Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 559: Người phụ nữ cuối phố người Hoa
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc Diệp Mặc lại đi vào cuối phố người Hoa còn tưởng rằng có thể tìm thấy Enie ngay. Nhưng hắn phát hiện ra rằng Enie cũng không chờ hắn ở chỗ này. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không để ý, đã đến đây rồi nên hắn có thể dùng thần thức của mình để kiểm tra toàn bộ khu phố người Hoa trong một thời gian ngắn.
Cuối phố người Hoa của thị trấn nhỏ Mexika chỉ hơi lớn một chút, Diệp Mặc muốn tìm một người thì cũng không phải chuyện gì to tát. Khu phố người hoa này nhiều lắm chỉ khoảng hai nghìn người mà thôi, đối với thần thức của hắn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa hắn chỉ muốn tìm một người phụ nữ. Điều này khiến phạm vi tìm kiếm của hắn càng thu gọn lại.
Không có ai để ý tới Diệp Mặc. Tuy khuôn mặt của Diệp Mặc tương đối khác biệt. Dù sao ở nơi này mọi người đều là người Hoa. Trong lúc Diệp Mặc đang đi đến phía góc phố thì thần thức của hắn bỗng dừng lại bên trong một căn phòng.
Bên trong căn phòng có một ánh đèn ảm đạm. Ở tầng trệt của căn nhà có một cái ghế tựa cũ nát, một người phụ nữ gày gò xuấ xí đang nằm ở đó.
Nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy người phụ nữ này, hắn chợt dừng lại. Người phụ nữ này thật là kỳ dị, cô ta cũng không phải là xấu mà là vì trên khuôn mặt cô ta bị đổ một lớp dịch dung gì đó thì phải.
Diệp Mặc lần đầu tiên sử dụng thần thức kiểm tra xem bên trong quần áo. Quả nhiên là tuy phần cổ và tay của người phụ nữ này màu đen nhưng da dẻ bên trong của cô ta thì trắng trẻo vô cùng. Diệp Mặc cũng không tiếp tục kiểm tra nữa, biết cô ta đã dịch dung là được rồi. Nhưng liệu người này có phải là chị Nhan hay không thì cũng không có quan hệ gì với hắn hết cả.
Bởi vì thần thức của Diệp Mặc thấy lông mi của người phụ nữ này thắt chặt. Hơn nữa đằng sau tai lại có nhiều tia nhỏ đặc trưng của thiếu nữ, đây rõ ràng là một trinh nữ. Điểm này Diệp Mặc có thể nhận ra, tại sao lại có thể là người thân của hắn được chứ. Nhưng rõ ràng là người phụ nữ này đang dịch dung, hắn muốn đến xem xem, ở một nơi nghèo nàn như thế này, một người phụ nữ không còn trẻ trung gì nữa sao lại phải giả dạng thành xấu như vậy để làm gì?
Người phụ nữ này là ai? Diệp Mặc nhíu mày, đi tới đẩy cửa rồi bước vào trong phòng.
Lúc này người phụ nữ trên chiếc ghế bành cũng vừa mới tỉnh lại. Cô đột nhiên phát hiện ra rằng Tư Tư và Enie đều đã rời khỏi đây mà trong căn phòng của mình lại xuất hiện một tên đàn ông lạ. Trong lòng cô bỗng giật mình, theo bản năng cầm lấy một chiếc áo che lên người. Đây hoàn toàn chỉ là một hành động tự vệ bản năng. Tuy nhiên rất nhanh chóng cô nhận ra hành động của mình có vẻ không ổn lắm, liền buông chiếc áo trong tay mình xuống, nhìn Diệp Mặc, hỏi:
- Cậu là ai? Sao lại bước vào trong nhà tôi.
Giọng điệu thậm chí đã có chút khàn khàn. Dường như là đặc điểm của người có tuổi
Diệp Mặc bỗng nhiên ngồi xuống. Hắn nhìn người phụ nữ này từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hỏi:
- Tôi tới tìm một người. Người ta gọi cô ấy là “chị Nhan”. Cô có biết người đấy không?
Trong thần thức của Diệp Mặc nhận thấy cả người phụ nữ này run lên một chút, trong lòng cô bất an. Đó là những thứ mà Diệp Mặc có thể cảm nhận được.
- Cô không cần phải lo lắng. Tôi và chị Nhan có chút quan hệ, tôi cũng không có ý xấu gì đâu. Tôi tên là Diệp Mặc, đến từ Hoa Hạ.
Diệp Mặc cảm nhận được sự run sợ và lo lắng của người phụ nữ này. Trong lòng hắn đột nhiên lại có cái cảm giác rằng người phụ nữ này chính là cái cô chị Nhan mà hắn đang muốn tìm kia.
- Cậu chính là Diệp Mặc sao? Là người đã giúp Tư Tư ư? Hắc Thủ không giữ cậu lại sao?
Giọng nói của người phụ nữ này bỗng trong trẻo hẳn lên, không còn cái giọng khàn khàn vừa xong.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Đúng, tôi chính là Diệp Mặc, Hắc Thủ?
Nhưng Diệp Mặc nói xong liền đoán ngay ra Hắc Thủ chính là Helder. Hóa ra người phụ nữ này chính là người nhà của Ân Tư.
Sau khi nói xong, Diệp Mặc lại nói tiếp:
- Helder không giữ tôi lại. Ông ta viện trợ cho tôi một ít đô la Mỹ rồi tôi đi luôn.
Người phụ nữ này trầm hẳn xuống, cơn run rẩy của cô đã bình tĩnh trở lại, cô đánh giá Diệp Mặc rất lâu, có chút run rẩy muốn đứng dậy.
- Cô bị bệnh à?
Diệp Mặc bỗng tiến lên đỡ lấy người phụ nữ này. Hắn cảm thấy khi mình đỡ lấy người phụ nữ này thì cả người cô lại run lên.
- Cậu không cần đỡ tôi. Chuyện của Tư Tư thực sự rất cảm ơn cậu.
Người phụ nữ này tuy bảo Diệp Mặc không cần đỡ cô nhưng lại không có chút sức lực để đẩy Diệp Mặc ra.
Có lẽ cô đã hiểu được Diệp Mặc nói Helder tài trợ là có ý gì. Cô ở trong Hán Văn Bang lâu như vậy thì đối với chuyện đánh giết người thì cũng không có gì lạ lẫm nữa.
Diệp Mặc đưa ra một chiếc vòng tay cho người phụ nữ này rồi nói:
- Tôi đã dựa vào chiếc vòng tay này để tìm được tới đây đấy.
Người phụ nữ này nhìn thấy chiếc vòng trong tay Diệp Mặc liền vồ ngay lấy. Nước mắt bỗng không kìm nổi chảy xuống, một chữ không nói nên lời.
Diệp Mặc nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ này, trong lòng đã đoán ra ngay chắc chắn cô là cái người tên chị Nhan kia. Chiếc vòng tay ấy chính là của cô. Nhìn thấy dáng vẻ của chị Nhan, Diệp Mặc không do dự lấy ra một viên Liên Sinh Đan, đưa vào miệng của cô, đồng thời nắm lấy tay cô, bắt đầu giúp cô điều chỉnh lại kinh mạch.
Hơn 10 phút sau, người phụ nữ đang dựa trên người Diệp Mặc bỗng nôn ra máu, những vết bẩn trên người bắt đầu trôi ra. Dưới chân khí của Diệp Mặc cùng với công lực của viên Liên Sinh Đan, cô liền hôn mê bất tỉnh ngay.
Diệp Mặc thở dài. Hắn biết trong người cô tụ huyết là vì máu tích tụ trong lòng nhiều năm. Cũng may là hắn tới kịp thời, nếu kéo dài thêm nửa năm nữa thì chắc cũng xong rồi.
Một ít chất bẩn bị trôi ra, Diệp Mặc không hề ghét bỏ, cho dù chị Nhan này có phải là người thân của hắn hay không thì người phụ nữ này chắc chắn có mối quan hệ gì đó với hắn.
Diệp Mặc không đánh thức cô. Hắn biết lúc này kinh mạch trong cơ thể cô đang hoạt động trở lại. Lúc này không đánh thức cô là đúng.
Vài phút sau, người phụ nữ này tự tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình bốc mùi, giật mình kêu lên một tiếng, không kịp nói gì với Diệp Mặc, liền đi vào phòng tắm ngay, hoàn toàn không nghĩ tới tại sao mình lại có thể hành động tự nhiên như thế.
Trong lòng Diệp Mặc thấy hơi buồn cười. Người phụ nữ này tuy lớn tuổi nhưng vẫn cứ như trẻ con, vẫn chú trọng cái chuyện này.
Nhưng Diệp Mặc chợt nghe ngay thấy một âm thanh chói tai ở trong phòng tắm. Hắn không chút nghĩ ngợi, chạy vọt vào, lại phát hiện ra trên đầu người phụ nữ này có những vết máu, ngất xỉu trong phòng tắm tối tăm, nhỏ hẹp.
Diệp Mặc không biết cô ngã như thế nào xuống phòng tắm của mình. Chuyện này có lẽ chỉ có mình cô mới biết. Tuy nhiên nếu cô hôn mê thì liệu mình có phải giúp cô hay không?
Diệp Mặc bối rối một hồi, không biết có nên giúp đỡ hay không.
Bỗng Diệp Mặc nghĩ đến lúc này còn bối rối cái gì? Bây giời Ân Tư và Enie đều không ở đây, quần áo của cô ấy thì cô đã cởi hết ra rồi. Người phụ nữ này ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi rồi, là một bà già rồi. Hắn cũng không có cách khác, cái này thì can hệ gì chứ? Hơn nữa bấy giờ hắn nhìn thì cũng nhìn rồi. Nếu làm cô tỉnh lại tuy bối rối, không bằng giúp cô rửa sạch rồi mặc quần áo vào cho cô.
Nhưng khi Diệp Mặc bắt đầu giúp cô tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện ra bản thân mình hoàn toàn sai lầm. Trong lòng Diệp Mặc nghĩ tuy cô là người chưa từng kết hôn, nhưng cũng bốn năm mươi tuổi rồi, cũng có thể nói là già. Nhưng bây giờ xem ra cô đâu phải là người phụ nữ bốn, năm mươi tuổi? Da dẻ của cô thậm chí còn trắng trẻo gấp ba lần Tống Ánh Trúc. Ngực thì không hề chảy chút nào, hơn nữa, ngoài cơ thể hơi gày ra thì cơ thể cô vẫn có những đường cong tiêu chuẩn.
Diệp Mặc không dám nhìn nữa, sau khi mau chóng giúp cô tắm rửa sạch sẽ thì lấy ra bộ quần áo của Ninh Khinh Tuyết mặc lên cho cô. Mà ngay cả vết thương cô đụng trúng trên đầu, Diệp Mặc cũng giúp cô trị thương.
Tuy trên mặt của cô có một chút nước thuốc hóa trang nhưng Diệp Mặc đã dùng thần thức của mình khống chế chúng. Cái loại thuốc này thực sự rất đơn giản, xử lý một chút là tất cả đều được rửa sạch sẽ.
Sau khi Diệp Mặc giúp người phụ nữ này làm xong hết thì lại giúp người phụ nữ này nằm lên trên chiếc ghế bành, sau đó vừa đợi cô tỉnh dậy, vừa quan sát cấu trúc của ngôi nhà này.
Đây là một ngôi nhà theo cấu trúc rất cổ, phòng khách thì nhỏ hẹp, bên trong thì chia ra làm ba gian phòng. Xem ra thì nhà cô còn có hai người nữa, hai người đó chắc hẳn là Ân tư và Ân Gia rồi. Nếu không phải là biết người phụ nữ này chưa kết hôn thì có khi Diệp Mặc còn nghĩ Ân Tư và Ân Gia là con cái của cô. Bây giờ thì xem ra bọn họ có lẽ không phải là con của cô rồi.
Tư Gia thì ra là tên người phụ nữ này đặt, hoặc có lẽ tên cô ta là Tư Gia. Diệp Mặc thầm nghĩ. Người phụ nữ này cũng có vẻ là không dễ dàng gì cả. Không biết vì cái gì mà cô ta lưu lạc tới nước Mỹ. Sau đó lại vì nguyên nhân gì mà cô sống cũng không được tốt lắm.
Khi Diệp Mặc nhìn về phía người phụ nữ này bỗng nhiên người lại ngây ra. Đây không phải là chị Nhan sao? Hắn có ảnh chụp của chị Nhan. Chị Nhan trông rất thanh tú, điềm tĩnh, lông mi trông giống như trăng lưỡi liềm. Nhưng người phụ nữ này lại không phải đẹp kiểu đó. Trước mắt cô có một vẻ đẹp khiến cho người ta mê muội.
Hắn vừa rồi còn vội vã giúp cô tắm, căn bản cũng không chú ý đến những thứ khác. Thật không ngờ vẻ đẹp của người phụ nữ này chẳng thua kém gì Lạc Ảnh cả. Có thể nói rằng qua dung nhan của người phụ nữ này, Diệp Mặc bỗng thấy thấp thoáng bóng dáng của Lạc Ảnh. Chẳng lẽ giữa cô và Lạc Ảnh lại có quan hệ gì chăng? Điều này là không thể nào.
Đang lúc Diệp Mặc suy nghĩ, người phụ nữ này bỗng nhiên mở mắt. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, bỗng nghĩ tới điều gì đó chợt giơ tay sờ lấy y phục của mình, lập tức khuôn mặt biến sắc từ đỏ sang trắng. Có thể thấy được sự mất bình tĩnh trong cô như thế nào.
Khi cô thấy mấy vết thương ở eo mình lúc trong nhà tắm biến mất, nhất thời không thể tin được. Cô vô cùng kinh hãi. Lúc này cô mới kêu lên sợ hãi rồi ngã sấp xuống. Có thể là vì bây giờ cô đã tắm rửa sạch sẽ, còn mặc quần áo vào rồi. Không cần nghĩ thì cô cũng biết là việc này nhất định là do Diệp Mặc làm.
- Tôi xin lỗi. Vừa rồi trong lúc vội vã nên đã giúp cô làm rồi.
Hắn thấy người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào quần áo của cô nên đành phải nói lại một lần nữa:
- Tôi nhất thời không biết quần áo của cô ở đâu, đành phải dùng quần áo của vợ tôi.
- Anh đã kết hôn rồi sao?
Sắc mặt người phụ nữ này dần dịu lại, đột nhiên hỏi chuyện hôn sự của Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Tuy không cử hành hôn lễ nhưng cứ coi là thế đi.
Người phụ nữ này rõ ràng là đã hiểu lầm ý của Diệp Mặc. Cô cho rằng Diệp Mặc nói là không có giấy kết hôn nhưng đã sống cùng với nhau. Sau khi biết chuyên này, cô gần như quên luôn chuyện trong nhà tắm mà lại cầm lấy chiếc vòng tay kia, những giọt nước mắt không kìm nổi đang lăn xuống.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 560: Chị Nhan
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Thấy người phụ nữ dường như không thể kiềm chế bản thân chìm đắm trong hồi ức đau thương, Diệp Mặc đành phá vỡ sự tĩnh lặng, chủ động lên tiếng:
-Chiếc vòng tay này lấy từ một tiệm đồ cổ ở San Francisco, để tìm chủ nhân của chiếc vòng tay, tôi đã hỏi đến đây.
-Không đúng, cậu và chiếc vòng tay có liên quan gì? Muốn tìm tôi?
Người phụ nữ hình như nhớ ra chuyện gì, bỗng lên tiếng.
-Vì tôi cũng có một chiếc vòng tay như thế.
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra chiếc vòng tay của mình.
Thấy Diệp Mặc lại lấy ra một chiếc vòng tay, trong mắt người phụ nữ lộ vẻ xúc động, cô cầm lấy chiếc vòng trên tay Diệp Mặc, sững sờ nhìn chằm chằm hai chiếc vòng tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Diệp Mặc không ngăn cản người phụ nữ lấy chiếc vòng tay của mình đi mà lẳng lặng đợi cô bình tâm lại.
-Cậu là ai?
Người phụ nữ nhìn một hồi lâu, bỗng run rẩy nói.
Diệp Mặc nói:
-Tôi tên là Diệp Mặc, đến từ Yến Kinh.
-Đúng, cậu tên Diệp Mặc, tôi biết cậu tên Diệp Mặc, cậu đúng là, đúng thật là… cha cậu tên là Diệp Thải, mẹ cậu tên là Ân Khuynh Thành, năm đó cậu mới tập đi, bây giờ đã lớn thế này rồi, thực ra tôi sớm nên nghĩ tới cậu, mắt cậu giống y hệt anh ấy…
Người phụ nữ lẩm bẩm nói, thậm chí còn nắm chặt tay Diệp Mặc, chỉ là tay của cô hơi run.
Diệp Mặc không nói gì, hắn không biết người phụ nữ trước mặt hắn và hắn có quan hệ gì. Nhưng cha của hắn sao lại là Diệp Thải? Còn nữa, đây là lần đầu tiên hắn biết mẹ mình tên là Ân Khuynh Thành.
Trong ánh mắt của người phụ nữ trước mặt nhìn hắn là niềm vui mừng từ trong nội tâm, Diệp Mặc thậm chí hơi run, đây là ánh mắt nhớ nhung với biết bao yêu thương trìu mến.
Người phụ nữ kéo Diệp Mặc ngồi xuống, cẩn thận ngắm nhìn, sự thân thiết trong ánh mắt cô, cho dù Diệp Mặc ngu ngốc cũng có thể nhìn rõ. Trong lòng Diệp Mặc dâng lên một làn hơi ấm, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự quan tâm như thế này. Khinh Tuyết cho hắn là tình yêu, dường như khác với sự quan tâm yêu chiều này.
-Nói cho chị Nhan biết, bao năm nay cậu sống thế nào.
Sau khi Diệp Mặc nói tên của mình, người phụ nữ chưa hề buông tay khỏi Diệp Mặc.
Chị Nhan? Diệp Mặc có chút nghi ngờ, hắn không biết chị Nhan này và hắn có quan hệ như thế nào. Nhưng đối với chị Nhan, hắn không có ý muốn giấu, hắn chỉ đành nói ra chuyện sau khi hắn bị đuổi ra khỏi Diệp gia, vì những chuyện trước đó hắn đều không nhớ.
Nghe đến chuyện Diệp Mặc bị đuổi khỏi Diệp gia, hơn nữa còn bị vất ở Ninh Hải không ai quan tâm, hơi thở của chị Nhan bỗng trầm xuống. Cuối cùng sắc mặt của chị đỏ lên, đột nhiên đứng dậy mắng:
-Diệp Vấn Thiên, ông là kẻ thất phu, đồ ngụy quân tử, đồ đạo đức giả…
Diệp Mặc có phần không hiểu nhìn chị Nhan đang tức giận, trong lòng tự nhủ hình như mấy năm nay chị sống còn không bằng mình sống ở Ninh Hải thì phải. Nhưng Diệp Mặc chưa kịp nói thì chị Nhan đã ôm Diệp Mặc vào lòng.
Chị Nhan tuy gầy, nhưng dường như có dự liệu trước, Diệp Mặc đang ngồi được ôm gọn vào trong lòng chị. Cảm giác mềm mại xoa ngay trên mặt khiến hắn xấu hổ. Nhưng hắn lại không tiện giãy ra, nói thật, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết hắn và chị Nhan có quan hệ gì. Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi chị Nhan, nhưng cho đến lúc này, ngay cả một cơ hội cũng chưa có.
Được một người phụ nữ xinh đẹp ôm vào lòng, dù Diệp Mặc không chịu nổi thì hắn cũng cảm thấy nóng. Vừa lúc hắn muốn đẩy chị Nhan đang ôm mình ra, chị Nhan dường như nhớ ra chuyện gì, chủ động buông Diệp Mặc.
Trên mặt chị có chút ửng hồng, đưa tay vuốt ve gương mặt của Diệp Mặc:
-Đã lớn thế này rồi, còn có bản lĩnh lớn, sau này chị cũng yên tâm rồi.
Diệp Mặc biết bản lĩnh lớn mà cô nói là gì, chính là chuyện mình đã cứu cô, thậm chí trong một thời gian ngắn đã giúp cô hồi phục lại bình thường.
Diệp Mặc vừa muốn mở miệng, hình như chị Nhan biết hắn muốn nói gì, liền giơ tay ngăn lời Diệp Mặc muốn nói. Cô chỉ nhìn Diệp Mặc, trong mắt cô ngời lên ánh lửa, khiến Diệp Mặc lo lắng. Thậm chí Diệp Mặc nghi ngờ người phụ nữ nằm trên chiếc ghế tựa không lâu trước đây có phải là cô hay không, đây là Diệp Mặc, nếu đổi một người khác nói không chừng sẽ bị sụp đổ.
Ánh mắt nồng ấm trong mắt cô không giống như ánh mắt bình thường nhìn một vãn bối, mà giống như ánh mắt rực lửa nhìn người tình. Tuy chị Nhan xinh đẹp vô cùng, nhưng Diệp Mặc biết cô ít nhất cũng bốn mươi tuổi, hơn nữa còn là trưởng bối của hắn, còn về quan hệ gì cho đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ.
Qua một lúc lâu, ánh mắt của chị Nhan hơi kỳ lạ, cô bỗng nói:
-Chị đã hóa trang, chị phải đi rửa mặt để cậu nhìn thấy.
Lời nói này thật ấm áp, trong lòng Diệp Mặc có chút bất an. Nhưng hắn vẫn nói:
-Chị Nhan, hóa trang trên mặt chị, tôi đã rửa rồi.
-A…
Chị Nhan a lên một tiếng, vội vàng cầm lấy gương bên cạnh, quả nhiên hóa trang trên mặt cô đã không còn, gương mặt lộ vẻ xinh đẹp lâu rồi chưa thấy. Cô sờ lên mặt theo bản năng, rồi hai hàng nước mắt rơi xuống.
Diệp Mặc không hiểu tâm trạng lúc này của cô, lúc này tốt hơn là đừng kinh động đến cô.
Một lúc lâu sau, chị Nhan đặt gương xuống, bắt đầu hỏi han cuộc sống của Diệp Mặc. Đặc biệt là chuyện của Ninh Khinh Tuyết, điều cô hỏi càng lúc càng tỉ mỉ hơn. Nhưng cô không hề nhắc đến cuộc sống của mình.
Cho đến khi thực sự biết bây giờ Diệp Mặc sống rất tốt, không cần cô lo lắng, dường như cô mới yên tâm.
Lát sau, chị Nhan như quyết định điều gì, cô bỗng nhìn Diệp Mặc rồi cười:
-Cậu ở đây đợi tôi, lát nữa tôi sẽ ra.
Nhìn chị Nhan đi vào một căn phòng, tuy Diệp Mặc dùng thần thức là biết chị đang làm gì, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Một lúc sau, chị Nhan cầm ra một bọc nhỏ, trong tay cầm hai thứ giống như hai quyển sách, và hơi cũ. Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện ra dung nhan của cô đã thay đổi, thì ra cô đã đi hóa trang. Quả thật là vẻ đẹp của cô một khi bị người khác nhìn thấy cũng rất phiền phức.
Diệp Mặc đứng dậy, chị Nhan nhìn Diệp Mặc một lần nữa, nhưng ánh mắt rực lửa của cô đã biến thành niềm thương cảm, rồi trở nên mơ hồ.
Diệp Mặc hơi lo lắng, nắm lấy tay cô truyền ít chân khí. Chị Nhan định thần lại, dường như cảm thấy hơi ngạc nhiên đối với việc Diệp Mặc có chân khí, nhưng sự kinh ngạc này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
-Cậu hãy ôm chị Nhan một lúc…
Chị Nhan nói một câu mà Diệp Mặc không nghĩ tới.
Thấy Diệp Mặc ngạc nhiên, chị Nhan cười nói:
-Chị Nhan là người thân nhất của cậu, cậu có gì mà ngại, vừa nãy...
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, bỗng nhiên ôm chị Nhan vào lòng, hắn cảm thấy chị Nhan làm thế chắc chắc có ý của cô. Diệp Mặc phát hiện ra chị Nhan hắn đang ôm hơi run, một hồi lâu, chị Nhan đẩy Diệp Mặc ra, mặt chị đỏ hồng, nhưng đã bình thường trở lại, cô cười với Diệp Mặc:
-Hai thứ này cho cậu, tôi phải đi rồi.
-Cái gì? Chị Nhan, chị nói chị phải đi? Ồ, tôi đưa chị đi.
Diệp Mặc phản ứng trở lại, vừa nãy hắn còn nghĩ là chị Nhan muốn đi xa.
Chị Nhan nhoẻn miệng cười:
-Nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là cậu bình an vô sự, cậu không sao, lại còn có bản lĩnh lớn như vậy, tâm nguyện của tôi cũng được rồi, lão thất phu Diệp Vấn Thiên đã chết, coi như hắn may mắn. Hiện giờ tôi muốn một mình đi làm một số việc mình muốn làm, tôi không thể đi cùng cậu.
Diệp Mặc ngây người, Diệp Mặc không ngờ vừa tìm thấy chị Nhan, cô lại sắp đi. Mình còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, huống hồ ngay cả chị Nhan và hắn có quan hệ gì hắn cũng không biết.
-Chị biết cậu muốn hỏi gì. Chị đã đưa đến tận tay cậu rồi, cậu không phải lo lắng, chị có thể tự lo cho mình.
Chị Nhan nhìn vẻ lo lắng của Diệp Mặc, chợt có chút muốn ở lại, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cô xóa bỏ.
Diệp Mặc đương nhiên nhìn ra chị Nhan đã tu luyện qua Cổ Võ, chỉ là tu vi của chị không cao lắm, thậm chí ngay cả Hoàng cấp cũng chưa tới. Nhưng Diệp Mặc xem qua kinh mạch của chị, biết công pháp Cổ Võ chị Nhan tu luyện rất giỏi, còn về tại sao tu vi của chị lại thấp như thế, hắn cũng không rõ.
Thấy Diệp Mặc muốn mở miệng nói gì đó, một lần nữa chị Nhan lại ngăn Diệp Mặc lại.
-Cậu không phải khuyên chị, cũng không cần ngăn cản chị, chị thích đi một mình. Sau khi chị đi, nếu cậu có thể chăm sóc Ân Gia và Ân Tư, thì hãy giúp chị chăm sóc chúng, hai chị em chúng là hai đứa trẻ chị nhặt được khi vừa đến đây.
Diệp Mặc thở dài, hắn biết chị Nhan đã quyết định, mình có khuyên cũng không có tác dụng gì, nên ngậm miệng không nói nữa.
-Còn bộ quần áo của vợ cậu chị rất thích, cảm ơn cậu. Chị không có gì tặng cho cậu, chiếc vòng tay kia đã theo chị rất lâu, tuy sau này bị thất lạc, nhưng cậu đã tìm được nó thì hãy giữ lại cho mình đi. Chị đi đây, cậu không phải tiễn.
Chị Nhan nói, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.
-Đợi đã.
Diệp Mặc vội vã ngăn chị Nhan lại, hắn đưa cho chị Nhan hai chiếc bình ngọc rồi nói:
-Đây là một ít đan dược sư phụ tặng cho tôi, viên này tên là Trú Nhan Đan, có thể giữ gìn dung nhan, còn viên kia tên là Bồi Khí Đan, có thể nâng cao tu vi Cổ Võ.
Sau khi đưa bình ngọc cho chị Nhan, Diệp Mặc còn sợ chị Nhan không tin, còn nói:
-Hai viên đan dược này có công hiệu như Liên Sinh Đan mà tôi đã cho chị uống, tôi đưa chị thêm một viên Liên Sinh Đan nữa.
Chị Nhan nhận lấy chiếc bình của Diệp Mặc, không nói gì, chỉ gật đầu. Chỉ là chị nhìn thấy vẻ lo lắng của Diệp Mặc, liền nói:
-Chị ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu không phải lúc trước bị bệnh, cũng sẽ không tới mức như hôm nay, cậu không phải lo.
Nghe chị Nhan nói, Diệp Mặc mới nhớ ra, vội vã đưa cho chị Nhan thẻ ngân hàng của mình nói:
-Trong đây còn ít tiền, chị giữ lấy, mật khẩu đều là một, đề phòng có lúc cần.
-Không, cái này chị không cần, chị còn ít tiền. Chị biết cậu có thể tìm tới đây, chắc chắc không thiếu tiền, nhưng chị không cần tiền của cậu.
Chị Nhan vội vàng đưa trả lại cho Diệp Mặc.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 561: Ngay cả một con gà cũng không bằng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc biết chuyện lúc trước chị Nhan phải bán chiếc vòng, biết chắc chắn chị không có bao nhiêu tiền, đâu thể cất lại, nên lại đưa lại cho chị Nhan nói:
-Chị Nhan, trong đây chỉ có một chút tiền, chỉ có mấy nghìn…
Diệp Mặc nói đến đây cảm thấy hình như có chỗ không đúng, hắn nghĩ ra rồi, chiếc vòng tay quan trọng với chị Nhan như vậy, chị sao có thể bán đi? Thạch Khai Căn không thể lừa hắn, vậy thì gã Lưu Sơn mà Thạch Khai Căn tìm được đã lừa Thạch Khai Căn.
-Được rồi, chị nhận.
Chị Nhan mỉm cười rồi cầm lấy thẻ ngân hàng của Diệp Mặc, chỉ có mấy nghìn đô, nhận lấy cũng không có gì.
Nhìn chị Nhan rời đi, Diệp Mặc không có cách nào gọi lại, chị có việc của mình phải làm. Giống như những gì cô nói, nếu không phải cô luôn có bệnh, có lẽ cô sớm đã làm rồi.
-Chị Nhan…
Diệp Mặc không kìm nổi gọi một câu, tuy trong khoảng thời gian ngắn nhưng dường như chị Nhan đã cho hắn cảm nhận được sự ấm áp. Sự ấm áp của cô đối với mình là từ trong sâu thẳm trái tim, không có một chút giả dối. Thậm chí chắc chắn dù Diệp Mặc là kẻ ăn mày ngồi đầu đường hay trên người hắn dơ bẩn vô cùng. Chỉ cần chị Nhan biết hắn là Diệp Mặc, là người cô tìm, cô sẽ không chút do dự ôm hắn vào lòng, đây chính là trực giác.
Chị Nhan quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Diệp Mặc, nhưng thần thức của Diệp Mặc lại nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của cô.
-Chị Nhan, hiện nay tôi ở Lạc Nguyệt thành, nếu chị muốn tìm tôi, chỉ cần đến Lạc Nguyệt thành là được.
Diệp Mặc không biết chị Nhan có đi tìm hắn không, nhưng hắn rất hi vọng chị Nhan sẽ đi tìm hắn.
Vừa tìm được chị Nhan, nhưng chớp mắt cái chị Nhan lại rời đi, Diệp Mặc đứng trước cửa phòng, nhìn chị Nhan dần dần mất hút khỏi tầm mắt, trong lòng buồn bã.
Chị Nhan nói điều mình muốn biết đều ở trong tay mình, theo bản năng Diệp Mặc nhìn hai quyển sách ở trong tay. Một quyển nhật ký dày, hơi vàng, cho thấy đã rất nhiều năm rồi, và một quyển công pháp Cổ Võ.
Vừa nhìn mấy chữ trên công pháp, Diệp Mặc biết ngay vì sao khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ân Gia lại thấy có chút quen quen. Công pháp Cổ Võ chính là “Diệp thị khí công”, thì ra là đồ của Diệp gia. Lúc trước khi hắn nhìn thấy dáng đi của Diệp Tử Phong giống với Ân Gia, xem ra Ân Gia cũng đã luyện tập công pháp quyển sách này, cho nên hạ bàn của hai người này giống nhau.
Diệp Mặc lắc đầu, cất quyển sách đi, đối với cái này hắn không có hứng thú. Chị Nhan nên biết ở phố người Hoa, không có bản lĩnh thì sẽ không có cách nào sống được, cho nên đã truyền công pháp này cho Ân Gia.
Diệp Mặc cầm quyển nhật ký lên, đang muốn mở ra thì một thanh niên người Hoa khoảng hai mươi tuổi vội vàng chạy đến. Cậu ta nhìn thấy Diệp Mặc đứng trước cửa thì hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại:
-Anh là ai?
-Tôi là bạn của Ân Tư.
Diệp Mặc biết cậu chàng này chắc chắc cũng ở phố người Hoa.
-A, vậy thì anh mau chóng đi xem Ân Tư và Ân Gia đi, bọn họ xảy ra chuyện ở chợ quyền anh đen rồi, tôi đến để báo cho cô của Ân Gia biết…
Giọng nói của cậu chàng này chưa dứt thì đã không thấy người thanh niên đứng trước cửa nữa rồi.
Cậu ta giật mình, dụi dụi mắt:
-Mình bị hoa mắt à?
…
Ân Gia và Ân Tư xảy ra chuyện, như vậy sao được? Hắn vừa mới đồng ý với chị Nhan chăm sóc hai người, sao có thể để họ xảy ra chuyện được. Cho nên ngay lúc nhận được tin, Diệp Mặc đã cất quyển nhật ký trong tay đi, lập tức đi đến chợ quyền anh đen ngay.
Lúc này đã là buổi chiều, chợ quyền anh đen rất náo nhiệt. Người ở bên ngoài đại sảnh bắt đầu buôn bán, nơi đánh quyền anh dưới hầm ngầm lại càng ồn ào.
Thần thức của Diệp Mặc quét thấy tình hình bên phải đài quyền anh, đầu tóc của Enie và Ân Tư bù xù, vòng mắt của Enie hơi xanh, đoán chừng đã bị kẻ nào đó đánh cho một quyền. Hai mắt của Ân Tư đỏ ngầu, đỡ Ân Gia đang nằm trên đất. Khóe miệng Ân Gia chảy máu, xương ngực cũng bị đánh gãy mấy chiếc rồi.
Diệp Mặc vừa nhìn đã biết cậu ta gần chết rồi, rõ ràng là sắp tiến gần đến cái chết, hoặc nói là bây giờ đưa đến bệnh viện cũng cả đời tàn phế.
Đã như vậy rồi, còn không đưa đến bệnh viện, ở lại đây làm gì? Diệp Mặc đang nghi hoặc thì câu nói của Ân Tư đã giúp hắn hiểu.
-Tôi xin các anh, tránh ra đi, để tôi đưa em tôi đến bệnh viện…
Giọng nói của Ân Tư khàn khàn, có lẽ những lời này cô đã nói không biết bao nhiêu lần.
Hai người đàn ông áo đen như cột đá chặn đường đi của Ân Tư và Enie, không hề có ý tránh đường.
-Tôi đồng ý với các anh rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện…
Ân Tư khản cổ kêu lên lần nữa.
Nhưng hai gã đàn ông vẫn không có ý tránh ra, một người phụ nữ có vẻ sống về đêm quá độ ngậm một điếu thuốc bước đến. Cô ta lạnh lùng liếc nhìn ba người dưới đất, chậm rãi nói:
-Cô đồng ý rồi, gọi cô của cô đến đi, cô của cô đồng ý mới được.
Diệp Mặc bước tới, lấy một viên Liên Sinh Đan nhét vào miệng Ân Gia.
-Anh Diệc Mặc, là anh? Sao anh quay lại, a, thật là tốt quá…
Nhìn thấy Diệp Mặc, hình như quên mất chuyện mắt mình bị đánh một quyền, Enie bỗng trở nên vui mừng. Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới tình cảnh trước mắt, mặt tỏ vẻ khổ sở.
Diệp Mặc cười gượng gạo, Enie quả là rất lạc quan.
-Sao vậy, Enie.
Diệp Mặc vừa mới hỏi một câu, hai người đàn ông to cao áo đen đã đến lôi Diệp Mặc. Diệp Mặc ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn, tung chân đá. Hai gã đàn ông áo đen bị Diệp Mặc đá văng hơn mười mấy mét, sau đó dường như có hẹn trước, bốn cái chân đồng thời bị đập mạnh vào góc tường. Sau mấy tiếng “răng rắc”, hai gã này lập tức ngất đi.
Diệp Mặc biết cú đập này là do hai kẻ này chuốc lấy.
Người phụ nữ sống về đêm quá độ ngậm thuốc lá vốn muốn nói, nhìn thấy Diệp Mặc không nói hai lời đã ra tay độc ác, sợ tới mức lùi lại phía sau hai bước. Nếu người phụ nữ này đi lên, Diệp Mặc cũng không ngại đá cho cô ta một cước, nhưng cô ta đã lùi rồi, xem như cô ta may mắn.
Hai cú đá của Diệp Mặc khiến cho những người xung quanh vây xem tản đi hết, dường như tất cả mọi người đều biết gã thanh niên người Hoa này không dễ nói chuyện, hơn nữa thân thủ không tồi. Ban nãy hắn đến đã đánh ngay, thậm chí vừa ra tay đã đánh cho hai gã quyền anh tàn phế, kẻ này ít chọc vào là tốt.
Enie kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ người đàn ông người Hoa để cô dẫn đường lợi hại như vậy, quả thật như thánh sống vậy. Rất nhanh cô định thần trở lại, lập tức nhảy dựng lên, căn bản không còn để ý đến vòng mắt xanh nữa mà ôm cánh tay của Diệp Mặc nói:
-Ồ, anh Diệp, anh giỏi quá.
Diệp Mặc nhìn cô không nói gì, bạn trai cô vẫn còn nằm trên đất, cô gái ngoại quốc này quả là ăn ngay nói thật. Cô gái này khiến hắn nhớ đến Vương Dĩnh, hắn cảm thấy hai người này có chỗ giống nhau.
Trong giây phút đó suýt nữa thì Ân Tư quên mất sự việc trước mắt, chỉ ngây người nhìn Diệp Mặc, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến em trai của mình, phải mau chóng đưa em trai đến bệnh viện mới được.
-Em trai của cô không sao nữa rồi, cô đừng động vào cậu ấy, để cậu ấy nằm một lúc.
Diệp Mặc thấy Ân Tư chạm vào Ân Gia, liền lên tiếng.
-A…
Ân Tư đương nhiên biết em trai mình bị thương đến cỡ nào, Diệp Mặc nói em ấy không sao, cô chắc chắn sẽ không tin. Nhưng cô mau chóng kinh ngạc nuốt những lời muốn nói vào trong, hơn nữa vết thương trên đầu em trai hình như đã ngừng chảy máu, thậm chí đã kết vảy. Tuy Ân Tư không dám tin những gì mình nhìn thấy, nhưng vết thương trên đầu em trai quả thực đã kết vảy.
-Em không sao.
Nhìn thấy gương mặt lo lắng của chị gái, Ân Gia vội vàng đáp.
-Em thực sự không sao chứ?
Ân Tư không yên tâm hỏi một câu, cô rất rõ vết thương của Ân Gia, nhưng vừa mới qua một lúc đã không sao? Đây có chuyện gì? Cô chỉ nhìn thấy Diệp Mặc cho một viên thuốc vào miệng em trai, lúc đó cô dường như phát điên rồi, đâu còn để ý đến Diệp Mặc đã cho thứ gì vào miệng Ân Gia.
-Gia Gia, anh khỏe rồi.
Lúc này Enie mới nhớ đến còn có một cậu bạn trai, vội vàng đỡ Ân Gia dậy.
-Thân thủ của anh không tồi, nhưng nếu vì có chút ít bản lĩnh mà đã muốn phá chợ quyền anh đen ngầm ở thị trấn MexiKa thì còn kém xa. Ở đây vào thì dễ nhưng muốn ra thì không dễ như thế đâu.
Người đàn ông có vẻ gầy yếu đi tới, y liếc nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng nói.
-Anh Đậu…
Người đàn ông gầy yếu bước tới, gần như tất cả mọi người đều chào hỏi y, không ngừng gọi anh Đậu.
Diệp Mặc lắc đầu, một kẻ Hoàng cấp sơ kỳ dám đến trước mặt hắn diễu oai. Hơn nữa kẻ này có thể luyện đến Hoàng cấp sơ kỳ cũng coi như là may mắn.
-Ai nói tôi muốn đi? Việc ở đây của tôi vẫn chưa làm xong, sao có thể đi chứ?
Diệp Mặc cười nhạt, đi đến trước mặt gã anh Đậu ấy, bỗng giơ tay giữ chặt cổ của y, nhấc y lên một cách cứng rắn.
Mặt của gã anh Đậu đỏ bừng, y không ngờ có ngày mình lại bị một người xách cổ, y vừa mới nhìn thấy người thanh niên này đi đến, nhìn thấy hắn giơ tay ra, nhưng y không có một chút năng lực phản kháng nào.
Mọi người xung quanh đều ngây người, nếu nói vừa nãy Diệp Mặc đá hai kẻ cao lớn kia vẫn chưa đáng kể gì, thì bây giờ Diệp Mặc nhấc cổ gã anh Đậu lên, quả thực là quá phi thường.
Gã anh Đậu là ai? Ai mà không biết? Đệ nhất cao thủ ở Mexika, dù là hắc thủ Helder cũng phải kiêng nể y ba phần. Nhưng trước mặt người thanh niên này, ngay cả con gà cũng không bằng. Từ trước tới nay, chợ quyền anh đen ngầm luôn ồn ào, nhưng đây là lần đầu tiên bỗng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc bỗng giương tay lên, ném gã anh Đậu ra ngoài:
-Không cần lo lắng, một lúc lâu nữa tôi mới đi.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 562: Là ai thiết kế cục này
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc bỗng nhiên giơ một tay lên, đem anh Đậu trong tay ném ra ngoài,
- Anh không cần lo lắng, tôi còn một hồi lâu mới ra ngoài.
Anh Đậu bị Diệp Mặc ném tới trong thùng rác, vô số rác rưởi tràn ra, nhưng anh Đậu lại kinh ngạc đến ngây người nhìn Diệp Mặc, không cần nói đến những lời hung ác, ngay cả một chữ cũng không có cách nào nói ra.
Nội tâm của y kinh hãi giống như kinh đào, y có thể tu luyện tới hoàng cấp đương nhiên không giống như người bình thường. Đối với cổ võ y cũng biết một ít, càng biết bản lĩnh của mình mặc dù có thể đứng thứ nhất ở thị trấn nhỏ Mexika, nhưng trong mắt người tu luyện cổ võ mình lại là kém nhất.
Nhưng người thanh niên trước mặt này lại có thể dễ dàng xốc y lên, thậm chí y ngay cả một chút năng lực cử động đều không có, y biết, người thanh niên trước mặt này ít nhất là tu vi Huyền cấp trở lên. Sư phụ truyền cổ võ lúc trước cho y có nói qua, Huyền cấp cao thủ đều là người trong ẩn môn Hoa Hạ, bọn họ bình thường đều không ra ngoài, cho nên trên cơ bản không gặp được.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết, một khi gặp người như thế, ngàn vạn lần không nên đắc tội. Bởi vì trong mắt loại người này, tính mạng con người thật giống như một con kiến không đáng đồng tiền, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể giết.
Anh Đậu mới vừa rồi còn diễu võ dương oai lập tức toàn thân mồ hôi lạnh chảy ra, y biết mình vừa rồi đã đi một vòng ở Quỷ Môn quan.. Nếu người thanh niên trước mặt này muốn giết y, y sớm đã chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.
Anh Đậu ở trước mặt người thanh niên này không hề có lực chống trả, còn bị ném vào trong thùng rác giống như một loại rác rưởi. Vài người vốn là muốn tiến lên trợ uy lấy lòng anh Đậu cũng không dám tiến lên nữa, thậm chí cả đám đều lui về phía sau vài bước.
Ngay cả vài tuyển thủ còn ở trên lôi đài so tài cũng ngừng lại, người tới nơi này đánh quyền có mấy người không biết anh Đậu. Anh Đậu tên là Đậu Nguyệt Sanh, đến nơi này từ năm năm trước, liền nắm quyền trên toàn bộ chợ quyền anh ngầm, không có ai là đối thủ của y. Sau đó ông chủ Kim Ân của chợ quyền anh đen đã mời y làm tay đấm số một của chợ. Thậm chí còn có cổ phần ở bên trong, là nhân vật thực quyền chân chính trong chợ quyền anh đen ở thị trấn nhỏ Mexika.
Đậu Nguyệt Sanh giãy dụa từ trong thùng rác đứng lên, y thậm chí ngay cả rác rưởi trên người đều không có kịp vuốt xuống, liền vội vã hướng tới Diệp Mặc.
Người phụ nữ ngậm thuốc lá thấy Đậu Nguyệt Sanh lại đi tới, vội vàng chạy đến bên cạnh y nói:
- Anh Đậu, tôi đi trước gọi người, tên nhóc này quá nguông cuồng...
- Cút...
Người phụ nữ này lời còn chưa nói hết, đã bị Đậu Nguyệt Sanh cho một cái tát vào mặt, lập tức quay một vòng tròn tại chỗ. Lúc này mới bổ nhào trên mặt đất, thuốc lá trong tay đã không biết ném đến chỗ nào rồi.
Đậu Nguyệt Sanh tuy rằng cả người đau đớn, nhưng y biết rõ thanh niên người Hoa kia, không lập tức hạ độc thủ, nếu hắn hạ độc thủ, mình đã không có thư thái như vậy rồi. Cho dù là không chết, cũng sẽ bị trọng thương, toàn thân đau đớn.
- Tiền bối, vãn bối Đậu Nguyệt Sanh có mắt như mù, mạo phạm tiền bối, thật sự đáng chết...
Ngoại trừ vài người có con mắt nhìn ra. Gần như tất cả mọi người nghĩ Đậu Nguyệt Sanh đi tới trước mặt Diệp Mặc, là chuẩn bị trả đũa Diệp Mặc. Nhưng lời nói của Đậu Nguyệt Sanh lại làm cho những người đó đều thất kinh, cũng hiểu rằng hoá ra anh Đậu phải đi xin lỗi đấy.
Cọng rơm cứng, gặp cọng rơm cứng rồi. Cho dù là người không hiểu cũng biết anh Đậu sợ hãi.
- Ngay cả anh Đậu cũng sợ hãi, vậy thì người Hoa trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tới nơi này mở vùng trời mới sao? Cho nên mới đập phá nơi này?
Lập tức đã có người nhỏ giọng nói ra.
- Mày là đầu heo à, không phát hiện hắn là vì người thanh niên trên mặt đất kia mà tới sao, vừa rồi Enie còn quen biết hắn.
Lập tức đã có người phản bác lại.
Diệp Mặc mắt lạnh quét Đậu Nguyệt Sanh một cái, anh Đậu này còn có chút nhãn lực, biết mình không làm trọng thương y là có chuyện tìm y. Nếu y không đến. Ngay sau đó, Diệp Mặc sẽ gửi một đao gió đến.
Sở dĩ không có giết anh Đậu này, thậm chí không làm trọng thương y, là vì Diệp Mặc cảm giác được có chút không đúng. Ân Tư và Ân Gia chỉ là người bình thường cuối phố người Hoa mà thôi, cho dù là Ân Gia đấu thua trận, cũng sẽ không bị ngăn lại không cho đi bệnh viện. Ân Tư tuy rằng thanh tú, nhưng cũng còn chưa tới mức làm cho người ta muốn chiếm lấy.
Hơn nữa hắn chính tai nghe thấy Ân Tư nói đồng ý yêu cầu của bọn họ rồi, những người này vẫn không để cô rời khỏi. Đây đã giải thích rõ một vấn đề, mục tiêu của bọn họ không phải Ân Tư. Sau lại nghe được lời nói của người phụ nữ ngậm thuốc lá kia. Hắn có chút hiểu được, những người này vì chị Nhan mà tới.
Chị Nhan tuy rằng cùng hắn gặp gỡ không lâu. Nhưng tình thương của cô đối với mình là phát ra từ nội tâm, khiến Diệp Mặc có cảm giác rất khác đối với cô. Dám dở trò đối với chị Nhan. Hắn nhất định phải làm rõ chuyện này.
Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, Đậu Nguyệt Sanh trong lòng lại khẩn trương không ngừng. Cũng may Diệp Mặc không để cho y khẩn trương bao lâu, liền lạnh giọng nói:
- Trước tiên tìm một căn phòng để Ân Gia nghỉ ngơi, dẫn tôi đi xem ông chủ các anh, ông ta lá gan rất lớn.
- Vâng, vâng...
Câu phía trước đối với Đậu Nguyệt Sanh đương nhiên không có vấn đề, nhưng khi Diệp Mặc nói đến ông chủ của mình lá gan rất lớn, y lại ra một thân mồ hôi lạnh. Y không biết Diệp Mặc có phải cũng ám chỉ lá gan của y cũng rất lớn hay không, nhưng y một câu cũng không dám hỏi thêm.
Diệp Mặc không để ý tới tâm tư của Đậu Nguyệt Sanh, nói với Enie và Ân Tư:
- Enie, cô và Ân Tư mang Ân Gia đi nghỉ ngơi, Ân Gia hiện tại hẳn là không có chuyện gì. Tôi đi làm ít chuyện xong sẽ lập tức trở về mang mọi người rời đi, yên tâm, bây giờ ở nơi này không người nào dám làm khó mọi người nữa đâu.
Bởi vì chị Nhan, Diệp Mặc đối đãi Ân Gia và Ân Tư tất nhiên là không giống nhau, thậm chí có chút cảm giác thân thiết ở bên trong.
- Cảm ơn anh, Diệp đại ca.
Ân Tư liên vội vàng đứng lên cảm tạ, từ trong miệng Enie cô đã biết người trẻ tuổi người Hoa này vừa lợi hại lại vừa có tiền tên gọi là Diệp Mặc, hơn nữa hắn có thể từ chỗ 'Hắc thủ' Helder đi ra, còn có thể khiến anh Đậu ngoan ngoãn đi theo, có thể nhìn ra hắn là một người rất cừ.
- Được, được, Diệp đại ca, chúng em chờ anh...
Enie cũng học cách gọi của Ân Tư bổ sung một câu.
Sắp xếp xong xuôi mấy người Ân Gia, Diệp Mặc mới đi theo Đậu Nguyệt Sanh vào một phòng làm việc lớn xa hoa nhất phía sau đài đấu quyền. Hai người bọn họ vừa mới tới cửa, một người đàn ông da trắng lớn tuổi mập mạp vội vội vàng vàng đi tới. Phỏng chừng lão ta đã biết được tin tức, muốn đi ra ngoài nhìn, vừa lúc gặp hai người Diệp Mặc lại đây.
Người đàn ông ngoại quốc mập mạp đi đến trước mặt Diệp Mặc và Đậu Nguyệt Sanh, hai tay chắp vào nhau giơ lên, dùng thứ tiếng Hoa không rành mạch nói:
- Quyền Vương tiên sinh tôn quý, ngài thực là quý khách của tôi, mang tới ánh hào quang cho căn phòng này, tôi tên là Kim Ân. Là nhà này…
Câu này của lão ta còn chưa nói hết, Diệp Mặc chính là một cước đá vào trên thân người mập mạp của lão ta. Kim Ân lập tức bị đá ra mấy thước, đụng vào bên cạnh tay vịn của chiếc ghế phía sau, ngồi bịch xuống trên mặt đất giống như một con tôm lớn.
Hai gã vệ sĩ sau lưng của lão lập tức liền giơ súng trong tay lên, nhưng không đợi súng trong tay hai người này vang lên, Diệp Mặc lại xuất ra hai luồng đao gió bay tới. Tay cầm súng của hai gã vệ sĩ đã cùng nhau hạ xuống...
- Dừng lại, dừng lại...
Kim Ân không biết là kêu vệ sĩ của mình dừng lại, hay là kêu Diệp Mặc dừng lại, chỉ biết là không ngừng xua tay. Lão ta không phải và người không biết nhận thức. Đậu Nguyệt Sanh là người tu luyện cổ võ, rất nhiều chuyện đều đã nói với lão, tuy rằng lão ta không tin, nhưng lão cũng biết ở Hoa Hạ có một phần nhỏ người như vậy. Những người này rất lợi hại, hơn nữa giết người bừa bãi, trong mắt căn bản cũng không có pháp luật, đương nhiên lão cũng là người không có luật pháp. Rất hiển nhiên, Diệp Mặc đúng như một phần nhỏ mà Đậu Nguyệt Sanh đã nói, thậm chí giết người còn vô cùng bừa bãi.
Hai gã vệ sĩ không cần lão chỉ bảo, cũng không khỏi không dừng lại, chỉ thiếu chút nữa ngất đi thôi. Thanh niên người Hoa kia tùy tay hươ hai cái. Liền khiến cánh tay của bọn hắọ rớt xuống. Bọn họ ngay cả ngất đi cũng không dám, bọn họ rất sợ một khi ngất đi, ngay sau đó sẽ bị thanh niên người Hoa kia cho thêm một đòn như vậy, đầu bọn họ cũng phải rớt xuống. Có lẽ bọn họ thật không ngờ. Cho dù là không ngất đi, người ta cũng có thể giết bọn họ.
Đậu Nguyệt Sanh sợ tới mức lại ứa ra mồ hôi lạnh, y thấy Diệp Mặc tùy tay đã đem cánh tay hai gã vệ sĩ tháo xuống, lập tức chỉ biết người thanh niên trước mặt này thậm chí không chỉ Huyền cấp, còn có thể rất cao. Tu vi của y tuy rằng không được tốt lắm, nhưng y cũng là lão giang hồ. Y coi như là một người từng trải rồi. Y không thấy ám khí của Diệp Mặc, chứng tỏ hắn có thể không dùng ám khí, nhưng y lại không dám tin tưởng phán đoán của mình. Bởi vì y chưa từng gặp qua người tu luyện cổ võ như vậy, xa như vậy có thể dùng nội khí chém đứt cánh tay người khác.
Diệp Mặc đi đến trước mặt Kim Ân, một cước đá Kim Ân ra rất xa, lúc này mới ngồi xuống.
Diệp Mặc ngồi một hồi, cho đến lúc Đậu Nguyệt Sanh đầu đầy mồ hôi mới lên tiếng:
- Đậu Nguyệt Sanh. Tao không có giết mày, tao biết mày là người thông minh. Tao sẽ không nói lần thứ hai. Mày nói xem tại sao bọn mày và Ân Gia có khúc mắc? Thậm chí Ân Tư nói đồng ý yêu cầu của bọn mày rồi, còn không thả bọn họ đi? Nhớ kỹ. Chỉ cần nói dối một chữ, tao đưa tay là có thể giết mày.
- Vâng, vâng, tôi hiểu được.
Đậu Nguyệt Sanh lúc này nào dám nói chữ không, bởi vì cái mạng nhỏ của chính mình, y lại không dám hàm hồ.
- Là yêu cầu của Rose ở khách sạn Meto, y nói muốn mạng của Ân Gia, sau đó khiến Ân Tư và cô của họ đi vào khuôn khổ. Chủ động đi tìm y, về phần là nguyên nhân gì, tôi cũng không biết. Việc này do Kim Ân nhận làm, tôi chỉ là phụ trách trông nom võ đài, không có liên quan gì với tôi.
Đậu Nguyệt Sanh muốn duy trì bình tĩnh một ít, nhưng ám khí vừa rồi của Diệp Mặc vô hình khiến y thật sự bình tĩnh không được.
Diệp Mặc đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kim Ân, chỉ có điều hắn vẫn không nói gì, Kim Ân ngồi dưới đất lập tức liền lớn tiếng kêu lên:
- Tiền bối, cái đó cũng không có liên quan tới tôi. Tôi, tôi...
Kim Ân mấy câu nói đó không ngờ nói lưu loát lên, nhưng lão ta cũng muốn tìm một lý do lưu loát, lại nhất thời tìm không ra.
Diệp Mặc lại một cước đá vào trên đầu của lão ta, lạnh giọng nói:
- Lập tức gọi tên Rose kia tới, còn đánh Ân Gia chính là người nào, cũng kêu đến cho tôi.
- Vâng, vâng...
Kim Ân đã không có biện pháp nói thêm một chữ nữa rồi.
Thấy Kim Ân đã gọi người đi ra ngoài gọi Rose tới, Diệp Mặc lại nhíu nhíu mày, ở 'khách sạn Meto' hắn đã thấy Helder và Rose sắp xếp hại Ân Tư. Bây giờ ở nơi đây lại là một cục nữa, hơn nữa còn hại Ân Tư và Ân gia.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết Rose tại sao phải làm khó dễ chị em Ân thị, nhưng liên tục hại bọn họ khẳng định có mục đích. Hơn nữa dựa vào lời nói của người phụ nữ kia, nói nhất định phải là cô của Ân Tư đến, cục này có phải chính là nhằm vào chị Nhan hay không?
Nhưng nếu muốn làm gì với chị Nhan, bọn họ chỉ cần thuê người đi bắt cóc là xong. Diệp Mặc không tin ở thị trấn nhỏ Mexikai này, còn có chính nghĩa và công lý.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 563: Lưu La Tứ nhẫn nhịn tàn độc
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc đợi không bao lâu, một gã đô con người Hoa và Rose đã bị kêu tới.
Đậu Nguyệt Sanh nhìn thấy tình thế, y chủ động đóng cửa phòng lại. Y nhìn thấy trong mắt Diệp Mặc đặc sát khí, y không phải đồ ngốc, chính y vốn chính là một đường chém giết, mới đi tới vị trí hôm nay, làm sao không biết ý tưởng của Diệp Mặc. Hiện tại cơ hội duy nhất bảo vệ mạng mình chính là liều mạng lấy lòng người trẻ tuổi trước mặt này, chỉ có lấy lòng hắn, mình mới có đường sống.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua tên đô con người Hoa kia, lạnh giọng hỏi:
- Chính là mày đả thương Ân Gia?
- Mày là ai? Anh Đậu, đây là có chuyện gì?
Tên đô con này thấy ông chủ Kim Ân của chợ quyền anh ngầm không ngờ ngồi dưới đất, mà Đậu Nguyệt Sanh lại ngồi đối diện ở phía trước người trẻ tuổi kia lại cung kính như thế, lập tức mặt nhăn mày nhó, liền có chút bất mãn hỏi
Đậu Nguyệt Sanh không liếc mắt lấy một cái, tên đô con này có chút cảm giác xấu, y bỗng nhiên nói với Diệp Mặc:
- Đúng vậy, Ân Gia chính là do tôi đánh, ngài Helder tiên sinh phân phó...
Diệp Mặc căn bản cũng không nghe y nói câu kế tiếp, chỉ có nói với Đậu Nguyệt Sanh:
- Giết nó.
Đậu Nguyệt Sanh thật không ngờ người Hoa trẻ tuổi này lại bảo mình giết tên đô con kia, tuy nhiên cho dù y không ngờ, những ý niệm này cũng là chợt lóe rồi biến mất. Y lập tức hai bước đi tới trước mặt tên đô con kia, đưa tay chính là một quyền.
Tên đô con căn bản là không thể tưởng được Đậu Nguyệt Sanh lại đột nhiên tới giết y, cho dù có nghĩ tới, y cũng không phải đối thủ của Đậu Nguyệt Sanh. Y chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Đậu Nguyệt Sanh một quyền đánh trúng trái tim của y, y chỉ cảm giác trái tim của mình giống như bị một cây búa tạ nện vào. Lập tức nổ tung.
Y không cam lòng nhìn Đậu Nguyệt Sanh, sau đó ngã xuống, nhưng không lập tức chết, mà là trừng to mắt nhìn Đậu Nguyệt Sanh:
- Mày cũng dám giết tao, tao là người của Helder. Mày, mày...
Y còn muốn nói tiếp vài câu. Nhưng y thật sự là nói không được nữa. Đậu Nguyệt Sanh mắt không biểu tình, không cần nói y là người của Helder, hiện tại dưới tình huống sinh tử của chính mình còn khó bảo toàn. Cho dù là muốn y giết Helder y cũng sẽ không do dự nửa phút.
Rose sau khi đi vào cũng cảm giác được không tốt lành. Nhìn Diệp Mặc ngồi ở phía trên, trong lòng nhất thời mà bắt đầu bồn chồn, hắn không phải là bị Helder mang đi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Nhưng y còn chưa nghĩ xong, thì cháu mình đã bị Đậu Nguyệt Sanh giết.
- Đậu Nguyệt Sanh, mày dám giết cháu tao. Nó là người của Helder, mày dám giết nó...
Rose phẫn giận lên, y sở dĩ có thể tiến vào pháp nhãn Helder, là bởi vì cháu mình rất biết đánh nhau, hơn nữa trợ giúp Helder làm nhiều việc. Nhưng bây giờ lại bị giết rồi.
Rose vô cùng phẫn nộ. Nhưng y lại phát hiện Đậu Nguyệt Sanh rất biết vâng lời, giống như không nghe được lời của y. Thanh âm của y dần dần nhỏ xuống, y hiểu được tình cảnh của mình. Y tin tưởng, chỉ cần người Hoa trẻ tuổi này trước mặt nói một câu, Đậu Nguyệt Sanh ngay sau đó cũng sẽ giết mình.
- Mày sao có thể ở trong này? Helder tiên sinh, anh ta, anh ta làm sao có thể...
Rose bỗng nhiên rùng mình một cái, y cảm giác được có chút lạnh, dường như chỗ nào trong chính mình thật không nghĩ tới. Rose có thể từ chỗ nghèo khó cuối phố người Hoa lăn lộn mở một khách sạn, đó chính là một tâm tư đơn thuần cả đời người. Y cảm thấy không đúng. Một loại bất an mãnh liệt trong lòng y dâng lên.
- Helder sao? Tao đương nhiên giết hắn rồi.
Diệp Mặc thanh âm giống như hàn băng, hoàn toàn khiến Rose tê liệt. Tuy rằng y rất không tin lời của người thanh niên trước mặt này, nhưng y biết hắn nói hẳn là sự thật. Nếu không giết Helder, hắn làm sao có thể từ chỗ Helder chạy tới đây?
Ngay cả Helder hắn cũng có thể giết chết, vậy là muốn giết mình? Rose sau lưng mồ hôi lạnh giống như nước chảy.
Đậu Nguyệt Sanh lại một câu cũng không dám nói, y không thể tưởng được người thanh niên này ngay cả Helder cũng có thể giết, đúng là sát thần. Y bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi cực độ, nếu người thanh niên này khi ra đi muốn diệt khẩu, chính mình còn có hy vọng sống sót sao?
- Nói, mày tại sao phải làm khó chị em Ân Tư và Ân Gia, cơ hội chỉ có một lần.
Diệp Mặc âm thanh lạnh như băng truyền đến.
Rose rùng mình một cái, y rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình. Trước mặt người thanh niên này ngay cả 'Hắc thủ' Helder cũng có thể giết chết, y ở trong mắt người trẻ tuổi kia ngay cả một con kiến cũng không bằng
- Tôi nói, tôi nói, chỉ cần tiền bối tha cho tôi một mạng. Tôi còn có tiền, tôi đều cho tiền bối...
Rose biết cái mạng nhỏ của y đã không nằm trong tay mình, không cần nói đến chợ quyền anh ngầm, cho dù là chỗ khác trong thị trấn nhỏ Mexika, tùy tiện chết vài người, cũng giống như chết vài con ruồi bọ mà thôi. Huống chi y còn là một người Hoa.
- Mày nói nhiều lời thừa thãi quá, Đậu Nguyệt Sanh, chặt một chân của ông ta...
Diệp Mặc vừa dứt lời, Đậu Nguyệt Sanh đã rút ra đoản đao, một đao cắt đứt một chân của Rose.
Sau khi chặt bỏ một chân của Rose, Đậu Nguyệt Sanh còn giúp y cầm máu, thậm chí còn lấy ra thuốc trị thương giúp y đắp thuốc lên. Thấy việc làm của Đậu Nguyệt Sanh, Diệp Mặc gật gật đầu, Đậu Nguyệt Sanh này cũng là người từng trải. Biết mình hiện tại muốn hỏi Rose, không để cho y ngất đi.
Rose trên mặt lộ ra hoảng sợ, y mới biết ở trước mặt người thanh niên này tốt nhất là đừng nói ra điều kiện gì cả, muốn mạng, vẫn là xem hắn có tâm tình tha cho tính mạng mình hay không.
- Còn không nói sao?
Diệp Mặc âm thanh lạnh như băng lại truyền tới.
- Tôi nói, tôi nói.
Rose cũng không dám nói điều kiện nữa, khẩn trương nói:
- Tôi tên thật là Lưu La Tứ, trước kia sống tại cuối phố người Hoa…
- Nói điểm chính...
Diệp Mặc vỗ bàn trà bên cạnh.
- Vâng, vâng...
Lưu La Tứ sợ tới mức giật mình một cái, không dám có bất kỳ bất mãn nào, nhanh nói tiếp:
- Có một ngày, tôi đi tìm Ân Tư giúp tôi một chút việc. Tôi tới nhà Ân Tư, lại phát hiện Ân Tư và Ân Gia đều không ở nhà, nhưng tôi lại nhìn thấy cô của Ân Tư. Khi cô ấy tẩy sạch đồ trang điểm trên mặt, không ngờ là một mỹ nữ tuyệt thế.
Nói tới đây Lưu La Tứ không ngờ cảm thấy lưu loát rất nhiều, y không đợi Diệp Mặc tiếp tục thúc giục, liền nói tiếp:
- Tôi khẳng định, tôi chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy. Tôi động tâm, tôi lần đầu tiên động tâm đối với một người phụ nữ. Tôi mới biết được hoá ra cô của Ân Tư rất ít đi ra ngoài, chính là sợ bị người khác nhận ra. Cô hóa trang xấu như vậy cũng là giả, tôi không dám kinh động cô, nhưng từ ngày đó sau khi trở về, lòng tôi liền không thể bình tĩnh trở lại.
Giống như có lẽ đã quên tình cảnh của mình, Lưu La Tứ không ngờ giọng điệu trở nên có chút thâm trầm
- Tôi vốn giúp việc tại một phòng tranh, ngày đó tôi liền dựa vào trí nhớ vẽ lại cô ấy. Nhưng tôi biết bức tranh của tôi không xinh đẹp bằng một phần ngàn bản thân nàng, nhưng tôi đối với bức họa nàng vẫn như cũ không cách nào tự quyết. Từ ngày đó, tôi liền thề, tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền. Tôi muốn toàn bộ tiền tôi buôn bán kiếm lời được đều đưa cho cô của Ân Tư, sau đó sẽ cưới cô ấy.
- Hừ, tên lợn mày cũng muốn cưới chị Nhan
Diệp Mặc khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Nhưng Lưu La Tứ giống như không nghe được Diệp Mặc hừ lạnh, y hình như đã thật sự tiến nhập vào cảm giác phấn đấu.
- Không nghĩ tới tôi vừa nghĩ đến kiếm tiền, cơ hội đã tới rồi. Một người anh em của bố Enie từ Hongkong đến thị trấn nhỏ Mexika, ông ta muốn tìm bố của Enie. Kết quả đã hỏi tới tôi, tôi nhìn thấy ông ta lấy ra một xấp đô la Mỹ lớn, lập tức liền động lòng tham. Tôi cùng cháu của tôi lặng lẽ bắt cóc ông ta, ép hỏi ra mật mã ngân hàng của ông ta, sau đó giết ông ta.
Lưu La Tứ thanh âm dần dần ảm đạm, giống như ác ma dưới nền đất.
Nhưng y vẫn như cũ bất giác nói:
- Tôi gom góp được hai triệu, sau đó tôi mở 'khách sạn Meto'. Nhưng sau đó tôi mới biết được ở thị trấn nhỏ Mexika chỉ có tiền cũng chưa đủ, khách sạn của tôi thậm chí một ngày cũng không mở cửa được. Tôi đầu tư vào Helder, thậm chí để cháu của tôi làm tay đấm cho lão ta.
- Nhưng Helder này là con đĩa hút máu quá độc ác, một tháng lợi nhuận của tôi gần như bị lão ta lấy đi một nửa. Căn bản chẳng còn bao nhiêu tiền. Cũng may Helder rất háo sắc, có một ngày ở trước mặt chúng tôi lão ta nói với mọi người, nếu ai có thể tìm được một nữ nhân xinh đẹp như Marilyne Monroe cho lão, lão liền cho người đó một nửa tài sản...
Ngay cả Đậu Nguyệt Sanh đều cảm giác Lưu La Tứ có chút không đúng, giọng điệu y nói chuyện thậm chí có chút điên cuồng.
Nhưng Lưu La Tứ vẫn như cũ phối hợp nói:
- Tôi lập tức liền nghĩ đến cô của Ân Tư, trong mắt của tôi cô còn xinh đẹp hơn so với Marilyne Monroe.
Nói xong câu này, trên mặt của y không ngờ hiện ra bộ dáng ôn nhu, chỉ là người khác thoạt nhìn có chút đáng sợ.
- Tôi đã nói có lẽ tôi thật sự có thể tìm được... Helder lập tức liền tưởng thật, lão ta lập tức nói nếu đúng tôi có thể tìm được loại phụ nữ này, và làm cho nàng tự nguyện đi theo lão, lão nguyện ý cho tôi một trang viên. Nhưng tôi không cần trang viên của lão, tôi biết cách làm người của Helder, cho dù là lão ta cho tôi, tôi cũng lấy không nổi.
- Khi tôi đưa ra bức họa không đẹp bằng một phần ngàn bản thân nàng, Helder vừa liếc thấy là thích ngay. Tôi nói tôi chỉ cần tất cả lợi nhuận của 'khách sạn Meto', Helder không chút do dự liền đồng ý, điều kiện là chỉ cần tôi có thể tìm được người phụ nữ này, làm cho nàng cam tâm tình nguyện theo lão...
Bộp
Diệp Mặc lại hung hăng vỗ vào bàn trà
- Súc sinh, mày mới vừa rồi còn nói vì chị Nhan phải kiếm tiền, hiện tại lại muốn đem cô ta tặng cho người khác, bại hoại...
Diệp Mặc một tiếng nổi giận khiến Lưu La Tứ hoàn toàn tỉnh táo lại, y giờ mới hiểu được tình cảnh của mình, đối mặt với Diệp Mặc nổi giận y khẩn trương nói:
- Tôi chỉ là muốn dựa vào Helder lấy một khoản tiền, sau đó tôi tính toán thời gian dần qua thay thế được Helder, cuối cùng giết lão, để cho cháu tôi nắm trong tay di sản của lão, tôi sẽ có thể mang lại cho cô của Ân Tư một cuộc sống hạnh phúc nhất...
Câu nói kế tiếp Lưu La Tứ tuy rằng run rẩy không nói ra, nhưng Diệp Mặc và Đậu Nguyệt Sanh đều hoàn toàn hiểu được. Cái gì mới gọi là kẻ nhẫn nhịn và người hung ác, chính là tên Lưu La Tứ này. Nếu quả thật dựa theo kế hoạch của y, ai biết Helder có thể bị y tính kế hay không?
Hơn nữa một khi cháu y nắm trong tay đại bộ phận sản nghiệp trên danh nghĩa của Helder, lén xử lý Helder, Lưu La Tứ nói không chừng sẽ trở thành tân 'hắc thủ' tại thị trấn nhỏ Mexika.
Thật ác độc, Đậu Nguyệt Sanh giờ mới hiểu được ngấm ngầm chịu đựng, chính mình so ra còn kém xa tên Lưu La Tứ này. Từ trong miệng của y có thể thấy y đối với người phụ nữ kia là yêu thích tới cỡ nào, nhưng y vẫn như cũ không chút do dự chuẩn bị xuất ra tiền cược, chỉ là vì cuối cùng chiếm lại cô.
- Đầu tiên xử lý tứ chi của y, sau đó giết.
Diệp Mặc khoát tay Đậu Nguyệt Sanh, loại ác độc này, Diệp Mặc một câu cũng không muốn hỏi y.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương