấn Lâm:
- Thực ra trường thực nghiệm Sở Tài của thành phố Song Giang chính là một minh chứng tốt nhất. Đây là trường tư thục, chế độ của họ là chế độ tuyển dụng. Tại sao về chất lượng giáo dục và phương thức quản lý giáo viên của họ lại làm tốt hơn bên chính quyền? Đây chính là do vấn đề chế độ. Nếu chúng ta đã thấy chế độ có vấn đề thì đương nhiên phải sửa đổi ngay. Hiến pháp còn có thể sửa đổi thì sao chính sách ở địa phương chúng ta lại không thể điều chỉnh bất kỳ lúc nào được nhỉ?
- Việc này, anh phải kiên quyết thực hành, tranh thủ trong vòng hai ba năm giải quyết toàn bộ vấn đề biên chế của giáo viên trong toàn thành phố Song Giang. Hơn nữa, phía trường thực nghiệm Sở Tài cũng cần phải tăng cường giám sát. Chúng ta không nên vì đây là trường tư mà mặc kệ họ. Bất kỳ người nào, tổ chức nào, đơn vị nào cũng không thể nằm ngoài pháp luật được. Mọi hành vi của họ đều phải được thực thi dưới sự giám sát của chính quyền.
- Trong thời gian Quốc Khánh này các anh vất vả chút nhé, tôi phải ra ngoài một chuyến.
- Rõ. Chúc Bí thư Trương thuận buồm xuôi gió.
Dạo gần đây công việc của Đoạn Chấn Lâm triển khai khá tốt. Tâm tình cởi mở. Là một phó Chủ tịch thành phố, ông ta trong vô số các Phó Chủ tịch khác là người có cơ hội bộc lộ tài năng. Đây là một tín hiệu đáng mừng.
Cho nên ông ta liền nói với Trương Nhất Phàm:
- Buổi tối cùng ăn cơm nhé.
- Nếu không có việc gì thì thôi. Các anh tự đi đi nhé!
Tối nay nhà Trương Nhất Phàm có khách, Liễu Hồng đến chơi. Hà Tiêu Tiêu cũng đến Song Giang, bởi vì Quốc Khánh được nghỉ dài, nên mọi người đều muốn đi xả hơi, cả ngày ngồi trong cùng một môi trường cũng rất áp lực.
Công việc trong kỳ Quốc Khánh Trương Nhất Phàm đã dặn dò trước rồi. Hắn không muốn việc gì cũng phải đích thân làm.
Buổi tối trong nhà có rất nhiều khách đến chơi. Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu đem theo cả Tiểu Miêu Miêu. Hai người chủ yếu muốn bàn chuyện của công ty. Nghỉ Quốc Khánh nên sử dụng thời gian vài ngày đẹp đẽ này thế nào đây.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Tiêu Tiêu này, việc của công ty em không cần phải hỏi anh nữa đâu. Mấy ngày nay đầu anh đang to ra rồi. Rất nhiều việc bài tập chưa làm xong. Em để anh nghỉ ngơi chút đi, em tự mình quyết định nhé.
Trương Nhất Phàm nói đến trả bài, Đổng Tiểu Phàm liên trừng mắt nhìn hắn. Không ngờ Hà Tiêu Tiêu cũng biết đến ám hiệu này. Chỉ có mỗi Liễu Hồng là không hiểu. Trong lòng hai chị em có chút suy tư, biểu hiện trên mặt hai người rất phong phú.
Trương Nhất Phàm cũng không thèm quan tâm vẻ mặt của hai người:
- Việc của công ty, em đừng hỏi anh nữa, anh chỉ muốn lấy tiền từ chỗ em thôi.
Nói tới đây, hắn đột nhiên hỏi Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu:
- Hay hai người cũng đi Mỹ một chuyến ngắm nhìn đất nước phát triển này tí.
Hắn nhìn hai người:
- Thôi đi đi mà, dù sao thì làm visa cũng đơn giản. Tôi chỉ cần gọi điện bảo họ làm là được. Tất cả mọi chi phí do công ty bao. Hai người vất vả vì công ty nhiều năm như vậy, nếu không người ta lại bảo tôi không biết quan tâm nhân viên.
Đổng Tiểu Phàm ở bên ủng hộ:
- Ý kiến này hay đấy. Chúng ta đông người cũng vui hơn. Liễu Hồng, chị đi cùng bọn em đi.
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:
- Hai người chủ yếu là đi thăm người bệnh, tôi không đi hành hạ bản thân với hai người đâu. Đi cùng nhân viên của công ty đến Hải Nam chơi vài ngày thì hơn. Liễu Hồng chị cũng đi cùng nhé, không nên làm phiền hai người họ thân mật.
Liễu Hồng vô tội nói:
- Tôi bảo đi làm kỳ đà cản mũi hai người bao giờ? Tôi đi Hải Nam.
Mấy người đang cười nói vui vẻ thì Ôn Nhã gọi điện đến:
- Bí thư Trương, tiểu thư Émi muốn đến thăm gia đình, anh ở tòa nào?
Trương Nhất Phàm đứng bật dậy:
- Tôi đi đón mọi người vậy, đến đúng lúc quá.
Hắn nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu thư Émi ở công ty Âu Phil muốn đến nhà mình. Mọi người chuẩn bị đi nhé. Tối nay ăn cơm ở nhà nhé. Ba người cũng chuẩn bị, không được lười biếng đâu nhé. Cô ấy là khách hàng lớn của thành phố Song Giang đấy.
Ba người cười nói:
- Tuân lệnh.
Truyền thuyết về Émi Đổng Tiểu Phàm đã nghe qua, hơn nữa đã từng ăn cơm với cô ấy. Nhưng thời gian nghỉ Quốc Khánh quá dài này làm cô buồn chán nên quyết định nhân cơ hội này đi thăm viếng gia đình lão đạo thành phố. Ở đại lục lâu như vậy rồi, cô cũng có chút hiểu biết nhất định về thể chế của nước nhà. Nếu không vì quen biết với Trương Nhất Phàm cô biết rằng bản thân đầu tư vào vài hạng mục kia chắc chắn là không thể thuận lợi như vậy được.
Đứng cửa đón Ôn Nhã và Émi, hai vệ sĩ của cô liền ở dưới lầu không lên trên nữa, Émi cũng không quan tâm đến họ, cùng Ôn Nhã đi thẳng lên lầu.
Hôm nay nhà Trương Nhất Phàm rất náo nhiệt, mọi người đều quen biết nhau. Émi và Hà Tiêu Tiêu đã từng liên kết với nhau, hôm nay coi như là lần thứ hai họ gặp nhau.
Đổng Tiểu Phàm rót trà cho hai người, rồi đi vào bếp rửa rau với bọn Liễu Hồng. Liễu Hồng đẩy cô ra ngoài:
- Khách đến nhà, em không đi tiếp khách, vào trong này làm gì? Ở đây có chị với Tiêu Tiêu là được rồi.
Đổng Tiểu Phàm đành phải ra ngoài ngồi cạnh Trương Nhất Phàm tiếp chuyện hai vị khách.
Ôn Nhã vẫn vẻ lạnh lùng như xưa, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô khẽ mỉm cười rất hiền hòa. Gần đây Émi đang cố thuyết phục cô về làm luật sư cố vấn cho công ty mình.
Émi quyết định thành lập một ban Tư pháp để Ôn Nhã làm giám đốc ban Tư pháp đó. Ôn Nhã không chịu nổi sự quấy rầy của cô nên tạm thời đồng ý, cho nên mấy ngày nay Ôn Nhã thường xuyên đi cùng với Émi.
Một số người không rõ nội tình thì lại tưởng hai người là đồng tính
Nghe nói Trương Nhất Phàm định đi Mỹ, Émi vui vẻ nói:
- Ở bên đó tôi có người bạn, bọn họ cũng muốn đầu tư vào đại lục, không biết Nhất Phàm tiên sinh có đồng ý tiếp nhận không?
Nói thực là, Trương Nhất Phàm có chút phản cảm với người Mỹ bởi vì bọn họ quá tự phụ, rất hống hách, thường cố tình gây sự, bọn họ thường xuất hiện với tư cách người chiến thắng.
Hơn nữa loại người này, tự cho mình là có những ưu điểm nhất định, luôn mồm nói đến nhân quyền, thực ra bọn họ mới là người phân biệt chủng tộc nhất. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể biểu lộ những tâm tư này ra với Émi được, chỉ nói để mình thử xem, có thành công hay không còn phải xem thành ý của họ đã.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 556 - Bạch Khẩn giao đấu với Liễu Hải
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trong phòng Liễu Hải, Bạch Khẩn ra khỏi nhà tắm sau khi đã tắm gội sạch sẽ. Liễu Hải đang ngồi trên sô pha hút thuốc, thấy Bạch Khẩn quấn khăn tắm, bộ dạng vô cùng mời gọi, Liễu Hải đứng bật dậy mở rộng vòng tay.
Bạch Khẩn nhào tới. Hai người hôn nhau, Liễu Hải liền ôm cô ngồi xuống sô pha.
Liễu Hải ra vẻ thần bí nói:
- Cho em biết một tin vui nhé.
- Ồ, chuyện gì vậy?
Bạch Khẩn vuốt mái tóc còn hơi ẩm của mình chăm chú nhìn Liễu Hải. Liễu Hải là một người khá nghiêm túc, thường ngày cũng ít nói đùa. Xem ra hôm nay tâm trạng khá tốt, có chút hưng phấn.
- Quốc Khánh này anh đưa em đi Mỹ chơi nhé?
Liễu Hải nhìn bạn gái mình đắm đuối.
Bạch Khẩn vui sướng nói:
- Thật chứ? Anh chắc là không lừa em chứ?
Liễu Hải gãi gãi đầu, thẹn thùng nói:
- Anh lừa em khi nào?
Đây đúng là sự thật, đến cả việc hai người ở chung cũng là Bạch Khẩn tự nguyện. Con người Liễu Hải rất thẳng thắn, quy củ, cho dù hai người có thân mật với nhau nhưng anh ta cũng luôn biết chừng mực. Cho dù hai người nằm cùng giường nhưng anh không bao giờ vượt qua giới hạn cả. Giờ những người đàn ông như thế này rất ít. Liễu Hải được coi như là một trường hợp đặc biệt.
Bởi vì Liễu Hải đã từng nói hai người đến với nhau không dễ dàng gì nên anh không muốn Bạch Khẩn phải hối hận. Nhất định phải để cô tự nguyện. Cho nên việc này vẫn là do Bạch Khẩn chủ động hơn nên hai người mới vượt qua phòng tuyến cuối cùng ấy.
Đi Mỹ là giấc mơ lãng mạn nhất của rất nhiều người có tiền. Nghe nói đấy là thiên đường của những người có tiền. Nào là sòng bạc Las Vegas, phố người hoa ở San Francisco, Los Angeles, tượng nữ thần tự do ở New York, Chicago, Philadelphia.
Nơi đẹp nhất thế giới thường có dấu chân người Trung Quốc.
Liễu Hải đột nhiên nhắc tới việc này làm Bạch Khẩn hơi nghi ngờ. Anh ta thường ngày là chúa công việc sao lại nghĩ tới chuyện đi du lịch thế này?
Cô nhìn Liễu Hải chằm chằm nói:
- Anh có chuyện dấu em?
- Nghĩ gì thế? Anh chẳng phải là thấy Quốc Khánh được nghỉ dài ngày, vừa lúc công ty em cũng không bận gì cả, muốn đưa em đi chơi.
Liễu Hải nói đến đây rõ ràng có hơi chột dạ.
Bạch Khẩn quen biết anh ta không phải mới ngày một ngày hai, cô hiểu Liễu Hải như lòng bàn tay vậy. Anh nói câu nào là thật câu nào là giả chẳng lẽ cô lại không biết?
Nếu nói thô lỗ hơn thì đến cả cậu nhỏ của anh có mấy cái lông em đều biết, anh còn dám lừa em. Giỏi nhỉ.
Cô đứng dậy rót cốc nước:
- Anh đừng lừa em, Liễu Hải. Một người chưa từng biết nói dối, đột nhiên nói dối sẽ làm người ta thấy rất không tự nhiên.
Bạch Khẩn là sinh viên, suy nghĩ cẩn trọng hơn nữa lại là một người biết võ công. Cô và Liễu Hải có thể nói là cặp đôi hoàn hảo. Chỉ tiếc rằng Liễu Hải vốn là người đường đường chính chính, căm hận cái ác như kẻ thù, hơn nữa lại không biết vòng vo tam quốc. Anh ta là người thẳng tính.
Bị Bạch Khẩn vạch trần tâm tư của mình, Liễu Hải mới ngượng ngùng cười nói:
- Thực ra cũng không có gì, anh Hồ Lôi đang điều trị ở Mỹ mà, anh muốn đi thăm anh ấy luôn.
Bạch Khẩn cười lớn:
- Vì anh không biết tiếng Anh nên mới kéo theo em chứ gì?
Bạch Khẩn giương mày lên vẻ đắc ý.
Liễu Hải đành nói thật:
- Không sai tí nào, ôi, anh đầu hàng, không việc gì giấu em nổi.
Bạch Khẩn đưa ngón tay giữa ra chỉ vào mặt Liễu Hải:
- Anh chính là có chút suy tư này, người ngốc nghếch cũng nhìn thấy huống hồ người thông minh như em.
Cô đưa cốc nước đã uống cho Liễu Hải, Liễu Hải đỡ lấy uống một ngụm, Bạch Khẩn hỏi:
- Còn ai đi cùng nữa không?
Liễu Hải lắc đầu:
- Không biết. Anh chưa nói với ai cả.
Nói câu này ra vẻ mặt anh có chút không tự nhiên. Bạch Khẩn tức điên người véo tai anh bảo:
- Em thấy anh ngày càng không thật thà rồi. Biết rõ mình không biết nói dối lại còn cố tình.
Liễu Hải đỏ mặt, tự mắng mình, đúng là sao mình ngu thế, sao da mặt mình mỏng vậy nhỉ, vừa nói dối liền đỏ lên ngay được.
Dưới sự ép cung của Bạch Khẩn, Liễu Hải đành phải khai thật ra:
- Vợ chồng Bí thư Trương chuẩn bị đi Mỹ.
Liễu Hải chưa nói hết câu, Bạch Khẩn liền cắt ngang:
- Sợ có người làm hại họ nên anh không yên tâm. Có thể lúc đầu anh cũng không nghĩ đến việc gọi em đi cùng đúng không? Chỉ là do anh không biết tiếng Anh, lại không muốn để lộ tin tức này ra ngoài, nên kéo em theo chứ gì?
Liễu Hải giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy, ngồi im không nói gì.
Bạch Khẩn thở dài:
- Con người anh đến lúc nào mới nghĩ cho bản thân mình nhỉ?
Liễu Hải ngẩng đầu:
- Em có đi không?
- Anh đã thẳng thắn với em thế rồi, em còn từ chối được sao? Nếu em không đồng ý e chừng anh sẽ mất ngủ vài ngày. Hơn nữa anh là một người rất kiên quyết, đã quyết định việc gì thì chẳng ai khuyên được.
- Em đồng ý rồi nhé.
Liễu Hải có chút phấn khích.
- Cảm ơn bà xã.
- Ối, giờ em vẫn chưa phải vợ anh đừng có gọi thế.
Bạch Khẩn cởi cái khăn tắm trên người ra đi vào phòng thay bộ đồ ngủ bó sát thân rồi lại đi ra.
- Nào, lại đây luyện tập cùng em, lâu lắm rồi không khởi động.
Cô vẫy tay về phía Liễu Hải, Liễu Hải liền đứng dậy:
- Anh làm em bị thương thì sao?
Bạch Khẩn làm vài động tác khởi động, lúc nhảy lên, bộ ngực không mặc áo chíp của cô cũng theo đó mà không ngừng lên xuống, cô vẫy vẫy tay:
- Làm em bị thương được là bản lĩnh của anh, đến đây.
Liễu Hải cũng không nói nhiều, cầm cái gối dựa ném về phía cô. Một tay ép chặt trên ghế xô pha, mượn lực làm cả người giống như một mũi tên trong tư thế chờ bắn ra khỏi cung tên, vượt gió mà đi.
Hai người đánh với nhau đều là đánh võ thật. Không phải là dạng mờ ám kiểu anh anh tôi tôi. Bạch Khẩn nhanh chóng nhảy sang một bên tránh được cái gối mà Liễu Hải ném tới. Không ngờ nắm đấm của Liễu Hải giống như quét đất xuất hiện ngay trước mặt.
Gió mạnh người nhanh, nhanh như chớp giật, sấm đánh vậy.
Lúc Bạch Khẩn phát hiện ra thì nắm đấm của anh chỉ còn cách ngực cô tầm vài cm. Bạch Khẩn hít một hơi sâu. Cứng rắn di chuyển cơ thể về phía sau một ít, nghiêng người, hai tay chụp lấy cánh tay Liễu Hải.
Sau đó xoay người một cái, định vật lưng, Liễu Hải khẽ mỉm cười, mượn lực nhẹ nhàng xoay người lại.
Trong phòng khách, cảnh giao tranh quyết liệt, hai người đánh nhau thật.
Chỉ nghe thấy những tiếng hây hây ha ha. Bạch Khẩn cũng không yếu thế, ra sức chiến đấu.
Đương nhiên, so chiêu với Bạch Khẩn là để huấn luyện thân thủ cô. Bởi vì Bạch Khẩn vẫn còn có chênh lệch nhất định với Liễu Hải. Trước kia hai anh em cô liên thủ cùng nhau cũng chỉ đánh hòa với Liễu Hải.
Nhưng trong đám con gái, Bạch Khẩn cũng được coi là cao thủ hạng nhất nhì. Trong thời gian này, dưới sự huấn luyện của Liễu Hải, Bạch Khẩn tiến bộ rất nhanh. Bạch Thanh Tùng anh trai cô e rằng cũng không còn là đối thủ của em gái mình nữa rồi.
Cho nên Bạch Khẩn bám lấy Liễu Hải rất chặt bởi vì cô rất si mê võ thuật.
Tập võ thuật cũng rất chú trọng đến thiên bẩm. Bạch Khẩn có tư chất về võ thuật hơn anh trai cô. Chỉ là họ chưa gặp được danh sư thôi. Cho nên sự phát triển ở mặt này còn hạn chế. Giờ đây dưới sự chỉ điểm của Liễu Hải cô đã tiến bộ rất nhanh chóng rồi.
Hai người luyện tập tầm một tiếng đồng hồ, Liễu Hải bật lên quay lại sô pha ngồi:
- Không tập nữa đâu, không tập nữa đâu.
Bạch Khẩn đang lúc cao trào, nhảy lại kéo Liễu Hải đứng lên:
- Người ta còn chưa thỏa mãn, không cho dừng lại.
Liễu Hải có chút khó xử:
- Em đã tiến bộ nhanh vậy rồi, còn luyện nữa thì sau này ông chồng như anh đây cũng không phải là đối thủ của em rồi.
- Anh không thể ích kỷ vậy được. Còn tuyệt chiêu gì mau xuất ra đi.
Vừa rồi luyện tập lâu như vậy, mặt hai người đều đỏ bừng lên, toàn thân Bạch Khẩn đầy mồ hôi.
Liễu Hải dùng lực kéo mạnh cô vào lòng mình.
- Luyện võ cũng phải từ từ, không phải chuyện một sớm một chiều. Không thể nóng vội được. Em đã rất giỏi rồi. Nghỉ ngơi chút đi không mấy người ở tầng dưới lại lên hỏi thăm bây giờ.
Hai người sống ở tầng mười sáu, trong phòng thường có tiếng đánh nhau. Những người tốt bụng ở tầng trên tầng dưới thường tới của khuyên can, hai vợ chồng đừng đánh nhau nữa, có việc gì thì từ từ thương lượng nhé.
Bạch Khẩn lè lưỡi, lúc này mới buông tha cho anh ta. ngoan ngoãn nằm im trên ngực anh.
- Lúc nào chúng ta khởi hành?
- Visa đã làm xong rồi, anh muốn đi trước Bí thư Trương.
Bạch Khẩn thở dài, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Liễu Hải:
- Anh đúng là người trung thành. Thảo nào Bí thư Trương coi anh như huynh đệ. Anh ấy đúng là rất biết thu phục nhân tâm.
Liễu Hải lắc lắc đầu:
- Em không hiểu anh ấy đâu. Anh ấy không mua chuộc lòng người mà đều đối xử rất thật lòng với bất kỳ huynh đệ nào. Anh đi theo anh ấy lâu như vậy rồi. Chưa từng có ai làm anh khâm phục như anh ấy.
Bạch Khẩn nói:
- Cũng đúng. Có điều em cũng chưa từng trách cứ anh. Con người anh ấy em đã từng tiếp xúc. Thực sự là biết cách cảm hóa người khác.
- Một người chỉ cần làm việc bằng cả tấm lòng mình thì sẽ cảm hóa được người khác. Anh ấy làm quan vài năm nay đã làm không ít việc cho nhân dân. Ít nhất thì anh ấy cũng không vắt óc tìm kế hại người. Chỉ cần dựa vào điểm này. Trong xã hội bây giờ rất hiếm rồi.
- Dường như là anh rất hiểu anh ấy vậy.
Bạch Khẩn cười cười, điệu cười rất ám muội.
Liễu Hải không hiểu:
- Sao em lại cười.
Bạch Khẩn không nói gì. Cô nghĩ đến lúc gặp Trương Nhất Phàm lần đầu tiên ở trường, làm bốn cô gái cùng phòng kí túc xá đều cảm động. Mỗi lần nghĩ tới việc này, cô cảm thấy rất buồn cười. Hắn là một lãnh đạo tốt, cũng là người rất thu hút các cô gái.
Nếu không phải vì gặp Liễu Hải trước, Bạch Khẩn nghĩ chắc là cô cũng mê tít hắn rồi.
Liễu Hải châm điếu thuốc:
- Sự tích của Bí thư Trương nếu mà em biết chắc là sẽ rất cảm động.
Rồi anh kể chuyện ở thị trấn Liễu Thủy cho Bạch Khẩn nghe, mặc dù anh ta không tận mắt chứng kiến. nhưng đã từng nghe Liễu Hồng và Hồ Lôi kể.
Nhất là Trương Nhất Phàm làm quân tiên phong đem theo vài người của đội cảm tử xuống hầm mỏ cứu người. Đây không phải là việc người bình thường có thể làm được. Có lẽ lần đó nếu không phải vì sự dũng cảm của Trương Nhất Phàm thì mười mấy người đã chết trong hầm mỏ rồi.
Bạch Khẩn nghe xong trở nên trầm mặc. Cô ngẩng đầu nhìn Liễu Hải hỏi:
- Trả lời một câu hỏi của em.
- Em nói đi.
- Nếu em và Bí thư Trương cùng gặp nạn. Anh nên cứu ai?
- Cứu anh ấy.
Liễu Hải trả lời không chút do dự.
Bạch Khẩn tức điên người, đánh cho anh ta một đấm:
- Anh không suy nghĩ một chút rồi hãy trả lời à? Cho dù là nói dối một câu cũng được. Anh làm em tức chết được. Hừ. Tối nay đừng có mà động vào người em đấy.
Nói xong, Bạch Khẩn đứng phắt dậy, Liễu Hải kéo tay cô:
- Nếu em đã biết là anh không thể nói dối, thì sao lại còn hỏi anh câu hỏi như vậy? Em biết võ công, có thể tự bảo vệ mình. Còn anh ấy chỉ là một thư sinh.
- Anh thôi đi, anh đúng là anh em như chân tay còn phụ nữ chỉ giống quần áo.
Bạch Khẩn nhếch mép không phục.
- Không phải, anh chưa từng có suy nghĩ đó bao giờ cả. Nhưng em là chiếc áo mà anh mặc không bao giờ phai màu. Đã mặc là mặc cả đời.
Liễu Hải cười. Đây là lần đầu tiên anh ta nói những lời củ chuối như vậy.
Bạch Khẩn đẩy anh ra:
- Em đi tắm đây.
Phương Tấn Bằng mấy hôm nay không đi đâu cả, nằm trong khách sạn thờ ơ hút thuốc suốt. Một kẻ trong điệu bộ giống vệ sĩ đi vào nói:
- Ông chủ, đã hỏi dò xong rồi. Vợ chồng Trương Nhất Phàm chiều ba mươi bay sang Mỹ. Điểm đến là New York.
- Ừ.
Phương Tấn Bằng xua xua tay, tên này liền cung kính đi ra ngoài.
Trên mặt Phương Tấn Bằng đột nhiên nở nụ cười:
- Trương Nhất Phàm, lần này ông mày nhất định sẽ cho mày có đi mà không có về.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 557- Đối đầu
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trương Nhất Phàm nhìn Liễu Hải, người cảm khái chính trực sống sống trên đời cũng đành bất lực, cậu không muốn làm, lại có người muốn hại cậu.
Mối hận cũ của Phương gia và Trương gia, vì sao bọn họ lại cố tình nhằm vào mình?
Suốt mấy năm nay, bản thân chỉ muốn nỗ lực làm hoàn thành trách nhiệm, không có ý định tranh đấu với ai, ở thời đại của Thư Á Quân, mình là một người không được để ý đến, nhưng đi theo con đường của mình tới nay, Thư Á Quân còn phải đứng dưới chân ta, dường như là có mối thâm thù với Phương gia
Tống Vũ Hà chết, Phương Nghĩa Kiệt bị bỏ tù, việc này cũng có thể đẩy qua cho mình sao?
Đi tới ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm biết rằng chính mình đã không còn đường lui, chỉ có cách gánh chịu ân oán của hai nhà Trương Phương.
Tới đi!
Sống chết có số, phú quý tại thiên, người chết có sách trời, ai sợ ai?
Hai người thản nhiên lên lầu, Trương Nhất Phàm trong lòng tính toán, làm sao để kéo dài thời gian lúc này, phải tranh thủ thực hiện mục đích lớn nhất.
Hộp đêm ở lầu ba rất lớn, ước chừng hơn ba trăm mét vuông. Bình thường đây là tụ điểm của Hắc Long hội, là nơi hội họp, hôm nay lại trở thành nơi mà đại diện cho đời thứ ba của hai họ Trương Phương kết thúc ân oán.
Hai mươi mấy người hội Hắc Long, đủ mọi kiểu tóc thời trang, được bố trí ở bốn phía của đại sảnh. Băng Băng bị chúng bịt khăn thuốc mê làm bất tỉnh, trói chặt cô lại bằng dây thừng và để cô ở trong góc.
Trong lúc hai người bước vào cửa, đột nhiên cửa bị đóng sầm lại. Năm sáu người xuất hiện cùng với Phương Tấn Bằng và Báo Đen.
Báo Đen là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình. Ánh mắt sáng quắc, thoạt nhìn đã biết là loại người vừa hung hãn vừa xảo trá.
Trong đại sảnh đềulà người của chúng, hơn nữa những người này đa số đều trang bị súng ống, Trương Nhất Phàm và Liễu Hải vô cùng cẩn trọng, không ai dám làm ẩu làm càng.
Nhưng ở hoàn cảnh như vậy, sợ hãi không giải quyết được vấn đề gì.
Trương Nhất Phàm thở dài, nghĩ đến việc mình đường đường là Bí thư Thành ủy, không ngờ lại phải giao tiếp cùngbăng nhóm xã hội đen.
Nếu là thành phố Song Giang, chỉ cần ra lệnh một tiếng là những người này chết không có chỗ chôn thân nhưng bây giờ lại là ở nước ngoài, nơi đất khách quê người, hắn cũng giống như người bình thường, không có ưu thế gì đángkể.
Nhưng khi nhìn thấy những ngườingười Hoa ởhải ngoại sa đọa, cặn bã thành như này, Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu. Có người nói, bọn chúng thoạt nhìn có vẻ ngang tàng, nhưng thực tế lạilà tay sai của người khác.
Hội Hắc Long ở phố người Hoa tiếng tăm cũng không hay lắm, lúc trước ở thời điểm thành lập hội Hắc Long, mục tiêu là muốn đuổi lũ người ngoại quốc ức hiếp người Hoa đi, nhưng hiện tại, hội Hắc Long, dần dần biến thành lũ du côn lưu manh ức hiếp dân chúng.
Bọn chúng thu phí bảo vệ ở phố người Hoa, bắt nạt những kẻ yếu, thậm chí còn cấu kết với người ngoại quốc, làm những chuyện mà người ta khinh thường. Nhưng Trương Nhất Phàm hoàn toàn không nghĩ rằng tổ chức này, lại dám đụng đến mình.
Nhìn đầu tóc nhuộm xanh đỏ đủ kiểu, người của hội Hắc Long trong bộ Âu phục, làm Trương Nhất Phàm thấy lạnh sống lưng.
Băng Băng bị bọn chúng bắt trói, ngón tay ngón chân tê dại, đột nhiên chúng kéo Băng Băng ra, làm bộ ngục của cô lộ ra. Đẩy cô đi ra là hai tên tay sai, dùng ánh mắt đen tối mà nhìn chòng chọc vào bộ ngực của cô, một hành độngthật đáng khinh.
-Ư ư ---- Băng Băng miệng đang ngậm giẻ, cô liều mạng giãy giụa mấy cái.
Một tên tóc vàng đá cô một cái, hung ác nói,
-Ầm ĩ cái gì? Còn la hét nữa nữa là tới lượt ngươi đó!
Nói xong này vuốt tóc một cái, bộ dạng tỏ vẻ ngạo mạn vênh váo.
Liễu Hải gào lên một tiếng,
-Đừng có động tới chị ấy!
Mắt trừng lên,. Nhìn thấy cảnh người ta bất kính với chị họ của mình, Liễu Hải đương nhiên nổi điên.
Đáng tiếc, điều này cũng chẳng dọa đượcchúng, ở đời lăn lộn lâu như vậy, ỷthế đông người, có vài tên cầm theo một cây côn cười đi tới.
-Ô, cái thứ tiểu tử như ngươi đang ra lệnh cho ai vậy, đây là Hắc Long hội, không phải là đại lục của các ngươi.
Hấp ---- một tên nện cây gậy xuống, Liễu Hải vốn đang tức khí, nhanh chóng mà ra một cước. Trong đại sảnh vang lên một tiếng hétlớn!
-A ----- liền sau đó có một tên bay ra, sát khí một vùng, kinh động tất thảy những người đang có mặt ở đó.
Bốp bốp---- một tràng vỗ tay vang đến, Báo Đen vỗ tay, không chút hoang mang chậm rãi đi tới, đi theo sau là Phương Tấn Bằng và mấy tên tay sai.
Trương Nhất Phàm hướng về phía Phương Tấn Bằng nói vọng tới,
-Phương Tấn Bằng, mày là tên bại tướng, không phải muốn kết thúc sao? Có bản lĩnh thì lại đây.
-Ha ha ha … Thằng ôn chớ có xem ta là kẻ ngốc, ông đây không đơn thân độc mã đấu với chúng mày, Trương Nhất Phàm, không có gì cần thương lượng hết, hôm nay ông muốn mày phải chết! Mày chết đi rồi họ Phương ta mới có ngày yên bình.
-Chỉ sợ ngày đókhông tới phiên mày hưởng, mày làm nhiều tội ác như vậy, chết cũng chưa hết tội.
Trương Nhất Phàm cũng nổi sung lên, chỉ vào Phương Tấn Bằng hét lớn.
Phương Tấn Bằng đã từng thấy sự oai mãnh của Liễu Hải, tất nhiên khôngngu ngốc mà một mình cùng hắn đấu. Vóc dáng không cao, lại đeo kính, Phương Tấn Bằng thậm chí hơi ốm yếu, y lạnh lùng cười mỉm,
-Báo Đen, tiếp theo nên làm thế nào đành nhờ anh rồi.
Phương Tấn Bằng vẫy tay, có người mang tới một vali, đều là đô la Mỹ.
Y chỉ chỉ vào chiếc vali này, nham hiểm nhìn Trương Nhất Phàm cười cười rồi nói:
-Nhìn thấy gì không? Trong rương này là tiền, đó là phí để lấy mạng của ba đứa chúng mày.
Y cầm lấy số tiền này, từng xấp từng xấp ném xuống,
-Tao nói rồi, hễ là đắc tội với người của Phương gia, tuyệt đối không có kết cục tốt. Nhưng mà mày, lần một, rồi lại l haiần, ba lần đánh vào Phương gia. Chị dâu chết, ông anh con bác tao vào tù. Anh em Lí Tông Hán chịu oan khuất, đều là do một tay Trương Nhất Phàm mày gây ra.
-Mẹ kiếp, bố muốn một phát đạn giết chết mày!
Phương Tấn Bằng như phát điên, dơ tay giật lấy súng của một tên tay sai bên cạnh, dơ về phía Trương Nhất Phàm quát lớn. Nhưng hắn lại sợ không dám đến gần vì sợ Liễu Hải.
-Đáng tiếc, tao không định cho mày chết một cách dễ dàng như thế, bởi vì chúng mày là kẻ thù của Phương gia tao. Trương Nhất Phàm, mày nói xem, tao nên cho mày chết như thế nào mới xả được nỗi hận trong lòng tao!
Phương Tấn Bằng bỗng nhiên xoay người, khẩu súng trong tay chỉ thẳng vào Trương Nhất Phàm.
Liễu Hải đi tới,
-Phương Tấn Bằng, chớcó làm điều xằng bậy. Nếu Bí thư Trương hôm nay ở trong cái nhà này mà xảy ra chuyện, Phương gia các ngươi hết thảy sẽ phải chết theo anh ta.
-Liễu Hải, mày chính là một tiểu ma-cà-bông, là một con chó bên cạnh Trương Nhất Phàm, mày muốn hù dọa ai?
Phương Tấn Bằng dùng súng chĩa vào Liễu Hải gào lên một tiếng:
-Cút!
Liễu hản sừng sững bất động, Trương Nhất Phàm từ phía sau bước tới,
-Liễu Hải, để tôi nói với nó hai câu.
Liễu Hải yên lặng nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm.
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta gật đầu,
-Phương Tấn Bằng, nếu mày nghĩ như vậy là có thể báo thù, thì hôm nay tao đáp ứng mày, nhưng mày nên hiểu. Chỉ cần tao chết ở đây, Phương gia chúng mày vĩnh viễn không có ngày bình an, bao gồm cả ông lão sắp bảy mươi tuổi nhà mày. Phương gia hết thảy trên dưới, bị hủy hoại bởi một bàn tay mày. Nếu mày biết đi sai đường mà quay lại, tao có thể bỏ qua chuyện cũ. Nơi này là nước ngoài, tao không hy vọng mày sẽ làm mất mặt người Trung Quốc trên vùng đất Thái Bình Dương này, có bản lĩnh, món nợ này chúng ta về sau tính!
-Dóc tổ! Mày cho rằng tao là thằng ngu, đần độn, thần kinh sao. Tao chịu bao nhiêu khổ cựcđi theo mày tới đây, có thể vì ba câu nói của mày mà làm cho nhụt chí sao? Dù sao một ngày mày không chết, Phương gia cũng một ngày không yên. Nay mày phải chịu trách nhiệm về hành vi của chính mày.
Phương Tấn Bằng cắn răng, ánh mắt vô cùng hung hãn, đột nhiên nổ súng bắnTrương Nhất Phàm.
Ba -------
-Anh -------
Liễu Hải lao tới, viên đạn xượt qua tai của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm chỉ cảm thấy trán nóng lên, mồ hôi chảy ra như nước.
Phương Tấn Bằng đột nhiên cười ha hả,
-Tao nghĩ mày không sợ chết, mày là anh hùng, ha ha ---------
Phát súng này, là hắn cố ý trêu đùa hai người một chút mà thôi. Băng Băng bị bọn họ giam giữ, bị dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, tiếng kêu gào bị đặc lại trong cổ họng.
Liễu Hải thấy Trương Nhất Phàm không sao, thở phào nhẹ nhõm,
-Phương Tấn Bằng, hôm nay tao giết mạng chó của mày!
Liễu hải muốn bổ nhào tới, Băng Băng đột nhiên thét một tiếng thét chói tai,
-A ---------
Một tên dùngdao kềtrên cổ cô,
-Dừng lại, bọn tao khuyên mày tốt nhất đừng có lộn xộn, nếu không cô ta lập tức chết ngay tại đây!
-Chị .
-Liễu Hải, đừng lo lắng, chị không sao.
Băng Băng cực kỳ sợ hãi, nhưng cô cố gắng hết sức tỏ rađiềm tĩnh.
-Phương Tấn Bằng, mày thả chị ấy ra, việc này không liên quan gì tới Băng Băng.
Trương Nhất Phàm nói.
-Hừ! Mày muốn đầu hàng? Mày cho là mày vẫn là Bí thư Thành ủy của thành phố Song Giang, giờ phút này mày đến con chó cũng không bằng, dựa vào cái gì mà bảo tao buông cô ta? Là cô ta tự tìm đến. Ba mạng tao bỏ ra ba triệu đô la Mỹ mua. Tao muốn như thế nào thì phải như thế!
Phương Tấn Bằng đột nhiên ra tay, đá mạnhmột phát vào bụng Băng Băng, rồi nhe răng ra cười độc ác.
A --- Băng Băng đau quá kìm không nổi kêu một tiếng, nước mắt tuôn ra.
-Mày -----
Liễu Hải bổ nhào tới, Trương Nhất Phàm kéo anh ta lại. Đánh bừa không phải là biện pháp, bọn chúng có nhiều người như vậy, lại có súng đối phó với hai người chúng ta, chỉ cần cử động nhẹ sẽ bị tổ ong tấn công
Phương Tấn Bằng dường như rất thỏa nguyện, nhe răng cười độc ác vài tiếng, độc địa mà huých khuỷu tay vào Băng Băng. Giờ trong lòng gã, chỉ độc một ý nghĩ giết người, chỉ cần là người có liên quan đến Trương Nhất Phàm, gã đều sẽ không bỏ qua.
Báo Đen đứng ở phía sau nhìn Phương Tấn Bằng diễn trò, từ đầu đến cuối ngồi ở một chỗ nhàn nhã mà lấy ra một điếu xì gà hút,tư thế của một đai ca xã hội đen . Hôm nay vở kịch lại càng hấp dẫn, Phương gia Trương gia hai người ở nước ngoài tranh đấu, còn gã thì xem diễn.
Lấy không ba triệu đô la Mỹ, vụ kinh doanh này khánhẹ nhàng, y nghĩ thế lực Trương gia có lớn mạnh hơn nữa, cũng không có thể vượt qua đại dương mà tới đuổi giết mình.
Nhìn Băng Băng bị dây thừng trói đột nhiên y cười nham hiểm,
-Chờ một chút!
Báo đen mang theo khói lá đi tới đi lui vòng quanh Băng Băng suy xét,
-Cô gái này được lắm, cho cô ta một con đường. Người anh em mượn ngươi một nhân tình.
Phương Tấn Bằng hơi sửng sốt, có chút khó chịu, nhưng y lập tức phản ứng lại, ha hả một trận cười khinh bỉ,
-hay lắm! Hay lắm! Một khi đã như vậy, thì tặng cho anh đấy, có điều, tôi thấy anh không nên hưởng thụ một mình, có lợi cũng đem cho các huynh đệ cùng hưởng chứ.
-Ha ha ha ha----
Báo Đen đắc ý phá lên cười, vỗ vai Phương Tấn Bằng,
-Anh cũngđược đấy!
-Các ngươi là lũ súc sinh!
Liễu Hải kiềm chế không nổi lao tới, xông lên đạp vào mông Phương Tấn Bằng, trong cơn phẫn nộ, nghĩ không được nhiều, hơn nữa tốc độ lại quánhanh, rất nhiều người đều không phản ứng kịp.
Bùm ---- Phương Tấn Bằng bị đá bay ra ngoài một cái rồi ngã gục. Mặt đập xuống đất, mặt mũi bần dập. Kính mắt cũng bị vỡ.
Có người dơ cây côn, hung hăng đánh vào hai chân Liễu Hải,
-Cẩn thận!
Trương Nhất Phàmhét lên, Liễu Hải bị mấy tên dùng súng uy hiếp không thể nhúc nhích được nữa, lại bị một gậy làm lảo đảo quỳ trên mặt đất.
Bảy tám người lao tới đấm đá một hồi.
Phương Tấn Bằng đứng lên, hai tay sờ soạng trênmặt đất một hồi,
-Kính của ta, kính mắt của ta. Đánh chết nó, bọn bây đánh chết nó cho ta! Đánh mạnh vào!
Oanh --- từ cửa truyền đến một tiếng nổ, cửa chính ở lầu ba không ngờ bị phá, mười mấy tên xã hội đen cầm AK47 tiến vào. Lẫn trong đám người đó, một chiếc xe lăn chậm rãi tiến vào, là một ông già cỡ chừng sáu mươi.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 558- Cuộc đụng độ đẫm máu
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Mấy tên tay saicủa hội Hắc Long, không biết lợi hại cầm súng xông lên.
Trong phòng vang lên một trận đấu súng AK47, đoàng đoàng đoàng ----- đối phương chỉ dâng lên hai người, cầm khẩu AK47 đấu cùng người của hội Hắc Long. Bốn năm tên của hội Hắc Long, nhảy lên đấm đá một trận, trong nháy mắt lại bị đánh tơi bời.
Bốn mạng người sốngtrong chớp mắt liền biến thành một đống thi thểđầy máu me, vô cùng thê thảm.
Trương Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, suy xétnhững vị khách không mời mà đến này. Trong đại sảnh không khí trở nên vô cùng cẳng thẳng, Báo Đen vốn mang theo nụ cười khinh bỉ , bây giờ cũng im re rồi.
Phương Tấn Bằng rấtbuồn cười, sờ xoạng tìm kính trên mặt đất rồi nhìnđám người ở trước cửa,
-Anh Báo, bọn chúng là ai?
Báo Đen không nói được lời nào, mặt xám như tro. Từ phía cổng có người hét lên một tiếng,
-Put the gun down!
-Put the gun down!
Vài tiếng hô lớn, có người cầm một khẩu AK47 nghênh ngang đi đến. Nhìn thấy có người vẫn đang cầm súng trong tay, lập tức đá một phát. Không nghe lời thì một phát bắn chết tươi.
Tàn nhẫn, hung ác! Những người này giết người không run tay, chớp mắt. Bây giờ là một cuộc đọ sức chênh lệch lực lượng. Hội Hắc Long chỉ dựa vào mấy khẩu súng lục, khó mà chống lại đối phương có hỏa lực AK47.
Trong đại sảnh có hơn hai mươi tên, ít nhất có sáu bảy tên đã bị giết chết tại chỗ.
Trương Nhất Phàm còn tưởng rằng bọn họ là người của cảnh sát, nhưng nghĩ thế nào cũng không đúng. Hắn cùng với Liễu Hải đứng ở một chỗ, nghĩ kế sách cứu Băng Băng về, nép qua một bên.
Phương Tấn Bằng từ trên mặt đất bò lên, mắt như cố rướn lên hỏi:
-Các ngươi là ai?
-Bốp -------
Lập tức có tên tiến đến tát một phát, lại đá vào bụng gã một phát. Phương Tấn Bằng vẻ mặt đau đớn, ngồi bệt dưới đất cả buổi không đứng dậy nổi.
Một tên tới giúp lão già đi tới, đây là một người da trắng hơn sáu mươi tuổi, ánh mắt thâm sâu. Trương Nhất Phàm nhìn đến ông ta thì cảm giác đầu tiên xuất hiện chính là sự sắc bén! Cay nghiệt! Bá đạo!
Một lão già ngồi ở xe lăn, không ngờ có thể ra lệnh cho ngần này tên AK47 có thể vì ông ta liều chết mà cống hiến, Trương Nhất Phàm lập tức liên tưởng đến, nhất định dì Ngô có quen biết nhân vật kia.
Thời điểm Trương Nhất Phàm nhìn ông lão, ông ta cũng nhìn hắn, hai bên đang thăm dò lẫn nhau, vẻ mặt và bang xã hội đen không chút nhân từ,
-You are Zhang Yi Fan!
-Yes! And who are you?
-Ha ha ha
Lão già người da trắng đột nhiên phá lên cười, một nụ cười rất thú vị, ngoại trừ tiếng cười của hắn thì không có một âm thanh nào khácnữa. Lão già mỉm cười thật lâu, thật lâu, chống tay lên trán, dùng tiếng Anh chậm rãi nói:
-Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy!
Nói xong câu đó, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, vẻ mặt nhân từ, trở nênđầy sát khí, một người có thể từ ánh mắt thân thiện, lập tức biến thành một người làm người ta vừa nghe đã sợ như gặp quỷ, Trương Nhất Phàm lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.
Sắc mặt của lão già người da trắng giống như trong phim ảnh, hai vẻ mặt, trong chớp mắt đều có thể thay đổi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không tin trên thế giới này lại có vị cao nhân như vậy.
Lão già da trắng ánh mắt u ám, tựa như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư của mọi người, ông ta lạnh lùng nói:
-Conceited young man! Keep your stance, Notin the mood to talk to me!
Đại khái nghĩa là: người trẻ tuổi kiêu ngạo, mau thu hồi thái độ cao ngạo của ngươi lại, không cần dùng giọng điệu này nói chuyện với ta!
Sau đó, lãoquay đầu lại, quay về sau lưng ra hiệu.
Hai cô gái mặt lạnh lùngmặc quần áo màu đen bó sát người thân thủ nhanh nhẹnđi tới. Đâylà hai người duy nhất là trong Đảng pháiphái không dùng súng, dáng người cao gầy, trang phục màu đen bó sát làm hiện lên rõ ràng đường cong của các cô.
Trước sau đẩy đà, áo đen quần đen giày đen, thân thủ mau lẹ, từ trên xuống dưới giống hệt như những sát thủ chuyên nghiệp trên TV. Rất khá, bọn họ đúng là sát thủ nổi danh tuyệt sắc nữ nhân của Đảng KKK.
Hai người nhảy ra, vặn tay rắc rắc, chậm rãi tiến tới gần Báo Đen.
Mấy tên trong hội Hắc Long, lập tức chăm chú vây quanh trước mặt Báo Đen, để bảo vệ đại cacủa mình.
Hai cô gái áo đen nhìn nhau rồi đồng thanh hét lên:
- hồ, hây ---- bay thật nhanh trong đại sảnh, hai cái bóng đen tựa vài nhau, giày cao gót sắcnhọn, giống như Phi Đao phinhanh thẳng về phía quân của Hắc Long hội, mắt của Liễu Hải nhạy bén tinh tường, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắtbởi mấy cái bóng bay qua bay lại, nhưng anh talại nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.
Hai nữ tử này không hổ danh là cao thủ trong số những sát thủ , hai chân tung lên trên không trung thành đường hình cung đẹp, chân xẹt qua cổ một tên, đá cú chí mạngvào mặt một tên khác.
Phốc ---- Trong đại sảnh phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, có người bị đánh cho gãy cả răng cửa, xương cốt gãy rạn, máu mevung vãi khắp nơi.
Đá trúng tên này, cô ta chưa hề rơi xuống đất, trên không trung lại xoay người một vòng bảy trăm hai mươi độ, đầu gối trùng xuống, đạp xuống bả vai của một tên khác.
A--- Lại là vài tiếng kêu thảm thiết vang đến, hai gã thành viên hội Hắc Long ở bả vai kêu rốp rốp, bả vai bị đối phương dùng đầu gối ép xuống, nửa người xem như tàn phế rồi.
Liễu Hải âm thầm kinh hãi, xuất chiêu như vậy quá kinh khủng. Nếu hai người bọn họ cùng nhau ra tay, chỉ sợ mình cũng khó địch lại. Trương Nhất Phàm lần đầu tiên nhìn thấy sự khủng bố của sát thủ, hắn kéo Băng Băng qua, cảnh giác mà nhìn chăm chú xem màn biểu diễn này.
Bốn năm thành viên của hội Hắc Long, rất nhanh đã bị hai nữ sát thủ giải quyết, Báo Đen sợ tới mức mặt nghệt ra như đất. Ở trong giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua chuyện kinh khủng như hôm nay.
Hai người này giết người trong chớp mắt, bốn năm tên của hội Hắc Long ngã xuống trong tay họ, bản thân bọn họ cũng không buồn nhìn tới, bộ mặt lạnh nhưbăng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Báo Đen.
Tại đại sảnh ở tầng ba của hộp đêm, tràn ngập một mùi tanh chết chóc.
Liễu Hải nhìn chằm chằm hai người này, nói khẽ với Trương Nhất Phàm:
-Anh, các cô ấy là sát thủ.
Thân thủ tốt như vậy, Liễu Hải mới chỉ thấy lần đầu, đó chính là sư phụ trước kia của anh ta. Thân thủ của hai nữ tử trẻ tuổi trước mắt này, ước chừng có thể xếp vào trong hàng ngũ sát thủ đẳng cấp thế giới.
Động tác của các cô, sạch sẽ gọn gàng,dứt khoát.
Mấy tên thủ hạ vây quanh Báo Đen, chưa đến vài phút đã bị hai người xử lý sạch.
Hai người đi về phía Báo Đen, gã có chút sợ hãi là lui vềphía sau, từ bên hông rút ra một khẩu súng lục. Nhưng trong nháy mắt, Liễu Hải nhìn thấy một người nhanh như cắt đấm gã một cái, gã lập tức rống lên một tiếng thảm thiết.
-A ----------
Tận trong xương, máu chảyđàm đìa, một bàn tay Báo Đen bị bẻ gãy, vô cùng thê thảm. cô gái áo đen sắc mặt không đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, sát khí đằng đằng.
Một người đưa tay ra, tóm lấy yết hầu của Báo Đen, Trương Nhất Phàm đột nhiên quát to,
-Dừng tay!
Hắn lập tức ý thức được đối phương là người Mỹ, lập tức nói lại,
-Cut it out! Cut it out!
-Uh!
Lão già người da trắng ra lệnh dừng tay, hai cô gái sát thủ liếc mắt nhìn nhau một cái, dừng tay. Hai người gương mặt lạnh lùng diễm lệ, nhưng lại không có chút cảm xúc, hoàn toàn chính là một cỗ máy giết người.
Đây thực sự là sát thủ, khả năng giết người là không thể nghi ngờ.
Trương Nhất Phàm đi tới, nói với lão già da trắng:
-Đừng giết bọn chúng!
-What?
Lão già da trắng dùng ánh mắt sắc bén uy hiếp, nhìn hắnvớivẻ mặt khó hiểu nhìn Trương Nhất Phàm. Ông ta dùng tiếng Anh nói:
-Bọn chúng là kẻ thù của ngươi! Vì sao không muốn giết chúng? Người Hoa các ngươi thật sự rất phiền phức!
Đây là một lão già kỳ quái, trong phút chốc có vẻ rất ôn hòa, nhưng rất nhanh liền thay đổi. Quy tắccủa đảng tam K người tuổi này không hiểu, chính là trong thời điểm mình muốn giết người thì ai cũng không thể ngăn cản, Trương Nhất Phàm vô hình chung lại phạm vào điều tối kỵ của ông ta.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta toát ra vẻ lạnh lùng, rồi lại đột ngột bắn ra sự âm u lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm giao tiếp với đảng Tam K danh tiếng lẫy lừng trên trường quốc tế, vị lão bốinày xem ra có thân phận và địa vị không nhỏ ở đảng Tam K, nhưng ông ta lại là loại người xem mạng người như cỏ rác, có lối sống nợ máu trả bằng máu, khiến Trương Nhất Phàm nhìn thấy khó chịu.
Dù sao đám thuộc hạ hội Hắc Long cũng là người Hoa, hắn không nghĩ, cũng không hy vọng phải nhìn thấy đồng bào của mình bị giết dưới họng súng của kẻ khác.
Ngay khi Trương Nhất Phàm ngăn cản hai cô gái sát thủ kia, có người đi hướng về phía Phương Tấn Bằng. Giờ phút này Phương Tấn Bằng đã rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, không chỉ là người của hội Hắc Long, chính cái mạng của mình cũng khó lòng giữ được.
Đối phương là tổ chức xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, có gan cùng quân của chính phủ đọ sức – đảng Tam K, Phương Tấn Bằng mặt xám như tro, sợ tới mức cả người run bần bật.
Khoanh tay ngồi nhìn kế hoạch to lớn của gã sắp thành hiện thực, vì Phương gia rửa nhục, đổi lấy thời khắc được hãnh diện. Đảng Tam K khiến người ta tim đập chân run, nhưtrời hạ thế, ra tay một phát giải quyết bảy tám thành viên của hội Hắc Long. Báo Đen bị tàn phế, sống chết chỉ mong manh như đường tơ kẻ tóc.
Một người da trắng cao lớn, vạm vỡ, cường tráng tựa như một trâu mộng làm người ta nhìn thấy phải khiếp sợ. Người đó tới gần Phương Tấn Bằng, nắm lấy hai chân của gã, bỗngdùng sức nhấc lên và vặn.
Răng rắc – âm thanh xương cốt gãy, làm người ta thấy rợn cả tóc gáy. Phương Tấn Bằng không ngờ hai chân lại bị bẻ gãy. Gãkêu la thảm thiết, rồi hôn mê bất tỉnh.
Gã da trắng cao lớn đó không vì vậy mà buông tha, cầm lấy cổ áo Phương Tấn Bằng, ném xuống giống như đang chơi với trẻ con vậy.
Chỉ thấy y nâng lên, đem Phương Tấn Bằng ném tới phía lão già da trắng.
Lão già rút ra một khẩu súng từ trong người đứng bên cạnh, dí vào trán của Phương Tấn Bằng, gã bị tra tấn chết đi sống lại, vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên nhìn thấy ở trên trán mình là một họng súng, liềnsợ tới mức muốn hồn bay phách tán.
Gã biết ở trước mặt đám người của đảng Tam K giết người không gớm nay này, muốn giết mình quả thực là dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy. Hơn nữa những người này, lại khinh rẻ mạng sống con người , vô cùng lạnh lùng.
Phương Tấn Bằng mồ hôi đổ đầy trán, run rẩy không ngừng van lơn.
-Đừng giết tôi, đừng giết tôi!
Đối phương mỉm cười lạnh lùng, tỏ ra hết sứckhinh miệt. Đó đúng là sự khinh miệt đối với người Hoa, là sự nhạo báng đối với kẻ thất bại.
Lão ngẩng đầu, dùng một cái tẩu dài, gõ đập lên trán Phương Tấn Bằng, vừa mới hút còn nhiềutàn thuốc, lại còn những đốm lửa nóng. rớt xuống mặt của Phương Tấn Bằng, cháy tới tóc củagã, kêu lên lách tách
Lão không ngờ lại cầm một cái tẩu dài loại truyền thống của Trung Quốc, Liễu Hải và Trương Nhất Phàm đang xem xét cái tẩu, Lão già cổ quái cười cười, nhìn Trương Nhất Phàm rồi thản nhiên nói:
-Kill!
-Đừng!
Trương Nhất Phàm nghe rõ, đúng lúc ra tiếng ngăn cản.
-No! No!
-Give them to me! Please!
Lão già giật mình sửng sốt, đẩy cái tẩu trong tay đang nằm trên trán Phương Tấn Bằng. Lão nhìn Trương Nhất Phàm có căm tức. Có chút bất mãn, lão dẫn người tới giúp mày diệt trừ đối thủ, mày lại không ngờ không cho bọn ta giết nó? Đây là ý gì?
Trương Nhất Phàm dùng tiếng Anh thật thà nói:
-Vị tiên sinh này, cảm ơn các ngươi đã ra tay giúp đỡ, nhưng đây là chuyện của người Hoa, mời giao cho ta giải quyết. Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ, oan có đầu nợ có chủ, phiền ngài để cho chúng ta tự mình giải quyết!
-Incredible!
(Không thể tin nổi!)
Lão già lắc lắc đầu,
-Người Trung Quốc các ngươi thật phiền phức!
Lão hướng tới hai cô gái sát thủ hạ lệnh, cô ta lập tức buông Báo Đen đang sợ tới mức mặt đần ra như đất, quay trở lại phía lão già.
Tư thế của các cô ấyluôn cung kính như vậy, sạch sẽ, linh lợi.
Lão già da trắng lại suy đoán Trương Nhất Phàm vài lần, chậm rãi nói:
-Người trẻ tuổi! Ngươi tự giải quyết cho tốt! Đừng lặp lại câu chuyện cũ nông phu và rắn của người Trung Quốc khi xưa!
Lão dùng tiếng Anh nói với Trương Nhất Phàm, sau đó hạ tay xuống, thành viên của đảng Tam K lập tức hạ vũ khí, rất nhanh rút khỏi hộp đêm.
Đến nhanh đi cũng lẹ! Trong đại sảnh một vẻ im ắng , lặng ngắt như tờ.