Demis mang theo Anne quay về túc xá, chỉ còn lại chúng đệ tử và thông tin ba ngày sau bắt đầu một tháng huấn luyện kinh khủng. Các đệ tử cũng không còn tâm tình ăn uống, Jason liền vội vã kết thúc tửu yến.
Trở lại túc xá số mười tám, cũng chính là cái tiểu viện lẻ loi của mình. Lúc này, Đỗ Trần liếc liếc mắt, cách vách là túc xá số mười bảy, cũng là nơi ở mới của Anne. Chết tiệt, mình và một mỹ nữ làm hàng xóm, cái này không phải sẽ tạo cơ hội để mình phạm sai lầm sao?
Bất quá, cặp mắt màu lam của Anne kia thật là quá quen thuộc!
Vừa mở cửa ra, đã thấy Tuyết Bỉ Nhân Harry lúc này đã chuẩn bị xong điểm tâm. Vừa thấy Đỗ Trần trở về, hắn ra đón chào rất thân thiết, cười nói: "Chủ nhân tôn quý, hoan nghênh ngài quay về. Ngài và các học sinh tụ hội nhất định có rất nhiều thuận lợi."
Đỗ Trần nghiêm mặt, không có để ý đến hắn, trực tiếp đi về phía phòng mình, "Harry, ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát. Nếu có người tìm ta, ngươi nói là ta ra ngoài rồi.... À, phải rồi, ngoại trừ đại ca ta và các vị sư phụ học viện."
“Vâng, ta hiểu!” Harry đi theo Đỗ Trần, nói: "Chủ nhân, vừa rồi ngài không có mặt ở đây, ta đi ra ngoài nghe ngóng một chút. Một số đệ tử năm trước nói cho ta biết, ba ngày sau, cường hóa huấn luyện sẽ rất kinh khủng, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn, nghe nói năm ngoái ……"
Oh? tên Tuyết Bỉ Nhân này rất thông minh nha!
Phải rồi! Cũng nên thưởng cho năng lực của tên nô tài này.
Đỗ Trần từ trong ví xuất vài ngân tệ cấp cho Harry, "Ngươi làm rất tốt. Thưởng cho ngươi đấy, từ nay về sau ngươi nên tìm hiểu nhiều một chút các thông tin nhạy cảm của học viện này, có tin tức gì mới phải thông báo cho ta biết."
“Ôi, chủ nhân, thỉnh cho phép ta ca ngợi …… hắc hắc, Harry hiểu được liễu, ngài không nghe ta nói nhảm. Ta sẽ đến hỏi các học sinh khóa trên về các điều cần chú ý khi tham gia cường hóa huấn luyện. Nếu ngài không thích bị người quấy rầy, ta sẽ khóa cửa lại.
Hắn chạy ra tới cửa rồi dừng lại nói, "Chủ nhân, cơm chiều ta đã đặt ở trên bàn, nước tắm ở phía hậu viện, phải rồi, do không được ngài phân phó ta cũng không dám tiến vào phòng ngủ của ngài, còn có bình hoa mật tửu đặt ở trong thư phòng."
Tên Harry này, quả nhiên là tên nô lệ tuyệt vời, sợ rằng kể cả tên chủ nhân hà khắc nhất cũng có thể cảm thấy thoải mái được.
Đáng tiếc, hắn lại là Tuyết Bỉ Nhân! Đỗ Trần lắc đầu, trong thế giới đấu thần này, kinh nghiệm của mọi người trong vòng 1000 năm có nói - Tuyết Bỉ Nhân rất dễ phản bội. chính mình cũng không thể quá tin tưởng vào hắn.
Đỗ Trần về tới trong phòng, tiếp tục nghiên cứu Liên Hoa pháp bảo.
Việc đầu tiên muốn làm chính là xem pháp bảo có thể để tại bất kỳ địa phương nào trên thân thể hay không? Bằng không có thể tưởng tượng ra một trường cảnh - Đại chiến sắp tới, Đỗ Trần gặp phải kẻ địch sanh tử, địch nhân chĩa ra thánh khí, trong khi Đỗ thiếu gia hét lớn một tiếng 'xem Thánh Khí của ta đây', nói xong, hắn đưa bàn tay vào trong khố ……
Tưởng tượng ra như vậy, Đỗ Trần dở khóc dở cười, giấu thánh khí ở trên mông thật sự là không có thuận tiện lắm. Chẳng lẽ cứ mỗi lần chiến đấu là hắn phải cởi quần à?
Hay là, trực tiếp làm cho Liên Hoa phá quần bay đến? Cái này cũng không được, chẳng lẻ hắn để mông trần đi tác chiến?
Còn hơn cả dọa người đó chứ.
Hoàn hảo, trải qua nghiên cứu của Đỗ Trần, ba bông ở quẻ kiền, cũng chính là phần hoa đã nở. Vì vậy ba đóa Liên Hoa, có thể ẩn ở bộ vị nào trong thân thể của hắn? Đỗ Trần để thử hai đóa khắc ở trên khủy tay, có thể trực tiếp dùng đến. Đóa còn lại, hắn dùng để chứa đựng nhiều thứ, khắc ở vị trí hậu tâm, như vậy đồng thời vừa có thể phòng ngừa địch nhân đánh lén từ phía sau.
Thí nghiệm thứ hai của Đỗ Trần chính là giấc mộng được bay lượn.
Thật đáng tiếc, thí nghiệm này của Đỗ Trần đã thất bại, hắn không thể khống chế hoàn toàn các loại động tác của Liên Hoa, cũng không thể cước đạp lên Liên Hoa bay lượn.
Nhìn vào ba đóa Liên Hoa trước mắt, tác dụng cũng chỉ có hạn, cũng giống như Đỗ Trần kiếp trước có thể phóng đạn pháo ra ngoài, nhưng liệu có thể dẫm lên đạn pháo để bay lượn được không đây?
Không tưởng, trước hết phải điều khiển Liên Hoa linh hoạt đã, mà điểm này thì Đỗ Trần vẫn chưa đạt đến.
Bất quá, hắn tin tưởng rằng, thiện sự mình làm càng nhiều, sớm muộn gì cũng có thể bay lượn được.
Đỗ Trần nghiên cứu kết thúc thì trời cũng đã tối rồi, hắn đi tới bên ngoài ban công cửa sổ muốn động gân cốt một chút, nhưng vừa mới ra ngoài, hắn lập tức quay trở về.
Gian túc xá của Đỗ Trần là một tiểu viện độc lập, trước tiểu viện là vườn hoa, hậu viện thì là sân luyện công, ở giữa, có một tòa lâu các hai tầng, tất cả các sân chung quanh đều có cùng kiểu kiến trúc giống nhau. Lúc Đỗ Trần đi tới ban công lầu hai thì phát hiện ban công bên cạnh đang có một người đang đứng - Anne!
Chết tiệt, nàng đã dọn vào rồi.
“Chủ nhân, ta đã nghe được một tin tức tốt!” Tuyết Bỉ Nhân Harry đang chạy trở về. Vừa vào đến cửa, hắn tìm ngay Đỗ Trần nói: "Chủ nhân, ta đã nghe được một sự kiện, trước ngày bắt đầu huấn luyện có rất nhiều giáo công tại học viện này đi giám định đường bộ, xem ra, cường hóa huấn luyện năm nay chắc là chạy đó!"
“Tốt!” Harry thật sự không tệ. Đỗ Trần âm thầm tán thưởng, cho hắn vài ngân tệ.
Tuyết Bỉ Nhân sau khi tiếp nhận ngân tệ vừa định cảm tạ, đột nhiên thần sắc biến đổi, hai tay không ngừng sờ sờ hai mũi.
Harry con mắt đảo một vòng, nói: "Chủ nhân, ta tại bờ sông, thấy được rất nhiều việc thú vị, ngài theo ta đi xem sao!" Nói xong hắn nháy nháy mắt với Đỗ Trần.
Chủ phó hai người đi tới bờ sông, rời xa túc xá ban nãy. Lúc này Harry mới hoảng sợ bất an nói: "Chủ nhân, vừa rồi ta ngửi thấy một mùi rất kỳ quái. Cái mùi này rõ ràng bị người đó dùng nhiều thứ quấy nhiễu, bất quá, cái vĩ đại nhất của cái mũi Tuyết Bỉ Nhân chúng ta cho dù bị nhiều thứ quấy nhiễu vẫn có thể ngửi ra được mùi chính xác! Chủ nhân, chính là cái mùi của ma nữ mà ngài đã gặp tại vùng gần cảng Antwerp!"
“Ma nữ Helen?”
Đỗ Trần linh quang chợt lóe, thiên nột, đúng là cặp mắt màu lam của Helen rồi!
Chết tiệt, Helen đã dịch dung thành Anne để tiến vào đấu thần học viện!
Chủ nhân, ngàn vạn lần không nên biểu hiện ra hình dáng kinh ngạc như vừa rồi. Ta chính là sợ ma nữ kia nghe được chúng ta đối thoại nên mới đưa ngài đến bờ sông nói chuyện. Nói không chừng, ma nữ đó lại đang nhìn chúng ta đó!” Harry ra vẻ bình tĩnh nói, bất quá, trên mặt tên Tuyết Bỉ Nhân hắn lại đầy vẻ sợ hãi.
Đỗ Trần liếc mắt về phía Helen ở lại túc xá mười bảy, thầm nghĩ, chính mình cũng từ ánh mắt nhận ra Helen, vậy nàng có thể nhận ra hắn hay không?
Lúc này, bên trong túc xá số mười bảy, Helen ngồi trên ghế nhắm mắt trầm tư. Bên cạnh nàng lúc này có một người đàn bà trung niên, dung mạo và y phục đều rất bình thường, giống như là rất nhiều phụ nữ khác trên đường.
“Tiểu thư, ngươi đang nghĩ gì vậy? Hôm nay ta thấy người thường xuyên nhìn lén sang sân bênh cạnh, có phải là xem cái tên tiểu suất ca kia không?”
“Susan, không được đùa cợt, để ta bình tĩnh một chút! Cặp mắt của Francis giống như đúc với cặp mắt của vị đấu thần kia!”
“Có thể sao? Hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường thôi mà, năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi!” Susan kinh ngạc nói: "Hơn nữa rất khó để nhận ra cặp mắt của một người à, con mắt loài người rất hay biến đổi mà."
“Không, ngươi có nhớ không? Ta có nói cho qua cho ngươi về vị đấu thần đã cứu ta lúc trước, ta có dụng nhiếp hồn thuật với hắn!”
Susan kinh ngạc thè ra đầu lưỡi - phương thức biểu đạt của nàng kinh ngạc rất cổ quái, "Nói như vậy, Francis có thể chính là vị đấu thần kia?"
“Ta cũng không chắc chắn, dù sao cường giả như hắn hoàn toàn có thể thoát khỏi nhiếp hồn thuật của ta, ta phải tiếp xúc hắn thêm, từng bước một!”
Susan liếm môi, "Hay là đêm nay đi thử hắn xem?"
“Ngươi điên à?” Helen giữ lấy tay của Susan lại, "Nơi này là đấu thần học viện! Chung quanh có rất không biết bao nhiêu cao thủ, mà ngươi hiểu về Francis sao? Nếu hắn thật sự là vị đấu thần kia, ngươi mà đi tập kích hắn, ta nghĩ, hắn nhất định chẳng do dự mà giết ngươi!"
Susan sau khi cân nhắc kỹ càng cũng phải từ bỏ cái ý nghĩ lớn mật này, nàng thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Ai, nếu lúc đó, ta ngửi được mùi vị của vị đấu thần kia thì tốt quá, đáng tiếc lúc ấy ta quá chú ý đến Ziege ……"
Thời gian ba ngày nhanh chóng qua đi. Trong ba ngày này, Tuyết Bỉ Nhân Harry thay Đỗ Trần tìm hiểu được rất nhiều tin tức hữu dụng. Đỗ Trần sau đó cũng truyền tin tức cho đại ca Steve để bắt đầu chuẩn bị cường hóa huấn luyện.
Ngày thứ ba, tất cả các tân học sinh đều tụ tập tại quảng trường đấu thần, hơn nữa lại phân tổ dựa theo ngôn ngữ. Đỗ Trần và tất cả các đệ tử nói ngôn ngữ của Iaeste đại lục được phân vào đội thứ hai. Rất tình cờ, Anne hay còn gọi là ma nữ Helen kia lại đứng ngay sau Đỗ Trần.
“Bạn Francis, xin chào, xem ra chúng ta chẳng những là hàng xóm, hơn nữa lại cùng tổ huấn luyện ha!” Helen ở sau lưng Đỗ Trần nhẹ nhàng nói.
“Thật sao? Cái này cũng không nhất định à!” Đỗ Trần cười cười, trong lòng thầm nghĩ, hắn rốt cuộc có bị nhận ra hay không? Chết tiệt, từ nay về sau trong lúc che mặt nhất định phải ẩn nhãn quang.
Ở phía sau, Helen cũng suy nghĩ, hắn rốt cuộc có phải là vị đấu thần kia không? Trong lúc huấn luyện nhất định phải tìm cơ hội để thử nghiệm một chút xem sao.
Hai người ai cùng đang suy nghĩ nên không nói lời nào.
Lúc này Đỗ Trần thấy được cách hắn không xa bên cạnh Steve có kẻ đang rất cao hứng, trong trí nhớ của hắn chính là vị bằng hữu trong khảo thí, Semu - goblin. Xem ra vị tiểu bằng hữu đen xì này là phần thứ hai của báo cáo rồi.
“Các vị tân học sinh, hãy câm mồm hết đi!” Một tráng hán đeo mặt đen, mặc chiến giáp màu đen đi tới phía trước quảng trường, thanh âm giống như sấm sét,
"Ta là giáo vụ trường tên là Ricardo!! Bất quá, có rất nhiều đệ tử đều gọi ta hắc diện ma quỷ, ta cũng rất thích cái biệt danh này! Các ngươi cũng có thể gọi ta như vậy. Nhưng là ta tin tưởng rằng, không lâu sau các ngươi sẽ phát hiện, cái tên mặt đen chết tiệt trước mắt này so với ma quỷ còn kinh khủng hơn!"
Giáo vụ trường lần đầu tiên huấn thoại, làm cho chúng đệ tử đều có dự cảm không hay.
“Ta rất ghét nói nhảm! Từ giờ trở đi, bảo người hầu của các ngươi chạy về túc xá, sau đó chạy vòng quanh đấu thần đảo mười vòng! Ngươi!” Hắn chỉ vào một đệ tử trước mắt, “Đi theo ta! Ta cảnh cáo các ngươi, kẻ nào trong quá trình huấn luyện dám sử dụng đấu khí, ta sẽ khai trừ hắn!"
“Đấu thần phù hộ, không dùng đấu khí à? Ta chết chắc rồi!” Các đệ tử không rõ tình huống đều than thở ai oán. Bất quá, cũng có một ít đệ tử 'tự tin', những người này sau khi nghe xong tin tức đều khá tự tin, bọn họ đều chuẩn bị khá tốt rồi.
Vòng quanh đấu thần đảo một vòng đại khái cũng là khoảng cách khá xa, Đỗ Trần cũng không biết rõ chi tiết, bất quá, nhìn vào bản đồ học viện và cảnh tượng trước mắt, hắn phát hiện, nếu nói đấu thần đảo là một người khổng lồ thì ba ngàn tân sinh xếp thành một hình dài cũng giống như một sợi lông trên người đó vậy.
Ricardo một mặt giơ tay lên đầu, một mặt lớn tiếng tuyên bố quy củ, rất đơn giản, Đấu thần đảo hình trăng khuyết tại hai đầu đều có hai người đứng làm trạm trung chuyển, mỗi đệ tử chạy đến nơi này đều hội lấy được một cái tiêm thiêu , lấy được 20 cái tiêm thiêu thì chứng minh hắn đã chạy xong hết mười vòng rồi. Bất quá, trên đường có rất nhiều giám thị bí để kiểm tra chúng đệ tử có dùng đấu khí hay không, một khi bị phát hiện sử dụng đấu khí, lập tức khai trừ.
Hắc diện ma quỷ dẫn mọi người chạy một vòng, làm cho chúng đệ tử nhận ra đường chạy, hắn ngồi ở vạch xuất phát trên quảng trường trên hàng ghế quay lưng với mặt trời, giơ mộc côn lên.
Không có đấu khí trợ giúp, một vòng qua đi, thể chất các đệ tử lập tức tựu phân ra cao thấp, đại đa số ma đấu sĩ đều ở lại phía sau, mà Đỗ Trần phía trước cũng không quá khẩn trương. Thủy chung Helen vẫn chạy theo cạnh hắn.
“Francis, bạn từ phố cảng Antwerp đi thuyền tới học viện phải không?” Helen hỏi.
Đỗ Trần thuận miệng đáp: "Toàn bộ tân học sinh của khu vực Lanning đều đi thuyền từ phố cảng Antwerp đến đây."
“Ồ, vậy bạn có đến phố cảng Antwerp sớm không? Có thấy tràng kinh tâm động phách khi quần mãng vây thành không?”
“Có thấy, ta lúc ấy ở hạ thất dưới mặt đất, Anne, bạn có thấy không?”
“Ta à? À à, cũng thấy được!”
Hai người cứ như vậy, một mặt thì thử thăm dò, một mặt thì cứ chạy. Vòng hai rồi vòng ba …… chạy đến vòng năm sắc trời đã hơi tối rồi, Đỗ Trần nhờ có Liên Hoa nội kình nên cũng không mệt tí nào, mà có mặt Helen ở đó thì giống như hắn ăn mà không tiêu.
“Bạn học Anne, xem ra khí lực của ngươi không đủ rồi, vì thế không nên chạy nhanh như vậy nữa, ta đi trước đây!” Đỗ Trần rồi đột nhiên tăng tốc một chút bỏ lại Helen ở phía sau.
“Hắn khỏe quá!” Helen muốn đuổi theo Đỗ Trần nhưng lực bất tòng tâm, nàng nhìn theo bóng lưng Đỗ Trần rồi mỉm cười, đột nhiên hô: "Uy, hình như thể chất của ngươi so với người bình thường thì khỏe hơn nhiều!"
“Thân thể ta bị người ta cải tạo qua, điểm này toàn bộ sư phụ học viện phụ đều biết, cứ chạy nhanh lên một chút có sao đâu? Bạn Anne xinh đẹp, gặp lại sau nha!”
Tiểu nha đầu, dám thử lão tử hả?
Đỗ Trần cười thầm, hắn trong lòng đã có cảnh giác, Helen nhất định hoài nghi thân phận của mình, nhưng hoàn toàn không thể xác định, cho nên mới không ngừng thử.
Hắn tiếp tục chạy về phía trước, đi tới một mảnh rừng rậm rạp toàn cây cối thì đột nhiên thấy đại ca Steve, còn có người lùn Semu ngồi ở ven đường không ngừng thở hổn hển. "Hey, đại ca, Semu, các ngươi sao lại không chạy thế?"
“Chết tiệt đệ đệ à, thể chất của ma đấu sĩ chúng ta so với ngươi thế nào được?”
Semu cũng hô: "Francis huynh đệ, cứ chạy đi, vừa rồi có một gã chạy phía trước, ngươi nhanh lên một chút nữa tranh thủ kiếm ngôi đầu!"
“Tốt lắm, ta đi trước đây!” Đỗ Trần vẫy tay với bọn họ rồi phóng đi với tốc độ nhanh hơn, dù sao các vị sư phụ toàn học viện đều biết hắn bị cải tạo qua, do vậy hắn cũng có thể hiểu được tại sao hắn không cần đấu khí mà vẫn đạt vị trí số một.
Sau một lát, đến vòng thứ sáu, Đỗ Trần rốt cục cũng đuổi kịp gã ở phía trước.
Gã này mặc một bộ đồ trắng toát, tóc vàng, bộ dáng anh tuấn, nhưng bên người gầy yếu, nhìn qua có vẻ bị bệnh, nhưng hắn lúc này vẫn cắn răng liều mạng chạy tiếp, hai môi đã trắng rã, rõ ràng thể lực đã đạt tới cực hạn.
“Là Arthur!” giáo thụ Mina cũng có đề cập qua, phế vật vương tôn của đế quốc Renault! Cũng chính là cái nhiệm vụ của cấp trên!
Arthur thấy phía sau có người đuổi theo, lại càng cắn răng, chạy nhanh hơn.
Chết tiệt, thế nào lại có người truy lên đây, không được, chính mình nhất định phải là số một.
Là tên phế vật không thể tu luyện đấu khí, thì đây là cơ hội duy nhất à!
Hắn càng chạy nhanh hơn trong khi thể lực của Arthur đã tới cực hạn. Vài vòng trước là do hắn đều là liều mạng chạy, giờ phút này đột nhiên cước bộ rối loạn, hai chân loạng quạng, ngã xuống đất.
“Chào bạn, bạn ổn chứ?” Đỗ Trần chạy nhanh tới giúp Arthur đứng lên.
“Bỏ đi, ta không cần ngươi giúp!“ Arthur từ mặt đất đứng dậy, lại tiếp tục chạy lên phía trước.
Mẹ nó, ta là phế vật, không cần người khác phải thương hại!
Có xuất phát giống nhau nên Đỗ Trần ít nhiều cũng hiểu được ý nghĩ của Arthur, cho nên hắn cũng không vội đuổi theo, ngược lại chủ động rớt lại không xa ở phía sau.
Tiểu tử này hiện đã liều mạng rồi, chính mình còn tranh với hắn làm gì?
Ngôi đầu cho hắn, coi như cũng là làm việc thiện sự.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, Trong số ba ngàn thí sinh, khả năng của Arthur có thể liệt vào hàng đệ nhất, thể chất của hắn quả nhiên là cường hãn vô cùng, phải biết rằng, trong ba ngàn thí sinh cũng có không ít là đến từ đại thảo nguyên - phiếu hãn thú nhân, thể chất bọn họ so với người bình thường thì cường tráng hơn nhiều!
Đỗ Trần cứ chạy theo sau lưng Arthur. Lúc này bọn họ đã chạy tới một mảnh rừng rậm. Thể lực Arthur đã tới cực hạn, cước bộ lảo đảo, 'Bịch' một tiếng, hắn ngã ngay tại đương trường.
Đỗ Trần lập tức tiến vào, vừa đi vừa hô lớn: "Nơi đây có phải là nơi trắc thí bí mật hay không? Có vị sư phụ nào không? Bạn học của ta ngất xỉu rồi!"
Không ai trả lời. cả tòa rừng rậm đều trống không.
Đỗ Trần chạy đến bên người Arthur thì đột nhiên cảm thấy không đúng cho lắm.
Đây là nơi nào? Chính mình chạy đến vòng bảy, lộ trình cũng đã quen thuộc lắm rồi, sao chưa thấy qua cánh rừng này nhỉ? Chẳng nhẽ lại có huấn luyện kiểu khác? Ba ngàn người chạy vòng quanh đấu thần đảo, mặc dù có thể phân tán thưa thớt, nhưng vùng phụ cận cũng không có một người à.
Chẳng lẻ chạy sai đường? Tuyệt đối không có khả năng này, bằng vào trí nhớ của mình còn có thể không nhận biết sao?
Chính mình đi theo Arthur, vẫn thị theo lộ tuyến của học viện bào, cho dù không nhận được đường, cũng không có khả năng hai người cùng không nhận ra được!
Trong não Đỗ Trần đột nhiên hiện lên một sự kiện – phải chẳng là mê ảo trận pháp của đấu thần cao cấp?
Ngay tại đây, toàn bộ ba đóa Liên Hoa trên người Đỗ Trần đột nhiên bắt đầu run rẩy, Liên Hoa nội kình cuồng dũng xuất ra.
Trong đêm đen yên tĩnh, một mũi cương châm bắn về phía Đỗ Trần, cũng có thể nói là bắn về phía Arthur vì bây giờ khoảng cách hai người rất gần, không rõ mục tiêu của cương châm là ai.
Xuy! Quần áo sau lưng Đỗ Trần bị xé rách, một tòa kim liên mang ánh sáng ngọc hiện lên, 'Đinh' địa một tiếng, cương châm đánh vào kim liên bị bật trở lại.
Nguy hiểm thật, đúng là phải cảm tạ đóa Liên Hoa sau lưng.
Cùng lúc đó, bảo bối được cất giấu trong đóa Liên Hoa này đều quay trở lại túi Đỗ Trần.
Đỗ Trần vừa định quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện trước mắt cảnh sắc có chút biến hóa.
Vừa rồi nơi này là một khu rừng rậm, cỏ dại mọc tùm lum, trên mặt đất lá rụng vô số. Thế mà trong nháy mắt, Đỗ Trần vừa ngẩng đầu lên, toàn bộ cây cối biến mất không thấy đâu, xung quanh là cảnh vật hoang dã, bốn phía là nham thạch tán loạn, rất nhiều xương thú, dường như lúc đó hắn đột nhiên đi tới một khu phế tích bỏ hoang đã lâu.
Cảnh sắc biến hóa đột ngột như vậy làm Đỗ Trần cảm thấy kinh hãi.
Thúc! Thúc!
Tiếng xé gió lại vang lên, Đỗ Trần còn chưa kịp nghĩ, toàn bộ ba đóa kim liên bay ra bên ngoài cơ thể, Liên Hoa nội kình thúc dục, làm cho ba đóa kim liên nọ xoay tròn bên người mình.
'Đinh đinh đinh' ba tiếng va chạm liên tiếp vang lên, bảy tám mảnh cương châm bị đánh rớt trên mặt đất.
“Ai đó? Các hạ không nên hiểu lầm, ta là đệ tử của đấu thần học viện! Trong lúc cường hóa huấn luyện lỡ đi sai đường, vô tình xâm nhập vào lãnh địa của ngài!”
Đỗ Trần phải nói như vậy vì đấu thần đảo này có khá nhiều lãnh địa của các vị cao thủ ẩn thế, chính mình trong lúc vô tình xông tới, làm hắn tức giận. Dù sao cũng có Roland là điển hình, đấu thần đảo đương nhiên có không biết bao nhiêu cao thủ ẩn thế cổ quái.
Trả lời lại Đỗ Trần, chỉ là âm thanh 'Tác Tác'.
Cách đó không xa Từ sau khối hắc nham thạch có một dị thú cổ quái đi ra. To lớn giống như con trâu vậy, nhưng trên người lại toàn là cương châm giống như con nhím vậy, toàn thân có màu vàng, đôi màu đỏ nhìn chằm chằm về phía Đỗ Trần.
Không phải nói, cương châm vừa nãy đánh lén chính là từ trên người nó.
“Đây là cái loại quái vật gì đây?”
Đỗ Trần đi tới thế giới đấu thần đã thấy có quá nhiều sự vật bất đồng với kiếp trước của hắn. Toàn những cái mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Quái vật kia thấy cương châm không có hiệu quả, lập tức thò lưỡi nhe răng, bốn chân lấy đà, dùng tiêm chùy ngay tại chóp mũi của mình nhắm ngay Đỗ Trần, phi đến.
“Các hạ, đây là thần thú của ngài sao? Đệ tử vì tự bảo vệ nên phải đắc tội!”
Đỗ Trần nhận định nơi này có thể là lãnh địa của một vị cao cấp đấu thần nào đó, cho nên phải chu toàn lễ phép, nhưng ba đóa liên hoa trên tay hắn không có lưu tình, biến thành một đường đánh thẳng đến quái thú.
Đỗ Trần bây giờ Liên Hoa nội kình tương đương với tam cấp đấu khí, lại phối hợp với Liên Hoa pháp bảo của thượng tiên, thực lực càng mạnh, ba đóa kim liên bị hắn thúc dục tấn công như chớp, cứ nhằm đầu quái thú mà nện.
Ngao ô!
Quái vật bị đánh liên tục vào đầu, phát ra tiếng kêu thảm thiết, khả nó ngạnh liễu một chút cổ, trên người đích cương châm đảo thụ, hựu ngưng thần nhìn chằm chằm liễu Đỗ Trần.
Chết tiệt, Liên Hoa của ta đúng là quá vô dụng rồi! Quái vật sau khi bị trúng ba phát ngay cả da cũng không bị xây xát!
Đây là quái vật cấp mấy đây?
Trong lúc suy nghĩ, quái thú nhảy vọt đi lên, Đỗ Trần thấy nó tốc độ cũng không nhanh lắm, liền tượng dùng thế đấu ngưu sĩ (võ sĩ đấu bò) nghiêng người tránh đi, cùng lúc đó, hắn cũng dùng Liên Hoa đánh vào đầu quái thú.
Cũng không có hiệu quả!
Trước mắt, Liên Hoa pháp bảo căn bản không thể công phá cương châm thiết bì của quái vật.
“Mẹ nó, có ai không đến cứu với?” Đỗ Trần một mặt hô to, một mặt tiếp tục đánh nhau cùng quái thú, hắn liếc mắt mệt mỏi nhìn sang Arthur, rồi dẫn quái thú chạy một đoạn lộ, rồi nhảy lên một tảng đá lớn. "Hắc, súc sanh, ông nội ngươi đây, có giỏi thì tới đây này!"
“Ngao ô!” Thần trí quái thú không cao lắm, hống lên một tiếng rồi nhảy về phía Đỗ Trần.
Nhìn chằm chằm vào quái thú đang chạy như điên tới, lại còn cặp mắt màu đỏ khiếp người của nó nữa. Nhưng trong lòng Đỗ Trần rất bình tĩnh.
Quái vật này cương cân thiết cốt, dụng Liên Hoa ngạnh tiếp thì khẳng định không thể thu thập được nó, nói không chừng chính mình lại chết đấy chứ.
Đao thương bất nhập, vậy hắn phải làm gì đây?
Đỗ Trần cười lạnh. Lấy hai đóa Liên Hoa ra nện vào đầu quái thú, trong lúc quái thú hống to, đóa Liên Hoa thứ ba biến nhỏ đi, cuối cùng tựa như một con muỗi nhỏ tiến vào miệng quái thú. Theo thực quản đương nhiên có thể tiến vào bên trong cơ thể.
“Biến thành lớn!” Đỗ Trần kêu to một tiếng, ngay lúc đó, Liên Hoa bên trong cơ thể quái thú biến thành một thủy bồn lớn.
“Ngao ô ~~” Quái thú đang lao tới đột nhiên như bị chém vào chân vậy, thân thể to lớn run lên, rồi đổ ầm xuống đất!
Nội tạng bên trong đã bị Liên Hoa phá hủy rồi!
“Hắn ***, khó trách người ta thích đánh vào bụng. Chiêu này thực sự đúng là hữu dụng, con mẹ nó!” Đỗ Trần đại suyễn liễu mấy hơi thở, từ trên tảng đá nhảy xuống, thu hồi lại Liên hoa trong bụng quái thú.
Lúc này, trên mông hắn có cảm giác một tia ma dương lóe lên, ‘Liên Hoa bảo giám’ lại tinh tiến liễu thêm một ít.
Sao lại thế này nhỉ? Cứu có một người, giết một quái thú cũng tính là việc thiện à? Không có khả năng! Ánh mắt Đỗ Trần nhìn xuống Arthur đang hôn mê.
Chết tiệt, mục tiêu của quái thú này là Arthur!
Chính mình đã cứu mạng Arthur!
Phiền toái lớn đây, Đỗ Trần không cảm thấy vui vội, mà nhanh chóng nghĩ đến, Arthur là cháu của Sư tâm vương, một vị đấu thần còn sống, thế mà lại có thế lực dám đem hắn ra làm mục tiêu mưu sát, thế lực đó phải cường đại thế nào đây? Mình lại phá hỏng kế hoạch của thế lực này, liệu sẽ có bao nhiêu phiền toái nữa đây?
Nghĩ vậy, Đỗ Trần đã cảm thấy lạnh cả người. May mà, còn có Bác Bì đấu thần bảo vệ mình.
Bất quá, chính mình vừa rồi có thể nói gặp nguy hiểm, nhưng Bác Bì đấu thần cũng không có xuất hiện, hơn nữa lần trước đối phó với Frisbie, thì đến ngày thứ hai Bác bì mới ra tay. Có thể suy ra, Bác Bì đấu thần cũng không phải toàn năng, hắn cũng là một người thường, cũng không phải lúc nào cũng chiếu cố đến mình được.
Từ nay về sau phải cẩn thận hơn mới được.
“Ha ha, tiểu tử thật thú vị, ngươi lại có thể giết một bụi gai thú cấp năm!”
Một người giống như hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Đỗ Trần, trên người hắn hắc vụ bao phủ, nhìn từ bên ngoài không thấy đặc thù gì. "Thánh khí của ngươi khá là thú vị, ba đóa Liên Hoa hình thành nên thánh khí thế nhưng lại không cảm ứng được đấu khí, hách hách, thú vị!"
Đỗ Trần cả kinh, hỏi: "Nơi này là lãnh địa của các hạ ?"
“Đây là địa bàn của Ziege! Bất quá, chỗ này ta có bày một trận pháp rất thú vị. Hắc vụ bên người hắn đột nhiên phân ra, tựa như quái xà vũ động cùng nhau, trong chớp mắt thi thể của bụi gai thú bị dọn sạch sẽ. "Tên gia hỏa kia dù đã chết, trên người cũng có không ít bảo bối, không thể lãng phí được! Tiểu tử kia, thực lực của ngươi đích thực không tệ, đáng tiếc ngươi không nên đi theo Arthur, ai, kết quả ngươi xem đó, ngươi lại tiến vào bên trong trận pháp của ta!"
Đỗ Trần thầm hối hận, chính tự nhiên lại đi theo Arthur làm gì, cứ bỏ qua hắn là không có việc gì rồi.
“Coi như ngươi may mắn, vừa rồi ta xem Liên Hoa cổ quái của ngươi, cho ngươi thoải mái trong chốc lát, bây giờ, Đi cùng Arthur thì không gặp may đâu!” Nói xong, hắc vụ trên người hắn đột nhiên khuếch tán, Đỗ Trần trước mắt không còn thấy cái gì nữa.
Hắc vụ chẳng những che mất tầm mắt của Đỗ Trần, hơn nữa trong đó còn mang theo vị tinh xú, táp vào thẳng vào Đỗ Trần làm hắn choáng đầu hoa mắt.
Hắn ngay lập tức bế khí, ngay lúc này, dường như có một sợi dây đang trói hắn lại, hình như là có cả lôi điện, làm cho Đỗ Trần không thể tự chủ được mà ngất đi.
Cái này đúng là mới đúng thực lực chênh lệch. Đỗ Trần ngay cả hoàn thủ cũng không có cơ hội. Sát thủ dám tiến vào đấu thần đảo hành hung, khẳng định phải vượt xa các tiểu tử đấu sĩ cấp ba kia.
Lúc Đỗ Trần tỉnh dậy, hắn và Arthur đang bị giam trong một gian tiểu mộc ốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có bóng đêm và biển rộng vây kín xung quanh.
Bọn họ đã bị đưa ra ngoài đấu thần đảo, đang ở trên một con thuyền.
Trên vách tường tiểu mộc ốc có vài món dụng cụ hàng hải làm bằng gỗ chuyên cứu sinh, trên mặt đất ẩm ướt còn có một ít ma đại và hóa vật. Đỗ Trần và Arthur lúc này bị giam trong một cái thiết lung tử (cái lồng sắt). Nhìn song sắt trên lung tử có tia lóng lánh nhàn nhạt màu trắng là biết thiết lung không phải vật bình thường.
Nhưng Đỗ Trần liếc mắt nhìn sang cái khóa của lồng thì hắn đột nhiên nở nụ cười. Cái khóa này bình thường mọi người có lẽ nhìn không ra có vấn đề gì nhưng hắn liếc mắt nhìn đến liễu là biết cái khóa này không hề bị khóa lại, dùng sức một chút là có thể mở ra!
Quái lạ, người nào lại ngu đến mức áp giải tù phạm lại không khóa cửa nhỉ?
Đỗ Trần nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định không nên coi thường mà vọng động - nói không chừng đây lại là một cái bẫy khác, hơn nữa bên cạnh hắn lúc này còn có Arthur.
“Uy, bạn tỉnh lại rồi hả?” Đỗ Trần sau khi xác nhận Liên Hoa và các bảo bối khác đều ở trên người, đã đẩy Arthur dậy.
Arthur lúc này vẫn còn hôn mê, Đỗ Trần lay lay ngực hắn một lúc cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh dậy. Hắn lắc lắc đầu của mình cho tỉnh hẳn, rồi nhìn xung quanh, đã thấy tình cảnh lúc này của mình liền cả kinh kêu lên: "Đây là nơi nào? Ngươi là ai?"
Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Đỗ Trần, "Ta nhớ rồi, ngươi cũng là một tân học sinh tham gia huấn luyện, cứ chạy theo sau ta."
Đỗ Trần gật đầu cười khổ nói: "Đúng vậy, ta đi theo ngươi, kết quả của việc này là tiến vào pháp trận của sát thủ."
“Pháp trận? Ngươi bị ta làm liên lụy ư?” Phản ứng của Arthur rất nhanh, chỉ dựa vào một câu nói thôi đã đoán ra đại khái chân tướng, hắn xin lỗi nói: "Thành thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến bạn!"
Nghĩ lại tới tình hình khảo thí lúc đó, hắn càng cúi đầu nói, "Xin lỗi, ta nhớ lúc đó bạn hoàn toàn có thể vượt qua ta, nhưng ngươi lại lo lắng ta liều mạng, thân thể không chịu được, nên vẫn chạy ở phía sau."
Nói xong, Arthur cũng hơi có chút hoảng hốt khi nhìn lồng sắt xung quanh. Sau một hồi nhìn ngang nhìn dọc, hắn ngồi bệt ra ở một góc, "Xem ra chúng ta chết rồi. Xin lỗi, ta chỉ là một tên phế vật, chết cũng không sao, chỉ là liên lụy đến bạn ……"
Đỗ Trần cười cười, hắn mặc dù cũng lo lắng tình cảnh chính mình, nhưng hắn cũng hiểu được một đạo lý, thân ở hiểm địa thì khẩn trương và sợ hãi cũng đều là vô dụng.
Hắn ngồi xuống cạnh Arthur, cười nói: "Bạn là phế vật ư? Vì sao lại nói mình là phế vật?"
Arthur cũng không biết biết là Đỗ Trần có biết hắn, ngược lại hắn vừa thuật lại thân thế của mình, vừa suy nghĩ, bạn học này bị mình làm liên lụy rơi vào chung một chỗ, vì ậy mình tổng không thể để cho hắn chết không minh bạch được!
“Phế vật? Ha ha!” Đỗ Trần nghe Arthur nói xong chuyện lúc xưa của hắn thì cười rộ lên.
“Có gì mà buồn cười chứ?” Arthur trong lòng tức giận, chính mình là phế vật, đúng vậy, là phế vật nên bị cười nhạo! Ai, tính ra, hắn cũng vì mình mà bị liên lụy mất mạnh, muốn cười thì cứ cười đi.
“Đừng hiểu lầm, ta là nhớ tới một chuyện cũng thú vị không kém. Không lâu trước đây, ta cũng bị người khác gọi là phế vật, hơn nữa ta còn có một biệt danh khác – sự sỉ nhục của gia tộc St Kain!”
“Bạn là Francis?” Arthur ngước mạnh đầu lên, nắm tay Đỗ Trần vui vẻ nói:
"Ta nghe các vị sư phụ học viện nhắc tới bạn! Ta cũng định sau khi kết thúc cường hóa huấn luyện sẽ đi tìm bạn, không ngờ …… Bạn có thể nói cho ta biết, vị cường giả kia làm gì mà biến bạn trở thành thiên sứ Thủy thân được?" Vừa nói xong, Arthur đột nhiên bỏ tay ra, đau khổ nói: "Vô dụng thôi, chúng ta đều phải chết ở đây mất."
“Đúng vậy, không thể tưởng được chúng ta hai người phế vật sẽ chết cùng một chỗ. Dù sao cũng sắp chết rồi, ta cũng nói hết cho bạn vì sao ta lại biến thành thiên sứ thủy thân.” Đỗ Trần trịnh trọng nói lại cho hắn câu chuyện mà Đỗ Trần đã bịa ra một lần nữa, rồi nói: "Chết cùng một chỗ âu cũng là duyên phận, ngươi không cần áy náy, bất quá, cái mà làm cho ta không hiểu là vì sao tên sát thủ đó lại tập trung lên ngươi? Dù sao ngươi cũng là cháu của Sư Tâm Vương cơ mà!"
Arthur do dự một lúc, rồi nói. Được rồi, mặc dù ông nội đã dặn dò mình không thể nói lung tung, nhưng Francis vì mình liên lụy phải chết, chính mình không thể làm cho hắn chết mà không minh bạch được.
“Bởi vì …… bởi vì ta là cháu của Sư Tâm Vương!” Arthur có vài phần căm phẫn nói: "Bởi vì ta là người kế thừa duy nhất của ông nội, cho nên có người không thể để ta sống sót, càng không nghĩ làm cho ta biến thành thiên tài!"
Hắn nhìn trời cao ngoài cửa sổ, lộ vẻ sầu thảm nói: "Trước kia ta là phế vật, rất nhiều người tự nhiên không để ta trong mắt, nhưng lúc này khi nhận được tin tức từ phía ông, nói chỉ cần ta đi tới đấu thần học viện thì có sẽ cơ hội thay đổi thiên phú."
Đấu thần thế giới liệu có thật sự tồn tại cái gì đó có thể thay đổi thiên phú chăng?
Đỗ Trần trong lòng rùng mình, đây là dạng bảo bối gì đây?
Arthur tiếp tục nói: "Có những người không muốn thấy ta biến thành thiên tài vì vậy sẽ có người không muốn cho ta ở lại trong đấu thần học viện này, nên ta …… xin lỗi, đã làm liên lụy bạn."
“Bạn không cần xin lỗi việc này. Nhưng bạn là cháu của Sư Tâm Vương điện hạ, bên người sao lại ……”
“Không có thủ hộ đấu thần phải không?” Arthur cười khổ nói: "Từ nhỏ tới lớn, ta đều bị người khác nói sau lưng là phế vật, lần cường hóa huấn luyện hạn chế đấu khí này là lần đầu tiên cũng là cơ hội duy nhất của ta, mà thủ hộ đấu thần thì sợ ta chịu khổ, không cho ta tham gia, cho nên ……"
Nụ cười Arthur càng thêm khổ, "Cho nên ta dọa chết bức hắn phải ở lại túc xá không cho đến, canh không cho chiếu cố ta lúc đang huấn luyện."
“Chết tiệt!” Tên tiểu tử này quả thật rất quật cường, lại dám sử dụng cái chết để uy hiếp thủ hộ đấu thần.
Bất quá, hắn rất đáng được đồng tình. Một người mà mỗi ngày bị người khác gọi là phế vật, nếu có cơ hội việc đầu tiên mà hắn nghĩ chính là phải chứng minh chính mình vì vậy cũng có thể hiểu tại sao Arthur lại làm như vậy.
Đỗ Trần vỗ vai Arthur, "Ta trước khi gặp tao ngộ, cũng giống như ngươi vậy, nên hiểu được hành vi của ngươi! Ha, ngươi biết không? Kể cả cha ta và mọi người trong gia tộc đều không thích ta, kết quả ta bị cha trục xuất khỏi gia môn."
Arthur trong lòng cảm thấy ấm áp. Hai người có cùng ngôn ngữ, tao ngộ giống nhau, vì vậy rất dễ dàng cùng nói chuyện. Hắn cũng liếc mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Sau đó hắn cười tang thương rồi thản nhiên nói: "Ta xem ra còn hạnh phúc hơn ngươi, ít nhất ông nội cũng …… Hey, không đúng!"
Hắn đột nhiên đứng lên, nhìn lại hướng cửa sổ, "Francis ngươi xem!" Arthur đột nhiên chỉ ngón tay ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, vội la lên: "Từ lúc bắt đầu, cảnh sắc ngoài cửa sổ tịnh không có thay đổi! Con thuyền của chúng ta đang đứng căn bản là không có di động. Cái này không có khả năng a, nơi này dù sao vẫn là hải vực của đấu thần, sát thủ không có lý nào cứ để chúng ta đứng yên tại chỗ như vậy."
Đỗ Trần nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, bóng đêm của biển làm cho hắn không nhìn ra biến hóa gì. "Bạn chắc chắn chứ?"
Arthur lập tức gật đầu, "Không sai được, ta tuy không thể tu luyện đấu khí, nhưng thường ngày có học qua rất nhiều thuật kim chiêm tinh tri thức. Ta có thể khẳng định, con thuyền này chiếu theo tinh đồ bên ngoài không có tí biến hóa nào, nó vẫn ở tại phụ cận đấu thần đảo, vẫn không có di động."
Đỗ Trần nhíu mày, “Thuyền không có di động, có khóa mà không khóa, sao có sự việc phi lý như vậy nhỉ?” Nghĩ xong, hắn hô: "Có ai không? chúng ta đói quá!"
Không ai trả lời.
Đỗ Trần lại hô to tiếp vài tiếng, nhưng vẫn không ai trả lời, cuối cùng hắn thậm chí dùng ngôn ngữ cực kỳ ác độc để thóa mạ sát thủ, nhưng là xung quanh ngoại trừ âm thanh hải triều ra không có thanh âm gì khác.
“Thật là quái lạ! Chẳng lẻ không có ai? Vậy này cái lồng sắt này là ai đã khóa đây?” Arthur kinh ngạc không thôi, hắn lay lay cái lồng sắt bên ngoài rồi quay đầu, vui vẻ nói: "Francis, cái khóa này không có khóa à!"
“Để ta xem!” Mặc dù Đỗ Trần đã biết sự việc cái khóa, nhưng hắn cũng giả như không nhìn thấy, "Thật sự là không có khóa. Sao lại thế này nhỉ?"
“...Mặc kệ đi, ta ra ngoài xem!” Arthur mở khóa, đi ra ngoài lồng sắt. Đỗ Trần cũng không có ngăn cản hắn.
Arthur nhẹ nhàng dùng tay mở cửa lồng sắt trước rồi bước tới một căn phòng. Cửa phòng này cũng không có khóa, hắn nhẹ nhàng mở ra một chút khe hở, hướng ra phía ngoài nhìn.
Arthur kinh hô một tiếng, lập tức chạy về bên cạnh Đỗ Trần, không ngừng được, đã ói hết ra đất. "Quá tàn nhẫn!"
“Rốt cuộc là sao vậy?” Đỗ Trần cũng chạy ra cửa phòng.
“Francis!” Arthur kéo tay hắn lại, vuốt ngực mấy cái rồi dặn dò nói: "cẩn thận, bên ngoài có rất nhiều huyết tinh."
“Không có gì, cảnh huyết tinh ta đã gặp qua không ít!” Đỗ Trần đẩy cửa phòng ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua, đã lạnh hết cả xương cốt.
Ngoài cửa là một hành lang dẫn đến khoang thuyền, Trên hai vách tường khước có rất nhiều tử thi. Những thi thể này bị trường đinh xuyên trên vách tường, hơn nữa, bọn họ đều bị lột da.
Nhìn cái chết của bọn họ và Frisbe giống hệt nhau - Bác Bì tàng y (bị lột da)!
Chết tiệt, thủ hộ đấu thần đã tới rồi!
Đỗ Trần nhanh chóng nghĩ đến lúc hắn và bụi gai thú đánh nhau có thấy Bác Bì đấu thần xuất hiện đâu, lúc bị bắt cũng vậy, chỉ có thể suy ra thủ hộ đấu thần phát hiện ra hắn mất tích rồi truy tới, sau đó huyết tẩy sát thủ trên thuyền này.
Cứ mặc kệ vậy, Bác Bì đấu thần đã ra tay, thì chắc mình không có nguy hiểm.
Đỗ Trần thở phào nhẹ nhỏm, lúc này ở phía sau Arthur bắt đầu lại ói tiếp, hắn trở lại mang Arthur ra, sau đó nói: "Bên ngoài địch nhân đều đã chết rồi, bạn lưu ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta đi ra ngoài xem."
“Ừ, bạn nhớ cẩn thận hơn, ọc ~”
Arthur chưa bao giờ gặp qua tình trạng huyết tinh như thế, ngũ tạng lục phủ giống như bị đảo lộn, gật gật đầu rốt cuộc nói không nên lời nữa.
Đỗ Trần chậm rãi đi ra tiểu mộc ốc, nhìn lướt qua, hành lang bên trong có hơn mười cỗ thi thể, nhìn lại gần gần thì hình như là đang …… tan ra!
Lách tách! Lách tách!
Thi thể hóa thành vũng nước trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm muộn.
“Mẹ nó, là hủy thi diệt tích!” Đỗ Trần chạy nhanh ra ngoài hành lang, vừa đi về phía ban công vừa nhìn, trên khoang thuyền cũng có hơn mười vũng nước đen, nhưng không hề có thi thể cũng không có – tất đều đã bị tan ra.
“Hoo hoo” tiếng gió biển thổi qua, Đỗ Trần quay đầu nhìn xung quanh, chỗ đỗ thuyền này của hắn cách đấu thần đảo không xa, bốn phía khá tĩnh lặng, một người cũng không có.
Đỗ Trần đi vòng quanh khoang thuyền một vòng, đã thấy thuyền cứu sinh treo bên cạnh mép thuyền, liền tiến lại gần, đồng thời bàn tay cho vào trong áo thì phát hiện ra một thanh tiểu đao, ngoài ra còn tìm thấy một mảnh bố vải.
Nhìn lên mảnh bố vãi, trên đó có một hàng chữ nhỏ, là ngôn ngữ thông dụng của Lovebeins đại lục.
“Các sát thủ ngươi gặp qua đều đã bị xử lý rồi. Ngươi không nên có quan hệ với tên tiểu tử đó nữa. Hắn có rất nhiều chuyện phiền toái, cùng hắn ở một chỗ, ta muốn bảo vệ cho ngươi cũng khó!” Đỗ Trần xem tiếp mặt sau của mảnh bố vải: "Ta cũng muốn ngươi cả đời này là người bình thường nhưng không nghĩ tới ngươi lại có thể biến thành thiên sứ thủy thân! Cứ tiếp tục con đường đấu thần của ngươi, nếu có dịp ta sẽ tìm đến ngươi!"
Đỗ Trần lật qua lật lại để xem xung quanh, quả nhiên là giống như đúc với chữ viết của lá thư lần trước đã cho hắn hạng liên (vòng cổ). Không còn nghi ngờ nữa, đây là do vị Bác Bì đấu thần kia để lại.
“Arthur, không ngờ người đuổi giết ngươi lại khiến cho thủ hộ đấu thần của ta đau đầu, xem ra phiền toái của ngươi không nhỏ a!” Đỗ Trần lập tức hủy diệt mảnh bố vải đó rồi dùng đao cắt đứt sợi dây đang giữ thuyền nhỏ rồi lớn tiếng gọi: "Arthur, ra đi, bên ngoài đích nhân đều biến mất rồi."
Arthur sắc mặt trắng bệch chạy đến, "Francis, các thi thể ở hành lang đều bị tan ra kìa."
“Uhm, ta thấy rồi!” Đỗ Trần đã chạy tới chỗ thuyền nhỏ, hô: "Chạy mau lên!"
Arthur đi theo lên trên thuyền, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là ai đã cứu chúng ta? Francis, ngươi biết không?"
Đỗ Trần nhún vai, "Thật đáng tiếc, ta cũng muốn hỏi ngươi vấn đề đó." Nói xong, hắn đưa cho Arthur một cái mái chèo, hai người cùng chèo đến chỗ bờ biển.
Một mặt chèo thuyền, một mặt Đỗ Trần nghĩ đến lời Bác Bì đấu thần nói không có sai. Arthur đúng là có nhiều chuyện phiền toái. Mình và hắn bình thủy tương phùng, không có gì quan trọng cũng không cần thiết phải theo hắn, hay tìm hiểu các mối quan hệ của hắn làm gì.
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, Arthur đột nhiên nói: "Francis, ta nghĩ, chắc là ông nội của ta đã phái người bí mật bảo vệ cho ta. Ai, lần này làm liên lụy ngươi. May thay toàn bộ sát thủ trên thuyền đều đã bị tiêu diệt. Ta nghĩ, chúng ta nên tách ra thì hơn!" Nói xong, hắn xin lỗi Đỗ Trần rồi giải thích: "Ngươi không nên hiểu lầm, ta cũng không phải không muốn là bằng hữu với ngươi mà chỉ là …… bên người ta sợ sẽ có nhiều phiền toái, sợ rằng sẽ lại liên lụy đến ngươi."
Tiểu tử này thật thông minh, chính mình muốn nói ra đã bị hắn nói trước. Đỗ Trần mỉm cười nói: "Ta hiểu, vậy đi sau khi về đất liền, chúng ta lập tức tách ra, dù sao ta đã thấy tử quang của sát thủ, ta chỉ cần không ở cùng ngươi một chỗ thì sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Bất quá, ngươi cũng nên cẩn thận nhiều hơn!"
“Cám ơn ngươi, ta sau khi về đất liên ta sẽ đi tìm thủ hộ đấu thần. Ta muốn đi gặp hắn để xin lỗi.” Arthur cảm ơn Đỗ Trần xong rồi nói: "Sau khi toàn bộ phiền toái của ta được giải quyết, chúng ta sẽ vẫn là bằng hữu chứ?"
”A a, đương nhiên!” Đỗ Trần kéo hắn ra.
Trở lại bãi biển, hai người lập tức tách ra , Arthur đi tìm thủ hộ đấu thần của hắn còn Đỗ Trần thì kinh ngạc khi phát hiện cường hóa huấn luyện vẫn còn tiếp tục, nhìn lên sắc trời, đã là nửa đêm, còn có rất nhiều ma đấu sĩ thể chất khá yếu đang liều mạng chạy tiếp.
Như vậy tính ra, từ lúc hắn bị bắt cho tới lúc này cũng không mất nhiều thời gian cho lắm.
Bác Bì đấu thần đúng là ra tay rất nhanh.
Đỗ Trần trang giữ bộ dạng gặp chuyện chạy lên, cuối cùng trong khi xét thành tích, hắn lại có khả năng xếp hạng giữa trong ba ngàn tân sinh.
Lúc này mặt trời đã mọc, Đỗ Trần và phần lớn các khảo sinh đều tập trung tại vạch xuất phát trên quảng trường đấu thần. Bất quá chúng đệ tử phần lớn là không đứng lên nổi. Hắc diện ma quỷ giáo vụ Ricardo đứng ở trên bục cao hô lớn: "Tốt lắm, các ngươi đều làm rất tốt! nhưng mà, còn có ba trăm hai mươi bảy người không có hoàn thành 10 vòng chạy trước lúc mặt trời mọc, thành tích đương nhiên là 0 rồi!"
“Mẹ nó, kiểu huấn luyện này thật không có nhân tính mà!” Steve ngồi bên cạnh Đỗ Trần không ngừng than thở, "Khó trách hắn được gọi là hắc diện ma quỷ!"
“Tính ra, đại ca à, cái này mới chỉ bắt đầu, còn có một tháng nữa!” Đỗ Trần cười nói.
Ricardo nói to: "Ta nghe được có người gọi ta hắc diện ma quỷ rồi, tốt, ta thích kiểu xưng hô này! Bây giờ, ta làm cho các ngươi hiểu thế nào mới thật sự là hắc diện ma quỷ!" Hắn lắc lắc cái mặt đen dữ tợn rồi cười, "Lần huấn luyện thứ hai bắt đầu! Từ giờ trở đi trong vòng ba ngày, các ngươi ở tại quảng trường này, chỉ được uống nước, không được ăn cơm! Ai dám dùng đấu khí chống cự lập tức khai trừ!"
“Đấu thần tại thượng!!” Chúng đệ tử ai oán kêu lên.
“Muốn kêu thì cứ tiếp tục kêu đi, ba ngày sau, các ngươi ngay cả muốn kêu cũng không đủ khí lực đâu!” Ricardo giáo vụ cười to vài tiếng, sau đó tiếp đón vài người đến phong tỏa quảng trường lại.
“Hắc hắc!” Steve lay lay Đỗ Trần, thấp giọng nói: "Cám ơn cái tin tức của ngươi nhé, trong giầy của ta có cất giấu thịt bò rồi… Đệ đệ thân ái, có mỹ nữ tìm ngươi kìa, ta không quấy rầy ngươi nữa!" Nói xong hắn xoay người đi chỗ khác.
Cách đó không xa, Helen sắc mặt có hơi chút tái nhợt đi về phía Đỗ Trần,
"Francis, ở vòng thứ bảy, ngươi rõ ràng là ở trước ta, sao thành tích cuối cùng lại thấp hơn ta vậy?"