Tác giả: Hoàng Phủ Kì
Dịch: fishscreen
Biên: Kyon
Nguồn: TTV
Theo năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra, những công kích dày đặc kia lại có hơn phân nửa bắn ngược trở về, va chạm với một nửa công kích còn lại từ phía trên bắn xuống, triệt tiêu lẫn nhau hóa thành hư vô. Vừa rồi hắn đã sử dụng yếu quyết “Ngự” trong kiếm đạo.
Kiếm, thứ gì là kiếm? Lưỡi dài ba thước là kiếm, cây khô nửa thước là kiếm, từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể là kiếm. Là một kiếm giả thật sự thì vốn không câu nệ đến hình thức của kiếm.
Như vậy rốt cuộc thứ gì là kiếm? Nếu như không câu nệ đến hình thức, có thể sử dụng cỏ cây, núi đá và tự nhiên làm kiếm, còn có thể dùng người làm kiếm, dùng quần áo làm kiếm. Tương tự như vậy, nếu công lực đạt tới một trình độ nhất định, ngay cả công kích do đối phương phát ra cũng có thể là kiếm, khống chế được công kích của đối phương.
Đây chính là tâm pháp tầng thứ tám Ý Niệm Kiếm Thể của Phong Vân Vô Kỵ: kiếm vốn sắc bén, có thể đả thương người. Phàm là những thứ sắc bén có thể đả thương người, cho dù chỉ là có khả năng làm người bị thương thương cũng có thể xem là kiếm, bị mình khống chế.
Mặc dù bị đông đảo yêu ma cao cấp bao vây nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không hề sợ hãi. Luận về một đối một, Phong Vân Vô Kỵ có lẽ không bằng Xi Vưu, nhưng khi đối mặt với quần đấu, kiếm đạo do hắn khống chế chính là thứ vũ khí sắc bén nhất.
“Xoẹt!”
Tâm ý vừa động, chiến giáp trên người đám yêu ma bỗng tách rời ra từng phiến, không ngừng biến hóa, ven rìa phiến giáp phát ra ánh sáng sắc bén. Bất ngờ không kịp đề phòng, đám yêu ma này lần lượt thét lên, bị phiến giáp xuyên qua thân thể.
“Bùng!”
Trước mắt tối sầm lại, Phong Vân Vô Kỵ bỗng phát hiện mình cũng đã bị cuốn vào trong một lĩnh vực. Trong phiến không gian này có một tên ma thần to lớn đầu đội trời chân đạp đất, quanh người lửa cháy hừng hực, ở chung quanh còn có vô số ma thần giống như hắn đứng giữa trời đất.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, vươn người một cái nhanh như chớp bắn ra. Khi chủ nhân của phiến không gian này còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã bóp nát cổ của một tên ma thần trong đó. Trong hư không bỗng xuất hiện một lổ hổng, Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng xuyên qua đó. Đợi sau khi ra khỏi lĩnh vực, hắn mới phát hiện kẻ cuốn mình vào trong lĩnh vực chẳng qua là một tên ma tộc vảy tím cao hơn năm trượng.
Thừa dịp đối phương đang kinh ngạc, Phong Vân Vô Kỵ vươn tay phải một cái nắm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Trước khi đối phương kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã xuyên vào trái tim tim của hắn, đồng thời thuận thế kéo ngang, trong nháy mắt cắt người hắn ra. Trước khi chết, ánh mắt của tên kia ma tộc kia vẫn mở thật to như cũ.
“Tốc độ thật nhanh!” - Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn, cho dù thấy được động tác đâm kiếm của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng hắn lại không thể nào tránh né, bởi vì tốc độ của Kiếm Thần quá nhanh.
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ rung động tạo thành một đoàn tản ảnh màu trắng. Một đợt kình khí như sóng lớn lướt qua phía sau, còn thân hình hắn đã xuất hiện ở một nơi khác cách xa ngàn trượng.
Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt nhìn, trông thấy Xi Vưu chẳng biết từ lúc nào đã ra khỏi lĩnh vực kia.
Thời gian tồn tại của Xi Vưu vượt xa Phong Vân Vô Kỵ, số trận chiến đã trải qua nhiều hơn, sự hiểu biết về lĩnh vực cũng phong phú hơn, cho nên rất hiếm lĩnh vực nào có thể vây khốn được Xi Vưu một khắc trở lên.
“Xoẹt!”
Những tiếng xé gió vang lên từ phía sau, Phong Vân Vô Kỵ lập tức xoay người lại, “Kiếm chi lĩnh vực” đồng thời ra tay. Giữa năm ngón tay có một đoàn ánh sáng bạc lập lòe bất định, bên trong thấp thoáng có vô số bóng kiếm qua lại như con thoi.
“Bùng!”
Đoàn ánh sáng bạc kia chỉ dừng lại trong tay Phong Vân Vô Kỵ một chút, sau đó đột nhiên khuếch tán đến nửa bầu trời. Ánh sáng bạc chói mắt tràn ngập trời đất, in vào trong con ngươi của đám yêu ma đông nghịt.
Không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có tiếng rên rỉ, nửa bầu trời nhất thời trở nên trống không, toàn bộ yêu ma nằm trong phạm vi bao phủ của “Kiếm chi lĩnh vực” đều chết sạch.
- Gào!
Trên đỉnh bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng rít, thanh âm cực kỳ chói tai.
“Hắc Ám Quân Chủ!” - Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi. Loại lực lượng quen thuộc kia từng đợt chấn động linh hồn, chính là cơn lốc tinh thần của Hắc Ám Quân Chủ mà hắn từng trải nghiệm qua lúc ở hải dương hỗn độn. Có điều bây giờ đã không giống như lúc trước, luận về ý thức Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ đã vượt trên Hắc Ám Quân Chủ rồi.
Mặc cho chung quanh sóng lớn dâng trào, ta vẫn sừng sững bất động như như ngọn núi.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn, trông thấy chín bóng người xuất hiện phía trên, đứng thẳng xếp thành hình chữ “nhân” (人). Tiếng rít kia chính là chính là do tên Hắc Ám Quân Chủ đứng đầu tiên phát ra.
Một quả cầu ánh sáng màu đen bao bọc lấy chín gã Hắc Ám Quân Chủ, giống như trời trăng treo cao ở phía trên. Ở phía sao chín gã Hắc Ám Quân Chủ, một phiến mây mù ảm đạm dọc theo bầu trời lan về bốn phía.
- Ư!
Những tiếng rên rỉ từ dưới đất vang lên, vô số yêu ma vốn đã chết đi bỗng nhiên nhúc nhích, từ từ đứng lên, vết thương trên người nhanh chóng khép kín, chỉ một lát sau đã sống lại hoàn toàn.
Trên mặt đất, đống thi thể dày đặc bắt đầu cử động, khí tức sinh mạng một lần nữa truyền vào trong những thi thể này. Những yêu ma vừa rồi bị hai người gần như tàn sát toàn bộ, trong nháy mắt lại trở nên mạnh như rồng như hổ.
- Ha!
Những tiếng la giết từ bên dưới truyền đến, sắc mặt Xi Vưu biến đổi, cuối cùng cũng hiểu được những kẻ này muốn làm gì.
Có lực lượng của Hắc Ám Quân Chủ, những yêu ma này căn bản là giết không chết, đồng thời cũng bởi vì giết không chết cho nên bọn chúng càng trở nên hung hãn. Cứ tiếp tục không ngừng như vậy, cho dù công lực của hai người có lớn đến đâu vẫn sẽ có một lúc bị hao hết. Bên trong cấm chế không gian này hai người lại rất khó bổ sung được năng lượng. Hơn nữa chiêu thức có lực sát thương càng lớn thì công lực tiêu hao lại càng nhiều.
Nghĩ đến sự lợi hại bên trong, sắc mặt Xi Vưu nhất thời trầm xuống. Không hề nghĩ ngợi, y lập tức vọt lên trời, giữa không trung thân hình lại chợt lóe lên xuất hiện trước người đám Hắc Ám Quân Chủ kia.
- Chết đi!
Sát khí trong mắt Xi Vưu bừng lên, tay phải lật một cái. Mặt đất khắp nơi tan vỡ, khí tức âm tà bên dưới phá vỡ mặt đất, như dời sông lấp biển từ chung quanh cuồn cuộn tràn về phía Xi Vưu, hội tụ vào trong bàn tay của hắn. Nhất thời một chưởng này của Xi Vưu có khí thế như đủ làm sụp đổ cả bầu trời. Đây chính là “Băng Thiên thức” trong “Hủy Thiên Diệt Địa thất đại thức” do Xi Vưu tự nghĩ ra.
- Gào!
Trên bầu trời, tên Hắc Ám Quân Chủ đứng đầu tiên chợt rít lên một tiếng, áo bào đen rộng thùng thình tung bay, quanh người thần lực dập dờn. Thần lực dày đặc từ bốn phương tụ lại trước ngực hắn, hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen to lớn từ bầu trời bắn xuống.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ lớn rung trời, một vầng sáng màu đen hình tròn từ chỗ hai người giao thủ lan rộng theo phương ngang, nơi đi qua hư không vỡ vụn. Mấy trăm tên thiên thần sa ngã không kịp tránh né, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Giữa không trung, thân thể Xi Vưu hơi lắc lư. Khi đang định ra tay lần nữa, y chợt phát hiện đám Hắc Ám Quân Chủ đã biến mất không còn bóng dáng, cũng giống như khi bọn chúng xuất hiện.
- Hừ, các ngươi thật sự xem bản tọa là thiện nam tín nữ sao?
Vừa hiểu được dự định của những ma tộc này, trong lòng Xi Vưu liền tức giận không thôi.
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi lựa chọn địa phương thật tốt!
Nhân tiện Xi Vưu cũng giận lây sang cả Phong Vân Vô Kỵ.
Nghe được lời này Phong Vân Vô Kỵ chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không hề để ý. Vào thời khắc này, Xi Vưu tuyệt đối không thể nào ra tay với hắn. Hắn cũng không phải dễ dàng tiêu diệt như đám yêu ma kia, dù Xi Vưu có thắng chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ tiêu hao gần hết ma nguyên, bị đám ma tộc kia chiếm tiện nghi.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hiểu rõ, mười ba vương triều Ma Giới và cả Hắc Ám Quân Chủ đều xuất động, có lẽ là đã thông qua trinh sát biết được một chút về địa vị của mình và Xi Vưu ở Thái Cổ. Lần này mình và Xi Vưu đơn độc chạy đến Ma Giới đúng là cơ hội hiếm có, nếu như có thể giết chết hai người, nhân tộc nhất định sẽ bị đả kích lớn. Dù sao những năm gần đây mặc dù các tộc đều nghỉ ngơi sinh tồn, nhưng loài người lại sinh sôi rất nhanh, hơn nữa còn có thể thông qua tu luyện để nhanh chóng gia tăng thực lực của mình. Trong số các tộc thì tốc độ khôi phục thực lực của nhân loại là nhanh nhất.
Thậm chí Ma Giới cũng có nghe tin về sự kiện “thiên hạ luận võ” gần đây của Thái Cổ, tình huống này càng khiến cho ma tộc bất an. Cho dù với lý lẽ nào, ma tộc đều khó có thể bỏ qua cơ hội đả kích nhân tộc như vậy.
“Gào!”
Đột nhiên một tiếng gầm tràn đầy khí tức tàn bạo vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Vân Vô Kỵ, toàn thân Xi Vưu bỗng phát ra tiếp lốp đốp không dứt, thân thể vốn cao lớn càng liên tục vươn cao, trăm trượng, ngàn trượng… vạn trượng.
Ở trong và ngoài cấm chế lĩnh vực, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn thân thể Xi Vưu không ngừng lớn lên, cao đến gần như ngang với trời. Toàn thân Xi Vưu đen kịt như sắt, phía trên có hai chiếc sừng vô cùng cứng rắn xuyên qua da đầu vươn ra ngoài, hơi cong lại thành hình sừng trâu.
Tác giả: Hoàng Phủ Kì
Dịch: fishscreen
Biên: Kyon
Nguồn: TTV
“Ầm!”
Trời đất rung chuyển, chung quanh đột nhiên tối sầm lại, ma khí hùng hậu tràn ra.
“Xuýt!”
Xi Vưu mở chiếc miệng rộng ra, lập tức hàng vạn yêu ma bị cuốn vào trong miệng, cuối cùng bị y nuốt vào bụng. Tại khoảnh khắc này, Xi Vưu đã hóa thân thành một ma thần to lớn giống như Thao Thiết, mỗi lần há miệng liền có hàng loạt yêu ma bị cuốn vào trong bụng. Sau đó toàn thân Xi Vưu bốc lên ánh lửa dày đặc, bên trong loáng thoáng còn có khói nồng tỏa ra. Mỗi lần ánh lửa sáng lên, ma khí bên ngoài cơ thể Xi Vưu lại dày thêm một phần, còn những yêu ma bị y nuốt vào trong bụng thì bị luyện hóa trong nháy mắt.
- Ha ha ha...
Xi Vưu ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm như đâm vào trong tai:
- Đám kiến hôi cũng dám tranh sáng với vầng trăng. Ma Đế Hoàng, Áo Cổ Tư Đinh, Tát Cáp Lạp, Ni Cổ Lạp Tư, nếu các ngươi muốn đối phó với bản tọa thì tự mình ra tay đi. Đám nhãi nhép này còn chưa đủ cho bản tọa khai vị.
Bốn phía không người nào trả lời. Lũ yêu ma vẻ mặt kinh hãi nhìn lên ma thân to lớn của Xi Vưu, liên tiếp lui về phía sau.
- Chạy à? Chạy đi đâu!
Xi Vưu liếc thấy đám yêu ma này, khóe miệng liền cười lạnh, một bàn chân to lớn từ trời hạ xuống, đạp vào một nơi đám yêu ma tụ tập.
Lũ yêu ma sợ hãi kêu lên, cuống cuồng chạy về bốn hướng, nhưng cho dù bọn chúng cố gắng chạy thục mạng thế nào, cuối cùng lại tuyệt vọng phát hiện thân thể vừa bay lên không đã hạ xuống, dưới chân lại không dời được nửa bước. Bàn chân to lớn của Xi Vưu đã từ trên đầu đạp xuống.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ dưới chân Xi Vưu. Trước khi chết đám yêu ma này muốn cố gắng phản kháng lần cuối, nhưng tất cả công kích đánh vào trên thân thể Xi Vưu chỉ phát ra những tiếng vang nhỏ, không làm tổn hại được chút da nào.
Xi Vưu sợ đám Hắc Ám Quân Chủ kia lại cứu sống bọn chúng, liền truyền lực vào bàn chân. Lực lượng hủy diệt hùng hậu truyền vào dưới chân hoàn toàn nghiền nát thi thể của đám yêu ma kia thành bột phấn, cho đến khi bọn chúng không thể sống lại được nữa.
“Xuýt!”
Xi Vưu lại hút một hơi, cuốn thêm một đám yêu ma vào trong miệng của y. Sau khi hấp thu những yêu ma này, tinh khí trong mắt Xi Vưu càng đậm hơn, hiển nhiên loại hấp thu này cũng không chỉ đơn giản là no bụng.
Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng đứng tại một bên, cũng không tham gia vào trong trận giết chóc này. Với năng lực của Xi Vưu, chỉ một người cũng đủ giết sạch đám yêu ma trong phiến không gian bị cấm chế này.
“Xi Vưu dù sao cũng là nhân tộc. Ta và y đánh một trận, dù thắng hay bại, sống hay chết thì cũng là tổn thất của nhân tộc. Đám cường giả ma tộc này tham gia vào, không bằng mượn cơ hội này xem thử thực lực của ma tộc một chút.” - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng ngẫm nghĩ, cũng không có ý tiếp tục trận chiến với Xi Vưu nữa, bắt đầu dò xét và nghiên cứu cấm chế hư không do mấy vương triều liên thủ tạo nên.
Thừa dịp lũ yêu ma chạy trốn về bốn phía, không ngừng kêu gào, còn Xi Vưu lại không hề quan tâm đến hắn, cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ liền sáng lên, biến thành “Phá Vọng ngân mâu” màu trắng bạc.
Màu sắc của thế giới nhanh chóng rút đi, vô số tơ nhỏ hiện lên trong mắt. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bình tĩnh không dao động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy vô số kén tơ quy tắc đan xen vào nhau. Nhưng bên ngoài mấy trăm dặm, thế giới quy tắc lại đột nhiên phát sinh biến hóa, quy tắc trở nên vặn vẹo và tập trung khác thường. Ánh mắt xuyên qua vách chắn này, trông thấy trên mặt đất hiện lên từng đoàn bóng đen nhàn nhàn, bên trong những bóng đen đó lộ ra một loại lực lượng sinh mệnh dồi dào. Đây là linh hồn những cường giả đỉnh cao của các vương triều tham gia vào cấm chế hư không này.
Linh hồn của ma tộc khác với nhân loại. Trong thế giới quy tắc, linh hồn của bọn chúng có màu đen nhạt, còn linh hồn của nhân loại lại có màu xanh lục nhạt. Với năng lực của “Phá Vọng ngân mâu” có thể trực tiếp nhìn vào linh hồn của đối phương, mà linh hồn càng cường đại thì càng hiện ra rõ ràng trong thế giới quy tắc.
Đông đảo linh hồn của cường giả tạo thành một vòng, bao vây lấy Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ. Từ trong những linh hồn kia tỏa ra từng sợi tơ nhỏ ngưng tụ lực lượng đặc biệt, nối liền đến kén tơ quy tắc. Chính những sợi tơ nhỏ này đã khiến cho kén tơ quy tắc trở nên vặn vẹo và trùng điệp khác thường.
“Ầm!”
Không hề do dự, linh hồn to lớn của Phong Vân Vô Kỵ liền trực tiếp va chạm vào bản nguyên không gian cấm chế này. Trời đất rung lên kịch liệt một chút.
“Ong!”
Bên ngoài cấm chế hư không, đám cường giả ngồi xếp bằng trên đất đột nhiên sắc mặttrắng bệch như tờ giấy, trong đầu chấn động không dứt giống như có vô số tiếng ong kêu, càng giống như có vô số mũi châm không ngừng đâm vào linh hồn.
Linh hồn Phong Vân Vô Kỵ mạnh vô cùng. Chúng ma vốn đã hợp thành một thể, khi bị ngoại lực thương tổn thì mỗi người đều chịu một phần, nếu không thì bất cứ cao thủ cấp Thiên Ma trở lên nào cũng không chịu nổi thần thức cường đại đến mức biến thái này công kích.
Ở phía sau, đám đế hoàng của vương triều nhìn thấy cảnh tượng này đều biến sắc, đồng thời trong lòng kinh ngạc vì sự cường đại của đám cường giả nhân tộc mới sinh này. Cho dù là đế hoàng của vương triều, nếu thay vào vị trí đó, tuyệt đối không thể khiến cho tinh thần của nhiều cường giả đỉnh cao bị thương nặng, sắc mặt trở nên tái nhợt như vậy.
“Thật quá mạnh, có lẽ đã đến lúc kiềm chế nhân tộc một chút rồi!” - Ma Đế Hoàng đứng ở trước nhất đại quân vương triều, trong lòng lẩm bẩm nói. Cường độ tinh thần mà Phong Vân Vô Kỵ biểu hiện ra, trong khoảnh khắc đã để lại cho hắn ấn tượng khó phai mờ. Với mức độ ý thức này hoàn toàn có thể phát động một cơn lốc tinh thần, tiêu diệt tất cả sinh vật trong phạm vi nhất định. Một khi linh hồn diệt vong, cho dù lĩnh vực của Hắc Ám Quân Chủ có lợi hại cũng không thể nào làm sống lại được.
- Đổi một nhóm người khác!
Ma Đế Hoàng vung tay lên, lập tức có hàng loạt cường giả chạy đến, thay thế những đại tướng vương triều thân thể càng lúc càng run lên.
Ma Giới có thể thiếu thứ gì, nhưng nhân thủ thì không bao giờ thiếu.
- Có công phu này, không bằng ngươi hãy suy nghĩ một chút làm thế nào để thoát ra đi!
Đột nhiên giọng nói vang dội của Xi Vưu từ trên đầu truyền đến. Chẳng biết từ lúc nào Xi Vưu đã ăn sạch tất cả yêu ma trong phiến không gian này. Cả không gian trở nên trống rỗng, không còn kẻ nào quấy rầy bọn họ.
- Không sao.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói:
- Chút tiêu hao này đối với ta chẳng là gì cả.
Xi Vưu liếc mắt nhìn. Làm cho cả không gian trên dưới rung chuyển, nhưng tinh thần tiêu hao lại chẳng là gì cả? Vậy rốt cuộc tinh thần phải tiêu hao thế nào mới xem là lớn? Xi Vưu là một cao thủ, đương nhiên hiểu được hiện tượng trời đất rung chuyển như vậy, chính là do tinh thần của đám yêu ma khống chế không gian này bị công kích, cho nên sự khống chế đối với không gian có dấu hiệu lỏng ra.
Xi Vưu lại không biết, nhưng lời này Phong Vân Vô Kỵ chính là nói thật. Với năng lực ý thức mô phỏng, sau khi mô phỏng dao động ý thức của Chủ Thần, ý thức của hắn đã tăng trưởng với mức độ kinh người. Cho dù thân thể Phong Vân Vô Kỵ cường hãn, nhưng nếu không phải ở Đông Hải đã hấp thu được khí tức của Thanh Long, thân thể đã có một phần năng lực của thánh thú, e rằng đã sớm bị tinh thần tăng trưởng quá mạnh làm nổ tung. Nhưng dù như thế, gần đây hắn cũng bắt đầu cảm giác được, thân thể được khí tức của Thanh Long thấm nhuần, qua một thời gian nữa cũng sẽ đạt đến cực hạn cường độ linh hồn mà hắn có thể dung nạp. Đến lúc đó, Phong Vân Vô Kỵ sẽ phải tìm biện pháp khác để tăng cường thân thể.
Không ngừng phóng tinh thần ra bên ngoài, ở một mức độ nào đó có thể làm chậm lại quá trình ý thức tăng trưởng, do đó Phong Vân Vô Kỵ gần như không tổn thất gì, không hề mệt mỏi phát ra từng đợt công kích vào hư không.
Ở bên ngoài, đám đại đế của vương triều nhìn từng đợt cường giả của vương triều liên tục thay thế, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Ngay cả Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp ẩn thân cách đó không xa, phía sau có một đội quân thiên thần sa ngã đi theo, cũng dần dần khó có thể cười được nữa. Đến cuối cùng, cuộc phục kích được sặp đặt để đối phó với nhân tộc đã biến thành kiểm tra cường độ tinh thần của nhân loại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, công kích đến từ nhân loại kia cuối cùng cũng ngừng lại.
- Thế nào, sao lại không ra tay nữa?
Bên trong cấm chế hư không, Xi Vưu hiếu kỳ hỏi.
- Không cần thử nữa. Bọn chúng liên tục thay thế một đám cường giả khác, có thử tiếp cũng chẳng ích gì.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ hơi tái nhợt nói. Một mình chống lại vô số ma tộc, hao tổn lâu như vậy, cho dù tinh thần lực của hắn rất mạnh mẽ thì cũng dần dần cảm thấy hơi tốn sức.
- Ma tộc, cường giả quá nhiều...
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ có vẻ trầm trọng. Sau lần thử dò xét vừa rồi, các vương triều đã thay đổi ít nhất đến hàng trăm vạn cường giả.
- Hình như ngươi cũng không sốt ruột?
Hiếm có cơ hội Phong Vân Vô Kỵ lại chủ động bắt chuyện với Xi Vưu.
- Bọn chúng không vây được bản tọa.
Xi Vưu lạnh lùng nói, trong thanh âm lộ ra một sự tự tin mãnh liệt.
Phong Vân Vô Kỵ in lặng nhìn thân thể to lớn của Xi Vưu. Chỉ cần không phải đám cường giả vương triều và Hắc Ám Quân Chủ thủ xuất kích, ma tộc nào tiến vào cũng chỉ là thứ để cho Xi Vưu no bụng.
Xi Vưu hóa thành ma thân to lớn, cắm thần nuốt ma, loại năng lực này lại có hiệu quả tương tự như “'Ma Viên biến” do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo. Có điều Xi Vưu vẫn giỏi hơn một chút, sau khi hóa thành ma thân, không chỉ gia tăng năng lực của thân thể mà còn có thể giữ vững lý trí, điểm này “Ma Viên biến” lại không có.
“Ma Viên biến” được sáng tạo dựa vào thân thể của Thái Cổ Ma Viên khi biến thân. Thái Cổ Ma Viên trời sinh hung bạo, sự hung bạo đó đã ăn vào trong xương tủy. Nếu có thể giống như Viên Tề Thiên cuối cùng luyện hóa ra được linh trí, tuyệt đối là có một không hai. Vì nguyên nhân này, sau khi sử dụng “Ma Viên biến” biến thân trong đầu sẽ tràn ngập sát ý mãnh liệt. Trên thực tế, sơ hở này đã định sẵn ngay từ đầu Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo “Ma Viên biến”, cho dù hắn cố gắng cải thiện ra sao vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Nhìn ma thân to lớn của Xi Vưu, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Nếu như có thể kết hợp với ma thân của Xi Vưu, sửa đổi vấn đề mất đi lý trí trong “Ma Viên biến”, vậy thì uy lực còn phải cao hơn một bậc. Tâm tư vừa động, cả người hắn liền phát ra một loại khí tức khác thường, bắt đầu thu thập dao động khí tức lúc Xi Vưu biến thân vô tình lộ ra.
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi đang làm gì vậy?
Biểu hiện kỳ lạ của Phong Vân Vô Kỵ khiến Xi Vưu cảm thấy hơi bất an, lập tức quát lên.
- Không có gì.
Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh khôi phục lại như cũ. Chuyện như vậy dĩ nhiên là không thể nào nói rõ với Xi Vưu được.
- Giết!
Một đoàn sát khí từ phía đông kéo đến, lại là một đám cao thủ mới do các vương triều phái ra, tràn vào bên trong lĩnh vực. Đồng thời ở một phía khác cũng xuất hiện hàng loạt cao thủ của vương triều. Ngay cả vương triều Đọa Lạc lần này cũng phái ra đến hàng trăm vạn thiên thần sa ngã, vô số thiên thần sa ngã giống như thủy triều đen từ phía tây dọc theo bầu trời bay đến.
Phong Vân Vô Kỵ không hề nghĩ ngợi, năm ngón tay lại mở rộng phát ra “Kiếm chi lĩnh vực”. Trời đất lập lòe một chút, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu. Thứ duy nhất biến hóa là hàng trăm vạn thiên thần sa ngã kia đã bị giết sạch không còn.
Tác giả: Hoàng Phủ Kì
Dịch: fishscreen
Biên: Kyon
Nguồn: TTV
Gần như đồng thời, Huyết Hải Ma Quân và Đệ Nhất phân thần đều đuổi theo tới Ma Giới. Hai người một trước một sau cũng không xuất hiện cùng chỗ với Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu, mà lại xuất hiện cách nơi hai người kia bị vây mười mấy dặm.
Huyết Hải Ma Quân vẫn luôn dựa vào cảm giác đuổi theo khí tức mà hai người lưu lại, vì vậy xuất hiện sai lệch là rất bình thường, nhưng sự sai lệch này cũng chỉ vừa phải mà thôi.
Mới vừa đặt chân đến Ma Giới, Huyết Hải Ma Quân liền cả kinh: “Đây là… Ma Giới! Bọn họ lại chạy đến Ma Giới!”
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, Huyết Hải Ma Quân liền bị ma khí kinh thiên ở phương bắc thu hút. Từng luồng ma khí cường đại phóng lên cao, đây là do khí tức của mấy đại quân đang đóng giữ phát ra.
“Không hay, bọn họ đã trúng mai phục rồi!” - Huyết Hải Ma Quân phóng thần thức ra ngoài, nhanh chóng quét một vòng về phía đó. Hành động này lập tức khiến cho đám đế hoàng ở bên ngoài chú ý.
- Chúng ta lại có một bằng hữu mới đến, ngươi hãy dẫn người đi đón tiếp một chút!
Ma Đế Hoàng xoay người nói với một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú ở phía sau.
- Vâng thưa phụ hoàng!
Nam tử trẻ tuổi lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, chính là đại hoàng tử Cơ Nỗ của vương triều Ma Đế Hoàng
Vừa cảm nhận được quân đoàn Ma Giới ở phía xa điều động, sắc mặt Huyết Hải Ma Quân khẽ biến đổi, nhanh chóng cân nhắc một chút. Cho dù tiêu diệt được đội ma tộc này cũng chỉ khiến cho nhiều ma tộc kéo đến hơn. Trong đội quân này có nhiều không ít khí tức không kém hơn y bao nhiêu. Huyết Hải Ma Quân tự thấy không thể đối phó với nhiều cường giả như vậy, trong lòng liền sinh ra ý định rút lui.
“Vô Kỵ nhất thời hẳn là sẽ không có chuyện gì. Nếu bây giờ vội vã đến đó, e rằng đã cứu người không được mà còn phải nhờ người khác cứu lại… Hay là trở về Thái Cổ báo cho chư vị trưởng lão, xin ý kiến của họ trước đã.” - Trên mặt Huyết Hải Ma Quân hiện lên vẻ suy tư, dưới chân nhún một cái, người đã lui vào trong hư không biến mất không thấy trước khi đại hoàng tử Cơ Nỗ chạy đến.
Lúc Huyết Hải Ma Quân rời đi cũng là lúc Đệ Nhất phân thần trở về Ma Giới. Vừa xuất hiện, hắn liền bị khí tức của các Hắc Ám Quân Chủ thu hút.
Trong lòng căng thẳng, hắn liền có ý rút lui: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại không cẩn thận trúng phải mai phục của đám Hắc Ám Quân Chủ?”
Trước đây không lâu chín Hắc Ám Quân Chủ liên hợp triệu hồi Chủ Thần phân thân, chuyện đó vẫn còn sở sờ trước mắt. Đối mặt với một Hắc Ám Quân Chủ, Đệ Nhất phân thần không có gì phải sợ, nhưng chín gã Hắc Ám Quân Chủ liên thủ thì lại là chuyện khác. Chín Hắc Ám Quân Chủ hợp sức gần như bù đắp tất cả khuyết điểm. Mà số Hắc Ám Quân Chủ ở nơi này lại không nhiều không ít, vừa vặn chín tên.
“Không phải may đến vậy chứ!” - Đệ Nhất phân thần thầm nói, nhưng rất nhanh lại phát hiện những Hắc Ám Quân Chủ này cũng không chú ý vào mình.
Ma thức phóng ra ngoài một vòng, Đệ Nhất phân thần nhanh chóng điều tra rõ tình hình, hơn nữa cũng không khiến cho đám ma tộc chú ý. Vừa phát hiện đám đại tướng vương triều đang bao vây Xi Vưu và Đệ Tam phân thần ở đây, Đệ Nhất phân thần không khỏi bật cười, cũng từ bỏ ý định ra tay cứu giúp.
Cấm chế hư không có lẽ vây khốn được rất nhiều cao thủ đỉnh cấp, nhưng tuyệt đối không vây được người sở hữu “Thiên Ma thần thông” như Đệ Nhất phân thần và Đệ Tam phân thần. Đệ Nhất phân thần có thể chạy trốn khỏi không gian do chín gã Hắc Ám Quân Chủ hợp sức tạo nên, vậy thì Đệ Tam phân thần cũng có thể thoát ra khỏi cấm chế hư không này. Phiền toái duy nhất chỉ là Xi Vưu mà thôi.
Mặc dù Xi Vưu đã tặng áo giáp cho mình, nhưng Đệ Nhất phân thần lại không tin y có lòng tốt như vậy, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, vì vậy hắn vốn chẳng hề quan tâm đến khốn cảnh của đối phương.
“Đệ Tam, đến giờ mà ngươi còn không ra ngoài, tính ở bên trong làm gì? Hiện giờ bên ngoài có mười ba đại đế của vương triều, chín Hắc Ám Quân Chủ, ồ, ngay cả đọa lạc thiên sứ cũng đến, chậc chậc, đúng là một đội hình hoành tráng.”
“Không sao, bọn chúng căn bản không thể làm ta bị thương được. Vấn đề duy nhất cần giải quyết là Xi Vưu. Ừm, ngươi hãy rời đi trước, không nên để cho đám Hắc Ám Quân Chủ chú ý. Ngoài ra ta cảm giác được Bổn Tôn cũng xuất hiện ở đây, ngươi thử đi tìm hắn một chút.”
“Cũng được. Nhưng không nên đùa quá trớn, dù sao nơi này cũng là Ma Giới, phía trên còn có Hắc Ám Chủ Thần. Nếu như đám Hắc Ám Quân Chủ kia bắt đầu khẩn cầu Hắc Ám Chủ Thần, vậy thì sẽ không ổn.”
“Ta tự có chừng mực.”
Sau khi xác định Đệ Tam phân thần không việc gì, Đệ Nhất phân thần liền nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Lúc sắp rời đi hắn cũng không hiểu vì sao hai người này lại khiến cho Ma Giới huy động lực lượng lớn đến như vậy.
Chỉ trong chốc lát, hai người lại nhanh chóng tàn sát hết ma tộc bên trong cấm chế không gian. Vì tránh để các Hắc Ám Quân Chủ làm sống lại, cả hai đều lựa chọn phương pháp cực kỳ triệt để, hoàn toàn huỷ diệt những yêu ma này.
Khi chỉ còn sót lại một chút yêu ma, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng ngâm xướng đinh tai nhức óc:
- Chủ Thần ở dưới vực sâu, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của tôi tớ ngài! Vinh quang của Chủ Thần không thể bị vấy bẩn, uy nghiêm của Chủ Thần không thể bị khinh nhờn. Phàm những kẻ kính phụng chủ sẽ được chủ chiếu cố, còn những kẻ đối nghịch với chủ nhất định sẽ bị trừng phạt, linh hồn phải đau đốn trong quốc độ tử vong, vĩnh viễn không siêu thoát…
Trong tiếng ngâm xướng, trên bầu trời bỗng xuất hiện từng vòng dao động khí tức màu đen tựa như đầm sâu, không ngừng lan ra bốn phía. Tại trung tâm những vòng ánh nước màu đen sóng sánh kia, một không gian đen kịt không ngừng mở rộng ra, bên trong có một luồng khí tức vượt trên tất cả sinh vật lan ra khắp trời đất. Khí tức kia mang theo một áp lực làm cho linh hồn run rẩy.
- Chủ Thần phân thân!
Hai người nhìn lên không trung, trong lòng kinh hãi không thôi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ tương tự.
- Xi Vưu, hay là ta và ngươi hãy đổi một cách khác, dùng chuyện này để đánh cuộc, người nào thoát ra khỏi không gian này trước thì xem như là người thắng, thế nào?
Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Hừ, không có vấn đề!
Vừa dứt lời, hai người liền đồng thời ra tay. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ rung động, đột nhiên biến thành một phiến sương đen kỳ dị, nhanh chóng hóa thành Thiên Ma thoát ra khỏi cấm chế hư không của chúng ma.
Cùng lúc Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành Thiên Ma thoát ra, ngôi sao Huỳnh Hoặc màu máu trên chín tầng trời đột nhiên chiếu xuống một luồng sáng to lớn, ánh sao bao phủ toàn bộ cấm chế hư không.
- Mau lui lại!
Một tên cường giả ma tộc cảm nhận được dao động hủy diệt từ phía trên truyền tới, liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sao màu máu dày đặc bao trùm cả con ngươi.
Nhưng lời nhắc nhở này đã chậm. Lưc lượng hủy diệt của ngôi sao trong nháy mắt chôn vùi một vòng cường giả Ma Giới bên ngoài cấm chế hư không, không kịp kêu thảm tiếng nào đã vô thanh vô tức hoá thành tro bụi. Mất đi sự khống chế của những cường giả này, Xi Vưu lập tức từ bên trong thoát thân ra. Liếc mắt có thể nhìn thấy, Phong Vân Vô Kỵ dường như còn thoát ra ngoài nhanh hơn một bước so với y. Sắc mặt Xi Vưu nhất thời hơi tái nhợt, một đòn vừa rồi dường như đã tiêu hao không ít lực lượng của y, ma thân to lớn cũng không duy trì được nữa, phải khôi phục lại thân thể ban đầu.
Giữa không trung. Phong Vân Vô Kỵ từ hình thái Thiên Ma chuyển hóa lại thành hình người, tiếp đó thân thể chợt lóe lên, đột nhiên biến thành một Thanh Long to lớn.
“Gào!”
Thánh thú Thanh Long vừa xuất hiện, gần như chiếm cứ toàn bộ không trung, khiến chúng ma có cảm giác như hít thở không nổi. Chín gã Hắc Ám Quân Chủ càng kinh hãi, thân thể liên tiếp lui về phía sau, thần sắc tỏ ra hoảng sợ. Con rồng lớn này bọn chúng cũng không xa lạ gì, chính là thánh thú của nhân loại Chí Tôn trong ghi chép đã từng giết chết Hắc Ám và Quang Minh Chủ Thần.
Ngay cả Chủ Thần cũng có thể giết chết, đám Hắc Ám Quân Chủ đương nhiên sẽ không cho rằng mình có thể đối phó được.
Thánh thú Thanh Long vừa hiện ra, dưới khí tức của rồng bao phủ, chúng ma còn chưa run rẩy đã lạnh cứng cả người. Ngay cả đám đại đế của vương triều nhìn thấy thánh thú này cũng cả kinh thất sắc. Đại quân vương triều khổng lồ trong phút chốc đã tán loạn, cả đám sợ hãi kêu lên, chạy trốn về bốn phương.
Phong Vân Vô Kỵ và Thanh Long hợp lại làm một, giữa không trung gập lại, bốn móng khua lên lao xuống đại quân ma tộc dày đặc bên dưới…
“Ầm ầm!”
Phàm những kẻ bị Thanh Long đụng phải đều hóa thành tro bụi, không có một chút khả năng sống sót nào.
Thánh thú Thanh Long sau khi kéo ra một khe rãnh to lớn trên mặt đất Ma Giới, liền kêu một tiếng bay lên trời cao, mở miệng phun xuống một ngụm khí tức hủy diệt. Lại có hàng trăm vạn yêu ma hóa thành tro bụi.
Xi Vưu liếc mắt nhìn, trông thấy thánh thú Thanh Long kia khi phun ra khí tức của rồng, thân thể không tự nhiên khựng lại một chút, trong lòng thầm nói: “Tiểu tử này quả nhiên vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thánh thú Thanh Long. Hai đòn này e rằng đã là cực hạn của hắn rồi.”
Trong nội tâm Xi Vưu cũng rất ghen tỵ. Tuy nói y không hề sợ hãi khi đối mặt với Chí Tôn, nhưng đó là dựa trên cơ sở tứ đại thánh thú sẽ không công kích nhân loại. Còn khi đối mặt với yêu ma, Thanh Long chỉ mới vừa xuất hiện, đám ma tộc bao gồm cả vương triều đại đế và Hắc Ám Quân Chủ đều chưa chiến đã khiếp sợ, mặc đánh mặc giết. Chỉ một con rồng mà ngàn quân lui tránh, không ai có thể ngăn cản được. Nếu nói Xi Vưu không thèm muốn thì đó là nói dối.
“Lão tử năm đó cũng không uy phong như vậy.” - Xi Vưu trong lòng cảm khái.
Phong Vân Vô Kỵ vừa phát ra một luồng khí tức của rồng, liền cảm thấy sự dung hợp với Thanh Long xuất hiện một khe hở, hơn nữa càng lúc càng lớn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao vẫn không thể dung hợp hoàn mỹ được? Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể mượn thánh lực của thánh thú Thanh Long một chút như vậy sao?” - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ. Hư không chợt lóe lên, thánh thú Thanh Long đã biến mất không thấy, trở lại Thái Cổ Đông Hải.
“Gào!”
Phía sau người, một luồng khí tức hủy diệt mang theo tiếng gào thét truyền tới.
“Không hay, lại quên mất Chủ Thần phân thân!”
Phong Vân Vô Kỵ vốn định trước tiên dẹp tan đám yêu ma, sau đó sẽ đối phó với Chủ Thần phân thân, nhưng hắn đã đánh giá sai mức độ dung hợp của mình và thánh thú Thanh Long.
Cùng lúc đó, đám yêu ma ở phía xa đang chạy trốn, đột nhiên cảm nhận được khí tức kinh khủng của thánh thú Thanh Long nhanh chóng biến mất, ma thức liền quét qua một vòng, lại không hề nhìn thấy bóng dáng của thánh thú Thanh Long.
- Giết chết bọn chúng!
Chúng ma mừng rỡ. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù thế nào đây vẫn là cơ hội để phát tiết sự tức giân trong lòng, liền quay mũi giáo giết trở về.
Xi Vưu vẻ mặt lạnh lùng, đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên trong tai nghe được một tiếng hét lớn:
- Thế Giới!
Trên bầu trời ánh sáng chợt lóe lên. Chủ Thần phân thân, Xi Vưu và hàng loạt cao thủ của các vương triều đều đột ngột biến mất giữa hư không, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng biến mất không còn thấy.
Tác giả: Hoàng Phủ Kì
Dịch: fishscreen
Biên: Kyon
Nguồn: TTV
Ở phía xa, Ma Đế Hoàng kinh ngạc nhìn mặt đất đầy những những thi thể vỡ nát cùng với bầu trời không có một bóng người, vẻ mặt nhất thời ngơ ngẩn không thôi. Vừa rồi đối phương đã kêu lên hai tiếng “Thế Giới”, với kiến thức của Ma Đế Hoàng đương nhiên biết loại tuyệt học này chính là lực lượng đặc biệt của Chí Tôn nhân tộc Thái Cổ.
Những thủ hạ kia đã bị cuốn vào Thế Giới, vậy hẳn là phải chết không nghi ngờ. Hơn nữa Thế Giới vốn không có cơ điểm giống như lĩnh vực, cho nên cũng không cách nào tìm ra sơ hở của nó. Ma Đế Hoàng đã hoàn toàn từ bỏ ý định cứu những người kia ra.
“Nhân tộc Thái Cổ đã đến mức phải làm suy yếu rồi!” – Chỉ trong một ngày đã xuất hiện hai cường giả đỉnh cao của nhân loại. Nhiều cao thủ vương triều như vậy lại bị một người đánh tan, hơn nữa tên nhân loại này cũng không phải là bất cứ ai trong số tứ đại Chí Tôn của Thái Cổ nhân tộc, điều này khiến Ma Đế Hoàng trong lòng lo lắng.
Sau đó Ma Đế Hoàng phá vỡ một thông đạo không gian dẫn đến không gian của vương triều, bước nhanh bước vào bên trong.
“Thế Giới, lại là Thế Giới!” - Một phiến màu xanh biếc dày đặc in vào trong mắt, những dãy núi nhấp nhô kéo dài, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp. Nhìn phiến Thế Giới xinh đẹp này, trong lòng Xi Vưu chỉ có căm phẫn.
Trong xa xăm, Xi Vưu chợt nhớ lại rất nhiều năm trước khi giao chiến cùng với Hiên Viên Chí Tôn, lúc ấy y cũng thua một phần bởi chiêu này. Trên đỉnh đầu có một mặt trời màu trắng từ trên không rọi xuống.
Hôm nay cửu tinh trên không, trời trăng lui tránh. Nếu như nói với năng lực của Phong Vân Vô Kỵ có thể tạo thành một hằng tinh trong Thế Giới này, Xi Vưu tuyệt đối không tin, bởi vì ngay cả Hiên Viên Chí Tôn năm đó cũng không làm được điều này.
Xi Vưu đã tồn tại thời hạn rất lâu, cũng hiểu rất rõ về sự ảo diệu trong vũ trụ này, hơn nữa y còn từng giao thủ với Hiên Viên Chí Tôn, càng có nhận biết sâu sắc đối với đạo của Thế Giới mà Chí Tôn nắm giữa.
Tất cả những thứ trong Thế Giới đều có nguồn gốc từ hiện thực, chỉ là được chủ nhân của thế giới dịch chuyển vào bên trong, dung hợp làm một thể với toàn bộ thế giới. Mỗi ngọn núi, mỗi con sông, mỗi cành cây ngọn cỏ, chủ nhân của Thế Giới cũng không thể tự nhiên làm ra được.
Thứ duy nhất mà chủ nhân của Thế Giới sở hữu là khả năng thay đổi quy tắc cường đại bên trong Thế Giới, cùng với khả năng hạn chế quy tắc mà đối thủ nắm giữ. Ngoại trừ những thứ này ra, với thánh lực tràn ngập trong Thế Giới, chủ nhân của Thế Giới thậm chí có thể thay đổi cả pháp tắc bên trong.
Đương nhiên, loại pháp tắc này không giống như pháp tắc vận hành trong vũ trụ không gian, vĩnh viễn không thay đổi.
Mặt trời sáng chói bên trong thế giới này hiển nhiên là sản phẩm của quy tắc, vốn không phải là hằng tinh nào cả. Suy cho cùng, nó chẳng qua là một thứ phát sáng dưới tác dụng của quy tắc vận hành trong Thế Giới, có nhiệm vụ giống như mặt trời mà thôi.
Xi Vưu thậm chí khẳng định, cho dù có bay lên trên xa bao nhiêu cũng không thể nào đến gần vầng mặt trời phát ra ánh sáng và hơi nóng kia, hơn nữa khoảng cách cũng sẽ không hề thay đổi.
Đây chính là Thế Giới.
Con ngươi hơi co lại, chân khí trong cơ thể Xi Vưu bừng lên, tập trung tinh thần đề phòng. Y cũng không nóng lòng ra tay mà bắt đầu quan sát phiến thế giới này, muốn tìm ra đặc tính của nó.
- Kéc!
Một tiếng kêu lớn kinh thiên từ phía sau truyền đến. Tiếng kêu kia vừa kết thúc không lâu, lại có vài tiếng thú gầm vang lên. Một đoàn khí tức đến từ Hồng Hoang nhanh chóng từ phía sau tràn đến.
- Cứu mạng!
- Chạy mau!
Tiếng hét của lũ yêu ma truyền vào trong tai, lúc này Xi Vưu mới nhớ tới cùng bị cuốn vào Thế Giới còn có đám yêu ma kia và Chủ Thần phân thân. Y chợt xoay người lại, trông thấy một đám yêu ma cao cấp đang bỏ chạy. Theo lý đám yêu ma này cũng là cao thủ cấp Thiên Ma trở lên, nhưng giờ phút này lại hoảng loạn bất an giống như chó nhà có tang.
Phía sau bọn chúng có hai con mãnh thú Hồng Hoang đang bay lượn trong trời đất, mỗi con đều to lớn đến mức không thể tưởng tượng. Một con là Tổ Loan hung ác có một không hai đã trải qua sự sàng lọc của Thái Cổ, còn một con khác là Tổ Ly thân dài ngàn dặm, toàn thân trắng như tuyết, chỉ một phiến vảy màu trắng cũng đã lớn ngang với Xi Vưu.
Hai đại hung thú này chiếm cứ bầu trời, bóng đen in xuống gần như bao trùm toàn bộ phía nam của Thế Giới.
Lúc trước tại kiếp nạn của Mạt Lệ, Mạt Lệ tinh lơ lửng giữa trời chiếu xuống, khí tức hung tàn giữa trời đất tăng mạnh đã thức tỉnh hai hung vật Hồng Hoang cấp tổ tông này. Cuối cùng toàn bộ Thái Cổ, kể cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể làm gì được hai tuyệt đỉnh hung thú này, đành phải dùng Thế Giới nhốt chúng lại để chúng không thể ra ngoài.
Có lẽ là tại kiếp nạn của Mạt Lệ, sau khi chiến đấu với đệ tử thứ hai của Phong Vân Vô Kỵ là Viên Tề Thiên, hai hung thú này đã có một sự phối hợp ngầm. Giờ phút này, một Loan một Ly đang liên hợp phát động công kích với cùng một địch nhân, đó là Chủ Thần phân thân.
Chủ Thần vốn là lý trí tuyệt đối, cộng thêm sự nhiễm bẩn trong quá trình triệu hồi của Hắc Ám Quân Chủ. Mục đích triệu hồi Chủ Thần phân thân là vì Hắc Ám Quân Chủ không đối phó được với kẻ địch, hi vọng nhờ vào Chủ Thần phân thân để tiêu diệt đối phương. Còn đối với Chủ Thần, tất cả những kẻ khí tức dao động không bằng mình thì đều là kẻ địch.
Trời đất bất nhân, xem vạn vật như chó lợn, Chủ Thần sao lại không như thế.
Cho dù giết lầm một tên vương triều đại đế, đối với Chủ Thần cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Trong đầu hắn chỉ có hủy diệt, trước mặt hắn chỉ có địch nhân. Không giết sạch sinh vật cuối cùng nhìn thấy trước mắt, tích lũy cho đủ linh hồn, Chủ Thần phân thân sẽ không dễ dàng trở lại quốc độ hắc ám.
Ánh mắt Xi Vưu đảo qua hai đại hung thú gần như đạt đến mức bất tử bất diệt trong Thế Giới này, liền biết Phong Vân Vô Kỵ có chủ ý gì.
Sau khi Chủ Thần phân thân giết chết một đám yêu ma của vương triều mà hắn nhìn thấy, rất nhanh lại chuyển mục tiêu sang hai hung thú vốn bị nhốt trong thế giới rộng lớn vô biên này, trong lòng đang buồn bực muốn chết.
“Hung thú cường đại như vậy, nếu giết mang về hẳn là rất bổ dưỡng.” - Nếu như Chủ Thần phân thân biết nói chuyện, giờ phút này hắn nhất định sẽ nói một câu như vậy.
Thái Cổ thần thú, đặc biệt là đạt đến cấp bậc của Tổ Loan, từ trước đến giờ chỉ có làm thịt người khác chứ nào lại bị người khác làm thịt, cho dù là các cường giả của Thái Cổ cũng chẳng có biện pháp nào tiêu diệt những hung thú này.
Nhưng trước mặt kẻ mạnh thì không thể không cúi đầu. Đối mặt với Chủ Thần phân thân vốn coi trời bằng vung, mang theo khí tức hủy diệt hàng lâm phiến Thế Giới này, sau khi cân nhắc, hai hung thú này không thể không liên hiệp lại, cùng nhau ứng phó với tên Chủ Thần phân thân này.
Hai cánh Tổ Loan mở rộng che phủ trời đất. So về thân thể, một tên Chủ Thần phân thân thậm chí còn không lớn bằng một chiếc lông của nó. Nhưng Chủ Thần phân thân bước giữa không trung đi tới, mỗi bước đều vung tay phát ra một luồng ánh sáng đen. Ngay cả hung thú bá đạo như Tổ Loan cũng không chịu nổi một chiêu nhẹ nhàng này, mỗi lần trúng chiêu thân thể đều bị đánh bay mấy trăm dặm, lông vũ bắn ra đầy trời, kéo theo những ngọn lửa rơi lả tả xuống. Những ngọn lửa này đối với đám yêu ma bị cuốn vào trong Thế Giới chẳng khác nào tai họa từ trời giáng xuống, không ít kẻ dính phải liền bốc cháy, tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Giống như phối hợp với nó, Tổ Ly sau bị trúng một kích cả người cũng rải ra băng tuyết đầy trời. Bị hai tầng băng lửa giáp công, thân thể đám yêu ma không chịu được liền nổ tung, hóa thành một đám bụi đen.
Tổ Loan và Tổ Ly không ngừng dùng móng cào, dùng miệng mổ, phun lửa phun tuyết. Nhưng tất cả những công kích này đều bị thần lực tràn ngập quanh người Chủ Thần phân thân ngăn cách, cho dù thỉnh thoảng có phá được lớp bảo vệ này cũng nhanh chóng được thần lực khôi phục lại.
Một cơn gió thổi qua bên người Xi Vưu, Phong Vân Vô Kỵ người mặc áo trắng liền xuất hiện ở bên cạnh, đứng sóng vai với y. Xi Vưu vẫn lạnh nhạt nhìn chằm chằm về phía trước, có vẻ không hề bất ngờ về sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kỵ, cũng không có ý ra tay với hắn, tựa như đã hoàn toàn quên mất đánh cuộc giữa hai người.
Ánh mắt nhìn về ba hung vật đấu với nhau ở phía xa, trong mắt Xi Vưu chợt hiện lên thần sắc như suy nghĩ gì đó.
- Lực lượng của hắn đã bị ngươi trói buộc?
Xi Vưu như chợt hiểu ra.
- Đúng.
Phong Vân Vô Kỵ thẳng thắn nói:
- Đám Hắc Ám Quân Chủ triệu hồi hắn phải mất nhiều thời gian như vậy, nếu như không cuốn hắn vào trong Thế Giới, e rằng chúng ta rất khó đối phó được hắn.
- Trong Thế Giới này, ta có thể phát huy được mấy phần thực lực?
- Một phần năm.
- Ngươi thì không bị hạn chế sao?
- Ta có thể phát huy được một phần ba thực lực.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu nói. Bên trong Thế Giới tất cả đều như nhau, dù là chủ nhân của Thế Giới cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ là ảnh hưởng không giống như những người khác mà thôi.
Xi Vưu đột nhiên thở dài một tiếng:
- Ta đã sơ suất, không ngờ ngươi lại nắm giữ được Thế Giới.
- Nếu như ta cẩn thận một chút, chưa chắc ngươi đã có thể cuốn ta vào Thế Giới.
Dừng một chút, Xi Vưu dường như cảm thấy có phần không phục, liền bổ sung một câu.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, hiển nhiên cũng công nhận lời nói của Xi Vưu.
- Ngươi đã hoàn thiện Thế Giới trong trong ba tháng này sao?
Xi Vưu đột nhiên xoay đầu lại hỏi.
- Vẫn chưa hoàn thiện
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:
- Chỉ là ta đột nhiên phát hiện được sự liên quan giữa Thế Giới và tinh thần lực.
Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn về phía trước. Một ngọn núi nhọn đột nhiên từ dưới đất nhô lên, bên ngoài lấp lóe một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong suốt. Lúc ba hung vật đang giao chiến, ngọn núi sắc nhọn này liền đâm mạnh vào Chủ Thần phân thần.
- Gào!
Chủ Thần phân thần đột nhiên cúi đầu phát ra một tiếng gầm dữ tợn, lập tức vung tay lên phá nát ngọn núi kia.
Phong Vân Vô Kỵ thu hồi tinh thần lực bao bọc chung quanh ngọn núi sắc nhọn, lúc này mới nói:
- Hóa ra tinh thần lực càng mạnh thì Thế Giới lại càng tuyệt diệu.
Xi Vưu gật đầu một cái, hiểu được ý mà Phong Vân Vô Kỵ muốn nói: Thế Giới nguyên lực mà hắn lĩnh ngộ mặc dù không bằng Chí Tôn Hiên Viên, nhưng tinh thần lực của hắn thì lại mạnh hơn Hiên Viên.
- Chờ một chút.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nói, sau đó tại trong ánh mắt ngạc nhiên của Xi Vưu, hắn bỗng nhắm mắt lại như đang suy tư.
Bên trong vương triều Ma Đế Hoàng thuộc Ma Giới, Bổn Tôn đột nhiên mở mắt ra, thân thể lóe lên. Hoàng tử An Đức Liệt đang ẩn thân trong cung điện cách đó không xa, xuyên qua lỗ nhỏ trên tường đồng của cung điện quan sát, lúc này chợt thấy Bổn Tôn bay ra ngoài, vẽ nên một vết tích dài hơn mười trượng giữa không trung, sau đó biến mất không thấy.
“Kỳ lạ thật, sao hắn lại đột nhiên rời đi?” - An Đức Liệt đưa mắt nhìn bóng dáng của Bổn Tôn biến mất không còn tung tích.
Trong Thế Giới của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng to lớn. Đám yêu ma đang chạy trốn tứ tán mừng rỡ, lập tức chạy về phía lỗ hổng kia. Ngay cả Tổ Loan đang giao đấu với Chủ Thần phân thân cũng đột nhiên kêu lên một tiếng, hai cánh mở rộng tạo thành một cơn cuồng phong, thân thể to lớn nhanh chóng bay về phía lỗ hổng ở phía xa.
Trong vạn loài chim trên đời, Loan chính là loài nhanh nhất, mà Tổ Loan còn là tổ phụ của chúng loan, tốc độ của nó càng cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt Tổ Loan đã chạy đến trước lỗ hổng đột nhiên xuất hiện trong Thế Giới kia.
Xi Vưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, không hiểu vì sao với tu vi của Phong Vân Vô Kỵ lại để xuất hiện tình huống này, nhưng rất nhanh y đã hiểu nguyên nhân.
Tác giả: Hoàng Phủ Kì
Dịch: fishscreen
Biên: Kyon
Nguồn: TTV
Ngay lúc Tổ Loan sắp sửa lao ra khỏi lỗ thủng kia, một bóng người màu bạc đột nhiên đứng chắn nơi lối ra. Xi Vưu khẽ nhướng mày, nhìn chằm chằm về phía bóng người kia.
- Kéc!
Tổ Loan kêu lên một tiếng, đang định dùng mỏ hút lấy kẻ kia, đột nhiên trong lòng khẽ động. Loại linh vật này vốn rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, lập tức rung hai cánh lên, cường hành ngừng lao ra khỏi Thế Giới này, sau đó vội vã bay ngược về phía sau.
“Ầm!”
Bổn Tôn vẻ mặt lãnh khốc, cặp mắt màu bạc lưu chuyển, nhẹ nhàng giơ tay lên. Mấy vạn yêu ma đa chạy đến ven lỗ hổng liền vô thanh vô tức hóa thành tro bụi tản ra. Ở phía sau, đông đảo yêu ma đang chạy tới liền khựng lại, kinh hãi nhìn Bổn Tôn mặc áo trắng đứng lỗ hổng.
Ánh mắt Bổn Tôn lưu chuyển, con ngươi màu trắng bạc liếc nhìn chung quanh. Phàm là yêu ma bị ánh mắt của hắn quét qua đều cả người phát lạnh, từng kẻ bất giác cúi đầu, trong lòng sinh ra một cảm giác nhỏ bé không thể kiềm chế được.
Lúc ánh mắt của Bổn Tôn quét qua, con ngươi của Xi Vưu đột nhiên co lại, bắp thịt cũng thắt chặt.
“Mạnh, quá mạnh!” - Chỉ là một cái nhìn bình thường đã khiến Xi Vưu sinh ra áp lực cực lớn, giống như là kẻ địch trogn đời. Nhưng ánh mắt của Bổn Tôn chỉ dừng lại trên người Xi Vưu một chút, sau đó nhanh chóng dời sang phía Chủ Thần phân thân.
Thiếu đi sự trợ giúp của Tổ Loan, Tổ Ly liền bị Chủ Thần phân thân đánh cho vảy giáp khắp người rơi xuống, nhất thời kêu gào không thôi. Thân thể cao lớn của nó không ngừng lăn lộn trên không, từng dòng máu từ bên ngoài thân đầy vết thương chảy ra, hình dáng vô cùng thê thảm.
“Ầm!”
Chủ Thần phân thân trong nháy mắt vung một chưởng đánh văng Tổ Ly ra xa, nhưng cũng không nhân cơ hội này lấy tính mạng của nó mà lại nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn dang bước giữa không trung tiến đến. Ở trên người đối phương, Chủ Thần phân thân cảm nhận được địch ý và uy hiếp rõ ràng.
Bổn Tôn không có bất kỳ động tác thừa nào, vừa xuất hiện trong Thế Giới liền đi thẳng về phía Chủ Thần phân thân.
- Gào!
Chủ Thần phân thân phát ra một tiếng tiếng gầm vang dội, đồng thời vung tay lên. Một luồng thần lực hóa thành ánh sáng chết chóc màu đen phá bắn về phía hướng Bổn Tôn.
“Ầm!”
Bổn Tôn không nói lời nào, tay phải cũng giơ lên đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Hai đòn va chạm vào nhau, kết quả lại khiến cho toàn bộ yêu ma và cả Xi Vưu đều trợn mắt há mồm. Chỉ một chưởng, Chủ Thần phân thân không ai sánh bằng liền giống như một quả cầu bay ra ngoài, vẽ nên một đường thẳng tắp trong hư không, sau đó đâm vào một dãy núi to lớn phía sau.
Thên thể Bổn Tôn nhoáng lên. Xi Vưu mở mắt thật to, nhưng cũng không nhìn thấy rõ Bổn Tôn di động thế nào. Đợi đến khi y tìm được khí tức của đối phương, Bổn Tôn đã dùng một tay nắm lấy cổ Chủ Thần phân thân, lôi hắn từ trong lòng núi ra ngoài, sau đó giơ lên cao quá đỉnh đầu.
- Gào!
Chủ Thần phân thân dường như cũng hiểu không thể địch lại đối phương, bỗng nhiên há mồm phát ra một tiếng hét chói tai, thân thể chợt phồng lên, đồng thời từng vết nứt nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài thân, bên trong phát ra từng tia kình khí hủy diệt.
- Không hay, tên này muốn tự nổ! Hắn muốn hủy diệt tất cả địa sinh vật ở đây!
Sắc mặt Xi Vưu biến đổi, tâm thần vừa động, ngôi sao Huỳnh Hoặc màu đỏ trên chín tầng trời lại bắt đầu sáng lên.
- Không cần lo lắng, hắn không thể nào thành công được!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, trong lời nói lộ ra một sự tự tin khác thường. Hắn hiểu rất rõ về Bổn Tôn, biết rằng Bổn Tôn với năng lực thời gian tĩnh chỉ tuyệt đối có thể ngăn cản được đối phương.
Quả nhiên, Chủ Thần phân thân vốn sắp nổ tung đột nhiên khựng lại, kéo theo thần lực trong cơ thể đang điên cuồng khoách triển cũng dừng lại tại khoảng khắc này.
Hai tròng mắt Bổn Tôn chuyển động, đôi tay đột nhiên trở nên trong suốt, chậm rãi vươn ra, không hề trở ngại đâm vào giữa trán của Chủ Thần phân thân. Cả người Chủ Thần phân thân nhất thời dập dờn như nước, từng dòng giống như chất lỏng lại giống như khí không ngừng tụ về phía đầu của hắn.
“Bùng!”
Theo một tiếng vang nhỏ, chiếc đầu của Chủ Thần phân thân đột nhiên nứt ra, hai nửa tách về hai bên trái hải, lộ ra ở giữa một viên tinh thể bốn mặt tinh xảo màu hoàng kim.
Tinh thể bốn mặt màu hoàng kim kia lẳng lặng lơ lửng trong hư không, chậm rãi xoay tròn, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng óng, trong ánh sáng loáng thoáng như những phù văn kỳ quái đang lưu động.
Hai tròng mắt của Bổn Tôn đột nhiên từ trắng bạc chuyển thành vàng ánh, bên trong có hai đoàn ảnh sáng mờ ảo lưu động, cuối cùng hóa thành kim quang bắn ra, chiếu vào hai mặt của tinh thể bốn mặt màu hoàng kim.
“Xoẹt!”
Tinh thể bốn mặt màu hoàng kim chợt bừng cháy. Bổn Tôn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào tinh thể kia, nhưng Xi Vưu lại cảm giác được thần sắc của hắn rõ ràng có chút thận trọng.
“Xèo!”
Ngọn lửa biến mất, tinh thể bốn mặt màu hoàng kim nhất thời ảm đạm, cũng không còn phát ra ánh sáng màu hoàng kim nữa. Tinh thể bỗng nghiêng qua một bên, từ không trung rơi xuống, bị Bổn Tôn chụp vào lòng bàn tay. Bổn Tôn cầm lấy tinh thể tinh xảo kia, chậm rãi đem nó bỏ vào giữa trán đã biến thành trong suốt như nước gợn.
Cách đó không xa, Xi Vưu trong lòng đầy phức tạp, ánh mắt không ngừng qua lại giữa Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn có khuôn mặt giống nhau như đúc, một lúc sau mới hơi buồn bã nói:
- Đó là một phân thần khác của ngươi sao?
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Xi Vưu đã vô hình trung khẳng định vấn đề này.
- Đúng vậy.
Phong Vân Vô Kỵ xác nhận suy đoán của Xi Vưu.
- Ta thua.
Xi Vưu tâm tình phức tạp nói. Trông thấy thủ đoạn bá đạo mà Bổn Tôn thi triển ra, cho dù cao ngạo như Xi Vưu cũng không thể không thừa nhận, lúc này mình còn không phải là đối thủ của Bổn Tôn. Hơn nữa năng lực thời gian tĩnh chỉ mà Bổn Tôn thi triển càng làm cho y kinh hãi không thôi.
Bổn Tôn vỗ một chưởng vào người Chủ Thần phân thân, thân thể chỉ còn lại thần lực liền như nước chảy cuồn cuộn chui vào trong cơ thể Bổn Tôn, bị hắn hấp thu. Sau khi làm xong những việc này lưu loát, Bổn Tôn bỗng xoay người lại liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý, liền mở ra một lỗ hổng. Trong ánh mắt sợ hãi của đám yêu ma chạy tứ tán ra xa, Bổn Tôn liền ung dung rời khỏi Thế Giới này.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi khép lỗ hổng lại, lúc này mới trả lời:
- Chúng ta mặc dù là một thể, nhưng hắn là hắn, còn ta là ta, ước định giữa chúng ta không liên quan gì đến hắn.
Xi Vưu im lặng, một hồi lâu mới nói:
- Bỏ đi, thua chính là thua. Vừa rồi lúc thoát ra khỏi cấm chế không gian, ta đã chậm hơn nửa nhịp so với ngươi, vậy cũng xem như thua rồi.
Phong Vân Vô Kỵ không khỏi thầm bội phục. Nếu như Xi Vưu không đề cập tới chuyện này, hắn cũng không dự định nhắc tới, không ngờ Xi Vưu lại chủ động tự mình nói ra.
- Ngươi không cần băn khoăn! Bản tọa cầm lên được thì bỏ xuống được, thua chính là thua. Hơn nữa bị ngươi cuốn vào trong Thế Giới, bản tọa cũng tự đánh giá không thể phá được Thế Giới này ngươi. Lần đánh cuộc này xem như ta thua.
Phong Vân Vô Kỵ thầm nhíu mày một cái, trong lòng cảm thấy Xi Vưu nhận thua như vậy dường như hơi dễ dàng.
Mặc dù không biết Xi Vưu có chủ ý gì, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn nói:
- Ta biết là ngươi có phần không phục. Cho dù bị cuốn vào trong Thế Giới của ta, nói không chừng ngươi vẫn còn một số bí thuật nào đó. Nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi.
Chung quanh tối xuống, sau đó lại sáng lên. Chẳng biết lúc nào hai người đã từ trong Thế Giới thoát ra ngoài, cùng với bọn họ còn có đám yêu ma bị cuốn vào trong Thế Giới kia.
- Đừng nói là ta không cho các ngươi cơ hội!
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nói với đám yêu ma vẻ mặt hơi ngỡ ngàng, dường như còn không biết rốt cuộc đây là Ma Giới hay là trong Thế Giới của đối phương:
- Ta cho ngươi cơ hội giữ mạng, lập tức chạy về hướng nam, chỉ cần có thể chạy ra khỏi khu vực này thì các ngươi sẽ có thể sống sót!
- Hắn sẽ không ra tay sao?
Một tên Thiên Ma hoàng lấy can đảm nói. Đám yêu ma này vừa rồi đã nghe rõ ràng, kẻ xuất thế ngang trời, lãnh khốc bá đạo kia lại là một thể với Phong Vân Vô Kỵ. Biết được bí mật này, chúng ma trong lòng có cảm giác không ổn. Nếu đối phương đã muốn che giấu bí mật này, sao lại nói ra trước mặt mọi người, hơn nữa còn để cho đám người mình chạy ra khỏi thế giới của hắn?
- Yên tâm, hắn sẽ không ra tay!
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, không vui nói.
Lũ yêu ma đồng thời thở ra một hơi. Sau khi xác định đây là Ma Giới, bọn chúng liền hóa thành những vệt cầu vồng đen bắn nhanh về phía nam, sau khi bay được một khoảng thì đột nhiên chia ra chạy về các hướng khác nhau.
- Ma Tổ hãy nhìn cho rõ!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, trong lời nói lộ ra mùi máu tanh:
- Đây là tuyệt học lĩnh vực mà ta ngộ ra được gần đây, có tên là Ngự Thiên Địa!
“Đùng! “
Trên bầu trời sấm sét nổi lên. Xi Vưu chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại. Trước khi trời đất hoàn toàn tối hẳn, y chợt nhìn thấy bầu trời mênh mông phía trước bỗng co lại, sau đó đè xuống xuống phía dưới, đồng thời mặt đất cũng bằng bằng nổi lên phía trên. Trời đất hoàn toàn tối tăm giống như nối liền với nhau, dung hợp lại làm một, giữa bầu trời và mặt đất hẹp đến mức không thể tưởng tượng.
“Ầm!”
Trước mắt đều là bóng tối. Một tiếng nổ mạnh như lúc vũ trụ sơ khai vang lên, phía trước loáng thoáng phát ra một dao động hủy diệt.
Nhìn khắp chung quanh, trời đất đã khôi phục như lúc ban đầu. Chỉ có điều đám yêu ma vốn đang chạy trốn, cùng với những ngọn núi nhô lên khỏi mặt đất đều hoàn toàn biến mất không còn thấy, ngay cả mảnh vụn cũng không lưu lại. Mặt đất nhẵn bóng như gương, khắp nơi tỏa ra khí tức như thiên lôi.
Xi Vưu nhìn về mặt đất mênh mông, loáng thoáng như phát ra ánh sáng ở phía xa, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Gần đây ta đã lĩnh ngộ mới đối với kiếm đạo. Ngự vật, ngự nhân, ngự thiên địa, dùng trời đất làm kiếm, không thứ gì không thể phá hủy được.
Sau khi phát ra chiêu này, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ trở nên tái nhợt như giấy, giống như một người bệnh nặng. Một chiêu vừa rồi dường như đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của hắn.
Xi Vưu trong lòng vốn vẫn còn một chút hi vong, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Phong Vân Vô Kỵ liền hoàn toàn biến mất. Chỉ một chiêu mà khiến Kiếm Thần tiêu hao sức lực lớn như vậy, liệu mình có thể sống sót được không?
- Tại sao trước đó ngươi không sử dụng?
Chợt nghĩ tới điều gì, Xi Vưu nghiêm túc hỏi.
- Bởi vì các ngươi còn chưa đến mức không thể thương lượng, phải hoàn toàn tiêu diệt đối phương.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi xoay người lại, đi về phía xa:
- Hơn nữa, ta cũng đã đánh cuộc một phen với chính mình.
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền mở ra một thông đạo không gian nhỏ hẹp, lảo đảo đi vào bên trong, biến mất còn không thấy. Tại khoảnh khắc hắn bước vào thông đạo, Xi Vưu thấp thoáng nhìn thấy một chuỗi mồ hôi hột vẩy ra.
“Hơn nữa, ta cũng đã đánh cuộc một phen với chính mình.” - Đợi sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về Thái Cổ, Xi Vưu như cũ ngây ngốc tại chỗ, trong lòng lập lại câu nói trước đó.
“Hắn đã đánh cuộc gì với chính mình?” - Xi Vưu không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu lướt qua gương mặt tái nhợt của Phong Vân Vô Kỵ trước khi rời đi, toàn thân đột nhiên run lên.
- Ta hiểu rồi…
Xi Vưu hơi buồn bã lẩm bẩm, sau đó như mất mát châm rãi rời khỏi Ma Giới.
- Thứ mà hắn đánh cuộc là một chút nhân tính cuối cùng của ngươi.
Đợi sau khi Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Kiếm tiền bối mặc áo bào xám đột nhiên từ trong hư không xuất hiện. Những nếp nhăn dày đặc trên trán lão nhân lay động, trong đôi mắt đầy tang thương phản chiếu mặt đất diện tích rộng lớn, nhẵn bóng như gương phía trước, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, vừa vuốt những sợi râu bạc dưới cằm vừa vui mừng nói:
- Không hổ là đệ tử của ta! Không hổ là đệ tử của ta! Một kiếm này đã có thể xưng là đệ nhất kiếm trong trời đất. Có thể dạy ra được một đệ tử như vậy, ta cũng có thể mỉm cười suối vàng rồi.
Một luồng gió nhẹ ẩn chứa khí tức như thiên lôi thổi quá, vạt áo của lão nhân lật lên. Tiếng gió đi qua, người đã biến mất không còn bóng dáng.