- Đây là bộ pháp quyết Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu đầy đủ. Tất cả những pháp thuật cao cấp nhất của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu đều có ở trong đó, đối với ngươi có lẽ có chút tác dụng.
Hoài Ngọc nói xong, cái ngọc phù màu tím cũng rơi xuống tay Lạc Bắc.
- Ngươi thật sự mang theo bộ pháp quyết Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu đầy đủ? - Lạc Bắc có chút ngạc nhiên nhưng rồi hắn nở nụ cười lạnh:
- Là do trước đó Hoàng Vô Thần thấy cho dù ta có lá mặt lá trái đón nhận điều kiện của y thì cũng bị thần cung toái hư giết chết cho nên không sợ bộ pháp quyết vô thượng này lọt vào tay ta đúng không?
Hoài Ngọc cúi thấp đầu xuống nhất thời không nói tiếng nào.
Không biết tại sao nhưng khi Lạc Bắc nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng, trong lòng Hoài Ngọc chợt có chút khổ sở.
Lạc Bắc là đại địch của Côn Luân mà nàng là người Côn Luân. Theo lý mà nói thì nàng không thể có cái cảm xúc như vậy. Nhưng không biết tại sao từ khi gặp mặt Lạc Bắc lần đầu tiên cho tới giờ, trong lòng Hoài Ngọc vẫn không hề có chút địch ý đối với hắn. Thậm chí đối với Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ, nàng cũng không có nhiều địch ý.
Thậm chí ngày đó khi biết sử dụng thần cung Toái Hư để đối phó với Lạc Bắc, trong lòng nàng còn có một chút mất mát. Mà nghe thần cung Toái Hư không giết được Lạc Bắc, trong lòng nàng cũng chẳng có sự thất vọng như phần lớn đệ tử Côn Luân.
Sau khi đi vào trong ảo trận của Huyền Thiên Tông, bị Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân đuổi theo, nàng đã nghĩ rằng mình phải chết nhưng không ngờ Lạc Bắc lại xuất hiện.
Hơn nữa, đám người Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân như hung thần ác sát vậy mà khi nhìn thấy hắn thì lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, cơ bản không còn có một chút khí thế như trước.
Khi Lạc Bắc vừa mới đối mặt đã đánh bại Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân, trong lòng Hoài Ngọc lại xuất hiện một thứ cảm giác khó hiểu.
Khi Lạc Bắc nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng nàng lại có cảm giác đau đớn khó hiểu. Nhưng nàng cũng cố gắng che giấu rất tốt. Sau khi trầm mặc một lúc, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc mà nói:
- Cho dù thế nào thì hiện tại chúng ta cũng có chung kẻ địch là đám người Trần Thanh Đế. Nếu không có ngươi, ta chắc chắn phải chết trong tay của chúng, cho nên ta phải giúp ngươi đối phó. Còn về chuyện chúng ta cứ để xong chuyện này hãy giải quyết.
Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc một lúc rồi gật đầu c không nói gì. Tấm ngọc phù màu tím trong tay chợt lóe lên ánh sáng như hắn đang tìm hiểu nội dung bên trong đó.
Chỉ trong một lát, Lạc Bắc chợt nhướng mày, thu hồi ngọc phù rồi bay thật nhanh trong phạm vi trăm dặm xung quanh.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy một dải ánh sáng bay lượn bên trên ngọn núi. Từ dải sáng đó liên tục có những tia sáng màu lục bắn vào trong những cái cây màu đỏ.
Trong một lát, tia sáng màu lục lập tức thẩm thấu hết vào trong những cái cây. Thoáng cái, trên bầu trời từ phía Lạc Bắc quay về chợt xuất hiện một vầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Tự Tại Ngọc Bia tản ra ánh sáng màu vàng nhạt tới cách ngọn núi chừng năm, sáu dặm liền dừng lại. Vào lúc này, ánh sáng màu bạc bên ngoài Tự Tại Ngọc Bia đã biến mất. Rõ ràng tác dụng của Ngân Hoa Nguyên cương phù mà Trần Thanh Đế sử dụng đã không còn.
- Cách Lan vương! Lạc Bắc thực sự ở trên ngọn núi này? - Thao Sinh Nguyên đứng trên Tự Tại Ngọc bia mà hỏi Cách Lan vương.
- Không thể nhầm được. Hiện giờ hắn đang ẩn nấp bên trong ngọn núi này.
Các con mắt trên Hóa thân của Cách Lan vương vẫn tản ra ánh sáng như trước dường như đang quan sát ngọn núi màu đỏ. Tuy nhiên ánh sáng trên người hóa thân cũng mờ đi rất nhiều. Xem ra đúng như y nói, pháp thuật Phật Luân nhãn đúng là phải đánh đổi với việc tu vi bị tổn thương mới có thể thi triển.
- Dường như hắn rất quen thuộc khu vực này. Có thể hắn đi qua nơi đây để tới chỗ đất phong của Hoàng Thiên tông. - Ánh mắt của Thiên Ngô Hầu hết sức lạnh lùng:
- Hắn chạy trốn tới ngọn núi này không chừng bày sẵn âm mưu gì đó để đánh lén chúng ta.
- Để ta xem.
Một trong các con mắt trên Hóa Thân của Cách Lan vương chợt nhắm lại khiến cho không gian đang từ sáng chợt tối đi một chút. Hoàn thành động tác đó, ánh sáng hóa thân của Cách Lan vương chợt tối đi nhiều. Nhưng y lập tức nói hteem:
- Bên trong ngọn núi này hắn không bố trí trận pháp lợi hại hay cấm chế nào cả.
- Tiếc là chúng ta chỉ có Trần cung chủ lấy một cái Hoàng Thiên kim hỏa phù, vừa rồi khi ra tay với tên hậu bối Côn Luân đã sử dụng. Nếu không thì có thể lôi hắn ra. - Cống Dát Kiên Tán quay đầu nhìn Trần Thanh Đế, nói:
- Thứ ánh sáng bạc trong tay Lạc Bắc hết sức quái dị. Nó không chỉ có thể hút lấy pháp bảo mà dường như còn làm cho thần thức người khác bị ngăn cản, phản ứng chậm đi. Chúng ta mà tập trung lại với nhau chỉ sợ sẽ bị cái pháp bảo đó kiềm chế.
- Uy lực Phật quang xá lợi của Pháp vương rất mạnh, hơn nữa còn có một cái Hộ trì bảo quang phù nên sức phòng ngự không hề kém Tự Tại ngọc bia của ta. Chúng ta chia ra làm hai. Vương Diễm Dương! Ngươi đưa Thú Sát bạo viêm phù cho ta. Nếu tới lúc thích hợp ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị của cái phù đó. Ngươi cầm Cửu Thiên tinh thần pháo trong tay, với thần thông của hai vị Pháp vương chắc là không có vấn đề. Hiện tại đạo hữu Băng Trúc Quân và Trần Lê Phù chỉ còn có Nguyên Anh, để bảo đảm...những người còn lại đi với ta.
- Được! Vậy cứ theo lời Trần cung chủ nói. Lạc Bắc có rất nhiều thần thông, khi giao thủ mọi người không nên giữ sức. Nếu không có sơ xuất thì chúng ta chính là kẻ phải chết ở đây.
Hai tay Cống Dát Kiên Tán còn chưa chắp lại, lời còn chưa dứt, kim quang trên đỉnh đầu đã sáng lòa và hóa thân tượng Phật Di Lặc cũng xuất hiện.
Cái hóa thân của Cống Dát Kiên Tán vừa mới xuất hiện, trong tay liền phóng thẳng ra Hộ Trì bảo quang phù lấy được từ Hoàng Thiên thần tháp tạo thành một màn ánh sáng màu trắng bao bọc lấy y và hóa thân của Cách Lan vương cùng với Vương Diễm Dương cầm Cửu Thiên tinh thần pháo.
Cái màn ánh sáng màu trận pháp cùng với ánh sáng dìu dịu từ phật quang xá lợi của y có phần tương tự.
Hai tiếng nổ vang lên rồi hai vầng ánh sáng xuất hiện. Đó là do Vương Diễm Dương và Thiên Ngô Hầu cẩn thận...trực tiếp sử dụng Đại thành thần vương phù để cho thân thể tạm thời trở nên cứng rắn như Hỗn Nguyên kim thân.
- Đi thôi.
Theo âm thanh uy nghiêm của Cống Dát Kiên Tán, y cùng với hai người Thao Sinh Nguyên lập tức sử dụng Mê Thần ngân phù tạo ra hai làn sương mù dày đặc kéo dài tới mười dặm bao phủ toàn bộ Cống Dát Kiên Tán và đám người Trần Thanh Đế, cơ bản không chó thấy rõ hành tung. Chỉ thấy hai làn sương màu màu bạc giống như hai đám tinh vân lập tức tới gần ngọn núi lớn.
Gặp một đối thủ như Lạc Bắc, đám người Cống Dát Kiên Tán và Trần Thanh Đế hết sức cẩn thận, thậm chí không hề tiếc vốn liếng.
Làn sương mù do Mê Thần ngân phù tạo ra không chỉ hoàn toàn che giấu thân hình hơi thở, hơn nữa còn có phạm vi vượt hơn mười dặm. Trừ khi có được pháp thuật với phạm vi bao phủ hơn mười dặm, còn nếu muốn xác định rõ vị trí của đối phương, một khi bản thân bị lộ thì chỉ nằm trong cục diện bị động.
Trong khoảng khắc, hai làn sương mù màu bạc đã chia ra thành hai hướng, chỉ còn cách ngọn núi màu đỏ không tới năm trăm trượng.
Bên trong ngọn núi vẫn không hề có tiếng động mà hai làn sương mù màu bạc cũng hết sức yên tĩnh.
Bên phía Cống Dát Kiên Tán và Trần Thanh Đế cơ bản không vội ra tay. Bởi vì phần lớn pháp thuật và pháp bảo phải tới gần trong vòng trăm trượng mới có uy lực lớn nhất. Lớn hơn trăm trượng, uy lực sẽ giảm đi, rất dễ bị đối phương chặn lại.
Nên muốn bức Lạc Bắc xuất hiện cũng càng tới gần càng tốt, không cần phải sử dụng pháp thuật sớm để tốn chân nguyên.
Thoáng cái, hai làn sương mù chỉ còn cách bốn trăm trượng...ba trăm trượng...hai trăm trượng...
Khi cả hai phía tới chừng ba trăm trượng, ngọn núi màu đỏ vẫn không hề có phản ứng. Nhưng ngay khi bọn họ chỉ còn cách chừng hai trăm trượng, toàn bộ ngọn núi đột nhiên như nổ tung khiến cho người ta có cảm giác giống như bị điện giật.
Trong nháy mắt, trên đỉnh của cả vạn cái cây cùng vang lên tiếng rít xé gió.
Cả vạn tia sáng màu hồng có uy lực tương đương với vạn đạo kiếm cương như một cơn sóng thần ập tới quét sạch đất trời.
- Sao lại thế này?
Trong làn sương mù màu trắng sắc mặt của đám người Trần Thanh Đế lập tức thay đổi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Cùng lúc đó, một làn Xích Đồng từ trên ngọn núi cũng bốc lên rồi bay vút ra ngoài.
Vốn đám cây gỗ kia mặc dù có thể cảm ứng được hơi thở của đám người trần Thanh Đế trong làn sương mù nhưng chỉ khi bọn họ tới gần mới có thể bắn. Tuy nhiên dưới sự khống chế của Lạc Bắc, trong nháy mắt toàn bộ các cây đều hành động.
Chẳng khác nào trong khoảng khác một cái kiếm trận khổng lồ được bố trí thành công.
Cả vạn đạo kiếm cương với ánh sáng che phủ trời đất cuồn cuộn ấp tới khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt, hai làn sương mù bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Phụp phụp phụp...
Vô số những tia sáng màu đỏ vàng phun tới khiến cho đám người Trần Thanh Đế và Cống Dát Kiên Tán có cảm giác bản thân như bị vô số hòn đá ném.
Mặc dù nghĩ Lạc Bắc có thể mai phục ở đây nhưng bọn họ lại không thể ngờ được uy lực mai phục của hắn mạnh tới mức này.
Trong vô số những tia sáng đỏ vàng bay tới còn có một chùm sáng màu bạc chợt bao phủ lấy tự Tại ngọc bia. Tuy nhiên một tia sáng màu xanh từ trong tay Lạc Bắc bay ra còn nhanh hơn thứ ánh sáng bạc đó xuất hiện trước mặt Cống Dát Kiên Tán, Cách Lan vương và Vương Diễm Dương. Nó đánh thẳng lên màn ánh sáng do Hộ trì bảo quang phù tạo ra.
Rắc rắc...
Ánh sáng bảo vệ vốn đang tán loạn, dưới một đòn của Thanh Đế thần thương liền lập tức vỡ nát.
- Không hay.
Cống Dát Kiên Tán quá sợ hãi, phật quang xá lợi vội vàng thả ra cả vạn tia sáng tạo thành một màn ánh sáng. Ngay lúc đó từ Xích Đồng thiên thành cũng có chín đạo kiếm cương lao ra cùng với một tia sáng bạc va chạm với vầng sáng của y.
Rầm!
Cống Dát Kiên Tán bật người lên, không ngờ không ngăn cản nổi. Trong nháy mắt màn sáng của y xuất hiện mấy vết nứt to. Cách Lan vương thấy vậy quá kinh hãi, ném hai cái kim linh trên tay tạo thành một màn hào quang màu vàng. Những đúng vào lúc này, một tai chớp màu tím lao thẳng tới cái lồng màu vàng. Vương Diễm Dương cầm Cửu Thiên tinh thần pháo vừa mới chĩa về phía Xích Đồng thiên thành, trong mắt chỉ kịp xuất hiện sự kinh hãi thì tia chớp kia đã xuyên thủng mi tâm của y.
Như một tờ giấy bị ném vào trong lửa, toàn thân Vương Diễm Dương chợt hóa thành tro, ngay cả Nguyên anh cũng không bỏ chạy nổi.
- Tử lôi thần châm?
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Băng Trúc Quân hét lên chói tai:
- Không thể như vậy. Làm sao hắn có được cái pháp thuật này?
- Kiến thức của Băng Trúc Quân đúng là không tầm thường. May lúc trước đã đánh nát thân thể của y nếu không với tu vi của y và Vân Hạc Tử cũng khó đối phó.
Bên trong Xích Đồng Thiên Thành, Lạc Bắc cau mày nghĩ như vậy.
Tử Lôi thần châm là một trong những pháp thuật uy lực lớn nhất trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Lúc trước trong bộ Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu mà Lạc Bắc và Thái Thúc lấy được của Hi Ngọc Sa cũng không có cái pháp thuật này. Cho nên Thao Sinh Nguyên chỉ xem bộ Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu còn thiếu cũng không biết. Hơn nữa, cái pháp thuật đó cần rất nhiều chân nguyên, ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp kỳ mới có thể thi triển. Hiện tại Lạc Bắc chỉ dùng Hóa Thần phù mới có thể cố gắng ngưng tụ được cái pháp thuật nó.
Băng Trúc Quân biết tới chuyện này thì chứng tỏ nắm rất rõ đối với Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.
Mặc dù hơi nhíu mày nhưng Lạc Bắc vẫn không hề dừng tay. Một làn chân nguyên lập tức được đưa vào trong Khổng trước Minh vương phù.
Trong nháy mắt, cái cổ phù trong tay hắn biến mất mà phía sau xuất hiện một màn ánh sáng bảy màu nhìn giống như tấm bình phong.
- A! Lạc Bắc! Ngươi chết đi.
Gần như khi tiếng kêu từ Nguyên anh của Băng Trúc Quân vang lên, lần đầu tiên Trần Thanh Đế cũng gào lên như kẻ điên.
Lúc này, Trần Thanh Đế khiến cho người ta có cảm giác không còn phong thái của một vị tông chủ mà là một người bị ta làm cho phát điên.
Trong số huyền môn chính đạo thì Đại Tự Tại cung có thực lực gần với Thục Sơn và Côn Luân. Nhưng vì trong trận chiến với Huống Vô Tâm, đám người Trần Thanh Đế rời khỏi Đại Tự Tại cung khiến cho toàn bộ nơi đó bị tiểu Trà phá hủy. Mà những nhân vật khiến cho người ta e ngại nhất trong Đại Tự Tại cung cũng chỉ có Trần Thanh Đế, Vương Diễm Dương và Trần Lê Phù.
Người tu đạo có tu vi Nguyên Anh trở lên, trong giới tu đạo cũng rất ít. Một khi tu vi tới Nguyên Anh kỳ cơ bản có thể coi như nhân vật hùng bá một phương. Giống như đám người Thao Sinh Nguyên, Thiên Ngô Hầu chỉ có thể hợp tác mà không thể hàng phục. Mà Vương Diễm Dương, Trần Lê Phù và Trần Thanh Đế là sư huynh đệ nên hết lòng trung với Trần Thanh Đế. Với sự giúp đỡ của hai người đó, Trần Thanh Đế trước đây có thể xem như một thế lực không phải nhỏ. Nhưng nếu hai người đó mà mất đi thì Trần Thanh Đế chỉ còn một mình, quả thức không khác gì tán tu như Vân hạc Tử.
Bản thân nhìn thấy Lạc Bắc ra tay với Vương Diễm Dương, Trần Thanh Đế bất chấp tất cả để giữ lại y. Tuy nhiên bị lớp ánh sáng màu bạc bao phủ khiến cho thần thức của Trần Thanh Đế bị ngăn cản, ra tay không kịp chỉ biết nhìn Lạc Bắc đánh cho Vương Diễm Dương nát thành tro.
Trong hai người Trần Lê Phù, Vương Diễm Dương thì một người bị chết, một người chỉ còn Nguyên anh khiến cho Trần Thanh Đế đang từ một vị vua từ từ bị Lạc Bắc làm cho biến thành một tên giặc cỏ.
Điều này làm sao mà Trần Thanh Đế có thể giữ được bình tĩnh.
Trong tiếng gào giống như kẻ điên, pháp lực dao động tản ra từ người Trần Thanh Đế tạo thành những tiếng nổ. Rồi bất ngờ một vầng sáng màu lam chợt hiện ra trước mặt Xích Đồng thiên thành.
Vầng sáng khổng lồ đó là một pho tượng tương đương với hóa thân của Cống dát Kiên Tán, cưỡi trên một con huyền quy.
Pho đạo tôn như được điêu khắc từ ngọc đó vừa xuất hiện, sắc mặt của nó cũng giống như trần Thanh Đế lập tức trở nên dữ tợn, đầy phẫn nộ. Nó giang hai tay ra rồi bước xuống khỏi con huyền quy mà vọt tới Xích Đồng Thiên thành đập xuống.
Đạo pháp thuật này là pháp thuật tối cao trong Đại Tự Tại cung có tên là Chân Thủy thần quân. Thứ pháp thuật tạo ra hóa thân như thế này cho dù là Trần Thanh Đế cũng phải mất gần một nửa chân nguyên. Nhưng vào lúc này, Trần Thanh Đế đã giận tới mức gần như mất đi lý trí chẳng thèm để ý tới chân nguyên hao tổn. Mà chỉ tới người có tu vi Độ Kiếp kỳ như y thi triển thì dưới chân của Chân Thủy thần quân mới có được Huyền quy.
Cùng là ngọc bích nhưng cái mai của con huyền quy đó có sức phòng ngự rất mạnh, tương đương với một tấm thuẫn của Chân Thủy thần quân. Nó có thể làm cho đối phương nhất thời không thể phá được để chạm tới thân thể của Chân Thủy thần quân. Nhưng vào lúc này, Chân Thủy thần quân mà Trần Thanh Đế tạo ra lại sử dụng cách thức va chạm trực tiếp muốn dùng Chân Thủy thần quân đánh vào Xích Đồng thiên thành rồi cho nổ tung.
Cách sử dụng này cũng là cách đối địch có uy lực lớn nhất của Chân Thủy thần quân. Uy lực nổ của Chân Thủy thần quân tương đương với cả vạn tấn nước biển liên tục ập vào người đối phương.
Cùng lúc đó, nhìn Vương Diễm Dương bị đánh chết, Thao Sinh Nguyên đang vô cùng kinh hãi cũng đưa tay lên bắt pháp ấn rồi vỗ vào đỉnh đầu của mình.
Sau cái vỗ đó, pháp lực dao động quanh người y lập tức tăng lên gấp đôi. Từ trong thất khiếu của y không ngờ cuồn cuộn tản ra ánh sáng màu xám. Rồi một vầng sáng màu xám xuất hiện trước mặt y, sau đó họa thấp xuống rồi khuếch tán ra chừng năm sáu trượng. Nhất thời trong phạm vi đó, toàn bộ cự mộc màu đỏ bị thứ ánh sáng đó chèn ép làm cho hóa thành bụi phấn.
Đồng thời với đạo pháp thuật đó, thân thể của Thao Sinh Nguyên giống như co giật, sắc mặt đầy sự đau đớn.
Cảnh tượng đó cho thấy đạo pháp thuật này có uy lực không tầm thường, gây ra sự tổn thương với thân thể của y. Tuy nhiên trong tình cảnh này, bên mình mất đi một vị cao thủ nên Thao Sinh Nguyên cũng đành phải liều mạng.
Hai đạo pháp thuật đầy uy lực của Tràn Thanh Đế và Thao Sinh Nguyên không hề kém một đòn liên thủ của năm người Trần Lê Phù lúc trước, vì vậy mà Xích Đồng Thiên thành cũng khó có thể cản được.
Nhưng ngay khi Trần Thanh Đế tạo ra Chân Thủy Thần quân nhào tới xích đồng Thiên thành, trong làn nguyên khí xích đồng đột nhiên có một vầng sáng mờ lóe lên. Thứ ánh sáng đó chỉ lóe lên một cái con Huyền quy dưới chân Chân Thủy thần quân lập tức biến mất tiếp theo vầng sáng mờ lại lóe lên mấy cái khiến cho Chân Thủy thần quân và thứ ánh sáng màu tím của Thao Sinh Nguyên lập tức biến mất không còn chút giấu vết.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Chuyện này khiến cho cả Nguyên Anh của Trần Thanh Đế và Thao Sinh Nguyên cũng phải nhảy dựng.
- Khổng Tước minh vương phù quả nhiên là chí bảo trong cổ phù.
Ngược lại, Lạc Bắc thì mừng rỡ như điên.
Vào lúc này, bảy loại ánh sáng sau lưng hắn đã mất đi bốn loại. Nhưng lúc trước Hoài Ngọc đã nói mỗi loại ánh sáng của Khổng Tước Minh vương phù có thể ngăn cản một đạo pháp thuật của đối phương. Hiện tại mất đi bốn loại ánh sáng chứng tỏ uy lực pháp thuật của Trần Thanh Đế và Thao Sinh nguyên rất mạnh, chỉ với một làn ánh sáng không thể xóa bỏ được hết. Đối với Lạc Bắc mà nói thì uy lực của cái cổ phù này đã vượt xa sự dự đoán.
Rầm!
Cả cái Xích Đồng thiên thành lập tức giáng lên lồng ánh sáng bảo vệ của Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương.
Mời vừa rồi màn ánh sáng của Hộ Trì bảo quang phù của Cống Dát Kiên Tàn đã bị Lạc Bắc đánh nát. Vào lúc này, chỉ còn lại vầng sáng bảo vệ do ánh sáng của Phật quang xá lợi ngưng tụ lại.
Bị Xích Đồng thiên thành với kích thước khổng lồ húc phải rồi đột nhiên nó tản ra khí Xích Đồng bao phủ lấy toàn bộ màn ánh sáng màu trắng. Cùng lúc đó, Thúc Anh hắc vân nang cũng hóa thành đám mây đen mà tản ra.
Nhất thời chỉ thấy một đám mây mù màu xích đồng và mây đen quay cuồng không ngờ giống hệt như làn sương trắng do Mê Thần ngân phù tạo ra bao phủ lấy Cống Dát Kiên Tán và Cát Tường Sinh khiến cho đám người Trần Thanh Đế cơ bản không xác định được chính xác vị trí của Lạc Bắc và Hoài ngọc.
- Không hay.
Cùng với lúc bị khí xích đồng của Xích Đồng thiên thành bao phủ, Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương chợt thấy có chín đạo kiếm cương và một tia sáng bạc lao tới. Sau đó còn một tia sáng màu tím mang theo khí tức hủy diệt của Tử Lôi thần châm vừa mới phá một cái pháp bảo của Cách Lan vương rồi đánh chết Vương Diễm Dương. Cả hai vị pháp vương Hoa giáo cũng kinh hãi. Trong tay Cách Lan vương lập tức xuất hiện một cái bảo bình tản ra ánh sáng màu xanh từ miệng ngăn cản chín đạo kiếm cương và tia sáng màu bạc, đồng thời một vầng s màu vàng cũng xuất hiện ở ngực của Cống Dát Kiên tán sau đó hóa thành một đóa hoa sen va chạm với Tử Lôi thần châm khiến cho cả hai biến mất.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bẩy vầng sáng đỏ như máu xuất hiện trên đỉnh đầu hai người rồi bao phủ lấy cả vầng sáng màu trắng của họ.
Trong khoảng khắc, bên ngoài màn sáng màu trắng phủ đầy một lớp băng tinh đỏ như máu rồi nó ngưng tụ lại thành một đóa hoa Mạn Đà La. Hai cái hóa thân khổng lồ của Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương không thể động đậy bị phong ấn trong đóa hoa đó.
Ngay lập tức đóa hoa Mạn Đà La liền hóa thành một điểm sáng rồi bay vào mi tâm của Lạc Bắc.
Sử dụng Xích Đồng thiên thành, Thúc Anh hắc vân nang che khuất tầm mắt, thần thức rồi lấy Tử Lôi thần châm thu hút sự chú ý của Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương, sau đó Lạc Bắc lại sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết một cách có hiệu quả phong ấn được cả hai vị pháp vương.
- Lạc Bắc! Cẩn thận.
Đúng vào lúc này, phía sau Lạc Bắc và Hoài Ngọc đột nhiên xuất hiện một thứ sức mạnh vô hình. Rồi một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho tai của Lạc Bắc và Hoài Ngọc chảy ra tơ máu.
Toàn bộ Xích Đồng thiên thành lập tức hóa thành vô số những dòng khí màu xích đồng bắn ra xung quanh. Hơn nữa chúng cũng không bao giờ ngưng tụ lại được nữa... Một cái cổ bảo hùng mạnh như vậy không ngờ bị nổ cho phá hủy hoàn toàn.
- Thú Sát bạo viêm phù.
Trong nháy mắt Lạc Bắc liền hiểu ra, Trần Thanh Đế đã sử dụng Thú Sát bạo viêm phù. Nhưng còn chưa kịp có động tác gì thì một loạt tiếng nổ đã vang lên, mấy cái đại trận bên trong Thúc Anh hắc vân nang như bị tổn hại khiến cho ánh sáng của nó tối đi. Còn Lạc Bắc thì như bị một cây chùy đánh trúng. Mặc dù có sự phòng ngự của pháp y do thần kiêu pháp giới tạo ra nhưng chân nguyên trong cơ thể của hắn cũng bị đánh cho xơ xác, ngay cả da thịt cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt phun cả ra máu.
Nhưng đúng vào lúc này, Hoài Ngọc chợt chắn ở phía sau của hắn. Ánh sáng từ cái pháp y của nàng tản ra không bị đánh nát.
Chợt một tia sáng màu lam lao tới đánh nát vầng sáng từ pháp y của Hoài Ngọc mà giáng thẳng vào người nàng.
- Đi!
Gần như đồng thời, ánh sáng của Tự Tại Ngọc Bia phun ra rực rỡ nhanh chóng bỏ chạy xa khỏi vị trí của Lạc Bắc.
Một vầng ánh sáng màu lam bắn trở lại vào tay của trần Thanh Đế. Đó là một viên Ngọc như ý màu lam.
Không biết Khổng Tước Minh vương phù được luyện chế như thế nào, có huyền diệu ra sao. Mặc dù nó có thể ngăn cản pháp thuật tấn công nhưng đối diện với Thú Sát bạo viêm phù và pháp bảo tấn công của Trần Thanh Đế nó lại không hề có tác dụng.
Tuy nhiên mộ đòn không đánh trúng Lạc Bắc, bị Hoài Ngọc ngăn cản, Trần Thanh Đế cũng chẳng hề do dự lập tức điều khiển Tự Tại Ngọc Bia điên cuồng phi độn.
Sắc mặt của Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu trên Tự Tại ngọc bia tái nhợt như người chết. Trong mắt cũng chẳng còn có lấy một chút tàn nhẫn mà chỉ có sự sợ hãi vô cùng.
Bao nhiêu cao thủ Nguyên Anh kỳ bao vây Lạc Bắc, trong tay lại có rất nhiều cổ phù khiến cho thực lực tăng lên nhiều nhưng cuối cùng Vân Hạc Tử bị đánh nát thân thể, Nguyên Anh bị bắt. Băng Trúc Quân và Trần Lê Phù chỉ có Nguyên Anh. Vương Diễm Dương bị chết. Còn lúc này, Thiên Ngô Hầu cũng chẳng còn được bao nhiêu thủ đoạn. Thao Sinh Nguyên thi triển bí pháp xong chân nguyên gần như không còn. Còn Trần Thanh Đế sau khi sử dụng Thú Sát bạo viêm phù, mặc dù có Tự Tại ngọc bia che chở nhưng bản thân cũng bị tổn thương.
Vào lúc này, một đòn tấn công của Trần Thanh Đế không trúng, tất cả bọn họ cảm giác được chân nguyên bị đánh tan trong thân thể Lạc Bắc gần như ngưng tụ trong nháy mắt. Bên ngoài cơ thể bắt đầu có pháp lực dao động.
Vì vậy mà cơ bản bọn họ cũng chẳng còn ôm mộng giết được hắn. Tất cả chỉ còn sự hoảng sợ không biết lần này có thể trốn thoát được không.
Một đám mây đen thu lại trong tay Lạc Bắc.
Vào lúc này, không chỉ có ánh sáng từ đám mây u ám mà ngay cả nguyên Anh của Vân Hạc Tử bị bao phủ ở trong đó cũng dường như mất hết linh tính. Hiển nhiên vừa rồi khi Thú Sát bạo viêm phù bùng nổ không chỉ có cái cổ bảo mà ngay cả Nguyên Anh của Vân Hạc Tử bị trấn áp trong trận pháp cũng bị tổn thương.
Khổng Tước Minh vương phù ở phía sau Lạc Bắc chỉ còn chút sáng mờ nhưng vẫn chưa biến mất. Với chút chân nguyên còn sót lại của Lạc Bắc muốn đuổi kịp đám người Trần Thanh Đế cũng là chuyện không thể. Hơn nữa trong tình hình phân thân không bị tổn thương, Lạc Bắc có thể đánh chết đám người Trần Thanh Đế cũng khó. Nhưng nhìn hướng Tự Tại Ngọc bia bỏ trốn, một tia sáng lạnh lùng chỉ lóe lên trong mắt nhưng Lạc Bắc cũng không đuổi theo mà tản ra một thứ lực lượng hiền hòa, lao về phía Hoài Ngọc.
Vào lúc này, nhờ có pháp y bảo vệ nên nhìn bề ngoài của Hoài Ngọc cũng không bị thương. Tuy nhiên ngực của nàng hơi lõm xuống, hơi thở dường như cũng chẳng còn.
Không hề chần chừ, cái bình đan dược màu đỏ có chứa Bổ Thiên đan của Hoàng Thiên tông lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Vừa bay về phía cái hố to, Lạc Bắc vừa đổ hết toàn bộ hơn mười viên đan dược ra tay. Một tiếng động vang lên, hơn mười viên Bổ Thiên đan bị Lạc Bắc sử dụng chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh bóp nát rồi dung hợp vào trong chân nguyên màu vàng của hắn.
Lạc Bắc chỉ tay một cái, thứ chất lỏng hòa lẫn chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của hắn lập tức thấm vào trong cơ thể của Hoài Ngọc.
Sau đó, một làn chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh liên tục từ tay Lạc Bắc tràn ra chui vào trong cơ thể của nàng.
Chỉ trong thời gian chốc lát, Lạc Bắc hơi lắc lư, sắc mặt cũng trở nên xám trắng không còn chút huyết sắc. Nhưng hắn vẫn không hề dừng tay để cho chân nguyên tiếp tục rót vào trong cơ thể của Hoài Ngọc.
Một cảnh tượng khó xinh xuất hiện, phần bụng trên của Hoài Ngọc từ từ hồi phục lại nguyên trạng và một chút sức sống cũng bắt đầu quay về với cơ thể của nàng.
Mất một lúc sau, Hoài Ngọc hơi chớp chớp mi mấy cái rồi mở mắt không nói gì, im lặng nhìn Lạc Bắc.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoài Ngọc như vậy Lạc Bắc chỉ cụp mắt xuống thôi không rót chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nữa. Hắn bắt một cái pháp quyết rồi ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức.
- Hóa ra chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà ngươi tu luyện còn có công hiệu chữa trị tổn thương cơ thể.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Một lúc sau, Hoài Ngọc hơi thở dài rồi nói với hắn:
- Tại sao ngươi lại cứu ta? Nếu không để ý tới ta mà đuổi theo thì bọn chúng khó có thể thoát được.
- Vừa rồi ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi cũng là chuyện bình thường.
Lạc Bắc mở mắt ra rồi đứng dậy. Sau khi điều tức một chút, sắc mặt của hắn cũng hồng hào lên được một chút.
- Mặc dù đám người Trần Thanh Đế không là đối thủ của ngươi nhưng cũng đều là những kẻ kiêu hùng. Để cho bọn chúng chạy vẫn là một mối họa lớn. - Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc:
- Nếu là người khác, cho dù ta có cứu hắn thì cũng chưa chắc đã chấp nhận bỏ qua cho họ mà bất chấp tổn thương để cứu ta.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoài Ngọc:
- Người khác là người khác. Ta là ta! Ta là người La Phù nên có quy tắc làm việc của mình.
Hoài Ngọc nói:
- Ta vừa mới ngưng tụ Nguyên Anh. Vừa rồi nếu ngươi không cứu ta, cho dù Nguyên Anh có ra khỏi thân thể cũng chẳng có thể đoạt xác mà nhanh chóng tan biến. Cho dù thế nào thì ngươi cũng cứu ta hai lần. Mà ta cũng chỉ cứu ngươi một lần, thậm chí trước đó còn hại ngươi.
- Trong suy nghĩ của Hoàng Vô Thần thì mỗi đệ tử Côn Luân cũng chỉ là một quân cờ trong tay y. - Lạc Bắc chợt nói:
- Ngươi có thể lựa chọn rời khỏi Côn Luân như Nam Cung Tiểu Ngôn không?
Những lời nói của Lạc Bắc vào lúc này có chút bất ngờ nhưng Hoài Ngọc có thể cảm nhận được ý tứ của hắn ẩn chứa ở trong đó. Nàng nở nụ cười chua xót rồi lắc đầu:
- Không được! Ta khác với Nam Cung Tiểu Ngôn! Chưởng giáo Hoàng Vô Thần đối với ta có đại ân. Lúc trước khi phụ vương của ta trở thành tù nhân, ta tới Côn Luân đã thề rằng tu luyện Xá Nữ nguyên âm quyết và dốc sức vì Côn Luân để chưởng giáo Hoàng Vô Thần giúp phụ thân ta phục quốc.
Lạc Bắc nhíu mày:
- Ngươi trả giá như vậy thì còn đại ân gì nữa?
- Cái giá phải trả đó là do ta chủ động nói chứ không phải do chưởng giáo Hoàng Vô Thần bức ta. - Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc:
- Người tu đạo rất ít nhúng tay vào chuyện thế gian. Ta lấy điều kiện đó để cầu Côn Luân giúp đỡ. Cuối cùng chưởng giáo Hoàng Vô Thần cũng giúp ta cứu phụ vương và giúp phụ vương ta phục quốc. Nếu không có ngài, tất cả chúng ta đã hóa thành xương trắng.
Lạc Bắc nhất thời im lặng không nói gì mà chỉ khẽ thở dài.
Màn sáng màu lam bên ngoài khu đất phong của Hoàng Thiên tông vẫn lơ lửng trong Tử Kim hư không.
Đột nhiên, một tảng thiên thạch màu đen từ xay hiện ra va chạm với vầng sáng màu lam làm bắn lên những vầng lửa cùng tiếng động đinh tai nhức óc.
Không lâu sau khi tảng thiên thạch bay trúng vào vầng sáng lại có một quầng ánh sáng màu đen từ xa bay tới gần màn sáng màu lam.
- Sao lại thế này?
Ngay khi vầng sáng màu đen tới gần màn sáng màu lam chừng trăm trượng lại có mấy tia sáng màu đỏ từ xa vọt tới va chạm phát ra những tiếng nổ. Ánh sáng màu đen vừa mới thu lại thì ra chính là đám mây đen do Thúc Anh hắc vân nang hóa thành. Vào lúc này, đám mây nhìn hơn trước mỏng hơn nhiều lắm, hơn nữa ánh sáng cũng tối hơn trước, cho thấy nó bị tổn hại nặng. Mà vào lúc này, Lạc Bắc và Hoài ngọc ở trong đám mây đen đều đang hết sức khiếp sợ.
Đúng như Hoài Ngọc lường trước, đám người Trần Thanh Đế, Băng Trúc Quân sợ hãi Lạc Bắc đuổi giết đã vượt qua cái trận pháp thượng cổ kia mà ra khỏi Tử Kim hư không.
Mặc dù Hoài Ngọc và Lạc Bắc không có tinh đồ và Hoài Ngọc biết rõ hướng của cái trận pháp kia nhưng cả hai người phải tìm mất gần một ngày mới tới được vị trí của cái trận pháp đó rồi hủy hoại nó. Tuy nhiên khu đất phong của Hoàng Thiên Tông đã tồn tại mấy ngàn năm. Trong mấy ngàn năm qua, Liệt Khuyết Lam quang trận vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng hiện tại từ chỗ Lạc Bắc và Hoài Ngọc nhìn thì trên màn sáng màu lam đã xuất hiện rất nhiều lỗ thủng. Thậm chí có lỗ thủng còn có đường kính tới mười trượng. Cả một khoảng rộng lớn trên màn sáng màu lam đã bị phá thành những mảnh nhỏ nhìn như sắp hỏng.
Nhìn cảnh tượng vừa rồi, màn sáng màu lam cũng không phải do pháp thuật của người tu đạo phá hỏng mà vì những thiên thạch và bụi sao băng trong không gian va chạm làm cho như vậy.
- Khu đất phong của hoàng Thiên tông tồn tại mấy ngàn năm tại sao khi chúng ta tới lại bị tổn hại như vậy?
Lạc Bắc nhìn liếc qua khu vực màn sáng màu lam bị tổn hại mà hỏi Hoài Ngọc. Chỉ cần nhìn tình trạng bên ngoài của màn sáng cũng biết bên trong khu vực đất phong của Hoàng Thiên tông cũng sẽ bị tàn phá.
- Chắc là vậy.
Hoài Ngọc giật mình rồi đột nhiên hiểu ra:
- Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cùng với chúng ta tới đây sử dụng Lưỡng Nghi phân quang hoàn của Thao Sinh Nguyên khiến cho Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và cực quang xạ tuyến trong đám loạn thạch mất đi hết. Sau đó khi ngươi tới mới không có gì trở ngại. Nếu không với thứ Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và Cực quang xạ tuyến có thể khiến cho tất cả pháp bảo mất đi tác dụng thì ngươi cũng khó tới được khu đất phong này của Hoàng Thiên tông.
- Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ phá vỡ Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và Cực quang xạ tuyến xung quanh khu đất phong của Hoàng Thiên tông cũng chỉ là muốn tới đây chứ không nghĩ nhiều. Hiện tại nhìn cảnh tượng khi Hoàng Thiên tông xây dựng khu đất phong ở chỗ này như có thêm một khu cấm chế của thiên nhiên. Hơn nữa lực hút từ Tinh thần nguyên từ xạ tuyến rất mạnh, toàn bộ thiên thạch...tới đây đều bị hấp thụ ở bên ngoài mà không thể tiến vào trong. Hiện tại đám người Băng Trúc Quân phá vỡ khu vực Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và cực quang xạ tuyến khiến cho thiên thạch ở bên ngoài không có gì ngăn cản va chạm với nhau mới có nhiều thứ văng tới cái Liệt Khuyết lam quang trận này.
- Mổ gà lấy trứng. Chỉ sợ đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cũng không ngờ rằng mình lại làm chuyện này. Vì để tiến vào đây mà chúng khiến toàn bộ khu đất phong bị hủy.
Trong lúc Lạc Bắc nói chuyện lại có mấy trăm tảng thiên thạch lao thẳng vào màn sáng khiến cho nó vang lên những tiếng nổ mạnh. Toàn bộ vầng sáng màu lam cũng rung chuyển kịch liệt.
- Chúng ta phải tận dụng thời gian mới Được.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lạc Bắc nhíu mày:
- Nhìn tình hình này thì Liệt khuyết lam quang trận sẽ nhanh chóng không chịu nổi nữa. Tới lúc đó chúng ta đi vào Hoàng Thiên thần tháp cũng không được an toàn.
- Thế thì không phải lo. - Hoài ngọc hơi lắc đầu:
- Bản thân Hoàng Thiên thần tháp có lực phòng ngự rất mạnh, lại được xây dựng khổng lồ như thế là để khi có kẻ địch mạnh tới, đệ tử không địch lại có thể lùi vào trong Hoàng Thiên thần tháp, dựa vào sự phòng ngự của nó. Theo truyền thuyết thì trong sơn môn của Hoàng Thiên tông còn có một cái Hoàng Thiên thần tháp khổng lồ, nó là phòng tuyến cuối cùng của họ. Chỉ cần chúng ta không động tới cấm chế của nó là tương đối an toàn.
Lạc Bắc nghe vậy cũng thấy yên tâm liền nói:
- Tại sao ngươi lại hiểu biết về cổ phù của Hoàng Thiên tông và nhiều chuyện trong giới tu đạo thượng cổ như vậy? Chẳng lẽ bên trong Côn Luân có nhiều điển tịch về thứ này để cho đệ tử các ngươi đọc?
- Không phải. - Hoài ngọc lắc đầu:
- Sở dĩ ta biết được chuyện này là khi còn ở nước Lâu Lan may mắn nhặt được một cái ngọc giản của một vị Tán Tu thượng cổ lưu lạc. Trong đó nó ghi một chút cảnh tượng tới tu đạo cổ đồng thời có giới thiệu về cổ bảo, cổ phù và các đại phái.
Lạc Bắc gật đầu cũng không nói gì thêm. Thúc Anh hắc vân nang lại biến thành đám mây bọc lấy hai người rồi lướt vào trong khu đất phong của Hoàng Thiên Tông.
Trong toàn bộ khu đất phong của Hoàng Thiên tông quả nhiên đã gặp phải sự phá hoại không hề nhỏ. Rất nhiều ngọn núi bên trong bóc khói nghi ngút kém theo những đám cháy. Ngay cả trăm cái cột trụ màu trắng xung quanh hoàng Thiên thần tháp cũng mất đi mười cái. Dường như chúng bị cái gì đó húc cho nát bét.
Nhưng Lạc Bắc và Hoài Ngọc cũng không hề dừng lại. Mãi cho tới khi tới trước Hoàng Thiên thần tháp, cả hai lấy cái Thông Hành phù mà Chung Vân để lại rồi tiến vào trong.
....
Sau một lát, tại lối vào tầng hai nơi có hai cái lồng ánh sáng màu đỏ cao tới năm mươi trượng xuất hiện bóng dáng của Lạc Bắc và Hoài ngọc.
Lạc Bắc đứng trước hai vầng sáng màu đỏ quan sát một lúc rồi quay sang hỏi Hoài Ngọc:
- Ta đối với cổ phù cũng không hiểu. Ngươi nói xem ta nên lấy ba cái cổ phù nào?
- Lúc trước trong này cao nhất là Khổng Tước Minh vương phù và Hóa Thần phù. Có điều đáng tiếc mỗi loại chỉ có một cái. Hiện tại... - Hoài Ngọc cau mày, trầm ngâm một lát rồi chỉ ba cái phù trong vầng sáng:
- Không bằng ngươi cứ lấy ba cái này. Dù sao thì ngươi cũng có cách vào trong Tử Kim hư không. Nhất thời Hoàng Thiên thần tháp cũng không hỏng được. Những loại khác ngươi có thể dẫn người tới rồi từ từ lấy ra.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Lạc Bắc theo thứ tự hút ba cái cổ phù vào tay. Chỉ thấy theo thứ tự thì một cái là ngọc phù màu trắng, trên mặt có rất nhiều ký hiệu như con rắn. Còn một cái phù bằng đồng đỏ, không có ký hiệu rõ ràng, trên bề mặt có những điểm màu vàng lấm tấm. Hơn nữa cái cổ phù đó rất nóng ngay cả Lạc Bắc khi chạm vào nó cũng phải sử dụng chân nguyên bao bọc mà để cho nó lơ lửng trước mặt. Còn một cái nữa là một cái phù nhỏ được chế từ tinh thạch màu tím bên trong liên tục xuất hiện những ký hiệu nhìn như đóa hoa.
- Đây là Khổn Tiên phù có thể hóa ra thành mấy trăm sợi dây để trói đối thủ. Cho dù đối phương có pháp bảo sắc tới mấy thì cũng phải đối phó với mấy sợi dây này trước để cho ngươi có được thời cơ. - Hoài Ngọc nhìn cái phù màu trắng có nhiều ký hiệu như những con rắn mà nói. Sau đó nàng lại nhìn cái phù bằng đồng tản ra hơi nóng rồi nói:
- Đây là A Tị hỏa phù. Khi sử dụng trong phạm vi trăm trượng sẽ biến thành một cái bồn đầy A Tị hắc hỏa. Nó không làm cho bản thân bị thương nhưng đối phương chỉ cần tới trong vòng phạm vi trăm trượng sẽ bị nó thiêu đốt. Cái A Tị hỏa phù và Mê Thần ngân phù có công hiệu che giấu hơi thở như nhau nhưng so với Mê thần ngân phù thì còn có lực tấn công.
Cuối cùng, Hoài Ngọc chỉ cái phù nhỏ được chế ra từ tinh thạch màu tím nói:
- Cái phù này có tên là Độ Ách Tử phù. Mặc dù nó không giống như Khổng Tước Minh vương phù ngăn cản được pháp thuật của đối phương nhưng lại có thể khiến cho thần thức của đối phương xác định nhầm.
- May mà lúc trước đám người Băng Trúc Quân không hiểu nhiều lắm về cổ phù. Nếu không chỉ cần sử dụng thích hợp thì người bị giết chết chắc chắn là ta.
Sau khi nghe Hoài Ngọc nói công dụng của ba loại cổ phù, đồng thời nói hết tất cả những gì mà nàng biết cho hắn, Lạc Bắc thoáng nhìn Hoài Ngọc. Nếu là người khác nói với Lạc Bắc thì chắc chắn hắn sẽ cười lạnh. Bởi vì khi người Côn Luân ra tay với Lạc Bắc, trong lòng cũng chưa hề có hai chữ lưu thủ. Nhưng bây giờ nghe Hoài Ngọc nói, Lạc Bắc cũng hơi trầm mặc. Bởi vì hắn hiểu được sự khó xử của nàng. Cũng như khi hắn ở Thục Sơn, có Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng thì Hoài Ngọc ở Côn Luân chắc chắn cũng có những sư huynh đệ của mình. Nàng nói công dụng của cổ phù cho hắn là tương đương với đưa cho bên Lạc Bắc thêm nhiều vũ khí sắc bén. Có lẽ tương lai sẽ có nhiều người Côn Luân chết vì cổ phù. Hoài Ngọc làm như vậy cũng là vì trong lòng có tình cảm khác lạ đối với Lạc Bắc. Mà giờ phút này, nghĩ tới cảnh tượng đó, Hoài Ngọc cũng có cảm giác áy náy.
- Được!
Trầm ngâm một lúc, Lạc Bắc gật đầu nhìn Hoài Ngọc rồi nói:
- Ta hứa với ngươi sau này khi đấu pháp với người Côn Luân, nếu có thể nương tay ta sẽ cố hết sức. Nếu có thể khống chế ta sẽ không giết.
- Lạc Bắc! Cảm ơn ngươi. - Nghe thấy Lạc Bắc nói vậy, ánh mắt của Hoài Ngọc cũng xuất hiện sự cao hứng:
- Đi thôi. Chúng ta lên tầng thứ ba xem có cổ bảo gì.
Nhìn Hoài Ngọc xoay người, ngẩng đầu nhìn lên, Lạc Bắc hơi thở dài trong lòng.
Khi đánh nhau sống chết, cố gắng nương tay là thứ mà nói dễ hơn làm. Với phương pháp Côn Luân đối phó với hắn, cho dù hắn muốn nương tay cũng không được.
Cho nên có khả năng lời hứa đó chỉ là một lời hứa suông.
Hoài Ngọc vui mừng vì lời hứa của hắn chứng tỏ nàng cũng chỉ là một thiếu nữ lương thiện mà thôi.
- Đi!
Lạc Bắc không nói gì thêm. Nhưng nhìn Hoài Ngọc, trong lòng hắn cũng thầm có một cái quyết định.
- Xem ra trong giới tu đạo thượng cổ, pháp bào và phù rất ít là sự thật.
Trong tầng ba của Hoàng thiên thần tháp, Hoài Ngọc hưng phấn mà nói.
Toàn bộ tầng thứ ba của Hoàng Thiên thần tháp bố trì gần giống với tầng thứ hai. Bên trong tầng thứ ba cũng là đại điện cao tới chừng hai trăm trượng. Chỉ có điều uy áp và linh quang tản ra ở đây quá nặng khiến cho người ta đi lại trong đó có cảm giác như đi trong nước bùn.
Hai cái quầng sáng trên tầng này chỉ có một sự khác biệt đó là có màu xanh. Điều này khiến cho người ta có cảm giác chúng giống như ngọc phỉ thúy.
Bên trong mỗi quầng sáng có lơ lửng những cái pháp bảo với đủ loại hình dạng. Trong mỗi một cái có khoảng hai mươi cái pháp bảo. So với cổ phù thì số lượng ít hơn rất nhiều.
Dù sao thì hắn cảm giác được trận pháp và cấm chế bên trong Hoàng Thiên thần tháp đều rất mạnh. Nếu vô tình mà chạm phải cái cấm chế nào thì với tu vi của hắn chưa chắc đã thoát được.
Hoài Ngọc chỉ mỉm cười, đáp:
- Lạc Bắc! Cái này ta không giúp được ngươi. Về mặt cổ bảo thì phần lớn là ta không nhận ra.
- Số lượng pháp bảo trong giới tu đạo cổ rất ít. Căn cứ vào số lượng ở đây thì đối với người tu đạo cổ mà nói pháp bảo quý hơn cổ phù rất nhiều. Hơn nữa cổ phù và cổ bảo đều có uy lực lớn, chỉ sợ một khi đấu phép đều là sinh tử. Cho dù dùng cái pháp bảo nào cũng không thể truyền ra ngoài. Vì vậy mà cho dù là nhân vật có thân phận cực cao trong giới tu đạo cổ có lẽ cũng không biết nhiều loại cổ bảo. - Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc rồi nói:
- Mặc dù ngươi có được ngọc giản của người tu đạo cổ nhưng không biết tới pháp bảo cũng là chuyện bình thường.
Không biết tại sao, Lạc Bắc cảm thấy từ sau khi mình đồng ý với điều kiện của Hoài Ngọc, cảm xúc mà nàng mang tới cho hắn dường như có gì đó không bình thường.
Hiện tại dường như Hoài Ngọc quên mất thân phận của Lạc Bắc và nàng, chỉ có một sự cao hứng, phấn khởi như đang được đi bên người mình thích, chẳng có gì phải lo nghĩ mà đi dạo vậy.
Theo lý mà nói thì những thứ đặt trên người cả hai đều rất nặng, một người không thể nào vất bỏ chúng nhanh như vậy mới đúng.
....
Nhưng dường như Hoài Ngọc không phát hiện ra cái ánh mắt hơi khác thường chỉ lóe lên một chút rồi mất của Lạc Bắc. Nhìn cổ bảo trong hai vầng sáng, Hoài Ngọc hết sức hưng phấn:
- Có điều dường như bên trong hai vầng sáng này chia ra thành pháp bảo phòng ngự và công kích. Dựa theo những gì mà đệ tử Chung Vân của Hoàng Thiên tôgn nói thì chúng ta có thể lấy được trong mỗi quầng sáng một cái cổ bảo. Mặc dù ta không biết về cổ bảo nhưng chúng ta có thể lấy ra để xem.
- Ngươi nói rất hay. Xem ra bên trong quầng sáng bên trái là pháp bảo tấn công còn quầng sáng bên phải là pháp bảo phòng ngự.
Sau khi nghe Hoài Ngọc nói xong, Lạc Bắc nhìn hai quầng sáng rồi gật đầu.
Bên trong quầng sáng bên trận pháp nhìn qua có rất nhiều pháp bảo có hình phủ, thương... Còn quầng sáng bên phải thì phần lớn là pháp bảo có dạng tấm thuẫn. Căn cứ theo ngoại hình của nó và những gì mà Chung Vân ghi lại thì suy đoán của Hoài Ngọc cũng hoàn toàn chính xác.
- Cái này không biết là pháp bảo gì?
Sau khi mỉm cười, Hoài Ngọc liền tập trung nhìn vào một cái kính nhỏ, ở giữa có khảm một viên tinh thạch đỏ như máu ở trong quầng sáng bên trái. Từ Hạo Thiên kính mà Kỳ Liên Liên thành dùng để đuổi giết Lạc Bắc, hai là Khổng Tước Bảo giám trong tay Thái Thúc. Tất cả những pháp bảo có hình dạng kính trong giới tu đạo đều không phải vật tầm thường. Hơn nữa những chữ trên cái kỉnh nhỏ hết sức huyền ảo, viên tinh thạch màu đỏ trên đó cũng có hoa văn như lốc xoáy. Hiện tại trong giới tu đạo cũng chẳng có loại tinh thạch đó. Sau khi nói xong câu đó, Hoài Ngọc liền phóng chân nguyên về phía cái kính định hút nó về phía mình.
Nhưng có điều khiến cho sắc mặt Hoài Ngọc thay đổi đó là chân nguyên của nàng lại không thể tiến vào lấy pháp bảo ra một cách nhẹ nhàng như ở tầng thứ hai. Mà hoàn toàn ngược lại khi chân nguyên của nàng chạm phải vầng sáng thì giống như chui vào vũng bùn, lực cản xuất hiện quá mạnh khiến cho nàng có cảm giác như không động đậy được.
- Sao lại thế này? - Lạc Bắc nhìn thấy sắc mặt Hoài Ngọc như vậy liền vội vàng hỏi.
- Cái quầng sáng màu xanh này khác với cấm chế ở tầng thứ hai. Nó có sự khác lạ. - Hoài Ngọc dừng tay nói với Lạc Bắc:
- Như lời Chung Vân nói thì dường như cái cấm chế này chỉ có thể dựa vào chân nguyên để lấy nhưng lực cản bên trong cũng rất lớn.
- Thật không? Để ta thử.
Lạc Bắc mới nghĩ chỉ thấy một làn chân nguyên giống như chất lỏng từ hay hắn bay ra thấm vào trong quầng sáng màu xanh. Tuy nhiên khi tiến vào trong quầng sáng màu xanh kia, tốc độ di chuyển của chất dịch màu vàng cũng trở nên hết sức thong thả. Ước chừng uống hết một chén trà, một ít chân nguyên mới xuyên thủng cái kính nhỏ, bao phủ lấy nó. Rồi mất chừng thời gian tương đương làn chân nguyên đó mới kéo được cái kính nhỏ ra khỏi quầng sáng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555