Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm By Mộng Hoa Trang
Đỗ Văn Hạo đâm mũi kim cuối cùng, thắt nút lại sau đó hắn dùng dùng kéo cắt chỉ. Đỗ Văn Hạo đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi của mình, không trả lời câu hỏi của Minh Sâm, hắn chỉ nói: "Thôi được rồi. Xem ra ngươi không thể đi cùng ta tới Tiêu gia trang. Ngươi cứ ở nhà yên tâm nghỉ ngơi".
Minh Sâm nói: "Vết thương của tiểu nhân thì có tính gì. Khi Thạch quản gia đi có căn dặn tiểu nhân là nhất định không được để ngài đi một mình tới chỗ không an toàn".
Đỗ Văn Hạo cười châm biếm nói: "Không an toàn? Ha ha, mấy câu này nghe rất kỳ quái".
Minh Sâm hỏi: "Tại sao lão gia lại cảm thấy kỳ quái?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi bỏ đi, ta không muốn nói với ngươi. Dù sao khi đi Thạch Đầu đi hẳn cũng nói với ngươi là cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi".
Minh Sâm thấy Đỗ Văn Hạo mở cửa phòng đi ra ngoài, Minh Sâm không nhẫn nhịn được vẫn phải lên tiếng nói: "Lão gia, ngài có việc gì cứ hỏi. Khi Thạch Đầu đi có nói nếu như ngài muốn hỏi gì tiểu nhân nhất định phải trả lời rõ ràng, tuyệt đối không thể lừa dối ngài".
Đỗ Văn Hạo quay người lại, hắn thấy Minh Sâm đang ngồi trên giường nhìn hắn vẻ chân thành, hắn cười nói: "Ta không hỏi gì cả. Ta chỉ chờ chính ngươi và Thạch Đầu tới nói cho ta biết" Nói xong hắn đi ra ngoài cửa.
Minh Sâm lẩm bẩm: "Đại nhân nói rất đúng, Đỗ Vân Phàm này thật sự là một người vô cùng cá tính. Cũng may loại cá tính này rất lương thiện nếu không có quan hệ cùng với những người thông minh như này không phải là kiểu của Minh Sâm ta".
Đỗ Văn Hạo gọi bốn hộ viện, hắn đang định đi ra khỏi cổng thì nghe phía sau có tiếng người gọi hắn.
Đỗ Văn Hạo quay lại thấy Mộ Dung Ngọc Lan đang vội vã chạy tới chỗ mình thì hỏi: "Sao cô nương lại tới đây?"
Mộ Dung Ngọc Lan nói: "Ta nghe nhị phu nhân nói lão gia muốn đi tới tổng đàn của Bạch Y Xã?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đúng. Sao? Cô nương cũng muốn đi hả?"
Mộ Dung Ngọc Lan nói: "Hay hãy để ta đi cùng với lão gia. Lúc trước ta đi tìm Minh quản gia thì biết hắn không khoẻ nên không đi được vì vậy ta nghĩ mình nên đi cùng với lão gia".
Đỗ Văn Hạo nói: "Cô nương không nên đi. Cô nương không biết quyền cước. Hơn nữa người của Bạch Y Xã đều dùng ám chiêu. Cô xem, ngay cả Thanh Đại và Kha Nghiêu ta cũng không cho đi cùng. Tốt hơn hết cô cứ ở nhà, đi tới Ngũ Vị đường là được. Gần đây ta không có thời gian đi thăm lão Trương. Cô hãy nhớ tới châm cứu cho ông ấy".
Mộ Dung Ngọc Lan thấy Đỗ Văn Hạo nói xong đi ra ngoài cửa thì liền đuổi theo. Nàng chỉ vào bốn hộ vệ nói nhỏ: "Lão gia, tốt hơn hết ngài nên mang theo ta. Không dấu gì lão gia, người của Bạch Y Xã không biết dùng cái gì gọi là ám chiêu đâu. Tuy ta không biết công phu quyền cước gì cả nhưng vẫn hiểu bí mật của những người đó, kể cả những thủ đoạn hại người".
Đỗ Văn Hạo thấy Mộ Dung Ngọc Lan kiên trì như vậy nhưng hắn lại không muốn mang theo một nữ tử đi cùng, huống chi đây lại là một nữ tử khá xinh đẹp nên bèn nói: "Cô nương đi cũng được nhưng không thể đi như này'.
Lập tức Mộ Dung Ngọc Lan hiểu ý, nàng vui mừng nói: "Cũng đơn giản thôi. Hay là cải trang thành Minh Sâm?"
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu nói: "Vóc dáng của hai người không giống nhau. Một người yêu kiều, một người cao lớn. Xem ra không được rồi".
Mộ Dung Ngọc Lan cười nói: "Lão gia hãy yên tâm. Đương nhiên ta sẽ không để bọn họ nhìn ra mánh khoé của mình. Không phải chỉ là một Minh Sâm sao? Không có chuyện gì lớn. Lão gia cứ chờ xem đi".
Đỗ Văn Hạo vô cùng tò mò. Chẳng lẽ nha đầu này lại có bản lĩnh biến thần thể của mình cao lên sao? Nghĩ vậy nên hắn nói: "Thôi được rồi. Thời gian không còn sớm nữa. Cô hãy mau đi đi. Thế nhưng đừng để người khác nhìn ra mánh lới của mình. Trước khi đi hãy nói với Kha Nghiêu một tiếng. Có ai hỏi cô nương, Kha Nghiêu có thể nói đỡ cho cô một tiếng".
Mộ Dung Ngọc Lan vui mừng chạy đi.
Một hộ viện nói: "Lão gia, khi nào chúng ta lên đường? Ngài hãy xem trời có ráng đỏ, có vẻ trời sắp mưa đó".
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lúc này bầu trời giống như bị vật gì đó thiêu đốt vậy. Trên gương mặt của mỗi người cũng giống như bị bôi một lớp son đỉ vậy.
Đỗ Văn Hạo nói: "Không cần nóng vội. Minh quản gia cũng muốn đi. chúng ta chờ hắn một lát".
Tên hộ viện vừa nói đó liếc mắt nhìn ba hộ viện còn lại đầy vẻ nghi ngờ nhưng hắn không nói gì nữa.
Hành động đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Đỗ Văn Hạo. Xem ra những hộ viện này đều biết chuyện Minh Sâm bị thương. Nếu vậy những hộ viện này đều là người do Thạch Đầu tuyển. Nhất định đều là cấm quân.
Đỗ Văn Hạo cười cười, thầm nghĩ. Bản thân mình đúng là có địa vị rất cao, không khác gì với Hoàng đế Đại Lý. Chỉ là một chưởng quỹ nhỏ nhoi của Ngũ Vị đường mà trong nhà có ba mươi mốt cấm quân làm hộ viện. Chỉ nghĩ tới thôi đã thật sự thấy thoải mái rồi.
"Lão gia, Minh quản gia ra rồi" Một hộ viện nói.
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn, hắn thấy Minh Sâm từ trong tiểu viện chậm rãi đi ra, bước đi rất chậm chạp. Một tay hắn còn làm ra vẻ vô tình thỉnh thoảng vuốt bụng. Dáng người rất giống, gương mặt hoàn toàn không có điểm gì khác.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: Tại sao Mộ Dung Ngọc Lan lại biết chuyện Minh Sâm bị thương? Hơn nữa nàng trang điểm rất giống, vóc người cũng giống luôn, không thể nhận ra.
Một hộ viện nói: "Lão gia, hình như Minh quản gia không được khoẻ. Hay chỉ cần mấy người tiểu nhân đi cùng với lão gia thôi?"
Minh Sâm bước tới trừng mắt nhìn tên hộ viện đó rồi nói: "Lão gia để cho người nào đi còn cần tới ngươi phải nói sao? Không biết lớn nhỏ gì cả".
Đỗ Văn Hạo nghe thấy giọng nói cũng rất giống, hắn liếc nhìn Minh Sâm. Minh Sâm nói: "Lão gia, tiểu nhân đã suy nghĩ kỹ rồi. tiểu nhân quyết định đi cùng với lão gia. Tiểu nhân muốn có thêm một người đi cùng với lão gia".
Đỗ Văn Hạo cảm thấy có gì không đúng lắm. Chẳng lẽ đây chính là Minh Sâm thật sự, hắn nghĩ ngờ nhìn vào trong cổng. Minh Sâm nói: "Lão gia, ngài nhìn cái gì? Chúng ta cần phải đi rồi. Đừng lo lắng cho tiểu nhân. Tiểu nhân không việc gì".
Đỗ Văn Hạo thầm suy nghĩ. Hắn càng nghe càng thấy có gì đó bất thường, hắn đành nói: "Vậy ngươi đi thì Trương lão tam thế nào bây giờ?"
Minh Sâm 'hả" một tiếng như là không nghe rõ câu hỏi của Đỗ Văn Hạo. Lần này Đỗ Văn Hạo đã thực sự hiểu. Xem ra đây chính là Minh Sâm thật. Đỗ Văn Hạo lo lắng khi Mộ Dung Ngọc Lan đi ra, hai người sẽ chạm mặt nhau nên hắn cười nói: "Vậy là tốt rồi. Đi thôi" Nói xong Đỗ Văn Hạo nhảy lên ngựa trước tiên.
Minh Sâm vốn là người luyện võ nên cũng xoay người nhảy lên ngựa nhưng có thể vì do vết thương nên khi nhảy lên ngựa khá vất vả. Một tên hộ viện vội bước tới hỗ trợ nhưng Minh Sâm lạnh lùng nói: "Không cần ai tới giúp ta".
Tên hộ viện đó vội vàng rụt tay lại rồi nhảy lên ngựa của mình.
Đỗ Văn Hạo lo lắng Mộ Dung Ngọc Lan sẽ từ trong tiểu viện đi ra vì vậy hắn giơ roi, giục ngựa chạy trước tiên. Minh Sâm và bốn hộ viện cũng vội vàng giục ngựa chạy theo sau Đỗ Văn Hạo.
Hai canh giờ sau, bầu trời tối dần. từ phía chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Minh Sâm giục ngựa đuổi theo Đỗ Văn Hạo nói: "Lão gia, hôm nay đã muộn rồi. Dù thế nào đi nữa cũng không thể tới được Tiêu gia trang. Hay chúng ta hãy ở Trần gia trang cách đây năm dặm. Sáng sớm ngày mai hãy tiếp tục lên đường".
Đỗ Văn Hạo nhìn bầu trời. Hắn thầm nghĩ nhất định trời sắp đổ mưa. Đường đi nhất định còn dài, nhất định Minh Sâm sẽ gặp phiền toái với vết thương của mình, hắn bèn nói: "Miệng vết thương của ngươi thế nào?"
Minh Sâm nói: "Lão gia không nên lo lắng. Chỉ là một vết thương nhỏ".
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy cũng tốt. Dù sao cũng chỉ còn năm dặm nữa. Chúng ta không cần nôn nóng đi nhanh, cứ đi chậm chậm là được".
Minh Sâm nói: "Dạ lão gia".
Mấy người giục ngựa chạy chậm lại. Bốn hộ viện bíêt Minh Sâm mang thương thế trong người, không tiện hoạt động cường độ cao nên cũng giục ngựa chạy chậm lại ở phía sau. Lúc này trời đã bắt đầu nổi gió, lá cây hai bên đường đã bắt đầu xào xạc.
Đỗ Văn Hạo không biết sau khi Mộ Dung Ngọc Lan đi ra phát hiện hắn đã lên đường thì có đuổi theo hắn hay không? Không biết nàng có nghe thấy câu chuyện của hắn và Minh Sâm hay không? Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Minh Sâm dừng lại.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Thế nào? Là do vết thương không tốt hả? Hãy để ta xem nào?"
Minh Sâm trả lời: "Không phải. Tiểu nhân nghe hình như có người đang rên la, không biết là kêu la vì cái gì? Lão gia, ngài hãy nghe xem nào".
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo dừng ngựa lại, chăm chú lắng nghe nhưng hắn lại chỉ nghe thấy tiếng gió, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nên cười nói: "Ngươi nghe lầm rồi. Làm gì có tiếng kêu la, chỉ là…".
"Lão gia, ngài hãy cẩn thận lắng nghe đi. Thật sự là có" Minh Sâm nói tiếp.
Đỗ Văn Hạo lại chăm chú lắng nghe. Lần này quả thật hắn nghe thấy tiếng kêu yếu ớt từ trong khu rừng bên đường vọng ra.
Đỗ Văn Hạo quay người nói với bốn hộ viện: "Các ngươi hãy vào trong rừng cây kiểm tra. Hình như ta và Minh quản gia nghe thấy có tiếng người gọi".
Bốn hộ viện xuống ngựa, buộc ngựa vào cành cây. Đỗ Văn Hạo và Minh Sâm ngồi trên ngựa chờ. Chỉ một lát sau bốn hộ viện từ trong rừng cây đi ra, mang theo một người khác. Bốn hộ viện đặt người đó nằm dưới một gốc cây. Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn thì thấy đó là một nam tử khoảng hai, ba mươi tuổi. Người này mồm rên tủ, ở mắt cá chân có vết máu chảy. Hai mắt người đó nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Đỗ Văn Hạo đang định xuống ngựa, Minh Sâm đã nói: "Lão gia, trước tiên ngài không nên vội vàng xuống ngựa. Hãy để tiểu nhân xuống trước xem thế nào. Nơi này không một bóng người, tiểu nhân sợ là sơn tặc tác oai tác quái. Chúng ta cần cẩn thận một chút. Không có vấn đề gì thì mới tính".
Minh Sâm xuống ngựa, đi tới trước mặt người đó nhìn kỹ rồi hỏi: "Ngươi là người ở đâu, tên gọi là gì. Vì sao ngươi lại kêu cứu ở trong rừng?"
"Tiểu nhân là Trần Bốn, sống ở Trần thôn cách đây không xa. Tiểu nhân muốn vào rừng săn bắn thú rừng. Vợ của tiểu nhân có thai, muốn ăn thịt thỏ hoang. Không ngờ khi tiểu nhân đi tới đây thì không nhìn thấy bất kỳ cái gì, trước mặt đen kịt một mảnh, tiểu nhân lảo đảo ngã xuống một nơi xa lạ. Tiểu nhân giãy giụa, tìm đường, tiểu nhân chỉ lo lắng khi trời tối sẽ có thú hoang, khi đó nhất định tiểu nhân sẽ mất mạng. Đa tạ mấy vị ân nhân cứu giúp".
Minh Sâm nói: "Săn thú? Vậy khí giới săn thú của ngươi đâu?"
Trần Bốn nói: "Khi tiểu nhân té ngã không biết đã rơi đâu mất".
Minh Sâm quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo rồi đột nhiên hắn rút cây trường kiếm ở bên hông ra, đâm thẳng vào đầu Trần Bốn, khi còn cách cổ Trần Bốn khoảng một tấc, trường kiếm của Minh Sâm dừng lại. Khi nhìn thấy Trần Bốn không có bất kỳ phản ứng nào, Đỗ Văn Hạo biết coi như người này không phải là đang giả bộ. Bất kỳ ai chỉ cần học qua một chút quyền cước, chỉ cần nghe thấy tiếng gió là có phản ứng. Đây chính là bản năng của con người, cho dù là khoé mắt, lông mày cũng có phản ứng thế nhưng Trần Bốn lại không có bất kỳ phản ứng nào, chứng tỏ hắn thật sự không biết công phu.
Minh Sâm thu trường kiếm, đi tới bên Đỗ Văn Hạo nói: "Lão gia, ngài nói xem bây giờ cần phải làm gì?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu như chúng ta cũng đi tới Trần thôn, chúng ta sẽ đưa hắn về. Hơn nữa bây giờ trời sắp mưa rồi, chỗ này không thể ở lâu được".
"Dạ, lão gia. Bốn người các ngươi hãy mang hắn đi về Trần thôn".
Sau khi nghe Minh Sâm nói, Trần Bốn cuống quít cám ơn. Bốn người hộ viện dìu hắn ngồi dậy
Trần Bốn nói: "Đa tạ các vị ân nhân cứu giúp. Các vị cũng đi tới Trần thôn sao?"
Một hộ viện nói: "Chúng ta chỉ đi ngang qua Trần thôn, thuận tiện thì đưa ngươi về. Trước tiên ngươi hãy nói cho chúng ta biết nhà ngươi ở chỗ nào trong Trần thôn".
Trần Bốn nói: "Ngay khi vào Trần thôn, các vị cứ hỏi là biết liền. Vấn đề khó khăn cho các vị là chỉ vì tiểu nhân mà phải đi tới Trần thôn. Không biết bây giờ là giờ nào?"
Hộ viện nói: "Sắp tới giờ thân rồi".
Trần Bốn nói: "Chẳng lẽ các vị muốn đi tới Tiêu gia trang hay huyện Viễn Sơn sao? Nếu các vị hông chê thì hãy ở trong nhà tiểu nhân một đêm. Sáng sớm ngày mai hãy đi không phải là sẽ tốt hơn sao?"
Minh Sâm nói: "Ngươi không lo chúng ta là sơn tặc. Ngươi dẫn chúng ta vào trong nhà, chính là dẫn sói vào nhà hả?"
Nghe vậy Trần Bốn tái mặt, Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ngươi không nên hù doạ hắn. Ta thấy mắt cá chân của hắn bị thương. Sau khi tới Trần thôn hãy băng bó lại cho hắn".
Trần Bốn cười chất phác nói: "Vị ân nhân này là đại phu sao?"
Minh Sâm nói: "Ngươi có biết tới Ngũ Vị đường ở Tú Sơn không? Đây chính là chưởng quỹ, lão gia của chúng ta".
Trần Bốn nghe vậy, hắn ngồi thẳng dậy, chắp tay hướng về phía Đỗ Văn Hạo nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tiểu nhân sớm đã nghe nói về uy danh của tiên sinh. Nếu là như vậy hôm nay tiểu nhân thực sự được gặp cao nhân rồi, nhất định phải mời tiên sinh ở trong nhà tiểu nhân một đêm".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được rồi. Đi thôi. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Trời sắp tối rồi".
Mấy người không dám trì hoãn nữa, vội vàng lên đường, giục ngựa tăng tốc chạy về hướng Trần thôn.
Sau nửa canh giờ, bảy người đã tới Trần thôn. Lúc này mưa bắt đầu rả rích.
Một người hộ viện gọi một người dân trong thôn lại, chỉ vào Trần Bốn hỏi: "Có biết hắn không?"
Người nọ vội vàng nhìn rồi nói: "Ngươi này không phải là Trần Bốn sao? Ngươi làm sao vậy?"
Hộ viện thấy người của Trần thôn nhận ra Trần Bốn thì tin tưởng Trần Bốn nói thật, hắn liền nói: "Làm phiền huynh đài hãy dẫn chúng ta tới nhà Trần Bốn".
Người nọ rất nhiệt tình, hắn dẫn mấy người Đỗ Văn Hạo đi vào trong thôn, chỉ đi chưa tới một trăm thước thì tới một ngôi nhà nhỏ, người đó gọi to: "Vợ của Trần Bốn, chồng ngươi đã quay về. Hình như hắn bị thương ở chân. Hãy mau ra ngoài đón đi".
Ngay lập tức từ trong nhà có một nông phụ ngoài hai mươi tuổi bước ra, bụng người đó chửa to. Khi nông phụ thấy chồng mình đang cưỡi trên một con ngựa đỏ, bên cạnh còn có sáu người đàn ông khác thì e dè đứng lại.
Minh Sâm hỏi: "Ngươi là vợ của Trần Bốn?"
Nông phụ gật đầu hỏi: "Phu quân của ta thế nào rồi?"
Trần Bốn nghe giọng nói của vợ mình thì vội vàng nói: "Hãy đỡ ta xuống ngựa. Mưa càng lúc càng to. Còn không mau mời mấy vị ân nhân vào trong nhà. Nếu không có bọn họ, hôm nay ta đã chết ở trong rừng rồi".
Vợ của Trần Tứ phát hiện đôi mắt của Trần Tứ có vấn đề liền vừa dìu anh ta vừa nói: “Mắt của lão gia bị làm sao vậy?”
Trần Tứ đáp: “Thôi đừng nói đến đôi mắt của ta nữa, nó chỉ là đột nhiên không nhìn thấy gì nữa thôi! Ngươi mau ra mời mấy vị ân nhân vào trong nhà uống trà, sau đó sang bên nhà thím Lý ở bên cạnh sắp xếp cho mấy vị ân nhân mấy căn phòng ở tạm, xong rồi đi ra đầu thôn hỏi Triệu đồ tể xem xem hôm nay có thịt tươi không mua về đãi mấy vị ân nhân uống rượu!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi đừng bầy vẽ như vậy nữa, chúng ta cũng có mang theo lương khô theo người rồi, chịu khó một chút cũng không sao!”
Trần Tứ nghe vậy nghe vậy vội khoát khoát tay nói: “Không bầy vẽ, không phiền hà gì cả, mấy người tùy tùng của tiên sinh gọi tiên sinh là lão gia, vậy tiên sinh chính là Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị Đường phải không? Tiểu nhân cũng đã nghe tiếng của tiên sinh rồi! Tiểu nhân có chuyện này muốn nói, mong tiên sinh đừng chê cười! Tiên sinh đã tới đây có thể nhân tiện chữa trị giúp cho tiểu nhân đôi mắt được không? Ha ha ha! Thật ngại quá, nhà của tiểu nhân nghèo quá! Chứ nếu như không phải mắt của tiểu nhân đột nhiên không trông thấy gì, thì tiểu nhân đã đích thân đi săn mấy con thú rừng về đây đãi tiên sinh rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mới hiểu thì ra Trần Tứ muốn hắn chữa trị hộ anh ta đôi mắt, nhưng nhà của Trần Tứ đúng là quá nghèo, nghèo đến độ không mời nổi thầy thuốc thật, nghĩ vậy bèn nói: “Mắt thì ta sẽ chữa cho người, còn rượu thịt thì ngươi khỏi phải lo lắng làm gì, ta thật sự không cần!”
Vợ của Trần Tứ lúc này liền nói chen vào: “Chúng tôi cũng làm gì có tiền mà mua thịt, chẳng qua là đi mua nợ của người ta, chờ đến khi thu hoạch có tiền rồi mới trả cho người ta thôi!”
Trần Tứ nghe vậy tức giận quát: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Không nói ra không ai bảo ngươi là câm cả!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy không dám nói gì nữa, chỉ biết cong môi lên tủi thân cúi gằm đầu xuống.
Trần Tứ nói: “Ta cũng đâu cần ngươi cứ phải dìu ta đi thế này, ngươi mau sang nhà thím Lý đi nhanh lên, ngươi bị điếc hả?”
Mấy người liền theo chân vợ của Trần Tứ đi vào trong phòng, nơi đây tối om mù mịt.
Vợ của Trần Tứ thấy vậy liền thấp giọng nói: “Thật ngại quá, trong nhà không có đèn, vốn hôm nay là Trần Tứ sẽ đi săn mấy con thú về để đổi lấy đèn dầu, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện, hay các vị ngồi ngoài chờ một chút cho mát!”
Trần Tứ nghe vậy liền quát: “Ngươi, con mụ thối thây này, ngươi không biết đi sang nhà thím Lý mượn trước đèn hay sao?”
Minh Thâm đang định lên tiếng thì Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt ra hiệu bảo hắn đưa cho vợ Trần Tứ ít bạc vụn nói: “Chị đi mua ít dầu về thắp đèn, xong rồi nấu cho chúng ta ít mỳ ăn là được rồi!”
Vợ của Trần Tứ cầm lấy đống bạc vụn không dám hé miệng nói câu nào chỉ tủm tỉm cười gật gật đầu nói: “Nô gia đi ra đầu thôn mua cho các vị thịt và dầu đèn, các vị cứ ngồi chờ ở đây, chờ nô gia đi đun ít nước cho các vị uống!”
Trần Tứ lúc này đột nhiên quát: “Con mụ kia! Có phải ngươi cầm tiền của người ta rồi không hả?”
Vợ của Trần Tứ đang định đi thì bỗng nhiên nghe Trần Tứ quát lên như vậy sợ quá đưa mắt lên nhìn Minh Thâm không dám nói gì nữa.
Trần Tứ gầm lên: “Ta đang hỏi ngươi sao ngươi không trả lời hả? Đừng có nói là không đấy nhé, ta còn không biết ngươi sao? Ngươi mà không được người ta dấm dúi cho cái gì thì còn lâu ngươi mới nói chuyện với người ta, còn không đem tiền trả lại cho ân nhân đi hả? Chúng ta vốn đã không có tiền trả cho tiên sinh khám chữa bệnh rồi, làm sao còn dám cầm tiền của tiên sinh đi mua đồ nữa hả? Ngươi mà không trả lại, ta sẽ phế bỏ ngươi luôn!”
Vợ của Trần Tứ thấy chồng mình tức giận như vậy vội nói: “Lão gia đừng giận! Mắt đã không nhìn thấy gì, chân lại bị gãy nữa, còn tức giận làm gì nữa, nô gia trả lại người ta là cùng chứ gì!” Nói xong liền dúi vào tay Minh Thâm đám bạc vụn kia.
Minh Thâm nói: “Trần đại ca! Anh quá khách khí rồi, anh cũng không thể chờ đến thu hoạch rồi mới trả nợ cho người ta được chứ? Hơn nữa đây chẳng qua là tiền mua dầu đèn mà thôi! Lão gia của chúng tôi muốn khám bệnh cho anh thì cũng không thể nào khám trong cái phòng tối tò mò thế này được đúng không?”
Trần Tứ nghe vậy im lặng không biết nói thế nào cho phải nữa.
Minh Thâm lại quay sang vợ Trần Tứ nói: “Chị đi nhanh lên, lão gia của chúng tôi cũng đói rồi!”
Vợ của Trần Tứ thấy chồng mình không nói gì nữa liền hí hửng cầm đống bạc vụn chạy đi.
Đỗ Văn Hạo thấy nơi đây là một căn viện có tất cả sáu căn phòng ngoại trừ phòng bếp và tiền đường ra thì còn bốn căn phòng, cũng khá rộng rãi thoáng đãng.
Minh Thâm nói: “Chỗ này có nhà nghỉ không?”
Trần Tứ đáp: “Chỗ này của tiểu nhân không có nhà nghỉ nào cả, mấy vị ân nhân lẽ nào chê nhà của tiểu nhân nghèo bẩn quá, không muốn ở lại đây?”
Minh Thâm nói: “Không phải như vậy, chúng tôi có sáu người, tuy là trời nóng không cần đến chăn đệm, nhưng cũng không thể nào để sáu người chúng tôi chui vào hai căn phòng được chứ? Hơn nữa, nhà của anh cũng chắc gì đã có sáu cái giường!”
Trần Tứ nghe vậy cười đáp: “Cái này ân nhân không cần phải lo lắng! Tiểu nhân cũng là một người thợ mộc, trong nhà mấy hôm trước có người đặt làm mấy cái giường rồi, bọn họ vẫn chưa tới lấy, tiểu nhân mời mấy vị ân nhân ở lại, dĩ nhiên là biết nhà có đủ chỗ nằm cho các vị!”
Một đứa hộ viện nghe vậy liền nói: “Chúng ta mới tới đây để ý thấy xung quanh nhà của anh đồng ruộng để hoang vu hết cả, lẽ nào thuế tô cao quá nên anh không định trồng trọt?”
Trần Tứ nghe vậy liền đáp: “Không phải như vậy đâu ạ! Cũng chỉ có năm nay mới vậy, thực ra năm nay nếu mà trồng trọt thu hoạch cũng khá lắm, chỉ là gần đây bỗng nhiên có mấy người lạ tới đây ngày nào cũng tụ tập người dân trong làng lại giảng đạo lý gì gì đó, thế là trong làng có rất nhiều người đều tin lời bọn họ, thiết đãi bọn họ rất là nhiệt tình, cũng không trồng trọt gì nữa, tất cả đều cứ ngồi chờ đợi để được thành tiên!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Mấy người đó có phải mặc một bộ áo dài trắng không?”
Trần Tứ gật gật đầu đáp: “Đỗ tiên sinh đã gặp họ rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Ta có nghe qua về họ, thế ngươi có tin họ không?”
Trần Tứ nghe vậy cười cười đáp: “Tiểu nhân làm gì có phước được thành tiên, do vậy mà tiểu nhân không tin họ! Nhưng thím Lý ở bên cạnh là một quả phụ không có con cái gì nên thím ấy rất tin họ! Thím ấy hy vọng sớm được thành tiên để sống cuộc sống tốt đẹp hơn, Thím Lý một thân một mình như vậy cũng tồi tội, tiểu nhân cũng rất thông cảm cho hoàn cảnh của thím ấy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không phải nghe nói là triều đình ngăn cấm những loại người này đi truyền đạo hay sao?”
Trần Tứ đáp: “Cái này thì tiểu nhân không được biết!”
Minh Thâm nói: “Mấy người đó bây giờ còn ở trong làng không?”
Trần Tứ ngạc nhiên hỏi: “Ân nhân lẽ nào lại có hứng thú với bọn họ hay sao”
Minh Thâm gật đầu đáp: “Đúng vậy tại hạ cũng thấy tò mò muốn biết họ làm cách nào mà có thể biến thành tiên được, được thành tiên thì sướng biết bao!”
Trần Tứ nghe vậy bật cười nói: “Nếu như ân nhân thật sự muốn biết thì chờ vợ của tiểu nhân về hỏi cái là biết ngay thôi!”
Mọi người đang ngồi nói chuyện thì vợ của Trần Tứ dẫn thêm một người phụ nữ trạc tầm bốn mươi tuổi xách thịt ôm rượu đi vào.
Vợ của Trần Tứ lấy dầu thắp đèn lên, sau đó còn đốt cỏ hun muỗi lên, xong xuôi đâu đấy rồi mới mời bọn người Đỗ Văn Hạo vào bên trong, còn người phụ nữ kia chắc là thím Lý thì đi thẳng luôn vào bếp làm cơm.
Minh Thâm nói: “Trong nhà có bao nhiêu đèn dầu thì cứ dùng hết đi, lát nữa ta sẽ đưa tiền cho chị đi mua dầu!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy liền vội đi tìm thêm hai cây đèn dầu nữa thắp sáng lên, căn phòng lúc này bỗng nhiên sáng hẳn lên.
Trần Tứ nói: “Đỗ tiên sinh, hay là tiên sinh chờ thím Lý đi ra rồi hỏi chuyện mấy người kia có được không?”
Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Cũng không gấp, để ta xem mắt của ngươi ra sao đã!”
Trần Tứ nghe vậy liền gật gật đầu, Đỗ Văn Hạo liền tiến tới bên anh ta ngồi xuống, còn Minh Thâm thì thắp cây đèn dầu đặt gần đến chỗ hắn, sau đó liền lấy hộp thuốc ra đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ngày trước có xuất hiện hiện tượng không nhìn thấy gì không?”
Trần Tứ lắc lắc đầu đáp: “Chưa có bao giờ ạ!”
Đỗ Văn Hạo liền đưa tay bắt mạch nói: “Hiện tượng này xuất hiện như thế nào?”
Trần Tứ đáp: “Lúc đó tiểu nhân đang đuổi theo một con hươu ở trong rừng, hai mắt đang dõi theo nó thì đột nhiên tối sầm lại, tiểu nhân vội ngồi xuống cứ tưởng là mình bị cảm nắng. Nghĩ vậy nên tiểu nhân vội nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng ai ngờ khi tiểu nhân mở mắt ra thì tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo, tiểu nhân cố gắng dụi mắt mình thì thấy mình không còn nhìn thấy vật gì trước mắt nữa!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi le lưỡi ra ta xem nào!”
Trần Tứ nghe vậy vội le lưỡi ra, Đỗ Văn Hạo đưa cây đèn lên nhìn cho rõ hơn, chỉ thấy màng lưỡi của Trần Tứ ít, lưỡi lại có màu hồng nhạt.
Vợ của Trần Tứ lúc này liền nói: “Khi nãy thím Lý có nói rồi, đó là vì tướng công của nô gia không tin thánh giáo do vậy mà phạm vào giáo chủ, vì thế mà hai mắt của tướng công mới không nhìn thấy vật gì nữa!”
Trần Tứ không biết từ lúc nào vợ mình lại nói chen vào như thế, chỉ biết hướng về phía phát ra tiếng nói kia gằn giọng quát: “Vớ vẩn! Trong làng còn có bao nhiêu người không tin vào mấy cái lời lẽ vớ vẩn kia, sao họ không bị mù giống như ta hả?”
Vợ của Trần Tứ thấy vậy chỉ lèm bèm thêm hai câu rồi đi luôn ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Có lẽ thím Lý nói cũng đúng thì sao?”
Trần Tứ đáp: “Tiểu nhân chẳng bao giờ tin vào mấy cái vớ vẩn đó cả, phàm trên đời này đều có nhân và quả, tiên sinh cứ việc xem bệnh cho tiểu nhân! Tiểu nhân không tin mấy cái giáo đường giang hồ lừa đảo đó, xem chúng làm được gì tiểu nhân!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Được rồi, ta cũng là người không mê tín mấy thứ đó lắm, hôm nay gặp đúng tri âm rồi ha ha!”
Trần Tứ nghe vậy cũng bật cười.
Đỗ Văn Hạo nói: “Bây giờ ngươi mở mắt ra xem!”
Trần Tứ nghe vậy liền từ từ mở hai mắt ra, Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi vẫn không nhìn thấy gì đúng không?”
Trần Tứ gật gật đầu đáp lại.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngày trước đi săn ngươi có bị ngã ở đâu không?”
Trần Tứ nghe vậy cười đáp: “Đó là chuyện thường như cơm bữa, hôm nay cũng chỉ vì không nhìn thấy gì mà tiểu nhân mới ngã xuống như vậy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Khi ngã xuống có phải đầu đập xuống đất không?”
Trần Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Dạ không có! Không phải đầu đập đất mà chân ngã xuống rồi bị vẹo một cái!”
Đỗ Văn Hạo nhìn vào chân Trần Tứ nói: “Cái này không đáng ngại lắm, ta bảo quản gia của ta nắn xương vào cho ngươi là xong thôi!”
Minh Thâm nghe vậy sững người đáp: “Lão gia! Tiểu nhân đâu có biết nắn xương đâu ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Mấy người biết võ công như các ngươi lẽ nào lại không biết nắn hay sao?”
Một đứa hộ viện đứng cạnh đó nói: “Ha ha! Minh quản gia hôm nay sức khỏe không được tốt nên mới từ chối đấy ạ, hay là cứ để cho tiểu nhân thử xem sao!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Vậy cũng được, ta quên mất là ngươi không tiện ra tay cho lắm!”
Minh Thâm nghe vậy chỉ mỉm cười không nói gì nữa cả.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi có thấy trên người ngươi có gì khác lạ không?”
Trần Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy hôm trước có một nhóm người tới đây, bọn họ cứ như bọn điên ca hát nhảy múa ở đây cả ngày liền, tiểu nhân thấy thế tức quá đêm nằm ngủ cũng không yên nên dậy uống mấy lần nước mới ngủ ngon được!”
Đỗ Văn Hạo cẩn thận banh mắt Trần Tứ ra kiểm tra lại kỹ càng, nhưng thời này không phải thời hiện đại có thể dùng máy móc để kiểm tra chụp cắt lớp để tìm ra nguyên nhân làm người ta bỗng nhiên bị mù như thế này, do vậy mà hắn phải quan sát con ngươi của Trần Tứ một cách kỹ càng. Bây giờ trời cũng tối, ánh sáng lại không đủ nên hắn chỉ mập mờ trông thấy trong mắt của Trần Tứ có một lớp màng gì đó, dưới mí mắt có một ít máu chẩy ra.
Mạch của Trương Tứ yếu, khí ngưng trệ đây là hiện tượng của nội âm hỏa vượng, nóng trong máu làm tổn thương kinh mạch do vậy mà máu mới chảy ra mắt, làm cho trong mắt có lớp màng mỏng làm cho tầm nhìn bị hạn chế sau đó dần dần sẽ làm cho người bệnh không nhìn thấy gì nữa.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi dạo gần đây có thấy chóng mặt, tai điếc không?”
Trần Tứ gật đầu đáp: “Dạ có, tiểu nhân thường xuyên bị vậy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không sao đâu, bệnh của ngươi chẳng qua là âm hư hỏa vượng, chỉ cần kê vài đơn thuốc làm mát, cầm máu hóa đờm uống vào là khỏi thôi!”
Trần Tứ nói: “Âm hư? Tiểu nhân là đàn ông, sao lại bị âm hư được?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Âm hư thì không thể áp chế được dương, do vậy mới dẫn tới âm hư hỏa vượng! Âm hư hỏa vượng thường phát sinh ở các vùng nội tạng, chủ yếu là tim, phổi, gan, thận!”
Trần Tứ nói: “Tiên sinh nói vậy tiểu nhân cũng chẳng hiểu gì cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không gấp! Ta kê cho ngươi thuốc trước cái đã!”
Minh Thâm thấy vậy vội chuẩn bị giấy bút bưng đến cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vừa viết vừa nói: “Âm hư thông thường ngoại trừ làm cho người ta khó ở, khó ngủ, tai điếc, chóng mặt ra, còn có thể làm cho người ta dễ nổi nóng, ta thấy ngươi động một cái là nổi cáu với vợ của mình như vậy, cũng là chứng của âm hư đó!”
Trần Tứ kinh ngạc nói: “Hả? Thì ra là vậy sao?”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói: “Vợ chồng ngươi lấy nhau bao năm rồi? Đã con cái gì chưa?”
Trần Tứ đáp: “Dạ lấy nhau được bốn năm rồi, vợ của tiểu nhân cũng vừa mới có thai, mụ vợ của tiểu nhân đúng là kém quá, mãi nó mới chịu to lên, tiểu nhân sốt ruột lắm!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Cái này cũng không thể trách vợ ngươi được, vì ngươi cũng có vấn đề nữa!”
Trần Tứ nghe vậy không hiểu.
Đỗ Văn Hạo liền giải thích: “Âm hư hỏa vượng còn có một triệu chứng khác đó là tinh khí trong người của ngươi không được tốt, do vậy mà vợ của ngươi cũng khó mà thụ thai được!”
Trần Tư nghe vậy kinh hãi nói: “Tiên sinh quả là thần y, tiểu nhân khâm phục vô cùng, tiểu nhân chưa nói cho tiên sinh mà tiên sinh đã biết rồi, thật thần kỳ quá!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thần y cái gì! Ta chẳng qua là dựa vào các triệu chứng của ngươi mà đoán vậy thôi!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền đưa đơn thuốc cho Trần Tứ.
Trần Tứ nói: “Tiên sinh! Cái thuốc này thì bao giờ mới chữa khỏi đôi mắt cho tiểu nhân! Tiểu nhân một ngày không trông thấy gì thì không thể làm ăn gì được, tiểu nhân cũng sốt ruột lắm!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không đáng ngại đâu, ban ngày thì không nên nhìn ra ánh sáng! Ba ngày sau ta sẽ quay lại đây xem xét! Đến lúc đó mắt của ngươi chắc cũng có thể nhìn được rồi, nhưng ngươi nên nhớ tuyệt đối không được nóng giận và mệt mỏi quá độ!”
Trần Tứ nghe vậy vội đáp: “Ý của tiên sinh là chỉ cần ba ngày sau là mắt của tiểu nhân có thể nhìn lại như thường rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật đầu đáp: “Ừ, đúng vậy!”
Lúc này vợ Trần Tứ bước vào trong nói: “Cơm nước đã xong rồi ạ! Mời mấy vị ân nhân cùng ra ngoài phòng bếp dùng cơm!”
Trần Tứ nói: “Bưng hết vào đây đi, phòng bếp không đủ ghế để ngồi!”
Vợ Trần Tứ nghe vậy mỉm cười lui xuống, không lâu sau chị ta cùng với thím Lý mỗi người bưng một cái khay vào trong đưa cho mọi người ở đây mỗi người một bát mỳ, còn có ba món ăn và một bình rượu nữa.
Thím Lý nói: “Nơi này quê mùa không có gì quý giá để tiếp đãi khách quý cả! Mong các vị đừng chê cười!”
Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý ăn nói rất biết điều liền nói: “Nghe nói thím Lý gần đây tin đạo của một thánh giáo, nói là có thể làm cho người ta tu luyện thành tiên, không biết có phải không?”
Thím Lý nghe vậy cười thân thiện đáp: “Đúng vậy! Nghe nói tiên sinh cũng là người có tiếng tại cái quận Tú Sơn này, tiên sinh mà cũng biết tới tin này sao? Này vợ Trần Tứ, ta nói cho chị biết chị còn không tin ta, đến cả người có tiếng như tiên sinh đây còn biết nữa là……….!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Cũng có phải là cháu không tin đâu! Chỉ là Trần Tứ nhà cháu không cho cháu tin đấy!”
Thím Lý nghe vậy cười nói: “Ta có lời này muốn nói, xin tiên sinh đừng giận nhé!”
Đỗ Văn Hạo vừa ăn mỳ vừa gật đầu nói: “Thím cứ việc nói!”
Thím Lý nói: “Không phải là ta không tin vào đại phu, hơn nữa sau khi thấy tiên sinh chữa bệnh cho Trần Tứ xong thì cũng phải chờ tới mấy ngày mới được đúng không? Mà tiên sinh chữa trị xong cũng chưa chắc là chữa khỏi được, tiên sinh có biết tại sao không? Bởi vì giáo chủ của ta đang trừng phạt Trần Tứ vì tội bất kính đó, ai bảo nó suốt ngày đi rêu rao bảo giáo chủ của ta là kẻ lừa đảo, chính vì thế mà giáo chủ mới trừng phạt nó! Tiên sinh đã trông thấy chưa? Mắt của nó bị mù rồi, biết tại sao không? Vì nó có mắt mà như mù!”
Trần Tứ nghe vậy liền đanh nét mặt lại, hắng giọng nói: “Con mụ vợ kia còn không đưa thím Lý đi sang phòng bên cạnh sắp xếp giường chiếu cho ân nhân sao?”
Thím Lý nhìn thấy Trần Tứ đang rất không vui liền vội đứng dậy hứ lên một tiếng, rồi nhìn vào đơn thuốc trên tay Trần Tứ khinh khinh đi ra ngoài cổng nói: “Ta nghĩ ngươi ngày mai nên đi xin lỗi giáo chủ của ta một tiếng thì may ra mắt của ngươi mới khỏi được! Còn mấy cái thuốc gì mà Tiên Hạc Thảo, Bách Cấp gì gì đó còn lâu mới chữa khỏi bệnh cho ngươi!”
Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý đi rồi liền cười nói: “Thật không ngờ thím Lý còn biết chữ nữa cơ đấy!”
Trần Tứ đáp: “Ngày trước chồng của thím là thầy dạy học trong trường làng, sau đó vì bị dính phong hàn mà chết, do vậy mà thím ấy cũng biết chút ít! Xin tiên sinh đừng trách thím Lý, người nhà quê cứ thẳng tính như vậy, nghĩ gì nói đấy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu mà, không sao đâu! Nhưng ta cũng muốn nhờ thím Lý giới thiệu cho ta gặp mấy vị trong thánh giáo đó xem thành tiên nó ra sao!”
Trần Tứ nói: “Tiên sinh chính là tiên ông giáng thế rồi, cần gì phải đi gặp bọn lừa đảo kia làm gì?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta muốn xem xem pháp lực của họ ra sao!”
Trần Tứ nghe vậy chỉ biết lắc lắc đầu rồi bỗng nhiên gọi lớn: “Mụ vợ đâu rồi? Ra đây nhanh lên!”
Vợ của Trần Tứ rất nhanh đã xuất hiện.
Trần Tứ nói: “Mau đi ra nói với thím Lý rằng tiên sinh muốn gặp mấy người trong thán giáo kia, nhờ thím giới thiệu dùm!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy liền đi ra ngoài, rất nhanh Thím Lý đã mặt mày hớn hở đi vào trong.
Đỗ Văn Hạo nói: “Không biết thím Lý có tiện đường giới thiệu cho ta biết mấy vị cao nhân đắc đạo thành tiên được không?”
Thím Lý nghe vậy cười nói: “Không được, những người không có duyên số gia nhập thánh giáo, thì giáo chủ sẽ không gặp đâu!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Giáo chủ không gặp ta, sao biết được ta có duyên số hay không?”
Thím Lý nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc, vợ của Trần Tứ vội nói: “Thím Lý, thím để mấy vị ân nhân này đi gặp giáo chủ đi, vạn nhất có người có duyên nhập giáo thì chẳng phải giáo chủ sẽ khen ngợi thím hay sao?”
Thím Lý nghe cũng có lý bèn nói: “Được rồi! Vậy ta sẽ dẫn tiên sinh cùng mọi người đi gặp giáo chủ! Nhưng ta cảnh cáo trước là các người không được phép vô lễ với giáo chủ của ta đâu đấy!”
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu đồng ý, hắn đứng dậy nói với Trần Tứ: “Ngươi cứ nằm nghỉ trước đi, không cần chờ chúng ta đâu, chúng ta đi cái là về ngay thôi!”
Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Tiểu nhân không yên tâm cho lắm, cứ để tiểu nhân ngồi chờ tiên sinh, nếu như tiên sinh không về được tiểu nhân sẽ tụ tập tất cả các thợ săn ở đây lại chạy tới cứu tiên sinh!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết Trần Tứ là người cương trực thẳng tính, tâm địa lương thiện không sợ cường quyền liền nói: “Nếu trong làng có thầy thuốc thì ngươi nên đi cắt thuốc cho xong đi!”
Trần Tứ đáp: “Tiên sinh cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm tới tiểu nhân đâu ạ!”
Đoàn người của Đỗ Văn Hạo cũng đã ăn xong rồi, nên cả đoàn liền đi theo thím Lý lên đường đi tìm thánh giáo.
Mấy người Đỗ Văn Hạo đi theo Lý thẩm tới nhà của Trần Bốn. Mấy người chậm rãi đi về phía nam. Ánh trăng rất sáng, thậm chí không cần đèn cũng nhìn thấy ngọn núi ở xa xa, những đồng ruộng cùng thôn trang ở bên cạnh. Cái lưng thấp bè của Lý thẩm đi trước Đỗ Văn Hạo. "Uống thuốc xem bệnh chỉ là hư không. Không phải có rất nhiều người cũng uống thuốc, xem bệnh, cuối cùng rồi cũng chết sao. Trên đời này không có loại thuốc nào trị bách bệnh, cũng không có người nào là bất tử" Lý Thẩm đi trước nói liên tục, giống như là học thuộc lòng vậy. Lý thẩm chưa nói xong cái này lại đã chuyển sang cái khác.
Mấy người Đỗ Văn Hạo không trả lời, Lý thẩm cũng chẳng quan tâm, bà ta chỉ lẩm bẩm nói một mình.
"Giáo chủ của chúng ta không phải là người bình thường, giáo chủ chính là thánh nhân. Khi giáo chủ nhìn thấy ta lần đầu tiên, giáo chủ đã nói thẳng cho ta biết người như ta không thể trông cậy được. Trước kia không thể dựa vào phu quân đã mất, nay không chỗ dựa nhưng lại không thể tái giá. Giáo chủ nói là lấy người nào khắc người đó vì vậy chỉ còn cách đi theo giáo chủ sau này mới có cơ hội đắc đạo thăng thiên".
Minh Sâm nói: "Vậy bà không muốn gặp nam nhân của mình sao?"
Lý thẩm vẫy vẫy tay nhưng không quay đầu lại, bà ta chỉ nói: "Giáo chủ nói nếu muốn gặp thì chỉ cần là người có lòng, điều gì cũng có thể đến".
Minh Sâm hỏi: "Vậy giáo chủ của bà đã trở thành tiên hay chưa?"
Lý thẩm đứng lại suy nghĩ một chút rồi lại đi tiếp và nói: "Giáo chủ chúng ta còn chưa nói về điều này thì chúng ta tuyệt đối không thể nói bởi vì nói như vậy là bất kính với người. Ta tin tưởng giáo chủ nhất định sẽ thành tiên sau đó giáo chủ sẽ mang tất cả các giáo đồ mà giáo chủ yêu thương, cùng nhau thăng thiên".
Minh Sâm nói: "Ta nghe nói không phải giáo chủ các ngươi đang ở tại Tiêu gia trang sao? Tại sao bây giờ lại ở Trần thôn các ngươi?"
Lý thẩm nói: "Người ngươi đang nói là tổng giáo chủ của chúng ta. Người này không phải. Thánh giáo của chúng ta có rất nhiều phân đà. Ta đang nói tới phân đà. Giáo chủ của chúng ta là giáo chủ phân đà".
Giọng nói của Lý thẩm mang theo niềm mong ước mãnh liệt. Lý thẩm không tự chủ được, cả cái mông to cũng uốn éo theo.
Sau khi đi được một lát, Lý thẩm đứng lại. Cách đó không xa có một ngôi nhà, bên trong ngôi nhà vẫn còn sáng đèn.
"Tới rồi. Không biết mấy người giáo chủ đã đi nghỉ chưa? Ta phải vào trước để xem thế nào. Mọi người cứ ở bên ngoài chờ" Nói xong Lý thẩm đi vào trong nhà. Lý thẩm mới bước đi được hai bước thì đột nhiên quay trở lại nói: "À, ta vẫn còn chưa biết tên của các người. Ta phải thông báo với giáo chủ thế nào đây?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Không phải là không thể nói cho ngươi tên của chúng ta thế nhưng chúng ta cũng cần phải biết tên gọi của giáo chủ phân đà của các ngươi mới được".
Lý thẩm vội vàng nói nhỏ: "Ôi, ôi. Không được hỏi tên giáo chủ của chúng ta. Đó là phạm huý đó. Hãy cẩn thận không lại giống như Trần Bốn bị giáo chủ nguyền rủa. Như vậy thì không tốt chút nào".
Minh Sâm nói: "Vậy ngươi cũng không cần phải nói chúng ta là ai. Ngươi chỉ cần nói mấy người chúng ta mộ danh mà tới".
Lý thẩm nói: "Vậy cũng tốt. Giáo đồ thiên hạ đều là người một nhà" Nói xong Lý thẩm đi vào trong nhà.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thật không ngờ một phụ nhân nông thôn của Bạch Y Xã lại giống như một học trò được dạy dỗ cẩn thận, xuất khẩu thành thơ, mỗi bước là một câu thơ".
Mấy người Minh Sâm đi theo Đỗ Văn Hạo phá lên cười.
"Ai đang đứng bên ngoài nói chuyện to nhỏ vậy?" Ngay khi ấy có một người dẫn theo mấy người đi ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy người đang đi về phía mình, khi người đó càng tới gần, hắn có cảm giác rất quen thuộc nhưng mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai. Khi người đó đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, Lý thẩm mới nói: "Ôi, các ngươi có hiểu quy củ không hả? Các ngươi cười cái gì vậy hả? Sớm biết như này ta không dẫn các ngươi tới đây nữa".
Người đó đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, cẩn thận nhìn Đỗ Văn Hạo rồi hai mắt hắn sáng lên, hắn cầm hai tay Đỗ Văn Hạo kích động nói: "Lão tam, Lý Chánh, các ngươi hãy mau ra xem người tới là ai này?"
Lý thẩm ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
Đỗ Văn Hạo thấy người đối diện với mình hoàn toàn không có thái độ thù nghịch thì thầm hiểu đây không phải là người cần phải đối phó. Trong lúc hắn vẫn đang nghi ngờ thì bên trong phòng có bốn năm người vội vàng chạy ra.
"Lão tam, Lý Chánh, các người mau tới xem là ai tới này?" Người nọ vô cùng vui mừng cầm chặt tay Đỗ Văn Hạo, nói to.
Người chạy đầu tiên là một hán tử trung niên râu quai nón, mấy người còn lại cũng đều mặc trang phục trắng. Người râu quai nón đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, chăm chú nhìn rồi hắn cũng lập tức trở nên kích động như người kia. Hắn ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng rồi mới nói với mấy người ở đằng sau: "Còn không mau mau quỳ xuống dập đầu trước ân nhân cứu mạng của chúng ta hả?"
Mấy người kia vẫn còn chưa có phản ứng, nghe người râu quai nón nói vậy thì đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu nhân xin chào Đỗ tiên sinh".
Cuối cùng Đỗ Văn Hạo đã nhận ra hán tử râu quái nón này. Hán tử râu quai nón này là người mà hắn đã cứu khi làm quan ở phủ lộ Thành Đô, chắc hẳn những người này cũng vậy vì vậy Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ta đã nhận ra các ngươi. Ha ha ha. Mau đứng lên đi, không cần phải quỳ nữa".
Lúc này mấy người đó mới đứng dậy.
Hán tử râu quai nón cười chắp tay nói: "Vì sao ân nhân lại tới nơi này?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không phải giáo chủ của các người cho người đi khắp nơi tìm giết ta sao? Vì vậy ta mới tự mình tới tận nhà nộp mạng".
Hán tử râu quai nón nghe vậy kinh ngạc quay người nhìn mấy người còn lại. Mấy người đó cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ của mấy người này không giống như đang giả vờ. Chẳng lẽ bọn họ không ở cùng với Phó Qua Đông sao? Nếu không thì tại sao bọn họ lại không biết chuyện này?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ở đây nói chuyện không tiện'.
Hán tử râu quai nón vội vàng nói: "Ân nhân xun hãy mau vào trong nhà. Ngươi, ngươi, hãy mau đốt lửa nấu nước, chuẩn bị rượu, thịt cho ta".
Lý thẩm thấy hán tử râu quai nón chỉ vào mình thì vội vàng vâng dạ lui ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo chỉ vào Minh Sâm và bốn hộ viện nói: "Bọn họ đều là gia nhân của ta, theo ta tới đây".
Hán tử râu quai nón nói: "Vậy hãy mời cùng vào" Mười mấy người đi vào trong nhà. Hán tử râu quai nón tự mình rót nước, hai tay bưng chén đưa cho Đỗ Văn Hạo và nói: "Lúc nãy ân nhân nói cái gì là giáo chủ của chúng ta tìm giết người khắp nơi, ân nhân có ý gì vậy?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cảm thấy rất bực tức. Ban đầu là có mấy người của Bạch Y Xã các ngươi giả dạng trà trộn vào nhà bếp của ta sau đó lại cho Đại phu nhân của ta uống một loại thuốc gì đó, lại còn cho người nói với ta là cái gì phản đồ, nhất định sẽ hại ta tan cửa nát nhà mới thôi".
Hán tử râu quai nón suy nghĩ một lát rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn hung hăng đập tay vào đùi mình nói: "Ôi chao, nhất định là chuyện chuyển những phản đồ khi trước ở Đại Tống cho Hoàng đế Đại Tống mới khiến giáo chủ của chúng ta hiểu lầm'.
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy tại sao ngươi không giải thích cho giáo chủ của mình?"
Hán tử râu quai nón thở dài nói: "Chuyện nói ra thì dài lắm. Sau khi mấy người bọn ta được ân nhân cứu thoát, đã đi tới Thổ Phiên nhưng ngay sau khi biết được tin tức của giáo chủ thì lại lập tức đi tới Đại Lý. Ban đầu vốn nghe nói mấy người giáo chủ ở tại quận Tú Sơn nhưng sau này không hiểu vì sao toàn bộ lại di chuyển tới Tiêu gia trang, bọn ta lại đuổi theo tới Tiêu gia trang nhưng không ngờ mười ngày trước giáo chủ cho người cầm thư tới nói là ở Tiêu gia trang cũng không an toàn, chúng ta phải ở tạm Trần thôn, chờ khi nguy hiểm qua đi. Vì vậy tới bây giờ chúng ta vẫn chưa gặp giáo chủ. Thảo nào, chỉ là tại chúng ta không tốt mới khiến giáo chủ hiểu lầm ân nhân ngài".
Minh Sâm nói: "Vậy các ngươi hãy mang mang thuốc giải cho Đại phu nhân của chúng ta là được".
Hán tử râu quai nón nói: "Đương nhiên là vậy nhưng trong giáo của chúng ta có rất nhiều loại thuốc. Mỗi loại thuốc đều có thuốc giải khác nhau. Không biết Đại phu nhân đã uống phải thuốc gì?"
Minh Sâm nói: "Một hoàn thuốc mày vàng, có hương thơm rất kỳ dị".
Hán tử râu quai nón nói: "Vậy ta biết rồi. Lý Chánh, ngươi hãy mau đi lấy thuốc giải đưa cho ân nhân".
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta cũng đang muốn đi tới Tiêu gia trang. Hay ngày mai chúng ta hãy cùng nhau tới Tiêu gia trang?"
Hán tử râu quai nón nói: "Ân nhân, chuyện này không cần ân nhân ngài phải đích thân đi làm. Một khi mấy người chúng ta không kịp thời báo cáo lên giáo chủ, chuyện này do lỗi của chúng ta. Chúng ta nào dám làm phiền ân nhân lặn lội đường xa? Chờ lát nữa ta sẽ dẫn theo Lý Chánh, hai người chúng ta chờ qua giờ sửu sẽ đi suốt đêm tới Tiêu gia trang. Sáng sớm mai ngài hãy quay về đi thôi, chờ tin tức của chúng ta. À, vậy tiên sinh đang sống ở đâu?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi hãy đi hỏi Phó Qua Đông, hắn biết đó. Ngươi đã không cho chúng ta đi thì sáng mai chúng ta sẽ quay về".
Hán tử râu quai nón nói: "Ân nhân, xin đừng để bụng. Dù giáo chủ có đắc tội với ân nhân, ân nhân xin đừng để bụng".
Ngay khi đó Lý thẩm bưng mâm thức ăn vào đứng ở cửa, e dè hỏi: "Giáo chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong. Ngươi xem bây giờ đã mang vào được chưa?"
Hán tử râu quai nón không nói gì, hắn chỉ vẫy tay, Lý thẩm vội vàng đi vào.
Hán tử râu quai nón nói: "Đã sắp xếp chỗ ở cho ân nhân của ta chưa?"
Lý thẩm khom người nói: "Đã sắp đặt xong xuôi hết rồi. Ở ngay trong nhà của chiết phụ".
Đỗ Văn Hạo biết lý do tại sao Lý thẩm lại không nói là ở trong nhà Trần Bốn bởi vì nguyên nhân là Trần Bốn không tin Bạch Y Xã. Hiển nhiên Lý thẩm không muốn những người này mất hứng khi nói tới Trần Bốn. Xem ra Lý thẩm này cũng là người rất cơ trí.
Hán tử râu quai nón nói: "Ừ, vậy ngươi hãy đi ra ngoài, không nên đi xa. Lát nữa ta còn muốn ngươi dẫn ân nhân của ta quay về. Trời rất tối, đi đường rất khó khăn".
Lý thẩm vội vàng nói: "Chiết phụ đã hiểu. Chiết phụ sẽ đợi bên ngoài cửa".
Hán tử râu quai nói nói: "Hãy đợi bên ngoài, không được đợi bên ngoài cửa. Ngươi chờ bên ngoài, muốn nghe chúng ta nói chuyện sao?"
Lý thẩm bừng tỉnh, bà ta vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
Mọi người ngồi xung quanh một cái bàn, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Lý Chánh lấy thuốc giải giao cho Minh Sâm. Minh Sâm cẩn thận cất vào trong người.
Sau khi ăn uống xong, Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được, ta cũng không trì hoãn các ngươi nữa. Ta vốn muốn đi Tiêu gia trang một chuyến nhưng không ngờ lại gặp các ngươi ở đây. Ngày nay triều đình đang tra xét. Các ngươi đi trong đêm là đúng nhất, tốt nhất các ngươi phải thay đổi trang phục. Trang phục này của các ngươi rất dễ bị chú ý".
Hán tử râu quai nón nói: "Tiên sinh nói rất đúng. Bây giờ ta và Lý Chánh phải đi thay y phục, không thể tiếp tiên sinh được".
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta cũng quay về nghỉ. Sáng sớm ngày mai chúng ta quay về quận Tú Sơn. Có chuyện gì cứ tới tìm ta".
Hán tử râu quai nón nói: "Nếu hôm nay chúng ta không gặp tiên sinh, tiên sinh lại cứ đi thẳng tới Tiêu gia trang thì không biết sẽ xảy ra chuyện đáng chê cười gì. Tất cả đều là do lỗi của chúng tiểu nhân đã không lo nghĩ chu đáo, cứ tưởng giáo chủ đã biết chuyện rồi, ai ngờ bây giờ gặp phải chuyện này khiến cho tiên sinh và người nhà của tiên sinh phải chịu liên luỵ".
Mấy người Đỗ Văn Hạo đứng dậy đi ra cửa. Đám người của hán tử râu quai nón tiễn ra tận bên ngoài cổng. Hán tử râu quai nón dặn dò Lý thẩm: "Ngươi là người quen đường nhưng tiên sinh thì không. Ngươi tuyệt đối không được đi nhanh, chỉ để ý tới bản thân mình, hãy chiếu cố tới tiên sinh".
Lý thẩm không dám nói nhiều, chỉ gật đầu. Hán tử râu quai nón lại nói mấy câu xin Đỗ Văn Hạo tha thứ rồi đám người Đỗ Văn Hạo đứng nhìn tới khi bóng dáng của mấy người Đỗ Văn Hạo đi khuất.
Trên đường quay về Lý thẩm cẩn thận soi đèn. Thật ra ánh trăng đã rất sáng, không còn cần đèn lồng làm gì nhưng Lý thẩm nào dám để xảy ra sơ sót gì. Lý thẩm cẩn thận bước đi phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem mấy người Đỗ Văn Hạo có bước theo kịp hay không. Bây giờ Lý thẩm không nói nhiều nữa.
Minh Sâm hỏi: "Lão gia, sáng mai chúng ta quay về nhà sao?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu.
Minh Sâm nói: "Vạn nhất bọn họ?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu như là vạn nhất, chúng ta càng không thể đi cùng với bọn họ thế nhưng ta tin tưởng bọn họ không nói dối. Hãy chờ xem".
Minh Sâm không nói gì thêm nữa. Mấy người đi theo Lý thẩm theo lối cũ, một lát sai đã về tới nhà Trần Bốn.
"Tiên sinh, hay là ngài cùng mấy vị này tới ở nhà của tiểu nhân. Nếu để cho giáo chủ của tiểu nhân biết tiên sinh ngủ ở nhà của Trần Bốn thì sẽ làm khó cho tiểu nhân" Lý thẩm khom người nói.
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi chúng ta cứ ngủ ở nhà Trần Bốn. Dù gì người ta cũng chuẩn bị xong rồi".
Lý thẩm nói: "Chỉ có hai gian cùng một phòng xép nhỏ. Thời tiết lại rất nóng".
Minh Sâm nói: "Tiểu nhân cùng bốn huynh đệ ngủ một phòng, một mình lão gia ngủ một phòng. Chỉ có một đêm thôi mà".
Đỗ Văn Hạo nói: "Minh Sâm ngủ cùng một chỗ với ta. Dù sao ta cũng không ngủ được. Hai người chúng ta trò chuyện với nhau".
Minh Sâm nhìn Đỗ Văn Hạo như muốn nói gì nhưng rồi lại gật đầu.
Lý thẩm thấy mọi người đã nhất quyết như vậy thì không vật nèo thêm nữa. Lý thẩm vừa mới lên tiếng gọi, vợ của Trần Bốn đã vội vàng đi ra ngoài. Xem ra là vẫn chưa ngủ.
Lý thẩm hỏi: "Đã chuẩn bị nước rửa chân cho mấy ân nhân chưa?"
Vợ Trần Bốn nói: "Đã chuẩn bị rồi, để ta đi bưng tới".
Lý thẩm nói: "Việc này không cần ngươi đi làm, để đó ta làm. Ngươi hãy mau mau mở cửa phòng ra cho mát. Các vị ân nhân đã mệt mỏi rồi, rửa chân xong là đi nghỉ ngay".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Trần Bốn đã ngủ rồi hả?"
Vợ Trần Bốn nói: "Đi ngủ rồi. Nằm ngủ trên võng nhưng vẫn chưa ngủ" \dvh nói: "Vậy không nên gọi hắn dậy nữa, cứ để hắn ngủ. Chúng ta ngồi đây một lát rồi sau đó cũng đi ngủ".
Vợ Trần Bốn trả lời rồi đi theo Lý thẩm vào nhà bếp.
Vợ Trần Bốn hỏi nhỏ: "Lý thẩm, tại sao ngươi lại như vậy?"
Lý thẩm vừa đổ nước rửa chân vào chậu, vừa điềm nhiên như không hỏi: "Ta làm sao?"
Vợ Trần Bốn liếc nhìn trộm ra bên ngoài rồi nói: "Tại sao thái độ của ngươi trước khi đi so với thái độ bây giờ quay về lại hoàn toàn khác biệt?"
Lý thẩm cười nhạt hỏi: "Có điều đó sao? Tại sao ta lại không cảm thấy điều đó vậy?"
Vợ Trần Bốn lén cười nhìn Lý thẩm, Lý thẩm làm ra vẻ không nhìn thấy. Lý thẩm nhúng chân vào chậu nước rửa chân thử nước nóng rồi nói: "Vẫn còn hơi nóng, hãy lấy cho ta ít nước lạnh".
Vợ Trần Bốn nói: "Lý thẩm, ngươi gạt ta. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó".
Lý thẩm đứng thẳng người, liếc nhìn vợ Trần Bốn rồi nói nhỏ: "Ngươi có biết mấy người bên ngoài là gì đối với giáo chủ không?"
Vợ Trần Bốn nghe vậy không hiểu, bèn hỏi lại: "Là ai vậy? Không phải bọn họ vì mộ danh tiếng mà tới sao?"
Lý thẩm khẽ gắt một tiếng và nói: "Mấy người giáo chủ nhìn thấy bọn họ đều quỳ xuống dập đầu. Ngươi nói xem bọn họ là ai nào?"
Lý thẩm không để ý tới vợ Trần Bốn nữa mà bưng chậu nước đi ra ngoài, cẩn thận đặt trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: "Ân nhân, ngài hãy rửa chân đi. Tiểu nhân sẽ lập tức mang nước tới cho mấy vị kia".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Lý thẩm, làm phiền ngươi rồi".
Lý thẩm vội vàng nói: "Ngài khách khí quá. Ngài cần gì chỉ cần nói một câu là được" Nói xong Lý thẩm cười, quay người đi xuống bếp.
Vợ Trần Bốn nói: "Vậy không phải trước đó có nói là không quen biết mấy người này sao?"
Lý thẩm nói: "Thế mới nói là cao nhân không lộ chân tướng. Một khi lộ chân tướng thì hù doạ người ta sợ chết khiếp".
Vợ Trần Bốn cảm khái nói: "Ta đã nói rồi mà. Người bình thường nghe thấy Thánh giáo thì sợ chết khiếp nhưng bọn họ lại không sợ hãi gì cả, cũng chẳng có biểu hiện gì. Xem ra bọn họ là những người kẻ khác không dám đắc tội".
Lý thẩm nói: "Không dám đắc tội vậy người còn đứng ở đây làm gì. Còn năm chậu nước nữa cần phải bưng ra. Sao ngươi không mau đi tìm chậu cho ta hả?"
Vợ Trần Bốn nghe vậy, vội vàng trấn tĩnh đi tìm chậu nước.
Một đêm bình an vô sự.
Ngay khi trời vừa sáng, đám người của Đỗ Văn Hạo đã lên đường quay về quận Tú Sơn. Trong lòng Đỗ Văn Hạo lo lắng không biết Dụ Cáp Nhi có đưa được Lâm tiệp dư, Hướng hoàng hậu tới Vân Phàm sơn trang hay chưa vì vậy hắn không nghỉ ngơi dọc đường, đi liên tục, chỉ tới buổi trưa đã quay về tới Vân Phàm sơn trang.
Ngay khi vào trong sơn trang, Minh Sâm giải tán bốn hộ viện rồi hắn nói với Đỗ Văn Hạo: "Lão gia, tiểu nhân mang thuốc tới ngay cho Đại phu nhân, được không?"
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Sao ngươi lại biết Đại phu nhân uống một hoàn thuốc màu vàng?"
Minh Sâm nói: "Có một lần tiểu nhân tới thỉnh an Đại phu nhân nên nhìn thấy".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi đi đi".
Minh Sâm mỉm cười đi về hướng tiểu viện của Bàng Vũ Cầm. Hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên phía sau có người gọi một câu "Ngọc Lan".
Theo bản năng Minh Sâm quay đầu lại nhưng không trả lời.
Đỗ Văn Hạo thấy Minh Sâm quay đầu lại thì cười bước tới nói: "Ngươi rất lợi hại, ngay cả dáng người cũng nguỵ trang được. Trước tiên ngươi hãy đi thay trang phục đi, đừng mặc y phục này nữa".
"Minh Sâm" thấy Đỗ Văn Hạo đã nhận ra thì tươi cười hỏi: "Lão gia nhận ra từ lúc nào?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Trên đường đi ta đã nhận ra".
"Minh Sâm" còn đang định nói tiếp thì Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi, ngươi hãy đi thay đổi trang phục đi đã. Một khi để cho Minh quản gia nhìn thấy, hắn còn tưởng nhìn thấy quỷ giữa ban ngày đó".
Lúc này Mộ Dung Ngọc Lan mới vội vàng đi về tiểu viện của mình.
Đỗ Văn Hạo gọi một nha hoàn tới hỏi: "Nhị phu nhân ở đâu?"
Nha hoàn nói: "Bẩm lão gia, nhị phu nhân đang ở Tử Trúc Viên".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Mấy người khách đã tới chưa?"
Nha hoàn trả lời: "Đã tới từ trưa hôm qua. Tổng cộng có mười bốn người. Nhị phu nhân và Minh quản gia đã sắp đặt ổn thoả cho bọn họ".
Sau khi nghe nha hoàn nói, Đỗ Văn Hạo vội vàng đi tới Tử Trúc Viên.
Ngay khi hắn mới đi tới bên ngoài Tử Trúc Viên, đã nghe thấy tiếng cười nói véo von từ bên trong vọng ra. Hắn nghe được tiếng nói chuyện của Chu đức phi, giống như là đang trêu chọc hài tử vậy. Bước chân của Đỗ Văn Hạo càng nhanh hơn.
Đỗ Văn Hạo đi vào cổng tiểu viện thì gặp mấy nha hoàn đi lại như con thoi bên ngoài tiểu viện.
"Lão gia đã về" Một nha hoàn nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì vội vàng đi tới chào hỏi hắn.
Đỗ Văn Hạo đi tới trước cửa đại sảnh. Hắn nhìn thấy một đám người đang rất nhộn nhịp trong đại sảnh. Từ Hướng hoàng hậu với nhan sắc trác tuyệt, Lâm tiệp dư, Dụ Cáp Nhi và cả Chu đức phi theo thứ tự đi ra đón hắn, phía sau mấy người còn có cả con cái của các nàng.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn bước tới, định cúi người thi lễ, Hướng hoàng hậu đã giơ tay đỡ hai tay Đỗ Văn Hạo nói: "Bây giờ mười mấy người chúng ta tới ở chỗ của tiên sinh là đã làm phiền, quấy rầy tiên sinh lắm rồi. Không biết khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi đây. Chúng ta là người tới làm phiền tiên sinh, đáng ra phải làm lễ với tiên sinh mới đúng" Nói xong Hướng hoàng hậu yêu kiều cúi đầu thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vội vàng giơ tay ra nói nhỏ: "Vi thần nào dám như vậy, nương nương làm như này là hại chết vi thần".
Chu đức phi bước tới, nàng vừa kích động vừa cao hứng, nên nhất thời không biết diễn đạt cảm xúc của mình thế nào, nàng chỉ nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo bước tới nói: "Tỷ tỷ, đã lâu rồi không gặp mà tỷ tỷ vẫn như trước, tinh thần tỷ vẫn như trước, chỉ là đường xá xa xôi khiến thân thể mệt mỏi cộng với kinh hãi, đã làm khó tỷ tỷ rồi".
Chu đức phi nghe Đỗ Văn Hạo nói vẻ rất quan tâm như vậy thì càng cảm động tới mức luống cuống, nàng nhào vào trong lòng Đỗ Văn Hạo khóc nức nở.
Đỗ Văn Hạo xấu hổ nhìn Vương Nhuận Tuyết vẫn đang tươi cười đứng bên cạnh. Hắn thấy nàng không có gì là tức giận thì mới thầm yên tâm, hắn nhỏ nhẹ an ủi Chu đức phi: "Tốt lắm, tỷ tỷ tốt của ta, dù gì cũng về tới nhà rồi. Tuy ở đây vẫn còn thiếu thốn nhưng tóm lại vẫn còn tốt hơn là phải bôn ba bên ngoài. Tốt xấu gì cũng có một nơi ở. Đáng lẽ tỷ phải vui mừng mới phải, sao lại khóc vậy. Có phải tỷ cảm thấy ở một chật chội như này là vô cùng tủi thân không?"
Chu đức phi cười trong làn nước mắt. Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đánh nhẹ vào ngực Đỗ Văn Hạo, khẽ oán trách: "Chán ghét, lúc này lại còn trêu chọc người ta".
Lâm tiệp dư bước tới, nàng hơi khom người nói: "Đỗ tiên sinh xa cách lâu ngày gặp lại nhưng xem ra tinh thần tiên sinh càng ngày càng tốt".
Đại công chúa đứng bên ngoài, yên lặng nhìn Đỗ Văn Hạo. Trái tim nàng không ngừng đập rộn khi nàng đứng nhìn nam nhân từng có thân thiết với mình, nàng thực sự không dám nhìn thẳng vào nam nhân ngày càng anh tuấn này. Nàng nghiêng người nhìn Lâm tiệp dư nói: "Ai bảo không phải nào? Quận Tú Sơn này quả đúng là một nơi rất phù hợp với con người. Sơn, thuỷ hữu tình, giống như thế ngoại đào nguyên vậy".
Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua Đại công chúa, hắn thấy nàng vội vàng cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng. Hắn biết nàng thẹn thùng, tức thì trong lòng cũng hồi hộp, không dám nhìn nàng nữa, quay sang bảo mọi người đi vào trong đại sảnh nói chuyện.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hướng hoàng hậu nói: "Không ngờ tiên sinh vẫn còn nhớ tới chúng ta. Chúng ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ phải lẩn trốn khắp nơi, cho tận tới khi gặp Lý phố. Hắn nói cho chúng ta biết tiên sinh đã tới đây, lại còn phái người hộ tống chúng ta tới đây. Trời xanh đúng là có mắt mới khiến cô nhi quả mẫu chúng ta gặp được tiên sinh. Nhiều người chúng ta tới cùng một lúc không biết đã khiến tiên sinh gặp bao nhiêu phiền phức'.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy ngạc nhiên. Một người luôn cao ngạo như Hướng hoàng hậu tại sao lại trở nên nho nhã lễ phép như vậy? Có lẽ cái ngày hôm đó đã thay đổi tính cách sao?
Vương Nhuận Tuyết nói: "Hoàng thái hậu người không nên khách khí. Tướng công nói rất đúng. Một khi đã tới đây thì chính là người một nhà, khách khí làm gì?"
Hướng hoàng hậu thở dài nói: "Đất nước đã mất, làm gì còn có cái gì là Hoàng thái hậu nữa. Ôi, ôi".
Dụ Cáp Nhi vội vàng chuyển đề tài: "Mới rồi chúng ta đã thương lượng với nhị phu nhân. Khi chúng ta ra đi có mang theo được một ít đồ trang sức. Trên đường đi trừ ăn uống ra nên cũng không hao tổn bao nhiêu. Sau này lại gặp Lý tướng quân, ông ấy cho thủ hạ hộ tống chúng ta lại đây nên đồ đạc không bị cướp mất, rơi vãi. Bây giờ chúng ta đã tới đây, sau này không cần phải chi tiêu nữa. Tất cả những thứ đó chúng ta mang ra giao cho nhị phu nhân" Nói xong Dụ Cáp Nhi đưa mắt nhìn thị nữ thân tín. Người thị nữ vội vàng đi ra ngoài gọi hai người thị nữ khác mang một cái rương to vào.
Vương Nhuận Tuyết vội vàng nói: "Không cần. Cho dù như thế nào chăng nữa chúng ta cũng không thể lấy. Hiện nay trong nhà vẫn còn đủ chi dùng. Hoàng thái hậu và chư vị nương nương đại giá quang lâm hàn xá đã khiến chúng ta vô cùng vinh hạnh, sao còn dám khiến chư vị nương nương bỏ tiền ra nữa?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Tuyết nhi nói rất đúng. Chúng ta bây giờ có mấy cửa hàng cùng dược phổ cùng với một chút đồng ruộng, thu hoạch cũng không tệ lắm. Đừng nói là Hoàng thái hậu và chư vị nương nương, cho dù là một nuôi một đội quân cũng vẫn được. Chút tiền đó chư vị nương nương cứ giữ lại đi".
Hướng hoàng hậu thở dài nói: "Các ngươi cứ nhận lấy đi, chúng ta mới yên tâm sống ở đây. Sau này chúng ta còn phải dựa vào tiên sinh. Chúng ta không coi tiên sinh là người ngoài. Nếu tiên sinh cứ khách khí như vậy, chúng ta sẽ rời khỏi đây".
Lâm tiệp dư nói: "Tiên sinh cứ nhận lấy đi nếu không Hoàng thái hậu nói là làm đó".
Đỗ Văn Hạo nói: "Hay là cứ để ở chỗ của Hoàng thái hậu đã. Sau này nếu cần, ta sẽ bảo Tuyết nhi tới hỏi Hoàng thái hậu".
Hướng hoàng hậu không cười nữa, nàng sa sầm mặt nói: "Tiên sinh thật sự muốn thu nhân cô nhi quả phụ chúng ta nhưng sao vẫn không nể mặt làm khó chúng ta. Có phải tiên sinh để chúng ta ở đây mấy ngày sau đó khiến chúng ta xấu hổ lén lút bỏ đi không?"
Đỗ Văn Hạo đang định giải thích thì trưởng công chúa đã nói: "Ta tin tưởng tiên sinh thật lòng muốn. Hoàng tẩu vốn do dự không muốn tới quấy rầy tiên sinh. Mấy người chúng ta phải cố gắng khuyên bảo mới tới. Hôm nay tiên sinh khách khí như này, chúng ta không còn mặt mũi nào mà sống ở đây".
Bất đắc dĩ Đỗ Văn Hạo đành phải nói: "Được rồi, được rồi. Nếu cứ nói nữa thì ta lại là người cố ý giả đò. Tuyết nhi, nàng gọi người vào mang đi".
Vương Nhuận Tuyết gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc này Hướng hoàng hậu mới vui vẻ nói: "Ta cũng biết hôm đó Dụ Cáp Nhi mang theo người của Lưu tướng quân tự tiện xông vào nh môn tri huyện, thiếu chút nữa đã gây họa cho tiên sinh vì vậy từ bây giờ đã đảm bảo an toàn, không ai được gọi là nương nưong, Hoàng thái hậu nữa, không để cho tôi tới và người dưới của sơn trang nghe thấy, tránh xảy ra chuyện lớn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Quy củ lễ nghĩa cần phải tuân theo, sao có thể tuỳ tiện xưng hô cho được?"
Hướng hoàng hậu nói: "Tiên sinh hãy nghe ta nói. Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Đại Tống, chỉ là người dân bình thường, không còn là người trên thân phận cao quý nữa. Sau này năm người chúng ta ở lại đây lâu dài, không thể mang mãi thân phận khách. Chu đức phi thì không sao vì đức phi đã bái tiên sinh là tỷ đệ. Bốn người còn lại bọn ta cũng nên theo đó, phân theo tuổi tác mà xưng hô tỷ, muội. Chúng ta cũng không thể gọi mãi là: tiên sinh. Chúng ta cũng như mấy người Tuyết nhi gọi là: Lão gia".
Dụ Cáp Nhi nói: "Vậy cũng được".
Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Sao có thể? Tuyệt đối không được. Ta đồng ý năm người xưng hô với nhau theo thứ tự tuổi tác nhưng gọi ta là :lão gia thì không thể được".
Chu đức phi cười nói: "Cái gì mà không được? Con cái của năm người chúng ta còn muốn gọi người là thúc thúc. Đương nhiên con của ta không muốn gọi người là: thúc thúc, mà muốn gọi là: Cữu cữu" vừa nói Chu đức phi vừa gọi một bé gái khoảng ba, bốn tuổi bước lại gần.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi. Hai trận động đất mạnh liên tiếp đã giết chết hết nam nhân của Hoàng thất, chỉ có nữ nhi là mạng lớn. Chu đức phi cũng vậy. Mấy hoàng tử đã chết trong động đất, chỉ còn một tiểu công chúa này. Đỗ Văn Hạo không dám nói nhiều, sợ làm Chu đức phi đau đớn vì vậy hắn chủ động đứng dậy đi tới trước mặt tiểu công chúa đó, ngồi xổm, thân mật nói: "Đến đây nào, để cữu cữu ôm một cái".
Tiểu công chúa ngoan ngoãn chìa hai tay ra, khẽ gọi một tiếng: cữu cữu. Đỗ Văn Hạo liền ôm bé gái vào trong lòng.
Lâm tiếp dư nói: "Lũ nhỏ đâu, mau tới đây hành lễ với thúc thúc của các con. Từ nay Đỗ tiên sinh là thúc thúc, là người thân của các con, biết chưa?"
Lập tức có năm, sáu tiểu công chúa đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo yêu kiều thi lễ, cùng gọi: "Thúc thúc".
Tất cả các tiểu cô nương này đều là công chúa, đối với Đỗ Văn Hạo là thân phận quân thần. Tuy vừa rồi mới nói là không theo nghi thức quân thần nữa nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không dám tỏ vẻ mình là bề trên, hắn vội vàng chắp tay đáp lễ. Trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi vô cùng xúc động, người bên cạnh cũng không kìm được, rơi lệ.
Ba ngày sau
Vân Phàm sơn trang của Đỗ Văn Hạo có một vị khách viếng thăm. Đỗ Văn Hạo đoán chắc đây chính là nhân vật phía sau đã xuất hiện, hắn liền đi ra nghênh đón. Người khách đó không phải ai khác chính là phó giáo chủ Bạch Y Xã, người từ trước tới nay luôn gây khó dễ cho Đỗ Văn Hạo, Phó Qua Đông.
Mới hai năm không gặp, tiểu tử này đã lớn lên nhiều nhưng gương mặt vẫn chỉ là của một đứa trẻ. Đỗ Văn Hạo nghe người gác cổng nói có một đám người mặc trang phục trắng đứng ở ngoài cổng nói là muốn gặp hắn. Hơn nữa còn có một thiếu niên đeo một bó cành mận gai trên lưng, Đỗ Văn Hạo biết ngay là hán tử râu quai nón đã giải thích mọi chuyện nên Phó Qua Đông đích thân tới nhận tội.
Đỗ Văn Hạo dẫn theo Minh Sâm đi ra cổng chính. Quả nhiên hắn nhìn thấy mười mấy người đang quỳ trước cổng. Lúc này trời đã tối đen. Lúc này kiểm tra ngặt nghèo như vậy mà bọn họ cũng dám vào thành. Thế nhưng lại cũng chỉ dám đợi khi trời tối mới tới gặp hắn.
"Tiên sinh, Qua Đông có tội. Xin tiên sinh hãy vui lòng trách phạt Qua Đông nếu không Qua Đông nhất định không yên lòng" Phó Qua Đông chắp tay áy náy nói với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười bước tới đỡ Phó Qua Đông đứng dậy, nói: "Người không biết không có tội. Hãy mau mau cởi vật trên lưng xuống, vào trong nhà nói chuyện".
Phó Qua Đông nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì lại càng xấu hổ, hắn cúi đầu nói: "Nếu tiên sinh không cầm cành mận gia trên lưng quất ta, ta sẽ cho thủ hạ cầm đánh thay cho tiên sinh cho tới khi ngài nói dừng lại mới thôi" Nói xong Phó Qua Đông quỳ xuống, gỡ cành mận gai trên lưng xuống, một người cầm lấy cành mận gai. Phó Qua Đông cởi aó và cúi đầu xuống.
Đỗ Văn Hạo đang định bước tới ngăn cản thì hán tử râu quai nón đã kéo Đỗ Văn Hạo lại và nói: "Tiên sinh, nếu ngài dễ dàng bỏ qua cho giáo chủ của chúng ta. Sau này giáo chủ sẽ không thể nào tiếp tục ở lại Bạch Y Xã được nữa. Tiên sinh cứ để các huynh đệ đánh hai mươi roi như vậy sau này giáo chủ mới có thể thu phục được giáo chúng. Dù sao giáo chủ cũng đã làm sai. Bạch Y Xã luôn phạt rất nặng chuyện lấy oán trả ơn này".
Hai người của Bạch Y Xã ra tay không hề có chút lưu tình nào. Cả hai dùng cành mận gai quất mạnh vào lưng Phó Qua Đông. Lưng Phó Qua Đông nhanh chóng loang lổ vế máu.
"Thôi được rồi, thôi được rồi, không nên đánh nữa" Đỗ Văn Hạo không nhịn được nữa, hắn xông tới tước đoạt cành mận gai trong tay hai giáo chúng Bạch Y Xã, vất xuống đất.
Phó Qua Đông lại quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh nhân từ như vậy đối với ta. phó Qua Đông ta không phải là người, nhiều lần liên tiếp làm tổn thương người nhà của tiên sinh. Qua Đông đáng chết".
Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, ta đã nói rồi. Ngươi không biết rõ chuyện, ta sao có thể trách ngươi? Hãy mau đứng lên, vào trong nhà, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi".
Phó Qua Đông nói: "Lúc này kiểm tra rất chặt chẽ, Qua Đông không dám làm liên luỵ tới tiên sinh. Một khi tiên sinh đã tha thứ cho Qua Đông vậy Qua Đông xin cáo từ. Sau một thời gian nữa Qua Đông sẽ tới thăm tiên sinh".
Đỗ Văn Hạo cũng không giữ hắn lại: "Thôi được rồi. Các ngươi đi chuyến này cũng rất nguy hiểm, ta không dám giữ các ngươi lại. Hãy chờ thêm một thời gian nữa cũng không muộn".
Phó Qua Đông đứng dậy chắp tay nói: "Tiên sinh, Đại phu nhân đã khôi phục lại sức khoẻ chưa?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tốt lắm rồi. Ta vốn định cho nàng uống thuốc giải của các ngươi nhưng ai ngờ khi ta mang thuốc giải về thì nàng đã bình phục khá tốt vì vậy thuốc giải hôm đó vẫn chưa uống".
Phó Qua Đông kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh đã chữa khỏi bệnh của Đại phu nhân sao?'
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu.
Hán tử râu quai nón nói: "Rốt cuộc tiên sinh đúng là danh bất hư truyền. Cho tới tận bây giờ những người bị Bạch Y Xã hạ độc không ai chữa khỏi, sao tiên sinh có thể chữa khỏi vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười không trả lời.
Minh Sâm nói: "Tiên sinh là một đại phu, đương nhiên có bản lãnh xem bệnh. Còn về phần làm thế nào chữa khỏi bệnh cho Đại phu nhân thì không cần nói. Các ngươi hãy nên quay về đi thôi. Một khi trời sáng thì sẽ rất bất tiện'.
Phó Qua Đông nói: "Vậy cũng tốt. Phó Qua Đông xin từ biệt tiên sinh, tiên sinh hãy bảo trọng" Nói xong hắn khom người thi lễ với Đỗ Văn Hạo rồi mới dẫn theo người của mình nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Minh Sâm nói: "Lão gia, tại sao người lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Vậy ngươi cho rằng phải đối xử như thế nào?"
Minh Sâm nói: "Tiểu nhân nào dám có ý nghĩ gì. Tiểu nhân chỉ cám thấy lão gia quá tốt bụng".
Đỗ Văn Hạo cười, vỗ vỗ bả vai Minh Sâm nói: "Tha được người nào thì cứ nên tha, ngươi thấy đúng không?"
Minh Sâm cười không nói câu nào.
Hai ngwoif đi vào trong sơn trang, Đỗ Văn Hạo đứng lại nói: "Gần đây trong nhà đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện. Thạch Đầu không có ở đây, ngươi vất vả quá".
Minh Sâm nói: "Lão gia cứ yên tâm. Nhị phu nhân là người rất tài giỏi. Tiểu nhân chỉ là người trợ giúp một tay mà thôi".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Ta biết gần đây ngươi có chuyện ở bên ngoài. Ngươi không cần cứ ở nhà, ngươi cứ đi làm chuyện mình cần làm".
Minh Sâm do dự một lát rồi nói: "Hình như lão gia chuyện gì cũng biết nhưng tại sao lão gia không hỏi tiểu nhân?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không hỏi trừ phi ngươi cùng Thạch Đầu chủ động tới nói cho ta biết".
Minh Sâm nói: "Vậy tiểu nhân sẽ chờ Thạch quản gia quay về rồi Thạch quản gia sẽ nói cho lão gia biết'.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cũng được, thôi ngươi hãy mau đi làm việc của người đi nhưng ngươi phải chú ý an toàn".
Minh Sâm cảm kích, gật đầu. Hắn khom người lui ra ngoài.
Năm ngày sau.
Ngày hôm đó như thường lệ Đỗ Văn Hạo mang theo Mộ Dung Ngọc Lan và Lâm Thanh Đại tới Ngũ Vị đường. Cả buổi sáng hôm đó hắn bận rộn xem bệnh cho người bệnh ở trên lầu. Mộ Dung Ngọc Lan vẫn kiên trì châm cứu cho Trương lão tam sau đó lại cho dùng thuốc Đỗ Văn Hạo đã kê. Một đợt điều trị sắp qua đi, Trương lão tam chuẩn bị bình phục hẳn.
Ngay khi Đỗ Văn Hạo đang bận bịu dặn dò Trương lão tam và vợ ông ta về các việc cần thiết thì Khờ Đầu vào báo là có người tìm hắn.
Đỗ Văn Hạo đi xuống lầu, hắn thấy ở ngoài cửa có một người lạ, cách ăn mặc không giống như người bình thường, gương mặt người nọ có chút lo lắng, hắn nôn nóng đi đi lại lại bên ngoài cửa.
Đỗ Văn Hạo đi tới trước mặt người nọ. Người đó vẫn còn đang đi tới đi lui. Đỗ Văn Hạo bèn hỏi: "Ngươi tìm ta sao?"
Lúc này người đó mới nhận ra trước mặt mình có một người đang đứng. Ban đầu người đó sửng sốt nhưng sau đó hắn chắp tay nói: "Ngài chính là Đỗ Vân Phàm, Đỗ tiên sinh?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy".
Người nọ liếc nhìn vào bên trong Ngũ Vị đường, hắn thấy khắp nơi đều là người thì vội vàng nói nhỏ: "Xin mời tiên sinh tìm chỗ nào nói chuyện".
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta hãy vào hậu viện của Ngũ Vị đường nói chuyện" Nói xong Đỗ Văn Hạo dẫn người đó đi vào trong hậu viện.
Khi vào tới hậu viện, người nọ lấy trong người ra một phong thư, hai tay cung kính đưa cho Đỗ Văn Hạo và nói: "Tiên sinh, tại hạ là người của Cổ đại nhân phái tới. Đây là thư của Cổ đại nhân gửi cho tiên sinh, tại hạ phải giao tận tay cho tiên sinh".
Đỗ Văn Hạo vừa bóc lá thư vừa hỏi: "Cổ đại nhân nào?"
Người nọ nói nhỏ: "Cổ đại nhân thượng thư bộ hộ".
Đỗ Văn Hạo 'ồ" lên một tiếng, hắn lập tức mở lá thư ra đọc, hai hàng mi của hắn cau lại.
Sau khi Đỗ Văn Hạo đọc thư xong, người nọ lại nói nhỏ: "Nếu tiên sinh đã xem xong thư rồi thì phải làm theo lời căn dặn của Cổ đại nhân là lập tức tiêu huỷ lá thư ngay lập tức".
Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn giao lá thư lại cho người nọ. Người nọ lập tức bật đá đánh lửa đốt lá thư tới khi cháy đen rơi xuống đất giống như một cánh bướm màu đen, hai chân hắn còn giẫm nát rồi mới ngừng lại.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
Người nọ nói: "Càng nhanh càng tốt. Cổ tiểu thư nguy kịch trong sớm tối".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Vậy cũng được. Ngươi hãy chờ ta đi báo cho phu nhân mấy câu rồi ta sẽ đi cùng với ngươi".
Người nọ nói ngay: "Tiên sinh không cần phải mang bất kỳ thứ gì. Xe ngựa của tại hạ đang đợi ngoài cửa".
Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn lập tức đi ra tiền viện.
"Cái gì? Yến Tử bị bệnh sao? Chuyện xảy ra khi nào, tại sao nhất định tướng công phải đi?" Lâm Thanh Đại kinh ngạc hỏi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Xem ra Cổ Tiếu Thiên không có ý nói dối. Hơn nữa dù trong thư của ông ta không nói rõ là tử nhi mắc bệnh gì nhưng từ ngữ rất khẩn kkhoản, điều này cũng đủ thấy ông ta hoàn toàn không đùa bỡn. Xem ra ta nhất định phải đi một chuyến'.
Lâm Thanh Đại do dự một lát rồi nói: "Có cần thiếp đi cùng với tướng công không?"
Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài. Quả nhiên hắn nhìn thấy bên ngoài cửa có một cỗ xe ngựa bốn ngựa kéo. Người đưa tin thấy Đỗ Văn Hạo bước ra, hắn vội vàng buông dây ngựa, khom người.
Đỗ Văn Hạo đi tới trước xe, hắn quay người nói: "Không cần đâu. Lúc này trong nhà còn rất nhiều việc. Ta đi rồi, tất cả phải dựa vào nàng. Bây giờ Kha Nghiêu cũng không thể rảnh để ý tới vì vậy nàng nhất định sẽ vất vả hơn".
Lâm Thanh Đại gật đầu, Khờ đầu cầm theo hòm thuốc đi ra ngoài. Người nọ liền nói: "Tiên sinh không cần phải mang theo bất kỳ cái gì. Mọi cái trong phủ thượng thư đều có".
Lâm Thanh Đại liếc mát nhìn người đó rồi nàng cầm hòm thuốc cẩn thận đặt trên xe, lạnh lùng nói: "Lão gia chúng ta có thói quen mang theo hòm thuốc của mình. Các ngươi ở kinh thành thì cái gì cũng có vậy thì tại sao còn chạy tới đây mời lão gia của chúng ta đi xem bệnh cho cháu gái của Cổ đại nhân hả?"
Người nọ bị Lâm Thanh Đại trách mắng một trận nên không dám nói nhiều nữa, hắn đành phải để lại hòm thuốc trên xe sau đó hỏi Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, chúng ta có thể đi chưa?"
Lâm Thanh Đại gật đầu, lên xe. Hắn nhìn thấy vẻ mặt không muốn xa rời của Lâm Thanh Đại thì đành phải an ủi nàng: "Nàng hãy quay vào trong đi. Đừng lo lắng".
Hai mắt Lâm Thanh Đại đỏ hoe nhưng nàng kiêng kỵ không dám rơi lệ vì nghĩ rằng đó là dấu hiệu không may mắn. Lâm Thanh Đại cười gượng nói: "Được, thiếp biết rồi" Lâm Thanh Đại đứng nhìn cho tới khi chiếc xe ngựa chạy khuất khỏi tầm mắt mới cùng Khờ Đầu đi vào trong Ngũ Vị đường.
Đỗ Văn Hạo vốn tưởng rằng sẽ nghỉ tạm ở Tiêu gia trang một đêm. Khi đó hắn có thể gặp gỡ cha con Triệu Khang cùng với Phó Qua Đông nhưng không ngờ xe ngựa chỉ dừng ở trạm quan dịch bên ngoài Tiêu gia trang để đổi bốn con ngựa sau đó hai người ăn một bữa cơm đơn giản rồi lại tiếp tục lên đường.
Đỗ Văn Hạo không hỏi nhiều. Trên đường đi, trên xe có hai người. Một người ngồi trước xe làm nhiệm vụ đánh xe, một người ngồi trong xe ngủ. Xe ngựa chạy như bay trên đường. Đỗ Văn Hạo lo lắng đi trên đường buổi tối sẽ gặp thổ phỉ nhưng không ngờ suốt đoạn đường đi vô cùng bình an. Xe ngựa chạy liên tục mười hai canh giờ trên đường từ lúc trời còn sáng tới lúc trời tối rồi lại từ tối tới sáng. Trong khi Đỗ Văn Hạo còn đang chập chờn trong giấc ngủ thì xe ngựa dừng lại. Bên ngoài xe vang lên âm thanh ồn ào. Đỗ Văn Hạo vén rèm xe lên nhìn thì thấy hình như đang ở trong thành. Hắn lại vén rèm trước xe lên thì không thấy người đánh xe đâu.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới có cảm giác ngồi trên xe một ngày một đêm thân thể mình đã rã rời ra từng mảnh một vì vậy hắn nhảy xuống xe. Hắn nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy người đánh xe, ở phía bên cạnh có một quán mỳ nhỏ. Đỗ Văn Hạo cảm thấy hơi đói nên bước tới ngồi xuống gọi một bát mì của quán nhỏ. Trong quán không có khách nên Đỗ Văn Hạo hỏi chuyện chủ quán.
Hỏi ra Đỗ Văn Hạo mới biết đây là một nơi được gọi là Loan Trấn. Sở dĩ có cái tên này vì nơi này làm ra những chiếc diều giấy rất đẹp. Sau khi tiếp tục hỏi chuyện Đỗ Văn Hạo mới biết nơi này còn cách kinh thành một trăm dặm. Xem ra xe ngựa đã chạy rất nhanh.
Bát mì nhanh chóng được bưng lên. Đỗ Văn Hạo không để ý xem người đánh xe đang ở đâu, hắn chỉ vùi đầu xuống ăn bát mì. Sau khi ăn xong, Đỗ Văn Hạo lau miệng xong nhưng vẫn chưa thấy người đánh xe quay lại thì không khỏi thấy kỳ quái.
"Tiểu ca, ngươi có thấy người đánh xe trên xe của ta đi đâu không?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Chủ quán mì là một người trẻ tuổi có gương mặt co quắp thấy Đỗ Văn Hạo ăn mặc không giống như người bình thường nhưng cách nói chuyện rất hiền hoà. Hơn nữa lúc này quán cũng không có khách, có người trò chuyện cũng tốt vì vậy hắn liền trả lời: "Khách quan nói tới người tuổi cũng trạc như ngài phải không?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Đúng vậy".
"Xe ngựa của ngài đã dừng ở đây được nửa canh giờ. Lúc trước tiểu nhân còn tưởng trên xe ngựa không có ai. Tiểu nhân thấy người đi có vẻ rất vội vàng. Nhất định là có việc gì đó rất gấp".
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra là ngay cả tên của người đó là gì hắn cũng không biết. Hắn chỉ dựa vào một bức thư mà đi theo người đó một ngày một đêm. Nghĩ tới đây hắn mới cảm thấy mình rất may mắn khi không là con gái nhà lành, nếu không có khi đã bị người ta mang bán cũng không chừng.
Đỗ Văn Hạo đành phải ngồi ở quán mì tán gẫu với chủ quán. Sau khi thời gian đốt một nén nhang trôi qua, Đỗ Văn Hạo mới nhìn thấy người đánh xe vội vã quay về với một cái bọc.
"Tiên sinh thức dậy làm gì? Nhất định là tiên sinh đói rồi? Tiểu nhân cũng nên dẫn tiên sinh đi ăn cơm mới phải" Người đó đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo nói.
Đỗ Văn Hạo đang định trả tiền bát mì, người nọ vội vàng móc tiền ra đặt trước mặt chủ quán. Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy trả thêm hai mươi văn nữa".
Người đó lại vội vàng trả thêm hai mươi văn. Chủ quán mì liên tục nói cám ơn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu ta không nói chuyện cùng vị tiểu ca này, ta có cảm giác bản thân mình không khác gì cô hồn dã quỷ".
Người nọ vội vàng cười làm lành với Đỗ Văn Hạo: "Tất cả đều là lỗi của tiểu nhân"
Người đó thấy sắc mặt Đỗ Văn Hạo âm trầm đi về phía xe ngựa thì vội vàng nhỏ nhẹ giải thích: "Xin tiên sinh không nên tức giận. Tiểu nhân chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của tiên sinh. Mong tiên sinh thứ lỗi".
Đỗ Văn Hạo nhìn người đó nói: "Ngươi là người thế nào của Cổ Tiếu Thiên. Ta không nói không rằng đã đi theo ngươi một đoạn đường xa như vậy mà ngươi lại không nói cho ta biết tên mình là gì".
Người nọ thấy Đỗ Văn Hạo gọi thẳng tên của Cổ Tiếu Thiên thì nghĩ tới khi trước Cổ đại nhân đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được xảy ra sơ sót lễ nghĩa. Trước hắn còn tưởng người này chỉ là một đại phu có danh tiếng mà thôi bây giờ thấy Đỗ Văn Hạo gọi thẳng tên của Cổ Tiếu Thiên thì không dám coi thường nữa, vội vàng khom người nói: "Tiểu nhân là quản gia trong phủ của Cổ đại nhân, tên là Cổ Tam nhi. Tiên sinh chỉ cần gọi là Tam Nhi".
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Ồ, sau này ngươi đi đâu thì tốt hơn hết hãy nói cho ta biết một tiếng. Nếu còn xảy ra chuyện như hôm nay nữa thì ta không chờ ngươi mà sẽ tự mình lên đường".
Cổ Tam Nhi vội vàng nói: "Tiểu nhân không dám nữa. Xin mời tiên sinh lên xe".
Đỗ Văn Hạo lên xe, hắn nhìn thấy trên tay Cổ Tam Nhi có vật gì đó rất nặng thì bèn hỏi: "Chính vì vật này mà ngươi để ta ở đây một canh giờ sao?"
Cổ Tam Nhi nói: "Đây là nhân sâm ngàn năm Cổ đại nhân sai tiểu nhân đi lấy. Cổ đại nhân nói vật này ảnh hưởng tới tính mạng của Cổ tiểu thư nên tiểu nhân không dám chậm trễ nên mới về trễ một canh giờ. Bây giờ tiên sinh đã ăn xong rồi, ngài xem chúng ta có tiếp tục đi tiếp không. Nếu tranh thủ chỉ tối nay là chúng ta về tới kinh thành".
Đỗ Văn Hạo nói: "Đương nhiên cứu tính mạng người quan trọng hơn".
Cổ Tam Nhi nói: "Đa tạ tiên sinh đã thông cảm. Một khi tiên sinh đã cho phép, tiểu nhân cũng nên đánh xe đi ngay".
Xe ngựa rời khỏi Loan Trấn, phóng như bay về hướng đông.
Kinh thành, Cổ gia.
Dường như trong một đêm Cổ Tiếu Thiên già hơn rất nhiều. Mái tóc của ông ta như trắng hơn rất nhiều. Trong đại sảnh rộng mênh mông chỉ có một mình ông ta đi đi lại lại.
"Lão gia!".
Nghe tiếng gọi Cổ Tiếu Thiên vội vàng quay người bước nhanh ra cửa, ông ta hỏi to: "Có phải Đỗ Vân Phàm đã tới rồi không?"
"Không, không phải. Mới rồi Triệu thái y của Thái y viện đã tới. Triệu thái y nói là bệnh của tiểu thư Tử nhi chỉ e là".
"Sợ cái gì? Còn không mau nói đi".
"Chỉ sợ là không còn sức mạnh nào có thể xoay chuyển nổi".
Sau khi Cổ Tiếu Thiên nghe xong, ông ta tung chân đá vào đùi người tôi tớ đó. Người nọ sợ tới mức quỳ mọp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Cổ Tiếu Thiên tức giận nói: "Còn không mau phái người ra ngoài thành xem sao, ngươi quỳ ở đây làm gì?"
Người tôi tớ lảo đảo đứng dậy, hắn quay người chạy vội ra ngoài. Cổ Nhất Phi đi tới, thấy phụ thân mình sắc mặt tái xanh đứng trước cửa, hai tai chắp sau lưng không nói câu nào thì bước tới hỏi: "Phụ thân đại nhân, con nghe nói người đã hai ngày nay không ngủ, không ăn, cũng không uống gì. Sao phụ thân có thể như vậy?'
Cổ Tiếu Thiên thở dài một tiếng dài nói: "Không cần phải lo cho ta. Tử nhi thế nào rồi?"
Cổ Nhất Phi liếc mắt nhìn Cổ Tiếu Thiên, hắn chần chừ một lát rồi nói: "Không tốt lắm. Từ khi Cổ Tam Nhi đi tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hoa Lạc vẫn ở bên cạnh chăm sóc, cũng không ngủ chút nào".
Cổ Tiếu Thiên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Việc điều tra như thế nào rồi?"
Cổ Nhất Phi nhìn xung quanh rồi hắn nói nhỏ: "Phụ thân đại nhân không cần phải lo lắng. Chuyện này cứ để con điều tra. Buổi sáng khi Tử nhi rời khỏi phủ vẫn rất tốt. Con cũng đã cẩn thận điều tra nha hoàn và tôi tớ trong phủ. Ngoại trừ nha hoàn thân tín và bà tử của tử nhi, những người trong phòng bếp cùng với phòng của Hoa Lạc cũng không bỏ qua, con cũng đã cho người kiểm tra cẩn thận toàn bộ phủ chúng ta. Hiện nay không có bất kỳ nghi vấn nào. Nhất định không phải xuất phát từ trong phủ của chúng ta".
Cổ Tiếu Thiên nói: "Vậy thì rất kỳ quái. Hôm đó Tử nhi ở cùng một chỗ với ta, thì liệu có xảy ra như vậy không?"
Cổ Nhất Phi nói: "Con cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tử nhi đã mười bốn tuổi, không còn là đưa trẻ con, tại sao lại vô duyên vô cớ nuốt phải vàng?"
Cổ Tiếu Thiên hỏi: "Đã hỏi kỹ Thái y chưa? Có phải thực sự nuốt phải vàng không?"
Cổ Nhất Phi nghiêm mặt gật đầu nói: "Không riêng gì Triệu thái y nói như vậy mà ngay cả Phùng thái y cũng khẳng định như vậy".
Cổ Tiếu Thiên không nói gì nữa bởi vì Phùng thái y là người chuyên xem bệnh cho
Hoàng thượng. Ông ta đã nói vậy còn không phải sao? Nhưng tại sao Tử nhi lại nuốt vàng?
Ngay khi Cổ Tiếu Thiên đang trong lúc mày chau ủ dột buồn rầu thì quản gia chạy tới, vô cùng vui mừng nói: "Lão gia, Đỗ tiên sinh tới rồi".
Sau khi nghe xong, Cổ Tiếu Thiên vung tay nói: "Còn không mau mời tiên sinh vào đây?"
Lúc này Đỗ Văn Hạo vừa mới xuống xe, hắn thấy cha con Cổ gia vội vã trong đại sảnh bước ra thì đi tới.
Cổ Tiếu Thiên nắm chặt tay Đỗ Văn Hạo, khoé miệng ông ta giật giật mấy cái rồi mới kích động nói: "Cuối cùng tiên sinh đã tới đây. Ta đang nóng lòng mong đợi. Ta thực sự chỉ sợ tiên sinh không tới được".
"Hiền đệ đồng ý tới đây. Thật sự là đại ân đại nghĩa".
Đỗ Văn Hạo nói: "Trong thư không nói Tử nhi mắc bệnh gì, chỉ nói là bệnh vô cùng nghiêm trọng, tại hạ nào dám chậm trễ".
Cổ Nhất Phi nói: "Hay chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Trước tiên hãy tới xem Tử nhi một chút" Nói xong hắn giơ ta đỡ hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thấy tình hình khẩn cấo nên không từ chối, ba người lập tức đi vào trong.
Cổ Tiếu Thiên nói: "Cho tới tận bây giờ ta cũng không hiểu tại sao Tử nhi lại nuốt phải vàng. Lúc nào điều này cũng lởn vởn trong lòng ta, không thể xua ra khỏi đầu mình được. Vân Phàm, liệu có phải ông trời trách ta đã đuổi mẫu thân của Tử nhi ra khỏi nhà không?"
Cổ Nhất Phi nói: "Phụ thân đại nhân, người không nên nghĩ lung tung. Hãy chờ Vân Phàm xem qua cho Tử nhi rồi hãy nói vẫn chưa muộn".
Đỗ Văn Hạo kinh ngạc khi nghe nói là Tử nhi nuốt phải kim, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: "Có thực là nuốt phải kim không?"
Cổ Tiếu Thiên đang định trả lời thì thấy một nha hoàn vừa khóc vừa chạy tới nói: "Lão gia, ngài hãy tới mau. Tiểu thư Tử nhi đã tỉnh lại nhưng đau đớn lăn lộn trên giường".
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo nói: "Ở đâu, hãy mau dẫn ta tới đó" Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa thúc giục nha hoàn đó dẫn hắn đi, cả hai vội vàng chạy tới một tiểu viện.
"Mẹ, con không muốn sống nữa, con đau quá. con đau muốn chết mất. Mẹ hãy cho con một dao đi. Hãy đâm cho con một dao đi. Con cầu xin mẹ".
Đỗ Văn Hạo gần như là vọt vào trong phòng. Hắn nhìn thấy một cô nương mặc trang phục trắng, đầu tóc rối bù đang lăn lộn trên giường. Gương mặt Cổ Hoa Lạc đẫm lệ đứng bên cạnh nhưng không biết làm gì, chỉ biết lên tiếng an ủi.
Đỗ Văn Hạo đi tới trước giường. Hắn giơ tay bắt được đôi bàn tay nhỏ bé của Yến Tử đang vung vẩy loạn xạ trên không. Hắn nhìn thấy vẻ mặt đẫm mồ hôi cùng vẻ đau đớn của nàng mà không khỏi đau lòng, hắn ôm Yến Tử vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Tử nhi, Vân Phàm ca ca tới đây".
Yên Tử đau đớn đã sắp mất đi tri giác nhưng khi nghe tiếng nói của Đỗ Văn Hạo, nàng ngẩng đầu nhìn thấy một nam nhân đang ôm mình vào lòng. Quả thực đúng là Đỗ Văn Hạo, nàng cười vẻ khó nhọc nhưng chưa nói được câu nào thì đột nhiên tim nàng vô cùng đau đớn, Yến Tử đẩy Đỗ Văn Hạo ra rồi lại lăn lộn trên giường.
Cổ Hoa Lạc nói: "Vân Phàm, cầu xin tiên sinh hãy cứu Tử nhi của ta".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Xin phu nhân cứ yên tâm. Tại hạ sẽ xem cho tử nhi" Nói xong Đỗ Văn Hạo hỏi cảm giác cùng chỗ đau đớn của Yến Tử rồi hắn bắt đầu ấn chẩn. Sau khi bắt mạch, xem lưỡi, Đỗ Văn Hạo nói với Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi cũng vừa đi tới: "Có thực là nuốt phải vàng hay không thì tại hạ cũng không dám chắc nhưng khẳng định là trong ruột có một vật bất thường khiến bị tắc ruột cấp tính. từ bệnh trạng mà thấy có vẻ như có một miếng vàng trong ruột. Trước kia tại hạ đã từng chữa trị qua loại bệnh này. Xem ra miếng vàng khá lớn, không có cách nào để bài trừ miếng vàng ra, phải lập tức làm giải phẫu cho Tử nhi. Vì công việc giải phẫu phải vô cùng cẩn thận để không xảy ra sai sót, tại hạ hy vọng trong lúc làm giải phẫu không ai được vào trong này quấy rầy".
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Cổ Hoa Lạc cũng ngơ ngác nhìn mình. Hắn suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra được cách gì khác để giải thích nên nói thẳng ra: "Thật ra bản thân vàng không có độc nhưng khi nuốt vàng vào trong bụng thì không thể tiêu hoá được, khiến cho ruột bị chặn lại, gây nên tắc ruột vì vậy phải tiến hành phẫu thuật chữa thương, lấy vàng trong bụng Tử nhi mới chữa được".
"Cái gì?" Nghe xong Cổ Hoa Lạc kinh ngạc, trợn mắt, suýt chút nữa hai tròng mắt bắn ra ngoài, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh chính là Ngự y am hiểu thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Đại Tống sao?"
Đỗ Văn Hạo không thể nào giải thích được nhưng nhất thiết phải nói với bọ họ sự cần thiết phải làm giải phẫu. Bây giờ không có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm trợ giúp nên chỉ còn một mình hắn. May mắn là hắn đã mang theo thuốc dùng cho giải phẫu nên đành phải nói quanh co: "Tại hạ không hiểu lắm cái gì là thần kỹ. Đây chỉ là gia truyền của tại hạ. Việc này không thể chậm trễ, không nên mất thưòi gia nên tại hạ muốn các vị có một quyết định. Phải có sự đồng ý của các vị, tại hạ mới tiến hành được".
Cổ Nhất Phi nói: "Vân Phàm, còn có biện pháp khác không? Ta chưa từng nghe nói tới phẫu thuật chữa thưong là cái gì? Hiền đệ hãy suy nghĩ cẩn thận xem. Một người bị mổ bụng như vậy thì liệu có sống được không?"
Cổ Tiếu Thiên nói: "Nhất Phi nói đúng, Vân Phàm, lão phu van cầu tiên sinh tuyệt đối không để xảy ra chuyện mới được".
Ngay lúc này Yến tử gắng gượng ngồi dậy nói: "Gia gia, đại ca, mẹ. Hãy để Vân Phàm ca ca giải phẫu cho con. Con tin tưởng ca ca. Nhất định ca ca sẽ làm cho con hết đau đớn".
Cổ Hoa Lạc đau lòng đứng dậy nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nói: "Phu nhân, xin người hãy yên tâm. Dù tại hạ không nắm chắc mười phần nhưng vì trước đây tại hạ đã từng giải phẫu chữa khỏi bệnh cho một đứa bé cũng tầm như Tử nhi, cũng là giải phẫu lấy vàng. Tại hạ đã làm giải phẫu nhiều lần. Nếu không làm như vậy, tại hạ thực sự không còn cách nào khác".
Cổ Nhất Phi nắm chặt bả vai Cổ Hoa Lạc rồi hắn quay sang nói với phụ thân của mình: "Chúng ta hãy ra ngoài. Không nên trì hoãn nữa".
Cổ Hoa Lạc không chịu đi, Cổ Nhất Phi liền túm lấy Cổ Hoa Lạc, gần như là kéo ra ngoài.
Cổ Tiếu Thiên vỗ vỗ bả vai Đỗ Văn Hạo nói: "Vân Phàm, Tử nhi giao cho ngươi" Nói xong ông ta liền đi theo mấy người Cổ Nhất Phi ra ngoài. Cổ Tiếu Thiên nói với tôi tới ở ngoài cửa: "Đóng cửa lại, các ngươi đứng ở đây chờ, nghe theo sai bảo của Đỗ tiên sinh. Tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào vào trong phòng. Nếu trái lệnh cứ trói lại cho ta".
"Dạ, lão gia".
Cánh cửa phòng đóng lại, kêu rầm một tiếng, ngăn cách mọi người ở bên ngoài.
Giây phút này thời gian giống như đã ngừng trôi vậy. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vô cùng sáng, bóng cây lay động, gió thổi từ từ. Không ai nói với ai câu nào, thậm chí cả không dám thở mạnh. Bên trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào.