Khoảng nửa phút sau, Lâm Vân đã thoát ly dòng nước xoáy. Ở dưới đáy biển là một cái hang động cực kỳ lớn. Nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tần Nhan đâu cả.
Nhưng xung quanh cái hang có rất nhiều bộ xương. Xem ra nhiều năm như vậy, đã có vô số động vật và con người chết ở đây. Quay đầu nhìn dòng nước xoáy kia, rất kỳ quái là nó chỉ xoay quay cửa động.
Càng làm cho người ta kinh dị, đó là bốn phía của cái hang động không có một viên Tị Thủy Châu nào, nhưng nước không thể chảy vào trong hang được. Xem ra dòng nước xoáy kia ngoại trừ có tác dụng ngăn cản thần thức, còn được bố trí trận pháp ngăn cản nước biển chảy vào.
Nếu Tần Nhan bị dòng nước xoáy cuốn vào cái hang, thì lẽ ra Tần Nhan phải ở gần đây mới đúng. Nhưng rõ ràng không thấy Tần Nhan đâu cả.
Lâm Vân đi vào trong cái hang động được vài mét, thì nhìn thấy môt cái mặt kính có khí tức cổ xưa. Quả nhiên là do người làm. Lâm Vân lạnh lùng cười. Là do người làm thì tốt rồi, hắn không tin người trong này còn lợi hại hơn hắn.
Nhìn mặt kính cổ lão kia, Lâm Vân liền biết đây cũng là một trận pháp ngăn cản thần thức, có hiệu quả giống như dòng nước xoáy. Xem ra đều do một người bố trí.
Ngoại trừ đại trận hộ tinh ở Nguyệt Tinh kia, Lâm Vân tự tin không có trận pháp nào ngăn cản được hắn. Phệ Hồn Thương phóng ra, đâm vào cái mặt kính.
Chỉ một thương, cái kính đã vang lên tiếng răng rắc rồi bị vỡ vụn, lộ ra một căn phòng có ánh sáng ảm đạm.
Tần Nhan như một bức tượng ngồi ở một bên, xem ra là bị cái gì đó giam cầm. Một nam tử có sắc mặt trắng bệch đang luyện chế cái gì đó.
- Ủa, một người phàm cũng có thể đến được đây sao? Lẽ nào trên người của hắn có bảo bối gì đó?
Lúc Lâm Vân đi vào, người nam tử kia liền phát hiện ra, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Vân.
Thần sắc của Lâm Vân rất hờ hững. Khuôn mặt của y trắng bệch như vậy, có lẽ đã ở trong đáy biển lâu năm rồi. Tuy nhiên, điều khiến Lâm Vân kỳ quái, chính là người này cũng là một tu sĩ. Đã tu luyện tới Trúc Cơ.
Sau môt lát, tên này giống như cảm thấy chỗ nào đó không đúng, đột nhiên đứng lên, chỉ vào Lâm Vân nói:
- Ngươi không phải là Luyện Khí Sĩ, làm sao ngươi có thể đi vào đây?
Lâm Vân chẳng muốn trả lời, vung tay hút Tần Nhan lại rồi đập vào giữa trán của cô ta một cái. Một tia sáng màu xanh lóe lên ở giữa trán của Tần Nhan rồi biến mất vô ảnh vô tung. Tần Nhan kêu lên một tiếng rồi tỉnh lại. Với tu vị Kết Đan của Tần Nhan, cô ta lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra. Nhìn Lâm Vân đứng bên cạnh mình, khuôn mặt cô ta lộ vẻ xấu hổ. Bị một tu sĩ Trúc Cơ khống chế, đúng là mất mặt. Trong một sát na cô ta bị tên tu sĩ Trúc Cơ bắt, cô ta đã nhận ra, nhưng không làm gì được, bởi vì thần trí đã bị khống chế.
Tu sĩ Trúc Cơ vừa thấy thủ đoạn của Lâm Vân, thì biết người này không phải là người phàm. Nhưng y không nhìn ra cảnh giới của hắn.
- Tiền bối, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, có chuyện gì mong tiền bối phân phó.
Tên nam tử vừa thấy thủ đoạn của Lâm Vân, liền biết mình và người này kém rất xa. Y không ngờ ở Địa Cầu cũng có người như vậy. Ngày hôm qua, khi nhìn thấy khí tức từ Tần Nhan, y đã chấn kinh vô cùng. Mà hôm nay lại gặp phải người còn lợi hại hơn.
Lúc y bắt được Tần Nhan, y liền biết không thể để cho cô ta tỉnh loại. Bởi vì y có linh cảm, một khi Tần Nhan tỉnh lại, y sẽ không phải là đối thủ của cô ta. Hơn nữa, khi y tu luyện tới Trúc Cơ, thì không còn công pháp để tu luyện nữa. Cô gái này có tu vị cao hơn y, cho nên y đang muốn tìm biện pháp moi ra được công pháp mà cô ta học.
May mà y biết một phương pháp luyện chế người rối. Một khi y luyện chế toàn bộ ý thức của Tần Nhan, thì y sẽ biết hết được bí mật của cô gái này.
Bởi vì y chỉ là một Luyện Khí Sĩ, cho nên không hiểu cái gì là Kết Đan và giới chỉ. Sở dĩ y có thể luyện tới Trúc Cơ, một là vì tư chất của y không tồi, hai là do cơ duyên xảo hợp phát hiện ra cái hang động này.
- Xin lỗi anh, tôi…
Tần Nhan không có cách nào biểu đạt sự xấu hổ của mình. Tuy nhiên, khi bị tên tu sĩ kia luyện hóa ý thức, cô ta thật đúng là sợ hãi. Hiện tại Lâm Vân đã tới, sự căng thẳng thần kinh mới được buông lỏng. Trời sinh nữ nhân luôn sợ hãi với những sự vật không biết. Cho dù cô ta không thích Lâm Vân, nhưng có hắn ở đây, cô ta cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Lâm Vân khoát tay, nói với tên nam tử:
- Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi mau nói ngươi phát hiên ra nơi này kiểu gì? Cứ do dự là mất một bộ phận.
Tên nam tử đang suy nghĩ làm cách nào để rời đi, bỗng nhiên cánh tay phải nhói cái rồi biến mất.
Y nhìn Lâm Vân với vẻ sợ hãi rồi nói:
- Tôi vốn tu luyện trên hòn đảo Roosevelt gần đây. Mấy năm trước, có một người Mĩ tên là Hughes cầm một bức tranh tới đây tìm tấm bia đá nào đó. Tôi cho rằng tấm bia đá đó có thể là bảo vật của các Luyện Khí Sĩ thời Thượng Cổ truyền lại, cho nên liền giết Hughes. Sau đó tôi dựa theo bức tranh của y đề tìm kiếm. Nhưng tới đây thì bị một dòng nước xoáy hút vào. May mà tôi có mang theo Linh Dược nên bảo vệ được một mạng.
- Sau đó thì tôi phát hiện ra căn phòng này. Căn phòng này có một luồng sóng gì đó ngăn cản. Vốn tôi cho rằng không thể vào được, nhưng khi tôi cầm bức tranh kia ra, thì chợt phát hiện ở góc bức tranh phát ra ánh sáng. Tôi kiểm tra ở góc đó thì tìm được một viên ngọc thạch.
Nói tới đây, tên nam tử rụt rề đưa một tấm bản đồ và viên ngọc thạch cho Lâm Vân, tiếp tục nói:
- Về sau tôi thấy tu luyện ở đây nhanh hơn bên ngoài rất nhiều lần, liền ở lại tu luyện. Hơn nữa ở đây còn có một chỗ tốt, chính là có dòng nước xoáy hút người tới, đồng thời có tác dụng bảo tồn lin hồn. Mà việc tu luyện của tôi cũng yêu cầu rất nhiều linh hồn. Cho nên tôi ở đây tu luyện cho tới tận bây giờ. Còn cô gái kia, tôi thấy tu vị của cô ta cao hơn tôi, nên tôi muốn luyện chế cô ta thành người rồi. Sau đó, sau đó bảo cô ta khai ra công pháp mà cô ta tu luyện.
Tần Nhan nghe thấy vậy thì âm thầm sợ hãi. Một khi Lâm Vân không tới, nói không chừng mình đã biến thành người rối trong tay của tên kia rồi. Trong lòng cô ta không khỏi dâng lên sự cảm kích với Lâm Vân.
- Tấm bia đá đâu?
Lâm Vân nhận lấy bức tranh, quả nhiên là bức tranh mà Tần Nhan nhắc tới. Nhưng trong hang động này đâu có tấm bia đá gì. Hắn lại cầm viên ngọc thạch lên xem. Đây chỉ là một viên ngọc thạch bình thường, chỉ là được khắc vài trận pháp trên đó. Xem ra nó là chìa khóa để ra vào hang động.
- Tôi đã kiểm tra nhưng không thấy tấm bia đá đó đâu cả…
Tên nam tử vội vàng trả lời.
- Ngươi có quen Dịch Hổ không?
Lâm Vân nhớ tới lần trước Dịch Hổ của Âm Nguyệt Quan nói rằng y đã phái người tới nơi này để tìm kiếm một Luyện Khí Sĩ hỗ trợ y. Mà tên này cũng tu luyện công pháp tà ác, thu hồn phách của người để tu luyện.
- Tôi có quen, sao tiền bối lại biết?
Tên nam tử đầy vẻ khiếp sợ nhìn Lâm Vân.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Lâm Vân mỉm cười, chẳng muốn nói nhảm nhiều, liền ném tới một ngọn lửa. Tên nam tử liền biến thành hư vô.
- Thì ra Hughes đã bị y giết. Khó trách tôi tìm mãi không thấy.
Tần Nhan bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lâm Vân gật đầu:
- Lần này cô làm không tồi. Coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ dẫn cô rời khỏi Địa Cầu, tới một thế giới Tu Chân chính thức.
Tần Nhan nghe thấy vậy, trong lòng rất hưng phấn. Nhưng vẫn thắc mắc hỏi:
- Nhưng chúng ta đã tìm thấy tấm bia đá kia đâu?
Lâm Vân chỉ mỉm cười không lên tiếng. Phệ Hồn Thương phóng ra, đâm vào một vách động.
Oanh một tiếng, vách động kia liền vỡ nát, lộ ra một tấm bia đá đen nhánh ở giữa.
- A, là tấm bia đá đó.
Tần Nhan kiêu lên kinh hỉ khi nhìn thấy tấm bia đá. Thần thức của cô ta chỉ có hạn, không thể xuyên qua trận pháp ở vách động đó được, nên đương nhiên không biết.
Tấm bia đá bỗng nhiên lay động. Lâm Vân còn đang sửng sốt, thì Ong một tiếng, tấm bia đá rõ ràng tự mình bay ra ngoài. Tốc độ cực nhanh, trông giống như một tia sáng vậy.
Lâm Vân hừ một tiếng, vươn tay chụp lấy tấm bia đá. Nhưng một tiếng kỳ quái vang lên, tấm bia đá rõ ràng thoát khỏi một chụp của Lâm Vân.
- Thì ra là do tấm bia đá này nên ở đây mới có nhiều du hồn như vậy.
Lâm Vân nói, chẳng có vẻ sốt ruột gì cả.
- Vì sao tấm bia đá kia lại chạy?
Tần Nhan ngược lại bối rối. Đối với cô ta mà nói, nếu tấm bia đá kia chạy mất, thì việc rời khỏi Địa Cầu lại trở thành điều viển vông.
Lâm Vân lắc đầu:
- Nó không chạy thoát được. Chắc là có một linh hồn cường đại nào đó sống ký thác trong tấm bia đá và điểu khiển nó. Chúng ta đi thôi.
Lâm Vân dẫn theo Tần Nhan đi ra ngoài cái hang động. Lực hút cực mạnh của dòng xoáy giống như không chút ảnh hưởng gì tới hai người. Lâm Vân rất nhẹ nhàng rời khỏi dòng nước xoáy.
Tần Nhan sững sờ nhìn dòng nước xoáy đằng sau. Cô ta biết lực hút của nó mạnh như thế nào, nhưng khi mình đứng bên cạnh Lâm Vân, rõ ràng không cảm thấy gì. Thực lực của hắn đã mạnh tới mức nào rồi?
- Ủa, tấm bia đá.
Tần Nhan nhìn thấy tấm bia đá bay tán loạn trong khốn trận, rốt cuộc hiểu ra vì sao Lâm Vân nói nó không chạy thoát được. Thì ra hắn đã bố trí khốn trận ở bên ngoài này.
Lâm Vân vung tay bắt lấy tấm bia đá, một ngọn Tinh Diễm bùng lên, tấm bia đá phát ra một thanh âm kẽo kẹt, rồi chuyển từ màu đen sang màu trắng bóc.
- Oanh.
Dòng nước xoáy đằng sau Tần Nhan và Lâm Vân cũng đồng thời biến mất như chưa từng xuất hiện qua vậy. Để lại khu vực biển cực kỳ yên tĩnh.
- Đi thôi.
Lâm Vân nói xong, dẫn theo Tần Nhan, chỉ trong thời gian cực ngắn quay trở về Địa Ngục Môn ở núi Côn Luân.
- Tôi cần phải luyện hóa tấm bia đá này. Còn có chuyện gì thì cô cứ đi làm đi. Ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi đây. Mà một khi rời đi, có lẽ sẽ không còn quay trở lại, tôi nghĩ cô còn việc gì thì nên giải quyết nốt đi.
Lâm Vân nói.
Tần Nhan ngẩn người một lúc rồi trả lời:
- Tôi không còn việc gì phải làm. Tôi ở đây đợi anh ba ngày cũng được.
Thấy Tần Nhan không rời đi, Lâm Vân biết cô ta lo lắng mình không dẫn theo cô ta. Liền mỉm cười, cũng lười nói nhiều. Đi vào trong hang động bắt đầu luyện hóa tấm bia đá.
Ba ngày qua trôi qua trong nháy mắt, luyện hóa tấm bia đá đơn giản hơn Giới Đỉnh rất là nhiều. Ba ngày là đủ cho Lâm Vân luyện hóa hết.
- Đi thôi.
Lâm Vân nhìn Tần Nhan ngồi cách đó không xa, nói.
- Anh không quay về chào từ biệt người thân à?
Tần Nhan nhìn Lâm Vân, kỳ quái hỏi.
- Không cần, phần lớn người thân của tôi không ở đây.
Nói xong, Lâm Vân đi thẳng tới kết giới.
Lâm Vân lấy ra Giới Đỉnh và tấm bia đá. Rồi đặt tấm bia đá lên trên Giới Đinh. Một chùm sáng nhu hòa xuất hiện. Kết giới mà Lâm Vân đã thử nhiều lần không thể mở ra được, giờ đây đã xuất hiện một con đường màu vàng đi thẳng tới.
Lâm Vân và Tần Nhan chỉ mất một thời gian ngắn là đi hết con đường. Lâm Vân thu Giới Đỉnh và tấm bia đá lại, con đường liền biến mất.
- Đây là nơi nào? Linh khí thật là nồng hâu. Đây chính là thế giới Tu Chân sao?
Tần Nhan sững sờ nhìn tiên cảnh Côn Luân, trong nhất thời chỉ biết ngây người tại chỗ.
- Nơi này là Khôn Truân Giới, coi như là một thế giới Tu Chân. Nhưng trình độ ở nơi đây chưa thế nói là cao. Theo tôi được biết, cao nhất ở đây cũng chỉ là Hóa Thần mà thôi.
Lâm Vân thuận miệng nói.
- Cái gì? Hóa Thần?
Tần Nhan thẫn thờ lập lại. Không nghĩ tới cảnh giác cao nhất trong suy nghĩ của cô ta, đúng là tồn tại. Điều này thật quá rung động.
Lâm Vân thấy Tần Nhan há hốc mồm, âm thầm buồn cười. Nếu là Hạt Nguyên Tinh, biết được trình độ tu chân ở đó, không biết cô ta sẽ ngạc nhiên như thế nào.
- Anh muốn đi đâu?
Tần Nhan thấy mình chỉ lẻ loi ở đây, cho nên không muốn tách Lâm Vân ra. Dù sao nơi này có cả Hóa Thần. Nếu như lời sư phụ là thật, thì việc giết người ở Tu Chân Giới chỉ là việc bình thường. Một khi cô ta gặp phải một tu sĩ có tu vị cao hơn, thì cô ta biết đi đâu mà cầu cứu.
Không chỉ nói tu sĩ có tu vị cao hơn, ở đáy biển Ả rập, cô ta còn suýt nữa chết trong tay của một tu sĩ Trúc Cơ.
- Tôi định đi tới Vạn Bảo Các nhìn xem. Chỗ đó là sản nghiệp của tôi.
Lâm Vân cũng không cần giấu diếm cô ta làm gì.
- Cái gì? Anh có cả sản nghiệp ở đây? Anh thường xuyên tới đây à?
Tần Nhan càng kinh ngạc.
Lâm Vân lắc đầu:
- Không phải, đây mới chỉ là lần thứ hai tôi tới Khôn Truân Giới. Lần đầu đã là rất nhiều năm trước rồi. Lúc đó tôi đã hợp tác với Vạn Bảo Các.
Tần Nhan có chút do dự:
- Vậy, vậy tôi có thể đi theo anh tới Vạn Bảo Các hay không?
Tần Nhan mới tới, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên muốn theo Lâm Vân một thời gian rồi tính toán tiếp.
Lâm Vân gật đầu. Dù cô nàng này có hận thù với hắn, nhưng dù sao cô ta cũng đã giúp hắn mấy lần. Nhờ có cô ta mà mình thuận lợi tìm được tấm bia đá. Bằng không, với việc tấm bia đá này nằm ở một nơi mà thần thức của hắn không quét tới, muốn tìm thì đúng thật là khó khăn. Cho nên từ đáy lòng, hắn vẫn rất cảm kích Tần Nhan.
- Sau này anh sẽ sinh sống ở Vạn Bảo Các à?
Tần Nhan lần nữa hỏi.
- Không, tôi tới đây là để đón người nhà và bằng hữu của tôi. Khả năng chúng tôi sẽ rời khỏi đây rất sớm.
Lâm Vân trả lời.
- Có người đánh nhau, đi xem thế nào.
Với thần thức cường đại của Lâm Vân, lập tức phát hiện ở phía trước có sự ba động rất mãnh liệt của linh khí. Lâm Vân liền không chút nghĩ ngợi bay về hướng đó.
Tần Nhan đi theo phía sau, hỏi:
- Lâm Vân, sư phụ của tôi đã từng nói, gặp phải tu sĩ đánh nhau thì nên trốn thật xa. Bằng không sẽ bị bên thắng diệt khẩu.
Lâm Vân mỉm cười:
- Lời của sư phụ cô không sai, nhưng nó không có tác dụng với tôi. Huống hồ nơi tôi sắp tới phải đi qua đó. Còn chưa có ai có thể khiến tôi phải đi đường vòng.
Ngữ khí của Lâm Vân đầy vẻ tự tin. Tần Nhan nghe vậy thì nghĩ, lẽ nào đây là phong thái của cường giả? Có một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành cường giả, một vị cường giả không cần phải đi vòng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiếng nổ xen lẫn tiếng pháp bảo đụng vào nhau truyền tới. Lâm Vân nhíu mày, xem ra mấy người này có tu vị không thấp.
- Lang Sơn Tông đang làm việc ở đây, kẻ nào muốn sống thì cút sang một bên.
Một giọng nói mang theo chân nguyên truyền tới. Tần Nhan cảm thấy giọng nói đó như vang lên bên tai mình vậy.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giống như không nghe thấy, vẫn tiêp tục bay tới. Tần Nhan cũng đành phải đi theo bên cạnh hắn.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh đang vây quanh một nữ tu Nguyên Anh. Lâm Vân nhận ra cô gái này. Cô ta chính là cô gái mà lúc hắn đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm bắt gặp, Thẩm Uyển của phái Dao Hoa. Không ngờ cô ta cũng đã kết thành Nguyên Anh.
Mà nhìn bốn tu sĩ Nguyên Anh vây quanh Thẩm Uyển, trong đó có hai gã là Nguyên Anh trung kỳ, Lâm Vân liền biết bốn người này chỉ muốn bắt sống Thẩm Uyển chứ không muốn giết cô ta. Nếu không cô ta đã sớm bị giết. Nhìn dáng vẻ chật vật của Thẩm Uyển, cô ta sắp không kiên trì được nữa rồi.
Có nên giúp cô ta không nhỉ? Lâm Vân nghĩ tới giao dịch năm đó giữa hắn và Thẩm Uyển. Cho dù Thẩm Uyển coi như giúp mình một chút, nhưng mình cũng đã trợ giúp cô ta. Lâm Vân cảm thấy chuyện này không có lợi lộc gì.
- Biến, không nghe thấy Lang Sơn Tông đang làm việc sao? Lỗ tai của ngươi điếc à?
Một tu sĩ Nguyên Anh rống lên.
- Hừ, nói nhiều làm gì, chỉ là một tên Trúc Cơ và một nữ tu Kết Đan mà thôi. Giết bọn chúng đi.
Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lạnh lùng nói.
- A, Lâm tiền bối…
Thẩm Uyển đã nhận ra Lâm Vân.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Không chút nghĩ ngợi vươn tay ra, một bàn tay khổng lồ được tạo thành từ chân nguyên tóm lấy tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Bàn tay khẽ bóp một cái, tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ liền bị bóp chết, ngay cả linh hồn cũng không chạy thoát. Bàn tay của Lâm Vân không dừng lại, tiếp tục bóp chết tên tu sĩ Nguyên Anh lên tiếng đầu tiên kia.
Thẩm Uyển, Tĩnh Như và hai tên tu sĩ Nguyên Anh còn lại đều thẫn thờ nhìn Lâm Vân. Bọn họ đã ngây người. Đã từng thấy tu sĩ lợi hại, nhưng chưa từng thấy người nào lợi hại như vây. Đó chính là Nguyên Anh trung kỳ a. Đó là cường giả có thể tung hoành Khôn Truân Giới. Rõ ràng bị hắn bóp chết như bóp một con kiến.
Tần Nhan càng chấn động vô cùng, trong lòng như sóng to gió lớn. Cô ta biết Lâm Vân lợi hại, nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi. Bây giờ có một cái nhìn trực quan, thì không thể dùng lợi hại để hình dung nữa rồi. Quả thực là yêu nghiệt. Buồn cười mình còn tính toán tu luyện rồi thanh toán nợ nần với hắn.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh bị dọa đến mức quỳ xuống đất.
- Mắt chúng tôi bị mù nên mới dám mạo phạm tiền bối. Mong tiền bối tha mạng.
Hai tên này liên tục xin tha thứ. Phải biết rằng, để tu luyện tới Nguyên Anh, bọn họ phải tốn rất nhiều công sức, cùng bao nhiều lần trải qua cửu tử nhất sinh. Tuy bọn họ không sợ chết, nhưng đối mặt với Lâm Vân, bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào. Cái này đã không liên quan tới sợ chết hay không rồi.
- Lâm tiền bối, ngàn vạn lần đừng tin lời bọn chúng. Vân Môn của tiền bối hiện tại chính đang bị Lang Sơn Tông vây công. Cả đại trận hộ sơn cũng bị công phá.
Thẩm Uyển vội vàng nói.
- Cái gì?
Sắc mặt của Lâm Vân lập tức trầm xuống. Hắn liền phóng thần thức ra ngoài. Sau một khắc, hai tên tu sĩ Nguyên Anh đang quỳ bị một thương của Lâm Vân đánh cho nổ đầu. Đồng thời Lâm Vân cũng biến mất trước mặt Thẩm Uyển và Tần Nhan.
- A…
Thẩm Uyển không ngờ tốc độ của Lâm Vân nhanh như vậy. Đảo mắt đã giết bốn tu sĩ Nguyên Anh rồi rời đi không thấy tung tích.
Cô ta nhặt lên bốn cái nhẫn, rồi đưa cho Tần Nhan nói:
- Tôi là Thẩm Uyển của phái Dao Hoa. Số giới chỉ này cô cầm đi.
Tần Nhan vội vàng khoát tay nói:
- Tôi tên là Tần Nhan, tôi cũng chỉ mới đi theo Lâm Vân tới mà thôi, chứ chúng tôi không phải là bạn bè. Nên cô không cần đưa cho tôi đâu.
- À, quan hệ giữa hai người là gì?
Thẩm Uyển nghe Tần Nhan nói vậy, liền nổi lên hứng thú. Bát quái vĩnh viễn là sở thích của nữ nhân, không liên quan gì tới tu vị.
Tần Nhan đành phải kể lại chuyện hai người tới từ Địa Cầu cho Thẩm Uyển. Thẩm Uyển bừng tỉnh đại ngộ:
- Khó trách tôi luôn thấy hắn từ nơi khác tới. Thì ra chỗ đó gọi là Địa Cầu. Đã như vậy, Tần Nhan muội muội gia nhập vào phái Dao Hoa của chúng tôi nhé. Hiện tại môn phái đang rất cần người.
Tần Nhan vốn chưa quen với nơi này, hiện tại được Thẩm Uyển mời vào, đương nhiên là không do dự, lập tức đồng ý. Ít nhất là cô ta đa có một chỗ trú chân.
- Bốn chiếc giới chỉ này chắc Lâm tiền bối nhìn không thuận mắt. Như vậy đi, hai người chúng ta, mỗi người nhận lấy hai cái vậy.
Nói xong, Thẩm Uyển đưa cho Tần Nhan hai giới chỉ. Tần Nhan biêt không thể chối từ, liền thu vào.
- Thẩm Uyển tỷ tỷ, chị nói Lang Sơn Tông vây công Vân Môn là chuyện gì vậy?
Tần Nhan thấy Lâm Vân vừa mới nghe tin tức này liền rời đi, thậm chí ngay cả một câu chào từ biệt cũng không nói, liền cảm thấy tò mò.
Thẩm Uyển kỳ quái nhìn Tần Nhan rồi nói:
- Em và Lâm tiền bối đều từ Địa Cầu tới, chẳng lẽ em không biết Vân Môn là môn phái của Lâm tiền bối hay sao? Nghe nói Vân Môn do vợ của Lâm tiền bối là Hàn Vũ Tích cùng vài người đệ tử xây dựng lên. Lúc môn phái khánh thành, chị còn đi tới đó chúc mừng. Vài người vợ của Lâm tiền bối quả thực đều là những mỹ nữ tuyệt sắc.
- Hơn nữa Vân Môn còn có hai tu sĩ Hóa Thần. Cho nên ở Khôn Truân Giới, Vân Môn coi như là một trong những môn phái đứng đầu. Chỉ là lần này Lang Sơn Tông hợp tác với vài môn phái khác tấn công Vân Môn. Nghe nói là vì một việc của mười mấy năm trước.
Cái gì? Lâm Vân có cả một môn phái ở đây? Còn có cả tu sĩ Hóa Thần tọa trấn? Trong lòng Tần Nhan vô cùng khiếp sợ. So với Lâm Vân, cô ta chỉ như mới đứa trẻ mới tập biết đi mà thôi. Buồn cười mình còn cảm thấy Kết Đan đã là rất giỏi.
Tần Nhan cố nén sự khiếp sợ, tiếp tục hỏi:
- Vân Môn có tận hai tiền bối Hóa Thần tọa trấn rồi mà vẫn còn có người dám gây sự sao?
Thẩm Uyển thờ dài một tiếng:
- Nghe nói, mười mấy năm trước, khi Vân Môn vừa mới thành lập ở Bắc Lĩnh, bởi vì tài liệu bố trị đại trận hộ sơn của Vân Môn vô cùng trân quý, khiến cho tu sĩ khác ngấp nghé. Một tu sĩ Hóa Thần đã giết vài người của Vân Môn rồi đoạt lấy vật liệu. Còn đánh trọng thương một vị đệ tử Hóa Thần là Khổng Linh của Lâm tiền bối.
- Chuyện này đã chọc giận một vị đại trưởng lão của Vân Môn là Lam Tranh. Bà ta đã đuổi đánh tên tu sĩ làm Khổng Linh bị trọng thương kia. Do đó đôi bên kết thành thù oán. Vốn ở Tu Chân Giới, mạnh được yếu thua là chuyện bình thường. Nhưng tu sĩ bị đánh đuổi lại là đệ tử của Âm Sơn Lão Quái. Âm Sơn Lão Quái mới xuất quan cách đây không lâu, hơn nữa tu vị đã lên tới Luyện Hư. Cho nên bọn chúng mới tới tìm Vân Môn tính sổ.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tần Nhan đã chết lặng. Không ngờ chỉ đệ tử của Lâm Vân thôi cũng đã là Hóa Thần. Mà sư phụ của mình mới chỉ là Nguyên Anh Kỳ. Nhưng cô ta vẫn hỏi tiếp:
- Nếu là đệ tử của Âm Sơn Lão Quái, thì có liên quan gì tới Lang Sơn Tông?
- Bởi vì tài phú của Vân Môn khiến cho bọn chúng thèm thuồng. Vân Môn chẳng những có cổ phần của Vạn Bảo Các, còn là một tập đoàn buôn bán lớn nhất Khôn Truân Giới. Tập đoàn Vân Môn có rất nhiều người giỏi làm ăn. Vừa tới nơi này đã lập tức nắm trọn 60- 70% việc buôn bán ở đây. Cho nên mới khiến nhiều kẻ ghen ghét và ngấp nghé. Một khi có Âm Sơn Lão Quái cầm đầu, đương nhiên là có rất nhiều người hưởng ứng.
Thẩm Uyển nói xong liền lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, năm đó phái Dao Hoa của mình chẳng phải cũng bị như vậy sao.
- Hóa ra là thế. Không biết Lâm Vân sẽ xử lý như thế nào? Liệu hắn có phải là đối thủ của tu sĩ Luyện Hư hay không?
Tần Nhan thì thào nói.
Thẩm Uyển lại lắc đầu nói:
- Chị cho rằng Lâm tiền bối lợi hại hơn Âm Sơn Lão Quái kia nhiều. Nếu không hắn đã không bóp chết tu sĩ Nguyên Anh dễ dàng như vậy.
Tần Nhan đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi:
- Thẩm Uyển tỷ tỷ, chị quen Lâm Vân từ khi nào? Lúc đó hắn tới đây làm gì?
Thẩm Uyển hơi trầm mặc, rồi thản nhiên cười. Giống như tất cả chuyện cũ đều tan biến trong nụ cười này vậy.
- Năm đó chị còn là Thánh Nữ của phái Dao Hoa. Phái Dao Hoa có thể coi là một một phái lớn, có tiếng tăm lừng lẫy khắp Khôn Truân Giới. Nếu không phải lúc trước môn phái ra lệnh đuổi giết Lâm tiền bối, thì chị còn không biết hắn là ai. Lúc ấy hắn vẫn chỉ là một tu sĩ Kết Đan. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hắn lại đắc tội với mấy tu sĩ Nguyên Anh. Thậm chí ngay cả lão tổ Côn Luân có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ cũng đuổi giết hắn.
- Chị nhớ lúc đó, trong số những lệnh truy sát hắn, ngoại trừ phái Côn Luân, phái Dao Hoa, Vạn Bảo Các, còn có của một tu sĩ luyện khí nổi tiếng. Nói thật, nếu là chị, bị nhiều tu sĩ đuổi giết như vậy, chị đã sớm tiêu đời rồi. Nhưng hắn rõ ràng lại chạy thoát. Đến hiện tại chị vẫn rất bội phục bản lĩnh của hắn.
- Có thể nói cả Khôn Truân Giới cơ hồ đều đuổi giết một mình hắn. Về sau hắn bị buộc phải chạy vào tuyệt cảnh Thiên Diễm. Lúc này người đuổi giết mới dần dần rời đi.
Thẩm Uyển nói tới đây, sắc mặt lộ vẻ cười khổ. Sư phụ à, lúc trước người đuổi giết Lâm Vân, là vì đồ vật trên người hắn. Nhưng sư phụ có từng nghĩ, vài năm sau cũng có người ám hại người vì đồ vật trên người sư phụ hay không?
- Chuyện gì xảy ra kế tiếp.
Tần Nhan bỗng nhiên khẩn trương. Cô ta nghĩ tới hiện tại mình cũng có tu vị Kết Đan. Nếu như bị đuổi giết như vậy, mình nên làm gì? Không ngờ năm đó Lâm Vân lại thảm như vậy. Bị người đuổi giết tới tận tuyệt cảnh Thiên Diễm. Nghĩ tới đây, cô ta liền hỏi:
- Thẩm Uyên tỷ tỷ, Lâm Vân chạy trốn vào tuyệt cảnh Thiên Diễm rồi, sao có thể sống sót? Em từng nghe sư phụ nói, Thiên Diễm ở đó rất kinh khủng. Còn có, vì sao những người đó lại phải đuổi giết hắn? Lẽ nào chỉ vì hắn là người từ bên ngoài tới? Với tính cách của Lâm Vân, cho dù không đánh lại bọn họ, hắn cũng phải liều mạng chứ?
Thẩm Uyển vuốt vuốt mái tóc, lộ ra mị lực kinh người. Tần Nhan ngẩn người nhìn, bỗng nhiên nói:
- Thẩm Uyên tỷ tỷ, chị thật là xinh đẹp.
Thẩm Uyển lắc đầu, cười nói:
- Chị có gì mà xinh đẹp. Dao Hoa Quyết mà chị tu luyện vốn có thể khiến cho nữ nhân càng thêm hấp dẫn. Mà vợ của Lâm Vân là Hàn Vũ Tích, tuy không tu luyện Dao Hoa Quyết, nhưng còn xinh đẹp hơn chị nhiều. Không nói tới chuyện này, để chị trả lời mấy vấn đề của em.
- Những người kia đuổi giết Lâm Vân đều vì tham lam mà thôi. Mà Lâm Vân chỉ có tu vị Kết Đan, bọn họ càng không thể bỏ qua. Cơ hội tốt như vậy, cho nên ai cũng muốn chia một chén canh. Tuy nhiên, năm đó cho dù có rất nhiều vây công hắn, nhưng vẫn bị hắn giết máu chảy thành sông. Vô số tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan đều chết trong tay của hắn.
- Thậm chí phái Dao Hoa của chị cũng có vài sư tỷ có tu vị Kết Đan hậu kỳ bị chết trong tay Lâm Vân. Tuy nhiên, chị không oán hận hắn. Không nói hắn có ơn với chị, cho dù không có ơn, điều này cũng chỉ có thể trách sự tham lam của bọn họ. Có thể nói, trước khi Lâm Vân bị bức tới tuyệt cảnh Thiên Diễm, hắn đã để lại phía sau một con đường máu.
- Thật là uy phong. Nhưng không biết hắn ra được tuyệt cảnh Thiên Diễm kiểu gì?
Tần Nhan như đắm chìm trong cảnh Lâm Vân giết chóc năm đó. Nếu như là mình, chắc còn chưa chạy được vài km thì đã bị người giết rồi. Lẽ nào đây là sự chênh lệch?
Thẩm Uyển thận trọng gật đầu:
- Chị không biết Lâm tiền bối xảy ra chuyện gì trong tuyệt cảnh Thiên Diễm, nhưng chị dám khẳng định Lâm tiền bối đã thu phục được Thiên Diễm. Hơn nữa lúc Lâm tiền bối đi ra có lẽ đã là tu sĩ Nguyên Anh. Mà lúc đó hắn ở trong tuyệt cảnh đã năm năm.
- Lúc hắn đi ra, vừa vặn sư môn xảy ra sự cố, chị đi tới tuyệt cảnh để thu thập Thiên Diễm nhằm Kết Anh. Cho nên chị có may mắn là người đầu tiên nhìn thấy Lâm tiền bối từ bên trong đi ra. Lúc đó, hắn….
Thẩm Uyển bỗng nghĩ tới thân thể trần truồng của Lâm Vân khi đi ra từ tuyệt cảnh, khuôn mặt liền đỏ tới mang tai.
Tần Nhan thấy Thẩm Uyển nói tới đây thì đỏ mặt, liền kinh ngạc. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ chị Thẩm Uyển có ý gì với Lâm Vân sao? Tên Lâm Vân này đúng là một tên trăng hoa.
- Tần Nhan, nếu không chúng ta đi xem Lâm tiền bối động thủ như thế nào. Xem cao thủ chiến đấu, nhiều khi còn có ích hơi hơn việc tu luyện. Thậm chí còn lĩnh ngộ ra một sốt điều mà bình thường không thể lĩnh ngộ được. Em đi cùng với Lâm tiền bối có học hỏi được gì không? Gặp được cao nhân như vậy rất là may mắn đấy.
Thẩm Uyển khôi phục bình tĩnh.
Tần Nhan vội vàng nói:
- Em cũng muốn đi xem. Tuy nhiên, sao chị luôn gọi Lâm Vân là tiền bối? Tuổi của hắn chỉ hơn em một chút mà thôi, gọi anh là được rồi.
Thẩm Uyển kỳ quái nhìn Tần Nhan:
- Tĩnh Như, chỗ các em tu luyện không coi thực lực là trên hết sao? Gặp một người có tu vị cao hơn mà nói một vài lời khiến họ bất mãn, thì không chừng cái mạng cũng đi tong. Cho nên về sau nếu gặp người có tu vị cao hơn mình, em nên tỏ thái độ tôn kính. Tính tình của các tu sĩ cổ quái lắm.
- Chị em mình thì không nói làm gì, chỉ cần khi em đi ra ngoài lịch lãm, phải nhớ những lời chị dặn. Bằng không lại chịu thiệt thòi. Mặc dù Khôn Truân Giới có quốc gia, cũng có luật pháp. Nhưng điều này chỉ áp dụng cho người phàm, chứ không cho tu sĩ.
Tần Nhan há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu nói mạo phạm, thì cô ta đã mạo phạm Lâm Vân không biết bao nhiêu lần. Hôm nay vừa tới này đã gặp cảnh Thẩm Uyển bị vây công, rồi tới Lâm Vân giết bốn tu sĩ Nguyên Anh. Tần Nhan rốt cuộc mới hiểu những lời sư phụ căn dặn năm đó.
Mình đã mạo phạm nghiêm trọng tới hắn, nhưng hắn giống như chỉ uy hiếp mình vài câu, không làm gì gây hại cho mình. Thậm chí còn mang mình tới Khôn Truân Giới.
- Suy nghĩ gì vậy, đi thôi. Chúng ta tới Vân Môn xem thế nào.
Nói xong, Thẩm Uyển nắm lấy tay Tần Nhan bước lên phi kiếm, rồi bay thẳng tới Vân Môn.
…
Lửa giận.
Cái gì gọi là lửa giận? Vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Vân Môn, lửa giận mà mấy năm trước hắn tiêu diệt Tịch Mịch Cốc lại bốc lên ngùn ngụt.
Khu rừng mà năm đó hắn dùng truyền tống trận để dẫn Tĩnh Như trở về Địa Cầu, cũng là trụ sở chính của Vân Môn, hiện tại đã chỉ còn tường đổ mái nghiêng. Mười mấy đệ tử mặc trang phục tông môn nằm trên mặt đất. Từ rất xa, Lâm Vân có thể nhìn thấy trên trang phục đó có thêu một đám mây nhỏ và có hai chữ Vân Môn.
Người chết đều là đệ tử của Vân Môn. Những người này hẳn là đệ tử mà Vũ Tích và Lam Tranh mới thu nhận ở Khôn Truân Giới. Bỗng nhiên hai mắt của Lâm Vân đỏ bừng. Hắn nhìn thấy có hai người nằm trong vũng máu, đó là Tô Tĩnh Như và Diệp Tiểu Điệp. Hai người sinh tử không biết.
Vô số tu sĩ đang vây quanh đệ tử của Vân Môn, mặc sức chém giết. Lam Tranh thì đã sức cùng lực kiệt. Xem tình cảnh thì có vẻ như đại trận hộ sơn mới bị công phá không lâu. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Vân Môn đã chết rất nhiều người.
Nếu không có một trận pháp ngăn cản cuối cùng để các đệ tử Vân Môn dựa vào. thì không chừng hiện tại toàn bộ người trong Vân Môn đã chết hết rồi.
Ít nhất có hai tới ba mươi tu sĩ Nguyên Anh, và ba, bốn tên tu sĩ Hóa Thần. Tu sĩ Kết Đan thì lên tới mấy trăm, tu sĩ Trúc Cơ thì vô số kể. Nhiều tu sĩ như vậy vây công Vân Môn, Lâm Vân có thể tượng tưởng, nếu trận pháp cuối cùng đó bị phá vỡ, Vân Môn sẽ chỉ còn cát bụi.
Lâm Vân thét dài một tiếng, lửa giận ngập trời rốt cuộc không áp chế nổi. Phệ Hồn Thương giống như một con rồng tím phóng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, len lỏi qua các tu sĩ vây công.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Vô số tu sĩ nổ tan xác, những tên Nguyên Anh định ngăn cản, nhưng vừa chạm phải ánh sáng màu tím liền biến thành hư vô.
Tu sĩ Kết Đan thì càng chết như rạ, từng lớp từng lớp ngã xuống. Con rồng máu tím đó như có mắt vậy, chỉ giết những tu sĩ vây công, còn đệ tử mặc trang phục Vân Môn thì không hề bị ảnh hưởng.
- A, a…
- Phốc…
- Rắc, rắc…
Tiếng thét chói tai, tiếng nổ do va chạm với pháp bảo, tiếng xương cốt vỡ vụn hòa vào nhau. Chỉ trong một sát na, từng đám tu sĩ biến mất, chỉ văng lên những chùm máu.
- Lâm Vân…
- Lâm đại ca…
- Vân ca…
Tất cả đệ tử Vân Môn đều ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi có sát khí dâng tới tận trời kia. Nhìn hắn không chút do dự thu thập tính mạng của những kẻ xâm nhập. Thân hình của Hàn Vũ Tích hơi lảo đảo, đôi mắt đã ngập nước.
Nàng kích động không phải vì được cứu. Nàng vốn tưởng rằng trước khi chết không được gặp lại lão công, nàng thực sự không cam lòng. Nhưng anh ấy đã tới, tới đúng lúc khi nàng sắp tuyệt vọng.
- Lão công, có đúng là anh không?
Giọng nói của Hàn Vũ Tích rất nhỏ, ngay cả nàng cũng không nghe thấy.
Nhưng âm thanh đó như tiếng sét vang lên trong tai Lâm Vân, đáy lòng của hắn cũng trở nên run rẩy:
- Vũ Tích, xin lỗi em vì anh đã tới chậm. Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa các em nữa. Tin tưởng anh, anh sẽ làm được. Chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ không để cho các em chịu ủy khuất nữa đâu.
Vũ Tích rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt.
- Vân ca, anh đã trở lại rồi.
Giọng nói của Thanh Thanh cũng rất mơ hồ. Tuy tu vị của nàng thấp, nhưng nàng không muốn nấp sau mọi người.
- Thanh nhi, anh xin lỗi em vì không giữ lời hứa, trở về đón em đi. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh sẽ đền bù tổn thất cho em, anh xin lỗi…
Giọng nói của Lâm Vân cũng vang lên bên tai của Thanh Thanh. Hắn biết rằng hai chữ “Xin lỗi” còn lâu mới có thể bù đắp được những tháng ngày chờ đợi đằng đẵng của các nàng.
Thanh Thanh không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn lập tức nhào vào lòng của Lâm Vân mà thôi. Đợi mấy năm, Lâm Vân mới trở về Thiên Hồng. Không ngờ hai người mới gặp nhau được mấy ngày, hắn lại lần nữa rời đi mấy chục năm. Nàng không muốn chờ đợi thêm nữa.
- Vân ca, em…Em chỉ muốn làm vợ của anh, những thứ khác em đều không muốn.
Lâm Vân không trả lời Nhược Sương, bởi vì trong lòng của hắn giờ đang tràn ngập sát ý.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Vừa nhìn thấy Lâm Vân, Lam Tranh rốt cuộc không kiên trì nổi, liền hôn mê bất tỉnh. Bốn tên tu sĩ Hóa Thần vây công bà ta đã bị Lâm Vân bắt lấy, nhét vào không trung.
Lâm Vân không giết bọn chúng, mà vung tay tạo thành một cái khốn trận trong suốt, rồi hắn ném một ngọn Tinh Diễm vào đó. hắn muốn rút hồn phách của bốn tên tu sĩ Hóa Thần này. Muốn tra tấn bọn chúng như hắn đã tra tấn với Tào Quân vậy.
- A…
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, kéo dài không thôi. Người bị luyện hồn sẽ bị hành hạ vài ngày, rồi sau đó nguyên thần mới bị đốt sạch. Cuối cùng thần hồn câu diệt, không còn khả năng đầu thai chuyển thế.
- Là tên nào to gan lớn mật, dám giết đệ tử của Âm Sơn Lão Quái ta?
Một thanh âm mang theo chân nguyên hùng hậu truyền tới. Lâm Vân nhướn mày, lại là một tu sĩ Luyện Hư. Khó trách tu vị cao như Lam Tranh cũng bị đánh thê thảm như vậy.
Âm Sơn Lão Quái không ngờ mình mới rời đi một lúc, thì tình hình lại đổi chiều. Lúc rời đi, ông ta đã ra lệnh bắt sống toàn bộ con gái ở đây. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy nhiều nữ nhân cực phẩm như vậy. Thậm chí còn có một người là Hóa Thần điên phong. Nếu luyện hóa nguyên thần của cô ta, nói không chừng ông ta có thể tiến thêm một bước.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, một bàn tay do chân nguyên tạo thành lao tới Âm Sơn Lão Quái. Mặc dù lão ta là một tu sĩ Luyện Hư, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, lão ta không khác gì một con kiến hôi.
Bàn tay do chân nguyên tạo thành lao về hướng Âm Sơn Lão Quái. Trong lòng Âm Sơn Lão Quái cả kinh. Thực lực của người này thật là khủng khiếp. Không ngờ Vân Môn lại có hậu trường lớn như vậy.
Âm Sơn Lão Quái lập tức biết mình không phải là đối thủ của tên tu sĩ cụt tay kia. Tu vị của hắn đã đến mức thông thiên rồi.
Ông ta liền không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
- Hừ, ngươi trốn được không?
Lâm Vân âm lãnh nói.
Âm Sơn Lão Quái chợt cảm thấy mình bị giam cầm trong không gian xung quanh. Ông ta cũng không thể vận dụng được một chút chân nguyên nào. Giờ đây Âm Sơn Lão Quái đã sợ tới hồn phi phách tán. Vô số mồ hôi lạnh chạy dọc sau lưng. Từ khi nào ở Khôn Truân Giới lại xuất hiện một cường giả trong truyền thuyết như vậy? Vì sao mình lại không biết?
Không gian giam cầm, cho dù là tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng rất khó làm được. Điều này đã là thuộc về truyền thuyết rồi. Âm Sơn Lão Quái còn đang kinh hãi, thì ông ta lại phát hiện mình đã bị bàn tay kia chộp lấy.
- Xin tiền bối tha mạng. Tiểu nhân có mắt không tròng mới mạo phạm tiền bối. Tiểu nhân nguyện đem toàn bộ tài sản của mình hiến dâng cho tiền bối. Kể cả một chỗ tu luyện thời Thượng Cổ, tiểu nhân cũng nguyện khai báo. Chỉ cầu tiền bối tha cho tiểu nhân một mạng.
Âm Sơn Lão Quái đã bất chấp điều gì khác, tánh mạng vẫn là quan trọng nhất.
Ngàn vạn năm rồi Khôn Truân Giới còn chưa có người nào tu luyện tới cảnh giới Luyện Hư, nhưng ông ta đã tu luyện được. Cho nên ông ta đâu muốn chết như vậy.
Lâm Vân giống như chẳng nghe thấy. Vung tay lên, tay chân của lão quái đều bị chặt đứt. Sau đó hắn lại bố trí một khốn trận, ném lão quái còn đang cầu xin tha thứ vào trong khốn trận, rồi vứt Tinh Diễm vào đó. Lão quái cũng giống như bốn tên Hóa Thần, bị Lâm Vân luyện hồn phách.
Đối với địch nhân làm thương tổn tới người thân của mình, Lâm Vân chưa bao giờ nương tay.
Vài chục tu sĩ Nguyên Anh và mấy trăm tu sĩ Kết Đan tới vây công Vân Môn đều bị Phệ Hồn Thương của Lâm Vân giết hết.
Các đệ tử của Vân Môn đều lộ vẻ sùng bái nhìn Lâm Vân đáp xuống mặt đất. Trong mắt bọn họ đều là sự rung động và kính ngưỡng. Cho tới bây giờ Vân Môn đều chưa có chưởng môn. Hôm nay chưởng môn đã trở lại, còn khủng bố như vậy nữa chứ.
Lâm Vân vừa rơi xuống, Vũ Tích và Thanh Thanh nhịn không được lao vào ngực của hắn. Lâm Vân ôm hai nàng, trong lòng đầy áy náy.
- A, tay của anh? Tay của anh bị sao vậy?
Hàn Vũ Tích và Thanh Thanh khiếp sợ nhìn ống tay trống rỗng của của Lâm Vân, đôi mắt lại ngập nước. Trong lòng của hai người, thân thể của Lâm Vân còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Lâm Vân lau nước mắt cho Thanh Thanh và Vũ Tích, ôn nhu nói:
- Anh không sao đâu, chỉ bi thương mà thôi, rất nhanh sẽ hồi phục. Em phải biết rằng ngay cả cánh tay của Khổng Linh bị đứt, anh cũng có thể chữa trị. Huống chi là vết thương nhỏ này.
Nói xong, hắn cố nén ho khan, ôm chặt hai người.
Vũ Tích và Thanh Thanh càng vùi đầu vào ngực Lâm Vân. Hiện tại chỉ im lặng mới có thể biểu đạt sự nhớ nhung của hai người.
Lâm Vân vỗ vỗ vai Vũ Tích và Thanh Thanh, nói:
- Để anh đi xem Tĩnh Như, Tiểu Điệp và Nhược Sương như thế nào rồi.
Thanh Thanh và Vũ Tích nghe vậy mới nhớ tới Tĩnh Như bị trọng thương. Lúc này những người bị thương của Vân Môn đã được chuyển vào. Lâm Vân nhìn thấy vậy, trong lòng càng thêm tức giận.
Tĩnh Như bị thương rất nặng, Tiểu Điệp thì đỡ hơn một chút.
Thời gian kế tiếp là Lâm Vân giúp đỡ trị thương cho mọi người. Tĩnh Như, Lam Tranh, Tiểu Điệp, Nhược Sương, Lam Cực và Du Tiểu Thiết đều bị trọng thương. Cánh tay của Khổng Linh được Lâm Vân nối lại năm đó lại bị chặt rơi. Thất Tín thì đã chết. Các đội viên Long Ảnh năm đó cùng đi, chỉ còn lại ba người, còn đâu đã tử trận.
Mấy người Tĩnh Như sở dĩ không bị giết, là vì các nàng là nữ nhân. Âm Sơn Lão Quái đã ra lệnh bắt sống nữ nhân của Vân Môn. Còn vì sao phải bắt sống, thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Còn Lam Tranh ngất xỉu là do quá mệt mỏi.
Hiện tại Lâm Vân không thiếu nhất chính linh đan, diệu dược, nên trị thương cho mọi người cũng không khó khăn. Xong xuôi đâu đấy, hắn mới hỏi:
- Có những môn phái nào tham gia lần vây công này?
- Sư phụ, ngoại trừ thầy trò Âm Sơn Lão Quái ra, còn có Lang Sơn Tông, Minh Phong Tông, Nhất Nguyên Môn và Vạn Cốc Tông. Thất Tín sư huynh chính là bị người của Nhất Nguyên Môn giết. Những người thật không biết xấu hổ, chỉ đánh đại trận hộ sơn của chúng ta. Nếu không phải sư phụ tới kịp thời, thì Vân Môn phỏng chừng đã bị đám súc sinh kia giết chết hết rồi. Con rất muốn báo thù cho Thất Tín sư huynh.
Đôi mắt của Liễu San đỏ bừng, cô ta vẫn còn đắm chìm trong sự đau khổ do Thất Tín bị giết chết.
Năm đó sư phụ rời đi, cô ta toàn được Thất Tín sư huynh chiếu cố. Không có sư huynh, không chỉ nói Kết Đan, cho dù là Trúc Cơ trung kỳ, cô ta cũng khó mà đạt được.
- Tôi cũng muốn đi báo thù cho Thất Tín sư huynh.
Diệp Thành nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói. HIện tại cậu ta đã là Kết Đan sơ kỳ. Đối diện với đám cường đạo kia, cậu ta hận không thể giết sạch bọn chúng. Nhưng với tu vị của cậu ta, chỉ có thể đối phó với một tên tu sĩ Kết Đan mà thôi.
- Vũ Tích, Thanh Thanh, hai em chăm sóc cho Tĩnh Như và Nhược Sương hộ anh. Anh muốn đi tới chỗ bọn chúng để đòi nợ. Anh sẽ sớm quay về thôi.
Lâm Vân nói xong, trong mắt đầy vẻ âm lãnh.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥