TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 564: Hoàng cung sát cơ. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Từ Huyền chỉ cần không cách nào chống lại Tử Tiêu, sẽ thua, mà hắn muốn thắng đổ ước lại phải triệt để đánh bại Tử Tiêu Quốc.
Suy nghĩ một chút, Từ Huyền gật đầu đáp ứng, trong kế hoạch khổng lồ của Sở Đông, nếu là thống nhất Côn Vân, tất nhiên sẽ gặp phải sự xâm phạm của Tử Tiêu quốc. Địch nhân đến phạm, tự nhiên không thể không đánh mà lui được, ít nhất phải một lần hành động quét ngang Tử Tiêu, khiến nó không dám đến xâm phạm Côn Vân nữa.
- Tốt, chúng ta ở đây vỗ tay thề, không được đổi ý.
Vân Phỉ Nhi khó có thể che dấu được một tia vui mừng trên mặt, không uổng công mình hy sinh tình cảm và thân thể, mục đích tối nay cuối cùng cũng đạt được rồi.
Nàng tin tưởng Từ Huyền rất có khả năng thống nhất Côn Vân, nhưng căn bản không tin tưởng sau một phen chinh chiến thảm thiết, Trương Thiên Minh còn có lực lượng chống lại Tử Tiêu.
- Như ngươi mong muốn.
Từ Huyền hơi thâm ý nhìn nàng.
Chợt, hai người vỗ tay thề, mặc dù không có ước thúc cưỡng chế của linh hồn huyết thệ nhưng Vân Phỉ nhi tin tưởng lấy độ cao của Từ Huyền, cũng khinh thường trái lại đổ ước.
- Ngươi nhất định phải thua.
Vân Phỉ Nhi mặt ngọc mỉm cười, tràn đầy tự tin, giơ lên chiếc cổ ưu nhã như thiên nga trắng.
Khóe miệng Từ Huyền hơi trào phúng, ôm ngang nàng công chúa ưu nhã tuyệt lệ này trước ngực, miệng hung hăng phủ lên bờ môi hồng nhuận của nàng, trên hai tay lướt về dưới, thân thể băng khiết kia mỗi một tấc khu vực mẫn cảm đều không tránh khỏi bàn tay hắn.
Vân Phỉ nhi thổ khí như lan, trên da thịt như tuyết trắng rất nhanh nổi lên một tầng ôn hòa, lúc này quấn cùng một chỗ với Từ Huyền, nàng không hề giãy dụa, lại có vài phần thái độ thuận theo nữa
Từ Huyền cởi đi chiếc váy cao quý kia, hạ thể khi thì thẳng tiến, bên tai truyền đến trận trận tiếng rên dịu dàng, không ngớt không dứt.
Đêm đó, Từ Huyền không rời khỏi khuê phong, cùng Vân Phỉ Nhi đêm xuân một đêm.
Sắc trời không sáng, Vân Phỉ Nhi mở đôi mắt đẹp ra, đưa mắt nhìn thân ảnh Từ Huyền nhạt nhòa khỏi khuê phòng, tâm tình giờ phút này vô cùng phức tạp, nỉ non lẩm bẩm:
- Chúng ta mặc dù triền miên yêu nhau, nhưng chính ngươi cũng đã nói, đây là một trò chơi, đừng trách ta lợi dụng ngươi. Khi đại quân Tử Tiêu thế như chẻ tre, đánh vào Côn Vân thì hi vọng ngươi có thể thiệt tình làm trượng phu của ta, trung với Tử Tiêu hoàng tộc.
Về phần khả năng đổ ước thua, Vân Phỉ Nhi căn bản chưa từng cân nhắc tới
Ngày thứ hai, Tử Tiêu Quốc Sư và công chúa, cáo biệt thủ đô, chuẩn bị rời khỏi Côn Vân Quốc, có lẽ sẽ ngưng lại khảo sát một thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ không lưu lâu.
Bọn người Từ Huyền vẫn còn chờ trong vương đô.
Rốt cục, lại qua nửa tháng, Nhiếp Hàn xuất quan.
Nhiếp Hàn sau khi xuất quan quanh thân ẩn ẩn bồi hồi một cổ hủy diệt kiếm ý không thể ngăn chặn, cũng không mất lạnh như băng bá đạo trước kia.
Từ Huyền phát hiện, cái này cổ áo nghĩa kiếm ý thì tương đối phù hợp với khí tức Thiên Hạt Ma Kiếm.
Hắn âm thầm gật đầu, xem ra thực lực của Nhiếp Hàn rất có tiến bộ, cái này nhất định có thể gia tăng xác xuất thành công của kế hoạch và đại cục.
Chuyện đàm phán với Tử Tiêu sứ giả cuối cùng cũng chấm dứt.
Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, Nhạc Phong, Đổng Băng Vân, một chuyến tổng cộng năm người, ngày đó rời khỏi Côn Vân Quốc Đô, đi Bắc Phong trọng thành.
Côn Vân hoàng cung, trong một tòa đại điện cao quý.
- Sở Đông đi rồi...
Côn Vân Quốc Quân mặc hoàng bào thở một hơi thật dài, trên mặt mang theo sầu lo và bất an.
Côn Vân hoàng tộc, sở dĩ có thể một mực duy trì lâu như thế, đó đều là nhờ sự tồn tại của Sở Đông cả.
- Quốc quân không cần lo lắng, dưới thế cục hôm nay, Đông Phương gia danh bất chính, ngôn bất thuận, lại có sự ngăn trở của Trương Thiên Minh, không dám chính diện đối phó chúng ta. Mà trong vương cung cũng có không ít đan đạo cao thủ trấn thủ, đề phòng sâm nghiêm, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, không ai có thể gây nguy hiểm cho bệ hạ cả.
Một vị Thanh y văn sĩ bên dưới cười nhạt nói.
- Cường giả trong vương cung trước kia, binh lực và trận pháp cấm chế, đều do Sở Đông bố cục điều tiết khống chế, hiện giờ do ngươi tiếp nhận, tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng đấy.
Côn Vân Quốc Quân vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Quốc quân yên tâm, chuyện Sở Đông có thể làm được, ta cũng sẽ không thua hắn, cho ta chỉnh đốn hai ngày, ta sẽ củng cố thế lực hoàng cung trên phạm vi lớn.
Thanh niên văn sĩ vẻ mặt tự tin.
- Tốt, nếu có hiệu quả, ta sẽ xem xét đề bạt ngươi là quốc sư.
Côn Vân Quốc Chủ hơi an tâm một chút.
Trong mấy ngày kế tiếp, bố cục trong vương cung đã được chỉnh đốn một phen, tất cả thay đội tựa hồ đã khiến lực phòng ngự của vương cung được tăng lên rất nhiều, có thể nói là không chê vào đâu được.
Ngay ngày thứ năm sau khi Từ Huyền Sở Đông rời đi.
Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống.
Lực lượng phòng ngự trong vương cung tiến vào thời khắc sâm nghiêm nhất.
Côn Vân Quốc Quân ngồi ở trên kim điện, vẻ mặt âm trầm:
- Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, người tập kích ám sát đã xuất hiện tới mười mấy tên. Ngươi vậy mà nói lực phòng ngự trong vương cung được tăng mạnh hơn so với trước kia không chỉ một lần sao?
- Cái này... Thần cũng không nghĩ tới, sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Thanh niên văn sĩ thần sắc sợ hãi, tâm thần bất định bất an.
Hắn nhớ mang máng, bố cục trước kia của Sở Đôn trong vương cung, có rất nhiều cái thoạt nhìn cái hiểu cái không, cũng có vài bố trí, càng cảm thấy buồn cười hoặc là vẽ vời cho thêm chuyện.
Sở Đông đi rồi, hắn toàn quyền tiếp nhận, tự nhiên phải dựa theo tiên diễn áo nghĩa của mình để bố trí rồi.
- Quốc quân, đáp án này, ta biết rõ.
Một thanh âm trống trải mờ mịt vang lên trong đại điện.
"Người nào! "
Côn Vân Quốc Quân tâm thần một bỗng dưng rung động.
Ông A... ~
Rồi đột nhiên, một tầng ngân quang sáng chói do tầng tầng quang vân màu bạc thật nhỏ dày đặc tạo thành, ngăn trở khắp toàn bộ đại điện.
Chỉ một thoáng, cung điện to như vậy, bốn phía một mảnh ngân quang thần bí cũng sinh ra vô cùng biến hóa.
XÍU... UU! Bá!
Một đạo quang ngân màu bạc từ bên cạnh Côn Vân Quốc Quân lóe lên rồi biến mất, hiện ra một nam tử tóc bạc mặt mang mặt nạ vàng.
- Kim Điện Vương...
Côn Vân Quốc Quân hoảng hốt, từ lúc nào Kim Điện Vương có thể đến gần mình rồi thế? Lúc Sở Đông ở đây chưa bao giờ xuất hiện tình huống này cả.
Người đến đúng là Không Minh Kim Điện Vương am hiểu không gian bí thuật .
- Hoàng cung hiện giờ thật sự là sơ hở trùng trùng điệp điệp, thật sự quá dễ dàng rồi, đừng nói là không gian bí thuật của ta, coi như là tùy tiện một a miêu a cẩu nào đó cũng có thể xông vào được.
Khóe miệng Không Minh Kim Điện Vương nhếch lên một tia cười nhạo.
Hắn còn nhớ rõ, khi Sở Đông ở đây, toàn bộ hoàng cung, tựa như một cái thiên la địa võng, hư thật biến hóa, bẩy rập trùng trùng điệp điệp, ngay cả không gian bí thuật cũng cảm thấy khó giải quyết, đáng sợ hơn chính là, mỗi một lần muốn tập kích đều bị ngăn chặn như đã có tính trước, thậm chí rơi vào trong thiết trí mai phục tự trước nữa, ngay cả bóng dáng quốc quân cũng không thấy được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 565: Hoàng cung sát cơ. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Ha ha ha... Chỉ bằng một Kim Điện Vương như ngươi đã muốn giết bổn quân sao?
Côn Vân Quốc Quân ngửa đầu cười dài, lấy ra Danh Kiếm Kim Hoàng.
- Côn Vân tứ kiệt, ngoại trừ Đông Phương Bá ra, những người khác trong mắt ta đều không bằng *** chó.
Không Minh Kim Điện Vương cười lạnh một tiếng, một hư ảnh màu bạc hư huyễn chuyển động trong vương cung.
Phốc phốc!
Một đạo ngân nhận trong suốt chém thanh niên văn sĩ bên cạnh quốc quân thành hai đoạn.
Côn Vân Quốc Quân sắc mặt đại biến, hắn cơ hồ khó có thể bắt lấy bóng dáng và quỹ tích ra tay của Không Minh Kim Điện Vương.
Đều là Ngưng Đan đỉnh phong, tu vi của hắn toàn bộ là dựa vào vô số tài nguyên và ngoại lực cưỡng ép tăng lên, chiến lực chính thức cực nhỏ, thực lực còn không bằng Ngưng Đan hậu kỳ bình thường, cho dù có Kim Hoàng Danh Kiếm nơi tay thì lúc đối mặt với Không Minh Kim Điện Vương hắn cũng cảm thấy thật vô lực.
- Không Minh, không nên kéo dài thời gian nữa.
Một thanh âm nam tử nhu hòa réo rắt từ bên cạnh truyền đến.
Ở một nơi hẻo lánh của đại điện, chẳng biết lúc nào, hiện thân một nam tử tóc dài, giữa mép tóc có một đôi đồng tử đen kịt như đêm tối, thâm thúy bao la bát ngát.
- Vô Song Điện Vương...
Trong thanh âm của Quốc quân lộ ra vài phần sợ hãi.
- Vâng, lão đại!
Không Minh Kim Điện Vương vừa nói xong, vài đạo ngân nhận trong suốt hư thật bất định cắt đến trước người quốc quân.
Đinh đinh đinh!
Kim Hoàng Danh Kiếm trong tay quốc quân hoạch xuất ra một mảnh xoáy kiếm quang xinh đẹp chặn công kích của Không Minh Kim Điện Vương lại.
- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?
Một đạo thanh âm trào phúng từ đỉnh đầu truyền đến, một đạo quang ngấn màu bạc lướt từ trên xuống, muốn tránh cũng không được!
- Dừng tay --
Một thanh âm già nua uy nghiêm như như lôi đình hàng lâm đại điện.
Ám thanh sắc điện vân mắt thường khó có thể nhìn thấy, siêu việt vật chất, nương theo tiếng hét lớn kia trùng kích đến khu vực chỗ Không Minh Kim Điện Vương.
Thân hình Không Minh Kim Điện Vương cứng lại, "Bá XÍU... UU! " Thoáng một phát, biến mất trên đỉnh đầu quốc quân.
Chợt, một lão giả thanh sam râu bạc trắng bỏ qua cấm chế trói buộc chung quanh đại điện, bước một bước đến bên cạnh quốc quân.
- Thật tốt quá sư tôn, ngài cuối cùng cũng tới kịp.
Côn Vân Quốc Quân thở phào một hơi.
- Thái Hoàng trưởng lão, sự hiện hữu của ta, chính là vì chờ đợi ngươi đến.
Thanh âm nam tử giàu từ tính từ một nơi hẻo lánh trong đại điện truyền đến.
- Hừ, Vô Song Điện Vương, chỉ bằng ngươi, cũng muốn đối phó ta? Nếu là Đông Phương Quân đích thân tới, còn có mấy phần cơ hội.
Thái Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng.
- Ha ha, nếu không có bản điện yểm hộ và hiệp trợ, Đông Phương Quân cũng rất khó có được uy danh vô địch, Côn Vân đệ nhất nhân như hôm nay, so sánh ra, ta càng muốn làm một người yên lặng vô danh hơn.
Thanh âm kỳ dị mà quỷ dị kia hời hợt vang lên trong đại điện.
Thái Hoàng trưởng lão tâm thần run lên, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sợ hãi nói:
- Năm đó Thái thượng trưởng lão của Nam Cung gia một thân tu vị tạo nghệ tới gần Nguyên Đan trung kỳ, lại thêm vào lực lượng huyết mạch và ‘ tam thông môn **’, phóng mắt khắp Côn Vân không ai có thể địch lại, Đông Phương Quân muốn chiến thắng hắn cũng thập phần khó khăn, làm sao có thể giết được chết hắn? Còn có mấy năm trước, hoàng cung vinh dự trưởng lão Bích Lâm tiên sinh trống không tan biến mất cũng là một Nguyên Đan cường giả rất có tiếng tăm...
- Ngươi rất thông minh, Đông Phương Quân năm đó quả thật khó có thể làm được như vậy, ngày hôm nay, ngươi phái theo gót hai vị kia rồi...
Vừa mới nói xong, một cổ sát ý lạnh như băng thuần túy, đạt đến đỉnh phong cực hạn cơ hồ đánh vỡ xiềng xích không gian, xuyên thấu qua thân thể Thái Hoàng trưởng lão.
Bành thông --
Thái Hoàng trưởng lão tu vị cao nhất Côn Vân Quốc thân hình như bị gió thổi đi, bị đánh bay ra ngoài, hư không chỉ lưu lại một quỹ tích sát khí nhàn nhạt.
PHỐC!
Thái Hoàng trưởng lão nhổ ra một búng máu, thân hình đứng thẳng bất động, tựa ở trên đại điện, sắc mặt trắng bệch, rung giọng nói:
- Ngươi... Ngươi không phải người...
Công kích vừa rồi, vô hình vô chất, không có bất kỳ loè loẹt, cũng không hề thấy bất luận quang ảnh kình phong nào, thậm chí còn không cảm nhận được sự chấn động của chân lực, pháp lực gì cả.
- Hiện giờ, bày ở trước mặt ngươi đấy, ngoại trừ chết, chỉ có một lựa chọn...
Vô Song điện Vương dù bận vẫn ung dung nói, trong đôi mắt đen kịt không mang theo một tia cảm tình.
...
Phi hành lộ trình gần hai ngàn dặm, bọn người Từ Huyền trở về Bắc Phong trọng thành.
Với tư cách là Minh chủ Trương Thiên Minh, vừa vừa về đến thì trong trận doanh đã có rất nhiều nhân vật đến cầu kiến.
Từ Huyền dứt khoát mở một lần hội nghị, tham dự trong đó là một hai chục người trọng yếu nhất liên minh.
- Không nghĩ tới Từ minh chủ lại từ chối liên hôn với Tử Tiêu công chúa...
Thần gia Đại trưởng lão, hơi có vẻ tiếc nuối nói.
Đối với quyết định này của Từ Huyền, mọi người sẽ không làm trái, tối đa chỉ có chút tiếc nuối và thở dài thôi.
- Về chuyện liên hôn thì tạm ngưng. Hiện giờ có hai chuyện quan trọng, cần phân phó xuống dưới.
Ánh mắt Từ Huyền nhàn nhạt quét qua toàn trường.
Tham dự hội nghị có Trương Phong, có Trương gia Đại trưởng lão năm đó, cũng có lão viện trưởng của Phương Thiên học phủ, còn có một vài đan đạo cường giả quen thuộc nữa..
Trên trận thoáng chốc yên tĩnh lại.
- Chuyện thứ nhất, đề bạt Sở Đông làm phụ tá quân sư cao nhất liên minh, dưới tình huống bình thường, bố cục và điều tiết khống chế binh lực liên minh đều do hắn phụ trách chưởng quản. Trừ Phó minh chủ và gia chủ, không có bất kỳ người nào có thể nghi vấn hắn cả.
Trong giọng nói của Từ Huyền, tràn ngập một cổ uy nghiêm.
Quyết định này qua đi, mọi người phía dưới hai mặt nhìn nhau, có ít người đồng ý, có ít người muốn nói mà lại thôi.
- Ta đồng ý.
Trương Phong thân là gia chủ liên minh mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức đồng ý.
Chợt, chúng cường giả phía Phương thiên học phủ đều nhất trí đồng ý.
Sở Đông, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới hiện này, cũng là người rất có uy vọng, đặc biệt là trong đoạn thời gian trấn thủ hoàng cung, bày mưu nghĩ kế, có thể nói là tiên diễn kỳ tại đệ nhất Côn Vân.
Cuối cùng nhất, quyết định này, thành công thông qua.
Sở Đông mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn Từ Huyền, Trương Phong, lộ ra mấy phần vui mừng hiếm thấy.
- Chuyện thứ hai!
Từ Huyền đột nhiên từ trong túi trữ vật, xuất ra một cái danh sách, trên đó ghi lại vô số tên các tài liệu.
- Đây là...
Mấy vị nhân vật trọng yếu liên tiếp nhìn danh sách nhỏ kia.
Sau một lát, Thần gia Đại trưởng lão ngược lại hít một hơi:
- Số lượng tài liệu cần trên này rất nhiều, coi như là một Nguyên Đan kỳ cường giả cũng rất khó lấy ra được.
- Rất nhiều tài liệu tài nguyên, phóng mắt khắp Côn Vân cơ hồ đã hiếm thấy tuyệt tích, trân quý dị thường...
Trên mặt Lão viện trưởng lộ vẻ khó khăn..
- Xin hỏi, minh chủ cần những tài liệu này để làm gì.
Một vị lão giả Ngưng Đan hậu kỳ của Thần gia lớn mật hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 566: Thất đại Khôi Lỗi Vương. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Ta muốn những tài liệu này là để chế tạo ra tồn tại có thể ngăn được Thất đại Kim Điện Vương.
Trong mắt Từ Huyền lóe lên tinh quang.
Lời vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, khó có thể tin.
Mọi người đều biết, Thất đại Kim Điện Vương, chính là một cỗ lực lượng trung kiên của Đông Phương gia, thường thường trên chiến trường chỉ có Nguyên Đan lão quái mới có thể chống lại.
Ngày nay, Từ Huyền khoe khoang khoác lác, muốn chế tạo một tồn tại có thể ngăn được Thất đại Kim Điện Vương, nếu như thành công, như vậy phần thắng khi đối kháng Đông Phương gia sẽ tăng rất nhiều.
- Cho nên, những tài liệu này liền giao cho liên minh đi sưu tập, cũng không phải ta một mình sử dụng.
Khóe miệng Từ Huyền nổi lên một tia mỉm cười.
- Nếu thật có thể đạt tới hiệu quả như thế, tiêu hao những tài liệu tài nguyên này cũng đáng.
Lão viện trưởng nhẹ gật đầu.
Giờ khắc này, mọi người cảm giác vị minh chủ trên bảo tọa kia càng phát ra lộ ra thần bí khó lường.
Trong thời gian kế tiếp, thế lực Trương Thiên Minh tập kết ở Bắc Phong trọng thành đã có một phen chỉnh đốn lớn.
Một đống mệnh lệnh dài được hạ lệnh đâu vào đấy từ phụ tá quân sư cao nhất, được chấp hành xuống khiến bố cục của Bắc Phong trọng thành sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trận doanh thế lực Đông Phương gia đóng trong phạm vi mấy trăm dặm cảm nhận được áp lực từ từ tăng trưởng.
Thứ nhất là do Linh thế đến từ Bắc Phong trọng thành cường đại hơn trước kia vài phần, thứ hai là phân bố binh lực của Trương Thiên Minh trở nên hư thật bất định, khó có thể nhìn ra chân thật.
Trương Thiên Minh ở Bắc Phong trọng thành thực lực tổng thể không hề có biến hóa, nhưng thông qua bố cục xảo diệu lại sinh ra hiệu quả hoàn toàn khác.
Ở sâu trong trận doanh Đông Phương gia, trong một tòa đại điện lơ lửng.
- Tại sao có thể như vậy? Tiểu đội điều tra phái ra đã tổn thất mất cả một phần ba.
Mắt xếch yêu dị của Đông Phương Quý bỗng dưng ngưng tụ, có chút khó có thể tin.
- Bẩm đại nhân, những ngày này, Bắc Phong trọng thành từ trên xuống dưới, hoàn toàn thay hình đổi dạng, vô luận là bố trí trận pháp hay là triệu tập binh lực đều trở nên vô cùng kì diệu, có thể nói là không chê vào đâu được. Tu giả điều tra bên ta nhiều lần bị nhục, sờ không rõ hư thật.
Một vị nam tử kinh giáp Ngưng Đan kỳ trên mặt chua xót nói.
- Một đám phế vật vô dụng!
Đông Phương Quý vẻ mặt hàn ý giận dỗi, uy áp đáng sợ của Nguyên Đan kỳ khiếm mấy vị đan đạo cường giả trong đại điện khó có thể thở dốc.
Bá XÍU... UU!!
Một thân ảnh màu đen quỷ dị hiện thân trong đại điện, trên mặt hắn mang mặt nạ vàng, thấy không rõ chân dung.
- Bẩm báo Đông Phương trưởng lão, theo ta xâm nhập quan sát thì lực lượng phòng thủ của Bắc Phong trọng thành trọn vẹn tăng lên một nửa. Bầu trời phụ cận trọng thành bị rất nhiều linh thú phi cầm và tổ hợp tu giả nắm giữ, khu vực mặt đất thậm chí tầng đất bên dưới, đều bị cơ quan cấm chế và lực lượng tu giả của Bắc Phong trọng thành khống chế. Lực khống chế của Trương Thiên Minh trong vòng năm trăm dặm đang có xu thế từ từ gia tăng, không cần nửa tháng, tu giả bên ta phải lui ra ngoài ngàn dặm mất.
Người đến đúng là Âm Mị Kim Điện Vương, ngữ khí cũng hơi có vẻ gấp gáp cùng ngưng trọng.
- Dùng thực lực thủ đoạn của ngươi, không thể dẫn đầu một đám tinh nhuệ, đánh tan tầng phòng hộ của trọng thành sao?
Đông Phương Quý đề nghị nói.
- Hiển nhiên không được, ngoại trừ ta và Không Minh Điện Vương ra, Kim Điện Vương khác không có loại thủ đoạn đến vô tung đi vô ảnh, tùy ý xuyên thẳng qua địch ta song phương này. Hơn nữa, bố cục biến hóa phụ cận trọng thành không dễ xem xét, thậm chí lúc tiến vào một vài khu vực thì ngay cả bản điện cũng sinh ra một tia bất an, không dám thư giãn, nếu không có khả năng bị tính kế.
Âm Mị Kim Điện Vương không rảnh suy tư mà nói.
- Một tiên diễn sư nho nhỏ mà lực ảnh hưởng đối với cục diện chiến tranh lại đạt đến tình trạng như thế, tác dụng của hắn còn hơn cả một cường giả Nguyên Đan kỳ.
Đông Phương Quý mặt sắc mặt ngưng trọng, cảm giác rất khó giải quyết.
Tiên diễn sư ngoại trừ am hiểu diễn toán, có rất am hiểu hành quân bày trận, có lẽ luận đối kháng thân thể bọn hắn không bằng tu giả cùng giai khác, nhưng đối với năng lực khống chế toàn bộ đại cục thì lại hơn xa bất cứ tu giả nào.
Dưới sự điều khiển của một bàn tay vô hình, dung hội từng chút lực lượng của thiên thiên vạn vạn tu giả, công thêm Ngưng Đan cao nhân, Nguyên Đan lão quái tọa trấn, phát huy ra lực lượng vĩ mô vượt ngoài tưởng tượng mọi người.
Dù thực lực ở trận doanh Đông Phương gia chiếm cứ ưu thế, cũng cảm thất rất bất lực, càng ngày càng cố hết sức.
Quả nhiên, sau nửa tháng toàn bộ Bắc Phong trọng thành phòng thủ kiên cố, trong vòng ngàn dặm như thiên la địa võng.
Khu vực ngàn dặm quanh trọng thành, chiến đấu quy mô nhỏ trận doanh Đông Phương gia liên tiếp bại lui.
Luận lực lượng thì Trương Thiên Minh không thể vượt qua Đông Phương giả, nhưng lực khống chế khu vực lại đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Phàm là chiến đấu quy mô nhỏ, Đông Phương gia không phải là bị vây quét, lọt vào tập kích cũng là rơi vào bẩy rập tính toán, Trương Thiên Minh trên cơ sở lực khống chế cường đại vẫn một mực chủ đạo tiên cơ, nắm lấy lỗ mũi địch nhân dắt đi.
Trong gần một tháng này, cho dù đều là một ít tiểu đả tiểu nháo, nhưng Đông Phương gia cũng tổn thất không nhỏ, sĩ khí càng trở nên sa sút.
Vì phá giải ván cục này, Đông Phương gia miễn cưỡng triệu tập đến gần mười vị tiên diễn sư, cộng đồng thương nghị, cũng mặc kệ tu vị tạo nghệ cao thấp.
Tiên diễn sư ở trong tu giới vốn là quần thể nhỏ rất hiếm thấy, dùng lực lượng Đông Phương gia có thể trong thời gian ngắn triệu tập được tiên diễn sư như vậy cũng rất không dê rồi.
Các vị tiên diễn sư, nghị luận nhao nhao, cuối cùng một tiên diễn sư cao tuổi luyện thần cửu trọng đứng ra, khom người nói:
- Dùng tiên diễn tạo nghệ của chúng ta không cách nào chống lại được Côn Vân đệ nhất tiên diễn kỳ tài Sở Đông. Hôm nay, trong chiến đấu ma sát quy mô nhỏ, chúng ta không phải đối thủ, muốn cục diện hòa nhau chỉ có thử xuất kích đại quy mô. Kể từ đó thì tình huống chiến đấu sẽ hóa phồn vi giản, thắng bại để cho cường giả đỉnh tiêm và số lượng tu giả để quyết định, như vậy có lẽ sẽ bớt thiệt thòi hơn, nhưng thắng ở vững vàng.
Đông Phương Quý sau khi nghe xong, khẽ gật đầu, hôm nay hoặc là toàn lực liều mạng, hoặc là lui lại, quyết không thể kéo dài như vậy với Trương Thiên Minh, cái này đối với thục lực và sĩ khí phe mình thật sự ảnh hưởng quá lớn.
Những ngày này, liên tục thất bại, trong nội tâm Đông Phương Quý cũng rất biệt khuất, đang muốn quy mô tiến công.
Nhưng mà trong trận doanh Đông Phương gia, hắn cũng không có được quyền khống chế cao nhất.
Ba ngày sau, trận doanh Đông Phương gia chẳng những không toàn lực phản công, mà trên cơ sở ngàn dặm vốn có, lại lui về sau suốt năm trăm dặm, thoát ly thế lực khống chế của Trương Thiên Minh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 567: Thất đại Khôi Lỗi Vương. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trên tường Bắc Phong trọng thành, một thanh niên nho nhã thân áo trắng nhìn phương hướng Đông Phương gia rút lui, lẩm bẩm:
- Đông Phương gia không dám ngạnh chiến, tất nhiên là ở Côn Vân vương đô có biến cố khác thường.
- Chẳng lẽ Đông Phương gia đã hạ độc thủ với hoàng tộc sao?
Trương Phong rất giật mình.
- Dù sao sau khi chiến tranh ở Côn Vân xong rất có thể gặp phải sự uy hiếp của Tiêu Quốc, Đông Phương gia cần một hồi đại thắng, mà không phải cục diện giết địch một ngàn, tự tổn 800. Nếu như Đông Phương gia có thể chiếm đoạt và tiêu hóa thế lực hoàng tộc, thực lực sẽ được tăng trên phạm vi lớn, đến lúc đó lại đối phó chúng ta cũng không muộn
Sở Đông thở thật dài, lại ngưng mắt nhìn về hướng Côn Vân Quốc Đô:
- Xem ra, kết quả xấu nhất đã xảy ra. Nhưng bên phía Côn Vân Quốc Đô đã nằm ngoài tầm với của chúng ta rồi.
- Bây giờ nên làm gì? Có cần liên hệ với Từ minh chủ không?
Trương Phong hỏi.
Vào ban đêm, Từ Huyền đi ra từ trong mật điện, sắc mặt hơi có một tia mệt mỏi, nhưng khó có thể che dấu hưng phấn vui mừng trong mắt.
- Cuối cùng thành công một cái.
Từ Huyền một tay vẽ một cái, trước người xuất hiện một khôi lỗi hình người màu vàng đất, cao ước chừng hai trượng, tay cầm kim thuẫn và Thanh Đồng trường kích.
Nhìn khôi lỗi hình người nọ, Sở Đông và Trương Phong vẻ mặt kinh ngạc.
- Từ huynh, thực lực khôi lỗi này thế nào?
Trương Phong trên mặt dị sắc nói.
- Các ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
Từ Huyền mỉm cười, điều khiển khôi lỗi màu vàng đất đánh tới Trương Phong.
Trương Phong đột nhiên cảm thấy một cổ áp lực đáng, toàn thân nặng như chì, cất bước duy gian.
Hô!
Một cây trường kích Thanh Đồng mang theo sức gió nặng nề kinh tâm dừng lại ở cổ Trương Phong, vẻn vẹn chỉ lực dư tán đã khiến hộ thể pháp quang của Trương Phong vỡ vụn.
Trương Phong chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người, lan khắp toàn thân, sức gió lăng lệ ác liệt đâm vào làn da phát đau nhức, nếu như Thanh Đồng trường kích kia tiến lên nửa tấc nữa thì chỉ sợ mình đã biến thành thi thể rồi.
- Làm ta sợ muốn chết... Khôi lỗi này không ngờ lợi hại như vậy, ở trước mặt nó, ta cơ hồ không có sức phản kháng.
Trương Phong lòng còn sợ hãi mà nói.
- Thực lực của khôi lỗi này chỉ sợ so với cường giả Ngưng Đan hậu kỳ bình thường còn thắng nửa phần. Cái này chính là tồn tại mà Từ huynh dùng để chống lại thất đại Điện Vương sao?
Sở Đông tán thán nói, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ.
- Đúng, ta ý định luyện chế bảy cỗ Khôi Lỗi Vương, cái này chỉ là một cái trong số đó. Đầu Khôi Lỗi Vương này bài danh thứ bảy, tên là Khôi Lỗi Thất.
Từ Huyền dứt lời, trịnh trọng giao cổ khôi lỗi kia cho Sở Đông.
Tài liệu luyện chế khôi lỗi toàn bộ đến từ thế lực liên minh, Từ Huyền phải phân phối chúng xuống.
Mà phương diện này, Sở Đông với tư cách liên minh quân sư, tự nhiên có quyền lên tiếng.
- Ta sẽ nhanh chóng phân phối hợp lý nhất, tăng cường thực lực liên minh.
Sở Đông trịnh trọng gật đầu.
Trương Phong không khỏi có chút thất vọng, thực lực của Khôi Lỗi Thất kia khắc sâu trong lòng hắn, thấu hiểu rất rõ, tuyệt đối có thể địch lại một Kim Điện Vương bình thường.
Thu ánh mắt của hắn vào mắt, Từ Huyền nhịn không được cười lên:
- Thực lực khôi lỗi luyện chế sau này sẽ ngày càng mạnh hơn. Khôi Lỗi Thất Bài tên thứ bảy, chỉ là cỗ có thực lực yếu nhất trong đó thôi.
Dựa theo kế hoạch, nếu trong liên minh một ít thành viên trọng yế không đạt tới Nguyên Đan cấp thì sẽ xem xét phân phối Khôi Lỗi Vương, một là để thủ hộ, cả hai là một cổ lực lượng hùng hậu.
Trong cân nhắc của Từ Huyền, Trương Phong, Sở Đông, Du Cầm muội muộ đều cần phân phối Khôi Lỗi Vương thực lực tương đối mạnh.
Đương nhiên, muốn khống chế Khôi Lỗi Vương và mang theo tiến vào chiến trường phát huy tác dụng, thực lực bản thân kỳ chủ ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc đan đạo
Kế tiếp, Sở Đông và Trương Phong mới đề cập với Từ Huyền về dị biến có khả năng xảy ra trong vương đô.
- Sở huynh định thế nào?
Sắc mặt Từ Huyền không chút thay đổi.
Sở Đông khuây khoả cười cười:
- Hôm nay nhìn thấy khôi lỗi Từ huynh luyện chế, kế hoạch của ta đột nhiên có chút cải biến. Có lẽ, kéo dài thêm một ít thời gian nữa, đối với chúng ta mới có lợi. Trong ngắn hạn, bên ta không cần liều mạng trên quy mô lớn với Đông Phương gia, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, lớn mạnh thực lực. Nhưng Đông Phương gia muốn bình yên tiêu hóa thế lực hoàng tộc, dù sao cũng phải trả một cái giá lớn. Bắc Phong ngũ thành, gần ngay trước mắt, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được.
Quả nhiên, một tháng sau, trong vương đô truyền đến một tin tức kinh người: đương kim Côn Vân Quốc Quân, phong Đông Phương Quân làm hộ quốc công, thế lực nguyên bản thuộc về hoàng tộc, đã có hơn phân nửa rơi vào trên dnah nghĩa Đông Phương gia.
Mà ngay cả Thái Hoàng trưởng lão tu vị tư lịch cao nhất, cũng ủng hộ ủng hộ Đông Phương gia.
Côn Vân hoàng tộc, từ lúc này chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Một đời quốc quân, trở thành một cỗ khôi lỗi.
Trong lúc nhất thời, Côn Vân Quốc Đô, hỗn loạn không chịu nổi, thế lực tương quan với hoàng tộc lòng người bàng hoàng.
Đông Phương gia phải cần một có một thời gian tiêu hóa hấp thu thế lực hoàng tộc, cũng chính thức khống chế thủ đô, lại dùng đó để uy hiếp toàn bộ Côn Vân tu giới, hiệu lệnh bát phương chư hầu!
Cũng khó trách, Đông Phương gia đóng quân trong thế lực Bắc Phong ngũ thành, trong ngắn hạn không tiến hành chiến đấu đại quy mô với Trương Thiên Minh.
Tin tức này, cũng không vượt khỏi sự suy đoán của đám Sở Đông, nhưng vẫn mang đến cho Trương Thiên Minh áp lực chưa từng có, dù sao Đông Phương gia đã dùng thế lực bắt ép quốc quân, giờ đang đứng ở rất cao.
Đương nhiên, trong một tháng này, thế lực Trương Thiên Minh vững bước khuếch trương lan tràn, lan đến các linh thành khác trong khu vực Bắc Phong.
Một tháng thời gian, Từ Huyền luyện chế ra Khôi Lỗi Vương thứ hai, gọi là Khôi Lỗi Lục, thực lực so với trước còn mạnh hơn.
Khôi Lỗi Lục, thông qua bàn tay Sở Đông phân phối cho đan đạo cường giả trong liên minh, trong lúc vô hình lại gia tăng lên thực lực đối phương.
Một khi Thất đại Khôi Lỗi Vương toàn bộ xuất thế, vậy thì có thể tăng cường thực lực cường giả đỉnh tiêm của Trương Thiên Minh trên phạm vi lớn rồi.
Dùng tốc độ luyện chế khôi lỗi trước mắt của Từ Huyền, dưới tình huống có đầy đủ tài liệu thì bình quân mỗi tháng có thể luyện chế một Khôi Lỗi Vương.
Khôi Lỗi Vương thực lực thấp nhất cũng hơi vượt qua Ngưng Đan hậu kỳ bình thường, hơn nữa Khôi Lỗi Vương ra lò sau này cái sau mạnh hơn cái trước, tài liệu cần có cũng từng bước gia tăng.
Trương Thiên Minh cũng phát động lực lượng, trợ giúp Từ Huyền thu thập đại lượng tài nguyên cần thiết..
Muốn luyện chế Thất đại Khôi Lỗi Vương, dùng vốn liệng lực lượng cá nhân Từ Huyền rất là không dễ, nhưng phát động tài lực nhân lực một phương liên minh thì cũng không khó khăn lắm.
Thần gia Đại trưởng lão và lão viện trưởng thậm chí đề nghị để cho Từ Huyền luyện chế nhiều khôi lỗi hơn nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 568: Từng bước đẩy mạnh
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
So sánh với tài liệu, năng lực luyện chế khôi lỗi mới là mấu chốt. Phóng mắt khắp Côn Vân tu giới hiện giờ, kỹ nghệ khôi lỗi nhất đạo cơ hồ đã thất truyền, khôi lỗi bình thường đều không thấy được một hai cái chứ đừng nói đến khôi lỗi cấp bậc đan đạo.
Nhưng là, Từ Huyền quả quyết cự tuyệt yêu cầu này.
Bất kể nói thế nào, khôi lỗi nhất đạo cuối cùng cũng là bàng môn tả đạo, tăng lên thực lực bản thân mới là vương đạo. Còn nữa, bản thân hắn cũng không có năng lực luyện chế khôi lỗi, chỉ mượn nhờ lực lượng của "Thiên giới thư" để thực hiện thôi.
Giai đoạn hiện giờ, tâm lực của Từ Huyền về cơ bản đều dùng cho luyện chế khôi lỗi, dù lúc nhàn rỗi thì cũng đều nắm chặt thời gian tu luyện, hy vọng có thể trong vòng một hai năm gia tăng tu vị tăng lên tới Ngưng Đan hậu kỳ.
Cùng lúc đó, Sở Đông phụ trách khống chế cục diện chiến tranh khổng lồ, hắn như một người cầm lái, dẫn dắt trù tính phương hướng và quỹ tích của chiếc cự luân Trương Thiên Minh này.
Trong khi Đông Phương gia phân ra tâm thần, củng cố thế lực vương đô thì Sở Đông để bọn người lão viện trưởng và Trương Phong quay về Phương Thiên lục thành, củng cố lực khống chế và lực ảnh hưởng của Trương Thiên Minh, để đặt trụ cốt cho đại quyết chiến sau này.
Bởi vì bất kể nói thế nào, Phương Thiên lục thành mới là căn cơ chủ yếu của Trương Thiên Minh.
Đồng thời, Sở Đông triệu tập cường giả và binh lực tu giả của Bắc Phong trọng thành từng bước khuếch trương, khiến Đông Phương gia phải liên tiếp bại lui.
Rốt cục vào tháng thứ ba, khi Từ Huyền sắp sửa luyện chế xong khôi lỗi thứ ba thì Bắc Phong trọng thành một lần hành động công chiếm một tòa linh thành ở phụ cận.
Đây là lần đầu xuất kích kể từ sau khi Bắc Phong trọng thành tao ngộ tuyệt cảnh, cướp đoạt địa bàn linh thành khác.
Đối với cái này, Đông Phương gia tự nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát.
Nhưng chiến đấu lúc này, Trương Thiên Minh vẫn đang nắm giữ tiên cơ, trong lúc sĩ khí đang tăng vọt, giao chiến giữa mấy ngàn người Đông Phương gia luôn lâm vào hoàn cảnh xấu.
Càng khiến nhân tâm đại khoái chính là trong giao chiến Nguyên Đan cấp, kiếm đạo kỳ tài Nhiếp Hàn của Trương Thiên Minh một lần hành động trọng thương Đông Phương Quý, đoán chừng khiến hắn phải dưỡng một thời gian ngắn.
Lần trước giao chiến, Đông Phương Quý và Nhiếp Hàn có kết quả lưỡng bại câu thương.
Còn lần này, Nhiếp Hàn vô luận tu vị hay là kiếm ý công kích, đều rất có tiến bộ, đường đường chính chính toàn thắng Đông Phương Quý.
Chiến tích như thế cũng khiếp sợ chiến trường, khiến Côn Vân tu giới sinh ra chấn động không nhỏ.
Nếu như Nhiếp Hàn là lão quái caais Nguyên Đan, có thể làm được điểm ấy cũng sẽ không gây ra oanh động như vậy.
Nhưng vấn đề là, Nhiếp Hàn cũng là tân tú vừa xuất hiện, toàn thắng đánh bại Đông Phương Quý như thế khiến Nguyên Đan lão quái thế hệ trước của Côn Vân tu giới đều phải tâm lão vô lực.
Hiện nay, Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân, tọa trấn thủ đô, không rảnh ra tay, đành phải phái Thái Hoàng trưởng lão tới trợ giúp chiến trường Bắc Phong.
Khi Thái Hoàng trưởng lão đuổi tới Bắc Phong thì Trương Thiên Minh đã thành công chiếm lĩnh một tòa linh thành ở phụ cận, cũng ổn định cục diện.
Lúc này, Đông Phương gia vẫn không muốn giao chiến chính diện với Trương Thiên Minh.
Dù sao trong thời kỳ này, vô luận Đông Phương Quân, hay là Từ Huyền, đều chưa từng ra tay.
Dù Thái Hoàng trưởng lão đích thân tới, vẫn bị Nhiếp Hàn áp chế, phàm là giao chiến, đều phải liên tục bại lui.
Nhiếp Hàn chính là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bá đạo lãnh khốc, tính công kích còn còn hơn cả Từ Huyền, trên chiến trường sát phạt ma luyện, như một Sát Thần, khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.
Ngược lại Thần gia đại lão, rỗi rãnh được một thời gian ngắn, cho đến khi Lục Bào lão ma trở về chiến trường.
Lục Bào lão ma lần trước bị độc lao từ do con rối của Từ Huyền phóng trung gât thương tích, phải yên lặng một thời gian thật dài.
Lần này tái hiện chiến trường, thân thể Lục Bào lão ma hiện ra một loại quỷ dị âm trầm, thực lực tựa hồ có chỗ tăng trưởng, đại chiến một hồi với Thần gia Đại trưởng lão, hung lệ không thôi.
Thế nhưng thẳng đến khi hắn giao phong với Nhiếp Hàn, lập tức bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Song phương đều có lưỡng Đại Nguyên đan kỳ, lấy thực lực Nhiếp Hàn mạnh nhất, vô luận là Lục Bào lão ma, hay là Thái Hoàng trưởng lão cũng không phải là đối thủ, hơi không cẩn thận liền có thể bị trọng thương ngay.
Rất nhanh, vào tháng thứ tư, khôi lỗi vương thứ tư của Từ Huyền xuất thế, Trương Thiên Minh thành công chiếm lĩnh toàn linh thành thứ hai ở Bắc Phong.
Trong thời gian này, Khôi Lỗi Vương Từ Huyền luyện chế trên chiến trường đã từng ra tay phát huy tác dụng không nhỏ, khiến cho Đông Phương gia phải kinh ngạc.
Khôi Lỗi Vương xuất thế thực lực một cái mạnh hơn một cái, cái này khiến trong lòng rất nhiều cường giả Trương Thiên Minh đều hâm mộ chờ mong.
Đặc biệt là Khôi Lỗi Tư, vừa mới đầu nhập chiến trường không lâu, liền chém giết một vị Ngưng Đan, trọng thương một vị Ngưng Đan hậu kỳ của quân địch.
Đông Phương gia có chút khiếp sợ, Kim Điện Vương từng hoành hành trên chiến trường bị kiếm chế sâu sắc.
Lúc này, Thất đại Khôi Lỗi Vương, còn thừa lại ba cỗ cuối cùng.
Từ Khôi Lỗi Tam đến Khôi Lỗi Nhất, thực lực ba cỗ khôi lỗi này sẽ càng ngày càng mạnh, mà lại có được có chút thần thông thủ đoạn đặc thù, sâu sắc vượt qua Khôi Lỗi Vương trước đây.
Bởi vì ba khôi lỗi cuối cùng thực lực rất mạnh, đang mang trọng đại, nên việc phân phối nó Từ Huyền phải thương nghị với Sở Đông.
Khôi Lỗi Tam, am hiểu tốc độ và ám sát, Từ Huyền định đưa nó cho Sở Đông. Thứ nhất có thể thiếp thân bảo hộ, cộng thêm diễn toán cường đại, người bình thường căn bản không có khả năng tới gần Sở Đông; thứ hai là loại khôi lỗi này đặt ở trên tay Sở Đông càng có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn.
Khôi Lỗi Nhị, am hiểu phòng ngự và độn thuật, Từ Huyền định giao nó cho Du Cầm muội muội, cái này chung quy cũng có chút tư tâm. Nhưng với tư cách là sư muội có quan hệ tốt nhất từ trước đến nay, Từ Huyền không thể không chiếu cố một hai, dù sao Du Cầm cũng thường xuyên trên chiến trường, không giống muội muội Huệ Lan, bình thường chỉ ở hậu phương bố cục trận pháp, không tham gia trực tiếp vào chiến trường.
Cuối cùng, chỉ còn lại Khôi Lỗi Nhất, thực lực có thể sánh vai Nguyên Đan kỳ lão quái, ngay cả Thần gia Đại trưởng lão và lão viện trưởng, đều thập phần động tâm.
Đối với cái này, Từ Huyền mới đầu chút do dự, ngược lại Sở Đông đề cử lưu lại cho Trương Phong.
Dù sao Trương Phong là gia chủ gia tộc liên minh, thân phận đặc thù, tu vị thiên phú cũng rất có tiền đồ.
Về phần lý do, Sở Đông sắc mặt bình tĩnh, từ từ nói:
- Nếu như Từ huynh thật muốn tranh phách tu giới, lại có ta và đám Nhiếp Hàn phụ tá, tương lai nhất thống Tạp Ngư giớicũng không phải không có khả năng. Nhưng Từ huynh, hiển nhiên không mưu cầu danh lợi như thế, như vậy người lựa chọn tốt nhất chỉ có Trương Phong thôi.
- Sở huynh sao lại lựa chọn ủng hộ Trương Phong?
Ánh mắt Từ Huyền lóe lên nói, hắn đối với vị trí người cầm quyền cũng không có hứng thú, truy tìm lực lượng đỉnh phong và Tiên Hà thần bí mới là con đường của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart