Chu Trường Hà bật thốt:
- Chẳng lẽ là ôm tài khoản bỏ trốn. Khoản tiền lớn như vậy nếu ra nước ngoài thì cả đời cũng không cần lo lắng.
- Ôm tài khoản bỏ trốn, có thể. Tuy nhiên tiểu tử kia rất quỷ quyệt, mấy lần chúng ta ra tay hắn đều chuyển bại thành thắng. Lần trước bảo Hoàng Hải Bình ra mặt nghĩ là có thể đánh ngã hắn, ai ngờ hắn lại phản đòn tống Hoàng Hải Bình vào tù. Chuyện lần này chúng ta phải thận trọng, hai vị huyện thái gia tương đối coi trọng tiểu tử này, đánh hổ không thành bị cắn trả thì phiền.
Phí Mặc rất tỉnh táo.
- Ừ! Tiểu tử này trơn tuột như lươn, tuy nhiên lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Chẳng phải vẫn có câu đi ở bờ sông sao không có lúc bước hụt, nếu tôi điều tra ra tình huống là thật thì không cần báo lên Cổ Bảo Toàn, dứt khoát nhất cử bắt giữ, tôi lấy tư cách Ủy ban kiểm tra độc lập phá án, lúc đó cho dù Cổ Bảo Toàn muốn nói câu gì cũng nói không được, ha ha.
Chu Trường Hà cười gằn.
- Ừ! Cũng đúng! Nếu như cho Cổ Bảo Toàn biết rồi có lẽ sẽ để lộ phong thanh, y vẫn luôn bảo vệ Diệp Phàm, không sai. Cứ làm như thế.
Phí Mặc buông điện thoại.
Sau đó y còn cảm thấy không yên lòng, tiếp tục gọi điện cho Trương Xuân Mai bảo theo dõi sát sao.
- Bí thư Cổ, tôi báo cáo với anh chuyện này.
Diệp Phàm gọi điện thoại.
- Chuyện nào, cậu nói nhanh đi, vừa nghỉ giải lao cuộc họp được 10 phút, tôi không có thời gian.
Cổ Bảo Toàn nói.
- Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông không phải là rút vốn sao? Cho nên tôi đã tìm tập đoàn vẫn đối đầu với bọn họ là tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông muốn bọn họ đến đầu tư ở Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương. Hôm trước trên hội nghị thường vụ tôi không dám tiết lộ chuyện này vì Tập đoàn Phi Vân có quan hệ mật thiết với Tiếu gia nên tôi e để lộ phong thanh.
Diệp Phàm nói.
- Bố Thăng nguyện ý đầu tư vào Ngư Dương chúng ta sao? Chắc bọn họ cũng nghĩ như Phi Vân thôi, hi vọng không lớn. Hơn nữa công ty người ta ở Hồng Kông thì tới cái chỗ hẻo lánh này làm gì.
Cổ Bảo Toàn lắc đầu, cảm thấy Diệp Phàm nghĩ viển vông.
- Bố Thăng đương nhiên không muốn đầu tư vào đây nhưng tôi có cách ép bọn họ.
Diệp Phàm có vẻ đắc ý.
- Ép! Cậu dùng cái gì ép?
Cổ Bảo Toàn cũng hứng thú, biết tiểu tử này có lắm trò.
- Tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông mới vừa xây xong một tòa nhà gọi là cao ốc Thiên Mã. Lần trước Tập đoàn Phi Vân vẫn muốn thuê một tầng vì tầng thứ tư đã bị Bố Thăng thuê rồi.
Vì để chiếm được địa bàn này mà hai nhà đang ra sức, tôi điều tra ra tư liệu thì biết chỗ này có quan hệ lớn tới việc làm ăn của bọn họ.
Lúc tôi ở Lâm Tuyền không phải là giúp tập đoàn Nam Cung sao? Vì thế đã lợi dụng quan hệ lấy được nửa tầng lầu chuyển cho tiên sinh Tiếu Phi Thành Tập đoàn Phi Vân.
Từ đó mà bọn họ đã đáp ứng đầu tư nhà máy Ngư Dương chúng ta, chẳng qua sau này có sự thay đổi trong hội đồng quản trị nên xảy ra biến cố, tuy nhiên chúng ta cũng có 300 vạn bồi thường, cũng không coi là hao vốn.
Mấy ngày qua tôi vẫn ra sức, hiện giờ thông qua vài bạn bè đã lấy được một nửa tầng lầu thứ ba của cao ốc Thiên Mã, chuyển phí thuê lại là 2000 vạn.
Diệp Phàm vừa nói đến đây Cổ Bảo Toàn không nhịn được lập tức nghiêm nghị:
- Tầm bậy! Cậu đem 2000 vạn của khu kinh tế rút ra. Nếu như không ai thuê lại thì cậu làm sao. Cậu đấy, làm việc không suy nghĩ hậu quả, đây chính là muốn vào tù.
Cổ Bảo Toàn lạnh cả người, ngay cả mồ hôi hột cũng toát ra. Nếu như không có 2000 vạn thì còn làm thế nào thi hành Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền. Không có Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền thì làm sao Khu kinh tế Lâm Tuyền bay lên. Kinh tế làm không đi lên sẽ ảnh hưởng đến toàn huyện, ảnh hưởng đến mũ quan của mình.
- Bí thư Cổ, anh hãy nghe tôi nói 2000 vạn đúng là tôi cầm đi thanh toán, ban đầu vì sợ anh không đồng ý nên không nói cho anh biết.
Để kịp quyền thuê thì chiều hôm qua tôi đã phải đi Hồng Kông, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, tập đoàn Bố Thăng,có nhu cầu cấp bách thuê mặt tiền lầu 3 cao ốc Thiên Mã.
Tuy nhiên khi tôi đem chuyện nhà máy dệt Ngư Dương nói với bọn họ yêu cầu đàu tư thì bọn họ khéo léo từ chối.
Nói thật, lợi nhuận nhà máy chúng ta đúng là không cao, làm không tốt còn phải hao vốn, đám ôn chủ Hồng Kông dày dạn dĩ nhiên là coi thường.
Tuy nhiên bọn họ nói là có thể xuất ra 2200 vạn để cho tôi đem quyền thuê mặt tiền tầng ba cao ốc Thiên Mã trong mấy năm chuyển nhượng lại.
Tôi tạm thời chưa đồng ý, cho bọn họ kỳ hạn 10h sáng mai.
Nếu như không đáp ứng tôi sẽ đi tìm tiên sinh Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân, tôi tin tưởng Bố Thăng tuyệt đối sẽ không trụ được . Theo tôi đoán, nếu nửa tầng thứ ba của cao ốc Thiên Mã để cho Bố Thăng cầm đi , hơn nữa bọn họ đã đoạt tiên cơ tầng thứ tư thì Tiếu Phi Thành có cổ phần khống chế Tập đoàn Phi Vân sẽ bị tổn thất trọng đại, tuyệt tuyệt đối không dừng ở con số 2000 vạn này.
Chuyện này tôi nắm chắc tới 8 thành, cho dù cuối cùng hai nhà bọn họ không đồng ý đầu tư thì chúng ta nhượng quyền thuê lại cũng có thể kiếm về chừng 200 vạn.
Tôi đoán chừng nếu như để cho hai nhà giáp mặt thì phí thuê còn cao hơn.
Diệp Phàm tự tin, nói thêm:
- Hơn nữa, chuyện này tôi không nói trước với ngài vì để xảy ra chuyện gì bất trắc sẽ một mình tôi chịu hết, tôi cũng bị bức lên Lương Sơn rồi, nếu không làm thì không làm, muốn làm phải làm cho tốt, thất bại thì ngồi tù.
- Ai! Lá gan của cậu thật đúng là lớn, có quyết đoán, Cổ Bảo Toàn tôi bội phục!
Cổ Bảo Toàn nói, suy nghĩ một chút liền cẩn thận:
- Cậu phải nhanh lên một chút, nếu hai công ty không đồng ý thì nhanh chóng chuyển quyền thuê rồi về, có thể kiếm được 200 vạn đã coi như là công lớn rồi. Tôi sợ bên Ngư Dương có mắt nhìn vào, chậm thì sinh biến, cậu phải cẩn thận nếu không thất bại.
- Tôi biết rồi, xế chiều ngày mai chắc sẽ sáng tỏ, nếu không thành tôi lập tức cho thuê lại rồi lấy tiền trở về ngay.
Diệp Phàm ngưng trọng nói:
- Bí thư Cổ, xin lỗi rồi, tôi hơi manh động .
- Ai. Cậu tự bảo trọng.
Cổ Bảo Toàn thở dài cúp điện thoại, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này, cậu lại làm ra chuyện động trời, nếu như không được bắt chết cũng không quá đáng. Ai. Giống như lá gan của đám anh hùng thảo mãng ngày xưa vậy. Cổ Bảo Toàn này không bằng hắn, chẳng lẽ tiểu tử này là con rồng, nhân tài là như vậy, người làm đại sự không thể chần chừ, muốn làm đại sự cũng phải có tâm lý cờ bạc, cho phép ba, hắn đánh cuộc chính là đời người, dùng cả đời đánh cuộc tiền trình.
Mới vừa để điện thoại xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cửa vừa mở thì một người thanh niên xa lạ tiến vào, thân hình và tướng mạo bình thường, chừng hai mấy tuổi, chỉ là cặp mắt rất linh động nhưng trên mặt có chút dấu hiệu của bệnh tật.
Người thanh niên hành lễ một cái gần theo nghi thức quân đội, nói khẽ:
- Tôi tên là Phương Viên, trạm trưởng Trấn Đông Tà bảo tôi tới đây.
- A! Vào đi.
Diệp Phàm để người kia tiến vào rồi đóng cửa lại.
- Nơi này nói chuyện có được hay không?
Phương Viên liếc mắt nhìn gian phòng hỏi.
- Không có chuyện gì, hiện tại không ai, vốn là có một nữ thuộc hạ, bây giờ cô ấy đi làm đầu rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đặc Cần tổ Chiến Long thứ 8, phó trạm trưởng Hồng Kông trung tá Phương Viên g bái kiến Diệp phó soái.
Phương Viên làm một động tác thi lễ của võ sĩ diện kiến tiền bối quỳ nửa đầu gối hai tay đưa lên một tấm thẻ chứng minh và một tấm thẻ thân phận đặc cần màu xanh.
Tấm thẻ này rất đặc biệt, bên trên có một góc biến hình viết một chữ nhất theo lối thảo.
Nghe nói tấm thẻ này là đặc chế, đầu tiên là được một cơ cấu đặc thù trên trạm Hòa Bình của Nga dập thành, trải qua nhiều đường rồi được cao thủ siêu cấp quốc thuật Trung Quốc dùng nội kình đặc thù áp chế mà thành, nên thẻ này có thể phòng cháy, không thấm nước, trong áp lực mấy ngàn cân có thể biến hình nhưng không hư hại, giảm áp lực sẽ trở về nguyên dạng.
Chỉ cần dùng một đầu ngón tay nhấn vào là có hiệu quả đặc thù, muốn phỏng chế là không thể, dĩ nhiên bí mật này chỉ có cao thủ nội kình của tổ đặc cần mới biết được .
- Anh chính là Phương Viên, đứng lên đi.
Diệp Phàm nhận lấy tấm thẻ đặc biệt, khẽ hành khí dồn nội kình vào kiểm tra thì tấm thẻ thay đổi hiện ra một vài tư liệu về Phương Viên một chút tài liệu, vừa nhìn cũng biết không phải là giả rồi.
Đương nhiên, người bình thường cũng có thể thử, dùng ngón tay nhấn vào thì nhiệt độ cơ thể sẽ cảm ứng hiện ra chức vụ cấp bậc cơ bản của người cầm thẻ, còn muốn hiện thêm thì phải dùng nội kình mới có thể hiện ra, người bình thường phát hiện không được.
Đương nhiên, nghe nói thẻ đặc biệt này cũng có phân cấp, theo thứ tự là ngọc, kim, bạc, đồng, sắt.
Cao thủ tứ đoạn đến ngũ đoạn, cấp bậc thượng tá trở xuống thì dùng thẻ sắt.
Tổ phó của tám phân tổ lớn, nếu như công lực không đạt tới lục đoạn thì cũng dùng thẻ đồng, bọn họ phần lớn đều có cấp bậc đại tá, cá biệt cũng có thiếu tướng.
Đương nhiên, cấp bậc cũng không phải là đặc biệt trọng yếu, khác nhau tại chức vụ, ví dụ như Diệp Phàm, hắn được tổng bộ nhận định là cao thủ lục đoạn, cấp bậc mới thượng tá nhưng lại dùng thẻ bạc.
Bởi vì chức vụ cao Diệp Phàm, là phó soái của tổ hạch tâm Chiến Long, cảnh giới quốc thuật lục đoạn, tuy nói là khách khanh nhưng vì còn quá trẻ đã có thân thủ lục đoạn nên tổng bộ đặc biệt để hắn giữ thẻ bạc.
Thiết Chiêm Hùng cũng là thẻ bạc, Tổ trưởng tám phân tổ của tổng bộ cũng vậy, tổ phó nếu như cảnh giới chưa đến lục đoạn thì không được thẻ bạc mà dùng thẻ đồng, chỉ cao hơn đội viên bình thường một cấp. Diệp Phàm đoán chừng là tổ phó duy nhất trong tám tổ có thẻ bạc.
- Trong tổ đặc cần thì mạnh nhất là tổ 8, danh xưng trong quốc gia là Chiến Long Tổ.
Chỉ có tổ trưởng tổ này mới có thể xưng là soái vì bọn họ là tổ chiến đấu đặc thù. Thiết Chiêm Hùng đã là soái thì Diệp Phàm là phó soái, các tổ khác chỉ gọi là tổ trưởng mà không thể gọi là soái.
Tựa như tổ 1 – Tổ Bảo vệ Trung Nam Hải là do Sát Thần Lang Phá Thiên chịu trách nhiệm, chuyên thu xếp bảo vệ an ninh cho mấy ủy viên thường vụ của Cục chính trị.
Bất cứ lúc nào, mỗi thường vụ của Cục chính trị đều có một cao thủ ngũ đoạn đỉnh cấp bên cạnh bảo vệ, những bảo vệ khác tuy nói thuộc về cao thủ này chỉ huy nhưng không phải là đội viên chính thức của tổ Đặc Cần, công lực khoảng từ nhị đoạn đến tam đoạn, danh hiệu của bọn họ là nhân viên cục cảnh vệ trực thuộc văn phòng bảo vệ trung ương .
Hoa Hạ tuy lớn nhưng cao thủ tứ đoạn cũng không nhiều. Quốc gia đương nhiên cũng muốn chiêu tập một nhóm cao thủ tứ đoạn trở lên, trải qua huấn luyện đặc thù để trở thành một quân nhân cao cấp.
Tuy nhiên quá khó để tìm, có lại có khi không đồng ý gia nhập hoặc là thuộc về môn phái võ lâm lâu năm như Thiếu Lâm Võ Đang Nga Mi Thanh Thành, những cao thủ trong những môn phái này không nhiều lắm, dĩ nhiên muốn chiêu mộ lại càng khó.
Trong môn phái của bọn họ khó khăn lắm mới bồi dưỡng được vài cao thủ tứ đoạn, dĩ nhiên không ai muốn cho.
Đối với một vài môn phái lâu đời, chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý thì quốc gia cũng mắt nhắm mắt mở không quản.
Nếu có phạm pháp một chút thì quốc gia cũng làm lơ, dĩ nhiên nếu quốc gia gặp nạn thì những môn phái này cũng đứng ra nên trên thực tế thành viên chính thức của tổ đặc cần còn chưa đến 60 người, chỉ chừng khoảng 50 người.
Tổ Chiến Long đã chiếm đi gần 20 người, tổ lớn thứ 2 là Tổ bảo vệ Trung Nam Hải chiếm đi 8 người, các phân tổ khác có số người không đều nhau, từ 2 đến6 người nhưng không vượt quá 6 người .
Do phải chia 50 mấy người này cho toàn thế giới nên có những quốc gia còn không được lấy một người. Cả châu Mỹ có thể được phân tới ba người cũng là không tệ rồi, vì chỉ cần là dũng sĩ trong tổ đặc cần thì đều là tinh anh của Hoa Hạ.
Thẻ vàng Đặc Cần dành cho Phó soái của Tổng bộ, đẳng cấp khoảng chừng thất đoạn, sử dụng. Những người này đều là quân nhân đặc biệt có cấp bậc Trung tướng, đương nhiên, số lượng cũng không nhiều, chỉ có hai người.
Thẻ ngọc Đặc Cần nghe nói hiện nay chỉ có ba chiếc, một ở trong tay Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, một ở trong tay lãnh đạo tối cao Tổ Đặc Cần - Tổng thủ lĩnh Thượng tướng Trấn Quốc Hải, chiếc cuối cùng thì không biết nằm trong tay ai, có người đồn rằng ở trong tay siêu cao thủ trên cửu đoạn của tổ Đặc Cần, cũng có người nói người đó chỉ có trình độ Bát đoạn đỉnh cấp.
Những nhân sĩ trong giới nói cũng không thống nhất, chưa từng thấy cao thủ thần bí siêu đẳng cấp kia hiện thân . Cũng có người suy đoán người này chính là trưởng lão một môn phái nào đó, nhưng phái nào thì lại khác nhau.
Đương nhiên, quyền lực cũng biến đổi theo mầu sắc thẻ Đặc Cần.
Thẻ sắt Đặc Cần trong tình huống khẩn cấp nhiều nhất có thể điều động từ bộ đội địa phương bán chính quy cho tới nhân viên các cơ quan sức mạnh đặc thù của quốc gia như Công an, Quốc an.
Thẻ đồng có thể trực tiếp điều động khoảng 20 thành viên của những ngành này.
Quyền lực của thẻ bạc thì đã rất lớn rồi vì toàn bộ thẻ bạc của Tổng bộ nằm trong tay 8 Tổ trưởng, có thể trực tiếp điều động ngay cả một binh đoàn chính quy phối hợp thi hành nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp.
Đương nhiên, quyền lực đó sau khi xin chỉ thị thượng cấp thì còn lớn hơn nhiều. Tỷ như trong tình huống cần thiết mà lại được thượng cấp đồng ý, Thiết Chiêm Hùng có thể điều động cả một binh đoàn gồm Quốc an, công an, cảnh sát vũ trang, hải quan, đường sắt và bộ đội địa phương của bảy tỉnh phía Nam.
Điều động quân đội vốn cần thông qua Quân ủy Trung ương, điều động quy mô nhỏ cũng phải xin chỉ thị của lãnh đạo Đại quân khu .
Đặc quyền của Thiết Chiêm Hùng chính ở chỗ này. Nói thí dụ như vùng duyên hải Thủy Châu phát sinh sự kiện trọng đại có liên quan tới sự an toàn của quốc gia, Thiết Chiêm Hùng có thể không thông qua Đại Quân khu Lĩnh Nam, trực tiếp chỉ thị Tập đoàn quân số 2 đóng ở Thủy Châu trực thuộc Đại Quân khu Lĩnh Nam phái ra một binh đoàn hoàn chỉnh tới phối hợp thi hành nhiệm vụ.
Khi chỉ thị ban xuống thì có là Thống soái tối cao Cố Thiên Kỳ của Tập đoàn quân số 2 Thủy Châu đang ở trong quân cũng phải phục tùng. Đương nhiên, khi điều động bộ đội nhân viên vượt qua một binh đoàn thì phải xin chỉ thị của Quân ủy rồi.
Có lẽ có người sẽ hỏi nếu Thiết Chiêm Hùng gây ra chuyện bất lợi đối với quốc gia thì sao, có quyền lực lớn như vậy, có thể điều động nhiều nhân viên các bộ sức mạnh như vậy thì thật là đáng sợ.
Thật ra thì tổ Đặc Cần đương nhiên cũng có những biện pháp khống chế, không thể nào cho phép một người một tay che trời được.
Kiểu như bên cạnh Thiết Chiêm Hùng nhất định có người của lãnh đạo tối cao của quốc gia Trấn Sơn Hà hoặc là lãnh đạo tối cao của Đặc Cần Thượng tướng Trấn Đông Hải bó trí theo dõi sát sao, chỉ một cú điện thoại là họ sẽ biết tin tức. Những người này có điểm giống như mật thám trong hoàng cung cổ đại, thường gọi là cao thủ đại nội.
Đương nhiên, Thiết Chiêm Hùng cũng biết điều đó nên cũng không làm quá giới hạn. Chỉ cần là chuyện nhỏ không vượt quá giới hạn thì cấp trên cũng không quản, dù sao cũng phải cho những dũng sĩ bán mạng cấp dưới một chút quyền lực, nếu không thì ai nguyện ý bán mạng sống đi làm.
- Có chuyện gì không?- Diệp Phàm hỏi bâng quơ.
- Tôi muốn bán mình. Phương Viên vốn không khiến người sợ hãi thì không lên tiếng, bật ra bốn chữ thiếu chút nữa làm cho Diệp Phàm nổ con mắt.
- Bán mình?
Diệp Phàm chấn động tâm hồn, không khỏi kinh ngạc nhìn Phương Viên chằm chằm, thầm nghĩ:- Thời đại nào rồi mà còn có chuyện bán mình. Nếu ở thời cổ đại, Phương Viên lại là một cô gái xinh đẹp thì đề giá công khai trên lá cỏ, đưa đến chỗ bán mình, gõ mấy tiếng mõ là có thể rao bán mình, người có ác tâm hay không. Chẳng qua, anh ta nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, cứ nghe đã rồi hãy nói.
- Tôi biết Phó soái sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Phương Viên hơi buồn rầu thở dài một hơi, chớp mắt đã lập tức trở lại bình tĩnh, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kiên nghị.
- Tôi xuất thân ở một thôn nhỏ hẻo lánh của tỉnh Tích Ninh, thôn đó rất nghèo, nhưng rất đẹp. Khi còn bé có gặp một ông lão nhỏ gầy mãi võ bán thuốc. Cơ duyên xảo hợp, ông ấy đã truyền cho ta mấy chiêu.
Đến năm 23 tuổi, cố dùng toàn lực thì một cước có thể đá vỡ một chồng bốn viên gạch xanh, chắc phải có cước lực khoảng bảy tám trăm cân.
Nếu như phân đoạn theo võ thuật truyền thống thì chính là cấp khởi đầu của tứ đoạn. Năm nay ta tròn 25 tuổi rồi.
Lần trước tôi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt ở Thái Lan đã bị ám toán, sau trở về thì thân thể dần dần suy yếu đi mà không tìm được nguyên nhân, một cước chỉ có thể đá vỡ chồng hai viên gạch xanh thôi, hơn nữa còn hơi mệt. Gần đây ta cảm giác càng ngày càng không tốt, có lẽ lại tiếp tục xấu đi.
- Ngoài cảm giác thân thể yếu đi thì còn có bệnh gì khác không?- Diệp Phàm thấy vẻ mặt bi thương của Phương Viên thì không nhịn được hỏi.
- Ờ là… mà là…
Phương Viên ấp a ấp úng, dường như có ẩn tình khó nói.
- Nói đi, tôi không thích quanh co. Diệp Phàm dậm chân, vẻ mặt nghiêm túc.
- Cái đó… không lên. Phương Viên cuối cùng cũng khổ sở thốt ra hai chữ cốt yếu, thoáng chóc đã như nhẹ nhàng hơn nhiều, nói tiếp:
- Tôi còn được xem là đàn ông sao? Vì thế tôi muốn bán mình. Ngày hôm qua nghe Trạm trưởng của thị trấn nói, cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.
- Thì ra là như vậy. Một người đã từng là thiên tài võ thuật truyền thống tứ đoạn, một thiên tài mới 23 tuổi đã tiến cấp tứ đoạn mà lại trở thành một phế nhân.
Chỉ riêng thân thủ bị phế đi thì có lẽ Phương Viên cũng không đau thương như thế, đàn ông – không lên được thì thực là bi thương. Không có gì để vui vẻ nữa.
Nhìn gái đẹp mà chỉ có thể chảy nước miếng. Một thái giám sống, cuộc sống đúng là không còn ý nghĩa gì nữa, khó trách y lại đề xuất chuyện bán mình, đơn giản không phải là hy vọng có thể tăng thêm pháp lực. Diệp Phàm thầm suy nghĩ rồi nói:- Ý của cậu là ta xuất thủ dẫn cậu đi Thailand tìm kẻ đã ám toán ngươi, chữa trị tận gốc thương thế của cậu.
- Ừ! Tôi biết hi vọng cũng rất xa vời, chẳng qua, không đi thì không khỏi áy náy. Bất kể thành hay không, tôi đã quyết ý từ nay về sau đi theo Diệp phó soái rồi.
Ngày mai tôi muốn rời khỏi tổ Đặc Cần, Tổng bộ cho ta 20 vạn là một khoản tiền không nhỏ nhưng nhận mà để làm gì chứ?
Tôi chỉ muốn trị lành bệnh của ta, nếu không thì đời người thật vô vị, vì như vậy cũng giống như một xác ướp biết đi, chi bằng đi thử một chuyến, có chết ở Thailand tôi cũng an lòng.
Nếu như may mắn có thể còn sống trở lại, tôi sẽ cả đời nghe lệnh của Diệp tiên sinh, chỉ nghe lệnh của một mình Diệp tiên sinh. Bất kể là cái gì, quốc gia, nhân dân, thiên hạ đều không liên quan tới tôi.
Chỉ cần tiên sinh một câu nói, giết người phóng hỏa thì Phương Viên tôi cũng sẽ không nháy mắt.
Phương Viên vừa nói với vẻ xúc động phẫn nộ dị thường. Diệp Phàm chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe bạch quang, xoẹt một tiếng nhỏ, một thanh chủy thủ sắc bén đã cứa lên trên cánh tay trái của Phương Viên thượng một vết rạch đáng sợ dài khoảng mười phân, hở hoác da thịt, có thể lờ mờ nhìn thấy cả xương trắng hếu.
- Cậu làm gì vậy?
Diệp Phàm la lên.
- Tôi dùng đao này cắt máu xin thề, nếu như Diệp tiên sinh đưa Phương Viên đi Thailand một chuyến, bất kể chuyện thành hay không, Phương Viên sẽ đi theo làm trâu làm ngựa cho Diệp tiên sinh trong cả cuộc đời này.
Hắn nói dứt lời thì lập tức móc từ trong túi ra thuốc men khăn lụa rồi băng bó lại rất thuần thục.
- Quốc gia không quan tâm đến chuyện của cậu sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, trong lòng ngầm có chút nổi giận, thầm nghĩ nếu như tổ Đặc Cần mà vô tình như vậy thì thật đúng là phải suy nghĩ về hành động sau này.
- Có! Lúc đầu có phái cao thủ lục đẳng dùng thân phận khách du lịch đi Thailand bí mật điều tra nghe ngóng một vòng, thời gian dài một tháng nhưng không có kết quả. Biển người mênh mang, căn bản khó có thể tìm được người chơi đòn ngầm vì không có mục tiêu. Tôi biết quốc gia cũng cố hết sức rồi, tôi không trách quốc gia, chỉ là số phận của tôi không tốt. Chẳng qua là tôi còn chưa từ bỏ ý định. Ta muốn thử một lần cuối cùng, cho dù có chết cũng an tâm. Phương Viên ánh mắt như sói, tựa như lộ ra sát khí lạnh băng.
- Được! Đúng là đàn ông. Diệp Phàm ngầm khen ngợi, thầm nghĩ:- Nếu quả thật có thể chữa khỏi thương thế cho y, một là tích chút công đức, hai là thêm một thủ hạ một lòng chịu bán mạng cho mình. Đời người rất dài, có hảo thủ như vậy cho mình sử dụng làm ít chuyện riêng cũng thuận tiện. Có một số việc theo đạo lý chính nghĩa mà nói thì không nên làm. Tuy nói làm việc phải chính đáng, đường lớn vẫn phải theo, nhưng chẳng qua lách một chút là được.
Hắn gật đầu, nói:- Được! Mạng của cậu tôi mua. Yên tâm, tôi là người đáp ứng rồi thì sẽ làm hết sức, trước mắt ngươi có tính toán gì không?-
- Đã bán mạng cho chủ công rồi, sau này lúc riêng tư tôi sẽ gọi Ngài là Chủ công, lúc có người sẽ xưng hô như bình thường. Tôi nghe chủ công thu xếp, Tổng bộ cũng có ưu đãi cho tôi chọn, có thể đi công an, Quốc an, pháp viện, Viện Kiểm sát, hoặc là Ủy ban Nhân dân, quân đội bình thường đều được. địa điểm cũng do ta chọn.
Tôi biết Tổng bộ cũng cảm thấy ngượng. Thật ra thì ta không trách Lãnh đạo Đặc Cần. Bọn họ cũng cố hết sức rồi, cũng không thể vì chuyện của tôi mà bố trí một cao thủ lục đẳng ở Thailand lâu dài, điều đó là không thực tế.
Chỉ có thể trách Phương Viên tôi không may mắn. Chẳng qua, Phương Viên tôi phát hiện ra bây giờ vẫn có may mắn, đó là Chủ công khiến ta thấy có hi vọng. Phương Viên mắt sáng rực.
-Vậy thì tới Ủy ban kiểm tra, điều chuyển tới Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương, có lẽ với thân phận của cậu có thể giành được vị trí Phó bí thư. Quan quân bộ đội bình thường chuyển nghề đến địa phương đều giáng xuống từ một đến hai cấp, không phải là tuyệt đối cùng cấp.
Trong công tác thực tế cũng sẽ dựa theo chức vụ hành chính tiến hành điều chỉnh tương ứng, tỷ như đang ở Trung tá cấp chính đoàn, điều chuyển đến địa phương thì chính là huyện cục.
Hơn nữa chuyển nghề đến địa phương bình thường sẽ giáng cấp sử dụng. Trung tá chuyển nghề đến địa phương rất có thể làm Trưởng phòng.
Tuy nhiên, quan quân Liệp Báo chuyển nghề là cùng cấp bậc sử dụng, chỉ có quan quân tổ A Đặc cần chuyển nghề là ngoại lệ, theo như quy định sẽ tăng một cấp đặc biệt, đây có lẽ là ưu đãi của quốc gia đối với cán bộ chuyển quân chính thức của tổ A Đặc cần.
Chẳng qua thành viên chính thức tổ A Đặc cần rất ít khi chuyển nghề, trừ phi bị trọng thương hoặc qua 50 tuổi, thân thể biến chất mới đồng ý chuyển nghề đến địa phương.
Trường hợp của cậu thuộc về trọng thương. Cậu đã là Trung tá, thăng một cấp chính là Thượng tá chuyển đến địa phương.
Chuyện này hơi vận động triển khai một chút, bởi tới Ủy ban kiểm tra kiếm một chức vụ thực chức cấp Phó phòng hẳn là không thành vấn đề. Nếu ở huyện một cấp Ủy ban kiểm tra có thể đủ vào Đảng.
Cậu tới Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương trước, những chuyện khác nhìn tình huống mà định, còn chuyện đi Thái Lan, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đi. Cậu cũng không cần ủ rũ như vậy, cậu tới bệnh viện chính quy băng bó một chút, trở lại tôi sẽ kiểm tra nguồn gốc căn bệnh cho cậu.
Sau khi được Diệp Phàm thu xếp, Phương Viên tràn đầy hi vọng bước đi.
“Nhân tài khó có được, muốn tìm được một nhân tài trung thành làm thuộc hạ, lại càng khó. Xem ra trên lưng mình lại gánh một bao đồ nguy hiểm, tuy nhiên mình thấy rất trị giá, đáng giá đi mạo hiểm một chuyến.”
Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Buổi sáng lười biếng tỉnh dậy, mới vừa ăn xong cơm trưa. Trang Hồng Ngọc nhẹ nhàng đẩy qua một cái hộp tinh xảo, không phải là đôi hoa tai mua được hôm đó chứ?
Cô ta nói:
-Cám ơn Chủ nhiệm Diệp, hôm đó đã giúp tôi mở miệng trút giận, món quà này tôi không thể nhận được, xin anh nhận lại.
-Ha ha, cũng tốt, em gái tôi vừa vặn đang không có hoa tai, nó nhất định sẽ thích. Diệp Phàm cũng không từ chối, biết Trang Hồng Ngọc là cô gái kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không nhận lễ vật nặng như thế. Bởi vì Trang Hồng Ngọc lúc trước có nói qua, cô ấy từ trước đến giờ trừ phụ thân cùng tiền bối, lễ vật quý trọng của những người đàn ông khác đều không nhận.
-Hồng Ngọc, trong nhà cô còn người nào?
Diệp Phàm thuận miệng tán gẫu nói.
-Anh trai, chị gái, em trai, em gái, tất cả đều đầy đủ hết.
Trang Hồng Ngọc mặc dù chậm rãi nói, nhưng trên mặt hiện lên một loại cảm giác hạnh phúc. Xem ra cô gái này rất quan tâm đến gia đình, đây có lẽ cũng là nguyên nhân cô ta không nhận quà của đàn ông.
Những cô gái như vậy bình thường đều tương đối cố chấp, khi lựa chọn bạn trai đều rất tỉnh táo, thận trọng. Nếu muốn phát sinh chuyện phong lưu với cô ta là hoàn toàn không thể. Trong lòng Diệp Phàm hơi cảm thấy thất vọng.
-Lão Phí, đã đã điều tra xong rồi, tiểu tử đó đúng là đem 2000 vạn chuyển đi, to gan lớn mật ! Có lẽ đám người ở Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng chẳng hay biết gì.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà cười khan nói.
-Lẽ nào thật sự mang tiền lẩn trốn rồi, nếu như tiểu tử này không trở lại chúng ta muốn bắt hắn cũng không có cách nào.
Phí Mặc nói, trên mặt cảm thấy rất không thoải mái, cảm thấy cho tiểu tử này chạy ra nước ngoài đi hưởng phúc thật là đáng tiếc.
-Có khả năng, tuy nhiên tôi cảm thấy chúng ta tạm thời cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt nhất, để tránh đánh rắn động cỏ. Nếu không phải mang tiền chạy trốn thì là cái gì?
Trong lòng Chu Trường Hà cũng rất buồn bực, không biết trong đầu Diệp Phàm đang toan tính gì.
-Mặc dù không phải nuốt tiền lẩn trốn chúng ta cũng phải có cách trị tội hắn, trước hết chính là tham ô công quỹ, không biết có phải dùng số tiền kia cầm đi qua tay mua bán kiếm tiền riêng không?
Phí Mặc giật mình nói.
-Có khả năng, có lẽ cầm tiền đi kiếm tiền riêng cho mình, sau khi làm ăn qua tay có thể kiếm được mười mấy vạn thậm chí mấy chục vạn, chúng ta phải nghĩ cách ép hắn quay về trước, sau đó lập tức ra tay, trước khi còn chưa lấy được tiền về phải định tội hắn, hắn muốn lật lọng cũng không có cơ hội. Nếu không chờ hắn buôn bán kiếm tiền trở về thì chúng ta đã chậm.
Chu Trường Hà âm trầm nói.
-Ép.
Phí Mặc hừ một tiếng, suy nghĩ một lát lại hỏi:
-Kế này rất hay, lão Chu, ông có cách gì hay có thể ép tiểu tử này trở lại, hơn nữa, ép người cũng phải có nghệ thuật, phải không có dấu vết mới được, nếu không tiểu tử này nghe được động tĩnh chuẩn bị trước thì không hay, chúng ta phải ra tay bất ngờ mới được.
-Đúng! Nếu muốn ép hắn mà không có dấu vết tương đối khó khăn, để tôi suy nghĩ.
Chu Trường Hà trầm mặc một lát, sắc mặt lại càng ngưng trọng, một hồi lâu sau, lắc đầu nói:
-Tôi tạm thời không có cách gì hay, lão Phí anh có cách gì không? Nếu không không kịp mất.
-Tôi thật ra có một cách, gần đây Tạ Đoan và Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền không phải mới kiếm được 800 vạn từ tập đoàn Điện lực thành phố sao?
Phí Mặc bình thản nói.
- Chuyện này có quan hệ gì với Diệp Phàm?
Chu Trường Hà vẫn không hiểu rõ.
-Ha ha,, thị trấn Lâm Tuyền không phải mượn khoản tiền năm sáu trăm vạn của khu kinh tế để sửa đường sao?
Phí Mặc cười nói.
-Anh nói là ép thị trấn Lâm Tuyền trả lại số tiền đó cho khu kinh tế, chuyện này mà loạn sẽ rất ồn ào, ngay cả hai Phó Chủ nhiệm cũng không có cách nào xử lý, làm cho nhân vật số một của khu kinh tế là Diệp Phàm phải trở về gấp có phải không?
Chu Trường Hà bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng mắng thầm “Lão hồ ly, ông đã sớm nghĩ ra cách này còn muốn hỏi tôi, đoán chừng nếu tôi có cách, ông sẽ không động thủ, mẹ kiếp, vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ trinh tiết, thứ gì vậy chứ.”
-Đúng! Chúng ta chia nhau làm việc, tôi nghĩ lãnh đạo của sáu thị trấn, hai thị xã nhất định sẽ đỏ mắt nhìn chằm chằm vào số tiền 800 vạn đó.
Thứ nhất, nếu như thị trấn Lâm Tuyền có khoản tiền 800 vạn này sẽ như hổ mọc thêm cánh, những thị xã khác muốn vượt qua nó sẽ càng khó khăn.
Thứ hai thị trấn Lâm Tuyền đem số tiền 500 vạn để sửa đường vốn thuộc về Khu kinh tế Lâm Tuyền giải quyết nhà máy thép đúc của nhà máy giấy.
Thế tất tạo thành tài chính sửa đường của các thị xã khác xuất hiện lổ hổng khổng lồ. Trước kia thị trấn Lâm Tuyền không có tiền, bảy vị đầu sỏ khác nghe nói trong Hội nghị Đảng ủy của Khu kinh tế đã cùng tiểu tử Mâu Dũng vật lộn một trận.
Lúc ấy nghe nói Mâu Dũng lấy lý do huyện ủy cưỡng chế để dẹp yên chuyện này. Khi đó thị trấn Lâm Tuyền không có năng lực kinh tế còn có số tiền kia, bảy đầu sỏ khác muốn ép cũng vô dụng, cũng tạm thời buông tha thị trấn Lâm Tuyền.
Trước khác nay khác, tình huống bây giờ khác nhau rất lớn rồi, trong tay thị trấn Lâm Tuyền cầm khoản tiền lớn 800 vạn, bảy đầu sỏ khác đoán chừng đã sớm đỏ mắt ghen tị, chúng ta chỉ cần ở trong đốt một mồi lửa. Anh dùng quạt sắt lại gắng sức khẽ quạt. Lửa kia sẽ cháy càng to.
Mâu thuẫn kích thích, Diệp Phàm không vội vàng trở về cũng không được, phải nắm chặt cơ hội, lập tức bắt đầu hành động, lão Chu, anh vận dụng tất cả thủ đoạn quạt lửa, bên đây tôi có thể gọi Tiểu Nguyệt và Quốc Ân từ trong giúp sức.
-Được.
Chu Trường Hà gật đầu nói. Trong lòng mắng: “Thằng nhãi con Diệp Phàm, lần này xem hắn còn trốn đi đâu được, Tôn hầu tử có thể thoát khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai sao? Đạo hạnh của hắn còn chưa đủ sâu”
Buổi tối, Diệp Phàm sốt ruột chờ đợi tập đoàn Bố Thăng hồi âm, tuy nhiên đến bây giờ vẫn không có động tĩnh.
-Bố Thăng. Tôi chỉ đợi đến 10 giờ sáng ngày, nếu không có hồi âm tôi không thể làm gì khác hơn là tiến quân về Tập đoàn Phi Vân, tin tưởng bọn họ sẽ thích cao ốc Thiên Mã.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, rót rượu ra uống một hơi cạn sạch.
-Chú Tề, Tề Thiên còn đang Hồng Kông sao? Cháu là Y Tuyết…em cháu… em cháu… gặp nguy hiểm rồi” Tổng giám đốc Thái Y Tuyết của Kim Thế Giới Hồng Kông khóc nức nở kêu lên.
-Chuyện gì xảy ra, nói mau.
Tề Chấn Đào thất kinh, xem ra sự việc thật sự nghiêm trọng, bởi vì em trai Thái Y Tuyết là Thái Kỳ nhậm chức bộ đội bí mật Phi Hổ đội Hồng Kông, chẳng lẽ trong lúc thi hành nhiệm vụ xảy ra sơ xuất gì?
Có lẽ đã nguy hại đến an toàn bản thân, nếu không Thái Y Tuyết luôn luôn trầm ổn, nắm giữ tài chính công ty hơn tỉ vạn sẽ không lộ ra vẻ bối rối như vậy.
Tề gia và Thái gia qua lại mấy đời, quan hệ rất thân thiết. Thật ra Thái gia đang âm thầm lợi dụng lực ảnh hưởng của mình, từ phương diện tài lực ủng hộ con đường thăng quan của Tề gia.
Tỷ như muốn khi tạo ra chính tích Thái gia ở Hoa Hạ đầu tư mấy tỉ, thì ngược lại Thái gia đã ở mượn thế lực của Tề gia ở chính quyền chính quyền Hoa Hạ kiếm được lợi ích tràn đầy. Hai nhà cũng có thể nói là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Chỉ là chí thú bất đồng, một bên chú trọng quan trường, một bên làm kinh doanh.
-Ba giờ trước, Tổng giám đốc Đinh Xuân Thu của khách sạn Bảo Đức Lai tới ‘Đế Uy sơn trang’ đánh cuộc, thua một người khách tên là Tống Ngọc hơn 500 vạn, bên cạnh y có mang theo một hộ vệ, ngoại hiệu là ‘Phi Thiên Ngô Công’.
Tên này đột nhiên tức giận, bất ngờ móc từ trong rương da giả vờ đựng tiền một quả lựu đạn bắt cóc Đinh Xuân Thu. Y tuyên bố, hình như là muốn bắt người nhà Đinh Xuân Thu giao ra một thứ gì bí mật.
Nghe nói Đinh gia có cừu oán với đời trước của gã hộ vệ Phi Thiên Ngô Công đó. Thái Kỳ vừa nghe, lập tức mang theo năm đội viên của Phi Hổ đội lên đường.
Trong lúc đàm phán, Phi Thiên Ngô Công uy hiếp những người khác,lại rút từ trong chiếc rương của y một bó thuốc nổ, trói vào em trai cháu và Đinh Xuân Thu.
Đội viên Phi Hổ đội không dám nổ súng, bởi vì trên người tội phạm, Thái Kỳ và Đinh Xuân Thu đều buộc thuốc nổ cực mạnh, nếu nổ súng tuyệt đối sẽ nổ tung .
Hiện tại hai bên giằng co, cháu nghe nói anh Tề trước kia không phải làm lính trong đơn vị bộ đội thần bí gì sao? Chú có thể xin anh ấy ra mặt.
Thái Y Tuyết thở không ra hơi, nhanh chóng đem tình huống nói cho Tề Chấn Đào.
-Phi Hổ đội không có biện pháp nào sao?
Trong lòng Tề Chấn Đào cả kinh hỏi, chân mày cau lại.
-Không có cách nào, không thể nổ súng, dùng đao thì không sợ thuốc nổ nổ tung, chẳng qua sợ không chính xác, ngộ thương người.
Còn nữa khoảng cách bắn không cách nào bảo đảm, tồi tệ nhất là thời vận không tốt, phần lớn tinh anh của Phi Hổ đội gần đây đi huấn luyện ở rừng rậm nguyên thủy Châu Phi, cách xa nhau như vậy, không thể về kịp, cho nên những người ở lại không nhiều lắm, tất cả đều là lính làm việc lặt vặt.
Thái Y Tuyết khóc nói.
-Đừng nóng vội, chú sẽ liên hệ với Tề Thiên, cháu tự mình nói cho nó biết.
Tề Chấn Đào tuy nói cũng lo lắng cho an toàn của Tề Thiên, tuy nhiên nghe nói Liệp Báo có chút quan hệ với tổ Đặc cần, nếu như tổ chịu phái người đi xử lý có lẽ vẫn có cách.
-Cha! Thái gia là kẻ không ra gì, chuyện của bọn họ có quan hệ gì đến con? Con không quan tâm.
Tề Thiên nghiêm mặt nói.
Chương 550: Hai phú ông tỉ vạn van xin đến tận cửa.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Thằng hỗn đản này, không phải ta đã nói với con, chuyện này có nguyên nhân hay sao? Đừng lải nhải nữa, mau đi cứu người…
Tề Chấn Đào sầm mặt xuống quát.
-Con không quan tâm! Hơn nữa con cũng không rảnh, người của tổng bộ nhân sự vẫn chưa đi, đang tiến hành khảo hạch con, con làm gì có thời gian. Nếu như vì chuyện này mà làm lỡ cơ hội vào đội dự bị, vậy cả đời này con sẽ không còn cơ hội nữa.
Hơn nữa Liệp Báo quản toàn những chuyện có liên quan đến an toàn quốc gia, những vụ án hình sự trọng đại như thế này, Liệp Báo cũng sẽ không ra tay, vì nó không thuộc về phạm vi chức trách của bọn họ, nếu như vụ án hình sự cũng muốn quản thì không phải mệt chết người.
Hơn nữa con nhắc lại một lần nữa, chuyện của con còn bận rộn, nếu làm lỡ cơ hội tiến vào đội dự bị thì đây chính là thiệt thòi lớn, hơn nữa Phi Hổ đội Hồng Kông toàn là người toàn ba, tất cả đều là tinh anh, hẳn là có biện pháp.
Tề Thiên vẫn bướng bỉnh, trong lòng tức giận, mắng thầm:
“Đồ con rùa, người âm độc như vậy, lão tử còn cứu bọn họ làm gì? Đinh Xuân Thu tốt nhất bị nổ thành mảnh nhỏ làm vằn thắn thì tốt hơn, ta nhổ vào! Ám hại đại ca của lão tử, tự nhiên mất đứt mấy trăm vạn, cho nổ chết bọn họ đi.”
-Không đi có phải không? Nếu không đi sau này tiểu tử mày cũng đừng có gọi ta là cha nữa, hừ!
Tề Chấn Đào thiếu chút nữa phát điên, người hợp tác tốt như Thái gia tuyệt đối không thể mất đi. Hơn nữa Tề Chấn Đào từng là quân nhân cũng rất trọng tình cảm, cho nên dứt khoát ép Tề Thiên đến đường cùng, quăng ra lời nói tàn nhẫn
- Chuyện này…được rồi, nhưng con không có thời gian, trái lại có một người.
Tề Thiên ấp úng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
-Người nào? Có rắm mau thả, lão tử không có thời gian đợi, nếu Thái Kỳ xảy ra chuyện gì, cha sẽ lột da con.
Tề Chấn Đào thật sự có chút nóng nảy, buột miệng mắng.
-Đại ca của con Diệp Phàm, hắn hiện đang Hồng Kông, kêu bọn họ đi cầu xin hắn. Thân thủ của hắn cao hơn con nhiều, cũng càng có nắm chắc.
Tề Thiên nói, trong lòng âm hiểm thầm nghĩ: “Đinh gia, Thái gia không phải là ngạo mạn sao? Để bọn họ tới chỗ đại ca chịu mắng một vố cũng tốt. Nếu đại ca chịu ra tay kiếm của bọn họ một khoản cũng tốt, đại ca vừa phi đao, nhất định một kích tất trúng, thuận tay gõ mấy trăm vạn cũng không tồi!
-Hắn…Có thể làm sao? Tuy nói thân thủ của hắn cao hơn com một chút, tuy nhiên dù sao hắn cũng không tiếp nhận huấn luyện chính quy, có một số phương diện không biết thì làm sao cứu người, nếu hại Thái Kỳ thì làm sao?
Tề Chấn Đào cau mày nói.
-Nếu hắn không được, con trai của cha lại tuyệt đối càng không được, năm người như con trói lại một chỗ còn không chịu được một đấm của hắn, lại nói về huấn luyện, mặc dù hắn không thích lăn lộn quân giới, không phải là người của Liệp Báo, nhưng người ta là huynh đệ của Đoàn trưởng Thiết. Đoàn trưởng Thiết không thể lợi dụng đặc quyền dẫn hắn vào sân huấn luyện của Liệp Báo một thời gian ngắn sao, chuyện này cha không cần lo lắng!
Tề Thiên ra sức nói khoác cho Diệp Phàm, nhưng lại không thể bại lộ thân phận của Diệp Phàm, không thể làm gì khác hơn là nói dối.
-Được rồi, cha sẽ kêu Thái gia liên lạc với Diệp Phàm.
Sau khi Tề Chấn Đào biết tin tức của Diệp Phàm liền buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ gật gật đầu.
7 giờ tối, Diệp Phàm ngồi trong sảnh xem ti vi. Trang Hồng Ngọc trốn trong phòng, tranh thủ thời gian làm quen với tình huống có liên quan đến công tác tài vụ thuộc khu kinh tế. Diệp Phàm trái lại muốn cùng Trang Hồng Ngọc nói chuyện, nói chuyện phiếm cùng mỹ nữ còn thích hơn xem ti vi nhàm chán.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Phàm vừa mở cửa ra nhìn, thấy rất nhiều người, già trẻ lớn bé đều có, tuy nhiên, tất cả đều có sắc mặt quái dị, tựa hồ tương đối nghiêm túc.
Diệp Phàm chỉ nhận ra Thái Y Tuyết, hôm qua đột nhiên Thái Y Tuyết thay đổi thái độ làm trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy không vui vẻ.
Cho nên hắn cũng không nể mặt cô ta, lạnh lùng hỏi:
-Cô tìm tôi có chuyện gì, không phải lương tâm các người phát hiện muốn trả lại cho tôi 900 vạn chứ! Vậy thì tôi thật sự đại hoan nghênh, ha ha ha…
-Diệp…Diệp tiên sinh, tôi biết chuyện hôm qua chúng tôi làm vậy có chút không phải. Thật xin lỗi! Hôm nay chúng tôi đến đây không phải là vì chuyện này, mà là muốn cầu xin ngài một chuyện.
Thái Y Tuyết vội vàng nói.
Cô ta quay đầu chỉ vào hai người trung niên:
-Vị này là Chủ tịch Đinh Tằng Thiên tiên sinh của tập đoàn Bảo Đức Lai Hồng Kông, vị này là phụ thân của tôi Thái Đông Quyền.
-Khách quý, mời vào!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, hai vị phú hào giàu có bất ngờ hiện thân, thế này là sao.
Từ thuật Xem tướng quan sát nhị vị đại lão, hình như đều có tâm sự, hơn nữa chuyện này giống như rất gấp. Tuy nói trên mặt hai vị phú hào vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn có vẻ lo lắng, khẩn trương bị Diệp Phàm dùng thuật xem tướng và đôi mắt ưng phát hiện. Quái thật, có lẽ không phải là chuyện làm ăn, không phải là xảy ra chuyện gì chứ.
-Diệp tiên sinh, chúng tôi cũng không biết làm sao, mấy giờ trước xảy ra một đại sự. Đinh Xuân Thu đến “Đế Uy sơn trang”…
Thái Đông Quyền nhanh chóng kể lại câu chuyện.
-Chuyện này các ngài phải đi tìm Phi Hổ đội mới chính xác, một người bình thường như tôi có thể có cách gì? Thật xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được các ngài rồi?
Diệp Phàm chậm rãi nói tỏ vẻ xin lỗi.
Hắn thầm nghĩ, nhất định là tiểu tử Tề Thiên gây chuyện rồi, nếu không bọn họ làm sao biết mình là người có thân thủ, tiểu tử này, chuyện tốt không làm toàn làm chuyện xấu, toàn gây chuyện phiền toái cho mình. Tuy nhiên tiểu tử này có lẽ có hảo tâm, muốn giúp mình kiếm ít tiền, cũng tốt, có thể gõ được một khoản coi như là thêm vào ít tiền, gần đây miệng túi hình như cũng có vẻ khô kiệt, chuyện này quả thực chính là thần tài gia cầu đến tận cửa.
-Diệp tiên sinh, chuyện này là cháu Tề Thiên bảo chúng tôi tới, chúng tôi biết ngài là cao nhân, đến đây là muốn xin ngài ra tay một lần, chúng tôi có thể trả cho ngài một số tiền nhất định.
Thái Đông Quyền vội vàng nói, lôi Tề Thiên ra, đương nhiên là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Phàm.
Đinh Tằng Thiên thấy Diệp Phàm không lên tiếng, vội vàng bổ sung, nói:
-Diệp tiên sinh, tôi biết hôm qua Xuân Thu đã làm chuyện có lỗi với ngài, tôi thay mặt nó xin lỗi ngài,
chỉ cần Diệp tiên sinh chịu ra tay cứu con trai tôi và Thái Kỳ, chúng tôi có thể đưa cho ngài 200 vạn để cám ơn.
-Ha ha ha…chuyện này nếu Phi Hổ đội tinh anh của Hồng Kông cũng không có cách nào, tôi thấy tương đối khó khăn, nếu gây chuyện không hay còn phải bồi thượng tính mạng, tiền nhiều đương nhiên cũng tốt, chẳng qua cũng phải giữ mạng để hưởng thụ, cho nên chuyện này quá khó khăn, quá nguy hiểm, một người bình thường như tôi vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ này.
Diệp Phàm cười nhẹ một tiếng, chính là không muốn mở miệng.
-Diệp tiên sinh, tôi biết ngài đang nhậm chức ở chính quyền nội địa. Lần này đến Hồng Kông chính là để lôi kéo đầu tư cho huyện Ngư Dương. Tôi và chủ tịch Đinh thương lượng cảm thấy Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương các ngài nếu dời đi sẽ lưu lại địa bàn không nhỏ gần 2 vạn mét vuông, làm một khu sinh hoạt kiểu vườn hoa mô hình nhỏ hẳn là không thành vấn đề. Có lẽ Ngư Dương các ngài hiện tại còn chưa khai phá cái loại bất động sản đó.
Thái Đông Quyền thấy tiền hình như không có tác dụng lớn, biết cao nhân người ta tâm cao khí ngạo có lẽ coi tiền tài như cặn bã, không thể làm gì khác hơn là sử xuất đòn sát thủ.
-Chuyện này thật ra cũng hay, không dối gạt hai vị Tổng giám đốc, Ngư Dương là một huyện lớn đông nhân khẩu, cán bộ công chức của đơn vị đều xác định xây dựng đơn vị làm chủ, phân phối dựa theo cấp bậc.
Tuy nhiên phòng ốc của đơn vị ngụ lại Ngư Dương đều rất khẩn trương, mỗi người muốn nhận một phòng là tương đối khó khăn, có một căn phòng đã là tốt lắm rồi, cho nên, không thể nào thỏa mãn yêu cầu nhà của gần 2 vạn cán bộ công chức Ngư Dương
Kể từ khi cải cách nhà ở toàn diện năm 1992 bắt đầu khởi động, sau khi chế độ công quỹ nhà ở toàn diện được phổ biến, năm 1993 công trình an cư lại bắt đầu khởi động.
Sau năm 1992, ngành bất động sản kịch liệt nhanh chóng tăng trưởng, tháng đầu tư cao nhất biên độ tăng trưởng đạt 146,9%. Thị trường bất động sản ở cục Địa khu một lần nữa xuất hiện cục diện hỗn loạn. Ở khu vực cá biệt xuất hiện bọt biển sở hữu bất động sản tương đối rõ ràng.
Nắm 1993 sau khi khống chế điều tiết kinh tế vĩ mô, tỷ số tăng trưởng đầu tư ngành bất động sản phổ biến hạ xuống trên diện rộng. Thị trường bất động sản sau khi trải qua một thời gian ngắn hạ thấp bắt đầu hồi phục. Tuy nhiên sau năm 1995 bất động sản cả nước lại hiện ra giai đoạn phát triển tương đối ổn định.
Theo chế độ cải cách nhà ở không ngừng gia tăng và trung bình thu nhập của người dân tăng cao, nhà ở đoán chừng sắp trở thành một điểm nóng chi phí mới.
Tuy nhiên trình độ kinh tế của Ngư Dương còn tương đối lạc hậu, nếu như muốn khai phá loại hạng mục này nguy hiểm cũng tương đối lớn, ý tứ của Tổng giám đốc Thái có phải là muốn thí nghiệp làm một tiểu khu trên địa bàn Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương.
Diệp Phàm thật tình nói thật, trong lòng trái lại chấn động.
Nếu có thể làm thí điểm ở Ngư Dương, có lẽ cũng không tệ lắm, nói không chừng còn có thể trở thành công trình bản mẫu Mặc Hương , nghe nói ngay cả Mặc Hương cũng không có một khu khai phá bản mẫu phòng ốc dạng giống như vậy.
-Không sai! Tập đoàn Bảo Đức Lai chúng tôi đã sớm tiến quân vào thị trường bất động sản. Tuy nói kinh tế Ngư Dương các ngài còn tương đối lạc hậu, địa phương cũng rất vắng vẻ, lợi nhuận khẳng định không cao .
Tuy nhiên, tôi nghĩ, làm thí điểm, khai phá một ít nhóm nhỏ trước, dựa vào nhân khẩu đông đảo của Ngư Dương các ngài đại lượng, một căn nhà mười mấy vạn, có lẽ tiêu thụ 200 căn hẳn là không khó.
Tập đoàn Kim Thế Giới chúng tôi cũng chuẩn bị bốn thành cổ phần hùn vốn với tập đoàn Bảo Đức Lai, thành lập một công ty chuyên môn mới rót vào gần 5000 vạn để làm hạng mục này.
Đương nhiên, nếu đã là một thí điểm, xét thấy tình huống kinh tế đặc biệt của Ngư Dương, chúng ta có thể chuyển nhượng trên một diện tích lớn, chỉ cần có một chút lợi nhuận là được.
Nếu có thể tìm được cục diện mở, chúng tôi sẽ tiếp tục gia tăng đầu tư. Diệp tiên sinh xin nghĩ thử xem, nếu hạng mục này có thể thành công, có thể có lực kéo kinh tế địa phương phát triển, hơn nữa có thể kéo theo sự phát triển của cả thành phố Mặc Hương. Thái Đông Quyền sớm đã có tính toán ở phương diện này.
Có lẽ trong lúc vội vàng cũng đã cùng Đinh Tằng Thiên nghiên cứu . Đương nhiên, tài liệu về tình hình thực tế Ngư Dương khẳng định là Tề Thiên cung cấp. Y dĩ nhiên muốn dùng cái này để đả động Diệp Phàm, cũng là cách trong tình huống không có cách nào, bị buộc lên Lương Sơn. Lúc này con trai khó giữ được cái mạng nhỏ, cho dù biết rõ không có lợi nhuận, thậm chí hao vốn cũng không còn cách nào.
-Đúng, chuyện này thật sự không tệ, có thể thử một chút. Vậy chúng ta có thể thử ký kết hiệp định ý đồ trước hay không. Đương nhiên, đối với chuyện của hai vị công tử tôi sẽ hết sức cố gắng, hẳn là có sáu thành nắm chắc. Nếu chuyện không được, các vị có thể không cần đầu tư, tiền cám ơn tôi cũng không lấy một xu, tôi là người rất thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng
Diệp Phàm cười nhạt, liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của hai vị chủ tịch. Hai vị này đều là thần tài, nếu có thể kết giao thì có nhiều lợi ích hơn.
-Được! Vậy thì mời Diệp tiên sinh lập tức hành động, phương diện thù lao chúng tôi có thể nữa gia tăng thêm 200 vạn, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Xuân Thu và Thái Kỳ.
Đinh Tằng Thiên mong đợi nhìn Diệp Phàm chằm chằm, xem ra cực kỳ lo lắng cho an nguy của con trai, chủ tịch luôn luôn trầm ổn cũng ngồi không yên.
Chương 551: Bảy bí thư vây công thị trấn Lâm Tuyền.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Được, tôi dặn dò một lát rồi xuất phát.
Diệp Phàm cũng rất dứt khoát, báo với Trang Hồng Ngọc một tiếng, đương nhiên là tùy tiện tạo ra một lý do.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm vô cùng vui sướng, không nghĩ tới trời giáng kim nguyên bảo, không những mình có thể kiếm được tiền, còn có thể kéo về cho huyện một khoản đầu tư không nhỏ, đối với con đường thăng quan của mình, Diệp Phàm lại càng tràn đầy lòng tin.
-Lão Tạ! Trang Hồng Ngọc được Diệp Phàm điều đến khu kinh tế làm trưởng phòng tài vụ, nghe nói cô nương kia vừa đến Khu kinh tế đã cùng Diệp Phàm ra ngoài làm việc. Ha ha, nói là làm việc, nhưng đến chỗ nào cũng không nói, thật ra tôi và anh đều hiểu được. Hiện tại có một số quan viên nào đó, có chút ít quyền lực trong tay, thường xuyên thích làm kiểu như vậy, mượn cơ hội làm việc để làm chuyện xấu xa, một công đôi việc, đáng tiếc, ban đầu Tạ Đoan…. Ài.
Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cười ha ha, nói đầy ẩn ý.
-Ha ha, một người chưa lập gia đình, một người chưa gả chồng, nếu trước khi làm việc làm chuyện xấu xa gì đó cũng bình thường.Mấy lão già chúng ta đi quản người trẻ tuổi làm gì. A! Đúng rồi, lão Tôn, nghe nói vợ của anh có tranh chấp gì đó với Phó Chủ tịch huyện Diệp có phải không? Được rồi, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, không nói nữa.
Trưởng ban Bộ chỉ huy quân sự Tạ Cường cũng nói đầy ẩn ý, cười nói ha ha, phản đòn lại.
-Gần đây tôi nghe nói bảy bí thư Đảng ủy của sáu thị trấn hai thị xã trực thuộc Khu kinh tế sắp cùng nhau trút giận rồi.
Tôn Vinh Xuân lộ ra một tin tức kinh thiên, làm cho Tạ Cường không khỏi rùng người.
Tuy nhiên Tạ Cường luôn đưa tới cho người ta cảm giác là một khuôn mặt tươi cười, cho nên mới chết danh Tiếu diện hổ, nghe nói đây là truyền thống tốt đẹp của Tạ gia Ngư Dương, trong mấy đời của Tạ gia đều có mấy nhân vật mạnh mẽ như vậy.
Cho nên, biểu hiện của y được xem là tương đối bình tĩnh:
- Còn có chuyện này sao? Có lẽ bọn họ thương lượng muốn thực hiện Bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, gần đây chuyện gọi thầu không phải cũng lan truyền sôi sùng sục
Tạ Cường nói không lộ dấu vết, thật ra bên trong tâm khảm đã sớm bắt đầu nổi sóng, đơn giản còn không phải lo lắng cho con trai Tạ Đoan làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, chỉ sợ khác bảy lãnh đạo thị xã liên hợp lại sẽ bất lợi với con trai.
-Chuyện này lão Tạ thật sự không nghe thấy một chút động tĩnh nào sao?
Tôn Vinh Xuân cố ý giả bộ tương đối kinh ngạc nói.
-Rốt cuộc là chuyện gì? Lão Tôn anh còn giả vờ mơ hồ với tôi? Giữa hai chúng ta còn có lời gì không thể nói thẳng, nhanh nói đi, đừng kéo dài khiến người khác lo lắng.
Tạ Cường thật ra có vẻ nóng nảy, chẳng qua lấy quan hệ của hai người ra nói chuyện, ép Tôn Vinh Xuân.
-Chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói, anh có nghe qua cũng coi như không nghe thấy. Tôi nghe nói lãnh đạo của sáu thị trấn hai thị xã trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền, trừ thị trấn Lâm Tuyền ra đều tụ hội ở tửu lâu Tử Vân Lâm Tuyền.
Bọn họ nói thị trấn Lâm Tuyền trước kia đã lấy đi số tiène 600 vạn vốn thuộc về Khu kinh tế Lâm Tuyền. Trước kia thị trấn Lâm Tuyền không có tiền bọn họ cũng không nói gì, tuy nhiên gần đây thị trấn Lâm Tuyền không phải mò được 800 vạn từ tập đoàn Điện lực thành phố sao.
Sau khi ký hợp đồng lúc ấy, chuyện này liền truyền ra, Chủ nhiệm Diệp còn nói muốn phát thông báo khen ngợi Mâu Dũng và tiểu tử Tạ Đoan nhà anh, nói là hai người đã làm được chuyện gì .
Tuy nhiên lãnh đạo của bảy thị xã khác hiện tại rất không vui, rối rít ầm ĩ muốn Tạ Đoan đem tiền trả lại cho Khu kinh tế Lâm Tuyền, còn nói, nếu như thị trấn Lâm Tuyền không lấy ra thì phải…
-Phải cái gì?
Trong lòng Tạ Cường run lên, khẩu khí vẫn tương đối bình tĩnh .
“Ông còn giả bộ thâm trầm với lão tử, tôi xem ông còn có thể giả bộ tiếp hay không.”
Tôn Vinh Xuân nghĩ trong lòng lại nói:
-Phải bức vua thoái vị, còn muốn liên danh dâng thư lên huyện ủy, yêu cầu trả tiền. Nếu không lãnh đạo của bảy thị xã sẽ tẩy chay Khu kinh tế Lâm Tuyền.
- Cám ơn ông lão Tôn, tôi biết rồi.
Tạ Cường nói xong cúp điện thoại, một tiếng “bốp”, chén trà triều Thanh có lịch sử trên trăm năm bị y nện xuống đất vỡ thành trăm mảnh.
-Khốn kiếp!
Tạ Cường mắng, thầm nghĩ:
“Họ Diệp kia, cậu cũng khinh người quá đáng rồi. Cậu và Trang Hồng Ngọc thích thông đồng thì thông đồng đi! Coi như Tạ Đoan nhà ta không có bản lãnh, nếu cậu thu xếp cho cô ta vào Cục Chiêu thương huyện công tác tôi cũng không nói gì.
Tuy nhiên biết chuyện xấu hổ của con trai tôi với cô ta, cậu hết lần này tới lần khác muốn thu xếp cho cô ta vào Khu kinh tế Lâm Tuyền công tác, đây không phải là muốn làm mất mặt con trai tôi sao.
Dụng tâm độc ác! Lần này lãnh đạo bảy thị xã làm sao thừa cơ tổ chức ép tiểu tử nhà ta, đơn giản còn không phải do cậu thao túng phía sau sao.
Cậu xem thường Tiếu diện hổ này có phải không? Tạ gia Ngư Dương này mặc dù nói luôn hòa ái, nhưng nếu có người nào chơi đòn ngầm với ta, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua”
Tạ Cường cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu quả thật giống như Tôn Vinh Xuân đã nói, chiếc ghế của Tạ Đoan ở thị trấn Lâm Tuyền có chút lung lay rồi.
Đương nhiên, Tạ Cường cũng biết Tôn Vinh Xuân khẳng định không có hảo tâm gì, vợ của y bị Diệp Phàm sỉ nhục ở cục Tôn giáo, còn con trai lần trước cũng bị Diệp Phàm sỉ nhục ở thị trấn Lâm Tuyền, mất hết sĩ diện, sau đó chuyện của bốn cô nương Thủy Châu lại càng khiến cho Tôn Vinh Xuân mất mặt.
Y làm vậy đơn giản còn không phải muốn mượn tay mình để đối phó Diệp Phàm. Mánh khóe nhỏ này Tạ Cường đương nhiên nhìn rất rõ.
Chẳng qua Tạ Cường không biết là Tôn Vinh Xuân chỉ là con rối, người thao túng sau lưng chính là Phí Mặc và Chu Trường Hà.
-Tạ Đoan, tình huống của Lâm Tuyền hiện giờ thế nào?
Tạ Cường cảm thấy không kiên định được nữa, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi con trai, cũng để kêu hắn chuẩn bị gì đó trước.
Tuy nhiên chuyện làm Tạ Cường cảm thấy khiếp sợ chính là điện thoại mới vừa chuyển vào bên trong thì truyền đến thanh âm huyên náo, vừa lúc nghe thấy tiếng hét lớn của Thái Đại Giang bí thư thị trấn Tà Nham:
-Hôm nay nói gì cũng vô dụng, thị trấn Lâm Tuyền các anh nên trả lại tiền cho chúng tôi, các anh còn muốn kéo dài tới lúc nào, những chư vị đang ngồi ở đây có ai không biết rõ, nếu kéo dài hai ngày nữa, 800 vạn đoán chừng chỉ thấy đáy mà thôi. Tình huống của thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi cũng không phải là người mù, cái gì cũng không biết, cho nên, tuyệt đối không được! Lập tức trả tiền lại.
- Bí thư Thái, chuyện này còn phải chờ Chủ nhiệm Diệp trở lại, chúng ta thương lượng xem như thế nào? Trước mắt Chủ nhiệm Diệp đi ra ngoài làm việc, ngài kêu tôi phải xử lý thế nào đây?
Bí thư Đảng ủy Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền trả lời lại.
-Thương lượng, còn muốn thương lượng tới khi nào, thương lượng cái rắm, Bí thư Mâu, Chủ tịch thị trấn Tạ, chúng tôi thật sự muốn hỏi, tiền của Khu kinh tế Lâm Tuyền từ lúc nào trở thành khoản tiền chuyên dụng của thị trấn Lâm Tuyền các anh. Vậy ban đầu lãnh đạo huyện hao tâm tổn sức làm ra đơn vị Khu kinh tế Lâm Tuyền cấp phó phòng để làm gì?
Đơn giản còn không phải là muốn Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể phát huy ra tác dụng của trung tâm kinh tế, kéo theo kinh tế cả huyện Ngư Dương phát triển.
Hơn nữa, các đại lão nhà giàu ban đầu quyên tiền có nói rõ, số tiền này là dùng vào bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, là thuộc về toàn thể khu kinh tế, là thuộc về toàn thể sáu thị trấn hai thị xã chúng ta, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện rất bình thường.
Con đường của xã Khanh Hương chúng tôi lúc đó đã đặc biệt nói qua với Chủ nhiệm Diệp, nếu không có tiền cây cầu nối liền xã chúng tôi với thị trấn Tà Nham sẽ không cách nào xây xong, mà muốn xây cầu phải bỏ vào mấy trăm vạn tài chính.
Thị trấn Lâm Tuyền các anh giành trước lấy đi 600 vạn, số tiền đó lấy ra đủ cho chúng tôi xây một cây cầu rồi.
Nếu xã Khanh Hương không thông còn có thể gọi là nối liền toàn diện mạng giao thông lớn Lâm Tuyền sao? Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Ngọc, chúng ta yêu cầu mời Chủ nhiệm Diệp trở lại chủ trì chuyện này.
Không thể đợi thêm nữa, nếu để cho thị trấn Lâm Tuyền tiếp tục làm như vậy, toàn bộ sẽ lộn xộ. Hậu quả xấu chính là ảnh hưởng đến phát triển của cả Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Bí thư Phí Quốc Tư của xã Khanh Hương lạnh nhạt lớn tiếng hô, hoàn toàn thể hiện uy thế của một Chủ tịch xã.
-Đúng!Chuyện này nên mời Chủ nhiệm Diệp ra mặt, mấy thị xã khác chúng ta cũng không phải là mẹ kế nuôi . Thị trấn Lâm Tuyền có thể xin trước 600 vạn, vậy mấy thị xã chúng ta cũng muốn xin trước 600 vạn.
Bí thư Phí Tiểu Nguyệt của thị trấn Vũ Khê trấn trái lại ôn nhu nói, chẳng qua lời nói kia tuyệt đối không mềm yếu so với Phí Quốc Tư.
-Đúng! Không sai! Chúng ta yêu cầu lập tức gặp Chủ nhiệm Diệp, nếu không gặp chúng ta cũng không đi, còn làm công tác gì, đường cũng không có tiền tu sửa, kinh tế khẳng định cũng không phát triển đi lên, muốn làm giàu trước hết phải sửa đường, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu. Nếu dựa vào con đường hư hỏng còn có thể tạo được thành tích gì, chúng ta phải dứt khoát mời Bí thư Mâu và Chủ tịch thị trấn Tạ của thị trấn Lâm Tuyền thay chúng ta tính rõ. Hừ!
Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê hừ lạnh nói.
-Các vị Bí thư, Chủ tịch thị trấn, Chủ nhiệm Diệp có việc ra ngoài giải quyết rồi, có lẽ còn phải chờ mấy ngày nữa, đợi hắn trở lại rồi xử lý thì thế nào?
Phó Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa vội vàng khuyên nhủ.
-Ừ! Chuyện này thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi đã sớm thương lượng với Chủ nhiệm Diệp rồi, mọi người chờ một chút xem thế nào? Hơn nữa 600 vạn đó cũng là quăng đến Nhà máy giấy Lâm Tuyền và nhà máy thép Kim Ngưu, tình huống rất phức tạp. Trách nhiệm cũng không thể đổ hết lên người chúng tôi.
Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan thị trấn Lâm Tuyền có vẻ khàn giọng, làm Tạ Cường đang nghe điện thoại ở đầu bên kia lửa giận phừng phừng muốn bốc lên.
-Nói hay vậy, nói như thế nào, Chủ tịch thị trấn Tạ nói cho mọi người nghe xem, chúng tôi rửa tai lắng nghe.
Bí thư Triệu Đĩnh của xã Sài Mộc xen vào nói, trong lời nói hơi có vẻ âm dương quái khí.
Cũng khó trách Triệu Đĩnh có vẻ tức giận, bởi vì nếu không đủ tiền sửa đường, xã Sài Mộc và xã kh là xui xẻo nhất, vì Diệp Phàm chế định chính sách chính là từ trung tâm mở rộng khu vực bên ngoài.
Lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, cũng chính là rải nhựa đường cho những khu vực phụ cận Lâm Tuyền, xã Khanh Hương và xã Sài Mộc thuộc về tình thế bên ngoài xa nhất, ở Ngư Dương mà nói chính là biên khu.
Đoán chừng có thể nhổ ra một ít tiền đả thông trước cũng không tệ. Nếu có thể lấy lại 600 vạn mà thị trấn Lâm Tuyền dùng lúc trước thì có nhiều hi vọng hơn.
Cây cầu của xã Sài Mộc cũng có tiền xây dựng. Con đường xuống cấp của xã Khanh Hương ít nhất có thể mở rộng không ít, có lẽ còn có thể trải lên một tầng nhựa mỏng. Đối với hai vùng quê nghèo này mà nói, toàn bộ đều trông chờ vào đường đi. Đường không tốt, sản vật núi rừng trên núi đều không chuyển đi được.
Nông dân còn chưa ăn no mặc ấm, còn nói đến chấn hưng kinh tế, không phát triển kinh tế làm sao tạo thành tích, không có thành tích, lãnh đạo hai xã muốn chuyển mông đi là tương đối khó khăn. Nước chảy xuống chỗ thấp, người chạy lên chỗ cao là đạo lý mà ai cũng hiểu, làm quan có ai không muốn đi lên, làm cho cái mũ của mình càng mang càng cao, nếu mất đi cơ hội trèo lên, lãnh đạo hai xã đương nhiên cũng bất chấp tất cả.