- Cô đi đi, hiện tại tâm tình của tôi đang tốt, nên tôi không muốn so đo với cô. Lần sau cũng đừng làm phiền tôi. Nếu khiến tôi không kiên nhẫn, thì tôi sẽ lấy mạng ngay lập tức.
Lâm Vân lần nữa uy hiếp. Rồi mặc kệ cô ta, đi vào cái sơn động gần đó. Tâm tình bây giờ của hắn quả thực rất tốt. Tìm được cái Giới Đỉnh là có manh mối tới Khôn Truân Giới.
Tần Nhan không ngờ Lâm Vân bỏ qua cho mình đơn giản như vậy, cho nên hơi sững sờ. Nhìn bóng lưng của Lâm Vân, cô ta chỉ cảm thấy khổ sáp. Vài ngày trước, cô ta còn đáng thương thay cho hắn. Hiện tại cô ta mới biết, người đáng thương chính là mình.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng. Không phải sư phụ nói nếu ở Địa Cầu tu luyện, thì chỉ tới Kết Đan là cùng sao? Với linh khí ở nơi này, muốn Kết Anh là điều viển vông. Mà Lâm Vân có thể giết chết Dư Nguyên, thì chứng tỏ tu vị của hắn đã trên cấp Nguyên Anh.
Nếu ở Địa Cầu đã không tu luyện được tới Nguyên Anh, vậy thì Lâm Vân đã tu luyện ở đâu? Lẽ nào Lâm Vân có cách rời khỏi Địa Cầu? Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Nhan nóng lên. Cô ta muốn hỏi Lâm Vân rời khỏi Địa Cầu bằng cách nào. Phải biết rằng, nếu cứ mãi ở Địa Cầu, cô ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Đây là cơ hội duy nhất của Tần Nhan. Mặc kệ Lâm Vân có đáp ứng hay không, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần. Nếu không chớp lấy cơ hội này, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
- Chờ một lát…
Nghĩ tới đây, Tần Nhan đã bất chấp hiềm khích lúc trước với Lâm Vân, liền đuổi theo gọi.
- Còn có chuyện gì?
Lâm Vân không kiên nhẫn xoay người. Nếu Tần Nhan còn muốn dây dưa, thì hắn sẽ lập tức phế tu vị của cô ta đi. Sau đó ném cô ta trở về Tần gia, khiến cho cô ta trở lại thành người bình thường.
- Lâm đại ca, tôi chỉ muốn gọi anh lại để xin lỗi.
Thái độ của Tần Nhan bỗng chuyển biến. Đã không còn vẻ lạnh lùng như ban nãy. Thậm chí còn gọi Lâm Vân là đại ca.
Lâm Vân hơi sững sờ. hắn không biêt vì sao trong một thời gian ngắn như vậy, thái độ của Tần Nhan lại thay đổi. Nhưng chỉ ngạc nhiên nhất thời mà thôi, vô luận Tần Nhan như thế nào, hắn cũng sẽ không để ý. Cho dù cô ta đang muốn tính kế hắn, nhưng hắn không sợ cô ta. Tu vị chênh lệch như trời và đất, có dùng kế cũng không thể san bằng khoảng cách đó.
- Cô không có việc gì phải xin lỗi tôi. Về sau cô đi đường của cô, tôi đi đường của tôi. Còn có, đừng gọi tôi là Lâm đại ca, tôi không dám nhận là đại ca của cô.
Lâm Vân không ăn một bộ của này của Tần Nhan.
Tần Nhan cắn chặt môi. Nếu không phải vì muốn cầu Lâm Vân trợ giúp rời khỏi Địa Cầu, thì cô ta đã vung tay rời đi rồi, sao có thể tiếp tục ở lại bị Lâm Vân khinh thường.
Nhưng Tần Nhan cũng biết, nếu mình thực sự rời đi, thì đúng như lời Lâm Vân nói, hai người vĩnh viễn sẽ không có liên hệ gì.
- Là như vậy, Lâm đại ca. Tôi muốn hỏi tu vị của anh đã là gì rồi? Mà anh có việc gì cần làm ở đây à? Tuy điều này đã đã phạm vào kiêng kị của anh, nhưng đối với tôi, nó rất là quan trọng.
Tần Nhan cẩn thận nói.
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô có là gì của tôi đâu. Thật là kỳ quái.
Lâm Vân thuận miệng trả lời. Hắn căn bản không muốn trả lời những vấn đề này của Tần Nhan.
Tuy nhiên, qua câu hỏi của Tần Nhan cùng với việc cô ta sửa chữa truyền tống trận ở núi Cửu Hoa, Lâm Vân cũng đoán ra được cô ta muốn cái gì. Cô ta muốn mình giúp cô ta rời khỏi Địa Cầu.
Nước mắt của Tần Nhan đã lưng tròng. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được gia đình chiều chuộng, thích gì được nấy. Vô luận ở trường học hay ở bên ngoài, đều được mọi người kính nể. Cho dù là lúc tu tiên, cô ta cũng được sư phụ yêu thương như bảo bối. Nhưng ở trước mặt Lâm Vân, cô ta liên tục chịu thiệt thòi.
Cô ta không chỉ bị Lâm Vân một lần chế nhạo, thậm chí còn không đếm xỉa. Rất nhiều năm trước, nếu không phải vì cô ta đã cứu được một mạng cho Vũ Tích, thì nói không chừng Lâm Vân đã giết cô ta rồi. Không ngờ nhiều năm sau, khi cô ta đã là người tu tiên, vẫn như vậy bị Lâm Vân chế nhạo.
Tần Nhan lau nước mắt, rồi vung tay lên, một đống linh thạch xuất hiện trước mặt của Lâm Vân. Cô ta bình tĩnh nói:
- Nếu anh trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ cho anh số linh thạch này.
Lâm Vân nhìn đống linh thạch. Không ngờ cô nàng Tần Nhan cũng khá giàu có. Đống linh thạch kia ít nhất phải có hai mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm, và khoảng ba, bốn trăm nghìn linh thạch Trung Phẩm. Xem ra sư phụ của Tần Nhan tích lũy được không ít.
Thấy Lâm Vân nhìn đống linh thạch không nói lời nào, Tần Nhan âm thầm cười lạnh. Còn tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ như vậy. Dù số linh thạch này đã là chín phần tài sản của cô ta, nhưng vì muốn rời khỏi Địa Cầu, Tần Nhan không hề tiếc nuối.
Nhìn Tần Nhan khinh thường nhìn mình, Lâm Vân mỉm cười. Chẳng quan tâm tới cô ta, xoay người rời đi.
Thấy Lâm Vân rời đi, Tần Nhan lại sững sờ. Có chút bội phục với . Nhiều linh thạch như vậy mà có thể bỏ qua được, không khỏi nói:
- Chẳng lẽ anh không cần nhiều linh thạch như vậy sao?
Lâm Vân bỗng đứng lại, cũng vung tay lên. Một đống linh thạch nhiều gấp mấy chục lần số linh thạch của Tần Nhan chất đống trên mặt đất. Tổng số lượng là một triệu linh thạch Thượng Phẩm.
Số linh thạch này đối với Lâm Vân mà nói, chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Lâm Vân nhìn Tĩnh Như trợn mắt há mồm, thản nhiên nói:
- Nếu cô có thể biến đi cho khuất mắt tôi, thì số linh thạch đó sẽ là của cô.
Vài phút sau, Tần Nhan mới hồi phục tinh thần. Sư phụ của cô ta đã từng nói, linhh thạch là thứ rất quý giá ở Tu Chân Giới. Một viên linh thạch Thượng Phẩm có thể đổi lấy một trăm viên linh thạch Trung Phẩm. Một viên linh thạch Trung Phẩm có thể đổi được một trăm viên linh thạch Hạ Phẩm.
Mà sư phụ để lại mấy vạn linh thạch Thượng Phẩm và Trung Phẩm. Sư phụ nói rằng đây là số tài sản không nhỏ. Bởi vì sư phụ vốn là một vị luyện đan danh tiếng, nên mới có thể tích cóp được nhiều linh thạch như vậy.
Lẽ ra Lâm Vân tu luyện tới mức này, linh thạch phải là thc quan trọng nhất với hắn mới đúng. Tần Nhan lấy ra nhiều linh thạch như vậy, vốn tưởng rằng Lâm Vân sẽ động tâm. Thậm chí cô ta còn chuẩn bị cười nhạo nếu Lâm Vân lộ ra vẻ tham lam và kinh hỉ.
Nhưng Lâm Vân lại tiện tay lấy ra hàng triệu linh thạch Thượng Phẩm, Tần Nhan đã như hóa đá. Cô ta rốt cuộc hiểu ra rằng, số tài sản của cô ta so với Lâm Vân chỉ như một tên ăn mày mà thôi.
Ở thời khắc này, cô ta thậm chí có một loại xúc động. Lập tức lấy một triệu linh thạch đó rồi rời đi.
Hồi lâu, Tần Nhan mới hít sâu một hơi. Lâm Vân đã lấy ra nhiều linh thạch như vậy chỉ vì đuổi mình, chứng tỏ số linh thạch đó không là gì đối với hắn. Cô ta cũng không hoài nghi lời Lâm Vân nói, mặc dù hai người là cừu nhân. Không vì lý do nào khác, chỉ là trực giác mà thôi.
- Xin lỗi, tôi thu lại những lời vừa nãy nói.
Sắc mặt Tần Nhan ảm đạm, thu số linh thạch của mình lại. Buồn cười vừa mới đây thôi, cô ta còn lo sợ một khi tài sản của mình bị bại lộ, Lâm Vân sẽ giết người diệt khẩu, rồi cướp số tài sản của mình.
Thấy Tần Nhan trở nên ăn nói khép nép, Lâm Vân cũng không khiêu khích cô ta nữa. Lâm Vân vốn không phải là người thích bới chuyện. Với hắn mà nói, nếu không mạo phạm tới hắn, hắn sẽ không chủ động đi tới khiêu khích. Trừ khi người đó có thứ mà hắn muốn.
Hắn hiểu suy nghĩ của Tần Nhan, cũng mặc kệ cô ta, tiện tay thu linh thạch lại.
Lâm Vân xoay người, tiếp tục đi vào hang núi. Hắn cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật buồn cười. Khoe khoang trước mặt một cô gái như vậy thì có ích gì cơ chứ. Chỉ tổ lãng phí thời gian.
- Cô còn đi theo tôi làm gì?
Lâm Vân nhìn Tần Nhan lẽo đẽo theo sau.
Tần Nhan bỗng giảo hoạt cười:
- Anh cho tôi một triệu linh thạch để tôi rời đi. Nhưng tôi không lấy, cho nên tôi vẫn có thể đi theo anh.
Lâm Vân nhíu mày. Trong lòng tự nhủ, biểu hiện của Tần Nhan có vẻ không thích hợp. Tính cách của cô ta đâu có nhí nhảnh như vậy. Chẳng lẽ cô ta đã trở nên nhìn không thấu rồi?
Trong lòng Tần Nhan rất chua xót. Cô ta đâu muốn như vậy. Nhưng từ những biểu hiện của Lâm Vân, chứng tỏ hắn nhất định đã từng rời khỏi Địa Cầu. Nếu mình muốn nâng cao tu vị bản thân, ngoại trừ nhờ hắn giúp đỡ ra, cô ta thật không nghĩ ra biện pháp nào khác. Mỉm cười với hắn cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
- Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi. Tôi còn có việc phải làm, đừng mãi đi theo tôi làm gì.
Lâm Vân dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tần Nhan nói.
- Có phải anh đã từng rời khỏi Địa Cầu không?
Tần Nhan hỏi. Đây cũng là điều mà cô ta muốn biết nhất.
- Đúng vậy.
Lâm Vân không cần phải nói dối.
Tần Nhan sững sờ. Suy đoán là một chuyện, nhưng chính miệng Lâm Vân nói ra lại là một chuyện khác. Cô ta vẫn có chút rung động.
- Tôi muốn anh giúp tôi rời khỏi Địa Cầu.
Tần Nhan nói ra câu mà trong lòng cô mong muốn nhất.
Lâm Vân mỉm cười:
- Vì sao tôi phải đáp ứng cô?
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Vừa nãy anh cũng nói trên Địa Cầu chỉ còn hai chúng ta là tu sĩ. Chắc anh đang có việc gì cần làm ở đây, có lẽ tôi có thể giúp được gì đó. Cái này coi như là thù lao, tôi chỉ muốn lần sau anh rời khỏi Địa Cầu, cũng dẫn theo tôi đi cùng.
Tần Nhan cắn muôi nói. Hiện tại điều quan trọng nhất đối với cô ta chính là nâng cao tu vị.
Lâm Vân thở dài. Hắn đương nhiên nhìn ra Tần Nhan rất bức thiết muốn rời khỏi đây. Nhưng lúc này hắn muốn rời đi chỉ có thể dùng pháp bảo phi hành, thời gian phi hành rất là dài. Tinh Hà Trùy không ở bên cạnh, muốn thông qua pháp bảo phi hành khác đi lại trong vũ trụ thật không dễ dàng. Cho dù Lâm Vân có biết rõ tuyến đường, cũng không phải là chuyện một hai năm.
Huống hồ Lâm Vân cũng không muốn đưa Tần Nhan tới Nguyệt Tinh, đó là hành tinh của hắn. Tuy nhiên, có thể nhờ Tần Nhan giúp đỡ mình vài chuyện. Lúc này Lâm Vân cần tập trung thời gian luyện hóa hoàn toàn Giới Đỉnh. Căn bản không có thời gian đi tìm tấm bia đá. Nếu Tần Nhan có thể giúp hắn tìm ra tấm bia đã, cũng bớt cho hắn không ít chuyện.
Mặc dù Lâm Vân không chứng kiến khả năng tìm kiếm của Tần Nhan, nhưng lại rất tin tưởng. Bởi vì ở một nơi cằn cỗi như Địa Cầu, mà cô ta vẫn có bản lĩnh tìm ra tài liệu sửa chữa truyền tống trận. Đủ biết cô ta sở trường về việc này.
Nghĩ tới đây Lâm Vân nói:
- Được rồi, thấy cô thành tâm như vậy, tôi cho cô một cơ hội. Đây là hình vẽ của một tấm bia đá, cũng là thứ cần thiết để rời khỏi Địa Cầu. Nếu cô có thể tìm ra được nó, tôi cam đoan sẽ dẫn theo cô rời khỏi đây. Nếu cô không tìm được, vậy thì tôi cũng chịu. Lúc đó cô đừng đi theo quấn quit tôi nữa.
Nói xong, Lâm Vân lấy một cái thẻ ngọc, rồi khắc hình ảnh và một vài chi tiết lên trên đó rồi đưa cho Tần Nhan.
Tần Nhan nhìn thẻ ngọc. Ở trên có vẽ một tấm bia đá và một vài lời giới thiệu. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy tấm bia đá có chút quen quen. Giống như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Tuy nhiên, nếu đã quen thuộc, vậy thì mình có thể tìm được tấm bia đá đó. Nghĩ tới đây, Tần Nhan cất thẻ ngọc đi, ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, nói:
- Cứ quyết định như vậy đi. Tôi tin rằng tôi có thể tìm được tấm bia đá đó cho anh. Mà anh cho tôi số điện thoại, lúc tìm được rồi thì tôi gọi điện để báo.
Lâm Vân ngạc nhiên, Tần Nhan có vẻ rất tin tưởng là tìm được thì phải. Hắn hơi hoài nghi, cô nàng này dựa vào cái gì mà tư tin như vậy?
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất hắn không cần dùng cái Giới Đỉnh để thử. Dù sao chuyện này chẳng những nguy hiểm, mà còn có khả năng mắc kẹt trong kết giới. Hắn có thể dùng thời gian rảnh để luyện hóa hoàn toàn Giới Đỉnh.
Lâm Vân lấy một viên ngọc truyền tin cho Tần Nhan:
- Lúc nào cần tìm tôi thì cứ dùng viên ngọc truyền tin này. Gọi điện thoại không thuận tiện bằng.
Tần Nhan nhận lấy viên ngọc. Cô ta cũng biêt về thứ này, nhưng cô ta không có viên nào. Tần Nhan lại hỏi:
- Nếu anh muốn tìm tôi cũng thông qua viên ngọc này sao à?
Lâm Vân mỉm cười:
- Chỉ cần cô còn ở trên Địa Cầu, tôi có thể tìm được cô.
Tay Tần Nhan run lên, thiếu chút nữa để rơi viên ngọc xuống đất. Chỉ cần mình còn ở trên Địa Cầu, hắn sẽ nhìn thấy? Tu vị của hắn đã tới mức nào rồi?
Theo như lời của sư phụ, cho dù là tu luyện tới Đại Thừa cũng không thể dùng thần thức phóng khắp cả một hành tinh. Mà Lâm Vân lại làm được. Lẽ nào hắn đã là thành tiên rồi?
Thấy bộ dáng sửng sốt của Tần Nhan, Lâm Vân đành phải nhắc nhở:
- Cô nhanh đi đi. Tôi cũng muốn rời khỏi đây. Ở Địa Cầu chắc không còn ai có thể uy hiếp được cô. Hy vọng cô sớm tìm thấy tấm bia đá. Tuy nhiên, theo một ít tin tức mà tôi giải mã được, tấm bia đá đó rất có thể nằm trong nước. Đây là viên Tị Thủy Châu, cho cô mượn dùng.
Lâm Vân tìm được Tị Thủy Châu cũng ở rừng rậm Amazon. Tuy nhiên hiện tại hắn không cần dùng, nên mới đưa cho Tần Nhan. Hắn chỉ hy vọng Tần Nhan tìm thấy càng sớm càng tốt.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Tần Nhan nhận lấy Tị Thủy Châu, nhưng trong lòng lại nói:”Địa Cầu không có ai uy hiếp được mình? Không phải còn có ngươi đó sao?”. Tuy nhiên lời này chỉ để ở trong lòng mà thôi, không dám nói ra. Mà tên Lâm Vân cũng thật là giàu, ngay cả Tị Thủy Châu cũng có.
Tần Nhan cũng biết vì sao thái độ của Lâm Vân đối với mình lại ác liệt như vậy. Đều là vì chuyện năm đó. Nhưng nói đi nói lại, nếu không có chuyện năm đó, thì cô ta cũng không ghi hận Lâm Vân rồi. Chỉ là hiện tại có thể giúp đỡ cô ta, ngoại trừ Lâm Vân ra không có người nào khác. Cô ta đành phải vì lợi ích toàn cục mà khép nép với Lâm Vân.
Thấy Tần Nhan cuối cùng cũng rời đi, Lâm Vân thở phào một cái. Việc kế tiếp là luyện hóa toàn bộ Giới Đỉnh. Có lẽ phải mất thêm một tháng.
Tần Nhan cũng biết giữa mình và Lâm Vân không có chuyện gì để nói. Cũng không muốn nói nhiều với Lâm Vân. Chỉ cần hắn đáp ứng dẫn theo cô ta rời khỏi Địa Cầu là được. Sau đó cô ta tùy tiện tìm một hành tinh Tu Chân, rồi mặc kệ Lâm Vân. Dù tu vị của Lâm Vân thâm bất khả trắc, nhưng cô ta có nguyên tắc của mình. Giúp hắn tìm kiếm hoàn toàn là một giao dịch mà thôi.
Mà tấm bia đá kia có vẻ rất quan trọng với hắn thì phải.
Tần Nhan rời đi núi Côn Luân, trong lòng đang tự hỏi, rốt cuộc mình đã từng nhìn thấy tấm bia đá ở đâu nhỉ? Nếu không vì sao quen thuộc như vậy.
Đáp xuống một con đường của Yên Kinh, Tần Nhan vừa đi đường, vừa suy nghĩ nơi cô ta nhìn thấy tấm bia đá.
Một tờ áp phích cực lớn dán trên rạp chiếu phim hấp dẫn rất nhiều người. Tần Nhan nhìn lướt qua, bốn chữ lớn “Hải tặc đảo Tiêm” rơi vào mắt của cô ta. Tần Nhan khẽ giật mình. Cô ta có ấn tượng với bốn từ này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Trong khoảng thời gian ngắn, vì cố nhớ lại mà sững sờ đứng tại đó.
- Chào em, anh là Lâm Quý. Em cũng thích xem bộ phim này à?
Một công tử có phong độ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tần Nhan, chủ động lên tiếng.
Lúc Lâm Quý vừa nhìn thấy Tần Nhan, y liền giật nảy mình. Tần Nhan vốn là một mỹ nữ, cộng thêm nhiều năm tu luyện, bây giờ đã là Kết Đan, cho nên dung mao càng thêm phiêu dật. Một người bình thường như y đâu từng thấy một cô gái như vậy. Liền không nhịn được đi lên chào hỏi.
Không chỉ nói y vốn là một công tử ăn chơi. Cho dù không phải tay ăn chơi thì cũng bị khí chất của Tần Nhan hấp dẫn. Đây là do Tần Nhan đang nhìn tấm áp phích mà ngẩn ngơ, nên quên mất không che dấu dung mạo. Lúc bình thường, người phàm nhìn thấy khuôn mặt của cô ta cũng chỉ có cảm giác mơ hồ mà thôi.
Tần Nhan đang sắp nghĩ ra rồi thì bị người khác xen ngang, trong lòng rất căm tức. Tất cả ủy khuất do Lâm Vân gây ra, lúc này bỗng bạo phát.
- Cút đi.
Cô ta giận dữ mắng một câu, rồi tung một cước đá Lâm Quý bay xa mấy mét, vừa vặn rơi vào trong một cái thùng rác, chấn kinh vô số con ruồi.
Lâm Quý tung hoành Yên Kinh nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám vô lễ với y như Tần Nhan. Phải biết rằng y chính là người của Lâm gia Yên Kinh. Không nói tới người khác, Lâm Vân vốn chính là người mà cả Yên Kinh đều biết. Lâm gia càng là một gia tộc không có ai dám đắc tội.
Vậy mà hôm nay y lại bị một cô gái đá vào trong thùng rác, còn mắng một câu cút đi. Lâm Quý sao có thể nhịn được nữa. Cho tới bây giờ đều chỉ là y đá người, chưa có người nào dám đá y.
- Đồ gái điếm, lão tử chính là người của Lâm gia, Lâm Quý, chưa nghe nói phải không? Nhưng Lâm Vân ngươi phải biết chứ. Mẹ nó, lá gan thật không nhỏ, dám dùng chân đá ta. Cho dù hậu trường của ngươi lớn đến mấy, lão tử cũng muốn đánh sập.
Lâm Quý leo ra thùng rác, tức giận chỉ vào Tần Nhan.
Ngay lập tức có ba tên to cao đi tới bao vây Tần Nhan lại. Tần Nhan hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị giáo huấn Lâm Quý một trận. Nhưng nghe thấy y nói y là người của Lâm gia, trong khoảng thời gian ngắn cô ta có chút do dự.
Cô ta không sợ người của Lâm gia, nhưng cô ta lại sợ đắc tội với Lâm Vân. Nếu Lâm Vân tức giận thì cô ta mãi mãi không có cách nào rời khỏi Địa Cầu.
- Như thế nào, sợ rồi phải không? Vừa nãy cô rất ngưu bức cơ mà? Dám đá Quý ca, tôi nghĩ lúc trên giường cô nên biểu hiện tốt một chút, thì mới khiến Quý ca mới bớt giận. Cô gái, làm việc gì cũng không nên quá xúc động, sẽ liên lụy tới cả nhà đấy. Ha ha, còn xem “Hải tặc đảo Tiêm”? Tôi còn tưởng rằng cô là hải tặc Somalia tới chứ?
Một tên to con săm hình con rết ở cánh tay, nhìn Tần Nhan, cười hắc hắc.
Y biết mỹ nữ này đã đắc tội với Quý thiếu, nên Quý thiếu chơi chán thì có thể có phần của mình. Nghĩ tới sắp được hưởng thụ một nữ nhân cực phẩm như vậy, vẻ mặt của y càng thêm hèn mọn bỉ ổi.
Tần Nhan tức giận đến cắn chặt hàm răng. Cô ta rất muốn tung một cước giải quyết toàn bộ đám người này. Nhưng cô ta không dám làm như vậy, bởi vì bọn chúng là người của Lâm gia.
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong óc của Tần Nhan. Hải tặc Somalia? Cô ta rốt cuộc đã nghĩ ra nơi nhìn thấy tấm bia đá kia rồi. Phải đi tới đó luôn mới được.
- Muốn đi sao, không có phần đâu. Một mỹ nữ như cô phải đợi tôi và các anh em của tôi chơi đùa chán đã.
Lâm Quý đi tới trước mặt Tần Nhan, lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Tần Nhan á khẩu không trả lời được, Lâm Quý đi tới gần, nhẹ giọng nói:
- Có biết hoa hậu giảng đường của đại học Yên Kinh hay không? Cô ta đã bị lão tử và huynh đệ thay phiên nhau hiếp cho đến chết. Hiện tại đến phiên cô.
Tần Nhan không thể nhịn được nữa, đang muốn phát tác.
- Cô đi đi, việc này giao cho tôi.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Tần Nhan nhình sang, là Lâm Vân, trong lòng liền vui vẻ. Không chút nghĩ ngợi nói “Cảm ơn”, rồi xoay người rời đi. Hiện tại cô ta không thể chờ đợi được, muốn đi chứng thực suy đoán của mình.
- Ngươi là thằng đéo nào, lão tử…
Lâm Quý còn chưa dứt lời, đã ăn một cái bạt tai.
Mười cái răng trong miệng Lâm Quý liền văng ra ngoài. Đồng thời hai chân và hai tay của y liền tê rần. Có tiếng kẽo kẹt vang lên, rõ ràng xương cốt đã bị đứt gãy.
- A…
Vài tiếng kêu thảm thiết truyền tới. Lâm Quý phát hiện không biết từ khi nào, ba tên thủ hạ của y cũng tên liệt nằm xuống đất. Trong miệng thì toàn là máu và răng gãy.
Tần Nhan quay đầu hìn Lâm Vân, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có sở thích đánh gãy tay chân? Chẳng những ra tay hung ác với người khác, mà ngay cả họ hàng cũng không tha. Tuy nhiên, hành động này của Lâm Vân khiến cô ta cảm thấy một tia khoái ý.
- U u….
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Khi cảnh sát tới, nhìn thấy Lâm Quý nằm trên mặt đất, bị đánh rất là thê thảm, trong lòng đều run lên. Xong đời rồi, người kia chính là Lâm Quý, người của Lâm gia a. Mà nhìn thương tích trên người y, có lẽ nửa đời sau y phải ngồi trên xe lăn.
- Cậu dám hành hung người trên đường?
Tên cảnh sát nghĩ tới tiền đồ của mình sắp tới điểm cuối, trong lòng hận không thể lập tức bắn chết Lâm Vân. Dù y biết Lâm Quý là một thiếu niên hư hỏng, không việc ác nào không làm, nhưng y lại bị đánh trọng thương trong khu vực của mình. Thật đúng là không may. Biện pháp cứu vãn bây giờ là bắt Lâm Vân trở về rồi cho Lâm gia một cái công đạo.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng:
- Hạng người này đáng bị đánh. Y đã gây họa cho nhiều cô gái như vậy, thậm chí còn dám ngang nhiên uy hiếp con gái trên đường. Đánh y mới là đúng pháp luật.
Những người xung quanh nghe thấy Lâm Vân nói vậy đều tỏ vẻ hả hê. Bọn họ cũng nhận ra Lâm Quý, và biết Lâm Vân nói là thật. Trong lòng bọn họ chỉ mong tên Lâm Quý chết đi mà thôi, gãy chân gãy tay còn nhẹ chán.
- Vô luận như thế nào, cậu hành hung người trên đường là không đúng. Chúng tôi sẽ không buông tha một kẻ xấu, cũng không oan uổng người tốt. Hiện tại mời cậu đi theo chúng tôi để làm bản tường trình. Vụ án này đã không chỉ còn là ẩu đả bình thường, mà đã trở thành vụ án hình sự, cố ý gây thương tật cho cho nạn nhân.
Nói xong, tên cảnh sát cầm còng tay, muốn khóa Lâm Vân lại.
Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Dù hắn biết các quốc gia trên Địa Cầu đều tôn trọng pháp luật, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng quan tâm tới điều đó. Nếu mấy tên cảnh sát này vẫn muốn bắt hắn, thì hắn không ngại giáo huấn bọn họ một trận. Là một người đã từng trải qua núi thây biển máu, Lâm Vân không giết mấy người Lâm Quý đã là khắc chế lắm rồi.
Chủ yếu là vì hắn còn lo lắng lão gia tử còn đang ở đây, và tập đoàn Vân Môn. Nhưng hắn chỉ lo lắng một chút mà thôi. Để cho người thường dùng còng tay khóa hắn, hắn sao có thể nhẫn nhịn được. Nếu không phải không muốn những người này ảnh hưởng tới việc Tần Nhan tìm tấm bia đá, thì hắn căn bản chẳng muốn chạy tới đây.
- Quý nhi…
Một chiếc xe vừa đỗ ở lề đường, một thiếu phụ đã mang theo vẻ nức nở chạy tới. Ngay sau đó là mấy tên nam tử cũng xuống xe. Đằng sau chiếc xe là xe cứu thương, các bác sĩ vội vàng nâng cán cứu thương chạy tới chỗ Lâm Quý.
Thấy người nam tử trung niên xuống xe, tên cảnh sát âm thầm kêu hổ. Y đương nhiên biết người trung niên kia chính cha của Lâm Quý, cục trưởng Lâm Hi Bình. Y vội vàng chạy tới trước mặt người trung niên, nói:
- Chào Lâm cục trưởng.
Thiếu phụ nhìn thấy con mình nằm tê liệt trên mặt đất, kêu lên một tiếng bi thống. Rồi nhìn thấy một cảnh sát đang cầm còng tay đứng trước mặt Lâm Vân. Bà ta oán hận đi tới nói với hắn:
- Ngươi chính là kẻ khiến Quý nhi như vậy. Ngươi là tên khốn kiếp…
Nói tới đây, thiếu phụ liền giơ tay muốn tát Lâm Vân. Ánh mắt của Lâm Vân đầy vẻ lạnh lùng, cũng vung tay tát một cái. Thiếu phụ kia liền bay xa vài mét, nhổ ra mấy cái răng. Đây là do Lâm Vân hạ thủ lưu tinh. Con hư tại mẹ, mụ này cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.
- Ngươi dám đánh ta.
Thiếu phụ như bị điên lao tới Lâm Vân.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Lâm Vân nhíu mày, bỗng nhiên, bà ta bị người trung niên kia giữ lấy. Đồng thời người trung niên cũng ngăn cản vài tên cảnh sát muốn bắt Lâm Vân.
- Xin hỏi, có phải cậu cũng họ Lâm không?
Trung niên nhìn thấy người thanh niên này có điểm giống với Lâm Vân, nhân vật truyền kỳ của Lâm gia. Nhưng ông ta không dám xác định. Bởi vì dù sao cũng đã qua hai mươi năm rồi, mà dung mạo của người này vẫn giống như chỉ hai mươi mấy tuổi.
- Ta chính là Lâm Vân.
Lâm Vân mặt không biểu tình trả lời.
Lâm Hi Bình đột nhiên cảm thấy trong đầu ong ong. Ông ta không ngờ người đánh tàn phế con trai mình lại là Lâm Vân, người mà có địa vị cao hơn cả lão gia tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hi Bình sững sờ, đôi chân thì phát run. Ông ta không biết nên làm gì cho phải. Dù quyền thế của ông ta có lớn hơn nữa, nhưng đối mặt với Lâm Vân, ông ta chỉ như một con kiến hôi mà thôi. Lâm Vân chỉ cần nói một câu, cuộc sống của ông ta sẽ rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Điều này còn không phải là trọng yếu, ông ta tin rằng, nếu Lâm Vân muốn lấy mạng của mình hoặc con của mình, thì cũng chỉ là vài cái nhấc tay.
Người khác có thể không biết nhiều về Lâm Vân, nhưng những con cháu của Lâm gia đồng lứa với hắn, đều hiểu rằng hắn chính là một truyền kỳ. Mà hôm nay con của mình thị bị nhân vật truyền kỳ đó đánh cho tàn phế.
- Lâm gia có đứa con cháu bỏ đi này, còn không bằng nuôi một con chó còn tốt hơn. Đi điều tra xem tên Lâm Quý kia đã làm những chuyện thương thiên hại lý gì. Đồng thời điều tra các con cháu còn lại của Lâm gia. Có tên nào dám làm việc táng tậm lương tâm, thì toàn bộ xử lý.
Lời này của Lâm Vân văng vẳng bên tai của Lâm Hi Bình.
Khi ông ta hồi phục tinh thần, thì phát hiện Lâm Vân đã không còn tung tích.
- Anh làm cái gì vậy, sao lại thả tên kia chạy trốn. Anh…
Thiếu phụ kia còn kêu gào nói.
Lâm Hi Bình không chút nghĩ ngợi, tát vợ mình một cái:
- Con hư tại mẹ, nếu không phải do cô dung túng, thì Quý nhi đâu biến thành như vậy. Tôi đã sớm nói với cô rồi, quán tử bất hiếu, quán cẩu thượng lò.
(Nuông chiều con thì con bất hiếu, nuông chiều chó thì chó lên nồi)
- Anh dám đánh tôi?
Thiếu phụ giống như bị điên xông về phía Lâm Hi Bình, hồn nhiên quên mất đứa con còn đang nằm tê liệt trên mặt đất.
- Hắn chính là Lâm Vân trong truyền thuyết?
Tên cảnh sát thì thào nói. Bỗng nhiên sau lưng y đổ đầy đồ mồ hôi lạnh. Nếu lúc ấy mình còng tay Lâm Vân, thì kết quả sẽ như thế nào? Y không dám nghĩ tiếp nữa.
Lâm Vân không ngờ hắn chỉ nói tùy tiện một câu, đã khiến cho các con cháu của Lâm gia ở Yên Kinh đều lo sợ bất an, không dám kiêu ngạo như lúc trước. Đồng thời tình hình trị an của Yên Kinh bỗng nhiên trở nên tốt hơn. Các bang phái xã hội đen nghe nói Lâm Vân trở lại đều co đầu rút cổ. Trong khoảng thời gian ngắn, các vụ án ở Yên Kinh giảm đi đáng kể.
- Không ngờ chỉ là cái tên thôi cũng tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy…
Một vị cục trưởng cục cảnh sát nhìn hồ sơ hình sự giảm đi rõ rệt, không khỏi cảm thán một tiếng.
Lâm Vân sở dĩ có thể kịp thời đi tới Yên Kinh hỗ trợ Tần Nhan, là bởi vì thần thức của hắn vừa vặn quét tới Tần Nhan đang trầm tư. Biểu lộ như vậy, chắc cô ta sắp nhớ ra gì đó. Mà có người đi lên quấy rầy Tần Nhan suy nghĩ, Lâm Vân đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Tần Nhan tìm được tấm bia đá càng sớm, thì hắn càng nhanh gặp được mấy người Vũ Tích. Việc này mới là việc quan trọng nhất. Huống hồ Lâm Quý lợi dụng danh tiếng của mình để làm xằng làm bậy, hắn càng có lý do để trừng trị.
Nếu không liên quan gì tới hắn, mặc kệ ngươi giết ngươi hay gây án, hắn chẳng muốn quan tâm. Nhưng nếu người đó lợi dụng danh tiếng của hắn để làm xằng làm bậy, hắn quyết không bỏ qua.
….
Tần Nhan không lo lắng chuyện của Lâm Vân. Hiện tại cô ta đang muốn tới Lý gia.
Hơn hai mươi năm trước, khi Tần gia và Lý gia còn là đồng minh, hai nhà muốn kết thân gia với nhau. Cho nên Tần gia mới gả Tần Nhan cho Lý Danh Sinh. Mà Tần Nhan thì đã từng đi tới nhà Lý gia một lần.
Lúc ấy Tần Nhan đi cùng với ông nội tới Lý gia. Lão gia tử của Lý gia, Lý Ly vì thể hiện mọi người đều là một nhà, nên tiếp đón cả hai người ở phòng đọc sách. Lúc đó Tần Nhan đã nhìn thấy một bức tranh trong phòng đọc sách của Lý Ly.
Bức tranh này vẽ cảnh biển, còn vài hòn đảo n��i già. Cộng thêm đan dược kéo dài tuổi thọ do tập đoàn Vân Môn sản xuất, nên thân thể của ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Hôm nay ông ta đang tưới cây cảnh, thì người hầu đi vào nói rằng có một cô gái bái phỏng. Còn là Tần Nhan của Tần gia.
Nhìn cô gái thiếu chút nữa thành cháu dâu của mình này, trong lòng Lý Ly rất là cảm khái. Năm đó khi Lý Danh Sinh bị chết, nếu không phải ông ta kịp thời ra lệnh cho toàn bộ người của Lý gia không được tìm Lâm Vân báo thù, chỉ Lý gia đã không còn tồn tại rồi.
Trải qua hai mươi năm an phận, Lý Ly đã không còn oán hận gì với Lâm Vân. Chuyện năm đó hoàn toàn là do Lý gia khơi mào trước, Lâm Vân coi như là tự bảo vệ bản thân. Hơn nửa thế lực của Lý gia ở Phần Giang bị tổn thất trong tay của Lâm Vân. Về sau Lý Danh Sinh cũng bị chết trong tay hắn.
Cũng may ông ta cảm thấy không đúng, liền phát lệnh xuống, bằng không hậu quả khó mà nói. Sở dĩ ông ta hạ lệnh như vậy, bởi vì ông ta nhìn ra Lâm Vân không phải là hạng người lưu luyến hồng trần và thích tranh đầu quyền lực. Kết quả là dự đoán của ông ta không sai. Lý gia không động vào Lâm Vân, thì Lâm Vân cũng chẳng muốn dây dưa gì với Lý gia.
- Lý gia gia…
Tần Nhan thấy Lý Ly trầm tư suy nghĩ, liền liên tiếng nhắc nhở.
- À, Tiểu Nhan, cháu ngồi đi. Ài, già rồi nên hay nghĩ vẩn vơ. Vẫn là tuổi trẻ tốt nhất. Mà cháu có vẻ như không thay đổi gì nhỉ.
Lý Ly phục hồi tinh thần, hơi có lỗi nói.
- Lý gia gia, cháu có thể nhìn phòng đọc sách của gia gia một lúc được không?
Câu đầu tiên của Tần Nhan đã khiến Lý Ly ngạc nhiên.
Thấy Lý lão gia tử thất thần, Tần Nhan liền khẩn trương. Nếu ông ấy không đồng ý thì làm sao bây giờ? Cô ta đã dùng thần thức kiểm tra và biết bức tranh đó không còn treo ở chỗ cũ. Nên cô ta muốn hỏi bức tranh đó đang ở đâu.
- À, không có vấn đề gì, cháu đi theo ta.
Lý Ly dẫn theo Tần Nhan tới phòng đọc sách.
Bởi vì đã dùng thần thức nhìn qua một lần, nên khi vào thư phòng Tần Nhan chỉ tùy ý nhìn. Cô ta thở dài một tiếng rồi mới nói:
- Rất nhiều năm trước cháu và ông nội đã tới nơi này. Không ngờ đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy.
- Ài, ông nội của cháu là người tốt, nhưng ông ta ra đi quá sớm…
Lý Ly cũng thở dài.
Trong lòng của Tần Nhan có chút thương cảm. Dù năm đó Tần gia bắt buộc cô và Lý Danh Sinh và kết hôn, ông nội cũng không chủ động đi lên ngăn cản, đã khiến Tần Nhan rất không thoải mái. Nhưng Tần Nhan vẫn rất tôn kính ông nội của mình. Trước kia cô không hiểu chuyện, không biết đã làm bao nhiêu việc khiến ông nội phải hao tâm tổn trí. Nhưng hiện tại, khi cô hiểu chuyện rồi thì ông nội lại mất. “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngửng, con nuôi lớn mà thân không tại”, có lẽ hợp với tâm tính của cô bây giờ.
Tần Nhan áp chế sự đau lòng, lần nữa nói:
- Lý gia gia, cháu nhớ năm đó khi cháu đi vào căn phòng này, cháu có nhìn thấy một bức tranh rất kỳ quái treo trên tường. Không biết bây giờ nó đâu rồi?
Lý Ly khẽ giật mình, với sự lõi đời của ông ta, lập tức biết mục đích tới đây lần này của Tần Nhan là có liên quan tới bức tranh. Ông ta liền hỏi:
- Tiểu Nhan, cháu tới đây vì bức tranh à?
Tần Nhan vừa nghe là biết Lý Ly đã đoán ra một chút, cũng không có ý giấu diếm, mà gật đầu:
- Vâng, một người bạn của cháu muốn có bức tranh đó. Không biết hiện tại bức tranh đó đang ở đâu? Đương nhiên, cháu sẽ trả đủ tiền, không khiến Lý gia gia khó xử.
- Tiểu Nhan, bức tranh đó vốn không đáng bao nhiều tiên. Chỉ là một bức tranh mà ta nhặt được mà thôi. Nếu ta vẫn còn giữ nó, thì tặng luôn cho cháu cũng được, nói gì tiền bạc. Nhưng ta cho người khác bức tranh đó rồi.
Trong lòng Lý Ly bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Ông ta nhớ tới chuyện của Lâm Vân.
Tần Nhan hơi thất vọng, nhưng lập tức hỏi:
- Lý gia gia có thể nói cho cháu biết gia gia đã tặng bức tranh đó cho ai không?
Thấy Tần Nhan có vẻ rất coi trọng bức tranh, tuy Lý Ly hơi tò mò, nhưng ông ta là một người từng trải, đương nhiên biết việc gì có thể hỏi, việc gì không thể hỏi.
- Tám năm trước, một bằng hữu người Mi tới nhà ta chơi. Y nhìn thấy bức tranh đó, liền rất thích rồi muốn mua với giá cao. Bởi vì người bằng hữu đó là một đối tác làm ăn, cho nên ta dứt khoát cho y. Y tên là Hughes, chính là tổng giám đốc của công ty Kỳ Điện, chi nhánh Hoa Quốc.
Nghe Lý Ly nói vậy, Tần Nhan thầm nghĩ, đã có danh tiếng thì cũng dễ tìm.
Nghĩ tới đây, Tần Nhan lần nữa hỏi:
- Không biết Lý gia gia nhặt được bức tranh đó ở đâu?
Lý Ly thở dài nói:
- Đó là chuyện của vài chục năm trước. Năm đó ở một đạo quan thuộc núi Mi Sơn, ta có nhặt được một cái hộp gỗ. Bên trong chính là bức tranh và một viên đá Bạch Hà. Về sau ta đưa viên đá Bạch Hà cùng hộp gỗ cho Lâm Vân. Còn bức tranh thì do ta thích với khung cảnh biển rộng mênh mông của nó, nên liền treo ở trong phòng đọc sách.
Tần Nhan im lặng không nói. Lại có quan hệ với Lâm Vân. Cô đương nhiên biết đá Bạch Hà chính là linh thạch. Thì ra từ lúc đó Lâm Vân đã bắt đầu thu thập linh thạch. Nghĩ tới lúc ấy, một viên linh thạch đã được hắn coi như trân bảo rồi, phỏng chừng lúc ấy hắn còn chưa rời khỏi Địa Cầu. Nhưng qua lời Lý gia gia kể, ông ta chắc chưa nói chuyện bức tranh cho Lâm Vân.
Đã hỏi xong thì Tần Nhan cũng không ở lại lâu. Liền lấy một cái lọ ngọc đưa cho Lý Ly, nói:
- Lý gia gia, cháu có một viên đan dược dưỡng thân do sư phụ của cháu để lại, gia gia giữ lấy mà dùng.
…
Tần Nhan rời đi đại viện Lý gia, rồi lập tức tới tập đoàn Kỳ Điện tìm kiếm Hughes. Nhưng cô lại lấy được tin tức là mấy năm trước Hughes đã từ chức. Vì thế Tần Nhan mất đi manh mối.
Không có dấu vết gì để tìm kiếm Hughes, Tần Nhan chỉ đành phải dựa theo trí nhớ, đi tới khu vực biển Ả rập để tìm kiếm. Cũng may, hiện tại thần thức của cô ta đã kéo dài được một trăm km, cộng thêm Tị Thủy Châu mà Lâm Vân cho, có lẽ sẽ tìm ra được tấm bia đá đó.
Tần Nhan lơ lửng trên bầu trời của đảo Madagasca, theo như bức tranh lúc trước, thì nó nằm ở nơi gần khu vực này.
Khí tiến vảo biển, Tần Nhan mới hiểu được rằng Tị Thủy Châu đúng là bảo bối khó có được. Có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Đeo nó trên người, mười mét xung quanh không có một giọt nước nào bám vào. Giống như hai cục nam châm trái chiều đẩy nhau vậy. Tần Nhan cứ thể rẽ nước đi xuống.
Quả nhiên là thứ tốt. Tần Nhan âm thầm may mắn là Lâm Vân đã cho cô mượn Tị Thủy Châu. Bằng không cho dù cô có tu vị Kết Đan đi chăng nữa, xuống đáy biển sâu như vậy, còn dùng thần thức dò xét xung quanh, thì là một việc cực kỳ tốn sức. Huống hồ ở trong nước biển, thần thức phát huy không được nhiều lắm. Phạm vi còn chưa được một nửa.
Khu vực biển này rất rộng, Tần Nhan đã dùng thần thức cộng thêm Tị Thủy Châu rồi mà cũng rất vất vả tìm kiếm. Huống hồ cô chỉ dưa vào trí nhớ. Thỉnh thoảng có vài con cá mập đi qua người, mặc dù không gây hại gì cho Tần Nhan, nhưng vẫn ảnh hưởng một chút tới việc tìm kiếm của cô.
Năm ngày sau, Tần Nhan đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng vẫn chỉ kiểm tra được một phạm vi không lớn. Thậm chí cô ta muốn gọi Lâm Vân đi tìm cùng, nhưng cô ta lại lo lắng một khi Lâm Vân tìm được, sẽ bác bỏ công lao của cô ta, rồi từ chối mang cô ta rời khỏi Địa Cầu.
….
Lâm Vân không nghĩ nhiều như vấy. Lúc thần thức của hắn nhìn thấy Tần Nhan đang tìm kiếm trong đáy biển, hắn liền mặc kệ cô ta. Dù không biết vì sao cô ta tới đó tìm, nhưng chắc có nguyên nhân trong đó.
Hiện tại hắn đang luyện hóa Giới Đỉnh tới thời điểm mấu chốt. Cốc Tử Vong của núi Côn Luân đã bị hắn dùng trận pháp che dấu hoàn toàn lại. Hắn không muốn lúc mình đang luyện hóa Giới Đỉnh thì có người quấy rầy.
Càng luyện hóa Giới Đỉnh, Lâm Vân càng hiểu rõ cấu tạo của kết giới kia. Hiện tại hắn đã biết, nếu lúc trước hắn cưỡng chế dùng Giới Đỉnh xuyên qua kết giới, nói không chừng kết giới sẽ bị phá hư hoàn toàn. Nói chính xác là kết giới sẽ không tồn tại. Kết giới này cho phép người bên trong có thể dùng sức mạnh để mở ra. Nhưng không cho phép người bên ngoài dùng bất cứ cách nào đi vào.
Một kết giới không còn tồn tại, đương nhiên không thể thông qua kết giới đó để tới một nơi khác. Lâm Vân còn biết, kết giới này còn là một truyền tống trận đặc biệt. Tuy Địa Cầu và Khôn Truân Giới chỉ cách qua một kết giới, nhưng khoảng cách giữa hai nơi xa vô cùng.
Đã biết những vấn đề này rồi, Lâm Vân đương nhiên không dám mạo hiểm. Chỉ có thể toàn lực luyện hóa Giới Đỉnh, sau đó trông cậy vào Tần Nhan tìm kiếm được tấm bia đá.
Nếu Tần Nhan không tìm thấy, cho dù mất một cái giá lớn, Lâm Vân cũng muốn đích thân đi tìm. Bởi vì tấm bia đá là cách duy nhất để hắn tới Khôn Truân Giới một cách nhanh nhất.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tần Nhan đã tìm kiếm trong biển Ả rập được mười hai ngày. Tuy rất mệt mỏi, nhưng Tần Nhan không muốn buông tha. Đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Ăn vài miếng lương khô, trong lòng Tần Nhan rất lo lắng. Ở trong đáy biển im ắng như vậy, cô ta cảm thấy rất cô đơn và hoảng hốt. Cho dù cô ta đa là tu sĩ Kết Đan, nhưng cảm giác hoảng hốt đó không thể áp chế được.
Cô ta chỉ có thể dựa vào việc nhai nuốt thức ăn để thư giãn thần kinh. Ở dưới đáy biển có quá nhiều thứ mà cô ta không thể giải thích. Hiện tại Tần Nhan đã rất cảm kích với việc Lâm Vân đưa cho cô ta Tị Thủy Châu. Nếu không có viên ngọc đó, cả nửa tháng chìm trong nước biển, chắc cô ta điên mất.
Một con tàu cực lớn nằm lặng lặng ở đáy biển. Tần Nhan nhìn con tàu đắm đã mục nát này, không biết nó chìm xuống đây từ lúc nào. Bỗng nhiên, da đầu của Tần Nhan run lên. Cô rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong con tàu.
Mặc dù có hiểu biêt một ít về yêu ma quỷ quái. Cô ta biết rằng khi chết, người ta sẽ phóng ra linh hồn. Nếu ở hoàn cảnh đặc biệt, thậm chí có thể tồn tại mấy nghìn năm. Nhưng điều này vẫn khiến cho Tần Nhan rất hoảng sợ. Mặc kệ đã là người Tu Chân, quỷ quái không làm gì được cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người con gái.
Huống chi, trước khi đi theo sư phụ Tu Chân, cô ta lớn lên trong một xã hội duy vật. Dù hiện tại quan niệm đã thay đổi rất lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có chút hoảng hốt.
Tần Nhan muốn định rời khỏi chỗ này, nhưng cô ta biết một khi mình rời đi, có lẽ cô ta sẽ mãi mãi không tìm được tấm bia đá, và không thể rời khỏi Địa Cầu.
Tần Nhan phóng thần thức kiểm tra khắp con tàu. Ở bên trong có một vài bộ xương cốt, một vài bộ bàn ghế vứt ngổn ngang. Xem ra đây là một con tàu chở khách.
Một cái bóng màu trắng khẽ lướt qua, rất nhanh chui vào một căn phòng. Tần Nhan sững sờ, lẽ nào trong con tàu đó đúng là có ma? Cô ta đã từng nghe sư phụ nói, linh hồn của người chết ở một hoàn cảnh đặc biệt sẽ tồn tại rất lâu. Tuy nhiên cũng có những người có linh hồn cường đại. Một khi họ chết, linh hồn sẽ tu luyện và trở thành quỷ tu.
Tần Nhan đương nhiên không tin ở Địa Cầu có quỷ tu. Bởi vì ở đây, ngay cả tu sĩ bình thường đều không có, lấy đâu ra quỷ tu? Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Nhan không biết nên làm gì cho phải. Cô ta rất muốn đi vào căn phòng đó để nhìn xem, rốt cuộc cái bóng đó là cái gì. Nhưng trời sinh con gái vốn sợ ma, nên khiến cô ta do dự. Cho dù thực lực của cái bóng đó có kém xa cô ta.
Tần Nhan phóng thần thức đi vào căn phòng, nhưng lại không thấy gì cả. Chẳng lẽ nó có thể tránh né được thần thức? Đang lúc Tần Nhan do dự không biết làm sao, thì trong con tàu bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười nghe rất rõ ràng.
Tần Nhan nghe vậy, cười lạnh một tiếng. Quỷ tu thì như thế nào? Ở một nơi như Địa Cầu, quỷ tu có thể Kết Đan được chắc? Theo như lời của sư phụ, quỷ tu muốn Kết Đan còn khó khăn hơn tu sĩ bình thường gấp trăm ngàn lần.
Nghĩ đến việc quỷ tu không thể Kết Đan, Tần Nhan liền không rụt rè nữa. Nếu như một tu sĩ Kết Đan mà bị một con tiểu quỷ hù sợ, thì chính Tần Nhan cũng cảm thấy dọa người. Mặc dù còn sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản được quyết tâm tìm kiếm tấm bia đá của cô ta.
Hơn nữa trên người cô ta còn mặc một bộ Vũ Y do sư phụ lưu lại. Chẳng những có tác dụng trừ ta mà còn có lực phòng ngự kinh người. Tần Nhan nghĩ tới đây, liền bước lên phi kiếm rồi trực tiếp bay tới. Cô ta không phải là đi vào con tàu đó thăm dò. Mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng cô ta không muốn lãng phí thời gian với con tàu đắm này.
Tần Nhan chỉ muốn lướt qua con tàu rồi tiếp tục tìm xuống phía dưới mà thôi. Nhưng cô ta vừa bay qua con tàu đắm, thì một lực hút cực lớn hút cô ta lại. Tần Nhan lập tức biết không tốt, vội vàng lui về phía sau. Nhưng lực hút thật quá mạnh, cô ta rõ ràng không thể phản kháng được, liền bị lực hút đó hút đi.
Một cảm giác sợ hãi truyền tới. Tần Nhan không ngờ mình đã Kết Đan rồi mà còn không ngăn cản được một lực hút ở đáy biển. Đang định truyền tin cho Lâm Vân, nhưng cô ta vừa cử động thì lại bị lực hút hút đi.
Tần Nhan phóng ra một cái khiên chặn lại, nhưng vẫn không ngăn cản được lực hút. Tần Nhan kinh hãi nhìn thấy, lực hút này hút mình xuống sâu dưới đáy biến. Đảo mắt đã bị lôi đi hơn mười km. Một dòng nước xoáy khổng lồ xuất hiện trước mắt của Tần Nhan.
- Không…
Tần Nhan vận chuyển toàn bộ chân nguyên muốn rời khỏi lực hút của dòng nước xoáy. Nhưng đều chỉ phí công vô ích. Tần Nhan nhanh chóng bị quấn vào dòng nước xoáy đó.
Một cảm giác tuyệt vọng xông lên đầu Tần Nhan. Cô ta thật không ngờ mình lại chết như vậy. Cô ta cũng biết, cho dù thần thức của Lâm Vân có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng không thể phóng thần thức tới chỗ dòng nước xoáy này được.
…
Cốc Tử Vong, núi Côn Luân, Lâm Vân mở to mắt thở phào một tiếng. Vốn tưởng rằng một tháng, không ngờ chỉ cần nửa tháng là đã luyện hóa hoàn toàn được Giới Đỉnh. Nhưng nếu không có tấm bia đá thì Giới Đỉnh vẫn không thể sử dụng.
Không biết Tần Nhan có tiến triển gì chưa. Nghĩ tới đây, Lâm Vân lập tức phóng thần thức ra ngoài. Ủa, cô ta không ở đáy biển. Lẽ nào cô ta đã tìm ra được rồi? Hay là cô ta đã thay đổi nơi tìm kiếm?
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra toàn Địa Cầu, nhưng lông mày của hắn lập tức nhíu lại. Tần Nhan rõ ràng không ở trên Địa Cầu. Thần thức của hắn không thể tìm được Tần Nhan.
Điều này chỉ có hai khả năng, một là Tần Nhan tìm được một truyền tống trận khác, và thông qua đó rời khỏi Địa Cầu. Khả năng thứ hai là Tần Nhan xông vào một nơi mà thần thức của Lâm Vân không thể quét tới được.
Nhưng vẫn có một khả năng là Tần Nhan đã gặp nạn, thậm chí là hài cốt không còn. Tuy nhiên, ở một nơi như Địa Cầu, làm gì còn ai có thể khiến cho một tu sĩ Kết Đan như Tần Nhan xương cốt không còn?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân vẫn lập tức đi tới biển Ả rập. Lúc cuối cùng Tần Nhan xuất hiện là ở chỗ này. Cho nên có thể tìm ra một vài dấu vết ở đây.
Dù sao trên Địa Cầu vẫn còn rất nhiều nơi thần bí, không phải là không có nguy hiểm. Tuy tu sĩ Kết Đan có lợi hại, nhưng nếu gặp phải những nơi như vậy, tu sĩ Kết Đan cũng không tính là cái gì.
Bỗng nhiên Lâm Vân mỉm cười. Rõ ràng gặp phải bằng hữu cũ. Người này đúng thật là chịu khó.
Một con tàu hải tặc xuất hiện trong thần thức của Lâm Vân. Lâm Vân không chút nghĩ ngợi rơi xuống con tàu. Bảy tám thủy thù nhìn thấy boong thuyền bỗng nhiên xuất hiện một người lạ mặt, liền giật này mình. Nhưng bọn chúng vốn là những người thường xuyên trải qua sinh tử, phản ứng rất nhanh, liền rút súng chỉ về hướng Lâm Vân.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Lâm Vân giơ chân lên, ba tên cầm súng vô thanh vô tức bị đá xuống nước
- Ta không thích có người dùng súng chỉ về phía ta.
Vài tên thủy thủ còn lại ấn chuông cảnh báo, lập tức có hai, ba mươi người chạy lên boong thuyền.
- Đừng động thủ.
Một giọng nói mang khẩu âm của người Anh vang lên.
Lâm Vân chắp tay sau lưng nhìn tên râu quai nón, dùng tiếng Hoa nói:
- Râu quai nón, mạng của ông cũng thật lớn. Làm hải tặc lâu như vậy còn chưa nghỉ hưu. Định mang hết tiền kiếm được xuống quan tài sao?
Tên râu quai nón vội vàng đi lên, cúi người cung kính nói:
- Thần của tôi, thật vinh hạnh khi được gặp lại ngài. Nếu ngài có mệnh lệnh gì cứ việc phân phó, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình. Lần này tôi đi không phải làm việc buôn bán, mà là chuẩn bị về hưu. Không ngờ trước khi về hưu có thể gặp lại vị thần mà tôi tôn kính nhất.
Dù tên râu quai nón tiếng Hoa không quá trôi chảy, nhưng vẫn có thể nghe được.
Lâm Vân vung tay lên:
- Ngừng, đừng dông dài với lão tử. Nói cho ta biết, mấy ngày gần đây có xảy ra việc gì lạ không?
Lâm Vân muốn tìm tung tích của Tần Nhan. Mà tên râu ria này đi lại trên biển nhiều năm như vậy, nói không chừng y lại biết một vài tin tức gì đó.
Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có một thủ hạ lấy ghế, rồi mời Lâm Vân ngồi xuống. Sau đó y đứng một bên, kính cẩn thưa:
- Ngày hôm qua xuất hiện Long Thôn Lãng mấy năm mới có một lần ở Ấn Độ Dương. Còn đâu thì không có gì khác lạ.
Tên râu quai nón vốn định nói chuyện làm ăn mấy tháng qua của y, nhưng bởi vì Lâm Vân chỉ hỏi chuyện mấy ngày gần đây, cho nên y mới trả lời như vậy.
- Long Thôn Lãng? Nó là cái gì?
Lâm Vân chưa từng nghe qua cái tên như vậy.
Tên râu quai nón thấy Lâm Vân không biết, vội vàng cúi người trả lời:
- Long Thôn Lãng xảy ra ở một khu vực đáy biển cách về phía tây 500km. Có con tàu nào gặp phải nó đều bị đắm. Nên bình thường có rất ít tàu nào đi qua đó. Nhưng Long Thôn Lãng xảy ra không thường xuyên, thời gian cũng không cố định. Đôi khi là vài năm, đôi khi lại là vài chục năm.
- Bởi vì mọi người không biết Long Thôn Lãng sẽ xuất hiện bất chợt lúc nào, cho nên không có ai dám đi qua đó. Một khi gặp phải Long Thôn Lãng, cho dù con tàu có lớn đến mấy cũng bị dòng nước xoáy đó hút vào.
Lâm Vân nghe xong lời tên râu quai nón nói, liền trầm ngâm suy nghĩ. Long Thôn Lãng xảy ra vào ngày hôm qua. Mà mấy ngày trước Tần Nhan còn tìm kiếm ở khu vực quanh đấy. Liệu hai chuyện này có liên quan gì tới nhau hay không? Lẽ ra một tu sĩ Kết Đan phải đối phó với được lực hút của sóng biển mới đúng chứ? Bất kể như thế nào cũng phải tới đó nhìn một lần.
Lâm Vân đứng lên nói:
- Râu quai nón, tôi thấy ông già rồi, đừng làm những việc như thế này nữa. Nên nghỉ ngơi thôi.
- Vâng vâng, tôi sẽ nghe theo lời ngài, lập tức giải tán đội hải tặc.
Tên râu quai nón rất sợ Lâm Vân, bằng không y đã không tôn kính Lâm Vân như vậy. Đây không phải là do vũ lực áp chế, mà là do mấy lần Lâm Vân xuất hiện trên tàu của y bằng một cách không giải thích được. Có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Nghĩ tới đây, râu quai nón ngẩng đầu, muốn hỏi một vấn đề, thì lại trợn tòn mắt. Bởi vì người đó đã biến mất không thấy. Nếu không phải vài tên thủy thủ mà Lâm Vân đá xuống nước đang bò lên tàu, thì tên râu quai nón còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
- Thần, quả nhiên là thần.
Râu quai nón nhịn không được quỳ rạp xuống, bắt đầu cầu nguyện.
Một thủy thủ đi lên, nói với râu quai nón:
- Người vừa nãy thật là kiêu ngạo.
- Pằng.
Tống cho tên đó một cái tát, râu quai nón lạnh lùng nói:
- Lần sau nếu ta còn nghe thấy ngươi nói những lời bất kính với thần, thì ngươi không cần phải lên tàu nữa.
…
Lâm Vân nghĩ bụng, mỗi lần tới đều thu được tin tức có ích từ tên râu quái nón kia. Xem ra mình và y thật là có duyên. Mặc dù có ấn tượng không tồi với y, nhưng Lâm Vân cũng không có hảo cảm gì với việc y làm hải tặc. Tuy nhiên, nếu bảo Lâm Vân hô hào chính nghĩa, tiêu diệt hải tặc, thì hắn sẽ không bao giờ làm. Trừ phi đám hải tặc kia mạo phạm tới hắn.
Lâm Vân đi tới nơi mà tên râu quai nón chỉ, kiểm tra bốn phía, nhưng vẫn không thấy có nơi nào kỳ quái. Nhưng hắn tin rằng tên râu quái nón không dám lừa mình.
Không chút nghĩ ngợi, Lâm Vân liền chui vào biển rộng. Tuy không có Tị Thủy Châu, nhưng Lâm Vân vẫn dễ dàng rẽ nước mà đi vào.
Với thần thức cường đại của Lâm Vân, hắn lập tức nhìn thấy con tàu mà Tần Nhan đã gặp phải. Sau vài giây, Lâm Vân đã đứng trên con tàu. Trong con tàu vang lên một giọng nói.
Lâm Vân mỉm cười, thật đúng là có ý tứ. Trên con tàu đắm ở dưới đáy biển lại có một ít du hồn. Kiến thức của Lâm Vân hơn xa so với Tần Nhan. Dù hắn không có sư phụ, nhưng kiến thức đã được tích lũy từ hai đời.
Một cái bóng màu trắng xuất hiện. Lâm Vân suy nghĩ, nơi này có du hồn, chứng tỏ có vật gì đó âm tà. Chẳng lẽ còn có quỷ tu?
Lâm Vân tiện tay ném ra một ngọn Tinh Diễm, toàn bộ du hồn trong con tàu liền biến thành hư vô. Ngay cả tiếng kêu gào cũng không có. Đủ biết Tinh Diễm của Lâm Vân khủng bố như thế nào. Nhưng Lâm Vân lại nghĩ tới mình nên lưu lại một du hồn rồi xem ở đây đã xảy ra chuyện gì. Đã lỡ tay giết hết thì đành thôi vậy.
Vừa thiêu hủy con tàu, Lâm Vân bỗng nhiên cảm thấy một lực hút cực lớn truyền tới. Lâm Vân sững sờ, lập tức hiểu ra nguyên nhân Tần Nhan biến mất. Chắn chắn có liên quan tới lực hút này.
Với lực hút như vậy, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng rất khó thoát khỏi. Nói gì tới Tần Nhan mới chỉ là tu vị Kết Đan.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân hơi có chút áy náy. Dù sao cũng là do hắn bảo Tần Nhan đi tìm tấm bia đá. Mặc dù Tần Nhan là tự nguyện, nhưng chuyện này có liên quan tới hắn.
Đảo mắt Lâm Vân đã xuất hiện trước dòng nước xoáy kia. Tuy nhiên, không giống như Tần Nhan, hắn vẫn đứng vững ở đó. Nếu hắn không muốn đi vào, thì một chút lực hút đó, sao có thể hút được hắn vào trong dòng lốc xoáy.
Thần thức của Lâm Vân rõ ràng không có cách nào xâm nhập vào dòng nước xoáy kia. Điều này đúng thật là kỳ quái. Với tu vị của hắn mà thần thức không thể xuyên qua được. Xem ra phải đi vào mới biết được.
Lâm Vân bố trị một trận pháp vây hãm, phòng ngừa có điều gì bất ngờ xảy ra. Hắn không tin dòng nước xoáy này là do thiên nhiên tạo thành. Cho dù là do thiên nhiên, tốn chút tài liệu bố trận cũng không sao cả. Tài sản của hắn có rất nhiều.
Bố trí xong khốn trận, Lâm Vân ném vào hơn mười viên linh thạch để khởi động trận pháp, rồi không chút do dự bước vào dòng nước xoáy đó. Mặc dù lực hút rất lớn, nhưng Lâm Vân vẫn có thể khống chế tốc độ, không nhanh không chậm đi vào.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥