Vì thế tối hôm đó Diệp Phàm được Diệp Nhược Mộng hầu hạ trong cung như phi tần chiều hoàng thượng, sẵn hơi rượu ngà ngà lột phăng hết quần áo của cô. Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy ngọc phong cao ngất, thân thể trắng nõn, vùng cỏ thơm um tùm nơi u cốc tiêu hồn.
Diệp Phàm nổi cơn cuồng bạo, không hề có một phút dạo đầu cứ thế vác thương ra trận làm tấm ván gỗ phòng phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng rên rỉ thì thầm mê người.
Đương nhiên, những thứ này cũng không thể gạt được Diệp Kim Liên, chị cũng sớm biết điều này vội vàng gạt Nhị Nha Tử ra chỗ khác không làm hư thằng bé. Ngay cả Diệp Kim Liên đã phòng không rất lâu, gần đây mới được chủ tịch Ngô dạo qua cũng cảm thấy nóng rực phải đi tắm rửa hồi lâu mới dịu xuống.
Tư tưởng Diệp Kim Liên lúc này cũng rất thoải mái, nếu con gái mình có thể cột được với tổ trưởng Diệp tuổi trẻ có tiền đồ sáng lạn là một chuyện tốt.
Tuy nói không thể kết hôn nhưng Diệp Phàm dù sao cũng phải thu xếp, biết đâu có thể chuyển vào biên chế chính thức. Vì thế khi con gái đỡ lấy Diệp Phàm uống say trở về, chị cũng dặn dò con gái những kỹ xảo cần thiết, dù sao Diệp Kim Liên cũng là người từng trải hơn.
Vào nửa đêm.
Diệp Phàm đang ôm Diệp Nhược Mộng ngủ say thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập nên bừng tỉnh. Cuống quít mặc xong quần áo mở cửa thì thấy một thôn dân nói gấp gáp:
- Tổ trưởng Diệp, xảy ra việc lớn rồi. Chủ nhiệm Lý bị bao vây rồi, nếu không thoát được sẽ phiền to.
- Chủ nhiệm Lý, ai là Chủ nhiệm Lý?
Diệp Phàm nhất thời có chút mơ hồ, chủ nhiệm, sở trưởng ở thị trấn Lâm Tuyền có rất nhiều, hắn mới chỉ đến đây căn bản không thể nhớ nổi.
Lúc này điện thoại vang lên, Diệp Nhược Mộng ở trên lầu hô:
- Diệp Phàm, Chủ tịch thị trấn tìm anh.
- Tiểu Diệp, cậu phải nhanh chóng đến trong thôn đi. Chủ nhiệm Ban Sinh đẻ có kế hoạch Lý Hiên Thạch đã bị bao vây, nhất định phải giải cứu cho bọn họ. Cậu là tổ trưởng tổ công tác nên quen thuộc tình hình địa phương, phải ngăn chặn mọi chuyện không để xảy ra đổ máu.
Giọng Thái Đại Giang nghe vẻ bối rối, thôn đập Thiên Thủy làm y vô cùng nhức đầu. Nơi đây toàn là dân quê lạc hậu, trong lúc công tác sinh đẻ có kế hoạch dù sao cũng phải làm tốt, nếu không cuối năm trong phần đánh giá công tác cán bộ sẽ nếm phải uy lực của ”một phiếu phủ quyết”. Nói cách khác, dù cho mọi thứ khác làm tốt mà công tác này không được thì sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả chung.
Ở trên đường, Diệp Phàm hỏi một chút mới biết thì ra là tối nay phó chủ nhiệm Lý Hiên Thạch dẫn theo người trong Ban Sinh đẻ có kế hoạch thị trấn Lâm Tuyền thực hiện hành động ‘Mũi Tên Đen’ tiềm phục trên ngọn núi đầu thôn. Nửa đêm cả bọn xông vào để thực hiện công việc đình sản ở nhà Lý Nhị Cẩu.
Bởi vì Lý Nhị Cẩu đã sinh tới bốn lần rồi, đã thử qua hết các cách cổ truyền lẫn hiện đại nhưng vẫn toàn là vịt giời, đều không sinh ở nhà nên lúc trước Ban Sinh đẻ có kế hoạch muốn bắt người đều tìm không thấy, tuy nhiên tin tình báo lần này của Lý Hiên Thạch rất chính xác.
Biết được Lý Nhị Cẩu và bà xã của y có nhà là cả nhóm lập tức phóng đến, hơn nữa đồ nghề cũng chuẩn bị sẵn, mọi việc đều chu đáo khiến Lý Hiên Thạch cảm giác bản thân mình có được năng lực làm mã tặc đời xưa.
Cũng khó trách Lý Hiên Thạch vội vàng, bởi vì chủ nhiệm Ban Sinh đẻ có kế hoạch thị trấn Lâm Tuyền được điều đi tới giờ tới giờ vẫn chưa có người lên thay. Tuy y được Thái Đại Giang cũng tính toán nâng lên nhưng bị bí thư Tần lấy cớ là năng lực Lý Hiên Thạch có vấn đề nên đè xuống. Vì vậy Lý Hiên Thạch cũng gấp a, vì mũ quan mà tự mình xuất mã chạy tới thôn đập Thiên Thủy làm ra thành tích.
Ai ngờ vừa bắt được bà xã của Lý Nhị Cẩu là Trương Tứ Hoa vừa định rời đi thì bị Lý Nhị Cẩu tiện tay cầm một cây gậy gỗ phang trúng chân, sau đó bị ôm cứng lại. Sau đó 10 vị đội viên của ‘Mũi Tên Đen’ vì muốn giải cứu mà cũng bị vây lại, chỉ thoáng sau người họ Lý đã chạy đến muốn thoát cũng không được.
Diệp Phàm vội vàng chạy đến được nhà Lý Nhị Cẩu thì đã thấy đầy những người đang giơ cao nào là gậy gỗ, gậy sắt, gạch đá. Trong biệt đội Mũi Tên Đen thì đã có ba đội viên nằm thẳng cẳng dưới đất. Người của họ Lý tuy nói căn cốt bình thường nhưng cũng luyện qua mấy chiêu, mấy tổ viên Mũi Tên Đen tuy đều là quân nhân xuất ngũ nhưng có một câu mãnh hổ nan địch quần hồ a.
- Dừng tay!
Diệp Phàm thấy chuyện quá khẩn cấp, mấy đội viên của Ban Sinh đẻ có kế hoạch đã bị dồn đến góc tường, người họ Lý thì đang sát khí đằng đằng, nếu xảy ra chết người thì cũng chẳng biết quy trách nhiệm vào ai nên vội vàng thét lớn xông lên.
Người nhà họ Lý thấy tổ trưởng Diệp tới rồi thì cũng dừng tay.
- Hoành Sơn, nói xem chuyện gì xảy ra?
Diệp Phàm liếc mắt thì thấy tên Lý Hoành Sơn vừa vật tay với mình đứng lẫn trong đó. Thằng ranh này cũng tàn ác a, vừa đá cho một đội viên Mũi Tên Đen đá cho bầm tím.
- Hắc hắc! Là anh Diệp! Tôi cũng đâu biết chuyện gì đâu, thấy giống như có giặc cướp vào nhà Nhị Cẩu nên tới đây bắt giặc thôi.
Lý Hoành Sơn gượng cười tiến lên.
- Đánh cướp!
- Diệp Phàm lẩm bẩm rồi nhìn nhà Lý Nhị Cẩu một cái, nhà này thì cướp được cái gì chứ. Tường gỗ đã hư hại, trong phòng thì trống trơn. Mấy cái giường ọp ẹp bên trên có mấy cái chăn bông hôi xì. Hiện đại nhất trong nhà là một chiếc máy thu thanh không biết từ niên đại nào, không biết có phải là đồ đồng nát thu gom hay không ......
Nhà này cũng có cướp tới thì đúng là mắt mù rồi, Lý Hoành Sơn nhìn Diệp Phàm đánh giá căn phòng thì cũng chột dạ, biết mình vừa rồi nói quá ngu, ngay cả một đứa trẻ lên ba cũng không tin.
- Diệp...... tổ trưởng Diệp, chúng tôi đang thi hành công vụ. Những người này công khai kháng cự pháp luật. Tôi hi vọng tổ trưởng Diệp lập tức báo lên cho đồn công an thị trấn Lâm Tuyền mời cảnh sát tới chấp pháp. Ôi! Chẳng còn luật pháp gì hết.
Lý Hiên Thạch kêu lên oai oái, chân cẳng đã bị biến thành chân heo rồi.
- Luật pháp! Luật pháp cái rắm. Người của Ban Sinh đẻ có kế hoạch đêm khuya vào phòng người khác bắt người lại còn muốn pháp luật bảo vệ, nếu lộ ra ngoài càng chết nữa. Tuy nhiên công tác này cũng rất khó khăn nên lãnh đạo bên trên cũng mắt nhắm mắt mở. Giờ chủ yếu nhất là thoát thân, nhìn tình huống Trương Tứ Hoa cũng không được tốt, coi chừng mấy đội viên Mũi Tên Đen ép cho thành đẻ non cũng có thể......
Diệp Phàm trong lòng cười khổ an ủi:
- Chủ nhiệm Lý! Nhanh chóng trở về thị trấn Lâm Tuyền trị thương quan trọng hơn, nếu như chậm tàn phế đôi chân thì phiền rồi.
Diệp Phàm muốn thừa cơ thoát thân, về phần nói bắt bà xã của Lý Nhị Cẩu thì lờ đi. Làm ầm lên thì người nhà họ Lý bùng phát đánh hết cả đám người của Ban Sinh đẻ có kế hoạch thì xong đời.
Lý Hiên Thạch cũng hiểu, vội vàng gật đầu:
- Tốt, đi về trước trị trị.
- Chậm đã! Bà xã của tôi bị các ngươi đả thương rồi, đừng có mong chạy.
Lý Nhị Cẩu lúc này đột nhiên chạy tới ôm lấy Lý Hiên Thạch, người nhà họ Lý cũng giơ gậy gộc sẵn sàng, tình thế thoáng cái lại trở nên khẩn trương.
- Muốn làm gì? Lý Nhị Cẩu, buông tay! Vợ anh để đó tôi chữa trị cho.
Diệp Phàm hô.
- Mày là cái thá gì? Hôm nay không đưa đủ một ngàn đồng thì đừng mong rời khỏi đây, đem tiền đây! Hừ!
Lý Nhị Cẩu mới từ bên ngoài về nên căn bản không biết Diệp Phàm là người phương nào, gã nhìn quanh toàn thấy người họ Lý nên lớn mật làm càn.
- Được! Một ngàn đồng phải không? Tôi cho. Hoành Sơn, anh tới làm chứng đi, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ.
- Diệp Phàm hơi nổi giận, con mẹ nó cũng quá khoa trương.
- Tốt lắm Nhị Cẩu, tổ trưởng Diệp đã nói vậy rồi thì vợ anh không xảy ra chuyện gì đâu, buông tay đi!
Lý Hoành Sơn bị ánh mắt chằm chằm của Diệp Phàm nhìn vào bất đắc dĩ phải giải vây.
- Một ngàn đồng có thể cho anh, tuy Lý Nhị Cẩu anh nghe kỹ cho tôi. Sau khi tôi chữa thương xong phải đưa vợ anh đến bệnh viện huyện Ngư Dương triệt sản, có muốn một ngàn đồng không?
Diệp Phàm cũng là khí thế bức người, đối với người dân thôn đập Thiên Thủy mà nói thì cứ phải phủ đầu là tốt nhất.
- Cái này ...... ...này...
Lý Nhị Cẩu đáng thương nhìn Lý Hoành Sơn rồi vội vàng buông tay. Bà xã Trương Tứ Hoa đang mang thai, nếu đem đi triệt sản vậy thì coi như gã đoạn tử tuyệt tôn, còn về bốn con vịt giời kia thì coi như không, nên Lý Nhị Cẩu không sợ mới là lạ.
- Bỏ đi Nhị Cẩu, tôi chị Hoa cũng không chuyện gì đâu, đỡ chị ấy dậy đi! Về phần tiền coi như xong.
Lý Hoành Sơn nhíu mày bất đắc dĩ nói, liếc mắt nhìn Lý Hiên Thạch, ý tứ bảo là người của Ban Sinh đẻ có kế hoạch cũng bị thương, nếu quả thật phải đền tiền thuốc men thì không phải ngươi chịu thiệt sao! Chủ yếu là phải cho tổ trưởng Diệp chút mặt mũi. Hơn nữa tổ trưởng Diệp cũng không phải là người bình thường, có thể đấu ngang tay với tộc trưởng nhà mình khiến Lý Hoành Sơn vô cùng bội phục. Ngay cả tộc trưởng cũng nói hắn là một dị nhân, không thể đắc tội .
Lý Nhị Cẩu bất đắc dĩ tới đỡ vợ gã dậy, tuy nhiên lúc này lại có một giọng xúc xiểm:
- Lý Nhị Cẩu, sao bình thường thấy ngươi trong thôn nghênh ngang vậy mà giờ thun vòi rồi à. Vô dụng! Hèn nhát! Phụ nữ có chồng mà ngay cả vú vê cũng để người ta sờ soạng thì nói làm quái gì, không chừng cái đồ phía dưới cũng dâng luôn rồi. Hắc hắc! Có phải là đàn ông nữa không? Đúng là quá mất mặt người họ Lý đi.
- Ngươi...... Ngươi......
Lý Nhị Cẩu giận đến xám mặt lắp bắp. Giương mắt nhìn lại thì thấy là Lâm Tuyền ba bá Lý Đức Quý, vì thế cũng không dám phát tác nên rất khó chịu. Nhìn sang Diệp Phàm thì thấy có thể ăn hiếp được tên thư sinh này liền hung hăng:
- Không được! Hôm nay không lấy được 1000 đồng thì ông mày không để yên.
Vừa nói tiện tay cầm một cây gậy gỗ to bằng bắp tay giơ lên, ra bộ liều chết.
- Không sai! Như vậy mới là đàn ông chứ. Đập Thiên Thủy chúng ta không có bọn hèn nhát. Mọi người nói đúng không, cứ nhịn rồi để người ta lấn tới trước cửa. Vậy thì còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông nữa......
Lúc này có một tên đứng đằng sau Lý Đức Quý hô lớn.
- Trương Thanh Vượng, mày sủa cái gì đó!
Lý Hoành Sơn hơi nổi giận, cảm thấy rất mất mặt.
“Mẹ kiếp! Đám người họ Trương cũng tới đây tham gia náo nhiệt. Chắc là do lần bầu cử này người họ Trương cũng có một ứng cử viên. Họ muốn khơi lên mâu thuẫn trong họ Lý để thừa nước đục thả câu làm cho tình huống phức tạp. Tuy nói người cầm đầu họ Lý, họ D, họ Ngô đồng ý không gây chuyện nhưng họ khác muốn quấy rối thì sao......”
Diệp Phàm trong lòng sầu lo không dứt, lại thấy hai tên Lý Đức Quý và Trương Thanh Vượng lại giơ gậy lên tiến về hắn. Lý Hoành Sơn cũng không tiện nói, dù sao nếu họ Lý tỏ ra quá yếu nhược sẽ bị ba họ khác xem thường.
- Thật muốn gây chuyện phải không? Lý Đức Quý, Trương Thanh Vượng, có gan thì đứng ra đây! Thằng cụ nó! Để xem tao có trị được hai thằng mày không?
Diệp Phàm vận khởi thuật dưỡng sinh hét lớn một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang rồi đập cái ghế gỗ đánh “chát” một cái vào đùi vỡ tan, thuận tay cầm hai chiếc cẳng ghế làm song tiết côn chỉ vào Lý Đức Quý và Trương Thanh Vượng hô lớn. Lúc này hắn hoàn toàn trông như xã hội đen, còn đâu hình tượng cái gì mà tổ trưởng, cán bộ cấp trưởng ban.
Hai người nhất thời bị chấn trụ, rụt cổ lùi về phía sau một bước. Cả trăm người xung quanh cũng theo bản năng lùi lại mấy bước.
Đùa giỡn sao, cái ghế kia cứng như sắt, đập lên bàn đá hồi lâu mới gãy. Bản thân mình là máu thịt, đụng phải thì không sứt đầu cũng mẻ trán rồi.
Chớp thời cơ mọi người đang sững sờ, Diệp Phàm hô:
- Đi!
Mấy người đội viên của Mũi Tên Đen cũng không phải ngu muội, nghe Diệp Phàm vừa hô thì vội vàng Lý Hiên Thạch lên nhanh chóng rút lui đi ra ngoài. Phía trước có Diệp Phàm cầm chân ghế mở đường nên không ai dám đứng ra ngăn cản, dù sao Diệp Phàm cũng là người của chính phủ, không sợ là nói khoác.
Đợi đến khi cả đám đã lên xe chuồn đi thì Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện thấy mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Vừa rồi đúng là quá nguy hiểm, nếu cả trăm người cùng xông lên thì với chỉ một mình mình vừa đạt tới cảnh giới Khai Nguyên của thuật dưỡng sinh chắc chắc sẽ bị làm gỏi
Mới vừa đi tới cửa cung thì hắn phát hiện thấy Nhị Nha Tử dẫn mấy người họ Ngô đang đứng chờ. Thì ra Nhị Nha Tử thấy tình huống không ổn vội vàng chạy báo cho Ngô Thiên Lĩnh, khi tới nơi thì mọi chuyện đã xong vì Ngô Thiên Lĩnh ở tại giữa thôn. Còn Diệp Nhược Mộng cũng gọi Diệp Vỹ Cường và hiệu trưởng Trương tới.
- Cám ơn anh Ngô, anh Diệp, anh Trương.
Diệp Phàm trong lòng ấm áp dễ chịu, dù sao người ta cũng tới để giúp mình, khi đơn độc mới thấy chân tình, biết thế nào là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết giá.
- Người anh em Diệp không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi.
Đám người Ngô Thiên Lĩnh lao xao mấy câu rồi trở về tiếp tục ngủ.
- Đã tới rồi thì ngồi uống chút gì đi.
Diệp Phàm quay đầu nói với Diệp Nhược Mộng:
- Cô giáo Diệp, phiền cô và dì Kim Liên dọn vài món ăn, bảo Nhị Nha Tử ra quán mua vài bình Nhị Oa Đầu về ngồi uống đi. Làm vài ly cho ấm bụng rồi trở về cho thoải mái.
Mọi người gật gù đến khi ngà ngà mới về, quan hệ lại càng thêm thân thiết. Người Hoa Hạ đúng là có văn hóa rượu, câu này cũng không phải nói suông.
Diệp Nhược Mộng tối nay lại càng dịu dàng động lòng người. Cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng tươi, để lộ cặp chân trắng nõn thon dài đẹp tuyệt trần. Chiếc váy vừa khéo ôm khít lấy cơ thể làm tôn vóc người tuyệt mỹ, bầu ngực căng tròn giống như hai đóa hoa sen vươn lên.
Diệp Phàm nhìn thấy cũng phải nuốt khan một ngụm, thở dài nói:
- Thiên nhiên khứ điêu sức, thanh thủy xuất phù dong. Trọc thanh liên nhi bất yêu......
Đang ngồi ngây ngốc thì Diệp Nhược Mộng đã sớm đến hậu đường đun một thùng gỗ lớn nước gọi Diệp Phàm đi rửa, sự quan tâm này khiến cho hắn cảm động tận đáy lòng.
- Nhược Mộng, tới đây kỳ cho anh đi
Tên khốn Diệp Phàm được voi đòi tiên, thả người nằm trong thùng gỗ còn muốn nếm mùi làm thiếu gia có nha đầu hầu hạ.
- Nằm mơ đi!
Nhược Mộng nguýt hắn một cái rồi đi rả cửa.
- Mộng à, con đi kỳ cọ cho tổ trưởng Diệp một chút đi, cậu ấy quá mệt rồi cũng cần thư giãn một tí.
Diệp Kim Liên từ tầng dưới nói vọng lên.
- Mẹ!......
Diệp Nhược Mộng đỏ hồng cả mặt, dưới ánh đèn lộ ra vẻ kiều mỵ đến cực điểm. Chỉ có thể dùng câu “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” để diễn tả. Cô khẽ cúi đầu cầm một chiếc khăn lông kỳ lên người Diệp Phàm khiến cho hắn nhìn đến to đầu. Mệnh căn phía dưới đã sớm nhất trụ kình thiên vận sức chờ phát động. Hắn kìm không nổi đưa tay ra chụp một cái lôi tuột Diệp Nhược Mộng vào trong trong thùng gỗ.
Diệp Nhược Mộng giãy dụa một lát rồi cũng để cho Diệp Phàm được như ý. Bàn tay hắn nghịch ngợm từ khe rãnh giữa hai ngọn núi tới chỗ vùng cỏ rậm rạp, hai cặp môi đã sớm dính sát vào nhau. Trong thùng gỗ vang lên tiếng ì oạp, không biết Nhị Nha Tử có nghe thấy hay không, quả thực là đầu độc trẻ em.
Trong một gian phòng của quán rượu Tử Vân số một thị trấn Lâm Tuyền, có mấy người mang vẻ mặt lo lắng đang ngồi.
Đội trưởng Lý của đội cảnh sát hình sự tỉnh cau mày hớp một ngụm trà Ô Long, trong miệng cảm thấy đắng ngắt, nhìn lướt qua mọi người nói.
:- Chuyện này quả thật khó khăn, Điêu Lục Thuận và ba quý tử giống như chuột cống chui biến xuống đất, chẳng lẽ đã chạy tới Giang Chiết rồi? Theo tin tức báo về thì chưa, tuy nhiên cũng không thể loại bỏ khả năng này, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý sẵn. Mọi người đều biết hai tên này trơn như cá chạch, mỗi tên đều đã từng giết mười mấy người, ngay cả quân nhân, cảnh sát cũng dám ra tay. Cấp trên rất coi trọng lần vây bắt này, giờ cấp cho mấy anh điện thoại di động, còn có thêm người gia nhập vào tổ trọng án chúng ta.
- Người nào vậy đội trưởng Lý?
Phó Cục trưởng cục công an hành phố Mặc Hương Vu Kiến Thần tò mò hỏi.
- Nghe nói là tuyển chọn ra từ lực lượng đặc biệt Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam, tên là Tề Thiên, chừng 20 tuổi, mang quân hàm thượng úy đại đội trưởng, chắc còn dẫn theo cả một nhóm lực lượng đặc biệt.
Đội trưởng Lý nói vẻ thần bí.
- Ách! Một vị Thượng úy có gì kỳ lạ.
Phó Cục trưởng cục công an huyện Ngư Dương Chu Bách Thành ngạc nhiên, thứ nhất là xem Tề Thiên chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi, thứ hai cấp bậc cũng không cao.
- Cục phó Chu, anh chưa biết lực lượng Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam có danh tiếng rất lớn, ha hả.
Triệu Thiết Hải lộ vẻ hâm mộ, ngắt lời lãnh đạo.
- A! Thiết Hải cũng biết Liệp Báo, nói nghe một chút.
Vu Kiến Thần khẽ mỉm cười.
- Hắc hắc! Cục phó Vu, tôi vốn là lính trinh sát chuyển ngành, trước đó tâm nguyện của tôi là có thể được vào Liệp Báo, đáng tiếc vào không được, đau lòng a! Chỉ một chút xíu nữa là có thể vào được Liệp Báo rồi. Nghe nói Liệp Báo là lực lượng đặc biệt tinh nhuệ của đại quân khu Lĩnh Nam, tùy tiện lấy ra một thượng úy trong đó cũng mạnh hơn một thiếu tá chính quy, tất cả đều là siêu cao thủ ngàn người chọn một. Tề Thiên mới 20 tuổi có thể thăng làm Thượng úy Đại đội trưởng là vô cùng không đơn giản, tuyệt đối là một cao thủ, nói không chừng còn có bối cảnh thâm hậu. Có gã đem theo một nhóm gia nhập chúng ta vậy thì hành động lần này càng thêm chắc chắn rồi.
Triệu Thiết Hải vô cùng hưng phấn, hai tay cứ luôn xoa xoa, giống như rất khẩn trương .
- Ừ! Thiết Hải nói không sai! Cho nên chờ một chút bọ họ tới là hai vị đại cục trưởng có thể thấy ngay, ha hả.
Đội trưởng Lý Xương Hải cười nhẹ.
- Đội trưởng Lý! Cho dù là tội phạm cấp hai cũng không nên mời bừa Liệp Báo đến đây chứ! Bọn họ tuy nói là quân nhân tinh anh nhưng chúng ta cũng là người có năng lực trong công an, được phái trực tiếp từ Ban công an tỉnh xuống, thêm cả một vài cảnh sát hình sự có kinh nghiệm là được, cần gì làm phiền bộ đội ra tay. Cứ như vậy chẳng phải là cho lãnh đạo quân đội xem nhẹ cảnh sát chúng ta.
Bộ dạng Vu Kiến Thần dường như không phục, cảm thấy rất mất thể diện, Triệu Thiết Hải và Chu Bách Thành cũng có tâm tư này. Dù sao đuổi bắt tội phạm là bổn phận của bản thân mình, để người ngoài xen vào chứng tỏ là công an không có năng lực.
- Ai! Mới đầu tôi cũng nghĩ như các anh vậy. Tuy nhiên ban lãnh đạo có nói thêm, lần này bọn họ tới đây còn thi hành nhiệm vụ bí mật. Hành động đuổi bắt đào phạm phải do Liệp Báo làm chủ, chúng ta chịu trách nhiệm điều tra và trợ giúp. Đoán chừng Điêu Lục Thuận và ba quý tử có việc gì đó động đến quân khu Lĩnh Nam, nếu không bên quân đội sau khi biết được tin tức cũng sẽ không gấp gáp đến vậy. Hơn nữa theo tin tin tức nói có thể đàn em của Điêu Lục Thuận, biết đâu còn có vũ khí uy lực lớn, là một nhân vật cực đoan nguy hiểm......
Đội trưởng Lý phân tích:
- Tuy cũng chỉ có thể nói là suy đoán, phục tùng mệnh lệnh là được. Thiết Hải, tình huống thôn đập Thiên Thủy như thế nào?
- Tổ trưởng Diệp nói là chưa điều tra ra nhân vật nào khả nghi, thôn đập Thiên Thủy quá lớn, nhân khẩu trên vạn người nên quả thật làm phiền Diệp Phàm rồi. Nghe nói mới vừa rồi chủ nhiệm Lý Hiên Thạch Ban Sinh đẻ có kế hoạch mang theo tổ hành động Mũi Tên Đen đi bắt người bị thôn dân vây đánh đến bị thương. Chủ tịch Thái và bí thư Tần gấp đến độ gọi tôi ứng cứu. Tôi đang chuẩn bị xuất quân thì một mình tổ trưởng Diệp đã giải quyết, thành công cứu được đội viên Mũi Tên Đen, người anh em này quả không đơn giản a!
Triệu Thiết Hải dường như vẫn còn sợ hãi, đưa tay vuốt mặt.
- Một người có thể giải quyết được sao?- Chu Bách Thành biết rõ tình huống thôn đập Thiên Thủy nên kinh ngạc.
- Ách! Nghe các anh nói như thôn đập Thiên Thủy là đầm rồng hang hổ vậy, có đáng sợ vậy không chứ, chúng ta là công an mà.
Đội trưởng Lý Xương Hải khó hiểu, hơn nữa còn không tin. Tuy hồi trước bọn họ đã gặp qua nhiều tình huống phức tạp ở thôn đập Thiên Thủy nhưng cũng không quá coi trọng, chỉ cảm thấy thôn dân ở đó tuy đông nhưng không hiểu biết nhiều lắm về pháp luật. Lý Xương Hải phụ trách mấy ngàn vạn người tỉnh Nam Phúc, một vạn người chỉ là một bữa ăn sáng, loại lưu manh nào chưa gặp qua, một thôn hẻo lánh thì cho dù phiền toái nào cũng không phải là quá lớn.
- Đội trưởng Lý có thể chưa rõ, nói ra cũng sợ các vị lãnh đạo chê cười, vết sẹo trên mặt này là do người của thôn đập Thiên Thủy tặng cho đấy.
Triệu Thiết Hải có chút lúng túng vuốt mặt cười khổ nói.
- Vết sẹo!
Lý Xương Hải và Vu Kiến Thần nhìn vết sẹo trên mặt Triệu Thiết Hải vẻ khó hiểu, trong lòng giật mình, lại có kẻ dám chém công an ư.
- Ha hả! Lúc ấy thôn đập Thiên Thủy thôn bầu cử chủ tịch thôn nên xảy ra đổ máu, công an phải tới dẹp. Ai ngờ dân ở đó rất hiếu chiến, năm người của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền đều bị thương. Cuối cùng huyện phải xuất động cảnh sát vũ trang mới dẹp yên, tuy nhiên đến giờ vẫn chưa bầu được chủ tịch thôn. Vậy nên mới nói Diệp Phàm đúng là khó khăn, đừng nói là hắn mà dù chủ tịch huyện cũng chưa chắc giải quyết được chuyện này.
Chu Bách Thành hiểu rõ sự việc lắc đầu quầy quậy.
- Không thể ngờ! Thật sự không thể ngờ!
Lý Xương Hải lắc đầu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời:
- Thằng ranh Diệp thật đúng là không đơn giản, là một nhân tài. Người như vậy nếu như có thể chiêu mộ vào cảnh sát thì quá tốt.
- Người ta là sinh viên tốt nghiệp Đại học Hải Giang đâu thể nào chịu làm cảnh sát?
Triệu Thiết Hải lắc đầu......
- Biết đâu đấy! Cho hắn Phó phòng có làm hay không? Hiện giờ cùng lắm hắn chỉ là một cán bộ cấp trưởng ban, một cán bộ thôn.
Vu Kiến Thần đến gần nói.
- Cấp Phó phòng, người anh em này chẳng lẽ gặp may rồi.
Trong lòng Triệu Thiết Hải nhảy dựng lên.
- Nhìn lại đi!
Lý Xương Hải hừ một tiếng, cán bộ công an cấp Phó phòng cũng không phải dễ làm, chủ yếu là Diệp Phàm tuổi còn rất trẻ, cho dù là Lý Xương Hải cũng không dám mạnh miệng. Dù sao cũng còn dính dáng nhiều người tới địa phương, hơn nữa y cảm thấy Diệp Phàm chưa cáng đáng nổi cán bộ cấp phòng.
- Đội trưởng Lý, cậu Diệp tuyệt đối là một nhân tài. Tôi vừa nghe điện thoại biết được một mình cậu ấy dám đối mặt với trăm người nhà họ Lý cứu được mấy đội viên của Ban Sinh đẻ có kế hoạch.
Triệu Thiết Hải nói đỡ, y cũng muốn giúp Diệp Phàm một lần. Nếu như Diệp Phàm có thể lên chức thì với quan hệ giữa mình và hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ. Tuy nhiên Triệu Thiết Hải cũng cho là Phó phòng thì không có khả năng, dù sao Diệp Phàm mới 19 tuổi hơn nữa mới vừa tham gia công tác. Ở Hoa Hạ thì lý lịch là điều kiện tiên quyết, chủ yếu nhất chính là Diệp Phàm cũng không có chỗ dựa gì lớn .
- Anh lại thừa nước đục thả câu đấy hả, có gì mau nói toẹt ra đi.
Chu Bách Thành giữ không được bình tĩnh nữa.
- Một cước đá vỡ một cái ghế gỗ có chân to bằng cổ tay, trấn trụ cả hơn một trăm người nhà họ Lý. Người dân thôn đập Thiên Thủy còn phong kiến, cứ quyền đầu lớn là đạo lý. Hơn nữa nghe nói xử lý tranh chấp ở ruộng nước, hắn một phát đánh gãy một cây đòn gánh to bằng bắp đùi.
Triệu Thiết Hải ra vẻ đắc ý, bộ dạng giống như Bá Nhạc phát hiện kỳ tại, lại có vẻ bội phục.
- Thiệt hay giả? lại là kinh ngạc:
- Nếu như là thật thì thằng nhãi này có tập võ thuật, hơn nữa còn là một cao thủ. Như vậy đi Thiết Hải, lúc nào hắn trở lại thì anh gọi nó tới đây chúng tôi xem thử một chút, nếu như là thật thì tôi lập tức đề nghị Cục trưởng đề cử hắn đến đội cảnh sát hình sự tạm thời làm huấn luyện viên.
- Chậm đã lão Vu! Đội của tôi cũng thiếu nhân tài như vậy. Có nhiều thứ không phải là có súng ống là giải quyết được vấn đề, nhất là đối với cảnh sát hình sự như chúng ta, thậm chí vào lúc quan trọng lại có tác dụng quyết định.
Đội trưởng Lý dường như hơi động tâm......
Dĩ nhiên đối với tranh luận của mấy yếu nhân, Diệp Phàm cũng không hề biết. Lúc này hắn đang thoải mái âu yếm cặp bánh bao mơn mởn, nhìn nó biến hóa ra đủ thứ hình dạng. Đầu óc của hắn đang suy nghĩ cách giải quyết cái mầm tai họa Long mộ của thôn đập Thiên Thủy. Xem diễn biến mấy ngày qua thì Long mộ không hủy không được, chỉ có diệt trừ nó thì cuộc bầu cử chủ tịch thôn mới tiến hành thuận lợi, nếu không tất cả sẽ là công dã tràng.
Trong lòng hắn cũng rất khổ sở, phá hủy phong thủy mộ tổ người khác là chuyện quá âm hiểm. Nếu theo mê tín thì mình tuyệt đối sẽ bị trời phạt hoặc tổn dương thọ, còn ác độc hơn cả giết người cướp của. Nhưng vì sự ổn định và bình yên của thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm suy đi nghĩ lại cũng không thấy có cách nào hơn.
Diệp Phàm tự nhủ:
- Mình không vào Địa Ngục thì ai vào? Ai! Mình là một đảng viên, phá mộ tổ người ta thì đã là gì? Mẹ kiếp! Âm hiểm thì âm hiểm đi!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Xuân Thủy khi trở về còn mang theo một nam thanh niên tên là Đoàn Hải. Người này cao gầy, cũng không có vẻ gì đặc biệt, nghe nói là tốt nghiệp học viện Nam Phúc Thương, cũng chỉ mới 21 tuổi. Trông gã ủ rũ như người chết rồi, làm người khác nhìn vào trông rất khó chịu.
Nghe nói gã này trước công tác ở chính quyền huyện Ngư Dương, nói không chừng còn là một thư ký, chắc là đắc tội với ai nên bị đày xuống thị trấn Lâm Tuyền. Đáng lẽ là làm ở ban Đảng – Chính nhưng lão hồ ly Vương Nguyên Thành vừa nghe nói là bị đày xuống thì đẩy ngay tới đây, miễn đắc tội với lão đại của gã trên huyện.
Đối với y mà nói nếu sử dụng gã thì đắc tội với cấp trên, còn lại nuôi thêm một mầm họa bên người. Đang lúc đau đầu thì nhân Lưu Trì lên chức, tổ công tác thôn đập Thiên Thủy thiếu đi một người nên nhét ngay vào.
Đoàn Hải đoán chừng là trong lòng kìm nén bực bội, phát hiện tổ trưởng Diệp Phàm cũng xấp xỉ tuổi như mình, gã lại tốt nghiệp trường cao đẳng nổi danh của tỉnh Nam Phúc nên hơi xem thường Diệp Phàm.
Gã giữ thái độ lạnh lùng bất cần, vào năm 95 thì sinh viên tốt nghiệp đại học còn rất ít ỏi, khó trách Đoàn Hải có chút lên mặt.
Đoạn Hải nghe phân công công việc thì cũng ngồi ỉu xìu, chẳng biết có nghe được câu nào hay không làm Diệp Phàm hơi nhíu mày, công việc thôn đập Thiên Thủy phức tạp như thế mà gã lại ù ù cạc cạc, lỡ xảy ra chuyện gì thì phiền phức to.
- Đoàn Hải, tình hình thôn đập Thiên Thủy phức tạp. Anh chắc cũng đã nghe kể chuyện bầu cử chủ tịch thôn mà phải xuất động cảnh sát vũ trang rồi, ngay đêm qua người của Ban Sinh đẻ có kế hoạch của thị trấn bị vây đánh bị thương. Ở đây không nói tới chuyện đạo lý luật pháp nên anh và Xuân Thủy đi tuyên truyền phải chú ý thái độ. Tôi biết trong lòng anh có ủy khuất, mà mỗi người chúng ta đều như vậy cả thôi. Tuy nhiên công tác thì phải tiến hành cho tốt, nếu có thể đạt được thành tích biết đâu xong lần bầu cử này mọi người sẽ có hy vọng. Còn nếu làm không xong thì chúng ta cũng coi như ném vào sọt rác rồi......-
Diệp Phàm phân tích lợi hại.
- Đoàn Hải, anh đừng cho là tổ trưởng Diệp nói quá. Nói ngay như tổ trưởng Diệp kia kìa, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng Hải Giang, là đảng viên dự bị đấy.
Lý Xuân Thủy khoa trương, đương nhiên là có ý hạ thấp Đoàn Hải ý tứ. Người ta là đại học Đại học Hải Giang xếp thứ sáu toàn quốc, anh là cái quái gì.
- Đại học Hải Giang, có thật không?
Đoàn Hải trố mắt không tin, điều này cũng có lý vì cả huyện Ngư Dương cũng khó tìm ra được ai có thể chen chân vào đại học Hải Giang.
- Người anh em! Tôi có cần phải đi lừa anh sao? ha ha!
Diệp Phàm ra vẻ bất đắc dĩ.
- Ừ! Tổ trưởng Diệp, tôi nghe lời anh.
Đoàn Hải trầm mặc một hồi rồi nói, thật ra thì thằng ranh này nghe nói Diệp Phàm tốt nghiệp đại học Hải Giang còn bị ném tới nơi hẻo lánh này thì biết chắc cũng là đi đày, cho nên trong lòng cũng thăng bằng lại rất nhiều, vẻ mặt nhăn nhó cũng giãn ra, thầm nghĩ:
- Người ta tốt nghiệp đại học Hải Giang còn bị đi đày, như mình thì là cái gì.
Qua được hai ngày, Đoàn Hải thấy phương thức làm việc dã man của Diệp Phàm thì lại càng mở rộng tầm mắt, cảm thấy sinh viên Hải Giang sao trâu bò quá, có thể so sánh với thổ phỉ trong phim, tuy nhiên lại rất hiệu quả.
Bản thân mình kêu gào phá cổ họng không ai để ý tới, còn nhận lấy một tràng cười giễu. Nhưng đồng chí Tiểu Diệp động thủ dứt khoát một cái đã giải quyết vấn đề làm Đoàn Hải có chút bội phục thấy bản lĩnh mình còn quá kém.
Sau mấy ngày nữa, Đoàn Hải cũng dần dung nhập vào tổ công tác, cảm thấy công tác ở đây có chút kích thích hơn hồi ở huyện. Trước kia ở huyện tiếp xúc toàn người văn minh, giờ thoáng cái giống như bị ném vào bộ lạc nguyên thủy.
Mấy ngày này, tình hình trong thôn lại bắt đầu căng thẳng. Ba họ lớn bị Diệp Phàm giở một chút thủ đoạn tạm thời lắng xuống rất nhiều nhưng mấy họ nhỏ như họ Chu, Vương, Trương…lại bắt đầu gây rối.
Bọn họ thường thường lợi dụng các vấn đề đất đai, trà núi, cây rừng để khơi lên mâu thuẫn, nếu xử lý không tốt thì sẽ lây sang cả ba họ Ngô, Lý, Diệp. Diệp Phàm rất căm tức, lại càng kiên định quyết tâm phá Long mộ .
Ông trời hình như cũng hiểu tâm nguyện của Diệp Phàm nên cho hắn một cơ hội, có thể dùng một câu là “trời chiều lòng người”!
Xế chiều ngày 5 tháng 11.
Tiết trời u ám, mây đen vần vũ, không lâu sau thì sấm sét vang dội, mưa lớn ào ào trút xuống. Diệp Phàm đã sớm đem mấy bánh thuốc nổ cực lớn chôn gần khe đá chỗ Long mộ, đương nhiên dã gói gém thật chặt.
Buổi tối.
Diệp Phàm triển khai cho ủy ban kế hoạch bố trí chống lũ quét, yêu cầu mỗi tổ trưởng đều phải chú ý dò xét không để phát sinh bất cứ tình huống nào nguy hiểm.
Quá nửa đêm.
Diệp Phàm len lén mò ra Long mộ, chờ đến lúc tạm ráo mưa thì chuẩn bị thuốc nổ, cứ cách 30 thước thì đặt một cục. May là lúc tạnh mưa nhưng sấm chớp vẫn ùng oàng, Diệp Phàm đoán chừng cho dù sau khi có tiếng nổ thì người trong thôn cũng cho là sấm sét chứ không chú ý, bởi vì Long mộ cách thôn chừng 10km.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng vô cùng khẩn trương, chân cũng hơi run. Dù sao chuyện này cũng không thể để lộ ra ngoài, bằng không chắc chắn sẽ bị đi tù.
- Ầm! Ầm......
Liên tiếp tiếng nổ mạnh vang lên. Ban đầu cả vách Cẩu Hùng khẽ rung động rồi sau đó đổ sập ầm ầm. Tuy nhiên vì Diệp Phàm đã chôn thuốc nổ rất sâu nên trên mặt đất cũng không chấn động lớn, chủ yếu hắn muốn làm cho khe núi rộng ra tạo thành đất lở chôn vùi Long mộ.
Tuy Diệp Phàm đã tính toán rất tốt tuy nhiên khi đốt lửa lại sai lệch một chút!
Một cái kíp nổ cháy đến được một thước thì lại bị tắt, báo hại Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm xông lên lần nữa. Tuy nhiên Diệp Phàm vận khởi thuật dưỡng sinh thi triển khinh công nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Sư phụ Phí có dạy nói thuật khinh công tuy không như trong TV nào là Yến Tử Tam Sao Thủy, đạp ba bất trầm, Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng có thể làm cho thân thể nhẹ hơn rất nhiều, tung mình một cái là có thể dễ dàng nhảy cao hơn hai mét. Diệp Phàm thậm chí nghĩ bản thân mình đi thi Olympic sẽ đạt huy chương vàng.
Sau khi đốt xong, Diệp Phàm nhanh chóng chạy lên núi trốn, vừa chạy được khoảng chừng 50m thì có chuyện.
Cổ chân hắn bị quấn phải dây mây hết sức bền chắc quấn phải, tuy nhiên Diệp Phàm cũng không khẩn trương, nhanh chóng rút phi đao cắt phăng rồi tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên trước khi hắn kịp chạy đến nơi an toàn thì thuốc nổ đã làm đất núi sụp xuống làm Diệp Phàm hẫng chân vừa kịp kêu một tiếng thì thân thể đã bị vùi xuống nửa mét.
Diệp Phàm đề khí rống lên một tiếng rồi dùng công phu khinh công “Vân huyễn ảnh bộ” thoát ra khỏi hiểm cảnh. Tuy nhiên vừa đến bên được vách núi thì thấy cả một trận đá lở lẫn bùn đất, cây cối đang ầm ầm lao tới.
Muốn chạy thoát chắc chắn là không kịp, Diệp Phàm cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ. Hắn dồn khí vào hai tay đánh về phía một tảng đá lở lớn định lợi dụng phản lực bắn ra ngoài.
Tuy nhiên khi bắn ngược trở ra hắn lại xui xẻo rớt xuống một cái khe, cảm giác rơi xuống cùng với đất đá. Đá lớn phía trên cũng ầm ầm ập xuống, tuy nhiên Diệp Phàm may mắn đụng phải một viên đá lớn làm vỡ ra rồi cứ thế rơi xuống theo quán tính cùng với viên đá.
Diệp Phàm cảm giác bản thân đang trôi theo dòng đất đá, căn bản không thể nào cưỡng lại được. Cho dù mình có bản lĩnh thế nào thì dưới uy lực đáng sợ của thiên nhiên cũng không khác một con thuyền nhỏ trên biển rộng, sinh mạng hết sức nhỏ nhoi.
- Thằng cụ nó, mày mà dám đấu với trời. Xong rồi! Mới vừa nếm mùi đời chưa bồi thường đủ đã phải táng thân Long mộ, coi chừng còn không còn xương cốt. Xem ra Long mộ đúng là có long khí phản kháng, mình xúc phạm thần long nên gặp gặp phải báo ứng a! Tới cũng quá nhanh đi. Đối với người dân thôn đập Thiên Thủy thì mình là một người tốt, người tốt đoản mệnh, người xấu sống ngàn năm mà! Nếu lỡ rơi xuống mà không còn xương cốt thì còn may, nếu lỡ để đào thấy thi thể thì thảm rồi, người thôn đập Thiên Thủy sẽ biết là mình nổ Long mộ của bọn họ làm lở đất, không chừng còn bị ghép cho tội phá hoại hòa bình xã hội chủ nghĩa.....
Diệp Phàm trong lúc lăn xuống suy nghĩ một hồi loạn xạ.
Đang lúc rơi xuống thì Diệp Phàm cảm thấy bên cạnh hình như có một đường rẽ nên dùng lực nhảy qua, tuy nhiên cũng không thành công mỹ mãn mà rơi bịch xuống đất.
May là có thuật dưỡng sinh hộ thể nên cũng chỉ bị thương một chút ngoài da mà không đụng vào xương cốt, coi như là may mắn trong bất hạnh.
Diệp Phàm dựa vào cảm giác nhạy bén mò mẫm đi vào thì thấy hình như là một thạch động. Qua một lúc thì thấy không còn đất đá trút xuống nữa thì thở phào nhẹ nhõm, sờ soạng trên người thì thấy một cây đèn pin nhỏ, thử một cái thấy còn sáng.
Hắn soi xung quanh thì thấy đây là một cái khe đá tối tăm, có lẽ là do đất lở tạo thành, có mấy viên đá thiên nhiên hoa văn rất đẹp nhưng Diệp Phàm cũng không có tâm trạng để thưởng thức. Hắn ngồi xếp bằng, vận khởi thuật dưỡng sinh khôi phục cơ thể rồi tính toán mọi chuyện sau.
Kỳ quái là trong lúc vận công, hắn phát hiện thấy tốc độ nhanh hơn rất nhiều, ngay cả đan điền cũng bắt đầu nóng lên.
- Quái! Quái! Chẳng lẽ nơi này thật có khí Long huyệt. Nghe sư phụ nói trong tự nhiên thần bí khó lường, rất nhiều rừng sâu núi thẳm có chứa linh khí tự nhiên dồn tụ thành huyệt, nếu hấp thụ được sẽ nhanh chóng tăng cường linh khí. Tuy nhiên chuyện này trăm năm khó gặp, ai biết những linh khí tự nhiên này dồn tụ ở đâu, có lẽ mình chó ngáp phải ruồi cũng không chừng.
Diệp Phàm trong lòng vui mừng tự nói, sau khi nhắm mắt điều tức khôi phục một phần khí lực rồi bắt đầu tìm kiếm ngọn nguồn linh khí. Hắn dựa vào cảm giác nhạy bén thì không lâu sau đó phát hiện bên trái thạch động có nhô lên một cọc gỗ to.
Chính xác là một cái cọc gỗ cao chừng nửa mét nhô ra từ vách đá, phía trên có rất nhiều dây leo quấn quýt. Trên cái cọc gỗ có rất nhiều vân như gương mặt một ông lão tám mươi, đầy vẻ phong sương, tuy nhiên không hề có lá cây hay chồi gì cả.
Trên cùng của cái cọc gỗ mọc ra một cục u to như quả trứng gà, tuy nhiên cục u này cũng hồng như máu, bên trên có những vòng nhỏ như vân tay, Diệp Phàm tò mò đếm thử thì thấy có tất cả hơn 180 vòng, mảnh như sợi tóc người.
- Mẹ kiếp! Cái quái gì nhỉ, vừa giống một cây cọc gỗ mà lại không giống, còn có cả linh khí trào ra nữa.
Diệp Phàm nghĩ thầm rồi đột nhiên chợt lóe lên:
- Phát tài rồi! Chẳng lẽ đây là thứ bảo bối như sư phụ thường nói như sâm núi, cỏ linh chi?
Trong lòng hắn vui mừng liền đưa ngón tay gõ gõ vào chiếc cọc gỗ một cái, cảm giác thấy mềm mại như thịt heo, ấn vào còn có thể đàn hồi lại. Diệp Phàm ghé sát đèn pin vào chiếc u kia rồi búng ngón tay một cái.
Cái này không được á!
Chiếc u đỏ tươi khẽ rách ra một chút rồi nước bên trong ứa ra, mùi thơm bay lên nhức mũi.
- Hỏng bét rồi! Bảo bối chảy máu, quá lãng phí.
Diệp Phàm thấy từng giọt chất lỏng chảy ra thì gấp gáp, vô tình đưa lưỡi ra nếm thử.
Mùi vị của chất lỏng này vô cùng thoải mái, Diệp Phàm dứt khoát đưa miệng từ từ uống vào. Càng uống càng thấy sảng khoái hơn, bất giác đã uống hết toàn bộ chất lỏng trong cái vào bụng.
Nhìn cái u nho nhỏ, Diệp Phàm có chút tiếc nuối thầm nói:
- Quá ít, nếu như lớn bằng nắm tay thì hay rồi.
Tuy nhiên còn chưa nói xong đã thấy cơ thể nóng rực. Một luồng tà hỏa bốc lên từ đan điền chạy tán loạn vào kinh mạch làm cho Diệp Phàm sợ đến hét toáng:
- Thằng cụ nó, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ! Xong rồi, chắc là trúng độc rồi.
Hắn vội vàng ngồi xếp bằng vận khởi thuật dưỡng sinh, kinh mạch lúc này nóng rực tán loạn, Diệp Phàm liều chết vận khí dồn sức nóng đi vào các kinh mạch nhỏ.
Lúc này có người nào nhìn thấy Diệp Phàm nhất định sẽ kêu to yêu ma, bởi vì miệng tai mũi mắt của hắn toàn bộ toát ra sương khói màu đỏ nhàn nhạt, đang lúc thân thể cực nóng thì đột nhiên ở mệnh căn xông lên một luồng khí lạnh âm nhu, chính là khí thuần âm của Diệp Nhược Mộng.
Âm dương dung hợp một cách hồ đồ, Diệp Phàm may mắn thu được đại lợi.
- Lách tách!
Kinh mạch trong người Diệp Phàm kêu lên lắc rắc, trong đầu hắn lại hiện ra thêm một vòng tròn màu vàng nhạt.
Khoảng bốn tiếng sau, Diệp Phàm sử ra một cước đá nát một khối đã nhũ to bằng cỡ một chiếc chậu rửa mặt.
Nhặt lên một viên đá, Diệp Phàm cảm thấy cứng ngắc, hắn vừa rồi còn tưởng rằng đá phải một khối đá hóa đất mềm. Từ tính chất hòn đá và vòng tròn thứ năm trong đầu, hắn biết thuật dưỡng sinh tu luyện đã đột phá một cách quỷ dị đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ năm, bắt đầu có thể tiến vào cảnh giới Khai Nguyên của tầng thứ sáu.
Diệp Phàm biết chắc là do tác dụng của cái u trên cọc gỗ, cẩn thận dùng đá nhọn đào khe đá nhổ cái cọc gỗ ra, thấy áng chừng dài gần một thước. Phía dưới gốc nổi đầy những u như củ nhân sâm, Diệp Phàm cởi chiếc áo rách bọc lại cẩn thận rồi bắt đầu tìm lối ra.
Thật đúng là may mắn.
Khi ra tới cửa khe, trèo lên được mặt đất thì thấy Long mộ đã không còn nữa, bên trên ngổn ngang đá lở. Diệp Phàm cũng không nhìn thấy kỹ mà vội vàng chạy về thôn, thuận tay cầm theo hòn đá dùng để mở đường làm kỷ niệm.
Về đến cửa cung thì hắn thấy Diệp Nhược Mộng đang lo lắng ngồi ngay cửa nhìn mãi về phía xa.