Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 562 : Vũ khí hiện đại đến Viễn Cổ cùng Thú Vương truyền kỹ. (2)
Nguồn: vip
- Dù sao, chúng ta cùng hung thú cũng phòng bị lẫn nhau, lợi dụng nhân loại các tộc hoặc là Tộc Cửu Lê chế tạo bẫy rập đánh đối phương. Vì thế, thời đại này chúng ta có hai tầng diện, một cái là chúng ta cùng hung thú, cái khác thì là nhân loại các tộc cùng Tộc Cửu Lê.
- Kỳ thật, ta nghĩ cho con lưu lại, nguyên nhân chủ yếu là muốn cho con đi lãnh đạo nhân loại. Tuy rằng hiện tại nhân loại các tộc cộng lại không ít hơn Tộc Cửu Lê, nhưng mà con cũng đã thấy thân thể của Tộc Cửu Lê Nhân cường hãn đến cỡ nào. Một Tộc Cửu Lê nhân bình thường thậm chí có thể giết chết mười hoặc mười mấy nhân loại bình thường.
- Nếu như chiến tranh thật sự bạo phát, ta thấy tương lai nhân tộc rất u ám. Dù sao cũng không có người có bản lĩnh như Hoàng Đế. Con có trí tuệ hơn xa thời đại này, nếu có con lãnh đạo, không chỉ có thể bằng vào Hiên Viên Kiếm làm cho nhân loại quy tâm.. Đồng thời cũng có thể chống lại Tộc Cửu Lê.
Bởi vì vui sướng trước đó nói chuyện là trong đầu Tề Nhạc bắt đầu lung lay, trong đầu hắn linh quang đột nhiên lóe lên, trong lòng bay lên một cách nghĩ vô cùng lớn mật:
- Mặc Hỏa tiền bối. Lãnh đạo cố nhiên trọng yếu, nhưng mà, nếu như nhân loại có thể có được một ít vũ khí vượt xa quá thời đại này. Như vậy, ưu thế tại thân thể của Cửu Lê Tộc Nhân có lẽ có thể bị triệt tiêu đi.
Mặc Hỏa kinh ngạc nói:
- Ngươi là nói, chuẩn bị đem vũ khí thời đại kia của ngươi tới thời đại này sao?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Ta đúng là có ý nghĩ này, bất quá, điều này cũng phải chờ điều kiện tiên quyết là ta có thể có được Côn Lôn Kính phản hồi thời đại kia của chúng ta.
Con mắt cực lớn của Mặc Hỏa chớp chớp, không cho là đúng mà nói:
- Chỉ có vũ khí chỉ sợ không được a. Hiện tại nhân loại cùng thân thể Cửu Lê Tộc Nhân kém thật sự quá xa, chỉ sợ không phải vũ khí có khả năng đền bù đấy.
Trong mắt Tề Nhạc lóe ra quang mang tự tin nói:
- Vậy cũng phải nhìn xem đó là vũ khí cấp bậc nào. Nói mà không có bằng chứng cũng không được, như vậy đi, Mặc Hỏa tiền bối, chúng ta đi ra bên ngoài. Ta để cho ngài xem vũ khí thời đại kia của chúng ta có uy lực ra sao để ngài hiểu rõ ý của ta.
Hắn biết rõ, thân ở tại thời đại này các thần thú bọn họ đối với khái niệm vũ khí vẫn chỉ là cực hạn tại vũ khí lạnh mà thôi. Có lẽ, vũ khí lạnh trừ phi là thần binh lợi khí, nếu không xác thực không cách nào cải biến tuyệt đối hoàn cảnh xấu trên phương diện thân thể.
Nhưng mà chính mình muốn biểu hiện ra trước mặt Mặc Hỏa chỉ là vũ khí lạnh đơn giản như vậy sao?
Đương nhiên không. Lúc trước, chiến một trận trong nhà kho. Hắc Ám Quốc Hội bị chính mình tiêu diệt. Mà súng ống đạn được của đám người hồ ly Thánh Hỏa Giáo vẫn nằm trong Kỳ Lân Châu của chính mình. Mặc dù trong nội tâm, hắn vẫn còn có chút lo lắng việc mình có quá sớm đem vũ khí nóng vào thời đại này có ảnh hưởng gì hay không.
Nhưng mà trải qua cẩn thận suy nghĩ thì Tề Nhạc nghĩ đến, tuy rằng vũ khí nóng uy lực mạnh hơn vũ khí lạnh không biết bao nhiêu, nhưng mà, chính mình cung cấp chỉ là phương pháp sử dụng vũ khí mà không có phương pháp chế tạo. Ở bên trong thời đại này, muốn tạo ra vũ khí nóng mà nói dễ dàng sao? Chỉ cần có thể làm cho nhân loại đối với Cửu Lê Tộc sinh ra áp chế nhất định được, như vậy đủ rồi, có lẽ cũng không ảnh hưởng tới sự cân đối của thời đại này.
Nhìn tự tin trong mắt của Tề Nhạc, Mặc Hỏa hứng thú lên tiếng:
- Tốt, ta đây với con đi ra ngoài xem.
Hồng sắc quang mang nhàn nhạt lập tức từ trên người Mặc Hỏa hướng ra phía ngoài khuếch trương, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt. Mới hoa mắt một cái, không gian chung quanh đã sáng lên, hắn giật mình phát hiện, mình đã bị Mặc Hỏa mang ra khỏi huyệt động đi vào bên trên bình nguyên trống trải dưới chân núi Thương Sơn.
Thân thể cự đại của Mặc Hỏa bên người Tề Nhạc không thấy đâu nữa mà chỉ còn một trung niên nhân tầm năm mươi tuổi. Một thân trường bào màu đen tràn đầy khí tức năng lượng bành trướng, hiển nhiên là dùng năng lượng hình thành. Khuôn mặt cương nghị mà anh tuấn, mái tóc hơi dài rối tung trên bờ vai, khí tức năng lượng hỏa thuộc tính bản thân tự nhiên thu liễm, tuy rằng huyễn hóa thành hình người, nhưng vô luận như thế nào bản thân vẫn thấy Mặc Hỏa là một cao thủ thâm bất khả trắc, hắn giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên phát ra khí tức đủ để người ta chú ý.
Mặc Hỏa nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tề Nhạc thì mỉm cười, nói:
- Đây là ta lĩnh vực sau khi ta đạt tới cửu vân sinh ra. Thuấn gian di động lĩnh vực. Với tư cách Hắc Kỳ Lân, lĩnh vực của ta tương đối đặc thù. Cũng không cần sử dụng vân lực để duy trì, lĩnh vực từ khi xuất hiện cũng không biến mất. Dùng thân thể của ta làm trung tâm, trong phạm vi đường kính 1000m ta có thể tùy ý di động đến mỗi một cái góc nhỏ, cũng có thể mang theo vật thể vào trong phạm vi ta cho phép. . Ước chừng một ngọn núi nhỏ cũng có thể.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Mặc Hỏa, theo hắn nói như vậy, chẳng phải là đã có năng lực di sơn đảo hải sao?
Mặc Hỏa nhìn bộ dáng giật mình của Tề Nhạc không khỏi cười một tiếng, nói:
- Đợi con đến cảnh giới cửu vân đồng dạng cũng sẽ có được bổn mạng lĩnh vực của mình, con là Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân, ta nghĩ bổn mạng lĩnh vực của con cường đại hơn của ta rất nhiều a. Tốt rồi, để cho ta biết một chút về vũ khí như lời con nói đi. Bất quá, có một chút việc ta muốn nhắc nhở con trước. Cho dù vũ khí như lời con nói thật sự rất cường đại, nhưng là phải là có thể rộng khắp ở nhân loại ứng dụng đấy, bằng không mà nói chút ít vũ khí cũng không có ý nghĩa gì.
Tề Nhạc phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, tay phải ở trước ngực Kỳ Lân Châu khua một vòng, trong quang mang lóe ra, một cái rương lớn dài ba thước, rộng ba mét, cao 1m5 xuất hiện tại trước mặt hắn. Từ khi đem những súng ống đạn được này thu nhập bên trong Kỳ Lân Châu, đây là lần đầu tiên hắn lấy ra. Lúc trước vốn muốn trả lại cho Hồ Quang cùng Dịch An, nhưng về sau liên tục có chuyện phát sinh, hắn quên mất đi chuyện này, hiện tại vừa vặn lấy ra mượn hoa hiến phật.
Một cước đá văng ra nắp hòm ra, lập tức lộ ra đồ vật bên trong. Một rương súng ống đạn được người của Hắc Ám Quốc Hội đặt hàng đều là vũ khí uy lực rất lớn, Tề Nhạc đã từng xem qua, bên trong có mười khẩu súng ngắn, còn lại đều là súng máy hạng nặng.
Hắn đối với quân giới cũng không hiểu rõ lắm, cũng không biết là loại gì. Số còn lại đều là đạn dược, thậm chí còn có lựu đạn to bằng nắm tay. Những vũ khí này Thánh Hỏa Giáo bảo dưỡng tốt vô cùng, bên trên bôi dầu khiến bề mặt đen nhánh của nó lộ ra vài phần lành lạnh.
Mà nhìn một cái rương súng ống đạn dược, Mặc Hỏa hiếu kỳ hướng Tề Nhạc nói:
- Cái này là vũ khí như lời ngươi nói sao? Những vật này dùng như thế nào?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 563 : Vũ khí hiện đại đến Viễn Cổ cùng Thú Vương truyền kỹ. (3)
Nguồn: vip
- Ách. . .
Cho đến lúc này, Tề Nhạc mới đột nhiên nhớ tới, vũ khí mình là có, nhưng mà cách sử dụng thì... Lúc trước, hắn tại sa mạc Takla Makan tuy rằng đã từng khắc khổ huấn luyện một tháng, nhưng bởi vì năng lực bản thân xa không phải vũ khí bình thường có thể so sánh. Vì thế, Tề Nhạc huấn luyện tại đó hoàn toàn tập trung ảnh hưởng đối với thân thể. Mà cũng không có liên quan đến đến bất kỳ vũ khí nào, từ nhỏ đến lớn, hắn thật đúng là không có sờ qua, đối với phương pháp sử dụng hiện tại cũng chỉ có thể tự mò mẫm.
Không ăn qua thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy cơ mà. Đầu óc của Tề Nhạc chuyển vô cùng nhanh, lập tức đã nghĩ ra biện pháp. Hắn một bên dùng tinh thần lực thông tri Văn Đình cùng Tuyết Nữ chạy đến cùng mình tụ hợp, một bên từ trong rương lấy ra một trái lựu đạn to bằng nắm tay. Súng ống có lẽ tương đối phiền toái, nhưng thứ này khá đơn giản hơn rồi, nếu vẫn không biết dùng nữa, thì chính mình dùng sức mạnh ném đi ra ngoài, cũng có thể dẫn động thuốc nổ bên trong bạo tạc a.
Mặc Hỏa đối với Tề Nhạc lấy ra những vũ khí này cũng cảm thấy hết sức tò mò, tiến đến bên cạnh Tề Nhạc nhìn lựu đạn trong tay hắn với vẻ kỳ lạ. Trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, dùng thực lực của hắn, tự nhiên có thể cảm giác được rõ ràng, đây chẳng qua là một khối kim loại, cũng không có khí tức năng lượng gì phát ra, hiển nhiên không phải là thần binh lợi khí gì.
Tề Nhạc cầm lựu đạn loay hoay một chút, hồi tưởng đến trước kia trên người ta sử dụng trên TV thì nhổ chốt gài ra rồi vung tay đem lựu đạn ném đi ra ngoài, vì sợ không thể dẫn bạo, hắn cố ý rót vào một ít vân lực vào trong đó, lựu đạn màu đen lập tức phá không dựng lên, ném đi ra ngoài rất xa.
Ánh mắt hai người theo lựu đạn hướng phương xa mà đi, trong lòng Mặc Hỏa tràn đầy chờ mong, mắt nhìn theo phương hướng lựu đạn rơi xuống.
Trong ầm ầm nổ vang, một tiếng nổ kịch liệt từ xa phương truyền đến, mây khói màu đen kèm theo ánh lửa bay lên không, đại địa có chút chấn động run lên một cái. Mặc Hỏa bị nổ mạnh đột nhiên truyền đến lại càng hoảng sợ, tay phải bắt lấy bả vai Tề Nhạc, cảnh vật chung quanh hơi đổi, hai người đã đi tới chỗ nổ tung của lựu đạn.
Mùi thuốc lưu huỳnh nồng đậm đặc đập vào mặt, làm cho Mặc Hỏa không khỏi nhíu nhíu mày, bất quá, cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho hắn phải chấn động. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố có đường kính năm mét, bề sâu chừng nửa mét, thực vật chung quanh đều biến thành một mảnh cháy đen. Một cây đại thụ bị lựu đạn rơi trúng lập tức bị lực xung kích đánh bay, chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn.
Hiệu quả như vậy, Mặc Hỏa tự hỏi có thể đơn giản làm được, nhưng mà hắn cảm giác vũ khí trước đó của Tề Nhạc không có phóng thích bất kỳ khí tức năng lượng nào. Một cái quả cầu nho nhỏ như vậy có thể sinh ra lực nổ tung. Loại vũ khí này quả nhiên có chỗ kỳ lạ của nó.
Tề Nhạc cũng không nghĩ tới này trái lựu đạn có uy lực lớn như vậy, hắn cười hắc hắc, nói:
- Trình độ này có lẽ có thể uy hiếp được thân thể cường hãn của đám người Tộc Cửu Lê. Tại thời điểm bạo tạc nổ tung đồng thời còn có thể sinh ra sóng xung kích cường thế chỉ cần trong phạm vi bạo tạc nổ tung tất nhiên có thể cho đối phương tạo thành thương tổn không nhỏ. Cho dù thân thể cường hãn của đám người Tộc Cửu Lê cũng bị đánh cho đứt gân gãy xương cũng không thành vấn đề.
Đúng lúc này, Y Nhược đã cùng Tuyết Nữ, Văn Đình bay tới, ánh mắt hai người đã rơi vào bên người Tề Nhạc cùng Mặc Hỏa, Y Nhược không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn Mặc Hỏa nói:
- Vương, nơi này là lãnh địa hung thú ngài đây là...
Mặc Hỏa đem những lời của Tề Nhạc vừa rồi nói đơn giản một lần. Nghe xong giải thích, Y Nhược cũng không khỏi rất là kinh hỉ, vũ khí như vậy nếu như trang bị cho người Tộc Thổ thì đối kháng Tộc Cửu Lê có thể nhẹ nhõm khá hơn rồi.
Ánh mắt của Tuyết Nữ có chút quái dị nhìn Tề Nhạc, ở bên cạnh hắn thấp giọng hỏi:
- Cha. Loại lựu đạn này người lấy được từ nơi nào? Ở quốc gia chúng ta tuyệt đối là hàng cấm, nếu bị bắt sẽ bị xử bắn đó.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Cha tự nhiên có biện pháp, con biết thứ này? Vậy con có biết dùng súng hay không?
Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên là biết, tôi vốn là thành viên của Viêm Hoàng Hồn, tuy rằng tôi cùng thành viên Viêm Hoàng Hồn khác kết giao cũng không nhiều, nhưng không có việc gì thì tôi thường đi tới sân tập bắn chuyên dụng của Viêm Hoàng Hồn. Vũ khí hạng nặng hay nhẹ của các quốc gia trên cơ bản tôi đều có thể dùng được.
Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng nói:
- Vậy thì tốt quá, con dùng thử những vũ khí của thời đại kia chúng ta cho Mặc Hỏa tiền bối cùng mẹ xem uy lực như thế nào. . Đi. Chúng ta đi qua đó.
Không cần mọi người phi hành, Mặc Hỏa vung tay lên, nương tựa theo thuấn gian di động lĩnh vực của hắn thoải mái kéo dài qua vài trăm mét, về tới địa phương Tề Nhạc lấy ra súng ống đạn dược. Khi Tuyết Nữ chứng kiến súng ống dài ngắn cùng lựu đạn bên trong hòm gỗ thì không khỏi giật mình không ngậm miệng được, nàng biết rõ, những vũ khí này đều có lực sát thương rất lớn, riêng đạn dược trong kho vũ khí này có thể võ trang một chi phân đội nhỏ của ba mươi người rồi.
Tiện tay từ trong rương xuất ra một khẩu súng, động tác nhanh chóng lựa ra một băng đạn và súng. Ken két vài tiếng, viên đạn đã lên đạn, mở chốt bảo hiểm ra, động tác Tuyết Nữ phi thường tiêu chuẩn hướng phương xa nhắm:
- Cha, loại súng ngắn đường kính lớn này là Đạn Xuyên Giáp tâm, trong phạm vi nhất định, có thể bắn xuyên qua tấm thép năm li, cũng phát ra tác dụng sát thương rất mạnh. Trừ phi là áo chống đạn Nano, nếu không áo chống đạn bình thường đối với nó căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Cho dù là quân đội, cũng chỉ có một chút bộ đội đặc chủng cao cấp mới có thể phân phối.
Tề Nhạc nói:
- May là con biết dùng, nếu không cha sẽ thì mất mặt rồi, vậy thì con trình diễn một chút uy lực cho Mặc Hỏa tiền bối cùng Y Nhược tiền bối xem một chút đi.
Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, tinh chuẩn (*đầu ruồi súng) chỉ hướng một cây đại thụ ngoài ngàn mét, đúng lúc này Mặc Hỏa đột nhiên nói:
- Chờ một chút, ta nghĩ tự mình nếm thử một chút uy lực của loại vũ khí này. Cô nổ súng về phía ta đi.
Vừa nói, thân hình hắn lóe lên liền phiêu nhiên xuất hiện ngoài trăm thước.
Tuyết Nữ chần chờ nhìn hướng Tề Nhạc, Tề Nhạc hướng nàng gật nhẹ đầu nói:
- Yên tâm, không có việc gì đâu. Vũ khí thời đại kia của chúng ta tuy rằng tiên tiến, nhưng chỉ cần không phải bom nguyên tử, chỉ sợ đều không thể xúc phạm tới Mặc Hỏa tiền bối một chút nào đâu. Nổ súng đi!
Mặc Hỏa với tư cách Vương của Thần Thú, gần đây phi thường cẩn thận, tuy rằng hắn không biết cái thứ ngăm đen này có uy lực mạnh bao nhiêu, nhưng đã có uy hiếp lựu đạn trước đó. Hắn phi thường cẩn thận thúc dục vân lực trong cơ thể, trước người sáng lên một đạo tấm chắn hồng sắc quang mang.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 564 : Vũ khí hiện đại đến Viễn Cổ cùng Thú Vương truyền kỹ. (4)
Nguồn: vip
Tuyết Nữ nói:
- Tôi chuẩn bị nổ súng.
Nàng không hề tận lực nhắm trúng, với tư cách vũ khí bí mật của Viêm Hoàng Hồn, loại khoảng cách này và mục tiêu lớn như thế nếu như còn cần nhắm trúng thì nàng cũng không xứng được xưng là Tuyết Hồn. Tay phải vừa nhấc, ngón tay liên tiếp bóp năm lần, bên trong năm âm thanh nổ vang, năm vỏ đạn đã nhảy ra. Súng ngắn đường kính lớn có sức giật không tạo nên ảnh hưởng với nàng nhiều.
Lực chú ý của Tề Nhạc đều tập trung ở trên người Mặc Hỏa, tiếng súng vừa vang lên, chỉ thấy năng lượng thuẫn trước người Mặc Hỏa lập tức rung động năm đoàn quang mang, phân biệt là hai mắt Mặc Hỏa, hai vai cùng vị trí ở ngực. Viên đạn đã xông vào bên trong cái lồng năng lượng, đầu đạn dĩ nhiên là đỏ bừng nhìn có chút quỷ dị.
Tuyết Nữ thổi thổi họng súng. Đem súng lục đưa tới trong tay Tề Nhạc, lúc này, Mặc Hỏa đã trở lại, mở bàn tay ra. Năm đầu đạn xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, lúc này, sắc mặt của hắn đã trở nên ngưng trọng rất nhiều, Mặc Hỏa thì thào một mình:
- Lực xuyên thấu thật mạnh, cường độ xuyên thấu loại này chỉ sợ có thể phá vỡ một ít lực phòng ngự lân giáp của hung thú rồi. Tề Nhạc, cái này làm sao làm được, cuối cùng nó là loại vũ khí gì?
Tề Nhạc cười nói:
- Ngài cũng đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết là làm sao mà có. Bất quá, chỉ cần ngài thừa nhận uy lực của nó đầy đủ là được rồi. Hiện tại ngài chỉ cần trả lời tôi, nếu như phân phối những vũ khí này cho nhân loại thì khi bọn hắn lại đối mặt Cửu Lê Tộc có tác dụng ngăn cản đối phương tiến công hay không?
Mặc Hỏa gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên có thể, ta vừa rồi dùng ba thành vân lực bố trí phòng ngự thuẫn lại bị xuyên thấu một nửa, ở bên trong Tộc Cửu Lê cũng không thể hoàn toàn không bị thương trước lực công kích như thế này.
Tề Nhạc nói:
- Vậy là tốt rồi! Cái này gọi là súng ngắn, bên trong những vũ khí này uy lực xem như bình thường đấy. Tôi nghĩ không cần nhiều, chỉ cần tất cả dân tộc nhân loại đều có thể có một đội ngũ ngàn người dùng loại vũ khí này tạo thành một chi quân đội. Như vậy, Tộc Cửu Lê chỉ sợ cũng rất khó làm nên cơm cháo gì.
- Cha, cha không phải nói đùa sao. Võ trang vũ khí cho ngàn người cần bao nhiêu súng ống chứ? Chẳng lẽ người khai mở kho súng ống hay sao? Cho dù người cùng Viêm Hoàng Hồn có quan hệ đặc thù, quốc gia cũng sẽ không cho phép cho ngươi nhiều vũ khí như vậy.
Tuyết Nữ giật mình nhìn Tề Nhạc nói.
Tề Nhạc mỉm cười đáp:
- Cái này thì con không cần lo lắng. Cha chưa từng nghĩ tới muốn lấy đi vũ khí từ quốc gia. Hơn nữa, chuyện chúng ta tới đến Viễn Cổ Cự Thú thời kỳ sau này trở lại cũng không thể cho bất luận ngoại nhân biết rõ. Về phần vũ khí, cha sẽ nghĩ biện pháp, chờ chúng ta sau khi trở về, con sẽ biết.
Nói giỡn sao? Ai bảo vũ khí nhất định phải từ quốc gia mới lấy được? Phải biết, Thánh Hỏa Giáo dùng đầu cơ trục lợi súng ống đạn được mà sống. Dùng quy mô của đám người đó, làm ra vũ khí mấy ngàn người sử dụng có lẽ sẽ có chút ít khó khăn, nhưng chỉ cần có tiền thì khẳng định có thể làm được.
Tề Nhạc đem cái hòm thu lại vào trong Kỳ Lân Châu của mình rồi hướng Mặc Hỏa nói:
- Tiền bối, những vũ khí này tuy rằng tốt. Nhưng quan trọng nhất là làm ra càng nhiều vũ khí làm cho người ta sử dụng, đại tiền đề chính là chúng ta nhất định phải đạt được Côn Lôn Kính. Có được năng lực thông hành qua hai thời đại. Như vậy mới có thể đem vũ khí thời đại kia của chúng tôi đưa đến thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú.. Đến lúc đó, tôi sẽ mời chuyên gia giáo sư nhân loại các tộc tới để giảng giải như thế nào sử dụng những vũ khí này.
Mặc Hỏa thở dài một tiếng thật sâu nhìn Tề Nhạc nói:
- Ta hiện tại càng ngày càng tin tưởng, con đi vào thời đại này không phải là trùng hợp, mà là Thượng Thiên an bài đấy. Chỉ mới tới đã khiến thần thú chúng ta cùng nhân loại có thể quật khởi. Ngay cả Hiên Viên Kiếm - vật không có khả năng chiếm được cũng bị con chiếm lấy, như vậy Côn Lôn Kính vì cái gì lại không được đây? Ta bây giờ đối với lòng tin của con đã trở nên càng ngày càng nhiều.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Mượn cát ngôn của ngài, tôi cũng hy vọng có thể như vậy. Bất quá, tôi cũng không biết sự xuất hiện của tôi phải chăng đã cải biến lịch sử, khiến cho nhân loại phát triển sinh ra biến hóa. Có một chút tôi phải nói trước, những vũ khí này dù sao không phải thuộc về thời đại này, sau khi người Tộc Cửu Lê bị loài người hoàn toàn áp chế thì tôi sẽ thu hồi toàn bộ.
- Đồng thời, thời điểm những vũ khí này phân phát cho các tộc, tôi hy vọng nhân loại các tộc có thể cầm một ít gì đó trao đổi. Đương nhiên, chỉ là một chút ít đồ vật bình thường của thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú mà thôi, đến lúc đó lại nói.
Đồ vật này nọ bình thường tại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú nếu mang tới hiện đại thì sẽ biến thành cái gì? Súng ống đạn được là rất cần tiền đấy, cho dù Hồ Quang cùng Dịch An là giáo chủ của Thánh Hỏa Giáo cũng không thể có thể không công mà đưa tới nhiều vũ khí như vậy. Mà lông dê tự nhiên là sinh ra trên người con dê, trong lòng của hắn đã sớm có ý định.
Ba người Tề Nhạc đi theo Y Nhược cùng Mặc Hỏa một lần nữa về tới Thương Sơn, bởi vì bên trong Thương Sơn nội ẩn tính đặc thù của Luyện Yêu hũ, vì thế trước khi tuy rằng tiếng nổ mạnh không nhỏ, nhưng cũng không có đưa tới hung thú, Mặc Hỏa cũng lựa chọn địa phương vô cùng thích hợp bởi nơi đó là lãnh địa không có hung thú làm chủ.
Sau khi trở lại Thương Sơn, Mặc Hỏa lập tức dùng phương thức đặc thù của Vương của Thần Thú hắn hướng các tộc nhân của mình truyền lại tin tức, mệnh lệnh tất cả Kỳ Lân đến Thương Sơn tập hợp. Đồng thời đối với Tề Nhạc chỉ điểm cũng lập tức đã bắt đầu.
Dù sao, đám người bên này mặc dù có kế hoạch, nhưng lại cũng không biết hung thú bên kia đang làm gì.
Từ ngày đó Y Nhược dùng Hiên Viên Kiếm dọa lùi Ngưu Ma Vương cùng đám cường giả hung thú thì chúng thủy chung không có bất cứ động tĩnh gì. Mà ngay cả lần trước Tộc Cửu Lê đột nhiên hướng Tộc Bạch Tộc tiến công, cũng chỉ có một chút hung thú bình thường bình thường tham dự mà thôi.
Hung thú đối với hủy diệt thần thú từ xưa đến nay với xuất hiện của Tề Nhạc phá hủy ngắn ngủi rồi trở nên bình tĩnh. Hung thú một phương tự nhiên sẽ không ngồi nhìn, song phương hiện tại ai cũng không biết tình huống đối phương đến tột cùng như thế nào. Mà Hiên Viên Kiếm xuất thế, không thể nghi ngờ đối với một phương hung thú sinh ra tác dụng rung động cực lớn.
Một tháng qua rất nhanh đi, một tháng này đến nay, Tề Nhạc hoàn toàn là trong huyệt động của Mặc Hỏa, thức ăn nước uống đều do Y Nhược phụ trách, mà Tuyết Nữ cùng Văn Đình đã được Y Nhược chỉ điểm, thực lực gia tăng lên rất nhiều.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 565 : Tiến về Côn Lôn. (1)
Nguồn: vip
Không trung, đám mây trắng nổi bật trên bầu trời xanh thăm thẳm, tựa như từng đoàn từng đoàn kẹo bông gòn cực lớn nhẹ nhàng phiêu đãng. Mặt trời tươi đẹp chiếu khắp nơi mang đến ôn hòa cùng sinh cơ. Từ không trung nhìn hướng mặt đất có thể thấy được từng mảng lớn màu xanh lá, rất dễ dàng làm cho tâm tình của người ta cảm thấy sảng khoái, mà tâm tình bây giờ của Tề Nhạc lại có chút khẩn trương.
Phi hành trên không trung, hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình dùng năng lượng bản thân bao vây lấy thân thể của Văn Đình. Thực lực của Văn Đình tuy rằng so trước kia tăng lên rất nhiều, nhất là đã nhận được năng lượng của Hoạt Xá Lợi cùng trước kia hoàn toàn không phải là một tầng rồi. Nhưng mà nàng dù sao chỉ có một nửa huyết mạch Kỳ Lân, bởi vậy, cũng không có năng lực phi hành của Kỳ Lân, lúc này chỉ có thể dựa vào Tề Nhạc trợ giúp mới có thể tung bay giữa không trung.
Tuyết Nữ đi theo bên kia Tề Nhạc, y phục của nàng vẫn sạch sẽ như cũ, khuôn mặt lạnh như băng trở nên nhu hòa rất nhiều so với trước kia. Một bên bay lên, ánh mắt còn bất chợt thấy Tề Nhạc cùng Văn Đình khi ánh mắt của nàng rơi vào trên người của hai người thường xuyên sẽ toát ra quang mang dịu dàng.
- Tề Nhạc, anh thật giống như có tâm sự gì, trên đường đi không thấy nói một câu nào.
Văn Đình có chút lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh đã phát sinh quan hệ với mình.
Trong lòng Tề Nhạc cả kinh, hắn cười lớn nói:
- Không có ah! Anh chỉ là đang nghĩ, chúng ta lần này đi tìm Côn Lôn Kính, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì. Lần trước đạt được Hiên Viên Kiếm, thật sự là nguyên nhân do vận khí tốt, lần này chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại cũng chỉ thuận theo ý trời rồi. Bất quá, Mặc Hỏa tiền bối không phải đã nói sao, những thần khí này tuy rằng rất khó tìm được, nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta trở về, cũng chỉ có thể thử một lần thôi.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn Văn Đình nói:
- Không biết vì cái gì, anh cuối cùng là cảm giác em tựa hồ không phải muốn trở về thì phải.
Ánh mắt Văn Đình u oán nhìn Tề Nhạc:
- Đúng vậy, em kỳ thật đối với chuyện có thể trở về hay không cũng không quá để ý. Dù sao, bất luận là ở chỗ này hay là thời đại kia của chúng ta, trừ anh ra cũng không có gì để cho em nhớ thương. Có trở về hay không lại có quan hệ gì đây? Nếu như có thể lưu ở thời đại này thì ít nhất em còn có thể có được anh một cách nguyên vẹn.
Tề Nhạc có chút không dám đối mặt cùng ánh mắt của Văn Đình, hắn tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Trong lòng cũng biết đây là vấn đề của mình, nhưng mà, để cho hắn bỏ Minh Minh, Như Nguyệt là chuyện không thể nào.
Nếu như hắn còn là Tề Nhạc lúc trước, có thể có một mỹ nữ làm bạn đã là thỏa mãn lớn lao.
Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vận mệnh của hắn cải biến, có nhiều thứ đã không phải là chính hắn có khả năng hoàn toàn khống chế. Hiện tại đã đến một bước này, hắn có thể buông tha cho sao? Đáp án đương nhiên là không thể.
- Đình Đình, anh. . .
Văn Đình mỉm cười nói:
- Được rồi, em chỉ nói như vậy thôi mà, cũng không có ý tứ gì khác. Chẳng lẽ đối với tên du côn nhà anh, em còn bực cái gì sao?
Tề Nhạc vẻ mặt cười khổ nhìn Văn Đình, nói:
- Cái này, Đình Đình em cũng biết, có một số việc đều là vận mệnh an bài, không phải là anh có thể tự do điều khiển. Tại phương diện cảm tình, anh xác thực quá tham lam chút ít. Nhưng mà đôi khi tình cảm đến, anh xác thực không khống chế được chính mình. Từ lúc ban đầu là Minh Minh, sau đó là Như Nguyệt, lại đến em, mỗi người các em, anh không muốn bỏ một ai.
Nhìn bộ dáng Tề Nhạc có chút đáng thương, Văn Đình nắm thật chặt tay của hắn, nói:
- Thực xin lỗi! Tề Nhạc, em cũng không muốn mang đến phiền não cho anh. Anh là Kỳ Lân, bất luận là vận mệnh Kỳ Lân hay là tình huống bản thân Kỳ Lân, em cũng không có lý do gì độc chiếm anh. Yên tâm đi, tuy rằng em rất hy vọng có thể đạt được toàn bộ trái tim của anh, nhưng em không phải một nữ nhân giỏi về ghen tỵ.
Tề Nhạc kéo Văn Đình đến bên cạnh mình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng cười nói:
- Anh biết ngay Đình Đình ngoan nhất. Kỳ thật, anh là toàn tâm toàn ý yêu mỗi người các em. Các em có thể được anh yêu toàn bộ. Anh yêu em, cũng yêu các nàng. Đây thật ra là cũng không mâu thuẫn. Có ba người các em, anh đã phi thường thỏa mãn. Chờ chúng ta sau này trở về, có thể mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, anh nghĩ, Minh Minh cùng Như Nguyệt cũng hiểu lý lẽ, họ sẽ chung sống tốt với nàng.
Văn Đình buột miệng cười, nói:
- Không đúng a, không phải ba cái, hẳn là bốn. Trát Cách Lỗ đại sư đã từng nói qua, anh cần bốn nữ nhân. Mà người thứ tư chỉ sợ sẽ là vị nữ cảnh sát xinh đẹp mà nóng bỏng thực hiện Sa Mạc Phong Bạo kia.
- Ách. . . cái này.
Nghe xong Văn Đình nhắc tới Thương Băng, lòng của Tề Nhạc lập tức bay lên vài phần cảm giác khác thường. Kích thích mãnh liệt của Sa Mạc Phong Bạo cho dù là mấy tháng sau cũng như vậy, hắn có thể rõ ràng nhớ như in. Thân thế đáng thương của Thương Băng cùng với đủ loại chuyện phát sinh cùng hắn, Tề Nhạc hắn không thể bỏ qua.
- Được rồi, anh không phải nói nam nhân không giải thích sao? Vậy thì không cần giải thích. Nếu như chúng ta có thể trở về. Chuyện thứ nhất em muốn làm chính là kết thành mặt trận thống nhất, hừ hừ, bốn thì quá nhiều rồi, anh nếu chuẩn bị thu người thứ năm thì xem chúng ta thu thập anh như thế nào.
Trong lòng của Tề Nhạc nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cười làm lành nói:
- Không dám không dám, có bốn người các em, anh đã phi thường thỏa mãn.
Nói tới chỗ này, trong lòng của hắn không khỏi có chút toan tính. Minh Minh dịu dàng, Như Nguyệt nóng bỏng, Thương Băng sexy lạnh như băng cùng với Văn Đình thanh nhã. Tứ đại mỹ nữ mỗi người một vẻ, đều là siêu cấp mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được một, có thể có bốn người vợ như thế, mình còn cần cái gì nữa.
Một bên Tuyết Nữ nghe hai người đối thoại thì không khỏi cười nói:
- Cha, người đúng là lạm tình a. Nguyên lai con còn có ba người mẹ a.
Tề Nhạc trừng Tuyết Nữ liếc, bày làm ra một bộ dạng nghiêm túc nói:
- Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không nên xen vào. Không biết lớn nhỏ đấy, cái gì gọi là lạm tình? Cha đây là bác ái.
Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, Tuyết Nữ cười càng thêm lợi hại:
- Cha, con trước kia nghe mọi người ở Viêm Hoàng Hồn nói qua một câu, rất thích hợp cha bây giờ nha.
Tề Nhạc sững sờ, hỏi:
- Nói cái gì?
Tuyết Nữ cười mỉm mà nói:
- Nước quá trong ắt không có cá, da mặt dầy thì là vô địch. Tuyệt đối là khắc họa chân thật của cha.
- Ah! Tiểu nha đầu, con lại ngứa mông phải không? Xem cha đánh con hay không.
Tề Nhạc bày ra bộ dạng hung ác lôi kéo Văn Đình nhào tới Tuyết Nữ.
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 566 : Tiến về Côn Lôn. (2)
Nguồn: vip
Thân thể mềm mại của Tuyết Nữ lượn một vòng trên không trung đi tới bên người Văn Đình, lôi kéo tay của nàng, ủy khuất mà nói:
- Mẹ, nhìn cha ah, cha muốn đánh con, mẹ nhưng phải bảo vệ con.
Văn Đình đập vào tay Tề Nhạc, tức giận nói:
- Làm gì, Tuyết Nữ chẳng lẽ nói sai sao? Anh gần đây không phải đều rất vô sỉ sao? Lần kia anh sử dụng Kỳ Lân Tí hôn mê, em còn nghe cái người tên là Yến Tiểu Ất nói anh trước kia thường xuyên luôn miệng nói một câu, nói cái gì pretty girl chỉ có thể đạt được thân thể của anh, lại vĩnh viễn cũng không chiếm được linh hồn thuần khiết của anh. Đúng hay không? Như vậy mà anh cũng nói ra miệng, chẳng lẽ còn không phải vô sỉ sao?
- Không thể nào, cái này em cũng biết.
Tề Nhạc giật mình há to miệng.
Văn Đình đắc ý nói:
- Những gì có quan hệ với anh, em đương nhiên biết hết. Hừ, anh cẩn thận một chút, nếu lại có chuyện gì như lần trước gặp được Bạch Nộn Trữ thì mẹ con chúng em cùng một chỗ thu thập anh.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Tiểu tử thúi Yến Tiểu Ất này, thậm chí ngay cả bí mật của ta cũng nói ra, xem ta trở về như thế nào thu thập hắn. Ta không xiên hắn như xiên thịt dê thì không xong.
Nhớ tới Yến Tiểu Ất, hắn ngoài miệng nói hung hăng, nhưng trong lòng nhiều hơn một phần tình cảm ấm áp. Nếu như không phải Yến Tiểu Ất xuất hiện, có lẽ cũng sẽ không có hắn hôm nay rồi. Lúc trước chính là vì đối với Yến Tiểu Ất rồi Bản Chuyên Phá Vũ Thuật (cục gạch phá võ thuật), mới có hành trình Tây Tạng mới gặp được đại sư Trát Cách Lỗ cùng Minh Minh. Tiếp đó trở thành Sinh Tiếu Vương cũng chính là từ đó về sau, vận mệnh của mình mới hoàn toàn cải biến, lại nói tiếp, chính mình thực có lẽ phải cám ơn hắn mới đúng.
Văn Đình nói:
- Tề Nhạc, những ngày này em xem anh mỗi ngày đều cùng Mặc Hỏa và những Kỳ Lân khác cùng một chỗ tu luyện, đến cùng đã luyện thành cái gì? Anh đã đạt tới cảnh giới bảy vân chưa?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Còn không có! Thăng vân bí quyết mỗi khi tăng lên một tầng đều là phi thường khó khăn, nhất là đến ba vân, sáu vân cùng chín vân. Ba cái cửa khẩu đều là phi thường khó khăn. Anh hiện tại đã đến cảnh giới sáu vân, Nhưng mà còn chưa tới sáu vân đỉnh phong. Cho dù đến sáu vân đỉnh phong muốn có chỗ đột phá, đạt tới cảnh giới bảy vân cũng phi thường khó khăn.
- Đến sáu vân có thể tiến hành Kỳ Lân biến thành giai đoạn thứ hai, nhưng đã đến cảnh giới bảy vân liền đem năng lực Kỳ Lân tiến vào đại thành, toàn bộ thực lực tăng lên. Anh có thể nhanh tăng lên tới cảnh giới sáu vân như vậy, Tự Nhiên Chi Nguyên cố nhiên làm ra tác dụng trọng yếu.
- Đồng thời, quan trọng hơn vẫn là Lam Hải Lôi Châu của Minh Xà đại ca lúc trước và nội đan của Kim Sí Đại Bằng Điêu phát huy tác dụng. Dưới tác dụng của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, anh đã hoàn toàn hấp thu năng lượng trong chúng. Hơn nữa anh có chút nội tình, cho nên mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Bất quá, cũng chính bởi vì tăng lên cảnh giới sáu vân quá nhanh mà khi tới quan khẩu từ sáu lên bảy càng thêm khó.
- Anh cùng Mặc Hỏa tiền bối cẩn thận thảo luận qua vấn đề này. Hắn đề nghị anh không nên tiếp tục đột phá sáu vân, bởi vì vân lực của anh hiện tại còn chưa đủ ổn định, tuy rằng áp súc tốt vô cùng, vân lực phi thường tinh khiết, nhưng còn không đủ thâm hậu, tốt nhất là có thể ở giai đoạn sáu vân tiếp tục tăng trụ cột. Nói như vậy tăng lên tới cảnh giới bảy vân mới có thể tăng cường thực lực, hơn nữa đối với những cảnh giới sau còn dễ dàng hơn.
Văn Đình gật nhẹ đầu, nói:
- Vậy thời gian một tháng này anh học được những gì? Mặc Hỏa tiền bối là Hắc Kỳ Lân, cũng là Kỳ Lân Vương, có lẽ trợ giúp đối với anh không nhỏ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đó là tự nhiên rồi! Trợ giúp đối với anh không dừng lại ở một người Mặc Hỏa tiền bối, những Kỳ Lân tiền bối khác cũng đều có trợ giúp rất lớn. Có lẽ là bởi vì anh dùng năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên cải biến thân thể họ, khiến tính mạng họ được đề thăng. Đám người trợ giúp anh hoàn toàn là tận hết sức lực. Hiện giờ ứng dụng bốn loại Vân Lực của anh mạnh hơn nhiều so với trước kia, tiểu kỹ xảo ứng dụng Vân Lực cũng học xong, dưới tình huống có thể sử dụng càng ít Vân Lực vẫn sinh ra hiệu quả lớn.
- Một tháng này, chẳng những Vân Lực bản thân anh trở nên thuần hậu, mà năng lực Kỳ Lân mới cũng khiến cho anh sau này trong chiến đấu có thể áp đảo địch nhân, anh đoán chừng, hiện tại thực lực của anh toàn lực phát động xuống, cho dù không có Hiên Viên Kiếm trợ giúp, cũng có thể chiến đấu cùng một đầu hung thú vạn năm. Huống chi anh còn có Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp thần kỳ mà nhạc phụ lưu cho.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ lên nói:
- Cái gì nhạc phụ anh, em đáp ứng muốn gả cho anh rồi sao?
Tề Nhạc cười xấu xa nói:
- Em cũng đã cho ta hai tay đánh vật với anh, không gả cho anh còn có thể gả cho ai?
Nghe hắn vừa nói như vậy, khuôn mặt Văn Đình lập tức đỏ thẫm, khẽ gắt một tiếng, nói:
- Có Tuyết Nữ ở đây, anh nói linh tinh cái gì đó.
Tuyết Nữ tò mò hỏi:
- Cha, cái gì gọi là hai tay vật nhau ah! Là một loại năng lực rất mạnh sao?
Tề Nhạc cười ha ha, nói:
- Đúng vậy, cái này ah! Chờ sau này trở về cha tìm tiểu thuyết Bản Kim Dong Đại Hiệp cho con xem con sẽ hiểu. Hiện tại thì không thể giải thích nhiều.
Văn Đình hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhạc nói:
- Thật không biết ở bên trong đầu óc anh chứa cái khỉ gì, tư tưởng xấu xa quả thực là tầng tầng lớp lớp.
Tề Nhạc nhìn Văn Đình thật sâu, phản ứng cực nhanh mà nói:
- Trong đầu anh nghĩ đương nhiên là yêu em rồi. Đình Đình, chẳng lẽ em cảm thụ không được sao?
Văn Đình sửng sốt một chút, khuôn mặt càng thêm đỏ lên:
- Không có đứng đắn, đáng ghét.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà khóe miệng nàng đã xuất hiện một tia mỉm cười ngọt ngào.
Tề Nhạc nói:
- Ah, đúng rồi. Đình Đình, có chuyện anh muốn nói cho em. Những ngày này anh một bên học tập những năng lực của Kỳ Lân cùng với ứng dụng năng lực Kỳ Lân, một bên cùng Mặc Hỏa tiền bối nghiên cứu thảo luận một chút về Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp. Theo như bọn anh đoán chừng, Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp này kỳ thật là bổn mạng lĩnh vực của nhạc phụ đại nhân lão nhân gia cải tạo mà thành, cường hành rót vào làn da bản thân mà luyện chế ra Kỳ Lân Ẩn đấy. Nhạc phụ đại nhân không hổ là cường giả Kỳ Lân cường đại nhất Kỳ Lân nhất tộc từ trước tới nay. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp chẳng những là lĩnh vực siêu cường vực, hắn càng có thể đem lĩnh vực bảo lưu lại ra, đây quả thực thật là chuyện bất khả tư nghị.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như không phải bởi vì phụ thân vô cùng cường đại, mẫu thân cũng sẽ không bị sai sử đi tiếp cận người. Có lẽ, không có lời của mẫu thân, phụ thân dẫn theo thần thú nhất tộc, còn không biết áp chế đám hung thú thành cái dạng gì. Bất quá, cũng chính là từ lần đại biến đó mà chẳng những Kỳ Lân nhất tộc rất nhanh bị tuyệt diệt, đám hung thú vì phụ thân sắp chết cắn trả hạ phần lớn cao thủ. Điềm báo trước thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú chấm dứt, nhân loại phát triển nắm giữ ở quyền khống chế của Viêm Hoàng đại địa trong tay mình.