Tả Mạc đương nhiên biết rõ, ma bảng Thái An bài danh đệ tam. Trải qua trận đánh với Trầm Dục, thứ hạng của Tả Mạc ở ma bảng Thái An thăng tiến rất nhanh, trong nháy mắt, từ đáy bảng bay lên tới tốp mười, xếp hạng bảy.
Sao hắn lại khiêu chiến với mình?
Không nên chứ!
Thứ ba khiêu chiến thứ bảy, thắng cũng chẳng oai hùng, thắng cũng không có gì tốt.
Tả Mạc không hiểu vì sao, hắn đi vào trong viện, ngẩng đầu nhìn Nam Môn Tuyết mặc hắc y phiêu phiêu trên trời.
“Ngươi không ứng chiến sao?” Hà công chúa bỗng đi tới, khuôn mặt kia vui giận đều đẹp giờ đây lộ ra chút tinh nghịch.
“Tên gia hảo này đầu óc có vấn đề rồi.” Tả Mạc vừa nhìn Nam Môn Tuyết trên trời vừa lẩm bẩm nói: “Không trêu không chọc hắn… Thực là kì lạ!” Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Không ứng chiến.”
“Vì sao không ứng chiến?” Trong mắt Hà công chúa có chút không hiểu: “Nếu không ứng chiến, danh tiếng của ngươi sẽ tụt xuống. Thành Thái An, người không ứng chiến sẽ bị cười nhạo đó.”
“Đánh không lại.” Tả Mạc buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hà công chúa ngây người, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng thừa nhận đánh không lại người khác. Nam nhân khác trước mặt nàng đều cố gắng khoe khoang sức mạnh của mình, khoe khoang mình cường đại, khoe khoang tiền tài, đủ loại khoe khoang, tất cả đều giống như khổng tước xòe đuôi tạo dáng.
Lại có người dám ở trước mặt mình thừa nhận không bằng người khác…
“Vậy…” Vậy nửa ngày, Hà công chúa cũng không biết nên nói gì.
“Kệ hắn đứng mát mẻ trên đó đi, gió lớn lắm.” Tả Mạc lắc đầu, thôi không nhìn nữa, đang chuẩn bị mang Tiểu Quả và Lý Anh Phượng rời đi.
Những lời này nhất thời làm Hà công chúa buồn cười, kẻ này chẳng còn chút thành thật nào, đã biến thành một tiểu lưu manh rồi. Tròng mắt Hà công chúa xoay chuyển, cười hỏi: “Vạn nhất ra khỏi thành vẫn bị hắn đuổi theo thì sao?”
Tả Mạc quay sang, vẻ mặt chân thật đáp: “Kì thực, lúc trước ta không nói với ngươi, ta am hiểu nhất chính là lấy nhiều đánh ít.”
“Lấy nhiều đánh ít…” Lập lại một lần Hà công chúa mới hiểu ra, cười đến run cả người, chỉ vào mũi Tả Mạc nói: “Ngươi thật vô lại!”
Ánh mắt Tả Mạc không tự chủ thoáng nhìn ngực công chúa đang cuộn trào mãnh liệt, cả người như bị sét đánh trúng, nhất thời “cương” tại chỗ.
Huyễn thuật… Lại nữa… Lẽ nào loại huyễn thuật này là tự động tạo ra?
Hà công chúa vô cùng nhạy cảm, lập tức để ý tới dị dạng của Tả Mạc, không chút ngượng ngùng, còn nháy nháy mắt với Tả Mạc, che miệng cười khúc khích.
“Khụ!” Tả Mạc mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: “Có cửa sau không? Có thể lén trốn ra ngoài không?”
Nhìn thấy bộ dáng này của Tả Mạc, Hà công chúa càng muốn cười lớn, nàng gọi người hầu sau đó phân phó vài câu rồi quay lại nói với Tả Mạc: “Ngươi đi theo nàng là được.”
“Cảm ơn ngươi!” Tả Mạc thành tâm thành ý nói, thi lễ với Hà công chúa, Hà công chúa khác hoàn toàn so với những gì Bồ yêu và Vệ nói. Hắn không biết trong mắt người khác Hà công chúa là loại người gì nhưng trong mắt hắn, nàng là người không tồi. Vẫy vẫy tay chào Hà công chúa, hắn mang theo Tiểu Qua và Lý Anh Phượng đi theo người hầu.
Nhìn dõi theo bóng lưng Tả Mạc cho đến khi biến mất, trong mắt Hà công chúa hiện lên chút mất mát, nhưng trong nháy mắt nó liền biến mất. Tiếu ý trên mặt cũng được nàng thu lại, ánh mặt lợi hại trở lại, vẻ mặt đầy tự tin và thong dong lại một lần hiện ra.
Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn Nam Môn Tuyết đang ở trên trời, thản nhiên nói: “Đánh ngã hắn đi, nhìn chướng mắt quá.”
Thị nữ trung niên đang định động thủ bỗng biến sắc: “Có người tới rồi.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy một luồng ma âm kì dị như chui lên từ dưới lòng đất, một nam tử mặc bạch y xuất hiện cách Nam Môn Tuyết không xa. Mọi người đang xem náo nhiệt không khỏi ồn ào.
Tất Điêu Vũ!
Ánh mắt Nam Môn Tuyết lạnh đi: “Tất Điêu Vũ”!
“Ta tới khiêu chiến với ngươi.” Giọng Tất Điêu Vũ đạm mạc khiến đám đông phía dưới ồ lên.
Sự xuất hiện vào lúc này của Tất Điêu Vũ khiến nhiều người liên tưởng, hắn đang giải vây cho Tiếu Ma Qua.
Nam Môn Tuyết mặt lạnh như sương bỗng mỉm cười: “Quả nhiên…”
Tuy đối phương không nói quả nhiên cái gì nhưng thần sắc Tất Điêu Vũ chợt biến, không tốt, trúng kế rồi! Thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất.
Đồng thời, Nam Môn Tuyết đột nhiên hiện ra ngăn chặn hắn.
Nam Môn Tuyết nhe răng cười: “Nếu Tất huynh đã muốn khiêu chiến với ta, chúng ta ở đây đánh một trận thật sảng khoái đi.”
Hai vị cao thủ đứng đầu đang hết sức căng thẳng!
-----------------------------
Tả Mạc đi theo người hầu thoát ra từ cửa sau. Vì giấu giếm tai mắt người khác, Tả Mạc đã thả ra một tiểu huyễn thuật. Đang đi được nửa đường thì Tất Điêu Vũ đi ra khiến Tả Mạc vô cùng biết ơn, người tốt à!
Mới ra khỏi cửa thì Tiểu Quả run giọng hỏi: “Sư huynh, là ngươi sao?”
Bước chân Tả Mạc chậm lại, nhè nhẹ sờ đầu Tiểu Quả: “Tiểu Quả thật thông minh.”
Tiểu Quả không nhịn được ôm lấy Tả Mạc, khóc òa lên. Nàng tựa như một đứa trẻ, ôm chặt lấy Tả Mạc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Tả Mạc than nhẹ một cái, bàn tay vỗ vỗ lưng Tiểu Quả. Lúc này Lý Anh Phượng mới có phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ mừng không dám tin: “Tả sư huynh, ngươi là Tả sư huynh?”
Tả Mạc cười nói: “Lý sư tỷ, ta vẫn nhớ ngươi thường gọi ta là sư đệ.”
Lý Anh Phượng không nhịn được khóc òa lên.
Tả Mạc không biết an ủi thế nào chỉ có thể vỗ nhẹ lưng hai người.
Người đi đường rất ít, bọn họ đều bị Tất Điêu Vũ và Nam Môn Tuyết trên trời hấp dẫn.
Bỗng, Tả Mạc dừng bước, nhẹ giọng nói: “Có địch nhân.” Hắn vừa cảnh giác vừa quan sát bốn phía, chậm rãi tiến lên trước mặt Tiểu Quả và Lý Anh Phượng. Hai người nghe vậy lập tức ngừng khóc.
Cảnh sắc xung quanh hắn đột nhiên vặn vẹo, cây cối ven đường giống như bột nhão vậy, bị một bàn tay vô hình vân vê thành một đống.
Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh ba người đã hoàn toàn thay đổi.
Mặt Tiểu Quả và Lý Anh Phượng trắng bệch ra, nhưng các nàng không thét lên, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến Tả Mạc.
Giới!
Ánh mắt Tả Mạc lạnh đi, lần mai phục này đã sớm có âm mưu từ trước. Khi hắn nhận ra không đúng thì đã tiến vào bẫy của đối phương.
Lại phái một gã cao thủ lĩnh ngộ giới tới mai phục mình!
Một người bùn từ dưới mặt đất trồi lên. Toàn thân hắn đều là bùn, chỉ có thể nhìn ra được đại thể đó là con người.
“Ngươi là ai?” Tả Mạc liên tưởng tới việc Nam Môn Tuyết khiêu chiến với mình, hắn mơ hồ cảm thấy giữa hai người có liên hệ gì đó, bỗng hắn nói: “Nguyên lai Nam Môn Tuyết đã đầu nhập vào các ngươi.”
“Ngươi rất thông minh.” Đối phương vô ý trả lời nhưng rất nhanh hắn nhận ra bản thân đã bị lửa, không khỏi cười gian nói: “Bây giờ ngươi biết cũng đã muộn rồi. Có trách thì trách Tất Điêu Vũ quá ngốc.”
“Tất Điêu Vũ?” Tả Mạc có chút kinh ngạc, lẽ nào chuyện này lại có quan hệ tới Tất Điêu Vũ? Nhưng bất luận hắn nghĩ tới nát óc cũng không hiểu được mình và Tất Điêu Vũ có quan hệ gì. (người tình )
“Ha ha, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.” Người bùn cười đầy gian xảo.
Tả Mạc bỗng nhiên cảm thấy dưới chân trầm xuống, thân thể từng chút một chìm vào trong đất, không biết từ lúc nào, mặt đất cứng rắn dưới chân bỗng biến thành ao bùn.
Từ dưới ao bùn truyền tới một hấp lực cường đại, không ngừng túm thân thể ba người kéo xuống.
Cổ quái!
Dưới chân truyền tới cảm giác ăn mòn, khí tức quỷ dị tựa như côn trùng không ngừng chui vào trong người Tả Mạc. Tiểu Quả và Lý Anh Phương mặt trắng bệch ra, cảnh giới của các nàng quá thấp, ở vào hoàn cảnh này thật vô cùng yếu ớt.
Tả Mạc nắm lấy hai người, hai tay đột nhiên phát lực, phốc phốc, hắn rút hai người từ trong ao bùn ra, đặt lên lưng mình. Với sức mạnh của hắn, trọng lượng của hai nữ nhân này thực không đáng kể.
Nhưng khi hắn vừa phát lực thì cả người đột nhiên trầm xuống.
Ao bùn đã vượt quá cẳng chân hắn, khí tức âm lãnh giống như một đám trùng điên cuồng quỷ dị không ngừng tiến vào trong cơ thể Tả Mạc. Nhưng thái dương tinh loại trong cơ thể Tả Mạc sao có thể khoan dung khi lãnh địa bị xâm chiếm, nhất thời phân ra mấy luồng hỏa lưu phần phật đảo qua, những khí tức âm lãnh nhỏ như tơ nhện nhất thời bị quét sạch.
Trên người hắn có thái dương tinh loại, tu luyện lại là thập ô thiên nghi, chư tà bất xâm. Nhưng hấp lực dưới chân vẫn khiến Tả Mạc không thể giãy dụa nhúc nhích được. Mắt thấy cả người không ngừng chìm xuống, Tả Mạc bất chấp tất cả thôi động thập ô thiên giới mà hắn vẫn còn chưa quen thuộc, còn chưa thành hình.
Một đạo quang mang màu đỏ tỏa ra dưới chân Tả Mạc, hắn chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cả người nổi dần lên.
“Ồ, ta còn tưởng ngươi sẽ dùng thiên phản tinh mạch luân trước cơ, không ngờ ngươi lại dùng thập ô thiên giới còn chưa thành hình. Người bùn cười âm hiểm nói: “Thập ô thiên giới tuy lợi hại nhưng phải đợi ngươi luyện thành. Loại trước mắt này mà muốn ngăn cản ta, thật quá ngây thơ.”
Chỉ thấy ao bùn dưới chân Tả Mạc bắt đầu lan ra, trong nháy mắt, ao đầm đã biến thành biển.
Lực hút dưới chân đột nhiên mạnh lên không biết bao nhiêu lần, tựa như dưới biển bùn đang ẩn tàng một con quái thú không ngừng kéo hắn xuống. Sức mạnh này vô cùng to lớn, Tả Mạc cơ hồ ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, trong nháy mắt, bùn nhão chìm tới đầu gối hắn.
Chết tiệt!
Tả Mạc không ngờ tới, bản thân lại không thể chống trả.
Mắt hắn nhìn vào thiên phản tinh mạch luân trên cổ tay, tâm niệm vừa động thì những điểm hỏa tinh kia liền rít lên đánh về phía người bùn.
Người bùn cười ha ha, bỗng chìm vào trong biển bùn, cả người biến mất không còn chút tăm tích, hỏa tinh nhất thời đánh vào hư không.
“Có ý tứ.” Giọng nói truyền đến từ phía sau Tả Mạc, người bùn như quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, đầy đắc ý nói: “Nghe nói thiên phản tinh mạch luân của ngươi đã phá được khổng tước vương linh? Khổng tước vương linh cũng chẳng có gì đặc biệt, thật khiến người ta thất vọng.”
Tả Mạc lặng lẽ không lên tiếng, những điểm hỏa tinh đột nhiên biến thành lưu quang đánh ngược về phía sau.
Đồng thời lúc đó, một người từ trong biển bùn chậm rãi hiện ra trước mặt hắn.
“Chỉ có chút bản lĩnh này sao?” Người bùn có chút thất vọng: “Nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thì mạng ngươi kết thúc ở đây thôi.”
Lời còn chưa dứt thì lại thêm một người bùn hiện ra.
Trong nháy mắt, người bùn như biển, vô biên vô hạn.
Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu Tả Mạc. Hắn nhìn chằm chằm vào người bùn ở trước mắt, chúng không ngừng hiện lên từ biển bùn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến lông tóc cả người hắn dựng đứng lên.
Giới của kẻ này tuy không rực rỡ sắc màu như khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận được rõ ràng giới của đối phương hoàn thiện hơn nhiều so với khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục.
Kinh nghiệm chiến đấu của kẻ này lại càng lão luyện hơn so với Trầm Dục. Ngay từ đầu bố trí mai phục đến phát động, không nhanh không chậm, thủy chung vẫn giữ được tiết tấu chiến đấu.
Thật đáng sợ!
Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ!
Thiên phản tinh mạch luân một lần nữa lại trở về trong tay Tả Mạc, dưới chân vẫn truyền đến lực hút thật lớn luôn quấy rầy sự tập trung của Tả Mạc
Bùn nhão không chỗ phát lực, Tả Mạc có mạnh mẽ mấy cũng không có chỗ để sử dụng. Nê chiểu (ao bùn) giới của kẻ đánh lén vừa đủ khắc chế được Tả Mạc. Đây là một âm mưu đã có từ lâu, địch nhân đã tìm ra yếu điểm của hắn.
Chỉ giao phong vài hiệp Tả Mạc đã biết rõ, bản thân đang rơi vào một tấm lưới được bố trí vô cùng tinh vi.
Nhưng hắn sao có thể dễ dàng chịu thua được chứ?
Thiên phản tinh mạch luân trong tay truyền tới cảm giác ấm áp, những lớp bùn bắn tới đều bị ngăn cản.
Trong thiên phản tinh mạch luân, mỗi viên hỏa tinh đều do thái dương thần lực biến hóa mà thành!
Điểm này đối phương tuyệt đối không nghĩ ra.
Tả Mạc thầm cười nhạt, thiên phản tinh mạch luân trong tay bỗng đánh mạnh vào ao bùn dưới chân!
Ầm!
Ao bùn dưới chân bỗng rung lên mãnh liệt, một tiếng thét chói tai như muốn xé toang màng nhĩ của Tả Mạc. Trong nháy mắt, vô số hơi nước bốc lên, nhất thời xung quanh trở nên mờ ảo.
Điểm lợi hại nhất của ao bùn là sự mềm mại của nó, đây là đặc tính của nước.
Nước là khắc tinh của hỏa nhưng trái lại hỏa cũng có thể khắc chế nước, chỉ cần hỏa đủ mạnh! Thiên phản tinh mạch luân của Tả Mạc do thái dương thần lực tạo nên, hỏa tính vô song. Năm đó không biết có bao anh hùng các bộ tộc bị thiêu thành tro bụi dưới thái dương thần lực!
Khi những điểm hỏa tinh này chìm vào trong ao bùn.
Hỏa tính bá đạo vô cùng trong thái dương thần lực ầm ầm được kích nổ.
Trong nháy mắt, mỗi một khỏa hỏa tinh đột nhiên to lên, hóa thành một đoàn hỏa diễm. Thiên phản tinh mạch luân giống như một dòng dung nham, ở phía dưới ao bùn tàn phá bừa bãi. Nơi nào nó đi qua thì nước trong nháy mắt đều bị bốc hơi hết, bùn đất khô bị dòng dung nham chảy qua liền nhanh chóng hòa tan, hóa thành từng khỏa lưu ly.
Nếu như đứng ở trên trời nhìn xuống sẽ thấy được rất rõ, lấy Tả Mạc làm trung tâm, sự khô cạn với tốc độ kinh người đang lan ra ngoài. Nơi nó đi qua, người bùn ẩm ướt giống như bị trúng định thân pháp, nước trong người biến mất, cố định tại chỗ.
Người bùn kinh hãi xoay người muốn chạy nhưng hắn còn chưa kịp rút chân khỏi biển bùn thì thái dương thần lực bá đạo đã ầm ầm lan tới.
Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, người bùn dần mất đi nước, trước mặt Tả Mạc hóa thành một pho tượng đất.
Ngay sau đó tượng đất giống như bị gió cát ăn mòn, bắt đầu bong ra từng mảng lớn, từng mảng đất rơi xuống, vỡ tan. Tốc độ mảng đất rơi xuống càng ngày càng nhanh, cuối cùng nó không kiên trì được nữa hóa thành một đống đất vụn.
Ầm!
Trên ao bùn khô cạn, người bùn vô tận giống như nhận được mệnh lệnh, đồng thời ầm ầm sụp đổ.
Cảnh tượng trước mặt vô cùng hoành tráng.
Tiểu Quả và Lý Anh Phương đang nằm trên lưng Tả Mạc, hai mắt mở tỏ, ngây ra như phỗng.
Tả sư huynh… lợi hại vậy sao…
Thiên phản tinh mạch luân một lần trở về trong tay Tả Mạc nhưng vừa vào tay Tả Mạc liền phát hiện ra màu sắc của thiên phản tinh mạch luân đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Cảnh tượng xung quanh một lần nữa bình thường trở lại.
Đường phố vẫn bình thường như cũ, ngươi đi đường cách đó không xa thậm khí còn không phát hiện ra vừa có một trận đấu sinh diễn ra.
Trước mặt Tả Mạc chỉ là một đống bụi đất, đúng lúc này có một trận gió mạnh thổi quả nhất thời đống bụi bị thổi tung lên không trung.
Không chút đắc ý, Tả Mạc cảnh giác tra xét xung quanh một lần, không nói nhiều liên điên cuồng chạy.
-----------------------------
Một lát sau, nơi mà Tả Mạc vừa chiến đấu xuất hiện hai bóng người.
“Chúng ta đã đánh giá thấp hắn.”
“Đúng vậy, không ngờ tới ngay cả ma khách người bùn cũng không phải là đối thủ của hắn. Tất Điêu Vũ xuất hiện đã chứng minh suy đoán của chúng ta, Tiếu Ma Qua chính là người kia.”
“Nam Môn Tuyết lộ rồi.”
“Vốn hắn chỉ dùng để làm mồi, hắn có thể ở ngoài sáng giúp chúng ta hấp dẫn sự chú ý.”
“Hiện giờ phải làm sao?”
“Không nên gấp, tìm hiểu trước khi hành động, miếng mồi ném ra bên ngoài rồi, tự nhiên sẽ có kẻ không chịu ngồi yên đâu.”
“Ừ.”
-------------------------------
Tả Mạc điên cuồng chạy về nhà, cả đường bình yên vô sự.
Khi về đến nhà, thấy đám người Thúc Long thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi người thấy Tả Mạc đang dắt theo Tiểu Quả và Lý Anh Phượng thì thức thời không hỏi nhiều.
Trở lại hậu viện, tinh thần Tả Mạc rốt cuộc cũng thả lỏng.
Tiểu Quả sợ hãi hỏi: “Sư huynh…”
Tả Mạc quay đầu lại cười với Tiểu Quả: “Có sợ không?”
“Có một chút.” Tiểu Quả sợ hãi gật đầu. Nàng giống như trở lại đoạn thời gian ở Vô Không Kiếm môn kia, sư huynh không ngừng cổ vũ nàng đã trở lại bên cạnh, cảm giác như đang mơ vậy. Không biết vì sao, viền mắt nàng ửng đỏ, giọng nói không tự chủ được mà nhỏ lại: “Sư huynh thật lợi hại…”
Viền mắt Lý Anh Phượng cũng ửng đỏ. Lần trải nghiệm này tựa như ác mộng nhưng xưa nay nàng vẫn là người kiên cường, cố kìm nén, mở miệng nói: “Sư huynh có việc gì thì cứ đi làm đi.”
Khi nàng nhìn thấy những người trong viện không ngừng hành lễ với Tả Mạc thì có hơi ngạc nhên nhưng cũng hiểu được, Tả Mạc là thủ lĩnh của đội ngũ này. Vừa rồi trên đường bị tập kích cũng không phải điều gì bình thường, lúc này nhất định Tả sư huynh muốn đi xử lý chuyện đó.
“Các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta khả năng phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Tả Mạc trầm giọng nói, lập tức xoay người đi ra bên ngoài.
Thúc Long nhìn thấy Tả Mạc từ trong viện đi ra vội vàng tiến lên nghênh đón: “Đại nhân!”
Tả Mạc vừa thấy liền hỏi: “Người đều ở đây đúng không?”
Thúc Long sửng sốt nhưng lập tức biết rằng đã có chuyện xảy ra, hắn trầm ngâm nói: “A Văn, Nam Nguyệt, Thương Trạch, Minh Quyết Tử, hắc chanh nhị yêu, bọn họ đều đang ở chỗ bia ma công.”
“Lập tức phái người kêu bọn họ quay về.” Tả Mạc trầm giọng nói: “Những người khác thu thập một chút, chờ bọn họ trở về chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”
“Vâng!” Thúc Long biết tình huống khẩn cấp, không nói nhiều lập tức xoay người rời đi.
Tả Mạc trầm mặc, hắn có dự cảm, vòng xoáy vô hình này đang không ngừng tiến lại gần hắn.
----------------------------
Hắc Yên yêu quan sát bia ma công đầy thành kính. Trí nhớ của hắn rất tốt, đã gặp qua là không quên được, những ngày này hắn đã xem qua tất cả các bia ma công.
Nhưng…
Mắt hắn không khỏi nhìn A Văn và Chanh Phát yêu. A Văn chẳng quan tâm gì tới xung quanh, trên tay thỉnh thoảng vô thức mà biến hóa, dù là Hắc Yên yêu cũng cảm giác được những động tác không chú thu hút kia có gì đó của đạo. Đại chanh thì bộ dạng khác hoàn toàn, chỉ thấy hắn khi thì như con kiến trong chảo nóng, đi tới đi lui trước mắt tấm bia đá, khi thì vò tóc, khi thì ngửa mặt lên trời lẩm bẩm, quả đầu màu cam đã bị hắn vò thành cái tổ chim, dù thế nào hắn cũng không chịu im lặng ngồi nhìn. Nhưng xung quanh hắn thường xuất hiện điện mang, băng vụn, hỏa diễm rất dọa người, dẫn đến xung quanh mấy khối bia ma công này không có một bóng người.
Hai tên gia hỏa này thật biến thái!
Trong mắt Hắc Yên yêu tràn ngập ao ước, thiên phú của hai tên gia hỏa này là tốt nhất trong đám bọn họ.
A Văn hắn không quen nhưng đại chanh, tên gia hỏa đầu óc không bình thường này thiên phú cực tốt, ngay cả hắn cũng phải ước ao. Ước ao thì cũng chỉ là ước ao nhưng hắn vì đại chanh mà càng cao hứng hơn. Lúc tu luyện bản bút kí vô danh kia, hắn đã phát hiện ra thiên phú của đại chanh tốt hơn hắn rất nhiều, này cũng là lí do tại sao hắn phải lôi kéo đai chanh đi tới đây.
Bản thân Hắc Yên yêu cũng có phát hiện của riêng mình, toàn bộ tấm bia đá đều in sâu ở trong đầu hắn, hắn đã phát hiện ra một số chỗ bất thường. Trên một số tấm bia đá, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số câu nói như kiểu tự sự, những câu này đều không dài, nhìn qua rất bình thường. Có chút liên quan tới triết lý, có chút khó giải nghĩa.
Nhưng Hắc Yên yêu rất cẩn thận, khi hắn phát hiện ra những câu nói kia thì đột nhiên hắn liên tưởng tới bản bút kí.
Bút kí vốn cũng xuất hiện những câu nói như vậy, trên bút kí nói, Sư Tử Minh một mực tìm kiếm một thứ gì đó, hắn du lịch tu giả yêu ma tam giới chính là muốn tìm kiếm thứ này. Người đi theo cũng không biết Sư Tử Minh tìm kiếm thứ gì nhưng gã đã đem một số lời nói của Sư Tử Minh ghi vào trong bút kí này.
Những lời này cũng xuất hiện trên bia đá, phong cách vô cùng thống nhất.
Lẽ nào bên trong này có ẩn chứa bí mật gì đó?
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hắc Yên yêu, nó khiến hắn cảm thấy hưng phấn. Tuy thiên phú tu luyện của hắn không bằng Chanh Phát yêu nhưng trí lực thì đúng là siêu quần.
Những câu nói rời rạc trên bia đá không khiến người ta chú ý tựa như một bí mật không muốn ai biết, vô cùng hấp dẫn hắn.
Hắn bắt đầu chỉnh lý toàn bộ các tấm bia đá, trí nhớ kinh người của hắn được phát huy cực độ. Rất nhanh, hắn đã lọc ra được những câu không liên quan tới việc tu luyện trên toàn bộ các tấm bia đá.
Vì thế hắn phát hiện được một số câu cũng xuất hiện trên bản bút kí.
Phát hiện này khiến Hắc Yên yêu càng thêm hưng phấn, thời gian bút kí ghi lại hẳn phải là lúc Sư Tử Minh còn đang đi du lịch. Mấy câu nói này chỉ là Sư Tử Minh buộc miệng nói ra, còn khi Sư Tử Minh kiến tạo thành Thái An thì đã là rất lâu sau đó. Hắn điêu khắc bia ma công vậy mà lại thêm mấy câu này vào.
Chắc chắn không phải ngẫu nhiên!
Bên trong nhất định bao hàm thâm ý không muốn ai biết!
Nghĩ đến tin đồn gần đây về bảo các Thái An, trong lòng Hắc Yên yêu khẽ động. Chẳng lẽ, những câu nói này có liên quan tới bảo các Thái An?
Lúc đầu khi hắn nghe thấy những lời đồn đại này thì có hỏi thăm qua chút tin tức. Bảo các Thái An lúc đầu có tồn tại chỉ là bị Sư Tử Minh phong kín, dần dần biến mất trong mắt mọi người.
Sư Tử Minh vì sao lại phong kín bảo các Thái An? Bên trong bảo các Thái An rốt cuộc chứa thứ gì?
Câu hỏi này luôn lơ lửng giữa trời mà chưa có lời giải.
Khi Hắc Yên yêu cẩn thận đọc những câu nói được trích ra kia, dường như hắn đã nắm được đầu mối gì đó.
Nhìn thấy chiến bộ địch tán loạn trước mắt, vẻ mặt Công Tôn Sai vẫn như thường, không có chút biến hóa.
Đứng bên cạnh hắn, ánh mắt A Trát Cách toát lên vẻ thành kinh từ tận đáy lòng. Chiến bộ đang tan rã ở trước mắt này là chiến bộ thứ chín bọn họ đánh bại.
Đại nhân mẹ trẻ thật quá lợi hại! Hắn không thể nào hình dung được sự sùng kính trong lòng đối với mẹ trẻ. A Trát Cách thân là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, hắn tự nghĩ bản thân đã rất giỏi nhưng khi tận mắt nhìn thấy khả năng khống chế chiến trường kinh người của mẹ trẻ thì trong lòng hắn chỉ có vô tận kính ý. Hắn chưa bao giờ tin có vị chiến tướng nào lại lợi hại như thế!
Bách chiến bách thắng, không gì không phá được!
Chín chiến bộ đều bị một kích phá tan!
Chu Tước doanh giống như một thanh đao vô cùng sắc bén, không gì có thể ngăn cản được nó.
Xuất thân là chiến tướng đầu hàng, A Trát Cách rất rõ, hắn cần phải làm nhiều hơn so với những khác mới có thể dung nhập vào thế lực này. Lúc này hắn vô cùng tin tưởng với thế lực này, đối với sức sống của nó cũng thế. Biểu hiện của bọn họ quyết định tới lợi ích của gia tộc, A Trát Cách và chiến bộ của hắn đều đang cố gắng.
Nhưng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mẹ trẻ không coi bọn họ như pháo hôi. Mỗi lần gặp phải chiến bộ cường đại đều là Chu Tước doanh xông lên đầu tiên.
Trong lòng A Trát Cách đầy cảm kích.
Ở ma giới mạnh được yếu thua, dạng chiến bộ đầu hàng như hắn thường sẽ tấn công những nơi nguy hiểm nhất. Tỷ lệ tử vong của bọn họ là cao nhất, trang bị kém cỏi nhất, không ai quan tâm đến sống chết của họ.
Nhưng ở nơi đây, đại nhân mẹ trẻ không có thành kiến đối với họ, thường xuyên chiếu cố tới họ, tự mình chỉ điểm cho họ. Bọn họ không cần lo bị coi là pháo hôi, không ai bởi vì bọn họ là ma tộc mà căm thù họ.
Mọi người đều ghi tạc trong lòng.
A Trát Cách và chư tướng dưới trướng hắn đều vì thế mà cố gắng chiến đấu.
Mặc dù hầu hết các trận chiến đều do Chu Tước doanh đứng ra nhưng chiến bộ A Trát Cách vẫn phải trải qua vài trận khổ chiến. Chiến tranh ngày càng khốc liệt, trình độ của các chiến bộ ngày càng tăng lên, thủ lĩnh của các thế lực đều hiểu, trong thời loạn chiến bộ không có thực lực căn bản không thể sinh tồn được.
Không thể như Chu Tước doanh thắng tựa chẻ tre, chiến bộ A Trát Cách thắng gian nan hơn nhiều, quân số giảm mất một phần sáu.
Nhưng thực lực của cả chiến bộ đã tăng mạnh.
Mọi đội quân tinh nhuệ đều được mài giũa giữa vô số tử vong, những lời này không có chút giả dối nào. Liên tục trải quả chiến trận khiến chiến bộ A Trát Cách đã có khí chất của chiến bộ tinh nhuệ. Khí chất của mỗi người càng trở nên lắng đọng, chiến bộ phối hợp càng thêm ăn ý. Tỉ lệ tử vọng của càng ngày càng ít, trận chiến vừa rồi bọn họ chỉ chết mất chín người.
Tuy bọn họ chỉ mới đi được một phần tư đường nhưng mỗi người đều tràn ngập tự tin.
“Nghỉ ngơi, chỉnh đốn, sáng mai đi tiếp.”
Hoàng hôn buông xuống, mệnh lệnh của mẹ trẻ vang lên trên chiến trường hiu quanh.
----------------------------
“Ngươi nói cái gì?” Âm Lạc giới chủ rít lên, gần xa đều có thể nghe thấy.
“Đại nhân! Trăm phần trăm đúng! Chiến bộ Đông Lữ của Đông Lữ giới chỉ cầm cự được nửa canh giờ!” Giọng của thuộc hạ đầy run rẩy: “Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, đúng trăm phần trăm!”
“Nửa canh giờ?” Vẻ mặt của giới chủ như cứng đờ lại.
Mất một lúc, hắn không tin tưởng thì thào tự nói: “Sao có khả năng chứ? Thực lực của chiến bộ Đông Lữ…”
Trong lòng hắn rất rõ, thực lực của chiến bộ Đông Lữ và chiến bộ tinh nhuệ nhất dưới trướng không chênh lệch mấy. Không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện một chiến bộ cường hãn như thế? Nửa canh giờ!
“Đại nhân!” Thủ hạ vội vàng nói: “Lai lịch của chiến bộ này không rõ ràng, nhưng họ không chiếm lĩnh Đông Lữ giới!”
“Không chiếm lĩnh Đông Lữ giới?” Giới chủ bình tĩnh trở lại, hiếu kì hỏi: “Bọn họ vì sao không chiếm lĩnh Đông Lữ giới?”
“Thuộc hạ cũng không rõ. Nhưng căn cứ vào những gì thuộc hạ nghe được thì dọc đường bọn họ không chiếm lĩnh bất cứ giới nào. Thuộc hạ suy đoán, bọn họ có khả năng đang hành quân! Thuộc hạ đã bắt được tàn binh của Đông Lữ chiến bộ, sau khi xét hỏi mới biết được chiến bộ này từng yêu cầu chiến bộ Đông Lữ tránh đường, kết quả Đông Lữ chiến bộ cự tuyệt, sau đó bọn họ liền tấn công chiến bộ Đông Lữ!”
“Chẳng lẽ bọn họ thực sự đang hành quân?” Giới chủ cảm thấy cách nói này hơi bông đùa quá.
“Thuộc hạ cho rằng đúng như vậy.”
“Ta không tin…”
“Đại nhân! Dọc đường chiến bộ này đã đánh tan chín chiến bộ! Thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối có thể xếp vào tốp năm mươi ở Bách Man cảnh! Nếu như bọn họ muốn công hãm Âm Lạc giới, chỉ sợ…” Thủ hạ không nói gì thêm nhưng ngụ ý trong đó không nói cũng hiểu.
Giới chủ do dự một hồi rồi cắn răng ra lệnh: “Ra lệnh cho phía sau không ra, chỉ phòng ngự, tuyệt đối không chủ động công kích!”
“Dạ!”
----------------------------
Sắc mặt của Tả Mạc cực kém.
Đám người A Văn đột nhiên biến mất, người của Vệ Doanh đã tìm khắp rừng bia cũng không tìm thấy tung tích của họ. Liên tưởng tới việc vừa bị đánh lén, ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là có kẻ đang giở trò với mình!
Nhưng rất nhanh hắn liền phủ quyết, sáu người A Văn nếu như bị tập kích, tuyệt đối không thể không có chút động tĩnh nào. Vệ Doanh đi tìm bọn họ đã hỏi qua những người ở rừng bia, những người kia đều gật đầu nói bọn họ vừa mới gặp đám người A Văn, Chanh Phát yêu thật sự quá nổi bật.
Không ai biết bọn họ vì sao biến mất.
Nếu như muốn lặng yên không một tiếng động mà bắt đi sáu người, trừ phi toàn là cao thủ, một đấu một, bọn họ chưa kịp phản ứng mới có thể lặng yên không một tiếng động như vậy.
Thập chỉ ngục cũng không có tung tích của bọn Nam Nguyệt.
“Ngươi bị người ta theo dõi rồi.” Bồ yêu lạnh lùng nói.
“Bắt đầu từ Nam Môn Tuyết, một chuỗi sự việc sau đó đều không hợp lý.” Vệ nói tiếp.
“Ta đi tìm Nam Môn Tuyết!” Tả Mạc nghĩ một chút rồi nói.
“Vô dụng.” Bồ yêu lắc đầu: “Nam Môn Tuyết vừa nhìn đã biết là pháo hôi, là hỏa lực ném ra để thu hút chú ý, hắn xuất thủ phỏng chừng cũng chỉ là giao dịch. Chỉ sợ hắn chẳng biết cái gì.”
“Ngươi có biện pháp gì không?” Tả Mạc cố nén sát khí trong lồng ngực xuống mà hỏi Bồ yêu.
Bồ yêu nói: “Biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động.”
Vệ giải thích: “Nếu như bọn họ thực sự bị bắt vậy mục tiêu của đối phương khẳng định chính là ngươi. Bất luận đối phương có ý đồ gì thì hắn cũng sẽ tìm đến ngươi. Ngươi phải bình tĩnh.”
Tả Mạc suy nghĩ một chút cảm thấy hai người bọn họ nói không sai, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Bỗng hắn cảm thấy mình thật khờ, chơi trò này làm sao có thể so với hai lão tặc bất tử kia được? Bản thân lại còn có những ý nghĩ điên rồ chứ!
“Các ngươi nói bọn họ vì ta? Là vì cái gì?” Tả Mạc quyết định ném vấn đề này cho hai lão tặc.
Hồng quang trong mắt Bồ yêu nhảy lên, hắn cảm thấy có chút phấn khích, quá lâu rồi không kích thích như thế. Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, ngoài miệng nói: “Đầu tiên khẳng định không có oán cừu. Tên gia hỏa đánh lén ngươi hôm nay không ra sát chiêu, hắn khẳng định muốn bắt ngươi.”
Tả Mạc cẩn thận nhớ lại, nhất thời cảm thấy rất đúng: “Không sai, ngươi nói ta mới nhớ hắn không có ra sát chiêu.”
“Hắn muốn bắt ngươi mà không phải muốn giết ngươi, vậy khả năng cừu hận không lớn. Những khả năng còn lại rất dễ nhận ra, hoặc là trên người ngươi có thứ họ muốn, nếu không thì bọn họ muốn ngươi đi làm một việc gì đó.”
Quả nhiên là lão tặc, nói mấy câu đã khiến Tả Mạc cảm thấy sáng sủa hơn.
“Trên người ta có đồ gì? Ta có thể đi làm chuyện gì?”
“Trên người ngươi có rất nhiều thứ. Ví dụ thần lực, thái dương tinh loại, đó đều là thứ khiến người ta đỏ mắt.” Vệ chậm rãi nói: “Việc ngươi có thể làm thì càng nhiều hơn. Ví dụ như sắc dụ Hà công chúa.”
“Ha ha!” Bồ yêu cười lớn.
Tả Mạc hơi bực mình: “Lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm tình để đùa giỡn?”
“Bình tĩnh đi.” Vệ cười gian xảo nói: “Thời điểm này ngươi biểu hiện ra càng bình thường càng tốt, đối phương sẽ không nhịn được.”
“Ngươi nói gì?” Tả Mạc hỏi lại.
“Ngươi phải làm gì thì cứ làm, ví dụ như việc hai vị công chúa mời ngươi, vì sao còn chưa đi? Nghe các nàng chém gió một chút cũng tốt!” Vệ hướng dẫn từng bước: “Ngươi không phải chủ nhà, ngươi không biết gì. Ngươi muốn đem bọn họ dẫn dụ ra thì ngươi phải đem bản thân ra làm mồi nhử. Ngươi tiếp xúc càng nhiều người thì đối phương càng hoảng, bởi vì bọn họ không đoán được bước tiếp ngươi định làm gì, không đoán được ngươi đang mưu tính gì.”
Bồ yêu cười nói: “Âm mưu đáng sợ nhất chính là không thể đoán ra.”
------------------------------
Có hai lão tặc này làm chỗ dựa, Tả Mạc đã bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn không làm ầm lên nhưng rất nhanh liền thu được thư của Lam Thiên Long, trong thư nói cho hắn biết bọn họ đang nghĩ cách giúp hắn tìm kiếm thuộc hạ biến mất, đồng thời nói với hắn phải cẩn thận.
Rất cảm động, trong lòng Tả Mạc lập tức hiểu ra tin tức đám A Văn biến mất chỉ sợ toàn thành đều biết.
Điều này chẳng có gì kì quái, Vệ Doanh tìm người vốn đã không giấu diếm, lại không ngừng hỏi thăm người khác, tin tức này khẳng định không thể giấu được.
Rất nhanh, Hà công chúa cũng phái người truyền tin tới, nội dung tương tự, nói sẽ giúp hắn hỏi thăm, có tin sẽ báo ngay cho hắn.
Thư của Hà công chúa một lần nữa khiến Bồ yêu và Vệ kích động.
Hai người đồng thời nhận định Hà công chúa đã nhìn trúng Tả Mạc, đồng thời cổ vũ Tả Mạc nỗ lực hơn, đem đóa hoa mê người kia hái tới tay.
Trong lòng Tả Mạc thì nhận định rằng hai lão tặc này đang muốn trả đũa Hà công chúa. Đối với hắn thì Hà công chúa là một người bạn, bản thân mình còn thiếu nàng một lần ân huệ, sao có thể hại nàng chứ? Hắn bỏ qua tất cả kiến nghị của hai lão tặc này.
Rất nhanh, thư của các nhà ùn ùn kéo tới, Tiếu Ma Qua bây giờ đã là nhân vật số một, tiền đồ vô lượng, người có ý kết giao xếp một đống.
Nhưng bên trong những lá thư này không có chút tin tức gì của đám A Văn, thập chỉ ngục cũng không có tin gì luôn.
Sân viện nhà Tả Mạc, thủ vệ trở nên cẩn mật hơn.
Kiên trì chờ đợi tin tức, Tả Mạc vẫn tu luyện như thường. Bỗng hắn cảm thấy trong giới chỉ của mình có thứ gì đó dao động.
Ồ, có chuyện gì thế?
Trong lòng Tả Mạc liền động, ngay sau đó mặt hắn hiện rõ sự vui mừng.
Một tiếng ngáp lười biếng từ trong giới chỉ bay ra.
Ngay sau đó một bóng người chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Tả Mạc, Hắc Kim phù binh! Khuôn mặt kia giống mình như đúc, vừa nhìn thấy Tả Mạc nhất thời mặt mày rạng rỡ, ánh mắt đầy mong đợi tiến lại gần.
“Đại ca, ta đói bụng, có gì ăn không?”
Gân xanh trên trán Tả Mạc chợt nhảy lên, ăn? Con hàng này chỉ biết ăn! Nghĩ đến lần trước hắn ăn sạch hai trăm con linh thú rồi sau đó lăn ra ngủ cho tới tận bây giờ, vừa mở mắt ra đã há mồm đòi ăn.
“Không có!” Tả Mạc nghiêm mặt hổ, vẻ mặt bất thiện nhìn con hàng chỉ biết ăn này.
Hắc Kim phù binh bỗng hít hít mũi, nhất thời hai mắt tỏa sáng, bỗng cả người liền biến mất.
Ngoài phòng truyền tới vài tiếng gào thét của ma kỵ.
Tả Mạc lấy tay xoa trán, ngửa mặt lên trời không biết nói gì. Tiểu Mạc ca khôn khéo một đời, làm ăn ít khi bị lỗ, vậy mà lại dẫn theo một con hàng chỉ biết ăn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hắc Kim phù binh lần thứ hai trở lại trước mặt Tả Mạc. Hắn liếm liếm môi, có chút chưa thỏa mãn nói: “Không có vị gì cả.”
Vốn ánh mắt Tả Mạc đã bất thiện nay càng trở nên bất thiện hơn.
Hắn quyết định phải nói chuyện với Hắc Kim phù binh, đối với loại thiếu niên hư hỏng này phải sớm uốn nắn, sai lầm của nó là chỉ biết ăn với ngủ.
“Muốn ăn ngon phải không?” Tả Mạc cười rất ‘thuần khiết’.
“Đương nhiên rồi ạ!” Nhất thời hai mắt Hắc Kim phù binh tỏa sáng: “Đại ca, ở đâu ở đâu?”
“Muốn ăn ngon thì phải làm việc cho tốt. Có lao động sẽ có ăn, không lao động không có ăn, lao động nhiều ăn nhiều.” Tả Mạc vẫn cười ‘thuần khiết’ nói, vẻ mặt của hắn cực kì giống Vệ.
Binh binh binh!
Hắc Kim phù binh vỗ vỗ ngực mình, tiếng kim loại vang lên, hắn tức giận nói: “Đại ca, ngươi bảo ta làm cái gì?”
Thật quá may mắn, tên thiếu niên hư hỏng này vẫn còn chưa tới mức bất trị.
Trong lòng Tả Mạc thầm kêu may, tròng mắt xoay chuyển: “Biết đánh nhau không?”
“Trời sinh là chiến sĩ.” Hắc Kim phù binh hơi dừng lại, sau đó nghiêm trang nói: “Có ăn có chiến, không ăn không chiến, ăn nhiều chiến nhiều!”
Tả Mạc đơ tại chỗ.
Thì ra con hàng này vẻ ngoài không chỉ giống mình mà ngay cả bên trong cũng gian trá như thế.
Tả Mạc cảm thấy hơi đau đầu.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng Tằng Liên Nhi đi tới. Nàng nhìn Hắc Kim phù binh nhất thời trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đây là cái gì?” Nàng chỉ vào Hắc Kim phù binh hỏi Tả Mạc.
“Tiểu thư! Thỉnh không nên dùng từ tùy tiện!” Vẻ mặt Hắc Kim phù binh đầy nghiêm túc nói: “Ta không phải là cái gì, ta là Hắc Kim, ồ, đại ca, nàng là ai thế? Người con gái này thật xinh đẹp, đại ca, ánh mắt của người cuối cùng cũng tăng lên rồi, nhưng mà ngươi bỏ A Quỷ sao? Đại ca, ngươi sao lại làm vậy? Bội tình bạc nghĩa, ta nhìn sai người rồi! Quả nhiên không hổ là đại ca ta, bạc tình phụ tâm lang, ta phải học tập theo mới được…”
Tả Mạc chết đứng.
Con hàng này ngoại trừ chỉ biết ăn, biết ngủ, còn biết ba hoa nữa chứ! Ông trời ơi, nhiều tài liệu quý hiếm như vậy, mất vốn rồi, mất vốn rồi!
Tằng Liên Nhi rất hứng thú nhìn Hắc Kim phù binh.
Hắc Kim phù binh bỗng nhìn thấy A Quỷ, nhất thời giống như một cơn gió chạy đến bên nàng: “A Quỷ A Quỷ! Đại ca không vứt bỏ ngươi! Ta nói rồi mà, đại ca là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể vất bỏ A Quỷ được chứ. A Quỷ A Quỷ, có gì ăn không? Ta rất đói!”
A Quỷ bỗng xoay người đi ra ngoài, Hắc Kim phù binh lập tức bám theo, tâng bốc nịnh hót, vuốt mông ngựa, đủ thể loại vang lên không dứt.
Tả Mạc trợn tròn mắt.
“Hắn là?” Tằng Liên Nhi mỉm cười, điều này làm cho khuôn mặt vốn mê ly của nàng càng thêm mị nhân.
“Một thứ không ra gì ngoài ý muốn.” Tả Mạc tỏ vẻ hối hận buông tay.
“Có rất nhiều tu giả tới thành Thái An.” Tằng Liên Nhi bỗng nói.
“Tu giả?” Tả Mạc sửng sốt, ở ma giới quá lâu rồi nên khi nghe thấy tu giả hắn cảm thấy có chút lạ lẫm.
Ánh mắt Tằng Liên Nhi thoáng chút buồn, nàng nói: “Là tứ đại môn phái, ít nhất hơn hai mươi người, có mấy người thực lực rất mạnh. Bọn họ ngụy trang cũng khá, không ai phát hiện ra.”
“Tứ đại phái?” Tả Mạc cả kinh, sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng: “Tứ đại phái sao lại tới đây?”
“Bảo các Thái An.” Tằng Liên Nhi nói ra bốn chữ.
“Bảo các Thái An?” Tả Mạc không tin lắm, tứ đại phái là loại gì chứ. Thái Dương thần điện ở Vân Hải giới mở ra cũng chỉ có mỗi Thiên Hoàn tới, hơn nữa cũng chỉ phái ra một tu giả nguyên anh kỳ. Đối với tứ đại phái đã có lịch sử lâu đời, bảo tàng có thể lọt vào mắt họ càng ít hơn.
Tả Mạc không tin bảo các Thái An có thể hấp dẫn tứ đại phái tới đây.
“Ta đã giao thủ với bọn họ.” Những lời này của Tằng Liên Nhi khiến Tả Mạc suýt chết khiếp.
“Ngươi điên rồi!”
Điều này thì hắn tin, nhất thời cảm thấy vô cùng nhức đầu. Đám người A Văn đột nhiên biến mất, các hoạt đồng ngầm diễn ra sôi nổi trong thành Thái An. Bây giờ ngay cả tu giả cũng tới tham gia náo nhiệt, có ngốc hắn cũng biết thế cục đang ngày càng trở nên phức tạp.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề :”Bên trong bảo các Thái An rốt cuộc chứa đồ vật gì? Vì sao ngay cả tu giả cũng muốn một miếng bánh?”
Tằng Liên Nhi trầm mặc.
Tả Mạc nhìn nàng.
Một lúc lâu sau nàng yếu ớt nói: “Bên trong bảo các Thái An có ba kiện bảo bối, hai kiện khác không ai biết nhưng trong đó có một kiện không ít người biết, đó là một tấm bia đá.”
“Bia đá?” Tả Mạc vô cùng bất ngờ.
“Tấm bia đá then chốt nhất thành Thái An.” Hai mắt Tằng Liên Nhi như được phủ một lớp sương mù dày đặc, giọng nàng mờ ảo: “Từ thời thượng cổ, sau khi thời đại thần lực kết thúc, tu giả yêu ma tam tộc cùng tồn tại. Yêu thuật, ma công, pháp quyết, ba loại phương pháp tu luyện trở nên thịnh hành nhất, phương pháp tu luyện thần lực thất truyền. Nhưng theo cảnh giới tu luyện không ngừng đề cao khiến cao thủ tam tộc phát hiện ra, bọn họ đã gặp phải một bức tường. Bọn họ nghĩ hết cách cũng không thể vượt qua bức tường này.”
Tả Mạc yên lặng ngồi nghe, giọng Tằng Liên Nhi mờ ảo khiến những thứ cơ mật này càng tăng thêm vẻ thần bí.
“Các tiên hiền truy tìm nguồn gốc, trải qua vài đời mới phát hiện, phương pháp duy nhất đã phá vỡ tầng bức tường này chính là tu luyện thần lực. Ba lực đều thoát thai từ thần lực nhưng đều không hoàn chỉnh. Khi ba lực tu luyện đến cực hạn, nếu muốn tiến thêm thì chắc chắn phải quy về thần lực. Nhưng phương pháp tu luyện thần lực vốn đã thất truyền. Bọn họ bắt đầu không ngừng sưu tập các loại truyền thừa thần lực, hậu duệ viễn cổ gặp phải tai ương ngập đầu. Nhưng, những phương pháp họ sưu tập được đều chưa hoàn thiện. Toàn bộ phương pháp tu luyện thần lực đều không thể kết nối với hệ thống tu luyện hiện tại. Truyền thuyết nói Sư Tử Minh đã tìm ra phương pháp giải quyết, tấm bia ma công kia chính là ghi chép những điều tâm đắc này. Nhưng Sư Tử Minh không dám đem nội dung đó đưa ra ngoài, sau đó quyết định an bài nó ở trong bảo các Thái An.”
“Ngươi cũng vì tấm bia đá kia mà đến đâu?” Tả Mạc nhìn chằm chằm vào Tằng Liên Nhi.
“Vốn không có ý.” Tằng Liên Nhi nói đầy sâu xa: “Nhưng nếu đã tới rồi thì vì sao lại không?”
“Ngươi đã tu luyện thần lực rồi, cái này còn có ích lợi gì chứ?” Tả Mạc không hiểu hỏi.
“Truyền thừa thần lực của ta tuy hoàn chỉnh hơn của ngươi nhưng cũng giống nhau, đều có thiếu sót. Tấm bia đá này rất quan trọng đối với ta, có thể bổ túc ‘nguyệt thần điển’ của ta.” Tằng Liên Nhi liếc nhìn Tả Mạc rồi nói tiếp: “Ngươi là thiên tài tu luyện thần lực xuất sắc nhất mà ta từng thấy, thần lực hô hấp, trừ ngươi ra ta chưa từng gặp qua ai khác. Nhưng, hiểu biết của ngươi về thần lực thậm chí còn không bằng ta. Nếu như có được tấm bia đá này, ngươi mới có thể chân chính bước vào cánh cửa thần lực.”
Đến tận lúc này Tả Mạc mới hiểu ra, vì sao bảo các Thái An lại hấp dẫn người ta đến thế.
“Vậy những…thứ này có quan hệ gì đến ta?” Tả Mạc cười lạnh nói: “Ta bị kéo đến đây, đừng nói rằng đây chỉ là ngẫu nhiên.”
“Chính xác là không phải ngẫu nhiên.” Ánh mắt mê ly của Tằng Liên nhi thoáng chút buồn: “Có lời đồn, để mở được bảo các Thái An cần hai chiếc chìa khóa. Một chiếc là gì không ai biết. Nhưng một chiếc còn lại nghe nói là một người rất đặc biệt.”
“Người đặc biệt?” Tả Mạc sửng sốt, hắn không nghĩ tới điều hoang đường như thế, hắn chỉ vào mũi mình rồi dở khóc dở cười hỏi: “Lẽ nào ta là người đặc biệt?”
“Từ trước tới giờ ngươi là khả nghi nhất.” Tằng Liên Nhi mỉm cười nháy mắt.
Tả Mạc trợn tròn mắt: “Vì sao lại là ta?”
“Tinh Di Sa Dã, dẫn động thiên địa dị tượng ỏ rừng bia, ngươi là người đầu tiên.” Mắt Tằng Liên Nhi tròn xoe, khuôn mặt tinh xảo không chút tỳ vệt tựa như một bức tranh tuyệt mỹ: “Sư Nguyệt Nghệ đối với ngươi cũng có vài phần kính trọng. Tất Điêu Vũ phát hiện ra ngươi tu luyện thần lực, tất nhiên, ta cùng A Quỷ cũng bị hắn phát hiện ra.”
Tả Mạc dở khóc dở cười, chẳng lẽ lại là vì lý do vô nghĩa này.
“Có một việc ngươi không để ý tới. Lúc người đang thần lực hô hấp thì rừng bia ma công cũng hô ứng với ngươi. Bọn họ chỉ hoài nghi ngươi là người kia, còn ta dám khẳng định ngươi chính là người kia.”
Tằng Liên Nhi nhìn sâu vào mắt Tả Mạc.
Tả Mạc bị những lời này của Tằng Liên Nhi làm cho kinh ngạc đến ngây người.
-----------------------------
Hắc Kim phù binh đi theo A Quỷ, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, lấm la lấm lét, mũi còn thỉnh thoảng hấp háy, vẻ mặt tham lam.
A Quỷ bước đi không tạo ra chút gió nào, nàng leo tường như giẫm trên đất bằng, không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý. Hắc Kim phù binh lấm la lấm lét đi phía sau, vẻ mặt hưng phấn đầy mong đợi.
Đi một lúc, A Quỷ đã đưa Hắc Kim phù binh đến một sân viện.
Đây rõ ràng là sân của Thiên Diệu vệ.
A Quỷ giống như u linh, đột nhiên xuất hiện ở phía sau một gã Thiên Diệu vệ, vỗ nhẹ một cái khiến Thiên Diệu vệ này ngất đi, ngã sõng xoài xuống đất.
Sau đó A Quỷ đẩy cửa gỗ mà Thiên Diệu vệ này đang bảo vệ. Chỉ thấy bên trong khắp nơi đều là ma kỵ, nơi này chính là chuồng nuôi dưỡng ma kỵ của Thiên Diệu vệ. Thiên Diệu vệ thân là thủ vệ của Tằng Dịch, các loại trang bị không chỗ nào không phải nhất lưu, ma kỵ cũng không ngoại lệ. Các loại ma kỵ bên trong phẩm chất cũng không thấp.
Hắc Kim phù binh hai mắt tỏa sáng, nước bọt rớt cả xuống đất.
Chỉ thấy hắn há mồm một phát, mấy trăm con ma kỵ chưa kịp có phản ứng gì thì đã nhanh chóng thu nhỏ lại, giống như bánh nhãn bị hắn hút vào trong miệng. Trong chớp mắt, một chuồng đầy thú đã biến mất, không còn một con nào.
Hắc Kim phù binh nấc lên một cái, tỏ vẻ đã no, mặt đầy thỏa mãn, vẻ mặt nịnh bợ tiến tới trước mặt A Quỷ để lấy lòng.
Vẫn là A Quỷ tốt nhất à!
Nhưng đúng lúc này, bộ dáng cười cợt của hắn đột nhiên biến mất.
Sát cơ chợt hiện lên trên khuôn mặt màu ám kim giống Tả Mạc như đúc.
Phí Phi cảm thấy rất khẩn trương, nơi này thủ vệ sâm nghiêm vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Bản thân dường như đang đi vào một nơi rất đáng sợ. Trong đám tu giả cùng cảnh giới, khả năng tiềm hành ẩn nấp của hắn ít kẻ có thể sánh ngang. Nhưng ngay cả như thế thì dọc đường vẫn có mấy chỗ bẫy rập làm hắn thiếu chút nữa thì dính chưởng.
Nếu không phải động cơ của nữ nhân kia quá quỷ dị thì hắn thực sự muốn lùi bước.
Trực giác nói cho hắn biết trong này quá nguy hiểm.
Vì hành động lần này, môn phái thậm chí đã sử dụng một khe hỗn độn bí ẩn. Khe hỗn độn này vốn định vào thời điểm mấu chốt dùng để tập kích bất ngờ.
Nào ngờ bọn họ vừa tiến vào thành Thái An đã bị tập kích. Một nữ nhân lai lịch không rõ ràng không hề báo trước ra tay với bọn họ. Nữ nhân này vô cùng lợi hại, mấy người trong phái phải cùng tiến lên mà vẫn không thể lưu nàng lại. Hơn nữa tựa hồ nàng rất chắc chắn rằng họ sẽ không làm lớn chuyện này.
Chẳng lẽ thân phận của họ đã bị lộ? Tâm mỗi người đều trầm xuống, lộ thân phận ở ma giới có nghĩa là gì, ai cũng biết rõ.
Vào lúc nữ nhân kia rời đi, Phí Phi đã lặng lẽ ẩn thân bám theo đằng sau đối phương.
Đối phương so với hắn tưởng tượng còn cẩn thận hơn, quanh quẩn lách chuyển mấy vòng, mấy lần suýt nữa thì Phí Phi cũng mất dấu. Cuối cùng nữ nhân tiến vào trang viện trước mắt này, Phí Phi vốn định âm thầm rời đi, không ngờ hắn phát hiện ra thủ vệ trang viện này có chút sơ hở, không kìm được nên đã lặng lẽ tiến vào.
Trong mắt hắn những thủ vệ này có đầy kẽ hở.
Nhưng vừa tiến vào, hắn liền phát hiện ra tình huống bên trong hoàn toàn khác xa so với hắn tưởng tượng.
Trang viên thủ hộ sâm nghiêm vượt xa tưởng tượng của hắn, kẽ hỡ kia giống như một cái bẫy. Hắn không ngừng đi sâu vào bên trong, cảm giác muốn thối lui càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một nữ nhân cùng một tên gia hỏa cả người màu ám kim đi tới phía này.
Hắn vội vàng ẩn núp, không dám thở mạnh.
Nữ nhân này không phải là nữ nhân vừa đánh lén bọn họ, cả người nàng không có chút dao động nào, tên gia hỏa màu ám kim đi bên cạnh nàng dường như là một ma tượng.
Nhưng…
Tên gia hỏa này đúng là ma tượng sao?
Ma tượng không ngừng tâng bốc vuốt mông ngựa khiến Phí Phi trong góc khuất cũng cảm thấy xấu hổ. Nếu như bản thân có được trình độ như này thì địa vị trong môn phái tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức này.
Hắn vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, ma tượng mà có linh tính như này rất hiếm thấy.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn há hốc mồm, ngây ra như phỗng.
Mấy trăm ma kỵ bị tên ma tượng này nuốt chửng không còn con nào.
Miệng tên ma tượng ám kim kia không lớn, trong nháy mắt nó liền biến thành một bồn máu thật lớn, có thể thôn phệ tất cả. Ma tượng nuốt chửng những ma kỵ vậy chắc cũng cảm thấy hứng thú đối với tu giả. Tưởng tượng bản thân bị con quái vật này nuốt chửng vào bụng, Phí Phi không rét mà run.
Bỗng, ma tượng ám kim quay sang nhìn nơi hắn đang trốn.
Phí Phi đầu óc ong ong, bị phát hiện rồi!
Kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú. Lúc này trái lại cần tỉnh táo, quyết đinh thật nhanh hắn liền thôi động pháp quyết, chỉ thấy cả người hắn bỗng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt đã biến thành một đám khói mờ.
Phí Phi đã xuất ra tuyệt kỹ bảo mệnh, yên hành quyết!
Yên hành quyết, lục phẩm pháp quyết có thể khiến thân thể người ta hóa thành một đám khói mờ, tiêu tán vô hình. Một khi hóa thành khói thì không thể công kích địch nhân nhưng hầu hết các công kích cũng vô hiệu với hắn, đây là pháp quyết đào mệnh tốt nhất.
Phí Phi dựa vào chiêu này không biết đã tự cứu được bản thân bao nhiêu lần.
Cho nên khi hắn vừa phát hiện ra điều gì đó không ổn lập tức thôi động yên hành quyết, hắn cảm nhận được sự uy hiếp của ma tượng ám kim. Chỉ cần hắn hóa thành khói thì ngay lập tức có thể trở về bên cạnh sư huynh, hồi yên trụ của hắn ở trên người sư huynh.
Nhưng khi sắp thành công thì ma tượng kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
-----------------------------
Hai mắt Hắc Kim phù binh nhìn chằm chằm vào thân thể Phí Phi đang mờ dần đi, nhãn thần hờ hững, không còn chút cợt nhả nào nữa. Hắn đưa tay ra, bàn tay bỗng dưng sáng lên một phù tự cổ xưa.
Hai mắt Phí Phi mở to, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Bàn tay Hắc Kim phù binh ấn lên trên thân thể đang trở nên mơ hồ của Phí Phi, sau đó rất nhanh liền thu lại
Phù tự sáng ngời trên người Phí Phi dần trở nên mơ hồ, thân thể Phí Phi giống như người tuyết dưới ánh mắt trời nóng bỏng, với tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng bị hòa tan.
Khuôn mặt Phí Phi vặn vẹo, cố gắng gào thét nhưng vẫn không thể phát ra được chút âm thanh nào.
Hắc Kim phù binh hờ hững nhìn hắn.
Không đến một tức, Phí Phi liền biến mất hoàn toàn.
Đinh.
Một tiếng vang nhỏ, đó là một quả giới chỉ rơi xuống từ trong đám khói.
Hắc Kim phù binh nhặt giới chỉ lên, vẻ mặt hững hờ lãnh khốc biến mất, một lần nữa lại biến thành vẻ cợt nhả, hớn ha hớn hở hiến giới chỉ cho A Quỷ.
----------------------------
“Phí Phi chết rồi.” Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ buồn bã, giọng hắn đầy lãnh đạm.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong mắt không khỏi hiện lên sự đau khổ và sợ hãi. Tuy mọi người đều biết lần hành động này rất gian nan và nguy hiểm nhưng không ai nghĩ tới, vừa mới tiến vào thành Thái An đã bị mất một người.
Xuất quân bất lợi!
“Nữ nhân vừa rồi dùng chính là thần lực.” Vẻ mặt Lâm Khiêm đầy trấn tĩnh nói: “Nàng hẳn là vì bia Thái An kia mà tới. Mọi người phải cẩn thận, trước khi thoát khỏi bảo các Thái An thì không nên bộc lộ thân phận.”
“Vâng!” Mọi người đều gật đầu tuân mệnh, sĩ khí có chút suy sụp.
Lâm Khiêm không nhìn tới họ, nói tiếp: “Lần này đích thực rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng Côn Luân nguy nga của chúng ta, ngàn năm hưng thịnh không suy đều do vô số tiền bối vào sinh ra tử tạo nên. Bây giờ thiên hạ rung chuyển, vài chục năm này sẽ quyết định vận mệnh của ngàn năm nữa!”
Ánh mắt hắn quét qua mỗi người, đầy lạnh lùng nhưng cũng rất uy nghiêm.
“Sự việc liên quan tới số mệnh của Côn Luân, bọn ta há có thể lùi bước?”
Vẻ mặt mọi người dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ đa số sinh ra ở Côn Luân, tình cảm đối với Côn Luân rất sâu đậm, người nhà cũng đang ở tại Côn Luân, vận mệnh bọn họ gắn chặt với Côn Luân.
Một người trầm giọng nói: “Đại sư huynh nói đúng, cho dù chết ở đây thì mộ phần kiếm ở trên Côn Luân cũng có suất cho chúng ta!”
“Côn Luân ta há lại sợ những yêu ma này?”
“Cùng lắm thì lại xảy ra cuộc chiến ngàn năm!”
Lâm Khiêm không nói gì, sĩ khí một lần nữa lại tăng lên, ánh mắt mọi người trở nên kiên định hơn. Lần này được chọn toàn là cao thủ nguyên anh kì, đều là hạng người kiếm tâm kiên định, ý chí chiến đấu sôi trào.
Đợi không khí trầm xuống, Lâm Khiêm mỉm cười nói: “Cứ cho là người nọ nhận ra thân phận của chúng ta thì cũng không phải xoắn. Thành Thái An quần ma tụ tập, thế cục phức tạp vượt xa tưởng tượng. Những ma tộc này mỗi tên đều có ý đồ xấu xa, không ngừng nghi ngờ lẫn nhau, lại có người đang âm thầm khuấy động với ý đồ đục nước béo cò. Chúng ta chỉ là một trong những biến số của thành Thái An mà thôi, có người sẽ nhận ra thân phận của chúng ta nhưng đồng dạng cũng có người muốn chúng ta làm rối tung hết lên.”
Mọi người nghe thấy thì không khỏi gật đầu tán thành.
“Cho nên, kế hoạch không đổi.”
---------------------------
Thiên Diệu vệ loạn hết cả lên, tất cả ma kỵ trong chuồng thú đều biến mất. Mà càng khiến người ta phát điên chính là chuồng thú xung quanh không có bất cứ dấu vết chiến đấu nào.
Sắc mặt Thọ Bình đen như đít nồi, bị người ta tìm tới cửa rồi trộm hết ma kỵ, chuyện như vậy lại phát sinh ở địa bàn của mình.
Tuy tiểu thư không nói gì nhưng Thọ Bình vẫn xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào mà chui xuống. Viện khác không xảy ra vấn đề gì, chỉ có viện mình bị người ta mò vào!
Mất mặt! Quá mất mặt!
Vốn trong tất cả các hạng mục tu luyện thì Thiên Diệu vệ đều xếp ở đáy, bây giờ phát sinh chuyện này khiến tâm cao khí ngạo như Thọ Bình sao có thể chịu đựng nổi?
Thương cho Thiên Diệu vệ, bởi một con hàng chỉ biết ăn mà bị Thọ Bình dày vò tới sống dở chết dở.
Mà đương sự thì đã sớm quên sạch mọi chuyện.
----------------------------
“Đây là kế hoạch của các ngươi?” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Nam tử này lắc đầu: “Không phải chúng ta làm.”
“Ta không tin.” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Chúng ta hợp tác đến đây thôi, ta vô cùng hoài nghi thành ý của các ngươi.”
Sắc mặt nam tử này vẫn như thường, hắn lắc đầu nói: “Không phải chúng ta làm. Chúng ta phái người đánh lén Tiếu Ma Qua thì bị hắn giết. Thủ hạ của hắn biến mất không có liên quan tới chúng ta. Chúng ta cũng đang điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được chút đầu mối nào.”
Nam Môn Tuyết quan sát kĩ đối phương, thấy vẻ mặt đối phương không chút biến đổi, trong lòng cũng tin rằng đối phương không nói dối.
“Bây giờ mũi nhọn đều hướng vào ta.” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta là các ngươi không có kế hoạch gì khác.”
“Có.” Nam nử này trầm giọng nói: “Hiện giờ đã xác định, Tiếu Ma Qua chính là nhân vật then chốt. Nhưng không phải riêng chúng ta nhận ra, những người khác chỉ sợ cũng nhận ra.”
Nam Môn Tuyết yên lặng lắng nghe, không nói gì.
“Hiện giờ mọi ánh mắt đều đang hướng về Tiếu Ma Qua, chỉ cần chúng ta không có chủ ý với hắn thì người khác sẽ không để ý tới chúng ta.” Tên nam tử kia bình tĩnh nói: “Nước thành Thái An đã bắt đầu chảy xiết.”
Hắn bỗng cười nói: “Bọn họ đều chú ý vào Tiếu Ma Qua, chúng ta lại đi tìm chiếc chìa khóa còn lại của bảo các Thái An.”
“Các ngươi biết rõ chìa khóa còn lại đang ở trong tay ai?” Nam Môn Tuyết sợ hãi nói.
“Không biết.” Tên nam tử kia mỉm cười: “Nhưng có mấy mục tiêu.”
Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi nói: “Có cần ta làm gì không?”
“Đương nhiên là có!” Tên nam tử kia tỏ vẻ thỏa mãn: “Trong kế hoạch của chúng ta ngươi là một mắt xích cực kì quan trọng.”
Tiếp theo hắn hạ giọng nói kế hoạch của hắn cho Nam Môn Tuyết.
Nam Môn Tuyết vừa nghe mắt liền sáng lên, thỉnh thoảng gật đầu, kế hoạch của đối phương vô cùng xuất sắc.
Nhưng…
Khi đối phương nói xong kế hoạch của mình, Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi cười nói: “Thực là một kế hoạch xuất sắc! Nhưng, ta muốn hỏa tâm đảm.”
Đối phương nhíu mày: “Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành…”
Nam Môn Tuyết lắc đầu: “Ta muốn ngay bây giờ.”
Sắc mặt đối phương khẽ biến: “Điều không thể được!”
“Thật không?” Nam Môn Tuyết cười dài nói: “Kế hoạch của ngươi xảo diệu như vậy, sai lầm ở một điểm thì toàn bộ kế hoạch sẽ thành phế thải. Có nhiều bước liên quan tới ta, ta là một quân cờ quan trọng.”
“Đổi ý không có lợi cho ngươi đâu! Ngươi sẽ phải hối hận!” Sắc mặt của đối phương tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hỏa tâm đảm hoặc các ngươi thua, chọn một đi.” Nam Môn Tuyết vẫn cười như cũ: “Ồ, đúng rồi, tin rằng ngươi cũng có thể nhận ra. Bây giờ các ngươi muốn thoát ra ngoài cũng không phải là việc dễ dàng gi.”