TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 569: Kỳ tích chi vũ. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Điểm thứ nhất, tbản thân Trương Phong thiên phú tiềm lực đều là thượng đẳng, còn có căn cơ nội tình của Thần gia và Trương gia ủng hộ. Thứ hai là hắn có một trái tim bao dung độ lượng, nếu không sao lại kết bạn được với nhân vật kinh tài diễm diễm như Từ huynh, Nhiếp huynh chứ, đây mới là trọng yếu nhất.
Sở Đông mỉm cười.
Từ Huyền lâm vào trầm tư ngắn ngủi, nhớ tới tình hình lần đầu ở Hoàng Long thành gặp gở Trương Phon, đối phương vui mừng kết bằng hữu, tấm lòng nhân hậu, rất có lực tương tác. Tại rồi sau đó, sau khi Tinh Vũ Sơn nhất mạch bị diệt, hắn và Trương Vũ Hàm, thành công kết giao Nhiếp Hàn. Thậm chí nhân vật như Sở Đông trước đó cũng có kết giao với Trương Phong.
Bản thân Trương Phong cũng không có năng lực tương đối đặc thù như bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, nhưng hắn có nhân cách mị lực phi phàm, có thể liên hệ vận mệnh cá nhân lại cùng một chỗ với những nhân vật kỳ tích này.
Rất nhanh, Từ Huyền lại nghĩ tới quan hệ thân mật giữa Trương Phong và Huệ Lan, không thể không gật đầu:
- Quả thật không có người nào thích hợp hơn hắn.
Cứ như vậy, Khôi Lỗi Nhất cường đại nhất trong số Khôi Lỗi Vương liền được dự định cho Trương Phong.
Mà ở cùng thời khắc đó, Trương Phong ở Phương Thiên trọng thành chi địa đang củng cố thế lực Trương Thiên Minh, cũng khuếch trương tăng lên thế lực liên minh.
Trong thời gian hai ba tháng sau đó, Từ Huyền lục tục luyện chế ra Khôi Lỗi Tam và Khôi Lỗi Nhị.
Thực lực của hai Khôi Lỗi Vương này không phải chuyện đùa, một khi ra tay, chém giết Ngưng Đan bình thường như trò đùa, dù là Ngưng Đan hậu kỳ gặp phải thì dù không chết cũng tàn phế, chỉ có số ít một hai Kim Điện Vương là có thể chống lại.
Kể từ đó, thực lực cấp độ đan đạo của Trương Thiên Minh càng tiếp cận Đông Phương gia hơn.
Vào thời khắc thực lực và sĩ khí Trương Thiên Minh đang không ngừng kéo lên thì Sở Đông nhất cổ tác khí, tăng lớn thế công. Hắn toàn bộ hiểu rõ khống chế đại cục Bắc Phong, thậm chí khi thì tự mình ra tay tham chiến. Sở Đông bản thân thực lực không tầm thường, thêm vào tốc độ tia chớp và công kích của Khôi Lỗi Tam, thường thường có thể đột phá mấu chốt, lấy được cơ hội lớn lao.
Tổng cộng chỉ dùng nửa năm thì Bắc Phong ngũ thành, đã có bốn thành, bị Trương Thiên Minh khống chế.
Tòa cuối cùng còn thừa lại, Tứ Tượng linh thành tập kết tất cả binh lực của Đông Phương gia ở chiến khu Bắc Phong, tử thủ không ra.
Hiển nhiên Đông Phương gia không muốn buông tha cho một cứ điểm cuối cùng ở Bắc Phong trọng thành, một khi mất đi Tứ Tượng thành, như vậy ngày sau Đông Phương gia cho dù ra tay, cũng rất khó phản công bị Bắc Phong trọng thành toàn bộ đã bị Sở Đông khống chế, Đông Phương Quân ở thủ độ cũng tự mình đuổi tới Bắc Phong trọng thành.
Khi Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân đích thân tới, Nhiếp Hàn duệ không thể đỡ rốt cục cũng gặp phải kình địch.
Hai người ở trước Tứ Tượng thành, triển khai một hồi chiến đấu kinh tâm động phách.
Giao phong trong thời gian ngắn ngủi, kết quả Đông Phương Quân thoáng bị thương, Nhiếp Hàn bị thương nặng hơn, Sở Đông sớm đã có đoán trước, lui binh đâu vào đấy.
Đưa mắt nhìn đại quân Trương Thiên Minh thối lui, thân ảnh cao lớn của Đông Phương Quân đứng ngạo nghễ trong hư không, mặt sắc mặt ngưng trọng, ngữ khí hơi có vẻ tối nghĩa nói:
- Trương Thiên Minh ngoại trừ Từ Huyền ra, còn có nhân vật như Nhiếp Hàn, công kích của hắn gần như suy giảm tới tinh thần của ta, hơn nữa kẻ này càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, chỉ sợ lần sau tái chiến sẽ lợi hại hơn lần này nhiều.
- Có muốn truy kích không, nhân số Nguyên Đan kỳ của chúng ta chiếm cứ ưu thế hơn.
Lục Bào lão ma hỏi.
- Trước tiên ổn định thế cục đã, Sở Đông người này, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không thể cho chúng ta thừa cơ đâu.
Đông Phương Quân đưa tay, ngăn cản Thái Hoàng trưởng lão và Lục Bào lão ma đang muốn động
Đại quân Trương Thiên Minh vừa rời khỏi hơn mười dặm thì giữa tầng mây phía trước hiển hiện một thân ảnh cao ngất lóe ra quang mang nhàn nhạt, áp bách ẩn ẩn truyền đến khiến đan đạo cường giả bình thường phải run sợ.
- Nhiếp Hàn, ngươi bị thương?
Thân ảnh màu vàng nhạt kia lóe lên từ tầng mây, ánh sáng màu đỏ lóe lên, hiện thân trước mặt bọn người Nhiếp Hàn, Sở Đông, thần gia Đại trưởng lão.
Từ Huyền lấy ra Thất Phương Ngọc bình, mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ, chỉ qua một lát đã chữa khỏi thương thế của Nhiếp Hàn.
Thủ đoạn mà Từ Huyền triển lộ phảng phất như kỳ tích, thương thế do Nhiếp Hàn giao thủ với Côn Vân đệ nhất Nguyên Đan kỳ cứ như vậy khỏi hẳn rồi.
Trên mặt Sở Đông lộ ra một tia kinh hỉ khó có thể áp chế, không ngờ tới trong tay Từ Huyền lại có lá bài tẩy như vậy.
- Xem ra hơn phân nửa là Đông Phương Quân hoặc là Vô Song Điện Vương đích thân tới, nếu không ngươi cũng sẽ không vội vả gọi ta như vậy. Bất quá, ta dường như đã đến muộn nửa bước, khiến các ngươi bị thua...
Từ Huyền hơi có vẻ tiếc nuối nói, hắn đã hết sức chạy đi, nhưng tiếc rằng chiến đấu đã chấm dứt.
Quạt lông trong tay Sở Đông khẽ phẩy, lại cười nói:
- Ngươi bây giờ chạy đến, coi như kịp thời, chúng ta chủ động lui lại là chiến lược bên ta, cũng không phải chính thức bị thua.
- Ý của ngươi là, hiện giờ lập tức phản kích?
Từ Huyền có chút giật mình.
- Đúng vậy, nhưng không kỳ thuật trị liệu kia của minh chủ, còn có thể trị liệu cho bao nhiêu người?
Sở Đông lập tức dò hỏi, ánh mắt trầm tĩnh sâu xa nhìn chằm chằm vào Thất Phương Ngọc Bình trong tay Từ Huyền, có vài phần hứng thú.
Lấy tác động của tiên diễn, hắn ẩn ẩn phát giác từ bình ngọc nhỏ này có được uy năng hoặc cơ hội rất lớn, thậm chí có thể trực tiếp phá vỡ chiến cuộc.
- Thử xem xem.
Từ Huyền lập tức liên lạc với Tuyết Vi trong Thất Phương Ngọc Bình.
Mượn nhờ lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ, thi triển trị liệu tiên pháp, giới hạn rốt cục là bao nhiêu hắn không biết được.
Sau khi trao đổi một lát, Từ Huyền mặt không biểu tình nói:
- Để cho tất cả đan đạo cường giả bị thương tới, hơn nữa còn có 200 tu giả bị thương tương đối nặng nữa.
Nghe lời ấy, Sở Đông đại hỉ, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.
Rất nhanh, tổng cộng năm sáu tên đan đạo cường giả bị thương đứng ở giữa nhất, lại công thêm 200 tên tu giả trọng thương. Đương nhiên, danh ngạch trị liệu tư nhiên dùng tu vị thực lực để sắp xếp, nhân vật trọng yếu có thể được ưu tiên hơn.
Từ Huyền để những người này tụ tập trong phạm vi hai mươi trượng.
Sau khi tất cả sẵn sàng, trong Thất Phương Ngọc Bình bắn ra một đạo quang lưu lam tử hiện ra thân hình một thiếu nữ váy bạc tuyệt mỹ.
Thiếu nữ váy bạc kia, quanh quẩn trong quang huy lam tử sắc mông lung, làn da trắng nõn nà, tinh tế tỉ mỉ như tuyết, vòng eo hết sức nhỏ, đùi ngọc thon dài như ngọc, ẩn chứa một loại đường cong chập chờn, dung nhan hoàn mỹ như bông sen trong nước, trong ánh sáng mờ ảo lộ ra một vẻ đẹp kinh diễm kinh tâm động phách, khiến người hít thở không thông.
Trông thấy nàng này hiện thân, trong mắt Sở Đông lóe lên dị quang, trong nội tâm thầm giật mình, xem ra mình vẫn còn đánh giá thấp lực lượng át chủ bài mà Từ Huyền nắm giữ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 570: Kỳ tích chi vũ. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Bắt đầu đi.
Từ Huyền phân phó nói.
- Vâng, chủ nhân.
Bóng hình xinh đẹp ôn nhu phiêu linh của Tuyết Vi hóa thành một chùm sáng mỹ lệ, bay đến trên đám tu giả kia.
Nàng nhắm đôi mắt đẹp như minh châu lại, từ từ triển khai canh tay trắng bóc, khuôn mặt đoan trang thánh khiết, khu vực quanh thân tạo nên một tầng gợn nước màu xanh da trời nhu hòa ôn nhuận.
Ông!
Một mảnh gợn nước kia đột nhiên rung động một hồi, thiếu nữ tuyệt đẹp, đôi môi hé ra, túm tụm ra một đoàn nước thần bí không cách nào hình dung nhan sắc, tách ra một vầng sáng mộng ảo mỹ hảo.
Trong hư không quanh quẩn thanh âm tự nhiên du dương cổ xưa, khiến người đắm chìm trong hoàn cảnh vô hạn mỹ hảo.
Bên trong đoàn nước thần bí mơ hồ có thể thấy được một khỏa "nước mắt" côi quang minh lệ, mộng ảo thủy tinh, lớn chừng đầu ngón cái, hơn hẳn trân châu thủy tinh, óng ánh sáng long lanh, tràn ngập vẻ đẹp, giống như một côi bảo quý giá nhất thế gian vậy.
Lực lượng thần bí và thanh âm tự nhiên ảnh hưởng đến phạm vi mấy trăm dặm.
- Đó là cái gì...
Tu giả Đông Phương gia cách đó hơn hai chục trượng, ánh mắt nhìn ra vòm trường một mảnh khu vực mà đại quân Trương Thiên Minh lui lại, bao phủ một mảnh thủy quang mông lung nhàn nhạt rực rỡ, chỗ hạch tâm, một tầng vầng sáng mộng ảo mỹ hảo đập vào mắt, tâm thần run lên, khó có thể tự kềm chế.
- Đó là lực lượng gì?
Đan đạo cường giả của Đông Phương gia tâm thần run lên.
Không ít Ngưng Đan cường giả tu vị tương đối cao, triển khai thần thức đi dò xét.
Thế nhưng tần thức vừa mới chạm vào khu vực đó, liền cảm giác tâm thần mất phương hướng, khó có thể điều khiển, thiếu chút nữa đã bị hút vào một vòng xoáy không đáy, vội vàng thu hồi thần thức, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chợt, Lục Bào lão ma, Thái Hoàng trưởng lão, thậm chí Đông Phương Quân mấy Đại Nguyên đan lão quái, đều triển khai thần thức điều tra, sau đó đều biến sắc, khó có thể nhìn trộm hư thật.
Rồi đột nhiên, chỉ thấy khu vực kia hàng lâm một trận lam vũ nhàn nhạt, xuân ý không ngớt.
Trong khu vực vầng sáng kia, một hai trăm tu giả như hứng lấy linh thủy ngọc lộ, cảm giác thoải mái dị thương, toàn thân lỗ chân lông mở ra, thương thế trong ngoài cơ thể đang lần lượt bị thanh trừ.
Toàn bộ quá trình chỉ giằng co trong mười tức, tuyệt đại đa số tu giả phía dưới, thương thế cơ bản khỏi hẳn, nguyên một đám lộ ra kinh hỉ khiếp sợ.
Sau khi trị liệu xong, thân ảnh uyển chuyển như nữ thần kia thu hồi "Nhân Ngư Chi Lệ", hóa thành một vầng sáng lam tử sắc, quay về Thất Phương Ngọc Bình trong tay Từ Huyền.
Bá!
Từ Huyền quyết đoán thu hồi bình ngọc trong tay, hắn cảm nhận được thần thức đến từ cường giả Đông Phương gia trong Tứ Tượng thành.
- Khó có thể tưởng tượng, đây quả thực là kỳ tích. . .
Rất nhiều tu giả, vẻ mặt vẫn còn rung động say mê chưa phục hồi được.
- Chẳng lẽ ngươi vừa rồi không nghe thấy, tiên tử kia, chỉ sợ chính là nữ bộc dưới trướng minh chủ a.
Càng có nhiều tu giả, dùng ánh mắt sùng kính và ngưỡng mộ nhìn về phía nam tử anh tuấn sừng sửng trên không trung kia.
Minh chủ đại triển thần uy, sáng tạo kỳ tích, khiến phía vô số tu giả tầng dưới sinh lòng kính sợ, thậm chí là sùng bái.
Kể cả một ít đan đạo cường giả cũng khiếp sợ líu lưỡi, đối với vị minh chủ trẻ tuổi này cũng sinh lòng kính phục.
Hóa không có khả năng thành có khả năng, cái này là kỳ tích!
- Thương binh bị trọng thương không sai biệt lắm đều khôi phục, kế tiếp, cho mời chư vị, theo bổn minh chủ cùng nhau xuất chiến, đoạt lại linh thành thuộc về chúng ta thôi.
Thân ảnh như Kim Cương bá chủ của Từ Huyền bao quát trên không, thanh âm nhàn nhạt truyền đến, nhưng rơi vào trong tay chúng tu giả bên dưới lại như ý chỉ của thần, tràn ngập uy nghiêm.
Tu giả trong trận doanh Đông Phương gia cũng không phải người ngu.
- Không tốt, bọn hắn sắp đánh tới.
Trên mặt Lục Bào lão ma lộ ra một tia kinh gấp.
Trương Thiên Minh hiện giờ, vô luận là Nhiếp Hàn hay là Từ Huyền, đều khiên hắn cảm giác sợ hãi sâu sắc, đặc biệt là Từ Huyền, con rối thằng hề bên người ngày đó từng khiến Lục Bào lão ma nghỉ ngơi thời gian thật dài, thiếu chút nữa đã phải bỏ mệnh rồi.
Bên phía Tứ Tượng thành, chiến trường vân chưa thanh lý tốt, chỉ thấy đại quân Trương Thiên Minh ở phương xa đã xuất phát.
Trương Thiên Minh một phương, quân đội tu giả số lượng gần vạn, dưới sự chỉ huy của Sở Đông khí thế như cầu vồng tới gần Tứ Tượng thành.
Từ Huyền đến, hàng lâm thần tích, khiến sĩ khí tăng vọt đến cực hạn.
Sở Đông nói sơ cho Từ Huyền về tình huống Tứ Tượng thành.
- Ah? Đến chính là Đông Phương Quân.
Từ Huyền thoáng lộ ra một tia ngoài ý muốn, vốn trong dự liệu của hắn thì người đến rất có thể là Vô Song Điện Vương.
Đô thành một phương, vừa tiêu hóa chiếm đoạt thế lực hoàng tộc, vẫn chưa triệt để vững gót. Dù sao cừu nhân của Đông Phương gia không chỉ có một hai nhà, hơn nữa hoàng tộc cũng chưa chắc sẽ cam nguyện bị quản chế.
Sở Đông không rảnh suy tư mà nói:
- Cái này cũng trong dự liệu, qua ta phân tích và diễn toán nhiều năm ở vương đô, đưa ra được một kết luận quy luật, Vô Song Điện Vương chưa bao giờ rời khỏi vương đô, giữa hắn cùng với người sáng lập Kim Điện Vương có một loại liên hệ thần bí. Nếu như Vô Song Điện Vương hiện thân, vậy thì người sáng lập Kim Điện Vương chỉ sợ sẽ không cách xa nhau quá xa.
Từ Huyền lại lộ ra thần sắc đăm chiêu, không khỏi nghĩ đến tình hình ngày ấy lần đầu gặp Vô Song Điện Vương, từ trên người đối phương từng truyền đến một thanh âm khác rất đáng sợ. Cái này có chút cùng loại với lực lượng của tàn hồn kiếp trước, cảm giác hàng lâm trên người Từ Huyền.
Rất nhanh, Trương gia đại quân, tới gần Tứ Tượng thành.
Tu giả Đông Phương gia cũng đã rút về nội thành, trận địa sẵn sàng phòng thủ quân địch.
Xem ra sự xuất hiện của Từ Huyền và kỳ tích hàng lâm kia khiến Đông Phương gia sinh ra kiêng kị.
- Ha ha, một tòa linh thành nho nhỏ làm sao có thể thừa nhận cuộc đại chiến của mấy vạn binh lực song phương chúng ta chứ. Đông Phương Quân, nếu muốn bảo trụ Tứ Tượng thành, hay là quang minh chánh đại đi ra ứng chiến đi.
Sở Đông đứng trên Bạch Vũ lâu trên thuyền, tay cầm quạt lông, vẻ mặt mỉm cười.
Thần Đại trưởng lão đề nghị nói:
- Chỉ cần cường giả cấp Nguyên Đan chúng ta xuất chiến, sẽ bài trừ được đại trận linh thành, nếu bị ngăn lại thì Sở phụ tá có thể thừa cơ dẫn đầu đại quân tiến công, Tứ Tượng thành kia trải qua mấy lần chiến đấu trước, tất nhiên chịu không được.
- Có thể thực hiện, mấu chốt vẫn là thắng bại giữa cường giả đỉnh phong cường giả.
Sở Đông huy động quạt lông, để mấy phụ tá thủ hạ bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh, phát động toàn quân tổng công kích.
- Giết --
Mảng lớn phi hành chiến thuyền, vô số vầng sáng của pháp bảo pháp thuật phủ khắp vòm trời một phương, sinh ra linh khí chấn động kinh thiên động địa, cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Từ Huyền vừa mới chuẩn bị đi ứng chiến Đông Phương Quân, lại bị một người khác, nhanh chân đến trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 571: Tứ Tượng chi chiến. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Đông Phương Quân, chúng ta lại đến đánh một trận đi.
Nhiếp Hàn quát lạnh một tiếng, trong mắt một mảnh chiến ý, không nói hai lời, tế ra Thiên Hạt Ma Kiếm.
Chỉ một thoáng, kiếm ý kinh Thiên địa bay thẳng trời cao, rung chuyển toàn bộ chiến trường, hắc lôi kiếm khí tràn ngập hủy thiên diệt địa, xỏ xuyên qua vòm trời, cơ hồ khiến Thiên Mạc ảm đạm đen kịt, khiến ban ngày chuyển hóa thành hoàng hôn, Thiên địa đều biến sắc.
Từ Huyền hơi có vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn hiểu được Nhiếp Hàn thích khiêu chiến đối thủ mạnh hơn mình, dùng đó để ma luyện tu vị bản thân.
- Cái gì! Thương thế của tiểu tử này vậy mà khỏi hẳn rồi.
Đông Phương Quân chấn động, nhưng không chút yếu thế, trong tay xuất hiện thanh trường đao màu tím đen, chém ra một ngọn gió tử hắc tầng tầng lớp lớp, khí thế rộng rãi, hội tụ thành một đầu đạo nhận phong bạo vô kiên bất tồi.
Công kích trong thời gian ngắn ngủi, Thiên Hạt Ma Kiếm của Nhiếp Hàn dường như trực tiếp áp chế võ tu đao của Đông Phương Quân nhưng mà, Đông Phương Quân với tư cách là Côn Vân đệ nhất nhân, vô luận huyết mạch, công pháp, kinh nghiệm chiến đấu, đều đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực cả.
Cho dù không có tu vị Nguyên Đan kỳ, Đông Phương Quân bằng vào huyết mạch, công pháp cũng có cơ hội khiêu chiến Nguyên Đan kỳ, phương diện này sẽ không kém Đông Phương Bá bao nhiêu cả.
Đông Phương Quân nhìn qua bình tĩnh, thế công bá đạo mãnh liệt, không ngớt không dứt, phảng phất vĩnh viễn không dừng lại.
Trong chiến đấu, đồng tử, làn da Đông Phương Quân đều nổi lên một tầng tử hắc đáng sợ, sức chiến đấu từng bước tăng lên.
Vừa giao thủ một hai chiêu, Nhiếp Hàn đã cảm giác được ấp lực sâu sắc, khí huyết chấn động, cơ hồ bị thương, xem ra giữa hai ngươi vẫn còn một đoạn chênh lệch.
Khó trách lấy thực lực của Từ Huyền lúc trước, giao chiến một lát đã bị thương không nhẹ.
Bất quá, Từ Huyền hiện giờ, so với lúc trước, rất có tiến triển.
Khi hắn lộ ra khí lực cường địa, chậm rãi tới gần Tứ Tượng thành thì đan đạo cường giả Đông Phương gia tâm thần cứng lại, Thái Hoàng trưởng lão và Lục Bào lão ma, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Một khắc này, dung hội linh thế khổng lồ của một phương linh thành, vô số tu giả trên trận, kể cả đan đạo cường giả đứng trên đỉnh phong Côn Vân tu giới lúc đối mặt với thân ảnh chậm rãi đến gần kia, lại có vẻ vô lực không hiểu.
Từ Huyền đơn thương độc mã giết đến trước linh thành, lập tức gặp phải trăm ngàn đạo vầng sáng công kích, rất nhanh bị bao phủ trong đó.
Đinh đinh đinh...
Sau khi công kích như mưa to gió lớn qua đi, Từ Huyền lông tóc vô thương ngưng lập ở đó, thân thể chớp động hoa văn kim trạchg, tóe lên một mảnh hỏa hoa dư tán, khí lực phát ra một cổ khí tức không thể hình dung, càng ngưng tụ thành lực trường vô hình.
Ah PHỐC PHỐC PHỐC --
Lập tức, phụ cận thành lâu, gần trăm tu giả, trực tiếp thổ huyết mà vong.
Đây cũng là lần đầu Từ Huyền trức tiếp dùng khí lực khí lực của Kim Bá Vương Thể trong đám đông.
Trong lúc nhất thời, thanh lâu trong Tứ Tượng thành tĩnh mịch im ắng, ngàn vạn tu giả, tâm thần sợ run, lâm vào trong bóng ma sợ hãi.
Nam tử anh vĩ thần võ kia, giống như bá chủ Viễn Cổ, thần uy vô hạn, sinh linh bình thường đối diện, trong huyết nhục linh hồn, đều không tự chủ được sợ run, sinh ra sợ hãi vô lực.
- Nhị vị, đi ra đánh một trận đi! Đại t rận của tiểu linh thành này, kể cả chiến thuật biển người cũng không thể ngăn trở bước tiến của ta được.
Thanh âm đạm mạc của Từ Huyền truyền đến.
Thái Hoàng trưởng lão và Lục Bào lão ma liếc nhau, trong mắt đều lộ ra một tia sợ hãi, khí lực của Từ Huyền kia đã cường hoành đến trình độ có thể miễn dịch tiên pháp và công kích vật lý thông thường rồi.
Dù mạnh như Nguyên Đan lão quái, cũng không dám nói có thể bỏ qua chiến thuật biển người của ngàn vạn tu giả
Nhưng Từ Huyền cơ hồ không cần tiêu hao nguyên lực, bằng vào khí lực và lực phòng ngự cường hoành, có thể trực tiếp miễn dịch vô số công kích thông thường.
Dưới loại tình huống này, trận pháp và đại quân tu giả của Tứ Tượng thành quả thật không cách nào ngăn trở Từ Huyền.
- Tiểu tử này, muốn một người đánh hai người chúng ta?
Lục Bào lão ma đột nhiên kịp phản ứng, trong mắt lóe lên lệ quang
Cái gì!
Thái Hoàng trưởng lão sắc mặt rùng mình, lập tức đã minh bạch.
Từ Huyền là đơn thương độc mã một mình giết tới, không có Nguyên Đan lão quái khác đi theo.
Ghé mắt xem xét chỉ thấy Sở Đông đang chỉ huy đại quân tiến công Tứ Tượng thành, trong đó chủ đạo công kích đúng là Nguyên Đan kỳ lão quái còn lại của Trương Thiên Minh, Thần gia Đại trưởng lão.
Ở phương diện công thành nhiều ra một vị Nguyên Đan lão quái sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn.
Cũng không phải thần gia Đại trưởng lão không muốn đi hỗ trợ chiến Nguyên Đan lão quái, chỉ là bị Sở Đông ngăn cản.
- Từ minh chủ bên kia, không có vấn đề gì đâu, Nhiếp Hàn cũng có thể chống cự một hồi, ngươi dẫn đầu đại quân, chủ công linh thành. Đến lúc đó bọn hắn cho dù bất phân thắng thì linh thành cũng bị chúng ta khống chế, thắng lợi cũng thuộc về chúng ta thôi.
Sở Đông mỉm cười.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu, nếu như chính diện đánh linh thành, độ khó sẽ rất lớn. Đông Phương gia với tư cách là phương phòng thủ, chiếm cứ ứu thế địa lợi, đến lúc đó cho dù thành công cũng sẽ tổn thất một cái giá lớn.
Nhưng có một vị Nguyên Đan kỳ lão quái dẫn đầu đánh thì sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng giảm bớt rất nhiều tổn thất.
- Từ Huyền tiểu bối, đừng vội càn rỡ, chỉ một mình ngươi cũng dám ứng chiến hai người chúng ta sao?
Thái Hoàng trưởng lão giận tím mặt, thân hình hóa thành một đạo ám thanh hồng quang, thẳng quan Thiên Vũ, như thiểm điện giết đến trước mặt Từ Huyền.
Từ Huyền biết vậy nên bốn phương tám hướng Phong lôi nổ vang, chói tai kinh hồn, chỉ thấy trong hư không vô số Phong Lôi ám thanh sắc, gào thét tàn sát bừa bãi, sét đánh rung động.
Lực lượng Phong Lôi kia phô thiên cái địa, thế công hung mãnh cuồng bạo, vô luận tốc độ hay là uy năng, phóng mắt trong Nguyên Đan kỳ cũng là số một.
Từ Huyền cũng không dám khinh thị, toàn thân cao thấp bỗng dưng nổi lên một tầng hư quang ánh hồng chói mắt, bốn phía như có vô số Viêm Hỏa đang áp súc trong bạo liệt vậy, mang đến cho người một loại gấp gáp kinh tâm.
BA~ phanh oanh --
Phong Lôi lăng lệ ác liệt phô thiên cái địa bốn phía lập tức bị công kích cương liệt cuồng bạo kia xé nát.
Dưới sự gia trì của huyết mạch bí thuật, Từ Huyền cảm giác toàn thân tinh khí huyết đều như đang thiêu đốt, sinh ra cảm giác như thăng hoa vô luận lực công kích, hay là tốc độ đều được tăng phúc rất lớn.
Sức bật cường đại kia thôi động Từ Huyền, như sét đánh phá vỡ trùng trùng điệp điệp Phong Lôi, đánh lên Thái Hoàng trưởng lão.
BA~ oanh --
Hư không truyền đến tiếng bạo viêm nổ vang, Thái Hoàng trưởng lão bị Từ Huyền một chưởng đẩy lui vài bước, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, hổ khẩu run lên, trong lòng hoảng sợ.
Loại bí thuật này, lúc Từ Huyền quyết đấu Đông Phương Bá ở Vương đô, Thái Hoàng trưởng lão từng thấy qua, có thể gia tăng sức bật trên phạm vi lớn, hôm nay thân là người trong cuộc hắn mới phát hiện nó còn khủng bố hơn cả trong tưởng tượng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 572: Tứ Tượng chi chiến. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Hắn khó có thể tưởng tượng, nếu như đối mặt với Thần Hỏa Kim Cương cường đại hơn, mình có thể chống đỡ mấy chiêu nữa.
Tu vị Thái Hoàng trưởng lão phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, có thể nói là cao nhất, đạt tới Nguyên Đan sơ kỳ đỉnh phong. Dưới loại tình huống này, hắn lại bị một hậu bối áp chế, đây là biệt khuất bực nào chứ.
- Tiểu bối nhận lấy cái chết --
Một tiếng hét lớn âm lệ từ bên cạnh truyền đến, chỉ thấy Lục Bào lão ma kéo động khói đen lục diễm cuồn cuộn, xông thẳng Từ Huyền, Ma đạo uy áp bàng bạc như biển dẫn đầu trùng kích đến.
Từ Huyền lập tức thừa nhận một cổ áp lực lớn lao, đồng thời đối mặt hai Nguyên Đan, đó cũng không phải là dễ dàng. Ở Côn Vân tu giới, số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái bản thân có thể đếm được trên đầu ngón tay, thực lực cũng không chênh lệch lớn lắm.
Cho nên, có lẽ một Nguyên Đan có thể thắng dễ dàng một người khác, nhưng là tuyệt đối không có có ai dám công bố, có thể một người đánh hai, mà lại có thể chiến thắng cả.
Gặp tình hình này, Từ Huyền mang theo một hồi duệ thứ, một chưởng bức lui Lục Bào lão ma đồng thời thân hình chuyển nghiêng sang mặt khác.
Bá!
Một khắc này Từ Huyền định lập, bên cạnh thân xuất hiện một cái con rối thằng hề, đỉnh đầu đội mũ dưa hấu, bộ mặt xấu xí, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc như mặt gương bóng loáng, phải tay nắm lấy một cái xẻng pha tạp vết rỉ, sau lưng mang theo ba thanh phi lao lam, lục, tro, con rối như thế hiện thân trên chiến trường, vốn hẳn nên tạo ra một hồi cường vang mới phải.
Trên thực tế, không ít tu giả trên linh thành đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, khóe miệng không tự chủ cười lên.
Thế nhưng Lục Bào lão ma thân là đối thủ, thần sắc rồi đột nhiên biến đổi, lần trước ở trước Bắc Phong trọng thành, hắn đã từng nếm qua sự lợi hại của con rối tên hề này.
- Xèo... xèo! Lục mao lão quỷ, chúng ta lại gặp mặt, lần trước vậy mà không giết chết được ngươi, lần này Bổn đại nhân hảo hảo chơi với ngươi.
Trên người con rối tên hề, phát ra một hồi cười quái dị, hơi có chút trào phúng.
Từ Huyền để con rối tên hề nguyên tại chỗ, sau đó trực tiếp phóng về phía Thái Hoàng trưởng lão thực lực càng mạnh hơn.
Lục Bào lão ma vậy mà không dám vọng động, vẻ mặt tỉnh táo, mang theo vài tia kiêng kị, gắt gao nhìn chằm chằm vào con rối tên hề, tựa hồ muốn tìm ra sơ hở từ trên người nó.
- Xèo... xèo! Lục mao lão quỷ, chịu chết đi --
Con rối tên hề mạnh mẽ đạp vào hư không, tư thế cổ quái không tự nhiên, một chân hướng lên, một chân hướng xuống, nghiêng đầu chém xéo mắt, cái xẻng trong tay hung hăng chụp về phía Lục Bào lão ma.
BA~ băng!
Trong cái xẻng sắt kia ẩn chứa một cổ phấn toái chi lực cương liệt chí cường, trong hư không ẩn ẩn quanh quẩn tiếng vang đinh tai nhức óc, cổ uy năng kia, kinh tâm đáng sợ, coi như một tòa núi nhỏ cũng có thể bị đập nát.
Rất nhiều tu giả trên linh thành kinh hãi lạnh mình, khó có thể tưởng tượng, từ trên người khôi lỗi nhỏ bé này, lại có thể phát huy ra lực lượng kinh hãi như thế.
Lục Bào lão ma thúc dục ma đạo lực lượng hùng hồn, trong lục diễm hắc khí bắn ra ra âm quang kinh người, mặt ngoài còn toán loạn một tầng quang diễm âm lãnh trầm trọng thảm lục sắc, gào thét trầm thấp, dùng tốc độ đáng sợ lan tràn khuếch trương bao phủ về phía con rối.
Con rối tên hề oa oa gọi, trong tay xẻng sắt điên cuồng huy động, đánh nát Ma đạo bí thuật trùng trùng điệp điệp.
Đinh Đinh Đang --
Tấm chắn màu bạc sáng long lanh trong tay con rối tên hề khi thì thôi động, phản xạ một vài công kích lăng lệ ác liệt về.
Lục Bào lão ma căn bản chiếm không được tiện nghi, con rối tên hề này công kích cường đại, còn có thể phản xạ công kích, thật sự khó chơi cực kỳ.
Hắn chỉ có thể chậm rãi tiêu hao không ngừng du đấu, mong ngóng linh nguyên lực của con rối tên hề nhanh chóng bị tiêu hao hết.
Thế nhưng Thái Hoàng trưởng lão ở một bên khác lại đang phiền muộn không thôi, trong thời gian ngắn mặc dù không bị thua, nhưng là bị Từ Huyền đánh cho chật vật không thôi, mới qua một lát trên người đã lưu lại vài vết tích.
Từ Huyền càng đánh càng mạnh, thân thể ánh lóe lên hồng mang, gào thét chấn minh, thân hình huyễn động, thế công như Lôi Đình, gắt gao áp chế Thái Hoàng trưởng lão.
Thái Hoàng trưởng lão âm thầm lo lắng, nếu như Từ Huyền thi triển Thần Hỏa Kim Cương càng đáng sợ hơn kia thì mình nguy rồi.
Đồng thời, ở một phương khác của Tứ Tượng thành, chiến đấu giữa Nhiếp Hàn và Đông Phương Quân càng kinh thiên động địa, kiếm khí đâm rách Thiên địa, tiếng nổ vang không ngớt không dứt, cảm giác Thiên địa đều như đang lắc lư vậy.
Khu vực hai người chiến đấu, trong phạm vi mười dặm, tu giả khác cũng không dám tới gần, hoàn toàn trở thành một khối Cấm khu.
Liên tục thúc dục công kích cường lực, Nhiếp Hàn càng ngày càng cố sức, bởi vì sức chiến đấu của Đông Phương Quân theo huyết mạch lực lượng từng bước kéo lên, thế công bá đạo cương liệt.
Chỉ qua một lát, Nhiếp Hàn đã chịu một ít tổn thương.
Đông Phương Quân chiếm cứ ưu thế trong nội tâm cũng không thoải mái, cảm giác người này hoàn toàn là loại càng đánh càng mạnh, mỗi lần gặp nguy cơ, đều bộc phát ra tiềm lực không thể tưởng tượng được.
Khiến lòng hắn giá lạnh nhất chính là dưới liên tục va chạm giao kích, trên ám tử trường đao trong tay hắn đã để lại mấy chỗ lổ hổng thật nhỏ.
- Tại sao có thể như vậy! Tử Tiêu Thiên Nhận chính là Bảo khí tổ truyền của Đông Phương gia ta, có thể phát huy lực lượng huyết mạch của Đông Phương gia trên diện rộng, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, chưa bao giờ bị khắc chế. Trường kiếm hình bọ cạp trong tay tiểu tử kia rốt cuộc là pháp bảo gì, không ngờ đáng sợ như vậy...
Đông Phương Quân cũng không biết, vũ khí hắn đối mặt chính là Di Lạc Côi Bảo mạnh nhất Cửu thành Thần Hoang, mặc dù chỉ là nửa kiện.
Nếu như tu vị Nhiếp Hàn cùng gia với hắn, vậy thì chỉ sợ không đơn giản như vậy thôi đâu.
Dưới loại cục diện này, Đông Phương Quân âm thầm cắn răng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không thì tổ truyền Bảo Khí của mình có thể gặp nguy hiểm.
Trong mắt hắn lập tức ngưng tụ ra một đạo huyết điểm nhìn thấy mà giật mình, trong tử hắc sát quang ở làn da và quanh thân càng nổi lên huyết sắc quang khí, sát khí lẫm lẫm, khí tức nhảy lên cao một đoạn, dung hội thành ma sát Huyết Sát càng mạnh hơn nữa...
Nhiếp Hàn trực giác thân thể phát lạnh, không hiểu run rẩy thoáng một phát, một cổ cảm giác nguy cơ đánh úp lại.
Hô oanh --
Nhưng vào lúc này, ở một phương khác Tứ Tượng thành, trong thiên địa kinh vang lên vô số tiếng nổ vang viêm bạo cương liệt, phảng phất như có vố số núi lửa vô hình liên tiếp bắn ra
Ngay sau đó, một thân ảnh cao tới gần hai trượng, đỏ bừng hiện kim hiện thân trong vùng trung tâm Viêm Hỏa cuồng bạo.
Thân ảnh kia như một Đại La Kim Cương, ngạo lập Thiên hư, phát ra uy năng lực lượng vô cùng, đúng là Từ Huyền đã hóa lớn.
- Không tốt! Thần Hỏa Kim Cương...
Thái Hoàng trưởng lão trong cơn kinh hãi, trong tay vận khởi một mặt tấm chắn cổ đồng, dung hội thành thuẫn ảnh dày đặc như tường đồng vách sắt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 573: Đứt gãy. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Mà sát na, hần Hỏa Kim Cương chi thân thể cực lớn của Từ Huyền đánh ra một quyền, khí thế bạt núi sông, kêu gào xông Cửu Thiên.
Thần Hỏa Kim Cương!
Một khắc này, đan đạo cường giả ở phụ cận Tứ Tượng thành đều sinh ra cảm ứng, trong huyết mạch linh hồn, sinh ra sợ run không hiểu, toàn bộ chiến trường, tĩnh mịch tron chớp mắt
Vô số ánh mắt nhìn về một hướng khác của Tứ Tượng thành.
Trong vô số viêm bạo cường liệt kia, trong khu vực trung tâm tiếng kêu gào rung trời, một thân Kim Cương khí trong thời gian ngắn từ thân thể nhân loại cất cao đến gần hai trượng, giống như một Kim Cương tiểu cự nhân vậy.
Toàn bộ thân hình Từ Huyềnquanh quẩn trong một tầng thần hỏa hư ảnh gào thét bạo liệt, lực lượng thân thể, lực công kích, sức bật, đều tăng lên gần một cấp độ, khiến tu giả toàn trường, kể cả những đan đạo cường giả kia, đều là tâm kinh đảm hàn.
- Khí tức thật đáng sợ...
Đan đạo cường giả địch ta song phương ánh mắt đối mặt phía dưới, trên mặt rung động và sợ hãi thật sâu.
Sau khi thành công thúc dục Thần Hỏa Kim Cương bí thuật, Từ Huyền tự nhiên không chút do dự, ngang nhiên đánh một quyền về phía địch nhân ở đối diện.
Thái Hoàng trưởng lão tâm thần run lên, tựa như đã sớm có đề phòng, cấp tốc vận khởi một mặt tấm chắn Cổ Đồng.
Tấm chắn Cổ Đồng kia dĩ nhiên là một kiện Tam phẩm phòng ngự Bảo Khí, trong khoảnh khắc trước người ngưng tụ thành một tầng quang ảnh ám thanh sắc, màu sắc giống như đồng thiết phòng thủ kiên cố.
Lấy tạo nghệ tiên pháp Nguyên Đan sơ kỳ tu vi đỉnh cao, siêu phàm thoát tục của hắn, toàn lực vận chuyển hoàng tộc Bảo Khí truyền lưu cổ xưa, uy năng phòng ngự phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, trong các Nguyên Đan lão quái thành danh lâu năm cũng là số một.
Khoe khoang oanh --
Một đợt lay mạnh kinh tâm động phách quanh quẩn toàn bộ chiến trường, khiến cho phụ gần trăm dặm, thiên thiên vạn vạn tu giả sinh linh, hãi hùng khiếp vía.
Thân thể Thái Hoàng trưởng lão như diều bị đứt dây, thoáng cái bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng, lập tức nhổ ra một búng máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Băng ông!
Tấm chắn ám thanh sắc trong tay hắn, vầng sáng bỗng nhiên ảm đạm, ám thánh sắc quang ảnh như tường đồng vách sắt kia lập tức phá thành mảnh nhỏ.
Thái Hoàng trưởng lão kinh hồn bất định, cánh tay nắm chặt tấm chắn Cổ Đồng hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ròng.
Bởi vì từng trông thấy Từ Huyền thi triển Thần Hỏa Kim Cương, suýt nữa diệt sát Đông Phương Bá nên Thái Hoàng trưởng lão trong chiến đấu vẫn một mực tại đề phòng, cũng chuẩn bị cho tốt Tam phẩm Bảo Khí truyền thừa cổ xưa trong hoàng tộc.
Nhìn chung lịch sử Côn Vân tu giới, Bảo khí đạt tới ngoài Tam phẩm như phượng mao lân giác. Các pháp bảo đỉnh tiêm như Danh Kiếm Thận chẳng qua chỉ là Tứ phẩm Bảo Khí thôi.
Mà phòng ngự Bảo Khí, tài liệu cần thiết để luyện chế so với Bảo Khí bình thường còn hơn nhiều lần.
Cho nên, Tam phẩm Bảo Khí Cổ Thanh Thiết Bích, đặt ở Côn Vân tu giới, đã là phòng ngự pháp bảo cao cấp nhất rồi.
Nhưng dù vậy, dưới sự chuẩn bị vạn toàn thì Thái Hoàng trưởng lão chính diện thừa nhận một kích của Từ Huyền cũng bỗng chốc bị đánh bay, bị thương không nhẹ.
Thái Hoàng trưởng lão không cách nào xác định, mình có thể kiên trì mấy chiêu trong tay Từ Huyền, giờ phút này cánh tay nắm chặt Cổ Đồng tấm chắn một hồi tê dại, cơ hồ mất đi trực giác, Cổ Đồng tấm chắn trong tay phát ra ô minh rất nhỏ.
- Không hổ là Thái Hoàng trưởng lão, tạo nghệ hỏa hầu, so với Đông Phương Bá mạnh hơn nhiều, nhưng đường đường hoàng tộc, vậy mà thần phục với Đông Phương gia, hôm nay, đừng trách ta ra tay vô tình...
Từ Huyền lơ lửng giữa không trung, cười nhạt một tiếng, một tay bỗng dưng nắm chặt vào hư không.
Bá!
Sau một khắc, chỉ thấy trong tay Từ Huyền xuất hiện một thành trường kích trọng khí dữ tợn bá đạo màu vàng lợt, mặt ngoài nó lập tức nổi lên một tia lam vân quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức bạo ngược hủy diệt.
Phương Thiên Họa Kích kia ở trong tay Từ Huyền bỗng dưng hóa lớn, tăng vọt đến hai ba mươi trượng, Cũng là Cự Đại Hóa Thần thông, áp dụng lên pháp bảo so với huyết nhục chi thể của nhân loại càng dễ dàng hơn nhiều.
Trọng khí hóa lớn có thể phát huy ra lực lượng nguyên thủy nhất sợ nhất, huống chi ở trong tay Viễn Cổ Thể Tu như Từ Huyền chứ.
Phanh phanh oanh --
Trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ quang, thiên họa kích phá không chậm rãi nâng lên, trong hư không lập tức sinh ra một đạo sấm sét giữa trời quang, trong tiếng nổ vang "Ầm ầm", vô số lôi hồ lục sắc nổ vang toán loạn, bên trong chiếu rọi ra quang trảm xích kim sắc xông phá thiên địa.
Cho dù một kích này tốc độ ra tay không nahnh, nhưng trong quá trình chuẩn bị càng sinh ra lực lượng mạnh hơn nữa.
Trong quá trình một kích kia chém ra, khí tức cuồng bạo, viêm liệt, hủy diệt, trầm trọng dung quan lại với nhau, không tốt!
Thái Hoàng trưởng lão tâm thần tâm rung động, đột nhiên cảm nhận được một cổ nguy cơ trí mạng, trước kia trong lúc giao thủ với Đông Phương Bá, cũng không trông thấy Từ Huyền sử dụng phương pháp này bảo.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy!
Cho dù Thái Hoàng trưởng lão hiện giờ thần phục với Đông Phương gia, nhưng tuyệt đối không thể chính thức bán mạng cho Đông Phương gia được.
Một kích hủy thiên diệt địa như thế, coi như là Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân cũng không muốn chính diện đối chiến.
Dưới nguy cơ trí mạng, Thái Hoàng trưởng dốc hết toàn lực, quanh thân nổi lên tiếng phong lôi chói tai, bộ mặt tái nhợt, bị phong lôi chi quang ám thanh sắc chiếu rọi khiến nó càng thêm âm u...
- Thái Hoàng trưởng lão gặp nguy hiểm rồi...
Ở một phương khác, Lục bào lão ma đang chiến đấu với con rối tên hề, vừa rồi khóe mắt liếc qua trông thấy uy năng Thần Hỏa Kim Cương của Từ Huyền, trong lòng kinh triệt, hàn ý lan tràn, mà giờ khắc này mắt thấy một kích của Từ Huyền, ngoài trừ sợ hãi ra, hắn còn âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Thái Hoàng trưởng lão nữa.
Thế nhưng đối thủ của hắn, con rối tên hề kia lại cực kỳ khó chơi.
Đồng thời khi Từ Huyền ra tay thì con rối tên hề rồi đột nhiên gỡ xuống phi lao màu tím trong ba cây sau lưng.
XÍU... UU! Xùy~~ --
Từ trên phi lao kia chớp động một mảnh lôi hồ điên quang màu tím chói mắt đập vào mắt, thế như Lôi Đình, trong quá trình phá không bắn ra trong chớp mắt tăng vọt đến mười trượng, trong tiếng sấm sét rít gào như thiểm điện đâm đến trước người Lục Bào lão ma.
Lục Bào lão ma biến sắc, tốc độ kia quá nhanh, hắn muốn tránh cũng không được, chỉ đành thúc dục ma công đối chiến.
Phanh phanh phanh --
Phi lao như sấm rền, xuyên thủng qua lục diễm hắc khí bàng bạc dày đặc, đâm vào lục hắc quang vân tráo bên ngoài thân Lục Bào lão ma, lôi điện chi quang quanh thân hoành hành tàn sát bừa bãi, lực xuyên thủng cường đại, khiến thân hình hắn liên tục rút lui.
Lục Bào lão ma NGAO NGAO kêu lên, chật vật không chịu nổi, một mảnh lôi điện chi quang đáng sợ kia, hoành hành tàn sát bừa bãi, để lại nhiều dấu vết trên người hắn.
Vào thời khắc này, Từ Huyền toàn lực, chuẩn bị một cổ công kích, Lôi Đình Trảm ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart