Hôm nay tuy nói Hoàn Nhan Liệt đánh tới cửa, nhưng hai đại tông môn của họ không thể vì điều này mà phát sinh chiến đấu sinh tử với nhau. Hai gã Tiên Tôn đỉnh phong một khi giao chiến thực sự, rất dễ sẽ có một phương bị thụ thương.
Mã Thanh Hà biết, nếu như mình đả thương Hoàn Nhan Liệt, thù hận giữa Thiên Trụ Sơn cùng Chúng Thần Điện sẽ lập tức biến thành tử thù, nếu như bởi vì tức giận nhất thời mà khai chiến toàn diện cùng Chúng Thần Điện, Mã Thanh Hà không muốn.
- Lưu Vân Quyết của ngươi quả nhiên cường đại!
Hoàn Nhan Liệt lắc đầu, một kích kia nhìn qua là mình đánh người ta, nhưng chỉ cần người còn có mắt thì sẽ đều nhìn ra trên thực tế là bản thân mình đã thua, cũng giống như lời của Mã Thanh Hà, nếu như hôm nay mình dùng mười thành lực lượng tung ra một chiêu này, mà Mã Thanh Hà vẫn còn lấy thủ đoạn như vậy để đón đỡ, tuyệt đối hắn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng bất kể thế nào thua vẫn là thua, Hoàn Nhan Liệt cho tới bây giờ không phải là một người thua không gượng dậy nổi, hắn thu hồi chiến kích của mình, gật đầu về phía Mã Thanh Hà nói:
- Tốt lắm, hôm nay bại một lần, Hoàn Nhan Liệt sẽ ghi khắc trong lòng, trong vòng trăm năm, Hoàn Nhan Liệt có thể sẽ lên đỉnh Thiên Trụ Sơn đánh một trận nữa cùng ngươi!
- Ha ha, trong vòng trăm năm? Hoàn Nhan Liệt từ lúc nào lại là người không biết tốt xấu vậy? Khoảng cách đến cuộc chiến cùng dị tộc còn chưa đến nghìn năm, ta và người đều là chủ lực của lần này, nếu như ta và ngươi bên nào bị thụ thương hoặc lưỡng bại câu thương, Tiên giới làm sao có thể chịu nổi đả kích như vậy?
Mã Thanh Hà trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Liệt, hắn biết rõ tính cách Hoàn Nhan Liệt, nếu như trước đây, Mã Thanh Hà có lẽ sẽ chọn cách dùng ngang tay để kết thúc cuộc chiến.
Nhưng hôm nay sở dĩ lựa chọn chiến thắng Hoàn Nhan Liệt, cũng bởi vì cuộc chiến với dị tộc còn lại không tới nghìn năm, hôm nay Mã Thanh Hà mới có thể lựa chọn phương thức chiến thắng Hoàn Nhan Liệt để sảng khoái một trận nho nhỏ, bởi vì như vậy cho dù Hoàn Nhan Liệt thua, vì đại cục hắn cũng tuyệt đối sẽ không quấn lấy Mã Thanh Hà đòi đánh nhau.
Cho dù Hoàn Nhan Liệt muốn tìm tới lần nữa chí ít cũng phải là mấy nghìn năm sau, bởi vì mỗi lần chiến đấu cùng với dị tộc qua đi, bất kể thế nào cường giả của Tiên giới khẳng định cũng sẽ chịu thương vong, Hoàn Nhan Liệt cho dù có thể sống sót rất cũng sẽ trọng thương, đến khi Hoàn Nhan Liệt dưỡng thương tốt rồi tìm đến mình gây phiền toái thì cũng chẳng biết đã đến lúc nào rồi.
Hoàn Nhan Liệt nghiến răng, lúc này hắn biết nếu như mình rút lui, thể diện của mình sẽ mất hết.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hoàn Nhan Liệt liên tiếp nói ba từ tốt, thân là một cường giả Tiên Tôn cấp, ở nơi này nói ra những lời ngoan độc không phải là tác phong của Hoàn Nhan Liệt, hắn vung tay về phía bầu trời một cái, toàn thân biến thành một đạo lưu quang biến mất khỏi Thiên Trụ Sơn.
Đám người Chúng Thần Điện thấy Hoàn Nhan Liệt tức giận bỏ đi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu đi theo rời khỏi Thiên Trụ Sơn.
- Các vị, không tiễn...
Mã Thanh Hà ôm quyền một cái hướng về phía đám người Chúng Thần Điện trên bầu trời, trận chiến đấu nho nhỏ ngày hôm nay có thể nói là Thiên Trụ Sơn giành được toàn thắng, Hoàn Nhan Liệt mặc dù chỉ có bảy thành lực lượng, nhưng ngoại giới cũng không quan tâm tới điều đó, mọi người cần biết chỉ là thắng hay bại mà thôi.
- Hừ!
Sau khi Hoàn Nhan Liệt rời đi, Mã Thanh Hà nhẹ giọng nói:
- Hoàn Nhan Liệt hôm nay đã tu luyện có thành tựu, lúc này cho dù là ta muốn thắng được hắn cũng rất khó, điều tra cho ta rốt cuộc vì sao Hoàn Nhan Liệt lại điên cuồng như vậy?
- Chủ nhân...
Một cái bóng đen kịt bước ra từ trong hư không, đi tới trước mặt Mã Thanh Hà quỳ gối thi lễ sau đó nói:
- Đã điều tra ra!
- A? Rốt cuộc vì chuyện gì mà khiến cho toàn bộ Chúng Thần Điện lao sư động chúng như vậy?
Trên mặt Mã Thanh Hà mang theo một tia nghi ngờ, lão hồ ly nào có thể từ tiểu thế giới đi từng bước tới tận đây, đó là bằng vào cái đầu không lúc nào không tính kế của mình.
Âu Dương dựa vào ý chí cùng vận khí để tiến tới phía trước, còn Mã Thanh Hà tuy rằng cũng không khác Âu Dương là mấy, nhưng thiên phú của hắn so với Âu Dương cao hơn rất nhiều, mà hắn lại càng có sự khác biệt so với Âu Dương chính là hắn luôn dùng âm mưu để giải quyết tất cả...
- Chủ nhân, Chúng Thần Điện lần này đã đánh mất thiên mệnh!
Cái bóng mỉm cười nói.
- Thiên mệnh? Thiên mệnh gì?
Nghe hai chữ thiên mệnh Mã Thanh Hà có chút giật mình, phải biết rằng bất kỳ thứ gì có quan hệ tới thiên mệnh hầu như đều có thể quyết định toàn bộ Tiên giới.
- Tất cả nguyên nhân đều bởi vì một Phi Tiên tên là Âu Dương!
- Phi Tiên? Một Phi Tiên nho nhỏ làm sao có thể liên quan được tới thiên mệnh? Chẳng lẽ là Hoắc Khải Phong chuyển thế?
Mã Thanh Hà kỳ thực cũng đã nghe nói qua chuyện này, chẳng qua hắn không phải là một người thích suy đoán, bởi vì hắn biết, bất kỳ sự suy đoán nào cũng đều kèm theo cả thành kiến, cùng với việc phí sức đi suy đoán, Mã Thanh Hà càng muốn sử dụng mưu kế để có được đáp án chân chính hơn.
- Vâng! Âu Dương này quả thực có quan hệ cùng với Hoắc Khải Phong, nhưng hắn so với Hoắc Khải Phong chuyển thế còn muốn đáng sợ hơn...
Người so với Hoắc Khải Phong chuyển thế còn muốn đáng sợ hơn, nghe đến đó Mã Thanh Hà nhất thời cảm thấy hứng thú, Mã Thanh Hà rất muốn biết đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
- Nhân vật so với Hoắc Khải Phong chuyển thế còn đáng sợ hơn, ha ha, nói thử một chút xem nào!
Mã Thanh Hà từ đầu tới cuối luôn mỉm cười, phảng phất như trên thế giới này bất kể sự tình gì xảy ra cũng không có khả năng khiến tên tiếu diện hổ này biến sắc.
Nhưng cái bóng lại biết rằng, kế tiếp sự tình hắn nói ra cho dù Mã Thanh Hà có trấn định thế nào đi chăng nữa cũng sẽ phải biến sắc.
- Âu Dương này ruy rằng không phải là Hoắc Khải Phong chuyển thế, nhưng hắn lại là một tuyệt thế yêu nghiệt có thể khiến cho Hoắc Khải Phong tặng đi tín niệm chí cường giả của mình!
Cái bóng khi nói ra những lời này thủy chung luôn nhìn Mã Thanh Hà.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, khi những lời này được nói ra, Mã Thanh Hà sắc mặt lập tức đại biến! Hoắc Khải Phong rất đáng sợ, nhưng Hoắc Khải Phong biến mất nhiều năm như vậy, hơn nữa Hoắc Khải Phong tuy cuồng ngạo nhưng chưa hề thuộc về bất kỳ một thế lực nào, cho nên dù Hoắc Khải Phong có đáng sợ ra sao đi nữa cũng không thể nào uy hiếp được Thiên Trụ Sơn, không thể nào uy hiến được Mã Thanh Hà hắn.
Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện một yêu nghiệt so với Hoắc Khải Phong còn đáng sợ hơn, có thể khiến cho Hoắc Khải Phong cam tâm tặng đi tín niệm chí cường giả, đây là một yêu nghiệt như thế nào?
- Nói rõ ràng một chút!
Mã Thanh Hà lúc này không còn bộ dáng tươi cười nữa, nếu như Tiên giới thực sự xuất hiện một nhân vật như thế, vậy thì mình cần phải làm gì? Là vào lúc hắn còn chưa kịp trưởng thành liền bóp chết từ trong trứng nước hay là lôi kéo hắn đây?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Là thế này...
Cái bóng bắt đầu kể lại những điều hắn điều tra được, quả thực cái bóng rất có bản lĩnh, trên cơ bản tất cả những điều Lục Phi nói tại Chúng Thần Sơn đều bị cái bóng thăm dò ra hết.
Âu Dương làm sao dùng sáu mươi năm đạt được Phi Tiên, làm thế nào trở thành thiên hạ đệ nhất, toàn bộ đều được hắn kể lại cho Mã Thanh Hà.
Mã Thanh Hà nghe xong tất cả những chuyện này liền bắt đầu nhíu mày! Mã Thanh Hà đối với những thứ khác của Âu Dương đều không quan tâm, bởi vì dùng thời gian sáu mươi năm đạt được Phi Tinh hắn đều không coi là gì.
Sáu mươi năm đạt được Phi Tiên, các thế giới khác không phải là chưa từng xuất hiện qua, người như vậy cuối cùng cũng không nhất định có thể trở thành chí cường giả, nhưng Âu Dương này lại không giống vậy, bởi vì thế giới của hắn không giống với những thế giới khác. Thế giới kia chính là thế giới bị Hoắc Khải Phong phong tỏa, độ đậm dặc nguyên linh của thế giới đó căn bản không thể nào so sánh được với các thế giới khác, dưới loại tình huống này, người khác mất một năm, ngươi có lẽ cần phải mất mười năm thậm chí lâu hơn, mà Âu Dương này không ngờ dưới tình huống như vậy vẫn chỉ dùng thời gian sáu mươi năm, đây phải là yêu nghiệt như thế nào?
Sắc mặt Mã Thanh Hà bắt đầu âm tình bất định, tin tức này thực sự quá chấn động, cũng may Chúng Thần Điện ngu ngốc không giữ lại được một yêu nghiệt như vậy, bằng không vạn năm sau Chúng Thần Điện sợ rằng sẽ thực sự trở thành trung tâm cho mọi người hướng tới.
Kỳ thực suy nghĩ của Mã Thanh Hà cũng có chút khoa trương, đối với Âu Dương mà nói, ở thế giới nào thì căn bản cũng không có gì khác nhau, bởi vì Âu Dương không thể hấp thu bất kỳ một loại nguyên linh nào, tất cả đều là hắn dựa vào chém giết mà có được...
Bên trong đầm lầy, ngày này qua ngày khác, mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian vĩnh viễn đều là vô tình như thế, nó vĩnh viễn không bao giờ vì một người nào mà ngừng bước tiến của mình, ở trong đầm lầy này Âu Dương đã lưu lại được ba năm.
Trong thời gian ba năm này, ở ngoại giới, lời đồn đại về Âu Dương cũng dần dần biến mất, dù sao Âu Dương cũng như một đạo lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm mờ mịt, tuy rằng hắn rất rực rỡ, nhưng lại không lâu dài, thời gian ba năm mặc dù đối với Tiên giới mà nói không tính là gì, nhưng cũng đủ để họ quên đi một người, ba năm trôi qua, ngoại trừ một vài người đặc biệt buồn chán trong lúc trà nguội rượu tàn còn có thể thỉnh thoảng nhắc tới một nhân vật tên Âu Dương tựa như phù dung sớm nở tối tàn, còn lại tất cả mọi người đều đã sớm quên mất người này.
Ở trong đầm lầy, Âu Dương căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, bởi vì Âu Dương căn bản không có một chút ý thức nào, hiện tại hắn giống như là đang ngủ say, mà yêu khí trong thân thể hắn cùng với linh hồn liệt diễm vẫn đang không ngừng tranh đấu cùng với lực lượng của Thương Thần Đinh.
Đánh nhau ba năm, hai bên này trên cơ bản vẫn là ngang bằng lực lượng, ai cũng không làm gì được ai.
Vệ Thi ở lại trong Hồn Điện, dùng cơ sở vững chắc, chỉ ba năm đã đạt được tới Phi Tiên đỉnh phong, chỉ tiến thêm một bước nữa thôi chính là cảnh giới Linh Tiên.
Mà Hoàng Thiên Đại Đế so với Vệ Thi vận khí còn tốt hơn nhiều! Tự sáng tạo ra kiếm đạo, bản thân đi trên một con đường kiếm đạo thuộc về chính mình, Hoàng Thiên Đại Đế sau khi tiến vào Chúng Thần Điện vốn chỉ là một tiểu đệ tử hoàn toàn không có danh tiếng, mỗi ngày chỉ thành thành thật thật ôn dưỡng Phá Thiên Kiếm, chờ mong có một ngày có thể tu sửa lại Phá Thiên Kiếm một lần nữa, dù sao không có Tu Phục Thần sư xuất thủ, Phi Tiên muốn ôn dưỡng yêu binh thì cần phải có thời gian rất dài.
Mà theo đẳng cấp tăng lên, khi đạt được tới Kim Tiên, muốn sửa chữa yêu binh, vậy chỉ có thể tìm ra Tu Phục Thần sư đỉnh phong mới có thể làm được, bằng không đời này của ngươi cũng chỉ có thể đứt gãy như vậy mà thôi.
Hôm nay, sau khi Hoàng Thiên ôn dưỡng Phá Thiên Kiếm liền tùy tiện từ bên cạnh tìm lấy một cành cây nhỏ dài, bắt đầu lĩnh ngộ kiếm đạo của mình, kiếm đạo vĩnh viễn không có bờ bến, điểm này Hoàng Thiên Đại Đế biết rõ nhất, ngươi càng tăng lên thì ngươi sẽ càng phát hiện ra mình còn kém rất xa.
Hoàng Thiên một tay cầm cành cây, cho dù cành cây này rất dễ gãy nhưng khi vào trong tay Hoàng Thiên thì đều có thể là một lợi khí khai sơn phá thạch, giờ khắc này Hoàng Thiên cùng với "kiếm" trong tay mình đã hợp thành một thể, hắn chính là kiếm, kiếm cũng chính là hắn, tâm của hắn đã gắn kết chặt chẽ cùng với kiếm.
Từng đạo kiếm khí bắn ra từ trên người hắn, mặt sân đá xung quanh bị kiếm khí cắt thành từng đạo sâu hoắm, mà chính những kiếm khí này đã hấp dẫn một người xuất hiện.
Người này ở trong Chúng Thần Điện có địa vị ngang bằng với Hồn Vương và đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của Hoàn Nhan Liệt - Phách Kiếm Kình Thiên! Kình Thiên vốn chỉ đi qua nơi này, nhưng hắn cảm nhận được kiếm khí cường liệt như vậy, với kiếm đạo kiếm tâm mà hắn nhiều năm nghiên cứu, hắn lập tức biết được người này chính là kẻ có sức lĩnh ngộ vô cùng cao đối với kiếm đạo.
Phách Kiếm nhất thời liền hứng thú, khi Phách Kiếm đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, toàn thân hắn đều vì cười mà run lên! Đây không chỉ là một người có sự lĩnh ngộ rất cao đối với kiếm đạo, mà hơn nữa đây còn là một người giống với bản thân, mở ra được một con đường kiếm đạo cho riêng mình.
Giờ khắc này Phách Kiếm bỗng nhiên động tâm muốn thu đồ đệ, phải biết rằng Phách Kiếm ở tại Chúng Thần Điện gần mười vạn năm, nhưng mười vạn năm này ngoại trừ thỉnh thoảng hắn có chỉ đạo cho một ít người có thiên phú xuất chúng ra, còn lại chưa bao giờ hắn từng thu bất kỳ một người đồ đệ nào, nhưng ngày hôm nay khi nhìn thấy Hoàng Thiên, hắn lập tức bị kiếm đạo của Hoàng Thiên đả động.
- Tiểu tử, đỡ ta một kiếm!
Phách Kiếm rống to một tiếng, bàn tay hướng về một bên khẽ hút, một cành cây lập tức bay đến trong tay hắn, cành cây này sau khi bay đến trong tay nhất thời một cỗ khí thế hùng bá thiên hạ phát ra từ trên người Phách Kiếm.
Nếu như vào thời điểm khác, Hoàng Thiên nhất định có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Phách Kiếm, nhưng vào giờ khắc này toàn thân hắn đang chìm đắm bên trong kiếm đạo của mình, khi cảm nhận được kiếm thuật của Phách Kiếm khiêu khích, Hoàng Thiên không nói hai lời lập tức giơ cành cây trong tay lên đón đỡ thế công của Phách Kiếm.
Phách Kiếm khống chế tu vi bản thân vào mức Phi Tiên đỉnh phong, vẻn vẹn chỉ áp chế Hoàng Thiên một chút, mà kiếm đạo cũng chỉ áp chế Hoàng Thiên một điểm, hắn muốn nhìn xem, người có được lĩnh ngộ không tầm thường đối với kiếm đạo này rốt cuộc có tiềm lực ra sao, nhìn xem có thể kích phát được tiềm lực của hắn hay không.
Hai người cứ như vậy bắt đầu đối chiến ở bên trong đại viện, trong lúc nhất thời kiếm khí bay loạn, khắp nơi đều là kiếm khí mà hai người phóng ra. Hoàng Thiên đụng tới một người có kiếm đạo áp chế được bản thân thì hưng phấn không gì sánh được, lúc này hắn xuất thủ toàn lực không cố kỵ chút nào, mà kiếm thuật thủy chung không tinh tiến của hắn vào giờ khắc này thậm chí đã có một tia rung động!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Xảy ra chuyện gì! Ai dám động võ ở nơi này?
Hai người đang giao thủ, một vị trưởng lão quản lý của Chúng Thần Điện liền bay về phía bên này, không chỉ có hắn, còn có vô số đệ tử đều bay về phía này muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám ăn gan hùm mật gấu phá hỏng quy củ của Chúng Thần Điện.
Ở tại Chúng Thần Điện, cho dù đệ tử có thù riêng cũng không được tùy ý động võ, muốn động võ, có thể bước lên Trảm Thần đài để so đấu, Chúng Thần Điện cổ vũ đệ tử bước lên Trảm Thần đài, bởi vì chỉ có áp lực cường đại mới khiến cho những đệ tử này có thêm động lực!
Còn như ngày hôm nay, trực tiếp động thủ ngay trong đại viện, toàn bộ Chúng Thần Điện quả thực không nhiều người dám làm vậy.
Trưởng lão quản lý mang theo một nhóm đệ tử thủ hạ nhanh chóng đi tới bên trong đại viện, nhưng khi bọn họ nhìn rõ rốt cuộc là ai đang động thủ thì không một ai dám lên tiếng.
Phách Kiếm! Đây chính là Tiên Tôn! Đây là cường giả Tiên Tôn trong Chúng Thần Điện! Siêu cấp cường giả tiếp cận với Hoàn Nhan Liệt, ở trong Chúng Thần Điện cho dù là Hoàn Nhan Liệt cũng sẽ rất ít khi chỉ trích Phách Kiếm, ở chỗ này Phách Kiếm chỉ cần không phải làm ra sự tình gì quá phận, trên cơ bản sẽ không có ai dám nói hắn điều gì.
Phách Kiếm trời sinh chính là một kiếm si, trong sinh mệnh hắn chỉ có kiếm tồn tại, những thứ khác đều bị hắn lờ đi! Hôm nay có thể đụng phải một người có ý tứ như Hoàng Thiên, Phách Kiếm rốt cục cũng không nhịn được nữa.
- Tiểu tử! Ta sẽ dốc toàn lực! Nếu như ngươi có thể sống quá mười chiêu trong tay ta, lão phu liền ngoại lệ thu ngươi làm quan môn đệ tử!
Phách Kiếm nói ra lời này Hoàng Thiên nghe thấy cũng không có cảm giác gì, nhưng vị trưởng lão cùng với các đệ tử tới đây thì lại muốn điên mất.
Phách Kiếm muốn thu đồ đệ? Đây rốt cuộc là ai? Không ngờ có thể khiến cho Phách Kiếm, một vị có thể xếp vào hàng siêu cấp cường giả trong Tiên giới thu làm đồ đệ?
- Hừ! Mười chiêu sao? Hoàng Thiên ta chưa bao giờ chỉ mười chiêu đã bại dưới tay người khác!
Hoàng Thiên rống to một tiếng, cành cây trong tay bộc phát ra kiếm ý so với trước thì đáng sợ hơn rất nhiều, xông thẳng về phía Phách Kiếm.
- Học thêm chút đi!
Thân thể Phách Kiếm rung lên, kiếm ý vô tận từ phóng ra từ trên người hắn, giờ khắc này Phách Kiếm chính là bá chủ toàn bộ kiếm trong thiên hạ, bất kể là kiếm gì ở trước mặt hắn đều phải cúi đầu! Giờ khắc này Hoàng Thiên cũng cảm giác kiếm trong tay mình có phần không nghe theo mình điều khiển, bất kể bản thân đâm về phía Phách Kiếm như thế nào, kiếm của mình cũng đều thoái lui trở lại!
- Không một ai có thể ép ta ngay cả kiếm cũng không xuất ra được!
Tính cách ngang tàn của Hoàng Thiên giờ khắc này rốt cuộc cũng bị kích phát! Chợt nghe Hoàng Thiên hét lớn một tiếng, sau đó từng cỗ kiếm ý tựa như một cơn lốc xoáy từ trên người hắn lao vọt ra!
- Kiếm tâm! Không ngờ lại đột phá!
Thấy Hoàng Thiên như vậy, Phách Kiếm lập tức biết đây chính là truyền nhân mà mình vẫn tìm kiếm bấy lâu. Đối mặt với áp lực, kiếm sẽ không bị gãy, kiếm cần phải có chiến ý xông lên phía trước, phá vỡ hết thảy!
Giống như lời Hoàng Thiên hét lên vậy! Không ai có thể ép ta ngay cả kiếm cũng không xuất ra nổi!
Toàn thân Hoàng Thiên kiếm khí bay lượn, giờ khắc này ý cảnh trong kiếm chiêu của hắn đã trở nên khác biệt, kiếm tâm vừa thành, Hoàng Thiên đã không còn là một tiểu tử ngay cả kiếm cũng không có cơ hội xuất ra như trước nữa.
Cành cây trong tay Hoàng Thiên phảng phất như biến thành một thanh kiếm chân chính, vẽ lên những luồng hào quang xuyên qua thiên địa đâm vè phía Phách Kiếm! Một kiếm này tuyệt đối là một kiếm cực mạnh của Hoàng Thiên, đồng thời cũng là một kiếm thay đổi số phận hắn!
Một kiếm như vậy, nhân vật như vậy khiến cho tất cả những người chạy tới xem đều ngây ra.
Trước đây Phách Kiếm cũng không phải chưa từng có hứng thú với người nào, nhưng người có sự tự tin đối với kiếm đạo lại không một ai có thể xuất kiếm ở trước mặt Phách Kiếm được!
Xuất kiếm, nghe qua thì chỉ là một việc đơn giản, thế nhưng khi đối mặt với Phách Kiếm mà muốn xuất kiếm thì hầu như không có khả năng! Phách Kiếm chính là kiếm trung vương giả, muốn xuất kiếm đối với hắn chẳng khác nào tạo phản! Không phải người kiếm tâm của mỗi một người đều có thể kiên định như thế!
Nhưng Hoàng Thiên lại làm được, hắn trở thành người đầu tiên trong nhiều năm qua khi đối mặt với Phách Kiếm mà vẫn có thể đâm ra một kiếm khí phách như thế.
- Tốt!
Phách Kiếm quát to một tiếng, hắn biết tên đệ tử mà mình tìm kiếm bấy lâu rốt cuộc đã tìm thấy! Kiếm đạo nếu như không có tâm trí mạnh mẽ xông lên phía trước, vậy thì vĩnh viễn không thể nào vượt qua được chính bản thân mình!
Phách Kiếm muốn không phải là như một số người khác, nhận lấy đệ tử về để rồi hàng ngày cung kính với mình so với cha mẹ còn cung kính hơn.
Hắn chỉ muốn kiếm một đệ tử có được ngộ tính cực cao đối với kiếm đạo, chuyên tâm hết mực vào kiếm đạo, chỉ có đệ tử như vậy tương lai mới có thể đạt được thành tựu, mà nhận được một đệ tử như vậy đối với bản thân cũng có chỗ tốt. Phải biết rằng Phách Kiếm đã rất lâu rồi không lĩnh hội qua cảm giác đột phá, hoặc giả có thể nói căn bản Phách Kiếm không biết cảnh giới tiếp theo là cái gì.
Ở tại Tiên giới, bình thường chủ tu đều là tiên linh lực, nhưng người như Phách Kiếm lại đem kiếm đạo đặt ở trước cả tiên linh lực thì rất ít rất ít. Cho nên từ trước tới nay, Phách Kiếm là người duy nhất trên kiếm đạo có thể đi tới một bước này.
Từ góc độ nào đó mà nói, Phách Kiếm cũng giống với Âu Dương, không có con đường rộng mở rõ ràng để đi, chỉ có thể không ngừng mò mẫm tìm kiếm mà tiến tới.
- Đinh...
Trong nháy mắt khi một kiếm bá đạo của Hoàng Thiên sắp sửa đâm tới Phách Kiếm, chỉ thấy Phách Kiếm bỗng nhiên gập ngón tay búng về phía mũi kiếm của Hoàng Thiên một chỉ, một kiếm của Hoàng Thiên không ngờ cứ vậy đã bị Phách Kiếm hời hợt phá tan.
Đây chính là sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, đồng thời cũng là chênh lệch trên kiếm đạo. Phách Kiếm tu luyện bao nhiêu năm? Mà vạn năm của Hoàng Thiên ở thời gian mắt Phách Kiếm thực sự ngay cả cái rắm cũng không bằng, nếu như không phải Hoàng Thiên có được kiếm tâm chưa từng có từ trước đến nay, có lẽ cho dù chủ tu kiếm đạo đến cảnh giới hiện tại nhưng tư cách xuất kiếm trước mặt Phách Kiếm cũng không có.
Kiếm Thánh Phách Kiếm! Cái danh này chính là mọi người trong Tiên giới tặng cho Phách Kiếm! Vốn mọi người muốn tặng cho Phách Kiếm danh hiệu Kiếm Thần, nhưng Phách Kiếm lại nói, hắn còn chưa có tư cách xưng thần, hiện tại hắn còn cách thần một bước cuối cùng, nếu như có thể bước ra được một bước này, vậy đó chính là ngày hắn đăng đỉnh phong thần!
Mà từ sau khi Phách Kiếm nói ra những lời này, vô số người bắt đầu chờ mong, bắt đầu đợi, đợi để được chứng kiến một vị thần mới xuất hiện!
Hoàng Thiên bái nhập làm môn hạ Phách Kiếm, chuyện này khiến cho Chúng Thần Điện chấn động một hồi, trong mắt vô số người tiểu tử mới vào Chúng Thần Điện kia thực sự là giẫm phải *** chó mới có được vận may như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chẳng qua bọn hắn lại không biết, bất kỳ lúc nào, vận khí đều luôn đi đôi cùng với thực lực. Người có được vận khí nghịch thiên mà không thể nắm bắt được thì cũng chỉ là một kẻ vô tích sự.
Thời gian tựa như nước chảy, bên trong đầm lầy lá vàng đã rụng xuống được tròn năm mươi lần, năm mươi năm đã trôi qua, trong thời gian năm mươi năm này Âu Dương không ngờ vẫn chôn sâu dưới nền đất không có bất kỳ ý thức nào tồn tại.
Một ngày này, có một nữ tử toàn thân mặc quần áo màu hồng đứng trước đầm lầy, đây chính là Vệ Thi! Trong tay Vệ Thi cầm theo một chiếc giỏ, bên trong giỏ có xếp rất nhiều đồ vật dùng để cúng tế.
- Âu Dương, ta đã hỏi qua nhiều người mới biết, nhân loại các ngươi sau khi chết đi cần phải lập bia mộ, từ khi tiến vào Tiên giới đảo mắt đã qua năm mươi năm, lẽ nào ngươi thực sự đã chết sao?
thời gian năm mươi năm, đây tuyệt đối là một lần Âu Dương biến mất lâu nhất, vốn Vệ Thi từng nghĩ, Âu Dương biến mất mười mấy hai mươi năm nhất định sẽ xuất hiện lại một lần nữa, nhưng lần này Vệ Thi đã sai, trải qua năm mươi năm rồi mà bóng dáng Âu Dương vẫn biệt tăm biệt tích.
Trong thời gian này, Vệ Thi ở tại Chúng Thần Điện đã hỏi thăm rất nhiều sự tình liên quan đến Thương Thần Đinh, Thương Thần Đinh này có tác dụng gì, đối với Phi Tiên nó bá đạo cỡ nào, Vệ Thi đều biết. Điều đó khiến cho lòng tin của nàng đối với Âu Dương theo thời gian cùng sự đáng sợ của Thương Thần Đinh không khải chậm rãi giảm đi.
Vệ Thi đặt giỏ sang một bên, sau đó phất tay lấy từ trong tiểu không gian của mình ra một tảng đá màu lam nhạt nhìn rất giống thủy tinh, tảng đá kia vô cùng trân quý, đây là một loại tinh thể có tên là Thiên Lam Tinh, loại tinh thể này có thể nói là một loại tài liệu luyện khí, đây là do sư phụ Lục Phi đưa cho Vệ Thi, chẳng qua Vệ Thi lại không dùng Thiên Lam Tinh để luyện khí cho mình mà đem nó chuẩn bị lập thành bia mộ cho Âu Dương.
- Cuộc đời của ngươi luôn huy hoàng cùng sáng lạn, ngay cả sau khi ngươi chết thì vẫn sáng lạn như cũ! Ngày hôm nay ta dùng Thiên Lam Tinh này tạm thời làm cho ngươi một tấm mộ bia, đến khi có một ngày ta trưởng thành, ta sẽ tiến vào Hô Duyên Sơn thu thập thiên thạch để đúc cho ngươi một tấm bia một tốt nhất trong Tiên giới từ trước tới nay...
Vệ Thi nói, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt nàng.
Thời gian Âu Dương cùng nàng quen biết nói dài cũng không phải dài, nhưng nói ngắn thì tuyệt đối không phải ngắn, chẳng qua ở cùng một chỗ với nam nhân này, Vệ Thi lần đầu tiên cảm thấy bản thân không phải là hồn giả hoàn toàn không có cách nào dung nhập được với nhân loại.
Trong lòng Âu Dương chưa bao giờ từng có sự phân biệt giữa dị tộc hồn giả cùng với nhân loại, cho nên Âu Dương chưa bao giờ từng kỳ thị Vệ Thi. Cách nói này thì đơn giản, nhưng muốn chân chính làm được thì lại rất khó rất khó.
Cho dù là ở trong Chúng Thần Điện, đều là đệ tử Chúng Thần Điện, hồn giả trong Hồn Điện đi ra ngoài, trên cơ bản những đệ tử nhân loại đều ào ào tránh xa, đó cũng không phải là sợ hãi, mà chính là bài xích.
Trong mắt Vệ Thi, nhân loại chưa bao giờ bài xích mình chỉ có một, đó chính là Âu Dương...
- Thi nhi...
Ngay khi Vệ Thi đang khắc bia mộ cho Âu Dương, thanh âm của sư phụ Lục Phi vang lên từ phía sau lưng nàng.
Vệ Thi vội lấy tay lau đi nước mắt như muốn che giấu bộ dáng này của mình, chẳng qua tất cả đều bị Lục Phi nhìn thấy trong mắt.
- Hồn giả vĩnh viễn là hồn giả, nhân loại thì vĩnh viễn là nhân loại, ngay cả khi Âu Dương còn sống, các ngươi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ. Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên tin tưởng bất kỳ một nhân loại nào, bởi vì đã có rất nhiều hồn giả tiền bối đã chịu thiệt thòi, ta không muốn thấy con có một ngày cũng bước đi trên con đường như vậy...
Lục Phi lắc đầu thở dài, kỳ thực tuy rằng Vệ Thi không nói gì, nhưng hắn vẫn nhìn ra, người đệ tử mà mình thu nhận này sợ rằng đã có một loại si mê đối với Âu Dương.
- Âu Dương không phải là người như vậy, chỉ có người chân chính chứng kiến cuộc đời của hắn mới có thể hiểu rõ thế nào gọi là huy hoàng. Hắn đã không còn được xem là cường giả nữa, hắn chính là vương giả! Ngay từ đầu đã không có thiên phú vô dịch thiên hạ, nhưng hắn lại có được ý chí vĩnh viễn không khuất phục. Nếu như Âu Dương không chết, vậy thì không lâu sau, Tiên giới nhất định sẽ lưu truyền tên của một người, Tiễn Thần Âu Dương!
Vệ Thi vẫn có được lòng tin rất lớn đối với Âu Dương.
Vệ Thi luôn tin tưởng, Âu Dương ở trong mắt người khác không có bất kỳ thiên phú gì tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, nếu như Âu Dương không chết đi, vậy thì chăng bao lâu sau, nàng nhất định sẽ còn được nghe đến cái tên của Âu Dương.
Lục Phi lắc đầu, hắn nhận ra, Vệ Thi đối với Âu Dương có một loại sùng bái, cũng may hiện tại Âu Dương dã chết, bằng không mà nói đây sẽ là một sự tình rất nguy hiểm.
- Cát bụi quay về cái bụi, hết thảy đều đã kết thúc, con cũng đừng quá mức suy nghĩ. Tiên giới không giống với hạ giới, nơi này hàng năm đều có vô số chiến trường dị tộc mở ra, ở nơi này, tử vong luôn luôn không phải là sự tình hiếm thấy.
Không nói riêng gì Phi Tiên, hàng năm Linh Tiên cùng với Kim Tiên chết đi đều vô số kể, về sau khi ta đưa con tới chiến trường dị tộc, con sẽ hiểu, kỳ thực tử vong cũng không là gì, sau khi chết đi, tất cả đều không còn gì nữa...
Trong mắt Lục Phi mang theo một tia thương cảm.
Vô số năm trước, Lục Phi cũng từng đa sầu đa cảm giống như Vệ Thi, nhưng sau khi một minh hữu của mình chết đi trên chiến trường dị tộc, Lục Phi minh bạch, sau khi ngươi chết, tất cả đều không còn gì nữa.
- Dị tộc...
Vệ Thi cũng không rõ cái gì là dị tộc, nàng ở nơi này không ngừng khắc bia mộ cho Âu Dương, rất nhanh mấy chữ thanh tú không gì sánh được đã được nàng khắc ra.
- Tiễn Thần Âu Dương chi mộ...
Lục Phi nhìn vào sáu chữ này không nói lời nào. Tiễn Thần, ý tứ chính là tiễn trung chi thần, cái danh tiễn trung chi thần này dễ dàng gọi lên như vậy sao? Chẳng qua Lục Phi cũng không nói gì, dù sao nơi này là khu vực thuộc sở hữu của Chúng Thần Điện, có rất ít người tiến vào trong đầm lầy này, cho nên dù Vệ Thi có làm thế nào đi chăng nữa cũng không có ai nói gì.
- Ông...
Ngay khi Vệ Thi lập xong bia mộ cho Âu Dương, Chúng Thần Sơn ở phương xa phảng phất như núp trong tầng mây chợt phát ra từng đợt chuông ngân.
Lục Phi nghe thấy tiếng chuông liền nói:
- Được rồi, hôm nay là ngày cần phải tế bái các đời tổ tiên Chúng Thần Điện, chúng ta nên đi thôi...
- Vâng...
Vệ Thi có chút không đành lòng liếc nhìn tấm bia mộ một chút, cuối cùng đi theo Lục Phi rời khỏi đầm lầy.
Tất cả chuyện này đều phát sinh lặng lẽ như vậy, mà người khởi xướng hết thảy là Âu Dương lại không hề biết chút nào, hắn phảng phất như đã thực sự chết đi, chôn sâu dưới lòng đất năm mươi năm chưa từng tỉnh lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Xuân đi thu đến, lại là thời gian năm năm trôi qua.
Một ngày này, yêu khí cùng với Thương Thần Đinh vẫn đang chiến đấu ác liệt trong thể nội Âu Dương, hai loại lực lượng bỗng nhiên bắt đầu quấn quýt lấy nhau. Sự quấn quýt này thập phần cổ quái, bởi vì lực lượng Thương Thần Đinh sau nhiều năm như vậy trên cơ bản đã tiêu hao hầu như không còn, mà yêu khí cũng không khác là mấy, lúc này linh hồn liệt diễm đã bứt lên chiếm lấy thế chủ đạo, nó phảng phất tựa như một sợi dây trói chặt yêu khí cùng Thương Thần Đinh cùng một chỗ, tiếp theo không ngờ nó liền trực tiếp thôn phệ lấy hai loại lực lượng này!
Sự biến hóa quỷ dị như thế nếu như Âu Dương tỉnh lại, nhất định sẽ rất kinh ngạc nhưng thật đáng tiếc hiện nay Âu Dương cơ bản sẽ không tỉnh lại, hắn không biết rằng bản thân hắn đã đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Năng lượng bị thôn phệ bắt đầu dung nhập vào trong linh hồn hỏa diễm, ba loại lực lượng quấn lấy nhau, Thương Thần Đinh tuy rằng rất lợi hại, nhưng dù sao nó cũng không phải bổn nguyên lực, cho nên chỉ trong chốc lát Thương Thần Đinh liền bị hai phe thôn phệ sạch sẽ.
Sau khi thôn phệ xong Thương Thần Đinh, linh hồn liệt diễm vốn chằm chằm muốn thôn phệ yêu khí huyết sắc hỏa diễm đột nhiên ngừng tấn công, hai phe không ngờ bắt đầu ở trong thân thể Âu Dương quấn lấy cùng một chỗ, sau đó bắt đầu sự dung hợp cuối cùng.
Linh hồn liệt diễm quỷ dị nhất đã vĩnh viễn không nên xuất hiện tại Tiên giới bắt đầu dung hợp cùng yêu khí, điều này sẽ xuất hiện thứ gì mới đây?
Vấn đề này chẳng ai có thể biết, đã trông thấy hai lực lượng chậm rãi dung hợp, cuối cùng khi hai phe đến vị trí trái tim Âu Dương rốt cục cũng hoàn thành một loại dung hợp trước đó chưa từng có.
Một đoàn huyết sắc tiểu hỏa diễm trực tiếp thiêu trái tim Âu Dương tro tàn, sau đó huyết sắc tiểu hỏa diễm này dĩ nhiên thay thế được vị trí trái tim Âu Dương bắt đầu dần dần đập.
Đây là lực lượng hoàn toàn mới, nó có được loại áp chế triệt để đối với linh hồn của huyết sắc liệt diễm, đồng thời nó cũng có được loại lực công kích bá đạo của yêu khí! Nhưng nó lại vượt xa yêu khí, đây tuyệt đối là một loại lực lượng mới không thua kém bất kỳ loại tiên linh chi khí nào!
Khi lực lượng này thành hình trong nháy mắt, Âu Dương bị phủ bụi hơn năm mươi năm cuối cùng ý thức lại một lần nữa trở về với bản thân hắn! Mà bỗng nhiên tỉnh lại Âu Dương liền cảm thấy cả người hắn dường như bị ngâm trong nham thạch nóng chảy khó chịu vô cùng, Âu Dương cố gắng cử động thân thể, nhưng hắn phát hiện mình vô pháp khống chế thân thể bản thân.
Dù sao hơn năm mươi năm không có bất kỳ cử động nào, toàn thân Âu Dương hầu như đã tê liệt, đến nay cho dù tỉnh lại chí ít cũng cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn kích hoạt chức năng thân thể.
Dù sao trước đây cũng coi là một vận động viên, một số lý luận về y học hắn cũng hiểu biết, mặc dù Âu Dương không biết mình ngủ say bao lâu nhưng hắn biết cả thân thể đều tê liệt, thời gian lúc này hẳn không tính là ngắn.
Thân thể không cách nào nhúc nhích toàn thân khó chịu giống như ngâm trong nham thạch nóng chảy, Âu Dương bắt đầu thử quan sát trong thân thể của mình rốt cuộc phát sinh điều gì.
Mà vừa nhìn xuống phía dưới Âu Dương liền phát hiện ra Tiểu Hỏa diễm đã thay thế trái tim hắn!
Nhìn thấy một màn này Âu Dương giật mình không thôi, không có trái tim, một người một khi không có trái tim, làm sao có thể cung cấp máu cho toàn thân được? Thế thì sống thế nào? Điều này đã hoàn toàn đi ngược lại với lệ thường!
Nhìn bản thân đã mất đi trái tim, trong khoảnh khắc Âu Dương thậm chí có một chút sợ hãi, sợ hãi này bắt nguồn từ thế giới nội tâm Âu Dương! Không có trái tim! Bản thân còn có thể sống tiếp được sao?
Nhưng rất nhanh sự thực đã chứng minh những lo lắng của Âu Dương là dư thừa bởi vì Tiểu Hỏa diễm kia lại phát ra nhiệt lượng không gây bất kỳ thương tổn gì đối với Âu Dương, trái lại lại khiến Âu Dương cảm nhận cảm thụ được một lực lượng cường đại trước đây chưa từng có!
- Loại cảm giác này hẳn là đã siêu việt Phi Tiên!
Âu Dương đã không hề biết mình đạt tới cấp độ gì, có điều bản thân hắn hiện nay cường đại hơn nhiều lúc hắn mới đến Tiên giới.
Không sai, Âu Dương đoán một chút cũng không sai, khi lực lượng toàn thân Âu Dương đều dung hợp lại biến thành Tiểu Hỏa diễm này, hắn lại một lần nữa hoàn thành bước đột phá mà tiền nhân chưa từng có, hắn thành công từ Phi Tiên sơ cấp đạt đến Phi Tiên đỉnh phong.
Rất nhiều thiên tài mất năm mươi năm để có được thành tích này, mà tên quái thai Âu Dương chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại không ngờ đã đạt được như vậy, nếu để một số thiên tài kia biết được phỏng chừng tức đến thổ huyết.
Có điều Âu Dương cũng không vì như vậy mà đắc ý, phải biết rằng, Tiểu Hỏa diễm này làm thế nào mà xuất hiện bản thân hắn cũng không biết, nhưng quá trình sản sinh Tiểu Hỏa diễm này nhất định là đã hiểm lại càng thêm hiểm! Hơn nữa hiện tại ý chí của bản thân không còn nữa, chỉ còn lại Tiểu Hỏa diễm, nói cách khác bản thân hắn từ nay về sau sẽ không còn Ý Chí Tiễn nữa.
Bốn đạo Ý Chí Tiễn vô địch kia từ trước cho tới nay đều là chỗ dựa lớn nhất của Âu Dương, hiện tại chợt phát hiện Ý Chí Tiễn không còn, Âu Dương đương nhiên có chút thương tâm.
- Tiểu Hỏa diễm! Ngươi có thể biến hóa thành tiễn được không?
Trong lòng Âu Dương nghĩ, mà Tiểu Hỏa diễm dường như đáp lại lời Âu Dương đúng lúc Âu Dương xuất hiện ý nghĩ này, Tiểu Hỏa diễm bỗng nhiên từ trên người Âu Dương lao ra kích hoạt toàn thân Âu Dương, hỏa diễm trực tiếp thiêu đốt mặt đất xung quanh, mang theo Âu Dương trực tiếp lao ra khỏi đầm lầy.
Sau khi lao ra khỏi đầm lầy, hỏa diễm bắt đầu ngưng tụ trước người Âu Dương, một mũi hỏa diễm tiễn giống y như đúc với mũi tên ngày xưa Âu Dương từng sử dụng chợt xuất hiện trước mặt hắn!
Hỏa diễn tiễn này chính là do tiểu hỏa diễm ở vị trí trái tim của Âu Dương biến ảo mà thành.
Âu Dương vung tay lên, Thứ Kiêu Cung lập tức xuất hiện trong tay hắn, tay trái cầm Thứ Kiêu Cung tay phải bắt lấy hỏa tiễn diễm , Âu Dương lắp mũi hỏa tiễn diễm vào Thứ Kiêu Cung rồi bắn thẳng lên bầu trời.
- Vút...
Liệt Diễm Tiễn kéo theo một cái đuôi hỏa diễm rất dài lao thẳng về phía chân trời, sau đó mũi tên này mang theo toàn bộ hỏa diễm cư nhiên bắt đầu thiêu đốt hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc, cả bầu trời đều bốc cháy.
Huyết sắc! Bầu trời hiện tại chính là huyết sắc! Một mũi Liệt Diễm Tiễn này tuy rằng không biết uy lực thế nào, nhưng chỉ riêng một mũi tên đã thiêu đốt bầu trời này như vậy, Âu Dương liền hiểu rõ, mũi tên này tuyệt đối sẽ không kém!
- Hảo tiễn! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là mũi tên mới của Âu Dương ta, ta đặt cho ngươi cái tên là Phần Thiên!
Nhất Phần Thiên, tiễn xuất phần thiên, mũi tên này tuyệt đối xứng đáng với tên này, mà hiện nay Liệt Diễm Tiễn vẫn là Phi Tiên sử dụng, nếu Âu Dương một ngày nào đó bước vào Tiên Tôn, mũi tên này có khả năng đốt cháy cả bầu trời này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart