Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 522: Nhu tình của Yến Chiếu Nguyệt
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Đại ca Diệp Cường không có ở đây, đã sớm chạy đến Thâm Quyến lăn lộn
cho nên chuyện nhà máy giấy đều giao cho chị em Yến gia xử lý.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng rất yên tâm, tin tưởng với thủ đoạn của mình thì chị em Yến gia cũng không dám giở trò gì, dĩ nhiên về nhân viên tài vụ đều là do Diệp Phàm tự mình thu xếp .
Yến Thu Lâm không có ở đây, cửa vừa mở ra đã thấy Yến Chiếu Nguyệt đầu tóc hơi rối, cúc áo ngực trễ tràng có thể thấy được làn da trắng nõn bên trong, thấy thấp thoáng cả hai núm đỏ của bầu ngực.
Diệp Phàm khẽ giật mình, thầm nghĩ:
- Phong vận thiếu phụ của Chiếu Nguyệt ngày càng thành thục.
Ma sai quỷ khiến, hơn nữa còn được hơi rượu Mao Đài kích thích, Diệp Phàm tiến tới một bước, đưa tay ôm Yến Chiếu Nguyệt vào ngực.
- Đừng! Thảo Thảo ở trong phòng.
Yến Chiếu Nguyệt hoảng hốt khẽ nói rồi quay lại nhìn vào phòng, tuy nhiên cũng không né tránh, tựa hồ là ngầm đồng ý, chỉ là còn e con của mình ở trong phòng.
- Không có chuyện gì! Con bé còn ngủ.
Diệp Phàm nói khẽ rồi khẽ đóng cửa phòng Thảo Thảo lại, hai người ngồi ở trên ghế sa ***.
Khuôn mặt Yến Chiếu Nguyệt đỏ ửng lan cả xuống cổ, khẽ nghiêng đầu thả lỏng, bộ dạng quyễn rũ mê người.
- Tôi…tôi thất lễ.
Diệp Phàm mặt đỏ bừng vì rượu, nói ra phả đầy hơi rượu.
- Anh uống nhiều rồi, để tôi nấu cho anh chén canh giải rượu.
Yến Chiếu Nguyệt dịu dàng, giống như vợ hiền, phong tình vạn chủng.
- Ừ! Cũng tốt!
Diệp Phàm híp nửa mắt, đúng là có chút say. Vốn ở Kiểm phổ các uống đã nhiều rồi, tiếp đó bị Vu Kiến Thần chộp được uống tiếp một bình, cuối cùng đi lão Bí thư Lý Hồng Dương cũng uống hai chén, may là có nội kình hóa đi ba thành sức rượu, nếu không đã sớm nằm xuống bất tỉnh nhân sự .
- Nếu không anh tắm trước đi, bận rộn một ngày cũng rất mệt mỏi. Buổi tối thì ngủ ở đây, Thu Lâm cũng đi vắng, còn có phòng.
Yến Chiếu Nguyệt đi nấu canh rồi nói .
- Cũng tốt! Tuy nhiên tôi không thích ngủ ở phòng của Thu Lâm.
Diệp Phàm giả bộ mê đắm, đùa giỡn.
- Không ngủ ở phòng Thu Lâm, vậy anh ngủ…Nếu không tôi sang ngủ với Thảo Thảo, anh ngủ ở phòng tôi đi, phòng Thu Lâm toàn mùi mồ hôi.
Yến Chiếu Nguyệt đỏ rực cả mặt mày, khẽ liếc Diệp Phàm, giả vờ nói.
- Vậy được! Gian phòng của cô chắc chắn sẽ rất thơm, tôi đi tắm đây.
Diệp Phàm vừa nói đứng lên đang muốn vào phòng tắm, đột nhiên lại dừng lại ra vẻ ngượng ngùng:
- Tôi không mang quần lót.
- Tôi…tôi vừa mua.
Yến Chiếu Nguyệt nói khẽ, thấy Diệp Phàm nhìn mình có vẻ quái dị thì vội vàng giải thích:
- Vốn là chuẩn bị cho Thu Lâm, nó còn chưa quay lại thì anh cứ lấy dùng trước đi.
- Ừ!
Diệp Phàm nhận lấy bộ đồ lót mới, cũng không nói thêm gì, sau khi tắm xong mặc vào thấy rất vừa.
, trong lòng thầm nghĩ:
- Hẳn không phải là cho mua Yến Thu Lâm , quá hợp thân thể của mình, mà thân thể mình rất khác với Yến Thu Lâm, chẳng lẽ cô ấy đặc biệt mua cho mình vẫn luôn để đây. Chẳng lẽ cô ấy có ý với mình, nếu không khó có thể giải thích tại sao lại vậy. Hắn nghĩ đến đây lại nghĩ tới thân thể đầy đặn của Yến Chiếu Nguyệt thì nhất thời rung động, chỗ kín đã sớm nhất trụ kình thiên.
Hai người cũng không nói chuyện nhà máy giấy, lúc này nói chuyện đó đúng là dư thừa.
Sau khi uống xong chén canh, Diệp Phàm liếc Yến Chiếu Nguyệt một cái, không khí trong phòng cực kỳ mập mờ, hai người đều có chút né tránh.
Diệp Phàm đưa tay vuốt nhẹ trên mặt Yến Chiếu Nguyệt, cô cũng chỉ cúi đầu mà không có ý né tránh.
Lúc móng vuốt của Diệp Phàm vuốt ve đến bộ ngực thì thân thể cô run rẩy, tuy nhiên biên độ dãy giụa cũng không quá mạnh.
Diệp Phàm vừa nhìn biết có cửa, thầm nghĩ:
- Điều này trong sách tâm lý đã mô tả chính là khi phụ nữ cho phép đàn ông, lửng lơ con cá vàng, chẳng lẽ cô ấy đã ngầm đồng ý, tuy nhiên có lẽ không phải.
Hắn do dự một chút rồi quyến định theo thế đi xuống, đầu ngón tay cong lại một cái thì đã mở nút áo ngực Yến Chiếu Nguyệt, một tay đặt lên đỉnh núi cao, thấy cực kỳ đàn hồi.
- A!
Yến Chiếu Nguyệt chắc là đã lâu không có đàn ông chiều chuộng, dưới sự kích thích không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, thân thể run rẩy như lên cơn sốt, vội vàng cúi mặt không dám nhìn Diệp Phàm.
- Xem ra cô ấy rất nhạy cảm!
Diệp Phàm âm thầm mừng rỡ, phụ nữ nhạy cảm thường dễ lên đỉnh.
Diệp Phàm bắt đầu âu yếm, Yến Chiếu Nguyệt đã sớm thở hồng hộc, đôi mắt hiện lên tia đỏ, đôi môi khẽ khẽ hé không ra tiếng, cả người ngã vào lòng Diệp Phàm.
Thấy thời cơ chín muồi, Diệp Phàm thuận thế đè Yến Chiếu Nguyệt ra ghế sa *** bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Yến Chiếu Nguyệt cũng hé miệng quấn quýt, phảng phất quên mất thời gian, quên mất năm tháng, quên mất tất cả, nụ hôn kéo dài đến vài phút đồng hồ, âm dương bắt đầu hòa hợp.
Diệp Phàm lúc hôn cũng không quên âu yếm, dùng sức nhẹ nhàng bế Yến Chiếu Nguyệt vào phòng
- Lúc khác…không được.
Yến Chiếu Nguyệt đang mê muội lại chợt kêu khẽ.
- Thật xin lỗi.
Diệp Phàm cho là cô không muốn, hơi bối rồi, nhẹ nhàng buông xuống.
Đối với chuyện nam nữ, Diệp Phàm tuyệt sẽ không dùng sức mạnh, nam nhân phải phong lưu nhưng phải trên cơ sở tự nguyện, nếu không sẽ rất khó hòa hợp. - Không phải…là tôi đến ngày.
Yến Chiếu Nguyệt hơi hốt hoảng, sợ Diệp Phàm hiểu lầm, nói xong cũng không dám nhìn mặt Diệp Phàm, úp mặt vào ngực hắn, chỉ nghe tiếng trái tim đập thình thịch.
- Xui xẻo! Đến lúc này rồi mà còn thế, sau này làm sao có cơ hội.
Diệp Phàm âm thầm mắng một câu, tương đối mất mát.
Hắn gượng trêu chọc:
- Vậy là em đồng ý, vậy thì tốt. Chúng ta đắp chăn mà ngủ là được, chỉ ôm không vuốt ve nhé, ha ha ha.
Nói xong hắn cười đắc ý ôm người chạy thẳng đến phòng ngủ.
Cả hai cùng ngã xuống mặt giường lớn rồi lại tiếp tục hôn thật sâu, tuy nói không thể động thật nhưng đồng chí Diệp Phàm cũng hưởng hết mùi thơm da thịt.
Bàn tay hắn thám hiểm khắp nơi, tuy nhiên cả đêm không ngủ, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, nỗi đau này đúng là khó mà chịu được.
Yến Chiếu Nguyệt cứ luôn bị cây gậy của anh Trư cạ vào, biết hắn rất khó chịu.
Nói khẽ:
- Thế này nhé .
- Làm sao, không nói, nếu không làm sao?
Diệp Phàm để tay lên ngực cô, hỏi khẽ.
Yến Chiếu Nguyệt không nói lời nào, gương mặt hồng đến như lửa.
Chẳng qua chỉ sau một giây thì đồng chí Diệp Phàm rốt cục cảm thấy một bày tay run rẩy nắm lấy cây gậy của mình, hóa ra là cô dùng tay.
Tuy chỉ là vậy nhưng cả đêm cũng phải giải quyết tới vài lần, ngay cả Yến Chiếu Nguyệt cũng thầm kinh hô hắn cường hãn.
Vào lúc Diệp Phàm lên xe thì Yến Chiếu Nguyệt nói một câu:
- Ngày mai sẽ có thể rồi.
Diệp Phàm nghe xong chỉ muốn đập đầu vào tường, thầm mắng mình tới không đúng lúc, nếu đổi là mai mới lên thì có phải hay không.
- Em, em ở lại nhé, mấy ngày tới anh không rảnh, anh đi đây .
Diệp Phàm gật đầu lên xe chậm rãi đi.
Nhìn xe Diệp Phàm đi xa, Yến Chiếu Nguyệt thở dài:
- Anh! Anh đúng là luôn quấy cho lòng em nổi sóng. Ai! Lúc nào anh kết hôn thì mang tân nương đến cho em xem, nhất định phải cưới một người vợ xinh đẹp gấp mười lần em mới được, nếu không, em sẽ hận anh
Vào sáng sớm, Diệp Phàm chạy về huyện.
Đến cửa phòng họp, hắn sửa sang lại đầu tóc, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Tuy nhiên vừa mới bước vào thì đứng ngây ra.
, cả đám thường vụ đều đang ở đây nhìn hắn chằm chằm.
- Ha ha, các vị lãnh đạo đều ở đây a!
Diệp Phàm gắng gượng cười.
- Ngồi đi!
Cổ Bảo Toàn mặt không chút thay đổi hừ một tiếng.
Diệp Phàm giật mình, thầm nghĩ:
- Khí sắc Cổ Bảo Toàn không được tốt a! Hôm nay hội nghị thường vụ chắc sẽ có chất vấn.
- Bắt đầu đi, đồng chí Diệp Phàm, anh đem chuyện gọi thầu công trình Khu kinh tế Lâm Tuyền nói cho các uỷ viên nghe một chút. Yêu cầu cặn kẽ, cụ thể.
Vệ Sơ Tinh phát biểu đầu tiên.
- Được!
Diệp Phàm đem tài liệu đã sớm chuẩn bị xong lấy ra. Mỗi một thường vụ được phát một phần, giới thiệu toàn diện công tác trù bị gọi thầu công trình Khu kinh tế Lâm Tuyền, từ lúc bắt đầu cho đến hôm nay mới kết thúc cũng chỉ ghi danh những công ty lớn có sức cạnh tranh.
- Đồng chí Diệp Phàm, tìn trạng những công ty này khu kinh tế các anh đều xác định qua chưa?
Phí Mặc hỏi.
- Xác định qua, tình huống đại khái là thật. Hơn nữa là từ tập đoàn Lộ Hào và tập đoàn Thiên Lộ của tỉnh Tích Ninh tới. Người ta đè ép 400 vạn xuống sổ sách của Khu kinh tế. Công ty Hải Thiên của thành phố Mặc Hương chúng ta cũng tới. Tổng giám đốc Ngô cũng ra giá 300 vạn. Công ty bản địa Ngư Dương bao gồm công ty Vũ Thần và công ty Nhật Thăng đưa ra giá thầu thấp nhất là 150 vạn .
Diệp Phàm trấn định đáp trả.
- Người nào cho anh quyền lực đem công ty bên ngoài tới cạnh tranh, đây là đại công trình liên quan đến 3000 vạn, công ty bản địa Ngư Dương chúng ta có chút thua kém, anh làm lãnh đạo Ngư Dương cũng nên nghĩ cho bản địa Ngư Dương. Ngược lại anh lại đem tiền đưa cho người ngoài, như thế rất bất lợi cho việc phát triển kinh tế bản địa Ngư Dương, anh thử nghĩ xem có 3000 vạn có thể giải quyết vấn đề lao động cho bao nhiêu người.
Có thể làm cho bao nhiêu dân chúng không có tiền chữa bệnh có chút tiền chữa bệnh. Ít nhất ở con số của Cục Thống kê có thể gia tăng cho Ngư Dương một giá trị sản lượng không nhỏ.
Nếu như để cho công ty bên ngoài cạnh tranh thì là để cho người ta kiếm tiền, sản lượng gia tăng cũng là của người ta.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà phát pháo thứ hai, khẩu khí nghiêm nghị, nói một tràng tựa hồ nghĩ thoáng cái sẽ đem Diệp Phàm đánh sụp.
- Bí thư Chu! Anh nói vậy có ý gì? Muốn người nào cho quyền lực, đương nhiên là đảng và quốc gia cho, trực tiếp nhất là Bí thư Cổ đại biểu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cho. Tôi nói vậy có đúng không Bí thư Cổ?
Diệp Phàm xảo diệu đem đạn pháo Chu Trường Hà dẫn hướng sang Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 523: Chủ nghĩa bảo hộ địa phương
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Về chuyện quyền lực thì không cần nói, lúc đó tôi đã nói rồi, thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã trao quyền tự do quyền cho đồng chí Diệp Phàm rất lớn. Đương nhiên, trọng trách Diệp Phàm cũng không nhẹ, quyền lực đi đôi với trách nhiệm.
Cổ Bảo Toàn nói một câu công đạo, thật ra nghe khẩu khí của Chu Trường Hà, trong lòng Cổ Bảo Toàn cũng thấy không thoải mái.
, thầm nghĩ:
- Cổ Bảo Toàn trao chút quyền lực cho thuộc hạ, bí thư Ủy ban Kỷ luật nhà anh xem vào làm gì, cũng không phải là chuyện xét xử quan viên tham ô, đúng là lắm chuyện, thò tay ra dài quá rồi đấy.
- Bí thư Cổ, ý tứ của tôi không phải là vậy. Tôi muốn nói nếu đồng chí Diệp Phàm làm phương án gọi thầu theo lý phải thông qua trước Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện mới đúng, báo cáo công tác cho lãnh đạo là chuyện nhất định phải làm của cấp dưới. Nếu người nào cũng làm như vậy thì Ủy ban Nhân dân chẳng phải là sẽ ở trong trạng thái vô chính phủ, cấp dưới mạnh ai nấy làm thì còn cần cấp trên làm gì?
Chu Trường Hà cũng không ngờ Cổ Bảo Toàn lại ra mặt lộ liễu vì Diệp Phàm như vậy nói chuyện, dĩ nhiên y càng không ngờ lúc trước Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh cho Diệp Phàm quyền lực tự do lớn như vậy, vốn định nhân chuyện này đánh cho Diệp Phàm một cào, ai ngờ vừa ra đòn đã bị đánh trả, gương mặt hơi đỏ lên.
- Ha ha ha, bỏ qua chuyện quyền hạn thì tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm làm lãnh đạo trực tiếp, lúc định ra phương án gọi thầu cũng có đã suy nghĩ chu đáo để làm kinh tế địa phương phát triển.
Khoản này tài chính quá khổng lồ, Ngư Dương chúng ta lại có mấy được doanh nghiệp được tham gia, có thể đem lại lợi nhuận cao từ đó dân chúng cũng có thêm thu nhập.
Cho nên, Chủ nhiệm Diệp gọi thầu cũng là chế định đi cơ hội thi thố của một số doanh nghiệp địa phương.
Người khác có lẽ sẽ nói, làm như vậy là không công bằng với các doanh nghiệp khác, điển hình của chủ nghĩa bảo hộ địa phương.
Thật ra thì nhìn ra cả Hoa Hạ, chủ nghĩa bảo vệ địa phương có chỗ nào không có, không làm vậy thì sao kinh tế bản địa có thể nhanh chóng phát triển.
Nhìn xa hơn một chút, từ phương diện quốc tế, quốc gia còn bảo vệ hơn nữa.
Tại sao nước Mỹ lại thiết kế các hàng rào nặng nề đối với sản phẩm xuất khẩu của Hoa Hạ chúng ta, đây chính là điển hình chủ nghĩa bảo vệ địa phương. Nước Mỹ là quốc gia hùng mạnh như vậ còn bảo vệ, chúng ta Ngư Dương thì càng không cần phải nói rồi. kinh tế lạc hậu, trụ cột công nghiệp yếu kém, là một điển hình của một huyện nông nghiệp, hơn nữa còn không phải là huyện nông nghiệp mạnh.
Người nhiều ít đất, núi non hiểm trở, điều kiện giao thông hạn chế, vì vậy chúng ta lại càng phải xuất phát từ kinh tế bản địa?
Phí Mặc trái lại nói ra một loạt lý luận.
Từ quốc nội đến quốc tế, ngay cả thế giới siêu cường Mỹ cũng nói ra, làm trong thường vụ cũng có ủng hộ, y đúng là có chút tài nghệ.
Ngay cả Diệp Phàm cũng âm thầm đều giơ ngón tay cái lên, những lời này đúng là kín kẽ. Nếu như Diệp Phàm không sửa đổi kế hoạch chỉ sợ cũng biến thành tội nhân phá hoại kinh tế Ngư Dương, nếu như có thêm người vỗ gió đốt lửa chắc sẽ có một số quần chúng không rõ ngọn ngành đứng ra phản đối phương án gọi thầu của Khu kinh tế Lâm Tuyền.
- Ừ! Nghe lão Phí nói tôi cũng thấy đồng tình. Kinh tế Ngư Dương chúng ta quá yếu ớt, giống như một đứa trẻ sơ sinh cần người lớn bảo vệ.
Đương nhiên, chuyện công bằng cũng chỉ là tương đối, cũng có một quá trình tiến dần , Chủ nhiệm Diệp lãnh đạo Khu kinh tế Lâm Tuyền, hướng dẫn nhân viên Khu kinh tế Lâm Tuyền làm ra phương án gọi thầu đúng là đứng ở phương diện đạo nghĩa công bình để làm, điểm này không gì đáng trách.
Quốc gia bây giờ không phải là đã từ từ đề xướng gọi thầu công khai, cho nên Chủ nhiệm Diệp làm được không tồi!
Chẳng qua từ tình hình thực tế bản địa Ngư Dương mà xét thì kế hoạch này đúng là cũng có thể chế định ra một chút ưu thế đối với công ty bản địa Ngư Dương, có lợi cho bảo vệ và phát triển kinh tế địa phương, dĩ nhiên cũng chiếu cố đến chuyện công bằng .
Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần lần đầu tiên mở miệng ủng hộ Phí Mặc.
Mấy thường vụ đang ngồi dĩ nhiên không ngốc, biết công ty Nhật Thăng có quan hệ với Tiếu gia. Tiếu Tuấn Thần ủng hộ Phí Mặc thật ra thì là ủng hộ công ty của gia tộc mà thôi, chẳng qua Tiếu Tuấn Thần nói chuyện so sánh uyển chuyển, cũng chiếu cố cảm thụ Diệp Phàm, không gây sự như Chu Trường Hà, làm Diệp Phàm có thể tiếp nhận .
- Phương diện bảo vệ kinh tế địa phương này thật ra thì ban đầu tôi cũng suy nghĩ qua, tuy nhiên tôi lo lắng sẽ làm cho nhựng công ty bên ngoài lo lắng. Bọn họ sợ Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể sẽ giở trò, gọi thầu chỉ trên hình thức, nên không đến để cạnh tranh.
Một mình ăn cả, không có cạnh tranh thì có ý nghĩa gì nữa, từ phương diện đại cục mà nói cũng không lợi cho công ty bản địa Ngư Dương chúng ta trưởng thành vì không có áp lực cạnh tranh.
Tôi đang suy nghĩ, cả ngày kêu gào sói đến, mọi người đều phải làm công tác chuẩn bị, nếu không thật chờ sói đến thì trở tay không kịp, kết quả sẽ càng hỏng bét.
Nói ví dụ như công tác chiêu thương và thu hút đầu tư, chúng ta đương nhiên chiêu dụ bên ngoài là chính, nói khó nghe chính là bọn họ đưa ra điều kiện.
Đương nhiên, nhìn từ góc độ khác thì một khi bọn họ tiến vào sẽ là sự sự tấn công đối với các xí nghiệp bản địa, bất kể là quan niệm hay là sản lượng cũng sẽ có thay đổi rất lớn.
Chẳng lẽ nói vì bảo vệ bản địa mà chúng ta không làm công tác chiêu thương và thu hút đầu tư rồi. Làm như vậy có khác gì chủ trương bế quan tỏa cảng của Mãn Thanh, hậu quả lại càng nặng nề, càng không có lợi cho kinh tế bản địa xúc tiến và phát triển, không thể tạo thành thành vòng tuần hoàn phát triển.
Đang ngồi đây tất cả đều là thường vụ, là những người cầm lái của Ngư Dương chúng ta, lãnh đạo trọng yếu. Quyết sách của các đồng chí sẽ quyết định vận mệnh Ngư Dương , quyết định chất lượng cuộc sống của bảy tám chục vạn dân chúng Ngư Dương, Khu kinh tế Lâm Tuyền tuy nói là đại khu, bao gồm sáu trấn hai xã.
Nhưng cũng là dưới sự lãnh đạo triển khai công tác của ban thường vụ Huyện ủy.
Diệp Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, từ phương diện cơ chế cạnh tranh để tiến vào, có lực đánh trả phát biểu của Phí Mặc và Tiếu Tuấn Thần, ngay cả Vệ Sơ Tinh là phái đi du học về làm Chủ tịch huyện cũng âm thầm gật đầu.
Mấy người Ngọc Nhã Chi, Tạ Cường sau đó cũng nói chuyện cách nhìn, tuy nhiên cũng không khác gì lắm với Tiếu Tuấn Thần, xem ra vẫn thiên lệch về công ty bản địa.
- Điểm xuất phát của Chủ nhiệm Diệp là tốt, làm như vậy là để đạo nghĩa công bình. Chẳng qua công bình đạo nghĩa cũng là thành lập ở hoàn cảnh tương đối, Ngư Dương chúng ta tình huống đặc biệt, phải ra sức bảo vệ công ty bản địa để họ phát triển. Tôi tin tưởng đồng chí Diệp Phàm cũng có thể thấy điểm này, suy nghĩ đầy đủ đến tình cảnh công ty bản địa, suy nghĩ đến vấn đề lợi nhuận của dân chúng bản địa.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh nói chuyện cực kỳ vòng vèo, thật ra thì người sáng suốt nhìn vào thì thấy vẫn là đồng ý cách nhìn của Phí Mặc.
- Ừ! Các vị thường vụ đều nêu ra ý kiến của mình, xem ra hội nghị thường vụ của chúng rất thành công! Bộ máy chúng ta rất đoàn kết! Trong bộ máy luôn có tranh luận để để cải tiến công tác, vì nhân dân phục vụ, thể hiện đầy đủ dân chủ, tự do của chúng ta . Đồng chí Diệp Phàm đối với cái nhìn của các đồng chí trong thường vụ, Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh có cái gì để cải tiến?
Cổ Bảo Toàn nói chung chung, nhưng cũng ngầm có điểm đồng ý với ý kiến của các thường vụ, mong Diệp Phàm cải tiến phương án gọi thầu.
Diệp Phàm cũng rất bất đắc dĩ, nếu tất cả đều đã như vậy thì mình coi như đã tận lực, chỉ cần vấn lòng không thẹn là được.
Có một số việc cũng không phải là tự mình có thể thay đổi và quyết định, đừng nói là mình, ngay cả Cổ Bảo Toàn làm người đứng đầu huyện Ngư Dương cũng phải chịu rất nhiều cản trở, không thể tùy tâm sở dục .
Đây là vấn đề liên quan đến lợi ích thiết thân, mỗi người từ lợi ích bất đồng sẽ có cái nhìn bất đồng.
Cho nên, một lãnh đạo cầm quyền nhất phương là mấu chốt, vận mệnh mười mấy vạn người, thậm chí mấy trăm hơn ngàn vạn người nắm giữ trong một số rất ít người, ví dụ như các tầng thứ của hội nghị đảng ủy.
Lúc này càng khơi dậy trong Diệp Phàm hào khí ngất trời, đó là phải ra sức cố gắng tiến thủ, đi lên cao tầng lãnh đạo cao hơn, hiện giờ nhu cầu cấp bách của hắn là ngồi lên vị trí cầm quyền một phương, ví dụ như bí thư huyện ủy.
Đến lúc đó mới có thể chân chính áp dụng hoài bão của mình. Tuy nói huyện ủy cho chủ nhiệm Khu kinh tế quyền lực rất lớn, nhưng toàn bộ thường vụ phía trên đầu mình, hơn nữa còn rất gần, đều nhìn chằm chằm vào đó.
Bản thân mình chưa có chỗ trong thường vụ, tiếng nói rất yếu, yếu đến độ cơ hồ bị bỏ qua. Đương nhiên, Diệp Phàm mình cũng biết, muốn ngồi lên vị trí Bí thư huyện ủy không phải một năm hai năm là có thể thực hiện .
Hắn còn phải đi một con đường dài, mục tiêu trước mắt chính là kiếm được một ghế trong Thường vụ Huyện ủy, làm cho mình có quyền lên tiếng nhất định thì đám thường vụ này mới chân chính coi trọng.
Hơn nữa việc này cũng có lợi đối với việc quản lý khu kinh tế. Hiện tại quan hệ sáu trấn hai xã với mình trên thực tế cũng không phải là quan hệ lãnh đạo và bị lãnh đạo, gần giống như thể chế liên bang, tương đối rời rạc.
Nói trắng ra là tự mình không có quyền lực thay đổi vận mệnh bọn họ, quyền đó do hội nghị thường vụ bổ nhiệm, liên quan chặt chẽ đến Cổ Bảo Toàn.
Cho nên bọn họ cũng chưa chắc chịu nghe mình, trong hội nghị đảng ủy khu kinh tế đặc biệt khó khăn, tất cả mọi người đều có thể lớn mật lên tiếng, hơn nữa không có gì băn khoăn. Bởi vì chính mình không quyết định được vận mệnh bọn họ.
Suy tư một chút, Diệp Phàm nói:
- Các thường vụ, nếu muốn thay đổi thì các đồng chí xem như vậy có được không?
- Anh nói đi.
Vệ Sơ Tinh gật đầu.
- Hạng mục gọi thầu lần này chẳng những có sửa đường, Khu kinh tế Lâm Tuyền còn có tòa cao ốc văn phòng, ký túc xá, tổng giá trị rất lớn đạt 3500 vạn. Tính toán của tôi là có thể rút ra 1000 vạn đặc biệt để lại cho công ty bản địa Ngư Dương chúng ta đi cạnh tranh. Còn dư lại 2500 vạn thì trải ra cạnh tranh công bằng, dĩ nhiên ngoài mặt là toàn thể.
Đương nhiên, công ty bản địa Ngư Dương cũng có thể tham dự cạnh tranh, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh thắng được, Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi cũng vỗ tay khen hay
Diệp Phàm nói.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 524: Môi súng lưỡi tên
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Ừ! phương án cũng không tệ lắm, vừa chú ý đến công ty bản địa Ngư Dương, vừa chiếu cố đến cạnh tranh công bình của công ty bên ngoài, cũng không để lòng người lạnh quá mức.
Tạ Cường gật đầu đầu tiên.
- Ít là thiếu một chút, chẳng qua cũng đành phải như thế, tôi đồng ý với cái nhìn của huyện đội trưởng Tạ.
Tiếu Tuấn Thần nói.
- Cách này cũng có thể.
Phí Mặc gật đầu, y biết, cũng không thể ép Diệp Phàm quá mức, nếu như ép quá thì lực phản kích của tiểu tử này rất mạnh, làm hắn phát hỏa lên cứ một mực đòi giữ công bình thì không để cho công ty bản địa Ngư Dương chút mặt mũi.
Từ đại nghĩa mà nói thì thiên hạ đều làm thế cả, trừ phi hái được cái mũ Diệp Phàm, chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền đổi chủ. Tuy nhiên muốn làm vậy vào lúc này là không thể nào , từ giọng Cổ Bảo Toàn có thể thấy được sự khen ngợi đối với Diệp Phàm .
Chẳng qua Phí Mặc sau khi nói xong thì ánh mắt vô tình quét qua Tiếu Tuấn Thần, chắc cũng tính toán làm sao để đem công ty Nhật Thăng của Tiếu gia gạt đi, mọi chuyện đều do Công ty Võ Thần bên mình ôm hết.
Thật ra thì Tiếu Tuấn Thần cũng có tính toán này, hai người trong lúc vô tình nhìn nhau rồi rất tự nhiên lảng đi, giống như căn bản là không có chuyện này .
- Ừ! Chuyện này cứ định như vậy, đồng chí Diệp Phàm sau khi trở về lập tức tổ chức cho cấp dưới sửa đổi phương án, phát thông báo cho bên ngoài, chuyện này nên sớm không nên trễ, tránh cho phiền toái không cần thiết, đương nhiên, nếu như có công ty cho là thiệt muốn rút lui thì cũng để cho bọn họ rút lui, trong vòng một ngày sau khi phát thông báo. Chuyện sửa đổi kế hoạch ra sao thì tôi tin đồng chí Diệp Phàm sẽ có xử lý thích đáng.
Cổ Bảo Toàn vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.
- Bí thư Cổ, tôi nghe nói Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đã rút vốn rồi?
Ngọc Nhã Chi đột nhiên ném ra đề tài .
Nghe cô vừa hỏi như vậy, toàn thể thường vụ đều nhìn về Cổ Bảo Toàn.
- Ừ! Hiệp nghị rút vốn đều ghi lại.
Cổ Bảo Toàn khẳng định chuyện này là sự thật.
- Nghe nói bản thân đồng chí Diệp Phàm tự mình quyết định, chuyện rút vốn lớn như vậy lại không báo cáo với huyện, cũng không có thông qua hội nghị đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền, hoàn toàn thuộc về hành vi cá nhân của Chủ nhiệm Diệp.
Điểm này tôi đúng là nghĩ không ra, đây là chuyện liên quan đến con số hơn 2000 vạn tài chính! Ngư Dương chúng ta không có 2000 vạn , đồng chí Diệp Phàm làm kiểu như vậy có phải là quá thất trách không.
Phí Mặc cười quỷ dị, lộ ra vẻ tính trước, y chính là trợ lực đốt lửa rồi.
- Bí thư Cổ, loại hành vi này ngàn vạn không được . Nếu như tất cả thuộc hạ đều dối gạt lãnh đạo cấp trên, không phục tùng tổ chức, không hướng tổ chức báo cáo, Ủy ban Nhân dân chúng ta thành cái gì? Đối với hành động liên quan đến 2000 vạn tài chính khổng lồ không làm tròn trách nhiệm, tôi cho là Ủy ban kiểm tra hoàn toàn có thể lập án điều tra.
- Chu Trường Hà cảm thấy cuối cùng đã bắt được cái đuôi Diệp Phàm, l ngay cả lập án điều tra cũng nói ra, vẻ mặt rất nghiêm túc, đúng có khí thế của một bí thư Ủy ban Kỷ luật Bao Công mặt đen.
- Không làm tròn trách nhiệm! Bí thư Chu, anh tại sao phải nói tôi không làm tròn trách nhiệm?
Diệp Phàm cũng nổi giận, người này một mực giở trò, động một chút là muốn lập án điều tra, thật giống như nha môn là nhà y mở .
- Liên quan đến đầu nhập đến tài chính 2000 vạn, chuyện trọng đại như vậy anh cũng không báo cáo với Bí thư Cổ hoặc Chủ tịch huyện Vệ, chẳng lẽ còn cãi sao?
Trước hết anh đã vượt quyền nghiêm trọng rồi, làm sao anh nhìn Bí thư Cổ và tổ chức đảng . Anh không hề còn một chút nguyên tắc giai cấp, không còn vì nhân dân phục vụ, vì quốc gia phát triển xuất lực để cống hiến.
Anh nhìn xem, anh đã đem lại cho Ngư Dương tổn thất đến cỡ nào, nếu như Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền thành công có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của mấy trăm công nhân nhà máy thảm sợi tơ dệt, hơn nữa một năm cũng có thể đem lại mấy trăm vạn tài chính cho huyện.
Chỉ vì anh tự ý quyết định lỗ mãng đã tạo cho quốc gia tổn thất khổng lồ như vậy còn không coi là không làm tròn trách nhiệm sao? Đưa anh vào đại lao đã là nhẹ rồi, hừ!
Chu Trường nghiêm Hà mặt dạy người.
- Ban đầu Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ trao cho tôi quyền độc lập xử lý chuyện nhà máy, có thể tùy tình huống mà làm việc. Chẳng lẽ Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ quăng quyền còn phải thông qua đồng chí Chu Trường Hà sao?
Bọn họ làm việc chẳng lẽ còn hướng đồng chí Chu Trường Hà báo cáo xin chỉ thị? Rồi nói chuyện nhà máy tơ dệt tôi tự có ý kiến của mình, điều kiện duy nhất của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông là mở rộng khu diện tích nhà máy, cơ hồ đến chừng gần gấp đôi.
Trịnh Lực Văn của Cục Chiêu thương, chủ nhiệm Tần của Ủy ban kinh tế thương mại tổ chức một nhóm người điều tra kết luận, nếu như muốn đem khuếch trương nhà máy gấp đôi thì phải đem gần hai trăm hộ gia đình xung quanh đó dời đi, chi phí đền bù chừng hơn 2000 vạn.
Hơn nữa khoản tài chính này Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông sẽ không xuất ra một xu, huyện chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nhập vào nhà máy, không có tiền làm sao bảo người ta dời đi.
Hiện tại đã không phải là niên đại trước kia chỉ cần Ủy ban Nhân dân vừa lên tiếng quần chúng đã nghe rồi, bây giờ là xã hội pháp chế, làm cái gì cũng phải theo pháp luật.
Chuyện Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền tôi tự có biện pháp, chuyện này tôi sẽ một mình hướng Bí thư Cổ báo cáo.
Diệp Phàm thanh âm cũng lớn thêm không ít, khí thế dâng cao.
- Cạch cạch!
Cổ Bảo Toàn nhướng mày, gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc
- Đồng chí Diệp Phàm cần chú ý, đồng chí Chu Trường Hà là đại biểu thường vụ đang thảo luận, anh có thể nói ý kiến của mình, nhưng phải chú ý ngữ khí đối với cấp trên.
Sau khi nói xong liếc Chu Trường Hà, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm nói chính là sự thật, ban đầu tôi cùng Chủ tịch huyện Vệ trao quyền hắn độc lập xử lý chuyện nhà máy dệt tơ
Chuyện này đồng chí Diệp Phàm tuy nói xử lý hơi vội nhưng tôi nghĩ chắc là hắn có lý do. Đối với điều kiện hà khắc của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông thì đối với huyện đúng là rất khó khăn, họ đã không có ý đầu tư, đưa ra yêu cầu rút vốn thì chúng ta cũng không cần thiết níu giữ.
Đầu tư là hai bên cùng có lợi mới có thể làm, hơn nữa chuyện lần này đồng chí Diệp Phàm cũng coi như là đã xuất lực mạnh, Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đầu tư 300 vạn trước cũng không đòi, nói là sẽ bồi thường vì phá hủy hợp đồng
Cổ Bảo Toàn kết luận, đã vậy thì những thường vụ khác cũng không còn có lời gì để nói.
Một đòn cuối cùng của Ngọc Nhã Chi cũng không dậy nổi thanh âm gì, Chu Trường Hà sầm mặt im lặng, Phí Mặc và Tiếu Tuấn Thần có tính toán riêng, hiện tại Diệp Phàm nắm trong tay Khu kinh tế Lâm Tuyền, chuyện gọi thầu công ty nhà mình còn cần phải hắn tương trợ mới được vì thế cũng không lên tiếng. Sau khi hội nghị thường vụ tan cuộc thì Cổ Bảo Toàn nghiêm mặt nói với Diệp Phàm:
- Xế chiều đến tới phòng làm việc của tôi thảo luận với Chủ tịch huyện Vệ.
Hơn 3 giờ chiều, Diệp Phàm mới vào phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn.
- Hừ! Chuyện lần này anh làm không thỏa đáng, đầu tư tài chính 2000 vạn mà anh nói cho ký thì ký. Cũng quá không đem Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta vào mắt, anh không còn có một chút tính nguyên tắc giai cấp, một chút quan niệm tổ chức nào. Còn chuyện gọi thầu, dĩ nhiên phải chiếu cố công ty bản địa vì đây nghĩ cho việc phát triển kinh tế địa phương, đừng có mà nghĩ đến cái gì chánh nghĩa, công bình, cái gì cũng phải trên cơ sở nhất định, còn là chưa chín chắn a!
Diệp Phàm vừa đặt mông xuống thì Cổ Bảo Toàn đã trút cho một tràng.
- Bí thư Cổ, anh phê bình rất đúng. Chẳng qua c huyệnTập đoàn Phi Vân Hồng Kông đầu tư thì anh cũng thấy, người ta căn bản không có thành ý. Thay vì dây dưa làm cả hai đều khổ sở chi bằng dứt khoát, nhưng bọn họ cũng đã nói bồi thường 300 vạn, cái này tôi cũng phải nói một phen lời lẽ .
Diệp Phàm giải thích.
- Anh còn có công có phải không? Ánh mắt không được quá chỉ nhìn chằm chằm vào hiệu quả và lợi ích ngắn hạn, phải nhìn vào lâu dài. Nếu như bơm tiền thành công sau này có thể mang đến bao nhiêu lần 300 vạn, cũng giải quyết được chuyện nhà máy tơ dệt thảm sợi.
Cổ Bảo Toàn giáo huấn
- Bí thư Cổ nói cách giải quyết ra sao, chi phí di dời không thấp, nếu như Ngư Dương chúng ta có thể lấy chừng đó thì tự mình có thể cứu sống nhà máy rồi, còn muốn mời Tập đoàn Phi Vân làm gì?
Diệp Phàm cãi bướng.
- Cái đó thì từ từ tính, chúng ta suy nghĩ sẽ có biện pháp, vậy mà anh một phát cắt đứt.
Tổn thất lâu dài của huyện là không thể đo lường, anh quả thực là tội nhân Ngư Dương , lấy cái nhìn của tôi đem anh trở về làm thôn quan đập Thiên Thủy còn ngại chướng mắt, hừ!
Vệ Sơ Tinh một phát khai pháo.
Giọn cô ta tràn đầy tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm như muốn ăn thịt người, phong độ của Chủ tịch huyện hoàn toàn đánh mất. Bởi vì kinh tế là Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh chủ quản, nếu không khôi phục thì cô ta trực tiếp bị ăn gậy.
- Hừ! Có biện pháp, anh nói biện pháp cho tôi nghe xem. Người ta đều nói lên rút vốn rồi, theo tin tức có thể tin, Tập đoàn Phi Vân bọn họ đã đàm phán với thành phố Phúc Xuân.
Giao thông Ngư Dương chúng ta là một trở ngại rất lớn, kinh tế lại càng thảm hại hơn nữa, bản thân tôi muốn thỉnh giáo Chủ tịch huyện Vệ một chút xem chị có biện pháp gì để kéo lại Tập đoàn Phi Vân.
Diệp Phàm tức giận, thầm nghĩ bà cô này sao mà hung hăng thế, lão tử lại đem ra làm thịt bây giờ.
- Nói chuyện sao vậy, nói với Chủ tịch huyện Vệ như vậy sao! Anh tôn kính lãnh đạo vậy có phải không? Có còn chút tổ chức quan niệm hay không, anh đó, lẽ ra hôm nay trong hội nghị thường vụ tôi phải để cho mọi người kiểm điểm anh nghiêm khắc mới được.
Cổ Bảo Toàn gõ bàn , nghiêm nghị quát Diệp Phàm.
- Shit! Các ngươi hung hăng thì được, lão tử thì không chắc.
Diệp Phàm oán thầm Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh, trên mặt cũng đổi thành bình tĩnh, cười nói:
- Thật xin lỗi, tôi hơi nóng nảy.
- Không quản rồi, ban đầu anh bảo đảm với tôi và Bí thư Cổ, nói là chuyện của nhà máy tơ dệt sẽ do anh làm chủ, chúng tôi cũng đã đáp ứng ủy quyền cho anh.
Bây giờ ngược lại thì sao. Tốt! Hôm nay trước mặt Bí thư Cổ, Vệ Sơ Tinh tôi đáp ứng nếu giải quyết xong chuyện nhà máy tơ dệt thì việc quản lý nó sẽ do Khu kinh tế mà không thuộc về Ủy ban kinh tế thương mại huyện.
Vấn đề tiền lương công nhân, phúc lợi, dân sinh, cuộc sống đều do mình anh giải quyết, bất kể thế nào huyện cũng sẽ không nhúng tay.
Hừ! Để sau này anh làm sao? Thật hết chỗ nói. Làm sai rồi khẩu khí còn cứng như thế, quả thực chính là đá hầm cầu vừa thối vừa cứng.
Vệ Sơ Tinh trừng trừng mắt hạnh, thật giống như giận dỗi , lại có thể đem toàn bộ chuyện nhà máy dệt đóng gói cho Diệp Phàm.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 525: Cô gái này, chấm 86 điểm
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Chủ tịch huyện Vệ, chuyện này tuyệt đối không thể, nguyên cục diện rối rắm của nhà máy giấy Ngư Dương huyện đã ném cho Lâm Tuyền, vào lúc Khu kinh tế Lâm Tuyền thành lập lúc các đồng chí lại rút ra ném dưới cờ khu kinh tế.
Bây giờ lại định ném thêm chuyện nhà máy tơ dệt, cứ như vậy thì Ủy ban kinh tế thương mại huyện dứt khoát nhập vào Khu kinh tế Lâm Tuyền đi.
Bảo sao công tác chúng tôi không thể triển khai, Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi biến thành nơi chứa rác có phải hay không?
Diệp Phàm cố ý kêu khổ, ra vẻ tức giận, thật ra thì trong lòng có chủ ý riêng.
- Được đấy, miệng anh không nhỏ nhỉ, ngay cả Ủy ban kinh tế thương mại huyện cũng muốn nuốt vào. Tôi thấy vấn đề này có thể suy nghĩ.
Cổ Bảo Toàn bất ngờ đưa ra củ cà rốt làm Diệp Phàm ngơ ngác.
, thầm nghĩ:
- Kỳ quái, hai vị Huyện thái gia thật giống như diễn Song Hoàng, không phải là thiết kế bẫy rập để mình chui vào chứ, chắc là không phải, có lẽ là do mình quá nhạy cảm. Ủy ban kinh tế thương mại huyện trông coi không ít ngành, trực thuộc nó có tới mười mấy nghành, tuy nhiên đều đang sống dở chết dở, làm hại chủ nhiệm Tần Chí Minh cũng kêu khổ thấu trời, người cũng gầy không ít, , dù sao cũng phải làm cho nhà người ta một miếng cơm ăn.
- Bí thư Cổ, tôi đâu dám nghĩ như vậy, tôi chỉ là một phó chủ tịch huyện nho nhỏ, đâu thể đảm đương gánh nặng như thế.
Diệp Phàm kêu lên.
- Biết là tốt rồi, khẩu khí còn mạnh như vậy. Tuy nhiên về chuyện nhà máy tơ dệt thì Chủ tịch huyện Vệ cũng thương lượng qua, Phó chủ tịch huyện Tiếu cũng đồng ý, trực tiếp rút về khu kinh tế quản lý, sau này anh chính là lãnh đạo cấp trên trực tiếp của nó rồi.
Chuyện này đã do anh làm ra, tục ngữ không phải nói, tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Anh chẳng phải là muốn quyền lực phải không, quyền này rất lớn đấy, ha ha. Anh nhìn xem, Chủ tịch huyện Vệ ngay cả văn kiện cũng đã chuẩn bị. Anh xem đi.
Cổ Bảo Toàn cười vui vẻ, tuy nhiên trong mắt Diệp Phàm lại biến thành quỷ dị, nói xong thì đưa văn kiện cho Diệp Phàm, thiếu chút nữa thì làm cho hắn hôn mê.
Hắn nhanh chóng giở ra rồi hoảng hốt:
- Thật sự là chuyển sang? Huyện dù sao cũng phải cho ăn lót dạ chứ? Năm ngoái Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông cấp khoản tiền kia cho nhà máy chắc huyện cũng nên rút ra chuyển sang sổ sách của Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là lấy lui mà cầu, biết lần này Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đã làm cái bẫy rất chắc, ngay cả văn kiện của Đảng cũng lấy ra, bên dưới còn có chữ ký của thường vụ huyện đồng ý. Tự mình muốn trả nhà máy là không thể nào, nhưng muốn nhận không cũng không được, cứ đem tiền ra đây cái đã
- 300 vạn, không có.
Vệ Sơ Tinh cũng cười quỷ dị, nhìn Diệp Phàm ẩn ước có một tia giễu cợt.
- Không có, vậy bảo tôi làm sao bây giờ, vậy 300 vạn kia thì sao?
Diệp Phàm thiếu chút nữa rống lên, cầm lấy tờ văn kiện, lần này thì đúng là ngất thật.
- Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh chẳng phải là có 2600 vạn, cứ chuyển sang nhà máy tơ dệt cấp cứu là được rồi. Nếu còn chưa tìm được đối tác thích hợp thì cứ tạm thời thế đã.
Vệ Sơ Tinh nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, thật giống như chuyện này vô cùng đơn giản .
- Chuyển! Số tiền này sửa đường còn chưa đủ, còn chuyển, còn chuyển thì có sửa đường hay không?
Diệp Phàm tức giận, bắt đầu phát tác.
- Nhìn xem! Đồng chí Diệp Phàm, tôi đã chẳng nói với đồng chí là phải bình tĩnh, học cách trấn định. Đây mới là phong cách của một Phó Chủ tịch huyện chủ trì sáu trấn hai xã .
Cổ Bảo Toàn lại lên tiếng.
, cười nói:
- Cơ hội vẫn còn, mấy ngày nữa chẳng phải anh sẽ đi Sở Tài chính Tỉnh chạy tài chính. Huyện chúng ta vẫn còn có một hạng mục là tỉnh sẽ giúp đỡ cơ sở trà. Nếu có thể thành thì có chừng 300 vạn, xem anh có lấy được không
- Khẳng định không dễ dàng.
Diệp Phàm càu nhàu một câu.
- Đương nhiên không dễ dàng, dễ dàng còn nói anh đi? Trong tỉnh cũng không phải là khắp nơi hoàng kim, khom lưng có thể nhặt. Tôi đồng ý là nếu có thể làm được chuyện cơ sở trà thì sẽ xây ở Khu kinh tế Lâm Tuyền, sử dụng tài chính , hạng mục xây dựng cũng do anh trông coi,như thế nào đây?
Cổ Bảo Toàn cười híp mắt giống như lão hồ ly.
- Anh xem xem, đồng chí Diệp Phàm, Bí thư Cổ đem hạng mục lớn như vậy cho Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh, nói rõ huyện ủy rất coi trọng nó. Đi chạy đi, phát động khắp mọi mặt quan hệ, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thắng lợi trở về, không cô phụ kỳ vọng huyện ủy, Ủy ban nhân dân .
- Vệ Sơ Tinh khích lệ.
- Được rồi! Tôi đi thử một chút.
Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ, đi ra ngoài.
Phía sau còn nghe Vệ Sơ Tinh hô:
- Còn có một điểm anh phải chú ý, hạng mục này nghe nói trong tỉnh sẽ lựa chọn huyện, nên anh phải nắm chắc, trù bị kế hoạch chu đáo, tranh thủ chiến thắng để kéo về cơ sở lá trà cho Ngư Dương.
- Chiến thắng cái rắm! Mẹ kiếp! Năm huyện tranh giành, một huyện nghèo chúng ta sao có thể qua được thành phố Phúc Xuân, còn có các huyện khác, căn bản là vẽ một cái bánh.
Vệ Sơ Tinh cũng thật âm độc a! Khó trách có người nói. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lão tử coi như là xui xẻo. Rõ ràng không thể bắt giữ hạng mục còn nói mình đi làm, trên mặt mũi còn nói dễ nghe, cho Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi hơn 300 vạn.
Diệp Phàm giận đến vòt nát tờ văn kiện ném vào hành lang vừa đúng lúc trúng vào mặt của một người vừa đi ra, người này đột nhiên cảm giác trời giáng thần vật, trong thoáng chốc mới phát hiện là một tờ văn kiện vò nát.
Y đang bốc hỏa chuẩn bị mở miệng mắng chửi ngẩng đầu vừa nhìn, thầm nghĩ:
- A! Nguyên lai là Phó Chủ tịch huyện Diệp, ngưu nhân! May là không mắng, nếu không thì việc vui tìm tới rồi.
Diệp Phàm còn chưa hả giận, giơ cước đá theo tờ văn kiện, nhất thời cảm thấy hồ đồ. Thật ra thì người mà hắn muốn đá dĩ nhiên là Vệ Sơ Tinh.
Làm hại mấy nhân viên công vụ đi ngang qua tất cả đều hoảng sợ trố mắt líu lưỡi, không ai dám tới gần.
Cả đám chỉ sợ chọc phải vị này oán khí đang không có chỗ phát tiết. Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm vốn nghe nói hồng nhân lẫn ngưu nhân.
Trên hội nghị thường vụ dám đối chọi với Phí Mặc, Chu Trường Hà, Ngọc Nhã Chi, trong tay nắm sáu trấn hai xã, Cục Chiêu thương.
Năm giờ chiều.
Trong Bách trân lâu của Ngư Dương, Trưởng phòng Phòng Chiêu Thương Khu kinh tế Lâm Tuyền Đoàn Hải đang ngồi cùng với một nam một nữ nói chuyện, khí thế ngất trời .
Đoàn Hải thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, vừa giống nhìn giờ vừa xem tin tức.
- Nhìn gì Đoàn Hải? Có phải tối nay đi với bạn gái hay không, để tôi và Hồng Ngọc tham mưu cho. Cũng tốt, đồng chí Đoàn Hải cua chúng ta bây giờ vừa thăng quan còn thiếu mỹ nhân, quan trường đắc ý sao có thể thiếu phong lưu, ai! Tôi mệnh khổ rồi, thảm a!
Người nam nhìn qua vẻ lão luyện đùa cợt, tuy nhiên trong lòng vẫn có một tia mất mát.
- Ai! Cổ Dương, anh cũng sắp 25 rồi, ở mãi trên huyện ủy làm gì, anh nhìn Đoàn Hải, người ta đã là cán bộ cấp Phó phòng rồi. Anh cũng phải tranh thủ đi, trên 30 tuổi còn lăn lộn gì nữa.
Trang Hồng Ngọc cũng nhướng mày, đột nhiên cũng có chút ấm ức đột nhiên, bởi vì nghĩ tới tình cảnh của mình.
- Em còn nói anh, ở cái cục hồ sơ bỏ đi đó còn thảm hại hơn anh. Hồng Ngọc, em đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, bên kia chuẩn bị tốt không vậy?
Cổ Dương thu liễm nụ cười, gương mặt cũng trở nên nặng nề:
- Chuẩn bị, làm sao chuẩn bị, không thấy lãnh đạo của anh không có tiền thì không giải quyết sao, người ta không phải là không muốn, chỉ sợ việc bại lộ anh trả đũa. Huống chi nhà em căn bản không có nhiều tiền như vậy, không có hai ba vạn là không xong. Tiền lương chúng ta một tháng được bao nhiêu,8 năm không ăn không uống cũng mới chỉ được 2 vạn đông.
Gương mặt Trang Hồng Ngọc như đưa đám.
- Hồng Ngọc, lúc trước em cũng quá bướng bỉnh rồi, nếu cứ đi theo Tạ Đoan thì có phải hay không?
Đoàn Hải cố ý nói.
- Đừng nói vậy Đoàn Hải, không thể nào, Trang Hồng Ngọc này có ở cục hồ sơ cả đời cũng không bán mình. Tình cảm không thể dùng kim tiền quyền thế địa vị để hình dung .
Trang Hồng Ngọc sầm mặt làm Đoàn Hải cũng im thít.
- Đúng vậy, tình cảm đúng là không thể dùng kim tiền quyền thế địa vị cân nhắc, ha ha ha.
Bởi vì phải đợi Diệp Phàm, cho nên Đoàn Hải không đóng cửa phòng, Diệp Phàm vừa lúc đi vào liền nghe thấy.
- Chủ nhiệm Diệp đến!
Đoàn Hải vội vàng mở cửa bắt chuyện.
- Ừ! Làm mọi người chờ lâu, ngồi đi!
Nghe Đoàn Hải hô lên Chủ nhiệm Diệp, Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc cũng ngơ ngác. Người thanh niên nhìn qua cũng anh tuấn này lại là Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm thanh thế như mặt trời ban trưa ở Ngư Dương, chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền, hai người cũng đứng lên mỉm cười chào hỏi.
Diệp Phàm đáp lễ rồi ngồi xuống.
Hắn thấy Cổ Dương để tóc húi cua, sống mũi cao, thân hình chắc khỏe chắc là thường xuyên rèn luyện, tướng mạo cũng tương đối tuấn tú.
Trang Hồng Ngọc đương nhiên là trọng điểm chiếu cố của Diệp Phàm.
Bởi vì nghe Đoàn Hải nói cô gái này có cá tính rất bướng bỉnh, cũng không phải là loại phụ nữ có thể dụng kim tiền quyền thế địa vị hấp dẫn.
Cô mặc một chiếc áo khoác mày vàng thanh lịch, tuy trông đã cũ nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm, mái tóc dài buông xõa lộ ra vẻ cao quý, thanh nhã.
Bên dưới mặc váy lộ ra cặp chân trần trắng trẻo, đi đôi giày cao gót màu hồng lại càng tôn thêm vẻ dong dỏng.
Khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ cũng không trang điểm son phấn trông rất thuần khiết mịn màng, da dẻ trắng mềm ôn nhuận như ngọc.
Cặp lông mày nhỏ cong vút, đôi mắt sâu thẳm như có thể soi thấu lòng người, mỗi khi đối diện với cô ai có ý nghĩ xấu xa gì đều cảm thấy hổ thẹn, chiếc mũi xinh xắn bố trí rất hài hòa ở giữa, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 526: Một cô gái rất bướng bỉnh
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Có thể nói tuyệt phẩm! Đúng là có phong đặc biệt.
Diệp Phàm âm thầm tán thưởng, đến giờ thì hắn đã gặp qua không ít mỹ nữ, có thể phân ra theo tầng thứ được rồi.
Ngọc Kiều Long hoa khôi ở học viện âm nhạc Thủy Châu, Diệp Phàm cho cô cấp bậc tương đối cao. Dáng vẻ như Trang Hồng Ngọc nếu ở học viện âm nhạc Thủy Châu có thể chiếm được trong sáu vị trí đầu .
- Đoàn Hải, hai vị này là.
Diệp Phàm cố ý hỏi. Tuy nói chuẩn bị chiêu dụ hai vị nhân tài này đến làm thủ hạ mình, nhưng cũng phải có chút tư thế lãnh đạo, nếu không cũng cảm thấy ủy khuất.
- Bạn bè của tôi, Chủ nhiệm Diệp, giới thiệu cho anh vị này tên là Cổ Dương, ở phòng văn hóa huyện ủy.
Đoàn Hải giới thiệu hai người.
Sau khi ăn qua mấy món được dọn ra, Diệp Phàm cũng dần cảm thấy quen thuộc, hắn còn là thanh niên, hơn nữa miệng lưỡi tương đối lưu loát, giờ vất bỏ tư thế lãnh đạo để trở về thành một người thanh niên bình thường.
- Diệp…Chủ nhiệm Diệp, anh xem Cổ Dương cũng không tệ a! Tốt nghiệp đại học hệ Trung văn, trẻ tuổi có tài, giao thiệp cũng tốt. Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta mới vừa thành lập không lâu, nhân thủ khắp mọi mặt cũng còn chưa bão hòa.
Đoàn Hải cố ý ném ra chủ đề hôm nay, bóng gió đề cử.
Nghe Đoàn Hải vừa nói như vậy, gương mặt Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc cũng có chút đỏ, phải xem con mắt của Chủ nhiệm Diệp thấy thế nào rồi.
- Ha ha, là còn chưa xong, chẳng qua…
Diệp Phàm liếc hai người , mỉm cười không nói.
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không bàn lại chuyện này. Diệp Phàm cảm giác Cổ Dương có thể đảm nhiệm công tác chiêu thương và thu hút đầu tư, chẳng qua chức vụ không dễ thu xếp.
Ít nhất tăng một cấp mới được, hiện tại Đoàn Hải ngồi lên chức chủ nhiệm Phòng Chiêu Thương khu kinh tế, không thể nào cho Phòng Chiêu Thương thu xếp một cán bộ cấp Phó phòng nữa, làm như vậy thì Phòng Chiêu Thương cũng quá kiêu ngạo rồi.
Trang Hồng Ngọc trái lại dễ thu xếp. Chức chủ nhiệm phòng tài vụ của Khu kinh tế còn chưa xác định. Cô gái này xuất thân làm tài chính và kinh tế, còn là nghiên cứu sinh của đại học Kinh tế Tài Chính Đông Nam, đề nghị chủ nhiệm cấp Phó Trưởng phòng cũng không để người khác thì thầm.
Khu kinh tế Lâm Tuyền tuy nói nhân viên còn chưa bão hòa, nhưng toàn bộ trên dưới huyện đoán chừng đều có mấy ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm, gần đây những cán bộ nhỏ tìm đến Diệp Phàm đặc biệt nhiều, cấp trên cũng có một vài phó chức, thường vụ cũng bóng gió.
Không phải là người không đủ, phải là thích hợp nên Diệp Phàm đè lại toàn bộ. Ngư Dương có hai vạn nhân viên công vụ ăn công lương. Nhân viên Khu kinh tế Lâm Tuyền nhiều nhất sẽ không vượt qua một trăm người, còn sợ tìm không được người.
Cổ Dương cung kính kính rượu, nhưng cũng không lộ ra vẻ nịnh hót, giữ được phong độ. Xem ra lăn lộn ở Văn phòng huyện ủy đã lâu, gặp qua nhiều người nên cũng có một chút khí độ rồi.
Vẻ mặt Trang Hồng Ngọc bình thản, chỉ lễ phép kính một chén rồi chén sau không hề đụng, hơn nữa lúc Diệp Phàm đáp lễ thì cũng không lộ vẻ cung kính, làm hại Đoàn Hải một bên lo lắng suông, cứ luôn nháy mắt nhưng cô vẫn ngồi yên.
- Hừ! Hồng Ngọc! Đúng là có chút bướng bỉnh, có ý vị.
Diệp Phàm thầm đánh giá.
Sau khi cơm nước xong, Cổ Dương đề nghị đi phòng ca múa dạo một chút nhưng Diệp Phàm nói là có việc phải đi, hắn vừa ra khỏi cửa thì trong phòng Đoàn Hải phát giận.
- Hồng Ngọc, chẳng lẽ em định ở trong cục hồ sơ cả đời. Anh thật vất vả mới mời được Chủ nhiệm Diệp, em lại ra vẻ thanh cao.
Đây chính là thái độ của em đối với lãnh đạo, phải biết rằng hiện tại Chủ nhiệm Diệp nắm trong tay đại quyền nhân sự Khu kinh tế Lâm Tuyền, chỉ cần hắn đồng ý báo lên Ban Tổ chức thì cán bộ cấp Phòng của em có hy vọng rồi, đây cũng là quyền lực đặc thù Bí thư huyện ủy Cổ trao tặng hắn .
Chúng ta muốn có được Cấp Phó phòng nhiều khó khăn a! Nếu không phải Chủ nhiệm Diệp đề bạt, đoán chừng Đoàn Hải này bây giờ còn đang ở đập Thiên Thủy trong thôn quét sân chăn dê.
Hiện tại toàn bộ huyện có ít nhất mấy ngàn ánh mắt nhìn vào ba vị trí cấp Phó phòng còn lại rồi.
Em biết Chủ nhiệm Diệp thoái thác bao nhiêu bữa tiệc, cự tuyệt bao nhiêu người cầu tình không. Em thì hay rồi, hiện giờ còn chưa biết thế nào. Coi như là Đoàn Hải này hết sức với bạn bè rồi.
Đoàn Hải kích động.
- Em, em, ai, em bướng bỉnh vậy đấy, Đoàn Hải. Em không thay đổi được, muốn bảo em đi nịnh bợ lãnh đạo là không thể. Bỏ đi, coi như cả đời này em ở cục hồ sơ.
Trang Hồng Ngọc cúi đầu, gương mặt hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn thở dài không nói gì.
- Hồng Ngọc, em cũng quá cứng đầu, qua thôn sẽ không còn phòng trọ rồi. Anh đã hạ quyết tâm, lần này đầu nhập vào Chủ nhiệm Diệp đi. Nếu như người ta không được cũng không còn nói cái gì nói, nếu như có thì đầu tiên làm lấy một cái chức vụ trưởng ban cũng được.
Anh cũng coi như nhìn thấu rồi, ở Văn phòng huyện ủy danh tiếng dễ nghe, nhưng nhân tài quá nhiều, tất cả đều là ngưu nhân nịnh nọt . Chúng ta so ra kém bọn họ.
Sau lưng lại không có chỗ dựa, trong triều không có người nào làm quan, chỉ có thể là đầm rồng hang hổ rồi. Các người nhìn xem, giống như tất cả đều là một dòng Chu Tiểu Đào, Vương Tiểu Ba, cả ngày chỉ tìm cách mưu hại phụ nữ, còn nói khoác cái gì phong lưu, phong lưu cái rắm, đều là một nhóm học chả hay, cày chả biết.
Đã sau lưng không có chỗ dựa thì không thể làm ra cái gì, nếu có thì phải nổi bật, anh hạ quyết tâm rồi.
- Hồng Ngọc, lời nói đến thế. Muốn hành động thì nhanh đi, tối nay Cổ Dương đi trận đầu, một mình em nhìn xem đi. Cũng đừng tưởng tượng Chủ nhiệm Diệp thành người nào, không phải là tất cả lãnh đạo đều hèn mọn, cõi đời còn nhiều chánh nhân quân tử. Ai, không nói.
Đoàn Hải thở dài.
Diệp Phàm đứng trên đường gọi điện thoại cho Trưởng phòng Thiết Minh Hạ về phương án gọi thầu của huyện, bảo Thiết Minh Hạ cả đêm tổ chức nhân thủ làm thêm giờ sửa đổi.
8 h tối, Lô Vỹ còn đang làm thêm giờ thì Diệp Phàm thuận chân dạo đến Cục Công An huyện.
- Đại ca, rất xin lỗi, vụ án của cha Diệp Nhược Mộng ở đập Thiên Thủy còn chưa điều tra ra chút manh mối.
Tuy nhiên dựa vào trực giác của em cảm thấy Trịnh Khinh Vượng của lâm trường Cảnh Dương không giống cái loại người này.
Lô Vỹ ra vẻ xin lỗi.
- Không phải là y thì là ai? Ấn tượng của anh đối với Trịnh Khinh Vượng cũng tương đối tốt, người này tuy nói tướng mạo nho nhã, nhưng đối đãi bằng hữu chân thành, không giống hạng người xảo trá.
Diệp Phàm cũng cảm giác chuyện này có chút tế nhị.
- Tuy nhiên vẫn nói trong phá án thì trực giác tương đối trọng yêu. Nhưng có khi trực giác lại đẩy vụ án vào bế tắc, không có chứng cớ gì thì không thể hành động.
Lô Vỹ đột nhiên lại cười nói:
- Em có một trực giác là phó Chủ nhiệm lâm trường Mã Chiêm Khôi có chút khả nghi. Có lẽ là ảo giác.
- Mã Chiêm Khôi.
Diệp Phàm lẩm bẩm, trước mắt hiện ra hình ảnh cao lớn của phó Chủ nhiệm lâm trường Mã, người này cũng là quân nhân chuyển nghành, tính cách thô mãng, uống rượu thích dùng chén lớn, lần đầu tiên đi Cảnh Dương còn bị y cùng với một nhóm người vây công.
- Là có chút khả nghi, không có đạo lý a! Nếu như là Mã Chiêm Khôi làm thì sao Trịnh Khinh Vượng không hoài nghi! Anh hoài nghi lâm trường Cảnh Dương có một việc gì đó không hợp pháp.
Diệp Phàm lắc đầu , tựa hồ ngay cả mình cũng không dám tin tưởng.
- Không sai đại ca, Cảnh Dương có hoạt động ngầm, em cũng có cảm giác vậy, tuy nhiên trước mắt còn chưa có chứng cứ, từ từ sẽ đến. Cái gã trên mặt có sẹo là phân cục trưởng Vi Hổ gì đó em càng nhìn không thuận mắt, vốn định điều tra một chút nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ> sẽ không động.
Lô Vỹ nhíu mày.
- Phân cục công an Lâm trường Cảnh Dương chẳng phải là thuộc quyền quản lý của cục công an huyện sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải! Là do Cục Công An thành phố và cục lâm nghiệp thành phố đồng thời lãnh đạo. Bởi vì lâm trường Cảnh Dương là đơn vị cấp Phòng, phân Cục trưởng Vi hổ là cán bộ cấp Trưởng phòng , em không quản được gã, tuy nhiên gã chỉ để ý một vài chuyện phát sinh bên lâm nghiệp, quyền hạn đương nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Đương nhiên, Cục trưởng Vu là cấp trên trực tiếp của gã, cục lâm nghiệp thành phố tuy nói có lãnh đạo quyền lợi của bọn họ nhưng không bằng quyền của Cục Công An thành phố.
Tuy nhiên theo tình hình thực tế thì quyền của cục lâm nghiệp thành phố vượt qua quyền của cục công an thành phố .
Bởi vì tất cả tiền thưởng phúc lợi của bọn họ đều do bên lâm nghiệp phát, nếu như nghe theo lãnh đạo lâm nghiệp thì có thể mò được chút lợi ích.
Cũng không thể nói người ta lấy tiền của cục lâm nghiệp mà không nghe theo lãnh đạo cục lâm nghiệp.
Lô Vỹ cũng có chút khổ sở, tại phạm vi huyện Ngư Dương lại có một phân cục công an không do mình quản lý, quả thực là cục trong cục
- Nếu không anh nói với Cục trưởng Vu âm thầm điều tra Vi Hổ.
Diệp Phàm nói.
- Tốt nhất không được. Cục Công An thành phố càng phức tạp, Cục trưởng Vu đương nhiên có thể tin, chỉ sợ thủ hạ cũng có bạn bè Vi Hổ, không cẩn thận thì để lộ phong thanh. Chuyện này em cũng chỉ mới nói với Thiết Hải thôi, trong cục em cũng chỉ nói với hai người em đưa từ thành phố xuống, chúng ta còn là từ từ sẽ đến, không vội. Em tin tưởng, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt .
Lô Vỹ đột nhiên tràn đầy lòng tin.
- Ừ!
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng có chút đau đớn, từ cái chết của Diệp Thủy Căn rồi lại nghĩ tới cái chết của Diệp Nhược Mộng, vết thương vừa mới quên đi lại khơi lên, đau không nói nên lời.
Nhìn Diệp Phàm nhíu mày, Lô Vỹ vội vàng an ủi:
- Đại ca, em biết anh nghĩ gì rồi. Ai. Người thì đã đi rồi, cũng đừng hành hạ mình nữa. Chỉ cần điều tra rõ ràng cái chết của cha cô ấy thì coi như cũng nhẹ lòng một phần, chuyện này em sẽ luôn theo dõi, uống vài chén đi.
Sau khi uống hết một chai rượu trắng, Diệp Phàm cảm giác vô vị, tiếp đó trở lại gian phòng ở Thủy Vân Cư .
Nhìn lại thì đã khuya, buổi tối Tạ Mị Nhi không có ở đây, chắc đã trở về thành phố, đang cảm thấy nhàm chán thì Cổ Dương ở Văn phòng huyện ủy gõ cửa.
Lúc gã đi vào thì Diệp Phàm liếc một cái, thầm nghĩ:
- Xuống đại tiền vốn rồi. hai chai Mao Đài, hai cây Trung Hoa, đoán chừng tiểu tử này mất nửa năm tiền lương rồi