Hắn do vẫn một mực dùng thân thể vệ mãng đi về phía trước, bị Đông Hải Long Vương phát hiện được Khôi Lỗi Chi Thuật, cảm thấy rất có hứng thú nên cản lại. Nếu nói như vậy thì dùng thân thể vệ mãng để hành tẩu, làm như vậy để tránh họa nhưng ngược lại lại biến khéo thành vụng.
- Lão phu muốn nhờ khôi lỗi của tiểu hữu để hoàn thành một chuyện rất quan trọng. Sự tình có liên quan đến toàn bộ tương lai vận mệnh của Đông Hải. Cho nên tiểu hữu ngươi không thể chối từ, nhất định phải giúp lão phu.
Đông Hải Long Vương ngược lại nghiêm túc vài phần.
Đường Tiêu trong lòng thầm mắng cái lão Đông Hải Long Vương này một trăm lần. Lão già này biểu hiện khách khí, nhưng trên thực tế lại không cho Đường Tiêu bất cứ một sự lựa chọn nào. Nếu như không làm theo lời ông ta nói thì hậu quả có thể nghĩ.
- Đường Tiêu ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi. Tương lai vận mệnh của Đông Hải Long Vương lão thì có liên quan gì đến ta?
- Long Vương ông muốn giữ tôi lại chỗ này trong bao lâu? Ta đang còn có chuyện phải làm.
Đường Tiêu hướng Đông Hải Long Vương hỏi một tiếng.
- Không vội, ta còn mấy vị bằng hữu muốn tới. Đến lúc mọi người tề tựu rồi thì sẽ thương lượng đại sự với nhau.
Đông Hải Long Vương uống trà, khôi phục lại thần sắc hòa hoãn của mình.
- Rốt cuộc là trong bao lâu?
Đường Tiêu có chút buồn bực nói.
- Tiểu hữu không muốn giúp lão phu giải quyết cái đống bề bộn này sao?
Đông Hải Long Vương sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Nếu như tiểu hữu không chịu hỗ trợ, lão phu cũng không ép. Nhưng lão phu ngược lại biết rõ có một số tôm yêu cua quái sống ngàn vạn năm, đặc biệt rất thích dùng người để làm thức ăn.
- Ta nào có ý tứ đó!
Đường Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng.
Đường Tiêu sở dĩ sốt ruột, vì hắn biết chuyện lặt vặt sẽ tốn rất nhiều thời gian. Lão già kia tuy không nói là bao nhiêu lâu, nhưng nếu là chuyện không tốt thì phải tốn đến vài năm. Nói rất nhanh thì vài năm, chậm thì vài chục năm.
Nếu nói như vậy, việc trở về Áo Bỉ Đảo xem như là vô nghĩa. Lúc trước, khi rời khỏi Bình Đông Thành, vì sự an toàn của Dực Thai công chúa, Đường Tiêu nhờ Thất hoàng tử nói với nàng rằng hắn đến Thai Kinh Thành chỉ có vài ngày. Nhiều lắm là mười ngày nửa tháng, tuyệt đối không vượt quá một tháng.
Không nghĩ tới chính là hắn lại bị nhốt dưới đáy biển Đông Hải này. Hắn còn nhớ rõ trước kia đã từng nghe người trong phủ nói qua, nguyên gia gia lúc trước phiêu du qua biển, muốn đến Cửu Châu đại lục du lịch, kết quả bị nhốt trên biển, không biết tin tức sinh tử. Nếu gây chuyện không tốt sẽ bị gặp chuyện tương tự. Chẳng lẽ mình về sau sẽ có kết quả như vậy sao?
- Chà, ta tin tưởng tiểu hữu ngươi là người thông minh, biết rõ nên làm thế nào.
Đông Hải Long Vương thu hồi thần sắc lạnh lùng của mình, trở lại hòa hoãn như cũ.
Đông Hải Long Vương sau khi đánh vài ván cờ với Đường Tiêu, thì gọi thị nữ người cá người mà rót trà cho Đường Tiêu đến. Về sau nàng sẽ hầu hạ cuộc sống của Đường Tiêu.
Thị nữ người cá hướng Đường Tiêu thi lễ một cái, rồi cùng với Đường Tiêu cáo biệt Đông Hải Long Vương, hướng đến một thiên điện, trải qua một thông đạo giống như mê cung đi tới một căn phòng.
Sau khi dẫn Đường Tiêu vào trong căn phòng này, thị nữ người cá cũng không rời khỏi, mà khoanh tay đứng một bên tường động thất, cười dịu dàng nhìn Đường Tiêu, không nói câu nào. Đường Tiêu đi đến chỗ nào, ánh mắt của nàng lại hướng đến chỗ đấy, giống như một con rối.
- Nàng có thể không đứng ở đây được không? Quay trở lại chỗ nàng đó. Nên làm việc gì thì làm đi.
Đường Tiêu bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác có chút không được tự nhiên. Vì vậy hắn liền đuổi khéo thị nữ người cá một câu.
- Nô tài có chỗ nào làm sai? Chủ nhân cứ nói!
Thị nữ người cá vẻ mặt kinh sợ mà nhìn Đường Tiêu.
- Ta chỉ nói là nàng nên trở về phòng của mình. Nên làm gì thì cứ làm. Chừng nào ta cần thì ta sẽ kêu, một mực đứng ở đây không cảm thấy phiền à?
Đường Tiêu lắc đầu.
- Nô tài không phải thuộc về chủ nhân rồi sao? Nơi này là nơi nô tài cần đứng. Nếu như chủ nhân đối với nô tài có sự bất mãn, nô tài rất có thể giống như những người bạn khác của mình, bị Long Vương ném vào nồi sắc thuốc, hoặc làm thành Ngư Hoàn Tử.
Thị nữ người cá càng thêm lo sợ nghi hoặc, bất an.
- Cá hấp, cá chiên và cá viên? Cái lão Long Vương này thật là bạo ngược.
Đường Tiêu nhíu mày. Trong nước biển có nhiều loài cá chưa khai hóa. Đem đi sắc thuốc hoặc làm Cá Viên tử không phải tốt hơn sao? Còn loại người cá đã khai hóa này mà đem đi làm như vậy thì có chút quá đáng.
- Đừng nói như vậy? Bị Long Vương nghe thấy thì phiền toái lắm.
Thị nữ người cá khẩn trương mà nhìn ra ngoài động phủ.
- Ta đối với lão ta vẫn còn hữu dụng nên tạm thời lão ta sẽ không gây phiền toái cho ta đâu. Nếu ta đối với lão ta vô dụng thì lão ta sớm muộn gì cũng đem ta ra làm viên thuốc thịt người.
Đường Tiêu thở dài. Hắn hiện tại chẳng khác gì phạm nhân bị bắt nhốt.
- Vậy….chủ nhân còn đuổi nô tài đi nữa không?
Thị nữ người cá cẩn thận hỏi Đường Tiêu một câu.
- Đã biết bị đuổi đi thì sẽ bị đem ra làm thuốc cá viên. Ta không đuổi ngươi đi nữa. Nhưng ngươi đừng có đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào ta. Nếu như ta có việc tìm ngươi, tự nhiên sẽ gọi ngươi.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Thị nữ người cá tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng ở nơi đó mà nhìn Đường Tiêu, cũng không dám nói năng lộn xộn. Xem ra bình thường Đông Hải Long Vương đã tạo áp lực thật sự quá lớn đối với các nàng.
Ngẫm lại cũng đúng. Mỗi ngày lo lắng mình sẽ bị sắc thuốc hoặc làm thuốc cá viên, mặc cho ai trong nội tâm cũng cảm thấy không tốt.
Bỏi vì nhàm chán, không có ai để nói chuyện, Đường Tiêu ngược lại lại càng cảm thấy quen thuộc với thị nữ người cá. Vì để thuận tiện xưng hô, Đường Tiêu gọi nàng là Khiếu Ngư Nhi. Ngày hai bữa, thị nữ người cá lại mang cho Đường Tiêu ba món ăn bao gồm cá chiên, cá hấp và cá viên. Đường Tiêu nhìn thấy nó có chút dở khóc dở cười.
- Những món ăn này không phải là những người bạn của nàng bị đem ra làm cá chiên, cá hấp và cá viên chứ?
Đường Tiêu hỏi thị nữ người cá một câu.
- Rất có thể như vậy, chủ nhân!
Thị nữ người cá thành thật trả lời Đường Tiêu.
Nghe xong, Đường Tiêu cảm thấy có chút mất khẩu vị. Tuy rằng hắn đã từng luyện qua nhân đan, ăn người sống cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng nhìn thấy loại sinh linh hình người này bị chế thành đồ ăn thì hắn cảm thấy có chút không thể nuốt nổi.
Thị nữ người cá thấy Đường Tiêu không chịu ăn những món ăn này, vì vậy lại đi ra ngoài một chuyến. Lúc quay trở về có mang theo một ít cải biến trắng, rong biển, và một số hải ngư, tôm biển sơ cấp được chế biến thành đồ ăn. Đường Tiêu lúc này mới có thể ăn hết bữa tối.
Buổi tối, thị nữ người cá sau khi giúp Đường Tiêu tắm rửa xong thì hắn leo lên chiếc giường đá thiếp đi. Còn thị nữ người cá thì cùng nằm dưới phiến đá mà ngủ.
Đường Tiêu nửa đêm tỉnh lại, nương nhờ ánh sáng của một ít biển tinh trên vách tường để nhìn gương mặt xinh đẹp của thị nữ người cá. Bên trong bộ quần áo rong biển của nàng là một bộ ngực đầy đặn, toàn bộ phần thân dưới là cái đuôi cá thì lại bắt đầu cân nhắc lại việc mình nghĩ tới lúc sáng.
Không nghĩ tới thị nữ vẫn không có ngủ say. Không biết có phải hay không cảm thấy Đường Tiêu có động tĩnh, cho nên có chút mở to mắt nhìn, kết quả phát hiện ánh mắt Đường Tiêu đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của nàng thì hai má liền đỏ ửng.
Thân là thị nữ người cá, bị Đông Hải Long Vương đưa cho người khác, trở thành vật sở hữu của họ. Thị nữ người cá đương nhiên rất hiểu điểm này. Nếu như có thể đi theo một chủ nhân tốt thì sau này có thể tránh khỏi kết cục trở thành cá chiên, cá hấp và cá viên. Rất hiển nhiên, người thanh niên này chính là một chủ nhân tốt.
Giờ phút này, thấy Đường Tiêu nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, thị nữ người cá cũng là người có đầu óc thông minh, cảm thấy đây chính là một thời cơ tốt để nịnh nọt. Tuy làm vậy có chút thẹn thùng, nhưng sau vài lần tự đánh giá, thị nữ người cá vẫn cảm thấy không muốn bỏ qua cơ hội này.
Thị nữ người cá nhẹ nhàng cởi bỏ bộ quần áo quấn quanh bằng rong biển. Cái vật che chắn trước ngực tùy ý trượt xuống, đem bộ ngực căng đầy hiện diện trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu xác thực đang nghĩ đến việc quan hệ với thị nữ người cá này. Mắt thấy cảnh tương mê hoặc trước mặt thì liền ngẩn người. Không thể không nói, bộ ngực này so với bộ ngực của con người thì càng hoàn mỹ hơn, rất dễ khiến đàn ông phải sục sôi khí tiết.
- Nô tài thân thể này thuộc về chủ nhân. Nếu chủ nhân ưa thích thì có thể tùy tiện làm bất cứ chuyện gì với nô tài.
Thị nữ người cá có chút thẹn thùng nói với Đường Tiêu.
- Cái này….không tốt lắm đâu.
Đường Tiêu nhìn chằm chằm vào bộ ngực no tròn của thị nữ người cá, rất giả dối mà nói một câu.
- Chủ nhân ghét bỏ nô tài sao?
Thị nữ người cá liền hoảng sợ kêu lên.
- Không phải!
Đường Tiêu an ủi thị nữ người cá. Sau khi do dự một chút, bàn tay liền sờ vào bộ ngực của cô gái, rồi lại lần lên ngay hạt đỉnh đỏ hồng. Kết quả là cái hạt đỉnh đỏ hồng đó lập tức có chút cứng lên.
- Có thoải mái không?
Đường Tiêu nhìn thấy phản ứng của thị nữ người cá, thấy cũng chẳng khác gì những cô gái loài người bình thường.
- Đúng vậy, chủ nhân!
Thị nữ người cá xấu hổ đỏ mặt trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu tiếp tục sờ soạng xuống bụng, rồi lại xuống chút nữa. Nhưng khi đụng đến cái vẩy cá thì trên mặt liền lộ ra sự thất vọng.
- Nô tài tu vi không đủ nên chỉ có thể biến hóa đến trình độ này.
Thị nữ người cá nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Tiêu thì vội vàng giải thích với hắn một câu.
- Các người biến hóa thành bộ dạng như vậy, thì sau này sẽ sinh sôi nảy nở như thế nào?
Đường Tiêu lại đem vấn đề mà mình suy nghĩ hỏi ra.
- Chúng tôi trước khi hoàn tất việc biến hóa cho đến khi thân thể thành thục, thì sẽ đem trứng cá của mình phóng vào trong nước biển. Sau đó sẽ có những con cá khác phái căn cứ vào trứng cá tìm được, và sẽ chủ động thụ tinh những trứng cá này.
Thị nữ người cá rất kỹ càng mà giài thích với Đường Tiêu.
- Ta là giống cá cái. Nói cách khác, giống cá đực trong nước sẽ ngửi thấy mùi trứng cá, sau đó sẽ tự mây mưa một mình? Vậy chẳng phải là quá chán sao?
Đường Tiêu nhịn không được cảm thán vài câu.
- Cái gì là tự mây mưa một mình?
Thị nữ người cá có chút khó hiểu hỏi Đường Tiêu một câu.
- Cái này….nàng muốn biết sao?
Đường Tiêu rất mập mờ mà nở nụ cười.
- Nô tài….muốn biết.
Thị nữ người cá từ trong ánh mắt tà ác của Đường Tiêu tựa hồ ý thức được điều gì.
- Nàng chưa từng nhìn qua thân thể bình thường của người đàn ông à?
Đường Tiêu rất muốn lập tức đem cái vật kia ra hù dọa Tiểu Nhân Ngư đáng thương, nhưng vẫn hàm súc nói một câu.
- Người cá nam của chúng tôi bình thường đều trần truồng, nhưng khác với loại người. Nô tài cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Thị nữ người cá đối với vấn đề này tựa hồ như chẳng có gì thẹn thùng.
- Vậy cũng được. Bọn hắn không có cái kia, cho nên trần truồng cũng không sao cả.
Đường Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
- Cái gì…đàn ông loài người…. có cái gì khác với người cá nam tử như chúng tôi?
Thị nữ người cá rất hiếu kỳ mà hỏi ngược lại một câu.
- Chúng ta có hai cái đùi…
Đường Tiêu sau khi suy nghĩ một chút, lại lắc đầu:
- Không đúng….ba cái chân…
- Ba cái chân sao? Nô tài chỉ thấy có hai cái đùi thôi mà?
Thị nữ người cá có chút hâm mộ mà nhìn hai cái đùi của Đường Tiêu, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu khi Đường Tiêu nói đến hắn có ba cái chân.
- Tại đây còn có một cái chân.
Đường Tiêu rất tà ác, thuận lý thành chương mà cởi quần, đem cái chân thứ ba hướng thị nữ người cá phô bày ra.
- A….!
Thị nữ người cá lần đầu tiên nhìn thấy cái chân thứ ba của Đường Tiêu thì liền kinh hô một tiếng.
- Sợ không?
Đường Tiêu thấy biểu lộ của nữ người cá, cũng cảm thấy không kỳ quái. Cô gái loài người khi nhìn thấy cái vật này cũng không sai lắm khi có vẻ mặt này.
- Không sợ….không sợ! Nó….lớn lên thật kỳ quái.
Thị nữ người cá cẩn thận quan sát.
- Nàng chưa từng thấy qua nên đương nhiên cảm thấy kỳ quái rồi. Đây là thứ tốt. Chỉ đáng tiếc là…Phía dưới của nàng không có cái chỗ để tiếp nó. Nói cách khác…Hắc hắc…
Đường Tiêu lại nở nụ cười tà ác.
- Bằng không thì như thế nào?
Thị nữ người cá cảm giác Đường Tiêu rất hiền. Dưới sự trêu đùa của hắn, nàng cũng dần thả lỏng một chút.
- Bằng không thì nàng sẽ cảm nhận được cảm giác khoái hoạt nhất trong cuộc sống. Loại cảm giác này không cách nào nói rõ, chỉ có người nữ nào thể nghiệm qua mới biết.
Đường tiêu hướng thị nữ người cá giải thích một câu.
- Hy vọng tương lai sẽ có một ngày nô tài sẽ hoàn toàn hóa thành nhân hình.
Thị nữ người cá bị lời nói của Đường Tiêu làm cho hứng thú, trên mặt hiện ra sự ước mơ.
- Muốn hóa thành hình người, ta ngược lại sẽ có một biện pháp có thể giúp được nàng.
Đường Tiêu bắt đầu vô sĩ mà dụ dỗ nàng thị nữ người cá đáng thương.
Nàng thị nữ người cá ánh mắt sáng ngời, vội hỏi Đường Tiêu một câu.
- Ngay cái ống nước bên trong cái chân thứ ba này của ta có chứa một đồ vật bí mật gọi là “Tinh Nguyên Lộ Thần”. Nếu nàng dùng miệng mà mút cho nó ra, sau đó nuốt vào bụng. Về sau có khả năng sẽ giúp nàng trong thời gian ngắn hóa thành hình người.
Đường Tiêu nói đến đây, chợt nghĩ đến cảnh lừa gạt Chung Lam trước đây.
Hắn vẫn còn lưu lại một tia thần niệm của Chung Lam trong cơ thể. Nếu như có thể dùng thần niệm đó thì hắn vẫn có thể khống chế Chung Lam, nhưng Đường Tiêu không làm như vậy. Hắn cảm giác, chỉ cần Chung Lam ưng thuận thì một ngày nào đó sẽ chủ động trở về tìm hắn. Một người mỹ nữ lạnh lùng xinh đẹp lạnh như khối băng mà mình từng chinh phục qua, nếu như rơi vào tay người đàn ông khác, cùng người đó thân mật thì Đường Tiêu hoặc nhiều hoặc ít có chút không thoải mái.
- Vâng, chủ nhân nguyện ý đem cái tinh lộ gì đó ban cho nô tài sao?
Thị nữ người cá quả nhiên bị mắc lừa. Hơn nữa còn dùng loại ánh mắt cầu xin nhìn Đường Tiêu, dường như sợ hắn không đồng ý.
- Đương nhiên là không có vấn đề.
Đường Tiêu cười dâm đãng, bước lên trên giường, trước mặt người thị nữ người cá đang ngồi xổm xuống, đưa cái “chân thứ ba” vào miệng cô ta.
Người thị nữ người cá trong khoảng cách gần ngửi được mùi của cái chân thứ ba đó, thần sắc trở nên có chút mê say. Sau đó nàng hé đôi môi đỏ mọng, ôn nhu mà ngậm vào miệng.
Ư…ư….ư….!
Sau gần nửa canh giờ, Đường Tiêu rất thoải mái mà bắn hết cái tinh lộ đó vào miệng thị nữ người cá, hồn nhiên quên mất mình đang ở chỗ nào.
Giằng co mấy lần, Đường Tiêu lại để cho người thị nữ người cá ngủ bên cạnh hắn. Hắn kiên quyết đặt tay lên ngực nàng, sau đó vẻ mặt thích ý chìm vào giấc ngủ.
Về sau, Đông Hải Long Vương dường như quên mất sự tồn tại của Đường Tiêu. Nhưng Đường Tiêu vẫn không từ bỏ hy vọng chạy trốn. Nhưng trong huyệt động dưới nước này của Đông Hải Long Vương cấm chế trùng trùng điệp điệp, không có cấm chế song thù hỗ trợ, Đường Tiêu muốn phá vỡ những cấm chế này thì cơ hồ là chuyện không thể.
Huống chi những cấm chế này có thể tâm linh tương thông với Đông Hải Long Vương. Chỉ cần có người thử phá giải thì Đông Hải Long Vương nhất định sẽ rất nhanh chạy tới.
Không có biện pháp đào tẩu, Đường Tiêu chỉ phải ban ngày luyện công, buổi tối thì cùng người thị nữ làm cái chuyện đó. Cảm giác mất đi tự do này giống như bị nhốt trong hắc ám hư không lúc trước. Chỉ là bây giờ còn có mỹ nữ bên cạnh.
Đương nhiên, đây chỉ là mỹ nữ một phần hai.
Nửa tháng sau, điều khiến cho Đường Tiêu kinh ngạc đã xảy ra.
Một buổi tối, Đường Tiêu trong lúc cùng thị nữ người cá thân mật, trong lúc vô tình đưa tay xuống phía dưới của nàng sờ sờ, rõ ràng là cảm giác không giống như lúc trước.
Đường Tiêu liền ngẩn ra, vội vàng xoay người thị nữ sang. Kết quả phát hiện phía sau nàng vốn bao trùm vẩy cá, nhưng bây giờ lại nhất thời lộ ra bờ mông của con người, da thịt mềm nhẵn vô cùng. Xúc cảm như vậy rất tốt nhưng đáng tiếc chỉ diễn ra có nửa khắc.
- Phần dưới của nàng dường như muốn bắt đầu hóa thành người rồi đấy.
Đường Tiêu hướng thị nữ người cá nói một câu.
- Thật vậy sao?
Thị nữ người cá vội vàng sờ tay xuống mông của mình, phát hiện chỗ đó thật sự là bắt đầu chuyển hóa, thì rất vui mưng, còn từ trên giường đá chạy xuống, quay lưng vào chiếc gương.
Sau khi xác nhận bờ mông của mình, thị nữ người cá hưng phấn đến muốn khóc. Nàng nhào tới giường hôn lên hôn để Đường Tiêu, thập phần cảm tạ hắn. Tinh nguyên lộ của hắn quả thật rất kỳ diệu.
Đường Tiêu ngược lại có chút dở khóc dở cười. Lúc trước hắn nói với Chung Lam, cái Tinh khí nguyên lộ này có thể chữa trị kinh nguyệt không đều. Lừa nàng mỗi ngày đều làm chuyện đó với hắn. Nhưng hắn cũng thật không ngờ nó có thể chữa trị cái chứng kinh nguyệt không đều của nàng.
Lúc này đây, hắn lại tiếp tục lừa gạt người thị nữ đáng thương kia làm chuyện đó cho hắn. Nói nàng có thể chuyển hóa thành người, không nghĩ tới lại có tác dụng thật sự.
Hẳn là cái Tinh nguyên lộ đó của mình thật sự có thể chữa khỏi trăm bệnh. Hơn nữa còn có tác dụng trị liệu vô số bệnh kỳ lạ. Chẳng lẽ lời lừa gạt của mình lại có tác dụng đến thế sao? Hiện tại ngay cả Đường Tiêu cũng có chút hoài nghi.
Nhìn thấy Đường Tiêu Tinh nguyên lộ xác thực có hiệu quả, thị nữ người cá mỗi đêm lại càng chăm chỉ hướng Đường Tiêu mà làm. Đường Tiêu có chút không chịu nổi, chỉ phải nói dối tiếp với người thị nữ, nói cả đêm chỉ uống một lần là được rồi. Uống nhiều chỉ vô dụng, và lãng phí.
Thị nữ người cá cũng dễ bị mắc lừa, Đường Tiêu nói cái gì nàng cũng tin. Nàng bây giờ ánh mắt nhìn Đường Tiêu ngày càng rực lửa, rất rõ ràng là đã yêu cái người đàn ông mang đến cho nàng khoái hoạt.
Lại hơn mười ngày trôi qua, Đường Tiêu cũng dần không còn hứng thú với thị nữ người cá. Hắn rất lo lắng mình sẽ bị vây chỗ này vài năm, thậm chí vài chục năm. Nói như vậy, hắn trải qua thiên tân vạn khổ trở lại Áo Bỉ Đảo coi như là mất đi ý nghĩa.
Cũng may lại qua tiếp vài ngày, Đông Hải Long Vương lại phái một thị nữ người cá tới, nói muốn gặp hắn. Sự tình có tiến triển, Đường Tiêu tất nhiên là cảm thấy vui mừng. Nhưng vì không biết cái vị Đông Hải Long Vương này rốt cuộc muốn làm cái gì nên một ít lo lắng tự nhiên là không tránh khỏi.
Nhưng dù sao cũng bị vây ở chỗ này, cũng chỉ có thể bằng bất cứ giá nào. Đến lúc đó, mặc kệ chuyện gì phát sinh, tùy cơ ứng biến là được.
Khi Đường Tiêu đi đến đại sảnh bên ngoài điện, bên trong đã rất náo nhiệt rồi. Ngoại trừ Đông Hải Long Vương còn có bốn người khác.
Trong bốn người đó có một trung niên nam tử và một trung niên nử tử. Hai người này xem ra cùng độ tuổi với Đông Hải Long Vương. Hơn nữa còn là hải tộc. Còn có hai người một nam một nữ tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt không được vui. Bọn họ chắc cũng giống như Đường Tiêu, là loài người bị bắt đến đây.
Đường Tiêu khi nhìn thấy cô gái bên trong đại sảnh thì liền kinh hãi.
Cô gái ấy chính là Vi Liên.
Điều này khiến cho Đường Tiêu có chút mơ hồ chẳng hiểu vì sao.
Vi Liên làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Nàng ở chỗ này, thế còn Tôn Văn đâu?
Nàng cũng bị bắt giữ à?
Xem ra Tôn Văn hẳn là từ Ma ngục chi địa chạy trốn ra ngoài. Bằng không thì Vi Liên không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Vấn đề ở chỗ, Tôn Văn như thế nào đã thành công bỏ chạy? Vì sao lại không đến gặp mình mà lại để cho chủ hồn và phân hồn khôi phục liên hệ?
Hẳn là Tôn Văn lúc trước cùng Viễn Cổ Cự Long dung hợp chủ hồn, cùng đồ vật quái dị dung hợp thần hồn làm nên một thần hồn hoàn toàn mới. Cho nên cũng không cách nào dung hợp phân hồn với mình.
Đường Tiêu chăm chú nhìn Vi Liên, kết quả bị Vi Liên liếc mắt nhìn thấy. Đường Tiêu tựa hồ như ý thức được cái gì, vội vàng thu hồi ánh mắt. Hiện tại hai người đều bị những lão già hải tộc kia khống chế. Tốt nhất đừng để cho bọn họ biết hai người quen biết nhau. Bằng không thì sẽ sinh ra nhiều phiền toái.
Tuy Đường Tiêu nhận ra Vi Liên nhưng Vi Liên lại dường như không nhận ra Đường Tiêu. Điều này làm cho nội tâm Đường Tiêu cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn nhớ rõ thời điểm khi quen biết với Vi Liên, nàng tựa hồ dựa vào cảm giác nào đó mà kết luận rằng nàng đã từng quen biết hắn. Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy hắn nàng lại chẳng phản ứng gì, giống như chưa từng gặp qua.
Đường Tiêu hiện tại có một số nghi vấn muốn hỏi Vi Liên. Nhưng bây giờ lại không phải là thời điểm thích hợp để biểu lộ thân phận. Nếu muốn hiểu rõ ràng nàng cùng với Tôn Văn đến tột cùng xảy ra chuyện gì thì phải chờ thêm một lát nữa.
- Vị này là người mà tôi tìm được, rất tinh thông Khôi Lỗi Chi Thuật. Chỉ cần Tôm Công Cua Bà các người có thể thành công ở Chích Viêm Hải Cốc bắt được Viêm Quy thì chúng ta lại hiệp trợ hắn đem Viêm Quy làm khôi lỗi thì có thể điều khiến Viêm Quy tiến vào Định Hải thần động, lấy được khối Định Hải Thần Thạch rồi.
Đông Hải Long Vương hướng những người còn lại giới thiệu Đường Tiêu.
- Với tu vi trước mắt của hắn mà có thể khống chế được Viêm Quy sao? Dường như còn chênh lệch một chút? Tu vi của Viêm Quy có thể tồn tại giữa Thiên Nguyên và Địa Nguyên.
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Đường Tiêu. Bà ta chắc hẳn là Cua Bà mà Đông Hải Long Vương đã gọi.
- Điều này ta đã cân nhắc qua. Đến lúc đó chúng ta có thể ba người cùng liên thủ, đem tu vi của hắn tạm thời tăng lên tới Địa Nguyên định phong. Thậm chí là tương đương với Viêm Quy. Chắc hẳn việc điều khiển khôi lỗi Viêm Quy cũng không phải là việc khó khăn.
Đông Hải Long Vương đối với việc này trong nội tâm sớm có chuẩn bị.
- Cưỡng ép tăng tu vi của hắn lên sao? Đây chẳng phải là tiêu hao thọ nguyên của chúng ta?
Người đàn ông trung niên mở miệng, tựa hồ như đối với kế hoạch của Đông Hải Long Vương có chút bất mãn. Người đàn ông trung niên này không cần phải nói, chắc hẳn là Tôm Công mà Đông Hải Long Vương đã gọi.
- Trăm năm thọ nguyên cùng với Định Hải Thần Thạch thì cái nào quan trọng hơn? Từ khi bị con Thạch Hầu kia lấy đi Định Hải Thần Châm của long cung ta, toàn bộ vùng biển Đông Hải, cứ qua một thời gian ngắn lại phát sinh chấn động kịch liệt ở dưới biển. Long cung của lão phu dưới sự chấn động cũng bị hủy đi mấy mươi lần. Yêu thiếp của lão phu trong một lần chấn động dưới biển đã bị khe hở của đáy biển nuốt mất. Chắc hẳn Tôm Công Cua Bà các người cũng hiểu được nỗi thống khổ này. Hôm nay rốt cuộc đã có tin tức của Định Hải Thần Châm, một khi chúng ta có được Định Hải Thần Châm trong tay, về sau Đông Hải không còn lo lắng nữa.
Đông Hải Long Vương ra sức thuyết phục hai người kia.
- Nếu cứ cưỡng ép tăng cường tu vi của hắn, sẽ khiến cho thân thể của hắn không chịu nổi sức ép mà tử vong. Vạn nhất chúng ta làm như vậy, Định Hải Thần Thạch còn chưa lấy được thì hắn đã chết mất rồi. Chúng ta chẳng phải là tiêu hao lãng phí thọ nguyên của mình sao?
Tôm Công liếc nhìn Đường Tiêu, rồi đột nhiên truyền âm nói với Đông Hải Long Vương.
- Thiếu niên này thần hồn chi lực rất cường đại, có thể lấy được Định Hải Thần Thạch ra.
Đông Hải Long Vương truyền âm lại với Tôm Công.
Đường Tiêu nhìn thấy thần sắc của hai người này, cảm giác bọn họ đang nói về mình, nhưng rõ ràng là không có hảo ý.
Đường Tiêu đương nhiên biết rõ, bị tạm thời cưỡng ép tăng tu vi, nếu như không có phương pháp phòng hộ chống lại, thì giống như là đốt cháy giai đoạn, nhất định sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Nhưng hiển nhiên, mấy lão già này rất muốn đem hắn ra thành công cụ để sử dụng.
Chỉ là ba lão già kia tất cả đều có được tu vi Thiên Nguyên cấp. Với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, nếu muốn phản kháng quả thật là tìm đến cái chết. Cho dù hắn có tế luyện ra ba vạn quỷ binh quỷ tướng thì cũng không đối phó được với võ giả Thiên Nguyên cấp.
Định Biển Thần Châm mà bọn họ nói tới không phải là Như Ý Kim Cô Bồng mà trong truyền thuyết Tôn Ngộ Không đã lấy từ đi Đông Hải Long Cung sao? Cái Định Hải Thần Thạch này chắc là dùng để chế luyện ra Định Hải Thần Châm? Nếu là như vậy thì đây chắc là một đồ vật rất quý giá.
Nghĩ đến đây, Đường Tiêu trong nội tâm liền đập thình thịch. Hiện trong tay hắn đang cần có một loại vũ khí. Nếu như có thể đem cái Định Hải Thần Thạch dung luyện với Giải Kềm Kích của hắn, khiến Giải Kềm Kích trở nên uy mãnh giống như Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không, thì về sau sướng rồi. Hahaha…
Tuy nghĩ như vậy, nhưng muốn từ tay ba võ giả Thiên Nguyên này mà đoạt đồ vật, có muốn bình yên chạy thoát cũng không phải là chuyện dễ. Lúc trước hắn còn có Thốn Mang để uy hiếp một võ giả Thiên Nguyên cấp, nhưng hiện tại Đường Tiêu không còn bảo bối như vậy bên cạnh.
- Đây là một phù sư loài người mà thiếp bắt được trong Truyền Tống Trận nửa năm trước. Nàng ta lại còn trinh. Hơn nữa năng lực chế phù xuất thần nhập hóa. Mượn tay của nàng, phối hợp với chúng ta công kích liên thủ thì đóng băng Viêm Quy khẳng định không thành vấn đề.
Cua Bà hướng hai người Đông Hải Long Vương giới thiệu Vi Liên. Lúc này đây bà ta không sử dụng truyền âm.
Đường Tiêu một lần nữa đánh giá Vi Liên. Hắn trước kia không biết Vi Liên còn trinh. Khi hắn có ý định dò xét, kết quả lại bị nàng ném vào mắt.
- Còn bên Tôm huynh thì tiến triển như thế nào?
Đông Hải Long Vương nhìn người trẻ tuổi bên cạnh Tôm Công.
- Mấy năm nay ta vẫn thường trộn lẫn Mê Tô Đan vào trong Viêm Tinh Phấn. Viêm Quy rất thích ăn người sống. Mặt khác, có thể dùng Viêm Tinh Phấn làm mồi dụ Viêm Quy, khẳng định là có thể khiến Viêm Quy xuất động. Đến lúc đó, ba người chúng ta tại chỗ sử dụng ả phù sư kia chế ra lá bùa đóng băng, khẳng định là có thể khống chế Viêm Quy.
Ba lão già sau khi thương lượng xong, Đông Hải Long Vương đem kế hoạch của bọn họ nói cho ba người Đường Tiêu biết. Đương nhiên sẽ không đề cập đến việc tăng tu vi Đường Tiêu sẽ có thể khiến hắn bị tử vong và việc dùng người trẻ tuổi kia làm mồi dụ Viêm Quy xuất động. Nghe xong Đông Hải Long Vương tường thuật một phen, Đường Tiêu đại khái đã hiểu được chân tướng sự việc. Vạn năm trước, Thạch Hầu Tử đã lấy đi Định Hải Thần Châm khiến cho Đông Hải thường xuyên xuất hiện chấn động kịch liệt dưới biểu và khiến cho Đông Hải Long Vương cảm thấy khó chịu.
Hiện tại, Đông Hải Long Vương từ một chỗ sâu dung nham trong lòng đất tìm được một nơi gọi là Chích Viêm Hải Cốc, từ trong cốc phát hiện ra một khối Định Hải Thần Thạch thì muốn chiếm lấy nó, lần nữa tế luyện ra Định Hải Thần Châm. Nhưng cái Định Hải Thần Thạch này lại được cất giấu sâu bên trong thung lũng Tiêu Viêm Hải Cốc, với tu vi hiện tại của Đông Hải Long Vương thì không thể trực tiếp đi vào dung nham lòng đất để lấy đi Định Hải Thần Thạch.
Nhưng bên ngoài Tiêu Viêm Hải Cốc có một sinh vật tên là Viêm Quy trời sinh thần lực, không sợ nhiệt độ thiêu đốt cao. Muốn lấy được Định Hải Thần Thạch thì phải nhờ tới Viêm Quy. Hiện tại, kế hoạch của Đông Hải Long Vương và Tôm Công Cua Bà là lợi dụng người trẻ tuổi kia dụ Viêm Quy xuất động. Ba người sẽ cùng nhau lợi dung Vi Liên tế ra lá bùa đóng băng, đóng băng lại Viêm Quy.
Sau đó ba người sẽ giúp Đường Tiêu tăng tu vi, bắt lấy Viêm Quy cho Đường Tiêu làm thành khôi lỗi. Sau đó lại dùng Viêm Quy tiến vào bên trong dung nham lấy cái Định Hải Thần Thạch.
Đường Tiêu thấy mấy người kia lúc nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm túc, trước sau cùng một biểu hiện với Đông Hải Long Vương thì đã đoán ra, lần lấy Định Hải Thần Thạch này tuyệt sẽ không thuận lợi như vậy, rất có thể sẽ xuất hiện thương vong. Tiêu Viêm Hải Cốc kia rất có khả năng giống như Lạc Thần Cốc.
Định Hải Thần Thạch vào tay xong, hắn, Vi Liên và người trẻ tuổi kia không còn giá trị lợi dung nữa. Nếu đến lúc đó bọn họ không bỏ chạy thì tất phải lo lắng đến tính mạng rồi.
Hiện tại Luyện Yêu Thối Ma Hồ của Đường Tiêu đã bị Đông Hải Long Vương nhìn ra, chỉ là không biết Đông Hải Long Vương có nhìn ra ý niệm chi lực của Đường Tiêu hay không. Nếu như đúng sự thật, cái này có thể chính là bí mật duy nhất chưa bị phát hiện của Đường Tiêu. Đến lúc đó, có thể thành công chạy thoát hay không có lẽ sẽ nhờ ý niệm chi lực này.
Trước khi tiến vào Thiên Nguyên, thi triển ý niệm chi lực sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng. Trước kia dùng thân thể của Tôn Văn mà còn không chịu được, huống chi với thân thể hiện tại bây giờ, nếu thi triển ý niệm chi lực, còn không biết sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế nào nữa.
Để xem sự việc phát triển như thế nào rồi sẽ tìm cơ hội bỏ chạy.
Đương nhiên, khi bỏ chạy, còn phải mang theo khối Định Hải Thần Thạch đó nữa.
- Lúc này đây, nếu như hành động lấy Định Hải Thần Thạch thất bại, ba người các vị sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Đến lúc đó đừng trách chúng ta ra tay tàn độc. Ta và Cua Bà đều là những người ưa thích thịt sống đấy.
Tôm Công bộc lộ bộ mặt hung ác mà cường điệu một câu.
- Tiểu hữu biết rõ nên làm thế nào chứ?
Đông Hải Long Vương lại đặc biệt nhìn về phía Đường Tiêu.
- Đã biết!
Đường Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tính toán kế thoát thân. Nếu như không thể tại đây nghĩ biện pháp lấy Định Hải Thần Thạch và mang theo Vi Liên chạy trốn thì cũng chỉ có thể chờ chết.
Cho dù thành công lấy ra Định Hải Thần Thạch, một khi bọn họ đem Định Hải Thần Thạch tế luyện ra Định Hải Thần Châm, ba người Đường Tiêu không còn chỗ hữu dụng nữa cũng vẫn chạy không thoát.
Vốn Đường Tiêu dự định trốn thoát một mình, nhưng hiện tại lại có Vi Liên ở đây. Mặc kệ nàng có nhận ra hắn hay không, hắn vẫn phải mang nàng đi mới được.
Ba ngày sau, hết thảy đều sẵn sàng. Đông Hải Long Vương dùng thế lực bắt ép Đường Tiêu. Tôm Công dùng thế lực bắt ép thiếu niên làm mồi nhử. Cua bà dùng thế lực bắt ép Vi Liên cùng mang theo mấy ngàn binh tôm tướng cua đại quy mô mà xuất phát về Tiêu Viêm Hải Cốc, phong ấn Viêm Quy.
Đường Tiêu chứng kiến Đông Hải Long Vương làm ra trận chiến này, căn bản có thể biết rằng Tiêu Viêm Hải Cốc hung hiểm rồi. Mà mấy ngàn binh tôm tướng cua này hơn phân nửa sẽ làm bia đỡ đạn cho bọn họ ở Tiêu Viêm Hải Cốc.
Dưới sự dẫn dắt của ba vị võ giả hải tộc Thiên Nguyên cấp, mấy ngàn binh tôm tướng cua đi vào một huyệt động cực lớn dưới đáy biển. Huyệt động này đã bị một cấm chế cường đại phong ấn. Tôm Công trong miệng niệm thần chú, ước chừng một canh giờ, cấm chế này dần dần suy yếu. Sau đó cùng mọi người hướng vào trong huyệt động.
- Lão phu mấy trăm nay trước phát hiện ra Viêm Quy trong Tiêu Viêm Hải Cốc này, đã phong ấn dấu hiệu lên nó. Viêm Quy khi xây tổ chỗ nào thì mấy vạn năm cũng không di chuyển. Chỉ cần thuận lợi bắt nó thu phục làm khôi lỗi, đằng sau điều khiển nó lấy đi Định Hải Thần Thạch thì dễ dàng hơn nhiều.
Tôm Công vừa đi vừa nói với Cua Bà và Đông Hải Long Vương.
- Viêm Quy cũng không phải dễ dàng hàng phục. Tuy tu vi chưa đến Thiên Nguyên cấp nhưng da thịt nó vô cùng cứng rắn. Cho dù ta và ba người các ngươi liên thủ, muốn đánh nát mai rùa của nó cũng không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa nó phát ra Quy Viêm Đạn uy lực rất lớn. Tuy trong thời gian ngắn không thể gây thương tổn ta và các ngươi nhưng sẽ tiêu hao một đại lượng thực lực của chúng ta.
Cua Bà nhắc nhở Tôm Công một tiếng.
- Cua Bà đã mời đến vị phù sư kia, không phải rất am hiểu đóng băng pháp thuật sao? Cua Bà không phải đã bảo nàng ta chế ra nhiều lá bùa đóng băng thượng đẳng rồi sao? Đến khi đó đóng băng Viêm Quy còn không phải dễ như trở bàn tay?
Tôm Công hỏi Cua Bà một tiếng.
- Nếu như vùng phụ cận không có dung nham quái thú ẩn núp thì mọi chuyện đều có thể tốt đẹp. Nếu như dung nham quái thú trong Tiêu Viêm Hải Cốc đều tỉnh lại thì sự tình liền có chút phức tạp. Chúng ta vẫn phải dè chừng thì tốt hơn.
Đông Hải Long Vương giờ phút này trên mặt ngược lại không còn thần sắc khoan thai như lúc trước mà trở nên hết sức nghiêm túc.
- Nếu như dung nham quái thú số lượng không nhiều thì mấy ngàn binh tôm tướng cua của ta có thể đối phó với chúng. Hiện tại cũng không phải là thời kỳ chấn động dưới biển. Vận khí của chúng ta chắc không phải kém như vậy, khiến nhiều dung nham quái thú thức tỉnh?