Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 56: Trương Đại Bảo bị đánh
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Trương Đại Bảo của phòng máy Nông nghiệp.
Diệp Hữu Đạo cũng không giấu diếm, gọn gàng dứt khoát nói.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi lại:
- Trương Đại Bảo bị người ta đánh?
Diệp Hữu Đạo khóe miệng hiện lên chút cười lạnh. Tuổi còn trẻ nhưng thật ra lại cố làm ra vẻ. Con cháu của lãnh đạo, cả đám đều là da trâu hò hét đây. Pháp luật đối với bọn chúng giống như bài trí. Sáng hôm nay, Trịnh Phong Khuông chạy đến đội cảnh sát hình sự, vênh mặt hất hàm sai khiến, bảo bọn họ phải lập tức bắt kẻ hành hung đánh người Phạm Hồng Vũ. Sắc mặt so với Phạm Hồng Vũ còn ương ngạnh hơn nhiều.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, Trương Đại Bảo bị người đả thương, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện Nhân dân để theo dõi. Căn cứ vào anh ta báo án, nói chính là anh đả thương anh ta. Mời anh theo chúng tôi trở về một chuyến.
Diệp Hữu Đạo rất nhanh khống chế cảm xúc của mình, chiếu theo quy trình tiêu chuẩn cẩn thận tỉ mỉ nói.
Kỳ thật, giữa những năm tám mươi, cơ quan công an phá án không theo quy phạm. Thái độ của cảnh sát cơ sở đơn giản, thô bạo, làm sao mà nói cái gì quy củ chứ? Khi đối mặt với công tử của Phó chủ tịch huyện trước đây, đám người Diệp Hữu Đạo mới cẩn thận như thế.
Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói:
- Diệp cảnh quan, đây không phải là phong cách của anh?
- Phong cách của tôi?
Diệp Hữu Đạo lại có điểm quái lạ, như thế nào giống như chàng thanh niên trước mắt đối với mình hiểu biết rất rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói:
- Diệp cảnh quan, phá án là phải thực sự chú ý. Trương Đại Bảo bị thương rất nghiêm trọng sao? Bị thương đủ để cấu thành phạm tội hay là bị thương nhẹ? Nếu như không đạt đến trình độ kia thì đây là án trị an, không phải là đội cảnh sát hình sự đến phá án. Đai đội trị an làm cái gì không biết. Người của đồn công an thị trấn ngoại ô cũng làm gì không biết? Ngoài ra, tối hôm qua, tôi ở thị xã Ngạn Hoa, chín giờ ba mươi, ừ, hẳn là đang cùng với Trưởng phòng Thái Dương của phòng Thư ký 02 văn phòng Địa ủy nói chuyện phiếm. Lúc ấy, còn có một số đồng chí của văn phòng địa ủy cũng ở đó. Tình huống này, mọi người điều tra một lần thì biết. Tôi cũng sẽ không thể phân thân, vừa ở thành phố Nam Giang, vừa đến huyện Vũ Dương đánh người. Trương Đại Bảo chắc nhìn hoa mắt, hoặc có ý định vu cáo hãm hại, ngậm máu phun người. Diệp cảnh quan, nếu tôi đoán không sai, vụ án này là Trịnh Phong Khuông bảo các người đến xử lý? Vụ án trị án, Trịnh Phong Khuông không tự thân xuất mã, ngược lại lại bắt đội cảnh sát hình sự đến xử lý, Trịnh công tử chẳng lẽ trong lòng có quỷ sao?
Diệp Hữu Đạo và một số đồng nghiệp đều bị lời nói của Phạm Hồng Vũ làm cho sửng sốt.
Như thế nào vị Phạm công tử này đối với tình huống nội bộ của phòng công an huyện hiểu biết rõ ràng như vậy? Quả thực giống như tận mắt nhìn thấy.
Tuy nhiên, Diệp Hữu Đạo cũng là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm, lập tức nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tình huống mà anh nói, chúng tôi sẽ đi xác minh. Còn bây giờ phải mời anh cùng với tôi trở về một chuyến.
Phạm Hồng Vũ hai tay bày ra nói:
- Cảnh sát Diệp, thật là kỳ cục. Anh bảo tôi đến phòng công an một chuyến, còn muốn hiểu biết tình huống như thế nào? Những gì tôi biết tôi cũng đã nói cho anh. Việc này chẳng quan hệ gì với tôi. Tôi không có mặt ở đó, cũng không có thời gian gây án. Các người cứ trực tiếp đi tìm các đồng chí ở văn phòng địa ủy mà tìm hiểu. Tôi hiện tại còn phải làm việc, sự tình cũng tương đối nhiều, xin thứ cho tôi không thể đi được.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi.
Diệp Hữu Đạo hơi lo âu.
Trước khi đến đây, lão đại của đội cảnh sát hình sự đã có chỉ bảo, nhất định phải đem Phạm Hồng Vũ mời về phòng.
Phạm Hồng Vũ thần sắc trở nên không hài lòng, đứng lên nói:
- Cảnh sát Diệp, còn muốn tôi phối hợp công tác với anh chứ thế nào? Cảnh sát hình sự các anh phá án, không phải là chú ý đến chứng cứ sao? Trương Đại Bảo bị người ta đánh, có phải hay không tùy tiện chỉ ra và xác nhận một người thì các người liền bắt người à? Đạo lý này ở đâu ra vậy? Về phần ân oán cá nhân giữa tôi và Trịnh Phong Khuông, tôi sẽ cùng hắn giải quyết, không nhọc các người phí tâm.
Trương Dương cũng ngắt lời nói;
- Cảnh sát Diệp, tôi cảm thấy Phạm Hồng Vũ nói rất có đạo lý. Anh ấy đã nói rõ mình không có mặt ở hiện trường, còn có người chứng nhận. Các anh hẳn là nên đi xác minh trước, xem anh ấy nói có đúng sự thật hay không? Phạm Hồng Vũ là Chủ nhiệm phân xưởng 3 của nhà máy cơ khí Nông nghiệp, một phân xưởng đang có mấy chục người cần quản lý. Xin anh cũng hãy phối hợp với công tác của chúng tôi. Theo tôi được biết, Trương Đại Bảo và Phạm Hồng Vũ có ân oán cá nhân. Anh ta đây là ôm hận trả thù. Đối với loại hành vi này, lúc cần thiết, nhà máy cơ khí chúng tôi sẽ ra mặt, lấy danh nghĩa tổ chức, hướng lãnh đạo cấp trên phản ánh. Người như vậy, đạo đức bại hoại, hoàn toàn không có tư cách của một cán bộ.
Mắt thấy Diệp Hữu Đạo do dự, Phạm Hồng Vũ thở dài nói:
- Diệp ca, anh trở về đi. Diệp Hữu Đạo anh không phải là tay đấm mặc cho người ta sai khiến.
Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, Diệp Hữu Đạo là một người có tính cách mạnh mẽ, cũng không phải là người khom lưng trước quyền quý. Nếu không như thế, Phạm Hồng Vũ cũng không thể làm bạn với Diệp Hữu Đạo. Diệp Hữu Đạo càng không phải khi đến năm mươi tuổi mới lên làm đại đội trưởng cảnh sát hình sự.
Phạm Hồng Vũ lời này lập tức chọt trúng chỗ đau của Diệp Hữu Đạo, sắc mặt hơi đổi, lập tức xoay người vung tay lên, nói với mấy người trong phòng:
- Trở về!
- Sếp Diệp….
Lập tức có một gã cảnh sát trẻ tuổi liên tục hướng Diệp Hữu Đạo nháy mắt.
Diệp Hữu Đạo lạnh lùng nói:
- Trở về, vụ án này do ai gây ra thì người đó tự xử lý. Chúng ta không hầu hạ.
Thấy Diệp Hữu Đạo quyết tâm như vậy, cảnh sát trẻ liền khúm núm, không dám nói cái gì nữa. Mặt khác cũng có vài tên cảnh sát cũng không dám lên tiếng, đi theo Diệp Hữu Đạo rời khỏi văn phòng.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Anh Diệp, có rảnh, tôi tìm anh uống rượu.
Kiếp trước, Phạm Hồng Vũ quả thật thường xuyên cùng với Diệp Hữu Đạo uống rượu, nói chuyện phiếm. Có đôi khi là thảo luận vụ án, có đôi khi chỉ là thuần túy nói chuyện phiếm. Là cảnh sát hình sự, không có mấy người chân chính là bằng hữu chơi thân, tri phi là đồng hành. Phạm Hồng Vũ và Diệp Hữu Đạo hợp tác với nhau mười năm, giao tình thật sự không tồi.
Diệp Hữu Đạo đột nhiên xuất hiện, khiến Phạm Hồng Vũ nhớ lại chuyện xưa, những lúc hắn và Diệp Hữu Đạo uống rượu nói chuyện phiếm. Đương nhiên, vòa lúc này, Diệp Hữu Đạo chỉ sợ chưa chắc sẽ nhận hữu tình này của Phạm chủ nhiệm. Hết thảy đều đã thay đổi, hai người không có xuất hiện trong cùng một không gian. Trở thành bằng hữu, là cần cơ duyên.
Diệp Hữu Đạo cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm, bước nhanh về phía trước.
Chuyến này tới thật sự lỗ mãng, không hợp với bản tính của Diệp Hữu Đạo.
Trương Dương nhăn mặt nói:
- Đây là có chuyện gì? Ai đánh Trương Đại Bảo?
Phạm Hồng Vũ trên mặt hiện ra chút lo âu. Nếu hắn đoán không lầm, người ra sức đánh Trương Đại Bảo chính là Hạ Ngôn. Hạ Ngôn có thể sẽ không cho phép ai ở sau lưng gây khó dễ cho Phạm nhị ca.
Còn cái tên Trương Đại Bảo, khi bị đánh cũng liền đánh lại. Hạ Ngôn cũng không phải là đơn phương đánh người. Nếu vết thương không đủ cấu thành pháp luật thì hình phạt sẽ không đủ điều kiện, cùng lắm là tạm giam mấy ngày, bồi thường chút thuốc men. Hạ Ngô cũng là công nhân bình thường, người của phòng Hành chính, không cần để ở trong lòng.
Nhưng lần này, rõ ràng Trịnh Phong Khuông cũng nhúng tay vào, cũng không dễ giải quyết.
Hạ Ngôn hữu dũng vô mưu, làm sao có thể là đối thủ của Trịnh Phong Khuông.
Nhưng sự tình đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô ích. Chi bằng nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả. Bằng không, lần này Hạ Ngôn nếu bị bắt, chỉ sợ là chịu không ít đau khổ. Phạm Hồng Vũ làm cảnh sát nhiều năm, đối với thủ đoạn chỉnh người của phòng công an huyện Vũ Dương biết rất rõ. Đây cũng là lý do hắn vừa rồi kiên quyết không chịu đi theo Diệp Hữu Đạo đến phòng công an huyện.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Trương Dương đầu óc xoay chuyển cũng không chậm, lập tức liên tưởng đến Hạ Ngôn. Người có khả năng đánh Trương Đại Bảo nhất cũng chỉ có Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn. Nếu Phạm Hồng Vũ không làm thì chín phần mười là Hạ Ngôn làm.
- Hồng Vũ, có phải là Hạ Ngôn hay không?
Trương Dương sắc mặt hơi đổi, thấp giọng hỏi.
- Hẳn là anh ta. Phó giám đốc Trương, phương án cải cách, chúng ta sẽ bàn sau. Tôi hiện tại đi tìm Hạ Ngôn để bàn cho rõ ràng. Nếu thật là anh ta, thì nên an bài cho anh ta trốn ra ngoài.
Trước mặt Trương Dương, Phạm Hồng Vũ nói thẳng, không che giấu.
Trương Dương gật đầu nói:
- Ừ, xem ra cần phải trốn. Trịnh Phong Khuông kia rõ ràng không chịu để yên, đang lo không có cớ đây. Hạ Ngôn lần này xem như tìm lấy phiền toái rồi.
Phạm Hồng Vũ lúc này đứng dậy, rời khỏi trụ sở làm việc, đi thẳng đến phân xưởng lắp ráp công đoạn.
Hạ Ngôn mặc bộ quần áo lao động màu lam, cầm cái cờ lê trong tay, đập đập vào cái bình. Bộ dạng rất nhàn nhạ, giống như chưa hề gây ra tai họa.
- Hạ Ngôn!
Phạm Hồng Vũ đi nhanh tới.
- Nhị ca, anh về rồi à?
Hạ Ngôn nhếch miệng cười.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Tối hôm qua anh đánh Trương Đại Bảo phải không?
Hạ Ngôn cảm thấy kinh ngạc cười nói:
- A, làm sao mà anh biết? Ai nói với anh vậy?
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu, nói:
- Đừng nói nhiều như vậy. Vừa rồi cảnh sát đã tới xưởng, Trương Đại Bảo báo án rồi, nói là tôi đánh anh ta. Hiện tại cảnh sát đã đi rồi, anh nên theo tôi về lại ký túc xá, thay quần áo rồi rời khỏi Ngạn Hoa, trước trốn vài ngày rồi nói sau.
Hạ Ngôn ương ngạnh nói:
- Trốn, tại sao lại phải trốn? Haha, anh Hai, tôi đã nói với anh, tối hôm qua tôi gọi đám người nhị Dát đi cùng. Tên khốn kiếp đó từ trong phòng ca vũ của nhà văn hóa đi ra cùng với một con yêu tinh. Chúng tôi không nói hai lời, liền tiến lên đánh. Lần này anh nhất định sẽ cao hứng.
Phạm Hồng Vũ dở khóc dở cười.
Người này đúng là không có đầu óc.
- Đánh thật tốt, tôi nghe xong cũng cao hứng. Tuy nhiên, Hạ Ngôn, việc này Trịnh Phong Khuông dính vào rồi, tính toán tìm nhược điểm của chúng ta. Chúng ta không thể vạch áo cho người xem lưng. Khẩn trương lên, theo tôi trở về ký túc xá thay quần áo.
- Sợ cái gì? Người là do tôi đánh, tôi làm tôi chịu, chấp nhận nói cho rõ ràng với Trương Đại Bảo. Bảo anh ta nếu có việc gì cứ trực tiếp tìm tôi. Anh Hai, tôi biết anh bây giờ là cán bộ, phải chú ý ảnh hưởng. Cho nên tôi sẽ không nói anh đâu, cố ý khi anh đến Ngạn Hoa thì mới gọi đám người Nhị Dát động thủ.
Hạ Ngôn vẫn như trước, chưa ý thức được chuyện tình nghiêm trọng, hãy còn diễu võ dương oai.
Nhưng y biết Phạm nhị ca hiện tại phải chú ý ảnh hưởng, không tính là không được.
- Chớ trì hoãn nữa, đi mau.
Phạm Hồng Vũ không nói nhiều, kéo tay Hạ Ngôn, kéo ra khỏi phân xưởng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 57: Tránh voi chẳng xấu mặt nào
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Phạm Hồng Vũ động tác tuy rằng mau lẹ, nhưng Trịnh Phong Khuông bên kia còn nhanh hơn.
Hạ Ngôn vừa mới về nhà lấy mấy bộ trang phục, mang theo túi xách cùng với Phạm Hồng Vũ ra đến cửa nhà máy thì đã bị cảnh sát nhân dân của phòng công an chặn lại. Đầu lĩnh đúng là bạn bè của Trịnh Phong Khuông, dáng người rất khôi ngô, cảnh sát nhân dân Hoàng Liên Sinh.
- Đứng lại, làm gì vậy? Muốn chạy trốn à?
Vừa thấy tư thế của Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn, Hoàng Liên Sinh một phen quát lớn.
Hoàng Liên Sinh vừa nhìn thì biết đây là loại chỉ biết đánh nhau mà không biết suy nghĩ. Tối ngày chỉ biết nghe lời Trịnh Phong Khuông, còn ai cũng không thèm để vào mắt.
Hạ Ngôn lập tức phát hảo, quăng cái túi xách trong tay, chuẩn bị mở miệng thì Phạm Hồng Vũ đã kéo y lại, đoạt ở đằng trước, mỉm cười nói:
- Cảnh sát Hoàng, xin chào!
Xưng hô “cảnh sát” vào những năm tám mươi thì chưa được lưu hành. Thường hay gọi là đồng chí cảnh sát này, đồng chí công an kia. Nhưng người trong thể chế sẽ tự động cấp cho Hoàng Liên Sinh danh hiệu “đội trưởng”.
Hoàng Liên Sinh rõ ràng không quen kiểu cách xưng hô mới của Phạm Hồng Vũ, liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Phạm công tử.
Mặc dù là ngoài cười nhưng trong không cười, giả bộ rối tinh rối mù, nhưng y rốt cuộc cũng phải cố nở một nụ cười, đủ để cho thấy trong đầu đối với Phạm Hồng Vũ nhiều ít cũng có sự kiêng kỵ. Bất kể thế nào, bố của Phạm Hồng Vũ trước đây cũng là Phó chủ tịch thường trực huyện. Ở huyện Vũ Dương không phải căn cơ không có. Họ Phạm cũng là dòng họ lớn nhất ở Vũ Dương. Nhất là thôn họ Phạm của Phạm Hồng Vũ. Đây là thôn lớn nhất trong toàn bộ huyện. Cả thôn hơn ba ngàn nhân khẩu toàn bộ đều họ Phạm, dân phong dũng mãnh. Phạm Vệ Quốc là người có chức tước quan lớn nhất của thôn họ Phạm, năng lực phi phàm. Nếu chọc giận người của thôn họ Phạm, ngay cả UBND huyện cũng dám bắt anh lại.
Trịnh Phong Khuông không tự mình ra mặt, vừa rồi thậm chí còn phái đám người của Diệp Hữu Đạo của đội cảnh sát hình sự đến nhà máy cơ khí nông nghiệp, hẳn là cũng có sự e dè bên trong. Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, Trịnh Phong Khuông được xem là một thứ con cháu cán bộ ngang ngược, càn rỡ nhất. Loại người như y sẽ không bao giờ có sự cố kỵ. Cho dù là lãnh đạo trung ương, lãnh đạo tỉnh có xuất hiện trước mặt y cũng không sợ. Nhưng đối với lãnh đạo chủ chốt huyện, như Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện và bố của y, Phó bí thư Trịnh Thiên Bình thì y tương đối vẫn có sự kiêng kỵ.
Những người này tuy rằng không thể quyết định sinh tử của y, nhưng có thể quyết định “chất lượng sinh hoạt” của y. Nếu Trịnh Thiên Bình mất hứng thì cuộc sống của y sẽ không được tốt.
- Cảnh sát Hoàng, các người tới rất đúng lúc. Hạ Ngôn buổi tối hôm qua đã đánh Trương Đại Bảo, tôi đang muốn dẫn cậu ấy đến đồn công an tự thú.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Nếu đám người Hoàng Liên Sinh đã tới, còn muốn rời khỏi thì khả năng không lớn. Chi bằng đoạt ở phía trước, khiến Hạ Ngôn tự động đến đồn công an vùng ngoại thành tự thú. Khi xử lý cũng có thể có tình tiết giảm nhẹ. Xử lý những vụ án này, ngoại trừ tạm giam và bồi thường thuốc men thì cũng không còn hình phạt gì đặc biệt nghiêm trọng. Chỉ có điều, Trịnh Phong Khuông nắm quyền, nhất định phải ra tay rất nặng. Bắt Hạ Ngôn hai năm lao động giáo dục, thậm chí ngồi tù hai năm cũng là có khả năng.
Phạm Hồng Vũ chi bằng trước chiếm tiên cơ.
Hoàng Liên Sinh sửng sốt, cũng không nghĩ đến Phạm Hồng Vũ sẽ nói như thế. Dừng một chút liền nói:
- Haha, tự thú thì rất tốt. Chúng tôi cũng chính vì người bị hại Trương Bảo Tài báo án, nói Hạ Ngôn của nhà máy cơ khí nông nghiệp đả thương anh ta, cho nên mới qua đây bắt người. Hạ Ngôn không cần đến đồn công an ngoại thành làm gì, trực tiếp theo chúng tôi trở về phòng công an. Vụ án này do đội trị an của chúng tôi tiếp quản.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự, lập tức gật đầu, nói:
- Được, quần chúng công an cùng một nhà. Đến cục hay sở thì cũng giống nhau. Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi, tôi đi với cậu đến phòng Công an.
Hạ Ngôn trong lòng rất không tình nguyện nhưng mắt thấy tình trạng như vậy, cũng chỉ biết rằng mình phải đến phòng công an rồi.
Bị một đám cảnh sát vây quanh, y cho dù có muốn “dũng mãnh phi thường” cũng không được.
Lập tức Hạ Ngôn gật đầu một cái, rồi xoay người cầm túi xách lên, không thèm nói một tiếng, đi theo đám người Hoàng Liên Sinh đến phòng công an.
Hoàng Liên Sinh như cười như không nói với Phạm Hồng Vũ:
- Phạm công tử, anh không cần đi theo.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không có việc gì, tôi đến phòng công an, tìm Trịnh ca tâm sự. Xem chừng, Trịnh ca đối với tôi có chút hiểu lầm. Dù sao mọi người trước kia cũng cùng làm chung một chỗ. Có hiểu lầm gì, giải thích rõ ràng là được rồi.
Hoàng Liên Sinh cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ một phen, dường như hoàn toàn không ngờ được Phạm Hồng Vũ lại khiêm tốn như vậy, lại chủ động đến phòng công an tìm Trịnh Phong Khuông giải thích “hiểu lầm”. Nói trắng ra là đi chịu thua cầu tình. Đám công tử ca này, bình thường ai mà mắt không cao hơn trán?
Xem ra, Phạm công tử cũng hiểu được, lúc này bố của hắn không còn là Phó chủ tịch thường trực huyện Vũ Dương nữa. Đấu với Trịnh Phong Khuông cũng chẳng có gì ưu đãi.
Cách trả thù người thông minh.
- Được, có hiểu lầm gì thì mọi người cứ nói. Rồi sau đó sẽ không còn việc gì.
Hoàng Liên Sinh cũng không phải là cái tên có đầu óc. Khoác lên người bộ quần áo công an nhưng người cũng đầy phỉ khí. Người này sau khi tiến vào hệ thống công an, chỉ sợ chuyện tốt thì một chuyện cũng chưa làm nổi, nhưng chuyện xấu chắc cũng mười lần. Toàn bộ chính là chó săn của Trịnh Phong Khuông, dọa nam nạt nữ, giúp kẻ xấu làm điều ác. Không có chuyện ác nào là không làm. Hiện giờ, Phạm Hồng Vũ lấy giọng điệu giang hồ đối thoại với y, y nghe ra mùi vị trong đó, lập tức đối với Phạm Hồng Vũ cũng vài phần kính trọng hẳn lên.
Phòng công an huyện Vũ Dương vẫn là cái bộ dạng cũ nát trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ.
Ở kiếp trước, Phạm Hồng Vũ trong cái đống “kiến trúc” đổ nát này ước chừng công tác cũng mười mấy năm. Mãi cho đến năm 2007, phòng công an huyện Vũ Dương mới dời đến địa điểm làm việc mới.
Hoàng Liên Sinh cùng với Hạ Ngôn đến văn phòng của đại đội trị an.
Trước khi bước vào cửa, Phạm Hồng Vũ từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá Hồng Châu Bài, vụng trộm nhét vào trong tay Hoàng Liên Sinh, cười nói:
- Hoàng ca, hút điếu thuốc đã. Hạ Ngôn tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, anh cũng không nên chấp nhất với cậu ấy.
Thuốc lá Hồng Châu Bài một gói là một đồng tám hào, xem như là loại thuốc lá cao cấp. Các lãnh đạo chủ chốt của huyện bình thường cũng không hút loại thuốc lá mắc như vậy. Khi đó, không khí trong đội ngũ cán bộ tương đối còn trong sạch.
Phạm Hồng Vũ có tiền, thì không bạc đãi bản thân, ăn ngon uống ngon.
Cũng không cần phải chịu khổ.
Hắn trong túi áo vốn còn mấy gói, tính lên xe sẽ đưa cho Hạ Ngôn mang đi. Nhưng không ngờ ở trong này cũng có công dụng.
Hoàng Liên Sinh ánh mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy ý cười, gật đầu nói:
- Phạm công tử, không phải tôi Hoàng Liên Sinh muốn thế nào. Việc này còn phải là sếp Trịnh mở miệng. Chỉ cần anh ấy nói một câu, vấn đề gì cũng đều được giải quyết.
Phạm Hồng Vũ gọi “Hoàng ca” khiến y trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười:
- Tôi hiểu rồi, tôi phải đi tìm Trịnh ca tâm sự đây.
- Được, phòng của sếp Trịnh ở phía trước. Tôi bảo đảm không làm khó anh em của anh đâu.
Hoàng Liên Sinh trịnh trọng cam kết.
Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ vai của y.
Trịnh Phong Khuông là đội trưởng đại đội trị an, lại hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, tất nhiên là một mình một phòng. Đương nhiên, đó chỉ là một gian phòng nhỏ lâm thời, chưa thể nói là văn phòng chính quy. Tuy nhiên, xét đến Đại đội trưởng, Đại đội phó đội trị an chen chúc trong một căn phòng thì cũng khó coi.
Chỉ có điều, gian phòng này bình thường Trịnh Phong Khuông cũng ít dùng đến.
Đội trưởng Trịnh trên cơ bản ít khi đến văn phòng làm việc.
Còn không bằng ra ngoài uống rượu, tán gái, ăn chơi đàng điếm cho sảng khoái.
Hôm nay, rất hiếm thấy y ngồi trong phòng làm việc. Tất nhiên là vì chuyện Trương Đại Bảo bị đánh mà Trịnh Phong Khuông cảm thấy rất căm tức. Trong suy nghĩ của Trịnh công tử, đây rõ ràng là Phạm Hồng Vũ hướng y thị uy.
Như thế nào, tôi chân trước phá tiệm của anh, anh sau lưng thu thập huynh đệ của tôi. Đây chính là đối nghịch.
Được, anh đã cứng đầu như vậy, vậy thử một chút xem sao? Xem rốt cuộc là ai da trâu hơn.
Cho nên, khi Phạm Hồng Vũ hiện ra trước cửa phòng làm việc của y, cười gọi một tiếng “Trịnh ca”, Trịnh Phong Khuông cảm thấy rất ngạc nhiên, còn tưởng là mình nhìn lầm.
Phạm Hồng Vũ cũng dám đến văn phòng của y sao?
Phạm Hồng Vũ không chút để ý đến sự kinh ngạc của Trịnh Phong Khuông, lập tức đi qua, móc thuốc lá, kính cẩn đưa cho Trịnh Phong Khuông một điếu, cười ha hả nói:
- Trịnh ca, mau hút điếu thuốc cho thơm miệng.
- Phạm công tử, này thì không dám.
Trịnh Phong Khuông rất nhanh hồi phục lại tinh thần, tay nâng lên, ngăn điếu thuốc lá của Phạm Hồng Vũ, kỳ quái nói, nụ cười trên mặt rõ ràng là chế nhạo.
Phạm Hồng Vũ không thèm quan tâm, vẫn như trước, cười ha hả nói:
- Trịnh ca, hiểu lầm rồi. Chuyện tối hôm qua, tôi thật không biết. Tối hôm qua, tôi ở địa khu cùng với bạn bè uống rượu. Chủ yếu là đối tượng của người anh em của tôi không phải là nhằm vào Trịnh ca anh đây. Điểm này tôi dám cam đoan. Tôi đã tự mình mang người đưa đến đây, đang ở phòng bên đấy.
Trịnh Phong Khuông vừa nghe, sắc mặt biến đổi, trong mắt hiện lên một chút hồ nghi, không biết được Phạm Hồng Vũ rốt cuộc muốn cái gì đây.
- Tiểu Phạm, cậu đây là có ý tứ gì?
- Trịnh ca, nghe lời nói của anh, tôi còn có thể có ý gì. Hai ta cũng không phải kẻ thù, phải không? Mọi người cùng hít thở một bầu không khí, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Tất cả đều là sự hiểu lầm. Trịnh ca, hút một điếu thuốc nhé.
Phạm Hồng Vũ cười, miệng đầy hương vị giang hồ.
Loại diễn xuất này, cảnh sát Phạm là ngựa quen đường cũ. “Phạm thần thám” xưng hô này cũng không phải là ngây ngốc cả ngày trong phòng làm việc mà có được. Tam giáo cửu lưu, người nào mà hắn chẳng giao tiếp.
Trịnh Phong Khuông lúc này nhận lấy điếu thuốc lá của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ lập tức đốt thuốc cho y. Trịnh Phong Khuông sau khi được Phạm Hồng Vũ đốt thuốc xong liền hít sâu hai ngụm, khẽ gật đầu nói”
- Tiểu Phạm, cậu nói như vậy là có chút thú vị đấy. Tuy nhiên, cậu không phải đem tôi là thằng ngốc đấy chứ. Tôi biết rồi, cậu là sợ anh em mình chịu thiệt, cho nên mới ăn nói khép nép với tôi lời hay. Tiểu Phạm, ý nghĩ ba xạo nên chấm dứt đi, cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Phạm Hồng Vũ móc bốn gói thuốc còn dư trong túi ra, đặt trước mặt Trịnh Phong Khuông, mỉm cười nói:
- Anh Trịnh, tới vội vàng nên không mang gì cả. Tôi cũng biết, việc này nói ba xạo thì cũng không được rõ ràng. Nếu không, Trịnh ca nể mặt, trưa nay chúng tôi ngay tại nhà khách Huyện ủy mở mấy bàn, mọi người cùng nhau họp mặt?
Trịnh Phong Khuông nhìn mấy gói thuốc, rồi lại nhìn Phạm Hồng Vũ, gật đầu nói:
- Được!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 58: Rượu
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Giữa trưa, trong hội trường nhà khách huyện ủy.
Tổng cộng mở ba bàn.
Hai mươi mấy người.
Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ, những người còn lại đều là băng đảng của Trịnh Phong Khuông. Mười mấy gã cảnh sát nhân dân của phòng cảnh sát. Ngoài ra còn có một đám nhân viên đội dân phòng trị an phòng công an huyện, đội dân phòng trị an đồn công an thị trấn ngoại thành.
Cẩn thận đếm, những người này đều có công tác chính thức. Cho dù được coi là lưu manh thì cũng đều có đơn vị của mình. Thời điểm đó, cái gọi là đội dân phòng trị an, cho tới bây giờ vẫn là đơn vị tuyển nhận đau đầu nhất. Khi lãnh đạo cảm thấy đau đầu vì nhiều khi không quản được tình hình trị an của địa phương thì liền tích cực đề cử đội dân phòng trị an. Đơn vị tình nguyện mở một phần tiền lương, để cho cái đám lưu manh này cảm thấy tâm không phiền.
Từ đó có thể biết, Trịnh Phong Khuông này là một người rất “quy củ”. Lưu manh chính gốc, Trịnh công tử không để vào mắt. Những người đó, cho dù ngoài đường danh tiếng có lớn bao nhiêu thì cũng không đáng xách giày cho Trịnh công tử, chứ chưa nói được ngồi chung bàn với Trịnh công tử.
Muốn làm ra tư thế lớn như vậy, Trịnh Phong Khuông rõ ràng là muốn thị uy với Phạm Hồng Vũ.
- Tiểu Phạm, làm quen với những người bạn của tôi đi.
Chỉ là đầu lĩnh không mà đã hai mươi mấy người, chứ nói chi là cái đám tiểu lâu la ở dưới. Trường hợp như vậy, cậu chống đỡ được sao?
Thức thời thì đừng tìm bố gây đối nghịch nữa.
Phạm Hồng Vũ với ai cũng nở nụ cười chào hỏi, thấy người nào cũng phát một gói thuốc Hồng Châu. Bàn tiệc hôm nay là do đại sư phụ Bàn tam ca tự mình định ra thực đơn. Theo như Bàn tam ca nói, đây chính là bàn tiệc dùng để tiếp đãi lãnh đạo trung ương. Địa khu Ngạn Hoa là vùng hẻo lánh, khỉ ho cò gáy cũng là mạnh mẽ giải phóng phong cách cũ. Thỉnh thoảng lại có lãnh đạo trung ương đến, nên cũng học theo cách đãi tiệc. Đại sư phụ của nhà khách huyện ủy chính là gặp nhiều nên quen mặt.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, cứ bảo Bàn tam ca tùy ý, tiền sẽ không thiếu một phân.
Vì an nguy của Hạ Ngôn, Phạm Hồng Vũ mặt mũi mình đều bỏ xuống, còn quan tâm chi đến chút tiền. Năm tám sáu, tiền còn rất rẻ. Ba bàn tiệc cộng với mỗi người một bao thuốc Hồng Châu cùng với hai bình rượu cho Trịnh Phong Khuông, tổng cộng cũng chỉ có một trăm ba bốn chục đồng mà thôi.
Ông chủ Phạm bây giờ rất có tiền.
Cho dù không có tiền, có đập nồi bán cũng sẽ làm.
Tiền không hiếm, nhưng lại để người chịu thiệt là không được rồi.
Thấy bàn tiệc xa hoa như vậy, Phạm Hồng Vũ lại đặt bên cạnh y một cái gói to, Trịnh Phong Khuông trên mặt rốt cuộc lộ ra mỉm cười, vỗ vai Phạm Hồng Vũ nói:
- Tiểu Phạm, cậu đã đạt đến được một trình độ nào đó rồi.
Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ là nể mặt Trịnh Phong Khuông, hiện giờ có thành ý nhận lỗi, có thể nói là thành thật mười phần rồi. Trịnh Phong Khuông “thống lĩnh” rất nhiều huynh đệ, nếu Phạm Hồng Vũ thức thời như vậy, vậy thì mặt mũi cũng nên cấp cho. Bằng không, lan truyền ra ngoài, thanh danh của Trịnh công tử sẽ gặp trở ngại.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giữa bạn bè, chú ý nhất chính là nghĩa khí.
- Đúng đúng!
Trịnh Phong Khuông liên tục gật đầu, lớn tiếng kêu gọi một đám lưu manh ngồi xuống.
Những người này, bao gồm Trịnh Phong Khuông bên trong, tất cả đều là những tên ác bá không chịu nổi. Toàn thân tìm không ra được cái cốt cách phong nhã. Kỳ thật không đợi Trịnh Phong Khuông tiếp đón, đã sớm hi hi ha ha ngồi xuống. Có người lại càng nôn nóng mở nước ngọt có gas trên bàn, cũng không cần ly, trực tiếp đưa lên miệng tu.
Phạm Hồng Vũ nhìn thấy cũng âm thầm lắc đầu.
Nếu thời sau này, đầu mục xã hội đen chính là rất có phong phạm. Giày tây, tùy tùng tập hợp, đi xe BMW, gia nhập cuộc sống xa hoa thượng lưu. Nếu là đại nhân vật thì ngồi chỗ khách quý, thần thái nghiễm nhiên. Dáng vẻ không giống như cái đám nhà quê này, ngay cả cây quýt cũng trở thành bảo bối.
Trịnh Phong Khuông cũng không ngăn lại, cười ha hả nói:
- Mọi người cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì ăn. Nếu nước không đủ thì cứ trực tiếp bảo nhân viên phục vụ là được. Hôm nay phải tận hứng.
Đám lưu manh âm thầm trầm trồ, khen ngợi, trong đó có người hướng về phía Trịnh Phong Khuông giơ ngón tay cái lên, nói:
- Phong ca, rất nạnh.
- Đúng đó, Phong ca là người nào chứ? Mời khách mà còn tính toán sao được?
Những tiếng nịnh hót vang lên, biến Trịnh công tử thành “anh minh thần võ”, một đời thiên kiêu.
Trịnh Phong Khuông cảm giác rất có mặt mũi, cười ha hả nói:
- Các huynh đệ, cũng không phải là tôi mời rượu, là Phạm công tử mời khách.
- Phạm công tử? Là ai thế?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Phạm Hồng Vũ.
Vừa rồi, Phạm Hồng Vũ ở cửa tiếp khách, còn tặng cho mỗi người một hộp thuốc. Mọi người còn tưởng rằng hắn là huynh đệ mới thu nhận của Trịnh Phong Khuông, ai cũng không thèm để ý. Dù sao chỉ cần biết đội ngũ của Trịnh công tử ngày càng lớn mạnh là được. Ngay cả ba năm trước đây cũng không ai có thể làm tổn thương cọng lông chân của Trịnh công tử chứ đừng nói chi là hiện tại.
Nghe Trịnh Phong Khuông nói như vậy, mọi người mới ý thức được. Thân phận của Phạm Hồng Vũ không giống như bình thường.
Nghe một chút, Trịnh Phong Khuông gọi hắn là “Phạm công tử”.
- Các huynh đệ, xin giới thiệu với mọi người, vị này chính là Tiểu Phạm, Phạm công tử. Cha của cậu ấy là Phó chủ tịch huyện Phạm trước kia. Hiện tại đã đến địa khu công tác. Tiểu Phạm theo tôi cũng coi như hàng xóm rồi. Mọi người ở cùng một nơi nhiều năm qua. Vị huynh đệ này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại là một nhân vật nghĩa khí. Người ta bây giờ là Chủ nhiệm phân xương nhà máy cơ khí nông nghiệp rồi đấy. Tuổi trẻ tài cao!
Một đám người liền bừng tỉnh.
Chủ nhiệm phân xưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp quả thật không đáng giá. Hôm nay xuất hiện trong mắt mọi người cũng chẳng đáng cho đám đầu lĩnh để vào mắt. Nhưng con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, vậy thì khó lường đấy.
Lãnh đạo huyện đấy.
- Xin chào Phạm công tử…
Đám lưu manh lại kêu loạn lên.
Phạm Hồng Vũ hai tay ôm quyền, cười nói:
- Các vị huynh đệ, đây đều là Trịnh ca nể tình. Tôi tuổi còn trẻ, chiêu đãi không được chu toàn, đắc tội với Trịnh ca và mọi người. Kính xin mọi người nể mặt Trịnh ca mà thông cảm nhiều hơn.
- Đó là đương nhiên rồi. Nếu Phạm công tử là bạn của Trịnh ca, vậy còn phải nói? Sau này ở Vũ Dương có vấn đề gì, Phạm công tử cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.
- Đúng, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người đều là anh em một nhà. Người một nhà thì không nói hai lời.
Một đám đứng lên, vỗ ngực tỏ thái độ.
Loại nghĩa khí trên bàn rượu này chính là nghĩa khí do rượu nói. Phạm Hồng Vũ trong lòng rất rõ ràng. Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ sai. Đừng nhìn đám người kia đỏ mặt tía tai, giống như lúc nào cũng vì Phong ca mà giúp đỡ anh không tiếc cả mạng sống. Nhưng khi đại nạn chân chính đến, ngoại trừ buộc nhau bằng niềm tin ra thì tuyệt đối ai cũng như con thỏ, khiến tất cả dao nhỏ dao lớn đều cắm hai bên sườn của Phong ca.
Phạm Hồng Vũ hai mươi năm làm cảnh sát, những tên khốn kiếp như vậy cũng thấy nhiều. Hết thảy khi có chuyện xảy ra, một đám đều chạy hết, đem tất cả những tội lỗi đổ lên trên thân người khác, chỉ cầu tha tội cho mình.
Trịnh Phong Khuông cười dài, khẽ gật đầu, tựa hồ như đối với hết thảy những thứ này đều rất hưởng thụ.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy chai bia, muốn mở ra, lập tức có người đoạt từ trong tay của hắn, mang theo vài phần nịnh nọt, nói:
- Phạm công tử, để tôi để tôi. Chuyện như vậy, làm sao mà để anh tự mình làm chứ?
Phạm Hồng Vũ nếu là con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, là hàng xóm với Trịnh Phong Khuông, ra tay hào phóng như thế, nếu ngày sau có thể gặp lại, đó cũng là một nhân vật nổi tiếng. Hiện tại tất nhiên là muốn vuốt mông ngựa rồi. Nói không chừng tương lai sau này sẽ có lợi lớn.
Trịnh Phong Khuông bình thản chịu đựng gian khổ, liếc qua Phạm Hồng Vũ nói:
- Tiểu Phạm, thấy được không? Những người này đều là huynh đệ tốt. Chỉ cần cậu đạt đến một trình độ nào đó, tất cả mọi người cũng sẽ đối xử với cậu theo trình độ đó.
Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một ý cười sâu sắc.
Phạm Hồng Vũ hiểu rất rõ, Trịnh Phong Khuông căn bản sẽ không hết hy vọng với Triệu Ca. Loại quỷ đói háo sắc, khi gặp phải một mỹ nữ như Triệu Ca thì trong đầu làm sao mà bỏ qua được. Không cần nói nữa, chỉ là bạn gái của Phạm Hồng Vũ, cho dù là bà xã đi chăng nữa thì cũng sẽ nghĩ cách.
Tuy nhiên, hiện tại Trịnh Phong Khuông phải duy trì phong độ “lão Đại”, nên không nhắc tới chuyện này.
Phạm Hồng Vũ cũng liền giả bộ hồ đồ, liên tục gật đầu, bưng ly bia lên, nói với Trịnh Phong Khuông:
- Trịnh ca, tôi mời anh một ly. Có chỗ nào đắc tội, mong Trịnh ca bỏ qua cho.
Trịnh Phong Khuông cũng không chối từ. Y ngửa cổ uống cạn sạch một hơi, rồi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm, nói:
- Tiểu Phạm, chuyện tối hôm qua, Trương Đại Bảo đã báo án rồi. Cậu cũng biết, cơ quan công an chúng tôi là phải theo lẽ công bằng mà phá án. Nếu có chút đường rẽ trong đó là không được. Bằng không thì sẽ không có công đạo mà nói với người khác. Trương Đại Bảo coi như là huynh đệ của tôi, cậu nói có đúng không?
- Haha, việc trong phòng công an, nên làm cái gì bây giờ, còn không phải nhờ một câu của Trịnh ca sao? Anh mở miệng nói một câu cũng không được à?
Trịnh Phong Khuông cười nói:
- Nói thì nói như thế, nhưng Trương Đại Bảo bên kia cũng phải có câu trả lời chứ. Như vậy đi, chuyện trong phòng, cậu cũng đừng quá lo lắng. Cậu cứ đem chuyện của Trương Đại Bảo bên kia giải quyết tốt là được. Anh ta không tố cáo thì chúng tôi cũng dễ làm việc.
- Không thành vấn đề, việc này để tôi xử lý.
Phạm Hồng Vũ lên tiếng đáp ứng.
Trương Đại Bảo chỗ cậy vào lớn nhất chính là Trịnh Phong Khuông. Chỉ cần Trịnh Phong Khuông không hề hướng vào hắn, chứng tỏ cũng không đưa ra yêu cầu gì nữa. Trịnh Phong Khuông có thái độ như vậy, hiển nhiên là hướng hắn thể hiện thiện ý rồi.
Đều nói có tiền thì có thể sai quỷ khiến ma. Quả thật như vậy.
Tuy nhiên, Trịnh Phong Khuông lại không phải ý ở trong lời. Mọi người lại ầm ầm một trận. Trịnh Phong Khuông sắc mặt đỏ tía, có thêm vài phần cảm giác say, vỗ vai Phạm Hồng Vũ nói:
- Tiểu Phạm, cậu nói thật đi, cậu và Triệu Ca rốt cuộc là có quan hệ gì?
- Là bạn gái của tôi!
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói.
- Được, tôi đây liền đợi uống rượu mừng của các người. Đến lúc đó sẽ náo động phòng. Haha….
Trịnh Phong Khuông cười ha hả, trong mắt hiện lên một chút tà dâm.
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 59: Thu phục
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Chủ nhiệm Phạm bỏ ra một khoản kinh phí lớn mời khách, hiệu quả dị thường rõ ràng.
Một đám lưu manh, bao gồm luôn cả Trịnh Phong Khuông và đám đầu mục cảnh sát uống đến say mèm. Một đám ngã trái ngã phải, nói năng lảm nhảm. Thậm chí Trịnh Phong Khuông còn ôm bả vai của Phạm Hồng Vũ, cười hì hì bảo hắn giới thiệu bạn gái.
Trịnh công tử bảo Phạm công tử giới thiệu bạn gái mới, vậy bạn gái cũ bỏ đi đâu?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng cho có lệ, nhưng trong lòng cười lạnh.
Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ trực tiếp đến phòng bệnh khoa ngoại bệnh viện Nhân dân huyện Vũ Dương. Trương Đại Bảo đang nằm trên giường bệnh, một bộ chán đến chết. Một quyển tạp chí cũ dùng để gối đầu, giống như đầu của y bình thường có đầy vết thương.
Trương Đại Bảo bình thường bộ dạng lòe loẹt nhưng còn không tính khó coi. Hiện giờ trên đầu quấn đầy băng vải, khuôn mặt sưng lên như cái đầu heo, bộ dạng còn muốn tức cười hơn nữa.
Hạ Ngôn và đám người Nhị Dát lúc đánh người cũng không nương tay.
Trương Đại Bảo tối hôm qua quả thực bị đánh không ít, đánh đến không còn biết phương hướng gì cả.
Lúc này, dường như cũng không có ai hầu hạ y. Trương Đại Bảo là người phù phiếm, háo sắc mê rượu. Quan hệ vợ chồng cũng chẳng khá hơn chút nào. Vợ của y làm việc tại một đơn vị, hiện tại đang trong giờ làm, cũng không thể xin phép nghỉ việc ra ngoài hầu hạ. Hơn nữa, Tbd cũng chưa đánh mất năng lực tự gánh vác cuộc sống.
Bây giờ, không xem tạp chí để tiêu khiển thì còn làm gì bây giờ.
Phạm Hồng Vũ vừa vào cửa, Trương Đại Bảo đang chuẩn bị xuống giường đi vệ sinh. Một tay y cầm bình nước truyền dịch, miệng mắng không ngừng. Bỗng nhiên nhìn thấy một thân hình vạm vỡ đi vào, Trương Đại Bảo sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, không kìm nổi lui về đằng sau nửa bước, đụng phải mép giường, đặt mông phịch xuống, luôn mồm nói:
- Phạm công tử, Phạm công tử, chuyện không liên quan đến tôi, thật sự là không liên quan đến tôi.
Thanh âm cũng thay đổi giọng điệu.
Không thể nghi ngờ, Trương Đại Bảo nghĩ Phạm Hồng Vũ tới là để trả thù.
Tối hôm qua vừa mới bị đánh đến răng rơi đầy đất, chịu đựng chà đạp.
Phạm Hồng Vũ đánh giá một chút tình hình trong phòng bệnh. Những người bệnh khác có chút sợ hãi nhìn hắn. Phạm Hồng Vũ tuổi tuy còn trẻ nhưng vẻ dũng mãnh là không che dấu được.
Phạm Hồng Vũ đi về phía trước, từ trong tay Trương Đại Bảo cầm lấy chai truyền dịch, hỏ:
- Muốn đi vệ sinh à? Sao không ai hầu hạ thế?
- Không, không phải!
Trương Đại Bảo nói năng lộn xộn, nước tiểu sớm hóa thành mồ hôi chảy ròng ròng.
- Thời tiết lạnh, cứ nằm trên giường bệnh. Đừng để bị lạnh, không tốt đâu.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh hòa nhã nói, nhìn không ra ý tứ muốn động thủ của hắn.
Trương Đại Bảo sớm không còn chủ trương gì, nghe vậy vội vàng nằm lại trên giường, hoảng sợ vài phần, nhìn Phạm Hồng Vũ liên tục nói:
- Phạm công tử, không phải tôi tố cáo đâu. Tôi không tố cáo cậu. Đám người Trịnh công tử bảo tôi nói như vậy. Thật sự….
Chính mình vu cáo hãm hại Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ tất nhiên phải tới tìm mình tính sổ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi, vừa rồi ở nhà khách huyện ủy, tôi có uống rượu với Trịnh Phong Khuông. Anh ta đã giải thích qua với tôi. Tuy nhiên, việc này nguyên nhân là xảy ra trên người của anh, việc này anh giải quyết làm sao?
- Không phải, Phạm công tử, tôi…
Trương Đại Bảo có tâm muốn giải thích vài câu, nhưng lại há mồm cứng lưỡi, nói không được. Việc này tiền căn hậu quả, Phạm Hồng Vũ đều rành mạch, như thế nào có thể nói dối chứ.
Nếu chọc giận gã sát thần này, hắn ngay tại chỗ sẽ đánh mình chết mất.
Nghe một chút, hắn vừa rồi uông rượu với Trịnh Phong Khuông.
Đám con ông cháu cha này năng lượng không giống người bình thường. Trước đó không lâu thì còn đấu đá nhau, dường như trong nháy mắt lại ngồi với nhau, nâng cốc ngôn hoan. Nói cho cùng, chung quy bọn họ mới là người một đường. Còn mình, trong mắt đám con cháu quan lại này được cho là cái gì vậy?
Quả nhiên là tính lộn bàn rồi.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, bảo y ngừng lại, có chút lạnh nhạt nói:
- Trương Đại Bảo, tôi biết anh là người thông minh. Nhưng đừng tưởng rằng mình thông minh thì xem người khác là đồ ngốc. Anh có biết tật xấu lớn nhất của mình nằm ở đâu không? Chính là tự cho mình là thông minh mà không biết nặng nhẹ.
- Vâng, chính là như thế, tôi…
Trương Đại Bảo không kềm nổi, đưa tay lau mồ hôi.
- Tôi nói với anh việc này, nếu dừng ở đây thì chuyện cũ sẽ bỏ qua. Anh còn dám đưa ra yêu cầu gì thì cũng không như hôm nay đâu. Đám người Hạ Ngôn tay kia có bao nhiêu nặng? Nói vậy chắc anh cũng đã lĩnh giáo qua rồi chứ?
Phạm Hồng Vũ nói xong, từ trong túi áo jacket lấy ra năm trăm đồng, lắc lắc trước mặt Trương Đại Bảo.
- Năm trăm đồng này dùng làm chi phí chữa bệnh cho anh.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ xoay người rơi đi, cũng không quay đầu lại.
Việc này xong rồi sao?
Trương Đại Bảo nhìn theo bóng dáng cao lớn của Phạm Hồng Vũ biến mất ở cửa, rồi lại cúi đầu nhìn tờ năm trăm đồng mới tinh, cả nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Chủ nhiệm Phạm dùng thủ đoạn quan hệ xã hội, dùng tiền mở đường, dựng sào thấy bóng.
Ngày hôm sau, Hạ Ngôn từ trong phòng tạm giam của phòng công an huyện đi ra, thần thái sáng lạng, thật giống như mới đi dự tiệc về. Có Phạm Hồng Vũ quay vần, Hạ Ngôn tự nhiên là không phải chịu đau khổ gì.
Nhưng thật ra, chỉ có Đóa Đóa là khóc nhiều nhất.
Hạ Ngôn trong lúc bị bắt vào phòng tạm giam, Đóa Đóa thực sự rất lo lắng, tìm Phạm Hồng Vũ khóc lóc than thở. Phạm Hồng Vũ an ủi một trận, còn cam đoan thề thốt, nhất định sẽ đem được Hạ Ngôn ra ngoài, mới miễn cưỡng trấn an được cô gái.
Đóa Đóa và Phạm Hồng Vũ đến phòng tạm giam đón người.
Hạ Ngôn vừa đi ra, Đóa Đóa liền không quan tâm đến ai, xông lên ôm chầm lấy gã, nức nở khóc lóc.
Đừng nhìn Hạ Ngôn lòng lang dạ sói, đánh người không tiếc tay, nhưng khi bị một cô gái ôm như vậy thì lập tức tay chân luống cuống, giơ tay vỗ vỗ vai Đóa Đóa, luôn miệng nói:
- Đóa Đóa, đừng như vậy, người khác nhìn không hay đâu.
Khuôn mặt gã đã sớm đỏ bừng lên.
Phạm Hồng Vũ vốn dự định muốn dạy bảo gã vài câu, nghe xong lời này, rốt cuộc nhẫn nại không được, bật cười ha hả.
Vẻ mặt này của Hạ Ngôn cũng thật là đáng yêu.
Phạm Hồng Vũ cười, nhưng thật ra là đang giúp Hạ Ngôn giải vây. Đóa Đóa ý thức được đây là ban ngày ban mặt nên vội vàng buông lòng tay ra, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hạ Ngôn đau lòng vô cùng, chân tay vụng về, vươn tay ra lau nước mắt cho cô gái, miệng không ngừng nói:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh không có việc gì đâu. Em xem, một chút việc cũng không có.
- Anh còn nói sao? Người ta lo lắng muốn chết.
Đóa Đóa kêu lên, bàn tay nhỏ bé tạo thành nắm đấm, đập loạn lên người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn da dày thịt béo, tất nhiên cũng không né tránh. Có bị đánh trúng thì cũng chỉ là gãi ngứa. Gã toét cái miệng rộng, ngây ngô cười không ngừng.
Thấy vợ chồng son liếc mắt đưa tình, Phạm Hồng Vũ cười nhắc nhở một câu.
- Yes Sir, tôi thật là đói bụng.
Ở trại giam tuy rằng không phải chịu đau khổ, nhưng thức ăn lại kém vô cùng. Hạ Ngôn ăn cơm tuyệt không kém hơn so với Phạm Hồng Vũ. Không đề cập đến thì thôi, đề cập đến là lập tức cảm thấy đói bụng.
Khách sạn nhỏ của Triệu Ca sau khi bị ngưng lại, rốt cuộc đến giờ vẫn chưa khai trương.
Sợ!
Phạm Hồng Vũ cũng không đến nhà khách Huyện ủy, cùng với Hạ Ngôn và Đóa Đóa đến một quán ăn nhỏ khác, gọi bốn món ăn và một món canh, cũng không có bia. Bưng lên là ăn cơm ngay.
- Nhị Ca, anh làm thế nào mà giải quyết nhanh như vậy?
Hạ Ngôn miệng đầy cơm, vừa ăn vừa hỏi.
Muốn nói tạm giam ở phòng công an hay sở công an, Hạ Ngôn cũng không phải là lần đầu. Tất cả đều vì đánh nhau. Phạm Hồng Vũ lĩnh gã ra cũng không phải một lần. Thậm chí kiếp trước, trước khi quay ngược thời gian, Hạ Ngôn đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn cùng người đánh nhau, cũng là do Phạm Hồng Vũ lĩnh ra giùm.
Nhưng lần này quả thực rất nhanh.
Ngày hôm qua vừa mới bắt vào, Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, chắc cũng phải ở mất ba đến năm ngày. Không ngờ vừa thức dậy đã có thể chạy lấy người rồi.
Phạm Hồng Vũ cười, đang muốn nói chuyện thì Đóa Đóa đã đoạt trước:
- Anh còn nói nữa? Nhị ca vì anh mà chịu không biết bao nhiêu ủy khuất, mời Trịnh Phong Khuông ăn cơm làm lành, lại còn đưa cho Trương Đại Bảo năm trăm đồng. Năm trăm đấy.
Nói xong, liền trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.
Năm trăm đồng tương đương với nửa năm tiền lương của Hạ Ngôn. Thật không phải là con số nhỏ. Đóa Đóa rốt cuộc là con gái, cũng khá đau lòng vì tiền.
- Cái gì?
Hạ Ngôn lập tức mở to mắt, vẻ mặt giận dữ.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Hạ Ngôn, tiền là chuyện nhỏ, người không bị thiệt là tốt rồi.
- Không phải, Nhị ca…Đây không phải là chuyện tiền. Anh mời Trịnh Phong Khuông khốn kiếp kia ăn cơm cầu tình?
Hạ Ngôn nói đến đỏ bừng cả mặt.
Nhị ca lại vì chuyện của gã mà hạ thấp người với Trịnh Phong Khuông, quả thực so với việc giết Hạ Ngôn còn khó chịu hơn.
Hạ Ngôn trong lòng hiểu được, Nhị ca là một người sĩ diện đến cỡ nào.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Hạ Ngôn, việc này cũng không coi là ủy khuất.
- Cái này không tính là ủy khuất?
Hạ Ngôn kêu lên.
- Không tính!
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, chắc chắn nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Hạ Ngôn, mặc kệ làm việc gì cũng đều phải có mục đích rõ ràng. Rốt cuộc mình là muốn cái gì? Đem mục tiêu xác định xuống dưới, toàn lực ứng phó, mặc kệ những thứ khác. Như vậy mới là phương pháp làm việc chính xác. Xã hội thay đổi, con người nhất định cũng phải thay đổi. Cậu hãy lập tức đến Ngạn Hoa đi. Không học hỏi mở mang đầu óc là không thể được.
Hạ Ngôn vội la lên:
- Nhị ca, em hiểu rồi. Anh có thể yên tâm, việc kinh doanh em nhất định sẽ chuẩn bị cho tốt. Sẽ không làm hư đâu. Nhưng anh lại hạ thấp mình với tên khốn Trịnh Phong Khuông kia, ngẫm lại em có chút không chịu được.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tức giận thì cũng chẳng làm được gì. Tức giận thì có giải quyết được vấn đề gì đâu chứ.
- Em biết rồi! Tên khốn kiếp đó, một ngày nào đó em sẽ băm thây của gã thành trăm khúc.
Hạ Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, hạ giọng nói:
- Cũng không cần chờ bao lâu nữa đâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 60: Sơn nhân tự có diệu kế
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Sự tình dường như lắng xuống.
Từng ngày trải qua, tết âm lịch tới gần. Từ huyện đến thành phố dần dần có được không khí mới. Người đi ngoài đường cũng nhiều hơn một chút. Một số nông dân vùng ngoại thành và những thị trấn cách đó không xa, tụm năm tụm ba thành đám đến thị trấn Thành Quan bắt đầu mua những đồ dùng cho năm mới. Chủ yếu là mặt hàng quần áo. Quầy bách hóa chuyên kinh doanh trang phục có số lượng người đến đông nhất.
Mà cuộc đấu tranh ở địa ủy cũng dần dần kịch liệt.
Căn cứ vào tin tức của Phạm Hồng Vũ, trong hội nghị Bí thư làm việc, Khâu Minh Sơn và Lương Quang Hoa không ngờ nổi lên xung đột chính diện. Nguyên nhân gây ra xung đột chính là Lương Quang Hoa đột nhiên muốn trước tết âm lịch đề bạt một số cán bộ cấp cục.
Đây là một động tác khá dị thường.
Theo lệ thường, trước tết âm lịch đều lấy ổn định đại cục xã hội làm việc chính, không nên điều động cán bộ. Lương Quang Hoa muốn đề bạt nhóm cán bộ này, trước đó cũng đã thông qua Khâu Minh Sơn, nhưng Khâu Minh Sơn không có đáp ứng. Không khí tan rã trong không vui. Nhưng sau đó, Lương Quang Hoa trong Hội nghị thường vụ đã đề xuất, yêu cầu Ban tổ chức cán bộ Địa ủy tiến hành quy trình khảo sát cán bộ.
Lương Quang Hoa đây là muốn tạo thành một sự thật, bức Khâu Minh Sơn đi vào khuôn khổ.
Nói như vậy, thành viên bộ máy chủ yếu lén ở giữa thông báo với nhau, phát sinh ý kiến khác nhau là chuyện bình thường. Nhưng một khi đã đưa lên hội nghị, thì phải giữ gìn quyền uy của nhân vật số một. Các trợ thủ khác không được tùy ý nghi ngờ Bí thư.
Lương Quang Hoa chính là lợi dụng điểm này để bức Khâu Minh Sơn.
Lẽ ra, lấy tình cảnh của Khâu Minh Sơn lúc này, thật sự không nên nảy sinh tranh chấp Lương Quang Hoa.
Nhưng Lương Quang Hoa thật sự là đánh giá thấp tính cách quật cường của Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn dám ở trong buổi Bí thư làm việc làm trái lại ý của Lương Quang Hoa.
Lương Quang Hoa sở dĩ đánh vỡ thường quy, trước tết âm lịch bỗng nhiên đề bạt cán bộ, chủ yếu là do điều kiện các cán bộ này đều thích hợp. Trước đó Lương Quang Hoa đã từng có kiến nghị với Khâu Minh Sơn, nhưng đều bị Khâu Minh Sơn chặn lại.
Theo quy định của tổ chức, Bí thư là quản lý cán bộ.
Nhân vật số một muốn cất nhắc người, thường đều được như ý nguyện. Cho dù điều kiện không thích hợp lắm, nhưng vấn đề cũng không quá lớn. Nhiều nhất là cùng với Phó bí thư được phân công quản lý kết nối một chút, làm ra một số nhượng bộ. Tôi, Lương Quang Hoa thu gặt một ít cải trắng thì cũng cấp cho Phó bí thư Khâu một lượng cải thìa làm bồi thường. Chủ tịch địa khu bên kia cũng là đồng dạng quy trình.
Cái gọi là chính trị, chính là không ngừng từ thỏa hiệp bên trong tìm kiếm một điểm thăng bằng tốt nhất.
Nhưng Khâu Minh Sơn lại quá mức “khác loại”.
Ông ta xem ra, Lương Quang Hoa cất nhắc những cán bộ này, điều kiện thật sự là quá kém. Căn bản không đủ tư cách. Là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, nếu mắt nhắm mắt mở mặc kệ thì chính là không làm tròn bổn phận.
Lương Quang Hoa cố ý trong thời gian Khâu Minh Sơn gian nan nhất chuyện cũ nhắc lại, trực tiếp trong buổi Bí thư làm việc đưa ra thảo luận, để chớp lấy cơ hội đảm bảo chính xác.
Kết quả vẫn dẫm phải một cái đinh.
Cán bộ đề bạt, nếu Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng kiên quyết không đồng ý thì Bí thư cũng không thể cưỡng ép trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận.
Nghe nói buổi Bí thư làm việc không khí không được tốt lắm. Lương Quang Hoa gần như phẩy tay bỏ đi.
Ở trong điện thoại nghe Thái Dương nói đến chuyện này, Phạm Hồng Vũ không ngừng âm thầm khâm phục. Khâu Minh Sơn chính là Khâu Minh Sơn, tuyệt không phải cán bộ lãnh đạo ba phải không nguyên tắc.
Nhà máy cơ khí nông nghiệp cải cách, cũng đã phát triển ra.
Tuy nhiên, suy xét đến sắp tết âm lịch, Phạm Hồng Vũ hướng Trương Dương đề nghị, trước tết, chủ yếu là đem các hạng mục cải cách tuyên truyền tại các phân xương, để mọi người có thể hiểu biết, có tâm lý chuẩn bị. Động tác cải cách thực tế năm sau sẽ tiến hành. Nếu không thì mọi người đón năm mới cũng không yên ổn.
Trương Dương rất đồng tình.
Phạm Hồng Vũ làm Chủ nhiệm phân xưởng, càng thêm nhàn nhãn rồi. Những lão công nhân viên chức phần lớn ban đầu đều không phục, nhưng dần dần đối với Phạm Hồng Vũ có thêm vài phần kính trọng. Người ta tuổi trẻ thì tuổi trẻ, nhưng làm lãnh đạo có bài bản hẳn hoi. Các công tác của phân xương bày bố đâu vào đấy. Về phần việc tư thì tuyệt không làm ảnh hưởng đến công việc.
Làm quản lý, nói khó cũng không khó.
Công tư rõ ràng, người quản lý quyền uy liền từng bước tạo dựng nên.
Trong cuộc họp bố trí nhiệm vụ, một hai ba bốn năm phân công rất rành mạch. Ân oán cá nhân tuyệt không được xen vào. Cho dù có bao nhiêu cãi cọ thì cũng chỉ có thể lén giải quyết, công tác phải được đặt lên hàng đầu.
Chủ nhiệm Phạm cũng giống như lúc còn ở phòng thư ký 02 văn phòng địa ủy, một tờ báo một ly trà có chút tự tại.
Mấy ngày nay, “Nhật báo quần chúng”, “Nhật báo Thanh Sơn”, và báo Đảng bắt đầu xuất hiện tình hình nghiêng về một phía. Các lý luận gia, văn nhân đều lộ diện. trên báo chí đều phát biểu quan điểm của mình. Mà về tư tưởng trung tâm thì cơ bản giống với bài viết của Phạm Hồng Vũ và Khâu Minh Sơn ba tháng trước. Thậm chí có một lý luận gia còn mãnh liệt nhắc đến bài văn của Khâu Minh Sơn, tán thưởng, cho rằng khả năng dự đoán tương lai và tính xa là cực kỳ chính xác. Hơn nữa, tác giả lại là người làm công tác đảng ở địa khu xa xôi thì lại càng hiếm có.
Phạm Hồng Vũ trong “Nhật báo quần chúng” nhìn thấy bài văn này thì không khỏi tinh thần rung lên, không kìm nổi đứng thẳng thân mình, đọc thầm từ đầu đến cuối. Hắn nhạy bén ý thức được, bài viết này có huyền cơ trong đó, dường như đại biểu cho một tín hiệu nào đó.
Liền vào lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
- Xin chào!
- Chủ nhiệm Phạm, giọng quan đủ lớn nhé.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trong trẻo nhưng quyến rũ của Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không dám, không dám, tôi nào dám cao giọng trước mặt Trưởng phòng Cao chứ?
Cao Khiết cười vài tiếng nói:
- Ai, trong “Nhật báo quần chúng” có đăng một bài văn, đề mục rất kêu. Cậu xem qua đi. Tờ báo đó bên cậu có không?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đang có vinh dự đọc qua, nói như vậy, là đại thủ bút của Trưởng phòng Cao à?
Cao Khiết lập tức có chút kinh ngạc, vốn là muốn đợi bất ngờ mới nói ra, khiến cho Phạm Hồng Vũ kinh ngạc một phen, không ngờ vừa mới mở miệng, Phạm Hồng Vũ liền trực tiếp xốc quân bài chưa lật.
Đầu của người này xoay chuyển thật là mau.
- A, làm sao cậu biết?
Phạm Hồng Vũ cười.
Đó cũng được xem là một giác quan thứ sáu. Hắn vốn cảm thấy bài này có huyền cơ thế nào đấy. Cao Khiết gọi điện thoại đến đây, lại nói đến bài văn này, Phạm Hồng Vũ gần như lập tức đã có thể liên hệ được.
Ban đầu chỉ là đoán, Cao Khiết có lai lịch rất lớn, rất có khả năng sinh trưởng trong một gia đình quyền quý nào đó ở thủ đô. Hiện tại xem ra cũng không phải là không có căn cứ.
Tuyệt không phải người nào cũng có thể trong Nhật báo quần chúng mà có thể phát biểu một bài văn như vậy. Hơn nữa làm chỗ dựa cho Khâu Minh Sơn khó khăn lại càng lớn.
- Cao tỷ, chị còn có bao nhiêu việc gạt tôi nữa?
Không đợi Cao Khiết nói chuyện, Phạm Hồng Vũ liền đặt câu hỏi trước. Đây chính là kỹ xảo nói chuyện của lão cảnh sát, chiếm quyền chủ động trước, thủy chung không cho người khác có lối suy nghĩ muốn vây quanh chỉ huy mình.
Quả nhiên, Cao Khiết hơi ngượng ngùng, khẽ cười một tiếng nói:
- Cũng không phải gạt ai, tôi không cần phải đi ồn ào như vậy?
Nghe ý tứ trong lời nói này, Cao Khiết là hoàn toàn xem Phạm Hồng Vũ như người bạn của mình, lúc này mới cảm thấy không nên trước mặt bạn của mình giấu diếm bí mật.
- Đó là đương nhiên. Chuyện cơ mật đại sự chỉ có một mình tôi biết.
Phạm Hồng Vũ cười hì hì, pha trò, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này một bên. Hắn và Cao Khiết trước mắt có thể xem như bằng hữu bình thường, hoặc có thể nói đều là những người ủng hộ đáng tin cậy của Khâu Minh Sơn. Kết giao giữa hai người không tính nhiều lắm. Một chút riêng tư như vậy tự nhiên là phải có sự ngừng lại.
Loại chuyện hữu tình như vậy cũng giống như tình yêu, chú ý tiến hành theo chất lượng quá trình.
Cao Khiết lại nói rất nghiêm túc:
- A, Hồng Vũ, việc này tâm lý cậu là nắm chắc nhất.
Cô là xuống trao quyền cho cấp dưới để mạ vàng, nhưng cũng không muốn sau lưng của mình có sự ồn ào huyên náo, đem mình đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió.
- Ừ, tôi biết rồi, chị yên tâm đi.
Phạm Hồng Vũ cũng rất trịnh trọng cam kết.
- Hồng Vũ, nói thật, hiện tại từ trên xuống dưới, thế cục khắp nơi đều rất khó đoán. Trong khoảng thời gian này, tỉnh nào cũng náo đến lợi lại. Tất cả mọi người đều có mục đích. Ở trên cũng không ít đại nhân vật lên tiếng. Về phần địa khu, lại loạn thành một bầy. Bí thư Lương, Chủ tịch địa khu Lý, Phó bí thư Khâu mỗi người đều mang một tâm tư. Nói chung là rất loạn.
Điện thoại đầu dây bên kia, Cao Khiết giọng điệu liền có chút bực bội.
Điểm này, Phạm Hồng Vũ thật ra có thể lý giải.
Giai đoạn này, thế lực bản thổ các nơi rất mạnh. Tỉnh đã như thế, địa khu, thậm chí huyện cũng như vậy. Ở trên cho dù có đại nhân vật lên tiếng, rồi tới tỉnh Thanh Sơn, có phải hay không có thể tạo nên tác dụng thì còn rất khó nói.
Về phần địa khu Ngạn Hoa, càng thêm giống như Cao Khiết đã nói, rất loạn.
Cao Khiết thân ở bên trong lốc xoáy, cũng khó trách cô lại cảm thấy bực bội bất an.
Có đôi khi, trước mắt là một mảnh sương mù, thấy không rõ thế cục phía trước, làm cho lòng người bất an.
- Cao tỷ, nói về Chủ tịch địa khu Lý đi. Ở tỉnh rốt cuộc tính toán an bài ông ta như thế nào?
Lý Hữu Trí đi trực tiếp quan hệ đến địa vị của Khâu Minh Sơn. Phạm Hồng Vũ liền phá lệ chú ý vài phần.
Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, Chủ tịch địa khu Lý sau khi từ tỉnh trở về, trong khoảng thời gian này đúng là rất sinh động, liên tiếp tham dự nhiều trường hợp, làm báo cáo chỉ thị. Chiếu theo như vậy, ông ta rất có thể tiếp tục được giữ lại.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng nhăn mày.
Đây không phải là tin tức tốt gì.
Lý Hữu Trí vì muốn bảo vệ vị trí của mình, rất có thể liên kết với Lương Quang Hoa, nhất trí đối phó với Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn đi rồi, ông ta ít nhất cũng được an toàn vài phần. Khâu Minh Sơn biểu hiện quá mạnh mẽ.
Thấy ống nghe không có động tĩnh gì, Cao Khiết liền đoán được Phạm Hồng Vũ khẳng định là đang hao tâm tổn sức, liền nói:
- Hồng Vũ, cũng không thể làm gì được nhiều. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Cái gì thì cũng đã làm rồi, chờ đợi kết quả đi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Ngồi chờ kết quả cũng không phải là biện pháp tốt nhất.
Cao Khiết lập tức nói:
- Ồ, nói như vậy thì cậu còn chủ ý gì cao mình à? Nói ra cho tôi nghe một chút.
- Haha, Cao tỷ, hiện tại không thể nói. Nói ra không linh đâu. Sơn nhân tự có diệu kế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius