Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Đám người gia gia của mấy người Lý Hắc Thủy biết được nội tình, tự nhiên chưa từng đi Vạn Long Sào, cũng không ít kỳ nhân dị sĩ lưu lại Dao Trì, Bọn họ ở đó, cô bé khẳng định không bị uy hiếp.
Nửa ngày sau, đại họa kinh thế ở Vạn Long Sào truyền ra, chấn động thiên hạ, cả Đông Hoang đều như lay chuyển.
Thánh chủ tuyệt đỉnh của Vạn Sơ Thánh địa hình thần câu diệt, không lưu lại chút gì, Tin tức này truyền ra khiến thiên hạ đại động.
Phó Giáo chủ của Âm Dương Giáo, đại giáo vô thượng của Trung Châu, cũng là đại năng tuyệt đỉnh sẽ tiếp nhận chức vị lão Giáo chủ không lâu nữa cũng bị hủy diệt, tan thành tro bụi.
Thân đệ đệ của Gia chủ Hoàng Kim gia tộc ở Bắc Nguyên, một đại năng có tiền đồ vô lượng cũng nằm lại trong Vạn Long Sào, không thể đi ra.
Tử Phủ Thánh chủ gần như bị phế, chỉ còn phần đầu được người ta đưa ra, thân thể đã bị sinh vật thái cổ đánh nát bấy.
Ngoài ra, tổng cộng có sáu vị hùng chủ của Ngũ Hành Cung, Chân Ma Điện, Phiêu Miểu Phong... cũng ngã xuống.
Mà những nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão lại chết cả một đám, rất nhiều đại giáo bị tấn công, huyết nhiễm Vạn Long Sào.
Long trời lở đất, rung chuyển thiên hạ, tất cả mọi người cứng họng, trong lòng chấn động mãnh liệt.
Thiên hạ hỗn loạn.
Thế nhân kinh hãi, không ai có thể bình tĩnh nổi, Đã biết bao năm còn chưa từng phát sinh đại họa như vậy, một lúc không ngờ chết đi rất nhiều hùng chủ.
- Rốt cục vì sao lại như vậy? Các ngươi có biết tình huống cụ thể không?
- Vì sao lại chết đi nhiều vị hùng chủ như vậy?! Nghe nói có liên quan tới Thánh thể Diệp Phàm, không biết là thật hay giả?
Tin tức kinh thế như vậy vừa xuất hiện liền rung động thiên địa, thế nhân còn chưa hiểu rõ nội tình, không ngừng có người tìm hiểu.
- Tiểu Diệp tử ngươi xem như nổi danh rồi, nhất định sẽ danh chấn thiên hạ đó!
Tin tức kinh thế này truyền đi rất nhanh, lập tức khiến nơi nơi đại loạn, các đại giáo cũng ngây dại.
Đại họa di thiên như vậy được coi là huyết án chấn thế, có rất nhiều đại nhân vật đã ngã xuống khiến Đông Hoang như gặp một trận động đất lớn.
- Các ngươi biết không? Vương thái cổ sắp sửa xuất thế, không lâu nữa sẽ biến thiên, trên đời này không nhất định phải là Thánh địa vi tôn!
- Ngay cả Thánh chủ tuyệt đỉnh cũng mất mạng, những cổ sinh vật kia thật đáng sợ, ở thời thái cổ xa xưa, bọn họ mới là chủ nhân của thế giới này.
Sinh vật thái cổ sắp xuất thế! Tin đồn này giống như có cánh, nhanh chóng truyền khắp đại địa vô tận, khiến vô số người bất an.
Dù đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, Nhân tộc vẫn có ghi lại một ít, Những cổ sinh vật như vậy, cường giả bình thường không thể đối kháng lại được.
- Nghe nói lần đại họa này là di Thánh thể Diệp Phàm dựng lên, người này thật đúng là một tai tinh.
Hai chữ Diệp Phàm trở thành cái tên được nhắc đến trong miệng rất nhiều người, Mỗi khi nói tới chuyện này đều sẽ nhắc tới hắn.
- Hùng chủ đã chết đi hết người này đến người khác, Đông Hoang khó có thể bình tĩnh lại trong thời gian ngắn! Chẳng lẽ có liên quan tới tai tinh này sao?!
Mọi người còn không chân chính biết rõ chân tướng, chỉ biết Diệp Phàm hình như có liên can rất lớn, ai ai cũng giật mình nghị luận.
Chư hùng huyết nhiễm Vạn Long Sào, dẫn phát phong ba quá lớn, khắp nơi đều bàn luận về đề tài này.
- Tất cả chuyện này đều là do Thánh thể dẫn động sao? Thật sự nghe rợn cả người, khó tin quá!
- Bình tĩnh chờ tin tức xấu đi! Nếu quả thật là do tai tinh này, chỉ sợ khắp Đông Hoang cũng không có nơi nào cho hắn dung thân cả!
Thế nhân đều luận bàn, rất nhiều người ra sức tìm hiểu chân tướng, chờ đợi hành động các Thánh địa và những đại giáo đỉnh cấp.
Rốt cục, Vạn Sơ Thánh địa có người đầu tiên đứng lên, có một gã Thái thượng trưởng lão dùng danh nghĩa cá nhân nói muốn khiến Diệp Phàm hình thần câu diệt.
Tiếp theo, Tử Phủ Thánh địa, Chân Ma Điện. Hoàng Kim gia tộc, Phiêu Miểu Phong, Âm Dương Giáo đều lần lượt có cao thủ xuất động, lên tiếng muốn chém giết Thánh thể.
Tới gì ở phút này, ai ai cũng đã rõ lần đại họa này tuyệt đối do Diệp Phàm dẫn động, bằng không sao lại có rất nhiều đại giáo và Thánh địa nổi giận như vậy, trước sau muốn giết hắn.
- Tên thiếu niên họ Diệp này quả nhiên gan to mật lớn, dám trêu chọc cả hùng chủ khắp nơi, thật đúng là hậu sinh khả úy!
- Tất cả điều này đúng là do một tên tiểu tu sĩ dẫn phát, thật khiến người ta khiếp sợ.
- Hắn cũng thật dám làm, dẫn phát ra một hồi đại họa như vậy, khiến rất nhiều hùng chủ bỏ mạng.
- Cái này... thật khó tin! Tên thiếu niên họ Diệp thật đáng sợ, không ngờ lại là mầm họa như vậy, thật xứng với cái tên tai tinh ã...
Mọi người trố mắt nhìn trân trối, gần như không thể tin được hết thảy điều này.
Rất nhanh, thế nhân phát hiện một vấn đề, rất nhiều đại giáo trước sau có người sinh ra độc ác, muốn chém giết Diệp Phàm nhưng lại chỉ dùng tới danh nghĩa cá nhân mà thôi.
Cho tới bây giờ còn chưa có một Giáo chủ vô thượng hay Thánh chủ nào phát lệnh đuổi giết Diệp Phàm.
- Những đại giáo kia khẳng định đuối lý, bằng không quyết không thể ẩn nhẫn như vậy!
- Rất có ý tứ, chẳng lẽ lần này các Thánh địa và các đại giáo phải ngậm bồ hòn sao, nếu không sao lại như vậy?
Rất nhiều người vô cùng tò mò, sợ thiên hạ không loạn, tận lực tìm hiểu.
Chuyện này căn bản không thể bị che giấu! Có rất nhiều người tham gia sự kiện Dao Trì, làm sao ngăn cản được miệng lưỡi thiên hạ, mọi chuyện cuối cùng đều bị truyền ra.
- Chư hùng bức bách cho nên thiếu niên họ Diệp mới phải đưa bọn họ tới nơi Vương thái cổ ngủ say!
Khi sương mù dần được thổi tan, mọi người trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể trách những người kia không nên đi về phía tuyệt địa.
- Theo lý thuyết những người này là tự mình dẫn xác tới, rất đáng kiếp! Tuy nhiên, bọn họ không thể từ bỏ ý đồ đâu!
- Khó gặp a... những đại giáo phải ngậm bồ hòn làmngọt như vậy. Ha ha ha...
Chúng tu sĩ Đông Hoang lại tiếp tục bàn luận, ai ai cũng biết những đại giáo này thiệt thòi lớn cho nên muốn giết người.
Vẻn vẻn chỉ qua hai ngày, từ trong Dao Trì đã truyền ra rất nhiều yêu cầu, đòi Diệp Phàm phải tới đối chất, giải thích rõ vấn đề.
- Đối chất cái khi! Làm cho bọn họ giương mắt ra mà tìm kiếm đi!
Hắc Hoàng cười ha hả nói.
Diệp Phàm cũng không định đi ra ngoài, yên tâm bế quan tu luyện, Loại chuyện này làm sao có thể nói rõ ràng được? Hắn cũng hiểu rõ tâm tính những người này, hơn phân nửa là muốn rút cân đoạn cốt mình mà thôi!
Vạn Sơ, Tử Phủ, Âm Dương Giáo. Hoàng Kim gia tộc... phát điên lên, chính thức ra thông cáo rằng nếu Diệp Phàm không ra mặt giải thích rõ ràng thì sẽ truyền ra Tất Sát Lệnh.
- Hắc Thủy ca. Hoài Nhân huynh, các ngươi thông tri cho gia gia các ngươi bảo vệ đứa nhỏ, không được xảy ra sai lầm gì!
Diệp Phàm chỉ còn một băn khoăn này mà thôi, còn lại không có gì phải lo lắng
cả.
- Đúng thế, để những Thánh địa kia tiếp tục tìm kiếm đi! Dù kêu gào tới nát họng cũng chỉ vô dụng mà thôi, chúng ta không ra!
Đại hắc cẩu cười hắc hắc.
- Yên tâm đi, Bọn họ không dám làm xằng bậy đâu! Dù sao đang ở Dao Trì, cô bé sẽ không sao cả!
Ngô Trung Thiên nói.
Mấy thế lực bất hủ đúng là rất giận dữ, Diệp Phàm căn bản không tính lộ diện, coi lời nói của bọn họ như gió thoảng mây bay, căn bản không sợ cái gọi là Tất Sát Lệnh.
- Diệp Phàm, ngươi nếu tiếp tục không xuất hiện thì sau này sẽ giết không tha!
Rốt cục có Thánh địa giận dữ phát ra thông cáo như vậy, truyền khắp Đông Hoang.
Diệp Phàm cười lạnh, căn bản bất cần, Chỉ cần thực lực hắn tiến nhanh, đạt tới cảnh giới Thánh chủ thì không còn sợ hãi ai cả, có thể hoành hành thiên hạ!
Nhưng mà mấy ngày sau Liễu Khấu mang tới một tin tức khiến hắn nhíu mày, lão Giáo chủ Âm Dương Giáo nhờ mấy vị gia gia của đám người Liễu Khấu truyền lời tới.
- Mệnh nguyên của ta khô cạn, sắp quy về hoàng thổ, sớm không có gì phải sợ hãi!
VỊ lão Giáo chủ này khi nói chuyện thì rất hiền lành, đưa mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
- Lão già kia...
Diệp Phàm lúc này phát hỏa, Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo đang ép hắn đi vào Dao Trì.
- Ta còn rất trẻ, nếu cô gái nhỏ có mệnh hệ gì, ta tin tưởng có thể khai sáng một Hoàng triều bất hủ! Đương nhiên hủy diệt so với kiến thiết thì càng dễ dàng hơn!
Diệp Phàm sinh ra ý nghĩ độc ác! Đây chính là lời hắn nhờ đám người Liễu Khấu truyền đi.
- Lão hủ thời gian không còn nhiều, sau khi chết đâu thèm quản tới chuyện ngày sau, ta sẽ tĩnh tâm chờ đợi!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo truyền lời lại.
Cuối cùng, mấy Thánh địa và đại giáo siêu cấp đều tuyên bố không lâu nữa sẽ phát ra Tất Sát Lệnh!
- Tây Vương mẫu của Dao Trì muốn dẫn cô bé đi nhưng lão Giáo chủ Âm Dương Giáo không từ bỏ, thủy chung không cho cô bé rời mình nửa bước!
Khương Hoài Nhân nhíu mày.
- Thời gian của hắn không còn nhiều, sống không được bao lâu nữa, Nếu lão già này cực đoan... Người hắn chọn để kế thừa lại chết ở Vạn Long Sào, thật sự không ổn a...
Lý Hắc Thủy lo lắng, sợ đứa bé vì hắn mà chịu thủ đoạn độc ác.
Diệp Phàm đứng trên tuyệt nhai, nhìn về phía xa xa rất lâu rồi xoay người nói:
- Ta phải đi Dao Trì một chuyến!
- Không được đâu! Nếu ngươi tới đó thì các Thánh địa Vạn Sơ, Tử Phủ sẽ lột da ngươi ra ây!
Đám người Ngô Trung Thiên ngăn cản.
- Yên tâm, ta sẽ không để chính mình lâm vào hiểm địa!
Diệp Phàm gọi Hắc Hoàng khắc trận văn, đi tới Thiên Tuyền di chi, nhìn xem có gặp được Lão Phong Tử hay không.
Nhưng mà bọn họ phải thất vọng vì phiến thông thiên này lại vô cùng yên lặng, cổ mộc che trời, không hề thấy bóng dáng Lão Phong Tử, gọi mãi không ai lên tiếng.
- Nếu không thể mời được Thánh nhân đương thời thì phải mang Thánh nhân thái cổ tới Dao Trì, nếu bọn họ gây bất lợi cho ta thì ta diệt toàn bộ bọn họ.
Diệp Phàm thật sự nổi giận, dùng cô bé để uy hiếp sinh mệnh hắn khiến hắn nổi lên sự nhẫn tâm, Nếu không có đường sống, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, phá nát thiên địa!
Bọn họ vô thanh vô tức trở lại Bắc Vực, Diệp Phàm âm thầm mời người Dao Trì đi ra, nói muốn tiến vào Dao Trì.
Sau đó không lâu, Dao Trì Thánh nữ xuất hiện, mang theo một câu của Tây Vương mẫu: Bảo đảm tính mạng hắn vô ưu!
Rồi sau đó, Diệp Phàm gióng trống khua chiêng, e sợ thế nhân không biết, chạy tới Dao Trì, quang minh chính đại, không hề sợ hãi đi tới nơi này.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Trời quang mây tạnh, dưới những đám mây màu vàng sáng chói, cung điện sừng sừng cao lớn, uy nghiêm mà thần thánh.
Hai bên bậc thẳng bằng ngọc thạch sương mù lượn lờ, kỳ hoa nở rộ, thảo mộc đầy đất, các loại linh cầm bay múa, một mảnh huyến lệ.
Diệp Phàm xuất hiện khiến tất cả mọi người nơi này kinh hãi, không ngờ hắn dám thực sự tới đây.
Một thế hệ trẻ không thể tiến vào, chỉ đứng đằng trước, Nơi này có nhiều Thánh tử và Thánh nữ và truyền nhân của các đại giáo mạnh nhất, ai ai cũng nhìn lại.
Diệp Phàm chém Thánh nữ, giết Thánh tử cũng liền thôi nhưng lần này lại gián tiếp khiến một ít hùng chủ mất mạng, chấn động Đông Hoang khiến thần sắc những người này rất phức tạp.
- Họ Diệp kia, tâm ngươi thật độc, hại chết tổ sư nhà ta!
Một gã đệ tử Vạn Sơ Thánh địa kêu lớn, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc.
- Ngươi đền mạng cho Giáo chủ ta đây!
Một tên đệ tử Âm Dương Giáo cũng kêu gào, thanh thế hãi nhân.
Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, căn bản không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn mà đi vào cung điện, đối mặt với hùng chủ khắp nơi nhưng thần sắc trấn tĩnh nói:
- Diệp mỗ tới rồi!
- Sư thúc tổ siết hắn, báo thù cho Thánh chủ!
- Tổ sư nhà ta chết oán, không siết Thánh thể không thể khiến người thiên hạ hết phẫn nộ.
Ở cửa đại điện, rất nhiều đệ tử kêu gào, trong giọng điệu mang đầy sát ý.
- Diệp huynh ngươi sao lại làm thế?! Hại chết nhiều tiền bối như vậy, khiến Đông Hoang ta tổn thất không thể đo lường!
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi thở dài.
- Đều là những nhân tài thế gian, là hùng chủ một phương, tung hoành thiên thu, kết quả lại chết đi vô nghĩa như vậy!
Đạo Nhất Thánh tử cũng thở dài.
- Giết hắn, còn chờ gì nữa?
- Giết hắn, tế hiến cho những tiền bối đã vì hắn mà bỏ mạng!
Ở cửa đại điện, rất nhiều đệ tử các Thánh địa và đại giáo kêu gào.
- Ta cùng đại nhân nhà các ngươi nói chuyện, là chỗ các ngươi được nhiều lời sao?
Ở ngoài đại điện, tất cả mọi người ngẫn ra rồi phẫn nộ, Diệp Phàm không coi bọn họ vào mắt, không ngờ muốn cùng ngồi cùng ăn với trưởng bối trong sư môn!
- Ta đến đây, đưa cô bé ra đi!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một lão già râu tóc bạc trắng trên đại điện.
Trong cung điện này sương trắng lượn lờ, có rất nhiều bàn ngọc, bên trên đặt các loại trái cây và đồ uống.
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo ngồi sau một bàn ngọc, mặt mũi hiền lành, mây mù lượn lờ, không hề nhúc nhích, như một tiên nhân.
Thần quang trên người hắn nhoáng lên, bên cạnh liền xuất hiện một cô bé, Nó được tự do rồi lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, nắm lấy góc áo hắn, ánh mắt chớp chớp, quay đầu lại nhìn, có vẻ rất sợ bị bắt trở lại.
- Bé không sao chứ?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi.
- Không sao! Chỉ có chút nhớ đại ca ca thôi, còn có cẩu cẩu nữa!
Cô bé khờ dại đáp.
- Ngươi thật to gan, tạo ra sát kiếp ngập trời mà còn dám kiêu ngạo, không chịu lễ kính với chư vị tiền bối trong điện!
- Giết chết hắn, vĩnh viễn trấn áp sinh hồn trong Hải Nhãn!
Ở cửa đại điện, rất nhiều người trẻ tuổi kêu gào.
Diệp Phàm căn bản không hề quan tâm bọn họ, cũng không thèm liếc mắt một cái, tư thái tâm cao khí ngạo khiến nhiều đệ tử bên ngoài tức điên lên.
Đây là khinh thường, trắng trợn khinh thường!
- Lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, dẫn động đại họa như vậy mà còn dám tới nơi này!
Rốt cục có một vị hùng chủ mở miệng.
- Đỉnh thiên lập địa, không thẹn lương tâm, ta có gì không dám tới?
Diệp Phàm ngẩng cao đầu, không hề có chút sợ hãi.
- Được được được, có đảm phách!
Một gã Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ Thánh địa trầm mặt xuống, Thánh chủ của bọn họ vẫn lạc, là một đại sự kinh thiên, không thể bỏ qua được.
Trong đại điện sát khí xông thiên, rất nhiều người nhìn thẳng Diệp Phàm, sát niệm vô hình bắt đầu khởi động.
- Các ngươi không được khi dễ đại ca ca!
Cô bé nhăn mặt, hai hàng mi khẽ động, thanh âm dịu dàng mà non nót vang lên:
- Phong bá bá nói nếu ai dám hại đại ca ca thì sẽ tìm kẻ đó tính sổ!
Trong đại điện trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người trở nên trầm mặc, Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ cô bé lại thông minh như vậy!
Một đứa bé hai tuổi thì có thể biết được cái gì?! Có lẽ nàng thật sự nghe được có người nói vậy cho nên mới nói ra!
Phong lão nhân của Thiên Tuyền có thể sánh ngang với Thánh nhân viễn cổ, như một ngọn núi lớn đặt trong lòng mọi người, ai không kiêng kị?! Mọi người nơi này đều lâm vào trầm mặc.
- Một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch biết gì, nói lung tung mà thôi!
Một vị Thái thượng trưởng lão mở miệng nói, không muốn mọi người vì vậy mà kiêng kị. Hắn là một trong những người muốn rút gân đoạn cốt Diệp Phàm nhất.
Nhưng lại không có ai phụ họa với hắn, Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ai ai đều biết Lão Phong Tử từng đi cùng Diệp Phàm, ở Đông Hoang sớm đã là nhân vật vô địch.
Tương truyền Thánh nhân cổ có pháp lực vô biên, không gì không làm được, không ai có thể đo lường, như một thần minh hành tẩu trên đời vậy!
Người như vậy ở thời viễn cổ cũng rất khó có thể sinh ra, bởi vậy mới được xưng là Thánh nhân, trăm tộc cùng ngưỡng, muôn đời cùng tôn!
- Thánh thể phải chết, nếu không khó có thể khiến thiên hạ hết phẫn nộ được!
Một vị Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ Thánh địa lên tiếng, Đây là người
thứ hai mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà những người khác vẫn chưa tỏ thái độ gì, bởi vì thật sự họ rất kiêng kị Lão Phong Tử.
Thánh nhân cổ chỉ dùng mâu quang cùng đủ tan biến vạn vật, một giọt tinh huyết đủ diệt sát một vị đại năng, ở thời viễn cổ đủ hô phong hoán vũ, không gì không làm được.
Ngay cả một sợi tóc bong ra của bọn họ cũng như thần vật, chấn nhiếp ức vạn quân, chém giết thiên quân vạn mã.
Có thể nói Thánh nhân viễn cổ sánh ngang thần linh, mỗi một giọt máu, mỗi tấc da thịt, mỗi căn xương cốt đều như thần vật vô thượng, thực lực khủng bố tới trình độ không thể tưởng tượng.
- Dù có Thánh nhân che chở cũng phải giảng đạo lý, Người này tâm ngoan thủ lạt, hại chết nhiều đồng đạo như vậy, đều là những bằng hữu của chúng ta, sao có thể buông tha cho hắn được, đáng chém!
Rốt cục, một vị đại năng của Hoàng Kim gia tộc mở miệng, ngồi hùng dũng nơi đó, lời nói chính nghĩa, quyết giết Diệp Phàm.
Thọ nguyên lão Giáo chủ Âm Dương Giáo không còn nhiều nhưng pháp lực ngập trời khiến lòng người kinh hãi, Lúc này hắn bình thản, lời nói lạnh lùng vang lên:
- Chém giết người này, tế oan hồn, không có lỗi với Thánh nhân, Chư vị cần gì phải lo lắng nhiều, bất cứ ai cũng có thể diệt hắn!
Trong đại điện, sương trắng trên mặt đất bắt đầu khởi động, không vượt quá đầu gối người, Phía sau mỗi bàn ngọc đều có một vị hùng chủ ngồi, như man long đang ngủ đông, trong cơ thể ẩn chứa khí huyết dọa người, thấu phát ra dao động đáng sợ.
Lúc này, tất cả mọi người ý động, có sát khí ngập trời, Rất nhiều người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
- Hiện tại, ngay cả Thánh chủ mà cũng dám hại chết, nếu để hắn trưởng thành thì không phải sẽ ném cả Đông Hoang đi sao?! Không giết hắn sao có thể yên lòng người!?
- Dẫn hùng chủ khắp nơi vào trong bẫy rập, âm mưu ám hại, giết chết nhiều người như vậy làm sao không giết hắn được?! Làm sao tiêu tan phẫn nộ!?
Những vị hùng chủ kia không mở miệng nhưng những trưởng lão dưới trướng bọn hắn lại đều mở miệng, yêu cầu chém giết Diệp Phàm.
- Các ngươi đều là người xấu, đều khi dễ đại ca ca, Phong bá bá sẽ tới cứu chúng ta!
Cô bé nhăn mũi, âm thanh non nót vang lên trong đại điện.
Diệp Phàm cười cười, đảo qua mọi người nói:
- Các ngươi vì sao lại đi Vạn Long Sào?
- Tự nhiên là ngươi dẫn chúng ta tới đó!
Một gà Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ quát.
- Là ai bức ta phải dẫn đường đi tẩy sạch sự thanh bạch?!
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
Rất nhiều người không biết trả lời như thế nào, chỉ còn lại sát khí.
- Là ai lặp đi lặp lại nói rằng đó là nơi đại hung, không thể đi?
Diệp Phàm không hề kinh hãi, như đang nói một chuyện không hề quan hệ tới mình.
- Ngươi biết rõ nơi đó có đại nạn phát sinh, vì sao không nói rõ ràng, ngăn cản mọi người?
Tên Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ Thánh địa gào lên.
- Là ai nói ta là người kế thừa Độc Nhân? Ta đã nói rõ, lại bị người ta bắt đi, muốn chém giết ta? Có cơ hội cho ta nói rõ sao?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng.
- Thật hữu lý!? Hại chết nhiều hùng chủ như vậy lại còn muốn trong sạch, không siết ngươi thiên lý bất dung!
Một gà Chân Ma Điện khiển trách.
Vạn Sơ Thánh địa, Phó Giáo chủ Âm Dương Giáo, đệ đệ ruột của Gia chủ Hoàng Kim gia tộc, Điện chủ Chân Ma Điện đều đã chết.
Tử Phủ Thánh chủ cũng chỉ còn lại phần đầu, Thái thượng trưởng lão của các thế lực lại chết không kể xiết, những người này tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Diệp Phàm cũng không nói sỉ, chỉ lấy ra một khối mỹ ngọc, cố định nó giữa hư không, trong đó hiện ra vài hình ảnh, còn có ngôn ngừ của mọi người.
- Vì sao tiến vào Vạn Long Sào, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nơi này ghi lại rõ ràng!
Đây là Diệp Phàm dùng thần ngọc ghi chép hết thảy, những gì phát sinh ngày đó nhanh chóng tái hiện, Rõ ràng có thể nhận ra rằng hắn bị bắt buộc mọi đường.
Điều này khiến mọi người á khẩu, không biết nói gì, Bằng lương tâm, bọn họ đều tự tìm chết, chỉ có hai từ “đáng kiếp” mới đủ hình dung!
- Mặc kệ ngươi nói gì, ngươi hại chết nhiều người như vậy, phải dùng mạng đền mạng!
Một gà Thái thượng trưởng lão Âm Dương Giáo quát lớn.
Người của Vạn Sơ Thánh địa, Tử Phủ Thánh địa. Hoàng Kim gia tộc đều phụ họa, lời lẽ lạnh lùng.
- Đền đền cái đều mẹ các ngươi ấy!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ nhưng những người nơi này là ai, nhiều người đã nghe rõ.
- Con chó này từ đâu ra vậy, đánh chết nó!
Tên Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo kia giận dữ.
- Câm miệng ngươi lại!
Con khỉ cầm hung binh sắp vỡ nát đánh mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vanglớn.
Hiện tại ai ai cũng biết Vương tộc thái cổ sắp xuất thế, đối với hắn đều có kiêng kị trong lòng, Thật đúng là sợ hắn ngày sau triệu hồi tới mấy Vương đáng sợ.
- Chư vị, ta đã phục chế khối thần ngọc này làm nhiều phần, truyền ra khắp thiên hạ rồi!
Diệp Phàm lại nói:
- Nếu các ngươi cảm thấy ta không đúng, hãy để những thần ngọc kia truyền lưu trên đời, để người trong thiên hạ phán xét đi!
Vẻ mặt mọi người bị kiềm hãm, không ai mở miệng nói gì, Diệp Phàm nếu là chết đi, đại giáo khắp nơi có thể tùy tiện thêu dệt vài tội danh.
Nhưng khi mà chứng cứ rõ ràng truyền đi thì sẽ khiến rất nhiều thế lực lớn sứt đầu mẻ trán.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Trong lòng Diệp Phàm không hề sợ hãi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, tế Thánh nhân thái cổ đi ra, phá vỡ phong ấn, giết cho máu chảy thành sông!
- Người chết đã chết, nguyên nhân cũng không phải do Diệp Phàm, chư vị tốt nhân nên lo lắng việc chủng tộc thái cổ xuất thế đi!
Tây Vương mẫu mở miệng.
Rất nhiều người đều luốn phản bác nhưng không ai dám không nể ngng Dao Trì nữ Thánh chủ, Lần này Tây Vương mẫu mạnh mẽ cầm Thần Thành Thạch Lệnh cứu bọn họ đi ra.
Đông!
Cung điện này đột nhiên rung chuyển, nhiều môn đồ của các Thánh địa ở cửa đại điện bị đánh bay, ba gã cường giả nhanh chóng bước vào, khí thế trầm ngưng, khiến người ta úy kỵ.
Khổng Tước Vương! Mái tóc bay nhẹ, thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, vô cùng tuấn tú nhưng yêu uy chấn thế, nhất hống toái sơn hà.
- Những người đó chết cũng xứng đáng mà thôi, hoàn toàn tự tìm tử lộ!
Hắn vừa tiến vào liền nói ra một câu, hiển nhiên là tới để trợ giúp Diệp Phàm.
Đây là nhân vật đại năng đỉnh phong, cùng Nam Cung Chính, rất có thể đột phá cảnh giới này, tiến vào lĩnh vực cao thâm hơn.
Bên cạnh hắn, Thanh Giao Vương cao lớn cường tráng, bộ dáng trung niên, huyết khí như biển, vô cùng dọa người.
Mà người còn lại càng thêm khủng bố, đạo y cổ xưa, như đã mạc cả ngàn năm, làn da màu đồng cổ khô cằn, Nhưng hắn tinh thần quắc thước, chính là Xích Long đạo nhân.
Hắn đã có hơn ba ngàn tuổi, so với những Thánh chủ bình thường còn cao hơn nửa bối phận, đã sớm bước ra khôi cảnh giới đại năng, thoải mái hành tẩu khắp Đông Hoang, dám ngang nhiên đuổi giết Thánh chủ.
Ngay cả con khỉ thấy hắn cũng phải nhíu mày, Lần trước khi ở Thần Thành, hắn chịu thiệt nhiều dưới tay Xích Long đạo nhân.
- Giết đã giết, chết đã chết! Các ngươi muốn thế nào?
Xích Long đạo nhân lạnh lùng mở miêng, quét khắp toàn trường.
Ba vị Yêu Vương kinh thế này cùng nhau mà tới, mang theo cảm giác vô cùng áp bách, khiến ai ai cũng cảm thấy kiêng kị.
- Xích Long, từ biệt một ngàn năm trăm năm, ngươi vẫn tính tình như vậy, quản nhiều chuyện quá đó!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo mở miệng.
- Không phục sao, lên đây tranh tài một phen!
Xích Long đạo nhân cười lạnh, không hề cố kỵ nói:
- Đối xử với một hậu bối như vậy, ngươi cũng đúng là không biết xấu hổ! Thánh thể ta bảo vệ chắc rồi!
- Xích Long, đừng tường rằng ngươi đã thiên hạ vô địch! Chúng ta hẳn phải chiến một trận rồi!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo sắp hết thọ nguyên, tất nhiên cũng không hề sợ hãi điều gì.
Lúc này, hậu nhân Thanh đế, Nhan Như Ngọc xuất hiện ở đại điện, nàng mặc ngọc lũ y thêu sơn hà cẩm tú, đầu mang cửu hoàng trâm, như một tiên tử thánh khiết, tao nhà vô song.
Nhưng sự xuất hiện của nàng lại khiến ai ai cũng giật mình, dự cảm không ổn.
Ai ai cũng biết mấy đại yêu ma che chở nàng, là đại biểu một loại ý chí Yêu tộc, bất kể là Khổng Tước Vương hay Xích Long đạo nhân đều có thể dễ dàng mượn Thánh binh Cực Đạo từ nàng ta!
Mà nay, chỉ có Thánh binh do Thanh đế lưu lại là có thể dễ dàng vận dụng, không cần trấn áp cái gọi là “nội tình”, là một nhân tố không ổn định nhất đương thời, rất nhiều đại giáo vô cùng kiêng kị.
- Ra mắt các vị tiền bối!
Diệp Phàm tiến lên thi lễ.
Khổng Tước Vương vỗ vỗ vai hắn rồi nhìn một ít Giáo chủ, Thánh chủ nói:
- Dùng thế áp nhân chỉ sợ các ngươi không làm được đâu! Không phục thì đến đánh một hồi đi!
Gia chủ Hoàng Kim gia tộc tinh khí mênh mông, đứng lên nói:
- Đánh thì đánh, chẳng lẽ phải sợ các ngươi sao?!
- Không sai, đánh thì đánh! Nhiều đồng đạo ở nơi này, ba người các ngươi chẳng lẽ muốn quấy nhiễu sự kiện Bàn Đào Dao Trì sao?
Người của Phiêu Miểu Phong cũng phụ họa.
Trong đại điện, rất nhiều cường giả cùng đứng lên, rất nhiều hùng chủ lên tiếng, nhằm vào ba đại Vương giả của Yêu tộc, sát khí không ngừng tràn ra.
- Năm trăm năm Dao Trì mới mở một lần đại hội, mỗi lần đều có đại chiến cấp Thánh chủ, không hài lòng vậy gặp nhau trên sinh tử đài chiến thôi!
Ngô Đạo, Đồ Thiên, Khương Nghĩa trong mười ba đại cường đạo cũng đứng lên hết, đi về đứng bên cạnh mấy người Khổng Tước Vương.
Trận doanh khác nhau, oán hận chất chứa nhiều năm, lúc này đã muốn bùng nổ, Rất nhiều hùng chủ đều bị cuốn vào.
- Chư vị, cần gì phải vậy!
Tây Vương mẫu mở miệng khuyên bảo, không muốn phát sinh đại chiến đổ máu nơi này, Tuy rằng Dao Trì đã chuẩn bị tốt lôi đài nhưng không muốn trận chiến này diễn ra.
- Xích Long huynh, xa cách hai ngàn năm, cả ta và ngươi đều còn sống ã...
Ô Nha đạo nhân mở miệng, giống như vô cùng cảm thán.
- Ngươi cũng còn sống sao... Đồng lứa năm đó, giờ chỉ còn lại ta và ngươi...
Xích Long đạo nhân cũng cảm khái vô cùng.
Ô Nha đạo nhân tuyệt đối là một bá chủ tuyệt luân khó đối phó bậc nhất!
- Khổng Tước Vương ngươi có ý gì?! Ở sự kiện Bàn Đào Dao Trì này đại náo sao?! Ngươi tường chúng ta sợ ngươi chắc, ngươi muốn đánh thì ta tiếp!
Các Thánh địa cũng có không ít người nóng tính, Một gã đại năng của Vạn Sơ Thánh địa đứng lên, Thánh chủ của bọn họ ngã xuống trong Vạn Long Sào, cường giả của thế lực này là giận dữ nhất.
- Vậy còn chờ gì nữa, gặp nhau trên Đài sinh tử chiến của Dao Trì thôi!
Khổng Tước Vương tuy rất tuấn tú, nhìn chỉ như một thiếu niên nhưng từ trước tới nay luôn cường hoành, bằng không cũng không muốn chém giết Thánh chủ Diêu Quang.
- Được! Gặp trên Đài sinh tử chiến, một trận cao thấp đi!
Gà đại năng của Vạn Sơ Thánh địa này chính là đệ đệ của gã Thánh chủ quá cố, cũng là một nhân vật uy danh.
Ầm!
Cả tòa cung điện sôi trào lên, tất cả mọi người đứng dậy, Yêu Vương tuyệt đại muốn đánh nhau với nhân vật cấp Thánh chủ, đây quả là một cuộc chiến nóng hổi.
Mỗi lần mở ra sự kiện Dao Trì, ảnh hưởng đều vô cùng lớn, gần như lần nào đều có đại chiến, sớm không còn là bí mật nữa.
- Nhân vật cấp Thánh chủ muốn đại chiến, thật sự chuyến này đi không tệ a!
Có tán tu cường đại nhẹ giọng nghị luận.
- Yêu Vương xuất thế, tranh hùng với đại năng tuyệt đỉnh! Lần này chỉ sợ sẽ huyết nhiễm trời cao, đại chiến vô cùng gay cấn!
Trước đại điện, rất nhiều Thánh tử và Thánh nữ biến sắc, truyền nhân các đại giáo cũng vô cùng kích động.
- Không biết còn có đại nhân vật bậc nào ra tay nữa, sẽ không đánh cho thiên địa sụp đổ cả đi?!
Một thế hệ trẻ đều rất không bình tĩnh bởi vì điều này quan hệ tới sư môn bọn họ.
- Xích Long đạo nhân, Ô Nha đạo nhân, hai người này là những lão yêu ma tuyệt thế tung hoành khắp Đông Hoang, ai có thể kháng cự?!
- Ngươi cũng quá coi thường các Thánh địa rồi! Khẳng định có vài người có được chiến lực sánh ngang Xích Long đạo nhân, cũng sẽ xuất chiến thôi!
Bên ngoài cung điện, bất kể là thế hệ trẻ hay thế hệ lớn tuổi, ai ai cũng bàn luận, không ai bình tĩnh được, vô cùng kích động.
Khi những Thánh tử và Thánh nữ kia nhìn về phía Diệp Phàm, thần sắc liền có chút phức tạp. Hiện giờ trong thế hệ trẻ cũng chỉ có mỗi mình hắn là đứng trong cung điện, giàng co với lớp nhân vật lớn tuổi, hết thảy nguyên nhân đều là từ hắn.
Trong cung điện tràn ngập sát khí, trận chiến này căn bản không thể tránh được, rất nhiều người đều lóe ra ánh mắt sắc lạnh.
Bọn họ đều là hùng chủ một phương, một khi đã quyết định sẽ rất khó sửa đổi, tất nhiên phải đánh một trận.
- Mời Tây Vương mẫu chủ trì trận chiến này, mở ra đài chiến đấu viễn cổ đi!
Một vị Thánh chủ mở miệng.
Đài sinh tử chiến Dao Trì nằm trên một đám mây, tương truyền vĩnh viễn không bao giờ rơi xuống, mênh mông vô tận, chắc chắn bất hủ, đủ để chống đỡ đại chiến của Thánh chủ mà không lo lắng tai nạn có tính hủy diệt.
Tây Vương mẫu than nhẹ, nàng biết không thể ngăn cản được. Hai phe oán hận chất chứa lâu ngày, chuyện hôm nay chỉ khiến nó bùng nổ mà thôi, nhất định phải đánh một trận để giải quyết vấn đề.
- Hy vọng các vị có thể điểm tới là dừng!
- Còn mời Tây Vương mẫu mở ra đài chiến.
Một gã đại năng của Tử Phủ Thánh địa lên tiếng, bộ dáng muốn lập tức ra tay ngay.
- Mở rai Đài sinh tử chiến Dao Trì!
Tây Vương mẫu lên tiếng, âm thanh xuyên thấu trời cao, truyền xa mấy trăm dặm.
Cùng lúc đó, mọi người liền đi về phía bên ngoài, chiến ý mãnh liệt như sóng biển xô bờ, Bóng người lóe lên, ai ai cũng là những đại năng như ma thần, khí huyết dâng trào như man long thức tỉnh.
Đây là một loại kỳ cảnh, trên thiên linh cái mỗi người đều phát ra một đạo huyết quang thô to, như đại long xuyên qua bầu trời, thanh thế khiến người ta kinh hãi.
Một thế hệ trẻ tuổi không thể không sợ hãi, Đây là một sự chênh lệch như giữa trời và vực, không thể vượt qua, Tinh huyết tràn ngập như nộ hải, có thể cắn nuốt trăm vạn sinh linh.
Ông ông
Đám mây như núi, nặng nề mà trầm lắng xuất hiện, khiến người ta hít thở không thỏng.
Đám mây màu xám này như ép xuống mặt đất, một loại khí cơ cổ kính phát ra cùng với sát phạt khí nồng đậm.
Đài sinh tử chiến Dao Trì là một diễn vò trường rất rộng, dùng đá núi xây thành, mỗi tàng đó như có một câu chuyện cổ xưa.
Mặt trên đầy những vết ngân, vết máu loang lổ, cũng không biết bao nhiêu cao thủ tuyệt thế từng dựng thân nơinày, đại chiến liệt thiên quyết định sinh tử vận mệnh.
Diễn vò trường mênh mỏng bát ngát, trên nhiều khối đá có khắc tên các cường giả, nơi nơi là những vết rạn nứt, giống như một chiến trường viễn cổ.
Tuy rằng không có thi hài ngang dọc nhưng khí cơ của những cường giả ngã xuống cũng không bị xóa nhòa.
Phàm là ai tới nơi này cũng có cảm ngộ, dường như nháy mắt đã trải qua ngàn vạn lần đại chiến, cảm nhận được khí cơ tuyệt thế của những cao thủ đã qua đời.
- Một trong những diễn vò trường nổi danh nhất Đông Hoang quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu cường giả đổ máu nơi này!?
- Ta còn nhớ rõ sự kiện Dao Trì một ngàn năm trước, Tử Phủ Lâm và lão Thánh chủ Thiên Trùng đánh một trận cuối cùng, khí thôn sơn hà, chém giết đại năng, cuối cùng thọ nguyên khô cạn, tọa hóa ngay tại nơi này!
- Lão hủ cùng nhớ rõ một ngàn năm trước, Yêu Vương tuyệt thế Xích Thương Khung áo trắng như tuyết, tài ba trác tuyệt, độc chiến quần hùng, Mỗi bước hắn đi tới là cướp đi tính mạng một đại năng, cuối cùng thân thể nứt nẻ, hóa thành bụi phấn, máu nhiễm cả chiến trường cổ.
Rất nhiều lớp nhân vật già đều hồi tưởng lại những trận chiến quá khứ từng diễn ra nơi này, dường như mới chỉ hôm qua, những cường giả đó còn chưa rời xa.
Diễn vò trường Dao Trì quả thật là một nơi khác biệt, mỗi năm trăm năm, diễn ra sự kiện Dao Trì thì nơi này đều có một lần quyết đấu kinh thiên động địa.
Cũng không biết đã có biết bao nhiêu đại nhân vật ngã xuống, để lại những truyền thuyết vĩnh hằng, khiến ai ai cũng cảm khái.
Khổng Tước Vương thét dài một tiếng, hóa thành thần quang năm màu, đáp xuống Đài sinh tử chiến, khoanh tay mà đứng, quét mắt nhìn quần hùng nói:
- Ai không phục cứ đi lên đi!
Bảy chữ này có thể nói là khá cuồng vọng, nhìn xuống hùng chủ khắp thiên hạ, muốn lấy thiên hạ thí kiếm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
- Ngươi bớt kiêu ngạo đi, người khác sợ ngươi nhưng Âu Dữ Thiên ta không sợ!
Đệ đệ của cố Thánh chủ Vạn Sơ Thánh địa hóa thành một đạo thanh quang vọt lên.
Ảm—
Hắn vừa tới liền ra tay, không hề nói lời vô nghĩa, năm ngón tay bắn ra năm đạo hỗn độn khí, biến thành một mảnh kiếm hải.
Keng keng keng—
Tiếng kiếm minh vang động trời cao, vạn đạo hỗn độn kiếm sắc bén vô song, mỗi đạo đều chém ra ấn ký đại đạo, như thiên đạo chém xuống!
- Sớm nghe nói Âu Dữ Thiên luyện hóa một đạo hỗn độn khí, quả nhiên là thật, khó trách lại tự tin như vậy!
Mọi người giật mình, sau khi được luyện hóa, đạo hỗn độn khí kia quá cường đại, uy lực vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, mỗi kiếm một ấn ký, đánh nát chán không.
Tổng cộng có cả vạn lũ ấn ký đại đạo áp xuống, mỗi đạo có thể phá nát cổ thần nhạc, chấn nhiếp những người nơi này, Linh hồn của nhiều người quan chiến lúc này cùng phải run rẩy.
- Đáng sợ a... Thật đáng sợ! Hắn bế quan năm trăm năm chưa từng xuất thế, không ngờ đạt tới cảnh giới này! Đúng là cường giả tuyệt the!
Mọi người rung động, không ít người cả kinh kêu lên.
Vạn đạo kiếm quang hỗn độn diễn viển ra vạn lũ ấn ký đại đạo, cùng lúc xuất hiện, hình thành thiên địa uy áp chân chính.
Ầm!
Uy áp phô thiên cái địa, đánh nát hết thảy hữu hình, khiến lòng ngwòi kinh sợ.
Âu Dương Thiên vừa ra tay đã dùng tới tuyệt sát, không muốn đại chiến trăm ngàn hiệp mà vận chuyển công kích cường đại nhất của minh, muốn hủy diệt một thế hệ Yêu Vương.
Khổng Tước Vương thét dài, âm thanh vang vọng thiên địa, Nếu không có diễn võ trường thủ hộ, rất nhiều người bên ngoài chỉ sợ đã bị băng nát, căn bản không thể chịu đựng được loại âm ba này.
Ầm!
Những ngôi sao hiện lên đầy trời, một đám còn rực rỡ hơn đại tinh, khiến chiến trường viễn cổ này như bị thiêu đốt, tràn ngập dao động khủng bố, mênh mông như đại dương.
- Tinh Thần Diệu Thanh Thiên!
- Một trong những dị tượng đáng sợ nhất thượng cổ.
Rất nhiều người cả kinh kêu lớn, Đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên của Khổng Tước Vương. Hắn vừa ra tay cùng đã sử dụng chiêu này, muốn một chiêu phán sinh tử, căn bản không trừ đường lui.
Tranh tranh tranh---
Mỗi ngôi sao đều như một ngọn núi thật lớn, đè ép diễn võ trường mênh mông vô tận, va chạm với vạn đạo kiếm quang hỗn độn.
Đông!
Cả trời cao như bị nghiền nát, nơi đó trở thành một mảnh hủy diệt, không còn thứ gì có thể tồn tại, mọi người không cách nào nhìn thấy rõ.
Ầm!
Đại tinh đầy trời mất đi, chỉ còn hỗn độn lượn lờ khiến mọi người giật mình, Khổng Tước Vương bị chém chết sao?!
Xoát!
Âu Dữ Thiên vọt ra, toàn thân đều là máu, cơ thể xuất hiện rất nhiều vết rách, gặp phải thương thể không thể tưởng được, nhanh như tia chớp, muốn thoát khỏi cổ chiến trường.
Ở giữa hư không, Khổng Tước Vương đột nhiên hiện ra, rống lớn một tiếng, cả diễn võ trường đều rung chuyển.
-Gào...
Âu Dữ Thiên kêu lớn một tiếng, thân thể giữa hư không vỡ ra, tứ phán ngũ liệt!
Phốc!
Hắn nổ tung giữa hư không, vốn hắn đã khó có thể chịu đựng nổi sau va chạm vừa rồi, mà tiếng rống này lại khiến hắn hoàn toàn tan vỡ, hình thần câu diệt!
Mọi người sững sờ, Một đại năng cứ như vậy bị Khổng Tước Vương trực tiếp diệt sát! Hắn đứng giữa diễn võ trường, tóc đen bay loại, yêu uy ngập trời.
- Diệp Phàm ta bảo vệ chắc rồi, ai không phục cứ tiến lên!
Thanh âm Khổng Tước Vương chấn động trời cao, khoanh tay mà đứng.
Quát hỏi quần hùng là loại khí thế nào?! Thiên hạ có mấy ai dám như vậy?
Bên ngoài diễn võ trường là một mảnh đại loạn, Vạn Sơ Thánh địa chết đi một nhân vật tuyệt đỉnh nữa, chính là một đại sự, khiến nhiều người bị chấn kinh.
- Khổng Tước Vương quá cường đại, tương truyền hắn còn có hậu thủ lợi hại hơn nữa và rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên!
Mọi người giật mình bàn luận.
- Lý Đạo Thanh, ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Khổng Tước Vương hét lớn, khiêu chiến Thánh chủ Diêu Quang.
Mọi người kinh hãi, Khiêu chiến ngay lúc này, rõ ràng là muốn diệt sát Thánh chủ, ai ai cũng hít một hơi khí lạnh.
Hai người nếu đại chiến khẳng định sẽ kinh thiên động địa, Tám trăm năm trước, bọn họ từng đại chiến ba ngày ba đêm chưa phán tháng bại, thế nhân đều biết, chấn động khắp Đông Hoang.
- Ta sao không dám?!
Dưới hoàn cảnh này, Thánh chủ Diêu Quang trực tiếp ứng chiến, Điều này liên quan tới uy nghiêm của một đại Thánh địa.
- Thánh chủ, để ta tới bát con tiểu yêu này!
Một thanh âm già nua vang lên, ngăn cản Lý Đạo Thanh.
- Sư huynh...
Thánh chủ Diêu Quang kêu lên.
- Không cần nói nữa, để ta đối phó hắn!
Người này tuổi già sức yếu, làn da cùng nhãn nheo, huyết nhục gần như khô héo, tóc tai thưa thớt, chống quải trượng chậm rãi đi ra khỏi đám người.
- Các Thánh địa quả thật có những nhân vật bảo thủ! Đây chính là đại sư huynh của Thánh chủ Diêu, đã hơn ba ngàn tuổi rồi! Không ngờ hắn vẫn còn sống!
- Một ngàn năm trăm năm trước, hắn như mặt trời giữa trưa, từng ở nơi này hào quang vạn trượng, đánh bại cường địch, sau đó quy ẩn, hiện tại lại xuất hiện, Đáng tiếc giờ hắn đã như mặt trời xế chiều rồi!
- Rất rõ ràng hắn đã đèn cạn dầu, sống không được bao lâu nữa, giờ muốn một lần chói sáng nữa đây!
Lão nhân này vừa xuất hiện khiến một mảnh ồn ào lên, ai ai cũng rất kinh ngạc.
Xoát!
Hắn như quỷ mị, nhanh tới cực hạn, vô thanh vô tức xuất hiện ở diễn võ trường, hai mắt đục ngầu bắn ra hai đạo tinh khí, nhìn thẳng Khổng Tước Vương.
Diễn võ trường được xây dựng từ một sườn núi, khác đầy dấu vết năm tháng, cổ kính mà hùng trắng, đã có rất nhiều nhân vật cấp Thánh chủ ngã xuống nơi này.
Máu tươi các cường giả đã sớm khô cạn, xương cốt cũng không còn nhưng lại dày đặc sát khí, rất xứng với cái danh hiệu chiến trường viễn cổ.
Lão nhân này như một u hồn, vô thanh vô tức đánh một chưởng về phía trước, như quỷ chủ lâm thế, âm phong trận trận, không khí trầm lặng.
Toàn thân Khổng Tước Vương phát lạnh, cảm nhận được hung hiểm, lướt người lùi ra hơn ngàn trượng, né tránh một kích đáng sợ này.
Ba!
Lão nhân nhẹ nhàng chậm rãi, một chưởng nhìn như vô lực kia đánh ra một cái hắc động giữa hư không, không lập tức biến mất, như muốn cắn nuốt hết thảy nơi này.
Ẳm!
Hắn lại lao lên, như một quỷ ảnh, âm nhu vô cùng, lúc lướt qua hư không liền mang theo âm phong gào rít, quỷ khí dày đặc, lực sát thương vô cùng lớn.
Khổng Tước Vương rống lớn, toàn thân tinh khí mênh mông. Hắn như một thần lô, hào quang vạn trượng, huyết khí mãnh liệt như đại dương mênh mông, cuồn cuộn hào hùng.
Ẳm!
Hắn dùng lực huy động cánh tay, đánh ra chín đạo man long, chí cương chí dương, mỗi quyền đều hàm chứ một vầng thái dương màu vàng, va chạm cùng khí tức âm nhu kia.
Hoa---
Chí dương gặp chí âm, hai thứ vô thanh vô tức biến nơi này thành một mảnh quang ám, bắt đầu hình thành đại băng hội, vô hình trung tạo ra Thái Dương thánh lực và Thái Âm thánh lực.
Đông!
Trên diễn võ trường phát ra một tiếng nổ lớn, Từ nơi này có một mảnh quang hoa đáng sợ bùng nổ, hình thành cảnh tượng đại hủy diệt khủng bố.
Thái Âm thánh lực và Thái Dương thánh lực dù chi xuất hiện chỉ trong nháy mát nhưng lại vô cùng đáng sợ, hai thứ va chạm, hủy diệt vạn vật.
Phốc!
Lão nhân Diêu Quang Thánh địa này như âm hồn vọt ra, khóe miệng tràn ra một lũ máu tươi màu đen, nhanh chóng rút lui.
Cùng lúc này, Khổng Tước Vương cùng phun ra một ngụm máu tươi, tóc bay loạn, như một ma thần đột phá gông cùm xiềng xích của Thái Âm và Thái Dương, lao ra khỏi nơi hủy diệt.
Gần như chỉ giao kích một chiêu, cả hai đều đã bị thương. Hiển nhiên hai bên đều muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến, đã vận dụng sát chiêu lăng lệ của mình.
Vừa ra tay đã quyết sinh tử, căn bản không chừa đường lui, không chết không ngừng, chỉ có một người mới có thể còn sống rời đi.
Xoát!
Lão già Diêu Quang lại đánh tới, chưởng chỉ hiện ra màu vàng đất, như bùn lầy đánh xuống, không hề động dùng tới thánh thuật kinh thế mà binh thản ấn chưởng về phía trước.
Nhưng Khổng Tước Vương lại lạnh cả sống lưng, Lão nhân này đã sớm đạt tới cảnh giới phản phác quy chán, một chưởng binh thường lại ẩn chứa thánh thuật tuyệt sát của Diêu Quang.
Đây chính là Hoàng Nê Thủ đáng sợ, dù là đại năng tuyệt đỉnh bị bắn trúng thì cùng sẽ bị hủ thực, có thể nói là một bàn tay tử vong!
Ba!
Quả nhiên. Hoàng Nê Thủ ấn vào hư không lập tức khiến hư vô cũng bị hủ thực, trở thành một mảnh cắn nuốt, rách nát không chịu nổi.
Tinh quang trong mát Khổng Tước Vương chợt lóe ra kinh nhân, diễn biến chín con man long lao ra, trong miệng mỗi con ngậm một vẫn thái dương, buông xuống kim mang vạn trượng.
Phốc!
Con man long đầu tiên bị Hoàng Nê Thủ đánh nát, thái dương trong miệng cũng vỡ toái, khiến nơi này hình thành một mảnh gió lốc năng lượng đáng sợ.
Ba!
Hoàng Nê Thủ liên tục đánh ra, man long liên tiếp bị đánh thành bùn đất, thái dương hừng hực màu vàng cũng bị thôn phê, năng lượng tinh khí vô tận tan rã.
Khổng Tước Vương thét dài một tiếng, huyết khí xông thiên, sinh mệnh tinh khí tràn ngập cả diên võ trường.
Đây là một loại kỳ cảnh, huyết khí từ thiên linh cái hắn bắn ra như một ngọn núi lớn, tinh khí toàn thân mênh mông như đại dương, mãnh liệt như Bàn cổ lâm thế.
Ầm!
Khổng Tước Vương với khí thôn sơn hà, bàn tay liên tục đánh về phía trước, cứng rắn đón đỡ Hoàng Nê Thủ, Phía sau lưng hắn xuất hiện một con Khổng Tước thật lớn, như sáng lập thiên địa, hỗn độn bành trướng.
Lão nhân Diêu Quang biến sắc, Đối phương đang sử dụng khí huyết tràn đầy của mình, buộc hắn phải vận dụng sinh mệnh lực, tiến hành tiêu hao chiến!
Khổng Tước Vương giống như một thần linh, khí huyết càng lúc càng thịnh vượng, Mỗi lần hắn huy chưởng đều như trăm vạn ngọn núi lửa phun trào, khí thế khiến người ta sợ hãi, có cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
Ầm!
Đột nhiên tử khí trầm lặng trên người lão nhân này biến mất, toàn thân hắn phát ra quang hoa vạn trượng, chiếu sáng sơn hà, như một đóa thần hoa, vô cùng khiếp người.
Hắn rốt cục thi triển ra tuyệt học vô thượng của minh: Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật!
Ở thời khác này lão nhân Diêu Quang trở nên cực kỳ đáng sợ, dường như khí huyết còn tràn đầy hơn cả Khổng Tước Vương, thần diễm như hải dương dâng lên, bao phủ cả phiến chiến trường viễn cổ này.
Giờ khác này hắn lại như một thần minh. Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật vừa hiện thế, phá tan vạn pháp, giơ tay nhấc chán cùng khiến bầu trời bị nghiền nát.
Ầm!
Thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt, mỗi tấc không gian đều là thần huy đáng sợ, khiến linh hồn những người quan chiến vô cùng rung động.
Khổng Tước Vương bị hắn đánh một chưởng văng ra xa, toàn thân xuất hiện vết máu, cùng ho ra một ngụm máu tươi, tình thế nguy cấp.
- Nhớ lại khi Vương Tranh ta tung hoành thiên hạ thì ai dám tranh phong?! Con Khổng Tước nho nhỏ nhà ngươi quá kiêu ngạo, hôm nay sẽ phong trấn ngươi vĩnh viễn!
Lão nhân Diêu Quang này như khôi phục sức sống, có được chiến lực đỉnh phong, không thể ngăn cản, thần quang như biển, tan biến hết thảy.
Ầm!
Hắn lại huy chưởng đánh ra, như từ thiên ngoại áp xuống, thánh quang đầy trời, bao phủ toàn bộ chiến trường viễn cổ, căn bản không thể chống lại.
Ầm!
Khổng Tước Vương bị đánh bay ra ngoài, toàn thân trào ra máu tươi, hình thể nhanh chóng vỡ ra, tóc đen đã nhiễm hồng, dính thành từng mảng.
Mọi người ai ai cũng đều kinh hãi, Khổng Tước Vương chính là nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ đương thời, các Thánh chủ đều vô cùng e ngại hắn, là một Yêu Vương rất khó kiếm được đối thủ!
Nhưng giờ phút này hắn bị đánh thành bộ dạng này, đây cùng là lần đầu tiên hắn bị trọng thương trong tám trăm năm qua!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Lão già đời sống ba ngàn năm qua quả nhiên khủng bố, khiến ai ai cũng kinh sợ, một khi hoàn toàn bùng nổ thì ai có thể ngăn cản.
Người như vậy hoàn toàn có thể tung hoành khắp Đông Hoang, không ai có thể tranh hùng được, Những người cùng thế hệ bọn họ đều gần như đã chết hết, chỉ còn chừa lại vài lão mà thôi!
- Không hổ là cao thủ cấp già đời a!
- Chiến lực thật đáng sợ, quả nhiên dọa người, bễ nghễ Đông Hoang. Đáng tiếc thọ nguyên đã cạn, sắp phải ly thế rồi!
Không có mấy người có thể sống quá ba ngàn tuổi được, Tới tuổi ấy rồi thì liền giống như yêu nghiệt, tất nhiên khủng bố vô cùng.
Đáng tiếc thọ nguyên chính là gông cùm xiềng xích lớn nhất của bọn họ, tuy rằng tu vi đạt tới đỉnh phong nhưng cũng không được lâu dài!
- Còn mong chống trả sao?!
Lão nhân Diêu Quang cất bước tiến về phía trước, không nơi nào không có thánh quang dâng lên.
Mỗi động tác tùy tiện của hắn đều đè ép hư không, không có gì không phá được, muốn nung chảy cả chiến trường viễn cổ này.
Khổng Tước Vương thét dài, trong miệng phun ra thần quang ngũ sắc, tiến về phía trước, rốt cục tạm thời chặn dược Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật!
- Có ý tứ, không ngờ lại tu ra được tiên thiên ngũ hành, đáng tiếc lại chưa đạt tới đại thành, khó thoát kiếp nạn của ngươi rồi!
Lão nhân Diêu Quang như một thần minh, bàn tay to chém xuống phía dưới.
Thánh quang như biển, lại lần nữa bao phủ diễn võ trường, mỗi một lũ quang đều có thể diệt sát một gã cường giả, nhiều hỗn nguyên thánh quang như vậy khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Thần quang tiên thiên ngũ hành của Khổng Tước Vương suýt chút nữa đã tan biến, vết máu trên người ngày càng nhiều nhưng thánh quang lại không thể tới gần được.
Trong đám thần quang ngũ sắc hắn phun ra có một tấm đá tối đen như mực, như có thể trấn áp hết thảy.
Ầm!
Một đạo dao động truyền ra, tảng đá kia biến thành lớn, bị thần quang ngũ sắc bao bọc, hóa thành một đại ấn, áp về phía trước, đánh cho hỗn nguyên thánh quang tan tác.
- Hỗn Độn Bảo Ấn!
Ở ngoài chiến trường, Thánh chủ Diêu Quang biến sắc, lớn tiếng nhắc nhở sư huynh mình. Hắn lần trước đã chịu thiệt nhiều dưới đại ấn này, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Lúc trước, khi tranh đoạt Cửu Bí ở Lệ Châu cổ mộ, Khổng Tước Vương thu đi tấm Hỗn Độn Thạch, tế luyện thành bí bảo vô cùng đáng sợ.
- Tảng đá này là do Vô Thủy Đại đế lưu lại, tuy chỉ dùng làm giường nằm nhưng đối với tu sĩ khác mà nói thì chính là chí bảo!
Đại hắc cẩu trầm giọng nói.
Ầm!
Bảo ấn do Hỗn Độn Thạch luyện chế thành va chạm với thánh quang, cả diễn võ trường gần như trở thành một nơi hỗn nguyên hỗn độn, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Khổng Tước Vương dùng Hỗn Độn Bảo Ấn chống đỡ Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật của Vương Tranh, hai người giằng co không thôi.
- Bảo ấn màu đen này quả nhiên đáng sợ, ngay cả lão già đời cũng bị ngăn cản, không thể tiến được nửa bước!
Mọi người giật mình. Hai người va chạm kịch liệt thần quang ngũ sắc trong Hỗn Độn Bảo Ấn ngân nga như cổ thần nhạc, chắc chắn bất hủ.
Nhưng hỗn độn thánh quang được xưng là vạn pháp giai diệt, cũng khủng bố tuyệt luân, nhất là do một gão già sống ba ngàn tuổi thi triển thì lại càng nghịch thiên.
Đông!
Khổng Tước Vương lại phun ra một búng máu, không thể không lui lại nửa bước, Sắc mặt Vương Tranh lại đỏ lên, thân thể có chút run rẩy.
Giữa hai người là một phiến hắc động, như đi tới lúc đại hủy diệt, vạn vật câu diệt, cái gì cũng không thể tồn tại được.
Lúc này, chỉ có hỗn độn thánh quang và thần quang ngũ sắc trong Hỗn Độn Bảo Ấn va chạm.
- Hỗn Độn Bảo Ấn này thật đáng sợ!
Tất cả mọi người kinh hãi, trong lòng tự sinh ra hàn khí.
Nhất là những nhân vật cấp Thánh chủ lại vô cùng kiêng kị, Khổng Tước Vương nếu cầm thạch ấn này quyết đấu với bọn họ thì làm sao có thể đối kháng được!
Thần vật như vậy nếu tế luyện hằng ngày thì tương lai không biết sẽ biến thành Thần khí như thế nào nữa.
Tuy nhiên, mọi người cũng rất e ngại đối với đại sư huynh của Thánh chủ Diêu Quang, Nhân vật cấp già đời này đúng là danh bất hư truyền, tuyệt đối có thể tung hoành, không cố kỵ diệt sát Thánh chủ.
Ầm!
Hỗn Độn Bảo Ấn quyết đấu với Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật, Khổng Tước Vương lại phun ra búng máu to nhưng vẫn như cũ, không hề lùi bước.
Mọi người biết rằng nếu tiếp tục giằng co thì ai sống ai chết sẽ rất khó nói.
Khổng Tước Vương dù ho ra máu nhưng huyết khí vẫn dồi dào như biển, có thể tiêu hao dần trong thời gian dài mà lão già Dao Trì tuy khủng bố tuyệt luân nhưng thọ nguyên không còn nhiều, không chịu được tiêu hao!
- Dừng tay!
- Dừng lại!
Thánh chủ Diêu Quang và Xích Long đạo nhân đồng thời hét lớn, không muốn để bọn họ tiếp tục cuộc chiến. Hai bên đều sợ người của mình chết trận, là tổn thất khó có thể đánh giá được.
Xích Long đạo nhân, Thánh chủ Diêu Quang, Nam Cung Chính... ra tay, mạnh mẽ tách hai người ra, chấm dứt cuộc chiến này.
Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên, lấy ra một bình ngọc, đưa Thần Tuyền cho Khổng Tước Vương, Vừa mở nắp bình, mùi thơm ngào ngạt truyền ra, nhiều người nơi này lập tức sáng mắt ra.
Nhất là Xích Long đạo nhân và Ô Nha đạo nhân, ánh mắt nóng rực như thấy được một bộ cổ kinh Đại đế, mãnh liệt vô cùng.
Khổng Tước Vương liền uống vào mấy ngụm rồi ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, toàn thân tinh khí mênh mông, thương thế trầm trọng nhưng đang nhanh chóng khôi phục lại.
Huyết khí hắn hướng tiêu, hào quang toàn thân hừng hực, thần quang tiên thiên ngũ hành lại lượn lờ. Hỗn Độn Bảo Ấn chìm nổi trên đầu mình.
Diệp Phàm cũng không lấy lại bình ngọc mà đưa cho Xích Long đạo nhân và Ô Nha đạo nhân. Hai người đều lập tức kích động, Đối với những người thọ nguyên sắp hết như bọn hắn thì đây đúng là lễ vật quý báu.
- Xích Long, kỳ thật điều ta chờ mong nhất chính là đánh một trận với ngươi!
Đại sư huynh Vương Tranh của Thánh chủ Diêu Quang cách đó không xa mở miệng, Lúc này hắn đã ăn một viên thánh dược, giây lát đã hồi phục như cũ.
- Được! Ta sẽ đánh với ngươi một trận!
Xích Long đạo nhân tung hoành khắp Đông Hoang, chưa từng biết sợ ai, lập tức ứng chiến.
- Không nên đi! Lão già kia sống không quá nửa năm nữa mà thôi, hắn muốn trước khi chết đồng quy vu tận với ngươi đó!
Ô Nha đạo nhân liền nhắc nhở.
- Hắn thật sự khinh thường ta bị nhốt ở Thánh Nhai một ngàn năm trăm năm đây mà! Ta tiễn hắn đi trước thời hạn vậy!
Xích Long đạo nhân mở miệng.
Mọi người kinh hãi. Hai lão già đời muốn động thủ, đây tuyệt đối là cuộc chiến đỉnh cao nhất!
Nhân vật khủng bố có thể sống qua ba ngàn năm tuổi, cả Đông Hoang này có được mấy người?! Bọn họ như mặt trời giữa trưa, chấn nhiếp thiên hạ, ngay cả các Thánh chủ cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Mà nay bọn họ đạt tới đỉnh phong, sinh mệnh lại không còn nhiều, sắp phải tọa hóa, không thể không nói là một loại bi ai.
Từ xưa tới nay, rất nhiều thế hệ cường giả đều phải thua năm tháng, ngay cả công tham tạo hóa cũng chỉ vô dụng, không thể không chấp nhận sự sinh mệnh kết thúc!
Xoát!
Hai lão già đời gần như đồng thời tiến vào chiến trường viễn cổ, như quỷ mị, mơ hồ không chừng.
- Sư huynh cẩn thận!
Thánh chủ Diêu Quang truyền âm. Hắn hiểu tâm tư của vị đại sư huynh hơn mình ngàn năm tuổi này. Hắn biết đại hạn đã tới, muốn diệt trừ đại địch cái thế Xích Long này.
Ba!
Hai lão già bảo thủ sống hơn ba ngàn tuổi ra tay không chút tình cảm, như phàm nhân giống nhau, đánh ra từng chưởng rất đơn giản.
Rất nhiều người trẻ tuổi cảm giác bất ngờ, hai người này không có phong phạm của cao thủ cái thế gì cả, không nhìn ra chút ảo diệu nào.
Nhưng phàm là những nhân vật cấp Thánh chủ thì ai ai cũng sợ hãi, Mỗi lần hai người này đối chưởng, không gian hư vô lại lóe lên vô số đạo liệt ngân, đây là sự đối kháng đại hủy diệt.
Tuy nhiên lại nhanh chóng bị hai người xóa đi, người bình thường căn bản không nhìn ra được.
- Đáng sợ a...
Trái tim Diệp Phàm như co thắt, hăn tu thành Thần Nhãn, tự nhiên có thể thấy rõ hết thảy.
Ba ba ba
Hai lão già đời có động tác không nhanh, thi thoảng đánh một chiêu, không có thánh thuật tuyệt thế mà là đang tiến hành một loại quyết đấu sinh tử phản phác quy chân!
- Ngươi ta đều không còn nhiều thọ nguyên, tiêu hao không dậy nổi đâu, một chiêu định sinh tử đi!
Hai người gần như đồng thời nói, có cùng một loại ý niệm, muốn nháy mắt phân ra thắng bại.
Ầm!
Thân thể khô héo của Vương Tranh phát ra quang hoa vạn trượng, thổi quét khắp diễn võ trường, như một thánh linh màu vàng.
Tại thời khắc này, hắn cường đại tuyệt luân, sinh cơ trong cơ thể vô tận, huyết khí như biển, hỗn nguyên thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt, khủng bố không gì sánh nổi.
Ầm!
Thánh quang vô tận hóa thành một cổ đình màu vàng ở giữa hư không, mặt trên dày đặc long văn, trấn áp đại thế.
- Cái này... Hắn không ngờ dùng Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật diễn biến ra pháp hình và một bộ phận pháp tắc Long Văn Hắc Kim thánh đỉnh của Diêu Quang.
Mọi người ai cũng cả kinh, sắc mặt đại biện, có cảm giác như thấy được một tia thánh uy Cực Đạo.
Xích Long đạo nhân thét dài một tiếng, mái đầu bay loạn, ánh mắt lăng lệ. Hắn đột nhiên như sinh ra tám cánh tay, nháy mắt đánh ra tám loại pháp ấn.
- Cái gì? Đây là Thiên Yêu Bát Thức, là truyền thừa cổ xưa và đáng sợ bậc nhất của Yêu tộc, hắn lại có thể hợp nhất đánh ra!
Mọi người ngạc nhiên, trong lòng rất rung động, toàn thân băng hàn, nhưng lại hít thở không thông.
Thiên Yêu Bát Thức hợp nhất, Xích Long đạo nhân ở trong hư không diễn biến ra một Xích Long, chân thật vô cùng, khí tức thái cổ tràn ngập, long uy mênh mông cuồn cuộn.
Phiến chiến trường viễn cổ này cũng như hòng mất.
Nếu không có Tiên Lệ Tháp Dao Trì thủ hộ, lưu động một lũ thần uy Cực Đạo chân chính thì diễn võ trường chỉ sợ cùng không thể tồn tại được nữa.
Ầm!
Hai lão già đời va chạm thật mạnh, đều đánh ra một kích mạnh nhất của mình, quyết phân sinh tử.
Cả một phiến hắc động xuất hiện, như đang diễn sinh vũ trụ, ẩn chứa tinh quang, dường như đang khai thiên lập địa, khí cơ hủy diệt và tái sinh như thủy triều mênh mông.
Khoảnh khắc thành vĩnh hằng.
Như đã trải qua một trăm thế, cũng chỉ là nháy mắt, Thời gian vĩnh hằng, khó có thể phân biệt rõ.
Phốc!
Xích Long đạo nhân phun ra một ngụm máu, từ trong hắc động giữa hư không lao ra, toàn thân nứt nẻ, gần như phải ngã xuống.
Phốc!
Bên kia, lão già đời của Diêu Quang ảm đạm ngã xuống, đầu lâu vỡ ra, óc tung tóe, thân thể chia lìa, rách nát.
Máu tươi nhiễm đỏ trời cao, thân thể hắn hóa thành bùn vàng, xương cốt phá toái, bị Xích Long đạo nhân trực tiếp giết chết!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina